Bần đạo có lần rảnh rỗi, tiện đường cũng qua các thanh lâu, tửu điếm ở mạn Đông Anh. Chỉ thấy kẻ vào người ra tấp nập, mà ai nấy đều hớn hở tươi cười, xem chừng rất là thỏa mãn, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian, bèn ghé mà xem thử. Được một cô nương nhan sắc tuyệt trần mời vào phòng mà bồi tiếp. Nhìn thử, thấy phòng ốc bày trí đơn giản, chỉ có độc mỗi chiếc giường, đủ biết nếp sống của cô nương, thực là giản dị lắm. Mà trên bức tường đối diện, lại treo một chữ rất to, liền tò mò mà hỏi. Cô nương chỉ cười khẽ mà rằng:
- Ấy chính là chữ NHẪN.
Bèn hỏi:
- Sao lại treo chữ NHẪN?
Đáp:
- Chữ NHẪN, trên là chữ ĐAO, dưới là chữ TÂM, ĐAO TÂM đọc ngược lại thì thành ĐÂM TAO, ấy chính là cái nghề mọn của tiện thiếp vậy.
Quả là cách kiến giải vô cùng mới mẻ. Bần đạo nghe qua mà kính phục vô cùng. Thế mới biết, bể học mênh mông, mà nơi chốn thanh lâu, nhân tài thực nhiều lắm lắm.
Từ hôm ấy, bụng cũng lấy làm thích mà thường xuyên ghé lại thăm. Song suốt mấy tháng ròng, tuyệt cũng chẳng học thêm được chữ nào. Mà sức khỏe cũng giảm đi nhiều lắm!