Thiên Ma Lệnh Chủ (Phần sau của Hào hoa kiếm khách) - Đã post xong
Thiên Ma Lệnh Chủ
Đánh máy: harrison_nguyen
Tác giả : Nam Kim Thạch
Hồi 1
Vũ Hoa Đài nhuộm máu
Một con rạch nhỏ ăn sâu với Mạt Sầu Hồ, Lãng Tử Yến Thanh lặn mình theo con rạch đó rời xa dần chiến trường.
Con rạch không dài lắm, hai bên bờ lau mọc rất dày.
Một nơi ẩn nấp lý tưởng không sợ ai từ bờ trông ra, từ giữa rạch trông vào.
Nước lại không sâu, chàng chỉ hụp mất đầu, bước đi từ từ khỏi phải lội.
Đầu kia rạch trổ ra sông Tần Hoài, một con sông nổi tiếng trong làng chơi nơi mà bao kẻ ngông thừa vàng dư bạc vung trong tay qua các khung cửa sổ thuyền hoa, trước con mắt tán thưởng của những đóa hoa biết nói.
Náo nhiệt nhất về đêm là ở đoạn sông khá dài từ cửa Võ Định đến miếu Phu Tử.
Theo con rạch nhỏ, lặn mình, trổ ra sông Tần Hoài rồi, Lãng Tử Yến Thanh nhô đầu lên nhận định một chiếc tiểu thuyên buông neo tại vàm rạch.
Chàng bèn chu miệng nhái tiếng chim ríu rít lên mấy lượt.
Lập tức có tiếng động nhẹ trên chiếc tiểu thuyền đó.
Tại vàm rạch trổ ra sông vì lau còn mọc dây thuyền neo tròng vào nhau nên Lãng Tử Yến Thanh bơi dần đến thuyền.
Trên thuyền cửa hông mở ra.
Yến Thanh vịn bệ cửa nhảy vào trong.
Trong mui thuyền mùi dược thảo xông ra nồng nặc Hoa Liên Liên Và Tích Tích ngồi đó người nào cũng lộ vẻ khẩn trương.
Thấy Yến Thanh tẩm nước ướt sũng người cả hai vội vã bước tới dìu chàng rồi Liên Liên cởi y phục ướt của chàng, Tích Tích chuẩn bị thuốc.
Liên Liên quan sát khắp thân thể của Yến Thanh sau cùng đấm nhẹ vào ngực chàng căm hận mắng:
- Quỷ? Khéo giả vờ thì thôi.
Tích Tích buông thuốc xuống quay đầu hỏi:
- Sao? Không có thương tích chi hết hả?
Yến Thanh uể oải vặn mình đáp nhẹ:
- Có chứ? ở đây này?
Chàng đưa tay chỉ vào đầu vai tiếp:
- Nơi đó đó ?
Liên Liên lại nhìn rồi gắt:
- Không có chi hết mà ?
Tuy vậy nàng chưa yên tâm ấn tay xuống đầu vai nắn nót mấy đốt xương.
Đến lúc đó nàng hoàn toàn thức ngộ Yến Thanh đùa, cúi mặt xuống há miệng cắn vào vai chàng một cái đau điếng.
Yến Thanh kêu lên oai oái.
Tích Tích cau mày hỏi:
- Liên thơ thơ? Đừng làm ồn lên chứ? Yến gia ơi? Có thọ thương chăng?
Yến Thanh cười hì hì:
- Đương nhiên là có ? Nhưng vết thương là do con chó điên cắn ? Hôm nay ra cửa tại hạ gặp một vị đoán số mạng bảo là phải đề phòng chó cắn ? Đúng là cái số đã định ấy mà, tránh cách gì cũng không tránh khỏi bị chó cắn, không tại lộ thì tại thuyền?
Thoạt đầu Liên Liên cho rằng chàng nói thật, nhưng khi nghe tiếng cuối mới biết chàng đùa mắng nàng.
- Đừng chứ? Cắn một cái không sao, cắn hai cái là điềm bất tường đấy?
Chàng bật cười hắc hắc.
Tích Tích thở dài thốt:
- Yến gia ác quá, người ta hồi hộp lo âu từng giây từng phút, lo xuýt chết đi được đó.
Chỉ sợ Yến gia rước lấy thêm một mũi Xuyên Tâm Tiêu nữa là cả lũ không làm sao sống sót được? Vừa rồi nghe tiếng chim kêu chị em tôi muốn bật khóc lên Yến gia có biết đâu?
Thế mà vô sự trở về đây lại vờ thọ trọng thương làm cho người ta đứng tim luôn ?
Yến Thanh đáp:
- Tại hạ cũng biết hai người quá lo lắng cho tại hạ nên mới để cho Liên Liên cô nương cắn một cái bù trừ mọi thấp thỏm bồn chồn. Bằng không vậy thì làm thế nào tại hạ tạ được cái lỗi đùa dai? Phải biết chúng ta còn vất vả hơn trước nhiều nữa đấy?
Liên Liên cùng Tích Tích đồng kêu lên:
- Yến gia nói sao? Lại một lần nữa thất bại rồi?
Yến Thanh lắc đầu.
Liên Liên hỏi:
- Vậy là Yến gia có gặp Thiên Ma Lịnh Chủ?
Yến Thanh gật đầu.
Tích Tích hỏi:
- Nhưng lại để sổng mất?
Yến Thanh cười khổ:
- Lưới chăng tứ phía, mai phục mười phương làm sao lão ta thoát lọt? Võ công lão ma quả cực cao, mười danh thủ bao vây vẫn không cầm chân lão nổi. Lão phá vỡ vòng vây phóng mình lên một gò núi, tại hạ đinh ninh là lão thoát đi trót lọt rồi. Bất ngờ Mã Cảnh Long xuất hiện tặng lão một ngọn Kim Tiên biến lão thành một đống xương thịt nát vụn.
- Mã Cảnh Long giết lão? Chắc vậy?
Yến Thanh khẳng định:
- Không thể sai lầm được? Sự việc xảy ra trước mắt mọi người. Bất cứ ai có tham gia chiến dịch điều có thể xác nhận điều đó ?
Tích Tích chớp mắt, ánh mắt hơi lạ kỳ.
Nàng tặc lưỡi:
- Không ngờ lão lại chết nơi tay Mã Cảnh Long ?
Yến Thanh đáp:
- Chính lão cũng không ngờ có sự kiện đó huống chi Tích Tích cô nương ? Nếu lão tưởng đến thì làm gì có sự kiện đó xảy ra được? Làm gì lão chết được?
Tích Tích trố mắt:
- Yến gia nói thế là nghĩa làm sao?
Yến Thanh giải thích:
- Hơn mười người bao vây bên ngoài là có hơn mười nẻo đường cho lão thoát đi. Lão không chạy về hướng nào mà chạy về hướng do Mã Cảnh Long trấn đóng mà Mã Cảnh Long là tay lợi hại nhất trong các cao thủ bao vây. Chọn phía đó khác nào lão chọn cửa tử chăng? Trong khi lão có nhiều cơ hội hơn nếu xung phá vị trí của kẻ khác?
Liên Liên tiếp nối:
- Có thể lão làm quá nhiều điều ác đến lúc báo ứng rồi nên ma đưa lối quỷ dẫn đường giục lão chạy về phía đó?
Yến Thanh mỉm cười:
- Bất cứ ai cũng tưởng như vậy? Trừ lão ta không tưởng như vậy. Bởi lão cho rằng ra phía đó lão sẽ được vô sự. Phía đó là phía an toàn nhất cho lão, nếu không như thế lão dại gì mà chọn ngã đó?
Hai nữ nhân sững sờ.
Tích Tích kêu kền:
- Yến gia cho rằng Mã Cảnh Long đồng phe với lão?
Yến thanh tiếp:
- Cái đó thì ai ai cũng hiểu rõ bởi Mã Cảnh Long là người chủ trì chân chánh phân đàn Kim Lăng.
Tích Tích hừ một tiếng :
- Ai lại không biết như vậy? Nếu không thì mình đến Kim Lăng làm gì? Tuy nhiên Yến gia đã nói là Lão Mã đã bỏ tối theo sáng rồi mà? Lão Mã thường lo an tính phản bội Thiên Ma Giáo kia mà?
Yến Thanh gật đầu:
- Phải ? Tại hạ có nói thế? Cửu Lão Hội cũng nói như thế và việc lão giết Thiên Ma Lịnh Chủ chứng minh như thế?
- Thế thì Thiên Ma Lịnh Chủ ra ma thật sự rồi?
Yến Thanh gật đầu:
- Từ nay sẽ không còn ai chết vì Xuyên Tâm Tiêu nữa? ừ?
Chàng tiếp luôn:
- Từ nay Thiên Ma Giáo tan vỡ không còn gây hại cho đời nữa? ừ?
Rồi chàng lại tiếp:
- Chắc vậy rồi ? ừ?
Thái độ của chàng bí mật quá, Tích Tích không dằn lòng được hỏi:
- Sao Yến gia cứ gằn từng câu như thế" Cái gì mà ừ, ừ rồi ừ?
Yến Thanh mỉm cười:
- Thì Tích Tích cô nương nói phải thì tại hạ ừ chứ sao ? Phải cái nào ừ cái đó chứ sao ?
Tích Tích thốt:
- Thế thì chi. em tôi tôi được thoát ky khô? ải, tại sao Yến gia lại bảo là chi. em tôi còn vất va? đài dài.
Yến Thanh chỉnh nghiêm thần sắc:
- Tại vì tại hạ làm sai một việc là đem tin tức truyền đi nhanh chóng quá, từ nay công tác trừ gian diệt bạo không còn ỷ trượng vào Cửu Lão Hội được nữa? Rất có thể là công tác đó chỉ có ba chúng ta đảm nhận thôi ?
Liên Liên lắc đầu:
- Tôi không hiểu gì cả?
Yến Thanh nhếch nụ cười khổ:
- Thiên Ma Giáo tan vở? Thiên Ma Lịnh Chủ ra ma nhưng cái thế tàn ác của Thiên Ma Giáo vẫn tồn tại. Người của Thiên Ma Giáo chỉ cần đổi cái danh xưng thôi và dùng một thủ đoạn khác khống chế giang hồ. Bởi Xuyên Tâm tiêu không còn là một bí mật nữa nên nó không đủ công hiệu giết người như trước nữa. Như thế đó, Thiên Ma Lịnh Chủ dù chết đi thì Thiên Ma Giáo thay hồn đổi lốt, áp dụng thủ pháp mới. Đời vẫn còn một hóa thân của Thiên Ma Giáo?
Liên Liên vẫn lắc đầu:
- Tôi vẫn chưa ý thức rõ luận điệu của Yến gia?
Yến Thanh tiếp:
- Chính tại hạ phát hiện tổng đàn của Thiên Ma Giáo song vị Thiên Ma Lịnh Chủ chân chánh lại không do tại hạ phát hiện.
Hai nữ nhân cùng kêu lên:
- Thế là ai?
Yến Thanh buông gọn:
- Mã Cảnh Long ?
Hai nàng trố mắt - Mã Cảnh Long phát hiện? Vậy cái người bị họ Mã giết đó là một Lịnh Chủ giả? Bởi người bị giết do Yến gia khám phá ra kia mà?
Yến Thanh lắc đầu:
- Chính tại hạ chỉ đích xác lão ta? Bởi duy nhất chỉ có mình tại hạ nhận được con người chân chánh của lão. Lúc đó tại hạ giáp mặt với lão qua một Lịnh Chủ Thiên Ma thì lão hóa trang biến dạng rồi. Cái đó một là do lão hóa trang hai là do người khác tạm sửa dung mạo, mạo nhận lão. Cho nên dưới hình thức một Thiên Ma Lịnh Chủ có lúc do lão hóa trang, có lúc người khác hóa trang. Lịnh Chủ Thiên Ma không có hình dạng chân chánh mà chỉ có cái lốt giả tạo thôi, có đều lốt giả tạo đó đương nhiên là duy nhất. Trong chiến dịch vừa qua, người bị bao vây bên ngoài trang viện đúng là lão và người bị Mã Cảnh Long vung roi đánh chết cũng chính là lão?
Tích Tích hỏi:
- Thế trước đó lúc lão chưa bị bao vây người mạo nhận lão là ai?
Yến Thanh đáp:
- Mã Cảnh Long ?
Liên Liên kêu lên:
- Ủa? Lão Mã à?
Yến Thanh thở dài:
- Phải? Dù tại hạ chưa nắm đủ chứng cứ là chính Mã Cảnh Long, Tại hạ dám đoán định là Mã Cảnh Long ?
Tích Tích yêu cầu:
- Xin Yến gia nói rõ cho bọn này hiểu?
Yến Thanh đáp:
- Đương nhiên là tại hạ phải giải thích cho hai cô nương hiểu rõ hơn dù hai cô nương không đòi hỏi. Bởi lẽ hai cô nương là viện thủ duy nhất của tại hạ? Có hiểu rõ sự tình mới viện thủ đắc lực được, hai cô nương mới đối phó hữu hiệu với mọi trường hợp.
Chàng tường thuật những tao ngộ lúc vào trang viện tại Mạt Sầu Hồ đến lúc Thiên Ma Lịnh Chủ bị sát hại.
Chàng dừng lại tại đó.
Tích Tích cau mày:
- Có cái chi dính dấp đến Mã Cảnh Long đâu?
Yến Thanh thốt:
- Nếu không có mũi tiêu của Liên Khiết Tâm thì sự bí mật đó vĩnh viễn là bí mật. Và nếu tại hạ không tinh ý thì tại hạ cũng bị qua mắt luôn ? Bị lão Mã qua mắt rồi còn gì ?
Tích Tích hỏi:
- Thiên Ma Lịnh chủ bị Mã Cảnh Long vung roi đập nát, Yến gia làm sao truy ra thương thế do mũi tiêu của Liên Khiết Tâm phóng ra? Làm sao Yến gia nhận ra được?
Yến Thanh tủm tỉm cười:
- con người chu đáo đến đâu cũng có một hở trong trăm ngàn kín. Mã Cảnh Long đập nát bờ vai hữu nhưng Xuyên Tâm Tiêu của Liên Khiết Tâm thì lại xuyên đâm thủng đầu vai tả. Đó là cái hở duy nhất?
Tích Tích hỏi:
- Yến gia có xem kỷ chăng ? Có thể nhận lầm chăng?
Yến Thanh lắc đầu:
- Không thể lầm lẩn được? Chính Mã Cảnh Long cũng thấy rõ như vậy. Mã Cảnh Long chuyên dùng tay tả, nếu Thiên Ma Lịnh Chủ bị đập nát bờ vai tả thì tại hạ làm sao tìm ra dấu vết của mũi Xuyên Tâm Tiêu. Không rõ Mã Cảnh Long lớ ngớ thế nào lại quất roi xuống bờ vai hữu ? Do đó tại hạ mới phát hiện có hai người đội lốt Thiên Ma Lịnh Chủ ?
Một người trúng tiêu trước đó và một người bị bao vây bên ngoài.
Tích Tích hỏi:
- Yến gia có chắc là mình không nhận xét lầm chăng?
Yến Thanh lắc đầu:
- Không bao giờ? Đầu vai tả của Mã Cảnh Long bị thương lão dùng sức quá đáng vết thương chấn động máu tuôn ướt áo. Không có một lý do nào giải thích cho thương thế đó trừ một mũi Xuyên Tâm Tiêu của Liên Khiết Tâm. Huống chi tại hạ có ý hoài nghi lão từ lâu, lão xuất hiện đột ngột tại Hàng Châu một sự xuất hiện cực kỳ tấu xảo. Rồi Kỷ Tử Bình bị giết làm cho Liễu Hao Sanh cũng phải nghi ngờ lão luôn. Khi nào có lửa mà không có khói phát sanh được.
Tích Tích thốt:
- Long Lão gia đã từng nói với chị em tôi chính Yến gia cũng đã hoài nghi Liễu Hao Sanh nữa kia mà. Nơi Kỷ Tử Bình bị giết không có cơ quan nào nguy hiểm cả mà Liễu Hao Sanh thì cho rằng y bố trí cạm bẩy rất nhiều tại đó.
Yến Thanh đáp:
- Đúng vậy? Vào thời gian đó Liễu Hao Sanh là con người đáng nghi nhất. Nhưng cuộc hỏa hoạn tại Hồng Diệp Trang đủ xóa tan mọi hiềm nghi quanh y. Trong ngôi nhà Kỷ Tử Bình bị giết thực sự có bố trí cơ quan, Kỷ Tử Bình thừa hiểu tất cả các cơ quan đó mà Kỷ Tử Bình lại là nghĩa đệ của Mã Cảnh Long. Người này hiểu thì người kia cũng hiểu.
Giết Kỷ Tử Bình rồi Mã Cảnh Long phá luôn các cơ quan việc làm đó không phải là vấn đề nan giải.
Tích Tích lại hỏi:
- Mã Cảnh Long có phải là Thiên Ma Lịnh Chủ chân chánh chăng ? Và người bị giết có phải là một hóa thân do lão bày chăng?
Yến Thanh lắc đầu:
- Không thể có việc đó. Người bị giết có võ công cực cao thừa sức đối phó với một số cao thủ thượng thặng, chính tài năng đó chứng minh chẳng hề có sự giả mạo.
Liên Liên trầm tư một lúc lâu bây giờ mới cất tiếng xen vào câu chuyện:
- Gia? như sư. phhán đoán của Yến gia không sai lầm thì thê? lực của Thiên Ma Giáo hiện tại chuyển sang tay Mã Cảnh Long và như vậy là chúng ta còn lo ngại, còn mệt dài dài, giang hồ chưa dứt hậu hoạn.
Yến Thanh gật đầu:
- Hằn là vậy rồi ? Họa hoạn vẫn còn như cũ, có điều là một sự đổi thay trong tình thế.
Trước kia Thiên Ma Giáo hoạt động trong âm thầm từ nay dưới hình thức danh xưng khác họ hoạt động công khai. Với thế lực sắn có họ công nhiên xưng bá trong võ lâm. Mã Bách Bình từng bày tỏ hoài bảo của hắn cho Vưu Tuấn biết. Hắn quyết tâm phản bội Thiên Ma Giáo để tạo cho mình một cục diện riêng biệt. Về việc đó thì Lịnh Chủ Thiên Ma chết, thế lực về tay của cha con họ mục đích của họ đã đạt rồi. Huống chi Mã Cảnh Long giết Thiên Ma Lịnh Chủ tạo một thành tích vĩ đại thanh danh của họ càng thêm lừng lẩy. Dù muốn hay không võ lâm cũng phải nể lão là một đối tượng đáng được tôn sùng. Phải biết lão có thừa thủ đoạn vừa khống chế vừa lưu giữ số thuộc hạ của thiên Ma Lịnh Chủ làm tay sai.
Trong một sớm một chiều lão tự nhiên tạo thành nghiệp bá. Lão là con người đáng sợ, lợi hại hơn Thiên Ma Lịnh Chủ nhiều.
Liên Liên thốt:
- Cái gì công khai dễ đối phó hơn điều ám muội.
Yến Thanh lắc đầu:
- cái lý là vậy, song đối phó bằng cách nào đây? Các cô nương nên nhớ vì có chỗ yếu người ta bắt buột phải hoạt động âm thầm. Khi người ta dám hoạt động công khai là thuẫn của người ta rất mạnh đó nhé, người ta không còn ngán sợ gì nữa. Điều đáng tiếc là trong chiến dịch vừa qua Sử Như Kiếm đã bộc lộ toàn diện thực lực của Cửu Lão Hội rồi? Mã Cảnh Long không còn phải dè dặt, e sợ nữa.
Liên Liên cau mày:
- Tại sao Yến gia không công bố điều đó cho người ta biết?
Yến Thanh cười khổ:
- Có ích lợi gì chăng? Người ta có tin được chăng? Tất cả đều chính mắt trông thấy Mã Cảnh Long hạ sát Thiên Ma Lịnh chủ liệu một lãng tử tầm thường như tại hạ có thể xoay chuyển thế cờ được chăng ?
Liên Liên hỏi:
- Giả như Yến gia lấy tư cách là gióng dõi một thế gia quân tử tại Hoa Sơn mà công bố khám phá? Chẳng lẽ người ta không tôn trọng lời nói của Quân Tử Kiếm Hoa Vân Đình?
Yến Thanh lộ vẻ buồn thảm:
- Tại hạ khoát cái lốt một lãng tử trước con mắt của mọi người từ lâu rồi. Người ta sẽ không có ai tin tại hạ là hóa thân của Quân Tử Kiếm Hoa Vân Đình đâu.
Liên Liên thốt:
- Có Long lão gia đó làm chi ? Long lão gia sẽ chứng minh cho Yến gia.
Yến Thanh lắc đầu:
- CHính Tạo Hóa Chu? cũng mang cái tên là Điền Vũ Long xuất hiện trên giang hồ.
Muốn chứng minh cho mình là Long Vũ Điền cũng đã khó khăn rồi còn nói chi đến việc chứng minh cho người khác? Người giả chứng minh cho người giả thử hỏi ai tin cho?
Huống chi Tạo Hóa Thủ Long Vũ Điền cũng chưa phải là một bậc tôn kính trọng vọng trên giang hồ, lời nói đâu có uy tín bằng lời nói của các vị đạo cao đức lớn có giá trị ngàn vàng?
Chính tại hạ quen Long Vũ Điền trước rồi đưa y đến Cửu Lão Hội giới thiệu y cho y lãnh một phần công tác. Từ sau ngày Nhất Kiếm Kinh Thiên Hoa Hao Nhân tạ thế thì không ai chứng minh được quá khứ của y cả.
Chàng thở dài rồi tiếp:
- Hà huống tại hạ lại không muốn khôi phục thân phận của Hoa Vân Đình ? Bởi khôi phục thân phận là trở về với một ký ức thê thảm ?
Hoa Liên Liên và Tích Tích thừa hiểu thân thế của chàng như thế nào, biết mọi việc ngày xưa do chàng an bày nhất là chàng chấp nhận một sự hy sinh lớn lao về vụ thất tung của Hoa Vân Đình.
Chính chàng bức vị hôn thê yêu quý và người em của chàng phải chết cách thảm thiết.
Sự hy sinh đó chẳng phải mỗi cá nhân đều làm nổi.
Hai chị em không dám nói gì hơn.
Họ trầm lặng, mỗi người theo đuổi một suy tư riêng biệt một lúc lâu.
Rồi Tích Tích cất tiếng:
- Yến gia? Bây giờ chúng ta làm sao đây:
Yến Thanh đáp:
- Trước hết chúng ta đến Vũ Hoa Đài, lúc ly khai tòa trang viện cạnh hồ Mạt Sầu tại hạ có cho Long Vũ Điền hay dặn y đưa luôn hai nàng hóa thân của hai cô nương đến đó.
Còn hai cô nương thì trở về thân phận cũ, bởi chẳng lẽ để hai Tích Tích và hai Liên Liên đụng đầu nhau? Mình sẽ giải thích làm sao với người ta về sự trùng hợp đó?
Tích Tích mỉm cười :
- Làm sao Yến gia biết được chúng tôi có hóa thân? Thuật cải sửa dung mạo của hai chị em tôi...
Yến Thanh cũng cười đáp:
- Thuật cải sửa dung mạo của hai cô tinh vi lắm rồi không còn vấn đề phải bàn đến ?
Hai nàng ấy nhất nhất cái gì cũng giống y như hai cô nương nhưng tại hạ chỉ nhìn qua là biết ngay có sự giả mạo.
Tích Tích thốt:
- Hai nàng đó là do Cửu Lão Hội chọn lựa, từ vóc dáng, dung mạo và cả âm thanh nữa điểm nào cũng giống chị em tôi cả...
Yến Thanh hỏi:
- Mà tại sao hai cô nương lại muốn có hóa thân như vậy?
Tích Tích đáp:
- Liên Liên và Tích Tích là hai cái tên mượn của chi. em tôi, gọi mãi rồi thành danh.
thật sự chứ trước khi vào Cửu Lão Hội chị em chúng tôi là những nhân vật có tên tuổi khá quan trọng trên giang hồ. Chị em chúng tôi dù sao cũng nuối tiếc thân phận cũ, chưa có thể một sớm một chiều hủy diệt thinh danh do mình đã tạo tựu.
Yến Thanh thoáng giật mình:
- Hai cô nương là bậc hữu danh thế sao tại hạ chưa từng biết mặt?
Tích Tích cười khổ :
- Yến gia ngày xưa là Quân Tử Kiếm Hoa Vân Đình thì một Quân Tử làm sao biết đến Câu Hồn Song Mỹ được?
Yến Thanh giựt mình thật sự:
- Hai cô nương là Câu Hồn Song Mỹ?
Tích Tích gật đầu:
- Tôi là Tiểu Ngư Câu Hồn Hoa Anh Nhân còn Liên thư thư là Đoạt Mạng Hồng Phấn Hoa Ngọc Nhân Khách, giang hồ ghép lại gọi là Câu Hồn Song Mỹ.
Yến Thanh lắc đầu:
- Hai cô nương cho rằng có sự cách biệt thân phận giữa hai chúng ta song tại hạ thì không ngh~ như vậy. Cứ theo tại hạ biết thì hai cô nương là hai đại hộ pháp trong Tịnh Y Môn của Cái Bang kiêm luôn chức vụ đường chủ Nộ Đường và Ngọa Đường.
Liên Liên kinh ngạc:
- Tịnh Y Môn trong Cái Bang là một cơ cấu cực kỳ bí mật làm sao Yến gia biết được?
Yến Thanh giải thích:
- Bang chủ của quý bang là Phong Vân Tẩu Vu Phi vốn là một trong số nguyên lão chủ yếu của Cửu Lão Hội. Tiên phụ là Nhất Kiếm Kinh Thiên Hoa Hao Nhiên vốn là người phát khởi việc lập hội. Sau khi tiên phụ tạ thế thì Vu Phi lão tiền bối lãnh trọng trách chủ trì Cửu Lão Hội. Chính Vu tiền bối biến Hoa Vân Đình thành CÔ Kiếm Lâm Phong từ Lâm Phong tới Lãng Tử Yến Thanh ngày nay. Sự biến đổi đó là do ý của tiền bối và do y thuật của Long Vũ Điền. Do đó tại hạ thường có dịp tiếp cận Vu tiền bối nên hiểu biết rất nhiều việc của Cái Bang. Ngoài ra tại hạ còn biết hai cô nương là nghĩa nữ của Vu tiền bối. Trước kia hai cô nương là một đôi tỷ muội mồ côi, được tiền bối thu nhận nuôi dưỡng đến trưởng thành.
Liên Liên gật đầu:
- Đúng vậy, chị em tôi không biết thân thế của mình ra sao nữa? Họ Hoa này do dưỡng phụ ban cho đó. Cái Bang còn có cái tên là Hoa Tử Bang. Lão nhân gia chọn là có ý nhắc nhở chị em tôi là đừng bao giờ vong bổn, luôn luôn vì Cái Bang mà ra sức.
Yến Thanh thở dài:
- Không hiểu sao bang chủ lại phái hai cô đến phục thị Long Vũ Điền như vậy ?
Tích Tích cười khổ :
- Nghĩa phụ vì Yến gia đó ? Lão nhân gia bắt buộc phải an trí Long Vũ Điền tại một nơi kín đáo. Nhung Long lão gia đâu có chịu giam mình trong cảnh tịch mịch cô thế chết người được? Long lão gia mới đưa điều kiện đòi hai nữ nhân hầu bạn. Thời hạn thì vô cùng chẳng biết chấm dứt lúc nàng bầu bạn cùng Long Bảo gia chắc chắn là phải chịu gian khô?
không tưởng nổi. Do đó ngh~a phụ mới chọn chúng tôi. Chỉ có chúng tôi là không than oán với công tác gần như bị tù đày đó ?
Yến Thanh lại thở dài:
- Thật là thiệt thòi cho hai cô nương ? Trong Tịch Môn hai cô nương là đường chủ chấp chưởng Cái Lịnh của hàng sáu gút thân phận đó đâu phải là nhỏ. Giao phó một công tác như vậy cho hai cô nương khác nào đòi hỏi một sự hy sinh trên sức người ?
Liên Liên chỉnh sắc mặt:
- Hy sinh thì quả là một sự hy sinh song so với việc làm của Yến gia thì còn quá nhỏ ?
Nghĩa phụ kế thừa Hoa lão anh hùng chủ trì Cửu Lão Hội tự nhiên phải noi gương Hoa lão anh hùng tận tâm tận lực hành sự bảo vệ đạo nghĩa cho võ lâm tuân theo cái lẽ công chánh.
Việc khó khăn như thế nhưng không nở sai phái môn nhân đệ tử nên đành phải ủy thác cho chị em tôi?
Tích Tích sợ Yến Thanh hiểu lầm vội tiếp nói:
- Chúng tôi không hề oán hận ngh~a phụ. Lão nhân gia đối xử với chúng tôi rất tốt, luôn luôn tốt, ân đức của người nặng như núi, người xem chúng tôi như con ruột. Nếu người có con gái chắc chắn săng sàng giao phó công tác này cho con gái người ?
Yến Thanh thở dài:
- Vu bang chủ rất mực xem trọng đạo nghĩa. Hành vi của người khiến ai ai cũng phải kính phục. Có lẽ hai cô nương không hiểu đó thôi chứ thực sự Vu bang chủ củng có hai ả ái nữ?
Liên Liên và Tích Tích cả hai cùng giật mình.
Yến Thanh tiếp:
- Hai ái nữ của bang chủ là đôi song sanh tỷ muội, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.
Người chị tên là Vu Tiểu Châu. Hai cô nương đó được sai phái hành sự dưới quyền điều khiển của hai cô nương ?
Liên Liên biến sắc kêu lên:
- Cái gì? Hả? Hai nàng đó sao? Có thể như vậy sao?
Yến Thanh thở dài:
- Tại sao lại không thể? Hai nàng ấy là đàn chủ Phong Đàn và Hoa Đàn thuộc Tịnh Y Môn trong Cái Bang, tuổi họ hơi lớn hơn một chút so với hai cô nương nhưng về địa vị thì thấp hơn hai cô nương ?
Liên Liên thốt:
- Cái đó tôi biết rồi? Trong Tịnh Y Môn có bốn đàn:
Phong, Hoa, Tuyết và Nguyệt.
Phong đàn chuyên về hát mướn và làm kỷ nữ lưu động, còn Hoa đàn thì cũng ca xướng song lại ở các phố phường có tánh cách âm thầm hơn. Vu Tiểu Trân và Vu Tiểu Châu hai đàn Phong và Hoa có nhiệm vụ do thám mọi động tịnh trên giang hồ. Lúc mười bảy tuổi họ đả bị phá trinh rồi và đến năm được hai mươi ba tuổi thì lãnh nhận một công tác đến Kinh Thành dẫn dụ dâm tặc Đào Hoa Tú S~ Hàn Lãng. Chẳng những không thi hành nhiệm vụ mà còn bị dẫn dụ ngược nên cố tình che chở cho Hàn Lãng rồi sợ bản bang truy nã nên cả bọn trốn ra Quan Ngoại nhưng cuối cùng vẫn bị bắt như thường.
Yến Thanh gật đầu:
- Chính hai cô nương bắt hai nàng đó đưa vế tổng đàn mà cũng chính hai cô nương xử quyết họ.
Liên Liên nghe con mắt ươn ướt nóng từ từ thốt:
- Bởi không biết lai lịch của hai nàng nên tôi chủ trương trừng trị nặng kẻ phản bội.
Yến Thanh tiếp:
- Dù có biết cũng vô ích? Trong Cái Bang những trưởng lão hàng tám gút đều biết, lúc các vị chức sắc trong bang họp hội nghị họ hết lòng cầu tình cho hai nàng duy chỉ có một mình cô nương khăng khăng đòi trị tội. Bang chủ lại ủng hộ lập trường của cô nương do đó phái cô nương tập nã hai nàng áp giải về tổng đàn xử quyết.
Liên Liên nức nở:
- Tôi nhận chức hình đường chấp pháp đương nhiên không thể vì tư bỏ công. Bất quá tôi không biết có ẩn tình, nếu đã biết hai nàng là con của nghĩa phụ thì khi nào tôi kiên trì đến mức độ đó?
Yến Thanh lại thở dài:
- Dù cô nương không cứng rắn cũng chẳng ích vào đâu bởi Vu bang chủ cũng có thể tự mình đi bắt con và xử quyết. Nếu không vậy thì làm sao chế phục được toàn thể đệ tử Cái Bang? Vu bang chủ đáng được gọi là Thiết Diện VÔ Tư đó?
Liên Liên cau mày:
- Nhưng tại sao nghĩa phụ lại để con ruột mình gia nhập Tịnh Y Môn?
Yến Thanh đáp:
- Cái đó Vu bang chủ có đề cập đến với tại hạ, sở dĩ đệ tử Cái Bang kiên quyết trung thành là vì thắm nhuần tác phong cao khiết của bang chủ. Ai ai cũng muốn biểu đạt sự tôn trọng đạo nghĩa khí tiết, họ là những người được đào luyện từ trong cái khổ mà nên vóc nên vai, họ có thể nhẩn chịu nllullg cái mà người đời không nhẩn chịu nổi. Tóm lại thì đệ tử cái bang được nung đúc thành con người chịu đựng thử thách hơn là hưởng thụ, thử thách qua những công tác cứu khốn giúp nguy, trừ gian diệt bạo, bảo vệ chính nghĩa.
Liên Liên trâm ngâm một chút rồi lẩm nhẩm:
- Tại sao ngh~a phụ lại dấu lời?
Yến Thanh đáp:
- Cho biết cũng thế thôi? Trong con mắt của bang chủ tất cả đệ tử đều như nhau, đều là con một nhà. Con một nhà thì đâu có sự phân biệt giữa người này và người kia, đâu còn xem trọng bên này xem nhẹ bên kia?
Liên Liên thở dài:
- Nghĩa phụ có phần nào tàn độc đấy ? Dù sao họ cũng là con, làm cha ai nở sát hại con? Tôi chấp pháp tôi giữ vững lập trường, kẻ có tội phải bị nghiêm trị. Song tôi không hề có ý lên án tử hình. Chín ngh~a phụ hạ lịnh xử quyết, thật là trông thấy mà bất nhẩn ? Bất nhẩn từ lúc đó, bây giờ biết sự tình liên hệ mật thiết như vậy tôi càng bất nhẩn hơn ?
Yến Thanh lắc đầu:
- Cô nương không hiểu nổi tâm trạng của ban chu? đâu. Người không tàn nhẫn đến đô.
vong tình phụ tử. Hùm dữ vẫn chừa con mà không ăn, người lại thua kém loài vật sao? Sở dĩ bang chủ phải ngiến răng giết con là vì việc chẳng đặng dừng. Hàn Lãng là một đại dâm tặc, bao vây được hắn là nhờ bang chủ huy động toàn lực lượng của Cái Bang đó. Hắn dù có chấp cánh cũng không bay đi lọt nhưng Tiểu Trân và Tiểu Châu khóc lóc khẩn cầu các vị trưởng lão tha cho hắn do đó hắn mới trốn đi được tới Quan Ngoại. Bang chủ nghe tin đó tức giận vô cùng, nếu cứ lờ đi thì dần dần bang quy sẽ bị chà đạp, bang hội phải tan vỡ bởi đệ tử dần dần đi vào chỗ nhẹ công nặng tư. Bắt buộc người phải hy sinh hai đứa con để chặn đứng sự hư hoại đó. Sau khi giết Tiểu Trân và Tiểu Châu rồi người có đến Hoa sơn thăm tiên phụ, khi nhắc đến việc ấy người khóc lóc thảm thiết? Như thế đó, đâu phải bang chủ không biết thương con?
Liên Liên nín lặng một lúc lâu, sau cùng nàng thú nhận:
- Thực ra tôi cũng có phần nào oán hận nghĩa phụ khi lão nhân gia giao phó công tác đó Tôi oán hận vì lão nhân gia muốn bảo vệ chính nghĩa, song bất chấp nhân tình? Giờ dây nghe Yến gia thuật việc rồi tôi mới thức ngộ ra. Lão nhân gia vẫn còn tình cảm chứ không đến nổi quá khô cằn?
Yến Thanh tiếp:
- Chỉ nội cái điểm này cũng đủ chứng minh sự chính trực của bang chủ ? Tiểu Trân và Tiểu Châu đều lớn hơn hai cô nương lại có võ công cao trên bậc hai cô nương mà cũng là con ruột. Song lão bang chủ lại đặt hai nàng dưới quyền điều khiển của cô nương ? Lão nhân gia đặt vấn đề công tác trên căn bản dụng nhân, chứ không hề cố chấp chỗ thân, sợ tiếng dành ưu vị cho ruột mà rẻ rúng người xa lạ.
Chàng tiếp luôn:
- Bang chủ làm thế không phải để mua danh đâu nhé? Bất cứ việc gí hễ khó khăn là người giao cho kẻ có quan hệ với ngươi, có vậy các đệ tử khác không thể so bì, dị nghị. Hai cô nương dù sao cũng là nghĩa nữ của người, nếu có trách chăng là chỉ trách mạng mình khổ sở thôi. Đó là một sự nói phòng chứ trong Cái Bang rất ít người biết hai cô nương là nghĩa nữ của bang chủ. Để tránh tiếng cho mình mà cũng tránh luôn cho hai cô nương nên bang chủ mới đổi tên cho hai cô nương đó.
Liên Liên gật đầu:
- Tôi hiểu, sở dĩ thế người có an bày trước hai hóa thân cho chị em tôi, tiếp tục trách vụ tại bang để sau khi chị em chúng tôi về với Long lão gia rồi thì không có chỗ khuyết tại hai đường nội và ngoại. Bây giờ lão nhân gia lại cho hai nàng hóa thân đến đây như vậy lão gia đã cho là đại công cáo thành, chị em tôi phải trở về Tịnh Y Môn chấp chưởng hai đường lại như trước.
Rồi nàng hỏi:
- Do đâu Yến gia nhận ra hai người đó chẳng phải là chị em tôi?
Yến Thanh giải thích:
- Thứ nhất, hai cô nương có nhiệm vụ âm thầm bảo vệ tại hạ. Không bao giờ chường mặt giữa những cuộc đánh nhau với đối phương. Hai nàng đó lại chường mặt. Thứ hai, hai cô nương và tại hạ từng tiếp cận với nhau giữa chúng ta phải có ít nhiều cảm tình, nhưng hai nàng đó nhìn tại hạ giao đấu thở Ơ bình thản, chẳng có vẻ chi là lo lắng cho tại hạ. Tại hạ biết ngay là hai nàng ấy là hóa thân của hai cô nương ?
Liên Liên cải:
- Lý luận đó không vững. Trước mắt đông người chị em tôi phải tỏ vẻ dửng dưng để dấu diềm lai lịch của Yến gia là người trong Cửu Lão Hội chứ? Nếu gặp nhau là vồ vập, niềm nở lo lắng cho nhau thỉ đối phương phải sinh nghi ?
Yến Thanh lắc đầu:
- Có ai biết cô nương là người của Cửu Lão Hội đâu cũng như người ta không biết tại hạ vậy? Ai cấm chúng ta thân nhau, lo liệu cho nhau? Hễ tỏ vẻ thân thiện là chúng ta bị nghi ngờ sao? Mà dù cho cô nương nói đúng đi nữa thì chỉ một mình cô nương giữ trầm tỉnh được thôi, chứ còn Tích Tích cô nương thì đừng hòng?
Chàng mỉm cười tiếp:
- CÔ nương nên nhớ chúng ta từng ăn chung, từng ngủ chung mà? Thuật cải sửa dung mạo dù tinh vi đến đâu cũng không qua mắt nổi những kẻ đồng sàng.
Hai nàng xúc động thấy rõ ?
Yến Thanh thở dài tiếp:
- Hai nàng ấy xuất hiện làm hư hại phần lớn công việc của chúng ta ? Bởi vì đại cuộc chưa kết thúc, tại hạ còn cần đến sự tiếp trợ của hai cô nương...
Rồi chàng bỏ dở câu nói chuyển sang đề tài khác:
- Chắc Long Vũ Điền đã đến Vũ Hoa Đài rồi và có dẫn theo hai nàng ấy. Chúng ta đi ngay bảo họ giả dạng thêm một thời kỳ nữa.
Liên Liên cho thuyền đi về hướng Nam Môn.
Nơi đây là chỗ tập trung các thuyền hoa, giữa thuyền trăm thuyền ngàn họ dễ dàng len lỏi mà không sợ bị phát hiện.
Trong khi thuyền lướt trên mặt nước, họ thay phiên nhau, ai lái thuyền thì lái, ai rồi rảnh thì thay đổi y phục.
Mục tiêu của họ dĩ nhiên là Vũ Hoa Đài.
Tại Vũ Hoa đài chẳng có gì đặc biệt ngoài một số đá sỏi đủ màu lợp trải khắp xung quanh đường lối.
Tương truyền ngày trước có một vị cao tăng đến đó thuyết pháp, khi thuyết đến đoạn huyền diệu bỗng trời đổ cơn mưa, hạt mưa rơi xuống đất biến thành những hạt sỏi màu trông như ngàn hoa lẩn lộn.
Nhưng khi cả ba đến Vũ Hoa Đài thì ba xác chết nằm trên lớp đá hoa, máu đọng thành vùng chung quanh, máu chưa khô.
Ba xác chết là Tạo Hóa Thủ Long Vũ Điền và hai nữ nhân hóa trang thay thế Liên Liên và Tích Tích.
Cả ba xác đều mang đầy thương tích.
Yến Thanh biến sắc mặt.
Nhìn qua các vết thương chàng nắm tay Liên Liên và Tích Tích lôi hai nàng chạy đi.
Khi cả ba cách Vũ Hoa Đài khá xa rồi Tích Tích hỏi:
- Tại sao Long lão gia bị giết?
Yến Thanh thở dài:
- Nhất định là y có khám phá được điểm gì đó ở Mã Cảnh Long. Y là một tay y s, lấy con mắt nhà nghề nhìn vết thương nơi đầu vai tự nhiên y hiểu, vết thương đó chẳng phải ngẩu nhiên mà có, và do vật gì gây ra! Có thể y biết luôn người gây ra vết thương nữa đấy! Rồi y lại được tại hạ thông tri cuộc họp mặt tại Vũ Hoa Đài hẳn là y có nhìn qua Mã Cảnh Long mấy lượt, lão ấy bắt gặp ánh mắt của y đâm ra nghi ngờ. Trong trờng hợp đó làm sao Mã Cảnh Long không sát nhân diệt khẩu!
Liên Liên cau mày:
- Còn hai nữ nhân kia? Lý do gì lão giết luôn?
Yến Thanh cười khổ:
- Còn lý do gì nữa! Họ Ở bên cạnh Long Vũ Điền, họ thấy Long Vũ Điền bị giết, hung thủ nào lại không hiểu để chứng nhân sống sót là vụ án bị tiết lộ dễ dàng và nhanh chóng!
Hoa Tích Tích thốt:
- Mờng tượng là cả ba trước khi ngã gục có giao đấu ác liệt với hung thủ. Cơ thể họ mang đầy vết kiếm! Hung thủ là ai?
Yến Thanh đáp:
- Võ công của Long Vũ Điền kể cũng cao lắm. Trong thiên hạ ngày nay Long Vũ Điền có thể được liệt vào hạng mời cao thủ nhất lưulợi hại nhất thì người hạ sát nổi y chẳng phải là tay vừa đâu. Nhất là nhát kiếm nơi yết hầu chứng minh hung thủ có võ công cao tuyệt!
Liên Liên trầm ngâm một lúc:
- Đúng vậy! Những vết kiếm ở chỗ khác là vết bồi thêm. Sau khi Long lão gia bị đâm nơi yết hầu cho nên máu ở những vết thương bồi thêm đó không đổ nhiều bởi con người tắt thở thì máu ngng đọng ngay. Cứ theo tình hình đó mà đoán thì vết thương tại yết hầu là vết thương trí mạng chân chánh, mũi kiếm quậy một lỗ khá lớn, máu nơi đó chảy ra nhiều!
Chẳng biết ai mà có võ công cao như thế!
Yến Thanh thở dài:
- Liên Liên cô nương đâu phải là người kém lịch duyệt giang hồ!Tại sao cô nương lại để bị lừa một cách dễ dàng như vậy? Nếu một người có võ công cao từ cỡ Long Vũ Điền trở lên thì khi nào đâm kiếm tạo thành một lỗ lớn như thế?
Liên Liên kêu lên:
- à phải đấy! Tôi nông nổi quá? Tôi cũng có hoài nghi tự hỏi tại sao vết thương lại rộng lớn quá! Một vết thương như vậy đâu có thể do cao thủ gây nên?
Yến Thanh bật cười khan:
- Người xuất thủ hẳn là một cao nhân rồi! Chỉ phát xuất một chiêu thôi, một chiêu trí mạng rất nhanh rất chuẩn, nhưng người xuất thủ chẳng phải là một kẻ dùng kiếm. Những dấu kiếm đó được bồi thêm sau khi người xuất thủ thành công!
Liên Liên gật đầu:
- Đúng rồi! Vết thương nguyên thì không do kiếm gây ra mà là do một vũ khí nào đó.
Để che mắt kẻ quan sát hung thủ lấy kiếm quậy cho nó thêm rộng lớn.
Yến Thanh mỉm cười:
- Gần đúng như vậy! Cô nương thử đoán xem vật gì đâm thủng yết hầu của Long Vũ Điền?
Liên Liên suy nghĩ một chút:
- Roi! Th ơng khẩu rộng tám phân thì hẳn là do đầu roi gây nên. Trong thiên hạ không thiếu người dùng roi, song tài tình hơn hết thì chỉ có những người trong cánh họ Mã tại Kim Lăng!
Tích Tích chợt kêu lên:
- Nhất định là chưa con họ Mã chứ không còn ai khác nữa! Riêng Mã Bách Bình thì lại đáng nghi ngờ hơn phụ thân hắn bởi hắn có cái hiệu là Kim Kiếm Ngân Tiên. Hắn sử dụng cả hai loại vũ khí mà luôn có sẳn bên mình. Dùng roi giết người xong hắn lại dùng kiếm xóa tan dấu roi tránh bị khám phá sau đó.
Yến Thanh nhìn Liên Liên hỏi:
- Cô nương thấy sao?
Liên Liên đáp:
- Theo tôi thì không phải như vậy. Hiện tại chưa con họ Mã phải bận rộn nghênh tiếp anh hùng từ bốn phương đến mừng, làm gì họ có thời giờ để đi giết người!
Tích Tích không phục lý luận đó:
- Trừ chưa con họ Mã ra chẳng còn ai khác bởi chẳng ai có võ công cao hạ sát nổi Long lão gia ngoài chưa con họ.
Liên Liên tiếp:
- Về cái đó thì ngu thơ chẳng biết nói sao nhưng ngu thơ dám khẳng định là hung thủ chẳng phải chưa con họ Mã. Nhất là Mã Bách Bình, kiếm pháp và tiên pháp của hắn đều linh diệu ngang nhau, muốn giết người thì hắn dùng kiếm chứ cần gì dùng roi? Bởi kiếm là vật rất gọn, phàm ai muốn tranh thủ thời gian đều chọn cái gọn và việc giết người cần phải tranh thủ thời gian ghê lắm!
Tích Tích hừ một tiếng:
- Vậy thì thơ thơ cho là ai hạ thủ đoạn?
Liên Liên thở ra:
- Nếu ngu thơ biết được thì nói gì!
Tích Tích tiếp:
- Mã Cảnh Long giỏi hóa trang, tự lão đã cải dạng được Thiên Ma Lịnh Chủ thì lão củng có thể chọn một người nào đó biến thành lão xuất hiện giửa đám đông thay lão. Còn lão thì âm thầm ra đi tìm người mà giết. Nhưvậy không được sao! Trừ giải thích đó ra còn giải thích nào khác?
Yến Thanh cười nhẹ cất tiếng:
- Cả hai cô nương đều có lý! Chẳng qua hai vị có thành kiến quá nặng cứ cho là vết thương do đầu roi gây ra, thành thử cứ loay hoay hoài ở điểm đó không chịu đi xa hơn!
Phải biết cái hướng đã chọn lầm thì càng đi tới càng xa đích chánh! Càng phút càng lầm hơn!
Liên Liên giật mình:
- Nếu không do đầu roi thì do vật gì? Những vũ khí khác không thể gây nên một vết thương lớn như vậy được!
Yến gia ơi! Đừng để chị em tôi thắc mắc mãi! Hãy nói ngay đi Yến gia!
******************** Thiếu một trang ******************** - Đư ơng nhiên là không lầm. Nhung hai cô nương nhận ra thi thể đó là của Long Vũ Điền phải không? Người khác có nhận ra như vậy không?
Tích Tích đáp:
- Người khác chỉ biết Điền Vũ Long chứ không biết Long Vũ Điền. Còn chị em tôi thì biết đủ cả hai bộ mặt, người chết là Điền Vũ Long thì tức nhiên là Long Vũ Điền chết!
Yến Thanh tiếp:
- Điền Vũ Long là một cái lốt hóa trang không phải chân tướng của Long Vũ Điền cho nên ai muốn hóa trang thành Điền Vũ Long cũng được nhưng chân tướng nhất định không phảI của Long Vũ Điền. Điền Vũ Long còn sống thì cái thuật sửa đổi dung mạo còn hiệu nghiệm. Nhưng khi người sống chết rồi thuật đó hết hiệu nghiệm trên xác chết. Bởi người ta tra xét thi thể kỷ hơn, thuật cải sửa dung mạo chỉ hiệu nghiệm ở ngoại diện chứ không hiệu nghiệm ở nội thân!
Chàng kết luận:
- Cho nên rất có thể người chết không phải là Long Vũ Điền dù mang cái lốt Điền Vũ Long!
Liên Liên sáng mắt lên:
- Thì ra là thế! Giản đơn quá! chị em tôi ngu muội hết sức!
Tích Tích cau mày:
- Nhưng trên đời đâu có Điền Vũ Long? Một con người thật mang tên Điền Vũ Long?
Ngư ơi nằm đó là Điền Vũ Long như chúng ta đã biết lại không phải là Long Vũ Điền! Thế thì là ai? Chẳng lẽ là một kẻ giả mạo?
Yến Thanh đáp:
- Có thể có con người như vậy đúng theo dung mạo do Long Vũ Điền cải sửa nhưng không mang tên Điền Vũ Long. Phàm muốn cải sửa dung mạo Long Vũ Điền cần phải có một hình dáng tiêu chuẩn gọi là cái “Bổn”. Long Vũ Điền xuất hiện với cái tên Điền Vũ Long thì dù cái “Bổn” do y mang đó không là Điền Vũ Long cũng trở thành Điền Vũ Long như thờng.
Có thể người nằm đó là cái bổn hóa thân của Long Vũ Điền. Rất ít hy vọng người đó là kẻ giả dạng bằng thuật cải sửa dung mạo.
Liên Liên đã lấy lại bình tỉnh rồi.
Nàng thốt:
- Nếu kẻ chết không là Long lão gia thì có thể vụ án do nghĩa phụ gây ra. Tại sao nghĩa phụ lại xuất thủ?
Yến Thanh giải thích:
- Có hai lý do. Thứ nhất, Long Vũ Điền thấy tại hạ len lén rút êm khỏi hiện trờng biết ngay là họa hoạn của võ lâm chưa được tiêu trừ và như vậy cần phải ẩn mặt một thời gian nữa, mà muốn ẩn mặt một cách kỹ lưỡng thì không gì bằng là chết đi, chết để xuất hiện dưới thân phận khác, chết là không ai truy tầm nữa chứ thất tung thì vẫn bị người tập nã như thờng.
Thứ hai, là y đã khám phá được bí mật về vết thương nơi đầu vai của Mã Cảnh Long ngợc lại Mã Cảnh Long cũng đã để ý đến y. Với hai lý do đó, Điền Vũ Long hóa thân của Long Vũ Điền phải chết! Chết để cho Mã Cảnh Long không còn cố kỵ, theo dõi y nữa.
Liên Liên gật đầu:
- Có lý! Nhưng còn hai nàng hóa thân của chị em tôi, tại sao họ cũng bị giết luôn?
Yến Thanh đáp:
- Họ bị giết là tại vì họ đeo sát người của Cửu Lão Hội. Họ tiếp cận với người của Cửu Lão Hội và Điền Vũ Long một cách công khai. Thân phận của họ bị bại lộ tự nhiên họ phải bị tiêu diệt luôn!
Chàng thở dài tiếp:
- Lần này tại hạ hành động có phần nào thất sách để cho một sồ người của Cửu Lão Hội hiện lộ quá rõ rệt! Từ nay mọi công tác sẽ gặp khó khăn hơn trước nhiều. Nếu muốn dễ dàng hành động thì chúng ta phải biến đổi thành những g ơng mặt mới mới được!
Cũng như tại hạ vậy, từ Cô Kiếm Lâm Phong mặt khác nhau, không kể khuôn mặt gốc là Hoa Vân Đình!
Liên Liên hấp tấp hỏi:
- Yến gia muốn thay đổi thân phận lượt nữa?
Yến Thanh nhếch nụ cười khổ:
- Lãng Tử Yến Thanh chưa chết thì thay đổi thân phận mới mà làm gì? Lúc khoác cái lốt Yến Thanh tại hạ cho mình là một Lãng Tử mà Lãng Tử thì thường thường yểu thọ, tại hạ chuẩn bị tùy thời mà chết, nhưng lại không chuẩn bị một hóa thân khác cho nên tại hạ không thể chết đi một lần nữa như sáu lần trớc.
Hiện tại tại hạ cứ duy trì thân phận này chờ đến lúc thuận tiện hãy tính.
Liên Liên lộ vẻ lo âu:
- Nhưvậy là nguy hiểm cho Yến gia quá!
Yến Thanh mỉm cười:
- Chẳng sao đâu! Đại công cáo thành rồi len lén rút đi đó là bản sắc của một Lãng Tử!
Tại hạ sẽ xuất hiện tại một địa phương khác, người ta không ai để ý đến cho lắm!
Liên Liên trầm ngâm một lúc:
- Còn bây giờ? Mình làm gì đây?
Yến Thanh đáp:
- Tại hạ vốn nghĩ rằng Thiên Ma Lịnh Chủ chết rồi thì đại họa được tiêu trừ nên buông lơi mọi sự phòng bị. Nhưng Vu bang chủ đã khéo an bày cái chết của Điền Vũ Long một cuộc an bày phát xuất từ thận trọng tạo nên ổn định không nhỏ giúp cho chúng ta tiếp tục hoạt động với phần thực lực chưa từng hiện lộ công khai. Việc trước hết chúng ta cần làm là tìm gặp Vu bang chủ sau đó muốn gì hãy muốn.
Liên Liên mơ màng:
- Từ sáu năm qua chị em tôi mất liên lạc với nghĩa phụ. Bây giờ biết lão nhân gia ở đâu mà tìm!
Yến Thanh mỉm cười:
- Muốn tìm ăn mày chúa thì phải gặp ăn mày con. Nơi nào có ăn mày con quy tụ là nơi đó có tin tức của ăn mày chúa. Tại hạ tin chắc hiện tại Long Vũ Điền đã họp mặt với các đệ tử Cái Bang và đang trông ngóng chúng ta đến.
Liên Liên thốt:
- Đệ tử Tịnh Y Môn phần lớn tập trung tại Văn Miếu nhưng nơi đó là khu vực hoạt động công khai của các đệ tử Cái Bang. Nghĩa phụ hẳn là không chờng mặt ở những nơi công cộng như vậy đâu.
Yến Thanh gật đầu:
- Đư ơng nhiên rồi! Tuy vậy chúng ta ít nhất cũng có tin tức gì của bang chủ. Tại hạ chắc là bang chủ có an bày sao đó, bên cạnh xác của Điền Vũ Long có một ký hiệu do bang chủ vẻ để lại ký hiệu, đó là ký hiệu của Cái Bang tại hạ trông thấy song không hiểu chi hết.
Chàng theo trí nhớ vẻ ký hiệu đó lại.
Liên Liên cười thốt:
- Đó là ký hiệu của tàng vật. Trong Cái Bang từ hàng sáu gút trở lên mới được dùng ký hiệu. Nhưthế này thì đúng nghĩa phụ hạ thủ rồi!
Yến Thanh tiếp:
- Nếu không phát hiện ra ký hiệu đó thì không khi nào tại hạ dám nghĩ là Vu bang chủ hạ thủ bởi hai nàng hóa thân của hai vị là đệ tử của Tịnh Y Môn. Tại hạ làm sao nghi ngờ bang chủ tàn nhẩn sát hại đệ tử!
Liên Liên thở dài:
- Cái lý thì không nên làm như vậy trừ khi nào đệ tử phạm tội nặng không thể tha thứ được nữa. Có thể có sự tình nào đó nên nghĩa phụ bắt buột phải xử tử hai nàng ấy.
Yến Thanh tiếp:
- Hiện tại chúng ta bất quá chỉ ức đoán thôi, sự thật như thế nào phải đến lúc gặp Vu bang chủ mới hiểu được.
Do đó tại hạ muốn tìm bang chủ gấp. Cái chết của kẻ mang lốt Điền Vũ Long kia mở màn cho cục diện mới, tại hạ cần nghe bang chủ giải thích mọi sự tình. Cuộc hội kiến này rất cần bắt buột phải có chứ thực ra tại hạ không nên thường gặp bang chủ, càng ít gặp nhau càng có lợi hơn tránh được sự lưúy của đối phương.
Chàng hỏi:
- Ký hiệu đó nói gì?
Hai nàng cũng cười chưa vội đáp.
Yến Thanh mỉm cười thốt:
- Câu đó đáng lý tại hạ không nên hỏi. Bởi vấn đề đã thuộc phạm vi bí mật của quý bang.
Liên Liên đáp:
- Thực ra đối với Yến gia không có sự bí mật nào chúng tôi cần phải dấu diếm. Có điều quy củ do tổ sư lưutruyền, những đệ tử từ hàng sáu nút trở lên mới được dự thính các đều bí mật cho nên chị em chúng tôi chẳng dám tiết lộ.
Yến Thanh gật đầu:
- Tại hạ hiểu. Tại hạ chỉ nhận ra ký hiệu do bang chủ lưulại bởi tại hạ đã có thấy qua một lần rồi. Ngoài ra tại hạ chẳng biết chi hơn. Tuy nhiên tàng vật là vật gì? Dấu ở đâu?
Mình phải lấy vật đó gấp mà xem, biết đâu nó chẳng chỉ điểm cho chúng ta một nơi bắt liên lạc?
Tích Tích mỉm cười đi trước dẫn đường.
Họ đi quang co một lúc đến tòa miếu hoang đổ vỡ.
- Tích Tích vảo tòa miếu đó đi thẳng ra phía sau lấy một đống y phục đặt dưới bàn thờ.
Y phục gồm hai bộ cho hạng thiếu phụ trung niên và một bộ cho hạng lao công.
Phần Liên Liên thì rẽ qua gian nhà cỏ cạnh đó, lôi ra một cỗ xe chỉ có một bánh.
Nàng thốt:
- Yến gia phải một phen khuất mình rồi đấy nhé!
Yến Thanh cười hì hì:
- Tại hạ sẽ làm một gả xa phu? có sao đâu! Cái nghề mới mẻ làm thử một lần kể cũng thể đấy!
Liên Liên lắc đầu:
- Không phải vậy đâu! Việc đánh xe do tôi đảm nhận đấy chứ! Tích Tích hiền muội thì bầu bạn săn sóc Yến gia còn Yến gia thì biến thành một đại nương bịnh nằm trong xe.
Yến Thanh trố mắt:
- Tại sao tại hạ biến thành đại nương nằm bịnh? Chứ tại hạ làm phu xe không được sao?
Liên Liên giải thích:
- Được chứ, song không ích lợi bằng làm một đại nương mang bịnh. Vương Nhất Tề là một y sư danh tiếng bậc nhất trong vùng này có quy củ rất nghiêm. Lão có nhà tại Châu Tớc, bình sanh không xuất ngoại xem bịnh, chửa trị cho ai. Ai đau ốm nặng nhẹ như thế nào muốn nhờ lão chửa trị thì phải đến tận nhà lão. Và lão chỉ chấp nhận cho người bịnh vào thôi, thân nhân tùy tùng đều phải ở bên ngoài. Nếu Yến gia làm phu xe thì làm sao lọt vào trong nhà lão?
Yến Thanh cau mày:
- Nhưvậy thì tại hạ phải đến Châu Tớc Kiều gặp Vương Nhất Tề?
Liên Liên gật đầu:
- Phải, chỉ thị của bang chủ là thế! Chỉ có phương pháp đó là an toàn nhất. Vương nhất tề hành nghề tại Kim Lăng hơn hai mươi năm rồi, không ai ngờ là lão có liên quan đến chúng tôi.
Rồi cả ba cùng cải trang.
Người nào cũng rành nghề cải sửa dung mạo nên họ hóa trang cực giống, bệnh ra bệnh, người nuôi bịnh ra người nuôi bịnh, phu xe dù là nữ nhân xong cũng gân guốc lực lưỡng như nam nhân.
Yến Thanh thở dài thốt:
- Cái tài cải sửa dung mạo của hai cô nương quả thật cao diệu! Trên đời này hồ dễ có mấy kẻ sánh kịp!
Liên Liên đáp:
- Trong Tịnh Y Môn chúng tôi học đủ mọi nghề! Y thuật, tướng số, ca xướng, thương mại, lao công…Nhất môn nào cũng phải học cho tinh. Chức đường chủ nào nhờ vào cái thân phận nghĩa nữ của bang chủ đâu. Trong Cái Bang không có vấn đề phụ truyền tử kế.
Yến Thanh gật đầu:
- Tại hạ biết quy củ Cái Bang sum nghiêm, luôn luôn tôn trọng công bằng, vô t.
Cho nên Thiên Ma Lịnh Chủ có thể đặt nội tuyến trong các môn phái nhưng lão ta vấp phải Cái Bang như đụng đầu vào vách núi, không còn thi thố một mu mô gì được.
Liên Liên lắc đầu:
- Khó nói lắm Yến gia! Nếu nội bộ Cái Bang thuần nhất không có gian tế thì không khi nào nghĩa phụ chọn một nơi như thế đó để hội diện với Yến gia!
Yến Thanh chớp mắt:
- Có vấn đề phát sinh trong Cái Bang rồi sao!
Liên Liên ngng trọng thần sắc:
- Phải! Vương Nhất Tề là chưởng môn tiền nhiệm của chúng tôi. Người từ nhiệm thoái ẩn tại Châu Tớc Kiều đã nhiều năm qua rồi. Giờ đây nghĩa phụ lại mợn ngôi nhà đó của lão làm trạm liên lạc thì đủ biết có kẻ gian tế len lỏi vào trong bang hội rồi đó!
Yến Thanh rợn mình phát sợ!
Cái Bang là một tổ chức có kỷ luật sum nghiêm, sự kiểm soát rất cẩn mật thế mà địch vẫn đưa gian tế vào được!
Quả thật địch lợi hại vô cùng!
Chàng nhận thấy con đường đi tới có lắm chông gai, đáng ngại hơn ở thời gian qua… Họ từ từ tiến vào thành.
Khi họ đến cửa thành thì canh một đã bắt đầu. Cửa thành đóng sớm.
Tích Tích xuống xe dùng mọi lời lẽ thuyết phục đồng thời nhét mấy lượng bạc vào tay bọn giữ cửa.
Nhờ vậy bọn giữ cửa mới chịu mở cửa nhỏ bên cạnh cho họ vào thành.
Trong khi Tích Tích thương lượng với đám quân thủ môn, có một gả đến gần Yến Thanh xoa xoa đầu chàng.
Cũng may Yến Thanh có võ công tuyệt vời vận chân khí cho toàn thân bốc lửa nhưngười đang sốt nặng, chàng lại còn bật rên ư ử.
Tên lính đó tự nhiên phải tin là chàng lâm trọng bịnh.
Vào lọt trong thành rồi Tích Tích hỏi:
- Yến gia thấy không?
Yến Thanh thấp giọng:
- Cái cách xem mạch của tên lính đó tố cáo hắn có nội lực cực cao thâm. Nếu tại hạ không áp chế các mạch yếu lại thì rất có thể là bị lộ rồi!
Tích Tích tiếp:
- Đó là một trong những lý do khiến nghĩa phụ chọn Yến gia giả bịnh. Bọn chúng tôi không có tài áp chế gân mạch như Yến gia. Thiên Ma Lịnh Chủ tuy đã chết rồi nhưng Thiên Ma Giáo vẫn còn thực lực và dưới sự điều khiển của Mã Cảnh Long thực lực đó lại đáng sợ hơn ngày trước nhiều. Tôi dám nói là hầu hết dân c thuộc mọi tầng lớp trong thành Kim Lăng đều là thuộc hạ của họ Mã.
Cỗ xe đã đến trước một ngôi nhà cạnh Châu Tước Kiều.
Tích Tích xuống xe, tiến tới gỏ cửa.
Một lão nhân xuất hiện, hỏi mấy câu rồi mở cửa.
Xe vào bên trong.
Lão nhân bảo Liên Liên và Tích Tích vào một gian nhà nơi dãy nhà bên hông chờ đợi.
Có hai phụ nhân khác đưa Yến Thanh vào nội thất, đặt chàng vào nằm trên một chiếc giờng rồi nắm đầu giây buông thòng lòng gần đó giật mấy cái.
Có tiếng chuông reo.
Tiếng chuông báo hiệu cho Vương y sư đến chữa bịnh.
Không lâu lắc một lão nhân râu tóc đều bạc bớc vào cầm tay Yến Thanh nghe mạch rồi quan sát sắc diện, xem mắt. Sau cùng bảo hai phụ nhân:
- Đưa bà này vào gian số hai, dãy phòng chử Bích, bà đau ruột đấy!
Hai phụ nhân khiêng luôn chiếc giờng vào trong sâu hơn đặt tại một gian phòng rồi bỏ đó lui ra.
Một lúc sau, lão nhân bạc râu tóc theo vào bảo:
- Các hạ có thể ngồi dậy được rồi.
Thanh âm quen quá, mờng tượng thanh âm của Thánh Thủ Linh Viên Trần Lượng trong số thập kiệt.
Yến Thanh bật ngồi lên hỏi liền:
- Làm sao Trần Lão lại có mặt ở đây?
Lão nhân gạt mình vung tay nhanh.
Hai đạo chỉ phong bay tới mạnh vô cùng.
Yến Thanh nhích động thân mình ngả xuống nằm như củ.
Lão nhân cười lớn:
- Khắp thành người ta đang tìm Yến đại hiệp, làm sao đại hiệp đến nơi này được?
Yến Thanh bị phong bế huyệt đạo, không còn làm gì được chỉ lấy mắt nhìn lão nhân.
Lão nhân vỗ tay gọi:
- Các người đâu? Vào đây!
Hai phụ nhân khiêng giờng trước đó bớc vào.
Lão nhân bảo:
- Mau ra ngoài chế ngự tên đánh xe và người nuôi bịnh, sau đó về báo cáo sự tình với tổng hội, cho biết luôn là Lãng Tử Yến Thanh hiện đang ở tại đây!
- Bây giờ Yến lão đệ còn phủ nhận mình là người của Cửu Lão Hội nữa chăng?
Yến Thanh trầm tư một lúc hỏi lại:
- Thực sự Trần lão đứng về cánh nào?
Lão nhân giật mớ râu tóc bạc và mặt nạ quăng đi một nơi hiện chân tướng là Trần Lượng.
Đoạn lão cười nhẹ thốt:
- Khá lắm đó Yến Thanh! Lão phu khoác cái thân phận Vương Nhất Tề ẩn c tại Kim Lăng hơn hai mươi năm qua rồi không hề bị một ai phát hiện! Lão đệ vừa nghe âm thanh là nhận được liền lão phu dưới cái lốt giả tạo! Thể nào mà Mã đại ca không xem trọng Yến lão đệ!
Yến Thanh hỏi:
- Còn Vương Nhất Tề chân chánh ở đâu?
Trần Lượng đáp:
- Tự nhiên là ở đây. Mỗi khi lão xuất ngoại hành sự thì lão phu thay thế lão tiếp đón bịnh nhân!
Yến Thanh lắng dịu trong lòng.
Liên Liên nói nội bộ Cái Bang không ổn, chàng chưa biết cái không ổn đó phát xuất từ đâu, dưới hình thức nào! Không ngờ lại do một chưởng môn lịnh chủ thuộc hàng tám gút, chỉ kém bang chủ một gút!
Một nhân vật cao cấp lại biến mình làm gian tế cho đối phương!
Trần Lượng cười tiếp:
- Yến lão đệ quả là một trang kỳ tài tuyệt thế, với sức lực của một cá nhân lại khuynh đảo nổi Thiên Ma Giáo từng gây bão tố trên giang hồ liên tiếp hơn mời năm! Có đều lão đệ lại không ngờ là trong Thiên Ma Giáo có một nhóm người âm thầm hoạt động để tự lập!
Nhưng rồi lão tự sửa sai:
- Không! Không phải vậy! Trái lại lão đệ thừa hiểu có số người nội tuyến trong Thiên Ma Giáo cho nên khi chiến dịch bên Mạt Sầu Hồ vừa kết thúc lão đệ len lén ra đi. Với chiến dịch đó lão đệ đã giúp bọn lão phu thật nhiều. Chẳng những giúp bon lão phu giải tán Thiên Ma Giáo mà còn giúp phát hiện kẻ chủ trì Cửu Lão Hội! Nói đi lão đệ! Hai người đó là ai?
Yến Thanh hỏi lại:
- Hai người nào?
Trần Lượng tiếp:
- Hai người mà lão đệ sắp hội diện tại đây theo ước định.
Yến Thanh hừ một tiếng:
- Tại hạ chưa biết mặt làm sao biết được là ai?
Trần Lượng bĩu môi:
- Lão đệ vờ làm chi? Thoái thoác mà được với lão phu à? Đây là cuộc ước hẹn bí mật của các vị dĩ nhiên những người đó phải là nhân vật tối cao trong Cửu Lão Hội, làm gì lão đệ không biết được chứ?
Yến Thanh trầm giọng:
- Này Trần lão! Trần lão đã từng là thành viên của Cửu Lão Hội tự nhiên phải hiểu nguyên tắc hành động của người trong hội chứ! Giữa nhau chỉ có sự liên lạc bằng ký hiệu chứ không bằng tiếp xúc cho nên không biết đối tượng của mình là ai. Họ không biết Yến Thanh làm sao Yến Thanh biết được họ?
Trần Lượng suy nghĩ một chút:
- Thôi được việc này lão phu sẽ tra cứu sau! Bây giờ lão phu hỏi lão đệ điều này, mục đích cuộc họp mặt đó là sao?
Yến Thanh đáp:
- Báo cáo kết quả công tác, thông tri cái chết của Thiên Ma Lịnh Chủ!
Trần Lượng lắc đầu:
- Việc đó củ quá rồi còn ai không hay biết nữa mà phải báo cáo!
Yến Thanh cười nhẹ:
- Là người phụ trách chân chính tại hạ phải phục lịnh, đư ơng nhiên có sự báo cáo của tại hạ mới chính xác.
Trần Lượng hỏi:
- Lão đệ tính báo cáo như thế nào?
Yến Thanh đáp:
- Nhưthế này:
thiên Ma Lịnh Chủ đã chết nhung thực tế Thiên Ma Giáo vẫn còn tồn tại. Từ nay mọi công tác phải nhắm vào bản thân Mã Cảnh Long.
Trần Lượng lắc đầu:
- Đúng lắm! Đúng lắm! Lão đệ tinh tế lắm! Mà làm sao lão đệ phát hiện được Mã đại ca?
Yến Thanh cười mỉa:
- Nào phải một mình tiểu đệ phát hiện đâu! Liễu Hạo Sanh cũng có ý nghi ngờ Mã Cảnh Long từ lâu lắm rồi. Việc Mã Cảnh Long tự mình thừa nhận Hạ Kỷ Tử Bình là một sơ xuất đáng tiếc cho lão ta.
Trần Lượng phì cười:
- Lão đệ khéo nói nhảm! Kỷ Tử Bình chết bởi một mũi Xuyến Tâm Tiêu, Liễu Hạo Sanh làm sao biết được Mã đại ca hạ sát lão Kỷ!
Yến Thanh điềm nhiên:
- Cái tin Kỷ Tử Bình bị giết do Mã Cảnh Long loan đến. Quanh nơi Kỷ Tử Bình bị giết có vô số cơ quan cạm bẫy chỉ có Kỷ Tử Bình và Mã Cảnh Long biết. Còn thì ai khác là hung thủ ngoài người này khi người kia bị giết.
Trần Lượng gật đầu:
- Có lý! Lão phu thừa nhận đó là một sự sơ xuất của Mã đại ca! Bất quá Thiên Ma Lịnh Chủ chết rồi thì niềm hoài nghi của Liễu Hạo Sanh cũng được giải trừ. Tuy nhiên một sơ xuất đó đâu có đủ chứng minh sự liên can giữa Mã đại ca và Thiên Ma Lệnh Chủ!
Yến Thanh gật đầu:
- Phải! Sự sơ xuất ấy không đủ chứng minh một sự liên hệ giữa hai người.
Lúc ấy tại hạ thật tình không tin lời nói của Liễu Hạo Sanh cho lắm. Tuy nhiên Mã Cảnh Long không nên khoác cái thân phận Thiên Ma Lịnh Chủ xuất hiện trước mặt tại hạ. Lão giả dạng rất khéo nhưng thinh âm thì không biến đổi nổi, tại hạ vẫn có thiên tài về thính giác. Bất cứ âm thanh của ai nghe qua một lần rồi là vĩnh viễn tại hạ nhớ mãi. Ngoài ra còn có mũi Xuyên Tâm Tiêu của Liên Khiết Tâm! Vì vết thương nơi đầu vai tả của lão còn ràng ràng dù lão có đập nát bờ vai của Thiên Ma Lịnh Chủ cũng vô ích!
Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:
- Chẳng rõ lão Mã lớ ngớ thế nào thay vì đập nát bờ vai tả của Thiên Ma Lịnh Chủ để phi tang thì lão lại đập vào bờ vai hữu. Thành thử bờ vai tả của xác Thiên Ma Lịnh Chủ còn nguyên vẹn chẳng có một vết thương nào. Trong khi đó máu từ đầu vai tả của Mã Cảnh Long chãy xuống ròng ròng. Lão không hề thọ thương qua cuộc chiến thì vết thương đó từ đâu mà có?
Chàng lại dừng đoạn tiếp luôn:
- Giết Thiên Ma Lịnh Chủ là Mã Cảnh Long thực hiện mu đồ chiếm đoạt địa vị của Lịnh Chủ xng bá trong võ lâm. Vì Mã Cảnh Long là một cộng sự viên quan trọng và thân tín nên Thiên Ma Lịnh Chủ không đề phòng thành thử chuốc cái họa sát thân. Nếu có nghi ngờ gì thì Lịnh Chủ đâu có bị Mã Cảnh Long tiêu diệt dễ dàng. Mời Mã Cảnh Long cũng không làm sao thủ thắng nổi trước một Thiên Ma Lịnh Chủ có võ công quán thế!
Trần Lượng bật cười ha hả:
- Lão đệ hiểu nhiều việc quá! Chẳng hay lão đệ có đem những hiểu biết đó cáo tố với ai cha?
Nếu có thì đã cáo tố với ai?
Yến Thanh lại hỏi:
- Nếu tại hạ nói ra thì mạng sống của tại hạ có được bảo toàn chăng?
Trần Lượng lắc đầu:
- Cái đó lão đệ đừng hy vọng vô ích. Mã đại ca đã công khai lấy thân phận chân chánh xuất hiện trên giang hồ. Với thành tích vĩ đại sát diệt Thiên Ma Lịnh Chủ đại ca thừa uy tín, oai lực trở nên một tay bá giữa võ lâm. Đư ơng nhiên không thể để cho lão đệ sống sót. Lão đệ sống xót là sẽ có một cơ hội lão đệ nói ra ẩn tình của Mã Đại ca bên trong Thiên Ma Giáo, phá hoại uy tín của Mã đại ca.
Yến Thanh nói:
- Nếu mạng sống không được bảo toàn thì đàng nào cũng chết, tại hạ nói ra làm chi?
Trần Lượng tiếp:
- Chết cũng có nhiều cách chết! Chết thảm, chết sướng, chết nhanh, chết lần hồi mòn mỏi. Nếu lão đệ chịu nói thì lão phu bảo đảm một cái chết sướng cho lão đệ!
Yến Thanh lắc đầu:
- Chết sướng cũng là chết, tại hạ còn yêu đời lắm. Nếu bắt buộc phải chết thì cứ để cho chết, chết cách nào cũng là chết. Nói ra mà không sống được thì có lợi gì đâu!
Trần Lượng tặc lỡi:
- Thế thì lão đệ chọn cái khổ rồi!
Yến Thanh lắc đầu:
- Không hẳn là như vậy đâu! Tại hạ còn một hơi thở là còn một điểm hy vọng. Hiện tại Trần Lão chế ngự huyệt đạo của tại hạ nhưng Cửu Lão Hội ước hẹn tại hạ đến đây tất phải có an bày. Người của tại hạ sẽ đến đây gấp… Trần Lượng mỉm cười:
- Dù có đến bao nhiêu cũng vô ích. Vương Nhất Tề là một trưởng lão Cái Bang từ nhiệm quy ẩn. Từ bao lâu nay trở thành một cộng sự viên của bọn lão phu. Lão ấy sẽ có đủ phương pháp đối phó với bọn lão đệ.
Yến Thanh điềm nhiên thốt:
- Chỉ sợ không dễ dàng như các vị tưởng tượng đâu! Vương Nhất Tề có thể đối phó với bất cứ người nào trong Cái Bang nhưng lão ấy sẽ bất lực trước Vu bang chủ! Phong Vân Tẩu Vu Phi là con người cực kỳ tinh minh, đầy đủ cơ trí… Trần Lượng biến sắc mặt:
- Lão đệ nói sao! Vu Phi sẽ đến đây! lão ta là một trong hai người hẹn đến đây?
Yến Thanh tiếp:
- Chọn ngày hôm nay hành sự là Trần lão lầm lớn đó! Trần lão mạo nhận Vương Nhất Tề dọa nạt ai thì được nhưng phủ nhận luôn chưởng môn nhân của mình thì đúng là một việc buồn cười thật!
Trần Lượng lộ vẻ khẩn cấp:
- Vương lão quỷ đáng chết thật! Tại sao không cho lão phu biết Vu Phi sẽ đến đây?
Yến Thanh tiếp:
- Lão không cho biết là vì lão đâu biết Vu Phi sẽ đích thân đến đây! Chứ nếu đã biết thì khi nào lão lại để cho Trần lão mạo nhận như thế này. Bây giờ Trần lão làm sao để bổ cứu sự sơ xuất đó?
Trần L ơng quay mình định bớc ra ngoài.
Từ bên ngoài hai người bớc qua cửa vào phòng.
Hai người đó một là lão nhân có thân vóc cao lớn, tay cầm chiếc Thúy Trúc Can mặt trắng râu còn đen thần thái thanh thản phiêu dạt, chính là Phong Vân Tẩu Vu Phi.
Một kia chẳng ai xa lạ chính là Long Vũ Điền.
Trần Lượng kinh hãi biến sắc vội lẽi lại mấy bớc đặt một tay trên đỉnh đầu Yến Thanh cao giong thốt:
- Các vị bớc ra ngay nếu không thì tiểu tử này phải vỡ sọ!
Phong Vân Tẩu Vu Phi thoáng giật mình.
Nhưng Tạo Hóa Thủ Long Vũ Điền hỏi:
- Trần huynh chế ngự được y sao? Vô ích! Dọa ai thì được khó dọa bọn tại hạ lắm!
Phải biết bọn tại hạ phí công lắm mới chọn được y đó nhé! Thì y chẳng phải là tay hèn đâu!
Trần Lượng chưa kịp nói gì chợt nghe tay tê buốt.
Cổ tay của lão đã bị nắm cứng.
Trần Lượng trố mắt nhìn Yến Thanh trong khi Yến Thanh từ từ ngồi dậy.
Mạch môn đã bị chế ngự lão không còn một điểm công lực.
Lão kêu lên kinh khiếp:
- Tiểu tử! Thực sự ng ơi là ai?
Yến Thanh cười nhẹ:
- Đã gọi là Yến lão đệ lại còn hỏi là ai, sao trớ trêu thế? Là Lãng Tử Yến Thanh chớ là ai? Chúng ta đã từng gặp mặt nhau nhiều lần lắm rồi mà chẳng lẽ bằng hữu không nhận ra? Bằng hữu quả thật già nên sanh tật lẩm cẩm.
Trần Lượng hét:
- Ta hỏi thân phận chân chánh của ng ơi! Lãng Tử Yến Thanh bất quá chỉ là một cái tên ngụy tạo! Võ công cỡ đó hẳn ng ơi là một nhân vật có danh lớn trên đời chứ chẳng lẽ là một con người của bóng tối âm thầm, bình sanh chưa hề xuất đầu lộ diện?
Yến Thanh đáp:
- Lãng Tử Yến Thanh ngày trước là một kẻ của bóng tối âm thầm nhưng từ nay sẽ trở thành một tay dư ơng danh trong thiên hạ. Mã Cảnh Long chỉ làm được mỗi một việc là giết chết Thiên Ma Lịnh Chủ, Mã Cảnh Long chỉ tiêu diệt được một cá nhân, tiêu diệt vào phút cuối khi cá nhân đó bị dồn vào cảnh cùng chứ còn Lãng Tử Yến Thanh này thì bằng vào sức một cá nhân đập vỡ một tổ chức một tập thể. Lãng Tử Yến Thanh với hai bàn tay một khối óc khuynh đảo Thiên Ma Giáo.
Trần Lượng muốn vùng thoát khỏi bàn tay chàng song không làm nổi được đành cười thảm thốt:
- Các vị chế ngự được lão phu song đừng mong thoát khỏi Thiết Ky Minh.
Yến Thanh a lên một tiếng:
- Thiết Ky Minh? Một minh hội! Một bang hội tân lập?
Trần Lượng cúi đầu thân mình nhủn lại rồi ngã xuống đất.
Lão không còn động đậy nữa.
Long Vũ Điền vội bớc tới sờ tay vào ngực lão, bắt mạch lão, buột miệng thở dài buông gọn:
- Chết rồi!
Yến Thanh kinh ngạc:
- Chết! Tại sao chết?
Long Vũ Điền đáp:
- Ngưu huynh làm sao biết được!
Lão không tự sát mà cũng không bị sát! Có điều đích xác là lão đã chết! Tâm mạch của lão đứt hết!
Vu Phi cũng kinh ngạc:
- Hay là lão vận công tự chấn đứt tâm mạch?
Long Vũ Điền đáp:
- Mờng tượng là vậy nhưng không thể bởi vì mạch môn của lão đã bị Yến Lão đệ nắm cứng, lão không thể vận dụng công lực được.
Yến Thanh hỏi:
- Lão uống độc dược mà chết?
Long Vũ Điền banh mắt Trân Lượng quan sát rồi lắc đầu:
- Không! Không có hiện tượng gì chứng tỏ lão trúng độc. Nguyên nhân của cái chết là tâm mạch đứt, không một loại độc dược nào làm cho tâm mạch đứt được!
Vu Phi thở dài:
- Cái chết của lão đồng tình trạng với cái chết của Vương Thiếu Kỳ!
Yến Thanh kêu lên:
- Vương Thiếu Kỳ có phải là Vương Nhất Tề chăng! Lão ấy cũng chết rồi? Tại sao?
Vu Phi đáp:
- Lúc bổn bang chủ và Long huynh vào đây thì chính Trần Lượng tiếp đón. Lão ta hóa trang thành Vương Thiếu Kỳ. Bổn tòa trao đổi vài câu nói bằng ám ngữ liên lạc xong lão ly khai bỏ bọn bổn tòa trong một gian mật thất. Bổn tòa hết sức kỳ quái nhưng chẳng hỏi han gì bởi Vương Thiếu Kỳ vẫn có tánh thận trọng có thể lo ngại cho sự an toàn của Long huynh sao đó nên tìm cách che dấu hành tung của bổn tòa. Dù sao thì thân phận của một bang chủ phải được giữ gìn bí mật. Đợi lúc lâu Vương Thiếu Kỳ đến, Vương Thiếu Kỳ này là người chân chánh chứ không phải là người giả mạo. Y gặp bổn tòa sửng sờ một chút rồi lấy lễ theo quy củ bổn bang ra mắt bổn tòa.
Yến Thanh hỏi:
- Nhân đó bang chủ mới phát hiện sự giả mạo!
Vu Phi gật đầu:
- Phải! Trần Lượng không biết mặt bổn tòa và Long huynh nên cho người đi gọi Vương Thiếu Kỳ đến nhận diện song kẻ được sai đi tìm chưa kịp đi thì Vương Thiếu Kỳ lại đến. Dù cho Vương Thiếu Kỳ có sanh tâm phản bội ích nhất cũng còn một điểm nhỏ l ơng tâm biết thủ lể. Giả như y mất luôn điểm l ơng tâm đó thì cũng còn tập quán của cá nhân trọng tuân lễ thủ nghĩa. Cho nên vừa gặp bổn tòa y quên mà miệt tính vô làm lễ chào. Một Vương Thiếu Kỳ trước lạnh lẽng thản nhiên, một Vương Thiếu Kỳ sau giữ trọn bổn phận.
Trước và sau cách không dưới một giờ thì còn ai mà không nhận ra có hai Vương Thiếu Kỳ? Nếu có đến hai Vương Thiếu kỳ thì đư ơng nhiên phải là một giả một thật! Thấy điều kỳ quái đó nên bổn tòa mới hỏi Vương Thiếu Kỳ… Yến Thanh chớp mắt:
- Bang chủ hỏi như thế nào?
Vu Phi tiếp:
- Bổn tòa hỏi vậy chứ ngày nay y có còn nhớ đến bổn tòa chăng! Nghe hỏi như thế y biến sắc mặt bèn quỳ xuống nhận tội chết.
Yến Thanh lại chớp mắt:
- Y nói làm sao?
Vu Phi thở dài:
- Y nói y quy ẩn chưa được bao lâu bị người ta uy hiếp… Yến Thanh thở dài:
- Không ai uy hiếp y cả! Những ai khác trong quý bang tại hạ không dám lạm phê phán chứ còn y tại hạ dám chắc là không một oai lực nào dọa nạt làm cho y cam tâm khuất phục! Trừ miếng mồi danh lợi là thứ hấp dẫn cực kỳ quyến rũ tuyệt đối! Đệ tử Cái Bang vẫn đã nghèo từ nguồn cội, Y từ nhiệm có thể là do một ước vọng thoát nghèo, ra ngoài đời lại gặp mồi câu nhử tự nhiên y phải đớp như cá đớp câu! Bất quá, y chỉ do dự trong thời gian đầu thôi mà cái thứ danh lợi đó nếu từ là từ chối dứt khoát, cấp thời không hề đắn đo.
Không nên đắn đo, càng đắn đo là càng bị quyến rũ, nghị lực kháng cự giảm dần… giảm dần… Vu Phi lộ vẻ buồn:
- Dù sao thì y cũng đã chết rồi! Hãy bỏ qua cho linh hồn y được nhẹ nhàng đôi chút!
Yến Thanh hỏi:
- Y chết như thế nào?
Vu Phi tiếp:
- Bổn tòa tiếp tục hỏi y vừa nói đến ba chữ Thiết Ky Minh là ngng trọng thần sắc rồi ngã xuống tắc thở luôn. Long huynh xác nghiệm xác y đoán định là y vận công chấn đứt tâm mạch mà chết.
Long Vũ Điền thốt:
- Nhưng hiện tại tại hạ không dám đoán định bởi cái chết của Trần Lượng đặt nghi vấn cho cuộc tra cứu nguyên nhân. Lão Trần không vận công chấn đứt tâm mạch thì Vương Thiếu Kỳ cũng có lẽ đồng trờng hợp với lão Trần, đồng chết với một thủ pháp cực kỳ tà quái!
Yến Thanh suy nghĩ một chút:
- Việc đó xảy ra cách đây bao lâu rồi?
Vu Phi đáp:
- Không lâu lắm, sau khi Vương Thiếu Kỳ chết rồi bổn tòa và Long Huynh rời khỏi nơi này. Bọn bổn tòa vừa ra bên ngoài là gặp ngay hai phụ nhân do Vương Thiếu Kỳ giả bảo đi thu nhập Liên Liên và Tích Tích.
Yến Thanh hỏi:
- Bang chủ có thông tri cho hai cô nương đó chăng?
Vu Phi lắc đầu:
- Không, bởi vì Liên Liên và Tích Tích cũng biết phòng bị. Trước khi bảo hai nàng đến đây bổn tòa có phân phó cho hai nàng ấy rồi, phải chế ngự tất cả những người muốn tiếp cận hai nàng không chừa một ai chỉ chừa ba chúng ta thôi.
Yến Thanh hỏi:
- Bang chủ hẳn phải có phát hiện điều chi trong bang, bất lợi cho đại cuộc?
Vu Phi gật đầu:
- Một nữa số người do bổn tòa sai phái theo dõi hành động của Thiên Ma Giáo bị sát hại và chính người trong bang hại bọn đó. Truy cứu ra bổn tòa phát hiện hành tung của những người đó bị hai nàng hóa thân của Liên Liên và Tích Tích tiết lộ với đối phương.
Yến Thanh kêu lên:
- Có phải là hai nàng bị giết tại Vũ Hoa Đài đó không?
Vu Phi gật đầu:
- Phải! Chúng đi cùng Long huynh nhưng chúng lại liên lạc với một người khác mu toan ám sát Long huynh, cũng may bổn tòa lại gặp Long huynh mới hay thiếu hiệp ước hẹn với Long huynh gặp nhau tại Vũ Hoa Đài. Bổn tòa chợt sanh ý muốn âm thầm theo dõi chúng để gặp mặt thiếu hiệp tại đó. Nhờ thế mà bổn tòa có dịp giết được kẻ ấy! Kẻ liên lạc với hai nàng hóa thân của Liên Liên và Tích Tích đó. Dĩ nhiên bổn tòa không thể chừa hai nàng ấy được!
Yến Thanh mỉm cười:
- Bang chủ cùng đền Hoa Vũ Đài với Long huynh! Đáng khen cho Long huynh thật, trong thời gian chớp mắt mà có thể biến kẻ đó ra thành mình!
Long Vũ Điền đáp:
- Ngưu huynh có tài năng chi đâu lão đệ! Gã ấy sanh ra là vậy tướng mạo giống như đúc. Nếu bang chủ không xuất thủ sớm có lẽ ngu huynh cũng không phân biệt được ngu huynh với gã ai thật ai giả!
Yến Thanh à lên một tiếng!
Vu Phi tiếp nối:
- Chúng sắp đặt sẵn sau khi hạ sát ngu huynh xong thì kẻ giả mạo Long huynh đó sẽ hội hiệp với thiếu hiệp rồi cả ba tùy cơ hạ sát thiếu hiệp luôn.
Yến Thanh thở dài:
- Vậy mà tại hạ tưởng lầm bang chủ giết ba người đó cốt để che dấu hành tunh của Long huynh và hai cô nương Liên Liên và Tích Tích!
Long Vũ Điền đáp:
- Việc che dấu hành tung bằng cách đó không ích gì bởi Điền Vũ Long là một con người giả tạo thì có thể tùy thời lúc mà biến mất.
Yến Thanh tặc lỡi:
- Phải chi tại hạ nán lại đó một chút xíu nữa phi tang ba xác chết tránh đối phương phát hiện sự tình… Vu Phi cười nhẹ:
- Hà tất phải nán lại làm gì! Giết chúng xong bổn tòa có để lại tên đệ tử ẩn nấp quanh đó chờ thiếu hiệp quan sát xong nhận ra ký hiệu chúng sẽ di tản xác chết đi nơi khác. Bọn bổn tòa thực ra không thể lưulại đó lâu hơn chỉ sợ người của đối phương theo dõi đến nơi bắt gặp. Điều tối quan trọng là không nên để đối phương hiểu chính bổn tòa chủ sử việc đó!
Yến Thanh hỏi:
- Vương Thiếu Kỳ có biết hay không?
Vu Phi lắc đầu:
Y không biết đâu! Nếu y biết thì y ở lại đây chờ chứ không để người khác mạo nhận thay thế, bởi vì thông tri với y bổn tòa chỉ dùng dấu hiệu liên lạc thông thờng, nói rằng bổn tòa muốn mợn nơi này làm chỗ hội thường một việc. Y không thể tưởng là chính bổn tòa đích thân đến đây. Trừ hai vị trưởng lão rất thân tín của bổn tòa không một ai biết là bổn tòa có mặt tại Kim Lăng.
Yến Thanh lại hỏi:
- Tại sao bang chủ lại có ý mợn nơi này để họp mặt?
Vu Phi đáp:
- Tại vì hai nữ nhân bị xử tử đó là con của Vương Thiếu Kỳ. bổn tòa đến đây có ý định hỏi y có biết hành vi của chúng không, y có liên quan gì không.
Yến Thanh thốt:
- Bang chủ sơ xuất quá! Phàm thuật cải sửa dung mạo thường đi đôi với y thuật, thuật này tinh thì thuật kia phải tinh mới được, xem cái hóa trang của gã Điền Vũ Long giả cũng biết sự việc đó có liên quan đến một danh y rồi. Bang chủ đáng lẽ phải hoài nghi Vương Thiếu Kỳ… Vu Phi thở dài:
- Bổn tòa có hoài nghi chứ đâu phải không! Bởi hoài nghi nên cảnh cáo Liên Liên và Tích Tích phải hạ thủ trước nếu thấy động tịnh khác lạ, động thủ trước để làm chủ tình hình.
Yến Thanh hỏi:
- Nếu đối phương bất động thì hai cô nương đó làm sao phòng bị?
Vu Phi mỉm cười:
- Cái đó không đáng lo ngại. Bởi vì bổn tòa đã hạ lịnh cho chúng trừ khi nào bổn tòa có ám hiệu kêu gọi thì bọn chúng mới xuất hiện, bằng không thì cứ ẩn mặt bất động đừng để cho ai bắt gặp chúng. Bổn tòa không ra ám hiệu thì bất chấp trông thấy ai muốn đến gần chúng, chúng chẳng cần hỏi han gì hạ thủ đoạn chế ngự ngay.
Yến Thanh cau mày:
- Giả như đối phương có võ công cao hơn hai cô nương?
Vu Phi lại cười:
- Chúng theo học võ công với bổn tòa từ lúc chúng lên chín. Chúng đã trở thành đường chủ thuộc hàng sáu gút kiêm luôn chức hộ pháp Tinh Y Môn. Trong Cái Bang chúng được kể là những tay xuất sắc. Tuy chúng không sánh bằng hai vị chứ trên giang hồ chẳng có mấy kẻ thắng nổi chúng?
Long Vũ Điền thốt:
- Tại hạ không hiểu hai nàng có võ công cao như vậy!
Vu Phi tiếp:
- Trước kia chúng không để lộ thân phận là đệ tử Cái Bang tự nhiên Long huynh không hiểu được chúng biết võ công. Bổn tòa cho chúng theo phục dịch Long huynh cũng không ngoài ý tứ bảo vệ Long huynh đó! Bởi có sự cần thiết như vậy bổn tòa không thể sai phái hai thiếu nữ tầm thờng.
Long Vũ Điền hơi thẹn:
Vu bang chủ! Tại sao bang chủ không nói sớm? Trong sáu năm qua tại hạ đối xử với hai nàng hết sức khinh bạc! Không bao giờ tại hạ xem trọng họ!
Vu Phi lắc đầu:
- Nếu cho Long huynh biết chúng là nghĩa nữ của bổn tòa thì liệu Long huynh có chịu tiếp nhận hay không?
Long Vũ Điền cúi đầu không đáp!
Vu Phi tiếp:
- Long huynh không nên khó chịu vì việc đó. Trách vụ của chúng là phục thị Long huynh thì nhất thiết buồn vui khổ sướng chúng phải nhận lãnh cả. Chúng được mài dũa uốn nắn thành những tay hữu dụng cho Cái Bang, cho đời, vì Cái Bang lấy việc giúp đời làm tôn chỉ. Con người ta có lớn lên trong cái khổ mới mong làm được một người trên người.
Long Vũ Điền trầm buồn ra mặt:
- Nhưng họ hy sinh thái quá!
Vu Phi nghiêm thần sắc:
- Phàm phục vụ đại nghĩa là chấp nhận hy sinh, trách vụ lớn hy sinh lớn. Chứ Long huynh không hy sinh đó sao? Bỏ một số hầu non thiếp trẻ tại Bách Hoa Sơn Trang giam mình trong cô quạnh tại bờ sông suốt sáu năm dài là một hy sinh trên sức người vậy. Con người chúng ta sống được bao lâu? Tính ra một quãng đời ngắn ngủi mà tuổi thơ và lão nhợc đã chiếm hai phần ba trong số thọ rồi, còn một đoạn hoa niên thì lại mất hết sáu năm dài! Điều đó đâu phải mỗi ai cũng có thể làm được?
Còn Yến thiếu hiệp thì khỏi phải nói!
Long Vũ Điền thở ra:
- Việc làm của tại hạ đâu đáng gọi là hy sinh! Sánh với hai vị tại hạ kém không còn kém hơn nữa được!
Yến Thanh hỏi:
- Vụ Thiên Ma Linh Chủ bị giết hai vị hiểu rõ ràng chứ!
Vu Phi đáp:
- Nghe qua cuộc đối thoại của thiếu hiệp và Trần Lượng bổn tòa đã hiểu rõ. Không ngờ Mã Cảnh Long lại táo bạo đến mức đó!
Yến Thanh thở dài:
- Tại hạ vẫn đoán định là Mã Cảnh Long song bằng vào sự kiện vừa rồi tại hạ ngờ rằng lão chỉ là một tên dọn cỗ, một tên khai lộ, một tấm bình phong và người ăn cỗ còn ở sau bức bình phong đó chưa xuất đầu lộ diện.
Hai đối tượng cùng giật mình.
Vu Phi vội hỏi:
- Do đâu thiếu hiệp cho rằng chẳng phải Mã Cảnh Long?
Yến Thanh đáp:
- Đến một mũi tiêu mà Mã Cảnh Long còn không tránh nổi thì làm sao lão ấy khống chế được một tổ chức nghiêm mật? Theo tại hạ nhận xét thì cả Thiên Ma Lịnh Chủ cũng là người dọn cỗ nốt! Thiên Ma Giáo là một tổ chức đáng sợ, người chủ sự nhận xét sao đó nên thay đổi bức bình phong làm nên một cuộc chuyển tiếp giai đoạn và giai đoạn này được giao phó cho Mã Cảnh Long có thế thôi! Cho nên tiếng thì là Thiên Ma Giáo tan vỡ song ra thực lực vẫn tồn tại mà tồn tại gần như nguyên vẹn bởi vì chỉ mất đi có mỗi mình Thiên Ma Lịnh Chủ, sự mất mát của nhân vật đó lại nằm trong ch ơng trình chuyển tiếp giai đoạn, như vậy cục diện vẫn còn y! Chúng ta hao phí lắm công phu, tâm huyết và thời gian chung quy vẫn chưa xoay được thế cờ!
Long Vũ Điền trầm ngâm một chút rồi thốt:
Tại hạ có cảm nghĩ tư ơng đồng, nhưng người chủ sự thực sự là ai:
Yến Thanh tiếp:
Hiện tại chúng ta chỉ nghe nói đến ba chữ Thiết Ky Minh thôi. Trước hết chúng ta phải khám phá ra cái minh hội đó là gì. Nhưng mọi nỗ lực của chúng ta bất tất phải phát động từ Mã Cảnh Long. Mã Cảnh Long mà lâm vào thế cùng rồi thì đối phương sẽ hy sinh Mã Cảnh Long như đã hy sinh Thiên Ma Lịnh Chủ để bắt đầu một giai đoạn khác, với người dọn cỗ khác, chúng ta phải một lần phí công vô ích!
Vu Phi suy tư một lúc lâu, gật đầu:
Phải! Vậy thì chúng ta âm thầm quan sát theo dõi Mã Cảnh Long xem lão hoạt động như thế nào rồi sẽ hoạch định ch ơng trình hành sự.
Yến Thanh lắc đầu:
Sau cuộc chiến bên bờ hồ tình thế đổi ngợc, chúng ta thì hiện rộ lực lượng rõ rệt còn đối phương thì rút vào bóng tối, bí mật hơn lúc khoác chiêu bài Thiên Ma Giáo. Hiện tại có thể bảo là chúng ta âm thầm bị đối phương theo dõi chứ mình mong gì theo dõi chúng, ngoài một Mã Cảnh Long mà chúng ta đã khám phá. Cho nên chúng ta phải rút lui vào bóng tối, tạm thời ngng mọi hoạt động. Phần bang chủ thì kiểm soát lại nội bộ, xem trong Cửu Lão Hội và Cái Bang có phần tử nào phản động để kịp thời diệt trừ. Phần tại hạ thì tìm cách truy cứu cái hội mang tên Thiết Ky Minh đó. Khi nào có tin tức quan trọng tại hạ thông báo liền với bang chủ. Tóm lại, tất cả phải dẫm chân tại chỗ để đối nội, trừ tại hạ lãnh phần đối ngoại thôi.
Vu Phi hỏi:
- Thiếu hiệp định hướng phát động như thế nào?
Yến Thanh mỉm cười:
- Xin bang chủ miễn cho tại hạ phải nói trước chiều hướng phát động công tác. Bởi bang chủ là con người bộc trực, biết việc nào là theo dõi việc đó ngay, càng biết nhiều thì càng mệt. Mà trong vụ này thì bang chủ không thể dành trọn thời giờ chuyên đối ngoại vì thanh lọc hàng ngũ là đều tối cần trước mắt. Bang chủ thông cảm cho!
Vu Phi cải:
- Việc là việc chung, đâu thể để thiếu hiệp một mình mạo hiểm!
Yến Thanh tiếp:
- Biết vậy rồi, song chưa phải lúc dốc toàn lực. Phải chờ nắm vững cục diện rồi chúng ta sẽ cùng lao đầu vào cục diện cũng không muộn. Tại hạ dù chết đi bất quá chỉ là một cá nhân thôi, như chúng ta phí bỏ một viên đá đo đường.
Còn như nếu bang chủ nhúng tay vào ngay từ lúc đầu nếu gặp điều bất hạnh là đại thể hỏng lớn! Viên tướng chỉ huy sa cơ thì toàn quân tan rả, đối phương nghiễm nhiên ngồi mát được ăn bát vàng. Bang chủ đừng quá cố chấp đòi hỏi một việc không đúng lúc, bằng mọi giá Cái Bang phải tồn tại vì Cái Bang là hậu thuẫn trong cuộc chiến diệt trừ ma đầu!
Vu Phi thở ra:
- Trờng hợp của Vương Thiếu Kỳ và hai đứa con gái của y làm cho bản tòa mất cả tín tâm nơi Cái Bang.
Yến Thanh an ủy:
Không phải vậy đâu! Trái lại là một điều hay đó! Sự kiện đó nhắc nhở chúng ta nên đề cao cảnh giác nghiêm mật và kiểm soát nội bộ chặt chẽ hơn. Phải bắt hết những con sâu để bảo tồn nồi canh dành cho những người trung tín hưởng.
Chẳng lẽ vì một vài thành tử xấu mà bang chủ lạnh lòng!
Chàng tiếp:
Bang chủ yên trí trở về đi! Không lâu lắm tại hạ sẽ chuyển tin tức đến tận bang chủ!
Vu Phi trầm ngâm một lút rất lâu, rồi vòng tay cáo từ:
- Vậy bổn tòa xin tạm biệt.
Rồi lão hỏi:
- Ph ơng pháp liên lạc giữa chúng ta thế nào?
Yến Thanh đáp:
- Điều đó chúng ta không cần phải nghĩ, đến khi nào khẩn cấp tại hạ sẽ nhờ đến Hoa Liên Liên và Tích Tích. Đệ tử Cái Bang tràn lan khắp chốn lo gì không chuyển đạt được tin tức đến bang chủ!
Vu Phi gật đầu chào lượt nữa rồi bớc ra.
Long Vũ Điền hỏi:
- Còn ngu huynh, lão đệ giao phó công tác gì?
Yến Thanh đáp:
- Tiểu đệ cần nghiên cứu một vài việc với Long huynh! Có lẽ tiểu đệ phải nhờ nhiều vào y thuật tân kỳ của Long huynh!
Long Vũ Điền buông nhanh:
- Ngưu huynh sẵn sàng!
Yến Thanh tiếp:
- Trước hết chúng ta đi tìm Liên Liên và Tích Tích. Muốn tìm hai nàng phải hỏi dọ nơi đối phương, tiểu đệ hy vọng họ không quá hăng say giết hết!
Cả hai dẫn nhau đi ra, đến dãy nhà bên cạnh cổng ra vào.
Có ánh đèn le lói từ một gian phòng chiếu ra.
Yến Thanh kêu lên:
- Liên Liên! Yến Thanh đây! Lên tiếng cho tại hạ biết đi!
Không ai lên tiếng.
Long Vũ Điền khẩn cấp ra mặt thốt:
- Không xong chắc là có việc gì xảy đến cho chị em họ rồi!
Y xô cửa toan bớc vào.
Bổng ánh kiếm chớp lên.
Yến Thanh nhanh tay chụp hai cổ tay cầm kiếm gọi:
- Liên Liên! Yến Thanh đây! Yến Thanh thật đây!
Hai thanh kiếm đúng là của Liên Liên và Tích Tích.
Liên Liên thở phào hỏi:
- Sao hai vị không đi với nghĩa phụ? Nghĩa phụ đâu?
Yến Thanh đáp:
Bận việc gấp bang chủ đi trước rồi.
Rồi chàng tặc lỡi tiếp:
- Tại hạ không biết ám hiệu nên không liên lạc bí mật được với hai cô nương thành thử một phen phải đứng tim! Cũng may nhờ bang chủ cho biết trước có phòng bị chứ nếu không thì đã mất mạng dớc hai lỡi kiếm đó rồi!
Long Vũ Điền cũng lè lỡi lắc đầu:
- Vu bang chủ nói võ công của hai cô nương rất cao, tại hạ không tin! Bây giờ mới thấy rõ sự thật!
Liên Liên và Tích Tích cười, tỏ vẻ khiêm tốn.
Liên Liên thốt:
- Chị em tôi thấy hai vị chứ, song đối phương sành thuật cải sửa dung mạo nên bắt buộc phải dè dặt.
Yến Thanh hỏi:
- Bây giờ hai cô nương tin cha?
Liên Liên gật đầu:
- Chiêu Hồng Vân Tác Nguyệt trong thủ pháp độc môn của họ Hoa tại Hoa Sơn do Yến gia vừa phát xuất đủ chứng minh thân phận của Yến gia. Ngoài Yến gia ra còn ai biết xử dụng chứ!
Nhìn bảy xác chết trong phòng, Yến Thanh thở ra:
- Không còn một mạng sống sót?
Liên Liên đáp:
- Năm người chết ở phía trước là do kiếm của chị em tôi. Còn lại hai người bị điểm huyệt chị em tôi định hỏi cung song chúng gan lỳ, tra khảo cách nào cũng không chịu hé răng. Sau cùng chúng tôi dùng đến pháp Phân Câu Thố Cốt, chúng chỉ nói có ba tiếng.
Yến Thanh chớp mắt:
- Thiết Ky Minh?
Liên Liên kinh ngạc:
- Sao Yến gia biết? Chúng thốt xong là chết liền. Một cái chết ly kỳ!
Long Vũ Điền hỏi:
- Có phải chết vì tâm mạch đứt chăng:
Liên Liên gật đầu:
- Sao Long lão gia biết? Thật tình tôi không tin lắm. Đâu Long lão gia khám nghiệm lại xem! Hoặc có nguyên nhân nào khác?
Long Vũ Điền cười khổ:
- Bất tất! Tại hạ đã khám nghiệm hai xác chết rồi, không còn có một nguyên nhân nào khác nữa.
Liên Liên thốt:
- Nhưng chúng thuộc hạng tầm thờng, không thể vận công bứt đứt tâm mạch được!
Long Vũ Điền tiếp:
- Nghi vấn tại điểm đó! Tại hạ không hiểu tại sao!
Long Vũ Điền, Hoa Liên Liên, Hoa Tích Tích cùng giật mình.
Long Vũ Điền hỏi gấp:
- Yến lão đệ biết nguyên nhân cái chết của chúng?
Yến Thanh gật đầu:
- Phải! Chúng chết do ba tiếng đó!
Long Vũ Điền a lên một tiếng!
Yến Thanh tiếp:
- Long lão huynh tinh minh về y thuật, tiểu đệ xin đưa ra một vấn đề nhờ Long huynh giải thích. Có hay không một thủ pháp cấm chế ngầm và thủ pháp đó chỉ phát động bằng một loại âm thanh?
Long Vũ Điền lắc đầu:
- Không có! Chỉ có loại âm thanh giết người song phải do một người có nội lực cực kỳ thâm hậu phát xuất, chẳng những thế còn phải mợn một vật gì hay một khí cụ gì hổ trợ cho thinh âm vang lên mãnh liệt hơn. Người chết do âm thanh thì tim phổi tan nát, nhưng không giống như trờng hợp của bọn này.
Yến Thanh hỏi:
- Lấy gì làm chắc là không giống nhau?
Long Vũ Điền đáp:
- Thinh âm giết người luôn gây chấn động đến các vật quanh địa điểm, như cây gẫy cành, lá đổ, đất rung chuyển, đồ vật giao động. Nhưng cái chỗ bọn này chết đồ vật còn nguyên vẹn, hai cô nương vẫn vô sự. Cả Yến lão đệ cũng vô sự bên cạnh cái chết của Trần Lượng và ngu huynh cùng Vu bang chủ cũng vô sự luôn bên cạnh Vương Thiếu Kỳ.
Yến Thanh lắc đầu:
- Không đúng lắm! Long huynh còn nhớ chứ, năm xa Thiên Tàn Môn từng tung hoành khắp thiên hạ, họ chuyên dùng thủ pháp này để diệt địch!
Long Vũ Điền đáp:
- Ngưu huynh đã từng nghe nói, Thiên Tàn Môn Chủ là Bạch Vân Thâm. Một con người tàn phế có võ công quái dị, chỉ thu nhận bọn tàn phế khuyết tay, khuyết chân làm môn đồ.
Yến Thanh tiếp:
- Thủ pháp khống chế thuộc hạ của Thiên Tàn Môn rất quái dị, họ chỉ dùng một câu nói thôi, như thần chú vậy. Nếu có thuộc hạ nào phản bội họ chỉ đọc lên câu thần chú đó là kẻ ấy chết ngay. Nhờ thế môn đồ của họ không ai dám phản và ai ai cũng rất mực mẫn cán, chuyên cần, bất chấp cái chết để phục vụ môn phái. Bởi lẽ môn đồ không thể phản bội, có phản bội cũng chẳng thoát khỏi chết. Không phản bội được thì phải trung thành, tận tâm tận sức tạo lập công lao!
Long Vũ Điền mỉm cười:
- Người đư ơng thời gọi Thiên Tàn Môn là Đoạn Hồn Loa!
Yến Thanh hỏi:
- Những kẻ chết do bọn Đoạn Hồn Loa có trạng thái như thế nào? Giống đám này chăng?
Long Vũ Điền lắc đầu:
- Hoàn toàn khác biệt. Cách của Bạch Vân Thâm xuất thân từ một cách luyện độc trùng. Lão cho môn đồ uống một loại nước thánh lúc nhập môn, trong nước đó lão có bỏ trộn độc trùng. Môn nhân lão phản bội, lão vờ đọc một câu thần chú độc trùng nghe câu đó lập tức phát động cắn tâm mạch giết chết người đó. Ngưu huynh có nghiên cứu việc đó qua một thời gian mới khám phá được điều bí ẩn bên trong.
Yên Thanh thốt:
- Thì ra ngu huynh phá vỡ Thiên Tàn Môn!
Long Vũ Điền tiếp:
- Năm xa ngu huynh vâng lệnh lịnh tôn là Kinh Thiên Kiếm Khách theo dõi Thiên Tàn Môn. Bắt được một tên môn đồ tra hỏi mới biết hầu hết đám môn nhân không cam tâm tình nguyện ra lực cho môn phái đó. Bất quá chúng bị bức bách gia nhập bị uy hiếp rồi hành sự theo lệnh vậy thôi.
Rồi y tiếp:
- Theo dõi Thiên Tàn Môn bắt được một môn đồ phải mất một thời gian. Rồi phải mất thêm mấy tháng trờng mới khám phá ra bí mật Đoạn Hồn Loa, ngu huynh cuối cùng phải mất thêm mấy tháng để phối chế được một loại giải dược.
Ngưu huynh trao giải dược cho tên môn đồ đó, hắn mang về phân phát cho đồng bạn dùng. Bạch Vân Thâm không còn khống chế môn đồ được nữa thế là Thiên Tàn Môn tan vỡ.
Yến Thanh cau mày:
- Tại sao tiên phụ không cho tiểu đệ biết.
Long Vũ Điền đáp:
- Là bởi Bạch Vân Thâm biết được trốn thoát, Hoa lão nhân sợ báo thù nên phải dấu bí mật.
Yến Thanh hỏi:
- Còn bọn này? Có phải là chúng trúng độc trùng chăng?
Long Vũ Điền lắc đầu:
- Không! Nếu có thì ngu huynh đã phát hiện ra rồi!
Yến Thanh thở dài:
- Xuyên Tâm Tiêu là một trong nhiều thủ pháp giết người của Thiên Tàn Môn. Căn cứ theo những câu chuyện trao đổi của Mạt Tạng và Liên Khiết Tâm tiểu đệ có thể khẳng định là Thiên Ma Giáo ngày nay do dư đảng của Thiên Tàn Môn ngày xa tạo thành. Long Huynh tưởng đã dập tắt lửa song một vài cục than còn âm ỉ ngún từ đó đến nay, gặp gió là bốc bừng cháy lớn trở lại. Suy theo đó, chúng ta có thể xác định luôn Thiết Kỳ Minh cũng như Thiên Ma Giáo, phát sanh từ gốc Thiên Tàn Môn. Cái chết do âm thanh gây ra cho Trần Lượng, Vương Thiếu Kỳ và bọn này bắt buộc tiểu đệ phải liên tưởng đến Đoạn Hồn Loa ngày trớc!
Long Vũ Điền gật đầu:
- Cũng có thể như vậy, song chúng ta không tìm được chứng tích nào trên xác chết cả cho nên hiện tại chúng ta không thể tìm biện pháp đối phó! Thần chú Đoạn Hồn Loa cực kỳ bí ảo, chỉ có mỗi một mình Bạch Vân Thâm biết rõ mà thôi. Và cũng chỉ có lão ấy áp dụng được chứ còn người bị hại không thể tự mình thi hành, tự mình hại mình bằng câu thần chú đó.
Tích Tích chợt cất tiếng:
- Xuyên Tâm Tiêu phát xuất từ Vô ảnh Đoạt Hồn Tiêu lại lợi hại hơn Vô ảnh Đoạt Hồn Tiêu nhiều. Điều đó có nghĩa là Vô ảnh Đoạt Hồn Tiêu được cải tiến quan trọng. Thì tại sao Đoạn Hồn Loa lại không thể cải tiến lợi hại hơn? Long lão gia thử nghỉ xem!
Long Vũ Điền thốt:
- Có mấy nguyên nhân khiến một người đứt tâm mạch:
Do ngoại lực gây chấn động, do mình vận công chấn đứt và do độc trùng cắn đứt. Nhưng mấy nguyên nhân trên không có triệu chứng giống mấy cái chết này!
Yến Thanh trầm giọng:
- Tiểu đệ biết không có dấu vết gì chứng minh Đoạn Hồn Loa liên quan đến mấy cái chết này. Nhưng tiểu đệ dám quả quyết một điều:
Âm thanh! Âm thanh ba tiếng. Tiểu đệ cho rằng những người này bị khống chế bằng một thủ pháp hết sức kỳ bí và khi ba tiếng đó thốt ra thì thủ pháp đó phát động liền làm cho tâm mạch của những người này bị đứt đoạn.
Long Vũ Điền lắc đầu:
- Tuyệt đối không thể có loại thủ pháp đó. Ba tiếng đó rất thông thường như mọi tiếng thông thường khác, có lẽ nào tiếng thường từ miệng nói ra là chết một cách dễ dàng nhvậy?
Yến Thanh hừ một tiếng:
- Biết đâu ba tiếng đó rời rạc ra thì thông thường nhưng khi chụm lại rồi nói ra thì có một công hiệu kỳ lạ? Nói ra ba tiếng đó mà phải chết có lẽ những kẻ chết cũng không biết ba tiếng đó có công hiệu giết người nữa đấy! Nếu biết thì không khi nào bọn họ chịu nói ra đâu!
Long Vũ Điền thốt:
- Cũng có thể như vậy lắm, song ngu huynh không nghĩ là tiếng nói mà giết chết người!
Lại do người chết thốt ra, Thốt ra xong là chết ngay!
Tích Tích chen vào:
- Yến gia có lý đó! Bất quá chúng ta không giải thích được cái lý đó thôi. Hai tên đó nói xong ba tiếng là chết liền. Nhưvậy ba tiếng đó phải có một ma lực ghê gớm!
Long Vũ Điền gạt ngang:
- Muốn tin như vậy, cứ tin cũng được đi. Nhưng có ích lợi gì đâu! Mình muốn hỏi cung chúng nó, chúng mở miệng là chết liền thì mình còn nghe được gì nữa? Bắt được bao nhiêu người cũng vô ích! Còn khổ hơn là gặp một tập thể câm!
Yến Thanh thốt:
- Chúng chỉ chết khi thốt lên ba tiếng đó, ngoài ra muốn nói gì cũng không sao. Vậy thì mình làm cách gì cho chúng đừng nói ba tiếng đó là được!
Long Vũ Điền cười khổ:
- Làm cách nào chứ! Trừ ra là cứ thực sự cảnh cáo chúng, nhưng có nói ra hay không là do chúng mình không ngăn cản được!
Không khéo chúng lại tưởng lầm nếu mở miệng nói bất cứ tiếng gì cũng phải chết hết chúng lại nín luôn. Nếu mình tra khảo nặng tay, chúng chịu đau không nổi lại tự tử luôn bằng cách nói lên ba tiếng đó!
Yến Thanh cho rằng có lý:
Tích Tích thốt:
- Thôi mình đừng bàn luận dài dòng làm chi vô ích. Cứ tìm hiểu nguyên nhân là được.
Biết tại sao chúng chết là mình tìm cách giải trừ không khó khăn lắm. Với cách giải trừ đó áp dụng trên người mà bọn mình đã bắt được sau này tự nhiên mình mạnh dạn hỏi cung.
Không sợ chúng chết ngang, chết tức nữa!
Long Vũ Điền đến cạnh bên xác chết lấy trong mình ra một con dao nhỏ, mỏng nhl á lúa, rạch ngực xác chết banh ra quan sát rất kỹ.
Một lúc sau y lắc đầu thở dài thốt:
- Chẳng có gì lạ hết! Chỉ có tâm mạch đứt như chúng ta đều biết!
Tích Tích cải:
- Có chứ! Long lão gia hãy xem kỷ lại đi. Tâm mạch đứt như thế đó phải do một lực lượng cực mạnh gây nên, mà chỗ đó là chỗ liên lạc với bộ phận trí giác nơi óc, ngay chủ mạch. Chỗ đó nội lực không hề đạt đến được, như vậy không thể do nội lực làm đứt mà nhất định do ngoại lực chấn động!
Long Vũ Điền xem lại rồi gật đầu:
- Đúng vậy! Nhưng ngoại lực từ đâu đến?
Tích Tích tiếp:
- Chỗ đứt dài độ tất, nhất định phải do nhân lực gây nên!
Long Vũ Điền cau mày:
- Không do nhân lực mà do ngoại lực, thế thì cái lực đó do đâu mà có?
Tích Tích lắc đầu:
- Tôi làm sao hiểu được?
Bất quá tôi thấy sao nói vậy thôi.
Long Vũ Điền mổ ngực xác chết thứ hai.
Kết quả vẫn y như vậy, không có một điểm gì khác lạ ngoài cái điểm do Tích Tích nêu lên.
Liên Liên bớc ra ngoài lôi một xác chết vào, nạn nhân là lão nhân mở cổng đón bọn nàng lúc vừa đến đây.
Nàng thốt:
- Lão này thấy nguy cơ bỏ chạy, tôi phóng phi đao giết chết. Không chừng chúng ta tìm được cái lạ nơi thi thể của lão.
Long Vũ Điền mổ cái xác đó liền.
Quả có sự lạ.
- Tâm mạch còn nguyên vẹn, bên cạnh lại có một hoàn thuốc đỏ, nhỏ cỡ hạt đậu.
Y sáng mắt kêu lên:
- Có lẽ nguyên nhân đây rồi! Chẳng biết trong hoàn này có gì?
Yến Thanh nói:
- Long huynh xem kỹ bao bên ngoài là chất gì thế?
Long Vũ Điền đáp:
- Một loại sáp! Thứ sáp cực dẻo, khó vỡ lắm.
Y đặt hoàn thuốc đó lên bàn, con tim hồi hộp, y muốn bóp vỡ hoàn đó nhưng không dám.
Yến Thanh bảo:
- Phải đập ra xem bên trong có cái gì rồi mình tìm cách giải trừ chứ?
Long Vũ Điền thốt:
- Đập vội như vậy nếu bên trong có vật gì mau tiêu tan thì mình làm sao nghiên cứu kịp? Người ta dùng sáp bao bọc chẳng qua vì vật bên trong dễ tan biến mà thôi. Bao sáp là để bảo tồn nó lâu dài theo ý muốn.
Yến Thanh lắc đầu:
- Không quan hệ! Mất hoàn này mình tìm hoàn khác, chẳng lẽ không còn gặp tên nào của bọn chúng nữa sao? Gặp chúng là mình giết liền không cho chúng nói năng chi hết, như vậy cái hoàn trong mình chúng phải còn nguyên vẹn không vỡ ra được!
Long Vũ Điền suy nghỉ một lúc rồi lấy mũi dao rọc bao sáp.
Bên trong chỉ có một nhúm thuốc bằng đầu mũi kim thôi.
Long Vũ Điền cẩn thận cầm lên, đưa sát ngọn đèn chăm chú nhìn rồi y lấy mũi dao nhúng vào thuốc, bôi lên thi thể lão nhân.
Không có biến hóa gì cả.
Y lấy làm lạ thốt:
- Kỳ lạ cha!
Bổn nhân dám đoán định thuốc này làm tiêu tan thể xác thành nớc, nó nằm gần tâm mạch, bao sáp vỡ là nó chạm tâm mạch liền do đó tâm mạch đứt. Nhưng tại sao nó lại mất công hiệu như thế này?
Yến Thanh hỏi:
- Long huynh chắc vậy?
Long Vũ Điền gật đầu.
- Chắc chứ! Bằng vào kinh nghiệm mấy mươi năm hành nghề mà! Không khi nào lầm được!
Yến Thanh thốt:
- Nếu vậy thì có yếu tố nhiệt độ trong đó rồi. Người sống xác nóng, người chết xác lạnh. Có những loại thuốc chỉ có công hiệu khi gặp nóng, mất công hiệu khi gặp lạnh.
Long Vũ Điền gật đầu.
Rồi y làm ngay một cuộc thực nghiệm, đưa mũi dao vào ngay ngọn đèn, nướng cho thật nóng, đặt vào đường mạch đi ngang chỗ bôi thuốc.
Hơi nóng chuyển sang, đường mạch ấm lại, thuốc có công hiệu liền.
Đoạn mạch nơi đó tiêu tan thành nớc.
Long Vũ Điền thở phào thốt:
- Cuối cùng chúng ta cũng tìm được nguyên nhân gây cái chết cho bọn này! Kẻ nào chế ra thứ thuốc giết người như thế này thật là cao minh về y thuật, hơn hẳn bổn nhân mấy bậc!
Liên Liên hỏi:
- Họ chết vì độc dược tại sao trên thi thể không có dấu vết gì chứng tỏ họ trúng độc?
Long Vũ Điền đáp:
- Cô nương thắc mắc là phải! Bất quá phạm vi trúng độc rất nhỏ, chất độc chỉ làm tiêu tan một đoạn trên mạch thôi, vả lại cái chết đến rất nhanh độc không lan khắp cơ thể kịp thì làm sao có chứng tích!
Yến Thanh thốt:
- Còn hai vấn đề nữa, Long huynh cố tìm giải đáp đi!
Long Vũ Điền hỏi:
- Có phải lão đệ muốn biết tại sao bao sáp vỡ?
Yến Thanh gật đầu:
- Phải! Vấn đề đó chắc có liên quan đến ba tiếng Thiết Ky Minh! Ba tiếng đó khích thích như thế nào đó nên bao sáp mới vỡ ra. Tiểu đệ thấy trong vụ này có hơi hớm của lối Đoạn Hồn Loa mà Thiên Tàn Môn đã dùng ngày trớc.
Long Vũ Điền thốt:
- Giống thì có giống nhưng ngu huynh không tin là ba tiếng Thiết Kỵ Minh có ảnh hưởng như vậy! Bởi vì chúng ta nói lại biết bao nhiêu lần ba tiếng đó mà nào bao sáp có vỡ đâu!
Yến Thanh cải:
- Theo tiểu đệ thì không phải vậy. Tiểu đệ vẫn giữ nguyên lập luận là ba tiếng đó phải có ảnh hưởng đến bao sáp. Bất cứ âm thanh nào cũng gây cảm ứng nơi người tiếp nhận, song có sai biệt là âm thanh do mình phát xuất thì cảm ứng phải khác hơn cảm ứng do âm thanh ở bên ngoài mà mình tiếp nhận.
Tích Tích phụ họa:
- Đúng vậy! Phàm ai có luyện qua môn khí công đều hiểu trong một phạm vi nào đó không quá gần mà cũng chẳng quá xa, nếu vận khí công mà phát xuất âm thanh cũng có thể làm chấn động thần trí đối phương. Nếu môn khí công luyện đến mức tinh vi thì âm thanh có thể giết đối phương vì sự chấn động rất mãnh liệt làm đứt tâm mạch được nhthờng.
ở đây, chúng chỉ thốt lên ba tiếng mà bao sáp vỡ ra, đều đó chứng tỏ kẻ chế tạo bao sáp cao minh không tưởng nổi, cần độ cách nào cho bao sáp vỡ khi âm thanh phát xuất chỉ cách không đầy một thớc!
Từ cửa miệng người thốt đến bao sáp đâu có xa gì?
Mọi người đều công nhận lập luận đó đúng.
Long Vũ Điền làm một cuộc thử nghiệm.
Y lấy nữa miếng sáp đắp lên ngực rồi cứ ba tiếng Thiết Ky minh mà thốt!
Y thay đổi âm giai đúng chín lượt.
Đến lượt cuối cùng dỉ nhiên mảnh sáp vỡ tan.
Cả mừng y vội lấy luôn nữa mảnh sáp kia đắp lên ngực.
Lần này y chỉ thốt lượt thứ hai là mảnh sáp vở.
Y thở phào buông nhanh!
- Tìm ra rồi!
Yến Thanh hỏi:
- Tìm ra cái gì?
Long Vũ Điền đáp:
- Tìm ra âm giai làm vỡ tan bao sáp. Mình cứ chế tạo một vật phát xuất âm thanh đúng giai độ đó khi gặp địch không cần động thủ cũng trừ diệt được như thờng!
Yến Thanh thở dài:
- Cái đó đâu phải là một phương pháp? Mình phải làm sao cho bao sáp đừng vỡ ra để bao nhiêu mạng người không chết oan uổng! Phải biết địch cũng như ta, sở dĩ giao chiến với ta là do mạng lịnh của kẻ chủ sự chứ không hẳn là do ý muốn! Mình tận sát sao đành!
Long Vũ Điền cười khổ:
- Thế thì vô phương rồi! Trừ ra mổ ngực chúng moi bao sáp ra. Cách đó là an toàn hữu hiệu nhất.
Yến Thanh hỏi:
- Đối phương do ngả nào đặt bao sáp vào tâm mạch?
Long Vũ Điền đáp:
- Mổ ngực mà đặt vào rồi may lại chứ còn làm cách gì khác?
Yến Thanh lại hỏi:
- Sao không thấy thẹo, vết chi hết!
Long Vũ Điền mỉm cười:
- Ngưu huynh đã mổ cho lão đệ sáu lần rồi, lão đệ có thấy vết thẹo nào chăng?
Yến Thanh lắc đầu:
- Sở dĩ mổ mà không lưuthẹo vết gì là nhờ Long huynh phối chế một loại thuốc thoa có mỡ con rái vùng Bắc Hải!
Long Vũ Điền tiếp:
- Đối phương có y thuật cao minh hẳn cũng biết phối chế loại thuốc thoa đó vậy!
Yến Thanh lại lắc đầu:
- Con rái vùng Bắc Hải là động vật hiếm có, làm gì có thừa thải mà đối phương phung phí loại thuốc quý báu đó cho những kẻ tầm thường như bọn này? Và làm gì có đủ cho đối phương dùng cho cả hằng ngàn thuộc hạ?
Rồi chàng tiếp:
- Nhất định là không phải mổ ngực rồi thoa thuốc có mở con rái rồi! Nhất định là đối phương có cách giản tiện hơn. Long huynh phải tìm ra cách đó để mình nghĩ phương pháp đối phó.
Long Vũ Điền trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Sau cùng y thốt:
- Việc đó để ngu huynh thưthả rồi nghiên cứu lại. Hiện tại dù sao cũng phải chế ra một vật phát âm thanh để phá vỡ bao sáp như ngu huynh đã nói để chúng ta tự vệ tạm thời nếu gặp cờng địch trong khi chờ có phương pháp hay! Có điều khi sử dụng chúng ta phải cẩn thận đừng để cho đối phương phát hiện. Nếu chúng biết được chúng sẽ thay đổi biện pháp sát nhân thì lại mệt cho chúng ta đấy!
Y tìm một ống tre chẻ thành nang mỏng và nhỏ ghép hai tờ giấy bên ngoài tạo ra bốn ống địch.
Y bắt Liên Liên thổi thử âm giai mấy lượt, đúng âm thanh hữu hiệu đoạn y trao cho mỗi người một ống địch và chỉ dẩn cách xử dụng.
Mỗi người nhận một ống địch cất vào mình.
Sau đó y bảo mọi người nghĩ cách phi tang những dấu xét trên ngực các xác chết, phòng đối phương tra cứu biết được họ đã phát hiện được bí mật.
Liên Liên thốt:
- Rắc bột thuốc hóa thi, các xác chết biến thành nớc!
Long Vũ Điền lắc đầu:
- Không được!
Làm như vậy là mất tích chúng, đối phương biết là có kẻ bắt chúng sẽ đề cao cảnh giác, không thể hủy diệt các xác này!
Yến Thanh suy nghĩ một lúc:
- Chúng ta cứ cho một mồi lửa là xong!
Long Vũ Điền lắc đầu:
- Không được!
Lửa cháy lên, chúng chạy đến chữa lửa, nếu chúng chạy đến nhanh tắt lửa kịp thời thì các xác chết hiện lồ lộ ra đó, chúng sẽ thấy tang tích.
Yến Thanh cười khổ:
- Vậy phải dùng kiếm! Giết chúng một lần nữa!
Long Vũ Điền lắc đầu:
- Tuyệt đối Yến đệ không nên lưulại kiếm pháp trên các xác chết. Hành tung của lão đệ phải được tuyệt đối giữ bí mật! Đây là gia c của đệ tử Cái Bang chỉ có người trong Cái Bang xuất thủ là hợp lý nhất. Chúng sẽ không nghi ngờ gì cứ cho rằng người chung một bang thanh toán nhau vì việc trong bang.
Liên Liên mỉm cười:
- Long lão gia muốn cho chị em tôi làm ác nhân một lần nữa!
Long Vũ Điền cũng cười:
- Sự thể chẳng đặng đừng, biết làm sao hơn, cô nương!
Liên Liên và Tích Tích cùng vung kiếm.
Không lâu lắm các xác chết biến thành hàng trăm khúc.
Long Vũ Điền gật đầu!
- Tốt lắm rồi! Đối phương không thể phát hiện chúng ta có mổ xác khám nghiệm. Bây giờ chúng ta chỉ còn có mỗi việc là nhanh chân ly khai nơi này.
Y hỏi Yến Thanh:
- Yến lão đệ sẽ đi Thiên Mục Sơn phải không?
Yến Thanh gật đầu:
- Phải, tất cả mọi diễn biến đều cho thấy Thiên Ma Giáo thoát thân từ Thiên Tàn Môn và Thiết Ky Minh lại thoát thân từ Thiên Ma Giáo. Tiểu đệ phải đến tận căn cứ củ của Thiên Tàn Môn để tìm manh mối. Long huynh hãy đi với hai cô nương đây ra ngoài thành đến S Tử Sơn chờ tại hạ.
Long Vũ Điền chớp mắt:
- Yến lão đệ còn đi đâu nữa?
Yến Thanh gật đầu:
- Tiểu đệ muốn mạo hiểm bắt sống một tên hỏi cung về tình hình Thiết Ky Minh. Vào giờ ngọ tiểu đệ sẽ đến S Tử Sơn họp mặt với các vị.
Long Vũ Điền cau mày:
- Lão đệ biết ở đâu mà hòng tìm bắt một tên? Huống chi Mã Cảnh Long hiện đang bủa lới bao vây quyết bắt cho bằng được lão đệ?
Long Vũ Điền và Tích Tích, Liên Liên chạy theo ra ngoài, nhìn xa xa thấy Yến Thanh chỉ còn là một điểm đen, nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn.
Long Vũ Điền dậm chân kêu lên:
- Tiểu tử đó tự xem mình là thần tiên hay sao mà!..... Lần đầu thoát chết là cái may không nhỏ, bây giờ muốn đi tự sát nên toan mạo hiểm như vậy đó!
Liên Liên mỉm cười:
- Long lão gia cho rằng y sẽ gặp hiểm nguy?
Long Vũ Điền hừ một tiếng:
- Sao lại không? Phải biết mỗi cá nhân trong Long Võ Tiêu Cục đều xục xạo khắp nơi tìm y đấy!
Liên Liên lắc đầu:
- Nhưng vị tất mỗi cá nhân đều có thể giết được y!
Long Vũ Điền trầm giọng:
- Đành vậy rồi, tuy nhiên số người đáng sợ không phải ít. Thập Kiệt chết hai còn tám, trong số tám người có cả người Cửu Lão Hội, mà hiện tại thì bất cứ người nào của Cửu Lão Hội cũng đều khả nghi hết. Bọn đó có khi nào buông tha cho y đâu! Ngoài ra còn có Mã Cảnh Long nữa!
Liên Liên thốt:
- Trừ khi Sử Kiến Như bị Thiết Ky Minh mua chuộc thì thôi, chớ nếu không thì không có nguy hiểm gì cho y hết! Sử Kiếm Nhưtự lão thừa nhận là người của Cửu Lão Hội, song không hề tiết lộ thân phận của Yến gia. Hiện tại Yến gia vẫn được an toàn!
Long Vũ Điền lắc đầu:
- Tại hạ nghĩ rằng Mã Cảnh Long đã hiểu rồi. Bằng cớ là họ Mã bảo Trần Lượng ở tại nhà của Vương Thiếu Kỳ chờ y!
Liên Liên lắc đầu:
- Không phải vậy đâu, Trần Lượng chỉ nghe nói nghĩa phụ tôi muốn hội kiến tại đó với một nhân vật trọng yếu, song không biết rõ nhân vật đó là ai. Nếu biết được thì đối phương phải bố trí chặt chẽ hơn rồi có đâu quá lơi lỏng gần như khinh thường vậy! Tôi cho rằng bất quá Yến gia chỉ bị nghi ngờ phần nào thôi chứ Mã Cảnh Long chưa tin quả quyết.
Do đó tạm thời Yến gia vẫn được an toàn.
Long Vũ Điền trầm giong:
- Vạn nhất Sử Kiếm Như bị bức bách phải quy phục Mã Cảnh Long, gia nhập Thiết Ky Minh?
Liên Liên đáp:
- Cũng có thể như vậy song là phần rất ít. Theo tôi thấy nếu lão Sử bị mua chuộc rồi thì đối phương phải đoán định nhân vật trọng yếu đến nhà Vương Thiếu Kỳ là Yến gia. Và trong trờng hợp đó Mã Cảnh Long đã huy động toàn lực kéo đến đây mai phục nghiêm mật chứ khi nào lại sai phái một mình Trần Lượng đến hóa trang làm Vương Thiếu Kỳ chờ đón! Suy theo đó đủ biết thân phận của Yến gia chưa bị bại lộ!
Long Vũ Điền hỏi:
- Yến Thanh định đi đâu đó?
Liên Liên đáp:
- Có hai nơi đáng chú ý. Một là đến tìm Sử Kiếm Nhưđề cao cảnh giác của lão ấy.
Hai là đi gặp Kim Tử Yến tìm hiểu thêm về Mã Cảnh Long.
Long Vũ Điền giục:
- Vậy thì chúng ta phải đi gấp theo y. Tại hạ thực sự lo lắng cho y vô cùng.
Liên Liên chớp mắt sáng người:
- Thế thì hay lắm! Chúng ta chia nhau mỗi người đi một nơi. Long lão gia đến tìm Sử Kiếm Như còn chị em tôi đến tìm Kim Tử Yến!
Long Vũ Điền kinh hãi:
- Yến Thanh dám đến tìm Kim Tử Yến sao? Chẳng lẽ y không biết nàng là con của Mã Cảnh Long?
Liên Liên đáp:
- Biết chứ! Bất quá Kim Tử Yến không bao giờ mu hại y! Trước mặt Mã Bách Bình y xin cưới Kim Tử Yến kia mà! Thiếu nữ nào cũng xem trọng vị hôn phu hơn phụ mẩu thân sinh nữa đấy! Hà huống Kim Tử Yến với Mã Cảnh Long tiếng tuy là chưa con song chỉ mới nhận nhìn nhau, cảm tình thiếu vắng do khoảng cách thời gian xa cách quá dài. Cha thì dửng dưng, con thì tôn kính hầu như lấy lệ.
Long Vũ Điền suy nghĩ một chút:
- Được!
Chúng ta đi ngay.
OoO
Đúng như chỗ liệu của Hoa Liên Liên. Yến Thanh quả đi tìm Kim Tử Yến.
Khi chàng đến nhà nàng thì đêm xuống rất sâu rồi.
Kim Tử Yến còn thao thức.
Nhìn quanh quẩn không thấy bóng dáng một người nào, Yến Thanh lên lầu của nàng.
Kim Tử Yến nghe tiếng động giật mình, quay đầu lại trông thấy Yến Thanh mỉm cười thốt:
- Tôi biết thế nào công tử cũng đến!
Yến Thanh a lên một tiếng:
- Sao cô nương biết?
Kim Tử Yến đáp:
- Tuy gia gia giết Thiên Ma Lịnh Chủ, song khuynh đảo Thiên Ma Giáo công đầu vẫn là của công tử. Không có lý sau khi lập được kỳ công vĩ đại đó công tử lại thất tung!
Yến Thanh cười nhẹ:
- Tại hạ từng nói, nhúng tay vào vụ Thiên Ma Giáo là do cái hứng nhất thời, vì hứng mà làm chứ không phải vì danh thì làm gì có vấn đề đề cập công lao với ai chứ! Việc xong rồi là tại hạ rút đi, không muốn êm thắm cũng phải êm thắm?
Kim Tử Yến lại cười:
- Tôi biết công tử bản chất là vậy đó cho nên tôi một mình ở đây chờ công tử trở lại.
Này Yến Thanh! Yến Thanh bảo rằng muốn cới tôi làm vợ phải không? Đừng quên câu đó nhé?
Yến Thanh lắc đầu:
- Quên làm sao được cô nương? Nếu đã quên thì tại hạ không trở lại đây tìm cô nương? Bất quá tại hạ thận trọng xin cô nương hãy nghĩ lại thật kỷ. Ngày trước khác, ngày nay khác. Ngày trước cô nương chưa rõ lai lịch mình cầm như xuất thân từ chỗ âm u tăm tối. Ngày nay cô nương trở thành ái nữ của một bậc danh vọng lớn, cô nương có còn giữ nguyên ý nguyện sống chung với một lãng tử chăng?
Kim Tử Yên trầm buồn g ơng mặt:
- Sao công tử nói thế? Công tử hẳn thừa hiểu con người của tôi như thế nào chứ! Có bao giờ tôi tha thiết đến phù danh bạc lợi? Gia gia tôi bảo tôi dọn về nhà họ Mã ở. Tôi cự tuyệt!
Yến Thanh chớp mắt:
- Tại sao?
Kim Tử Yến đáp:
- Chẳng tại sao cả. Tôi đã chán cái náo nhiệt giang hồ rồi. Ngày này qua ngày khác, năm nọ đến năm kia quanh mình chỉ thấy toàn là những tấn kịch đoạt lợi tranh dành. Riêng gia phụ và gia huynh thì lại hăng say cực độ, họ chuẩn bị tiếp thu thế lực của Thiên Ma Giáo. Họ công khai thành lập một hệ phái riêng biệt. Trong con mắt của hào kiệt bốn phương gia phụ hiện tại là một bật đáng tôn kính nhất đời, người ta sẵn sàng thừa nhận lão nhân gia là minh chủ một phương trời.
Yến Thanh mỉm cười:
- Nhưvậy là hay chứ có gì đâu mà cô nương bi thảm. Chính Bách Bình huynh từng nuôi mộng như thế mà! Cơ hội đến thì y đâu có thể bỏ qua! Hà huống Thiên Ma Giáo tan vỡ giáo đồ tản mác khắp nơi sẽ gây hại cho dân lành. Gom chúng lại một chỗ đặt chúng trong vòng kỷ luật, khống chế chúng đó là một việc làm rất hữu ích cô nương ạ!
Kim Tử Yến cười khổ:
- Công tử nói dễ nghe quá! Liễu Hạo Sanh sẽ là người thứ nhất phản đối, nghe đâu y đang chuẩn bị tổ chức một minh hội lấy tên là Thiết Ky Minh chống đối gia phụ.
Yến Thanh giật mình:
- Cô nương nói cai chi? Liễu Hạo Sanh tổ chức Thiết Ky Minh?
Kim Tử Yến gật đầu:
- Phải! Long Võ Tiêu Cục bày tiệc ăn mừng thành công mỷ mãn y không tham dự. Cứ theo tin tức do gia huynh tiếp nhận thì y quyết tâm lập nghiệp lớn tại Trung Nguyên.
Yến Thanh cau mày:
- Tại sao y chọn cái danh xng như vậy?
Kim Tử Yến tiếp:
- Y là thủ lãnh giới lục lâm vùng Quan Ngoại. Tổng đầu lỉnh trong Mã Tặc Bang. Cái tên Mã Tặc Bang không thể dùng được nữa nên y phải đặt một cái tên mới là Thiết Ky Minh đó.
Yến Thanh hỏi gấp:
- Tin tức đó có xác thực chăng?
Kim Tử Yến đáp:
- Chính gia huynh tuyên bố như vậy giữa tiệc mừng. Đại khái thì không sai sự thật đâu. Nghe nói y cũng có y thu dụng dư đảng Thiên Ma Giáo làm hậu thuẫn.
Yến Thanh trầm ngâm một lúc lâu.
Sau cùng chàng hỏi:
- Lịnh tôn có thái độ như thế nào?
Kim Tử Yến thốt:
- Gia phụ nghĩ rằng nếu để cho y đắc chế thì trong tư ơng lai rồi đây giang hồ sẽ phải trải qua nhiều cơn khốn khổ. Thiên Ma Giáo tan vỡ song họa hoạn vẫn còn, bất quá là một cuộc chuyền tay, một cách chuyển tiếp. Cho nên lão nhân gia chủ trương chống đối lại Liễu Hạo Sanh, đồng thời gia phụ cũng tìm cách tiếp thu dư lực Thiên Ma Giáo. Ngoài ra lão nhân gia còn kêu gọi võ lâm Trung Thổ giúp sức.
Yến Thanh cười nhẹ:
- Có địa lợi, nắm nhân hòa lịnh tôn dễ dàng đánh bại Liễu Hạo Sanh!
Kim Tử Yến lắc đầu:
- Không hẳn vậy đâu, Yến công tử! Sử Kiếm Nhưđã thừa nhận là người của Cửu Lão Hội, lão ta không biểu lộ một thái độ nào rõ rệt, hoặc giúp đở, hoặc phản đối. Lão hiện tại giữ thế trung lập giữa hai phe, không ngã về phe nào. Còn Đinh Hoằng và Tiết Y thì nói cớ là quá già muốn thoái xuất giang hồ. Gia phụ cố thuyết phục cho họ lưulạI nhưng họ khkh giữ ý muốn đó. Mất mấy tay đó rồi lực lượng của gia phụ giảm sút quan trọng!
Yến Thanh hỏi:
- Còn các người khác?
Kim Tử Yến tiếp:
- Các người khác chưa tỏ rõ thái độ ra sao! Chỉ có Trần Lượng và Cừu Mai Phong nhiệt liệt tán đồng chủ trương của gia phụ. Gia huynh cho rằng Mạt Tạng và Liên Khiết Tâm am tờng tình hình của Thiên Ma Giáo, nếu có hai người đó hổ trợ giúp thì hay vô cùng, họ có nhiều hy vọng thu hút được đại bộ phận Thiên Ma Giáo. Do đó liền trong đêm tiệc mừng y dẩn trung nhân lên đường tìm hai vị ấy.
Yến Thanh lại hỏi:
- Bách Bình huynh biết họ Ở đâu hay sao mà đi tìm?
Kim Tử Yến đáp:
- Nghĩa mẩu tôi bảo là bà biết nên bà cùng đi với gia huynh dẩn đường.
Rồi nàng tiếp luôn:
- Nghĩa mẫu tôi cũng đồng quan niệm với tôi, chán ngấy sinh hoạt giang hồ. Tôi không tưởng là phải về sống trong gia đình họ Mã nên đã quyết định xem bà như mẹ ruột.
Từ nay tôi xng hô bà ta là thân mẫu, hai tiếng nghĩa mẫu vừa thốt đó là để cho công tử đừng lầm lần thôi. Nếu tôi đề cập đến thân mẫu là tôi ám chỉ nghĩa mẫu đó.
Nàng thở dài tiếp:
- Chẳng biết tại sao thân mẫu tôi đổi ý, bà không còn chán cảnh giang hồ nữa, trái lại còn nhiệt tâm hơn lúc nào hết. Thành ra tôi bơ vơ! Công tử hãy dẩn tôi cùng đi khắp bốn phương trời ở đâu cũng được.
Hiện tại không còn gì ràng buột tôi nữa!
Yến Thanh cau mày:
- Lịnh tôn có bằng lòng không?
Kim Tử Yến khoát tay:
- Đừng quan tâm đến ông ấy! Ông ta đã thiếu trách nhiệm của một người chưa đối với con cái thì quyền gì mà ông kiểm soát được hành động của tôi!
Yến Thanh cau mày:
- Tại vì cô nương thất lạc từ thuở nhỏ, lịnh tôn lại chẳng biết đâu mà tìm thì làm sao lịnh tôn tròn trách nhiệm được!
Kim Tử Yến hừ một tiếng:
- Dù ông ấy có tròn nhiệm vụ đi nữa cũng chẳng ích lợi gì bởi tôi nhận thấy ông ấy không có cảm tình với tôi chút nào. Giả như có thì tình cảm đó cũng bị danh lợi phủ mờ.
Tóm lượt lại là ông lợi dụng tôi đó, công tử. Ông phân phó tôi khi nào gặp công tử thì phải tìm cách lôi cuốn công tử vào phe phái của ông. Ông bảo rằng có sự tiếp trợ của công tử thì ông thành công cái chắc. Cha con cách biệt nhau hai mươi năm trời lúc trùng phùng ông không mảy may vui vẻ, vừa gặp lại tôi ông có ch ơng trình lợi dụng tôi liền. Có một người chưa như thế đó thà không còn hơn! Cho nên tôi không khứng trở lại họ Mã, sống trong gia đình họ Mã. Hẳn là công tử không còn thắc mắc nữa về tôi.
Yến Thanh thở dài:
- Tử Yến! Tại hạ không thể mang Tử Yến theo mình!
Kim Tử Yến hấp tấp hỏi:
- Tại sao?
Rồi nàng van cầu:
- Đáp ứng đi công tử! Đừng bỏ rơi tôi, công tử!
Yến Thanh tiếp:
- Tại hạ biết lịnh huynh có ý muốn độc bá một phương trời, hùng tâm đó y nuôi dưỡng từ nhiều năm qua và y cũng có y muốn lôi cuốn tại hạ về phe phái của y. Cho nên sau khi Thiên Ma Lịnh Chủ bị tiêu diệt rồi tại hạ len lén ra đi êm thắm sợ y hay được lại ngăn trở phiền phức. Bây giờ hiểu ra Liễu Hạo Sanh định tự lập tại hạ càng bất tiện mang cô nương cùng đi.
Kim Tử Yến hỏi:
- Họ tranh giành ảnh hưởng với nhau thì cứ để họ mặc sức mà tranh giành, can gì đến chúng ta?
Yến Thanh cười khổ:
- Song phương cùng nhau tranh giành, cùng tìm cách lôi cuốn tại hạ, nếu tại hạ từ chối một bên thì bên đó sẽ tìm cách sát hại tại hạ bởi sợ bên kia lôi cuốn được.
Tóm tắt nếu không lôi cuốn được tại hạ thì bên nào cũng có thể giết tại hạ được, họ không bao giờ để yên cho tại hạ bởi bên này sợ tại hạ ngã theo bên kia.
Kim Tử Yến hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ công tử sợ họ?
Yến Thanh lắc đầu:
- Sợ thì chẳng bao giờ tại hạ sợ, gặp Liễu Hạo Sanh tai hạ còn dễ dàng tự vệ, còn có thể giết y nếu cần. Nhưng nếu gặp lịnh tôn hay lịnh huynh chẳng lẽ tại hạ giết họ?
Kim Tử Yến cao giọng:
- Nếu họ quyết tâm sát hại công tử thì công tử cũng có quyền tự vệ chứ!
Yến Thanh cười khổ:
- Bây giờ thì có thể. Song sau khi dẩn cô nương củng đi theo thì không được!
Bởi tại hạ làm sao giết được chưa và anh cô nương ngay trước mắt cô nương? Cô nương đâu thể bất động nhìn tại hạ hạ thủ!
Kim Tử Yến lặng người một chút.
Lâu lắm nàng mới thốt:
- Tôi có thể nói với gia phụ là không bao giờ công tử theo về với ai. Tôi xin người bỏ qua cho, đừng tạo phiền phức cho công tử.
Yến Thanh gật đầu:
- Cô nương có thể bảo chứng với lịnh tôn, tại hạ không hề để Thiết Ky Minh lợi dụng!
Kim Tử Yến chớp mắt:
- Vậy là công tử đáp ứng cho tôi đi theo!
Yến Thanh đáp:
- Còn chờ xem lịnh tôn có chịu bỏ qua cuộc đeo đuổi theo tại hạ hay không mới được.
Kim Tử Yến giục:
- Chúng ta đi ngay bây giờ gặp gia phụ.
Yến Thanh lắc đầu:
- Cô nương đi một mình tốt hơn. Nếu cả hai chúng ta cùng đi vạn nhất lịnh tôn không bằng lòng thì chúng ta hết hy vọng ly khai!
Kim Tử Yến lắc đầu:
- Gia phụ không làm như vậy đâu! Gia phụ không thuộc mẩu người như công tử tưởng!
Yến Thanh cười khổ:
- Tại hạ ước mong lịnh tôn không đến nổi quá hèn như thế! Nhưng có ai dám bảo chứng cho một việc chưa xảy ra và có nhiều hy vọng sẽ xảy ra? Trước kia tại hạ chỉ biết mỗi một Bách Bình huynh là có chí lớn. Bây giờ tại hạ lại biết thêm có lịnh tôn ở phía sau làm hậu thuẫn cho y. Cho nên tại hạ hoài nghi con người của lịnh tôn.
Kim Tử Yến nín lặng một lúc.
Rồi nàng hỏi:
- Thế chúng ta làm sao?
Yến Thanh hôn phớt qua làn tóc của nàng mỉm cười đáp:
- Hiện tại không ai bảo cô nương phải hành nghề ca kỷ nữa, thế cô nương cứ an tịnh ở đây, đoạn tháng qua ngày. Thỉnh thoảng tiếp trợ lịnh tôn làm một việc gì đó.
Kim Tử Yến lắc đầu ngoay ngoảy:
- Không đâu! Tôi không tiếp trợ ai hết, tôi đã chán ngấy lối sinh hoạt hổn loạn của dỉ vảng rồi.
Yến Thanh cười khổ:
- Tại hạ tin rằng cô nương đã có quan niệm vững chắc về lẽ thị phi, tuy nhiên cô nương cũng nên thử nghiệm một phen nữa xem sao! Quả như lịnh tôn có lo lắng cho an ninh võ lâm thì cô nương cũng nên tìm cách tỏ lộ hiếu tâm với đấng sinh thành.
Kim Tử Yến lắc đầu:
- Khỏi phải thử nghiệm. Tôi biết cái tâm của ông ấy chỉ nghĩ đến quyền lợi cá nhân thôi!
Yến Thanh chớp mắt:
- Có sao đâu! Quyền lợi cá nhân có đầy đủ mới đem phân phối khắp người đời chứ?
Con người không quyền, không thế phỏng có làm gì được ích lợi cho ai?
Kim Tử Yến nhìn thẳng vào mặt chàng hỏi:
- Công tử có phải là người của Cửu Lão Hội chăng?
Yến Thanh hỏi lại:
- Tại sao đến lúc này rồi mà cô nương còn hỏi câu đó?
Kim Tử Yến đáp:
- Tại vì công tử nhiệt tâm quá!
Yến Thanh tiếp:
- Tuy là một lãng tử, tại hạ dù sao cũng là con nhà võ, con nhà võ có cái thiên chức của mình, tại hạ không thể bỏ quên cái thiên chức đó. Tại hạ không bao giờ cúi đầu trước kẻ ác, sợ thế lực của kẻ ác. Tại hạ không chấp nhận sự chung chạ với kẻ ác đó là tiêu chuẩn xử thế lập thân của tại hạ. Tuy nhiên, điều rõ rệt hơn hết là tại hạ không thuộc bất cứ bang hội, môn phái nào bởi tại hạ là lãng tử, là người của trời mây trăng nớc, sóng biển, núi rừng, không câu thúc. Quy luật, mạng lịnh là những thứ mà tại hạ rất cố ky.
Kim Tử Yến tặc lỡi:
- Trong chiến dịch trừ diệt Thiên Ma Giáo có rất nhiều người của Cửu Lão Hội trợ giúp.
Yến Thanh đáp:
- Cửu Lão Hội thành lập với mục đích chống đối Thiên Ma Giáo, tại hạ chiến đấu với Thiên Ma Giáo tự nhiên Cửu Lão Hội trợ giúp.
Kim Tử Yến cải:
- Không! Công tử đừng quên, khi tôi còn là chủ trì phân đàn Kim Lăng thì công tử bắt liên lạc với Sử Kiếm Nhưcùng một lúc với sự phát giác tổng đàn Thiên Ma Giáo. Công tử nhanh chân hơn tôi.
Yến Thanh cười nhẹ:
- Con người ai cũng có cái may, may sớm may muộn. Tại hạ gặp cái may sớm hơn cô nương thôi chứ có tài cán gì hơn ai? Còn như liên lạc Sử Kiếm Nhưthì không đúng lắm.
Bất quá rời khỏi nhà họ Mạt ra tại hạ gặp bọn Sử Kiếm Nhưthôi. Họ Mạt và Sử Kiếm Nhl à lân cận nhau mà!
Kim Tử Yến thốt:
- Tôi hy vọng công tử nói thật! Chứ gia phụ thì rất mực chú ý đến người trong Cửu Lão Hội đó nhé! Sử Kiếm Nhưnghe gia phụ dự định tiếp thu dư đảng của Thiên Ma Giáo để xng bá tại đất Giang Nam bèn phản đối liền bỏ tiệc đi với niềm căm phẩn.
Yến Thanh tiếp:
- Những việc đó không liên can gì đến tại hạ. Tuy nhiên đứng bên ngoài nhận xét tại hạ tự hỏi lực lượng của lịnh tôn có sánh được với Cửu Lão Hội chăng? Sau Thiên Ma Giáo hiện tại trên giang hồ Cửu Lão Hội là lực lượng lớn nhất.
Kim Tử Yến mỉm cười:
- Lực lượng Cửu Lão Hội đành là lớn mạnh thật, song sau chiến dịch Mạt Sầu Hồ đại bộ phận đã lộ liễu rồi, không còn đáng sợ nữa.
Yến Thanh hỏi:
- Lịnh tôn chuẩn bị đối phó với họ thế nào?
Kim Tử Yến thốt:
- Gia phụ chẳng có nói gì về việc đó. Song từ ngày biết được thái độ của Sử Kiếm Nhv à bọn hội, gia phụ bố trí cuộc giám thị quanh họ cực kỳ nghiêm mật. Nếu công tử là người trong Cửu Lão Hội thì đừng đến đó gặp họ. Nguy hiểm lắm.
Yến Thanh cười khổ:
Tại hạ tìm họ để làm gì chứ? Tránh họ còn mệt thay ai lại đi dẩn xác đến cho họ nắm đâu? Phải biết Thanh Bình Kiếm Sử Kiếm Nhưtừng nhân danh là bằng hữu của gia s, khuyến dụ tại hạ theo về với lão, tại hạ cự tuyệt. Tại hạ từ nay không dám công khai lộ diện nữa bởi cả ba phía Cửu Lão Hội, Thiết Ky Minh và lịnh tôn đều muốn lôi cuốn tại hạ.
Kim Tử Yến thoáng lộ vẻ hoan nghinh trong ánh mắt, thốt:
- Họ giành công tử là phải lắm! Bởi vì công tử bổng dng lại nổi bật như đẩu tinh chói rạng khắp sông hồ… Yến Thanh cười nhẹ:
- Cô nương quá khen! Bất quá tại hạ biết được một vài đường kiếm rồi gặp may mắn tạo được chút thắng lợi chứ tài năng có chi cao kỳ, đáng kêu hảnh đâu!
Kim Tử Yến lắc đầu:
- Kiếm pháp là một phương tiện phụ thuộc, có trí ứng biến mới đáng kể. Năng lực đó trên đời này chẳng có mấy tay sánh kịp công tử, cho nên ai cũng muốn chiếm công tử cho kỳ được!
Yến Thanh tiếp:
- Đối phó với Thiên Ma Giáo như tại hạ đã nói, nhân cái hứng nhất thời mà gây thị phi, rồi dây da mãi cho đến ngày chiến dịch Mạt Sầu Hồ mở màn. Tại hạ đã chán ghét bất cứ mọi cuộc tranh đấu nào nên dặn lòng từ nay đứng ngoài lề sinh hoạt của giang hồ. Chỉ đi tìm thú vui dành cho một lãng tử, không kém không hơn. Tuy nhiên thì tại hạ xin nói phòng một câu, nếu lịnh tôn hoạt động cho chính nghĩa thì tại hạ sẽ không nề hà gì sẵn sàng tiếp trợ trong phạm vi tài sức. Để sau đó tại hạ cùng cô nương nắm tay nhau dìu dắt trên vạn nẻo đường đời.
Kim Tử Yến suy nghĩ một chút:
- Cũng được!
Tôi xin nghe lời công tử theo dõi hoạt động của gia phụ một thời gian.
Bất quá tôi không chịu về ở tại nhà họ Mã mà tôi cứ lưulại tòa tiểu lâu này. Công tử muốn gặp tôi thì đến đây nhưng tốt hơn đến vào lúc ban đêm để tránh sự tình báo của các phe phái.
Dừng một chút nàng tiếp:
- Giả như công tử không tiện đến đây thì hãy sang bến Tần Hoài hỏi Mẫu Đơn Hồng.
Nàng ấy là bạn thân của tôi đấy, mọi liên lạc giữa chúng ta có thể qua trung gian của nàng.
Cả hai chia tay nhau trong lưuluyến.
- Rời khỏi tòa tửu lâu của Kim Tử Yến, đi một quảng đường xa xa, Yến Thanh chợt quay đầu lại thấy có bóng người thấp thoáng phía hậu.
Biết là mình bị theo dõi, chàng bấm bụng cười thầm.
Chàng lờ đi, như chẳng hay biết chi, nhưng cố ý dẩn dụ người phía sau đi vào chỗ vắng vẻ hơn.
Đến một chiếc cầu đá chàng vọt nhanh qua cầu rồi tạt ngang qua một bên, chui xuống gầm cầu bám vào một cây đà.
Bọn theo dõi chàng vợt qua cây cầu, đi luôn.
Chúng gồm ba người thuộc Thập Cầm Thập Thú trong Long Võ và Cảnh Thái hai tiêu cục.
Yến Thanh nhận diện được Bạch Nhạn Lâm Kỳ.
Còn hai người kia là Thanh S Dư ơng Mãn và Cẩm Kê Đào Lập.
Yến Thanh biết chứ không quen.
Trông thấy Lâm Kỳ Yến Thanh còn hoài nghi hơn chưa con họ Mã.
Mã Bách Bình từng cho chàng biết lúc xâm nhập tổng đàn Thiên Ma Giáo là y đã xử quyết Lâm Kỳ rồi.
Nhưng bây giờ Lâm Kỳ xuất hiện tại đây thì rõ ràng lời tố cáo đó do một dụng tâm bí ẩn.
Chàng nằm yên tại chỗ nhìn theo ba người đi tới, đi mãi một lúc rồi họ quay trở lại dừng chân nơi cầu.
Lâm Kỳ cằn nhằn:
- Kỳ quái thật! Mới đó mà chúng ta chẳng thấy hắn ở đâu!
Đào Lập thốt:
- Hay là hắn rẻ vào con đường mòn, đường tắt nào đó?
Lâm Kỳ lắc đầu:
- Không bao giờ có việc đó, quanh đây là cánh đồng trống trải, nếu hắn rẻ đi đâu thì chúng ta phải thấy. Trừ ra hắn mọc cánh như chim mà bay đi thì chúng ta mới chẳng phát hiện!
Đào Lập tiếp:
- Lâm huynh! Đáng lẽ chúng ta theo sát hơn, theo sát thì thấy hắn chạy về ngỏ nào!
Lâm Kỳ hừ một tiếng:
- Nếu theo sát hắn phát hiện ra chúng ta thì sao? Bằng vào công lực của ba chúng ta hiệp lại chắc gì thu thập được hắn. Này Đào Lập! Ta biết ng ơi muốn báo thù cho anh họ ng ơi là Đào Hoằng, song ít nhất ng ơi cũng phải biết tự lượng sức mình, có như vậy mới không nạp mạng một cách oan uổng.
Đào Lập bĩu môi:
- Ba ngởI hiệp lại không hạ nổi hắn à?
Lâm Kỳ cười lạnh:
Tại tổng đàn cạnh Mạt Sầu Hồ chính lịnh chủ còn không hạ nổi hắn, ba chúng ta mà đáng kể gì! Thôi đi, đừng mơ mộng gì cả, cứ tìm ra tung tích hắn rồi mình phân nhau ai canh nhừng cứ canh chừng, ai báo cáo với cục chủ cứ báo cáo. Tự nhiên cục chủ sẽ có cách đối phó với hắn.
Thanh S Dư ơng Mảnh cất tiếng:
- Lâm huynh từ Thiên Ma Giáo chuyển sang có thể là không hiểu rành. Nếu cục chủ không cần mợn tay y để phá vỡ Thiên Ma Giáo thì hắn đã bỏ mạng từ lâu rồi đấy! Hiện tại cục chủ có ra lịnh gặp hắn tại đâu cứ giết tại đó. Ngoài ra bọn anh em tại hạ có cách chế ngự hắn, chỉ cần gặp hắn thôi, Lâm huynh cứ đứng bên ngoài mà xem anh em tại hạ lãnh phần thu thập hắn cho!
Lâm Kỳ trầm giọng:
- Cục chủ có bảo như vậy à! Không hẳn là như vậy đâu. Ta có nghe cục chủ định gả con gái cho hắn cốt để lôi cuốn hắn kia mà!
Dư ơng Mảnh xì lên một tiếng:
- Lâm huynh tưởng rằng cục chủ là Mã Cảnh Long hay sao chứ!
Lâm Kỳ trố mắt:
- Chẳng lẽ không phải vậy?
Dư ơng Mảnh bật cười hắc hắc:
- Lâm Huynh sai quá xa! Sai hàng ngàn dặm vậy đó! Bất quá lão Mã khoác cái danh xng vậy thôi, nhưng trên thực tế thì địa vị của lão còn thấp kém hơn địa vị con trai lão!
Lâm Kỳ giật mình lượt nữa:
- Thì ra cục chủ lại là một người khác nữa?
Dư ơng Mảnh gật đầu:
- Phu nhân của thiếu cục chủ!
Lâm Kỳ kinh ngạc hơn hai lần trớc:
- Phu nhân của thiếu cục chủ? Thiếu cục chủ lấy vợ từ lúc nào mà có phu nhân?
Dư ơng Mảnh cười ranh mảnh:
- Lâm huynh còn mù mờ nhiều việc quá! Người chủ trì chân chánh ở phía sau chính là hai nữ nhân. Một là phu nhân thiếu cục chủ, một là đại thơ của phu nhân thiếu cục chủ, họ hiệp nhau nắm giữ quyền lãnh đạo. Thiên Ma Lịnh Chủ ngày trước do hai nữ nhân đó chủ trì mà có danh trên giang hồ. Đến khi đắc thế rồi lại muốn trở mặt với họ nên họ bèn tìm cách loại trừ. Nếu họ không có ý đó thì mời Yến Thanh cũng trở thành vô dụng trước Thiên Ma Giáo!
Đào Lập tiếp nối:
- Mã Bách Bình cũng là một tay đáo để đấy, vừa nắm được tình yêu của em lại toan lật đổ người chị để nắm được trọn quyền hành động. Chẳng biết hắn nói sao mà nhị môn chủ lại nghe theo! Cũng may đại môn chủ tinh tế phát hiện được giả tâm của tiểu tử nên phá hỏng mu mô của hắn từ trong trứng. Hiện tại thì đại môn chủ mạnh thế hơn rõ rệt.
Này Lâm huynh, tại hạ xem Lâm huynh cũng khá đẹp trai, sánh với bọn tại hạ Lâm huynh là tiên đồng còn bọn này là quỷ sứ, nếu được tiến cử cạnh đại môn chủ hẳn Lâm huynh được quý trọng lắm!
Lâm Kỳ ngơ ngác:
- Ngư ơi nói gì? Ta chẳng hiểu mảy may!
Đào Lập tiếp:
- Bí mật! Hoàn toàn bí mật!
Hắn hỏi:
- Lâm huynh biết Thiên Ma Lịnh Chủ là ai chăng?
Lâm Kỳ lắc đầu:
- Không! Lão Mã quất một ngọn roi lịnh chủ nát bấy đầu, cho đến bây giờ không ai biết Lịnh Chủ là ai vì chẳng nhận diện được!
Đào Lập mỉm cười:
- Có thể lão Mã đã nhận ra Lịnh Chủ! Không phải là nhận ra người mà nhận được ký hiệu Thiên Tàn Môn trên người của Lịnh Chủ!
Lâm Kỳ kêu lên:
- Ngư ơi nói sao? Lịnh Chủ Thiên Ma xuất thân từ Thiên Tàn Môn?
Đào lập gật đầu:
- Phải! Thiên Tàn Môn! Một môn phái hai mươi năm trước từng làm ma làm gió khắp giang hồ! Thiên Tàn Môn tựa hồ bị tiêu diệt sau ngày môn chủ là Bạch Vân Thâm bị Kinh Thiên Nhất Kiếm Hoa lão quỷ huy động các cao thủ khắp các đại môn phái bao vây sát hại. Thực ra Bạch Vân Thâm là tay cơ trí biết lo xa nên mấy năm trước khi chết đã cho thuộc hạ tạo cơ sở gây thực lực khắp nơi, âm thầm tổ chức một thối thân là Thiên Ma Giáo đó. Nhờ thế dù Thiên Tàn Môn bị tiêu diệt, Thiên Ma Giáo vẫn còn. Bất quá danh xng thay đổi mà thôi. Người lãnh nhiệm vụ gây thế lực khắp nơi chính là Bạch Phúc!
Lâm Kỳ chớp mắt:
- Vậy ra Thiên Ma Lịnh Chủ chính là Bạch Phúc? Bạch Phúc chính là người bị Mã Cảnh Long sát tử?
Đào Lập gật đầu:
- Đúng vậy! Lúc Bạch Vân Thâm chết, hai vị môn chủ còn nhỏ do bốn vị trưởng lão đưa hai người đến một nơi bí mật huấn luyện võ công. Chín năm trước đây hai cung chủ thành nhân và thành tài. Bốn vị trưởng lão mới đưa đi tìm Bạch Phúc đòi lão ta trao trả quyền bính, Bạch Phúc không chịu. Vì thế lực của Bạch Phúc rất lớn mà bốn vị trưởng lão chưa có vây cánh đành nhượng bộ không dám chiến, chỉ cầu hòa âm thầm tuyển chọn nhân viên huấn luyện tại Thiên Tuyệt Cốc chuẩn bị lật đổ Bạch Phúc giành lại quyền bính.
Chính lúc đó bọn tại hạ gia nhập hệ phái của hai môn chủ. Chắc Lâm huynh cũng gia nhập Thiên Ma Giáo vào thời kỳ đó nhưng được huấn luyện tại một nơi khác cho nên chúng ta không nhận được nhau. Bạch Phúc cũng mở một trờng huấn luyện đào tạo thêm nhân viên phòng bị hai môn chủ quật ngợc thế cờ.
Lâm Kỳ gật đầu:
- Phải! Nơi ta được huấn luyện rất bí mật ta cũng chẳng biết ở tại địa phương nào.
Đào Lập tiếp:
- Dù sao thì bọn tại hạ cũng được huấn luyện chu đáo hơn, tại hạ dám chắc Lâm Huynh kém bọn này đó.
Lâm Kỳ không phục thốt:
- Nếu thế chúng ta thử so tài xem sao! Ta thấy tại tiêu cục trong cuộc đấu hàng năm các ng ơi đều tầm cỡ giữa đám Thập kia mà! Nếu có sở năng sao không giở ra mà chiếm hạng!
Đào Lập mỉm cười:
- Bọn tại hạ được lệnh nhờng các vị cho Bạch Phúc an tâm, bọn tại hạ yếu kém thì lão không lo nghĩ cho địa vị của lão nữa. Chứ nếu không thì chức hộ pháp cũng về tay bọn này được như thường nói chi là một ngôi thứ trong Thập Cầm Thập Thú. Nếu Lâm huynh muốn ngày nào đó chúng ta sẽ so tài với nhau xem tại hạ nói có đúng sự thật hay không?