Chưa bao giờ mùa hoa sưa nở Hà Nội lại mưa nhiều và rét nhiều như vậy. Có lẽ chính vì thế mà chưa khi nào những cây hoa sưa lại xanh mơn mởn, mượt mà đến thế.
Chỉ hơn một tuần từ khi cây ra hoa, những ngày đó chỉ đâu đó vài chùm hoa trắng điểm xuyết trên nền lá xanh. Nhưng thật nhanh chỉ có hai hôm cây đã trút bỏ hết lá xanh để mặc lên mình một mùa hoa trắng nhưng không phải đồng loạt các cây cùng làm vậy mà chỉ có hai ở cổng công viên Bách Thảo mà thôi. Có lẽ ai vô tình đi qua cũng sẽ không khỏi thắc mắc hoa gì mà nở đẹp vậy? Vâng, có lẽ năm nay hoa không còn chịu khép mình rung rinh trên cành lá mà muốn phô hết vẻ đẹp thanh khiết, mộc mạc trên nền trời xanh. Hay đúng hơn nó muốn các loài hoa khác phải ghen ti với mình vì vẻ đẹp đó.
Tôi cũng thắc mắc không hiểu vì sao ở đầu phố Hoàng Hoa Thám có một hàng hoa sưa mà chỉ có hai cây trút hết lá, để lại một cảnh sắc tuyệt vời, không lạnh lùng như tuyết mà sáng ấm , trẻ trung một góc phố vồn trầm tư trong chiếc áo xanh nâu già cỗi.
Chắc cũng vì thế mà những người trẻ chẳng để lỡ điều này đã rủ nhau tới đây chụp những bức ảnh kỉ niệm. Có thể đơn thuần họ thích cái lạ, cái mới và không hiểu rõ về loài hoa này nhưng dù sao cũng tốt. Bởi đã lâu lắm rôi, vào mùa hoa sưa, những cây hoa sưa chỉ nở và tàn mà chẳng mấy ai biết đến, hoặc có khi nhớ tới thì cũng là lúc hoa đã tàn, chỉ còn trơ lại những cành gầy guộc, khô khốc.
Đã qua một năm, mỗi thời điểm viết về hoa sưa tôi lại mang trong mình một tâm trạng khác, bởi mọi thứ thay đổi nhanh quá, con người cũng vậy. Nhưng có lẽ hoa sưa vẫn vậy, vẫn trắng tinh khiết từng chùm, vẫn một mùi hương là lạ khó xác định, vẫn nở, vẫn tàn dù người có biết hoặc không...........