 |
|

06-05-2008, 08:30 PM
|
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 17
Thá»i gian online: 10 giá» 22 phút 1 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Tiếng sét xanh - Judith Mcnaught(VNthuquan)
  Tiếng Sét Xanh
Tác giả: Judith Mcnaught
Nguồn: Vnthuquan
Äánh máy: khangkhanh
Nguồn: vietlangdu
ÄÆ°á»£c bạn: ms đưa lên
và o ngà y: 15 tháng 12 năm 2004
Chương 1
Philip Whithworth ngước nhìn lên, ông chú ý đến những bước chân vá»™i vã trên tấm thảm Äông phương sang trá»ng trải kÃn văn phòng tổng giám đốc. Tá»±a lưng uể oải và o cái ghế xoay bá»c da mà u hạt dẻ, ông chăm chú nhìn ngưá»i phó tổng giám đốc Ä‘ang sải bước Ä‘i và o. Ông vá»™i vả há»i:
− Thế nà o? HỠđã thông báo cho biết ai là ngưá»i cho giá thấp chưa?
Ông phó giám đốc chống tay lên mặt bà n giấy bằng gá»— bóng loáng cuả Philip. Ông ta phun ra Ä‘iá»u bà máºt:
− Sinclair là ngưá»i cho giá thấp. Hãng National Motors sẽ cho hắn ký hợp đồng cung cấp tất cả các máy thu thanh gắn trên xe hÆ¡i há» sản xuất. Bởi vì Nick Sinclair đã hiến giá thấp hÆ¡n giá cuả chúng ta, vá»›i con số ba mươi ngà n đô Lauren dÆ¡ dáy!- HÃt và o má»™t hÆ¡i dà i, ông ta giáºn dữ nói như rÃt lên: Cái thằng chó đẻ ấy đã phá»—ng mất cuả chúng ta má»™t hợp đồng năm chục triệu đô la bằng cách hiến giá thấp hÆ¡n giá cuả chúng ta má»™t phần trăm!
Philip nghiến răng để nén sự tức tối đang sôi lên trong lòng. Ông nói:
− Váºy là lần thứ tư trong vòng má»™t năm, hắn đã nẫng mất cuả ta thêm má»™t hợp đồng lá»›n nữa. Phải chăng đây là má»™t sá»± tình cá»?
− Tình cá»?- Ông phó tổng giám đốc lặp lại- Chẳng có sá»± tình cá» khốn nạn nà o ở đây cả, và anh đã biết thế rồi mà , Philip! Má»™t tên nà o đó trong bá»™ pháºn cuả tôi đã bị Nick Sinclair mua chuá»™c. Má»™t tên chó chết nà o đó đã do thám chúng ta, phát hiện tổng số tiá»n mà chúng ta hiến giá trong phong bì đã niêm kÃn, rồi bắn tin cho Sinclair biết để hắn đỠnghị má»™t giá rẻ hÆ¡n ta chừng và i đô la. Chỉ có sáu ngưá»i là m việc ở chá»— tôi biết rõ cái giá mà ta sẽ đặt cho thương vụ nà y; má»™t trong sáu ngưá»i đó đã do thám chúng ta.
Philip ngồi lùi sâu hÆ¡n nữa và o cái ghế cuả mình, cho đến khi mái tóc bạc trắng cuả ông ta chạm và o tấm da phÃa sau lưng.
− Anh đã cho Ä‘iá»u tra an ninh vá» sáu ngưá»i nà y. Và chúng ta đã biết là trong số đó có ba ngưá»i đã lừa dối vợ.
− Nhưng những cuá»™c Ä‘iá»u tra ấy chưa đầy đủ!- Äi thẳng và o vấn Ä‘á», ông phó tổng giám đốc đưa tay lên vuốt ngược mái tóc, rồi để tay xuống- Nà y Philip, tôi biết Sinclair là con ghẻ cuả anh và anh sẽ là m má»™t cái gì đó để ngăn hắn lại. Nếu không, hắn sẽ tiêu diệt chúng ta đấy!
Mắt cuả Philip lạnh như băng:
− Tôi không bao giá» thừa nháºn hắn là con ghẻ, cả vợ tôi cÅ©ng không nháºn hắn là con nữa. Nà o, nói trắng ra, anh muốn đỠnghị tôi là m gì để dứt nó?
− Äặt má»™t Ä‘iệp viên cuả riêng anh và o công ty cuả hắn, tìm cho ra, ai là kẻ cá»™ng tác vá»›i hắn ở đây. Tôi không cần biết anh là m gì, nhưng lạy Chúa, anh phải là m má»™t cái gì đó!
Câu trả lá»i cuả Philip bị chặn lại bởi tiếng chuông rè rè cuả hệ thống ná»™i đà m trên bà n giấy. Ông ấn ngón tay và o nút:
− Có chuyện gì váºy, Helen?
Ngưá»i thư ký riêng trả lá»i:
− Thưa ông, tôi xin lỗi vì đã cắt ngang câu chuyện cuả ông. Nhưng có cô Lauren Danner đến đây. Cô ấy nói đã có hẹn với ông để xin việc là m.
Philip bá»±c bi:
− Äúng, cô ấy có hẹn. Tôi đã thuáºn phá»ng vấn cô ấy để giao má»™t công việc ở đây. Bảo vá»›i cô ấy chá» chút, lát nữa tôi sẽ gặp.
Ông rá»i nút bấm và trở lại vá»›i ngưá»i phó tổng giám đốc, dù báºn tâm lo lắng, vẫn Ä‘ang quan sát ông vá»›i vẻ tò mò.
− Kể từ khi nà o anh lại Ä‘Ãch thân là m cuá»™c phá»ng vấn nà y váºy, Philip?
− Äó chỉ là má»™t cuá»™c phá»ng vấn xã giao- Philip giải thich vá»›i tiếng thở dà i thiếu thoải mái- Bố cô ấy là bà con xa vá»›i tôi, má»™t ngưá»i anh há» hà ng thứ năm, thứ sáu gì đấy, theo tôi biết. Danner là má»™t trong những ngưá»i bà con mà mẹ tôi đã phát hiện ra từ nhiá»u năm trước, khi bà sưu tầm để viết cuốn tông chi cuả dòng há». Má»—i lần bà tìm ra má»™t đợt các bà con có thể công nháºn được, bà má»i hỠđến đây, tại nhà chúng tôi, là m má»™t "cuá»™c thăm viếng cuối tuần thú vị" để bà có thể há»i thêm vá» tổ tiên cuả há», khám phá ra hiện nay há» có tháºt sá»± là thân thuá»™c hay không, và quyết định xem há» có đáng đỠcáºp đến trong cuốn gia phả cuả bà không.
Danner là giáo sư tại trưá»ng đại há»c Chicago. Ông ấy không tá»›i được, vì váºy ông gá»i vợ Ông- má»™t ngưá»i chÆ¡i dương cầm cho dà n nhạc- và đứa con gái cuả ông tá»›i. Bà Danner đã bị tá» nạn ô tô mấy năm sau đó, và tôi không còn được nghe tin tức gì vỠông ấy, cho mãi đến tuần vừa qua, ông gá»i Ä‘iện và yêu cầu tôi phá»ng vấn con gái ông, cô Lauren, để giao cho cô ấy má»™t việc là m. Ông nói rằng không có công việc gì thÃch hợp cho cô ấy ở Fenster, Missouri, nÆ¡i ông Ä‘ang ở.
− Kể ra ông ấy cÅ©ng khá tá»± phụ khi gá»i Ä‘iện cho anh đấy nhỉ?
Philip tỠvẻ chịu đựng, ông nói:
− Tôi sẽ dà nh cho cô gái ấy và i phút trong thá»i gian Ãt á»i cuả tôi, rồi tôi má»i khéo cô ta Ä‘i. Chúng ta không có chá»— là m cho bất cứ ai có bằng đại há»c âm nhạc. Ngay cả nếu có Ä‘i nữa, chúng ta cÅ©ng không mướn Lauren Danner. Trong Ä‘á»i, tôi chưa bao giá» gặp má»™t đứa bé khó chịu, quá quắt, thô lá»—, và quê mùa như thế. Hồi ấy, nó chừng chÃn tuổi, bụ bẫm, khuôn mặt đầy tà n nhang và má»› tóc đỠhoe bù xù trông như không bao giỠđược chải. Nó mang má»™t đôi kÃnh gá»ng sừng tròng tháºt gá»›m ghiếc, và lạy Chuá, cái đứa bé ấy chõ mÅ©i nhìn và o chúng tôi...
Ngưá»i thư ký riêng cuả Philip Whithworth chăm chú nhìn cô gái mặc bá»™ đồ tháºt bảnh, mà u xanh nước biển sÆ¡ mi tay phồng trắng, Ä‘ang ngồi đối diện. Mái tóc cuả cô gái và ng óng như máºt ong, được buá»™c lại thà nh má»™t búi rất thanh nhã, vá»›i những sợi tóc uốn cong nÆ¡i hai và nh tai cà ng là m tăng nét đẹp sống động, hoà n hảo cuả khuôn mặt. Gò má cô ta hÆ¡i cao, mÅ©i nhá», cằm tròn thanh tú, nhưng chÃnh đôi mắt cô má»›i là điểm có sức lôi cuốn nhất. Dưới hai hà ng lông mà y vòng cung, những sợi lông mi cong và dà i, đã là m cho đôi mắt cô long lanh, lấp lánh mà u lam ngá»c.
− Ông Whithworth sẽ gặp cô trong và i phút nữa- ngưá»i thư ký riêng nói má»™t cách lá»… phép, tháºn trá»ng, và không nhìn chằm chằm nữa.
Lauren rá»i mắt khá»i tá» tạp chà mà cô đã giả vá» Ä‘á»c, mỉm cưá»i.
− Cám ơn bà , cô nói, rồi lại cúi đầu, cố trấn tĩnh để chuẩn bị đối mặt đương đầu với Whithworth.
Äã mưá»i bốn năm trôi qua vẫn không là m lu má» cái ký ức Ä‘au xót vá» hai ngà y cô có mặt tại lâu đà i lá»™ng lẫy Grosse Pointe, nÆ¡i mà toà n bá»™ gia đình Whithworth, kể cả tôi tá»› đã đối xá» vá»›i Lauren và mẹ cô má»™t cách khinh khi trắng trợn...
Äiện thoại trên bà n ngưá»i thư ký kêu rè rè, là m cho thần kinh cuả Lauren muốn nẩy báºt lên. Cô thầm há»i má»™t cách tuyệt vá»ng, là m sao cô lại để rÆ¡i và o cái tình cảnh khó khăn bất khả nà y? Nếu cô hay trước cha cô sắp gá»i Ä‘iện cho Philip Whithworth, thì cô đã có thể ngăn ông lại. Khi cô hay, thì Ä‘iện đã được gá»i và cuá»™c phá»ng vấn đã được định ngà y. Lúc cô cố phản đối thì cha cô đã bình tÄ©nh trả lá»i là Philip hứa dà nh cho há» má»™t sá»± ưu đãi, và trừ khi Lauren có thể đưa ra những lý do hợp lý để chống lại việc đến Detroit, còn không thì ông mong cô giữ hẹn mà ông đã xếp đặt.
Lauren đặt tá» tạp chà xuống và thở ra. DÄ© nhiên cô chưa kể cho cha cô biết gia đình Whitworth đã đối xá» vá»›i cô mưá»i bốn năm trước như thế nà o. Nhưng ngay bây giá», tiá»n bạc là việc cha cô quan tâm trước hết, và vì thiếu tiá»n đã là m cho khuôn mặt xanh xao cuả ông cà ng trở nên căng thẳng. Má»›i đây, những ngưá»i đóng thuế cuả bang Missouri, vì kinh tế suy thóai, đã bá» phiếu bác má»™t thứ đảm phụ cho há»c đưá»ng. Vì thế, hà ng ngà n thầy giáo bị nghỉ việc ngay tức thì. Trong đó có cha cuả Lauren. Ba tháng sau đó, ông ta từ thà nh phố Kansas trở vá» nhà sau má»™t cuá»™c hà nh trình xin việc không kết quả. Ông đã đặt vali xuống bà n, mỉm cưá»i buồn bã vá»›i Lauren và ngưá»i dì ghẻ cuả cô.
− Tôi không nghÄ© được rằng má»™t cá»±u giáo sư bây giá» lại có thể là m công việc cuả má»™t ngưá»i gác cổng. Ông nói, trông ông có vẻ xanh xao và kiệt sức lạ lùng. Ông lÆ¡ đãng xoa bóp bá»™ ngá»±c phÃa gần cánh tay trái, rồi nói thêm má»™t cách ngáºm ngùi:
− Có thể như váºy tốt hÆ¡n, bởi vì tôi không còn đủ sức để đẩy má»™t lát chổi nữa!
Không có dấu hiệu gì báo trước, ông đã ngã xuống, nạn nhân cuả má»™t tráºn Ä‘au tim trầm trá»ng.
Bây giỠông đã bình phục, nhưng kể từ phút ấy Lauren biết rằng Ä‘á»i cô đã đổi hướng... Không, Lauren nghÄ© lại, cô má»›i sắp sưa? đổi Ä‘á»i. Sau những năm bá»n chà há»c hà nh và những cuá»™c thá»±c táºp đà n dương cầm đến rã rá»i, và sau khi Ä‘áºu bằng cao há»c âm nhạc, cô đã nháºn ra rằng cô thiếu quyết tâm, thiếu cao vá»ng cần thiết để trở thà nh má»™t nhạc sÄ© dương cầm tà i ba. Cô đã thừa hưởng tà i năng âm nhạc cuả mẹ cô, nhưng cô đã không toà n tâm toà n ý dà nh cho nghệ thuáºt.
Lauren cần cho cuá»™c Ä‘á»i nhiá»u hÆ¡n cho âm nhạc. Nói má»™t cách khác, âm nhạc đã đánh lừa cô cÅ©ng nhiá»u như đã ban ân cho cô. Vùi đầu và o việc há»c hà nh, táºp luyện và trình diá»…n để có tiá»n trả há»c phÃ, Lauren chưa bao giá» có thì giỠđể ngÆ¡i nghỉ và vui chÆ¡i. Cho tá»›i khi cô hai mươi ba tuổi, cô đã du hà nh qua nhiá»u thà nh phố khắp nước Mỹ để trình diá»…n, nhưng những gì cô nhìn thấy được ở các thà nh phố là các phòng khách sạn, các phòng táºp dượt và các sân khấu. Lauren đã gặp vô số ngưá»i, nhưng không bao giá» có thá»i gian cho má»™t cuá»™c là m quen ngắn ngá»§i. Cô đã chiếm được các há»c bổng, các phần thưởng và giải thưởng, nhưng chưa bao giỠđủ tiá»n để tiêu dùng, nếu không khó nhá»c để là m thêm các việc phụ bán thá»i gian.
Sau khi đã đầu tư quá nhiá»u cho âm nhạc, nếu bá» dở để theo Ä‘uổi má»™t nghá» khác, thì có vẻ lãng phÃ. Nhưng bệnh táºt cuả cha cô và những hoá đơn trả tiá»n cứ dồn dáºp gá»i tá»›i, bắt buá»™c Lauren phải lấy quyết định mà cô đã từng trì hoãn. Tháng tư, cha cô mất việc, và cùng vá»›i chuyện đó, mất cả bảo hiểm vá» y tế. Tháng bảy, ông mất luôn sức khoẻ. Trong những năm qua, ông đã giúp cho Lauren tiá»n bạc rất nhiá»u để nháºp trưá»ng va há»c nhạc, bây giỠđến lượt cô phải giúp cha.
Khi nghÄ© tá»›i trách nhiệm nà y, Lauren cảm thấy dưá»ng như gánh nặng cuả cả thế giá»›i đè lên vai cô. Cô cần việc là m, cần tiá»n, và cần chúng ngay bây giá». Cô nhìn qua khu tiếp tân lá»™ng lẫy mà cô Ä‘ang ngồi trong đó, cô cảm thấy lạ lùng và hoang mang, khi cố tưởng tượng chÃnh mình được là m việc ở đại công ty tầm cỡ như công ty nà y. Dù thế nà o Ä‘i nữa- nếu được trả lương đủ cao, Lauren sẽ nháºn lãnh tất cả công việc gì mà ngưá»i ta giao cho cô. Những công việc tốt có cÆ¡ há»™i thăng tiến thá»±c sá»± không có ở Fenster, Missouri, và những việc như thế được trả lương tháºt tá»™i nghiệp so vá»›i những việc tương tá»± Ở các thà nh phố lá»›n như Detroit.
Bà thư ký gác ống nghe và o máy điện thoại và đứng lên:
− Ông Whitworth sẽ tiếp cô ngay bây giá», cô Danner.
Lauren theo bà thư ký đến cánh cá»a gá»— chạm rất khéo. Khi bà ta mở cá»a, Lauren thầm mong là Philip Whithworth không còn nhá»› đến cuá»™c thăm viếgn ngà y xưa. Bây giỠđây cô lại bước và o văn phòng cuả ông ta. Nhiá»u năm trình diá»…n trước đám đông đã dạy cho cô biết cách che giấu sá»± bối rối, và bây giá» cô vững và ng bước tá»›i chá»— Philip Whithworth vá»›i má»™t vẻ bình tÄ©nh thấy rõ. Ông ta đứng dáºy, vẻ ngạc nhiên lá»™ trên gương mặt quý phái cuả ông.
− Có lẽ ông không nhớ ra tôi, thưa ông Whitworth- Lauren nói và duyên dáng đưa bà n tay qua bà n giấy cuả ông ta- tôi là Lauren Danner.
Cái bắt tay cuả Philip Whithworth rất chặt, và giá»ng nói cuả ông ta vang lên như đùa nghịch:
− Tháºt ra, tôi nhá»› cô rất rõ, cô Lauren ạ. Cô là má»™t...cô bé... dá»… gì quên...
Lauren mỉm cưá»i, ngạc nhiên vì tÃnh hà i hước tá»± nhiên cuả ông ta.
− Tháºt quý hoá! Äáng lẽ ông phải nói là má»™t cô bé quá quắt, thay vì nói má»™t cô bé dá»… gì quên.
Vá»›i câu đó, má»™t cuá»™c hưu chiến đã được tuyên bố. Philip Whithworth gáºt đầu và chỉ má»™t chiếc ghế bá»c nhung mà u và ng đối diện vá»›i bà n giấy:
− Má»i cô ngồi.
− Tôi có mang theo đây má»™t bảng tóm tắt thà nh tÃch- Lauren nói, rồi đưa cho ông ta má»™t phong bì lấy ra từ cái túi xách Ä‘eo vai trước khi ngồi xuống.
Ông Philip mở phong bì cô đưa, và rút những bảng đánh máy ra, nhưng đôi mắt nâu cuả ông nhìn chăm chăm và o khuôn mặt cuả cô, tỉ mỉ ngắm từng đưá»ng nét tiêu biểu.
− Cô giống mẹ cô lắm- Ông nói sau má»™t lúc lâu- Bà ấy là ngưá»i Ã, phải không nhỉ?
− Ông bà ngoại tôi má»›i là ngưá»i gốc Ã- Lauren cải chÃnh- còn má tôi sinh tại Mỹ.
Philip gáºt đầu.
− Tóc cuả cô sáng hơn, nhưng cô rất giống má cô- Ông liếc mắt nhìn và o bảng tóm tắt mà cô đã đưa cho ông, rồi thản nhiên nói tiếp- Bà ấy là một phụ nữ xinh đẹp lạ lùng.
Lauren tá»±a lưng và o ghế, hÆ¡i sững sốt trước cái hướng không chỠđợi cuá»™c phá»ng vấn xảy ra như thế nà y. CÅ©ng khá sá»ng sốt khi khám phá ra rằng, mặc dù vẻ bá» ngoà i lạnh lùng cách biệt vá»›i thái độ mưá»i bốn năm trước, Philip Whithworth đã tháºt sá»± nháºn ra bà Gina Danner rất đẹp. Và bây giá», ông cÅ©ng bảo Lauren rằng ông nghÄ© là cô cÅ©ng rất xinh đẹp.
Trong khi ông Philip Ä‘á»c bảng thà nh tÃch, Lauren đưa mắt lướt qua cảnh huy hoà ng sang trá»ng cuả cái văn phòng mênh mông nà y, từ đây ông ta cai trị cái vương quốc kinh doanh cuả ông. Rồi cô lại ngắm ông ta. Vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông đã ngÅ© tuần, ông ta còn quyến rÅ© lắm. Dù tóc ông đã bạc, nhưng khuôn mặt rám nắng, chưa có vết nhăn, và không có dấu hiệu phát phì trên tấm thân cao ráo, rắn chắc cuả ông. Ngồi đằng sau cái bà n giấy to tướng kiểu "Bá tước" vá»›i bá»™ com-lê mà u sẫm cắt may tuyệt khéo, ông ta dưá»ng như được vây quanh bởi bầu không khà thịnh vượng và quyá»n năng mà Lauren cảm thấy chán ngắt.
Bây giá», dưới đôi mắt cá»§a má»™t ngưá»i đã trưởng thà nh, cô thấy ông ấy không phải là má»™t kẻ hợm mình kiêu căng và lạnh lùng như cô đã từng nghÄ©. Thá»±c ra vá» má»i mặt, ông có vẻ là má»™t ngưá»i giao thiệp rá»™ng, lá»—i lạc, hà o hoa. Thái độ cuả ông đối vá»›i cô rất lịch sá»±, cùng vá»›i óc hà i hước dá»… ưa. Sau khi đã cân nhắc má»i Ä‘iá»u, Lauren không còn giữ cảm giác khó chịu vì thà nh kiến. Philip Whithworth láºt sang trang hai cuả bảng thà nh tÃch, trong khi Lauren Ä‘ang nhìn ông theo dõi. Nói đúng ra, tại sao cô Ä‘ang có sá»± thay đổi trong lòng vỠông ta, cô thầm há»i vá»›i đôi chút áy náy. Thá»±c ra, lúc nà y ông ta thân ái và tốt bụng đối vá»›i cô. Nhưng tại sao ông lại không như thế? Cô không còn là má»™t cô bé lá» lem chÃn tuổi nữa rồi, mà là má»™t thiếu nữ có khuôn mặt vá»›i những đưá»ng nét là m đà n ông phải quay lại ngắm nhìn. Cô đã thá»±c sá»± đánh giá sai gia đình Whitworth những năm qua ư? Hay là bây giá» cô tá»± để cho mình bị Ông Philip Whithworth gây ảnh hưởng bởi sá»± già u sang và sá»± sà nh Ä‘iệu dịu dà ng cuả ông?
− Mặc dù các Ä‘iểm há»c cuả cô rất xuất sắc, tôi hy vá»ng cô cÅ©ng biết, bằng cấp âm nhạc cuả cô không có giá trị nà o trong lãnh vá»±c kinh doanh cả- Ông ta nói.
Lauren liá»n trở lại vá»›i vấn đỠđang bà n.
− Tôi biết rằng tôi đạt điểm cao trong âm nhạc vì tôi yêu nó, nhưng tôi biết tôi sẽ không có tương lai với ngà nh nà y.
Vá»›i sá»± chững chạc Ä‘iá»m đạm, cô giải thÃch vắn tắt những lý do mà cô phải bá» nghá» biểu diá»…n dương cầm. Cô cÅ©ng nói đến sức khoẻ cuả cha cô và tình trạng tà i chÃnh cuả gia đình cô hiện nay.
Philip nghe má»™t cách chăm chú, rồi nhìn trở lại bảng thà nh tÃch trong tay mình:
− Tôi nháºn thấy cô cÅ©ng có há»c nhiá»u khoá kinh doanh ở trưá»ng đại há»c.
Khi ông ta ngừng nói và có vẻ nghĩ ngợi, Lauren bắt đầu tin rằng lúc nà y có lẽ ông đang cân nhắc để giao cho cô một công việc.
− Tôi má»›i há»c được má»™t số khoá kinh doanh, còn phải há»c thêm và i khóa nữa má»›i có bằng.
− Và khi theo há»c đại há»c, cô cÅ©ng là m việc ngà oi giá» há»c và suốt mùa hè như má»™t thư ký- Ông nói thêm vá»›i nhiá»u ý nghÄ©a- Ba cô không lưu ý Ä‘iá»u nà y trên Ä‘iện thoại. Cô ghi tốc ký và đánh máy có xuất sắc như bảng thà nh tÃch đã phê không?
− Vâng, có ạ- Lauren đáp, nhưng khi nói vá» kiến thức nghiệp vụ ngà nh thư ký, sá»± hăng say cuả cô dưá»ng như bắt đầu giảm bá»›t.
Ông Philip ngồi nghỉ thoải mái trong chiếc ghế cuả mình, và sau một lúc suy nghĩ, ông đi đến quyết định:
− Tôi có thể giao cho cô một chân thư ký, Lauren ạ. Một công việc đầy thỠthách và trách nhiệm. Tôi không thể giao cho cô bất cứ việc gì khác hơn thế, trừ phi cô có bằng kinh doanh.
− Nhưng tôi không muốn là m thư ký- Lauren thở dà i.
Má»™t nụ cưá»i gượng gạo là m nhếch mép ông Philip, khi ông thấy vẻ thất vá»ng trên nét mặt cuả Lauren. Ông nói:
− Cô đã nói rằng Ä‘iá»u đầu tiên cô quan tâm ngay lúc nà y là tiá»n - và ngay lúc nà y cÅ©ng vừa xảy ra việc thiếu trầm trá»ng những thư ký giám đốc có tay nghá» cao. Vì thế má»›i có nhu cầu vá» loại thư ký nà y và được trả lương rất háºu. Chẳng hạn, bà thư ký riêng cuả tôi là m nhiá»u tiá»n hÆ¡n má»™t ông giám đốc báºc trung cuả tôi.
− Nhưng ngay cả như thế... - Lauren bắt đầu phản đối.
Ông Philip đưa tay lên để ngắt lá»i cô:
− Äể tôi nói hết. Lấy và dụ như cô Ä‘ang là m cho giám đốc má»™t công ty kinh doanh nhá». Trong má»™t công ty nhá», má»—i ngưá»i Ä‘á»u biết ngưá»i khác Ä‘ang là m gì và tại sao há» là m việc đó. Buồn thay, trong những công ty lá»›n như công ty nà y, chỉ những nhà quản trị cấp cao và thư ký riêng cuả há» má»›i nháºn biết được toà n bá»™ bức tranh. Tôi có cần phải đưa ra và dụ vá» những gì mà tôi đã nói không?
Lauren gáºt đầu và ông ta tiếp tục:
− Ta hãy nói, cô là kế toán ở má»™t bá»™ pháºn sản xuất radio và cô được yêu cầu là m má»™t bản phân tÃch vá» giá phà cuả má»—i máy radio mà chúng ta sản xuất. Cô bá» ra hà ng tuần lá»… để soạn bản phúc trình mà không hiểu vì sao cô là m việc đó. Äó có thể là và chúng ta Ä‘ang nghÄ© tá»›i việc đóng cá»a nhà máy sản xuất radio, cÅ©ng có thể là vì chúng ta Ä‘ang nghÄ© tá»›i việc bà nh trướng sản xuất radio, hay có thể là chúng ta Ä‘ang dá»± định má»™t chiến dịch quảng cáo để bán được nhiá»u radio hÆ¡n. Cô không biết chúng ta Ä‘ang tÃnh là m gì, cấp trên cuả cô và cấp trên cao hÆ¡n cuả ông ấy cÅ©ng không biết nốt. Chỉ những ngưá»i nắm toà n bá»™ tin tức máºt nà y là các giám đốc nhà máy, vị phó tổng giám đốc, và - Ông ta kết luáºn vá»›i má»™t cái mỉm cưá»i rất có ý nghÄ©a- và các thư ký cuả há»! Nếu cô khởi sá»± bằng nghá» thư ký vá»›i chúng tôi, cô sẽ có má»™t cái nhìn toà n cục vá» tổng công ty, và cô có thể có đủ thông minh để chá»n má»™t nghá» nghiệp trong tương lai.
Lauren há»i:
− Còn công việc nà o khác tôi có thể là m trong một công ty lớn như công ty cuả ông mà được trả lương cao như nghỠthư ký không ạ?
Ông ta trả lá»i vá»›i má»™t vẻ quả quyết nhưng bình thản:
− Không! Không có đâu, cho đến khi cô đạt được văn bằng kinh doanh.
Trong thâm tâm, Lauren thất vá»ng, nhưng cô biết cô không có sá»± chá»n lá»±a nà o khác. Cô phải là m được nhiá»u tiá»n khi cô có thể.
− Äừng có rầu rÄ© quá như thế- Ông ta nói- công việc không buồn chán lắm đâu. Cô biết không, bà thư ký riêng cuả tôi biết nhiá»u vá» các kế hoạch hoạt động trong tương lai cuả chúng tôi hÆ¡n các á»§y viên trong há»™i đồng quản trị. Những ngưá»i thư ký giám đốc được quyá»n tiếp cáºn nguồn tin tức tối máºt. Há» là ...
Ông ta ngừng lại, chăm chăm nhìn Lauren bằng má»™t sá»± yên lặng đến sững sá», và khi ông ta nói lại thì đã có tÃnh thuyết phục trong lá»i nói.
− Những thư ký giám đốc được quyá»n tiếp cáºn nguồn tin tối máºt- Ông lặp lại, nụ cưá»i khó tả rạng dần trên khuôn mặt quý phái cuả ông- Má»™t cô thư ký!- Ông thì thầm- Ngưá»i ta sẽ không bao giá» nghi ngá» má»™t cô thư ký. Há» không Ä‘i Ä‘iá»u tra an ninh cuả cô ấy. Nà y Lauren- Ông nói dịu dà ng, hai mắt nâu long lanh- tôi sắp giao cho cô má»™t công việc khác thưá»ng. Xin đừng tranh cãi cho đến khi cô nghe tôi nói xong. GiỠđây, cô biết những gì vá» tổng công ty hay vá» gián Ä‘iệp kinh tế?
Lauren có cảm giác buồn nôn như khi bị treo lÆ¡ lá»ng ở má»™t bá» vách đá nguy hiểm. Cô nói:
− Chỉ biết rằng ngưá»i ta sẽ bị đưa và o tù nếu là m việc ấy. Và tôi hoà n toà n không muốn là m việc ấy má»™t chút nà o, thưa ông Whitworth.
− á»’, dÄ© nhiên là cô không là m việc đó- Philip nói má»™t cách nhẹ nhà ng- Xin cô gá»i tôi là Philip. Xét cho cùng, chúng ta là bà con mà , và tôi đã gá»i cô là Lauren đấy.
Lauren gáºt đầu dù không thoải mái.
− Tôi không đỠnghị cô dò xét má»™t tổng công ty khác. Tôi chỉ đỠnghị cô phát hiện ở ngay trong tổng công ty cuả tôi. Äể tôi giải thÃch cho cô rõ. Những năm gần đây, má»™t công ty tên là Sinco đã trở thà nh má»™t đối thá»§ cạnh tranh lá»›n nhất cuả chúng tôi: Má»—i lần chúng tôi cho giá má»™t hợp đồng, Sinco dưá»ng như biết chúng tôi sẽ cho giá bao nhiêu và há» sẽ cho giá thấp dưới má»™t phần trăm. Không biết là m sao há» tìm ra được cái giá chúng tôi đã đặt và o phong bì dán kÃn. Bấy giá» há» cho giá cuả há» chỉ thấp hÆ¡n chúng tôi má»™t chút, thế là há» cướp hợp đồng trên tay cuả chúng tôi.
Chuyện đó lại má»›i xảy ra ngà y hôm nay. Chỉ có sáu ngưá»i ở đây có thể báo cho Sinco biết con số đặt giá cuả chúng tôi, và má»™t ngưá»i trong bá»n há» phải là gián Ä‘iệp. Tôi không muốn sa thải năm á»§y viên trung thà nh cuả tổng công ty chỉ vì muốn giải thoát cho chÃnh tôi khá»i má»™t tên phản bá»™i vì hám lợi. Nhưng nếu Sinco cứ tiếp tục ăn cướp các thương vụ cuả chúng tôi theo cách nà y, thì tôi sẽ phải bắt đầu cho công nhân nghỉ bá»›t- Ông ta tiếp- Tôi dùng mưá»i hai ngà n công nhân, Lauren ạ. Mưá»i hai ngà n ngưá»i phụ thuá»™c và o Tổng công ty WHITWORTH để sống. Mưá»i hai ngà n gia đình phụ thuá»™c và o tổng công ty nà y để có nhà ở, có cÆ¡m ăn. Có má»™t cÆ¡ may để cô giúp há» giữ được việc là m và tổ ấm. Tôi chỉ yêu cầu cô là m đơn xin giữ chân thư ký tại Sinco ngay ngà y hôm nay. Có trá»i biết há» cần tăng cưá»ng ban tham mưu đến thế nà o để Ä‘iá»u hà nh công việc mà hỠđã cướp cuả chúng tôi. Vá»›i tà i năng và kinh nghiệm cuả cô, có lẽ há» sẽ cho cô là m thư ký cuả má»™t giám đốc cấp cao.
Äúng ra, cô biết là không nên, nhưng cô cứ há»i:
− Nếu tôi nháºn được công việc, rồi sẽ là m sao nữa?
− Lúc ấy, tôi sẽ đưa tên cuả sáu ngưá»i có thể là m gián Ä‘iệp, và tất cả công việc mà cô phải là m là lắng nghe tên cuả há» do bất cứ ai ở Sinco nhắc đến.
Ông ta đẩy ghế xoay vỠphiá trước, và xếp hai tay lại trên bà n giấy:
− Äây là má»™t công việc thá» thách chưa chắc thà nh công, Lauren ạ. Nhưng thà nh thá»±c mà nói, tôi tuyệt vá»ng má»›i để thá» là m bất cứ cái gì. Bây giá», đây là phần cuả tôi dà nh cho cô vá» cuá»™c thương lượng nà y: tôi định giao cho cô chức vụ thư ký vá»›i mức lương rất hấp dẫn...
Số tiá»n lương mà ông Philip nói ra đã là m cho Lauren sá»ng sốt lá»™ ra mặt. Mức lương ấy lá»›n hÆ¡n lương giáo sư cuả cha cô. Nếu tằn tiện, cô có thể đủ sống cho bản thân và giúp đỡ được cho gia đình.
− Tôi có thể thấy rõ cô hà i lòng- Philip cưá»i thÃch thú- Lương ở những thà nh phố lá»›n hÆ¡n Detroit rất cao so vá»›i các thà nh phố nhá». Bây giá», nếu cô đến xin việc tại Sinco chiá»u nay và há» giao cho cô chân thư ký, tôi mong cô hãy nháºn lấy. Nếu lương ở đó thấp hÆ¡n lương tôi vừa đỠnghị, công ty cuả tôi sẽ viết cho cô má»™t chi phiếu hà ng tháng để bù chênh lệch. Nếu cô biết được tên cuả đứa do thám chúng tôi, hay bất cứ việc gì khác có giá trị cho tôi, tôi sẽ thưởng cho cô mưá»i ngà n đô la. Từ nay đến sáu tháng nữa, nếu cô không tìm ra được việc gì quan trá»ng, cô sẽ nghỉ việc ở Sinco và trở vá» là m thư ký cho chúng tôi. Ngay khi nà o cô hoà n tất các khóa há»c để lấy bằng kinh doanh, tôi sẽ giao cho cô bất cứ chức vụ gì cô muốn vá»›i Ä‘iá»u kiện những gì cô cần để hà nh xá» chức vụ đó.
Äôi mắt nâu cuả ông lướt qua toà n thể khuôn mặt cuả Lauren và nháºn ra vẻ bá»±c bá»™i cuả cô nên ông vá»™i nói tiếp:
− Có Ä‘iá»u gì là m phiá»n cô ư?- Ông dịu dà ng nháºn xét- Äiá»u gì váºy?
− Những Ä‘iá»u đó tháºt phiá»n!- Lauren xác nháºn- tôi không muốn ném đá giấu tay, ông Whitworth ạ.
− Xin hãy gá»i tôi là Philip. Ãt ra, cô hãy là m việc đó- nó sẽ có Ãch rất nhiá»u cho tôi- Buông má»™t tiếng thở dà i má»i mệt, ông ta dá»±a lưng và o ghế, và tiếp- Lauren ạ, tôi biết tôi không có quyá»n đỠnghị cô và o là m ở Sinco. Äiá»u nà y có thể là m cô ngạc nhiên khi cô biết rằng tôi đã nháºn thức rất rõ cuá»™c viếng thăm chẳng chút vui thú nà o cuả cô ở nhà chúng tôi mưá»i bốn năm trước. Thằng con trai cuả tôi, Carter, lúc đó ở và o tuổi khó dạy. Mẹ tôi thì bị ám ảnh vá»›i việc truy tìm gia phả, còn vợ tôi và tôi thì... Thôi, tôi xin lá»—i vì chúng tôi đã không được hòa nhã hÆ¡n.
Trong những trưá»ng hợp bình thưá»ng, Lauren chắc đã bác bỠđỠnghị cuả ông Philip. Nhưng Ä‘á»i cô Ä‘ang bị đảo lá»™n hoà n toà n, và gánh nặng tà i chánh là m cô kinh hoảng. Cô cảm thấy sá»ng sốt, bất ổn và hoang mang lạ thưá»ng. Cô cháºm rãi nói:
− ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ là m việc ấy.
− Tốt lắm!- Philip nói ngay.
Ông nhắc mái Ä‘iện thoại lên, quay số gá»i cho Sinco, đỠnghị gặp trưởng phòng nhân sá»±, rồi trao Ä‘iện thoại cho Lauren để hẹn cuá»™c gặp mặt. Lauren thầm mong Sinco từ chối, nhưng cô đã thất vá»ng. Vì theo ngưá»i cô Ä‘ang nói chuyện, thì Sinco vừa trúng thầu má»™t hợp đồng lá»›n, cần có ngay những thư ký có kinh nghiệm. Vì ông ta định là m việc muá»™n tối nay, ông đỠnghị Lauren đến gặp ông liá»n.
Sau cùng, Philip đứng lên và đưa tay ra bắt tay cô.
− Cám Æ¡n cô- Ông nói rất đơn giản. Rồi sau má»™t lúc suy nghÄ©, ông thêm- Khi cô Ä‘iá»n và o đơn xin việc cuả Sinco, cô ghi địa chỉ nhà ở Missouri, nhưng cô cho há» số Ä‘iện thoại nà y để há» có thể gá»i cho cô ngay tại nhà chúng tôi.
Ông ta ghi số Ä‘iện thoại trên cuốn sổ dà y, xé ra má»™t tá» và giải thÃch thêm:
− Các ngưá»i giúp việc sẽ chỉ trả lá»i má»™t tiếng đơn giản: "A lô".
− Không!- Lauren nói rất nhanh- Tôi không muốn lạm dụng. Tôi ...tôi thÃch ở trong má»™t motel hÆ¡n.
− Tôi không trách cô đã có ý nghÄ© như váºy- Ông ta nói, khiến Lauren cảm thấy mình khiếm nhã và thiếu duyên dáng- Nhưng tôi muốn Ä‘á»n bù lại cách đối xá» cuả tôi trong lần thăm viếng trước.
Lauren đà nh chịu thua:
− Nhưng ông có hoà n toà n tin chắc rằng bà Whitworth sẽ không phản đối?
− Carol sẽ rất vui lòng.
Khi cánh cá»a đóng lại sau lưng Lauren, Philip nhấc Ä‘iện thoại lên và gá»i đến văn phòng riêng cuả con trai, ngay ở bên kia hà nh lang.
− Carter- Ông nói- Ba nghĩ rằng chúng ta sắp đâm thủng được cái áo giáp cuả Nick Sinclair. Con còn nhớ Lauren Danner không...?
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by thanhoa; 09-05-2008 at 08:02 PM.
|

06-05-2008, 08:37 PM
|
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 17
Thá»i gian online: 10 giá» 22 phút 1 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 2
Khi Lauren đến văn phòng nhân sá»± cuả tổng công ty Sinco thì đã quá năm giá» chiá»u, và cô đã Ä‘i đến kết luáºn là cô không thể là m do thám cho Philip Whithworth được. Vừa nghÄ© tá»›i việc đó trên đưá»ng Ä‘i cô đã nghe tim mình Ä‘áºp thình thịch, và hai lòng bà n tay đặt trên tay lái toát mồ hôi. Nhưng dù sao, cô cÅ©ng muốn giúp Philip, dù cho việc mưu đồ ấy và sá»± lừa gạt có là m cho cô sững sá». Cô vẫn thưá»ng ghét thú nháºn là mình nhát gan.
Trong khi Ä‘iá»n và o vô số mẫu và bảng câu há»i mà Sinco đỠnghị, Lauren tá»± nghÄ© cách hay nhất để thoát ra khá»i tình trạng khó xá» nà y là phải giữ lá»i hứa vá»›i Philip bằng cách xin má»™t công việc mà chắc chắn cô không được giao cho. Vì thế, cô cố ý viết sai chÃnh tả, đánh máy, ghi tốc ký và bá» qua phần ghi chú bằng cấp đại há»c. Nhưng cô tháºt sá»± reo mừng đã hoà n tất việc ấy bằng cách trả lá»i câu há»i cuối cùng trên đơn xin việc cuả cô. Lá»i chỉ dẫn bảo kê ra ba chức vụ theo thứ tá»± ưu tiên mà cô có khả năng để hoà n thà nh tại Sinco, Lauren đã ghi: "Giám đốc", cho sá»± chá»n lá»±a thứ nhất cuả cô. "Trưởng phòng nhân viên" cho chức vụ thứ hai và "thư ký" cho chức vụ thứ ba.
Trưởng phòng nhân viên thá»±c thụ, ông Weatherby chấm Ä‘iểm các bản trắc nghiệm cau? Lauren, ông lá»™ vẻ kinh hãi ra nét mặt. Ông hất các bản trắc nghiệm qua má»™t bên, và nhặt tỠđơn xin việc cuả cô lên. Cô thấy ông đưa mắt nhìn và o phần cuối trang chót, nÆ¡i cô đã kê khai ba chá»— cô chá»n lá»±a, trong đó có chức vụ chÃnh thức cuả ông. Khi ông Ä‘á»c Ä‘iá»u nà y, mặt ông tái Ä‘i vì tức giáºn, mÅ©i đỠlên và Lauren phải cắn và o môi dưới để nén má»™t tiếng cưá»i. Có lẽ cô sẽ lẩn tránh được và thoát khá»i mưu đồ, cô thầm mỉm cưá»i khi ông ta trở lại lạnh lùng thông báo rằng cô không đủ tiêu chuẩn để được Sinco thuê là m bất cứ chức vụ nà o.
Khi Lauren ra khá»i toà cao ốc, cô nháºn ra rằng buổi chiá»u tháng tám ảm đạm đã bắt đầu tiến dần và o đêm dà y và đầy gió lạnh. Cô rùng mình, kéo chiếc áo choà ng mà u xanh biển trùm kÃn thêm quanh ngưá»i.
Xe cá»™ Ä‘ang nưá»m nượp trên đại lá»™ Jefferson, má»™t biển đèn xe nhấp nháy qua mặt cô và cả hai phÃa ngược xuôi. Trong lúc Lauren đợi đèn báo qua đưá»ng, những giá»t mưa lá»›n bắt đầu hắt xuống vệ đưá»ng quanh cô. Xe cá»™ ngừng lại, Lauren bước vá»™i qua đại lá»™ mênh mông, có nhiá»u hà ng xe chạy, để qua bỠđưá»ng bên kia trong má»™t giây lát ngắn ngá»§i, trước khi Ä‘oà n xe Ä‘ang gầm rú chạy qua mặt cô.
Mệt đến hụt hÆ¡i và mồ hôi vã ra như tắm. Lauren ngước nhìn lên tòa cao ốc còn Ä‘ang xây cất dở, vươn cao trong bóng tối ở ngay trước mặt mình. Gara nÆ¡i cô gá»i xe ở cách đây bốn dãy phố. Nhưng nếu Ä‘i tắt qua khu cao ốc nà y, cô sẽ lợi được má»™t dãy phố. Má»™t luồng gió mạnh từ sông Detroit đưa lên quét và o chiếc váy quanh chân cô là m cho trà óc cô tỉnh táo. Không để ý đến dấu hiệu "cấm xâm nháºp", Lauren lòn mình qua những sợi dây thừng rà o quanh khu vá»±c Ä‘ang xây dá»±ng.
Bước nhanh như sợ đất dưới chân sắp sụp lở, Lauren đưa mắt nhìn những ngá»n đèn sáng rá»±c và quét qua quét lại nÆ¡i nà y, nÆ¡i khác, ở phÃa bên kia toà nhà tối. Ãt ra tòa nhà cÅ©ng có tám mươi tầng là m toà n bằng kÃnh phản chiếu những ánh đèn cuả thà nh phố. NÆ¡i nà o ở bên trong ngôi nhà có đèn thì mặt kÃnh thưá»ng soi rõ cả hai phÃa, và Lauren có thể nhìn thấy các há»™p thư đóng nÆ¡i các văn phòng mà ngưá»i ta sẵn sà ng thuê mướn.
Äứng gần toà cao ốc, Lauren nháºn thấy mình tránh được gió từ dưới sông thổi lên, vì thế cô tháºn trá»ng dừng lại trong sá»± che chở nà y. Trong khi vá»™i vã như thế, cô chợt nháºn ra rằng cô là má»™t ngưá»i phụ nữ cô đơn, thui thá»§i má»™t mình trong bóng tối giữa má»™t thà nh phố bị kết án là tá»™i lá»—i nà y. Khi nghÄ© như thế, má»™t ná»—i sợ hãi chạy nhanh trong tá»§y sống cuả cô.
Tiếng bước chân nặng nỠđột ngá»™t vang lên trong đống bùn đất phÃa sau lưng cô, và trái tim Lauren cà ng Ä‘áºp loạn lên vì kinh hãi. Cô bước nhanh hÆ¡n, và những bước chân không rõ cuả ai đó cÅ©ng chuyển động nhanh hÆ¡n. Hoảng hốt, Lauren vấp chân suýt té ngã trong khi chạy. Vừa khi cô à o và o ngay cổng chÃnh, má»™t cánh cưa? bằng kÃnh rất lá»›n mở ra Ä‘ong đưa qua lại, thì thấy hai ngưá»i đà n ông bước ra khá»i toà cao ốc tối om.
− Cứu tôi với!- Lauren la lên- Có ai đó không? Cứu tôi!
Má»™t chân cô vấp phải đống dây ống nước quấn và o chân và siết lại. Lauren nhảy nhổm lên, mồm há hốc, kêu không ra tiếng, hai cánh tay chá»›i vá»›i để giữ thăng bằng, và té xuống nằm sóng soà i, mặt úp sấp trong bùn đất, ngay cạnh chân cuả hai ngưá»i đà n ông.
− Bà là m cái trò quá»· quái gì váºy!- Má»™t trong hai ngưá»i đà n ông gà o lên tức giáºn khi cả hai cùng ngồi chồm hổm và cùng lo lắng cho cô- Bà nghÄ© bà đang là m cái trò quá»· gì váºy?
Chống mình trên hai cánh tay, Lauren đưa đôi mắt buồn phiá»n nhìn từ chân lên đến đầu ngưá»i đà n ông. Cô nói má»™t cách khô khan:
− Tôi táºp là m xiếc, và còn nữa, tôi cÅ©ng thưá»ng nhà o lá»™n!
Má»™t chuá»—i cưá»i thÃch thú vang lên từ ngưá»i đà n ông kia Ä‘ang giữ cứng vai cuả Lauren để giúp cô đứng lên. Ngưá»i nà y há»i:
− Cô tên gì nhỉ?
Và khi Lauren xưng tên xong, ông ta há»i thêm có vẻ lo lắng:
− Cô có thể đi bộ được không?
− ÄÆ°á»£c, không há» chi- Lauren trấn an ông ta má»™t cách có lệ. Má»i cÆ¡ bắp trong ngưá»i cô Ä‘á»u ê ẩm và mắt cá bị vấp thì Ä‘ang Ä‘au đớn.
− Tôi chắc cô có thể đi tới tòa cao ốc để chúng ta có thể xem chỗ bị thương như thế nà o.
Ông ta vừa nói vừa mỉm cưá»i. ÄÆ°a tay qua vòng eo cuả Lauren, ông ta dìu cô, để cô tá»±a và o ngưá»i ông mà đi.
− Nick- ngưá»i đà n ông kia nói má»™t cách dứt khoát- Tôi nghÄ©, tốt nhất là tôi Ä‘i gá»i xe cứu thương, còn anh ở đây vá»›i cô Danner.
− Xin đừng gá»i xe cứu thương!- Lauren năn nỉ- Tôi bối rối nhiá»u hÆ¡n là bị thương tổn- Lauren nói thêm má»™t cách cố ý, hầu như niá»m tin bị chùng xuống khi ngưá»i đà n ông tên Nick bắt đầu dìu cô bước và o má»™t hà nh lang tối om.
Trong phút chốc, cô cho là không khôn ngoan khi Ä‘i và o má»™t cao ốc vắng vẻ vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông không quen biết, nhưng khi Ä‘i và o hà nh lang, ngưá»i đà n ông kia báºt sáng những ngá»n đèn nhá» cao trên trần nhà và hầu hết má»i nghi ngá» cuả Lauren Ä‘á»u được giải toa?. Ngưá»i đà n ông ấy ở và o tuổi trung niên, nghiêm trang mặc com-lê và thắt cà vạt. Dù trong bóng tối, má» má», ông ta dưá»ng như là má»™t doanh nhân thà nh đạt, không phải là má»™t tên du côn! Lauren nhìn kỹ Nick mà vòng tay anh còn đỡ quanh ngưá»i cô. Anh mặc quần Jeans và áo Jacket bằng vải bông chéo. Nhìn nghiêng anh trong bóng tối, Lauren Ä‘oán anh khoảng chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, và không có gì ở anh có thể báo Ä‘iá»m xấu cả.
Qua vai mình, Nick bảo ngưá»i đà n ông kia:
− Mike, có hộp thuốc và dụng cụ cấp cứu ở một trong các căn phòng bảo trì. Anh tìm và mang lại đây nhé.
− Phải đấy- Mike đáp và bước nhanh vá» chá»— có dấu hiệu đỠđược chiếu sáng ở cầu thang. Lauren tò mò nhìn quanh dãy hà nh lang mên mông. Tất cả Ä‘á»u được trang bị bằng cẩm thạch: bá» tưá»ng, tầng ná»n và ngay cả những cá»™t trụ xinh đẹp vươn lên trần ở trên cao. Hà ng tá cây cảnh được trồng trong những cháºu to tướng, và có rất nhiá»u cây nhá» tốt tươi được đặt sát và o tưá»ng, tạo thà nh những thế đặc sắc trên tầng ná»n rá»™ng lá»›n cá»§a hà nh lang.
Khi bước tá»›i trước cá»a thang máy, Nick ấn nút. Những cánh cá»a mạ đồng sáng lóang mở ra, và Lauren bước và o cái thang máy đèn sáng trưng. Nick giải thÃch:
− Tôi đưa cô lên văn phòng đã được trang bị xong, để cô ngồi nghỉ cho đến khi cô đủ sức bước Ä‘i mà không cần ngưá»i giúp đỡ.
Lauren nhìn anh vá»›i ánh mắt tươi cưá»i và biết Æ¡n. Cô không còn cảm thấy bị "sốc" nữa. Äứng gần bên cô, bây giá» khuôn mặt anh được ánh đèn chiếu sáng, cô nháºn thấy anh là ngưá»i đẹp trai nhất mà cô chưa từng gặp trong Ä‘á»i. Äồng thá»i, các cá»a thang máy đóng lại, và Lauren đăm đăm nhìn và o mặt anh.
− Cám Æ¡n- cô khẽ nói và cố tình gỡ mình ra khá»i vòng tay giúp đỡ cuả anh- Tôi có thể đứng má»™t mình được.
Anh ta ấn nút tầng thứ tám mươi, và Lauren cố dằn lòng để khá»i đưa tay lên vuốt lại mái tóc, má»™t việc là m quá tháºt thà , lá»™ liá»…u. Cô tá»± há»i, không biết môi mình có nhạt son không, mặt mình có lấm dÆ¡ không, và rồi cứ thế cô băn khoăn mãi. Äể tá» ra là má»™t ngưá»i đà n bà khôn ngoan, Lauren lại hà nh động có vẻ khá» khạo, chỉ vì má»™t khuôn mặt đà n ông quyến rÅ© chứ chẳng có gì khác hÆ¡n.
Lauren thầm bảo, quả tháºt anh ta quá đẹp trai. Cô quyết định nhìn ngắm anh lần nữa, nhưng lần nà y kÃn đáo hÆ¡n. Cô giả vá» ngước mắt lên nhìn những bóng đèn Ä‘ang chiếu sáng các con số cá»§a các tầng lầu thang máy vừa Ä‘i qua. Rồi cô cẩn tháºn liếc nhìn sang bên cạnh...Nick cÅ©ng Ä‘ang nhìn những con số được chiếu sáng, đầu anh ngẩng lên, hÆ¡i ngả vá» sau, khuôn mặt nhìn nghiêng. Quả tháºt, anh đẹp trai hÆ¡n cô tưởng, Ãt nhất anh cÅ©ng cao hÆ¡n má»™t mét tám mươi, vai rá»™ng và thân hình nở nang. Mái tóc anh dà y và mà u nâu sẫm, cắt rất đẹp và chải khéo. Sức mạnh đà n ông được chạm khắc và o từng nét cuả khuôn mặt nhìn nghiêng kiêu hãnh cuả anh, từ những sợi lông mà y thẳng và sẫm, đến cái cằm và quai hà m cương nghị cuả anh. Miệng anh cương quyết và gợi cảm.
Lauren Ä‘ang ngắm nhìn đưá»ng môi linh động cuả anh thì chợt thấy anh cÅ©ng Ä‘ang nhìn ngắm cô nãy giá». Cô bị anh bắt gặp cô Ä‘ang nhìn anh như má»™t cô bé "thò lò mÅ©i xanh", khiến cô buá»™t miệng nói:
− Tôi... tôi sợ Ä‘i thang máy- Cô bá»±c bá»™i buá»™c lòng phải biến bác tiếp- Khi Ä‘i thang máy, tôi phải táºp trung chú ý và o má»™t Ä‘iểm nà o đó... Æ ... Æ Ä‘á»ƒ khá»i nghÄ© tá»›i việc lên cao nữa!
− Như thế tháºt là khôn ngoan- Nick nháºn xét nhưng giá»ng nói cuả anh hiển nhiên là không phải để khen cách cô giải thÃch mối lo sợ Ä‘i thang máy, mà là khen sá»± ngây thÆ¡ cuả cô, Ãt ra là tạo được má»™t lá»i nói dối có thể chấp nháºn được.
Lauren vừa báºt cưá»i trước lá»i nháºn xét cuả Nick, vừa đỠmặt, vì Ãt ra cô cÅ©ng đã không là m trò há» trước mặt anh. Cô không còn nhìn anh nữa, và thay vì thế, cô tháºn trá»ng nhìn và o cưa? thang máy cho đến khi chúng mở ra ở tầng lầu thứ tám mươi.
− Cô đợi đây nhé, chá» tôi báºt đèn lên- Nick nói.
Và i giây sau, những ngá»n đèn trá»n trần soi sáng toà n bá»™ tầng lầu, má»™t ná»a phÃa bên trái hiện ra khu vá»±c tiếp tân rá»™ng mênh mông và bốn văn phòng rá»™ng lá»›n được đóng bằng gá»— quý. Nick đặt tay dưới khá»§yu tay cuả cô và đưa cô bước lên tấm thảm mà u xanh ngá»c Ä‘i sang phÃa đối diện.
Má»™t ná»a tầng lầu là má»™t khu tiếp tân rá»™ng lá»›n hÆ¡n, vá»›i má»™t cái bà n tròn cuả cô tiếp viên ở trung tâm. Lauren nhìn lướt qua văn phòng xinh đẹp mở ra phÃa bên phải khu tiếp tân. Nó được trang bị bằng các ngăn tá»§ hồ sÆ¡ gắn sẵn và o tưá»ng và má»™t cái bà n dà nh cho thư ký riêng tháºt to, bằng gá»— và xi mạc crôm sáng loáng. Cô thầm so sánh nó vá»›i cái bà n cuả cô ở chá»— là m việc bán thá»i gian trước đây. Ở khoảng giữa còn có má»™t cụm văn phòng dà nh cho ba ngưá»i. Tháºt khó mà tưởng tượng ra rằng cái khoảng không gian rá»™ng lá»›n và xa hoa nà y ở đây chỉ để phục vụ riêng cho lợi Ãch cuả ngưá»i thư ký riêng. Khi cô nói Ä‘iá»u ấy ra lá»i, Nick nhìn cô má»™t cách giá»…u cợt.
− Những thư ký riêng chuyên nghiệp, có tà i năng, đáng tự hà o được đãi ngộ như thế và lương hỠlãnh mỗi năm cà ng cao.
− Tôi cÅ©ng sẽ là má»™t thư ký- Lauren nói vá»›i Nick khi hai ngưá»i Ä‘i ngang qua khu tiếp tân để đến hai cánh cá»a cao bằng gá»— Ä‘á»- Tôi ...tôi vừa đến ná»™p đơn xin việc tại công ty Sinco ở bên kia đưá»ng ngay trước khi gặp anh.
Nick đá chân cho hai cánh cưa? mở ra, rồi đứng lại nhưá»ng cho Lauren Ä‘i trước, trong khi anh quan sát cái dáng Ä‘i còn kháºp khiá»…ng cuả cô. Lauren biết rất rõ cái nhìn như ánh bạc soi suốt qua đôi chân cô, khiến đầu gối cô run lên, chỉ muốn khuỵu xuống. Cô đã Ä‘i ngang qua nữa gian phòng, bây giá» má»›i có thì giá» nhìn chung quanh. Má»™t cái gì đó Ä‘áºp và o mắt cô, khiến cô đứng sững lại.
− Chúa ơi! Cái gì thế nà y?- cô thốt lên.
Trước cảm tưởng kinh hoà ng cuả Lauren, Nick mỉm cưá»i đáp:
− Äây là văn phòng tổng giám đốc công ty. Nó là má»™t trong số Ãt phòng đã được trang trà ná»™i thất hoà n chỉnh.
Không nói má»™t lá»i, Lauren đưa mắt ngưỡng má»™ nhìn lướt qua khắp văn phòng đồ sá»™ nà y. Những tức tưá»ng trước mặt được lồng kÃnh từ ná»n nhà lên đến trần, phản chiếu toà n cảnh vỠđêm cuả Detroit, trong cái vẻ thần kỳ cuả cảnh sinh hoạt gần như không dứt cuả những con đưá»ng thẳng tắp dưới xa kia. Ba phÃa tưá»ng còn lại thì được lát gá»— đỠláng bóng như sa tanh.
Hà ng dãy các tấm thảm lá»›n mà u kem phá»§ lên ná»n nhà và chiếc bà n giấy bằng gá»— đà o hoa tâm lá»™ng lẫy đặt ở phÃa bên phải cô. Sáu cái ghế mạ crôm sáng lóang bá»c nhung mà u rêu được xếp rất khéo trước bà n giấy. Phiá đối diện, có ba cái ghế nệm dà i, cÅ©ng bá»c nhung mà u rêu, tạo thà nh hình chữ O rá»™ng, bao quanh má»™t cái bà n thấp hÆ¡n, mặt lót kÃnh, bá»c quanh là má»™t phiến gá»— đà o hoa tâm được đánh bóng rất nhẵn.
− Phải nghỉ lấy hơi đã- Lauren khẽ nói.
− Äể tôi Ä‘i kiếm cái gì uống, trong khi chá» Mike Ä‘i lấy đồ cứu thương- Nick đáp.
Lauren quay lại, sá»ng sốt nhìn, khi Nick bước tá»›i má»™t bức tưá»ng trống bằng gá»— đà o hoa tâm, và dùng đầu ngón tay ấn và o đó. Má»™t tấm gá»— to trượt qua má»™t bên, để lá»™ ra má»™t quầy rượu lắp kÃnh tráng lệ, được chiếu sáng bằng những chùm đèn nho nhá» giấu ở phÃa trên. Những ngăn kệ xếp đầy ly pha lê hiệu Waterford và những bình đựng rượu bằng pha lê sáng loáng.
Khi không nghe Lauren đáp ứng đỠnghị cuả mình, Nick ngoái lại nhìn cô chăm chú. Lauren ngước đôi mắt mà u xanh biển, hết nhìn cái quầy rượu gắn trong tưá»ng, đến nhìn mặt Nick và thấy rõ những cảm xúc mà anh cố che giấu. Hiển nhiên Nick thÃch thú thấy cô sững sá» trước cái cảnh già u sang cá»±c kỳ nà y, và điá»u đã là m cho cô đột ná»™gt hiểu rõ từ trước tá»›i nay cô chưa bao giá» cảm nháºn: đó là sức quyến rÅ© cuả đà n ông nÆ¡i anh. Trong khi ấy, chÃnh anh cÅ©ng hiển nhiên cảm thấy được sá»± hấp dẫn cuả má»™t ngưá»i đà n ông nÆ¡i cô.
Sau sáu năm đã từng chịu đựng những đôi mắt khao khát cuả đà n ông, những cái liếc mắt đưa tình dâm dáºt, những cái nhìn chằm chặp, cuối cùng cô đã gặp má»™t ngưá»i đà n ông đầy ấn tượng. Nhưng cuối cùng rồi chẳng có gì xảy ra. Hoà n toà n không có gì cả. Vá»›i má»™t chút nói rá»—i và gần như thất vá»ng, Lauren nhún vai tá» vẻ bất cần. Nhan sắc sẽ được phản ánh trong mắt ngưá»i chiêm ngưỡng mình, nhưng trông bá» ngoà i thì ánh mắt cá»§a Nick chẳng tá» vẻ gì khi nhìn ngắm cô cả. Äiá»u đó tháºt ra chẳng đáng lo, nếu như anh đã không thấy cô đáng buồn cưá»i.
− Nếu cô muốn rá»a ráng cho sạch sẽ, thì có sẵn buồng tắm ở ngay chá»— kia- Nick hất đầu ra dấu hướng bức tưá»ng gần tá»§ rượu.
− Ở đây- Lauren há»i trổng, mắt hướng vá» phÃa Nick ra dấu.
− Cô cứ Ä‘i thẳng tá»›i, khi nà o gặp bức tưá»ng thì ấn nó và o- Môi cuả anh mÃm lại, Lauren lại gá»i cho anh má»™t cái nhìn ngao ngán, và bước vá» chá»— anh vừa chỉ.
Khi ngón tay cô chạm và o tấm gỗ đà o hoa tâm láng bóng, một tấm ván kêu cách, mở ra cho thấy một buồng tắm rộng. Cô bước và o. Ngay lúc ấy, Mike đã trở lại và lên tiếng:
− Äồ cứu thương đây rồi!
Lauren sắp đóng cá»a buồng tắm lại thì dừng tay, vì chợt nghe ông ta hạ thấp giá»ng tiếp:
− Nick, theo lá»i luáºt sư cuả công ty, tôi khuyên anh đưa cô gái ấy Ä‘i bác sÄ© tối nay, xem cô ấy có bị thương nặng không. Nếu không, thì má»™t luáºt sư nà o đó cÅ©ng có thể khuyên cô ta Ä‘i kiện vì bị tà n táºt do té ngã, và đòi công ty bồi thưá»ng hà ng triệu đô la.
− Äừng có là m rá»™n vì cái chuyện ấy!- Lauren nghe Nick đáp- Cô ấy chỉ là má»™t cô bé ngây thÆ¡, vừa kinh hoà ng vì má»›i thoát khá»i má»™t cú té ngã lấm lem. Gá»i xe cứu thương tá»›i chỉ tổ là m cho cô ta sợ hãi chứ Ãch gì!
− Thế thì thôi- Mike thở dà i- Tôi đã trá»… má»™t cuá»™c há»p ở Troy, tôi phải Ä‘i ngay thôi. Nhưng lạy Chuá, anh đừng có má»i cô ấy uống cái gì có chất cồn nhé. Không khéo, cha mẹ cô ta sẽ kiện anh vì tá»™i dụ dá»— gái vị thà nh niên, và ...
Vừa bối rối, vừa cảm thấy bị xúc phạm khi bị coi là má»™t cô bé ngây thÆ¡ nhá» dại, hốt hoảng, Lauren lặng lẽ đóng cá»a buồng tắm lại. Cô cau mà y nhìn và o chiếc gương soi trên bồn tắm, trân ngưá»i lại và khẽ kêu lên má»™t tiếng. Cô báºt cưá»i khúc khÃch khi nhìn thấy mặt mình lấm lem bùn đất, búi tóc bị xổ tung ra má»™t ná»a, lòng thòng đổ lệch trên gáy. Tóc bị lấm bết lại từng bệt trên đầu, còn cái áo vét thì treo tòng ren trên vai trái như má»™t ngưá»i say rượu.
Lauren ngắm bóng mình trong gương, cô vừa cưá»i khúc khÃch vừa nghÄ©, tháºt y như má»™t bức tranh biếm há»a vẽ chÃnh cô là má»™t nhóc bụi Ä‘á»i bÆ¡ vÆ¡, dÆ¡ dáy, áo quần nhếch nhác, tức cưá»i...
Và vì những lý do đó, cô bá»—ng cảm thấy như có má»™t sá»± thôi thúc mình phải lá»™t xác khi bước ra khá»i buồng tắm nà y. Cô vá»™i và ng lá»™t bá» cái áo vét lấm bùn đất, thÃch thú nghÄ© đến việc Nick sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy cô hiện ra sạch sẽ và chỉnh tá».
Nếu nhịp Ä‘áºp cuả trái tim cô nhanh hÆ¡n và cô cảm thấy kÃch thÃch khi rá»a ráy tay chân, mặt mÅ©i, cô thầm nghÄ©, đây chỉ là vì cô muốn được cưá»i và o mÅ©i anh chà ng kia, chứ không phải vì cô mong anh ta nghÄ© là cô hấp dẫn. Vì thế, cô cần phải nhanh tay lên, nếu mất quá nhiá»u thá»i gian ở trong nà y, sá»± thoát xác cuả cô sẽ khó gây được tác dụng lá»›n như váºy.
Cô kéo hai ống quân cháºt và má»ng lên, rồi cau mà y ngó và o các lá»— thá»§ng trên hai đầu gối; cô xát thêm xà phòng và o tấm vải lau để kỳ cá» chúng cho sạch. Khi đã khá sạch rồi, cô đổ tất cả những gì còn lại trong cái túi xách Ä‘eo vai ra trên bà n trang Ä‘iểm, và mở cái gói đựng má»™t cái quần ống cháºt mà cô đã tình cá» mang theo. Sau khi vuốt cho nó thẳng, cô rút những cây kẹp tóc ra và chải nhanh. Cô vá»™i vã giáºt mạnh má»› tóc rối cho nó bung lên. Chải xong, tóc cô mịn mà ng, láng mướt và cong má»™t cách tá»± nhiên, từng lá»n buông xuống vai và lưng. Cô lẹ là ng tô lại môi son, thoa má»™t chút phấn hồng, rồi nhét tất cả má»i thứ và o cái túi xách và đứng trước gương ngắm nghÃa ngoại hình cuả mình. Cô có tà i trang Ä‘iểm rất khéo, và đôi mắt cô lấp lánh niá»m vui thán phục trước sá»± sống động cuả chÃnh mình. Cái áo sÆ¡ mi mà u trắng có vẻ Ä‘oan trang, nhưng lại tôn lên đưá»ng nét dịu dà ng cuả chiếc cổ và là m nổi báºt các đưá»ng cong cuả bá»™ ngá»±c cô. Hà i lòng, cô rá»i khá»i buồng tắm, đóng cánh cá»a bằng gá»— đà o hoa tâm lại, nghe má»™t tiếng cách êm ả.
Nick còn đứng bên quần rượu có gắn kÃnh, lưng quay vá» phÃa Lauren. Anh nói mà không quay lại:
− Tôi đã gá»i Ä‘iện thoại, lát nữa sẽ có ngưá»i mang nước giải khát tá»›i. Cô đã tìm được cái gì cần ở trong đó chứ?
− Vâng, cám ơn anh- Lauren nói, rồi đặt cái áo vét và túi xách xuống.
Cô lặng lẽ đứng bên chiếc ghế dà i, nhìn Nick di chuyển nhanh, gá»n, khi lấy hai cái ly pha lê trên kệ xuống và kéo má»™t cái khay đá cục từ tá»§ là m đá gắn sẵn trong quầy. Anh cởi chiếc áo khoác bằng vải bông, quẳng lên má»™t cái ghế. Cứ má»—i lần anh cỠđộng đôi tay, chiếc sÆ¡ mi mà u xanh căng ra, là m nổi rõ đôi vai rá»™ng và cái lưng thon rắn chắc cuả anh. Lauren đưa mắt kÃn đáo lướt qua đôi hông hẹp và hai chân dà i cuả anh thoáng hiện dưới cái quần Jean cháºt mà anh Ä‘ang mặc. Khi nghe anh nói, Lauren cảm thấy mình như ngưá»i có lá»—i, cô vá»™i đưa mắt nhìn lên phÃa lưng đến mái tóc Ä‘en cuả anh.
− Tôi e rằng quầy giải khát nà y không có thứ nước chanh hay các thứ nước ngá»t khác, nên tôi đã là m cho cô má»™t ly "tonic" pha đá
Lauren nén má»™t tiếng cưá»i khúc khÃch khi nghe Nick nói đến nước chanh, và cô là m ra vẻ Ä‘oan trang, hai tay chắp lại sau lưng. Trong lòng, cô cảm thấy hồi há»™p và đóan trước Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra khi anh Ä‘áºy bình rượu whisky, má»—i tay cầm má»™t ly và quay trở lại. Anh khẽ nhÃu mà y khi mắt anh lướt qua mái tóc mượt mà mà u và ng máºt ong buông lÆ¡i bao lấy khuôn mặt xinh đẹp cuả Lauren, và nằm hững há» trên vai, trên lưng cô. Anh chóang váng cả ngưá»i. Anh nhìn sững khuôn mặt có đôi mắt sống động mà u ngá»c lam long lanh ẩn giầu má»™t chút cưá»i cợt dưới hà ng mi dà y, cong và chiếc mÅ©i hÃch hÃch, hai má thanh tú như Ä‘iêu khắc, và đôi môi dịu dà ng cuả cô. Rồi ánh mắt ấy hạ xuống trên bá»™ ngá»±c căng tròn đầy nhá»±a sống, cái eo thon và đôi chân dà i cuả cô.
Lauren đã hy vá»ng là m cho anh phải nháºn thấy cô như má»™t ngưá»i đà n bà , và quả tháºt anh đã thấy cô như váºy. Lúc nà y, cô hy vá»ng anh sẽ nói lên má»™t Ä‘iá»u gì đó êm ái dịu dà ng. Nhưng Nick chẳng nói gì cả.
Anh lẳng lặng cầm má»™t ly rượu đến quầy rượu và đổ và o má»™t cái cháºu i nốc. Lauren há»i:
− Anh là m gì thế?
− Pha một chút rượu gin và o ly "tonic" cuả cô.
Lauren phá ra cưá»i. Nick mỉm cưá»i gượng gạo, anh nhìn cô nói:
− Không phai vì tò mò đâu nhé. Cô hãy nói cho tôi biết, cô đã bao nhiêu tuổi rồi?
− Hai mươi ba.
− Và cô vừa ná»™p đơn xin má»™t chân thư ký tại Sinco ngay trước khi cô ngã sóng soà i xuống chân chúng tôi?- Anh vừa há»i, vừa pha má»™t lượng vừa phải rượu gin và o ly cuả Lauren.
− Vâng.
Nick mang ly cuả Lauren lại cho cô và hất đầu vá» phÃa chiếc ghế dà i:
− Cô hãy ngồi xuống đi- đừng đứng trên cái mắt cá chân đau ấy nữa.
− Tháºt tình nó không Ä‘au đâu- cô cãi lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nick vẫn đứng trước mặt Lauren, nhìn cô một cách tò mò:
− Sinco đã giao cho cô công việc?
Nick rất cao, nên Lauren phải ngẩng đầu lên để nhìn anh ta.
− Không.
Anh ta nói:
− Tôi muốn xem cái mắt cá đau cuả chân cô.
Äặt cái ly cá»§a mình trên chiếc bà n thấp lót kÃnh, anh ta cúi xuống và bắt đầu cởi sợi dây nhá» nÆ¡i chiếc xăng Ä‘an cuả Lauren. Các ngón tay cuả anh vừa chạm và o mắt cá chân cuả cô thì chân cô như bị má»™t luồng Ä‘iện giáºt bắn lên, và ngưá»i cô cứng lại vì cú sốc bất ngỠấy. May thay, dưá»ng như anh ta không để ý. Những ngón tay khá»e mạnh cá»§a anh tháºn trá»ng thăm dò bắp chân cuả cô và di chuyển chầm cháºm xuống phiá mắt cá. Anh há»i:
− Cô có phải là má»™t ngưá»i thư ký giá»i không?
− Ông chá»§ cÅ© cuả tôi đã nghÄ© là tôi giá»i.
Nick nói, trong khi đầu anh vẫn còn cúi xuống xem xét mắt cá chân cuả cô:
− Những ngưá»i thư ký giá»i luôn luôn được tiếp nháºn. Phòng nhân viên cuả Sinco có lẽ sẽ Ä‘iện thoại cho cô ngay, và sẽ giao cho cô công việc.
Lauren nói với một nụ cưới không nén được :
− Tôi không tin Ä‘iá»u đó. Tôi e rằng ông Weatherby, trưởng phòng nhân viên không nghÄ© rằng tôi đủ khả năng- cô giải thÃch thêm.
Nick ngẩng đầu lên nhìn cô, trong nét nhìn anh hà m chứa vẻ tán thưởng thà nh tháºt cuả má»™t ngưá»i đà n ông. Anh nói:
− Lauren, tôi nghĩ rằng cô sáng như một đồng xu mới, Weatherby phải là kẻ mù mới không nhìn thấy.
Lauren trêu chá»c:
− Dĩ nhiên ông ấy mù!
− Tháºt thế sao?- anh cau mà y há»i.
Lauren gáºt đầu và cô đã nháºn biết má»™t cách sâu sắc là giây phút cảm thông giữa hai ngưá»i đã được diá»…n ra má»™t cách lạ lùng, khó mà giải nghÄ©a. Bây giá», khi mỉm cưá»i vá»›i Nick, cô thấy anh còn tuyệt vá»i hÆ¡n là má»™t ngưá»i đà n ông đẹp trai. Cô đã nhìn thấy cái vẻ trêu cợt nhẹ nhà ng trong đôi mắt anh, vừa có vẻ ấm áp, vừa hà i hước; kinh nghiệm dạn dà y đã khắc sâu và o khuôn mặt rắn rá»i cuả anh. Äối vá»›i Lauren, Ä‘iá»u ấy là m cô anh cà ng thêm quyến rÅ© hÆ¡n. Anh có sức thu hút lạ lùng. Äiá»u đó bắt nguồn từ má»i cái trong tấm thân rắn chắc đầy tá»± chá»§ cuả anh, nó cuốn hút cô.
− Không thấy sưng- Nick nháºn xét khi cúi xuống nhìn mắt cá chân cuả cô- Có Ä‘au lắm không?
− Ãt thôi. Không nhiá»u như tôi đã lo.
− Như váºy, khoảng ngà y mai, mắt cá chân cuả cô và ná»—i lo lắng cuả cô nữa, sẽ ổn thôi.
Äầu vẫn còn cúi xuống tay trái Nick nâng gót chân cuả Lauren và tay phải vươn ra nhặt chiếc xăng Ä‘an cuả cô lên. Vừa lồng chiếc già y và o bà n chân cô, anh vừa ngước lên nhìn cô, và nụ cưá»i uể oải cuả anh lại là m cho mạch máu cá»§a cô Ä‘áºp mạnh lúc anh há»i:
− Có câu chuyện cổ tÃch nà o nói vá» ngưá»i đà n ông Ä‘i tìm ngưá»i đà n bà có đôi chân mang vừa đôi hà i thá»§y tinh không nhỉ?
Lauren gáºt đầu, hai mắt sáng lên:
− Cô bé lỠlem.
− Chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi nếu chiếc già y nà y vừa khÃt?
− Tôi sẽ biến anh thà nh một chú cóc đẹp trai- Lauren nói đùa.
Nick cưá»i vang, những âm thanh tươi trẻ quyện và o nhau má»™t cách tuyệt vá»i khi ánh mắt há» gặp nhau, và có má»™t cái gì đó rung động trong chiá»u sâu cuả ánh mắt anh- má»™t tia lá»a dục tình chợt ánh lên và được anh vá»™i dáºp tắt. Cuá»™c đùa bỡn đầy cảm thông chấm dứt. Nick buá»™c lại dây già y cho cô và đứng lên. Anh cầm lấy ly rượu cá»§a mình, uống cạn và đặt ly xuống bà n. Lauren biết rằng đó là dấu hiệu cho thấy thá»i gian hỠỞ bên nhau sắp chấm dứt. Cô thấy anh vươn tay cầm lấy máy Ä‘iện thoại ở bên kia cái bà n thấp, rồi bấm nút.
− George- Nick nói- Nick Sinclair đây. Cô gái mà anh cho là đã xâm phạm khu cấm, chẳng hỠchi. Anh có thể mang xe bảo vệ tới trước cao ốc và chở cô ấy đến nơi cô gởi xe chứ? Tốt, tôi sẽ gặp anh dưới nhà trong vòng năm phút nữa.
Trái tim cuả Lauren như chùng xuống. Năm phút. Và Nick không phải là ngưá»i lái xe đưa cô tá»›i nÆ¡i cô gá»i xe. Cô có cảm giác buồn ghê gá»›m là anh cÅ©ng sẽ không há»i cách nà o để có thể gặp cô lại nữa kìa? à nghÄ© ấy là m cô nản lòng quá đỗi, khiến cô quên hết ná»—i bối rối là mình sẽ được đưa Ä‘i trong má»™t chiếc xe cuả bảo vệ. Cô há»i để cố trì hoãn phút chia tay và khám phá thêm đôi chút vá» anh:
− Anh là m việc cho công ty xây dựng cao ốc nà y à ?
Nick sốt ruột nhìn vội đồng hồ tay và đáp:
− Vâng, tôi là m ở đây.
− Anh thÃch ngà nh kiến trúc chứ?
− Tôi rất thÃch việc xây dá»±ng- anh trả lá»i gá»n- tôi là kỹ sư.
− Anh có bị đưa đi nơi khác khi cao ốc nà y hoà n tất không?
− Tôi sẽ trải qua hầu hết thì giỠcuả tôi tại đây trong và i năm sắp tới- anh nói.
Lauren đứng lên, nhặt cái áo vét cuả cô vá»›i nhiá»u ý nghÄ© lẫn lá»™n trong đầu. Có lẽ vá»›i những máy Ä‘iện toán tinh vi Ä‘iá»u hà nh má»i việc, từ hệ thống sưởi ấm đến các thang máy trong toà cao ốc má»›i, đủ cần thiết để giữ chân má»™t kỹ sư là m tham mưu, chẳng phải là điá»u ấy sẽ tạo nên cách nà y hay cách khác khiến cô không gặp lại được Nick? Rất có thể cô sẽ không gặp lại được anh.
− Thà nh tháºt cám Æ¡n anh vá» má»i sá»±. Tôi hy vá»ng rằng ông giám đốc sẽ không khám phá ra anh đã tấn công và o tá»§ rượu cuả ông ta.
Nick liếc nhìn cô:
− Nó đã được các ngưá»i gác cổng tấn công rồi. Tối nay nó sẽ được khóa lại để chấm dứt Ä‘iá»u đó.
Trên đưá»ng xuống thang máy, Lauren có vẻ Ä‘ang báºn tâm và vá»™i và ng. Có lẽ Nick đã có má»™t cuá»™c hẹn hò tối nay, Lauren thầm nghÄ© má»™t cách buồn rầu. Vá»›i má»™t ngưá»i đẹp trai nà o đó, chà Ãt là má»™t cô là m mẫu thá»i trang nếu như cô ấy xứng vá»›i anh. Có lẽ Nick đã láºp gia đình, dÄ© nhiên- nhưng không thấy anh Ä‘eo nhẫn cưới, và anh không có vẻ chi là má»™t ngưá»i đã có vợ.
Má»™t chiếc xe hÆ¡i mà u trắng, vá»›i hà ng chữ: "Ban an ninh táºp Ä‘oà n công nghiệp Global" đã Ä‘áºu chá» trước đống xà bần đối diện toà cao ốc. Má»™t ngưá»i mặc đồng phục bảo vệ ngồi trước tay lái.Nick đưa Lauren tá»›i xe và giữ cho cánh cá»a mở để cô ngồi và o cái ghế bên cạnh ngưá»i lái. Anh dùng thân mình để che gió lạnh cho cô. Anh chống tay trên mui xe và nói vá»›i cô qua cánh cưa? sổ hẹp:
− Tôi quen nhiá»u ngưá»i ở Sinco, tôi sẽ gá»i Ä‘iện thoại cho há» và mong há» có thể thuyết phục Weatherby thay đổi ý kiến.
Tâm hồn Lauren như cất cánh khi nghe Ä‘iá»u nà y, chứng tá» Nick rất thÃch cô, đủ để cố gắng can thiệp cho cô. Nhưng khi cô nhá»› lại cách cô đã liá»u lÄ©nh là m bà i thi trắc nghiệm, cô lắc đầu má»™t cách dứt khoát.
− Anh đừng là m phiá»n há» nữa. Ông ấy không đổi ý đâu. Tôi đã gây cho ông ta ấn tượng không tốt. Nhưng dù sao cÅ©ng xin cám Æ¡n sá»± quan tâm cuả anh.
Mưá»i phút sau, Lauren trả lệ phà cho ngưá»i kiểm soát gara và lái xe ra con đưá»ng lá»›n dưới cÆ¡n mưa. Phải gạt ý nghÄ© vá» Nick qua má»™t bên, cô phải theo lá»i chỉ dẫn cuả ngưá»i thư ký cuả Philip đã dặn và buồn bã nghÄ© đến cuá»™c gặp mặt sắp tá»›i vá»›i gia đình Whitworth.
Chưa đầy nữa giá» sau, cô đã lại ở trên lối và o toà dinh thá»± Grosse Pointe cuả há». Nhá»› lại kỳ nghỉ cuối tuần tại toà nhà sang trá»ng nà y mưá»i bốn năm vá» trước, còn xâm chiếm tâm trà Lauren, cô chợt rùng mình vì sợ hãi và bối rối. Ngà y đầu tiên được lắm, Lauren vui chÆ¡i thoải mái theo ý thÃch. Chuyện bá»±c bá»™i chỉ bắt đầu ngay sau bá»a cÆ¡m trưa cuả ngà y thứ hai. Carter cáºu con trai lên mưá»i cá»§a gia đình Whitworth đã hiện ra ở cá»a phòng ngá»§ cuả Lauren và thông báo rằng mẹ nó đã bảo nó dẫn Lauren ra khá»i nhà , vì bà đang đợi mấy ngưá»i bạn và bà không muốn há» nhìn thấy mặt Lauren. Phần còn lại cuả buổi chiá»u, Carter đã gây cho Lauren biết bao cảm giác khốn khổ, đáng khinh và kinh hãi mà nó có thể là m được.
Ngoà i việc gá»i Lauren là "bốn mắt" vì em mang kÃnh, nó không ngừng nhắc nhở đến cha cuả Lauren, má»™t giáo sư tại đại há»c Chicago là "ông giáo là ng!" và mẹ em là má»™t nghệ sÄ© dương cầm trong già n nhạc là "mụ gãy đà n!"
Trong khi dẫn Lauren Ä‘i má»™t vòng quanh khu vưá»n rá»™ng lá»›n, nó ngẫu nhiên ngáng chân em và là m em ngã sóng soà i và o má»™t thảm hoa hồng đầy gai nhá»n. Ná»a giá» sau, sau khi Lauren đã chùi hết chá»— dÆ¡, áo quần rách te tua, Carter má»›i là m bá»™ xin lá»—i em má»™t cách đê tiện và đỠnghị dẫn em Ä‘i xem đà n chó cuả gia đình.
Nó là m ra bá»™ chân thà nh và ân cần má»™t cách ngây thÆ¡ để đưa Lauren Ä‘i xem chó cuả nó, đến ná»—i Lauren láºp tức nghÄ© ngay rằng việc ngã và o bồn hoa hồng là ngẫu nhiên, và đó tháºt sá»± chỉ là má»™t tai nạn.
− Tá»› cÅ©ng có má»™t con chó ở nhà - Lauren vừa xác nháºn má»™t cách tá»± hà o, vừa vá»™i vã Ä‘uổi theo cho kịp khi nó khệnh khạng băng qua khu vưá»n tươi tốt được cắt xén kỹ để Ä‘i vá» phÃa sau toà nhà .
− Tên cuả con chó ấy là Fluffy, mà u trắng- Lauren nói tiếp khi cả hai đến một hà ng rà o nằm riêng ra cho thấy một cái bãi nuôi chó được rà o lưới cao ba mét.
Lauren tươi cưá»i nhìn hai con chó Doberman, rồi nhìn Carter khi nó Ä‘ang rút ổ khoá móc từ cổng ra. Em nói:
− Ngưá»i bạn tốt nhất cuả tá»› cÅ©ng có má»™t con chó Doberman. Nó chÆ¡i trò trốn tìm vá»›i chúng tá»› suốt thá»i gian, và nó cÅ©ng biết lừa gạt nữa!
− Hai con nà y cÅ©ng biết vai trò lừa gạt theo kiểu cuả chúng- Carter nói và mở cổng ra, rồi đứng qua má»™t bên nhưá»ng lối cho Lauren bước và o bên trong.
Lauren đi và o bãi nuôi chó mà không sợ hãi.
− Hì, các chú chó Æ¡i- em nói má»™t cách dịu dà ng, rồi tá»›i gần các con váºt nằm im lìm, tỉnh thức.
Vừa khi Lauren đưa tay ra để vuốt ve mấy con chó, thì cánh cổng đóng lại nghe đánh cách một tiếng, và Carter ra lệnh:
− Bắt đi! Chó ơi, bắt đi!
Cả hai con chó tức thì cứng ngưá»i lại, nhe những chiếc răng trắng nhỡn, vừa gầm gừ vừa tiến tá»›i trước. Lauren vô cùng hoảng sợ. Em vừa Ä‘i giáºt lùi, vừa gà o lên:
− Carter! Tại sao váºy, Carter?
− Nếu tao là mà y, tao phải đứng im!-Carter trêu tức má»™t cách ngá»t xá»›t từ sau lưng Lauren, bên ngoà i hà ng rà o- Nếu mà y Ä‘i lại, chúng sẽ táp và o cổ mà y móc cuống há»ng mà y ra.
Nói váºy xong, nó thảnh thÆ¡i bá» Ä‘i, vừa Ä‘i vừa vui vẻ huýt sáo. Lauren gà o lên:
− Carter! Äừng bá» tao, đừng bá» tao lại đây!
Ba mươi phút sau đó, khi ngưá»i là m vưá»n tìm thấy Lauren thì em không còn kêu gà o được nữa. Em Ä‘ang khóc thút thÃt, mắt như dán và o hai con chó Ä‘ang gầm gừ.
− Ra khá»i đây ngay!- Ông ta ra lệnh. Ông lao tá»›i mở cổng và tức giáºn bước và o bãi nuôi chó- Mà y là m cái trò gì vá»›i các con chó quái quá»· nà y thế?- Ông quát, chá»™p lấy cánh tay Lauren và đẩy em ra ngoà i.
Khi ông đóng sầm cánh cổng lại, cơn sợ hãi cuối cùng cuả Lauren đã tan biến mất, trả lại tự do cho các thanh quản đã bị tê liệt. Em nghẹn ngà o nói, nước mắt thi nhau chạy dà i xuống má:
− Chúng nó sắp xé toạc há»ng cháu ra!
Ngưá»i là m vưá»n nhìn và o đôi mắt xanh còn đầy kinh hãi cuả Lauren và giá»ng nói cuả ông đã bá»›t vẻ tức giáºn:
− Chúng sẽ không cắn cháu đâu. Chúng được táºp luyện để suả báo động và là m hoảng sợ các tên lạ mặt xâm nháºp, chỉ có thế thôi. Chúng chỉ biết là m thế chứ không cắn ai bao giá».
Lauren trải qua phần còn lại cuả buổi chiá»u đó để nằm dà i trên giưá»ng, dá»± tÃnh má»™t và i cách để trả thù Carter. Nhưng khi Carter quỳ xuống xin lá»—i, thì má»i dá»± kiến cuả em Ä‘á»u không thá»±c hiện nữa.
Và o lúc mẹ em lên lầu để gá»i em xuống ăn cÆ¡m tối, đêm ấy , em đà nh nuốt lấy chuyện Ä‘au đớn má»™t cách tá»± hà o, là m như không có gì xảy ra. Em sẽ không kể má»™t chút gì cho mẹ nghe vá» Carter, bởi vì bà là má»™t ngưá»i Mỹ gốc Ã, nặng vá» tình cảm gia đình, không có gì có thể là m xa cách và là m lu má» "tình thân gia tá»™c" được. Mẹ em vốn nhân từ, sẽ cho rằng Carter chỉ bà y ra và i trò tinh nghịch trẻ con mà thôi.
− Con có vui không, cưng?- Mẹ cuả Lauren há»i khi cả hai Ä‘i xuống cầu thang uốn cong để đến phòng ăn.
− Dạ vui- Lauren khẽ đáp và tá»± há»i là m sao để dằn lòng khá»i tống cho Carter Whitworth má»™t cú đá vừa đẹp vừa nhanh.
Ngay dưới chân cầu thang, má»™t cô ngưá»i hầu thông báo có má»™t ông Robert Danner nà o đó Ä‘ang kêu Ä‘iện thoại.
− Con Ä‘i trước Ä‘i!- Bà Gina bảo con gái vá»›i má»™t nụ cưá»i nhẹ nhà ng, và bước vá»™i tá»›i máy Ä‘iện thoại để trên má»™t cái bà n nhỠđặt sát chân cầu thang.
Lauren còn đang do dự đứng lại trong khung cưa? hình bán nguyệt và o phòng ăn. Dưới chùm đèn treo tráng lệ, gia đình Whitworth đã ngồi sẵn quanh một cái bà n rất lớn.
− Tôi đã nói rõ rà ng vá»›i mụ Danner là phải xuống ăn tối đúng giá»- mẹ cuả Carter Ä‘ang nói vá»›i chồng- Bây giỠđã là tám giá» hai phút rồi. Nếu mụ ta không đủ khôn ngoan và lịch sá»± đến đến đúng giá», thì ta cứ ăn, đừng đợi nữa.
Bà ta hất đầu ra lệnh cho ngưá»i hầu bà n, láºp tức ngưá»i nà y múc súp và o những cái bát sứ quý giá cho từng ngưá»i.
− Philip, em đã khoan dung hết mức rồi- ngưá»i đà n bà nói tiếp- nhưng em không thể nà o nháºn thêm những phưá»ng khố rách áo ôm nà y là m khách trong nhà ta.
Rồi bà quay cái đầu tóc mà u hoà ng kim cắt tháºt khéo vá» phÃa bà cụ ngồi bên tay trái:
− Thưa mẹ, việc nà y phải chấm dứt thôi, mẹ ạ. Bây giá» chắc mẹ đã thu tháºp đủ các tư liệu để hoà n chỉnh cuốn phả hệ cuả mẹ rồi.
− Nếu mẹ đã có đủ, thì mẹ đã không cần có những ngưá»i nà y ở đây. Mẹ biết chúng nó là quân vô giáo dục và đây là má»™t sá»± thá» thách cho tất cả chúng ta. Nhưng con hãy tá» ra độ lượng vá»›i chúng nó má»™t lúc nữa thôi Carol ạ.
Lauren đứng nÆ¡i ngưỡng cá»a, sá»± phẫn n như toé lá»a trong đôi mắt bão táp cuả cô bé. Nếu Lauren phải chịu đựng những Ä‘iá»u bất nhã do Carter gây ra, thì đó chỉ là má»™t chuyện bình thưá»ng, nhưng em không cho phép lÅ© khinh ngưá»i, đồi bại nà y coi thưá»ng ngưá»i cha thông thái và bà mẹ tà i năng cuả em!
Mẹ cuả Lauren gặp em ở lối và o phòng ăn.
− Mẹ xin lỗi đã bắt con phải đợi- bà nói và cầm lấy bà n tay cuả Lauren dẫn em tới bà n ăn.
Không má»™t ai trong gia đình Whitworth buồn má»i há» ngồi, mà cứ tiếp tục ăn món súp ngưá»i hầu bà n đã dá»n ra
Bị kÃch thÃch bởi má»™t hứng khởi bất ngá», Lauren ném má»™t cái nhìn vá» phÃa mẹ, ngưá»i Ä‘ang mở cái khăn ăn và trải nó lên vạt áo. Cúi đầu má»™t cách cung kÃnh, Lauren chắp hai bà n tay lại và cái giá»ng trẻ con cuả em vang lên lanh lảnh:
− Lạy Chúa, chúng con xin Chúa ban phúc là nh cho bữa ăn nà y. Chúng con cầu xin Chúa tha thức cho những ngưá»i đạo đức giả khi há» nghÄ© rằng há» tốt hÆ¡n những kẻ khác, chỉ vì há» có nhiá»u tiá»n hÆ¡n. Tạ Æ n Chúa. Amen!
Cẩn tháºn tránh ánh mắt cuả mẹ, Lauren lặng lẽ cầm thìa cuả mình lên.
Món súp- Ãt ra Lauren cÅ©ng cho rằng đó là súp- lạnh ngắt. Ngưá»i hầu bà n đứng ở đằng xa nháºn thấy Lauren bá» thìa xuống, liá»n khinh khỉnh há»i:
− Có chuyện gì váºy, cô nương?
− Súp cuả tôi nguội tanh!- Lauren nói, đương đầu với cái nhìn khó chịu cuả anh ta.
Khi Lauren cầm cái ly nhỠđựng sữa cuả mình lên, Carter cưá»i nhạo nói:
− Nà y bé con, mà y ngớ ngẩn quá đấy! Thứ nước Vichy nà y uống để cho dễ tiêu, và cần được uống lạnh.
Ly sưa? tut khá»i tay cuả Lauren, bắn tung và o vạt áo trắng cuả Carter ướt dầm dá».
− Ôi, xin lá»—i!- Lauren nói, cố nén cưá»i khi Carter và ngưá»i hầu bà n Ä‘ang cố lau chùi cho xong vạt áo dÆ¡. Äây chỉ là má»™t chút rá»§i ro thôi mà - Carter, mà y biết rõ vá» rá»§i ro chứ, phải không nà o? Tao có cần phải cho má»i ngưá»i Ä‘á»u biết vá» những rá»§i ro mà mà y đã gây cho tao ngà y hôm nay không?
Là m ra vẻ không nhìn thấy đôi mắt trừng trừng cuả Carter, Lauren quay vỠphiá gia đình cuả hắn:
− Carter đã gây ra cho tôi lắm chuyện trong ngà y hôm nay. Nó đã "tình cá»" ngáng chân tôi là m tôi té khi dẫn tôi Ä‘i thăm vưá»n, và xô ngã tôi và o các bụi hoa hồng đầy gai. Sau đó khi chỉ cho tôi xem các con chó, nó đã "tình cá»" nhốt tôi lại trong bãi nuôi chó và ...
− Tôi không muốn nghe bất cứ má»™t lá»i buá»™c tá»™i quá quắt mất dạy nà o thêm nữa- Carol Whitworth thách thức nhìn Lauren, khuôn mặt xinh đẹp cuả bà ta lạnh lùng và cứng như má»™t tảng băng.
Bằng cách nà o đó, Lauren thu hết can đảm nhìn và o đôi mắt mà u xám lạnh như băng ấy cuả bà ta mà không chùn bước.
− Tôi xin lỗi, thưa bà - Lauren nói với một vẻ ngoan ngoãn cố tình- Tôi không thấy rằng, đó là cách thức xấu xa để nói vỠngà y hôm nay cuả tôi.
Rồi em cầm thìa lên, trong khi cả nhà Whitworth đang trừng trừng nhìn và o em. Em nói tiếp một cách có suy nghĩ:
− DÄ© nhiên tôi không rõ bằng cách tốt đẹp nà o mà lại Ä‘i gá»i các ngưá»i khách cuả nhà mình là phưá»ng khố rách áo ôm như váºy.
|

06-05-2008, 08:39 PM
|
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 17
Thá»i gian online: 10 giá» 22 phút 1 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 3
Mệt lả và chán nản, Lauren dừng xe lại trước tiá»n sảnh toà lâu đà i Tudor ba tầng cuả gia đình Whitworth. Cô mở thùng xe và lấy hà nh lý ra. Cô đã lái xe suốt mưá»i hai giá» liá»n, để giữ lá»i hẹn gặp ông Philip Whitthworth chiá»u nay. Lauren đã trải qua hai cuá»™c phá»ng vấn để xin việc là m, đã té và o đám bùn đất bẩn, là m lấm lem quần áo và gặp ngưá»i đà n ông đẹp trai nhất như trong thần thoại mà cô chưa từng thấy. Và vì cô đã liá»u lÄ©nh là m há»ng bà i thi trắc nghiệm để xin việc ở Sinco nên cô đã đánh mất cÆ¡ há»™i được là m việc gần ngưá»i thanh niên đẹp trai ấy.
Ngà y mai đã là thứ sáu, và Lauren phải Ä‘i tìm thuê má»™t căn phòng để ở. Khi tìm được phòng, cô sẽ rá»i khá»i đây ngay để vá» Fenster lấy hà nh trang. Philip không nói rõ ông muốn cô bắt đầu là m việc cho công ty ông và o lúc nà o, nhưng cô có thể trở lại đây để sẵn sà ng nháºn việc và o khoảng hai tuần nữa kể từ thứ hai tá»›i.
Cá»a trước vừa được má»™t ngưá»i hầu phòng mặc đồng phục mở, thì Lauren nháºn ra ngay đó là ngưá»i đã chứng kiến mà n trình diá»…n tại phòng ăn mưá»i bốn năm trước.
− Chà o cô- Ông ta bắt đầu nói, nhưng Philip Whitthworth đã ngăn lại.
Lướt nhanh và o phòng khách lớn lát đá cẩm thạnh, ông chủ nhà thốt lên:
− Ôi, Lauren! Tôi lo muốn chết, vì cô. Cái gì đã giữ chân cô lâu quá váºy?
Ông Philip đã tá» ra lo lắng đến ná»—i Lauren cảm thấy sợ vì đã là m cho ông ta nhá»c lòng đến váºy. Cô còn cảm thấy mình có lá»—i là m cho ông ta thất vá»ng, vì đã không cố gắng nhiá»u hÆ¡n, để nháºn má»™t công việc tại Sinco. Bằng và i lá»i ngắn gá»n, Lauren giải thÃch công việc không trôi chảy trong cuá»™c phá»ng vấn cuả cô. Cô vá»™i và ng thuáºt lại là cô đã bị té ngay trước toà cao ốc Công nghiệp Hoà n cầu, và cô há»i xem cô có đủ thì giá» rá»a ráy trước khi ăn tối không.
Ngưá»i hầu phòng dẫn Lauren lên lầu và chỉ phòng tắm cho cô. Cô rưa? ráy, chải lại tóc và thay má»™t cái váy đầm mà u trái mÆ¡ rất thÃch hợp vá»›i cái áo khoác má»ng:
Philip đã đứng báºt dáºy khi Lauren hiện ra ở lối và o hình vòng cung dẫn tá»›i phòng khách. Ông nói:
− Cô biến đổi má»™t cách tháºt kỳ diệu, Lauren à !
Rồi ông dẫn cô tá»›i chá»— vợ Ông, con ngưá»i có bản tÃnh lạnh lùng cứng cá»i mà cô nhá»› rất rõ.
− Carol, anh nghĩ rằng em còn nhớ Lauren.
Dù có thà nh kiến, Lauren cÅ©ng phải thừa nháºn rằng, vá»›i khuôn mặt thanh tú và mái tóc và ng được cắt rất khéo, bà Carol Whitworth vẫn còn là má»™t phụ nữ rất xinh đẹp.
− DÄ© nhiên em còn nhá»›- Bà ta nói vá»›i má»™t nụ cưá»i lá»™ rõ vẻ hà i lòng mà không nhìn thẳng và o đôi mắt xanh cuả Lauren. Bà há»i- Cô mạnh không, Lauren?
− Rõ rà ng là Lauren rất mạnh, rất mạnh, má à - Carter Whitworth nói, miệng cưá»i toe toét khi cáºu lịch sá»± bước chân và o. Cái nhìn cuả cáºu ta như quét má»™t lượt trên khắp má»i nÆ¡i, từ đôi mắt xanh sống động, đến những đưá»ng nét đẹp như Ä‘iêu khắc và khuôn mặt kiá»u diá»…m đầy nữ tÃnh cuả Lauren.
Lauren giữ vẻ dá»ng dưng, khi cô nhá»› lại cáºu ta quấy nhiá»…u cô lúc còn bé. Nháºn ly rượu xê-rét cáºu ta rót má»i cô, Lauren ngồi xuống chiếc ghế nệm dà i, nhìn cáºu ta má»™t cách tháºn trá»ng, trong khi Carter đến ngồi bên cô thay vì trở vá» ghế cuả mình. Cáºu ta nói vá»›i má»™t nụ cưá»i tươi đầy ngưỡng má»™:
− Cô đã hoà n toà n thay đổi, Lauren.
− Anh cÅ©ng váºy- Lauren tháºn trá»ng trả lá»i.
Carter đặt cánh tay lên lưng chiếc ghế nệm ngay sau vai cuả Lauren.
− Tôi nhớ rất rõ: chúng ta dã bất hòa với nhau quá lắm.
− Không, chúng ta không bất hoà - Lauren chá»§ động nhìn vá» phÃa bà Carol. Bà ta Ä‘ang quan sát cáºu con trai trổ tà i tán tỉnh, ánh mắt bà lạnh lùng, khó nháºn biết, cảm xúc cuả bà vẫn tá» ra vẻ cao sang cách biệt.
− Vì sao chúng ta đã bất hoà với nhau?- Carter nà i ni?
− Tôi, ơ... tôi không nhớ.
− Tôi còn nhá»› rất rõ- cáºu ta cưá»i- tôi đã quá thô bạo và tà n nhẫn vá»›i cô.
Khi Lauren sá»ng sốt nhìn và o nét mặt chân thà nh và buồn bã cuả cáºu ta, thì thà nh kiến cuả cô đối vá»›i cáºu ta bắt đầu tiêu tan.
− Phải, anh đã là m như thế.
Và Carter cÅ©ng cưá»i toe toét:
− Còn cô thì cư xỠnhư một con nhóc quái quỉ tại buổi cơm tối.
Äôi mắt cuả Lauren ánh lên má»™t nét cưá»i để trả lá»i trong khi cô gáºt đầu nhè nhẹ. Má»™t cuá»™c hòa giải có dá»± tÃnh đã được nói ra. Carter nhìn ngưá»i hầu bà n Ä‘ang lấp ló ở lối cưa? và o, cáºu liá»n đứng dáºy và đưa tay cho Lauren:
− Bữa tối đã dá»n rồi. Chúng ta Ä‘i ăn thôi.
Khi há» vừa dùng xong món ăn cuối cùng thì ngưá»i hầu bà n hiện ra:
− Tôi xin lá»—i. Nhưng có Ä‘iện thoại cuả ông Weatherby ở công ty Ä‘iện tá» gá»i đến cho cô Danner.
Philip Whitthworth nở má»™t nụ cưá»i tươi:
− Higghins, hãy mang điện thoại đến đây.
Cuá»™c Ä‘iện đà m rất ngắn, chỉ má»™t mình Lauren lắng nghe. Khi cô gác máy, cô đưa ánh mắt ngạc nhiên và tươi cưá»i nhìn ông Philip.
Ông ta nói:
− Cô cứ nói ra cho chúng tôi biết. Bà Carol, Carter Ä‘á»u biết cô Ä‘ang cố gắng là m gì để giúp đỡ chúng tôi.
Lauren hÆ¡i khó chịu khi biết cả hai ngưá»i ấy cÅ©ng biết vá» cái tương lai bà máºt cuả cô, nhưng cô vẫn đồng ý nói:
− Ngưá»i đà n ông giúp đỡ tôi khi tôi bị té tối nay có má»™t ngưá»i bạn rất có thế lá»±c tại Sinco. Ngưá»i nà y gá»i cho ông Weatherby và i phút sau đó, và kết quả là ông Weatherby nhá»› ra có má»™t chân thư ký mà ông ấy nghÄ© là rất thÃch hợp dà nh cho tôi. Tôi được má»i đến phá»ng vấn và o ngà y mai.
− Ông ấy có nói ai sẽ phá»ng vấn cô không?
− Tôi nhá»› là ông ta đã nói tên ngưá»i đà n ông ấy là Williams.
− Jim Williams!- Ông Philip lẩm bẩm và nở miệng cưá»i- Rồi ngưá»i ta sẽ trách mình đây!
Sau đó Ãt lâu, Carter vá» phòng riêng, và bà Carol Ä‘i nghỉ. Nhưng ông Philip đỠnghị Lauren ở lại phòng khách vá»›i ông ta.
− Có lẽ William muốn cô là m việc ngay- Ông ta nói khi hai ngưá»i kia đã Ä‘i khá»i- Chúng ta không muốn gặp trắc trở trên đưá»ng cô nháºn việc. Là m cách nà o cô có thể vá» nhà ngay, lấy hà nh trang và trở lại là m việc liá»n?
Lauren nhắc ông ta:
− Tôi chưa thể vỠnhà cho đến khi tôi đã tìm một căn phòng trỠỞ đây.
Ông ta gáºt đầu:
− Không, dÄ© nhiên là không rồi- và sau má»™t lúc suy nghÄ©, ông ta nói- Cô biết cho nhé, cách đây và i năm tôi có mua má»™t căn há»™ Ở Äồi Bloomfield cho má»™t trong các bà cô cuả tôi. Bà ấy đã Ä‘i Âu châu nhiá»u tháng và có ý định ở lại bên đó má»™t năm nữa. Tôi rất vui lòng nếu cô đến ở chá»— cuả bà ấy.
Lauren đáp ngay:
− Không, tôi không thể. Ông đã giúp tôi quá nhiá»u rồi. Tôi không thể để ông cung cấp chá»— ở cho tôi nữa.
Ông ta đã nói một cách dịu dà ng nhưng cương quyết:
− Tôi van cô đấy, Lauren. Dù sao Ä‘i nữa, cô cÅ©ng nên dà nh cho tôi ân huệ đó, bởi vì tôi phải trả má»™t số tiá»n khá lá»›n cho ngưá»i giữa nhà hà ng tháng để trông coi. Bằng cách nà y, cả hai chúng ta Ä‘á»u tiết kiệm được số tiá»n ấy.
Lauren lÆ¡ đãng vò ống tay áo chiếc áo sÆ¡ mi mà u mÆ¡ chÃn. Cha cô cần đến tùng xư mà oc6 có thể gởi cho ông, và cà ng sá»›m cà ng tốt. Nếu cô không phải dùng tiá»n thuê phòng, cô có thể gá»i tiá»n đó vá» cho cha cô. Bối rối và bất an, Lauren nhìn quanh phòng, nhưng ông ta đã rút từ túi sáo vét tông cây bút và tá» giây để viết và i dòng:
− Äây là đia. chỉ và số Ä‘iện thoại cuả căn há»™- Ông nói và đưa mảnh giấy cho Lauren- Khi cô Ä‘iá»n và o hồ sÆ¡ xin việc ngà y mai ở Sinco, cô hãy ghi địa chỉ nà y. Như thế, sẽ không còn ai biết sá»± liên hệ giữa cô vá»›i tôi.
Má»™t cÆ¡n rùng mình lạnh từ sống lưng như nhắc nhở Lauren Ä‘iá»m xấu cuả vai trò gián Ä‘iệp mà cô sẽ phải đóng khi và o là m việc tại Sinco. Do thám. Trà óc cô quay cuồng vì chữ nà y. Không, tháºt sá»± cô không là m Ä‘iá»u ấy. Những gì cô cố là m là phấn đấu dò cho ra tên phải bá»™i nà y, nhiệm vụ cuả cô chẳng những chÃnh đáng mà còn vinh dá»± nữa. Trong má»™t lúc, cô cảm thấy mình hoà n toà n trong sáng cho đến khi cô tá»± mình nghiêm túc nhá»› lại lý do tháºt sá»± mà cô Ä‘ang thÃch thú và hăm hở là m cho Sinco: Nick Sinclair là m việc ngay bên đưá»ng, và cô muốn có cÆ¡ há»™i để gần anh ta.
Tiếng nói cuả Philip cắt đứt dòng suy nghĩ cuả Lauren:
− Nếu cô nháºn được chân thư ký ở Sinco và o ngà y mai, cô hãy chấp nháºn và rá»i khá»i đây ngay để Ä‘i Missouri. Nếu tôi không nghe tin tức gì vá» cô và o trưa mai, thì tôi biết là cô đã nháºn chân thư ký và tôi thu xếp để hai ngưá»i lo căn há»™ cho cô sẵng sà ng trong vòng má»™t tuần lá»….
|

06-05-2008, 08:42 PM
|
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 17
Thá»i gian online: 10 giá» 22 phút 1 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Tiếng sét xanh - Judith Mcnaught
Chương 4
Sáng hôm sau, và o lúc mưá»i má»™t giá» năm mươi phút, Lauren may mắn kiếm được chá»— Ä‘áºu xe ngay phÃa bên kia đưá»ng, đối diện vá»›i Sinco, trước toà cao ốc Công nghiệp Hoà n cầu. Vừa lo âu, vừa mong đợi, cô bước ra khá»i xe, vuốt cho thẳng chiếc váy đầm trang nhã mà u be, sá»a lại cái áo khoác sang trá»ng và băng qua đưá»ng để gặp ông Weatherby.
Dù bá» ngoà i, gần như giữ nụ cưá»i thân thiện, nhưng ông Weatherby tháºt sá»± rất bá»±c mình. Ông ta nói khi đưa cô và o văn phòng cuả ông.
− Cô Danner à , tháºt ra cô đã tiết kiệm được cho chÃnh cô, cho tôi và cho rất nhiá»u ngưá»i khác má»™t số thì giá» rất lá»›n, và không gây ra biết bao bối rối nếu cô giản dị nói cho tôi hay khi cô tá»›i đây hôm qua rằng cô là bạn cuả ông Sinclair.
Lauren há»i lại vá»›i vẻ tò mò:
− ChÃnh ông Sinclair gá»i cho ông và nói vá»›i ông rằng tôi là bạn cuả ông ấy?
Cố che giấu sá»± tức giáºn, ông ta nói:
− Không. Ông Sinclair gá»i cho vị tổng giám đốc công ty chúng tôi là ông Sampson. Ông Sampson gá»i ông phó tổng giám đốc Ä‘iá»u hà nh, ông nà y gá»i cho ông phó tổng giám đốc tác vụ, ông nà y gá»i cho sếp cuả tôi. Và tối hôm qua, sếp cuả tôi đã gá»i cho tôi tại nhà , báo cho tôi biết rằng tôi đã xúc phạm và xá» tệ vá»›i cô Danner, má»™t tà i năng sáng chói và là bạn thân cuả chÃnh ông Sinclair. Nói xong, ông ta tắt máy mà không cho tôi phân bua gì.
Lauren không thể ngá» mình đã gây ra cho ông ta biết bao tức giáºn như thế. Cô nói vá»›i vẻ hối háºn:
− Tôi rất tiết đã gây ra bao nhiêu Ä‘iá»u bá»±c bá»™i như thế cho ông. Äó không phải hoà n toà n là lá»—i cuả ông- nghÄ© cho cùng, tôi đã là m sai các bà i thi trắc nghiệm.
Ông ta gáºt đầu đồng tình:
− Tôi đã nói vá»›i sếp cuả tôi rằng, cô không biết đâu là mÅ©i bút chì để viết, nhưng ông ấy đã nói rằng ông sẽ không khiển trách cô nếu cô đánh máy bằng ngón chân nữa cÆ¡!- Rồi nhấc mình đứng dáºy khá»i ghế, ông ta tiếp- Bây giá» cô Ä‘i vá»›i tôi, tôi sẽ đưa cô đến văn phòng ông Williams. Ông Williams là phó tổng giám đốc Ä‘iá»u hà nh và cô thư ký cuả ông ấy vừa Ä‘i California. Ông ấy muốn phá»ng vấn cô thay và o chức vụ ấy.
Lauren bắt đầu há»i má»™t cách khó khăn:
− Có phải ông Williams là phó tổng giám đốc Ä‘iá»u hà nh đã gá»i cho ông phó tổng giám đốc tác vụ và ông nà y gá»i...
Ông Weatherby ngắt ngang:
− Äúng ông ấy.
Lauren Ä‘i theo ông ta, bối rối nghÄ© rằng, cho dù có ghét cô Ä‘i nữa, ông Williams phải giao việc cho cô, bởi vì ông cÅ©ng bị Ä‘e dá»a bởi cấp trên cuả ông. Nhưng mấy phút sau cô không còn có ý nghÄ© ấy nữa. James Williams, khoảng chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, có dáng dấp cuả má»™t ngưá»i đà n ông lanh lẹ, đầy quyá»n uy, sẽ không bao giá» là m bù nhìn cho ai cả. Ông ta vẫn dán mắt và o tà i liệu ông Ä‘ang Ä‘á»c khi ông Weatherby đưa Lauren và o văn phòng, và chỉ hất đầu lạnh lùng vá» phÃa chiếc ghế bá»c da đối diện vá»›i cái bà n giấy lá»›n cuả ông. Ông nói vá»›i Lauren:
− Cô ngồi xuống đi.
Còn với ông Weatherby, ông chỉ vắn tắt:
− Hãy đóng cưa? lại khi ông rá»i khá»i đây.
Lauren ngồi xuống như đã được bảo, đợi ông Williams đứng dáºy và đi quanh ra phÃa trước bà n giấy cuả ông ta. Tá»±a lưng và o bà n, ông khoanh tay trước ngá»±c và nhìn thẳng và o Lauren. Ông ta há»i cách khá hững há»:
− Váºy ra, cô à Lauren Danner?
Lauren đáp:
− Vâng. Tôi sợ rằng...
Vẻ cưá»i cợt hiện ra trên gương mặt cuả ông ta, trong phút chốc là m dịu bá»›t Ä‘i vẻ lạnh lùng, nghiêm túc cuả má»™t nhà kinh doanh.
− Tôi chắc cô đã biết, tối hôm qua cô đã gây ra một sự náo động như thế nà o?
Lauren thở dà i.
− Vâng. Tôi rất ân háºn vì những việc đã gây ra sá»± rối rắm nà y.
− Cô có thể đánh vần từ RẤT ÂN HẬN chứ?
Vừa đứng lùi hẳn ra, Lauren vừa đáp:
− ÄÆ°á»£c ạ.
− Nếu cô không phải đặt trong Ä‘iá»u kiện thi cá», cô đánh máy nhanh không?
Lauren tươi lên:
− Khoảng một trăm từ trong một phút.
− Thế còn tốc ký?
− Cũng ghi được.
Không nhìn và o mặt Lauren nữa, ông ta quay lại phÃa sau, nhặt lên má»™t cây bút chì và táºp giấy trên bà n. Ông đưa cho cô, nói:
− Cô cầm lấy.
Lauren sá»ng sốt nhìn ông ta, rồi lấy lại bình tÄ©nh và bắt đầu ghi chép khi ông ta Ä‘á»c rất nhanh:
"Cô Danner thân mến.
Vá»›i chức vụ phụ tá hà nh chánh cho tôi, cô sẽ được giao để hoà n thà nh má»™t số chức năng cuả ngưá»i thư ký và điá»u hà nh có hiệu quả, và khôn khéo như ngưá»i liên lạc vá»›i ban tham mưu cuả tôi. Trong má»i lúc, cô sẽ gắn liá»n trá»±c tiếp vá»›i má»i chÃnh sách cuả công ty, dù cô có quen biết vá»›i ông Nick Sinclair cÅ©ng thế.
Trong và i tuần nữa, chúng ta sẽ dá»i qua tòa cao ốc Hoà n cầu, và nếu cô lợi dụng sá»± quan hệ bạn bè vá»›i ông Sinclair hay trốn tránh trách nhiệm, hay không biết đến á»™ni quy áp dụng cho ban tham mưu, thì tôi sẽ sa thải cô và đÃch thân tiá»…n cô ra khá»i cá»a. Ngược lại, nếu cô tá» ra có Ãch và có sáng kiến, tôi sẽ giao cho cô các chức trách như cô muốn nháºn và có khả năng hoà n thà nh. Nếu những Ä‘iá»u nà y được cô chấp nháºn, má»i cô đến nháºn công tác ở đây, trong văn phòng cuả tôi và o lúc chÃn giá» sáng hai tuần nữa kể từ thứ hai."
− Cô còn muốn há»i gì nữa không, Lauren?
Lauren đưa mắt ngạc nhiên nhìn ông ta.
− Ông muốn giao việc cho tôi?
− Äiá»u đó còn phụ thuá»™c và o việc cô đánh máy bản giao kèo ấy mà không phạm lá»—i trong má»™t thá»i gian ngắn thÃch hợp.
Lauren rất kinh ngạc bằng cách giao việc lạnh lùng, vô cảm nà y, khiến thần kinh cô bị kÃch thÃch khi ngồi sao lại bản ghi chép nà y. Chừng và i phút sau, cô rá»i máy chữa và ngại ngần bước và o văn phòng cuả ông ấy.
− Thưa ông Williams, đây là bản giao kèo.
Ông ta nhìn và o nó, rồi nhìn và o cô:
− Rất giá»i. Sao ông Weatherby lại có ý nghÄ© rằng cô không thông minh?
Lauren nói tránh đi:
− Äó là cái ấn tượng mà tôi đã gây ra cho ông ta.
− Cô có thể nói cho tôi biết sự việc đã xay ra như thế nà o không?
− Không, thực không cần thiết. Nó chỉ là ...là một sự hiểu lầm.
− Thế thì tốt. Gác chuyện ấy lại. Bây giá», còn có việc gì ta cần bà n nữa không? Vâng, dÄ© nhiên đây là mức lương cuả cô.
Mức lương mà ông ta nói, Ãt hÆ¡n hai ngà n đô la má»™t năm, so vá»›i mức lương ông Philip đỠnghị, nhưng Philip đã hứa sẽ trả bù cho cô số chênh lệch.
− Váºy cô có thÃch công việc ấy không?
Lauren trả lá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i uể oải:
− ThÃch. Và không thÃch. Tôi thÃch là m việc cho ông, bởi vì tôi có ý nghÄ© sẽ há»c được ở ông rất nhiá»u Ä‘iá»u. Nhưng tôi không muốn công việc ấy, nếu lý do ông giao việc cho tôi chỉ là vì...
− Nick Sinclair?
Lauren gáºt đầu
− Dù sao, Nick đã không là m gì để can thiệp và o việc nà y. Tôi đã biết Nick từ nhiá»u năm trước, và chúng tôi là bạn tốt cuả nhau. Nhưng tình bạn không có chá»— đứng trong kinh doanh. Nick có việc cá»§a Nick, tôi có việc cuả tôi. Tôi không mạo muá»™i bảo Nick phải biết là m sao vá»›i việc cuả anh ấy, và tôi cÅ©ng không thể để anh ấy gây ảnh hưởng trong việc chá»n thư ký cuả tôi.
− Váºy thì, tại sao ông lại quyết định phá»ng vấn tôi hôm nay, mặc dù tôi đã là m há»ng các bà i thi trắc nghiệm?
Äôi mắt mà u nâu cuả ông ta cau lại.
− A, ra thế! Vâng, sá»± tháºt là thế nà y, cô thư ký cuả tôi mà tôi rất quý trá»ng, cÅ©ng đã không được ông Weatherby đánh giá cao ngay từ đầu. Khi tôi nghe tin có má»™t ngưá»i trẻ tuổi, thông minh, n đơn xin là m thư ký mà ông ấy không nháºn, tôi nghÄ© cô có thể là thêm má»™t cô Theresa nữa. Cô không phải như váºy, nhưng tôi nghÄ© rằng cô và tôi cùng là m việc, sẽ thÃch hợp lắm, Lauren à .
− Xin cám ơn ông Williams. Tôi sẽ xin gặp lại ông và o hai tuần nữa kể từ thứ hai.
− Hãy gá»i tôi là Jim.
Lauren mỉm cưá»i, bắt tay ông ta và nói:
− Thế thì, ông cÅ©ng hãy gá»i tôi là Lauren.
− Tôi nghĩ, tôi đã là m thế.
− Vâng, ông đã.
− Chúc cô má»i sá»± tốt là nh- và cô đừng để tôi phải hăm doa. cô nữa nhé!
Lauren từ trong toà nhà má» tối bước ra vùng ánh sáng chói chang cuả má»™t ngà y tuyệt đẹp tháng tám. Khi chỠđèn giao thông đổi mà u đỠra xanh, cô không cưỡng lại được mà không nhìn và o toà cao ốc Công nghiệp Hoà n cầu ở bên kia đưá»ng. Liệu Nick có Ä‘ang là m việc ở đó không, cô thầm há»i. Cô Ä‘ang mong được gặp anh.
Äèn đưá»ng đổi mà u, Lauren băng qua đại lá»™ rá»™ng lá»›n để đến chá»— xe Ä‘áºu. Nhưng nếu Nick muốn gặp lại cô, chắc chắn anh đã há»i số Ä‘iện thoại cuả cô. Có lẽ anh e ngại. E ngại? Cô lắc đầu tá»± chế giá»…u khi bước tá»›i cầm lấy tay nắm cá»a xe. Nick Sinclair chẳng bao giá» ngại ngần gì ! Vá»›i ánh mắt và nét nhìn duyên dáng quyến rÅ© đó, có lẽ anh đã quá quen thuá»™c vá»›i những ngưá»i đà n bà mở lá»i trước và rá»§ rê anh Ä‘i chÆ¡i bên ngoà i.
Cánh cưa? kÃnh cuả toà cao ốc mở ra, và trái tim cuả Lauren như muốn bay lên khi chÃnh Nick xuất hiện. Trong lúc vui mừng, Lauren nghÄ© rằng anh đã thấy cô đứng bên chiếc xe và ra ngoà i để đến nói chuyện; nhưng anh đã rẽ sang phải và bắt đầu bước vá» phÃa xa cuả toà nhà .
− Nick!- Lauren buột miệng kêu lên- Nick!
Nick quay nhìn lui và Lauren vẫy anh. Cô cảm thấy sung sướng trong lòng má»™t cách ngá»› ngẩn, khi thấy anh quay đầu bước tá»›i phÃa cô.
Mặt cô rạng rỡ:
− Anh đoán thỠem vừa ở đâu ra?
Có má»™t tia sáng ấm áp, trêu chá»c từ đôi mắt mà u xám cuả Nick toa? ra khi anh nhìn chăm chú và o mái tóc và ng tươi mà u máºt ong được búi lại sau gáy má»™t cách thanh nhã cuả cô, bá»™ đồ mà u be, áo sÆ¡ mi lụa, và đôi xăng Ä‘an mà u sô cô la cuả cô. Anh đóan liá»u vá»›i má»™t nụ cưá»i tháºt tươi.
− Chắc em Ä‘i là m mẫu cho cuá»™c trình diá»…n thá»i trang Bonvit Teller?
Lauren há»›n hở nghe anh ta khen, nhưng cô là m cho anh chưng há»ng:
− Không, em vừa má»›i ở bên kia đưá»ng, trong công ty Ä‘iện tá» Sincá» HỠđã giao việc cho em- nhá» có anh giúp đó.
Nick lỠđi khi nghe Lauren nhắc sự giúp đỡ cuả mình.
− Em đã nháºn việc?
− Vâng, em đã. Là m ra tiá»n tháºt thú vị. Ngưá»i đà n ông mà em sắp là m việc chung, tháºt kinh khá»§ng. Nhưng công việc thì hay lắm, và đầy thách đố.
− Thế, em có thÃch không?
Lauren gáºt đầu... và rồi cô đợi, hy vá»ng anh sẽ má»i cô Ä‘i ra ngoà i. Ngược lại, Nick Ä‘i tá»›i và mở cá»a xe cho cô.
− Nick- Lauren nói trước khi bị mất hết can đảm- Em cần phải ăn mừng. Nếu anh biết má»™t chá»— nà o tốt, có bánh xăng uých ngon và đồ giải khát lạnh, em sẽ má»i anh ăn trưa.
Nick hÆ¡i lưỡng lá»± má»™t chút, rồi nụ cưá»i bừng lên trên gương mặt rám nắng cuả anh:
− Tháºt là má»™t đỠnghị đẹp nhất mà anh được nghe ngà y hôm nay.
Thay vì chỉ đưá»ng cho cô, anh lại lái xe. Bá» qua và i khu phố, anh rá»i đưá»ng Jefferson và dừng lại ở má»™t chá»— Ä‘áºu xe mà đằng sau tưởng cháºt hẹp lại có má»™t ngôi nhà ba tầng vừa má»›i được sá»a chữa. Bảng hiệu trên cá»a sau là m bằng gá»— sẫm mà u vá»›i má»™t và i chữ và ng khắc sâu đơn giản: Nhà hà ng Tony. Bên trong, căn nhà đã được cải tạo thà nh má»™t tiệm ăn xinh xắn, đèn má» vá»›i sà n bằng gá»— sồi Ä‘áºm, các bà n ăn được đánh bóng lóang, và những bình bằng đồng và các soong chảo được treo rất mỹ thuáºt trên tưá»ng gạch đỠkhông tô. Ãnh sáng mặt trá»i toa? chiếu qua các cưa? sổ gắn kÃnh đổi mà u, và những chiếc khăn trải bà n mà u trắng- đỠđược chá»n kỹ là m tăng thêm phần ấm áp và duyên dáng.
Má»™t ngưá»i bồi bà n đứng gần cá»a lẽ phép chà o Nick:
− KÃnh chà o ông.
Rồi anh ta chỉ cho hai ngưá»i chiếc bà n ăn duy nhất ở giữa nhà . Khi Nick kéo ghế, Lauren lướt nhìn những thá»±c khách chung quanh. Cô là má»™t trong số rất Ãt đà n bà có mặt ở đây, nhưng có rất nhiá»u loại khách đà n ông. Hầu hết há» Ä‘á»u ăn mặc âu phục, thắt cà vạt trong khi chỉ có ba ngưá»i kể cả Nick phục sức giản dị vá»›i áo sÆ¡ mi thể thao hở cổ.
Má»™t ngưá»i đà n ông lá»›n tuổi xuất hiện ở bà n ăn cuả há», chà o Nick bằng má»™t cái vá»— nhẹ trên vai:
− Rất vui mừng được gặp lại anh, anh bạn ạ.
Nói xong, ông ta đưa cho há» những tấm thá»±c đơn bá»c bằng da thuá»™c.
Nick nói:
− Cho chúng tôi những món đặc sản, Tony- Rồi anh đưa mắt trêu chá»c nhìn Lauren và nói thêm- Äặc sảnh bánh xăng uých kiểu Pháp, phải váºy không Lauren?
Từ lúc cô đỠnghị đãi anh ăn trưa, cô nghÄ© anh sẽ đòi cô đặt những món ăn đắt hÆ¡n những chiếc xăng uých thông thưá»ng.
− Xin anh cứ gá»i bất cứ món gì anh thÃch- Lauren nói má»™t cách khả ái- chúng mình ăn mừng công việc má»›i cuả em mà . Em đủ sức trả bất cứ món nà o trong thá»±c đơn.
Khi Tony, ngưá»i có vẻ là chá»§ nhà hà ng vừa Ä‘i khá»i, Nick liá»n há»i:
− Em nghÄ© sao, em có thÃch sống ở Detroit không? Chắc chắn là có má»™t sá»± thay đổi to lá»›n đối vá»›i má»™t cô gái đến từ thà nh phố Missouri.
Má»™t cô gái thà nh phố nhỠư? Lauren thấy bối rối. Äó không phải là cảm tưởng mà má»i ngưá»i thưá»ng nghÄ© vá» cô.
− Tháºt ra, chúng em sống ở ngoại ô Chicago cho đến khi mẹ em mất, lúc đó em lên mưá»i hai. Sau đó ba em và em dá»i vá» Fenter, Missouri- thà nh phố ba em đã lá»›n lên. Ba em nháºn má»™t chân giảng dạy ở cùng ngôi trưá»ng ngà y xưa ông đã há»c. Như anh biết đấy, dù sao em cÅ©ng đâu có phải hoà n toà n là má»™t cô gái thà nh phố nhá».
Cảm nghĩ cuả Nick vẫn không thay đổi.
− Em là con một, phải không?
− Vâng, nhưng ba em tục huyá»n khi em mưá»i ba tuổi. Thêm má»™t ngưá»i mẹ kế, em còn được thêm má»™t ngưá»i chị lá»›n hÆ¡n em hai tuổi, và má»™t ngưá»i anh hÆ¡n em má»™t tuổi, con cuả bà .
Nick bắt gặp được cảm giác khó chịu trong giá»ng nói cuả Lauren khi cô nhắc đến ngưá»i anh con bà mẹ kế. Bởi báºy anh nói:
− Anh nghÄ©, những cô gái thưá»ng có ý nghÄ© thÃch có má»™t ngưá»i anh trai. Còn em, em không thÃch sao?
Má»™t nụ cưá»i khó tả sáng lên trên khuôn mặt sống động cuả Lauren.
− á»’, em cÅ©ng thÃch ý tưởng có má»™t ngưá»i anh trai. Nhưng rá»§i thay, em không ưa Lenny và o lúc ấy. Chúng em ghét nhau ngay khi thấy mặt. Anh ấy trêu chá»c em không thương xót, giáºt mạnh bÃm tóc em, và lấy cắp tiá»n cuả em trong phòng ngá»§. Em trả thù bằng cách nói cho má»i ngưá»i trong phố biết anh ấy là má»™t tên pêđê.
Nick cưá»i khúc khÃch và Lauren để ý thấy khi anh cưá»i mắt anh nheo lại ở hai khoé. Tương phản vá»›i mà u da sạm và ng ở mặt, mắt anh có mà u xanh ánh bạc kim loại. Dưới hai hà ng lông mà y ráºm và thẳng, hai hà ng mi dà y và cong, mắt anh phản chiếu má»™t vẻ hà i hước và nét thông minh sắc sảo, trong khi đôi môi dà y cuả anh hứa hẹn những xúc cảm dục tình cuả ngưá»i đà n ông rất mãnh liệt. Lauren cảm thấy sá»± ngây ngất trở lại khi cô đã có kinh nghiệm tối hôm trước, và cô tháºn trá»ng nhìn lảng xuống cái cổ sạm nắng cá»§a anh.
Nick há»i:
− Còn ngưá»i chị khác mẹ cuả em thì sao? Cô ấy thế nà o?
− Äẹp lắm. Những gì chị ấy là m là đi lượn phố, và bá»n con trai thèm rõ dãi bám theo chị.
− Chị ấy có tìm cách cuá»—m mất các ngưá»i bạn trai cuả em không?
Äôi mắt Lauren ánh lên nét trêu cợt khi cô nhìn anh qua chiếc bà n hẹp:
− Em không có nhiá»u bạn trai để cho chị ấy cuá»—m, Ãt ra cÅ©ng không có cho đến khi em lên mưá»i bảy.
Má»™t bên chân mà y cuả Nick nhÃu lại tá» vẻ không tin khi anh đưa mắt lướt qua các đưá»ng nét tuyệt hảo có tÃnh cách cổ Ä‘iển cuả Lauren, qua đôi mắt mượt như satanh mà u ngá»c lam sáng lóng lánh dưới riá»m mi cong vút, tia nhìn ở lại lâu hÆ¡n trên mái tóc dà y mà u máºt ong. Ãnh sáng mặt trá»i truyá»n qua các cá»a sổ gắn kÃnh đổi mà u gần bà n cuả hai ngưá»i, chiếu lên khuôn mặt cô má»™t là n ánh sáng mát dịu. Cuối cùng, Nick nói:
− Anh nháºn thấy khó mà tin được Ä‘iá»u đó.
Lauren thú nháºn, không chịu nghe lá»i khen cuả anh vá»›i má»™t nụ cưá»i:
− Em thá» vá»›i anh, đó là sá»± tháºt!
Cô nhớ lại rất rõ rà ng cô bé gái hơi thô kệch là cô lúc ấy, và những kỷ niệm không có gì là m đau đớn đặt biệt, cô thực sự không nhớ mình có được nét đẹp ngoại hình nà o như bây giỠkhông.
Tony đặt hai đĩa lá»›n lên khăn trải bà n mà u đỠđược chá»n kỹ. Má»—i đĩa đựng má»™t ổ bánh mì Pháp gìon gian, được cắt theo chiá»u dá»c thà nh từng miếgn và xếp lên trên đó những lát thịt bò chiên hồng đà o. Bên cạnh má»—i Ä‘iã, ông ta còn đặt má»™t chén nhá» nước cốt thịt bò. Ông ta thuyết phục:
− Ngon lắm đấy! Hãy thỠđi!
Lauren nếm và đồng ý. Cô nói với ông ta:
− Ngon tuyệt!
Ông ta nói, khuôn mặt tròn có hà ng ria mép như sáng lên tình phụ tỠkhi ngắm cô:
− Tốt lắm. Rồi cô hãy để Nick thanh toán. Nick già u hÆ¡n cô mà . Ông ná»™i Nick cho tôi vay tiá»n để mở chá»— nà y đấy!- Ông ta nói riêng vá»›i Lauren trước khi vá»™i và ng quay Ä‘i để quở trách má»™t cáºu bồi phụ vụng vá».
Hai ngưá»i cháºm rãi ăn trong sá»± yên lặng đồng cảm chen lẫn các câu há»i cuả Lauren vá» tiệm ăn và chá»§ cuả nó. Từ các câu trả lá»i ngắn gá»n cuả Nick, cô có thể rút ra và i Ä‘iá»u là hai gia đình cuả Nick và Tony đã là bạn bè qua ba thế hệ. Và o má»™t lúc nà o đó, cha cá»§a Nick đã là m công cho cha cuả Tony, rồi không biết vì sao tình hình tà i chÃnh lại đảo ngược để ông ná»™i Nick vá» sau lại có đủ tiá»n cho Tony vay.
Và o lúc há» vừa ăn xong, Tony xuất hiện để mang các Ä‘iã Ä‘i. Việc phục vụ tại đây tháºt quá tốt, Lauren nghÄ© thế vá»›i má»™t ná»—i buồn trong lòng. Hai ngưá»i chỉ má»›i ở đây ba mươi lăm phút, váºy mà cô đã nuôi hy vá»ng là Ãt ra cÅ©ng được sống bên cạnh Nick má»™t giá».
Tony nhìn Lauren, nói giá»ng thân hữu:
− Nà o, muốn ăn tráng miệng gì nà o? Với cô, tôi có món Canoli- một thứ bánh Spumoni đặc biệt cuả tôi. Món nà y không tìm thấy ở bất cứ tiệm ăn nà o.
Ông ta nói vá»›i Lauren bằng má»™t giá»ng tá»± hà o:
− Äó là má»™t món bánh tuyệt diệu. Nó gồm có kem lạnh vá»›i rất nhiá»u hương vị đặc sắc và nhiá»u mà u, được xếp thà nh từng lá»›p. Rồi ở giữa tôi đặt...
Lauren nói tiếp và mỉm cưá»i nhìn ông ta má»™t cách nồng háºu:
−... đặt má»™t Ãt trái cây và rất nhiá»u Ä‘áºu phá»™ng. Äó là cách mẹ tôi thưá»ng là m.
Tony há hốc mồm, rồi quan sát tỉ mỉ khuôn mặt cuả Lauren. Sau má»™t hồi lâu, ông ta gáºt đầu quả quyết:
− A, cô là ngưá»i Ã- Ông kêu lên thú vị, vá»›i má»™t nụ cưá»i tháºt thoải mái.
− Má»™t nữa à thôi- còn nữa kia là Ãi NhÄ© Lan.
Trong vòng mưá»i giây, Tony đã xem như tìm được chiến lợi phẩm khi Ä‘oán đúng tên há» cuả mẹ cô, và ông khám phá ra cô má»›i tá»›i Detroit, nÆ¡i cô chẳng quen biết má»™t ai. Lauren cảm thấy hÆ¡i có lá»—i khi không nhắc đến Philip Whitworth, nhưng vì Nick quen biết nhiá»u ngưá»i ở Sinco nên cô nghÄ© rằng không nên nói mối liên hệ cuả mình vá»›i Philip trước mặt Nick. Lauren lắng nghe Tony nói, vẻ mặt cô ánh lên niá»m vui tươi hạnh phúc. Tháºt đã quá lâu, kể từ khi cô sống ở Chicago và đến thăm các ngưá»i anh em há» gốc Ã, bây giá» gặp ông Tony, tháºt là thÃch thú được nghe lại cái ảnh hưởng cổ xưa có vẻ ngồ ngá»™ nà y.
Tony vá»— nhẹ và o vai cô, như đã là m váºy vá»›i Nick, và nói:
− Lauren, há»… khi nà o cô cần bất cứ Ä‘iá»u gì, hãy đến vá»›i tôi. Má»™t phụ nữ trẻ đẹp ở má»™t mình trong má»™t thà nh phố lá»›n, nên có má»™t gia đình nà o đó để lui tá»›i khi cần giúp đỡ. NÆ¡i đây luôn luôn có những bữa ăn ngon cho cô- những bữa ăn kiểu à tháºt tuyệt- Ông ta nhấn mạnh má»™t cách rõ rà ng- Bây giá», nói cho tôi biết món Spumoni cuả tôi ra sao?
Lauren nhìn Nick, rồi nhìn khuôn mặt chỠđợi cuả Tony, cô nói:
− Tôi rất thÃch ăn thêm món Spumoni.
Cô tảng lỠkhông để ý đến sự phản dối cuả cái dạ dà y anh ách cuả mình, vì cô muốn kéo dà i bữa ăn.
Tony rạng rỡ ra mặt, và Nick nháy mắt đầy ẩn ý với ông ta. Anh nói:
− Lauren là cô gái đang sức lớn mà , Tony!
Mắt Lauren tối sầm lại vì sá»± cưá»ng Ä‘iệu và ẩn ý trong câu nói cuả anh, và trong má»™t phút, cô dùng móng tay vạch lên ná»n tấm vải trải bà n má»™t cách lÆ¡ đãng như để ká»m chế lại. Rồi cô nói má»™t cách nhẹ nhà ng:
− Nick, em có thể há»i anh má»™t câu được không?
− ÄÆ°á»£c, dÄ© nhiên.
Lauren khoanh tay để trên bà n và nhìn thẳng và o Nick:
− Tại sao anh coi em là một cô gái thơ ngây mới lớn?
Nét trà o lá»™ng hÆ¡i gượng gạo là m giáºt giáºt khoé môi cuả anh. Nick đáp:
− Anh không nghĩ rằng anh đã là m thế. Nhưng anh cần tự nhắc anh rằng em còn trẻ, lại vừa đến từ một thà nh phố nhỠở tiểu bang Missouri, và có lẽ em còn rất ngây thơ nữa.
Lauren chưng há»ng trước câu trả lá»i cuả anh ta.
− Em là một phụ nữ trưởng thà nh, và cái sự kiện em đã lớn lên trong một thà nh phố nhỠkhông có gì đáng nói ca?
Cô ngừng lại khi Tony đem thêm Spumoni cho cô, nhưng lúc ông ta đi rồi, cô tức tối nói thêm:
− Và em không biết cái gì đã khiến anh có ý nghÄ© là em còn ngây thÆ¡. Sá»± tháºt, em không phải thế.
Ãnh mắt giá»…u cợt cuả Nick bị dáºp tắt, và khi anh dá»±a lưng và o ghế, anh quan sát cô kỹ hÆ¡n. Anh nói:
− Em không còn ngây thơ nữa ư?
− Không, em không còn ngây thơ nữa.
− Nếu thế, em đã có những ý định gì cho kỳ nghỉ cuối tuần nà y?
Nick kéo dà i giá»ng ra há»i Lauren má»™t cách nhẹ nhà ng.
Trái tim cuả Lauren nhảy lên vá»›i niá»m vui sướng, nhưng cô cẩn tháºn há»i lại:
− Thế anh đã có ý định gì chưa?
− Má»™t cuá»™c tiệc tùng. Và i ngưá»i bạn cuả anh Ä‘ang tổ chức má»™t cuá»™c tiệc cuối tuần nà y tại nhà cuả há» gần Harbor Springs. Anh sắp Ä‘i đến đó thì chúng mình gặp nhau hôm nay. Chỉ cần gần năm giá» lái xe từ đây đến đó, và chúng ta có thể trở vá» và o ngà y thứ bảy.
Lauren đã tÃnh lái xe vá» thẳng Fenster và o chiá»u nay. Vả lại chỉ cần má»™t ngà y lái xe má»—i lần Ä‘i hay vá», và cô dá»… dà ng thu xếp hà nh lý trong vòng chưa tá»›i má»™t tuần lá»…. Cô có hÆ¡n hai tuần trước khi bắt đầu công việc má»›i. Vì thế, thá»i gian không thà nh vấn Ä‘á», và Lauren muốn liá»u lÄ©nh Ä‘i vá»›i Nick.
− Anh có chắc là không có gì bất tiện cho bạn anh, nếu em cùng đi với anh?
− Chẳng có gì bất tiện cho há» hết. Há» muốn anh mang theo ai đó Ä‘i vá»›i anh. Lauren cưá»i tháºt tươi.
− Nếu váºy, em rất thÃch được Ä‘i vá»›i anh. Thá»±c ra, vali áo quần cuả em đã có sẵn trong thùng xe.
Nick quay lui và gáºt đầu vá»›i Tony, ra hiệu tÃnh tiá»n. Ông ta mang hóa đơn lại và đặt lên bà n gần Nick, nhưng Lauren đã khéo léo dùng bà n tay che lại và kéo vá» phÃa mình.
− Hôm nay em đãi mà !- Cô nói và cẩn tháºn che giấu cuốn sổ khi nhìn và o tổng số tiá»n ghi trên hoá đơn- khá cao so vá»›i những gì hỠđã ăn. Nhưng khi cô vừa mở và tiá»n thì Nick ném ra bà n nhiá»u tá» giấy bạc, và cô đà nh nhìn mà không là m gì được khi Tony đã vÆ¡ hết mang Ä‘i.
Tony nhìn thấy Lauren thất vá»ng, anh cưá»i khúc khÃch là m như cô còn bé lắm.
− Cô hãy ghé đây thưá»ng nhé, Lauren. Vá»›i cô, tôi luôn luôn dà nh má»™t bà n sẵn và có món ăn ngon cho cô
Lauren chá»c ông ta:
− Vá»›i giá cả thế nà y ư? Tôi rất ngạc nhiên sao tất cả các bà n Ä‘á»u đầy khách.
Tony đến gần hÆ¡n, ra vẻ thân máºt:
− Các bà n cuả tôi không bao giá» trống. Sá»± tháºt tôi không thể để dà nh má»™t bà n nà o trừ khi cô đã ghi tên và o danh sách khách ăn cuả tôi. Tôi sẽ sai Ricá»™co ghi tên cô và o danh sách.
Ông ta đưa tay ra hiệu, và ba cáºu bồi bà n đẹp trai da hÆ¡i sáºm, trẻ trung, nhìn lên và đến bà n cuả Lauren, Tony giá»›i thiệu vá»›i vẻ tá»± hà o:
− Äây là các con trai cuả tôi: Ricá»™co, Dominic và Joe. Ricá»™co, con hãy ghi tên Lauren và o danh sách.
Lauren nhanh nhảu kêu lên:
− Thôi, xin đừng nhá»c lòng!
Tony là m như không nghe cô nói:
− Má»™t cô gái à xinh đẹp như cô, cần có má»™t gia đình để che chở và hướng dẫn trong má»™t thà nh phố lá»›n như Detroit nà y. Cô đến thăm chúng tôi thưá»ng nhé- chúng tôi ở những tầng trên cuả nhà hà ng.
Rồi Tony nghiêm nghị ra lệnh cho các con:
− Khi Lauren đến, Ricá»™co, Dominic hãy săn sóc cô ấy. Còn Joe hãy xem hai anh có là m tròn pháºn sá»± không!
Vì Lauren báºt cưá»i, Tony giải thÃch:
− Joe đã láºp gia đình rồi.
Cố nén lại sá»± vui Ä‘uà , Lauren nhìn và o ba ngưá»i bảo vệ được chỉ định vá»›i lòng biết Æ¡n sáng lên trong mắt. Cô trêu chá»c:
− Con tôi, tôi phải bảo vệ ai đây?
Cả bốn khuôn mặt à Äại Lợi đồng loạt quay vá» phÃa Nick Ä‘ang ngồi thảnh thÆ¡i trong ghế nhìn há» vá»›i vẻ cưá»i đùa. Anh đẩy ghế ra sau, đứng lên và điá»m tÄ©nh nói:
− Lauren nói với tôi rằng, cô ấy có thể bảo vệ mình.
Nick nói là anh cần gá»i Ä‘iện thoại, và khi anh Ä‘iện đà m thì Lauren Ä‘i dạo qua hà nh lang đến phòng dà nh cho phụ nữ. Lúc cô từ đó bước ra, cô nhìn thấy đôi vai rá»™ng và tấm lưng thon cuả Nick bên máy Ä‘iện thoại nÆ¡i lối cá»a và o. Anh đã hạ cái giá»ng trầm nam trung cuả anh xuống, nhưng má»™t cái tên vẫn vẳng đến tai cô nghe rõ như má»™t tiếng chuông: "Ericka"
Lauren thầm nghÄ©, tháºt là má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ, anh đã gá»i Ä‘iện thoại cho má»™t ngưá»i đà n bà khác. Hay đó là sá»± thá»±c. Anh nói rằng, chá»§ nhà muốn anh Ä‘em bạn theo và chắc chắn anh đã xếp đặt từ trước để mang theo má»™t ngưá»i đà n bà nà o đó Ä‘i vá»›i anh hôm nay. Anh Ä‘ang há»§y bá» má»™t cái hẹn.
Nick trượt ngưá»i nhẹ nhà ng và o trong chiếc xe hÆ¡i Pontiac Trans Am cuả cô, báºt công tắc, rồi nhÃu mà y nhìn và o đèn báo hiệu trên bảng đồng hồ, Lauren vá»™i giải thÃch:
− Em không nghÄ© rằng máy móc có gì bị trục trặc. Trên đưá»ng đến đây, em đã dừng lại nhá» thợ sữa xe kiểm tra. Ông ấy không tìm thấy gì bị há»ng. Váºy thì, rất có thể chỉ tại ngay ở chá»— đèn báo hiệu bị há»ng mà thôi. Xe nà y má»›i chạy có sáu tháng thôi mà !
Nick nói sau một chút suy nghĩ:
− Tại sao chúng mình không Ä‘i lên hướng Bắc và xem xe chạy ra sao. ÄÆ°á»ng ấy, em sẽ không Ä‘i má»™t mình trên xa lá»™ để vá» Missouri, nếu máy móc có sao sẽ có ngưá»i giúp.
Lauren đồng ý ngay:
− Thế thì hay quá!
Khi há» rá»i khá»i bãi Ä‘áºu xe, anh nói:
− Em hãy nói cho anh biết thêm vỠgia đình em và vỠem đi.
Lauren quay mặt nhìn phÃa trước, cô không để lá»™ vẻ căng thẳng cuả mình. Má»™t má»› chuyện lừa dối mà cô đã thêu dệt Ä‘ang lá»›n dần và cà ng vướng mắc hÆ¡n. Vì Nick quen biết nhiá»u ngưá»i ở Sinco và cô đã mạnh dạn bá» qua các văn bằng đại há»c trong đơn xin việc, nên cô ngần ngại nói vá» những năm đại há»c sau cùng vá»›i anh. Nhìn ra ngoà i cưa? sổ, cô thở dà i. Má»™t ngưá»i vốn lương thiện, cô đã phải nói dối vá»›i anh vá» tuổi tác, vì cô thá»±c sá»± chưa được hai mươi ba tuổi trong vòng ba tuần nữa. Và cô đã nói vá»›i Tony trước mặt anh là cô không có bạn bè hay thân thÃch ở Detroit. Bây giá» cô Ä‘ang phải cẩn tháºn "quên Ä‘i" năm năm đại há»c vừa qua cuả Ä‘á»i mình.
Nick đuà :
− Bá»™ câu há»i khó lắm sao em?
Nụ cưá»i cuả anh chà ng khiến nhịp Ä‘áºp cuả trái tim cô thêm dồn dáºp. Cô muốn đưa bà n tay lên áp và o cằm anh, sá» và o hai và nh môi đầy nhục cảm cá»§a anh. Cổ áo sÆ¡ mi cuả anh mở ra tháºt rá»™ng, và cô muốn vuốt ve những sợi lông sẫm mà u trên ngá»±c anh. Ngay cả mùi nước hoa cologne đà n ông cÅ©ng như trêu chá»c giác quan cô, má»i má»c cô ngồi nhÃch lại gần anh hÆ¡n.
− Không có gì nhiá»u để nói nữa vá»›i anh. Ngưá»i anh khác mẹ cuả em, Lenny, bây giỠđã hai mươi bốn tuổi, đã lấy vợ và đang bắt đầu cuá»™c sống gia đình riêng. Chị Melissa hai mươi lăm tuổi, đã láºp gia đình hồi tháng tư. Chồng chị là thợ cÆ¡ khÃ, là m việc ở chá»— bán xe Pontiac mà em đã mua chiếc xe nà y.
− Còn ba em và bà mẹ kế?
− Ba em là má»™t giáo sư. Ông thông thái và khôn ngoan. Mẹ kế em là má»™t ngưá»i rất dịu hiá»n và táºn tụy vá»›i chồng.
− Nếu ba em là giáo sư, anh ngạc nhiên sao ba em không thuyết phục em tiếp tục và o đại há»c, hÆ¡n là em Ä‘i là m việc vá»›i má»™t chân thư ký.
− Ba em đã thuyết phục em- Lauren đã trả lá»i và đã là m an lòng Nick khi anh phải táºp trung sá»± chú ý và o các bảng chỉ dẫn đổi đưá»ng rắc rối, và thảo luáºn vá»›i nhau vá» con đưá»ng vòng rá»™ng sẽ dẫn hỠđến lối và o dốc, dẫn đến đưá»ng liên bang 75. Con đưá»ng cao tốc nà y đã đưa há» Ä‘i qua vùng ná»™i thị trước những cảnh váºt thay đổi từ những nhà máy đến khu gia cư to lá»›n, rồi đến các khu gia cư nhá» cuả vùng ngoại ô, liá»n theo là má»™t trung tâm thương nghiệp đồ sá»™, và xa hÆ¡n là vùng ngoại ô trù phú.
Äá»™t nhiên, Lauren há»i:
− Thế thì áo quần để thay cuả anh đâu? Anh không cần phải soạn vali sao?
− Không cần. Anh đã giữ má»™t Ãt áo quần tại căn nhà khác ở Harbor Springs.
Ngá»n gió thổi qua cưa? sổ xe hÆ¡i đùa nhẹ mái tóc mà u nâu dà y cuả Nick. Mặc dầu tóc anh cắt ngắn, phÃa sau gáy đã đủ dà i để mÆ¡n man cổ áo sÆ¡ mi cuả anh. Lauren thầm ước ao được đưa ngón tay vuốt ve nÆ¡i ấy. Lauren rá»i mắt khá»i khuôn mặt nhìn nghiêng cuả Nick, cô hạ kÃnh râm xuống sống mÅ©i và quay nhìn cảnh váºt lướt qua trên con đưá»ng liên bang, chỉ thấy má» má» khi những vùng ngoại ô dà i vô táºn chạy vùn vụt qua giữa cảnh miá»n quê thoáng đãng. Nick quả tháºt là má»™t ngưá»i thà nh thạo ăn chÆ¡i, có má»™t sá»± cưá»ng tráng đáng tin cáºy. Ngay cả bây giá», Lauren bồi hồi biết rằng chiếc đùi dà i rắn chắc cuả anh chỉ cách đùi cuả mình trong gang tấc. Và đôi vai vạm vỡ cuả anh là m cho cô như nhá» bé lại. Cái cách mà anh nhìn má»i váºt và nhìn chăm chăm và o cô, là m cho trà óc cô không yên ổn vì thấy anh rất "nguy hiểm".
"Nguy hiểm". Bằng lòng Ä‘i chÆ¡i cuối tuần vá»›i anh đã hoà n toà n vượt ra khá»i tÃnh cách cuả cô- dưá»ng như ra ngoà i tÃnh cách và khó giải thÃch được sá»± quyến rÅ© như tiá»n định mà cô cảm thấy vá» anh. Cô tá»± thú nháºn, đó cÅ©ng là việc là m hấp tấp và liá»u lÄ©nh. Nhưng có nguy hiểm không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Nick là má»™t tên sát nhân Ä‘iên rồ, giết cô, cắt xén thân xác cô, rồi chôn vùi trong rừng cây? Nếu Nick là m thế, không má»™t ai biết việc gì đã xảy ra vá»›i cô. Vì không ai biết cô Ä‘i vá»›i Nick, trừ Tony và các con trai ông. Và Nick có thể giản dị nói rằng cô đã vá» Missouri Há» tin tưởng lá»i Nick nói. Rõ rà ng là Nick không mang tá»™i giết ngưá»i.
Lauren liếc trá»™m Nick bằng khoé mắt tháºt nhanh và khéo léo. Khuôn mặt cô giãn ra trong má»™t nụ cưá»i uể oải. Bản năng cuả cô mách bảo vá» con ngưá»i chưa bao giá» là m cô thất vá»ng trước đây, là m cô biết theo linh tÃnh rằng mình chẳng bị nguy hiểm gì vá» thân xác cả.
Ba giá» tiếp theo đó đã trôi qua trong khung cảnh thÃch thú má» má» vụt qua. Chiếc xe nuốt vá»™i dặm trưá»ng, Ä‘em cÆ¡n gió mát mÆ¡n man mặt há», là m rối bù mái tóc há», và há» nói chuyện má»™t cách thú vị vá» má»i vấn Ä‘á», hay cả việc không nói chuyện cÅ©ng là m há» vui.
Lauren nháºn thấy Nick thưá»ng tránh nói vá» mình, nhưng lại rất tham lam khi muốn tìm hiểu vá» cô. Tất cả những gì mà cô biết vá» anh, là thân sinh anh đã mất khi anh lên bốn. Ông bà ná»™i nuôi anh và cả hai đã từ trần cách đây và i năm.
Ở thà nh phố Grayling mà Nick bảo rằng có má»™t giá» rưỡi Ä‘i xe nữa sẽ tá»›i Harbor Springs, anh dừng lại tại má»™t tiệm tạp hóa nhá». Khi anh bước ra, Lauren thấy anh mang theo hai há»™p coca cola và má»™t gói thuốc lá. Nhưng và i dặm đưá»ng sau đó, anh dừng xe lại cạnh má»™t cái bà n picnic bên đưá»ng, và cả hai bước ra ngoà i.
− Tháºt là má»™t ngà y tuyệt diệu, phải không?
Lauren ngẩng đầu say sưa nhìn những đám mây trắng như ren trôi qua bầu trá»i xanh tươi sáng. Cô nhìn Nick và thấy anh Ä‘ang quan sát cô vá»›i má»™t vẻ độ lượng.
LỠđi thái độ ân cần cuả Nick, cô nói:
− Ở nhà , dưá»ng như bầu trá»i không bao giá» tươi xanh như thế nà y, và khà trá»i thưá»ng oi bức hÆ¡n, em nghÄ© rằng, vì Missouri ở xa phương Nam hÆ¡n ở đây.
Nick mở cả hai há»™p coca và đưa cho Lauren má»™t há»™p. Cô tá»±a ngưá»i và o chiếc bà n picnic và cố bắt trở lại cuá»™c nói chuyện vừa bị cắt đứt và i phút trước đó.
− Anh bảo rằng ba anh mất lúc anh lên bốn, và ông bà ná»™i nuôi anh- váºy còn mẹ anh thì sao?
Nick trả lá»i:
− Bà không sao cả.
Äặt má»™t Ä‘iếu thuốc lá giữa đôi môi, anh báºt quẹt, chum bà n tay quanh ngá»n lá»a để che gió. Lauren chăm chú nhìn mái tóc dà y sống động mà u nâu cuả anh khi anh cúi đầu báºt ống quẹt, rồi đưa mắt tìm gặp mắt anh.
− Nick, sao anh không chịu cởi mở gì vá» chÃnh anh cả váºy?
Nick nheo mắt lại tránh là n khói thơm từ điếu thuốc bay lên.
− Không chịu cởi mở ư? Anh đã moi ra khá»i đầu để kể cho em nghe trên hà ng trăm dặm rồi kia mà ?
− Nhưng không nói gì vỠriêng bản thân anh cả. Cái gì đã xảy đến với mẹ anh?
Nick cưá»i:
− Äã có ai nói vá»›i em là em có đôi mắt đẹp tháºt khó tả chưa?
− Vâng, có. Nhưng anh lại nói lảng nữa rồi.
Nick vẫn tiếp tục lỠđi câu phê phán cuả Lauren:
− Và em cũng khéo ăn nói nữa.
− Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì cha em là giáo sư Anh văn như anh đã biết- Lauren thở dà i bởi vì anh đã cố tình thoái thác.
Nick nhìn lên bầm trá»i, rồi lướt mắt qua ngà n cây và xa lá»™ vắng tanh, cuối cùng anh nhìn lại Lauren:
− Anh không biết là m sao anh đã chịu đựng được sự căng thẳng suốt ba giỠqua, khi cuối cùng anh mới được thư giãn. Anh cần phải bỠđi như thế nà y!
− Anh đã là m việc vất vả lắm sao?
− Chừng bảy mươi giỠmột tuần trong suốt hai tháng qua.
Má»™t vẻ thương cảm lá»™ ra trong đôi mắt cuả Lauren và Nick mỉm cưá»i vá»›i cô- má»™t nụ cưá»i nồng ấm, má»i gá»i nó Ä‘i sâu và o trái tim cô. Anh dịu dà ng há»i:
− Em có biết rằng em là ngưá»i bạn đưá»ng đã là m dịu Ä‘i cÆ¡n mệt nhá»c cuả anh không?
Lauren không mấy thÃch thú khi nghe Nick nói thế, bởi vì cô thấy anh thu hút như Ä‘iện, còn anh thì thấy cô là m dịu cÆ¡n mệt mà thôi.
− Cám ơn anh, em sẽ cố gắng không là m anh ngủ gục trước khi mình đến Harbor Springs.
Nick nói đầy gợi ý:
− Em có thể để cho anh ngủ sau khi mình đến đó.
Trái tim cuả Lauren như nhảy múa trong lồng ngực:
− Äiá»u em muốn là hy vá»ng không là m anh buồn chán.
Giá»ng anh trầm xuống, rất gợi cảm:
− Em tin anh Ä‘i, em không là m anh buồn chán đâu. Sá»± thá»±c là có má»™t cái gì đó anh muốn là m từ tối hôm qua khi anh Ä‘i tìm cho em ly tonic và thấy em đứng đó, cố gắng mỉm cưá»i trước cÆ¡n xúc động cuả anh.
Ngay cả trong tình trạng căng thẳng nhất, Lauren cÅ©ng biết Nick có ý định muốn hôn mình. Anh cầm lấy ly coca từ những ngón tay má»m mại cuả cô và lặng lẽ đặt lên cái bà n picnic. Rồi anh xÃch lại gần cô và kéo cô có dụng ý và o giữa hai chân anh. Mông cuả cô vừa chạm và o bên trong cặp đùi rắn chắc cuả anh là như có má»™t luồng Ä‘iện đánh thức dáºy toà n bá»™ hệ thần kinh cuả cô. Hai bà n tay anh vuốt nhẹ lên hai cánh tay cô, rồi ôm lấy hai vai cô. Trong niá»m mong má»i không nói ra, cô thấy đôi môi gợi cảm cá»§a anh chầm cháºm ghé xuống môi mình.
Miệng anh gắn và o miệng cô, chuyển động và trong một nụ hôn lúc đầu chỉ mơn trớn thăm dò, nhưng rồi trở nên mãnh liệt đến ngợp thở. Lauren đã bạo dạn giữ cho sự chừng mực không mất đi, nhưng đến lúc lưỡi anh rà qua rà lại trên đôi môi cô thì cô đà nh chịu thua.
Vá»›i má»™t tiếng rên tháºt khẽ, Lauren tá»±a sát ngưá»i và o Nick, để lưỡi anh tách hai môi mình ra. Sá»± đáp ứng cuả anh đến tức khắc. Äôi cánh tay anh ghì siết lấy cô, ép sát cô và o ngá»±c mình, trong khi miệng anh mở ra, khát khao. Có môt cái gì đó bùng nổ trong Lauren, toà n thân cô ưỡn lên dÃnh và o ngưá»i anh, và đôi tay bắt buá»™c phải đưa lên vuốt ve cổ anh, rồi trượt qua mái tóc má»m ở gáy anh, trong khi cô hăm hở đáp ứng cái hôn nồng nà n cuả anh.
Cuối cùng, cho đến lúc Nick ngẩng đầu lên, Lauren đã cảm thấy mình sẽ ghi nhá»› mãi nụ hôn nà y. Cô luôn luôn cảm thấy Nick là cuả mình. Run rẩy vì cÆ¡n kÃch thÃch trong lòng, cô tá»±a trán lên vai Nick. Äôi môi ấm cuả anh lướt qua má đến thái dương cuả cô, rồi theo đưá»ng đó lần xuống phÃa dưới cho đến lúc những chiếc răng cuả anh đùa nghịch nhay nhay trái tai cuả cô. Anh má»›i khúc khÃch, giá»ng khà n khà n rót và o tai cô:
− Anh còn nợ em má»™t lá»i xin lá»—i, Lauren à .
Lauren tá»±a lưng và o Nick và nhìn lên mắt anh. Äôi mắt mà u xám có vẻ chế nhạo nhìn lại cô là đôi mắt có những mà nặng trÄ©u và nung nấu khát vá»ng huy hoà ng. Äôi mắt ấy Ä‘ang tươi cưá»i, nhưng vẫn là cưá»i gượng vì sá»± tá»± chế diá»…u cá»§a mình.
− Tại sao anh còn nợ em má»™t lá»i xin lá»—i?
Bà n tay anh vuốt lưng cô môt cách uể oải.
− Bởi vì dù em đã đoan chắc em không còn ngây thơ nữa, nhưng cho đến phút vừa qua, anh sợ rằng kỳ nghỉ cuối tuần nà y có lẽ là em "chớp" lấy nó, chứ em không hỠmong đợi trước.
Vẫn còn sá»ng sốt vì những nụ hôn cuả hai ngưá»i, Lauren há»i má»™t cách nhẹ nhà ng:
− Và bây giỠanh nghĩ sao?
Nick thì thầm:
− Anh nghÄ© kỳ cuối tuần nà y đã đảo ngược bao Ä‘iá»u mà anh mong đợi.
Nick ngắm và o ánh mắt xanh long lanh cuả Lauren và mắt anh thẫm mà u lại để trả lá»i:
− Anh cũng nghĩ rằng nếu em cứ tiếp tục nhìn anh như thế thì chúng mình sẽ đến Harbor Springs trễ thêm hai giỠnữa.
Anh lướt nhìn đầy ý nghÄ©a vá» phiá khách sạn có bãi Ä‘áºu xe bên đưá»ng, nhưng trước khi Lauren có thể cảm thấy bị kÃch động, thì Nick đã đứng dáºy, đưa tay hạ cặp kÃnh râm cuả cô xuống sống mÅ©i, và nói cách khôi hà i:
− Cặp mắt kÃnh nà y là m anh không ngắm em được.
Rồi anh cầm tay cô, dẫn tới xe hơi.
Lauren như quỵ xuống trên ghế ngồi, cô có cảm tưởng như vừa thoát khá»i má»™t cÆ¡n bão táp. Máy xe đã khởi động, và cô cố gắng lấy lại bình tÄ©nh. Cô đã có ngay hai vấn đỠđối phó: thứ nhất là rõ rà ng Nick đã có ý định đưa cô và o giưá»ng ngá»§ kỳ cuối tuần nà y. Trong đầu óc cuả anh ta đã có sẵn câu kết luáºn. DÄ© nhiên đến lúc đó cô chỉ đơn giản nói không. Nhưng vấn đỠthứ hai là cô không biết chắc mình có nói không hay không. Chưa bao giá» trước đây cô bị môt ngưá»i đà n ông quyến rÅ© hay được yêu thương bằng môt nụ hôn như váºy. Chưa bao giá» trước đó cô muốn má»™t ngưá»i đà n ông là m tình vá»›i mình đến như váºy.
Lauren ngắm hai bà n tay đầy sức mạnh cuả Nick trên và nh lái, rồi cô đưa mắt nhìn chiá»u nghiêng vóc dáng vạm vỡ cuả anh. Anh quyến rÅ© biết bao! và cÅ©ng cưá»ng tráng biết bao! đến ná»—i đà n bà có lẽ chỉ nhìn thấy anh má»™t lần thôi cÅ©ng háo hức, muốn đến giưá»ng ngá»§ vá»›i anh mà không cần biết mình có được yêu hay không. Chắc chắn cô không để mình bị chinh phục quá dá»… dà ng như váºy. Hay là cô sẽ?
Má»™t nụ cưá»i buồn nở trên môi cuả Lauren khi cô quay nhìn ra cưa? sổ xe. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói rằng cô rất thông minh, rất nhạy cảm, ngay ở đây cÅ©ng váºy, cô đã có ý định là m cho Nick phải yêu mình ngây ngất...bởi vì cô biết mình cÅ©ng đã yêu anh ngất ngây!
− Lauren nà y, cuộc du ngoạn nà y là m anh bớt cô đơn khi ngồi trong xe. Còn em thì thấy sao?
Trong đầu đầy ắp những ý nghÄ© vá» duyên số cuả hai ngưá»i, Lauren quay vá» phiá anh, mỉm cưá»i lắc đầu.
− Nếu em nói cho anh biết, nó sẽ là m cho anh sợ đến chết luôn!
|

06-05-2008, 08:44 PM
|
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 17
Thá»i gian online: 10 giá» 22 phút 1 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Tiếng Sét Xanh - Judith Mcnaught
Chương 5
Lauren thÃch thú đưa mắt mông lung nhìn lướt qua toà n cảnh hồ Michigan vá»›i những là n sóng xanh Ä‘uổi nhau nổi bá»t trắng, rồi uể oải đổ nhà o lên bá» cát.
− Chúng mình sẽ đến đó trong và i phút nữa- Nick nói vá»›i cô khi rá»i xa lá»™ để quẹo và o môt con đưá»ng là ng được bảo trì rất tốt, lượn qua giữa rừng thông cao ngất. Nhiá»u phút sau, anh lái xe rẽ và o môt con đưá»ng gẫn tá»›i má»™t ngôi nhà . Äoạn đưá»ng nà y uốn khúc quanh co gần môt dặm giữa hai hà ng cây trần bì oai vệ, cà nh trÄ©u quả mà u và ng cam.
Lauren nhìn cảnh váºt được cắt tỉa hai bên đưá»ng cuả lối Ä‘i, và nháºn ra rằng, cái nhà tranh bình thưá»ng mà cô mưá»ng tượng lúc đầu khi Nick má»i cô tá»›i đây nghỉ cuối tuần, không giống chút nà o vá»›i những gì cô Ä‘ang thấy. Không có gì sá»a soạn cho cô cả, tuy nhiên có má»™t khung cảnh chà o đón cô khi há» vừa thoát ra khá»i vùng bóng râm lốm đốm để bước và o vùng ánh sáng rá»±c rỡ cuả hoà ng hôn, và dừng xe lại sau má»™t hà ng dà i những chiếc xe sang trá»ng đắt tiá»n đã Ä‘áºu sẵn.
Nhìn từ xa, tá»±a và o ná»n cuả môt cái dốc thẳng đứng, có má»™t ngôi nhà đồ sá»™, tân kỳ, ba tầng lắp kÃnh, và tưá»ng đắp nổi sừng sững hiện ra. Hà ng mẫu vưá»n cá» xanh tươi tốt, thấp thoáng những chiếc bà n được che dù nhiá»u mà u nằm trải dà i thoai thoải xuống bá» cát. Bồi bà n mặc đồng phục trắng, mang các khay Ä‘i lại giữa hà ng trăm khách má»i Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i trong các dãy ghế bà nh xếp quanh má»™t hồ bÆ¡i hình bầu dục lá»›n. Từng nhóm Ä‘ang cưá»i đùa náo nhiệt trên cây cá» hay dạo chÆ¡i trên bá» biển.
Má»™t dãy du thuyá»n mà u trắng lưá»i biếng buông neo trên mặt nước báºp bá»nh, in hình lên ná»n trá»i có ráng chiá»u mà u hồng và và ng. Lauren nhìn cái hồ sâu tá»›i hà ng ngà n bá»™, khi gặp bão táp, má»±c nước sẽ nổi tráºn lôi đình trên khắp hai mươi ngà n dặm vuông nà y, thì sức mạnh ấy sẽ gây nên môt cÆ¡n há»—n loạn ghê hồn. Nick ra khá»i xe, Ä‘i quanh mở cưa? xe cho Lauren. Anh đỡ lấy tay cuả cô, đưa cô Ä‘i len qua hà ng dãy xe hÆ¡i sang trá»ng xen lẫn các kiểu xe thể thao mui trần, đến đám khách má»i.
Vừa tá»›i bên sân cá», Lauren dừng lại và quan sát đám ngưá»i mà cô sắp nháºp và o. Bên cạnh rất nhiá»u ngôi sao Ä‘iện ảnh, còn có nhiá»u khuôn mặt trông quen quen- những khuôn mặt mà cô đã từng thấy xuất hiện trên các tạp chà thá»i trang, qua các cuá»™c trình diá»…n quốc tế, và các ngưá»i già u sụ.
Lauren chăm chú nhìn Nick, anh đang rẽ đám đông để đi và o. Anh không cảm thấy bối rối hay ngỡ ngà ng giữa đám đông hà o nhoáng, xinh đẹp và già u có nà y, sự thực anh còn cảm thấy khó chịu nữa là khác.
Anh biểu lộ sự bực tức, nói:
− Lauren, anh lấy là m tiếc. Nếu anh biết các "cuá»™c há»p nhá»" cuả Tracy như thế nà y thì anh đã không đưa em lại đây. á»’n à o, đông đúc và náo nhiệt quá!
Dù Lauren cảm thấy hÆ¡i bất an vá»›i đám đông ngưá»i nổi tiếng nà y, cô vẫn tá» ra thá» Æ¡ và nhìn anh cưá»i vui vẻ:
− May ra, có lẽ không ai biết mình tới đây.
− Em đừng mong thế- Nick nói cụt lủn.
Khi hai ngưá»i Ä‘i dạo dá»c theo sân cỠđược bao bá»c bởi các hà ng cây dà y đặc, há» thấy má»™t quầy rượu dà nh cho khách. Nick dừng lại. Thay vì nhìn anh chăm chăm như môt chà ng ngốc khù khá» Ä‘ang pha rượu, Lauren phải tá»± trấn tÄ©nh và quan sát chung quanh. Lúc cô nhìn môt nhóm Ä‘ang Ä‘i tá»›i, cưá»i nói huyên thuyên, má»™t ngưá»i đẹp có mái tóc đỠtrong số đó chợt nhìn thấy Nick. Vá»›i môt nụ cưá»i rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp, bà ta rá»i đám bạn bè, vá»™i và ng chạy vá» phiá Nick và Lauren, khiến hai ống quần Ä‘áºp phần pháºt và o mắt cá chân cuả bà ta.
− Ôi, Nick thân yêu!
Bà ta vừa nói vừa cưá»i chá»™p và o tay Nick rồi chồm tá»›i trước để hôn anh.
Nick đặt chai rượu mạnh xuống, sốt sắng đặt hai bà n tay lên vai bà ta, kéo bà ta lại để hôn trả. Ngay cả khi đã buông bà ta ra, Lauren vẫn còn thấy bà tóc đỠgiữ lấy tay anh và mỉm cưá»i nồng nà n nhìn và o mắt anh.
− Má»i ngưá»i tá»± há»i, không biết anh có là m thất vá»ng chúng em vì không đến dá»± không. Nhưng em biết chắc anh sẽ đến, vì Ä‘iện thoại gá»i tá»›i liên tục từ văn phòng cuả anh. Bồi bà n và má»i ngưá»i Ä‘á»u nháºn các lá»i nhắn Ä‘iện thoại cho anh suốt buổi chiá»u, và kià , ai váºy anh?
Bà ta há»i, cuối cùng bá» tay Nick ra và bước tá»›i phÃa Lauren vá»›i tất cả sá»± tò mò.
Nick giới thiệu:
− Lauren, đây là Barbara Leonardos.
− Hãy gá»i tôi là Bebe- má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i thế.
Rồi bà ta quay lại Nick, và tiếp tục nói, hầu như coi Lauren không có ở đó:
− Em tưởng là anh đưa Erika lại chứ!
Nick đuà :
− Váºy sao? Còn anh lại tưởng em vẫn ở Rome vá»›i Alex chứ?
Bebe xác nháºn:
− Chúng em đã ở đó. Nhưng chúng em muốn vỠgặp anh.
Sau và i phút, Bebe bá» Ä‘i, Nick bắt đầu giải thÃch:
− Bebe là ...
− Em biết bà ấy là ai rồi- Lauren dịu dà ng nói, không tá» ra chút gì bá»±c bá»™i. Barbara là đối tượng cuả các tạp chà thá»i trang và các mục chuyện tà o lao trên báo, là ngưá»i thừa kế cuả môt công ty dầu lưa? cuả Mỹ và kết hôn vá»›i môt nhà công nghiệp già u sụ Hy Lạp- Em đã từng nhìn thấy bà ấy trên các tạp chà thá»i trang và hà ng tá các báo khác rồi.
Nick đưa cho cô ly rượu má»›i pha, rồi cầm lấy ly rượu cuả mình, và nghiêng vá» má»™t cặp Ä‘ang tay trong tay bước vá»™i vá» phÃa há».
− Em có nháºn ra hai ngưá»i kia không?
− Không- Lauren đáp- HỠkhông có vẻ gì quen thuộc cả.
Nick cưá»i vá»›i cô:
− Nếu váºy, anh sẽ giá»›i thiệu há» cho em. Há» là ông chá»§, bà chá»§ nhà nà y, và là bạn tốt cuả anh.
Phải dÃnh và o cuá»™c giá»›i thiệu vòng quanh không tránh được nà y, Lauren chăm chú ngó ngưá»i đẹp tóc nâu nhạt chừng ba mươi, còn ngưá»i đà n ông Ä‘i vá»›i bà ta thì khá nặng ná», và đã gần sáu mươi tuổi.
− Nick!
Ngưá»i đà n bà cưá»i tươi, chá»™p lấy tay Nick mà không há» lưu ý đến việc anh Ä‘ang cầm ly rượu. Bà ta ôm hôn anh cÅ©ng thân máºt, đắm say quen thuá»™c như Bebe váºy.
− Chúng tôi không nhìn thấy mặt anh hằng tháng rồi đó!- bà ta vừa bước lui vừa trách- Anh là m gì trên trái đất nà y?
Nick trả lá»i vá»›i môt nụ cưá»i thân máºt:
− Và i ngưá»i trong bá»n tôi còn phải là m việc để nuôi thân chứ!
Nói xong, anh quay lại kéo tay Lauren đến và nói:
− Lauren, anh giới thiệu em với ông bà chủ nhà : Chị Tracy và anh George Midleton.
− Lauren, tôi hân hạnh được gặp cô- Tracy nói, rồi há»i Nick: Tại sao hai ngưá»i đứng riêng lẻ ở đây là m cho không ai biết là có hai ngưá»i cả thế?
− ChÃnh vì váºy mà chúng tôi má»›i đứng ở đây.
Tracy báºt cưá»i có vẻ hối háºn:
− Tôi biết, tôi đã hứa vá»›i anh chỉ là môt cuá»™c hẹn nhá» giữa bạn bè. Tôi thá» là tôi không há» có ý định, gần như ai má»i cÅ©ng đến dá»± cả. Anh không thể tưởng tượng được trong nhà nhá»™n nhịp thế nà o đâu.
Tracy nhìn lên bầu trá»i tÃm sẫm và nhìn qua vai mình. Lauren cÅ©ng nhìn theo và thấy hầu hết khách má»i Ä‘á»u dạo bước và o nhà hay xuống phÃa kẻ đá, nÆ¡i các xuồng máy chá» sẵn để chở há» ra du thuyá»n. Hầu bà n bắt đầu xếp các bà n ăn dưới má»™t tấm bạc kẻ sá»c to tướng và các ngá»n Ä‘uốc được thắp sáng quanh hồ bÆ¡i. Nhạc công đã mang nhạc cụ lên môt sân khấu dã chiến đã được dá»±ng ở đằng phiá xa hồ bÆ¡i.
Tracy nói:
− Má»i ngưá»i Ä‘á»u đã thay dạ phục. Hai ngưá»i sẽ vá» trong vịnh để thay hay định thay ở đây?
Lauren rất lúng túng. Dạ phục? cô hoà n toà n không có gì để mặc cho thÃch hợp, nếu phải tham dá»± dạ há»™i.
LỠđi cái cấu tay cuả Lauren, Nick nói:
− Lauren sẽ thay ở đây. Còn tôi sẽ vá» trong vịnh để trả lá»i mấy cú Ä‘iện thoại khẩn và thay đồ ở đó luôn.
Tracy mỉm cưá»i vá»›i Lauren:
− Ở trong nhà cháºt chá»™i lắm, tôi và cô sẽ dùng phòng ngá»§ cuả chúng tôi, còn George sẽ tìm chá»— khác để thay. Chúng ta Ä‘i chứ?
Tracy má»i Lauren và quay Ä‘i.
Nick nhìn nét mặt Lauren và chợt hiểu ra. Anh nói:
− Tôi nghÄ© là Lauren có Ä‘iá»u gì cần bà n vá»›i tôi. Chị cứ Ä‘i trước Ä‘i và cô ấy sẽ gặp chị sau.
Khi cả hai bước ra ngoà i dã khá xa, Lauren buồn rầu nói:
− Em không có cái áo nà o thÃch hợp để mặc tối hôm nay cả. Chắc anh cÅ©ng thế, phải không?
Nick dịu dà ng trấn an:
− Anh đã có quần áo ở biệt trang trong vịnh rồi. Anh sẽ tìm cho em một cái áo dạ hội ở đó. Anh sẽ gởi áo tới phòng Tracy cho em.
Trong ngôi nhà đang diá»…n ra má»™t mà n tạp âm và những hoạt động hối hả. Tiếng cưá»i, tiếng nói chuyện lan ra từ hai chục căn phòng khác nhau trên ba từng lầu, trong khi những ngưá»i hầu hối hả Ä‘i khắp các hướng, trên cánh tay mang áo vừa á»§i xong, và trên bà n tay mang các khay đồ uống. Nick cháºn má»™t ngưá»i hầu lại, há»i bảng ghi các cú Ä‘iện thoại nhắn lại. Chỉ trong chốc lát anh đã có và quay lại mỉm cưá»i vá»›i Lauren. Anh nói:
− Anh sẽ gặp lại em ngoà i bá» hồ chừng má»™t giá» nữa. Em có thể tá»± mình xoay xở lấy trong thá»i gian ấy không?
Lauren trấn an Nick:
− Em là m được mà . Anh cứ lo phần anh đi.
− Em chắc chắn chứ?
Nhìn ánh mắt mà u xám mạnh mẽ cuả Nick Ä‘ang nhìn mình, Lauren không chắc mình có tá»± liệu được không, nhưng dù sao cô cÅ©ng gáºt đầu. Khi anh đã Ä‘i rồi, Lauren quay lại tìm Bebe Lenardo Ä‘ang nhìn cô vá»›i vẻ mặt tò mò lá»™ rõ. Cô vá»™i bá» nét mặt má»™ng mÆ¡ Ä‘i và há»i:
− Ở đây có Ä‘iện thoại, tôi có thể xá» dụng được không? Tôi muốn gá»i Ä‘iện vá» nhà .
− DÄ© nhiên là được- rồi Bebe há»i má»™t cách tình cá»:- Nhà ở đâu?
− Fenster, Missouri- Lauren trả lá»i rồi bước theo Bebe và o má»™t văn phòng tráng lệ gần phÃa sau toà nhà .
"Fenster?" Bebe khịt mÅ©i, dưá»ng như có mùi khó chịu toa? ra từ cái tên thà nh phố ấy, rồi bà ta bá» Ä‘i, đóng cá»a lại sau lưng Lauren.
Cú Ä‘iện thoại đưá»ng dà i gá»i cho cha, Lauren không nói lâu, vì biết lệ phà rất đắt. Nhưng cha cô cưá»i tá»± hà o và ngạc nhiên thú vị vá» công việc và mức lương cuả con gái. Ông cÅ©ng rất vui khi nghe Lauren nói Philip Whitworth đã nà i nỉ cô ở lại trong căn há»™ cuả bà cô ông ta, khá»i trả tiá»n. Cô không nói cho cha biết việc thương lượng giữa mình vá»›i Philip, vì cô không muốn cha lo lắng. Những gì cô muốn ông biết là gánh nặng tà i chánh bây giỠđã dá»… chịu rồi.
Sau khi gác máy, Lauren Ä‘i ngang qua văn phòng và vừa mở hé cá»a thì cô bá»—ng dừng tay lại, vì nghe có tiếng đà n bà vui vẻ reo lên chà o đón ở đầu kia hà nh lang:
− á»’, Bebe, cưng! Cưng tháºt tuyệt vá»i! Äã quá lâu nay má»›i lại thấy cưng. Cưng có biết Nick Sinclair muốn dá»± kỳ cuối tuần ở đây không?
Bebe trả lá»i:
− Anh ấy có ở đây. Mình đã nói chuyện với ảnh.
Tiếng ngưá»i đà n bà cưá»i lá»›n:
− Cám Æ¡n trá»i đất, anh ấy đã tá»›i. Carlton đã kéo mình ra khá»i má»™t bãi bể đẹp tuyệt ở Bermuda, vì Carlton muốn đà m phán vá»›i Nick vá» má»™t số thương vụ.
Bebe hững hỠnói:
− Carlton phải chá» tá»›i lượt mình má»›i được. Nick là lý do mà tôi và Alex phải tá»›i đây. Alex muốn bà n vá»›i Nick để xây má»™t dãy khách sạn quốc tế. Alex đã Ä‘iện thoại cho Nick từ Rome hai tuần trước nhưng Nick đã không gá»i lại, vì thế chúng tôi phải bay đến đây hôm qua.
Ngưá»i đà n bà ấy há»i:
− Tôi không thấy Ericka ở ngoà i đó.
− Bồ không thấy cô ấy đâu, vì Nick không đưa cô ta tới- nhưng bồ hãy đợi cho đến khi thấy anh ta đã đưa ai tới thay thế.
Tiếng cưá»i chế nhạo trong giá»ng nói có văn hoá cuả Bebe là m cho Lauren cứng ngưá»i lại. Bebe nói thêm:
− Bồ sẽ không tin được đâu. Cô ta chừng mưá»i tám tuổi, và vừa ra khá»i má»™t nông trại ở Missouri. Trước khi Nick rá»i khá»i cô ấy chừng má»™t giá», Nick há»i xem cô ấy có thể ở má»™t mình được không...
Tiếng nói nhá» dần khi hai ngưá»i Ä‘i đã xa. Cuá»™c tấn công bằng lá»i cuả Bebe là m Lauren sá»ng sốt và tức giáºn, nhưng cô bình tÄ©nh mở rá»™ng cá»a bước ra ngoà i hà nh lang.
Má»™t giá» sau đó, ngồi tại bà n trang Ä‘iểm cuả Tracy, Lauren chải tóc cẩn tháºn cho đến khi mái tóc và ng mà u máºt ong ôm lấy khuôn mặt và buông thả thà nh từng lá»n óng ả trên đôi vai cô. Rồi cô nhanh nhẹn thoa lên mặt má»™t chút phấn hồng, tô lại môi son và cất mỹ phẩm và o xách tay.
Lúc nà y chắc Nick đã đợi cô dưới hồ tắm. à nghÄ© đó là m cho đôi mắt mà u ngá»c lam cuả cô ánh lên niá»m hạnh phúc. Lauren đứng trước gương soi, cẩn tháºn Ä‘eo đôi bông tai 14 carat cuả mẹ cô để lại.
Khi trang Ä‘iểm xong, cô bước lui má»™t bước để nhìn vẻ đẹp toà n thân cá»§a chiếc áo dạ há»™i mà u kem mà Nick đã gởi tá»›i lúc cô Ä‘i tắm. Là n vải mịn mà ng cà ng là m tăng khuôn ngá»±c đầy đặn cuả cô, nhưng cánh tay áo cà i chặt lại là m phồng lên ở cổ tay. Chiếc thắt lưng bằng vòng xÃch mạ và ng buá»™c chặt vòng eo mảnh mai khiến những đưá»ng cong mỹ miá»u cuả cô lá»™ rõ, từ đưá»ng cong ở cổ cho đến những đưá»ng viá»n cuả chiếc váy, nÆ¡i lấp ló đôi già y chá»n lá»c mà Tracy đã cho cô mượn.
Tracy cưá»i tháºt tươi, tán thưởng:
− Tuyệt mỹ! Hãy xoay vòng cho mình ngắm đằng sau với nà o!
Lauren ngoan ngoãn là m theo.
Nhìn theo cách Lauren quay chiếc áo dạ há»™i, để lá»™ khoảng da rám nắng hè mà u nâu ở vòng thắng lưng, bà chá»§ nhà há»i:
− Là m sao mà chiếc áo phiá trước thì đầy e lệ, kÃn đáo, mà phÃa sau lại như rá»i ra từng mảnh, khêu gợi đến thế nhỉ?
Rồi bà nói tiếp:
− Nà o, chúng ta xuống thôi.
Khi cả hai ngưá»i Ä‘i dá»c theo bao lÆ¡n, Lauren có thể nghe âm thanh cuá»™c vui đùa chè chén ở phÃa hồ tắm bên dưới vá»ng lên táºn các cá»a sổ để mở. Chừng má»™t tá tiếng nói đà n bà hòa lẫn vá»›i những tiếng thì thầm cuả đà n ông, rồi tan biến và o trong sá»± náo động cuả dòng âm nhạc.
Năm giây sau hỠbước ra ngoà i. Tracy bị một đám đông vây quanh và kéo đi để Lauren lại một mình. Cô vươn cổ lên, tách đám đông ra để nhìn quanh tìm Nick. Cô bước tới hai bước, và thấy ngay Nick đang đứng giữa đám đông ở đằng xa hồ bơi.
Äể mắt và o dáng dấp cao ráo cuả Nick. Cô cẩn tháºn Ä‘i vá» phiá anh, giữa bao chướng ngại váºt, nà o khách, nà o bồi bà n, các ngá»n Ä‘uốc, bà n che dù và hồ bÆ¡i. Khi đến gần, cô có thể thấy Nick đứng nghe má»™t số ngưá»i Ä‘ang nói chuyện vá»›i anh má»™t cách rôm rả. Anh khẽ gáºt đầu vá»›i há», là m ra vẻ lắng tai nghe há» nói má»™t cách thÃch thú, thỉnh thoảng lướt nhìn qua đám đông như muốn tìm kiếm ai. Khi anh thấy Lauren, cô cảm thấy má»™t niá»m vui sướng bừng cháy lên trong lòng. Khi anh cảm nháºn cô đã đến gần, anh đột nhiên ngẩng đầu lên và mắt há» gặp nhau ngang qua đám đông. Anh lịch sá»± gáºt đầu vá»›i những ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, rồi lặng lẽ chuồn khá»i bá»n ho.
Khi đám ngưá»i cuối cùng trên sân sau rẽ ra cho Nick Ä‘i qua, Lauren thấy rõ toà n thân anh, và cô như ngá»™p thở. ỘB dạ phục mà u Ä‘en ôm gá»n và o thân mình anh cao lá»›n, đẹp vạm vỡ, dưá»ng như được ngưá»i thÆ¡ may khéo nhất may riêng cho anh. Cái sÆ¡-mi trắng, tương phản vá»›i nét đẹp mà u đồng hun cá»§a anh, chiéc cà vạt mà u Ä‘en rất thÃch hợp. Và tuy anh ăn mặc hà o hoa quyến rÅ©, nhưng xem ra vẫn dung dị tá»± nhiên, chừng như anh đã quen vá»›i trang phục như thế. Lauren cảm thấy tá»± hà o vá» anh và khi anh đến trước mặt cô, cô đã không che giấu Ä‘iá»u đó, vá»™i há»i ngay:
− Äã có ngưá»i nà o nói vá»›i anh rằng anh đẹp trai vô cùng, chưa?
Má»™t nụ cưá»i tươi như má»™t cáºu trai má»›i lá»›n toa? ra trên khuôn mặt cuả anh. Anh há»i:
− Em nghĩ sao, nếu anh nói rằng chưa?
Lauren cưá»i:
− Em cho rằng anh là m bộ khiêm tốn.
Anh chế giễu:
− Váºy anh phải là m gì bây giá»?
− Em đỠnghị anh hớn hở lên và tỠra bối rối vì được nịnh.
− Anh không há»›n hở và bối rối dá»… dà ng như váºy được.
Lauren gợi ý một cách rõ rà ng:
− Nếu thế, anh hãy là m em phấn khởi bằng cách nói cho em biết, trông em như thế nà o?
Cô khẽ cháºm rãi quay mình để khách không chú ý, mạnh dạn gây cho anh má»™t sá»± xúc động mãnh liệt khi nhìn chiếc áo dạ há»™i cuả cô. Ãnh Ä‘uốc cháºp chá»n nhảy múa trên mái tóc mà u máºt ong mượt mà cuả cô trong khi cô quay ngưá»i và chỠđợi Nick ngắm nhìn mình. Anh lướt qua khuôn mặt tươi như hoa cuả cô, đôi mắt mà u xanh long lạnh và là n môi đầy đặn mịn mà ng, rồi anh quét tia nhìn xuống phiá dưới, nÆ¡i có những đưá»ng nét nổi báºt quyến rÅ© cuả cô.
Äến lượt cô chế nhạo:
− Sao? Anh thấy thế nà o?
Äôi mắt mà u xám tro cá»§a anh cuối cùng bắt gặp đôi mắt mà u xanh há»›n hở cuả cô, nhưng thay vì trả lá»i, anh chỉ đưa mắt nhìn ngăm toà n thân cô má»™t lần nữa. Anh lưỡng lá»±, rồi đột ngá»™t nói:
− Anh nghĩ rằng, cái áo dạ hội rất hợp với em.
Lauren báºt cưá»i:
− Chắc không có ai nới với anh rằng anh không có khiếu nịnh, vởi vì anh không biết nịnh chút nà o.
Nick trêu chá»c, đôi mắt nhìn thách đố:
− Äúng váºy sao? Nếu váºy, anh sẽ nói cho em biết Ä‘Ãch xác Ä‘iá»u gì anh nghÄ©. Anh nghÄ© rằng em rất yêu kiá»u, em có khả năng mê hoặc như má»™t phụ nữ trẻ gợi tình nhất, lại biết ngụy biện nữa; đồng thá»i em cÅ©ng là m má»™t cô gái mang vẻ thiên thần. Anh mong đến chết Ä‘i được, là em thoát khá»i cặp mắt cuả hà ng trăm ngưá»i khách ở đây trong và i giá», bởi vì bất cứ lúc nà o ngắm nhìn em, anh cÅ©ng... háo hức đến khó chịu và muốn tìm cách đưa em ra ngoà i để em sẽ nằm trong vòng tay anh đêm nay ...
Gương mặt xinh đẹp cau? Lauren bá»—ng á»ng hồng. Cô không phải là cô gái thiên thần ấy, và cô hiểu Nick định nói gì qua nhóm từ "háo hức đến khó chịu". Cô liếc nhìn đôi mắt đùa cợt cuả anh, đám thá»±c khách và những chiếc du thuyá»n Ä‘iện thắp sáng như những cây Noel, và nhìn và o bất cứ gì, trừ thân thể cao ráo, rắn chắc cuả Nick. Sao anh lại nói toạc móng heo ra thế. Có lẽ anh nghÄ© rằng cô chưa ngá»§ vá»›i ai trước đó, và anh liá»u lÄ©nh là m cô kÃch động để chấp nháºn việc ấy. Anh có nghÄ© rằng cô còn là gái trinh không?
Phán đóan từ thái độ thẳng thắn cuả anh vá» dục tình, có lẽ cô đã rõ, không gì anh không là m hay không biết. Cô chắc rằng, khi ngưá»i đà n bà nà o vướng và o anh, cô gái nà o ngây thÆ¡ đến mấy cÅ©ng bị sức cưá»ng tráng quyến rÅ© cuả tấm thân anh thu hút. Vì thế, Lauren có cảm giác rằng anh không muốn quyếnr Å©, và đưa và o giưá»ng má»™t cô gái còn trinh. DÄ© nhiên, cô gái trinh đặc biệt nà y lại rất muốn được anh "quyến rÅ©", nhưng đừng vá»™i quá, và cÅ©ng đừng dá»… dà ng quá. Cô để cho anh phải đợi đến khi anh biết săn sóc mình khéo hÆ¡n. Cô sẽ là m nhưng cô không biết chắc sẽ là m việc đó và o lúc nà o.
Nick dùng ngón tay cái và ngón trá» nâng cằm Lauren lên, xoay mặt cô vá» phÃa anh, bắt cô phải nhìn và o đôi mắt xám tro cuả anh.
− Nếu anh quá đẹp trai, sao em không chịu nhìn anh?
Lauren như ngưá»i có lá»—i, cô nói nhẹ nhà ng:
− Äó là má»™t Ä‘iá»u ngá» nghệnh để em có thể nói vá»›i anh...và ...
Nick cưá»i, buông tay khá»i cằm cô.
− Như thế thì tháºt là đã bắt em là m má»™t Ä‘iá»u quá sức, nhưng anh thÃch thế. Và vì em đã muốn biết- anh đáp, giá»ng khà n khà n- thì anh cÅ©ng cho em biết là chưa có ai trước đây nói vá»›i anh như em cả.
Anh nhìn lên, tưởng có ai gá»i tên mình, nhưng không. Anh đỡ lấy tay Lauren và đưa cô tá»›i chiếc lá»u kẻ sá»c trên sân cá», nÆ¡i đó hầu bà n Ä‘ang mang các món khai vị nóng và nguá»™i ra.
− Mình hãy lấy cái gì để ăn và uống chứ?
Khoảng chừng năm phút, sáu ngưá»i gá»i tên Nick. ANh bá»±c tức nói:
− Anh muốn hưởng trá»n buổi tối nà y vá»›i em biết bao. Nhưng anh phải thù tiếp bạn bè. Anh không thể giả mù và điếc lâu hÆ¡n được.
Lauren đáp:
− Em hiểu. Há» già u quá, và hỠđược nuông chìu quá. Anh là m việc cho há», và há» nghÄ© là há» sở hữu anh.
Nick nhÃu mà y ngạc nhiên:
− Cái gì khiến em bảo anh là m việc cho h�
− Tình cá» em nghe Bebe nói vá»›i ai đó rằng chồng bà ta từ Rome đến đây vì muốn bà n vá»›i anh vá» việc xây dá»±ng những khách sạn quốc tế. Và má»™t ngưá»i đà n bà khác nói rằng chồng bà tên là Carlton cÅ©ng đến đây để bà n bạc vá»›i anh vá» má»™t việc kinh doanh gì đó nữa.
Nick đưa mắt bá»±c bá»™i nhìn đám đông như má»—i ngưá»i ở đó Ä‘á»u Ä‘Ãch thân Ä‘e doa. sá»± yên vui cuả mình. Anh nói giáºn dữ:
− Mình đến đây bởi vì đã là m việc hai tháng mệt phá» ngưá»i, và mình muốn nghỉ xả hÆ¡i cuối tuần nà y. Váºy mà ...
− Nếu anh không muốn nói chuyện với ai vỠlà m ăn, thì không có lý do gì anh phải là m như thế?
− Khi ngưá»i ta đã Ä‘i hà ng ngà n dặm tá»›i đây, chắc chắn há» biết kiên trì, và trừ khi anh bá» khách, còn không thì Ãt nhất có bốn ngưá»i đến đây để nói chuyện vá»›i anh.
Lauren mỉm cưá»i nói:
− Anh hãy để hỠđó cho em. Em sẽ có cách Ä‘uổi khéo há».
Nick cưá»i nhạo cô:
− Em đuổi được ư? Bằng cách nà o em là m được.
Äôi mắt cô lấp lánh dưới hai hà ng mi ráºm và cong vút:
− Và o lúc mà ngưá»i nà o đó bà n bạc vá» chuyện kinh doanh thì em sẽ cắt đứt việc đó bằng cách cố tình là m cho anh lÆ¡ đễnh.
Nick chăm chú nhìn và o đôi môi cô:
− Äiá»u đó sẽ không khó, vì em luôn luôn hấp dẫn anh mà .
|
 |
|
| |