Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 31-05-2008, 07:28 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Chân Kinh Cá»­u Cá»­u (Khuyết Danh) Nguồn: vnthuquan _ Äá»§ bá»™.

Hồi 1

Thân Phận Cô Nhi




Phe đối phương đông hÆ¡n, sáu chá»i má»™t, làm cho cục diện trở thành thế đối đầu giữa hai phe có nhân số hoàn toàn chênh lệch mà sá»± bất lợi nghiêng hẳn vá» phía Tiểu Bình, chỉ có má»™t thân má»™t mình.
Tuy vậy Tiểu Bình vẫn giữ vẻ thản nhiên cố ý đưa mắt nhìn gã cao to và có niên kỷ trội nhất trong sáu đứa bé là phe đối địch của Tiểu Bình lúc này.
Tiểu Bình cưá»i khảy:
- Cuối cùng túc hạ cũng phải xuất đầu lộ diện làm cho Tiểu Bình này cảm thấy hãnh diện vì lần đầu tiên được diện kiến đầu lãnh đại ca Hắc Ưng Hội.
Nếu lúc má»›i xuất hiện, gã cao to luôn giữ nét mặt hậm há»±c và giận dữ thì bây giá», ngay sau khi nghe Tiểu Bình nói dứt lá»i, gà chợt bÄ©u môi, cố tình bật ra tiếng cưá»i khan:
- Ở khắp thôn Huỳnh Hoa này ai ai cũng biết Trương Thất ta là thủ lãnh Hắc Ưng Hội.
Vì thế, Tiểu Bình ngươi đừng gá»i ta là đầu lãnh đại ca, cÅ©ng đừng gá»i là túc hạ hay gì gì đó mà ta chưa từng nghe. Bằng không ngươi sẽ phải hận vá» những cách gá»i kỳ quái cá»§a ngươi.
Tiểu Bình cưá»i ầm lên:
- Ta thật không ngá» má»™t đầu lãnh đại ca như Trương Thất ngươi lại là kẻ có kiến văn há»§ lậu, chẳng khác nào hạng ếch nằm đáy giếng. Ngươi không biết những cách xưng hô ta vừa dùng Ä‘á»u là những lá»i thông dụng cá»§a những trang hảo hán sao? Ngưá»i đứng đầu má»™t Hắc Ưng Há»™i như ngươi phải được gá»i là đầu lãnh đại ca, đâu thể gá»i bằng hai chữ thá»§ lãnh tầm thưá»ng.
Gã Trương Thất thoáng lộ vẻ ngơ ngác:
- Ngươi nói thật chứ? Gá»i là đầu lãnh đại ca thật sao?
Tiểu Bình vừa nhướng má»™t bên mày vừa cưá»i khẩy:
- Không như bá»n Hắc Ưng Há»™i các ngươi, chỉ quanh quẩn mãi ở Huỳnh Hoa thôn bé nhá» này. Tiểu Bình ta từ bé cho đến giỠđã từng lăn lá»™n khắp má»i nÆ¡i, nào là Giang Nam, nào là Tứ Xuyên, và cÅ©ng từng diện kiến biết bao anh hùng hảo hán lừng danh thiên hạ. Tiểu Bình ta vừa nói bá»n ngươi nên tin là thật còn hÆ¡n là sẽ bị má»i ngưá»i chê cưá»i cho bá»n ngươi chỉ là má»™t lÅ© trẻ ranh chưa biết gì vá» giang hồ võ lâm.
Sắc mặt cá»§a Trương Thất cho thấy gã đã bị lá»i nói cá»§a Tiểu Bình làm cho dao động. Và nếu gã vốn là thá»§ lãnh cá»§a Hắc Ưng Há»™i mà còn bị như vậy thì đồng bá»n cá»§a gã – năm đứa bé còn lại - há»i sao không hoang mang lo lắng!
Tuy vậy vẫn có má»™t đứa bé trong năm đứa bé kia thay vì hoang mang lo lắng như đồng bá»n thì lại giận dữ kêu lên:
- Trương Thất, gá»i là thá»§ lãnh hay là đầu lãnh đại ca thì có gì khác! Rốt cuá»™c ta muốn há»i Trương Thất ngươi, tên Tiểu Bình kia đã từng lăng mạ ta và Hắc Ưng Há»™i, ngươi có báo thù hay không báo thù cho ta nào?
Như nhớ ra mục đích khi đến đây Trương Thất lập tức quắc mắt nhìn Tiểu Bình:
- Phải rồi, như A Hoàng vừa nhắc, ta muốn há»i Tiểu Bình ngươi.
Tiểu Bình bất ngá» ngắt lá»i Trương Thất và còn khinh khi nhìn gã:
- Ngươi chịu được sao khi A Hoàng tuy là thuá»™c hạ nhưng lại tá» ra không tôn trá»ng ngươi, không chịu gá»i ngươi là đầu lãnh đại ca? Hóa ra ngươi không biết đến câu “thượng bất chính hạ tất loạn†sao?
Trương Thất ngơ ngác:
- Thượng bất chính hạ tất loạn nghĩa là gì?
Không đạt được mục đích và thấy Trương Thất không chú tâm gì đến mình, A Hoàng càng thêm giận dữ nên kêu lên:
- Ngươi không hiểu thật sao, Trương Thất? Hắn muốn mắng ngươi, bảo ngươi không xứng là thá»§ lãnh Hắc Ưng Há»™i cá»§a bá»n ta đó!
Trương Thất liá»n sừng sá»™, lao ào ào vào Tiểu Bình:
- Ngươi dám mắng ta à? Ta ...
Tiểu Bình cÅ©ng nhanh chân lùi vá», đồng thá»i cÅ©ng nhanh miệng cưá»i vang:
- Thật chẳng trách bá»n Hắc Ưng Há»™i các ngươi cho đến bây giá» vẫn chỉ là má»™t tiểu há»™i vô danh, đến câu nói cá»§a cổ nhân vừa rồi cÅ©ng không hiểu? Câu nói đó nào có hàm ý mắng ngươi? Trái lại đó là lá»i nói nhằm ý ám chỉ thái độ không tôn trá»ng bậc trưởng thượng cá»§a gã A Hoàng vừa có lúc má»›i rồi. Ngươi phải hiểu cho minh bạch chứ! Ha ... Ha ...
Nghe vậy Trương Thất liá»n bán tín bán nghi dừng lại:
- Ngươi thử giải thích rõ xem nào?
Tiểu Bình mỉm cưá»i:
- Là ta muốn nói nếu thuá»™c hạ cá»§a ngươi ai ai cÅ©ng có thái độ xem thưá»ng ngươi như A Hoàng vừa có, thá»­ há»i, má»™t Hắc Ưng Há»™i không biết thế nào là tôi ti thứ bậc thì má»™t đầu lãnh đại ca như ngươi làm sao đảm đương nổi trá»ng trách là làm cho Hắc Ưng Há»™i phát dương quang đại?
Vỡ lẽ, Trương Thất à lên một tiếng khá dài:
- Ngươi muốn nói vì ta là đầu lãnh đại ca nên bá»n A Hoàng không thể xách mé gá»i thẳng tên ta như A Hoàng lúc nãy?
Cảm nhận có sự thất bại và đỗ vỡ, A Hoàng một lần kêu to:
- Ngươi đừng để Tiểu Bình lung lạc. Huống chi giữa bá»n ta vá»›i nhau đâu có phân biệt ai lá»›n ai nhá», ai cao ai thấp!
Tiểu Bình quay ngoắt ngưá»i nhìn A Hoàng:
- Lá»i cá»§a ngươi thật hồ đồ. Vì giả như trong tay Hắc Ưng Há»™i các ngươi không phân biệt ngưá»i lá»›n kẻ nhá» thì ai sẽ phải tuân lệnh ai? Và Ä‘iá»u đó phải chăng sẽ đưa đến tình trạnh trống đánh xuôi kèn thổi ngược, trong bá»n ngươi sẽ không bao giá» có trạng thái nhất hô bá ứng.
A Hoàng nhún vai:
- Bảo bá»n ta phải tuân lệnh Trương Thất ư? Không bao giá» có chuyện đó.
Tiểu Bình bật cưá»i và cố tình đưa mắt nhìn Trương Thất:
- Ngươi nghĩ thế nào, Trương Thất? Xem ra ngươi chưa đủ tư cách làm đầu lãnh đại ca của Hắc Ưng Hội!
Trương Thất thoáng bối rối. Sau đó gã giận dữ lấy tay tự vỗ vào ngực và quắc mắt nhìn A Hoàng:
- Ta là đại ca, bá»n ngươi phải tuân lệnh ta. Vì dù sao Hắc Ưng Há»™i này cÅ©ng do ta lập ra.
A Hoàng đảo mắt nhìn bốn đứa bé còn lại, miệng cưá»i cưá»i:
- Tụi bây nghÄ© sao? Bá»n mình đồng ý cùng Trương Thất lập ra Hắc Ưng Há»™i là để tạo thành má»™t nhóm hầu dá»… bá» bênh vá»±c lẫn nhau. Äâu phải Hắc Ưng Há»™i là do má»™t mình Trương Thất lập mà bảo bá»n mình phải nghe theo lệnh cá»§a y, đúng thế không?
Bốn đứa bé kia ngay tức khắc cùng nhau gật đầu:
- Äúng vậy!
Và có một đứa bé nói rõ hơn:
- Còn nói việc ai đáng là đại ca thì nếu Trương Thất không phải có thân xác to hÆ¡n, bá»n ta đâu dá»… gì chá»n y?
Trương Thất nổi nóng:
- Ngươi vừa nói gì, Tiểu Ngụy? Ngươi thử lặp lại một lần nữa xem, thử Trương Thất này có dám đập vỡ mồm ngươi ra đấy không? Hừ!
A Hoàng nhận thấy có được sự ủng hộ của phe đông hơn nên đắc ý ngoác mồm la lớn:
- Ngươi vẫn là đại ca cá»§a bá»n ta, nếu ngươi chịu giúp bá»n ta đập vỡ mồm Tiểu Bình, trừng trị y vì tá»™i dám lăng nhục Hắc Ưng Há»™i chúng ta. Äó là lý do ta khuyên ngươi phải nghÄ© lại, chá»› để Tiểu Bình là kẻ vừa từ xa đến làm cho bá»n ta phải chia năm xẻ bảy.
Cảm nhận được lá»i kêu gá»i cá»§a A Hoàng sẽ tạo bất lợi cho bản thân, Tiểu bình cố tình kêu to hÆ¡n:
- Bá»n ngươi làm như thế là tiểu nhân, ngưá»i quân tá»­ chỉ động khẩu chứ không động thá»§.
HÆ¡n nữa, những gì ta vừa nói cho bá»n ngươi nghe Ä‘á»u là những hành động cần phải có cá»§a những trang hảo hán. Không lẽ bá»n ngươi không muốn sau này má»—i đứa trong bá»n ngươi trở nên những trang hảo hán đầu đội trá»i chân đạp đất, miệng hô phong hoán vÅ©?
A Hoàng cưá»i thành tràng:
- Cái gì là những trang hảo hán đầu đội trá»i chân đạp đất? Cái gì là miệng hô phong hoán vÅ©? Ngươi há»c ở đâu những lá»i lẽ kỳ quái như thế vậy? Ha ... Ha ...
Bốn đứa bé kia có lẽ vì chưa từng nghe những lá»i như Tiểu Bình vừa nói nên cÅ©ng bật cưá»i, phụ há»a theo A Hoàng.
Phát hiện Trương Thất không cưá»i, trái lại y vẫn tá» vẻ hoang mang, Tiểu Bình bèn gật gù nhìn y:
- Xem ra chỉ có Trương Thất ngươi là đáng mặt anh hùng. Nếu là như vậy Tiểu Bình ta xin hứa vá»›i túc hạ sẽ truyá»n cho túc hạ má»i hiểu biết cá»§a ta vá» giá»›i giang hồ, sẽ giúp túc hạ mở rá»™ng tầm mắt, biết phải nói gì làm gì cho xứng hợp trang hảo hán nam nhi đại trượng phu.
Và nếu cần, Tiểu Bình này sẽ đưa túc hạ lần lượt diện kiến những bậc anh hùng thứ thiệt.
Trương Thất chợt lúng túng há»i Tiểu Bình:
- Ngươi ... ngươi đã từng gặp những vị anh hùng thật sao? HỠ... trông hỠnhư thế nào?
Tiểu Bình câng câng nét mặt bảo:
- Quân tử nhứt ngôn, ký xuất tứ mã nan truy. Những gì ta vừa nói không bao giỠsai.
Còn trông bá»n há» như thế nào ư? Thân thì cao bảy trượng này, tay thì to lá»›n, má»™t khi xòe ra thì to bằng chiếc quạt. Còn má»—i khi há» gầm thét ư, miệng há» phun ra lúc thì lá»­a Ä‘á», lúc thì kêu ầm ầm như tiếng sấm sét. Có thể nói, há» ...
Tiểu Bình đang huyên thuyên bỗng có một thanh âm trầm trầm từ khu rừng cạnh đó lầm rầm đưa đến:
- Khoác lác vừa thôi chứ, tiểu tá»­. Vì nói như ngươi không lẽ ai trong bá»n ta cÅ©ng Ä‘á»u là quái nhân vá»›i hình thù dị dạng như quái vật?
Trương Thất sững sá», nhìn Tiểu Bình:
- Ai vừa nói gì vậy?
Tiểu Bình cũng ngơ ngác và chợt rụt cổ thè lưỡi:
- Không phải ta nói! Có lý nào là ma ...?
A Hoàng chợt kêu lên:
- Nói bậy, làm gì có ma hiện giữa ban ngày? Và nếu có là ma Ä‘i chăng nữa thì đó là vì ngưá»i quá khoác lác, đến ma cÅ©ng không tin nữa là ...
Trương Thất tỉnh ngá»™, gưá»m gưá»m nhìn Tiểu Bình:
- Phải rồi, ta cÅ©ng nghe như vậy, rằng ngươi từ nãy giỠđã khoác lác, cố tình lừa gạt bá»n ta. Xem ta ...
Chợt hiểu má»i gắng sức từ nãy giỠđã tan theo bá»t biển, Tiểu Bình từ từ lùi lại:
- Không phải ta khoác lác đâu. Ta thật sá»± đã gặp những trang hảo hán như ta vừa nói mà A Hoàng cưá»i khúc khích:
- Ngươi gặp thật ư? Trên Ä‘á»i này có ngưá»i há»… há miệng là phun ra lá»­a thật sao? Ngươi đúng là kẻ khoác lác. Hì ... hì ...
Cùng vá»›i tiếng cưá»i cá»§a A Hoàng, bốn đứa bé kia và cả Trương Thất nữa Ä‘ang chầm chậm tiến đến gần Tiểu Bình. Bá»n chúng tuần tá»± há»i, có ý châm chá»c:
- Có ngưá»i cao đến bảy trượng thật ư?
- Làm gì có ngưá»i há»… xòe tay ra là bàn tay liá»n to bằng chiếc quạt?
Sau cùng Trương Thất bảo:
- Chỉ chút nữa là ta bị ngươi gạt, tá»™i này và tá»™i đã lăng nhục Hắc Ưng Há»™i bá»n ta, ngươi phen này chắc chắn sẽ bị no đòn. Hừ!
Bá»n Trương Thất càng tiến đến gần chừng nào thì Tiểu Bình càng phập phồng lo sợ chừng nấy. Bất đắc dÄ© Tiểu Bình phải cố làm tỉnh quát lên:
- ÄÆ°á»£c rồi, để bá»n ngươi tin là ta không há» khoác lác, hừ, nếu bá»n ngươi dám chạm vào ta thì ta sẽ cho bá»n ngươi biết thế nào là công phu lợi hại, được gá»i là Hắc Hổ Thâu Tâm.
Xem đây!
Tiểu Bình Ä‘ang khuỳnh tay khuỳnh chân và chuẩn bị phô diá»…n cái gá»i là công phu Hắc Hổ Thâu Tâm lợi hại thì nghe tiếng cưá»i cá»§a Trương Thất vụt thét lên:
- Äể xem ngươi có phải là kẻ khoác lác hay không thì biết, đây này!
Vá»›i vóc dáng cao to hÆ¡n hẳn Tiểu Bình, má»™t nắm đấm được kể là to lá»›n cá»§a Trương Thất liá»n giáng ngay mặt Tiểu Bình.
Bịch!
Äấm trúng Tiểu Bình má»™t quyá»n, Trương Thất chợt hăng hắc cưá»i lên:
- Công phụ lợi hại của ngươi đâu rồi? Hay chỉ là khoác lác thế thôi hả? Trúng nữa này!
Ha ... ha ...
Äến lúc này, vốn là đứa bé nhanh mồm nhanh miệng nên cÅ©ng nhanh chân, Tiểu Bình vừa the thé kêu vừa cúi ngưá»i chui lòn qua cánh tay Ä‘ang quai ra cá»§a Trương Thất:
- Có nói nhiá»u vá»›i bá»n vô tri vô giác các ngươi cÅ©ng bằng thừa, lão gia tạm tha bá»n ngươi phen này, lần sau sẽ xá»­ trị luôn má»™t thể.
NhỠcó vóc dáng thấp bé hơn nên Tiểu Bình dễ dàng chui qua tay Trương Thất, tránh thoát nắm đấm thứ hai của y.
Tuy nhiên, A Hoàng bá»—ng từ đâu xuất hiện chắn ngay trước mặt Tiểu Bình. A Hoàng cưá»i hể hả:
- Ngươi tha bá»n ta nhưng bá»n ta đâu dá»… gì tha cho ngươi? Xem đây Äến lượt A Hoàng vung nắm đấm nhắm ngay vào mặt Tiểu Bình.
Bịch!
Bị đòn Ä‘au, Tiểu Bình liá»n nổi xung xông vào A Hoàng :
- A ... bá»n ngươi dám á»· chúng hiếp cô sao? Äồ vô sỉ, hèn mạt, hạ lưu. Lão gia nhất định không tha cho bá»n ngươi! Äỡ! Xem chiêu! Äỡ! Äỡ!
Vừa kêu be be Tiểu Bình vừa vung hai nắm tay thụi liên tu bất tận vào A Hoàng, bất kể là thụi vào đâu.
A Hoàng cũng nổi hung, vừa đỡ gạt vừa trả đòn vừa gào toáng lên:
- A ... tiểu tạp chá»§ng ngươi còn dám to mồm mắng bá»n ta ư? Äánh này, Tiểu Ngụy, Tiểu Ngưu. Hãy mau dần cho tiểu tạp chá»§ng má»™t trận. Äánh này, đánh này!
Vậy là bốn đứa trẻ kia cùng vá»›i Trương Thất liá»u xông vào, quất túi bụi vào khắp ngưá»i Tiểu Bình.
Vào tình thế này đáng lý ra Tiểu Bình phải bá» chạy thì ngược lại Tiểu Bình đã bất ngá» chui rúc đầu sát vào ngưá»i A Hoàng. Tiểu Bình còn phẫn ná»™ gầm lên:
- Súc sinh! Sao ngươi dám mắng ta là tiểu tạp chủng? Vậy ngươi đừng trách ta.
Trong khi vẫn để cho bá»n Trương Thất tha hồ đánh đấm khắp ngưá»i, từ phía sau và từ hai bên, Tiểu Bình vẫn cứ rúc đầu vào ngưá»i A Hoàng.
Và không hiểu Tiểu Bình đã hành động như thế nào mà bá»n Trương Thất chợt nghe A Hoàng bá»—ng thét lên:
- A ... a ... a ...
Tiếng kêu thảm thiết đó cho thấy A Hoàng Ä‘ang rất Ä‘au đớn khiến Trương Thất vì hoang mang lo lắng phải lá»›n tiếng há»i:
- Ngươi bị sao rồi, A Hoàng? Hay Tiểu Bình thật sự có công phu lợi hại?
A Hoàng đau đến chảy nước mắt, cố kêu lên:
- Ta bị ... ta bị ...
Chưa kịp nói thêm lá»i nào A Hoàng lại há miệng gào lên:
- A ... a ... a ...
Nhìn Tiểu Bình vẫn cứ rúc đầu vào sát ngưá»i A Hoàng và không thấy Tiểu Bình có hành động gì cụ thể, Trương Thất chợt biến sắc:
- Ôi chao, không lẽ Tiểu Bình thật sự có công phu lợi hại như y đã nói?
A Hoàng vẫn cứ kêu vẫn rú và tiếng kêu của A Hoàng càng lúc càng nghe thảm thiết.
- A ... a ...
Äến má»™t lúc, khi đã cố hết sức để nhịn chịu cÆ¡n Ä‘au, A Hoàng bật gào lên:
- Y cắn ta ...! Y không phải tiểu tạp chá»§ng thông thưá»ng ...! Y là cẩu ... cẩu tạp chá»§ng!
Bá»n Trương Thất lúc bấy giá» má»›i vỡ lẽ và cÅ©ng đến lúc này Tiểu Bình má»›i chịu ngóc đầu lên, nhưng là để bật phát ra tiếng gầm gừ uất hận:
- Phải! Vì ta là tiểu tạp chủng như ngươi nói nên ta phải biến thành cẩu tạp chủng để trừng trị ngươi.
Äoạn Tiểu Bình lại cúi thấp đầu, lại rúc sát vào ngưá»i A Hoàng:
A Hoàng một lần nữa giảy nãy kêu thét lên:
- A ... a ...! Trương Thất ... Tiểu Ngụy ... A ... Mau cứu ta ...
Hiểu rõ Tiểu Bình đang giở trò gì, Trương Thất chợt gào lên, ra lệnh cho bốn đứa bé kia.
- Bá»n ta phải mau cứu A Hoàng, đánh Ä‘i, hãy dần tiểu tá»­ má»™t trận ra trò. Nào, đánh, đánh ...
Theo gương Trương Thất, cả lÅ© trẻ Ä‘á»u xông vào và nện cật lá»±c vào ngưá»i Tiểu Bình.
Má»i chuyện chỉ kết thúc khi Tiểu Bình dần dần lả Ä‘i vì kiệt lá»±c, cÅ©ng là lúc A Hoàng sập xuống đất ngất Ä‘i vì Ä‘au đớn đến tận cùng.
Khắp miệng Tiểu Bình Ä‘á»u dính đầy máu cho thấy Tiểu Bình đã dùng miệng cắn từng miếng thật sâu vào da thịt A Hoàng.
Ghê sợ trước tình cảnh này và nhất là phải lo lắng cho tình trạng hôn mê ngất lịm cá»§a A Hoàng, bá»n Trương Thất vá»™i vã xốc A Hoàng lên vai và bá» chạy.
Có lẽ do quá mệt lả nên hai mắt chợt hoa lên, Tiểu Bình có cảm giác như có má»™t bóng ngưá»i Ä‘ang đứng thật gần và Ä‘ang nhìn y.
Tiểu Bình tá»± nhá»§, bá»n Trương Thất quả nhiên đã bá» Ä‘i rồi, vậy thì hình ngưá»i nó Ä‘ang nhìn thấy chỉ là do nó bị hoa mắt nên má»›i tá»± mưá»ng tượng như thế mà thôi.
Nhưng sá»± thật vẫn là sá»± thật, Tiểu Bình nghe có tiếng ngưá»i nói lá»t vào tai nó:
- Phải chi ngươi đừng khoác lác, phải chi ngươi mau lo chạy ngay từ đầu, thì ngươi đâu lâm phải cảnh ngộ này. Cũng là đáng cho ngươi thôi ...
Tiểu Bình chợt hiểu.
Nó cố ưỡn ngưá»i và cất tiếng:
- Chưa đánh đã chạy, đó nào là phải hành vi của trang hảo hán nam nhi đại trượng phu?
Nhân vật đó chợt bỉu môi, Tiểu Bình nhìn rõ như thế và cÅ©ng nhỠđó Tiểu Bình dần dần nhìn rõ nhân dạng cá»§a nhân vật ná». Äó là má»™t nhân vật trông thật lam lÅ©, mặt mÅ©i tay chân thì lấm đầy bụi đất, y phục thì rách rưới và dÆ¡ bẩn, không khác gì diện mạo. Và ngưá»i dÆ¡ bẩn thì lá»i lẽ cÅ©ng dÆ¡ bẩn. Y bỉu môi bảo Tiểu Bình:
- Ngươi chỉ là má»™t đứa bé, hãy thôi làm như những con vẹt, chỉ biết nhái lại những lá»i nói trống rá»—ng mà không hiểu được gì từ những kẻ cục súc thô lá»—. Còn như muốn há»c, muốn bắt chước, hãy há»c những Ä‘iá»u tốc, sẽ giúp ngươi sau này thành thân.
Tiểu Bình khinh khỉnh nhìn kẻ dơ bẩn:
- Tại hạ há»c gì, bắt chước những gì là tùy tại hạ! Các hạ hãy nên tá»± lo cho bản thân thì hÆ¡n!
Nhân vật dÆ¡ bẩn lam lÅ© liá»n nhún vai và buông ra tràng cưá»i dài. Tràng cưá»i không những dài thật dài mà còn to như tiếng sấm động khiến Tiểu bình thoạt nghe cứ ngỡ Ä‘ang gặp cảnh đất long trá»i lở:
- Chỉ vì ta thấy thương hại cho tâm trí còn non ná»›t cá»§a ngươi nên má»›i hạ cố bảo ban ngươi má»™t đôi lá»i. Còn ngươi nghe hay không thì tùy ngươi! Và chưa hết đâu, bá»n trẻ kia như Ä‘ang quay lại, ngươi còn phải chịu nhiá»u trận đòn Ä‘au hÆ¡n lúc nãy bá»™i phần. Ngươi cứ chá» thì biết! Ha ... ha ...
Tràng cưá»i làm cho hai mắt cá»§a Tiểu Bình lại hoa lên, khiến hình ảnh cá»§a nhân vật dÆ¡ bẩn đó má»™t hóa thành hai, ba. CÅ©ng thế, tai cá»§a Tiểu Bình bị ù choáng, khiến nó Ä‘ang lên tiếng đáp lại cÅ©ng không thể nghe rõ bản thân nó Ä‘ang nói gì:
- Sĩ khả sát bất khả nhục. Tại hạ dù chết quyết không tha thứ cho kẻ nào dám mở miệng bảo tại hạ là tiểu tạp chủng. Kẻ nào dám nói như thế vỠtại hạ, kẻ đó phải chết.
Cũng may, đến khi nhân vật kia lên tiếng bảo thì tai của Tiểu Bình cũng đến lúc bớt ù choáng, nó nghe nhân vật đó bảo:
- Ngươi vẫn nói ra những lá»i mà ta tin chắc đến ngươi cÅ©ng không hiểu những lá»i đó có ý nghÄ©a gì! Và ba chữ “tiểu tạp chá»§ngâ€, ta nghÄ© có lẽ ngươi cÅ©ng chưa hiểu!
Tiểu Bình gằn giá»ng:
- Các hạ lầm rồi! Tại hạ thừa hiểu. Và chỉ khi các hạ lâm vào cảnh không rõ thân sinh phụ mẫu như tại hạ, không rõ bản thân từ đâu mà có, ắt sẽ cảm nhận hết nỗi thống hận vì bị mắng bằng ba chữ “tiểu tạp chủng†khả ố đó.
Nhân vật nỠgiương mắt nhìn Tiểu Bình:
- Ngươi là một cô nhi?
Tiểu Bình nhếch môi cưá»i lạt:
- Tư sự thầm kín của tại hạ, xin miễn được đỠcập đến.
Vẫn nhìn Tiểu Bình như đã nhìn, nhân vật nỠthở dài:
- Thảo nào ngươi đã tá» ra liá»u lÄ©nh, khiến bá»n kia mắng là tiểu tạp chá»§ng! Ta ...
Tiểu Bình chợt bước lùi lại:
- Nếu các hạ định dựa vào chuyện này mà sỉ nhục tại hạ ...
Nhân vật nỠvội xua tay:
- Tại sao ta lại sỉ nhục ngươi? Mà thôi, ngươi nói cÅ©ng đúng, chuyện cá»§a ngươi ta không nên xen vào. Bất quá ta chỉ muốn khuyên ngươi, hãy thôi dùng những lá»i lẽ sáo rá»—ng mà ngươi có lẽ đã nghe quá nhiá»u ngưá»i dùng đến. Chúng sẽ không giúp ích gì được cho má»™t đứa bé như ngươi, nếu không tính đến những việc những lá»i cá»§a ngươi chỉ làm ngưá»i nghe bá»±c mình.
Tiểu Bình cố che giấu tâm trạng bối rối bằng cách vỠbiện minh:
- Tại hạ đã gặp không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, hỠcũng nói như tại hạ, đâu khác gì.
Nhân vật ná» mỉm cưá»i:
- Nhưng ngươi quên rằng ngươi chi là má»™t đứa bé, những lá»i đó hoàn toàn không hợp vá»›i ngươi. Huống chi ...
Tiểu Bình nhăn nhó:
- Huống chi thế nào?
Nhân vật ná» thu nụ cưá»i vá», để rồi nghiêm giá»ng bảo Tiểu Bình:
- Ta nói ra hy vá»ng ngươi đừng giận, kỳ thá»±c những gì ngươi cố há»c và nói theo những nhân vật mà ngươi cho há» là anh hùng hảo hán hóa ra lại là những lá»i mà bá»n hảo hán anh hùng không phải lúc nào cÅ©ng thốt ra. Ta muốn nói đến câu “thượng bất chính hạ tất loạn†mà lúc nãy ngươi đã dùng, đó là câu nói hoàn toàn sai nếu so vá»›i tình huống lúc này!
Nói đến đây, nhân vật ná» chợt chép miệng và nhẹ nhàng cho má»™t tay vào bá»c áo:
- Mà thôi, vị tất ngươi có thể hiểu những gì ta vừa nói. Nhưng để giải thích cho ngươi hiểu rõ hÆ¡n thì ta lại không có thá»i giá». Còn bây giỠđể giúp ngươi phần nào lấy lại thể trạng vừa mất, ta có má»™t vật này tặng ngươi.
Tiểu Bình ngÆ¡ ngác nhìn vào lòng bàn tay cá»§a nhân vật ná» Ä‘ang từ từ xòe ra, vật mà nhân vật ná» vừa đỠcập đến hóa ra chỉ là má»™t chiếc lá đã úa khô. Tiểu Bình chợt nhận ra bản thân nó Ä‘ang buá»™t miệng há»i:
- Các hạ tặng cho tại hạ một chiếc lá đã úa khô là có ý gì?
Nhân vật ná» mỉm cưá»i, đặt chiếc là vào tay Tiểu Bình:
- Chiếc lá này tuy ta không dám bảo đó là thần đan hay hiệu dược nhưng nếu ngươi tin ta và muốn sau này trở thành bậc anh hùng hảo hán thì hãy mau chóng ngậm chiếc lá vào miệng. Liệu ngươi có đủ đởm lược để dùng không?
Thấy Tiểu Bình vẫn để lá»™ vẻ nghi ngại, nhân vật ná» chợt cưá»i vang và cÅ©ng là tràng cưá»i làm cho Tiểu Bình nhức óc Ä‘inh tai:
- Ngươi không dám dùng cũng phải vì chiếc lá này lẽ đương nhiên không thể nào có năng lực giúp ngươi có thể há miệng phun ra lửa hoặc hoán vũ hô phong. Ha ... ha ...
Tiểu Bình đỠbừng mặt vì hiểu nhân vật ná» Ä‘ang cưá»i chế giá»…u nó.
Nó nhìn vào chiếc lá, sau đó ném luôn vào miệng và kêu lên cho dù chính bản thân nó cũng không thể nghe rõ tiếng nó kêu:
- Ngậm thì ngậm, đã là anh hùng thì có bước vào núi kiếm rừng đao cũng đâu có gì là sợ?
Không biết nhân vật ná» có nghe tiếng Tiểu Bình kêu hay không, vì nhân vật ná» vẫn mãi cưá»i. Không những thế, nhân vật ná» tuy vẫn tiếp tục cưá»i nhưng chân thì đã từ từ bước Ä‘i, thoạt đầu là chậm sau nhanh dần, khiến Tiểu Bình càng nhìn càng ngỡ ngàng và nghÄ© bản thân Ä‘ang bị hoa mắt. Bởi bóng hình cá»§a nhân vật ná» càng di chuyển nhanh chừng nào thì càng trở nên nhập nhoạng mÆ¡ hồ chừng ấy, như thể đó là bóng u linh vậy.
- A! Tiểu tạp chá»§ng vẫn còn đây. Äại thúc, chính tiểu tạp chá»§ng này lúc nãy đã gây thương tích cho A Hoàng.
Tiếng la ó cá»§a Trương Thất đột ngá»™t vang lên khiến Tiểu Bình giật mình sá»±c tỉnh. Và Tiểu Bình đưa mắt nhìn vá» phía vừa có tiếng gã Trương Thất kêu. Nó thấy Trương Thất lần này quay lại vá»›i bá»n Tiểu Ngụy, Tiểu Ngưu. Không những thế, đứng ngay phía sau bá»n trẻ con là má»™t nhân vật đại hán mắt to mày rậm vá»›i má»™t chiếc gậy dài cầm lăm lăm trên tay.
Lúc Tiểu Bình đưa mắt nhìn cũng là lúc nhân vật đại hán nỠhét to:
- Súc sinh, có phải chính ngươi đã hại A Hoàng? A Hoàng có thù oán gì với ngươi hử?
Nhưng càng hét đại hán càng hùng dũng những bước chân to lớn tiến thật nhanh vỠphía Tiểu Bình. Chiếc gậy cũng được vung cao lúc đại hán há miệng gầm vang:
- Ngươi dám hại A Hoàng, chứng tỠngươi to gan lớn mật. Ta phải dần ngươi một trận để xem lần sau ngươi còn dám như thế nữa không?
Và ngay sau khi đại hán dứt lá»i thì chiếc gậy cÅ©ng Ä‘i nốt quãng đưá»ng cuối cùng để lao thẳng vào Tiểu Bình.
Ngay từ lúc thấy bá»n Trương Thất xuất hiện vá»›i sá»± có mặt cá»§a đại hán, thái độ giận dữ cá»§a đại hán đã cho Tiểu Bình những cảm nhận bất an, đủ để cho Tiểu Bình phải đỠphòng.
Vì thế, lúc đại hán vung gậy cũng là lúc Tiểu Bình cật lực co chân nhảy lùi.
Tuy nhiên phần thì do đại hán là ngưá»i lá»›n, những bước chân cá»§a đại hán Ä‘á»u quá mau lẹ ngoài ý nghÄ© cá»§a Tiểu Bình, và phần khác là do chiá»u dài cá»§a chiếc gậy khiến khoảng cách giữa đại hán và Tiểu Bình thu ngắn quá nhanh, má»i phản ứng cá»§a Tiểu Bình gần như là vô dụng đối vá»›i động thái quá ư quyết liệt cá»§a đại hán. Và kết quả, má»™t đầu cá»§a chiếc gậy cÅ©ng chạm thật mạnh vào Tiểu Bình.
Bá»™p!
Tiểu Bình Ä‘au buốt đến giật thót cả ngưá»i. Nhưng ná»—i Ä‘au đó vẫn chưa thấm vào đâu nếu so vá»›i những gì Tiểu Bình sắp chịu đựng. Nói má»™t cách khác thì má»™t gậy đó chỉ là phần mở đầu cho má»™t trận mưa đòn đương nhiên phải được tiếp diá»…n.
Tiểu Bình thấy đại hán vẫn chạy áp vào và chiếc gậy vẫn được đại hán vung cao với cơn phẫn nộ như đã dâng đến đỉnh điểm:
- A ... súc sinh có ý định tránh đòn ư? ÄÆ°á»£c lắm, để xem ngươi có tránh được không dù chỉ là má»™t trượng cá»§a ta.
Cùng vá»›i tiếng quát, má»™t gậy cá»±c mạnh liá»n được đại hán cật lá»±c quật vào Tiểu Bình.
Và thế là hết lượt này đến lượt khác, đại hán cứ vung tay loạn gậy quật tới tấp vào Tiểu Bình.
Binh binh ...
Diễn biến xảy ra quá nhanh khiến Tiểu Bình nếu ngay từ đầu chưa kịp mở miệng kêu hoặc thanh minh thì càng vỠsau Tiểu Bình càng không còn cơ hội để kêu.
Không nghÄ© Tiểu Bình vì quá Ä‘au nên không thể kêu, đại hán lại nghÄ© Tiểu Bình vì quá gan lì nên không thèm kêu, không chịu mở miệng van xin. Äó là nguyên nhân khiến đại hán thêm giận dữ, thêm phẫn ná»™.
- Quả là ta chưa từng thấy má»™t đứa bé nào bướng bỉnh như ngươi. Ngữ này nếu không phải hạng không có thân sinh phụ mẫu giáo dưỡng thì cÅ©ng là dòng dõi cá»§a hạng đạo tặc giết ngưá»i cướp cá»§a. Ta phải đánh chết ngươi, đánh chết hạng cẩu tạp chá»§ng là ngươi! Äánh này, đánh này Binh, binh, binh ...
Trận mưa gậy sẽ còn tiếp tục nếu đúng lúc tối hậu không có một câu nói bất ngỠvang lên:
- Nhân huynh định đánh đứa bé này cho đến chết thật sao? Nếu đừng cho bổn công tá»­ là ngưá»i Ä‘a sá»±, mong nhân huynh hãy nghe bổn công tá»­ nói má»™t lá»i.
Câu nói tuy không thật sự lớn lối nhưng cuối cùng cũng làm cho trận mưa đòn dừng lại.
Và Tiểu Bình chỉ kịp nhìn thấy nhân dạng và phong thái đầy uy lẫm cá»§a má»™t vị công tá»­ xa lạ, thì toàn thần liá»n ngã gục xuống, chìm vào cÆ¡n mê lịm ...



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của dth_abcd

  #2  
Old 31-05-2008, 07:29 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 2

Bạch Cốt Cốc




Ngưỡng má»™ phong thái tao nhã cá»§a vị công tá»­, Tiểu Bình dù đã hết lá»i tán phụng nhưng vì cảm thấy chưa đủ nên vẫn luôn miệng tìm dịp để đỠcập đến chuyện đã qua. Nó vừa tìm cách chạm vào tay vị công tá»­ như muốn bảo rằng sẵn sàng Ä‘i theo vị ân nhân cho dù đến tận chân trá»i góc bể vừa suýt soa:
- Hạng ngưá»i như lão thô lá»— đó -Tiểu Bình ám chỉ gã đại hán đã vì A Hoàng mà quật vào nó má»™t trận mưa đòn - tại hạ dám chắc chá»— ngân lượng công tá»­ đã giao cho vị tất đủ làm lão thay đổi thái độ. Cần phải có thêm tài thuyết phục đầy khôn khéo cá»§a công tá»­ má»›i khiến lão bá» qua cho tại hạ. Chứng tá» công tá»­ phải là ngưá»i văn tài xuất chúng, lại là dòng dõi thế gia vá»ng tá»™c, càng khiến tại hạ thêm phần ngưỡng má»™.
Chân vẫn ung dung bước Ä‘i, vị công tá»­ mỉm cưá»i, mà thá»§y chung từ đầu cho đến giá», kể từ lúc Tiểu Bình tỉnh lại và được vị công tá»­ cho phép đồng hành. Tiểu Bình thấy vị công tá»­ lúc nào cÅ©ng tươi cưá»i, quả đúng là hạng ngưá»i nho nhã, cho dù vị công tá»­ Ä‘ang có những lá»i gần như bất đồng vì những lá»i Tiểu Bình nói có phần thái quá và không xứng hợp. Vị công tá»­ bảo:
- Ta đã nói nhiá»u lắm rồi, tiểu huynh đệ hãy còn là má»™t đứa bé, đừng xưng là tại hạ mà cÅ©ng đừng gá»i ta là công tá»­. Nói cách khác, ta đã từng mất Ä‘i má»™t bào đệ, có lẽ chỉ chừng tuổi như tiểu huynh đệ lúc này. Nên ngay khi phát hiện tiểu huynh đệ bị ngưá»i hành hạ, ta chợt nghÄ© đến đệ ta. Vì thế, ta đâu còn cách nào khác đành phải dùng lá»i lẽ và ngân lượng để nài xin sá»± tha thứ cho tiểu huynh đệ. Và má»i chuyện sẽ tốt hÆ¡n nếu tiểu huynh đệ hãy xem và hãy gá»i ta là đại ca, ngược lại ta sẽ nhận tiểu huynh đệ là đệ đệ. Thế nào?
Tiểu Bình thật sự cảm kích:
- à cá»§a công tá»­ thế nào tại hạ thừa hiểu, nhưng vì tại hạ luôn bị má»i ngưá»i nhục mạ, mắng là tạp chá»§ng, là má»™t ngưá»i không có cách nào hiểu rõ xuất thân nên việc nhận công tá»­ làm đại ca, tại hạ chỉ e sẽ làm cho công tá»­ bị khuất tất, lấy sá»± nhục nhã từ tại hạ.
Vị công tử xua tay:
- Chuyện đó sẽ không còn nữa nếu kể từ nay tiểu huynh đệ đã có ta là ngưá»i thân, là đại ca, tiểu huynh đệ đâu còn là hạng tứ cố vô thân nữa? Do vậy, há»… sau này kẻ nào dám mắng tiểu huynh đệ là tạp chá»§ng cÅ©ng có nghÄ©a là kẻ đó dám mắng ta, ta sẽ cho kẻ đó má»™t bài há»c.
Tuy trong lòng thầm mừng nhưng ở ngoài mặt Tiểu Bình vẫn để lộ sự lo ngại:
- Những kẻ từng mắng tại hạ có rất nhiá»u và không phải ai cÅ©ng dá»… dàng nhận được má»™t vài nén bạc và má»™t ít lá»i thuyết phục cá»§a công tá»­ mà bá» qua như lão thô lá»— lúc nãy. Äến lúc đó tại hạ chỉ e công tá»­ phải vì tại hạ mà bị liên lụy có khi lại phải chịu đòn Ä‘au vì tại hạ nữa.
Lần đầu tiên vị công tá»­ cưá»i lá»›n:
- Thiết nghÄ© sau lần vừa rồi ta buá»™c phải dùng thái độ ôn hòa để giải nguy cho tiểu huynh đệ thì từ lần sau trở Ä‘i, ta không cần phải làm như vậy nữa. Ta Ä‘oán chắc vá»›i tiểu huynh đệ má»™t Ä‘iá»u, chỉ má»™t lần như thế nữa thôi, há»… kẻ nào nhạo báng hay nhục mạ tiểu huynh đệ, ta sẽ cho kẻ đó nếm mùi lợi hại.
Tiểu Bình gắng gượng cưá»i theo nhưng là cưá»i miá»…n cưỡng:
- Thiện ý của công tử khiến tại hạ thêm cảm kích. Tuy nhiên, chao ôi, chỉ sợ hỠsẽ cho công tử nếm mùi lợi hại chứ không phải ngược lại.
Äang bước Ä‘i vị công tá»­ chợt dừng lại. Sau đó lấy tay chỉ vào má»™t thân cây có phần gốc to bằng má»™t miệng bát, vị công tá»­ ung dung há»i Tiểu Bình:
- Những kẻ vẫn thưá»ng nhạo báng tiểu huynh đệ liệu có xương cốt rắn chắc bằng thân cây kia chăng?
Chưa hiểu vị công tá»­ há»i như thế là có ý gì, Tiểu Bình bá»—ng giật nảy ngưá»i khi nghe vị công tá»­ kia bá»—ng dưng hét to:
- Cho dù xương cốt cá»§a chúng có rắn chắc như thân cây này Ä‘i nữa, Äoan Má»™c NgÅ© ta cÅ©ng đủ sức đánh cho há» vỡ vụn như thế này.
Dứt lá»i, vị công tá»­ tá»± xưng là Äoan Má»™c NgÅ© liá»n xuất quyá»n đánh vào thân cây, cho dù khoảng cách giữa thân cây và Äoan Má»™c NgÅ© phải xa có đến hai trượng.
Vù ...
Thấy lạ, Tiểu Bình tròn mắt nhìn nắm quyá»n cá»§a Äoan Má»™c NgÅ©, không hiểu sao bá»—ng phát ra má»™t luồng cuồng phong. Và luồng cuồng phong đó cứ như cÆ¡n gió bất chợt xuất hiện, ào ào cuá»™n đến thân cây, vượt qua khoảng cách hai trượng để chạm thật mạnh vào thân cây.
Ầm!
Càng lo hơn khi Tiểu Bình nghe tiếng động chạm tạo ra giữa luồng cuồng phong tưởng chừng là hư vô chạm vào thân cây.
Không những thế, thân cây sau tiếng động liá»n lắc lư chao đảo, ngã vá» sau rồi lại nghiêng ngược vá» phía trước, và đến lần ngã vá» phía sau ở lượt thứ hai, thân cây theo đà lắc lư liá»n chuyển mình tạo thành má»™t âm thanh sắc gá»n nhưng nghe thật rợn ngưá»i.
Rắc ...
Tiếp đó, thân cây chợt gãy lìa ở phần giữa, làm cho toàn bá»™ phần trên cá»§a thân cây ngã gục xuống ná»n đất thật mạnh.
Sầm ...
Má»™t quyá»n tạo thành cuồng phong, cuồng phong chạm vào thân cây làm cho thân cây gãy đổ, đây là sá»± thật hiển nhiên mà Tiểu Bình chưa má»™t lần được tận mắt mục kích.
Bởi vậy, Tiểu Bình thật sá»± ngÆ¡ ngác, cứ nhìn mãi vào thân cây gãy lìa như vẫn chưa tin đó là Ä‘iá»u đã xảy ra.
Nó chợt tỉnh khi nghe Äoan Má»™c NgÅ© há miệng cưá»i ngất:
- Tiểu huynh đệ thấy thế nào? Liệu Äoan Má»™c NgÅ© này có xứng đáng là đại ca và sẽ là ngưá»i bảo vệ an toàn cho tiểu huynh đệ?
Tiểu Bình nhìn Äoan Má»™c NgÅ©, và ánh mắt cá»§a nó vẫn Ä‘ang để lá»™ tâm trạng sá»­ng sốt bàng hoàng và đầy vẻ nghi ngá».
- Äại ca làm cách nào khiến thân cây to đến vậy phải gãy lìa? Hay đại ca là thần tiên hạ phàm, giúp đệ mau siêu thoát, sá»›m lìa khá»i cõi gian trần có quá nhiá»u khổ ải này?
Äoan Má»™c NgÅ© cưá»i dài hÆ¡n, để sau đó khi không còn cưá»i nữa, má»›i bảo:
- Tiểu huynh đệ có bảo là đã từng Ä‘i lại khắp nÆ¡i và đã từng diện kiến nhiá»u trang anh hùng hảo hán, thế nhưng tiểu huynh đệ vẫn kinh ngạc và cho hành vi vừa rồi cá»§a ta là phi phàm, chỉ có bậc thần tiên má»›i thá»±c hiện nổi. Äiá»u đó chứng tá» tiểu huynh đệ chưa từng chạm mặt những nhân vật đáng gá»i là hảo hán. Äiá»u mà ta vừa thá»±c hiện đó chính là võ công. Muốn có võ công cao thâm, ngoài việc phải chuyên cần khổ luyện, cần phải có minh sư chỉ Ä‘iểm. Và chính tiểu huynh đệ cÅ©ng sẽ có võ công tương tá»±, cho dù bản thân tiểu huynh đệ hoàn toàn là phàm nhân không là thần tiên giáng hạ.
Tiểu Bình vỡ lẽ, nhìn Äoan Má»™c NgÅ© bằng ánh mắt thần phục:
- Äại ca muốn nói đại ca sẽ chỉ Ä‘iểm cho đệ?
Äoan Má»™c NgÅ© cưá»i nhẹ:
- Tiểu huynh đệ vừa gá»i ta thế nào?
Tiểu Bình đáp, tuy có chút hoang mang:
- Gá»i là đại ca, không đúng chăng?
Äoan Má»™c NgÅ© bảo:
- Hoàn toàn đúng. Nhưng vì đúng nên vá»›i bối phận như vậy ta đâu đủ tư cách thâu nhận tiểu đệ làm truyá»n nhân.
Tiểu Bình thất vá»ng:
- Có phải truyá»n nhân là đệ tá»­. Hóa ra vì đệ gá»i là đại ca nên đại ca không thể chỉ Ä‘iểm võ công cho đệ?
Äoan Má»™c NgÅ© nghiêm nét mặt:
- Äệ chá»› vá»™i thất vá»ng. Ta nói như thế là có ý bảo ta sẽ nài nỉ gia sư nhận đệ làm đệ tá»­ cá»§a ngưá»i. Và nếu được như vậy thì đệ sẽ là sư đệ cá»§a ta, đệ sẽ phải gá»i ta là đại sư ca. Ta hứa sẽ giúp đệ chuyện này.
Tiểu Bình vừa mừng vừa ngơ ngác:
- Trên đại ca vẫn còn có sư phụ. Äại ca hứa giúp đệ chứ?
Äoan Má»™c NgÅ© phì cưá»i:
- Bất kỳ ai cÅ©ng phải có sư phụ để tiếp thá» tuyệt há»c, ta đâu phải ngoại lệ. Còn chuyện giúp đệ, Ä‘iá»u gì Äoan Má»™c NgÅ© đã hứa quyết không sai lá»i.
Tiểu Bình mừng quá bật reo:
- Vậy thì hay quá. Äại ca, tiểu đệ sẽ Ä‘a tạ đại ca muôn vạn lần nếu đại ca ngay bây giỠđến bái kiến lệnh sư. Äệ sẽ ...
Äoan Má»™c NgÅ© chợt nhăn mặt, kèm theo đó là tiếng thở dài, đủ để khiến Tiểu Bình phải dẹp bá» ngay ná»—i niá»m phấn khích trong cÆ¡n vui mừng tá»™t độ! Và Tiểu Bình càng thêm thất vá»ng khi nghe Äoan Má»™c NgÅ© bảo:
- Muốn gặp gia sư lúc này hoàn toàn không khó. Có khó chăng là gia sư Ä‘ang lâm cảnh hôn mê, e khó cùng đệ đối thoại và nhất là đáp ứng nguyện vá»ng cá»§a đệ.
Tiểu Bình nghi ngại:
- Äại ca có võ công phi phàm, ắt hẳn lệnh sư phải cao minh hÆ¡n. Vậy Ä‘iá»u gì khiến lệnh sư lâm phải cảnh ngá»™ như đại ca vừa bảo?
Äoan Má»™c NgÅ© lại thở dài:
- Ta hiểu ý đệ muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì? Äể giúp đệ dá»… hiểu ta chỉ có thể giải thích ngắn gá»n như thế này. CÅ©ng như đã từng bị nhiá»u ngưá»i nhục mạ, gia sư đương nhiên có không ít kẻ thù. Và sau má»™t lần bị nhiá»u kẻ thù vây đánh, gia sư đã thắng nhưng vẫn mang thương thế trầm kha.
Tiểu Bình phẫn nộ:
- Có những ngưá»i vô sỉ đến thế sao, nhiá»u ngưá»i vây đánh má»™t ngưá»i?
Äoan Má»™c NgÅ© cưá»i gượng:
- Chuyện á»· chúng hiếp cô ở đâu cÅ©ng Ä‘á»u có và ở thá»i nào cÅ©ng có, nào phải chỉ riêng gia sư lâm cảnh này? Nhưng chuyện đó sẽ không còn tái diá»…n nữa nếu Äoan Má»™c NgÅ© ta có thể tìm thấy linh dược giúp gia sư trị thương.
Tiểu Bình chợt gật gù, như đã hiểu ý tứ câu nói cá»§a Äoan Má»™c NgÅ©:
- Hóa ra đại ca Ä‘ang trên đưá»ng tìm linh dược giúp lệnh sư trị thương? Äại ca đã tìm được chưa?
Äoan Má»™c NgÅ© chợt hạ thấp giá»ng đủ cho Tiểu Bình hiểu đây là chuyện hết sức nghiêm trá»ng, nếu không muốn nói là Äoan Má»™c NgÅ© cần phải giữ kín, không thể khinh suất thố lá»™ cho Tiểu Bình nghe như bây giá». Äoan Má»™c NgÅ© bảo:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta phải có chút manh mối nên má»›i dám Ä‘i tìm. Và lần này chắc chắn phải có kết quả mỹ mãn.
Tiểu Bình cÅ©ng hạ thấp giá»ng:
- Linh dược để giúp lệnh sư khôi phục thương thế ắt phải là thứ quý hiếm. Äại ca đã thất bại nhiá»u lần lắm rồi, phải không?
Äoan Má»™c NgÅ© nhìn Tiểu Bình:
- Äệ tá»± Ä‘oán ra như thế ư?
Tiểu Bình gật đầu:
- Chẳng phải đại ca vừa bảo lần này phải có kết quả mỹ mãn đó sao?
Äoan Má»™c NgÅ© mỉm cưá»i:
- Quả nhiên ta có nói như thế thật. Nhưng Ä‘oán được như đệ chẳng phải dá»… dàng gì nếu không có tâm cÆ¡ mẫn tiệp. Vậy đệ có muốn cùng ta Ä‘i tìm linh dược, cÅ©ng là cách để đệ sau này dá»… được gia sư nhận làm truyá»n nhân?
Tiểu Bình hớn hở:
- Ngay từ đầu đệ đã có ý này, có nghĩa là đại ca chấp thuận cho đệ cùng đi?
Äoan Má»™c NgÅ© cưá»i vang:
- Ta là đại ca cá»§a đệ, không cho đệ Ä‘i cùng thì ai là ngưá»i sẽ bảo vệ an toàn cho đệ?
Ha ... ha ...
Do hiểu đây là vấn đỠnghiêm trá»ng nên cho dù Äoan Má»™c NgÅ© chưa há» nói rõ địa Ä‘iểm cần Ä‘i đến là nÆ¡i nào nhưng Tiểu Bình cÅ©ng không dám mở miệng há»i! Huống chi như Tiểu Bình Ä‘ang tá»± nhá»§, được má»™t ngưá»i như Äoan Má»™c NgÅ© cho phép được đồng hành là tốt quá rồi, Tiểu Bình còn đòi há»i gì hÆ¡n.
Vì thế, Tiểu Bình chỉ biết lấy làm thá»a mãn khi được tiếp tục Ä‘i cùng Äoan Má»™c NgÅ©.
oOo Nhìn Tiểu Bình đã thay y phục má»›i rất vừa vặn, Äoan Má»™c NgÅ© gật gù khen:
- Thông thưá»ng bất kỳ ai cÅ©ng hay nhận định ngưá»i khác qua dáng vẻ bá» ngoài. Cứ như Bình đệ lúc này còn ai dám bảo là ngưá»i không có chá»— xuất thân vào bậc danh giá?
Tiểu Bình đã lúng túng vá»›i lần đầu tiên có bá»™ y phục má»›i tươm, lúc này còn lúng túng hÆ¡n khi nghe Äoan Má»™c NgÅ© khen tặng. Nó đỠmặt:
- Äại ca càng quan tâm đến đệ nhiá»u chừng nào thì đệ càng không biết phải cảm kích đại ca sao cho phải?
Äoan Má»™c NgÅ© trầm giá»ng:
- Ta là đại ca của đệ, ta không quan tâm đến thì ai sẽ quan tâm? Nhưng ta sẽ hài lòng hơn nếu từ nay vỠsau đệ đừng bao giỠdùng hai chữ cảm kích đối với ta nữa. Vì đệ cứ mãi như thế, giữa hai ta đâu còn gì là huynh đệ?
Tiểu Bình đã quá hiểu tâm tính cá»§a Äoan Má»™c NgÅ© sau gần mưá»i ngày được đồng hành nên miá»…n cưỡng cÅ©ng tán đồng:
- Äệ vẫn biết làm như thế là không phải vá»›i đại ca, nhưng biết thế nào được nếu từ tấm bé cho đến giỠđây là lần đầu tiên đệ được ai đó quan tâm. Tuy vậy đệ vẫn nghe theo đại ca, chỉ dám ngấm ngầm cảm kích và nguyện khắc ghi thật sâu tình nghÄ©a đại ca dành cho đệ.
Äoan Má»™c NgÅ© phì cưá»i:
- Äệ tuy há»c lá»m từng cách ăn nói cá»§a nhiá»u ngưá»i, nhưng vẫn còn nhiá»u khiếm khuyết.
Vào trưá»ng hợp này ngưá»i ta thưá»ng bảo “Khắc ghi vào tâm can thế phá»§â€. Theo ta đệ còn phải há»c nhiá»u và há»c cho thật đúng, để sau này má»—i khi nói ra Ä‘iá»u gì cÅ©ng phải vận dụng đúng cho từng trưá»ng hợp.
Tiểu Bình cưá»i bẽn lẽn:
- Äệ tuy cÅ©ng biết như vậy nhưng vẫn cần có ngưá»i tận tình chỉ Ä‘iểm như đại ca. Càng nghÄ© đệ càng cảm thấy bản thân thật may mắn, vì trên bước đưá»ng phiêu bạt đệ gặp má»™t vị hảo đại ca như đại ca đây.
Äoan Má»™c NgÅ© gật đầu:
- Ta thì nghÄ© ngược lại, phải may mắn lắm ta má»›i có lại má»™t đệ đệ bầu bạn và để quan tâm. Ta chỉ lo đệ sẽ sá»›m thất vá»ng vì có má»™t đại ca chẳng ra gì.
Tiểu Bình liá»n kêu lên:
- Äệ sẽ không bao giá» thất vá»ng. Không những thế đệ đã tá»± hứa là từ nay vá» sau phàm việc gì đệ cÅ©ng nhất nhất nghe theo lá»i chỉ bảo cá»§a đại ca.
Äoan Má»™c NgÅ© đưa mắt nhìn Tiểu Bình:
- Lá»i nói đó cá»§a đệ là xuất phát từ đáy lòng?
Tiểu Bình đưa một cánh tay lên cao:
- Nếu đệ có ná»­a lá»i dối trá thì cứ để ngÅ© lôi phanh thây đệ.
Äoan Má»™c NgÅ© xua tay, mặt nhìn nhăn nhó:
- Cần gì Bình đệ phải lập trá»ng thệ? Giữa chúng ta vá»›i nhau có lý đâu ta không tin đệ?
Äoan Má»™c NgÅ© thở dài:
- Mà thôi, dù sao đệ cÅ©ng đã lập trá»ng thệ rồi, để tránh cho đệ gặp báo ứng bởi lá»i trá»ng thệ, ta nguyện mãi mãi sẽ là hảo đại ca cá»§a đệ. Chúng ta Ä‘i thôi!
Nhưng vừa định bước Ä‘i Äoan Má»™c NgÅ© bá»—ng quay lại và gắt há»i Tiểu Bình:
- Äệ định làm gì vậy? Sao đệ lại muốn ném bá» bá»™ y phục đã cÅ© kỹ cá»§a đệ?
Tiểu Bình kinh ngạc:
- Không ném bá» thì để làm gì đại ca? Từ nay đệ đã có đại ca quan tâm, giữ làm gì y phục đã cÅ© nát đó, chỉ khiến cho đệ nhá»› lại quãng thá»i gian đã tá»§i nhục?
Äoan Má»™c NgÅ© lắc đầu:
- Äoạn tuyệt vá»›i quá khứ, nhất là quá khứ đã góp phần tạo nên vóc nên hình cho má»—i ngưá»i chúng ta, đó là Ä‘iá»u không nên làm. Huống chi nếu tiểu đệ không có quãng thá»i gian phiêu bạt thì ta làm gì có cÆ¡ há»™i gặp đệ? Bình đệ nghÄ© có phải không?
Tiểu Bình cưá»i gượng:
- à đại ca muốn đệ giữ lại bộ y phục này?
Äoan Má»™c NgÅ© bảo:
- Theo ta đệ nên giữ. Rồi cÅ©ng có lúc chúng ta cần dùng đến. Äi nào!
ÄÆ°á»£c gần gÅ©i và nhất là được Äoan Má»™c NgÅ© bảo ban giáo huấn từng việc nhá» nhặt, Tiểu Bình nghÄ© bản thân hắn hết sức may mắn má»›i có như ngày hôm nay. Từ đó, má»—i lá»i cá»§a Äoan Má»™c NgÅ© đối vá»›i Tiểu Bình Ä‘á»u là khuôn vàng thước ngá»c.
oOo Vẫn nấp kín trong khu rừng, Tiểu Bình càng nghe Äoan Má»™c NgÅ© giải thích càng hoang mang. Do đó, ngay khi Äoan Má»™c NgÅ© dứt lá»i, Tiểu Bình liá»n hạ thấp giá»ng há»i lại:
- Äệ phải má»™t mình vượt qua cánh rừng này?
Äoan Má»™c NgÅ© vẫn khẽ giá»ng như từ lúc đầu:
- Ta đã nhiá»u lần thẩm sát khu rừng, nhất định sẽ không có chuyện gì bất ổn xảy ra đến cho đệ. Trừ khi bản thân đệ tuy tá»± hào là nam tá»­ hán đại trượng phu nhưng lại sợ bóng đêm.
Cho dù Äoan Má»™c NgÅ© khó thể nhìn thấy sắc mặt cá»§a Tiểu Bình vào lúc đêm tối như thế này nhưng Tiểu Bình vẫn cảm nhận mặt cá»§a nó Ä‘ang bừng Ä‘á». Nó bảo:
- Äệ không sợ bóng đêm. Äệ chỉ kinh nghi là tại sao đệ và đại ca không tiếp tục Ä‘i chung đưá»ng? Äại ca sợ gì mà không dám cùng đệ Ä‘i đến tận chân núi ở má»™t nÆ¡i mà đại ca gá»i là Bạch Cốt Cốc.
Äoan Má»™c NgÅ© chợt trút ra má»™t hÆ¡i thở dài:
- Ta nói ra chỉ sợ đệ không tin. Trên Ä‘á»i này không có gì làm ta sợ bằng khi nhìn thấy hài cốt cá»§a những kẻ đã chết. Nếu đệ cÅ©ng sợ như ta thì chuyện này bất tất phải đỠcập đến.
Tiểu Bình mỉm cưá»i:
- Hóa ra chỉ vì thế mà đại ca ngại, không dám đi với đệ? VỠđiểm này thì đệ có phần khá hơn đại ca. Vì đâu phải ít lần đệ phải ngủ qua đêm ở những bãi tha ma, những khu mộ địa?
Äoan Má»™c NgÅ© cưá»i khì khì, cho dù là cưá»i nhá»:
- Ta cÅ©ng nghÄ© như thế ngay từ đầu khi phát hiện đệ là ngưá»i ương bướng như thế nào.
Và dưá»ng như đệ đã từng quen bị ngưá»i khác hành hạ nên cho dù có bị đánh hàng trăm gậy nhưng khắp thân vẫn không suy suyển ngoài má»™t ít vết bầm tím không đáng kể!
ÄÆ°á»£c Äoan Má»™c NgÅ© tâng bốc, Tiểu Bình nhân đó cÅ©ng phô trương:
- Äại ca muốn nhắc đến lão thô lá»— từng vì má»™t gã A Hoàng mà dùng gậy đánh đệ? Tuy đó là lần đầu đệ bị ngưá»i ta đánh cho thiếu sống, thừa chết nhưng đúng như đại ca nói, quả nhiên là do đệ đã quen chịu đòn. Vậy lúc vào Bạch Cốt Cốc đệ phải làm gì?
Äoan Má»™c NgÅ© liá»n trao cho Tiểu Bình má»™t túi gấm:
- Äệ không cần phải làm gì hết, ngoài việc cứ khư khư giữ mãi vật đựng trong túi gấm này. Nhá»› đấy, có ai há»i gì cÅ©ng không nói, có ai muốn Ä‘oạt túi gấm này cÅ©ng không đưa.
Äệ chỉ cần thá»±c hiện bấy nhiêu đó là đủ.
Tiểu Bình nhận lấy túi gấm, và vật chứa bên trong túi gấm làm cho Tiểu Bình kinh ngạc:
- Nhưng trong này là má»™t thứ quả cây. Như đại ca muốn đệ giao quả cây này cho ngưá»i nào đó nhất định phải tìm thấy đệ ở trong Bạch Cốt Cốc?
- Äúng vậy, và chỉ có má»—i má»™t nhân vật mà thôi. Äổi lại nhân vật đó sẽ trao cho đệ má»™t vật khác, chính là thứ linh dược mà gia sư Ä‘ang rất cần.
Tiểu Bình cất chiếc túi gấm vào trong ngưá»i:
- ÄÆ°á»£c, giao má»™t vật rồi nhận lại má»™t vật, việc này quá dá»… dàng mà đệ chỉ cần thá»±c hiện trong má»™t vài canh giá» là đủ.
Nhưng Tiểu Bình lại hoang mang thêm má»™t lần nữa khi nghe Äoan Má»™c NgÅ© bảo:
- Bình đệ đừng cất túi gấm vào ngưá»i, nhất là vào bá»™ y phục đó. Äệ phải thay đổi y phục, phải dùng lại bá»™ y phục cÅ© kỹ trước kia cá»§a đệ.
- Tại sao?
Äoan Má»™c NgÅ© hắng giá»ng:
- Äệ đã bảo là nhất nhất phải tuân theo từng lá»i cá»§a ta, sao bây giỠđệ lại gặng há»i?
Tiểu Bình vội gật đầu:
- Phải rồi, đệ không há»i nữa, đệ sẽ thay đổi y phục. Có lẽ đại ca đã liệu tính trước nên má»›i bảo đệ phải giữ bá»™ y phục kia lại, để có gì sau khi đệ Ä‘i vào Bạch Cốt Cốc, hÆ¡i hướm cá»§a những bá»™ cốt khô nếu có bám thì chỉ bám vào bá»™ y phục cÅ© và đệ chỉ cần vất bá» Ä‘i là xong?
Äoan Má»™c NgÅ© ậm ừ:
- Không sai. Và đây là lần cuối cùng bộ y phục đó sẽ giúp ích hai chúng ta.
Chá» sau khi Tiểu Bình thay đổi y phục xong, chính tay Äoan Má»™c NgÅ© dùng má»™t Ä‘oạn dây cá»™t chiếc túi gấm vào ngang lưng Tiểu Bình, chỉ khuất sau má»™t lần y phục, Äoan Má»™c NgÅ© bảo:
- Äệ phải ghi nhá»› cho thật kỹ. Chỉ khi nào chạm trán má»™t phụ nhân vá»›i xiêm y toàn trắng hãy há»i đến Chu Quả. Nhá»› chưa?
Tiểu Bình gật đầu và há»i:
- Sau đó đệ sẽ quay lại đây tìm đại ca?
Äoan Má»™c NgÅ© vừa thu lại bá»™ y phục do Tiểu Bình má»›i trút ra vừa đáp má»™t cách quả quyết:
- Ta sẽ ở đây chỠđệ. Không thấy đệ không vá»!
Ngẩng nhìn trá»i cao, xuyên qua tầng lá cây rừng khá dày, Tiểu Bình bảo:
- Äã sắp đến canh ba rồi. Muá»™n lắm là lúc trá»i sáng đệ sẽ quay lại. Äại ca hãy tin ở đệ Ä‘i!
Äoan Má»™c NgÅ© cÅ©ng bảo:
- Äệ nhá»› tá»± bảo trá»ng đấy! Thôi, đệ Ä‘i Ä‘i!
Tiểu Bình quay ngưá»i bước Ä‘i và tá»± biết rằng ở phía sau Äoan Má»™c NgÅ© Ä‘ang dõi mắt nhìn theo, nó không thể để Äoan Má»™c NgÅ© thất vá»ng vì nó.
Äúng như Äoan Má»™c NgÅ© căn dặn, Tiểu Bình chỉ cần Ä‘i chưa đến má»™t dặm là phát hiện cánh rừng đã thưa dần phía trước, đã là má»™t vùng Ä‘en sẫm, cho thấy đó là chân má»™t ngá»n núi.
“Rẽ qua bên hữu đó là lối duy nhất dẫn vào Bạch Cốt Cốc!†Tá»± nhá»› đến lá»i chỉ Ä‘iểm cá»§a Äoan Má»™c NgÅ©, Tiểu Bình liá»n di chuyển men theo chân núi, Ä‘i má»™t quãng khá xa vá» phía hữu.
Trá»i vỠđêm thưá»ng vắng lặng, huống chi đây là má»™t vùng núi hoang vu đã chìm hoàn toàn vào bóng đêm. Tiểu Bình cảm thấy sợ, cho dù lúc nãy đã lỡ mạnh miệng nói những lá»i phô trương vá»›i đại ca Äoan Má»™c NgÅ©.
Do đó dù chưa tận mắt nhìn thấy những bá»™ cốt khô trắng hếu như Äoan Má»™c NgÅ© bảo là sẽ có rất nhiá»u ở Bạch Cốt Cốc, nhưng trong tâm tưởng cá»§a Tiểu Bình, những bá»™ cốt khô đó đã xuất hiện. Và Ä‘iá»u này làm cho nó sợ.
Nó sợ thật.
Và vì sợ nên nó dừng chân.
Lại nghÄ©, nếu không hoàn thành sứ mạng do đại ca giao phó, má»™t là sẽ làm đại ca thất vá»ng, hai là nó sẽ mất cÆ¡ há»™i được sư phụ cá»§a đại ca thu nhận làm truyá»n nhân. Tiểu Bình chợt hít má»™t hÆ¡i thật dài, cố giương thật to mắt nhìn vào bóng đêm trước mặt.
“Tuy ta chưa từng thấy những bá»™ cốt khô nhưng dẫu sao đó vẫn là những gì còn sót lại cá»§a những ngưá»i đã chết và chắc chắn phải có ở dưới những nấm má»™. Việc gì ta phải hoảng sợ?†Tá»± làm cho tâm trí minh bạch và tá»± trấn an, vô tình Ä‘iá»u này giúp cho Tiểu Bình tìm thấy chút ít đởm lược còn sót lại.
Nhìn vào khoảng tối Ä‘en nhất ở trước mặt, nghÄ© đó chính là Cốc núi, cần phải tìm đến, Tiểu Bình liá»n ưỡn ngá»±c và ung dung đặt chân bước Ä‘i.
Một bước.....
Hai bước ...
Nó bước nhanh hơn ...
Ba bước ...
Nó bước dồn Bốn bước ...
Nó chạy.
Năm, sáu, bảy ...
Hai mắt đã nhắm lại từ lúc nào nó không biết. Nó chỉ mải miết chạy và chạy thục mạng.
Thịch ... Thịch ... Thịch..... - Kẻ nào to gan dám lẽn vào Bạch Cốt Môn?
Tiểu Bình nghe điếng hồn, bụng muốn dừng nhưng chân vẫn theo đà chạy mãi.
Chợt nó vấp chân vào một vật rắn.
Rốp ...
Nó loạng choạng suýt ngã, đành phải mở mắt ra.
Trước mặt nó là cả một vùng mỠmỠtrắng toàn là những bộ cốt khô mơ hồ.
Có những bá»™ cốt khô như đã bị chết đứng, nên cho đến giá» vẫn ngất ngưởng đứng khắp má»i nÆ¡i, quanh vị trí cá»§a Tiểu Bình hiện giá». Tiểu Bình chỉ suýt nữa là ngã loạng choạng đúng vào má»™t bá»™ cốt khô như thế!
Nó kinh hoảng thật sự khi phải buột miệng kêu lên:
- Eo ôi ...
Một tiếng quát thứ hai lại vang đến.
- Ngươi đã bước vào Bạch Cốt Äá»™c Trận. Nếu muốn toàn mạng hãy mau khai báo tính danh và nói rõ ý đồ đột nhập vào bổn môn.
Quá đỗi kinh hoàng khiến Tiểu Bình hoàn toàn quên hết những gì Äoan Má»™c NgÅ© căn dặn, nó kêu:
- Các hạ là ai? Phải chăng là một phu nhân với xiêm y toàn một màu trắng?
Âm thanh lúc này chợt quát trả:
- Ngươi thật to gan! Äã tá»± tiện xông vào còn hàm hồ gá»i bổn Môn chá»§ như thế ư?
“NghÄ©a là nhân vật đó đã tá»± nhận đó là ngưá»i mà ta cần gặp?†Quá đỗi vui mừng vì sá»›m gặp phải ngưá»i cần gặp, Tiểu Bình hô to:
- Chu Quả ...
Không hiểu vì quá mừng hay một nguyên nhân nào khác mà thanh âm của Tiểu Bình chợt nghẹn lại.
Và lúc đó nó thấy khắp ngưá»i xây xẩm khiến những bá»™ cốt khô xung quanh như Ä‘ang nhảy múa loạn xạ trêu chá»c nó.
Äã thế nó còn nghe nhân vật lúc nãy đã hai lần lên tiếng chợt cất giá»ng cưá»i the thé:
- Ha ... ha ... ha ...
Tràng cưá»i to đến khá»§ng khiếp, khiến Tiểu Bình phải ngã xuống ngất Ä‘i.
Tài sản của dth_abcd

  #3  
Old 31-05-2008, 07:30 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 3

Vực Xà Cốt




Thoáng trong mÆ¡ hồ Tiểu Bình chừng như nghe được má»™t mẩu đối thoại vá»›i những lá»i lẽ kỳ lạ:
- ... hắn không phải ngất đi vì trúng độc.
- Nói nhảm! Từ cổ chí kim làm gì có ai giải được chất tối độc này? Hắn đương nhiên không phải ngoại lệ. Thôi, mau đưa hắn Ä‘i, kẻo càng lưu lại lâu sau này chúng ta càng phải chịu nhiá»u khổ ải vá» thể xác.
- Tỷ tỷ nhất định không cần xem xét lại ư? Cứ phải vất hắn vào Vực Xà Cốc thật sao?
- Không phải nhiá»u lá»i, trừ phi muá»™i tá»± cho rằng có thể chịu nổi cÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a sư phụ.
- Chao ôi, sao tá»· tá»· lại nói như vậy? ÄÆ°á»£c rồi, muá»™i sẽ không còn nói gì nữa, tá»· cÅ©ng đừng mách cho sư phụ biết. Chúng ta Ä‘i thôi!
Trong tâm tưởng, Tiểu Bình tá»± bắt mình phải cưá»i chết nhạo bản thân. Vì nó tin rằng nếu nó không phải Ä‘ang nằm mÆ¡ thì mẩu đối thoại nó vừa nghe cÅ©ng chỉ là chuyện nó Ä‘ang tá»± mưá»ng tượng ra. Và tất cả mẩu đối thoại đó chỉ là Ä‘iá»u không có thật. Kể cả việc nó Ä‘ang có cảm nhận bản thân nó chợt như bồng bá»nh trôi cÅ©ng chỉ là Ä‘iá»u không có thật. Trừ phi nó đã biến thành má»™t ngưá»i bình thưá»ng vừa vô tình lá»™t vào chốn tiên cảnh bồng lai, nên có thể đằng vân giá vÅ©, trôi theo gió và bay theo mây trá»i.
Thân thể nó Ä‘ang trôi thật, nó cảm nhận như thế và sung sướng tận hưởng cảm giác chưa lần nào có này. Và cÅ©ng từ cảm giác này nó chợt nhận ra quanh nó quả nhiên Ä‘ang có tiếng gió thổi cuá»™n thuốc khắp ngưá»i, ù ù qua tai.
Nó Ä‘ang bồng bá»nh trôi thật, đây là má»™t sá»± thật hiển nhiên, tuyệt đối không phải do nó Ä‘ang tá»± mưá»ng tượng mà ra, nó nghÄ© như thế là chỉ muốn há miệng kêu lên thật to, reo hò thật to.
Tuy nhiên má»i việc Ä‘á»u đột ngá»™t chấm dứt. Äầu tiên là tiếng gió thổi bên tai chợt chấm dứt, thay vào đó là nó nghe toàn là những tiếng rít phì phì kỳ lạ, càng lúc càng lá»›n và càng lúc càng rõ dần. Tiếp đó từ thân thể nó bá»—ng xuất hiện má»™t ná»—i Ä‘au tá»™t cùng, cứ như sau má»™t lúc bồng bá»nh trôi giá» bá»—ng va thật mạnh vào má»™t vật cứng.
Nỗi đau đớn là có thật, đau đến độ nó tự bắt mình phải mở mắt ra nhìn. Nhưng nó không thể nhìn thấy gì ngoài một màn đêm đen bất định. Tuy vậy, cử chỉ đó của nó cũng có kết quả là làm cho nó tỉnh lại hoàn toàn và có những nhận thức rõ ràng.
Ngay dưới lưng nó là ná»n đá cứng, đó là chá»— nó vừa va vào, nó Ä‘au là phải. Tương tá»±, cÅ©ng dưới thân nó là má»™t lá»›p nhầy nhụa sống động. Và lá»›p nhầy nhụa sống động đó cÅ©ng là có thật, thật đến nổi Tiểu Bình phải kêu thét lên kinh hoàng:
- Rắn!
Nó đứng bật lên ngay, cho dù lưng nó vẫn đau đớn tột cùng. Nó nhảy bừa vỠphía sau và chân lại giẫm phải những con vật bò sát đáng kinh tởm khác.
- Cha mẹ ôi! Rắn ở đâu nhiá»u thế này?
Miệng lại kêu bài hãi, Tiểu Bình nhảy loạn vỠtứ phía.
Cùng vá»›i cá»­ động cá»§a nó, lÅ© quái xà cÅ©ng lên tiếng báo rõ sá»± hiện hữu cá»§a chúng bằng cách cùng hòa giá»ng rít lên những tiếng thở phì phì Ä‘e dá»a.
Phì ... phì ...
Khó có thể tả nỗi kinh hoàng của Tiểu Bình vào lúc này, chỉ biết là nó đã kêu, đang kêu và cứ thế vừa tiếp tục kêu vừa đưa chân nhảy loạn xạ:
- LÅ© khốn không được cắn ta! Chao ôi, thật không ngỠở đây lại có quá nhiá»u rắn, không biết cÆ¡ man nào là rắn ...! Phen này ta e chết mất ... cha mẹ ôi ... đại ca ôi ...
Tiểu Bình sẽ kêu mãi nếu đột nhiên không có một âm thanh lạnh lùng chợt vang đến tai nó.
- Ngươi không sợ độc? Tại sao?
Bất chấp là ai vừa xuất hiện, có hay không có địch ý, đối vá»›i Tiểu Bình vào lúc này há»… có ngưá»i xuất hiện ở quanh đây là được rồi. Có thêm má»™t ngưá»i còn hÆ¡n là má»™t mình nó cô thân cô thế giữa má»™t chốn đầy chết chóc như thế này. Nó kêu toáng lên:
- Ai đó? Hãy mau lên tiếng Ä‘i! Hãy cho tại hạ biết các hạ Ä‘ang đứng ở đâu để tại hạ biết đưá»ng tìm đến. Hãy cho tại hạ đến chá»— các hạ, tránh xa lÅ© quái xà khốn kiếp này.
Thanh âm đó lại vang lên nhưng lần này chỉ là lẩm bẩm, hầu như nhân vật đó Ä‘ang tá»± nói cho bản thân nghe, không phải nói vá»›i Tiểu Bình, càng không phải đáp lại lá»i kêu gá»i cá»§a Tiểu Bình.
- Äá»™c Phong Tuyệt Khí ở Bạch Cốt Cốc không gây hại gì cho y? Cả lÅ© quái xà ở Vá»±c Xà Cốt từng trừng trị bao nhân vật vào hàng cao thá»§ cÅ©ng không đủ lá»±c lấy mạng y? Ta phải hiểu Ä‘iá»u này như thế nào đây?
Äể tồn tại cho đến tận lúc này vá»›i tuổi Ä‘á»i vừa tròn mưá»i bốn tuổi, và vá»›i gần mưá»i năm tá»± bản thân phải lăn lá»™n vá»›i Ä‘á»i, Tiểu Bình nào chỉ là má»™t đứa bé bình thưá»ng? Nó phải ranh mãnh và tinh khôn, vượt trá»™i hÆ¡n bá»™i phần so vá»›i rất nhiá»u những đứa bé đồng tuổi. Do đó nó hiểu rõ câu lẩm bẩm cá»§a nhân vật kia mang ý nghÄ©a gì. Và đến lượt nó lẩm bẩm:
- Vá»±c Xà Cốt! Hóa ra những gì lúc nãy ta đã nghe Ä‘á»u là sá»± thật? Ta đã bị ngưá»i ta ném vào Vá»±c Xà Cốt. Bá»n há» là ai? Bá»n há» tá»± xưng là tá»·, muá»™i, tại sao há» muốn giết ta?
Tại sao ta xuất hiện ở chá»— cá»§a bá»n ác nhân này? Chẳng lẽ ta chỉ Ä‘i vào Bạch Cốt Cốc? Có phải Vá»±c Xà Cốt và Bạch Cốt Cốc chỉ là má»™t.
- Ngươi vẫn chưa nhận thức được gì sao? Bạch Cốt Cốc vốn tá»a lạc ở má»™t nÆ¡i hiểm địa vào bậc nhất võ lâm vá»›i má»™t Thiên Tá»­ Quan và hai Nhân Tá»­ Quan, từng gây kinh hoàng cho bao ngưá»i dám tá»± tiện xông vào Bạch Cốt Cốc, trong đó có ngươi.
Nỗi hoang mang lo lắng đã giúp Tiểu Bình trấn tĩnh, vượt qua cơn kinh hoàng vừa do lũ quái xà tạo ra. NhỠđó nó nhận ra thanh âm của nhân vật kia chính là thanh âm trong trẻo của nữ nhân! Nó hồ nghi:
- Äại nương là ai? Có phải đại nương là ngưá»i có thói quen mặc y phục tuyá»n trắng và ...
Thanh âm cá»§a nữ nhân ná» chợt cưá»i the thé:
- Môn nhân cá»§a bổn môn ai cÅ©ng phải mặc y phục tuyá»n trắng, ngươi cứ há»i như ngươi không há» biết bản thân đã tá»± tiện xông vào cấm địa cá»§a bổn môn, kết quả là phải bị bổn môn bắt giữ!
Tiểu Bình giật thót ngưá»i:
- Äại nương nói sao? Bạch Cốt Cốc lại là nÆ¡i có ngưá»i lưu ngụ? Không phải má»™t nÆ¡i có rất nhiá»u ngưá»i được gá»i là Bạch Cốt Môn?
- Xì! Ngươi đừng vỠvĩnh hầu che giấu mưu đồ đích thực của ngươi. Hay ngươi muốn bảo rằng ngươi do vô tình nên ngẫu nhiên xuất hiện ở Bạch Cốt Cốc? Nào nói đi, ai đã sai phái ngươi vào đây! Và tiên dược Chu Quả thật hiện giỠở đâu?
- Chu Quả?
Tiểu Bình thảng thốt kêu và sau đó liá»n lên tiếng há»i:
- Có phải đại nương chính là ngưá»i mà tại hạ cần phải giáp mặt?
- Giáp mặt? Ngươi muốn bảo là ngươi cố ý vào đây và để tìm gặp má»™t ngưá»i? Ngưá»i cần phải gặp là ai?
Tiểu Bình kinh hãi và cÅ©ng tá»± há»i thầm:
“Phải rồi, ta cần phải gặp ai đây, nếu ở Bạch Cốt Cốc không phải chỉ có duy nhất má»™t ngưá»i? Sao đại ca không nói rõ tính danh cá»§a ngưá»i đó cho ta biết? Hay chính đại ca cÅ©ng không ngỠở đây không chỉ có má»™t ngưá»i?†Có lẽ không nghe Tiểu Bình đáp, nữ nhân ná» chợt gắt:
- NguÆ¡i không muốn đáp cÅ©ng không sao. Vì ngươi dù thế nào Ä‘i nữa cÅ©ng không thể tá»± thoát ra khá»i Vá»±c Xà Cốt, trước sau gì ngươi cÅ©ng phải giải thích cho ta nghe những gì ta cần biết. Hừ!
Tiểu Bình há miệng định kêu, định giải thích nhưng do kịp nhá»› lại lá»i đại ca Äoan Má»™c NgÅ© từng căn dặn – ai há»i gì cÅ©ng không được nói - nên Tiểu Bình đành ngậm miệng lại.
Và hậu quả xảy đến thật bất ngá», Tiểu Bình nghe thanh âm cá»§a nữ nhân ná» vang lên:
- Ngươi vẫn quyết định không nói? Vậy thì được, hẹn ba ngày nữa ta sẽ gặp ngươi, nếu lúc đó ngươi vẫn còn sống! Ha ... ha ...
Một luồng gió nhẹ thoảng qua chỗ Tiểu Bình đứng.
Vút!
Không thể nghĩ nữ nhân đó lại bỠđi, Tiểu Bình bật kêu:
- Äại nương đừng bá» Ä‘i! Äại nương đừng để tại hạ ở lại má»™t mình!
Không một âm thanh nào hồi đáp, cho dù Tiểu Bình đã cố tình chỠđợi một lúc khá lâu.
Chợt hiểu nữ nhân đó đã bá» Ä‘i thật, nghÄ© đến việc má»™t mình phải lưu lại ở má»™t nÆ¡i có quá nhiá»u quái xà và rất có thể toàn là độc xà, Tiểu Bình liá»n trở lại tâm trạng kinh hoảng.
Nó hoảng sợ đến độ bủn rủn tứ chi và kết quả tất yếu là khuỵu xuống, hôn mê hoàn toàn..... Những sinh vật sống động đã và đang bò lúc nhúc khắp thân thể Tiểu Bình làm nó rùng mình tỉnh lại.
Tá»± mưá»ng tượng từng con độc xà trÆ¡n nhẫy và lạnh tanh Ä‘ang tha hồ bò uốn lượn ngay trên ngưá»i bản thân, thần trí cá»§a Tiểu Bình ngay khi tỉnh lại bá»—ng hóa thành tê dại Ä‘i như bị má»™t khối băng lạnh buốt chạm vào.
Trí não tê liệt thì tứ chi cho dù có nhích động cÅ©ng chỉ là những hành vi ngoài ý thức, Tiểu Bình chỉ biết hai tay nó Ä‘ang yếu á»›t huÆ¡ loạn, nếu không hất con quái xà này rÆ¡i khá»i thân mình thì cÅ©ng chá»™p vào con quái xà khác và ném Ä‘i thật xa. Trong khi đó dù không há» tá»± chá»§ nhưng hai chân nó vẫn Ä‘ang chòi đạp loạn xạ xuống ná»n đá lạnh. Có thể nó Ä‘ang đạp vào ná»n đá mà cÅ©ng có thể nó Ä‘ang đạp phải nhiá»u con quái xà vốn hiện diện nhung nhúc khắp Vá»±c Xà Cốc. Tuy vậy những lượt chòi cẳng đạp chân cÅ©ng làm cho thân hình nó dịch chuyển ngược lên trên.
Thần trí nó vẫn tê dại bất định, cứ để cho tứ chi tha hồ hành sự theo bản năng và mãi rồi những hành sự đó cũng biến thành những động tác vừa quen thuộc vừa nhanh nhẹn đến mức thuần thục.
Thân thể nó cứ thế lướt Ä‘i. Gá»i như thế là đúng vì có những lúc thân hình nó lướt Ä‘i trên má»™t lá»›p bầy nhầy trÆ¡n truá»™t, chính là những thân hình hoặc má»m mại hoặc đã bị nát nhừ cá»§a khá nhiá»u con quái xà đã bị nó đè đến bẹp dí.
Äang di chuyển như thế, thần trí nó Ä‘ang từ tình trạng tê cóng vụt chuyển qua trạng thái bàng hoàng đến sững sá». Tay nói vừa chạm phải má»™t vật cứng, tròn và đầy những góc cạnh khá kỳ lạ. Và không cần suy nghÄ© nhiá»u nó cÅ©ng nhận ra vật đó chính là má»™t khô lâu, vật còn sót lại từ má»™t đầu ngưá»i.
Phát hoảng, nó quẳng vật đó đi thật xa.
Bá»™p !
Vật đó va vào vách đá phát ra một tiếng giòn tan, cho biết cái khô lâu vậy là đã bị vỡ vụn.
Nhưng như đã nói, tứ chỉ của nó sau một lúc hành sự theo bản năng đã biến thành những cử động thuần thục và nhanh nhẹn, một lần nữa tay phải của nó lại chạm phải một vật cứng khác, dài và suông.
“Lại là một đoạn xương khô!†Vẫn trong tâm trạng hoảng loạn, Tiểu Bình ném đoạn xương khô đó bay đi. Rồi cũng trong những cử động chỉ hầu như đã thuần thục, Tiểu Bình lại với phải những mẩu xương khô khác và lại ném đi. Nó ném loạn xạ như thế được một lúc và toàn là ném những mẩu xương khô, mãi sau đó một ý nghĩ mới chợt đến làm nó dừng lại.
“Vị đại nương lúc nãy đã bảo gì nhỉ? Vá»±c Xà Cốt là nÆ¡i được dành để trừng trị những ai dám tá»± tiện đột nhập vào Bạch Cốt Cốc, nghÄ©a là những nhân vật đó cÅ©ng phải bị ném xuống đây như bản thân ta đã bị ném. Vậy tại sao chỉ riêng ở chá»— này lại tụ tập khá nhiá»u những mẩu xương khô mà đáng lý ra chúng phải có rải rác khắp nÆ¡i, và phải ở những vị trí mà há» trước đó đã bị ngưá»i cá»§a Bạch Cốt Môn ném xuống má»™t cách tình cá»? Phải chăng đã có ngưá»i Bạch Cốt Môn bá» công xuống tận đây để thu thập và gom nhặt những mẩu xương khô ném vào thành đống? Nhưng há» làm như thế là có ý gì nếu sau đó há» vẫn tiếp tục ném thi thể khác xuống Vá»±c Xà Cốt? Nhất định không phải do bá»n ngưá»i độc ác Bạch Cốt Môn đã bá» công làm chuyện này! Vậy thì ai đã làm? Và ngưá»i nào đó làm như thế ắt phải có mục đích! Äó là mục đích gì?†Mãi lo nghÄ© nên Tiểu Bình tạm quên Ä‘i ná»—i sợ hãi đã có từ lÅ© quái xa.
Và bây giỠkhi nhớ đến lũ quái xà, Tiểu Bình chợt nghĩ:
“Ta có sợ cÅ©ng chẳng ích gì! Vì nếu phải chết vì quái xà thì ta có lẽ chết đã lâu. Nhưng hiện tại ta vẫn sống, Ä‘iá»u này chứng tá» rằng ta không việc gì phải sợ lÅ© quái xà!†Tá»± trấn an, đó là cách Tiểu Bình từng thá»±c hiện và nhỠđó đã vượt qua từng cảnh gian nan khổ ải để tồn tại cho đến từng tuổi này! Nó lồm cồm ngồi dậy và chấp nhận má»™t sá»± thật là quanh nó không phải chỉ có sá»± hiện diện cá»§a lÅ© quái xà đáng tởm, mà còn có những bá»™ cốt khô, những mẩu xương khô cá»§a những nhân vật xấu số từng bị ném xuống đây trước nó.
Sau khi đã ngồi lên, nó thừa nhận quanh chá»— nó ngồi quả nhiên có khá nhiá»u mẩu xương khô được kẻ nào đó cố tình vun lại thành đống to.
Không phải ngẫu nhiên có hiện trạng này. Nó nghÄ© như thế má»™t lần nữa trước khi bắt tay vào việc dá»n đống xương khô qua má»™t bên.
“Dẫu sao đây cÅ©ng là di cốt cá»§a những ngưá»i xấu số, ta phải tá» ra có thành ý và trân trá»ng những ngưá»i đã khuất!†Äã từng lăn lá»™n trên đưá»ng Ä‘á»i đầy sóng gió và bất trắc, thái độ trân trá»ng ngưá»i khác chính là tâm tình rất thá»±c cá»§a Tiểu Bình. Nó luôn ao ước được má»i ngưá»i trân trá»ng nó, xem nó như má»™t con ngưá»i, đừng ai nhạo báng nó, cố tình nói chạm vào ná»—i Ä‘au cá»§a nó, ná»—i Ä‘au cá»§a ngưá»i kể từ lúc sinh thành cho đến giá» vẫn chưa rõ ai là thân sinh phụ mẫu và đâu là chốn nó xuất thân.
Vì thế, nó thật sá»± trân trá»ng và nhấc nhẹ tay từng mẩu xương khô, cho đến mẩu cuối cùng.
Và nó thất vá»ng, sá»± hiện diện cá»§a đống xương khô không nói lên Ä‘iá»u gì và cÅ©ng không há» che giấu bất kỳ Ä‘iá»u bí ẩn gì như ngay lúc đầu nó đã nghÄ©.
Vì sá»± thật, tay cá»§a nó Ä‘ang lần mò sá» soạng khắp xung quanh. Chá»— ná»n đó từng chất đầy những mẩu xương khô và bây giá» chỉ còn là ná»n đá trÆ¡ lạnh, không có bất kỳ vật gì khác hay má»™t dấu tích nào khác khả nghi.
Thế nhưng, tay cá»§a nó chợt khá»±ng lại, ai bảo đây chỉ là ná»n đá trÆ¡ lạnh và không có bất kỳ dấu tích gì?
NÆ¡i tay nó dừng lại chính là má»™t chá»— khuyết thật rõ trên ná»n đá. Che đậy chá»— khuyết là má»™t lá»›p vải bùng nhùng, như thể ai đó đã cố tình vo tròn má»™t manh vải và nhét thật chặt vào chá»— khuyết.
Vậy là Ä‘iá»u bí ẩn chính là ở manh vải này. Tiểu Bình dùng những đầu ngón tay nhá» bé cố lôi cuá»™n vải lên.
Soẹt !
Vải đã ẩm mục và vừa rách rưới, lúc bị Tiểu Bình dụng lá»±c kéo lên khá»i chá»— khuyết dưới ná»n đá.
Không nản lòng, trái lại còn phấn khích hÆ¡n, Tiểu Bình lại cố lôi cuá»™n vải lên, dù chỉ là từng mẩu nhá» vì ẩm mục nên cứ tá»± tách rá»i ra.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, Tiểu Bình sững sá» dừng tay lại.
Vì từ chỗ khuyết bất chợt hắt lên một tia sáng mong manh.
“Là chá»— thoát ư? Từ má»™t chá»— khuyết vừa đủ thá»c hai ngón tay vào như thế này ư? Chao ôi? Ta đâu chỠđợi Ä‘iá»u này? Vì nếu có Ä‘i nữa ta cÅ©ng đâu thể tá»± biến thành má»™t con quái xà để chui thoát ra theo má»™t lá»— bé tí như thế này?
Tuy thất vá»ng nhưng đôi mục quang cá»§a nó vẫn cứ nhìn như ngây như dại vào tia sáng mong manh ná». Ở má»™t nÆ¡i tối tăm như thế này nếu Tiểu Bình có ngây ngưá»i nhìn vào tia sáng bé nhá» ná» cÅ©ng là Ä‘iá»u dá»… hiểu. Vì có ánh sáng vẫn hÆ¡n là không có.
Tia ý nghÄ© này chợt đến vá»›i Tiểu Bình. Phải rồi, có ánh sáng chẳng phải là tốt hÆ¡n khi không có ánh sáng sao? Vậy là Tiểu Bình lại tiếp tục cho tay vào chá»— khuyết, cố làm sao cho từ đó ánh sáng phát ra nhiá»u hÆ¡n, chí ít là có thể giúp nó nhìn thật rõ nÆ¡i bản thân nó hiện giá» Ä‘ang tạm thá»i lưu ngụ.
Nó hành động má»™t cách khẩn trương và phấn khích, cho đến má»™t lúc từ chá»— khuyết dưới ná»n động phải nhảy bật lên cả má»™t khối ánh sáng.
Cạch ... cạch ...
Khối ánh sáng đó sau khi nhảy bật lên đã rÆ¡i xuống và va liên hồi vào ná»n đá, tuy vậy khối ná» vẫn không ngừng phát sáng, cho Tiểu Bình nhận ra má»™t sá»± thật tưởng chừng khó chấp nhận. Khối ánh sáng đó nguyên thá»§y chỉ là má»™t vật nhá», hình tròn và tá»± bản thân nó có thể phát sáng.
“Ãnh sáng đưa ra từ chá»— khuyết hóa ra không phải là ánh dương quang mà là được phát ra từ vật lạ kỳ này?†Trong lòng không ngá»›t nghÄ© thầm như vậy, và Tiểu Bình chợt bắt gặp nó Ä‘ang nhón tay nhặt lấy vật phát sáng đó.
Äúng là má»™t vật tròn thật tròn và chỉ to bằng đầu má»™t ngón tay, vừa lạnh vừa long lanh phát ra những tia sáng huyá»n ảo.
Vá»›i bản tính trẻ thÆ¡ vẫn chưa há» mất ở Tiểu Bình, nó há»›n hở hất tung lên cao rồi đến bắt trở lại vào lòng bàn tay vật phát sáng ná».
Nhân đó nó đưa mắt nhìn quanh xem liệu tia sáng từ vật lạ kỳ này có đủ cho nó nhìn khắp đáy Vục Xà Cốt hay không?
Nó nhìn và nó phát hiện ở khắp Vục Xà Cốt nào chỉ có má»—i má»™t vật nó Ä‘ang cầm trên tay là phát sáng. Còn có đến hàng trăm Ä‘iểm phát sáng cÅ©ng Ä‘ang lung linh chá»›p ngá»i tứ phía.
Nó kinh nghi, ở đâu mà có lắm điểm sáng lung linh đến thế? Trừ phi đó là ...
NghÄ© đến đây nó nghe rợn khắp ngưá»i. Nó cầm chắc lấy vật phát sáng nhẹ nhàng đưa đến gần những Ä‘iểm sáng lung linh ở gần nÆ¡i nó đứng nhất.
“Eo Æ¡i! Là những đôi mắt ngá»i sáng cá»§a những con quái xà!†Chỉ suýt nữa Tiểu Bình đã bật kêu lên. CÅ©ng may nó kịp dừng lại vì phát hiện có những sá»± kiện kỳ quái Ä‘ang diá»…n ra ở từng đôi mắt lung linh cá»§a má»—i con quái xà.
Nó thu hết đởm lược để bắt mình phải nhìn chăm chú vào một con quái xà.
Con quái xà này Ä‘ang chú mục nhìn vào vật phát sáng trên tay Tiểu Bình, và con quái xà như không hỠđể mắt nhìn đến ngưá»i Ä‘ang cầm vật sáng vốn dÄ© đứng ngay trước mặt nó.
Äá»™ng tâm, Tiểu Bình khẽ dịch dá»i cánh tay làm cho vật phát sáng ná» di chuyện thật chậm qua má»™t bên.
Äầu cá»§a con quái xà cÅ©ng xoay theo hướng di chuyển cá»§a vật phát sáng. Không phải chỉ má»—i má»™t con quái xà này là có cá»­ chỉ như thế, mà tất cả những con quái xà khác cÅ©ng có cá»­ chỉ tương tá»±.
Tiểu Bình càng hiểu rõ thêm khi phát hiện lÅ© quái xà lúc này bá»—ng im phăng phắc, không còn thở phì phì như từ trước đến giá» chúng vẫn thở nữa. LÅ© quái xà đã bị vật phát sáng ở trên tay Tiểu Bình thu hút. Hay nói theo cách khác thì vật phát sáng do Tiểu Bình tình cá» tìm thấy đã thu hết hồn phách cá»§a lÅ© quái xà tởm lợm ná».
“A ha! Má»™t khi ta có vật này, lÅ© quái xà vì biến thành lÅ© sinh vật ngoan ngoãn ắt sẽ không bao giá» gây hại cho ta. Vậy là ta thoát rồi! Ha ... ha ...†Kêu thì kêu nhưng Tiểu Bình không thể không băn khoăn vá» má»™t chuyện khác cÅ©ng kỳ lạ không kém. Äó là tại sao bản thân nó dù đã rÆ¡i vào Vục Xà Cốt khá lâu nhưng vẫn chưa bị lÅ© quái xà sát hại? Và đó cÅ©ng là Ä‘iá»u mà tá»± tai Tiểu Bình cÅ©ng nghe nhân vật Bạch Cốt Môn lúc nãy đã lẩm bẩm và tá»± há»i rằng vì sao Tiểu Bình không há» bị lÅ© quái xà gây hại!
Quả là chuyện kỳ lạ và hoàn toàn khó hiểu nếu như Tiểu Bình có đủ năng lá»±c và thá»i gian để tìm hiểu. Nhưng năng lá»±c và thá»i gian là hai thứ hiện giá» Tiểu Bình Ä‘ang thiếu. Bởi nó Ä‘ang nghÄ©:
“Có má»™t cÆ¡ há»™i tốt như thế này sao ta không gấp rút tìm ngay ra lối thoát?†Vá»›i lÅ© quái xà đã trở nên ngoan ngoãn, Tiểu Bình mạnh dạn dùng những tia ánh sáng huyá»n ảo làm vật mở đưá»ng và ung dung khoa chân tiến theo những tia sáng ná».
Sau má»™t lúc đủ lâu để dò xét và tìm hiểu thật kỹ địa hình ở khắp đáy Vục Xà Cốt, Tiểu Bình chỉ phát hiện vá»n vẹn có má»—i má»™t tia hy vá»ng cá»n con, đó là lúc nó tình cá» nhìn thấy má»™t động khẩu thật nhá», chỉ vừa cho má»™t ngưá»i lá»›n khom mình chui tá»t.
“Chui thì chui, sợ gì? Nếu số phải chết thì không chui cÅ©ng chết!†Vẫn bằng biện pháp tá»± trấn an, Tiểu Bình thản nhiên chui ngưá»i vào động khẩu nhá» bé ná».
Äá»™ng khẩu khá sâu, sau đó lại dốc dần lên trên, khiến Tiểu Bình có di chuyển được cÅ©ng gặp nhiá»u khó khăn.
Tuy nhiên cuối cùng nó cũng phát hiện bản thân nó đang hiện diện ở một lòng động thất khác to lớn hơn, cho dù ở đây vẫn có một bộ cốt khô.
Nó thở ra khoan khoái:
“Ở nÆ¡i này chỉ cần có thêm vật thá»±c và nước uống thì quả là má»™t chốn lưu ngụ tuyệt vá»i hÆ¡n gấp trăm lần nếu so vá»›i những chá»— ta từng dừng chân lưu ngụ trước kia!†NghÄ© thì nghÄ© vậy nhưng chỉ cần đưa mắt nhìn thoáng qua là đủ cho Tiểu Bình biết ở nÆ¡i này không há» có nước uống và vật thá»±c cần thiết mà bản thân nó Ä‘ang cần.
Tự chép miệng, Tiểu Bình lẩm nhẩm:
- Không có vật thực cũng không sao! Có một nơi lưu ngụ tốt vẫn hơn là ở chung với lũ quái xà nhung nhúc ngoài kia.
Chấp nhận chá»n nÆ¡i này làm chá»— cư ngụ, Tiểu Bình liá»n bắt tay vào dá»n dẹp, chí ít phải thu dá»n bá»™ khô cốt kia cùng vá»›i cả má»™t lá»›p bụi khá dày đã phá»§ đầy lấp nên động thất.
Muốn như thế, trước hết Tiểu Bình cần phải tìm má»™t chá»— để đặt yên vật phát sáng Ä‘ang là ngưá»i bạn đồng hành thân thiết cá»§a nó.
Và nó hớn hở đặt vật phát sáng ở một gỠđá vô tình nhô ra từ một vách động.
GỠđó tuy nhá» nhưng lại dốc ngược vào trong, đó là Ä‘iá»u Tiểu Bình không há» ngỠđến.
Vì thế, ngay lúc nó buông vật phát sáng ra, vật đó liá»n lăn ngược vào trong, rÆ¡i vào má»™t hốc kín đáo nào đó, làm cho ánh áng từ vật đó chỉ còn là má»™t lá»›p sáng má» má» tối.
Sợ nhất là lại phải ở trong bóng đêm, Tiểu Bình vá»™i chồm ngưá»i lên bám tay vào gỠđá, định tìm lại vật phát sáng ná».
Äá»™t nhiên nó giật thót ngưá»i khi nghe có má»™t âm thanh văng vẳng đưa đến tai:
- Rõ ràng từ bên trên muội nhìn xuống, phát hiện từ dưới này có ánh sáng đưa lên, không lẽ muội đã bị hoa mắt?
Xưng là muá»™i và khi phát thoại là đặt ngay má»™t câu nghi vấn dÄ© nhiên nhân vật đó phải đối thoại, phải há»i má»™t nhân vật thứ hai.
Quả nhiên ngay sau đó liá»n có thanh âm hồi đáp:
- Muá»™i không bị hoa mắt má»›i là chuyện lạ. Vì hÆ¡n má»™t trăm năm tồn tại. Muá»™i thá»­ nói xem có ngưá»i nào đột nhập vào bổn môn sau đó vẫn sống sót cho dù bị ném vào Vục Xà Cốt hay không?
Thanh âm cá»§a nhân vật thứ hai làm cho Tiểu Bình giật mình. Äó là thanh âm cá»§a nhân vật mà chỉ cách đây không lâu đã từng cùng Tiểu Bình đối thoại.
Sợ bị nhân vật này phát hiện, Tiểu Bình liá»n chổm ngưá»i lên cao hÆ¡n, dùng cả hai bàn tay để che kín lá»›p ánh sáng má» má» tối vẫn được vật phát sáng ná» chiếu hắt ra. Äó là lúc nhân vật thứ nhất Ä‘ang cố biện bạch:
- Tuy muội cũng biết như vậy, biết rằng Bạch Cốt Môn của chúng ta là một nơi luôn được xem là nội bất xuất ngoại bất nhập, thế nhưng ...
Nhân vật thứ hai chợt ngắt lá»i:
- Nhưng muá»™i vẫn còn nhá»› đến tiểu oa nhi ngày hôm qua mà muá»™i cho rằng bản thân y chưa há» bị nhiá»…m độc. Äá»™c Phong Tuyệt Khí?
Nhân vật tá»± xưng là muá»™i liá»n bảo:
- Quả nhiên muội vẫn nghĩ đến y. Chẳng phải chính tỷ cũng nhìn thấy y có dấu hiệu vẫn bình ổn đó sao?
Vị tá»· tá»· liá»n gắt:
- Ta không há» thấy bất cứ dấu hiệu nào tương tá»±. Chỉ có má»—i má»™t mình muá»™i đã tá»± huyá»n hoặc lấy muá»™i thôi. Vì trên Ä‘á»i này làm gì có ai sẽ toàn mạng cho dù đã bị nhiá»…m phải Äá»™c Phong Tuyệt Khí vốn là Thiên Tá»­ Quan từng bảo vệ và gây không ít khó khăn cho bổn môn?
Vị muội muội chép miệng:
- Tá»· nói cÅ©ng phải! Chính bản thân chúng ta đây nếu lỡ bị nhiá»…m Äá»™c Phong Tuyệt Khí còn phải tá»± giam mình vào Hoàn Nguyên Äá»™ng ít nhất là đôi ba ngày má»›i mong toàn mạng.
Quả thật tiểu oa nhi kia khó mong sống sót, nhất là sau đó đã bị tỷ muội ta theo lệnh môn chủ ném y xuống Vục Xà Cốt này.
Thanh âm của vị tỷ tỷ chợt nhẹ đi:
- Äể muá»™i đừng bao giá» nghÄ© đến chuyện không há» có thật này nữa, ta nghÄ© có lẽ muá»™i nên đánh há»a tập lên và nhìn thá»­ khắp xung quanh, xem có nhìn thấy chút gì còn sót lại cá»§a tiểu oa nhi không?
Vị muội muội bảo:
- Có lẽ không cần đâu tỷ tỷ! Lũ độc xà vốn đói khát đã lâu, đâu dễ gì buông tha cho bất kỳ ai đã bị bổn môn ném xuống đây? Y chắc chắn đã chết!
Nhưng vị tá»· tá»· kia vẫn há»i:
- Thì muá»™i cứ đánh há»a tập lên nào. Ta thật không muốn vì muá»™i cứ mãi nghi hoặc nên há»… phát hiện Ä‘iá»u gì khả nghi liá»n nói vá»›i ta là tiểu oa nhi vẫn còn sống. Muá»™i cứ bật há»a tập lên Ä‘i!
Tiểu Bình thắc thá»m lo âu khi nghe từ phía ngoài có tiếng há»a tập đánh bật lên những tiếng xoạch xoạch.
Nhưng nó chợt thở phào khi nghe thanh âm cá»§a vị muá»™i muá»™i vang lên liá»n sau đó:
- Äến má»™t mẩu y phục cá»§a tên tiểu oa nhi cÅ©ng chẳng còn. Muá»™i đã yên tâm lắm rồi, rằng tiểu oa nhi dù sao cÅ©ng đã chết!
Vị tá»· tá»· bật cưá»i:
- Nếu tiểu oa nhi không chết vì Äá»™c Phong Tuyệt Khí vốn là Thiá»n Tá»­ Quan tá»± có cá»§a bổn môn thì y cÅ©ng phải táng mạng vì hai Nhân Tá»­ Quan sau đó. Má»™t là Bạch Cốt Äá»™c Trận đã được chúng ta phát động và hai là lÅ© độc xà ở Vục Xà Cốt này. Ha ... ha ...
Má»i thanh âm sau đó liá»n tắt lịm, cho Tiểu Bình biết hai nhân vật Bạch Cốt Môn ở bên ngoài đã bá» Ä‘i.
Nhá»› lại việc cần phải làm, Tiểu Bình liá»n dùng tay sá» tìm lại vật phát sáng ná»!
Và cùng với việc tìm thấy vật phát sáng, tay nó cũng ngẫu nhiên tìm thấy một vật khác, nặng hơn và có hình thù vuông vức như chiếc hộp.
Nghi hoặc, nó nhặt lấy cả hai và tót ngưá»i xuống.
NhỠcó lại ánh sáng từ vật phát sáng, Tiểu Bình nhìn thấy vật thứ hai chính là chiếc hộp gỗ đã bị ẩm mốc ở phần ngoài.
NghÄ© bên trong há»™p thế nào cÅ©ng có Ä‘iá»u bí ẩn, Tiểu Bình loay hoay tìm cách mở ra.
Trong lúc Ä‘ang loay hoay nó bá»—ng tuá»™t tay làm cho há»™p gá»— rÆ¡i xuống ná»n động.
Cá»™p!
Há»™p gá»— vốn bị ẩm mốc lâu ngày nên lá»±c va chạm làm cho há»™p gá»— vỡ hai. Và từ trong lòng há»™p liá»n lăn ra hai vật lạ. Má»™t vật thì có hình dáng như má»™t nhánh rá»… cây, vật thứ hai thì trông từa tá»±a như má»™t quyển sách má»ng.
Äối vá»›i Tiểu Bình lúc này quyển sách chỉ là phế vật, chỉ có nhánh rá»… cây ná» má»›i làm cho Tiểu Bình quan tâm. Nó thò tay nhặt lấy nhánh rá»… cây.
Äúng lúc này nó chợt nghe từ phía ngoài thanh âm cá»§a vị tá»· tá»· lúc nãy vang vào:
- Ta đoán quả không sai. Ngươi không chết vì lũ độc xà và cuối cùng cũng chui vào ngách động duy nhất để tránh mặt. Hừ!
Tiểu Bình hốt hoảng, biết nó đã tự gây kinh động khi làm rơi chiếc hộp và nhất là đã để cho ánh sáng từ vật phát sáng nỠchiếu hắt ra ngoài.
Vì hốt hoảng nên má»i hành động cá»§a nó chỉ là phản ứng cá»§a má»™t đứa bé. Äầu tiên là nó tìm cách che giấu ánh sáng từ vật kỳ lạ ná». Và cách che giấu tốt nhất là nó ném luôn vật phát sáng vào miệng, tiếp đó để phi tang chiếc há»™p gá»— chính là vật đã gây ra tiếng động, nó nhặt cả hai mãnh vỡ và nhét trở lại chá»— trước đó nó đã tìm thấy chiếc há»™p.
Vừa má»›i giấu xong hai mảnh vỡ, bên tai nó liá»n nghe thanh âm ná» vang lên khe khẽ:
- Ngươi vừa giấu vật gì? Có phải là Chu Quả?
Miệng thì há»i nhưng tay chân cá»§a nhân vật nỠđã chá»™p vào vai nó và lôi ngược vá» phía sau. Thái độ cá»§a nhân vật ná» thật hung hãn.
Tiếp đó nó nghe tiếng động, có lẽ là do nhân vật đó đang mò tìm hai mảnh gỗ mà nó vừa cất giấu.
Tiếp theo sau là tiếng há»a tập được đánh bật lên.
Xoạch!
Má»™t ngá»n há»a quang nhỠđã bùng cháy lên cho Tiểu Bình nhìn thấy diện mạo kinh tởm cá»§a nhân vật ná». Má»™t diện mạo thật xấu xa, chỉ có ở loài mạ quá»· trong truyá»n thuyết.
Quá đỗi kinh hãi trước má»™t diện mạo chỉ chá»±c toát ra đầy tá»­ khí này. Tiểu Bình chợt cảm nhận toàn thân nó bá»—ng bá»§n rá»§n, mệt má»i, cả tứ chi và từ từ khuỵu xuống.
Äang lúc đó, nhân vật quá»· diện đó có lẽ đã nhìn thấy nhánh rá»… cây Ä‘ang được Tiểu Bình cầm trên tay nên Tiểu Bình nghe nhân vật quá»· diện đó kêu rú lên:
- Thiên Niên Hà Thủ Ô! Hãy giao nó cho ta!
Vù ...
Nhân vật quỷ diện vươn tay và chộp thật nhanh vào tay Tiểu Bình.
Có cảm nhận đó là bàn tay cá»§a Ngưu Äầu Mã Diện, tay sai cá»§a Quá»· Vương vừa chạm vào, má»™t ná»—i kinh hoàng chợt dâng lên và chiếm ngá»± hoàn toàn tâm trí Tiểu Bình làm nó ngã lăn ra ngất lịm do quá khiếp hãi.
Tài sản của dth_abcd

  #4  
Old 31-05-2008, 07:31 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 4

Bí Kíp Vô Vi




Tuy đã tỉnh lại nhưng Tiểu Bình vẫn nằm yên, vá» như chưa tỉnh. Nó Ä‘ang toan tính má»i bá» và có nhiá»u Ä‘iá»u cần phải ngẫm nghÄ© cho thật thấu đáo.
Trước hết, có cần minh bạch má»™t Ä‘iá»u tương đối hệ trá»ng là nhân vật Quá»· diện kia có còn ở quanh đây không, hay đã bá» Ä‘i từ lâu rồi, ngay lúc chiếm hữu nhánh rá»… cây mà nhân vật quá»· diện gá»i là Thiên Niên Hà Thá»§ Ô.
Xung quanh vẫn là bóng đêm Ä‘en bao trùm, càng khiến Tiểu Bình khó nhận hết là liệu có ngưá»i hiện diện gần đây hay chỉ còn lại má»—i má»™t mình nó.
Nhưng chỉ sau một lúc ngắn ngủi ngẫm nghĩ Tiểu Bình cũng tự thức ngộ, nhất định nhân vật nỠđã bỠđi từ lâu, nó tin chắc như thế vì hai nguyên do.
Thứ nhất, nhân vật đó nào phải chỉ có một lần nhìn rõ bản thân Tiểu Bình trong bóng đêm. Thế nhưng hiện giỠhai mắt Tiểu Bình đang mở thao láo, nhân vật đó nếu còn hiện diện quanh đây tất phải thấy Tiểu Bình đã tỉnh lại. Và do chung quanh vẫn lặng như tỠnên Tiểu Bình tin chắc nhân vật đó đã bỠđi.
Thứ hai, cứ theo ngữ Ä‘iệu đã tá» ra quá mừng rỡ cá»§a nhân vật đó lúc buá»™t miệng kêu lênâ€Thiên Niên Hà Thá»§ Ôâ€, Tiểu Bình vào lúc này chợt hiểu nhánh rá»… cây nó từng cầm là rất quan trá»ng vá»›i nhân vật ná». Và đã là vật quan trá»ng, thá»­ há»i nhân vật ná» ngay khi chiếm được cần phải có những hành động gì?
Nhân vật đó phải bỠđi ngay hay vẫn trù chỠnấn ná lại, chỠđến lúc Tiểu Bình tỉnh lại?
Nếu đổi là Tiểu Bình chắc chắn Tiểu Bình phải bá» Ä‘i ngay. Tránh xảy ra tình trạng là vật quan trá»ng ná» chỉ vì má»™t chút khinh suất sẽ xảy ra Ä‘iá»u bất lợi.
Vẫn chưa hết, Tiểu Bình còn nghÄ© đến nguyên do thứ ba và nguyên do này là có liên quan đến thái độ thiếu trung thá»±c và đầy mưu mô cá»§a nhân vật ná». Chẳng phải thế sao nếu nhân vật ná» tuy thừa biết Tiểu Bình vẫn còn sống nhưng lại cố tình dối gạt vị muá»™i muá»™i và cứ khăng khăng bảo vị muá»™i muá»™i phải tin rằng Tiểu Bình đã chết! Thái độ dối trá này đủ chứng tá» nhân vật ná» càng phải giữ kín những gì đã xảy ra giữa mụ và Tiểu Bình. Như vậy, mụ còn lưu lại đây làm gì cho mệt khi đã tình cỠđắc thá»§ má»™t vật quan trá»ng là Thiên Niên Hà Thá»§ Ô?
“Mụ ta đã bỠđi! “ – Tiểu Bình tin như thế nên lập tức ngồi bật dậy.
Sau cử động này và thấy xung quanh vẫn không có bất kỳ tiếng động nào khả nghi, Tiểu Bình càng thêm tin chắc là nhân vật nỠđã bỠđi từ lâu.
Mãn nguyện vì bản thân có những suy nghĩ thấu đáo, Tiểu Bình đên lúc đó mới từ từ dùng lưỡi đẩy vật phát sáng từ miệng ra và nhả vào lòng bàn tay.
Và sá»± thật quả đúng như Tiểu Bình suy nghÄ©, trong lòng động thất lúc này chỉ còn lại má»™t mình nó, nếu không kể đến dấu chân Ä‘i loạn xạ trên lá»›p bụi này ở khắp ná»n động, cho thấy nhân vật đó thật sá»± đã từng hiện diện, đã từng Ä‘i tứ tung và đã bá» Ä‘i.
Qua những dấu chân đó Tiểu Bình biết nhân vật ná» như đã gắng sức để kiếm tìm má»™t vật gì nữa cÅ©ng quan trá»ng không kém nhánh Thiên Niên Hà Thá»§ Ô.
Tiểu Bình nhớ lại trong chiếc hộp mà nó từng phát hiện quả nhiên có đến hai vật đã rơi ra, và nó đưa mắt nhìn quanh.
“Lạ thật, quyển sách má»ng đâu rồi. Sao ta không thấy, cho dù má»™t chút dấu vết cá»§a quyển sách phải in trên lá»›p bụi cÅ©ng không há» có? Hay mụ mặt quá»· sau khi tìm thấy đã lấy Ä‘i và còn có thá»i gian để xóa bá» dấu vết cá»§a quyển sách đó lưu lại?†Vừa má»›i tá»± há»i xong Tiểu Bình liá»n tá»± phản bác:
“Mụ có gì phải sợ để xóa bá» dấu vết? Nếu mụ sợ có ngưá»i biết chuyện mụ đã dối trá và truyện mụ đã chiếm Ä‘oạt những vật có trong chiếc há»™p gá»— thì dấu vết duy nhất mụ cần xóa bá» chính là sinh mạng cá»§a ta! Nhưng mụ nào có giết ta? Mụ dám lưu ta lại nghÄ©a là mụ không sợ. Vậy mụ cần gì phải xóa Ä‘i dấu vết có liên quan đến chuyện mụ tìm thấy quyển sách má»ng? Vậy thì chỉ còn má»—i má»™t cách giải thích là mụ vẫn chưa tìm thấy quyển sách ná»!†Vá»›i suy nghÄ© như thế, Tiểu Bình có cảm nhận quyển sách má»ng kia phải là vật rất quan trá»ng đối vá»›i mụ quá»· diện và Ä‘iá»u này biết đâu sẽ Ä‘em đến nhiá»u Ä‘iá»u lợi cho bản thân Tiểu Bình? Nó liá»n đứng dậy và định kiếm tìm quyển sách kia. Nhưng chỉ má»›i đứng dậy thôi là đủ cho Tiểu Bình nở má»™t nụ cưá»i.
Nó nhớ lại rồi, muốn tìm quyển sách đối với nó chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Nó lại ngồi xuống và đưa tay mò tìm nơi mà nó đã từng nằm bất tỉnh.
Nó Ä‘oán không sai, quyển sách má»ng ngay từ đầu đã được nó đặt ở ná»n động, và do nó ngã lăn ra bất tỉnh đã vô tình đè lên quyển sách khiến mụ quá»· diện kia dù có muốn tìm cÅ©ng không biết tìm ở đâu.
Quyển sách khá má»ng nên hầu như bị nằm chìm dưới lá»›p bụi dày, khiến quyển sách lúc này phải lấm lem toàn bụi vá»›i bụi. Tiểu Bình phải đưa lên tận mặt và phồng to miệng để thổi lá»›p bụi bay Ä‘i.
Bụi bay mù mịt làm Tiểu Bình suýt sặc. Tự trách bản thân quá bất cẩn, Tiểu Bình vội bước lùi vỠphía sau, cố tránh không cho bụi bẩn bay vào mũi miệng.
Äang lùi, chân nó bá»—ng giẫm vào má»™t vật rắn.
Rốp ...
Thấy kinh, nó dừng lại và đưa mắt nhìn xuống chân:
“Eo ôi! Ta đã vô tình giẫm vào bá»™ cốt khô! Äây là hành vị xúc phạm đến ngưá»i đã khuất, không khéo ta sẽ bị vong linh ngưá»i chết quở phạt mất.†Sợ hãi, Tiểu Bình liá»n ngồi xuống và khẩn trương thu dá»n những mẩu xương khô mà nó vừa vô tình chạm vào làm cho văng tung tóe.
Vừa má»›i thu dá»n xong, hai mắt cá»§a Tiểu Bình cứ như đứng tròng khi nhìn thấy những hàng chữ được khắc ghi ngay trên ná»n động và ngay bên dưới chá»— bá»™ cốt khô từng nằm.
Sau khi tá»± trấn an và do lòng hiếu kỳ thúc giục, Tiểu Bình nhẹ nhàng dùng tay lau qua lá»›p bụi và lẩm nhẩm Ä‘á»c:
“Tối độc phụ nhân tâm, than ôi lòng dạ nữ nhân! Triệu Quang Bích này chấp nhận lấy cái chết để đánh đổi sá»± an nguy cho giang hồ, thoát khá»i mưu đồ tối độc cá»§a ác phụ!†Äá»c Ä‘i Ä‘á»c lại dù rất nhiá»u lượt, nhưng Tiểu Bình vẫn hoang mang, không thể hiểu hai chữ â€Ã¡c phụ†được nhân vật Triệu Quang Bích nào đó lưu tá»± là muốn ám chỉ ai. Tương tá»±, Tiểu Bình cÅ©ng không thể hiểu tại sao cái chết cá»§a Triệu Quang Bách lại có thể đánh đổi sá»± an nguy cho giang hồ.
Không lẽ cái chết cá»§a nhân vật há» Triệu này là rất quan trá»ng? Nếu là vậy, giả như há» Triệu còn sống chẳng phải há» Triệu sẽ có nhiá»u cÆ¡ há»™i để thá»±c hiện nhiá»u việc quan trá»ng khác hÆ¡n sao? Cá»› gì phải chấp nhận cái chết? Và tại sao há» Triệu lại chá»n chá»— này để chết?
Có cảm nhận cái chết ở ngay tại động thất này cá»§a há» Triệu có liên quan đến hai vật chứa trong chiếc há»™p gá»—, do chiếc há»™p gá»— được cất giấu cÅ©ng ngay tại đây. Tiểu Bình bồn chồn và giở nhanh từng trang cá»§a quyển sách má»ng.
Quyển sách chỉ có vá»n vẹn năm tá» vá»›i tất cả năm đồ hình và năm trang có đầy chữ để chú giải. Những đồ hình và những chú giải kèm theo hoàn toàn không có chút nào liên quan đến câu lưu tá»± cá»§a há» Triệu. Nhưng Tiểu Bình vừa Ä‘á»c lướt qua thì toàn bá»™ những đồ hình và chú giải chỉ xoay quanh má»—i má»™t vấn đế và còn là má»™t vấn đỠmà Tiểu Bình dù có tinh ranh đến đâu cÅ©ng không hiểu – đó là thứ chá»§ đỠvừa mÆ¡ hồ vừa trừu tượng khó hiểu, như ở đâu quyển sách có ghi Vô Vi Bác Mạch.
Càng không hiểu gì vá» Vô Vi Bác Mạch, Tiểu Bình càng tá» ra xem nhẹ những gì có ghi trên quyển sách. Nó thản nhiên vất bá» quyển sách má»ng ở bên trên và ở phía trong gỠđá, sau đó chỉ lo kiếm tìm khắp ná»n động, hy vá»ng sẽ tìm thấy những hàng chữ khác, chí ít có thể giúp nó hiểu được ngụ ý cá»§a nhân vật há» Triệu qua câu lưu tá»± mập má» khó hiểu mà nó đã Ä‘á»c qua.
Sau má»™t lúc kiếm tìm và mưá»i phần đã thất vá»ng đủ mưá»i phần. Tiểu Bình chợt nghe bên cạnh có tiếng hắng giá»ng :
- Ngươi đang tìm vật gì thế?
Giật mình đánh thót, Tiểu Bình vừa quay lại vừa bối rối tìm cách che giấu vật phát ánh sáng vào hai lòng bàn tay chỉ chực úp vào nhau.
Nhân vật quá»· diện chợt mỉm cưá»i :
- Ngươi không phải che giấu. Vì đối vá»›i ta, viên Dạ Minh Châu ngươi Ä‘ang có hoàn toàn không quan trá»ng so vá»›i vật ta Ä‘ang muốn tìm.
Tiểu Bình bán tín bán nghi, ấp úng há»i:
- Äại nương bảo ... bảo sẽ không Ä‘oạt mất viên Dạ Minh Châu này cá»§a ... cá»§a tại hạ?
Nhân vật quá»· diện cưá»i to hÆ¡n và bất ngỠđưa tay lên gần mặt.
Như có phép thuật, chỉ sau má»™t lượt vuốt tay cá»§a nhân vật ná», lá»›p quá»· diện chợt biến mất. Thay vào đó là má»™t khuôn mặt hết sức khả ái liá»n hiện ra và đôi môi xinh xắn cá»§a khuôn mặt khả ái đó Ä‘ang mấy máy vá»›i Tiểu Bình:
- Ta sẽ không chiếm đoạt nếu ngươi chịu nói rõ ý đồ của ngươi khi cố tình xâm nhập bổn môn.
Chá»§ ý cá»§a mỹ diện phụ nhân vậy là rõ ràng, đây là lần thứ hai Tiểu Bình nghe mỹ phụ nhân há»i như thế. Nó cúi đầu, cố lảng tránh ánh mắt nhìn săm soi cá»§a mỹ diện phụ nhân:
- Tại hạ không thể đáp. Vì làm như thế sẽ sai lá»i đã hứa vá»›i ngưá»i.
Tiểu Bình nghe đối phương há»i có phần gay gắt:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta biết má»™t đứa bé như ngươi nếu dám đột nhập vào Bạch Cốt Cốc là do có ngưá»i sai xá»­. Nhưng ngươi có giấu cÅ©ng vô ích vì bản thân ngươi không thể thoát khá»i chốn này và ngược lại ngưá»i đã sai xá»­ ngươi dù có ba đầu sáu tay cÅ©ng không dám bén mảng đến đây. Ngươi vẫn chưa nhận thức sá»± thá»±c này sao?
Tiểu Bình ngẩng đầu lên:
- Tại sao đại nương biết ngưá»i đó sẽ không dám bén mảng đến đây?
Mỹ diện phụ nhân cưá»i lạt:
- Không như ngươi, ta biết ngươi đã nhá» kỳ tích nào đó nên đã có tấm thân Bách Äá»™c Bất Xâm, ngưá»i đã sai xá»­ ngươi vì không có kỳ tích này nên không những không dám mạo hiểm mà còn dùng má»™t đứa bé như ngươi vào việc trá»ng đại. Thứ việc mà không má»™t ai có thể hoàn thành, kể cả ngươi.
Tiểu Bình há»i mà không há» chá»›p mắt:
- Có vẻ như đại nương đã đoán ra ý đồ của tại hạ?
Mỹ diện phụ nhân cưá»i khẩy:
- Äể ngươi tâm phục khẩu phục và sau đó hoàn toàn thần phục ta, để ta nói cho ngươi biết kẻ sai xá»­ ngươi đã có ý đồ như thế nào. Trước hết, kẻ đó đã dùng ngươi cho mưu đồ giương đông kích tay, giúp y chiếm Ä‘oạt Chu Quả là thứ linh dược quả mà phải má»™t năm nữa má»›i đến ngày phát huy hết hiệu dụng.
Tiểu Bình hoài nghi:
- Sao đại nương bảo đó là kế giương đông kích tây!
- Ngươi vẫn không thừa nhận? Vậy nói Ä‘i, tại sao lúc đột nhập vào đây ngươi lại mang bên ngưá»i má»™t chiếc túi gấm mà bên trong đã sẵn chứa má»™t quả Chu Quả giả?
Tiểu Bình kinh ngạt tột độ:
- Nói sao? Thứ quả cây có trong (thiếu má»™t Ä‘oạn – trang - cuốn ) ngươi nhá» có Dạ Minh Châu nên tìm thấy báu vật trấn sÆ¡n cá»§a Vô Vi Môn đã thất lạc cách đây ngoài trăm năm, nhưng rốt cuá»™c báu vật đó đã lá»t vào tay ta! Ngươi thá»­ nói xem ai có tâm cÆ¡ hÆ¡n ai nào? Hà hà ...
Tiểu Bình càng nghe càng hiểu, liá»n mỉm cưá»i:
- Nhưng đại nương chỉ mới chiếm được Thiên Niên Hà Thủ Ô. Vẫn còn một vật nữa mà đại nương sẽ không bao giỠchiếm được.
Mỹ diện phụ nhân biến sắc:
- Ngươi đã giấu bí kíp Vô Vi Bát Mạch ở đâu? Nếu ngươi không giao ra chớ trách ta phải khiến ngươi thành một cái xác không hồn.
Tiểu Bình vẫn giữ vẻ thân thiện:
- Lúc nãy mới bước vào, đại nương có nhìn thấy tại hạ đang có hành động gì không?
Vừa nghe Tiểu Bình nói như thế, mỹ diện phụ nhân liá»n kêu lên vá»›i đôi mắt đảo nhìn khắp ná»n động:
- Ngươi đã phá hủy bí kíp? Ngươi đã làm cho bí kíp biến thành tro bụi? Tiểu oa nhi quả muốn chết?
Dứt lá»i mỹ phụ nhân liá»n hất tay tạo ra má»™t luồng cuồng phong, quật ào ào vào Tiểu Bình.
Vù ...
Qúa biết luồng cuồng phong như thế này sẽ đưa đến hậu quả như thế nào, Tiểu Bình quá kinh hoảng vội kêu vang lên:
- Nhưng tại hạ sẽ không có dịp Ä‘á»c lại cho đại nương nghe nếu đại nương cứ để cho cÆ¡n nóng giận làm tại hạ mất mạng.
Tuy đã kêu nhưng Tiểu Bình biết chắc nó phải chết vì nhìn thấy luồng cuồng phong cứ tiếp tục cuộn đến.
Vù ...
Äịnh tá»± Oán trách vì bản thân đã tá»± dấn vào tình thế hoàn toàn bất lợi, Tiểu Bình chợt bàng hoàng khi nghe ngay bên cạnh vang lên má»™t tiếng chấn động thật thật to:
- Ầm!
Thấy bản thân vẫn sống và khắp lòng động Ä‘á»u bị lá»›p bụi mù bao phá»§, Tiểu Bình chợt hiểu mỹ diện phụ nhân đã nghe thấy tiếng nó kêu và bà ta vì đã lầm mưu kế cá»§a nó nên cố ý tha mạng cho nó.
Nhân lúc lá»›p bụi mù vẫn còn bao phá»§, Tiểu Bình liá»n khẩn trương nghÄ© ngay kế trì hoãn, không để mỹ diện phụ nhân đắc thá»§ ngay bí kíp Vô Vi và càng không thể để mỹ diện phụ nhân vì thất vá»ng mà phải ra tay hạ thá»§ nó.
Äến khi nó nghÄ© ra kế mưu thì cÅ©ng là lúc lá»›p bụi mù từ từ lắng xuống cho nó nhìn thấy sắc mặt nghi hoặc cá»§a mỹ diện phụ nhân.
Và lá»i đầu tiên mỹ diện phụ nhân há»i đã tạo cho Tiểu Bình niá»m hy vá»ng tràn trá». Mỹ diện phụ nhân há»i má»™t cách thận trá»ng:
- Ngươi bảo sẽ Ä‘á»c cho ta nghe toàn bá»™ kinh văn có trong bí kíp Vô Vi?
Tiểu Bình có phần bồn chồn:
- Tại hạ quả có ý đó. Những gì có ghi trong quyển sách má»ng, tại hạ sẽ từ từ nhá»› lại và Ä‘á»c cho đại nương nghe.
- Sao lại phải từ từ? Ngươi định giở trò ư, tiểu oa nhi?
Tiểu Bình vẫn nôn nao:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tại hạ cần phải từ từ nhá»› lại, vì quyển bí kíp tuy má»ng nhưng kinh văn ghi trong đó nào có phải là ít?
Mỹ diện phụ nhân nhẹ gật đầu:
- Ngươi bảo má»ng là má»ng độ bao nhiêu? Ngươi phải cần thá»i gian là bao lâu má»›i có thể nhá»› hết toàn bá»™ kinh văn trong quyển sách má»ng đó?
Tiểu Bình hết cả bồn chồn. Vì thá»§y chung mỹ diện phụ nhân chưa có lá»i nào đỠcập đến những đồ hình có trong quyển sách má»ng.
Phải chăng mỹ diện phụ nhân chưa lần nào tận tay cầm quyển sách và cÅ©ng chưa lần nào tận mắt hoặc nghe tận tai bất kỳ ai đó nói vá» quyển sách? Äó là Ä‘iá»u Tiểu Bình đã bồn chồn vì rất muốn minh bạch và may thay đã tá»± minh bạch:
- Sao? Ngươi không thể khẳng định vá»›i ta vá» má»™t hạn định thá»i gian rõ ràng ư? Äừng dại mà giở trò vá»›i ta, không song đâu!
Tiểu Bình chợt nhăn nhó:
- Tại hạ đang rất đói, đâu thể nhớ tất cả với cái bụng rỗng không như thế này?
Mỹ diện phụ nhân cưá»i nụ:
- Ngươi đói lắm ư? Càng tốt! Ta sẽ không mang thức ăn đến cho ngươi, chừng nào ngươi chịu Ä‘á»c cho ta nghe!
“Mụ ác phụ!†Tiểu Bình sau khi rá»§a thầm như thế chợt cưá»i đầy ngụ ý:
- Äại nương định uy hiếp tại hạ? ÄÆ°á»£c thôi, tại hạ sẽ nhá» vị muá»™i muá»™i nào đó cá»§a đại nương đưa thức ăn cho tại hạ vậy!
Mụ ác phụ cưá»i lạt:
- Ngươi tưởng ngươi còn sống để thá»±c hiện Ä‘iá»u đó sao?
Tiểu Bình nhún vai:
- Tại hạ dẫu có chết cũng không tiếc gì. Chỉ tiếc quyển bí kíp Vô Vi gì đó.
Thân hình của mỹ diện phụ nhân chợt chớp động, làm cho hai mắt Tiểu Bình như bị hoa lên. Sau đó khi hai mắt của Tiểu Bình có thể nhìn rõ một cách dễ dàng thì mỹ diện phụ nhân đã đứng lại chỗ cũ.
Mỹ diện phụ nhân nở má»™t nụ cưá»i thích thú:
- à huyệt của ngươi đã bị ta chế trụ, bây giỠđến một tiếng nói dù nhỠngươi cũng không thể cất lên!
Tiểu Bình nhún vai, sau đó thản nhiên ngồi xuống và nhìn mãi vào viên Dạ Minh Châu đang cầm trên tay.
Thái độ cá»§a Tiểu Bình làm cho mỹ diện phụ nhân phải Ä‘iên tiết. Mụ giẫm mạnh chân và quay ngoắt ngưá»i bá» Ä‘i.
Thấy mụ bá» Ä‘i nhanh như cÆ¡n gió thoảng, Tiểu Bình vụt hiểu đó là võ công như đại ca Äoan Má»™c NgÅ© cá»§a nó đã tá» ra am hiểu. Nó ngÆ¡ ngẩn nhìn theo và thầm há»i không biết đến bao giá» nó má»›i được sư phụ cá»§a đại ca Äoan Má»™c NgÅ© thu nhận và chỉ Ä‘iểm cho nó thứ võ công như Äoan đại ca từng có.
Mãi suy nghĩ, Tiểu Bình hoàn toàn không hay biết mụ mỹ diện phụ nhân đã quay trở lại!
Nó chỉ nhận ra sự hiện diện của mụ nhỠvào mùi thức ăn thơm lừng chợt xộc vào mũi.
Nó ngẩng mặt lên nhìn mụ.
Mụ tiến lại gần, đưa tay lên cao cho Tiểu Bình nhìn bá»c thức ăn, sau đó mụ vừa chạm vào Tiểu Bình vừa lên tiếng:
- Ta và ngươi cùng trao đổi. Ngươi Ä‘á»c kinh văn, còn ta giao cho ngươi thức ăn. Thế nào?
Tiểu Bình nuốt nước bá»t và chợt nhận ra miệng nó Ä‘ang nói thành tiếng:
- Tên gá»i cá»§a bí kíp là Vô Vi Bát Mạch.
Mụ sáng rỡ hai mắt:
- Quả đúng như thế. Ta từng nghe sư phụ bảo Môn chủ Vô Vi Môn từng tìm đến đây trước khi lão hoàn toàn thất tung. Nói vậy ...
Mụ chợt ngừng lá»i như nhận ra bản thân đã lỡ lá»i. Äoạn mụ gắt:
- Ngươi còn không Ä‘á»c cho ta nghe kinh văn Vô Vi?
Tiểu Bình cưá»i hì hì:
- Äại nương vẫn chưa tiến hành chuyện trao đổi?
Mụ bảo:
- Ngươi không thể ăn nếu chưa Ä‘á»c kinh văn.
Tiểu Bình bĩu môi:
- Tại hạ đâu dại? Äá»c cho đại nương nghe rồi đại nương lấy mạng tại hạ thì sao? Äại nương đâu sợ mất phần má»™t khi tại hạ vẫn bị đại nương giam giữ ở đây?
Mụ thở ra:
- Nhưng ta chưa thật sá»± tin tưởng ngươi đã có dịp Ä‘á»c qua và nhá»› hết những kinh văn.
trừ phi ngươi phải minh chứng cho ta thấy!
Tiểu Bình đành miá»…n cưỡng Ä‘á»c cho mụ nghe qua má»™t Ä‘oạn ngắn, chính là Ä‘oạn cuối cùng mà may thay cho đến giá» Tiểu Bình vẫn còn nhá»›.
Mụ nghe xong tỠra hoang mang:
- Nếu ta Ä‘oán không lầm thì Ä‘oạn mà ngươi vừa Ä‘á»c không là tâm pháp Vô Vi.
Tiểu Bình dù không biết thế nào là tâm pháp Vô Vi, nhưng vẫn có cách đáp lá»i:
- Äoạn tại hạ vừa Ä‘á»c chính là Ä‘oạn cuối cùng cốt để đại nương tin mà thôi.
Mụ giao bá»c thức ăn cho Tiểu Bình và bất chợt mụ giật lại:
- Có bao nhiêu Ä‘oạn kinh văn như Ä‘oạn ngươi vừa Ä‘á»c?
Tiểu Bình cưá»i thích thú:
- Không dưới một trăm đoạn như thế!
Mụ cÅ©ng cưá»i:
- Vậy thì tốt! Cứ cho má»—i bữa ăn cá»§a ngươi được trao đổi bằng má»™t Ä‘oạn kinh văn tương tá»±, chậm lắm là hÆ¡n kém má»™t tuần trăng, ngươi cÅ©ng phải Ä‘á»c hết cho ta nghe.
Tiểu Bình ngơ ngác:
- Sao chỉ có một tuần trăng?
Mụ đáp:
- Má»—i ngày ngươi ăn ba bữa, đổi lại ta sẽ có ba Ä‘oạn kinh văn. Không lẽ ngươi không thể nhẩm tính ra số thá»i gian cần thiết chỉ độ má»™t tuần trăng, hoặc nhiá»u hÆ¡n má»™t tí?
Tiểu Bình tự trách mình ngốc, sao không bảo mụ là có đến năm bảy trăm đoạn, hoặc một ngàn đoạn?
Mụ bật cưá»i vì đã Ä‘á»c rõ ý nghÄ© cá»§a Tiểu Bình:
- Không như ngươi. Ta là ngưá»i am hiểu võ công, chỉ cần ngươi man trá hoặc cố tình Ä‘á»c sai má»™t Ä‘oạn, ta sẽ phát hiện ngay! Lúc đó ngươi có bị thế nào cÅ©ng là ngươi tá»± chuốc há»a!
Tiểu Bình chợt đỠmặt:
- Sao đại nương biết tại hạ không am hiểu võ công? Nếu không am hiểu tại sao dám đột nhập Bạch Cốt Môn?
Mụ bỉu môi:
- Lúc ngươi bị mê man trong trận Bạch Cốt Äá»™c Trận. Ta đã kiểm tra qua toàn bá»™ kinh mạch cá»§a ngươi. Có thể nói ngươi đã bị ngưá»i khác lợi dụng mà không há» biết.
Tiểu Bình sừng cổ nạt lại:
- Tại hạ đã nguyện ý đi vào đây, làm gì có chuyện tại hạ bị lợi dụng như đại nương vừa bảo?
- Ngươi nguyện ý? CÅ©ng tốt. Vậy là sẽ có ngưá»i tiếp tục đến quấy nhiá»…u Bạch Cốt Môn. Má»i ngưá»i mải lo đối phó nên sẽ không ai phát hiện ta đã lẻn xuống tận đây để độc chiếm Vô Vi bí kíp!
Tiểu Bình nói thế nào cÅ©ng không lại mụ, trái lại còn tạo cho mụ thêm nhiá»u lợi thế.
Hậm hực, Tiểu Bình nói bừa:
- Nhưng tại hạ đã quen ăn má»—i ngày má»™t bữa. Má»™t đứa bé như tại hạ đâu cần gì phải ăn nhiá»u.
Tưởng như mụ phải chịu thua, nào ngá» chính Tiểu Bình phải thất vá»ng. Mụ cầm bá»c thức ăn và ném vào ná»n động chá»— có nhiá»u bụi nhất:
- CÅ©ng không há» gì! Äá»™ ba canh giá» nữa ta sẽ đưa phần thức ăn khác cho ngươi, gá»i là để đổi má»™t Ä‘oạn kinh văn khác! Cứ thế nha! Ha ha ha ...
Mụ quay ngưá»i bá» Ä‘i. Tuy nhiên mụ chợt quay lại và trừng mắt nhìn Tiểu Bình:
- Ngươi đừng bao giỠquên, hạng như ngươi chưa đủ tâm cơ để đối đầu với ta. Hãy tỠra ngoan ngoãn, như thế sẽ có lợi cho ngươi hơn!
Dứt lá»i, mụ thật sá»± bá» Ä‘i, để lại má»™t mình Tiểu Bình cứ thèm thuồng nhìn mãi vào chá»— thức ăn bị vấy bẩn.
Tài sản của dth_abcd

  #5  
Old 31-05-2008, 07:32 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 5

Môn Chủ Bạch Cốt Môn




Hôm nay ngươi lại muốn giở trò gì đây? Chỉ mới hôm qua thôi ngươi còn tỠra ngoan ngoãn kia mà?
Phản ứng tiếp theo đó cá»§a mỹ diện phụ nhân cÅ©ng là thứ phản ứng Tiểu Bình đã toan liệu trước. Äó là mụ cầm bá»c thức ăn ném mạnh vào vách đá cho vỡ tung tóe ra như hôm đầu tiên mụ đã từng làm và từng khiến Tiểu Bình bị khuất phục.
Nhưng lần này thì khác, Tiểu Bình đã định tâm sẵn từ trước nên vẫn thản nhiên nhìn mụ hành động. Bất quá nó chỉ nói một câu:
- Tại hạ đã nghĩ thấu đáo rồi, nếu không chết bây giỠthì chưa đầy hai mươi ngày nữa, lúc đại nương nghe hết toàn bộ kinh văn Vô Vi cũng là lúc tại hạ mất mạng, thà chết trước vẫn hơn.
Phản ứng kế tiếp cá»§a mụ cÅ©ng đúng như Tiểu Bình Ä‘oán, vì đó cÅ©ng là phản ứng cá»§a mụ trước kia. Mụ cưá»i lạt:
- Trừ phi ngưá»i vừa nghÄ© ra cách nào để đối đầu, chứ vá»›i cách này ta e chỉ sau đôi ba ngày chịu đói ngươi cÅ©ng phải chấp thuận theo ý cá»§a ta thôi. Chuyện hôm nay dừng ở đây được rồi, cÅ©ng đúng lúc ta muốn dừng để có dịp xem qua những Ä‘oạn kinh văn ngươi đã trao đổi vá»›i ta có đúng là kinh văn thật hay không? Và ta hy vá»ng lần sau gặp lại ngươi sẽ có thái độ hợp tác như mưá»i ngày đã qua. Ha ... ha ...
Tiểu Bình vẫn thản nhiên nhìn mụ bỠđi. Chỉ sau đó một lúc lâu Tiểu Bình mới bắt đầu nhích động. Và nó cử động thật nhanh.
Trước tiên nó chui theo động khẩu hẹp và quay lại Vá»±c Xà Cốt. Sau đó, vá»›i ánh sáng huyá»n ảo từ viên Dạ Minh Châu, nó làm cho lÅ© quái xà bị mê hoặc đến đỠđẫn cả thân hình.
Äoạn lấy mắt nhìn khắp lượt lÅ© quái xà ở gần ngay trước mặt, Tiểu Bình chá»n lấy má»™t con vừa đủ to và dùng tay bóp mạnh vào phần thân chỉ cách đầu con quái xà má»™t thốn. Con quái xà bị bóp đúng vào yếu huyệt khiến toàn thân nó phải nhÅ©n ra, để mặc cho Tiểu Bình muốn làm gì nó thì làm. Tiểu Bình lôi con quái xà vào trong má»™t khoảng cách đủ xa lÅ© quái xà còn lại. Chỉ đến lúc này Tiểu Bình má»›i dám khom lưng, hé miệng và ngoạm thật mạnh, thật sâu vào chá»— má»m nhất bên dưới đầu con quái xà.
Toàn thân con quái xà liá»n run lên, làm cho máu huyết cá»§a chính con quái xà càng thêm bắn vá»t vào chiếc mồm hau háu đói cá»§a Tiểu Bình.
Äó là cách Tiểu Bình đã nghÄ© ra để có thể cùng mụ mỹ diện phụ nhân ná» thi gan, xem ai phải chiá»u theo ý muốn cá»§a ai!
Máu cá»§a con quái xà đủ làm cho Tiểu Bình no chí ít là năm bảy canh giá». Nếu từ đây cho đến lúc đó mỹ diện phụ nhân không quay lại hoặc có quay lại nhưng không thá»a mãn những yêu sách tối thiểu cá»§a Tiểu Bình thì còn có cả vạn vạn con quái xà ở bên ngoài, Tiểu Bình còn lo gì phải chịu đói khát?
Nuốt hết máu huyết cá»§a con quái xà, Tiểu Bình nhận ra Ä‘iá»u này qua lá»±c vùng vẫy càng lúc càng yếu dần cá»§a con quái xà, để xóa bá» má»i dấu vết, Tiểu Bình ném xác con quái xà ra bên ngoài, nÆ¡i có muôn vạn con quái xà sẵn sàng giúp Tiểu Bình phi tang.
Và chuyện đó diễn ra chỉ trong nháy mắt, như mới hôm qua Tiểu Bình đã thử một lần và đã bàng hoàng nhìn cảnh lũ quái xà xâu xé đồng loại.
Chá» cho má»i dấu vết Ä‘á»u bị xóa bá», Tiểu Bình lại chui trở ra và khi quay lại đã mang theo không ít những mẩu xương khô vụn vỡ! Äể có thể thá»±c hiện ý định, Tiểu Bình khi khom ngưá»i chui vào trong đã cố tình chui ngược, chân chui trước và đầu chui sau cùng. Cứ thế, Tiểu Bình vừa chui vừa tìm cách sắp bày những mẩu xương khô sao cho há»… có ai chui vào tất phải chạm vào những mẩu xương khô này và làm cho chúng phát thành tiếng động.
Sau khi sắp bày xong, tá»± mãn nguyện vá»›i kế mưu vừa thá»±c hiện, Tiểu Bình liá»n tiến nhanh đến chá»— có gỠđá nhặt ra ba vật. Gồm quyển bí kíp Vô Vi và hai mảnh gá»— vốn là hai phần rá»i ra từ chiếc há»™p.
Lá»±a má»™t mảnh gá»— tương đối còn tốt nhất, Tiểu Bình dùng má»™t mảnh xương vụn có má»™t đầu khá sắc để khắc há»a trở lại đủ năm bức đồ hình vào hai bên mặt cá»§a mảnh gá»—.
Với mảnh gỗ thứ hai, Tiểu Bình cũng làm y như vậy nhưng lại cố tình thay đổi một đôi chỗ ở mỗi đồ hình.
Äang săm soi nhìn ngắm lại hai mảnh gá»—, có thể nói là kiệt tác đầu tay cá»§a mình, Tiểu Bình bá»—ng kinh nghi khi nghe có tiếng động khẽ vang lên.
Rắc ...
Äó là tiếng xương khô vỡ vụn và chính là má»™t trong những mảnh xương khô đã được Tiểu Bình cố tình đặt ở lối chui vào động thất. Tiểu Bình liá»n đánh tiếng:
- Chỉ mới bỠđi chưa lâu sao đại nương đã sớm quay lại?
Äáp lại câu Tiểu Bình há»i là má»™t tiếng kêu đầy kinh ngạc:
- Ở bên trong quả nhiên có ngưá»i ẩn nấp. Äệ tá»­ phải làm gì đây, sư phụ?
Thanh âm này nếu Tiểu Bình nhá»› không lầm thì chính là thanh âm cá»§a vị muá»™i muá»™i, ngưá»i đã từng nghi là Tiểu Bình vẫn còn sống.
Một thanh âm khác chợt vang lên:
- Nha đầu Bạch Liá»…u quả đã có Ä‘iá»u lừa dối ta. Thảo nào thái độ cá»§a ả mấy lúc gần đây ta cảm thấy khác trước! Ngươi còn đợi ta ra lệnh nữa sao? Hãy mau chui vào trong, xem kẻ nào đã được Bạch Liá»…u che giấu ở đó. Không khéo ả đã tìm thấy Linh Xà ÄÆ¡n, vật trước kia đã bị lão sư phụ gàn dở cá»§a ta Ä‘em Ä‘i gấu biệt. Nhanh lên!
Chỉ cần nghe má»™t mẩu đối thoại ngắn này đủ cho Tiểu Bình hiểu thấu suốt cùng má»™t lúc mấy nan Ä‘á».
Do vậy, Tiểu Bình vì quá cấp bách nên đã có những hành vi hết sức vá»™i vàng. Trước hết, để tá»± che giấu thân phận, Tiểu Bình vá»™i vã ném tá»t viên Dạ Minh Châu vào miệng. Kế đó, nó ném cả hai mảnh gá»— qua má»™t bên, không để tâm nhận định xem mảnh gá»— nào đã được nó khắc há»a những đồ hình thật. Và sau cùng nó nắm gá»n quyển sách má»ng vào hai lòng bàn tay, bắt đầu xé thành nhiá»u mảnh vụn.
Soạt ... soạt ...
Tiếng động do hai mảnh gá»— bị ném Ä‘i và âm thanh phát ra từ quyển sách má»ng bị xé bá» làm cho má»™t câu nói từ bên ngoài vang vào đầy cấp bách:
- Bạch Phụng, ngươi đừng chần chỠnữa! Ta nghe tiếng kẻ nào đó đang hủy một vật gì thì phải, ngươi hãy mau ngăn y lại. Rất có thể đó là bí kíp Vô Vi mà bấy lâu nay bổn môn luôn vất vả tìm kiếm.
Thanh âm cá»§a nhân vật đó khẩn trương thì những động tác cá»§a Tiểu Bình cÅ©ng thêm khẩn trương. Nó xé bá» quyển sách má»ng nhanh hÆ¡n và bắt đầu hất tung những mảnh vụn vá» tứ phía.
Äúng lúc này Tiểu Bình nghe có tiếng đánh lá»­a từ há»a tập vang lên. Và tiếp đó là má»™t vùng há»a quang xuất hiện, soi rõ má»™t gương mặt vừa ngây thÆ¡ vừa xinh đẹp cá»§a má»™t cô nương có độ tuổi chừng mưá»i lăm mưá»i sáu.
Nàng ta cÅ©ng Ä‘ang ngây ngưá»i nhìn Tiểu Bình. Sau đó nàng bật kêu:
- Chính là y, sư phụ! Kẻ mà đồ nhi từng nói y vẫn bình ổn cho dù đã bị Äá»™c Phong Tuyệt Khí nhiá»…m vào! Sư phụ hãy mau vào đây, chao ôi, đúng là y vừa má»›i phá há»§y xong má»™t vật giống như là quyển bí kíp.
Ầm! Ầm!
Sau hai tiếng chấn động long trá»i lở đất làm cho Tiểu Bình ngỡ Ä‘ang gặp cảnh núi non đổ vỡ trước mặt, liá»n xuất hiện má»™t gương mặt chỉ toàn là những vết sứt sẹo loang lá»—, và ngá»± trị trên đó là má»™t đôi mắt cứ bắn rá»±c ra những tia hung quang rợn ngưá»i. Liá»n sau đó, có lẽ do tiếng chấn động đã gây ra, ngá»n há»a tập trên tay nữ nhân được gá»i là Bạch Phụng bá»—ng tắt ngấm, kèm theo đó là ná»n động dưới chân Tiểu Bình lại lay chuyển thật mạnh. Tất cả Ä‘á»u dồn dập xảy ra làm cho Tiểu Bình chưa lần nào kinh hoàng bằng. Do đó, Tiểu Bình bá»—ng ngã vật ra và hôn mê trầm trầm ...
oOo Một thanh âm nhỠnhẹ chợt vang lên đúng vào lúc Tiểu Bình mở choàng mắt.
- Y tỉnh lại rồi! Sư phụ, y tỉnh lại thật rồi.
Là thanh âm cá»§a Bạch Phụng. Tiểu Bình ngay khi minh bạch Ä‘iá»u này liá»n chỠđợi sá»± xuất hiện cá»§a má»™t gương mặt đầy những vết sứt sẹo.
Thế nhưng, thanh âm vang lên lại là thứ thanh âm nghe thật từ hòa, tương phản hoàn toàn vá»›i má»™t diện mạo kinh tởm Ä‘ang được Tiểu Bình tá»± mưá»ng tượng trong tâm trí.
- Äừng có hốt hoảng lên như thế Phụng nhi, kẻo ngươi làm y thêm hoảng sợ, sau lần vừa rồi đã nhìn thấy giả diện xấu xa cá»§a sư phụ.
Hai chữ giả diện làm cho Tiểu Bình nhớ lại lớp quỷ diện kỳ quái đã che giấu gương mặt thật sự khả ái của mỹ diện phụ nhân vốn có tính danh thật là Bạch Liễu.
Tiểu Bình từ từ quay đầu vỠphía có tiếng phát thoại.
Má»™t khung cảnh bình yên và nhàn nhã cÅ©ng nhân đó lướt qua mắt Tiểu Bình. Má»™t cánh đồng cá» xanh mÆ¡n mởn, có má»™t ngá»n suối nước trong vắt uốn lượn chạy quanh, cạnh con suối là hai còn ngưá»i vừa đẹp vừa thùy mị nhu mì, chính là Bạch Phụng và má»™t phụ nhân đã cao niên, tuổi phải trạc tứ tuần là ít. CÅ©ng là ngưá»i vừa lên tiếng ngay sau tiếng kêu lá»™ ý mừng rỡ cá»§a Bạch Phụng.
Tuy không còn nhìn thấy một diện mạo xấu xa như độ nào nhưng Tiểu Bình thừa hiểu mỹ phụ nỠlà ai. Nó ngồi lên và khẽ khàng lên tiếng:
- Tại hạ tự biết tội đã đột nhập vào quý môn ...
Mỹ phụ nỠđưa tay ngăn lại:
- Chuyện đã qua không cần nhắc lại. Huống chi ta cũng có lỗi là đã ra những mệnh lệnh quá khắt khe với ngươi, chỉ là một đứa bé. Nhưng bây giỠngươi còn sống là ổn rồi.
Nếu ngươi không ngại ta sẽ thu nhận ngươi làm môn đồ và ngươi có thể gá»i ta là sư phụ như bá»n Bạch Phụng vẫn gá»i.
Tiểu Bình ngỡ như nghe nhầm. Nó sững sỠnhìn mỹ phụ:
- Äại nương không những không bắt tá»™i tại hạ mà lại còn ...
Mỹ phụ nỠchợt sa sầm nét mặt:
- Dưá»ng như ngươi cÅ©ng từng gá»i Bạch Liá»…u là đại nương? Bạch Liá»…u đã sinh tâm làm phản. Ngươi gá»i ta như thế có khác nào đánh đồng ta cùng vá»›i Bạch Liá»…u phản đồ?
Tiểu Bình ngá»› ngưá»i và nhận ra con ngưá»i cá»§a mỹ phụ hoàn toàn không giống như Bạch Liá»…u, mỹ diện phụ nhân từng uy hiếp Tiểu Bình. Tuy nhiên, vì không biết gá»i mỹ phụ như thế nào cho phải nên Tiểu Bình cứ thế nín lặng không má»™t lần lên tiếng.
Bạch Phụng chợt bảo:
- Sư phụ ta cÅ©ng là Môn chá»§ đương nhiệm cá»§a Bạch Cốt Môn. Lá»i cá»§a sư phụ ta hoàn toàn là thiện ý, ngươi còn ngại gì mà không gá»i ngưá»i là sư phụ?
Tiểu Bình đưa mắt nhìn Bạch Phụng:
- Vậy là cô nương không hiểu rồi. Tại hạ chưa thể đáp ứng vì không biết liệu như thế có nên chăng nếu một mình tại hạ lại có đến hai sư phụ?
Bạch Phụng cau mặt:
- Ngươi đã từng bái sư rồi sao? Nếu là vậy, ngươi đâu thể bái sư lần thứ hai!
Tiểu Bình nhăn nhó, định giải thích thì nghe mỹ phụ lên tiếng:
- Nếu đã có sư phụ, việc ngươi tá»± tiện bái sư lần thứ hai sẽ bị má»i ngưá»i ghép cho hai chữ phản đồ. Chỉ còn má»™t cách như thế này thôi, ngươi phải gá»i ta là Môn Chá»§, vì dù sao ngươi cÅ©ng phải là môn nhân cá»§a bổn môn.
Tiểu Bình vẫn băn khoăn:
- Gá»i như thế có ổn chăng?
Bạch Phụng chợt gắt:
- Còn gì nữa mà không ổn? Hay ngươi nghĩ ngươi sẽ có cách ly khai chốn này, một nơi luôn được xem là nội bất xuất ngoại bất nhập? Và nếu thật sự không có cách, đương nhiên ngươi phải vĩnh viễn lưu ngụ ở đây. Ngươi chỉ có thể lưu ngụ với tư cách là môn nhân của bổn môn thôi!
Tiểu Bình hoài nghi:
- Nói vậy, bất kỳ ai đã lỡ chân lạc bước đến đây Ä‘á»u không có cách nào để rá»i bá»? Tại sao lại có chuyện như thế này?
Bạch Phụng há miệng định giải thích nhưng mỹ phụ tỠra nhanh miệng hơn. Mỹ phụ bảo:
- Bảo không có cách là không đúng, nhưng chuyện đó thật là hạn hữu. Còn nguyên nhân tại sao thì sau này ta sẽ từ từ giải thích. Chứ sá»± thật thì y như Bạch Phụng vừa nói, Bạch Cốt Cốc quả nhiên chính là nÆ¡i mà ngưá»i ở trong không thể Ä‘i ra ngoài và ngưá»i ở bên ngoài thì càng không dám tá»± tiện xông vào Bạch Cốt Cốc. Ngươi cứ lưu lại ở đây má»™t thá»i gian ắt sẽ rõ lá»i ta nói có đúng hay không.
Nói đến đây mỹ phụ chợt thở dài:
- Riêng vỠviệc nhận ngươi vào làm môn nhân, ý của ta chỉ muốn tiện cho ngươi thôi, hài tử. Và nếu ngươi không chấp thuận thì ta cũng không miễn cưỡng.
Nghe đến đây Tiểu Bình vụt kêu:
- Lòng đại lượng cá»§a Môn Chá»§ khiến tại hạ muôn phần cảm kích. Nếu biết trước Môn Chá»§ là ngưá»i có dạ từ tâm như thế này, tại hạ dù có chết quyết cÅ©ng không để Bạch Liá»…u đại nương uy hiếp!
Bạch Phụng thất kinh:
- Ngươi bảo Bạch Liễu sư tỷ uy hiếp ngươi? Tại sao lại uy hiếp?
Một lần nữa mỹ phụ lên tiếng không cho Tiểu Bình cơ hội giải bày:
- Bạch Liá»…u phản nghịch, lá»—i là ở ta quản giáo bất nghiêm, khiến hài tá»­ bị liên lụy. Vì thế ta cÅ©ng đã liệu tính tất cả, cho dù hài tá»­ có là ngưá»i cá»§a bổn môn hay không thì sau này ta vẫn phải có trách nhiệm quan tâm và chăm sóc cho hài tá»­, gá»i là bù đắp lại phần nào ác nghiệt do Bạch Liá»…u gây ra.
Bao nhiêu định kiến trước đây cá»§a Tiểu Bình vá» môn chá»§ Bạch Cốt Môn qua hành vi đầy gian ngoa xảo quyệt cá»§a Bạch Liá»…u thì giỠđây chỉ cần nghe mỹ phụ nói như thế là đủ để xóa tan hoàn toàn trong tâm trí Tiểu Bình, quả vậy, Tiểu Bình từ thuở bé đến giá» chưa thật sá»± bị ai cảm hóa như thái độ và lá»i lẽ cá»§a mỹ phụ lúc này. Và Tiểu Bình càng thêm cảm kích, đến nổi bá»—ng phục ngưá»i xuống và hành lá»… trước mỹ phụ.
- Môn chá»§ ở thượng vị, xin nhận cá»§a đệ tá»­ má»™t lá»…, gá»i là ...
Bạch Phụng bá»—ng bật cưá»i:
- Ngươi gá»i Môn chá»§ là đúng rồi, nhưng sao lại tá»± xưng là đệ tá»­?
Tiểu Bình ngá»› ngưá»i, nhìn Bạch Phụng:
- Xưng như vậy không đúng sao?
Bạch Phụng cũng ngơ ngác:
- Ngươi không biết thật hay Ä‘ang giả vá» làm kẻ ngốc. Cách xưng hô đó chỉ dành cho ngươi xưng vá»›i sư phụ ngươi mà thôi. Còn riêng trưá»ng hợp này, vì ngươi là môn nhân cá»§a bổn môn, ngươi phải xưng là thuá»™c hạ má»›i đúng!
Tiểu Bình lẩm nhẩm lập lại:
- Xưng là thuá»™c hạ ư? Dưá»ng như đây là cách xưng hô nghe không được thuận tai mấy.
Mỹ phụ chợt phì cưá»i:
- Nghe không thuận tai có lẽ vì ngươi bấy lâu nay như chưa có dịp được ai khác chỉ bảo giáo huấn. Phải chăng lệnh sư chỉ có má»—i mình ngươi là truyá»n nhân? Và lệnh sư vì tính tình cô độc, không mấy khi có bằng hữu vãng lai nên ngươi chẳng có mấy cÆ¡ há»™i được há»c há»i vá» kinh lịch trên giang hồ? CÅ©ng không há» gì, ngươi muốn xưng hô như thế nào cÅ©ng được, miá»…n thuận tiện cho ngươi mà thôi!
Tiểu Bình chợt có cảm nhận khắp mặt nó Ä‘ang đỠbừng. Äồng thá»i, nó cÅ©ng cảm thấy áy náy. Chỉ muốn nói cho mỹ phụ biết tất cả, rằng nó chưa há» bái sư, rằng nó chỉ vì quá ấp á»§ vá»›i lá»i đã hứa cá»§a đại ca Äoan Má»™c NgÅ© nên hầu như đã đơn phương nhận sư phụ cá»§a đại ca làm sư phụ cá»§a nó. Chứ thật ra nó nào biết sư phụ đó là nhân vật như thế nào, có hay không có bằng hữu và liệu tính tình có cô độc như lá»i mỹ phụ vừa Ä‘oán không?
Nhưng cơ hội cho Tiểu Bình giải thích hầu như không hỠcó. Mỹø phụ đang bảo Bạch Phụng :
- Phụng nhi hãy đưa y Ä‘i xem khắp lượt, cho y biết toàn bá»™ sÆ¡n môn gần má»™t trăm năm gầy dá»±ng cá»§a chúng ta. Nhân đó cÅ©ng giải thích cho y hiểu những cấm Ä‘iá»u cá»§a bổn môn.
Mà nhớ hãy xem y là đệ đệ, cần chỉ bảo y cặn kẽ, nhưng không việc gì phải vội. Vì đằng nào y cũng mãi mãi lưu lại đây với chúng ta mà! Ha ... ha ...
CÅ©ng là tràng cưá»i dài nhưng theo Tiểu Bình cảm nhận thì mỹ phụ cưá»i thích thú, không hàm ý xấu xa như Bạch Liá»…u từng cưá»i. Vá»›i cảm nhận đó, lúc mỹ phụ quay ngưá»i bá» Ä‘i, không hiểu sao Tiểu Bình cứ mãi nhìn theo và luyến tiếc, như thể đó là ngưá»i thân duy nhất cá»§a Tiểu Bình lúc này, mà nó chẳng há» muốn rá»i xa cho dù chỉ má»™t khoảnh khắc ngắn ngá»§i.
Bạch Phụng chợt làm cho Tiểu Bình quay trở lại thực tại khi bảo:
- Như sư phụ ta vừa bảo, kể từ nay Bạch Phụng ta đã có ngươi là đệ đệ. Vậy ta được làm tỷ tỷ, không còn mãi làm muội muội như lúc trước nữa.
Tiểu Bình đưa mắt nhìn Bạch Phụng:
- Nói như vậy, trước khi đệ được thu nhận tá»· tá»· là ngưá»i nhá» nhất ở đây?
Bạch Phụng vụt thở ra:
- Biết làm sao được khi ta vừa là ngưá»i nhá» tuổi nhất vừa được Môn Chá»§ sư phụ thu nhận làm đệ tá»­ sau cùng? Và nếu ta không gá»i ngưá»i này ngưá»i kia là tá»· tá»· thì cÅ©ng phải gá»i ngưá»i khác nào là thúc thúc, nào bá bá, cÅ©ng có khi phải gá»i là lão thúc thúc hoặc lão bá bá nữa.
Tiểu Bình kinh ngạc:
- Hóa ra ở đây có rất nhiá»u ngưá»i, và ai ai cÅ©ng Ä‘á»u cao niên? Há» từ đâu xuất hiện?
Bạch Phụng nhướng mày:
- Má»™t ít ngưá»i thì từng sinh trưởng ở đây. Kể từ lúc bổn môn được Tổ Sư sáng lập. Äó là số ngưá»i cao niên nhất, có đến bát tuần là ít. Bá»n ta phải gá»i há» là lão thúc thúc hoặc lão bá bá tùy theo bối phận cá»§a há».
- Tùy theo bối phận nghĩa là gì, tỷ tỷ?
Bạch Phụng được dịp lên mặt vị tỷ tỷ:
- Sư phụ ta chính là đệ tá»­ đích truyá»n cá»§a Tổ Sư và Tổ Sư thì có má»™t vị sư huynh và năm bảy vị sư đệ muá»™i. Cứ theo đó mà tính, há»… đệ tá»­ cá»§a sư huynh Tổ Sư thì ta phải gá»i là bá bá, đệ tá»­ cá»§a sư đệ hoặc sư muá»™i cá»§a Tổ Sư thì ta gá»i há» là thúc thúc. Tương tá»±, ta phải gá»i sư huynh và những sư đệ cá»§a sư muá»™i cá»§a Tổ Sư là lão bá bá và lão thúc thúc. Ngươi hiểu kịp chứ?
Tiểu Bình đương nhiên phải hiểu vì lá»i giải thích cá»§a Bạch Phụng là quá rõ. Tuy nhiên Tiểu Bình vẫn hoang mang:
- Như tá»· tá»· vừa bảo thì những vị lão bá bá hoặc lão thúc thúc Ä‘á»u là những ngưá»i được sinh trưởng ở đây, đủ hiểu thân sinh phụ mẫu cá»§a há» má»›i chính là những ngưá»i xuất hiện đồng thá»i vá»›i Tổ Sư bổn môn ở Bạch Cốt Cốc này. Như vậy, đâu thể có chuyện những nhân vật lão bá bá hay lão thúc thúc lại là sư huynh sư đệ vá»›i Tổ Sư?
Bạch Phụng vụt ngớ ngẩn:
- Ngươi nói cÅ©ng phải. Há» quả nhiên chỉ là hậu bối cá»§a Tổ Sư, đâu thể hỠđồng thá»i là sư huynh hay sư đệ sư muá»™i cá»§a Tổ Sư được? Không ổn rồi, có lẽ ta phải đưa ngươi đến Biệt Hành Cốc, nhá» sư phụ giải thích lại cho ngươi minh bạch.
Tiểu Bình liá»n bật há»i:
- Biệt Hành Cốc là ở đâu?
Bạch Phụng đáp:
- Äối vá»›i các môn phái khác thì Biệt Hành Cốc có ý nghÄ©a như Tổ Sư ÄÆ°á»ng. Nhưng do địa thế cá»§a bổn môn tương đối bất tiện nên Biệt Hành Cốc cÅ©ng là nÆ¡i cư ngụ biệt lập cá»§a Môn Chá»§ bổn môn. Ngươi cứ Ä‘i theo ta đến đấy rồi sẽ rõ! Äi nào!
Chợt có bóng ngưá»i xuất hiện, cứ như ngưá»i đó vừa từ dưới đất chui lên vậy. Ngưá»i đó lên tiếng:
- Ngươi cần gì phải đưa y đến Biệt Hành Cốc, vốn là nÆ¡i chỉ có những ai là đệ tá»­ cá»§a Môn Chá»§ má»›i được vào? Nếu có gì muốn há»i hãy há»i lão thúc thúc này!
Äang lúc Tiểu Bình ngẩn ngưá»i nhìn lão nhân trông thật cằn cá»—i, chính là nhân vật vừa xuất hiện, thì Bạch Phụng đã reo lên:
- Tam lão thúc! Tam lão thúc đã xuất quan từ lúc nào? Bấy lâu nay không có Tam lão thúc bên cạnh, Phụng nhi buồn đến chết được.
Lão nhân cưá»i khà khà, làm cho nét mặt nhăn nheo cá»§a lão như càng thêm cằn cá»—i. Lão nhân vừa đáp lá»i Bạch Phụng vừa đưa mắt nhìn qua Tiểu Bình:
- Ta cũng vừa mới xuất quan, kịp nghe tin Môn Chủ vừa thu nhận thêm một môn nhân.
Có lẽ chính là tiểu huynh đệ đây?
Bạch Phụng tỠra hớn hở:
- Äúng vậy đó. Tam lão thúc! Y cÅ©ng là đệ đệ cá»§a Phụng nhi, tên cá»§a y là ...
Chợt nhá»› ra chưa biết tên cá»§a Tiểu Bình là thế nào, Bạch Phụng quay qua há»i Tiểu Bình:
- Tên của đệ đệ là gì?
Tiểu Bình đáp có phần nào thận trá»ng. Nhưng tại sao phải thận trá»ng thì ngay lúc này chính bản thân Tiểu Bình cÅ©ng không rõ nguyên nhân:
- Ai cÅ©ng gá»i đệ đệ là Tiểu Bình. Tá»· tá»· cứ gá»i Bình đệ là được rồi!
Lão nhân cau mặt:
- Vậy còn đại tính thì sao? Không lẽ tiểu huynh đệ không có h�
Và Tiểu Bình vụt hiểu tại sao nó lại có cảm giác thận trá»ng vá»›i lão nhân. Vì má»—i lần được ai đó há»i đến tính danh, Tiểu Bình liá»n Ä‘oán biết rằng há» sẽ không tin hoặc sẽ có ý nghÄ© rằng Tiểu Bình chính là thứ tiểu tạp chá»§ng. Chỉ có hạng tạp chá»§ng như Tiểu Bình má»›i không có hoặc không biết thân sinh phụ mẫu là ai. Äể tá»± vệ, hầu như đó là bản tính đã tá»± hình thành từ rất lâu ở trong ngưá»i Tiểu Bình, nó đáp cá»™c lốc:
- Má»i ngưá»i còn gá»i tại hạ là “tiểu tạp chá»§ngâ€!
Như Ä‘oán biết tại sao ở Tiểu Bình lại có thái độ này, lão nhân chợt cưá»i giả lả:
- Ai muốn gá»i thì gá»i, riêng ta sẽ gá»i ngươi là Bạch Tiểu Bình. Vì Ä‘a phần môn nhân bổn môn Ä‘á»u dùng há» Bạch thay cho đại tính thật mà ai ai cÅ©ng muốn quên Ä‘i.
Má»™t lần nữa cảm giác lại mách bảo Tiểu Bình phải thận trá»ng vá»›i lão nhân này. Vì chẳng phải đại ca Äoan Má»™c NgÅ© từng căn dặn nó, bảo nó đừng bao giá» chối bá» quá khứ?
Huống chi ở đây, lão nhân này lại muốn chối bỠcả xuất thân cội nguồn!
Vì thận trá»ng nên Tiểu Bình quyết không để lá»™ cảm xúc này ra, nó đáp nhẹ:
- Äa tạ Tam lão thúc. Vậy là từ nay tại hạ đã có được tính danh đầy đủ như má»i ngưá»i, là Bạch Tiểu Bình.
Lão lại nhăn mặt:
- Ngươi nên xưng là Bình nhi như Phụng nhi. Bằng không thì cứ xưng là tiểu điệt hoặc điệt nhi. Xưng bằng tại hạ như ngươi vừa xưng nghe không thuận tai chút nào.
Vẫn nhũn nhặn, Tiểu Bình đáp:
- Äa tạ Tam lão thúc đã chỉ giáo, tiểu Ä‘iệt biết rồi!
Tâm trạng Ä‘ang há»›n hở cá»§a Bạch Phụng bá»—ng bị chùng lại, và Bạch Phụng hiểu nguyên nhân vì đâu. Äể làm cho không khí trở lại bình thưá»ng, Bạch Phụng cố ý chuyển đổi đỠtài và há»i lão nhân:
- Tam lão thúc xuất hiện thật đúng lúc, Phụng nhi Ä‘ang muốn há»i, Tam lão thúc thật sá»± có quan hệ thế nào vá»›i Tổ sư bổn môn?
Lão nhân tươi cưá»i nhìn Bạch Phụng. Và có lẽ lão cứ mãi mãi như thế má»—i khi được cùng Bạch Phụng tương há»™i. Tiểu Bình nghÄ© như thế và còn tin chắc đó là nguyên nhân khiến Bạch Phụng luôn rất vui nếu có lão xuất hiện. Lão đáp:
- CÅ©ng may lúc ta đến thì cÅ©ng kịp nghe hai ngươi Ä‘ang băn khoăn Ä‘iá»u gì. Bằng không vá»›i cách há»i cá»§a ngươi rất dá»… bị ngưá»i khác ngá»™ nhận, nghÄ© ngươi Ä‘ang có những nghi nan vá» những chá»§ trương quan trá»ng cá»§a bổn môn, và đó là phạm vào đại cấm kỵ.
Bạch Phụng vụt thè lưỡi:
- Phụng nhi nào dám nghi ngá» những chá»§ trương cá»§a bổn môn? Và cÅ©ng vì sợ bị ngá»™ nhận nên Phụng nhi chỉ dám há»i Tam lão thúc, hoặc há»i ngay sư phụ thôi.
Lão tươi cưá»i:
- Biết cẩn trá»ng như thế là tốt! Còn vá» Ä‘iá»u hai ngươi vừa há»i thì cách giải thích rõ nhất là thế này. Tổ Sư cá»§a bổn môn chưa phải là má»™t trong những ngưá»i đầu tiên dám mạo hiểm xông vào Bạch Cốt Cốc. Những ngưá»i đó Ä‘á»u là trưởng bối cá»§a bá»n ta, kể cả Tổ Sư cá»§a bổn môn. Nhưng danh xưng cá»§a bổn môn chỉ bắt đầu có kể từ lúc Sư Tổ cá»§a ngươi khai sáng Bạch Cốt Môn. Do vậy, bá»n ngươi gá»i ta là Tam lão thúc cÅ©ng không có gì đáng để nghi ngá».
Nói ra câu cuối cùng, mắt cá»§a lão nhân bá»—ng nhìn qua Tiểu Bình, khiến nó hiểu đó là lá»i nói dành cho nó. Do đó nó cho phép bản thân nó được lên tiếng:
- Giải thích như Tam lão thúc khiến tiểu Ä‘iệt hiểu rằng những nhân vật đầu tiên đặt chân đến Bạch Cốt Cốc chỉ là tình cá»! Và vì không có cách nào quay trở lại bên ngoài nên há» chấp nhận lưu ngụ ở đây? Và đến những ngưá»i thuá»™c Ä‘á»i liá»n sau má»›i nảy ý sáng lập Bạch Cốt Môn.
Lão nhân nghiêm giá»ng:
- Ngươi nói rất đúng. Nhưng tá»± ngươi nghÄ© ra hay từ trước đã có ngưá»i giải thích?
Tiểu Bình càng thêm lo ngại. Vì nếu bảo rằng đó là do nó tá»± Ä‘oán ra, phần nào là nhá» những lưu tá»± cá»§a nhân vật Triệu Quang Bích, thì hoặc là lão nhân sẽ không tin hoặc có tin nhưng sẽ sinh nghi kỵ! Còn bảo đó là do ngưá»i khác giải thích từ trước thì nhỡ lão nhân há»i đó là ngưá»i nào, nó đâu biết đáp sao cho phải. Do đó, Tiểu Bình chỉ đáp má»™t cách mập má»:
- Tiểu Ä‘iệt chỉ Ä‘oán biết phần nào nhá» những lá»i giải thích quá rõ ràng cá»§a Tam lão thúc.
Tiểu Ä‘iệt không còn há»i gì thêm.
Lão nhân bật cưá»i, làm lá»›p da nhăn nheo cằn cá»—i cá»§a lão phải run lên bần bật, tợ như lão Ä‘ang khóc.
- Nếu là vậy, ta cÅ©ng không tiện quấy nhiá»…u thêm câu chuyện cá»§a bá»n trẻ các ngươi.
Phụng nhi hãy lo tiếp đãi đệ đệ ngươi cho thật chu đáo nha! Ha ha ...
Và chỉ sau má»™t lượt chá»›p động thân hình, lão nhân liá»n biến mất khá»i tầm thị tuyến cá»§a Tiểu Bình.
Tiểu Bình buá»™t miệng há»i Bạch Phụng:
- Tam lão thúc làm cách nào mà chỉ thoắt một cái là biến mất?
Bạch Phụng hồ nghi, nhìn Tiểu Bình:
- Äó gá»i là khinh thân pháp, má»™t trong những môn công phu mà bất kỳ ngưá»i luyện võ nào cÅ©ng cần phải am hiểu! Có lẽ nào bản thân ngươi chưa há» biết võ công?
Vẻ mặt có phần nào ngây thÆ¡ cá»§a Bạch Phụng làm cho Tiểu Bình có cảm nhận là có thể tin ở Bạch Phụng. Nó đáp vá»›i nụ cưá»i gượng:
- Kỳ thực, đệ đâu có luyện công bao giỠmà tỷ tỷ bảo là biết với không biết.
Lập tức Bạch Phụng há»i:
- Sao lạ vậy? Hóa ra ngươi có sư phụ cÅ©ng bằng không? Hoặc sư phụ ngươi chưa há» có ý nghÄ© là phải truyá»n thụ võ công cho ngươi?
- Äệ cÅ©ng chưa bái sư. Có chăng đó chỉ là dá»± định cá»§a đệ, nếu đệ được dịp gặp nhân vật đó!
Bạch Phụng chợt trợn mắt:
- Nếu là vậy, sao lúc nãy ngươi không nhận lúc sư phụ ta cao hứng mà làm lễ bái sư.
Nhận ngưá»i làm sư phụ?
Tiểu Bình nhăn nhó:
- Äệ cÅ©ng định giải thích, chí ít là để lệnh sư sau này không phải khó xá»­. Nhưng bao nhiêu lần đệ định mở miệng Ä‘á»u bị lệnh sư vì có chuyện cần nói nên không cho đệ có cÆ¡ há»™i.
Bạch Phụng vụt hít vào một hơi thật dài:
- ÄÆ°á»£c rồi! Chuyện này cứ giao cho ta. Äể khi gặp lại sư phụ ta sẽ giải thích thay cho ngươi. Còn bây giá», Ä‘i, ta sẽ chỉ cho ngươi am hiểu hết địa thế cá»§a bổn môn.
Có Bạch Phụng dẫn đưá»ng, Tiểu Bình lần đầu tiên biết thế nào là Bạch Cốt Cốc vá»›i má»™t câu luôn ở trên miệng má»i ngưá»i, đó là nÆ¡i mà ná»™i thì bất xuất và ngoại thì bất nhập.
Và kể từ đó, chính Bạch Cốt Cốc là nÆ¡i lưu ngụ má»™t thá»i gian dài cho Tiểu Bình, dài tưởng chừng như vô tận nếu không có những diá»…n biến bất ngá» xảy ra cho Tiểu Bình và cho má»i ngưá»i ở Bạch Cốt Môn.
Tài sản của dth_abcd

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âàííû, êîìïüþòåðîâ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™