Là một nhóm dịch tự do nhỏ xíu mới bắt đầu bập bẹ tập dịch, tuy còn rất thiếu kinh nghiệm, song với lòng hâm mộ tác phẩm của Thương Nguyệt, bọn mình liều giới thiệu với các bạn bản dịch Phá Quân, nằm trong Kính hệ liệt của Thương nữ hiệp.
Giới thiệu Kính hệ liệt
Kính hệ liệt là bộ truyện hoành tráng dữ dội mà đằm thắm ôn nhu của nữ hiệp Thương Nguyệt. Tác phẩm có bối cảnh là cuộc chiến tranh giữa ba thế lực lớn: đế quốc Thương Lưu cầm quyền của Băng tộc, tàn dư của cựu Vương triều Không Tang, cùng những giao nhân có nguồn gốc nơi biển cả tự do vô tận, vùng lên không cam chịu kiếp sống nô lệ.
Vương triều Không Tang với Hoàng thái tử và Lục vương cầm đầu hi vọng có thể tìm lại ánh mặt trời cho mười vạn chúng dân, những người đang phải trốn tránh sâu dưới lòng Kính hồ. Thập Vu, mười trưởng lão lãnh đạo Băng tộc, đứng đằng sau là một vị Trí Giả đại nhân thần bí quyết không chịu để rơi vào cảnh bị trục xuất khỏi mảnh đất Vân Hoang lần nữa. Bọn họ quyết dùng tất cả cách thức tàn bạo nhất để giữ vững chủ quyền. Tô Ma, thiếu chủ của giao nhân tộc, thân thế điêu linh, trở về Vân Hoang sau một trăm năm phiêu bạt, bán mình cho quỷ dữ để sở hữu sức mạnh vô thượng nhằm đưa giống nòi thoát khỏi cảnh lầm than. Thế nhưng, mâu thuẫn nội tâm với mối tình xưa cũ, ràng buộc tâm lý nơi người em, con rối kỳ dị Tô Nặc bởi “liệt” bạo tàn, liệu anh ta có gánh nổi trách nhiệm nặng nề mà vĩ đại ấy…
Chiến tranh diễn ra với những trận đánh khủng khiếp. Đế quốc Thương Lưu có quân lực hùng mạnh, chiếm lợi thế rõ rệt nhờ những thiết bị cơ giới như Phong Chuẩn, Bỉ Dực Điểu, Già Lâu La. Vương triều Không Tang tôn sùng tín ngưỡng, phép thuật siêu cường, có đội ngũ minh linh bất tử, thêm vào đó là truyền nhân Kiếm Thánh lừng danh. Giao nhân nhanh nhẹn linh hoạt, thể lực yếu nhưng quyết tâm giành tự do vượt qua tất cả, ngoài thủ lĩnh Tô Ma, người có thể xem như mạnh nhất Vân Hoang, họ còn đang trên đường giải phong ấn cho Long Thần, vị thần bảo hộ của họ…
Chiến tranh còn là nơi những mưu mô toan tính được sử dụng triệt để, ngay cả ân oán cá nhân, đấu tranh nội bộ cũng nhân dịp trỗi dậy.
Tuy nhiên, giữa chữ “lợi” vẫn luôn thấy một chữ “tình” xuyên suốt. Truyện không có một nhân vật chính đích thực, mỗi nhân vật đều có một chữ “tình” riêng, khiến cho họ không còn chỉ là cái xác vô hồn bị điều khiển bởi quyền lực và lợi ích.
Chữ “tình” của Thương Nguyệt, chữ “tình” đặt giữa ân oán hận thù, giữa mưu mô toan tính, giữa cái chung với cái riêng,… bi thương mà diễm lệ tuyệt trần, vẫn đang tiếp tục hấp dẫn người đọc sau từng trang sách…
Sơ lược địa lý, lịch sử Vân Hoang
Sơ lược địa lý, lịch sử Vân Hoang
Vùng đất Vân Hoang: Sách có viết rằng, ở trên cõi thế, nằm trong bổn biển, có vùng đất tiên, tên gọi Vân Hoang. Nhật nguyệt chiếu rọi, sao sáng dẫn đường, bốn mùa tiếp nối, Thái Tuế ban phúc, dòng dõi thần linh, kỳ vật dị hình. Đoản mệnh hay hưởng thọ, cũng chỉ thánh nhân qua được lối này.
Ngoại trừ một con đường hẹp (Thiên Khuyết Sơn Lộc) thông sang Trung Châu, vây bọc xung quanh Vân Hoang đều là biển cả.
Trong truyền thuyết:
Thời xa xưa nhất, Vân Hoang có loạn bảy nước, Băng Quốc xưng bá nô dịch lục quốc còn lại. Sau này Ma quân Thần hậu xuất thế, trục xuất Băng tộc ra vùng đại mạc rộng lớn phương Tây, thống nhất lục bộ, lập nên Vương triều Không Tang.
Người Không Tang có tín ngưỡng thần linh, tự nhận làm dòng dõi thần linh.
Ở thời điểm 7000 năm trước đây, Tinh Tôn đế và Bạch Vi hoàng hậu thống nhất Vân Hoang lục bộ, trục xuất triệt để Băng tộc, tiêu diệt Hải quốc, từ đó tiến vào thời thịnh trị. Trong 7000 năm có rất nhiều Vương triều tiếp nối, song đều thuộc quyền cai quản của người Không Tang. Cho đến 100 năm trước, Băng tộc quay trở lại lật đổ và diệt chủng người Không Tang từng thống trị Vân Hoang suốt hàng ngàn năm.
Đại lục có địa hình trũng ở giữa, vùng trung tâm, thấp nhất là một hồ nước khổng lồ tên là “Kính”. Bên trên hồ và dưới hồ là hai tòa thành (ý nghĩa của Song Thành) đối xứng với nhau qua mặt “kính” của hồ nước. Đó là Già Lam thành của thủ đô đế quốc Thương Lưu (trên) và Vô Sắc thành nơi những minh linh vong linh người Không Tang tạm thời trú ẩn (dưới). Vì khi kiến lập vương triều Không Tang đã sát sinh quá nhiều, Bạch Vi hoàng hậu sợ rằng sau này con cháu phải chịu “Đại Kiếp” nên mới tạo nên Vô Sắc thành, phải cần Lục vương hi sinh mới mở được phong ấn tòa thành này.
Muốn vào đại lục Vân Hoang bằng đường bộ từ Trung Châu, phải đi qua dãy núi Mộ Sĩ Tháp Cách, sau đó là đến Thiên Khuyết. Vượt qua Thiên Khuyết tới Trạch Quốc, nước biên giới phía Đông của đại lục Vân Hoang, nơi cư trú của nhiều người di dân Trung Châu sang.
Phía Tây là dãy núi Không Tịch, nơi những quỷ hồn không thể luân hồi tụ tập.
Sa Quốc phía Tây bao gồm 4 bộ lạc: Mạn Nhĩ Qua, Hoắc Đồ, Đạt Thản và Tát Kỳ. Trong đó, Hoắc Đồ bộ mạnh nhất, song 50 năm trước phản kháng đế quốc Thương Lưu mà bị tận diệt, giờ chỉ còn nhóm nhỏ lưu lạc khắp Vân Hoang.
Phương Bắc núi đồi nhấp nhô, có núi Cửu Nghi quanh năm mây phủ là nơi đặt lăng mộ của hoàng đế Không Tang các triều, linh lực cường đại khiến Băng tộc không dám mạo hiểm tiến vào. Trước núi Cửu Nghi là vực Thương Ngô, sâu vạn thước, nơi phong ấn Long Thần.
Phía Nam là vùng đồng bằng màu mỡ, giao thông thuận lợi, thương nghiệp phát đạt.
Ở nơi nước Kính hồ đổ ra biển có một tòa thành cực kỳ xa hoa mỹ lệ của thương nhân là Diệp thành.
Trên biển ngoài Hải quốc của người giao nhân xưa, còn có rất nhiều quốc gia, phong tục đa dạng, ví dụ: Bạch quốc, Bất Tử quốc, Nữ Tử quốc, Trượng Phu quốc,…
Chủng tộc
Chủng tộc:
1. Không Tang (Vô Sắc thành):
Chứa đựng quan tài của mười vạn dân Không Tang chạy nạn, họ không thể cử động nhưng tinh thần vẫn có thể chu du khắp tòa ảo thành. Một trăm người tổ hợp tạo thành một chiến sĩ minh linh cưỡi thiên mã có cánh. Lục vương là những chiến sĩ mạnh nhất nằm ngoài quy luật này.
Trừ Hoàng thái tử và Đại ti mệnh, tất cả (bao gồm những chiến sĩ minh linh) đều sợ ánh sáng, gặp sáng là thần hình tiêu diệt.
Trước đây, Không Tang là quốc gia phong kiến, dưới hoàng đế là Lục vương: Bạch, Thanh, Tử, Xích, Lam và Huyền. Trong đó hoàng hậu luôn luôn chỉ tuyển ra từ Bạch tộc (hậu duệ Bạch Vi hoàng hậu).
2. Băng tộc (Già Lam thành):
Là kẻ thống trị đại lục hiện thời, viễn cổ họ từng là cư dân Vân Hoang.
Truyền thuyết kể họ là hậu sinh của người với giao nhân, nên bị kinh rẻ, phải mưu sinh lang thang nơi bờ biển. Sau này họ được “Trí Giả” lãnh đạo, có sức mạnh quân sự, lật đổ Không Tang.
Băng tộc có tuổi thọ ngang người thường, song nhân vật cấp cao có thể thừa hưởng máu của người trước, luyện đan dược, trở thành bất lão, thậm chí bất tử.
3. Giao nhân (Hải quốc):
Xưa sống nơi biển cả, mình người đuôi cá, xinh đẹp hát hay, nước mắt biến thành châu báu, tính tình nhu hòa, có giao long là thần bảo hộ. Sau này Long Thần bị Tinh Tôn đế phong ấn, họ trở thành nô lệ. Đuôi bị giải phẫu để tạo thành chân đi lại. Mắt sau khi chết bị lấy ra để làm Ngưng Bích châu giá trị liên thành.
Giao nhân ban đầu không có giới tính, sau này nếu có tình cảm với nam nhân thì sẽ biến thành nữ nhân, có tình cảm với nữ nhân sẽ biến thành nam nhân.
Tim của giao nhân nằm ở chính giữa ngực, để bảo đảm sự cân bằng.
4. Dực tộc (Vân Phù thành):
Một dân tộc siêu cường huyền thoại, nghe nói tồn tại cùng thời với Ma quân Thần hậu của Không Tang.
3 vị nữ thần: Hi Phi (Thiên giới), Tuệ Già (Phàm giới), Mị A – Quỷ Cơ (Âm giới), nghe nói có liên quan với Dực tộc, họ là người quan sát Vân Hoang đại địa, nhưng theo thiên quy của Dực tộc, không được can thiệp vào hưng vong của hạ giới, không thì sẽ bị nghiêm trị.
5. Thần (từ từ tìm hiểu ^^)
Dòng máu đế vương và Thập Vu
Dòng máu đế vương và Thập Vu
Người Không Tang thống trị Vân Hoang 7000 năm lấy huyết thống làm chủ, thương truyền hậu duệ của Tinh Tôn đế thừa kế sức mạnh vô thượng của “dòng máu đế vương” (đế vương chi huyết), để thống trị 6 nguồn sức mạnh của Lục Hợp.
Có 1 đôi nhẫn là: Hoàng Thiên và Hậu Thổ. Hoàng Thiên cấp cho hoàng đế, Hậu Thổ cấp cho hoàng hậu thuộc dòng Bạch tộc. Một là “Chinh”, một là “Hộ”.
Vì có sức mạnh của “dòng máu đế vương”, Hoàng thái tử không chết dù thân thể bị chia làm 6 phần:
- Cái đầu bị Thái tử phi Bạch Anh cướp được.
- Trên đỉnh núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách phía Đông (tay phải).
- Tế đàn Băng tộc ở núi Không Tịch phía Tây (tay trái).
- Vương lăng Không Tang ở núi Cửu Nghi phía Bắc (chân phải).
- Phía Nam nơi Kính hồ đổ ra biển (chân trái).
- Phần còn lại nằm ở Già Lam Bạch Tháp.
* Già Lam Bạch Tháp là ngọn tháp cao 6 vạn 4 ngàn thước, do Tinh Tôn đế xây, tốn rất nhiều công sức, thậm chí sinh mạng, muốn cao hơn nữa, nhưng trời chỉ cho vậy.
Sau trận “Liệt Kính chi chiến”, 10 người quân công cao nhất được “Trí Giả” đại nhân phong làm Thập Vu.
Vu Hàm: Lão đại, trưởng lão thủ tọa, nguyên lão của nguyên lão, người duy nhất được đối thoại với “Trí Giả”, nhưng đam mê luyện dược, không màng chính sự. (Cũ)
Vu Lãng: Quốc vụ thượng thư, nắm chính quyền, chỉ kém Vu Hàm một chút. (Cũ)
Vu Bành: Đại tướng quân chiến công hiển hách, chấp chưởng quân quyền, là người đối đầu với Vu Lãng. (Cũ)
Vu Chân – Vân Chúc: Trước đây là Thánh nữ, cũng là chị cả của thiếu tướng Vân Hoán và Thánh nữ Vân Diễm, trầm ổn nội liễm. (Mới)
Vu Tạ: Đệ tử của Vu Tức, trưởng lão trẻ nhất, bị các nguyên lão bài xích, bất đắc chí, thường nghiên cứu lịch sử và thuật pháp ở thư viện. (Mới)
Vu La: Quản lý thương nghiệp, thường lui tới Diệp thành làm việc, máu thương gia đậm đặc, tham lam và có tâm kế. (Mới)
Vu Tức: Sư phụ của Vu Tạ, tuổi đã rất cao, không màng thế sự. (Cũ)
Vu Cô: Chủ trì Hội phụ nữ ^^ là 1 bà già khó tính. (Cũ)
Vu Lễ: Chuyên ngoại giao, đi sứ các nước thuộc địa. (Cũ)
Vu Để: Phụ trách sản xuất công nghiệp cho quân đội. (Mới)
Ý nghĩa của Song Thành là 2 tòa thành nằm đối xứng nhau qua mặt Kính hồ, giống như phần thực và phần ảo trong gương (kính). Phần thực là Già Lam thành của đế quốc Thương Lưu đang thống trị, phần ảo là những vong hồn của người Không Tang trong tòa ảo thành Vô Sắc.
Na Sanh là 1 cô gái dân tộc thiểu số Trung Châu, muốn tới Vân Hoang với hi vọng tìm được miền đất hứa thần tiên, nhưng rồi sau khi chứng kiến sự thực, cô đã thất vọng. Tuy nhiên, cô gái cũng có được những điều thực sự đáng giá.
Na Sanh là người dắt chuyện ban đầu, theo bước chân của cô, một loạt nhân vật dần xuất hiện:
Tô Ma: Khôi lỗi sư (người điều khiển rối), thiếu chủ của giao nhân, thực lực mạnh nhất hiện thời. Thâm trầm, đầy mưu tính.
Hoàng thái tử Chân Lam: “Xuất hiện” đầu tiên chỉ với… bàn tay phải được Na Sanh vô tình giải phong ấn (tháo Hoàng Thiên ra), tặng Hoàng Thiên cho Na Sanh để cô bé tiếp tục đi… giải phong ấn cho mình. Tính tình hài hước mà nóng nảy, thích đấu khẩu.
Đệ nhất kiếm khách, đại đệ tử Kiếm Thánh, cựu Phiêu kị tướng quân Không Tang, du hiệp, kẻ nát rượu, đối thủ đấu khẩu lẫn oánh lộn của Hoàng thái tử: Tây Kinh.
Thái tử phi Bạch Anh: Nhị đệ tử Kiếm Thánh, thừa kế Hậu Thổ, đồng thời là chiến sĩ minh linh, một trong Lục vương, đứng đầu Bạch bộ.
Vân Hoán: Tam đệ tử Kiếm Thánh, thiếu tướng trẻ tuổi của quân đoàn Chinh Thiên thuộc đế quốc Thương Lưu. Kiếm khách tài năng thiên bẩm, lãnh khốc vô tình, vì lợi ích của Băng tộc mà bất chấp thủ đoạn.
Giao nhân khôi lỗi: là những giao nhân bị Khôi Lỗi trùng khống chế, chỉ còn là những cái xác không biết tư duy, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
Vân Hoán được giao nhiệm vụ đi đoạt lại Hoàng Thiên. Sau khi dùng cách thức thiếu nhân tính đánh bại Tây Kinh, bắt Na Sanh mang đi, bị Tô Ma cản lại suýt giết được. May nhờ Tiêu – giao nhân thuộc hạ hi sinh tới cứu, Vân Hoán mới thoát được.
Phe Không Tang và phe giao nhân tạm thời kết minh, giúp nhau giải phong ấn cho các phần thân thể của Chân Lam và Long Thần. Tây Kinh cũng giúp bạn cũ, Na Sanh ham vui tham gia theo.
Vân Hoán không hoàn thành nhiệm vụ, để tránh án tử hình, phải đoái công chuộc tội. Anh ta được giao nhiệm vụ mới là đi tìm lại Như Ý Châu trong thiết bị bay thử nghiệm Già Lâu La. Thiết bị này rơi ở vùng sa mạc phía Tây. Đây là lúc Phá Quân bắt đầu…
Phá Quân xuất bản năm 2005, cùng năm với Đế Đô Phú – bộ thứ hai sau Đại Mạc Hoàng Nhan của Vũ Chi Hồn hệ liệt.
Trong lần bình chọn tiểu thuyết võ hiệp lần thứ 3 của tạp chí Kim Cổ Truyền Kỳ, có một số ý kiến sau:
Giáo sư Thang Triết Thanh: Tác giả đã triển khai văn phong tự thuật kỳ ảo trong bầu không khí thần bí, hoang man, khủng bố. Điểm khác biệt so với Bộ Phi Yên (Bộ Phi Yên cho ra Hải Chi Yêu và Mạn Đồ La cùng năm) nằm ở chỗ miêu tả về nhân tính sâu sắc hơn. Sự khoan dung và bảo hộ của Mộ Yên, sự cực đoan và công lợi nơi Vân Hoán, Diệp Tái Nhĩ nhẫn nhịn và đa tình, sự sinh động trong tính cách và tình cảm tạo cho bộ tiểu thuyết không ít cảm giác ấm áp. Ấn tượng sâu sắc nhất mà tiểu thuyết đem lại chính là những giao nhân, bọn họ dẫu bị biến thành khôi lỗi, không còn nhân tính, nhưng họ vẫn muốn được trở lại cuộc sống trước đây của chính mình, điều này cũng chính là thứ giá trị nhất của nhân sinh.
Nhà phê bình tiểu thuyết võ hiệp Hàn Vân Ba: “Phá Quân” và “Đế Đô Phú” lần lượt là đại biểu cho hai hệ liệt khác nhau “Kính” và “Mặc Hương”, đồng thời thể hiện nét đặc sắc riêng biệt, cho thấy năng lực cao siêu trong việc làm chủ đề tài, ý tưởng khác nhau của Thương Nguyệt. Với “Phá Quân”, trong hệ thống thế giới độc đáo “Vân Hoang”, cô ấy đã biểu đạt được sự mắc mớ phức tạp giữa thần tính và nhân tính, làm nổi bật lên vai trò năng động của con người giữa khoảng trời và đất.
Dẫn nhập
Tiếp nối Kính: Song Thành. Trải qua một cơn gió tanh mưa máu, Già Lam Bạch Tháp mỹ lệ vẫn cao vút xuyên mây. Giờ đây ánh mắt chuyển hướng sang vùng sa mạc mênh mông, nhân vật chính cũng đổi thành thiếu tướng trẻ tuổi Vân Hoán của đế quốc Thương Lưu. Nhận nhiệm vụ tìm về Như Ý Châu trong Già Lâu La mất tích sau khi bay thử, Vân Hoán và giao nhân khôi lỗi Tương tới Sa Quốc phương Bắc. Ở đây, Vân Hoán gặp lại những người bạn thuở thiếu thời của bộ lạc Hoắc Đồ. Thế nhưng, vu sư Hoắc Đồ bộ lại ngấm ngầm hạ ma chú lên xích đà của Vân Hoán, khiến Vân Hoán bị bầy linh điểu, sa ma tấn công, suýt chút nữa đã bị loài sa ma quỷ dị nuốt gọn. May thay, sư phụ y là nữ Kiếm Thánh Mộ Yên kịp thời tới cứu…
Trả Lời Với Trích Dẫn
Mịt mờ trăng lặn sao thưa
Gió lay mặt nước còn ngờ bóng ai
Tuyết bay đẫm ướt mái ngòai
Đêm khuya tựa bóng lấy ai bạn cùng
Vai đầm sương tuyết như bông
Đàn phôi pha hết não nùng tháng năm
Vì yêu hết thảy chẳng màng
Lệ rơi thầm lặng hay chăng hỡi người?
Bạch y phơ phất bên trời
Mắt sâu thăm thẳm, nét cười tàn phai
Phá Quân rọi suốt đêm dài
Bôn ba rút kiếm hỏi ai thấu tình
Ôn nhu tựa sợi tơ mành
Vụt qua chớp mắt, lại mình cô đơn
Tro tàn, khói tỏa, tay trơn
Phù vân vạn thế theo vờn mưa hoa
Xót xa một kiếp tài hoa
Gói niềm đau vỡ, chôn vào nhớ nhung
Lấy ai tỏ nỗi riêng chung
Đồng sinh cộng tử, theo cùng với ai
Song Thành khóa chặt một đời
Nhà tan nước mất, thì thôi cũng đành
Gió xua tan hết lệ tình
Mộng dài đằng đẵng, lênh đênh ngàn đời.
Chương 1: Lữ nhân (1)
Tác giả: Thương Nguyệt
Dịch: Hàn Yên Thúy _ Lãnh Nguyệt
Hiệu đính: Bạt Phong Hàn
Đêm mưa, những ngôi sao lấm chấm rải rác trên bầu trời, tựa như đôi mắt lạnh lùng mà sắc sảo trông xuống miền đất Vân Hoang đang say giấc nồng.
Đêm rằm tháng năm, năm Thương Lưu thứ chín mươi mốt, trời tối đen như vẩy mực. Song bên dưới lớp màn đen kịt ấy, vẫn thấp thoáng ẩn hiện sắc màu ảm đạm, xám xịt đặc trưng của vùng Vân Hoang.
Tận cùng phía Bắc chỉ có một dải cát vàng đá trắng, đó đây lơ thơ điểm vài cọng cỏ xanh. Phía Nam, đồng ruộng hồ đầm xanh tươi biêng biếc, sông ngòi chằng chịt đan xen. Ngoài ra còn có bốn rặng núi hùng vĩ: núi Không Tịch phía Tây, Thiên Khuyết và Mộ Sĩ Tháp Cách phía Đông, lại thêm núi Cửu Nghi phương Bắc mịt mù mây phủ, quây quần quanh hồ nước ở trung tâm đại lục. Dưới ánh trăng, mặt hồ phát ra quầng sáng lấp lánh, tựa như mặt đất chợt bừng mở mắt, lạnh lùng đối mặt cùng trời cao.
Giữa hồ là một tòa thành uy nghi sừng sững, với ngọn tháp trắng khổng lồ cao vút xuyên mây.
Trên chín tầng trời, nơi Già Lam Bạch Tháp chẳng thể nào vươn tới, đôi cánh chim thần giang rộng như đua cùng mây. Ba vị tiên nữ trên cao nhìn xuống vùng đại lục đang chìm trong giấc ngủ. Ba cặp mắt âm thầm quan sát, xem xem có bao nhiêu lữ khách lặn lội gió mưa trên mảnh đất này.
***
Gió đêm hoang mạc lạnh giá tàn khốc, như những ngọn roi gai quất lên thân thể. Kể cả nếu khi xuống đây đã khoác lên mình loại trường bào trùm kín từ đầu đến chân của dân du mục, vẫn cảm thấy gió rét cắt da. Nhưng kẻ hiện giờ đối mặt với gió cát, hàn khí vẫn thẳng lưng, sải từng bước lớn. Dẫu sao cũng là chiến sĩ ưu tú nhất Giảng Võ đường, lớp cát vùi sâu tận mắt cá như thể chẳng mảy may ảnh hưởng tới y, thời gian dài hành tẩu dưới cái nóng gay gắt của mặt trời cũng không vắt kiệt được thể lực y.
Nhưng người theo sau y rõ ràng đã kiệt sức. Vậy mà, bất kể mệt mỏi đến đâu, đôi mắt xanh biếc nhưng vô hồn ẩn sau tấm sa che mặt ấy vẫn không có biểu hiện gì khác lạ, không mệt mỏi, không bất mãn, chỉ thờ ơ dốc sức đi theo người phía trước.
Dưới ánh trăng, cát sỏi lẫn bụi gai đều phát ra ánh kim nhợt nhạt, liên miên vô tận. Theo ngọn cuồng phong thổi tới, cồn cát như có chân, từ từ dịch chuyển với tốc độ mắt người không thấy được, trong chốc lát địa hình hoàn toàn biến đổi. Người dẫn đầu chợt dừng bước, lặng lẽ dõi theo tốc độ di động của cồn cát, đoạn ngẩng đầu trông tinh tú nhẩm tính phương hướng. Cuối cùng dường như đã nhận ra điều gì đó, y khe khẽ thở dài, quay lại phân phó: “Tương, cô nhóm lửa nấu cơm ở đây đi!”
Nơi đây, chính là địa điểm Già Lâu La rơi xuống sau lần bay thử thất bại.
Đến vùng sa mạc Bác Cổ Nhĩ này đã hơn ba ngày, dựa theo những tư liệu Vu Bành nguyên soái cấp cho lúc ra đi để phán đoán phương vị, y bôn ba không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến được nơi Già Lâu La bay thử rơi xuống trước đây.
Tuy nhiên, theo tình hình trước mắt, muốn tìm ra cỗ máy gặp nạn đó chẳng dễ dàng gì. Gió cát dữ dội lẫn những cồn cát di động không ngừng có lẽ đã chôn vùi Già Lâu La giữa mênh mông đại mạc. Nếu như không kiếm được mục dân bản địa dẫn đường, kẻ đến từ kinh đô như y mà muốn tìm lại Già Lâu La giữa biển cát, nhiệm vụ đó cơ hồ bất khả thi.
Người thiếu nữ vẫn chẳng nói chẳng rằng đi theo y suốt cuộc hành trình nghe lệnh liền lặng lẽ cởi tay nải trên lưng, trải một tấm thảm mỏng ra, đặt lương khô và bình nước lên. Cô xoay mình, đi cắt lấy mấy bụi Hồng Cức mọc xung quanh. Đây là giống thực vật có môi trường sống khô hạn ở Sa Quốc phương Bắc, bộ rễ bám sâu tới ba trượng vào lòng đất để hút nước, thân trơ trụi, thay cho lá là những mũi gai dài màu nâu đỏ. Chúng mọc rải rác khắp sa mạc.
Thiếu nữ quay lại mang theo một bó cây Hồng Cức, vun đám thực vật khô khốc ấy thành đống, sau đó châm lửa nhóm bếp. Giao nhân làm mọi việc một cách tháo vát nhanh nhẹn này tên “Tương”, thực không hổ danh là một trong số những khôi lỗi xuất sắc nhất của quân đoàn Chinh Thiên, trải qua huấn luyện khắt khe, có thể phục vụ chủ nhân chu đáo dưới những hoàn cảnh khác nhau.
Trong chiếc nồi bằng thép mỏng đang đun miếng bánh khô cứng. Tương cẩn thận nghiêng bình nước, mặt khác dùng đũa dằm vào phần bánh bị thấm ướt, khéo léo không để phí một giọt nước nào. Vừa gặp nước, bánh lương khô lập tức tan ra, rồi sôi lên sùng sục trên bếp, lát sau bọt trắng đã sủi đầy nồi. Đó là loại lương khô chuẩn bị sẵn cho chiến sĩ đế quốc Thương Lưu khi viễn chinh, có thể chống đói cả ngày trời, tên gọi “mỏng mảnh một miếng”.
"Ăn thôi!". Vân Hoán ngồi xếp bằng trên thảm, tháo mặt nạ ra, gọi Tương lại dùng cơm. Chợt thấy đôi tay đối phương đầy vết nứt nẻ rướm máu, thiếu tướng của đế quốc Thương Lưu không khỏi chau mày. Phải chăng giao nhân sinh ra nơi vùng biển, nên không thích hợp nán lại sa mạc khô cằn lâu ngày? Lặn lội mải miết suốt ba ngày, thân thể Tương chỉ sợ đã không thể nào chịu nổi.
"Cô thoa cái này lên đi!" Tương đang ăn, đột nhiên thấy có vật gì rơi xuống vạt áo mình, bên tai lại nghe tiếng Vân Hoán dặn dò. Thì ra là một chiếc vỏ ốc khép kín, bên trong đựng đầy thuốc mỡ mà người trong quân đoàn chuyên dùng chữa trị các vết thương nứt da rách thịt.
Khôi lỗi nhất mực nghe lời, nhặt vỏ ốc lên, lấy ngón tay quệt một lớp thuốc mỡ, tự bôi lên da mình. Vất vả ba ngày trời, trên mình Tương đã có rất nhiều chỗ nứt nẻ. Thoa xong hai cánh tay, giao nhân khôi lỗi vô tri chẳng chút e ngại có người trước mặt, trút bỏ áo ngoài, tiếp tục thoa lên từng chỗ trên người.
Trong màn đêm sa mạc, gió rít lên từng đợt không ngừng. Mái tóc biếc xanh phất phơ theo gió, tấm thân ẩn hiện sau suối tóc tinh khôi như ngọc, yểu điệu thướt tha, toát lên vẻ quyến rũ đầy ma mị giữa biển cát trống trải mênh mông, giống như mỹ nhân ngư giấu đuôi dưới cát.
Vân Hoán đang ăn bữa cơm duy nhất trong ngày, con ngươi bỗng co lại, có vẻ thoáng ngạc nhiên.
Dù trong thời gian huấn luyện tại Giảng Võ đường, y cũng đã từng ở cùng đội với nhiều giao nhân khôi lỗi khác nhau, nhưng tiếp xúc không lâu, chưa đi sâu tìm hiểu. Còn sau khi chính thức gia nhập quân đoàn Chinh Thiên, y lại chọn được Tiêu làm đồng đội. Nhờ Vu Bành đại nhân phá lệ khoan dung, Vân Hoán mới được sở hữu giao nhân có ý thức duy nhất trong quân đoàn. Do đó, y chưa bao giờ hiểu được khôi lỗi thật sự là thế nào.
Lúc này thấy khôi lỗi trước mặt chẳng chút e ngại, điềm nhiên cởi áo, nghe lời Vân Hoán từ từ thoa thuốc mỡ lên từng chỗ trên cơ thể không hề do dự, không hề xấu hổ. Giao nhân bị Khôi Lỗi trùng khống chế, trong mắt ngoài chủ nhân ra chẳng để ý tới ai khác, có mệnh lệnh gì cũng răm rắp phục tùng, không phản kháng, không do dự, thậm chí cũng không thể tự ý thức.
Loại giao nhân khôi lỗi này là vũ khí quý giá trong chiến đấu, có thể điều khiển máy móc cồng kềnh, phối hợp tác chiến cùng chiến sĩ của quân đoàn, khi nghỉ ngơi lại là nguồn hoan lạc cho tướng sĩ.
Tuy trong quân đội có giới luật nghiêm ngặt, ước thúc hành vi của tướng sĩ, nhưng vẫn ngầm chấp nhận điều này. Dẫu sao trong lúc xuất chinh, không được mang phụ nữ theo, sự tồn tại của giao nhân khôi lỗi vừa hay có thể bổ khuyết. Kể cả nguyên soái Vu Bành luôn trị quân nghiêm minh, đối với chuyện này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua: "Đều tại tuổi trẻ ham vui thôi mà." Mỗi khi những bậc trưởng lão có dị nghị, Vu Bành nguyên soái chỉ hờ hững đáp: "Vả lại khôi lỗi cũng chẳng thể sinh con."
Gã Phi Liêm đó là chủ nhân trước đây của Tương thì phải?... Không biết gã đã gần gũi với khôi lỗi này chưa? Thảo nào mà lo lắng cho cô ta thế. Khi Vân Hoán mang theo Tương tới Sa Quốc chấp hành nhiệm vụ, Phi Liêm đã cất công tới tiễn biệt, nhờ y chiếu cố cho giao nhân khôi lỗi này, lại tặng thêm thuốc mỡ chuyên chữa nứt nẻ ngoài da.
Thiếu tướng Vân Hoán chợt mỉm cười, nhìn giao nhân khôi lỗi tắm mình dưới ánh trăng ngời ngời như ngọc, khe khẽ lắc đầu, quệt chút thuốc mỡ, xoa lên phần lưng mà Tương không thể nào chạm tới được.
Ôm ấp một tấm thân lạnh băng chẳng chút hơi ấm như vậy, trong lòng không rõ có thấy thoải mái chăng?
Hơn nữa tuy thân thể mỹ lệ nhưng khôi lỗi hoàn toàn vô thức, hờ hững cứng đờ, sao có thể thân mật với một thứ như vậy được? Gã Phi Liêm đó trở thành một giuộc với đám quan quân mặt người dạ thú đáng ghét ấy từ khi nào vậy? Lẽ nào đó là kẻ từng cùng Vân Hoán tề danh ở Giảng Vũ đường, hợp thành song bích?
Trong mắt Vân Hoán thoáng hiện lên nỗi chán chường, y lấy áo ném lên người Tương: "Mặc vào! Ăn cơm!"
Giao nhân khôi lỗi rướn người, thản nhiên nhận áo mặc vào, ngoan ngoãn xích lại bên đống lửa bắt đầu ăn cơm. Thế nhưng, trong sát na cô đeo mặt nạ, đôi mắt biếc sâu thăm thẳm thoáng chút biến đổi. Tuy nhiên, đến khi mặc xong y phục, tất cả đã trở lại cái vẻ hờ hững vô cảm như mặt nước ao tù.
Trước khi đi ngủ, Vân Hoán kiểm tra lại vũ khí tùy thân theo thói quen, sau đó gối đầu lên túi tên, bắt đầu nghỉ ngơi. Túi tên rỗng một nửa có thể khuếch đại âm thanh truyền lên từ mặt đất, nếu trong đêm có nhân mã tiếp cận, y sẽ lập tức phát hiện ngay.
Vùng này trước kia thuộc về Hoắc Đồ bộ, vốn cũng là một nơi hoa cỏ tốt tươi... Chỉ tiếc năm mươi năm trước, sau khi Vu Bành đại nhân tới trấn áp phản tặc, chốn này đã trở thành hoang phế. Ngày mai phải tìm xung quanh xem có thấy gã du dân nào không, hoặc tìm kiếm một ốc đảo gần đây, nếu không lương khô và nước uống sẽ chóng cạn kiệt. Có điều đi suốt ba ngày, tuyệt không thấy bóng dáng một ai cả. Nếu lại muốn đi về phía Tây, tới nơi quân đoàn của đế quốc đóng quân, dù là Xích Đà cũng phải mất hai ngày một đêm.
Phải chăng nên tới núi Không Tịch, gặp sư phụ trước đã, rồi mới tính tiếp? Có lẽ sư phụ sẽ chỉ điểm và góp ý cho mình. Dẫu sao sư phụ cũng là người duy nhất đáng tin cậy ở nơi này... Hơn nữa, quân đội cũng đóng dưới núi Không Tịch, y lại đang giữ lệnh phù của Vu Bành đại nhân, có thể điều động một toán nhân mã giúp sức. Tuy nhiên, kế hoạch tìm kiếm Già Lâu La là tuyệt mật, chỉ e không thể giải thích với quân đồn trú ở đây được.
Vân Hoán cau mày, cùng bầu trời đêm thăm thẳm lặng lẽ nhìn nhau. Cảm giác con người giao hòa với đất trời giữa sa mạc này, thời niên thiếu y chẳng phải đã trải qua không ít lần ư? Ngày đó, y cũng từng sống tại nơi đây... quá khứ xa xăm ấy...
Họ Vân cũng có thể xem là thuộc Băng tộc, nhưng chẳng thể cư trú tại đế đô, thậm chí còn bị trục xuất ra ngoài. Nguyên nhân nghe nói vào thuở lập quốc sơ khai, tổ tiên Vân gia từng có người kết hôn với di dân Không Tang, điều này đã vi phạm nghiêm trọng lệnh cấm thông hôn với người ngoại tộc của đế quốc. Từ đó Vân gia bị người trong tộc kì thị, đuổi khỏi Già Lam thành, đày đến thuộc địa, tính đến nay đã mấy chục năm khốn khổ lênh đênh.
Vân Hoán từ khi còn nhỏ đã theo người thân lưu lạc hầu khắp Vân Hoang, cuộc sống biến động không ngừng. Những điều vừa mới thân thuộc, tạo thành nếp quen đã vội rời bỏ y. Cuộc sống lang thang bất định đó đã tạo cho Vân Hoán thói quen thờ ơ trước mọi việc. Y cũng không còn có cảm xúc với những thứ quanh mình, vì sớm biết mọi thứ cuối cùng chẳng thể nào dài lâu được.
Năm mười ba tuổi, y đã gặp được sư phụ ở Sa Quốc. Vị sư phụ vốn là di dân Không Tang đó chẳng ngờ lại thu nhận một thiếu niên Băng tộc như y làm đệ tử. Chỉ được ba năm ngắn ngủi bái sư, học kiếm, y đã phải theo người nhà trở lại đế đô Già Lam thành. Thế nhưng quãng thời gian đó chính là miền ký ức yên bình nhất, ấm áp nhất trong tuổi thơ y.
"Nhớ lấy, kiếm của Kiếm Thánh chỉ rút ra vì người trong thiên hạ. Nếu như không cần thiết, đừng quay lại gặp ta."
Lúc giã từ, sư phụ trao Quang Kiếm cho y, lạnh lùng phân phó, giọng nói khác hẳn vẻ dịu dàng hàng ngày. Vân Hoán lúng túng lĩnh mệnh. Tuy tính cách cương nghị dứt khoát song những lời sư phụ căn dặn, y chưa từng dám cãi nửa câu.
Sau đó y theo người nhà rời khỏi Sa Quốc, trở về đế đô Già Lam. Đấy là nơi cư trú của Băng tộc. Tuy bị sắp xếp ở ngoại thành, nơi sinh sống của những kẻ hạ đẳng nhất trong Băng tộc, nhưng cả Vân gia đều vô cùng hoan hỉ, vì đã được xá tội lưu đày, lại được trở về nhà. Ở thuộc địa, Băng tộc tuy có rất nhiều đặc quyền, nhưng ánh mắt của những người dân thuộc địa khiến họ không cách nào chịu đựng nổi.
Chỉ riêng Vân Hoán là buồn bực không vui. Nhưng sự thay đổi của một kẻ từ nhỏ đã có tính tình cô độc như y, đâu có ai để ý tới bao giờ.
Ở đế đô thế gia nghiêm ngặt, đầy rẫy những trật tự và phân chia quyền lực theo đẳng cấp, khiến Vân Hoán cảm thấy ngột ngạt. Y trưởng thành từng bước trong chính sự ngột ngạt đó. Nhiều năm qua, y không ngừng tranh đấu, trèo lên cao hơn, có được quyền lực và địa vị ngày một lớn hơn, để... để làm gì chứ?
Vân Hoán không biết.
Y chán ghét việc ở cùng đám quân sĩ của quân đoàn Chinh Thiên. Đối với y, những kẻ đó chỉ khá hơn khôi lỗi thôi. Khôi lỗi mà trên chiến trường sẵn sàng chém bay đầu đồng loại chẳng chút ngại ngần, xem như lòai bò sát lổm ngổm trên đất, khiến người đi qua chỉ hận không thể một cước dẫm chết.
Thiếu tướng có năng lực xuất chúng lại lạnh lùng cao ngạo, không coi ai ra gì như vậy, nên mọi người trong quân đội đều không ưa. Tuy nhiên y lại là con trai duy nhất của Vân gia, gia thế hiển hách, khiến người khác không dám tùy tiện coi thường.
Trong quân đoàn Chinh Thiên, tuy ngày ngày đều có vô số thuộc hạ vây quanh, nhưng bản thân y chẳng hề có bè bạn.
Thiếu tướng của đế quốc Thương Lưu gối đầu lên túi tên, trong đầu không ngừng tính toán kế hoạch, trằn trọc chẳng yên, suy đi nghĩ lại, bất chợt buột miệng: "Tiêu, cô nói xem, chúng ta nên đi thẳng tới núi Không Tịch hay cứ tìm quanh đây trước đã?"
Nhưng chỉ có tiếng gió rít đáp lời Vân Hoán.
Câu hỏi từ vô thức ấy vừa thốt ra, Vân Hoán không khỏi ngây người, vẻ lúng túng hiện lên mặt. Quên rồi sao? Tiêu là khôi lỗi đầu tiên của y, trong trận chiến tháng trước đã bị y lấy làm lá chắn, rồi bị bỏ rơi ở quận Đào Nguyên... Cô ta... cô ta hiện giờ... ra sao rồi nhỉ? Có phải tên khôi lỗi sư đó đã giết cô rồi chăng?
Tương trước mắt y gương mặt nhợt nhạt vô cảm, dường như không nghe không hiểu, tự cho thêm cây Hồng Cức vào đống lửa để chủ nhân ngủ trên thảm ấm hơn một chút. Y vẫn biết khôi lỗi không có khả năng trả lời, góp ý, chúng chẳng thể tự mình suy nghĩ, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh chủ nhân. Giờ đây, y không có lấy một người bạn.
Khóe miệng thoáng nét cười khổ não, cũng không muốn nghĩ tiếp, y quay đầu ngủ thiếp đi.