27-09-2008, 02:14 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Ngá»n Äèn Äêm Qua - Quỳnh Dao 
			
			 
			
		
		
		
			
			Chương 1 
 
 
 
 
 
Bùi Tuyết Kha đứng trước nhà hàng cá» hành hôn lá»…, rối loạn nhìn tấm biển đỠlá»›n trước cá»a, bên trên dán chữ vàng nổi báºt: 
 
â€TỪ LÂM PHỦ LIÊN NHÂN†
 
Nàng nhìn trừng trừng chữ vàng, dù cho đã đến cá»a nhà hàng, nàng vẫn do dá»± có nên vào hay không. Nhìn đồng hồ tay, đã gần bẩy giá», sáu giá» hành lá»…, bẩy giá» nháºp tiệc, thế thì hiện giá» chắc đã cá» hành hôn lá»… rồi. 
 
Nhưng không, có ngưá»i ra đốt pháo. Má»™t tràng tiếng ná»— lẫn vá»›i khói mù và mùi thuốc pháo xá»™c vào mÅ©i nàng, nàng má»›i chợt hiểu ra hôn lá»… vừa má»›i bắt đầu. “Äến trễ†là “thói quen†cá»§a ngưá»i Trung Quốc. Nàng ưỡn thẳng sống lưng, vô thức hÃt sâu má»™t cái. Vào Ä‘i! Bùi Tuyết Kha! Nàng lầm bầm nói vá»›i mình. Äây là “Từ Lâm phá»§ liên nhân!, không có gì khiến cho mày, há» Bùi phải lÃnh quýnh! Từ Lâm phá»§ liên nhân! “Từ Viá»…n Hàng lấy Lâm VÅ© Nhạnâ€. VÅ© Nhạn, chim nhạn trong mưa, cái tên mang ý thÆ¡ man mác, cô gái mang ý thÆ¡ man mác! Lâm VÅ© Nhạn, Lâm VÅ© Nhạn, sao cô lại lấy Từ Viá»…n Hàng? Bài hát kết hôn vang lên ồn ào, tiếng lan đến phÃa ngoài cá»a. à, đó là hôn lá»…! 
 
Bùi Tuyết Kha thấy mắt mình nóng lên vì tá»§i thân. Bên ngoài lá»… đưá»ng hôn lá»…, rÆ¡i nước mắt là quá xoàng, quá bẽ mặt. Vào Ä‘i, Bùi Tuyết Khạ Mày nên có dÅ©ng khà dá»± hôn lá»… này! 
 
Nàng cúi đầu, dùng xắc che cằm, chen vào lối Ä‘i đầy những khách, ánh mắt lén nhìn thăm dò. Ở chiếc bàn góc phòng khách vẫn chưa ngồi đầy, mà cả bàn Ä‘á»u là ngưá»i lạ. Nàng chen đến. Cuối cùng, nàng tìm được má»™t chá»— ngồi dá»±a tưá»ng. Nàng ngồi xuống. 
 
Nàng coi là đã đến, nàng coi là đã ngồi yên chá»—. Nàng dứt khoát ngẩng đầu lên, nhìn đôi tân nhân. Hôn lá»… cá» hành được ná»a, ngưá»i chứng hôn ngưá»i chá»§ hôn sá»›m đã ký tên, chú rể cô dâu sá»›m đã vô số lần cúi chào. Bây giá», ngưá»i chứng hôn Ä‘ang phát biểu má»™t má»› lá»›n lá»i cÅ© Ä‘iệu nhàm nào là “bách niên hảo hợp†nào “tương kÃnh như tânâ€. Bùi Tuyết Kha gắng sức nhìn chú rể cô dâu. Từ góc độ này cá»§a nàng, chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng cá»§a há» hai ngưá»i Ä‘á»u cúi đầu. Cái mÅ©i nhá» xinh cá»§a cô dâu hÆ¡i hếch lên, dưới áo cưới lụa trắng là thân hình xinh xắn thon thả. Chú rể Ä‘ang lặng lẽ đăm đăm nhìn cô dâu. Chết tiệt! Bùi Tuyết Kha cắn chặt môi, bất giác nắm tay lại, móng tay lút vào trong thịt. 
 
Cách xa như thế, Bùi Tuyết Kha vẫn có thể cảm thấy được trong đôi mắt, cháºp chá»n cá»§a chú rể, nóng bá»ng tình cảm, vẫn có thể nhìn ra hạnh phúc chứa Ä‘á»ng ở đầu mày cuối mắt. Có hạnh phúc như thế ư? Quả có hạnh phúc như thế ư? Từ Viá»…n Hàng, đó là cái mà trong má»™t Ä‘á»i ông cần ư? Cái tìm kiếm duy nhất ư? Từ Viá»…n Hàng? Tháºt thế ư? Tháºt thế ư? 
 
Nàng dùng tay đỡ cằm, ngây ngưá»i, quên hết tất cả, nhìn chằm chằm chú rể cô dâu. Lá»i phát biểu dài đằng đặc cá»§a ngưá»i chứng hôn cuối cùng chấm dứt. má»™t hồi tiếng vá»— tay lấy lòng vang lên. Sau đó ngưá»i giá»›i thiệu nói mấy câu pha trò, ngưá»i chá»§ hôn lại nói những gì gì, khách khứa còn nói những gì gì... Bùi Tuyết Kha Ä‘á»u nghe không rõ. Những lá»i ấy Ä‘á»u không quan trá»ng. Ä‘á»u là tẻ nhạt. Nàng chỉ nhìn xói vào chú rể cô dâu, nhìn cảm giác hạnh phúc cháºp chá»n trôi nổi giữa há» rất trừu tượng, rất vô hình, rất phiêu diêu... nhưng nàng lại nháºn ra được! Nàng mang má»™t ná»—i buồn bá»±c, ghen ghét, sá»± thá»a thuáºn ngầm và dịu dàng giữa há». Dịu dàng, phải, không có chữ nào hay hÆ¡n hai chữ ấy để hình dung tấm áo choàng vô hình mà Từ Viá»…n Hàng toàn thân khoác lên. Dịu dàng. Khách khứa nhiá»u, quang cảnh rầm ráºp, tiếng ngưá»i huyên náo... Ä‘á»u không ảnh hưởng đến ông. Ông đứng thẳng ở đây, vững vàng thung dung, trang trá»ng trấn tÄ©nh, mà còn dịu dàng. 
 
Bùi Tuyết Kha nhìn, nhìn sững, trong mắt quả là có một lớp sương mù mịt. 
 
Má»™t tiếng “Lá»… Tấtâ€, sau đó là tiếng pháo vang trá»i dáºy đất, tiếng nhạc, tiếng vá»— tay... Äôi tân nhân quay ngưá»i lại, trong xác pháo hồng bay đầy trá»i Ä‘i đến phòng nghỉ. Bùi Tuyết Kha theo bản năng rụt ngưá»i lại đằng sau, không muốn để chú rể cô dâu nhìn thấy nàng. Láºp tức, nàng nháºn thấy động tác cá»§a mình là thừa. chú rể cô dâu dắt nhau, Ä‘i trên vầng mây thuá»™c vá» hai ngưá»i há». Há» không nhìn đến khách đầy nhà. Há» càng không nhìn đến nàng bé nhá», cô độc, co rụt ở góc nhà. 
 
Tân nhân lui vào, tiệc rượu láºp tức bắt đầu. “Bưng món ăn từ trên đặt xuống, xách hồ rượu đến rót ká» bênâ€. Ngưá»i đầu bàn Ä‘á»u là diá»…n viên nghá» hạng nhất, đĩa lá»›n tô lá»›n tá»›i tấp lướt qua đầu ngưá»i đặt xuống bàn. Nước ga, cocacola, nước quả, rượu Thiệu Hưng... rót đầy ly cá»§a từng ngưá»i. Bùi Tuyết Kha nhìn ly trước mặt, thần trà vẫn bay bổng chÆ¡i vÆ¡i trong dư âm bài hát kết hôn. Có má»™t thứ sức mạnh nào đó đốt nhói ngưá»i, giống như má»™t ngá»n lá»a nhá», đốt bá»ng bá»™ pháºn nào đó trong trái tim nàng, đốt đến nổi nàng Ä‘au ê ẩm. 
 
- Xin lỗi. - Bỗng nhiên, bên tai nàng có một tiếng nói vang lên - Cô uống gì? Nước gả Nước quả? Hay là rượu? 
 
Nàng sá»±c tỉnh, giống như bị ngưá»i ta gá»i từ trong má»™ng. Nàng quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy ngưá»i ngồi bên cạnh mình. Láºp tức, nàng thấy mắt mình sáng lên, làm sao bên cạnh mình có má»™t “nhân váºt†“xuất xắc†như váºy! Äó là má»™t ngưá»i đàn ông, có mái tóc rất ráºm, má»™t khuôn mặt có góc cạnh, cằm vuông vuông, lông mày Ä‘en mà ráºm, mắt rất to, tròng mắt trong khói thuốc cuồn cuá»™n tá»a ra má» mịt, mÅ©i không cao, sống mÅ©i lại rất thẳng, miệng rá»™ng mà có cá tÃnh. Chàng Ä‘ang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt có phần thâm trầm mà mang chút vẻ dò xét. Chàng không che giấu sá»± chú ý cá»§a mình đối vá»›i nàng, không che giấu chút nào, quả là không che giấu. Nàng bá»—ng nháºn thấy, mình mất bình thưá»ng quá lâu, đầy nhà toàn là những ngưá»i vui vẻ dá»± hôn lá»…, chỉ má»™t mình nàng im lìm. Ngưá»i đàn ông ấy rõ ràng đã nghiên cứu dữ dá»™i nàng má»™t hồi, má»›i mở miệng nói vá»›i nàng. Nàng có phần luống cuống, có phần bất an. Nhưng, nàng trấn tÄ©nh được rất nhanh. Trước mặt ngưá»i lạ, nàng rất có thể tá»± vÅ© trang cho mình. 
 
- Côcạ - Nàng mỉm cưá»i, lá»… độ cưá»i. - Cám Æ¡n ông. 
 
Ngưá»i đàn ông rót đầy ly cho nàng, cÅ©ng lá»… độ cưá»i. má»™t mặt, chàng lấy cho nàng má»™t thìa hạt thông và hai viên tôm. 
 
- Ä‚n má»™t chút Ä‘i! - Chàng nói, dưá»ng như mình là chá»§ nhân - Tiệc rượu kết hôn rất khó ăn ná» Huống chi, không ăn cÅ©ng mang tiếng ăn. 
 
- Cám Æ¡n, để tôi tá»± lấy - Nàng vá»™i nói. Lạ lùng nhìn chàng má»™t cái. Äối vá»›i câu “Không ăn cÅ©ng mang tiếng ăn†lại rất đồng cảm, nếu đã đến, thì cứ ăn. Nàng lướt nhìn cả bàn, không có má»™t ngưá»i quen, không ăn cÅ©ng mang tiếng ăn! Nàng lấy cho mình má»—i má»™t thứ món ăn. Quay đầu lại, niá»m nở muốn há»i chàng ăn gì, lúc đó má»›i phát hiện, chàng tuy bảo nàng “Không ăn cÅ©ng mang tiếng ănâ€, trong đĩa cá»§a chàng lại trống trÆ¡n. Mà chàng hiện giá» vừa không cầm đũa, vừa không rót đồ uống, trái lại cháºm chạp đốt má»™t Ä‘iếu thuốc lá. ánh mắt chàng không nhìn nàng nữa, cÅ©ng không nhìn mặt bàn, lại nhìn thẳng đơ, xuất thần vá» phÃa trước. Khói mù từ mÅ©i chàng lả lướt phun ra, láºp tức vấn vÃt lan tá»a. Trong mắt chàng có má»™t vẻ chuyên chú, khiến nàng không thể không bám theo đưá»ng nhìn cá»§a chàng nhìn tá»›i. Láºp tức nàng hÆ¡i chấn động. Chú rể cô dâu đã thay phục trang, từ trong phòng nghỉ Ä‘i ra. 
 
Khách khứa lại má»™t hồi xao động, tiếng đũa bát lách cách kèm theo tiếng vá»— taỵ Bùi Tuyết Kha nhìn cô dâu. Cô ta thay má»™t chiếc kỳ bào dài màu hồng tươi trước ngá»±c thêu má»™t đôi nhạn bạc, vạt dưới thêu má»™t khóm lan màu bạc, kiểu đẹp biết bao! Bùi Tuyết Kha cÆ¡ hồ muốn reo lên ca ngợi, làm sao lại nghÄ© được ra, Lâm VÅ© Nhạn (nhạc mưa rừng). Nàng Ä‘em tên mình ngầm chứa trong kỳ bào, lại bao hàm ý “Tá»± dá»±c song phà (đôi chim bay liá»n cành), mà Ä‘oạn màu hồng tươi phối hợp vá»›i chỉ ngân tuyến, nói không hết vẻ trang nhã, nói không hết vẻ thoát tục! Lại thêm thân hình dong dá»ng, eo lẳn, vai hẹp và làn tóc dài như mây xõa xuống vai. Trá»i! Cô ta quả là đẹp! Khuôn mặt cô ta cÅ©ng đẹp má»™t cách thoát tục! không trang Ä‘iểm nồng Ä‘áºm như cô dâu thông thưá»ng, cô ta trang Ä‘iểm rất nhạt rất nhạt, càng nhạt, càng tá» ra thanh xuân, càng nhạt càng tá» ra non mịn. Cô ta xem ra càng trẻ tá»±a hồ chỉ má»›i mưá»i sáu tuổi. Tuy Bùi Tuyết Kha biết Lâm VÅ© Nhạn sinh cùng năm vá»›i nàng - Năm nay hai mươi bốn tuổi. 
 
Nàng rất tốn sức má»›i dá»i được ánh mắt từ ngưá»i VÅ© Nhạn sang chú rể. Trước cái đẹp trong trẻo xinh xắn cá»§a Lâm VÅ© Nhạn, chú rể dưá»ng như không có chá»— nào đặc biệt xuất sắc ngoài cái dịu dàng say đắm ngưá»i cá»§a ông. Ông là rượu! ông là ly rượu vừa ngon vừa đủ vị. Toàn thân ông Ä‘á»u tá»a ra sức mạnh cá»§a thứ rượu ấy. Rượu. Bùi Tuyết Kha chua chát nghÄ©, sức mạnh cá»§a rượu rất thần kỳ. Từ xa xưa đến nay, trong ghi chép cá»§a lịch sá» Ä‘á»u có rượu. Rượu khiến ngưá»i say, rượu khiến ngưá»i mê, rượu khiến ngưá»i yêu thÃch. Sức mạnh cá»§a rượu vượt thá»i gian không gian, không nÆ¡i nào xa không thể tá»›i. 
 
Äôi tân nhân khoan thai Ä‘i qua lối Ä‘i qua lối Ä‘i đến bàn tiệc hàng đầu ở chá»— xạ Bùi Tuyết Kha cuối cùng thu tầm mắt lại, trong lòng chua xót, rối loạn. Nàng gắng gượng táºp trung tinh thần, nhá»› đến ngưá»i đàn ông bên cạnh. Quay đầu lại, nàng muốn nói gì, lại bá»—ng phát hiện trong đĩa trước mặt chàng vẫn trống trÆ¡n, mà ánh mắt thâm trầm cá»§a chàng vẫn u tối xa xăm dõi theo đôi tân nhân ấy, chìm lặn dưới ánh nến hồng ở phÃa xạ Chàng hút thuốc, không ngừng hút, nhả khói mù lan tá»a đầy bàn. Dưới hàng lông mày ráºm cá»§a chàng trong mắt chuyên chú chứa đầy sá»± trống vắng khiến ngưá»i kinh lạ. Äầy nhà ngưá»i vui vẻ dá»± hôn lá»…, làm sao chỉ má»™t mình chàng hiu quạnh. 
 
Món lạnh dá»n Ä‘i, chiên nóng bưng ra. 
 
Chiên nóng dá»n Ä‘i, vây cá bưng ra. 
 
Vây cá dá»n Ä‘i, vịt quay bưng ra. 
 
Bùi Tuyết Kha không nhìn chú rể cô dâu nữa, nàng nhìn ngưá»i lạ bên cạnh. Khi vịt quay được dá»n Ä‘i, đổi cá chim chua ngá»t, nàng nhìn không nổi mở miệng: 
 
- Ông quả tháºt định hút đầy má»™t bụng thuốc lá, bá» hết gà vịt thịt cá ư? 
 
Chàng thu ánh mắt vá». Khó khăn lắm, chàng má»›i nhìn đến nàng: 
 
- Äừng nói tôi - Chàng hầm hừ - Cô cÅ©ng không ăn! 
 
Tháºt thế. Chàng nhắc nhở nàng. Trong đĩa cá»§a nàng vẫn chỉ có mấy món ăn ấy, mà Ä‘á»u không đụng đến. Nàng nhìn đĩa, nhìn chàng. Nhìn chàng rồi nhìn đĩa, trong lòng có phần mê mẩn, có phần kinh lạ, có phần rối loạn. 
 
- Cô há» gì? - Chàng bá»—ng há»i, dá»±a lên tưá»ng, dang chân, lại phun ra khói thuốc đặm đặc - Cô là khách bên nhà trai hay là khách bên nhà gái? 
 
- Tôi hỠBùi - Nàng sảng khoái đáp, nhìn chăm chăm chàng - Tôi là khách bên nhà trai, còn ông? 
 
- Bên nhà gái - Chàng trả lá»i ngắn gá»n. 
 
- Ờ, - Nàng uống má»™t ngụm côca, thấy mình không đói chút nào cả, chỉ là miệng khô, muốn uống nước. không khà quá xấu, huống hồ, có ngưá»i ra sức hút thuốc, không khà mù mịt. - Cô dâu rất xinh đẹp - Nàng khẽ nói. 
 
- Không chỉ là xinh đẹp - Chàng nói, má»™t làn khói mù nhá» từ miệng chàng phả ra, chầm cháºm, nhẹ nhàng, dưá»ng có dưá»ng không lướt qua đầu ngưá»i tản Ä‘i - Nàng rất có khà chất, rất thuần khiết, rất tinh tế, rất thoát tục... Chỉ có Ä‘iá»u, cái nàng theo Ä‘uổi, vẫn là cái thế tục, rất bình thưá»ng! 
 
- Ủa. - Nàng sá»ng sốt, có phần sững sá». Nàng nhìn trân trân ngưá»i đàn ông này sâu xa biết bao, u ám biết bao, hàm súc biết bao, lại trấn định biết bao. Ở giữa đám khách khứa đông đảo thế này, sao vẫn có cái “biệt láºp ở Ä‘á»i†vượt lên tất cả như váºy? “Cái†ấy là cái gì, gá»i nó là gì? “Cao quýâ€? Là “Cao Quý†ư? Nàng không thể khẳng định. Cái duy nhất khẳng định, là chàng có chá»— hấp dẫn ngưá»i, chá»— khác vá»›i má»i ngưá»i khó nói ra được, nói thế là thế nào? - Nàng há»i và nhìn chăm chăm đôi mắt trằm tư cá»§a chàng - Nói thế nào? Thế nào là quá thế tục và quá bình thưá»ng? 
 
- Hôn nhân - Chàng không cần nghÄ© ngợi buá»™t miệng nói, ánh mắt từ trên ngưá»i đôi tân nhân lướt đến đại sảnh, rất nhanh lướt qua khách khứa đầy nhà - Cô nhìn những khách đến hôm nay Ä‘i! Má»i ngưá»i không quen biết nhau, chỉ vì hai ngưá»i ngốc muốn buá»™c há» vào vá»›i nhau, chúng ta đến uống rượu mừng! Rượu mừng! Hừm! - Chàng khẽ khịt mÅ©i má»™t cái vẻ không hài lòng. Thiên hạ không có trò chÆ¡i nào tẻ nhạt hÆ¡n hôn nhân. Rượu mừng, nó không nhất định là kết thúc cá»§a má»™t kịch vui, rất có thể là bắt đầu cá»§a má»™t bi kịch! 
 
- Ủa! - Nàng có phần chấn động, đồng thá»i cÅ©ng có luồng phẫn ná»™ và bất bình từ trong lòng ngá»±c trá»±c tiếp trào ra. Nàng tức giáºn thay cho Từ Viá»…n Hàng và Lâm VÅ© Nhạn, sao lại Ä‘i má»i cái anh chàng buông lá»i diá»…u cợt như váºy trong hôn lá»…, nói các thứ lá»i lẽ “Không tốt lànhâ€, mục hạ vô nhân mà lại lá»— mãng? - Ông nếu chán hôn lá»… thì ông bất tất đến dá»±. Can cứ gì mà Ä‘i rá»§a ngưá»i khác! 
 
- à! - Chàng im lặng, sá»a lại vẻ mặt, quay lại nàng. má»™t thá»i gian, mắt và nét mặt chàng Ä‘á»u biến thành khá nghiêm túc, khá đứng đắn. Chàng chăm chú nhìn nàng, lại má»™t lần nữa, dữ dá»™i, kỹ càng, không chút kiêng dè, cÅ©ng không chút che giấu dò xét nàng, và tất cả những mâu thuẫn rối loạn cá»§a nàng Ä‘á»u không có cách nào trốn thoát ánh mắt cá»§a chàng - Tôi không muốn rá»§a bất kỳ ngưá»i nào! - Chàng thẳng thắn, nghiêm chỉnh nói - Tôi chỉ là bàn bạc vá» bản thân hôn lá»…. Cô biết chú rể không phải là lần thứ nhất kết hôn. Cô là khách bên nhà trai, đương nhiên biết! 
 
- Hừm! - Nàng hầm hừ - Thế nào? 
 
- Ông ta đã ly hôn! - Chàng nói lại 
 
- Hừm! - Nàng lại hầm hừ - Thế nào? 
 
Chàng hơi cúi đầu, xem xét khuôn mặt nàng. 
 
- Äó là câu nói cá»a miệng cô phải không? 
 
- Cái gì? 
 
- Thế nào? - Chàng nhắc lại hai chữ đó - Cô nói “thế nào†giống như nói câu nói cá»a miệng. Äôi mắt và dạng vẻ cá»§a cô đã đồng ý vá»›i cái quan niệm cá»§a tôi. Cô chỉ là theo thói quen phải nói má»™t câu thế nào? Thế nào? - Chàng lắc đầu - Không thế nào cả. Äóng dấu trên giấy giá thú không thể bảo đảm tình yêu. Từ Viá»…n Hàng lẽ ra phải hiểu, lại làm hết lần này đến lần khác. Lâm VÅ© Nhạn ngây thÆ¡ ấu trÄ©, ngốc nga ngốc nghếch khoác lên áo cưới... - Chàng lại lắc đầu quầy quáºy - Trò chÆ¡i tẻ nhạt! 
 
- Äừng tùy tiện phê bình! - Nàng bá»—ng nổi giáºn. Ngưá»i lạ này là ai? Bất luáºn anh ta là ai, anh ta không có quyá»n trong hôn lá»… châm biếm chú rể, càng không có quyá»n vá»›i má»™t khách “Chưa từng quen biết†như nàng bàn đến quá khứ cá»§a chú rể. Huống chi, Từ Viá»…n Hàng không phải là “ma quá»·â€, Lâm VÅ© Nhạn cÅ©ng không phải là thánh nữ “lỡ Ä‘i vào đưá»ng sai tráiâ€. Hôn nhân là sá»± “chá»™p bắt†cá»§a hai phÃa. Từ Viá»…n Hàng má»›i là váºt săn được cá»§a Lâm VÅ© Nhạn! - Bá»›t bất bình thay cho Lâm VÅ© Nhạn Ä‘i! - Nàng bá»±c bá»™i nói - Cô ta có thể chá»™p bắt được Từ Viá»…n Hàng, là bản lÄ©nh cá»§a cô ta, có thể khiến Từ Viá»…n Hàng cam tâm tình nguyện Ä‘i đến lá»… đưá»ng kết hôn, là sá»± thông minh cá»§a cô tạ Trong cuá»™c đưá»ng kết hôn, là sá»± thông minh cá»§a cô tạ Trong cuá»™c hôn nhân này, cô ta có tổn thất không? Có hay không? 
 
- Ủa - Chàng sá»ng sốt, nhìn thẳng nàng - Cô nóng quá. - Chàng thẳng thắn nói, thẳng thắn đến lại há»i hai chữ: “Thế nào?†
 
Nàng mở to mắt: 
 
- Cái gì thế nào? Câu cá»a miệng ư? 
 
- á»’! - Chàng bá»—ng cưá»i. Nàng sững sá». Lần đầu tiên nhìn thấy chàng cưá»i, nàng phải thừa nháºn, nét cưá»i cá»§a chàng rất động lòng ngưá»i. Ngưá»i đàn ông này, ngưá»i đàn ông gặp lần đầu tiên đã khiến nàng bị mê hoặc. - Cô Ä‘ang tức giáºn - Chàng nói, và không cưá»i nữa. - Từ khi cô len lén luồn vào lá»… đưá»ng, tá»±a như kẻ trá»™m luồn đến chá»— này ngồi xuống, tôi đã chú ý đến cô, cô vẫn cứ lạc lõng kém vui, má»™t cô gái... cô gái... - Chàng nghÄ© ngợi muốn dùng má»™t hình dung từ thÃch hợp - “xuất sắc†như cô... ! 
 
Nàng giáºt mình. Xuất sắc? Chà! Chàng sao có thể dùng hai chữ “xuất sắc†để hình dung nàng? Quá “nặngâ€! Hừ! Nàng thÃch hai chữ ấy! Hừ! Nàng là má»™t cô gái ham hư vinh biết bao, sẽ bị má»™t ngưá»i xa lạ làm xúc động. Hừ! Nàng đăm đăm nhìn chàng, càng thêm chuyên chú. 
 
- Cô không nên má»™t mình đến đây! - Chàng tiếp tục nói - Cô Ä‘ang tức giáºn, tại sao? Cô Ä‘ang tức giáºn vá»›i Lâm VÅ© Nhạn. Cô ấy có lá»—i gì đối vá»›i cổ - Chàng thẳng thắn đến khiến ngưá»i không có cách nào kháng cá»±. 
 
- Bởi vì cô ta lấy Từ Viá»…n Hàng! - Nàng không nghÄ© ngợi buá»™t miệng nói. Láºp tức, nàng thấy hối háºn, ngáºm chặt miệng lại, nàng có phần hoảng loạn nhìn chàng. Sao thế? Mình đâm ngá»› ngẩn rồi ư? Câu đó không nên nói cÅ©ng không thể nói, huống chi trước mặt “khách bên nhà gáiâ€. Nàng mở to mắt, tâm tư chạy Ä‘i rất xạ Môn tâm lý há»c kỳ trước, giáo sư nói ngôn ngữ do đại não khống chế. Tầm báºy! Ngôn ngữ không liên quan đến đại não, nó do “tình tự†khống chế! 
 
Chàng nhìn chòng chá»c nàng, nhìn nàng rất kỹ càng, dưá»ng như muốn Ä‘á»c ra câu chuyện phÃa ngoài câu nói đó cá»§a nàng. Nàng cho rằng chàng quả tháºt có thể Ä‘á»c ra, lại càng thêm hoảng loạn. Nàng sững sá» ngồi, má»™t thá»i gian, óc từ chối tiếp xúc vá»›i cảnh trước mắt, cÅ©ng từ chối tiếp xúc vá»›i ngưá»i trước mặt. Nhưng nàng biết thá»i gian sẽ không vì nàng mà dừng lại, hôn lá»… vẫn từng bước má»™t tiến hành. 
 
Khách khứa lại xao động, tiếng vá»— tay lại nổi lên. Nàng đột nhiên sá»±c tỉnh, phát hiện cô dâu lại đổi phục trang má»›i, má»™t chiếc dạ phục dài quét đất, do lụa đỠthẫm và kim tuyến Ä‘an dệt mà thành, rá»±c rỡ như lá»a. Mà chú rể dìu cô ta, Ä‘ang ghé gần bàn má»i rượu. Má»—i khi đến má»™t bài lại có má»™t hồi tiếng reo hò hoan há»™ Hiện giá», sắp đến bàn mình rồi. 
 
Ngưá»i đàn ông bên cạnh bá»—ng dụi tắt mẩu thuốc. Rất nhanh, chàng nắm lấy cổ tay nàng: 
 
- Tôi xem, trước khi hỠđến má»i rượu, chúng ta chuồn trước Ä‘i! 
 
Äúng đấy! Hoàn toàn đồng ý! Nàng láºp tức đứng lên. Nên chuồn thôi, nên chuồn trước khi đôi “tân nhân†này đến má»i rượu. Nàng không biết cái lưỡi mình do không chế không được sẽ phun ra những câu thất lá»… gì. Nàng nhìn chàng má»™t cái, trong cái chá»›p mắt này, thấy được ngưá»i lạ mặt đó quả thá»±c rất “hiểu ngưá»iâ€. Chàng nắm lấy cổ tay nàng dẫn nàng xuyên qua đám ngưá»i cụng ly vá»›i nhau, cưá»i nói ồn ào, cẩn tháºn kéo những ghế đẩu ngăn đưá»ng ra cho nàng, dẫn nàng má»™t hÆ¡i ra khá»i nhà hàng, dẫn nàng đến đầu phố đèn đưá»ng rá»±c sáng. 
 
Äón ngá»n gió đêm mát mẻ mà thanh tân, nàng nhịn không nổi hÃt hÆ¡i tháºt sâu, tháºt sâu. Uỡn thẳng sống lưng, thấy được rằng hôn lá»… vừa rồi, giống như là má»™t tai nạn, nàng coi như là đã lánh khá»i hiện trưá»ng tai nạn. Nàng Ä‘i, Ä‘i trên vỉa hè lát gạch Ä‘á», bước chân dần dần thả cháºm. 
 
- Bùi gì? - Chàng bá»—ng há»i 
 
Nàng giáºt mình, má»›i nháºn ra chàng vẫn nắm cổ tay nàng, chỉ là nắm rất nhẹ, nắm rất có lá»… độ. Không, không phải là “nắm†mà là “vịnâ€. Nàng quay đầu lại tò mò nhìn chàng. Trong sắc đêm, trên sống mÅ©i chàng có má»™t đưá»ng ánh sáng, mắt lóe sáng, đèn đưá»ng lóe sáng trên đỉnh đầu chàng, chiếu sáng cả mái tóc chàng. Chàng có má»™t mái tóc rất Ä‘en, rất ráºm. Äôi mắt... chà! Chàng có đôi mắt rất sinh động rất sáng sá»§a! Chàng quả tháºt hết sức hết sức “xuất sắcâ€! 
 
- Bùi Tuyết Kha! - Nàng máy móc trả lá»i - Các bạn đồng há»c Ä‘á»u gá»i tôi là “Tiểu Bùiâ€. 
 
- Còn Ä‘i há»c không? 
 
- Năm thứ hai đại há»c. Hệ thông tin đại chúng - Nàng nói tuốt tuá»™t ra, thiếu Ä‘iá»u nói ra cả số bát tá»± giá» sinh. 
 
- Bùi Tuyết Kha, Tiểu Bùi - Chàng lẩm bẩm Ä‘á»c. 
 
Nàng đứng yên, ngẩng đầu nhìn chàng. Chàng cao hơn nàng một cái đầu, nàng thấy mình rất là nhỠbé. 
 
- Còn ông? 
 
- Diệp Cương - Chàng nhìn thẳng nàng - Diệp cá»§a thụ diệp, Cương cá»§a cương cứng. Äã nghe thấy cái tên đó chưa? Cô có thể đã từng nghe! 
 
- Ông là danh nhân ư? - Nàng có phần giáºt mình, có phần hổ thẹn, nàng áy náy vì sá»± vô ý cá»§a mình. hai chữ tách ra, thưá»ng thưá»ng nghe thấy xem thấy hai chữ ấy ghép vá»›i nhau không biết mấy. 
 
Chàng nhìn càng sâu nàng, đáy mắt lấp lóa ánh sáng. 
 
- Không quan hệ, cô hiện giỠđã biết tôi rồi - Chàng ôn hòa nói, ôn hòa mà độ lượng, dưá»ng như tha thứ cho sá»± vô ý cá»§a nàng. 
 
- Tôi tại sao nên nghe thấy tên ông? - Nàng thẳng thắn truy há»i 
 
Chàng đứng lại, dá»±a lưng vào cá»™t đèn. ánh mắt chàng thâm trầm. Dưới ánh đèn, làn da ngăm Ä‘en bị nhuá»™m thành trắng. Khóe môi chàng hiện lên má»™t nét cổ quái, tá»±a cưá»i, mà không phải cưá»i, là má»™t vẻ gần như chua chát và tá»± trào. 
 
- Bởi vì hai chúng ta cùng tham gia má»™t cÆ¡n tai nạn - Chàng nói, chàng dùng hai chữ “tai nạn†khiến tim nàng Ä‘áºp mạnh má»™t hồi. Äối vá»›i chàng, hôn lá»… ấy cÅ©ng là má»™t “tai nạn†ư? - Tôi cho rằng, cô có thể đã nghe thấy tên tôi, không phải là nói cô nên biết tên tôi. 
 
- Tôi vẫn không hiểu - Nàng hoang mang. 
 
- Ngưá»i biết Lâm VÅ© Nhạn Ä‘á»u biết tôi. 
 
- Tôi không biết Lâm Vũ Nhạn. 
 
- Cô chỉ biết Từ Viễn Hàng? 
 
- Phải - Nàng buồn rầu liếm môi. - Ông rõ ràng cũng chỉ biết Lâm Vũ Nhạn. 
 
- Tại sao? 
 
- Bởi vì... Ngưá»i biết Từ Viá»…n Hàng Ä‘á»u biết tôi. 
 
Chàng hÆ¡i nhÃu mày, ngưá»i cứng đợ Sau đó há» lại nhìn nhau, lại đánh giá lẫn nhau, lại Ä‘oán phá»ng vá» nhau, cÅ©ng lại nháºn thức vá» nhau... Lát sau, chàng má»›i khàn khàn nói: 
 
- Chúng ta tốt nhất Ä‘á»u nói rõ ra! Từ Viá»…n Hàng là ngưá»i thế nào vá»›i cô? 
 
- Trước hết trả lá»i tôi, Lâm VÅ© Nhạn là ngưá»i thế nào vá»›i ông? 
 
- Cô sá»›m đã Ä‘oán được rồi - Chàng trầm giá»ng nói - Cô ấy... là... bạn gái cá»§a tôi 
 
Nàng chăm chú nhìn chàng, nghiêm chỉnh nhìn chàng. 
 
- Ông nói là... - Nàng không tin nhìn trân trân chàng - Từ Viễn Hàng cướp cô ấy từ tay ông đi? 
 
- Có thể là như váºy. 
 
Nàng ngạc nhiên, trong tiá»m thức cÅ©ng Ä‘oán như váºy, trong ý thức lại không sao thừa nháºn nổi. Nàng ngẩng đầu, nhìn chàng từ trên xuống dưới, từ mái tóc lóe sáng trên đỉnh đầu chàng, nhìn đến mÅ©i giày đã mòn cả lá»›p da cá»§a chàng. Sau đó lại từ mÅ©i giày cá»§a chàng nhìn lên đến mặt chàng. Chàng bao nhiêu tuổi, nhìn không ra, nàng chưa há» nhìn không ra lứa tuổi cá»§a đàn ông! Nhưng, chàng còn trẻ, sẽ không vượt qua quá ba mươi tuổi! Vai chàng rá»™ng, sống lưng vươn thẳng, vùng bụng bằng phẳng, chân dài... Nàng tuy nhìn không ra ná»™i tâm cá»§a chàng, Ãt nhất cÅ©ng nhìn ra bá» ngoài cá»§a chàng. Chàng là ngưá»i ưu tú mà Từ Viá»…n Hàng lại cướp được Lâm VÅ© Nhạn từ tay chàng Ä‘i. Từ Viá»…n Hàng là rượu, rượu có thể khiến ngưá»i say, vượt khá»i thá»i gian, không nÆ¡i nào xa mà không đến được! 
 
- Äến lượt cô - Chàng cắt đứt suy nghÄ© cá»§a nàng - Äừng nhìn tôi chằm chằm như váºy! Tôi chịu không nổi - Chàng nhướng lông mày lên, ánh mắt nghiêm chỉnh nhìn nàng. 
 
- Hừm! - Nàng hầm hừ - Ông chịu không nổi, tôi cũng nhìn được ra. 
 
- Còn cổ Chàng truy há»i - Chẳng lẽ là bạn gái cá»§a Từ Viá»…n Hàng? 
 
- Không - Nàng nói rành rá»t - Hoàn toàn không phải. 
 
- Hả - Chàng nghi vấn - Không phải? - Chàng ngỡ ngưá»i. 
 
- Không phải. 
 
- Thế thì, cô... thầm yêu ông ta? 
 
- Không phải. 
 
- Không phải? - Chàng cắn môi... - Thế thì... 
 
- Tôi là con gái ông ấy! - Nàng nói càng rõ ràng. 
 
- Cái gì? - Chàng nảy ngưá»i lên - Không phải! Chàng kêu. 
 
- Phải! - Nàng rắn rá»i đáp - Từ Viá»…n Hàng là cha tôi! Nếu ông biết ông ấy đã ly hôn, sao lại không biết ông ấy có má»™t con gái há»c năm thứ hai đại há»c! Tôi từ nhá» theo má, cho nên cÅ©ng theo má há» Bùi. Tôi phản đối Lâm VÅ© Nhạn, bởi vì cô ấy quá nhá», cô ấy bằng tuổi tôi! Tôi không thể tiếp nháºn việc này... 
 
- Hừm - Chàng hầm hừ - Tôi cÅ©ng không thể tiếp nháºn việc này! Äừng nói vá»›i tôi, Từ Viá»…n Hàng đã có má»™t con gái lá»›n bằng cô! không thể nào! 
 
- Tuyệt đối có thể - Nàng khẳng định nói. - Bởi vì tôi ở đây! Chẳng lẽ ông không biết, ba tôi đã bốn mươi lăm tuổi! 
 
Äầu chàng ngá»a lại sau, dá»±a trên cá»™t Ä‘iện bên đưá»ng. 
 
- Hiện giá», tôi có phần chịu thuạ - Chàng nói. 
 
Nàng đứng trước mặt chàng, nhìn đăm đăm chàng. 
 
HỠđăm đăm nhìn nhau. 
 
Sau đó, bá»—ng đứng thẳng ngưá»i lên, quẳng mẩu thuốc trong tay Ä‘i. Chàng ngẩng đầu ưỡn ngá»±c hÃt sâu má»™t ngụm không khÃ. Chàng lấy lại tinh thần gượng làm vẻ tươi tỉnh, chàng cưá»i cưá»i nói: 
 
- Cô đoán thế nào? Tôi muốn tìm một nơi uống rượu! 
 
- Sao? - Nàng cau mày, lại nhún vai - Vừa má»›i rá»i khá»i tiệc rượu, ông muốn uống rượu? 
 
- Phải. 
 
- Vừa hay - Nàng gáºt gáºt đầu - Tôi cÅ©ng muốn tìm má»™t nÆ¡i, ăn thá»a thuê má»™t bữa.  
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a quykiemtu      Rượu gặp bạn hiá»n ngàn chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
          
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 02:14 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2 
 
 
 
 
 
Cá»a hàng ăn đó rất dá»… chịu. 
 
Chẵn hai mươi phút, hai ngưá»i há» không nói câu nào, chỉ vùi đầu ăn. hai ngưá»i Ä‘á»u ăn được rất nhiá»u chàng ăn hết má»™t suất ăn nhanh, nàng ăn hết má»™t đĩa lá»›n cÆ¡m gà cà-rị Sau đó khà sắc và tinh thần há» Ä‘á»u khá lên nhiá»u. Bùi Tuyết Kha lại má»™t lần nữa chứng thá»±c cách nhìn cá»§a mình. Thì ra sá»± uể oải cá»§a tinh thần cÅ©ng chịu ảnh hưởng cá»§a xác thịt. Hèn chi ngưá»i mắc chứng ưu uất, mưá»i ngưá»i thì có đến chÃn ngưá»i gầy. 
 
Cà phê đưa đến. Cà phê tháºt ngon, hương vị cà phê có tác dụng làm tỉnh ngưá»i và lấy lại tinh thần. Nàng máy móc bá» vào ly cà phê hai miếng đưá»ng, đổ sữa bò vào, dùng muá»—ng khuấy. Nàng chăm chú nhìn gợn lăn tăn và xoáy nước trong ly, không cần ngẩng đầu, nàng biết chàng lại hút thuốc, khói mù chầm cháºm bay tá»›i quyện vá»›i hÆ¡i nóng cà phê, hai thứ hương vị trá»™n lẫn: cà phê và khói. Nàng chun mÅ©i ngá»i, kỳ quái, hai thứ hương vị đó lại có má»™t thứ hòa Ä‘iệu nào đó, má»™t thứ hòa Ä‘iệu khiến ngưá»i yên ổn. 
 
- Tôi quả không hiểu nổi cô - Chàng bá»—ng mở miệng, tiếng không lá»›n, lại vẫn làm nàng sợ đến nảy ngưá»i lên - Cô làm gì mà Ä‘i dá»± cái hôn lá»… ấy? Tôi đánh cuá»™c... cha cô, à quên, vị Từ lão tiên sinh ấy không mong cô có mặt để nhắc nhở ông ta già bao nhiêu! May, mà tôi dẫn cô Ä‘i, nếu không, cô chuẩn bị làm gì ở đấy? Äợi gá»i VÅ© Nhạn má»™t tiếng má à? 
 
- Không được phép gá»i ba tôi là lão tiên sinh! - Nàng gay gắt nói, trợn tròn mắt - Ông cÅ©ng biết, ba không già. Ông chÃn chắn, vững vàng, phong độ thanh thoát, thân thiết, nho nhã, mà lại dịu dàng, hết sức hết sức dịu dàng, khiến ông giống như má»™t vị quốc vương. Ông là ngưá»i thành công trong sá»± nghiệp, ngưá»i thành công trong tình trưá»ng - Nàng trừng mắt nhìn chàng. - Ông đừng có lại “thua không nổiâ€! 
 
Chàng trừng mắt lại vá»›i nàng, phun khói thuốc trong mắt như có Ä‘iá»u gì nghÄ© ngợi. 
 
- Cô là một cô gái mâu thuẫn mà cổ quái. 
 
- Thế nào? 
 
- Cô mang đầy bụng oán háºn Ä‘i dá»± hôn lá»…. Cô háºn cha cô, cô háºn Lâm VÅ© Nhạn nhưng cô cÅ©ng chịu không nổi ngưá»i khác mắng há». 
 
- Phải - Nàng nhìn thẳng chàng - Tôi chịu không nổi. 
 
Chàng cau mày, nhìn xéo nàng, bỗng chồm đến gần nàng, nhìn kỹ đôi mắt và khuôn mặt nàng. 
 
- Này, Tiểu Bùi - Chàng nói - Cô xác định vị Từ Viá»…n Hàng này là cha cô ư? Cô có lá»™n không? Nếu cô nói ông ta là bạn trai cá»§a cô, tôi còn dá»… tiếp nháºn hÆ¡n. 
 
- Ông là cha tôi! - Nàng nghiêm chỉnh nói - Nhưng tôi sáu tuổi đã rá»i xa ông. Nguyên nhân chá»§ yếu má và ông ly hôn, là bởi vì ông lúc nào cÅ©ng có bạn gái, lúc nào cÅ©ng được ngưá»i khác phái hoan nghênh. Má thưá»ng nói, ông là không nên kết hôn, nhưng, ông lại kết hôn! Äó là nguyên nhân sá»± không hiểu nổi cá»§a tôi! ông có thể giao du, ở chung vá»›i Lâm VÅ© Nhạn, chỉ cần không kết hôn... 
 
- VÅ© Nhạn không phải là loại cô gái ấy! - Diệp Cương giá»ng trầm thấp nói. - Cô ấy không phải. Cô ấy xuất thân từ nhà thư hương, có sá»± giáo dục rất tốt đẹp, quá nhiá»u giáo dục truyá»n thống, lại thêm đầy đầu óc quan niệm đạo đức vô cùng ngu ngốc! Nếu cô ấy chịu ở chung vá»›i đàn ông, thì không đến lượt cha cô Ä‘i cưới cô ấy! 
 
- Ông đang ám chỉ cái gì? 
 
- Tôi không ám chỉ, tôi nói rõ ràng. Nếu tôi chịu lấy VÅ© Nhạn, nếu tôi chịu cùng cô ấy đến lá»… đưá»ng kết hôn, cÅ©ng sẽ không có Từ Viá»…n Hàng! 
 
- Hả? - Nàng chuyển động tròng mắt, nhướng mi mắt lên - Thì ra Lâm VÅ© Nhạn là cô gái ông không yêu là cô gái ông không chịu lấy, cô ấy không biết làm thế nào, muốn lấy chồng đến phát Ä‘iên lên, liá»n túm lấy ba tôi lấp vào chá»— trống? - Nàng nhấp cà phê, rất đáng yêu thổi tan hÆ¡i nóng trên ly cà phê - Diệp Cương - Nàng lần đầu tiên gá»i cái tên này, lại rất thuáºn miệng. Ông Ä‘oán thế nào? 
 
- Thế nào? 
 
- Ông nếu không phải là A Q ông sẽ căn bản không thua! 
 
- Giải thÃch má»™t cái xem. 
 
- A Q bị đánh, liá»n nói: “Cứ coi như thằng khốn khiếp nó đánh mình! ông không muốn đánh lại, nếu ông đánh lại... â€. 
 
- Bất tất nói vá»›i tôi A Q là thế nào, cái đó tôi vẫn hiểu - Chàng nghịch há»™p quẹt máy trong tay, dá»±a nghiêng trong xô pha, ánh mắt u tối dừng trên mặt nàng - Giải thÃch câu bên dưới. 
 
- Nếu ông không phải là A Q thì cái ông nói Ä‘á»u là sá»± tháºt. Bởi vì ông không chịu lấy Lâm VÅ© Nhạn cho nên cô ấy chá»n ngưá»i khác mà lấy. Thế thì, ông thua mất cái gì? má»™t cô gái ông Ä‘Ãch thá»±c không yêu? 
 
Chàng cau mày. 
 
- Khoan chút đã! - Chàng nói - Cô Ä‘em “yêu†và “hôn nhân†trá»™n làm má»™t chuyện, đó là sai lầm thông thưá»ng nhất. Chẳng lẽ chỉ có hôn nhân má»›i biểu thị anh Ä‘Ãch thá»±c muốn yêu má»™t cô gái? 
 
Nàng có phần bối rối. 
 
- Chẳng lẽ không phải? - Nàng há»i lại 
 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải! - Chàng tiếp nói - Hôn nhân là trình tá»± pháp luáºt con ngưá»i đặt ra, là đôi bên nam nữ ký má»™t tá» hợp đồng tùy thá»i có thể xé bá». Yêu đương cần ký hợp đồng, vì đôi bên không tin cáºy nhau. Nếu đôi bên không tin cáºy nhau, kết hôn để làm gì? Mẹ cô từng là bà Từ Viá»…n Hàng, đúng không? Mà cô, tối nay dá»± má»™t hôn lá»…, mắt nhìn thấy má»™t cô gái khác trở thành bà Từ... Ha! - Chàng lắc đầu mạnh - Coi! Loài ngưá»i sẽ dùng bao nhiêu là phương pháp, biến quan hệ đôi bên thành phức tạp! Chế tạo mâu thuẫn, chế tạo vấn Ä‘á», chế tạo Ä‘au khổ, chế tạo phiá»n não! Cô! - Chàng nhìn nàng sâu sắc - là má»™t thà dụ! 
 
- Tôi nghÄ© - Nàng liếm môi, nhÃu mày - Chúng ta Ä‘ang bàn vỠông mà không phải bàn vá» tôi! 
 
- à phải, phải! - Chàng cưá»i tá»± chế nhạo. - Chúng ta Ä‘ang bàn vá» tôi. Chuyện Diệp Cương thất tình. 
 
- Ông không thất tình, ông không... 
 
- Tôi không? - Chàng há»i lại. 
 
- Tôi thấy được là ông không thất tình. 
 
- Cô thấy được? - Chàng lại há»i lại, giá»ng rất nghiêm chỉnh. 
 
- Ông... Nàng vươn vá» phÃa chàng, đẩy ly cà phê xa má»™t chút. Nàng bá»—ng có phần tha thiết, tha thiết muốn thuyết phục chàng, chứng minh chàng - Ông không Ä‘Ãch thá»±c muốn có Lâm VÅ© Nhạn ư? ông không Ä‘Ãch thá»±c muốn có cô ấy ư? Tôi thấy được rằng... đàn ông giống như ông, nếu hạ quyết tâm Ä‘Ãch thá»±c muốn có má»™t cái gì, ông sẽ không mất Ä‘i. Cho nên, tôi thấy được rằng, ông quả thá»±c không mất Ä‘i cái gì cả. 
 
Chàng lặng lẽ nhìn nàng. Hồi lâu không nói gì. 
 
- Cô có biết hay không. - Cuối cùng chàng cháºm chạp mở miệng - Cô là má»™t cô gái hết sức, hết sức đáng yêu và lương thiện. 
 
Mặt nàng bá»—ng nóng lên. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i được má»™t ngưá»i đàn ông khen ngợi cụ thể trá»±c tiếp như váºy, khiến nàng láºp tức thẹn thùng. Mà cùng vá»›i thẹn thùng đồng thá»i dâng lên trong lòng, còn có má»™t thứ vui mừng và cảm giác thá»a mãn vi diệu. 
 
- Cô có phần thuyết phục được tôi - Chàng khẽ thở dài - Ãt nhất cô khiến tôi thấy tương đối được an á»§i. Tôi nghÄ©, vá» má»™t phương diện nào đó mà nói, là cô đúng... - Chàng nghiêng đầu trầm tư, ánh mắt bá»—ng biến thành sâu không thể lưá»ng, biến thành ngưng Ä‘á»ng biến thành xa xăm - Tôi chắc là không há» Ä‘Ãch thá»±c yêu Lâm VÅ© Nhạn. 
 
- Tôi nghÄ©... - Nàng thẹn thùng mà thẳng thắn nói tiếp - Con ngưá»i ông có phần cổ quái, ông chắc là không Ä‘Ãch thá»±c yêu má»™t cô gái nào! 
 
“Cạch†má»™t tiếng, há»™p quẹt máy trong tay chàng rÆ¡i xuống đất. Chàng cúi ngưá»i để nhặt há»™p quẹt máy lên. Lúc chàng lại thẳng ngưá»i lên, toàn thể đưá»ng nét trên mặt chàng Ä‘á»u biến đổi. ánh mắt chàng bá»—ng lạnh lùng, khóe miệng trá»… xuống, lá»™ ra hai đưá»ng nhăn sâu sâu bên môi. Lông mày chàng nhÃu lại, giữa khoảng lông mày dá»±ng lên mấy vệt hằn. Mắt chàng dưới ánh đèn chiếu rá»i, biến thành xám nhá» nhá», tròng mắt không Ä‘en láy nữa, mà chuyển làm má»™t thứ màu nâu xám tôi tối. Sống lưng chàng ưỡn thẳng. Cái dịu dàng, chân thành và thứ nhiệt tình má»›i gặp mà như đã quen trong sắc mặt chàng, đột nhiên biến mất tăm. không biết tại sao, tá»±a như có má»™t cái mặt nạ sắt chụp xuống đầu chàng, chàng bá»—ng vÅ© trang cho mình, toàn thân toàn tâm vÅ© trang cho mình. Tiếng chàng lạnh như sắt lạnh đụng vào nhau sang sảng: 
 
- Cô muốn làm cái gì? Äối vá»›i má»™t ngưá»i lạ truy đến táºn gốc táºn ngá»n? Cô vẫn có hứng thú nghiên cứu ngưá»i vừa má»›i quen biết như thế ư? Cô không thấy rằng cô quá xuá» xòa, xuá» xòa đến quá mức ư? 
 
Nàng giống như bị vụt má»™t gáºy. Mở to mắt, nàng không tin nhìn chàng chằm chằm. Nàng nói những gì? Chàng sao có thể má»›i phút trước khen ngợi nàng, láºp tức lại trong phút sau sỉ nhục nàng? Chàng sao lại để biến đổi, dá»… giáºn mà lại khó khăn bắt như thế? Ngưá»i lạ. Phải! Äây là má»™t ngưá»i lạ nàng hoàn toàn không quen biết, nàng lại theo chàng ra khá»i má»™t cá»a hàng ăn, lại vào má»™t cá»a hàng khác! Nàng quá xuá» xòa! Quá dá»… ngồi cùng ngưá»i khác xuá» xòa đến gần như tùy tiện! Nàng bá»—ng đỠbừng mặt lên, phùng hai má. Nàng từ chá»— ngồi đứng thẳng lên rất nhanh, suýt nữa đánh đổ ly cà phê - Nàng cầm xắc lên, không nói má»™t lá»i quay ngưá»i muốn Ä‘i ra phÃa ngoài. Chàng vá»™i Ä‘i theo nói: 
 
- Cô ăn no rồi muốn đi ư? 
 
Nàng dừng bước, ngạc nhiên nhìn chàng. Chẳng lẽ chàng cho rằng mình muốn gạt chàng má»™t bữa ăn uống? Trên Ä‘á»i sao lại có ngưá»i đáng ghét như thế này? Nàng giang tay cướp lấy hóa đơn trong tay chàng, đầy ná»™ khà nói: 
 
- Chúng ta ai trả phần ngưá»i nấy. 
 
- Tùy ý cô - Chàng bình thản nói, né ngưá»i để cho nàng Ä‘i vá» phÃa trước. má»™t vẻ lạnh lùng, ngạo mạn, làm cao. 
 
Chàng là ngưá»i thế nào? Kẻ ngông cuồng tá»± cao? Ngưá»i Ä‘iên? A Q? Äồ mắc dịch! 
 
Nàng cắn răng, hất cao cằm, xông thẳng đến trước quầy. Chàng theo tá»›i, cầm hóa đơn nhìn. Há» rất nghiêm chỉnh phân rõ số tiá»n, ngưá»i nào trả phần ngưá»i ấy. Cô gái ở quầy vẫn tò mò nhìn há», lại cưá»i hảo ý, chắc cho là má»™t đôi tình nhân Ä‘ang cãi nhau. Xúi quẩy! Quá là xúi quẩy! Nàng nghÄ© dá»± cái hôn lá»… xúi quẩy, gặp phải nhân váºt xúi quẩy! Nàng quả tháºt muốn kêu to vá»›i cô gái ở quầy: Tôi không há» quen biết ngưá»i mắc bệnh thần kinh này! Nhưng, không quen biết sao mày lại cùng anh ta nói nói cưá»i cưá»i vừa ăn vừa uống! 
 
Xông ra khá»i cá»a hàng ăn, gió đêm lại dịu dàng cuốn tá»›i. Äêm đầu thu Äài Loan, đúng là lúc “khà trá»i đã lạnh mà chưa rét†Thứ đêm ấy, là thuá»™c vá» ngưá»i tuổi trẻ. Thứ đêm ấy là thuá»™c tri ká»· và tình nhân. Tiếc rằng đứng bên cạnh nàng má»™t là ngưá»i bệnh thần kinh! Bệnh thần kinh! Phải, nàng quay đầu lại nhìn, ngưá»i bệnh thần kinh ấy quả thá»±c Ä‘ang theo đằng sau nàng! Cúi đầu, chàng lầm lÅ©i Ä‘i theo nàng, vẻ lạnh lùng trên mặt không biết đã biến mất lúc nào. Chàng hÆ¡i cắn môi, trầm ngâm không nói. Có cái á»§ rÅ© và cảm giác cô quạnh khó hiểu, đè trên vai chàng, chất trên đầu mày chàng, chụp trên toàn thân chàng, dâng trong đáy mắt khóe môi chàng. Trong nháy mắt Ä‘i ra khá»i cá»a hàng ăn như váºy, chàng lại biến đổi, biến thành má»™t ngưá»i khác. Nàng trừng mắt nhìn chàng, không bị cái vẻ ngoài cá»§a chàng mê hoặc, nàng bá»±c bá»™i. 
 
- Ông theo tôi làm cái gì? ông không Ä‘i đưá»ng cá»§a ông ư? 
 
- Ủa! - Chàng dưá»ng như chợt tỉnh khá»i giấc má»™ng lá»›n. Ngẩng đầu chàng nhìn nàng, ánh mắt sâu sắc mà cổ quái. Sau đó, chàng cứng cá»i quay ngưá»i Ä‘i, cứng cá»i ném ra má»™t câu nói - Thế thì, tạm biệt! 
 
Lưng chàng quay lại phÃa nàng, bước mạnh tá»›i đầu phố sương mù ban đêm tràn lan, ngưá»i có phần cứng đơ, bước chân có phần nặng ná». đèn đưá»ng hắt bóng chàng dài dài xuống mặt đất, càng kéo càng dài. Äèn đưá»ng đó, mù đêm đó, bóng đó, làm nổi báºt thứ không khà mà miêu tả: có phần trÆ¡ vÆ¡, có phần hoang vắng. 
 
Nàng đứng đấy, đưa mắt nhìn theo bóng chàng sững sá». Lạ tháºt, vừa rồi nàng quả thá»±c háºn chết được cái khoảnh khắc khó hiểu đột phát cá»§a chàng. má»™t lúc sau, chàng đã Ä‘i xa, nàng má»›i định thần lại. Thở dài, nàng bị cái hiu quạnh, lạc lõng và thê lương cá»§a chàng truyá»n sang, bá»—ng thấy có cái gì cô độc không nói ra được, cái âu sầu không nói ra được, cái chua chát và hoang mang không nói ra được. Nàng bắt đầu Ä‘i dá»c theo vỉa hè, cháºm chạp vá» phÃa trước. Äi không biết bao lâu, nàng nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, theo bản năng nàng quay đầu lại má»™t cái, Diệp Cương dừng bước chân, dừng hẳn ngay trước mặt nàng, ánh mắt nhìn thẳng nàng: 
 
- Tôi đuổi theo cô, nói với cô hai câu - Chàng nói tiếng khàn khàn, dịu dàng, giống như gió đêm. 
 
Nàng mở to mắt, nhìn chàng, không nói. 
 
- Câu thứ nhất tôi lấy làm tiếc. Tôi không phải là rắp tâm muốn làm cô khó chịu. Tôi đột nhiên không khống chế nổi mình. Cô nên hiểu, cô rất tốt - ánh mắt chàng êm Ä‘á»m như nước - Tối nay, tôi rất thất thưá»ng, biểu hiện tồi tệ, cái đó Ä‘á»u là... Chàng dừng má»™t chút bởi tại cái hôn lá»… ấy. 
 
Nàng tiếp tục nhìn chàng, có phần cảm động, trong lòng có thứ êm dịu nào đó đang rung lên, nhưng nàng vẫn cố chấp im lặng. 
 
- Câu thứ hai, tôi rất vui được làm quen vá»›i cô - Chàng đứng má»™t chút, đáy mắt lướt qua má»™t vẻ gần như buồn khổ, váºt lá»™n, mâu thuẫn. Chàng hÃt má»™t hÆ¡i, gượng mỉm cưá»i - Chúng ta tuyệt đối là đến từ hai thế giá»›i khác nhau, lại gặp nhau trong má»™t hôn lá»…. Tôi có cái thất ý cá»§a tôi, cô có cái không hài lòng cá»§a cá»™ Tóm lại, trong khoảnh khắc hiện tại, chúng ta tuyệt đối có cảm giác hoang vắng giống nhau, đúng không? 
 
Nàng chớp mi mắt, mắt hơi ướt, vẫn không nói 
 
- Cho nên, câu thứ ba... 
 
- Ông nói,... chỉ có hai câu thôi! - Nàng nhịn không nổi mở miệng, trong lòng đã hoàn toàn má»m Ä‘i. Sá»± khác biệt đột phát cá»§a chàng, bệnh thần kinh đột phát cá»§a chàng, Ä‘á»u không quan trá»ng. Cái quan trá»ng chỉ là cảm giác giây phút này, thứ cảm giác “gặp gỡ nhau lại sẵn quen nhau... â€. 
 
- Tôi đã nói chỉ có hai câu? Chàng ngạc nhiên há»i, ngạc nhiên đến có phần khoa trương, khoa trương rất đáng yêu - Ờ, cô xem, tôi tối nay nói năng lá»™n xá»™n con số cÅ©ng tÃnh không rõ, may mà tôi còn há»c máy tÃnh Ä‘iện tỠđấy! 
 
- Máy tÃnh Ä‘iện tá»? - Nàng tò mò lặp lại má»™t câu, máy tÃnh Ä‘iện tá» là cái rất xa xôi, cái rất xa lạ. 
 
- Máy tÃnh Ä‘iện tá» là cái tốt hÆ¡n óc con ngưá»i gấp trăm lần - Chàng nói - Máy tÃnh Ä‘iện tá» là cái cÆ¡ giá»›i hóa, không có cái cảm tÃnh cá»§a óc ngưá»i, cÅ©ng không có cái Ä‘au khổ cá»§a óc ngưá»i. Nó sẽ không tá»± chuốc lấy phiá»n phức cho mình. 
 
- Hả? - Mắt nàng mở càng to, có phần ngây thợ Nhưng máy tÃnh Ä‘iện tá» vẫn là cần óc ngưá»i Ä‘iá»u khiển. 
 
- Chà - Chàng hầm hừ, nét cưá»i cưá»i hiện trên khóe môi - Cô là má»™t cô gái rất làm phiá»n ngưá»i, phản ứng lại nhanh, nói năng lại thẳng thắn. Thôi được. dù tôi có nói mấy câu chăng nữa, tôi Ä‘uổi theo, chá»§ yếu là để nói vá»›i cô, hiện giá» má»›i có chÃn giá». Chúng ta má»—i ngưá»i vá» nhà mình, có thể Ä‘á»u có má»™t đêm dài dằng dặc khó mà chịu nổi. Tôi muốn trốn tránh nó, còn cô? 
 
Nàng gáºt đầu, bị động nhìn chàng: 
 
- Thế thì, đến “âm nhạc thànhâ€, được không? Chàng tháºn trá»ng há»i - Ở đấy có thể khiêu vÅ©, có thể nghe âm nhạc. Chúng ta bất tất bàn gì thêm nữa. Nếu cô cho rằng tôi là A Q. là ngưá»i Ä‘iên, là ngưá»i bệnh thần kinh, là kẻ ngông cuồng tá»± cao, là gì cÅ©ng không quan hệ Chúng ta Ä‘i khiêu vÅ©, để chúng ta tạm quên những chuyện nên quên đó Ä‘i! 
 
Nàng kinh ngạc nhìn chàng. Äó là ngưá»i thế nào? Chàng Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a ngưá»i khác ư? “Ngưá»i Ä‘á»c được lòng ngưá»i khácâ€, tên má»™t cuốn tiểu thuyết dịch. Con ngưá»i này cÅ©ng Ä‘á»c được lòng ngưá»i khác! Chàng Ä‘á»c ra các thứ danh từ nàng thầm chá»i chàng trong lòng. Äáng sợ! 
 
- Thế nào? Äi không? - Chàng lại há»i. 
 
Äi không? ÄÆ°Æ¡ng nhiên muốn Ä‘i! Dù cho vá» sau không gặp lại nữa. Chỉ là để trôi qua cái đêm quạnh vắng mà buồn bã này. Chỉ là mối duyên tương ngá»™ này. Chỉ là vì tấm thành ý chàng Ä‘i rồi lại trở lại này. Chỉ là để chàng nói má»™t câu, hai câu, ba câu, bốn câu... nhiá»u câu như váºy, cÅ©ng đáng Ä‘i! Äáng Ä‘i! 
 
Thế là, hỠđến âm nhạc thành. Thế là, há» khiêu vÅ© má»™t đêm. Thế là, há» cùng cưá»i vá»›i nhau, cùng vui vá»›i nhau, cùng quên Ä‘i những chuyện nên quên. Tóm lại, hỠỞ trong tiếng nhạc, dưới ánh đèn qua má»™t đêm, an lành, êm Ä‘á»m, mang chút buồn thương nhè nhẹ, ưu sầu nhè nhẹ, men say nhè nhẹ. 
 
Äêm ấy còn mang chút hÆ¡i thở lãng mạn, hÆ¡i thở lãng mạn nhè nhẹ. 
 
Rất nhiá»u rất nhiá»u ngày vá» sau. Bùi Tuyết Kha vẫn thưá»ng thưá»ng nhá»› lại cái đêm ấy. Nhưng bánh xe thá»i gian không ngừng chuyển động, Ä‘á»i sống vẫn cứ trôi Ä‘i đơn Ä‘iệu mà có quy luáºt. Diệp Cương biến mất trong Ä‘á»i sống cá»§a nàng. Vốn dÄ©, cái đêm ấy há» biết giữa há» vừa không có quá khứ vừa không có tương lai. Bởi vì, há» quen nhau quá bất ngá», quan hệ quá vi diệu. Há» cÅ©ng không ngưá»i nào muốn hướng đến tương lai. 
 
Äêm ấy tất cả Ä‘á»u thành quá khứ, vẫn không diá»…n biến chương tiếp theo nữa. Bùi Tuyết Kha thỉnh thoảng nhá»› đến, cÅ©ng có chút cảm giác lạ lùng. Äêm ấy, há» có trao đổi tên há». 
 
Chàng còn đưa nàng vỠđến cổng chung cá»± Tuy chàng không gạn há»i nàng ở số mấy lầu mấy và số Ä‘iện thoại cá»§a nàng, nhưng nếu định tâm thăm dò má»i cái vá» nàng, quả thá»±c là rất dá»… dàng, rất dá»… dàng. 
 
Nhưng, chàng không thăm dò, chàng cÅ©ng không muốn há»i. 
 
Diệp Cương, cái tên đó dần dần nhạt Ä‘i trong cuá»™c sống cá»§a Bùi Tuyết Kha, cÅ©ng dần dần nhạt Ä‘i trong ký ức. Cuá»™c sống năm há»c thứ hai đại há»c là phong phú nhiá»u màu vẻ, báºn rá»™n và lại dồi dào, vừa tràn đầy má»™ng ảo vừa tràn đầy lý tưởng. Nàng báºn rá»™n, báºn rá»™n quên cả Diệp Cương. 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 02:15 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
 
 
 
 
Tuyết Kha và mẹ Ở lầu sáu má»™t cao ốc, là má»™t phòng nhá» gần ba mươi mét vuông. Mẹ sá»›m Ä‘i tối vá», là má»™t phụ nữ viên chức kiểu mẫu, má»™t ngưá»i mẹ rất hiểu con chăm sóc con. Tuyết Kha tan lá»›p vá» nhà, thưá»ng tranh làm cÆ¡m vá»›i mẹ. Giá» phút mẹ con cùng ăn là thá»i gian ấm áp nhất trong ngày. Bùi Thư Doanh, mẹ cá»§a Tuyết Kha, lắng nghe kỹ càng Tuyết Kha kể những chuyện thú vị trong trưá»ng, các thứ chuyện quý báu cá»§a các bạn đồng há»c, các thứ chuyện quái lạ cá»§a các giáo sư, các thứ chuyện ngốc nghếch trong Ä‘á»i sống... Ngưá»i nghe tá»§m tỉm cưá»i, ngưá»i nói tá»§m tỉm cưá»i. Cuá»™c sống trôi Ä‘i trong ngá»t ngào. 
 
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Tuyết Kha má»—i tháng vẫn có má»™t ngày đến ăn cÆ¡m vá»›i chạ Äó là thói quen kéo dài từ sáu tuổi đến nay, là quyá»n lợi và nghÄ©a vụ cá»§a đôi bên. Nhưng, Từ Viá»…n Hàng sau khi tái hôn, bữa cùng ăn ấy chỉ duy trì hai, ba lần thì không tiếp tục nữa. Lý do cá»§a Tuyết Kha là: 
 
- Tôi không biết xưng hô với Lâm Vũ Nhạn thế nào, thế nào cũng biến thành kỳ kỳ! Tôi chịu không nổi thứ không khà kỳ quái đó! 
 
Nàng không đến ăn cÆ¡m vá»›i Từ Viá»…n Hàng nữa, đôi bên đổi thành liên lạc bằng Ä‘iện thoại. Quan hệ máu má»§ cha con ruốt cuối cùng dá»±a vào má»™t sợi dây Ä‘iện thoại để duy trì. Äá»i sống tháºt là kỳ diệu! 
 
Äá»i sống quả tháºt kỳ diệu, nhất là sau khi ÄÆ°á»ng Vạn Lý lá»t vào thế giá»›i cá»§a Tuyết Kha. 
 
ÄÆ°á»ng Vạn Lý là bạn đồng há»c năm thứ ba đại há»c, trong trưá»ng vẫn là nhân váºt nổi báºt. Anh không chỉ có chiá»u cao 1m80, xem ra dưá»ng như vượt qua 1m80, bởi vì hai chân anh vừa gầy vừa dài, làn da bị mặt trá»i chiếu vừa đỠvừa Ä‘en, bÆ¡i lá»™i dưới hồ cÅ©ng là tay giá»i, khi bÆ¡i lá»™i giống như con nhện lá»›n, rÆ¡i xuống chân tay dài vạch loạn quá» loạn trong nước, vẫn bÆ¡i được rất nhanh. Anh không đẹp trai, cằm quá vuông, miệng quá lá»›n, lại Ä‘eo má»™t đôi kÃnh cáºn thị. Nhưng anh sinh ra có bá»™ tướng hài hước, ăn nói giá»i, khiến ngưá»i vui thÃch. Anh lại biết đàn ghi ta, sáng tác ca khúc, hát dân ca, thưá»ng lên truyá»n hình cÅ©ng thưá»ng có mặt trong tiết mục nghệ thuáºt tổng hợp. Mà anh còn là tay viết lách giá»i, sở trưá»ng hÆ¡n cả là làm thÆ¡, biết châm choc. giáo sư, biết quáºy phá, cÅ©ng thưá»ng đứng hàng đầu thi sát hạch hàng năm được tiá»n thưởng cá»§a nhà trưá»ng. Trong trưá»ng má»—i lần diá»…n kịch nói, anh nhất định tham gia diá»…n xuất, vẫn là đóng vai phụ nhưng lại cướp hết đất diá»…n cá»§a vai chÃnh 
 
ÄÆ°á»ng Vạn Lý là má»™t nhân váºt toàn trưá»ng Ä‘á»u biết. Bên cạnh anh cÅ©ng không Ãt các cô gái. Chỉ là anh việc ở bên ngoài quá nhiá»u, tuổi quá trẻ, anh đối vá»›i ai cÅ©ng không gắn kết được. Bùi Tuyết Kha từ khi vào năm thứ nhất đại há»c đã quen biết anh, lại không hỠđể tâm tá»›i anh. Anh nhìn Bùi Tuyết Kha, cÅ©ng giống như nhìn má»™t ngá»n đèn nhá» như muôn ngá»n đèn khác không há» thấy được nó đặc biệt sáng. Nhưng, Ä‘á»i ngưá»i rất nhiá»u việc, Ä‘á»u có thể trong ngày nào đó, giá» nào đó, khoảnh khắc nào đó có sá»± biến hóa, nhất là các chàng trai và cô gái. 
 
Ngá»n nguồn câu chuyện là nhà trưá»ng đột nhiên muốn tổ chức thi bÆ¡i. Thanh niên nam nữ hồi đó, có lẽ mưá»i ngưá»i thì có đến chÃn ngưá»i rưỡi biết bÆ¡i. Bùi Tuyết Kha lại ở trong số ngưá»i không biết. Không biết không nói làm gì, Bùi Tuyết Kha còn rất sợ bÆ¡i. Phải thi thể dục, nàng cÅ©ng sợ đến đỠngưá»i ra. Bạn há»c nữ thân nhất cá»§a nàng - Trịnh Khiết Bân bÆ¡i lá»™i đánh bóng lưới gì cÅ©ng thạo, cưá»i trêu vá»›i nàng: 
 
- Sợ cái gì? Cáºu chỉ cần mua chiếc áo tắm mặc, đến hồ bÆ¡i ngâm mình xuống nước, mình đảm bảo cáºu nhất định qua được! Thá»i buổi này chưa từng nghe nói ngưá»i há»c khoa Văn vì môn bÆ¡i mà phải lưu cấp. 
 
“Qua†là danh từ thay thế cho “hợp cách†trong kỳ thi sát hạch. Từ sau khi há»c đại há»c moi ngưá»i chỉ há»i bài làm “qua†hay “không quaâ€, không há»i “tốt†hay “không tốtâ€! 
 
- Tháºt thế ư? Bùi Tuyết Kha rất lo lắng - Nếu không “qua†được ngay cả há»c lại cÅ©ng không xong! 
 
- Tháºt đấy! Tháºt đấy! -Trịnh Khiết Bân nói liá»n má»™t cháºp - Thầy giáo thể dục sẽ không làm khó dá»… chúng ta, không tin, cáºu Ä‘i há»i A Quang. 
 
A Quang là sinh viên năm thứ ba, vá»›i ÄÆ°á»ng Vạn Lý là cùng má»™t bá»n, cÅ©ng là tay giá»i đàn ghi ta hát dân ca, sá»›m đã lá»t qua môn thi bÆ¡i. 
 
- Bùi Tuyết Kha! A Quang vẻ đứng đắn há»i - Äằng ấy có biết tắm không? 
 
- Äồ khỉ! Bùi Tuyết Kha cưá»i - Ai lại không biết tắm. 
 
- Chỉ cần biết tắm, thì nhất định “qua†- A Quang nói - Äằng ấy mặc áo tắm cứ coi như là tắm trong bồn, xuống hồ bÆ¡i, quá» quá» tay quá» quá» chân là được, chỉ có Ä‘iá»u, đừng có xát xà bông! 
 
Má»i ngưá»i cưá»i to, Tuyết Kha cÅ©ng cưá»i to. 
 
ÄÆ°á»£c, cứ coi như là tắm! Thi bÆ¡i không có gì ghê gá»›m! Dù sao chỉ cần ngâm mình vào nước, là nhất định “quaâ€! 
 
Äến ngày thi, bên hồ bÆ¡i chen đầy bạn đồng há»c. Vốn dÄ© nam sinh nữ sinh là phân ra thi, nhưng hôm ấy là cuối tuần, khà trá»i lại nóng, rất nhiá»u bạn đồng há»c không thi cÅ©ng đến rỡn nước. Do đó, bên hồ nam nữ đồng há»c, lá»›p cao lá»›p thấp Ä‘á»u có. Giáo viên thể dục muốn cho thi, má»™t số bạn đồng há»c Ä‘ang rỡn nước liá»n né nhưá»ng hồ bÆ¡i, ngồi ở trên bá» xem. Trong số những ngưá»i ngồi xem, có cả A Quang và ÄÆ°á»ng Vạn Lý, còn có má»™t đám bạn cùng cánh vá»›i ÄÆ°á»ng Vạn Lý: A Văn, A Lá»…, A Tư. 
 
Bùi Tuyết Kha thay má»™t chiếc áo tắm má má»›i mua cho, rất ưa nhìn, trên ná»n Ä‘en cặp viá»n màu hoa đào và tÃm nhạt. Bùi Thư Doanh chỉ biết lo mua áo tắm đẹp cho con gái, nhưng không lo ná»—i chuyện con gái có biết bÆ¡i hay không. Tuyết Kha xếp hàng trong đám bạn đồng há»c, nhìn thấy từng bạn đầu nhẹ nhõm nhảy xuống nước, nhẹ nhõm bÆ¡i, nhẹ nhõm cưá»i đùa, nhẹ nhõm lá»t qua cá»a ải. Nàng không hiểu sao, càng lúc càng căng thẳng, càng lúc tay chân càng luống cuống. 
 
Cuối cùng, đến lượt nàng. 
 
Nàng đứng bên hồ, nhìn thấy sóng nước cuá»™n nổi, đầu liá»n choáng váng. Äừng nói xuống nước, còn chưa xuống nước, hai chân nàng đã run lên. Äứng ở đấy, nàng nhìn trân trân nước hồ, không động Ä‘áºy. Bá»—ng nhiên, nàng thấy chung quanh biến thành yên lặng. Bá»—ng nhiên nàng thấy ánh mắt tất cả má»i ngưá»i bên hồ Ä‘á»u dồn vào nàng. nàng thành tiêu Ä‘iểm cá»§a sá»± chú ý. Nàng có phần bồn chồn, có phần buồn bá»±c, nhìn bạn đồng há»c, lại nhìn mình, nàng bá»—ng hiểu rõ má»i ngưá»i tại sao nhìn chằm chằm vào nàng. Dưới mặt trá»i, làn da má»i ngưá»i Ä‘á»u được sấy thành nâu Ä‘á», chỉ có má»™t mình nàng, da thịt trắng mịn, dưới áo tắm màu Ä‘en, trắng đến lạ lùng, trắng đến chói mắt, trắng đến khiến ngưá»i chú ý. Nàng nóng ruá»™t lúng túng, mặt đỠbừng lên, đứng ở đấy, nàng lại vẫn không dám xuống nước. 
 
- Nhảy xuống đi! Thầy giáo thể dục kêu. 
 
Nàng run lên, không dám nhảy. 
 
Có bạn huýt sáo mồm, nàng càng lúng túng, càng sợ, càng xấu hổ, mặt càng Ä‘á». 
 
-Thôi được - Thầy giáo thể dục liá»n giải vây - Vịn lan can, Ä‘i xuống Ä‘i! 
 
Äi xuống Ä‘i, nàng như trút được gánh nặng. Túm lấy lan can, nàng Ä‘i dần từng bước. Giống như tắm ư? Quá»· tha ma bắt! sao lại có bồn tắm lá»›n đến thế này Sóng nước xô cuồn cuá»™n trước ngá»±c nàng, nước xanh trong vắt, nhìn thấy được cả đáy hồ, nhìn ngón tay bám cứng lấy thành hồ bÆ¡i, giống như má»™t pho tượng nàng không chịu di động má»™t bước nào nữa. 
 
- Buông tay ra, bÆ¡i má»™t cái Ä‘i! - Thầy giáo gá»i 
 
Nàng không động, chết cũng không buông tay. 
 
- Chỉ cần bơi một cái - Thầy giáo lại nói. 
 
Nàng vẫn không động. 
 
Bên hồ lặng ngắt. Nàng làm cho toàn thể không khà vốn nhẹ nhõm linh hoạt biến thành cứng đợ Nàng đứng sững, mặc chiếc áo tắm tuyệt đẹp, tắm thân da thịt trắng mịn non mướt, đứng trong hồ nước xanh, không động Ä‘áºy giống như hóa thạch. 
 
Má»—i má»™t ngưá»i trong Ä‘á»i Ä‘á»u sẽ gặp má»™t số chuyện lúng túng, đối vá»›i Bùi Tuyết Kha, không có má»™t buổi chiá»u nào dài dặc bằng giá» phút này. Thá»i gian dừng lại, trái đất ngừng lại, ngay cả chim trên ngá»n cây cÅ©ng không kêu, gió không thổi, muôn váºt Ä‘á»u ngừng lặng chỉ có nàng đứng trong nước run lên. 
 
Sau đó, bá»—ng nhiên, “ùm†má»™t tiếng, có ngưá»i nhảy ào xuống nước. Tuyết Kha hồi há»™p, mụ mẫm, cảm thấy sóng nước Ä‘ang cuá»™n nổi. Sau đó, nàng nhìn thấy có má»™t ngưá»i bÆ¡i rất nhanh đến chá»— nàng, nhô lên mặt nước, ngưá»i ấy đứng bên cạnh nàng, là ÄÆ°á»ng Vạn Lý. 
 
- Nào! - ÄÆ°á»ng Vạn Lý nhìn chăm chăm nàng, ánh mắt êm dịu, khuyến khÃch, và cÅ©ng như là mệnh lệnh. Anh chìa hai tay cho nàng, giản đơn nói - ÄÆ°a tay cá»§a cô cho tôi! 
 
Nàng mở to mắt, bị động nhìn ÄÆ°á»ng Vạn Lý, hạt nước trên tóc anh, trán anh, đầu mÅ©i anh lóe sáng, má»—i hạt nước Ä‘á»u được mặt trá»i chiếu đến lấp lánh, mắt anh cÅ©ng lấp lánh, lóe lên ánh sáng thanh xuân. Trong khoảnh khắc này, nàng thấy mình bị thôi miên, nàng nhìn anh, bị động đưa tay vịn chặt vào thành hồ ra, bị động nhìn anh, bị động đưa tay cho anh. Do đó, láºp tức, hai cái tay ấy nắm chặt lấy nhau, khẽ kéo má»™t cái, cả ngưá»i nàng nhào vào trong nước. Nàng còn chưa kịp ý thức được đã xảy ra cái gì, liá»n cảm thấy hai cái tay ấy đã gỡ ra, mà từ vùng lưng nàng, vững vàng nâng cả ngưá»i nàng lên mặt nước. Cái nhào này cá»§a nàng, tóc cÅ©ng ướt, mặt cÅ©ng thấm nước. Bên tai nàng, ÄÆ°á»ng Vạn Lý, Ä‘ang nói khẽ: 
 
- Cô cá»±a quáºy tay Ä‘i, làm má»™t Ä‘iệu bá»™ gì đấy, yên tâm, tôi quyết không để cô uống nước. 
 
Nàng cá»±a quáºy chân taỵ Sá»± thá»±c, không động cÅ©ng không xong. Cả ngưá»i bị nâng tá»›i mặt nước, nước ở bên dưới ngưá»i lay động dáºp dá»n, nàng cÅ©ng không thể hoàn toàn không động. Nàng má»›i động má»™t cái, ÄÆ°á»ng Vạn Lý đã kêu lên thắng lợi: 
 
- Thưa thầy! Bạn ấy đã bơi! 
 
A Quang ở bên hồ phụ há»a kêu to: 
 
- Thưa thầy! Bạn ấy đã bơi!! Bạn ấy biết bơi rồi! 
 
A Văn, A lễ, A Tư vỗ tay lên, càng kêu to: 
 
- Thưa Thầy! Bạn ấy biết bơi rồi! Bạn ấy biết bơi rồi! 
 
Càng nhiá»u tiếng vá»— tay, tiếng hoan hô, tiếng reo hò, tiếng kêu: 
 
- Bạn ấy biết bơi rồi! Bạn ấy biết bơi rồi! Thưa thầy, cho bạn ấy một trăm điểm! Thưa Thầy! cho bạn ấy một trăm điểm. 
 
Thầy giáo cưá»i, bạn đồng há»c cưá»i, má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i. Ngượng ngùng trút sạch, căng thẳng trút sạch, cái hay cá»§a tuổi trẻ là ở chá»— má»i ngưá»i Ä‘á»u thÃch cưá»i, má»i ngưá»i Ä‘á»u có thá»a thuáºn ngầm. Do đó môn bÆ¡i cá»§a nàng “quaâ€. Trong Ä‘á»i nàng, cÅ©ng từ đó thêm má»™t nhân váºt ÄÆ°á»ng Vạn Lý. 
 
Chàng! ÄÆ°á»ng Vạn Lý, chàng trai tay dài chân dài ấy, chàng trai hay cưá»i hay nói ấy, chàng trai biết hát biết quáºy phá ấy, chàng trai dám làm dám chịu ấy, tràn đầy sức sống ấy, chàng trai sẽ mang lại niá»m vui vô cùng vô táºn cho bạn ấy. 
 
Sau khi thi bÆ¡i không bao lâu, ÄÆ°á»ng Vạn Lý vẻ đứng đắn nói vá»›i nàng: 
 
- Tôi hồi nhỠcũng từ chối bơi lội bởi vì tôi là quái thai. 
 
- Anh nói thế nào? Nàng kinh ngạc há»i. 
 
- Quái thai? - Chàng đứng đắn nói - Tay chân tôi dài quá khổ, cô xem, không thành tá»· lệ - Anh đứng lên, cong lưng, hai tay vươn thẳng đến trước mặt, lắc lư, giống như con khỉ - Hồi nhá», bạn há»c Ä‘á»u cưá»i tôi, tôi liá»n tá»± xưng là Lưu Bị chuyển kiếp đầu thai. 
 
- Cái gì? 
 
- Lưu Bị? Chàng cưá»i hì hì - Cô không Ä‘á»c tam quốc diá»…n nghÄ©a? Lưu Bị tướng mạo đưá»ng đưá»ng, hai tay dài quá đầu gối, hai *** tai rá»§ xuống táºn vai! tôi không kém Lưu Bị bao nhiêu, chỉ có Ä‘iá»u *** tai hÆ¡i ngắn. 
 
Nàng nhịn không nổi cưá»i. Anh nhìn chăm chăm nàng nói: 
 
- Tôi bơi rất khó coi. 
 
- Tôi biết, má»i ngưá»i nói anh giống con nhện rÆ¡i xuống nước! 
 
- Cô biết cô giống cái gì không? - Mắt anh lóe sáng sau cặp kÃnh. 
 
- Tôi... - Nàng đỠmặt - Giống cái gì? Nàng há»i 
 
- Giống cái tên cá»§a cô: Tuyết Khạ Chữ Kha đại biểu cho ngá»c, Tuyết Kha là má»™t thứ ngá»c màu trắng, thuần trắng như tuyết, trắng trong như ngá»c. Cô đứng đấy đẹp tá»±a như má»™t bức tranh - Anh tiếp tục nhìn nàng, - Cô có thân hình đẹp như thế, sao cô lại sợ bÆ¡i? 
 
Nàng nhìn sững anh, không tin lá»i anh nói là tháºt. Nhưng, vẻ lúng túng trong hồ nước, lại được mấy câu này cá»§a anh mỹ hóa cho, cái tá»± ti cá»§a nàng cÅ©ng được chữa khá»i. Liên tiếp má»™t tháng, nàng ngày ngày sau khi tan lá»›p theo anh há»c bÆ¡i, đến kỳ thi chung khảo, nàng đã bÆ¡i tháºt sá»±, bÆ¡i được khá tốt. 
 
Thế là, nàng và ÄÆ°á»ng Vạn Lý đột nhiên gần gÅ©i, đột nhiên thành má»™t đôi, đột nhiên cùng làm báo tưá»ng, cùng Ä‘i phá»ng vấn, cùng diá»…n kịch nói, cÅ©ng cùng tham gia các thứ hoạt động bên ngoài trưá»ng há»c. Buổi tối nàng cùng ÄÆ°á»ng Vạn Lý Ä‘i xem phim. Nghỉ hè nàng cùng ÄÆ°á»ng Vạn Lý Ä‘i ngoạn cảnh núi, sông. 
 
Äá»i sống bá»—ng báºn rá»™n hẳn lên. 
 
ÄÆ°á»ng Vạn Lý là má»™t ngưá»i báºn rá»™n, anh có nhiá»u hoạt động biết bao, nhiá»u hứng thú biết bao. Bình thưá»ng, trong trưá»ng há»c, anh có má»™t biệt hiệu là 747. má»™t là bởi tên anh là “Vạn Lýâ€, có thể bay vạn dặm, không phải 747 là cái gì? hai là bởi vì anh làm việc gì cÅ©ng rất mạnh mẽ, dùng đầu xe lá»a để hình dung còn chưa đủ, chỉ có thể dùng 747 để hình dung. ba là, bởi vì 747 là máy bay, và là bay lên không trung, ná»a cá»§a Ä‘á»i sống, là ở trong mây trong mù. ÄÆ°á»ng Vạn Lý đúng là ở trong mây trong mù, liên đới, anh còn dẫn cả ngưá»i bên cạnh anh vào trong mây trong mù. 
 
Anh đến đài truyá»n hình quay tiết mục, Bùi Tuyết Kha ở bên dưới sàn quay làm khách. 
 
Anh tham dá»± cuá»™c thi chụp ảnh, Bùi Tuyết Kha là ngưá»i mẫu cho anh. 
 
Anh thiết kế má»™t bá»™ phim các-tông, Bùi Tuyết Kha báºn tô màu giùm anh. 
 
Äá»i sống không đơn Ä‘iệu. ÄÆ°á»ng Vạn Lý vÄ©nh viá»…n không để ngưá»i khác cảm thấy đơn Ä‘iệu. Lúc há»c kỳ ấy sắp kết thúc, có má»™t hôm, ÄÆ°á»ng Vạn Lý bá»—ng nhiên từ trong mây trong mù rÆ¡i xuống mặt đất, phát hiện Bùi Tuyết Kha bên cạnh. Anh dùng ánh mắt má»›i lạ nhìn nàng há»i: 
 
- Bùi Tuyết Kha, cô trước đây đã từng yêu đương chưa? 
 
Bùi Tuyết Kha sững sá», đáp: 
 
- Chưa, còn anh? 
 
- Hình như cũng chưa. 
 
- Thế nào gá»i là hình như? 
 
- Tôi thưá»ng thưá»ng động tâm vì nữ giá»›i. Tôi không biết động tâm có được coi là yêu đương hay không - Chàng nghÄ© má»™t chút - Nên coi là không, đúng không? Yêu đương là cái cá»§a hai phương diện, là cái rất sâu rất tha thiết rất mạnh mẽ... - Anh đăm đăm nhìn nàng, đột nhiên sá»— sàng buá»™t ra má»™t câu - Cô có yêu tôi không, Tuyết Kha? 
 
Nàng ngây ngưá»i ra. Già ná»a há»c kỳ nàng theo anh, Ä‘i chÆ¡i vá»›i nhau, vui như Ä‘iên vá»›i nhau, lại chưa há» suy tÃnh đến chữ “yêuâ€. Nàng không có cach nào trả lá»i câu há»i này. Nàng có phần hoang mang, có phần bối rối, có phần mê lẫn. 
 
- Còn anh? - Nàng há»i lại. 
 
Anh dùng tay sá» tóc nàng, sá» cằm nàng, sá» làn môi má»m mại mà khô khan cá»§a nàng, anh khẽ nói: 
 
- Tôi chưa từng yêu, không biết thế nào gá»i là yêu. Tôi không dám dùng chữ đó, sợ tôi sẽ làm hư hại chữ đó. Tôi trước đây chÆ¡i vá»›i khá nhiá»u bạn gái, tôi cÅ©ng chưa dùng chữ đó. Hiện giá», tôi vẫn không dám dùng nó. Tuyết Kha, tôi không biết, tôi cÅ©ng giống như cô, rất mê lẫn, rất hoang mang. Chỉ có Ä‘iá»u, tôi muốn nói vá»›i cô, quãng thá»i gian ở bên cô, tôi rất dồi dào, rất vui sướng. Tôi muốn nói... - Anh nhắm mắt lại, chân thành đến giống như cầu khẩn - Äể chúng ta cùng thá» xem, được không? 
 
Liá»n đó, anh khẽ ôm nàng vào lòng, khẽ vén tóc dài trên má nàng, khẽ bưng mép mặt nàng, lại khẽ đặt môi lên môi nàng. Nàng run rẩy, tim Ä‘áºp mạnh, mặt đỠlên, hổ thẹn mà hoảng loạn... má»™t cái hôn vừa xong, nàng hoảng loạn đến dưá»ng như không có cảm giác, khẽ dương mi mắt, nàng từ kẽ mi mắt dòm trá»™m anh, phát hiện anh cÅ©ng đỠbừng mặt, mặt đầy vẻ căng thẳng và bối rối, bá»™ dáng rất hài hước, ngoài cái hài hước ra, còn có cái ngốc nghếch và thuần khiết khiến nàng động tâm. Nàng láºp tức biết, ÄÆ°á»ng Vạn Lý sôi nổi, ÄÆ°á»ng Vạn Lý biết đàn biết hát, ÄÆ°á»ng Vạn Lý được bạn đồng há»c sùng bái, lại chưa từng hôn nữ giá»›i. Lòng nàng vui hát lên. Trong khoảnh khắc này, nàng có thể lÄ©nh há»™i được ý vị cá»§a “hạnh phúcâ€. Nàng nép vào lòng anh trong đồng phục há»c sinh trước ngá»±c anh, không hỠđộng Ä‘áºy. Kỳ nghỉ hè này, há» cặp kè bên nhau, ban ngày cùng Ä‘i ngoạn cảnh xem phim, buổi tối, anh ngồi dưới đèn, đàn ghi ta cho nàng nghe, hát hết lượt này đến lượt khác: 
 
Tôi không biết yêu là gì? 
Tôi cũng không muốn biết nó là gì? 
Tôi chỉ biết có em mới hạnh phúc 
Tôi chỉ biết có em mới sướng vui 
Nghe mưa nhá» Ä‘áºp vào song Ä‘áºp vào cá»a 
Chúng ta dưới đèn phố một bài ca 
Nếu bạn không biết hạnh phúc là gì 
Thì nghe chúng tôi khẽ hát bài ca này!... 
 
Phải, mùa đông ấy, hạnh phúc dưá»ng như đựng trong túi cá»§a Bùi Tuyết Kha, dưá»ng như cứ ngồi ở dưới đèn, dưá»ng như, dưá»ng như,dưá»ng như... 
 
Nếu, Bùi Tuyết Kha không gặp lại Diệp Cương, nếu Bùi Tuyết Kha không bị cuốn vào gia đình Lâm VÅ© Nhạn, nếu Bùi Tuyết Kha không gặp cha, nếu Bùi Tuyết Kha không có má»™t ngưá»i cha tên Từ Viá»…n Hàng... Nếu không có nhiá»u cái nếu đến như váºy, thì Bùi Tuyết Kha sẽ không phải là Bùi Tuyết Kha! Câu chuyện cá»§a cuá»™c Ä‘á»i Ä‘á»u là như váºy 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 02:16 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
 
 
 
 
 
 
Tháng ba. 
 
Năm âm lịch đã quạ Không khà ngày tết còn nán lưu lại. Kẹo, hạt dưa, nhãn, thịt bò kho, sô-cô-la còn đựng đầy đĩa trong phòng khách Bùi Thư Doanh chưa dá»n Ä‘i. Hàng ngày chặp tối bà Ä‘i làm vá», vẫn thÃch nhìn ÄÆ°á»ng Vạn Lý, chàng trai mà Bùi Tuyết Kha dẫn vá», ôm đĩa kẹo ngốn ngấu. Lứa tuổi hai mươi có chá»— hay như thế, ăn như thế nào cÅ©ng sẽ không máºp. Tuyết Kha khá»e mạnh, không máºp không gầy, eo lưng trước sau Ä‘á»u hẹp nhá», dù mặc váy hay mặc quần bò Ä‘á»u ưa nhìn. Trong mắt má»™t ngưá»i mẹ, Tuyết Kha quả thá»±c tốt đẹp, tốt đẹp đến khiến ngưá»i yêu thương khiến ngưá»i tá»± hào. 
 
Tháng ba là mùa hoa đỗ quyên, ngoài phố nở đầu hoa đỗ quyên. Chịu sá»± cảm nhiá»…m cá»§a mùa xuân. Bùi Thư Doanh cÅ©ng mua khá nhiá»u cháºu đỗ quyên, đặt trên ban công, đặt trên ká»· trà phòng khách, đặt trong phòng ngá»§ cá»§a mình, đương nhiên cÅ©ng quyết sẽ không bá» qua phòng ngá»§ cá»§a Tuyết Khạ Bà Ä‘em má»™t cháºu đỗ quyên tây cánh đẹp nhất màu hồng nhạt viá»n mép trắng, non mướt đến dưá»ng như rỠđược nước ra đặt ở trên bàn trang Ä‘iểm cá»§a Tuyết Khạ Tuyết Kha, má»—i khi nhắc đến Tuyết Kha, má»—i khi nhìn thấy Tuyết Kha, Bùi Thư Doanh Ä‘á»u cảm thấy tim Ä‘áºp mạnh cá»§a ngưá»i mẹ, run sợ và vui mừng sá»± thần kỳ: Tuyết Kha được di truyá»n cái tinh tế cá»§a Thư Doanh, được di truyá»n cái nhiệt tình cá»§a Từ Viá»…n Hàng. Nàng Ä‘em tinh hoa cá»§a hai ngưá»i táºp trung vào mình, cao nhã mỹ lệ mà còn thông minh sáng dạ. 
 
Bùi Thư Doanh không biết ngưá»i mẹ khác có “yêu say mê†con gái như bà không. Nhưng bà vẫn thấy được rằng con gái bà mạnh hÆ¡n ngưá»i khác, ưu tú như váºy, văn nhã như váºy, giá»i hiểu ý ngưá»i như váºy đáng yêu mà động lòng ngưá»i như váºy. Nhưng Tuyết Kha, thưá»ng thưá»ng cố chấp, có khi vui vẻ, có khi buồn rầu, có khi lòng dạ nhá» hẹp, có khi lại hoàn toàn không có tâm cÆ¡ gì. 
 
- Má! Tuyết Kha thưá»ng thưá»ng mở to mắt nói - Äiện ảnh có thể tổng hợp nghệ thuáºt má»›i, má biết chưa? 
 
- Biết rồi! 
 
- Con là thể tổng hợp mâu thuẫn! - Nàng cưá»i, cưá»i gần như ngây thÆ¡. 
 
- Thế nào gá»i là thể tổng hợp mâu thuẫn? 
 
- Táºp trung các thứ mâu thuẫn vào má»™t ngưá»i! - Nàng khoa trương nói - Tốt a, xấu a, yêu a, háºn a, thông minh a, ngu ngốc a, vui sướng a, buồn rầu a, Ä‘a sầu Ä‘a cảm a, vui đến vang trá»i chuyển đất a, nghÄ© được quá nhiá»u a, nghÄ© được quá Ãt a... á»’, má con có thể tổng hợp mâu thuẫn. 
 
Thư Doanh cưá»i. Thể mâu thuẫn tổng hợp, đúng, Tuyết Kha là thể tổng hợp mâu thuẫn, má»™t “thể mâu thuẫn tổng hợp†đáng yêu. 
 
Là bởi tại mùa xuân chăng? Là ngưá»i già rồi chăng? Thư Doanh thấy lòng mình má»—i năm càng má»m dịu, càng hiá»n từ hÆ¡n trước. Có khi dưá»ng như má»m yếu, cÅ©ng dưá»ng như là quạnh quẽ. Thứ tình cảm ấy, Bùi Tuyết Kha không có cách nào lãnh há»™i được Tuyết Kha vẫn cho rằng, tất cả những “câu chuyện†đá»u là cá»§a ngưá»i trẻ tuổi, ngưá»i phụ nữ bốn mươi tuổi đã trở thành đồ cổ, nên cất vào trong lầu các. Có má»™t buổi tối, Tuyết Kha kêu ồn lên nói vá»›i bà: 
 
- Má, nếu má giở một cuốn tiểu thuyết, phát hiện nó viết vỠcâu chuyện của ba chị em, chị lớn năm mươi ba tuổi, chị hai bốn mươi bẩy tuổi, em út bốn mươi tuổi. Cuốn sách ấy má còn xem tiếp được không? 
 
Tuyết Kha là váºy. Nàng Ä‘a tình dá»… cảm, tinh tế mà sâu sắc, nàng vẫn không có cách nào Ä‘em lứa tuổi hai mươi cá»§a nàng để tiếp xúc vá»›i tâm linh ngưá»i bốn mươi tuổi. Thư Doanh không trách nàng. Äó là tá»± nhiên, nàng chưa từng có cái từng trải cá»§a bốn mươi tuổi, sẽ không hiểu cái nhạy cảm tuổi xuân trôi qua, năm tháng buồn tênh, càng không hiểu ná»—i niá»m “rượu má»›i lại thêm rượu cÅ© Ä‘au, xuân nay không giảm há»n xuân trước thuá»™c vá» Bùi Thư Doanh. 
 
Bùi Thư Doanh sẽ không đòi há»i gì ở Tuyết Kha, bà chưa hỠđòi há»i gì vá» Tuyết Khạ Từ khi chia tay vá»›i Viá»…n Hàng, bà thấy áy náy đối vá»›i Tuyết Kha, gia đình tan nát đối vá»›i con cái vẫn là chá»— thiếu sót. Nhất là sau khi bà phát hiện tình cảm, sá»± sùng bái và lưu luyến cá»§a Tuyết Kha đối vá»›i Từ Viá»…n Hàng, bà càng thêm áy náy. Ngưá»i mẹ, dứt khoát không thể kiêm thêm chức trách cá»§a ngưá»i chạ Ngưá»i mẹ là sá»± tinh tế nữ tÃnh, ngưá»i cha má»›i có thể thá»a mãn cảm giác sùng bái anh hùng cá»§a con gái. 
 
Bùi Thư Doanh biết Tuyết Kha vì hôn lá»… ấy, sa sút má»™t dạo. Nhưng Tuyết Kha lại tìm được tình cảm ở chá»— khác. Như váºy cÅ©ng tốt, Như váºy cÅ©ng tốt. Thư Doanh dùng mẫu tÃnh cá»§a bà, nhạy bén quan sát ÄÆ°á»ng Vạn Lý, dùng nữ tÃnh cá»§a bà, càng sâu sắc quan sát ÄÆ°á»ng Vạn Lý. Bà tiếp nháºn cáºu trai này, đèn đỠduy nhất lóe lên ở đáy lòng bà là “quá trẻâ€. Trẻ tuổi thưá»ng thưá»ng sẽ tạo thành rất nhiá»u sai lầm. Lúc bà lấy Từ Viá»…n Hàng má»›i mưá»i chÃn tuổi, nhưng bà không có bất kỳ biểu thị nào. ÄÆ°á»ng Vạn Lý tuy không đủ đẹp trai thanh thoát, nhưng anh đúng là ưu tú mà quyến rÅ© ngưá»i, nhất là giá»ng hát giàu sức gợi cảm cá»§a anh. Bà quả tháºt thÃch nghe anh dùng giá»ng hát dịu dàng, hát bài hát do anh tá»± sáng tác: 
 
Nghe mưa nhá» Ä‘áºp vào song Ä‘áºp vào cá»a 
Chúng ta dưới đèn phố một bài ca 
Nếu bạn không biết hạnh phúc là gì 
Thì hãy nghe chúng tôi khẽ hát bài ca này 
 
Äể cáºu trai này hạnh phúc Ä‘i! Ngưá»i đàn bà bốn mươi tuổi không có câu chuyện. Câu chuyện cá»§a ngưá»i phụ nữ bốn mươi tuổi Ä‘á»u viết trên ngưá»i con gái. 
 
Hôm đó, sau khi tan lá»›p, Tuyết Kha phát hiện trong nhà hoa đỗ quyên đã nở. Nàng chưa từng biết hoa đỗ quyên có nhiá»u màu sắc như thế: trong phòng khách là đỠthẫm, trên ban công là vàng kim, trong phòng ngÅ© cá»§a mình là hồng nhạt, trong phòng mẹ là thuần trắng. Äá»— quyên, ừ, nàng chạy Ä‘i chạy lại trong phòng, khắp nÆ¡i tìm thước, tìm bút chì, tìm mảnh dao, tìm compa, muốn vẽ má»™t tá» quãng cáo. ÄÆ°á»ng Vạn Lý ngồi xếp bằng tròn trên sàn nhà, chỉ lo lá»±a dây đàn ghi ta cá»§a anh, hai chân xếp bằng tròn ở đấy vẫn tá» ra chiếm quá nhiêù đất, Tuyết Kha mấy lần phải bước qua chân anh, anh liá»n giÆ¡ ghi ta lên lá»›n tiếng la: 
 
- Không được bước qua ngưá»i tôi! Sẽ xúi quẩy! 
 
Sao lại có những mê tÃn quái lạ đó? Trong thế giá»›i hai mươi tuổi có khi cÅ©ng có mê tÃn trên trăm tuổi. Có hôm, Thư Doanh phát hiện hai ngưá»i trẻ tuổi giở má»™t cuốn “bút hoạch há»c†để đặt tên cho ban nhạc cá»§a mình. Trước khi đặt tên lại phải tÃnh số nét bút có đại cát đại lợi hay không. 
 
- Äá»— Quyên - Tuyết Kha lẩm bẩm trong miệng - Kẹo cao su Äá»— Quyên, thế nào? Tuyết Kha bá»—ng há»i ÄÆ°á»ng Vạn Lý. 
 
- Bá»›t ngốc Ä‘i, không ai lại dùng Äá»— Quyên làm tên kẹo cao su - ÄÆ°á»ng Vạn Lý nói - Kỳ kỳ làm sao đó. 
 
- Kỳ kỳ thế má»›i hay! - Tuyết Kha nói - cái đó gá»i là “xuất kỳ chế thắng†Trong trưá»ng Ä‘ang dạy quảng cáo há»c. Tuyết Kha há»c vá» quảng cáo Ä‘iện ảnh, cả ngày há»c những câu quảng cáo đến thuá»™c như cháo chảy. 
 
- Tôi há»i anh, sô-cô-la 77 chẳng phải cÅ©ng rất kỳ quái ư? Kẹo cao su Äàn chẳng phải cÅ©ng kỳ quái ư? Anh biết Má»™ng 17 là gì không? 
 
- Là má»™t bài hát - ÄÆ°á»ng Vạn Lý kêu lên. 
 
- Thôi anh đi, là một thứ mỹ phẩm để trang điểm. 
 
- Thôi được, cô cứ chế tác kẹo cao su Äá»— Quyên cá»§a cô Ä‘i! Tôi nghỉ giùm cô câu quảng cáo! - ÄÆ°á»ng Vạn Lý ngoẹo đầu, báºt dáºy, thuáºn miệng Ä‘á»c: “Äá»— Quyên có hồng cÅ©ng có trắng. Äá»— Quyên có vàng, cÅ©ng có tÃm. Ä‚n Chiếc kẹo cao su Äá»— Quyên. Bảo đảm bạn sẽ tóc vảnh ngược!†
 
- Cái gì? - Tuyết Kha kêu lên, lao tá»›i túm lấy cánh tay ÄÆ°á»ng Vạn Lý lay lắc loạn lên - Anh nói những lá»i quá»· quái gì thế? 
 
- Ä‚n kẹo cao su Äá»— Quyên cá»§a cô, không trúng độc đến bÃm tóc vảnh ngược má»›i là lạ! - ÄÆ°á»ng Vạn Lý cưá»i đến rung cả ngưá»i lên, ngay cả kÃnh trên sống mÅ©i cÅ©ng lung lay muốn rÆ¡i. Anh cưá»i được hả hê biết bao, cởi mở biết bao, khiến Tuyết Kha cÅ©Ng nhịn nổi, cưá»i lên, hai ngưá»i cưá»i lăn cưá»i lá»™n trên sàn nhà. 
 
Sau đó, ÄÆ°á»ng Vạn Lý đẩy Tuyết Kha ra, và nói: 
 
- Äừng quấy tôi nữa, ban nhạc Cá»± Long chúng tôi thứ năm tuần sau phải lên truyá»n hình, để tôi viết xong bài hát này! 
 
Anh báºt dáºy, lại lẩm nhẩm hát. Tuyết Kha trải má»™t tá» giấy vẽ lá»›n trên sàn nhà, bò xuống đất nghiên cứu dữ dá»™i “kẹo cao su Äá»— Quyên†cá»§a nàng. ÄÆ°á»ng Vạn Lý soạn bài hát rõ ràng là soạn không mấy thuáºn lợi. má»™t lúc, anh lại bá» soạn nhạc, hát lên lá»i cạ Hát “Truyá»n nhân cá»§a Rồngâ€, hát “Ve Sầu mùa thuâ€, hát â€œÄÆ°á»ng xưa núi nayâ€, hát “Ngưá»i vá», sa thành†
 
Mưa nhỠkhẽ thấm ướt sa thành, 
Khẽ rá» rÆ¡i rụng thá»i tuổi xanh 
Quay đầu đăm đăm nhìn sa hà 
Chầm cháºm lau khô nước mắt nhòa... 
 
Tuyết Kha không sao yên tâm làm bài táºp, nàng bò lên mặt đất, dùng tay chống cằm, quay đầu nhìn chằm chằm ÄÆ°á»ng Vạn Lý. 
 
- ÄÆ°á»ng Vạn Lý, tôi há»i anh! Nàng nói. 
 
- Cái gì? ÄÆ°á»ng Vạn Lý quay đầu nhìn nàng. 
 
- Cái bài “ngưá»i vá» sa thànhâ€, quả tháºt rất hay - Tuyết Kha nói - Nhưng nó rốt cuá»™c là nói những gì? Khẽ rá» rÆ¡i rụng thá»i tuổi xanh, rá» rÆ¡i rụng như thế nào? Tôi không sao hiểu nổi những câu chữ ấy. Anh hát từ sáng chà tối, cÅ©ng nên giải thÃch cho tôi nghe xem nào! 
 
- Ờ, Ỡà - ÄÆ°á»ng Vạn Lý dừng liá»n ba hư tá»± nhún vai - Ca từ chỉ có thể lÄ©nh há»™i, không thể ngôn truyá»n! 
 
- Không được! Tuyết Kha cố chấp - Anh đem cái “lĩnh hội†được, nói cho tôi nghe xem! 
 
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»ng Vạn Lý gáºt đầu, vẻ rất nghiêm túc - Bài hát này rất hoang vắng, nói hết lên cái bất lá»±c cá»§a thá»i tuổi xanh. 
 
Bùi Thư Doanh lánh trong phòng ngá»§ ngồi không yên nữa, chỉ biết có cái hoang vắng và bất lá»±c cá»§a “tuổi giàâ€, càng không biết tuổi xanh cÅ©ng có cái hoang vắng và bất lá»±c. Bà lặng lẽ đứng lên, lặng lẽ Ä‘i đến cá»a phòng, lặng lẽ chú nhìn đôi thanh niên, lại muốn nghe sá»± giải thÃch cá»§a há». 
 
- Mưa nhá» khẽ thấm ướt Sa thành, ngụ ý khà trá»i lạnh có mưa - ÄÆ°á»ng Vạn Lý nói cặn kẽ - Cái đó cô nhất định hiểu, tuổi xanh ngụ ý tuổi rất trẻ, tuổi rất trẻ tức là lứa tuổi còn nhá», lứa tuổi còn nhá» tức là vẫn chưa khôn lá»›n... 
 
- Thôi, thôi tôi hiểu thế nào gá»i là tuổi xanh rồi - Tuyết Kha không chịu đựng nổi ngắt lá»i anh - Sau nữa thì sao? 
 
- Sao nữa ấy à! - ÄÆ°á»ng Vạn Lý nói rõ ràng - Ngưá»i chưa khôn lá»›n sức đỠkháng Ä‘á»u rất yếu, bị gió lạnh thổi, mưa nhá» dá»™i liá»n cảm mạo, cảm mạo má»™t cái là nước mắt nước mÅ©i Ä‘á»u chảy ra, do đó rá» rÆ¡i nước mÅ©i, chùi khô nước mắt... 
 
- á»’! ÄÆ°á»ng Vạn Lý! - Tuyết Kha kêu to, ngồi thẳng ngưá»i lên, vừa thụi vừa đẩy vừa lắc bả vai ÄÆ°á»ng Vạn Lý, cưá»i đến gáºp cả lưng - Anh Ä‘ang nói báºy nói bạ những gì thế? Anh muốn làm ngưá»i soạn lá»i tức chết Ä‘i được hay sao? Câu cá»§a ngưá»i ta hay như thế anh Ä‘em giảng thành thế nào? ối chao ôi, há»ng rồi, cưá»i đến ná»—i tôi Ä‘au cả bụng, ối chao ôi... 
 
Bùi Thư Doanh đứng ở cá»a phòng, quả thá»±c nhịn không nổi, cái anh chàng ÄÆ°á»ng Vạn Lý hết biết này! Bà cÅ©ng cưá»i theo đôi thanh niên này. Tuyết Kha ngẩng đầu nhìn thấy mẹ Ä‘ang cưá»i, nàng lại càng cưá»i. ÄÆ°á»ng Vạn Lý nhìn thấy hai mẹ con há» Ä‘á»u cưá»i, cÅ©ng cưá»i theo. Rồi cả nhà đầy tiếng cưá»i, vui vẻ, ngay cả những hoa đỗ quyên màu hồng màu trắng màu vàng cÅ©ng Ä‘ang cưá»i, mùa xuân cÅ©ng dưá»ng như Ä‘ang cưá»i. 
 
Äúng trong cảnh vui vẻ ấy, chuông Ä‘iện thoại reo. Văn minh hiện đại rút ngắn được khoảng cách giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i, phát minh ra Ä‘iện thoại là má»™t công lao lá»›n. Văn minh hiện đại cắt đứt rất nhiá»u tiếng cưá»i, phát minh ra Ä‘iện thoại là má»™t chá»— há»ng lá»›n! Bùi Thư Doanh Ä‘i đến nghe Ä‘iện thoại, nét tươi cưá»i trước tiên từ bên môi bà lặn mất. Bà bịt ống nghe, quay đầu nhìn Tuyết Kha. 
 
- Tuyết Kha! - Bà khẽ nói - Con làm sao lại quên hôm nay là sinh nháºt cá»§a ba con? ông đòi con nghe Ä‘iện thoại. 
 
- Trá»i Æ¡i! - Tuyết Kha báºt nảy ngưá»itừ dưới đất lên như lò xo, nét tươi cưá»i cÅ©ng biến mất. Nàng trách móc nhìn mẹ - Má, má làm sao cÅ©ng quên không nhắc con? 
 
- Má? - Bùi Thư Doanh trừng mắt nhìn nàng - Má là nên quên, con là không nên quên! Nào, con Ä‘Ãch thân nói vá»›i ba con! 
 
Tuyết Kha Ä‘i tá»›i, đỡ lấy ống nghe. Trong lòng muôn phần áy náy, quá lâu không liên lạc vá»›i cha, quá lâu không gặp ông, chỉ có mồng má»™t tết đến chúc tết ông Từ Viá»…n Hàng, ngưá»i cha nàng vẫn kÃnh yêu, sùng bái, tháºm chà lưu luyến! Nàng lại quên bẵng ngày sinh nháºt cá»§a ông! Việc chưa từng bao giá» xảy ra! Nàng nắm ống nghe, tiếng lúng túng kêu: 
 
- Ba! 
 
- Tuyết Kha! - Tiếng Từ Viá»…n Hàng thân thiết, thành khẩn, mà dịu dàng. Dịu dàng đến giống như gió mát, không có chút ý lạnh nào. Tiếng gá»i ấy đã đại biểu cho muôn ngàn lá»i nói, đại biểu cho tình thân máu má»§ cá»§a loài ngưá»i từ xa xưa đến naỵ - Tuyết Kha, nếu hôm nay con không đến, ba sẽ vô cùng vô cùng thất vá»ng. Ba biết con gần đây rất báºn, má con đã nói vá»›i bạ Nhưng con vẫn phải đến, dẫn cáºu ta cùng đến Ä‘i, cái cáºu ÄÆ°á»ng Vạn Lý ấy. Ba có thể gặp được cáºu ta không? 
 
Trong giá»ng nói cá»§a Từ Viá»…n Hàng như có má»™t chút khẩn cầu. Cái đó khiến Tuyết Kha càng thêm áy náy. Nàng nhìn đồng hồ tay, má»›i tám giá» tối, há» nhất định đã ăn cÆ¡m tối rồi, nhưng nàng Ãt nhất có thể đến dá»± cuá»™c vui náo nhiệt. Hàng năm cha mừng sinh nháºt, Ä‘á»u có má»™t số bè bạn há»p mặt má»™t phen. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi ba! - Nàng nhanh nhẹn nói - Con láºp tức dẫn anh ấy đến! Chúng con đã ăn cÆ¡m tối rồi, nhưng chúng con có thể đến ăn trứng chiên mừng sinh nháºt cá»§a ba. 
 
- Ba chá» con, Tuyết Kha! - Từ Viá»…n Hàng căn dặn - Äến tháºt nhanh nghe! 
 
- Nhưng... Nàng sững sá» - Con quên tặng phẩm sinh nháºt! 
 
- Con đến, đó là tặng phẩm sinh nháºt quý nhất! 
 
- ÄÆ°á»£c! Con đến liá»n! 
 
Cắt Ä‘iện thoại, nàng vẫy tay gá»i ÄÆ°á»ng Vạn Lý. 
 
- Äi, ÄÆ°á»ng Vạn Lý, Ä‘i gặp ba tôi! 
 
ÄÆ°á»ng Vạn Lý nhảy nhổm lên, đôi cánh tay dài lay lắc loạn xạ, giống như má»™t con đưá»i ươi lá»›n. 
 
- Không! không! Tôi phải luyện hát. Không! Bác mừng thá», tôi lại không chuẩn bị lá»… thá» không, tôi là loại tép riu rất sợ cảnh long trá»ng... 
 
- Thôi cái cảnh long trá»ng cá»§a anh Ä‘i! Thôi cái bác mừng thá» cá»§a anh Ä‘i! Tuyết Kha túm lấy cánh tay anh - Ba tôi nhìn xem ra còn trẻ hÆ¡n anh! Äi Ä‘i Ä‘i. 
 
- Thế nào, đi hai tay không như thế này à? 
 
- Äúng thế đấy! Anh hát chúc ông sinh nháºt vui vẻ là được rồi. 
 
ÄÆ°á»ng Vạn Lý dùng tay túm tóc, tóc anh vốnd dã bù, túm má»™t cái lại càng bù, cái mặc trên ngưá»i vẫn là áo ngoài đồng phục kaki vàng, má»™t chiếc quần bò cÅ© giặt đã bợt màu. Bùi Thư Doanh rất muốn sá»a sang gìum anh cho ra vẻ để anh xuất hiện trước mặt Từ Viá»…n Hàng. Bạn trai cá»§a con gái lần đầu tiên gặp ngưá»i cha ấy, bà cÅ©ng có phần ưa sÄ© diện. Nhưng, nhìn lại ÄÆ°á»ng Vạn Lý, bà thấy không có gì thÃch hợp vá»›i anh hÆ¡n là mặc đồng phục há»c sinh quần bò. Anh mặc đơn giản như váºy, lại có khà độ riêng cá»§a anh, dù không đẹp trai nhưng đầy ngưá»i đầy mặt Ä‘á»u tá»a ra má»™t thứ ánh sáng cá»§a tuổi thanh xuân, trong mắt lá»™ đầy vẻ thông minh trà tuệ và tài hoa. Anh sẽ không khiến Tuyết Kha mất mặt. Anh sẽ không! Anh tuyệt đối sẽ không! 
 
Bà cưá»i hài lòng, đưa mắt nhìn theo đôi thanh niên tay dắt tay ra Ä‘i. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 02:17 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5 
 
 
 
 
 
Chỉ ná»a tiếng đồng hồ sau, Tuyết Kha đã dẫn ÄÆ°á»ng Vạn Lý vào phòng khách lá»›n cá»§a Từ Viá»…n Hàng. Nhà há» Từ tá»a lạc ở Thiên Mẫu, là má»™t tòa nhà tây có vưá»n hoa, ba tầng lầu, diện tÃch rất lá»›n. Trong vưá»n hoa, hoa bá»™c trúc hồng và tiên Ä‘an Ä‘ang Ä‘ua thắm, mà đỗ quyên cÅ©ng xôn xao nở rá»™. Trong vưá»n hoa đèn lá»a sáng bừng, trong phòng khách đèn Ä‘uốc càng rá»±c rỡ, đầy nhà khách khứa, đầy nhà tiếng cưá»i nói ồn ào. 
 
Tuyết Kha má»›i bước vào, Từ Viá»…n Hàng đã ra đón nắm chặt lấy hai tay nàng. Ông nhìn nàng từ trên xuống dưới dò xét, yêu chiá»u cưá»i, yêu chiá»u nhìn, yêu chiá»u ôm nàng vào trong cánh tay. 
 
- Hừ - Tuyết Kha - Ông nói, tiếng nói hÆ¡i khàn khàn - Con chuẩn bị phá»›t lá» ba, phải váºy không? 
 
- Äừng nói oan cho ngưá»i - Tuyết Kha cưá»i dẩu miệng - Con biết sinh nháºt ba càng kéo dài càng phong phú, biết bên cạnh ba không có chổ trống nào để dung nạp con, cho nên không muốn đến làm ba chán! 
 
- Hừ! - Từ Viá»…n Hàng dùng ngón tay véo cằm nàng, cắn răng nói - Con quên sạch cả sinh nháºt cá»§a ba, ba không trách con, con trái lại giáng lại ba má»™t chùy! Con gái ghê gá»›m tháºt! - Ông dá»i ánh mắt từ nàng sang ÄÆ°á»ng Vạn Lý - Cáºu là ÄÆ°á»ng Vạn Lý? 
 
- Vâng! - ÄÆ°á»ng Vạn Lý vá»™i nói, khom lưng vá»›i Từ Viá»…n Hàng- Cháu nghe Tuyết Kha nói hôm nay là sinh nháºt bác, cháu đến vá»™i vàng không mua lá»… váºt biếu bác. Tuyết Kha nói bác cái gì cÅ©ng không có thiếu gì cả, cháu không biếu nổi lá»… váºt bác cần, cho nên cháu giúp bác “bắt†Tuyết Kha đến đây. 
 
Tuyết Kha kinh ngạc quay đầu nhìn ÄÆ°á»ng Vạn Lý, kêu the thé nói: 
 
- Trá»i Æ¡i! Ba, con ngưá»i này Ä‘iên đảo sá»± thá»±c, lá»±a gió khiến buồm, quả thá»±c là má»™t anh chàng lãng xẹt! Anh không biết tôi tốn bao nhiêu hÆ¡i sức tóm anh đến, bây giá» anh lại nói là anh bắt tôi đến... 
 
Từ Viá»…n Hàng cưá»i. Rất nhanh liếc nhìn ÄÆ°á»ng Vạn Lý dò xét. 
 
- Tuyết Kha, con cũng gặp đúng đối thủ rồi, phải không? 
 
Tuyết Kha lắc đầu cưá»i, thở ra. Từ Viá»…n Hàng má»™t tay dắt Tuyết Kha, má»™t tay dắt ÄÆ°á»ng Vạn Lý, Ä‘i vá» phÃa đám ngưá»i ở chÃnh giữa phòng khách nâng cao giá»ng nói vá»›i má»i ngưá»i: 
 
- Äây là con gái tôi Bùi Tuyết Kha và bạn nó, ÄÆ°á»ng Vạn Lý. Má»i ngưá»i tá»± làm quen, tá»± giá»›i thiệu tá»± truyện trò, được không? 
 
Tuyết Kha ngước mắt nhìn, má»›i phát hiện khách đầy nhà Ä‘á»u rất trẻ tuổi, tất cả Ä‘á»u không quá ba mươi tuổi. Trong đám những ngưá»i này, ngưá»i nổi báºt nhất là Lâm VÅ© Nhạn. Cô ta mặc lá»… phục dài quét đất bằng Ä‘oạn trắng, áo khoác ngoài ngắn cùng màu, trên vạt gài má»™t bông hoa lan màu tÃm, thanh nhã thoát tục, cao quý vô chừng. Làn tóc dài cá»§a cô ta má»™t nữa búi lá»ng trên đỉnh đầu, ná»a xoã xuống như nước. Äỉnh đầu giắt má»™t váºt trang sức lắc lư treo rá»§, trong khi cỠđộng, váºt trang sức ấy sá»™t soạt di động, lấp lánh lóe sáng lịch sá»±, quyến rÅ© ngưá»i không sao tả xiết. Äem so sánh, mình mặc má»™t chiếc áo sÆ¡ mi ca rô, má»™t chiếc quần bò, đúng là nghèo mạt rệp. Nàng Ä‘ang nghÄ© ngợi, Lâm VÅ© Nhạn đã thướt tha yểu Ä‘iệu Ä‘i tá»›i nàng, cưá»i nói: 
 
- Rất vui vì Tuyết Kha tới được. 
 
Tuyết Kha máºp má» gáºt đầu vá»›i cô ta, tiếng nói kẹt trong cổ há»ng, quả thá»±c không biết nên xưng hô vá»›i cô ta như thế nào. Äồng thá»i sức chú ý cá»§a Tuyết Kha còn bị má»™t cô gái khác hấp dẫn. 
 
Cô gái ấy rất trẻ, có lẽ chỉ mưá»i tám, mưá»i chÃn tuổi. Cô ta cÅ©ng Ä‘ang tò mò chăm chú nhìn vá» phÃa Tuyết Khạ Cô ta có khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, má»™t đôi mắt Ä‘en lay láy tá»±a như khảm trong ngá»c trắng. Sống mÅ©i cô ta thẳng, môi non mịn, mong má»ng, nho nhá». Cô ta rất thon thả, rất gầy, ngưá»i không cao, là má»™t mỹ nhân xinh đẹp. Mỹ nhân! Tháºt váºy, Tuyết Kha rất Ãt bị các cô gái hấp dẫn, nay lại bị cô gái này hấp dẫn. Cô ta dưá»ng như không hóa trang, cái đẹp trá»i sinh là không cần trang Ä‘iểm. Cô ta mặc đồ đầm màu Ä‘á», đưá»ng nét như đơn thuần, may cắt vừa khổ ngưá»i. Màu Ä‘á», vốn là rất nóng gắt, cô ta mặc vào lại thÃch hợp đến cá»±c Ä‘iểm, bù đắp được cho làn da trắng, non mịn, dưá»ng như thổi vào là rách cá»§a cô tạ Cô ta rõ ràng là trá»ng tâm cá»§a má»™t đám thanh niên bao vây. Nhưng, hiện giá», cô ta Ä‘i vá» phÃa này, bước chân nhẹ nhàng, nét cưá»i tươi tắn, đầu mày cuối mắt cô ta có thÆ¡ có há»a, quanh chân cô, có mây có mù, khóe miệng vầng trán cô, có rượu có má»™ng. Trá»i đất! Tuyết Kha trong lòng sôi nổi ca ngợi, chỉ mong mình có được ná»a cái quyến rÅ© cá»§a cô ta, chỉ mong mình có ná»a cái thon thả xinh đẹp cá»§a cô ta. 
 
Cô ta dừng trước mặt Tuyết Khạ Tròng mắt Ä‘en láy long lanh, ánh mắt trong vắt như nước, mắt có vẻ muốn nói còn ngáºp ngừng. 
 
- á»’, Tuyết Kha! - Lâm VÅ© Nhạn nói - Äể tôi giá»›i thiệu, đây là em gái tôi, Lâm VÅ© Diên. 
 
Lâm VÅ© Diên! Tuyết Kha giáºt mình kinh ngạc, trong lòng rối mù. Sao có thể thế được! Làm sao nhà há» Lâm có thể có hai ngưá»i con gái như váºy? Có cái trang nhã cá»§a VÅ© Nhạn đã là đủ rồi, lại có cái phiêu dáºt như VÅ© Diên thì quả là quá mức! Nàng hÃt vào má»™t hÆ¡i, chƯa kịp nói gì, đã nghe tiếng nói trong trẻo mà dịu dàng cá»§a VÅ© Diên: 
 
- Tôi đã gặp cô. 
 
- Thế à? - Nàng sá»ng sốt nhìn VÅ© Diên. 
 
- Ở hôn lá»… cá»§a chị tôi - Nàng mỉm cưá»i - Hôm đó cô ra vá» rất sá»›m - sau đó, cô ta chuyển ánh mắt, nhìn thẳng ÄÆ°á»ng Vạn Lý - Tôi cÅ©ng đã gặp anh! - Cô ta lại nói. 
 
- Tháºt ư? ÄÆ°á»ng Vạn Lý lông mày nhướng vá»t lên, kÃnh suýt nữa từ sống mÅ©i rÆ¡i xuống - Không có khả nắng, không có khả năng - Anh nói liá»n má»™t chặp- Nếu chúng ta đã gặp nhau, tôi sẽ không quên được cô. 
 
- Tôi chỉ nói tôi đã gặp anh, không nói anh đã gặp tôi! - VÅ© Diên cưá»i rất ngây thÆ¡, đôi mắt lấp lánh lóe sáng, trắng như trong trăng thu - Tôi nhìn thấy anh trên truyá»n hình! Chá»§ nháºt trước nữa, anh là ca sÄ© chÃnh cá»§a ban nhạc Cá»± Long! Anh biết không, tôi rất mê anh! Rất nhiá»u bạn đồng há»c chúng tôi Ä‘á»u mê anh! Nhất là thÃch nghe anh hát bài “Cá»a thành trứng gà chiên†Còn cái bài “ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá»â€ đúng là hay tuyệt, hay không kể xiết, hay đến ná»—i chúng tôi Ä‘á»u suýt phát Ä‘iên lên! Tôi nói cho anh biết, tôi dùng má»™t buổi tối để ghi nhạc và lá»i bài hát ấy mà ghi không trá»n. Anh lần sau còn lên truyá»n hình không? Lầu sau anh lên truyá»n hình nói cho tôi biết, tôi muốn ghi lại nó, như váºy có thể không ngừng nghe, không ngừng xem! 
 
Nàng nói lanh lảnh du dương, tá»±a mây bay nước chảy. ÄÆ°á»ng Vạn Lý nghe ngây ngưá»i ra, giống như con gà đồng say rượu. Tuyết Kha nhìn chằm chằm anh, mắt nhìn thấy tròng mắt anh sáng lên, mắt nhìn thấy sống lưng anh ưỡn thẳng, mắt nhìn thấy mặt anh tá»a ra ánh sáng. Nàng muốn nói gì, lại chưa kịp nói, bởi vì VÅ© Nhạn kéo tay ÄÆ°á»ng Vạn Lý lại 
 
- ÄÆ°á»ng Vạn Lý! - VÅ© Nhạn cưá»i nói - Em gái tôi thÃch dân ca, thÃch đến phát Ä‘iên lên. Anh đã đến có thể hát cho má»i ngưá»i nghe má»™t bài hay không? 
 
- Hay đấy! - Lại má»™t cô gái xông tá»›i, mặt tròn tròn, thân hình cân đối - ÄÆ°á»ng Vạn Lý! KÃnh nhá» anh, “ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá»â€. 
 
- ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá». 
 
- ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá». 
 
- ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá». 
 
Rốt cuá»™c đó là chuyện gì, Tuyết Kha quả không sao hiểu nổi. Rốt cuá»™c hôm nay ai là vai chÃnh, Bùi Tuyết Kha cÅ©ng không sao hiểu nổi. Rốt cuá»™c làm sao lại thành chuyện này, Tuyết Kha càng không sao hiểu nổi. Nàng chỉ nghe thấy má»™t loạt tiếng hoan hô, má»™t loạt tiếng vá»— tay, má»™t loạt tiếng cưá»i, má»™t loạt tiếng kêu, má»™t loạt tiếng la có tiết tấu: 
 
- ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá». 
 
- ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá». 
 
- ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá». 
 
Sau đó, nàng nhìn thấy ÄÆ°á»ng Vạn Lý bị kèm đẩyd đến giữa đám ngưá»i. Có ngưá»i đưa cho anh má»™t cây ghi-tạ Quả tháºt không biết nhà Từ Viá»…n Hàng làm gì lại có ghi-ta! ÄÆ°á»ng Vạn Lý trong lòng ôm ghi-ta, cả ngưá»i giống như bị gáºy ma thuáºt Ä‘iểm vào. Äứng ở đấy, anh có khà thế riêng cá»§a anh, dứt khoát đã lên sân khấu, nhìn thấy quang cảnh đông ngưá»i, ánh mắt anh sinh động, thần thái bay bổng, khắp ngưá»i toát ra hÆ¡i thở thanh xuân, tá»a ra đặc chất rung động lòng ngưá»i. Anh quả thá»±c hét lên, hát bài ca anh sáng tác “ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá»â€. 
 
ánh mặt trá»i ánh mặt trá»i sáng lấp lánh 
Chiếu rá»i chiếu rá»i chiếu rá»i trên đỉnh non 
Äêm qua đêm qua có giá»t mưa nho? 
Ngủ giấc xuân trên nhánh cỠđỉnh non 
ánh mặt trá»i chiếu đến giá»t mưa nho? 
Rực rỡ sáng bừng, rực rỡ sáng bừng 
Giá»t mưa nhá» lấp lánh lóe ngá»i đến chói mắt! 
A! Giá»t mưa nhá» yêu ánh mặt trá»i 
ánh mặt trá»i cÅ©ng yêu giá»t mưa nhá» lung linh 
Giá»t mưa nhỠđón ánh mặt trá»i 
ánh mặt trá»i ôm ấp giá»t mưa nho? 
Chỉ có quấn quÃt giây lát mà thôi 
Giá»t mưa nhá» a giá»t mưa nho? 
Cuối cùng tiá»u tụy héo khô rồi biến mất tăm 
Biến mất tăm, biến mất tăm 
ánh mặt trá»i ánh mặt trá»i bồi hồi trên đỉnh non 
Tìm kiếm tìm kiếm tìm kiếm giá»t mưa nho? 
Anh chẳng thấy, ngày ngày ánh mặt trá»i luôn rá»±c rỡ 
Thảy Ä‘á»u vì nó, giá»t mưa nhá» Ä‘a tình biến mất tăm! 
 
ÄÆ°á»ng Vạn Lý hát xong bài “ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá»â€ sinh động cá»§a anh, đầy nhà tiếng vá»— tay như sấm động. Tuyết Kha cÅ©ng ở trong đám ngưá»i, kinh ngạc đứng ở đấy, kinh ngạc nhìn cảnh tượng ấy. Nàng nhìn thấy ÄÆ°á»ng Vạn Lý hát đến đầy đầu đầy ngưá»i vã mồ hôi. Lâm VÅ© Diên đứng đằng trước anh, Ä‘ang dùng chiếc mùi xoa nhá» thêu hoa, kiá»…ng chân lên chùi mồ hôi cho anh. Anh cúi đầu xuống, lại không dùng tay đỡ lấy mùi xoa, mà dùng trán đỡ lấy mùi xoa. Lâm VÅ© Diên mặt sáng rỡ, mắt nhiệt thành, cái tay nhá» xinh xắn run lên, vừa cảm động vừa hưng phấn vừa vui mừng chùi mồ hôi cho anh... Chà! Tuyết Kha nghÄ© bụng, Tom Giones có lẽ cÅ©ng ra Ä‘á»i như váºy! 
 
“ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá»â€ chỉ là má»™t cái mở đầu, mà chưa thể thành kết thúc. Má»i ngưá»i hoan hô và vá»— tay Ä‘iên cuồng như váºy, ÄÆ°á»ng Vạn Lý đương nhiên không khước từ được thịnh tình cá»§a há» Do đó vai phụ lại thành vai chÃnh. Anh quần áo không chỉnh tá», đầu tóc bù rối, mặc áo khoác ngoài há»c sinh, hát hết bài hát này đến baì hát khác. Lâm VÅ© Nhạn đưa nước đá cho anh, Lâm VÅ© Diên dùng tay áo toàn tÆ¡ cá»§a cô ta chùi mồ hôi cho anh... Tuyết Kha cuối cùng nhịn không nổi nữa, nàng rút lui ra khá»i đám ngưá»i, lén nhìn bốn chung quanh. Cha đâu nhỉ Hẳn không đến ná»—i ngay cả cha cÅ©ng bị gã này hấp dẫn! Liá»n đó, nàng nhìn thấy cha. 
 
Từ Viá»…n Hàng ngồi trên xô-pha ở chá»— không xa, lặng lẽ nhìn ÄÆ°á»ng Vạn Lý vừa đàn vừa hát, nhìn má»™t lát, ánh mắt lại vá» dồn vào ngưá»i ở trước mặt. Ngưá»i ngồi trước mặt, chÃnh là Lâm VÅ© Nhạn. Lâm VÅ© Nhạn lại là ngưá»i duy nhất trong cả nhà không bị ÄÆ°á»ng Vạn Lý ảnh hưởng đến. Nàng ngồi trên thảm đằng trước Từ Viá»…n Hàng, hai tay nắm lấy tay Từ Viá»…n Hàng, hai mắt lặng lẽ đăm đắm nhìn Từ Viá»…n Hàng. Tuyết Kha xúc động táºn đáy lòng, má»™t cách dữ dá»™i. Bá»—ng nhiên nàng nhìn thấy cái chữ ấy, cái chữ mà trước sau nàng không hiểu cho lắm “yêuâ€, cái chữ ấy viết trong mắt Lâm VÅ© Nhạn. Cha và Lâm VÅ© Nhạn, há» an lành mà dịu dàng ngồi ở đấy. Há» Ä‘ang hưởng thụ, hưởng thụ tiếng cưá»i trong nhà, tiếng hát trong nhà, niá»m vui trong nhà và tình yêu giữa há» vá»›i nhau. Từ Viá»…n Hàng thá»a mãn, ông nhất định đã thá»a mãn. Ông nhìn bạn trai cá»§a con gái ông... chÃnh giống như ánh mặt trá»i ôm giá»t mưa nhỠđầy gian phòng! 
 
Khi ÄÆ°á»ng Vạn Lý bắt đầu hát bài “Gió thu não ngưá»iâ€. Tuyết Kha biết “cuá»™c biểu diá»…n†này sẽ kéo dài không hạn chế. Tiếng vá»— tay là cái mê ngưá»i nhất trong thế giá»›i này. ÄÆ°á»ng Vạn Lý vốn dÄ© khác ngưá»i. Hiện giá», anh đã được cái mình muốn được! Hát Ä‘i! Hát Ä‘i! Anh càng hát càng hăng hái, càng hát càng sinh động, càng hát càng giàu tình cảm, càng hát càng hay... Tuyết Kha thấy quá nóng, nàng đúng là là tức thở. Nàng lén Ä‘i ra phÃa ban công, không bị bất kỳ ngưá»i nào chú ý. 
 
Trên ban công có má»™t “đốm lá»a nhá»â€ láºp lòe trong đêm tối. 
 
Nàng dừng lại má»™t chút, định thần nhìn kỹ. Äúng là có đốm lá»a sáng trên đầu mẫu thuốc. Có má»™t ngưá»i Ä‘ang dá»±a chếch trên ban công, má»™t mình đứng lặng lẽ, má»™t mình hút thuốc lá. 
 
Tuyết Kha láºp tức cảm thấy má»™t cÆ¡n thần trà mÆ¡ màng, hÆ¡i thuốc lá đó, cảnh tượng đó... dưá»ng như xảy ra trong ký ức. Thế nào? Äầy nhà ngưá»i tưng bừng hoan hỉ, chỉ má»™t mình anh quạnh quẽ? Nàng nhìn chòng chá»c bóng ngưá»i ấy, bóng ngưá»i ấy cÅ©ng Ä‘ang nhìn trân trân nàng. Lịch sá» sẽ diá»…n lại, giáo sư lịch sá» nói váºy. 
 
- Chào cô, cô khá»e chứ! - Mắt Diệp Cương trong bóng đêm lóe sáng, giá»ng chàng trầm thấp mà khàn khàn. ÄÆ¡n giản mấy chữ “cô khá»e chứ!†lại dưá»ng như có hàm ý vô cùng táºn. 
 
Nàng đi tới, dừng trước mặt chàng, ngẩng đầu chăm chú nhìn chàng. 
 
- Ông sao lại ở đây? - Nàng hoang mang há»i. 
 
- Äây là xả há»™i cá»§a con ngưá»i, tôi không thể không đến biểu thị phong độ má»™t cái. 
 
- Ông đã biểu thị phong độ của ông rồi? 
 
- Phải. 
 
Nàng gáºt đầu không nói, trầm ngâm. Há» lại chăm chú nhìn nhau má»™t lúc. Tiếng hát trong nhà vẫn bay đến ban công. ÄÆ°á»ng Vạn Lý Ä‘ang hát: 
 
Ngẫu nhiên bay đến một cơn mưa 
Giá»t giá»t rÆ¡i tưới đầy đất 
Tìm kiếm bóng ngưá»i dưới ô rất giống em 
Hừ! Äó quá là má»™t trò chÆ¡i tẻ nhạt... ! 
 
Diệp Cương rÃt mạnh má»™t hÆ¡i thuốc lá, ánh mắt không rá»i mặt nàng. 
 
- Anh ta hát rất hay, cô biết không? - Chàng nghiêm chỉnh nói - Bài hát cá»§a anh ta cÅ©ng rất có ý vị, ánh mặt trá»i và giá»t mưa nhá»! - chàng nhìn nàng dò xét - Hoặc giả, cô không nên mang ánh mặt trá»i cá»§a cô đến đây! 
 
- Hoặc giả... anh ấy không phải là ánh mặt trá»i cá»§a tôi - Nàng do dá»± nói, giá»ng nói yếu á»›t, mà không khẳng định. - Tôi cÅ©ng không phải là giá»t mưa nhá» cá»§a anh ấy. 
 
Chàng lại nhìn nàng. 
 
- Dù anh ta có phải là ánh mặt trá»i hay không. cô lại rất giống giá»t mưa nhá», long lanh trong suốt mà rất đáng thương. 
 
- Tôi không thÃch ba chữ sau cùng cá»§a ông - Nàng nÃn hÆ¡i nói, tiếng nói càng lúng túng, càng yếu á»›t. 
 
Chàng bỗng dụi tắt đầu mẫu thuốc, chìa tay nắm lấy tay nàng, tay chàng ấm áp mà mạnh mẽ. 
 
- Chúng ta có thể chuồn ra từ cá»a bên. Tôi đánh cuá»™c sẽ không có ngưá»i phát hiện chúng ta biến mất. 
 
- Cứ coi là phát hiện, tôi đánh cuá»™c sẽ không bị ngưá»i quan tâm - Nàng nói. 
 
Láºp tức há» chuồn ra khá»i gian phòng tràn đầy tiếng hát, tràn đầy niá»m vui, tràn đầy hạnh phúc.   
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu