Thiên Long - Huyền ảo - Mạc Y Phong - New: Chương 38
Đây là bộ truyện đầu tay độc quyền gửi tới các anh chị em 4VN. Hoàn toàn không phải truyện dịch mà là truyện sáng tác 100%. mong anh chị em sau khi đọc xong vui lòng vào box tán gẫu comment ý kiến để tác giả viết ngày một tốt hơn. xin chân thành cảm ơn.
xin tham gia thảo luận vào link: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=67531
Giới thiệu:
Thiên Long là tác phẩm viết về Long tộc. Trong một số tác phầm tiên hiệp, loài rồng phần lớn đều là tọa kỵ của những nhân vật hùng mạnh. Nhưng trong “Thiên Long” sự cường đại, uy vũ của rồng sẽ được miêu tả rất chân thực. Không có Long kỵ sĩ, không có “khế ước bán thân” giữa rồng và người, cũng không có phân biệt rồng Đông phương và Tây phương. Và chắc chắn không thể thiếu Long Giới. “Long” sẽ luôn là những tồn tại chí cao vô thượng.
Là tác phẩm thuộc thể loại Sắc-Tiên-Đô Thị-Huyền ảo (Tiên-Huyền ảo vẫn còn đang nằm trong đầu, chưa viết thành chữ. Cho nên khi đọc các bạn không thấy thì cũng đừng lấy làm lạ!).
Câu chuyện xoay quanh về cuộc đời Hắc Phong, công tử độc nhất của gia đình rất có thế lực tại Hồng Kông nói riêng, và Trung Quốc nói chung. Đẹp zai, con nhà giàu. Nhưng cuộc đời hắn không êm ả như bao người khác. Những sự kiện không thể lí giải liên tục diễn ra trên cuộc đời hắn. Những bí mật xung quanh thân phận hắn sẽ dần dần được hé lộ.
Tại sao truyện về Long tộc mà nhân vật chính lại là người? Liệu hắn có phải người không.... Đọc đi sẽ rõ!
Thiên Long
Chương 1: Mr. Vic
Tác giả: Mạc Y Phong
Nguồn: 4vn.eu
Hồng Kông - The Mira Hotel : 10h sáng ngày 24 tháng 11 năm 2009.
Bầu trời xám xịt, tia nắng hiếm hoi yếu ớt chiếu qua kính cửa sổ.
Trong phòng số 304, có một nam một nữ đang nằm ngủ trên chiếc giường xa hoa lộng lẫy. Nam nhân độ trên 20 tuổi, có mái tóc bạc trắng, gương mặt khôi ngô tuấn tú, vành môi mỏng làm cả gương mặt hắn toát lên vẻ lạnh lùng, cương nghị. Còn nữ nhân kia có thể gọi là mỹ nữ cũng không sai. Chiếc chăn mỏng phủ ngang người nàng làm lộ ra cánh tay trần trắng mịn đang đặt trên người nam tử bên cạnh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng buổi sớm.
Nam nhân cật lực nhấc cánh tay hướng về phía vật phát ra tiếng động. Cầm chiếc điện thoại trên tay, mắt nhắm mắt mở nhìn vào màn hình, loáng thoáng thấy dòng chữ “ Khủng long bạo chúa”.
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Vicky, anh đến ngay công ty, hôm trước em đã báo với anh là trưa nay có cuộc gặp với đối tác bên Thụy Điển cơ mà.”
Fuck! Vicky? Cái khỉ gì thế, lão tử rõ ràng 100% đàn ông chính gốc mà suốt ngày gọi bằng cái tên ẻo lả kia.
Mà hắn bực cũng đúng, tên hắn là Vic, ai cũng gọi hắn là Vic,my name is Vic. Nhưng chỉ riêng con mợ “khủng long” kia đầu óc có vấn đề mới thêm “ky” vào. Giận thì giận, chửi thì chửi, nhưng cũng chỉ là ý nghĩ trong đầu, có thách kẹo hắn cũng chả dám phun ra.
“Uh anh đến .... Ách !”
Trong lúc nói chuyện điện, bất giác tay hắn đặt lên một vật căng tròn, trơn mịn, rất là đã tay. “Ưm..m!”, một âm thanh dễ nghe vang lên, nhưng đến tai hắn lại không khác gì tiếng bom nổ. Mồ hôi lạnh túa ra, hắn vội cúp máy. Âm thanh vừa rồi tất nhiên là của phụ nữ, họa có điên mới để con mụ “khủng long” kia nghe được, bằng không thì tiền à, xe à, vợ đẹp à, tạm biệt tớ đi nha...
Vic vội vàng phi xuống giường, lao vào phòng tắm, cũng chẳng buồn nhìn xem là ai nằm trên giường.
Sau khi vặn nước bồn tắm, làm xong nhiệm vụ mà ai cũng phải làm mỗi buổi sáng, Vic ngâm mình trong nước, ngẫm nghĩ lại sự việc ngày hôm trước. Hôm qua là sinh nhật hắn, cả ngày nâng ly với mấy người quen của bố già, tối đến lại đi với thằng bạn bựa chí cốt từ thời cởi truồng tắm mưa. Sau đó hắn say bét nhè chẳng biết cái đét gì nữa. Còn cái ẻm nằm trên giường kia chắc là do nó bày trò. Mẹ, nhức cả đầu.
Vic ngả đầu vào thành bồn, nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư thái của việc tắm buổi sớm.
Cạch! Tiếng cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào. Vic cũng chẳng buồn mở mắt, nằm hưởng thụ coi ẻm kia như không khí.
Thiếu nữ kia nhẹ nhàng đi đến sau bồn tắm, ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của Vic, hai tay đạt bên thái dương hắn day day. Nàng cất tiếng hỏi :”Anh có nhớ tối qua mình đã làm những gì không?”
Bố khỉ, cô nam quả nữ thuê phòng khách sạn thì còn làm cái đếk gì ngoài cái việc “nam trên nữ dưới” kia! Mà biết rồi thì còn hỏi làm cái gì nữa?... Với cô nàng không quen biết này, Vic cũng không có mấy hứng thú.
Ngước nhìn lên định xem dung mạo nàng ra sao, đồng tử hắn mở lớn hết cỡ, mồm há hốc. Cái gì đây. Trước mặt hắn là thiếu nữ tầm 19-20, khuôn mặt trái xoan cân đối, đôi mắt trong veo, hàng lông mi dài cong vút, cái mũi cao nhỏ nhắn, nhìn trông giống một tiểu cô nương tinh nghịch. Mái tóc đen xõa xuông lại gợi thêm vẻ thành thục, toát lên mị lực mê người . Đẹp. Nhưng cái làm hắn kinh ngạc là dưới cái cổ trắng như tuyết là bộ ngực không có gì che đậy vươn cao ngạo nghễ. Cũng không hẳn là lớn lắm, nhưng mà búp măng a, chính xác là búp măng a, hàng này bi giờ hiếm lắm đó nha.
Thiếu nữ thấy hắn trợn mắt há mồn, nhìn chằm chằm vào ngực mình mặt thoáng hồng lên, có vẻ e thẹn. Nhưng không như những cô gái khác vội vàng che lại miệng hô lớn “Phi lễ, phi lễ”, nàng vẫn để mặc cho hắn nhìn.
Đánh giá qua một lượt, thằng ku đưa tay lên ra sờ nắn, vân vê thành đủ mọi hình dạng, mắt vẫn nhìn không chớp, yết hầu lên xuống liên tục. Phêêê !!!
Bị hắn kích thích, thiếu nữ sớm đã ý loạn tình mê, cúi đầu xuống hôn lên môi hắn, một nụ hôn dài lãng mạn.
Tận hưởng hương vị tiêu hồn từ bàn tay, giờ lại thêm đôi môi thơm ngát dâng đến, Mr. Vic đương nhiên không chê, sáng sớm sinh lực dồi dào, “tiểu thần long” phía dưới sớm đã không chịu được kích thích hiên ngang gân cổ đòi ăn.
Máu nóng đã nổi, hắn dang tay ôm cả người thiếu nữ kéo vào bồn tắm. Mặc dù đêm qua đã hưởng dụng nhưng lúc đó say bẹt nhè, có biết cảm giác nó thế quái nào đâu. Hiện tại nhìn thân thể trắng như ngọc, không tì vết trong lòng, muốn rau có rau, cần thịt có thịt. Dù là Như Lai Phật Tổ tái thế cũng phải đè ra, huống gì 1 thằng dâm côn lão luyện như gã. Chê ư, đùa !!
Dụng lực kéo thiếu nữ sát về bên mình, dù gì cũng là ban ngày, thiếu nữ đỏ mặt rúc đầu vào ngực hắn, để mặc đôi lang trảo lông lá kia mò mẫn khắp bộ vị riêng tư của nàng.
Reeng.. reeng... bên ngoài tiếng điện thoại lại vang lên làm gã đang trên tột đỉnh thiên đường quay bay thẳng xuống hạ giới.
Rầm, đạp tung cửa phòng tắm, đi đến bên giường nhặt cái điện thoại lên, hắn chẳng thèm nhìn tên người gọi. Ngoài con mắm kia thì còn ai vào đây nữa ...
“Đã bảo là đến liền rồi cơ mà, gọi cái gì mà lắm thế!” Vic gắt ầm lên.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của gã. Đầu dây bên kia vang lên giọng uy nghiêm mang theo chút giận giữ.
“Mày nói cái gì?”
Hỏng! Vic vội vàng nhìn lại màn hình... Bố Già. Hắn than khổ không thôi. Lần này thì toi rồi.
“A, xin lỗi bố già, con tưởng nhầm là khủng... à tiểu Băng gọi tới! Mà bố già gọi con có việc gì thế?” Vic vội lảng sang chuyện khác, trong lòng chỉ mong sao ông già quên cái hành vi vô lễ lúc nãy, chứ không chỉ có nước ra đường ngủ.
“Không có gì, hỏi xem mày đã đến công ty chưa, bên kia 10 phút trước họ đã đến Hồng Kông rồi. Lo mà tiếp khách chu đáo, việc phát triển ở Thụy Điển sau này hoàn toàn nhờ vào bên đó đấy !”
“Ok, bố già yên tâm!”
Hắn thở phảo nhẹ nhõm. Cúp máy xong, Vic vội vàng mặc y phục, soi mình trước gương vẻ hắn đầy mặt đắc ý. Cho đến hiện tại, cái làm hắn hài lòng nhất chính là bộ mã bảnh bao của một công tử con nhà giàu. Cao 1m83, thân hình cân đối, mặt mũi sáng sủa, kèm theo bộ âu phục hàng hiệu cũng đủ để hắn ngữa mặt lên zời mà đi.
“Đúng là ông trời không phụ lòng người tốt, hắc hắc!!” Đắc ý tự sướng một câu, Vic tiện tay đặt chi phiếu 1 triệu đô trên bàn rồi phóng thẳng xuống lầu 1. Thanh toán xong tiền phòng xong, thằng ku nghênh ngang leo lên con Hamann Ferrari 599 GTB mới tóng của mình lướt đi.
Vic tên thật là Hắc Phong, con trai độc nhất Hắc gia, là một trong hai gia tộc làm chủ tập đoàn Hắc Lệ lớn nhất Trung Quốc. Vài năm trước hắn nguyên là một thằng con ngoan ngoãn, học giỏi. Cha hắn Hắc Phi rất hài lòng với thằng con quý tử này. Mọi thứ cứ bình yên trôi qua cho đến một ngày cách hiện tại 4 năm về trước. Khi Hắc Phong cùng bạn gái đi ăn tối. Có một nhóm người thù địch với Hắc gia vì muốn ám sát Hắc Phong đã dàn dựng 1 vụ tai nạn giao thông.
Sau khi tỉnh lại hắn mới biết mình không chết. Nhưng bạn gái của hắn thì không may mắn thế. Những người bên cạnh nói với hắn, nàng đã chết trên dường đến bệnh viện.
Tình yêu đầu đời, sinh tử chia li. Đấy là cú shock quá lớn đối với Hắc Phong. Sau đó hắn thay đổi hoàn toàn. Từ một cậu học trò ngoan ngoãn Hắc Phong đã biến thành 1 tên công tử chơi bời hư hỏng. Hắn bỏ học, tối ngày tụ tập tại các quán bar vũ trường, không có gì là Hắc Phong không làm. Ngay đến tên họ hắn cũng thay luôn, từ đó đám bạn gọi hắn là Vic. Ông già hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, dù gì cũng là một phần lỗi do ông.
Nhưng rồi có lần trong khi say rượu, nhóm của Vic xích mích với một nhóm khác. Trong khi xảy ra xung đột hắn lỡ tay đánh chết người. Nghe đâu người đó cũng là công tử của một danh gia có tiếng trên đất Hồng Kông. Mặc dù dưới mắt Hắc gia, gia đình kia cũng chẳng là cái đinh rỉ gì, nhưng Hắc Phi không thể tiếp tục để hắn buông thả như thế nữa, sau một thời gian làm đủ mọi cách, thu xe, cắt trợ cấp, đe dọa bạn bè hắn. Cuối cùng Vic cũng ngoan ngoãn về làm giám đốc cho công ty của bố già.
Với chỉ số IQ không đo được theo lẽ thường. Chỉ trong vòng nửa năm học hỏi hắn lại từ một thằng nhị thế tổ dzách dzời rơi xuống biến đổi hoàn toàn thành một vị giám đốc trẻ đầy tài năng, khôn khéo trong công việc.
Dù vậy, biểu hiện của Vic quá tốt, ngay đến lão già Hắc Phi cũng không dám tin, cho nên lão đã liên hệ với Lệ Báo, là người cùng ông xây dựng tập đoàn Hắc Lệ, là hàng xóm, và cũng là bạn chí cốt của lão.
Lệ gia và Hắc gia là hai gia tộc có danh tiếng ko nhỏ ở Trung Quốc. Riêng tại Hồng Kông, trong tập đoàn Hắc Lệ của hai gia tộc này đã chiếm 70% số công ty của toàn Hồng Kông lúc bấy giờ.
Mà đó chỉ là những thông tin công khai bên ngoài. Phần nổi của một tảng băng chìm. Còn về cái phần chìm xuống kia thì chỉ có trời biết, đất biết, đáy sông và 2 lão cáo già kia biết mà thôi.
Do một số nguyên nhân Lệ báo chỉ có độc nhất một người con gái, tên là Lệ Băng. Để tránh tài sản trong nhà theo con gái bay đi, 2 lão hồ ly đã sớm thống nhất, sau khi hai đứa con trưởng thành, sẽ cho Hắc Phong và Lệ Băng kết hôn, khi đó Lệ Băng 15 tuổi còn Hắc Phong mới vỏn vẹn 11.
Tránh đêm dài lắm mộng cộng với quản lý ông thần Hắc Phong. Hắc Phi quyết định bàn bạc với Lệ Báo về chuyện đính hôn của hai đứa trẻ. Đôi bên nhất trí quan điểm, ngày Hắc Phong tròn 20 tuổi cũng là ngày hai lão chính thức thành thông gia.
Tin tức hai đại gia tộc kết thông gia, sự kiện chấn động toàn Hồng Kông.
Thằng nhị thế tổ mấy năm gần đây danh nổi như cồn, tương lai xám xịt kia nghiễm nhiên cưới được Lệ tiểu thư đoan trang hiền thục làm vô số tên công tử mặt trắng ghen ghét, sau lưng ko ngừng chỉ trích: “ bông hoa nhài cắm bãi *** trâu”. Cho dù Hắc gia có ít nhiều danh tiếng hơn Lệ gia, nhưng tên công tử độc nhất với vô số scaldan kia trong mắt những thằng học thức, chắc chắn là bãi “shit trâu” danh giá.
Về phần Hắc Phong (Vic) hắn đâu phải thằng ngu, cái chuyện đính hôn kia hắn đã sớm biết, nhưng có khi là chuyện vài chục năm về sau, giờ tự nhiên bố già xồn xồn bắt “lái máy bay bà già”, tất nhiên lí do chủ yếu là kiếm người giám sát hắn. Đắn đo một hồi, cuối cùng vì miếng cơm manh áo, hắn buộc phải cắn răng chấp nhận vô điều kiện. “Cưới thì cưới chứ, sợ cái đét gì!”
Hôn lễ của Vic và Lệ Băng được tổ chức vào một ngày đẹp trời giữa tháng 11 tại sân golf Kau Sai Chau Public Golf Course
Khách tham dự không chỉ có các danh gia tại Hồng Kông mà còn có rất nhiều đại nhân vật khắp Trung Quốc cũng có mặt, số lượng có thể tính đến vài ngàn người.
Dưới ánh nắng ấm áp hiếm hoi giữa mùa đông lạnh giá. Cô dâu Lệ Băng trông như thiên thần giữa loài người. Làn da mịn màng trắng như tuyết, hai hàng lông mi cong vút trên đôi mắt to ướt át, lông mày lá liểu, cái mũi nhỏ xinh thẳng tắp với khuôn mặt hài hòa,mái tóc dài đen bóng phủ xuống tấm lưng ngọc lộ ra trong lớp váy cưới.
Chỉ có thể dùng đến bốn chữ “tuyệt đại mỹ nhân” để hình dung.
Trong bộ váy cưới màu trắng tinh, Lệ Băng sánh bước cùng Hắc Phong đi tới. Trên tay nàng cầm bó hồng bạch nho nhỏ càng làm tôn lên vẻ thuần khiết, thánh thiện vốn có. Có thể là xấu hổ, mặt nàng hơi cúi, đứng gần dễ dàng thấy thấp thoáng một chút màu phấn hồng trên gương mặt như búp bê, làm biết bao người ngây dại.
Ngây thì ngây, ai dại thì kệ mẹ nó! Vic ta đi bên bĩu môi, hắn còn lạ đếk gì cái con mợ này nữa. Chớ để cái vẻ bề ngoài này đánh lừa, nếu không phải gã sống cách vách nhà nàng từ bé đến lớn thì có khi hiện giờ Vic cũng nghĩ nàng chính là một con “cừu non xinh đẹp và ngơ ngác”.
Trái ngược hẳn với bà xã bên cạnh. Hôm nay, Vic diện bộ âu phục đen do chính tay nhà may nổi tiếng của Pháp thiết kế, đeo găng tay màu đen,giày đen. Trước ngực cài bông hồng bạch đi cùng với làn da trắng hơi xanh xao do ăn chơi quá độ nhưng cũng không làm giảm đi vẻ nam tính của hắn. Khuôn mặt anh tuấn, mái tóc bạch kim vuốt keo chải ngược về sau cảng làm tôn thêm vẻ phong lưu tiêu sái.
Ngoài kia có biết bao tiểu thư khuê các đánh mắt đưa tình với hắn. Ăn chơi thì kệ mẹ ăn chơi. Trác táng cũng kệ mẹ trác táng, chỉ riêng cái bộ mã cùng gia cảnh của hắn cũng đủ khối em chết mê chết mệt.
Nhưng mà Vic cũng đếk quan tâm, khinh khỉnh nhìn sang cái vẻ mặt “thiên thần e thẹn” bên cạnh. Hắn lén lút gãi gãi lên mu bàn tay “tân nương”, thấp giọng nói: “Phu nhân à, nàng đã chuẩn bị tinh thần chưa.... heehheehe”.
Sau khi cười xong cái điệu cười khả ố, mắt hắn trợn ngược lên liên tưởng đến đêm động phòng. Đem cái nàng “thiên thần ngơ ngác” kia đặt xuống giường tha hồ mà chà đạp, vần qua vần lại, lên giường xuống đất. Vừa trả thù bố già dám kiếm người giám sát mình vừa rửa hận bị nàng bắt nạt từ bé đến giờ. Một pháo chết hai chim. Nghĩ đến mà sướng run người, khửa khửa !!!
Đang YY tự sướng, bất giác Vic thấy tay mình truyền lại cơn đau thấu tim kèm theo cảm giác lạnh buốt làm gã giật mình tình lại. Thấy mỹ nhân bên cạnh đang trừng mắt nhìn hăm dọa, ngón tay chỉ lên miệng gã.
Theo phản xạ thằng ku đưa tay lên miệng, nhìn lại thấy trên găng tay lưu lại ít chất lỏng màu trong suốt. Hắn thầm hô không ổn. “Hỏng, mềnh sơ ý quá !!!”
Tiết trời ảm đạm, mưa tuyết bắt đầu lặng lẽ rơi. Lệ Băng đứng ngoài đại sảnh tòa cao ốc của tập đoàn Hắc Lệ. Nàng mặc bộ trang phục xường xám màu xanh dương với những nét hoa văn đỏ tươi đặc trưng của người phụ nữ Trung Quốc, trên vai nàng khoác thêm chiếc khăn lụa mỏng manh làm những đường cong trên cơ thể như ẩn như hiện, tôn lên vẻ quyến rũ của người phụ nữ thành thục. Gương mặt ngây thơ, tính cách lãnh đạm, thân hình thành thục cùng tập trung hết lên nàng khiến Lệ Băng có nét cuốn hút rất riêng biệt, cho dù đứng cạnh bao nhiêu mỹ nữ nàng vẫn cứ nổi bật.
Liếc qua chiếc đồng hồ đính kim cương trên tay. Nàng khẽ cau ày. Đã một giờ trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng tên phá gia chi tử kia đâu.
Đang định lấy điện thoại ra gọi lại cho hắn, nàng phát giác phía xa xa có chiếc xe Ferrari màu đen đi đến. Lệ Băng vội vàng bung chiếc dù giấy trên tay chạy tới nơi đỗ xe.
---------------------------------
Vic đang bực mình vì chuyện tốt sáng nay bị phá hỏng. Hắn hậm hực bước xuống xe, thoáng thấy thân ảnh Lệ Băng chạy lại, bộ đồ hôm nay nàng mặc thật sự quá đẹp đi, rất hợp với dáng cưng. Mặt hắn vênh lên hết cỡ. Lão tử có vợ đẹp như này, sao không hãnh diện cho được. Ngoại trừ việc bên ngoài nàng lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt với hắn, đôi khi có chút tàn bạo, còn về mọi phương diện của một người phụ nữ trong gia đình thì không có gì phải chê trách gì, nếu không muốn nói là quá suất sắc.
Lệ Băng lấy dù che cho Vic, tay kia vòng qua ôm lấy cánh tay hắn. Con lợn lòng nổi lên, Vic chẳng kiêng kị gì, kín đáo đặt tay lên kiều đồn căng tròn của nàng xoa nhẹ. Lạnh thì kệ lạnh chứ, ông đây nóng là được rồi. Hắc hắc!
Hừ! Cái tên dâm đãng này, giữa đại sảnh công ty mà dám làm như vậy với nàng, vẻ mặt lại còn ra vẻ đắc ý. Hắn không biết thế nào là xấu hổ sao. Trên đầu năm ngón tay của Lệ Băng từ lúc nào bất giác hiện lên 5 cây băng châm. Bấm mạnh vào cánh tay không biết phép tắc của hắn.
Nhói một cái, một cơn lạnh thấu xương xuyên thẳng vào hữu thủ. Hắn vội rút cánh tay đang hưởng thụ sung sướng kia vê. Lệ Băng đắc ý ôm lấy tay đã trở nên ngoan ngoãn của Vic, hai người cất bước đi vào trong.
---------------------------------
Trong phòng làm việc của Lệ Băng.
Sau khi đưa Vic bộ y phục mới. Nàng cất tiếng hỏi hắn: “Tối qua anh ở đâu?”
Mr.Vic tỉnh bơ thay y phục, vừa trả lời : “Uống với con lợn rừng kia say quá, tối qua ở nhà nó!”
“Vậy sao lại có tiếng phụ nữ?” Ánh mắt Lệ Băng thoáng qua một tia bất thường.
Chết rồi. Bị nàng phát hiện rồi sao. Máu trong não hắn vận chuyển với tốc độ ánh sáng, nghĩ phương pháp đối phó tình huống hiện tại.
“Đâu có ai. Phu nhân à, hôm nay trông em thật là đẹp nha, lại gần để lão công ôm nào! Hắc hắc”
“Anh làm gì đó là chuyện riêng của anh, em không quản, nhưng anh nên nhớ. Hiện giờ anh là người đã có gia đình. Em không muốn phải trả lời với người ngoài về những chuyện xấu của anh!” Vừa nói nàng vừa giúp hắn thắt caravat.
“Anh nhớ hôm qua là ngày gì không?”
“Là sinh nhật.... à ngày cưới chúng mình, xin lỗi, tối qua uống nhiều quá, để em chịu thiệt thòi rồi. Để tối lão công đền bù cho em nhá! Khặc khặc, đảm bảo sẽ làm phu nhân hài lòng.”
Hai mắt Vic híp lại như 2 đường chỉ, quét lên những bộ vị trọng yếu trên người Lệ Băng. Bộ dạng dâm đãng cùng cực.
“Đến giờ rồi.” Nàng trực tiếp bỏ qua cái bộ mặt sắc lang kia chậm rãi bước về phía cửa ra.
Bỗng nhiên có đôi tay khỏe mạnh từ đằng sau ôm lấy Lệ Băng, kéo nàng vào lồng ngực ấm ám của hắn.
“Xin lỗi !”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ. Lệ Băng không nói gì, hai mắt hàng nước mắt lặng lẽ lăn trên má. Dù sao nàng cũng là phụ nữ, hai từ này từ miệng hắn nói làm khơi gợi những thiệt thòi mà nàng đã phải chịu đựng bấy lâu nay.
Nhưng tất cả đã qua, hiện giờ Lệ Băng chỉ quan tâm tới một điều, đó là Vic nói lời xin lỗi với nàng, hắn quan tâm đến cảm xúc của nàng, hắn quan tâm đến nàng, và... nàng yêu hắn, yêu từ rất lâu rồi.
Hai người cứ đứng vậy, lặng lẽ bên nhau. Cho đến khi giọt nước mắt của Lệ Băng nhỏ xuống cánh tay hắn, lạnh buốt. Hắn giật mình xoay người nàng lại, hai tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lệ Băng.
“Sao em lại khóc?”.
Nàng ngước mắt lên nhìn Vic. Hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng thương tâm đến cực điểm. Tim Vic đau thắt lại. Hắn thấy mình đúng là người không ra gì. Một người trước nay luôn kiên cường như Lệ Băng hiện tại vì hắn mà ra nông nỗi này,
“Em yêu anh! Từ lâu lắm rồi, em vẫn luôn yêu anh.” Lệ Băng lấy hết can đảm nói ra cảm nhận của nàng, điều mà từ trước đến nay nàng chỉ dám nói với chính mình. Hơi nhón chân, nàng kề môi sát gương mặt lạnh lùng của Vic. Trao cho hắn nụ hôn nồng nàn.
Trong đầu Vic nổ cái ầm. “Nàng yêu mình ư. Sao có thể vậy được, tại sao nàng yêu một kẻ chẳng ra gì như mình được, tại sao từ trước tới giờ mình không nhận ra.” Vic không dám tin sự thật trước mắt, từ trước đến nay hắn nghĩ Lệ Băng chỉ vì nghe lời gia đình nên mới chấp nhận cưới gã.
Hôn nàng, trái tim hắn như ngừng đập. Đã lâu lắm rồi, hắn không có cảm giác như vậy.
---------------------------------
Giống như lần đầu tiên biết yêu, cả ngày hôm đó Vic phấn chấn lạ thường. Đi trong công ty, gặp ai hắn cũng gật đầu chào hỏi.
Do trước đó đã bàn bạc đâu vào đấy, cuộc gặp gỡ lần này với đối tác bên Thụy Điển chỉ mang hình thức xã giao. Mọi thứ có lẽ sẽ vô cùng tốt đẹp nếu mấy thằng tây mũi lõ không nhìn chằm chằm bà xã của Vic, làm hắn bực mình không thôi.
Cuộc gặp gỡ kết thúc, tất cả đều thành công mĩ mãn.
5h chiều. Tại ngôi nhà ấm cúng của hai người. Vic đang ngỗi chễm trệ trên ghế salon, hai chân hắn bắt chéo đặt lên bàn, tay trái cầm ly vang 86 còn tay phải đang đặt trên eo của phu nhân, cọ qua cọ lại. Còn Lệ Băng bên cạnh cũng đang tựa đầu vào vai hắn chăm chú xem tivi.
Từ sau chuyện lúc chiều, hắn đã vô tình thốt ra một câu kinh điển rất đi vào lòng người. “Anh yêu em, anh hứa từ nay sẽ không bao giờ để em phải khóc nữa.” Và kết quả là bị Lệ Băng bắt chẹn. Từ lúc đó trở đi hắn đã bị cấm túc, ngoại trừ giờ làm việc còn lại tất cả thời gian hắn phải ở bên cạnh nàng, không được đi lung tung. Nhưng bù lại, từ chiều đến giờ, nàng cũng dịu dàng lạ thường, không còn hình bóng sư tử mẹ quản thúc hắn như trước nữa.
Vic làm một hơi cạn sạch ly rượu trên tay rồi chuyển qua cho Lệ Băng, nàng đưa tay với chai vang gần đó, rót một chút ra ly. Hơi dụng lực, ly vang trên tay nàng lạnh dần. Vic há hốc mồm nhìn ly rượu trên tay phu nhân đang dần dần phủ một lớp băng mỏng. Lệ Băng nhấp một ngụm rồi chuyển qua cho hắn.
Cái này..... sao lâu nay không phát hiện tra nhỉ, cái năng lực lạnh lẽo này chuyên dùng để chà đạp mình mà đến giờ mới lòi ra chức năng hữu dụng của nó, phải biết rằng vang ướp lạnh rất chi là ngon a. Sau này mỗi khi uống rượu phải nhờ nàng mới được.
Tiếp lấy ly rượu, Vic cười hắc hắc kéo nàng vào lòng. “Phu nhân à, anh có chuyện muốn nói với em.”
Không đợi nàng trả lời Vic đã nhắm đến đôi môi nóng bỏng của nàng, gửi đến một nụ hôn dài lãng mạn. Lưỡi hắn tiến vào trong miệng nhỏ nhắn của Lệ Băng. Lệ Băng cũng không chịu kém, đáp trả lại hắn. Hai người quấn lấy nhau trên ghế. Vic lấy tay gạt dây áo trên vai của Lệ Băng xuống, tay kia hắn đặt trên kiều đồn căng tròn của nàng, ko ngừng xoa bóp.
Reeng... Reeng.
Mẹ Shit! Tiếc rẻ tách khỏi đôi môi thơm tho của Lệ Băng, Vic hậm hực móc điện thoại, trên màn hình hiện lên 1 chữ. Lợn. Đ..t thằng chó này, lúc nào không gọi lại gọi đúng lúc này.
Vic đang định nghe máy thì Lệ Băng bên cạnh đã nhanh tay cướp lấy điện thoại của hắn.
“Alo!”
“Ai đấy?” Giọng nói bên kia có vẻ sửng sốt.
“Chị Băng!” Nàng lạnh lùng trả lời.
“A... Xin lỗi,em gọi nhầm số, chào chị!” Nói xong nó cúp máy cái rụp.
“Bố cái thằng nhát gan. Mới có thế đã rụt vòi vào rồi!” Trong lòng Vic khinh bỉ không thôi.
Nhưng mà hắn đâu có biết rằng trước đây khi mới cưới, bè đảng dâm côn của hắn đã bị Lệ Băng dạy dỗ cho một trận ra trò. Có khi suốt quãng đời còn lại chẳng thằng nào dám trái ý nàng.
Cũng không có việc gì quan trọng, Vic lại tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của mình. Trực tiếp bế nàng đi vào phòng ngủ. Tại sao không ngoài ghế? Không, chật chội, mất cảm hứng.
Lệ Băng gương mặt ửng hồng, e thẹn nép mặt vào ngực hắn.
Đặt nàng lên giường, Vic cũng chả vội mà hành hung, vợ mình cơ mà, bố bảo cũng không chạy được.
Nhẹ nhàng lấy ngón tay gạt chỗ tóc trên má nàng, Vic nhìn ngắm thật kĩ gương mặt xinh đẹp ửng hồng, xinh đẹp động lòng người của Lệ Băng. Không như những lần trước, sau khi biết được nàng có tình cảm với mình, Vic đối xử với nàng vô cùng dịu dàng , nâng niu như bông hồng thủy tinh, sợ rằng mạnh tay sẽ làm nó tan vỡ.
Lúc này nàng thật sự đẹp, một vẻ đẹp mê người. Ánh sáng phảng phất lúc hoàng hôn hắt qua khung cửa sổ làm cả căn phòng như mộng ảo. Khuôn mặt Lệ Băng phớt hồng, thân hình với những đường cong mê người thoáng ẩn hiện, tạo nên vẻ đẹp mơ hồ. Hai sợi dây áo mỏng manh trên vai nàng đã bị hắn kéo xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng bóc. Làn da mịn màng kéo suốt xuống đôi chân dài thẳng tắp như được đúc từ ngọc. Vic nuốt nước miếng ừng ực.
Không thể nhịn được nữa rồi, thật là chết người mà. Yết hầu hắn lên xuống lên tục, khẩu đại thần công bên dưới đã sớm cứng ngắc.
Vic bằng vào thân thủ xuất thần nhập hóa chỉ một loáng đã cởi sạch y phục trên người Lệ Băng, hôn khắp người nàng. Mạch máu khắp cơ thể hắn căng cứng, hận không thể một miếng nuốt trọn cái thân hình mê chết người kia.
Bên dưới Lệ Băng cũng đã động tình, sự e thẹn ban đầu được gạt sang một bên, bất đầu giúp Vic trút bỏ y phục.
Nhưng sau khi loại bỏ được cái áo trên người hắn, nàng đành phải từ bỏ ý định. Phu quân sắc lang kia cứ thế tung hoành trên người mình, làm nàng không còn chút sức lực nào nữa. Trước đây khi cùng với hắn, có bao giờ bị thế này đâu.
Vic hiện giờ hưng phấn cùng cực, hắn giờ đủ các tuyệt chiêu đã “ngộ” được khi chính chiến với vô số mỹ nữ trong mấy năm gần đây, lần lượt thi triển hết lên người nàng. Cho đến khi thấy bà xã của hắn chân tay vô lực, nước xuân lai láng mới ngồi dậy cởi nốt cái quần vướng víu trên người xuống. Vic cười hắc hăc, giọng khản đặc nói với Lệ Băng: “Lão bà à, lão công nàng tới đây!”
Đệ tử kưng kìm nén nãy giờ, hiện giờ hùng dũng hiên ngang ra uy. Lấy tay tách đôi chân trắng ngần của phu nhân ra. Hắc Phong bắt đầu tiến tới.
“Ưhm.. A...!!” Tiếng rên kiều mị vang lên báo hiệu giây phút trường thương nhập động.
---------------------------------
Một giờ trôi qua. Màn đêm buôn xuống. Bên ngoài, mưa tuyết lặng lẽ rơi. Ánh đèn le lói từ những dãy nhà bên chiếu vào. Trong căn phòng ấm cúng, lúc này Lệ Băng đang cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của Vic. Gương mặt phớt hồng vẫn còn chút dư âm của trận hoan lạc khi nãy lưu lại. Nàng khẽ mỉn cười, một nụ cười hạnh phúc.
Trước đây mỗi khi về đến nhà là gã lại trong tình trạng say bí tỉ. Cuộc sống vợ chồng vô cùng nhàm chán. Mỗi lần Vic đòi hỏi nàng đều gật đầu ưng thuận. Nhưng có bao giờ gã quan tâm đến cảm giác của nàng đâu, xong việc rồi lăn ra ngủ. Nhưng hôm nay, mọi chuyện lại khác. Nàng nói gì hắn cũng nghe, ai dám bảo hắn không có tình cảm gì với nàng. Bất giác Lệ Băng đưa tay lên mân mê vết sẹo mờ mờ trên ngực trái Vic. Tim nàng nhói đau. Đây là dấu vết do nàng gây ra.
Áp mặt vào ngực hắn, nàng nói nhỏ đến nỗi Vic nằm bên cũng không nghe rõ :”Xin lỗi!” Hai hàng nước mắt khẽ lăn dài trên má.
Đang ôm người đẹp trong lòng, bỗng nhiên Vic thấy trước ngực mình tê cứng, dường như sắp đóng băng. Lệ Băng đang khóc! Hắn vội cúi xuông, lấy tay lau nước mắt trên má nàng. Ân cần hỏi: “Sao vậy? sao em lại khóc? Anh làm gì khiến em không vui à... đừng khóc nữa mà... xin lỗi.. em làm chồng em sợ đấy.” Càng lau nước mắt càng nhiều. Lo quá đâm hoảng, ngón tay hắn dùng để lau nước mắt do lạnh đã thâm tím nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, lóng nga lóng ngóng lau nước mắt cho nàng.
Nhìn thấy bộ dạng lúng túng, sợ hãi của Vic, Lệ Băng không nhịn được bật cười, nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng làm hắn nhìn đến ngây ngốc.
“À anh có chuyện muốn nói với em.” Sợ nàng lại khóc tiếp Vic vội đánh trống lảng. “Anh muốn tới Bắc Kinh học. Em cùng đi với anh nhé.”
Trên chiếc giường xa hoa giữa phòng, Lệ Băng tròn mắt nhìn nam nhân trước mặt. Đặt tay lên trán hắn. Không có sôt. Vậy là sao?
Từ trước đến giờ, chỉ riêng chuyện đi học, nàng đã dùng đủ mọi cách khuyên bảo, đe dọa đều không được. Vậy mà giờ hắn tự nhiên yêu cầu đi học.
Ngày hôm nay hắn chiều chuộng nàng hết mức, ngoan ngoãn nghe lời nàng, như thế đã đủ đề nàng vô cùng mãn nguyện, vậy mà hiện giờ hắn lại bảo muốn đi học. Con người có thể thay đổi nhanh vậy sao?
Lệ Băng vội vàng chạy xuống giường, bỏ lại Hắc Phong đang ngơ ngác trên giường. Cầm lấy điện thoại, nàng gọi ngay cho bố chồng để thông báo cái tin tức chẳng kém gì địa chấn cấp 10 này.
Thấy Lệ Băng chạy thẳng ra phòng khách, quần áo cũng không thèm mặc. Vic gãi cằm cười khổ. Lầm bẩm nói một mình: “Mẹ! Rõ ràng là không tin mà, nhìn cái mặt là biết ngay
Chiều nay, sau khi nghe Lệ Băng tâm sự. Vic đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn nhận thấy khoảng thời gian vừa qua, mình đã sống thật vô tích sự. Không có mục tiêu, không có phấn đấu....
Hắn quyết tâm phải thay đổi để xứng đáng với Lệ Băng.
Từ ngày lấy nhau đến giờ, chưa khi nào hắn lo lắng đến cuộc sống của mình và nàng. Những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng, chưa khi nào hắn nghĩ rằng Lệ Băng ở nhà một mình, lo lắng cho hắn. Những lời thóa mạ sau lưng, Vic cũng trực tiếp bỏ ngoài tai. Nhưng Lệ Bằng đằng sau lại phải hứng chịu tất cả.
Khi còn bé, tình cảm của hắn với Lệ Băng rất tốt. Nhưng sau sự kiện 4 năm về trước.... Nghĩ đến đây, đầu hắn như muốn nổ tung, trên trán hắn gân xanh nổi chẳng chịt.
“A...!” Hắn lấy hai tay ôm chặt đầu... kêu lên một tiếng yếu ớt, ngã xuống giường, ngất lịm đi.
---------------------------------
Khu biệt thự Hắc gia. Mà gọi là biệt thự có vẻ hơi ủy khuất, lâu đài thì xứng đáng hơn.
Hắc lão gia hiện giờ đang ngồi trước bàn ăn. Trên chiếc bàn ăn dài bày la liệt các món ăn nổi tiếng của cả Đông Tây phương.
Tướng mạo lão ai nhìn vào cũng không nén được cười. Lão cao cỡ 1m60, nặng ~120kg, có thể lấy trái bóng để hình dung, trông rất hoạt kê.
Gương mặt hồng hào bèn bẹt như cái bánh bao đi kèm với cái đầu trọc lóc trơn bóng không có lấy một cọng tóc. Tất các những thứ đó hợp lại khiến Hắc Phi trông như một ông lão ngũ tuần hiền lành phúc hậu. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, lão lại nuôi một chùm râu dê phía dưới cái cằm nòng nọng mỡ vô cùng phản cảm làm ít nhiều giảm bớt 3 phần phúc hậu thêm vào 6 thành đê tiện.
Người quản gia già nãy giờ đứng bên cạnh, cung kính lên tiếng :”Ông chủ, có điện thoại của Lệ tiểu thư!”
“Đưa máy cho ta.”Lão chìa cái tay ngắn ngủn mũm mĩm ra nhận lấy điện thoại.
Một tay đưa điện thoại lên, một tay lão vân vê chòm râu hiếm hói quý giá dưới cằm. Cái hành vi hay gãi cằm của Hắc Phong ít nhiều cũng là do ảnh hưởng từ lão.
“Có chuyện gì thế con dâu yêu quý.” Giọng lão êm tai đến rợn người.
“Ba à, có chuyện về Hắc Phong con muốn nói với ba.”
“Uh, chuyện về chồng con à, nói đi.” Lão vừa nói vừa lấy dĩa quấn 1 vòng mì cho vào mồm nhai nhồm nhoàm.
“Anh ấy nói muốn tới Bắc Kinh học.”
Phì...!!! Vừa nghe đến thằng ku quý tử muốn đi học, mặt lão đỏ lựng lên. Mì trong miệng vừa trôi xuống nửa đường liền cuốn theo chiều gió bay ngược trở lại bàn ăn.
Khặc...khặc...! Sau một hồi ho sặc sụa lão vội nói với con dâu: “Ờ, được được, sáng mai con với nó qua đây rồi hai đứa lên đường đi luôn, việc còn lại cứ để ba thu xếp. Thế nhé, ba cúp máy đây!” Vừa cúp máy lão lấy tay kéo sợi mì lòng thòng trong lỗ mũi ra, vội vàng đứng lên phân phó cho quản gia đi lo mọi chuyện.
Trời ạ! Ta đang tỉnh hay mơ đây? Thằng quý tử trời đánh thánh đâm kia tự nhiên lại đòi đi học. Mà lại còn mãi Bắc Kinh, sao không phải Hồng Kông? Mà để ý nhiều làm cái đéo gì. Học là tốt rồi. Cho nó biến nhanh ko vài hôm nữa nó lại đổi ý thì bỏ mẹ.
Suốt tối hôm ấy đến cả lúc đi ngủ, lão vẫn cười khằng khặc!
---------------------------------
Vic lồm cồm bò dậy, xung quanh tối đen như mực. Bỗng nhiên có thiếu nữ nắm lấy bàn tay hắn, kéo đi. Hai người băng qua đường.
Phía xa xa, trong một góc tối, chiếc xe tải đợi sẵn ở đó lao thật nhanh về phía hắn...
Tất cả vụt tắt, rồi lại bừng sáng. Khung cảnh xung quanh lộn xộn, mặt đường nứt vỡ, chiếc xe khi nãy lao vào hắn hiện giờ đang nằm ở góc đường, nhăn nhúm thảm hại. Xung quanh đó có mấy xe cảnh sát, nhưng không cái nào còn nguyên vẹn.
Trước mặt hắn là Lệ Băng, mặt nàng tái nhợt. Nàng đang khóc. Vết thương sâu hoắm trên vai nàng giống như bị cái gì đó cào xé, máu theo cánh tay buông thõng chảy xuống, dọc theo lưỡi kiếm, nhỏ xuống mặt đường.
Trên tay kia nàng cầm thanh kiếm khác trong suốt đang cắm trên ngực hắn. Nhìn xuống dưới, tay hắn đang nắm chặt lấy lưỡi kiếm. Vic giật mình hoảng hốt. bàn tay đó không phải là tay người, cánh tay đó có vảy, trên bàn tay không phải ngón tay mà là thú trảo.
---------------------------------
Hộc... khụ..khụ...! Giật mình tỉnh lại. Vic thở gấp.
Lệ Băng ở trước mặt. Tay nàng đặt người hắn lay lay. Cổ tay Lệ Băng bị hắn nắm chặt lấy. Mặt nàng hơi nhăn lại, có lẽ do đau. Vic vàng vội buông tay. Trên cánh tay trắng như tuyết của Lệ Băng xuất hiện những vết cào, vẫn còn đang rỉ máu. Hắn không để móng tay. Chẳng lẽ.....
“Anh sao rồi? Lại gặp ác mộng à?” Lệ Băng quan tâm hỏi.
“Tay của em......”
“Không sao cả, chỉ là vết thương ngoài da thôi, một chút là hết thôi.” Không đợi Vic nói hết nàng đã lên tiếng. Sau đó đỡ hắn đi về phía phòng tắm.
Trong phòng tắm. Lệ Băng lúc này đang vắt chiếc khăn để lau mặt cho hắn. Vic chống tay lên thành bồn nước bên canh. Nhìn gương mặt mình trong gương. Hắn giật mình kinh hãi. Trên mặt của hắn xuất hiện hai vằn đen như vết xăm từ sau lưng vòng qua cổ, hướng thẳng về phía sống mũi, dừng lại sát khóe mắt. Tròng mắt đỏ ngàu với mái tóc bạch kim dài phủ xuống làm gương mặt hắn lộ ra vẻ nanh ác cực điểm.
“Đây. ... là sao?” Vic ngây người, vô thức lùi về phía sau.
Lệ Băng bên cạnh vội vàng giữ lấy hắn, nói bằng giọng rất nhỏ nhẹ giống như người lớn dỗ dành trẻ nhỏ: “Không sao đâu, trước đây anh đã bị một lần rồi, những cái này đến mai là sẽ hết thôi.” Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng lấy khăn lau mặt cho hắn.
“Nhưng... sao lại thế này, lần trước là khi nào?”
“Hiện giờ còn quá sớm để nói ra, nhưng anh cũng không cần lo lắng. Có lần em nghe ba nói, người của Lệ gia và Hắc gia không giống như người bình thường. Hai gia đình chúng ta cũng có mối quan hệ đặc thù. Không tin anh xem.” Nói xong nàng đưa cánh tay đến trước mặt hắn. Những vết cào khi nãy giờ đã không còn, chỉ có vài vệt máu đỏ còn vương lại.
Không phải người bình thường? Không phải người thì là cái giống gì? Vic hoang mang cực độ. Nếu những điều nàng nói là đúng, vậy thì giấc mơ kia liệu có phải là thật? Gã thẫn thờ ngồi bệt xuống nền.
Như thấu hiểu những gì hắn đang nghĩ gì, Lệ Băng quỳ xuống bên cạnh Vic, ôm đầu hắn vào ngực mình. Nhẹ nhàng an ủi.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện gì đến rồi nó cũng sẽ đến.
Đến khi anh hiểu rõ những chuyện về mình, về dòng máu mình đang mang. Anh sẽ thấy hãnh diện vì nó.” Áp mặt vào mái tóc hắn, ánh mắt Lệ Băng trở nên mơ hồ, có chút thương cảm.