 |
|

14-05-2009, 06:55 PM
|
 |
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 6,746
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 3 giá»
Thanks: 1,636
Thanked 94,370 Times in 4,258 Posts
|
|
Dị Hiệp - Tg:Tự Tại - TTV
Chương 001 : Bị Cáºt Diệu ÄÃch Long
Tác giả :Tự Tại
Dịch : darkxiiindp
Nguồn : Tà ng thư viện
Vương Äại Minh, má»™t cái tên rất hay gặp. Sống ở má»™t thôn nhá» cạnh biển Huyá»n Lâm, năm nay mưá»i sáu tuổi, Ä‘ang há»c má»™t trưá»ng cấp ba, thà nh tÃch trung bình.
Tướng mạo phổ thông, có Ä‘iá»u thân thể hÆ¡i to má»™t chút, má»™t trăm hai mươi kg, quả là 'đại'.
CÅ©ng may ngưá»i cao gần mét tám, kéo cÆ¡ thể dà i ra, nếu không nhìn trông chẳng khác gì quả bóng. Cho dù như váºy, má»i ngưá»i vẫn không muốn tá»›i gần hắn.
Vì thế Äại Minh có rất Ãt bạn bè, gần như không có. Rất nhiá»u ngưá»i khuyên Äại Minh giảm béo, nhưng Äại Minh Ä‘á»u bá» ngoà i tai.
Loại ngưá»i như Äại Minh, đương nhiên trở thà nh đối tượng bị trêu trá»c ở trưá»ng.
Lúc đầu, Äại Minh cÅ©ng tức, nhưng trải qua sáu năm tiểu há»c, ba năm trung há»c, ai cÅ©ng phải quen.
Táºp quán thà nh tá»± nhiên, Äại Minh quên mất từ lúc nà o hắn bắt đầu không tức giáºn nữa.
Thá»±c tế, hắn đã không phát cáu từ rất lâu rồi. Hiện tại, bạn bè cùng lá»›p gá»i hắn là lợn Ä‘ao phá»§ ghế Ä‘iện, Giống như má»i há»c sinh khác, lá»›p nà o cÅ©ng có mấy ngưá»i chuyên môn trêu trá»c hắn.
Äại Minh cÅ©ng không để ý, dù gì những kẻ đó Ä‘á»u thiếu tá»± tin nghiêm trá»ng, muốn hạ thấp kẻ khác, để cảm giác mình hÆ¡n ngưá»i.
Äại Minh năm nay má»›i mưá»i sáu tuổi, nhưng hắn cảm thấy mình giống như ngưá»i sáu mươi tuổi. Không chỉ mình hắn, mà thầy cô, bạn bè Ä‘á»u cho là như váºy.
Lúc Äại Minh tốt nghiệp, ông thầy hắn bình má»™t câu, "Thiếu niên lão thà nh, đức cao vá»ng trá»ng."
Hắn cÅ©ng cảm thấy buồn cưá»i, bản thân cÅ©ng chỉ hÆ¡i cứng má»™t chút, việc gì cÅ©ng bình thản.
Äá»c sách, ngá»§, lÆ¡ mÆ¡ nghÄ© ngợi là những việc mà Äại Minh thÃch nhất, giống hôm nay, Äại Minh tìm má»™t chá»— cá»±c kỳ vắng vẻ câu cá.
Äại Minh chỉ là m những việc nhẹ nhà ng không lãng phà thể lá»±c, hÆ¡n nữa lúc câu cá có thể ngồi lan man nghÄ© ngợi. Ra cafe internet cÅ©ng là má»™t sá»± lá»±a chá»n tốt, nhưng ngà y nghỉ đông ngưá»i quá.
Thà nh tÃch há»c táºp không tốt, lại lưá»i như Äại Minh. Trong mắt những ngưá»i khác chỉ có hai chữ, 'Äồ bá».'
Phao câu khẽ rung trên mặt nước, Äại Minh cÅ©ng chẳng để ý, mà chìm trong suy nghÄ©.
Hôm qua hắn mÆ¡, mÆ¡ thấy hồi há»c cấp hai, thấy hoa khôi cá»§a lá»›p, má»™t mÄ© nữ duyên dáng, lại còn là hoa háºu cá»§a trưá»ng, lúc đó có rất nhiá»u ngưá»i theo Ä‘uổi.
Äại Minh thừa nháºn hắn đã từng động lòng vá»›i hoa khôi, nhưng Äại Minh rất hiểu chá»— đứng cá»§a hắn, Äại Minh luôn hiểu bản thân mình thế nà o.
Vì thế đối vá»›i hoa khôi, Äại Minh tuy hâm má»™, nhưng không mê luyến. Sau khi tốt nghiệp hai tháng, Äại Minh đã quên sạch, đừng nói tên, đến khuôn mặt, dáng ngưá»i thế nà o cÅ©ng không nhá»› nổi.
Váºy tại sao hôm qua lại thấy nó trong mÆ¡, Äại Minh cho rằng do tiá»m thức là m trò.
Phao động, sau đó chìm xuống, Äại Minh thoát khá»i trầm tư, nắm lấy cần câu.
Nặng quá, chẳng lẽ câu được cá lớn.
Äúng lúc Äại Minh Ä‘ang nghÄ©, má»™t chiếc xuồng từ bá» lướt tá»›i chạy qua trước mặt Äại Minh, chạm và o dây câu.
Phá»±t má»™t tiếng, dây đứt, mất cá. Äại Minh Ä‘ang tưởng chá»i mấy câu thì đột nhiên có thứ gì đó là nh lạnh chạm và o đầu hắn.
"Chẳng ngá» chá»— nà y lại có ngưá»i, đại ca, giải quyết luôn Ä‘i." Má»™t giá»ng đà n ông trầm trầm từ phÃa sau lưng Äại Minh vang lên.
"Không được, như thế sẽ để lại dấu vết, cảnh sát tìm thấy thì phiá»n lắm, mang lên đảo rồi giải quyết." Ngưá»i được gá»i là đại ca lạnh lùng trả lá»i.
"CÅ©ng đúng, tiểu quá»·, đứng lên, chỉ trách ngươi Ä‘en đủi, gây cản trở việc là m ăn cá»§a chúng tao." Nói xong, đồ đạc cá»§a Äại Minh bị ném hết xuống ao để há»§y dấu vết.
Äại Minh bị dẫn lên xuồng, đúng như hắn nghÄ©, hai kẻ kia là dân xã há»™i Ä‘en, tay chúng còn cầm súng ngắn mà u Ä‘en.
Äại Minh lần đầu tiên nhìn thấy súng tháºt, cÅ©ng có chút tò má», như hiện tại bị súng chÄ©a và o, Äại Minh cÅ©ng không cao hứng nổi.
Cùng lên thuyá»n còn có má»™t cái bao lá»›n, cỡ vừa đủ chứa má»™t ngưá»i.
Bắt cóc, hai tiếng đó đột nhiên vang lên trong đầu Äại Minh, xem ra đúng là váºn Ä‘en tá»›i tháºt.
Lại nghÄ© hôm nay mạng sống đến đây là hết, Äại Minh cÅ©ng không cảm thấy buồn.
Äại Minh nghÄ© rất thoáng vá» sá»± sống, cái chết, lúc ông hắn mất hắn cÅ©ng chẳng khóc.
Dù gì có sống thì phải có chết, phế váºt có sống cÅ©ng vô dụng, huống chi háºu sá»± còn có ngưá»i lo, có Ä‘iá»u chắc cÅ©ng không vui vẻ gì.
Chiếc xuồng, đáp tá»›i gần má»™t chiếc du thuyá»n thì dừng lại, Äại Minh và cái bao Ä‘á»u bị giải lên thuyá»n.
Trên thuyá»n còn có má»™t ngưá»i.
"Thằng béo nà y là thế nà o váºy." Ngưá»i đó há»i.
"Ngưá»i chứng kiến, không sao, mang ra biển giải quyết là xong, tiá»n đã nháºn được chưa?" Tay đại ca trả lá»i.
"Nháºn rồi, số lượng chÃnh xác."
"Tốt, chúng ta chạy tá»›i đại lục xem bá»n chúng là m được gì?" Tay đại ca nhếch mép cưá»i.
"Con tin thì sao?" Ngưá»i đó chỉ bao vải há»i.
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải giải quyết rồi, nhưng mà ngưá»i đẹp như váºy, đừng có lãng phÃ." Nói xong hắn mở bao vải, lôi ra má»™t ngưá»i con gái.
Cô gái nà y mặc đồng phục há»c sinh, dáng ngưá»i đẹp, da trắng, khuôn mặt bị tóc phá»§ kÃn không nhìn rõ. Hai vai khẽ rung, có lẽ Ä‘ang khóc.
"Ai trước đây." Tay đại ca lạnh giá»ng.
"Em trước, em trước, cái loại thiên kim đại tiểu thư nà y chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, em đã sá»›m muốn thưởng thức rồi." Ngưá»i cùng lên thuyá»n vá»›i tay đại cai vá»™i nói, cùng lúc nâng cằm cô gái lên.
Äại Minh giáºt mình, chẳng phải hoa khôi cùng lá»›p vá»›i hắn đấy sao? Tên là Lâm cái gì gì, sao lại bị bắt cóc.
Cô gái hai mắt sưng húp, xem ra khóc rất lâu rồi, nghe bá»n cướp muốn chiếm Ä‘oạt mình, liá»n giẫy giụa.
"Tiểu mĩ nhân, đừng giẫy nữa, anh sẽ cho em được sung sướng."
Tay cướp ôm hoa khôi bước và o khoang thuyá»n định hưởng thụ, nhưng không há» thấy đại ca cưá»i lạnh phÃa sau lưng.
Äoà ng má»™t tiếng, tay cướp bị bắn lá»§ng đầu, cô gái hét toáng lên.
Tay cướp còn lại Ä‘ang canh Äại Minh hét, "Mà y là m gì váºy."
"Chẳng là m gì, chẳng qua ngại chúng mà y là m rách việc thôi." Äại ca nói xong bắn liá»n mấy phát tay cướp còn lại.
"Tổ chức sẽ không tha cho mà y đâu." Tay cướp nói.
"Tổ chức sẽ không biết đâu, tao sẽ đạt bom trên thuyá»n, sắp nổ rồi, ngưá»i cá»§a tổ chức sẽ cho rằng chúng ta chết hết rồi." Äại ca đứng cạnh tay cướp lạnh lùng đáp.
"Äoà ng."
Một tiếng súng vang lên, tay đại ca không dám tin nhìn chỗ tim mình, chỉ thấy chỗ đó thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng.
Quay đầu nhìn, Äại Minh tay cầm súng, nòng súng còn hÆ¡i khói.
"ÄÆ°á»£c lắm, lần nà y bố mà y láºt thuyá»n trong con mương, nhưng chúng mà y cÅ©ng phải chết cùng tao." Nói xong hắn chết.
Äại Minh thấy tay đại ca gì chặt váºt gì đó trong lòng bà n tay, cÅ©ng không kịp suy nghÄ©, ôm hoa khôi nhẩy khá»i thuyá»n.
Oà nh má»™t tiếng lá»›n, lá»a cuồn cuá»™n táp tá»›i từ phÃa sau Äại Minh, Äại Minh dùng thân thể to lá»›n cá»§a mình che cho thân thê nhá» nhắn cá»§a cô gái.
Sau tiếng nổ, xác thuyá»n từ từ chìm, mặt biển khôi phục sá»± bình tÄ©nh cá»§a nó, dưá»ng như chẳng có gì xẩy ra.
---
Cảm giác Ä‘au đớn truyá»n lại từ phÃa sau lưng Äại Minh khiến hắn tỉnh lại.
Sóng biển vá»— và o ngưá»i Äại Minh, hắn phát hiện mình Ä‘ang nằm trên bá» biển, má»™t con cua bò qua trước mắt hắn.
Äại Minh cố nhịn Ä‘au đứng dáºy, liá»n thấy hoa khôi nằm cách đó không xa.
"Nà y, ngươi còn sống không thế? Sống thì trả lá»i Ä‘i." Äại Minh nói không ra hÆ¡i.
Còn thở, ngực vẫn nhấp nhô, xem ra còn sống, nhưng không biết lúc nà o mới tỉnh lại.
Äại Minh lôi hoa khôi tá»›i dưới má»™t gốc cây, hiện tại hắn chẳng có sức mà bế ngưá»i khác.
Sau khi xong việc, Äại Minh bắt đầu quan sát xung quanh.
Trá»i xanh, mây trắng, trên cao mặt trá»i sáng chói mắt, trên bãi biển, lá những cây dừa Ä‘ong đưa theo gió.
PhÃa sau bãi biển là má»™t vùng rừng núi, phong cảnh khá đẹp, quả là má»™t nÆ¡i thÃch hợp Ä‘i nghỉ mát.
Nhưng hiện tại Äại Minh chỉ muốn hét cứu mạng, bốn bá» toà n là biển, không thấy bá», khả năng hắn Ä‘ang ở trên má»™t hòn đảo nhá».
Trá»i ạ, Äại Minh hay chÆ¡i series game Äảo Không Ngưá»i, nhưng chưa há» nghÄ© mình cÅ©ng gặp cái cảnh nà y.
Äại Minh nghỉ má»™t lúc, rồi lục tìm toà n bá»™ váºt phẩm có trong ngưá»i.
Má»™t cuá»™n dây câu, móc câu, má»™t thanh chocolate, má»™t chai nước, má»™t con dao nhá», má»™t cái báºt lá»a không biết có dùng được không.
Xem ra balo mang không Ãt đồ, nhưng hầu như há»ng hết, chỉ còn lại má»™t phần, y phục phÃa sau cÅ©ng váºy, Äại Minh không dám nghÄ© tá»›i cái lưng cá»§a hắn.
Cà ng không ngá», khẩu súng ngắn vẫn còn đó. Äại Minh nhìn nó, nghÄ© đến lần đầu tiên giết ngưá»i, cảm giác có chút quai quái.
Mặt trá»i lặn vá» hướng tây, hoa khôi cuối cùng cÅ©ng tỉnh.
"Äây là ..." Hoa khôi mấp máy há»i.
"Mạc Trách Dương." Äại Minh đáp trả rà nh mạch.
"Là anh cứu tôi à ?"
"Chắc váºy, có Ä‘iá»u tôi cÅ©ng vì cứu chÃnh mình thôi."
"Chúng ta đã từng gặp ở đâu chưa?"
Há»i hay, ngươi há»i má»™t ngưá»i bạn há»c cùng lá»›p ba năm đã bao giá» gặp nhau chưa, hÆ¡n nữa tÃnh từ lúc tốt nghiệp còn chưa tá»›i má»™t năm, Ä‘iá»u đó khiến cho Äại Minh thầm nghÄ© mình quả thá»±c là kẻ thất bại lá»›n.
"Nếu như tôi không nhầm, chúng ta hình như há»c cùng hồi cấp 2." Äại Minh trả lá»i.
"A, anh là Vương Äại Minh." Hoa khôi kinh ngạc.
"Nhá»› rồi chứ, bạn há»c." Nói xong Äại Minh đứng dáºy.
"Ngươi định là m gì?" Giá»ng cá»§a hoa khôi đột nhiên trở lạnh.
Äại Minh bị cô là m cho giáºt mình, là m cái gì, tìm đồ ăn.
Trong mắt hoa khôi, Äại Minh không mặc áo, từng lá»›p mỡ lúng lúng rung động, cảm giác ghê ghê.
Äại Minh tá»›i gần má»™t bước, hoa khôi hét liên tục.
"Äừng, đừng tá»›i đây, ngươi mà tá»›i ta chết cho xem."
Äại Minh trợn tròn mắt, xẩy ra chuyện gì váºy? Nhưng thấy hoa khôi như sắp khóc tá»›i nÆ¡i, Äại Minh hiểu tốt nhất nên đứng xa cô ta ra má»™t chút thì tốt, dù gì từ trước tá»›i giá» mình cÅ©ng không vừa mắt má»i ngưá»i.
"Tôi định Ä‘i tìm thứ gì ăn thôi." Äại Minh nói xong, quay ngưá»i bước và o rừng.
Hoa khôi nhìn vết thương sau lưng Äại Minh, rồi nôn ra. Lúc đó chợt nhá»› tá»›i vết thương cá»§a Äại Minh là do mình mà ra, bèn che miệng khóc.
Ãnh chiá»u tà chiếu xuống khu rừng, Äại Minh cảm giác trá»i dần trở tối.
Dù sao cũng chẳng tìm được thứ gì, tốt nhất là sáng mai tìm sau.
Äại Minh quyết định xong, bèn nhặt má»™t tà gá»— rồi trở vá».
Äá»™t nhiên, Äại Minh cảm giác lo lắng.
Äại Minh tuy chẳng tà i giá»i gì, nhưng giác quan thứ sáu lại đặc biệt nháºy. Tuy thế vẫn cháºm má»™t bước, đúng lúc Äại Minh rút súng ra thì cảm giác toà n thân bị ép chặt, má»™t con quái xà khổng lồ đăng cuốn chặt hắn.
Äại Minh cảm giác xương cốt toà n thân như gẫy ra, chiếc miệng rắn đỠnhư máu từ từ lại gần. Äại Minh thầm nghÄ©, mạng ta kết thúc ở đây sao?
Äá»™t nhiên Äại Minh nhìn thấy bụng rắn có vết mà u trắng, bèn nghÄ©. Chẳng phải trong tiểu thuyết võ hiệp Ä‘á»u bảo đấy là điểm yếu cá»§a rắn sao? CÅ©ng chẳng còn cách nà o ngoà i chá» chết, Äại Minh há miệng cắn loạn.
Có thể là xảo hợp, hoặc đúng là chá»— yếu. Quái xa dẫy dụa Ä‘iên cuồng, Äại Minh cảm giác thân thể được buông lá»ng má»™t chút, lại cà ng cắn mạnh hÆ¡n.
Không rõ Äại Minh đã uống bao nhiêu máu rắn, má»™t lúc lâu sau, quái xà không cỠđộng nữa.
Äại Minh ôm xác rắn thở hồng há»™c, mÅ©i hắn ngá»i thấy má»™t mùi rất thÆ¡m. Mùi đó từ vết cắn cá»§a Äại Minh truyá»n lại.
Äại Minh thò tay và o rút ra má»™t đám má»m má»m, nẩy nẩy, Äại Minh cho và o miệng ăn, vị cÅ©ng không tồi, lúc hắn cho tay và o tìm tiếp thì đã không còn.
Hoa khôi trông thấy Äại Minh, liá»n giáºt mình, toà n thân Äại Minh dÃnh đầy chất lá»ng mà u xanh lam, hắn còn kéo má»™t thứ gì đó rất dà i.
"Có chuyện gì xẩy ra váºy?" Hoa khôi vá»™i và ng há»i.
"Một con quái xà ."
"Xà ." Hoa khôi hét toáng lên, rồi vội và ng chạy ra xa.
Äại Minh cÅ©ng không quan tâm cô, tá»± mình lấy con dao nhá» cắt thịt rắn rồi nướng.
"Muốn ăn không?" Äại Minh há»i.
Cùng vì hiện tại đói lắm rồi, hÆ¡n nữa mùi thịt nướng hương bay tứ phÃa, hoa khôi cÅ©ng ăn.
"Nà y." Äại Minh lấy lá thay cho chén, đổ đầy máu rắn đưa cho hoa khôi.
Hoa khôi thá» má»™t há»›p, vị ngòn ngá»t, rất dá»… uống.
"Äây là cái gì váºy?" Hoa khôi tò mò há»i.
"Máu rắn đấy."
"Lừa ai? Là m gì có máu gì mà u nà y."
"Tôi lừa cô là m gì, không thấy máu vẫn còn chảy trên xác rắn à ?"
Dưới ánh trăng, máu rắn mà u lam nhạt như phát sáng, như thủy tinh.
"Äây là rắn à ?" Hoa khôi lại há»i.
Äại Minh liá»n quan sát còn rắn lạ nà y.
Quái xà toà n thân trừ bụng Ä‘á»u là vẩy cứng, đầu có hai sừng, đôi mắt như hai viên đá quý mà u lam.
"Tôi thấy hình như không phải." Äại Minh bắt đầu phát biểu cao kiến cá»§a hắn.
"Thế ăn được không?"
"Ăn no rồi mới nghĩ đến vấn đỠnà y thì có tác dụng gì."
"Váºy chúng ta có là m sao không?" Hoa khôi lo lắng há»i.
"Ai biết."
---
Ba ngà y, hai ngưá»i ăn suốt ba ngà y má»›i hết con quái xà nà y. Nhưng trong thá»i gian nà y hai ngưá»i không há» thấy má»™t con thuyá»n nà o Ä‘i qua.
Có khi con rắn nà y quả là linh váºt, Äại Minh cảm giác các vết thương Ä‘á»u là nh cả, hÆ¡n nữa toà n thân trà n trá» sức sống.
Cứ ngồi không thế nà y cÅ©ng không phải là biện pháp, Äại Minh đỠnghị vá»›i hoa khôi và o rừng tìm xem có cách nà o thoát Ä‘i không.
NghÄ© đến chuyện trong rừng có thể có rắn, hoa khôi lắc đầu quầy quáºy.
Äại Minh đà nh nhắc cô cẩn tháºn má»™t chút, rồi má»™t mình thám hiểm.
Hòn đảo nà y rất nhá», Äại Minh chỉ tốn ná»a tiếng đã tá»›i đỉnh núi giữa đảo.
Bốn bá» Ä‘á»u là biển rá»™ng, Äại Minh cảm thấy chán nản. Trên đỉnh núi, Äại Minh thấy má»™t thanh kiếm cắm pháºp và o đá, chỉ lá»™ ra chuôi kiếm, nhìn vẻ ngoà i, có vẻ thanh kiếm nà y đã có từ rất lâu Ä‘á»i.
Bên cạnh kiếm có má»™t tấm bia đá, nhưng Äại Minh xem không hiểu, còn có má»™t chiếc há»™p sắt nhá», Äại Minh liá»n nhặt lên bá» và o túi.
Sau đó Äại Minh lôi hoa khôi đến má»›i hiểu bia đá viết gì.
"Cô Ä‘á»c được à ?" Äại Minh kinh ngạc há»i.
"Chỉ là chữ cổ thôi." Hoa khôi trừng mắt nhìn hắn.
Äại loại bia đá nói, trên đảo nà y có má»™t luồng sức mạnh thần bÃ, bá»n há» dùng sức mạnh nà y để phong ấn má»™t con ác long, nếu như nhổ thanh kiếm nà y lên, luồng sức mạnh đó sẽ tan biến.
"Con ác long đó trông thế nà o?" Äại Minh tò mò.
Hoa khôi bắt đầu tả ác long, má»—i lúc nói má»™t câu, mặt hoa khôi lại tái thêm má»™t phần, cuối cùng mặt cô tái mét, bởi vì nó hoà n toà n giống vá»›i con quái xà mà bá»n hỠăn thịt.
"Ã, chúng ta ăn phải má»™t con rồng."
Không để tâm đến sắc mặt cá»§a hoa khôi, Äại Minh nhổ thanh cổ kiếm.
"Ngươi là m gì váºy."
"VỠnhà ."
"Bia đá viết ai nhổ kiếm sẽ bị trá»i phạt đấy."
"Sao cô không nói sá»›m." Äại Minh nói chưa dứt câu, má»™t luồng sét đánh trúng thanh kiếm trong tay hắn.
Cả hòn đảo bắt đầu sụp xuống, linh khà trên đảo bị thanh kiếm cổ hút sạch.
Hai ngưá»i đột nhiên mất chá»— đứng, rÆ¡i xuống biển sâu.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

14-05-2009, 06:56 PM
|
 |
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 6,746
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 3 giá»
Thanks: 1,636
Thanked 94,370 Times in 4,258 Posts
|
|
Chương 002 - Kiếm Linh Thụ Nghệ
tác giả:Tự Tại
dịch :darkxiiindp
nguồn :tà ng thư viện
Äây là đâu, cả má»™t vùng tăm tối, Äại Minh không nhìn thấy thứ gì.
"Chủ nhân."
Hai tiếng chá»§ nhân là m Äại Minh giáºt bắn mình, quay đầu nhìn, má»™t mÄ© nữ mặc trang phục cung đình mà u trắng thá»i cổ đại đứng sau lưng hắn.
Äại Minh sống đến hôm nay má»›i hiểu cái gì gá»i là khuynh quốc khuynh thà nh.
"Cô là ..." Äại Minh hÆ¡i ngáºp ngừng. Äẹp, đẹp quá, Äại Minh tháºm chà còn nghi ngá» cô ta không phải ngưá»i.
"Ngà i có thể gá»i tôi là Thị Kiếm, tôi là linh thể trong kiếm." Thị Kiếm vui vẻ trả lá»i câu há»i cá»§a Äại Minh.
Linh thể...
"Cô không phải ngưá»i." Äại Minh chỉ Thị Kiếm, Thị Kiếm gáºt đầu.
"Váºy tôi chết rồi ư." Äại Minh chỉ bản thân, Thị Kiếm lắc đầu phá»§ định.
"Váºy tình hình hiện tại thế nà o?" Äại Minh vò đầu dứt tóc.
"Nói má»™t cách chÃnh xác, chúng ta hiện Ä‘ang ở trong ý thức cá»§a chá»§ nhân."
"Chá» má»™t chút, vì sao cô gá»i tôi là chá»§ nhân?" Äại Minh hét toáng.
"Ngà i không phải vừa nhổ một thanh kiếm sao? Có thể rút Thương Minh lên, bị sét đánh không chết thì là chủ nhân của Thị Kiếm.
Thế à ? Äại Minh trầm tư.
"Äúng rồi, chá»§ nhân Tuyệt hiện tại ở đâu, nếu để nó thoát ra là m loạn, sẽ là m chết rất nhiá»u ngưá»i."
"Tuyệt?"
"Là con ác long mà Thương Minh giam cầm"
"Ä‚n rồi." Äại Minh trả lá»i không suy nghÄ©.
"Tháºt à ?" Thị Kiếm kinh ngạc, má»™t con rồng.
"Tôi lừa cô là m gì, đúng rồi là m thế nà o thoát ra."
"Chá»§ nhân, ngà i muốn Ä‘i rồi ư, Thị Kiếm còn rất nhiá»u thứ chưa nói xong." Thị Kiếm ra vẻ buồn bã.
"Lúc nà o rỗi nói tiếp."
"CÅ©ng được, nếu như chá»§ nhân có chuyện gì xin gá»i Thị Kiếm, Thị Kiếm xin đưa ngà i ra."
---
Lúc đó Äại Minh má»›i tỉnh lại, vừa mở mắt, Äại Minh chỉ thấy trần nhà mà u trắng. Äại Minh định quay đầu nhìn, nhưng phát hiện cổ không động Ä‘áºy được. Không chỉ cổ, toà n thân Äại Minh Ä‘á»u cứng ngắc, không biết xẩy ra chuyện gì.
"Tỉnh rồi."
"Chị, sao chị lại ở đây, đây là đâu?" Äại Minh há»i, còn chưa há»i xong, chị cá»§a Äại Minh, Vương Di Quân đã cầm ngay quả táo tống và o miệng hắn, khiến Äại Minh chỉ ú á»› nói không ra lá»i.
Vương Di Quân chá»n má»™t quả táo khác tiếp tục gá»t, vừa gá»t vừa nói.
"Äây là bệnh viện, mấy ngà y trước mà y bị đưa đến viện trong tình trạng nhÅ©n như bún, má»i ngưá»i tưởng là mà y không sống nổi, là m mẹ buồn muốn chết, nhưng không ngá» mà y còn khá»e hÆ¡n gián, dần bình phục.
Äại Minh chỉ đà nh cố gắng nhai miếng táo trong miệng hắn, vừa nghÄ©. Bệnh viện, buồn cưá»i, tuy hắn béo nhưng mưá»i sáu năm nay số lần và o bệnh viện chẳng nổi năm ngón tay, chẳng ngá» lần nà y lại và o viện.
"Chị à . em thương nặng lắm à ?" Nuốt song táo, Äại Minh tò mò há»i, hắn chẳng cảm thấy cÆ¡ thể có vấn đỠgì.
"Xương gẫy bẩy mươi sáu chá»—, bá»ng toà n thân cấp ba, tám mươi phần trăm tổ chức cÆ¡ bị hoại tá», phần sau còn hoà nh tráng hÆ¡n nhiá»u, muốn nghe không?" Vương Di Quân đáp.
"Thôi đi, nghe ra hình như em toi rồi mới đúng."
"Äúng đấy, bác sÄ© nói liệt mà y và o kỳ tÃch cá»§a giá»›i y há»c, nếu bá»n há» biết mà y tỉnh sá»›m thế nà y, thì chắc phát cuồng rồi."
Cốc cốc. Tiếng gõ cá»a vang lên, má»™t mÄ© nữ mặc quần áo mà u xanh nhạt bước và o phòng bệnh, tay còn cầm má»™t bó hoa.
"Hoa khôi, sao cô cũng tới."
"Cái gì, cáºu thương nặng như váºy, sao tỉnh nhanh thế." Hoa khôi kinh ngạc.
Cũng đúng, đáng nhẽ là chết rồi nhưng vẫn sống, chẳng nhẽ là do công hiệu từ con rồng.
"À, tôi chỉ nhá»› bị sét đánh trúng, sau đó xẩy ra chuyện gì váºy?" Äại Minh há»i.
"Sau đó chúng ta bị rÆ¡i xuống biển, vừa may có thuyá»n đánh cá Ä‘i ngang qua, cứu được chúng ta."
"Còn hòn đảo?"
"Không thấy nữa." Hoa khôi trả lá»i rà nh mạch.
"Äảo gì thế?" Di Quân tò mò há»i.
"Không có gì." Äại Minh không muốn trả lá»i, chẳng nhẽ lại nói vá»›i chị rằng, hai ngưá»i bá»n hỠở trên đảo ba ngà y, lại còn ăn má»™t con rồng.
"Cáºu tỉnh rồi thì tốt, tôi cÅ©ng yên tâm hÆ¡n." Hoa khôi thở phà o.
"Äồ cá»§a cáºu tôi Ä‘ang giữ, hôm khác tôi sẽ mang trả lại." Hoa khôi nói thêm má»™t câu.
"Ừ, được." Äại Minh tiện miệng trả lá»i.
"Cáºu chú ý nghỉ ngÆ¡i, tôi Ä‘i đây. À, đúng rồi, tôi muốn há»i cáºu má»™t chuyện." Hoa khôi nói.
"Gì?"
"Mấy hôm nay sao lúc nà o cáºu cÅ©ng gá»i tôi là hoa khôi, câu gá»i thế tôi cảm thấy rất phù phiếm."
Äại Minh hÆ¡i đỠmặt, cưá»i trừ trả lá»i.
"Không có gì, chẳng qua tôi không nhá»› được tên bạn, nên gá»i váºy."
"Thi Hà m, mình tên Lâm Thi Hà m, đừng có quên."
---
Äại Minh rất thÃch ngá»§, nhưng Ä‘iá»u đó không có nghÄ©a là hắn thÃch suốt ngà y nằm trên giưá»ng không động Ä‘áºy được, hÆ¡n nữa bị băng như xác ướp, hình như không có cái xác ướp nà o béo thế nà y.
CÅ©ng không biết sức mạnh ở đâu ra, Äại Minh gồng ngưá»i phá tan đám thạch cao trên mình. Rá»i bệnh viên trong lúc các bác sÄ©, y tá trợn mắt, há há»™c mồm, để lại má»™t kỳ tÃch trong y há»c.
Ngà y tháng trở lại như cÅ©n, Äại Minh vẫn hà ng ngà y Ä‘i há»c, ăn cÆ¡m, ngá»§, cÆ¡ bản không còn nhá»› chuyện gì đã xẩy ra.
Cho tới một hôm.
Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu bắt đầu một ngà y là m việc, ầm ĩ.
HÆ¡n sáu giá» rồi, tuy không muốn, nhưng Äại Minh đà nh bò xuống giưá»ng. Äể lỡ xe bus, phải chá» tuyến sau, đó là ná»—i Ä‘au cá»§a há»c sinh há»c xa. Ai, lÅ© xe bus vừa đáng yêu lại vừa đáng háºn.
Äại Minh vừa ngái ngá»§ vừa đánh răng, lúc hắn nhìn và o kÃnh liá»n giáºt nẩy mình.
Ngưá»i trong kÃnh đúng là hắn nhưng tóc xanh lam, mắt xanh, hoà n toà n thay đổi.
Chuyện gì váºy, đùa à , nếu lên lá»›p vá»›i bá»™ dạng nà y, ở cổng trưá»ng đã bị chặn lại rồi, đừng nói và o được lá»›p.
Äại Minh quay vá» phòng ôm đầu suy nghÄ©, biện pháp, biện pháp, biện pháp, có rồi.
Äại Minh nhá» giá»ng gá»i, "Thị Kiếm, Thị Kiếm, cô có nghe thấy không, trả lá»i tôi Ä‘i."
"Có." Thị Kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt Äại Minh, trả lá»i rất to, khiến Äại Minh vá»™i và ng bịt miệng cô.
Thị Kiếm xuất hiện khác vá»›i lần trước, trông như nhân váºt truyện tranh, chỉ cao khoảng 20 cm, trông đáng yêu vô cùng.
Nhưng lúc nà y không phải là lúc cảm động, Äại Minh chỉ đầu mình rồi há»i.
"Thế nà y là chuyện gì?"
"Chá»§ nhân, có phải ngà i ăn ná»™i Ä‘an cá»§a Tuyệt rồi không?" Thị Kiếm há»i má»™t cách nghiêm túc.
Nội đan, có lẽ là cái cục quái quái đó.
"Không sai." Äại Minh đà nh tháºt thà trả lá»i.
"Thế thì đúng rồi, ná»™i Ä‘an cá»§a rồng được gá»i là long hồn, là nÆ¡i tồn tại linh hồn và tinh hoa cá»§a rồng, chá»§ nhân ăn nhưng không biết luyện hóa, hiện tại long hồn bắt đầu phản phệ rồi."
"Phản phệ, là cái gì?" Äại Minh không hiểu há»i.
"Là do chủ nhân không khống chế, để mặc long hồn phát triển, cuối cùng..." Thị Kiếm có vẻ như không muốn nói.
"Cuối cùng là m sao? Mau nói Ä‘i." Äại Minh vá»™i và ng.
"Ngà i sẽ biến thà nh Tuyệt."
Äại Minh ngất.
---
Äại Minh hôm nay trốn há»c rồi. Sáu năm tiểu há»c, ba năm trung há»c, Äại Minh Ä‘á»u Ä‘i há»c đầy đủ, lúc tốt nghiệp còn được giải thưởng chuyên cần.
Chẳng ngá» chức cao không ngồi được ba lần liên tiếp, Äại Minh có chút phẫn ná»™, nhưng việc hiện tại quan trá»ng hÆ¡n.
"Có phương pháp giải quyết không?" Äại Minh há»i.
"Cách thì có, chủ nhân, ngà i có thấy cạnh Thương Minh có một cái hộp sắt không?"
Äại Minh lấy ngay ra, "Cái nà y phải không?", Äại Minh đưa há»™p sắt cho Thị Kiếm.
"Ừ, đầu tiên, phải mở hộp ra."
Từ lúc Lâm Thi Hà m trả lại đồ đạc (gồm 2 cái sừng, đôi mắt rồng, há»™p sắt), Äại Minh đã quan sát chiếc há»™p rất nhiá»u lần, đến má»™t khe hở cÅ©ng không có, là m sao mà mở?
"Mở thế nà o?" Äại Minh há»i Thị Kiếm.
"Phải dùng Thương Minh mới được."
"Váºy kiếm đâu?" Äại Minh không tìm thấy thanh kiếm.
"Chá»— nà y." Thị Kiếm chỉ Äại Minh, "Bên trong ngưá»i ngà i."
Äùa ư, trong ngưá»i mình là m gì có kiếm.
Thị Kiếm thấy nét mặt Äại Minh lá»™ vẻ không tin, liá»n nói: "Tháºt đấy, Thương Minh đã dung nháºp và o trong cÆ¡ thể ngà i rồi."
"Thị Kiếm, cô đừng gá»i tôi là chá»§ nhân nữa, lúc nói chuyện cÅ©ng không cần phải cung kÃnh, tôi nổi da gà rồi đây nà y."
"Nhưng mà ..." Thị Kiếm có chút ngáºp ngừng.
"Gá»i tôi là A Minh là được rồi, má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i tôi như váºy."
"A Minh."
"Äúng rồi." Äại Minh hà i lòng nói.
"ÄÆ°á»£c rồi, cô nói Thương Minh nằm bên trong thân thể tôi, muốn lấy ra phải là m thế nà o?"
"Ngà i xòe tay ra, còn lại cứ để tôi là m."
Äại Minh theo lá»i đưa tay ra, láºp tức cảm thấy cánh tay phải tê tê, dưá»ng như không phải tay mình nữa. Má»™t tia chá»›p xuất hiện trong lòng bà n tay. Lúc ánh sáng đó tắt Ä‘i...
á»’, thế nà y cÅ©ng gá»i là kiếm, cái cắt móng tay còn lá»›n hÆ¡n nó.
Trong lòng bà n tay Äại Minh lÆ¡ lá»ng má»™t thanh kiếm nhá» dà i khoảng 5 cm.
"Vá»›i tu vi hiện tại cá»§a ngà i mà nói, chỉ có thể váºn dụng má»™t phần sức mạnh rất nhá» cá»§a Thương Minh, cùng vá»›i việc tu vi tăng cao, thì váºn dụng được nhiá»u hÆ¡n." Thị Kiếm giải thÃch.
"Ừm, bây giá» là m gì?" Äại Minh há»i.
"Dùng kiếm cắt hộp sắt."
Thương Minh tuy nhá», nhưng sắc bén vô cùng, chém sắt như bùn, Äại Minh chỉ vạch nhẹ mấy cái, cả chiếc há»™p đã đứt lìa, má»™t cuốn sách từ trong rÆ¡i ra cùng má»™t chiếc há»™p ngá»c.
Äại Minh mở há»™p ngá»c, bên trong có má»™t viên thuốc lấp lánh kim quang.
"Ăn đi." Thị Kiếm vội nói.
Cái nà y ăn được ư? Äại Minh không muốn nhưng đà nh phải nuốt, không có mùi gì, không ngon. Nhưng sau khi ăn xong, Äại Minh cảm thấy trong bụng nóng lên, nóng như lá»a đốt, nhưng vẫn còn chịu đựng được.
"Cái nà y là gì thế?" Äại Minh nhăn nhó há»i.
"Chân nguyên, chân nguyên của chủ nhân trước đây của tôi." Thị Kiếm trông có vẻ buồn, có lẽ cô cũng có những chuyện trước đây không muốn nhớ lại.
Äại Minh tiện tay cầm quyển sách lên xem, không biết quyển sách nà y là m từ chất liệu gì, cầm rất nặng tay, lạnh như băng, giống như má»™t khối kim loại má»m.
"Thiên Äịa kinh." Äại Minh lẩm nhâm mấy chữ ngoà i bìa, má»™t loại chữ rất cổ quái.
"Vì sao tôi lại hiểu?" Äại Minh há»i.
"Thiên Äịa kinh quá mạnh, trừ ngưá»i đã dùng chân nguyên và tôi, không ai Ä‘á»c được."
"Sao lại để lại quyển sách nà y?"
"Do đỠphòng Tuyệt thoát ra được, còn có ngưá»i chế phục hắn, nhưng không ngá» ngà i lại ăn nó rồi."
Äại Minh cưá»i ha hả.
"Phần ná»a đầu sách là quyá»n cước võ công, hiện tại chúng ta cần luyện tâm pháp nháºp môn."
Äại Minh dở phần tâm pháp ra, toà n là tên gá»i các huyệt đạo, há»ng rồi.
"Sao rồi?" Thị Kiếm thấy Äại Minh ngây ngưá»i, liá»n tò mò há»i.
"Tôi có phải há»c ngà nh y đâu, cô tưởng má»™t há»c sinh cả ngà y chỉ ăn vá»›i chÆ¡i mà cÅ©ng biết huyệt đạo à ?"
"Äây đúng là vấn Ä‘á»." Thị Kiếm trầm ngâm.
Äại Minh cÅ©ng vắt óc suy nghÄ©.
"A, có rồi." Thị Kiếm đột nhiên nghĩ ra.
"Thế nà o?" Äại Minh còn chưa nói xong, Thị Kiếm đã chui và o trong thân thể hắn.
"Tôi hướng dẫn ngà i tu luyện mấy lần, ngà i phải cố nhá»›." Giá»ng Thị Kiếm vang lên trong đầu Äại Minh.
Äại Minh chỉ cảm thấy má»™t thứ gì đó lạnh như băng di chuyển trong thân thể.
"Äừng, ái, buồn quá, đừng chạy nữa, ha ha ha... a a a... không được. Äại Minh dở khóc dở cưá»i.
Bị hà nh hạ suốt ná»a ngà y, Äại Minh há»c được nháºp môn tâm pháp tầng má»™t không há» dá»… dà ng, hắn mệt má»i nằm lăn ra giưá»ng ngá»§.
Cứ như thế, thá»i gian trôi qua 1 tháng.
Reng...
Tiếng đồng hồ báo thức đánh dấu má»™t ngà y là m việc má»›i, nó vẫn inh tai như trước có Ä‘iá»u thá»i gian đã chỉnh thà nh 4 giá» sáng.
Theo như Thị Kiếm nói, má»—i sáng Ãt nhất Äại Minh phải váºn hà nh tâm pháp hai tiếng, má»›i có thể đẩy lui triệu trứng long hóa.
Äại Minh nhiá»u lúc lưá»i không táºp, nhưng lần đó trên ngưá»i Äại Minh má»c ra vẩy, móng vuốt cÅ©ng xuất hiện.
Do sợ quá, Äại Minh má»—i ngà y Ä‘á»u ngoan ngoãn luyện công. Tuy thế từ lúc hắn luyện Thiên Äịa kinh, tinh thần khá lên rất nhiá»u, không ngá»§ cÅ©ng không sao.
Äại Minh đã từng há»i Thị Kiếm vấn đỠđó, nhưng Thị Kiếm trả lá»i không biết.
"Vì sao?" Äại Minh méo mặt há»i.
"Bởi vì trước đây chưa từng có ai ăn thịt rồng xong lại Ä‘i luyện Thiên Äịa kinh cả."
"Thế sau nà y tôi thế nà o."
"Không biết."
---
Tiết há»c đầu sau trưa, há»c sinh còn chưa hết ngáp ngá»§. Thầy giáo trên bục đã giảng nước bá»t tung tóe, há»c sinh phÃa dưới ngáp chảy nước dãi.
Má»›i tháng năm trá»i đã nóng thế nà y, tá»›i tháng sáu, tháng bẩy còn nóng hÆ¡n, chẳng lẽ đà nh thịt quay.
Äại Minh rất muốn ngá»§, nhưng tinh thần không mệt má»i không ngá»§ được, lại chẳng có lòng dạ nà o nghe giảng, chỉ đà nh ngồi ngây ra.
Thị Kiếm báo cho hắn biết, tâm pháp cá»§a hắn có thể luyện tiếp tá»›i tầng 2. Vì không muốn Thị Kiếm chạy loạn trong thân thể, Äại Minh mua má»™t mô hình ngưá»i hay dùng trong y há»c, cái loại đánh dấu huyệt đạo chi chÃt, lại còn rất ngoan ngoãn há»c táºp huyệt đạo.
Tuy thế rất nhiá»u huyệt đạo trong sách tả không có, còn cần Thị Kiếm chỉ ra.
Chà n tháºt, Thị Kiếm ngồi trên bà n, vẻ rất hứng thu lắng nghe thầy giáo giảng bà i.
Loại thần linh thể như Thị Kiếm, chỉ có những ngưá»i tu vi đạt tá»›i đỉnh cao má»›i có thể thấy, tuy váºy cô nói chuyện đó không thể xẩy ra. Äó là kết luáºn sau khi Thị Kiếm quan sát thế giá»›i nà y má»™t tháng.
"Ngưá»i thá»i đại nà y quả là yếu Ä‘uối."
Äại Minh chỉ đà nh cưá»i khổ, tuy thế Äại Minh vẫn không hiểu, vì sao Thị Kiếm lại có hứng thú vá»›i tri thức như váºy, Thị Kiếm trả lá»i hắn rằng.
"Há»c vô chi cảnh.[1]"
Thị Kiếm chăm chú nghe giảng, Äại Minh chẳng biết là m gì, thôi váºy, ngồi luyện công.
Trước đây Äại Minh luyện công Ä‘á»u táºp trung tinh thần, phải nhắm mắt nháºp định, sau khi nháºp định sẽ không biết những gì diá»…n ra xung quanh, chưa đến lúc không thể tỉnh lại.
Luyện công ngay lúc ngồi ghế, liá»u lÄ©nh thế nà y Äại Minh là m lần đầu tiên.
Những quyển tiểu thuyết võ hiệp thưá»ng tả "Tẩu há»a nháºp ma.", Äại Minh không dám là m mạnh, chỉ từ từ váºn khÃ, tuy cháºm, nhưng khà vẫn tuần hoà n theo kinh mạch.
Quá tốt rồi, Äại Minh mừng, vừa không táºp trung, khà tụ lại được đã tan hết.
Xem ra phải luyện táºp nhiá»u.
Sau đó Äại Minh chuyên tâm nghiên cứu tâm pháp, chẳng quản chuyện há»c hà nh. Khiến kết quả há»c táºp cá»§a hắn, từ trước vẫn bình bình, hiện tại đã tụt xuống cuối lá»›p.
Tuy thế những gì Äại Minh bá» ra cÅ©ng được Ä‘á»n đáp, hiện tại không chỉ lúc ngồi trong lá»›p, kể cả lúc Ä‘ang há»c thể dục, hắn cÅ©ng có thể vừa đá cầu, vừa váºn hà nh tâm pháp.
Nhưng Äại Minh đã tốn má»™t tháng trá»i, lúc xong xuôi, Äại Minh láºp tức đối mặt vá»›i má»™t vấn đỠnghiêm trá»ng.
Äó chÃnh là ... thi cuối kỳ.
-----
[1] Há»c vô chi cảnh: việc há»c không có giá»›i hạn.
|

14-05-2009, 06:57 PM
|
 |
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 6,746
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 3 giá»
Thanks: 1,636
Thanked 94,370 Times in 4,258 Posts
|
|
Chương 003 - Gặp Lại Hoa Khôi
tác giả:Tự Tại
dịch :darkxiiindp
nguồn :tà ng thư viện
Thi cuối kỳ, má»™t danh từ cá»§a sá»± sợ hãi và bất an. Äồng nghÄ©a vá»›i địa ngục, ngà y táºn thế, cao huyết áp, bệnh tim mạch, ngà y mà các giáo viên đắc ý nhất, đặc biệt là lúc phát Ä‘á».
Äại Minh đối mặt vá»›i lần thi cuối kỳ đầu tiên cá»§a hắn ở cấp 3, nếu như là m không tốt, không khéo năm sau còn phải là m tiếp má»™t lần nữa.
Nguyên nhân là bị đúp.
Ã, đúp, nghÄ© đến đó, Äại Minh cảm thấy dây thần kinh như căng ra.
Chỉ còn má»™t tuần nữa là tá»›i ngà y thi, trong thá»i gian nà y, Äại Minh ngoà i trừ 2 tiếng cố định nháºp định ra, đến ngá»§ cÅ©ng không, chuyên tâm Ä‘á»c sách.
Äại Minh nghÄ©, môn anh văn đáng ghét, môn số há»c chết tiệt, môn Ä‘iện há»c cÆ¡ bản cà ng khốn nạn hÆ¡n, con mẹ nó Ä‘iện tá» há»c.
Hiện tại Äại Minh Ä‘á»c sách, Ä‘á»c đến mức sắp bị thần kinh, kiểu như mắc bệnh trầm cảm, rồi cứ thÃch suy nghÄ© vẩn vÆ¡, nói lảm nhảm.
Nhưng tá»›i khi cầm đỠsố há»c trong tay, Äại Minh má»›i phát hiện.
Äá»c không hiểu (vá»› vẩn, số há»c mà há»c thuá»™c được chắc), phải là m sao đây?
Thị Kiếm không hiểu mấy ngà y gần đây, Äại Minh như phát bệnh thần kinh, bây giá» lại nhìn má»™t tá» giấy chán nản, nghiêm trá»ng đến thế sao.
Không để ý đến Äại Minh Ä‘ang lÆ¡ ngÆ¡, Thị Kiếm cầm bút chì viết đáp án lên giấy.
Nhìn từng dòng chữ xuất hiện trên giấy, Äại Minh thầm nhá»§.
Thị Kiếm, nà ng đúng là thiên sứ.
Các bà i thi tiếp theo, chá»— nà o Äại Minh không biết thì để Thị Kiếm giải, cÅ©ng không biết đúng hay sai, môn giải tÃch, Thị Kiếm là m có vẻ rõ rà ng và logic.
Sau môn thi cuối cùng, Äại Minh nằm bò ra bà n. Bạn cùng lá»›p hắn Ä‘ang cao hứng thảo luáºn Ä‘i đâu chÆ¡i, thi xong, hầu như Ä‘a số há»c sinh Ä‘á»u như váºy.
Lần nà y may có Thị Kiếm giúp đỡ, nhưng xem ra bản thân cÅ©ng phải là m má»™t chút má»›i được. Äại Minh thầm cảnh tỉnh.
Äại Minh bước ra khá»i lá»›p, thấy má»™t đám đông Ä‘ang nhìn gì đó, Äại Minh không phải là ngưá»i có tÃnh tò mò, nên cÅ©ng chẳng có hứng tá»›i xem.
Lúc vừa rá»i khá»i lá»›p, má»™t đám ngưá»i mặc áo Ä‘en, quần Ä‘en, giầy da Ä‘en, thắt lưng Ä‘en, còn cả kÃnh Ä‘en, giống như ngưá»i cá»§a MIB, bao vây Äại Minh.
"Xin há»i có phải ngà i Vương Äại Minh không?" Má»™t tay rất Ä‘en, lịch sá»± há»i.
"Äúng tôi là ..." Äại Minh có chút ngáºp ngừng, mình đã bao giá» quan hệ vá»›i loại ngưá»i nà y đâu.
"Tiểu thư nhà chúng tôi muốn mới ngà i tới một chuyến."
"Tiểu thư cá»§a các anh, tôi biết à ." Nhìn đám ngưá»i nà y, tiểu thư nhà há» chắc chắn không phải ngưá»i bình thưá»ng, Äại Minh không quen loại ngưá»i nà y.
"Ngà i tới là biết ngay."
á»’, vẫn rất lịch sá»±, Äại Minh Ä‘ang định từ chối thì đám ngưá»i áo đên đã vây lấy Äại Minh, sốc hắn lên.
"Xem ra tôi không thể cá»± tuyệt được rồi." Äại Minh cưá»i khổ.
Äại Minh cuối cùng cÅ©ng biết các há»c sinh nhìn gì rồi.
Chiếc xe hà o hoa thân dà i, thứ mà hầu như má»i ngưá»i chỉ thấy trong phim, sao không khiến há» bà n tán.
Cà ng tồi hÆ¡n, Äại Minh bị "bế" lên xe, lần nà y hắn trở thà nh danh nhân cá»§a cả trưá»ng rồi.
Äại Minh ngồi má»™t mình trong khoang xe, đám ngưá»i áo Ä‘en chia là m 2 nhóm, ngồi trên 2 chiếc xe đắt tiá»n, má»™t trước má»™t sau Ä‘i theo xe Äại Minh ngồi.
Loại kỳ ngá»™ kiểu nà y, cả Ä‘á»i có khi chỉ gặp 1 lần. Äại Minh nhìn ná»™i thất bên trong xe, trừ hà o hoa ra, Äại Minh không tìm được từ nà o để hình dung.
Äại Minh ngoan ngoãn ngồi im, thỉnh thoảng lại nói chuyện vá»›i Thị Kiếm má»™t hai câu. Äồ đạc trong xe không thể nghịch bừa, nếu là m há»ng, dù bán Äại Minh Ä‘i cÅ©ng không Ä‘á»n được.
"Thị Kiếm, tôi có vấn đỠmuốn há»i cô."
"Vấn đỠgì?"
"Trong truyá»n thuyết, rồng không phải to lá»›n vô cùng, hÆ¡n nữa còn bay cao chÃn tầng trá»i, hô phong hoán vÅ© à ?"
"Äúng rồi."
"Thế Tuyệt là thế nà o, ná»a rồng ná»a rắn, lại không biết bay, chỉ bò dưới mặt đất, thể hình cÅ©ng không to lắm."
"Nguyên bản Tuyệt và rồng mà ngà i nói không giống nhau, mà lợi hại hÆ¡n nhiá»u, ngưá»i nó dà i hÆ¡n vạn dặm. Ngà i nói ná»a rồng ná»a rắn, đó là do háºu quả cá»§a phong ấn, tráºn pháp trên tiên đảo áp chế toà n bá»™ sức mạnh cá»§a Tuyệt, cùng là m Tuyệt nhá» Ä‘i và thay đổi ngoại mạo."
"Tuyệt là m sao mà bị phong ấn."
"Vì Tuyệt quá lợi hại, vì thế nó không nghe lá»i ai cả, chỉ là m những việc nó thÃch, vì tÃnh nó cứng đầu, là m phát sinh rất nhiá»u tai nạn. Trước kia vì phong ấn nó, rất nhiá»u ngưá»i đã chết."
"Vì sao không giết Tuyệt đi, mà lại phong ấn."
"Tuyệt chỉ tôn sùng tá»± do, bản thân không ác, huống chi Tuyệt là chá»§ nhân hoang thú, Tuyệt mà chết, thiên hạ sẽ đại loạn, không ngá», cuối cùng Tuyệt chết trong tay ngà i, ý trá»i."
"Hoang thú là gì? Hiện tại Tuyệt chết rồi, thế giới có loạn không?"
"Hoang thú, sinh váºt thần bà rất mạnh tồn tại trong thá»i kỳ chúng tôi, Tuyệt thống lÄ©nh tất cả hoang thú, vì Tuyệt tồn tại nên hoang thú rất an pháºn."
"Váºy Tuyệt chết Ä‘i, hoang thú có chạy ra là m loạn không?"
"Cái đó tôi cũng không biết, dù sao cũng lâu quá rồi, không rõ có còn hoang thú tồn tại không?"
Không khà đột nhiên trầm xuống, hai ngưá»i Ä‘á»u im lặng, lúc đó xe đột nhiên dừng lại.
"Tới rồi."
Cá»a xe được mở ra, Ä‘áºp và o mắt là má»™t khu vưá»n rá»™ng lá»›n.
"Bên nà y, má»i."
Äại Minh lên má»™t chiếc xe 4 bánh nhá», loại xe thưá»ng gặp ở các sân golf.
Chiếc xe Ä‘i tá»›i má»™t dẫy phòng lá»›n, nói lá»›n còn chưa đủ, trông giống như tòa thà nh váºy.
Tuy xe chạy không nhanh lắm, nhưng phải mất gần 5 phút má»›i tá»›i nÆ¡i, từ đó có thể thấy khu vưá»n lá»›n thế nà o.
Cạnh căn dẫy phòng còn có mấy tác phẩm tạo hình, trông rất trang nhã.
Ở cá»a còn có đám nữ phục vụ xinh đẹp nghênh tiếp, như Ä‘ang ở hoà ng cung.
Äại Minh được đưa tá»›i phòng khách, nữ phục vụ bưng trà lên, rồi nói, "Xin ngà i chá» chút, tiêu thư sắp vá» tá»›i rồi."
Nói xong, bá» lại Äại Minh má»™t mình, rồi rá»i Ä‘i.
Qua 5 phút...
Qua 10 phút...
Qua ná»a tiếng...
Qua 1 tiếng...
...
Lúc đầu, Äại Minh còn ngắm nhìn ná»™i thất trong căn phòng để giết thá»i gian, nhưng lâu dần, Äại Minh cÅ©ng cảm thấy nhà m chám.
Äại Minh lấy Thiên Äịa kinh ra Ä‘á»c, những ngà y gần đây khổ luyện và nghiên cứu, khiến tâm pháp váºn chuyển liên tục 24 tiếng, tiến bá»™ thần tốc, hắn đã đạt đến tầng 4 rồi.
Äại Minh láºt phần võ há»c ná»a đầu sách, há»i Thị Kiếm.
"Thị Kiếm, bao giá» tôi má»›i có thể bắt đầu há»c kung fu.
"Ngà i muốn há»c à ? Tôi thấy hiện tại toà n dùng súng đạn, võ công hầu như không hữu Ãch lắm."
"Tôi chẳng có việc gì là m, không luyện là m gì?"
"ÄÆ°á»£c, chúng ta bắt đầu há»c từ cái đơn giản nhất, phá quyá»n."
"ÄÆ°á»£c."
Phá quyá»n, má»™t trong số quyá»n pháp có trong Thiên Äịa kinh. ÄÆ°a chân khà trong cÆ¡ thể táºp trung ở nắm đấm, lúc kÃch trúng mục tiêu, chân khà bạo phát, nguyên lý tuy đơn giản, nhưng uy lá»±c tăng theo mức chân khÃ, tu hà nh đến má»™t trình độ nhất định, có thể lở đá cắt thép, sức phá hoại rất lá»›n.
Äại Minh phát hiện võ công trong Thiên Äịa kinh không có chiêu thức, chỉ có cách váºn hà nh, hắn há»i Thị Kiếm thế là sao, Thị Kiếm trả lá»i.
"Thiên địa vô hạn, vì thế không có chiêu thức, váºn dụng thế nà o tùy và o từng ngưá»i, đạt đến cảnh giá»›i ra sao thì phải dá»±a và o sá»± lÄ©nh ngá»™ cá»§a bản thân.
Äại Minh luyện má»™t lúc, đã hiểu được đôi chút cách váºn kình. Không ngá» mặt trá»i đã sắp khuất dưới trá»i tây.
Cánh cá»a được mở ra.
"Trông vui quá nhỉ, ở đây là m trò khỉ." Là giá»ng phụ nữ, âm thanh rất má»m mại.
"Tôi tưởng là ai, hóa ra là cô, hoa khôi."
"Tôi bảo rồi, đừng gá»i tôi là hoa khôi, muốn gá»i, gá»i Thi Hà m được rồi." Thi Hà m không vui trả lá»i.
Không biết là nhìn nhầm, Lâm Thi Hà m dưới ánh chiá»u tà , mái tóc phát ra lam quang má», đôi mắt, môi cÅ©ng chuyển qua mà u lam nhạt, khiến ngưá»i ta có cảm giác bị cám dá»—.
"À, xin lá»—i, tôi gá»i thế quen rồi. Hoa... Thi Hà m, đây là đâu váºy."
"Nhà tôi."
á»’, siêu siêu cấp thiên kim đại tiểu thư. Nhưng cô ta tìm mình là m gì. Äại Minh thắc mắc.
"Váºy cô sai má»™t đám bắt tôi đến đây có chuyện gì?
"Anh xem." Lâm Thi Hà m bước tá»›i trước mặt Äại Minh, tá»± chỉ và o đôi mắt và môi mình.
Không phải nhìn nhầm, con ngươi và môi Lâm Thi Hà m quả thá»±c đã biến thà nh mà u lam nhạt, tóc cÅ©ng váºy.
á»’, cô má»›i Ä‘i nhuá»™m tóc à ?" Nghe Äại Minh trả lá»i, Lâm Thi Hà m tức Ä‘iên lên.
"Äùa chút thôi, cô không nhá»› chúng ta từng ăn má»™t con rồng à , cô tưởng ăn rồng xong không có tác dụng phụ sao?" Äại Minh nghiêm túc.
"Váºy sao anh không bị sao." Lâm Thi Hà m há»i.
"Ai nói tôi không bị, tôi đến vẩy, móng vuốt cÅ©ng má»c ra rồi, cô còn nói tôi không là m sao. Vá» cÆ¡ bản, tôi có thể tÃnh là yêu quái rồi.
Nghe Äại Minh nói, lâm Thi Hà m giáºt mình lùi lại mấy bước.
Äại Minh cÅ©ng không để ý, ngồi xuống uống trà .
Má»™t lúc Lâm Thi Hà m má»›i tá»›i gần, chỉ Äại Minh nói.
"Lừa đảo, không phải hiện tại anh vẫn bình thưá»ng sao. Còn nữa sao anh lại để búp bê lên đầu thế kia?"
"Thị Kiếm, cô ta thấy ngươi."
"Có lẽ là do máu của Tuyệt."
Búp bê biết nói chuyện, Lâm Thi Hà m trợn tròn mắt.
"Äể tôi giá»›i thiệu, đây là tiểu thư Lâm Thi Hà m, đây là Thị Kiếm, tinh linh trong thanh kiếm mà tôi nhổ lên."
"Xin chà o." Thị Kiếm rất lịch sá»± gá»i, Lâm Thi Hà m tuy vẫn còn Ä‘ang kinh ngạc, nhưng cÅ©ng đáp lại.
"Tốt rồi, hiện tại má»i ngưá»i biết nhau rồi, muá»™n lắm rồi, tôi phải vá» nhà , nếu không mẹ tôi lại lo, chà o."
Lâm Thi Hà m nghe thấy thế, vá»™i và ng gá»i.
"Chá», chá» má»™t chút."
Giá»ng nói rất to, nhiá»u ngưá»i phục vụ và bảo vệ Ä‘á»u xông tá»›i, vây quanh Äại Minh và Thi Hà m cùng há»i.
"Tiểu thư, có là m sao không?"
Có ngưá»i bắt đầu mắng Äại Minh.
"Thằng béo, mà y là m đà là m gì tiểu thư nhà tao?"
Có ngưá»i lại thẳng tÃnh hÆ¡n, rút cả súng ra.
Äại Minh thấy mưá»i mấy ngưá»i nữ phục vụ tung váy, nhìn thấy cả đồ lót, nhưng há» rút ra má»™t thứ không phải đùa, mấy chục khẩu súng chÄ©a há»ng và o Äại Minh.
Äại Minh trợn tròn mắt nhìn.
Thi Hà m lúng túng vội nói.
"Không sao, không sao." Nhưng hiện trưá»ng ầm Ä© không ai nghe thấy.
"Tôi nói không sao, ra hết đi." Lâm Thi Hà m thét.
Ngưá»i phục vụ và bảo vệ chạy hết ra ngoà i.
"Xin há»i má»™t chút, vừa xẩy ra chuyện gì váºy." Äại Minh ngây ngô há»i.
"Không có gì, có Ä‘iá»u sau lần tôi bị bắt cóc, mấy ngưá»i nà y rất khẩn trương, thấy gió thổi cỠđộng, là bắt đầu thần kinh."
"Tôi hiểu." Äúng là kiểu hạnh phúc cùng bi ai cá»§a ngưá»i có tiá»n.
"Váºy còn chuyện gì nữa không?"
"Tôi thế nà y giải quyết thế nà o?" Lâm Thi Hà m chỉ tóc mình.
"Thị Kiếm, cô nói xem."
Máu thịt cá»§a Tuyệt là tinh hoa trá»i đất, tuy không thể biến ngưá»i thà nh tiên, nhưng cÅ©ng là m cho thân thể khá»e mạnh, bách bệnh bất xâm, phụ nữ ăn được còn có thể trẻ mãi không già ."
"Tháºt à ?" Mắt Lâm Thi Hà m lóe sáng, phụ nữ thÃch cái đó nhất rồi.
"Thế mà u nà y có biến mất không?" Lâm Thi Hà m há»i.
"Äó là vì cô không thể hấp thu hết tinh hoa, khiến linh khà tiết ra ngoà i, không có gì nguy hiểm, chỉ cần váºn động nhiá»u, hấp thu hết tinh hoa thì mà u đó sẽ mất dần.
"Mất bao lâu."
"Theo tình trạng của cô mà nói thì khoảng 50 năm."
Lâm Thi Hà m suýt ngất.
"Không có phương pháp nà o nhanh hơn không? Tôi ra ngoà i với bộ dạng nà y thế nà o cũng chỉ xì xà o, khó chịu lắm." Lâm Thi Hà m méo mặt.
Thị Kiếm trầm tư.
"Váºy Äại Minh vì sao không có hiện tượng nà y." Lâm Thi Hà m chỉ Äại Minh há»i.
"Äại Minh luyện công hấp thu tinh hoa."
"Váºy Äại Minh luyện cái gì tôi cÅ©ng muốn luyện." Lâm Thi Hà m như đứa trẻ bám riết lấy Thị Kiếm.
"Thiên Äịa kinh cô không thể luyện, chi bằng..."
"Bằng gì..."
"Tôi chỉ cho cô má»™t bá»™ tâm pháp thÃch hợp vá»›i phụ nữ."
"ÄÆ°á»£c." Lâm Thi Hà m vui mừng trả lá»i.
Thấy Lâm Thi Hà m vui mừng, Äại Minh nói vá»›i Thị Kiếm.
"Cô biết nhiá»u tháºt."
"Äây là do sống lâu, kiến thức rá»™ng lá»›n."
"Lại nói, Thị Kiếm, cô mấy tuổi rồi."
"Thị Kiếm đứng trên đầu Äại Minh, tức tối đạp hắn má»™t đạp.
"Äau quá..."
"Há»i phụ nữ mấy tuổi là thất lá»… đấy."
|

14-05-2009, 06:58 PM
|
 |
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 6,746
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 3 giá»
Thanks: 1,636
Thanked 94,370 Times in 4,258 Posts
|
|
Chương 004 - Bất Ngá» Cá»§a Bất Ngá»
tác giả:Tự Tại
dịch :darkxiiindp
nguồn :tà ng thư viện
Kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, Äại Minh đã nói má»›i mẹ rằng hắn muốn Ä‘i là m thêm, sáng sá»›m ra khá»i cá»a là mất tăm.
"Thằng bé nà y..." Mẹ Äại Minh có chút nghi ngá», những kỳ nghỉ trước đây, Äại Minh thưá»ng Ä‘i ngá»§, sao tá»± nhiên lại muốn Ä‘i là m, tuy thế đây là hiện tượng tốt, gần đây Äại Minh thay đổi không Ãt.
Äại Minh lên má»™t chiếc xe bình thưá»ng, đây là công cụ giao thông mà Lâm Thi Hà m chuẩn bị cho hắn.
"Chà o bác, bác Nhan."
Bác Nhan là ngưá»i lái xe hà ng ngà y Ä‘i đón Äại Minh, cÅ©ng là quản gia nhà há» Lâm, có thể coi là ngưá»i lá»›n tuổi thân cáºn nhất vá»›i Lâm Thi Hà m. Sau mấy ngà y nói chuyện, hai ngưá»i đã bắt đầu quen.
"Chà o, A Minh."
Từ nhà Äại Minh đến nhà Lâm Thi Hà m cách má»™t quãng khá xa, vì thế trên đưá»ng Ä‘i hai ngưá»i nói chuyện phiếm.
"A Minh, cháu Ä‘á»c báo sáng hôm nay chưa?" Bác Nhan há»i.
"Chưa, có chuyện gì à ?" Äại Minh không có thói quen Ä‘á»c báo.
"Có quái váºt xuất hiện."
"Quái váºt gì cÆ¡?"
"Ghế sau có báo, cháu lấy xem thì biết."
"á»’!"
Äại Minh cầm tá» báo lên xem, ngay tỠđầu đã có dòng, "Trung Quốc đại lục xuất hiện quái váºt." Bên cạnh còn có ảnh.
Trong bức ảnh, nhìn thấy rõ rà ng má»™t con quái thú to lá»›n, tuy không giống trong Ä‘iện ảnh lắm, nhưng cÅ©ng không khác nhiá»u.
"Là hoang thú." Thị Kiếm nghiêm mặt nói.
"Tháºt à ? Cô xác định chứ." Äại Minh hạ giá»ng há»i.
"Chuyện gì thế?" Bác Nhan há»i.
"À, không có gì, cháu tá»± nói má»™t mình thôi mà ." Äại Minh giải thÃch.
"Nó gá»i là Bá, má»™t nhanh cá»§a loà i rồng, má»™t trung tháºp đại hoang thú, rất mạnh, không ngá» vẫn còn sống." Thị Kiếm tiếp.
"Váºy phải là m sao?" Äại Minh há»i.
"Xem đã rồi tÃnh sau, trước mắt Bá cÅ©ng chưa là m gì, có Ä‘iá»u.."
"Có Ä‘iá»u gì?"
"Thôi, để đến lúc thÃch hợp thì nói."
Trong nhà Lâm Thi Hà m.
Vì Thị Kiếm nói không thể rá»i Äại Minh quá 1 mét, hÆ¡n nữa lúc Thị Kiếm dáºy kung fu cho Lâm Thi Hà m, Äại Minh cÅ©ng phải có mặt, trung gian ngăn bằng má»™t bức vách. Äại Minh cÅ©ng không rõ 2 ngưá»i kia là m gì, mặc kệ, dù sau cÅ©ng chẳng có việc gì, Äại Minh ngà y ngà y Ä‘á»u nháºp định luyện công.
Hôm đó, lúc Äại Minh chuẩn bị nháºp định, ngoà i cá»a đột nhiên vang lên tiếng ồn à o.
"Biểu thiếu gia, tiểu thư nói rồi, ngưá»i khác không ai được và o."
"Láo, tao mà là ngưá»i khác à ?"
"Nhưng mà ..."
Lúc bên ngoà i Ä‘ang om sòm, Thị Kiếm gá»i Äại Minh.
"Äại Minh, không ổn rồi, mau tá»›i đây."
Äại Minh vừa quay ra nhìn, Lâm Thi Hà m khá»a thân nằm lăn ra giưá»ng, thân thể tuyệt đẹp phÆ¡i ra toà n bá»™, nhưng hiện tại không phải là lúc xem phong cảnh. Sắc mặt Lâm Thi Hà m trắng bệch, miệng ho ra máu.
"Chuyện gì thế, 2 ngưá»i là m trò gì váºy, luyện công cÅ©ng phải cởi hết à ?" Äại Minh đỠmặt há»i.
"Thôi đừng nói nữa, vừa rồi bên ngoà i ồn à o, Thi Hà m phân tâm, tẩu há»a nháºp ma rồi." Thị Kiếm vá»™i nói.
"Váºy phải là m sao?" Äại Minh há»i.
"Tôi cần sức mạnh cá»§a ngà i để Ä‘iá»u chỉnh kinh mạch cá»§a Thi Hà m.
"Là m thế nà o."
"Äỡ Thi Hà m dáºy, sau đó đặt tay lên lưng Thi Hà m."
Äại Minh đỡ Lâm Thi Hà m dáºy, tay hắn cảm thấy má»m má»m, mùi hương thiếu nữ trà n và o não Äại Minh. Äại Minh lá»›n từng nà y rồi nhưng là lần đầu tiên chạm và o cÆ¡ thể phụ nữ, khó tránh khá»i phân tâm, Äại Minh lắc mạnh đầu, khôi phục tinh thần.
"Giống như lúc ngà i luyện công, đưa khà và o cÆ¡ thể Thi Hà m váºn chuyển, đưá»ng Ä‘i là ..." Thị Kiếm nói má»™t và i huyệt đạo.
Sau nhiá»u ngà y há»c táºp, đối vá»›i huyệt đạo, Äại Minh cÅ©ng rất thuá»™c, hắn còn Ä‘ang định chuyển qua há»c ngà nh y.
Äại Minh vừa đẩy chân khÃ, Lâm Thi Hà m đã phun má»™t ngụm máu.
"Nhẹ một chút, thân thể phụ nữ không phải thô như ngà i đâu." Thị Kiếm thét.
Trước đây Äại Minh luyện công, chân khà đá»u va mạnh, hắn cứ tưởng thế, nên dùng phương pháp cá»§a mình váºn dụng chân khÃ. Nhưng lần nà y tiến và o kinh mạch trong cÆ¡ thể cá»§a Lâm Thi Hà m, Äại Minh má»›i phát hiện không giống trước đây.
Có thể và như, cân mạch cá»§a Äại Minh như sông lá»›n, chân khà à o ạt, hung dÅ©ng. Lâm Thi Hà m như dòng nước nhá», chảy mãi không thôi, đương nhiên không chịu nổi chân khà à o ạt cá»§a Äại Minh.
Khi hiểu Ä‘iá»u đó, Äại Minh váºn hà nh chân khà từ từ, cháºt váºt đả thông kinh mạch bị tắc cá»§a Lâm Thi Hà m, tuần hoà n mấy vòng, sắc mặt Lâm Thi Hà m bắt đầu hồng hà o.
"ÄÆ°á»£c rồi." Thị Kiếm vừa nói xong, cá»a phòng báºt ra.
"Biểu muội."
Má»™t tiếng biểu muá»™i là Äại Minh bừng tỉnh, hắn vá»™i giáºt lấy tấm khăn trải giưá»ng phá»§ lên ngưá»i Lâm Thi Hà m.
"Biểu muội..."
"Tiểu thư..."
Má»i ngưá»i Ä‘á»u trợn tròn mắt.
Lâm Thi Hà m mệt má»i thở gấp, toà n thân ướt nhẹp, lá»™ cặp đùi trắng muốt ra ngoà i, gục và o ngưá»i Äại Minh. Thêm và o trên giưá»ng có vết máu, khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© đến việc...
"Ngươi ngươi..." Má»™t thanh niên đẹp trai váºn toà n hà ng hiệu chỉ tay Äại Minh, lắp bắp mãi không nói được má»™t chữ, xem ra cá»±c kỳ kÃch động.
Äại Minh cÅ©ng không biết giải thÃch thế nà o.
"Ra ngoà i." Lâm Thi Hà m cảm thấy đỡ mệt, liá»n lạnh giá»ng nói.
"Nhưng..." Ngưá»i thanh niên còn muốn nói.
"Tôi bảo ra ngoà i." Lâm Thi Hà m cà ng lạnh lùng hơn.
Ngưá»i phục vụ vá»™i và ng lui ra, tiện tay kéo luôn ngưá»i thanh niên ra ngoà i.
Thi Hà m và Äại Minh Ä‘á»u im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Lâm Thi Hà m cất tiếng.
"Ngươi thấy hết rồi à ?"
Thấy cái gì, thân thể phải không? Vừa má»›i nghÄ© đến đó, Äại Minh đỠbừng mặt, ngượng ngùng gáºt đầu.
"Chát."
Lâm Thi Hà m tát Äại Minh má»™t cái, nhưng do thân thể còn yếu, không có sức. Vì thế Äại Minh không cảm thấy đâu, chỉ ngây ngưá»i ra.
"Xin lá»—i." Lâm Thi Hà m nói xong liá»n ôm mặt khóc.
Trên đưá»ng vá» nhà , Äại Minh có chút hiểu tâm tình cá»§a Lâm Thi Hà m.
ÄÆ°á»ng đưá»ng là thiên kim đại tiểu thư, so vá»›i mình như mây so vá»›i bùn, huống chi mình còn là má»™t tên béo má»i ngưá»i Ä‘á»u không ưa. Bây giá» bị má»™t tên béo nhìn thấy hết cÆ¡ thể, cÅ©ng không trách Lâm Thi Hà m lại phản ứng như váºy.
Có Ä‘iá»u vì sao cô ta lại xin lá»—i mình, Äại Minh không hiểu. Tuy thế chắc sau nà y cÅ©ng chẳng gặp mặt nữa.
---
Cách nghÄ© cá»§a Äại Minh rất nhanh chóng bị láºt đổ, vừa sáng sá»›m, mấy chục chiếc xe hÆ¡i mà u Ä‘en bao vây lấy nhà Äại Minh.
Giống như lần trước, Äại Minh được "má»i" lên xe, khiến ba mẹ chị Äại Minh sợ thót tim.
Äịa Ä‘iểm vẫn là căn phòng hà o hoa lần trước nhưng Äại Minh không gặp Lâm Thi Hà m.
Má»™t ngưá»i đà n ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm, má»™t ngưá»i phụ nữ khà chất cao nhã. Nhìn hai ngưá»i có chút bóng dáng cá»§a Lâm Thi Hà m, có lẽ là cha mẹ cô. Ngưá»i thanh niên hôm qua cÅ©ng có mặt, ăn mặc rất lòe loẹt, trông như con công Ä‘ang phát dục.
Sau lưng Äại Minh còn má»™t đội bảo vệ, nếu chẳng máy, có thể hôm nay Äại Minh bị bắn chết không chừng.
"Nếu như cháu không nhầm thì đây là ông bà Lâm phải không, không biết có chuyện gì tìm cháu?" Äại Minh bình tÄ©nh trả lá»i.
"Cáºu là Vương Äại Minh hả?" Ông Lâm tiếp lá»i, quả nhiên là ngưá»i thà nh đạt, giá»ng nói cá»±c kỳ uy nghiêm.
Äại Minh gáºt đầu.
"Cáºu và con gái tôi là bạn há»c cấp 2, sau khi tốt nghiệp không liên lạc gì. Mấy tháng trước gặp má»™t lần, từ đó ngà y nà o cÅ©ng tá»›i nhà tôi, hôm qua còn bị phát hiện... nói mau cáºu là m gì con gái tôi." Ông Lâm quát lá»›n. Ném má»™t quyển sách trước mặt Äại Minh, bên trong bao gồm má»i thông tin cá»§a hắn.
Ngưá»i có tiá»n hiệu xuất quả không thưá»ng, nhanh thế đã Ä‘iá»u tra rõ rà ng vá» mình rồi, thá»i xưa Ä‘i nhà trẻ ở đâu cÅ©ng tra ra.
Äại Minh im lặng không nói, ông Lâm lại tiếp.
"Tôi há»i cáºu mấy tháng trước, lúc đó con gái tôi không rõ vì sao thất tung 3 ngà y, sau ba ngà y được phát hiện cùng cáºu ở bãi biển, cáºu bị thương nặng, nhưng lại hồi phục má»™t cách kỳ tÃch, trong ba ngà y đó phát sinh chuyện gì, có phải cáºu dùng trò gì uy hiếp con gái tôi phải ngá»§ vá»›i cáºu không, nói" Má»™t thứ là nh lạnh chạm và o sau gáy Äại Minh, không cần phải nói, Äại Minh cÅ©ng biết đó là má»™t khẩu súng.
"Không phải chứ, đến con gái bị bắt cóc cÅ©ng không biết." Äại Minh thuáºn miệng đáp trả, thấy 3 ngưá»i ngạc nhiên, liá»n tin bá»n há» thá»±c sá»± không biết.
"Cáºu nói rõ rà ng cho tôi xem." Ông Lâm lá»™ vẻ kinh ngạc.
Nếu lệnh thiên kim đã không nói, tôi là ngưá»i ngoà i cÅ©ng không tiện nhiá»u lá»i, tôi chỉ có thể nói, chuyện hôm qua là hiểu nhầm, nếu má»i ngưá»i không tin, có thể má»i bác sÄ© đến kiểm tra."
"Thế sao Tá» Kiện nói..." Ông Lâm vừa mở miệng, Äại Minh liá»n phản bác.
"Khá»i kể ai nói cái gì, có lúc nhìn thấy chưa chắc đã là sá»± tháºt, huống chi..." Äại Minh chỉ đám bảo vệ sau lưng.
"Lâm tiên sinh không phải thuê bình hoa vá» trang trà đấy chứ, chẳng nhẽ xẩy ra chuyện gì bá»n há» cÅ©ng không biết."
Ông Lâm bị mắng tái cả mặt, bà Lâm vội và ng bước ra gỡ rối.
"Xin lá»—i, Vương tiên sinh, không phải cô cố ý nghi ngá» cháu, có Ä‘iá»u vợ chồng cô chỉ có má»™t đứa con gái bảo bối, vì thế cô rất lo lắng."
"Hai vị lo lắng cho con gái, cháu có thể hiểu được, không trách hai ngưá»i, nhưng xin đừng gá»i cháu là tiên sinh, cháu còn nhá» tuổi, gá»i là Äại Minh hay A Minh là được rồi."
"ÄÆ°á»£c, được." Bà Lâm tươi cưá»i.
"Cô quanh năm phải Ä‘i công tác, không khá»i có sÆ¡ xuất trong việc chăm sóc Thi Hà m, thêm nữa Thi Hà m có chuyện gì cÅ©ng giữ trong lòng, vì thế..." Bà Lâm lo lắng nói.
"A Minh, cháu nói xem má»i chuyện là thế nà o."
"Vâng, trước khi nói cho cháu há»i đây là ai thế ạ." Äại Minh chỉ ngưá»i thanh niên ăn mặc hoa hòe.
"Hoà ng Tá» Kiện, anh há» cá»§a Thi Hà m." Ngưá»i thanh niên ngạo mạn trả lá»i.
"ÄÆ°á»£c rồi, má»i tiên sinh ra ngoà i cho."
"Vì sao?" Ngưá»i thanh niên há»i?
"Chuyện liên quan đến việc riêng cá»§a Lâm tiểu thư, tôi nghÄ© cô ta chắc cÅ©ng không muốn nhiá»u ngưá»i biết, nếu như ngà i muốn biết thì nên há»i Lâm tiểu thư. Huống chi, chuyện xẩy ra ngà y hôm qua Ä‘á»u là do ngà i mà thà nh đấy."
"Ngươi..." Ngưá»i thanh niên lắp bắp.
"TỠKiện, cháu ra ngoà i trước đi." Ông Lâm mở miệng.
"Cáºu..." Ngưá»i thanh niên còn muốn nói tiếp.
"Cút." Ông Lâm hét lá»›n, ngưá»i thanh niên chạy vá»™i ra ngoà i, lúc bước ra còn trừng mắt vá»›i Äại Minh, nét mặt cá»±c kỳ hung tợn.
Ông Lâm cũng nói bảo vệ ra ngoà i.
Äại Minh nói những chuyện đã xẩy ra, từ lúc câu cá, bị bắt, bá»n cướp giết nhau, nổ mìn vân vân, nhưng bá» qua không nói chuyện trên đảo, đổi thà nh phiên lưu trên biển, dù sao nói ra cÅ©ng chẳng ai tin.
"Lão Nhan." Nghe xong ông Lâm hét lớn, bác Nhan vội và ng bước và o.
"Lão gia, có chuyện gì váºy."
"Tôi cảm thấy kỳ quái, mấy tháng trước đột nhiên mất tiá»n, hóa là là lấy ra là m tiá»n chuá»™c, chuyện lá»›n như váºy sao không nói vá»›i tôi."
Bác Nhan im lặng không nói.
"Là con bảo bác không nói đấy." Lâm Thi Hà m không biết có mặt tù lúc nà o.
"Thi Hà m..." Bà Lâm gá»i.
"Vì sao?" Ông Lâm bá»±c tức há»i.
"Cha mẹ báºn như thế, con thấy chuyện nhá» như váºy không nên là m ảnh hưởng đến cha mẹ." Giá»ng Lâm Thi Hà m rất lạnh.
"Mà y..." Ông Lâm vung tay nhưng không dám đánh.
Bà Lâm vội và ng ôm chặt lấy Thi Hà m.
"Thi Hà m, mẹ biết mấy năm nay chưa quan tâm đến con, nhưng không phải ba mẹ cố ý,
đừng có là m váºy vá»›i ba mẹ." Bà Lâm nước mắt rà n rụa.
Ông Lâm, bác Nhan Ä‘á»u rÆ¡i lệ, Äại Minh nhìn thấy mắt Lâm Thi Hà m cÅ©ng ươn ướt, lấp lánh lệ quang.
Vấn đỠgia đình, xem ra sau ngà y hôm nay, quan hệ của nhà nà y chắc tốt lên.
Dưới bầu không khà cảm động nà y, Äại Minh cÅ©ng không tiện mở miệng là m phiá»n, vì thế quay ngưá»i định vá».
"Dừng lại." Lâm Thi Hà m nói.
Äại Minh giáºt mình, lại có chuyện liên quan đến mình rồi.
"Ba, mẹ, anh ấy là chồng tương lai cá»§a con, con đã là ngưá»i cá»§a anh ấy rồi." Lâm Thi Hà m chỉ Äại Minh.
|

14-05-2009, 06:59 PM
|
 |
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 6,746
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 3 giá»
Thanks: 1,636
Thanked 94,370 Times in 4,258 Posts
|
|
Chương 005 - Táºt Phong Ưng
tác giả:Tự Tại
dịch :darkxiiindp
nguồn :tà ng thư viện
Äại Minh bị ông Lâm dáºy dá»— má»™t tráºn, nhưng không dám là m gì Äại Minh, dù sao con gái đã tá» thái độ không cưới ai ngoà i nó rồi, ông Lâm cÅ©ng không muốn phá hoại quan hệ cha con tốt đẹp vừa má»›i có.
Äại Minh đà nh ngồi chịu tráºn, không biết Ä‘em oan ức tố cáo cho ai.
Mấy ngà y liá»n, ngà y nà o Äại Minh cÅ©ng bị ông Lâm má»i tá»›i giáo dục má»™t tráºn, khiến Äại Minh cảm thấy nhức đầu, khóc không ra nước mắt.
Mãi má»›i đến bữa trưa, Äại Minh cuối cùng cÅ©ng được giải thoát, hắn nằm bò ra giưá»ng không dáºy ná»i.
"Không sao chứ." Lâm Thi Hà m há»i.
"Äáng nhẽ tôi má»›i phải há»i cô câu đấy."
"Tôi? Tôi không sao cả."
"Quái lại, thế sao lại nói muốn cưới tôi, Thị Kiếm, chẳng lẽ cô ta bị tẩu há»a nháºp ma hóa Ä‘iên rồi."
"Anh mới điên, đừng có quên, anh nhìn thấy thân thể của tôi rồi."
"Äấy là tai nại, mà sao cô bảo thá»§ thế."
"Xin lá»—i, bản tiểu thư là ngưá»i rất cổ há»§."
"Nhưng mà cô xem, tôi chẳng qua chỉ là má»™t tay béo bình thưá»ng, cô là thiên kim tiểu thư đáng nhẽ phải tìm đại thiếu gia nà o đó chứ, nhà tôi nghèo lắm, không nuôi nổi cô đâu."
"Nhà tôi nhiá»u tiá»n lắm rồi, không cần lấy ngưá»i có tiá»n nữa, ba mẹ tôi cÅ©ng chỉ có mình tôi, tương lai tà i sản Ä‘á»u do tôi kế thừa, yên tâm, tôi nuôi anh. Còn bá»™ dạng cá»§a anh, Thị Kiếm nói vá»›i tôi, đó là do anh ăn nhiá»u quá, ngoà i máu rồng, thịt rồng còn có long hồn, chân nguyên gì gì đó. Chá» lúc anh luyện Thiên Äịa kinh tá»›i tầng 5 sẽ tiêu hóa hết, lúc đó tá»± nhiên gầy Ä‘i."
"Nhưng mà tôi không có cảm giác gì với cô cả."
Nhìn khuôn mặt Thi Hà m cà ng lúc cà ng sát gần, tim Äại Minh Ä‘áºp mạnh.
"ÄÆ°á»£c rồi, tôi thừa nháºn cÅ©ng có chút cảm tình, nhưng tôi không yêu cô."
"Yên tâm." Môi Lâm Thi Hà m khẽ chạm và o trán Äại Minh.
"Tôi sẽ là m anh phải yêu tôi."
Nhìn bóng Lâm Thi Hà m xa dần, Äại Minh không nói má»™t lá»i.
...
Sau đó, trừ lúc luyện công, má»—i ngà y Äại Minh Ä‘á»u bị Lâm Thi Hà m lôi Ä‘i du sÆ¡n ngoạn thá»§y.
Ông bà Lâm vì công việc không thể ở lại Äà i Loan quá lâu, nhưng hứa vá»›i Thi Hà m sẽ cố gắng hết sức sắp sếp thá»i gian vá».
Äặc biệt ông bà Lâm, trước lúc Ä‘i, dặn dò đám bảo vệ "cẩn tháºn" chăm sóc Äại Minh. Khiến Äại Minh chẳng trốn Ä‘i đâu được.
Hiện tại, Äại Minh bị bắt lên núi, tuy cây thần đổ rồi, nhưng trên A Lý sÆ¡n vẫn có thể ngắm mặt trá»i má»c.
Ãnh mặt trá»i buổi sáng khiến con ngưá»i có cảm giác như má»™ng ảo, nhưng Äại Minh Ä‘ang run sợ, không có lòng thưởng thức, bá»™ đội bảo vệ quả tháºt đáng sợ.
HÆ¡n 4 giá» sáng, Äại Minh Ä‘ang say ngá»§. Äá»™t nhiên tiếng ầm ầm khiến hắn tỉnh giấc, má»™t cánh tay xé toang bức tưá»ng, má»™t đại đội MIB xông và o, lôi Äại Minh lên trá»±c thăng, bay thẳng tá»›i A Lý sÆ¡n.
Tá»›i hiện tại Äại Minh vẫn chưa hết run, tháºt đáng sợ.
"Sao thế?" Lâm Thi Hà m há»i.
"Cô nói xem?" Äại Minh há»i lại.
"Ai bảo hôm qua anh từ chối lá»i má»i cá»§a tôi." Lâm Thi Hà m ai oán nói.
"Như váºy cÅ©ng không nên là m thế nà y, bá» há» Ä‘áºp tan phòng tôi rồi." Thấy vẻ mặt ỉu xìu cá»§a Lâm Thi Hà m, Äại Minh nghiến răng, đáng nhẽ mình má»›i đáng là m như váºy.
Äến trưa, Äại Minh và Thi Hà m dùng bữa trên núi, xung quà nh đại đội MIB vẫn đứng.
"Tá»›i nà o, thá» cái nà y xem, chiếc sandwich nà y tôi là m đấy." Thi Hà m nói xong, cầm bánh như muốn đút cho Äại Minh.
"Thôi, để tôi tá»± ăn được rồi." Äại Minh lấy bánh từ tay Thi Hà m, thả vảo miệng.
"Ngon không?"
Äại Minh gáºt đầu rồi chăm chú đánh chén, đột nhiên bị nghẹn. Vá»™i và ng vá»— ngá»±c.
"Äây, uống trà ." Thi Hà m đưa cốc trà cho Äại Minh.
Uống trà xong, Äại Minh thở phà o. Nguy hiểm, xuýt nữa thì Ä‘i rồi.
"Anh không giống vá»›i những ngưá»i khác." Thi Hà m nhìn Äại Minh rồi nói.
"Äúng rồi, tôi béo hÆ¡n há» mà ."
"Tôi không nói cái đó." Thi Hà m lắc đầu.
"Thế thì là cái gì?" Äại Minh tò má» há»i.
"Trước đây má»i ngưá»i xung quanh tôi Ä‘á»u cố gắng chiá»u theo ý thôi, theo Ä‘uổi tôi, còn anh, không hiểu sao cứ tránh né tôi, chẳng nhẽ tôi không đẹp."
"Không, chỉ có Ä‘iá»u cô đẹp quá. Bản thân tôi thế nà o tôi hiểu, lý trà cá»§a tôi cho tôi biết, vá»›i cô tôi có hâm má»™, nhưng không muốn chiếm hữu, bởi vì chúng ta là ngưá»i cá»§a hai thế giá»›i khác nhau."
Thi Hà m im lặng không nói, Äại Minh tiếp tục.
"Tôi cÅ©ng không hiểu tại sao cô lại muốn lấy tôi, có vẻ không giống trò đùa lắm, nếu tôi giống như những ngưá»i khác, mặt dầy tán tỉnh cô, chắc cô cÅ©ng coi thưá»ng tôi. HÆ¡n nữa..."
Äại Minh nhìn Thi Hà m.
"HÆ¡n nữa tôi không thể mang lại hạnh phúc cho cô được, cô là má»™t ngưá»i con gái rất tốt, đáng được những thứ tốt hÆ¡n, rồi sẽ có má»™t ngà y, cô gặp được ngưá»i mình thá»±c sá»± thÃch. Tôi cÅ©ng hy vá»ng cô được hạnh phúc, vui vẻ."
"Ngoà i béo ra, thì anh cÅ©ng là ngưá»i con trai chu đáo, cẩn tháºn đấy." Thi Hà m bình tÄ©nh trả lá»i.
Äại Minh cưá»i khổ, lần đầu tiên có ngưá»i khen mình, khen tháºt sá»± hay là trà o phúng?
"Khó mà gặp được ngưá»i như anh lắm, tôi không để anh chạy thoát đâu." Thi Hà m tá»± tin nói.
Lúc Äại Minh nghÄ© đủ má»i cách thuyết phục Thi Hà m, má»™t tiếng kêu từ không trung truyá»n lại.
"Tiếng kêu gì váºy?" Thi Hà m há»i?
"Chắc chim ưng." Äại Minh tiện miệng trả lá»i.
"Không đúng, là hoang thú." Giá»ng Thị Kiếm rất nghiêm túc.
Hai ngưá»i ngẩng đầu nhìn, mà u lông, dáng vẻ đúng là chim ưng không sai. Chá» chút, sau cà ng lúc cà ng to thế nhỉ, hÆ¡n nữa Ä‘ang bay thẳng đến chá»— nà y.
To khá»§ng khiếp. Không phải khoa trương, nếu con ưng nà y mà dương cánh ra, Ãt nhất cÅ©ng dà i bằng sân bóng rổ.
Ưng còn chưa bay tới gần, trên núi đã nổi cuồng phong.
"Mau chắn." Äại Minh hét.
Có mấy tay MIB không sợ chết chĩa súng bắn chim ưng, nhưng đạn bị gió thổi bay, không có chút uy lực nà o.
Ưng lá»›n lượn qua, đỉnh núi bị gió thổi tan hoang, cây cối dạt hết sang má»™t phÃa.
"Là Táºt Phong." Thị Kiếm hét.
"Thế thì sao, bây giá» phải là m gì." Äại Minh nằm sấp dưới mặt đất há»i.
Thi Hà m: "Cẩn tháºn, nó tá»›i đấy."
Táºt Phong lại lao tá»›i, khiến sức gió cà ng mạnh. Lâm Thi Hà m không bám chặt, bị lốc thổi bay lên không trung.
"Tiểu thư..." Một đám MIB ôm cây hét lớn, nhưng chẳng có biện pháp nà o.
Lâm Thi Hà m bị thổi bay khá»i núi, Äại Minh tung ngưá»i nhẩy đỡ, má»™t tay ôm Thi Hà m, tay kia vung ra má»™t sợi xÃch mà u trắng, quấn lấy má»™t cây lá»›n bên sưá»n núi, hai ngưá»i chÆ¡i vÆ¡i giữa không trung.
Cả hai bị dÃnh chặt và o nhau, cùng cảm thấy ngượng ngùng.
Thị Kiếm: "Äừng ngây ra thế, Táºt Phong lại tá»›i rồi."
Táºt Phong cà ng lúc cà ng gần, hai ngưá»i ở giữa không trung chẳng có cách nà o tránh. Äúng lúc Ä‘ang không biết là m gì, rắc má»™t tiếng, cà nh cây khô héo quá yếu đã gẫy.
"Ã" hai ngưá»i hét lá»›n, cảm giác rÆ¡i tá»± do quả là khó chịu. Äại Minh hất sợi xÃch trong tay hy vá»ng cuốn được thứ gì đó.
Sợi xÃch trắng nà , Äại Minh gá»i là Cốt Liên. Sau khi Thị Kiếm xem phim xong liá»n thiết kế, nguyên liệu là bá»™ xương cá»§a Tuyệt. Thị Kiếm nói nếu thế giá»›i nà y còn có hoang thú, sợi xÃch xương nà y còn có tác dụng.
Có Ä‘iá»u không ngá» có tác dụng sá»›m như váºy, Äại Minh cảm giác tay giáºt mạnh, đà rÆ¡i dùng lại, vừa Ä‘ang thá» phà o thì thân thể như được đưa lên cao dần.
Äại Minh ngẩng đầu nhìn, thầm than Ä‘en đủi. Không móc và o cái gì mà lại móc và o cổ Táºt Phong.
Táºt Phong đổi hướng, bay thẳng lên trá»i, đưa hai ngưá»i cà ng lúc cà ng lên cao. Táºt Phong như muốn hất cốt liên, bắt đầu lượn trái lượn phải trình diá»…n nhiá»u kỹ thuáºt có độ khó rất cao. Dù cho Äại Minh hoa mắt chóng mặt, nhưng hắn vẫn nắm chặt cốt liên không buông.
Äá»™t nhiên Táºt Phong lượn má»™t vòng tung hai ngưá»i lên cao, lúc Äại Minh nháºn ra ý đồ cá»§a Táºt Phong thì đã quá muá»™n. Táºt Phong xoay ngưá»i lao tá»›i, chiếc má» sắc bén kinh ngưá»i. Trong lúc nguy cấp, Äại Minh cố gắng xoay ngưá»i, nhưng vẫn bị rạch má»™t vết thương dà i, hai ngưá»i đáp xuống lưng Táºt Phong.
"Có sao không?" Lâm Thi Hà m vá»™i và ng há»i, sau phen bị hà nh hạ vừa rồi, sắc mặt Lâm Thi Hà m tái mét.
"Yên tâm, chết thế nà o được." Äại Minh ôm vết thương nói, máu từ từ chảy ra, chỉ thoáng chốc đã nhuá»™m đỠáo Äại Minh.
"Thị Kiếm, có biện pháp gì đối phó vá»›i con chim nà y không." Äại Minh há»i.
"Theo tôi biết, tÃnh tình Táºt Phong khá ôn hòa, không có lý do gì lại tá»± nhiên tấn công ngưá»i." Thị Kiếm có chút lo lắng, cô là linh thể, vì thế ngoại lá»±c không hỠảnh hưởng tá»›i, nhưng Äại Minh và Lâm Thi Hà m Ä‘ang cố gắng bám chặt lấy lông chim.
"Tôi có há»i cái đấy đâu, thá»i xưa má»i ngưá»i đối phó vá»›i hoang thú thế nà o." Äại Minh thét, dưới tác dụng cá»§a Thiên Äịa tâm pháp, cá»™ng vá»›i thể chất kỳ diệu, vết thương Ä‘ang là nh dần.
Thị Kiếm: "Äối vá»›i những hung thú hung bạo Ä‘á»u giết Ä‘i, nhưng chuyện đó rất Ãt khi phát sinh. Bình thưá»ng chúng tôi Ä‘á»u sống hòa bình vá»›i hung tú."
"Cô nghÄ© chúng ta hiện tại còn hòa bình được à ?" Äại Minh nói lá»›n, Táºt Phong bắt đầu dở chiêu lá»™n nhà o, hai ngưá»i Äại Minh chỉ có cách cố bám tháºt chặt. Trá»i ạ, cái nà y còn ghê hÆ¡n cả tầu lượn trong công viên, cÅ©ng may hai ngưá»i không bị bệnh tim.
Thị Kiếm: "Váºy ngà i nghÄ© thế nà o, giết nó ư? Äừng quên chá»— nà y là giữa không trung."
"Tôi không biết." Äại Minh cúi gầm mặt. Tình huống lúc nà y quả là tiến thối lưỡng nan.
"Chúng ta là m gì bây gi�" Lâm Thi Hà m bất an.
Äại Minh: "Con chim nà y bay mãi cÅ©ng phải mệt, đà nh chá» váºy."
Thị Kiếm: "Bây giỠcũng chỉ còn cách đó rồi."
"Ngu." Má»™t giá»ng nói trầm trầm đầy sức hút vang lên.
Äại Minh: "Ai?"
"Chuyện gì thế?" Lâm Thi Hà m và Thị Kiếm há»i.
Äại Minh: "Vừa rồi có ngưá»i chá»i tôi ngu."
"Không có, tôi có nghe thấy gì đâu, hay là anh căng thẳng quá." Lâm Thi Hà m nói. Äại Minh nhìn Thị Kiếm, Thị Kiếm cÅ©ng lắc đầu.
"Äừng há»i nữa, ta ở trong ý thức cá»§a ngươi, bá»n há» không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu."
Äại Minh: "Ông là ai?", gần đây có lắm thứ là m loạn trong cÆ¡ thể Äại Minh, vì thế Äại Minh cÅ©ng không kinh ngạc lắm, dù sao có má»™t Thị Kiếm rồi, thêm má»™t nữa cÅ©ng chẳng sao.
"Ta là ai không quan trá»ng, nếu như ngươi muốn thì gá»i là Vô cÅ©ng được rồi."
"Vô, ông vừa chá»i tôi ngu là ý gì."
Vô: "Táºt Phong nổi danh dai sức, tuy không mạnh, nhưng bay liên tục mưá»i ngà y mưá»i đêm chẳng vấn đỠgì, lúc hứng lên nó còn bay liên tục má»™t tháng, các ngươi ngồi trên lưng nó được bao lâu?"
"..." Äại Minh không trả lá»i.
Vô: "HÆ¡n nữa ngưá»i định bá» mặc Táºt Phong thế nà y à ?"
Äại Minh: "Tôi còn là m được gì, chẳng nhẽ giết nó à ?"
Vô: "Ngưá»i hà nh động là ngưá»i, ngươi tá»± quyết định Ä‘i."
Äại Minh: "Tôi và con chim nà y vô oán vô cừu, là m gì phải giết nó. Mà ông chắc cÅ©ng có biện pháp giải quyết phải không?"
Vô: "Biện pháp thì có, nhưng phải xem ngươi là m thế nà o."
Äại Minh: "Nói xem nà o."
Vô: "Khó diá»…n tả ra được, ngươi phải tá»± cảm nháºn, hà nh sá»± theo tâm."
"Gì cÆ¡?" Äại Minh nghe không hiểu, ngay láºp tức, Äại Minh bị má»™t cá»™t sáng bao phá»§.
Trong đầu Äại Minh đột nhiên xuất hiện má»™t mảnh ký ức, ký ức cá»§a Táºt Phong.
Mặt đất rá»™ng lá»›n xanh rì, bầu trá»i trong xanh, Táºt Phong tá»± do bay lượn. Ở đây có rất nhiá»u sinh váºt kỳ quái, như giữa chúng xẩy ra tranh Ä‘oạt, nhưng cÅ©ng là má»™t thế giá»›i bình yên, vui vẻ. Táºt Phong cảm thấy ấm áp, hạnh phúc, ở đây, nó có gia đình, bạn bè, đây là thiên đưá»ng.
Cho đến một hôm...
Táºt Phong vÄ©nh viá»…n không quên hôm đó.
Bầu trá»i đỠmáu như Ä‘ang nhá» từng giá»t máu xuống, cuồng phong nổi lên. Mặt đất nứt ra, lá»a phun ra từ vết nứt, nuốt chá»ng tất cả. Sóng thần nổi lên khắp nÆ¡i, má»i ngưá»i Ä‘á»u không hiểu chuyện gì xẩy ra, má»i thá» Ä‘á»u bị nhấn nhìm, kể cả sinh mệnh. Hôm đó Táºt Phong mất ngưá»i thân, bạn bè.
Táºt Phong cô độc bay trên biển, nó bay mãi, cÅ©ng không biết bao lâu, nhìn vá» phÃa trước chỉ thấy biển rá»™ng vô bá», không thấy bóng dáng đất liá»n.
Táºt Phong lần đầu cảm nháºn sá»± cô độc, nó kêu lá»›n, nhưng không ai đáp lại. Bầu trá»i vẫn đỠnhư máu, Táºt Phong không rõ đã qua mấy ngà y, nó cứ bay không kể mệt má»i.
Cuối cùng, Táºt Phong mất ý thức, lao mình xuống biển.
Không biết trải qua bao lâu, má»™t hôm, Táºt Phong đột nhiên tỉnh lại, nhưng khung cảnh trước mặt trở lên lạ lẫm.
Thá»±c váºt dưới mặt đất không còn, có nhiá»u ngá»n núi rất kỳ lạ. Có ngá»n còn biết phun khói, luồng khói đó là m Táºt Phong cảm thấy không thoải mái, khói là m bầu trá»i xám lại.
Trong ngá»n núi còn có rất nhiá»u "ngưá»i" ra ra và o và o, Táºt Phong không ưa chuyện đó chút nà o.
Vì Táºt Phong có thể biến nhá» như những con ưng thưá»ng, nên không bị phát hiện, nhưng Ä‘á»i không có gì tuyệt đối. Má»™t hôm có má»™t đám ngưá»i kỳ lạ dùng má»™t phương pháp kỳ lạ bắt Táºt Phong, hÆ¡n nữa còn Ä‘iá»u khiển Táºt Phong Ä‘i hại ngưá»i khác.
Äến tá»± do cÅ©ng bị lấy mất, giống như má»™t con rối phải là m việc mình không thÃch, trái tim Táºt Phong chết rồi.
Hôm đó, Táºt Phong nháºn lệnh ra ngoà i tấn công ngưá»i. Äối tượng là Lâm Thi Hà m.
Äại Minh nhìn tá»›i đó, im lặng không nói.
Vô: "Thế nà o, quyết định chưa?"
Äại Minh: "Có phương pháp nà o giải trừ trói buá»™c cá»§a Táºt Phong không?"
Vô: "Tá»± ngươi sẽ có cách, Ä‘i Ä‘i." Äại Minh bị đẩy ra khá»i ý thức cá»§a Vô.
"Kẻ kế thừa ta, tuy ngẫu nhiên nhưng hy vá»ng ngươi đừng là m ta thất vá»ng." Câu nà y, Äại Minh không há» nghe thấy.
...
"Äại Minh, Äại Minh."
Äại Minh: "Gì thế?"
"Vừa rồi anh không phản ứng gì cả, không sao chứ." Lâm Thi Hà m có vẻ lo lắng, khiến Äại Minh cảm động.
Äại Minh: "Không sao, lÆ¡ mÆ¡ nghÄ© ngợi chút thôi."
Táºt Phong lại bắt đầu hà nh động, thân hình như sao băng lao thẳng xuống mặt đất.
"Khốn nạn." Äại Minh mắng. Ngược lại Lâm Thi Hà m bình tÄ©nh má»™t cách kỳ lạ, cháºm rãi nói.
"Anh béo, bây giỠsắp chết rồi. Nói xem, có muốn lấy em là m vợ không?"
"Trá»i ạ, bây giá» là lúc nà o rồi mà còn nói cái đó." Äại Minh trừng mắt.
"Trả lá»i em Ä‘i, Ãt nhất, cÅ©ng để em biết, em không chết cô đơn. Trước lúc chết còn có ngưá»i yêu em." Vừa nói vừa rÆ¡i lệ.
Dáng vẻ đáng thương cá»§a Lâm Thi Hà m, khiến Äại Minh cảm thấy Ä‘au lòng, má»™t tay ôm lấy đầu Thi Hà m, giá»ng nói kiên định.
"Yên tâm, chúng ta là m sao lại chết dễ thế được. Chẳng phải em nói muốn lấy anh sao? Phải sống mới có ý nghĩa, vợ à ."
Thi Hà m cúi đầu không nói, Äại Minh đột nhiên phát hiện trên lưng Táºt Phong có má»™t chấm Ä‘en, trá»±c giác mách bảo hắn có gì không hợp lý.
"Hà nh động theo tâm." Giá»ng cá»§a Vô vang lên trong đầu Äại Minh.
Thấy cà ng lúc cà ng gần mặt đất, thá»i gian không cho phép Äại Minh nghÄ© nhiá»u. Hắn nắm tay, váºn công lá»±c toà n thân.
Äại Minh cảm giác ngoà i sức mạnh từ Thiên Äịa tâm pháp còn má»™t luồng sức mạnh khác cÅ©ng xuất hiện.
"Hãy rá»i khá»i thế giá»›i không thuá»™c vá» ngươi, biến thà nh ánh sáng." Äại Minh hét lá»›n, kình lá»±c Thiên Äịa tầng thứ tư đánh và o lưng Táºt Phong.
Chuyện kỳ quái xẩy ra, Táºt Phong kêu thảm má»™t tiếng, thân hình biến thà nh ánh sáng. Äá»™t nhiên Táºt Phong biến mất khiến hai ngưá»i cảm thấy kinh ngạc, rồi rÆ¡i thẳng xuống. Äại Minh ôm Thi Hà m, nhắm mắt, định dùng thân mình đỡ bá»›t lá»±c chi Thi Hà m.
Nhưng sá»± Ä‘au đớn trong tưởng tượng không xẩy ra, thân thể Äại Minh như rÆ¡i xuống nệm, an toà n chạm đất.
Äại Minh mở mắt, liá»n thấy Thi Hà m trà o nước mắt. Nhưng vì được cứu nên vừa khóc vừa mừng.
Hiện tại hai ngưá»i Ä‘ang cách mặt đất hÆ¡n 30 cm, không khà như hóa thà nh thá»±c thể êm êm, Äại Minh không rõ chuyện gì xẩy ra, nhưng chắc chắn có liên quan đến Thi Hà m.
"Nói cho tôi biết chuyện gì được không?" Äại Minh há»i, xem ra bị lừa rồi.
"Em và Thị Kiếm tỉ tỉ mấy ngà y nay đâu phải ngồi không." Giá»ng Thi Hà m nghiêm túc, nhưng nếu không cưá»i thì còn có sức thuyết phục hÆ¡n.
"Ãt nhất cÅ©ng nói cho tôi biết trước chứ, suýt chết vì sợ." Äại Minh nói.
"Không nói má»›i vui, lâu lắm rồi em chưa vui như váºy rồi, huống chi..."
Thi Hà m ngừng lại, nét mặt trở lên vô cùng dịu dà ng.
"Như váºy má»›i thấy được tấm lòng cá»§a anh. Biểu hiện vừa rồi khiến em rất cảm động, chồng Æ¡i."
Nói xong, gục đầu và o lòng Äại Minh rồi khóc.
Äại Minh: "..."
Phụ nữ, sinh váºt khó lý giải.
Äại Minh nằm trên tấm nệm không khÃ, im lặng nhìn bầu trá»i. CÆ¡ thể cá»§a Táºt Phong bị gió thổi tan biến và o không trung.
Má»™t chiếc thẻ từ từ rÆ¡i xuống, giống như có linh tÃnh, rÆ¡i và o tay Äại Minh.
"Äây là ..." Äại Minh lẩm bẩm.
Chiếc thẻ nà y chất liệu rất đặc biệt, cầm trong tay cảm giác rất lạnh, hơn nữa lại đà n hồi tốt, nhìn giống kim loại nhưng không hỠnặng. Ngoà i ra trông giống như quân bà i trong trò chơi.
Äiá»u khiến Äại Minh để ý nhất chÃnh là tên cá»§a chiếc thẻ.
Táºt Phong.
|
 |
|
| |