Thiên Ảnh Lục Tác Giả: Bắc Lâm Hữu Yến
-----oo0oo-----
Chương 1: Chiến Thần ( thượng ).
Dịch: Kenshikage
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thần như thế nào sinh ra? Ngàn năm nay, thế nhân đối với đề tài này tranh luận không ngớt, có người nói là do thượng thiên sinh ra, có người nói là do thiên địa linh khí tự nhiên hình thành , có người nói là do nhân loại khổ tu cuối cùng siêu việt, nhưng là nhưng không có bất cứ một lý do chân chính được chúng nhân tiếp nhận.
Nhưng là, có một vị thần, quả thật là sinh ra từ nhân loại, đó là Chiến Thần Thiên Ảnh!
Thượng cổ thời kì, hỗn độn sơ khai, chúng thần xuất hiện, thiên địa linh khí dồi dào rồi lại hỗn độn, tính mạng ở đây từ từ hình thành. Đồng thời, vô số tà khí lại cũng hội tụ hình thành đông đảo tà ma gây nguy hại đến nhân gian. Chúng thần vì bảo vệ thế nhân cùng tà ma triển khai khổ chiến, song phương thắng bại đều có. Lúc này, nhân gian đản sinh ra một vị tuyệt thế cao thủ, đó là Thiên Ảnh, hắn cầm trong tay một thanh hình kỳ dị chính là Vô Danh Chiến Kích, cùng chúng thần đối kháng tà ma, cuối cùng đem tà ma đánh tan, khiến cho chúng không dám xâm phạm nhân gian. Sáng Thế Thần, Hải Hoàng cùng Minh Vương ba vị chính thần giật mình với loại sức mạnh của người này, quyết định ban cho thân thể bán thần. Thiên Ảnh liền quyết đoán cự tuyệt, từ đó tiêu thanh biệt tích tại nhân gian.
Sau thời gian ngắn ngủi hoà bình, Minh Vương cùng Sáng Thế Thần bắt đầu đại chiến. Truyền Thuyết đại chiến tiến vào thời kỳ gay cấn, Thiên Ảnh lần nữa xuất hiện, giúp Sáng Thế Thần đại bại Minh Giới, rốt cục đem Minh Vương phong ấn sau đó lại biến mất, Sáng Thế Thần phái người tìm kiếm nhiều năm cũng cũng không bất cứ tin tức.
Nghe đồn nhiều năm sau này, Thiên Ảnh cầm trong tay Chiến Kích lại xuất hiện tại phía trên Hư Thiên là hư Không Thần Điện, sau đó liền hoàn toàn tiêu thanh biệt tích, thân ảnh của hắn không có xuất hiện qua tại thế gian.
Mặc dù không tiếp nhận ba vị chính thần ban tặng bán thần thân thể, nhưng là người đời sau thán phục sức mạnh của hắn, tôn xưng là "Chiến Thần" !
Ước chừng ngàn năm sau khi, nhân gian xuất hiện một chủng tộc thực lực mạnh mẽ, đó là Chiến Thần nhất tộc! Nghe nói, bọn họ lấy được Chiến thần năm đó truyền thừa, một phần nào đó xem như là hậu duệ của Chiến Thần. Bọn họ đại đại truyền thừa lấy Chiến Thần lưu lại vô thượng pháp quyết, cũng khắc khổ tu thân, trở thành nhân gian tồn tại huy hoàng, phương pháp tu hành của bọn họ cũng là vật mà vô số người hướng tới. Cũng từng có kẻ không biết trời cao đất rộng hướng này tộc phát ra khiêu chiến, nhưng không có người nào mà không thảm bại, danh tiếng Chiến Thần cũng càng thêm chói mắt.
Ngàn năm tới nay, Chiến Thần nhất tộc mặc dù không người nào có thể đạt tới thực lực Chiến thần năm đó, nhưng cũng đản sinh ra rất nhiều tuyệt đỉnh cao thủ, mỗi một đời tộc trưởng gần như đều là thế gian thứ nhất lưu cao nhân.
Nhưng là gần ngàn năm nay, Chiến Thần nhất tộc ngày càng suy vi, càng ngày càng ít người có thể đem truyền thừa lực lĩnh ngộ đến cảnh giới cao nhất, Chiến Thần nhất tộc địa vị tại nhân gian cũng từ từ bị càng ngày hưng thịnh Thiên môn thay thế .
Chiến Thần nhất tộc ở Mộ Quang Sơn phía đông thần châu, nhân số mặc dù chỉ có mấy trăm người mà thôi, nhưng trong thiên hạ liền không người dám khinh thường. Phụ cận lớn nhất chủng tộc là Quang tộc, nhân số nghe nói đã không dưới mười vạn, chiếm cứ lấy phương đông đại bộ phận thổ địa, chung quanh còn có một Phong tộc nhân số đồng dạng chỉ có mấy trăm.
Quang tộc trong chỉ có bộ phận nhỏ là Quang thần hậu duệ, phần đông là người từ xưa đến nay thờ phụng quang thần, từng trong đại chiến Quang thần công huân trác tuyệt tạo hình tượng vô cùng tốt trong lòng mọi người, bởi vậy từ xưa đến nay có rất nhiều người định cư tại Quang tộc, bắt đầu tu hành Quang tộc pháp thuật, dần dà lâu ngày tựu cũng bị xưng là Quang tộc. Quang tộc cùng Diệu Thiên Thành làm trung tâm, phương viên mấy trăm dặm đều có hoặc lớn hoặc nhỏ thành trấn thôn xóm, thành nam năm mươi dặm có đương kim chính đạo đại phái "Huyền Quang Phái", chung quanh bình dân dân chúng thường thấy người tu chân tron đó bay qua bay lại lai vãng trên bầu trời đều tưởng rằng tiên nhân, Huyền Quang Môn ở chỗ này càng được người kính trọng. Năm gần đây Huyền Quang Phái tại chưởng môn Xích Tinh lãnh đạo, càng ngày càng cường thịnh, nội môn đệ tử đã hơn một ngàn, cùng Trung Nguyên địa khu Thiên Phong sơn mạch "Thiên môn" cùng với tây bắc hoang vu"Thổ Lưu Sơn" cũng gọi chính đạo tam đại môn phái.
Phong tộc đồng dạng tại Thần Châu phương đông, nhất tộc nhân hướng đến không màng danh lợi rất ít hành tẩu trên đời, nhưng là nghe nói cũng có thực lực rất mạnh. Nhất tộc này nghe nói lấy được thượng cổ Phong thần truyền thừa, tộc nhân phần lớn tu hành loại này pháp thuật, cho dù tu vi chưa đến phi thiên chi cảnh, rất nhiều người đồng dạng có thể tại không trung tự do bay lượn. Nhưng là bởi vì phương thức ẩn thế tu hành, thế gian cũng không nhiều người lắm biết nhất tộc này cụ thể tồn tại, bởi vậy nhân số cũng là rất ít.
Này ba tộc chi gian thẳng một cái tới nay ít có lui tới, nhưng cũng chưa bao giờ phát sinh qua xung đột.
Cách Mộ Quang Sơn năm dặm có một thôn trang nhỏ gọi là "Đại Liễu Thôn", bởi vì đầu thôn có một gốc cây liễu chả biết đã sống bao nhiêu năm mà được gọi là như vậy, nơi này cư ngụ một đám người thường hễ mặt trời mọc thì đi làm mặt trời lặn thì lại về nghỉ ngoi. Ơ đầu thôn có một căn nhà gỗ thập phần đơn sơ, cô đơn khiến cho người khác có một cảm giác đặc biệt. Bên ngoài phòng tụ tập mấy hài tử chưa đến mười tuổi, từ này gian trong phòng cũng chạy ra một hài tử gầy gò chỉ tầm sáu bảy tuổi, sau đó truyền ra một thanh âm nữ nhân rất ôn nhu, "Đừng chạy quá xa, nhớ về sớm một chút nha. . ."
"Vâng ạ!" Hài tử đáp lại một câu rồi cùng mấy hài tử này chạy xa xa về phía ngoài thôn.
Trong phòng đi ra một nam một nữ, nam khoảng chừng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, thập phần anh tuấn, quần áo mộc mạc vẫn không thể che dấu được khí chất ngạo thị thiên địa, hoàn toàn không giống nông phu nhà quê chút nào; nữ nhân tầm hai mươi tuổi, đồng dạng mặc áo tang vải thô, nhưng là không thể che đáu chút nào thân hình lả lướt, da tay trắng nõn, tướng mạo cũng thập phần xinh đẹp, hoàn toàn không giống nữ tử nhà quê chút nào.
"Ngươi đã lâu lắm rồi không đến. . ." Nữ tử thu lại nụ cười trên mặt thêm một tầng sầu lo, "Gần đây ta tâm tthaanf không yên, tựa hồ có chuyện gì sắp sửa xảy ra."
"Ta cũng cảm giác được ', sở dĩ hôm nay tới nơi đây là muốn mẹ con các ngươi nhanh chóng rời đi. . ."Nam nhân lạnh nhạt nói.
Nữ nhân mặt thoáng có chút kinh ngạc nhìn nam nhân một lát sau, nói: "Vậy còn ngươi?" Trong mắt thoáng loé chút chờ mong, rồi lập tức ảm đạm xuống.
Nam nhân không có nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ là hướng ra ngoài đi vài bước, nhìn về phía mấy hài tử biến mất, sau đó quay đầu lại đối nữ nhân mỉm cười, "Có lẽ là ta đa tâm."
Tựa hồ không ngờ tới nam nhân lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, nữ nhân thoáng sửng sốt, nhưng là xem lấy nam nhân mỉm cười, trên mặt sầu lo cũng từ từ đạm đi.
"Hắn căn cốt tầm thường, tư chất cũng không tính là cao, thậm chí còn muốn thấp hơn người thường, không cách nào kế thừa. . ." Nam nhân nói.
"Ta biết, " nữ nhân ngắt lời, Đối với hắn nói đến tu chân cũng chỉ thêm khổ sở mà thôi, thà ở chỗ này sống một cuộc sống bình thản có lẽ là tốt nhất. . ."
Nam nhân không nói gì, trong lòng nghĩ: "Nhất tộc vận mệnh thật sự đích cũng chỉ là như thế này ' sao?" Sau đó thở dài.
Bên ngoài thôn.
Đám hài tử ríu rít khắp nơi, đã cách thôn trang một khoảng khá xa.
"Hay là chúng ta trở về đi. . ." Trong đó một hài tử tương đối thấp bé rụt rè đất nói.
"Trời còn chưa tối mà, các ngươi nhìn biên, trên cây có trái cây! Chúng ta đi trích mấy này!" Chính giữa cao nhất đích hài tử chỉ vào xa xa hưng phấn nói, bên kia quả thật có thể lờ mờ nhìn thấy trên cây mang lấy không ít trái cây.
Chúng hài tử đều rất tham ăn, có trái cây hấp dẫn, tất cả mọi người đồng ý, vì vậy đều tranh nhau hướng bên kia chạy đi,âm thanh này là từ hài tử từ phòng ra lúc nãy tụt lạ cuối cùng, vừa chạy vừa thở từng ngụm phì phò, hiển nhiên thân thể rất yếu.
Khi hắn tới cây đại thụ đầy trái thì mọi người đều trên tay đầy ắp trái cây, hài tử lớn nhất vừa mới từ trên cây nhảy xuống, quần áo còn in vết ma sát với thân cây lưu lại. nhỏ gầy hài tử nhìn lại cái cây vừa rồi còn sai trĩu quả bây giờ chỉ còn lăn lóc mấy quả, dĩ nhiên là còn chưa chín nên mới thoát khỏi tay lũ nhóc này .
Nam hài đáng thương hướng lũ nhóc muốn nói gì mà lại không thể mở miệng. Một hài tử nhìn thấy sự túng quẫn của hắn, cười lớn reo lên: "Mọi người mau nhìn Thiên Hữu kìa! Mau nhìn kìa!" Tất cả mọi người thấy hắn hai tay trống không bộ dáng muốn cười mà lại không dám mở miệng, không nén nổi toàn bộ cười ha hả, hài tử gọi là Thiên Hữu này sắc mặt đỏ bừng khiến cho lũ trẻ thấy vậy càng cười lớn hơn nữa.
"Này. . . có thể cho ta hay không. . ." Thiên Hữu rốt cục cố lấy dũng khí, nhưng lại phát hiện là nói không được.
"Cho ngươi một quả nè!" Một hài tử đi tới cho một quả trái cây nhăn nhó, trên mặt còn nín không để cười lớn lên được.
Thiên Hữu chậm rãi đưa tay phải ra, còn chưa lại gần thì hài tử đã dùng sức dúi vào tay hắn thiếu chút nữa là không cẩn thận rơi xuống đất . Xem trái cây trong tay, Thiên Hữu vốn định xin một quả cho mẫu thân, cũng chính là nữ tử xinh đẹp vừa rồi, nhưng khi vừa ngửng đầu, hài tử cho hắn trái cây đã cười ha ha chạy đi chỗ khác, nhìn xung quanh một cái thấy một đám hài tử đang cười nhạo mình, mình cũng không thể mặt dày mở miệng được vì vậy dành buông tha ý định này.
Thiên Ảnh Lục Tác Giả: Bắc Lâm Hữu Yến
-----oo0oo-----
Chương 2: Chiến Thần ( Hạ ).
Dịch: Kenshikage
Nguồn: Tàng Thư Viện
Xem sắc trời đã ngả hoàng hôn , tử chỗ cao nhất hài tử lớn tiếng hô: "Mọi người mau về nhà đi, chúng ta thi xem ai về tới đầu thôn trước nhé!" Nói xong cầm bọc quần áo dính bẩn trái cây đẫn đầu chạy ra ngoài, sau đó tất cả mọi người nhao nhao chạy theo. Mặc dù đây là lần đầu tiên lũ trẻ chơi cách xa thôn như vậy, nhưng là chúng rất quên đường về nhà nên không lo sẽ bị lạc đường.
Thiên Hữu vẫn như cũ bị rơi lại cuối cùng,nhì thấy đồng bọn càng lúc càng xa còn chính mình thở gấp không lên tiếng nên đành bất đắc dĩ dừng lại nghỉ ngơi. Nhìn cảnh hoàng hôn phía xa cánh đồng trống là Mộ Quang Sơn, trong lòng thoáng có chút sợ hãi, thầm nghĩ phải nhanh trở về nhà thôi.
Thiên Hữu một bên thở phì phò một bên chú ý lấy bốn phía, trong khoảnh khắc bị doạ cho nhảy dựng lên, đối diện chính mình không xa trên núi nhỏ là một người quần áo hoa lệ, nhìn không rõ tướng mạo, áo ngoài trắng tinh tại hoàng hôn có vẻ siêu phàm thoát tục, người này cũng không thèm liếc mắt nhìn Thiên Hữu nhưng là Thiên Hữu cảm giác lấy được người này biết hắn ở đây.
Thiên Hữu chậm rái đi đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch y nhân, đi đến cạnh hắ mới phát hiện, người này thoạt nhìn chưa đến hai mươi tuổi. Tướng mạo thập phần anh tuấn, trên mặt mang theo một phần lạnh lùng, ánh mắt thập phần sắc bén, khiến Thiên Hữu trong lòng rùng mình, bắt đầu hối hận đi tới nơi này.
Lúc này Bạch y nhân chậm rãi quay đầu nhìn lại Thiên Hữu, Thiên Hữu trong lòng kinh hãi, trên người mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra. Nhưng là ngoài dự đoán mọi người là Bạc y nhân lại hướng phía hắn cười một cái, nhất thời trên mặt biến thành thập phần thân thiết, khiến cho trong lòng hắn rất nhanh an tâm đi nhiều. Thiên Hữu lúc này giật mình nghĩ đến người này cùng loại với thúc thúc thường xuyên đến chơi nhà mình vậy, một dạng khuôn mặt lạnh lùng, nhưng khi hắn cười lên, thì luôn luôn thân thiết nhu vậy, hai người này hẳn là cùng thuộc về một loại.
Bạch y nhân nhìn hắn cười, cũng không nói một lời, Thiên Hữu mặt cũng không nén nổi đỏ lên, chỉ là dưới áng trời chiều cũng không khiến người chú ý. Thiên Hữu tựa hồ nhớ lại cái gì, bắt tay luồn vào trong áo, đưa tới một vật, Bạch y nhân cũng hơi kinh ngạc, là một quả trái cây méo mó.
"Này. . . Thời gian không còn sớm nữa ngươi đói bụng sao? Ăn đi. . ." Trước mặt người xa lạ, Thiên Hữu nói chuyện ngũ khí không tốt.
"Ngươi cũng chỉ có một, chính mình không đói bụng sao?" Bạch y nhân vẫn cười như trước.
"Ta cũng đói, nhưng sắp trở về nhà, mẹ ta nấu cho ăn." Thiên Hữu thật ra rất thẳng thắn, nhưng là trong lòng lại có chút nghi hoặc, người này làm sao biết mình chỉ có một, chẳng lẽ hắn nấp một chõ theo dõi? Nhưng là tất cả mọi người không phát hiện ra.
Bạch y nhân không có nhận trái cây, chỉ là vươn tay phải, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng điểm một cái trên đầu Thiê Hữu , trừ...tạo ra một trận gió nhẹ thổi qua đỉnh đầu, cũng không cảm giác được có gì khác thường. Thiên Hữu mở to hai mắt, chằng hiều hành động này có dụng ý gì, đột nhiên nói chuyện : "Mau về nhà đi, bảo cho mẹ ngươi nhanh rời đi."
Thiên Hữu càng thêm nghi hoặc dụng ý của câu nói này, đang muốn mở miệng hỏi, liền phát hiện người này đã quay thân lại, cũng không nói một câu. Thiên Hữu bất đắc dĩ, đành phải xoay người sang chỗ khác một mình đi về hướng thôn trang.
Sau khi Thiên Hữu đi khỏi, Bạch y nhân thở dài, "Hy vọng có thể cứu ngươi một mạng. . ." Sau đó ngẩng đầu nhìn phía xa xa, trời chiều trong Mộ Quang Sơn tại trong mắt hắn đảo qua một phần dữ tợn. . .
Trong nhà Thiên Hữu.
Thiên Hữu vừa mới về đến nhà, còn đang thở hổn hển.
Nữ nhân sẵng giọng: "Chạy vội vàng như vậy làm gì?" Nhưng là chung quanh cũng không thấy nam nhân lúc ban ngày.
Vốn tưởng rằng mẫu thân sẽ mắng mình một câu ngốc nghếch, nhưng nàng chỉ cười. Hồi tưởng một chút, trong trí nhở của chính mình, mẫu thân không có mắng qua một lần, thậm chí không có phê bình mình lấy một câu, từ trước đến nay đều tưởng rằng mình là hạnh phúc nhất.
Dường như nhớ tới cái gì, Thiên Hữu hướng mẫu thân nói: "Nương, vừa rồi ta thấy một người kỳ quái."
Mẫu thân hắn đang bày bát đũa trên bàn, bâng quơ hỏi một câu: "Kỳ quái chỗ nào a?"
Thiên Hữu vội đáp: "Rất khó nói, nhưng là hắn cuối cùng kêu ta nói với ngươi nhanh rời đi. . ."
Bộp --
Bát đũa trên tay mẫu thân hắn đánh rơi trên đất, ngay cả nụ cười tên mặt cũng cứng lại.
"Nương, ngươi. . . Tại sao vậy?" Thiên Hữu sợ hãi mà hỏi thăm.
"Là ai nói vậy? nhìn thấy người này ở đâu?" mẫu thân hắn lấy lại bình tĩnh,cố gắng tỉnh táo lại.
Xem mẫu thân biểu lộ kinh hoàng thất thố, Thiên Hữu cũng có chút minh bạch,có lẽ nhứng lời này thật sự không phải trò đùa!
Cách ngoài Mộ Quang Sơn không xa.
Minh nguyệt đã lên cao giữa không trung, cả đồng trống dưới thanh huy bao phủ dưới có vẻ càng thêm rộng lớn cùng thê lương, ban đêm không khí rất lạnh, nhưng đứng ở chỗ này Bạch y nhân nhân tựa hồ không hề có cảm giác, thủy chung vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi này, nhìn Mộ Quang Sơn, hắn yên tĩnh cùng chờ đợi.
Sau một khắc, ánh mắt hắn khẽ biến, một người đến hiện lên trong ánh ,ắt hắn, càng ngày càng gần. . . Người này mỗi một bước đi đều rất thong thả, mà tựa hồ như nặng ngàn cân, gió lạnh thổi đến bên người hắn đều bị nhanh chóng văng ra, hắn ngưng thần nhìn kỹ Bạch y nhân, càng ngày càng gần. . . mà khoảng cách giữa hai người tựa hồ lại được kéo dài ra?
Người đến đúng là xuất hiện lúc ban ngày tại nhà Thiên Hữu, cũng là người hắn gọi là thúc thúc, chỉ là giờ phút này thay cho quần áo vải thô, càng thêm uy vũ, đây mới chính hình dạng thật của hắn!
Mà Bạch y nhân đứng ở chỗ này, đúng là thần bí nhân mà Thiên Hữu đã gặp.
"Ngươi đã đến rồi?" Bạch y nhân nhàn nhạt nói.
"Ngươi ở chỗ này tản mát ra khí thế cường đại như vậy rồi lại khống chế để cho người khác phát hiện, không chính là vì dẫn ta đến đây sao?" Người này đồng dạng nhàn nhạt nói.
Gió lạnh từ sau lưng hai người chạy về hướng đối phương, tại chỗ giữa hai người lần lượt thay đổi, hình thành lốc xoáy thậ lớn, cuốn tung bụi đát và cỏ vụn trên mặt đất. Nhưng mà, bụi đất cùng vụn cỏ tại không trung tung bay rồi từ từ chuyển hướng đến nam nhân này.
Nam nhân trên mặt có chút lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức bình phục xuống."Còn tuổi nhỏ lại có tu vi như thế, quả nhiên là thế gian hiếm thấy. . ."
Bạch y nhân cũng không để ý lời khích lệ này, chỉ là lạnh lùng nói: "Ngày xưa thịnh cực nhất thời Chiến Thần nhất tộc hôm nay đã bắt đầu xuống dốc a, ngay cả tộc trưởng cũng chỉ có thục lực như vậy, các ngươi còn xứng có Chiến Thần tước hiệu sao, Bất Phá?"
Nguyên lai người này chính là Chiến Thần nhất tộc đương nhiệm tộc trưởng Bất Phá!
Bất Phá trên mặt loé qua sắc giận dữ, thần sắc lại biến thành ảm đạm xuống.
Bạch y nhân tiếp tục nói: "Như thế, thật sự theo như lời người kia nói, nhất tộc này đã không cần phải tồn tại nữa, hôm nay khiến cho nó biến mất đi. . ."
Bất Phá trong mắt tinh quang chợt lóe, "Hừ, ngươi còn nhỏ tuổi mà dám xuất đại ngôn, trên đời mặc dù kỳ nhân vô số, ta Bất Phá cũng không dám tự cho là thiên hạ đệ nhất, nhưng là cho đến ngày nay cũng chưa gặp qua thất bại, ta lại muốn nhìn ngươi như thế nào có thể diệt ta nhất tộc!" Hùng hậu đích thanh âm tựa như trống đồng truyền ra, liền ngay cả không trung gió cũng hơi ngưng lại một khắc, Chiến Thần nhất tộc cũng không hư danh!
Bạch y nhân, tóc dài tung bay trong khồn trung, một loại phiêu nhiên lập hậu thế tiêu sái, đòi mặt với Bất Phá đã tức giận, hắn vẫn như vậy dửng dưng, từ trên người hắn không cảm thụ tới một tia sợ hãi."Ngươi nên tĩnh tâm lại đi. . ." Bất Phá sửng sốt, căn bản không nghĩ tới này thiếu niên sẽ nói một câu dửng dưng như vậy."Lửa giận sẽ chỉ làm thực lực của ngươi giảm bớt đi nhiều." Hắn đích nói cũng không sai, điểm này Bất Phá cũng thập phần rõ ràng, nhân tố chủ yếu quyết định thắng bại của song phương là tu vi, nhưng mà tỉnh táo phán đoán cũng là một nhân tố quan trọng, nhất là hai người thực lực chênh lệch không lớn.
"Hơn nữa, vì cái gì ngươi dễ dàng khống chế như vậy, ngươi chẳng biết rõ mà ?" Bạch y nhân khóe miệng lộ ra một tia cười khinh miệt, trên trán Bất Phá đã đầy mồ hôi lạnh."Bởi vì ngươi sợ hãi lời ta nói là sự thật." Bất Phá lúc này mới vừa cảm giác được, Bạch y nhân chỉ đều đều một giọng nói, cảm thụ không tới chút nào tâm tinhg dao động, mà thêm một phần đáng sợ đích dửng dưng, chỉ người có thực lực rất mạnh mới có!
Bất Phá mạnh mẽ trấn định xuống, trong nháy mắt khôi phục khí thê như nãy."Tâm tình của ta có ành hưởng hay không đến thực lực, ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao." Giờ khắc này, Bất Phá đích trên môi cũng dẫn theo một tia cười lạnh.
Chứng kiến Bất Phá khôi phục khí thế, thiếu niên tựa hồ không có một chút nào giật mình, lại càng không để ý, hai người cứ như vậy đối mặt.
Trong thời gian đó một đoá hoa nhu nhược trên mặt đất, theo như hai người chiến ý tăng vọt, đồng thời áp lực cũng đần tăng lên rốt cục từng mảnh, từng mảnh cũng bị bóc ra, tung bay theo gió về phương xa vô định.
Một trận chiến này hết sức căng thẳng. . .
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Ảnh Lục Tác Giả: Bắc Lâm Hữu Yến
-----oo0oo-----
Chương 3: Sát lục ( thượng ).
Dịch: Kenshikage
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đương nhiệm tộc trưởng Chiến Thần nhất tộc Bất Phá đang cùng thiếu niên áo trắng thần bí giằng co, cả đồng trống tràn đầy vô tận áp lực, khiến cho người ta không thể nào thở nổi, hai người bọn họ cũng chính là nguồn gốc phát ra hết thảy những áp lực này. Vạn vật yên lặng không tiếng động, vạn vật không dám phát ra âm thanh!
Một mảnh lá cây tại trong gió lảo đảo hạ xuống, từ từ rơi xuống giữa tầm mắt hai người, ngăn trở ánh mắt có thể so với bất kỳ thứ lợi khí nào đang chiếu về phía đối phương của hai người. Trong giây lát, phiến lá cây bị cắt đôi thành hai nửa, theo bầu trời đêm cùng mặt đất hai hướng cấp tốc bay mất, đồng thời, trên cánh đồng trống hai thân ành cũng biến mất tại chỗ. Chỗ lá cây bị chẻ, hai người nhất chiêu đối công như điện quang hoả thạch , sau đó đồng thời lại nhằm một phương vi khác bay đi, mà mặt đất vị trí vừa va chạm sinh ra một vết rách thật sâu, mà mặt đất tại xung quanh vết rách lạ không bị tổn thương chút nào.
Bất Phá nhanh chóng xoay người lại, tay phải đột nhiên chém ra một đạo lợi nhận, không chút nào che dấu bay về phía Bạch y nhân, thậm chí có thể nghe được âm thanh êm tai của lưỡi dao sắc bén xé rách không khí. Thuần túy là dùng sức mạnh quyết đấu, không theo chiêu thứ nào mà cũng không thèm che dấu, đây lf cách chiến đấu mà Chiến Thần nhất tộc thở phụng!
Bạch y nhân không dám lơi lỏng, nhưng cũng khong lùi một bước, tại lúc lợi nhận tới ngay trước mắt, tay phải hắn nhanh chóng chém từ dưới lên, trước người bày ra một đạo bình chướng.
"Chân không ba • Không độn!"
Sau khi lợi nhận thật lớn đụng phải đạo bình chướng, tạo ra chấn động mãnh liệt, sức mạnh cường đại lan ra mặt đất khiến cho mặt đát cát bụi cuồn cuộn, nhưng lại không mảy may có thể thổi qua đạo bình chướng này. Cuối cùng cuồng bạo lưỡi dao sắc bén cũng biến mất, mà đạo bình chướng cũng vặn vẹo mãnh liệt, chỗ bị lưỡi dao sắc bén công kích còn để lâij một vết nứt nhỏ, trong lòng hai người đều rất kinh dị.
"Hắn dựa vào bày ra một đạo bình chướng là có thể ngăn chặn công kích của ta sao? Không biết là vật gì, mà lại có sức phòng ngự cường ngạnh nhu vậy!"
"lợi nhận vừa rồi chỉ là sức mạnh của hắn thấu qua cơ thể mà thực thể hoá công kích, mà lại có thể khiến ta toàn lực phòng ngự tạo thành vết nứt, xem ra Chiến Thần nhất tộc cũng không thể khinh thường được, khó trách lại có thể huy hoàng gần ngàn năm!" Bạch y nhân cũng không dám lơi lỏng, tay phải trong nháy mắt chém ra, khó có thể tin được một kích này hiển nhiên không nhìn ra bất cứ bến hoá gì, khiến ngườ ta hoang mang là một kích này có phải hay không phát ra. Nhưng Bất Phá trong nháy mắt cảm ứng được trong không khí có vài cỗ áp lực vô hình từ nhiều phía hướng cơ thể mình ép tới.
Hồi tưởng Bạch y nhân vừa rồi một khắc phát công kích, không khí xung quanh hắn trong nháy mắt mãnh liệt vặn vẹo, khiến cho tầm mắt Bất Phá cũng hơi hoảng một cái. Tại lúc này hắn thoáng giật mình, công kích hắn chính là không khí!
Ý thức được điểm này, Bất Phá nhanh chóng đêm sức mạnh phóng thích ra ngoài cơ thể tạo thành một đạo linh lực mỏng manh, không khí nhận tiến vào là lúc Bất Phá lập tức có thể chuẩn xác cảm ướng được, nhanh chóng đem không khí nhận đánh tan.
"Nguyên lai ngươi là Phong tộc nhân!" Bất Phá hét lớn.
Bạch y nhân không nói gì, vẫn như cũ lạnh lùng nhìn về phía Bất Phá.
"Ngươi vừa rồi thà thay đổi không khí xung quanh hình thành một đạo lợi nhận vô hình công kích, hơn nữa, ngươi vừa rồi một tầng phòng ngự cũng là thao túng không khí tạo thành một đạo tường khí áp rất lớn!"
Bất Phá ngắn ngủi trong vòng hai chiêu đã khám phá ra bản chất chiêu số của Bạch y nhân, nhưng Bạch y nhân vẫn trấn định như thường ."Ngươi nói không sai! Chúng ta Phong tộc sở trường về thao túng gió, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Gió chính là không khí, nói đến bản chất, năng lực của chúng ta là thao túng không khí. Thực lực bất đồng thì trình độ có tể thao túng cũng bất đồng, giống như vừa rồi, nếu là người khác thì, có lẽ không thuẫn đã bị ngươi hoàn toàn phá nát bấy. . ." Đồng thời trong lòng liền nói: "Khó trách hắn để ta đến, người này quả thật rất khó đối phó!"
Bất Phá trong mắt mang theo một phần thưởng thức nói: "Không nghĩ tới Phong tộc dĩ nhiên có thiên tài như ngươi, tuổi còn trẻ như thế, nhưng thực lực mạnh như vậy ta bình sinh cũng ít thấy, xem ra Chiến Thần nhất tộc quả thật xuống dốc . . ." Giờ phút này Bạch y nhân ánh mắt hơi đổi, khóe miệng bỗng nhúc nhích, chợt loá qua một tia không đành lòng, nhưng là nhanh chóng khôi phục lại , cuối cùng cũng chưa nói gì.
"Chúng ta lưỡng tộc mặc dù cho tới nay cũng không có thân giao gì, nhưng cũng không có xung đột. Huống chi các ngươi cho tới nay chủ trương rời xa trần thế, không màng danh lợi, vì sao hhoom nay lại có hành động này?" Bầu không khí tranh phong giữa hai người vừa rồi đã bắt đầu từ từ hòa hoãn, có lẽ đay là khoảng thời gian để hai cao thủ tỉnh táo tính toán tiêp theo đi.
Bạch y nhân trong lòng than nhỏ, hình như có nỗi khổ gì đó."Không cần nhiều lời, " hắn ngẩng đầu, cùng Bất Phá ánh mắt tương giao, lại khôi phục sát khí lăng liệt vừa rồi, "Hôm nay giữa chúng ta chỉ một người có thể sống. . ."
Hai người cứ như vậy đối mặt, tựa hồ đều có thể chứng kiến nội tâm đối phương.
Ban đêm gió lạnh thỏi càng thêm mãnh liệt, vầng minh nguyệt treo giữa không trung sớm đã bị mây đen che mất, trong nháy mắt mưa gió buông xuống. Nơi này trời biến được thật sự mau!
Chẳng biết khi nào, Bất Phá trong tay đã thêm một cái chiến phủ màu xám, thoạt nhìn cũng không hoa lệ chói mắt, chỗ lưỡi rìu mơ hồ có một tia đỏ sậm cực kỳ bắt mắt, khiến cho người ta cảm thấy một loại mãnh liệt sát khí, hiển nhiên chuôi chiến phủ này đã trải qua thật dài những năm tháng.
Cuồng Phủ! Thanh vũ khí này chính là vũ khí của Chiến Thần nhất tộc một đời tộc trưởng, hắn từng cầm trong tay chuôi chiến phủ này dánh bại Bàn Vũ người đứng đầu Ma giới lúc ấy. nghe nói thanh vũ khí này có thể đưa về thần khí chi nhóm, là vật mà vô só người mơ tưởng truy cầu. Nhưng là, đối với Bất Phá, cầm trong tay thanh vũ khí này cũng không đại biểu vinh quang!
Chiến Thần nhất tộc có một quy củ, mỗi một đòi tọc trưởng sau phải dựa vào sức mạnh của chính mình huỷ đi vũ khí của đời tộc trưởng trước, như thế mới có thể tu luyện vũ khí của chính mình, nếu như làm không được, cũng chỉ có thể sử dụng vật của đời trước truyền xuống. Bất Phá là Chiến Thần nhất tộc duy nhất không cánh nào huỷ diệt được vũ khí của đời tộc trưởng trước để lại.
Xem thấy chuôi vũ khí này sát khí lộ ra ngoài, Bạch y nhân cũng phải toàn lực ứng chiến. Bốn phương tám hướng cuồng phong tụ tập tại trên lưng của hắn, màu trắng quần áo bay phất phới, chỉ thấy trên lưng của hắn trong nháy mắt dài ra một đoi cánh chim màu trắng bạc, nhưng là hoàn toàn không nhì ra quần áo màu trắng có đấu vết vỡ vụn. Bất Phá ngưng thần nhìn kỹ đôi cánh chim này, mặt trên mỗi cọng lông vũ đều góc cạnh rõ ràng, thậm chí dần hiện ra kim loại sáng bóng, bên ngoài thoạt nhìn càng là sắc bén như dao.
Đây không phải là cánh, là -- vũ khí!
Truyền Thuyết thời kỳ thượng cổ Phong Thần có một đôi cánh có thể tuỳ ý tụ tán, tụ có thể phòng, chống đỡ địch nhân cận thân công kích, tán có thể công, đem lông vũ hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén khiến đối thủ tránh cũng không thể tránh, được xưng là "Phong Nhận Dực" . Trong hậu thế, bộ phận người kế thừa huyết thống của hắn, tu tập pháp quyết của hắn, nhưng là trong đó chỉ có rất ít mới có thể tu thành cánh này. Hơn nữa, Phong Nhận Dực nhan sắc càng trắng bạc sáng ngời, tu vi lại càng tinh thâm.
Bất Phá hai mắt con ngươi đột nhiên phóng đại nhìn kỹ cánh chim của người này, rốt cuộc ức chế không thể kinh ngạc, trong lòng không nén nổi than thở nói: "Từ màu sắc cánh chim, chỉ sợ người này thực lực đã đạt tới cấp bậc của Phong Thần năm đó!" Truyền Thuyết thượng cổ Phong Thần trình độ trắng bạc của cánh chim cùng người trước mắt gần như đồng dạng!
Cuồng phong biến mất, quần áo Bạch y nhân chậm rãi hạ xuống, duy nhất đồng nhất là một đôi cánh chim phát ra ngân quang, Bạch y nhân giờ phút này càng thên vẻ siêu phàm thoát tục.
"Ngươi dĩ nhiên đã đạt tới cảnh giới này. . ." Bất Phá trong lòng đảo hút một ngụm khí lạnh, đối với thiếu niên trước mắt càng nghĩ càng thất dị thường thần bí, thời nay dĩ nhiên có người có thiên phú cao đến thế ư? Ai mà tin tưởng đây là thiếu niên mới khoàng hai mươi tuổi đầu!
"Trời sắp mưa. . ." Bạch y nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen quay cuồng, đồng thời hai cánh chim sau lưng.
Một đạo tiếng sấm vang vọng thiên địa!
Tiếng sấm qua đi, thiên địa có vẻ dị thường yên tĩnh. Trong không khí lờ mờ truyền đến tiếng người chiến đấu, tiếng hò hét cùng tiếng kêu thảm thiết, Bất Phá trong lòng cả kinh, đột nhiên quay đầu nhìn phía cách đó không xa -- Mộ Quang Sơn! Ngưng thần nhìn kỹ, phát hiện có ngọn lửa rất nhỏ, đồng thời từ từ thành lớn, trong lòng Bát Phá rất rõ ràng, đây tuyết đối không phải là khó từ bếp lủa trong nhà tộc nhân, mà là có người tấn công vào!
Ngọn lửa rực hồng một mảnh trời đêm, trong tộc tiếng người tu chân hét lớn cùng tiếng binh khí va chạm, còn lại một đám người già cùng trẻ con không sức chống cụ cần cứu viện. Bọn họ tin cậy chính mình tộc trưởng sẽ bảo vệ họ, nhưng phát hiện xung quang mình từng người tường người một ngã xuống , biết chính mình ròi cũng sẽ ngã xuống, trong ánh mắt vẫn như cũ mang theo chờ mong. . .
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc