 |

07-07-2009, 02:11 AM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Bà n Tay Äịnh Mệnh-Guy Der Cars
Bà n Tay Äịnh Mệnh
Guy Der Cars
Phần 1
Bà Khách Kỳ Lạ
Công việc là m ăn ngà y cà ng phát đạt. Có lẽ cÅ©ng chẳng cần mất từng ấy năm má»›i Ä‘i và o ná» nếp và đảm bảo cho ngưá»i sáng láºp sá»± độc láºp vá» tà i chÃnh mà nếu không có nó thì cÅ©ng khó mà tìm thấy sá»± thoải mái vá» mặt tinh thần. CÅ©ng cần phải nói là còn nhá» và o nghệ thuáºt quảng cáo, rất cần thiết trên các báo chà chuyên ngà nh mà giữ vẫn được luồng thông tin đối vá»›i khách hà ng, rồi những lá»i rỉ tai từ ngưá»i nỠđến ngưá»i kia đã góp phần xây dá»±ng vẫn chắc uy tÃnh cá»§a Phu nhân Nadia… Thá»±c ra, tên thì đúng như váºy nhưng gá»i là Phu nhân thì không đúng vì Nadia chưa kết hôn. Và có trá»i má»›i biết sao mà chị đẹp đến thế và có thể nói là có sức quyến rÅ© đến như váºy! Là n tóc nâu hung mượt mà ôm lấy khuông mặt trái xoan vá»›i cái miệng có đôi môi như vẽ dưá»ng như chỉ biết hé cưá»i, và sống mÅ©i dá»c dừa thanh tú tưởng như bất cứ má»™t chuyên gia nghệ thuáºt chỉnh hình tà i năng nà o cÅ©ng không thể tạo nên được. Äôi mắt mênh mông, long lanh sáng lần lượt chuyển từ mà u xanh sang mà u xám tùy theo giá» giấc trong ngà y hoặc đêm và tùy theo cả những ánh phản quang cá»§a đám đông mà đôi mắt đó quan sát. Thân hình cân đối, cổ tay tròn lẳn, bắp chân thon thả vững và ng; ngắm từ xa, phu nhân Nadia, là má»™t trong những nhà nữ ngoại cảm xinh đẹp nhất mà đã lâu ngưá»i ta không nhìn thấy ở Pari. Phải nói thêm là ngoà i vẽ đẹp duyên dáng mặn mà , nà ng còn rất thông minh.
CÅ©ng từ đó mà trà tuệ tung cánh và o cuá»™c; má»™t trà tuệ không bị rà ng buá»™c hạn chế và vô cùng mẫn tiệp đã giúp nà ng hà nh nghá» vá»›i đức tá»± tin tuyệt đối. Lúc nà y, nà ng chưa tá»›i ba mươi tuổi mà danh tiếng đã vang lừng vượt ra ngoà i biên giá»›i. CÅ©ng vì thế mà nảy ra lòng ghen ghét, đố kỵ và hình như cả sá»± căm thù cá»§a số lá»›n những đối thá»§ cạnh tranh. Không má»™t nhà nữ ngoại cảm hoặc má»™t nam thuáºt sỹ nà o mà không mÆ¡ ước được ngang tà i và nổi danh như ngưá»i phụ nữ đó. Còn Nadia, may thay, tháºt khôn ngoan, cô đã bá» ngoà i tai tất cả những lá»i khen chê nhiá»u khi tháºt là vô nghÄ©a.
Nà ng sống trong má»™t thế giá»›i khép kÃn, trừ má»™t và i ngoại lệ hiếm hoi, thá»±c sá»± là má»™t thế giá»›i cá»§a riêng mình khi nà o ngừng công việc coi váºn mệnh tướng số (công việc nà y thưá»ng choán mất phần lá»›n thá»i gian trong ngà y), nà ng lại trở vá» vá»›i bà già Vêra.
Má»™t bà già rất lạ kỳ! Ở tuổi bảy mươi sáu, bà nhìn thấy hết, nghe thấy hết, biết hết nhưng không vì thế mà sức mạnh cá tÃnh cá»§a bà cùn nhụt hay thui chá»™t Ä‘i. Là bà ngoại cá»§a cô cháu độc nhất và cÅ©ng là ngưá»i thân độc nhất còn sót lại cá»§a gia đình và dòng há» là cô bé Nadia, bà Vêra Winowa đã truyá»n thụ cho cháu nhiá»u bà máºt sâu kÃn giúp cho má»™t thiếu nữ mau chóng trở thà nh má»™t thanh nữ rồi má»™t phụ nữ không những đủ sức mạnh để đối diện vá»›i những gian truân cá»§a cuá»™c sống mà còn có thể giúp đở được đồng loại. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng bà Vêra còn rất nhanh nhẹn hoạt bác, gánh phần trách nhiệm, trong phòng xem váºn số, tất cả những gì là m bá»™n rá»™n tá»›i Nadia. Bà là ngưá»i tá»± tay bóc các thư tÃn, ghi lại những cuá»™c hẹn qua Ä‘iện thoại đối vá»›i khách hà ng đặc biệt chứ không phải đối vá»›i bất cứ ai má»i đến. Những ngưá»i nà y thì xin cứ vui lòng ngồi chá» tá»›i lượt mình ở phòng đợi. CÅ©ng chÃnh bà Vêra là ngưá»i mở cá»a và niá»m nở đón khách. Trước khi đưa và o phòng Nadia, các vị nà y Ä‘á»u bị đôi mắt Ä‘en nhá» nheo nheo vẻ tinh quái cá»§a bà già có mái tóc bạc trắng như cước quan sát tỉ mỉ, dò xét và phân tÃch. Nadia và bà Vêra đã trở thà nh má»™t cặp tháºt là ăn ý.
Và o má»™t buổi chiá»u, lúc mà Nadia tưởng là không còn ai ở phòng chá», sắp sá»a rá»i phòng chiêm lý, kết thúc má»™t ngà y là m việc căng thẳng: suốt tám giá» liá»n Phu nhân Nadia tiếp tám vị khách (má»—i giá» má»™t vị) thì bà Vêra Ä‘i và o và báo vá»›i cô còn má»™t bà khách rất mong được tiếp.
− Tại sao bà lại còn cho bà ta và o? – Nadia mệt má»i há»i bà – Äáng lẽ bà nên bảo là đã hết giá» và má»i bà ta trở lại ngà y mai và o 10 giá» sáng và sẽ được tiếp đầu tiên. Trông bà ta thế nà o hả bà ?
− CÅ©ng khó nói đấy! Äể tá»± cháu nháºn xét thì hÆ¡n… Tuy váºy, nhìn bá» ngoà i, bà thấy có ba Ä‘iểm: chị ta rất đẹp, trang nhã và lịch sá»±.
− Bà cho chị ta và o đi, nhưng sau đó dứt khoát không tiếp ai nữa đâu nhé! Cháu mệt lắm rồi!
Bà Vêra đã nháºn xét đúng: rõ rà ng là ở chị ta nổi báºt lên ba “đặc Ä‘iểm†đó, nhưng sắc đẹp thì lạnh, vẻ trang nhã: thiếu tá»± nhiên, còn dáng lịch sá»±: hÆ¡i quá cầu kỳ. Mái tóc nâu, kéo ra là m thà nh những giải che vầng tráng và hai tai, quấn lại thà nh má»™t búi nặng buông thõng xuống sau gáy, thá»±c ra cÅ©ng không đến ná»—i thiếu vẻ duyên dáng xưa cÅ©. Tuy váºy, ngưá»i phụ nữ còn quá trẻ, Nadia ước Ä‘oán là chị ta cÅ©ng chỉ sà n sà n tuổi mình. Äôi mắt Ä‘en vá»›i cái nhìn huyá»…n hoặc lạ kỳ nhưng thiếu sá»± nóng ấm. Cuối cùng là giá»ng nói, trầm buồn, dưá»ng như má»—i âm tiết Ä‘á»u được cân nhắc tháºn trá»ng trước khi thoát ra khá»i đôi môi má»ng đầy vẻ cay nghiệt. Má»™t giá»ng nói chắc là không phải luôn luôn vui vẻ:
− Xin thứ lỗi, thưa bà tôi đến quá muộn và rất biết ơn bà đã vui lòng tiếp.
− Tôi chỉ là m tròn pháºn sá»± cá»§a mình thôi, thưa bà – Nadia lịch sá»± đáp – Nhất là có trưá»ng hợp khẩn cấp. Tôi xin nghe đây.
− Thưa, thế nà y… Äã mấy tháng nay, tôi bị ám ảnh bá»›i má»™t ý nghÄ© lạ kỳ. Không hiểu sao tôi nháºn thấy có má»™t ảo giác vô cùng khó chịu: trong tôi như có hai con ngưá»i má»™t lúc. Má»™t phÃa là con ngưá»i được nuông chiá»u, có cuá»™c sống trà n đầy hạnh phúc, và phÃa bên kia là má»™t ngưá»i đà n bà luôn luôn bất mãn vá»›i má»i thứ trên Ä‘á»i. Tôi không sao phân tÃch, lý giải được và không hiểu lý do nà o đã đưa tôi đến chá»— phân tâm đó. Vì tôi biết là ngưá»i ta không bao giá» hiểu rõ được chÃnh mình nên đã quyết định phải Ä‘i há»i má»™t nhà chuyên môn hoặc là nam hoặc là nữ. Nhiá»u tuần qua, tôi lưỡng lá»± giữa má»™t thầy thuốc chuyên khoa thần kinh và má»™t ngưá»i có năng khiếu thấu thị. Cuối cùng tôi đã chá»n giải pháp thứ hai, và sau khi tìm hiểu, tôi đã đến đây vì danh tiếng bà tháºt lá»›n. Váºy bà có thể nói vá» tôi ra sao?
− Bà muốn xem bằng cách nà o? Bã cà phê, quả cầu pha lê, những lá bà i đặc biệt hay là cá»— bà i thưá»ng?
− Tôi nghÄ© là cá»— bà i thưá»ng có thể phát lá»™ ra những Ä‘á»u dá»… hiểu hÆ¡n đối vá»›i tôi. Xin thú tháºt tôi chỉ là má»™t ngưá»i đà n bà trần tục, lần đầu tiên đến há»i má»™t nhà ngoại cảm, bà có tin như váºy không?
− Tại sao lại không? Bây giá», xin bà cho má»™t và i phút tháºt yên lặng.
Sau khi trang bà i vá»›i má»™t sá»± khéo léo và cá» chỉ tháºt trang nhã mà chỉ những ngưá»i chuyên nghiệp lâu năm trong nghá» má»›i có, Nadia nói bằng má»™t giá»ng tháºt dịu dà ng và bình tÄ©nh:
− Bà là m ơn đảo bà i giúp. Cám ơn.
Sau khi rải úp hết cá»— bà i trên mặt bà n, nà ng bắt đầu láºt ngá»a từng con má»™t, cháºm rãi, vừa là m vừa ngắm kỹ. Ngưá»i khách nữ, lặng thinh, nhìn nà ng là m, đôi mắt lạnh lùng chẳng tá» má»™t vẻ gì tò mò hay nghi hoặc. “Má»™t và i phút im lặng†đòi há»i có vẻ như kéo dà i trong không khà tÄ©nh mịch cá»§a căn phòng. Cắm cúi trên cá»— bà i, nhà nữ ngoại cảm có má»™t vẻ gì như ngÆ¡ ngác… Cuối cùng nà ng ngẩng đầu lên nhìn thẳng và o mắt vị khách.
− Äúng là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bà không đơn giản chút nà o. ChÃnh vì thế mà bà có má»™t cuá»™c sống kép.
− Bà nhìn thấy cái đó như thế nà o?
− Không có gì quan trá»ng. Nhưng đáng tiếc, lại đúng như váºy. Cuá»™c sống kép đó, sở dÄ© tồn tại là do ý muốn cá»§a bà , nếu không muốn nói là bà thÃch như thế. Nhưng rồi bà sẽ thấy nặng ná» và cuá»™c sống kép được nảy sinh ra đó là m cho bà ngà y cà ng không chịu nổi.
Những nét nổi trá»™i trong cá tÃnh cá»§a bà , chắc chắn là có thể đổi thay do ảnh hưởng ngoại lai, thoạt đầu tiếp xúc chẳng dể ưa chút nà o. Xin đừng giáºn vì đã nói thẳng, nhưng tôi bắt đầu nháºn thấy bà là má»™t ngưá»i không sợ những Ä‘á»u nói lên sá»± tháºt. Rõ rà ng là vì tiếng tăm cá»§a tôi, nói lên tất cả không úp mở Ä‘iá»u gì, mà bà đã tìm đến tôi.
− Äúng như váºy. Xin bà cứ nói tiếp Ä‘i.
− Váºy thì nét chá»§ yếu cá»§a tÃnh cách đó là tÃnh vị ká»· Ä‘iên khùng xuất phát từ lòng tham không có giá»›i hạn. Xin bà nhá»› cho là tham vá»ng rất có thể là má»™t đức tÃnh lá»›n lao ở má»™t ngưá»i phụ nữ thông minh biết coi tất cả má»i phương tiện là tốt miá»…n là nó mang đến cho mình sá»± thà nh đạt.
− Äiá»u bà nói đó không có gì là m cho tôi mếch lòng cÅ©ng chẳng là m cho tôi ngạc nhiên. Äúng, tôi rất muốn thà nh đạt! Phải chăng đó là tá»™i lá»—i? Có ngưá»i đà n bà nà o là không mÆ¡ tưởng đạt tá»›i má»™t cái gì đó, dù là trên bình diện tình cảm hoặc trên bình diện váºt chất? Trên bình diện thứ hai nà y, hình như chÃnh bà , Phu nhân Nadia nổi tiếng mà tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u trầm trồ, cÅ©ng không phải dở vá» máºt tháo vát? Váºy thì sao lại phải lá»›n tiếng chê trách?
− Tôi chẳng chê trách gì ở bà , thưa bà . Tôi chỉ nháºn xét váºy thôi. Khách cá»§a tôi muốn là m gì tùy ý: cái đó không can dá»± gì đến tôi cả. Vai trò cá»§a tôi lúc nà o cÅ©ng giá»›i hạn ở chá»— cố gắng tìm hiểu những gì xảy ra hoặc sẽ xảy ra trong cuá»™c sống cá»§a những ngưá»i tìm đến tôi và mục Ä‘Ãch duy nhất là để giúp đỡ há». Là m sao mà tôi là m được việc đó nếu không chú ý tá»›i những khuynh hướng vá» tÃnh cách cá»§a má»—i con ngưá»i?
Sau một giây lưỡng lự bà khách nói:
− Tất nhiên là bà có lý, nhưng xin bà hãy hiểu tôi: quan tâm lớn nhất và thực sự là duy nhất của tôi là liệu tôi có đủ can đảm để bảo đảm và duy trì được hạnh phúc của mình bằng bất kỳ giá nà o không. Bà có thể nói cho tôi biết chứ?
Nadia không trả lá»i và lại cúi xuống nhìn ngắm những quân bà i vẫn nằm ngá»a trên mặt bà n. Phút chỠđợi căng thẳng như vô táºn hÆ¡n lần trước. Cuối cùng, hầu như không còn bình tÄ©nh được nữa, bà khách há»i:
− Nhưng… bà thấy gì trên những quân bà i đó?
− Không có gì thêm! Nadia trả lá»i nhanh gá»n và ngẩng đầu lên.
− Sao, không còn gì nữa ư? Tất cả mà bà cho biết chỉ là : tÃnh vị ká»·, lòng tham và trà thông minh. Thế còn… thà dụ như tÃnh dâm đãng chẳng hạn? Tôi có dâm đãng không?
− Tôi nghĩ là không.
− Tháºt ư? Những ngưá»i xung quanh tôi không cho là như thế đâu! Thế tôi có phải là má»™t phụ nữ Ä‘a tình không? Theo bà tôi rất có thể là má»™t ngưá»i bất lá»±c hoặc lãm cảm trong tình yêu chăng?
− Tôi xin nhắc lại, thưa bà , tôi chẳng còn thấy vấn đỠgì liên quan tới bà nữa.
− Bà nhạo báng tôi đấy ư?
− Tôi chưa từng nhạo báng ai bao giá». Chẳng lẽ lại bắt đầu là bà ? Xin bà hiểu cho là đôi khi – cÅ©ng khá hiếm, xin thú tháºt, nhưng mà có – đôi khi tá»± nhiên trà óc tôi bất ngá» rối mù lên, như trưá»ng hợp chiá»u nay. Tại sao lại như váºy? CÅ©ng không biết nữa, nhưng tôi có thể Ä‘oan chắc vá»›i bà : tất cả những đồng nghiệp cá»§a tôi, cả nam và nữ Ä‘á»u có những trưá»ng hợp như thế. Äúng là hôm nay tôi xem cho rất nhiá»u ngưá»i, như váºy cÅ©ng có thể là vì quá mệt. Äáng lẽ tôi không nên tiếp bà chiá»u nay, nhưng vì bà cố nà i nên tôi không thể từ chối. Dù là tôi đặt lại vấn Ä‘á», là m lại quẻ bà i má»™t lần nữa thì kết quả cÅ©ng vẫn thế thôi. Váºy thì tốt hÆ¡n hết là chẳng nên gắng gượng. Má»™t lần khác xin má»i bà tá»›i… Sáng hoặc đầu buổi chiá»u ngà y mai nếu bà thấy thuáºn tiện. Tôi sẽ tiếp bà chu đáo. DÄ© nhiên là buổi hôm nay bà không phải trả tiá»n công vì má»™t buổi xem thông thà nh.
− Mỗi lần xem bà lấy bao nhiêu?
− Tùy độ dà i thá»i gian. Giá cả chúng tôi đã quy định từ lâu: má»™t trăm quan cho nữa tiếng, cả tiếng thì mất hai trăm quan. Tôi nghÄ© là hôm nay chúng ta, chẳng còn gì để trao đổi nữa.
Nà ng thu lại cỗ bà i và xếp và o ngăn bà n.
− Thú thá»±c là tôi hôi thất vá»ng sau khi được nghe những gì má»i ngưá»i nói vá» tiếng tăm cá»§a Phu nhân Nadia
− Tôi rất hiá»u bà . Thôi để lần sau, nếu bà không muốn tá»›i má»™t nÆ¡i khác. Chúng ta cứ cho là sá»± việc vừa qua tháºt ra thì rất bình thưá»ng thôi.
Nà ng đứng dáºy. Bà khách buá»™c phải là m theo.
− Xin chà o bà – Nadia nói – Xin thứ lá»—i cho tôi vì đã không là m cho bà được hà i lòng – Tôi rất ân háºn.
− Tôi cÅ©ng váºy. Không hiểu là tôi có trở lại thăm bà được nữa hay không. Xin tạm biệt.
Khi cánh cá»a phÃa đầu cầu thang được khép lại, tạo nên má»™t sá»± cách biệt giữa bà khách và nà ng, Nadia cảm thấy nhẹ hẳn ngưá»i như được gạt bõ Ä‘i má»™t sá»± hiện diện đã là m cho nà ng không chịu nổi ngay từ phút đầu tiên khi bà khách bước và o phòng. Äiá»u mà nà ng không thể nói ra được má»›i chÃnh là lý do thá»±c sá»± để nà ng chấm dứt mau lẹ cuá»™c xem: sá»± thay đổi đột ngá»™t, Mạnh mẽ và không thể nà o ngăn được trong tình cảm đối vá»›i ngưá»i khách lạ. Nà ng phải nói thác ra là vì bất ngỠđầu óc nà ng như bị che phá»§ không nhìn thấy gì toát ra từ những quân bà i, nhưng thá»±c ra nà ng đã nhìn thấy những hiện tượng tháºt khá»§ng khiếp. Không còn nghi ngá» gì nữa là ngưá»i đà n bà nà y đã giấu sau bá»™ mặt xinh đẹp lạnh lùng má»™t tâm trạng đáng sợ.
− Chị ta Ä‘i rồi à ? – Bà Vêra há»i.
− Vâng.
− Chị ta có việc gì khẩn cấp cần đến cháu thế?
− Thá»±c ra thì cháu cÅ©ng không biết nữa. Vì thế nên cháu cÅ©ng chẳng xem được gì cho chị ta, và cÅ©ng chẳng lấy tiá»n công cá»§a chị ấy.
− Cháu mắc sai lầm rồi đấy. Nguyên tắc hà ng đầu cá»§a nghá» nghiệp là bắt khách phải trả tiá»n khi há» quấy rầy mình. Những giá» phút cá»§a cháu tháºt đáng quý, cháu yêu ạ. Nó là và ng là bạc đấy!
− Cháu thà không hà nh nghá» nữa còn hÆ¡n là lấy tiá»n cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà như váºy!
− Cháu là m sao thế? Bà thấy cháu tháºt kỳ cục. Sao khuân mặt cháu lại đăm chiêu thế kia? Chị ta nói gì là m cháu pháºt lòng chăng?
− Cháu xin nhắc lại là không biết vì sao mà chị ta lại tá»›i đây. Có lẽ vì thế mà là m cháu thấy băn khoăn lo ngại. Cháu có cảm giác là chị ta tá»›i đây để xem cháu là m việc như thế nà o hÆ¡n là để nghe những gì cháu phát hiện. Äiá»u cháu vừa nói có thể bà cho là ngá»› ngẩn, nhưng nếu giả dụ chị ta là máºt thám thì cái đó cÅ©ng không là m cháu ngạc nhiên!
− Tại sao lại nói tá»›i máºt thám vá»›i cảnh sát? Cháu đã là m Ä‘á»u gì phạm pháp nà o? HÆ¡n nữa má»™t ngưá»i sang trá»ng như chị ta thì sao lại có thể là cảnh sát vá»›i máºt thám được! Có khả năng đó là má»™t ngưá»i cạnh tranh trong nghá» nghiệp, má»™t phụ nữ thuáºt sỹ không quen biết muốn xem cháu hà nh nghá» ra sao vì Ä‘ang ghen tức vá»›i thà nh công cá»§a cháu?
− Có thể như thế bà ạ. Dù sao chăng nữa Ä‘á»u nà y cháu đã thấy trong cá»— bà i và hiểu được khi nhìn chị ta – đó là má»™t ngưá»i đà n bà ghê gá»›m và độc địa. Cháu không nhá»› rõ, từ ngà y hà nh nghá», cháu đã có lần nà o khó chịu trong khi xem như váºy không. Cháu đã quá mệt và chị ta đã là m cháu rã rá»i. Thôi, không nói gì tá»›i chị ta nữa, bà nhất trà không?
− Cháu có lý. Hay là chúng ta tá»›i rạp chiếu bóng xem cuốn phim mà má»i ngưá»i Ä‘ang ca ngợi? Äiá»u đó có thể là m cháu khuây khá»a.
− Cháu lại muốn đi ngủ bà ạ.
− Nhưng phải ăn đã chứ!
− Cháu không thấy đói.
− Thế ra chị ta đã là m cho cháu không còn muốn ăn nữa hay sao?
− Cháu cũng chẳng biết nữa… Thôi, ngà y mai, bà nhé.
Má»™t tuần trôi qua, công việc đã trở lại bình thưá»ng. Phu nhân Nadia hầu như quên hẳn ngưá»i khách lạ mà sá»± hiện diện cá»§a chị ta đã là m nà ng tháºt khó chịu. Vêra, má»™t ngưá»i bà tốt, sáng suốt và chu đáo thấy là chẳng nên nhắc lại chuyện ngưá»i đà n bà đó trước mặt cô con gái. Yên tÄ©nh trở lại… thế rồi bất ngá», cÅ©ng và o ngà y giá» cá»§a tuần lá»… trước, trong khi Nadia Ä‘ang tiếp ngưá»i khách cuối cùng – má»™t đại tá vá» hưu là khách quen nhiá»u năm – thì bà Vêra bước và o báo:
− Chị ta đã trở lại! Bà phải là m sao đây? Bảo là hôm nay đã hết giỠxem hay là bảo chị ta ngồi đợi?
Rất bình thản, Nadia đáp:
− Cháu đã có linh cảm chị ta sẽ trở lại: đó là má»™t ngưá»i đà n bà không chịu bó tay thua cuá»™c. Tốt hÆ¡n là cứ tiếp dù chỉ là để biết chÃnh xác xem chị ta muốn gì hoặc chỠđợi gì ở cháu.
− Có lẽ hay hÆ¡n cả là từ chối không nháºn xem cho chị ta nữa chăng? Cháu hoà n toà n có quyá»n tá»± do chá»n khách cho mình kia mà .
− Bà chẳng nên nói váºy; chÃnh là khách lá»±a chá»n cháu nên cháu phải tiếp nháºn, bất kể há» là ai và ngưá»i như thế nà o. Bà hãy má»i chị ta và o Ä‘i.
− Nhưng mà , cháu nhá»› không… Lần trước, sau khi chị ta Ä‘i rồi, cháu đã ở trong trạng thái tồi tệ đến ná»—i bá» cả bữa cÆ¡m tối! Tiếp ngưá»i đó là m gì, nếu cháu thấy chị ta là m ảnh hưởng xấu tá»›i sức khá»e cá»§a mình?
− Không những chị ta gây ảnh hưởng xấu tá»›i tinh thần và sức khá»e cá»§a cháu và còn cho cả má»i ngưá»i nữa. Nhưng bà hãy yên tâm: hôm nay cháu thấy ngưá»i sảng khoái và không quá mệt má»i như hôm trước. Cháu sẵn sà ng tiếp chị ta.
Bà khách trẻ bước và o phòng. CÅ©ng như lần trước: xinh đẹp, lịch sá»± và trang nhã có thể còn hÆ¡n cả lần trước nữa nhưng thái độ thì lạnh băng. Vẫn bằng cái giá»ng trầm buồn, chị ta nói:
− Bà có ngạc nhiên không khi tôi trở lại mặc dù bà đã cho tôi má»™t cảm giác chán ngán vá» cái gá»i là năng khiếu thấu thị đặc biệt cá»§a bà ?
− Không có gì là m tôi ngạc nhiên cả, thưa bà … Bây giỠbà muốn biết vỠvấn đỠgì?
− Vẫn là vấn đỠcÅ© thôi: liệu tôi có đủ năng lá»±c để đảm bảo hạnh phúc cá»§a mình trá»n vẹn không?
− Và bằng bất cứ giá nà o? Cái nà y tôi hiểu. Tôi biết là không phải bà không có vấn đỠgì tiếp nữa. Nhưng xin bà hãy cho biết: bà đặt vấn đỠnà y dai dẳng và cÅ©ng quyết tâm chá» má»™t lá»i giải đáp, phải chăng là vì từ trước tá»›i nay, bà chưa bao giá» cảm thấy hạnh phúc?
− Äúng là không giấu được bà đá»u gì. Thá»±c ra thì tôi cÅ©ng đã có má»™t hình thái hạnh phúc nà o đó và tôi cảm thấy rất rõ là dưới con mắt cá»§a những ngưá»i xung quanh cÅ©ng như tất cả những ngưá»i quen biết thì tôi là má»™t ngưá»i đà n bà có má»™t cuá»™c sống đầy đủ. Song ở giữa cái bá» ngoà i giả dối và thá»±c sá»± còn có má»™t khoảng cách đáng kể… Xin bà hãy nói cho tôi rõ là cái hình thái hạnh phúc tương đối đó có cho phép tôi thà nh tá»±u hoà n toà n mà tôi hằng mong ước mà tôi có quyá»n được hưởng không?
− Chúng ta lại sỠdụng cỗ bà i chứ?
− Vâng, tôi tin ở những quân bà i.
Vá»›i bà n tay thà nh thạo như máy, cá»— bà i được trang kỹ, được khách trá»™n, đảo… rồi bà chá»§ trịnh trá»ng rải úp từng quân lên mặt bà n. Khi bắt đầu láºt lên những quân bà i đầu tiên, nhà nữ ngoại cảm không kìm được, phải thốt lên:
− Äúng y như lần đầu!
− Bà có trà nhá»› tốt tháºt đấy!
− Cả bà cÅ©ng váºy, thưa bà , vì bà cÅ©ng nhá»› những quân bà i láºt lên hôm ná».
Lại yên lặng cho đến lúc tất cả các quân bà i Ä‘á»u được láºt lên. Lại má»™t lần nữa, Nadia như bị cuốn hút, nhìn ngắm thá»±c kỹ nhưng tháºt ra, nà ng đã nhìn thấy rõ trong thứ tá»± sắp xếp các quân bà i tất cả những gì cần biết: so vá»›i lần trước cÅ©ng chẳng có gì thêm đáng kể vá» bản chất Ä‘Ãch tháºt cá»§a ngưá»i khách lạ. Và cÅ©ng chÃnh vì “nhìn thấy†những cái đó mà nà ng cảm thấy sá»± khó ở dâng lên trong ngưá»i giống như lần trước. Nhưng lần nà y nà ng kiên quyết đấu tranh vá»›i mình để tá» rõ cho kẻ lại đến thách thức là nà ng khá»e, rất khá»e để ngưá»i ta không thể coi thưá»ng má»™t Phu nhân Nadia… Và nà ng nói:
− Tôi sẽ không nói lại vá» những nét nổi báºt trong tÃnh cách mà hôm ná» tôi đã phát hiện vá»›i bà – mà cÅ©ng không biết đó có phải là má»™t phát hiện không vì chÃnh bà cÅ©ng biết rõ chẳng kém gì tôi? – Tôi vẫn thấy y nguyên trong quẻ xem hôm nay… Tôi còn thấy, và đá»u nà y chắc là m cho bà thÃch thú hÆ¡n nhiá»u, những lá»™n xá»™n phức tạp vá» mặt tình cảm hiện lên tháºt rõ rà ng. Trong quẻ cá»§a bà có hai ngưá»i đà n ông: má»™t ngưá»i là chồng và má»™t ngưá»i là nhân tình. Ngưá»i chồng thì Ä‘ang bị Ä‘e dá»a, cái chết Ä‘ang lượn lá» xung quanh.
− Bà không muốn nói là tôi có thể chịu trách nhiệm vỠcái chết đó sao?
− Không đâu! Nhưng hầu như chắc chắn nếu sá»± việc đó xảy ra thì bà cÅ©ng không phiá»n muá»™n gì lắm.
− Tôi thấy bà tháºt nghiêm khắc đối vá»›i tôi! Thì cứ nói ngay là bà khinh bỉ tôi Ä‘i!
− Ngưá»i ta chỉ coi thưá»ng những kẻ thiếu ý chÃ, và những kẻ nà y thưá»ng đáng được quan tâm. Äó không phải là trưá»ng hợp cá»§a bà : bà là má»™t nhân váºt cá»±c kỳ thÃch thú má»™t kiểu ngưá»i mà theo tôi thì khá là nguy hiểm.
− Thế là cuối cùng bà đã thẳng thắng vá»›i tôi! Bà đã bắt đầu là m tôi ham thÃch. Và cứ cho tôi là má»™t ngưá»i đà n bà đáng sợ thì bà có nhìn thấy má»™t kết thúc khả quan có lợi cho tôi vá» vấn đỠhôn nhân không?
− Tại sao lúc nà o bà cÅ©ng vÆ¡ tất cả và o mình như váºy?
− CÅ©ng như số đông những ngưá»i đến nhá» bà xem vá» tương lại háºu váºn, trước tiên tôi phải quan tâm đến bản thân đã, sau đó má»›i đến ngưá»i khác… Äó cÅ©ng là bình thưá»ng thôi phải không?
− Hãy nói là rất Ä‘á»i thưá»ng. “Từ tâm đúng nhất là bắt đầu từ…â€
− Chẳng cần phải viện ngữ là m gì, nhà ngoại cảm! Chúng ta hãy trở lại công việc: cuối cùng, thì tôi thắng hay bại?
− Äúng ra thì bà phải thắng nếu ở cuối quẻ bà i nghÄ©a là ở giai Ä‘oạn chót không có con Äầm cÆ¡, nó chưa hẳn đã lá»t và o trong Ä‘á»i sống cá»§a bà nhưng đã xuất hiện tháºt bất ngỠđến ná»—i tôi không sao lý giải được. Má»™t ngưá»i đà n bà có nhiá»u dấu hiệu là má»™t con ngưá»i nguy hiểm.
− HÆ¡n cả tôi ư? Äiá»u nà y là m tôi ngạc nhiên và có đôi phần thÃch thú.
− Má»—i ngưá»i Ä‘á»u tìm thấy niá»m vui thÃch ở nÆ¡i nà o có thể…
− Tóm lại là tình địch phải không?
− Không hẳn như bà hiểu: không phải là má»™t ngưá»i có nhiá»u tham vá»ng tầm cỡ như bà , nhưng đúng hÆ¡n là má»™t ngưá»i phụ nữ Ä‘a tình. Có bao giá» bà nghÄ© là má»™t phụ nữ Ä‘a tình và chân thà nh đôi khi tá» ra đáng sợ hÆ¡n là má»™t ngưá»i đà n bà chỉ nghÄ© đến việc sá» dụng những phương tiện xấu xa nhất để đạt tá»›i mục Ä‘Ãch không?
− Bà Nadia thân mến, tôi thấy mình có sai lầm lá»›n khi đánh giá thấp khả năng cá»§a bà . Tôi cà ng hiểu rõ những lá»i khen ngợi cá»§a khách hà ng đối vá»›i bà quả là xứng đáng. Tôi chưa biết những lá»i bà đoán vá» tôi đúng đến mức nà o, nhưng đã có giá trị tháºt độc đáo. Váºy ngưá»i nà o trong hai ngưá»i đà n ông hiện diện trong cuá»™c sống cá»§a tôi mà con Äầm cÆ¡ tìm má»i cách để chiếm Ä‘oạt: ngưá»i chồng hay nhân tình?
− Vì ngưá»i đà n bà đó xuất hiện, nên có thể ngưá»i nà y hoặc ngưá»i kia bị chinh phục… Äó là chưa nói có thể cả hai.
− Nguy hiểm đến thế kia ư? Liệu tôi có biết mụ ta không?
− Chưa đâu.
− Công việc của tôi sẽ khó khăn hơn vì trước hết tôi phải chiến đấu với mụ nà y đã, đúng không?
− Hôm nay thế là đủ. Tôi sẽ trở lại. Phải thanh toán cho bà bao nhiêu đây?
− Tôi đã nói vá»›i bà rồi: má»™t trăm phrăng cho ná»a giá».
− Äây xin gởi bà gấp đôi. Nếu bà nói cho biết nhiá»u Ä‘á»u quan trá»ng nữa thì tôi sẽ chi thêm gấp bá»™i.
− á»’, xin bà hiểu cho là việc quan trá»ng duy nhất là là m sao cho khách hà ng được hà i lòng.
− Chắc tình huống nà y là m bà thÃch thú… Bà là m tôi thấy háo hức đó, bà Nadia ạ – Xin hẹn gặp lại.
− Tôi sẵn sà ng phục vụ bà .
Sau khi ngưá»i khách lạ, có dấu hiệu để trở thà nh má»™t vị khách thưá»ng xuyên, Ä‘i khá»i thì bà Vêra bước và o:
− Thế nà o, lần nà y công việc diễn biến ra sao?
− Äỡ tồi tệ hÆ¡n lần trước bà ạ. Nhưng cháu vẫn không thể ưa được ngưá»i đà n bà nà y và cháu không sao lý giải nổi tại sao chị ta là m cháu sợ…
− Hình như cháu cÅ©ng không quá mệt má»i như hôm ná»?
− Cháu đã kiá»m chế được hệ thần kinh cá»§a mình nhưng khi chị ta đứng dáºy ra vá», cháu thấy sao mà nhẹ nhõm.
− Phải chăng chị ta có chút đồng bóng?
− Rõ rà ng có má»™t cái gì đó toát ra từ chị ta. Cháu sợ đó chẳng phải là là nh mạnh! Không lúc nà o, khi có chị ta trước mặt, mà cháu thấy má»™t lóe sáng cá»§a tấm lòng nhân háºu.
− Cháu có tin là chị ta còn trở lại không?
− Chắc chắn chị ta còn đến nhưng cháu xin đoan chắc với bà đó sẽ là lần cuối!
− à cháu muốn nói sao?
− Cháu sẽ đòn chị ta vá» mặt tinh thần. Sau đó thì yên chÃ: chúng ta sẽ không bao giá» trông thấy chị ta nữa.
− Cháu mà cũng ác tâm như thế ư?
− Vá»›i loà i sói bà ạ… Nhưng xin bà yên tâm: Vá»›i cháu, đó chỉ là nhất thá»i chứ không tồn tại lâu dà i như ở chị ta.
− Cháu có nháºn thấy sau khi chị ta ra vá» có cái gì phảng phất ở đây không?
− Cái gì váºy nhỉ?
− Mùi thÆ¡m hắc ở chị ta tá»a ra thấm và o tất cả căn phòng là m nghẹt thở.
− Bà nói đúng: y như là mùi chết chóc. Phải mau mau thông khÃ! Mở hết cá»a sổ ra bà ạ!
Bà khách trẻ chẳng đợi đến má»™t tuần mà hai ngà y sau đã trở lại, vẫn bà hiểm và thanh lịch. “Ãt ra đó cÅ©ng là má»™t phụ nữ – bà Vêra nghÄ© thầm – đặt cho mình cái Ä‘Ãch tối cao là quyến rÅ©. Và chị ta có thể đạt được, bằng cách cá»§a mình! Má»™t ngưá»i đà n bà đẹp và độc ác thưá»ng là m mê say bá»n đà n ông: há» bị khêu gợi, bị kÃch động! Cuá»™c chinh phục cà ng khó khăn, há» cà ng lăn xả và o để tranh Ä‘oạt cho kỳ được má»›i thôi. Nhưng vá»›i ngưá»i đà n bà nà y, tất cả bá»n hỠđã lầm. Cả ngưá»i chồng không thà nh công trong cuá»™c tình gắn bó, cả nhân tình lăm le muốn chiến cho riêng mình và còn bao nhiêu ngưá»i khác nữa. Chị ta mạnh hÆ¡n há». Ngưá»i độc nhất thắng được chị ta – quẻ bà i đã chỉ rõ – đó là má»™t phụ nữ Ä‘a tình Ä‘Ãch thá»±c vá»›i vẻ ngoà i vui tươi và bình thản biết nắm đúng thá»i cÆ¡, biến thà nh má»™t con hổ và bẻ gãy xương sưá»n con báo Ä‘en kiaâ€.
Bằng giá»ng lúc nà o cÅ©ng dịu dà ng, nà ng há»i khách:
− Nà o, hôm nay bà muốn biết Ä‘iá»u gì?
Câu trả lá»i có ngay tức khắc và là má»™t câu há»i:
− Liệu tôi có trở thà nh một quả phụ và o một ngà y gần đây?
Lần thứ ba cá»— bà i được trang kỹ, được trôn đảo, được rải ra trên mặt bà n và được láºt lên trong yên lặng. Lại cúi xuống cá»— bà i, Nadia cảm thấy cái nhìn khắc nghiệt cá»§a khách đè nặng lên mình, nhưng nà ng chẳng quan tâm. Äiá»u chá»§ yếu là những gì nà ng nhìn thấy qua những quân bà i. Má»™t quẻ xem ngay tức khắc là m nà ng kinh hãi: CÅ©ng là má»™t loại ảo ảnh mà nà ng căm ghét và có thể giải đáp ngay không cần có câu há»i vừa đặt. Hai chữ QUẢ PHỤ hiện lên viết bằng máu trên mặt cát, trong khi khuân mặt ngưá»i khách trẻ Ä‘ang cúi nhìn, rạng rỡ má»™t nụ cưá»i y như má»™t ngưá»i Ä‘ang thoả mãn vá»›i chiến công cá»§a mình. Nhưng rất mau lẹ, nụ cưá»i đó biến thà nh má»™t cái nhếch mép nhăn nhúm và thân hình ngưá»i đà n bà vụt to phình lên khá»§ng khiếp để biến thà nh má»™t con quỉ. Tất cả những cái đó hiện ra chỉ khoảnh khắc. Aûo ảnh vụt tang biến. Mặc dù sợ hãi, nhưng Nadia cÅ©ng gắn sức để giữ cho được vẻ ngoà i tháºt bình thản. Từ từ ngẩng đầu lên, nà ng nhìn chăm chú và o ngưá»i khách trẻ, nhá» nhẹ nói:
− Äáng lẽ tôi có thể là m cho bà thá»a mãn bằng má»™t câu trả lá»i phù hợp vá»›i mong muốn cá»§a bà nhưng tiếc thay, tôi chẳng nhìn thấy gì hết. Äôi khi những quân bà i cÅ©ng im lặng.
− Như váºy có nghÄ©a là tôi sẽ không bao giá» trở thà nh quả phụ?
− Nếu chuyện xảy ra ngược lại thì mới là m cho tôi ngạc nhiên.
− Má»™t ngà y nà o đó tôi sẽ lại tá»›i dể cho bà biết rằng bà đã nhầm và chẳng hiểu gì vá» nghá» cá»§a mình! Cảm tưởng tốt ban đầu cá»§a tôi đối vá»›i bà không còn nữa, danh tiếng cá»§a bà được đánh giá quá cao, chá»§ yếu là dá»±a và o những quảng cáo rùm beng trên báo chà mà bà còn táo tợn trưng cả chân dung có vẻ uốn éo cá»§a mình lên để hòng câu khách! Là m như khuôn mặt cá»§a bà có thể là m cho má»i ngưá»i chú ý! Ngưá»i ta đến há»i bà vá» quá khứ, vị lai đâu phải để chiêm ngưỡng vẻ ngoà i cá»§a bà và duy nhất để nghe bà ăn nói ra sao. Nhưng tiếc thay bà chỉ là m cái việc dối trá đó cÅ©ng như các đồng nghiệp cá»§a bà ! Tất cả những Ä‘iá»u bà tưởng khám phá được vá» tôi thì tôi biết tá»ng từ lâu rồi vì chÃnh đó là bản chất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tôi.
− Ãt ra thì bà cÅ©ng chiêm nghiệm thấy hai Ä‘á»u: tôi chỉ nói lên sá»± thá»±c và , khi không thấy gì cả thì tôi im lặng… Còn “nhân váºt kia†– ngưá»i đà n bà đó nhất định sẽ xen và o phá hoại dá»± định cá»§a bà , bà tháºt không ngá» có phải không? Thế mà có đấy! ChÃnh ngưá»i đó sẽ quấy rầy bà … Duy nhất chỉ vì ngưá»i đó mà bà không được toại lòng mãn ý. Cho đến lúc nà y, tôi khẳng định bà sẽ không từ má»™t kế hoạch nà o để ngăn chặn bà n tay tá»™i ác cá»§a bà ta. Nhưng vá»›i bà ta lại là má»™t chuyện khác! Bà ta cÅ©ng mạnh không kém gì bà đâu nhưng tôi nhắc lại lần cuối cùng là hoà n toà n không giống như cách hiểu cá»§a bà : cái sức mạnh sở dÄ© bà ta có được là nhá» và o má»™t tình yêu Ä‘Ãch thá»±c trong tim mà ở bà thì không bao giá» có. Tất nhiên, khi gặp bà , má»™t ngưá»i đà n ông có thể bị mê mẩn vì ham muốn nhưng rồi mau chóng được Ä‘á»u hòa vì cái tá»™i duy nhất cá»§a bà . Sẽ có hai tình cảm đồng thá»i xuất hiện: ngá» vá»±c và e ngại… những tình cảm đó không bao giá» chung sống được vá»›i tình yêu.
− Tôi phải trả bà bao nhiêu đây?
− Lần nà y thì không phải trả gì cả. Tôi không muốn nháºn tiá»n cá»§a ai má»™t khi há» không được thá»a mãn trong quẻ bói. Xin chà o bà .
Vị khách bước ra cá»a không nói má»™t lá»i.
Bà Vêra lại xuất hiện với vẻ băn khoăn:
− Cái gì đã xảy ra váºy? Cháu có nghe tiếng sáºp cá»a cá»§a bà ta ở phòng ngoà i không?
− Äó là cách lẫn tránh cá»§a những kẻ yếu. Há» cứ tưởng gây ra tiếng động mạnh là sẽ cho há» sức mạnh.
− Tại sao váºy? Hôm ná» cháu chả đã nói vá»›i bà là ngưá»i phụ nữ nà y có thể rất nguy hiểm ư?
Cháu cảm thấy trong ngưá»i thế nà o?
− Khá hÆ¡n nhiá»u bà ạ. Bà cho ngưá»i khách tiếp theo và o Ä‘i.
− Bà nói trước cho cháu hay: bà ta tháºt xấu xÃ.
− Ở vẻ ngoà i ư? Còn tâm hồn bà thấy sao? Chắc là rất đẹp phải không ạ?
− Cháu là má»™t cô gái lạ kỳ. Nadia bé bá»ng ạ.
− Và bà là má»™t ngưá»i bà đáng kÃnh nhất! Vá» ngưá»i đà n bà vừa ra khá»i đây má»™t cách ầm Ä© ấy, cháu có thể nói trước vá»›i bà thế nà y: mặc dù tất cả những lá»i chị ta nói vá»›i cháu, nhưng cháu thá»±c sá»± ngạc nhiên nếu chị ta trở lại! Äó là đá»u cháu mong muốn.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

07-07-2009, 02:25 AM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Phần 2
Quá Khứ
Má»™t tuần khác lại trôi qua. Bà khách trẻ đó không trở lại nhưng cÅ©ng không vì thế mà công việc cá»§a Nadia gặp trở ngại. Có Ä‘iá»u là nà ng cảm thấy mệt má»i, không còn hứng thú trong công việc hằng ngà y; có gắng giải thoát những ná»—i băn khoăn lo ngại cho ngưá»i khác dù khẩn thiết hay không thưá»ng là thuá»™c vá» lÄ©nh vá»±c tâm tình. Còn những lo nghÄ© cá»§a chÃnh nà ng thì chẳng có ai ngó ngà ng tá»›i bao giá» trừ ngưá»i bà mà nà ng cùng chung sống. Äôi khi bà thân máºt bảo nà ng:
− Nhưng mà , cháu yêu bà , cháu không thể sống mãi như thế nà y được! Cháu hãy còn trẻ, lại ngà y cà ng xinh đẹp, duyên dáng, là niá»m ao ước cá»§a bao chà ng trai. Ngoà i ra cháu còn thông minh sắc sảo, tóm lại là cháu có tất cả. Váºy thì có Ä‘á»u gì không ổn? Tá»± giam mình cùng vá»›i má»™t bà già trong căn nhà như thế nà y, đó không phải là cuá»™c sống cá»§a má»™t ngưá»i ở lứa tuổi cháu, nhất là suốt ngà y nà y qua ngà y khác ngồi trong phòng Ä‘oán váºn mệnh để lắng nghe những Ä‘á»u bất hạnh hoặc những niá»m ước mÆ¡ cá»§a bao ngưá»i xa lạ đối vá»›i cháu. Tháºt là vô nghÄ©a! Và há» thì cÅ©ng chẳng bao giá» thèm đếm xỉa đến những gì xảy ra trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a cháu! Bà cÅ©ng biết rất rõ là nếu cháu tìm được má»™t ngưá»i chồng hợp vá»›i cháu hoặc dù là chỉ má»™t chà ng trai mà cháu ưa thÃch thì bà sẽ mất cháu, chắc chắn là bà cháu ta sẽ chẳng được cùng sống bên nhau như bao năm nay, nhưng Ä‘á»u đó không quan trá»ng. Chỉ có hạnh phúc cá»§a ngưá»i phụ nữ trẻ như cháu là đáng kể chứ không phải cái già nua tuổi tác cá»§a bà ! Vá»›i cái tuổi ngoà i bảy chục, ngưá»i ta đã quá quen vá»›i cảnh cô đơn. Äó là số pháºn cá»§a tất cả những ngưá»i như bà đã từng dà y dạn trong cuá»™c sống nhất là trong tình trưá»ng khi chúng ta còn ở cái tuổi cá»§a các cháu ná»™i cháu ngoại bây giá». Chúng ta không đòi há»i và tháºt không xứng đáng vá»›i sá»± hi sinh cá»§a chúng vì chúng ta. Cháu cÅ©ng biết đấy: bà chẳng phải là má»™t bà già yếu Ä‘uối, què lê liệt bại gì mà còn mạnh chân khá»e tay, mắt tinh tai sáng, bà có thể má»™t mình xoay xở rất tốt. Thỉnh thoảng cháu đến thăm bà cùng ngưá»i bạn Ä‘á»i cá»§a cháu, đối vá»›i bà như thế là hạnh phúc rồi. Bà sẽ tháºt sá»± sung sướng khi được nói vá»›i cháu: “Thế là con bé cÅ©ng hạnh phúc như mình ngà y xưa ở bên Nga vá»›i ông nó khi mình còn trẻ và xinh đẹpâ€
− Bà ơi, xin bà đừng tìm cách là m cháu xiêu lòng; cháu chỉ thất tháºt sá»± hạnh phúc khi được sống gần bà . Cháu không muốn và sẽ không bao giá» muốn sống vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông nà o khác.
− Cháu Nadia thân yêu cá»§a bà , cháu nói dối! Tháºt không xứng đáng vá»›i má»™t cô gái trung thá»±c như cháu! Nếu khách cá»§a cháu mà biết là cháu đã có thể không nói lên sá»± tháºt thì cháu sẽ mất tất cả! Bà biết là năm mưá»i tám tuổi cháu đã yêu nhưng sá»± việc đã không được xếp đặt như ý muốn cá»§a cháu, vì váºy cháu Ä‘inh ninh trong đầu là không bao giá» cháu lại có thể yêu được nÅ©a. Äể quên Ä‘i, cháu đã lẩn trốn và o nghá» bói toán, tưởng rằng vai trò cá»§a cháu từ nay là giúp đồng loại Ä‘i tìm thấy cái hạnh phúc mà hình như đối vá»›i cháu đã xa vá»i rồi. Có đúng thế không? Äúng hay không chắc là cháu cÅ©ng không dám trả lá»i. Cháu cÅ©ng sẽ nháºn thấy là chưa bao giá» bà nói vá»›i cháu vá» chuyện nà y cả nhưng bây giá» bà thấy đã đến lúc phải là m việc đó. Nếu cháu biết là bà đã tá»± trách mình, tá»± giáºn mình như thế nà o vì phải chỠđợi quá lâu! Bà cảm thấy trong thâm tâm là có tá»™i đối vá»›i cháu.
− Cháu xin bà đừng nói nữa! Lúc nà y chỉ riêng có công việc má»›i là m cháu say mê ham thÃch mà thôi.
− Công việc cá»§a cháu! Rất tốt đẹp đấy! Nhưng ngay cả chuyện nếu có mang cho ta cái ảo giác là là m cho cuá»™c sống phong phú dồi dà o thì cÅ©ng không thể che lấp hết được má»i khoảng trống! Nếu bà không có trong tim những ká»· niệm cá»§a má»™t thá»i son trẻ huy hoà ng, thì hà ng bao năm nay là m sao bà có thể đứng vững được, như cháu thấy đó! Khi bà không còn ở trên Ä‘á»i nà y nữa thì Ãt nhất bà cÅ©ng đã từng có cái may mắn đó. Nhưng còn cháu? TrÆ¡ trá»i má»™t mình không có những ká»· niệm loại đó. Oâi, tháºt khá»§ng khiếp!
− Cháu không cô độc vì cháu vẫn tiếp tục tiếp khách suốt cả ngà y.
− Thế cháu định hà nh nghá» Ä‘oán váºn số nà y đến hết Ä‘á»i hết Ä‘á»i sao?
− Phải chăng đây là thiên chức cá»§a cháu? ChÃnh bà chẳng đã khuyến khÃch cháu đó ư?
− Äúng tháºt là cÅ©ng đáng tiếc khi có má»™t năng khiếu thiên bẩm như váºy mà không Ä‘em phục vụ má»i ngưá»i. Nhưng cháu ạ, tất cả Ä‘á»u có chung cục cá»§a nó. Bà biết: nhá» có năng khiếu đó mà cháu đã kiếm được rất nhiá»u tiá»n, tất nhiên là vì nghe theo lá»i khuyên cá»§a bà . Cháu chẳng còn phải lo nghÄ© gì vá» mặt tiá»n nong, cả bà cÅ©ng thế nhá» có cháu. Nhưng cÅ©ng không phải thế là cháu đã hạnh phúc. Cháu cÅ©ng đừng vá»™i bảo: tiá»n tà i đối vá»›i cháu không phải là vấn đỠquan trá»ng vì cháu có má»™t tâm hồn tháºt trong sáng và trung thá»±c. Cháu cÅ©ng quan niệm như bà : tiá»n là cần thiết nhưng đó là phương tiện chứ không phải là mục Ä‘Ãch! Váºy thì cháu hãy để cho con ngưá»i cá»§a cháu sống và táºn dụng hết cuá»™c sống khi cháu Ä‘ang còn có thá»i gian trước mắt. Cháu phải ra ngoà i, vui chÆ¡i, Ä‘i du lịch, thoát ra khá»i vòng xÃch mà cháu tá»± nguyện trói mình và o. Tại sao lại không đóng cá»a phòng chiêm lý nà y lại trong má»™t thá»i gian, vá»›i lý do Ä‘i nghỉ hè?
− Cháu không có quyá»n đóng cá»a, bà đã biết quá Ä‘i. Má»™t phòng Ä‘oán váºn số mà đóng cá»a thì mất hết khách rất nhanh: đám quần chúng đông đảo cần má»™t nhà ngoại cảm nam hoặc nữ quen thuá»™c để Ä‘oán xem váºn mệnh sẽ láºp tức Ä‘i tìm đến những nÆ¡i khác.
Há» không thể chỠđợi và , khi cháu trở vá» thì sẽ không còn ai nữa. Há» sẽ không tha thứ vì cháu đã bá» mặc há». Äóng cá»a dù chỉ má»™t ngà y cÅ©ng sẽ là đóng cá»a mãi mãi.
− Tại sao cháu lại không tìm ngưá»i thay thế tạm thá»i?
− Có thể bà cho là cháu rất tá»± kiêu khi cháu nói thế nà y: cháu chỉ tin ở má»™i mình cháu trong nghá» nà y thôi. Nếu cháu Ä‘i thì phòng Ä‘oán váºn số cá»§a Phu nhân Nadia sẽ trở thà nh má»™t nÆ¡i khai thác tÃnh dá»… tin và sá»± đần độn cá»§a má»i ngưá»i. Äiá»u đó, cháu chẳng muốn chút nà o!
− Và … nếu chÃnh bà thay khi cháu Ä‘i vắng? Từ khi bà được chứng kiến công việc cá»§a cháu hà ng ngà y và qua những cuá»™c chuyện trò trao đổi tâm sá»± giữa hai bà cháu, bà cÅ©ng nắm được nhiá»u bà ẩn trong nghá». Bà tin chắc là có thể xoay xở được tốt và có đủ tri thức để có thể Ãt nhất là giữ khách lại cho cháu.
− Nếu cháu Ä‘i nghỉ ngÆ¡i ở đâu đó thì nhất thiết là phải có bà cùng Ä‘i. Cháu cÅ©ng cảm thấy chÃnh bà không chịu nổi khi cứ phải ở lì má»™t chá»—.
− Äúng, cái đó đúng! Bà rất muốn thay đổi không khà má»™t chút. Thú tháºt là bà đã chán ngấy việc mở đóng cá»a cho tất cả bá»n ngưá»i khát khao hạnh phúc đó. Bà cÅ©ng chán ngấy cả cái việc quan sát và bước đầu nháºn xét vá» há»: ngà y ná» qua ngà y kia lâu dần bà có cảm tưởng là tất cả bá»n há» Ä‘á»u giống nhau như đúc! Chúng ta hãy Ä‘i Ä‘i, Nadia!
− Chỉ có má»™t chổ duy nhất mà cháu muốn tá»›i: đó là Cố trang. Äã bao năm nay rồi, bà cháu ta chưa vá» thăm.
− Không biết bây giỠnó ra sao nhỉ, Cố trang thân thương của chúng ta.
− Cháu chắc chắn là nó vẫn còn nguyên vẹn. Gia đình nhà Levasseur nhất định sẽ trông nom chu đáo và bảo quản nó vá»›i má»™t niá»m tin và hi vá»ng là má»™t ngà y nà o đó sẽ trông thấy bà cháu ta trở lại… HÆ¡n nữa, há» vẫn thư từ cho cháu Ä‘á»u đặn và thỉnh thoảng cháu lại gá»i má»™t khoản tiá»n vỠđủ để chi và o việc tu sá»a, bảo quản. Tháng trước tất cả ngói bên mái cánh tả đã được thay. Bà thấy dù ở xa nhưng cháu đâu có kém phần quan tâm đến Cố trang thân thương cá»§a chúng ta. Bà thấy thế nà o khi lại được hÃt thở bầu không khà miá»n Sologne? Lại được nhìn thấy những ao hồ và những cách rừng nhỠđầy muôn thú mà khá lâu rồi không bị ai săn bắt?
− Thôi đi, Nadia! Bà có cảm tưởng như đang ở đó rồi… Thế bao giỠchúng ta đi nà o?
− Nhưng cháu xin nhắc lại: Phòng chiêm ký sẽ ra sao?
− Có thể cứ đóng cá»a má»™t và i tháng.
− Không.
− Bà có má»™t ý: trong thá»i gian Ä‘i vắng tại sao không nói vá»›i ông thuáºt sÄ© bạn cháu đó tạm thá»i đảm nhiệm giúp.
− Oâng Raphael hả bà ?
− Äúng đấy! Oâng ta chả đúng là ông thầy cá»§a cháu là gì? Có phải chÃnh ông ấy đã dạy cháu những bà quyết nghá» nghiệp và giúp cho cháu hà nh nghá» thông thạo? Cháu rất quý trá»ng ông ta, đúng không? Chỉ cần ghim ở trước cá»a má»™t dòng chữ nhã nhặn chỉ cho khách tìm tá»›i ông ta khi tháºt cần thiết không thể chỠđợi được đồng thá»i thá»i thông báo ngà y mở cá»a lại cho cháu.
− Cháu không thể ghi lý do vắng mặt cá»§a cháu là để nghỉ ngÆ¡i! Cháu nhắc lại: Má»™t nhà ngoại cảm không có quyá»n Ä‘i nghỉ hè… Cô ta phải luôn ở đó, tÄ©nh táo và mạnh mẽ. Nếu không ngưá»i ta sẽ cho là cô ta mất hết khả năng thiên bẩm, đó là điá»u tồi tệ nhất!
− Váºy thì chỉ cần ghi “vì việc gia đìnhâ€. Mà chẳng phải là rất hợp lý má»™t khi cả hai bà cháu ta thấy tháºt cần thiết phải sống cùng nhau trong má»™t bầu không khà trong là nh, xa sá»± và o ra ồn à o không dứt cá»§a khách hà ng ư?
− Có thể bà có lý đấy bà ạ? Äể cháu gá»i Ä‘iện thoại cho ông Raphael nhé!
− Cuối cùng thì cháu cÅ©ng nghe ra đấy! Khi cháu trở lại vá»›i công việc, cháu sẽ hoà n toà n khá»e khoắn. Dù là trong thá»i gian nghỉ ngÆ¡i, cháu có mất Ä‘i má»™t và i ngưá»i khách thì cÅ©ng sẽ chiếm lại được mau chóng thôi. Không có gì thú vị hÆ¡n là má»™t cuá»™c trở vá» vá»›i thiên nhiên.
Bà già Vêra biết rất rõ việc mình là m và hiểu cháu gái mình hÆ¡n bất cứ ai trên cõi Ä‘á»i nà y. Äã nhiá»u năm nay bà biết và o năm mưá»i tám tuổi Nadia đã phải hứng chịu má»™t vết thương lòng cho đến nay chưa liá»n sẹo và co thể chẳng bao giá» thôi rỉ máu. Nadia không bao giá» nói đến vết thương đó, nà ng muốn quên Ä‘i bằng cách vùi đầu và o công việc hằng ngà y. Các cuá»™c chuyện trò trao đổi vá»› khách vá» số may, váºn rá»§i nối tiếp nhau liên tục đối vá»›i nà ng đã trở thà nh má»™t phương thuốc linh nghiệm nó là m dịu ná»—i Ä‘au. Dưá»ng như sá»± cuồn nhiệt say mê lao và o việc cố gắng là m dịu Ä‘i những ná»—i buồn Ä‘au bất hạnh cá»§a ngưá»i khác bằng những lá»i khuyên nhá»§ chà tình, đối vá»›i nà ng là phương cách mạnh mẽ ngất chắc chắn nhất để quên Ä‘i ná»—i Ä‘au thấm kÃn cá»§a chÃnh mình.
Nhưng bà già Vêra biết còn có má»™t phương thuốc khác để là m cho cô cháu yêu quý cá»§a bà khuây khá»a hÆ¡n là những giá» dà i dằng dặc trôi trong phòng bói toán căng thẳng đấu óc không tránh khá»i sẽ dẫn đến suy nhược thần kinh.
Nếu Nadia thất mệt má»i, như thá»i gian gần đây, thì chẳng qua đó chỉ là vì có quá nhiá»u khách bất mãn vá»›i số pháºn mà Nadia không đủ sức để giải thÃch, để khuyên răn mà thôi. Nhưng tháºt không thể tưởng tượng nổi là chỉ ba lần tiếp ngưá»i khách nữ trẻ ca lạ kia mà đã là m cho nà ng suy sụp đến váºy. Phải chăng đó là hiện tượng cuối cùng cá»§a bá»™ máy Ä‘ang chuyển động bắt đầu rệu rã. Nếu còn để nó tiếp tục váºn hà nh dù là chỉ là tý chút, thì cách duy nhất để hạn chế sá»± tà n phá là phải tổ chức má»™t đợt nghỉ ngÆ¡i thoải mái có lợi cho sức khá»e và như Nadia đã chá»n nÆ¡i vá» nghỉ để lấy lại sá»± yên tÄ©nh và thăng trầm trong tâm hồn. Bà Vêra cÅ©ng thấy đó là má»™t việc tối cần thiết. Hai bà cháu phải Ä‘i ẩn náu và nếu cần, lẫn tránh má»i ngưá»i trong má»™t thá»i gian để vá» vá»›i Cố trang hầu như bị chôn vùi trong lòng miá»n Sologne mà cả hai đã sống qua những năm tháng tuyệt vá»i trong Ä‘á»i trước khi đến định cư ở Thá»§ đô Pari hoa lệ.
Ba hôm sau, được nhà thuáºt sỹ Raphael bằng lòng tạm thay cô gái mà ông coi như há»c trò giá»i nhất cá»§a ông, hai bà cháu đã thấy lại tòa kiến trúc cổ khiêm tốn vá»›i kiểu dáng kiến trúc thuần khiết vùng Sologne: Cả hai ngưá»i tá»± nhiên Ä‘á»u có má»™t cảm giác diệu hỳ là hình như được trẻ lại đến hà ng chục tuổi. Khi ngưá»i ta cảm thấy bá»›t già đi thì đó là lúc ngưá»i ta thấy yêu Ä‘á»i, thấy phấn chấn lạ lùng. Và nhất là ở Cố trang không còn nghe thấy những hồi chuông đáng ghét cứ ná»§a giá» má»™t lại reo vang báo hiệu có khách má»›i.
Cuối cùng yên tĩnh đã được thấy lại.
Äó là những cuá»™c dạo chÆ¡i kéo dà i trong ngà y và các buổi tối quây quần trước lò sưởi lá»›n mà “cha†Levasseur cẩn tháºn nhóm lá»a bằng những thanh cá»§i gá»— thÆ¡m nổ lép bép đã là m cho má»i ngưá»i sảng khoái. Vợ ông, “mẹ†Levasseur, phụ trách việc bếp núc và sưởi ấm các giưá»ng nằm. Äá»u lạ lùng là không bao giá» bà Vêra và Nadia gá»i nhà Levasseur bằng tên riêng. Äối vá»›i hai bà cháu, thì há» là những nông dân địa phương được trao nhiệm vụ chăm nom trang trại sát liá»n vá»›i tòa nhà cổ và là những ngưá»i thân luôn được gá»i má»™t cách gần gÅ©i là “cha Levasseur†và “mẹ Levasseurâ€. Ở địa phương, há»… nói tá»›i Cố trang là ngưá»i ta nghÄ© ngay đến nhà Levasseur mà hầu như rất Ãt nhá»› đến “những bà chá»§ Ä‘Ãch thá»±c†cá»§a tòa nhà cổ đã bao năm qua há» không nhìn thấy mặt.
Những buổi tối yên tÄ©nh trong lúc đó bà Vêra thêu thùa may vá thì Nadia cảm thấy thá»±c sá»± thÃch thú vùi đầu và o bá»™ sư táºp các tranh ảnh cổ. Äó là những buổi tối tuyệt vá»i. Thá»i gian như dừng lại, cuá»™c sống mệt phá» trong phòng chiêm ký dưá»ng như không còn nữa.
Má»™t buổi tối, tình cá» Nadia lần giở mấy trang cá»§a tá» tuần san thá»i sá»± mà theo yêu cầu cá»§a bà Vêra “cha†Levasseur má»›i mua buổi sáng ở thị trấn Salbris Ä‘em vá». Nà ng như bị má»™t cú sốc dữ dá»™i khi trông thấy, trong số rất nhiá»u ảnh chụp ngững khách đến dá»± lá»… khánh thà nh má»™t phòng triển lãm ở Pari, ảnh má»™t cặp nam nữ bên dưới có ghi dòng chữ: Oâng và bà Marc Davault. Cặp nà y trông tháºt xứng đôi: ngưá»i vợ đẹp và lịch sá»±, ngưá»i chồng trang nhã. Và cả hai Ä‘á»u mỉm cưá»i rất tươi tá» ra tháºt hạnh phúc.
− Tháºt không sao tin được! – Nadia thốt lên và chìa tá» báo cho bà Vêra – Bà trông nà y: đây chÃnh là ngưá»i đà n bà đã tá»›i gặp cháu ba lần. Và ngưá»i đà n ông, chồng chị ta theo như chú thÃch dưới bức ảnh đó chÃnh là Marc!
Sau khi nhìn tháºt kỹ tấm ảnh, bà Vêra trả lại tá» báo và cháºm rãi nói:
− Và chúng ta phải vá» táºn đây ẩn lánh để mà khám phá ra Ä‘á»u đó! Cháu không lầm: đúng là ngưá»i phụ nữ tóc nâu đó mà bà đã thấy trong phòng đợi nhưng ở đây có vẻ tươi tắn hÆ¡n… Còn Marc, thì đúng là anh ta rồi. Äá»u đáng ngạc nhiên là hỠđã lấy nhau.
Nadia thốt lên:
− Bây giá» thì cháu hiểu sao mình thấy có má»™t cái gì đó thôi thúc vá» nghỉ tại nÆ¡i Cố trang nà y… Phải chăng gần đây thôi má»i việc không hay đã bắt đầu đối vá»›i cháu? Cháu cÅ©ng hiểu là tại sao chị ta chỉ má»›i bước và o phòng cháu ở Pari thôi mà đã là m cháu khó chịu… Bà đừng nói gì cả, bà ơi, cháu xin bà ! Cháu vá» phòng đây.
Nà ng không sao chợp mắt được. Cả bà Vêra cÅ©ng váºy: má»™t bà Vêra thất vá»ng tá»± trách mình sao không Ä‘á»c trước để giấu biệt cái tá» báo khốn khổ ấy Ä‘i, sao lại đồng ý vá»›i cháu trở vá» cái xứ Sologne nà y và bà biết rằng từ giá» phút nà y trở Ä‘i sẽ chẳng còn là chốn nghỉ ngÆ¡i yên tÄ©nh nữa mà sẽ là nÆ¡i gợi lại ná»—i Ä‘au thá»±c sá»± cho cháu bé bá»ng cá»§a bà . Lúc nà y, giam mình trong buồn ngá»§, chắc là cô Ä‘ang gom lại trong trà nhá»› những ná»—i ưu phiá»n đầu tiên cá»§a má»™t thá»i trẻ trung và ná»—i Ä‘au buồn to lá»›n cô đã vượt qua từ cái ngà y mà Marc, gặp gỡ từ mưá»i năm trước nÆ¡i cách Cố – trang chưa đầy má»™t cây số rồi biệt tăm luôn.
Toà n bá»™ ý nghÄ© đầu tiên ám ảnh đầu óc Nadia: “Nếu Marc la chồng cá»§a ngưá»i đà n bà mà lần thứ ba đến gặp mình để há»i la liệu chị ta có sá»›m trở thà nh quả phụ không, cái đó có nghÄ©a chà ng sẽ là nạn nhân và là ngưá»i chồng bị phản bá»™i!†Nếu không có bức ảnh đó trên báo, có lẽ nà ng sẽ không bao giá» biết rõ được sá»± tháºt. Nà ng cÅ©ng nháºn thấy là mặc dù, thá»i gian và sá»± xa cách, tất cả những gì xảy ra và có thể xà y ra vá»›i Marc nà ng không thể hững há». Và nếu con đầm cÆ¡ đó, hiện ra ở hà ng cuối cá»— bà i trong cả ba lần gieo quẻ cá»§a ngưá»i phụ nữ tóc nâu, phải chăng đó chÃnh là nà ng, là Nadia? Nếu tháºt thế thì quả là má»™t Ä‘iá»u kỳ diệu!
Số pháºn đã dẫn dắt nà ng Ä‘i và o cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Marc để cho nà ng cứu chà ng má»™t lần nữa! Nà ng sẽ phải là m tất cả để tách chà ng ra khá»i cái con ngưá»i Ä‘ang mong chá» cái chết cá»§a chà ng! Nhưng ngay tức khắc nà ng hiểu ra là chỉ có thể thà nh công nếu nà ng có đủ nghị lá»±c để kiá»m chế xúc động bản thân. Cách tốt nhất để tìm lại được sá»± bình tÄ©nh phải chăng trước tiên là cố gắng thá» nhìn lại các giai Ä‘oạn chÃnh cá»§a quá khứ và bắt đầu cÅ©ng chÃnh trong căn nhà cổ nÆ¡i tỉnh lẽ nà y, nÆ¡i mà nà ng đã cất tiếng khóc chà o Ä‘á»i hai mươi tám năm trước? Nếu cần thiết, nà ng sẽ thức suốt đêm để gợi nhá»›, để hồi ức lại cả giai Ä‘oạn đã qua, linh cảm la khi bình minh hé rạng, sương mù dần tan, nà ng sẽ sáng suốt hÆ¡n trong hà nh động.
Nà ng đã chà o Ä‘á»i ra sao nhỉ? Tất cả những gì nà ng biết là mẹ nà ng đã chết khi sinh nà ng ra trong gian buồn nà y, trên chÃnh chiếc giưá»ng nà ng Ä‘ang nằm đây.
Sau đó nà ng được bà ngoại Vêra gốc Nga, nuôi dạy trong Cố trang. Äôi khi, cha nà ng, má»™t kỹ nghệ gia, phần lá»›n thá»i gian sống ở Hoa Kỳ, vá» thăm. Vì váºy nà ng rất biết Ãt vá» ngưá»i cha nà y. Má»™t ngưá»i cha bao giá» cÅ©ng gây cho nà ng xúng động nhưng nà ng không sao thá»±c sá»± yêu quý được: ông chỉ là má»™t ngưá»i khách lạ mà thá»i gian lưu lại ngắn ngá»§i bên con gái và mẹ vợ, ông coi như những ngà y khổ sai bắt buá»™c. Ngưá»i thân độc nhất trong gia đình, ngưá»i mà nữ tÃnh trà n đầy và cÅ©ng đầy tình thương yêu, ngưá»i nghiêng xuống những má»™ng mÆ¡ cÅ©ng như những phản phất âu lo thiếu nữ cá»§a nà ng chÃnh là bà ngoại Vêra, ngưá»i thá»±c sá»± đã trở thà nh ngưá»i mẹ hiá»n yêu dấu cá»§a nà ng.
Năm lên sáu, Nadia nhá»› rất rõ, nà ng bị mắc má»™t căn bệnh hiểm nghèo mà tên bệnh nà ng nghe được ở những ngưá»i xung quanh thì thà o và nà ng nhá»› rất kỹ, mãi hai mươi năm sau nà ng còn kinh sợ: đó là bệnh bại liệt, lúc đầu nằm liệt, sau đó dần dần nhúc nhÃch được bằng đôi nạng gá»— qua má»™t thá»i gian dà i rèn luyện phục hồi chức năng trong các bệnh viện chuyên khoa. Giai Ä‘oạn cá»±c kỳ Ä‘au khổ nhưng qua đó nà ng bắt đầu khám phá ra má»™t kho báu vá» tình yêu thương hiá»n diệu cá»§a ngưá»i bà ngoại. Bà Vêra hầu như không lúc nà o rá»i cô cháu gái bé nhá». CÅ©ng chÃnh trong thá»i kỳ bệnh hoạn như thế, má»™t lần trong lúc nằm dà i trên giưá»ng nữa thức nữa ngá»§, ngà ng bá»—ng thấy má»™t ảo ảnh kinh hoà ng… Cái ông mà nà ng gá»i là “cha†ấy, cứ má»—i lần vá» cÅ©ng tháºt hiếm hoi, lại mang cho nà ng má»™t con búp bê mà nà ng rất ghét nên khi ông Ä‘i thì nà ng ném ngay xuống đất… Ngưá»i “cha†ấy bá»—ng nhiên xuất hiện trước mắc nà ng. Khuông mặt trắng bệch nhuốm máu; ông ta nhìn nà ng vá»›i đôi mắt không chá»›p như mắt những con búp bê, và chẳng nói chẳng rằng. CÅ©ng từ ngà y đó Nadia cứ thấy máu là hoảng sợ, và má»—i lần trong quẻ bói mà thấy xuất hiện mà u cá»§a máu là nà ng lại thấy có thể ngất xỉu. ChÃnh máu đã dùng để viết lên cát hai chữ QUẢ PHỤ khi ngưá»i vợ cá»§a Marc tá»›i gặp và nhá» nà ng xem quẻ ở Pari… Äó cÅ©ng là lần đầu tiên mà cô bé Nadia có phép thấu thị mà chÃnh cô cÅ©ng không hiểu đó là cái gì.
CÆ¡n ác má»™ng lần đầu đó, cô không dám nói vá»›i bà ngoại, nhưng chỉ Ãt ngà y sau đó bà cho biết là cô sẽ chẳng bao giá» thấy ngưá»i cha mang đến cho cô những con búp bê ấy nữa. Oâng đã bị chết trong má»™t tai nạn xe cá»™. Tháºt là khá»§ng khiếp nhưng cô bé lại hầu như dá»… chịu vì cô chẳng còn gì liên quan đến ngưá»i khách lạ đó trong khi đã có cái may mắn là bà Vêra “cá»§a cô†luôn luôn ở bên cạnh.
Khá»i bệnh, quẳng được đôi nạng đáng ghét Ä‘i, nà ng lại chạy nhảy trong khu vưá»n cá»§a Cố trang mà bà Vêra đã biết sá»a sang và duy trì má»™t không khà hỳ diệu ná»a thá»±c ná»a hư giúp cho trà tưởng tượng cá»§a đứa trẻ phát triển và đâm hoa kết trái. CÅ©ng không chắc là ngay đêm đó cô bé đã không mÆ¡ má»™ng trong phòng mình… Cả bà Vêra cÅ©ng váºy. Bà chẳng phải là đến từ má»™t xứ sở đầy mÆ¡ má»™ng nhuốm chút ảo huyá»n đó sao? Äó là quê hương Nga yêu dấu cá»§a bà . Phải chăng định mệnh đã uá»· thác cho bà lôi cuốn Nadia và o những chặng đưá»ng phi ngá»±a trên xe tam mã xuyên thảo nguyên mênh mông tuyết trắng trong âm thanh trầm bổng cá»§a má»™t Ä‘iệu ca di-gan mà má»—i buổi tối bà khe khẽ hát bên nôi để ru cháu ngá»§. Vá»›i Nadia, bà là má»™t bà tiên và mãi mãi là má»™t bà tiên trong các câu chuyện cổ tÃch. Và o thá»i kỳ đó, bà Vêra chưa báºn và o việc dệt thảm, vá may: bà rút và ngắm nghÃa những quân bà i trong khi nà ng giở xem những trang sách tranh ảnh… Nhưng nhiá»u khi nà ng dứt bá» sá»± ham say đó mà sán tá»›i gần bà ngoại:
− Bà thấy gì trong những quân bà i đó?
− Rất nhiá»u Ä‘á»u kỳ lạ và đặc biệt có Ä‘á»u nà y: cháu sẽ là má»™t cô gái khác thưá»ng ở tuổi trưởng thà nh.
− Khi lớn thì cháu sẽ thế nà o?
− Cháu sẽ nhìn nháºn sá»± váºt má»™t cách khác hẳn. Vì váºy nên chẳng vá»™i lá»›n là m gì.
Nadia như bị thôi miên bởi những quân Vua, quân Hoà ng háºu, quân Bồi trong cá»— bà i tây. Những quân bà i nà y hình như nói vá»›i cô: “Chúng tôi chỠđể đến má»™t ngà y nà o đó cô sẽ khám phá ra lý do tồn tại cá»§a chúng tôiâ€.
Nà ng còn có má»™t bạn chÆ¡i khác: đó là cáºu Jacques, con trai ngưá»i tá Ä‘iá»n, hÆ¡n cô má»™t tuổi. Má»™t chà ng trai chắc nịnh cá»§a ruá»™ng đồng chỉ biết yêu thÃch những gì cáºu nhìn thấy xung quanh: những cách rừng, ao hồ, thú săn bắt và súc váºt cá»§a trang trại. Hình như cáºu ta cÅ©ng phải lòng cô bé có những búp tóc mà u hung mà ngưá»i trong vùng thưá»ng gá»i là : “Cô tiểu thư cá»§a Cố trangâ€. Sau nà y,cả Jacques và Nadia là biết cáºu ta sẽ trông nom trang trại cÅ©ng như hiện nay cha mẹ cáºu Ä‘ang là m, đó là số pháºn cá»§a dòng há» nhà Levasseur… còn Nadia thì sẽ trở thà nh “Bà chá»§ trang trạiâ€. Tuy nhiên, và o cái tuổi cá»§a hai ngưá»i và o lúc đó, chưa có sá»± chênh lệch vỠđịa vị xã há»™i. Khi vui chÆ¡i, há» tin là trò chÆ¡i đó sẽ vÄ©nh cá»u. Sá»± hồn nhiên vui vẻ kéo dà i được hai năm.
Má»™t đêm, khi đó Nadia má»›i mưá»i má»™t tuổi và không còn là má»™t em bé nữa,bà Vêra thức giấc vì có tiếng kêu khóc ở buồng bên cạnh vẳng sang. Bà vá»™i và ng chạy tá»›i và thấy Nadia nhổm dáºy ngồi trên giưá»ng mặt mà y ngÆ¡ ngác và chan hòa nước mắt.
− Cháu là m sao thế, cháu gái yêu của bà ?
− Cháu không biết… Cháu không biết nữa…
− Chắc là má»™t cÆ¡n ác má»™ng đó thôi. Chẳng có gì quan trá»ng! Cháu nằm ngá»§ tiếp Ä‘i!
− Bà ơi, vì sao ngưá»i ta lại nằm mÆ¡?
− Không ai có thể giải thÃch cho cháu má»™t cách thấu đáo được… Äó là những ká»· niệm hoặc là những dá»± cảm vá» việc xắp xảy ra lướt qua não bá»™ khi ngưá»i ta Ä‘ang ngá»§. Có hiện tượng nà y là vì bá»™ não không bao giá» ngừng là m việc cả. Ngà y xưa, tổ tiên chúng ta tin ở sức mạnh cá»§a những giấc mơ… Vì váºy các cụ luôn có những nhà thuáºt sÄ© bên cạnh để Ä‘oán Ä‘iá»m giải má»™ng.
− Thuáºt sÄ© là ngưá»i như thế nà o, bà ?
− CÅ©ng như má»i ngưá»i thôi nhưng ông ta Ä‘oán nháºn được những Ä‘á»u mà má»i ngưá»i không thấy.
− Cháu thÃch trở thà nh nhà thuáºt sÄ©!
− Còn lúc nà y cháu chỉ là cô cháu gái nhỠbé của bà và ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi.
− Bà thân yêu ơi, lúc nãy bà bảo những giấc mộng là những kỷ niệm. Nhưng những cái cháu thấy trong mơ chua từng có trong trà nhớ của cháu:
− Thế thì cháu mơ thấy gì nà o?
− Cháu chẳng còn nhớ nữa.
− Váºy thì cháu hãy bình tÄ©nh lại và ngá»§ Ä‘i.
− Và những dự cảm, đó là cái gì hả bà ?
− Äó là má»™t hiện tượng vá» tâm linh cảnh báo cho ta bằng trá»±c giác má»™t sá»± kiện nảy sinh hoặc sẽ tá»›i từ xa… Nadia, cháu phải ngá»§ Ä‘i! Cháu có muốn bà hát bằng tiếng Nga, má»™t Ä‘iệu hát quê hương cá»§a bà để ru cháu ngá»§ không?
− Có cháu rất thÃch bà i bà hát hôm ná» và bà bảo đó là bà i mà các bà mẹ Kiev thưá»ng hát ru con ngủ…
− Cháu nhá»› cả tên tỉnh kia à ! Trà nhá»› cá»§a cháu tháºt tuyệt vá»i! Bây giá» cháu hãy yên lặng nghe bà i hát nhé!
Khi đôi mắt cá»§a Nadia đã ngắm nghiá»n, bà Vêra nhẹ nhà ng rá»i khá»i phòng ngá»§.
Äiá»u mà bà không thể biết được là Nadia đã giả vá» ngá»§, không phải là để đánh lừa bà mà là để cho bà yên tâm cÅ©ng như lúc cô nói vá»›i bà là cô chẳng nhá»› những gì đã thấy trong giấc mÆ¡ cả. Khi còn lại má»™t mình trong bóng tối, cô lại mở to đôi mắt. Äiá»u mà cô nhìn thấy cÅ©ng khá»§ng khiếp như bá»™ mặt nhợt nhạt cá»§a ngưá»i đà n ông đã từng là cha cô. Äiá»u đáng sợ hÆ¡n cả là không chắc là đã nhìn thấy lại cái ảo ảnh lần thứ hai đó trong giấc ngủ… Thân thể cá»§a anh bạn Jacques cá»§a cô nổi báºp bá»nh trên mặt nước.
Cô thấy rất rõ là đôi mắt cá»§a Jacques cÅ©ng bất động như đôi mắt cá»§a cha và cá»§a những con búp bê. Và cô cÅ©ng tá»± trông thấy mình giÆ¡ hai cánh tay bất lá»±c vá» phÃa cái cÆ¡ thể mà cô không thể vá»›i tá»›i được để lôi nó lên khá»i mặt nước.
Tám ngà y sau Nadia cùng vá»›i Jacques dạo chÆ¡i cạnh hồ nước ở phÃa sau những toà nhà cá»§a trang trại, ở đó có đà n vịt trá»i non tÆ¡ Ä‘ang vùng vẫy không biết là mùa săn sắp tá»›i. Cô chỉ tay vá» phÃa những bông sen báºp bá»nh ở giữa hồ và nói:
− Em rất thÃch là m sao mà hái được và i bông Ä‘em vá» cắm trong phòng khách.
− Dá»… thôi, bằng chiếc thuyá»n nà y. Rồi em xem… Nói rồi cáºu ta cởi dây buá»™c quanh cá»c, chiếc thuyá»n cÅ© nát đầy rêu. Cầm lấy bÆ¡i chèo, cáºu từ từ cho thuyá»n trôi xa rồi tá»›i cụm hoa sen và cất tiếng vui vẻ:
− Chẳng phải là một và i bông mà cả một rừng hoa anh sẽ đem vỠcho em cắm đầy phòng!
Bao giá» cáºu cÅ©ng chiá»u chuá»™ng Nadia và sẳn sà ng thá»a mãn má»i yêu cầu dù là nhá» nhất cá»§a cô: trèo má»™t cây cao, vượt hà ng rà o chỉ bằng má»™t cú nhẩy để hái má»™t Ä‘oá hoa, vừa co cẳng chạy vừa cưá»i rút rÃt sau má»™t chú thá» Ä‘ang hốt hoảng phóng nhanh… CÅ©ng vì thế mà cô rất mến cáºu! Nhưng, bất ngá», giữa lúc chiếc thuyá»n lướt gần tá»›i cụm hoa sen thì nó bổng chao Ä‘i và chìm dần trong tiếng rú cá»§a Jacques:
− Cứu, cứu tôi vá»›i, Nadia! Anh không biết bÆ¡i! Nhưng Nadia cÅ©ng không biết bÆ¡i. Vả lại ngưá»i trong trang trại luôn cấm má»i ngưá»i không được trèo và o trong chiếc thuyá»n đó. Lúc nà y, Nadia rụng rá»i khi nhìn thấy nó chìm dần chìm dần. Aûo ảnh cuối cùng mà cô đã nhìn thấy là cánh tay cá»§a Jacques giÆ¡ cao chiếc bÆ¡i chèo lên trá»i. Rồi yên lặng, chỉ đôi lúc bị ngắt quảng bởi tiếng kêu cá»§a má»™t con vịt trá»i nà o đó.
Ngưá»i ta tìm thấy Nadia nằm ngất lịm bên bá» ao. Thi hà i cá»§a Jacques bị vướn và o những rá»… sen không nổi lên được. Äến đêm hôm đó dưới ánh sáng cá»§a những ngá»n Ä‘uốc cáºu ta má»›i được vá»›t lên.
Nadia ốm nặng, mê sảng suốt ba ngà y đêm. Khi cô tỉnh, bà Vêra hết sức tháºn trá»ng, cho cô biết là cÅ©ng như vá»›i cha cô Ãt năm vá» trước, cô sẽ không bao giá» còn nhìn thấy anh bạn Jacques cá»§a cô nữa. Và bà cầu nguyện cho chà ng trai đó. CÅ©ng từ ngà y đó, trong hồi ức cá»§a Nadia, ngưá»i đã ra Ä‘i chỉ là Jacques, còn bố mẹ bất hạnh cá»§a anh, vá»›i cô, trở thà nh “cha†và “mẹ†Levasseur. Khi hai ông bà bị mất Ä‘i ngưá»i con trai duy nhất cá»§a mình thì há» già xá»m Ä‘i má»™t cách kinh khá»§ng.
Má»i ngưá»i không còn nhắc đến Jacques ở Cố trang nữa. Bà Vêra hiểu là má»™t trong những sức mạnh to lá»›n cá»§a tuổi trẻ là quên Ä‘i quá khứ để hướng vá» tương lai. Bà cÅ©ng thấy bình thưá»ng khi Nadia không bao giá» trở lại gần bá» ao, nÆ¡i đã là m cho cô kinh sợ, và hết sức tránh gặp ông bố và bà mẹ cá»§a ngưá»i đã khuất. Nếu bất ngỠđụng phải thì cô trốn chạy, không biết phải nói gì vá»›i há» cả.
Trong trái tim thiếu nữ cá»§a cô, mặc dù tất cả những gì bà ngoại đã cố gắng nói cho cô hiểu là tai nạn đó xảy ra là do định mệnh khắc nghiệt, nhưng cô vẫn thấy chÃnh mình và duy nhất chỉ có mình là ngưá»i chịu trách nhiệm vá» tất cả những gì đã xảy ra. Nếu cô không tỠý muốn có những bông sen đó thì không bao giá» cáºu thiếu niên lại mạo hiểm trèo lên chiếc thuyá»n cÅ© đã bị cấm sá» dụng nhưng tại sao ngưá»i ta lại không há»§y ngay chiếc thuyá»n đáng bị nguyá»n rá»§a đó Ä‘i? Những ngưá»i lá»›n tất là những đà n anh, đà n chị, cả há» nữa cÅ©ng là những thá»§ phạm vì đã sÆ¡ suất. Cảm giác hối háºn nặng ná» và sâu sắc đã dà y vò Nadia, là m cô không sao chợp mắt được trá»n đêm: mưá»i lần, má»™t trăm lần cảnh tượng đó cứ hiện ra trước mắt là m cô xúc động mãnh liệt, đến ná»—i tối nà o bà Vêra cÅ©ng thấy cô nước mắt chan hoà .
Năm, tháng lặng lẽ trôi qua. Không còn bạn chÆ¡i, Nadia má»™t mình lá»§i thá»§i lần bước hà ng tiếng đồng hồ dá»c theo bìa rừng già hoặc khu rừng nhá» liá»n ká» vói đồng ruá»™ng. Má»™t trong những buổi tối đó, cÅ©ng như tất cả những ngà y sau bữa ăn chiá»u, nà ng ngồi trước lò sưởi lá»›n, hết nhìn những lưỡi trong lò lại nhìn bà Vêra – bà đã bá» công việc dệt thảm cố hữu – Ä‘ang bà y những quân cá»§a cá»— bà i tây để là m má»™t quẻ bói, nà ng nói bằng má»™t giá»ng nghiêm trang không còn là giá»ng cá»§a má»™t cô bé mà là má»™t ngưá»i con gái đã trưởng thà nh.
− Có má»™t chuyện bà ạ, cháu chưa bao giá» nói vá»›i bà vì cháu không chắc là có đúng không… Nhưng bây giá» sau khi cháu đã có má»™t thá»i gian nghiá»n ngẫm, cháu biết là mình đã không lầm. Cái đêm mà bà thấy cháu khóc ròng ấy, Ãt ngà y trước cái chết cá»§a Jacques, trái vá»›i bà đã tưởng, cháu không ngá»§. Cháu thức rõ rà ng và cháu nhìn thấy thi thể cá»§a Jacques báºp bá»nh trôi trên mặt nước nhưng cháu không dám nói vì sợ bà kinh hãi, và cÅ©ng có thể cháu sợ rằng bà nghÄ© là cháu Ä‘iên rồ. Äiá»u đáng sợ là không phải cháu trông thấy hình ảnh trong má»™t cÆ¡n ác má»™ng mà là lúc mắt cháu Ä‘ang mở to.
− Chúng ta đừng nói đến tất cả những cái đó nữa. Hãy cố gắng quên đi cháu ạ.
− Nhưng tháºt khá»§ng khiếp đối vá»›i cháu vì cháu đã nhìn thấy cái đó trước khi nó xảy ra.
− Cái nà y chỉ đơn giản là có thể cháu có má»™t năng khiếu đặc biệt mà ngưá»i khác không có. Dù sao thì cÅ©ng không có gì nghiêm trá»ng cả và biết đâu cái đó có thể giúp Ãt cho cháu sau nà y. Biết trước sá»± việc, có thể giúp ta tránh nó, không để cho nó xảy ra… Tóm lại, cÅ©ng như tất cả những ngưá»i rất nhạy cảm, cháu tưởng tượng quá nhiá»u đấy. Phải cảnh giác vá»›i nó! Bà không có cái đó vì váºy, bà phải dùng đến những quân bà i. Còn bây giá» cháu phải Ä‘i ngá»§ thôi. Äừng quên ngà y mai là chá»§ nháºt, chúng ta phải dáºy sá»›m để Ä‘i nhà thá».
Còn lại má»™t mình, bà Vêra thấy tháºt sá»± lo ngại: phải chăng cô cháu gái cá»§a bà được thừa hưởng cái khả năng thấu thị mà ngưá»i mẹ sinh ra bà đã có ngà y xưa? Bà mẹ tuyệt vá»i ngưá»i Slave ấy tên là Natacha cứ á»—i tối lại tá»›i gần chiếc giưá»ng trẻ em trong căn nhà ấm cúng cá»§a gia đình ở Kiev để kể cho cô cháu nghe những câu chuyện lạ kỳ cốt để ru cho cháu ngá»§. Bà Natacha có năng khiếu bẩm sinh vá» tà i tiên tri mà cả vùng Ä‘á»u biết tiếng. Những ngưá»i dân từ những nÆ¡i rất xa cÅ©ng tìm đến nhá» bà xem và rất kÃnh trá»ng bà vì bà giúp đỡ má»i ngưá»i không phải vì tiá»n bạc. ChÃnh tấm lòng nhân ái đã chỉ đạo hà nh vi cá»§a bà . Bà đã tiên Ä‘oán được biết bao sá»± kiện. Và đặc biệt là tá»›i má»™t ngà y, cÅ©ng chưa xa lắm, có những thay đổi nghiêm trá»ng xảy ra trên đất nước Äại – Nga: Những sá»± kiện mà nhiá»u ngưá»i không ngá» nhưng đã áºp tá»›i… Và nếu cái năng khiếu bà ẩn đó được truyá»n cho Nadia sau khi đã bá» qua hai thế hệ: bà và con gái bà , mẹ cá»§a Nadia đã chết lúc lâm bồn? Khả năng thấu thị rất có thể, trong má»™t số gia đình, là má»™t tÃnh cách duy truyá»n lắm chứ! Nếu những gì mà Nadia vừa tâm sá»± vá»›i bà là sá»± tháºt – và tháºt ra cÅ©ng chẳng có ký do gì để nghi ngỠ– thì cháu gái cá»§a bà , đúng váºy, cả con bé nà y đã sở hữu má»™t năng khiếu mà không má»™t phạm vi ảnh hưởng nà o, không má»™t sức mạnh nà o cá»§a nhân loại có thể chống lại. Cần phải chấp nháºn đồng thá»i phải hết sức tránh không cho con bé biết là nó có năng khiếu đó. Nó chưa biết tác hại rất lá»›n và nguy hiểm đến mức nà o khi nhìn trước được tương lại. Muốn váºy thì chỉ có má»™t cánh: cưá»i cợt coi thưá»ng những ảo ảnh mà nó đã thấy. Nếu cần thì là m như chế nhạo nó. Chỉ có như thế má»›i là m cho nó đừng quá xúc động và cuối cùng là nó sẽ không chú ý tá»›i, không cho là quan trá»ng nữa. Äó là láºp luáºn sai lầm cá»§a ngưá»i bà . Nhất là bà đã hiểu không đúng vá» Nadia.
Bà Vêra quyết định không bao giá» Ä‘em cá»— bà i ra bói nữa mặc dù nó vẫn nằm lù lù trên chiếc bà n tròn. Những quân bà i cÅ©ng chẳng mách bảo bà được Ä‘á»u gì nhưng nó lại tiếp tục khiêu gợi tÃnh hiếu kỳ cá»§a cô bé khi nhìn thấy. Cần phải gạt bá» ra ngoà i cái tầm hiểu biết còn non trẻ cá»§a cô bé tất cả những gì thuá»™c vá» lÄ©nh vá»±c thấu thị! Láºp tức bà xếp những quân bà i lại, giấu và o má»™t trong những ngăn kéo bà n viết, dưới má»™t chồng giấy tá» vá»›i ý định là sẽ không bao giá» lôi nó ra khá»i chá»— đó nữa. Các buổi tối, bà lại quay lại công việc cÅ© là tiếp tục dệt thảm.
Nadia vẫn lá»›n lên và có thể lấy ại được niá»m hạnh phúc không có mây che nếu bà không đặt nà ng, đã hai năm nay dưới sá»± dạy dá»— cá»§a má»™t cô giáo già , cô giáo Bạch mà nà ng không thấy mến yêu; nhưng bà Vêra chỉ còn có nà ng trên cá»i Ä‘á»i nà y nên không nỡ đưa nà ng đến má»™t trưá»ng lưu trú, để phải xa cách cô cháu ngây thÆ¡, lẽ sống duy nhất cá»§a bà .
Vá»›i vẻ bá» ngoà i nghiêm khắc cô giáo Bạch không phải là má»™t phụ nữ xấu. Rất mau chóng, cô đã tá» ra là má»™t nhà giáo dục suất sắc. Nhá» có cô mà Nadia tiến bá»™ vững và ng. Ba năm trá»i đủ để biến cải má»™t cô gái nhá»: mưá»i bốn tuổi thà nh má»™t thiếu nữ mà tri thức vá» văn hoá và kể vá» nghệ thuáºt đã vượt xa các bạn cùng lứa tuổi. Thế nhưng ngoà i bà Vêra và cô giáo Bạch ra thì nà ng chỉ được tiếp xúc vá»›i rất Ãt ngưá»i trong Cố trang.
Tình trạng ná»a cô đơn đó cÅ©ng chẳng đè nặng lên nà ng lắm. Bởi vì nà ng đã biết cách loại trừ nó. Ngoà i những giá» há»c kiến thức văn hóa xen vá»›i giá» há»c nhạc và há»c vẽ, Nadia rất thÃch chÆ¡i Pianô đặc biệt là chÆ¡i những tác phẩm cá»§a Chopin. Còn vá» há»™i há»a, má»™t trong những niá»m vui cá»§a nà ng là đi, cùng vá»›i giá vẽ và há»™p mà u, tá»›i những vùng thôn giã bao quanh lâu đà i để vẽ cảnh váºt thiên nhiên. Trong tiếng hót lÃu lo cá»§a các loà i chim, nà ng vẽ má»™t bức tranh phong cảnh và nà ng gá»i là bức tranh “ngẫu hứngâ€. Äặc biệt yêu thÃch cảnh quan vùng Sologne mà nà ng cho là nó thuá»™c vá» mình, khi cầm lấy bút vẽ nà ng cảm thấy má»™t vái gì đó êm dịu nhẹ nhà ng là m tâm trà nà ng bay bổng. Nà ng chỉ còn nghÄ© đến tác phẩm bắt đầu sá»± sống vá»›i mà u sắc trên khung vải. Lúc ấy nà ng quên Ä‘i tất cả Cố trang, cô giáo Bạch và cả bà Vêra. Cứ như thế mà dần dần, con ngưá»i tháºt, má»™t tâm hồn hoang dại, má»™ng mÆ¡ phát triển và tá»± khẳng định. Khi tở vá» lâu đà i, nà ng lên thẳng buồn riêng, nhìn má»™t lần cuối khung vải đã vẽ xong hoặc còn bá» dở, cất nó và o tấm mà ng che hốc tưá»ng trong bóng tối cùng vá»›i những tấm đã vẽ trước. Và má»—i lần bà Vêra há»i:
− Tại sao không cho bà xem những bức há»a cá»§a cháu? Thì nà ng trả lá»i lần nà o cÅ©ng váºy:
− Vì cháu thấy xấu hổ! Chúng chẳng có giá trị gì… Không phải là cháu vẽ cho má»i ngưá»i xem mà chỉ để cho má»™t mình cháu thôi. Cháu không được cái quyá»n là có những bà máºt nhá» cho riêng mình sao.
− Hãy cẩn tháºn đấy, cháu yêu ạ! Cứ xá» sá»± như thế ở và o cái tuổi cháu bây giá» thì vá» sau cháu sẽ trở thà nh… Má»™t khuyết Ä‘iểm xấu, đó là thói vị ká»·! Không nên vùi sâu tất cả những Ä‘iá»u bà máºt trong trái tim mình… Có những ná»—i buồn nếu chỉ má»™t mình mình biết, má»™t mình mình hay thì không ổn, tốt hÆ¡n hết là hãy trúc bầu tâm sá»± vá»›i má»™t ngưá»i bạn chà cốt hoặc vá»›i bà ngoại thân yêu cá»§a cháu đây chẳng hạn thì ná»—i buồn sẽ vợi Ä‘i.
Nadia im lặng.
− Tiện đây, bà há»i cháu, dưá»ng như trong khoảng ba năm nay cháu không còn thấy những ảo ảnh khá»§ng khiếp đó nữa phải không?
− Há»™i há»a đúng là má»™t phương thuốc mà u nhiệm đối vá»›i cháu bà ạ. Má»—i lần thấy ảo ảnh mà cháu căm ghét xuất hiện, cháu lại vá»™i và ng lấy những bức vẽ ra xem lại vá»›i cảm tưởng là đang ngắm nghÃa má»™t cái gì thất đối vá»›i cháu. Việc là m nà y đã là m tan biến Ä‘i những ảo ảnh chỉ có thể là những hình ảnh sai lầm. Äúng là bà có lý: cháu đã tưởng tượng thái quá… Cách tốt nhất phải chăng là thay thế ngay tức khắc sá»± má»™ng mÆ¡ bằng nhìn thấy cái gì thá»±c sá»± tồn tại?
Lá»i bá»™c bạch cá»§a Nadia chỉ là m cho bà Vêra yên tâm má»™t phần vì nó chỉ ra bằng khả năng thấu thị vẫn tiếp tục tồn tại mặc dù nà ng có thiện ý rõ rà ng là muốn thoát khá»i nó.
− Nhưng cháu thÃch vẽ gì hÆ¡n cả: hoa quả, cây cối, những bức rà o?
− Tất cả những gì thuá»™c vá» thiên nhiên Ä‘á»u đáng vẽ, cháu Ä‘á»u thÃch cả bà ạ.
Nà ng không dám thú nháºn vá»›i bà là có má»™t phong cảnh duy nhất mà nà ng không bao giỠđặt bút vẽ, đó là khung cảnh mà trong đó có hồ ao. Nà ng trốn chạy những dòng suối, những con sông hình như đối vá»›i nà ng chúng có thể mang lại sá»± chết chóc.
Má»™t buổi trưa, vừa lúc xong bà i há»c tiếng Anh, cô giáo Bạch, vốn rất tiết kiệm lá»i khen tặng, bảo nà ng:
− Nadia thân mến, cô rất hà i lòng. Em phát âm rất chuẩn. CÅ©ng vì váºy cô muốn là mùa xuân sau sẽ gá»i em sang Anh ở đó má»™t và i tháng trong má»™t gia đình chỉ nói toà n tiếng Anh. Khi trở vá», em sẽ nói tiến Anh như má»™t ngưá»i Anh chÃnh cống, cô phải nói dá»± kiến nà y vá»›i bà em má»›i được.
− Chả cần vá»™i vã thế đâu, thưa cô. Em chẳng thÃch ra nước ngoà i má»™t tý nà o. Em thấy ở đây tháºt thoải mái… Nếu em có quyá»n quyết định thì không bao giá» em rá»i khá»i quê hương Sologne cá»§a em.
− Thôi thì cái đó để sau sẽ hay. Còn bây giá» cô sẽ phải vắng mặt khoảng má»™t tiếng đồng hồ. Nhất thiết cô phải Ä‘i đến bưu Ä‘iện xã gá»i má»™t lá thư trước giá» há» mở há»™p thư.Chị gái cá»§a cô Ä‘ang chá» tin cá»§a cô đấy.
− Cô có chị gái à ? Sao chẳng bao giỠthấy cô nói cả.
− Cố đã nói với em từ hôm mới tới đây. Nếu như không mấy khi nói tới nữa là vì cô nghĩ cái đó đối với em cũng chả có gì đáng quan tâm.
− Bà ấy cÅ©ng dạy há»c như cô chứ?
− á»’ không! Chị ấy không thể dạy há»c cÅ©ng như không thể là m má»™t cái gì khác… Chị ấy bị bại liệt từ nhá» và hiện Ä‘ang sống trong má»™t há»c viện chuyên khoa cách xa đây.
Äó là má»™t khám phá má»›i cá»§a Nadia. Như váºy là cÅ©ng có những ngưá»i như cô giáo Bạch đây chẳng hạn có ná»—i bất hạnh trong gia đình mà không bao giá» nói ra. Có những ngưá»i, như nà ng, Nadia, cÅ©ng có những Ä‘iá»u bà máºt cá»§a riêng mình.
− Cô còn có những ngưá»i thân nà o khác nữa không?
− Cô chỉ có mình chị ấy. CÅ©ng vì phải chu cấp cho chị mà cô bắt buá»™c phải là m phải là m việc nhiá»u.
− Cô có muốn em đi cùng cô và o là ng không?
− Chả cần, em Nadia cá»§a cô ạ. Em tháºt dá»… thương khi đưa ra ý kiến đó nhưng cô biết là em sẽ vất vả đấy. Em ở nhà táºp nhạc Ä‘i. Äến hà ng tuần nay rồi em không đụng đến pianô và em biết rất rõ là bà em thÃch nghe em đà n. Em có biết hôm qua bà em nói vá»›i cô như thế nà o không? “Má»—i lần nghe vang lên tiếng pianô cá»§a Nadia tôi lại có cảm tưởng là tất cả Cố trang cất lên tiếng hátâ€.
− Bà em đã nói thế hả cô? Thế thì em sẽ là m cho bà vui thÃch ngay đây… Nhưng, vá» cái hư đó, cô không để lại được đến ngà y mai ư? Thá»i tiết Ä‘ang thay đổi: em sợ trá»i sắp có cÆ¡n giông.
− Chân cô còn ká»e, cô sẽ quay vá» trước khi bão tá»›i… Và lại, đôi khi cô cÅ©ng không thấy sợ mưa gió lắm.
− Còn em thì em chỉ thÃch cái mùa đất ẩm bốc lên khi mưa gió đả chấm dứt. Nhưng, cô Ä‘i mau lên thôi!
− Hẹn sau một tiếng nhé!
Qua cá»a sổ phòng khách Nadia trầm ngâm nhìn cô bước Ä‘i má»—i lúc má»™t xa. Thấy cô giáo già má»™t mình ra Ä‘i như váºy, nà ng thấy vô cùng bứt rứt. Nà ng cÅ©ng không hiểu tại sao nữa: đây là lần đầu tiên nà ng cảm thấy băn khoăn lo lắng cho ngưá»i mà nà ng không yêu thÃch. Có thể là qua những trao đổi vừa rồi, nà ng đã khám phá ra là cô giáo già nghiêm nghị và khô khan đó, cÅ©ng là má»™t con ngưá»i đã biết giấu Ä‘i ná»—i Ä‘au khổ riêng tư? Hay là vì nà ng biết Æ¡n cô vá» những lá»i khen tặng sá»± tiến bá»™ trong việc há»c tiếng Anh? Tuyệt đối không phải váºy: Nadia không thÃch những lá»i khen. Có cái gì khác Ä‘ang là m cho lòng nà ng nặng thắt: nà ng thá»±c sá»± lo lắng khi thấy cô má»™t mình ra Ä‘i và tá»± nhá»§ thầm là bất cứ tai nạn nà o cÅ©ng có thể xảy đến vá»›i cô. Ngà y hôm kia, nà ng lại chẳng thấy má»™t ảo ảnh đó sao? Nà ng trông thấy rõ cô giáo Bạch nằm bất động, gương mặt như là m bằng sáp. Và nà ng nhìn thấy cái đó, không phải là trong giấc ngá»§! Ngay lúc ấy – tháºt là khá»§ng khiếp mà thú nháºn – nà ng lại thấy hầu như thÃch thú: thế là đã nhổ bỠđược cái gai trước mắt! Nhưng lúc nà y đây khi cô giáo đã ra Ä‘i, Nadia lại thấy cô vô cùng sợ hãi. Tất nhiên là bà máºt nà y nà ng không há» hé môi vá»›i bà Vêra, cà ng không nói gì vá»›i cô giáo. Äể quên Ä‘i cái ảo ảnh đáng sợ đó, nà ng nhanh nhẹn chạy đến chá»— để pianô và lẫn trốn trong má»™t Ä‘iệu valse cá»§a Chopin đồng thá»i tìm cách át Ä‘i tiếng rÆ¡i hung hãn cá»§a những giá»t mưa to lá»›n cá»§a tráºn bảo Ä‘ang bắt đầu. Nà ng cÅ©ng hiểu là âm nhạc sẽ là m cho quên Ä‘i tất cả.
Không phải chỉ là má»™t tiếng đồng hồ đã trôi qua từ lúc cô giáo Bạch ra Ä‘i mà là đã ba tiếng rồi vẫn chưa thấy cô vá». Tráºn bão đã chấm dứt để lại cảnh váºt ướt sÅ©ng. Äêm áºp xuống mang đến bao Ä‘á»u lo lắng băn khoăn. Theo yêu cầu cá»§a bà Vêra, “cha†Levasseur phải Ä‘i tìm bằng được cô giáo. Như thưá»ng lệ trong các buổi tối quanh lò sưởi, Nadia ngồi co ro lá»t thá»m trong chiếc ghế bà nh có trải nệm mà nà ng yêu thÃch. Tối nay nà ng im lặng. Äôi mắt lÆ¡ đãng như Ä‘ang nhìn và o khoảng hư vô. Chẳng còn gì để khám phá sá»± việc xảy ra lúc nà y đã được thấy trước bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Nà ng biết chắc chắn là cô giáo Bạch đã chết rồi nhưng không dám nói vá»›i bà ngoại.
Sau má»™t tiếng đồng hồ, ngưá»i tá Ä‘iá»n trở vá», có ngưá»i giúp việc Ä‘i theo, báo là đã tìm thấy thi thể cá»§a cô giáo bị sét đánh ở đầu con đưá»ng Ä‘i vá» phÃa lâu đà i dưới má»™t cây bách hương, chắc là cô đã núp ở đó để tránh mưa. Nghe lá»i xét nháºn Ä‘á»u mình đã nhìn thấy, Nadia báºt khóc: những giá»t nước mắt thầm lặng.
− Cháu yêu cô ấy đến thế kia à ? Bà Vêra há»i.
Không có lá»i đáp: cô gái nhỠđã lên phòng riêng đóng kÃn cá»a lại. Nói vá»›i bà là m gì cái việc mà lúc nà y nà ng có chứng cứ không thể chối cãi được là có khả năng biết trước những biến cố sẽ xảy ra mà những ngưá»i khác không linh cảm Ä‘uợc. Phát hiện nà y đã là m nà ng kinh hoà ng sá»ng sốt.
Ở Cố trang chẳng ai còn nhắc tá»›i cô giáo Bạch đã mất cÅ©ng như chẳng ai đả động tá»›i ngưá»i cha nà ng và anh bạn Jacques nữa. Nadia không ra khá»i nhà . Nà ng chẳng còn thÃch thú vẽ những lùm cây ngoạn mục trong mục cÅ©ng như ngồi trước hà ng phÃm đà n pianô. Nà ng khước từ cả việc Ä‘i và o trong là ng để khá»i phà i Ä‘i qua gốc cây đổ vì sét đánh. CÅ©ng như cái ao sen, chá»— gốc cây đổ đối vá»›i nà ng đã trở thà nh má»™t nÆ¡i quái đản. Chá»— ẩn trốn cá»§a nà ng cÅ©ng chẳng còn phải là buồng riêng mà là trên tầng gác nhá» sát mái mà nà ng ở đó suốt ngà y ná» sang ngà y kia.
Má»™t buổi tối bà Vêra há»i nà ng:
− Nhưng cháu là m gì ở trên đó mới được chứ?
− Cháu tiếp tục há»c bà ạ. Bà không biết là ở trên gác ấy có chồng sách đầy bụi bám nhưng tháºt hấp dẫn ư?
− Bà biết, nhưng thú tháºt vá»›i cháu là chẳng bao giá» bà mở ra xem cả. Nhược Ä‘iểm lá»›n nhất trong Ä‘á»i bà là không ham mê Ä‘á»c sách: bà chỉ thÃch kim chỉ giá may.
− Những tấm thảm bất táºn cá»§a bà ! Và cả những quẻ bói cá»§a bà nữa chứ? Nhưng có lẽ cÅ©ng đã lâu rồi, cháu không thấy bà sá» dụng cá»— bà i.
− Những quẻ bói bà i ấy chẳng Ä‘i đến đâu cả! Có thể là bà không có năng khiếu… và nếu có thông thạo Ä‘i chăng nữa thì những quẻ bói cÅ©ng chẳng có nghÄ©a gì! Ngưá»i ta không thể bắt những quân bà i nói lên bất cứ cái gì ngưá»i ta muốn.
− Bà cho là thế ư?
Nếu bà Vêra nảy ra ý định tìm lại cá»— bà i mà bà đã giấu ở đáy ngăn kéo thì bà sẽ chẳng bao giá» thấy nữa. Äã mấy tuần nay, Nadia chiếm giữ và giấu kỹ và o má»™t chá»— khác, ter6n tầng gác hẹp, sau những cuốn sách đầy sức quyến rÅ© mê hoặc, trong số đó có má»™t cuốn dạy cách rút tỉa các quân bà i và là m cho chúng nói lên những Ä‘á»u bà ẩn. Cá»— bà i đã giúp nà ng thá»±c hà nh những trưá»ng hợp nêu ra trong cuốn sách và nhất là – đối vá»›i nà ng phải chăng là quan trá»ng hÆ¡n cả – dần dần nà ng khám phá ra sá»± tương quan giữa những quân bà i và khả năng thấu thị bà ẩn mà nà ng Ä‘ang có. Những hình ảnh báo trước vá» những sá»± kiện trong cuá»™c sống Ä‘á»i thưá»ng nà y hầu như xảy ra thưá»ng xuyên hà ng ngà y, khá bình thưá»ng, chẳng có chút gì là bi tráng nhưng rồi trong thá»±c tế đã diá»…n ra y như nà ng đã thấy trước. Hiện tượng nà y đã giúp nà ng kiểm tra được tÃnh chân tháºt cá»§a những ảo ảnh nối tiếp trong trà óc cá»§a nà ng. Má»™t công việc kỳ lạ đòi há»i tÃnh kiên trì đã lôi cuốn nà ng, là m nà ng say mê. Những cuốn sách khác chuyên vá» lÄ©nh vá»±c khoa há»c huyá»n bà đã mang đến cho nà ng rất nhiá»u khám phá má»›i. Tầng gác sát mái mà nà ng không thể rá»i xa được đã trở thà nh bối cảnh trong đó nà ng đã sống má»™t cách vô cùng phong phú.
Một buổi trưa bà Vêra bất chợt gặp nà ng ở nơi ẩn trú, bà vui vẻ nói:
− Vá»›i những mạng nhện chằng chịt như thế nà y ngưá»i ta dá»… tưởng đây là lãnh địa cá»§a má»™t đạo sÄ© luyện Ä‘an hoặc phù thá»§y Merlin. ( Và thấy cá»— bà i rải ra trên sà n): Nhưng đây là cá»— bà i cá»§a bà , cháu đã lấy lúc nà o váºy? Thế ra bây giá» cháu cÅ©ng quan tâm đến những quân bà i?
− Không phải cho cháu đâu… mà qua chúng, cháu có thể biết những gì vá» ngưá»i khác.
− Và cháu đã dÅ©ng cảm Ä‘á»c hết những cuốn sách vá»› vẩn nà y mà hồi ở tuổi cháu bà thấy chán phè? Cháu biết đấy, cháu yêu ạ, không phải là bất cứ thứ gì được in ra là mang tâm lý cá»§a Kinh Thánh! Äi sâu và o cái má»› lá»™n xá»™n nà y cháu thấy thế nà o?
− Rất hay bà ạ.
− Cháu là m cho bà cà ng ngà y cà ng nhá»› tá»›i bà cụ đã sinh ra bà … Tất cả cái đó Ä‘á»u rất hay nhưng dù sao thì cháu cÅ©ng phải tiếp tục há»c, trước hết là qua trung há»c. Rồi sau đó sẽ tÃnh tiếp.
− Tất cả đã được định trước rồi bà thân yêu ạ. Bà chẳng cần lo lắng gì cả: cháu biết rõ sau nà y cháu là m gì… Cháu sẽ tiên Ä‘oán tương lai cho má»i ngưá»i.
− Nhà nữ tiên tri ư?
− Bà muốn gá»i là gì cÅ©ng được nhưng chắc chắn cháu sẽ thà nh đạt.
− Nhưng cháu không có ý định coi đó là nghá» nghiệp suốt Ä‘á»i chứ?
− Tất nhiên là không rồi… Nhưng cháu có thể giúp Ãch nhiá»u cho má»i ngưá»i đấy.
− Bây giá» chúng ta nói chuyện tháºt nghiêm túc nhé: cháu không thể tiếp tục há»c mà không có thầy dạy được. Bà chỉ có hai giải pháp: hoặc là chúng ta tìm má»™t cô giáo Bạch khác…
− Ồ không! Cháu xin bà : không cần cô giáo nà o nữa!
− Hoặc cháu há»c hà m thụ… Nhưng cách nà y không Ä‘em lại kết quả tốt lắm đâu! Nếu có thể thì… có lẽ là hay hÆ¡n cả, nếu cháu xin và o há»c má»™t trưá»ng lưu trú?
− Không bao giá» bà thân yêu Æ¡i, nếu như váºy bà sẽ xa cháu ư?
− Thú tháºt là không bao giá» bà muốn như thế cả… Có thể còn có cách thứ tư nữa: hay là chúng ta chuyển vá» sống ở Pari. Cháu sẽ xin và o há»c ở má»™t trưá»ng trung há»c cạnh đó và bà cháu ta vẫn sống gần nhau.
− Thế còn Cố – trang của chúng ta sẽ ra sao?
− Còn có những ngưá»i khác chứ. Cố trang sẽ chỠđó chúng ta trở vá», và o những kỳ nghỉ hè hoặc bất cứ lúc nà o cÅ©ng được. Gia đình Levasseur sẽ chăm nom săn sóc nó.
− Cháu thất rất buồn má»™t khi phải rá»i bá» miá»n Sologne dù chỉ là tạm thá»i. Cháu cảm thấy như có tá»™i bá» phế gia sản váºy.
− Cần phải biết suy nghÄ© má»™t chút cháu ạ. Bây giá» cháu đã là má»™t cô gái chẳng còn bé bá»ng gì, cần phải có Ä‘iá»u kiện để há»c hà nh tháºt tốt và cÅ©ng không thể sống ẩn dáºt trong sá»± tách biệt vá»›i thế giá»›i bên ngoà i và có má»—i mình bà là bạn được!
− Nhất thiết là cháu phải có sự giao lưu với bạn bè cùng lứa tuổi.
− Cháu chẳng muốn chÆ¡i bá»i giao lưu vá»›i ai cả.
− Bây giá» thì cháu nói thế đấy, nhưng khi đến Pari, cháu sẽ thay đổi ý kiến ngay. Thế là quyết định nhé: chúng ta sẽ Ä‘i thá»§ đô Pari ngay khi tìm thấy má»™t chá»— ở ưng ý trong má»™t khu vá»±c dá»… chịu. Ngà y mai bà sẽ gá»i Ä‘iện cho ngưá»i nhà cá»§a chúng ta Ä‘i tìm: đó là má»™t ngưá»i tinh nhanh tháo vát chắc sẽ tìm thấy ngay thôi. Hẹn cháu trong buổi ăn tối nhé. Bà để mặt cháu vá»›i những cuốn sách vá»› vẩn nà y nhưng bà nhắc lại: chá»› vá»™i đánh giá cao năng lá»±c huyá»n bà cá»§a những quân bà i!
Bà Vêra lấy là m hà i lòng vá» cuá»™c trò chuyện nà y. Lý do theo Ä‘uổi việc há»c hà nh tháºt tuyệt diệu. Äiá»u bà không nói ra và chẳng bao giá» nói tháºt vá»›i cô cháu gái là , đã lâu lắm rồi, bà thấy Nadia cần phải rá»i xa cái Cố trang nà y, nÆ¡i chồng chất bao nhiêu phiá»n muá»™n mà nà ng phải chiệu đựng trong sá»± cô đơn vô bổ. Bà cÅ©ng không muốn thấy nà ng say mê Ä‘á»c những cuốn sách vá» khoa há»c huyá»n bà cÅ©ng như không tin là nghá» nghiệp tương lai cá»§a cháu bà lại là má»™t nhà nữ tiên tri. Bói bà i là má»™t cách giải trà không có hiệu quả kéo dà i, nhưng đóng chốt cả má»™t cuá»™c Ä‘á»i và o những gì mà quân bà i nói hoặc không nói là má»™t sá»± Ä‘iên rồ không hÆ¡n không kém. CÅ©ng có thể là sống xa trang trại, năng khiếu thấu thị – Ä‘á»u bà rất lo ngại sẽ gây háºu quả xấu đến vá»›i cô gái ở tuổi như cháu bà – có thể giảm rồi mất hẳn? Thá»§ đô vá»›i những phương tiện giải trà đầy hấp dẫn sẽ vô cùng cuốn hút đối vá»›i má»™t đầu óc còn non trẻ. Cần phải đến Pari thôi!
Bà ngoại đã nhìn nháºn đúng. Cuá»™c sống ở thá»§ đô Pari đã trôi qua được bốn năm và Nadia đã há»c xong báºc trung há»c. Nà ng đã có nhiá»u bạn trai và bạn gái cùng lứa tuổi. Năm mưá»i tám tuổi, nà ng đã trở thà nh má»™t cô gái có vẻ đẹp dịu dà ng: Ä‘á»u nà y đã góp thêm thắng lợi cho nà ng vá» má»i mặt. Nà ng cÅ©ng tá» vẻ rất ham thÃch cuá»™c sống ồn à o, vui chÆ¡i giải trà là m cho bà Vêra thÃch thú và yên tâm. Như váºy cái năng khiếu thấu thị cá»§a cô cháu chẳng thà nh vấn đỠgì nữa! Và khi ngưá»i bà ngoại đáng kÃnh đó há»i cháu gái:
− Bây giá» cháu đã là cô tú rồi, cháu có ý định sẽ là m gì? Nghà nh nghá» nà o cháu yêu thÃch nhất?
Câu trả lá»i là :
− Thá»±c ra thì cháu cÅ©ng không biết nữa. Cháu thÃch tất cả… có lẽ cháu muốn trở thà nh má»™t nữ luáºt sư…
− Thế còn ngà nh y?
− Chỉ có má»™t loại ngà nh y mà cháu cảm thấy thoải mái để hà nh nghá»: đó chăm sóc và đá»u trị bệnh vá» tư tưởng.
− Thầy thuốc khoa thần kinh ư?
− Äúng váºy. Äau đớn vá» thể xác cháu coi là phụ, bệnh hoạn vá» thần kinh má»›i là quan trá»ng… Nhưng bà hãy để cháu suy nghÄ© trong thá»i gian nghỉ hè nà y. Các chuyên khoa chỉ bắt đầu khi khai giảng niên khoá má»›i.
Trưa hôm sau, nà ng tiếp má»™t bạn gái thân đã cùng há»c má»™t trưá»ng và cÅ©ng vừa tốt nghiệp trung há»c. Má»—i lần Béatrice tá»›i, hai cô gái lại cùng nhau chuyện trò tâm sá»± chẳng liên tá»›i má»™t ai, trong buồn riêng cá»§a Nadia.
Béatrice là má»™t cô gái xinh đẹp, duyên dáng, không giống Nadia má»™t chút nà o: má»™t cô tóc nâu, cô kia tóc và ng. Song có lẽ sá»± khác biệt rõ rà ng nhất giữa hai cô gái là phong cách ứng xá»: Béatrice thẳng tÃnh, hÆ¡i nóng nảy và ham thÃch thể thao: cô chÆ¡i tennÃt, cưởi ngá»±a, bÆ¡i lá»™i và trượt tuyết rất giá»i. Còn Nadia thì kÃn đáo trầm mặc hÆ¡n và cÅ©ng bà ẩn hÆ¡n, thÃch những thú vui cá»§a những phụ nữ sống nhiá»u vá» ná»™i tâm. Cô tóc nâu thì ruá»™t để ngoà i da còn cô tóc và ng thì thâm trầm mÆ¡ má»™ng. Có lẽ vì váºy mà há» bổ sung cho nhau, rất ý hợp tâm đầu.
Ngà y hôm đó Béatrice nói chắc nịch:
− Nhất thiết là cáºu phải bói cho mình má»™t quẻ bằng cá»— bà i tây cá»§a cáºu.
− Tại sao váºy?
− Nó sẽ giúp mình chá»n má»™t nghá». Bố mẹ mình thì muốn mình trở thà nh má»™t dược sÄ©. Các cụ nói đó là má»™t nghá» vẻ vang nhưng mình thì thấy chẳng có gì thú vị! Cáºu sẽ trông thấy mình ngáºp giữa ống chai lá» hoặc chúi mÅ©i Ä‘á»c những đơn thuốc, những công thức pha chế ư? Và mình lại chúa ghét cái mùi cá»§a các hiệu bà o chế! Những quân bà i có thể nói cho mình biết tương lai Ä‘Ãch tháºt cá»§a mình là ở đâu. Má»—i lần mà cáºu rút bà i bói cho mình, má»i việc Ä‘á»u xảy ra đúng y như Ä‘á»u cáºu đã thấy.
Việc nà y bà Vêra cÅ©ng không biết: khi từ Cố trang ra Ä‘i, Nadia đã Ä‘em theo cả cá»— bà i và kể từ đó, chưa bao giá» nà ng rá»i khá»i nó. Lúc nà y nà ng rất thông thạo trong việc sá» dụng để bắt nó nói lên những Ä‘á»u cần nói và nà ng táºn dụng để giúp đỡ những cô bạn ngưá»i Pari và cả những bạn trai nữa. Má»—i má»™t khi cô nà y hoặc cáºu kia gặp má»™t mối phiá»n muá»™n nà o đó thì má»™t ý nghÄ© cứu rá»—i nảy ra tức thì: “Ta phải đến yêu cầu Nadia là m má»™t quẻ bói bà i và sẽ tìm thấy ngay giải phápâ€. Vá»›i há», cô cháu gái cá»§a bà Vêra không chỉ là má»™t ngưá»i bạn mà còn là nà ng “Nadia – huyá»n diệuâ€
Váºy thì là m sao từ chối được Béatrice? Cá»— bà i được lấy ra từ má»™t chá»— giấu kÃn được trang kỹ, được đảo lên trá»™n xuống rồi rải ra mặt bà n… và hầu như ngay láºp tức, đôi mà y Nadia cau lại.
− Cáºu nhìn thấy gì váºy? – Cô bạn há»i.
− Vá» nghá» nghiệp cá»§a cáºu, chẳng có gì rõ rệt cả. Nhưng Ä‘á»u mà mình lo sợ là nhìn thấy má»™t hiểm hoạ Ä‘ang áºp tá»›i cáºu… Khiếp quá, Béatrice! Lá»a bao vây cáºu, ở chá»— cáºu… Có má»™t cái gì đấy Ä‘ang xảy ra lúc nà y ở nhà cáºu. Nhưng yên tâm mình không thấy cáºu bị thiêu cháy.
− Thế còn cha mẹ mình?
− Mình không biết… Mình không nhìn thấy bố mẹ cáºu… cáºu hãy vá» ngay Ä‘i và gá»i Ä‘iện cho mình.
Má»™t giá» sau Béatrice gá»i Ä‘iện cho Nadia:
− Cáºu biết không, cáºu tháºt là phi thưá»ng? Khi mình vá» nhà mở cá»a thì thấy mùi cháy khét ngẹt và trong nhà trà n ngáºp khói. Không có ai cả. Bố mẹ mình Ä‘á»u Ä‘i vắng và chị hầu gái trước khi ra khá»i nhà để Ä‘i mua bán gì đó đã quên không tắt bếp ga và đó là nguyên nhân gay ra vụ cháy. Mình đã kịp gá»i đội cứu há»a. Äám cháy đã bị dáºp tắt, nhưng nếu cáºu nhìn được sá»± tổn thất! Mà đó má»›i chỉ là má»™t sá»± báo động, báo động nóng hổi! Quái tháºt. Cáºu là m thế nà o mà thấy được tất cả những cái đó trong những quân bà i?
− Mình cÅ©ng không biết nữa… khi cá»— bà i vừa rải ra xong thì mình nhìn thấy ngay, và rõ rà ng những lưởi lá»a quấn quanh mình cáºu. Tất cả chỉ có thế thôi.
− Cáºu hãy nghe đây, Nadia: mình chẳng biết ước muốn suốt Ä‘á»i cá»§a cáºu là gì, nhưng nếu ở và o địa vị cá»§a cáºu, mình sẽ mở má»™t phòng xem váºn số bằng cá»— bà i: không những cáºu giúp Ãch cho má»i ngưá»i mà cón có thể là m già u nữa.
− Mình cho là cáºu có ký, có Ä‘á»u là tiá»n bạc đối vá»›i mình là không quan trá»ng, mà cái chÃnh là giúp Ãch cho ngưá»i khác, má»›i đó là xu hướng Ä‘Ãch thá»±c cá»§a mình.
Và o đúng lúc nà ng đặt ống nghe xuống giá, nà ng hiểu rằng ý nghÄ© lẩn quất trong đầu óc nà ng hà ng bao năm nay là duy nhất phù hợp vá»›i mình mặc dầu có những khẳng định trái ngược cá»§a bà ngoại. Nà ng phải trở thà nh má»™t nhà ngoại cảm! Cú Ä‘iện thoại cá»§a Béatrice vừa rồi phải chăng cÅ©ng chứng tá» là năng khiếu thấu thị cá»§a nà ng không phải lúc nà o cÅ©ng mang lại Ä‘iá»u không hay mà còn có thể phát hiện kịp thá»i những Ä‘iá»u tốt là nh vá»›i Ä‘á»u kiện là nà ng không được ngại ngần lưỡng lá»± – vì nhút nhát hoặc quá khiêm tốn – để báo ngay cho ngưá»i khác biết những gì liên quan tá»›i há», trước khi sá»± việc xảy ra. Nếu, hồi đó nà ng không phải là má»™t đứa trẻ, và có thể nói cho cha biết là nà ng nhìn thấy trên khuôn mặt ông mà u nhợt nhạt cá»§a cái chết, thì rất có thể là cha nà ng sẽ tháºn trá»ng hÆ¡n và tránh được tai nạn giao thông đã là m ông qua Ä‘á»i? Giá như khi đã trông thấy thân thể anh bạn Jacques báºp bá»nh trên mặt nước hồ, nà ng không để cho anh ta trèo lên chiếc thuyá»n nát để Ä‘i lấy hoa sen cho mình thì rất có thể anh ta không bị chết Ä‘uối? Nếu, thay vì đỠnghị Ä‘i cùng cô giáo và o trong là ng, nà ng cương quyết bảo cô: “Cô không được Ä‘i ra ngoà i trong lúc nà y, sấm sét Ä‘ang Ä‘e dá»a cô đấy!†thì rất có thể cô giáo Bạch hãy còn sống? Vá»›i những cái “nếu†như thế, ngưá»i ta có thể giải quyết tốt tất cả má»i Ä‘iá»u có lợi Ãch chung cho tất cả… Nhưng Nadia hãy còn chưa biết má»™t Ä‘á»u, mà chỉ sau nà y qua nhiá»u năm dà y dạn trong nghá» nà ng má»›i nháºn ra là má»™t nhà tiên tri dù tà i giá»i đến đâu cÅ©ng không thể nà o là m thay đổi được quy luáºt bất di bất dịch cá»§a số mệnh. Vai trò cá»§a há» chỉ giá»›i hạn ở chá»— là thông báo cho những ngưá»i phải hứng chịu quy luáºt đó hay để Ãt ra ngưá»i ấy biết cái gì sẽ đến vá»›i mình.
Và o năm mưá»i tám tuổi, Nadia cảm thấy năng khiếu cá»§a mình phát triển rất mạnh nhưng chưa từng biết đến tình yêu. CÅ©ng chẳng phải lâu la gì: tình yêu đó đã tá»›i ngay sát cạnh Cố trang miá»n Sologne mà ở đó hình như đã khẳng định sẵn: tất cả những sá»± kiện ghi sâu và o ký ức cá»§a cả má»™ thá»i son trẻ cá»§a nà ng sẽ phải xảy ra tại đây.
ChÃnh là bà Vêra, má»™t cách vô thức đã là m cho nà ng nảy ra ý muốn trở lại quê hương khi bà nói:
− Bây giá» ta sẽ nghỉ hè ở đâu đây trước khi cháu quyết định chá»n cho mình má»™t nghá» nà o đấy? Äợt nghỉ hè nà y bà thấy vô cùng cần thiết để cháu lấy lại thăng bằng trà óc sau má»™t năm là m việc căn thẳng.
− Chỉ có má»™t nÆ¡i duy nhất mà cháu có thể tháºt sá»± được nghỉ ngÆ¡i và suy nghÄ© trong yên tÄ©nh được. Äó là Cố trang cá»§a chúng ta.
− Cháu thÃch trở vá» nÆ¡i đó lắm ư?
− Thế là đã tròn bốn năm Cố trang không thấy chúng ta! Chắc nó cho là bà cháu ta đã ruồng bá» nó rồi và giáºn chúng ta lắm… Khi bà cháu ta trở vá», chua chắc nó đã nháºn ra! Cả vụ hè nà y bà cháu ta sẽ ở cùng vá»›i nó.
− Thế cháu không sợ buồn chán ư, lúc nà y cháu đã quen nhịp sống ở thá»§ đô? Cháu có muốn chúng ta má»i má»™t và i bạn gái cá»§a cháu vỠđây chÆ¡i như Béatrice chẳng hạn. Há» sẽ Ä‘em theo vá» không khà ồn à o náo nhiệt.
− Chẳng cần đâu bà ạ. Cố trang vá»›i cháu là quá đủ rồi! Cháu lại thấy chiếc đà n pianô chắc là phải lên lại dây cháu sẽ lại ôm theo giá vẽ và những bút vẽ cá»§a cháu. Từ ngà y bà cháu ta lên Pari, cháu hoà n toà n chểnh mảng vá»›i âm nhạc và há»™i há»a. Äó là má»™t sai lầm lá»›n! Cháu sẽ lÆ¡i dụng đợt nghỉ xả hÆ¡i nà y để ôn lại tất cả. Äối vá»›i cháu, đây là đợt nghỉ tuyệt vá»i.
− Có thể cháu nói đúng.
Aâm thanh cá»§a chiếc đà n pianô không được chuẩn nhưng không quan trá»ng. Cái chÃnh là phải chăng nó là m cho trang trại cổ hồi sinh? Ngay hôm sau ngà y trở vá», sau bữa ăn sáng, Nadia Ä‘i ra ngoà i mang theo giá và dụng cụ vẽ. Nadia nói vá»›i bà ngoại:
− Thá»i tiết và ánh sáng lúc nà y tháºt là lý tưởng để vẽ má»™t lùm cây. Cháu Ä‘i gặp lại những hà ng cây thân thiết cá»§a cháu đây bà ạ! Chỉ có chúng má»›i cho cháu lấy lại hứng thú vẽ: khi đã phát há»a má»™t và i cây lá trên tấm toan cháu sẽ có cảm tưởng như chưa từng xa chúng cả.
Ná»a giá» sau, ngồi trên ghế gấp, trước khung vẽ còn trinh nguyên đặt trên giá vẽ, nà ng bắt đầu chá»n mà u trong tiếng hót lÃu lo cá»§a bầy chim rá»™n rà ng mừng đón sá»± trá» vá» cá»§a nà ng. Dần dần hình khối cá»§a dạng cây bắt đầu hình thà nh và dưá»ng như chúng được sinh ra má»™t lần nữa qua cây bút vẽ cá»§a nà ng. Không khà nhẹ nhà ng, Pari ở tÃt xa, thá»i gian và bạn hữu chẳng là m vương vấn: chỉ có thiên nhiên vá»›i dòng chảy êm Ä‘á»m cá»§a cuá»™c sống. Bị nghệ thuáºt há»™i há»a mà nà ng cố là m cho sống lại từng nét từng nét má»™t cuốn hút, nên Nadia không nháºn thấy có má»™t sá»± hiện diện lặng lẽ Ä‘ang tá»›i gần và cất tiếng ở phÃa sau:
− Tôi nghĩ là bức tranh nà y sẽ rất đẹp…
Bị bất ngá», nhà nghệ sÄ© lặng Ä‘i má»™t và i giây. Tiếng nói trong trẻo và náo nức; má»™t giá»ng nói nghe tháºt dá»… thương. Cuối cùng nà ng quay đầu lại: chà ng trai hé miệng cưá»i là má»™t bóng ngưá»i cao mảnh, tóc nâu, trạc tuổi hai mươi lăm. Chà ng mặc bá» lu dông vải và quần Ä‘i săn mà u sáng hai ống quần nhét và o đôi á»§ng cao; má»™t khẩu súng khoác lá»§ng lẳng bên vai phải.
− Oâng Ä‘i săn ư? – Nadia ngạc nhiên há»i – Tôi nghÄ© là mùa săn chưa bắt đầu kia mà .
− Cô nói đúng. Còn thá»i gian nà y chỉ để diệt những con thú là m hại. Cô nên hiểu đó là những con váºt hay tấn công và o các chá»— có trứng ấp hoặc con mồi nhá» chưa đủ sức tá»± vệ, chạy trốn hoặc bay Ä‘i… Phải nói tháºt là tôi chỉ dạo chÆ¡i, nhưng nếu gặp may mà má»™t chú chồn chẳng hạn xuất hiện thì xin thú thá»±c tôi chẳng lưỡng lá»± chút nà o! Vá» khoản con chồn ấy mà …
− Thì chưa thấy mà lại thấy tôi phải không? Tháºt không may tà nà o! Tôi đâu phải con mồi mà ông thÃch.
Chà ng trai không đáp và tiếp tục mỉm cưá»i. Má»™t nụ cưá»i như muốn bảo: “Biết đâu đấy!†Rồi chà ng trai tá»± giá»›i thiệu: “Marc Davaultâ€.
Trong má»™t khu rừng thưa, ở miá»n Sologne, Nadia đã là m quen như thế vá»›i con ngưá»i mà sau nà y đã trở thà nh chồng cá»§a ngưá»i đà n bà đã tá»›i gặp nà ng ba lần liá»n tại phòng chiêm lý. Thôi mỉm cưá»i, chà ng há»i:
− Chưa từng bao giỠđược hân hạnh gặp cô trong vùng nà y, liệu tôi có thể biết được là mình đang có vinh dự được nói chuyện với ai đây?
− Tôi là Nadia Derlon.
Tên há» cá»§a chà ng trai như muốn nói vá»›i nà ng Ä‘iá»u gì:
− Có phải là các ông má»›i mua trang trại la Sablière, má»™t dinh cÆ¡ sát cạnh chá»— chúng tôi không? Chiá»u hôm qua những ngưá»i coi sóc Cố trang cá»§a chúng tôi đã nói váºy.
− Äúng là cha mẹ tôi đã vá» sống tại đó vá»›i ý định kiên quyết sẽ ở vÄ©nh viá»…n ở đó trong sá»± yên tÄ©nh. Mẹ tôi vốn sinh tại vùng nà y.
− CÅ©ng như cha tôi váºy. Nhưng ông không còn nữa, cả mẹ tôi cÅ©ng thế. Tôi sống vá»›i bà ngoại Vêra.
− Tôi đã nghe ngưá»i ta nói ở đây có hai phụ nữ, má»™t còn rất trẻ và má»™t đã nhiá»u tuổi là những chá»§ nhân cá»§a Cố trang nà y, nhưng đã lâu không thấy há» vá».
− Chúng tôi má»›i vỠđây chiá»u hôm qua để nghỉ hè.
− Và cô đã không bá» phà thá»i gian: ngay láºpp tức dà nh cho há»™i há»a. Phải chăng đó là nghệ thuáºt chÃnh mà cô say mê.
− Tôi còn yêu thÃch cả âm nhạc nữa và nói chung, tất cả những gì thiên vè cái đẹp. Còn ông, môn giải trà yêu thÃch nhất, phải chăn là săn bắn?
− CÅ©ng chưa hẳn như váºy, nhưng còn biết là m gì khác ở cái xó xỉnh Sologne nà y?
− CÅ©ng như tất cả má»i nÆ¡i, ngưá»i ta có thể có nhiá»u công việc báºn rá»™n mà không phải Ä‘i tìm giết thú váºt. Tôi chúa ghét trò săn bắn và … những ngưá»i Ä‘i săn!
− Thế là đã rõ! Váºy thì tôi Ä‘i nhé!
− Tôi không thÃch khi Ä‘ang vẽ, lại có ngưá»i đứng sau để nhìn xem vẽ như thế nà o… Nhất là khi tôi má»›i chỉ là má»™t nghệ sÄ© tà i tá» tà hon và đã bốn năm ròng không cầm đến cây bút vẽ.
− Ngưá»i ta không tin như váºy khi nhìn thấy những gì cô đã phác há»a lên tấm toan… Tôi Ä‘i đây, nhưng rất mong má»™t ngà y nà o đó chúng ta có thể gặp lại trong những Ä‘á»u kiện không đến ná»—i quá bất lợi cho má»—i chúng ta hôm nay: Cô đứng trước giá vẽ, còn tôi, khẩu súng săn trong tay! Tôi sẽ không nói “chúc cô vẽ đẹp!†và cô sẽ không đáp “chúc Ä‘i săn gặp may!â€. Lá»i chúc tụng không nên có bao giá»â€¦ Mong gặp lại, có thế chứ?
Nà ng không trả lá»i và cÅ©ng không nhìn chà ng bước Ä‘i. Nà ng lại châm chú nhìn và o tấm toan Ä‘ang vẽ dở coi như chưa há» bị quấy nhiá»…u. Nhưng dù ánh mắt cá»§a nà ng hết đặt và o khung vải lại trông ra cảnh váºt nà ng Ä‘ang muốn miêu tả và chú ý đến cả những mà u đã pha trá»™n bôi thá» trên tấm gá»— nhá», nà ng cÅ©ng chẳng nhìn thấy gì, hay đúng hÆ¡n là chỉ thấy bóng dáng cá»§a chà ng trai Ä‘ang dần dần tái hiện trên tấm toan trùm lên những nét phác thảo cảng váºt. Má»™t khuân mặt tươi cưá»i có cái gì như nhìn xoáy và o nà ng vá»›i vẻ tò mà thÃch thú trong khi giá»ng nói trong trẻo cất lên ở phÃa sau:
“Tôi nghÄ© là bức tranh sẽ rất đẹpâ€â€¦ Má»™t Ä‘iệu nhạc êm dịu chẳng khác gì chim hót.
Sau má»™t lúc biết là chẳng là m được cái gì ra hồn nữa, nà ng đứng lên, thu dụng cụ trở vá» Cố trang. Bà Vêra đón nà ng, há»i:
− Bức vẽ đã xong rồi cơ à ?
− Chưa đâu, bà ạ nhưng cháu cảm thấy nó sẽ là bức vẽ đẹp nhất của cháu đấy.
− Bà chẳng lấy là m lạ… Má»—i lần mà ngưá»i ta trở lại má»™t môn nghệ thuáºt đã bị bá» dở má»™t thá»i gian, thưá»ng ngưá»i ta là m tốt hÆ¡n. Không gì sánh bằng sá»± nghỉ ngÆ¡i thư giản. Tối qua, ngay vá»›i cây đà n pianô chưa được lên dây tháºt chuẩn, cháu chÆ¡i cÅ©ng rất hay.
Buổi tối, trong bữa ăn Nadia rất trầm lặng.
− Cháu suy nghÄ© gì váºy? – Bà Vêra há»i.
− Cháu không bao giá» tưởng tượng được là cuá»™c trở vá» Cố trang lần nà y lại gây cho cháu xúc động như váºy… Có thể bà sẽ cho cháu là ngốc nghếch, nhưng tháºt sá»± cháu không muốn rá»i xa nó nữa đâu. Bà sẽ không giáºn nếu cháu Ä‘i ngá»§ ngay bây giá» chứ? Không khà Sologne là m cháu như kiệt sức.
− Cái đó cũng là tất nhiên thôi cháu ạ.
Và o phòng riêng, đóng cá»a lại, Nadia gặp tại khu rừng thưa, ở đó, không thể nà o lầm lẫn được trong cá»— bà i cá»§a nà ng. Nhưng anh chà ng không phải chỉ có má»™t mình. Nà ng còn thấy có hai ngưá»i đà n bá nối tiếp nhau, má»™t hầu như ở ngay hà ng đầu, còn ngưá»i kia ở hà ng dưới: con ÄầmT rép và con Äầm Pic. Còn nà ng, Nadia, xuất hiện mãi táºn dưới cùng cá»— bà i! Äiá»u nà y muốn nói lên cái gì đây?
Ngay từ phút đầu tiên lúc nà ng ngoảnh lại và trông thấy chà ng, má»™t Ä‘á»u kỳ lạ đã xảy ra: ngay láºp tức nà ng thấy thÃch anh chà ng, thÃch tá»›i mức mà má»™t và i tiếng đồng hồ sau nà ng phải tá»± há»i: nà ng đã yêu rồi ư?… Và nếu tháºt như thế, nà ng sẽ là m tất cả để giúp chà ng gạt bỠđược hai kẻ tình địch kia. Theo quẻ bói, kẻ thứ nhất, con Äầm T rép ra Ä‘i khá sá»›m khá»i cuá»™c Ä‘á»i chà ng, có thể do mưu mô cá»§a kẻ thứ hai, con Äầm Pic? Từ má»™t lúc nà o đó, nà ng không thấy Äầm T rép trong cá»— bà i: hệt như nó tan biến Ä‘i trong khi con Äầm Pic vẫn tồn tại dà i dà i. Vá»›i đối tượng nà y cuá»™c chiến chắc chắn sẽ gay go quyết liệt nhưng Nadia, bằng linh tÃnh cảm thấy tình yêu cá»§a nà ng tá»›i mức cuối cùng nà ng sẽ chiến thắng. Nà ng ngá»§ thiếp Ä‘i Ä‘inh ninh là nếu đêm có nằm mÆ¡ thì cÅ©ng là má»™t giấc mÆ¡ kỳ diệu: trên ná»n nhạc những tiếng chim hát véo von, nà ng thấy má»™t hoà ng tá» xuất hiện. Chà ng không mang theo súng săn, còn nà ng là má»™t nà ng tiên ngá»§ mưá»i tám năm trong má»™t khu rừng ở sâu tÃt mãi táºn cùng miá»n Sologne.
Nà ng đã gặp lại anh chà ng trên quảng trưá»ng trước cá»a nhà thá» và o ngà y chá»§ nháºt khi tan buổi lá»…. Chà ng Ä‘i cùng vá»›i cha mẹ còn nà ng Ä‘i cùng vá»›i bà Vêra. Khi chỉ còn lại hai bà cháu, bà Vêra cÅ©ng như tất cả những ngưá»i có trái tim cá»§a má»™t ngưá»i mẹ đã nháºn biết rất nhanh tình cảm thá»±c sá»± cá»§a cô cháu, nói những lá»i tháºt lạ:
− Bà có cảm tưởng rất tốt đối vá»›i những ngưá»i nà y… Chà ng trai tháºt dá»… mến. Anh ta có má»™t cái nhìn thẳng thắn và má»™t nụ cưá»i hấp dẫn… Rất có thể đó là ngưá»i bạn má»›i cá»§a cháu. Tại sao cháu lại không thể má»i anh ta tá»›i nhà mình dùng bữa trưa má»™t ngà y nà o đó nhỉ, cái đó sẽ mang đến sá»± trẻ trung cho Cố trang chúng ta.
Anh chà ng được má»i ăn trưa và sau đó… cái gì phải tá»›i sẽ tá»›i trong trưá»ng hợp như thế: há» gặp nhau hà ng ngà y. Ká»· niệm vá» chà ng trai Jacques bị xoá nhòa, chỉ còn lại Marc.
Dần dà n, tÃnh hiếu kỳ cá»§a giá»›i nữ đã giúp cho nà ng biết những gì cần biết: chà ng năm nay hai mươi ba tuổi, Ä‘ang theo há»c kỹ sư và là ngưá»i con độc nhất trong gia đình. Má»—i lần há» chia tay, Nadia lại thấy má»™t sá»± trống trải cô đơn. Bất ngá», cuá»™c sống nà ng Ä‘i theo má»™t hướng hoà n toà n khác trước, không phải là chuyện cô đơn tá»± nguyện nữa. Bốn ăm sống ở Pari đã xua Ä‘i không Ãt những Ä‘á»u còn vương vấn nhưng chẳng có nghÄ© gì so vá»›i cuá»™c sống hiện tại má»™t khi có sá»± hiện diện cá»§a Marc. Tất cả những thứ đó dưá»ng như đã lướt trên tấm toan trong cuá»™c gặp gỡ lần đầu, khi mà nụ cưá»i cá»§a chà ng trai chồn lên trên những nét khẳng khiu cá»§a những thân cây, các bạn trai và bạn gái trưá»ng trung há»c chỉ còn là những bóng má».
Tháng chÃn tá»›i vá»›i những sắc mà u nhuốm vẻ tư hương tô Ä‘iểm cho vùng quê má»™t vẻ đẹp hiển nhiên, hồn háºu. Marc phải trở vá» Pari để há»c tiếp. Nadia không dám nói vá»›i bà ngoại Vêra là nếu Marc Ä‘i thì miá»n Sologne sẽ kém Ä‘i phần quyến rÅ©, khi bà há»i:
− Cháu đã nghÄ© kỹ vá» nghá» nà o cháu yêu thÃch chưa?
Nà ng trả lá»i:
− Cháu chưa có thá»i gian để suy nghÄ©. Äợt nghỉ hè nà y sao mà ngắn ngá»§i! Mhu7ng dù sao cÅ©ng không có gì khác biệt lắm so vá»›i bốn năm trước đây khi bà cháu ta chuyển đấy Pari. Hồi đó bà đã cho ý kiến cá»§a cháu, sá»± lá»±a chá»n cá»§a cháu chỉ là má»™t giấc mÆ¡ không tưởng… Lúc nà y đây cháu thấy là cháu có quyá»n quyết định tương lai cá»§a chÃnh mình: cháu sẽ là má»™t nhà tiên tri.
− Cháu lại quay vỠcái ý tưởng kỳ hoặc đó ư?
− Cái ý tưởng nà y không lúc nà o rá»i cháu, và không phải là kỳ quặc như bà tưởng đâu! Bà đã từng bao lần bảo cháu là nếu chúng ta biết chi tiêu tằn tiện thì cÅ©ng đủ sống vá»›i khoản tiá»n thừa kế cá»§a cha cháu để lại. Váºy thì sao nà o? Tại sao bà lại cứ bắt cháu là nhất thiết phải lao và o các môn há»c chuyên khoa mà cháu thấy tháºt là chán ngắt để cuối cùng, sau biết bao thá»i gian, những cánh cá»a mở ra đối vá»›i cháu tháºt vô cùng tầm thưá»ng và vô vị.
Dù cho thiện hạ bao ngưá»i chen chúc và o các nghá» như luáºt sư, bác sÄ©, dược sĩ… như bà mẹ Béatrice ước mong cho con gái mình là phóng viên báo chÃ, giao dịch viên, hoặc thư ký giám đốc… tất cả những cái đó, cháu đã thấy trước, chỉ Ä‘em đến cho cháu sá»± chán ngán và buồn chết Ä‘i được. Còn nếu trở thà nh má»™t nhà tiên tri Ä‘oán váºn số thì đó lại hoà n toà n là má»™t việc khác! Bởi vì cháu đã may mắn có được cái năng khiếu thiên bẩm đó thì tại sao không hoà n thiện nó?
− Hoà n thiện bằng cách nà o?
− Bằng cánh nghiêm cứu sâu tất cả các phương pháp cho phép táºn dụng được má»™t năng khiếu sẵn có để phục vụ giúp Ãch cho má»i ngưá»i… Vì váºy cháu thấy việc bắt má»i ngưá»i trả tiá»n cho má»—i lần xem, có má»™t cái gì đó không được lương thiện lắm. Cháu là m việc duy nhất chỉ vì nghệ thuáºt thôi chứ không phải để kiếm ăn! Khi nà o cháu bắt đầu hà nh nghá» và có má»™t văn phòng riêng, bà sẽ thấy sá»± không vụ lợi cá»§a cháu sẽ mau chóng được má»i ngưá»i biết tá»›i và khắp bốn phương há» sẽ kéo vỠđông đảo.
− Äã lâu rồi bà biết cháu là má»™t cô gái kỳ lạ nhưng bà tháºt không ngá» là cháu lại có thể hà nh động khinh suất đến như váºy! Cháu có thấy Ä‘á»u cháu vừa nói hệ trong như thế nà o không? Cháu sẽ bị má»i ngưá»i quấy rầy và xin xá» nhÅ©ng nhiá»…u suốt ngà y!
− Cà ng hay! Cái đó cho phép cháu hiểu biết được nhiá»u hạng ngưá»i! Từ ngà y bà cho cháu nếm trải cuá»™c sống ở Pari, cháu thấy ghê sợ sá»± cô đơn.
− Cháu thay đổi nhiá»u đấy, Nadia ạ.
− Cháu không thấy tiếc Ä‘á»u đó. ChÃnh bà , bà chẳng đã nhắc Ä‘i nhắc lại là cháu cần phải có sá»± giao du rá»™ng rãi ư? Cháu đã có bà rồi, rõ rà ng là như váºy nhưng cháu để riêng ra má»™t bên, bà là ngưá»i thân trong gia đình… Bà đã nói rất đúng là : ngưá»i ta không chỉ sống duy nhất vá»›i những ngưá»i trong gia đình! Bây giỠđây cháu thấy cần có những bạn bè khác.
− Cháu đã nghĩ đến vấn đỠhôn nhân chưa?
− Cháu nghÄ© là hãy còn quá sá»›m. Trong thá»i gian chỠđợi, cháu sẽ lao và o công việc xem tướng số: nó sẽ là m cháu báºn rá»™n và biết đâu có thể giúp cháu dá»… dà ng chá»n được má»™t ngưá»i chồng tốt.
− Bà sẽ ngạc nhiên nếu có má»™t chà ng trai đứng đắn nà o đó lại ưng kết hôn vá»›i má»™t cô gái là m nghá» bói toán! Äà n ông, há» rất ghét có bạn Ä‘á»i là má»™t phụ nữ nhìn xa hÆ¡n há»â€¦ Nếu cháu tháºt sá»± muốn có hạnh phúc trong cuá»™c sống vợ chồng, lúc nà o cháu cÅ©ng phải là m cho ngưá»i đà n ông mà cháu đã chá»n lá»±a có cảm giác là anh ta tinh khôn và thông minh hÆ¡n cháu dù sá»± tháºt không phải là như váºy.
− Nhưng, tại sao chứ, nếu may mắn mà cháu gặp được ngưá»i đà n ông đúng như mong ước, được thú nháºn vá»›i anh ấy cháu là nhà tiên tri. Khi đã cùng nhau chung sống cháu sẽ là ngưá»i trợ giúp đắc lá»±c trong công việc mà anh không há» ngá» tá»›i. Anh ấy sẽ có má»™t ngưá»i bạn Ä‘á»i là má»™t bà tiên thá»i hiện đại luôn ở bên cạnh: như thế chẳng phải là điá»u diệu kỳ ư?
− Sẽ vô cùng phiá»n toái, nếu giả dụ má»™t ngà y nà o đó, anh ta lừa dối cháu mà cháu cÅ©ng thấy trước và thấy ngay tức thì!
− Cái đó chẳng thể là m cho tình yêu của chúng cháu đổi thay. Vì thấy trước nên cháu sẽ biết cách đỠphòng trước khi xảy ra tình trạng vô phương cứu vãn.
− Cháu tin như váºy ư?
− Cháu tin, vì bây giá» cháu biết rõ sức mạnh và sá»± chÃnh xác khả năng thấu thị cá»§a cháu. Cháu không bao giá» nói vá»›i bà , sợ bà lo lắng và cho cháu là cháu gái bé bá»ng cá»§a bà loạn trÃ, nhưng trong suốt bốn năm trá»i bà cháu ta sống ở Pari, chấu vẫn vụng trá»™m Ä‘em khả năng thấu thị cá»§a mình ra thá»±c hà nh và há»c cách Ä‘á»c trong các quân bà i mà bà chua bao giá» nắm được cách thức phải là m. Cuối cùng cháu đã hiểu rõ – thá»i gian gần đây thôi – là khi cháu thấy má»™t ảo ảnh thì ảo ảnh đó có thể Ä‘em đến sá»± tai hại nếu cháu không kịp thá»i báo trước cho ngưá»i có liên quan, và sẽ tốt là nh nếu cháu can thiệp trước khi sá»± việc xảy ra.
− Tốt là nh ư?
Bà Vêra cưá»i mỉm:
− Hãy nói cho bà rõ: phải chăng ccu4ng có má»™t ảo ảnh nà o đó xui cháu vá» nghỉ hè tại Cố trang vì cháu biết ở đó, trong khu rừng ở miá»n Sologne, cháu sẽ gặp má»™t chà ng trai tên là Marc?
Câu há»i cá»§a bà là m Nadia ngẩn ngưá»i, nhưng rất nhanh, nà ng khẽ nói:
− Cái đó thì không bà ạ! Cháu thú thá»±c… Nhưng cÅ©ng bình thưá»ng thôi: đã lâu rồi cháu cÅ©ng hiểu là năng khiếu thiên bẩm chỉ cho phép cháu thấy những gì xảy ra vá»›i má»i ngưá»i chứ không phải vá»›i bản thân cháu… Có lẽ thế lại hay đấy, nếu không tháºt là khá»§ng khiếp! Cuá»™c sống cá»§a cháu sẽ trở thà nh địa ngục, nếu biết trước những gì sẽ xảy ra vá»›i bản thân. Cháu sẽ chẳng dám là m gì cả cững như chẳng dám dá»± định gì cả, cháu chỉ còn như má»™t loại ngưá»i chết khi Ä‘ang còn sống để hồi há»™p chỠđợi cái giây phút sá»± biến xuất hiện và lo lắng vá» sá»± biến đó… Tuy nhiên đôi lúc cháu tá»± há»i: tất cả những ngưá»i có khả năng thấy trước có giống như cháu không? Cháu chúc mừng há», nếu không thì cháu thá»±c sá»± ái ngại cho há». Là m thế nà o mà há» có thể hà nh nghỠđó má»™t cách sáng suốt, phục vụ cho má»i ngưá»i má»™t khi mà chÃnh há» còn Ä‘ang bị ám ảnh bởi những gì sắp xảy ra vá»›i bản thân há»? Cháu gần như chắc chắn má»™t nhà ngoại cảm không thể nà o Ä‘oán biết được số pháºn cá»§a chÃnh mình, nếu không thì há» không bao giá» là m nghá» nà y. CÅ©ng vì thế nên khi bà nói vá»›i cháu vá» hôn nhân, cháu phải tá» ra rất tháºn trá»ng, chỉ nháºn là m chồng, má»™t ngưá»i đà n ông mà cháu biết rất rõ và đã bà máºt tìm hiểu quá khứ cá»§a ngưá»i đó trước khi xem tá»›i những gì có thể xảy ra vá»›i anh ta khi cùng nhau chung sống. Còn những gì sẽ đến vá»›i cháu mà chÃnh cháu cÅ©ng không sao biết được trước khi nó xảy ra thì cháu hoà n toà n chẳng quan tâm.
− Nếu cháu trù tÃnh việc hôn nhân dưới góc độ đó thì bà e rằng nó sẽ không bao giá» tá»›i!
− Có thể như váºy, nhưng rồi… cuối cùng cháu cÅ©ng tư an á»§i, cam pháºn váºy thôi.
− Cà ng ngà y cháu cà ng trở nên điên rồ!
− Còn vá» bà , bà thân yêu cá»§a cháu, có phải bà vẫn giữ má»™t ká»· niệm tháºt đẹp vá» cuá»™c sống riêng tư?
− Bà đã rất hạnh phúc cháu ạ nhưng tháºt là ngắn ngá»§i! Bà tôn sùng ông mà cháu chua từng biết mặt. Bà cÅ©ng yêu tha thiết mẹ cháu. Cháu có biết ká»· niệm ngá»t ngà o nhất trong cuá»™c chung sống vá»›i ông mà bà vẫn giữ đến táºn bây giá» là cái gì không?… Cháu…
− Cháu rất yêu bà , bà ngoại ạ. Cháu yêu bà như chưa từng có má»™t ngưá»i nà o trên Ä‘á»i nà y đã yêu và sẽ yêu như thế!
− Phải đấy, vá»›i tuổi ấu thÆ¡ cá»§a cháu bà đã gắng sức ấp á»§ nâng niu, vá»›i tuổi hoa niên bắt đầu nở rá»™ cá»§a cháu và cả vá»›i ý tưởng Ä‘iên rồ vá» năng khiếu ngoại cảm cá»§a mình – bà chưa bao giá» nói vá»›i cháu trước khi cháu tá»± nguyện thú nháºn vá»›i bà . Cả bà nữa, đã từ lâu bà biết là cháu cÅ©ng có cái năng khiếu mà mẹ cá»§a bà đã có. Äó là di sản cá»§a dòng máu Slave, khá lạ lùng và phi thưá»ng nhưng cÅ©ng tháºt là đáng ngại mà cụ đã để lại và truyá»n cho con cháu… Bà đã bà máºt tá»± nhá»§ “Miá»…n là cái đó không phải là sá»± tháºt!†Khốn thay, đó lại là sá»± tháºt: Cháu là má»™t nhà ngoại cảm bẩm sinh… Trá»i đất Æ¡i! Rồi chúng ta sẽ ra sao đây?
− Có thể là có những Ä‘iá»u đáng tiếc xảy ra! Nhưng đáng lẽ bà phải lấy là m tá»± hà o má»›i đúng chứ, sao lại cho là má»™t Ä‘á»u tai hại! Có phải ai muốn là má»™t nhà ngoại cảm cÅ©ng được cả đâu! Rồi đây cháu gái bé bá»ng cá»§a bà sẽ nổi tiếng… Äiá»u đó không là m bà phấn khởi sao?
− Chẳng phấn khởi lắm đâu… Nhưng nếu thá»±c là cháu không thay đổi ý kiến thì vá» phần bà , bà cÅ©ng phải lo liệu. Vừa rồi cháu nói là cần phải có má»™t ông thầy để há»c há»i tháºt nghiêm túc… Cháu tưởng là dá»… ư? Là m sao có má»™t “giáo sư vá» bói toánâ€?
− Có thể chẳng phải là má»™t giáo sư nhưng phải là má»™t ngưá»i đã hà nh nghá» lâu năm và có tiếng tăm. Ngưá»i nà y sẽ dạy cháu tất cả những gì mà cháu không thể má»™t mình khám phá ra để có thể táºn dụng má»™t cách tốt nhất những khả năng vốn có cá»§a mình. Nhưng cháu không muốn ngưá»i thầy đó là má»™t phụ nữ! Thoạt thấy là bà ta sẽ ghen tị ngay vì cháu trẻ hÆ¡n và chắc chắn là xinh đẹp hÆ¡n và từ đó bà ta sẽ bố trà để là cho cháu chán nghá»!
− Cháu nói gì lạ váºy? Có những nhà nữ ngoại cảm rất lịch thiệp và rất xinh đẹp cÆ¡ mà ? Mẹ cá»§a bà là má»™t phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng.
− Nhưng cụ chỉ sá» dụng khả năng cá»§a mình má»™t cách tà i tá» chứ không phải là chuyên nghiệp! Tất cả những nhà nữ ngoại cảm mà cháu thấy chân dung đăng trên các tá» báo chuyên ngà nh cho tá»›i nay trừ những trưá»ng hợp tháºt hãn hữu, Ä‘á»u già và xấu xÃ… Trông như những con cú mèo! Ngay khi tá»›i Pari, cháu sẽ Ä‘i săn lùng – đúng là như váºy – không phải để tìm những loà i chim ăn đêm nhưng đã là má»™t nhà chuyên môn trước hết phải có má»™t vẻ ngoà i dá»… ưa. Rồi sau đó má»›i tiến hà nh việc há»c há»i tháºt sá»±.
− Khóa há»c tháºt lạ lùng! Thôi được… Nhưng cháu sẽ nói thế nà o vá»›i nhá»ng bạn bè ở Pari? Há» sẽ cho là cháu hết sức tà o lao!
− Cháu sẽ là m cho há» tưởng là cháu há»c khoa “Tâm thần kinhâ€. Äó là má»™t từ lúc nà o cÅ©ng gây được hiệu quả lá»›n… Hầu hết má»i ngưá»i sẽ không ngá» vá»±c, do đó khi há» cảm thấy có cái gì đó trục trặc hoặc tâm trà bất ổn, há» sẽ thoải mái trong việc tìm đến và há»i han má»™t nhà tiên tri Ä‘Ãch thá»±c và cháu sẽ trở thà nh ngưá»i đó, hÆ¡n là mắc và o sá»± dá»— ngon ngá»t cá»§a các thầy thuốc tâm thần mà tất cả là má»™t bá»n Ä‘iên khùng. Há» dùng những phương pháp có tên gá»i là những trắc nghiệm để mê hoặc há».
− Thế còn Marc, cháu sẽ quên anh chà ng nay chú?
− Không đâu bà ạ. Anh ta ngà y mai cÅ©ng trở lại Pari để há»c tiếp, vì chúng cháu đã định gặp lại nhau cho nên cháu chẳng thấy má»™t chút gì là phiá»n toái nếu cÅ©ng trở lại Pari như anh ấy.
Äiá»u mà Nadia không thổ lá»™ vá»›i bà Vêra là chÃnh Marc má»›i là động lá»±c cuối cùng, động lá»±c mạnh nhất đã là m cho nà ng dứt khoát quyết định lao sâu và o nghá» lý số mà nà ng Ä‘inh ninh là nhá» váºy nà ng sẽ bảo đảm được hạnh phúc tương lai. Ngà y nà y qua ngà y khác, nà ng nhìn và o những quân bà i để khám phá ra những Ä‘iá»u là nh Ä‘iá»u dữ có thể đến vá»›i ngưá»i mà nà ng yêu say đắm. Má»™t tình yêu lá»›n, phải được bảo vệ hà ng ngà y hà ng giá» chứ! Nếu không thế thì tiêu ngay.
“Ngưá»i thầy†được Nadia tìm thấy mau chóng: Äó là thuáºt sÄ© Raphael. Oâng đã nổi tiếng và có nhiá»u khách quen vững chắc và trung thà nh. Danh tiếng cá»§a ông rất lá»›n. Tất nhiên là ông lấy tiá»n, má»™t thuáºt sÄ© cÅ©ng cần phải sống chứ! Dù chỉ đủ để có thể tiếp tục vục vụ má»i ngưá»i, khi ông không có tiá»n cá»§a dồi dà o, cÅ©ng như trưá»ng hợp cá»§a Nadia? Thuáºt sÄ© Raphael còn có lợi thế là nhá» có mái tóc trắng bông, và chòm râu muối tiêu mà má»i ngưá»i thấy là rất khó Ä‘oán được tuổi: ông có thể sánh vá»›i ông ná»™i và tháºm chà có thể ngang vá»›i cụ ná»™i cá»§a Nadia. Oâng đón tiếp Nadia rất lịch thiệp và lắng nghe nà ng nói. Vá»›i tất cả niá»m tin sâu sắc là mình có năng khiếu thấu thị và có ý muốn kiên định Ä‘i sâu và o cái nghỠđộc nhất mà nà ng cảm thấy có đầy năng lá»±c. Nà ng nói lên cả lòng mong má»i nồng nhiệt muốn hiểu tháºt sâu cái nghá» khó khăn nà y và sá»± cần thiết phải tìm má»™t ông thầy để được dìu dắt dạy bảo. Khi nà ng dứt lá»i, ông mỉm cưá»i.
− Ãt ra Ä‘áºy cÅ©ng là cuá»™c thăm há»i khác hẳn vá»›i những cuá»™c thăm há»i bình thưá»ng ở đây! Tháºt là vô cùng phấn khởi khi ngồi trước mặt mình là má»™t phụ nữ trẻ trung và duyên dáng không phải đến để yêu cầu cho những lá»i khuyên vá» các vấn đỠthuá»™c lÄ©nh vá»±c tâm tình mà ngược lại để mÆ¡ tá»›i việc được chăm sóc má»i ngưá»i trong lÄ©nh vá»±c đó… Ta cÅ©ng xin thú tháºt đây là má»™t sá»± kiện là m ta rất xúc động. Khi má»—i tuổi má»™t già , ta thưá»ng tá»± há»i liệu má»™t ngà y nà o đó có thể tìm được má»™t ngưá»i nà o mong muốn được thay ta, kế tục sá»± nghiệp cá»§a ta chăng. Như tuổi gác ấy mà …
− Tham vá»ng cá»§a cháu rất hạn chế bác ạ và cháu không mảy may có ý đồ kiếm ăn bằng nghỠđó. Cháu sống vá»›i bà ngoại mà cháu vô cùng yêu kÃnh. Cả bà cháu và cháu Ä‘á»u không phải lo lắng gì vá» cuá»™c sống váºt chất. Äiá»u mà cháu mong ước là là m sao trao dồi được tất cả những kiến thức cá»§a má»™t nhà chuyên môn để giúp Ãch cho bạn bè và những ngưá»i thân… mà không lấy tiá»n.
− Äó là má»™t tình cảm cao quà là m cho ta phải nghÄ© là cháu thá»±c sá»± có năng khiếu như cháu đã nói. Má»™t khi không có nó thì chẳng là m nên trò trống gì. Phải nói là trá»i đã phú cho cháu năng khiếu quý báu đó. Nhưng chúng ta phải cảnh giác vá»›i tÃnh cách tà i tỠđấy!
− Và cháu cÅ©ng biết là không bao giá» cháu có thể thay thế được má»™t nhà thuáºt số có tà i như bác.
− Äó là việc chúng ta sẽ xem đến sau nà y, khi cháu đã được huấn luyện.
− Cháu cũng biết rõ là thì giỠcủa bác rất hạn hẹp.
− Äúng như váºy, cháu ạ! Ta không có được cái may mắn như cháu là có má»™t tà i sản riêng để sinh sống: vì váºy buá»™c ta phải lấy tiá»n cá»§a khách.
− Nếu bác đồng ý nháºn cháu là m môn đồ, thì bác phải đòi ở cháu má»™t khoản há»c phà thá»a đáng vá» những bà i há»c bác dạy cháu. Tất cả các môn, há»c phà đá»u rất cao, rõ rà ng như váºy. Thay vì cho việc theo há»c ở má»™t trưá»ng đại há»c hoặc má»™t há»c viện như các bạn cùng lứa tuổi, thì cháu theo há»c tại nhà bác.
− Chẳng nên nói chuyện đó nữa cháu ạ. Cháu có biết là tháºt vô cùng hiếm có gặp được má»™t ngưá»i ở thế hệ cháu mà lại muốn ôm lấy má»™t nghá» như nghá» cá»§a ta? Bá»n trẻ bây giá» chẳng tin và o cái gì cả: há» rất thá»±c dụng, rất tầm thưá»ng, chỉ nghÄ© tá»›i tiá»n bạc và đã sá»›m nghÄ© đến sá»± nghỉ ngÆ¡i sau nà y lúc há» chưa đến hai chục tuổi Ä‘á»i! Ngưá»i ta đã là m đủ má»i cách để là m cho há» chán ngán vá» má»™ng mÆ¡ và vá» những môn khoa há»c huyá»n bÃ… Như váºy thì bằng cách nà o mà là m cho há» có thiện ý và đồng cảm vá»›i những vấn đỠthuá»™c lÄ©nh vá»±c trái tim cá»§a ngưá»i khác? Cháu có may mắn là đã có ngá»n lá»a nhiệt tình. Äó là điá»u kiện quan trá»ng hà ng đầu. Nếu ta thà nh công trong việc bổ sung và o cái huyết khà bồng bá»™t cá»§a tuổi trẻ đó những quả chÃn kinh nghiệm cá»§a ta thì rất có thể cháu sẽ trở thà nh má»™t trong những nhà tiên tri rạng rỡ nhất trong thá»i đại chúng ta.
− Ná»n tảng cÆ¡ bản cá»§a nghá» nghiệp là gì thưa bác?
− Äể có thể hà nh nghá» và đạt được má»™t và i cÆ¡ may để thà nh công, trước hết cháu phải nghiêm túc, thẳng thắn và trung tháºt. Ngoà i năng khiếu thấu thị ra, cần phải có má»™t năng khiếu nữa mà ta gá»i là “năng khiếu giao tiếpâ€. Có thể cháu chưa thấy đầy đủ tầm quan trá»ng trong thái độ cá»§a má»™t nhà tiên tri hay má»™t nhà thuáºt sÄ© là phải luôn luôn hòa nhã ôn tồn vá»›i khách cá»§a mình như thế nà o. Phần lá»›n khách đến đây là những ngưá»i bất hạnh hoặc Ä‘ang bồn chồn lo lắng cần có sá»± an á»§i khÃch lệ ngay tức khắc. Há» cầu phải tìm thấy má»™t cái gì đó là m cho dịu Ä‘i phần nà o ngay từ phút đầu tiên khi bước và o phòng chiêm lý. Äá»u nà y chỉ có thể có được nhá» và o chÃnh bản thân cháu. An á»§i, khÃch lệ toát ra từ cái nhìn, nụ cưá»i mỉm, vẻ thông cảm cá»§a cháu… Cháu hãy nhá»› và suy nghÄ© lại những gì đã xảy ra vừa rồi khi chúng ta gặp nhau lần đầu. Ta hiểu ngay là ta đã gieo cho cháu má»™t niá»m tin, nếu không thì cháu đã không nói liá»n má»™t mạch cho ta nghe tất cả những ảo ảnh mà năng khiếu thấu thị cá»§a cháu mà không phải là đã có nhiá»u ngưá»i được cháu cho biết những cái đó. Có phải đúng như váºy không?
− Äúng thế bác ạ.
− Äối lại ta cÅ©ng váºy, ngay giây phút đầu tiên ta đã thấy có má»™t mối đồng cảm giữa cháu và ta. Ta tá»± bảo: “Ãt ra thì đây cÅ©ng là má»™t bạn trẻ không đến quấy rầy mìnhâ€. CÅ©ng vì thế mà chúng ta đã cảm thông không đến ná»—i tồi lắm… Khi mà bắt đầu không khà đồng cảm vá»›i nhau đã được thiết láºp, thì ngưá»i ta có thể là m việc dá»… dà ng và có lợi hÆ¡n. Khi đứng trước má»™t vị khách nam hoặc nữ mà thiếu cái không khà đó thì sẽ chẳng có má»™t dòng Ä‘iện nà o chạy qua. Dù cháu có sá» dụng má»i cách thức, má»i biện pháp vá» thuáºt số cháu cÅ©ng sẽ chẳng thấy được những gì Ä‘ang xảy ra hoặc sẽ xảy ra trong cuá»™c Ä‘á»i bà ẩn cá»§a những ngưá»i thá»±c ra là đang cần tá»›i cháu. Trà óc cá»§a cháu sẽ bị che phá»§ bởi má»™t thứ gì đó như má»™t đám sương mù dà y đặc… Cháu sẽ cảm thấy buồn bá»±c ghê gá»›m khi ở trong tình trạng ấy dù cố gắng thế nà o cÅ©ng hoà n toà n vô Ãch thôi, lúc đó tốt hÆ¡n hết là bá» dở cuá»™c xem dù phải mất khách và rất có thể cÅ©ng vì thế mà biến ngưá»i khách đó thà nh kẻ thù cá»§a mình. Cháu hiểu rõ chứ?
− Vâng ạ.
− Và cháu vẫn kiên quyết gia nháºp nghiệp Ä‘oà n kỳ lạ cá»§a chúng ta?
− Äó là đá»u mong ước thiết tha nhất cá»§a cháu.
− Thôi được! Nếu cháu muốn váºy thì đưa tay đây cho ta!
Khi bà n tay nhá» bé thanh mảnh nằm gá»n trong bà n tay to bè nhưng má»m mại cá»§a ông già , ông bóp mạnh là m như sắp nghiá»n nát nó. Oâng nói:
− Hiệp nghị đã được ký kết. Ta sẽ gắng sức huấn luyện cho cháu trở thà nh má»™t ngưá»i biết cách nhìn thấy… Ta hứa sẽ là m cho cháu trở thà nh má»™t Ä‘á»u kỳ diệu và o những ngà y cuối cá»§a cuá»™c Ä‘á»i ta! Ta muốn tạo cháu thà nh má»™t tác phẩm bất hủ… Nhưng cháu phải nhất nhất tuân theo lá»i ta.
− Cháu xin hứa.
− Thế bao giỠchúng ta bắt đầu nà o?
− Ngay bây giỠnếu bác muốn.
− Ta còn rất nhiá»u khác Ä‘ang chá». Ngà y mai cháu sẽ đến và o lúc 19 giá» khi các quẻ xem trong ngà y đã chấm dứt. Rồi sau đó hà ng ngà y cháu đến cÅ©ng và o giỠđó, trừ ngà y chá»§ nháºt. Không phải là ta có má»™t sá»± tôn trá»ng đặc biệt cho ngà y cá»§a Chúa, nhưng chá»§ nháºt là ngà y nghỉ. Nó sẽ giúp ta nạp lại bình Ä‘iện tâm linh già nua cá»§a mình. Số giá» ngá»§, cÅ©ng rất quan trá»ng trong nghá» lý số. Nhưng ta nghÄ© ở lứa tuổi cháu thì khÃa cạnh nà y không thà nh vấn đỠphải không?
− Vâng ạ.
− Vá»›i ta thì khác đấy. Khi ta bảo cháu là : “Ta ngá»§ ngà y chá»§ nháºt†thì đúng hÆ¡n là phải nói: “Ta cố ngủ…†Hẹn mai nhé.
− Chà o tạm biệt, bác Raphael… và cảm ơn bác.
Äiá»u đầu tiên mà Nadia thổ lá»™ vá»›i bà ngoại Vêra khi trở vá» là :
− Bà thân yêu, cháu tin là cháu đã gặp được một đồng minh lớn sẽ giúp cháu thà nh đạt.
− Nhà thuáºt số đó thế nà o?
− Äúng là má»™t ngưá»i ông vá»›i chòm râu đốm bạc tuyệt đẹp. Có thể đó cÅ©ng là ông già Noel cá»§a cháu trong tương lai? Chiá»u mai ông sẽ dạy cháu bà i há»c đầu tiên.
− Cháu hoà n toà n tin tưởng ông ấy chứ?
− Vâng.
− Váºy thì, chúc cháu may mắn!
“Bà i há»câ€, đúng ra là lá»i độc thoại cá»§a ông già đáng kÃnh mà cô há»c trò chăm chú lắng nghe:
− Công việc trước tiên phải là m khi có má»™t ngưá»i khách nam hoặc nữ đến nhá» xem là phải định vị bằng được ngưá»i khách đó vá» phương diện tâm lý. Và ta chỉ có thể đạt được bằng cách há»i han. Là m sao cho há» tá»± thú mà chÃnh há» cÅ©ng không ngá». Việc nà y phải tiến hà nh từng bước nhá» nhưng liên tục, bằng má»™t và i câu há»i có vẻ như tầm thưá»ng và nhẹ nhà ng vô hại đặt ra má»™t cách vô tình không có má»™t chút gì là hệ trá»ng. Thá»§ thuáºt nà y sẽ tránh cho khách co mình lại ngay từ phút đầu trong má»™t hệ thống phòng thá»§ kiên cố. Cháu luôn phải nhá»› là hỠđến vá»›i ta hầu hết là còn đầy rẫy sá»± ngá» vá»±c. Vá»›i há», trong cuá»™c xem lần đầu, nếu cháu không tìm được má»™t hoặc hai lá»i giải đáp khả dÄ© có thể đáp ứng được yêu cầu cá»§a há», là m dịu Ä‘i sá»± lo lắng bồn chồn thì đó là má»™t quẻ xem không có ngà y mai và há» sẽ không bao giá» tá»›i nữa! Há» sẽ Ä‘i tìm má»™t nhà tiên tri khác, kém trung tháºt và kém tháºn trá»ng hÆ¡n cháu để được nghe nói lăng nhăng bất cứ Ä‘iá»u gì miá»…n là là m cho há» hà i lòng. Nhà tiên tri thiếu lương tâm nà y là m việc vá»›i ý đồ duy nhất là để câu khách, để có đông ngưá»i lui tá»›i, bảo đảm thu nháºp Ä‘á»u đặng cho mình.
− Váºy thì cháu phải đặt những câu há»i đại loại như thế nà o?
− Cà ng đơn giản cà ng tốt: thà dụ như cháu sẽ há»i khách xem có được mạnh khá»e luôn không, ăn uống có ngon miệng không, có tin và o má»™t đạo giáo nà o, sung sướng hay khổ sở v.v… Vá»›i những câu há»i và lá»i đáp được trao đổi hầu như lúc nà o cÅ©ng như nhau, có má»™t chìa khóa chắc chắn và hiệu nghiệm mà những ngưá»i dà y dặn trong nghá» như ta Ä‘á»u nắm được, ta sẽ dần dần mở bức mà n bà máºt đó cho cháu rõ… Vả lại đó cÅ©ng là má»™t phương pháp mà các thầy thuốc chuyên khoa tâm thần kinh ngà y nay sá» dụng. Chẳng qua, xét cho cùng, chỉ là sá»± ghi chép lại những gì mà nhà thuáºt số và nhưng thầy bói toán đã là m hằng bao thế ká»· rồi ở tất cả nước và trong má»i ná»n văn minh toà n thế giá»›i. Chẳng có gì là tháºt má»›i lạ dưới ánh mặt trá»i nà y! ChÃnh những thầy thuốc đã áp dụng trước cả các nhà tâm thần há»c ở và o thế ká»· chua phải là xa xôi lắm, má»™t ông vua, má»™t ông hoà ng hay là má»™t nhà quý tá»™c nà o đó Ä‘á»u có riêng cho mình má»™t nhà tiên tri, đồng thá»i là má»™t thầy thuốc để chăm nom sức khá»e, khuyên dùng thuốc ná» thuốc kia đủ loại và có nguồn gốc ở tất cả má»i nÆ¡i. Tất nhiên là những ngưá»i nà y được trả lương rất háºu. CÅ©ng vì váºy mà , nói ra cÅ©ng bằng thừa, thưá»ng là m nảy nòi bá»n lang băm chuyên lừa bịp, khoác lác.
“… Thuáºt sÄ© hoặc nhà tiên tri ngà y nay phải hà nh động gần như má»™t ông thầy thuốc độc Ä‘oán. Lương y tốt là ngưá»i có tà i chẩn bệnh để có thể, nếu cần thiết, hướng cho nạn nhân tá»›i má»™t nhà chuyên môn nà y hoặc nhà chuyên môn kia. Nhưng chúng ta, chẳng cần tá»›i nhà chuyên môn nà o khác. Má»™t khi đã nắm được căn bệnh thì phương tiện xem quẻ mà khách tá»± chá»n có thể thay thế nhà chuyên môn đó. Chỉ từ lúc đó má»›i có thể cho phép cháu nhìn rõ được quá khứ, hiện tại hoặc tương lai cá»§a khách. Vá» khoản nà y cháu nói vá»›i ta hôm qua là cháu đã thá»±c hà nh và i năm nay rồi qua những quân bà i và đã xem lại kết quả khá xác thá»±c. Äúng váºy không?
Những “khóa há»c†nối tiếp nhau từ tuần nà y sang tuần khác, từ tháng nà y sang tháng khác mà đám bạn cá»§a Nadia, tất nhiên là ngoại trừ bà Vêra, Ä‘á»u không biết chút gì vá» tháºt chất cá»§a những khóa há»c đó. Vá»›i tất cả thì Nadia tá»± cho mình phải trở thà nh má»™t nhà bệnh há»c tâm thần và không ai là không coi thưá»ng nà ng. Khi thấy nà ng trong má»™t nhóm vui chÆ¡i nà o đó hoặc trong những cuá»™c du ngoạn, hiếm có ai mà không châm chá»c đôi câu:
− Kìa, “nhà tâm thần há»c cá»§a chúng ta†đây rồi! Bác sÄ© Æ¡i! Tá»› vô cùng buồn chán… Có má»™t cô gái tá»› rất thÃch, tên là Nadia. Nhưng nó chẳng mảy may nhòm ngó gì đến tá»› cả. Váºy tá»› là m gì bây giỠđây?
Những lúc đó Nadia chỉ cưá»i, nhưng nà ng biết vì nhá» giữ được bà máºt mà má»™t ngà y nà o đó nà ng sẽ trở thà nh bạn Ä‘á»i cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông duy nhất, ngưá»i mà nà ng quan tâm và yêu bằng má»™t tình yêu má»—i ngà y lại thêm cuồng nhiệt…
Marc cÅ©ng chế giá»…u nà ng, nhưng tế nhị hÆ¡n. Thá»±c ra thì anh chà ng chỉ nghÄ© tá»›i việc há»c cá»§a mình thôi và anh có bá»™ óc quá minh bạch, quá toán há»c nữa để có thể tin được và o năng lá»±c cá»§a khiếu thấu thị. Anh chỉ Ä‘i dạo vá»›i Nadia má»™t hoặc hai lần má»—i tháng nhưng lần nà o cÅ©ng thế cứ chia tay vỠđến nhà là nà ng lại thấy có má»™t chút gì băn khoăn lo lắng. Nà ng cảm thấy anh ngà y cà ng tá» ra e dè tháºn trá»ng giữ gìn ý tứ và cả xa cách nữa, giống như ai đó bằng bất cứ giá nà o tìm cách bảo vệ sá»± tá»± do cá nhân cá»§a mình. Nhưng nếu say đắm như nà ng yêu, rất mau chóng nà ng đánh giá sá»± dè dặt đó có nguyên nhân là tÃnh cả thẹn mà nà ng tưởng đã khám phá ra ở anh. HÆ¡n nữa, những quân bà i không thể lầm! Sau má»—i lần Ä‘i dạo chÆ¡i vá»›i anh vá», nà ng lại rải cá»— bà i ra xem. Lần nà o nó cÅ©ng báo Ä‘á»u đặn cho nà ng biết là má»™t lúc nà o đó, còn khá xa đấy, quân Äầm CÆ¡ sẽ nháºp và o trong cuá»™c sống cá»§a anh.
Má»™t cÆ¡ há»™i ngoà i sá»± mong ước được gần ngưá»i yêu trong khoảng thá»i gian lâu bất ngá» áºp tá»›i nhá» có nhà thể thao Béatrice. Nadia đã giá»›i thiệu ngưá»i bạn gái nà y vá»›i Marc ngay sau mấy ngà y trở lại Pari. Hầu như ngay tức thì Béatrice và Marc bà n luáºn vá»›i nhau vá» những ká»· lục thể thao là m cho Nadia cÅ©ng thấy thÃch thú dù nà ng chẳng mê say bất cứ môn thể thao nà o. Cả Marc và cô bạn tốt nhất cá»§a nà ng Ä‘iá»u lấy là m tiếc vá» Ä‘iá»u nà y. Từ môn thể thao nà y đến môn thể thao khác, cuối cùng há» bà n tá»›i việc tham gia các môn thể thao mùa đông. Vá»›i tÃnh sôi nổi cá»§a tuổi thanh niên há» nhanh chóng quyết định: tháng hai sau toà n há»™i sẽ Ä‘i trượt tuyết trên sưá»n núi Alpes. Nadia cÅ©ng sẽ cùng tham gia.
− Äó là cÆ¡ há»™i tốt nhất đấy! – Béatrice khẳng định – Nếu không cáºu sẽ chẳng bao giá» biết trượt tuyết đâu!
Vì Marc tán thà nh nên Nadia đã nhượng bá»™: chẳng phải là má»™t ngà y nà o đó nà ng sẽ phải có mặt ở tất cả nÆ¡i nà o có anh và yêu thÃch tất cả những gì anh yêu thÃch sao?
Tháng hai tá»›i nhanh và cuối cùng vá»›i nó là cuá»™c khởi hà nh cá»§a con tà u cháºt nÃch các nhà trượt tuyết tá»›i Briancon. Nhóm thanh niên sinh viên do Marc là m thá»§ lÄ©nh bao gồm 12 ngưá»i trá» tại má»™t khách sạn nhỠở Mont-genèvre. Cứ hai ngưá»i ở má»™t phòng: con trai vá»›i con trai, con gái vá»›i con gái. Nadia và Béatrice ngá»§ chung má»™t phòng. Trong chuyến tà u đêm trừ Nadia, má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i đùa rất vui. Và nà ng nháºn thấy má»™t Ä‘iá»u, nếu không cảm thấy như bị sỉ nhục thì Ãt ra cÅ©ng là m nà ng khó chịu: Béatrice không ngừng là m Ä‘iệu là m bá»™ để lôi kéo sá»± chú ý cá»§a Marc. Nadia suy nghÄ© và cho là mình tháºt ngá»› ngẩn là nà ng đã bói Ä‘i bói lại xem có gì xảy ra bất ngá» trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chà ng, nà ng biết là Béatrice chẳng có cÆ¡ may nà o để lá»t được và o cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ngưá»i mà chÃnh nà ng, đã coi như đã thuá»™c vá» mình và chỉ riêng má»™t mình nà ng thôi. Nhưng cÅ©ng tháºt là khó mà có thể biểu lá»™ được sá»± bất bình cá»§a mình: từ vùng Sologne trở lại Pari, nà ng chưa từng bao giá» tâm sá»± vá»›i cô bạn thân vá» tình cảm mạnh mẽ cá»§a nà ng vá»›i Marc. Nà ng đã biết giữ kÃn như bưng Ä‘iá»u bà máºt lá»›n lao đó, lưá»ng tÃnh là hạnh phúc tương lai cá»§a nà ng sẽ chẳng dÃnh dáng tá»›i bất cứ ai. Khi giá»›i thiệu Marc vá»›i Béatrice má»™t và i tháng trước đây Nadia đã trả lá»i khi được há»i:
− Là m thế nà o mà cáºu quen được anh ấy? Anh ta chẳng dở chút nà o.
− Láng giá»ng ở nông thôn, vùng Sologne đấy.
− Tá»› rất thÃch anh ta. Còn cáºu thì sao?
− á»’! Tá»› ấy à … Tớ… phải tháºn trá»ng chứ.
Nhưng cuá»™c Ä‘i Pari-Briancon đã là m cho nà ng đổi ý. Ngay cả Béatrice chưa tá» rõ là mối nguy thá»±c sá»± nhưng nà ng cÅ©ng phải đỠphòng đôi chút. Và má»™t cô gái Ä‘ang yêu là m sao mà tránh khá»i được những dằn dặt cá»§a sá»± ghen tuông? Ngưá»i bạn gái tốt nhất cá»§a nà ng Ä‘ang chá»n vá»n vá»›i “Marc cá»§a nà ngâ€, có thể coi đó như má»™t sá»± thô lá»— chướng tai gai mắt và tệ hÆ¡n nữa, đó là : má»™t sá»± phản bá»™i! Vì váºy nà ng sẽ không để mất thá»i gian. Lúc chỉ có hai ngưá»i trong phòng ngá»§ ở khách sạn nà ng há»i bằng má»™t giá»ng rà nh rá»t nhưng cố gắng là m ra vẻ lạnh lùng:
− Cáºu thÃch Marc tháºt à ? Tá»› chẳng thấy anh ta có cái gì hấp dẫn cả… Tá»› quen biết anh ta trước cáºu, tá»› có thể chứng minh vá»›i cáºu anh ta là má»™t loại con trai chỉ có thể là m má»™t ngưá»i bạn tốt chứ không thể Ä‘i xa hÆ¡n được. Anh ta sống rất vị ká»·, cáºu biết đấy… luôn chỉ nghÄ© đến sá»± nghiệp tương lai cá»§a bản thân! Vá»›i anh ta thì đà n bà chỉ là trò giải trà nhất thá»i.
− Ngay là trò giải trà nhất thá»i, tá»› cÅ©ng vẫn muốn anh ta!
− Má»™t cô gái đứng đắn như cáºu lại có thể ăn nói như váºy được nhỉ?
− ChÃnh là bởi vì tá»› thấy anh ta là má»™t chà ng trai đứng đắn.
Tháºt đáng ngại. Ngay từ phút đầu tiên có thể Béatrice cÅ©ng như nà ng đã bị Marc là m cho mê muá»™i. Äiá»u đáng nghại hÆ¡n cả là phải chăng cô bạn yêu anh chà ng đó vì những lý do giống hệt như nà ng? Sá»± giảo hoạt chẳng lâu la gì mà không tung ra khá»i cá»— máy ghen tuông:
− Tá»› công nháºn là con ngưá»i anh ta cÅ©ng không đến ná»—i nà o nhưng vẻ đẹp bên ngoà i đâu phải là tất cả! Còn phải gì nữa chứ… Nhá»› rằng tá»› biết rất rõ những gì ở hắn ta mà cáºu thÃch: dáng Ä‘i thể thao và những hứng thú vá» thể thao… Nhưng thể thao, chỉ riêng có thể thao thì là m sao mà trang bị cho cả má»™t cuá»™c Ä‘á»i.
− Sao cáºu có thể tưởng là tá»› có ý muốn giữ anh ta bên mình trong suốt cả Ä‘á»i? CÅ©ng như cáºu tá»› cÅ©ng phải khôn ngoan chứ, nhưng thú tháºt vá»›i cáºu là là m má»™t cuá»™c phiêu lưu vá»›i anh ta cÅ©ng khá hấp dẫn đấy…
Má»™t cuá»™c phiêu lưu? Như váºy có nghÄ©a là Béatrice không phải thá»±c sá»± yêu Marc trong khi nà ng nguyện sẽ khước thừ tất cả những ngưá»i đà n ông khác và chỉ có chà ng là ngưá»i duy nhất trong cuá»™c Ä‘á»i nà ng mà thôi. Äiá»u là m cho cô bạn cá»§a nà ng trăn trở chỉ là tÃnh hiếu kỳ hoặc ham muốn chứ không phải cái gì khác. Rồi sau đấy, khi đã chán, cô sẽ bá» rÆ¡i Marc! Tháºt đáng thương cho má»™t anh chà ng như thế bất thình lình má»™t ý nghÄ© lóe sáng ngay láºp tức nó bám chặt lấy nà ng: tại sao Béatrice lại không phà i là má»™t trong hai địch thá»§ đó, con Äầm T`rép hay là con Äầm Pic mà quẻ bói đã cho nà ng phát hiện ra trong cá»— bà i? Tháºt là khá»§ng khiếp nếu má»™t trong hai ngưá»i đà n bà đó lại là bạn thân thá»i trẻ cá»§a mình. Là m sao bây giá»? Má»™t nháºn định cá»§a Béatrice dứt nà ng ra khá»i dòng suy nghÄ©:
− Chúng mình đến đây không phải tranh luáºn vá» tình yêu mà là để trượt tuyết. Sáng mai, tá»› sẽ dạy cho cáºu bà i há»c đầu tiên. Cáºu gặp may đấy: tuyết mịn tốt, đó là đá»u mÆ¡ ước cho những ngưá»i má»›i há»c. Tá»› xá» dà y trượt ngay bây giá» và đi thá» ngay: lúc trở vá» tá»› sẽ cho cáºu biết cảm tưởng cá»§a tớ… Cáºu chưa biết được thế nà o là lao băng băng xuống dốc sau những ngà y gò bó: má»™t thứ say sưa ngay ngất man dại nhất trong những say sưa. Trong vòng ba bốn năm, khi đã được rèn luyện chu đáo, thì cáºu sẽ thấy mê môn trượt tuyết ngay. Tá»› sẽ vá» và o buổi ăn tối.
− Cáºu Ä‘i má»™t mình ư?
− Lần đầu bao giá» cÅ©ng váºy! Vả lại tá»› chắc là má»i ngưá»i, trừ cáºu ra, đã trên đưá»ng trượt rồi. Má»—i giây đồng hồ rất quà báo trong kỳ nghỉ tuyết nà y. Hẹn gặp trong bữa tối nhé.
Còn lại má»™t mình trong phòng, Nadia cầm lấy cá»— bà i mà nà ng mang theo không lúc nà o rá»i, coi như là bùa há»™ mệnh. Nà ng rải các quân bà i má»™t lần nữa: hai địch thá»§ vẫn đấy và cả nà ng ná»a, con Äầm CÆ¡ ở hà ng dưới cùng. Có thể Béatrice là trong hai ngưá»i đó nhưng là ai? Äầm T`rép hay là Äầm Pic? Nếu là kẻ thứ nhất thì nó Ä‘i qua cuá»™c Ä‘á»i Marc chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn, nhưng nếu là kẻ thứ hai thì sẽ trong má»™t thá»i gian dà i hÆ¡n nhiá»u và nó gắng hết sức để chiếm lấy Marc trước khi chà ng thuá»™c vá» nà ng, tức Nadia má»™t cách vÄ©nh viá»…n.
Khi Béatrice trở vá» và o cháºp tối thì Nadia không có trong phòng. Cô cÅ©ng không thấy nà ng ở phòng ăn cÅ©ng như ở quán rượu cùng vá»›i má»i ngưá»i trước bữa ăn tối.
− Nà ng Ä‘i đâu nhỉ? – Béatrice há»i.
− Chá»› nên lo lắng nhiá»u cho nó – Sylviane đáp – Nó đã Ä‘i dạo cùng vá»›i Marc quanh đây được hÆ¡n má»™t tiếng rồi. Há» bảo là không phải chá» hỠđể ăn tối đâu. Rất hay vì tá»› đói như muốn chết đây! Chúng ta ngồi và o bà n ăn Ä‘i thôi.
Khi cả đội đã ăn uống no say thì tất cả chỉ còn một ý muốn: đi ngủ.
− Không biết đến mấy giá» chúng má»›i trở vá»? Béatrice lẩm bẩm – Tháºt là ngu ngốc mà đi lang thang như thế ngay buổi tối đầu tiên! Chắc là há» phải và o má»™t quán đêm hoặc má»™t tiệm nhảy nà o đó… Và vì thế há» sẽ Ä‘i ngá»§ muá»™n, và sáng hôm sau Nadia sẽ không thể dáºy sá»›m để nháºn bà i há»c đầu tiên mà mình muốn dạy nó. Thôi mặc kệ! Nếu cô ta không có mặt hồi bảy giá» sáng để ăn Ä‘iểm tâm, mình sẽ không đợi và sẽ Ä‘i trượt luôn. Mình không muốn vì cô ta mà hy đợt nghỉ nà y tý nà o cả!
Khi Béatrice thức giấc và o buổi sá»›m, giưá»ng Nadia vẫn còn nguyên nếp và không thấy Nadia đâ. Thoáng chút lo ngại, cô đến gõ cá»a phòng mà Marc ở chung vá»›i má»™t bạn trai. Anh bạn nà y đã mặc sẵn quần áo trượt tuyết ra mở cá»a.
− Marc có đấy không?
− Không thấy cáºu ta suốt từ chiá»u hôm qua.
Trong phòng ăn, Ä‘ang bữa Ä‘iểm tâm, không ai dám nói tá»›i sá»± vắng mặt cá»§a hai ngưá»i nhưng và o lúc mà má»i ngưá»i lồng giầy trượt và o chân thì Béatrice, vẫn yên lặng tá»›i lúc đó, không dừng được cất tiếng:
− Tháºt không hiểu nổi là m sao mà chúng nó còn lang thang ở đâu đến táºn giá» nà y? Phải đâu là gì bị tuyết trắng bao vây mà ngưá»i ta phải thức suốt đêm! Và tá»› là ngưá»i muốn cùng Marc trượt ở quảng đưá»ng gay go nhất sau khi hướng dẫn bà i há»c đầu tiên cho Nadia, thế là bị hẫng! Nà o thôi, kệ thây chúng nó!… Vì cả hai chẳng có đứa nà o ở đây cả, tá»› sẽ trượt má»™t mình trên đưá»ng Ä‘ua và chỉ trở vá» và o cuối buổi chiá»u. Nếu cáºu nà o thấy Nadia ở đâu thì bảo há»™ tá»› là thầy dạy trượt tuyết không có thói quen là phải chá» há»c trò!
− Không có Ä‘á»u gì dặn lại Marc ư?
Bảo hộ tớ: hắn là anh chằng phản bội bạn bè! Thế mà đã dám hưa là sẽ trượt cùng với tớ.
Hai ngưá»i vắng mặt chỉ trở vá» sau khi tất cả má»i ngưá»i đã trượt xa trên đưá»ng Ä‘ua. Má»—i ngưá»i vá» phòng mình sau khi Marc bảo Nadia.
− Hãy nghỉ ngÆ¡i cho đến trưa. Anh sẽ hướng dẫn cho em bà i há»c đầu tiên để Ãt ra là cÅ©ng có thể đứng vững được trên già y trượt.
− Béatrice sẽ ghen tị đấy, nó đinh đinh rằng sẽ là huấn luyện viên đầu tiên của em.
− Vá»›i em thì má»™t huấn luyện viên nam tốt hÆ¡n là má»™t huấn luyện viên nữ chứ! Äiá»u nhất kiến anh lo ngại đôi chút là thá»i tiết: bầu trá»i sầm tối… Äá» phòng bão tuyết! Nhưng để tá»›i trưa xem sao. Nếu thá»i tiết xấu Ä‘i thì chúng ta sẽ ở lại đây. Hẹn gặp và o bữa trưa nhé.
Trong phòng ngá»§, Nadia nằm dà i trên giưá»ng cÅ©ng chẳng buồn cởi áo ra nữa và vá»›i nụ cưá»i có đôi chút nhạo báng, nà ng nhìn sang chiếc giưá»ng xá»™c xệCá»™ng Hòa Xã há»™i Chá»§ NghÄ©a Việt Nam cá»§a Béatrice. Chắc là cô taphải tức phát Ä‘iên lên khi nháºn thấy, lúc thức dáºy, là cô bạn cùng phòng không vá» ngá»§! Việc nà y cÅ©ng chẳng là m cho Nadia xấu hoặc hối háºn. Mà ngược lại, nà ng chưa từng bao giá» thấy hạnh phúc như buổi sáng hôm nay. Trái lại vá»›i lá»i khuyên cá»§a Marc nà ng thấy chẳng cần gì phải là m má»™t giấc ngá»§ nhưng cần là m sống lại ý nghÄ© sá»± kỳ diệu cá»§a chuá»—i sá»± việc vừa xảy ra trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ qua nó đã là m thay đổi cả cuá»™c sống cá»§a nà ng.
Chiá»u hôm sau, sau cuá»™c chuyện trò vá»›i Béatrice, nà ng quyết định đến gõ cá»a phòng cá»§a Marc. Linh tÃnh cá»§a má»™t cô gái Ä‘ang yêu say đắm đã mách bảo nà ng: nếu không hà nh động ngay thì sẽ bị quá cháºm! Béatrice sẽ lợi dụng cÆ¡ há»™i đầu tiên thuáºn lợi nhất để nẫng tay trên và không chần chừ sẳn sà ng lao và o cuá»™c phiêu lưu mà cô ta Ä‘ang háo hức. Thá»±c ra nếu cô ta có là m như váºy cÅ©ng chẳng phải cố tình ác độc đối vá»›i bạn bè vì cô ta – cÅ©ng như tất cả má»i ngưá»i – đâu có biết tình cảm sâu sắc và thầm kÃn Ä‘ang hà nh hạ con tim cá»§a Nadia.
Má»™t Nadia lẽ ra thì còn muốn còn chỠđợi, linh cảm là trong tình yêu, cÅ©ng như trong tất cả má»i việc, vá»™i và ng chỉ mang đến sá»± đổ vỡ. Nhưng phải chăng cÅ©ng là sai lầm nếu co mình lại để nhưá»ng tất cả cÆ¡ may cho má»™t địch thá»§? Rồi sau đây có bị Marc trách cứ không? Và lúc nà y, có cảm tưởng là anh ta chỉ muốn là má»™t cuá»™c phiêu lưu, thì tại sao mình lại không là ngưá»i hưởng thụ hÆ¡n là má»™t cô nà o khác?
− Marc, mở cá»a cho em…
May cho nà ng là chỉ có một mình Marc, anh bạn cùng phòng đã đi ra ngoà i.
− Có việc gì thế? – Marc há»i.
− Em muốn nói chuyện với anh… trước hết hãy hôn em đi!
Äôi chút ngạc nhiên vì thấy nà ng từ trước tá»›i nay luôn kÃnh đáo e lệ thì lúc nà y lại buôn thả như váºy, Marc lưỡng lá»± má»™t giây trước khi siết chặt nà ng và o mình: đôi mắt Nadia long lanh như lên cÆ¡n sốt, hÆ¡i thở nà ng hổn hển, đôi môi hé mở tình tứ. Khi buông nà ng ra, chà ng dịu dà ng nói:
− Từ buổi gặp đầu tiên, lúc nà o anh cÅ©ng nghÄ© là em đã giấu má»™t tÃnh cách rá»±c lá»a trong cái bá» ngoà i có vẻ như lạnh lùng xa cách… Nhưng tại sao phải chá» lâu như váºy?
− Tại vì em yêu anh, Marc ạ!
− Chắc em biết rất rõ là anh thÃch em chứ? Nhưng có Ä‘á»u là …
− Có Ä‘iá»u sao?
− Em đã đánh lạc hướng bằng cách xá» sá»± và nhất là bằng thái độ dá»… thương cá»§a em là m cho anh tưởng em chỉ muốn là m má»™t ngưá»i bạn tốt cá»§a anh hÆ¡n là má»™t ngưá»i yêu.
− Em muốn em là tất cả đối với anh!
− Cứ má»—i lần chúng ta gặp nhau ở Sologne cÅ©ng như ở Pari, anh thấy tháºt lúng túng chẳng biết phải là m gì. Xét cho cùng, anh cảm thấy là bị em là m cho rụt rè e ngại.
− Thì em cÅ©ng váºy… Em yêu anh như má»™t tia chá»›p nên em sợ tình cảm đó không được dà i lâu… Thế nhưng nó đã kéo dà i! Anh hãy hiểu cho em: em không muốn biết má»™t chà ng trai nà o khác ngoà i anh ra. Rất đơn giản: nếu anh đòi há»i em ngay lúc nà y đây phải Ä‘i vá»›i anh tá»›i cùng trá»i cuối đất thì chắc chắn là em Ä‘i theo ngay…
− Em sẽ bỠlại cả bà ngoại em ư?
− Nếu anh yêu cầu.
− Em yêu anh đến thế kia à ? Váºy thì hãy yên tâm, anh chẳng bao giá» bắt em phải là m như váºy. Vì ba lý do: trước hết là vì anh hết lòng yêu kÃnh bà Vêra. Bà là má»™t bà già tuyệt vá»i nhất trong tất cả các bà già , thứ nữa là bà sẽ chết mất vì phải xa cô cháu mà bà hết má»±c yêu thương… Cuối cùng là vì anh phải há»c xong; vá»›i anh đó là đá»u quan trá»ng hà ng đầu. Những cái còn lại thì để xét sau.
− Nhưng mà Marc, cái còn lại đó là tình yêu của chúng ta!
− Em không thấy đó là má»™t lá»i đại ngôn hay sao: tình yêu “cá»§a chúng taâ€?… CÅ©ng như em, anh có cảm tưởng là có thể chúng ta sinh ra là để cùng nhau chung sống, nhưng dù sau thì cÅ©ng phải chỠđợi cho đến khi anh có má»™t vị trà tháºt vững chắc.
− Em hoà n toà n tán thà nh!
− Và nếu đến má»™t ngà y nà o đó, anh quyết định lấy vợ thì chắc chắn khi ấy anh đã có đầy đủ khả năng tá»± mình bảo đảm má»™t cuá»™c sống đà ng hoà ng cho vợ mình. Äó là má»™t trong những nguyên nhân quan trá»ng nhất mà nhiá»u cặp vá»™i vã kết hôn đã không trụ vững tá»›i bây giá».
− Nếu cần thiết, thì chúng em cÅ©ng có thể là m ra rất nhiá»u tiá»n.
− Bằng cách nà o?
− Hà nh nghá».
Nà ng lưỡng lự một chút trước khi nói tiếp:
− Hà nh nghá»â€¦ Chuyên môn chữa bệnh tâm thần.
− Nhưng đó không phải là nghỠcủa một phụ nữ có chồng!
− Anh nhầm đấy, trái lại đó là má»™t trong những nghá» diệu kỳ nhất! Và hình như anh cÅ©ng không biết được là “việc há»c hà nh†cá»§a em đạt được những kết quả đáng phấn khởi. Anh sẽ thấy, sá»›m hÆ¡n anh tưởng là em hoà n toà n có khả năng giúp đỡ anh… Marc thân yêu, em muốn anh hứa vá»›i em má»™t Ä‘iá»u: chỠđợi em!
− à em muốn nói gì?
− Là đừng lấy ai khác… Tất nhiên, em hiểu rất rõ thế nà o là má»™t ngưá»i đà n ông. Lúc nà y đây anh chỉ nghÄ© đến chuyện bướm ong thôi và đó cÅ©ng là lẽ thưá»ng. Nhưng khi nà o tá»›i chuyện đứng đắn nghiêm chỉnh thì anh chỉ được nghÄ© tá»›i em thôi… Vá» phần em, em xin thá» là vá»›i em thì anh là ngưá»i đà n ông đầu tiên và cÅ©ng là ngưá»i cuối cùng trong Ä‘á»i! Anh cho em là xuẩn ngốc phải không? Và lại già giÆ¡ nữa? Những ngưá»i con gái như em, anh không gặp được nhiá»u đâu!
− Thú thực là …
− Tốt nhất là đừng nói gì cả. Em không muốn biết gì thêm. Như váºy là cho đến ngà y mà anh sẽ chÃnh thức há»i em là m vợ, em luôn cảm em là tình yêu duy nhất cá»§a anh.
Tất cả những Ä‘á»u trên đây Ä‘á»u được nói ra má»™t cách tá»± nhiên tá»›i mức là m chà ng trai lúng túng.
− Hãy nghe anh đây, Nadia bé bá»ng cá»§a anh… Tất cả những Ä‘iá»u em vừa nói là m anh xúc động nhưng anh cần phải suy nghÄ© cân nhắc… Anh sợ rằng bị tình yêu chi phối, mà sá»± chân thá»±c không phải nghi ngá», là m em ngá»™ nháºn đã gán cho anh những đức tÃnh có thể anh không có! Cuá»™c gặp gỡ lần đầu cá»§a chúng ta, phải công nháºn đó là má»™t cuá»™c tao ngá»™ đầy tÃnh lãng mạn, nhưng chỉ là má»™t cuá»™c gặp nhau rất ngắn ngá»§i trong kỳ nghỉ hè nà y.
− Äá»u anh nói tháºt là gá»›m ghiếc! Anh tưởng là tình cảm cá»§a em đã thay đổi khi chúng ta gặp nhau ở Pari? Chỉ có sâu Ä‘áºm hÆ¡n lên thôi. Nhưng đôi lúc em tá»± há»i không biết là tình cảm cá»§a anh có như thế không? Em lá» má» cảm thấy sau má»—i lần chúng ta Ä‘i dạo vá»›i nhau ở Pari, cÅ©ng chẳng lấy gì là m thưá»ng xuyên, thì anh cứ nhạt dần đối vá»›i em… Em cÅ©ng hiểu rằng em chằng có quyá»n gì trách cứ anh vì ngoà i tình bạn tốt ra thì chúng ta chưa là gì vá»›i nhau cả, nhưng trước sau cÅ©ng má»™t lần, em muốn biết là phải chăng anh muốn chúng ta dừng lại ở giai Ä‘oạn nà y? Hãy thà nh tháºt trả lá»i em Ä‘i, đã đến lúc rồi đấy.
− Em thấy là cần thiết phải váºy ư? Thế thì, trước sau cÅ©ng má»™t lần, em nên hiểu là anh chẳng muốn Ä‘Ãnh hôn, cà ng chẳng bao giá» muốn cưới vợ.
− Váºy thì, anh muốn gì ở em nà o?
− Muốn gì ở em ư? Không, chẳng muốn gì cả.
− Marc, anh nói dối! Anh tưởng em không biết là từ lâu rồi anh muốn có một cuộc “phiêu lưu†với em?
− Thì cũng như với một cô gái khác mà thôi.
− Phải chăng đó là tất cả những gì mà em đã gợi cho anh? Váºy thì em sẽ trở vá» ngay Pari! Anh phải hiểu là em tá»›i đây vì em biết là anh Ä‘ang ở đây… Em chẳng quan tâm chút nà o tá»›i kẻ khác! Em xin anh, tình yêu cá»§a em, hãy nháºn em Ä‘i, vì em biết là em sinh ra là để dà nh cho anh.
Nép và o ngưá»i anh, nà ng tiếp tục nói trong hÆ¡i thở như sợ má»™t ngưá»i đó nghe thấy:
− Em muốn ngay bây giá» là ngưá»i tình cá»§a anh.
− Ở đây? Trong khách sạn nà y ư?
− Ở đây hoặc bất cứ nÆ¡i đâu – Äiá»u đó không quan trá»ng! Miá»…n là chúng ta thuá»™c vá» nhau. Nhưng có thể anh có lý: em thấy chúng ta khó có thể yêu nhau lần đầu tiên má»™t cách thoải mái trá»n vẹn trong phòng nà y hoặc trong phòng em! Những bạn cùng phòng có thể trở vá» bất cứ lúc nà o và như váºy sẽ tháºt là kinh khá»§ng! Tốt hÆ¡n hết là là m cái đó ở chá»— khác.
− Thế thì lại đây em!
Há» rá»i khách sạn như má»™t cặp vợ chồng Ä‘i trốn cái nÆ¡i mà tình yêu Ä‘Ãch thá»±c bất khả thá»±c thi và mãi sáng nay há» má»›i trở vá». Nadia không sao mà tìm lại được nÆ¡i hỠđã yêu nhau hôm đó. Những chi tiếc duy nhất mà nà ng còn nhá»› là những bức diá»m vải trắng và chiếc giưá»ng độc nhất nà ng thấy rá»™ng mênh mông. Tất cả những gì Ä‘á»ng lại chỉ còn là tình yêu… Rồi há» trở dáºy và khoác tay nhau ra Ä‘i như đôi tình nhân, xuyên qua là ng, say sưa vì không khà mát rượi và khuân mặt sáng ngá»i hạnh phúc nên chẳng chú ý đến bất cứ ai và phá»›t tỉnh những lá»i xì xà o bà n tán.
Lúc nà y, má»™t mình trong phòng, nà ng mỉm cưá»i Ä‘inh ninh là Marc cÅ©ng thấy sung sướng như mình trong phòng anh. Nhưng bá»—ng nụ cưá»i ngưng lại trên má»™i: má»™t hồi ức khác trở lại trong trà nhá»› cá»§a nà ng tà n khốc và dữ dá»™i… GiÅ©a đêm khuya, trong lúc Marc thiu thiu ngá»§, còn nà ng Ä‘ang say sưa ngắm chà ng, bá»—ng nà ng kinh ngạc thấy như mình bị bức ra khá»i cảnh tượng trước mắt, má»™t cảnh ảo hiện ra phÃa xa xa… Trên đôi già y trượt, Béatrice Ä‘ang lao xuống má»™t cái dốc dá»±ng đứng. Äôi kÃnh che mất nữa khuông mặt có vẻ hoảng hốt, chỉ trông thấy cái miệng hé mở như Ä‘ang hÃt thở không khà trên những đỉng cao trong cÆ¡n say tốc độ. Và bất thình lình vá»›i sá»± phản trắc mà chỉ núi cao má»›i thấu hiểu, bầu trá»i tối sầm lại. Không gian mỠđục đến ná»—i Nadia khó khăn lắm má»›i nhì thấy cái bóng cá»§a Béatrice vững tiếp tục lao sâu và o trung tâm cÆ¡n bão. Rồi cô biến mất hoà n toà n như bị giông tố nuốt chững. Tất cả xảy ra trong khoảnh khắc má»™t tia chá»›p. Rồi tuyết ngừng rÆ¡i, bầu trá»i rạng dần, mặt trá»i lại nhô ra, những tia sáng là m nhấp nháy thảm tuyết trắng phau, lặng lẽ, giống như má»™t tấm vải liệm. Không còn thấy Béatrice đâu cả.
Sợ hãi Ä‘iên cuồng, Nadia đánh thức Marc dáºy:
− Khủng khiếp quá! Em vừa nhìn thấy Béatrice biến mất trong tuyết trắng.
− Em nói gì váºy? Chắc hẳn là em vừa qua má»™t cÆ¡n ác má»™ng vì nghÄ© tá»›i bà i há»c trượt tuyết đầu tiên mà cô ấy muốn dạy em và o ngà y mai.
− Không phải là ác má»™ng! Em trông thấy nó bằng chÃnh đôi mắt cá»§a em Ä‘ang mở kia mà ! Em không sao ngá»§ được vì quá sung sướng! Em nhìn anh và , tháºt là lạ lùng, khuôn mặt mỠảo cá»§a Béatrice trùm lên khuôn mặt anh; nó Ä‘ang lao xuống má»™t cái dốc…
− Và o giỠnà y ư? Em yêu ạ, chắc là cô ta đang ngủ ngon trong phòng em… Không có ai lại lao dốc và o giữa đêm khuya khoắt nà y! Còn bây giỠem hãy cố ngủ đi, nếu không thì sáng mai em sẽ không còn đủ sức đứng vững trên đôi già y trượt đầu tiên cảu em nữa.
Anh luồn cánh tay xuống dưới gáy Nadia và nhẹ nhà ng kéo cái đầu tóc và ng óng sát và o ngực mình. Nhưng một tiếng nói nà ng chưa từng nghe thấy bao giỠcó thể là tiếng của lương tâm luôn nhắc đi nhắc lại…
“Nadia, mà y tồi lắm!… Trong lúc nà y mà y tá»± buông thả trong vòng tay cá»§a ngưá»i mà y yêu vụng thầm từ ngà y gặp gỡ trong chăn êm đệm ấm, mà y không còn đủ sức dứt ra được thì Béatrice, ngưá»i bạn tốt cá»§a mà y Ä‘ang có nguy cÆ¡ gặp tai há»a… Ngay láºp tức mà y phải rá»i khá»i cái giưá»ng nà y và bắt Marc cÅ©ng phải là m như thế để cùng nhau chạy ngay vá» khách sạn ngăn giữ Béatrice, lúc nà y Ä‘ang còn ở đó, không cho xá» chân và o già y trượt buổi sáng mai để má»™t mình trượt xuống cái dốc tá» vong đó… Nếu cứ Ä‘i thì Ãt ra là phải có Marc, quán quân thá»±c sá»± vá» trượt tuyết Ä‘i kèm để kịp thá»i cứu giúp nếu có gì xảy ra… Nhưng mà y lại không muốn váºy! Bây giá», khi mà y đã cố tình tá»± dâng hiến cho hắn, mà y không muốn nhưá»ng hắn cho ai nhất là cho Béatrice mà mà y đã coi là tình địch: con Äầm T`rép cần phải loại bá»â€¦ Con bé Ä‘iên rồ khốn khổ! Vì lần đầu tiên trong Ä‘á»i mà y ngá»§ vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông mà mà y đã hướng đã thuá»™c vá» mà y chăng? Váºy là , ngay lúc nà y đây mà y không nghe tiếng kêu cá»§a Béatrice: “Cứu vá»›i, Marc! Marc cứu em!†Béatrice không gá»i mà y, cô bạn gái cá»§a nó mà gá»i hắn… Nếu Béatrice chết, mà y phải chiệu trách nhiệm vì mà y vừa má»›i nhìn thấy trước và còn đủ thá»i gian để có thể tránh cho bạn khá»i cái chết oan uổng.â€
Nhưng Nadia không nhúc nhÃch, hầu như cô lại hà i lòng vì mất Ä‘i má»™t trong những địch thá»§ cá»§a mình và say sưa vì tình, nà ng không sao dứt ra được khá»i cái hương vị nồng nà ng đó. Thế rồi nà ng ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nà o không biết.
Lúc thức giấc, Marc há»i:
− Äêm qua em là m sao thế?
− Chỉ thỉnh thoảng…
− Em thấy không, đó là ảnh hưởng cá»§a việc em quá chăm chú và o khoa tâm thần há»c. Nó phá há»ng bá»™ óc cá»§a em. Anh bảo đảm vá»›i em là , nếu má»™t ngà y nà o đó mà may mắn em trở thà nh ngưá»i bạn Ä‘á»i cá»§a anh thì em sẽ phải bá» môn há»c nà y.
− Chắc chắn là như thế rồi, anh yêu!
Äiá»u mà nà ng không há» nghÄ© đến sau “cái đêm tình yêu cá»§a nà ngâ€, đó là sai lầm to lá»›n đầu tiên cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mà nà ng vừa mắc. Tá»± buông thả mình trong cuá»™c phiêu lưu tình ái, nà ng đã muốn vượt lên số mệnh, quên cả những gì mà các quân bà i đã luôn luôn nhắc nhở: chỉ rất lâu vá» sau nà y, con Äầm CÆ¡, chẳng phải ai khác mà chÃnh là nà ng, má»›i có quyá»n nhảy và o cuá»™c. Sá»± quá khao khát tình yêu đã đẩy nà ng tá»›i chá»— lừa bịp.
Và o buổi trưa, nà ng gặp lại Marc để được hướng dẫn bà i há»c đầu tiên vá» trượt tuyết, thá»i tiết má»—i lúc má»™t xấu Ä‘i. Từng ngưá»i má»™t, những ngưá»i bạn cùng nhóm Ä‘i trượt và khách ở cùng khách sạn lần lượt trở vá», tất cả Ä‘á»u băng khoăn vì phải bá» cuá»™c chÆ¡i Ä‘ang bắt đầu rất thú vị dưới ánh mặt trá»i buổi sáng. Tất cả Ä‘á»u có mặt trừ má»™i má»™t mình Béatrice.
Nadia lo lắng: ảo ảnh lúc đêm trở lại trong trà nhớ. Marc cũng bứt rứt không yên vì chưa thấy Béatrice vỠnhưng cố không để lộ ra nét mặt. Anh bảo:
− Béatrice là má»™t tay trượt tuyết có hạng. Má»—i lần phải bà n tá»›i những khó khăn vá» trượt dốc, tôi thấy cô ấy hiểu biết rất tưá»ng táºn.
Và o khoảng ba giá» chiá»u, thá»i tiết có dịu Ä‘i nhưng Béatrice vẫn chưa vá», má»™t nhóm gồm Marc và ba huấn luyện viên mau chóng Ä‘i tìm kiếm. Nadia Ä‘i Ä‘i lại lại trên ná»n đất khách sạn phÃa trên thung lÅ©ng. Má»—i lúc má»™t lo sợ hÆ¡n, chốc chốc nà ng dừng lại chăm chú nhìn cảnh mênh mông trắng xóa mà trong lòng nó có thể cô bạn thân nhất cá»§a nà ng đã bị vùi sâu. Và nà ng bá»™ng thấy căm ghét cái năng khiếu đã khiến nà ng nhìn thấy những thảm há»a hoặc những cái chết trước lúc xảy ra. Nà ng cÅ©ng mong tất cả tâm hồn mà ảo ảnh mà nà ng nhìn thấy Béatrice đã biến Ä‘i sẽ không trở thà nh hiện thá»±c… Nhưng Ä‘iá»u là m cho nà ng sợ hãi là tất những Ä‘iá»u mà nà ng tiên Ä‘oán và nhìn thấy trong ảo ảnh từ trước tá»›i lúc nà y Ä‘á»u hoà n toà n đúng. Vì lẽ gì mà lần nà y lại sai? Có phải nó liên quan tá»›i má»™t ngưá»i bạn thân?
Äến cháºp tối, tiếng ồn à o lan khắp khu vá»±c khách sạn: đã tìm thấy thi thể cá»§a nhà nữ thể thao bị vùi trong tuyết sâu tá»›i má»™t mét… Khi Marc trở vá» khách sạn, Nadia chẳng cần có má»™t câu há»i nà o đặt ra vá»›i anh; bá»™ mặt xúc động bối rối cá»§a anh đã nói lên tất cả. Và khi nà ng bước tá»›i gần, anh chỉ khẽ bảo:
− Äừng nói gì cả! Như thế có lẽ tốt hÆ¡n.
Và o cái giây phút đó, nà ng hiểu anh đã cho là nà ng phải chịu trách nhiệm vá» những gì vừa xảy ra. Trách nhiệm vì sao? Chắc chắn là nến trưa hôm qua nà ng không tá»± động đến tìm anh tại phòng ngá»§ thì diá»…n biến cá»§a sá»± việc sẽ khác Ä‘i… Há» sẽ không cùng nhau Ä‘i và o trong là ng và sẽ không ngá»§ qua đêm ở đó. Và sáng hôm nay, khi thức dáºy, Béatrice sẽ ở nhà để hướng dẫn cho cô bà i há»c trượt tuyết đầu tiên chứ không phải là má»™t mình lao trên đưá»ng Ä‘ua… Và nếu có Ä‘i trượt tuyết chăng nữa thì cÅ©ng sẽ Ä‘i muá»™n hÆ¡n và cùng Ä‘i vá»›i cả nhóm có những nhà trượt tuyết giá»i và tại sao lại không có Marc ở bên cạnh để sẵn sà ng há»— trợ trong những trưá»ng hợp gay go nhỉ?… Tất cả những cái đó Ä‘á»u là sá»± tháºt không ai có thể phá»§ nháºn nhưng vá» phương diện khác, Nadia lại có lý hay chăng khi phải liá»u mạng để cứu vãn hạnh phúc riêng khi nà ng cảm thấy hạnh phúc đó Ä‘ang bị Ä‘e dá»a? Nếu nà ng không kịp thá»i hà nh động trao thân cho ngưá»i đà n ông quá ham hố đó thì hầu như chắc chắn và o giá» phút nà y, Béatrice đã là tình nhân cá»§a anh ta chứ không phải là nà ng, là Nadia! à nghÄ© đó khiến cho Nadia không sao chịu ná»—i…
Cái chết tà n khốc cá»§a Béatrice là má»™t Ä‘iá»u khá»§ng khiếp, nhưng chẳng phải là tá»± cô đã tìm đến hay sao? Trong lúc thá»i tiết bất thưá»ng như váºy. Có thể vì tá»§i há»n giáºn dữ khi nháºn thấy Marc và Nadia cả đêm không vá», khi hiểu hai ngưá»i đã là tình nhân cá»§a nhau nên Béatrice đã có hà nh động bất cẩn như váºy? Duy nhất chỉ vì lý do đó mà Nadia cảm thấy mình có tá»™i nhưng cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì tá»™i cá»§a Marc! Khi má»™t trách nhiệm nặng ná» như váºy dá»±ng lên giÅ©a hai ngưá»i Ä‘ang yêu, thì mối quan hệ cá»§a há» khó mà chống đỡ nổi. Chỉ má»™t cái nhìn cá»§a Marc chiếu thẳng và o cô bạn đồng phạm trong đêm vừa rồi cÅ©ng cho thấy rõ cái vết rạng nứt giữa hai ngưá»i.
Cuá»™c hà nh trình trở vá» Pari tháºt buồn. Cái nhóm “vui vẻ trẻ trung†chẳng bao giá» táºp hợp lại được nữa. Tuy váºy, má»™t lần cuối, tất cả Ä‘á»u có mặt đầy đủ trong lá»… tang cá»§a Béatrice. Khi Marc và Nadia nói nhanh vá»›i nhau lá»i chà o tạm biệt bên cá»—ng nghÄ©a trang, há» Ä‘á»u biết rất rõ là sá»± chia tay cá»§a há» sẽ kéo dà i chừng nà o mà cái bóng cá»§a Béatrice còn tiếp tục xen và o sừng sững giÅ©a há».
VỠtới nhà , thấy Nadia lặng thinh, bà ngoại nói:
− Tháºt đáng buồn! Nếu có được ảo ảnh cho cháu biết trước những gì sẽ xảy ra thì có thể bạn cháu và cháu sẽ tránh được tình huống xấu nhất!
Thú thá»±c là m gì vá»›i bà là ảo ảnh đã xuất hiện? Äể rồi lại thú nháºn luôn bà máºt cá»§a đêm tình ái đầu tiên cá»§a nà ng nữa. Mặc dầu ngắn ngá»§i nhưng cuá»™c phiêu lưu đó đã quyết định số pháºn cá»§a nà ng: Từ lúc nà y đây Nadia ôm khư khư má»™t niá»m tin Marc sẽ là ngưá»i đà n ông duy nhất trong suốt cả cuá»™c Ä‘á»i mình dù cuá»™c chia tay có kéo dà i tá»›i đâu… Cá»— bà i được rải ra má»™t lần nữa trên giưá»ng, lại khẳng định má»™t lần nữa: địch thá»§ thứ nhất xuất hiện trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Marc vừa biến Ä‘i nhanh chónh như tiá»n định. Chỉ còn địch thá»§ thứ hai mà nà ng Nadia không tà i nà o nháºn được mặt. Có phải là cÅ©ng ở trong nhóm nhưng bạn trẻ? Khó có thể là như váºy vì nhóm đó vừa giải tán. Hoặc là má»™t cô nà ng xa lạ vô danh? Má»™t ngưá»i đà n bà đáng sợ mà má»™t ngưá»i má»›i chỉ biết độc má»™t đêm ân ái chỠđợi sá»± xuất hiện cà ng cảm thấy nặng ná» khó chịu.
Khuây khá»a duy nhất mà Nadia, còn Äầm CÆ¡, có thể tìm thấy để có sức mà chịu đựng ná»—i thống khổ đó là tiếp tục há»c táºp và tìm hiểu sâu vá» nghá» bói toán. Ngay nhà y mai nà ng sẽ trở lại công việc vá»›i ông Raphael mà lẽ ra là nà ng không nên chia tay ông để tham dá»± vá»›i nhóm thể thao mùa đông. Khi thấy nà ng, ông Raphael há»i ngay:
− Äợt nghỉ vừa rồi thú vị chứ cháu?
Và vì nà ng im lặng nên ông há»i tiếp:
− Ngược lại vá»›i những gì cháu có thể suy nghÄ©, dù sao thì việc cháu Ä‘i núi vừa rồi cÅ©ng là má»™t Ä‘á»u hay: nhỠđó mà cháu có thể vượt qua được má»™t chặng bắt buá»™c cá»§a số mệnh. Chúng ta sẽ không bao giỠđỠcáºp tá»›i nữa… Là m việc chứ cháu? Bây giá» cách sá» dụng quả cầu pha lê đối vá»›i cháu không còn bà ẩn nữa, chúng ta sẽ Ä‘i và o nghiêm cứu những vết má»±c. Chỉ bằng cách Ä‘i từ cách xem nà y đến cách xem khác thì chúng ta má»›i dần dần tiến bá»™. Cháu đã thá» nghiệm cách xem các vết má»±c bao giá» chưa?
− Chua bác ạ.
− Thế mà nguyên tắc thì tháºt hết sức đơn giản.
Khi vá» tá»›i nhà , không hiểu sao Nadia không thấy thÃch thú lắm vá» cách xem các vết má»±c. Nà ng thÃch xem bằng quân bà i thưá»ng hoặc quân bà i đặc biệt và quả cầu pha lê hÆ¡n. Nà ng có dá»± định là khi nà o có cÆ¡ sở riêng, nà ng sẽ sá» dụng các phương pháp nà y.
Dưá»ng như chỠđúng lúc mà ý nghÄ© đó lướt trong đầu cô cháu gái, bà Vêra há»i:
− Cháu chưa bao giỠnói với bà hay là ông thầy nghĩ gì vỠcháu như thế nà o?
− Nếu cháu cho bà biết thì bà sẽ ngạc nhiên đấy, nhưng nếu bà muốn… Từ nhiá»u tuần nay rồi ông ấy khẳng định là nếu ngay từ bây giá» cháu mở phòng chiêm lý riêng thì cháu cÅ©ng chẳng kém gì những nhà tiên tri khác đâu.
− Oâng ấy nghÄ© thế à ? Rõ rà ng là ông ta rất tin ở khả năng cá»§a cháu… Lá»i phán Ä‘oán cá»§a ông ấy là m cho bà phấn khởi hÆ¡n là việc phải quyết định để Ä‘i tá»›i má»™t giải pháp như thế.
− à bà muốn nói gì váºy?
− ÄÆ¡n giản là vốn liếng tà i chÃnh cá»§a bà cháu ta Ä‘ang cạn dần trong cái giai Ä‘oạn đáng buồn nà y mà những nÆ¡i đầu tư chứng khoán tốt nhất Ä‘ang dần Ä‘i tá»›i chá»— phá sản! Bây giá» muốn sống được đà ng hoà ng thì không nên trông chá» và o tiá»n lợi tức. Tốt hÆ¡n cả là có má»™t nghá» và như váºy cháu đã có, phải chăng đã đến lúc là phải nghÄ© tá»›i việc là m cho nghỠđó sinh lợi?
− Bà lại muốn cháu đòi phải trả tiá»n để Ä‘oán váºn mệnh cho má»i ngưá»i ư?
− Váºy thì sao nà o? Những khách cá»§a cháu cÅ©ng như khách cá»§a ông già Raphael sẽ trở thà nh khách hà ng cháu… Sẽ chẳng có gì xấu cả mà lại bảo đảm vững chắc cho tương lai nữa.
− Không bao giá» cháu dám bắt khách trả tiá»n!
− Ngưá»i ta thưá»ng nói như váºy nhưng khi đồng tiá»n bắt đầu ló mặt, ngưá»i ta sẽ quen vá»›i nó mau chóng thôi mà .
− Cháu chỉ Ä‘i tá»›i chá»— sáng suốt để nháºn định sá»± việc khi tá»± biết là hoà n toà n vô tư, chỉ là m vì nghệ thuáºt… Nếu không cháu sẽ cảm thấy như bị tê liệt và chẳng còn nhìn thấy gì hết!
− Chưa chắc đã như váºy… Hãy lấy ông thầy cháu là m và dụ! Chẳng phải là chÃnh cháu đã nói vá»›i bà ông ấy là má»™t nhà thuáºt số hiếm có? Thế mà ông ta cÅ©ng nháºn tiá»n cá»§a khách đấy thôi! Ngay cả cháu, cháu cÅ©ng trả tiá»n cho ông ta vá» những bà i há»c ông ta dạy cháu! Mà việc đó chẳng là m cho ông ta có vẻ ngượng ngùng chút nà o!
− Nhưng ông ấy sẽ nói gì nếu cháu cho ông biết là cháu sắp mở một phòng chiêm lý?
− Oâng ấy sẽ thấy nó là bình thưá»ng và còn cảm thấy hãnh diện là má»™t trong những há»c trò cá»§a ông mở được phòng riêng.
− Ở cái tuổi cháu ư?
Hồi sáu tuổi cháu đã có năng khiếu thấu thị… Cháu nhá»› chứ! Lúc nà y, cháu đã gần mưá»i ba năm kinh nghiệm. Có phải đúng là kỳ lạ không tưởng tượng được không? HÆ¡n nữa, má»™t nhà nữ ngoại cãm cà ng trẻ và cà ng đẹp thì cà ng dá»… thà nh đạt: đó là đá»u chắc chắn, rõ rà ng.
− Cháu lại có cảm tưởng là khách xem đứng đắn thì thÃch những nhà tiên tri đứng tuổi hÆ¡n.
− Như những con mèo già như bà hoặc như những chim cú già như ông Raphael cá»§a cháu chứ gì! Không đâu! Trong nghá» nà y, cÅ©ng như trong tất cả các nghá» khác, cần có má»™t sá»± trẻ hóa đội ngũ… Như váºy là bà chẳng thấy má»™t sá»± chống đối nà o vá» việc cháu mở phòng xem. Bà chua nói vá»›i cháu, chứ thá»i gian gần đây bà linh cảm thấy chúng ta sẽ bắt buá»™c phải Ä‘i tá»›i giai Ä‘oạn nà y nên đã bà máºt Ä‘i tìm hiểu tình hình má»™t chút. Bà không đến ông thầy cá»§a cháu vì sợ gặp cháu ở đó nhưng bà đến thăm không phải là Ãt những ngưá»i sẽ cạnh tranh vá»›i cháu sau nà y.
− Bà là m việc đó với danh nghĩa gì?
− Như má»™t khách hà ng, khù khá» thế đấy! Và bà đã Ä‘i đến kết luáºn là tất cả các phu nhân nà y, tiếng là được tôn trá»ng và thông thưá»ng là đá»u có môn bà i nhưng phần lá»›n, vá» mặt tinh thông Ä‘iêu luyện thì còn kém cháu rất xa. Cháu chẳng có gì phải e sợ vá» năng khiếu thấu thị rất đáng hồ nghi cá»§a há»â€¦ Bà đã thấy há» thao tác như thế nà o và nắm được cả gÃa cả trung bình má»—i quẻ cá»§a há». Chúng ta cÅ©ng sẽ áp dụng giá cả như thế để tránh sá»± so bì trong cả nghiệp Ä‘oà n. Vá» nhân sá»± cá»§a phòng thì chúng ta sẽ có hai ngưá»i: bà , đón khách và giữ khách chỠđợi cho có thứ tá»±; còn cháu: thá»a mãn yêu cầu cá»§a há» và bắt há» trả tiá»n. Thế là đủ. Nếu má»™t ngà y nà o đó, công việc là m ăn phát triển, ta sẽ tÃnh sau, căn há»™ nà y, ná»™i thất được trang trà vá»›i má»™t thị hiếu Ãt thấy ở các chị em đồng nghiệp cá»§a cháu, hÆ¡n nữa lại ở má»™t khu trung tâm, rất thÃch hợp trong lúc nà y. Chúng ta đã có Ä‘iện thoại, chỉ còn có việc mở cá»a, sau khi đã gắn má»™t biển đồng tháºt đẹp ở đầu cầu thang và tất nhiên là má»™t biển tương tá»± nữa ở cạnh cá»a ra và o, ở đó cÅ©ng đã có biển cá»§a má»™t nha sÄ©. Và vì, chúng ta là chá»§ ngôi nhà , những ngưá»i chung cư chỉ còn cách là im lặng mà thôi… À, còn má»™t Ä‘iểm quan trá»ng: tên phòng?
− Tháºt là dá»… sợ! Sao bà đi nhanh thế?
− Chỉ những công việc được giải quyết má»™t cách mau chóng má»›i đưa lại thà nh tá»±u tốt đẹp… Tại sao lại không lấy ngay tên tháºt cá»§a cháu: Phu Nhân Nadia mà đặt cho cá»a hiệu nhỉ. Không có gì hay hÆ¡n thế nữa! Trong từ “Nadia†có đủ cả: Nà y nhé: gốc Slave có nghÄ©a là sức quyến rÅ©, vẻ dịu dà ng, sá»± bà ẩn…
− Nhưng cháu chưa phải là “Phu Nhânâ€!
− Chẳng phải lo lắng gì. Dù phải chỠđợi Ãt lâu, nhưng nhất định cái đó sẽ trở thà nh hiện thá»±c! Và đến cái ngà y đó thì cháu sẽ mang há» cá»§a chồng. “Phu nhân Nadia†chẳng phải dùng lâu đà i trừ phi chồng cháu rất muốn cháu tiếp tục là m nghá» bói toán.
− Cái đó sẽ là m cháu ngạc nhiên…
− Trong trưá»ng hợp nà y thì “Phu nhân Nadia†có thể sẽ dùng lâu đà i. Nhưng lúc nà y mà lấy tên là : “Tiểu thư Nadia†hay “cô Nadia†thì không được nghiêm chỉnh! Má»™t nhà nữ ngoại cảm chỉ có thể là má»™t phu nhân… Bây giá», chúng ta đã tìm được tên cá»a hiệu rồi thì phải tung nó ra thôi. Quảng cáo là cái cÆ¡ bản cần thiết cho nghá» nghiệp cá»§a cháu đấy: nếu không có sá»± quảng cáo rầm rá»™ cho Phu nhân Nadia thì cÅ©ng chẳng có khả năng để táºp hợp cho mình má»™t dà n khách hà ng để sinh lợi! Bà sẽ xem xét lại những khoản còn lại xem có thể rút ra được má»™t tý nà o đó để là m quÄ© quảng cáo. Trong lÄ©nh vá»±c nà y, bà cÅ©ng đã được chỉ dẫn: phải tốn kém nếu muốn có má»™t kết cuá»™c tháºt khả quan…
− Cháu xin bà , bà thân yêu cá»§a cháu, bà hãy để cháu xem không cho má»i ngưá»i.
− Bà cấm cháu đấy! Có mà điên rồ khi ngưá»i ta may mắn mà có được má»™t năng khiếu bẩm sinh như cháu! Váºy ra cháu chưa biết cháu là má»™t cục và ng mưá»i ư? Nếu không nói ra thì sau nà y cháu lại trách bà … Và cháu hãy nghÄ© xem: là m sao mà chúng ta bảo trì được Cố – trang khi không có má»™t xu dÃnh túi.
− Cố trang hả bà ?
− Cháu hãy tưởng tượng xem sẽ phải bán nó cho bất cứ ai ư?
− Cái đó thì không bao giá».
− Váºy thì sao nà o? Giải pháp độc nhất để giữ nó lại, bảo tồn nó là cháu phải trở thà nh má»™t ngưá»i có nghá» nghiệp. Chúng ta có thể mở phòng xem rất mau chóng thôi mà .
Ba tháng sau, phòng chiêm lý cá»§a Nadia được khai trương nhá» có lá»i khuyên rất chÃng đáng cá»§a ông Raphael. Oâng thầy cÅ©ng thấy ý kiến cá»§a bà già Vêra là rất thức thá»i. Kinh nghiệm lâu năm trong nghỠđã mách bảo ông – trái vá»›i ý nghÄ©a cá»§a má»™t số đồng nghiệp nam nhất là đồng nghiệp nữ sở dÄ© ganh ghét đố kỵ ngầm vá»›i má»™t đồng nghiệp trẻ má»›i và o nghá» là vì chÃnh bản thân há» cÅ©ng không gặt hái được kết quả như ý muốn trong công việc cá»§a hỠ– là cà ng có nhiá»u phòng chiêm lý mở ra thì khách hà ng cà ng có xu hướng tìm đến các nhà tiên tri nà o nắm được tâm ký báo cho há» những tia hy vá»ng vá» má»™t thá»i mà những tÃn Ä‘iá»u cÅ© kỹ được thiết láºp đã dần dần tan ra. Ở cái tình thế trên Ä‘e dưới búa giữa bà ngoại và ông già đáng kÃnh Raphael, hai cố vấn ở lứa tuổi khác mình, cuối cùng Nadia đà nh phải nhượng bá»™: nà ng quên Ä‘i những dá»± định phóng khoán có tÃnh chất tà i tữ để trở thà nh má»™t nhà chuyên nghiệp biết cách liếm tiá»n.
ÄÆ°á»£c như váºy phải kể đến sá»± kiên trì cá»§a bà Vêra, thêm má»™t lần nữa, bà biết rất rõ những gì diá»…n biến trong trái tim cá»§a cô cháu gái, má»™t cô bé Nadia tuyệt vá»ng không gặp lại Marc từ sau tang lá»… cá»§a Béatrice. Lấy lý do là báºn tối mắt tối mÅ©i và o việc há»c hà nh, anh chà ng nà y hầu như biệt vô âm tÃn. Còn nà ng, nà ng chẳng dám gá»i Ä‘iện cho anh để nối lại quan hệ. Lòng kiêu hãnh cá»§a má»™t cô gái Ä‘ang yêu đã chống lại, đưa nà ng tá»›i chá»— suy luáºn là chẳng phải chỉ có cái hình bóng Ä‘au thương cá»§a cô bạn đã khuất xen và o giữa hai ngưá»i mà còn – thá»i gian mà i mòn ká»· niệm lạc thú – có khởi đầu cá»§a sá»± khinh thị giấu kÃn cá»§a ngưá»i đà n ông đối vá»›i ngưá»i con gái đã hiến dâng thân cho anh ta má»™t cách dá»… dà ng. Nà ng thấy hầu như chắc chắn là anh ta đã vÄ©nh viá»…n xếp nà ng và o má»™t chương trong cuốn tiểu thuyết phiêu lưu không có ngà y mai cá»§a anh và từ nay đối vá»›i anh ta nà ng sẽ chỉ còn là má»™t con số thứ tá»± trong những cuá»™c chinh phục thá»i trai trẻ cá»§a anh ta mà thôi. Äã rất nhiá»u lần bà Vêra há»i:
− Marc dạo nà y ra sao?
Và câu trả lá»i Nadia lần nà o cÅ©ng giống nhau:
− Äã lâu rồi cháu không gặp anh ấy. Theo như cháu biết thì anh ấy phải táºp trung và o việc chuẩn bị cho những kỳ thi cuối khóa, đó là những kỳ thi gay go nhất…
− Quan hệ của hai đứa vẫn tốt đẹp chứ?
− Äúng váºy bà ạ… Nhưng Ä‘á»u quan trá»ng nhất chẳng phải là là m sao Ä‘oạt được tấm bằng kỹ sư ư? Cháu không được là m phiá»n anh ấy. Khi nà o anh ấy thi đỗ, chúng cháu sẽ gặp lại nhau. Có thể như thế.
Từng tuần, từng tháng trôi qua, Nadia ngà y cà ng thêm Ä‘au khổ. Nhưng là m sao mà giải thÃch cho bà Vêra hiểu rõ nhữnh gì đã xảy ra giữa hai ngưá»i trong cái đêm ở Montgenèvre? Là m sao mà tâm sá»± được vá»›i bà những quân bà i đã chỉ cho nà ng thấy rõ số pháºn cá»§a nà ng là phải chỠđợi rất lâu trước khi xâm nháºp vÄ©nh viá»…n và o cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông duy nhất mà nà ng yêu và biết rõ mình thuá»™c vá» ngưá»i đó?
Bà Vêra cÅ©ng chẳng gặng há»i gì thêm vì phòng chiêm ký ngà y má»™t đông khách. Hai năm nữa lại trôi qua và trước đó Nadia Ä‘á»c được trên má»™t tá» báo giao tế tin vá» cuá»™c hôn nhân cá»§a Marc. Vì không nháºn được giấy báo há»· vá» phÃa Marc, tháºt là vô duyên nếu nà ng lại gá»i tá»›i chà ng những lá»i chúc tụng. HÆ¡n nữa nà ng cảm thấy Ä‘au đớn vì hai vết thương dÃnh cùng má»™t lúc. Thứ nhất là bị quên lãng và thứ hai là phải tá»± thú nháºn, dù chỉ má»™t lần, là đã nháºn định sai. Có thể nà o Marc lại cưới má»™t kẻ đối thá»§ thứ hai trong Ä‘á»i mình, cái con Äầm Pic ấy? Nếu đúng như váºy thì quẻ bói bà i bị sai hoà n toà n… Con Äầm CÆ¡, chÃnh là Nadia chỉ xuất hiện ở cuối cá»— bà i, lẽ nà o phải đà nh lòng là m vợ thứ hai cá»§a Marc khi ngưá»i vợ thứ nhất đồng ý giải phóng anh ta hoặc biến mất? Biến mất như thế nà o nhỉ? Chết tá»± nhiên hay là … tai nạn? Có thể là ly hôn chăng?
Äiá»u là m cho Nadia bối rối nhất là không bao giá» nhìn thấy ở những quân bà i – và xin trá»i chứng giám biết bao lần nà ng bói vá» Marc! – là anh chà ng nà y có thể tục huyá»n sau khi vợ chết hoặc ly hôn rồi cuối cùng tìm lại nà ng để… “Cố đấm ăn xôiâ€, “được chăng hay chá»›â€. Hai sai lầm cùng lúc cá»§a nà ng là đã tin, má»—i lần nà ng Ä‘em cá»— bà i ra bói, là con Äầm T`rép – đối vá»›i nà ng thì chỉ là Béatrice – và cả con Äầm Pic mà Marc vừa lấy là m vợ chÃnh thức suốt Ä‘á»i… Phải chăng những Ä‘iá»u xảy ra Ä‘á»u ngược lại tất cả? Và tại sao con Äầm T`rép chỉ biết có má»™t đêm ân ái ngắn ngá»§i trước khi bị lãng quên, đó chÃnh là trưá»ng hợp cá»§a nà ng. Còn Béatrice, chưa từng trải qua má»™t cuá»™c phiêu lưu nà o vá»›i Marc thì đã biến mất rồi! Rồi xuất hiện trong quẻ bói con Äầm Pic mà chà ng vừa cưới là m vợ. Váºy thì ai là con Äầm cÆ¡, vẫn là nà ng, là Nadia chăng?
Nhiá»u năm nữa lại trôi qua mà Nadia không sao tìm được lá»i giải đáp cho câu há»i đó. Và rất bất ngá», ngưá»i vợ cá»§a Marc tìm đến nà ng để nhá» xem má»™t quẻ bói. Vô tình hay cố ý hay vì được nghe các bạn tán dương danh tiếng lẫy lừng cá»§a Phu nhân Nadia? Hay là vừa khám phá ra chồng đã có má»™t thá»i dan dÃu vá»›i ngưá»i hiện nay là má»™t nhà tiên tri trứ danh mà vì tò mò muốn tá»›i xem mặt? Nhưng Ä‘iá»u nà y chỉ có thể xảy ra nế chÃnh Marc đã nói vá»›i vợ chuyện ở Montgenèvre. Äáng nghi lắm. Má»™t ngưá»i đà n ông chẳng bao giá» kể lại vá»›i ngưá»i mình lấy là m vợ những chuyện không hay có dÃnh dáng tá»›i mình nhất là chung cuá»™c lại là cái chết cá»§a má»™t cô bạn thể thao và sá»± dứt tình vá»›i má»™t trong những cô bạn thá»i niên thiếu: chẳng có gì là vinh quang! Im hÆ¡i lặng tiếng là hÆ¡n cả!
Sá»± tháºt, cái lý do sâu xa nhất, khiến Marc lảng tránh Nadia không phải là vì tấm bị kịch trong cuá»™c chÆ¡i thể thao mùa đông mà chÃnh là chuyện nà ng đã thấy sá»± việc xảy ra trước đó mấy tiếng đồng hồ. Má»™t ngưá»i đà n bà mà nhìn thấy trước má»i cái thì tháºt là đáng ngại và nếu thêm nữa, cô ta lại có thể Ä‘i ngược vá» quá khứ để hiểu biết rõ hÆ¡n vá» ngưá»i yêu cá»§a mình thì cô ta còn có thể trở thà nh má»™t đối thá»§ đáng sợ. Dù không tin nhiá»u và o khả năng thấu thị, ngưá»i ta cÅ©ng thấy e ngại lắm lắm. Nadia đã chứng minh cho Marc thấy, nà ng có thể là ngưá»i đà n bà đó chăng?
Cái đêm trắng đó, cái đêm mà nà ng nằm duá»—i dà i trên giưá»ng trong phòng ngá»§ tại Cố trang, để là m sống lại trong ký ức những ká»· niệm sâu sắc trong Ä‘á»i mình, đã chấm dứt. Bình minh đầy sương miá»n Sologne bắt đầu lá»t qua những tấm mà n che cá»a sổ. Khi trá»i sáng hẳn, Nadia thấy có cảm giác như đã đạt tá»›i Ä‘Ãch là xếp gá»n lại được quá khứ cá»§a mình.
Gặp lại bà Vêra trong bữa điểm tâm, nà ng nghe bà nói:
− Sao cháu có dáng mệt má»i?… Cháu có ngá»§ được chút nà o không? Bức ảnh trong báo hôm qua chắc là m cháu mất ngá»§.
− Suốt đêm cháu không chợp mắt nhưng không sao bà ạ… à nghÄ© cá»§a cháu cà ng thêm thanh thản. Lúc nà y cháu thấy cần phải là m gì: ngay láºp tức phải trở lại Pari!
− Cháu yêu quÃ, chúng ta vừa má»›i vỠđây! Phải chăng cháu đã lo ngại vấn đỠkhách khứa? Bà có thể Ä‘oan chắc là cháu đã nhầm: ông Raphael sẽ biết cách giữ khách lại cho cháu.
− Äây không phải là vấn đỠkhách khứa mà là vá» Marc. Anh ấy cưới vợ đã được bảy năm rồi. Cháu nhá»› rất rõ cái ngà y mà cháu cắt và giữ cái tin đăng trên má»™t tá» báo vá» kết hôn cá»§a anh ấy. Và ngưá»i đà n bà nà y chỉ có má»™t ý nghÄ© trong đầu: trở thà nh má»™t quả phụ! Tháºt là khá»§ng khiếp… Cháu cần phải cứu anh ấy lần nữa.
− Thế nà o, sao lại lần nữa?
− Lần thứ nhất là lần cháu là m hết cách để giữ anh ấy bên cháu trong má»™t đêm ở Montgenèvre… Nếu cháu không là m như váºy thì có thể anh ấy đã bị cuốn theo trong cÆ¡n bão tuyết cùng vá»›i Béatrice. Cháu cÅ©ng chẳng biết rõ là những quân bà i có nói tháºt vá»›i cháu vá» anh ấy không nhưng cháu cảm thấy số pháºn đã trao cho cháu nhiệm vụ là vị thần há»™ mệnh cá»§a anh ấy… Dù ngay chÃnh anh ấy cÅ©ng không hay biết, vì đã lâu lắm rồi có nghÄ© gì đến cháu đâu nhưng cháu phải bảo vệ và che chở cho anh ấy vì cháu yêu anh ấy.
− Cháu sai rồi! Thế cháu định là m thế nà o?
− Tất cả những gì cháu biết và thấy tháºt chắc chắn, cháu sẽ lôi anh ấy ra khá»i bà n tay cá»§a ngưá»i đà n bà kia! Năng khiếu tiên tri cuối cùng sẽ giúp cháu… Lần nà y năng khiếu đó sẽ phục vụ chÃnh cháu chứ không phải cho ngưá»i khác! Cháu không có quyá»n đó hay sao?
− Và cháu tưởng là ở Pari cháu sẽ dễ dà ng thu được thắng lợi hơn là ở đây ư? Trng trại La Sablière ngay ở bên cạnh…
− Câu há»i đầu tiên mà cháu đặt ra cho nhà Levasseur ngà y bà cháu ta trở vỠđây là : “Những chá»§ nhân trang trại La Sablière bây giá» ra sao?†Bà có biết há» trả lá»i cháu như thế nà o không? Là bố mẹ Marc đã bán trang trại Ä‘i rồi vì con trai há» không thÃch ở đây.
− Bán đã lâu chưa?
− ÄÆ°á»£c bảy năm rồi… Từ cái ngà y mà anh ta cưới vợ. Cháu cÅ©ng đã há»i há» có nhìn thấy ngưá»i vợ anh ta không, trong khi cháu vẫn chưa biết cái chị khách đó là ai mà chúng ta má»›i tiếp cách đây và i ngà y. Chỉ má»›i chiá»u hôm qua cháu má»›i biết rõ.
− Thế là Levasseur có thấy chị ta không?
− Chị ta chẳng bao giá» vỠđây cả. Bà thấy không, là m sao mà má»™t ngưá»i đà n bà kiểu cách như váºy lại có thể yêu thÃch vùng nông thôn? Bà đã thấy chị ta ăn báºn tô son trát phấn như thế nà o?
Chị ta chỉ thÃch hợp vá»›i Pari hoặc Biarritz hoặc Cote d Azur thôi… Äó là loại đà n bà thưá»ng thấy ở những nÆ¡i giao tế, những chốn xã giao! Bà thá» tưởng tượng xem, chị ta là m sao lại có thể Ä‘i dạo chÆ¡i được ở miá»n Sologne cá»§a chúng ta?
− Vấn đỠlà …
− ChÃnh chị ta sẽ là m cho anh ấy và cả bố mẹ chồng ở La Sablière chán ghét… Sở dÄ© anh ấy không dám vá» là vì sợ gặp cháu như lần đầu? Bá»n đà n ông tháºt cÅ©ng lạ…
− Nhưng chắc không phải là trưá»ng hợp cá»§a Marc! Không phải là gì ngưá»i ta đã lấy vợ mà ngại không Ä‘i lại thăm há»i má»™t ngưá»i bạn gái thá»i niên thiếu.
− Vợ anh ta chắc là tạo ra xung quanh chồng mình má»™t khoảng trống: cÅ©ng vì váºy mà anh ta không há» cho cháu biết má»™t chút tin tức gì cÅ©ng như tất cả bạn bè cùng há»™i. Cháu có thể nói vá»›i bà : ngưá»i đà n bà đó là ngưá»i không tốt!
− Có thể anh ấy yêu chị ta nhưng chị ta lại không yêu anh ấy! Äó má»›i là vấn đỠquan trá»ng! Nếu yêu anh ấy thì chị ta đã không mong cho anh ấy chết Ä‘i.
− Có thể hỠđã có má»™t hoặc nhiá»u con vá»›i nhau? Má»™t đứa con có thể là m cho há» gắn bó.
− Cháu không thấy đứa con nà o trong quẻ bói cá»§a chi nà y: chị ta không có con! Và thế là tốt! Chị ta không bao giá» biết tá»›i tình mẫu tá».
− Cháu ghét chị ta tới mức đó kia ư?
− Lúc nà y cháu ghét chị ta vô cùng. Vì chị ta đã tìm cách để đánh cắp mối tình duy nhất của cháu.
− Có thể chị ta không biết mối quan hệ của cháu với Marc.
− Äó là câu há»i mà cháu đã tá»± đặt ra… Hà nh động cá»§a cháu sẽ phụ thuá»™c và o lá»i giải đáp. Nếu đã biết rõ mà chị ta cố tình tìm đến trêu ngươi và miệt thị cháu bằng cách nhá» xem váºn số thì chị ta sẽ trả giá đắt đấy.
− Cháu sẽ đi tới đâu?
− Cháu không biết nữa… Bao giá» ngưá»i ta cÅ©ng có quyá»n tiêu diệt những con thú có hại! ChÃnh Marc đã nói vá»›i cháu như váºy khi cháu Ä‘ang vẽ ở chá»— cách đây chưa đầy má»™t cây số.
− Và bà , bà ngoại cá»§a cháu đây, bà bảo là cháu không có quyá»n được nói năng như váºy!
− Bà hình như không hiểu được là bao năm nay cháu đã đau khổ như thế nà o?
− Bà đã thấy ngay từ đầu khi cháu không nháºn được má»™t chút tin tức nà o cá»§a Marc. ChÃnh lòng kiêu hãnh và tá»± trá»ng cá»§a má»™t phụ nữ cô đơn đã ngăn cháu lại mà không tâm sá»± vá»›i bà . Nếu biết lúc đó bà đã có thể giúp cháu. Bây giá» thì cÅ©ng đã quá muá»™n. Anh ta đã cưới vợ rồi.
− Bà chẳng là m gì được đâu! Số pháºn cá»§a anh ấy là phải gặp ngưá»i đà n bà nà y. Quẻ bói đã cho cháu thấy rõ. Äiá»u duy nhất mà cháu không lưá»ng trước được là anh ấy cưới chị ta! Nếu bà biết là cháu giáºn tá»›i mức nà o! Cháu còn cho là năng khiếu thấu thị cá»§a cháu chưa được hoà n há»a vì cháu không đạt tá»›i chá»— là nhìn thấy tất cả!
− Nhưng nếu ngưá»i đà n bà đó thá»±c sá»± không biết là cháu đã có quan hệ vá»›i Marc trước chị ta thì cháu sẽ là m gì?
− Cháu vẫn cứ phải dà nh lại tình yêu cá»§a cháu. Từ dà nh lại thá»±c ra cháu dùng chưa đúng đâu. Xét thấy là tình yêu đó chưa phải là đã mất, cháu sẽ phải bảo vệ và giữ gìn nó. Không thể nà o khác được bởi vì cháu chỉ có và chỉ sẽ sống vá»›i má»™t tình yêu duy nhất! Còn chị ta chả có gì phải băn khoăn khi có rất nhiá»u mối tình trong Ä‘á»i… Thôi! Cháu van bà , bà thân yêu cá»§a cháu, bà đừng há»i thêm cháu gì nữa! Sáng mai bà cháu ta sẽ Ä‘i Pari.
|

07-07-2009, 02:37 AM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Phần 3
Äoạn kế
Ông Raphael không giấu nổi ngạc nhiên:
− Äã vá» rồi đấy à ? Cháu sẽ không nói vá»›i ta bốn mươi tám tiếng ở Sologne là đủ đối vá»›i cháu rồi chư? Trừ phi là ná»—i nhá»› phòng chiêm lý cá»§a cháu còn mạnh hÆ¡n là sá»± cần thiết để xả hÆ¡i?
− Äây không phải là chuyện vá» việc nghỉ ngÆ¡i cÅ©ng chẳng phải chuyện vá» phòng chiêm lý cá»§a cháu bác ạ. Ngay buổi chiá»u hôm vá» tá»›i Cố trang có má»™t việc xảy ra buá»™c cháu phải tức khắc trở vá» Pari.
− Có việc quan trá»ng phải không?
− Vâng. Cháu đã nhìn thấy một tấm ảnh trên một tỠbáo.
− Và thế cũng đủ cho cháu quyết định trở vỠngay?
− Vâng. Ngà y mai cháu mở lại cá»a hà ng nhưng cháu cÅ©ng xin rất biết Æ¡n bác đã thay thế cháu mấy ngà y qua. Cháu nghÄ© là trong thá»i gian ngắn ngá»§i như thế chắc bác cÅ©ng có mấy khách cá»§a cháu?
− Thế mà cÅ©ng có khoản trên chục ngưá»i có vẻ băn khoăn vì sá»± vắng mặt cá»§a cháu. Tất cả Ä‘á»u há»i ta là cháu có tin buồn gì không? CÅ©ng dá»… hiểu thôi: chiếc biển treo trước cá»a chả yết là cháu vắng mặt vì “việc gia đình†là gì? Nói chung ta nháºn thấy là tất cả các khách hà ng Ä‘á»u mến cháu, phải nói là cảm phục cháu nữ chỉ trừ má»™t phụ nữ nói thẳng vá»›i ta là cháu chẳng biết tà gì vá» nghá» nghiệp và chẳng hÆ¡n gì chị ta cả!
− Chắc là vì thế chị ta tới tìm bác?
− Chị ta đến bác là vì – chị ta giải thÃch – trông thấy trên chiếc bảng treo ở cá»a phòng cháu có ghi địa chị cá»§a ta và tá»± nhá»§: “Có thể vị thuáºt – sÄ© nà y có tầm hiểu biết rá»™ng hÆ¡n là Phu nhân Nadia, ông ấy sẽ có thể giúp ta giải quyết vấn Ä‘á»!â€
− Thế bác đã trả lá»i ra sao khi chị ta nháºn xét vá» cháu?
− Bác bảo cháu là má»™t trong những nhà tiên tri giá»i nhất hiện nay và nói như váºy là hoà n toà n có căn cứ vì cháu đã từng là môn đồ cá»§a ta. Chị ta có vẻ hÆ¡i lúng túng và gượng nói: “Nếu tôi mà biết rõ như thế, thì đến thẳng ngay đây! Trá»±c tiếp vá»›i chúa trá»i chả hÆ¡n là các vị thánh cá»§a ngưá»i hay sao?†Rồi sau đó chị trình bà y Ä‘á»u đã khiến chị ta hoang mang.
− Bác thấy chị ta thế nà o?
− Äẹp, lịch sự… và sá»±c nức mùi thÆ¡m!
− Phải chăng quá tò mò khi cháu muốn biết cảm tưởng của bác vỠchị ta?
− Không, không thể tiết lá»™ vá»›i cháu vá» những gì bác nhìn thấy trong quá trình quẻ bói, bác bắt buá»™c phải tuân thá»§ vì đó là bà máºt nhà nghá» cá»§a chúng ta… Còn vá» việc chị ta đã cho bác cảm tưởng như thế nà o thì bác có thể thú nháºn vá»›i cháu thì chị ta cÅ©ng khá phóng ngưá»i túng.
− Dù là bác không cho cháu biết má»™t chút gì vá» quẻ bói, cháu hầu như chắc chắn chị ta đã há»i bác là liệu chị ta có sắp trở thà nh quả phụ không?
− Ta thấy là cháu biết rất rõ vá» ngưá»i khách nà y.
− Biết rất rõ thì kể cÅ©ng hÆ¡i quá. Cháu má»›i chỉ tiếp chị ta ba lần nhưng thế cÅ©ng đã là quá đủ rồi! Và cháu có thể nói thá»±c vá»›i bác cÅ©ng chỉ vì chị nà y mà cháu phải vá»™i và ng trở vá» Pari. Cháu vô cùng lo sợ. Bác có thể cho cháu má»™t chút thì giá» nghe cháu Ä‘iá»u mà cháu vừa khám phá ra ở Cố – trang khi vô tình giở xem má»™t tá» báo tranh xuất bản tuần lá»… trước?
− Cháu đã biết bà ta là bạn của cháu. Cứ nói đi!
Và Nadia kể cho ông nghe tất cả: chuyện xảy ra ở Montgenèvre, chuyện dứt tình giữa nà ng và Marc và những năm tháng im lặng tiếo theo ở cả hai phÃa, ba cuá»™c thăm viếng cá»§a ngưá»i phụ nữ tóc nâu và o mấy ngà y trước đây và cuối cùng là tấm ảnh trên tá» báo đã cho nà ng biết là ngưá»i đà n bà đó là vợ cá»§a Marc, nà ng kết thúc câu chuyện và nói:
− Bây giá» chÃnh bác đã hiểu rõ là tại sao cháu sợ hãi tá»›i như váºy.
− Váºy ra tình yêu cá»§a cháu vá»›i ngưá»i đà n ông đó không giảm Ä‘i cùng vá»›i thá»i gian?
− Không bác ạ. Cháu cÅ©ng biết tháºt là điên rồ vì anh ấy đã lấy vợ và chắc là cháu chẳng có lấy má»™t chút may mắn nà o để hòa nháºp và o cuá»™c sống cá»§a anh ấy nÅ©a nhưng chÃnh bởi vì cháu yêu anh ấy và cứ mãi mãi yêu anh má»™t cách thầm lặng, cháu sợ vợ anh ấy là má»™t kẻ bất lương – chắc là bác cÅ©ng đã thấy như cháu trong quẻ bói cá»§a chị ta – sẽ tìm má»i cách để loại trừ anh ấy. Bổn pháºn cá»§a cháu, má»™t tình nhân bà máºt là phải cứu anh ấy lần nữa cÅ©ng như cháu đã là m cách đây bảy năm khi cháu nép và o anh trên má»™t chiếc giưá»ng. Nếu không có cháu bên cạnh anh ấy hôm ấy thì chắc chắn là anh đã cùng vá»›i Béatrice Ä‘i trượt băng trên quãng đưá»ng nguy hiểm đó và không phải là má»™t cái chết đáng để khóc thương nữa mà là hai… Dưới cÆ¡n bão tuyết sẽ xảy ra đúng như trưá»ng hợp cháu bị mất anh bạn trẻ Jacques bị nước ngáºp đắm thuyá»n mà cháu đã kể bác nghe hồi cháu đến thăm bác lần đầu để nói vá»›i bác vá» những ảo ảnh thá»i thÆ¡ ấu cá»§a cháu… Bác Raphael, bác phải giúp cháu, để cháu có thể cứu anh ấy ra khá»i ảnh hưởng ma quái cá»§a ngưá»i đà n bà đó.
− Cháu biết rất rõ là ta muốn lắm, nhưng liệu có thể được không chứ?
− Nhất định là phải có má»™t cách mà chỉ có mình bác, vá»›i kinh nghiện lâu năm trong nghá» cá»™ng vá»›i kiến thức sâu rá»™ng cá»§a bác vá» nhân bản, là có thể tìm thấy! Cháu biết là bác rất mạnh mẽ và sáng suốt mà cháu thì, mặc dù có thiên bẩm và được sá»± dạy dá»— cá»§a bác song cháu vẫn cảm thấy hoà n toà n bị bất lá»±c trước trưá»ng hợp nà y, vì nó trược tiếp đụng chạm tá»›i cháu.
− Cái đó chẳng là m ta ngạc nhiên chút nà o. Cháu có nhá»›, đúng và o thá»i gian mà chúng ta quen biết nhau, ta có nói là tất cả những ngưá»i có năng khiếu thấu thị, mà là có tháºt, Ä‘á»u bất lá»±c trong việc tá»± xem cho bản thân mình mà chỉ nhìn rõ những gì xảy ra vá»›i ngưá»i khác. Äó đồng thá»i là sá»± bảo há»™ cÅ©ng là bi kịch cá»§a chúng ta.
− Bác nói chà phải.
− CÅ©ng vì váºy mà điá»u cháu yêu cầu ta tháºt là khó khăn và còn tháºt là tế nhị nữa… Cháu có nghÄ© là , vá» phái ngưá»i đà n ông đó, anh ta còn yêu cháu không?
− Cháu cÅ©ng không biết nữa… Hồi cháu mưá»i tám tuổi, cháu thấy anh ấy yêu cháu cÅ©ng như cháu yêu anh ấy, nhưng từ sau cái đêm mà cháu trao thân cho anh, cháu bị bá» rÆ¡i và sau đó là việc anh ấy cưới vợ anh ấy cÅ©ng không cho cháu biết mà chỉ hai năm sau do tình cá» cháu má»›i Ä‘á»c thấy trên má»™t tá» báo. Cháu thú tháºt là không hiểu nổi và còn tá»± nhá»§ trong thâm tâm là anh ấy chỉ cùng sống vá»›i cháu trong má»™t cuá»™c phiêu lưu ngắn ngá»§i.
− Và cháu, cháu cam chịu như váºy?
− Không. CÅ©ng vì thế mà cháu phải sống qua những năm dà i khá»§ng khiếp như trong địa ngục! Và bất ngá», ngưá»i đà n bà đó đến chá»— cháu, ngay phút đầu tiên cháu đã thấy ác cảm, rồi Ãt ngà y sau là bức ảnh mách cho cháu biết đó là má»™t ngưá»i vợ chÃnh thức cá»§a ngưá»i mà cháu yêu. Tháºt là khá»§ng khiếp đối vá»›i cháu! Cháu đã rất má»±c chung thá»§y vá»›i anh ấy, cháu không đáng bị đối xá» như váºy.
− Äó là má»™t trong những sá»± phản bá»™i thưá»ng thấy mà cuá»™c Ä‘á»i đã già nh cho cháu. Dưới hiệu quả cá»§a sá»± hứng khởi bồng đột yêu đương, ngưá»i ta đã ảo tưởng và tá»± nặn cho mình má»™t số pháºn hợp vá»›i mình, há» trang Ä‘iểm cho ngưá»i mà há» yêu những đức tÃnh có thể không có tháºt, há» mÆ¡ má»™ng hà ng tuần, hà ng tháng, có khi hà ng năm cho đến ngà y má»™t sá»± thất tỉnh tà n nhẫn đã kéo há» vá» vá»›i sá»± tháºt… Con cá»§a ta – hãy cho phép ta gá»i như váºy vì trước mắt ta, lúc nà o cháu cÅ©ng sẽ là má»™t đứa bé, hầu như là “cháu gái cá»§a ta†– ta hiểu rất rõ niá»m chua cay và ná»—i Ä‘au khổ cá»§a con nên ta sẽ cố gắng giúp con… Có hai ngưá»i, chúng ta sẽ cảm thấy đỡ yếu Ä‘uối. Bây giá» con hãy nghe ta nói vì con còn muốn là m má»™t cái gì đó cho anh ta. HÆ¡n nữa ta có thể tin chắc là anh ta không sao biết được là con yêu anh ta tá»›i mức nà o! Có lẽ con quá dụt dè nhút nhác, sau cáu đêm đáng ghi nhá»› đó? Trong tình yêu, cÅ©ng như trong má»i vệc: phải biết cách rèn sắt khi nó còn nóng Ä‘á».
− Bác quên là còn có cái chết của Béatrice!
− Ngay cả khi có sá»± mất Ä‘i má»™t ngưá»i bạn chung cÅ©ng không đủ để chia ly hai con ngưá»i yêu nhau thắm thiết.
− Anh ấy chưa bao giớ nói là yêu cháu.
− Có thể có Ä‘á»u gì đó là m cho anh ta không nói được.
− Và anh ấy đã bỠrơi cháu khi anh ấy cưới vợ.
− Và nếu đó chÃnh là lý do cá»§a sá»± bá» rÆ¡i? Không có gì chứng tá» là anh ta không yêu vợ!
− Bác nói giống hệt như bà ngoại cháu. Äúng là những ngưá»i cá»§a cùng má»™t thế hệ.
− Thế hệ cá»§a những ngưá»i không còn trẻ nữa để hiểu được cái gì đó thuá»™c vá» những bà ẩn cá»§a quy luáºt tình yêu phải không cháu? Chá»› có nhầm như váºy… CÅ©ng như ta, bà ngoại cháu chắc chắn là đã trải qua những cÆ¡n thất vá»ng mà chẳng tiện nói ra vá»›i cháu.
− Bà ngoại Vêra có nói với cháu là bà luôn luôn hạnh phúc sau khi kết hôn nhưng buồn thay hạnh phúc đó lại quá ngắn ngủi.
− Äó cÅ©ng là bất hạnh ở má»™t dạng khác! Nhưng chúng ta hãy quay lại vấn đỠmà cháu Ä‘ang quan tâm… Nếu bác nắm được vấn đỠthì đó là việc phải gắng sức là m tất cả những gì để cho Marc trách được, theo cháu, tình huống xấu nhất Ä‘ang chỠđợi chúng ta? Cháu biết không, ở cháu đó lại là má»™t chứng thá»±c cá»§a tình yêu?
− Äiá»u mà cháu mong muốn lúc nà y là anh ấy được hạnh phúc!
− Ngay cả việc anh ta sống vá»›i ngưá»i đà n bà đó?
Nà ng nhìn ông như má»™t ngưá»i không hiểu sao mà ngưá»i ta có thể đặt câu há»i đó vá»›i nà ng và nà ng chồm dáºy, nước mắt rÆ¡i lã chã:
− Cái mà bác đòi há»i đó thì không sao được!
− Thế mà cháu bảo là yêu anh ta? Khi ngưá»i ta yêu tháºt sâu sắc, tháºt đắm Ä‘uối thì ngưá»i ta sẵn sà ng hi sinh tất cả! Tình yêu thá»±c sá»± đúng như váºy đó…
− Nếu cấn, cháu sẽ dân hiến cả cuá»™c Ä‘á»i vì anh ấy!
− Äó là má»™t tuyên ngôn độc tháºt đẹp nhưng buồn thay nó lại bá»™c lá»™ ra má»™t Ä‘iá»u tệ hại là chẳng có gì má»›i cả: hà ng triệu cô tình nhân khóc than sướt mướt đã từng tuyên bố như thế trước cháu. Chúng ta hãy tá» ra thá»±c dụng hÆ¡n. Muốn cứu giúp cái anh chà ng mà cháu thá»±c sá»± cho là đang trong vòng nguy hiểm, trước hết chúng ta cần hiểu biết má»™t đôi Ä‘á»u… Cháu có nói vá»›i ta là trong thá»i gian tham dá»± thể thao kỳ nghỉ đông đó, anh ta Ä‘ang theo há»c kỹ sư?
− Vâng.
− Äiá»u đó cho phép ta đặt giả thuyết là bây giá», sau chÃn năm, anh ta phải trở thà nh má»™t kỹ sư giá»i. Váºy thì bây giá» anh ta là m việc ở đâu và cho cÆ¡ quan nà o hoặc hãng buôn nà o?
− Cháu không biết.
− Cháu cũng không tò mò tìm hiểu ư? – Dù là bác và dụ – qua những bạn cũ, nhóm bạn có cả cháu và anh ta ấy?
− Từ ngà y cháu Ä‘i và o ngà y chiêm lý tháºt sá»± là nghiêm túc thì cháu không còn tiếp xúc vá»›i tất cả bá»n há» nữa.
− Tại sao cháu lại không thá» tìm má»™t trong những ngưá»i bạn trai cÅ© hoặc má»™t trong các bạn gái cÅ© thân vẫn Ä‘i lại vá»›i anh ta, há» sẽ cho cháu biết má»™t số chi tiết vá» cuá»™c sống cá»§a ngưá»i mà cháu luôn luôn quan tâm?
− Cháu không muốn bất cứ má»™t ngưá»i nà o trong bá»n há», ngưá»i thứ ba, dÃnh dáng và o câu chuyện nà y. Há» sẽ tá»± há»i là lý do gì mà cháu lại quan tâm tá»›i Marc như váºy?
− Cháu có địa chỉ anh ta chứ?
− CÅ©ng không! Chiá»u qua vá» tá»›i Pari, việc đầu tiên cháu là m là tra cứu các danh bạ Ä‘iện thoại, theo thứ tá»± chữ cái cả tên ngưá»i và tên phố: Ä‘á»u không có. Rồi sau đó cháu há»i phòng chỉ dẫn và nói há» tên anh ấy: cả ở P. và T. Ä‘á»u không biết anh ta.
− Cháu có thể cho ta biết hỠcủa anh ấy?
− Davault… Marc Davault.
Sau khi ghi và o sổ tay, ông nói thêm:
− Tuy Ãt á»i nhưng đã có má»™t chút gì đó chÃnh xác. Khi nà o có địa chỉ cá»§a anh ta và biết Ä‘Ãch xác anh ta là m nghá» gì, chúng ta sẽ gắng lần tá»›i chị vợ và sẽ xem… Có thể ngay thá»i gian nà y chị ta sẽ lại tá»›i gặp ta hoặc cháu? Nhưng, vì chưa tháºt chắc chắn, nếu muốn công việc tiến mau, tốt hÆ¡n hết là có sá»± há»— trợ cá»§a má»™t ngưá»i vô danh nà o đó… Trong số bạn cÅ©, có má»™t ngưá»i ta thưá»ng hay tiếp xúc khi gặp má»™t và i trưá»ng hợp khó khăn. Ngưá»i nà y đã từng hoạt động trong các cÆ¡ quan tình báo, đã nghỉ việc và mở má»™t phòng chinh thám tư. Cháu có đồng ý để ta trao cho ông ấy Ä‘i thăm dò? Tất nhiên là ta sẽ không để lá»™ tên cháu ra. Oâng ấy sẽ tưởng là chÃnh ta cần những tin tức đó.
− Cháu sẵn sà ng, qua bác là m trung gian cháu sẽ thanh toán tiá»n công cho ông ấy.
− CÅ©ng không đáng là bao đâu vì công việc chẳng lấy gì là m phức tạp lắm đối vá»›i má»™t nhà chuyên môn… Bây giá» cháu hãy vá» nhà đi và hãy yên tâm chăm chú và o công việc cá»§a phòng chiêm lý và vá»›i bạn hà ng cá»§a cháu. Lúc nà o ta nắm bắt được tin gì, ta sẽ gá»i Ä‘iện cho cháu. Và trước khi rá»i khá»i đây, cháu phải hứa vá»›i ta má»™t Ä‘iá»u, nếu không ta sẽ không là m gì cả: tạm quên Ä‘i má»™t thá»i gian cả Marc cÅ©ng như vợ anh ta.
− Cháu hưa sẽ cố gắng, nhưng khó đấy bác ạ.
− Bắt buộc phải thế cháu ạ.
Phòng chiêm lý trở lại hoạt động như cÅ© nhưng Nadia không còn hứng thú tiếp xúc vá»›i bạn hà ng nữa: nà ng là m việc chỉ qua là thói quen mà thôi. Mặc dù đã hứa vá»›i ông thuáºt-sÄ©, nà ng chỉ nghÄ© tá»›i Marc và hiểm há»a có thể tá»›i vá»›i chà ng. Biết rõ cô cháu Ä‘ang ở trong trạng thái không được bình thưá»ng, bà Vêra cÅ©ng không dám há»i. Tình thế chắc chắn còn có thể kéo dà i nếu má»™t buổi chiá»u ông Raphael không gá»i Ä‘iện:
− Ta muốn chá» công việc trong ngà y kết thúc ta má»›i gá»i cho cháu. Ta nói chuyện được chứ?
− Có mỗi mình cháu thôi. Bà ngoại cháu đang ở phòng riêng.
− Ngưá»i mà cháu quan tâm hiện nay ở Pari, tại nhà số 24 đưá»ng Pereire. Căn nhà nà y anh ta mua cách đây bna năm. Anh ta sống vá»›i vợ và không có con. Công việc vục vụ do má»™t ngưá»i Bồ Äà o Nha ở tầng bảy đảm nhiệm. Cháu có nói vá»›i ta là cháu biết được tin do má»™t tá» báo hà ng ngà y đăng ngà y kết hôn cá»§a há» cách đây đã bảy năm; nhưng còn những chi tiết mà cháu không biết và có thể là quan trá»ng: đó là há» tên và tuổi cá»§a cô gái trở thà nh cô dâu. Äó là há» tên thá»i còn con gái cá»§a chị ta và cả tuổi cá»§a chị ta nữa. Chị ta sinh tại Oran cách đây ba chục năm và có tên là Celsa Gonzalez. Äiá»u nà y cho ta dá»± Ä‘oán đó là ngưá»i gốc Tâ Ban Nha và biện giải cho mẫu ngưá»i Äịa Trung Hải cá»§a chị ta… Năm hai mươi ba tuổi, khi lấy Marc Davault thì chị ta đã là má»™t ngưá»i góa chồng được má»™t năm, má»™t ngưá»i đà n bà góa rất trẻ và chưa có con. Nhá»› lại câu há»i chị ta đã đặt ra cho cháu cÅ©ng như cho ta trong hai lần xem khác nhau, ta nghÄ© là chữ quả phụ phải mang má»™t cá»™ng hưởng nà o đó… Nói má»™t cách khác là chị ta đã chôn ngưá»i chồng thứ nhất, quốc tịch Äức, sinh ở Leipzig có tên là Hans Smitzberg. Anh ta già hÆ¡n vợ tá»›i mưá»i năm, hồi đó tức là ba mươi mốt tuổi. Äó là má»™t nhà kinh doanh phải Ä‘i nhiá»u nÆ¡i, nhất là vùng Bắc Phi và có thể gặp vợ ở đây, và cả ở Iran, nÆ¡i mà anh ta thưá»ng lưu lại. Tóm lại ngưá»i khách chung “cá»§a chúng ta†hiện nay là bà Davault, trước đây là bà Smitzberg… Ngắn gá»n như là váºy. CÅ©ng như ngưá»i chồng Pháp, chị ta có má»™t xe con, chiếc Austin mà u Ä‘en mà ta nắm được số biển đăng ký, cùng vá»›i số biển đăng ký cá»§a chiếc cá»§a chiếc Rover mà u xanh nước biển cá»§a chồng chị ta. Những tin nà y có thể giúp Ãch cho chúng ta đấy.
Tất cả các buổi sáng trừ thứ bảy, chá»§ nháºt và những ngà y lá»…, chà ng ngồi sau vô lăng và o hồi 9 giỠđến sở là m ở số 35, đại lá»™ Friedland. Là m gì ở đó? Công khai thì anh ta có chân kỹ sư tư vấn trong CITEF, năm chữ đầu cá»§a Compagnie Internationale De Transport Et De Fret, tên gá»i khá mÆ¡ hồ, núp dưới nó là má»™t tổ chức mạnh có cả má»™t hạm đội chuyên chở tất cả má»i thứ và cgu3 yếu là dầu khà dưới sắc cá» Panama. Công việc cá»§a Marc Davault có vẽ như bắt buá»™c anh ta phải Ä‘i nhiá»u cÅ©ng như Hans Smitberg, ngưá»i chồng thứ nhất quá cố cá»§a Celsa xinh đẹp trước đây… Những chuyến Ä‘i thưá»ng chỉ có má»™t mình hoặc thêm má»™t hoặc hai ngưá»i công tác tháp tùng nhưng không bao giá» có vợ Ä‘i theo. Khi ở Pari anh ta không vá» nhà ăn sáng hà ng tuần và luôn có những bữa ăn gá»i là “sá»± vụ†ở các quán ăn đại loại như Taillevent, Lucas-Carton, Laurent v.v… Ngược lại, bao giá» cÅ©ng thế, anh ta vá» nhà và o khoảng 18 giá» rưỡi và nếu có phải Ä‘i và o thà nh phố ăn tối hoặc Ä‘i xem hát thì bao giá» cÅ©ng cặp kè cô vợ. Trong ngà y nghỉ cuối tuần, cặp vợ chồng nà y rá»§ nhau Ä‘i đâu không rõ nhưng bao giá» cÅ©ng vá» rất muá»™n và o chá»§ nháºt.
“Chắc cÅ©ng thú vị nếu biết Nà ng đã là m gì trong những ngà y dà i cô đơn, khi không có đức ông chồng bên cạnh… Có vẻ, nà ng cÅ©ng chẳng lấy là m khó chịu lắm khi phải lắp chá»— trống bằng cách liên tục đến thẫm mỹ viện mà ở đó nà ng đã gây cho má»i ngưá»i ý nghÄ© là nà ng chăm chút rất tỉ mỉ tá»›i sắc đẹp cá»§a mình. Rất Ãt khi nà ng ra khá»i nhà trước má»™t giá» trưa và thưá»ng tá»›i ăn sáng tại Relais Plaza, cái pháo đà i nhá»™n nhịp quần là áo lượt, đúng mốt thá»i trang và vẻ lịch sá»± cá»§a kinh thánh Pari. Hầu như lần nà o cÅ©ng gặp ở đó má»™t hoặc hai ngưá»i bạn cùng giá»›i cÅ©ng sang trá»ng như nà ng, và ngưá»i ta chỉ thấy độc nhất má»™t lần nà ng Ä‘i vá»›i má»™t ông… Nhân váºt nà y ra sao? Cao lá»›n, mắt mà u sáng, tóc hoe và ng giá»ng nói rõ rà ng cá»§a ngưá»i nước ngoà i mặc dù phát âm tiếng mình rất chuẩn. Cuá»™c Ä‘á»u tra tiếp cho biết tay nà y cÅ©ng thưá»ng lưu động nay nÆ¡i nà y mai chốn khác và khi đến Pari thì thưá»ng tá»›i khách sạn Crillon, ở đó anh ta sống như má»™t ông hoà ng. Theo bá»™ pháºn tiếp tân và cả ngưá»i gác cổng tòa nhà , có thể anh ta là ngưá»i Hà Lan, sinh tại Amsterdam. Tên cá»§a anh ta có thể hầu như xác định Ä‘á»u đó: Peter Van Klyten. Hai ngưá»i, vợ bạn cháu và anh ta có vẻ quen biết nhau khá máºt thiết. Cháu Nadia bé bá»ng! Äó là những tin tức đầu tiên mà ta có thể cho cháu biết. Chắc cháu cÅ©ng tá»± hiểu là , dù chưa thấy có những gì xảy ra đặc biệt giữa há», nhưng những Ä‘iá»u đã biết cÅ©ng không phải là không giúp Ãch được cho ta. Ta có cảm tưởng là nếu chúng ta chịu khó đẩy mạnh thêm cuá»™c Ä‘á»u tra thì có thể khám phá ra nhiá»u Ä‘á»u quan trá»ng khác… Cháu thấy sau?
− Cần phải theo giá»i tiếp bác ạ! Cháu không biết phải cảm Æ¡n bác và bạn bác ra sao đây.
− Chẳng cần phải cảm Æ¡n ai cả. Bác là m chỉ vì bác quý mến cháu còn bạn bác thì đơn thuần vì việc Ä‘á»u tra là cÆ¡ bản cá»§a nghá» nghiệp mà thôi! Váºy chúng ta sẽ tiếp tục và khi nà o có tin gì má»›i, bác sẽ cho cháu biết qua Ä‘iện thoại… Còn vá» phÃa cháu, công việc ra sao?
− Vẫn tốt bác ạ, nhưng nếu bác biết là công việc là m cháu chán ngấy!
− Không nên nói thế cháu ạ! Nếu khách cá»§a cháu, vốn rất tinh tưởng ở cháu, mà nghe được cháu nói váºy thì há» thất vá»ng đến thế nà o! CÅ©ng như ta, cháu Ä‘ang là m má»™t công việc có thể nói là tốt đẹp nhất đấy…
− Bác thấy như váºy ư? Thế mà cái nghá» tốt đẹp đó chẳng cho phép chúng ta, cả bác và cháu và cả bất cứ má»™t nhà tiên tri nà o trên Ä‘á»i, khám phá ra những Ä‘iá»u mà vừa rồi bên cảng sát cho chúng ta biết.
− CÆ¡ quan cảnh sát là má»™t thứ trợ dược tuyệt hảo cho nghá» bói toán và ngược lại. Nếu cháu biết là đã bao nhiêu lần các ngà i ở bến Orfèvers hoặc cảnh sát quốc tế đế nhá» ta bấm độn cho vì há» chẳng thấy gì trong cuá»™c Ä‘iá»u tra cá»§a chÃnh há»! ChÃnh vì thế ta cÅ©ng thấy hết sức bình thưá»ng khi má»™t trong những cá»±u tình bái viên kiệt xuất cá»§a hỠđến giúp đỡ chúng ta lúc nà y dù chỉ để cho có Ä‘i có lại. Nhá»› là nhất thiết cháu phải rất bình tÄ©nh đấy. Hẹn gặp lại…
Mưá»i ngà y trôi qua, Nadia luôn lo ngại không dám gá»i Ä‘iện cho ông Raphael vì sợ phải nghe thấy những Ä‘iá»u bất lợi. Không khà tháºt nặng ná» trong căn nhà khi những cuá»™c xem chấm dứt, nà ng chỉ trao đổi vá»›i bà Vêra má»™t và i câu chuyện nhà m chán. Cuối cùng ông già chá»§ động gá»i Ä‘iện cho nà ng:
− Chúng ta tiến cháºm nhưng chắc: ta đã nói vá»›i cháu là chúng ta có thể tin tưởng và o sá»± chÃnh xác và hiệu quả Ä‘á»u tra cá»§a anh bạn chúng ta… Chắc cháu còn nhá»› là trong cuá»™c đà m thoại lần trước ta có cái ông đã cùng vá»›i vợ cá»§a Marc ăn sáng tại Relais Plaza là ngưá»i Hà Lan. Nhưng không phải đâu, có sá»± đánh tráo quốc tịch. Má»™t cuá»™c Ä‘á»u tra rất tỉ mỉ ở Amsterdam và những thà nh phố chÃnh ở Hà Lan cho biết là có thể tay nà y không phải sinh ra ở đất nước tươi đẹp nà y. Ở Hà Lan chẳng thiếu những ngưá»i mang tên Van Klyten nhưng vấn đỠở chá»— là chẳng có má»™t ai có những đặc Ä‘iểm như hắn ta và ngưá»i thông tin cho ta Ä‘i đến chá»— tá»± há»i, vá»›i lý do ta chưa biết nhưng chẳng kém phần xác đáng, là phải chăng đó là má»™t ngưá»i Äức, quê Leipzig, tức là phần đất thuá»™c Äông Äức. Äừng quên ngưá»i chồng thứ nhất cá»§a chị nà y là ngưá»i Äức. Ta sắp có má»™t tấm ảnh cá»§a anh ta má»›i chụp được ngà y hôm kia và o lúc anh chà ng bước xuống taxi trước cá»a khách sạn Crillon trong chuyến anh ta đến Pari vừa rồi. Äó sẽ là má»™t đòn búa bổ, cháu nhá»› là đừng có lảng vảng tá»›i gần khách sạn Crillon cÅ©ng như cá»a hà ng Relias Plaza nÆ¡i chị ta hay lui tá»›i. Vì cháu đã tiếp chị ta sẽ nháºn ra cháu ngay nến tình cá» thấy cháu. Không được hà nh động gì cả! Äã có ngưá»i là m cho cháu. Chà o cháu!
Lần gá»i thứ ba và o ba ngà y sau. Chỉ có vắn tắt má»™t câu:
− Ngà y mai hồi 19 giỠcháu có thể đến chỗ ta không?
Äúng giá» hẹn, khi Nadia tá»›i, nhà thuáºt số chìa cho nà ng hai tấm ảnh chụp bằng máy ảnh Polaroid…
− Trước tiên đây là Peter Van Klyten… ảnh khá nét chứ!
Äó là má»™t ngưá»i đà n ông to lá»›n, đầu nhẵn thÃn và bóng lá»™n như được đánh bằng giấy ráp kéo dà i xuống chiếc gáy gân guốc. Anh ta mang kÃnh gá»ng đồi mồi, khó nhì thấy máu mắt cá»§ anh ta sau đôi mắt kÃnh.
− Cháu thấy anh ta thế nà o?
− Vá»›i má»™t mẫu ngưá»i như thế nà y, rất có thể anh ta là ngưá»i Äức hoặc Ãt ra cÅ©ng ;là ngưá»i Bắc Aâu. Theo bác thì anh ta trạc độ bao nhiêu tuổi?
− CÅ©ng khó Ä‘oán đấy. Khổ mặt và nói chung cả vá» thể hình thì có vẻ còn trẻ. Trụi đầu trong trưá»ng hợp anh ta chưa hắn phải là má»™t dấu hiệu chắc chắn cá»§a tuổi già . Ngưá»i đà n ông nà y nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ và o khoản tứ tuần: má»™t loại ngưá»i khổng lồ rất cân đối. Hắn là m cho ta nhá»› tá»›i má»™t dạng Eric Von Stroheim nhưng to và trẻ hÆ¡n!
− Nhưng thiếu chiếc kÃnh má»™t mắt.
− Thì đã có kÃnh đôi.
− Dù sao thì cÅ©ng đáng nhạc nhiên nghÄ© tá»›i những cuá»™c hẹn hò cá»§a chị vợ Marc vá»›i má»™t nhân váºt như thế nà y! Chồng chị ta có dáng dấp lịch sá»± hÆ¡n nhiá»u!
− Tên nà y không phải không có ưu thế của hắn: Phản ánh sức mạnh của giống đực.
− Nhưng hắn không đẹp! Nếu mà bác được trông thấy Marc!
− Anh ta điển trai lắm phải không?
− Cháu rất thÃch vẻ ngoà i cá»§a anh ấy, cách nay tám năm.
− Và cháu chưa lần nà o gặp lại từ dạo đó?
− Chỉ có ở tấm đăng trên báo cùng vá»›i vợ anh ta. Cháu thấy anh ta cÅ©ng không thay đổi mấy, nhất là khi ở tuổi còn trẻ. Bây giá» Marc má»›i có ba mươi ba: vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông, đó là cái tuổi sung mãn nhất phải không bác?
− Äúng váºy nhưng cháu đừng quên là trái tim và thị hiếu cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà thì không ai mà lưá»ng được! Và bây giá», trên tấm hình thứ hai nà y, cÅ©ng là ông đó cùng vá»›i bà Davault, má»™t tà i liệu đặc biệt cho ta thấy những nhân váºt đó khi cả hai cùng bước ra khá»i khách sạn Ceillon. Cháu sẽ thấy tay thám tá» cá»§a ta và những thuá»™c hạ cá»§a ông ấy thông thạo công việc như thế nà o. Cháu thấy tấm ánh nà y ra sao?
− Äúng là thân chá»§ cá»§a cháu, nhưng hãy khoan…
Nà ng lục lá»i trong túi xách và lấy ra má»™t tấm ảnh khác khẽ nói:
− Äây là chị ta vá»›i Marc: cháu đã cắt ra từ má»™t táºp san thấy ở Cố trang vì nghÄ© là má»™t ngà y nà o đó có thể giúp Ãch cho cháu.
− Cháu là m thế là phải. So sánh hai bức ảnh vá»›i nhau cÅ©ng thú vị: cùng là ngưá»i đà n bà đó, ăn báºn khác nhau nhưng Ä‘á»u rất chững chạc… Chỉ có ngưá»i chụp cÅ©ng khác! Hầu như chúng ta có thể nghÄ© rằng đây là má»™t bá»™ ba gắn bó: chồng, vợ và có thể, “tình nhânâ€?
− Khốn khổ cho Marc!
− Tại sao lại khốn khổ? Không có gì báo trước cho ta biết là sẽ không có má»™t ngà y rất hạnh phúc nà o đó mà tay Van Klyten nà y lại loại trừ được ngưá»i vợ anh ta?
− Cháu nói khốn khổ là vì anh ta chẳng nghi ngỠgì cả.
− Cháu biết gì vá» chuyện nà y? Äá»u đáng chú ý là khi đặt hai bức ảnh cạnh nhau, ta nháºn thấy vẻ mặt cá»§a ngưá»i đà n bà có những nét khác nhau. Cùng vá»›i chồng, nà ng mỉm cưá»i còn vá»›i ngưá»i kia, vẻ mặt nà ng lạnh lùng như tiá»n… Cái đó nghÄ©a là nà ng tháºt sá»± yêu chồng còn vá»›i ngưá»i kia thì e ngại. Còn hình đôi vợ chồng cắt trên báo thì toát ra má»™t niá»m tin lẫn nhau, ngược lại ở tấm ảnh hai ngưá»i từ khách sạn Crillon bước ra thì, phản ánh má»™t sá»± nghi ngá» từ cả hai phÃa… Cháu không thấy tháºt là lạ lùng sao? Nhìn tấm ảnh cháu cắt từ tá» báo ra, ta cÅ©ng phải công nháºn là tay Davault có má»™t thân hình tháºt đẹp và cháu cÅ©ng không phải vì bị tình yêu lôi cuốn mà hoa mắt, mà trang Ä‘iểm là m đẹp thêm cho ngưá»i mình yêu say đắm… Ta còn má»™t tin cuối cùng, lượm được ở cùng má»™t nguồn, cho cháu biết: suốt ba tuần nay Marc Davault không có mặt ở nước Pháp mà vừa vá» Pari ngà y hôm qua… Cháu có dá»± địng là m gì bây giá» không?
− Thực ra cháu cũng không biết nữa.
− Sá»± trù trừ hoang mang cá»§a cháu cÅ©ng tháºt dá»… hiểu vì chÃnh ta cÅ©ng không chắc chắn rằng, trong tình thế nà y tiếp tục cuá»™c Ä‘á»u tra có Ä‘em đến cho chúng ta nhiá»u tin khác nữa không.
− Äó cÅ©ng là ý kiến cá»§a cháu, có Ä‘á»u là phải hà nh động mau để cứu Marc! Nhưng phải là m sao đây? Cháu không biết phải là m cách nà o để có thể xen và o giữa Marc và vợ anh ấy. Bác hãy để cho cháu suy nghÄ© má»™t và i ngà y. Khi tìm được giải pháp nà o đó, cháu sẽ báo cho bác biết.
Mặc dù đã có những lá»i khuyên khôn ngoan cá»§a nhà thuáºt số, nhưng Nadia vẫn cho là lúc nà y nà ng có đầy đủ những yếu tố để giúp Marc tá»± giải phóng khá»i sá»± Ä‘e dá»a mà chắc chắn là anh chưa biết Ä‘ang đè nặng lên mình. Tại sao lại phải chỠđợi hÆ¡n nữa? Và vá»›i mối tình bị kèm nén kia còn đó, nó sẽ tra tấn hà nh hạ nà ng cá»™ng thêm vá»›i sá»± ghen tuông má»—i ngà y má»™t lá»›n đối vá»›i con Äầm Pic khốn kiếp.
Hai ngà y sau nà ng tá»›i trụ sở CITEF nÆ¡i Marc là m việc. Biết Marc là má»™t anh chà ng yêu thÃch loại đà n bà đẹp nên nà ng chú ý trang Ä‘iểm tháºt đẹp, tháºt sang trá»ng và lịch sá»± vá»›i mức có thể.
− Có cái gì thế cháu? – Bà Vêra há»i khi nà ng sắp sá»a bước ra đưá»ng – Hôm nay trông cháu tháºt đẹp…
− Cháu được má»i tá»›i duyệt trước má»™t phòng triển lãm. Nhiá»u ngưá»i nói là ở đó cháu có thể gặp được những khách hà ng tương lai rất quan trá»ng.
− À thế ra bây giá» cháu cÅ©ng là m cái việc dụ khách đấy? Tháºt là má»›i lạ và khác hẳn vá»›i thói quen trước đây cá»§a cháu. Äã bao nhiêu lần cháu thưá»ng nói vá»›i bà rằng má»™t nhà tiên tri mà chạy theo thân chá»§ cá»§a mình là má»™t Ä‘iá»u sai lầm. Tốt hÆ¡n hết là cứ để cho há» tá»± tìm đến?
− Äúng váºy bà ạ, nhưng đôi khi cÅ©ng phải cho má»i ngưá»i trông thấy mình ở nÆ¡i nà y nÆ¡i kia hÆ¡n là chỉ thấy ở trong phòng chiêm lý.
− Nhưng cháu hãy nhìn xem lịch những giá» hẹn cá»§a buổi chiá»u nay! Bà sẽ nói vá»›i khách sao đây?
− Là cháu sẽ có mặt và o lúc 18 giá». Nếu cần, cháu sẽ đặc biệt tiếp hỠđến 23 giá». Cháu Ä‘i đây sắp trá»… giá» rồi.
Bà Vêra đâu phải là ngưá»i dá»… bị lừa. Khi cánh cá»a đầu cầu thang khép lại, bà còn mỉm cưá»i. Äiá»u gì khiến Nadia trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy đến thế, chắc phải là có má»™t nguyên nhân khác còn chuyện Ä‘i duyệt trước má»™t cuá»™c triển lãm chỉ là cái cá»›. Biết đâu đấy? Nếu đó là sá»± tháºt thì cuối cùng cái không khà buồn tẻ cá»§a cuá»™c Ä‘á»i há» sẽ phải đổi thay.
Ngồi đợi trong phòng khách cá»§a CITEF không lâu lắm. Má»™t cánh cá»a mở ra, Marc bước và o. Trông anh chẳng có gì thay đổi. Chà ng sững ngưá»i má»™t lát, ngắm nà ng vá»›i vẻ tò mò pha chút ngạc nhiên và bất ngá». Câu đầu tiên cá»§a anh là :
− Kìa em!
− Äúng váºy Marc, em đây…
− Em có biết là em đã trở thà nh má»™t cô gái tháºt kiá»u diá»…m.
− Trong chÃn năm, ngưá»i ta đã thay đổi nhiá»u… Phải thấy rõ là em đã trở thà nh má»™t phụ nữ đứng đắn. Còn anh chẳng thay đổi gì cả!
− Anh có già đi.
− Anh đùa đấy chứ? Em thấy anh vẫn hiên ngang tuấn tú! Cuộc hôn nhân của anh hoà n mỹ chứ?
− Anh có má»™t ngưá»i vợ tuyệt vá»i và công việc thì suôn sẻ. Còn muốn đòi há»i gì hÆ¡n nữa?
− Anh đã có một đứa con?
− Chưa, nhưng rồi sẽ có. Cho tá»›i giá» cả Celsa và anh Ä‘á»u chưa muốn có vá»™i. Chúng mình còn muốn sống vá»›i nhau như những cặp tình nhân. Khi có đứa con ngưá»i ta dá»… trưởng giả và đôi khi tháºt khá»§ng khiếp. Còn em, em đã lấy chồng rồi chứ?
− Chưa.
− Má»™t ngưá»i đẹp như thế? Nhưng mà em còn chá» gì kia chứ?
− ChỠhoà ng tỠtới tìm.
− Em có chắc chắn là chưa từng gặp chà ng hoà ng tỠđó không?
− Có, má»™t lần… Nhưng chà ng hoà ng tỠđó không thÃch em.
− Tháºt là má»™t thằng cha ngốc nghếch.
− Em cũng thấy thế.
− Nhưng đừng lo: đẹp như em bây giá», chẳng khó gì mà em không tìm thấy má»™t hoà ng tá» khác…
− Em muốn gặp lại anh.
− Chắc là đột nhiên em tá»± bảo: “Nà y, mình phải đến thăm Marc anh bạn cÅ© má»™t chút má»›i được!†Xin cảm Æ¡n nhiệt tình đó. Anh rất vui khi được gặp lại em… Và môn bệnh há»c tâm thần đó, em vẫn tiếp tục đấy chứ?
− Không.
− Thế là phải. Äó không phải là con đưá»ng phù hợp vá»›i má»™t thiếu nữ như em. Bây giá» anh có thể thú thá»±c vá»›i em Ä‘á»u nà y: em có biết là em đã là m cho anh vô cùng sợ hãi cái đêm mà em thức giấc ở Montgenèvre là nói vá»›i anh là vừa nhìn thấy cô Béatrice đáng thương ấy bị bão tuyết cuốn Ä‘i?
− Nhưng đó lại là sá»± tháºt…
− Phải… Và hôm sau, lúc anh hiểu là em đã nói đúng thì anh bắt đầu thấy sợ em.
− Em biết là anh giáºn em từ đấy.
− Thôi, chẳng nên nói tá»›i chuyện đó nữa, em đồng ý không? Hãy quên Ä‘i!… Bà ngoại em có khá»e không?
− Bà vẫn bình thưá»ng! Bà yêu anh lắm đó.
− Anh mong rằng vẫn được như thế.
− Chắc chắn rồi… Nhưng sao không cho bà cháu em biết tin vỠanh?
− Có thể em cho là anh ngu ngốc, đúng và o lúc nà y, trông em tháºt rạng rỡ. Anh sợ nếu chúng ta Ä‘i lại thân máºt vá»›i nhau em lại báo cho anh biết trước những tai há»a khác nữa! Vì váºy anh muốn những cuá»™c gặp gỡ thưa thưa Ä‘i. Em không giáºn anh chứ?
− Không mà ! Sao em lại có thể giáºn anh được? Anh đã dạy em bao nhiêu Ä‘iá»u!
− Em Nadia bé bá»ng cá»§a anh…
− Ồ không, Marc , không thế đâu!
− Em nói đúng. Váºy thì em là m gì? Em có việc là m chứ?
− Vâng, em có kiếm được rất nhiá»u tiá»n.
− Hoan hô! Ở ngà nh nà o váºy?
− Cái đó có thể là m anh ngạc nhiên: em là nhà ngoại cảm.
− Em không đùa chứ?
− Không đùa. Nghiêm chỉnh nhất đấy… Anh, chưa bao giỠnghe nói đến Phu nhân Nadia, nhà ngoại cảm danh tiếng ư?
− Ồ, em biết đấy, những nhà nữ tiên tri và anh…
− Phu nhân đó chÃnh là em đấy.
− Không thể như thế được. Váºy ra cái môn bệnh há»c tâm thần đã dẫn dắt em tá»›i cái nghỠđó ư?
− Äúng ra phải nói là do cái năng khiếu tá»± nhiên mà em có ngay từ còn nhá» tuồi. Sá»± phiá»n phức chÃnh là cái đó chứ không phải là cái gì khác, nhưng anh không thể hiểu được đâu… Và cÅ©ng chÃnh vì em là nhà ngoại cảm nên em đến đây gặp anh.
− Em không sắp báo cho anh những Ä‘iá»u bất hạnh nữa chứ?
− Em có những Ä‘iá»u rất hệ trá»ng để nói vá»›i anh, Marc ạ… Nên chăng, vì để hồi tưởng lại những gì mà hai chúng ta Ä‘á»u thấu hiểu, em xin anh cho em được cùng anh trao đổi trong ná»a tiếng đồng hồ.
− Thế thì và o phòng là m việc của anh: Ở đó yên tĩnh hơn.
− Anh nghe đây.
− Vì câu chuyện cÅ©ng khá tế nhị, em đỠnghị đừng ngắt lá»i em, cố gắn giữ bình tÄ©nh và quên Ä‘i những gì không vừa lòng và ngay cả sá»± khinh ghét đối vá»›i những ngưá»i là m nghá» như em. Em cÅ©ng không phải tá»›i đây để trách móc anh vá» chuyện đã cố tình bá» rÆ¡i em để Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i phụ nữ khác. Tất cả cái đó đã thuá»™c vá» quá khứ. Không phải là má»™t ngưá»i đà n bà bị ruồng bá» Ä‘ang đứng trước mặt anh mà là má»™t ngưá»i bạn gái yêu anh sâu sắc và sẽ còn yêu anh mãi mãi trong cả trưá»ng hợp chúng ta sẽ không bao giá» gặp nhau lại nữa… Trong lúc nà y đây em không má»™t chút nà o nghÄ© tá»›i mình, mà chỉ nghÄ© tá»›i riêng anh thôi, chỉ nghÄ© duy nhất tá»›i hạnh phúc cá»§a anh…
“Marc, má»™t hiểm há»a lá»›n Ä‘ang Ä‘e dá»a anh! Dù anh có tin hay không, trong suốt thá»i gian dà i xa cách, em luôn nghÄ© tá»›i anh, thưá»ng Ä‘em cá»— bà i ra bói mong biết được hạnh phúc Ä‘Ãch thá»±c cá»§a anh ở đâu, và em đã Ä‘i tá»›i chá»— tin chắc là hạnh phúc cá»§a anh không phải hoà n toà n đúng như anh vừa miêu tả có phần nà o tháºt là đơn giản đâu! Anh đã thà nh đạt lá»›n trong công việc, cái đó không có gì phải bà n cãi, anh yêu ngưá»i bạn Ä‘á»i cá»§a anh, cái đó cÅ©ng không có gì phải nghi ngá», nhưng tình cảm cá»§a cô ta đối vá»›i anh ra sao thì em thấy rất đáng ngại… Em xin anh, đừng vá»™i nóng! Tốt hÆ¡n là hãy nghe em nói đã… Cách đây chưa lâu, em tiếp má»™t ngưá»i đà n bà chưa từng đến chá»— em lần nà o và em cÅ©ng không rõ lại lịch vì cô ta không nói. Má»™t ngưá»i đà n bà rất đẹp mà vẻ lịch sá»± và sang trá»ng cá»§a chị ta đã là m em để ý… Anh có biết chị ta đã há»i em Ä‘iá»u gì không? Là có phải chị sắp trở thà nh quả phụ?… Ãt ngà y sau đó, tại Cố trang mà anh đã biết rất rõ, tình cá» em nhìn thấy trên má»™t tá» báo trong mục giao tế, má»™t tấm ảnh chụp những khách má»i trong cuá»™c tiếp đó long trá»ng. Trong những ngưá»i nà y có anh khoác tay vợ và đang mỉm cưá»i vá»›i nà ng. Em tưởng như muốn ngất Ä‘i vì sợ hãi: vợ anh cÅ©ng chÃnh là ngưá»i đà n bà đã đến chá»— em để đặt câu há»i tháºt lạ lùng: Liệu tôi có sắp trở thà nh quả phụ? Chắc là anh sẽ nhất trà vá»›i em là khi má»™t phụ nữ đã chẳng ngại ngần đặt má»™t câu há»i lạnh lùng như váºy thì không thể là má»™t ngưá»i yêu chồng. HÆ¡n nữa ngưá»i chồng đó lại chÃnh là anh. CÅ©ng vì thế mà từ giây phút đó, em thấy lo sợ Marc ạ.
− Em có Ä‘iên không đấy? Celsa không thể nà o há»i như váºy được.
− Chị ta há»i như váºy đấy, không những là vá»›i em mà cả vá»›i má»™t nhà tiên tri khác mà chị ta cÅ©ng đến nhá» xem. Và chưa phải là tất cả đâu. Em đã trông thấy ba cuá»™c xem khác nhau diá»…n ra trong vòng nữa tháng trong quẻ bói cá»§a ngưá»i đà n bà đó em thấy chị ta là má»™t ngưá»i rất tham lam, Ãch ká»· và bản chất tháºt là xấu xa. Vì thế em rất lo cho anh! Anh có thấy như váºy là đã đầy đủ để biện giải cho việc em đến thăm anh hôm nay chưa?
− Äiá»u em vừa nói cà ng xác nháºn cho cảm tưởng cá»§a anh vá» em cách đây chÃn năm là đúng: lúc đóanh đã nghÄ© là cái ngà nh bệnh há»c tâm thần mà em theo Ä‘uổi cuối cùng sẽ đưa em tá»›i má»™t cái gì đó như loạn trÃ, Ä‘iên cuồng là m cho tất cả ý nghÄ©, tư tưởng cá»§a em bị biến dạng. Em tưởng như mình “nhìn thấy†tất cả và sở hữu má»™t năng khiếu bà ẩn mà anh cho là chẳng bao giá» có trong em cÅ©ng như trong bất cứ má»™t ngưá»i nà o khác. Äá»u nguy hiểm cho em là em tưởng tượng quá nhiá»u! Anh nói cho em rõ lần nà y và chỉ má»™t lần nà y thôi là anh tôn thá» vợ anh và anh biết là nà ng cÅ©ng rất yêu anh. Anh rất buồn để nói vá»›i em rằng nếu em đến đây chỉ để phát hiện vá»›i anh những Ä‘iá»u như trên thì tốt hÆ¡n hết là em hãy Ä‘i Ä‘i trước khi chúng ta phải nói vá»›i nhau những lá»i bất nhã cả hai ngưá»i Ä‘á»u hối tiếc. Em không nghÄ© là tháºt ngu ngốc mà là m vẩn đục cái ká»· niệm đẹp đẽ tươi sáng cá»§a thá»i trẻ trung cá»§a chúng ta ư?
− ChÃnh cÅ©ng vì em muốn cái ká»· niệm đó tồn tại mãi mà em muốn nói vá»›i anh như váºy. Hãy tin em! Em đã phải lấy hết can đảm ra để đến vá»›i anh ngà y hôm nay! Nhưng em thấy rất rõ là anh giáºn dữ vá»›i em: thế là hết. Sở dÄ© em phải mạo hiểm như váºy là vì, dù anh chỉ coi mối tình cá»§a chúng ta như má»™t thoáng qua cuá»™c Ä‘á»i anh, nhưng em vẫn tiếp tục yêu anh, yêu anh vá»›i tất cả tâm hồn! Dù Ä‘iá»u đó là m anh ngạc nhiên, xin anh hiểu cho, anh đã và sẽ là ngưá»i đà n ông duy nhất trong cuá»™c Ä‘á»i em! Không bao giá» em nghÄ© tá»›i má»™t ngưá»i đà n ông nà o khác!
− Có lẽ như váºy mà em cho mình có quyá»n, sau bao năm đã trôi qua, được can thiệp và o cả những việc không can dá»± gì tá»›i mình chăng? Nhưng em đâu phải là vị thần há»™ mệnh cá»§a anh?
− Dù có được anh chấp nháºn hay không, em cho là tất cả những gì xảy ra vá»›i anh hoặc tốt hoặc xấu Ä‘á»u có liên quan tá»›i em. Äá»u mà chắc chắn anh không bao giá» hiểu nổi là tình yêu cá»§a em đối vá»›i anh đã trở nên hết sức vô tư và nó đã tá»± biến thà nh má»™t tình thương mênh mông… Má»™t tình thương như thế thúc đẩy em phải là m tròn nhiệm vụ vá»›i má»™t ngưá»i đối vá»›i em là tất cả. Em vừa má»›i chứng thá»±c Ä‘á»u đó. Dù anh muốn hay không, em vẫn tiếp tục giúp anh.
− Anh nhắc lại: Nadia, em điên rồi! Hoà n toà n điên cuồng rồi!
− Có thể như thế, nhưng em không bao giỠlừa dối anh.
− Em đi đi thì hơn!
− Anh yên tâm: em sẽ đi, nhưng em sẽ bảo vệ che chở cho anh từ xa. Cho dù không bao giỠanh nhìn thấy em nữa, nhưng mỗi lần có gì may mắn đến với anh xin nhớ là có Nadia, bạn anh đó.
− Váºy em là ma ư?
− Tại sao không? Vai trò đó hợp vá»›i em. Có những bóng ma ngưá»i ta chẳng coi là gì cả nhưng lại là những đồng minh tin cáºy trong khi đó thì chung quanh há», bao ngưá»i Ä‘ang sống và thù ghét há». Trước khi Ä‘i, em có và i ba Ä‘iá»u muốn nói vá»›i anh là ngưá»i không tin ở thuáºt số nhưng có thể là m cho anh cân nhắc khi vá» mặt váºt chất em không còn ở bên anh nữa. Äây là những Ä‘iá»u chÃnh xác nó sẽ chứng tá» không gì có thể chống lại được. Em không phải là má»™t cô bé mÆ¡ má»™ng hoặc già u óc tưởng tượng… Vợ anh có má»™t tình nhân mà chị ta thưá»ng Ä‘i lại khi anh Ä‘i xa và thưá»ng đến thăm ngay cả khi anh có mặt ở nhà nữa! Em không có nhiệm vụ cho anh biết tên hắn. Äó không phải vai trò cá»§a em là ngưá»i bạn thá»±c sá»± cá»§a anh. Nếu muốn biết rõ sá»± tháºt, anh chỉ cần theo dõi chị ta: có những hãng chuyên môn là m việc ấy. Có lẽ chÃnh cÅ©ng vì lý do đó mà chị ta tìm má»i cách để loại trừ anh.
− Äá»§ rồi đấy! Cô vừa bịa ra má»™t câu chuyện tà y đình mà tôi không sao chấp nháºn được! Cô cút Ä‘i!
Marc báºt dáºy như má»™t cái lò xo, mặt tái nhợt. Nà ng cÅ©ng từ từ đứng lên, tiếp tục nhìn thẳng và o mắt chà ng, sẵn sà ng chịu đựng cái nhìn nẩy lá»a cá»§a chà ng.
− Nadia, trái lại vá»›i Ä‘á»u cô muốn cho tôi tin lúc nãy, từ lúc nà y cô không còn là bạn cá»§a tôi nữa. ChÃnh sá»± ghen tuông đã đưa cô tá»›i đây chư không phải là lòng mÆ¡ ước trung thá»±c muốn giúp đở tôi. ChÃnh cô má»›i là ngưá»i đà n bà xấu xa!
Äôi mắt má»ng nước Nadia im lặng bước ra.
Vá» tá»›i nhà , Nadia Ä‘i thẳng lên phòng ngá»§, đóng cá»a lại không mảy may chú ý đến các vị khách ngồi trong phòng đợi. Nà ng dưá»ng như không nghe thấy cả tiếng bà Vêra theo chân nà ng đến táºn cá»a phòng ngá»§ bảo cháu:
− Cháu thân yêu! Bà biết nói sao bây giỠvới tất cả những ông bà nà y kiên nhẫn chỠđợi từ rất lâu rồi?
Chẳng có gì là m cho Nadia quan tâm nữa. Biết là mình đã nói dối Marc bằng cách dá»±a và o bản báo cáo cá»§a cảnh sát chứ đâu chỉ độc nhất là là dá»±a và o năng khiếu thấu thị cá»§a mình để nói cho Marc rõ những gì nà ng tưởng là biết rõ vá» hà nh vi cá»§a vợ chà ng, nà ng thấy giáºn vá» cách xá» sá»± cá»§a chÃnh mình, má»™t ngưá»i Ä‘ang thiết tha yêu. Nhưng biết sao được khi muốn hà nh động tháºt nhanh và , nà ng tin như váºy sẽ đạt được hiệu quả bởi vì nà ng không thể sống thiếu chà ng? Dù cho chà ng say mê ngưá»i đó Ä‘i nữa thì cÅ©ng cần chi! Mục Ä‘Ãch duy nhất cá»§a nà ng là lúc nà y là m sao tách được chà ng ra khá»i ngưá»i đó… Äúng ra nà ng có nói tá»›i tình bạn vô tư nhưng giữa lá»i nói vá»›i sá»± chân thá»±c trong ý nghÄ© cá»§a má»™t tình nhân có cách nhau má»™t vá»±c thẳm! Và bá»™ quân bà i còn đó, má»—i lần nà ng gieo quẻ chẳng đã tiết lá»™ chỉ có con Äầm CÆ¡ cuối cùng sẽ thắng ư?
Äiá»u mà tình yêu thầm kÃn và say đắm đã ngăn trở không cho nà ng nhìn thấy và chỉ được phát hiện ra khi đã quá muá»™n, đó là con Äầm CÆ¡ không phải là nà ng, là Nadia lại là Celsa, cô vợ chÃnh thức cá»§a Marc, Nadia má»›i là con Äầm Pic bất lương tiếp nối Béatrice là con Äầm T rep phù du chốc lát. Sá»± thá»±c, mối tình tuyệt vá»ng đã là m cho nà ng mù quáng năng khiếu tiên tri bị bà o mòn. Nadia không sao lần ra được sá»± tháºt. Lại còn má»™t mâu thuẫn kỳ cục: là m sao mà nà ng lại có thể là con Äầm Pic Ä‘ang mÆ¡ ước trở thà nh quả phụ khi mà nà ng không có chồng? Äó là má»™t vòng luẩn quẩn khá»§ng khiếp. Trừ phi năng khiếu đặc biệt cá»§a nà ng không há» nghÄ© đến vỉ từ nhá», nà ng đã có thói quen tin tưởng má»™t cách mãnh liệt và o tất cả những gì mình thấy trước, không ngoại trừ Ä‘iá»u gì, tất cả Ä‘á»u phải xảy ra đúng như thế.
Má»™t tuần nữa lại trôi qua, cÅ©ng buồn tẻ như tuần trước đó. Nhưng tiếng chuông Ä‘iện thoại bá»—ng vang lên và o má»™t buổi sáng trong lúc nà ng và o phòng để tiếp những ngưá»i khách đầu tiên cá»§a ngà y hôm đó. Äó là tiếng cá»§a Marc:
− Em đấy ư? Em có thể tiếp anh ngay bây giỠđược không? Rất cần.
− Có việc gì đấy anh?
− Anh chỉ có thể trược tiếp nói vá»›i em thôi. Anh xin em. Anh rất cần gặp. Chuyện đã xảy ra vá»›i anh tháºt khá»§ng khiếp!
Tiếng nói đầy vẻ lo sợ.
− Em sẽ giải phóng tháºt nhanh những khách đã có mặt tại đây và chá» có anh và o buổi trưa.
Rồi nà ng bảo bà ngoại Vêra.
− Bà đừng nháºn khách từ 12 đến 14 giá». Anh Marc sẽ đến gặp cháu .
− Marc ư? Cái gì đã bất ngá» là m cho anh ta giở chứng suốt từ ngà y biệt tămváºy? Thế mà cháu cÅ©ng tiếp anh ta ư? Chỉ vì má»™t cú Ä‘iện thoại đơn giản sau khi đối xá» vá»›i cháu tồi tệ như váºy sao? Có lẽ tốt hÆ¡n cả,cháu hãy nói ngay vá»›i bà là cháu vẫn yêu anh ta.
− Vâng, cháu vẫn yêu anh ấy! Chuyện đó là m bà không bằng lòng ư?
− Bà ấy à ?Không đâu… Chỉ sợ đối vá»›i ngưá»i khác mà chuyện đó gây phiá»n toái thôi.
− Cháu cũng chẳng cần!
− CÅ©ng nên lưu ý Ä‘iá»u nà y: đừng quên là anh ta đã có vợ!
Khoảng giữa trưa Marc tá»›i, sau khi bắt tay bà Vêra trong phòng chá»:
− Cháu rất vui được gặp lại bà . Bà biết không:bà chẳng thay đổi gì cả?
− Anh cÅ©ng váºy Marc ạ. Bà cÅ©ng rất hà i lòng được gặp lại anh. Cô ấy Ä‘ang chá»â€¦
Ngay sau khi cá»a phòng khép chặt lại, anh há»i:
− Em có chắc là bà không nghe được chúng ta trao đổi không? Äiá»u mà anh sắp nói đây chỉ liên quan tá»›i em, hoặc đúng ra là chỉ liên quan tá»›i nhà tiên tri là em mà thôi.
− Bà ngoại Vêra là hiện thân cá»§a sá»± kÃn đáo. Anh có thể nói tá»± nhiên.
− Trước tiên anh phải xin em thứ lá»—i cho vá» chuyện hôm trước. Nhưng em sẽ nghÄ© vá» anh như thế nà o đây? Không lúc nà o anh tin và o năng khiếu đặc biệt cá»§a em thế mà bây giá» anh bắt đầu tá»± há»i: có tháºt tháºt thế không? Em tha lá»—i cho anh chứ?
− Vâng, nếu không thì em đã không tiếp anh. Em nghe đây.
− Khi em ra khá»i phòng là m việc cá»§a anh, anh giáºn em vô cùng và cho rằng em vừa giở cái trò lố bịch cá»§a má»™t ngưá»i tình cÅ© bị bá» rÆ¡i, nhưng anh láºp tức suy nghÄ© lại và tá»± bảo là vô lý mà má»™t cô gái luôn tá» ra trung thá»±c vá»›i mình lại đến tìm gặp để nói toà n những Ä‘iá»u ngu ngốc đơn thuần đẻ ra từ trà tưởng tượng hoặc từ sá»± ghen tuông. Tất cả những gì em kể vá» Celsa Ä‘á»u đúng! Theo lá»i khuyên cá»§a em, anh đã thuê thám tá» theo dõi và dã lượm được chứng cứ là nà ng có quan hệ vá»›i ngưá»i đà n ông đó… Tất nhiên là anh giữ kÃn không để cho nà ng biết và anh Ä‘i tá»›i kết luáºn có vẻ khá là oái oăm: nếu như Celsa có những cuá»™c hẹn hò gặp gỡ vá»›i con ngưá»i đó, thì không phải, như em nghÄ© là do cô ta lừa dối anh.
− Cái gì đã khiến anh nói như váºy?
− Và nà ng rất yêu anh! CÅ©ng kém gì anh yêu nà ng… Hai chục lần, má»™t trăm lần trong tuần lá»… nà y, anh đã muốn sá»a cho nà ng má»™t tráºn, nhưng nà ng luôn tá» ra là má»™t ngưá»i tình nồng thắm nên anh không thể… Anh tá»± bảo: “Không có lý do nà o mà má»™t ngưá»i vợ sống đằm thắm máºt thiết vá»›i mình như váºy mà lại có ý đồ muốn là m vợ má»™t ngưá»i đà n ông khác!†Váºy thì ở đây có má»™t cái gì khác, nhưng đó là cái gì? Dá»±a và o năng khiếu sẵn có cá»§a em, em phải giúp anh tìm ra cái đó để anh có thể giữ được Celsa cho mình anh thôi… Em không có quyá»n từ chối sá»± giúp đõ đó! ChÃnh em đã chẳng nói vá»›i anh tuần lá»… trước là ngay cả khi chúng ta phải d9ao5n tuyệt vá»›i nhau thì em vẫn sẵn sà ng tiếp tục trợ giúp anh khi cần thiết. Có phải thế không?
− Äúng như váºy và em sẽ giữ lá»i như đã hứa dù niá»m tin cá»§a em đối vá»›i cô ta không sao có thể sánh được vá»›i lòng tin cá»§a em đối vá»›i anh. Nhưng em đã coi như việc phục vụ anh là má»™t bổn pháºn trên suốt thá»i gian em còn sống trên Ä‘á»i. Vì váºy em sẽ đặt cho anh má»™t câu há»i có tÃnh chất mở đầu: anh có biết ngưá»i chồng trước cá»§a cô ta không?
− Cả Ä‘á»u nà y em cÅ©ng biết khi đến thăm anh: nà ng là má»™t quả phụ trước khi gặp anh có phải không?
− Phải.
− NhỠvà o những quân bà i?
Lại lần nữa, nà ng nói dối:
− Vâng, nhỠvà o những quân bà i…
− Là m sao mà ngưá»i ta thấy được nhiá»u thứ trong những quân bà i thế nhỉ?
− Äó là nghá» cá»§a em mà .
− Em cÅ©ng còn chưa biết tên cá»§a ngưá»i đà n ông đó?
− Smitzberg… quốc tịch Äức, sinh tại Lripzig.
− Em tháºt đáng khâm phục, đúng váºy! Anh ta chết lúc bao nhiêu tuổi em biết không?
− Nhiá»u nhất là khoảng ba mươi…
− Có lẽ là em sắp nói vói anh là em quen biết biết hắn? Hắn ta là m gì nà o?
− Nghá» nghiệp cá»§a hắn ta cÅ©ng tương tá»± như nghá» nghiệp cá»§a anh. CÅ©ng như anh hắn là kỹ sư hoặc kỹ thuáºt viên trong ngà nh dầu khÃ.
− Äúng.
− Và anh biết hắn trong thá»i gian đó à ?
Marc lưỡng lá»± má»™t thoáng trước khi trả lá»i:
− Từ xa thôi… Nhưng chưa từng quan hệ thực sự với nhau cả.
− Anh đã thấy hắn Ä‘i cùng vá»›i vợ và sau đó ngưá»i đà n bà nà y trở thà nh vợ anh phải không?
− Không. Anh gặp Celsa do tình cá», trong má»™t cuá»™c chiêu đãi ở Alger, lúc đó nà ng đã goá chồng được má»™t năm. Láºp tức anh thấy thÃch nà ng.
− Phải công nháºn là cô ta rất đẹp… Tóm lại là má»™t cú sét?
− Äại loại như thế…
− Hắn ta chết và o năm nà o?
− Äến nay là được tám năm vì anh và Celsa cưới nhau đã được bảy năm.
− Cưới ngay sau lần gặp đầu tiên?
− Hai tháng sau đó. Hồi anh hoà n toà n như con ngựa lồng.
− Lễ cưới tổ chức ở Pari?
− Không, ở Alger.
− Hèn nà o mà em chẳng được anh má»i tá»›i dá»±!
− Cả em và các bạn ở Pari. Má»i ngưá»i chỉ biết sau nà y trên các tá» báo khi chúng mình trở lại Pari.
− Có, em có Ä‘á»c. Cha mẹ anh cÅ©ng có mặt trong đám cưới đó chứ?
− Cũng không. Anh đã đặt các cụ trước một việc đã rồi và các cụ chỉ biết mặt con dâu ở Pari khi cô ấy đã là vợ anh. Vì anh sợ cha mẹ anh sẽ sững sốt khi thấy anh cưới một cô gái Algéroise.
− Thế nhưng trong cuá»™c hôn nhân lần thứ nhất cô ta đã nháºp quốc tịch Äức rồi kia mà .
− Cô ấy giữ cả hai quốc tịch.
− Có thể là cha mẹ anh lo ngại vì anh kết hôn với một cô gái đạo Hồi.
− Gốc Tây Ban Nha, Celsa không theo một đạo nà o.
− Các cụ nói gì khi anh giá»›i thiệu vợ anh vá»›i há».
− Chẳng có gì cả. Nhưng anh phải thứ thá»±c là các cụ không được hà i lòng lắm. CÅ©ng vì thế mà cha me anh và anh rất Ãt khi gặp nhau.
− Em hiểu. Có lẽ vì thế mà các cụ bán trang trại ở Sologne Ä‘i, không muốn má»™t ngà y nà o đó phải chứa má»™t ngưá»i đà n bà xa lạ.
− Có thể, nhưng bất cứ thế nà o thì Celsa cÅ©ng không thÃch vá» nông thôn. Nà ng chỉ muốn ở Pari. Pari thÃch hợp vá»›i nà ng hÆ¡n…
− Có lẽ vì thế mà anh cưới cô ta nhanh như váºy? Lần đầu gặp nhau, là m sao mà nói được tất cả má»i chuyện… Äiá»u duy nhất mà chắc là hôm đó anh đã hiểu rõ là cô ta thÃch tiá»n.
− Bao giá» nà ng cÅ©ng thÃch tiá»n và nà ng có lý. Anh cÅ©ng váºy, anh thÃch tiá»n… Thế còn em, em không thÃch ư?
− Ồ! Em thì…
− Em đã chẳng nói vá»›i anh là nghá» cá»§a em hái ra tiá»n mà ?
− Äúng váºy.
− Thế thì sao nà o?
− Chẳng sao cả.
− Em có thể là m gì để giúp anh tìm ra lý do Ä‘Ãch thá»±c cá»§a những cuá»™c gặp gỡ cá»§a nà ng vá»›i cái tên ngưá»i Hà Lan đó?
− Anh có biết tên hắn không?
− Theo tin hãng Ä‘iá»u tra thì hắn tên là Peter Van Klyten.
− Nếu hắn không là ngưá»i Hà Lan mà là ngưá»i Äức thì sao?
Marc chợt rùng mình:
− Cái gì đã giúp em có thông tin đó?
− Như thế nà y… Thà dụ đó là má»™t ngưá»i Äức phÃa đông cÅ©ng như chồng trước cá»§a cô ta, sinh ở Leipzig? Và , trong trưá»ng hợp nà y, tại sao hai ngưá»i lại không biết nhau trước khi má»™t trong hai ngưá»i mất Ä‘i nhỉ? Äôi khi có những sá»± trùng hợp như váºy… Nếu thế thì những gặp gỡ đó có thể giải thÃch được: vợ anh gặp má»™t ngưá»i bạn cÅ© và cÅ©ng có thể đơn giản đó chỉ là má»™t sá»± quan hệ vá» công việc cá»§a ngưá»i chồng cũ… Trong suốt thá»i gian bảy năm chung sống, có khi nà o Celsa nói vá»›i anh cái tên Van Klyten đó không?
− Chưa bao giá»! Mà nà ng là m thế để là m gì nhỉ?
− Nà o ai mà biết được… Có thể đơn thuần chỉ vì khinh suất dại dột.
− Celsa chẳng bao giá» khinh suất liá»u lÄ©nh cả! Nà ng biết rất rõ Ä‘á»u nà ng nói và anh còn có thể nói là nà ng cân nhắc từng lá»i.
− Vá» Ä‘iểm nà y anh có lý: em cÅ©ng đã nháºn thấy trong ba lần cô ta đến nhá» em Ä‘oán quẻ… Dù sao cÅ©ng cứ lục đục trong trà nhá»›: Van Klyten hoặc cái tên Peter.
− Anh chưa bao giá» nghe nói đến cái tên và hỠđó trước khi Ä‘á»c được trong biên bản cá»§a hãng lượm tin… Vả lại Celsa không nói tá»›i bất cứ ngưá»i bạn nà o cá»§a chồng cô ta cả, nhưng và o những tuần trước ngà y hôn lá»…, anh có gặp Alger má»™t hoặc hai ngưá»i quen biết Smitzberg.
− “Má»™t hoặc hai ngưá»i†đó thuá»™c loại đó như thế nà o?
− Chẳng có gì đặc biệt… Má»™t ngưá»i là m gác cá»a khách sạn và má»™t ngưá»i là đầu bếp cÅ©ng ở nÆ¡i mà anh lưu lại Ãt ngà y cùng vá»›i Celsa trước khi chuyển tá»›i má»™t căn há»™ vá»›i nà ng.
− Căn hộ nà ng giữ lại sau khi chồng chết?
− Äúng. Căn há»™ nà y do chồng nà ng thuê. Khi chúng mình quen biết nhau thì căn há»™ đó bá» không và chúng mình sống ở khách sạn cho đến ngà y là lá»… cưới. Và hôm sau là đi Pari luôn. Anh có thể bảo đảm vá»›i em là sau đó thì Celsa không bao giá» trở lại Algérie nữa.
− Anh thì có: Ãt nhất là hai lần trong má»™t năm để giải quyết công việc. CÅ©ng có lần anh rá»§ Celsa cùng Ä‘i vá»›i anh vá»›i thiện chà là sẽ là là m cho nà ng vui thÃch khi được trở lại quê hương, nhưng nà ng luôn từ chối.
− Anh thấy thế là kỳ cục ư?
− Trái lại anh cho là rất bình thưá»ng. Bởi vì Celsa không có má»™t tuổi thÆ¡ hạnh phúc nÆ¡i quê hương.
− Váºy thì tại sao trong suốt thá»i gian chung sống vá»›i Smitzberg, cô ta không há» có ý muốn chuyển Ä‘i nÆ¡i khác?
− Anh ta lúc nà o cÅ©ng muốn mang nà ng vá» Äức còn nà ng thì không nghe.
− Cô ta cÅ©ng không tò mò muốn biết, dù chỉ má»™t lần, gia đìng ngưá»i chồng trước ư?
− Nà ng nói là anh ta không còn gia đình. Tất cả má»i ngưá»i, trừ anh ta được giấu kÃn trong má»™t trang trại ở ngoại ô Leipzig, đã bị tà n sát trong đợt quân đội Nga kéo tá»›i, hồi cuối cuá»™c chiến.
− Và còn gia đình nhà vợ, anh có tá»›i thăm trong thá»i gian trước và sau đám cưới chứ?
− Nà ng cÅ©ng váºy, chẳng còn ai cả.
− Do chiến tranh Algérie?
− CÅ©ng không phải váºy. Ngay cả bố mẹ, nà ng cÅ©ng không biết là ai.
− Phải nói là may mắn lá»›n nhất là cô ta rất xinh đẹp. Chả thế mà lấy chồng được hai lần liá»n!
− Äừng tá» ra khả ố, Nadia! Cái đó không hợp vá»›i em đâu.
− Äiá»u thú vị là là m sao để biết được cô ta đã là m quen vá»›i cái tay Van Klyten nà y như thế nà o. Nếu khám phá ra Ä‘iá»u đó có nghÄ© là chúng ta đã Ä‘i được má»™t bước dà i… Hãy cho em hai mươi bốn tiếng. Tối nay, trong cảnh tÄ©nh mịch cá»§a đêm khuya, em sẽ…
− Còn cái gì sẽ cho em biết thêm vá» những Ä‘iá»u em vừa thấy?
− Chẳng bao giá» biết trước được. Mưá»i giá» sáng ngà y kia em sẽ gá»i cho anh. Hi vá»ng là em sẽ có thể cho anh biết cke61t quả công việc em là m… Anh phải nhá»› là không được nói chút gì vá» em vá»›i vợ anh. Căn cứ và o những Ä‘oán định cá»§a em vá» tình cảm cô ta đối vá»›i anh, rất có thể cô ta sẽ giết em!
Khách xem cá»§a buổi chiá»u chẳng cho nà ng má»™t chút hứng thú nà o cÅ©ng như các vị cá»§a những hôm trước đó. Nang tiếp há» chỉ vì thói quen trong lúc Ä‘ang bị cuá»™c trao đổi vá»›i Marc vừa rồi ám ảnh như thu hết hồn vÃa. Trong bữa ăn tối bà Vêra há»i nà ng:
− Bà không thể nói gì vá»›i cháu từ lúc Marc đến. Anh ta muốn gì váºy?
− Muốn sự giúp đỡ của cháu.
− Anh ta ấy à , má»™t con ngưá»i có vẻ rất tá»± tin ở bản thân mình?
− Cháu có cảm tưởng là anh ấy bắt đầu tin và o khả năng tiên tri của cháu.
− Thế đấy! CÅ©ng chẳng sáng sá»§a gì lắm đâu! Anh ta có những mối ưu tư phiá»n bá»±c ư? Có thể là do ở ngưá»i vợ chăng?
− Trong cuá»™c sống lứa đôi trong bảy năm trá»i, có ai mà tránh được?
− Và nếu anh ta không yêu chị ta nữa?
− Xin bà đừng nhầm: anh ấy tôn sùng vợ. Chắc bà không giáºn cháu nếu tối nay cháu không cùng bà coi tivi, xem nốt cuốn phim rất hấp dẫn đó? Bà sẽ kể lại cho cháu nghe và o ngà y mai. Tối nay nhất thiết cháu phải tiếp tục là m việc trong phòng cháu.
− Má»™t mình, không có ngưá»i khách nà o ư? Cháu chả là m thế bao giá» cả!
− Bà đã quên là suốt ngà y ná» sang ngà y kia cháu chỉ có má»™t mình trên tầng gác mái ở Cố trang rồi ư? Äêm nay, có thể cháu sẽ là m việc lâu đấy. Bà cÅ©ng đừng lo lắng gì cả nếu cháu Ä‘i ngá»§ muá»™n. Thôi, cháu chà o bà , bà thân yêu.
Hai giá» sau khi bà Vêra Ä‘i vá» phòng cá»§a mình, bà thấy ánh sáng lá»t qua khe cá»a văn phòng: Nadia vẫn còn Ä‘ang ở đấy. Nà ng có thể là m gì trong đó? Bói bà i đến lần thứ má»™t trăm để biết xem Marc cuối cùng có trở lại vá»›i mình không chăng? Thêm má»™t lần nữa bà lại sa và o nhầm lẫn…
Sau má»™t đêm là m việc căn thẳng. Nadia kiệt sức cÅ©ng giống như buổi tối ở Cố trang ngà y xưa nà ng đã là m sống lại trong ký ức trong suốt cả thá»i quá khứ. Trà óc cÅ©ng rá»—ng không như thế nà ng uể oải Ä‘i vá» phòng mình sau khi đã ghim và o cánh cá»a phòng bà ngoại vuông giấy nhá» có hà ng chữ nà ng vừa ghi: “Ngà y mai cháu sẽ không xem cho bất cứ ai. Bà hẹn khách há»™ cháu và o những ngà y khác. Cháu cần phải nghỉ ngÆ¡i má»™t chút. Xin bà không vì bất cứ lý do gì mà gá»i cháu. Cháu sẽ có mặt và o bá»a ăn tốiâ€.
Bà Vêra tôn trá»ng những lá»i Nadia căn dặn nhưng khi gặp lại cô cháu gái, bà không ngăn được, thốt lên:
− Cháu đã là m việc quá khuya, cho nên má»›i mệt tá»›i như váºy. Cháu tháºt không biết Ä‘á»u, cháu yêu quý ạ! Nghá» cá»§a cháu tháºt vất vả: cháu phải giữ sức má»›i được, nếu không ốm to đấy!
− Giữa sức trong khi phải cứu cho được tÃnh mạng Marc ư? Cháu đã không nhầm, ròng rã suốt bao năm cháu luôn nghÄ©: anh ấy cần đến cháu.
− Lại do ngưá»i vợ anh ta?
− Thá»±c ra cháu cÅ©ng không biết nữa… Má»™t số nhân tố má»›i xuất hiện trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a anh ấy là m cho cháu ngỡ ngà ng và như muốn phát Ä‘iên lên vì lo sợ nữa… Sau bá»a ăn tối, cháu lại phải Ä‘i ngá»§ ngay má»›i được.
− Sau một giấc ngủ ngon, có thể cháu sẽ minh mẫn hơn.
− Cháu cÅ©ng không biết nữa và có lúc cháu đã hồi há»™p tá»± há»i chẳng biết rồi cháu có cứu được anh ấy không?
− Anh ta đang gặp nguy hiểm?
− Má»™t hiểm há»a to lá»›n mà vợ anh ấy cÅ©ng không lưá»ng tình thế cấp bách như thế nà o… ChÃnh đó má»›i là điá»u quan trá»ng. Trái ngược vá»›i Ä‘á»u mà cháu Ä‘inh ninh từ trước đến nay, có thể vợ anh ấy yêu anh ấy thá»±c nhưng chưa đủ để có thể quên mình vì anh ấy. Cô ta rất Ãch ká»·, chỉ nghÄ© đến bản thân mình thôi. Ngưá»i ta chỉ có thể thá»±c sá»± giúp chồng khi yêu chồng tha thiết, yêu đếm mức có thể sẵn sà ng hi sinh tất cả nếu cần.
− Như cháu yêu anh ta?
Không có lá»i đáp.
− Ngà y mai cháu tiếp tục công việc chứ?
− Phải thế thôi bà ạ, nhưng mà cháu chán ngấy cái nghỠnà y rồi! Thôi chà o bà , cháu đi ngủ đây.
Lá» thú nháºn cá»§a nà ng vá»›i bà ngoại là chân thá»±c: ảo ảnh cá»§a cuá»™c gặp gỡ lần đầu giữa Van Klyten và Celsa đã là m đảo lá»™n nhiá»u sá»± việc trong ý nghÄ© mà nà ng đã dá»± định sẽ cố gắng để tìm ra sá»± tháºt. Sau khi nghe cô ta tá»± bá»™c bạch trước cái tên Hà Lan đó, nà ng tá»± há»i có phải ngưá»i đà n bà Algérie nà y đối vá»›i Marc cÅ©ng xấu xa như nà ng tưởng không. Những câu cô ta nói vá»›i ngưá»i đối chuyện lạ lùng đó là những lá»i cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà đang yêu nhuốm má»™t vẻ chân tháºt nà o đó. ChÃnh Ä‘iểm nà y đã xóa Ä‘i má»™t phần nà o ác cảm mà cô ta để lại trong ba lần đến nhá» Nadia xem bói. Khi cô ta há»i liệu có sắp trở thà nh quả phụ không, phải chăng là vì quá yêu chồng mà cô ta sợ mất anh? Và nếu cô ta lại bị sá»± việc đó ám ảnh, phải chăng đó là biểu hiện cá»§a ná»—i lo lắng mạng sống cá»§a Marc? Tất cả những cái đó đã láºt ngược tất cả những dá»± kiện cá»§a bà i toán. Tối nay Nadia hãy còn rất mệt, nhưng má»™t khi lại sức, nà ng sẽ lại cắm cúi xuống quả cầu pha lê mong sao moi ra được má»™t Ä‘á»u bà máºt khác mà tầm quan trá»ng cá»§a nó tháºt là cÆ¡ bản: có hay không, lúc Celsa vá» tá»›i nhà sau khi nghe những lá»i Ä‘e dá»a úp mở cá»§a ngưá»i đà n ông đầu hói, kể cho Marc nghe tất cả những gì hắn nói? Hay mà yêu chà ng mà cô ta đã yên lặng để tránh cho anh ấy khá»i phải lo sợ vô Ãch? Sau hết, cái tên Van Klyten nà y có thể chỉ là má»™t con ngưá»i quá»· quyệt dùng thá»§ Ä‘oạn kiểu tống tiá»n để mưu đồ tước Ä‘oạt má»™t cách gián tiếp cái gì đó cá»§a Marc qua trung gian là vợ anh ta? Khi hắn hé ra cho biết kỹ sư tư vấn cá»§a công ty CITEF có tham gia và o má»™t tổ chức bà máºt, phải chăng đó là hắn đã dùng phương pháp cổ Ä‘iển là nêu ra cái giả để nắm được cái tháºt? Äồng thá»i gieo sá»± nghi ngá» và o trái tim cá»§a má»™t ngưá»i vợ yêu chồng? Dù sao chăng nữa, bằng cái giả cá»§a sá»± bịa đặt trắng trợn, rõ rà ng là hắn đã tìm cách là m cho Celsa hoảng hốt. Nhưng để đạt được mục Ä‘Ãch gì nhỉ?
Ngay chiá»u mai, sau khi ngưá»i khách cuối cùng trong ngà y Ä‘i khá»i, Nadia táºp lại trung để tìm lại vợ Marc bằng ngoại cảm vì nà ng biết rằng chỉ qua chị ta và qua hà nh vi cá»§a ngưá»i thiếu phụ nà y má»›i có thể tiếp cáºn được sá»± tháºt.
Việc đầu tiên nà ng là m buổi sáng hôm sau trước khi tiếp ngưá»i khách đầu tiên là gá»i Ä‘iện cho Marc ở văn phòng anh ta:
− Em không muốn gá»i vá» nhà anh mà chá» anh tá»›i CITEF cho tiện hÆ¡n… Anh có thể tiếp em má»™t lát trong ngà y hôm nay được không? Em muốn há»i anh má»™t vấn đỠrất quan trá»ng. Nó có thể giúp em há»— trợ cho anh nhanh hÆ¡n khi anh đã yêu cầu.
− Anh thÃch tá»›i chá»— em hÆ¡n.
− Váºy thì anh hãy đến và o bữa trưa, xen và o khoảng giữa hai ngưá»i khách. Äúng giỠđấy nhé.
− Em muốn biết vá» vấn đỠgì nà o? – Marc há»i và ngồi xuống ghế trong phòng cá»§a Nadia.
− Em muốn anh hết sức thà nh thá»±c trả lá»i em. Chắc anh biết em là ngưá»i bạn gái thân nhất Ä‘á»i cá»§a anh và sẽ không có gì và không bao giá» là m cho em hé môi để lá»t ra những Ä‘iá»u em nói vá»›i anh tại đây. Anh lúc nà o cÅ©ng tin ở em chứ?
− Cà ng ngà y cà ng tin, nếu không thì anh đã không đến đây.
− Váºy thì thế nà y nhé: ngoà i công việc kỹ sư – tư vấn ra anh có hoạt động gì khác mà xung quanh anh không há» có ai hay biết kể cả vợ anh?
− Tại sao lại có câu há»i kỳ cục đó?
− Vì nó là chÃnh yếu.
− Có má»™t sá»± lưỡng lá»± rõ rà ng trước khi anh trả lá»i.
− Váºy thì có đấy: anh có là m việc gì khác nữa.
− Cụ thể là gì váºy?
− Là anh không chỉ là m cho Công ty CITEF…
− Anh còn là m cho một đoà n thể khác?
− Phải, má»™t Ä‘oà n thể có tên là Nước Pháp… Phải, anh luôn luôn mong muốn là má»—i cá nhân Ä‘á»u phải phục vụ đất nước mình vá»›i khả năng có thể… Em biết là nghá» ngiệp cá»§a anh bắt buá»™c anh phải Ä‘i nhiá»u và thưá»ng ra nước ngoà i. Äó là cái vá» bá»c tuyệt vá»i cho phép anh xây dá»±ng má»™t số đầu mối liên lạc và khui ra má»™t và i tà i liệu gì đó mà không mà không má»™t ai có thể đặt vấn đỠnghi vấn. Vá» mặt công khai hợp pháp, anh chỉ là má»™t kỹ sư – tư vấn như hà ng ngà n ngưá»i như thế trên mặt địa cầu nà y, là m việc cho má»™t công ty quan trá»ng chuyên chở dầu khà và chẳng ai có thể phiá»n trách vá» cái đó được; nhưng vá» mặt bất hợp pháp… Hãy nghe anh và hãy thá» là câu chuyện tâm sá»± nà y sẽ chỉ ngưng Ä‘á»ng lại giữa hai chúng ta mà thôi.
− Vì sao anh lại yêu cầu em Ä‘iá»u đó Marc? Anh biết rất rõ là em đã thá» trước rồi mà .
− Cách đây chÃn năm, lúc đó anh chưa lấy vợ, anh đã có tiếp xúc vá»›i má»™t ngưá»i bạn lá»›n, đã cùng vá»›i anh ấy nghiên cứu há»c táºp và cùng hướng và o má»™t nghá» tương tá»± như nhau, để sau đó anh gia nháºp và o má»™t trong những cÆ¡ quan rất bà máºt. Má»™t quốc gia tá»± trá»ng mà không có những cÆ¡ quan nà y thì không sao có thể biết được những cưá»ng quốc thù địch Ä‘ang âm mưu gì. Em hiểu anh chứ?
− Anh cứ nói tiếp đi.
− Vá» phần anh, anh có nhiệm vụ là tìm hiểu xem qua những trung gian nà o mà má»™t số kế ước nà o đó được ký kết và nhất là phải biết rõ thá»±c chất cá»§a những kế ước đó từ những thùng dầu đốt đến việc buôn bán vÅ© khà thông qua những vụ đầu cÆ¡, buôn ban bán láºn như những bá»n chuyên buôn ma túy, và những nhóm cách mạng hoặc những bá»n khá»§ng bố mà nhiệm vụ chá»§ yếu là , bằng những hà nh động cốt gây tiếng vang lá»›n hoặc bằng đủ các cách phá hoại, đánh những đòn chà mạng và o kinh tế cá»§a má»™t quốc gia mà tình hình chÃnh tri Ä‘ang chao đảo. Những vấn đỠmà ngưá»i bạn đó trao đổi, giảng giải đã là m cho anh say mê và anh đã nháºn lá»i đỠxuất cá»§a anh ấy.
− Tháºt là điên rồ!
− Anh không hối tiếc gì vá» việc đó. Từ lâu anh vẫn là má»™t con ngưá»i thÃch phiêu lưu.
− Thế rồi sao nữa?
− Anh vẫn tiếp tục hoạt động song đôi như thế và anh nghÄ© là anh đã có những cống hiến thá»±c sá»± cho tổ quốc chúng ta. Sở dÄ© anh trút bầu tâm sá»± vá»›i em hôm nay chứ không phải vá»›i ngưá»i khác là vì anh coi em là má»™t cô bạn thân nhất, gần như là em gái cá»§a anh, và anh thú thá»±c là trong thâm tâm anh rất tá»± hà o vá»›i kết quả đã thu lượm được. Nó đã ngăn ngừa biết bao tai há»a vô phương cứu chữa không những cho nước Pháp và cho cả nước đồng minh thá»±c sá»± nữa.
− Bây giá» em hiểu rõ vì sao mà anh chẳng còn thá»i gian để suy nghÄ© đến em nữa! Và , còn vợ anh, liệu cô ấy có biết hoạt động kép kÃn đó cá»§a anh không?
− Hoà n toà n mù tịt. Anh rất yêu nà ng nên không muốn để nà ng dÃnh dáng và o chuyện đó vì chắc em cÅ©ng thấy là đôi khi cÅ©ng có phần nguy hiểm… Nà ng tưởng, cÅ©ng như cha mẹ anh và cÅ©ng như em cho đến bây giá», anh chỉ là má»™t ká»· sư tư vấn có hạng đã từng có nhiá»u thà nh đạt xuất sắc.
− Anh cũng được trả lương cho cái “công việc chuyên môn†thứ hai nà y chứ?
− Em coi anh là ai váºy? Anh đã có má»™t cuá»™c sống đầy đủ vá»›i công việc thứ nhất cá»§a anh. Cái đó cho phép anh hoạt động cho công việc thứ hai vì vinh quang cá»§a đất nước… Má»™t vinh quang âm thầm nhưng là m ta ngây ngất. Bây giá» thế là em đã biết tất cả rồi.
− Em rất cảm Æ¡n sá»± thà nh tháºt cá»§a anh. Äiá»u đó chứng tá» là anh tháºt sá»± tin em… Anh có nói đến những sá»± hi sinh?…
− Do sá»± hoạt động thứ hai nà y mang tá»›i. CÅ©ng vì hế mà nó là m ta say mê! Thắng mà không trải qua nguy hiểm thì… Hình như lần nà o mặt đối mặt vá»›i những kẻ thù thưá»ng là không biết rõ lai lịch, anh thấy chúng Ä‘á»u là những tên quá»· quyệt đáng sợ.
− Nói cách khác là anh gặp rất nhiá»u nguy hiểm?
− Äúng váºy, đã nhiá»u lần xảy ra vá»›i anh, nhưng đối vá»›i cúng cÅ©ng thế thôi!
− Äã có lần nà o anh bị bắt buá»™c phải dùng đến vÅ© khà để tá»± vệ chưa?
− Ba lần, nhưng không bị sao cả vì anh hãy còn đây.
− Thế còn những địch thủ của anh?
− Chúng Ä‘á»u kém may mắn hÆ¡n anh… Anh đã biết là anh thÃch bắng súng. Em có nhá»› lần đầu gặp đầu tiên cá»§a chúng ta ở khu rừng thưa vùng Sologne… Em thì Ä‘ang vẽ, còn anh mang má»™t khẩu súng săn là m em không thÃch! Phải đấy ngay từ dạo ấy, anh có khuynh hướng rõ rà ng. Chưa tháºt sá»± hiểu: lúc đó như váºy là anh đã táºp luyện cho sau nà y.
− ThẠlà gá»›m ghiếc, Marc! Äể bắn và o con thú săn, lúc nà y em có thể cố gắng chấp nháºn, chứ để sau nà y giết ngưá»i tháºt là khá»§ng khiếp!
− Anh biết… Nhưng anh đâu có quyá»n chá» lá»±a: là chúng hoặc là anh thế thôi! Rồi lại còn có mệnh lệnh nữa chứ!
− Mệnh lệnh nà o?
− Anh không bao giá» xả súng và o ai theo ý thÃch cá»§a mình! Trong má»™t tổ chức như tổ chức có anh trong đó, ngưá»i ta nháºn được đủ các thứ lệnh kể cả lệnh thá»§ tiêu má»™t phần tá» nguy hiểm.
− Ghê tởm quá! Và ra lệnh một cách lạnh lùng.
− Äiá»u kiện đầu tiên, muốn trở thà nh má»™t tình báo viên giá»i, là phải biết giữ cho mình má»™t thái độ thản nhiên… Em cò muốn biết thêm gì nữa không?
− Không. Em chỉ thấy kinh hãi thôi! Nhất là cho anh! Những kẻ khác kệ há»! Nhưng còn anh… em yêu anh…
− Chắc em phải công nháºn là khi em Ä‘em hết công sức ra tìm hiểu, trong má»™t quẻ bói bà i, những ưu Ä‘iểm và khuyết Ä‘iểm cá»§a anh, em chưa bao giá» mò ra được cái chìa khÃa cạnh khá đặc biệt đó vá» nhân thân anh phải không?
− Äúng thế… Những quân không sao nói hết được tất cả! Nếu mà em biết được anh có nguy cÆ¡ trở thà nh má»™t loại ngưá»i hiếu sát nhưng có tưởng là phục vụ cho chÃnh nghÄ©a thì em đã van vỉ anh đừng nháºn lá»i cá»§a ngưá»i bạn đó.
− CÅ©ng chẳng có gì thay đổi lá»›n lắm đâu… Má»—i chúng ta sống trên thế gian nà y Ä‘á»u có má»™t sứ mệnh phải là m tròn: em thì hà ng nghá» tiên tri bói toán còn anh có nhiệm vụ thanh toán má»™t số tên lưu manh tồi tệ.
− Nhưng bá»n chúng cÅ©ng sẽ nghÄ© vá» anh như thế?
− Chắc chắn là như váºy.
− Marc! Anh tháºt là trÆ¡ trẽn!
− Anh không đến ná»—i xấu như váºy đâu… Và anh không có má»™t chút nà o phải ân háºn vá» những việc mình đã là m, luôn luôn hà nh động dưới sá»± chỉ huy cá»§a những ngưá»i lãnh đạo. Äó là những ngưá»i hiểu biết hÆ¡n anh và biết vì sao phải là m như váºy. Nếu anh không hạ sát má»™t trong những tên nguy hiểm đó thì nó có thể giết nhiá»u ngưá»i trong bá»n anh và còn là m chết lây hà ng chục ngưá»i vô tá»™i khác. CÅ©ng vì lẽ đó có ngưá»i chưa hiểu rõ! Chỉ có má»™t trưá»ng hợp mà anh lấy là m buồn phiá»n khi tuân theo lệnh khá» Ä‘i. Ngưá»i nà y không là m hại gì tá»›i anh cả. Anh quen vá»›i hắn hôm trước. Thì hôm sau anh phải giết hắn. Không tưởng tượng được phải không? Nhưng đó lại là sá»± tháºt.
− Chuyện xảy ra ở đâu?
− Ở Alger. Má»™t tên ngưá»i Äức rất nguy hiểm đã là m cho tổ chức anh nhiá»u phen Ä‘iên đảo. Má»™t chà ng trai khá đẹp mã. Anh đã có ảnh cá»§a hắn do nhóm công tác đặc biệt cung cấp. Má»™t buổi tối, hắn đánh xe vá» nhà . Khi hắn cho xe và o ga ra, anh đã chá» hắn lên phòng cá»§a hắn ở tầng bo61nn rồi má»›i lẻn và o, lúc nà y không có ra và o nữa nên anh có đầy đủ thá»i gian để là m cái công việc tỉ mỉ đó.
− Công việc gì váºy?
− Anh đã nháºn được những hướng dẫn cần thiết: Phá há»ng há»™p số định hướng trong xe là m cho ngưá»i lái mất hoà n toà n sá»± kiểm soát xe mình khi cầm lái và là m cho tai nạn xảy ra cách x thà nh phố khoảng ba mươi cây số. Bá»n anh đã biết là và o buổi sáng đó hắn ta phải đến đâu và , tai nạn xảy ra như dá»± kiến. Không ai có thể khám phá ra nguyên nhân Ä‘Ãch thá»±c đã cho chiếc xe đó lao và o má»™t bức tưá»ng: má»™t cái chết khá»§ng khiếp do lá»—i tay lái kém. Mệnh lệnh bất di bất dịch: nạn nhân chết không phải vì súng cÅ©ng không vì chất ná»— đặt trong xe để không ai có thể nghi ngỠđó là má»™t vụ mưu sát ngưá»i lái. Trong xe lúc đó chỉ có mình hắn, lồng ngá»±c bẹp rúm vỡ tan chết ngay tại chá»—. Công việc hoà n thà ng mỹ mãn nhưng anh thì chẳng có má»™t chút tá»± hà o!
Nadia nghe chà ng nói, đôi mắt mở to vì sợ hãi, hổn hển kêu lên:
− Nhưng mà , Marc, việc anh là m đó tháºt là ghê tởm!
− Chúng chẳng hơn bất cứ một cuộc thanh toán nà o khác.
− Ãt ra thì anh cÅ©ng biết ngưá»i bị anh giết hôm đó là ai chứ ?
− Biết rất rõ. Không thể có sá»± nhầm lẫn được vá» con ngưá»i. Anh đã bảo em đó là má»™t tên ngưá»i Äức.
− CÅ©ng là nhân viên tình báo như anh! Nhưng hắn từ Äông Äức…
− Là m sao mà em biết được? NhỠnăng khiếu thấu thị chăng?
− Có thể là như thế… Và anh biết hỠtên hắn chứ?
− Tất nhiên rồi.
− Em cũng biết: hắn là Hans Smitzberg…
− Äúng là , em Nadia bé bá»ng cá»§a anh, em giá»i hÆ¡n anh tưởng nhiá»u.
− Cái tên đó không nói gì với anh ư?
− Chẳng có gì quan trá»ng lắm…
− Anh nói dối! Anh biết rất rõ đó là ngưá»i chồng trước cá»a vợ anh!
− Lúc đó thì anh chưa rõ và cÅ©ng chưa biết là hắn ta đã có vợ. Bá»n anh chỉ quan tâm tá»›i bản thân hắn. Em có biết là thá»i gian nà o anh má»›i biết hắn có cô vợ ngưá»i Alger không? Má»™t năm sau, ngà y mà anh là m quen vá»›i Celsa trong má»™t cuá»™c chiêu đãi ở dinh chÃnh phá»§. Anh chỉ má»›i nghe đồn chị ta là má»™t bà góa và chồng chết má»™t năm trước đây trong má»™t tai nạn ô tô… Tất nhiên khi chị ta xưng tên là Smitzberg, anh thấy như đất sụt dưới chân và như muốn ngất xỉu. May mà đức tÃnh bình tÄ©nh được rèn luyện, đã cứu anh nếu không thì anh không tin là má»™t và i tháng sau chị ta lại trở thà nh vợ anh!
− Nhưng mà tháºt là khả ố! Tại sao đã biết rõ như váºy mà anh lại có thể cưới cô ta là m vợ?
− Có thể là em sẽ cho là anh loạn trà hoặc hoà n toà n điên rồ: vì anh đã yêu Celsa ngay từ phút đầu vừa trông thấy nà ng.
− Anh đúng là một con quỷ!
− CÅ©ng chẳng hÆ¡n gì những ngưá»i Ä‘ang yêu… Cả em nữa, em có nhá»› những gì xảy ra khi Béatrice bị chôn vùi trong cÆ¡n bão tuyết! Em đã thấy trước trong ảo ảnh khi thức giấc nữa đêm khuya, kêu gà o khóc lóc bên cạnh anh… Thế nhưng em đã không bắt anh phải ra khá»i giưá»ng và trở vá» khách sạn khi cô ấy còn Ä‘ang ngá»§ để ngăn cô ta đừng lao trên đưá»ng Ä‘ua và o sáng hôm sau! Em vẫn nép và o anh và ngá»§ lại mãi đến trưa… Em không nghÄ© em đã là thá»§ phạm ngà y hôm đó ư?
− Anh im Ä‘i! Tháºt khá»§ng khiếp… Äúng, em luôn luôn tá»± trách mình. Em cÅ©ng biết đó là nguyên nhân chÃnh mà anh chẳng bao giá» muốn là m tình vá»›i em nữa và các cuá»™c hẹn gặp cá»§a chúng ta thưa dần.
− Äúng váºy. Có những ká»· niệm nặng ná» cứ Ä‘eo đẳng ta hết năm nà y qua năm khác.
− Nhưng Ãt ra thì em cÅ©ng không cố ý là m chết chị ấy, còn anh, anh đã giết ngưá»i chẳng run tay.
− Anh đã nói với em là anh chỉ là m theo lệnh.
− Lệnh… Anh có thấy anh là một kẻ sát nhân không?
− Có thể là em có lý…
− Chỉ vì yếu đuối nên em đã yêu anh điên cuồng và bây giỠvẫn thế, nếu không thì đã không nghe anh như vừa rồi… Marc, em chỉ là một cô gái hèn nhát!
− Anh cũng giống em, không còn nghi ngỠgì nữa vì lúc nà o anh cũng yêu say đắm Celsa mà nà ng hãy còn chưa biết và sẽ không bao giỠbiết là anh đã giết chồng nà ng.
− Nếu nà ng biết chuyện đó?
− Anh không rõ cái gì sẽ xảy ra… Nhưng anh nghÄ©, khi đó, có thể nà ng không oán trách anh bởi vì mà ng chưa bao giá» yêu hắn mà lại rất tôn sùng anh… Có thể nà ng còn biết Æ¡n thầm anh nữa cÅ©ng nên vì anh đã loại ra há»™ nà ng má»™t ngưá»i tình như thế?
− Em chưa bao giá» tin dưới lốt má»™t con ngưá»i trong tầng lá»›p cá»§a anh lại giấu má»™t tâm hồn yêu Ä‘uối nhu nhược đến như váºy. Em thá»±c sá»± khiếp đảm.
− Thế, em không còm yêu anh nữa ư?
Nà ng im lặng má»™t lúc lâu không trả lá»i, sau đó nà ng má»›i lúng túng:
− Em… Em cũng không biết nữa…
− Anh thÃch như váºy. Thế là em vẫn yêu anh và như váºy là đúng. Có ai là ngưá»i bạn thân nhất cá»§a em, ngoà i anh? Chẳng có ai, Nadia! Em vẫn sống độc thân vì em chá» anh và vẫn hi vá»ng… Em sẽ lấy anh ếu anh ngá» lá»i cầu hôn mặc dù bây giá» em đã biết cả… Và em sẽ trở thà nh, như em đã nói, vợ má»™t tên giết ngưá»i! Tại sao em không nói gì?
− Lúc nà o em cũng yêu anh.
− Còn anh, anh yêu vợ anh, Nadia ạ. Chúng ta hãy là những ngưá»i bạn rất thân cá»§a nhau mãi mãi: tình bạn, hiếm lắm đấy!
− Bất cứ có gì xảy ra, anh nên biết là anh có thể trông cáºy ở em và tin và o tÃnh kÃn đáo cá»§a em: không má»™t ai có thể biết được bà máºt mà anh vừa thổ lá»™ cùng em. NhỠđó mà em có thể khám phá ra những nguyên nhân sâu xa buá»™c vợ anh phải gặp gỡ cái tên Van Klyten đó… Em mong rằng anh đừng nói vá»›i cô ấy là anh đã biết mối quan hệ đó.
− Anh sẽ giữ mồm giữ miệng.
− Có thể cô ấy là m như váºy để giúp anh, cả cô ấy nữa, vòi anh chắc chắn là cô ấy rất yêu anh kia mà ? Em chưa thể nói Ä‘iá»u gì vá»›i anh tháºt chÃnh xác nhưng em có cảm tưởng là sá»± phát hiện ra nguyên nhân vá» cái chết cá»§a Smitzberg mà anh vừa kể vá»›i em có thể sẽ giúp cho em nhìn nháºn thấy rõ hÆ¡n trong những quẻ bói dà nh riêng cho trưá»ng hợp cá»§a anh khi chỉ còn có má»™t mình em trong phòng nà y. CÅ©ng có thể là em không tìm thấy… Liệu anh có má»™t chuyến Ä‘i nà o ra nước ngoà i má»™t ngà y gần đây không?
− Có thể có.
− Cho một “nhiệm vụ†mới đặc biệt? Không hiểu sao em cứ muốn anh ở đây, ở Pari nà y trong sự an toà n.
− Chẳng ở đâu là có an toà n, đối vá»›i những ngưá»i như bá»n anh cả, mà ngay đối vá»›i những ngưá»i khác cÅ©ng váºy! Thá» há»i ngà y nay ở đâu ngưá»i ta thá»±c sá»± được an toà n, dù ngay cả trong trưá»ng hợp không có kẻ thù ?
− Anh nghÄ© là anh có nhiá»u kẻ thù lắm sao?
− Nếu có, thì anh cÅ©ng xứng đáng thôi. Nhưng em hãy yên tâm. Chúng không là m gì được anh đâu. Anh còn tin chắc là bá»n anh mạnh hÆ¡n chúng nhiá»u… Cuối cùng là hiện nay chẳng có má»™t ai nghi ngá» anh là thuá»™c má»™t tổ chức bà máºt. Chừng nà o mà tình trạng nà y còn kéo dà i thì anh sẽ gần như được bình yên…
− Anh là má»™t con ngưá»i luôn luôn là m em ngạc nhiên… Dù sao, cÅ©ng nên tháºn trá»ng! Nếu có thể, anh cần có những biện pháp đỠphòng! Còn vá» phần em, em sẽ tiếp tục, nếu không phải là bảo vệ anh – Ä‘á»u mà em bất lá»±c trong trưá»ng hợp nà y – thì cÅ©ng để giúp anh, báo cho anh biết em cảm thấy có má»™t nguy cÆ¡ tức thá»i nà o Ä‘e dá»a, bằng cách sá» dụng khả năng thấu thị cá»§a mình anh có biết chắc chắn vợ anh không biết má»™t tì gì vá» chuyện nà y không?
− Tuyệt đối chắc. CÅ©ng như em và nhiá»u phụ nữ khác, nà ng có má»™t bản năng rất lạ. Nếu thấy có má»™t lo lắng nà o đấy, anh biết là nà ng sẽ thổ lá»™ vá»›i chồng ngay: nà ng dá»±a và tin và o anh.
− Em biết cô ta quá rõ! Cô nà ng có nhiá»u may mắn đó. Tối nay em tiếp tục là m việc vá» vấn đỠcá»§a anh. Nếu có cái gì má»›i em sẽ báo cho anh biết ngay, em sẽ gá»i Ä‘iện tá»›i CITEF. Và em nhắc lại là : khi chúng ta tìm thấy nguyên nhân Ä‘Ãch thá»±c cá»§a việc Celsa vẫn tiếp tục lén lúc Ä‘i gặp cái tên Hà Lan đó thì chúng ta sẽ Ä‘i được má»™t bước dà i.
− Anh hi vá»ng như thế!
− Chắc chắn rồi. Anh không hôn em trước khi ra vỠư?
− Có chứ, nhưng chỉ ở trán thôi… Anh trông cáºy ở em đấy.
Như đã hứa, ngay tối hôm đó. Nadia lại má»™t lần nữa, bằng tất cả ý chà và nghị lá»±c cá»§a mình, nà ng sục tìm bằng phương pháp thấu thị và đã thấy lại hình bóng cô vợ cá»§a Marc. Cô ta không còn ở trong má»™t phòng khách sạn tồi tà n nữa mà trong má»™t salông sang trá»ng cá»§a má»™t khách sạn lá»›n. Khách sạn Crillon hay là má»™t khách sạn nà o khác? Nà ng cÅ©ng không biết nữa vì Ä‘á»u đó chẳng có gì quan trá»ng. Äá»u cần thiết đáng kể là có Van Klyten lại đứng trước mặt cô ta, má»™t Van Klyten tươi cưá»i, có vẻ thÃch thú, tay giÆ¡ má»™t chiếc ly:
− Một chút sâm banh chứ?
− Không, cảm ơn.
− Rất tiếc. Tôi luôn nghĩ là loại nước uống tuyệt hảo nà y sẽ giúp cho trà óc chúng ta minh mẫn hơn. Dù sao tôi cũng xin được nâng cốc trước mắt bà …
Hắn như đã nói, dốc căn một hơi rồi đặt ly xuống, bảo:
− Tôi đã biết trước là bà sẽ đáp ứng lá»i gá»i lần thứ hai cá»§a tôi, nhưng tôi chá»§ trương là cuá»™c gặp lần nà y sẽ được diá»…n ra trong má»™t khung cảng xứng đáng vá»›i bà và vá»›i vẻ đẹp cá»§a bà hÆ¡n… Vá» Ä‘iểm nà y tôi thưá»ng luôn luôn tá»± bảo là những cô gái Pari xinh đẹp nhất Ä‘á»u từ xa tá»›i. Äó là phép thần cá»§a Pari, má»™t thà nh phố độc nhất thế giá»›i nà y biết cách hoán cải má»™t phụ nữ và ban cho nà ng cái mà tôi ưa thÃch trên hết tất cả má»i thứ: đó là vẻ duyên dáng và có tÃnh chất quố tế… Tôi cÅ©ng chắc chắn là bà đã không hé má»™t lá»i nà o vá»›i chồng bà vá» cuá»™c nói chuyện lần trước cá»§a chúng ta chứ?
− Äúng váºy. Tôi tá»± há»i là không biết tại sao?
− ÄÆ¡n giản là bởi vì bà rất yêu ông ấy. Äó là tất cả niá»m vinh dá»± cá»§a bà … Vì bà yêu ông ấy, cho nên Ä‘á»u mà bà qun tâm là ông ta phải được sống mãi bên bà . Chắc bà đã hiểu tôi không phải là má»™t con ngưá»i có thể đùa cợi vá»›i những chuyện nghiêm chỉnh. Khi tôi báo cho bà biết là tÃnh mạng cá»§a ông Marc Davault Ä‘ang bị Ä‘e dá»a thì không phải là lừa dối bà .
Hiểm nguy có thể được loại trừ nếu bà tá» ra biết Ä‘iá»u đối vá»›i chúng tôi.
Trong cuá»™c trao đổi lần trước, tôi đã cho bà biết M.Davault thuá»™c vá» má»™t tổ chức giống như tổ chức mà chúng tôi tham gia, mà Hans Smitzberg là má»™t trong những nhân viên trung thà nh nhất trước khi bị ám hại má»™t cách thảm khốc. Những cuá»™c Ä‘á»u tra xem xét kiên trì cá»§a chúng tôi cho thấy ngưá»i được nháºn lệnh phá hoại chiếc xe là m cho Smitzberg tá» nạn là má»™t kỹ sư ngưá»i Pháp danh tiếng và cÅ©ng có má»™t tri thức rá»™ng như anh ta, Ngưá»i đó là – xin bà thứ lá»—i cho vì đã nói cho bà biết má»™t cách tà n nhẫn – là Marc Davault.
− Oâng điên hay sao? Marc là một tên sát nhân ư?
− Chưa hẳn đúng như cái đáng phỉ nhổ đó thưá»ng được dùng. Má»™t tên sát nhân giết ngưá»i là để trả thù hoặc để chiếm Ä‘oạt váºt gì. Tuyệt đối không phải là trưá»ng hợp nà y. Oâng Davault chỉ biết nhắm mắt tuân lệnh cấp trên và như váºy ông ta đã tá» ra là má»™t nhân viên xuất sắc. Oâng ta giết không phải là vì thù háºn gì đối vá»›i Smitzberg mà ông ta chưa từng quen biết và chẳng có má»™t mối thù nà o. CÅ©ng không phải để cướp vợ cá»§a Smitzberg tức là bà đây mà chÃnh ông ta cÅ©ng không ngá» là bà có ở trên Ä‘á»i nà y. Oâng ta chỉ gặp bà má»™t năm sau khi “tai nạn†xảy ra: váºy thì không thể trách cứ ông ta má»™t chút gì vá» Ä‘iểm nà y cả. Nếu sá»± việc xảy ra vì bà là nguyên nhân tranh chấp, thì ngưá»i ta xếp cái chết thảm khốc nà y và o chuyện ghen tuông và đó chỉ là má»™t vụ án mạng vá» tình ái cÅ©ng nhà m như nhiá»u vụ khác. Và trong trưá»ng hợp nà y thì những cÆ¡ quan đặc biệt cá»§a chúng tôi chẳng há» quan tâm đến.
“Nhưng sá»± tháºt lại khác: Smitzberg được lệnh đặc trách theo dõi những hoạt động cá»§a tổ chức mà trong đó Davault. Smitzberg bị giết chết, đó là số pháºn cá»§a những kẻ nháºn lệnh xá»c mÅ©i và o công việc cá»§a ngưá»i khác. Nhưng rất có thể là đến lượt ông chồng thứ hai cá»§a bà cÅ©ng sẽ chịu chung quy luáºt đó, nếu Ãt nhất là bà không chịu nháºn cá»™ng tác vá»›i chúng tôi trong má»™t thá»i gian nà o đó… Má»™t khi bà đã thá»±c hiện đầy đủ những Ä‘iá»u chúng tôi yêu cầu, thì bà có thể tin chắc chắn là chồng bà sẽ không gặp bất cứ rá»§i ro nà o.
− CÅ©ng như lần trước, tất cả những Ä‘iá»u ông kể lể, tôi chẳng há» tin lấy má»™t lá»i, nhưng tôi cÅ©ng muốn biết là ông hiểu như thế nà o vá» cáu từ “cá»™ng tácâ€.
− ÄÆ¡n giản thôi: Hiện nay, rất có thể là ông Davault Ä‘ang có trong tay những tà i liệu mà đối vá»›i chúng tôi có má»™t tầm quan trá»ng đặc biệt. Hoặc là bà giúp chúng tôi biết được những tà i liệu đó hoặc là bà từ chối. Tất cả là để xem bà có thá»±c sá»± yêu chồng hay không? Trong trưá»ng hợp thứ nhất bà sẽ cứu ông ấy bằng cách tuân theo những chỉ dẫn cá»§a chúng tôi; trong trưá»ng hợp thứ hai tức là bà không bằng lòng cùng chúng tôi cá»™ng tác, Ä‘iá»u chứng tá» là , mặc dù bao lá»i khẳng định, bà cÅ©ng chẳng yêu ông chồng thứ hai hÆ¡n ông chồng thứ nhất. Nếu váºy, chúng tôi sẽ hà nh động…
Mặt mà y tái nhợt, ngưá»i thiếu phụ tóc nâu rút nhanh từ trong túi xách ra má»™t khẩu súng ngắn và chÄ©a thẳng và o Van Klyten:
− Và nếu tôi giết ông, không những là để tá»± giải thoát mà còn là để loại ra khá»i thế gian nà y má»™t con ngưá»i như ông? Không được động Ä‘áºy, Van Klyten, nếu không tôi sẽ bắn!
− Theo tôi đó là giải pháp tồi tệ nhất đối vá»›i bà ! Hãy suy nghÄ© ká»· Ä‘i, thưa bà … Cứ cho là bà tá»›i chá»— hẹn má»›i nà y vá»›i ý định như váºy, rõ rồi, vì vÅ© khà đang trong tay bà ; nhưng giữa ý định và hà nh động dù rất nhanh cÅ©ng còn có má»™t cấp độ khác nhau… Và chẳng nên quên bà là má»™t phụ nữ Alger rất đẹp, sau bảy năm thà nh hôn tin chắc là sẽ thà nh công trong việc há»™i nháºp và o má»™t xã há»™i tầm cỡ nà o đó ở Pari. Thế mà chỉ má»™t cá» chỉ nhá» thiếu suy nghÄ©, bao công sức sẽ Ä‘em đổ xuống sông xuống biển? Bởi vì, chắc chắn như váºy, ngưá»i ta không thể giết má»™t con ngưá»i như thế trong má»™t đại khách sạn và o loại nà y mà không gây má»™t tiếng vang nà o đó! Và chuyện rùm beng sẽ vang xa đấy!… Sá»± nghiệp cá»§a bà và nhất là sá»± nghiệp cá»§a ngưá»i mà bà yêu dấu sẽ tan tà nh vÄ©nh viá»…n! Phải chăng đó là ý muốn cá»§a bà ? Váºy thì, hãy giết tôi Ä‘i, thưa bà ! Và rồi, sau đó, Ä‘iá»u đến vá»›i bà tháºt chẳng có gì đáng phấn khởi: bà sẽ bị bắt, bị xét há»i và không tránh khá»i bị kết án! Bà hãy tá»± soi mình xem, má»™t phụ nữ ưa thÃch sang trá»ng và tiện nghi như bà mà bị giam tù hà ng năm trá»i? Rồi sá»›m muá»™n, tổ chức cá»§a chúng tôi cuối cùng cÅ©ng phải tÃnh sổ, dù là phải chỠđến ngà y bà được thả tá»± do… và chắc chắn nữa là trong thá»i gian đó, chồng bà sẽ bị trừng trị… Váºy là đây không chỉ là má»™t cái chết mà là hai… Và để có lợi cho ai? Kìa, tay bà run. Äó là dấu hiệu bà không tin chắc mình đã chá»n đúng đưá»ng. Hãy theo con đưá»ng tôi đã khuyên bà , sẽ chẳng có bi kịch nà o vô Ãch xảy ra đâu.
Nà ng nhìn hắn, lưỡng lự. Hắn bình tĩnh thản nhiên.
− Có lẽ tốt hÆ¡n hết là bà hãy đặt khẩu súng xuống bà n giấy nà y hoặc nếu còn muốn giữ lại để dùng và o dịp khác thì bà hãy nhét và o túi xách. Tôi chẳng báºn tâm tá»›i nó đâu.
Nà ng thông thả cất khẩu súng ngắn và o túi xách.
− Tốt lắm: bà đã tá» ra biết Ä‘iá»u. Má»™t ly nhá» sâm banh chăng? – Không à ? Còn tôi, tôi uống ly thứ hai chúc mừng sá»± cá»™ng tác cá»§a chúng ta sắp bắt đầu.
Hắn Ä‘iá»m nhiên tháºt đáng sợ.
− Thế là xong… má»™t sá»± cá»™ng tác có lợi cho cả ba chúng ta: cả bà , cả chồng bà cả tôi nữa, không còn mối nguy hiểm nà o Ä‘e dá»a: đúng là má»™t sá»± cá»™ng tác đầy hoà khÃ. Bà có muốn chúng ta chấm dứt cuá»™c nói chuyện nà y và chúng ta sẽ lại gặp nhau lần khác không?
− á»’, không! Cô đã chán ngấy những chuyện úp mở nà y rồi! Tôi muốn biết những gì còn ẩn giấu trong đầu óc ông. Chỉ khi nà o biết rõ mục Ä‘Ãch cuối cùng ông muốn đạt tá»›i thì tôi má»›i có thể quyết định được nên thế nà y hay thế kia.
− Mục Ä‘Ãch? Nhưng tôi đã cho bà biết rồi: chúng tôi muốn có những tà i liệu đó cà ng sá»›m cà ng tốt. Công việc xong mau chừng nà o thì yên tÄ©nh trở vá» vá»›i bà cÅ©ng mau chừng đó. Bà hiểu chứ?
− Oâng nói đi.
− Tổ chức tình báo bên chúng tôi cho biết là những bản sao tà i liệu gốc nằm trong kho lưu trữ cá»§a cÆ¡ quan Ä‘ang sá» dụng Marc Davault, đã được trao cho ông nhà . Davault được á»§y thác má»™t nhiệm vụ đặc biệt phải hoà n thà nh không phải ở Algérie mà mãi táºn Trung-Äông nên cần mang theo tà i liệu đó. Oâng ta không nói vá»›i bà là sắp có chuyến Ä‘i xa sao?
− Anh ấy có cho tôi biết.
− Váºy thì không nên để mất thá»i gian. Những bản sao tà i liệu đó nhất định là ở chá»— ông ấy.
− Có thể là ở trong phòng là m việc của anh ấy ở CITEF thì sao?
− Cái đó là m cho chúng tôi ngạc nhiên. Công ty CITEF hoà n toà n không biết má»™t chút gì vá» sá»± hoạt động bà máºt cá»§a chồng bà , không sao có thể tin được là ông ta lại để những tà i liệu loại đó trong má»™t công ty rất hợp pháp. Không, những bản sao đó ở nhà ông ta. Bà có thấy ông ấy có má»™t tá»§ két nhá»?
− Tôi chẳng biết một tà gì cả.
− Nà o, thôi, xin bà ! Äừng đánh giá chúng tôi quá ngá» nghệch! Nếu ông ấy có má»™t chiếc tá»§ két nhá» thì bà không thể nà o không biết và còn phải biết chÃnh xác cả chiếc tá»§ ấy để ở đâu nữa chứ. ChÃnh bà đã bảo tôi hôm ná» là nếu có má»™t ngưá»i nà o đó hiểu rõ chồng bà hÆ¡n ai hết thì đó chÃnh là bà sau bảy năm chung sống? Khi ta đã hiểu rõ má»™t con ngưá»i tá»›i mức đó thì ta cÅ©ng biết rõ những thói quen cá»§a ngưá»i ấy… Nhưng cÅ©ng rất có thể là bà không biết cách thức để mở khóa tá»§ két. Có nhiá»u ngưá»i chồng muốn có má»™t chá»— kÃn đáo bà máºt để giấu má»™t cái gì đó dù chỉ là những giấy tá» cá»§a gia đình mà há» chẳng thấy cần thiết phải để cho vợ rõ ná»™i dung.
− Marc không bao giá» giấu tôi Ä‘á»u gì cả.
− Chúng tôi bắt buá»™c phải tin bà . Vá»›i chúng tôi thì chiếc tá»§ két đó Ä‘ang nằm ở nhà riêng cá»§a bà . Khó khăn duy nhất đối vá»›i bà là là m sao mở được cái tá»§ đó mà chồng bà không có má»™t chút nghi ngá». Cứ cho là mở được Ä‘i. Nếu váºy thì chỉ còn việc, má»™t buổi sáng hoặc má»™t buổi chiá»u mà chồng bà đi vắng, bà cầm lấy những tà i liệu đó và láºp tức Ä‘em ngay đến đây sau khi báo sẽ đến gặp, không cần giải thÃch, bằng má»™t cú Ä‘iện thoại. Bà gá»i thẳng đến nhà số 709. Việc bà tìm đến gặp tôi có nghÄ© là bà đã có những tà i liệu mà chúng tôi cần… Trưá»ng hợp mà bà có thể chụp được ảnh thì công việc sẽ đơn giản Ä‘i nhiá»u, tránh được nguy cÆ¡ có thể xảy ra trong việc váºn chuyển những hồ sÆ¡ đó. Bà có sá» dụng được thà nh thạo má»™t chiếc máy ảnh không?
− Tôi nghĩ là được.
− Äây là má»™t máy ảnh nhá», dá»… cất giấu, có độ chÃnh xác hoà n hảo. Bà có thể trong túi xách cạnh khẩu súng ngắn. Khi lấy được tà i liệu trong tá»§ két ra, bà sẽ chụp cẩn tháºn từng cái má»™t, không vá»™i vã và hết sức bình tÄ©nh. Xong việc bà lại đặt tất cả và o đúng chá»— cá»§a chúng và khóa lại như cÅ©. Sau đó bà đem máy ảnh trả lại tôi, chẳng cần phải lấy phim ra là m gì, và nhiệm vụ cá»§a bà coi như đã hoà n thà nh. Chồng bà sẽ không có má»™t chút nghi ngá» là do việc là m cá»§a bà mà ông ta được cứu sống.
− Nhưng là m sao mà tôi mở được… Khóa cái tủ két đó?
− Có một cách, tôi sẽ giảng giải cho bà đây. Cần phải nói nhỠthôi.
Nhưng má»™t hiện tượng mà Nadia biết rất rõ đã xảy ra. Aûo ảnh trở nên xáo trá»™n, u ám và tiếng cá»§a giá»ng nói không nghe được nữa. Äó là dấu hiệu quẻ bói kết thúc. Äiá»u nà y xảy ra khi tâm linh cá»§a nhà tiên tri không còn giao hoà được vá»›i quả cầu pha lê nữa, coi như dụng cụ nà y khước từ việc bá»™c lá»™ ra những Ä‘iá»u bà ẩn khác. Có phải do ngưá»i Ä‘iá»u khiển nó đã quá mệt? Không ai có thể xác định và chẳng má»™t nhà chuyên nghiệp nà o có thể cho má»™t lá»i giải thÃch đúng đắn vá» sá»± suy thoái đó. Có khi phải chá» má»™t hai ngà y hoặc hÆ¡n nữa để tiếp tục quẻ xem vá»›i đầu óc thư thái má»›i mong quả cầu đáp ứng yêu cầu bằng những hình ảnh hiện lên trong nó. Nadia biết dù cố gắng cÅ©ng vô Ãch: quả cầu và cả trà não cá»§a nà ng như chìm trong má»™t đám sương mù dà y đặc.
Ngà y hôm sau, hôm nữa và và cả những ngà y tiếp theo đó, nà ng toan thá» là m tiếp nhưng Ä‘á»u không kết quả. Nadia thở dà i thất vá»ng. Ba hôm sau. Marc từ phòng là m việc gá»i cho nà ng:
− Không thấy em gá»i Ä‘iện cho anh, chắc là vì không có gì má»›i phải không?
− Sau cuá»™c gặp anh vá», ngay tối hôm đó em có phát hiện ra má»™t và i vấn đỠnhưng chưa phải tất cả những gì em muốn biết để giúp anh trá»n vẹn!
Mặc dù đã dùng má»i phương pháp thưá»ng quen dùng hằng năm nay như các quân bà i, quả cầu pha lê hay là những vết má»±c nhưng không đạt được má»™t tà ti kết quả nà o. Em không sao kiếm được hình ảnh vợ anh hiện lên trước mắt… Y như cô ta đã bốc hÆ¡i trong là n sương để tìm cách trốn chạy em, mà cô ta lại là trung tâm cá»§a tất cả những câu chuyện! Chắc chắn là cô ta sẽ lại xuất hiện, nhưng và o lúc nà o? Äó là điá»u là m em băn khoăn lo lắng… Em biết là thá»i gian cá»§a chúng ta có hạn. Còn vá» phÃa anh, anh có thấy Ä‘iá»u gì má»›i hoặc khác thưá»ng vá» cách xá» sá»± cá»§a vợ anh không?
− Chẳng có gì đặc biệt: nà ng vẫn là má»™t ngưá»i yêu, má»™t ngưá»i bạn gái, má»™t ngưá»i vợ xứng đáng… Chỉ có má»™t chi tiết, có lẽ cÅ©ng chẳng quan trá»ng, anh sẽ thuáºt lại em nghe khi chúng ta gặp lại.
− Còn cái hãng trinh thám tư mà anh ủy thác cho theo dõi, có tin tức gì không?
− ÄÆ¡n giản là vợ anh không gặp lại cái tên Hà Lan đó và o những ngà y gần đây: Ä‘iá»u nà y cÅ©ng là m anh hả dạ.
− Nhưng em thì không! Theo ý em đó lại là điá»u đáng ngại đấy… Anh là m gì tối nay?
− Chẳng có gì đặc biệt. Celsa và anh dự định đi xem chiếu bóng.
− Anh có thể lui dá»± định đó và o má»™t ngà y khác được không? Äể má»i em ăn tối trong má»™t quán ăn nhá» hẻo lánh, ở đó không có mấy khách và chẳng có ai biết chúng mình cả. Em sẽ cho anh biết những gì em đã thấy trước lúc quẻ bói bị rối.
− Nhưng anh sẽ phải nói thế nà o với Celsa đây?
− Nói gì mà chẳng được… Má»™t bữa ăn để bà n vá» công việc chẳng hạn. Chúng ta hẹn nhau và o 20 giá». Anh sẽ vá» nhà trước ná»a đêm. Nếu anh nhất trà thì cho em địa chỉ quán ăn đó và em sẽ tá»›i.
− Có má»™t quán ăn thÃch hợp. Anh đã ăn ở đó cách đây hai tháng. Chá» má»™t chút để anh nhá»› lại địa chỉ… Nhà Eugène, 88 đại lá»™ Montparnasse.
− ÄÆ°á»£c rồi! Mai nhé.
Không có mấy khách khứa ở nhà Eugène và không có ngưá»i nà o ở bà n bên cạnh có thể để ý đến câu chuyện cá»§a Nadia và Marc.
− Vì sao em cứ nhất thiết muốn gặp anh tối nay?
− Äể nói cho anh rõ em đã biết được đến đâu vá» chuyện liên quan tá»›i vợ anh, và cÅ©ng bở vì em thấy má»—i lúc má»™t thêm lo cho anh. Nhưng trước hết, anh đã thấy bắt đầu bá»›t phần nà o hoà i nghi vá» khả năng thấu thị cá»§a em chưa?
− Anh đã thấy tin vì má»™t lẽ rất đơn giản. Khi em không thấy có gì má»›i, em đã thà nh tháºt bảo anh. Cái đám sương mù kỳ quái đó đã bất ngá» che phá»§ tất cả trong ý nghÄ© cá»§a em…
− Äó là chuyện bình thưá»ng trong nghá». Khi ngưá»i ta miệt mà i cố gắng sức muốn tìm hiểu phanh phui má»™t trưá»ng hợp chÃnh xác thì sá»›m muá»™n sẽ gây tác hại. Cần phải biết chỠđợi và để cho Ä‘i qua những luồn sóng nghịch… Còn vá» chuyện liên quan tá»›i anh, không hiểu sao em cảm thấy có má»™t Ä‘á»u băn khoăn chắc là do em cứ muốn tá»± há»i mình là không rõ Celsa có biết rõ cái phần “hoạt động†thứ hai cá»§a anh không, dù em đã được nghe anh nói tất cả những gì vá» cô ấy.
− Anh xin nhắc lại là nà ng hoà n toà n không biết chút gì và dù ngay cả việc nà ng có nghi ngá» Ä‘iá»u gì thì, anh cÅ©ng tin chắc là nà ng không lấy đó là m má»™t vấn đỠquan trá»ng. Äiá»u duy nhất là m nà ng quan tâm là luôn xá» sá»± như má»™t cô bạn gái thân yêu cá»§a anh và tiếp tục là m anh say mê; và vá» khoản nà y, anh thú thá»±c, nà ng thà nh công mỉ mãn. Nà ng biết rằng là anh không thể nà o sống mà không có nà ng.
− Anh có cảm tưởng là nà ng quá lạm dụng cái đó chăng?
− Có thể là đôi khi nà ng cũng lạm dụng đấy, nhưng có sao đâu vì nà ng đã là m cho anh thấy hạnh phúc.
− Thái độ cá»§a cô ta đối vá»›i ngưá»i chồng trước cÅ©ng không là m anh ngạc nhiên ư?
− Không, bởi vì nà ng chưa bao giá» yêu hắn. Nà ng lấy hắn chỉ là để thoát khá»i cảnh nghèo túng.
− Loại ngưá»i có đầu óc tÃnh toán, té ra là thế?
− Chẳng hÆ¡n gì em, cÅ©ng như ở tất cả những ngưá»i đà n bà khác.
− Em ấy ư? Lúc nà o em cũng chỉ nghĩ đến hạnh phúc của anh.
− Phải chăng đó là má»™t dạng khác cá»§a bá»™ óc tÃnh toán?
− Marc đáng thương của em! Cái cô Celsa đó đã mê hoặc anh hoà n toà n! Anh chỉ còn tin ở cô ấy mà thôi.
− Tin ở cả em nữa chứ, Nadia, nhưng bằng má»™t cách khác: nà ng là vợ và ngưá»i tình cá»§a anh, còn em là bạn và là tri âm cá»§a anh… CÅ©ng vì váºy mà anh cho em biết cả những Ä‘iá»u mà nà ng không bao giỠđược biết, thà dụ như vá» cái chết cá»§a Smitzberg.
− Và ngưá»i ta thá»±c sá»± có thể Ä‘i tá»›i chá»— tôn sùng tá»›i mức ấy má»™t cô vợ mà ngưá»i ta đã thá»§ tiêu ngưá»i chồng thứ nhất cá»§a cô ta?
− Nhưng sao lại không nhỉ, vì anh không có má»™t chút nà o hối háºn cá nhân cả: cần phải có sá»± thanh toán đó…
− Một khi đã hiểu rõ, em lại cà ng thấy khiếp sợ anh.
− Em nhầm rồi! Äáng lẽ sá»± hoà n toà n trung thá»±c cá»§a anh đối vá»›i em thì phải có tác dụng nâng cao lòng cảm mến cá»§a em đối vá»›i anh má»›i phải chứ.
− Ở má»™t khÃa cạng nà o đó thì đúng là như váºy. Nhưng dù sao, nếu cô ta biết rõ sá»± tháºt, anh không sợ là cô ta sẽ tìm cách trả thù cho ngưá»i đã khuất ư?
Chắc anh cÅ©ng biết rõ như em: để trả háºn, ngưá»i ta có thể ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
− Äó không phải là trưá»ng hợp cá»§a anh. Nếu Celsa đã thuá»™c hoặc Ä‘ang còn thuá»™c và o má»™t tổ chức mà Smitzberg phục vụ thì rất có thể là nà ng đã lấy anh theo lệnh và không phải chá» má»™t thá»i gian lâu như váºy để loại trừ anh hoặc là m cho anh bị diệt. Trong tất cả những tổ chức hoạt động bà máºt ngưá»i ta trừ khá» mau chóng kẻ nà o ngưá»i ta cho là có hại. Thế nhưng cho tá»›i nay chẳng có gì xảy ra vá»›i anh cả.
− Và nếu cô ta nháºn nhiệm vụ là khống chế anh hoà n toà n để dẫn tá»›i chá»— dần dần chuyển giao cho há» má»™t số bà máºt nà o đó mà anh hiện Ä‘ang lưu giữ. Mù quán vì tình yêu như anh trong lúc nà y sẽ chẳng nháºn biết và nghi ngá» gì hết.
− Mặc dù vá»›i tình yêu say đắm như lúc nà y, anh không thuá»™c giống yếu hèn. Không bao giá» anh lẫn lá»™n nhiệm vụ vá»›i sá»± Ä‘an mê. Bản thân em, trong nghá» cá»§a mình, có bao giá» em để lẫn đức chÃnh trá»±c cá»§a má»™t quẻ bói nghiêm chỉnh và o tình cảm cá nhân mà em cảm thấy đối vá»›i má»™t ngưá»i nà o đó không?
− Em không bao giá» giấu giếm sá»± tháºt.
Lại má»™t lần nữa nà ng lại tiếp tục giấu chà ng là nà ng đã chÆ¡i bịp bằng cách sá» dụng những tư liệu trong các báo cáo cá»§a thám tá» tư để là m nẩy mầm những mối nghi ngỠđầu tiên trong đầu óc Marc đối vá»›i ngưá»i vợ cá»§a mình. Nhưng, lúc nà y, chúng đã được tung ra rồi, thì nà ng không bao giá» có thể thú nháºn đó là má»™t thá»§ Ä‘oạn cá»§a má»™t kẻ Ä‘ang yêu được nữa. Lòng căm thù có tÃnh bản năng đối vá»›i kẻ tình địch nà y cÅ©ng như tất cả những đối thá»§ khác có thể xuất hiện bắt buá»™c nà ng kiên trì trong việc tìm ra những sá»± kiện mà má»™t và i cái đúng là sá»± tháºt còn Ä‘á»u là do sá»± tưởng tượng bệnh hoạn cá»§a nà ng mà ra cả. Dưá»ng như cái sức mạnh ghê gá»›m đó, mạnh hÆ¡n cả ý muốn cá»§a chÃnh nà ng là mang lại hạnh phúc cho ngưá»i đà n ông mà nà ng yêu quÃ, thúc đẩy nà ng Ä‘i sâu và o sá»± lầm tưởng là tá»›i má»™t ngà y nà o đó nà ng có thể thu vá» cho nà ng, chỉ cho má»—i nà ng thôi, tất cả các mối lợi mong muốn. Äó chÃnh là lý do vì sao nà ng đã giữ kÃn không cho Marc biết tất cả những gì nà ng nhìn thấy trên quả cầu pha lê. Những Ä‘á»u bà máºt đó, tức là tất cả những lá»i qua lại trong các cuá»™c gặp giữa Van Klyten và Celsa, nà ng giữ dịt lấy riêng cho mình nà ng, và tin chắc là chúng sẽ giúp nà ng, chẳng bao lâu nữa, để đánh quị hoặc hÆ¡n nữa là m cho bị đánh quị má»™t kẻ xảo quyệt không chút ngại ngần. Phương pháp cá»§a nà ng đã tháºt tốt chưa? Trước hết đạt tá»›i việc tranh thá»§ hoà n toà n sá»± tÃn nhiệm cá»§a ngưá»i đà n ông bằng quyá»n lá»±c tiên tri bói toán, sau đó gieo rá»™ng sá»± nghi ngá» và o đầu óc hắn đến mức không chỉ Ä‘i đến sá»± sụp đổ trong tâm trạng, khởi đầu cho sá»± chấm dứt không sao cứu vãn được cá»§a mối tình mù quáng, mà còn có thể biến hắn thà nh kẻ tá» thù cá»§a ngưá»i bạn gái hắn nữa. Nhưng nà ng còn phải tá» ra tháºt kiên nhẫn: Marc yêu quá say đắm, không thể chỉ bằng má»™t nhát chổi quét ngay được cả bao bá» bá»™n trong má»™t cuá»™c sống chung tá»›i bảy năm trá»i. Nà ng đã trải qua cảnh chỠđợi đằng đẵng nên chẳng sợ ná»—i khốn khổ trong má»™t và i tháng hoặc – đúng như má»™t giấc mÆ¡ – má»™t và i tuần nữa. Bằng má»™t cách có phương pháp, đầy nham hiểm, cá»— máy do bá»™ óc rối loạn cá»§a nà ng phát minh bắt đầu chuyển động và chỉ ngừng lại khi nà o nà ng được giải thoát khá»i số pháºn cá»§a má»™t tình nhân bị bá» rÆ¡i. Sẽ chẳng còn Celsa nữa. Sẽ tá»± do Ä‘oạt lại ngưá»i mình yêu dấu. Kinh nghiệm trong nghá» tiên tri lẽ đâu lại không giúp nà ng đạt tá»›i cái Ä‘Ãch mà lẽ ra nà ng đã là ngưá»i hoà n toà n chÃnh đáng để có.
Äá»™t nhiên, hai tay ôm đầu, nà ng như có vẻ muốn tá»± cách ly trốn tránh má»i ngưá»i là m cho Marc có cảm tưởng như nà ng nháºp đồng. Mắt đỠđẫn như Ä‘ang đắm mình trong má»™t sá»± chiêm ngưỡng má»™t ảo ảnh nà o đó, vừa Ä‘an mê sá»ng sốt lại vừa lo sợ khổ Ä‘au. Toà n thân nà ng run lên bần báºt.
− Nadia, em là m sao thế?
− Em… em không biết… Äừng há»i nữa, em xin anh!
− Em không ốm đấy chứ?
− Nếu những tia chá»›p thấu thị cá»§a em lóe sáng là má»™t bệnh thì đúng là em Ä‘ang ốm… Bởi vì ngay lúc nà y đây – có tháºt là anh Ä‘ang ở bên cạnh em không? – Em trông thấy cái gì đó tháºt lạ lùng liên quan tá»›i cả hai, vợ anh và anh… Anh hãy lên xe vá» nhà ngay Ä‘i! Không phải lo cho em: em sẽ thuê taxi để vá» nhà em và anh có thể gá»i Ä‘iện ngay cho em nếu cần. Nhưng phải hết sức tháºn trá»ng! Khi đã vá» tá»›i nhà , phải mở khóa hết sức nhẹ nhà ng, không được gây tiếng động nà o… Hãy Ä‘i thẳng tá»›i thư viện và anh sẽ thấy… Äó là tất cả những gì em có thể nói vá»›i anh lúc nà y. Hết rồi đấy: em chẳng nhìn thấy gì nữa cả.
Cả khuôn mặt nà ng lấm tấm mồ hôi.
− Anh không thể để em ở đây trong tình trạng như thế nà y?
− Không có gì quan trá»ng đâu anh… Má»—i lần em trá»±c tiếp thấy ảo ảnh không phải dá»±a và o những dụng cụ như trong phòng chiêm lý cá»§a em thì Ä‘á»u như thế cả. Khi ảo ảnh chấm dứt, em lại trở lại bình thưá»ng. Anh xem đây nà y: em có sao đâu. Äó là những căn xuất thần hổ rất ngắn giống như đã xảy ra trong cái đêm chúng mình yêu nhau anh có nhá»› không, ở Montgenèver ấy… Vá» nhà mau Ä‘i anh! Anh sẽ phải cám Æ¡n em vá» lá»i khuyên nà y đấy!
VỠđến nhà , Nadia chá» nhưng vô Ãch: không có Ä‘iện thoại cá»§a Marc. Äiên lên vì lo lắng, nà ng không sao ngá»§ được. Thế mà , ảo ảnh bất chợt nà ng thấy vừa qua, tháºt rõ rà ng! Nhất định có cái gì đó xảy ra tại nhà Marc… Aûo ảnh vừa rồi là có tháºt, ngoà i ý chÃ, không phải do sá»± tưởng tượng quá mức cá»§a nà ng. Không thể nà o nhầm được: loại ảo ảnh tương tá»± xuất hiện đột ngá»™t trước mắt nà ng mà nà ng không há» có ý kiếm tìm, đã lâu rồi không thấy… Nà ng cÅ©ng muốn phát Ä‘iên lên vì lẽ nà y nữa: tháºt sá»± khá»§ng khiếp nếu nà ng không còn sao phân biệt được đâu là tháºt, đâu là giả nếu những Ä‘á»u tháºt bắt đầu trá»™n và o tháºm chà nháºp và o vá»›i những Ä‘iá»u nà ng bịa bắt, duy nhất là để chinh phục Marc? Nếu như váºy thì nghá» cá»§a nà ng sẽ lÅ©n bại không sao trách khá»i.
Buổi sáng hôm sau và trong những giỠđầu buổi chiá»u cÅ©ng không có Ä‘iện thoại cá»§a Marc. Có dá»… đến hai chục lần nà ng muốn gá»i Ä‘iện đến CITEF những rồi lại thôi, nghÄ© là sẽ sai lầm vá» phÃa mình nếu như có việc gì thá»±c sá»± nghiêm trá»ng xảy ra ở đó. Không phải là nà ng Ä‘uổi theo Marc mà chÃnh chà ng lúc nà y phải đến tìm nà ng sau khi đã hoà n toà n tin và o uy lá»±c cá»§a nà ng.
Và o hồi 18 giá», khi má»™t bà khác vừa xem xong, đứng lên nhưá»ng chá»— cho ngưá»i tiếp theo, thì bà Vêra bước vá»™i và o phòng vừa nói:
− Marc Ä‘ang ở phòng chá»! Anh ta muốn biết xem cháu có thể tiếp anh ta ngay bây giá» không… Anh ta nói là rất cần và nhiá»u Ä‘iá»u quan trá»ng muốn ná»›i vá»›i cháu.
− Bà cho anh ấy và o hộ cháu và nói với khách vui lòng chỠmột chút nữa.
− HỠđược hẹn lâu rồi đấy!
− Thì đã sao: Ai không hà i lòng thì cứ việc Ä‘i! Marc đối vá»›i cháu quan trá»ng hÆ¡n tất cả.
− Thế nà o? Nà ng há»i ngay khi chà ng đứng trước mặt.
− Anh đã là m đúng lá»i em dặn. Anh lặng lẽ và o nhà và đi thẳng tá»›i thư viện. Celsa Ä‘ang ở đó, ăn báºn sÆ¡ sà i ngồi trong má»™t chiếc ghế bà nh trước bà n là m việc cá»§a anh. Nà ng bình thản Ä‘á»c sách.
− Khi trông thấy anh, cô ta nói gì?
− Nà ng ngạc nhiên, thế thôi. Anh nhá»› như in những lá»i đầu tên nà ng nói: “Anh đã vỠđấy à , anh yêu? Bữa ăn bà n công việc cÅ©ng mau đấy nhỉ. Tất cả Ä‘iá»u tốt chứ anh?†Anh trả lá»i: “Chẳng có vấn đỠgì.†Nà ng lại nói: “Anh tháºt đáng yêu đã mau chóng vá» vá»›i vợ anh… Bữa chiá»u nay vắng anh , anh biết chứ? Em không có thể nà o ngá»§ được nếu thiếu anh. Äừng quên là tất cả các buổi tối ở Paris là phải dà nh riêng cho em đấy! Em đã chịu bao Ä‘au khổ khi anh bá» em lại để lao và o những chuyến Ä‘i nước ngoà i!â€
− Rồi sau đó?
− Chúng mình đi ngủ.
− Thế thôi ư?
− Celsa và o giấc ngủ ngay.
− Còn anh?
− Thú thá»±c là anh không sao ngá»§ được. Những Ä‘iá»u em nói trong bữa ăn chiá»u là m cho anh lo ngại.
− Anh chắc chắn là lúc đó không có ngưá»i nà o khác trong nhà không?
− Tuyệt đồi không có ai! Äã lâu rồi anh có thói quen là má»—i buổi tối trước khi và o phòng ngá»§ lại Ä‘i kiểm tra má»™t lượt tất cả mõi chá»— trong nhà và ngoà i nhà .
− Tại sao váºy? Anh sợ cái gì chăng?
− Không phải váºy! Anh nhắc lại đó là thói quen cÅ© đã có từ ngà y ở trang trại La Sablièrem vùng Sologne. Anh còn nhá»› là cha anh thưá»ng chế giá»…u anh, ông há»i có phải anh muốn tìm kiếm những con ma! Äêm qua, cuối cùng anh cÅ©ng ngá»§ được và tá»± nhá»§ cái cách thức Ä‘oán định cá»§a em chắc là chưa đến chá»— mầu nhiệm lắm!
− Anh nhầm đấy Marc ạ. Em thỠvới anh là em đã nhìn thấy rõ rà ng!
− Cụ thể là thấy gì?
− Khó nói lắm…
− Váºy thì, chÃnh anh sẽ giúp em lần nà y… Sáng nay, khi thức giấc, lúc ấy Celsa còn Ä‘ang ngá»§, anh nghÄ© khác hẳn tối hôm trước… Má»—i buổi sáng – lại má»™t thói quen cÅ© khác cá»§a anh – việc đầu tiên là tá»›i thư viện mà ở đó, sau má»™t bức hoà nh, là những chồng sách và má»™t két sắt nhá». Má»—i lần mở là để xem các thứ trong đó có ở nguyên chá»— không. Khóa cá»§a sắt két nà y là má»™t tổ hợp tương đối phức tạp, ai không biết sẽ không mở nổi.
− Anh giữ những váºt gì trong két mà quà đến thế?
− Những tá» giấy cÅ© cá»§a gia đình mà giá trị duy nhất đối vá»›i anh là gợi lại những ká»· niệm cá»§a quá khứ… Và thêm và o đó là má»™t sấp tiá»n giấy anh dá»± trữ cho trưá»ng hợp phải có ngay đỡ mất công ra nhà băng.
− Trong két sắt má»i thứ Ä‘iá»u như cÅ© chứ?
− Äấy là điá»u chúng ta cần biết! Tóm lại có thể là chÃnh cái đó mà em nhìn thấy trong cÆ¡n xuất thần trứ danh cá»§a em? Tất cả má»i thứ Ä‘iá»u y nguyên tuyệt đối, trừ má»™t cái…
− Cái gì váºy?
− Má»™t tà i liệu để trong bìa bá»c theo thứ tá»± cả táºp đáng lẽ là ở chổ thứ năm lại nhảy xuống chá»— thứ sáu…
− Những tà i liệu đó đã được đánh số thứ tự?
− Không, nhưng anh thuộc lòng chỗ của mỗi tà i liệu vì ngà y nà o anh cũng xem xét lại.
− Và nội dung những tà i liệu đó?
− Là những sơ đồ…
− Máºt chứ?
− Tuyệt đối là khác nữa kia vì hiện nay duy nhất chỉ có má»—i má»™t mình anh là có những bản sao đó thôi. Còn có những sÆ¡ đồ gốc để ở nÆ¡i khác, đỠphòng trưá»ng hợp có sá»± thất thoát…
− Chúng được giấu ở một nơi khác?
− Ở các kho lưu trữ còn bà máºt hÆ¡n nữa ngay cả vá»›i những sếp cá»§a tổ chức mà anh chỉ là những bánh xe nhá».
− Tổ chức của những kẻ sát nhân?
− Nếu em thÃch thì cứ gá»i thế cÅ©ng được… Nhưng những ngưá»i ấy chẳng hỠđộng tâm! Há» vẫn ở trong má»™t tráºt tá»± và trên má»™t dây ngưá»i ná» sau ngưá»i kia giống như táºp tà i liệu cá»§a anh ở má»™t nÆ¡i mà ngoà i ông chá»§ lá»›n ra thì chẳng có ai biết, có nghÄ© là không bao giá» cái thứ năm lại đột ngá»™t nằm dưới cái thứ sáu cả! Em hiểu anh nói gì chứ?
− Cũng đại khái…
− Sá»± đảo lá»™n chỉ rõ, không còn chút hồ nghi nà o nữa là tà i liệu xếp thứ tá»± cá»§a anh đã bị má»™t kẻ khác tra cứu, xem xét, xong việc lại để và o chá»— cÅ© trước khi đóng két và mà y mò khóa lại, dù sao vẫn mắc má»™t sai lầm duy nhất nhưng không phải là không quan trá»ng đối vá»›i má»™t ngưá»i luôn cảnh giác đỠphòng như anh đây… Tà i liệu thứ năm để ở tà i liệu thứ sáu và ngược lại! Tóm lại, tổng số những bản “đúp†cá»§a anh – chÃnh xác là mưá»i má»™t – có đủ trong đó nhưng không ở trong tráºt tá»± cÅ©, thế mà má»›i sáng hôm qua thôi, như thưá»ng lệ anh đã kiểm tra nhưng không thấy có gì suy chuyển! Váºy thì em kết luáºn việc nà y ra sao, nhà tiên tri?
− Chưa cần sá» dụng tá»›i năng khiếu, em cÅ©ng có thể suy luáºn là nếu kẻ nà o đó đã xem được tà i liệu và lại đặt trong két trước khi đóng lại như cÅ© thì kẻ đó bắt buá»™c phải bắt đầu bằng việc mở két ra!
− Tất nhiên là như thế rồi! Vì váºy câu há»i đầu tiên phải đặt ra là : ai là kẻ là m việc đó?
Anh im lặng một lát rồi mới nói tiếp:
− Hẳn là em có một ý nà o đó, em, cô bạn tâm giao duy nhất của anh!
Nà ng không trả lá»i. Anh tiếp:
− Ngoại trừ Celsa và anh ra, chỉ còn má»™t ngưá»i có thể tá»± do Ä‘i lại trong nhà để quét tước dá»n dẹp: đó là chị hầu gái, ngưá»i Bồ Äà o Nha. Nhưng chị ta đồn độn và dốt nát vô há»c nên theo anh, việc đó không thể xảy ra được! Chưa bao giá» anh thấy chị ta biết cách mở khóa cá»§a má»™t két sắt cả. Thêm nữa chị ta cÅ©ng không bao giở là có chiếc két nà y trong thư viện được giấu sau má»™t bức hoà nh. Ở đây lại còn má»™t bà máºt nữa: Phải biết cách xê dịch được bức hoà nh thì cái két má»›i lá»™ ra. Mà chị ta cÅ©ng chẳng có việc gì là m ở thư viện cả. Suốt năm năm phục vụ ở nhà anh, chị ta chưa há» phạm má»™t sai sót nà o vá» công việc trong nhà .
− Em có thể há»i được má»™t câu không?
− ÄÆ°á»£c, em cứ há»i!
− Vợ anh có biết trong nhà có cái tủ két đó không?
− Dỉ nhiên là có biết! Tại sao anh lại phải giấu nà ng nhỉ? Và cÅ©ng chẳng có gì là m nà ng phải chú ý đến nó vì anh đã bảo vá»›i nà ng là trong đó chỉ chứa những giấy tá» cá»§a gia đình, má»™t Ãt tiá»n mặt và không có má»™t thứ đồ nữ trang nà o! Anh đã mua sắm cho nà ng các đồ trang sức khá đầy đủ rồi, là m gì mà nà ng còn muốn giấu giếm để có thêm. Má»—i lần nà ng yêu cầu thứ gì, anh sẵn sà ng mua sắm cho ngay…
− Cô ấy có biết cách mở khóa két tổ hợp không?
− ChÃnh cái đó là m anh ngạc nhiên đấy: Anh chưa bao giá» hướng dẫn cho nà ng và chÃnh nà ng cÅ©ng không bao giá» tỠý muốn xem cách mở khóa ra sao. Mà để là m gì kia chứ? Những giấy tá» gia đình thì nà ng cần gì! Còn vá» khoản tiá»n dá»± trữ thì không suy suyển – anh đã xem xét kỹ và đếm lại ngay sáng nay sau bước đầu phát hiện – em bảo dùng gì đến nó? Từ khi lấy nhau, nà ng chưa bao giá» thiếu thốn thứ gì!
− Và … Những tà i liệu?
− Nà ng cÅ©ng không há» biết là trong đó có tà i liệu! Anh chỉ má»›i cất chúng và o két cách đây ba tuần khi anh Ä‘i chuyến vừa rồi. Anh được tổ chức yêu cầu phải giữ cẩn tháºn luôn ở trong tầm tay cả ngà y lẫn đêm để phòng trưá»ng hợp mà nháºn được lệnh phải láºp tức lên đưá»ng là m nhiệm vụ ngay: đó là chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nà o. Anh chả đã từng nói vá»›i em như thế là gì?
− Em có nhớ. Có khi nà o Celsa đã nhìn thấy anh ở trong thư viện khi anh xê bức hoà nh và mở khóa két không?
− Có khả năng đấy: có thể hai hoặc ba lần, nhưng đã lâu rồi và lúc đó thì tà i liệu chưa cất trong đó. Váºy thì nà ng không biết là trong két có để tà i liệu.
− Và nếu có một kẻ nà o đó nói với cô ta là trong đó có tà i liệu thì sao?
− Kẻ nà o có thể bảo nà ng như váºy?
− Tại sao lại không phải là Van Klyten nhỉ? Cái đó là m rõ tại sao cô ta lén tá»›i gặp hắn và cÅ©ng chứng thá»±c cảm nghÄ© cá»§a chÃnh anh là cô ta gặp hắn vì má»™t lý do nà o khác chứ không phải là vì tình ái yêu đương: Nếu đúng váºy thì anh cà ng yên tâm là cô ta vẫn trung thà nh vá»›i anh.
− Nadia, em tháºt là ghê gá»›m! Äó chÃnh là đá»u anh tá»± há»i suốt từ sáng tá»›i giá»!
− Em hy vá»ng là anh không hé ra má»™t lá»i vá»›i cô ta vá» sá»± khám phá nà y?
− Không má»™t lá»i! Sau khi đóng lại tá»§ két và tháºn trá»ng để nguyên táºp tà i liệu bị đảo lá»™n như cÅ©, anh trở lại phòng thấy nà ng vẫn còn ngá»§. Má»™t giá» sau nà ng thức dáºy cÅ©ng là lúc bảo nà ng anh đến phòng là m việc và sẽ vá» bữa ăn chiá»u.
− Anh có hôn cô ta trước khi đi không?
− CÅ©ng như má»i buổi sáng khi tạm biệt nà ng. Nếu anh không là m như thế thì má»™t ngưá»i tinh tế như nà ng, có thể sẽ nghi là giữa hai ngưá»i có cái gì đó là m cho anh thay đổi thái độ và , cái đó tháºt không nên! Lúc nà o đó anh phải tá»± kiá»m chế để giữ bình tÄ©nh vá»›i vẻ bên ngoà i tháºt thản nhiên. Nếu không, nà ng có thể nháºn ra là anh đã phát hiện ra sá»± vụng trá»™m cá»§a nà ng vì chỉ có má»—i mình nà ng là có thể dòm ngó và o những tà i liệu đó…
− Em rất vui khi được nghe anh nói như váºy và bởi vì anh vừa má»™t lần nữa nghi ngá» năng lá»±c thấu thị cá»§a em nên bây giá» em sẽ nói cho anh biết tất cả những gì em thấy tối qua trong bữa ăn… Như váºy anh sẽ hiểu những gì tháºt tế đã xảy ra như thế nà o trong lúc anh không ở nhà và ngồi vá»›i em… Trước tiên, năng lá»±c thấu thị đã cho em nhìn thấy rất rõ khung cảnh phòng thư viện cá»§a anh mà em chưa từng đặt chân tá»›i! Rồi sau đó em nhìn thấy cáibà n buy-rô, có cây đèn chụp chao đặt trên đó và những chiếc ghế bà nh đặt đối diện nhau… Vợ anh, đúng là ăn váºn xuá»nh xoà ng Ä‘ang cúi ngưá»i trước cánh cá»a mở cá»§a cái két sắt, tay cầm má»™t chồng tà i liệu. Anh có biết là cô ta là m gì sau đó không? Trái hẳn lại vá»›i Ä‘iá»u anh nghÄ©, cô ta không há» nhìn ngó và o những tà i liệu đó. Có thể là những sÆ¡ đồ ấy không mang má»™t yếu tố nà o mà cô ta có thể kể lại được vá»›i những ngưá»i khác…Cô talần lượt đặt chúng lên buy-rô và giÆ¡ chiếc máy ảnh nhá» xÃu lên chụp từng cái má»™t. Tất cả công việc đó được là m có phương pháp và không chút vá»™i vã chẳng khác nà o má»™t ngưá»i thợ ảnh chuyên nghiệp. Anh đã bao giá» thấy cô ta chụp ảnh như váºy chưa?
− Chưa bao giá»! Tháºm chà nà ng không có cả máy ảnh nữa và thưá»ng nói vá»›i anh là rất ghét là m việc đó!
− Váºy thì phải nghÄ© đến là có má»™t ngưá»i nà o đó đã cho cô ta mượn máy ảnh.
− Van Klyten chăng?
− Sao lại không? Khi đã chụp xong, cô ta xếp lại tà i liệu thà nh táºp và cho cà o bìa bá»c trước khi cho và o chá»— cÅ©. Cá» chỉ cuối cùng nà y em phải nói là cô ta lam khá vá»™i… có thể là vì nghe thấy má»™t tiếng động nà o đó và tưởng anh vá» chăng? Có lẽ là sÆ¡ xuất duy nhất cá»§a cô ta: vì tà i liệu không có số thứ tá»± nên cô ấy đã để lá»™n cái thứ năm xuống dưới cái thứ sáu… Và cô ta mau chóng đóng cá»a tá»§ két, trước khi vặn khoá tổ hợp. Công việc kết thúc. Äể bổ sung thêm vá» sá»± chÃnh xác, em có thể nói cho anh biết là em thấy rất rõ – Ä‘iá»u là m em ngạc nhiên khi má»™t ngưá»i đà n bà ăn váºn sÆ¡ sà i – là cô ta mang găng tay khi là m tất cả cái trò đó: chắc hẳn là để tránh má»i dấu vết vân tay trên cánh cá»a hoặc trên ổ khoá cá»§a tá»§ sắt… Sau đó cô ta rá»i khá»i phòng sách, có lẽ để Ä‘em Ä‘i giấu chiếc máy ảnh và o chá»— nà o đó? Äúng và o lúc nà y thì ảo ảnh má» dần và em chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Những gì tiếp sau đó thì anh biết rồi: khi và o phòng sách, anh thấy vợ anh thấy vợ anh ngồi lá»t thá»m trong má»™t chiếc ghế bà nh Ä‘ang bình tÄ©nh Ä‘á»c, Celsa là m ra bá»™ ngạc nhiên cá»§a má»™t ngưá»i vợ hoan hỉ thấy ngưá»i chồng yêu quà cá»§a mình đã vá» bằng câu: “Anh đã vỠđấy à , anh yêu?†Tất cả là như váºy đó, Marc… Thế nhưng anh vẫn cứ bảo là em vẫn tinh thông nghá» nghiệp!
Nhưng ngưá»i bị mất phương hướng, Marc ngồi sụp xuống chăm chú nhìn Nadia má»™t lúc lâu rồi giáºn dữ thét lên:
− Té ra là như váºy đấy… Tháºt là khá»§ng khiếp! Háºu quả có thể là không lưá»ng được đối vá»›i tổ chức cá»§a chúng tôi. Nhưng có thể còn có má»™t cÆ¡ may cuối cùng: đó là cái máy ảnh giấu trong nhà . Em có biết được không?
− Tìm má»™t váºt bị mất hoặc bị giấu Ä‘i ư ? Anh đòi há»i má»™t việc là m khó khăn mà Ãt khi em thá»±c hà nh đấy! Nhưng vẫn cứ thá» xem sao… Anh đừng nói gì nữa trong má»™t lát để em táºp trung ý chÃ…
Hầu như trong tức thì nà ng thấy Celsa lại ở trong căn phòng sang trá»ng cá»§a má»™t khách sạn lá»›n. Cá» chỉ đầu tiên sau lúc bước và o là chìa cho Vanklyten, cÅ©ng Ä‘ang đứng, chiếc máy ảnh và nói.
− Äây là tất cả những gì mà ông muốn có Ä‘á»u nằm trong máy mà tôi trao trả ông đây. ÔNG chỉ còn có việc mở ra thôi.
− Hữu Ãch nhưng ngắn ngá»§i vì nó chấm dứt ở đây thôi! Tôi chẳng có má»™t chút ý muốn nà o, mặc dù lá»i khuyến dụ thế nà o chăng nữa, vá» sau nà y, lại nhìn thấy ông trừ phi ông không tôn trá»ng lá»i cam kết và , trong trưá»ng hợp nà y thì tôi sẽ xá» sá»± khác hẳn…
− Cam kết gì nhỉ?
− Lá»i hứa như Ä‘inh đóng cá»™t cá»§a ông là nếu có những tấm ảnh nà y, tổ chức cá»§aông không bao giá» xâm phạm tá»›i cuá»™c sống cá»§a chống tôi.
− Tất nhiên vá»›i Ä‘iá»u kiện là ông ta không tiếp tục là mhại má»™t ngưá»i nà o cá»§a chúng tôi nữa.
− Tôi không biết anh ấy là m cái gì nhưng ông có thể tin và o tôi: tôi có thể bảo anh ấy luôn cẩn trá»ng.
− Bà không được nói vá»›i ông ấy má»™t lá»i nà o vá» chuyện nà y: bà sẽ tá»± phản lại mình dưới con mắt cá»§a ông ấy đấy.
− Không nói ư! Nếu tôi thú thá»±c vá»›i anh ấy là tôi là m như váºy chỉ là để cứu anh ấy từ lúc tôi biết ông coi anh ấy phải chịu trách nhiệm vá» cái chết cá»§a ngưá»i chồng trước cá»§a tôi… Nếu thá»±c anh ấy là thá»§ phạm cá»§a vụ giết ngưá»i đó, tôi sẵn sà ng tha thứ bởi gì anh ấy đã giải thoát cho tôi khá»i má»™t con ngưá»i mà tôi hằng ghê tởm.
− Tôi đã cho bà hiểu là tôi nghi ngá» vá» cái đó… Nhưng, dù sao chăng nữa thì lá»i cá»§a Van Klyten cÅ©ng chẳng kém giá trị: như đã hứa, chúng tôi sẽ không kêu gá»i sá»± giúp đở cá»§a bà nữa và cÅ©ng chẳng bám theo ông Davault là m gì nhưng chúng tôi có cÆ¡ sở đển tin là những ngưá»i khác sẽ không cháºm trá»… quan tâm tá»›i cả hai ông bà đâu.
− Những ngưá»i khác là ai?
− Nhưng quà bà thân mến, đó là những ông chá»§ mà Marc Davault phụ thuá»™c! S7óm hay muá»™n, khi những ông chá»§ đó khám phá ra là chúng tôi đã khai thác có hiệu quả những tà i liệu mà bà đã có lòng tốt chuyển cho, há» sẽ tìm ra nguyên nhân cá»§a sá»± tháºm láºu đó. Và cÅ©ng vì trong nghá» cá»§a chúng tôi cần phải biết tất cả, nhá» và o những nhân viên tình báo kép, cuá»™c đỠtra sẽ lần tá»›i các vị và bằng con đưá»ng qui kết sẽ lần tá»›i chồng bà ! Bà có thể tin rằng từ cái giá» phút mà các loại khám phá đó tá»›i Ä‘Ãch thì sinh mạng cá»§a những ngưá»i bị nghi vấn không còn là cái gì cả… Váºy là tốt hÆ¡n hết là các vị nên có má»™t và i biện pháp đỠphòng ngay từ lúc nà y. Thà dụ như: khuyên chồng bà từ bá» ngay, không nên trì hoãn cái công việc thứ hai và hoà n toà n Ä‘em hết công sức ra để phát triển công ty CITEF. Tại sao, giả dụ như váºy, là không xin cùng được phái Ä‘i tá»›i những vùng khà háºu xa xôi như Nam Mỹ. Oátxtrâylia hoặc cả à châu nữa. Ờ những nÆ¡i còn có rất nhiá»u chá»— sá» dụng được tà i năng cá»§a má»™ ngưá»i như ông nhà .
− Má»™t sá»± gợi ý như váºy chắc bao hà m là ông rất có khả năng, khi khai thác tà i liệu, là ngưá»i đấu tiên có thể tiếp xúc vá»›i những kẻ thù ông qua má»™t ngưá»i trung gian. Ngưá»i nà y sẽ giải thÃch vá»›i há» sá»± việc đã xảy ra ra như thế nà o?
− Chắc chắn là tôi có khả năng ấy nhưng tôi cÅ©ng nghÄ© là chẳng ai có thể bắt buá»™c tôi phải Ä‘i tá»›i đầu mút nó… Äối vá»›i tôi chỉ còn phải, thưa quà bà thân mến, cảm tạ bà vá» sá»± may mắn và chúc cho hạnh phúc lứa đôi – mà do việc là m sẽ được kéo dà i thêm mà tôi là ngưá»i đầu tiên công nháºn: má»™t chiến công đặc biệt – được muôn phần trá»n vẹn… Vâng, tôi đã Ä‘i đến chá»— phải tá»± há»i là liệu trên toà n thế giá»›i nà y có bao nhiêu ngưá»i vợ đầy đủ khả năng để biểu lá»™ má»™t quyết tâm như thế mà ngưá»i chồng không há» mảy may nghi ngá» không? Oâng Davault chịu Æ¡n bà rất nhiá»u… Bà là má»™t phụ nữ đặc biệt! Tháºt đáng tiếc là bà lại không tham gia má»™t tổ chức bà máºt nà o… Nhưng ai mà biết được? Có thể tá»›i má»™t ngà y nà o đó bà lại thấy thÃch thú chăng?
− Oâng hiểu cho rằng việc tôi vừa là m chỉ vỉ tình yêu: Tôi muốn bảo vệ chồng tôi.
− Bà tháºt xứng đáng. Tôi nghÄ© là hÆ¡i thừa nếu chu1ngg ta bắt tay nhau?
− Hoà n toà n vô Ãch! Tôi sẽ không bao giá» là bạn cá»§a ông!
− Tôi tiếc rằng…
Rá»i mắt khá»i quả cầu, Nadia ngẩng đầu lên.
− Thế nà o – Marc lo lắng há»i – cái máy ảnh đó, em đã biết nó ở đâu rồi chứ?
− Vâng. Hiện nó ở trong tay Van Klyten.
− Không thể như thế được! Nà ng đã là m thế tháºt ư?
− Có thể cô ta tìm cách trả thù anh nếu cô ta biết là anh đã gây ra cái chết cho ngưá»i chồng trước cá»§a cô ta. Cách hà nh động cá»§a má»™t mụ tháºt quá»· quyệt: mụ biết rất rõ là tá»›i má»™t lúc nà o đó những ngưá»i sá» dụng anh sẽ chất vấn anh vá» sá»± kiện đã xẩy ra và khi đó há» sẽ tÃnh sổ vá»›i anh.
− Thế còn nà ng thì sao?
− CÅ©ng chưa rõ, nếu yêu cô ta như anh Ä‘ang yêu mà tháºn trá»ng gạt cô ta ra ngoà i sá»± việc nhất là không nêu tên cô ta ra…
− Anh phải là m thế nà o bây gi�
− Em không biết… Liệu anh có sẵn sà ng một mình gắng lấy trách nhiệm không?
− Anh yêu nà ng và sẽ mãi mãi yêu nà ng.
− Anh Ä‘iên rồi! Quá Ä‘iên rồ và cuồng dại vì tình yêu mù quáng! Có thể có má»™t cách để là m cho cô ta vô tôi nếu há» há»i anh vá» cô ta. Sẽ phải trả lá»i sở dÄ© cô ấy hà nh động như váºy là vì cô ta quá yêu anh mà phải đứng trước má»™t vấn đỠnang giải: má»™ tên Van Klyten trao và o tay sá»± mặc cả: hoặc mạng sống cá»§a anh hoặc là những tà i liệu trong cuốn phim đã chụp. Và , vì muốn cứu anh bằng bất cứ giá nà o nên, cô ta đã chá»n giải pháp thứ hai.
− Nadia thân yêu, em là má»™t cô gái đặc biệt hiếm thấy! Và là má»™t ngưá»i bạn gái độc nhất vô nhị cá»§a anh. Phải, đúng là anh sẽ phải nói như váºy: vì nà ng đã hà nh động vì tình yêu, nà ng đáng tha thứ! Váºy anh phải là m gì bây giá».
− Vá» nhà và o bữa ăn tối như là anh đã tuyên bố sáng nay vá»›i Celsa và vẫn không nói gì vá»›i cô ta cả. Dù sao chăng nữa thì sếp cá»§a anh cÅ©ng không thể biết ngay được việc những tà i liệu ma anh có nhiệm vụ cất giữ đã bị chụp ảnh. Chỉ có sau nà y, khi những kẻ kia sá» dụng con chá»§ bà i đó, thì má»›i lá»™ thôi. Có lẽ là má»™t và i tuần, hoặc má»™t và i tháng cÅ©ng nên. Từ lúc nà y tá»›i ngà y đó, anh sẽ có thể tìm ra má»™t giải pháp có thể vô hiệu hóa háºu quả cá»§a sá»± tháºm láºu đó chăng? Äó là cÆ¡ may giúp cho cả hai thoát khá»i bước nguy nang nà y.
− Anh chỉ thấy có má»™t giải pháp cÆ¡ bản. Nhưng khốn thay, chắc chắn là không phải chỉ có mình hắn trong vụ nà y… Những thà nh viên khác trong chức cá»§a hắn cÅ©ng nắm được và biết, cÅ©ng như hắn, anh là ngưá»i đã giết Smitzberg! Váºy thì sao? HÆ¡n nữa, em rất ngạc nhiên tại sao khi đã nắm được trong tay chiếc máy ảnh đó mà Van Klyten còn Ä‘áºn đà ở Paris là m gì! Hắn phải Ä‘i xa rồi…
− Hắn hoặc những tấm ảnh, chắc chắn phải như thế. Em có thể biết, qua cuộc xem vừa rồi, nơi hắn ở không?
− Không thể biết được… Äó là má»™t căn phòng rất tiện nghi, bà i trà lịch sá»± nhưng không có nét gì đặc biệt… Rất có thể đó là má»™t công trình kế tiếp cá»§a má»™t khách sạn lá»›m như nhiá»u khách sạn khác…
− Má»™t khách sạn lá»›n ư? Tại sao không phải là khách sạn Crillon? Trong báo cáo cá»§a cảng sát theo dõi Celsa, là chÃnh ở khách sạn nà y nà ng đã đến gặp tên Hà Lan… ÄÆ°a anh Ä‘iện thoại… “Alô! Khách sạn Crillon?… Tôi muốn nói chuyện vá»›i ông Van Klyten…â€.
− Marc, anh là m thế nguy hiểm đấy…
− Em im đi!
Vừa lúc đó, má»™t giá»ng không rõ nam hay nữ chắc là bá»™ pháºn tiếp tân trả lá»i:
− Oâng há»i ông Van Klyten ạ? Oâng ấy đã rá»i khách sạn lúc 13 giá» sau khi đã thanh toán các khoản.
− Anh hay chị có biết nơi anh ấy tới không? Tôi có một thư khẩn cấp muốn chuyển cho ông ấy.
− Xin ông chá» cho má»™t chút. Chúng tôi nối dây liên lạc vá»›i ngưá»i gác cổng nhé!
Lại chỠđợi… Rồi má»™t giá»ng khác nói trong máy:
− Cổng khách sạn đây. Oâng há»i ông Van Klyten phải không? Oâng ấy không còn khách sạn nữa.
− Tôi biết rồi. Oâng có thể biết trước khi đi ông ấy có đặt mua vé máy bay hoặc tà u hoả không?
− Thưa ngà i không… Oâng Van không ra đi bằng taxi và không để lại địa chỉ nơi đến nà o để chúng tôi có thể chuyển tiếp cho ông ấy những thư từ đột xuất.
− Xin cảm ơn.
Äặt thiện thoại xuống giá, Marc nói:
− Há»ng cả rồi, Nadia!
− Nhưng ma xui quỉ khiến thế nà o mà mãi đến 18 giá» anh má»›i tá»›i gặp em? Nếu anh có mặt ở đây sáng sá»›m thì còn có thể cứu vãn được tình thế, kịp thá»i tá»›i khách sạn Crillon và o giữ lúc có cuá»™c hẹn gặp giữ vợ anh và Van Klyten! Tất cả đã có thể thay đổi!
− Em tin như váºy ư? Anh phải giết ai nhỉ? Van Klyten? Celsa? Em thấy là ai là sẽ gây nên má»™t vụ tai tiếng như thế nà o ở má»™t đại khách sạn như thế? Lẽ là ngay những ngưá»i trong cuá»™c phải tá»± giải quyết má»™t cách lặng lẽ và bà máºt để không má»™t ai được biết! Ngưá»i ta thấy rõ là em chẳng biết má»™t chút gì vá» bá»™ máy tổ chức cá»§a bá»n anh! Còn chuyện anh không đến gặp em sá»›m hÆ¡n được là vì anh có việc cấp tốc phải là m ngay. Suốt cả ngà y anh có tá»›i phòng là m việc đâu.
− Việc cấp tốc gì váºy?
− Cái đó không liên quan gì tới em. Thôi chà o em… Dù sao anh cũng rất cảm ơn vỠsự giúp đỡ quà báu của em.
Nói xong Marc vá»™i vã bước ra khá»i phòng.
− Marc, anh Ä‘i đâu váºy? Em xin anh, đừng có liá»u lÄ©nh.
Anh đóng sáºp cá»a lại, không trả lá»i. Nadia mỉm cưá»i hết sức lạ lùng và thần nghÄ© việc rồi sẽ xảy ra dồn dáºp. Marc, mặc dầu có những lá»i lẽ biện há»™ cho tình yêu, chẳng bao lâu nữa sẽ loại trừ Celsa vì cô ta đã hà nh động phản bá»™i vá»›i tổ chức cá»§a chà ng mong cứu lấy cuá»™c sống đầy tiện nghi cá»§a bản thân. Cô ta hà nh động như má»™t kẻ ngu ngốc. Sau đó, vá»›i nà ng, Nadia sẽ là ngưá»i chiến thắng vÄ©nh viá»…n. Bối rối và chán nản, còn trÆ¡ lại má»™t mình, Marc sẽ quay vá» vá»›i ngưá»i thá»±c sá»± yêu chà ng.
Äiá»u mà Marc không nói vá»›i nà ng, đây là má»™t nguyên tắc rất ngiêm cá»§a nghá» Ä‘iệp báo: tuyệt đối cấm ngay cả đối vá»›i bạn chà thân. Trước khi đến vá»›i nà ng, anh đã có má»™t cuá»™c đối thoại vá»›i ngưá»i cầm đầu tổ chức cá»§a anh. Äó là má»™t đại tá mặc thưá»ng phục, má»™t con ngưá»i già lá»c lõi hiểu biết tất cả những gì sâu sắc nhất cá»§a nghá» tình báo. Những thuá»™c hạ đặt biệt danh cho ông là : “cá sấuâ€. Cách gá»i thân tình đó là m ông rất khoái và thấy cái biệt hiệu đó hợp vá»›i ông má»™t cách lạ lùng.
− Có gì xảy ra thế, Davault?
− Một sự kiện khủng khiếp, thưa ông chủ.
Và anh kể lại sá»± việc đã phát hiện ra và o buổi sáng nhưng, nhưng không má»™t lá»i nà o đả động tá»›i vợ anh. Nghe anh kể xong, “cá sấu†điá»m đạm trả lá»i:
− Davault thân mến! Cáºu biết đấy, vì tôi rất quà cáºu đã giúp cho chúng tôi bao nhiêu việc tháºt đáng khen ngợi xứng đáng vá»›i sá»± tÃn nhiệm cá»§a tổ chức. Tuy nhưng vẫn còn má»™t Ä‘iểm cầu phải là m cho sáng tá», trước sau cÅ©ng má»™t lần, giữa chúng ta mà cho đến ngà y hôm nay tôi cÅ©ng chưa trao đổi vá»›i cáºu vì nguyên tắc cá»§a chúng ta là không can thiệp và o Ä‘á»i tư cá»§a các thà nh viên. Äó là vấn đỠvá» vợ cáºu…
− Nà ng có dÃnh dáng gì trong đó?
− Theo tÆ¡i, có thể cô ấy chỉ đóng vai trò má»™t trung gian. Khi cáºu cưới cô ấy, má»™t cuá»™c kết hôn chá»›p nhoáng – tình yêu bao giá» cÅ©ng là má»™t bà ẩn to lá»›n – chúng mình không kịp đỠxuất má»™t chút ý kiến nhá» nà o. Nhưng vá»›i thá»i gian, chúng mình nháºn thấy, rất may là vợ cáºu không có ảnh hưởng gì đối vá»›i công việc thứ hai cá»§a cáºu. Không giấu giếm gì cáºu là chúng mình đã theo dõi cô ta ấy suốt trong những năm đầu cá»§a cuá»™c hôn thú đó. Không có má»™t lá»i trách cứ nà o có thể đối vá»›i cô ấy. Äiá»u đó chứng tháºt là cáºu đã giữ vẫn được vai trò là m chá»§ không há» nói cho cô ấy biết chút gì vá» công việc bà máºt cá»§a cáºu. Tôi xin có lá»i khen. Má»™t chứng cứ rõ rà ng, đáng tin cáºy hÆ¡n nữa là buổi sáng nay cáºu đã không chút lưỡng lá»± để đến tìm tôi để báo cáo hiện tượng bất thưá»ng đã xảy ra tại nhà cáºu. Nhưng mà vấn đỠnà y: vì bây giá» tất cả Ä‘iá»u thay đổi sau sá»± bá»™c bặch cá»§a cáºu, tôi rất là m tiếc, phải nói tháºt là điá»u gì đã là m tôi băn khoăn lo ngại bấy lâu nay. Rất có thể là “Những ngưá»i bạn†chồng trước cá»§a bà Davault phát hiện ra ngưá»i đã giết chết Smitzberg là cáºu nên đã bó trà để là m cho ngưá»i vợ cá»§a nạn nhân biết. Cái gì sẽ xảy ra sau đó? Sôi sục báo thù cáºu ư? Chưa chắc; chúng mình có cÆ¡ sở để tin cô ấy rất yêu cáºu và cáºu sống rất hạnh phúc. Cô ta không bao giá» nói vá»›i câu chuyện cô ta đã biết cáºu là ngưá»i giết vợ cô ta ư?
− Không bao giỠcả.
− Cả những lá»i xa xôi bóng gió?
− Cũng không.
− Äà n bà đá»u có những sá»± tháºn trá»ng và dè dặt khá phức tạp… Nhưng chúng ta có thể chấp nháºn là sau khi suy nghÄ© và cân nhắc kỹ lưỡng cô ấy thấy đưa ra pháp luáºt má»™t sá»± kiện nghiêm trá»ng xảy ra đã lâu cÅ©ng chẳng giải quyết được vấn đỠgì cà mà rất có thể là m mất cả ngưá»i đà n ông mà hiện nay cô ta hết lòng yêu quÃ. Äó là má»™t cách xá» sá»± tháºt dá»… hiểu cá»§a má»™t ngưá»i phụ nữ. Váºy thì chỉ còn má»™t ná»—i lo mà địch thá»§ chúng ta đã khóe léo tác động và o cô ấy, đặt cô ta và o tình thế tiến thoái lưỡng nan: hoặc mạng sống cá»§a ngưá»i chồng yêu quÃ, hoặc chuyển giao những tà i liệu. Và lo sợ bị mất cáºu, cô ta đã nhượng bá»™. Äó là giả thuyết coi như là hợp lý nhất.
Nhưng vì đâu mà vấn đỠtrở thà nh nghiêm trá»ng? Äó là : dưới con mắt cá»§a cáºu thì là bà Davault chỉ là má»™t nữ gián Ä‘iệp hoạt động hoà n toà n vì động cÆ¡ tình yêu, nhưng vá»›i bá»n mình thì cô ta đã gây tác hại! Cáºu đã biết rõ là bá»n mình không thÃch cái đó chút nà o cả? Chắc cáºu cÅ©ng váºy thôi… Bởi thế nên cầu có ngay má»™t giải pháp để phòng trách tổn thất. Vá» tÃnh chất cá»§a những tà i liệu, cáºu cÅ©ng chẳng cần quá hoang mang! May mà chúng tôi đã đỠphòng giữ lại đây má»™t bản gốc. Những cái trong tá»§ két cá»§a cáºu chỉ là những tà i liệu chụp lại. Tôi sẽ ra lệnh ngay bây giá» sữa lại những sÆ¡ đồ mà hiện ta Ä‘ang giữ bằng cách nà o đó là cho những cái đã nằm trong tay há» trở thà nh vô dụng. Và để mặt cho bá» chúng tha hồ lúng túng xoay trở trên những dấu vết giả tạo. Chúng sẽ mất rất nhiá»u thá»i gian và sẽ chẳng Ä‘i tá»›i đâu! Nhưng, tất nhiên là từ giá» phút nà y trở Ä‘i, cáºu có thể coi như là đã trút khá»i công việc mà chúng tôi sẽ trao cho má»™t ngưá»i khác và ngưá»i nà y là ngưá»i không dại dá»™t mà đi lấy vợ góa má»™t trong những nhân viên cá»§a há»! Äồng ý chứ?
− Tôi hiểu Ä‘iá»u ấy rất rõ. Tôi đã thua, tôi phải trả giá. Nhưng còn vợ tôi, cô ấy sẽ ra sao trong tất ca chuyện nà y?
− Äó là điểm tháºt tế nhị… Cáºu vẫn yêu cô ấy?
− Vâng.
− Tôi cÅ©ng thấy như váºy. Tôi không bắt buá»™c phải nói vá»›i cáºu là cáºu không còn thuá»™c trong tổ chức cá»§a chúng tôi nữa. Chúng tôi có thể đối xá» vá»›i cáºu nghiêm khắc hÆ¡n nhưng xét công lao đã qua, chúng tôi muốn tá» lượng khoan hồng. Từ nay trở Ä‘i, cáºu hãy tá»± bằng lòng tiếp tục là m việc cho công ty CITEF vá»›i danh nghÄ© là kỹ sư – tư vấn như cáºu đã là m và chúng tôi sẽ không nhắc gì tá»›i cáºu nữa. Chúng tôi sẽ quên cáºu cÅ©ng như đã quên bao nhiên ngưá»i khác quay vá» vá»›i sá»± vô danh trong nghá» ngiệp cá»§a há» hoặc vá»›i sá»± vá» hưu sá»›m sau khi đã thá» danh dá»± là sẽ không bao giá» nhá»› – và diá»u nà y là cho đến khi chết – tá»›i những gì đã là m dưới sá»± bảo há»™ cá»§a chúng tôi, mà những con ngưá»i đã gặp trong thá»i gian mà đan hoạt động. Cáºu cÅ©ng thế như váºy chứ?
− Vâng. Tôi xin thá».
− Thế là đủ. Tôi biết là cáºu là má»™t chà ng trai trung thá»±c. Nói má»™t cách khác: Khi cáºu ra khá»i đây rồi, cáºu sẽ là ngưá»i chưa bao giá» gặp tôi, cÅ©ng như không há» quen biết má»™t ai trong những bá»™ pháºn công tác cá»§a chúng ta.
− Xin hứa như váºy.
− Thôi cáºu Ä‘i Ä‘i. Tôi không muốn gặp lại cáºu nữa!
− Nhưng mà …
− Không còn nhưng mà gì cả!
− Tôi còn có thể giúp Ãch cho ông chá»§ trong má»™t số công việc nà o đó không?
− Không, Davault! Cáºu chết cháy rồi! Hãy Ä‘i Ä‘i!
− Nhưng Celsa?
− Vợ cáºu? Cô ta cứ việc sống vá»›i cáºu. Cô ấy yêu cáºu và cáºu nâng niu cô ấy… Giữa hai cô cáºu có má»™t bà máºt lạ kỳ mà chẳng bao giá» sẽ thổ lá»™ cùng nhau. Ngưá»i nà y cÅ©ng như ngưá»i kia Ä‘á»u biết là sẽ sống để dạ, chết mang theo: bà máºt cá»§a ngưá»i vợ là đã dại dá»™t Ä‘iên rồ cố bảo vệ mạng sống cá»§a chồng mà anh ta không há» hay biết… Tháºt là cao cả phải không? Tá»™i còn thấy trong sá»± song đôi im lặng nà y có má»™t cái gì vÄ© đại cá»— xưa? Vá»›i thá»i gian, cáºu sẽ thấy cái đó sẽ xiết chặt thêm những sợi dây đã từng gắn bó hai ngưá»i suốt bảy năm nay.
− Tôi không nghĩ thế. Giữa tôi và Celsa luôn có sự day dứt ghê gớm!
− Day dứt cái gì má»›i được chứ, vợ cáºu sẽ chẳng bao giá» chỉ nghi ngá» co1ca65u thôi, Cáºu hiểu chứ? Bây giá» cáºu hãy trở vá» nhà và xá» sá»± như má»™t ngưá»i chồng tốt như trước kia. Cả hai cùng nhau Ä‘i xem chiếu bóng! Äiá»u đó sẽ cho tâm trà nhẹ nhà ng. Và ngà y mai cuá»™c sống sẽ trở lại bình thưá»ng: những giá» là m việc ở văn phòng, những ngà y nghỉ cuối tuấn, rồi tình yêu… Tôi không còn má»™t lá»i khuyên khác nữa. À, mà có! Thỉnh thoảng trong những tháng đầu, có thể khéo léo hÆ¡n là cáºu nên có những chuyến Ä‘i xa như trước kia để trách cho cô ta có thể nghÄ© là cuá»™c sống kép cá»§a cáºu đột ngá»™t chấm dứt từ ngà y cô ta xen và o. Và thêm má»™t lá»i khuyên nữa: hãy cứ để trong tá» két những bản sao tà i liệu bây giá» thì không còn gì nguy hiểm nữa để cho vợ cáºu hoà n toà n yên tâm và o trưá»ng hợp mà cô ta muốn bà máºt kiểm tra xem tà i liệu có vẫn ở đó không… Và sau đó má»™t thá»i gian cáºu hãy lén đốt Ä‘i. Thế là , tất cả sẽ bốc lên thà nh khói… Tôi cÅ©ng có thể đặt niá»m tin và o câu trong công việc cuối cùng nà y chứ?
− Xong rồi. Nhưng Celsa sẽ không bị phiá»n nhiá»…u gì chứ ạ?
− CÅ©ng như cáºu thôi, nếu cô ta biết quên Ä‘i… Phải, tôi đã Ä‘oán được ý nghÄ© cá»§a cáºu. Biết rất rõ cung cách xá» sá»± cá»§a chúng tôi, cáºu sẽ thấy là chúng tôi không thÃch lắm trong tổ chức cá»§a mình có những ngưá»i ngoà i hoặc những ngưá»i quen biết cÆ¡ sở không có chút quan hệ nà o nắm biết má»™t và i vấn đỠnà o đó khá bà máºt. Äôi khi ngay cả trưá»ng hợp những ngưá»i nà y cÅ©ng chưa đến ná»—i là thá»§ phạm nhưng chúng tôi xét thấy khôn ngoan hÆ¡n cả là phải loại trừ há» Ä‘i, sợ rằng má»™t ngà y nà o đó há» bép xép dù chỉ là câu chuyện là m quà trong má»™t cuá»™c giao tiếp lịch sá»± nà o đó… Có phải đúng như váºy không?
− Tôi thấy sỠsợ.
− Cứ yên trÃ. Bà Davault chẳng nói gì đâu. Chẳng phải bà ấy đã chứng minh là biết giữ mồm giữ miệng ngay cả vá»›i ngưá»i chồng yêu quà cá»§a bà ấy rồi sao? Thôi Davault, chà o nhé! Chúc hạnh phúc!
Má»™t tháng trôi qua, Marc chẳng đến thăm Nadia lấy má»™t là cÅ©ng chẳng cho nà ng má»™t dấu hiệu nà o là đang còn sống. Thế mà , hầu như không ngà y nà o nà ng không gá»i Ä‘iện đến CITEF. Nà ng biết rõ anh vẫn ở Pari nhưng, má»—i lần gá»i, cÅ©ng vẫn má»™t câu trả lá»i cá»§a cô giữ tổng đà i Ä‘iện thoại:
− Bà há»i ông Davault? Lúc nà y ông ấy Ä‘ang báºn hợp và có dặn lại là không được là m phiá»n ông ấy vì bất cứ lý do gì. Xin bà cho biết tên và số Ä‘iện thoại. Sẽ gá»i lại cho bà sau.
Và không bao giá» thấy gá»i lại. Tân trà cá»§a Nadia bắt đầu bị dằn vặt dữ dá»™i. Có thể là m gì được bây giá»? Nà ng đã có sai lầm gì để phải trong tình trạng nghi nghi hoặc hoặc nà y? Những Ä‘iá»u nà ng nói vá» Celsa trong cuá»™c gặp vừa rồi có thể là m anh pháºt ý chăng? Thế mà nà ng chỉ nói má»™t phần rất nhá» những gì đã thấy đó thôi. Tất nhiên là cùng vá»›i những gì nà ng đã bịa ra để góp phần thắng lợi cho kế hoạch cá»§a mình nhưng chắc là Marc lúc nà y Ä‘ang tin nà ng má»™t cách mù quáng, không sao có thể phân biệt được Ä‘á»u nà o là tháºt, Ä‘iá»u nà o là giả dối! Nà ng đã bá» và o đó biết bao khôn ngoan khéo léo! Khi anh rá»i khá»i văn phòng cá»§a nà ng lấn cuối, có phải để anh có lá»i giảng giải vá»›i cô vợ? Lá»i giảng giải đó có thể chống lại nà ng, Nadia. Cô gái Alger đó quả là tinh ma và đóng rất đạt vai cá»§a ngưá»i vợ yêu chồng! Sá»± im lặng cố tình đến giữa lúc nà ng chiến thắng Ä‘ang tá»›i gần, chiến thắng cá»§a nà ng, cá»§a Nadia…
Nhưng nếu vụ những tà i liệu được nà ng dà n xếp ổn thoả? Äó thá»±c là tai hoạ lá»›n cho Nadia!
Cô vợ không bị liên quan, chị ta chiến thắng và tiếp tục sỠdụng sắc đẹp, vẻ phong lưu đà i các để là m cho Marc phải lóa mắt.
CÅ©ng như má»i khi, bà Vêra không dám há»i han nhiá»u. Tuy váºy, má»™t buổi chiá»u, trong bữa ăn, bà đánh bạo nói:
− Bà không muốn cháu cho là bà xen và o những việc không có liên quan tá»›i mình nhưng bà thấy phải có trách nhiệm nhắc lại những gì bà nghe thấy hôm qua trong phòng chá». Hai ngưá»i trong những bà khách thưá»ng xuyên tá»›i đây nói vá»›i nhau. Cháu có biết há» nói gì không? Há» bảo là Ãt lâu nay cháu là m sao ấy, chẳng chú ý tá»›i những gì há» trình bà y, khác h ẳn vá»›i trước đây! Còn có má»™t bà nói thêm: “Lầu cuối cùng tôi tá»›i xem ở đây đó. Nếu hôm nay chẳng ra sao cả thì không đến nữa và sẽ tìm má»™t nữ ngoại cảm khác nghe đâu rất hay. Má»™t bà đã cho địa chỉ đây. Bà có muốn tôi ghi cho bà không?â€
− Thế ngưá»i kia trả lá»i ra sao?
− “Rất vui lòngâ€. Tình trạng nghiêm trá»ng đấy cháu ạ!
− Cà ng hay, thế thì bá»›t Ä‘i được hai ngưá»i! Cháu không muốn nhìn há» nữa, tất cả những bà dấm dá»› vá»›i những câu chuyện tâm tình chẳng đâu và o đâu cả. Nếu những loại khách như các bà nà y còn cứ tiếp tục như váºy thì cháu cÅ©ng phải đóng cá»a phòng thôi.
− Bà biết hiện giỠcháu già u rồi, nhưng cháu sẽ là m gì?
− Cháu sẽ lui hẳn vá» Cố trang để vẽ và ở đó cháu sẽ có thá»i giá» rá»—i rãi suy nghÄ© vá» cách thức mà cháu phá há»ng cả cuá»™c Ä‘á»i mình.
− Cháu Ä‘iên rồi, Nadia! Ở lứa tuổi cháu, cuá»™c Ä‘á»i chưa phải đãø hết! Ngược lại, cháu phải nói là trước khi chá»›m ba mươi, cháu đã có má»™t cuá»™c sống tháºt viên mãn. Tại sao cháu không Ä‘i du lịch. Có bao nhiêu kỳ quan trên thế giá»›i Ä‘ang chỠđợi cháu.
− Cháu cũng đả nghĩ như thế. Nhưng cháu đi du lịch thì sẽ không như bà tưởng đâu! Nó sẽ là m cho cháu quên đi tất cả…
Hai ngà y đơn Ä‘iệu và xám mịt nữa trôi qua. Rồi giữa hai quẻ xem, bà Vêra bước và o há»i:
− Cháu đã Ä‘á»c báo sáng nay chưa?
− Chưa ạ. Có gì đặc biệt không bà ?
− Cháu hãy Ä‘á»c lá»i cáo phó nà y…
Mặt Nadia tái xanh khi liếc mắt qua tá» báo. Äá»c xong, nà ng từ từ ngẩng đầu lên và im lặng má»™t lúc lâu như má»™t ngưá»i bị má»™t cú sốc mạnh. Rồi nà ng bằng má»™t giá»ng hÆ¡i rÃt lên:
− Cô ta chết rồi ư? Không thể thế được!
− Nhưng đó lại là sá»± tháºt vì lá»… an tán đã được ấn định và o ngà y kia tại Saint Ferdimand Des Ternes. ChÃnh Marc đã thông báo vá» cái chết cá»§a vợ anh ta. Chắc cháu đã Ä‘á»c kỹ dòng chữ in: Chết vì tai nạn ngà y 19 tháng 8. Như váºy đã được ba ngà y…
− Bà hãy nói với khách còn đợi vỠhết đi hộ cháu. Cháu cần phải suy nghĩ.
− Lại bảo há» vá»? Như váºy háºu quả sẽ không hay đâu… HÆ¡n nữa đây đâu phải là tang cá»§a cháu: cháu không há» có má»™t chút hÆ¡i hướng há» hà ng nà o vá»›i ngưá»i đà n bà mà cháu ghét cay đắng đó!
− Cháu lại bắt đầu thấy ưa cô ta vì cô ấy đã chết ra đi đúng lúc!
− Äiá»u cháu vừa nói tháºt không tốt chút nà o! Cô ta chẳng là m hại gì cháu cả.
− Äó là ý nghÄ© cá»§a bà chứ không phải là cá»§a cháu đâu nhé. Bây giá» bà để cháu…
Nà ng nhấc Ä‘iện thoại gá»i đến CITEF.
− Tôi muốn gặp ông Davault.
− Chúng tôi rất lấy là m tiếc, thưa bà , vì vừa có má»™t cái tang lá»›n, ông Davault sẽ không có mặt tại đây trong Ãt ngà y nữa.
− Tôi là má»™t trong số ngưá»i bạn rất thân cá»§a ông ấy. Tôi vừa được Ä‘á»c lá»i cáo phó trong má»™t tá» báo và muốn gá»i lá»i chia buồn tá»›i ông ấy.
− Có lẽ tốt nhất là gá»i tá»›i nhà riêng cá»§a ông ấy.
− Xin cảm Æ¡n vá» lá»i khuyên.
Nà ng đặt ống nghe, ừ phải, tại sao không trược tiếp gá»i thẳng khi mà trong lúc nà y vợ anh ấy không còn nữa? Nà ng quay số. Äó là tiếng trả lá»i như tá»± động, nói bằng giá»ng cố ý là m như ngưá»i máy nhưng nà ng nháºn ra đó là giá»ng nói cá»§a Marc: “Nếu bà muốn có Ä‘iá»u gì chuyển cho ông Davault, xin bà là m Æ¡n nói qua tÃn hiệu. Bà có má»™t phút đồng hồâ€. Nà ng nói ngay: “Marc, em nghÄ© tá»›i anh trong ná»—i bất hạnh nà y. Em biết là rất không đúng chá»— trong lúc nà y để nói lên cái đó nhưng cần gì! Em, Nadia lúc nà o cÅ©ng yêu anh.†Tất cả chỉ có thế. Có phải nà ng vừa mắc má»™t sai lầm má»›i? Nà ng cÅ©ng không biết nữa.
Trong nhà thá» không đông ngưá»i lắm. Ai cÅ©ng có thể tá»± há»i hồi vợ còn sống, Marc có giá»›i thiệu nà ng vá»›i nhiá»u bạn bè và ngưá»i quen không? Cha mẹ Marc cÅ©ng không thấy mặt, hầu như há» cÅ©ng chẳng quan tâm mấy tá»›i nà ng dâu mà há» không yêu mến. Và tuyệt nhiên không có má»™t thà nh viên nà o đã ở trong cái há»™i trượt băng Montgenèver. Nhưng trong đám cá» tá»a thưa thá»›t mà phần lá»›n là những cá»™ng tác viên và những nhân viên cá»§a công ty CITEF có hai nhân váºt rất khác nhau và không quen biết nhau: đó là “cá sấu†và Nadia. Má»™t “cá sấuâ€, khi bước và o phòng lá»…, Ä‘i qua trước mặt Marc và nắm lấy tay anh nhưng không nói gì, và Nadia, Ä‘i ở cuối hà ng, má»™t Nadia rất xanh xao nói nhá» và o tai anh:
− Anh có muốn em theo anh tới nghĩa trang không?
− Em tháºt là tốt nhưng chẳng cầu thiết đâụ. Theo ý nguyện mà nà ng nói vá»›i tôi cách đây hai năm, Celsa sẽ được đưa Ä‘i há»a táng. Tôi muốn được ở lại má»™t mình thôi.
− Em hiểu, nhưng khi công việc đã xong, anh tá»›i chá»— em nhé: em chá» anh tại nhà . Anh chẳng nên hoà n toà n trÆ¡ trá»i má»™t mình trong má»™t ngà y như hôm nay! Anh nên hiểu: em là bạn gái thân thiết nhất cá»§a anh.
− Anh biết Ä‘iá»u đó. Có thể anh sẽ tá»›i.
Khi nà ng vá» tá»›i nhà , bà Vêra há»i:
− Tang lễ tiến hà nh ra sao?
− CÅ©ng như má»i đám khác thôi.
− Có đông ngưá»i Ä‘i đưa không?
− Hầu như chẳng có mấy ngưá»i.
− Tá»™i nghiệp cho Marc! Anh ta không đáng phải như váºy vì anh rất yêu vợ.
− Yêu vợ hơn là vợ yêu.
− Cháu biết được gì vỠchuyện đó?
− Anh ấy bảo lát nữa sẽ đến thăm cháu.
− Äã thế rồi kia à ?
− Oâi! Không phải là như bà nghĩ đâu! Bà phải hiểu cho anh ấy: anh ấy cô đơn quá…
− Tháºt là khá»§ng khiếp!
− Cháu sẽ chá» anh ấy trong văn phòng. Nếu có ngưá»i bấm chuông thì đó là anh ấy vì má»i ngưá»i Ä‘iá»u đã biết hôm nay cháu không tiếp khách. Bà cÅ©ng không phải báºn rá»™n: Cháu sẽ mở cá»a cho anh ấy.
− Äáng lẽ ra bà cÅ©ng muốn nói vá»›i anh ta má»™t và i lá»i.
− Bà có thể nói gì nà o? Những lá»i đó chẳng có tác dụng gì đâu. Thôi, bà đi nghỉ Ä‘i, bà ngoại cá»§a cháu. Bà cháu ta sẽ gặp nhau sau.
Còn lại má»™t mình, nà ng chá» suốt ba tiếng đồng hồ liá»n, hết ngồi lại ngục xuống bà n mà trên đó để quả cầu pha lê phá»§ má»™t mảnh vải. Lúc đó nà ng đã muốn láºt mảnh vải lên, táºp trung ý nghÄ© trong má»™t quẻ bói má»›i xem có gì xảy ra. Nhưng để là m gì nhỉ? Nà ng đã nhìn thấy gì? Má»™t cái chết thảm khốc mà nà ng không dá»± Ä‘oán được… Nà ng không nhúc nhÃch, đặt hà ng ngà n câu há»i vá» cái chết cá»§a kẻ địch mà không há» có lấy má»™t lá»i đáp. Dưá»ng như năng lá»±c tiên tri cá»§a nà ng cÅ©ng chết luôn rồi.
Cuối cùng chuông réo vang. Marc đứng trên ngưỡng cá»a.
− Và o đây mau lên anh! – Nà ng nói. (Và lôi cánh tay kéo chà ng và o trong phòng trước khi nói tiếp):
− Anh có muốn em kiếm cái gì đó uống má»™t chút cho tỉnh táo không? Trông anh mệt má»i quá đấy, anh yêu ạ!
− Anh chẳng muốn gì cả.
− Marc, em biết tất cả những lá»i em nói ra có thể Ä‘iá»u vô Ãch. Nhưng em rất muốn được an á»§i anh nếu em có khả năng.
− Chẳng có má»™t ai kể cả em có thể là m cho anh quên được Celsa. Anh yêu nà ng… Anh đến đây chiá»u nay để chỉ giã biệt em. Anh sắp Ä‘i.
− Äi ư? Nhưng Ä‘i đâu?
− Anh cÅ©ng chưa biết… Äi bất cứ nÆ¡i nà o. Anh bá» lại tất cả!
− Em hiểu ná»—i buồn cá»§a anh, nhưng vá»›i tư cách là ngưá»i bạn thân thiết cá»§a anh, em nói tháºt, anh không có quyá»n được là m như váºy! Anh là má»™t chà ng tai thông, sáng suốt. Anh cần phải…
− Anh chỉ còn là má»™t ngưá»i không có tương lai. Anh đã đánh mất má»™t tình yêu duy nhất và lòng tin cá»§a những ngưá»i khác đối vá»›i mình.
− Nhưng còn em vẫn tiếp tục tin anh! Em biết, bằng kinh nghiệm bản thân, cần phải đẩ cho thá»i gian là m việc. Nó sẽ phá»§ lá»›p rêu xanh lên những ná»—i Ä‘au to lá»›n nhất. Em cÅ©ng biết là tháºt ra anh rất mạnh! Anh có thể tá» ra hung bạo mà không tá»± biết vìø đã thấm sâu má»™t lý tưởng nó là m cho anh tưởng là má»™t kiểu can trưá»ng nà o đó phải được đặt ở hà ng đầu! CÅ©ng bởi vì váºy mà em ngưỡng má»™ anh mặc dù đôi khi anh tá» ra rất thô lỗ… Em còn biết em là ngưá»i duy nhất trên Ä‘á»i có thể giúp anh khắc phục được tất cả cái đó để tiếp tục trèo lên dốc. Anh có muốn em giúp anh không? Có hai ngưá»i, chúng ta sẽ thà nh vô địch! Không kẻ nà o là m hại được chúng ta! Nếu anh muốn, em sẵn sà ng từ bá» ngay lúc nà y cái nghá» có thể nó sẽ giúp anh nhưng tronh thâm tam anh thì ghét bá». Em sẽ chỉ chăm nom săn sóc chỉ má»™t mình anh thôi, tình yêu cá»§a em…
− Em im đi! Không bao giỠnên nói thế nữa! Vả lại, giữa chúng ta…
− Oâi, Marc…
− Mặc dù em đã yêu anh và hãy còn yêu anh, nhưng vá»›i anh luôn chỉ có và tồn tại mãi má»™t ngưá»i đà n bà : đó là vợ anh!
− Thế mà , anh nhớ chứ?
− Montgenèver phải không? Má»™t sá»± tình cá» thú vị cÅ©ng như anh đã biết bao nhiêu sá»± tình cá» thú vị khác trước khi gặp cô gái cần cho anh… Em có biết nà ng đã chết ra sao không? CÅ©ng cùng má»™t kiểu như ngưá»i chồng trước cá»§a nà ng, Smitzberg! Và cÅ©ng cùng má»™t cách: há»™p số Ä‘iá»u khiển xe bị bà máºt phá hoại! CÅ©ng như hắn, chiếc xe Austin cá»§a nà ng húc và o tưá»ng vỡ nát. Äó là việc là m cá»§a má»™t nhà chuyên môn cÅ©ng như anh tám năm vá» trước. Không có thá»§ phạm chÃnh danh, ngưá»i ta sẽ không bao giá» tìm ra hắn.
Nhưng hỠcũng đã giết nà ng.
− Ai váºy?
− Ngay sau khi tai nạn xảy ra, anh đã tưởng là do Van Klyten và băng đảng của hắn nhưng sau đó, anh suy nghĩ: một câu nói của “cá sấu†trở lại trong trà nhớ anh…
− “Cá sấu†đó là ai váºy?
− Má»™t trong những sếp cá»§a tổ chức mà anh vừa bị sa thải. Em không biết ông ta đâu và em sẽ không bao giá» biết ông ta. Äó là nhân váºt cá»§a tổ chức vô danh trong bóng tối… Anh đã gặp ông ta, cách đây má»™t tháng và o buổi chiá»u cùng ngà y anh đấn thăm em lần cuối ấy. Và ông ta đã nói, lúc chia tay, những câu luôn vang dá»™i trong anh:
“Chúng tôi không thÃch lắm trong tổ chức cá»§a mình có những ngưá»i ngoà i hoặc những ngưá»i quen biết cÆ¡ sở không có chút quan hệ nà o nắm biết má»™t và i vấn đỠnà o đó khá bà máºt. Äôi khi ngay cả trưá»ng hợp những ngưá»i nà y cÅ©ng chưa đến ná»—i là thá»§ phạm nhưng chúng tôi xét thấy khôn ngoan hÆ¡n cả là phải loại trừ há» Ä‘i, sợ rằng má»™t ngà y nà o đó há» bép xép dù chỉ là câu chuyện là m quà trong má»™t cuá»™c giao tiếp lịch sá»± nà o đó…†Phải ông ta nói thế… và vừa rồi trong hà ng ngưá»i tá»›i viếng ở trong nhà thá» bắt gặp má»™t cái nhìn cá»§a ông ta khi chia tay, anh hiểu ngay đó chÃnh là tổ chức cá»§a ông ta quyết định thá»§ tiêu Celsa! Há» sợ là má»™t ngà y nà o đó nà ng sẽ nói ra sá»± tháºt. Vẫn còn may là há» không biết em, em cÅ©ng biết sá»± việc cÅ©ng kém gì nà ng. Có khi còn biết hÆ¡n nữa kia! Nhưng em hãy yên tâm, cứ việc ngá»§ ngon: anh sẽ không nói gì vá»›i hỠđâu!
− Äúng là những con quỉ!
− Äó là những con ngưá»i mà anh đã từng như thế. Há» chỉ hoạt động cho cái lý tưởng mà em đã từng trách anh. Anh cÅ©ng chẳng có quyá»n gì mà căm giáºn há».
− Anh yêu, nỗi buồn đau đã là m cho anh không còn tỉnh táo nữa!
− Và sau đó? Như thế chả hÆ¡n ư? CÅ©ng như em thôi: hà ng trăm lần em nói vá»›i anh, em là bạn gái thân thiết nhất cá»§a anh. Không đúng! Em chỉ sá» dụng cái năng khiếu quỉ quái cá»§a em để là m anh quẫn trà nhằm mục Ä‘Ãch tách anh má»™t cách hằn há»c ra khá»i cái hình ảnh tuyệt vá»i và anh đã có và sẽ giữ mãi vá» ngưá»i vợ cá»§a anh! Em là m cái đó là muốn được sở hữu anh hoà n toà n tùy thÃch khi mà nà ng không còn nữa… Bây giỠđây, nà ng đã qua Ä‘á»i. Váºy là em thá»a mãn! Ngay cái cách mà em vừa đỠxuất để cứu giúp anh cÅ©ng đã chứng tá» rõ rà ng! Cô cÅ©ng váºy, Nadia. Cô cÅ©ng là má»™t con quỉ theo cách cá»§a cô… Má»™t con quỉ chỉ biết hà nh động dưới sá»± thôi thúc cá»§a má»™t tình yêu Ä‘iên cuồng và vô vá»ng. Äó là sai lầm duy nhất cá»§a cô, nhưng mà là má»™t sai lầm tai hại… Vì váºy, tôi chẳng có quyá»n căm giáºn cô cÅ©ng như câm giáºn những ngưá»i trước đây đã là sếp cá»§a tôi! Nhưng, cô thấy không, tất cả những mưu mô, những tÃnh toán mà cô cho là thông minh Ä‘á»u đưa tá»›i chá»— thất bại; Celsa đã chết và tôi vẫn tiếp tục yêu nà ng… Äó là tất cả những gì tôi muốn nói vá»›i cô trước khi Ä‘i. VÄ©nh biệt! Dù sao cô cÅ©ng nên nghe theo lá»i khuyên cuối cùng cá»§a tôi: đóng ngay cái cá»a hà ng bói toán cá»§a cô lại! Nó chẳng hay ho gì đâu.
CÅ©ng như sau cuá»™c đếm thăm lần trước, anh Ä‘i ra và khép mạnh cách cá»a. Nhưng lần nà y Nadia hiểu là nà ng sẽ không bao giá» gặp lại anh nữa.
Như biến thà nh đá, nà ng ngồi lặng trên ghế. Chỉ dăm phút sau nà ng má»›i mở ngăn kéo bà lấy ra má»™t cá»— bà i tây. Nà ng trang bà i, đảo bà i, lại trang, lại đảo má»™t lần nữa rồi má»™t lần nữa. Ba lần đứng phép bói bà i. Rồi nà ng rải từng quân bà i trên mặt bà n. Con Äầm Trép đâu không thấy, cả con Äầm CÆ¡ cÅ©ng váºy. Chỉ còn lại ngưá»i đà n bà nguy hiểm: con Äầm Pic. Nà ng là m Ä‘i là m lại ba lần. Cả ba lần Ä‘á»u y như thế. Phát Ä‘iên lên, nà ng lại mở ngắn kéo bà n để tìm hai quân bà i thiếu: không có trong đó, cả trên mặt bà n buy-rô cÅ©ng không, cÅ©ng không rÆ¡i trên tấm nhung bá»c ghế. Chúng đã Ä‘i đâu mất tăm.
Như váºy cá»— bà i, không có hai quân vắng mặt đó thì cÅ©ng không còn là cá»— bà i bình thưá»ng nữa. Và bất chợt nà ng nháºn ra chÃnh nà ng, Nadia – độc nhất còn sống trong ba ngưá»i – là con Äầm Pic, ngưá»i đà n bà mang tá»›i ná»—i bất hạnh… Những ngưá»i đã mất: Béatrice và Celsa thứ tá»± là con Äầm T rép chỉ thoáng qua trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Marc, còn Äầm CÆ¡ đã yêu và giúp đở chồng cho tá»›i khi chết. Sai lầm cá»§a quẻ bói đã nảy sinh từ cuá»™c đến thăm đầu tiên cá»§a cô gái Alger và không ngừng lặp Ä‘i lặp lại dưá»ng như định mệnh muốn chứng minh cho Nadia má»™t Ä‘iá»u: Mặc dù cô có má»™t năng khiếu thấu thị mạnh hÆ¡n tất cả nhưng vẫn có những quẻ bói sai lầm.
Vì sai lầm nên Nadia đã lừa bịp ngưá»i mà nà ng yêu dấu. Nếu ngay từ lúc đầu Nadia hiểu được chÃnh nà ng má»›i là con Äầm Pic thì nà ng không ráo riết theo Ä‘uổi và muốn chiếm Marc cho riêng mình.
Nà ng mở ngăn kéo bà n lấy má»™t viên thuốc và giữ trong lòng bà n tay. Vá»›i cái nhìn lúc nà o cÅ©ng dịu dà ng, nà ng đưa mắt má»™t lần cuối lia khắp căn phòng mà ở đây nà ng đã ban phát bao nhiêu hy vá»ng cho bao ngưá»i, nhìn chiếc ghế dà nh riêng cho khách xem lúc nà y bá» trống, nhìn quả cầu pha lê bịt kÃn trong mảnh lụa xanh, nhìn ra cá»a ra và o mà ở đó hà ng bao năm nay hạnh váºn đã tá»›i và cho tá»›i chiếu nay cÅ©ng ở đó tình yêu đã vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i… Rồi vá»›i vẻ bình thản đến dá»… sợ, nà ng thong thả đưa lên miệng. Tháºt kinh hoà ng! Luồng nhìn dừng lại vÄ©nh viá»…n trong lúc đầu nà ng ngả xuống những quân bà i vẫn còn Ä‘ang láºt ngá»a.
Chẳng tìm thấy ai muốn mua lại phòng xem tướng số mà ở đó vừa có ngưá»i chết, bà Vêra khôn ngoan đà nh phải bán căn há»™ vá»›i giá rẻ mạt trước khi lên đưá»ng, mang theo những ká»· niệm bi thương và quái đản để trở vá» miá»n Sologne, trở vá» vá»›i Cố trang thân yêu.
Hết
|
 |
| |