 |
|

16-10-2008, 10:54 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chà ng gù - Paul Feval
Chà ng gù
Tác giả: Paul Feval
Chương 1
Cocardasse, Passepoil và những tên giết mướn
Má»™t ngưá»i cưỡi con ngá»±a cà y, lông bá»m và đuôi dà i lòa xòa không được chải chuốt, chân khòng và lắm lông; ngưá»i kia ngồi vắt vẻo trên lưng con lừa, theo kiểu các bà chá»§ lâu đà i vẫn thưá»ng cưỡi ngá»±a đám trong các lá»… trá»ng.
Ngưá»i thứ nhất trông ra vẻ ta đây lắm, mặc dù phải cưỡi trên lưng má»™t con váºt khiêm nhưá»ng, nó thõng đầu buồn bã giữa hai chân.
Ngưá»i thứ hai có vẻ rụt rè và khiêm tốn.
Cả hai thất thểu đi, dưới nắng trưa.
- Nà y! Äệ, - Cocardasse nói bằng má»™t giá»ng Gascon đáng sợ, - đã hai tiếng đồng hồ chúng ta thấy cái lâu đà i quá»· quái kia trên dãy núi chết tiệt.
Ta cảm thấy nó Ä‘i cÅ©ng nhanh như chúng ta váºy.
Passepoil trả lá»i bằng má»™t thứ giá»ng mÅ©i như hát cá»§a ngưá»i Normand:
- Bình tĩnh! Bình tĩnh ! Chúng ta vẫn cứ là đến sớm chán so với cái việc phải là m ở đó.
- Tiên sư khỉ! Môn đệ Passepoil, - Cocar-dasse nói kèm theo tiếng thở dà i thưá»n thượt, -giá mà chúng ta có được đôi lá»i tiến cá», thì vá»›i tà i nghệ cá»§a mình, chúng ta nhẽ ra đã có thể chá»n cho mình má»™t công việc...
- Huynh nói đúng lắm, tôn huynh Cocar-dasse, - gã Normand đáp lại, - nhưng sự xăng xái đã là m hại chúng ta.
Gã Cocardasse nà y hẳn là má»™t ngưá»i đồng hà nh vui tÃnh khi túi tiá»n rá»§ng rỉnh; còn môn đệ Passepoil cÅ©ng mang trên khuôn mặt láu lỉnh đến hồn nhiên tất cả các dấu hiệu cá»§a má»™t tÃnh khà vốn dÄ© vui vẻ. Nhưng hôm nay, cả hai gã Ä‘á»u buồn và điá»u nà y có lý do cá»§a nó: bụng thì rá»—ng, túi lép kẹp, và trước mắt há» là má»™t công việc cầm chắc là nguy hiểm.
ChÃnh ngà i Peyrolles, ngưá»i tin cẩn cá»§a Philippe de Gonzague đã khiến kiếm sư Cocar-dasse và môn đệ Passepoil ra Ä‘i như thế.
Há» tá»›i ấp Tarrides và o lúc hai giá» chiá»u và ngưá»i nông dân đầu tiên há» gặp đã chỉ cho há» quán Trái táo AÄ‘am.
Khi há» bước và o thì gian phòng nhỠở tầng dưới đã gần kÃn ngưá»i.
Hai ngưá»i bạn cá»§a chúng ta thoạt đầu chỉ thấy những cặp ria má»c vểnh ra khá»i những bá»™ mặt gầy guá»™c, và những thanh gươm dà i treo trên tưá»ng. Nhưng sáu cái giá»ng khà n đã đồng loạt hét lên: - Kiếm sư Cocardasse! - Môn đệ Passepoil! Cocardasse đưa tay lên che bên trên mắt để nhìn cho rõ.
- Lè lẹ nà o! - gã thốt lên, - todos camaradas! - Toà n các cố nhân cả! - Passepoil dịch ra, có hÆ¡i run giá»ng. Gã Passepoil nà y là má»™t kẻ nhút nhát bẩm sinh mà sá»± mưu sinh đã biến gã trở thà nh dÅ©ng cảm.
Bá»n há» chúc mừng cuá»™c há»™i ngá»™ bằng cách là m cho rượu vang tuôn chảy, nhưng rồi cÅ©ng lấy là m ngạc nhiên là có đến tám ngưá»i cho má»™t công việc lẽ ra chỉ cần má»™t hoặc hai ngưá»i, vì ở đây đương nhiên là chuyện đánh đấm. Má»™t gã tên là Staupitz đã gá»i bá»n hỠđến.
Passepoil há»i: - Thế cái gã khổng lồ sẽ đánh lại tám ngưá»i tên là gì? Staupitz trả lá»i: - Công tước Philippe de Nevers.
- Váºy ta hãy nói hắn phải chết! - Saldagne thốt lên.
- Hết hơi! - Pinto đế thêm.
- LỠcò bự, gãy tay chân, lao phổi! - Những tên khác hùa theo.
Cocardasse và Passepoil không nói gì thêm.
Passepoil khẽ lắc đầu, rồi đẩy cốc rượu ra. Gã Gascon cÅ©ng bắt chước theo. Vẻ nghiêm túc bất ngá» cá»§a chúng không thể không khiến tất cả bá»n phải chú ý.
- Tôi thấy rằng, - Cocardasse nói, mắt nhìn quanh khắp lượt, - các vị chưa từng nghe nói đến nhát kiếm của Nevers.
Cả bá»n giương mắt và dá»ng tai.
- Nhát kiếm cá»§a vị kiếm sư già Delapalme, - Passepoil nói thêm, - ngưá»i đã hạ gục bảy phó kiếm sư từ thị trấn Roule đến cổng Saint-Honoré.
- Há» triệu tất cả các vị đến là phải, các bạn đáng mến cá»§a tôi, - Cocardasse tiếp tục nói vẻ trịnh trá»ng. - Các vị đã nói đến ngưá»i khổng lồ, tôi thÃch thà là má»™t tên khổng lồ còn hÆ¡n. Chỉ có má»™t ngưá»i trên Ä‘á»i nà y, hãy tin tôi Ä‘i, có thể địch được Philippe de Nevers.
- Thế ngưá»i ấy là ai? - Sáu giá»ng cùng nói má»™t lúc..- Má»™t cái tên mà tất cả các vị Ä‘á»u biết: ngưá»i đó là hiệp sÄ© de Lagardère.
Quả nhiên, có vẻ như bá»n chúng Ä‘á»u biết cái tên đó, vì tất cả Ä‘á»u ngồi lặng Ä‘i.
Staupitz ngồi bên cá»a sổ bá»—ng reo lên: - Äây rồi ngà i Peyrolles, quản gia cá»§a hoà ng thân de Gonzague.
Peyrolles bước và o.
Passepoil nhấc mÅ© ra đầu tiên, vẻ hết sức cung kÃnh. Những tên khác Ä‘á»u lá»… phép chà o. Peyrolles mang trong tay má»™t túi tiá»n lá»›n. ông ta ném bịch cái túi lên bà n và nói: - Tối nay, khoảng tám giá», má»™t ngưá»i sẽ tá»›i theo con đưá»ng mà các vị thấy từ đây, ngay dưới cá»a sổ. Ngưá»i đó Ä‘i ngá»±a. Sau khi vượt qua rìa hà o, ngưá»i đó sẽ buá»™c ngá»±a và o trụ cầu. Nhìn Ä‘i, ở đó, bên dưới cầu, các vị có thấy má»™t khung cá»a sổ thấp, đóng lại bằng các cánh gá»— sồi? - Rõ mồn má»™t, ngà i Peyrolles ạ. - Cocardasse trả lá»i.
- Ngưá»i đó sẽ lại gần cá»a sổ...
- Và khi đó, chúng tôi sẽ đến bắt chuyện vá»›i ông ta? - Má»™t cách lịch sá»±, - Peyrolles ngắt lá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i độc ác, - và tiá»n sẽ thuá»™c vá» các vị.
Cocardasse nóng máy đứng dáºy: - Tôi biết rõ chuyện nà y là vá» hoà ng thân Philippe de Lorraine, công tước de Nevers.
- Anh biết nhiá»u chuyện đấy. - Peyrolles nói.
- HÆ¡n nữa, những ngưá»i bạn cao quý cá»§a tôi cần phải biết rằng Aurore de Caylus là vợ ông ta.
Lần nà y Peyrolles tái mặt và ấp úng: - Là m sao anh biết được, hả? - Tôi còn biết rằng, - Cocardasse tiếp tục, -hôn lá»… đã được tổ chức bà máºt, cách đây bốn năm, mà không được ngưá»i cha ưng thuáºn. Ngưá»i ta có thể tin rằng ngà i de Caylus đã biết chuyện hôn lá»… và muốn trả thù ngưá»i con rể. Nhưng đâu có phải là như thế; váºy nên chúng tôi không là m việc cho ông ta. Chỉ có hai ngưá»i là m chứng cho hôn lá»… biết việc nà y và hai ngưá»i đó, nếu như tôi biết không sai, là ngà i và ông chá»§ quý tá»™c cá»§a ngà i... Mà ngưá»i đó, Philippe de Gonzague xem ra không có nặng lòng gì vá»›i ngà i de Nevers! Tất cả im lặng. Ngà i Peyrolles là ngưá»i phá vỡ sá»± im lặng đó.
- Các anh muốn gì? - Hãy tăng số tiá»n gấp ba.
- ÄÆ°á»£c, - Peyrolles trả lá»i không chút lưỡng lá»±.
- Thứ nữa, xong việc tất cả chúng tôi Ä‘á»u thuá»™c vá» nhà Gonzague.
- ÄÆ°á»£c. - Gã quản gia lại nói.
Cocardasse đưa mắt dò há»i môn đệ Passepoil trước, rồi đến những tên đồng bá»n khác.
- Thá»a thuáºn. - Gã nói.
Peyrolles ra khá»i cá»a.
Má»›i bốn giá» chiá»u. Những tên giết mướn còn nhiá»u thá»i gian.
Bá»—ng có tiếng ngá»±a ở phÃa bìa rừng Ens và lát sau, má»i ngưá»i nghe thấy tiếng hò hét dưới hà o.
Bá»n há» có tám ngưá»i, những tình nguyện quân cá»§a nhà vua do má»™t ngưá»i tên là Carrigue chỉ huy. Không nghi ngá» gì nữa, biển hiệu cá»§a quán Trái táo AÄ‘am đã thu hút há». Tất cả xuống ngá»±a và buá»™c ngá»±a và o những cái vòng đóng trên tưá»ng quán rượu. Há» bước và o.
Cho đến lúc đó, các kiếm khách cá»§a chúng ta vẫn không nhúc nhÃch.
Mưá»i sáu thanh kiếm cùng hoa lên má»™t lúc.
Tất cả Ä‘á»u là những ngưá»i lÃnh chiến khá»e khoắn, dÅ©ng cảm và thÃch gây gổ. Há» rất hợp và táºn tình vá»›i nhau.
Giá»ng nam cao cá»§a Cocardasse lấn át đám đông láo nháo bằng những tiếng rá»§a ưa thÃch cá»§a gã: - Con khẹc! XÆ¡i chúng Ä‘i! XÆ¡i chúng Ä‘i! -Gã nói.
Carrigue và đồng bá»n cúi gằm đầu xông tá»›i, miệng đáp trả: - Xông lên! Lagardère! Lagardère! Sá»± việc thay đổi tháºt bất ngá». Cocardasse và Passepoil, đứng ở đầu hà ng, liá»n lùi lại và kéo dịch chiếc bà n lá»›n giữa đôi bên.
- Lè lẹ nà o! - Gã Gascon hét. - Tất cả hạ vÅ© khà xuống! Äã có ba hoặc bốn tình nguyện quân bị đánh quá tay. Cuá»™c tấn công cá»§a há» không đạt kết quả và chỉ giỠđây há» má»›i biết mình Ä‘ang có việc vá»›i ai.
- Các vị nói sao? - Môn đệ Passepoil tiếp lá»i, giá»ng run lên vì xúc động. - Các vị nói sao cÆ¡? Cá»› sao các vị hô Lagardère? - Bởi vì Lagardère là thá»§ lÄ©nh cá»§a chúng tôi.
- Carrigue trả lá»i.
- Hiệp sĩ Henri de Lagardère?.- Phải. Ngà i chỉ huy một đại đội tình nguyện quân của nhà vua ở đây, trong thung lũng.
- Váºy thì, - gã Gascon nói, - nghỉ thôi! Tra kiếm và o vá»! Mẹ khỉ! Bạn cá»§a tiểu tướng Paris cÅ©ng là bạn cá»§a chúng ta và chúng ta sẽ cùng uống chúc mừng lưỡi gươm hà ng đầu thế giá»›i.
- Hay lắm! - Carrigue nói và cảm thấy quân mình đã thoát nạn.
Các vị tình nguyện quân của nhà vua vội vã tra gươm.
Trong lúc cô hầu bà n Ä‘i lấy rượu má»›i dưới hầm, má»i ngưá»i chuyển ghế và bà n ra ngoà i thá»m cá», vì gian dưới cá»§a quán rượu Trái táo AÄ‘am quả là không đủ rá»™ng để chứa cả bấy nhiêu con ngưá»i dÅ©ng cảm. Chẳng mấy chốc, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ và thoải mái ngồi và o bà n trên thá»m dốc.
Carrigue và các thuộc hạ phấn chấn nâng cốc.
Má»i ngưá»i đứng uống. Các kiếm khách cÅ©ng váºy.
Mặt trá»i đã ngả xuống sau đám cây rừng.
Carrigue và đám thuá»™c hạ đã nói đến việc xin kiếu và má»i ngưá»i uống má»™t lượt cuối cùng chúc mừng cuá»™c tao ngá»™ hiếm có. Bá»—ng Saldagne nháºn thấy má»™t đứa bé Ä‘ang trưá»n dưới hà o và cố giấu mình khá»i bị phát hiện.
Äó là má»™t cáºu bé khoảng mưá»i ba, mưá»i bốn tuổi, nó có vẻ sợ sệt và rất hốt hoảng. Cáºu bé mặc quần áo thị đồng nhưng không mà u mè, bụng thắt má»™t chiếc thắt lưng cá»§a ngưá»i đưa thư.
Bá»n chúng nhanh chóng bắt được cáºu.
- Lè lẹ nà o! - Cocardasse bảo cáºu, - bá»n ta không muốn lá»™t da chú mà y, nhóc ạ. Chú mà y mang lá thư nà y cho ai? - Má»™t lá thư? - Cáºu bé thị đồng há»i lại.
Passepoil hét: - Mà y sinh ở Normandie hở, nhãi con? Cáºu bé lại lặp lại: - ở Normandie? - Äà nh phải lục soát nó thôi. - Carrigue lên tiếng.
- ồ không! Không! - cáºu bé thị đồng thốt lên và quỳ sụp xuống, - đừng có lục soát tôi, xin các ngà i! Như thế có khác nà o thêm dầu và o lá»a.
Passepoil nghĩ lại và nói: - Nó không phải là dân trong vùng, nó không biết nói dối! - Mà y tên là gì? - Cocardasse xen và o.
- Berrichon, - cáºu bé nói không chút lưỡng lá»±.
- Mà y là m cho ai?.Cáºu bé thị đồng câm lặng. Các kiếm khách và tình nguyện quân bắt đầu mất kiên nhẫn.
Saldagne nắm lấy cổ cáºu, trong lúc cả lÅ© nhắc lại: - Nà o, nói Ä‘i! Mà y phục vụ ai? Nhưng Berrichon đã khôn khéo nhảy thoát ra. Việc đó khiến cho nhiá»u kiếm khách phải ra tay, nhưng và o phút chót, đúng lúc há» sắp tóm được cáºu, cáºu bé rụt rè bá»—ng biến thà nh má»™t con thú hoang và sấm sét giáng xuống những kẻ hà nh hạ cáºu.
Carrigue ngã văng ra xa ba bốn bước, chân chổng lên trá»i, Saldagne xoay tròn và bắn và o vách lÅ©y, Staupitz rống lên và sụp xuống như má»™t con bò bị đánh Ä‘áºp, còn Cocardasse thì lá»™n nhà o và nằm sóng soà i trên đất.
Tất cả sá»± huyên náo ấy chỉ do má»™t ngưá»i tạo ra trong nháy mắt, và có thể nói là bằng cùng má»™t cú đánh. Má»™t vòng ngưá»i đứng vây rá»™ng xung quanh ngưá»i má»›i đến và cáºu bé. Không má»™t lưỡi kiếm nà o được rút ra khá»i vá». Má»i cặp mắt Ä‘á»u nhìn xuống.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

16-10-2008, 10:54 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 2
Lagardère giả là m Nevers
Ngưá»i đó là Lagardère, chà ng Lagardère Ä‘iển trai. Có đến mưá»i sáu tay kiếm mà không dám dù chỉ là rút kiếm ra khá»i vá», mưá»i sáu kiếm khách chống lại má»™t chà ng trai mưá»i tám tuổi miệng mỉm cưá»i, hai tay khoanh trước ngá»±c.
Nhưng ngưá»i đó là Lagardère! - Lại đây, cáºu bé.
Berrichon tuân theo.
Cocardasse và Carrigue cùng nói má»™t lúc, để giải thÃch vì sao há» muốn lục soát cáºu thị đồng.
Lagardère bắt chúng im đi.
- Cháu là m gì ở đây? - Chà ng há»i cáºu bé.
- Ngà i là ngưá»i tốt và cháu sẽ không nói dối ngà i, - Berrichon trả lá»i. - Cháu mang đến má»™t lá thư.
- Cho ai? - Cho ngà i, - cáºu bé cứ thế trả lá»i..Cáºu bé lấy từ ngá»±c ra má»™t lá thư và đưa cho chà ng. Rồi cáºu cố kiá»…ng ngưá»i lên đến táºn tai chà ng: - Cháu còn mang theo má»™t lá thư khác.
- Cho ai? - Cho một quý bà .
Lagardère ném cho cáºu túi tiá»n cá»§a mình.
- Äi Ä‘i, nhóc, - chà ng nói, - sẽ không có ai là m phiá»n cháu đâu.
Cáºu bé bá» chạy và nhanh chóng biến mất sau góc hà o. Äợi cho cáºu bé Ä‘i khá»i, Lagardère mở lá thư.
- Hoan hô! - Lagardère thốt lên sau khi Ä‘á»c những dòng đầu, - đây là cái mà ta gá»i là tin vui! Äó chÃnh là cái mà ta tá»›i đây tìm kiếm. Thá» có trá»i! Cái ông Nevers nà y là má»™t ngưá»i lịch sá»±! - Nevers! - Các kiếm khách ngạc nhiên nhắc lại.
- Thế là thế nà o? - Cocardasse và Passepoil há»i.
Lagardère Ä‘i vá» phÃa quán rượu.
- Uống cái đã, - chà ng nói, - ta đang hà i lòng đây. Ta muốn kể cho các vị một câu chuyện.
Ngồi xuống đây, kiếm sư Cocardasse; môn đệ Passepoil, chỗ nà y; các vị khác muốn ngồi đâu thì ngồi.
Gã Gascon và gã Normand, tá»± hà o được má»™t sá»± biệt đãi như váºy, ngồi và o chá»— bên cạnh ngưá»i hùng. Henri de Lagardère uống má»™t cốc đầy và nói tiếp: - Ta cần phải nói vá»›i các vị là ta bị đà y biệt xứ. Ta sẽ rá»i nước Pháp...
- Äà y biệt xứ, ngà i? - Cocardasse xen và o.
- Mà tại sao lại bị đà y? - Các vị biết gã Bélissen to con chứ? - Chà ng há»i.
- Nam tước de Bélissen? - Bélissen thÃch đấu kiếm? - Bélissen đã quá cố. - Chà ng kỵ binh nhẹ trẻ tuổi Ä‘Ãnh chÃnh.
- ông ta chết rồi sao? - Nhiá»u giá»ng cùng há»i.
- Ta đã giết hắn. Äức Vua đã phong ta là m quý tá»™c, các vị biết đấy, để ta có thể theo hầu ngà i. Ta đã hứa sẽ cư xá» cẩn trá»ng. Trong sáu tháng trá»i, ta đã ngoan là nh như bụt. Má»i ngưá»i gần như đã quên ta. Nhưng má»™t tối ná», cái gã Bélissen ấy muốn chÆ¡i trò ba bị vá»›i má»™t cáºu bé tá»™i nghiệp ở tỉnh lên há»c nghá» kỵ binh, cáºu bé còn chưa có lấy má»™t sợi râu cằm.
- Lại vẫn cái chuyện ấy thôi, - Passepoil nói, - má»™t hiệp sÄ© lãng tá» Ä‘Ãch thá»±c! - Im Ä‘i, đệ! - Cocardasse ra lệnh..- Ta má»›i lại gần Bélissen, - Lagardère tiếp tục, - và bởi vì ta đã hứa vá»›i Äức Vua khi Ngà i hạ cố phong ta là m hiệp sÄ©, rằng ta sẽ không bao giá» chá»i rá»§a ai nữa, ta đà nh tá»± giá»›i hạn mình bằng cách kéo tai nam tước, như ngưá»i ta vẫn là m vá»›i lÅ© trẻ hư ở trưá»ng há»c. Äiá»u đó không là m cho ông ta thÃch thú chút nà o.
- Rõ quá rồi. - Má»i ngưá»i lần lượt nói.
- ông ta thách đấu ta rất trịch thượng, - La-gardè re tiếp tục nói, - và ta đã cho ông ta, ở sau Xưởng quân giá»›i, cái mà ông ta đáng được hưởng từ lâu; má»™t cú đâm thẳng băng... xuyên thấu! - A! Cáºu bé! - Passepoil thốt lên, quên mất rằng thá»i gian đã thay đổi, - cú đâm chết tiệt ấy, cáºu chÆ¡i má»›i hay là m sao! Lagardère phá lên cưá»i. Rồi chà ng Ä‘áºp mạnh chiếc cốc thiếc xuống bà n. Passepoil đã tưởng là đi đứt.
- Và công lý là thế nà y đây! - Chà ng kỵ binh nhẹ hét lên, không còn nghÄ© gì đến gã nữa. - Lẽ ra ngưá»i ta phải thưởng cho ta, vì ta đã trừ khá» má»™t con sói. Váºy mà không, ngưá»i ta đà y ải ta! Hãy nói ta hay, hỡi những ngưá»i dÅ©ng cảm, -Lagardè re tiếp, - chẳng hay các vị đã nghe nói đến đưá»ng kiếm tuyệt chiêu cá»§a ngà i de Nevers? - ÄÆ°Æ¡ng nhiên! - Má»i ngưá»i nói xung quanh bà n.
- Nó vừa mới được đặt trên khăn bà n. -Passepoil đế thêm.
Lagardère nghÄ© ngợi rồi lại há»i: - Các vị nghÄ© sao vá» các đưá»ng kiếm bà truyá»n nói chung, phải, các vị, vốn là những tay kiếm chuyên nghá».
Tất cả Ä‘á»u có chung ý kiến là các đưá»ng kiếm bà truyá»n là những trò lừa trẻ con, và má»i cú đâm xuyên thấu Ä‘á»u có thể tránh được bằng các cách đỡ quen thuá»™c.
- Ta cũng đã từng nghĩ thế, - Lagardère nói, - trước khi có hân hạnh được đấu với ngà i Nevers.
- Và bây giá» thì sao? - Má»i ngưá»i há»i từ má»i phÃa, vì ai nấy Ä‘á»u rất đỗi quan tâm. Và i giá» nữa thôi, đưá»ng kiếm nổi tiếng ấy cá»§a Nevers có thể sẽ cho hai hoặc ba ngưá»i Ä‘o ván.
- Giá» thì khác rồi, - Henri de Lagardère nói tiếp. - Các vị hãy hình dung đưá»ng kiếm quá»· quái ấy đã chá»c tức ta suốt má»™t thá»i gian dà i.
Như thế là quá đủ đối vá»›i ta và ta đã yêu cầu ông ta đỠkiếm. ông ta tháºt khả ái, a, tháºt khả ái! Ta cần phải thừa nháºn Ä‘iá»u nà y ở ông ta.
Thay vì trả lá»i ta, ông ta đã đâm ta má»™t nhát giữa hai hà ng lông mà y, mạnh và dứt khoát đến ná»—i suýt nữa thì ta đã ở lại dưới kia nếu không.kịp thá»i nhảy lùi lại ba toa. "Äây là đưá»ng kiếm cá»§a ta", ông ấy bảo ta.
- Tháºt thế, ta đã thá»±c lòng cảm Æ¡n ông ta. Ãt ra thì đó cÅ©ng là điá»u mà ta có thể là m.
- Thêm má»™t chút bà i há»c nữa, - ta đỠnghị, - nếu như không có gì là quá? - Xin hầu ngà i.
- Chà ! Lần nà y thì ông ta cho ta má»™t vết xước trên trán. Ta đã dÃnh đòn, ta, Lagardère.
Các kiếm thá»§ nhìn nhau lo ngại. ÄÆ°á»ng kiếm cá»§a Nevers quả tháºt đã có bỠđáng sợ.
- Ngà i chỉ nhìn thấy đưá»ng kiếm thôi sao? -Cocardasse rụt rè lá»±a lúc há»i.
- Ta có nhìn thấy cú đánh há», chÃnh thế! -Lagardè re thốt lên, - nhưng ta không là m sao đỡ kịp. Con ngưá»i nà y nhanh như chá»›p ấy.
- Thế rồi kết cục ra sao? - LÃnh tuần phòng có bao giỠđể cho má»i ngưá»i được yên không? Bá»n chúng đã kéo đến. Chúng ta chia tay nhau như những ngưá»i bạn tốt, ngà i công tước và ta, kèm theo lá»i hứa phục thù.
- Nhưng, khốn ná»—i! - Cocardasse nói, vẫn không khá»i băn khoăn, - ông ta vẫn sẽ lại chÆ¡i ngà i bằng đưá»ng kiếm ấy.
- Váºy thì ta chÆ¡i lại! - Lagardère nói.
- Ngà i cÅ©ng có tuyệt chiêu à ? - ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Ta đã âm thầm khổ luyện.
- Và rồi thế nà o? - Äó là má»™t trò trẻ con.
- Biết được rồi thì sẽ dùng được chứ? - Nó sẽ được dùng ngay sau đây. - Lagardère vừa đáp vừa rót rượu uống.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u giương mắt nhìn chà ng.
Chà ng uống từng ngụm nhá», rồi cháºm rãi mở lá thư mà cáºu bé thị đồng đã trao cho chà ng.
- Chả phải ta đã nói với các vị, - chà ng tiếp tục nói, - là ngà i Nevers đã hứa cho ta phục thù? - Phải, nhưng...
- Cần phải kết thúc gá»n chuyện nà y trước khi Ä‘i đà y. Ta đã viết cho ngà i Nevers là ta biết ngà i Ä‘ang ở lâu đà i Béarn cá»§a mình. Lá thư nà y là phúc đáp cá»§a ngà i Nevers.
Tiếng xì xà o ngạc nhiên cất lên từ phÃa những kẻ giết mướn.
- ông ta bao giá» cÅ©ng khả ái, - Lagardère nói tiếp, - a! Sao mà khả ái! Khi nà o ta đã đánh nhau chán vá»›i quý ông hoà n hảo nà y, ta có thể sẽ yêu ông ta như má»™t môn đệ. ông ta đã chấp nháºn tất cả những gì ta yêu cầu: giá» gặp, địa Ä‘iểm...
- Thế và o mấy giá»? - Cocardasse bối rối há»i.
- Khi đêm xuống.
- Äêm nay? - Äêm nay.
- Còn địa điểm? - Những con hà o của lâu đà i Caylus.
Im lặng. Passepoil đưa ngón tay lên miệng.
Các kiếm khách cố giữ bình tĩnh.
Mà n đêm buông xuống báo hiệu má»™t đêm tối Ä‘en. Những khối nhà tối sẫm cá»§a lâu đà i Caylus hiện lá» má» trên ná»n trá»i.
- Nà y, hiệp sÄ©, - Cocardasse nói khi thấy La-gardè re đứng dáºy và xiết lại Ä‘ai kiếm, - xin đừng sÄ© diện hão, sư khỉ! Hãy chấp nháºn để chúng tôi phục vụ ngà i trong tráºn đấu nà y, nó chắc là không được cân sức.
- Mẹ kiếp! Các chiến hữu của ta, - Lagardère hét lên, - ta có thói quen tự lo việc của mình, các vị hẳn cũng đã rõ. Sương xuống rồi: một cốc đầy nữa và xéo đi; đấy là sự phục vụ mà ta yêu cầu.
Äám tình nguyện quân đến bên ngá»±a. Các kiếm khách vẫn không nhúc nhÃch. Cocardasse kéo Lagardère ra má»™t bên.
- Vì ngà i tôi dám xin chết như một con chó, sư khỉ! Hiệp sĩ, - gã lúng búng nói... - nhưng...
- Nhưng sao? - Má»—i ngưá»i có việc cá»§a mình, ngà i biết đấy.
Chúng tôi không thể rá»i nÆ¡i nà y được.
- A! A! Nhưng đó là vì sao chứ? - Vì rằng chúng tôi đợi một ai đó.
- Tháºt sao! Thế ai đó là ai? - Xin ngà i đừng giáºn. Ai đó là Philippe de Nevers.
Chà ng trai Paris rùng mình.
- A! A! - chà ng lại nói. - Nhưng vì sao các ngưá»i đợi ngà i de Nevers? - Vì lợi Ãch cá»§a má»™t nhà quý tá»™c đáng kÃnh...
Gã không kịp nói hết. Những ngón tay của Lagardère đã xiết cổ tay gã như một cái mỠcặp.
- Má»™t cuá»™c mai phục! - chà ng thốt lên, - và ngươi lại nói Ä‘iá»u đó vá»›i ta! - Tôi xin ngà i xem xét cho... - Passepoil mở miệng.
- Im Ä‘i lÅ© khốn! Ta cấm các ngưá»i, các ngưá»i hiểu rõ chứ, phải không nà o? Ta cấm các ngưá»i.chạm đến má»™t sợi tóc cá»§a Nevers, bằng không sẽ có chuyện vói ta! Nevers thuá»™c vá» ta; nếu ông ta phải chết, thì sẽ chết do tay ta, trong má»™t tráºn đấu trung thá»±c. Còn do tay các ngưá»i, thì không...
chừng nà o ta còn sống! Chà ng ưỡn thẳng ngưá»i lên. Äó là má»™t ngưá»i mà khi tức giáºn, giá»ng nói không há» run, mà chỉ rung lên vang động hÆ¡n.
- Chúng ta còn phà n nà n gì nữa, nếu như cáºu ta cứ nhất thiết muốn là m cái việc cá»§a chúng ta? - Passepoil lá»±a lá»i.
- Chúng ta chuồn thôi! - Cả bá»n cùng chung ý kiến.
Quả tháºt lưỡi gươm cá»§a Lagardère đã chém vun vút trong gió.
Và Lagardère là ngưá»i thanh toán má»i khoản.
- Cô gái! - chà ng nói, - hãy đóng các cánh cá»a và lấy gá»— chặn lại. Dù cô có nghe thấy gì, đêm nay, phÃa dưới các con hà o, thì má»i ngưá»i trong nhà cô cÅ©ng phải ngá»§ say như chết. Äó là những việc không liên quan gì đến các ngưá»i cả.
- Tám đánh má»™t, lÅ© khốn! - Chà ng trai Paris nói trong khi theo con đưá»ng dà nh cho xe ba gác Ä‘i xuống lòng hà o. - Má»™t vụ ám hại! Äồ kẻ cướp! Phải cho các ngưá»i nếm mÅ©i kiếm.
Chà ng ngừng lại nghe ngóng. Má»™t tiếng động vừa Ä‘áºp và o tai chà ng.
Quả tháºt có những bước chân vang lên bên bá» hà o, những bước chân quý phái vì chà ng nghe thấy tiếng lanh canh cá»§a những Ä‘inh thúc ngá»±a bằng bạc.
- ô! ô! - Lagardère nghÄ©, - ra thầy dạy kiếm Cocardasse nói tháºt sao? Phải chăng ngà i công tước có ngưá»i theo hầu? Tiếng chân bước xa dần. Ngá»n đèn treo ở đầu cầu chiếu sáng hai ngưá»i mặc áo choà ng dà i đứng bất động. Rõ là há» Ä‘ang cố nhìn xuyên qua bóng tối con hà o.
- Ta không thấy ai cả, - má»™t trong hai ngưá»i hạ thấp giá»ng.
- Có đấy ạ, - ngưá»i kia đáp, - đằng kia, gần cá»a sổ.
Và gã tháºn trá»ng gá»i - Cocardasse? Lagardère không nhúc nhÃch.
- Nếu như đấy không phải má»™t ngưá»i cá»§a ta?... - Ngưá»i cùng Ä‘i thì thầm.
- Không thể thế được, - Peyrolles trả lá»i. -Tại hạ đã lệnh cho há» cắt gác ở đây. Saldagne đấy, tại hạ biết hắn... Saldagne?.- Có! - Lagardère trả lá»i bằng giá»ng Tây Ban Nha để đỠphòng.
- Äấy ngà i thấy! - Peyrolles thốt lên, - tại hạ chắc chắn mà ! Chúng ta xuống thang thôi... chá»— nà y... đây là báºc đầu tiên.
- Ngươi ở nhà thá» ra phải không? - Ngưá»i có vẻ ông chá»§ há»i.
- Tại hạ đến quá muá»™n. - Peyrolles đáp vẻ hối háºn.
Ngưá»i chá»§ giáºm chân tức giáºn.
- Äồ vụng vá»! - ông ta quát.
- Tại hạ đã là m những gì có thể, thưa đức ông. Tại hạ đã tìm được cuốn sổ mà dom Bernard đã ghi nháºn đám cưới cá»§a tiểu thư Caylus vá»›i ngà i de Nevers, cÅ©ng như ngà y sinh con gái há»...
- Thế rồi sao? - Các trang lưu những ghi nháºn đó đã bị xé.
Lagardère dá»ng tai nghe.
- HỠđã Ä‘i trước chúng ta! - Ngưá»i chá»§ bá»±c tức nói. - Nhưng ai? Aurore ư? Phải, chắc chắn là Aurore. Nà ng nghÄ© sẽ gặp Nevers đêm nay, nà ng muốn trao cho ông ta, cùng vá»›i đứa bé, các giấy tá» ghi nháºn ngà y sinh cá»§a nó. Bà Marthe không thể nói cho ta Ä‘iá»u đó, bởi vì chÃnh bà ta cÅ©ng không hay biết, nhưng ta đã Ä‘oán ra.
- Váºy thì đã sao? - Peyrolles nói. - Chúng ta chỉ việc thúc thá»§. Má»™t khi Nevers chết...
- Má»™t khi Nevers chết, - ngưá»i chá»§ nhắc lại, - quyá»n thừa kế sẽ thuá»™c vỠđứa trẻ.
Má»™t lát im lặng. Lagardère nÃn thở.
- Äứa trẻ... - Peyrolles lại cất giá»ng rất khẽ.
- Äứa trẻ sẽ biến mất, - ngưá»i được gá»i là đức ông cắt ngang. - Ta những muốn tránh Ä‘iá»u cá»±c chẳng đã nà y. Nhưng nó sẽ không ngăn cản được ta. Cái tên Saldagne nà y là ngưá»i thế nà o? - Má»™t tên quả cảm.
- Ta có thể tin ở nó không? - Có, miá»…n là chúng ta trả háºu.
Ngưá»i chá»§ nghÄ© ngợi.
- Ta những muốn, - ông ta nói, - không có ai biết Ä‘iá»u bà máºt nà y ngoà i chúng ta, nhưng cả ngươi lẫn ta Ä‘á»u không có dáng vẻ cá»§a Nevers.
- Ngà i thì quá cao, - Peyrolles lặp lại, - tại hạ thì quá gầy.
- Trá»i tối Ä‘en như hÅ© nút, - ngưá»i chá»§ lại nói, - và cái tên Saldagne nà y có vóc ngưá»i gần bằng công tước. Hãy gá»i nó lại. - Saldagne! - Peyrolles gá»i.
- Có! - Chà ng trai Paris lại đáp.
- Hãy lại đây! Lagardère tiến lại. Chà ng đã bẻ cổ áo choà ng lên và và nh chiếc mũ phớt che khuất khuôn mặt chà ng.
- Anh có muốn kiếm thêm năm mươi pixtôn ngoà i phần cá»§a mình không? - Ngưá»i chá»§ há»i.
- Năm mươi pixtôn! - Chà ng trai Paris trả lá»i. - Tôi phải là m gì? Vừa nói, chà ng vừa cố ghi nháºn các đưá»ng nét cá»§a ngưá»i lạ mặt; nhưng ngưá»i nà y cÅ©ng giấu mặt kỹ như chà ng.
- Ngươi Ä‘oán ra chứ? - Ngưá»i chá»§ há»i Pey-rolles.
- Vâng. - Ngưá»i nà y đáp.
- Ngươi thấy có được không? - ÄÆ°á»£c ạ. Nhưng ngưá»i cá»§a chúng ta có má»™t máºt khẩu.
- Bà Marthe đã nói cho ta. Äó là câu châm ngôn cá»§a Nevers.
- Adsum phải không ạ? - Peyrolles há»i.
- ông ta quen nói bằng tiếng Pháp: Có ta đây! - Có ta đây! - Lagardère bất giác nhắc lại.
- Anh sẽ nói máºt khẩu đó tháºt khẽ dưới cá»a sổ, - ngưá»i lạ mặt hướng vá» phÃa chà ng nói. -Các cánh cá»a sẽ mở ra, rồi từ sau chấn song được bắt bản lá», má»™t ngưá»i phụ nữ sẽ xuất hiện. Bà ta sẽ nói vá»›i anh, còn anh không nói gì hết, mà chỉ đặt má»™t ngón tay lên miệng. Anh hiểu chứ? - Äể là m ra vẻ chúng ta Ä‘ang bị rình, phải không ạ? Vâng, tôi hiểu.
- Hắn thông minh đấy, thằng nhá» nà y, -ngưá»i chá»§ thì thầm. Rồi lại tiếp: - Ngưá»i phụ nữ sẽ trao cho anh má»™t cái bá»c, anh sẽ lẳng lặng nháºn lấy, rồi mang đến cho ta...
- Và ngà i sẽ trả cho tôi năm mươi pixtôn? - Äúng thế.
- Tôi thuộc vỠngà i.
- Suỵt! - Peyrolles ra hiệu.
Cả ba Ä‘á»u lắng nghe. Há» nghe thấy má»™t tiếng động xa trên đồng.
- Chúng ta chia tay thôi, - ngưá»i chá»§ nói. -Các chiến hữu cá»§a anh đâu? Lagardère không lưỡng lá»± chỉ vá» phÃa con hà o, Ä‘oạn từ sau cầu vòng vá» Hachaz.
- ở đấy, - chà ng đáp, - đang phục trong cỠkhô.
- Tốt. Anh nhá»› máºt khẩu chứ? - Có ta đây!.- Chúc may mắn, và lát nữa.
- Lát nữa! Peyrolles và ngưá»i cùng Ä‘i trèo thang lên. La-gardè re dõi mắt nhìn theo há». Chà ng lau trán đầm đìa mồ hôi.
Chà ng sải bước Ä‘i Ä‘i lại lại giữa những đụn cá» khô, lòng rất đỗi bồn chồn. Chốc chốc, chà ng lại nhìn lên ô cá»a sổ thấp, để ý xem cánh cá»a có được mở ra không trên những thanh bản lá» hoen rỉ. Chà ng không nhìn thấy gì, nhưng má»™t lát sau chà ng nghe thấy má»™t tiếng động nhá» bên trong.
Äó là các chấn song được mở ra sau cánh cá»a.
- Adsum? - Má»™t giá»ng phụ nữ má»m mại run rẩy cất lên.
Lagardère nhảy phắt qua các bó cá» ngăn cách chà ng vá»›i bá» thà nh và trả lá»i dưới khung cá»a: - Có ta đây! - ›n Chúa. - Giá»ng ngưá»i phụ nữ nói.
Ngưá»i đà n bà vươn ngưá»i ra ngoà i cá»a sổ, chà ng nháºn rõ ra là Aurore de Caylus, nà ng vẫn đẹp, nhưng mặt tái nhợt vì lo lắng.
- Philippe, Philippe! - ngưá»i đà n bà tá»™i nghiệp nói, - chà ng có chắc là không bị theo dõi chứ? Chúng ta bị bán rồi, chúng ta bị phản bá»™i!...
- Hãy dũng cảm lên, thưa bà . - Chà ng trai Paris ấp úng.
- ChÃnh chà ng vừa nói đấy ư? - Nà ng thốt lên. - Thôi, đúng rồi, em Ä‘iên mất rồi! Em không nháºn ra giá»ng chà ng nữa.
Má»™t tay nà ng giữ cái bá»c mà ngà i Peyrolles và ngưá»i cùng Ä‘i đã nói tá»›i. Tay kia nà ng bóp trán, như để xác định ý nghÄ© cá»§a mình.
- Em có bao Ä‘iá»u muốn nói vá»›i chà ng! -Nà ng lại nói. - Em sẽ phải bắt đầu từ đâu đây? - Chúng ta không có thá»i gian, - Lagardère thì thầm. - Khẩn trương lên, thưa bà .
- Sao giá»ng chà ng lạnh lùng thế? Tại sao chà ng không gá»i em là Aurore? Phải chăng chà ng giáºn em? - Khẩn trương lên, Aurore. Khẩn trương lên! - Em nghe chà ng, Philippe yêu quý cá»§a em, em sẽ nghe chà ng mãi mãi! Äây là con gái bé bá»ng cá»§a chúng ta, chà ng hãy mang con Ä‘i, con nó không còn được an toà n ở vá»›i em. Thư em, chà ng Ä‘á»c hẳn đã rõ chuyện. Ngưá»i ta Ä‘ang thêu dệt quanh chúng ta những Ä‘iá»u bỉ ổi.
Giá»ng nà ng chìm trong nước mắt. Lagardère cảm thấy nà ng trao cho mình má»™t váºt trăng trắng và há»i: - Cái gì thế nà y? - Chà ng biết rồi còn gì... Nhưng chà ng cÅ©ng bối rối như em, tá»™i nghiệp Philippe cá»§a em. Äây là những trang xé ra từ cuốn sổ cá»§a nhà thá», tất cả tương lai cá»§a con chúng ta! Lagardère im lặng nháºn lấy. Chà ng sợ phải nói. Những tá» giấy được để trong má»™t phong bì có đóng dấu xi cá»§a nhà thá» xứ Caylus. Äúng lúc chà ng nháºn chúng, má»™t tiếng tù và bằng sừng dê cất lên dưới thung lÅ©ng, rá»n rÄ© và ngân dà i.
- Một tiếng báo hiệu, hẳn rồi, - tiểu thư Caylus thốt lên. - Chà ng trốn đi, Philippe, trốn đi.
- VÄ©nh biệt, - Lagardère nói, đóng vai cho đến cùng để khá»i là m tan vỡ trái tim ngưá»i mẹ trẻ. - Nà ng đừng sợ, Aurore, con nà ng sẽ được an toà n.
Nà ng kéo tay chà ng lên môi và hôn tay chà ng cháy bá»ng.
- Em yêu chà ng! - Nà ng chỉ kịp nói qua nước mắt. Rồi nà ng khép cá»a lại và biến mất.
|

16-10-2008, 10:54 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 3
Hai chống hai mươi
Äó đúng là má»™t hiệu lệnh. Ba ngưá»i mang tù và đi săn đứng rình dá»c con đưá»ng mà công tước de Nevers sẽ phải qua để tá»›i lâu đà i Caylus, nÆ¡i chà ng được gá»i đến cùng má»™t lúc bởi lá thư khẩn cá»§a ngưá»i vợ trẻ và lá»i thách đấu ngạo mạn cá»§a hiệp sÄ© de Lagardère.
Lagardère đoán ra ngay những tiếng tù và bằng sừng dê nà y, được phát ra từ dưới thung lũng, trong rừng và trên núi là dà nh cho Nevers.
Chưa đầy má»™t phút sau, chà ng đã thấy công tước Ä‘i qua trước ngá»n đèn chiếu sáng hình Äức Mẹ Äồng Trinh ở đầu cầu.
- ô hay! Không có ai ở đây sao? - Có tôi, - chà ng trai Paris trả lá»i, - và lạy trá»i phù há»™ cho là chỉ có tôi thôi! Nevers không nghe được ná»a sau cá»§a câu trả lá»i. Chà ng vá»™i và ng tiến vá» phÃa ngưá»i vừa nói..- Và o việc thôi, hiệp sÄ©! - chà ng thét bảo, -hã y giÆ¡ lưỡi kiếm lên cho ta thấy ánh thép, để biết là ngà i ở đâu.
Chà ng trai Paris vẫn luôn vỗ vỠcô bé và nó ngủ ngà y một say hơn.
- Trước hết ngà i phải nghe tôi đã, công tước.
- Chà ng cất tiếng.
- Äiá»u nà y thì ta thách ngà i thuyết phục được ta đấy, - Nevers cắt lá»i chà ng, - sau lá»i nhắn mà ta nháºn được sáng nay. Äây, ta nháºn ra ngà i rồi, hiệp sÄ©. Hãy chuẩn bị! - Quá»· tha ma bắt ông Ä‘i! - Lagardère thốt lên, vừa phải lo chống đỡ vừa mất hết kiên nhẫn, - cần phải Ä‘áºp vỡ sá» ngà i ra để ngăn ngà i khá»i giết con gái mình! Äiá»u đó cÅ©ng giống như cú sét đánh. Thanh kiếm rÆ¡i khá»i tay Nevers.
- Con ta! - chà ng nhắc lại, - con gái ta Ä‘ang ở trong tay ngà i? - Ngà i công tước, - Lagardère nói, chà ng láºp tức lấy lại được giá»ng nói nghiêm túc và rắn rá»i, - tôi đã lấy mạng mình ra để bảo đảm cho con gái ngà i, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa.
- Váºy là ngà i đã gặp Aurore? ở đâu váºy? - ở đây, dưới cá»a sổ nà y.
- Và nà ng đã trao đứa trẻ cho ngà i! - Tiểu thư tưởng là đã trao con gái cho vị hôn phu bảo vệ.
- Tôi chịu không hiểu được gì nữa.
- A! Ngà i công tước, ở đây Ä‘ang xảy ra những chuyện lạ lùng! Và bởi vì ngà i Ä‘ang thÃch đánh nhau, ngà i sẽ được lãnh đủ, nhá» trá»i! Chỉ lát nữa thôi.
- Má»™t cuá»™c tấn công? - Nevers há»i.
- Tôi tin là bá»n chúng Ä‘ang đến đấy. - Chà ng trai Paris thì thầm.
- Ngà i nói vá» ai váºy? Chà ng trai Paris thuáºt lại vắn tắt cuá»™c nói chuyện mà chà ng đã nghe được, việc mình đã gặp ngà i Peyrolles và ngưá»i lạ mặt, sá»± xuất hiện cá»§a Aurore và những gì tiếp theo. Nevers lắng nghe, rất đỗi kinh ngạc.
- Ngà i đến má»™t mình à ? - Lagardère há»i.
- Vá»›i má»™t cáºu bé, Berrichon, thị đồng cá»§a tôi. - Nevers trả lá»i.
- Tôi có biết cáºu bé, nó khôn khéo và nhanh nhẹn. Nếu như có thể gá»i cáºu bé đến...
Nevers đưa ngón tay lên môi và huýt vang.
Má»™t tiếng huýt tương tá»± đáp lại chà ng từ sau quán rượu Trái táo AÄ‘am..Má»™t lát sau, quả nhiên, hỠđã thấy cáºu thị đồng xuất hiện bên trên đưá»ng.
- Bá»n chúng có Ãt nhất hai mươi ngưá»i. Khi bá»n chúng biết các ngà i có hai ngưá»i, bá»n chúng đã Ä‘em theo những quân buôn láºu từ Mialhat.
- Hừm! - Lagardère nói, hai mươi hay tám thì cÅ©ng thế! Cháu sẽ lên ngá»±a, cáºu bé, ngưá»i cá»§a ta Ä‘ang ở ấp Grau. Ná»a tiếng cả Ä‘i lẫn vá». Äi thôi! Chà ng nắm chân cáºu bé nhấc bổng lên. Cáºu bé gồng ngưá»i và bÃu được và o mép hà o. Và i giây trôi qua, rồi má»™t tiếng huýt báo rằng cáºu đã và o tá»›i rừng.
- Quái gì! - Lagardère nói, - chúng ta sẽ trụ vững được ná»a giá» nếu như bá»n chúng để cho chúng ta dá»±ng vị trà phòng thá»§.
Dưới lòng hà o, ngoà i các bó cá» khô để rải rác hay chất đống, còn có đủ thứ gá»—, ván, cà nh khô. HÆ¡n nữa còn có cả má»™t chiếc xe ba gác chất đến lưng. Lagardère và Nevers lấy chiếc xe là m Ä‘iểm tá»±a và chá»— đứa trẻ ngá»§ là m vị trà trung tâm, cuối cùng cÅ©ng đã xoay xở được má»™t hệ thống chiến lÅ©y. Vừa là m, Nevers vừa nói: - Thế đấy! Váºy là dứt khoát ngà i sẽ đánh vì tôi, hiệp sÄ©? - CÅ©ng là lẽ thưá»ng thôi, thưa ngà i công tước! Vì ngà i má»™t chút, mà vì cô bé thì vô cùng nhiá»u.
- Hiệp sÄ©, - Nevers nói, - tôi sẽ ghi lòng tạc dạ Ä‘iá»u nà y. Kể từ nay, chúng ta cùng nhau sống chết.
Lagardère đưa tay cho chà ng. Công tước áp tay chà ng lên ngực và vòng tay ôm chà ng.
- Ngưá»i anh em, nếu tôi sống, tất cả sẽ là cá»§a chung giữa chúng ta, còn nếu tôi chết...
- Ngà i sẽ không chết. - Chà ng trai Paris ngắt lá»i.
- Nếu tôi chết... - Nevers lặp lại.
- Thôi được, vỠphần tôi trên thiên giới, - La-gardè re xúc động thốt lên, - tôi sẽ là cha đứa trẻ.
HỠđứng ôm lấy nhau một lát. Rồi Lagardère gỡ tay ra.
- Cầm lấy kiếm, - chà ng nói, - chúng đấy.
Những tiếng động âm vang trong đêm. La-gardè re và Nevers tay phải lăm lăm kiếm tuốt trần, tay trái nắm lấy nhau.
Bá»—ng nhiên bóng tối như chuyển động và má»™t tiếng thét to bao trùm lên cảnh váºt. Bá»n sát nhân nhất loạt nhảy xổ xuống chá»— há» từ má»i phÃa.
Tất cả bá»n chúng cùng xông tá»›i, chúi đầu xuống hét: - Tấn công Nevers! Tấn công Nevers! Chà ng trai Paris bằng nhát kiếm đầu tiên đâm suốt qua má»™t tên cướp. Thu kiếm vá» chém ngược lại, chà ng phạt đứt cánh tay cá»§a má»™t tên buôn láºu. Thế rồi theo đà , chà ng bất chợt đến trước.tên thứ ba và đáºp vỡ sá» nó bằng má»™t cú đánh bằng đốc gươm. Tên thứ ba nà y là gã ngưá»i Äức Staupitz, hắn nặng ná» ngã váºt ra sau. Nevers cÅ©ng ra sức đâm chém. Ngoà i má»™t tên thổ phỉ mà chà ng đánh ngã dưới bánh xe, gã Matador và Joel cÅ©ng bị thương nặng bởi tay chà ng.
Thế rồi tráºn đánh bá»—ng nhiên ngưng lại.
- Một vết đâm sượt.
- ở đâu? - Trên trán. - Chà ng trai Paris xiết chặt tay và ngừng lá»i. Äó là háºu quả bà i dạy kiếm thuáºt cá»§a chà ng.
Hai ba phút cứ thế trôi, rồi cuộc tấn công lại bắt đầu tái diễn.
- Tấn công Nevers! Tấn công Nevers! Và Nevers đáp lại, bởi vì chà ng cÅ©ng hăng lên vá»›i cuá»™c chÆ¡i: - Có ta đây, các ngươi! Ta sẽ cho các ngươi biết tay. Nữa nà y! Nữa nà y! - Nà y thì ngươi, ngà i Saldagne! - chà ng trai Paris thét, - đây là nhát kiếm ta đã dạy ngươi ở Ségorbe! Nà y thì ngươi, Faenza! Nhưng hãy lại gần nà o, đến phải dùng trưá»ng mâu để vá»›i tá»›i chúng mà y! Quả tháºt, vòng tròn đã ná»›i rá»™ng ra, bá»n vô lại lui cả lại và chỉ và i phút nữa là hết ná»a tiếng đồng hồ. Há» sắp được cứu viện.
- Xông lên! - Công tước lại hô.
Nhưng công tước đã vấp phải má»™t bức tưá»ng thép trước mặt. Giá»i lắm chà ng cÅ©ng chỉ theo đà tiến thêm được và i bước mà thôi. Nhưng chà ng đâu phải là ngưá»i quen kêu cứu. Chà ng tá»± trụ vững được. Pinto và Saldagne đã bị thương cả hai. Và o lúc đó, các chấn song sắt bao ngoà i ô cá»a sổ xoay trên bản lá». Các cánh cá»a mở ra.
Chà ng không nghe thấy, vì xung quanh huyên náo tiếng ngưá»i loạn đả. Hai ngưá»i bước xuống hà o. Ngưá»i cao lá»›n hÆ¡n Ä‘eo mặt nạ.
- Chiến thắng! - Chà ng trai Paris hô khi đã khai thông được vị trà xung quanh mình.
Nevers trả lá»i chà ng bằng má»™t tiếng kêu hấp hối.
Má»™t trong hai ngưá»i xuống qua ô cá»a sổ thấp, ngưá»i cao lá»›n hÆ¡n, kẻ Ä‘eo mặt nạ, vừa đâm chà ng má»™t nhát xuyên qua ngưá»i từ sau lưng.
Nhát kiếm được thá»±c hiện, như bấy giá» ngưá»i ta gá»i, theo kiểu ý, nghÄ©a là rất khéo léo, như khi ngưá»i ta rạch má»™t vết mổ. Nevers ngã xuống còn kịp quay ngưá»i lại. ánh mắt chết dần cá»§a chà ng nhìn xoáy và o ngưá»i Ä‘eo mặt nạ.
- Cáºu ư! Là cáºu ư! - Nevers thầm thì, giá»ng lụi dần. - Cáºu, Gonzague! Cáºu, bạn cá»§a ta, ngưá»i mà ta sẵn sà ng hy sinh mạng sống cả trăm lần!.- Ta chỉ nháºn nó má»™t lần thôi. - Ngưá»i Ä‘eo mặt nạ lạnh lùng nói.
Äầu chà ng công tước trẻ ngáºt ra sau, tái ngắt.
- Nó chết rồi, - Gonzague nói. - Còn tên kia.
Hắn không cần phải tìm tá»›i ngưá»i kia, ngưá»i kia tá»± lại. Khi Lagardère nghe thấy tiếng kêu hấp hối cá»§a chà ng công tước trẻ, thì không phải má»™t tiếng kêu phát ra từ ngá»±c chà ng, mà là má»™t tiếng gầm. Các kiếm khách đã tụ lại phÃa sau chà ng.
Nhưng hãy thá» ngăn má»™t con sư tá» Ä‘ang chồm lên xem! Hai tên giết mướn ngã lăn trên cá», chà ng bước qua. Khi chà ng tá»›i bên, Nevers nhổm dáºy, và giá»ng tắt dần: - Ngưá»i anh em, hãy nhá»› lấy! Và hãy trả thù cho ta! - Thá» có trá»i, ta thá»! - Chà ng trai Paris thốt lên. - Tất cả những tên kia sẽ chết bởi tay ta! Äứa trẻ bá»—ng òa khóc dưới chân cầu, như thể nó bị đánh thức bởi tiếng kêu hấp hối cá»§a ngưá»i cha. Tiếng khóc yếu á»›t ấy đã không bị bá» qua.
- Xuỵt! Xuỵt! - Ngưá»i Ä‘eo mặt nạ hét.
- Chỉ có mi là ta không biết, - Lagardère vừa nhổm dáºy vừa nói, từ giá» chà ng chỉ có má»™t mình chống lại tất cả. - Ta đã có má»™t lá»i nguyá»n, tuy nhiên thế nà o ta cÅ©ng sẽ tìm ra mi khi đến lúc.
Giữa ngưá»i Ä‘eo mặt nạ và chà ng trai Paris có tá»›i năm kiếm khách và ngà i Peyrolles tụ lại.
Nhưng không phải là những tên giết mướn tấn công. Chà ng trai Paris vá»› má»™t bó cá» dùng là m khiên và đâm má»™t tên thÃch khách to lá»›n như xuyên táo. Theo đà , chà ng tiến tá»›i giữa vòng ngưá»i. Chỉ còn Saldagne và Peyrolles đứng trước ngưá»i Ä‘eo mặt nạ Ä‘ang thá»§ thế. Lưỡi kiếm cá»§a Lagardère chém qua Peyrolles và Saldagne, vạch trên bà n tay tên chá»§ má»™t vạch rá»™ng.
- Mi đã bị đánh dấu. - Chà ng hét lên trong lúc rút chạy.
Chà ng vừa má»›i nghe thấy, chỉ mình chà ng, tiếng khóc đầu tiên cá»§a đứa trẻ bị đánh thức. Chỉ vá»›i ba bước nhảy, chà ng đã đến dưới cầu. Mặt trăng đã lên cao qua các ngá»n tháp. Tất cả thấy chà ng nhấc từ dưới đất lên má»™t cái bá»c.
- Xuỵt! Xuỵt! - Tên chá»§ quát, tức đến nghẹt thở. - Äứa con gái cá»§a Nevers đấy. Hãy bắt lấy con gái cá»§a Nevers bằng bất cứ giá nà o.
Lagardère đã ôm đứa trẻ trong tay. Äể tá»›i được cầu thang nhá», chà ng chỉ còn có cách vung kiếm lên và nói: - Hãy tránh ra lÅ© khốn! Tất cả theo bản năng giạt cả ra. Chà ng trèo lên các báºc thang. Trên cánh đồng có tiếng vó.ngá»±a cá»§a má»™t đội kỵ sÄ©. Lagardère, đứng trên tầm cao cá»§a các báºc thang, phÆ¡i bá»™ mặt đẹp dưới ánh trăng chiếu tá», nâng đứa trẻ lên. Nhìn thấy chà ng, nó mỉm cưá»i.
- Äúng thế, - chà ng cất cao giá»ng, - đây là con gái cá»§a Nevers! Mi cứ việc Ä‘i tìm cô bé sau mÅ©i gươm cá»§a ta, đồ sát sinh! Mi, kẻ chá»§ mưu giết ngưá»i, mi, kẻ hèn nhát hạ thá»§ từ sau lưng! Dù mi là ai, tay mi vẫn sẽ mang dấu hiệu cá»§a ta. Ta sẽ nháºn ra mi. Và khi đến lúc, nếu mi không tìm đến Lagardère, Lagardère sẽ tìm đến mi!
|

16-10-2008, 10:55 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 4
Cuộc trả thù bắt đầu
Mưá»i chÃn năm đã trôi qua kể từ khi xảy ra các sá»± kiện mà chúng tôi vừa thuáºt lại vá»›i bạn Ä‘á»c ở những trang đầu câu chuyện.
Hôm ấy là má»™t buổi sáng mùa thu ảm đạm và lạnh lẽo. Từng toán thợ má»™c thợ ná» theo đưá»ng Saint-Denis Ä‘i lên, vai vác đồ lá». Há» Ä‘i tu sá»a tòa nhà mà từ thá»i Louis XIII vẫn được gá»i là dinh Nevers. GiỠđây ngưá»i ta gá»i nó là dinh Gonzague.
Philippe de Mantoue, hoà ng thân de Gonzague sống ở đây. Không nghi ngá» gì nữa, sau quan Nhiếp chÃnh và Law thì đó là ngưá»i già u nhất và quan trá»ng nhất nước Pháp. ông ta thừa hưởng cá»§a cải cá»§a Nevers vá»›i hai tư cách khác nhau. Trước hết là há» hà ng và ngưá»i thừa kế nối nghiệp, sau nữa là chồng ngưá»i vợ góa cá»§a vị công tước cuối cùng, tiểu thư Aurore de Caylus.
Cuá»™c hôn nhân nà y ngoà i ra còn Ä‘em lại cho ông ta gia tà i khổng lồ cá»§a Caylus-Verrou, ngưá»i vừa theo hai ngưá»i vợ cá»§a mình sang thế giá»›i bên kia..Äã mưá»i tám năm bà quả phụ Nevers mang danh hiệu nà y. Suốt thá»i gian đó, nà ng không rá»i bỠđồ tang lấy má»™t ngà y, ngay cả hôm cưới.
Äêm hôn lá»…, khi Gonzague đến bên giưá»ng nà ng, nà ng chỉ tay ra cá»a.
- Tôi sống vì con gái cá»§a Nevers, - nà ng bảo ông ta, - tuy nhiên sá»± hy sinh cá»§a con ngưá»i là có giá»›i hạn. ông ra Ä‘i! Gonzague cần vợ mình để nắm được các lợi tức cá»§a Caylus. ông ta cúi rạp ngưá»i chà o và đi ra.
Từ tối đó, không má»™t lá»i nà o lá»t khá»i miệng vương phi trước mặt chồng mình. Hoà ng thân vẫn lịch thiệp, chu đáo và thân ái. Nà ng thì lạnh lùng và câm lặng. Ngà y nà o cÅ©ng váºy, đến bữa ăn, Gon-zague lại phái đầu bếp đến má»i vương phi. ông ta không bao giá» ngồi và o bà n trước khi thá»±c hiện thá»§ tục nà y. Ngà y nà o cÅ©ng váºy, ngưá»i hầu gái thân cáºn nhất cá»§a vương phi Ä‘á»u trả lá»i rằng bà chá»§ Ä‘ang Ä‘au buồn, yêu cầu hoà ng thân miá»…n cho phải ngồi và o bà n ăn. Cứ thế ba trăm sáu mươi lăm lần trong năm suốt mưá»i tám năm ròng.
Sáng nay chúng tôi má»i độc giả lần đầu tiên bước và o dinh, khi mà công trình gần như đã hoà n tất.
ChÃnh hôm nay ngưá»i ta cần phải và o dinh vá»›i niá»m hoan lạc: hôm nay là ngà y ngưá»i ta mở các quầy kinh doanh ở nhà và ng , theo như cách mà tòa nhà đã được gá»i.
Ai nấy Ä‘á»u được tùy ý và o bên trong dinh hay cÅ©ng gần như thế. Toà n bá»™ tầng dưới, toà n bá»™ tầng hai, trừ các phòng cá»§a vương phi, Ä‘á»u được bố trà để tiếp nháºn các thương nhân và hà ng hóa.
Äứng trên báºc thá»m chÃnh, giữa má»™t thứ đại bản doanh cá»§a các thương nhân là má»™t quý ông khoác đủ những đồ nhung, lụa, đăng ten, tay mang nhẫn ở tất cả các ngón và trên cổ Ä‘eo má»™t chuá»—i đồ kim hoà n tuyệt đẹp. Äó là ngà i Pey-rolles, ngưá»i thân tÃn, mưu sÄ© và quản gia cá»§a chá»§ nhà . ông ta chưa già đi bao nhiêu, mà trông vẫn gầy gò, và ng vá»t và lòng khòng như xưa. Äôi mắt khiếp hãi đáng để cho ông ta phải nhỠđến thói quen Ä‘eo kÃnh. ông ta có nhiá»u kẻ xu nịnh và xứng đáng được như thế, vì Gonzague trả công cao cho há».
Khoảng chÃn giá», khi mà sá»± chen chúc đã bá»›t được đôi chút, hai ngưá»i rõ rà ng không có vẻ gì là nhà tà i phiệt bước qua ngưỡng cá»a lá»›n, ngưá»i nà y sau ngưá»i kia và i bước.
- Thưa ngà i... - Má»™t ngưá»i nói và cúi chà o, ngưá»i cứng Ä‘á»..- Thưa ngà i... - Ngưá»i kia cÅ©ng đồng thá»i cúi rạp chà o.
HỠđứng báºt dáºy như hai chiếc lò xo và tháºt khá»›p vá»›i nhau.
- Lè lẹ nà o! - Ngưá»i thứ hai ro lên. - Ta dám chắc là cáºu rồi, Passepoil! - Cocardasse! - Gã Normand tiếp lá»i, đôi mắt vốn quen vá»›i nước mắt lúc nà y lại đã đầm đìa.
- Äệ lại được gặp huynh đấy ư? Hãy ôm hôn đệ Ä‘i, tôn huynh.
Gã dang tay ra. Passepoil nhà o và o lòng gã.
Cả hai rõ tháºt là thân tà n ma dại. Chúng ôm nhau má»™t hồi lâu. Ná»—i xúc động cá»§a chúng quả là sâu nặng.
- Äá»§ rồi! - Cuối cùng gã Gascon nói. - Nà o hãy nói gì Ä‘i, để ta được nghe giá»ng nói cá»§a đệ.
- Mưá»i chÃn năm xa cách! - Passepoil lầm bầm và lấy cổ tay áo lau nước mắt.
Gã Gascon xiết chặt tay gã và cả hai đứng lặng một lát ngẫm ngợi.
- Cái gì phải đến thì đã đến, - cuối cùng Cocardasse nói, - ta không biết sau đấy Ä‘iá»u gì đã xảy đến vá»›i đệ, nhưng còn ta, chuyện ấy chẳng mang lại Ä‘iá»u gì tốt là nh. Khi lÅ© vô lại Carrigue dùng súng cacbin tấn công chúng ta, ta chạy vá» lâu đà i. Äệ đã biến mất. Thay vì giữ lá»i hứa, Peyrolles sa thải chúng ta ngay hôm sau, lấy cá»› là sá»± có mặt cá»§a chúng ta trong vùng sẽ khẳng định những Ä‘iá»u nghi ngỠđã bắt đầu nhen nhóm.
Kể cÅ©ng đúng thôi. HỠđã trả cho chúng ta được sao hay váºy. Chúng ta ra Ä‘i. Ta vượt biên giá»›i, trên đưá»ng Ä‘i đến đâu cÅ©ng há»i tin tức đệ. Chẳng được gì sất! Ban đầu ta ở Pampelune, rồi đến Salamaque. Ta xuống MaÄ‘rit...
Môn đệ Passepoil tiếp lá»i: - Äệ cÅ©ng là m như huynh, đệ Ä‘i hết thà nh phố nà y đến thà nh phố khác, những xứ sở nhạt nhẽo, thô thiển, ngu muá»™i và chán ngắt. Äệ đã sang Pháp và giá» thì ở đây.
- Nước Pháp! - Cocardasse thốt lên, - chỉ có nước Pháp mà thôi! - ông thầy quý hóa cá»§a em, - môn đệ Passe-poil tiếp lá»i, - phải chăng chỉ là do không má»™t đồng xu dÃnh túi, cá»™ng vá»›i tình yêu tổ quốc đã khiến huynh vượt biên trở lại? - Thế còn đệ? Phải chăng chỉ là do nhá»› quê hương xứ sở? Môn đệ Passepoil lắc đầu. Cocardasse cụp ánh mắt kinh hoà ng..- Còn có má»™t chuyện khác, - gã nói. - Má»™t buổi tối, ở má»™t góc quẹo trên phố, ta đã đối mặt vá»›i... đệ Ä‘oán xem ai nà o? - Äệ Ä‘oán được, - Passepoil tiếp lá»i. - Má»™t cuá»™c gặp gỡ tương tá»± đã khiến đệ chuồn vá»™i khá»i Bruxelles.
- Thế là , đệ ạ, ta cảm thấy bầu không khà xứ Catalogne chẳng còn giá trị gì nữa. Chả có gì xấu hổ phải lùi bước trước Lagardère, váºy đấy! - Chắc chắn là cần phải tháºn trá»ng. Huynh có biết chuyện vá» những chiến hữu cá»§a chúng ta trong vụ hà o Caylus không? Passepoil hạ thấp giá»ng khi há»i Ä‘iá»u đó.
- Có, có, - gã Gascon nói, - ta có biết chuyện.
Cáºu Lou chả đã nói đấy thôi: "Tất cả các ngươi sẽ chết bởi tay ta!".
- Cuá»™c trả thù Ä‘ang tiến triển. Chúng ta có chÃn ngưá»i tham gia cuá»™c tấn công kể cả đại úy Lorrain, chỉ huy bá»n buôn láºu. ấy là đệ không nói đến đám lâu la cá»§a ông ta.
- Trong chÃn ngưá»i, Staupitz và đại úy Lor-rain ra Ä‘i đầu tiên. Staupitz cÅ©ng là con dòng cháu giống đấy, mặc dù cáºu ta trông có vẻ cục mịch. Äai úy Lorrain là má»™t quân nhân, và vua Tây Ban Nha đã từng giao phó cho ông ta má»™t trung Ä‘oà n. Staupitz chết dưới chân tưá»ng tòa lâu đà i nhá» cá»§a mình ở thôn quê, gần Nuremberg (thà nh phố ở Äức- ND). Cáºu ta chết bởi má»™t cú đâm ở đây, giữa hai mắt! Passepoil đặt ngón tay lên chá»— vừa nói. Theo bản năng, Cocardasse cÅ©ng là m theo và nói: - Äại úy Lorrain chết ở Naples (thà nh phố ở Italia - ND) bởi má»™t cú đâm giữa hai mắt thế nà y nà y, mẹ kiếp! Vá»›i những ai biết và nhá»› được thì đó cÅ©ng giống như là dấu hiệu cá»§a kẻ báo thù.
- Những ngưá»i khác cÅ©ng đã ra Ä‘i cả, vì ngà i Gonzague chỉ quên có chúng ta là không háºu đãi.
Pinto lấy má»™t quý bà ở Turin, Matador Ä‘iá»u hà nh má»™t lò luyện ở Xcôtlen. Joel de Jugan thì mua má»™t tước quý tá»™c ở cuối vùng Bretagne hạ.
- Phải, phải, - Cocardasse nói thêm. - Bá»n hỠđã sống yên ổn và sung túc. Nhưng Pinto đã bị giết ở Turin (thà nh phố ở Italia - ND), Matador bị giết ở Glasgow (thà nh phố ở Xcôtlen - ND).
- Joel de Jugan bị giết ở Morlaix (thà nh phố ở Pháp - ND), - môn đệ Passepoil tiếp tục. -Tất cả cùng do một cú đâm.
- Còn Saldagne nữa, - môn đệ Passepoil thêm.
- Gonzague đã ban phát rất nhiá»u cho hai đứa nà y. Faenza được phong hiệp sÄ©. Còn.Saldagne trở thà nh nam tước. Nhưng rồi cÅ©ng đến lượt chúng thôi.
- Sớm muộn gì, - gã Gascon thì thầm, - rồi cũng đến lượt chúng ta! - Cả chúng ta nữa! - Passepoil rùng mình nhắc lại.
Thế rồi chúng im lặng, nhìn nhau buồn bã.
- Thêm má»™t lá»i nữa vá» Lagardère, - Cocar-dasse bình tÄ©nh lại nói. - Khi đệ gặp cáºu ấy ở Bruxelles, cáºu ấy chỉ có má»™t mình à ? - Không, - môn đệ Passepoil đáp. - Thế còn huynh khi thấy cáºu ấy trên đưá»ng huynh tá»›i Bar-celone thì sao? - Cáºu ấy cÅ©ng không chỉ có má»™t mình.
- Cáºu ấy Ä‘i vá»›i ai? - Vá»›i má»™t cô gái.
- Có đẹp không? - Rất đẹp.
- Lạ tháºt, cáºu ấy cÅ©ng Ä‘i vá»›i má»™t cô gái đẹp, rất đẹp, khi đệ thấy cáºu ấy ở vùng Flandre.
Huynh có nhá»› dáng vẻ cá»§a cô gái, diện mạo, trang phục? - Trang phục, dáng vẻ, diện mạo cá»§a má»™t cô gái bôhêmiêng Tây Ban Nha xinh đẹp. Thế còn cô gái đệ gặp? - Dáng vẻ khiêm tốn, gương mặt cá»§a má»™t thiên thần, trang phục cá»§a má»™t tiểu thư quý tá»™c! - Lạ tháºt! - Äến lượt Cocardasse nói. - Thế còn tuổi khoảng bao nhiêu? - Tuổi cá»§a má»™t đứa trẻ.
- Cô gái kia cÅ©ng váºy. Äiá»u đó chẳng nói được gì, khỉ tháºt. Và trong số những kẻ chỠđến lượt, sau hai ta, sau ngà i hiệp sÄ© Faenza và ngà i nam tước Saldagne, chúng ta vẫn chưa tÃnh đến ngà i Peyrolles cÅ©ng như hoà ng thân Philippe de Gonzague.
Cánh cá»a bá»—ng mở ra. Passepoil chỉ kịp đáp: - CÅ©ng chưa nói trước được! Quả nhiên Gonzague xuất hiện trên đầu cầu thang, theo sau là hai công hầu trẻ tuổi. ông ta vẫn đẹp, dù đã gần năm mươi.
Hai công hầu trẻ tuổi Ä‘i theo ông ta là Chaverny, em hỠđằng nhà Nevers và ngưá»i em út nhà Navailles, cả hai Ä‘á»u thoa phấn và để ria.
Ngưá»i em út nhà Navailles cÅ©ng đến hai mươi lăm tuổi. Hầu tước Chaverny gần tròn đôi mươi. Cả hai cùng dừng lại ngắm nhìn đám đông huyên náo và tháºt thà cưá»i phá lên..- Xin các ngà i, - Peyrolles ngả mÅ© nói, - xin các ngà i tôn trá»ng má»™t chút cho, Ãt nhất thì cÅ©ng vì hoà ng thân! Äám đông Ä‘ang sẵn sà ng ẩu đả bá»—ng dịu Ä‘i như có phép mà u. Tất cả những ngưá»i đến đăng ký sở hữu quầy giao dịch Ä‘á»u nhất loạt cúi chà o, tất cả các quý bà đá»u nghiêng mình kÃnh cẩn.
Gonzague khẽ đưa tay lên chà o và vừa bước qua vừa nói: - Mau lên Peyrolles, ta cần căn phòng nà y.
Peyrolles và đám thuá»™c hạ bắt đầu xua những ngưá»i đến mua, đến lúc nà y thì há» cÅ©ng muốn được để đến ngà y mai. Các bạn bè cá»§a hoà ng thân như bị giáºt dây cùng nhìn ra phÃa cá»a: má»™t ngưá»i đà n ông thấp lùn mặc quần áo Ä‘en và trông rất lạ vừa biến mất dạng.
- Nà o! - Cocardasse nói, - bây giá» hoặc là không bao giá».
- Äệ sợ lắm, - Passepoil rụt rè nói.
- Váºy thì, ta sẽ và o trước! Gã nắm tay Passepoil và tiến vá» phÃa Gon-zague, hạ thấp mÅ©.
- A! Những con ngưá»i dÅ©ng cảm nà y muốn gì? Cocardasse chà o vá»›i vẻ lịch duyệt quý phái vốn có trong má»i động tác cá»§a gã. Passepoil nghiêng mình khiêm tốn hÆ¡n, nhưng vẫn theo cung cách cá»§a má»™t ngưá»i bạt thiệp. Cocardasse, bằng má»™t giá»ng cao và rõ, cất tiếng nói: - Vị nà y và tại hạ, những ngưá»i quen biết cÅ© cá»§a đức ông, xin được đến chà o mừng ngà i.
- Peyrolles! - Gonzague gá»i.
Gã quản gia vừa má»›i đẩy được ngưá»i đến xin thầu cuối cùng ra.
- Ngươi có nháºn ra những chà ng trai tuyệt vá»i nà y không? - Gonzague há»i gã. - Hãy đưa há» và o văn phòng, cho hỠđược ăn uống... Hãy cho má»—i ngưá»i má»™t bá»™ quần áo má»›i và để há» chá» lệnh ta! - A đức ông! - Cocardasse thốt lên.
- Hoà ng thân tháºt là rá»™ng lượng! - Passepoil nói.
- Äi Ä‘i! - Gonzague ra lệnh.
Vừa ăn, Cocardasse vừa nói: - Nà y đệ, chúng ta đã gặp may! - Cầu trá»i phù há»™! - Môn đệ Passepoil phồng mồm trả lá»i, gã bao giá» cÅ©ng Ãt hăng hái hÆ¡n.
- A! ông anh há» cá»§a tôi, - Chaverny nói vá»›i hoà ng thân khi bá»n chúng đã Ä‘i khá»i, - anh bắt đầu sá» dụng những công cụ như thế từ khi nà o váºy?.Gonzague đưa mắt nhìn quanh anh ta má»™t cách mÆ¡ má»™ng và không trả lá»i gì.
Trong số tất cả đám triá»u thần nhá» bé nà y, ngưá»i duy nhất còn giữ được phần nà o độc láºp là chà ng hầu tước trẻ tuổi Chaverny, anh ta quá Ä‘iên rồ để có thể lợi dụng, quá vô tâm để có thể bán mình.
Äoạn tiếp theo cá»§a câu chuyện sẽ cho thấy Gonzague muốn gì ở há», bởi vì má»›i thoạt nhìn, ở đỉnh cao cá»§a sá»± già u có, quyá»n lá»±c và được ân sá»§ng như thế, ông ta dưá»ng như chẳng cần đến ai.
Hoà ng thân như bừng tỉnh.
- Các vị, - ông ta nói, - xin hãy vui lòng theo và o buồng tôi. Căn buồng đó phải được để trống.
- Các vị có biết tại sao tôi má»i các vị đến không? - ông ta lại nói.
- Tôi đã nghe nói đến một đại hội gia đình.
- Navailles trả lá»i.
- Còn hÆ¡n thế nữa, các ngà i, má»™t há»™i nghị trá»ng thể, má»™t tòa án gia đình mà hoà ng thân Nhiếp chÃnh sẽ có đại diện là ba vị quyá»n cao chức trá»ng nhất cá»§a Nhà nước: ngà i chá»§ tá»a de Lamoignon, nguyên soái de Villeroy và ngà i phó chá»§ tá»a d’Argenson. Tôi đã đặc biệt má»i các ngà i, Navailles, Gironne, Chaverny, Nocé, Montaubert, Choisy, Lavallade, vá»›i tư cách là há» hà ng cá»§a Nevers. Ngà i, Oriole, đại diện cho ngưá»i anh há» de Châtillon cá»§a chúng tôi. Các ngà i, Raranne và Albret, những ngưá»i được á»§y quyá»n cá»§a hai dòng há» Châtellux...
- Nếu như không phải việc thừa kế cá»§a dòng há» Bourbon, - Chaverny ngắt lá»i, - thì đây sẽ là việc thừa kế gia tà i cá»§a Nevers được đưa ra cứu xét? - Má»i ngưá»i sẽ quyết định, - Gonzague trả lá»i, - vá» gia tà i cá»§a Nevers cùng nhiá»u vấn đỠkhác nữa.
- Thế ngà i, ông anh há» cá»§a tôi, ngà i cần quái gì đến cá»§a cải cá»§a Nevers, má»™t khi ngà i kiếm đến triệu bạc má»™t giá».
Gonzague nghÄ© ngợi má»™t lát trước khi trả lá»i.
- Tôi có má»™t mình sao? - Lát sau ông ta há»i bằng má»™t giá»ng sâu lắng. - Tôi không phải lo cho gia tà i cá»§a các vị sao? Trong phòng há»™i nghị má»i ngưá»i xôn xao tỠý biết Æ¡n. Tất cả các bá»™ mặt Ä‘á»u Ãt nhiá»u dịu lại.
- Ngà i biết đấy, hoà ng thân, - Navailles nói, - ngà i có thể trông cáºy và o tôi! - Và và o tôi! - Gironne thốt lên.
- Và và o tôi! Và o tôi! - Mẹ kiếp! ông anh há», - Chaverny nói giữa những tiếng huyên náo, - những ngưá»i bạn hăng hái mà chúng ta có ở đây, tôi muốn cuá»™c rằng....Má»™t tiếng kêu bất ngá» và thán phục cắt ngang lá»i anh ta. Bản thân anh ta cÅ©ng há hốc mồm ngắm nhìn má»™t thiếu nữ đẹp mê hồn vừa dại dá»™t xuất hiện trên ngưỡng cá»a phòng ngá»§ cá»§a Gonzague. Rõ rà ng cô ta không há» nghÄ© rằng sẽ gặp nhiá»u ngưá»i đến thế ở đây.
Khi cô ta bước qua ngưỡng cá»a, trên khuôn mặt trẻ măng tươi rói đầy vẻ tinh nghịch cá»§a cô nở má»™t nụ cưá»i há»›n hở. Trông thấy những ngưá»i ở bên Gonzague, cô ta dừng lại, hạ ngay tấm khăn đăng ten che mặt được thêu dà y xuống và đứng bất động như má»™t pho tượng đẹp. Chaverny nhìn cô như hút hồn. Những ngưá»i khác chẳng ai là giấu được ánh mắt tò mò. Gonzague thoạt có má»™t cá» chỉ, nhưng rồi nhanh chóng dừng lại và đi thẳng tá»›i chá»— ngưá»i má»›i đến. ông ta nắm tay cô và đưa lên môi vá»›i vẻ trá»ng thị nhiá»u hÆ¡n là lịch sá»±. Thiếu nữ đứng im.
- Má»™t ngưá»i đẹp ở ẩn! - Chaverny thì thầm.
- Cô gái Tây Ban Nha! - Navailles thêm.
- Ngưá»i mà vì nà ng, hoà ng thân đóng kÃn ngôi nhà nhá» cá»§a ông ta ở phÃa sau Saint-Magloire! - Thưa các vị, - hoà ng thân nói, - ngay hôm nay các vị cần phải gặp cô gái trẻ trung và quý giá nà y, vì cô bé đối vá»›i tôi rất đỗi thân thiết vá»›i nhiá»u danh nghÄ©a. Nhưng xin tuyên bố, tôi không định việc nà y diá»…n ra sá»›m thế nà y. Tôi xin chưa giá»›i thiệu cô gái vá»›i các vị vá»™i. Vẫn còn chưa đến lúc. Xin hãy đợi tôi ở đây. Lát nữa chúng tôi sẽ cần đến các vị.
* * *
Chia tay Cocardasse và Passepoil sau khi đã để hỠở lại thoải mái trong văn phòng trước má»™t bữa ăn thịnh soạn, ngà i Peyrolles ra khá»i tòa dinh thá»± theo lối cá»a thông ra vưá»n, và đi tá»›i má»™t chái nhà má»›i tinh cách đấy không xa.
- Saldagne đâu? - Peyrolles há»i.
Má»i ngưá»i đã không thấy ngà i nam tước de Saldagne từ hôm trước.
- Thế còn Faenza? CÅ©ng má»™t câu trả lá»i như đối vá»›i Saldagne.
Bộ mặt gầy gò của viên quản gia hiện rõ vẻ lo sợ.
- Thế nghĩa là gì nhỉ? - ông ta nghĩ.
Không tra há»i gì thêm những ngưá»i hầu, ông ta há»i há» có thấy tiểu thư đâu không? Các gia nhân chạy Ä‘i chạy lại. Rồi má»i ngưá»i nghe thấy.tiếng ngưá»i hầu phòng chÃnh. Tiểu thư Ä‘ang đợi ngà i Peyrolles trong phòng khách cá»§a nà ng.
- Tôi không ngá»§ được, - nà ng hét lên khi trông thấy ông ta, - tôi đã không chợp mắt suốt đêm! Tôi không muốn ở lại cái nhà nà y nữa! Con hẻm ở phÃa bên kia tưá»ng là má»™t nÆ¡i nguy hiểm.
Äó là thiếu nữ đẹp mê hồn mà chúng ta vừa thấy bước và o phòng Gonzague.
- Dona Cruz, sáng nay hoà ng thân muốn được gặp tiểu thư ở dinh thự của ngà i.
- Tuyệt diệu! - Thiếu nữ thốt lên. - Tôi, được ra khá»i nhà tù cá»§a mình! Tôi, được băng qua phố! Tôi! Tôi! Ngà i có chắc là không mê ngá»§ đấy chứ, ngà i Peyrolles? Nà ng nhìn thẳng và o mặt ông ta rồi phá lên cưá»i, đồng thá»i kiá»…ng má»™t bên chân xoay hai vòng liá»n. Gã quản gia không chau mà y nói thêm: - Äể đến dinh thá»± cá»§a ngà i, hoà ng thân muốn tiểu thư trang Ä‘iểm.
- Tôi, - thiếu nữ lại thốt lên, - trang Ä‘iểm! Santa Virgen! Tôi không tin những Ä‘iá»u ngà i nói má»™t tà nà o.
- Tuy nhiên tôi nói rất nghiêm túc, dona Cruz. Một giỠnữa, cô cần phải xong xuôi đâu và o đấy.
- Tôi không muốn, - nà ng nói, - hai ngưá»i đà n ông nà y ở lại ban đêm trong nhà tôi. Há» là m tôi sợ.
Nà ng muốn nói đến Faenza và Saldagne.
- Äấy là ý cá»§a đức ông. - Gã quản gia đáp.
- Tôi là nô lệ sao? - Cô gái hăng lên hét to, mặt đã đỠlên vì giáºn dữ. - Giá như tôi có là tù nhân, Ãt ra tôi cÅ©ng có thể chá»n cai ngục cá»§a mình! Hãy nói vá»›i tôi rằng tôi sẽ không phải gặp lại hai ngưá»i nà y, bằng không tôi sẽ không sang bên dinh đâu.
Cô Langlois, thị nữ chÃnh cá»§a dona Cruz lại gần ngà i Peyrolles và nói và i lá»i gì đó và o tai ông ta.
Sắc mặt gã quản gia, bình thưá»ng vẫn tai tái, lúc nà y trắng nhợt ra.
- Cô nhìn thấy thế à ? - ông ta nói bằng má»™t giá»ng run run.
- Tôi đã nhìn thấy thế. - Ngưá»i thị nữ đáp.
- Bao giá» váºy? - Má»›i lúc nãy thôi. Ngưá»i ta vừa má»›i tìm thấy cả hai.
- ở đâu? - Bên ngoà i cổng mở ra con hẻm.
- Tôi không thÃch ngưá»i ta thì thầm trước mặt tôi! - Dona Cruz kiêu hãnh nói.
- Xin lá»—i, thưa tiểu thư, - gã quản gia nhún nhưá»ng, - tôi chỉ muốn báo cho tiểu thư biết rằng, những ngưá»i mà tiểu thư không ưa, tiểu thư sẽ không còn gặp lại há» nữa.
- Váºy thì, hãy sá»a soạn trang phục cho tôi! - Thiếu nữ ra lệnh.
- Tối qua cả hai ông ấy còn ăn tối ở dưới nhà , - cô Langlois lại kể tiếp khi tiá»…n ngà i Pey-rolles xuống thang gác. - Äến phiên Saldagne gác, ông ấy muốn tiá»…n chân ngà i Faenza. Chúng tôi nghe thấy có tiếng gươm lách cách trong hẻm.
- Dona Cruz đã nói vá»›i tôi vá» Ä‘iá»u đó. -Peyrolles ngắt lá»i.
- Tiếng động kéo dà i không lâu, - ngưá»i thị nữ lại tiếp. - Vừa rồi, má»™t ngưá»i hầu Ä‘i ra hẻm đã vấp phải hai cái xác.
- Langlois! Langlois! - Äúng lúc ấy ngưá»i đẹp ở ẩn cất tiếng gá»i.
- Äấy, - ngưá»i hầu gái nói thêm trong lúc vá»™i vã leo lên các báºc thang, - hỠở kia, phÃa cuối vưá»n.
Trong phòng khách, ba ngưá»i hầu gái đã bắt đầu công việc nhẹ nhà ng và thú vị là trang Ä‘iểm cho thiếu nữ. Chẳng mấy chốc dona Cruz đã hoà n toà n mãn nguyện khi thấy mình xinh đẹp đến thế. Chiếc gương tươi cưá»i vá»›i nà ng.
- Cuối cùng, - nà ng tá»± nhá»§, - chà ng hoà ng tỠđẹp trai cá»§a ta cÅ©ng đã giữ lá»i hứa. Ta sẽ ngắm nhìn và được ngắm nhìn! Paris mà ngưá»i ta tha hồ khoe khoang vá»›i ta, sẽ là má»™t cái gì khác chứ không phải chỉ là má»™t chái nhà biệt láºp trong má»™t khu vưá»n lạnh lẽo có tưá»ng bao quanh! Và vui sướng trà n trá», nà ng thoát khá»i tay các thị nữ để lượn tròn xung quanh căn nhà như má»™t đứa trẻ Ä‘iên rồ.
Còn ngà i Peyrolles thì liá»n Ä‘i ngay đến đầu vưá»n kia. Cuối má»™t lùm cây âm u trên má»™t đống lá khô trải ra hai chiếc áo choà ng. Bên dưới áo choà ng ngưá»i ta có thể Ä‘oán ra hình hai cái thây ngưá»i. Peyrolles rùng mình nhấc chiếc áo đầu tiên lên, rồi đến chiếc kia. Dưới chiếc áo đầu tiên là Faenza, dưới chiếc áo thứ hai là Saldagne. Cả hai Ä‘á»u có má»™t vết thương giống nhau ở trán, giữa hai mắt. Hai hà m răng Peyrolles va và o nhau láºp cáºp. ông ta để rÆ¡i những chiếc áo choà ng.
|

16-10-2008, 10:56 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 5
Dona Cruz
Ná»a giá» sau khi nà ng đã trang Ä‘iểm xong, chúng ta gặp lại dona Cruz trong phòng cá»§a Gonzague. Dù là ngưá»i bạo dạn nà ng vẫn thấy xúc động, và vẫn còn nguyên vẻ bối rối trước lối và o đẹp mà nà ng vừa bước qua để và o đại sảnh dinh Nevers.
- Tại sao Peyrolles không đưa tiểu thư và o? - Gonzague há»i nà ng.
- Cái ông Peyrolles cá»§a ngà i, - thiếu nữ nói, - đã đánh mất miệng và tinh thần trong lúc tôi trang Ä‘iểm. ông ta chỉ rá»i tôi có má»™t lát để Ä‘i dạo trong vưá»n. Khi ông ấy trở lại, thì cứ như má»™t ngưá»i bị sét đánh. Nhưng mà , - nà ng ngắt lá»i bằng má»™t giá»ng mÆ¡n trá»›n, - không phải ngà i gá»i tôi đến để nói vá» cái ông Peyrolles cá»§a ngà i chứ, thưa đức ông? - Không, - Gonzague cưá»i trả lá»i, - không phải để nói vỠông Peyrolles cá»§a ta.
- Váºy thì ngà i nói ngay Ä‘i! - dona Cruz thốt lên, - ngà i thấy rõ là tôi Ä‘ang bồn chồn đây! Ngà i nói ngay Ä‘i! Gonzague chăm chú nhìn nà ng.
ông ta nghÄ©: "Ta đã tìm kiếm rất lâu. Nhưng liệu ta có thể tìm được ngưá»i tốt hÆ¡n không? Cô ta tháºt giống nà ng, tháºt thế! Ta không ảo tưởng đâu".
- Nà o, - dona Cruz nhắc lại, - ngà i hãy nói đi! - Cô ngồi xuống, cô bé thân yêu. - Gonzague nói.
- Tôi sẽ phải quay lại nhà tù của mình chứ? - Không lâu đâu.
- Ngà i biết đấy, thưa đức ông, - nà ng nói, -rằ ng ngà i đã hứa vá»›i tôi rất nhiá»u Ä‘iá»u.
- Ta sẽ là m nhiá»u hÆ¡n những gì đã hứa. -Gonzague đáp.
- Äây vẫn lại là má»™t lá»i hứa và tôi bắt đầu không tin và o những lá»i hứa nữa. Ngà i nhá»› chứ? - nà ng đột nhiên nói, - đấy là má»™t buổi tối, hôm ấy tôi nhảy múa muá»™n hÆ¡n lệ thưá»ng. ở góc ngoặt cái phố tối tăm dẫn đến phố Quy Thiên, tôi bá»—ng thấy ngà i ở gần tôi. Tôi đã sợ và hy vá»ng. Ngà i bảo tôi trong lúc đứng trước mặt chặn đưá»ng tôi: "Cô tên là gì, cô bé? - Santa Cruz", tôi trả lá»i. Má»i ngưá»i gá»i tôi là Flor khi tôi ở cùng những ngưá»i anh em cá»§a tôi, những ngưá»i bôhêmiêng xứ Grenade. Nhưng ông linh mục đã.đặt tên cho tôi là Marie de la Sainte-Croix. "A! Ra cô là má»™t con chiên?" Có thể ngà i chẳng còn nhá»› những chuyện ấy nữa, thưa đức ông? - Có chứ, - Gonzague lÆ¡ đãng nói, - ta không quên gì cả.
- Còn tôi, - dona Cruz lại nói bằng má»™t giá»ng run run, - tôi sẽ nhá»› giá» khắc đó suốt cuá»™c Ä‘á»i mình. Tôi đã yêu ngà i mất rồi. Là m sao lại như váºy ư? Tôi không biết. Ngà i còn nói thêm: "Cô quá đẹp, cô bé, để nhảy múa ở nÆ¡i công cá»™ng, vá»›i chiếc trống lục lạc và đeo má»™t cái thắt lưng vá»›i những đồng xêkin giả." Tôi đã quyết định Ä‘i theo ngà i. Tôi đã Ä‘i má»™t chuyến đưá»ng dà i từ MaÄ‘rit đến Paris, má»™t chuyến Ä‘i vô táºn, trong má»™t chiếc xe có rèm dà y và lúc nà o cÅ©ng buông kÃn! Tôi đã khóc mà đi như thế. Lúc ấy tôi đã biết rõ mình là má»™t kẻ lưu đà y. Và đã biết bao lần, bao lần, hỡi Äức Mẹ Äồng Trinh, trong những giá» câm lặng ấy, tôi lấy là m tiếc cho những buổi tối tá»± do cá»§a mình, những Ä‘iệu nhảy Ä‘iên cuồng và tiếng cưá»i bị đánh mất cá»§a mình.
Gonzague không nghe nà ng nói: ông ta còn mải nghĩ đâu đâu.
- Ngà i nghe đây, - nà ng thốt lên, - tôi không phải là nô lệ cá»§a ngà i. Tôi thÃch đám đông. Sá»± cô độc là m tôi sợ. Tôi thÃch tiếng ồn. Sá»± im lặng là m tôi giá lạnh. Sá»± vui nhá»™n cuốn hút tôi, tiếng cưá»i khiến cho tôi say sưa, tôi hân hoan vá»›i các bà i hát. ánh và ng cá»§a rượu vang Rota là m lóe lên những tia kim cương trong mắt tôi, và khi tôi cưá»i, tôi biết rõ là tôi đẹp.
- Cô bé Ä‘iên rồ đáng yêu! - Gonzague thì thầm vá»›i vẻ trìu mến cá»§a ngưá»i cha.
- Ngà i không còn giống như hồi ở MaÄ‘rit, - nà ng nói. Rồi trở nên giáºn dữ: - Ngà i nói đúng, tôi Ä‘iên rồ, nhưng tôi muốn trở nên khôn ngoan.
Tôi sẽ Ä‘i khá»i đây.
- Dona Cruz! - Hoà ng thân nói.
Nà ng khóc. ông ta rút chiếc khăn mùi soa thêu nhẹ nhà ng lau nước mắt cho nà ng, những giá»t nước mắt thanh tao chưa kịp khô.
- Thiên đưá»ng nà y là má»™t nhà tù! Ngà i đã lừa tôi, thưa hoà ng thân. Má»™t phòng khách diá»…m lệ đã chá» tôi ở đây, trong má»™t chái nhà dưá»ng như được tách ra từ má»™t cung Ä‘iện thần tiên.
Nà o là đá cẩm thạch, nà o là những bức tranh tinh tế, nà o là những mà n nhung thêu chỉ và ng.
Cả và ng nữa giát trên trần nhà và những bức tượng. Nà o là những chùm đèn pha lê trên mái vòm... nhưng xung quanh, - nà ng tiếp tục, - lại là những bóng cây âm u và ướt át, những thảm cá» thẫm Ä‘en trên đó buông rÆ¡i từng chiếc lá khô.tá»™i nghiệp như nhá» ra từ sá»± lạnh lẽo là m cho tôi băng giá, những thị nữ câm lặng, những ngưá»i hầu dè dặt, những vệ sÄ© dữ tợn và quản gia thì là cái ngưá»i mặt mà y tái nhởn ấy, cái nhà ông Peyrolles ấy! - Cô có Ä‘iá»u gì phải than phiá»n vá» ngà i Pey-rolles à ? - Gonzague há»i.
- Không, ông ta là nô lệ cá»§a những mong muốn nhá» nhặt nhất cá»§a tôi. ông ta nói vá»›i tôi má»™t cách dịu dà ng, tháºm chà kÃnh cẩn nữa, và má»—i lần ông ta đến gặp tôi, ông ta cúi chà o thấp đến ná»—i lông mÅ© quét đất! - Thế thì tốt chứ sao! - Ngà i quá đùa, thưa ngà i! Ngà i không biết sao, ông ta chốt cá»a phòng tôi và sắm vai kẻ canh giữ bên tôi? - Cô phóng đại má»i chuyện, dona Cruz! - Hoà ng thân, con chim bị giam giữ đâu có thiết gì đến chiếc lồng son cá»§a nó. Tôi chán ở chá»— ngà i. ở đây tôi là tù nhân, tôi không còn nhẫn nại hÆ¡n được nữa. Tôi yêu cầu ngà i trả lại tá»± do cho tôi! Gonzague mỉm cưá»i.
- Tại sao ngà i giấu tôi trước má»i con mắt! -Nà ng lại tiếp. - Ngà i nói Ä‘i, tôi muốn biết.
Nà ng ngẩng cao đầu, xinh xắn và thỉnh cầu.
Gonzague vẫn mỉm cưá»i, nắm tay nà ng và đưa lên môi hôn.
- Tôi đã tưởng, khi thấy ngà i cho tôi là m chá»§ tất cả những thứ nà y, khi thấy ngà i cho tôi được há»c tất cả những gì là m nên vẻ quyến rÅ© cá»§a các quý bà ngưá»i Pháp, mà việc gì tôi phải giấu chứ, tôi những tưởng mình đã được yêu. Và tôi đã cố gắng há»c há»i để trở nên xứng đáng hÆ¡n và tốt đẹp hÆ¡n. Tôi đã há»c há»i vá»›i sá»± quả quyết và lòng hăng hái. Không có gì lung lạc được tôi. Tôi như cảm thấy không má»™t chướng ngại nà o đủ sức ngăn cản được ý chà cá»§a tôi. Ngà i cưá»i ư! - Nà ng thốt lên vá»›i má»™t cá» chỉ tức giáºn tá»™i nghiệp. - Santa Virgen, ngà i chá»› có cưá»i thế, hoà ng thân, nếu không ngà i khiến tôi phát Ä‘iên lên mất! Nà ng tá»›i trước mặt ông, và bằng má»™t giá»ng không cho phép thoái thác: - Nếu ngà i không yêu tôi, ngà i muốn gì ở tôi? - Ta muốn là m cho cô sung sướng, dona Cruz. - Gonzague trả lá»i dịu dà ng. - Ta muốn là m cho cô sung sướng và có sức mạnh.
- Trước hết hãy cho tôi được tự do! - Cô gái xinh đẹp bị giam cầm thốt lên đầy vẻ phản kháng.
Gonzague tìm cách trấn an cô..- Hãy cho tôi được tự do! - cô nhắc lại, - tự do, tự do! Tôi chỉ cần có thế, tôi chỉ muốn có thế.
Rồi nà ng tiếp tục tuôn ra những mong ước rối loạn: - Tôi muốn được Ä‘i chÆ¡i. Tôi muốn có mặt ở khắp nÆ¡i. Những quần áo nà y phá»ng có Ãch gì cho tôi giữa bốn bức tưá»ng? Ngà i hãy nhìn tôi Ä‘i! Ngà i nghÄ© rằng tôi đã tan trong nước mắt? -Nà ng phá lên cưá»i sằng sặc. - Hoà ng thân, ngà i nhìn Ä‘i, tôi đã được an á»§i. Tôi sẽ không bao giá» khóc nữa, tôi sẽ luôn tươi cưá»i, miá»…n là má»i ngưá»i chỉ cho tôi nhà hát opera mà tôi chỉ biết tên, các lá»… há»™i, các cuá»™c khiêu vÅ©...
- Tối nay, dona Cruz, - Gonzague lạnh lùng ngắt lá»i nà ng, - cô sẽ mặc bá»™ đồ sang trá»ng nhất.
Nà ng ngước mắt nhìn ông ta thách thức và tò mò.
- Và ta sẽ đưa nà ng, - Gonzague tiếp tục, -tá»›i vÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh.
Dona Cruz đứng ngây ra. Gương mặt nà ng, linh hoạt và khả ái, biến sắc hai ba lần.
- Tháºt thế chứ, thưa ngà i! - Cuối cùng nà ng há»i, vì nà ng vẫn còn ngá» vá»±c.
- Tháºt thế đấy! - Gonzague đáp.
- Ngà i sẽ là m thế sao, thưa ngà i! - Nà ng thốt lên. - ôi! Tôi sẽ tha thứ cho ngà i tất cả, hoà ng thân! Ngà i tháºt tốt, ngà i là bạn tôi.
Nà ng ôm lấy cổ ông ta. Rồi rá»i ông ra, nà ng bắt đầu nhảy nhót như Ä‘iên. Vừa nhảy nà ng vừa nói: - VÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh! Chúng ta sẽ tá»›i vÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh! Bất chấp những buổi há»c dà y đặc, khu vưá»n lạnh lẽo và vắng lặng, những ô cá»a sổ kÃn mÃt, tôi đã nghe ngưá»i ta nói đến vÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh, tôi biết rằng ở đó sẽ có những Ä‘iá»u tuyệt diệu.
Và tôi, tôi sẽ được đến đấy! ôi! Cám Æ¡n, cám Æ¡n! Hoà ng thân, giá mà ngà i biết ngà i tốt đến nhưá»ng nà o! VÅ© há»™i sẽ diá»…n ra ở Hoà ng Cung, phải váºy không? Tôi thèm được xem Hoà ng Cung muốn chết! Chỉ má»™t bước nhảy, nà ng đến bên Gonzague và quỳ lên má»™t cái gối dưới chân ông. Bắt chéo đôi bà n tay đẹp để trên đầu gối ông ta, nhìn chăm chú và hoà n toà n nghiêm túc, nà ng há»i: - Tôi sẽ mặc gì đây? Gonzague lắc đầu nghiêm nghị.
- Tại các vÅ© há»™i ở triá»u đình Pháp quốc, dona Cruz, - ông ta trả lá»i, - có má»™t thứ còn là m tôn má»™t gương mặt đẹp hÆ¡n là bá»™ trang phục được săn đón nhất..- Äó là nụ cưá»i? - Nà ng nói như má»™t đứa trẻ được ngưá»i ta ra má»™t câu đố ngây thÆ¡.
- Không. - Gonzague đáp.
- Vẻ duyên dáng? - Không, cô có cả nụ cưá»i và vẻ duyên dáng, dona Cruz. Äiá»u mà ta muốn nói vá»›i cô...
- Tôi không có nó. Thứ gì váºy? Ngà i sẽ trao nó cho tôi chứ? - Ta sẽ trao nó cho cô, dona Cruz.
- Nhưng tôi không có thứ gì nhỉ? - Cô thiếu nữ Ä‘á»m dáng há»i và đồng thá»i, nhìn và o gương vẻ đắc thắng.
- Một cái tên.
Thế là dona Cruz Ä‘ang vui mừng tá»™t độ bá»—ng rÆ¡i hẫng xuống. Má»™t cái tên. Cô không có tên! - Nếu như cô không có tên, cô bé yêu quý, - ông ta nói, - thì tất cả tấm lòng yêu thương trìu mến cá»§a ta cÅ©ng chẳng có tác dụng gì. Nhưng tên cô chẳng qua chỉ bị thất lạc. ChÃnh ta đã tìm lại được nó. Cô có má»™t cái tên nổi tiếng trong những cái tên nổi tiếng nhất nước Pháp. Cô có má»™t gia đình thế lá»±c và là thông gia vá»›i các Ä‘á»i vua Pháp. Cha cô đã từng là công tước.
- Cha tôi! - dona Cruz lặp lại, - có đúng thế không? Váºy là ngưá»i chết rồi? Thế còn mẹ tôi? Tá»™i nghiệp cô bé, giá»ng cô run lên.
- Mẹ cô, - Gonzague tiếp, - là một vương phi.
- Bà còn sống! - dona Cruz thốt lên, tim Ä‘áºp thình thịch. Ngà i đã nói: "Bà là má»™t vương phi!".
Bà còn sống! Mẹ tôi! Xin ngà i hãy nói cho tôi biết vá» mẹ tôi! - Không phải bây giá»! - ông ta thì thầm.
Nhưng dona Cruz không phải là ngưá»i chịu để yên cho những sá»± bà ẩn như thế nà y. Nà ng nắm lấy hai bà n tay Gonzague.
- Ngà i sẽ nói vá»›i tôi vá» mẹ tôi, - nà ng nói, - và ngay láºp tức! Trá»i Æ¡i! tôi sẽ yêu bà xiết bao.
Bà tốt lắm, phải không? Và rất đẹp nữa? Má»™t giá»ng trong tôi từng nói vá»›i tôi rằng tôi là con cá»§a má»™t vương phi.
Phải khó khăn lắm Gonzague má»›i giữ được vẻ nghiêm túc. "Bá»n há» Ä‘á»u thế cả", ông ta nghÄ©.
- Phải, - dona Cruz tiếp tục, - khi tôi ngá»§, buổi tối, tôi luôn thấy bà , mẹ tôi, bao giá» cÅ©ng cúi xuống đầu giưá»ng tôi, vá»›i mái tóc Ä‘en dà y đẹp, vá»›i má»™t chuá»—i vòng ngá»c, cặp lông mà y kiêu hãnh, đôi hoa tai kim cương, và ánh mắt má»›i dịu hiá»n là m sao! Mẹ tôi tên là gì? - Lúc nà y cô chưa thể biết được, dona Cruz.
- Tại sao váºy? - Má»™t mối nguy hiểm lá»›n...
- Tôi hiểu! Tôi hiểu! - Nà ng cắt ngang. -Tôi đã xem các vở hà i kịch ở sân khấu MaÄ‘rit,.cÅ©ng váºy mà . Không bao giá» ngưá»i ta nói ngay cho các cô bé tên cá»§a mẹ chúng.
- Không bao giá». - Gonzague tán đồng.
- Má»™t mối nguy hiểm lá»›n, - dona Cruz lặp lại, - nhưng tuy nhiên tôi là ngưá»i kÃn đáo. Nà o ngà i! Tôi sẽ giữ bà máºt cho tá»›i chết! - Ta không nghi ngá» Ä‘iá»u đó, - Gonzague đáp, - nhưng cô sẽ không phải đợi lâu đâu, cô bé yêu quý. Trong và i giá» nữa, bà máºt vá» mẹ cô sẽ được hé lá»™ vá»›i cô. Còn lúc nà y, - Gonzague tiếp, - cô chỉ cần biết má»™t Ä‘iá»u: tên cô không phải là Marie de Santa Cruz.
- Tên tháºt cá»§a tôi là Flor? - CÅ©ng không phải.
- Váºy tên tôi là gì? - Khi còn ở trong nôi cô đã được nháºn tên cá»§a mẹ mình, má»™t ngưá»i Tây Ban Nha. Cô tên là Aurore.
Dona Cruz rùng mình nhắc lại: - Aurore.
Rồi nà ng vá»— hai tay và o nhau và nói thêm: - Tháºt là má»™t sá»± trùng hợp lạ lùng! Gonzague nhìn cô chăm chú. ông ta đợi cho cô nói.
- Tại sao cô lại ngạc nhiên như thế? - ông ta há»i.
- Bởi vì cái tên nà y rất hiếm gặp, - thiếu nữ đáp vẻ mơ mộng, - và là m tôi nhớ tới...
- Và là m cô nhá»› tá»›i? - Gonzague há»i vẻ lo ngại.
- Tá»™i nghiệp Aurore bé nhá»! - dona Cruz thì thầm, nước mắt lưng tròng, - cô ấy má»›i tốt là m sao, và xinh nữa! Tôi đã yêu cô ấy nhưá»ng nà o! Rõ rà ng Gonzague phải rất cố gắng để giấu ná»—i tò mò không yên. May mà dona Cruz vẫn Ä‘ang đắm mình trong những ká»· niệm cá»§a nà ng.
- Cô có quen biết, - hoà ng thân nói, cố là m ra vẻ bà ng quan lạnh lùng, - một thiếu nữ tên là Aurore? - Vâng.
- Cô ấy bao nhiêu tuổi? - Bằng tuổi tôi; chúng tôi Ä‘á»u là những đứa trẻ và chúng tôi yêu nhau tha thiết, mặc dù cô ấy hạnh phúc còn tôi thì nghèo khổ.
- Các cô biết nhau đã lâu chưa? - Hà ng năm rồi.
Nà ng nhìn thẳng và o mặt Gonzague và nói thêm: - Nhưng, váºy là ngà i quan tâm đến chuyện nà y sao, thưa hoà ng thân? Gonzague thuá»™c loại ngưá»i không bao giá» mất cảnh giác. ông ta nắm lấy tay dona Cruz và trả lá»i vẻ tá» tế:.- Ta quan tâm đến tất cả những gì cô yêu quý, cô bé ạ. Hãy kể vá»›i ta vá» cô gái Aurore nà y, ngưá»i đã từng là bạn cô trước đây.
* * *
Hoà n toà n không phải ngẫu nhiên mà Gon-zague đã nháºn ngưá»i thiếu nữ nà y vá». ở dona Cruz há»™i tụ tất cả các tiêu chuẩn mà ông ta mong ước, kể cả má»™t vẻ giống nhau nà o đó, tất nhiên là còn khá mÆ¡ hồ, nhưng cÅ©ng đủ để những ngưá»i vô tình có thể nói ra cái từ rất đỗi quý giá: có nét cá»§a gia đình. Äiá»u đó rồi sẽ dẫn đến sá»± phỉnh phá» vá» sá»± giống nhau ghê gá»›m. Còn và o lúc nà y, mặc dù dona Cruz vừa đón nháºn Ä‘iá»u tiết lá»™ lạ lùng, song không phải cô là ngưá»i xúc động nhất.
Gonzague phải váºn đến tất cả sá»± khôn khéo cá»§a mình để che giấu ná»—i bối rối. Nhưng dẫu sao cô gái vẫn nháºn ra vẻ bối rối ở ông ta và lấy là m ngạc nhiên. ông ta đứng dáºy, lấy cá»› má»™t tiếng động lá»›n phát ra từ dưới vưá»n, nhưng thá»±c ra là để trấn tÄ©nh lại và chấn chỉnh vẻ mặt.
Căn phòng mà há» Ä‘ang nói chuyện nằm ở góc thụt và o, được tạo bởi cánh phải mặt tiá»n tòa dinh thá»± trông ra vưá»n và phần chÃnh ngôi nhà . Äối diện vá»›i những cá»a sổ căn phòng là các cá»a sổ buồng cá»§a vương phi de Gonzague. Bên đó, những tấm rèm cá»a dà y buông kÃn các ô kÃnh cá»§a tất cả các cánh cá»a sổ đóng lại. Dona Cruz nháºn thấy cá» chỉ cá»§a Gonzague, cÅ©ng đứng dáºy và định đến bên cá»a sổ. ở cô chỉ có ná»—i tò mò trẻ con.
- Äứng lại, - Gonzague bảo cô. - Chưa đến lúc để má»i ngưá»i nhìn thấy cô.
Dưới cá»a sổ và trên khắp khu vưá»n vắng lặng, má»™t đám ngưá»i xúm xÃt Ä‘ang nhốn nháo. Hoà ng thân không buồn để mắt nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt ông ta, đắn Ä‘o và u tối, nhìn dán và o các ô cá»a sổ buồng vợ mình.
- Liệu bà ấy có đến không? - ông ta tá»± há»i.
Dona Cruz trở lại chá»— cá»§a mình vẻ há»n dá»—i.
- Thây kệ! - Gonzague tá»± nhá»§. - Tráºn đánh sẽ bá»›t ác liệt hÆ¡n.
Rồi ông ta lấy lại sá»± quả quyết: - Bằng má»i giá, ta cần phải biết...
Äúng lúc ông ta vừa định trở lại bên ngưá»i thiếu nữ, ông tưởng như nháºn ra trong đám đông cái nhân váºt thấp bé lạ lùng mà lúc sáng ông đã thấy lượn lá» giữa các thương nhân, nhưng không để ý đến. Lần nà y, ông chăm chú quan sát anh ta. Anh ta có ánh mắt tinh anh và chiếc mÅ©i khoằm. Trán anh ta lá»™ rõ dưới bá»™ tóc giả bù xù lố bịch, và nụ cưá»i chế nhạo thoáng qua trên môi cho thấy đó là má»™t ngưá»i ranh ma quá»· quyệt.
Má»™t ngưá»i gù thá»±c thụ! Còn vá» cái bướu thì nó tháºt là đầy đặn, má»c ngay giữa lưng và dá»±ng lên sát tá»›i gáy. PhÃa trước, cằm anh ta chạm tá»›i ngá»±c..Äôi chân khoèo má»™t cách kỳ cục, nhưng không há» có vẻ teo gầy Ä‘iển hình nhất thiết phải Ä‘i cùng chiếc bướu. Tạo váºt lạ lùng đó mặc má»™t bá»™ quần áo Ä‘en tuyá»n rất má»±c chỉnh tá», tay áo và khăn ngá»±c bằng muxÆ¡lin gấp nếp trắng toát.
Chà ng gù tay cầm má»™t cuốn sách kinh và cả anh ta nữa cÅ©ng nhìn lên các cá»a sổ buồng phu nhân de Gonzague. Nếu như Gonzague đứng lại bên cá»a sổ thêm má»™t phút nữa, thì đây sẽ là điá»u ông ta thấy: má»™t ngưá»i phụ nữ chạy xuống báºc thá»m cánh trái - đó là má»™t ngưá»i hầu gái cá»§a vương phi. Chị ta lại gần chà ng gù, anh ta nói nhanh vá»›i chị và i lá»i và trao cho chị ta cuốn sổ hẹn giá». Rồi ngưá»i hầu gái trở lại phòng vương phi và chà ng gù biến mất.
- Tiếng ồn nà y là do những ngưá»i má»›i đến thuê cãi lá»™n nhau. - Gonzague nói và trở lại chá»— cá»§a mình bên dona Cruz. - Chúng ta Ä‘ang nói đến đâu rồi, cô bé? - Äến cái tên mà từ nay tôi phải mang.
- Cái tên cá»§a cô, Aurore. Nhưng má»™t Ä‘iá»u gì đó đã xen ngang. Việc gì váºy nhỉ? - Ngà i đã quên rồi sao? - Dona Cruz nói vá»›i má»™t nụ cưá»i ranh mãnh.
Gonzague là m bộ cố nhớ ra.
- A! - ông ta thốt lên, - đây rồi. Một cô gái mà cô yêu và mang cái tên Aurore.
- Một cô gái xinh đẹp, mồ côi như tôi.
- Tháºt váºy sao! Và ở MaÄ‘rit? - ở MaÄ‘rit.
- Cô ta là ngưá»i Tây Ban Nha? - Không, cô ta ngưá»i Pháp.
- Ngưá»i Pháp? - Gonzague lặp lại, tá» ra thản nhiên má»™t cách đáng phục. - Thế ai chăm sóc cô ta? - ông ta há»i vẻ thá» Æ¡.
- Một bà già .
- Rõ rồi. Nhưng ai trả tiá»n bà vú? - Má»™t quý ông.
- CÅ©ng ngưá»i Pháp? - Vâng, ngưá»i Pháp.
- Trẻ hay già ? - Trẻ và rất đẹp.
Cô nhìn thẳng và o mặt ông. Gonzague vỠcố nén một cái ngáp thứ hai.
- Nhưng tại sao ngà i lại nói vá»›i tôi những chuyện là m ngà i chán ngán ấy, hoà ng thân? -Dona Cruz thốt lên cưá»i. - Ngà i đâu có quen biết quý ông đó. Tôi không thể tin ngà i lại tò mò đến thế.
- Ta không tò mò, cô bé ạ, - ông ta đổi giá»ng trả lá»i. - Cô còn chưa biết ta đó thôi. Chắc chắn ta không quan tâm má»™t cách cá nhân đến cả cô gái lẫn quý ông đó, mặc dù ta biết rất.nhiá»u ngưá»i ở MaÄ‘rit. Nhưng khi ta há»i, ấy là vì có lý do cá»§a nó. Cô có muốn nói cho ta biết tên quý ông đó không? Lần nà y, cặp mắt đẹp cá»§a dona Cruz biểu hiện má»™t sá»± thách thức thá»±c sá»±.
- Tôi quên mất rồi. - Cô trả lá»i ráo hoảnh.
- Ta tin rằng nếu như cô muốn... - Gonzague mỉm cưá»i nà i nỉ.
- Tôi nhắc lại là tôi quên mất rồi.
- Nà o, bằng cách cố nhớ lại... Chúng ta cùng tìm.
- Nhưng tên quý ông đó thì liên quan gì đến ngà i? - Chúng ta hãy tìm, cô nghe chưa? Rồi cô sẽ thấy Ä‘iá»u ta muốn là m. Có phải là ...? - Thưa hoà ng thân, - cô gái ngắt lá»i ông ta, - có thá» cÅ©ng vô Ãch thôi, tôi không nhá»› ra.
- Thôi không nói vá» chuyện đó nữa, - Gon-zague nói. - Äiá»u nà y tháºt đáng tiếc, thế đấy, và ta sẽ cho cô hay tại sao lại đáng tiếc. Má»™t quý ông Pháp ở Tây Ban Nha chỉ có thể là má»™t kẻ lưu đà y. Cô chẳng có ai cùng tuổi là m bầu bạn ở đây cả, cô bé ạ, và tình bạn thì không bá»—ng dưng mà có được. Ta tá»± bảo: ta có sá»± tÃn nhiệm, ta sẽ xin xá tá»™i cho quý ông và ông ta sẽ đưa cô gái vá», thế là cô bé dona Cruz yêu quý cá»§a ta sẽ không còn cô đơn nữa.
Những lá»i lẽ đó cá»§a ông ta có má»™t vẻ giản dị tá»± nhiên đến ná»—i cô gái tá»™i nghiệp cảm động táºn đáy lòng.
- A! - cô nói, - ngà i tháºt tốt.
- Ta không để bụng đâu, - Gonzague mỉm cưá»i nói. - Vẫn còn đủ thá»i gian.
- Äiá»u ngà i đặt ra vá»›i tôi ấy, - dona Cruz nói, - tôi không dám đỠnghị ngà i, nhưng tôi thèm muốn chết! Nhưng ngà i không cần phải viết thư sang Tây Ban Nha, tôi đã nhìn thấy bạn tôi.
- Lâu chưa? - Vừa mới đây.
- ở đâu váºy? - ở Paris.
- ở đây! - Gonzague nói.
Dona Cruz đã không còn nghi ngá» nữa. Gon-zague mỉm cưá»i, nhưng mặt ông ta tái nhợt.
- Trá»i ô! - cô gái tiếp tục mà không cần phải bảo, - việc đó xảy ra hôm chúng tôi tá»›i đây. Kể từ lúc chúng tôi qua cổng Saint-Honoré, tôi đã cãi nhau vá»›i ngà i Peyrolles để đòi ông ta mở rèm cá»a mà ông ta cứ khăng khăng đóng lại. Bằng cách đó ông ta đã ngăn không cho tôi ngắm Hoà ng Cung, và tôi sẽ không bao giá» tha thứ cho ông ta vá» chuyện đó. Khi rẽ qua má»™t cái sân nhá», cách đấy không xa, cá»— xe Ä‘i sát các ngôi nhà . Tôi nghe thấy tiếng ngưá»i hát trong má»™t.gian phòng thấp. Ngà i Peyrolles vẫn chặn tay lên rèm cá»a, nhưng ông ta đã phải rụt tay lại, vì tôi lấy quạt Ä‘áºp lên đấy. Tôi đã nháºn ra giá»ng hát và nhấc rèm lên. Cô bạn nhá» Aurore cá»§a tôi trông vẫn thế, nhưng đẹp hÆ¡n nhiá»u, Ä‘ang ngồi bên cá»a sổ căn phòng thấp.
Gonzague lấy cuốn sổ ghi ra khá»i túi.
- Tôi kêu lên một tiếng, - dona Cruz kể tiếp.
- Chiếc xe đã lại phi nước kiệu. Tôi muốn xuống, tôi la hét ầm Ä©. A! Giá mà tôi đủ khá»e để xiết cổ cái ông Peyrolles cá»§a ngà i.
- Cô nói, - Gonzague cắt ngang, - đó là một phố gần Hoà ng Cung.
- Ngay gần đấy.
- Cô có nháºn lại được không ? - ồ! Tôi biết phố đó tên là gì. Tôi đã nghÄ© ngay đến việc há»i ngà i de Peyrolles.
- Thế nó tên là gì? - Phố Chantre. Nhưng ngà i viết gì váºy, hoà ng thân? - Những gì cần thiết để cô có thể gặp lại bạn mình.
- Ngà i tháºt tốt, - cô lặp lại. - Quả là ngà i tốt tháºt đấy! - Cô bé yêu quý, vá» Ä‘iá»u nà y cô có thể phán xét ngay đây thôi, - ông ta đáp. - Giá» thì chúng ta phải chia tay nhau má»™t lát. Cô sẽ đến dá»± má»™t nghi lá»… long trá»ng. Cô đừng ngần ngại tá» ra lúng túng hoặc bối rối. Äó là lẽ tá»± nhiên, má»i ngưá»i sẽ biết cho cô.
ông ta đứng dáºy và nắm bà n tay dona Cruz.
- Nhiá»u nhất là ná»a tiếng nữa, - ông ta nói, - cô sẽ được gặp mẹ mình.
- Ngà i nói sao? - Cô há»i.
- Cô không có gì phải giấu vá» thá»i thÆ¡ ấu khốn khó cá»§a mình, không có gì, hiểu không? Cô không có gì để nói, ngoà i sá»± tháºt, hoà n toà n sá»± tháºt.
ông ta nhấc một tấm rèm, để lộ ra phòng khách ở đằng sau.
- Cô và o đây. - ông ta nói.
- Vâng, - cô gái thì thầm, - và tôi sẽ cầu Chúa cho mẹ tôi.
- Hãy cầu nguyện, dona Cruz, hãy cầu nguyện.
Äây là giá» khắc trá»ng đại trong cuá»™c Ä‘á»i cô.
Nà ng bước và o phòng khách. Tấm rèm lại hạ xuống sau lưng ngưá»i thiếu nữ, sau khi Gon-zague hôn tay nà ng. Còn lại má»™t mình, Gonzague ngồi trước bà n là m việc, hai tay ôm đầu. ông ta cần phải định thần lại: hà ng loạt ý nghÄ© khuấy động trong óc ông. Phố Chantre! - ông ta lẩm bẩm. - Cô ta chỉ có má»™t mình sao? Hắn ta có.theo sát cô ta không? Như thế thì liá»u tháºt.
Nhưng liệu có đúng là cô ta?" ông ta ngồi má»™t lát, mắt nhìn trống rá»—ng, rồi thốt lên: - Äó là điá»u cần phải cầm chắc trước tiên! ông ta rung chuông. Không ai trả lá»i. Trên bà n, duy chỉ có má»™t phong bì đỠgá»i Gonzague.
ông ta mở lá thư. Mẩu giấy do Peyrolles viết và mang những chữ sau: "Tại hạ đã đến. Tại hạ có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói vá»›i ngà i. Äã xảy ra những chuyện lạ lùng ở chái nhà ." Rồi, dưới dạng tái bút: "Äức Hồng y de Bisssy Ä‘ang ở chá»— vương phi. Tại hạ Ä‘ang theo dõi." Gonzague vò mẩu giấy.
Khi ông ta trở lại phòng mình, mắt ông ta dừng lại trên những tấm rèm phòng khách mà dona Cruz Ä‘ang giam mình. "Cô ta cầu nguyện, váºy thì, lúc nà y, ta những muốn tin và o cái Ä‘iá»u hão huyá»n mà ngưá»i ta gá»i là tiếng nói huyết thống.
Cô ta đã xúc động, nhưng không nhiá»u lắm, không đúng như má»™t ngưá»i con gái khi được nghe cÅ©ng những lá»i nà y: "Cô sẽ được gặp lại mẹ mình".
ông ta sắp xếp lại các ghi chép của mình đã được chuẩn bị trước từ lâu. Dần dần trán ông ta sầm tối, như thể có một ý nghĩ khủng khiếp nà o choán lấy ông.
"Äừng có mà ảo tưởng, - ông ta nói khi dừng công việc lại để nghÄ© tiếp, - sá»± trả thù cá»§a quan Nhiếp chÃnh là không tránh khá»i. ông ta dá»… dãi, ông ta hay quên, nhưng ông ta vẫn nhá»› tá»›i Philippe de Nevers mà ông ta yêu còn hÆ¡n má»™t đứa em trai! Ta đã thấy những giá»t nước mắt trong mắt ông ta khi ông nhìn vợ ta để tang, vợ ta đồng thá»i cÅ©ng là bà quả phụ de Nevers.
Nhưng không há» gì! Äã mưá»i chÃn năm rồi và đã không có ai lên tiếng chống lại ta!".
ông ta áp mu bà n tay lên trán như để xua Ä‘i ý nghÄ© ám ảnh nà y. "Dẫu sao, - ông ta kết luáºn, - ta sẽ lo chuyện nà y. Ta sẽ tìm được má»™t tá»™i phạm. Và má»™t khi tên tá»™i phạm đã bị trừng trị, thì ta xin cứ là ăn ngon ngá»§ yên." Trong số các giấy tá» trải ra trước mặt ông và hầu như tất cả Ä‘á»u được viết bằng các chữ số, có má»™t tá» ghi: "Tìm hiểu xem bà ta có giữ giấy chứng sinh không." "Muốn thế thì bà ta cần phải đến, - Gon-zague nghÄ©. - Ta sẵn sà ng trả má»™t trăm ngà n livrÆ¡ chỉ để biết bà ta có giữ giấy chứng sinh hoặc tháºm chà tá» giấy ấy còn tồn tại hay không. Nếu như nó còn tồn tại, ta sẽ phải có nó! Ai mà biết được? - ông ta tiếp tục nghÄ©, bị lôi cuốn bởi những hy vá»ng má»›i nảy sinh, - ai mà biết được? ở đâu chẳng có những ngưá»i mẹ gặp lại con. Ai mà biết được? Có thể bà ta sẽ dang tay đón cô.bé bôhêmiêng cá»§a ta... Và xin chà o ngưá»i thừa kế cá»§a Nevers!".
ông ta phá lên cưá»i. Khi ngá»›t cÆ¡n, ông ta lại nghÄ© tiếp: "Thế rồi sau má»™t thá»i gian, má»™t nà ng công chúa trẻ trung xinh đẹp có thể chết Ä‘i. Thiếu gì các cô gái chết trẻ! Äám tang chung, Ä‘iếu tang do má»™t tổng giám mục Ä‘á»c. Và vá»›i ta, má»™t món thừa kế khổng lồ mà ta, mẹ kiếp, sẽ kiếm được".
Äồng hồ Saint-Magloire Ä‘iểm hai giá» chiá»u.
Äó là giỠđã được ấn định để mở tòa án gia đình.
|
 |
|
| |