Lòng mẹ - Trần Hồng Long
Lòng mẹ Trần Hồng Long Má»—i lần xem ti-vi đến tiết mục quảng cáo, nghe ngưá»i ta nói như Ä‘inh đóng cá»™t rằng "Bệnh phong ngà y nay đã được Ä‘iá»u trị khá»i hoà n toà n", bà Ngá» lại báºt khóc. Có ngưá»i biết chuyện kể rằng:
Ngà y ấy, khi Ä‘i lấy chồng bà Ngá» má»›i mưá»i bảy tuổi. Năm mưá»i tám thì bà sinh anh Hòa, rồi đến chị Thà , anh Lý, chị Mân. Năm chị Mân lên ba tuổi thì ông Ngá» qua Ä‘á»i. Từ ấy bà không tái giá, quần quáºt má»™t mình nuôi bốn con nhá». Mưá»i tuổi, Hòa đã biết theo mẹ ra đồng đắp bá», gieo mạ, cấy lúa, gặt hái. Mưá»i lăm tuổi, anh là lao động chÃnh. Ngoà i việc đồng áng, anh còn có biệt tà i câu tôm, có thể nói là độc nhất vô nhị ở xóm Và m Ãinh nà y. Chỉ cần nhìn thế dòng nước anh sẽ Ä‘oán được tôm ở đó nhiá»u hay Ãt, đêm ấy anh câu được bao nhiêu. Khi lúa và o bồ xong, anh xuống ghe hết sông nà y tá»›i rạch ná», năm bảy ngà y má»›i vá» nhà má»™t lần, mang kè kè cái gá»ng tôm đầy ắp, đủ cho mẹ và mấy đứa em ăn đến lần vá» chuyến sau. Số tiá»n bán tôm được, anh Ä‘á»u đưa hết cho mẹ, cá»™ng vá»›i mấy mùa lúa trúng liên tục, gia đình anh khá lên trông thấy. Ba đứa em anh được ăn há»c đà ng hoà ng. Năm anh mưá»i tám nhiá»u gia đình ngấp nghé muốn gả con gái cho. Nhưng anh từ chối: "Ãể lo cho mấy đứa nhá» há»c hà nh đến nÆ¡i đến chốn!'.
Thế rồi, Hòa bá»—ng nổi lên má»™t triệu chứng lạ. Mặt anh hồng hà o, bóng lưỡng khác thưá»ng, trên ngưá»i má»c nhiá»u chấm Ä‘á». Bà NgỠđưa anh Ä‘i khám, ngưá»i ta bảo anh bị bệnh cùi. Anh bà ng hoà ng Ä‘au đớn. Còn bà Ngá» tưởng chừng như ngất Ä‘i được. Ngưá»i ta bảo bà đưa con và o trị cùi Hà n Mặc Tá». Bà cá»± tuyệt: "Nó ra sao Ä‘i nữa vẫn là con tôi!". Có ngưá»i mách mà i và ng cho anh uống, nó sẽ lì lại. Bà là m theo. Anh cương quyết không uống: "Từ đây vá» sau con không là m gì ra tiá»n nữa. Má để dà nh số và ng ấy cho mấy đứa nhỠăn há»c và dưỡng già !". Bà khóc, bất lá»±c. Trong những ngà y tay chân chưa bị rút, Hòa vẫn Ä‘i câu tôm. Nhưng tôm anh câu được bán chẳng ai mua, và chẳng ai còn má»™ng gả con gái cho anh. Ngưá»i ta xa lánh anh. Ngay cả thằng Lý, con Mân cÅ©ng chẳng dám ăn tôm cá»§a anh. Chúng thấy anh ở nhà trên là rút xuống nhà dưới. Con Thà há»c lá»›p mưá»i ở trên huyện, má»—i lần vá» nhà cÅ©ng khạc nhổ lung tung. Ãêm ấy đợi chúng ngá»§ hết, anh gá»i bà Ngá» ra sân, bà n: "Má à ! Thân con bệnh hoạn, để tránh lây cho má và các em, con lên Ná»n Ngãi cất chòi ở riêng!". Ná»n Ngãi nó xứng đáng vá»›i tên gá»i đó. Bởi mấy mươi công đất vô chá»§ má»c toà n là ngãi. Có truyá»n thuyết kể rằng, đó là ngãi bùa cá»§a má»™t lão ngưá»i Chà trồng để dùng và o việc gá»i hồn bắt vÃa. Ngãi ăn toà n thịt gà . Khi lão ngưá»i Chà vỠấn, ngãi đói đã cuốn má»™t chú mục đồng và o ăn thịt, khi chú đứng thả diá»u gần đó. Chuyện là hư, nhưng việc lại thá»±c: không ai dám tá»›i gần Ná»n Ngãi. Nghe anh Hòa nói, bà Ngá» khóc ròng: "Không được Hòa Æ¡i! Con ở trên đó má»™t mình đêm hôm gió máy là m sao má hay, má biết. Nếu được đổi mệnh cho con má đây cÅ©ng sẵn sà ng, nói chi đến chuyện sợ lây!". "Con hiểu má! Nhưng má phải thương cho ba đứa nhá». Nếu chúng lây bệnh tá»™i lắm!". "Váºy má sẽ lên Ná»n Ngãi ở vá»›i con!". "Má còn phải lo cho ba đứa nhá»!". Sáng lại anh Hòa lên Ná»n Ngãi phát bá» má»™t góc là m ná»n cất chòi. Cản không được, bà Ngá» nấu cÆ¡m Ä‘em lên và phụ anh má»™t tay. Bà bảo ba đứa nhá» nghỉ há»c ở nhà má»™t ngà y, thằng Lý ra vưá»n đốn cây, con Thà , con Mân đốn lá, xé lạt, chầm. Chúng mừng rÆ¡n vì từ nay không còn bị ở chung vá»›i thằng cùi, nên đứa nà o cÅ©ng là m việc cáºt lá»±c. Nếu là ngà y trước, phát ngãi đắp ná»n anh chỉ là m và i tiếng đồng hồ. Bây giá» tay chân anh không con tuân theo lý trÃ, nên hai mẹ con là m quần quáºt từ sáng tá»›i chiá»u má»›i xong. Anh Hòa vá» nhà chở cây lá lên dá»±ng chòi ngay đêm ấy. Bà Ngá» bịt chá»— nà y, chắn chá»— kia sợ gió lá»t và o là m lạnh con bà . Ãến sáng căn chòi má»›i hoà n thà nh.
"Ra ở riêng", anh không mang theo thứ gì quý giá, chỉ lấy chiếc ghe, bá»™ đồ nghá» câu tôm, cây len, bá»™ ván, cái mùng cÅ© và xin bà Ngá» mua cho cái võng má»›i. Má»›i đầu anh định Ä‘em xoong nồi tá»± nấu, nhưng bà Ngá» bảo sẽ Ä‘em cÆ¡m lên cho anh ngà y hai bữa. Anh Hòa lên Ná»n Ngãi, bà Ngá» cảm thấy căn nhà sao trống trải lạnh lùng. Ãêm nà o bà cÅ©ng khóc. Mặc dù ngà y hai lượt bà đem cÆ¡m lên Ná»n Ngãi và cÅ©ng hai lượt Ä‘em tôm trở vá». Bán chẳng ai mua, ba đứa nhá» thì không dám ăn tôm cá»§a thằng cùi, chỉ mình bà ăn. Bệnh cá»§a Hòa ngà y cà ng lan, tay chân rút lại, vấn thuốc má»™t cách khó nhá»c. Thấy váºy bà vấn sẵn mươi mưá»i lăm Ä‘iếu Ä‘em lên má»—i ngà y. Cứ má»—i lần thè lưỡi liếm giấy quyến cuốn lại cho chặt là bà ho sặc sụa. Riết rồi cÅ©ng quen. Bà nghÄ© vấn thuốc đã khó, hẳn câu tôm lại cà ng khó hÆ¡n. Bà bảo anh đừng Ä‘i câu tôm nữa. Bà đã ngán lắm rồi. Chiá»u ấy bà thấy tay anh chảy máu dưá»ng như bị váºt gì đó cá» xát và o vết thương. Bà xé vạt áo băng lại cho anh và chống xuồng và o xóm mua thuốc nhức, thuốc cảm. Bà nói: "Hòa à , đêm nay má ngá»§ lại đây vá»›i con!". "Dạ!". Giá»ng anh không còn trong, mÅ©i đã xẹp. "Má ngá»§ trên võng nghen!". Cái võng đêm đầu tiên dá»±ng chòi anh giăng. Nhưng chưa bao giá» anh nằm, chỉ dà nh cho bà Ngá» ngả lưng, má»—i khi bà đem cÆ¡m lên. Bà nói: "Thôi, để má ngá»§ chung vá»›i con!". "Con không quen ngá»§ chung vá»›i ai má à !". Bà hiểu ý con, sợ lây bệnh cho mẹ. Bà bước đến giưá»ng, sáºp mùng: "Ãể má Ä‘áºp muá»—i cho con!". "Ãừng má! Mắt má lem nhem! Không khéo cháy mùng, rồi cháy chòi con mất!". Bà không muốn là m trái ý đứa con tá»™i nghiệp, nên xuống võng nằm. Anh há»i: "Mấy đứa nhá» năm nay lên lá»›p hết không má!". "Lên hết!" Con Thà sắp thi hết cấp ba rồi. Nó há»c giá»i lắm. Năm nà o cÅ©ng được khen. Hai đứa kia cÅ©ng váºy!". Anh há»i thăm bà con ở trong xóm và nhắc mẹ mùng 9 tá»›i đám giá»— ba. ÃÆ°á»£c má»™t lúc anh thiếp Ä‘i, vì trong thuốc cảm có kèm thuốc ngá»§. Bà rón rén bước tá»›i, giở mùng, chun và o ngồi bó gối nhìn thân hình tà n phế cá»§a con qua những giá»t nước mắt lăn dà i, bất lá»±c. Và bà thầm trách những đứa con khá»e mạnh, chúng là má»™t lÅ© vô ân bạc nghÄ©a, ăn ở không nghÄ©a không tình. Từ ngà y anh hai nó lên Ná»n Ngãi ở đến giá» chẳng đứa nà o vác mặt lên thăm, tháºm chà chẳng há»i bây giá» bệnh tình anh nó ra sao? Còn gì là đạo lý, hả trá»i! Chúng Ä‘ang ăn há»c là tiá»n cá»§a ai? Cá»§a anh chúng khi còn khá»e mạnh là m ra cả thôi! Phải chi anh Hòa không bệnh, hẳn bây giá» bà đã có má»™t hai đứa cháu ná»™i ẵm bồng. Ngưá»i ta thưá»ng nói, ở hiá»n gặp là nh. Không! Bà không tin! Con bà đó, ở hiá»n hiếu thảo, sao chẳng gặp là nh? Và bà ngồi như váºy cho đến khi trá»i sáng.
Sáng hôm mùng chÃn, con Thà vừa mở cá»a đã thấy má»™t giá» tôm đầy ắp để trước hà ng ba. Nhìn giá» tôm bà Ngá»c khóc: "Anh hai mầy Ä‘em vá» cúng ba mầy đó!". Chúng nó đứa thè lưỡi, đứa so vai. Chẳng đứa nà o dám đụng và o giá» tôm. Bà Ngá» tá»± là m lấy Ä‘em lên bà n thá» cúng ông Ngá»: "Ông Æ¡i! Ông có linh thiêng hãy vỠđây chứng giám cho lòng thà nh cá»§a đứa con tà n táºt và phù há»™ độ trì cho nó!".
Mùa hè đến, cả ba đứa con Thà , thằng Lý, con Mân Ä‘á»u ở nhà . Ãêm qua bà Ngá» bị sốt, sáng dáºy không nổi, bà bảo chúng đứa Ä‘i chợ, đứa nấu cÆ¡m, đứa Ä‘em lên Ná»n Ngãi cho anh hai. Ãứa nà o cÅ©ng dà nh Ä‘i chợ hoặc nấu cÆ¡m và từ chối việc Ä‘em lên Ná»n Ngãi. Bà quát: "LÅ© súc váºt! Chúng bây không có tình ngưá»i! Còn ở đó cãi nữa tao giết không còn má»™t đứa!". Song bà chỉ định, con Thà đi chợ, con Mân nấu cÆ¡m, thằng Lý Ä‘em lên Ná»n Ngãi. Thằng Lý quạo quá», mặt chừ bá»± như cái mâm: "Ãem thì Ä‘em!". Còn mấy trăm thước nữa má»›i tá»›i Ná»n Ngãi, nó đặt xoong cÆ¡m, đĩa cá kho và tô canh bà lên bá» mẫu, gá»i to lên: "Anh hai Æ¡i! Ra lấy cÆ¡m!". Nghe gá»i, anh biết ngay thằng Lý, từ lúc lên đây tá»›i giá» anh chưa gặp nó. Anh nhá»› nó cồn cà o. Nhiá»u lần anh định nói vá»›i mẹ kêu mấy đứa nhá» lên cho anh thăm, nhưng lại thôi. Sợ em thấy mình tà n phế nó buồn. Anh cố sức chạy ra khá»i chòi và gắng giá»ng hét lên: "Anh hai nghe rồi Lý Æ¡i!". Nhưng khi anh ra được tá»›i chá»— để cÆ¡m thì thằng Lý đã quay mÅ©i xuồng và o xóm chống Ä‘i như ma Ä‘uổi. "Lý! Lý Æ¡i!". Anh chạy theo, lại té lăn cù xuống ruá»™ng. Anh gượng đứng lên: "Lý Æ¡i! Dừng lại anh hai nói cái nà y!".
Nó vẫn chống sà o xé nước. "Má đâu?". Vẫn không quay đầu lại, nó đáp: "Má bệnh!". Anh đứng lặng lẽ nhìn theo đến khi chiếc xuồng khuất trong bá» lá. Anh cháºm chạp, nặng ná» quay lại bưng xoong cÆ¡m vá» chòi. Không ăn! "Không biết má bệnh gì? Có nặng lắm không? Má uống thuốc gì chưa? Mấy đứa nhá» chăm sóc má có chu đáo không? Má ăn cÆ¡m hay ăn cháo? Mình phải vá» nhà thăm má ngay. Nhưng không được! Ngưá»i mình lở lói như vầy. Tối mình sẽ vá»... sẽ vá»!". Anh ngồi bên cá»a chòi trông mặt trá»i nhÃch dần... nhÃch dần tưởng như từng ly má»™t. Từ khi sinh ra, lá»›n lên cho tá»›i bây giá» anh má»›i thấy má»™t ngà y dà i. Mặt trá»i Æ¡i! Hãy quay nhanh thêm chút nữa! Nếu như có Ãấng Tối Cao, ngưá»i bảo rằng: "Hỡi tên cùi khốn khổ kia! Ta sẽ cho ngưá»i toại nguyện má»™t trong hai Ä‘iá»u: Hoặc là ngươi là nh bệnh, hoặc là mặt trá»i lặn ngay!". Anh sẽ bảo: "Xin thưa! Con chá»n mặt trá»i lặn ngay!". Rồi chiá»u cÅ©ng dần buông theo quy luáºt tá»± nhiên. Má»i khi nghe tiếng cúm núm kêu chiá»u anh buồn não ruá»™t, giá» lại thấy vui. Vừa chạng vạng tối, anh ép cây sà o giữa hai bà n tay còi cá»c, khó nhá»c chống chiếc ghe Ä‘i. Anh neo ghe lại má»™t khúc vắng cách nhà hÆ¡n ba trăm thước rồi lên bá» lê bước vá» nhà . Kia rồi! Căn nhà anh đã sống gần hai mươi năm, ẩn mình dưới má»™t tán còng rá»™ng lá»›n. Cây còng anh đã bứng từ sau hè đình Ä‘em vá» trồng từ mưá»i năm trước. Tim anh như muốn vỡ. Căn nhà - Ná»n Ngãi cách nhau không đầy ba cây số, váºy mà suốt ba năm ròng rã anh má»›i được vá» thăm. Giá mà bây giá» là ban ngà y để anh nhìn rõ từng viên gạch lót ná»n, nẹp tre, tà u lá. Bá»—ng có ánh lá»a phát ra từ con cúi, cầm con cúi là má»™t ngưá»i đà n bà , đứng bên cạnh ngưá»i đà n bà là con Thà : "Chà , con Thà mau lá»›n quá, cao bằng má rồi còn gì!". Anh muốn chạy đến vá»›i nó. Không thể! Nó nói: "Cảm Æ¡n bác hai tá»›i thăm má con!". "Bây sao mà u mè quá! Chá»— xóm giá»ng vá»›i nhau! Khi má mà y khi tao! Nè, dạo nà y tao thấy má mà y có cái gì hÆ¡i khác khác. Coi chừng bả lên Ná»n Ngãi hoà i lây thằng Hòa đó! Thôi, bác hai vá»!". "Dạ!". Anh nháºn ra tiếng bà hai Há»™i. ÃÆ°á»ng vá» nhà bà phải Ä‘i ngang qua chá»— anh đứng. Anh vá»™i nhảy xuống bá» lá, thu mình co ro giữa mấy buá»™i báºp bè, muá»—i bị động ổ vây lấy anh như hốt trấu vãi lên ngưá»i. Bà hai Há»™i bá»—ng đứng lại nói vá»›i con Thà còn ở giữa sân: "Tao thấy có cục gì Ä‘en Ä‘en má»›i lăn xuống đám lá!". "Có gì đâu, bác hai!". "Thiệt mà !". "Bác nói thấy ghê!". "Chắc là ma!". "Không đâu bác Æ¡i! Chắc tại bác quÆ¡ con cúi, bóng mấy tà u lá dừa dá»i xuống!". Bà hai Há»™i bước gấp Ä‘i. Anh tá»± há»i: "Mình là ma sao?". Câu nói cá»§a bà cứ văng vẳng bên tai anh"... coi chừng bả lên Ná»n Ngãi hoà i, lây thằng Hòa đó!. Trá»i Æ¡i! Lẽ nà o tôi đã gieo rắc căn bệnh quái ác nà y cho má tôi? Má Æ¡i! Hãy tha lá»—i cho con! con sẽ không là m khổ má nữa đâu! Hòa bước lên bá», quay trở lại ghe được má»™t Ä‘oạn. Không, mình phải gặp má, phải thăm má. Cả ngà y nay mình trông đợi trá»i tối. Mình phải biết bệnh tình cá»§a má ra sao? Anh quay trở lại và nép mình bên gốc cây còng. Nhà đã đóng cá»a, không thấy gì được bên trong, anh cố lắng tai nghe xem có tiếng mẹ. Hình như mẹ đã ngá»§, chỉ mấy đứa em còn thức. Con Thà : "Hồi sáng mầy có gặp anh hai không?. Thằng Lý: "Em đâu dám nhìn! Em để cÆ¡m lên bá» mẫu rồi chống xuồng vá»!. Con Mân: "Không biết ngà y mai má phân công ai Ä‘em cÆ¡m lên cho ảnh?". Con Thà : "Mầy là cái chắc!". Con Mân: "Eo Æ¡i! Tởm quá! Vái trá»i cho má phân công chị!". Ãừng trù xui!". "Nhá» nhá», má nghe được, bả chá»i bây giá»!". "Phải rồi! Hồi chiá»u thằng Lý không lên trên lấy xoong vá», sáng mai lấy gì dỡ cÆ¡m Ä‘em lên!. "Lấy cái khác!". "Ãặng bá» thêm cái nữa hả?". "Tại chị kỹ chứ mấy lần anh hai ăn cÆ¡m không hết, má Ä‘em vá» hấp lại bả ăn, có sao đâu!". "Mầy nói tao má»›i nhá»›, hồi nãy bác hai nói coi chừng má lây anh hai đó!". "Má lây anh hai thì chỉ có nước em bá» nhà đi thôi!". "Tao cÅ©ng váºy!". "Tao cÅ©ng váºy luôn!". Hòa nghÄ©, vì mình mà cả gia đình phải khổ sở như váºy. Không nghe tiếng đứa nà o nữa, anh Ä‘oán chúng nó đã ngá»§. "Chắc không đứa nà o dám ngá»§ vá»›i má. Vì sợ mình lây bệnh cho má, má lây qua tụi nó. Có lẽ chúng Ä‘ang lo sợ không biết mai má phân công ai Ä‘em cÆ¡m lên Ná»n Ngãi cho anh hai. Các em Æ¡i! Anh hai sẽ không là m phiá»n các em nữa đâu!" Anh núp bên gốc cây còng, mặc cho sương rÆ¡i ướt ngưá»i, anh muốn uống lấy tất cả những ká»· niệm để rồi mãi mãi anh sẽ Ä‘i xa.
HÆ¡n ná»a đêm, chá» cho các em ngá»§ say anh má»›i dò dẫm bước và o hà ng ba đưa tay cà o vách, sát bá»™ ngá»±a gá»— mà mẹ đã ngá»§ từ thá»§a má»›i gặp ba. Cà o đến lần thứ hai thì anh nghe tiếng mẹ trở mình. Anh gá»i khẽ: "Má, Má Æ¡i!". Bà Ngá» ngồi báºt dáºy, quát há»i: "Ãứa nà o? Ãứa nà o vừa kêu má?". Ba đứa nhá» thức giấc, bước tá»›i giưá»ng bà : "Má chiêm bao thấy gì mà má»› lá»›n dữ váºy?". "Má vừa nghe có đứa nà o kêu "má Æ¡i". "Má nằm mÆ¡ đó, có ai kêu má đâu!". "Thôi, má ngá»§ Ä‘i!. Bà Ngá» nằm xuống, tụi nó cÅ©ng Ä‘i lên giưá»ng ngá»§. Bà không sao chợp mắt được, linh tÃnh cá»§a ngưá»i mẹ báo cho bà biết tiếng kêu má bà vừa nghe không phải là trong mÆ¡. Ãến gà gáy canh ba thì bà lại nghe: "Má! Má Æ¡i". Bà phóng xuống giưá»ng: "Mấy đứa Æ¡i! Anh hai mà y vá»!". Ãứa lá»› ngá»›, đứa đốt thêm đèn. Lo các em sợ hãi khi thấy mình, anh liá»n vòng ra phÃa sau nhà , chạy tuốt ra bá» kênh. Bà Ngá» lúi húi mở chốt cá»a dưới và quát: "Mở chốt trên dùm tao!. Mấy đứa nhá» bước tá»›i hà ng ba chụm lại, mắt đảo láo liên đỠphòng anh hai. Bà Ngá» xách đèn cốc bước ra sân gá»i: "Hòa Æ¡i! Con ở đâu? Sao không ra gặp má? Má biết là con vá»! Má có lá»—i vá»›i con, vì mấy hôm nay má bá» con má»™t mình! Con Æ¡i! Hãy hiểu cho má. Vì mấy đứa em con còn nhá». Bây giá» chúng đã lá»›n hết rồi! Ngà y mai má sẽ lên Ná»n Ngãi ở vá»›i con. Má sẽ chăm sóc con, Hòa Æ¡i! Ra đây vá»›i má Ä‘i con! Má thương con mà Hòa! Hòa Æ¡i! Ra đây Ä‘i con! Con không thương má thì con vỠđây là m chi hả Hòa?". Im lặng. Bà Ngá» ngồi xuống quá» tay lên đầu tóc mượn, lấy cây móc tai xỉa tiêm đèn lên cao, rồi lá»™i xuống đám lá tìm Hòa. Cây đèn bị gió thổi tắt. Con Thà nắm tay bà dắt lên. "Má Æ¡i! Má nghe ai kêu ai ở đây há, rồi má tưởng anh hai!". Bà quát: "Câm mồm! Tao đẻ nó ra, là m sao tao không nháºn ra tiếng cá»§a nó chứ?".
Má»™t lúc lâu sau bà Ngá» má»›i chịu lên nhà . Nhưng bà không ngá»§, lúi húi thu xếp đồ đạc quần áo, xoong nồi, chén dÄ©a, cá»§i Ä‘uốc để sáng mai lên Ná»n Ngãi ở vá»›i anh Hòa. Mấy đứa nhá» chẳng đứa nà o dám cản bà . Không biết chúng sợ bà chá»i hay sợ bà đã lây bệnh cá»§a anh. Bà chồng chất lá»§ khá»§ má»™t đống trước hà ng ba. Vừa tá» má» sáng trá»i đã đổ mưa. Mưa má»—i lúc lại nặng hạt. Gió giáºt từng cÆ¡n là m bà không sao Ä‘i được. Mãi đến hÆ¡n chÃn giá» mưa má»›i tạnh. Bà dá»n đồ xuống xuồng. Bà bước Ä‘i má»™t cách khó nhá»c trên ná»n đất bùn nhão nhẹt ngoà i sân. Cuối cùng thì bà cÅ©ng Ä‘em được những thứ đã chuẩn bị xuống xuồng. Chống Ä‘i! Xuồng cáºp bến Nến Ngãi bà không dám gá»i con như má»i khi, bà nghÄ©, trá»i mưa lạnh chắc nó Ä‘ang ngá»§. Nách bà cặp bó cá»§i, hai tay bà xách xoong chảo bước lên chòi. Cái mùng đã vắt lên rồi mà con bà đâu không thấy. Lạ chá»a! Bà gá»i: "Hòa Æ¡i!". CÅ©ng không nghe anh trả lá»i. Cái ghe Ä‘áºu dưới bên kia. Nó Ä‘i đâu? Bà gá»i thêm má»™t lúc nữa không nghe con trả lá»i. Bà đâm hoảng! Bà cà n và o những bụi ngãi cao ngang đầu ngưá»i. Vừa cà n bà vừa la là ng: "Bá»› là ng xóm Æ¡i! Con tôi mất tiêu rồi!". Tiếng la vá»ng và o xóm kinh Ông Hà o. LÅ© trẻ ở kinh Ông Hà o chạy qua xóm Và m Ãinh kêu con Thà , thằng Lý, con Mân. Chúng nó và và i ngưá»i đà n ông trong xóm chạy lên: "Chuyện gì váºy bà Ngá»?". "Thằng Hòa mất tiêu rồi!". Và gà o thét. Thấy tá»™i, ngưá»i ta vạch ngãi tìm vá»›i bà . ÃÆ°á»£c má»™t lúc bà bá»—ng thét lên: "Trá»i Æ¡i! Con tôi!". Ngưá»i ta chạy đến thì bà đã nhảy xuống má»™t cái huyệt được đà o sẵn tá»± bao giá», trên thá»m huyệt còn vứt lại cây len. Anh Hòa nằm quay đầu vá» phÃa tây, mặt ngá»a lên. Tất cả kêu rú lên kinh hãi rồi lùi ra xa. Bà Ngá» xốc anh Hòa lên tay, ngưá»i anh còn má»m nhÅ©n, oằn oại. Bà đặt anh lên thá»m huyệt trước rồi leo lên sau. Bà lại bồng anh lên, chạy và o chòi. Ngưá»i ta không hiểu bà NgỠốm yếu nhá» thó như váºy, tại sao lại thá»±c hiện những động tác ấy má»™t cách nhanh nhẹn, gá»n gà ng. Bà đặt anh lên giưá»ng cởi quần áo, lau chùi, thoa dầu đánh gió, giáºt tóc mai. Má»i việc ấy chỉ mình bà là m. Ngưá»i ta túm tụm lại ở ngoà i sân chòi. "Hòa Æ¡i! Tỉnh lại Ä‘i con! Má lên đây ở vá»›i con nè! Con chết rồi má ở vá»›i ai? Sao con im lặng, không nói chuyện vá»›i má hả Hòa? Con còn giáºn má hả, con Æ¡i!". Má»™t ngưá»i đà n ông lên tiếng: "Sao tụi bây không vô trá»ng kéo chị Ngá» ra? Thằng Hòa chết lâu rồi!". Cả ba đứa chạy và o chòi, lôi bà ra sân, Ãứa nà o cÅ©ng nôn thốc, nôn tháo. Bà hét: "Buông tao ra! Tao lên đây ở vá»›i thằng Hòa!". Bà cà o cấu, cắn xé ba đứa nhá» rồi ngất lịm Ä‘i! Ngưá»i hà ng xóm phân công: "Con Thà , con Mân đưa bà Ngá» vá» nhà chăm sóc, đừng cho bả chạy lên trên nà y, thằng Lý theo tao vá» nhà lấy ghe ra chợ nhắc hòm!". "Má con cất tiá»n không biết chá»— nà o!". "Nhắc chịu, mai mối tÃnh!".
Cái tin "Cùi Hòa" chết chẳng mấy chốc lan truyá»n khắp cả xóm. Khi biết để anh trên Ná»n Ngãi ngưá»i ta má»›i dám đến nhà bà Ngá» chia buồn. Không biết ngà y ấy bà tỉnh rồi ngất, ngất rồi tỉnh bao nhiêu lần. Khi tỉnh bà bảo phải Ä‘em anh Hòa vá» nhà khâm liệm. Ngưá»i ta khuyên bà nên giữ vệ sinh chung. Má»™t và i ngưá»i đà n ông mặc áo cao su, mang găng tay, bịt mồm bịt mÅ©i bằng đủ thứ loại khăn, trây trét dầu cù là khắp ngưá»i, rồi đưa hòm lên Ná»n Ngãi tấn liệm anh Hòa. Khi những ngưá»i đà n ông đã đắp xong má»™ trở vá» thì những ngưá»i đà n bà má»›i buông bà ra. Bà chạy bá»™ lên Ná»n Ngãi, băng qua con kênh, lăn đùng ra mô đất má»›i cà o bá»›i, rồi ngất lịm Ä‘i.
Ngưá»i ta đốt bá» cái chòi hôi hám, bệnh hoạn.
Má»™t tháng sau ngà y anh Hòa chết bà Ngá» má»›i lê bước xuống giưá»ng. Và hai tháng sau nữa bà má»›i cầm chiếc lược gỡ mái tóc rối tung, bùi nhùi như ổ rÆ¡m.
Năm nay bà NgỠđã bảy mươi. Các con bà ai cÅ©ng có địa vị, nhà cao cá»a rá»™ng trên tỉnh, trên huyện. Má»—i lần há» vá» Ä‘á»u bà n việc đưa bà lên tỉnh, lên huyện ở, nhưng bà từ chối: "Tụi bây đủ lông đủ cánh hết rồi, ăn đâu ở đâu thì mặc. Còn tao ở đây hương khói cúng kiếng cho ổng vá»›i thằng Hòa!". Các con bà biết ép cÅ©ng không được. Chị Thà cho đứa con gái mưá»i sáu tuổi xuống cÆ¡m nước cho ngoại. Thanh minh năm nay chị Thà , anh Lý, chị Mân vỠđầy đủ. Bà nói: "Mai là ngà y tốt, tụi bây lên Ná»n Ngãi lấy cốt anh hai bây vá» cho nó nằm gần ổng, sau vưá»n". Các anh chị nhìn nhau im lặng, ai cÅ©ng sợ khÆ¡i lên cái ổ vi trùng là m ảnh hưởng môi trưá»ng. Cuối cùng chị Thà nói: "Anh hai nằm ở đó đã hai chục năm rồi! Dá»i tá»›i dá»i lui chi cho động mồ mả!". Anh Lý phụ há»a: "Anh chết như váºy chÃnh quyá»n ngưá»i ta không cho đà o bá»›i lên đâu!". Chị Mân thêm và o: "Chị Thà , anh Lý nói phải đó má! hay để tụi con hùn tiá»n xây cái mả đá!". Bà Ngá» quát: "Thôi thôi, không là m phiá»n mấy ngưá»i! Mấy ngưá»i không là m thì để tôi tá»± là m!". Biết tÃnh bà Ngá» nói thì là m. Trá»i chưa sáng rõ các anh chị cáo từ lên tỉnh lên huyện vá»›i nhiá»u lý do khác nhau. Há» không muốn ở lại để nghe ngưá»i Ä‘á»i nguyá»n rá»§a, để cho bà già đi bốc má»™ má»™t mình. Chị Thà không quên nói vá»›i bà Ngá» cho con gái chị vá» tỉnh trông em và i ngà y để chị Ä‘i công tác ở VÅ©ng Tà u. Bà cÅ©ng chẳng cần giữ lại là m gì.
Bà mướn mấy tay thanh niên ở xóm lên Ná»n Ngãi bốc má»™ anh Hòa, đà o cái huyệt bên cạnh má»™ ông Ngá» và đóng cái quách đựng hà i cốt. Hai việc sau thì há» nháºn là m dùm, còn việc trước thì há» từ chối cho dù bà có ra giá bằng má»™t tháng tiá»n công. Không là m thì thôi, để tá»± bà . Cái quách đóng má»™t chút đã xong, bà đem bá» xuống xuồng và mang theo bánh mứt, nhang đèn, len cuốc, xô cháºu... bÆ¡i lên Ná»n Ngãi. Ãến má»™ anh Hòa, bà bà y bánh mứt đốt nhang khấn vái: "Hòa Æ¡i! Bữa nay má Ä‘em con vá» nhà . Nếu có linh thiêng phù há»™ cho má khá»e mạnh, đà o mau thấy con!". Bà bắt đầu cuốc. Từng nhát cuốc giÆ¡ lên bổ xuống rất khó nhá»c, nhưng bà lại không thấy mệt má»i chút nà o. Bà cuốc và cuốc mãi... cuốc mãi! Lúc mặt trá»i ngã bóng thì ló ra má»™t mảnh ván. Bà khóc. Bà nghỉ tay, uống nước rồi lại cuốc. Ãến khi con nhắc nhen kêu thì bà đã cạy lên được từng mảnh ván cụn cá»§a nắp hòm mục ruá»—ng. Bà lại khóc. Nước mắt và máu từ đôi tay bà rÆ¡i và o má»™t dòng nước trong xanh thấy rõ từng đốt xương ngưá»i. Kia là mảnh xương sá», kia là những chiếc xương sưá»n. Kia là đôi xương ống chân... Bà bước và o dòng nước ấy nhặt nhạnh từng đốt xương, lau chùi sạch sẽ chất và o xô. Bà là m xong việc thì hoà ng hôn đã bao chùm lên vạn váºt. Bà lá» má» xách cái xô chứa hà i cốt anh Hòa xuống xuồng chất và o cái quách đã lót sẵn cao su. Xong bà đóng nắp quách lại. BÆ¡i xuồng vá» nhà .
Ãêm!
Dưới lòng đất tiếng côn trùng nỉ non ai oán, xa xa tiếng vạc ăn đêm kêu sương buồn tẻ, trá»i âm u vần vÅ©, lác đác má»™t và i vì tinh tú nhạt nhòa cô độc, thỉnh thoảng má»™t ngôi sao băng xẹt qua rồi mất hút giữa mà n đêm băng giá, leo lét mấy ngá»n đèn cầy mở ảo cắm trên chiếc quách soi đưá»ng cho bà NgỠđặt dầm đạp nước đưa con vá» nhà . Bà ỳ ạch, khó nhá»c đẩy cái quách lên bá», ra sau vưá»n nÆ¡i có cái huyệt mấy tay thanh niên đà o sẵn. Bà gắng sức đặt được cái quách xuống đáy huyệt. Xong bà lấp đất. Lấp mãi! Mưa lắc rắc! Mưa nặng hạt! Nước mưa tan trong những giá»t nước mắt cá»§a bà . Bà lấp mãi cho đến ná»a đêm thì đầy huyệt. Bà lấp mãi cho đến gà gáy sáng đã thà nh má»™t mô đất nhô cao.
Bà áp mặt lên ngôi má»™ má»›i thầm thì: "Hòa Æ¡i! Giá mà thuở ấy có thuốc như bây giá»!".
Sóc Trăng, 12-1996
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by khungcodangcap; 30-09-2008 at 10:59 AM.
|