  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:15 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Hoa Biển
			 
			 
			
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
 Hoàng hôn Ä‘ang phá»§ dần trên thành phố Äài  Bắc vào cuối tháng ba. Những tia nắng vàng hiu hắt Ä‘á»ng trên khung cá»a kÃnh, rÆ¡i  trên tấm thảm màu xanh lam làm cho những tia nắng càng thêm hoang vắng buồn. Như  thưá»ng lệ vào má»—i buổi chiá»u, Kha Tuấn Chi lặng lẽ ngồi má»™t mình nÆ¡i góc kÃn cá»§a  quán Cafe Vân Thá» Hoa ÄÆ°á»ng để nhìn xuyên qua khung cá»a sổ, thÃch thú theo dõi  những chiếc lá Ä‘ong đưa, hoặc những vệt nắng hoàng hôn xuyên chiếu vào pho tượng  trắng, bình hoa hồng Ä‘ang rã cánh, hay trên tấm thảm màu xanh lam. Trong khi  những ngưá»i vào quán má»—i lúc má»™t tấp náºp, khói thuốc tá»a mù, mùi cafe thÆ¡m ngát,  những đôi tình nhân ngồi sát vào nhau thì thầm dá»… thương như đôi chim bồ câu.  Những ngưá»i khách ăn mặc lịch lãm Ä‘ang ngắm những bức tranh sÆ¡n dầu treo đầy  trên tưá»ng và bắt đầu bình phẩm chứng tá» sá»± sành Ä‘iệu yêu nghệ thuáºt há»™i há»a cá»§a  má»—i ngưá»i. Tiếng cưá»i đùa cá»§a các cô tiếp viên tạo nên má»™t không khà trẻ trung  và vui vẻ. Tiếng dương cầm Ä‘ang rÆ¡i từng nhịp Ä‘iệu thánh thót vào lòng. Má»™t buổi  chiá»u tháºt tuyệt vá»i và hoàn hảo, nhưng đối vá»›i Kha Tuấn Chi thì lại khác, anh  cảm thấy cô đơn má»™t cách kỳ lạ. Bấy lâu nay những ý nghÄ© vá» má»™t ngưá»i làm nghệ  thuáºt chân chÃnh và vì nhân sinh, sá»± mâu thuẫn gần như nghịch lý cứ dằn vặt, suy  tư mãi trong đầu óc cá»§a anh. Nghệ thuáºt thuần túy tạo nên bởi thiên tài, "hữu  xa. tá»± nhiên hương". Phải phấn đấu, kiên trì có khi suốt cả má»™t Ä‘á»i má»›i tạo  thành danh qua những kiệt tác. Nghệ thuáºt không phải là xảo thuáºt, vá» hùa công  kênh nhau má»™t cách lố bịch. Không phải huênh hoang khua trống chiêng ồn ào để  lừa bịp thiên hạ. Riêng đối vá»›i anh cÅ©ng Ä‘ang phân vân vá» con đưá»ng nghệ thuáºt  cá»§a mình. Vì nghệ thuáºt hay vị nhân sinh, vấn đỠcùng khó quyết định. Tuy nhiên  anh đã má»™t thá»i chạy Ä‘uổi viá»…n vông say đắm bầu trá»i nghệ thuáºt há»™i há»a gần như  tuyệt đối và anh đã lâm vào má»™t Ä‘á»i sống vô cùng vất vả để rồi cuối cùng anh  đành phải buông thả trở vá» vá»›i thá»±c tế kiếm sống nuôi thân. Anh đã dành dụm chút  đỉnh tiá»n sau nhiá»u năm làm công thợ, mở quán cafe Vân Thá» Hoa ÄÆ°á»ng nầy. Vừa  kiếm tiá»n bằng cách bán cafe và cÅ©ng được khách hàng thỉnh thoảng đến mua tranh  nhất cá» lưỡng tiện. Quán cafe cá»§a anh tuy nhá» nhưng lối trang trà nghệ thuáºt ấm  cúng tạo nên má»™t nÆ¡i chốn hẹn hò lý tưởng nên lúc nào cÅ©ng có khách vào ra đông  đảo. HÆ¡n má»™t năm nay quán cafe Vân Thá» Hoa ÄÆ°á»ng cá»§a anh đã được báo chà nhắc  nhở tá»›i, anh em nghệ sÄ© xem như nÆ¡i gặp gỡ bằng hữu thÃch hợp và thoải mái. Giá»›i  thượng lưu giàu có cÅ©ng đến để làm dáng trà thức thá»i thượng nên không những anh  kiếm tiá»n nhiá»u hÆ¡n nhá» quán cafe mà tranh cá»§a anh cÅ©ng có khách mua vá»›i giá cao  hÆ¡n gấp mấy lần lúc anh còn hàn vi. Nhưng vá»›i anh thì giá trị nghệ thuáºt cá»§a  những bức tranh sau nầy thua kém xa. Anh đã đánh giá được đối tượng. Dư luáºn  trong giá»›i thương gia ở Äài Bắc hiện nay Ãt nhất trong phòng khách phải có tranh  cá»§a Kha Tuấn Chi má»›i có giá trị, nên mua được tranh cá»§a anh kể như là má»™t vinh  dá»±.  
       Những bức tranh treo bày ở quán cafe "Vân  Thá» Hoa ÄÆ°á»ng" trở nên những tác phẩm há»™i há»a giá trị đặc sắc nhất tạo nên má»™t  hiện tượng "thá»i trang kiểu cách" cá»§a mấy ông nhà giàu "trưởng giả há»c làm  sang". Vá»›i Ä‘á»i sống bình thưá»ng thì Kha Tuấn Chi được xem như ngưá»i Ä‘ang thành  công, những món lợi từ quán cafe, từ những bức tranh được khách mua nhanh chóng,  báo chà đã hết lá»i ca ngợi anh. Nhưng chÃnh từ những góc cạnh giả dối bá» ngoài  cá»§a cuá»™c sống tầm thưá»ng đó làm cho tâm hồn anh càng cảm thấy cô đơn hÆ¡n. Tại  sao anh phải ngồi đây để nhìn má»—i ngày những khuôn mặt nham nhở, kênh kiệu chạy  Ä‘uổi vào cuá»™c sống vá»›i tất cả xảo quyệt bần tiện khốn nạn nhất. Trong khi tâm  hồn anh mênh mông như bầu trá»i, yêu từng nụ hoa vừa má»›i nở, từng tiếng chim hót  trên vòm cây xanh lấp lánh ánh mặt trá»i, say mê ngắm nhìn những đám mây phiêu  bạt. Và sống thá»±c vá»›i lòng mình, yêu bảo rằng yêu và ghét nhất định phải phân  minh...  
       Vân Thá» ÄÆ°á»ng thá»±c sá»± đã thành công, đã  Ä‘em lại cho Kha Tuấn Chi những lợi tức đáng kể. Nhưng đối vá»›i chàng, tất cả  những thành công vá» phương diện tài chánh chỉ là má»™t góc cạnh nhá» cá»§a Ä‘á»i sống  không liên quan đến tâm hồn mênh mông như mây trá»i cá»§a chàng. Kha Tuấn Chi vẫn  cảm thấy cô đơn, càng ngày càng như má»™t loài gặm nhấm làm hao mòn dần trà tuệ và  trái tim đầy xúc động cá»§a chàng. Chàng có cảm tưởng giống như má»™t quả bóng bay  lên cao dần khuất vào đám mây để rồi không biết trôi giạt vỠđâu hay vỡ tan  trong không gian thăm thẳm đó? Không ai có thể giữ chàng lại được? Vân Thá»? Tiá»n  tài? Danh vá»ng? Uyển Lâm? ngưá»i vợ đã sống vá»›i chàng suốt hai mươi năm qua? Tá»  Cưá»ng và Bá»™i Nhu? Hai đứa con thân yêu cá»§a chàng? Tất cả sẽ không giữ được  chàng. Lúc nào Kha Tuấn Chi cÅ©ng cảm thấy cô đơn xa lạ giữa cái thế giá»›i tầm  thưá»ng, chạy Ä‘uổi theo cái guồng máy Ä‘á»i sống nhạt nhẽo chán nản hoài hoài giống  như má»™t cái đĩa hát cÅ© bị rè Ä‘i những âm thanh kỳ diệu tuyệt vá»i cá»§a tâm thức.  Äôi khi Kha Tuấn Chi tưởng chừng như những ngưá»i chung quanh chàng như không còn  "cảm giác", há» như những con ngưá»i máy tháºt tá»™i nghiệp, thì làm sao có thể hiểu  chàng, chia xẻ cùng chàng những ý tưởng sâu xa thầm kÃn. ChÃnh cuá»™c sống "trên  mây" nầy đôi khi đã làm cho bạn bè phê phán chàng: 
       - Kha Tuấn Chi, mày không nên nuôi ảo  tưởng và tham lam quá trá»›n. Có Ä‘iá»u gì hiện tại làm cho mày chưa mãn nguyện? Sá»±  nghiệp tương đối mày cÅ©ng không thua kém ai! Vợ hiá»n con ngoan, nhất là hai đứa  con mày vừa xinh lại vừa há»c hành ưu tú, ở trưá»ng thầy cô bạn bè Ä‘á»u mến yêu.  Mày không cảm nháºn được ngôi vị hạnh phúc mày Ä‘ang có được và bạn bè Ä‘á»u công  nháºn mày là ngưá»i may mắn nhất sao? Nếu mày không bằng lòng thì tao chắc cả thế  giá»›i không còn ai mãn nguyện nữa!  
       Quả tháºt đúng như váºy. Hiện tại chàng  Ä‘ang có trong tay những món quà ưu ái nhất. Nhưng đó cÅ©ng chỉ là má»™t cuá»™c sống  bên ngoài cái lý trà sâu sắc cá»§a chàng. Cái hố thăm thẳm nhìn chưa tìm được tri  âm. Hằng ngày, chàng phải đến ngồi ở góc kÃn đó để những khuôn mặt nham nhở, nói  cưá»i ồn ào, tiếng nhạc ráºp rình khó chịu làm cho chàng rÆ¡i chìm vào ná»—i cô đơn  tá»™t cùng. Và chàng như có vẻ lạc loài hÆ¡n bao giá». Trong giây phút suy nghÄ© vẩn  vÆ¡, bá»—ng cánh cá»a vụt mở, má»™t thiếu nữ bước vào, ánh nắng chiá»u rá»i xuyên qua  ngưá»i nàng như ôm quyện nàng giữa má»™t vùng ánh sáng vàng tuyệt diệu. Nàng mặc  chiếc áo len cao cổ màu xanh lam, cái quần Giean xanh đã bạc màu, mái tóc xõa  dài ngang vai trông lãng mạn lạ lùng, tia nắng trên tóc nàng giống như con suối  chiá»u lấp lánh những vì sao, và chÃnh nàng trong khoảnh khắc qua mắt nhìn cá»§a  Kha Tuấn Chi như má»™t bức tranh tháºt linh động. Chàng thở dài và tiếc chàng không  phải là má»™t há»a sÄ© tài ba để ghi lại hình ảnh sống động và đẹp má»™t cách kỳ diệu  đó. Ngưá»i thiếu nữ Ä‘i thẳng đến quày tÃnh tiá»n, dùng ngón tay gõ nhẹ trên mặt  bàn và há»i ngưá»i quản lý: 
       - Này ông, vui lòng cho tôi gặp ông Giám  đốc?  
       - Giám đốc? - Ông quản lý ngưng lại giây  lát - Ông Giám đốc nào? Có phải ông Trương không?  
       - Không, tôi muốn gặp ông Kha Tuấn Chi...  Nghe thiếu nữ nói đến tên mình, Kha Tuấn Chi vá»™i vàng đứng dáºy, từ trong góc kÃn  tiến dần đến chá»— thiếu nữ. Nhìn ngưá»i thiếu nữ trước mặt, khuôn mặt trái xoan,  sống mÅ©i dá»c dừa, đôi môi má»ng đỠvá»›i nụ cưá»i tháºt duyên dáng. Nàng không phải  là đẹp lá»™ng lẫy, ở nàng chỉ có đôi mắt long lanh Ä‘en nháy thu hút ngưá»i đối  diện. Kha Tuấn Chi đến bên nàng: 
       - Cô há»i có việc. gì, tôi có thể giúp cô?   
       Và không để cho thiếu nữ kịp trả lá»i, Kha  Tuấn Chi đã tá»± giá»›i thiệu: 
       - Tôi là Kha Tuấn Chi, ngưá»i mà cô vừa  há»i đến.  
       Thiếu nữ nhìn chàng ngạc nhiên.   
       - Ồ! Hân hạnh quá.  
       Äôi mắt như hai vì sao rá»±c sáng nhìn  thẳng vào mắt Kha Tuấn Chi như muốn "thôi miên" chàng.  
       - Tốt quá, thế mà tôi sợ...   
       - Cô sợ gì?  
       - Sợ không được may mắn gặp ông chiá»u  nay.  
       Nàng vừa nói vừa nhÃu mày vừa mỉm cưá»i  tinh nghịch. Những cái răng trắng Ä‘á»u như hạt bắp ẩn sau đôi môi má»ng đỠnhư hoa  đào, chỉ trong má»™t thoáng giây thôi cÅ©ng đủ làm cho chàng ngây ngất. Và chàng có  cảm tưởng như Ä‘ang bị đốt cháy bởi những tia mắt rá»±c lá»a cá»§a ngưá»i thiếu nữ.   
       Như để phá tan giây phút bỡ ngỡ, Kha Tuấn  Chi há»i thêm nàng: 
       - Xin cô vui lòng cho biết quý danh?   
       - Dạ, tôi há» Tần... và nàng lại cưá»i như  cố ý trêu chá»c chàng... Chắc chắn là ông không biết tôi... và nàng hất mái tóc  Ä‘en Ä‘ang chảy trên vai nàng như giòng suối thÆ¡ má»™ng... Có ngưá»i bảo vá»›i tôi, ông  là ngưá»i hiểu biết rất nhiá»u vá» há»™i há»a và là ngưá»i bán tranh có tâm hồn nhất.   
       Kha Tuấn Chi vội vàng phân  bua: 
       - Nháºn xét đó quả tháºt không đúng, tôi  chỉ là ngưá»i buôn tranh tầm thưá»ng thôi.  
       - Ông quá khiêm nhượng, ở Äài Bắc ai  không biết chá»§ nhân Vân Hoa ÄÆ°á»ng? ChÃnh nhá» danh tiếng đó mà hôm nay tôi tìm  đến ông.  
       - Cám Æ¡n cô đã quá lá»i khen tôi, tôi xin  xác định má»™t lần nữa vá»›i cô, tôi chỉ là ngưá»i buôn tranh, chỉ biết chút đỉnh đại  khái vá» há»™i há»a thôi.  
       Thiếu nữ có vẻ trầm ngâm giây lát như để  suy xét lá»i bàn vá» Kha Tuấn Chi cá»§a những bằng hữu trong ngành há»™i há»a vá»›i nàng.  Thiếu nữ vừa gáºt đầu vừa nói tiếp câu chuyện.  
       - Tháºt là vô lý. Nếu quả ông không biết  gì vá» há»™i há»a tại sao ông lại chá»n nghá» bán tranh? Và nàng có vẻ bá»±c bá»™i vỠý  nghÄ© nháºn xét sai lầm cá»§a nàng.  
       - Có ai bắt buá»™c ngưá»i bán tranh phải là  má»™t há»a sÄ© hay là ngưá»i hiểu biết sâu xa vỠđịa hạt này đâu?   
       Vừa nói xong chàng mỉm cưá»i và nháºn thấy  ngưá»i Ä‘ang đối thoại vá»›i chàng cững có những ý tưởng tháºt lạ lùng.   
       - Váºy thì ông làm sao định giá được má»™t  bức tranh giá trị?  
       - Thá»±c tình tôi không định giá. Chỉ có  há»a sÄ© má»›i định giá những tác phẩm cá»§a chÃnh mình.  
       Ngưá»i thiếu nữ bá»—ng nhiên nhìn thẳng vào  đôi mắt Kha Tuấn Chi và mỉm cưá»i duyên dáng như để thách đố chàng vá»›i những ý  nghÄ© ngá»— nghịch cá»§a nàng.  
       - Như thế tất cả tranh treo ở tưá»ng Ä‘á»u  là tranh cá»§a các há»a sÄ© gởi cho ông hết phải không?  
       - Vâng, và cô cũng muốn tôi giúp cô bán  tranh giùm cô?  
       - Xin cám ơn ông.  
       - Thế tranh của cô để đâu?   
       - Ở ngoài cá»a, xin ông vui lòng cho ngưá»i  phụ giúp tôi má»™t tay. 
       Kha Tuấn Chi quay sang ngưá»i quản lý và  nhá» chú giúp cô má»™t tay.  
       Sau khi số tranh đã được mang vào bên góc  trái cá»§a quán cafe, Kha Tuấn Chi má»i thiếu nữ vào phòng khách phÃa sau quán cafe  cá»§a chàng. Căn phòng được Kha Tuấn Chi trang trà tháºt dá»… thương và ấm cúng.  Những bức tranh sÆ¡n dầu cá»§a bạn chàng treo trên tưá»ng lam ngá»c vá»›i ánh sáng ngá»n  đèn chiếu xuyên qua tạo thêm giá trị. Bá»™ salon màu lam, bên khung cá»a kÃnh trông  ra khu vưá»n Ä‘ang nở đầy những đóa hoa cúc vàng rá»±c rỡ. Căn phòng dành để tiếp  khách và bàn chuyện văn nghệ và há»™i há»a; má»™t thế giá»›i riêng rẽ cá»§a Kha Tuấn Chi.  Chỉ những giây phút gặp gỡ bạn bè trong căn phòng nầy Kha Tuấn Chi má»›i cảm thấy  thoải mái. Trong số tranh cá»§a ngưá»i thiếu nữ há» Tần nàng tá»± chá»n má»™t bức có lẽ  ưng ý nhất mang vào theo phòng vá»›i Kha Tuấn Chi. Bức tranh má»›i đặt lên khung ở  gần tấm màn cá»a màu hoàng yến. Nàng làm việc rất tá»± nhiên và thẳng thắn nói  chuyện vá»›i Kha Tuấn Chi.  
       - Ông Kha, tôi không cần biết ông có hiểu  biết vá» há»™i há»a hay không, tôi chỉ yêu cầu ông nói tháºt cho tôi biết, ông có  thÃch bức tranh này không? Và có bằng lòng cho tôi gởi bán tại Vân Thá» ÄÆ°á»ng?   
       Kha Tuấn Chi trầm ngâm đứng nhìn bức  tranh. Bỗng dưng chàng xúc động đến ngẩn ngơ.  
       Trước mắt chàng hiện ra má»™t trùng dương  mênh mông xanh thẳm, những con sóng dồn dáºp Ä‘uổi quyện vào nhau để tạo thành  những đóa Hoa Biển đẹp lạ lùng. Biển nối vá»›i bầu trá»i u ám, những đám mây màu  xám cuồn cuá»™n như những Ä‘e dá»a cá»§a bão tố, không có những cánh chim hải âu, chỉ  còn lại má»™t dải cát chạy dài ven biển, màu cát trắng úa vàng quạnh hiu, má»™t khúc  gá»— mục nằm phÆ¡i lẻ loi và trên thân gá»— má»™t đóa hoa hồng chá»›m nở những cánh hồng.  Những đợt sóng vá»— vào bá» trắng xóa. Bức tranh tháºt đẹp nhưng hoang vắng buồn  thảm. Äóa hồng đã biểu lá»™ cái lãng mạn đầy nghệ sÄ© tÃnh đã vươn lên từ những mục  rữa cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Kha Tuấn Chi đã thá»±c sá»± rung động trước trá»i biển bao la đó.  Không gian và thá»i gian như ngưng lại trên những phiến màu vàng xám trong khung  vải, chỉ sáng lên cái tên VÅ© Thu ở góc trái làm cho chàng chú ý hÆ¡n. VÅ© Thu! Cái  tên tháºt xa lạ vá»›i chàng. Chàng cố gắng tra tìm nÆ¡i tiá»m thức để xem cái tên VÅ©  Thu đã có lần Ä‘á»c đến chưa. Và cuối cùng Kha Tuấn Chi nhá»› ra.   
       ... Khoảng thá»i gian vài năm trước, chàng  đã bắt gặp tên VÅ© Thu ký dưới má»™t bức tranh được chàng yêu thÃch và hình ảnh  sáng tạo nÆ¡i bức tranh vẫn còn sống mãi trong tâm hồn chàng. Chàng đã nhá»› ra  rồi, bức tranh đó ở phòng khách cá»§a Äá»— Phong, bạn chàng. Bức tranh đã vẽ má»™t bà  già quê mùa, nét mặt nhăn nheo nhưng đầy phong sương, trên vai mang má»™t thúng  cải xanh nặng trÄ©u nhưng Bà Ä‘ang nở nụ cưá»i bên đứa cháu bé có nụ cưá»i dá»…  thương, đôi má hồng phúng phÃnh, tay nắm lấy tà áo nâu cá»§a Bà tháºt trìu mến. Nụ  cưá»i cá»§a Bà và cháu như tá»a sáng giữa bầu trá»i xanh, hoa cá» ngút ngàn. Thể hiện  tình cảm nồng nàn giữ hai thế hệ già trẻ đồng quê má»™c mạc, PhÃa dưới góc trái ký  tên VÅ© Thu. Lúc đó Kha Tuấn Chi đã xúc động há»i Äá»— Phong vá» há»a sÄ© VÅ© Thu.   
       - VÅ© Thu? Äó là vợ cá»§a má»™t ngưá»i bạn. Äá»—  Phong há»i hợt trả lá»i và há»i lại chàng: 
       - Mày thấy sao vỠbức tranh này?   
       - Tao thÃch cái bố cục cá»§a nó, há»a sÄ© đã  gởi gấm vào tranh những tư tưởng sâu sắc và đầy tình ngưá»i.   
       - Nhưng cô ta không phải là há»a sÄ©, chỉ  vẽ tranh tài tá» thôi.  
       Chàng chỉ biết vá» VÅ© Thu có chừng đấy  thôi và rồi cÅ©ng chìm vào quên lãng. Sau má»™t thá»i gian có dịp trở lại thăm nhà  bạn Äá»— Phong, tá»± nhiên tâm hồn chàng chùng xuống buồn chi lạ vì trên tưá»ng phòng  khách chá»— dành bức tranh trang trá»ng cá»§a VÅ© Thu không còn nữa, thay vào má»™t bức  cổ há»a mà tên tuổi lạ hoắc trong làng há»™i há»a hiện thá»i. Biết ý bạn, Äá»— Phong  trả lá»i ngay: 
       - Ai cÅ©ng phê bình tại phòng khách sang  trá»ng lại treo má»™t bức tranh bà già quê mùa nên tao đã thay bức tranh nầy, mày  thấy thế nào?  
       Kha Tuấn Chi yên lặng không trả lá»i Äá»—  Phong. Chàng nhìn qua khung cá»a thấp thoáng cánh đồng hoa hướng dương vàng rá»±c,  chàng Ä‘ang nghÄ© đến khuôn mặt bà cụ già vá»›i những nét nhăn nheo sạm nắng nhưng  nụ cưá»i vẫn bao dung bên đứa cháu trai bụ bẫm. Tháºt sống động và đầy nghệ thuáºt  nhân sinh. Không ngá» hôm nay đối diện vá»›i chàng là há»a sÄ© VÅ© Thu. Tác giả cá»§a  bức há»a mà chàng đã yêu thÃch từ lâu. Trong khi chàng theo Ä‘uổi ý nghÄ© thì VÅ©  Thu đã nhìn chàng đăm đắm. Bốn mắt chạm nhau, VÅ© Thu thẹn thùng quay Ä‘i vừa nói  nhỠđủ cho chàng nghe:  
       - Äó là bức Hoa Biển, má»™t trong những bức  tranh tôi thÃch nhất.  
       ÄÆ°á»£c dịp chàng nhìn kỹ vào gương mặt  thanh tú có duyên cá»§a VÅ© Thu, chàng cÅ©ng nghe lòng giao động... Nhưng câu nói  cá»§a Äá»— Phong như văng vẳng bên tai chàng: "vợ cá»§a bạn" chắc chắn nàng không còn  nhá» tuổi và chỉ lá»›p tuổi gần trang lứa vá»›i chàng má»›i có cái nhìn sâu sắc như  váºy.  
       - Xin lỗi cô, Vũ Thu là ai?   
       Nàng chá»›p đôi mắt, mỉm cưá»i đáp  ngay: 
       - Tôi là Tần Vũ Thu, anh nghe rõ chưa?   
       Chàng vẫn như chưa tin nhắc  lại: 
       - Có đúng Tần Vũ Thu là cô?   
       - Bá»™ không phải tên tôi chứ còn ai vào  đây? Anh tháºt kỳ cục. Bá»™ tôi không phải Tần VÅ© Thu sao?  
       - Tại vì tài há»a ở những bức tranh tôi  được hân hạnh xem so vá»›i số tuổi ngoài Ä‘á»i đã làm cho tôi vừa ngạc nhiên đó  thôi! 
       - Tôi còn quá trẻ? Cám ơn anh đã khen  nịnh tôi. Có lẽ tôi trẻ trong ý nghĩ của ông thôi.  
       Nàng đưa những ngón tay búp măng lùa vào  mái tóc, duyên dáng và có chút thơ ngây - Nàng nói tiếp: 
       - Tôi không còn trẻ đâu, tôi sắp ăn lá»…  sinh nháºt thứ 30 vào tuần tá»›i.  
       Chàng nhìn VÅ© Thu. Má»™t ngưá»i đàn bà kỳ lạ  vừa phóng khoáng tá»± nhiên, vừa lịch sá»± dá»… mến, đúng là má»™t nghệ sÄ© thiên tài.  Chàng không ngá» ngưá»i đàn bà đẹp đứng trước mặt lại dám nói thẳng tuổi tháºt cá»§a  mình, nàng giống như má»™t cô sinh viên khả ái, bất cần Ä‘á»i và dá»… thương đã sáng  tạo nên bức tranh “Hoa Biển†giá trị này.  
       Những hoài nghi tan biến để dành lại sá»±  ngạc nhiên trong hồn chàng. Vá»›i khuôn mặt trẻ trung và diá»…m kiá»u kia lại chứa  đựng má»™t tâm hồn mênh mông như mây trá»i. Chàng không thể tưởng tượng nổi nàng có  thể tạo thành má»™t tác phẩm sâu sắc giá trị đến như thế! Nàng quả là má»™t thiếu nữ  kỳ lạ, phóng khoáng, đúng là má»™t nhà nghệ sÄ© tài hoa. Äiá»u không ngá» nhất là  hiện chàng Ä‘ang đối diện vá»›i VÅ© Thu bằng xương thịt chứ không phải bằng sắc màu.  Chàng nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm buồn cá»§a VÅ© Thu: 
       - Có Ä‘iá»u cô nên hiểu, đây không phải là  lần đầu tôi được vinh dá»± xem tranh cá»§a cô.  
       - Tôi biết, chÃnh anh Phong đã nói lại  ông từng thÃch tranh cá»§a tôi, và "Mỉm Cưá»i" tác phẩm mà chÃnh tôi cÅ©ng yêu thÃch  mãi. Nàng ngừng lại má»™t thoáng giây nhìn thẳng vào đôi mắt Kha Tuấn Chi và nói  nhá» như vừa đủ cho chàng nghe: 
       - ChÃnh tôi biết ông là ngưá»i yêu tranh  nên hôm nay tôi má»›i can đảm Ä‘em những bức tranh này đến để ông xem và mua giúp  cho. Có lẽ đây là lần đầu tôi Ä‘em những tác phẩm bằng tim óc cá»§a mình để đổi lấy  tiá»n. Tôi rất Ä‘au xót khi phải lìa xa những máu huyết thân yêu nhưng thá»±c tế Ä‘á»i  sống... tôi không thể, biết làm sao hÆ¡n.  
       Nàng ngừng lại và cưá»i gượng như để che  phá»§ sá»± ngượng ngùng cá»§a nàng.  
       - Số tiá»n do những bức tranh nầy mang lại  biết đâu tôi sẽ tiếp tục sáng tạo, nhưng Ä‘iá»u phải nói thẳng vá»›i ông là tranh  cá»§a tôi bán cao giá lắm, tôi thành tháºt khuyên ông nếu được thì mua còn không  thÃch thì thôi, không phải chỉ vì má»™t chút cảm tình riêng phải tốn kém má»™t số  tiá»n mà chÃnh thâm tâm ông không mấy thÃch. Ông nên suy nghÄ© lại Ä‘i nhé, trước  khi quyết định.  
       Nàng nhìn vào những bức tranh rồi lại  nhìn chàng hồi há»™p chỠđợi phản ứng cá»§a chàng. Sở dÄ© nàng phải nói nghịch ý  những Ä‘iá»u nàng nghÄ© vì tá»± ái cá»§a má»™t há»a sÄ©. Cái lá»›p vá» bá»c bên ngoài mà nàng  đã hãnh diện cưu mang từ hàng chục năm qua. Riêng vá»›i Kha Tuấn Chi, chàng đã  hiểu thấu suốt tâm hồn nàng, chàng cảm thấy tá»™i nghiệp nếu từ chối. Như để vá»— vá»  và trấn an VÅ© Thu, chàng vừa đưa tay láºt xem từng tấm tranh má»™t vừa đăm chiêu ra  vẻ ngưá»i Ä‘ang thưởng ngoạn: 
       - Cô vui lòng cho tôi xem tất cả tranh  của cô?  
       Vũ Thu đem hết tranh đặt từng bức lên  chiếc ghế gần đó trong khi Kha Tuấn Chi lùi ra xa một bước để ngắm kỹ từng tác  phẩm của nàng.  
       ... Trên cánh đồng hoang vắng, ngá»n gió  cuốn những chiếc lá vàng, trên cành khô vài nụ xanh nẩy mầm vá»›i nhan đỠ"Sanh  Thú".  
       ... Giữa bầu trá»i trong xanh, vài cụm mây  trắng bay qua thÆ¡ má»™ng. Má»™t cánh chim hải âu tung cánh trông tháºt thá»a thÃch,  bức tranh được đỠtá»±a "Tá»± Do"... Những dãy phố chìm khuất trong ánh đèn đêm hiu  hắt, em bé mồ côi lạc loài Ä‘ang má»™t mình vá» qua ngõ hẻm. Vá»›i nhan đỠ"ÄÆ°á»ng  Khuya"... Và từng mảng sắc màu lung linh cuốn hút Kha Tuấn Chi má»™t thế giá»›i kỳ  diệu và hiện thá»±c, càng xem chàng càng sững sá» ngạc nhiên càng xúc động tá»™t cùng  vì chÃnh những góc cạnh Ä‘á»i sống nầy chàng đã từng nghÄ© đến và đã từng rung động  thá»±c sá»± ở tâm thức chàng. Má»—i bức tranh là má»™t gởi gấm, là má»™t cảm thông trá»n  vẹn từ ngưá»i nghệ sÄ© đến cuá»™c Ä‘á»i bi lụy tạo thành... Trong sá»± yên lặng chỠđợi  cá»§a VÅ© Thu, chàng bá»—ng kéo VÅ© Thu vá» thá»±c tại: 
       - Tôi đồng ý mua tất cả những bức tranh  nầy.  
       - Ông hãy nói tháºt Ä‘i, ông mua vì thương  hại tôi chứ không phải vì giá trị nghệ thuáºt?  
       - Tại sao cô lại nghÄ© như váºy? Từ lâu rồi  tôi đã thÃch tranh cá»§a cô mà. HÆ¡n nữa theo tôi, đây là những tác phẩm có giá trị  nghệ thuáºt, cô không tin đó là những lá»i thành tháºt sao? Äối vá»›i nghệ thuáºt tôi  chưa bao giá» là kẻ nói dối.  
       Nàng thở phào để trút khá»i thoáng lo âu.  Má»™t lần nữa như để cho nàng tin tưởng, Kha Tuấn Chi nhì thẳng vào đôi mắt nàng  vừa cưá»i vừa trấn an: 
       - Những Ä‘iá»u tôi vừa nói là sá»± tháºt.  ChÃnh cô cÅ©ng không tin tài cá»§a cô sao?  
       VÅ© Thu đỠmặt vì ngượng ngùng trước lá»i  khen cá»§a chàng. Ngay giây phút đầu tiên gặp Kha Tuấn Chi nàng đã công nháºn chàng  có má»™t tâm hồn hết sức phóng khoáng bén nhạy và đúng là ngưá»i có tâm hồn nghệ sÄ©  mặc dù không phải là há»a sÄ© nhưng Ä‘Ãch thá»±c, chàng là kẻ đồng Ä‘iệu tri âm chân  tình. Äang miên man nghÄ© vá» Kha Tuấn Chi... bá»—ng chàng khẽ nói vá»›i VÅ©  Thu: 
       - À thì ra Äá»— Phong đã giá»›i thiệu cô đến,  tại sao cô không cho tôi hay trước nhỉ.  
       - Có lẽ giữa ông và Äá»— Phong có những  Ä‘iểm khác nhau nhất là vấn đỠnghệ thuáºt?  
       - Nháºn xét cá»§a cô cÅ©ng có lý.   
       - Thế thì tại sao ông lại nhắc đến ông Äá»—  Phong trong lúc này?  
       Kha Tuấn Chi cưá»i lá»›n.   
       - Cô quả tháºt là má»™t há»a sÄ© tài hoa.   
       - Không dám, tôi còn phải há»c há»i nhiá»u.   
       Vũ Thu đưa tay lùa mái tóc như suối trên  vai nàng, và ngồi xuống chiếc ghế bành màu huyết dụ bên cạnh những bức tranh của  nàng.  
       Kha Tuấn Chi ngồi xuống ghế đối diện vá»›i  nàng, vừa rÃt hÆ¡i thuốc nhả khói từng vòng tròn bay lẳng lÆ¡ trên trần nhà, bá»—ng  chàng đổi giá»ng nghiêm chỉnh hÆ¡n: 
       -  Cô có lý. Cần phải há»c há»i thêm.  
       Câu nói của Kha Tuấn Chi gây cho Vũ Thu  cái cảm giác khó chịu vì từ lâu nàng cả tin vào tài của mình.   
       - DÄ© nhiên trong những bức tranh nầy hoàn  toàn ông thÃch, sẽ có những bức không hợp ý ông chứ.  
       -  Bán tranh không phải là chuyện dá»…, tranh cá»§a cô có được khách đón nháºn hay không  còn phải chá» thá»i gian... trả lá»i.  
       - Tôi hiểu. Nàng dá»±a lưng vào ghế bành  đôi mắt lÆ¡ đãng nhìn lên trần, mái tóc xõa phá»§ trên đôi vai trắng ngà, đôi môi  cưá»i mỉm như má»™t búp hồng buổi sá»›m mai phÆ¡n phá»›t sương trông tháºt quyến rÅ©...  Kha Tuấn Chi như say đắm nhìn nàng bá»—ng dưng chàng cảm thấy lòng chàng giao động  trước nhan sắc hiá»n hòa cá»§a VÅ© Thu.  
       - Cô quá tự tin.  
       Nàng vừa cưá»i vừa  đáp: 
       - Vâng, cuá»™c Ä‘á»i đã dạy tôi tá»± tin từ  lâu. Nếu không tá»± tin tôi làm sao thá»±c hiện được những tác phẩm biểu trưng má»™t  thế giá»›i yêu thÃch cá»§a riêng tôi - Chắc ông hiểu được Ä‘iá»u đó - Má»—i bức tranh là  má»™t gởi gấm là má»™t góc cạnh trung thá»±c cá»§a tâm hồn. Tôi biết tôi sẽ cô đơn vì  những Ä‘iá»u tôi nghÄ© khó có thể tìm được ngưá»i chia xẻ. Nhưng cuá»™c Ä‘á»i phÅ© phàng  nếu không có cÆ¡m ăn áo mặc, không có há»™p màu, vải khung thì há»a sÄ© làm sao thá»±c  hiện nổi tác phẩm! Cuối cùng rồi nghệ thuáºt cÅ©ng chỉ vị nhân sinh...   
       VÅ© Thu Ä‘ang thao thao bất tuyệt thổ lá»™  giòng tư tưởng cá»§a mình, Kha Tuấn Chi ngắt lá»i: 
       - Xin lá»—i, tôi không hiểu lầm, Ä‘á»i sống  gia đình đã có ngưá»i lo giúp cho cô? Tôi muốn nói đến ngưá»i...   
       Vũ Thu bỗng ngồi thẳng lại nhìn Kha Tuấn  Chi: 
       - Ông muốn nói đến chồng tôi? Chúng tôi  đã ly dị nhau mấy năm rồi vì không hợp nhau. CÅ©ng tại vì ngưá»i đàn bà độc thân  mưu sinh để tiếp tục con đưá»ng yêu thÃch cá»§a mình nên ngưá»i đàn bà đó má»›i tìm  đến nhỠông, hôm nay. Ông hiểu rồi chứ?  
       - Tôi thành tháºt xin lá»—i cô vì đã tò mò  nhắc đến chuyện riêng tư cá»§a cô. Quả là má»™t Ä‘iá»u không nên. Mong cô đừng để ý  đến câu nói vừa rồi.  
       - Sá»± tháºt vẫn là sá»± tháºt. Dưới ánh sáng  mặt trá»i có gì là bà máºt đâu ông. Ông không nên khách sáo, lá»—i phải gì...   
       - Thành tháºt xin lá»—i cô, tôi đã vô tình  nhắc đến chuyện Ä‘á»i riêng tư cá»§a cô, tôi tháºt không đúng.  
       - Có gì ông phải xin lỗi. Vừa nói nàng  vừa nhún vai.  
       - Má»™t kết hợp lầm lẫn cho cả hai ngưá»i,  xa nhau càng sá»›m càng tốt ông ạ, không khéo chúng tôi cứ nhẫn nhịn mãi bên nhau  có ngày giữa hai chúng tôi có ngưá»i chết vì Ä‘iên. Äó là sá»± tháºt, vì tôi như ông  biết tâm hồn thì mênh mông như mây trá»i, tư tưởng xúc động từ hÆ¡i thở cá»§a từng  nụ hoa, cánh lá trong vưá»n, u buồn theo từng ánh nắng chiá»u phai, từng cánh chim  lẻ loi hót trong vòm cây xanh, say đắm từng sắc màu cá»§a thiên nhiên cá»§a trá»i  đất. Còn chồng tôi, má»™t Ä‘á»i sống bình thưá»ng giản dị, sá»›m tối Ä‘i vá» trên những  con đưá»ng quen thuá»™c, muốn có ngưá»i vợ biết chìu chuá»™ng chồng con, má»™t ngưá»i vợ  hiá»n biết thêu thùa may vá, biết nấu ăn hai bữa theo ý chồng, má»™t con ngá»±a suốt  Ä‘á»i bịt hai con mắt để đừng thấy những hoa cá» hai bên đưá»ng cứ thế mà Ä‘i suốt  má»™t Ä‘á»i cho chồng cho con, đó là hạnh phúc bình thưá»ng trong tầm tay. Tôi thì  không phải váºy, má»™t ngưá»i đàn bà hay nói đúng hÆ¡n má»™t ngưá»i có những ý tưởng  thác loạn vượt ra ngoài những cái tầm thưá»ng đó - may quá cho đến ngày ly dị tôi  không dùng cây cá» và màu sắc để giết chồng. Chúng tôi đồng ý xa rá»i nhau trong  má»™t niá»m hạnh phúc cá»§a má»—i ngưá»i, tôi và chồng tôi không má»™t mảy may ân háºn,  tiếc nuối mà cho đó là cách giải quyết hợp lý nhất...       Nàng thao thao kể chuyện tâm sá»±...   
       - Xin lá»—i ông, tôi có vẻ nhiá»u lá»i vá»›i  má»™t ngưá»i má»›i gặp... lẩm cẩm quá phải không ông?  
       Chàng cưá»i như để cảm thông tâm sá»± cá»§a  nàng: 
       - Không sao, cô chân tháºt mà. Tôi vẫn  thÃch những ngưá»i chân tháºt như cô váºy.  
       - Tôi không phải là má»™t ngưá»i vợ hiá»n,  tôi đã quá say mê nghệ thuáºt bá» quên vai trò ngưá»i vợ cá»§a mình... nàng ngừng lại  nhìn Kha Tuấn Chi... nàng lùa tay vào mái tóc Ä‘en óng ả cá»§a nàng. Những ngón tay  trắng muốt như những cánh hoa ngá»c lan, chàng nhìn theo ngây ngất...   
       - Chắc ông ngạc nhiên, lần đầu tiên gặp  ông tôi đã đem hết tâm sự thổ lộ cùng ông, kỳ quá phải không ông?   
       - Thế ba má cá»§a cô bây giỠở đâu? Có thể  giúp cô tiếp tục con đưá»ng yêu thÃch cá»§a cô không?  
       - Ba má tôỉ! Nàng im lặng chá»›p nhanh đôi  mắt. Và cháºm rãi trả lá»i: 
       - Ba má tôi coi tôi như má»™t con quái váºt  khó thương, là má»™t hiện tượng Ä‘iên khùng, mất bình thưá»ng... Khi tôi quyết định  lấy nhà tôi thì Ba má tôi phải đối kịch liệt, cho là tôi đã khùng lấy thêm má»™t  thằng khùng tháºt xấu hổ cho gia đình, nên đã Ä‘oạn tuyệt vá»›i tôi sau khi lá»… thành  hôn cá»§a chúng tôi. Theo quan niệm cá»§a tôi, tình yêu phải để cho sá»± rung động cá»§a  trái tim lá»±a chá»n, phải là má»™t cuá»™c hôn nhân hết sức dân chá»§ và tá»± do như thế  má»›i hy vá»ng tìm thấy hạnh phúc. Tình yêu và hôn nhân phải đạt theo ý mình, không  cần phải môn đăng há»™ đối như quan niệm cá»§a những ngày xưa đầy bảo thá»§ má»™t cách  vô lý. Khi tôi đã quyết định thì không có ai có thể ngăn cản nổi... và tôi chấp  nháºn lấy tên khùng dá»… thương này. Nhưng đến khi sống chung vá»›i nhau má»™t thá»i  gian thì chÃnh tôi là tên khùng bất trị nhất đã làm cho chồng tôi chán nản và  phải chấp nháºn má»™t cuá»™c ly dị nhanh nhất như trốn chạy má»™t "con quái váºt"... Lúc  này buồn quá tôi tìm trở vá» thăm Ba Má tôi và Ä‘iá»u làm cho tôi ngạc nhiên nhất  là Ba Má rất yêu thương chàng rể biết cần cù làm ăn nuôi vợ tạo hạnh phúc gia  đình, và Ba má tôi giáºn dữ vô cùng khi nghe tôi trình bày chuyện ly dị vì Ba má  cho tôi tháºt sá»± đã nổi cÆ¡n Ä‘iên hết thuốc chữa, vì má»™t ngưá»i chịu khó làm ăn  biết lo gia đình như chồng tôi mà lại ly dị... Lần này Ba má tôi dứt khoát không  nhìn tôi là con nữa... Nàng yên lặng vài giây... lắc đầu và nói  tiếp: 
       - Không biết vấn đỠhôn nhân cho tôi hay  là cho Ba Má tôi?  
       Äể an á»§i nàng, Kha Tuấn Chi đến gần nàng  hÆ¡n và vá»— nhẹ lên vai nàng như ngưá»i anh vá»— vá» em gái: 
       - Câu chuyện gia đình cô tháºt đặc  biệt! 
       - Äặc biệt lắm sao ông? Äó không phải là  má»™t vở kịch cá»§a nhân loại? Má»™t thế giá»›i tháºt bình thưá»ng sinh ra Ä‘i há»c lá»›n lên  lấy chồng cung phụng chồng, nuôi nấng con để rồi già nua cho đến khi nằm trong  huyệt má»™, má»™t cuá»™c Ä‘á»i phẳng lặng buồn tênh đáng chán, giống như cái đĩa hát cÅ©  quay hết má»™t vòng rồi đứng im giữa không gian tịch lặng quạnh hiu vô cùng táºn.  Và má»™t thế giá»›i khác sôi động hÆ¡n phóng khoáng hÆ¡n, tá»± do bay bổng hÆ¡n nhưng đầy  thác loạn ồn ào say đắm, phá vỡ tất cả để rồi chìm khuất như má»™t ngôi sao tắt  lịm trong hư vô mù mịt cá»§a vÅ© trụ. Nhưng ánh sáng vẫn còn ở trong tiá»m thức má»i  ngưá»i không thể nào hòa nháºp giữa hai cõi sống đó phải không ông? Tôi rồi cÅ©ng  chỉ như má»™t loài ngá»±a hoang, suốt Ä‘á»i chạy Ä‘uổi theo ảo vá»ng, để rồi má»™t hôm  ngá»±a sẽ má»i vó chồn chân đứng yên soi mình bên giòng sông lạnh, má»›i thấy mình  già nua mà ảo tưởng vẫn xa vá»i.  
       Nàng dừng lại, bước đến khung cá»a sổ nhìn  những cánh lá Ä‘ang xao động vì má»™t cÆ¡n gió thoảng qua. Bên kia đồi giòng sông  Ä‘ang ngá»§ yên dưới nắng chiá»u hiu hắt... Nàng lặng im má»™t thoáng giây xa vắng...  rồi nói tiếp: 
       - Vá»›i tình yêu, tôi thẳng thắn lắm, yêu  thì sôi bá»ng như nắng hè... nhưng đến khi không còn yêu nữa thì dứt khoát má»—i  ngưá»i má»—i ngã, cứ e ngại dư luáºn, cứ phong kÃn mình trong bốn bức tưá»ng nho  phong đạo đức, sống bên nhau mà cứ như diá»…n viên sâu khấu diá»…n hoài má»™t vở kịch  buồn tênh gượng gạo cho tá»›i khi cuá»™c Ä‘á»i buông màn má»™t cách tẻ lạnh.   
       Bỗng dưng nàng ngoảnh mặt nhìn chăm chăm  vào đôi mắt Kha Tuấn Chi: 
       - Không biết ông có giống trưá»ng hợp  ngưá»i thứ nhất hay ngưá»i thứ hai nhỉ?  
       Äang miên man theo Ä‘uổi những lá»i tâm sá»±  cá»§a VÅ© Thu, bá»—ng nhiên bị câu há»i bất ngá» làm cho chàng phải lúng túng, nhất là  đôi mắt cá»§a nàng như má»™t thanh nam châm đầy quyá»n uy và má»™t sức hút ghê gá»›m.  Chàng có vẻ như mất tá»± chá»§, ngượng ngùng nhìn lÆ¡ đãng qua những bức tranh Ä‘ang  dá»±ng vào bá» tưá»ng: 
       - Có thể nháºn xét cá»§a cô rất đúng và hình  ảnh ngưá»i thứ hai vẫn là hình ảnh cá»§a tôi hằng mÆ¡ ước từ lâu. Suốt Ä‘á»i không bao  giá» bằng lòng vá»›i hạnh phúc sẵn có trong tầm tay.  
       Có lẽ vì cảm động, đôi mắt nàng chá»›p  nhanh như cố ngăn những giòng lệ chá»±c chá» nhá» xuống trên đôi má hồng như trái  đào mÆ¡n mởn xuân. Không nhìn thẳng vào Kha Tuấn Chi, nàng nhìn bâng quÆ¡ ra ngoài  khoảng trá»i xanh thấp thoáng vài cánh chim hải âu bay lượn.   
       - Cám Æ¡n Thượng Äế, Ãt ra tôi cÅ©ng còn  má»™t ngưá»i đồng Ä‘iệu,... ông nói đúng, tháºt sá»± chúng ta không biết đến những hạnh  phúc trong tầm tay, cả Ä‘á»i chạy Ä‘uổi theo má»™t thứ hạnh phúc ảo tưởng. Nhưng thá»±c  ra hạnh phúc là gì? Và ngưá»i nào được cái vinh hạnh để hưởng hạnh phúc chÆ¡n  tháºt? CÆ¡m ăn áo mặc, vợ đẹp con ngoan, má»™t ngưá»i chồng trá»c phú? Những Ä‘iá»u đó  có tạo ra hạnh phúc không? Tháºt lạ lùng tại sao tôi tâm sá»± hết cả vá»›i ông như  thế này? Thôi tôi xin lá»—i ông và xin tạm biệt ông.  
       Nàng toan tÃnh quay gót, liá»n bị Kha Tuấn  Chi vá»™i vàng đến giữ cá»a lại và nói lá»›n cho nàng hay: 
       - Khoan đã... Chàng nói như van lơn.   
       - Cô phải để lại địa chỉ và điện thoại,  vả lại cô chưa ra giá những bức tranh nầy.  
       - Tranh cá»§a tôi. Nàng nhìn lướt qua những  bức tranh cá»§a nàng. Theo tôi tranh tôi vẫn vô giá trị đấy chứ. Nhưng bây giá» nó  đã trở thành những sản phẩm thương mại. Tùy ý ông bao nhiêu cÅ©ng được. Nàng sá»a  soạn thu xếp ra vá»...  
       - Dù sao cô vẫn cho tôi xin số điện  thoại, địa chỉ cần gì tôi sẽ liên lạc ngay?  
       Trong má»™t giây phút lưỡng lá»±, VÅ© Thu dừng  lại và lấy bút ghi địa chỉ và Ä‘iện thoại cá»§a nàng đưa cho Kha Tuấn Chi vá»›i nụ  cưá»i và đôi mắt có Ä‘uôi tháºt lẳng lÆ¡.  
       - Nếu bán được mong ông cho tôi biết tin  ngay vì hiện tôi Ä‘ang cần tiá»n. Có tiá»n có tất cả phải không ông?   
       Giá»ng nói đùa có vẻ chua chát làm cho Kha  Tuấn Chi chỉ biết yên lặng nhìn nàng mỉm cưá»i, tuy nhiên chàng cÅ©ng nói đùa như  an á»§i nàng: 
       - Không đến ná»—i phải chỠđến khi nhện  giăng tÆ¡ làm tổ trên những khung tranh cá»§a cô đâu. Tôi hy vá»ng sẽ gặp nhiá»u  ngưá»i đồng Ä‘iệu, cô an tâm, và chúc cô sáng tác nhiá»u hÆ¡n.   
       VÅ© Thu quay lưng định bước ra cá»a thì Kha  Tuấn Chi gá»i giáºt nàng lại: 
       - Khoan đã...  
       - Sao? Còn phải thêm thủ tục gì nữa?   
       - Không, đến phiên tôi phải viết cho cô  má»™t biên nháºn.  
       - Thôi khá»i cần, thưa ông, tôi vẫn tin  tưởng ông... má»™t ngưá»i đã từng có uy tÃn làm ăn đàng hoàng thì để ý làm gì những  chuyện vặt vãnh đó phải không ông?  
       - Nếu không phải báºn công chuyện, tôi có  thể... hân hạnh được má»i cô dùng cÆ¡m vá»›i tôi được không?  
       Nàng nhìn Kha Tuấn Chi ngạc nhiên vì  trong ý tưởng chàng có vẻ tấn công táo bạo, nhất là má»›i gặp má»™t ngưá»i đàn bà lạ  mà đã má»i dùng cÆ¡m tối... nhưng không sao biết đâu chàng là má»™t ngưá»i tốt...  Thoáng giây phút suy nghÄ©, VÅ© Thu quay vào ngồi lại chiếc ghế bành màu huyết dụ,  ngã ngưá»i thoải mái trên ghế bành, nàng vừa cưá»i vừa nói vá»›i Kha Tuấn  Chi: 
       - Hân hạnh được ông chá»§ má»i Ä‘i nhà hàng.  Nhưng không biết sẽ ăn cái gì đây?  
       - Không biết cô có thÃch món "bÃt tết"  tuyệt hảo cá»§a quán Tiểu Thông?  
       - á»’ hay quá, tôi cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© vá» món  "bÃt tết" số má»™t đó.  
       Chàng nhanh nhẹn đến lấy Ä‘iện thoại gá»i  đặt hai chá»— ngay tại quán Tiểu Thông.  
       - Trước khi thưởng thức món "bÃt tết" nổi  danh cá»§a Tiểu Thông, cô dùng thá» tách cafe "danh bất hư truyá»n" cá»§a Vân Thá»  ÄÆ°á»ng nhé! 
       - Ông quả tháºt là má»™t chá»§ nhân tế nhị  biết cả ý nghÄ© cá»§a khách, những Ä‘iá»u gì tôi vừa chợt nghÄ© đến thì y như ông đã  khám phá ra. Tôi sợ ông rồi đấy.  
       - Äâu có gì. Cô khen quá, vì bên ngoài  hoàng hôn Ä‘ang buông xuống vá»›i cái lạnh nhè nhẹ cá»§a mùa thu tháºt êm ái và thú  vị, tách cafe nóng vá»›i chút nhạc êm dịu quả tháºt là tuyệt vá»i phải không cô? Tôi  thì hay có tÃnh lãng mạn vặt mặc dù bên ngoài Ä‘á»i sống tôi chỉ là má»™t ngưá»i cần  cù làm ăn. Äôi khi chÃnh tôi, tôi cÅ©ng không hiểu những mâu thuẫn ná»™i tâm...   
       Chàng yên lặng thở dài... và đặt tách  cafe lên chiếc bàn nhá» kê sát chiếc ghế VÅ© Thu... Nàng vừa nhắp chút cafe vừa  nhắm mắt lại khi những nốt nhạc "Love Story" cuối cùng như những giá»t kim cương  rÆ¡i vỡ trong hồn nàng... 
 
 
  
  	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:16 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			  
 
  
 
 
 
       Buổi sáng, khi caféteria "Vân Äào" vừa  cuốn cao cá»a sắt, bắt đầu việc kinh doanh trong ngày thì khách hàng đầu tiên đã  đến. Äấy là má»™t thiếu nữ. Má»™t Ä‘iá»u khá bất thưá»ng. Vì dịch vụ cá»§a quán thưá»ng  chỉ tấp náºp vỠđêm và ngưá»i khách đầu tiên bao giá» cÅ©ng đến khi quán mở cá»a hÆ¡n  tiếng đồng hồ sau. ChÃn giá» sáng mở cá»a. Mưá»i giá» hÆ¡n má»›i có khách. Tá» Kiên ngồi  khuất trong góc quán vá»›i quyển Tâm lý há»c. Äây là thói quen thưá»ng nháºt cá»§a  chàng. Ngồi ở quán vừa tránh được lá»i càu nhàu gần như thưá»ng xuyên má»—i sáng cá»§a  mẹ, tránh được bữa ăn quá "dồi dào sinh tố" cá»§a dì Trương, vừa có thể Ä‘á»c sách.  Chỉ cần má»™t cốc cà phê, hai cái trứng rán và má»™t miếng xúc xÃch là đủ. Buổi sáng  ở Vân Äào tháºt yên, không Ä‘á»c sách ngồi suy tư cÅ©ng là má»™t cái thú.   
       Trong táºn cùng tiá»m thức, Kiên đã thấy  phục cha. Mở được má»™t quán cà phê như Vân Äào là cả má»™t sá»± phi thưá»ng. Má»™t  thương gia chẳng có óc thương gia nào hết, và Kiên ngồi lẳng lặng nghiên cứu tâm  lý nhưng hình bóng thiếu nữ vừa xuất hiện đã cắt ngang bài há»c cá»§a chàng.   
       Má»™t chiếc pull màu đỠchói, minigiupe  Ä‘en, thân hình đẹp đôi chân thon dài, dây nịt to bản technicolor giống như chiếc  mống trá»i sau cÆ¡n mưa. Thiếu nữ vào cá»a như cÆ¡n gió mát, Kiên không kiểm soát  được cá» chỉ mình. Tiếng huýt sáo vá»t ra miệng. Thiếu nữ quay lại, đôi mắt bén đổ  lá»a.  
       - Äồ cao bồi con! 
       Cao Bồi con? Kiên ngỡ ngàng như rÆ¡i từ  trá»i cao, chưa bao giá» chàng bị ai mắng như thế. Cao bồi con? Chàng trừng mắt  nhìn lại thiếu nữ thái độ ngạo mạn và bá»™ vó ương gàn. Äúng là nữ cao bồi.   
       - Nữ cao bồi! 
       Thiếu nữ nghe Kiên trả lá»i, như cÆ¡n lốc  cuốn tá»›i trước mắt chàng.  
       - Anh chá»i ai?  
       - Thế còn cô?  
       - Tôi nói miệng tôi có dÃnh dấp gì tá»›i  anh đâu?  
       Thiếu nữ trừng mắt, mặt ngước cao, đôi  môi nhá» chu nhá»n. Äẹp tháºt! Ngay cả lúc giáºn trông cÅ©ng đẹp. Tá» Kiên bất giác  như chiếc bóng xì hÆ¡i.  
       - Thì thôi cÅ©ng nói miệng tôi chứ có dÃnh  dấp gì đến cô đâu? Chỉ có cô má»›i có quyá»n thôi à?  
       Thiếu nữ nhăn mặt rồi đột ngá»™t cưá»i lá»›n,  tiếng cưá»i rá»™n rã như cÆ¡n gió mùa xuân, như tia nắng đầu tiên sá»›m mai và Kiên  chợt thấy trá»i tươi hẳn. Những xung đột nhá» lúc đầu tan hết, há» làm quen nhau.   
       - Tôi là Tải tiểu Nghiên, thế còn anh?   
        Kiên lấy giấy ra viết ba chữ "Kha Tá» Kiên" đưa tá»›i trước mặt thiếu nữ vá»›i  nụ cưá»i.  
       - Tải tiểu Nghiên? Tiểu là nhá», Nghiên là  nghiên cứu? Váºy lúc má»›i sinh cô ra, cha mẹ cô đã muốn cô sẽ là má»™t nhà nghiên  cứu nhỠà?  
       - Nói xàm. Thiếu nữ ngồi xuống, cầm bút  lên viết tên mình "Tái Hiểu Nghiên" rồi đẩy tới trước mặt Kiên.   
       - À thì ra tên cô có nghÄ©a là màu sắc đẹp  nhất trong buổi sáng sá»›m? Thế thì cô là đóa hoa buổi sáng váºy?   
       - Thôi đủ rồi anh ạ, cứ tán rá»™ng mãi,  nghe nầy tên tôi có nghÄ©a là bầu trá»i buổi sáng, hiểu chưa?   
       - Bầu trá»i trước khi có ánh mặt trá»i lên?  Trá»i hẳn đẹp như sợi thắt lưng cá»§a cô? Technicolor đủ hết?   
       - Anh biết cách nói chuyện quá nhỉ?   
       Nhìn xuống quyển sách Tá» Kiên Ä‘ang Ä‘á»c,  bất giác Nghiên trợn mắt.  
       - Sách tâm lý há»c? Váºy ra anh là sinh  viên trưá»ng đại há»c Äài Bắc?  
       Vì chỉ có sinh viên ở đây má»›i vừa nghịch,  vừa cao ngạo và hay mê Ä‘á»c sách thôi. Phân khoa Tâm Lý há»c phải không?   
       - Không, kinh tế! 
       - Kinh tế. Nghiên lại nháy mắt - Kinh tế  sao lại Ä‘á»c sách tâm lý?  
       - Thì làm bộ nghiên cứu một chút mà.   
       - Hứ, đừng tưởng mình thông minh lắm nhé?   
       - Thông minh?  
       - Anh nói gì?  
       - Thì tôi nói là tôi thông minh. Kiên đáp  và sẵn tay vẫy cô chiêu đãi đến gần - Cô Nghiên, má»i cô dùng cà phê chắc không  từ chối?  
       - Xin lá»—i. Hiểu Nghiên đáp ngay - Tôi má»i  tôi được rồi. Và không đợi phản ứng cá»§a Kiên, Nghiên láºt quyển sách trong tay,  má»™t quyển há»c nhạc. Tháºt khó khăn má»›i tìm thấy tấm giấy mưá»i đồng.   
       - Nầy anh, anh biết ở đây cà phê bán bao  nhiêu má»™t ly không? Mưá»i đồng nầy tôi còn xá» dụng trong việc khác nữa. Thôi khá»i  uống váºy. Hiểu Nghiên đứng dáºy - tháºt ra tôi đến đây không phải để uống cà phê.   
       - Thế cô đến đây làm gì?   
       - Äến xem tranh. Ở đây cÅ©ng là nÆ¡i triển  lãm há»a phẩm cÆ¡ mà? Hiểu Nghiên đưa mắt nhìn quanh, rồi đột nhiên reo lên - Äúng  rồi đây nầy. Và chạy ngay vá» phÃa tưá»ng, ngắm những bức tranh treo ngay trên  vách.  
       Kiên ngạc nhiên, đứng dáºy bước theo.  Những bức há»a má»›i treo hôm qua. Tranh cá»§a má»™t há»a sÄ© má»›i có tên là "VÅ© Thu".   
       - Cô thÃch những bức tranh nầy lắm à?   
       - ThÃch à? Hiểu Nghiên phóng đại - Không  phải chỉ thÃch suông thôi mà còn bái phục nữa.  
       Nhìn xuống giá bức tranh, rồi đưa tay sỠ sỠkhung vải, Nghiên như nói một mình.  
       - Năm ngàn đồng? Cao quá, không biết có  ai dám mua không?  
       TỠKiên đứng cạnh lắc đầu.   
       - Không biết, tranh nầy mới treo nên chưa  thấy được phản ứng của khách.  
       Hiểu Nghiên quay lại.   
       - Anh có vẻ rành việc ở đây quá há»? Anh  ăn nhiá»u như ban nãy, mà ăn tại đây chắc nhà anh giàu lắm, phải không?   
       Tá» Kiên chau mày, chàng không biết trả  lá»i sao. Có nên giải thÃch sá»± liên hệ cá»§a mình vá»›i quán "Vân Äào" vá»›i cô bé má»›i  quen biết rõ? Giữa lúc thắc mắc thì Hiểu Nghiên như đã không còn lưu ý đến câu  há»i. Bước Ä‘i ngắm từng bức tranh, khi xem hết há»a phẩm cá»§a VÅ© Thu, Nghiên định  quay trở lại. Tá» Kiên chỉ vá» phÃa trước.  
       - Äằng kia còn tranh cá»§a há»a sÄ© khác nữa,  tôi đưa cô Ä‘i xem nhé?  
       - Tranh cá»§a ngưá»i khác à? Nghiên trừng to  mắt - Không thèm xem, vì nó làm sao đẹp hÆ¡n những bức tranh nầy được?   
       - Sao? Cô nói sao?  
       Tá» Kiên ngÆ¡ ngác nhìn xuống tên VÅ© Thu ở  dưới bức tranh. Không lẽ há»a sÄ© nầy lừng danh lắm rồi? Nhưng cha đã chá»n thì  chắc chẳng đến ná»—i nào 
       - Tôi thấy những há»a sÄ© khác cÅ©ng có mấy  bức đẹp lắm. Nếu Nghiên là ngưá»i yêu nghệ thuáºt thì đừng bao giá» nên say mê cá»±c  Ä‘oan há»a phẩm cá»§a bất cứ má»™t há»a sÄ© nào.  
       - Tôi không cần. Nghiên hất hàm - Tranh  có đẹp thế nào đi nữa cũng đâu phải của dì tôi đâu?  
       - Cô nói gì? Kiên mở mắt lá»›n - Há»a sÄ© VÅ©  Thu là dì ruá»™t cô à?  
       - Ờ. Nét ngây thÆ¡ hiện rõ trên mặt cô gái  - Dì tôi má»›i là há»a sÄ© vÄ© đại nhất trên Ä‘á»i này, anh tin không? Và không đợi  Kiên đáp, Nghiên lại gục đầu - Tôi biết anh không tin nhưng nếu dì tôi không là  há»a sÄ© vÄ© đại nhất trên Ä‘á»i thì Ãt ra dì cÅ©ng là...  
       - Cũng là bà dì vĩ đại nhất trên thế  giới.  
       - Anh thông minh đấy! Nghiên cưá»i to -  Ngưá»i ta bảo sinh viên đại há»c Äài Bắc lanh nhất nước chẳng sai.   
       Tá» Kiên cưá»i nhẹ vá»›i Nghiên, chàng không  hiểu đấy là câu tán dương hay châm biếm. Nhưng nụ cưá»i cá»§a Nghiên trong trắng  quá. Ở Äài Bắc không phải là Kiên không có bạn gái. Nhiá»u và đẹp hÆ¡n nữa là  khác, nhưng chưa bao giá» Kiên thấy rung động như bây giá».  
       Khách bắt đầu lẻ tẻ Ä‘i vào, anh Lý Ä‘un cà  phê để mùi tá»a ra thÆ¡m ngát. Nghiên hÃt má»™t hÆ¡i đầy mÅ©i, rồi đột ngá»™t há»i.   
       - Nầy, có lẽ anh chẳng bao giá» bị hụt  tiá»n xài đâu hỉ?  
       - Há»? Tá» Kiên ngạc nhiên nhìn cô gái,  chàng không hiểu Nghiên muốn ngụ ý gì - Ờ chưa bao giá», chi váºy?   
       - Váºy, Anh còn nhá»› ban nãy anh đã má»i tôi  uống cà phê không?  
       À thì ra là thế, TỠKiên tròn xoe mắt.   
       - Nhớ chứ, nhưng đã bị cô từ chối.   
       Hiểu Nghiên nhún vai.   
       - Bây giá» thì không từ chối nữa. Ãnh mắt  Nghiên tháºt thà - Tại vì mùi cà phê thÆ¡m quá. TÃnh tôi thế ấy, thấy món gì hấp  dẫn là bị lôi cuốn ngay. Dì tôi bảo đó là tại ảnh hưởng tÃnh cá»§a dì. Tôi sẵn  sàng nháºn uống nếu bây giá» anh má»i lại và nếu không có gì trở ngại sẵn sàng thêm  má»™t bánh sữa, thú tháºt vá»›i anh sáng đến giá» tôi chưa có má»™t hạt cÆ¡m Ä‘iểm tâm.   
       Tá» Kiên cưá»i. Thái độ ngây thÆ¡ má»™t cách  tháºt thà cá»§a thiếu nữ trông buồn cưá»i vô tá»™i. Nhưng Hiểu Nghiên có vẻ không hài  lòng.  
       - Anh cưá»i gì thế? Tôi nháºn lá»i má»i cá»§a  anh vì thấy anh cởi mở chứ không phải tôi là thứ đồ lì không biết mắc cở, cÅ©ng  không phải tôi là thứ gái dá»… dãi sẵn sàng nháºn lá»i má»i cá»§a bất cứ gã con trai  nào, nếu không tin anh cứ... Há»i dì tôi xem... Ờ không được, anh đâu quen được  vá»›i dì tôi bao giá»? Dì ấy là ngưá»i đàn bà dá»… thương nhất thế giá»›i.   
       - Chưa hẳn là nhất thế giới.   
       - Làm sao anh biết?   
       - Tôi biết - Tá» Kiên cưá»i - Vì cô gái dá»…  thương nhất thế giá»›i Ä‘ang đứng trước mặt tôi rồi nầy.  
       - Äừng muốn chụp mÅ© lúc nào cÅ©ng được,  tôi...  
       - Cô không thÃch?  
       - Không phải thế mà tôi không chịu được,  tÃnh tôi bướng lắm.  
       TỠKiên lắc đầu.  
       - Thôi đi chứ? Bây giỠlà lúc không thể  để bao tỠcô đình công nữa rồi.  
       Há» quay lại bàn, Tá» Kiên ngoắc cô chiêu  đãi đến, chàng thì thầm dặn dò mấy câu. Chỉ má»™t lúc sau tách cà phê vừa nóng vừa  thÆ¡m đã mang ra. Äồng thá»i bốn năm dÄ©a bánh kem vá»›i đầy đủ hương vị lại hiện ra  trước mặt Nghiên.  
       - Sao nhiá»u quá váºy?   
       - Có gì đâu? Má»—i thứ chỉ có má»™t miếng  thôi, tất cả Ä‘á»u thuá»™c loại bánh danh tiếng nhất cá»§a quán cà phê Vân Äào nầy.  Bánh bông lan há»™t Ä‘iá»u, bánh bÆ¡ hạnh nhân, kem dừa, thạch xoa... Có lẽ Ä‘á»u là  món cô sẽ thÃch, cứ dùng Ä‘i, dùng không hết sẽ có tôi bao giàn.   
       Kiên nói và dùng dao cắt mỗi món ra làm  hai.  
       - Ä‚n thá» má»™t ná»a trước Ä‘i, xem ngon không  đã.  
       Hiểu Nghiên chồm ngưá»i lại gần hÆ¡n, há»i  nhá».  
       - Thế nầy... Äắt không?   
       Kiên nhăn mặt: 
       - Äắt không thì bây giá» lỡ kêu rồi, đừng  há»i giá chứ, cô cứ ăn Ä‘i. Äây là lần đầu tiên tôi má»i khách, lần sau nếu gặp,  cao lắm là tôi chỉ má»i cô ăn mì thịt bò thôi đừng lo.  
       - Ờ. Hiểu Nghiên ngốn ngay miếng bánh kem  - Tôi khoái nhất món đó, ngoài mì ra còn có há»§ tiếu, thêm má»™t Ãt á»›t cho cay thì  tuyệt! 
       Sá»± hồn nhiên cá»§a thiếu nữ khiến Kiên  thÃch thú, chàng đỠnghị ngay.  
       - Váºy thì tối mai, tôi má»i cô Ä‘i ăn mì  thịt bò nhé?  
       - Mai à? Hiểu Nghiên làm ra vẻ suy nghÄ© -  Không được, tôi còn phải tiếp tay vá»›i dì tôi làm việc hay là... Äể tối mốt Ä‘i  nhé? ÄÆ°á»£c không?  
       - Rồi chắc nhé? Kiên nói - Nhưng nhà cô ở  đâu để tôi đến rước?  
       Kiên đưa mảnh giấy ban nãy vừa viết tên  đến trước mặt Nghiên - Viết địa chỉ và số điện thoại cô vào đây giùm.   
       Nghiên ngoan ngoãn viết vào.   
       - Äây là địa chỉ nhà dì tôi, tôi sống  chung vá»›i dì. Nghiên nói - Thôi thế nầy nhé sáu giá» chiá»u mốt mình gặp nhau ở  đây, được không? Dù thế nào Ä‘i nữa hôm ấy tôi cÅ©ng ghé qua đây xem tranh cá»§a dì  có ngưá»i mua không chứ?  
       Kiên tò mò: 
       - Sao cô có vẻ quan tâm đến bà dì quá  váºy? Tôi không phải cố tình muốn Ä‘iá»u tra vá» gia đình cô, nhưng xin há»i tại sao  cô không ở nhà cha mẹ mà ở nhà dì?  
       Mặt Hiểu Nghiên sa sầm Kiên biết mình hố  nên vội nói.  
       - Thôi chẳng há»i nữa đâu, làm gì phải khó  đăm đăm váºy?  
       - Tại tÃnh tôi như thế đấy. Hiểu Nghiên  vừa ăn vừa nói - Mẹ tôi cÅ©ng bảo váºy, muốn khóc lúc nào khóc, muốn cưá»i lúc nào  cưá»i.  
       - À, thì ra cô cũng có mẹ.   
       Kiên gục gặc đầu, Nghiên trừng mắt.   
       - Anh nói gì kỳ cục váºy, tôi là ngưá»i chứ  có phải Tôn Ngá»™ Không đâu?  
       - Thôi xin lá»—i, xin lá»—i. Kiên cưá»i cầu  tài - Tôi lỡ lá»i.  
       - Không cần xin lá»—i. Tháºt ra có lẽ anh  cÅ©ng đúng, tôi chun ra từ núi đá như Tôn Ngá»™ Không. Mẹ tôi có má»™t trái tim cứng  ngắt, còn cha tôi?  
       Hiểu Nghiên ngẩng ngẩng đầu.   
       - Có lẽ ông ấy là một trái núi to.   
       Kiên chưa bao giá» nghe ai và cha mẹ mình  má»™t cách kỳ cục như váºy. Chàng châu mày, má»™t thứ tình cảm phản kháng hiện trong  tim. Vá»›i chàng dù cha mẹ có thế nào Ä‘i nữa, cÅ©ng phải có má»™t chút kÃnh trá»ng tối  thiểu. Trong khi thiếu nữ trước mặt? Nụ cưá»i trên môi chàng biến mất.   
       - Cô không yêu cha mẹ cô?   
       Hiểu Nghiên ngẩng đầu lên tháºt nhanh,  nước mắt lưng tròng khiến Kiên lại hoảng hốt.  
       - Sao? Chuyện đó cÅ©ng không nên nói nữa  sao? Váºy thôi đừng khóc, tôi sẽ không há»i đến nữa đâu.  
       Hiểu Nghiên lấy khăn bàn cháºm mắt yên  lặng, nhưng chỉ má»™t lúc sau Kiên lại thấy cô nàng cưá»i.  
       - Anh đừng để ý đến, tÃnh tôi như váºy đó,  nhiá»u ngưá»i bảo là tôi hÆ¡i bất bình thưá»ng.  
       Hiểu Nghiên ngước mắt lên, đôi mắt sâu và  sáng.  
       - Anh Kiên, anh là ngưá»i đáng quý. Hiếu  thảo vá»›i cha mẹ, siêng há»c, biết hướng đến tương lai, không cẩu thả giao dịch  bạn bè... Váºy là anh gương mẫu.  
       Nghiên đột ngá»™t thở ra rồi đứng dáºy.   
       - Thôi bây giỠtôi đi, chưa chắc ngày mốt  tôi sẽ trở lại.  
       Kiên ngơ ngác.  
       - Æ  nầy, cô Nghiên. Chàng Ä‘uổi theo -  Chúng ta đã là bạn rồi mà, ban nãy cô cÅ©ng đã nháºn lá»i má»i sao bây giá» lại đổi  ý?  
       Hiểu Nghiên chầm cháºm lắc đầu.   
       - Làm bạn vá»›i tôi không tốt đâu. Nghiên  nói - Tôi không muốn ảnh hưởng anh, làm hư anh... Vả lại tôi không quen làm bạn  vá»›i những ngưá»i có vẻ gương mẫu quá...  
       - Tôi không gương mẫu như Nghiên tưởng.  Kiên vá»™i vã phân bua - Tôi thấy làm bạn vá»›i Nghiên cÅ©ng không có gì nguy hiểm,  Nghiên vừa lành vừa thẳng thắn, chưa bao giá» tôi có má»™t ngưá»i bạn tốt như  Nghiên.  
       Nghiên yên lặng nhìn gã sinh viên, mắt  chớp nhanh.  
       - Anh thấy tôi chưa đến nỗi hư đốn lắm à?   
       - Vâng.  
       - Váºy thì tôi càng không nên gặp anh thêm  má»™t lần thứ hai.  
       - Tại sao?  
       - Vì tôi muốn anh giữ mãi ấn tượng tốt vỠ tôi.  
       Nghiên đáp và ôm táºp nhạc bước Ä‘i. Kiên  Ä‘uổi theo.  
       - Nầy cô Nghiên! 
       Nhưng Nghiên vẫn bình thản bước, đám thá»±c  khách nhìn theo, những cô chiêu đãi chúm chÃm môi vá»›i lá»i bình luáºn. Nhưng Kiên  vẫn mặc, chàng nói vá»›i theo tháºt lá»›n.  
       - Dù cô đến hay không, hôm ấy tôi vẫn chỠ cô ở đây nghe.  
       Hiểu Nghiên không trả lá»i, bóng nàng  khuất nhanh bên ngoài khung cá»a kÃnh. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:17 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 T 
 
  
 
 
rên ná»n giấy vẽ chân dung má»™t thiếu nữ  gầy gầy có đôi mắt buồn. Màu xanh như chiếm cả bức tranh. Má»™t đóa hoa cúc vàng  mảnh mai trên cánh tay gầy. Bức tranh đơn giản nhưng đầy sức sống.   
       VÅ© Thu đặt bút xuống đôi vai má»i nhừ.  Nàng ngắm cô gái trong tranh, rồi quay lại khung kÃnh cưá»i tá»± nhá»§.   
             "Mạc đạo bất tiêu hồn, liêm  quyển tây phong, nhân tỷ huỳnh hoa sấu". 
             (Rèm cuốn  gió phương tây, đừng bảo hồn không động khi ngưá»i xanh hÆ¡n cánh cúc gầy).   
       Bức há»a xem như đã xong, VÅ© Thu đỠthêm  mấy chữ bên dưới.  
             "VÅ© Thu  tá»± há»a, mùa xuân năm Dân Quốc thứ sáu mươi".  
       Và ném bút vào má»™t góc, cả má»™t ngày cặm  cụi bây giá» Thu má»›i thấy má»i mệt. Bên ngoài trá»i hoàng hôn đã phá»§, nàng bước tá»›i  góc tưá»ng báºt chiếc nút Ä‘iện đèn chiếu sáng. Vén màn cá»a, rồi trở vá» lòng ghế  salon.  
       Äiện thoại bá»—ng nhiên reo, Thu ngồi báºt  dáºy.  
       - Ai đấy?...  
       - Xin lá»—i, đợi má»™t chút nhé, để tôi tìm  Hiểu Nghiên đến nháºn Ä‘iện thoại, vâng.  
       VÅ© Thu vá»™i đứng dáºy. Bên kia đầu giây là  má»™t giá»ng nói trẻ. Gã thanh niên xa lạ nầy tìm Tái Hiểu Nghiên. Ãt ra cÅ©ng là  lần thứ mưá»i.  
       - Hiểu Nghiên Ä‘i chưa vá». Má»™t lát nữa gá»i  lại được không?  
       - Vâng.  
       Hắn do dá»± má»™t chút rồi nói. Thu định gác  máy thì Ä‘iện thoại lại reo bên kia đầu dây có tiếng há»i 
       - Dạ... Xin lỗi bà có phải là dì của Hiểu  Nghiên không à?  
       - Ờ. Thu hÆ¡i ngạc nhiên - Cáºu là ai thế?   
       - Xin dì làm Æ¡n nói lại vá»›i Hiểu Nghiên,  con là tên cao bồi con cá»§a trưá»ng đại há»c Äài Bắc đây. Nghiên đừng trốn con, có  trốn cÅ©ng trốn không thoát đâu.  
       Và cúp máy. VÅ© Thu châu mày. Cao bồi con  ở viện há»c Äài Bắc? Giá»ng lưỡi hoàn toàn cá»§a Hiểu Nghiên? Thu lắc đầu, cả ngày  nay há»… chuông Ä‘iện thoại reo là lại nghe tiếng hắn. Suốt ngày Hiểu Nghiên lại  không thấy mặt ở nhà. Sáu giá» rồi? Bụng cồn cào, từ sáng đến giá» mãi mê vẽ nên  không có lấy má»™t hạt cÆ¡m. Thu bước nhanh vá» phÃa tá»§ lanh, ngoài mùi hôi khó thở  cá»§a khà ướt ra, tá»§ trống trÆ¡n. Mấy hôm rồi không đến chợ?  
       Bên ngoài cá»a đột ngá»™t có tiếng động. Thế  này thì Hiểu Nghiên đã vá».  
       - Dì ơi, dì có ở nhà không?   
       - Äây nầy, có chuyện gì đấy?   
       Hiểu Nghiên như cÆ¡n gió ùa vào, má»™t túi  đầy thá»±c phẩm trên tay. á»” bánh mì má»m, má»™t chai mứt, má»™t há»™p phô mai và trứng.  VÅ© Thu ngạc nhiên.  
       - Ở đâu nhiá»u thế?  
       Hiểu Nghiên vá»›i nụ cưá»i đắc ý.   
       - Äể dì cháu mình làm món sanquich ăn  chÆ¡i nhé? Dì đói lắm rồi phải không?  
       - Làm sao Nghiên biết dì đói? Vả lại ở  đâu có tiá»n mua nhiá»u như váºy?  
       - Buổi sáng khi con thức dì hãy còn ngá»§.  Nghiên cưá»i nói - Mở tá»§ lạnh ra con vét hết bình sữa và gói bánh lạt, vì váºy con  biết là dì đâu còn gì để ăn nữa. Riêng vá» món tiá»n ở đâu có à? Chẳng ở đâu cả,  trong túi dì đấy, con lục hết mấy chiếc áo cá»§a dì, má»—i túi vét được má»™t chút,  cá»™ng lại hÆ¡n năm mươi đồng, như thế không đủ để mang cả túi bá»± thức ăn vá» hay  sao?  
       - Con tuyệt lắm! Vũ thu cầm ổ bánh mì lên  cắn một miếng - Thế nầy thì nhất rồi.  
       Nhưng Hiểu nghiên đã giáºt lại.   
       - Khoan chứ dì, để con rán trứng, trét bÆ¡  rồi thêm má»™t Ãt thịt nguá»™i vào phải tuyệt hÆ¡n không. Dì làm thế nầy là phá há»ng  kế há»ach cá»§a con rồi.  
       - Mi mà cÅ©ng có kế hoạch nữa à? VÅ© thu ôm  gói trứng lên - Äể dì làm cho, bằng không con lại phá»ng tay nữa thì khổ.   
       - Nhưng dì có kém gì con đâu.   
       - Äúng váºy. VÅ© Thu cưá»i - Nhưng mà để con  rán sẽ ăn vụng, khi trứng vừa chÃn thì cÅ©ng vừa hết có khổ hÆ¡n không?   
       - Trá»i Æ¡i, sao dì lại nói xấu con như  váºy? Nhưng không thá» làm sao biết ngon mà làm?  
       - Vì váºy phải Ä‘Ãch thân dì ra tay. VÅ© Thu  nhìn quanh - Thấy cái váy làm bếp cá»§a dì đâu không?  
       - Con tưởng nùi giẻ lau đem xỠdụng rồi.   
       - Mi bê bối như váºy có ngày sáºp nhà sáºp  cá»a... VÅ© Thu nói và ngồi xuống ghế salon - Nhưng không sao đâu rồi ta sẽ làm  giàu, bao giá» dì có tiá»n, việc đầu tiên sẽ là sắm áo má»›i cho con. Bá»™ áo cao bồi  có những cái nút xi bóng đó? Xong sau đó sẽ sắm thêm má»™t chiếc đàn Ä‘iện... Ờ mà  hôm nay con có Ä‘i há»c không?  
       - Dạ có, giáo sư khen con tiến bá»™, vì  váºy... Há»c phà có thể đóng muá»™n má»™t chút không sao.  
       - Con nói vá»›i bà ấy, bao giá» có tiá»n dì  sẽ...  
       VÅ© Thu nói chưa hết câu thì chuông Ä‘iện  thoại lại reo. Nhá»› tá»›i gã con trai chịu khó gá»i dây nói hàng chục lần, Thu cưá»i  nói Nghiên.  
       - Äến nháºn Ä‘iện thoại kìa cô, gã cao bá»™i  ở trưá»ng đại há»c Äài Bắc cứ réo mãi, hắn bảo nếu cô không tiếp, hắn sẽ Ä‘eo mãi  đến bao giá» cô trả lá»i thì thôi.  
       Mặt Nghiên đổi sắc.   
       - Thôi dì Ä‘i nháºn Ä‘i, bảo hắn con không  có ở nhà.  
       - Không được. VÅ© Thu lắc đầu - Dì không  thể nói dối vá»›i ngưá»i khác. Chuyện cá»§a con, con phải ứng phó chứ? Nếu lúc đầu  không ưa, ai bảo cho ngưá»i ta biết số Ä‘iện thoại làm chi?  
       Hiểu Nghiên bối rối.   
       - Tại lúc đầu, con muốn làm bạn với hắn.   
       - Thế sau đó sao lại đổi ý? Hắn cao bồi  quá à?  
       - Không phải. Hiểu Nghiên tá» vẻ khó khăn,  trong khi chuông Ä‘iện thoại cứ tiếp tục reo - Hắn là sinh viên ưu tú cá»§a trưá»ng  Äại Há»c Äài Bắc.  
       - Váºy thì càng nên làm bạn chứ?   
       - Nhưng mà con...  
       - Con hiá»n và ngoan  nhất! 
       - Không phải như váºy.   
       Tiếng chuông Ä‘iện thoại hết reo, Hiểu  Nghiên bá» lá»ng câu nói. Má»™t chút ngỡ ngàng hối tiếc trong không khÃ. Äôi mắt to  và mở rá»™ng cá»§a nàng nhìn bà dì trẻ trước mặt. Cả hai gần như cao bằng nhau.   
       - Hiểu Nghiên, con đẹp và dá»… thương. Con  phải tá»± hiểu và tá»± chá»§ chứ? Cái gì thuá»™c vá» dÄ© vãng ta cứ cho nó ngá»§ yên, đừng  nhắc tá»›i nữa. Hãy tá»± tin và sống như bao nhiêu ngưá»i bình thưá»ng.   
       Hiểu Nghiên có vẻ xúc động.   
       - Trên Ä‘á»i nầy chỉ có dì là hiểu con.   
       - Äừng nói thế.  
       - Tháºt đấy, con chẳng những có má»™t hình  hài đẹp mà cả tâm hồn con vẫn đẹp.  
       Hiểu Nghiên nhìn lên nghi ngá», và chỉ má»™t  lúc sau, sá»± bối rối phiá»n muá»™n trôi qua.  
       - Dì đúng là ngưá»i đàn bà dá»… thương nhất  thế giá»›i.  
       - Chỉ có mình con mới nói thế, Vũ Thu  nhún vai - Ngay cả mẹ con là chị ruột của dì cũng bảo là...   
       - Dì điên, bị mát, vô trách nhiệm, ương  ngạnh và tự mình đào mồ...  
       - Thôi bao nhiêu đó đủ rồi. VÅ© Thu ngăn  lại - Äấy con thấy không, chỉ có những ngưá»i nào hiểu ta má»›i thÃch ta thôi, vì  váºy ta đừng mong má»i gì thân ở ngưá»i khác. Äiá»u quan trá»ng là ta phải nhìn rõ  mình, đừng để ngoại cảnh chi phối.  
       Hiểu Nghiên gáºt đầu. Ngay lúc đó chuông  Ä‘iện thoại lại reo, Thu nhìn Nghiên khuyến khÃch và cô cháu ngoan ngoãn bước vá»  phÃa máy. VÅ© Thu mang trứng vào bếp nàng không thÃch nghe lóm chuyện ngưá»i khác  bao giá». Vừa Ä‘áºp trứng bá» lên chảo, đã nghe tiếng gá»i cá»§a Nghiên từ ngoài vá»ng  vào.  
       - Má»i cô Tần VÅ© Thu ra tiếp Ä‘iện thoại.   
       VÅ© Thu bước ra phòng khách, con bé Ä‘ang  cầm ống nghe vá»›i nụ cưá»i tinh nghịch.  
       - Giá»ng nói đàn ông, chắc có lẽ bồ cá»§a dì  đấy.  
       Vũ Thu trừng mắt với Nghiên, rồi tiếp lấy  ống nghe.  
       - Alô, ai đấy?  
       - Cô là Tần Vũ Thu?   
       - Vâng, chÃnh tôi đây.   
       - Váºy thì... Tôi là Kha Tuấn Chi đây, lúc  nãy chẳng có ai tiếp Ä‘iện thoại cả.  
       - Vâng, VÅ© Thu cưá»i duyên - Ban nãy tôi  không ngá» là ông.  
       Hiểu nghiên đứng cạnh, nghe đến tên "Kha"  Nàng chợt chú ý.  
       - Tôi cần báo cho cô biết ngay má»™t tin  mừng là cô vừa bán được hai bức tranh, má»™t tấm có tá»±a đỠlà "Hoa Biển" và má»™t  bức có tá»±a đỠlà "Con đưá»ng".  
       - Tháºt à? VÅ© Thu cÆ¡ hồ nhảy nhá»m kên - Có  ngưá»i chịu mua những bức tranh đó sao?  
       Kha Tuấn Chi không đáp, há»i.   
       - Cô dùng cơm chưa?   
       - Chưa.  
       - Thế thì chúng ta phải có má»™t tiệc nhá»  mừng váºy. Tuấn Chi như sợ Thu từ chối - Cô vừa thu vào má»™t vạn thì cô phải đãi  tôi má»™t chầu chứ, phải không?  
       - Dạ. VÅ© Thu cưá»i - Thế nầy thì không có  quyá»n thối thác rồi.  
       - Tôi sẽ đến rước cô ngay.   
       - Khá»i cần, anh Ä‘ang ở Vân Äào chứ?   
       - Vâng.  
       - Váºy thì để tôi đến, tôi cÅ©ng cần nhìn  qua mấy bức tranh, vả lại cà phê Vân Äào thÆ¡m quá.  
       - Äến ngay nhé, tôi đợi cô.   
       Gác ống nghe, Vũ Thu vui muốn phát điên  lên, nàng chụp lấy vai cô cháu gái.  
       -  Ê Hiểu Nghiên, dì con phát tài rồi. Trúng mưá»i ngàn đồng Nghiên biết mưá»i ngàn  là bao nhiêu không? Ãt ra nó cÅ©ng dầy hÆ¡n chiếc dầy má»™t quyển sách. Nghiên biết  không, bây giá» dì đã là má»™t há»a sÄ© rồi nhé, há»a phẩm má»›i treo có mấy hôm mà đã  bán được hai tấm rồi, thế nầy mà có tiếp tục thì trong vòng má»™t tháng sẽ sạch  hết. Con vên chà đi, cây đàn piano Ä‘iện cá»§a con thế nào chẳng có, kể cả bá»™ áo  cao bồi nút xi...  
       Rồi như chợt nhớ ra Thu đột ngột kêu lên.   
       - á»i giá»i Æ¡i quên mất, thôi đừng thèm để  ý đến mấy miếng sanquich nữa Ä‘i uống champagne vá»›i dì, vá»›i Ä‘iá»u kiện con không  có hẹn vá»›i ai cả.  
       Mắt Nghiên rực sáng.   
       - Thế thì tuyệt! 
       - Váºy thì sá»a soạn  Ä‘i! 
       Hiểu Nghiên do dự một chút.   
       - Thôi dì đi đi, để không thôi ông ấy  đợi.  
       - Con khỉ. Thu đẩy Hiểu Nghiên - Con nhỠ nầy sao lại đổi chứng thế? Hắn không phải là bồ của dì đâu.   
       - Váºy thì con gái à? Nhưng giá»ng nói đàn  bà đâu có ồ á» như váºy? Thế nào cÅ©ng váºy, con không muốn đóng vai bóng đèn đâu,  để hai vị "tá»± do" thương lượng.  
       - Khỉ! 
       Vũ Thu tát mạnh vào mông cô cháu gái,  nàng bước qua ngắm bức tranh đang vẽ dở.  
       - Mai sẽ tiếp tục! 
       Thu tá»± nhá»§, rồi xông ra cá»a. Vừa đến bá»±c  thá»m lại nghe chuông cổng reo. Có khách? Ai váºy? Nhà rất hiếm ngưá»i đến thăm.   
       Nàng mở cổng. Bên ngoài má»™t gã con trai  trẻ tuổi, gầy gầy, áo cà phê sữa, quần Ä‘en mái tóc bồng, đôi mắt Ä‘en, tháºt Ä‘en.   
       - Cáºu tìm ai?  
       - Tái Hiểu Nghiên.  
       À, Vũ Thu ngắm một chút.   
       - Sinh viên đại há»c Äài Bắc.   
       - Vâng.  
       - Cao bồi con?  
       - Vâng.  
       - Khá lắm. Thu gáºt gù - Váºy vào nhà Ä‘i,  trong nhà ngoài tôi ra chỉ có má»™t con cháu, nó Ä‘ang báºn rá»™n vá»›i mấy miếng  sanquich. Cáºu nhá»› chia phần vá»›i nó, coi chừng nó ăn tham lắm  nhé! 
       - Dạ.  
       Gã  con trai đáp nhưng vẫn đứng yên, nụ cưá»i tháºt lương thiện.   
       - Sao không vào đi, còn đứng đó làm gì?   
       - Dạ, cảm ơn dì, nhưng mà. Gã nói nhanh -  Ngoài tên cao bồi con ra con còn một tên khác nghe được hơn, đó là Kha TỠKiên  ạ.  
       Kha TỠKiên à? hỠKha coi bộ cũng đông  quá nhỉ.  
       VÅ© Thu châu mày, nhưng rồi nàng cÅ©ng quên  tháºt nhanh. Gã con trai đã bước tá»›i sân, Thu Ä‘i ra ngoài, khép cổng lại. Äôi  cổng nhốt hai ngưá»i trẻ tuổi bên trong. Ãt ra hôm nay Hiểu Nghiên cÅ©ng không  phải ở nhà má»™t mình. Nó đã có bạn. Thu nhá»§ thầm. Thằng bé cÅ©ng có vẻ ngoan. Sinh  viên đại há»c Äài Bắc, nhưng tại sao lại bị gá»i là cao bồi con? Mặc kệ: Thu xua  tay. Thế này để Hiểu Nghiên không còn bị mặc cảm. Chắc chắn sẽ không có gì nguy  hiểm xảy ra, chắc chắn. Thu bước ra khá»i cư xá.  
       Ở trong nhà, Hiểu Nghiên vẫn đứng tá»±a bá»  tưá»ng trừng mắt nhìn Kiên.  
       - Ai cho phép anh đến đây?   
       Kiên tỉnh bơ.  
       - Không cho phép sao để địa chỉ cho ngưá»i  ta?  
       - Hừ. Hiểu Nghiên đuối lý - Không ai thèm  dòm đến mặt đâu.  
       - Không dòm thì thôi. Kiên đáp, và bình  thản bước vào phòng khách, chàng quan sát bốn phÃa rồi sau cùng dừng lại trước  bức tranh - Không ngá» dì cô vừa trẻ, vừa đẹp, lại tế nhị nữa. Thế mà lúc chưa  đến, tôi cứ tưởng là sẽ gặp má»™t bà chằn chứ?  
       - Anh bảo ai là bà chằn? Hiểu Nghiên gầm  - Dì ngưá»i ta đẹp như váºy mà nói thế há»?  
       - Ủa sao ban nãy cô bảo là cô không thèm  dòm đến mặt tôi?  
       Tá» Kiên quay lại làm vẻ ngạc nhiên. Hiểu  Nghiên biết mình hố nên nguýt dài. Cô bé ngoe ngoẩy bá» vá» phÃa salon, vá»›i những  tiếng cằn nhằn Kiên nghe không rõ. Kiên cÅ©ng không thèm để ý, chàng tiếp tục  quan sát. Căn phòng nhá» như má»™t chiếc há»™p, rá»™ng chỉ hÆ¡n hai mươi thước vuông vừa  làm phòng khách lẫn phòng ăn, có Ä‘iá»u khá vén khéo, trang trà sạch mắt. Má»™t bá»™  salon nhá», má»™t kệ trà vá»›i đèn bàn có chụp nhiá»u màu, má»™t chiếc bàn vuông vá»›i mấy  cái ghế đẩu. Tất cả xếp đặt má»™t cách ngăn nắp. Ngắm đã, Kiên bước tá»›i bàn. Nhìn  thấy những thức ăn để trên bàn, chàng chá»›p mắt.  
       - Tuyệt! Äói mà có mấy món nầy thì nhất  rồi! 
       Chàng liếc vá» phÃa Hiểu Nghiên, cô nàng  vẫn giả vá» ngó lảng lên trần nhà. Kiên vào nhà bếp, nhìn thấy mấy quả trứng,  chàng lại kêu lên.  
       - A có trứng nữa! Váºy rán trứng ăn chÆ¡i  chứ.  
       Hiểu nghiên tuy ngồi nhìn trần nhà, nhưng  đôi tai rất thÃnh. Cái gì? Hắn định lấy trứng cá»§a ta à? Nàng nhảy mau vào bếp.   
       - Nầy nầy, lấy trứng của ai thế?   
       - Äừng khó dá»… nữa mà. Kiên nhăn mặt - Tôi  đói lắm rồi.  
       - Anh đói? Nghiên mở to mắt - Rồi lấy  trứng của tôi phá?  
       -  Äừng ồn mà. Tôi biết Nghiên định rán trứng phải không? Tôi cÅ©ng biết làm váºy?  Lúc còn há»c ở trung há»c, đây làm đội trưởng hướng đạo nầy, lần nào thì nấu ăn  cÅ©ng được xếp nhất cả.  
       - Nói dóc! Hiểu Nghiên nghi ngỠ- Nhìn bộ  vó công tỠbột của anh ai tin được chuyện nấu ăn?  
       - Không tin thì đến đây xem.   
       Kiên tìm diêm quẹt, đốt lò gaz, đặt chảo  lên, chế mỡ và trong lúc chỠđợi, chàng cho muối tiêu vào trứng, quáºy Ä‘á»u rồi  tráng má»ng lên chảo, hành động thành thạo cá»§a Kiên làm Nghiên trố mắt. Má»™t lúc  sau dÄ©a trứng thÆ¡m phức được dá»n ra. Kiên tỉnh bÆ¡ như chẳng biết đến Nghiên, ôm  đĩa trứng Ä‘i ra phòng khách.  
       - Ê, mang đi đâu đó?   
       - Äi đâu kệ ngưá»i ta.   
       TỠKiên lấy bánh mì ra, Nghiên đuổi theo.   
       - Làm gì mà hách thế?   
       - Ai hách đâu? Kiên để trứng vào bánh mì  - Tôi không láo ăn, nhưng trước khi ăn, Nghiên phải cho biết Nghiên giáºn tôi  chuyện gì.  
       Bây giỠNghiên mới chịu nhìn vào mặt  Kiên. Thái độ âu lo của chàng khiến Nghiên mất hết mặc cảm.   
       - Tôi có làm gì đâu mà Nghiên phải sợ  Nghiên đừng dè dặt thế, Tôi không phải là dân mất dạy đâu.   
       Nghiên chá»›p mắt, ná»—i lo âu biến mất. Nàng  giáºt ổ bánh mì trên tay Kiên ngấu nghiến nuốt.  
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:17 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Buổi sáng, Kha Tuấn Chi ngồi vào bàn Ä‘iểm  tâm, thói quen hàng ngày đưa mắt nhìn má»™t vòng quanh bàn. Lại vắng mặt Tá» Kiên.  Thằng nhá» lúc nầy có vẻ kỳ cục, báºn cái gì mà má» sáng đã bá» Ä‘i mãi tối má»›i mò  vá»? Có lẽ cÅ©ng không nên trách con. Tuấn Chi nghÄ©. Chàng đã chứng kiến quá nhiá»u  gia đình như thế, cha càng thành công trên sá»± nghiệp thì khoảng cách giữa cha  vá»›i con càng lúc càng to. Thưá»ng thì đó là lá»—i ở ngưá»i cha, nếu biết Ä‘i vào thế  giá»›i tuổi trẻ, chịu khó tìm hiểu và thông cảm, chưa hẳn khoảng cách giữa hai lá»›p  tuổi đã xa như thế. Äằng nầy, cha mẹ đòi há»i ở con nhiá»u quá, nuôi nhiá»u ảo  tưởng vô lý... Không cần thế, sá»± chăm sóc kỹ quá đôi lúc cÅ©ng làm tuổi trẻ bá»±c  mình (Ngưá»i lá»›n tuổi thưá»ng nghÄ© cần phải như váºy. Suỵt! Câu nầy cá»§a VÅ© Thu mà?  ) Vá»›i tuổi trẻ há» cần tá»± do, cần chứng tá» sá»± trưởng thành. Tìm hiểu, khám phá,  khai thác Ä‘á»i sống. Há» không đủ sá»± nhẫn nại để chiá»u chuá»™ng mẹ cha...   
       Kha Tuấn Chi nhìn con gái. Bá»™i Nhu đã  mưá»i chÃn. Cái tuổi cá»§a hoa tưng bừng sắc nhưng Tuấn Chi không hiểu sao con gái  mình vẫn phẳng lặng như mặt hồ thu.  
       - Bá»™i Nhu! 
       - Dạ.  
       Nghe Tuấn Chi há»i, Nhu ngẩng đầu lên.   
       - Lúc nầy bài vở báºn rá»™n lắm chứ?   
       - Dạ không.  
       - Thế còn cáºu gì, Từ... Từ... Sao lâu quá  không thấy ghé qua?  
       - Cha muốn nói Từ Trung Khao à? Bá»™i Nhu  chá»›p mắt - Huá» rồi, tÃnh công tá» bá»™t cá»§a hắn con không làm sao chịu được.   
       HuỠrồi? Hèn gì lúc nầy trông con bé xanh  quá, trầm tư quá.  
       Tuấn Chi yên lặng ngắm con gái, chưa kịp  há»i thêm, đã nghe vợ há»i.  
       - Con nói sao; Bá»™i Nhu? Con vá»›i Từ Trung  Khao huá» rồi? Sao lại vô lý như váºy được. Hào nó đẹp trai, ngoan, gia đình giàu  có. Môn đăng há»™ đối như váºy thì có gì đâu mà gây nhau?  
       - Mẹ! Nhu bá»±c mình - Giữa con vá»›i Hào  chưa có chuyện gì mà mẹ sao lại quan trá»ng hóa như thế? Chúng con chỉ là bạn,  má»™t thứ bạn thông thưá»ng. Äá»™ng tà mẹ làm như bá»ng nước sôi. Từ rày vá» sau chẳng  bao giá» con đưa bạn trai vá» nữa đâu. Má»—i lần đưa há» vá» mẹ hạch há»i, Ä‘iá»u tra  giòng dõi tổ tông ngưá»i ta khiến con thẹn Ä‘iếng cả ngưá»i.  
       Bà Uyển Lâm có vẻ giáºn.   
       - Trá»i đất, con nhá» nầy ăn nói gì kỳ cục  không? Mẹ há»i han ngưá»i ta là vì thương con đó chứ? Giao thiệp vá»›i bạn trai phải  biết lá»±a ngưá»i, con nhà đàng hoàng...  
       - Nữa rồi. Bá»™i Nhu cất ngang lá»i mẹ - Mẹ  có lo thì lo vừa vừa thôi con còn nhá» mà, đâu cần phải có chồng liá»n đâu.   
       - Thì mẹ nói váºy đó. Bà Uyển Lâm nói - Mẹ  không hiểu sao trai gái thá»i nay kỳ cục quá, cứ hai ba ngày là lại thấy đổi má»™t  ngưá»i tình. Không quan niệm đứng đắn vá» hôn nhân. Váºy mà cứ cho là văn minh, văn  minh gì? Loạn thì có! 
       Bội Nhu tái mặt.  
       - Nhưng mẹ biết giữa con vá»›i anh Hào có  gì chưa? Con vá»›i anh ấy chẳng qua chỉ là bạn cùng trưá»ng, nói tháºt nếu con chá»n  ngưá»i để mà thương, Hào cÅ©ng không bao giỠđược con chá»n.  
       Bà Uyển Lâm trợn mắt.   
       - Thế con sẽ chá»n những đứa thế nào?   
       - Có lẽ thuá»™c thành phần thÃch nổi loạn.   
       - Äấy đấy, anh Tuấn Chi, anh có nghe  chưa? Bà Uyển Lâm đỠmặt quay sang chồng - Con gái anh nói như váºy mà anh vẫn  ngồi yên được sao?  
       Kha Tuấn Chi vẫn bình thản.   
       - Làm gì em phải nhảy nhá»m lên như váºy?  Bá»™i Nhu nó bảo nó sẽ làm bạn vá»›i ngưá»i thÃch nổi loạn, nổi loạn đây đâu phải  phạm pháp, tù đày? Uyển Lâm, em đừng báºn tâm má»™t cách lố bịch như váºy.   
       Chàng quay sang nhìn con.   
       - Nhu, con định chơi trò trinh thám à?   
       Bá»™i Nhu phì cưá»i, sá»± gần như đồng lõa cá»§a  hai cha con Tuấn Chi khiến Uyển Lâm phải kêu lên.  
       - Anh Tuấn Chi, anh có buông lá»ng con thì  cÅ©ng buông lá»ng vừa phải thôi chứ, tối ngày cứ để chúng làm gì thì làm, ngay như  thằng Tá» Kiên cứ vắng mặt suốt ngày ông cÅ©ng không thèm há»i tá»›i.   
       Bội Nhu chen vào: 
       - Anh con mà không ở nhà cÅ©ng tại mẹ,  suốt ngày mẹ cứ cằn nhằn mãi ai mà chịu nổi. Anh ấy cÅ©ng không có Ä‘i hoang đâu.  Sáng nào cÅ©ng có mặt ở Vân Äào ăn Ä‘iểm tâm rồi Ä‘i há»c. Sau này thì có báºn má»™t  chút, ảnh má»›i có cô bạn khá dá»… thương. Nhưng anh ấy không bao giá» mang vá» giá»›i  thiệu vá»›i mẹ đâu, anh ấy sợ rồi...  
       Uyển Lâm trừng mắt nhìn con gái rồi như  chợt hiểu ra, thở dài.  
       - Con cái bây giá» tá»± do quá rồi, làm mẹ  mà chẳng có quyá»n kiểm soát con, thì biết kiểm soát ai nữa đây?   
       - Cha đấy! Bá»™i Nhu nói - Theo sách tâm lý  há»c thì đàn ông trên bốn mươi dá»… ngoại tình lắm, mẹ coi chừng là  vừa! 
       Kha Tuấn Chi nhìn con gái cưá»i.   
       - Con quá quắc lắm rồi nhé con nói váºy  không sợ mẹ con ngá» tháºt sao?  
       Bà Uyển Lâm yên lặng nhìn con rồi lại  nhìn chồng.  
       - Cha con mấy ngưá»i giấu diếm tôi chuyện  gì phải không?  
       - Không có chuyện gì hết. Tuấn Chi đứng  lên - Tôi không đôi co vá»›i mấy ngưá»i nữa đâu, tôi còn má»™t lô công việc ở quán cà  phê chưa làm.  
       Bá»™i Nhu cÅ©ng đứng dáºy.   
       - Con cÅ©ng phải Ä‘i nữa. Mưá»i giá» hôm nay  con có giá» luáºn lý há»c.  
       - Váºy để cha đưa con đến trưá»ng nhé?   
       - Khá»i, cha cho con quá giang đến bến xe  bus là được rồi.  
       Bá»™i Nhu vào phòng lấy sách. Hai cha con  ra khá»i cá»a, lên xe Tuấn Chi yên lặng nổ máy, chàng không vá»™i nhấn ga, nhìn con  vá»›i nụ cưá»i thông cảm.  
       Xe lướt êm giữa phố.   
       - Nhu, hình như con có Ä‘iá»u gì cần nói  vá»›i cha?  
       - Vâng. Thú tháºt vá»›i cha con Ä‘ang có má»™t  cuá»™c tình không bình thưá»ng.  
       - Tháºt à?  
       - Không, con đùa thôi, nhưng nếu có tháºt,  cha đồng ý hay phản đối?  
       Bá»™i Nhu thấy phản ứng cha vá»™i nói - Äồng  ý à? Tại sao cha lại có vẻ khó chịu như váºy?  
       Nhu há»i và nhìn vá» phÃa trước. Xe đã đến  ngã rẽ.  
       - Thôi được rồi, cha cho con xuống đây  đi.  
       Tuấn Chi cho xe quanh góc, ngừng lại.   
       - Äừng đùa nhé con.   
       - Vâng. Bá»™i Nhu đóng cá»a xe và quay lại  nhìn cha - Cha cứ yên tâm, không bao giá» con để cha lo lắng đâu.   
       Tuấn Chi chau mày, má»™t chút gì len trong  hồn, chàng đạp ga xe trá»i tá»›i vẫn còn nghe giá»ng nói to cá»§a Bá»™i Nhu Ä‘uổi theo.   
       - Coi chừng nhé, bà há»a sÄ© đó nguy hiểm  lắm đấy, cha tránh xa má»™t chút tốt hÆ¡n.  
       Tuấn Chi lắc đầu. Trẻ con bây giá» không  như xưa. Äá»™t nhiên Tuấn Chi thấy khó chịu. Tảng đá đè nặng trên tim. Ngưá»i nữ  há»a sÄ©. Äôi mắt Æ¡ há» hiện lên khung kÃnh. Khung kÃnh có những bóng cây, phố xá  chạy giáºt lùi.  
       Xe ngừng trước cá»a quán. Tuấn Chi xuống  xe vá»›i má»™t cảm giác ngỡ ngàng. Quán cà phê ngày thưá»ng Ãt khi có mặt Tuấn Chi,  gần như chàng trao cả buổi cho ông Trương quản lý. Ngưá»i quản lý đứng tuổi và  trung thành.  
       - Ông chá»§, hôm nay ông cần cho nữ há»a sÄ©  VÅ© Thu biết ngay tin vui. Chúng ta từ đây có thể nháºn tranh cô ấy gá»i dài hạn.  Sáng nay ta lại vừa bán thêm được hai bức.  
       - Váºy hả? Tuấn Chi như bừng tỉnh - Thế  bây giá» còn lại mấy bức?  
       - Dạ chỉ còn có ba.   
       - ÄÆ°á»£c rồi để tôi báo ngay cho cô ấy  biết.  
       Tuấn Chi như cÆ¡n lốc cuốn vào phòng  khách. Số Ä‘iện thoại cá»§a VÅ© Thu. Những lá»i cảnh giác cá»§a con gái bay mất, bay  tháºt xa. Sá»± bứt rứt ngại ngùng phạm tá»™i không còn. Bây giá» Tuấn Chi đã có lý do,  lý do để gá»i VÅ© Thu. Chá»§ nhân ông chốn trưng bày phải tiếp xúc vá»›i há»a sÄ© chứ?  Äó là chuyện tá»± nhiên mà?  
        Chuông reo tháºt lâu má»›i nghe giá»ng nói ngái ngá»§ cá»§a Thu.   
       - Alô, ai đó?  
       Tuấn Chi nói như không kịp thở.   
       - Thu đấy phải không? Tôi má»i cô dùng cÆ¡m  hôm nay.  
       Bên kia đầu giây yên lặng. Tuấn Chi chợt  thấy bối rối. Mong rằng Thu không từ chối. Từ chối trong lúc này là cả má»™t sá»±  thất vá»ng. Trái tim pháºp phồng, tưởng chừng muốn bay Ä‘i.  
       - Nghe nầy Thu, cô vừa bán được thêm hai  bức tranh.  
       - Äiá»u này tôi đã Ä‘oán được. Giá»ng nói  tháºt bình tÄ©nh - Má»—i lần bán được tranh là tôi được má»i má»™t bữa cÆ¡m, phải không?   
       Tuấn Chi đỠmặt. Chàng có cảm giác như bị  VÅ© Thu nhìn thấu qua tim. Má»i ăn chỉ là má»™t cái cá»›. Cái cá»› ấy lại quá ấu trÄ©.  Tuấn Chi nghe hồn tuá»™t xuống, chàng không biết phải trả lá»i sao, chàng cảm thấy  mình trở thành khúc gá»—.  
       - Thôi thế nầy nhé! Lá»i Thu như gỡ thế  kẹt - Tôi má»›i dáºy, buổi trưa cÅ©ng Ãt khi ăn, đứa cháu gái tôi lại vừa bị cáºu bạn  đưa Ä‘i mất, ông đến đây váºy, tôi chỉ có má»™t mình. Giá»ng Thu ngừng tháºt lâu - Vả  lại anh cÅ©ng chưa há» ghé qua nhà tôi lần nào. Chịu đến không? nếu có đến nhá»›  mang theo má»™t Ãt Ä‘iểm tâm cá»§a caféteria Vân Äào nhé? Tôi sẽ pha trà, chúng ta  nói chuyện ở đây thÃch hÆ¡n là đến hàng ăn ồn ào. Nói tháºt Ä‘i? Có phải mục Ä‘Ãch  cá»§a anh má»i tôi không phải chỉ là rá»§ Ä‘i ăn cÆ¡m chứ?  
       Tuấn Chi như bị lá»™t trần. VÅ© Thu thế mà  tinh tháºt, không có chuyện gì giấu diếm được ngưá»i đàn bà trẻ con nầy cả. Chàng  hÃt má»™t hÆ¡i dài lấy can đảm, nhưng giá»ng vẫn còn vui.  
       - Vâng, tôi sẽ đến  ngay! 
       Ná»a giá» sau, Tuấn Chi đã có mặt tại nhà  Thu.  
       Hôm nay Thu mặt chiếc áo dài màu cam  nhạt, cả ngưá»i như quấn tròn trong màu vàng ánh. Má»™t thứ y phục láºp dị, mái tóc  dài. Vẻ bình thản cá»§a mặt nước hồ thu.  
       Äỡ lấy há»™p bánh trên tay Tuấn Chi, Thu mở  ra.  
       - á»’, anh dá»n hết tiệm đến đây à? Má»i vào  trong ngồi, nhà tôi hẹp, không được thoải mái lắm?  
       Tuấn Chi ngồi xuống, yên lặng ngắm. Bức  tranh tá»± há»a cá»§a Thu treo tưá»ng, mấy câu thÆ¡.  
             Mạc đạo bất tiên  hồn 
             Liêm  quyễn tây phong 
             Nhân tỉ  hoàng hoa sấu 
       Thu đã rót trà.  
       - Sao? Hôm nay ông có vẻ tư lự thế?   
       Tuấn Chi quay lại rồi ngó quanh.   
       - Cô thưá»ng ở nhà má»™t mình thôi à?   
       - Không hẳn váºy. Thu đáp - Phải nói là  tôi thưá»ng vắng nhà để suốt ngày lang thang ngoài phố, báºn rá»™n tìm kiếm đỠtài,  nhưng... Thu nhìn Tuấn Chi đăm đăm - Tôi hiểu ý câu há»i cá»§a ông. Tôi cô đơn?  Vâng, không có gì phải giấu, nhưng đó là bởi vì tôi...  
       - CỠthế thao  thao, cánh vô tri âm giả.  
       (Äá»i thì mênh  mông, mà tìm chẳng thấy tri âm? )  
       Tuấn Chi buá»™t miệng. Tháºt ra không phải  chàng muốn vuốt ý cho Thu mà vì đó la sá»± tháºt cá»§a con tim chàng.   
       - Anh cÅ©ng có cảm giác đó? Thu há»i -  Thượng đế bất công lắm, tạo ra con ngưá»i chẳng đối xỠđồng Ä‘á»u, có ngưá»i suốt  Ä‘á»i không biết đến hai chữ cô đơn là gì?...  
       Tuấn Chi nhìn sâu mắt Thu.   
       - Mỗi lần cảm thấy cô đơn, Thu đã làm gì?   
       - Vẽ. Thu đáp - Có khi không làm gì hết,  ngồi yên lặng thưởng thức ná»—i buồn lan dần. Rồi Thu đột ngá»™t cưá»i to - Äiên quá  nhỉ. Nhưng tại sao chúng ta lại bàn đến đỠtài nhạt nhẽo đó làm chi? Äá»i tá»± nó  đã là khổ Ä‘au, trống trải vô tình... Vi trùng buồn gặm nhấm mãi thể xác, ta vùng  lên chứ? Vùng lên để khiêu chiến vá»›i nó, nếu thắng thì thôi, thua chết là cùng.  Bi quan sầu lụy mà làm gì?  
       - Cô nói đúng như tranh cô vẽ.   
       - Ông nói gì?  
       - Những gì cô nghÄ© cô đã cho lên khung  vải hết. Tuấn Chi nói - Lần đầu nhìn trnah cô tôi đã xúc động, nhưng không hiểu  tại sao, bây giá» tiếp xúc, nghe cô nói tôi má»›i hiểu. Trông màu xám tối tăm bao  giá» cÅ©ng bừng lên mãnh liệt, má»—i bức tranh là má»™t lá»i thách thức Ä‘á»i sống.   
       Thu ngồi yên trên ghế, mặt á»ng hồng.   
       - Ông nói nhiá»u quá, có nhá»› lần đầu tối  tiếp xúc vá»›i ông, ông đã bảo không biết nhiá»u há»™i há»a cÆ¡ mà?   
       - Vâng, nhưng với cô thì khác.   
       -  Với tôi?  
       - Vâng.  
       - Tôi nguy hiểm lắm, Thu nói - Bây giá»...  Vẫn còn kịp. nàng nói.  
       Tuấn Chi bàng hoàng.   
       - Cái gì? Tôi chưa há» là ngưá»i chịu thua.   
       - Anh là hạng ngưá»i mà tôi đã đỠcáºp hôm  trước. Thu nói như run rẩy - Anh phải có má»™t Ä‘á»i sống bình lặng, anh thành công  trên sá»± nghiệp, có gia đình ấm êm, hạnh phúc. Má»™t mặt hồ phẳng lặng.   
       - Cô tưởng như váºy à? Tuấn Chi ngỡ ngàng  - Cô còn nhá»› bức "Hoa Biển" hôm trước cá»§a cô chứ?  
       Vũ Thu lắc đầu: 
       - Váºy thì mai tôi sẽ đưa cho anh bức "mặt  hồ thu".  
       - Nhưng tôi không phải là "mặt hồ thu".  Tuấn Chi nói - Những cÆ¡n sóng ngầm xao động giữa lòng đại dương. Thu đến, gió  cÅ©ng đến và cÅ©ng đã trào lên mặt, nếu Thu có rút bức "Hoa Biển" vá», thì Thu cÅ©ng  không làm sao vẽ nổi mặt hồ êm ả.  
       Thu trừng mắt nhìn Tuấn Chi, trái tim Ä‘áºp  hổn loạn, nàng đứng dáºy. Khuôn mặt xanh xao.  
       - Thôi chúng ta xuống phố dùng cơm? Tôi  đói rồi.  
       - Tôi chắc chắn là Thu chưa đói. Tuấn Chi  nói - Chúng ta cũng không cần ra ngoài, có mấy món điểm tâm đây rồi.   
       Thu vùng vẫy.  
       - Xin... Xin anh tha cho tôi váºy?   
       - Làm gì phải tha?  
       Tuấn Chi đột ngột nắm tay Thu xiết chặt.   
       - Tại sao phải van tha chứ? Bản tÃnh cá»§a  Thu không cho phép nói hai tiếng đó. Thu phải nhìn thẳng vào sá»± tháºt, nếu thấy  không muốn giữ tôi ở lại cứ nói tôi sẽ ngoan ngoãn Ä‘i ngay, nói Ä‘i?   
       Mắt Thu mở lá»›n, tim Ä‘áºp loạn lên. Sá»±  tranh đấu bùng nổ trong óc do dá»±, chống trả, hoài nghi, má»™t chút rung động...  Chỉ trong má»™t thoáng giây mà hàng trăm ý nghÄ© xuyên qua đầu.   
       - Thu hãy trung thành vá»›i mình, Thu đã  từng nói, làm bất cứ Ä‘iá»u gì ta cÅ©ng phải thành tháºt vá»›i chÃnh ta, Thu có nhá»›  không?  
       Tuấn Chi nói, và chàng cÅ©ng run như trai  má»›i lá»›n. Mưá»i bảy tuổi cá»§a lần đầu biết yêu.  
       - Vâng.  
       - Váºy thì. Thu cứ nói  Ä‘i! 
       - Nhưng tiếng nói trong tim Ãt khi kêu  thành tiếng.  
       - Nhưng đó là sá»± tháºt.   
       - Anh cần sá»± tháºt đó?   
       - Vâng.  
       Thu ngẩng lên tháºt nhanh, đôi mắt Ä‘en to  tiếp tục nhìn chầm chầm vào mắt Tuấn Chi. Tuấn Chi như chÆ¡i vÆ¡i giữa con bể khÆ¡i  sau mùa bão táp, chàng kéo nhẹ tay Thu, để Thu ngã cháºm vào lòng mình. tấm thâm  gầy má»m nhÅ©n... Tuấn Chi hôn lên tóc, mùi hương đàn bà... Chàng có cảm giác như  mình rÆ¡i vào giấc má»™ng, ở đó có má»™t thiếu nữ gầy hÆ¡n dáng Thu... Rèm mi đã  khép... Hay rừng quá khứ đã trôi qua và đưa mình vào cÆ¡n má»™ng phiêu lưu.   
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:18 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
 Tan trưá»ng vá», Bá»™i Nhu ôm vở men theo lá»™  Nam Tân Sinh, hôm nay Nhu chẳng muốn dùng xe bus. Äi giữa nắng hoàng hôn mùa hạ,  thá»i tiết tuy nóng bức nhưng vẫn thoải mái hÆ¡n giam mình trong bốn thành xe, hÆ¡i  ngưá»i, mồ hôi nhá»… nhại. Mặt trá»i chưa lặn hẳn. Thành phố chìm giữa cái nóng khô  khan,. Nhu vuốt từng dòng mồ hôi trên trán. Con đưá»ng quá quen thuá»™c, quen thuá»™c  từ cành cây đến từng hạt đá sá»i. Khá»i đưá»ng Hòa Bình đông quẹo mặt. Không phải  hướng vá» nhà, nhưng... Bá»™i Nhu bước nhanh hÆ¡n.  
       Quanh má»™t con hẻm nhá», rồi thêm má»™t ngách  khác. Ngôi nhà gá»— có đôi cá»a khép há» hiện ra trước mặt. Sáu giá» mưá»i phút. Có lẽ  chàng đã vá». Nhu xô cá»a bước vào.  
       Má»™t khung cảnh hổn loạn bày ra trước mắt,  má»n gối nằm vương vãi khắp nÆ¡i, áo dÆ¡, quần bẩn. Báo chà và bút. Gian phòng cá»§a  má»™t ngưá»i độc thân. Như má»™t phản xa. tá»± nhiên cá»§a ngưá»i đàn bà, Bá»™i Nhu để táºp  vở lên bàn bắt đầu thu dá»n. Bên dưới đống giấy bừa bãi, có má»™t mảnh giấy nhá».   
             Bá»™i Nhu.   
       Ba hôm rồi  không thấy em, nhá»› quá, nhá»› quá. Thêm má»™t Ä‘iếu thuốc cháy tàn. Má»—i Ä‘iếu thuốc là  trăm lá»i gá»i tên em. Nhu hãy đếm thá» xem trên bàn có bao nhiêu tàn thuốc?   
             Bá»™i Nhu.  
       Anh đang viết  lách đây, nhưng không hiểu tại sao trên giấy lại chỉ hiện lên mỗi khuôn mặt của  em. Không một trang giấy nào viết thành truyện cả. Mộng văn sĩ của anh mất rồi,  phải không em?  
       Thụ động ngồi  nhà chá» em mãi thế này anh không còn chịu nổi nữa. Ngày mai nếu em vẫn còn chưa  đến, chắc chắn anh sẽ xông đến nhà, bất chấp, bất chấp Ä‘iá»u gì nữa hết!   
       Bá»™i Nhu xếp mảnh giấy lại, nước mắt lưng  tròng. Cẩn tháºn thu nhặt từng trang giấy. Mưá»i tám trang cả thảy, thế nầy chắc  chắn ông thầy cò phải bá»±c mình lắm. Thu xếp xong giấy bút: Nhu phải soạn lại giá  sách. Nói giá sách cho sang, chứ tháºt ra đấy chỉ là má»™t chiếc thùng ghép lại  bằng mấy thanh gá»—.  
       Dùng thá»i gian ká»· lục nhất, sắp xếp, quét  dá»n, lau chùi. Ä‚n ở thế nầy ung thư phổi cho xem. Sắp bảy giá» rồi. Bá»™i Nhu báºt  nút Ä‘iện. Mở quạt máy, rồi ngồi vào bàn chép từng trang bản thảo.   
             “Ngưá»i  đến từ địa ngụcâ€.  
       Äá»c cái tá»±a Bá»™i Nhu ngẩn ngưá»i má»™t chút,  rồi tiếp tục.  
       “Nàng đến từ  thiên đàng, và trong một phút giây lầm lẫn đã sa chân vào địa ngục...†  
       Nhu ngừng bút, chống tay trên trán, ná»—i  buồn mông lung vào tim. Có tiếng mở cá»a. Nhu giáºt mình quay lại. Ngưá»i thanh  niên cao lá»›n, đã xáºm Ä‘en - Giang Vỹ, ngưá»i tình muôn thưở, chiếc áo dÃnh đầy  dầu, quần bạc màu.  
       - Anh Vỹ! 
       Nhu chạy tá»›i. Mùi mồ hôi, mùi dầu, mùi  đàn ông lẫn lá»™n. Nhưng Giang Vỹ chỉ phản ứng Æ¡ há».  
       - Nhu coi chừng anh làm bẩn áo bây giá»,  để anh Ä‘i tắm đã nhé.  
       - Không cần! Không cần! Nhu hét - Em  thÃch mùi mồ hôi cá»§a anh.  
       Vỹ cúi xuống hôn lên trán Nhu.   
       - Em thơm như hoa nhài.   
       - Phải em má»›i xức đấy. Má»™t ngưá»i bạn cá»§a  bố em vừa từ Paris vá» mang tặng, anh thÃch mùi này phải không?   
       Nghe nói. Vỹ lẳng lặng buông Nhu ra, mặt  đổi lạnh.  
       - Anh nghÄ© anh không có quyá»n nói thÃch  hay không thÃch.  
       Nhu ngẩng đầu lên.  
       - Anh, nếu anh không hài lòng lần sau...  lầu sau em sẽ không bao giỠdùng đến nó nữa.  
       Vỹ vẫn yên lặng, cúi xuống lượm chiếc áo  dưới đất lên, bình thản đến tủ lấy áo khác đi vào nhà tắm.   
       - Anh Vỹ! 
       Vỹ đứng lại.  
       - Anh nghĩ mùi dầu, mồ hôi... Không bao  giỠxứng được với mùi nước hoa được.  
       - Em đã nói. Nhu muốn khóc - Em đã bảo  anh là em sẽ không bao giỠxỠdụng nước hoa nữa mà tại sao anh... anh... Thế bây  giỠanh có dầu hôi không?  
       - Äể làm gì?  
       - Em tưới lên mình em cho anh vui?   
       Vỹ châu mày, đặt áo xuống rồi quay lại.  Ná»—i bá»±c dá»c tan biến. Chàng hôn lên trán, lên mặt, lên môi cá»§a ngưá»i yêu.   
       - Nhu, xin lỗi em... Nhưng đừng trách  anh... Tại mấy hôm nay anh nhớ em quá.  
       - Em biết! 
       - Biết sao không đến?   
       - Hai hôm nay mẹ không hiểu sao khó chịu  quá, hết gắt ngưá»i này đến ngưá»i khác, Ä‘i há»c trá»… vá» cứ bị hạch há»i lung tung.   
       - Tại sao em không nói thẳng vá»›i mẹ? Em  không đủ can đảm à? Không đủ can đảm để thưa rằng: Thưa mẹ, con lỡ yêu má»™t tên  lang bạt không nhà không cá»a, chỉ biết sá»a xe, chỉ biết dá»±a vào mồ hôi và sức  lá»±c cá»§a mình để mưu sinh, không há» há»c qua đại há»c. Em không dám phải không? Em  nhẫn tâm để anh suốt Ä‘á»i làm tên tình nhân lén lút? Chuyện công chúa vá»›i tên ăn  mày. Tiểu thÆ¡ và gã giang hồ. Những nhân váºt tiểu thuyết? Bá»™i Nhu, anh không  thÃch phải diá»…n những vai trò đó mãi, em ạ.  
       - Anh đừng tàn nhẫn như váºy, anh đâu phải  chỉ là má»™t tên thợ sá»a xe hÆ¡i, anh là chuyên viên mà.  
       - Không, anh chẳng qua là má»™t công nhân.  Giang Vỹ xác định, chàng đẩy Nhu ra - Nhưng công nhân thì có gì là xấu hổ đâu?  Tại sao em lại sợ tai tiếng đó chứ? Ngưá»i thợ sống bằng mồ hôi cá»§a chÃnh mình,  đồng tiá»n chẳng có gì tá»§i nhục. Ngoài việc làm hằng ngày anh đã cố gắng há»c há»i  thêm, viết lách để tiến bá»™, sá»± vươn lên đó không có gì đáng nhục, nếu em thấy  làm bạn vá»›i anh không có gì tá»§i hổ, cứ tiếp tục, còn bằng không, chúng ta cứ  chia tay.  
       Bá»™i Nhu ngỡ ngàng nhìn Vỹ. Äôi mắt giáºn  dữ hằn tia máu, thái độ hùng hổ cá»§a chàng khiến nàng khiếp sợ. Nhưng cảm giác  khiếp sợ chẳng bao lâu lại tan biến nhưá»ng chá»— cho mặc cảm bị hiểu lầm. Con  ngưá»i sao lại vô tình. Nói chuyện chia tay má»™t cách dá»… dàng như váºy? Tại sao?  Tại sao? Nhu cÅ©ng không hiểu tại sao mình bá» bê bao nhiêu sá»± tán tỉnh hoa bướm  cá»§a hàng chục gã con trai sang giàu để đến đây chịu biết bao lá»i ức hiếp. Äến  vá»›i Vỹ là lúc nào Nhu cÅ©ng thấy mình bị thua thiệt, bị chịu đựng.   
       - Anh Vỹ, nếu em xấu hổ vì anh thì giá»  này em đứng đây làm gì? Em đến đây giúp anh thu dá»n nhà cá»a chép bài váºy mà vẫn  bị anh thù ghét. Anh khinh em lắm à? Con nhà giàu đâu có gì đáng tá»™i.   
       Nhu nói nước mắt lưng tròng, nàng chạy ra  cá»a nhưng Vỹ đã nhanh chân hÆ¡n cháºn ngang.  
       - Em đi đâu?  
       - Ban nãy anh bảo: Anh không muốn gặp mặt  em nữa. Váºy thì hãy tránh ra cho em Ä‘i.  
       Vỹ vẫn đứng yên.  
       - Anh không cho em đi.   
       Bội Nhu ngước mắt lên đối diện với nàng  là một khuôn mặt trẻ khổ sở. Nhất là đôi mắt ở đó có những bóng đen dày vò.   
       - Dang ra! Nhu vẫn nói cứng: Ban nãy anh  đã đuổi tôi mà.  
       - Anh đã đuổi em bao gi�   
       - Bao gi�... Không biết, tránh ra.   
       Tự ái khiến nàng không thể làm hòa, nhưng  cánh tay của chàng đã vòng qua.  
       -  Em Ä‘i tháºt à?  
       - Chẳng lẽ nói chÆ¡i. Nhu thút thÃt khóc -  Anh đã bảo em Ä‘i thì em phải Ä‘i chá»› 
       - Nhưng anh cũng đã bảo em ở lại rồi sao  em không nghe?  
       - Không có, mà anh chỉ hạ lệnh không cho  đi.  
       Vỹ xiết chặt Nhu trong vòng tay chàng hạ  thấp giá»ng.  
       - Tại sao chúng ta phải dày vò nhau như  váºy? Anh đã đợi em, chá» em, nhá»› em mÆ¡ ước em đến. Gá»i tên em hàng trăm ngàn lần.  Má»—i lần nghe gió Ä‘áºp vào phên cá»a thấy bóng cây len qua song, anh cứ tưởng em  đến, nhưng chỉ hoài công. Thế mà không hiểu sao em đến, chúng ta cÅ©ng không có  lấy má»™t giây phút cho nhau...  
       Băng giá rồi cũng tan rã. Nhu khóc như  mưa.  
       - Bá»™i Nhu, em còn giáºn anh sao? Tất cả  chỉ là sá»± hiểu lầm, anh không muốn em phải khổ sở vì anh, nhưng nếu em thấy có  thể chịu đựng nổi, thì hãy vá» vá»›i anh váºy.  
       Bội Nhu mở to mắt.  
       - Anh nói thế là thế nào?   
       - Chúng ta sẽ thành hôn. Vỹ bình tÄ©nh nói  - Em nháºn làm vợ anh nhé?  
       Bá»™i Nhu yên lặng, đưa tay sá» nhẹ những  sợi râu cứng trên cằm ngưá»i yêu.  
       - Bây giá» chưa được anh ạ. Bá»™i Nhu nói -  Em còn nhá» quá, cha mẹ đâu chịu cho em lấy chồng sá»›m như váºy. Vả lại, em còn Ä‘i  há»c, bao giá» ra trưá»ng xong làm lá»… cưới cÅ©ng chưa muá»™n. Mẹ nóị...   
       Mặt Vỹ dàu dàu.  
       - Nhất định phải nghe lá»i “mẹ†sao?   
       Nhu chớp mắt: 
       - Dầu sau em cũng là con của ba má. Anh  nghĩ có đúng không? Ba mẹ còn có cái ơn nuôi ta trưởng thành, ta đâu thể muốn  làm thế nào thì làm được?  
       Rồi như sợ Vỹ buồn Nhu an ủi.   
       - Thế nào thì em cÅ©ng... là vợ anh, xin  anh gắng chá» em má»™t thá»i gian.  
       - Bao gi� Một tháng? Hai tháng?   
       - Anh Vỹ, em hiểu anh, nhưng bốn năm nữa  em má»›i ra trưá»ng.  
       Vỹ yên lặng đẩy Nhu qua má»™t bên, chàng  lấy áo quần tiếp tục bước vá» phÃa phòng tắm.  
       - Anh Vỹ! Anh cÅ©ng còn giáºn em sao?   
       - Anh không giáºn em, anh cÅ©ng không phải  chỠđợi. Vỹ quay lại dằn mạnh từ chữ - má»™t năm, hai năm... mưá»i năm cÅ©ng không  thành vấn Ä‘á», nhưng em đừng để anh phải làm ngưá»i tình má»™t cách lén lút mãi chứ?  Phải để anh đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh làm ngưá»i yêu cá»§a em. Anh có quyá»n tá»± nhiên  nói chuyện vá»›i cha mẹ tá»± do đến nhà em.  
       Bội Nhu cúi mặt.  
       - Xin anh hãy dành cho em má»™t thá»i gian,  em cần thưa vá»›i ba mẹ trước.  
       - Dành? Cứ dành? Chúng ta quen nhau đã  bao lâu rồi? Ná»a năm? Phải. Vỹ chui vào phòng tắm rồi lại thò đầu ra - Anh biết  chắc là ba mẹ em sẽ phản đối, đúng không?  
       Bội Nhu buồn buồn, lắc đầu.   
       - Em không biết, em chưa nói với mẹ.   
       - Nhưng anh biết chắc sẽ như váºy.   
       Còn lại má»™t mình bên ngoài. Nhu chống tay  lên cằm tư lư. Sá»± tháºt không thể nào che dấu mãi. Phải nói tháºt vá»›i mẹ. Vâng.  Nhu nghÄ© đến phản ứng cá»§a vị sinh thành. Giang VÄ© cÅ©ng không phải là ngưá»i dá»…  bảo. Chàng cứng đầu, cao ngạo, tá»± ái. Nhưng, phải làm sao khác hÆ¡n?   
       Và tối hôm ấy khi trở vá», trá»i đã khuya,  cha không có mặt chỉ có má»™t mình mẹ trong phòng khách xem ti vi. Äúng là má»™t dịp  may. Nhu nhá»§ thầm và ngồi xuống cạnh mẹ.  
       - Mẹ.  
       - Há»? Bà Uyển Lâm ngước mắt lên, vừa thấy  con gái, cÆ¡n giáºn ở đâu đột ngá»™t kéo đến ngay - Con gái làm gì mà vá» khuya thế?  Tối ngay lông bông ngoài đưá»ng, ở nhà rồi chết hay sao?  
       - Mẹ! Bá»™i Nhu nhẫn nhịn - Nếu con không  lầm thì hai hôm trước mẹ con mình đã bàn luáºn vá» vấn đỠgiao thiệp bè bạn cá»§a  con?  
       - Ờ. Bà Lâm như quên hết cÆ¡n giáºn - Bây  giá» con đã nghÄ© là mẹ đúng rồi phải không?  
       - Mẹ nói có sai bao giỠđâu? Con lớn rồi,  sinh viên rồi chứ đâu phải nhỠnhắn gì nữa.  
       - Tuổi má»›i lá»›n như con ở thá»i buổi này  nguy hiểm lắm, vì váºy khi giao tiếp vá»›i bạn trai, ta phải dò xét rõ ràng gia tá»™c  há», hoàn cảnh gia đình há», lÅ© bạn đồng há»c cá»§a con chắc hẳn là sure rồi, ta chỉ  cần xem bài vở, cha con dù sao cÅ©ng giá»›i thượng lưu...  
       - Mẹ. Bá»™i Nhu khó chịu cắt ngang - thế  nào gá»i là thượng lưu hở mẹ?  
       - Có váºy mà con cÅ©ng không biết nữa à? Bà  Lâm trố mắt - Chẳng hạn như gia đình ta thế này này.  
       - Nói khác Ä‘i là khi chá»n bạn, con phải  chá»n má»™t tên nào cÅ©ng có quán cà phê “Vân Äào†như cha? Mẹ muốn nói là nó phải  lắm tiá»n, phải không?  
       Bà Uyển Lâm nhìn con thay đổi sắc mặt.   
       - Nhu, con đừng xem thưá»ng đồng tiá»n như  váºy, con có nghe ngưá»i ta nói có tiá»n mua tiá»n cÅ©ng được không? Cha mẹ khổ cá»±c  biết bao nhiêu má»›i có số tài sản này? Cảm giác lúc không tiá»n khó chịu lắm. Äừng  có dại, làm việc mà không tÃnh toán thì có ngày...  
       - Thế nào mẹ?  
       - Con phải coi chừng, mấy thằng đói rách  mà có bu theo tán tỉnh con cÅ©ng chẳng qua vì túi tiá»n cha con đấy.   
       Bội Nhu bàng hoàng.   
       - Sao mẹ lại nói thế? Tùy ngưá»i chứ? Váºy  lúc xưa khi cha con không tiá»n mẹ nháºn lấy cha làm gì?  
       - Vì mẹ biết, ngưá»i như cha con sẽ không  bao giỠđói.  
       - Thế à?  
       Bá»™i Nhu đứng dáºy, nàng thấy không thể  tiếp tục hầu chuyện vá»›i mẹ. Khoảng cách tư tưởng giữa hai ngưá»i quá lá»›n.   
       - Nhiá»u lúc mẹ khiến con Ä‘au lòng  quá! 
       - Con nhá» nầy ăn nói gì mà kỳ cục. Bà  Uyển Lâm lá»™ vẻ khó chịu - Sống sung sướng thế này có gì phải Ä‘au lòng? Nói  chuyện phải lá»±a lá»i nhe, con gái lá»›n rồi.  
       Bá»™i Nhu yên lặng Ä‘i và trong, bà Lâm gá»i  giáºt lại.  
       - Nầy, nầy! Äi đâu thế? Ở lại đây phân  mình rõ ràng cho tôi nghe chứ? Tối rồi còn định Ä‘i đâu? Äến nhà Từ Trung Khao à?   
       - Con đã cho tên Hào với tài sản của cha  xuống địa ngục hết cả rồi.  
       Uyển Lâm ngơ ngác nhìn theo con.   
       - Thá»i buổi bây giá» con cái khó dạy quá,  sinh ra chỉ làm khổ cha mẹ thôi. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |