25-09-2008, 09:26 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Cánh Hoa Cô Lẻ - Quỳnh Dao 
			
			 
			
		
		
		
			
			01 
 
 
 
 
 
Trước khi Phương Trá»ng VÄ© rá»i Cao Hùng, chàng đến má»™t tiệm bazar nổi danh ở đó mua những váºt dụng cần thiết để mang vá» Äài Bắc. 
 
Ở Äài Bắc tuy không thiếu những cá»a hàng lá»›n bán những loại hàng xa xÃ, nhưng theo kinh nghiệm sống nhiá»u ngày ở Cao Hùng chàng được biết ở Cao Hùng bày bán những thứ cần thiết đẹp và rẻ hÆ¡n Äài Bắc. 
 
Vì tại Cao Hùng là Hải Cảng, má»—i ngày Ä‘á»u có tàu buôn ngoại quốc ghé vào, những thá»§y thá»§ dưới thuyá»n mang nhiá»u váºt dụng lạ và đẹp lên bá» bán lẻ càng ngày càng nhiá»u, chẳng hạn như tàu ngoại quốc cáºp bến hôm nay, ngày mai nhổ neo rá»i bến thì những món hàng lẻ tẻ này không thể nào đến Äài Bắc kịp. Bởi những món hàng cần thiết Ä‘em tiêu thụ cấp tốc đó, cÅ©ng là sá»± cần tiá»n cấp bách cá»§a nhân viên hàng hải. 
 
Cao Hùng là má»™t trong năm đô thị lá»›n cá»§a Äài Loan, sá»± đông đảo phồn thịnh chỉ kém Äài Bắc má»™t bá»±c. Trước khi hiệu buôn Viá»…n Äông là hiệu buôn lá»›n nhất cá»§a Äài Bắc chưa thiết láºp, thì hiệu buôn Äại Tân lá»›n nhất cá»§a Cao Hùng đã xây cất xong, có thang máy và má»i tiện nghi, trang bị tối tân. 
 
VỠđêm tại thị trấn Cao Hùng, đông đảo và vui hÆ¡n ban ngày, những ánh đèn quảng cáo nhiá»u màu sắc và lắm kiểu lạ chói lá»i rất đẹp mắt trên những tòa lầu cao ngất, khiến cho du khách có cảm giác như lá»t vào cõi thần tiên. Trước cá»a các rạp chá»›p bóng, khán giả đứng sắp hàng mua vé như những hình rồng bằng ngưá»i uốn lượn trước phòng vé, các phòng trà, vÅ© trưá»ng luôn luôn vẫn đông nghẹt khách. Bởi Cao Hùng là má»™t đô thị rất trù phú, kinh tế dồi dào, nếp sống cá»§a dân chúng như các đô thị sung túc trên thị trưá»ng Quốc Tế. 
 
Phương Trá»ng VÄ© Ä‘i thong thả đến má»™t tiệm bazar lá»›n, chàng nhìn vào những chiếc tá»§ trưng bày hàng mà nhứt là những sản phẩm địa phương, trong mưá»i năm qua, tại Cao Hùng đã sáng chế nhiá»u món hàng khá đẹp. 
 
Chàng suy nghÄ©, nào là mua đồ trang sức cho em gái, nào là mua áo dài cho mẹ, nào là mua áo lót để tặng cho ba và anh. Bá»—ng nhiên chàng thấy trong má»™t tá»§ kiếng có đủ những váºt cần thiết cá»§a chàng định mua, nhất là những chiếc cà vạt đủ màu sắc rất hấp dẫn. 
 
Cô bán hàng tuổi trạc 23, 24 ăn diện không lòe loẹt nhưng quần áo cÅ©ng rất trang nhã thẳng nếp gương mặt cô vẫn để tá»± nhiên không trang Ä‘iểm son phấn. Hình vóc cô tuy không đẹp lắm, nhưng cÅ©ng cân đối dá»… coi. Nàng mặc chiếc áo tay ngắn, để lá»™ hai cách tay trắng muốt, mặt mÅ©i cá»§a nàng rất ngay ngắn, chÄ©nh chạc, tuy nàng không thuá»™c vào hàng tuyệt sắc giai nhân, nhưng Thượng Äế cÅ©ng khéo tạo cho gương mặt nàng thoáng trong rất dá»… cảm mến. 
 
Lúc đầu chàng chỉ chăm chú nhìn vào tá»§ đựng hàng, nhưng sau chàng lại táºp trung nhãn quang vào thân hình ngưá»i đẹp. 
 
Nàng thấy chàng nhìn mình chòng chá»c, khiến cho da mặt trắng bóc cá»§a nàng, lần lần biến thành màu á»ng hồng. Dầu váºy, nàng cÅ©ng không lẩn tránh cái nhìn chá»§ ý cá»§a chàng, bởi nàng là má»™t nhân viên bán hàng, đã từng được huấn luyện để quen vá»›i sá»± chiếu cố cá»§a khách hàng. Huống chi, nàng nhìn chàng mặc quân phục, thì biết rằng, chàng là má»™t thanh niên vừa tốt nghiệp trong trưá»ng Võ bị. Chàng nhìn nàng trân trối, nàng định chừng, có lẽ mình giống bạn gái cá»§a chàng. Bất cứ trưá»ng hợp nào, nàng là má»™t nữ tiếp viên, khi thấy khách thì phải lá»… độ chào đón: 
 
- Thưa ông muốn mua váºt chi? 
 
- À! á»... Phương Trá»ng VÄ© như Ä‘ang trong giấc má»™ng vừa bị đánh thức, chàng cảm nháºn như mình bị mất bình tÄ©nh đối vá»›i má»™t cô gái. Äôi má chàng nóng bừng tá»± cảm thấy xấu hổ. Tuy đứng trước gian phòng có máy lạnh, mà mồ hôi trán cá»§a chàng ướt đẫm. Chàng muốn rá»i khá»i tá»§ hàng, nhưng cô nữ tiếp viên đã đến bên cạnh chào há»i niá»m nở, chàng không tìm lá»i đáp lại, toan vá»™i vã bước Ä‘i. Lòng chàng cảm thấy bồi hồi khó yên, ngoài mặt thì muốn bước Ä‘i, nhưng đôi chân chàng như đã châm rá»…. Chàng bèn đưa tay chỉ chiếc cà vạt màu sắc sặc sỡ. Nàng nói tiếp: 
 
- Thứ cà vạt này hợp thá»i trang Ä‘ang thịnh hành nhứt. Này ông xem, hai chiếc này rất hợp vá»›i sắc vóc cá»§a ông, bởi nó vừa đẹp vừa trang nhã, nếu ông thắt nó vào, chắc chắn nhiá»u cô nhìn vào phải say mê. 
 
Nàng vừa nói vừa thay chàng mà lá»±a hai chiếc. Nàng vừa quảng cáo hàng, vừa liếc đôi mắt Ä‘en láy sang chàng. Miệng nàng nở nụ cưá»i vô cùng thân máºt. 
 
Chàng bị nụ cưá»i cá»§a nàng chinh phục, khiến cho đôi chân như gắn liá»n tại chá»—. Chàng đâu nghÄ© đến chuyện mua cà vạt, cÅ©ng như màu sắc cá»§a nó thế nào cÅ©ng mặc, chỉ cần nhìn màu sắc nõn nà cá»§a đôi cánh tay nàng. 
 
Dầu chàng không ý định mua cà vạt, nhưng nàng đã lá»±a sẵn trao táºn tay, nên không thể chối từ. Khi chàng tiếp nháºn hàng cá»§a nàng trao, tay chàng chạm phải tay nàng. Sá»± va chạm tuy thoáng qua, nhưng có luồng Ä‘iện chạy mạnh vào cảm quan cá»§a chàng. 
 
Trong lúc Phương Trá»ng VÄ© Ä‘ang ngẩn ngÆ¡, bá»—ng nhiên từ đâu xuất hiện má»™t cô gái khác, nàng vừa đến vừa nở nụ cưá»i tươi như hoa: 
 
- Ông chá»n hai chiếc cà vạt này tháºt đẹp. 
 
Chàng vừa tiếp hàng của cô tiếp viên trước, vừa hướnng sang cô gái mới đến: 
 
- Ờ!... Tôi chỉ mua hai chiếc này thôi. 
 
Thì ra cô gái má»›i đến cÅ©ng là má»™t tiếp viên trong cá»a hàng, nàng còn trẻ, tuổi độ vào khoảng 18,19. Dung mạo cô ta cÅ©ng khá xinh đẹp, nhưng dưá»ng như cô ta thấy Phương Trá»ng VÄ© không mấy lưu ý đến mình, nên cô ta trá» môi hồng, nhè nhẹ rút lui. 
 
Cô bán hàng trở lại bàn viết biên hóa đơn xong, Ä‘oạn há»i Phương Trá»ng VÄ©: 
 
- Ông còn cần dùng chi nữa không? 
 
Chàng cầm hóa đơn, không trả lá»i thẳng theo câu há»i cá»§a nàng: 
 
- Cô viết chữ đẹp quá! 
 
Nàng ngưng hẳn nụ cưá»i, khiêm nhượng: 
 
- Äâu có đẹp, chữ em viết xấu lắm mà. 
 
Phương Trá»ng VÄ© thấy nàng có vẻ sợ sệt, bởi má»™t khách hàng lạ mà cứ nhìn chòng chá»c vào tuồng chữ cá»§a mình. Chàng nhìn thấy thái độ cá»§a cô như thế, liá»n mở lá»i đàng hoàng hÆ¡n: 
 
- Ở đây có bán quần và đồ trang sức cho phụ nữ không váºy cô? 
 
- Ông muốn mua quần áo và váºt liệu trang sức cho phụ nữ xin má»i bước sang tá»§ bên kia. Trong đó có áo sÆ¡ mi, áo thun lót và vá»› nữa. 
 
- À, phải rồi, tôi muốn mua Ãt áo lót. 
 
Cô bán hàng nói xong, liá»n bước đến mở tá»§ lấy ra má»™t số áo sÆ¡ mi và áo lót đủ cỡ. Nàng không ngá»›t quảng cáo những hiệu tốt, những hàng chắc giá phải chăng. Phương Trá»ng VÄ© là chàng trai được cha mẹ nuông chiá»u cho đến lá»›n, sống trong gia đình giàu có, sang trá»ng nên chàng thÃch mua sắm những váºt liệu đắt tiá»n. 
 
- Xin ông cho biết, ông mặc cỡ nào? 
 
- Một thước năm tấc, một thước năm tấc rưỡi, một thước sáu tấc, mua mỗi thứ hai cái. 
 
Nghe chàng nói, cô bán hàng lấy làm lạ, đứng nhìn ngây ngưá»i nhìn chàng trân trối. Chàng giảng giải: 
 
- Tôi mặc má»™t thước năm tấc, kỳ dư mua tặng cho ngưá»i khác. 
 
- Ờ... Cô bán hàng gáºt đầu mỉm cưá»i. 
 
Phương Trá»ng VÄ© không biết cô bán hàng cưá»i việc chi, nhưng khi ngưá»i đẹp mỉm môi cưá»i thì chàng thấy vui vui. Huống chi chàng cảm thấy lòng mình bắt đầu yêu cô bán hàng. 
 
Nàng lại ôm kè kè ra những chiếc há»™p đựng những đồ váºt chàng đã muạ Nàng hết lòng chiêu đãi má»™t khách hàng sang cả. Chàng độ chừng nàng bán hàng lương hướng chẳng bao nhiêu, có lẽ cÅ©ng nhá» vào phần trăm hoa hồng hằng tháng. 
 
- Ông nên mua vài chiếc áo sÆ¡ mi HồngKông không? Cá»a hàng chúng tôi chẳng những bán hàng tốt lại rẻ. Này ông xem, loại áo này các nÆ¡i bán 120 đồng tại đây chúng tôi chỉ bán 100 đồng thôi. 
 
Phương Trá»ng VÄ© xoay qua những chiếc áo và gáºt đầu tá» vẻ đồng ý. Chàng lá»±a má»—i thứ hai cái chiếc áo lót. Bá»—ng nhiên chàng thay đổi ý kiến: 
 
- Chà, hôm nay lỡ mang tiá»n theo không đủ, mai tôi sẽ trở lại mua áo sÆ¡ mi. 
 
Nàng vừa biên hóa đơn vừa nói: 
 
- Rất hoan nghinh ông, bất cứ lúc nào đến chúng tôi sẵn sàng tiếp rước. 
 
Chàng thầm nghÄ©: Nếu hôm nay mình mua đủ những váºt dụng cần thiết thì ngày khác làm sao có dịp gặp được nàng. Phương pháp hay nhất là má»—i ngày đến mua má»™t chiếc áo lót hoặc má»™t chiếc cà vạt, hay má»™t đôi vá»›, thì chắc chắn má»—i ngày có dịp nói chuyện cùng nàng. Gặp mặt nhau nhiá»u lần, sá»± cảm tình lần lần sẽ nẩy nở. Tiếc là ngày mốt mình phải trở vá» Äài Bắc, ngày mai chỉ còn cÆ¡ há»™i gặp gỡ má»™t lần thôi. Vá»› và áo sÆ¡ mi để mai mua, gặp nhau lần thứ hai chắc sẽ thân thiết hÆ¡n lần thứ nhứt. Äến chừng đó, mình sẽ há»i thăm tên há», không đến ná»—i quá đưá»ng đột như hôm nay. 
 
Má»™t mặt suy nghÄ©, má»™t mặt lấy xấp ngân phiếu ra tÃnh tiá»n. Sáu cái áo lót 900 đồng, hai chiếc cà vạt 140 đồng. Chàng trả 1000 đồng, trao tấm 100 cho nàng thối lại 60 đồng. 
 
Nàng vừa đếm tiá»n thối lại, vừa liếc nhìn số bạc chàng nằm trên tay mà mỉm cưá»i: 
 
- Tiá»n nhiá»u váºy mà ông nói không có chá»›. 
 
- À, tiá»n này tôi còn phải mua nhiá»u váºt dụng khác. 
 
Tuy nói thế, nhưng chàng cảm thấy mình tá»± nói dối. Tại sao mang nhiá»u tiá»n thế này, lại nói dối vá»›i phụ nữ là không mang theo? 
 
Mặc cho chàng giải thÃch, nàng lo sắp xếp váºt liệu vào há»™p và biên hóa đơn cho chàng. Xong đâu đấy, nàng trao há»™p hàng và hóa đơn cho chàng: 
 
- Cám Æ¡n, xin má»i ông lần sau chiếu cố đến hàng chúng tôi. 
 
- Cám ơn cô. 
 
Chàng đưa tay tiếp hàng chạm phải tay nàng, khiến cho đôi má nàng đỠbừng và mất vẻ tá»± nhiên. Ngưá»i bán hàng cám Æ¡n khách là thưá»ng sá»±, nhưng ngưá»i khách cám Æ¡n ngưá»i bán hàng có phần vượt quá sá»± lá»… độ. Khiến cho hai cô nữ tiếp viên khác phải nhìn nhau mà phì cưá»i 
 
Äứng trước phái nữ, Phương Trá»ng VÄ© chưa được dạn dÄ© cho lắm, huống chi, chàng đã tháºt sá»± có cảm tình vá»›i cô bán hàng nà, nên chàng tá» vẻ hổ thẹn, láºp tức rá»i khá»i quầy hàng. 
 
Chiá»u hôm sau, Phương Trá»ng VÄ© đến tiệm há»›t tóc cạo gá»t sạch sẽ, láºp tức gá»i xe đến chợ Cao Hùng. Khi chàng đến cá»a hàng hôm qua không hiểu lý do nào mà tim chàng Ä‘áºp dữ dá»™i. Chàng đứng giây lát, để lấy lại bình tÄ©nh,mạnh dạn Ä‘i thẳng đến tá»§ hàng, chàng hy vá»ng gặp lại cô bán hàng hôm quạ Nhưng đứng tại quầy hàng này hôm nay không phải là ngưá»i lý tưởng, mà lại là má»™t cô gái khác. Chàng vô cùng thất vá»ng, đứng trân trối không biết phải làm sao? 
 
Cô tiếp viên trẻ tuổi, mỉm cưá»i chào Ä‘oán: 
 
- Thưa ông cần mua món gì? 
 
Phương Trá»ng VÄ© nhìn đông ngó tây giá»ng ú á»›: 
 
- Ờ! Ờ... Thưa cô! Xin há»i... 
 
- À, tôi nhớ lại rồi, ông là khách hàng mua cà vạt hôm qua? 
 
Phương Trá»ng VÄ© nhá»› lại, cô này là ngưá»i đã giúp chàng hai chiếc cà vạt cho chàng hôm quạ CÅ©ng là cô bán hàng mà chàng không há» lưu ý. Báºy quá! Hôm nay nếu muốn cần gì há»i thăm, chắc chắn sẽ bị cô ta trả há»n. Lòng chàng tuy lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn há»i: 
 
- Thưa cô, cô buôn bán rất vui vẻ, lanh lẹ quá. À! còn một cô nữa sao bữa nay đâu vắng? 
 
Cô bán hàng lá»™ vẻ bạo dạn và nở nụ cưá»i đùa cợt: 
 
- Hà hÃ... hÃ. Thưa ông, có lẽ ông mua hàng hóa để cúng Pháºt sao mà phải lá»±a ngưá»i bán? 
 
Phương Trá»ng VÄ© bị nàng há»i vừa đột ngá»™t vừa khó chịu, chàng gượng cưá»i phá»§ nháºn: 
 
- Không! Không xin cô đừng hiểu lầm. 
 
Nàng nghiêm sắc mặt trả lá»i: 
 
- Xin lá»—i, tôi nói chÆ¡i cho vui! Và thú tháºt cho ông rõ, cô bán hàng hôm qua đã xin nghỉ. 
 
Phương Trá»ng VÄ© cảm thấy buồn bá»±c. Chàng đâu ngá» trước sá»± tình ai khéo sắp xếp lại xảy ra những sá»± kiện ngoài sở liệu cá»§a chàng. Cô bán hàng lại mỉm cưá»i bà hiểm: 
 
- Nếu váºy, ông muốn mua gì thì ngày mai đến đây mà mua! 
 
Phương Trá»ng VÄ© giả bá»™ không hiểu há»i: 
 
- Tại sao váºy? 
 
- Vì ngày mai cô hàng hôm qua mới trở lại làm việc 
 
Chàng ngẫm nghÄ©, thá»i gian cá»§a mình không mấy rá»—i rảnh, nếu chá» ngày mai rá»§i nàng xin phép nghỉ thêm nữa rồi phải làm sao đây? Äiá»u cần thiết là, muốn biết tên há» và địa chỉ ngưá»i đẹp, nhưng cô gái này đã có thành kiến vá»›i mình, cÅ©ng khó mà đạt được ý nguyện. Vì há» là đồng nghiệp vá»›i nhau, làm sao khá»i sanh lòng ganh tị. Chỉ còn có cách, chàng phải gây cho nàng vui vẻ để lợi dụng cÆ¡ há»™i mà há»i thăm tên há» và địa chỉ cá»§a cô kia. NghÄ© thế, chàng liá»n nở nụ cưá»i thân máºt nói: 
 
- Äồ có sẵn tại đây, muốn mua gì thì cô bán cÅ©ng được rồi, cần gì phải đợi ai? Xin cô cho tôi xem hai chiếc sÆ¡ mi Hồng Kông. 
 
Nghe chàng nói, đương nhiên nàng rất hài lòng. Do đó, nàng lấy áo Hồng Kông ra cho chàng xem. 
 
Chàng muốn gây thêm cảm tình vá»›i nàng, bèn nhìn nàng cưá»i hì hì: 
 
- Nào, cô chá»n giúp tôi má»™t chiếc được hôn? 
 
- Giá nó hÆ¡i cao má»™t chút, nhưng chất liệu rất tốt và chắc. Loại này mặc rất hợp thá»i trang, màu sắc trong cÅ©ng đẹp mắt. Những ngưá»i trẻ tuổi như ông, nhứt định mặc nó vào rất hợp. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi! Tôi mua má»™t chiếc. 
 
Nàng vừa biên hóa đơn, vừa há»i: 
 
- Ông còn muốn mua gì nữa không? 
 
- À... Chàng lộ vẻ suy nghĩ. 
 
Nàng liếc chàng và mỉm cưá»i như nói cho mình nghe! 
 
- Hôm qua ông đã mua áo lót và cà vạt rồi, bữa nay không còn món gì nữa mua sao? 
 
- Äể tôi nghÄ© lại xem... 
 
Phương Trá»ng VÄ© xét thấy tư cách cá»§a những cô bán hàng tại Cao Hùng này có phần lịch sá»± vui vẻ hÆ¡n những cô bán hàng cá»§a Äài Bắc. Vì các cô bán hàng tại Äài Bắc khi thấy khách vào chẳng những không vồn vã há»i thăm, còn có những cô phá»›t lá», mặt tình khách muốn mua gì thì cứ chá»n lấy, đừng nói chi đến việc nhắc khách hàng mua từng món. NghÄ© đến đây, bá»—ng chàng cưá»i lên, nói: 
 
- À, phải rồi. Cho tôi một đôi vớ! 
 
Nghe chàng nói, nàng láºp tức lấy ra má»™t số vá»› cho chàng chá»n. 
 
Äôi tay Phương Trá»ng VÄ© tuy chá»n lá»±a lia lịa những đôi vá»›, nhưng tháºt ra tâm trà chàng gởi táºn đâu đâu, không há» nghÄ© đến đôi nào đẹp. Miệng chàng luôn lẩm nhẩm nhắc đến cô gái hôm qua, CÅ©ng lạ! Sá»± tình khéo trá»› trêu, xuôi khiến cho ngày nay nàng lại xin nghỉ. Mình và nàng không có duyên, có lẽ do trá»i sắp đặt. 
 
NghÄ© đến chữ duyên khiến cho chàng cảm thấy khó chịu. Äôi tay tuy lá»±a vá»›, nhưng súc giác cá»§a chàng không cảm nháºn mình sá» mó váºt chị Lá»±a giây lát, chàng ngừng lại, đứng ngẩn ngÆ¡ như xuất thần. 
 
Cô bán hàng chá» chàng lá»±a chá»n. Nhưng nàng chá» rất lâu, bá»—ng nhiên thấy chàng dừng tay lại, không chá»n được đôi nào. Nàng nghi ngá» há»i: 
 
- Tất cả màu sắc và kiểu trong số vớ này, ông không vừa ý đôi nào sao? 
 
Phương Trá»ng VÄ© như tỉnh cÆ¡n má»™ng, chàng phì cưá»i, nói: 
 
- Không, kiểu và màu sắc loại vá»› này tất cả Ä‘á»u hợp ý tôi. 
 
Nghe chàng nói, nàng tức cưá»i há»i: 
 
- Nếu ông vừa ý tất cả đống vớ này, thì phải mua hết hay sao? 
 
Cô bán hàng này thiếu ý thức hơn cô hôm qua, hay chen vào việc riêng của khách hàng: 
 
- Mua tá»›i mưá»i hai đôi? Mua làm gì nhiá»u quá váºy? 
 
- Mua để tặng cho bạn bè. 
 
Tuy chàng thấy cô bán hàng này khá tò mò, nhưng Ä‘iá»u cần thiết là chàng muốn gây cảm tình để nhá» nàng cho biết tên há» và địa chỉ cá»§a ngưá»i lý tưởng ngày hôm qua mà thôi. 
 
Cô bán hàng lại há»i tiếp: 
 
- Những vớ này thước tấc không bằng nhau. 
 
- À! Cô lá»±a cho tôi bốn đôi chÃn tấc rưỡi, còn tất cả Ä‘á»u má»™t thước. 
 
Cô bán hàng lại há»i tiếp: 
 
- Ông chá»n mấy đôi màu xanh Ä‘áºm? 
 
- Chắc cô thÃch màu xanh Ä‘áºm? 
 
- Ờ! Mấy anh trai mang vớ màu xanh trông rất trang nhã. 
 
- Phải rồi! Äại khái là cô thÃch màu quả năn? 
 
- Tại sao ông biết? 
 
- Chiếc áo cô đang mặc, không phải màu quả năn lại là gì? 
 
Nàng chỉ cưá»i cưá»i chá»› không đáp, mưá»i ngón tay thon thon, móng sÆ¡n đỠnhư cánh hoa hồng gói lẹ làng mưá»i hai đôi vá»› lại. Sau đó lấy táºp hóa đơn ra biên vào. 
 
Trong lúc nàng biên hóa đơn, chàng thừa cÆ¡ há»™i há»i: 
 
- Tại sao cô bán hàng hôm qua lại xin nghỉ váºy cô: 
 
Nàng liếc nhìn chàng mỉm cưá»i há»i: 
 
- Có lẽ ông rất lưu ý đến cô ấy? 
 
Nàng há»i lại rất đột ngá»™t, khiến cho Phương Trá»ng VÄ© lúng túng, chàng mất tá»± nhiên, trả lá»i lắp bắp, vừa như phá»§ nháºn, vừa như giải thÃch. 
 
- Tôi... tôi chỉ... há»i cho biết váºy mà! 
 
- Cô ấy trong mình không được khá»e, vì bịnh cÅ© cá»§a cô ta phát trở lại. 
 
Nghe nói đến "bệnh cÅ©" chàng láºt Ä‘áºt há»i: 
 
- Cô ấy mang bịnh gì? Hôm qua vẫn khẻe mạnh như thưá»ng mà? 
 
- Thân thể cô ấy rất yếu Ä‘uối, nên thưá»ng hay cảm mạo, khi cảm mạo thì sanh chứng ho. 
 
- Thân thể cô ấy rất ốm, không được Ä‘á»u đặn mạnh khá»e như cô... 
 
Nàng không đợi chàng nói dứt, bèn cắt ngang câu nói mà há»i: 
 
- Ông còn mua món gì nữa không? 
 
- Äể tôi nhá»› lại xem... 
 
Không phải chàng cần thiết mua đồ, mà cần tìm hiểu thân thế cô bán hàng ngày hôm qua, nên chàng cố ý kéo dài thá»i gian. Chuẩn bị những câu há»i để há»i thăm nàng cho được chàng má»›i nghe. 
 
Cô bán hàng lẳng lặng chỠđợi, lòng nàng không khá»i cưá»i thầm, nàng nháºn xét thấy chàng thanh niên trước mặt không phải mắc chứng thần kinh có lẽ anh ta mắc chứng tương tư, nên đầu óc anh ta hoang mang không chừng đổi. 
 
Phương Trá»ng VÄ© thấy mình không thể lặng thinh mãi, liá»n nhá» giá»ng: 
 
- Ờ! Phải rồi, cô lấy cho tôi hai chiếc cà vạt nữa. 
 
Nàng nhÃu mày tá» vẻ lạ lùng há»i: 
 
- Ngày hôm qua ông đã mua hai chiếc rồi? 
 
Chàng nhìn nàng rồi nói dối: 
 
- Ờ... ! Hai chiếc hôm qua vừa đem vỠtới nhà, bị thằng bạn nó tước rồi. 
 
Cô bán hàng cưá»i cưá»i lá»™ vẻ bà máºt, chàng tá» ra bình tÄ©nh hÆ¡n: 
 
- Cô cưá»i chuyện gì váºy? 
 
- Chúng tôi muốn tạ Ơn ông. 
 
Chàng tá» vẻ khó chịu, há»i: 
 
- Tôi có gì mà mấy cô phải tạ Ơn? 
 
- Tạ Ơn ông đã mua mở hàng cho chúng tôi. 
 
Nghe nàng nói, chàng cưá»i hì hì tiếp: 
 
- Có thể tôi tạ Ơn ngược lại cô, bởi vì... 
 
- Vì sao... ? 
 
Chàng cố ý chá»c cưá»i: 
 
- Vì hôm nay mua thêm hai chiếc cà vạt, cũng nhỠcô lựa dùm, và giá rẻ. 
 
Nàng cắn chặt môi, giây lát cháºm rãi: 
 
- Hàng cá»§a chúng tôi tại đây nêu giá bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, không phải như nhiá»u nÆ¡i nêu giá cho có chừng, hay để giá đắt đánh lừa khách hàng. HÆ¡n nữa, ngoài số lương hàng tháng ra, chúng tôi còn được thưởng tiá»n hoa hồng trong số tiá»n mình đã bán hàng được. 
 
- Lương tháng của cô là bao nhiêu? 
 
- Từ tám trăm đến một ngàn đồng. 
 
- Nếu trừ tiá»n lương ra, má»—i tháng tiá»n hoa hồng cá»§a má»—i cô bổ đồng chừng bao nhiêu? 
 
- Câu há»i cá»§a ông xin cho phép tôi miá»…n trả lá»i. 
 
- Xin cô đừng hiểu lầm tôi, tôi muốn há»i cho biết váºy mà. 
 
- Tâm tánh cá»§a ông rất hiá»n lành, có bao giá» tôi dám nghÄ© sai quấy? 
 
- Cám Æ¡n cô khen tặng quá lá»i. 
 
Nàng rùn vai làm những động tác hài hước: 
 
- Có lẽ ông định chừng tôi là ngưá»i thá»§ quỹ cá»§a ông chá»§ thì phải? 
 
Nghe nàng há»i chàng hồ nghi, vừa cưá»i vừa há»i: 
 
- À!... Còn cái cô hôm qua là gì của ông chủ? 
 
Cô bán hàng chu má» cưá»i ra tiếng: 
 
- Chúng tôi cùng là ngưá»i cá»§a ông chá»§ cả. 
 
Phương Trá»ng VÄ© đứng ngẩn ngÆ¡ giây lát chàng má»›i hiểu lá»i nói cá»§a cô gái cố ý trêu ghẹo... Chàng không dám há»i thêm nữa, lá»™ vẻ đồng ý hai chiếc cà vạt cá»§a cô bán hàng đã chá»n. 
 
Cô bán hàng còn thay chàng lựa thêm một chiếc nữa: 
 
- Còn chiếc này cũng đẹp đáo để, sao ông không vừa ý? 
 
Chàng nghĩ mua thêm một chiếc nữa cũng không sao, hai chiếc tặng cho anh, một chiếc cho ba cũng chẳng hỠgì: 
 
- ÄÆ°á»£c rồi! Tôi mua thêm má»™t chiếc nữa là ba. 
 
- Phải trừ hoa hồng cho ông không? 
 
Phương Trá»ng VÄ© chẳng trả lá»i chỉ mỉm cưá»i nhìn cô gái. Nàng như hổ thẹn đôi má á»ng hồng há»i: 
 
- Có gì mà đáng cưá»i? 
 
- Cô không há»i ngưá»i thân vá»›i ông chá»§ xem có đồng ý không? 
 
Nàng tá» vẻ chân tháºt: 
 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi đã nghÄ© đến việc đó. 
 
Phương Trá»ng VÄ© muốn gợi chuyện để há»i thăm cô gái hôm qua, tháºt ra chàng nào có cần tÃnh hoa hồng, chàng há»i: 
 
- À! Cô gái thân cáºn vá»›i ông chá»§ há» chi váºy cô? 
 
Phương Trá»ng VÄ© tưởng cô không nghe, bèn há»i tiếp: 
 
- Tôi muốn biết cô xin nghỉ đó hỠchi? 
 
Sắc mặt nàng lá»™ vẻ thất vá»ng, trừng mắt nhìn chàng: 
 
- Sao hôm qua ông không há»i xem cô ấy há» gì? 
 
Chàng thấy mình quá quê mùa, há»i như thế làm sao nàng khá»i tá»± ái ghen há»n. Chàng liá»n há»i ngược lại: 
 
- Ờ! Còn... còn cô hỠchi xin cho tôi biết với? 
 
Nàng tá» ra giáºn giá»—i, vừa cúi đầu biên hóa đơn vừa nói: 
 
- Äến bây giỠông má»›i há»i, tôi khó mà cho ông biết. 
 
Phương Trá»ng VÄ© thấy mình quá ngu ngốc, nếu khôn khéo má»™t chút thì đâu có xảy ra tình trạng dở khóc dở cưá»i này. Phải chi lúc trước chàng há»i thăm quý tánh phương danh cá»§a nàng, rồi sau lần lần phăng ra tìm tên há» và nÆ¡i ở cá»§a cô ta hôm qua thì rất tiện. Hiện giỠđã lá»™ vẻ quê dốt cho cô gái trước mặt biết, thì khó mà tìm ra tông tÃch cá»§a cô gái hôm quạ Chàng thầm nghÄ© càng giáºn mình, nếu không có cô bán hàng trước mặt thì chàng sẽ tát vào má mình má»™t cái tát nên thân. Cô bán hàng biên hóa đơn xong, mặt cô lạnh như tiá»n há»i: 
 
- Xin ông cho biết, còn mua món chi không? 
 
Chàng cố ý kéo lại sự vui vẻ trước đây, bèn tạ Ơn: 
 
- Cám ơn cô, không còn cần chi nữa. 
 
Nàng cưá»i vui vẻ, nhưng trong cái cưá»i bá»™c lá»™ nét châm biếm. 
 
- Rất mong ông mỗi ngày chiếu cố đến hàng chúng tôi, để mỗi ngày nghe được tiếng nói cám ơn của ông. 
 
Phương Trá»ng VÄ© bèn rùn vai tá» ra không quan tâm đến chuyện đó nữa. Chàng muốn cứu vãn cÅ©ng không thể làm sao cứu vãn được. Chàng chỉ biết lấy tiá»n ra trả tiá»n hàng theo hóa đơn. 
 
Nàng thối tiá»n lại cho chàng, và lấy gói hàng Ä‘em đến tá»§ để trước mặt chàng. Phương Trá»ng VÄ© cÅ©ng không chịu rá»i gấp nÆ¡i đây, chàng đứng ngẩn ngÆ¡ như xuất thần. 
 
Nàng tin rằng mình đã Ä‘oán trúng ý chàng, mỉm cưá»i nhá» giá»ng: 
 
- Xin thú tháºt cho ông rõ, cô tiếp viên ngày hôm qua là hoa đã có chá»§, hay nói rõ hÆ¡n, cô ấy đã Ä‘Ãnh hôn rồi. Sở dÄ© tôi không cho ông biết tên há» và địa chỉ cá»§a nàng là tôi tốt vá»›i ông, vì cho ông biết thì ông cÅ©ng không cách nào gần nàng được, chừng ấy ông mang chứng tương tư, ngày đêm sầu khổ tá»™i nghiệp ông chá»›. 
 
- Ã, ý... Äừng nói chÆ¡i cô! Tôi bao giá» có ý như cô tưởng... Äôi má chàng đỠbừng, má»™t mặt phá»§ nháºn, má»™t mặt xách há»™p đồ vá»™i vã ra Ä‘i. 
 
Tháºt không ngá» nàng là hoa có chá»§, nàng đã cùng chàng trai khác Ä‘Ãnh hôn rồi? CÅ©ng có thể cô ấy tìm cách dối gạt ta để làm trò cưá»i, chỉ vì ghen ghét mà sanh ra. Nàng cố ý trả thù không cho ta tư tưởng đến ngưá»i đồng sá»± cá»§a mình. Nếu cô gái này đúng như ý ta tưởng, quả nàng cÅ©ng thuá»™c vào hạng gái khá độc ác. 
 
Phương Trá»ng VÄ© mải nghiên cứu xem cô gái bán hàng có tháºt Ä‘Ãnh hôn hay chưa, mà đêm ấy chàng khó dá»— giấc cho yên. Trong đầu óc cá»§a chàng mãi hiện lên hình ảnh cô gái có vóc ngưá»i ốm ốm cao cao, gương mặt trái xoan dá»… mến, tuy nàng không phải là má»™t tuyệt sắc giai nhân, nhưng dáng vẻ ngưá»i rất sang cả duyên dáng. Chàng chỉ ước muốn duy nhứt là nàng chưa kết hôn, chưa phải là vợ cá»§a ngưá»i khác thì hy vá»ng cá»§a chàng không đến đỗi tuyệt vá»ng. 
 
Tiếc là sáng mai này chàng phải vá» Äài Bắc, thá»i gian quá gấp rút, không làm sao mà tìm ra tông tÃch cá»§a nàng. Sau cùng, chàng quyết định tạm thá»i trở vá» Äài Bắc, báo cáo việc làm cá»§a mình trong mấy tháng qua, sau đó sẽ trở lại Cao Hùng mà tìm nàng. 
 
Tuy chàng chá»§ ý như váºy, nhưng sáng nay hôm sau chàng không đến trạm xe lá»a. Chàng suy nghÄ© lại, trước khi vá» Äài Bắc phải gặp mặt nàng má»™t lần, nếu hôm nay nàng làm việc thì mình tìm đến gặp nàng, chá» chuyến xe chiá»u vá» Äài Bắc cÅ©ng không muá»™n. Nếu nàng chưa Ä‘Ãnh hôn, nhứt định sẽ cho mình biết tên há» và địa chỉ, chừng ấy sẽ lòi bá»™ mặt xảo trá cá»§a cô gái đồng sá»±. 
 
Những tiệm buôn lá»›n ở Cao Hùng thưá»ng mở cá»a vào khoảng mưá»i giá». Vì mở sá»›m cÅ©ng không có khách hàng. Do đó, Phương Trá»ng VÄ© xách chiếc xách tay ngồi uống nước trái vây trong quán giải khát trước hiệu buôn mà chá» mở cữa. Äợi hÆ¡n mưá»i giá», chàng má»›i cháºm rãi Ä‘i vào gian hàng. Nhưng chàng không dám Ä‘i đến gần quá, sợ không gặp ngưá»i mình thÃch tại quầy hàng, lại gặp cô gái trẻ tuổi hôm qua sẽ tìm cách cưá»i chàng. NghÄ© thế, chàng đứng xa xa khuất vào má»™t cây cá»™t mà nhìn trá»™m sang cá»a tiệm cá»§a nàng. 
 
Phương Trá»ng VÄ© thấy má»™t số khách đàn ông đứng trả giá mua hàng. Ngưá»i tiếp khách là cô gái trẻ tìm cách trêu chá»c mình hôm quạ Quả nhiên cô tiếp viên chàng say mê không có mặt. Tim chàng cảm thấy Ä‘au nhói lên. Trong lòng chàng cảm thấy xốn xang như muôn ngàn mÅ©i kim nhá»n xuyên vào. 
 
Äã không thấy mặt ngưá»i lý tưởng thì còn đứng đây làm gì. 
 
Phương Trá»ng VÄ© mang túi hành lý uể oải bước ra khá»i hiệu buôn. Lúc bấy giá» tâm thần chàng cảm thấy nóng như lá»a đốt. HÆ¡n tám giá» thì chuyến xe lá»a tốc hành đã chạy rồi, phải tÃnh làm sao mà Ä‘i vỠđây? Bá»—ng nhiên chàng lại nghÄ©, chỉ còn cách Ä‘i bằng phi cÆ¡ khởi hành từ Äài Nam Ä‘i Äài Bắc lúc tám giá», cấp tốc đến phi trưá»ng thì còn kịp, vì khoảng này phi cÆ¡ ghé lại Cao Hùng để rước khách Ä‘i Äài Bắc. Quả nhiên chàng dá»± Ä‘oán không lầm, chàng bao xe đến phi trưá»ng thì chuyến bay chưa cất cánh. 
 
Chàng vá» tá»›i Äài Bắc rất sá»›m, xe vừa ngừng lại trước nhà, chàng thấy cá»a nhà chàng mở rá»™ng có chiếc xe hÆ¡i kiểu du lịch Ä‘ang từ từ lui dần ra cá»a cái. 
 
Bỗng nghe tiếng cô gái còn trẻ tuổi kêu lên: 
 
- Anh Ba! Sao anh vá» nhà lẹ váºy? 
 
- Phương Trá»ng VÄ© nhìn kỹ, thì ra cô lái xe là Phương Ngá»c Thanh em gái chàng. 
 
- Ờ, anh đi máy baỵ Em đi đâu đó? 
 
Ngá»c Thanh mở cá»a xe bước nhanh xuống nói: 
 
- Em định đến trạm xe lá»a để rước anh, sau đó cùng hợp nhau Ä‘i bịnh viện thăm anh hai. 
 
Nghe nói bịnh viện, chàng thất sắc há»i: 
 
- Sao? Anh hai làm sao mà nằm bịnh viện? 
 
Phương Ngá»c Thanh chưa nói rõ nguyên nhân lại than dài: 
 
- à chà! Tháºt là rá»§i. 
 
Chàng rất nóng lòng há»i nhanh: 
 
- Chuyện gì mà rủi? Nói anh nghe mau coi? 
 
Phương Ngá»c Thanh nghẹn ngào: 
 
- Khoảng má»™t giá» khuya đêm qua, tại phòng cấp cứu cá»§a Y viện Äài Äại có Ä‘iện thoại đến cho hay rằng: Anh hai bị tai nạn xe hÆ¡i rất nặng. 
 
Tin tức đó tháºt là má»™t tin quá rá»§i ro, Phương Trá»ng VÄ© vừa nghe qua không khác nào cảnh trá»i Ä‘ang êm lặng lại nổi lên cÆ¡n sấm chá»›p nổ vang vào đầu óc chàng. Toàn thân chàng run lên bần báºt, túi hành trang chàng Ä‘ang cầm trong tay bá»—ng nhiên rá»›t xuống đất. Äồng thá»i chàng cÅ©ng kêu lên thất thanh... 
  
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a quykiemtu      Rượu gặp bạn hiá»n ngàn chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
          
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				25-09-2008, 09:27 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			02 
 
 
 
 
 
 
Phương Trá»ng VÄ© vừa la thất thanh vừa chạy đến xe bước lên ngồi bên cạnh Ngá»c Thanh hối thúc: 
 
- Em Thanh, hãy chạy mau đến bịnh viện để chúng ta thăm anh hai, mau đi em! 
 
- Anh gấp rút quá, bỠquên túi hành trang... 
 
Lão gia lưng gù từ trong cá»a bước ra nói: 
 
- Cáºu vá»›i cô hãy Ä‘i Ä‘i, túi hành trang tôi đã Ä‘em vào nhà rồi. 
 
Ngá»c Thanh ôm tay lái, chân nhấn ga vá»t nhanh đến bịnh viện. Phương Trá»ng VÄ© quá gấp rút há»i: 
 
- Anh hai bị thương nguy hiểm đến tánh mạng không em? 
 
Phương Ngá»c Thanh buồn rầu đáp: 
 
- à chà! Thương thế của anh hai nặng lắm... 
 
- Ba với má ở đâu bây gi� 
 
- Äêm qua khi hay tin, ba má và em cùng ở bệnh viện suốt đêm. Äến sáu giá» sáng, bác sÄ© má»›i dá»i anh hai qua bên phòng số bạ Má vẫn ở bên cạnh anh hai, em cùng ba vá» nhà nghỉ. Bởi vì trước đây hai hôm em tiếp được Ä‘iện tÃn cá»§a anh cho hay hôm nay anh đáp chuyến xe lá»a tám giá» vá» Äài Bắc. Ba má»›i bảo em lấy xe đến trạm đón rước anh. Khi rước anh vá» cùng anh đến bịnh viện thăm anh hai. 
 
Nàng ngưng lại và liếc sang Trá»ng VÄ© há»i: 
 
- À! Sao anh lại thay đổi ý mà Ä‘i máy bay váºy? 
 
Phương Trá»ng VÄ© không thể nói tháºt vá»›i em gái rằng, mình theo dõi má»™t cô gái nên trá»… xe, bèn tùy tiện trả lá»i: 
 
- Bởi đêm qua anh thức khuya, nên hôm nay khi thức giấc thì đã trễ chuyến xe anh sợ ba má và em trông, nên phải đi máy bay để vỠcho đúng hẹn. 
 
- Hay là anh Ä‘i theo bá»n gái làng chÆ¡i và mê mệt rồi ngá»§ quên? Nàng nói chÆ¡i đến câu này, dưá»ng như thấy mình nói quá lá»i, liá»n cúi đầu xuống và le lưỡi, không dám nhìn anh. 
 
Phương Trá»ng VÄ© tá» vẻ không vui: 
 
- Bộ em nghi cho anh rong chơi mất nết lắm hả? 
 
- à chà!... Phương Ngá»c Thanh không đáp thẳng lá»i chàng, nàng chỉ than dài má»™t tiếng. 
 
Trá»ng VÄ© há»i: 
 
- Chuyện gì váºy? 
 
Phương Ngá»c Thanh lá»™ vẻ oán trách trên nét mặt: 
 
- Anh đâu biết, đêm qua anh hai bị tai nạn xe hơi cũng vì sự sinh hoạt của ảnh không được ngay thẳng. 
 
- Nghĩa là sao? 
 
- Vì đêm qua sau khi anh hai sai túy lúy từ má»™t quán rượu ra vá», còn mang má»™t cô gái chiêu đãi theo trên xe mà Ä‘i hứng gió. Anh nghÄ© xem trong cảnh như váºy mà không xảy ra tai nạn sao được? 
 
Phương Trá»ng VÄ© nhÃu mày nói: 
 
- Lạ quá! Tại sao anh hai lại sống bừa bãi quá váºy? Anh nhá»› lại, trước ngày anh vào quân trưá»ng thụ huấn, anh hai đã căn dặn anh đủ Ä‘iá»u, nhứt là không nên uống rượu và rong chÆ¡i loạn vá»›i gái chiêu đãi hoặc vÅ© nữ. Không ngá» má»›i cách nhau chưa quá má»™t năm mà anh hai lại biến chứng hư như váºy! 
 
- Ba tá» ra ăn năn vô cùng, ông nói, lẽ ra ông đừng cho anh hai thay ba mà làm Giám Äốc Công Ty thì không há» xảy ra tai nạn. 
 
- Anh hai làm việc rất giá»i, huống chi ba năm nay tuổi đã lá»›n rồi, giao lại cho anh hai coi sóc là phải chá»›. 
 
- Sau khi anh hai làm Giám Äốc cho ba thì rất nhiá»u việc Ä‘i giao dịch. Má thưá»ng khuyên anh hai không nên Ä‘i vá» quá khuya, anh hai trả lá»i, vì phải giao dịch trên thương trưá»ng nên phái cùng bạn bè thù tạc, không thể tránh khá»i Ä‘iá»u đó. Nhưng uống rượu say thì thôi, ai Ä‘á»i uống cho quá say lại còn chở gái trên xe mà Ä‘i hóng gió, Ä‘iá»u đó có liên quan gì đến các nghiệp vụ trên thương trưá»ng? Theo ý em, bạn bè có nhiá»u, lắm khi có lợi mà cÅ©ng có hại, huống chi tuổi cá»§a anh ấy còn quá trẻ, không nên để cho anh lãnh nhiệm vụ Giám Äốc. Nếu không váºy, em tin tưởng rằng, anh hai không bao giá» la cà đến các quán rượu, vÅ© trưá»ng thì đâu xảãy ra chuyện tai nạn như ngày nay. 
 
- À! Vì váºy mà ba ăn năn. Nếu biết trước nên để cho ảnh xuất dương du há»c thì êm quá. 
 
- Äiá»u đó cÅ©ng không nên trách ba, lúc đầu anh hai cÅ©ng không nghÄ© đến chuyện xuất ngoại du há»c, anh chỉ thÃch chức vụ Giám Äốc để thay cho ba mà thôi. 
 
- Có Ä‘iá»u mà anh không thể hiểu rõ được. Ba đã Ä‘Ãnh hôn cho anh hai từ thuở bé, tại sao lại không cưới chị ấy cho anh hai? Nếu anh có chị theo cầm lái thì đâu dám quá bừa bãi trong đêm khuya chở gái Ä‘i hóng gió. 
 
- Vấn đỠhôn nhơn của anh hai, ba và má đã đỠcặp không biết mấy lần với anh ấy. Hơn nữa, má cũng muốn sớm cưới vợ cho anh để có cháu nội bồng ẵm. 
 
- Căn cứ theo lá»i em, chắc chắn nhà gái đã biết rõ sá»± sinh hoạt không đứng đắn cá»§a anh hai mà nhà gái không chịu gả chá»› gì? 
 
- Không phải váºy đâu. Theo lá»i ba, nhà gái cÅ©ng không khác gì má, há» cÅ©ng muốn gả con gấp để có cháu ngoại ẵm bồng. 
 
- Tại sao lại không gả? 
 
Phương Ngá»c Thanh liếc sang anh tá» vẻ há»n trách, nàng mỉm cưá»i nói: 
 
- Anh nghÄ© thá», con ngưá»i ta má»™t ngày má»™t lá»›n, dÄ© nhiên Ä‘Ãnh hôn từ hồi còn nhá», làm cha mẹ ai lại không lo. 
 
- Phải rồi! Anh đã hiểu. 
 
- Anh hiểu gì? 
 
- Vì anh hai thưá»ng nhìn những cô gái làng chÆ¡i hoa mỹ, có những bá»™ vó đẹp bên ngoài, nên anh không khứng cưới cô gái do cha mẹ đã định hôn từ nhá» chá»› gì? 
 
Phương Ngá»c Thanh gáºt đầu mỉm cưá»i, khen: 
 
- Äúng rồi! Anh rất thông minh, đúng ra câu chuyện là tại anh hai chá»› không phải tại nhà gái. 
 
- Vì lẽ đó, làm cha mẹ không nên Ä‘Ãnh hôn cho con cái từ thuở bé, đó là má»™t Ä‘iá»u lầm lẫn rất lá»›n. Hiện giá» gây cho chị dâu cá»§a chúng ta vô cùng Ä‘au khổ. 
 
- Em nghe nói, chị ấy hiện đang lo công việc trong gia đình một cách đáng thương hại... 
 
Phương Trá»ng VÄ© tá» vẻ lạ lùng và nghi ngá» há»i: 
 
- Äáng thương? Có lẽ gia đình chị ấy nghèo lắm sao? 
 
- Không phải nghèo khổ, em thưá»ng nghe ba nói, bởi má chị chết sá»›m, nên sau này chịu sá»± giáo dục cá»§a kế mẫu, nên sá»± sinh hoạt rất khó chịu. 
 
- Ờ, chị ấy không còn mẹ ruột? 
 
- Nghe nói kế mẫu cá»§a chị ấy rất hung dữ, tuy ba cá»§a chị có sá»± nghiệp lá»›n, nhưng kế mẫu cá»§a chị không khứng cho chị vào Äại Há»c. 
 
Phương Trá»ng VÄ© tá» vẻ tức giáºn kêu lên: 
 
- Lại có chuyện đó nữa? Tháºt bà kế mẫu quá độc! 
 
- Theo ý em, không nên trách bà kế mẫu độc ác. 
 
- Theo ý em thì nên chiá»u theo ý cá»§a bả hả? 
 
- Không phải váºy, theo ý em thì nên trách ba cá»§a chỉ nhu nhược. Má»™t ngưá»i đàn ông làm chá»§ trong gia đình, lại để quyá»n cho bà kế lèo lái. Nếu ông ấy cứng rắn má»™t chút thì kế mẫu cá»§a chỉ làm gì dám lá»™ng quyá»n đến thế. 
 
Phương Trá»ng VÄ© trầm ngâm giây lát nói: 
 
- Vấn đỠba má Ä‘Ãnh hôn cho anh hai hồi thuở bé anh không há» hay biết. Hai năm gần đây nghe má nói lại anh hai đã có vị hôn thệ Lúc đó, anh không lưu ý đến nên không há»i cặn kẽ đầu Ä‘uôi. Rồi kết quả ra sao? Em biết rõ thì nói lại cho anh nghe vá»›i? 
 
- Lúc trước em cÅ©ng không biết rõ, chỉ nghe nói anh hai đã có vị hôn thệ Từ ná»a năm trở lại đây, ba má thưá»ng bàn đến chuyện cưới vợ cho anh hai. Nhưng anh hai mãi kéo dài ngày giá» anh cho rằng, anh chưa muốn cưới vợ, khiến cho ba má vô cùng sầu não. Em thấy tình hình như thế, bèn há»i má cặn kẽ, nên má»›i biết chuyện hứa hôn nầy không khác trẻ con đùa giỡn. 
 
- Äây là chuyện trước đây 20 năm, ba vá»›i ông Lương Tùng Linh là bạn thiết, lúc đó hai gia đình Ä‘á»u ở tại Äài Trung, hai gia đình ở khÃt vách nhau, trong khi ba cùng bác Lương đối xá» nhau rất đẹp, thì má và bác gái đối xá» nhau cÅ©ng như tình chị em. Lúc đó anh hai vừa sáu tuổi, chị Lương tuyết Hồng vừa bốn tuổi... 
 
Trá»ng VÄ© cắt lá»i em: 
 
- Tuyết Hồng là ai? 
 
- Là vị hôn thê cá»§a anh hai chá»› ai! Hai trẻ cùng vui đùa nhau hằng ngày, đôi bạn già cÅ©ng thân thiết như tình ruá»™t thịt. Lúc đầu thì hai gia trưởng chỉ nói chÆ¡i cho vui, đến sau chưa biết lý do nào mà hai gia đình trịnh trá»ng Ä‘Ãnh ước hôn nhân vá»›i nhau. Anh nghÄ©, chuyện sui ba Ä‘Ãnh hôn hai chục năm trước, bây giá» nói lại nghe không khác nào chuyện trẻ con đùa giỡn? 
 
Phương Trá»ng VÄ© lắc đầu tá» vẻ cảm khái nói: 
 
- Câu chuyện Ä‘Ãnh hôn giữa chàng trai lên sáu, cô dâu lên bốn tuổi, không khác nào chuyện trò đùa. Làm cha mẹ có thể nào biết được sau khi con cái lá»›n khôn cá tánh không hợp nhau, thì chừng đó phải xá» trà thế nào? 
 
- Em cÅ©ng nói vá»›i má như lá»i anh, anh biết má đáp lại lá»i em ra sao không? 
 
- Theo ý mà thì sao? 
 
- Má nói, việc Ä‘Ãnh ước hôn nhân giữa cô dâu bốn tuổi chàng rể sáu tuổi cÅ©ng là thưá»ng sá»±. Hồi xưa đôi bên thân thiết nhau há» còn hứa hôn nhau khi má»›i thá» thai nữa kìa. 
 
Nghe em nói, Phương Trá»ng VÄ© phát tức cưá»i: 
 
- Hai đàn Ä‘Ãnh hôn khi vừa thá» thai, nếu hai bên Ä‘á»u sanh cùng giống là trai hay gái thì phải làm sao? 
 
- Nếu cả hai sanh cÅ©ng giống thì dÄ© nhiên tiêu há»§y vấn đỠhôn nhân, còn má»™t đàng sanh trai má»™t đàng sanh gái thì cùng nhau Ä‘Ãnh ước hôn nhân. 
 
- à chà! Làm cha mẹ trong má»™t lúc cao hứng lấy việc Ä‘Ãnh hôn làm nhịp cầu liên lạc, biết đâu khi hai trẻ khôn lá»›n tánh tình không phù hợp nhau sẽ gây nhiá»u chuyện lôi thôi trong tương lai. Tháºt là đáng buồn cưá»i. 
 
- Theo lá»i má, anh hai và chị Tuyết Hồng Ä‘Ãnh hôn nhau chưa đến má»™t năm, má cá»§a chị Tuyết Hồng bá»—ng nhiên mang trá»ng bệnh, bà chịu không qua má»™t tuần lá»… thì qua Ä‘á»i. DÄ© nhiên bác Lương phải tục huyá»n để có ngưá»i chăm sóc gia đình. 
 
- Nếu thế thì Ä‘á»i cá»§a chị Tuyết Hồng sẽ hứng chịu quá nhiá»u Ä‘iá»u khổ sở. 
 
Lúc đó, má mình muốn lãnh chị Tuyết Hồng vá» nhà nuôi dưỡng, vì sợ e bà sau này sẽ ngược đãi chỉ. Nhưng ba cho rằng không thể được. Chỉ vì bác Lương cÅ©ng là ngưá»i có địa vị trong xã há»™i, có lý nào ông chịu giao con gái mình cho ngưá»i khác nuôi dưỡng? 
 
- Theo ý anh, nếu đã lỡ Ä‘Ãnh hôn đôi trẻ hồi còn nhá», khi lá»›n lên, nên để há» thưá»ng lui tá»›i gặp gở nhau. Bây giá» anh hai không má»™t chút tình cảm gì vá»›i chị ấy thì cÅ©ng đừng vá»™i trách. 
 
- Căn cứ theo thuyết cá»§a anh lại càng không thá»±c hiện được. Bởi vì không bao lâu gia đình mình cÅ©ng dá»n vá» Äài Bắc, còn gia đình nhà gái thì dá»n vá» Äài Nam, làm sao gần gá»§i nhau được. 
 
Phương Trá»ng VÄ© như nhá»› ra Ä‘iá»u gì bèn há»i nhanh: 
 
- À, em có biết chị Lương Tuyếy Hồng lớn lên đẹp hay không? Tại sao anh hai lại chê chị ấy? 
 
- Em cũng chưa hỠgặp chị ấy lần nào, làm sao mà biết đẹp hay không đẹp? 
 
- Tại sao ba không đến nhà gái xin một tấy ảnh để cho anh hai biết vị hôn thê của mình mặt mũi ra sao. Có thể khi anh hai thấy ảnh của chị ấy thì say mê cũng chưa biết chừng. 
 
- Bác Lương cÅ©ng có viết thÆ¡ gởi cho ba, bác ấy mong đàng trai sá»›m cá» hành hôn lá»…, do đó, ba muốn đến nhà bác Lương để xin ảnh cá»§a con dâu, em cho đàng gái sẽ hiểu lầm. Có Ä‘iá»u dá»… hÆ¡n là, má»i chị Tuyết Hồng đến Äài Bắc để cùng anh hai chuyện vãn thì việc ấy dá»… dàng và hợp lý hÆ¡n. 
 
- TÃnh váºy thì rất hay, tại sao không thá»±c hiện? 
 
- Bởi anh hai cứ trì hoãn mãi, anh nói để thủng thỉnh sẽ thương lượng. 
 
- Thương lượng nỗi gì? 
 
- Äó là lá»i cá»§a anh thối thác khéo? Theo ý em, chắc chắn ảnh không đồng ý chuyện hôn nhân mù quáng này. Có thể ảnh đã có bạn gái cÅ©ng chưa biết chừng. 
 
- Theo anh nghĩ, anh hai chưa có bạn gái. 
 
- Làm sao anh biết được? 
 
- Nếu anh hai đã có bạn gái, sao lại chở gái chiêu đãi đi hứng gió? 
 
Phương Ngá»c Thanh gáºt đầu nói: 
 
- À, cÅ©ng có lý. à chà! Hiện giá» anh hai đã bị trá»ng thương, đó là má»™t tin bất hạnh, nếu tin này truyá»n đến tai chị Tuyết Hồng, chưa biết chị ấy Ä‘au khổ và thất vá»ng đến mức nào! 
 
- Là má»™t cuá»™c hôn nhân mù quáng, không bao giá» có kết quả tốt. Chắc anh hai không há» lưu ý đến có thể anh hai muốn giải trừ cuá»™c hôn nhân đó, để cho bên gái tá»± do Ä‘i tìm đối tượng. Ai lại đành nhẫn tâm để cho con gái ngưá»i ta càng ngày càng lá»›n càng tàn tạ tuổi xuân, làm như váºy lương tâm chúng ta sao nỡ. 
 
Phương Ngá»c Thanh liếc sang anh, nàng đùa cợt: 
 
- Anh tháºt là Ä‘a tình. Theo ý em, nếu anh hai không đồng ý cuá»™c hôn nhân nầy, có thể cưới chị ấy cho anh, chịu hôn? 
 
Phương Trá»ng VÄ© vừa tức cưá»i vừa trợn mắt nhìn em! 
 
- Äồ quá»·! Nói báºy bạ không hè! 
 
Tuy bị anh mắng, nhưng Ngá»c Thanh cưá»i khanh khách và trá» môi nói: 
 
- Hừ! Bá»n đàn ông các anh mà! Äừng coi rẻ ngưá»i tạ Nếu chị Tuyết Hồng là má»™t cô gái đẹp như tiên giáng trần, chừng đó các anh Ä‘áºp đầu mà van cầu, sợ e không được nữa chá»›! 
 
Phương Trá»ng VÄ© lặng thinh giây lát, bá»—ng nhiên lá»™ vẻ bi thương nói: 
 
- Hiện giá» chỉ khấn vái trá»i Pháºt cho anh hai tai qua nạn khá»i. Việc hôn nhân lạ lùng đó, sẽ giải quyết sao. 
 
- Phải rồi, em cÅ©ng hy vá»ng như ý anh. 
 
- Thanh à, hồi sáng này khi em rá»i bịnh viện, em thấy sức khá»e cá»§a anh hai ra sao? 
 
Phương Ngá»c Thanh nhÃu mày nói: 
 
- Trước khi em rá»i bịnh viện, anh hai vẫn còn hôn mệ Bác sÄ© cho biết, qua hai mươi bốn giá» sau má»›i Ä‘oán chắc anh hai có thoát khá»i nguy hiểm hay không. 
 
- À còn cô gái chiêu đãi đó có bị thương không? 
 
- Chà! Nói đến cô gái ấy lại càng đáng thương hại. Nàng bị thương còn nặng hÆ¡n anh hai, nghe nói chở đến ná»a đưá»ng đến bệnh viện là nàng tắt hÆ¡i. 
 
- Chuyện này chắc sẽ gây lắm rắc rối? Thân nhân của cô ấy chịu để yên cho hay sao? 
 
- Anh nghi không lầm, cha mẹ cá»§a cô ấy hay tin chẳng lành bèn đến y viện kêu khóc vang trá»i. Há» nói, chÃnh tay anh hai đã giết con gái cá»§a há». 
 
- Chà!... Chuyện ấy không nên trách ngưá»i ta. 
 
- Anh đồng ý vá»›i há» hả? Thá»±c ra cô ấy đã gây ra nhiá»u chuyện xáo trá»™n, quyến rÅ© anh hai vào đưá»ng mất nết hư thân. Có thể nói, anh hai chết là do con quá»· đó là đúng hÆ¡n! 
 
- Thanh à, thảm kịch đã xảy ra, bây giá» em có giáºn há»n nguyá»n rá»§a ngưá»i ta cÅ©ng không Ãch gì. Có lẽ gia đình nghèo khổ, chỉ nương nhá» vào cô gái chiêu đãi cÅ©ng không chừng. Äiá»u cần thiết là mình nên cho ngưá»i ta má»™t số tiá»n để giải quyết câu chuyện cho êm đẹp là tốt hÆ¡n. 
 
- à anh cũng nghĩ như ba. 
 
- Ba tÃnh sao? 
 
- Ba nói vá»›i gia đình cô gái ấy, con gái cá»§a ông bà chết, con trai tôi cÅ©ng bị thương nặng. Là váºn mạng trúng ai nấy chịu, đừng ai trách ai. Tôi thấy gia đình ông nghèo, nên giúp cho năm vạn đồng để làm lá»… chôn cất cho con gái... 
 
- Lòng dạ ba rất nhân từ, ngày thưá»ng ba cÅ©ng hay bố thÃ. Chuyện xảy ra thế này, ba đâu có hà tiện. Rồi sao? Ba má cô gái ấy có đồng ý không? 
 
- Nếu anh hai mình không bị thương nặng,thì chắc chắn hỠkhông chịu. Nhưng hỠnhìn thấy anh hai hôn mê, nên không nói gì. 
 
- Chà! Việc này cÅ©ng nên làm gương cho bá»n tuổi trẻ chúng tạ CÅ©ng đáng tiếc, anh hai sanh trong gia đình có nhiá»u giáo dục, thoát chết lần nầy, chắc anh hai không dám tái phạm nữa. 
 
- Thôi Ä‘i! Anh đừng nói cái giá»ng cụ non. Rượu ngon, gái đẹp, mà anh không mê thÃch hay sao? 
 
Phương Trá»ng VÄ© muốn phân trần vá»›i em gái nữa, nhưng xe đã đến cá»a bịnh viện, chàng nhìn thấy ba chàng, liá»n reo lên: 
 
- Ba! 
 
- Trá»ng VÄ©, con đã vỠđó? 
 
- Lúc anh em Phương Trá»ng VÄ© vào bịnh viện thì ba chàng đứng ở cá»a sổ, thần sắc cá»§a ông trông rất lo lắng. Khi ba chàng quay nhìn sang nhìn thấy con thứ vá», không biết ông, xót xa hay vui mừng. Ông chỉ gá»i được mấy tiếng, đôi giòng lệ tuôn trào theo khóe mắt. 
 
Phương Trá»ng VÄ© tá» ra lo lắng há»i: 
 
- Anh hai bây giỠsao đó ba? 
 
Lão chỉ thở dài nói: 
 
- à chà! Ba... ba... sợ e nó không khá»i. 
 
- Hiện giỠảnh đã tỉnh chưa? 
 
Phương Tá» Vân chỉ nhìn con lắc đầu, dưá»ng như lão không biết nói sao, chỉ dùng đôi giá»t nước mắt mà trả lá»i. 
 
Tình anh em ruá»™t thịt, Phương Trá»ng VÄ© không biết nói gì hÆ¡n, chàng cÅ©ng ứa nước mắt nhìn ngưá»i cha Ä‘au khổ nói: 
 
- Con phải tìm cho ra thầy thuốc để chữa bịnh cho anh hai, dầu phải hao tốn bao nhiêu cũng không ngại, miễn là thầy thuốc cứu cho được mạng anh thôi. 
 
Lão kéo chàng lại nói: 
 
- Trá»ng VÄ©! Bác sÄ© đã đến đây gần đủ mặt, nào là Chá»§ Nhiệm, Giáo sư, luôn cả đến Viện trưởng cÅ©ng có đến đây xem bịnh, tất cả thảy Ä‘á»u cố gắng. Con Ä‘i gá»i hỠđến là thừa. 
 
Phương Trá»ng VÄ© nhÃu mày tá» vẻ vô cùng lo lắng: 
 
- Còn má đâu ba? 
 
- Tá»™i nghiệp cho má con, suốt mấy đêm liá»n bà ấy không ngá»§, đến hôm nay cÅ©ng không chịu nằm má»™t chút. Ba sợ má con sẽ ngã bịnh chá»› chẳng không. 
 
Nghe xong, hai anh em Phương Trá»ng VÄ© Ä‘i thẳng vào phòng bịnh. Trong phòng có hai chiếc giưá»ng má»™t chiếc cho bịnh nhân, má»™t chiếc dành cho ngưá»i nuôi bịnh nghỉ. Nhưng bà Vân không nằm nghỉ ở giưá»ng mình, mà bà ngồi ká» cáºn con trai, giây lát bà rá» mặt, thỉnh thoảng bà lại rá» lưng và tay chÆ¡n con. Gương mặt bà xanh mét, hốc hác, trên khóe mắt dấu lệ không nguôi. Sắc mặt bà vô cùng thương cảm, chỉ vì con trai bà còn Ä‘ang mê man, khiến cho bà rất lo ngại. 
 
Phương Trá»ng VÄ© bước vào nhá» giá»ng: 
 
- Má! 
 
Bà Vân nghe con thứ gá»i, bà tưởng là con lá»›n đã tỉnh bà lá»™ vẻ mừng vui không cần nhìn đến con thứ và con gái? 
 
- Äại VÄ©... Äại VÄ©... con đã tỉnh rồi hả? 
 
Phương Ngá»c Thanh thấy thế, bước tá»›i nói: 
 
- Má! Anh ba gá»i má chá»› không phải anh hai, anh ba từ Cao Hùng vừa vỠđến. 
 
Bà Vân quay mặt lại nhìn Trá»ng VÄ©: 
 
- Vừa rồi Trá»ng VÄ© đã gá»i má? 
 
- Dạ, con gá»i má! 
 
- Trá»ng VÄ©, anh hai con bị thương rất nặng. 
 
Phương Trá»ng VÄ© bước đến trước mặt mẹ, bà Vân cÅ©ng đứng dáºy. Hai mẹ con không ai bảo ai, cùng ôm nhau khóc vùi. 
 
- Má! má Æ¡i... má đừng lo quá váºy, giây lát đây anh con sẽ tÄ©nh lại. Má... nên bảo trá»ng lấy thân. 
 
Dưá»ng như bà Vân chỉ còn biết lo cho con chá»› không kể đến thân mình: 
 
- Má... có sao đâu con. Trá»ng VÄ©!... Thân thể con vẫn khá»e hả con? 
 
- Con rất mạnh khá»e. Má... đừng lo cho con, má nằm phải nằm nghỉ ngÆ¡i giây lát để lấy lại sức. Con vỠđây, con sẽ thay cho má mà săn sóc anh hai. 
 
Lão Vân cÅ©ng bước vào, tiếp lá»i: 
 
- Trá»ng VÄ© nó nói rất phải, bà cÅ©ng nên nghe lá»i con mà nằm nghỉ ngÆ¡i giây lát hai đêm ngày rồi bà không há» ngá»§. 
 
Bà Vân khóc tức tưởi: 
 
- Tôi... tôi làm sao mà ngủ được? 
 
- Dầu bà ngá»§ không được cÅ©ng nên nằm xuống giưá»ng giây lát mà dưỡng thần. Bà cứ ngồi mà khóc hoài cÅ©ng không Ãch gì. 
 
Phương Ngá»c Thanh bước tá»›i đỡ bà Vân: 
 
- Má à, ở bịnh viện má không thể ngá»§ được, váºy má hãy theo con vá» nhà nghỉ ngÆ¡i giây lát, Ä‘i má! 
 
- Má không vỠđâu. Má nhứt định chá» cho Äại VÄ© nó tỉnh lại sẽ vá». 
 
- Chừng nào anh con tỉnh, con sẽ gá»i Ä‘iện thoại vá» cho má, em Thanh nó sẽ đưa má lại đây chá»› gì. 
 
Bà Vân cương quyết cá»± tuyệt lá»i cá»§a hai coon khuyên bảo. Bà bước đến ghế ngồi phệt xuống, mặc dầu chân bà loạng choạng: 
 
- Má nhứt định ở lại đây! 
 
Anh em Phương Trá»ng VÄ© đồng thanh kêu lên: 
 
- Má đã quá yếu rồi, đừng nên gượng nữa không nên. 
 
Hai tay bà Vân vẫn ôm màng tang, tỠra đầu óc bà đã xây xẩm nhưng bà vẫn chống chế: 
 
- Không tinh thần má còn mạnh lắm, không sao đâu. 
 
Phương Trá»ng VÄ© ngồi nhìn ngưá»i anh cả Ä‘ang nằm hôn mê vá»›i những vết thương quá nặng. Chàng cảm nghÄ©. Má»™t ngưá»i thanh niên Ä‘ang sống trong gia cảnh tốt đẹp, lại lăn thân vào xã há»™i đồi trụy mất nết hư thân, nếu anh không bị thế giá»›i rượu chè quyến rÅ© thì đâu đến ná»—i này, tháºt là má»™t lần trợt chân ngàn năm để háºn. Nếu lần này anh cá»§a chàng có thoát khá»i tá» thần thì cÅ©ng trở thành phế nhân, chẳng những hại cho thân mình, mà còn lụy đến hôn thê nữa. Kết hôn nhau từ thuở nhá», lá»›n lên không gặp mặt nhau, tháºt là cuá»™c hôn nhân kỳ dị không ý nghÄ©a. Anh chàng tìm nÆ¡i trà lầu tá»u Ä‘iếm, chắc chắn phần lá»›n cÅ©ng bất mãn cuá»™c hôn nhân mù quáng mà ra. Nếu anh chưa kết hôn hồi nhá» thì anh sẽ có bạn gái đưá»ng hoàng, đâu đến đỗi phải chạy trái đưá»ng, tìm các cô chiêu đãi gái làng chÆ¡i mà kết bạn. ÄÆ°á»£c như thế, anh hai sẽ không phải gặp tai nạn như hôm nay? 
 
Tư tưởng Phương Trá»ng VÄ© hoang mang, lúc đầu chàng trách anh hai Ä‘i chÆ¡i bá»i lêu lá»ng nên sanh tai nạn, sao lại đồng tình khổ cảnh cá»§a anh. Nếu chàng bị cuá»™c hôn nhân ràng buá»™c như trưá»ng hợp cá»§a anh Äại VÄ©, chắc chắc chàng cÅ©ng không hÆ¡n gì anh. 
 
- Má! Má coi kìa, dưá»ng như anh hai đã tỉnh lại rồi. 
 
Phương Trá»ng VÄ© Ä‘ang tư tưởng xuất thần, bá»—ng nghe Phương Ngá»c Thanh gá»i, làm cho chàng như tỉnh giấc, nhìn thấy đôi mắt Phương Äại VÄ© từ từ mở ra, đôi môi cá»§a chàng cÅ©ng từ từ rung động. 
 
Bà Vân cúi mặt sát xuống thân hình con, đôi mắt bà lệ tuôn ràng rụa, giá»ng ngá»t ngào: 
 
- Äại VÄ©! Äại VÄ©! Con đã tỉnh, con đã tỉnh há con? 
 
- Má!... Tiếng gá»i má cá»§a chàng rất nhá» và yếu á»›t. 
 
Bà Vân vừa cưá»i vừa khóc, nhè nhẹ kéo tay con: 
 
- Con! Má đang ở bên cạnh con đây. Má đang... 
 
Lão Vân bèn bước đến nắm lấy tay vợ nói: 
 
- Äại VÄ© nó vừa má»›i tỉnh, bà không nên quá khÃch động. 
 
Phương Äại VÄ© tiếp tục nói trong đứt quãng: 
 
- Ba... ba... con đã ở... không phải với... ba... Con... Ở không phải với... má với... ba. 
 
Lão Vân thấy con vừa tỉnh, nên an ủi: 
 
- Äại VÄ©, hiện giá» con không nên nói chuyện nhiá»u. 
 
Phương Trá»ng VÄ© đầu óc còn sáng suốt hÆ¡n cả. 
 
- Ba! Anh hai đã tỉnh, để con Ä‘i má»i thầy thuốc. 
 
Chàng vừa nói vừa bước ra cá»a phòng, không ngá» Phương Äại VÄ© run giá»ng kêu: 
 
- Em... Trá»ng VÄ©... 
 
- Anh ba, anh hai kêu anh nè. 
 
Phương Trá»ng VÄ© liá»n quay trở lại bên giưá»ng, giá»ng êm dịu: 
 
- Anh gá»i em có chuyện gì? 
 
Äôi giòng lệ trên khóe mắt cá»§a Phương Äại VÄ© chảy dài, nhưng miệng chàng nở nụ cưá»i thất thần, đáng sợ, nói: 
 
- Anh không ngá»... anh... đặng gặp... mặt em. 
 
- Anh hai, anh không nên nói váºy, đương nhiên anh phải mạnh chá»› gì. Em sẽ Ä‘i má»i thầy thuốc chẩn mạch cho anh, sẽ chÃch thuốc cho anh. 
 
- Trá»ng VÄ©!... Em đừng lo cho anh... anh sẽ có lá»i muốn nói vá»›i... em. 
 
Trá»ng VÄ© đứng thừ ngưá»i bên giưá»ng, chàng không biết anh mình sẽ nói những gì đây. Phương Äại VÄ© nhÃu đôi mày, hÆ¡i thở rất mệt nhá»c, giá»ng trầm trầm. 
 
- Em à, hôm nay... anh gặp thảm há»a là vì... anh chÆ¡i bá»i.. lêu lá»ng... Hiện giá»... anh đã biết ăn năn... thì không còn kịp nữa. 
 
Trá»ng VÄ© rất khó chịu, chàng ngăn trở anh: 
 
- Anh Hai, anh vừa tỉnh, không nên nói chuyện nhiá»u. 
 
- à chà! Bây giá»... anh... không nói... chuyện được vá»›i em... thì không còn... cÆ¡ há»™i nào... nói được. 
 
Nghe anh nói váºy, Phương Trá»ng VÄ© trong lòng lo sợ vô cùng, tim chàng Ä‘áºp mạnh, cÆ¡ hồ muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c. Có lẽ anh Äại VÄ© đã biết mình khó sống, nên nói ra lá»i bi thương đó? NghÄ© đến đây, đôi dòng lệ nóng trong lòng mi từ từ tràn ra khóe mắt. 
 
Má»i ngưá»i như nÃn thở, không khà trong phòng bịnh trở nên nặng ná» buồn thảm. Bà Vân và Ngá»c Thanh vẫn ú á»› không nói ra lá»i. Lão Phương Tá» Vân nhìn con mà chỉ nói lên lá»i tha thứ: 
 
- Äại VÄ©, ba muốn con từ này biết chừa lá»—i là đủ rồi. Hiện giá» con không nên nói nhiá»u, tất cả thảy Ä‘á»u tha thứ cho con. 
 
Phương Äại VÄ© thở gấp rút, vẻ mệt nhá»c: 
 
- Ba!... ba... con không... thể chịu nổi. 
 
Phương Tá» Vân thấy thần sắc con đã thay đổi liá»n hốt hoảng: 
 
- Ngá»c Thanh, con hãy mau Ä‘i gá»i bác sÄ©. 
 
Phương Ngá»c Thanh láºp tức chạy ra cá»a phòng bà Vân cầm tay con mà khóc lá»›n: 
 
- Äại VÄ©! Äại VÄ©! Con hãy rán mà sống... Con hãy sống... con không thể chết được... 
 
Phương Trá»ng VÄ© cÅ©ng gá»i lá»›n. 
 
- Anh Hai! Anh Hai! 
 
- Em! Trá»ng... VÄ©!... Em còn... sống, nên thảo thuáºn vá»›i ba... vá»›i má... Chàng nói chỉ bao nhiá»u lá»i, hÆ¡i thở càng nặng ná», gấp rút. Từ gấp rút, đến yết á»›t. Trong lúc đó, đôi mắt chàng cÅ©ng từ từ nhắm nghiá»n lại. 
 
Cả nhà Ä‘ang kêu khóc. Phương Ngá»c Thanh má»i bác sÄ© vá»™i vàng vào đến. Theo sao lại có cô y ta mang bình dưỡng khÃ. Bác sÄ© định dùng dưỡng đế cứu cấp bịnh nhân thì hÆ¡i thở cá»§a chàng đã nÃn bặt. Äầu cổ lạnh dần, không còn cứu được nữa. Bà Vân khi thấy bác sÄ©, má»™t mặt kêu khóc má»™t mặt thúc hối: 
 
- Bác sĩ! Ông hãy cứu dùm con tôi! 
 
Bác sĩ khám bịnh xong rồi thở dài: 
 
- à chà!... Tôi không biết làm thế nào, bịnh nhân đã tắt hơi rồi. 
 
Nghe bác sÄ© xác nháºn con mình đã chết,Phương Tá» Vân gá»i thất thanh: Ã... 
 
- Äại VÄ©! Äại VÄ©! Bà Vân lăn ra giưá»ng mà kêu khóc thảm thiết, anh em Trá»ng VÄ© lo đỡ nâng bảo há»™ cho bà. Nhưng sá»± cảm xúc quá mạnh khiến cho bà bất tỉnh trên tay con. 
 
Cái chết cá»§a Phương Äại VÄ©, khiến cho bà Vân quá xúc cảm mà sanh bịnh, bà nằm liệt trên giưá»ng tuy trong ngưá»i nhiệt độ không cao lắm, nhưng tứ chi bà má»m nhÅ©n như ngưá»i bịnh nặng lâu ngày. HÆ¡n má»™t tuần lá»…, cÆ¡ thể bà má»›i hồi phục. Nhằm lúc nghỉ hè, Phương Ngá»c Thanh nghỉ há»c, Phương Trá»ng VÄ© cÅ©ng rảnh rang, hai anh em bầu bạn bên mẹ mà an á»§i. 
 
Bà Vân cÅ©ng dần dần bá»›t thương tâm, theo lá»i lão khuyên cÅ©ng phải. Äại VÄ© tuy bất hạnh đã qua Ä‘á»i, vợ chồng già sá»›m hôm còn Trá»ng VÄ© và Ngá»c Thanh lo trà nước. Äáng trách là Äại VÄ© sống phóng túng tá»u Ä‘iếm trà đình, ai bảo đêm khuya khoắc lại chở gái chiêu đãi Ä‘i hứng gió cho sanh ra tai nạn? Lá»i tục đã nói: Tá»± mình làm thì mình chịu lấy. Tại con nó phụ công Æ¡n cha mẹ nuôi dưỡng, phụ lá»i cha mẹ khuyên răn, chá»› nào phải cha mẹ phụ nó? 
 
Bà Vân nghe lá»i lão khuyên bảo, bà cÅ©ng dần dần tỉnh ngá»™, bà chỉ còn thương hại cho con gái nhà há» Lương: 
 
- Ông à, chuyện đã đến thế này, ông nên đến nhà sui gái mà giải quyết vấn đỠhôn nhÆ¡n cá»§a Äại VÄ©. Con Tuyết Hồng tháºt đáng thương hại. Từ nhá» nó mất tình thương cá»§a mẹ, hiện giá» hôn phu cá»§a nó lại bất hạnh qua Ä‘á»i. à chà! nếu biết trước kết cuá»™c thê thảm như vầy thì mình Ä‘Ãnh hôn mà làm gì. 
 
Phương Trá»ng VÄ© tiếp lá»i: 
 
- Má à, bây giá» má má»›i thấy cuá»™c hôn nhÆ¡n mà Ä‘Ãnh hôn kiểu đó, không khác nào chuyện trẻ con. 
 
Phương TỠVân thở dài: 
 
- Nếu hai gia đình còn ở gần nhau, thằng Äại VÄ© vá»›i Tuyết Hồng thưá»ng gặp nhau thì chúng nó sẽ có cảm tình. Việc hôn nhÆ¡n này đâu có ra nông ná»—i. 
 
- Vấn đỠhôn nhân không thành theo ý nguyện do là hai ngưá»i không hợp, nếu anh hai thuáºn ý theo cuá»™c Ä‘Ãnh hôn này, thì hai năm trước đây ảnh đã kết hôn vá»›i chị Tuyết Hồng rồi, hôm nay đâu có xãy ra tai há»a. 
 
Phương TỠVân cảm thấy bực tức: 
 
- Theo ý con thì làm cha làm mẹ như ba với má con đây đã mù quáng mà hại anh hai mầy à? 
 
Phương Trá»ng VÄ© cưá»i nói: 
 
- Ba đã hiểu lầm ý con rồi. 
 
Lão Vân như ngáºm ngùi vì mình đã bá» suốt 26 năm trá»i để xây dá»±ng cho chúng, nay rước toàn những chuyện Ä‘au khổ, ông nói: 
 
- Sau khi tốt nghiệp, Äại VÄ© nó đâu có tÃnh chuyện du há»c, vì váºy ba má»›i tÃnh láºp nghiệp trước cho nó. Nào ngá» nó muốn làm Giám Äốc chá»› không cước vợ. Không phải hôm nay nó chết mình kiếm chuyện trách nó, tháºt ra Äại VÄ© là con bất hiếu, má con còn thương tiếc nó mà khóc cho đến sanh bịnh tháºt là vô lý. 
 
Bà Vân cố ý che chở cho con trai, nên nhá» giá»ng: 
 
- Bây giỠông có mắng có giáºn nó, nó cÅ©ng không hay biết. Äúng ra, chỉ đáng trách pháºn làm cha mẹ quá yêu thương con. Vợ chồng mình không kể đến việc nó phản đối nên ép buá»™c nó phải cưới Tuyết Hồng, như lá»i Trá»ng VÄ© đã nói, đâu xảy ra tai há»a như ngày nay. 
 
- Hứ, nói xàm! Bất tất phải nhiá»u lá»i nữa. Tóm lại đổ cho váºn mạng là đúng hÆ¡n. Mạng váºn đã định rồi, không ai trốn tránh cho khá»i được. Lão quay sang Trá»ng VÄ© mà nghiêm giá»ng: 
 
- Trá»ng VÄ©! Con có định xuất ngoại du há»c hay không? 
 
Phương Trá»ng VÄ© chưa há» nghÄ© vá» chuyện đó, khi cha há»i bất ngá», chàng không biết trả lá»i sao cho phải. 
 
Bà Vân nghe lão há»i bèn cướp lá»i: 
 
- Hiện giá» tôi chỉ còn má»™t thằng con trai, tôi không thể rá»i nó cho được. 
 
Nghe mẹ nói, Phương Trá»ng VÄ© tá» lòng ngay thảo: 
 
- Má à, từ này con sẽ ở cạnh bên má, con không thể xa má đâu. 
 
Phương TỠVân vẻ nghiêm trang nói: 
 
- Không! Tôi chẳng đồng ý con vì bà mà không thể ra Ä‘i. Trá»ng VÄ© con phải chá»§ ý việc há»c hành, vì chuyện há»c hành nó quan hệ cho cả tương lai Ä‘á»i ngưá»i, con phải tháºn trá»ng cân nhắc vấn đỠnày má»›i được. 
 
Phương Trá»ng VÄ© suy nghÄ© giây lâu bèn cháºm rãi trả lá»i. 
 
- Ba à, con không nghÄ© đến chuyện xuất ngoại du há»c. 
 
Phương TỠVân tỠvẻ không tán thành: 
 
- Lý do nào con không chịu xuất ngoại? 
 
- Bởi lúc trước con nghÄ© đến chuyện du há»c là vì có anh hai ở bên cạnh ba má. Hiện giá» anh hai con đã qua Ä‘á»i. Lúc lâm chung anh con có trăn trối, con nên ăn ở thảo thuáºn vá»›i ba má. Do đó, con phải ở lại Äài Bắc mà làm việc! 
 
- Theo ý con, phải tuân theo lá»i cá»§a anh trăn trối mà đảm trách việc gia đình? 
 
- Nếu lá»i cá»§a con cha mẹ đủ tin tưởng thì con sẽ hết lòng cố gắng lo làm việc. 
 
Vì Äại VÄ© lo lưá»ng các nghiệp vụ thương mãi mà phải sa chân vào trà đình tá»u Ä‘iếm cho đến vong mạng, khiến cho Phương Tá» Vân cảm thấy buồn rầu, lão há»i gặng: 
 
- Con cũng theo các bạn bè trong giới thương mãi mà sa vào các quán rượu nữa chớ gì? 
 
- Ba hãy yên lòng, con nhứt định không bao giỠla cà đến các quán rượu. 
 
Phương Tá» Vân dáºm chân há»i: 
 
- Con nhứt định không bắt trước theo anh hai con mà vui chơi trụy lạc chớ! 
 
Phương Trá»ng VÄ© khẽ gáºt đầu quả quyết: 
 
- Con tin rằng, dấu xe trước của anh hai con đã đổ, con dại gì mà theo vết cũ? 
 
- ÄÆ°á»£c! Con đã cam kết như váºy thì ngày mai hãy láºp tức đến công ty mà làm việc! HÆ¡n tuần lá»… nay có rất nhiá»u công việc ứ Ä‘á»ng. Cần có ngưá»i giải quyết. 
 
Bà Vân tỠvẻ lo lắng: 
 
- Trá»ng VÄ©! Con làm việc nên Ä‘i đúng giá» vỠđúng khắc. Bằng không, má ở nhà lo sợ lắm nghe con. 
 
- Má à, con biết Ä‘iá»u đó, nếu như con có lở yến tiệc cần thiết con cÅ©ng phải tham gia. Lúc đó con sẽ gá»i Ä‘iện thoại cho má biết. Không bao giá» con Ä‘i lưu linh cả ngày đêm không vá» nhà đâu má lo. 
 
Bà Vân tá» vẻ hài lòng gáºt đầu. Lão Vân nghÄ© ngợi giây lát nói: 
 
- Sáng mai tôi Ä‘i Cao Hùng. Mình phải đến nói rõ cho anh Lương Tùng Linh biết chuyện không may cá»§a gia đình. Xin nhà gái từ này tá»± do định đôi lứa cho con gái. Khá»i lo ngăn trở tuổi thanh xuân cá»§a con Tuyết Hồng. 
 
Bà Vân tán thành ý kiến của lão. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				25-09-2008, 09:27 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			03 
 
 
 
 
 
- Má à, má khá»i phải bảo con gá»i Ä‘iện thoại cho anh ba, ảnh đã vá» rồi má Æ¡i. 
 
- Ở nhà có việc gì váºy Thanh? 
 
Phương Trá»ng VÄ© vừa vỠđến nhà, nghe Ngá»c Thanh nói vá»›i má chàng thế đó, chàng không hiểu bèn há»i em. Phương Ngá»c Thanh cưá»i nÅ©ng nịu liếc nhìn chàng vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Äâu anh xem đồng hồ coi! Äã mấy giá» rồi? 
 
Phương Trá»ng VÄ© nhìn nét mặt mẹ nói: 
 
- Chưa tá»›i sáu giá», còn sá»›m chán! Bá»™ má lo cho con hả? 
 
Bà Vân nhìn con trai, há»i lại: 
 
- Con nhớ coi ngày hôm qua con vỠlúc năm giỠrưỡi phải không? 
 
Phương Trá»ng VÄ© vừa thay quần áo treo lên móc, vừa gượng cưá»i trả lá»i: 
 
- Vì hai ngày qua, công ty Ãt công việc nên con vá» sá»›m bữa nay công ty nhiá»u việc quá, con phải giải quyết cho xong rồi má»›i vá» chá»› sao má. 
 
Phương Ngá»c Thanh le lưỡi nhìn anh nói: 
 
- Há»… má thấy đồng hồ năm giá» rưỡi mưá»i phút là má nhắc anh rồi. Hiện giá» má không sợ gì hÆ¡n việc anh la cà vào các quán rượu nháºu nhẹt ly bì! 
 
Phương Trá»ng VÄ© lá»™ vẻ khó chịu: 
 
- Má hÆ¡i đâu mà lo cho con, có hôm công việc nhiá»u, con vá» hÆ¡i trá»…, con đã cam kết, không bao giá» chÆ¡i bá»i cẩu thả đâu. 
 
Bà Vân lộ vẻ lo sợ vì thần kinh bà suy nhược. 
 
- Má hy vá»ng con canh giá» mà vá» sá»›m má»™t chút, tránh cho má khá»i hồi há»™p giá»±t mình. 
 
Phượng Trá»ng VÄ© rùn vai, không biết trả lá»i thế nào vá»›i mẹ. Phương Ngá»c Thanh khó nÃn cưá»i nói: 
 
- Thiệt tệ hại! Anh hai ảnh đã gây liên lụy đến má»i hành động cá»§a chúng mình, lắm khi như bị xiá»ng xÃch. Äến hôm nay em muốn Ä‘i xem má»™t scene xi-nê má cÅ©ng nói không yên lòng. 
 
Cô nữ hầu tên A Bá»™i Ä‘em chiếc khăn lông đến và má»™t chén chè hạt sen đặt bên mình Phương Trá»ng VÄ©. Trước khi dùng chè, chàng lá»… độ há»i: 
 
- Má vá»›i em đã dùng chè chưa váºy? 
 
A Bá»™i cướp lá»i, cầm chiếc khăn lông Ä‘i vào phòng vừa nói: 
 
- Bà với cô tư đã dùng rồi. 
 
Phương Trá»ng VÄ© ăn chè cháºm rãi nói: 
 
- Thanh đừng nói chuyện tệ hại như váºy nữa, mà nên tá»™i nghiệp cho tình thương bao la như trá»i biển cá»§a mẹ hiá»n. Nếu chúng ta thấy vá» sá»›m được thì cÅ©ng nên, bởi tinh thần cá»§a má bị xao động rất mạnh vì chuyện cá»§a anh hai, nên thần kinh má đã suy nhược rất nhiá»u. 
 
- Trong thá»i gian nghỉ hè, em không ra khá»i nhà cÅ©ng chẳng há» gì. Không Ä‘i thì ở nhà Ä‘á»c sách, xem truyá»n hình, nghe dÄ©a hát, bầu bạn vá»›i má, như thế cÅ©ng không đến ná»—i buồn chán... Nhưng đến kỳ nháºp há»c, em không thể ngày chà tối ở bên cạnh má. Lúc đó má ở nhà má»™t mình, mãi lo sợ cho chúng mình mà sanh bịnh thì sao? Nè, con nói cho má nghe, anh hai ảnh bị tai há»a là bởi nguyên nhân cá»§a ảnh. Chá»› má coi, má»—i ngày thiếu chi ngưá»i ta vào quán rượu, rồi ngưá»i ta chết hết hay sao? 
 
Trá»ng VÄ© cÅ©ng thừa lúc mà khuyến cáo mẹ: 
 
- Má à, em Thanh nó nói rất phải. Má không nên vì tai há»a cá»§a anh hai mà nghiêm cấm tất cả sá»± hoạt động cá»§a anh em con. Chúng con không uống rượu, không vá» khuya, nhứt định không bao giá» thành táºt. Má hiện giá» không khác nào chim sợ ná, nên trong lòng luôn luôn âu lo sợ hãi, con tin rằng, trong má»™t thá»i gian thì hình ảnh ghê sợ ấy nó sẽ phai nhạt dần trong lòng má. 
 
Phương Ngá»c Thanh nhìn mẹ vá»›i vẻ vui đùa há»i: 
 
- Con há»i má, ba Ä‘i Cao Hùng đã ba ngày rồi, chưa thấy ba vá» sao con không nghe má nhắc đến váºy? 
 
Bà Vân nhÃu mày nhá» giá»ng: 
 
- DÄ© nhiên má Ä‘ang lá» Nhưng ba con tuổi đã quá sáu mươi rồi bình nhá»±t ông ấy làm việc vô cùng cẩn tháºn, không lẽ ổng lại theo dấu chân cÅ© cá»§a con trai. 
 
Phương Ngá»c Thanh trá» môi tá» vẻ đùa cợt hÆ¡n: 
 
- Nói váºy, má tÃn nhiệm ba hÆ¡n tÃn nhiệm anh hai. 
 
Phương Trá»ng VÄ© thấy em đùa cợt quá trá»›n, chàng sợ mẹ sẽ có ấn tượng xấu lo lắng không an. Chàng nhìn em há»n trách: 
 
- Thanh đừng nói bông đùa thái quá, tại sao em nói vá»›i má như váºy? Ba là má»™t ông cha giàu đức độ cao trá»ng, có bao giá» lại Ä‘i mê tá»u sắc hay sao? 
 
Phương Ngá»c Thanh nói như chưa hết ý, bèn tiếp: 
 
- Theo anh, những ngưá»i có đức độ trưởng giả không mê tá»u sắc hay sao, chưa hẳn đã đúng như váºy. 
 
Phương Trá»ng VÄ© không thể trả lá»i được, chàng nghÄ© ra trên xã há»™i này hạng già hay say mê tá»u sắc không thiếu gì. Chàng mỉm cưá»i, cúi đầu xuống ăn chè, không trả lá»i em. 
 
Vợ chồng ăn ở vá»›i nhau đã mấy mươi năm, bà Vân hiểu chồng hÆ¡n ai hết, bà cháºm rãi thay ông mà giải thÃch. 
 
- Những ngưá»i có danh, có địa vị sang cả, chưa chắc ai ai cÅ©ng có đức độ cao trá»ng, cÅ©ng có những ngưá»i mang cái lốt hư danh mà thôi. Nhưng ba cá»§a các con, đừng nói bây giỠđã trên sáu mươi tuổi, mà thuở ông còn trẻ, sá»± sinh hoạt cá»§a ông cÅ©ng rất nghiêm chỉnh, chuyện thù tạc xảy ra hằng ngày, nhưng ông không bao giá» mê tá»u sắc. 
 
Phương Ngá»c Thanh chá»›p lia đôi mắt, nàng tá» ra không mấy tin, nên lẩm bẩm. 
 
- CÅ©ng lạ, nếu xét theo lệ thông thưá»ng, anh cá»§a con không đắm mê tá»u sắc má»›i phải chá»›. 
 
Bà Vân liá»n há»i lại: 
 
- Theo ý con, anh hai con chẳng giống ba phải không? 
 
Phương Ngá»c Thanh mÃm môi gáºt đầu đáp: 
 
- Ba cá»§a con có đức tÃnh tốt, tại sao lại sanh anh hai con bê bối quá váºy? 
 
- à chà! Lắm khi má»™t mẹ sanh chÃn đứa con, lại có đến mưá»i tấm lòng. Má»™t ngưá»i có đức tÃnh tốt hay xấu, không phải hoàn toàn do huyết thống cha mẹ mà ra, Ä‘iá»u trá»ng yếu là do nÆ¡i hoàn cảnh sinh há»at trong thá»i kỳ cá»§a ngưá»i đó. Anh cá»§a con sa ngã vào lòng trụy lạc, nói thẳng ra, phần lá»›n cÅ©ng vì sá»± giáo dục cá»§a cha mẹ. 
 
Phương Ngá»c Thanh không cho Ä‘iá»u đó là đúng, bèn khuyên nhá»§: 
 
- Má không nên tá»± trách mình. Theo ý con, bởi anh hai giao du bạn bè không mấy cẩn tháºn, nên sa ngã vào lòng trụy lạc hư thân. Nếu trách ba má giáo dục thất bại, tại sao anh ba và con không theo dấu cá»§a anh hai? 
 
Bà Vân ho má»™t tiếng nhá» giá»ng: 
 
- Con thì má»›i vào Äại há»c. Anh ba con má»›i vừa ra trưá»ng quân huấn. Trong tương lai má không há» biết được. Anh hai còn trước ngày nó chưa lăn thân vào trưá»ng Ä‘á»i, sá»± sinh hoạt cá»§a nó cÅ©ng rất ngay tháºt, đúng là má»™t thanh niên tốt. 
 
- Con xin cam kết vá»›i má, con tuy má»›i bước vào trưá»ng Ä‘á»i, nhưng con không há» táºp uống rượu, không say sắc đẹp cá»§a gái làng chÆ¡i mà gây cho má lo lắng. Con nhứt định không để cho má phải thất vá»ng. 
 
- Phải rồi, má cÅ©ng tin tưởng, má không thể mất con. Nếu không được váºy thì má cÅ©ng không thể sống được. 
 
Phương Ngá»c Thanh cÅ©ng bước đến bên mẹ nÅ©ng nịu: 
 
- Má à, con cÅ©ng xin hứa vá»›i má, con không làm Ä‘iá»u gì cho má phải thất vá»ng. 
 
Bà Vân cưá»i cưá»i, tay vuốt đầu con gái: 
 
- Con đã hai mươi rồi, nhá» nhÃt gì đâu, bình thưá»ng thì chúng con cứng đầu không chịu nổi. 
 
Phương Ngá»c Thanh tá» vẻ đàng hoàng nàng le lưỡi kiểu cá» nói: 
 
- Con ở trưá»ng không há» mang tiếng cứng đầu, Giáo sư nào cÅ©ng khen con là má»™t cô há»c trò rất ngoan ngoãn. 
 
-Con xem lại con coi mình có cứng đầu nhõng nhẽo không? 
 
Phương Trá»ng VÄ© bèn cưá»i lá»›n lên. Chàng nhìn thấy em gái mình làm những động tác đáng yêu, bá»—ng chàng nhá»› ra ngưá»i con gái bán hàng ở Cao Hùng mà chàng chưa há» biết tên há». Nàng tuy không hoạt bát bằng em chàng, nhưng phong độ nàng rất trang nhã, thanh cao. Chàng dá»± định vá» báo cho cha mẹ biết vá» sá»± thụ huấn nÆ¡i quân trưá»ng, sau đó chàng sẽ trở lại Cao Hùng tìm cÆ¡ há»™i làm bạn vá»›i ngưá»i đẹp. Nào ngá» vừa vỠđến Äài Bắc, lại gặp chuyện rá»§i ro cá»§a anh hai chàng. Lo tang, khó mà lo bầu bạn vá»›i mẹ trong cÆ¡n lo rầu bịnh hoạn, phút chốc, đã hÆ¡n mưá»i ngày rồi. Hiện giá» lại phải đóng vai trò Giám Äốc công ty, không thể nào rảnh rang mà đến Cao Hùng để tìm ngưá»i đẹp lý tưởng. Chàng Ä‘ang suy nghÄ© mông lung, bá»—ng nghe mẹ thở dài, giá»ng trầm buồn: 
 
- à chà! Nếu má Ä‘em được con Tuyết Hồng vỠđây trước mấy năm thì anh hai tụi bây đâu có sanh chứng lá»™n xá»™n vá»›i bá»n gái làng chÆ¡i. 
 
Phương Ngá»c Thanh ngồi ngay ngắn lại há»i: 
 
- Má à, chị Tuyết Hồng lớn lên đẹp không? Má mà không biết được thì anh hai làm sao ảnh chịu? 
 
- Lúc Tuyết Hồng còn nhá», đến đâu ngưá»i ta cÅ©ng mến chuá»™ng. Có lý nào lá»›n lên lại xấu hay sao? Nếu hồi bé má xem nó không được, lẽ nào má chá»n nó làm dâu? 
 
- Nếu đúng như lá»i má thì anh hai vô phước. Hiện giá» chắc chị ấy cÅ©ng bị ảnh hưởng đôi phần và kÃch động tinh thần vì cảnh ngá»™ cá»§a anh hai! 
 
- Chà! Con nhỠđó sao mà mạng váºn nó khó đáo để. 
 
Phương Ngá»c Thanh như cầu phước: 
 
- Chắc gia đình chị ấy phải chá»n ngưá»i xứng đáng cho chị ấy kết đôi. 
 
Bà Vân cÅ©ng gáºt đầu như cầu khẩn: 
 
- Nếu được như váºy thì má cÅ©ng an á»§i phần nào. Nếu không được váºy, thì mình cÅ©ng cảm thấy có trách nhiệm vá»›i má»› tuổi thanh xuân cá»§a nó. 
 
- Má à, theo ý con Tuyết Hồng là cô gái đầy đủ hương sắc, mình mà giải trừ cuá»™c hôn nhân này thì cÅ©ng đáng tiếc tháºt. 
 
- Anh hai con đã chết rồi, nếu không giải trừ cuá»™c hôn ước này, phải bảo con ngưá»i ta thá»§ tiết trá»n Ä‘á»i hay sao? 
 
- Không phải ý con nói váºy? 
 
Phương Ngá»c Thanh liếc mắt nhìn Trá»ng VÄ© nàng chu má» phì cưá»i: 
 
- Chị ấy có thể là chị ba con chớ gì! 
 
Phương Trá»ng VÄ© không đợi mẹ trả lá»i, đôi má chàng đỠbừng mắng lá»›n: 
 
- Äồ quá»·! Äừng nói báºy bạ, đừng cho tao ăn Ä‘áºu hÅ© nữa! 
 
- Ha... ha... ý chà! Anh đừng mắng nhiếc tôi làm gì, nếu anh có say mê chị ấy thì cũng không còn kịp. 
 
Bà Vân có vẻ động lòng, nhìn con gái há»i: 
 
- Cái gì mà không kịp? 
 
- Má đã quên, ba Ä‘i cho nhà gái hay rồi hay sao? Anh à, em nói chÆ¡i vá»›i anh váºy mà! Nếu không có chuyện đó làm sao em dám cặp đôi vá»›i anh. 
 
Phương Trá»ng VÄ© đứng dáºy sắp bước Ä‘i. 
 
- Äây là má»™t việc hệ trá»ng trong gia đình, tại sao em muốn cà rỡn để làm trò vui? 
 
- Chắc anh đã giáºn em rồi phải hôn? 
 
Chàng vừa nói vừa bước Ä‘i vào cá»a: 
 
- Ai mà giáºn cô làm gì? Mình mẩy dÆ¡ hầy đây phải Ä‘i tắm rồi nghỉ ngÆ¡i còn hay hÆ¡n. 
 
Phương Trá»ng VÄ© tắm rá»a xong, đến giưá»ng nằm nghỉ, chàng cảm thấy khoan khoái lạ thưá»ng, cả ngày má»i mệt, tá»±a hồ như đã biến mất. 
 
Mùa hè, ngày dài như cả năm, tuy đã hÆ¡n bảy giá» tối, nhưng trá»i vẫn còn sáng tá». Chàng nằm giây lát, bèn mặc áo ngá»§ đến đứng cạnh cá»a sổ mà hóng mát. Bên ngoài là má»™t sân nhá», trồng mấy hàng Mai Quế, cánh hoa màu vàng sáºm, trông rất đẹp mắt và thanh khiết. Thêm vào đó, những hàng hoa Dành Dành màu trắng xóa, khi ánh nắng chiá»u bao phá»§, màu sắc hai loại hoa chói chang nhau. Không ai có thể diá»…n tả màu sắc cá»§a chúng cho cùng. 
 
Phương Trá»ng VÄ© đứng nhìn màu sắc mấy cành hoa đẹp, trông chàng đứng tá»±a như hình gá»—. Bá»—ng nhiên mấy cánh hoa mà chàng Ä‘ang trố mắt nhìn, không còn là những đóa hoa nữa, mà nó biết thành gương mặt má»™t cô gái rất đẹp. Äôi mắt ngưá»i đẹp trừng trừng hướng nhìn vào chàng, đôi vành môi nàng như run động mỉm cưá»i. Chàng ngây ngưá»i như nhá»› lại cô gái đã gặp gỡ tại Cao Hùng chàng khó cầm lòng được như tá»± nói thầm vá»›i mình: 
 
- Thưa cô! Xin phép cô cho tôi biết quý danh? 
 
Chàng vừa nói câu ấy ra, bá»—ng nhiên tá»± cưá»i cho mình quá mÆ¡ má»™ng. Chàng thầm nghÄ©: CÅ©ng may trong phòng này chẳng có ngưá»i thứ hai, nếu có ngưá»i nghe được sẽ cho mình mắc bịnh Ä‘iên. CÅ©ng lạ, cô gái ấy cÅ©ng không đẹp gì, nàng cÅ©ng không có sức hấp dẫn, thu hút cho lắm, nhưng nàng trông rất trang nhã, khiến cho ngưá»i nhìn vào thấy dá»… cảm. Sao nàng có sức thu hút mình lạ thưá»ng... Cái đẹp cá»§a nàng giống như tiên trên trá»i sa xuống. Hổm nay ban ngày báºn làm việc cho đến chiá»u thì hình bóng cá»§a nàng cứ lãng vãng trong đầu óc. Không biết nàng có gì đặc biệt mà khiến cho mình phải mÆ¡ tưởng đến thế? Chẳng qua nàng là ngưá»i bán hàng, mình là ngưá»i mua hàng mà thôi, có lẽ nàng đã quên ta, cÅ©ng như quên cả trăm ngàn ngưá»i khách hàng khác. Còn riêng mình sao lại ôm ấp ảo ảnh, hình bóng nàng mà tư tưởng, mà nhá»› nhung. 
 
NghÄ© đến đây, chàng cảm thấy tim Ä‘au nhói. Những cÆ¡n gió chiá»u hè thổi qua, chàng thấy mát mẻ vô cùng. Nhưng trong lòng chàng cảm thấy lạnh lùng quả tim cô đơn. 
 
Bá»—ng nghe Ngá»c Thanh gá»i lá»›n: 
 
- Anh Ba ơi! Anh ba! 
 
Chàng quay mình lại há»i: 
 
- Chuyện gì váºy Thanh? 
 
Sắc mặt cá»§a Phương Ngá»c Thanh tá»±a như có Ä‘iá»u gì khẩn cấp lắm: 
 
- Ba vỠrồi anh ơi! 
 
Trá»ng VÄ© vừa bá»±c bá»™i vừa tức cưá»i: 
 
- Ba vá» mà em làm như có Ä‘iá»u gì sợ hãi váºy. Trông vào sắc mặt em như sắp xảy ra chuyện kinh hồn. 
 
- Nè! Em sẽ cho anh biết má»™t tin vô cùng quan trá»ng, cam Ä‘oan vá»›i anh đúng là chuyện rất khẩn trương. 
 
- Äâu chuyện gì mà em cho là khẩn trương? 
 
Nàng giả vỠxoay mình bước đi: 
 
- Em hổng nói đâu, nói ra không khéo anh sẽ cho là chuyện nhỠnhoi lại làm ồn lên! 
 
Chàng bước đến cản cô em lại: 
 
- Ê! Ê!... Em Cưng! Anh nháºn lá»—i, em đừng giáºn anh! 
 
Phương Ngá»c Thanh dừng chân lại, nhìn anh mà nhoẻn miệng cưá»i: 
 
- Anh! Em đến là đem sự mừng vui và chúc cho anh được sự may mắn. 
 
- à chà! Äồ quá»·! Muốn kiếm chuyện lá»™n xá»™n gì nữa đây? 
 
Phương Ngá»c Thanh cưá»i khanh khách nói: 
 
- Em cho anh hay tin mừng! Ba đã giới thiệu một cô bạn gái cho anh. 
 
Phương Trá»ng VÄ© buông tay Thanh ra, quay mình trở lại cá»a sổ, nói: 
 
- CÅ©ng nói báºy nữa! Em Thanh, anh không muốn nghe em nói nữa, em hãy Ä‘i Ä‘i! 
 
Lần trước thì VÄ© muốn nghe Thanh lại bá» Ä‘i, lần này ngưá»i anh Ä‘uổi, em vẫn không chịu ra, nàng bước đến sau lưng anh mà vá»— vai. Thái độ cá»§a nàng rất thành tháºt: 
 
- Anh à, em không nói đùa với anh nữa đâu. Ba vừa nói khi ba đến Cao Hùng cùng bác Lương bàn định, cuối cùng cả hai quyết định đem chị Tuyết Hồng gả cho anh. 
 
Phương Trá»ng VÄ© nghe tin này, sắc mặt chàng biến đổi, chàng chụp lấy tay Ngá»c Thanh há»i nhanh. 
 
- Cái gì? Em nói sao? 
 
Ngá»c Thanh kêu "ái da" và nói tiếp: 
 
- Coi kìa! Bóp tay ngưá»i ta Ä‘au gần chết váºy đó! 
 
Phương Trá»ng VÄ© ná»›i tay ra và nói: 
 
- Xin lỗi, anh không cố ý làm cho em đau đớn. 
 
Phương Ngá»c Thanh trá» môi, trợn mắt nói: 
 
- Bây giá» anh đã kinh hồn tháºt rồi chưa? 
 
Phương Trá»ng VÄ© nhÃu đôi mày, hai tay chàng quào đầu lia lịa nói: 
 
- Anh không tin lá»i nói đó là tháºt! 
 
- Em đã nói chÆ¡i vá»›i anh cho vui váºy thôi. Không ngá» ba Ä‘i Cao Hùng vá», ba lại tÃnh vá»›i nhà gái tháºt, em biết anh phản đối, nên đến cho anh haỵ Là sá»± tháºt chá»› không phải nói chÆ¡i như trước đâu nhé! 
 
- Chuyện này... chuyện này... Phương Trá»ng VÄ© ú á»› nói chẳng ra lá»i. Chàng không ngá» chuyện hôn nhân như trò chÆ¡i cá»§a trẻ nÃt, bây giá» lại phá»§ lên đầu mình. 
 
Phương Ngá»c Thanh cÅ©ng đồng ý vá»›i anh, bèn thêm lá»i. 
 
- Anh à, anh đừng nóng nảy lắm! Em đỠnghị, anh nên đến gặp ba dùng lá»i êm dịu mà phản đối. 
 
Phương Trá»ng VÄ© tá» vẻ rất Ä‘au khổ, chàng ôm đầu ngồi phệt xuống ghế sofa thở dài: 
 
- à chà! Chuyện đâu... lại xảy đến dá»… buồn cưá»i thế này! 
 
- Em đã giảng giải cho ba nghe, nhưng đã bị ba mắng là đừng nên xen chuyện ngưá»i khác, ba tin rằng anh rất vừa lòng. 
 
- Ha... ha... ha... ha... tôi vừa lòng? Ha... ha Phương Trá»ng VÄ© cưá»i ngất như ngưá»i thất thưá»ng. 
 
Phương Ngá»c Thanh cảm thấy sợ hãi nói: 
 
- Anh! Anh đừng làm váºy, em sợ lắm, đừng làm váºy. 
 
Sau má»™t tràng cưá»i thất thưá»ng, Phương Trá»ng VÄ© lại gào thét lá»›n lên: 
 
- Anh sẽ phản đối! Anh không thÃch như váºy! Anh không thể làm con váºt hy sinh cho những cuá»™c hôn nhân mù quáng này. 
 
Phương Ngá»c Thanh đứng má»™t bên anh, nàng nhÃu đôi mày liá»…u để tá» ra mình cÅ©ng thấy sá»± khó chịu cá»§a anh. Không nghe em nói gì thêm, Phương Trá»ng VÄ© cÅ©ng lặng thinh. Cảnh trá»i tối bao trùm khắp gian phòng đã vắng lặng càng vắng lặng hÆ¡n. 
 
- Bên ngoài nghe tiếng chân A Bá»™i Ä‘i vá»™i vàng đến cá»a phòng gá»i lá»›n, phá tan bầu không khà yên lặng: 
 
- Cáºu ba! Cáºu ba! 
 
Phương Trá»ng VÄ© như không cần nghe đến tiếng kêu cá»§a cô gái làm công. Phương Ngá»c Thanh biết trước ba má sẽ cho ngưá»i gá»i anh ba nàng, nhưng nàng thay lá»i anh mà há»i: 
 
- Chuyện gì đó A Bội? 
 
A Bá»™i cÅ©ng đã mưá»i tám tuổi rồi, nghe tiếng Ngá»c Thanh há»i, bèn cưá»i hì hì trả lá»i: 
 
- CÅ©ng có cô tư ở đây nữa? Sao trong phòng tối thui mà cô vá»›i cáºu không mở đèn lên váºy? 
 
Vừa nói, A Bá»™i vừa bước đến mở đèn lên. Phương Trá»ng VÄ© trong lòng Ä‘ang buồn thảm dưá»ng như Ä‘ang tìm ngưá»i để gây gá»— cho hả dạ. Nhân đó, chàng trợn mắt nhìn A Bá»™i nói: 
 
- A Bá»™i, sao cô lăng xăng nhiá»u chuyện gì đó? Tôi không ăn chiá»u đâu! 
 
- Tôi không phải Ä‘i kêu cáºu ăn cÆ¡m chiá»u. 
 
Từ trước A Bá»™i chưa má»™t lần bị Trá»ng VÄ© trách mắng lá»›n tiếng như váºy, nàng có cảm giác lạ lùng và khó chịu. Nàng hướng sang Ngá»c Thanh mà há»i nhá»: 
 
- Cô tư! Bá»™ cô cáºu vừa cãi nhau hả? 
 
Phương Ngá»c Thanh tức cưá»i và phá»§ nháºn: 
 
- Em đừng há»i lảng! Có phải ông sai em đến gá»i cáºu ba hay không? 
 
A Bá»™i không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng cÅ©ng khó nÃn cưá»i được, há»i: 
 
- Phải rồi... Bá»™ cô đã cho cáºu hay chuyện đó rồi hả? 
 
Äang cÆ¡n bá»±c bá»™i vá» chuyện hôn nhÆ¡n, khi nghe cô làm công nhắc đến, Phương Trá»ng VÄ© phát cáu lên: 
 
- A Bá»™i! Khuyên cô đừng nhiá»u chuyện! 
 
A Bá»™i sợ hãi ngừng hẳn lá»i, cô ta nhìn Ngá»c Thanh vừa le lưỡi vừa há»i nhá»: 
 
- Bá»™ cáºu ba không muốn cưới vợ hả cô? 
 
Phương Ngá»c Thanh muốn tránh cho A Bá»™i bị anh nàng mắng nhiếc, nàng xua tay: 
 
- A Bá»™i! Em hãy xuống nói vá»›i ông, má»™t chút cáºu sẽ xuống đến. 
 
A Bá»™i tưởng hay tin này cáºu Trá»ng VÄ© được vui mừng, nhưng không ngá» nàng bị mắng nhiếc, nàng vá»™i vã rút lui, cÅ©ng không quên quay mặt lại lá»™ vẻ bất mãn. 
 
Chá» A Bá»™i Ä‘i khá»i cá»a, Thanh bèn nhìn anh nhá» giá»ng khuyến cáo: 
 
- Anh à, ba sai A Bá»™i gá»i anh, anh phải đến vá»›i ba! 
 
Phương Trá»ng VÄ© lá»™ vẻ đáng thương hại, hướng sang em như để van cầu: 
 
- Anh không muốn gây xung đột trước mặt ba, nhỠem đến gặp ba thay anh mà gián tiếp chống đối việc hôn nhân này dùm anh được không? 
 
Phương Ngá»c Thanh lá»™ vẻ khó xá» nói: 
 
- Vừa rồi em bị ba mắng cho má»™t xáp, bảo em không nên can dá»± vào việc cá»§a anh. Theo em nghÄ© việc hôn nhÆ¡n cá»§a anh, chÃnh anh đứng ra kháng cá»± là đúng hÆ¡n. 
 
Chàng buồn rầu ra mặt: 
 
- Vạn nhứt ba dùng đến cách chuyên chế cá»§a quyá»n làm cha, chừng đó em má»›i nghÄ© cho anh phải làm sao đây? 
 
Phương Ngá»c Thanh cắn chặt môi, lá»™ vẻ suy nghÄ©: 
 
- Nếu anh phản đối có lý, em nghĩ, không khi nào ba lại đi cưỡng bách anh. 
 
- à chà! Anh hai hư há»ng cÅ©ng do cuá»™c hôn nhân này, bây giá» nó lại trùm phá»§ đầu tôi nữa. 
 
Ngá»c Thanh hướng đôi mắt Ä‘en láy sang Trá»ng VÄ© nàng há»i không mấy rõ ràng: 
 
- Em cũng khó hiểu vì nguyên do nào anh lại phản đối cuộc hôn nhân này: 
 
Gương mặt chàng thoáng hiện lên vẻ buồn cưá»i: 
 
- Ãi chà! Em cưng Æ¡i! Tại sao em cưng nói chuyện nghe không mấy gì thông minh váºy? 
 
- Äúng rồi, đâu anh Ä‘em những lý do định phản đối giảng giải trước mặt ba em nghe thá» coi nào. Äể em xem lý do anh phản đối có được vững hay không? 
 
Phương Trá»ng VÄ© cưá»i lạnh lùng nói: 
 
- Hừ! Tuyết Hồng là hôn thê cá»§a anh hai, tức là chị dâu tương lai cá»§a chúng tạ Má»™t ngưá»i chị dâu có thể Ä‘em gả cho em chồng được sao? Thiên hạ sẽ cưá»i chê chịu sao thấu! 
 
Phương Ngá»c Thanh như suy nghÄ© giây lát nói: 
 
- Cái lý do đó... lý do đó... 
 
Trá»ng VÄ© cắt lá»i nàng, há»i: 
 
- Em xét thấy lý do đó không vững hay sao? 
 
- Tuy có lý, nhưng... 
 
Tánh chàng nóng như lá»a, dáºm chân há»i: 
 
- Nhưng vì sao? Em hãy nói mau cho anh nghe? 
 
Phương Ngá»c Thanh tìm hiểu ý kiến cá»§a ba nàng, giây lát sau, nàng cháºm rãi nói: 
 
- Anh à, bây giá» em đứng vá» phương diện ba mà trả lá»i anh, vì Tuyết Hồng chưa kết hôn vá»›i anh hai, đúng ra, nàng chưa má»™t ngày làm dâu ba má. Hiện giá» nàng chỉ là má»™t cô gái xinh đẹp, là má»™t ngưá»i dưng kẻ lạ hẳn hòi. Như thế, anh sẽ phản đối vá»›i ba như thế nào? 
 
- Chuyện đó... Ä‘iá»u đó... bị em há»i khó, hai tay chàng quào đầu quào cổ, dưá»ng như muốn khóc Ä‘i được. 
 
- Do đó, theo ý em thì... 
 
Trá»ng VÄ© tá» ra bất mãn cá»±c độ, trợn mắt há»i: 
 
- Theo ý em thì anh nên cưới Tuyết Hồng làm vợ? 
 
Phương Ngá»c Thanh không phải tháºt thà như A Bá»™i, nàng láºp tức phải đối ngay: 
 
- à chà! Anh đã bực tức em rồi hả? 
 
Phương Trá»ng VÄ© bèn nhá» giá»ng giải thÃch: 
 
- Em Thanh, anh không phải tức giáºn, em nên biết, tâm hồn anh Ä‘ang sầu khổ cá»±c độ, nên đối xá» không đẹp, xin em tha thứ cho anh. 
 
- Bởi em đồng ý với anh, nên muốn tìm cách giúp anh. 
 
- Cảm ơn em! Cảm ơn em! Bây giỠem có cách nào giúp anh đây? 
 
Phương Ngá»c Thanh trá» môi, nguýt chàng: 
 
- Ai bảo anh nói toàn là lá»i cá»™c lốc vá»›i em, chỉ vì em Ä‘ang nghÄ© ra má»™t lý do vững chắc cho anh. Bị anh nạt tá»›i, làm cho ngưá»i ta quên mất rồi! 
 
Chàng dở khóc dở cưá»i, chỉ còn buông tiếng thở dài não nuá»™t! Chá»› không nói thêm má»™t lá»i nào nữa. 
 
Phương Ngá»c Thanh cưá»i ngất lên nói: 
 
- À! Em nhớ rồi, nhớ rồi... 
 
- Em nghÄ© ra lý do gì, hãy nói mau cho anh nghe đỉ Nếu qua khá»i việc này, anh nhứt định cám Æ¡n em ngàn ngày! 
 
Phương Ngá»c Thanh như mất vẻ cao hứng: 
 
- Ai biểu anh cứ tạ Æ n em? Lá»i nói cá»§a anh, nghe mùi không phải là anh cá»§a em váºy đó? 
 
- Phải rồi! Xin lỗi, xin lỗi, anh đối không phải với em. 
 
Phương Ngá»c Thanh cảm nháºn như đã vừa lòng, nàng nhe răng cưá»i, đồng thá»i nheo luôn đôi mắt, nhá» giá»ng: 
 
- Em đã thay anh mà suy nghÄ© ra biện pháp rất hay, để làm láºp luáºn mà kháng cá»± việc hôn nhân này. Anh nên giảng giải vá»›i ba... Nói đến đây, nàng cố ý dừng lại. 
 
- Nói sao đây, em cưng? Em đừng cố ý nói lấp lá»ng ná»a chừng rồi ngừng lại, anh khổ lắm mà! 
 
- Nàng cưá»i vang, trông anh như kẻ sắp chết, Ä‘ang trông chá» thuốc tiên. Này anh hãy giảng giải vá»›i ba, vì anh đã có bạn gái rồi, anh và nàng tình cảm rất Ä‘áºm đà. Lý do này chắc anh nói rất hay. 
 
Phương Trá»ng VÄ© Ä‘ang lo trở thành vui mừng chàng nhè nhẹ gáºt đầu nói: 
 
- Ã! Con nhá» nầy suy nghÄ© rất hay, lý do này anh có thể cá»± tuyệt sá»± hôn nhân mù quáng đó. 
 
Chàng mừng rỡ nhảy dá»±ng lên, sau đó hướng sang Ngá»c Thanh mà cúc cung lên như làm đại lá»…, để tá» lòng biết Æ¡n. Phương Ngá»c Thanh cưá»i lá»›n và tránh sang hướng khác. 
 
- Anh đừng làm đại lá»… mà mang tá»™i, em còn há»i anh thêm má»™t câu nữa chá»› chưa xong đâu. 
 
- Em còn chuyện gì? Há»i mau mau Ä‘i? 
 
- Äúng ra anh đã có bạn gái rồi phải không? 
 
- Ừa! 
 
- Nàng tên gì? Há»c lá»±c cỡ nào? Còn há»c hay Ä‘ang làm việc? 
 
- Việc đã đến nông nổi này mà anh còn cố giữ bà máºt? 
 
Phương Trá»ng VÄ© bị em cáºt vấn đến ấm á»› nói không ra lá»i. Chàng nhÃu đôi mày, lá»™ vẻ ngẩn ngÆ¡ khó trả lá»i: 
 
- Ãi chà! Trá»i Æ¡i!... 
 
- Anh kêu trá»i có Ãch gì? Nếu anh thấy khó chịu thì em không há»i làm gì. 
 
Phương Trá»ng VÄ© nhá» giá»ng: 
 
- Em Thanh! Anh thú tháºt vá»›i em, tuy anh đã yêu má»™t cô gái, nhưng là... 
 
- Nhưng là sao chớ? 
 
- Cô tư... Hai ngưá»i nói đến đây ngoài cá»a có bóng ngưá»i thấp thoáng, đó là bóng cá»§a A Bá»™i đến gá»i nàng. Sở dÄ© A Bá»™i không dám bước vào phòng là sợ bị Trá»ng VÄ© khiển trách. 
 
Có mặt A Bá»™i, Ngá»c Thanh tạm thá»i gác qua chuyện Ä‘iá»u tra bạn gái cá»§a anh nàng. Nàng bước đến cá»a há»i: 
 
- Chuyện gì đó A Bội? 
 
- Ông không được vui. 
 
Ngá»c Thanh không kịp suy nghÄ©, vá»™i há»i: 
 
- Vì sao váºy? 
 
- Vì ông chá» cáºu rất lâu nên đâm ra nóng nảy! Tôi đến đây lại sợ cáºu giáºn bất tá» nên không dám vào, Ä‘iá»u tốt hÆ¡n hết là cô nên thay tôi mà hối thúc cáºu xuống vá»›i ông. 
 
- Không cần hối thúc, tôi đi! 
 
Lá»i cá»§a A Bá»™i thì Trá»ng VÄ© đã nghe rất rõ. Chàng xét ra khó mà tránh khá»i sá»± tháºt, bởi chưa tìm ra má»™t biện pháp nào hay, nhưng thế nào cÅ©ng phải đối diện cãi vã vá»›i ba chàng. Do đó, không đợi Ngá»c Thanh thay thế, chàng mạnh dạn như má»™t kiếm sÄ© má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a Ä‘i thẳng ra cá»a. 
 
Khi đến trước mặt ba chàng chưa nói đến chuyện hôn nhÆ¡n, giả vá» không hiểu chuyện chi, chàng há»i: 
 
- Thưa ba vá» hồi nào váºy ba? 
 
Phương Tá» Vân miệng ngáºm xì gà, gáºt đầu tá» vẻ vui mừng: 
 
- Nè! Trá»ng VÄ©! Trong ba ngày qua, ba vắng nhà không ngoài việc ba lo cho con, vá» việc thay cho Äại VÄ©. 
 
Bà Vân thấy con trai đến bà thở dài: 
 
- à chà, nếu như Äại VÄ© nó còn sống, ba má sẽ có được hai đứa con trai giá»i dắn, làm rất được nhiá»u việc. 
 
- Bà sao, việc đã qua thì để cho nó qua đi, còn nhắc lại làm gì càng thêm đau lòng. 
 
Phương Trá»ng VÄ© thấy cha mẹ khen tặng, chàng bèn mở lá»i dò dẫm: 
 
- Ba từ Cao Hùng má»›i vá», sao ba biết con lo việc giá»i, có thể thay cho anh hai được? 
 
Phương Tá» Vân mỉm cưá»i, lá»™ vẻ hài lòng, nói: 
 
- Ba vừa vỠđến là đến ngay công ty, gặp Hoàng phó Giám Äốc, ba há»i thăm tình hình cá»§a công tỵ Ông ấy nói: Tuy con má»›i vào Ä‘á»i, nhưng giải quyết công việc má»™t cách rất lão luyện. 
 
Phương Trá»ng VÄ© chỉ mỉm cưá»i, không nói Ä‘iá»u gì khác. Lão Vân muốn đỠcáºp đến vấn đỠhôn nhân cho Trá»ng VÄ© nghe, nhưng bà Vân đã nóng nảy hÆ¡n ông: 
 
- Trá»ng VÄ©, ba con có đến nhà há» Lương đã nhìn thấy Tuyết Hồng rồi... 
 
Phương Trá»ng VÄ© tá» ra không vui, vá»™i vã trả lá»i: 
 
- Chuyện đó có liên can gì đến con? 
 
Phương Tá» Vân láºt Ä‘áºt tiếp lá»i: 
 
- Con nhá» Tuyết Hồng nó lá»›n lên, trông nó không ai có thể chê được. Chẳng những nó đẹp, tánh tình lại rất dịu hiá»n, có thể nói nó được mưá»i phần vẹn mưá»i. 
 
Bà Vân cưá»i ha hả phụ há»a: 
 
- Má đã biết trước, con nhỠđó hồi nhỠnó còn đẹp, hoạt bát đáng yêu. Bây giỠnó đã lớn làm sao mà xấu cho được? 
 
Trông đầu óc cá»§a Phương Trá»ng VÄ© hiện giá» chỉ lảng vảng hình bóng cô gái bán hàng mà chàng đã gặp. Cha mẹ dầu có khen ngợi cô dâu hụt đẹp đến đâu chàng cÅ©ng không lưu ý... Vì váºy chàng cố ý tá» ra mến tiếc: 
 
- Rất tiếc anh hai vô phước, nên hiện giỠhôn nhân đã giải trừ, chớ biết thế nào hơn. 
 
- Không, sau khi ba trông thấy Tuyết Hồng, ba láºp tức thay đổi ý định. 
 
Chàng nghe lá»i ba nói, trong lòng bắt đầu cảm thấy khổ sở. Nhưng trước khi sá»± tình chưa được sáng tá», chàng cÅ©ng chưa tá» thái độ nào. Äôi má chàng đỠbừng, đứng ngây ngưá»i mà chịu. 
 
Bà Vân thay chồng bổ túc vấn Ä‘á»: 
 
- Theo ý ba con, khi thấy Tuyết Hồng vẹn toàn quá, vốn nó là con dâu đã hứa hôn của gia đình. Nếu giải trừ hôn ước thì rất tiếc. 
 
Trán Trá»ng VÄ© đã thấy rá»›t mồ hôi, lòng chàng như lá»a cháy, các tế bào trong cÆ¡ thể như nổi phồng lên... Nhưng ngoài mặt chàng vẫn giả vá» như không biết, nói: 
 
- Chuyện đó không thể có biện pháp nào khác, anh hai đã qua Ä‘á»i, dầu ba má có tiếc cÅ©ng phải bá»! 
 
Phương Tá» Vân nghiêm giá»ng: 
 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải có biện pháp chá»›. Ba cùng bác Lương con tÃnh toán giải quyết, dá»± định gả Tuyết Hồng cho con làm vợ. Chẳng những Tuyết Hồng vẫn là con dâu cá»§a gia đình ta, Lương Tòng Linh cÅ©ng mừng vui vì vẫn còn giữ mối thông gia vá»›i gia đình mình. 
 
Nghe đến đây, Phương Trá»ng VÄ© má»›i nói láºp báºp được mấy lá»i: 
 
- Chuyện này có thể được... sao ba? 
 
Phương TỠVân sa sầm nét mặt, tỠvẻ không vui? 
 
- Làm sao lại không được? 
 
- Chỉ vì... chỉ vì... Phương Trá»ng VÄ© bình nhá»±t luôn sợ sệt khi đứng trước mặt ông cha nghiêm khắc, nên chàng chỉ ấm á»› quá lâu mà thốt lên được có hai tiếng "chỉ vì" rồi không biết giải thÃch thế nào cho ổn. 
 
Ngồi bên cạnh anh, Phương Ngá»c Thanh lo sợ thay cho anh mà trái tim nàng nhảy thình thịch trong lồng ngá»±c. Mắt nàng liếc sang Trá»ng VÄ© như n như nhắc nhở tại sao không nói mình có bạn gái rồi? 
 
Thá»±c ra Phương Trá»ng VÄ© vẫn nhá»› mà nói thẳng lá»i. Chàng cÅ©ng muốn nói rõ là mình đã có ý trung nhân, nhưng ngưá»i ý trung nhân mà chàng muốn nói ra, đến tên há», chá»— ở chàng cÅ©ng chẳng biết. Nếu ba má chàng há»i lại thì trả lá»i không được, thành ra chàng tạo ra câu chuyện để dối gạt cha mẹ. Chàng vẫn biết ý muốn cá»§a em mình, ngặt vì khó nói nên lá»i được: 
 
Äôi mắt Phương Tá» Vân lá»™ vẻ nghi kỵ, liếc sang con há»i gặng: 
 
- Chỉ vì sao? Con mãi ấm á»› hoài váºy? 
 
Bà Vân êm dịu khuyên con. 
 
- Con à, đây là cuộc hôn nhân rất đẹp, tại sao ý con không muốn? Con hãy nói lý do cho ba má nghe. 
 
Vấn đỠnày, Phương Trá»ng VÄ© biết sẽ quan hệ suốt cuá»™c Ä‘á»i mình, dưá»ng như chuyện sanh tá» nó lảng vảng trong đầu óc chàng, ngặt vì đứng trước ngưá»i cha nghiêm khắc chàng rất lo sợ. Nhưng trước tình cảnh này không thể câm nÃn hÆ¡n nữa, chàng cố gắng mạnh dạn đáp: 
 
- - Thưa ba má, việc hôn nhân này đã lầm lẫn buổi đầu, sao bây giỠba lại muốn cho nó lầm lẫn một lần nữa? 
 
Phương Tá» Vân luôn báºp báºp Ä‘iếu thuốc xì gà, lão tá» ra tức giáºn há»i: 
 
- Mầy nói thế là ý nghĩa gì? 
 
- Anh hai con vì bất mãn cuá»™c hôn nhân mù quáng này mà đâu ra chÆ¡i bá»i lêu lá»ng, cho đến há»§y hoại thân mình. Hiện giá» ba lại Ä‘em sá»± Ä‘au khổ ấy mà trút lên đầu con nữa hay sao ba? 
 
Câu nói cá»§a chàng tá» vẻ gắt gao buá»™c tá»™i ông, khiến cho lão Vân càng tức giáºn hÆ¡n, vá»— bàn đứng dáºy la lá»›n: 
 
- Mầy nói sao? Hảo ý của tao, mầy lại cho rằng hại mầy đau khổ? Có thể như thế! Có thể như thế được sao? 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				25-09-2008, 09:28 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			04 
 
 
 
 
 
Từ trước ông Phương Tá» Vân chưa há» nổi cÆ¡n giáºn dữ vá»›i con cái, hôm nay tánh tình cá»§a lão đã mất bình tÄ©nh, la hét như sấm đối vá»›i má»™t đứa con đã khôn lá»›n, tá»± nhiên lão cảm thấy vô cùng khó chịu. 
 
Tuy Phương Trá»ng VÄ© cá»±c lá»±c phản đối việc hôn nhân tệ hại đó, nhưng chàng vẫn thấy là hảo ý cá»§a mẹ chạ Vì hảo ý đó, mà lão hết sức tức giáºn trách mắng con, nhứt là câu nói cá»§a Phương Trá»ng VÄ©, dưá»ng như hảo ý đó nó làm hại cho thằng con lá»›n cá»§a lão phải chết. 
 
- Cái chết cá»§a anh hai, trên nét mặt cá»§a ba không thấy hiện lên má»™t chút thương tâm nào, nhưng trong lòng cá»§a ba thống khổ vô cùng. Theo ý ba, tuy cái chết cá»§a anh hai là do anh ấy chÆ¡i bá»i lêu lá»ng mà gây ra, nhưng ba thưá»ng tá»± trách mình quá cưng con, không cưỡng bách kết hôn cùng Tuyết Hồng. Nếu anh hai đã kết hôn, đâu dám Ä‘i lêu lá»ng suốt đêm. Sở dÄ© ba giáºn dữ, chỉ vì anh hai không nghe theo lá»i cá»§a ba để phải chết thảm, chỉ vì việc hôn nhân cá»§a anh hai ba không chá»§ động được. 
 
Phương Trá»ng VÄ© hiểu rõ ba trách mắng là vì quá thương mình mà ra. Lúc đầu chàng phản đối kịch liệt, sau đó chàng lại bình tâm như thưá»ng không còn bá»™c lá»™ vẻ kháng cá»± nào. 
 
Trong sá»± im lặng, bà Vân nhá» giá»ng trách chồng: 
 
- Ông sao, chuyện gì mà giáºn dữ váºy? Tuy con nó phản đối việc hôn nhân này, nhưng thỉnh thoảng mình khuyên bảo nó, lần lần nó sẽ đồng ý chá»› gì. Bởi Tuyết Hồng nào phải là má»™t đứa con gái tầm thưá»ng. 
 
- à chà!... Lão thở dài má»™t tiếng, trên sắc mặt lão từ giáºn dữ biến sang cảm thương, tâm trà lão đã cảm thấy lạnh rồi. Sau khi bà Vân khuyên chồng xong, rồi hướng sang con mà giải thÃch: 
 
- Trá»ng VÄ©! Có lẽ con cÅ©ng hiểu rõ, làm cha mẹ bao giá» có ý hãm hại con. 
 
Trá»ng VÄ© vẫn làm thinh, chàng tá» vẻ vô cùng Ä‘au khổ. Bá»—ng nhiên Phương Tá» Vân hướng sang chàng, giá»ng run run: 
 
- Trá»ng VÄ©! Vừa rồi ba vì quá tức giáºn mà đối xá» không phải vá»›i con, con cÅ©ng nên lượng thứ ná»—i khổ tâm cá»§a ba... 
 
- Thưa ba, lẽ thì làm con không nên nói những lá»i đó vá»›i ba, chỉ vì tại con đã nghịch ý vá»›i ba, khiến cho ba phát giáºn. 
 
Bà Vân cảm thấy nhẹ nhõm, bà nở nụ cưá»i héo hắt: 
 
- Cha con cÅ©ng nhìn nháºn mình sai lầm, đó má»›i đúng là ngưá»i chân chÃnh. 
 
Phương Ngá»c Thanh muốn cho không khà hòa hoãn, nàng cÅ©ng cưá»i hì hì theo mẹ. Nhưng hai cha con há» không thể cưá»i được, sắc mặt há» vẫn còn lá»™ vẻ nghiêm trá»ng. Giây lâu Phương Tá» Vân thở ra nói: 
 
- Không phải tôi muốn cưỡng bách hôn nhân cá»§a con cái, tôi chỉ cảm thấy mình phải giải quyết sá»± bất bình thưá»ng cho con Tuyết Hồng và gia đình mình mà thôi. 
 
Bà Vân chùi nước mắt há»i: 
 
- Ông nói thế nghĩa là sao? 
 
-Má»™t đứa con gái lòng tốt như hoa huệ, sắc đẹp như hoa lan, mà cả Äại VÄ© đến Trá»ng VÄ© thẩy Ä‘á»u xem như cá» rác, thế nào tôi không khá»i bất bình và tức giáºn. 
 
Phương Trá»ng VÄ© ngước mặt lên cháºm rãi: 
 
- Xin ba đừng hiểu lầm, con tuyệt đối không hỠdám khinh khi nàng. 
 
- Không khinh thị nó, tại sao lại phản đối? 
 
- Chỉ vì nàng là vị hôn thê cá»§a anh, tức là chị dâu cá»§a con rồi. Hiện giá» Ä‘em chị dâu mà gả cho em chồng, nếu ngưá»i ngoài há» biết thì há» chê cưá»i chịu sao nổi? 
 
- Tuyết Hồng vá»›i Äại VÄ© chưa kết hôn nhau, sao gá»i là chị dâu cá»§a con cho được? CÅ©ng như con lo ngưá»i ngoài há» biết, làm thế nào há» biết được bên trong cá»§a gia đình mình, vì ba và bác Lương con Ä‘Ãnh hôn nhau từ hai mươi năm trước. Lúc bấy giá» vấn đỠhôn nhân không có gì phô trương, ba nhá»›, ba chỉ đưa má»™t Ãt sÃnh lá»…, cùng nhau dùng má»™t bữa tiệc thân máºt gia đình, không má»™t ngưá»i bà con thân thÃch nào cá»§a đôi bên tham gia. Nếu ba nói sá»± hôn nhân này là Ä‘Ãnh hôn cho con thì cÅ©ng không ai biết. 
 
Phương Ngá»c Thanh liếc sang anh, ngụ ý nàng nói lá»i cá»§a ba đúng ý theo sở liệu cá»§a nàng. Nàng cÅ©ng rất háºn anh, tại sao lại chẳng đổ thừa mình đã có bạn gái rồi? Bởi anh nàng không chịu nói, nên nàng thay anh mà ngá» lá»i: 
 
- Ba à, không chừng anh ba con đã có bạn gái rồi. 
 
Phương Tá» Vân dưá»ng như thức tỉnh há»i: 
 
- Sao? Nó đã có bạn gái rồi à? 
 
- Ớ... Phương Trá»ng VÄ© chỉ đáp nhá» má»™t tiếng chàng chẳng dám tá» thái độ rõ ràng. Bởi chàng không hiểu ngưá»i bạn gái cá»§a mình tên gì? 
 
Bà Vân cưá»i cưá»i tá» vẻ há»n mát con: 
 
- Con cái váºy đó à! Ai Ä‘á»i con có bạn gái sao lại không cho má biết? Có phải là bạn há»c cá»§a con không? 
 
Phương Trá»ng VÄ© không dám nói dối, chàng lắc đầu trả lá»i: 
 
- Không, không phải là bạn há»c cá»§a con... 
 
Phương TỠVân muốn biết rõ ràng gấp: 
 
- Con vá»›i bạn con gặp nhau trong trưá»ng hợp nào? Hay nàng là má»™t viên chức? 
 
Phương Trá»ng VÄ© âm thầm kêu khổ, chàng thấy đây là má»™t vấn đỠlàm căng thẳng thần kinh, đôi má chàng á»ng hồng, không biết nói thế nào cho phải, chàng chỉ "á»" má»™t tiếng. 
 
- Cô ấy làm việc tại đâu? 
 
- Làm việc trông một hiệu buôn lớn. 
 
- Má»™t nhân viên bán hàng trong má»™t hiệu buôn lá»›n, nhứt định trình độ văn hóa cÅ©ng khá cao, cô ấy há»c qua lá»›p cao trung chưa váºy? 
 
Trá»ng VÄ© ngầm kêu trá»i, chàng nghÄ© không biết phải trả lá»i thế nào đây? Chàng xuất mồ hôi há»™t. 
 
Phương Tá» Vân như không vừa ý bèn há»i tiếp 
 
- Con là má»™t sinh viên vừa tốt nghiệp, tương lai có thể xuất ngoại du há»c. Äối tượng hôn nhân không nên lá»±a ngưá»i cách xa lắm. Tuyết Hồng tuy nó chưa vào Äại Há»c, nhưng nó đã tốt nghiệp Cao Trung, tối thiểu trình độ há»c vấn cÅ©ng cỡ đó. 
 
Việc đã đến như thế, Trá»ng VÄ© chỉ còn tùy tiện mà trả lá»i cho qua chuyện: 
 
- Thưa ba nàng cũng đã tốt nghiệp Cao Trung. 
 
- Cô gái đó được bao nhiêu niên kỷ? 
 
Trong lòng Phương Trá»ng VÄ© cảm thấy khó yên, nhưng cÅ©ng phải cố gắng trấn tÄ©nh. Suy nghÄ© sÆ¡ qua, rồi trả lá»i thà mạng: 
 
- Tuổi nàng đâu khoảng 21, 22 gì đó! 
 
Phương Tá» Vân rất hoài nghi há»i: 
 
- Cho đến tuổi tác, con cũng không biết rõ nữa sao? 
 
- Tuổi tháºt là 21, tuổi giả là 22. 
 
Phương Trá»ng VÄ© chỉ còn có cách trả lá»i bừa bãi cho qua, chá»› thế như cỡi cá»p, không còn biện pháp nào hÆ¡n. Chàng biết em mình cố tình giúp đỡ, nhưng sá»± giúp đỡ cá»§a nó càng Ä‘i xa chừng nào càng thêm khó chịu chừng nấy. Lão Vân thấy sá»± thể rất quan trá»ng nên càng há»i kỹ hÆ¡n: 
 
- Gia đình của cô ấy ra thế nào? 
 
- Ờ!... Äến câu há»i này chàng không biết phải trả lá»i dối trá như thế nào cho tiện. 
 
Lão Vân trợn mắt tá» vẻ bá»±c tức há»i: 
 
- Thế nào? Có lẽ nàng xuất thân trong gia đình ty tiện phải không? 
 
Phương Trá»ng VÄ© cố gắng bạo dạn: 
 
- Không tuy gia đình nàng nghèo, không khá giả bằng mình, nhưng chẳng đến nỗi nào. 
 
- Ba của cô đó có làm nghỠgì? 
 
Chàng cố gắng trả lá»i má»™t cách cá»™c lốc: 
 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên làm nghá» thương mãi. 
 
Phương TỠVân nổi nóng: 
 
- Buôn bán, nhưng ba muốn biết ông ta buôn bán hàng gì? Bán nước trái cây, bán thuốc hút, cÅ©ng được gá»i là thương mãi. 
 
Phương Trá»ng VÄ© cứng há»ng, cúi đầu xuống như không nghe đến lá»i nói cá»§a ba chàng. 
 
Bà Vân thấy tình thế căng thẳng, bà sợ tráºn chiến xung đột bùng nổ trở lại, bèn chen vào giữa.: 
 
- Ông lại nổi nóng nữa rồi. Theo ý tôi, miễn là đứa con gái ấy đẹp cả dung mạo lẫn nết na là được rồi, dầu cho gia cảnh có nghèo khổ cách nào cũng không kể. Cưới dâu là lựa đứa dễ thương làm con dâu mình, dầu nó có giàu trăm vạn mình cũng không dự vào của hỠđược. 
 
Phương Trá»ng VÄ© được mẹ giải vây, bèn ca ngợi. 
 
- Lá»i cá»§a má rất chà lý. 
 
Bà Vân như nghÄ© ra má»™t vấn đỠgì, cưá»i cưá»i há»i: 
 
- À, cô ấy gá»i là gì váºy con? 
 
Phương Trá»ng VÄ© bị mẹ há»i bất ngá», tim chàng như ngừng Ä‘áºp, không khác nào má»™t con nai Ä‘ang kinh sợ trước đàn hổ dữ. CÅ©ng may chàng đã dá»± liệu trước thế nào cÅ©ng bị nhiá»u câu há»i nghẹt thở, muốn cá»± tuyệt việc hôn nhân như những trò chÆ¡i cá»§a trẻ nÃt, nhứt định phải tạo má»™t cái tên giả cÅ©ng không khó khăn gì. Äợi khi trở lại Cao Hùng sẽ tìm há»i tên tháºt cá»§a nàng, tìm phương cách mà thay đổi lại, chàng bèn trấn tÄ©nh trả lá»i: 
 
- Nàng hỠTrương, tên Thục Phân. 
 
Bà Vân vì thương con nên tin đó là tháºt không nỡ nhìn con phải tuân lá»i cha mẹ mà kém vui. 
 
- Trá»ng VÄ©, sáng mai con có thể dắt cô gái há» Trương đến chÆ¡i nhà mình, để má xem nhân phẩm cá»§a cô ấy ra sao? Nếu đầy đủ theo nguyện vá»ng cá»§ gia đình mình, chuyện cưới nàng không phải là khó. Bởi vì con vá»›i nàng có cảm tình nhau, còn Tuyết Hồng vá»›i con chưa há» gặp gỡ... Nếu chúng con có cảm tình nhau, cha mẹ nỡ nào ép buá»™c con hay sao? 
 
Thấy lòng dạ hiá»n từ cá»§a mẹ, Phương Trá»ng VÄ© vô cùng cảm động. Nhưng càng cảm động bấy nhiêu lại càng sợ bấy nhiêu. Ngày mai phải dắt Trương tiểu thÆ¡ đến ra mắt mẹ? Trông vào nét mặt mẹ, chàng thấy bà lá»™ vẻ vui mừng vì đã giải quyết được vấn Ä‘á», nhưng đối vá»›i chàng tháºt vô cùng khó xá». 
 
Trong lúc chàng không thể đáp lá»i mẹ được, bá»—ng nghe ba chàng miệng lấp bấp: 
 
- Chuyện xảy ra thế này, tôi phải giải quyết sao đây? 
 
Bà Vân khó hiểu bèn há»i chồng: 
 
- Ông thì sao? 
 
Lão tỠvẻ vô cùng khó xỠnói: 
 
- Tôi đã trình bày rõ vá»›i Lương Tùng Linh. Chuyến xe sá»›m mai thì cha con hỠđến Äài Bắc. Äến chừng đó, bà bảo tôi phải trả lá»i thế nào nhà gái đây? 
 
- Cha con hỠtrực tiếp đến nhà mình sao ông? 
 
- Theo ý Lương Tùng Linh thì cha con ảnh đến tạm ở tại lữ quán. Sau đó má»›i Ä‘iện thoại cho haỵ Chúng ta cùng ước định thá»i gian cho hai con gặp gỡ nhau. Lão Lương rất cởi mở, vì chúng ta Ä‘Ãnh hôn cho hai trẻ từ thuở bé, thá»±c là má»™t chuyện lầm lẫn. Ngày nay chúng ta không nên ép buá»™c Tuyết Hồng và Trá»ng VÄ© kết hôn, nhưng phải cho hai trẻ biết mặt nhau, công việc có tiến hành tốt hay như thế nào, hai gia đình sau này sẽ quyết định. Nếu đôi đàn ưng thuáºn thì cưới gả, bằng không thì chẳng nên ép uổng con. 
 
Bà Vân gáºt đầu tán thành: 
 
- à cá»§a ông tÃnh như váºy là hay chá»›! Trá»ng VÄ©! Con có nghe chưa? Ngưá»i ta nào phải ép buá»™c gả con gái cho con. CÅ©ng bởi cha con rất vừa ý dung mạo, nết na cá»§a con Tuyết Hồng, nhà gái má»›i chiá»u theo, dắt con gái đến đây cho con xem mắt. Ngưá»i xem ngưá»i, đâu có lá»— vốn. Bá»n con trai cá»§a con xem mắt con gái, tối thiểu cÅ©ng có dịp con so sánh sau cùng như Trương tiểu thÆ¡ mà phẩm hạnh, dung mạo hÆ¡n? Hay là Tuyết Hồng hÆ¡n? Chừng ấy con có quyá»n chá»n má»™t trong hai cô gái đó, như vây không tiện sao? 
 
Phương Trá»ng VÄ© hết có lý do phản đối, vì mẹ chàng đâu có ép buá»™c phải cưới Tuyết Hồng. Theo lá»i ba thì nhà gái cÅ©ng muốn cho trai gái tiếp xúc để biết nhau thôi. Äôi đàng mến hay không mến nhau đó là vấn đỠgiải quyết sau. Chưa quyết định kết hôn nhau, mình gặp gỡ nhau có quan hệ gì? TÃnh tá»›i lui báºn rá»™n nên tinh thần chàng cảm thấy khẩn trương. 
 
Phương Ngá»c Thanh thấy thế cưá»i hì hì nói: 
 
- Anh à, đâu phải tá»± nhiên đôi bên lại bắt buá»™c anh phải làm đám cưới, theo em cảm thấy chuyện này rất có Ãch chá»› không có hại gì. Con gái ngưá»i ta Ä‘em đến cho mình coi, dại gì lại từ chối. 
 
Lão Vân bá»—ng nhiên cưá»i nhạt má»™t tiếng, lão cố ý đỠcao Tuyết Hồng: 
 
- Con đừng thấy việc này mà cho rằng không đẹp, đợi sáng mai con xem Tuyết Hồng, chừng ấy nếu có xảy ra thì đó là cả má»™t việc vấn đỠtÃnh toán sau này. 
 
Phương Trá»ng VÄ© vẫn xem thưá»ng: 
 
- Nếu cô ấy không đồng ý thì rất tốt chớ có sao mà ba lo. 
 
Bà Vân tỠvẻ cao hứng: 
 
- Nói xàm hoài hè! Dầu sao cÅ©ng có quyết định. Má cÅ©ng muốn gặp lại Tuyết Hồng xem có khác hÆ¡n trước hay không. Con có ưng nó hay không ưng cÅ©ng được, má nhứt định phen này lưu nó lại Äài Bắc chÆ¡i Ãt hôm. Nếu nó không duyên làm dâu nhà này, nhứt định má cÅ©ng nháºn nó làm con nuôi. Nói tháºt, con gái đã khôn lá»›n dá»… coi, cÅ©ng phải tìm cho nó má»™t tấm chồng cho xứng đáng. 
 
Phương Ngá»c Thanh vừa ganh tị vừa tức cưá»i: 
 
- Nếu má bảo bá»c thì nhứt định chị Tuyết Hồng sẽ có duyên phước lá»›n! 
 
- Nếu má vá»›i nó không có duyên phần thì má không bao giá» chá»n nó làm con dâu từ thuở nhá». Tá»™i nghiệp! Mẹ nó không sá»›m qua Ä‘á»i thì hai gia đình vẫn tá»›i lui nhau chá»› đâu như từ trước đến ngày nay. 
 
Phương Ngá»c Thanh như nhá»› ra chuyện gì: 
 
- Má à, bác Lương tục quyá»n bà sau này có thÃch hợp vá»›i bác không váºy má? 
 
- Ngưá»i đàn bà đó vừa hẹp lượng vừa khe khắt, lúc đầu má vì Tuyết Hồng mà chìu chuá»™ng để được gần bà tạ Ngày càng lâu càng không đẹp lòng, nên lần lần xa nhau để tránh tiếng thị phị Sau cùng, hai đàng rá»i Äài Trung, từ đó không tá»›i lui nữa. 
 
Phương Tữ Vân tỠvẻ lo lắng: 
 
- Nếu Trá»ng VÄ© không hợp ý, bà muốn nháºn nó làm con nuôi,Ä‘á»u đó tôi rất đồng ý. Chẳng qua Tuyết Hồng đã hai mươi bốn tuổi, vào Äại Há»c có hÆ¡i trá»… chút thôi. 
 
Vào Äại Há»c trá»… thì cho nó vào làm việc trong công ty cá»§a mình. Con gái cần cho nó tiếp xúc nhiá»u vá»›i Ä‘á»i, tiếp xúc nhiá»u chàng trai, chừng ý nó chá»n được tấm chồng, láºp gia đình cho nó, dầu sang dầu hèn, nó cÅ©ng được thong thả hÆ¡n là ở vá»›i ngưá»i mẹ sau quá khe khắt. 
 
Nghe cha mẹ bàn đến đây, Phương Trá»ng VÄ© cảm thấy không mấy hứng thú. Chàng đứng dáºy Ä‘i vá» phòng mình. 
 
Thưá»ng ngày sau bữa cÆ¡m chiá»u, Phương Trá»ng VÄ© vá»›i Phương Ngá»c Thanh ngồi tại nhà khách xem truyá»n hình hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ. Chiá»u nay, lòng chàng rất lá»™n xá»™n, cảm thấy buồn rầu vô cùng, chàng định nằm liá»n tại phòng mà ngá»§. Bảy giá» mưá»i phút, trá»i hè oi ả nóng bức, chàng khó mà ngá»§ sá»›m được. 
 
Trăn trở trên giưá»ng giây lát, chàng bèn nhảy xuống giưá»ng. Sau đó lấy ra má»™t Ä‘iếu thuốc thÆ¡m mà hút để giải buồn, nhưng tìm mãi không ra thuốc chàng bước đến cá»a sổ, mong được má»™t vài tráºn gió chiá»u thổi mạnh để giải trừ những cÆ¡n nóng tức trong lòng. 
 
Trăng rất đẹp, ánh sáng trải khắp lên cá» cây, màu sắc hoa Mai Quế chói chang rất đẹp. Bá»—ng nhiên gương mặt cá»§a cô bán hàng lại hiện rõ trong mắt chàng. Má»™t hình dáng dịu dàng, khà chất thoát tục, chàng chắc chắn rằng, Tuyết Hồng dầu có đẹp đến đâu cÅ©ng không thể so sánh kịp, dầu cho ba má không tiếc lá»i ca ngợi dung mạo và đức độ cá»§a Tuyết Hồng. NghÄ© đến đó bá»—ng nhiên chàng thở dài. 
 
Phương Ngá»c Thanh nhè nhẹ đến sau lưng chàng cưá»i khanh khách và đùa cợt: 
 
- Anh đứng dưới trăng mà thở dài, cÅ©ng như Tiết Lá»… than thân dưới nguyệt váºy. 
 
Trá»ng VÄ© xoay mình lại trợn mắt nhìn em. 
 
- Ngưá»i ta Ä‘ang rầu gần chết, em vui sướng lắm nên đến mà trêu chá»c? 
 
- Coi kìa, hiện giỠba với má đâu ép anh phải cưới Tuyết Hồng, anh còn buồn rầu nỗi gì? 
 
- Tuy nói nghe dá»… dàng, nhưng anh không muốn làm như váºy. 
 
- Má đã nói, ngưá»i xem ngưá»i, không ai lá»— lã gì. Anh Ä‘i coi mắt cô ta có mất mát gì đâu? 
 
- Nếu anh không đồng ý thì má Ä‘em nàng vá» làm con nuôi. Sau này nàng ở nhà chúng ta, ngày ngày thấy mặt nhau, vấn Ä‘á»n ấy có nhiá»u Ä‘iá»u bất tiện lắm! 
 
- Anh lo nghÄ© nhiá»u chuyện tháºt ngốc! 
 
Chàng bá»±c tức há»i gặng lại: 
 
- Anh ngốc chuyện gì? 
 
- DÄ© nhiên anh không đồng ý ngưá»i ta, ai lại đến mà ở nhà cá»§a anh? Bá»™ anh nghÄ©, Tuyết Hồng là cô gái tầm thưá»ng, không có chút khà tiết, đổi lại tôi, thà là chết, không bao giá» tôi chịu. 
 
- à chà! Muôn việc cũng tại anh Hai mà ra. 
 
- Anh Hai không còn trên thế gian này, anh trách ảnh làm gì? 
 
- Theo ý anh, hoàn cảnh Tuyết Hồng cũng đáng thương. 
 
Phương Ngá»c Thanh trá» môi châm biếm: 
 
- Thôi đi! Giả bộ từ bi như mèo khóc chuột mà làm gì? 
 
- Anh yêu nàng hay không là má»™t chuyện, ngưá»i ngoài nhìn vào mà xét, Tuyết Hồng đã mất mẹ lúc còn bé, lá»›n lên lại mất vị hôn phu, hoàn cảnh thế đó, ai nghe đến mà chẳng động lòng? 
 
- Hiện giá» nàng rất cần tình yêu để an á»§i, không cần sá»± đồng tình thương mến suông. Anh giả nhân giả nghÄ©a mà thương tưởng ngưá»i ta, thà là không nói đến còn hay hÆ¡n. 
 
Trá»ng VÄ© lá»™ vẻ thẹn thuồng, đôi má á»ng hồng: 
 
- Nè! Em có đồng ý với anh không? 
 
- Em có đồng tình hay không, đứng vá» phái yếu cá»§a em là chuyện khác. Lúc đầu ba Ä‘i Cao Hùng thương lượng cùng bác Lương, hai ông tá»± ý tÃnh toán, không cần đến sá»± đồng tình cá»§a con, hoặc cưỡng bách Tuyết Hồng Ä‘em gả cho anh. Trước tình hình đó, anh trở trành má»™t kẻ yếu, bị khuất phục trước quyá»n uỵ ÄÆ°Æ¡ng nhiên em đồng tình vá»›i anh, nghÄ© ra nhiá»u cách đỠanh cá»± tuyệt cuá»™c hôn nhân như trò chÆ¡i trẻ nÃt đó. Nhưng bây giá» thì... 
 
Phương Trá»ng VÄ© gượng cưá»i, cướp lá»i em: 
 
- Bây giỠthì em không đồng ý với anh mà đồng ý với Tuyết Hồng phải không? 
 
- Hiện giá» em biết ba vá»›i má không có ý ép buá»™c anh, bác Lương cÅ©ng không có ý cưỡng bách gả con gái cho anh. Hai đàng chỉ có nhã ý dá»± bị giá»›i thiệu cho hai ngưá»i gặp nhau, sau đó sẽ quyết định theo ý hai ngưá»i. Làm cha mẹ mà sắp xếp cho con như váºy là hết lòng yêu thương con, theo em nháºn xét những Ä‘iá»u đó không có gì lầm lá»—i. 
 
Trá»ng VÄ© không biết đáp sao, đứng ngây ngưá»i ra như má»™t hình gá»—. Thừa thế, Phương Ngá»c Thanh nhÃu mày nhăn mặt nhìn anh há»i: 
 
- Sao? Anh có nháºn xét lá»i tôi phải hay trái? 
 
- Phải thì có nhưng... 
 
Phương Ngá»c Thanh mau mắn tiếp lá»i: 
 
- Phải thì phải chá»› không nhưng, không bất quá gì hết. Tình cảnh thuáºn lợi như váºy, anh còn rầu buồn là ý gì chá»›? 
 
Phương Trá»ng VÄ© thầm nghÄ©: 
 
Phải rồi, có gì mà ta phải buồn rầu? Trái lại thÃch nàng hay không thÃch là do ý cá»§a mình chá»› ai ép buá»™c. 
 
Ngá»c Thanh thấy chàng lặng thinh, bèn an á»§i: 
 
- Có lẽ dung mạo và phẩm hạnh của Tuyết Hồng không được đẹp bằng cô bạn hỠTrương của anh. Theo em, anh cũng nên cám ơn ba đã giới thiệu, đừng oán trách ba mới phải. 
 
Nói xong, nàng cưá»i đùa chế nhạo. Phương Trá»ng VÄ© nghe em đỠcáºp đến vá»›i cô há» Trương, chàng châu mày lo âu: 
 
- Nếu anh không đồng ý Tuyết Hồng thì sao? 
 
- Hừ! Äiá»u đó lại càng đơn giản... 
 
- Theo em, anh phải tÃnh thế nào? 
 
Phương Ngá»c Thanh vừa cưá»i vừa tá» ra giáºn giá»—i: 
 
- Ãi chà! Anh ba tui bình thưá»ng thông minh quá cỡ, mà sao hôm nay ảnh lại tá» ra hồ đồ đáng thương hại quá váºy cà? 
 
Trá»ng VÄ© đưa tay rá» rá» sống mÅ©i, trong lòng chàng rất khổ sở, nhưng không thể nói rõ cho em biết, chỉ đứng ngẩn ngÆ¡ xuất thần mà chịu tráºn. 
 
Cùng lúc đó, Phương Ngá»c Thanh tiếp tục nói: 
 
- Nếu nhân cách cá»§a Tuyết Hồng không bằng cô bạn gái há» Trương cá»§a anh. Lúc đó anh giữ y như cÅ©, chá»n Trương tiểu thÆ¡ cá»§a anh làm đối tượng, dá»… dàng quá có gì mà khó tÃnh? 
 
Phương Trá»ng VÄ© chẳng nói lá»i nào, chàng chỉ thở dài mà thôi. Phương Ngá»c Thanh không hiểu ý anh ra sao, nàng trợn mắt nhìn anh: 
 
- Kỳ lạ chưa! Anh còn than thở ná»—i gì? Anh à, em vì anh mà giúp ý kiến, chá»› đối vá»›i Tuyết Hồng và Trương tiểu thÆ¡ cá»§a anh, em không biết ngưá»i nào cả. Em không có ấn tượng tốt xấu giữa hai nàng, đối vá»›i há», em là kẻ vô tư. 
 
Phương Trá»ng VÄ© cháºm rãi: 
 
- Em Thanh! Em còn chưa biết nỗi khổ của anh! 
 
- Anh còn khỗ nỗi gì? Nên nói rõ cho em biết đi, em sẽ tìm phương pháp giúp anh giải quyết. 
 
- Ngày mai này nếu anh không thÃch Tuyết Hồng, má sẽ bảo anh dắt Trương tiểu thÆ¡ đến nhà mình... 
 
- Vấn đỠđó có quan hệ gì? Anh chỉ theo ý má, đến bồi bạn với cô Trương đến nhà chơi cho má xem chớ gì? 
 
Phương Trá»ng VÄ© gượng cưá»i, lắc đầu nhá» giá»ng: 
 
- Nhưng còn có điểm rất khó lòng... 
 
Phương Ngá»c Thanh không thể hiểu trong đầu óc kỳ lạ cá»§a anh, nàng há»i: 
 
- Còn điểm gì? Sao không nói cho em biết lẹ đi? 
 
Phương Trá»ng VÄ© bước ra cá»a phòng nhìn không thấy ai, bèn đóng cá»a lại, chàng bước đến gần bên em. 
 
Phương Ngá»c Thanh nhÃu mày kêu lên: 
 
- Ãi chà! Cái anh quá»· quái này làm gì lạ lùng váºy? 
 
- Anh sẽ cho em biết má»™t chuyện bà máºt. 
 
- Bà máºt? Anh cho em biết còn bà máºt gì nữa. 
 
- Việc này nếu anh nói cho em nghe, em nên giữ bà máºt dùm anh. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi! Em đồng ý, đồng ý. 
 
Chàng cũng không yên lòng, còn dặn thêm: 
 
- Cũng đừng nói cho má nghe nữa đa. 
 
- Bá»™ anh muốn con nhá» này tuyên thệ anh má»›i tin hả? Không nói cho con nhá» nay biết thì khá»i cần lo chứ gì. Nói xong, nàng bước ra cá»a. 
 
Trá»ng VÄ© trong lúc không có ngưá»i giúp mình chàng rất cần có cô em gái làm cố vấn, do đó anh ta đưa tay cản lại: 
 
- Thanh! Äừng giáºn anh, đương nhiên anh muốn nói rõ cho em nghe. Em là cố vấn cá»§a anh mà. Ở lại Ä‘i, anh sẽ cho em biết. 
 
Phương Ngá»c Thanh cau mày tá» vẻ đắc ý: 
 
- Khá»i phải nói dài dòng, khi tÃn nhiệm con nhá» này thì nói lẹ cho nó biết. Bằng không, chuyện ai nấy lo. 
 
Trá»ng VÄ© xoa hai tay vào nhau, tá» vẻ khó nói: 
 
- Sá»± tình như thế này.. Tháºt ra anh không có bạn gái há» Trương gì cả. 
 
- Trá»i!... thế anh... đã nói càn tôi tưởng có cô há» Trương tháºt. 
 
- Äâu em suy nghÄ© giúp dùm anh má»™t biết pháp coi nào. 
 
Phương Ngá»c Thanh vừa cưá»i vừa lá»™ vẻ bá»±c tức: 
 
- Váºy mà cố gắng phản đối vấn đỠgặp gỡ Tuyết Hồng chá»›. Tôi cÅ©ng tưởng là anh có bạn gái thiệt nên cố nổi gân cổ mà phản đối. Ai ngỠđâu chẳng có gì ráo trá»i, mà lại tương kế tá»±u kế để không thành. 
 
Phương Trá»ng VÄ© bị em chá»™ cho má»™t cháºp, chàng rùn vai giả bá»™ khó xá»: 
 
- Äó là kế chó nhảy gấp qua đưá»ng. Câu kia vừa nói ra thì trong lòng chuẩn bị câu khác. Äến bây giá» má bảo anh dắt nàng Trương Thục Phân vá» cho má xem rồi phải làm sao đây? 
 
Phương Ngá»c Thanh cúi mình xuống ôm bụng mà cưá»i khanh khách. Phương Trá»ng VÄ© lá»™ vẻ giáºn há»n nói: 
 
- Vui lắm sao mà cưá»i! Anh không dám dùng kế đó, cÅ©ng tại em ngầm ra dấu cho anh, nên anh má»›i tá» ra dạn dÄ© mà quả quyết mình có bạn gái há» Trương đó chá»›. 
 
- Tôi nào có biết anh hổng có bạn gái, chỉ sợ anh có mà khó nói ra đó thôi. 
 
- Bây giỠyêu cầu cô giúp tìm cho một biện pháp được hôn? 
 
- Theo ý em, chỠanh gặp Tuyết Hồng, xem anh có vui vẻ với nàng hay không, chừng ấy sẽ nghĩ ra biện pháp. Bây giỠmà gấp gì, em tin rằng, anh sẽ vui vẻ mà mến yêu chị Tuyết Hồng. 
 
- Tại sao em biết? 
 
Phương Ngá»c Thanh suy nghÄ© giây lát mỉm cưá»i: 
 
- Nếu anh đã có bạn gái tri ká»· rồi, hai ngưá»i đã phải sanh mối cảm tình thì Tuyết Hồng dầu cho đẹp đến đâu cÅ©ng không dá»… gì anh có hảo cảm vá»›i nàng. Bởi tình nhân trong mắt mình thì bao giá» cÅ©ng đẹp như Tây Thi, anh nhất định sẽ cho bạn gái cá»§a mình đẹp hÆ¡n Tuyết Hồng. Hiện giá» anh không có ngưá»i yêu lý tưởng, còn phần Tuyết Hồng không phải xấu hÆ¡n Vô Diệm, làm gì anh không đồng ý cùng nàng gây mối cảm tình. 
 
Phương Ngá»c Thanh mở to tròng mắt long lanh nhìn anh, nàng không biết trong hồ lô cá»§a ca ca còn có môn thuốc linh nào mà nói tá»›i nói lui nghe rất khó hiểu: 
 
- Ãi dà! Anh nói sao mà lá»™n xá»™n quá váºy? Äã nói không có bạn gái, rồi bây giá» lại nói đã tìm ra đối tượng là nghÄ©a gì? 
 
Phương Trá»ng VÄ© cÅ©ng phải tức cưá»i cho mình: 
 
- Anh thú tháºt vá»›i em, tuy anh đã gặp đối tượng anh thÃch thú, nhưng anh chưa biết nàng tên gì và ở đâu? 
 
- Nói xàm, giỡn hoài váºy anh? 
 
- Tháºt mà, Ä‘iá»u đó anh nói tháºt đó chứ? 
 
- Dầu cho má»™t minh tinh Ä‘iện ảnh Ä‘i nữa, anh cÅ©ng phải biết tên há». 
 
- Nếu so vá»›i ngôi sao màn bạc thì nàng còn hấp dẫn hÆ¡n nhiá»u! 
 
Phương Ngá»c Thanh nghe anh nói quanh co, nàng không muốn nghe thêm nữa, vá»™i vã bước ra cá»a: 
 
- Câu chuyện thế nào sao không nói thẳng ra nghe, nếu anh không muốn nói thì em đi. 
 
- Anh nói! Anh nói đây! 
 
Chàng liá»n Ä‘em tá»± sá»± câu chuyện gặp nàng bán hàng trong tiệm buôn ở Cao Hùng mà phân giải cho em nghe. Tiếp theo đó chàng thở dài nói: 
 
- Anh cũng chẳng biết lý do nào mà đến ngày thứ hai nàng cũng không làm việc, trong lúc anh phải gấp rút vỠđây, em nghĩ coi, câu chuyện khéo sắp không? 
 
- Là Chiêu Quân tái thế hay Tây Thi sống lại sao mà si mê dữ váºy? 
 
Phương Trá»ng VÄ© như hồi tưởng, vá»›i giá»ng trầm trầm như xuất thần: 
 
- Nàng không phải có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nàng có phong độ trang nhã, tánh chất cao sang, tháºt con ngưá»i có cái dáng Ä‘iệu dá»… cảm làm sao! 
 
Phương Ngá»c Thanh trá» môi nhìn anh vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Không biết nàng ra sao, chớ xem anh sắp mang bệnh tương tư nặng rồi đa! 
 
Phương Trá»ng VÄ© rùn vai tá» vẻ chấp nháºn: 
 
- Tháºt váºy! Anh đã tương tư nàng rồi. 
 
Phương Ngá»c Thanh dùng tay vẽ vòng vòng trên mặt mình như ra dấu cho anh: 
 
- Äến tên há», chá»— ở cá»§a ngưá»i ta cÅ©ng không biết, mà Ä‘au tương tư má»›i là mắc cở chá»›. 
 
Phương Trá»ng VÄ© chỉ cưá»i hì hì... chá»› không trả lá»i, Phương Ngá»c Thanh há»i gằn: 
 
- Nè! Nếu ngoài nàng ra thì anh không chịu kết hôn với ai phải không? 
 
- Không đến quá như váºy, nhưng sá»± tình chưa đến ná»—i tuyệt vá»ng, anh muốn trở lại Cao Hùng để tìm tung tÃch nàng. 
 
- Anh đang tìm cơ hội để đi Cao Hùng, có phải không? 
 
- Äiá»u đó anh cần há»i ý kiến cá»§a em, ngoài ra không còn biện pháp nào khác. 
 
- Em sợ không mấy ổn. 
 
- Thế mà, Ä‘iá»u đó rất quan trá»ng. 
 
- Gì anh cho là quan trá»ng? 
 
- Nếu anh không đồng ý Tuyết Hồng, chắc chắn má sẽ bảo anh dắt nàng vá» cho má biết mặt. Nhưng thá»i gian không cho phép, em nghÄ© xem, anh phải làm sao đây? 
 
Phương Ngá»c Thanh vừa cưá»i vừa há»i lại: 
 
- Anh đã quyết định theo dõi nàng đến nơi hả? Làm sao anh biết nàng hỠTrương? 
 
- Việc ấy... Nói đến đây chàng không biết làm sao mà giải thÃch, đưa tay lên gãi đầu mà chịu tráºn. 
 
- Nếu sự tình khéo sắp, nàng hỠTrương mà tênnào sao anh lại đặt cho là Thực Phàn? 
 
- Báºy bạ lắm rồi! Bởi gấp rút nên đặt càn cho có tên. Hại quá! Sẵn em túc trà đa mưu, xin làm Æ¡n giúp anh cho thần kinh đỡ căng thẳng nghe em. 
 
Phương Ngá»c Thanh nhìn dáng Ä‘iệu nóng nảy như lá»a đốt cá»§a anh, nàng trá» môi phì cưá»i: 
 
- Thôi kẻ này bất tài hổng giúp gì được đâu, xin má»i báºc cao minh giúp cho. 
 
Phương Trá»ng VÄ© Ä‘i má»™t vòng trong phòng, bá»—ng nhiên chàng vá»— tay lên trán, xoay mình lại há»i: 
 
- Em à, bạn há»c cá»§a em có cô nào há» Trương hay không? 
 
- Có mấy nàng hỠTrương, nhưng không nàng nào tên Thực Phàn. 
 
- Váºy tên các cô ấy là gì? 
 
- Một nàng tên Trương Mai Lâm... 
 
- Hổng được, thanh âm sai nhiá»u lắm. 
 
- Một nàng tên Trương Thúy Hoa. 
 
- CÅ©ng hổng được, tốt nhất là thanh âm phải giống nhau, Ä‘á»c nghe tương tá»± nhau má»›i được. 
 
- À, phải rồi! Ở lớp Cao tam có một nàng tên là Trương Nhược Văn. 
 
Phương Trá»ng VÄ© lá»™ vẻ vui mừng reo lên: 
 
- A! Trương Thá»±c Phàn, Trương Nhược Văn, thanh âm na ná giống nhau. Nè! Em có thể tìm cách cho anh mượn cái nàng bạn há»c Trương Nhược Văn được không? Chỉ cần biểu diá»…n trước mặt má cho qua chuyện, trong tương lai anh có thì giỠđến Cao Hùng tìm nàng, chừng đó anh sẽ tìm cách dắt nàng vá» cho má biết mặt, nhất định là má sẽ thương yêu nàng ngaỵ Thanh! Giải pháp này em nghÄ© sao? 
 
Phương Ngá»c Thanh nhÃu đôi mày liá»…u, cảm thấy rất khó khăn nên lo lắng: 
 
- Biện pháp này cũng khá hay nhưng ngặt một điểm. 
 
Phương Trá»ng VÄ© làm như má»™t thằng há», vòng tay trước mặt em gái nói: 
 
- Em à! Xin em đừng làm khó dá»… anh, anh vẫn cảm kÃch sá»± giúp đỡ cá»§a em mãi mãi mà. 
 
Phương Ngá»c Thanh cưá»i cưá»i nói: 
 
- Ai bày đặt làm khó anh làm chỉ Dầu nhá» này có táºn tình giúp anh Ä‘i nữa, cÅ©ng không Ãch gì. 
 
- Vì sao? Cô Nhược Văn đã có bạn trai à? 
 
- Bạn trai thì không có, nhưng... 
 
- Nhưng vì sao? Còn kẹt vấn đỠgì? 
 
- Bởi vì dung mạo nàng Trương Nhược Văn rất xấu xÃ. Theo em nghÄ©, Tuyết Hồng chắc chắn sẽ đẹp hÆ¡n nhiá»u. Nếu mà biết anh không thÃch ngưá»i đẹp Tuyết Hồng, mà lại Ä‘i thÃch ngưá»i xấu Nhược Văn, Ä‘iá»u đó không mâu thuẫn hay sao? 
 
- A!... Phương Trá»ng VÄ© có vẻ thất vá»ng kêu lên, bá»—ng nhiên chàng há»i tiếp: 
 
- Cái cô Trương Nhược Văn xấu đến cỡ nào váºy em? 
 
- Em không thể hình dung được, chỉ biết nói nàng thuá»™c hàng không đẹp. Tuy dung mạo xấu xÃ, nhưng há»c hành thì lại luôn luôn đứng đầu lá»›p. Tiếc vì bá»n con trai có mắt không tròng, coi rẻ nàng nên không tên nào kết bạn. 
 
Phương Trá»ng VÄ© rùn vai tá» vẻ không có ý kiến, Phương Ngá»c Thanh thấy thế cưá»i cưá»i nhá» giá»ng: 
 
- Anh à, theo ý em, chỠkhi anh gặp mặt Tuyết Hồng rồi chừng đó sẽ có biện pháp. Nếu Tuyết Hồng hoàn toàn như tiên nga giáng trần, thì bây giỠanh buồn rầu là thừa. 
 
Phương Trá»ng VÄ© tá» vẻ không hài lòng: 
 
- Nhưng dầu sao nàng cũng là vị hôn thê của anh Hai! 
 
- Theo em, anh là một thanh niên mới, mà sao đầu óc anh lại thủ cựu. Tuyết Hồng tuy hứa hôn cùng anh Hai lúc bé, nhưng cả hai chưa gặp mặt lần nào. Hiện giỠgiới thiệu anh với nàng khác chi mới gặp mặt nhau kết bạn lần đầu. Cả hai ý hợp tâm đầu thì cuộc lương duyên mới kết quả. Bằng không, cả hai cùng xa nhau chớ có quan hệ gì. 
 
Phương Trá»ng VÄ© ngồi nghe em nói hết, chàng suy nghÄ© kỹ, Phương Ngá»c Thanh nói có lý. Do đó, chàng tạm thá»i gác qua má»i Ä‘iá»u phiá»n muá»™n.   
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				25-09-2008, 09:28 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			05 
 
 
 
 
 
Khoảng bốn giá» chiá»u hôm sau, má»™t ngưá»i làm công đến văn phòng Phương Trá»ng VÄ©, gã mỉm cưá»i: 
 
- Thưa Phương quản lý, giám đốc cho má»i ông có việc. 
 
Phương Trá»ng VÄ© sắp xếp tất cả giấy tá» trên bàn: 
 
- Anh vá» nói vá»›i ông, tôi đến liá»n bây giá». 
 
Trước khi vào văn phòng chạ Phương Trá»ng VÄ© chưa biết cha chàng gá»i làm gì, nếu chàng Ä‘oán không lầm thì có lẽ là vấn đỠgặp gỡ Tuyết Hồng. Chàng bước vào giả vá» không hiểu há»i: 
 
- Thưa ba, cho đòi con dạy việc chi? 
 
Phương Tá» Vân hÃt má»™t hÆ¡i xì gà, dáng Ä‘iệu lão trông như Ä‘ang thÃch thú Ä‘iá»u gì: 
 
- Ờ, vừa rồi Lương Tùng Linh có Ä‘iện thoại đến. Cha con ông Ä‘ang trú ngụ tại Quốc Tâm phạm Ä‘iếm, lầu năm, phòng số năm trăm mưá»i sáu. 
 
Äúng là vấn đỠchàng đã nghÄ© không lầm. Chàng chỉ... da... má»™t tiếng lấy lệ, chứ không lá»™ vẻ vui vẻ như cha. 
 
- Theo ý Lương Tùng Linh, chúng ta gặp tại quán cà phê dưới lầu, sau đó, con dắt Tuyết Hồng Ä‘i chÆ¡i, cứ tá»± do chuyện trò cùng nhau, khá»i bị ai lưu ý ràng buá»™c Ä‘iá»u gì. 
 
Tim Phương Trá»ng VÄ© nhảy thình thịch trong lồng ngá»±c, chàng chẳng đáp má»™t tiếng nào. Cha chàng dưá»ng như không hài lòng vá» thái độ cá»§a con trai, lão căn dặn: 
 
- Nè! khi đến gặp mặt bác Lương và Tuyết Hồng thì vẻ mặt vui lên má»™t chút, đừng hầm hầm như bây giá», đừng làm như ngưá»i ta thiếu nợ mình váºy. 
 
Trá»ng VÄ© không biết nói sao, chỉ rùn vai cưá»i cưá»i mà chịu tráºn. Lão Vân vá»›i giá»ng trầm trầm nói tiếp: 
 
- Nếu phẩm hạnh và nhan sắc cá»§a Tuyết Hồng có làm cho con không thÃch Ä‘i nữa, nhưng hôm nay vẫn vui vẻ Ä‘i chÆ¡i đến chiá»u. Con nên tá» ra là má»™t thanh niên có đức tÃnh lá»… độ đối vá»›i phụ nữ. 
 
Trá»ng VÄ© nghe cha dặn dò, chàng vô cùng cảm động, tuy cha chàng trên sáu mươi tuổi nhưng tư tưởi vẫn má»›i. Chắc lúc ông còn trẻ cÅ©ng thÃch nịnh đầm lắm. Chàng cưá»i hì hì nói: 
 
- Ba yên lòng, con nhá»› những Ä‘iá»u đó. 
 
- Con nên biết, ba không cưỡng bách con. Sau khi hai đàng biết mặt nhau, đồng ý hay không tá»± nÆ¡i con quyết định. Äiá»u đó con nên yên lòng mà tá»± nhiên. 
 
Phương Trá»ng VÄ© cÅ©ng không kém thông minh, chàng hiểu rõ tâm lý cá»§a cha vẫn còn phiá»n chàng. Do đó, chàng khéo léo nháºn lá»—i: 
 
- Thưa ba, chiá»u hôm qua con đối vá»›i ba rất vô lá»…, xin ba tha thứ, đừng để vào tâm. Từ rày con không dám như thế nữa... 
 
- à chà!... Lão chỉ thở dài không trả lá»i. 
 
- Xin ba tha thứ cho con, ba đừng tỠvẻ khó chịu. 
 
Lão Vân lộ vẻ đau khổ: 
 
- Ba đang nghĩ cái chết của anh con, không biết phải do ba thiếu suy xét mà làm hại nói hay không? 
 
- Không phải đâu ba à, cái chết cá»§a ảnh là do chÃnh ảnh gây ra, ba hoàn toàn không can hệ gì. 
 
Lão Vân báºp báºp Ä‘iếu xì gà, gượng cưá»i nói: 
 
- Lá»i cá»§a con đã nói chiá»u hôm qua... 
 
- Con nháºn thấy lá»i cá»§a con đã nói chiá»u hôm qua là sai lầm. Nếu anh con bất mãn sá»± Ä‘Ãnh hôn hồi còn bé, thì anh cứ yêu cầu giải trừ Ä‘i, tại sao lại tìm đến trà đình tá»u Ä‘iếm mà bê tha, cho đến ná»—i phải bá» mạng má»™t cách không chÃnh đáng. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi! Không nên đỠcáºp đến chuyện đó nữa, chúng ta hãy Ä‘i nè! 
 
- Thưa ba... 
 
- Còn chuyện gì nữa? 
 
- Có nên gá»i Ä‘iện thoại vá» nhà cho mẹ hay không? 
 
- Ba đã gá»i Ä‘iện thoại báo tin cho má con hay rồi, má con rất nóng nẩy, bảo con sau khi dùng cÆ¡m vá»›i Tuyết Hồng xong, con phải dắt nó vá» cho má con gặp mặt. Theo ý cha, không kể con vừa ý Tuyết Hồng hay không, ba dá»± định má»i cha con há» ngày mai đến nhà mình dùng cÆ¡m, đó chỉ là việc xã giao. 
 
Hai cha con vừa nói chuyện vừa rá»i khá»i văn phòng, khi cha con hỠđến Quốc Tân lữ quán thì cha con Lương Tùng Linh chưa đến quán cà phê đã hẹn ước. Hai cha con bèn gá»i cà phê để chỠđợi. 
 
Phương Trá»ng VÄ© vừa uống cà phê vừa xem báo, nhưng chàng chỉ xem cho lấy lệ, chứ đầu óc Ä‘ang quay cuồng, nhá»› đến cô bán hàng ở Cao Hùng, mà lát nữa đây mình sẽ nhìn má»™t hình ảnh khác, má»™t hình ảnh mà chắc chắn không bao giá» hài lòng. Nếu gặp trưá»ng hợp trưá»ng hợp như thế thì chàng phải đối phó làm sao đây? Phải trả lá»i thế nào vá»›i ba má? 
 
- Trá»ng VÄ©, hỠđã đến rồi kìa. 
 
Chàng Ä‘ang ngẩn ngÆ¡ thì nghe chàng gá»i. 
 
Như má»™t ngưá»i máy, chàng cÅ©ng đứng dáºy như cha chàng. Ngước nhìn thấy phÃa trước là má»™t lão già, đàng sau là má»™t cô gái mặc tây trang màu xanh nhạt, cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa cha con chàng Ä‘ang ngồi. Cô gái dưá»ng như mắc cở cúi đầu, nên chàng nhìn không thấy rõ mặt mày, lòng chàng cÅ©ng khinh thưá»ng, không cần nhìn rõ nàng làm gì. 
 
Lương Tùng Linh đã đến bên bàn, Phương Tá» Vân đưa tay ra bắt, đôi bàn tay già nắm chặt nhau rất thân máºt. Sau đó, lão Vân bèn giá»›i thiệu: 
 
- Äây là bác Lương. Còn nó là Trá»ng VÄ© con tôi. 
 
Phương Trá»ng VÄ© kÃnh cẩn cúi chào: 
 
- Cháu xin kÃnh chào bác Lương! 
 
Lương Tùng Linh thấy Trá»ng VÄ© là má»™t chàng trai có dáng Ä‘iệu thông minh nho nhã, lão vô cùng đẹp dạ. Lão vá»›i tư cách trưởng bối, bắt tay chàng cưá»i ha hả nói: 
 
- Ngày giá» qua mau quá, lúc chưa gặp Trá»ng VÄ©, vẫn tưởng nó vào khoảng bốn, năm tuổi mà nay lá»›n quá. 
 
Phương Tá» Vân vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Má»›i hồi nào đây mà đã hÆ¡n hai mươi năm rồi, không trách gì bá»n mình nay đã già nua. 
 
Lương Tùng Linh buông tay Trá»ng VÄ© ra, xoay mình để kéo tay con gái. Nhưng Lương Tuyết Hồng đã gặp lão Vân tại Cao Hùng rồi, vì thế nàng không đợi cha giá»›i thiệu, nàng lẹ làng hướng nhìn lão Vân mà chào há»i: 
 
- Bác Phương được khá»e mạnh? 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, Tuyết Hồng! Bác khá»i cần giá»›i thiệu, cháu vá»›i Trá»ng VÄ© làm lá»… cho biết mặt nhau Ä‘i. 
 
Nghe lá»i cha nói, Phương Trá»ng VÄ© liếc nhìn thẳng vào mặt Tuyết Hồng. Khi chàng nhìn rõ mặt nàng bá»—ng nhiên tinh thần chàng rúng động, không khác nào má»™t tiếng sét nổ ngang tai, chàng cÆ¡ hồ muốn la lá»›n lên. 
 
Chàng cảm thấy mình rất hồ đồ, phải chăng mắt mình đã hoa lên mà nhìn lầm chăng? Vì trong óc luôn tơ tưởng đến hình dáng cô bán hàng ở Cao Hùng xuất hiện, nên thấy cô Tuyết Hồng này cũng giống hệt cô bán hàng ở Cao Hùng chăng? 
 
Lương Tuyết Hồng bá»—ng nhiên thấy chàng sững sá» như khúc gá»—, nàng cÅ©ng phải ngẩn ngÆ¡ vì tinh thần nàng cÅ©ng có cảm giác như gặp ngưá»i quen. Thái độ cá»§a chàng và nàng, hai lão già cÅ©ng không lưu ý đến. Phương Tá» Vân xoa tay má»i tất cả vào bàn, lão hướng sang ngưá»i hầu bàn gá»i thêm hai ly cà phệ Äồng thá»i Lương Tùng Linh cÅ©ng rút ra má»™t Ä‘iếu xì gà. 
 
Trong lúc ấy Phương Trá»ng VÄ© vô cùng vui vẻ, chàng hình dung như chàng đã trúng giải thưởng Äệ Nhất Ãi Quốc. Thần thái cá»§a chàng Ä‘ang ngá»› ngẩn bá»—ng trở nên hoạt bát lạ thưá»ng. Thấy trên bàn có há»™p quẹt, chàng lẹ làng cầm lên quẹt cúi mình châm vào Ä‘iếu xì gà cho lão Linh. 
 
- À! Cám Æ¡n cáºu VÄ©. 
 
- Thưa bác, không có chi. 
 
Thấy thái độ cá»§a con trai, lão Vân mừng thầm và tá»± nghÄ©: Trông tình hình thì tá»±a hồ Trá»ng VÄ© đã vừa ý Tuyết Hồng, nên làm những cá» chỉ nịnh bợ lão Linh, lão Vân vô cùng cao hứng nói: 
 
- Theo ý mẹ cá»§a Trá»ng VÄ©, ngày mai thỉnh anh và cháu Tuyết Hồng đến nhà dùng cÆ¡m trưa. Vì đã trên hai chục năm, bà không gặp lại Tuyết Hồng nên nhá»› cháu. 
 
Lương Tùng Linh báºp báºp xì gà, mỉm cưá»i nói: 
 
- Trưa mai, tôi nhất định đến quý phá»§ để ra mắt chị. Gần đây ở Cao Hùng có nhiá»u chuyện phải lá» Äến Äài Bắc thì má»i việc phải gác lại, chỉ có thể ở lại chÆ¡i má»™t ngày thôi, nên không dám đến làm rá»™n quý phá»§. 
 
- Váºy thì, riêng Tuyết Hồng có thể ở lại lâu lâu để cháu nó Ä‘i chÆ¡i cho biết các danh thắng, nhất là các danh thắng ở ngoại ô. 
 
Lương Tùng Linh liếc sang con gái, lão tỠthái độ rất bình đẳng: 
 
- Äiá»u đó Tuyết Hồng tá»± nó giải quyết lấy, chà nó không có ý kiến. 
 
Äôi môi cá»§a Tuyết Hồng mấp máy liên hồi, nàng như hổ thẹn cúi đầu không đáp. 
 
Phương Trá»ng VÄ© nhướng đôi mày tá» vẻ đắc ý: 
 
- Nếu bác không mấy an lòng, ngày Tuyết Hồng vá», cháu sẽ lái xe đưa đến Cao Hùng. 
 
- ÄÆ°á»£c váºy càng hay, thuáºn tiện cháu đến nhà cá»§a bác chÆ¡i Ãt hôm. 
 
Theo những lá»i nói và cá» chỉ cá»§a Trá»ng VÄ©, Lương Tùng Linh nháºn thấy sá»± hôn nhân có thể tạm yên trong quá khứ, bởi Äại VÄ© có ý duy trì không chịu cá» hành hôn lá»…, nên lão vô cùng lo âu cho con gái. Hiện giá» Trá»ng VÄ© chẳng những phong độ rá»™ng rãi, tư cách cÅ©ng có khác hÆ¡n Äại VÄ©, dưá»ng như cáºu ta rất vừa ý Tuyết Hồng. Lòng cá»§a lão vô cùng thÃch thú. 
 
Phương Trá»ng VÄ© đưa tay xem đồng hồ, lão liếc mắt ngầm ra hiệu cho lão Linh. Hai lão già dưá»ng như có tÃnh toán trước, nên cùng đứng dáºy má»™t lượt. Phương Trá»ng VÄ© cÅ©ng đứng dáºy há»i: 
 
- Ba với bác muốn đi đâu bây gi� 
 
Phương TỠVân căn dặn con: 
 
- Ba cùng bác Lương đi bàn riêng chút chuyện. Con nên bầu bạn với Tuyết Hồng, muốn đi chơi nơi nào tùy ý. 
 
Lương Tuyết Hồng đôi má đỠbừng, cÅ©ng đứng dáºy tá» lá»… kÃnh đưa. 
 
Äợi hai lão Ä‘i rồi, Trá»ng VÄ© cÅ©ng đưa tay ra hiệu má»i nàng ngồi xuống. Chàng lấy tăm ghim vào má»™t miếng bánh tây, nghiêm chỉnh má»i nàng: 
 
- Má»i cô dùng vá»›i tôi má»™t miếng. 
 
- Cám ơn anh. 
 
Lúc ấy Phương Trá»ng VÄ© đã tháºt sá»± đối diện vá»›i ý trung nhân. Chàng say sưa luôn nở nụ cưá»i trên môi. Nhưng chàng vẫn hoài nghi là mình Ä‘ang trong má»™ng, không tin đây là sá»± tháºt. Vì thế, má»™t mặt uống cà phê, má»™t mặt chàng nhướng to đôi mắt nhìn nàng. 
 
Tuyết Hồng bị chàng nhìn chòng chá»c, lấy làm khó chịu, thỉnh thoảng nàng nhìn kỹ chàng và lá»™ vẻ lo lắng, nàng nhá» giá»ng: 
 
- Dưá»ng như mắt anh không được khá»e. 
 
Chàng cưá»i liá»n miệng, phá»§ nháºn: 
 
- Không có, vẫn khá»e như thưá»ng. 
 
Tuyết Hồng nở nụ cưá»i, đôi má á»ng hồng trông rất dá»… cảm, nàng rụt rè nói: 
 
- Thấy anh nhướng mãi đôi mắt, tưởng là bụi đã lá»t vào chá»›. 
 
Trá»ng VÄ© đặt ly cà phê xuống bàn, vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Không phải đâu, bởi tôi Ä‘ang ná»a tin ná»a ngá» giữa chuyện má»™ng và thá»±c. 
 
Tuyết Hồng nghe chàng nói rất khó hiểu: 
 
- Theo ý anh thì sao? 
 
Trá»ng VÄ© lẹ làng giá»›i thiệu: 
 
- Theo ý tôi, không ngá» cái tên Tuyết Hồng chÃnh là cô... 
 
Nàng lấy làm lạ há»i: 
 
- Nói thế có nghĩa là anh đã gặp em? 
 
- Ờ! Chàng liá»n Ä‘em chuyện gặp cô bán hàng ở Cao Hùng thuáºt từ đầu chà cuối, rồi há»i tiếp: 
 
- Tại sao cô không nhớ ra tôi? 
 
Tuyết Hồng đôi mắt đăm chiêu, lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ giây lát nói: 
 
- Tôi nhớ ra hình như đã có gặp, nhưng không rõ gặp nhau từ bao giỠvà ở nơi nào? 
 
Trá»ng VÄ© nhìn nàng say sưa và mỉm cưá»i: 
 
- Nếu thế thì chÃnh tôi cÅ©ng đã ẩn vào tiá»m thức cá»§a cô má»™t hình ảnh. 
 
Lương Tuyết Hồng má»™t lần nữa má đỠbừng vì e thạn, nàng cắn chặt đôi môi lá»™ vẻ suy nghÄ©, nhưng không đáp má»™t lá»i nào. 
 
Phương Trá»ng VÄ© không mấy tin nàng có ấn tượng khắc ghi hình ảnh chàng vào tâm khảm nang, chàng tá»± nghÄ© các cô gái thưá»ng hay giả bá»™ quên. ÄÆ°Æ¡ng nhiên há» có dụng ý khoe khoang sá»± lÆ¡ là Ãt có lưu ý đến các chàng trai cá»§a mình. Chàng nhá» giá»ng: 
 
- Tôi xin nhắc cô một câu, chắc chắn là cô sẽ nhớ ra. 
 
Nàng vẫn giữ vẻ cố lục lá»i trà để nhá»› ra, nên không hỠđáp lá»i chàng. Chàng nói tiếp: 
 
- Từ ná»a tháng trước đây, tôi có mặt ở Cao Hùng, thưá»ng thả rong vào các tiệm buôn bazar lá»›n để mua các váºt dụng cần thiết, cô nhá»› xem, có hôm có ngưá»i mua hai chiếc cà vạt và sáu chiếc áo lót, ngưá»i ấy có phải tôi không? 
 
- À... à!... Lương Tuyết Hồng chỉ à hai tiếng, Ä‘oạn nàng hướng đôi mắt Ä‘en láy cưá»i nÅ©ng nịu: 
 
- Ngưá»i đó là anh hả? 
 
- Má»›i cách nhau chưa quá mưá»i ngày, có lẽ tôi thay đổi hình dạng dữ lắm sao? 
 
- Äừng trách em sao hay quên, bởi hàng ngày em tiếp xúc không biết là bao nhiêu khách hàng, làm thế nào ghi nhá»› cho hết. Huống chi... 
 
- Huống chi sao? 
 
- Huống chi ngày hôm đó anh đến mua áo lót thì mặc quân phục, đội nón nhà binh. Bây giá» thì mặc âu phục. Dẫu trà nhá»› có hay cách mấy cÅ©ng khó mà nháºn ra sá»± thay đổi lối ăn mặc này. 
 
Phương Trá»ng VÄ© tá» vẻ vui mừng hÆ¡n: 
 
- Theo lá»i giảng giải cá»§a cô, tôi nháºn thấy trà nhá»› cá»§a cô rất tốt, nào phải cô đối vá»›i tôi không có má»™t ấn tượng nào. 
 
- Nhưng Ä‘iá»u đó có má»™t vài nguyên nhân. 
 
- Tôi muốn biết nguyên nhân nào? 
 
Tuyết Hồng vẫn cưá»i cưá»i nhưng chưa nói, chàng nóng lòng há»i tá»›i tấp: 
 
- Tại sao không đem những nguyên nhân đó nói rõ cho tôi biết? 
 
Nàng báºt ra những tiếng cưá»i rất tình tứ, rồi nói: 
 
- Äến chiá»u hôm sau, nghe em cá»§a em nói lại, em má»›i có má»™t ấn tượng sâu sắc hÆ¡n vá» anh. 
 
Chàng nghe mới hiểu rõ nguyên nhân: 
 
- A! Nói váºy cô gái đó là em gái cá»§a em hả? 
 
- Vâng! 
 
- Em của cô tên là gì? 
 
- Tên nó là Lương Tuyết Trân. 
 
- Cô ấy là con của kế mẫu của cô? 
 
- Phải rồi. 
 
- Cô ấy da trắng, ngưá»i lại máºp, chắc hàng ngày được nuôi kỹ hÆ¡n cô, Ä‘iá»u đó cho thấy rằng kế mẫu cá»§a cô có hai tình thương khác nhau. 
 
Bá»—ng nhiên thấy Phương Trá»ng VÄ© can thiệp vào sá»± bất bình tình thương trong gia đình mình, Lương Tuyết Hồng không khá»i châu mày trong giây lát, nàng tá» vẻ há»n trách: 
 
- Anh khéo nói, thể chất cá»§a má»—i ngưá»i không thể giống nhau, riêng em đã ốm yếu từ thuở nhá» cÆ¡ mà. 
 
Chàng cảm thấy vì lòng thương của mình mà nói vội vã và thẳng thắn không phải lúc: 
 
- Xin lá»—i cô! Lá»i cá»§a tôi vừa rồi tá» ra rất vô lá»…, xin cô lượng tình mà tha thứ cho. 
 
Tuyết Hồng mỉm cưá»i tá» vẻ không có ý trách chàng: 
 
- Em cÅ©ng hiểu lá»i anh không phải cố ý bàn chuyện thị phi, nhưng chắc anh đã đồng tình vì em sá»›m mất mẹ. Do đó, em cám Æ¡n anh nhiá»u hÆ¡n. à chà... 
 
Chàng thấy nàng nói đến đây rồi thở dài, lòng chàng cảm thấy không yên nói: 
 
- Tuyết Hồng, có lẽ tôi đã nói lỡ lá»i, làm cho cô cảm thấy khó chịu? 
 
Nàng cưá»i cưá»i chuyển sang chuyện khác: 
 
- Em không hỠthấy khó chịu. À, em tôi nó còn nói, sau đó anh đến mua thêm cà vạt và áo thun Hồng Kông và một lô vớ nữa. 
 
Nghe đến đây, chàng nhá»› lại tình cảnh hôm đó không mấy tốt, chàng há»i tiếp: 
 
- Cô Tuyết Trân còn nói thêm gì nữa không? 
 
Lương Tuyết Hồng nở nụ cưá»i rất bà hiểm, nàng không đáp cÅ©ng như không muốn nói ra. Chàng bèn há»i thêm: 
 
- Hôm ấy nghe nói cô bịnh, vì thế mà không đi làm được, tôi còn nhớ rất rõ. 
 
- Cám ơn anh... 
 
Tuyết Trân nói cÆ¡ thể cô suy nhược, thưá»ng hay cảm mạo ho hen. Tôi nghÄ© cô nên thưá»ng xuyên Ä‘i bác sÄ© khám nghiệm cÆ¡ thể. 
 
- Bịnh ho đã thành táºt, hiện giá» mùa hè còn đỡ. Äến mùa thu khà trá»i ẩm ướt càng ho dữ dá»™i hÆ¡n. 
 
- CÆ¡ thể cô rất yếu Ä‘uối, nên ăn uống nhiá»u sinh tố để bổ dưỡng. 
 
Tuyết Hồng chỉ cưá»i gượng chá»› không trả lá»i. Trá»ng VÄ© bưng cà phê lên há»i: 
 
- Cô muốn uống cái gì khác hơn cà phê không? 
 
Nàng hớp một hớp cà phê nói: 
 
- Cà phê rất ngon, còn uống gì thêm nữa? 
 
- CÆ¡ thể cô yếu Ä‘uối, không nên uống nhiá»u cà phê, để tôi gá»i cho cô má»™t ly nước chanh tươi! 
 
Tuy Tuyết Hồng cản trở, nhưng chàng vẫn gá»i cho nàng má»™t ly nước chanh tươi. Nhìn đó đủ biết chàng lo cho sức khá»e cá»§a nàng biết dưá»ng nào. Äã hÆ¡n hai mươi bốn năm qua, Tuyết Hồng chưa má»™t lần được hưởng sá»± nuông chiá»u săn sóc như hôm naỵ Tinh thần nàng đã hứng chịu quá nhiá»u cảnh lạnh lẽo cô đơn. Tuy chưa đến ná»—i phải rÆ¡i nước mắt, nhưng trên nét mặt nàng thưá»ng tá» ná»—i buồn mông lung. 
 
Trá»ng VÄ© dưá»ng như nhìn nàng mãi mà không biết chán, chàng tá»± thố lá»™ ná»—i lòng: 
 
- Lúc đó tôi nào biết Tuyết Trân là em má»™t cha khác mẹ vá»›i cá»™ Tôi cố ý há»i cho biết tên há» và địa chỉ cá»§a cô, nhưng Tuyết Trân vẫn tuyệt đối kÃn miệng không chịu nói ra. 
 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên em tôi nó không khứng nói ra, vì thấy anh tá» ra quá si tình, nên nó cảm thấy sợ hãi. 
 
Phương Trá»ng VÄ© thầm nghÄ©: Cái gì mà sợ hãi, có chăng là ganh ghét thì đúng hÆ¡n, nếu không đúng váºy sao lại trừ phần trăm cho mình, chàng tuy nghÄ© thế nhưng không nói ra. Chàng cưá»i cưá»i há»i nàng: 
 
- Tôi chỉ há»i thăm cho biết tên há», địa chỉ, cô ấy lại sợ ná»—i gì? 
 
- Tôi là chị, chúng tôi ở cùng một chỗ làm sao mà nó không sợ hãi cho được. 
 
Phương Trá»ng VÄ© rùn vai, làm những động tác hài hước: 
 
- Lúc đó, lòng tôi cảm thấy vô cùng khổ sở vì phải láºp tức rá»i Cao Hùng vá» Äài Bắc. Nhưng không gặp cô trong giá» làm việc, tình cảnh như thế đó, há»i tôi không nóng nẩy sao được? 
 
- Nếu tôi có đến làm việc, cũng chưa chắc gì nói rõ hỠtên và địa chỉ cho anh biết đâu. 
 
Chàng gáºt đầu mỉm cưá»i: 
 
- Äúng váºy. Em cá»§a cô cÅ©ng rất tinh quái, cô ấy nói thẳng rằng cô là hoa đã có chá»§ và bảo tôi hãy giết chết tình yêu ấy Ä‘i. 
 
- Anh không nên há»n trách nó, Tuyết Trân nói thế là có hảo ý đó chá»›. 
 
Phương Trá»ng VÄ© như đắc ý cưá»i ha hả, nói: 
 
- Tuyết Hồng, tôi không thể ngỠđược từ đó vỠsau, ngày đêm tôi hằng mơ tưởng hình ảnh cô bán hàng tại xứ Cao Hùng. 
 
Äôi má nàng á»ng hồng, chỉ thở dài má»™t tiếng và lặng lẽ không đáp lá»i chàng. Lòng Trá»ng VÄ© cảm thấy không yên, chàng liá»n há»i nàng: 
 
- Tuyết Hồng, có lẽ cô đã buồn tôi vì lá»i tôi đã đưá»ng đột nói rõ? 
 
Nàng vẫn mỉm cưá»i, trong cái cưá»i ẩn chứa những niá»m Ä‘au khổ. Chàng nói tiếp: 
 
- Tuyết Hồng! Những chuyện đã qua, tôi xin thú tháºt vá»›i cô, tôi không há» có má»™t lá»i nào giả dối. 
 
- Dầu anh không nói rõ, em cÅ©ng biết như váºy. 
 
- Nếu thế tâm linh chúng ta cũng đã thông hiểu lẫn nhau? 
 
Nàng như cảm thấy hổ thẹn, nguýt chàng: 
 
- Thôi đi, nói thế hoài hà! 
 
Chàng cảm thấy thÃch thú, càng bạo dạn hÆ¡n: 
 
- Em chẳng đã nói như váºy hay sao? 
 
- Em nói là chiá»u hôm đó Tuyết Trân vá» Ä‘em tất cả chuyện xảy ra mà nói rõ cho em nghe, nhưng trong óc em chỉ có ấn tượng mÆ¡ hồ. Có Ä‘iá»u anh Ä‘eo Ä‘uổi phái nữ tháºt cÅ©ng đáng nể! 
 
Phương Trá»ng VÄ© nhÃu mày làm xấu, nói: 
 
- Bây giá» cưá»i tôi hay sao đây? 
 
Nàng liếc sang chàng há»i: 
 
- Nè! Thưá»ng ngày anh Ä‘eo Ä‘uổi các cô gái như váºy đó hả? 
 
- Em há»i anh câu đó, khiến cho anh càng thương tâm hÆ¡n. Nếu anh có tánh há»… gặp phái nữ là Ä‘eo Ä‘uổi như thế, tại sao anh không Ä‘eo Ä‘uổi em cá»§a em? 
 
- à chà! 
 
- Em lại than thở Ä‘iá»u chi nữa? 
 
- Xét thấy, em chỉ là một cô gái dung tục, không xứng đáng để cho anh đeo đuổi chớ! 
 
- Không! Äó chỉ là má»™t lá»i nói khiêm nhượng thôi, theo ý anh, em là má»™t có gái phi thưá»ng, chá»› không phải tầm thưá»ng. 
 
Nàng cưá»i khan, lá»™ vẻ dá»… cảm: 
 
- Hứ! Äó là lá»i khen thưởng mù quáng! 
 
- Äúng váºy, anh từ trước chưa há» yêu ai, khi gặp em thì yêu mê yêu mệt, không phải yêu mà là sùng bái thì đúng hÆ¡n. 
 
- Em có gì đặc biệt đâu mà đáng cho anh sùng bái? 
 
- Nè! Chị em của em làm việc cùng một nơi hả? 
 
- Anh không hiểu hay sao? 
 
- Hiểu Ä‘iá»u gì? 
 
- Hai tủ hàng đó do ba em mướn lại đó chớ. 
 
Phương Trá»ng VÄ© tá» ra mình lầm lẫn, chàng cưá»i nói: 
 
- Nguyên lai là váºy, hèn chi không thể trách được. 
 
- Anh nói việc gì mà trách không đặng? 
 
- Bởi vì em cá»§a em há»i anh mua cà vạt chi nhiá»u váºy? Anh nói hôm qua mua vá» bị mấy thằng bạn nó giáºt hết. Em cá»§a em nói mang Æ¡n anh đã mua mở hàng. Anh nói tạ Æ n làm gì, hôm tôi đến mua thêm, cứ việc bá»›t phần trăm là được rồi. 
 
Tuyết Hồng vừa uống nước chanh vừa cưá»i há»i: 
 
- Rồi em cá»§a em nó trả lá»i thế nào? 
 
- Cô ấy nói chiếu theo quy định cá»§a công ty, váºt không bán hai giá. Vì cô áy muốn cảm Æ¡n khách mở hàng, nên giảm chÃn phần trăm, nhưng anh không chịu tiếp nháºn ý kiến đó. 
 
Lương Tuyết Hồng thầm nghÄ©: Trá»ng VÄ© là má»™t thanh niên anh tuấn, chàng có đủ yến tố làm say mê các cô gái. Thá»±c ra, lúc đó chàng quyết tâm Ä‘eo Ä‘uổi mình, mà mình lại không biết Ä‘iá»u đó. Nếu mình không phải là cô gái bị Ä‘Ãnh hôn từ thuở bé, thì đối vá»›i má»™t quân nhân tốt nghiệp như chàng, tháºt khó mà cầm lòng. Lúc bấy giá», đứa em mưá»i chÃn tuổi có mình, nó đã có cảm tình vá»›i chàng, do đó, nó má»›i có ý truất chÃn phần trăm cho khách hàng, nó chỉ hy vá»ng bằng cách đó làm cho chàng lưu ý. NghÄ© đến đấy nàng há»i: 
 
- Tánh anh có Ä‘iểm cÅ©ng lạ lùng, sao đòi há»i bá»›t phần trăm, đến khi ngưá»i ta bá»›t lại không chịu nháºn. 
 
- Có lẽ em của cô không đem chuyện đó nói lại với cô? 
 
Nàng không đáp chỉ cưá»i hì hì, chàng há»i: 
 
- Em cưá»i chuyện gì? 
 
Tuyết Hồng liếc sang chàng mỉm cưá»i bà máºt: 
 
- Việc này thì em tôi tá» ra rất bà máºt, dÄ© nhiên nó không chịu nói ra. 
 
Äôi má cá»§a Trá»ng VÄ© á»ng hồng, chàng giải thÃch: 
 
- Bởi tôi đâu biết cô ấy bán hàng nhà, tôi nghĩ rằng, cô làm công bán hàng mỗi tháng, lương hướng có là bao, nếu để cho cô ấy truất phần trăm cho mình thì tỠra mình đối xỠkhông đẹp. Bây giỠtôi mới rõ cô có chủ ý hẳn hòi, nguyên vì ông chủ tức là ba của cô kia mà! 
 
Tuyết Hồng khó nhịn cưá»i, nàng nhá» giá»ng: 
 
- Anh đương nhiên đã hiểu rõ lòng tốt cá»§a em tôi, nhưng trong lòng cá»§a Tuyết Trân nó không biết thá»i cÆ¡ mà xoay chiá»u đổi hướng. 
 
Chàng giả bộ hồ đồ không hiểu: 
 
- Không phải váºy đâu, buôn bán ai lại không muốn kiếm ra cho nhiá»u tiá»n? 
 
- Tháºt anh không hiểu hay giả bá»™ không hiểu? 
 
Chàng bị nàng biết thấu tim Ä‘en rồi bèn cưá»i hì hì đáp: 
 
- Em của em được bao nhiêu tuổi? 
 
- Mưá»i chÃn tuổi. 
 
- Tuổi còn trẻ quá mà! Mà tuổi đó cũng không nên bàn vỠchuyện tình ái. 
 
Nàng trầm ngâm giây lát nói: 
 
- Thực ra, anh mà theo đuổi em của em thì hợp lý hơn. 
 
Chàng nghiêng đầu lại, chau mày há»i: 
 
- Em nói thế nghĩa là sao, bộ em ghen ghét hả? 
 
Äôi má nàng đỠbừng, vá»™i vã phá»§ nháºn: 
 
- Không! Không phải váºy đâu!... 
 
- Em đừng nói những lá»i như thế thì phải hÆ¡n. 
 
Nàng mỉm cưá»i nÅ©ng nịu: 
 
- Em nói tháºt tình chứ nào đối không phải vá»›i anh. 
 
- Tuyết Hồng, anh không biết em nghÄ© thế nào mà nói ra những lá»i như thế đó? 
 
- Bởi vì... Nói đến đây bỗng nàng ngừng lại, gương mặt hiện lên vẻ thê lương buồn thảm. 
 
Phương Trá»ng VÄ© tiếp tục gặng há»i: 
 
- Bởi vì sao không nói hết nghe th� 
 
Nàng như nghẹn ngào nói: 
 
- Bởi em cá»§a em chẳng những nó trẻ đẹp, cÆ¡ thể lại khá»e mạnh, còn em, tuổi đã lá»›n hÆ¡n lại bịnh hoạn liên miên. Xét kỹ, em đây chÃnh là ngưá»i vô phước... 
 
Chàng đứng dáºy bước đến nắm lấy tay nàng chẳng khác tình nhân đã quen biết nhau từ trước, chàng an á»§i: 
 
- Tuyết Hồng... Chẳng nên nói như thế, em là ngưá»i trong má»™ng tưởng cá»§a anh, em chÃnh là đối tượng mà bấy lâu anh mong ước. 
 
Nàng thở dài tá» ra không vui đẹp. Nàng nhè nhẹ rút tay ra. Chàng do dá»± giây lát há»i: 
 
- Có lẽ anh không hài lòng phẩm cách của anh? 
 
Lương Tuyết Hồng chỉ cúi đầu không đáp. Trá»ng VÄ© thấy nàng không phá»§ nháºn, ngưá»i chàng có cảm giác nóng bừng ngại ngùng không yên, chàng tiếp tục nói: 
 
- Phải chăng tại Cao Hùng anh đã hết lòng Ä‘eo Ä‘uổi em? Vì đó mà em đã thất vá»ng? Em nháºn thấy anh chỉ là má»™t thanh niên tầm thưá»ng không đáng để cho em trao duyên gởi pháºn? 
 
Nàng nguýt chàng rồi thấp giá»ng phá»§ nháºn: 
 
- Anh không nên nghÄ© lắm chuyện như váºy. 
 
- Tại sao trong lúc chúng ta Ä‘ang vui vẻ, em lại nói ra những lá»i không đáng nói như váºy? 
 
- Em đã nói rõ cùng anh kia mà! 
 
- Những lá»i em nói đó, anh nghÄ© không có má»™t lý do chÃnh đáng nào. Em hai mươi bốn tuổi, anh cÅ©ng hai mươi bốn tuổi, kết nghÄ©a vợ chồng vô cùng lý tưởng... 
 
- Äừng, anh đừng quá khẳng định như váºy. 
 
- Bởi vì em không thừa nháºn Ä‘iá»u đó? 
 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên... 
 
- Theo ý em thì sao? 
 
- Cơ thể em không mấy mạnh lành, em sợ không đem lại hạnh phúc cho anh. 
 
Trá»ng VÄ© lại nắm lấy tay nàng, vừa thương mến vừa há»n dá»—i: 
 
- Ãi chà! Em lại kiểu cá» vá»›i anh rồi đó. 
 
- Äúng váºy, em đã mất mẹ từ thuở bé, đến lá»›n không được hôn phu vừa ý. Anh nghÄ© xem ngưá»i như váºy thì còn có hạnh phúc gì? 
 
Chàng thấy tình hình như váºy, bèn thay đổi lá»i: 
 
- Tuyết Hồng! Em đã hiểu lầm rồi. 
 
Nàng rút tay lại, tỠra thương tâm hơn: 
 
- Em không bao giỠhiểu lầm, nếu anh ấy vừa ý em thì đâu có kéo dài ngày tháng không chịu cỠhành hôn lễ? 
 
Chàng suy nghÄ© giây lát rồi há»i lại: 
 
- Cô rất thÃch anh Hai cá»§a tôi? 
 
- Äến má»™t lần cÅ©ng không gặp mặt, làm sao mà có thể nói yêu hay không yêu? 
 
- Hai ngưá»i lúc bé chÆ¡i đùa vá»›i nhau thÃch thú mà, tại sao lại nói không thấy mặt lần nào? 
 
- Trẻ con biết nhau hồi bốn, năm tuổi, lớn lên xa cách nhau hơn hai mươi năm, thì còn lưu lại một ấn tượng nào? 
 
- Nói như thế thì em đã gác lại chuyện hôn nhân đó từ lâu rồi? 
 
Nàng vẫn thở dài. Chàng nói tiếp: 
 
- Äừng thấy khó chịu, em đã nói em vô phần, thế nhưng ngược lại, anh Hai tôi không có phần thì đúng hÆ¡n. 
 
Tuyết Hồng lộ vẻ oán trách nói: 
 
- Anh ấy không yêu em, cÅ©ng không quan hệ gì, nhưng không yêu mà cÅ©ng không giải trừ hôn ước. Anh nên biết, hoàn cảnh gia đình cá»§a em gây ra rất nhiá»u thống khổ cho em... 
 
- Tôi đã hiểu, sau khi anh Hai tôi tốt nghiệpxong, không có ý nghÄ© đến chuyện hôn nhân ấy. Do đó mẹ kế và em má»™t cha khác mẹ vá»›i em có nhiá»u lá»i hoặc cá» chỉ không đẹp đối vá»›i em? 
 
- Em một cha khác mẹ với em thì không hỠnhư thế, anh đừng ngỠcho nó mà mang tội. 
 
- Chắc mẹ kế cá»§a em có những lá»i mỉa mai chứ gì? 
 
- Sá»± thá»±c không phải mỉa mai em. Tại mạng váºn em không mấy tốt nên đành cam chịu, chá»› dám phiá»n trách ai? 
 
Trá»ng VÄ© lẩm bẩm như tá»± nói cho mình nghe: 
 
- Vì anh tôi không trung thực, nên em ngỠvực tôi đây cũng thuộc loại trai không đứng đắn. 
 
Tuyết Hồng vẫn lặng thinh, không phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó. Chàng thở ra và nhá» giá»ng: 
 
- DÄ© nhiên không thể trách em dã hoài nghi luôn cả đến anh. Ngưá»i ta cÅ©ng công nháºn nhiá»u ngưá»i anh em có cá tánh giống nhau. 
 
Nàng nhìn vào cõi xa xăm, giá»ng nhá» nhẹ: 
 
- Em cũng tự thấy mình rất la... 
 
- Kỳ lạ chuyện gì? 
 
Nàng liếc sang chàng: 
 
- Tháºt khó hiểu tại sao anh lại đáp lá»i cá»§a cha anh để gặp mặt em? 
 
Tim chàng Ä‘áºp nhanh, chàng há»i lại: 
 
- Äiá»u này... có gì gá»i là không phải đâu? 
 
- Anh cá»§a anh đã không vừa lòng mà anh lại còn tuân lá»i cha anh để Ä‘i gặp em, đó cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u lạ. 
 
Trước mặt Tuyết Hồng, Trá»ng VÄ© không thể không nói ra những lá»i rất trái ý mình: 
 
- Má»™t mặt tuân lá»i cha, đồng thá»i cÅ©ng vừa lòng em. 
 
Tuyết Hồng trỠmôi, tỠra không mấy tin: 
 
- Anh cÅ©ng không há» biết em đẹp hay xấu, ai lại Ä‘i vừa lòng má»™t cách mù quáng như váºy? 
 
Trá»ng VÄ© không quen nói dối, khi nghe nàng nói thế thì không đáp không được. Chàng há»i lại: 
 
- Nè! Em đã thất vá»ng anh Hai cá»§a anh, tại sao lại nghe theo cha em mà đến Äài Bắc? 
 
Tuyết Hồng tháºt tình đáp: 
 
- Không đâu anh, em đã cá»±c lá»±c phản đối Ä‘iá»u này. 
 
Không vì thế mà bá»±c tức, trái lại chàng còn cưá»i hì hì: 
 
- Rốt cuộc là chịu không nổi áp lực của cha em? 
 
- Trái lại, ba em cũng không bao giỠcưỡng bách. 
 
- Tại vì đâu mà em thay đổi chủ ý? 
 
Tuyết Hồng thấy có nhiá»u lẽ không thể nói rõ, nên nàng tá» ra buồn khổ, vì không thể nào nói tháºt vá»›i chàng trai mình má»›i biết lần đầu. Trầm ngâm giây lát nàng từ từ nói: 
 
- Ba em nhiá»u thiện ý khuyên em, Tuyết Trân nó cÅ©ng hối thúc em, nên em không thể kiên gan mà phản đối mãi được. 
 
- Gia đình em khuyến cáo thế nào? 
 
Hiện giỠem không tiện nói rõ cho anh biết. 
 
Trá»ng VÄ© có phần đắc ý há»i: 
 
- Sau khi em gặp gỡ anh, phải chăng cũng có đôi chút cảm tình chớ? 
 
Nàng lắc đầu lia lịa. Äá»™ng tác không hài lòng cá»§a nàng khiến cho chàng rất khó chịu, láºp tức ngưng bặt tiếng cưá»i, đồng thá»i cÅ©ng trầm ngâm cúi đầu xuống.   
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu