Lần đầu tiên post bài có gì sơ suất kính mong quý vị niệm tình tha thứ bỏ qua
Ấp ủ lâu nay thời gian này mới có thời gian viết. Mong các bạn đọc đóng góp ý kiến hay dở để tác phẩm ngày càng hoàn thiện hơn! Mọi ý kiến đóng góp xin gửi vào Inbox nha! (Hy vọng đủ rôm rả để làm cai topic ;)))
Thể loại: Dã sử kiếm hiệp
Bối cảnh: Từ khi bắt đầu Nhà Mạc đến trước khởi nghĩa Tây Sơn. ( Còn sức thì sẽ viết tiếp)
Tự chương:
Nhà Mạc bắt đầu khi vua Mạc Thái Tổ lên ngôi tháng 6 năm 1527 sau khi giành được quyền lực từ tay vua Lê Cung Hoàng nhà Hậu Lê và chấm dứt khi vua Mạc Mậu Hợp bị quân đội Lê-Trịnh do Trịnh Tùng chỉ huy đánh bại vào cuối năm 1592 – tổng cộng là gần 66 năm.
Thời kỳ 1527-1592 trong lịch sử Việt Nam còn được gọi là thời kỳ Nam-Bắc triều, chính quyền nhà Mạc chỉ thực sự có quyền lực từ địa phận Ninh Bình ngày nay trở ra, còn từ Thanh Hóa trở vào trên danh nghĩa nằm trong tay các vua Lê - được phục dựng trở lại từ năm 1533.
Người khởi đầu cho nhà Mạc là Mạc Đăng Dung. Khi đó nhà Hậu Lê đã suy vi và quyền lực rơi hết vào tay Mạc Đăng Dung, ông ta cậy có nhiều công nên lạm quyền, kết bè kết cánh ép vua Lê Cung Hoàng khi đó mới 19 tuổi phải nhường ngôi cho mình, thời đại của nhà Mạc chính thức bắt đầu từ đó. Ở trong nước là thế nhưng khi lên ngôi, Mạc Đăng Dung lại hèn kém trong ngọai giao với nhà Minh, nhún nhường nhận chức An Nam đô thống sứ do vua Minh “trao tặng” khiến nhiều quan lại phẫn nộ nhân dân oán than.
Trong gần 66 năm trị vì, giữa nhà Mạc và nhà Hậu Lê đã diễn ra nhiều cuộc chiến liên miên. Dân tình đói rách lầm than. Cuối cùng vào năm 1592, quân đội Lê-Trịnh đã đánh bại nhà Mạc, chấm dứt 66 năm trị vì của dòng họ này.
Trong thời gian này ở phía Nam, sau khi Nguyễn Kim chết (1546), vua Lê phong con rể Nguyễn Kim là Trịnh Kiểm lên thay. Trịnh Kiểm tiến hành lọai trừ phe cánh của Nguyễn Kim để tập trung quyền lực vào tay mình. Các con của Nguyễn Kim, Nguyễn Uông bị bắt giết, Nguyễn Hoàng lo sợ nên tìm cách lánh bằng cách xin trấn giữ ở vùng Thuận Hóa. Trịnh Kiểm thuận ý cho vào. Họ Nguyễn vào vùng đó ngấm ngầm có ý lập nên “vương quốc” riêng của mình chống lại họ Trịnh nhưng bên ngoài vẫn tỏ về thuần phục, giúp họ trịnh chống họ Mạc.
Năm 1592, Trịnh Tùng đem quân đánh bại nhà Mạc ở Thăng Long, thống nhất đất nước, nhà Lê khôi phục, vua Lê bấy giờ là Lê Thế Tông. Tuy nhiên vua Lê chỉ là cái bóng. Họ Trịnh lập ra vương phủ riêng tồn tại bên cạnh triều đình vua Lê. Quyền lực nằm cả trong tay họ Trịnh.
Năm 1613, Nguyễn Hoàng ở phía Nam chết. Con là Nguyễn Phúc Nguyên vâng lời cha “dạy bảo nhân dân, luyện tập binh sĩ kháng cự lại họ Trịnh” để “xây dựng cơ nghiệp muôn đời”.
Năm 1627, lấy cớ Nguyễn Phúc Nguyên không chịu nộp thuế, họ Trịnh đem quân vào đánh. Cuộc chiến giữa hai họ bắt đầu từ đó. Đại Việt từ đây bị chia cắt thành hai “đàng” lấy sông Gianh làm ranh giới. Đàng Ngoài tính từ bờ bắc sông Gianh trở ra bắc, Đàng Trong từ bờ nam sông Gianh trở vào nam. Ranh giới này tồn tại suốt gần 300 năm cho đến khi Nguyễn Huệ thống nhất vào năm 1786.
Trong hơn 300 năm chiến tranh triền miên làm cho đất nước điêu tàn, kiệt quệ, nông dân vô cùng đói khổ, lầm than. Liệu trong hơn 300 năm ấy đã xảy ra những gì? Hãy để trí tưởng tưởng đưa ta về cùng với dòng lịch sử hào hùng của dân tộc.
HOÀNG HÔN XẠ LẠC KIM Ô - (HOÀNG HÔN BẮN RƠI MẶT TRỜI)
TÁC GIẢ: traupro
Nguồn: 4vn.eu
Chương 1: Nguyệt....: cung, tinh....: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô
Dương Kinh, điện Phúc Huy
Trời vào cuối xuân, ban trưa cái nắng gay gắt chẳng kém gì giữa hè. Trong hậu viên rất yên ắng, chỉ nghe lao xao vài tiếng ve và tiếng gió thoang thoảng phát ra từ 2 cái quạt lớn của 2 tỳ nữ mặt cuối gầm tay phe phẩy theo thói quen hầu quạt chủ nhân qua nhiều năm trời. Bên trong chiếc đình nhỏ ngoài hậu viện, trên chiếc phảng gỗ bóng loáng một nam nhân đang nằm liêm diêm, dường như cái nóng đầu hè không ảnh hưởng mấy đến cái thân hình mập mạp cường tráng của nam nhân tuổi trạc ngũ tuần này. Hắn chưa ngủ, đôi mắt liêm diêm ấy hướng về phía hồ nước. Đôi mắt sắc bén quyết liệt dường như ưu tư trâm ngâm chiêm ngưỡng bảo vật trước mắt. Thanh thanh long đao tỏa ra sát khí nhè nhẹ, lưỡi đao ánh lên những tia sáng lạnh người. Cán đao dài hơn 4 thước, lưỡi đao dài hơn hai thước ước chừng nặng gần 100 cân. Cuối cán đao dài là một đầu rồng uy mãnh há miệng nuốt lấy lưỡi đao. "Rồng! Hiển nhiên là sư phụ đã biết ta sẽ vượt long môn". Suy nghĩ thoáng vụt qua trong đầu hắn. "Thiên tượng năm ấy, lão nhân gia đã nhìn ra, còn cái trò thầy địa lý kia chín phần là do người sắp đặt." "Sư phụ" gã khẽ thở dài rồi chìm đắm trong suy tư.
Năm ấy vào một đêm hè nóng nực hắn nằm loay hoay mãi không ngủ được, chiếc giường tre kẽo kẹt rên lên theo mỗi lần hắn trở mình. Lúc chiều tối khi ăn cơm cha kể cho ba anh em hắn nghe về tổ tiên đời trước. "Người là lưỡng quốc trạng nguyên, uy danh lẫm lẫm, sao đến đời này họ Mạc nhà ta lại suy tàn đến vậy chứ? Cha nói ông tổ nhà ta tuy làm quan lớn trong triều nhưng cả đời liêm khiết, thanh bạch. Có lẽ vì vậy mà gia tài ông tổ truyền lại cho con cháu chỉ là bốn chữ "Lưỡng quốc trạng nguyên" của vua phương Bắc và hai chữ "Lịch sự" của vua Trần ban cho.""Lưỡng quốc trạng nguyên" "Lịch sự" sáu chữ này vang vọng mãi trong suy nghĩ của hắn. Khi nghe cha kể xong hắn thấy trong người lạ lắm, không ngờ gia tộc của hắn ngày xưa uy phong như vậy. Làm rạng rỡ uy danh gia tộc họ Mạc này lần nữa ước nguyện đó xuất hiện và lớn dần trong hắn từ đó.
Nhưng bằng cách nào chứ? Hắn không ngủ được cũng vì cái suy nghĩ này. Gia đình hắn hiện giờ chỉ là một gia đình nghèo sống bằng nghề chài lưới ven biển. Cha mẹ cho hắn một thân thể cường tráng khỏe mạnh đủ sức rong ruổi với những con sóng ngoài kia để mưu sinh qua ngày nhưng họ không cho hắn cái chữ làm sao để thành trạng nguyên đây? Ngày mai hắn sẽ qua đầu làng bái Lê tiên sinh xin theo học cái chữ. Ý nghĩ này làm thông cái đầu óc nặng ì những suy nghĩ mông lung của hắn, hắn từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Hắn thấy mình đang chạy trên bờ cát trắng, cát trắng mịn màng trải dài đến tận cuối chân trời ánh lên loang loáng phản chiếu cái nắng gay gắt của mùa hè.
- Này nhóc ngươi làm gì mà chạy loạn lên vậy? Hắn liền dừng lại quay về phía người vừa hỏi. Là một lão già, khuôn mặt lão hơi xấu xí nhưng toát lên nét phúc hậu hiếm có. Lão mang áo đội mũ quan, trông rất uy phong. Hắn liền giật mình khom người cuối chào
- Dạ bẩm quan, cháu cháu…! Hắn ấp úng, hắn cũng không biết hắn đang làm gì trên bờ cát trắng mơn mởn này
- Người tên gì? Lão già nhẹ nhàng hỏi
- Cháu họ Mạc tên Đăng Dung. Hắn liền đáp
- Ngươi họ Mạc
- Đúng ạ
- Họ Mạc ta sinh ra được thằng nhóc tuấn tú như ngươi! Tốt tốt! Ha ha ha. Tốt lắm! Lão già cười to, giọng cười sảng khoái ra vẻ hài lòng lắm.
- Nguyệt: cung, tinh: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô.
(Dịch: Trăng là cung, sao là đạn, hoàng hôn bắn rơi mặt trời) (1)
Lão già cười xong thuận miệng đọc to câu đối này tiếp tục cười to và biến mất.
- Nguyệt: cung, tinh: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô.
- Nguyệt: cung, tinh: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô.
Hắn giật mình tỉnh dậy câu đối vang vọng trong óc hắn, hắn lẩm bẩm:
- Nguyệt....: cung, tinh....: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô? Là ý gì?
Hắn vừa ngồi dậy vừa thở hổn hển, bỗng phía ngoài cửa sổ một ngôi sao chổi xẹt qua như lao thẳng vào khung cửa sổ. "Tùm" ngôi sao xẹt đó ném thẳng xuống mặt biển phía đằng xa kia vang lại 1 tiếng "tùm" gỏn lọn rồi tất cả lại chìm vào bóng tối và im lặng.
Đêm đó trăng trăng khuyết nhưng là đêm hè nên sao sáng lắm. Hít một hơi sâu hắn bật dậy khỏi giường lao ra khỏi nhà, cái giường tre kêu lên cái kẹt. Hắn dùng hết sức bình sinh đâm đầu chạy ra bờ biển, mắt hắn đăm đăm nhìn vào cái nơi mà vật kia rớt xuống. Qua vài giây hắn đã đến bờ biền hắn liền cởi áo lao xuống dòng nước mát lạnh. Hắn bơi nhanh hết sức bình sinh lao đến chỗ đó, nước xung quanh hắn đang ấm dần lên. Hắn biết nước là do cái vật kia làm ấm lên, đoạn này không có dòng nước ấm này. Hắn thuộc dòng nước ở đây như lòng bàn tay hắn vậy. Hơi trấn tĩnh lại hắn bơi chậm lại từ từ quan sát. Phía trên mặt nước còn lưu lại làn khói mỏng nhưng đang tan dần, nước xung quanh cũng từ từ lạnh trở lại rất nhanh chóng.
Một khắc trôi qua làn khói mỏng cũng tan mất, làn nước lạnh lại như cũ. Mặt nước sẽ cũng êm đềm không còn dấu vết nếu không có hắn đang vẫy vẫy nhẹ đôi chân để nổi lên trên làn nước. Nếu hắn không giật mình đúng lúc vật này lao xuống đây thì có lẽ nó sẽ nằm đây ngàn đời không được ai phát hiện ra mất. Hắn hít một hơi sâu lấy hết can đảm lặng xuống. Làn nước không có gì khác lạ làm hắn yên tâm hơn. Nhưng tối quá hắn không thể nhìn thấy gì dưới đáy cả. Hắn đưa tay sờ soạn sâu xuống đáy. Đây rồi, nó vẫn còn nóng ấm đây mà. Hắn tiếp tục sờ quanh khối tinh thạch để ước lượng độ lớn của nó. Lạnh, buốt hơn dòng nước, lạnh hơn gấp nhiều lần. Thì ra là vậy. Hắn liền hiểu ra ngay, chính cái lạnh này làm cho làn nước ấm mau chóng trở lại bình thường nhanh như vậy. Vật này là vật gì nhỉ, nóng lạnh đều có cả. Hắn dùng tay ước lượng khổi thiên thạch này cũng không to lắm, nhưng cắm khá sâu dưới cát, không phải nói kéo lên là kéo lên được. Hắn liền quay lên, chui lên khỏi mặt nước hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng chìm lại trong nước. Hắn đề khí dùng tay đẩy nước cho toàn thân chìm sâu vào trong nước cho đến khi chân chạm mặt cát. Hắn mò mẫm dùng hai tay nắm chặt vào khối thiên thạch. Một bên nóng, một bên lạnh làm hắn hơi buồn cười, cái vật này lạ thật. Hắn vận khí, dùng hết sức bình sinh lây khối thiên thạch. Bóng khí nổi lên soành soạch. Sau một hồi cố gắng khối thiên thạch cũng bắt đầu lay chuyển. Nhờ sức cản của mặt nước cộng thêm phía dưới là cát mềm nên khi lao xuống mảnh thiên thạch này không cắm quá sâu vào lòng biển nên cũng không gây khó khăn cho hắn lắm. Giả như cái vật này đâm xuống bờ cát trên kia chắc phải đào xới nữa ngày mới hòng lay chuyển được nó. Hết hơi hắn lại ngoi lên, sau hơn nửa canh giờ hì hục chui lên hụp xuống cuối cùng hắn cũng lôi được khối thiên thạch lên khỏi mặt cát. Nương theo sức nước cuối cùng hắn cũng mang được khối đá đó lên bờ. Nằm thở hổn hển gần như kiệt sức hắn quay sang ngắm nhìn thành quả của mình.
Khối thiên thạch này dài gần thước rưỡi, rộng nữa thước, không lồi lõm nhiều lắm vì nó không phải một khối đá mà là một khối kim loại, ở giữa có một đường kẻ không thẳng không cong dường như chia khối kim loại này ra hai phần. Hắn ngạc nhiên ngắm nhìn kỹ càng khối kim loại. Nửa phía bên tay phải hắn có màu sẫm hơn 1 chút, không nhìn kỹ thì khó nhận ra, sờ vào thì thấy lành lạnh. Nửa kia sáng màu hơn sờ vào thì tỏa ra hơi ấm. Hắn thầm nghĩ: "Vật này là vật trời ban, phải chăng ông lão kia gọi ta dậy để đón nhận vật này? Lão ta là ai nhỉ, bụt chăng?" Hồi phục được chút sức lực hắn gượng đứng dậy, hít một hơi dài, cuối xuống vác khối kim loại lên vai. Suýt chút nữa là gãy vai. Khối kim loại nặng kinh khủng phải hơn 200 cân. Lúc này kéo từ dưới nước lên đã biết là nó khá nặng, nhưng nhờ sức nước nên cũng không gây khó khăn cho hắn. Vác hơi 200 cân trên vai hắn nặng nề lê bước về nhà. Đến trước cửa nhà thì chịu không nổi nữa vất cái rầm ngay giữa sân, khối kim loại lún xuống mặt cát quá nữa.
Tiếng động này làm cha mẹ hắn thức giấc, cha nó khoát áo lao ra trước sân nhìn thằng con trai cả người ướt mềm, cơ bắp gân guốc ngạc nhiên nhìn xuống sân theo ánh mắt đăm đăm của thằng nhóc.
- Cái gì vậy? Cha hắn hỏi
- Con cũng chắc nữa cha, chắc là một khối sắt. Nhưng đem bán chắc cũng đủ học phí cho con theo học chữ với lớp của Lê tiên sinh đầu làng. Hắn đáp.
Hắn suy nghĩ kỹ rồi, từ lúc vác nó từ bờ biển về đến sân, hắn đã có được quyết định. Hắn muốn học chữ, hắn mơ ước hai chữ trạng nguyên kia, mười năm, hai mươi năm chắc chắn hắn sẽ làm họ Mạc nở mài nở mặt lần nữa.
- Mày tìm cục sắt này ở đâu ra vậy? Cha hắn nghi ngờ nhìn hắn
- Dưới biển, cha. Hắn đáp gỏn lọn
- Dưới biển? Cha hắn vẫn còn ngơ ngác
- Dạ đúng, con mệt quá rồi, con vào trong nghỉ ngơi một lát. Hắn đáp xong đi vào trong nhà thay đồ rồi lên giường đi ngủ bỏ mặc cục sắt cùng cha hắn đang ngơ ngác hết nhìn hắn rồi nhìn cục sắt to tướng kia. Hắn đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Mạc Hịch nhìn hắn đi vào trong nhà xong quay lại nhìn cục sắt, lão nghĩ chắc là nó tìm được ở dưới biển thật, thằng bé này chưa biết dối cha mẹ bao giờ. Chần chừ một lát lão cũng quay trở vào trong nhà tiếp tục giấc ngủ không suy nghĩ gì nữa.
Sáng hôm sau, hắn dậy sớm vác cái cục sắt kia ra đầu làng đến lớp học của Lê tiên sinh. Vừa đến cổng thì hắn thấy bên trong một vị tiên sinh đang luyện võ buổi sớm. Không ngờ Lê tiên sinh còn biết luyện võ, mà còn dậy sớm như vậy nữa. Nghe tiếng động Lê tiên sinh liền nhìn ra cửa, thấy hắn liền lên tiếng hỏi:
- Ngươi là ai vậy?
Lão định nói: "Đến sớm vậy?" nhưng nhìn lại người này không quen, không phải học trò lão nên đổi thành ra câu như vậy.
- Ta tới xin học chữ, ta họ Mạc nhà ở cuối làng, cha là Mạc Hịch, là ngư dân. Hắn nhanh chân bước vào trong hất cục sắt trên vai xuống kêu cái rầm lao lên quỳ xuống trước mặt Lê tiên sinh nhanh miệng đáp.
- Tới bái sư? Lê tiên sinh tiếp lời. Tới xin học chữ mà ngươi vác theo cái gì vậy? Lão nheo mắt nhìn về phía "cục sắt" hắn vừa ném xuống.
- Dạ thưa tiên sinh, nhà ta không có tiền đóng học phí, hôm qua ở ngoài biển ta vớt được cục sắt này, nghĩ có thể bán được tiền nên thuận tiện mang qua cho tiên sinh xem, mong tiên sinh thu nhận, đến chiều ta ra thợ rèn bán nó đi sẽ đủ tiền học phí đóng cho tiên sinh. Hắn cuối đầu đáp.
Lê tiên sinh bước lại gần quan sát cái "cục sắt" mà hắn nói. Mắt lão nheo lại trước đường kẻ giữa thân khối sắt. Lão khẽ đưa ta sờ vào nó, lạnh, nóng, một bên lạnh một bên nóng. Lưỡng nghi âm dương? Lão khẽ lên tiếng:
- Ai bảo ngươi là ta dạy học thu phí?
- A cái này… Mạc Đăng Dung ấp úng. Hắn không biết trả lời sao cho đúng. Đi học ở đây toàn những đứa con nhà khá giả trong làng. Nó đi qua đi lại nhiều lần, cũng nhòm ngó không ít lần. Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy những đứa con của những nhà nông dân hay ngư dân như hắn học ở đây. Chính vì vậy mà hắn nghĩ phàm những người có tiền thì mới được đi học.
- Cái này là ngươi vớt được dưới biển? Khi nào? Lê tiên sinh quay lại nhìn sâu vào mắt hắn. Lão không quan tâm đến câu hỏi trước, câu này mới chính là câu mà lão cần đáp án.
- Tối hôm qua. Mạc Đăng Dung đáp
- Tối qua? Tối qua. Lão lặp lại lời hắn rồi lẩm bẩm: - Thiên tượng chẳng lẽ ứng với thiên tượng?
Mạc Đăng Dung không hiểu thiên tượng là gì hắn đoán chắc lão tiên sinh ám chỉ là ngôi sao chổi kia chăng. Hắn liền đáp:
- Ý tiên sinh là sao chổi sao?
- À đúng, đúng là sao chổi, ngươi thấy sao chổi sao? Lê tiên sinh liền hỏi tiếp. Mắt ánh lên một tia sáng.
- Đúng ạ! Hắn liền đáp và kể một mạch toàn bộ chuyện tối hôm qua kể cả giấc mơ mà hắn thấy được. Rồi hắn đưa ra một kết luận:
- Ta nghĩ là bụt hiển linh, ông ấy biết ta muốn học chữ nên đã ban cho ta cái này để đóng học phí để đi học. Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào cái cục sắt nằm trơ trên đất.
- Ta không thu học phí, ngươi có thể đến học miễn phí. Ngươi nói là ngươi họ Mạc? Trong mơ ông lão kia nói với ngươi những gì, ngươi nhắc lại ta nghe lần nữa! Lê tiên sinh tập trung vào Mạc Đăng Dung nét mặt lộ lên một điềm ham muốn.
- Dạ vâng, cháu họ Mạc tên Đăng Dung. Trong mơ, ơ trong mơ ông lão ấy cũng hỏi tên cháu còn khen cháu tuấn tú. Hắn thẹn thùng gãi đầu nhớ lại cơn mơ đêm qua.
- Khen? Khen như thế nào? Lê tiên sinh tiếp tục hỏi
- Ông ấy nói ... Hắn gãi gãi cái đầu. À, ông ấy nói "Họ Mạc ta sinh ra được thằng nhóc tuấn tú như ngươi! Tốt tốt! Ha ha ha. Tốt lắm!" xong rồi cười rồi biến mất.
- Biến mất? Không còn nói gì nữa? Lê tiên sinh nghi ngờ hỏi
- Đúng rồi còn một câu nhưng cháu không hiểu ý nghĩa của nó "Nguyệt: cung, tinh: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô".
- Nguyệt : cung, tinh : đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô. Lê tiên sinh lặp lại. Rồi đột nhiên ngâm tiếp:
"Nhật : hỏa, vân : yên, bạch đán thiêu tàn ngọc thỏ
Nguyệt : cung, tinh : đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô"
- Tiên sinh biết bài thơ này? Mạc Đăng Dung ngạc nhiên nhìn Lê tiên sinh.
- Ừ ta biết, biết chứ! Hai câu này là hai câu đối, câu trên là đề mục của vua đất Bắc đời Nguyên, câu dưới là vế đối của trạng nguyên đời Trần cùng họ với nhà ngươi Mạc Đĩnh Chi.
- Mạc Đĩnh Chi? Cha ta nói ông ấy là ông tổ 7 đời của ta. Ông ấy là lưỡng quốc trạng nguyên oai phong lẫm liệt. Mạc Đăng Dung tự hào nói.
- Ông tổ? Thiên tượng, báo mộng, đề ứng... Lê tiêng sinh lẩm bẩm.
- Có gì không đúng sao thưa tiên sinh? Mạc Đăng Dung lo lắng nhìn Lê tiên sinh hỏi.
- À, không có gì. Ông tổ nhà người muốn ngươi được đi học nên về báo mộng cho ngươi. Cái kia có lẽ là người thử lòng ngươi có thật muốn theo cái học hành hay không. Câu đối cuối cùng kia là ông ngươi nhắc nhở ngươi làm người dân nước Việt không bao giờ biết run sợ trước cái mạnh cái ác của kẻ thù phương Bắc, sẵn sàng giáng trả và làm thất bại mọi âm mưu của chúng. Lê tiên sinh đáp.
Lão xoáy ánh mắt sâu vào Mạc Đăng Dung. Tướng mạo tuấn tú, thân thể uy dũng, một nhân tài hiếm có. Lại còn cái thiên tượng này nếu nó ứng linh ... chỉ sợ. Lão khẽ thở dài
Mạc Đăng Dung không để ý biểu hiện của lão, hắn đang đắm chìm trong lời nói cuối cùng của lão. Không bao giờ biết run sợ trước cái mạnh, cái ác của kẻ thù phương Bắc.
"Phải chăng bây giờ ta đang run sợ? Sư phụ! Thất đại tổ! Ta đã sai sao?" Gã nam nhân lặng lẽ thở dài lẩm bẩm. Nét tuấn tú của tuổi thanh xuân vẫn còn phảng phất trên gương mặt nam nhân trạc ngũ tuần này. Đôi mắt sáng rực lên một cái nhìn quyết liệt. "Ngày đó sư phụ nói với ta như vậy nhưng trong lòng người nghĩ gì?" Lại một lần nữa đôi mắt đó lại chìm vào trong suy tư
HOÀNG HÔN XẠ LẠC KIM Ô - (HOÀNG HÔN BẮN RƠI MẶT TRỜI)
TÁC GIẢ: traupro
Nguồn: 4vn
Chương 2: Thất Đại Tổ
Sau khi trầm ngâm chiêm ngưỡng "cục sắt" kia lần nữa, Lê tiên sinh quay sang Mạc Đăng Dung bắt đầu dặn dò:
- Được rồi học phí ta không thu nhưng lễ thì ngươi cũng đã mang đến không tiện mang về, cái này ta giữ lại. Lão vừa nói vừa chỉ vào khối sắt kia. Ngươi mang nó vào trong nhà sau, tiện thể lấy cái chổi ra đây quét sân cho ta, nhanh chân lên gần đến giờ học rồi.
- Dạ! Mạc Đăng Dung vui mừng đáp một tiếng to cuối xuống vác khối sắt kia lên. Khối sắt áp vào vai hơi lạnh lan ra mát rười rượi.
- À, Nhớ! Mạc Đăng Dung vừa định cất bước đi thì Lê tiên sinh ngăn lại.
- Chuyện đêm qua, và cục sắt này không được nhắc đến nữa. Ai có hỏi gì cũng nói là không biết. Nhớ chưa!?
- Dạ vâng thưa tiên sinh! Mạc Đăng Dung liền đáp ứng ngay, hắn đang sung sướng vì sắp được học chữ mọi chuyện còn lại hắn không thèm quan tâm đến nữa. Nhanh chóng vác cái cục sắt kia vào trong nhà và lấy chổi ra bắt đầu quét sân.
Vừa quét xong cái sân trước nhà thì phía cổng đã bắt đầu nghe xôn xao tiếng bọn trẻ đến lớp. Hắn nhanh chóng cất chổi vào chỗ cũ và chọn cho mình chỗ ngồi cuối lớp học.
Hắn chậm rãi quan sát bọn trẻ kia lần lượt vào lớp, lũ trẻ vô tư ngồi vào chỗ không để ý cuối lớp có một ánh mắt đang nhìn chúng, đến lúc thấy bọn chúng soạn giấy bút ra trước mặt thì chủ nhân ánh mắt này hơi hoảng. Lúc đi hắn vội vàng quá nên cũng chưa nghĩ đến những thứ này, bây giờ lấy đâu ra mà học chứ? Đang miên mang suy nghĩ thì Lê tiên sinh bước vào. Cả lớp đứng dậy đồng thanh cuối chào:
- Chào sư phụ ạ!
- Chào các trò! Lê tiên sinh mỉm cười hài lòng đáp lễ. Ta giới thiệu hôm nay lớp học có thêm một học trò mới. Lão đưa ánh mắt nhìn về phía cuối lớp đặt lên Mạc Đăng Dung. Hắn ngượng ngùng đứng dậy cuối chào cả lớp.
- Trò ấy tên Mạc Đăng Dung. Lão tiên sinh tiếp lời, rồi nhìn Mạc Đăng Dung mà hỏi. À Đăng Dung, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ thưa tiên sinh…
- Gọi là sư phụ. Hắn vừa đáp thì bị lão cắt lời.
- Dạ, sư phụ! Đệ tử năm nay mười lăm tuổi. Hắn ngượng ngùng sửa lại
- Xưng là học trò. Lão chỉnh tiếp. Được rồi ngồi xuống!
- Dạ! Hắn đáp rồi chậm rãi ngồi xuống.
Lê tiên sinh lại tiếp tục nói:
- Đăng Dung là lần đầu đi học, Trọng Bình ngươi sau này hãy giúp đỡ hắn.
- Dạ được thưa sư phụ. Thằng bé tên Trọng Bình ngồi ngay trước mặt hắn lên tiếng đáp lời sư phụ rồi quay lại hắn cuối chào. Hắn gục đầu đáp lại. Rồi bỗng như nhớ ra cái gì đó hắn rụt rè đứng dậy ấp úng nói:
- Dạ thưa, đệ… học trò chưa có giấy bút.
- Ngọc Toàn, ngươi lấy giấy bút cho hắn. Dường như lường trước được chuyện này lão liền ra lệnh cho một tiểu cô nương ngồi dãy đầu tiên. Cô bé đứng dậy chạy vô nhà trong một chốc rồi quay ra với giấy trắng và bút mực trên tay đi về phía hắn. Cô bé nhanh tay đặt xuống bàn cho hắn rồi quay trở lại vị trí của mình.
- Đa tạ huynh đệ. Hắn lên tiếng cảm ơn. Tụi trẻ bỗng cười ầm lên. Hắn giật mình ngượng ngùng ngước lên nhìn.
Thì ra nãy giờ sau khi nói ra là mình không có giấy bút hắn có vẻ xấu hổ và cuối gầm mặt xuống bàn. Nên khi nghe sư phụ gọi tên Ngọc Toàn hắn cứ nghĩ đó là một thằng con trai. Đến mãi khi thấy giấy bút được đặt trên bàn hắn vẫn chưa dám ngẩn lên chỉ dám lên tiếng cảm ơn huynh đệ. Nào ngờ người ta là một tiểu cô nương. Hèn gì cả lớp cười rộ cả lên. Hắn nhìn lên thấy cô nàng vừa ngồi vào chỗ, ngượng đỏ chín cả mặt tiếp tục cuối gầm mặt xuống bàn.
- Yên lặng! Hôm nay chúng ta học về lịch sử. Ta sẽ kể chuyện xưa cho các ngươi nghe. Được chứ? Lê tiên sinh lớn tiếng át cả lớp.
- Dạ vâng! Cả lớp đồng thanh hô to. Mắt bọn trẻ háo hức hẳn lên. Chúng thích nhất là được nghe sư phụ kể chuyện xưa. Trước giờ không chuyện gì là không ly kỳ không hấp dẫn cả.
- Câu chuyện hôm nay kể về một Trạng nguyên tài ba của nhà Trần tên Mạc Đĩnh Chi. Ông ấy tuy lớn lên tướng mạo tuy xấu xí nhưng trí tuệ uyên bác, thông minh trác tuyệt. Xuất thân từ… Lê tiên sinh một hơi thao thao bất tuyệt về cuộc đời Mạc Đĩnh Chi. Mắt tụi trẻ xoe tròn chăm chú lắng nghe chốc chốc gật gù ra vẻ tán đồng khâm phục. Riêng Mạc Đăng Dung có suy nghĩ khác, hắn nhận ra câu chuyện của Lê sư phụ có một vài sai khác với câu chuyện của cha hắn kể, không phải sai khác mà chi tiết hơn rất nhiều.
Ví như cha hắn kể Mạc thất tổ đi sứ thì được vua Nguyên phong làm Lưỡng quốc Trạng Nguyên, nhưng chỉ nói là bằng tài trí thông minh của Thất đại tổ, còn thông minh như thế nào thì ông không nói rõ. Còn Lê tiên sinh lại kể rằng năm đó đi sứ không chỉ riêng mình Đại Việt còn có Cao Ly, Nữ Chân, Ba Tư… Hôm đó các sứ thần cùng ra mắt Vua Nguyên. Nhân buổi ra mắt sứ thần các nước đều có lễ vật dân lên nhà vua, trong số các lễ vật đó có một cái quạt làm bằng lụa cực phẩm có họa tiết rất đẹp. Vua Nguyên cao hứng bắt các sứ thần đề thơ. Trong các sứ chỉ có sứ thần Cao Ly là nhanh ý nhất, chốc lát đã viết liến thoắng ra giấy trong khi các sứ thần khác vẫn đang còn chưa tìm ra tứ thơ.
Đừng tưởng gã giỏi giang gì cho cam, chín phần cái quạt kia là lễ vật của gã, gã cũng đã chuẩn bị từ trước quạt trắng thì cần đề thơ, chuyện muôn thuở, gã chắc chắn khi nhận quạt vua Nguyên sẽ bắt các sứ thần đề thơ, nên đã chuẩn bị sẵn từ trước ý thơ mới đến với gã nhanh như vậy được. Gã đoan chắc lần này gã sẽ lấy uy trước các sứ thần khác. Nhưng "mưu sự tại nhân thành sự tại thiên", trong lúc gã hăng say liến thoắng trên giấy ý thơ của mình thì Mạc Đĩnh Chi nhà ta còn đang bí, tứ thơ đến thật là khó khăn. Thấy gã hăng say như vậy, ông liền nhìn theo quản bút đọc thấy hắn viết hai câu:
"Nóng nực oi ả, thì như Y Doãn, Chu Công
Rét buốt lạnh lùng thì như Bá Di, Thúc Tề" (1)
Với sự nhanh trí kì lạ, Mạc Đĩnh Chi lấy tứ thơ đó phát triển thành một bài thơ xuất sắc:
Lưu kim thước thạch, thiên vị địa lô, nhĩ ư tư thì hề, Y Chu cự nho.
Bắc phong kỳ lương, vũ tuyết tái đồ, nhĩ ư tư thì hề, Di Tề ngã phu.
Y! dụng chi tắc hành, xả chi tắc tàng, duy ngã dữ nhĩ, hữu như thị phù.
Dịch nghĩa:
Chảy vàng, tan đá, trời đất như lò, ngươi bấy giờ là Y Chu đại nho.
Gió bấc căm căm, mưa tuyết mịt mù, ngươi bấy giờ là Di Tề đói xo.
Ôi, được dùng thì làm, bỏ thì nằm co, chỉ ta cùng ngươi là thế ru (2)
Ý thơ ngắn gọn mà sắc sảo, văn lại hay, hơn nữa là ông đi chậm mà về trước. Bài của ông xong trước tiên, vua Nguyên xem xong cứ gật gù khen mãi. Trước đó trong lần gặp mặt đầu tiên gã cũng đã kiểm chứng tài năng bác đại uyên thâm của ông. Lần đó gã kiêu ngạo ra uy với tên sứ thần nước Việt nhỏ bé phương Nam này bằng cách ra câu đối thể hiện uy phong. Vế trên của gã là:
Nhật: hỏa; vân: yên; bạch đán thiêu tàn ngọc thỏ
.
(Dịch nghĩa: Mặt trời là lửa, mây là khói; ban ngày đốt cháy vầng trăng)
Câu đối mang ý nghĩa Đại Nguyên hắn uy phong lẫm lẫm như mặt trời, nước việt bé nhỏ kia không cẩn thận ta "đốt cháy" khi nào không biết. Không ngờ tên này óc không những nhạy mà gan cũng lớn lắm dám đối lại:
Nguyệt: cung; tinh: đạn; hoàng hôn xạ lạc kim ô.
(Dịch nghĩa: Trăng là cung, sao là tên; chiều tối bắn rơi mặt trời).
Bắn rơi mặt trời? đúng là gan không nhỏ a! Hôm nay thêm một lần kiểm chứng tài năng của Mạc Đĩnh Chi gã không khỏi trầm trồ thán phục. Trong một khắc có thể làm ra được bài thơ sắc sảo, ý thơ hùng hồn như vậy chỉ sợ Đại Nguyên ta hiện tại cũng không có mấy người. Gã âm trầm quan sát Mạc Đĩnh Chi. Tướng mạo người này tuy khó coi nhưng thần thái điềm tĩnh có hùng tài nhưng không kiêu ngạo thật là nhân tài hiếm có. Lại quan sát thấy ánh mắt các sứ thần nhìn hắn có vẻ căm tức lắm, bề ngoài có vẻ thán phục nhưng trong bụng nghĩ gì thì đều bộc lộ cả ra qua cái ánh mắt kia rồi. Gã nhếch mép cười "Các người ghét hắn? Được! Đã vậy ta thuận nước đẩy thuyền thôi. Hắn khoác tay đứng dậy, chúng thần liền khom mình lắng nghe. Hắn dõng dạc tuyên bố:
- Sứ thần nước Việt hôm nay thể hiện rất tốt, trước văn võ bá quan cùng các sứ thần uy trấn quần hùng. Trẫm phong ngươi làm Trạng nguyên của Đại Nguyên Quốc. Ngươi đã là trạng nguyên của nước Việt xem ra vua nước Việt mắt cũng không mờ, vậy hôm nay ta ban cho ngươi 4 chữ: Lưỡng quốc trạng nguyên. Mang giấy bút ra đây!
- Dạ! Tên thái giám nhanh nhẹn mang giấy bút nghiên mực bày ra. Vua Nguyên rồng bay phượng múa một chốc nhìn lại trang giấy gật gù khoát tay.
- Ban thưởng
- Khấu tạ bệ hạ! Mạc Đĩnh Chi khấu đầu nhận lễ.
Các sứ thần nhìn ông 3 phần khâm phục 7 phần ganh ghét. Đặc biệt tên Cao Ly lùn kia ánh mắt hắn thật âm hiểm. Sau này, cũng vì 4 chữ Lưỡng quốc Trạng nguyên này, trong thời gian đi sứ ở đây, ông đã gặp không ít phiền toái với quần thần và tên Cao Ly kia, nhưng nhờ trí thông minh cùng với bản lĩnh kiên cường ông đều vượt qua hết. Người phương Bắc lúc đó ganh ghét tài năng của ông liền gièm pha cho rằng câu đối của ông đối đáp với vua Nguyên quá ngạo mạn và đồn đoán rằng sau này con cháu của ông sẽ làm việc phản nghịch thoán đoạt.
- Xạ lạc kim ô! Hừ! Đời hắn không tạo phản hậu nhân cũng thoán đoạt! Gã sứ thần Cao Ly lẩm bẩm nhìn dáng dấp Mạc Đĩnh Chi vừa khuất sau cánh của ngọ môn.
Chú thích:
(1) Y Doãn, Chu công: những người được trọng dụng ở thời Nguyên
Bá Di, Thúc Tề: những người bị thất sủng.
(2) Muốn hiểu rõ ý thơ xin tìm hiểu thêm về Mạc Đĩnh Chi trên wikipedia (chưa đủ bài post link, cập nhật sau)