“Tiểu Long à, quyển cổ thư này là do tổ tiên chúng ta nhiều đời truyền lại, đến giờ cũng đã trải qua hàng trăm năm rổi. Hôm nay ta truyền lại cho con, con phải bảo quản cho tốt”
“Long Huyệt Bảo Điển”? A “hoa đáo âm , dương long huyệt , tiện năng túng hoành thiên hạ”? Phụ thân à, câu này có nghĩa gì vậy?
“ Đóng lại ngay, không đựơc đọc! Thậm chí cả đời của con cũng không được đọc”
:Tại sao không được đọc?” Sách không dùng để đọc thì để làm gì? Hừ, Không được phép đọc, vậy truyền từ đời này sang đời khác để làm gì nhỉ?
“Ai, ta cũng không biết nữa, đó là di huấn của tổ tiên. Ngày đó, gia gia con truyền cổ thư này lại cho ta cũng đã nói với ta rằng: nếu như không tuân theo di huấn của tổ tiên thì sẽ tự huỷ diệt chính mình. Ta nghe lời của gia gia con, đem gói nó lại cất đi, nội dung một chữ cũng chưa từng xem qua.
“Tự huỷ cuộc đời”? Quyển sách này ghê ghớm thế sao?
“Nghe gia gia con nói, quyển sách này là do tổ tiên của chúng ta, vốn là một kỳ tài phong thuỷ sư soạn ra, là một quyển kỳ thư. Một số hậu nhân cũng đã tò mò đọc nó, rồi học tập nội dung ghi trong đó, kết cục đã bị chết một cách thảm khốc, do đó hãy nghiêm túc tuân theo di huấn của tổ tiên. Tiểu Long, lời của ta nói, con có hiểu không?
“ Con hiểu rồi, con sẽ không xem…”
Một chiếc xe hơi bị tai nạn do lạc tay lái.
Nhậm Yên Nhiên lẩm nhẩm vài tiếng, vẻ mặt phiền não từ trên xe bước xuống.
Hôm nay nàng đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của một người bạn, cùng đám bạn ngỗ ngáo quậy đến 9h đêm. Vì muốn nghỉ ngơi nên đã về sớm, nào ngờ giữa đường bị lạc tay lái.
Đây là chiếc xe hơi thể thao đời mới hiệu Ferrari, giá hiện tại gần 5 triệu tệ. Nàng mới mua nó khoảng nửa năm thôi, bây giờ lại bị hỏng, thử hỏi làm sao mà chịu được a.
Nhậm Yên Nhiên liền lấy điện thoại ra để gọi về nhà, trong lúc đó có hai thanh niên đầu hói cua đi đến.
“Người đẹp, xe bị hư à?” Có cần tụi anh giúp đỡ không?” Một trong hai thanh niên quan tâm đến trước Nhậm yên nhiên hỏi
Người thanh niên còn lại tựa vào chiếc xe, cặp mắt giống như tên trộm đảo quanh không biết nhìn gì ở bên trong xe.
“Không cần”, Nhậm yên nhiên liếc nhìn người thanh niên trước mặt rồi quay số điện thoại về nhà.
“A lô, phụ thân à, con là tiểu Nhiên đây. Xe của con hư rồi, ba mau cho người đến giúp con, con đang ở….” Nàng nói còn chưa hết câu thì bất ngờ một bàn tay to lớn chồm tới chụp lấy điện thoại của cô.
Đồng thời lúc đó, người thanh niên khác đã chồm vào xe nàng hết nửa thân người, đang cầm ví tiền của nàng.
Nhậm yên nhiên lặng người đi, một lúc sau mới hồi thần lại thì hai thanh niên đã chạy xa đựơc mười mấy mét rồi.
Ví tiền có hơn 2000 NDT, ngoài ta còn có thẻ ngân hàng nhưng Nhậm yên nhiên không quan tâm. Điều nàng lo lắng là điện thoại đã bị cướp, xung quanh lại không có điện thoại công cộng thì làm sao có thể liên lạc với người nhà bây giờ?
Cũng có nhà dân cách đây khoảng 20 dặm nhưng cô tự nghĩ làm sao có thể đi bộ đến đó được.
“Có cướp, có cướp” Nhậm yên nhiên hô to tuy nhiên tiếng của cô dường như bị âm thanh của xe trên đường át đi.
Tại mặt phía bắc của con đường có một quảng trường nhỏ dành cho người bộ hành nghỉ chân, lúc này có một thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi đang nằm tại đó.
Hắn dường như đang ngủ rất say, nhưng khi Nhậm yên nhiên kêu to thì giọng của nàng rót vào tai hắn rất rõ ràng. Hắn lập tức bật dậy, nhìn thấy tràng cảnh đang xảy ra, liền lập tức đuổi theo hai tên cướp.
Tốc độ chạy của hắn tựa như gió cuốn, nhanh chóng chặn trước mặt 2 tên cướp.
“Muốn chết hả?”
Thấy có người chặn đường, 2 tên cướp lập tức móc chuỷ thủ ra, hung hăng thét.
Thanh chuỷ thủ dài ba tấc, dưới ánh đèn đường lộ ra hàn quang sắc lạnh, thật sự là sắc bén.
“Giúp tôi với! Chúng cướp ví tiền và điện thoại của tôi” Nhậm yên nhiên thấy có người chặn 2 tên cướp, từ xa hét lớn.
“Hai vị đại ca, tiền tài là dựa vào sức lao động của mình mà kiếm, tại sao lại cướp của người khác. Trả lại đây, ta giúp các ngươi hòan lại chủ nhân của nó.” Người thiếu niên chặn trước 2 tên cướp nói.
“Con mẹ nó”, tên cướp điện thoại lúc nãy vừa chửi vừa cầm chuỷ thu xông về phía người thiếu niên.
Tuy nhiên, không làm cho thiếu niên sợ hãi. Thanh chuỷ thủ vừa chạm vào y phục người thanh niên đã bị gãy đôi. Dường như y phục của thiếu niên này làm bằng kim loại hay sao ấy.
Tên cướp giật mình, nhưng sau đó dùng tay đấm về phía mặt của thiếu niên.
Tên cướp này có luyện qua vài năm quyền anh, nên quyền đầu có lực đạo rất mạnh, thiết nghĩ nếu dụng toàn lực xuất một quyền và trúng thì mặt người thiếu niên không biết trở thành gì a.
Nhưng đáng tiếc, quyền đầu của tên cướp không trúng được đối phương mà phản ngược lại tự đấm vào ngực mình, trông như một thiết chuỳ trăm cân đập vào đá tảng, làm hắn bay ra xa khoảng hai trượng rơi luôn vào bụi cỏ ven đường.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, lại quá quỷ dị khiến cho tên cướp còn lại chết lặng. Ở đằng xa, Nhậm yên nhiên nhìn thấy, vẻ mặt cũng trở nên khiếp sợ, không biết suy nghĩ cái gì.
“Ngươi xông vào đánh ta, nhưng ta lại không thể chạm vào các ngươi được, dù chỉ một ngón tay.” Thiếu niên nhìn vào tên cướp đã bất tỉnh ven đường,ánh mắt dường như toát ra lời xin lỗi, sau đó tự lẩm nhẩm ”Ah, “Tụ Nguyên THuật”, ta luyện đã được hơn một năm rồi nhưng lại không thể tuỳ tâm sở dục khống chế nó a!”
Tên cướp còn lại giờ này mới hồi thần một chút, liền lấy cái ví tiền và điện thoại cướp được quăng xuống đường, sau đó nhắm hướng đông bỏ chạy. Chạy được một khoảng, hắn quay đầu lại nói “tiểu tử, ngươi giỏi lắm. Chờ đó, huynh đệ Quang đầu bang (bang hội để tóc hói cua) sẽ kiếm ngươi đó.”
Thiếu niên dường như không để ý tới những lời đó, đưa tay lượm lại ví tiền và điện thoại, sau đó đến trước mặt Nhậm Yên Nhiên.
“Cảm ơn anh” Nhậm Yên Nhiên nhận lại ví tiền và điện thoại, mỉm cười nói.
Dưới ánh sáng của đèn đường, Nhậm Yên Nhiên nhìn thiếu niên trước mặt đánh giá. Hắn đầu tóc bù xù, y phục loàng xoàng, mũi cao, hai mắt sáng như sao, cơ thể đối xứng, cao ráo. Nếu như được tắm rửa và thay quần áo, sẽ rất anh tuấn tiêu sái a.
“Không cần khách sáo”, thiếu niên cười nói, lộ ra hàm răng trắng bóng, nói xong quay đầu trở lại quãng trường.
Thiếu niên này xuất thân từ một làng nhỏ ở sâu trong núi, đến thành phố để mưu sinh, không thân không thích tại thành phố. Vì không muốn tốn tiền thuê khách sạn, hắn đã chọn quãng trường làm nơi nghỉ chân.
Mặc dù màn trời chiếu đất nhưng có hoa cỏ lại có sao trời, cảm giác thật không tệ a. (có ai thử chưa…)
“Nè anh, chờ tôi với” Nhậm yên nhiên lấy trong ví ra hai trăm tệ , chạy đến dúi vào tay thiếu niên nói “cám ơn anh đã giúp đỡ, đây là lòng biết ơn của tôi”
“Tôi không cần” thiếu niên lắc đầu nói.
Nhậm yên nhiên yên lặng nhìn thiếu niên trở lại quãng trường, rồi nằm lại chỗ cũ, trong lòng nghĩ” cho tiền ngươi không lầy? Có thể là đồ ngốc hoặc cũng có thể là làm bộ ra vẻ?? Hừ, không lấy thì thôi.
Trở lại ngồi trong xe, Nhậm yên nhiên lấy điện thoại gọi cho phụ mẫu nàng lần nữa.
Tập đoàn Phong Vân có tổng bộ nằm tại thành phố này. Tập đoàn có hàng trăm chi nhánh trên toàn thế giới, hoạt động kinh doanh trên hầu hết các lĩnh vực thương mại.
Trong đại tập đoàn này, Nhậm thị gia tộc sở hữu 80% cổ phần, là cổ đông lớn nhất. Nhậm Đạo Viễn, thân là gia trưởng của gia tộc, đồng thời kiêm luôn chức vụ Chủ tịch hội đồng quản trị và Tỗng giám đốc tập đoàn. Tài sản cá nhân của ông ta khổng lồ, đã đạt mức nghìn tỷ.
Biệt thự của Nhậm Đạo Viển có tên là “Phong Vân Lục Hiệu”, toạ lạc tại phía đông thành phố. Về diện tích cũng như mức độ hào hoa thì đứng thứ hai không ai dám đứng nhất. Nhậm Đạo Viển cư trú tại đây.
“Nếu không có thiếu niên đó giúp con thì con không biết phải làm thế nào nữa”
Sau khi về đến nhà, Nhậm Yên Nhiên ngồi kể lại chuyện đã xảy ra cho phụ mẫu của cô, Nhậm Đạo Viển và Triệu mạn lệ.
“Con gái yêu, mau lại đây cho mẫu thân xem có bị gì không” Triệu Mạn Lệ rất yêu thương cô con gái bé bỏng này, sau khi nghe thuật lại câu chuyện liền khẩn trương xem xét.
“Mẫu thân à, không có gì đâu. Xem nè, con gái của mẹ hoàn toàn khoẻ mạnh đây”. Nhậm yên nhiên ôm lấy cổ mẹ cô, nhõng nhẽo nói.
“Tiểu Nhiên à, con nói hai thanh niên cướp điện thoại và ví tiền của con là người của Quang đầu bang phải không? Quang đầu bang tại thành phố không phải dễ chọc vào đâu.” Nhậm đạo viễn vừa nhâm nhi tách trà xong, đặt tách trà xuống hồng mộc trà kỷ nói.
“Bọn cướp thực sự nói vậy mà. Sau khi chúng đánh không lại thiếu niên đó thì đã bỏ chạy, sau đó nói huynh đệ Quang đầu bang sẽ tìm ngươi”
“Hưm, nói vậy thực sự là Quang đầu bang rồi.” Nhậm Đạo Viễn mắt toả hàn quang, quyền đầu đấm mạnh xuống hồng mộc trà kỷ làm cho nước trà văng tung tóe. “hừ, Quang đầu bang…Quang đầu bang… giỏi cho bọn này, dám đụng tới con gái yêu quí của ta”
Quang đầu bang là hắc bang hội có thực lực tại thành phố này. Là thành viên phải mặc trang phục của bang hội. Họ làm tất cả các việc phạm pháp, nhỏ thì trộm cướp, còn lại là mua bán ma tuý và vũ khí, không việc nào không làm.
Tuy nhiên, quang đầu bang có khả năng thành lập được bang phái trong bối cảnh nhiều bang phái hắc đạo tranh nhau, thì dĩ nhiên phải có thực lực hùng mạnh. Đó là nhờ vào bang chủ cùng mấy vị đường chủ có thân thủ bất phàm.
Về thực lực nói chung thì Quang đầu bang không phải là đối thủ của Nhậm Đạo Viễn thuộc Phong Vân tập đoàn, tuy nhiên họ cùng phong vân tập đoàn một ngoài sáng, một trong tối. Nếu xảy ra tranh chấp thì sẽ gây ra nhiều tổn thất. Tuy nhiên, con gái bảo bối bị người khi phụ, Nhậm Đạo viễn làm sao mà bỏ qua cho được.
“Phụ thân, Quang đầu bang là tổ chức như thế nào vậy ?” Nhậm yên nhiên không biết gì, liền tò mò hỏi.
“Thôi đừng hỏi nữa, trở về phòng ngủ đi. Mạn Lệ à, em cũng đi nghỉ sớm đi. Anh còn một số vấn đề phải giải quyết” Nhậm đạo viễn dựa vào sofa, nhắm mắt lại.
Triệu mạn lệ mỉm cười đứng dậy cùng với người hầu trở về phòng.
“Đã có lệnh rời đi, ai dám không nghe?” Nhậm yên nhiêm bíết tính của cha mình, rất nghiêm túc. Lẫm nhẫm mấy câu rồi cùng mẫu thân cô trở về phòng.
“Tiểu nhiên à, Dư quản gia sau khi đón con về, thiêu niên đó vẫn còn nằm tại quản trường phải không?” Nhậm đạo viễn đột nhiên hỏi.
“Dạ, vẫn còn. Con đoán hắn nhất định đến từ làng quê nghèo khó, lo lắng tiền không đủ nên không thuê khách sạn mà nằm ngủ tại đó, không tốn tiền mà lại mát mẻ nữa.” Nhậm yên nhiên mỉm cười nói.
Nhậm đạo viễn sắc mắc có chút nóng giận nói: “cười cái gì? Con không phải cũng đến từ làng quê sao? Hừm, ta nòi cho con biết, hai tổ chức đặc biết thuộc phong vân tập đòan là Phong vân và Phong hổ, phân nửa các thành viên chủ chốt đến từ làng quê đó. Còn nữa, bình thường ta dạy con cái gì? Làm người phải trọng tình trọng nghĩa, tri ân tất báo. Người ta có lòng tốt giúp con, sao con lại…?
“Ba à, ba không biết đâu, hắn có vấn đề đó. Con biếu cho hắn 200 tệ, hắn không nhận cũng không nhìn rồi bỏ đi.”
“200. Ít vậy mà con cũng gọi là tạ ơn sao?.”
“Vậy con phải làm thế nào? Nếu vậy thì phụ thân cho người mang tiền đến biếu hắn là xong. Chuyện này đâu quan trọng gì đâu.”
“Được rồi, đựơc rồi, con đi ngủ đi” Nhậm đạo viễn phất tay bảo con gái, chỉ còn lại mình ông ngồi tại sofa tiếp tục uống trà.
“Chuỷ thủ không làm hắn bị thương? Tên cướp bị văng ra xa hai trượng?” Nhiệm đạo viễn nghĩ lại lời kể của con gái, thình lình mắt sáng lên., “Nói vậy, hiếu niên này không phải là cao nhân thâm tàng bất lộ sao?”
Trầm tư một chốc, Nhậm đạo viển gọi Dư quản gia đến dặn dò.
“Dư quản gia, hiện tại là thời khắc mở rộng phát triển, tập đoàn cần có nhiều nhận tài. Không biết ông dùng phương pháp gì, nhưng đừng để lộ, nhất định phải có được thiếu niên đó. Ông hiểu ý ta không?
“ Dạ, hiểu rồi, thưa chủ tịch. Ý của chủ tịch là nếu thiêu niên đó hiện giờ không có gì, chỉ như một tờ giấy trắng thì phải thu về cho Phong vân tập đoàn sử dụng. Nếu như ngược lại, hắn nói là giúp tiểu thư lấy lại ví tiền và điện thoại không thật tâm thì hắn sẽ có mưu đồ gì đó, cần phải…”
“ Tốt lắm, ông đi chuẩn bị đi. Còn nữa, ta hy vọng trong hai ngày phải có được tin tức của thiếu niên này”
“Dạ, thưa chủ tịch”.
Thấy truyện này đọc cũng hay hay mà chưa ai post lên nên mạn phép post lên cho mọi người đọc, có thời gian thì sẽ dịch vài chương để đẩy nhanh tiến độ cho mọi người có cái đọc giải trí
Long Dực thường nằm mộng và thường thấy ác mộng, nhưng lần này lại mơ thấy mỹ mộng.
Hắn mơ thấy mình phát đại tài, mua được xe mới bóng loáng, lái xe cùng với một cặp ngân phiếu trở về cố hương, người người trong thôn ngưỡng mộ vây quanh hắn. Thẩm thúc của hắn trước đây đối hắn không tốt thì giờ đây như những con thỏ ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn, nói toàn những lời tốt đẹp, hướng tới hắn nói lời xin lỗi, xin hắn bỏ qua những lỗi lầm trong quá khứ.
Tuy nhiên, hảo mộng bất trường. Một trận âm thanh không biết từ đâu vang lên làm hắn tỉnh giấc.
Lúc này đầu óc hắn vẫn còn đang mông lung, chỉ thấy hoa cỏ trong quảng trường cùng hai thanh niên đang vây đánh một lão giả.
Lão giả đầu tóc bù xù, quần áo rách nát, đang sợ hãi nhìn hai người thanh niên.
“Hai vị đại ca, xảy ra chuyện gì vậy. Vị lão bá này đắc tội gì với các vị? Mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Long Dực không do dự vội vàng đi tới hỏi.
Hai thanh niên dừng tay lại. Một thanh niên nhìn Long Dực nổi nóng quát “ Chuyện gì hả? Con mẹ nó, thật tức chết mà. Lão ăn mày chết tiệt này thừa lúc ta không chú ý ăn cắp bánh mì của ta. Ta chỉ nói hắn một câu, hắn liền một mực chối phăng. Nói đi, hắn có đáng đánh không?”
Sau khi nói xong, liền phun ra một bãi nước vào lão giả.
“Tiểu huynh đệ, cứu ta với. Ta không có ăn cắp a!” Lão giả ngồi dưới đất, ánh mắt tội nghiệp nhìn Long Dực.
“Ông ta già cả rồi, lại tội nghiệp nữa, xin hai vị đại ca đừng đánh ông ta nữa.” Long Dực thay mặt xin dùm lão giả.
“Ngươi nói đúng, thế nhưng bánh mì của ta trị giá đến mấy mươi tệ đó. Tên tiểu tử ngươi muốn quản chuyện này hả, vậy thì bồi thường cho ta là xong.”
“Vậy… cái này bao nhiều tiền?” Long Dực đưa tay chạm vào ngân khố cạn kiệt của hắn, hắn biết túi của hắn chỉ còn lại khoảng 80 tệ thôi.
Đây là số tiền hắn dành dụm nhiều tháng qua để làm lộ phí lên thành phố mưu sinh. Trong tình cảnh hiện tại, hắn chỉ mong đừng rút sạch hết tiền của hắn thôi.
“30 tệ. Giá này chỉ là lấy lại vốn thôi”
“30 thì 30, đây” Nhìn thấy lão giả như vậy, Long Dực cắn răng đưa tiền cho người thanh niên.
Đưa mắt nhìn hai thanh niên lấy tiền rồi bỏ đi, lão giả an tâm thở một hơi. Lão giả tựa hồ rất đói, nhặt bánh mì lên cắn một miếng lớn, quên cả việc nói cảm ơn Long Dực.
“Lão bá à, ăn từ từ thôi, cẫn thận kẻo mắc nghẹn a. Còn nữa, nhớ nói lời tốt đẹp khi đi xin đồ ăn, đừng ăn cắp nữa.” Nhìn thấy lão giả ăn như lang hổ, Long Dực mỉm cười, sau đó xoay người đi.
“Tiểu huynh đệ, hôm nay không có cậu cứu, mạng ta đã xong rồi. Tiểu huynh đệ thất tốt bụng” Lão giả sau khi ăn xong, xoa xoa cái bụng thoả mãn nói.
“Ah, không có gì đâu” Long Dực đau khổ cười nói.
Lão giả nhìn vào túi tiền của Long Dực, vẻ mặt khổ sở nói “ Ai, người ta ăn cơm, ta cũng ăn cơm, thế nhưng lại không được ăn đàng hoàng, thật là…. Tiêu huynh đệ, cậu là người tốt, giúp người thì giúp cho trót, cho ta một ít tìền nữa đi. Cậu còn trẻ, thiếu gì cơ hội kiếm tiền. Trông ta như thế này, làm sao còn có thể mưu sinh đây? Không sớm thì muộn, ta cũng phơi thây giữa đường mà thôi”
“Ah, điêu này…” Long Dực do dự, rồi thở dài, cậu chỉ còn lại 50 tệ mà thôi, sau đó cười nói “Lão bá, ta chỉ còn lại bấy nhiêu thôi. Ai, như lão nói, ta còn có nhiều cơ hội kiếm được tiền. Nhưng sau vài ngày không kiếm đựơc thì so ra ta và lão bá cũng là cùng cảnh ngộ rồi.”
“Cậu còn gia đình mà. Tại sao không trở về?”
“Phụ mẫu của ta đã mất rồi, làm gì còn gia đình để mà về nữa?”
“Còn người thân, họ hàng của cậu đâu, sao không tìm họ?”
“Người thân?” vừa nhắc đến ánh mắt Long Dực lộ ra sự phẫn hận “Thúc thẩm của ta, sau khi ba mẹ chết, ta đến ở cùng với họ, Họ đối với ta còn thua người dưng nữa, thử hỏi làm sao mà ta chịu được. Ah, ta không tin rời khỏi họ, ta sống không được”
“Đừng nói vậy, thân thích tái thân, cũng là phụ mẫu ah. Đúng rồi, nhà cậu ở đâu?”
“Long gia thôn”
“Long gia thôn? Cậu nói cụ thể đuợc không?”
Long Dực cười nói “ Ha ha.. lão bá không phải nghĩ là đến nhà ta xin vài bữa cơm chứ? Nói cho lão bá biết, Long gia thôn cách đây hai trăm dặm đường, xung quanh toàn là núi. Mọi người trong thôn, đều nghèo khổ giống như ta đây, không biết lão bá muốn xin gì ở đó vậy”
“Ha ha..” lão giả cười tới nỗi ho sặc sụa, nói” nơi nghèo như vậy không đi, không đi a”
“ Ta phải đi rồi, lão bá.” Long Dực đứng lên vẫy tay từ biệt lão giả, nhắm hướng thành phố đi tới.
Lão giả nhìn hình bóng của Long Dực từ từ xa khuất, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng “ không tệ a, tiểu tử nhân phẩm rất tốt, có thể làm hài lòng chủ tịch”
Nghỉ chân tại một quán ăn, Long Dực vừa ăn vừa phóng ánh mắt vào thành phố xa hoa.
Từ trong quán ăn có thể nhìn được hai bên đường treo nhiều bảng quảng cáo việc làm. Long Dực nhìn qua một bảng, trong lòng cảm thấy thất vọng và chán nản.
Quảng cáo tuyển dụng với các điều kiện nếu không là học vấn bằng cấp cao thì cũng là chuyên môn giỏi, hai điều này thật không phù hợp với Long Dực a.
“Đợi khi có tiền rồi, ta sẽ đi học. Hoàn tất phổ thông, sẽ tới đại học” Long Dực tự thề với lòng.
Học đại học, đây không những là tâm nguyện của phụ mẫu Long Dực, mà còn tâm nguyện duy nhất của hắn. Sau khi phụ mẫu của Long Dực qua đời, hắn cũng bỏ học luôn, giấc mộng tan như mây khói.
Công phu bất phụ hữu nhân tâm. (cố gắng sẽ được trời thương...)
Cuối cùng, tại một quán ăn nhỏ, lão bản sau khi nghe qua bài giới thiệu của Long Dực cùng với hoàn cảnh của hắn, nhìn hắn thành thật và đáng tin cậy nên đã thuê hắn làm nhân viên quét dọn.
Đây là một công việc bình thường, nhưng đây là công việc đầu tiên của Long Dực. Làm công việc này đựơc bao ăn ở, lương một tháng đựơc 300tệ, Long Dực cũng cảm thấy hài lòng.
“Chủ tịch, đã điều tra xong. Thiếu niên đó tên là Long Dực, là người thuộc khu vực trung sơn, năm nay 16 tuổi, phụ mẫu chết vào hai năm trứơc, sau đó sống với thúc thẩm. Vì bất hoà mà rời khỏi đó, hiện tại làm công việc quét dọn tại Đào gia diện quán ở phía bắc thành phố. Chủ tịch, ta thấy Long Dực phẩm tính rất tốt, hắn giúp đỡ tiểu thư hoàn toàn là tự nguyện, không hề có ý đồ gì cả.”
“Còn gì nữa không, có tra xuất ra hắn đã từng học qua võ công không? Hoặc là có dị năng đặc biệt gì không?”
“Không có…” Hắn sau khi bỏ học, lúc thì giúp thúc thẩm trông em, lúc thì làm việc nhà, không có gì đặc biệt. Chủ tịch, Long Dực chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, quá trẻ, ta nghĩ hắn không có dị năng gì đặc biệt đâu. Hay là… để tôi cho người thử hắn?”
“Không đựơc. Dư quản gia, đã làm khổ ông trong 2 ngày qua, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi. Công việc tiếp theo ta sẽ sắp xếp.”
“Dạ, Chủ tịch”
Mấy ngày này là ngày nghỉ thuộc tuần lễ vàng, vì vậy Đào gia dịện quán phải bận rộn đón tiếp một lượng lớn khách đến đây. Lão bản còn bận rộn suốt ngày, nói chi nhân viên, với Long Dực thì không có một chút thời gian nào nghỉ ngơi nữa.
Hôm nay là thứ bảy, trời đã về chiều. Mặc dù trời sắp đổ mưa nhưng vẫn nhiều khách đến quán gọi thức ăn.
Với lượng lớn khách hàng, mọi người làm việc cật lực. Diện quán lão bản hiện đang đứng tại bàn số 8 tiếp hai vị nam khách chu đáo, tự thân rót rượu cho khách.
Lão bản đúng là người có con mắt làm ăn. Hắn nhớ rõ hai vị nam khách này lần đầu tiên tới quán là 4 ngày trước và hiện đã tới đây liên tiếp cho đến hôm nay. Lão bản tiếp đãi khách hàng tốt như thế, thử hỏi muốn cho quán không đông khách cũng không đựơc a.
Bỗng có bốn năm quang đầu thanh niên (lại băng hói cua) bước vào quán, ngồi xuống bàn kêu lớn “ông chủ, mang bia đến, cho chút ít đồ nhấm luôn, anh em chúng ta hôm nay phải uống một bữa cho đã”.
Trong quán lúc này lượng khách rất đông, nghe đựơc tiếng gọi lớn của tên quang đầu thanh niên liền có thái độ khác thường, không ít khách khó chịu, lão bản thấy vậy đành mau mau đón tiếp để giảm bớt sự khó chịu của khách hàng.
“Có ngay, có ngay” lão bản thấy một số người không có thiện cảm, trong lòng cảm thấy không thoải mái, vội vã kêu cháu gái là tiểu Diệp mang ra mấy đĩa thịt bò, thịt gà cùng với vài món nguội đến cho bọn thanh niên.
Tiểu Diệp năm nay 14 tuổi, là cháu gái của lão bản, vì thành tích học tập không lý tưởng nên sau khi tốt nghiệp sơ trung bị cha mẹ mang đến đây, hy vọng làm việc kiếm được ít tiền.
Tiểu Diệp mang thức ăn đến cho bọn quang đầu thanh niên, sau đó xoay lưng quay đi thì bị một quang đầu thanh niên dùng tay chạm vào mông, hắn cuời nói “ hiện đang tuổi lớn, mông thật đàn tính a.”
“Đồ lưu manh” Tiểu Diệp cảm thấy bực mình chửi thầm, sắc mặt khó chịu quay đi.
Hai thanh niên ngồi tại bàn số 8 thấy được tình cảnh như vậy, ánh mắt lộ quang mang, một người liền đứng lên định bước tới bên bọn thanh niên quang đầu thì bị người kia kéo lại nói” Tiểu Lý, chúng là Quang đầu bang, đừng có sanh sự không cần thiết, mục đích của chúng ta là hắn”. Nói xong đảo ánh mắt về phía Long Dực đang làm việc.
Thanh niên quang đầu nghe xong khinh khỉnh hừ một tiếng, rồi cầm ly bia đang uống để xuống, vẻ mặt không hài lòng.
Hiện còn thiếu món canh cá cho bọn thanh niên, tiểu Diệp sợ lần nữa mang đến sẽ bị quấy rối nên đi loanh quanh chưa đặt xuống.
“Tiểu cô nương, đại ca của ta hỏi cô nương năm nay bao nhiêu tuổi, sao không lên tiếng vậy, trả lời mau?” Một tên thanh niên khác trong bọn đến bên tiểu Diệp trừng mắt hỏi.
“Mười bốn? Ha ha…như đã đoán. Đại ca, anh không phải là luôn thích những cô gái trưởng thành sao? Sao hôm nay lại quan tâm đến cô bé này vậy?”
“Mày thì biết gì!” Tên thanh niên được gọi là đại ca nói “ nếu như ta bảo bọc cô bé này hai hoặc ba năm thì sẽ có tư vị lắm đây”
Tiểu Diệp tay mang thức ăn chuẩn bị đặt xuống bàn thì tên quang đầu thanh niên dùng cặp mắt tà đạo của hắn nhìn vào ngực của cô, sau đó dâm đảng cười nói “tiểu cô nương, nàng như vậy mà là mười bốn tuổi sao, ta không tin. Nàng cho ta kiểm tra thử ngực của nàng, sau đó ta sẽ đoán được tuổi của nàng thôi” (hừ, làm như khám sức khỏe không bằng….)
“Á” Tiểu Diệp đột nhiên bị xâm phạm hét một tiếng, hai tay theo bản năng thu lại che chắn.
Tay cô đang cầm món canh cá, đột nhiên rút lại làm cho canh cá đổ vào tên thanh niên mặt sẹo đang ngồi làm hắn ướt hết.
Trông thấy cảnh này, đồng bọn của hắn cười lớn.
“Hừ” Tên thanh niên mặt sẹo đại nộ, đứng lên hung hăng chụp lấy tay tiểu Diệp nói “con quỷ nhỏ, mắt để đâu vậy hả, làm ướt hết quần của tao rồi, mau bồi thường đi”
Tiểu Diệp sợ hãi, run rẩy nói “ tôi.. tôi…”
Lão bản thấy tình thế không ổn, lập tức chạy đến nói “ vị đại ca này, xin bớt giận. Cháu gái của lão tuổi còn nhỏ, không biết chuyện. Đại ca là người lớn đừng chấp nhất trẻ nhỏ. Để tôi giúp đại ca lau chỗ bị ướt nha. Lần sau nếu có đến đây dùng bữa, lão sẽ miễn phí hết”
“Con mẹ nó, không được, hãy kêu nó giúp ta cởi quần ra và lau ngay tại đây. Khi xong, ta sẽ đi khỏi đây.” Tên thanh niên mặt sẹo tức giận nói.
“Cửu cửu (bác), hắn… hắn làm con đau tay quá. Tay con… ui.” tiểu Diệp bị tên thanh niên mặt sẹo dùng lực siết chặt tay làm cô đau buốt, nước mắt lăn xuống trên má, kêu lên.
Một số khách trong quán trông thấy bọn quang đầu thanh niên gây sự, không biết suy nghĩ gì, sau đó đặt tiền lên bàn rồi từ từ rời khỏi quán.
Hai nam khách ngồi tại bàn số 8 không có động tĩnh, vẫn bình thản vừa ăn uống vừa quan sát bọn quang đầu thanh niên.
“Đại ca à, hà tất phải làm khó trẻ nhỏ” Lão bản vẻ mặt cầu xin nói.
“Trẻ con??” tên thanh niên mặt sẹo đột nhiên cười nói “ ngực to như thế mà gọi là trẻ con à??”
Đột nhiên, tiểu Diệp thừa lúc tên mặt sẹo không đề phòng, dùng miệng cắn vào cánh tay của hắn làm cho hắn kêu “ai da” một tiếng thất thanh. Hắn đưa mắt nhìn chỗ bị cắn trên cánh tay đã in rõ 2 dấu răng, máu tươi đang chảy xuống.
“Dám cắn ta” tên mặt sẹo tức giận liền dùng tay còn lại tát vào mặt tiểu Diệp.
Cú tát quả là mạnh làm cho má tiểu Diệp lập tức sưng lên.
“Các ngươi là đồ lưu manh” Tiểu Diệp ôm mặt sưng húp khóc nói.
Tên thanh niên mặt sẹo quơ tay chụp lấy chai bia đã được khui trên bàn, đè tiểu Diệp xuống rồi đổ bia xuống đầu nàng, hung hăng chửi “mẹ kiếp, dám đụng tới lão gia à”
Lão bản tạm thời không biết làm sao, đứng chết trân tại chỗ, sắc mặt trắng bệch. Ông biết nếu đến cản lại sẽ làm cho đối phương thêm nộ khí, còn như dùng điện thoại báo cảnh sát thì có thể giải quyết tạm thời nhưng có thể bọn chúng sẽ trở lại trả thù thì tiệm của ông cũng kể như xong.
Bia trên bàn nhanh chóng tiêu hết, chỉ còn lại chai không do tên mặt sẹo vừa uống vừa dùng bia đổ lên người tiểu Diệp.
Môt nam khách ngồi tại bàn số 8 không chịu nhẫn nại được nữa, liền chuyển thân đứng lên, quyền đầu nắm chặt, cơ hồ chuẩn bị xuất thủ.
Người khách trung niên ngồi chung bàn cũng không có ngăn cản nữa, trong mắt cũng nổi lên một tia phẫn nộ.
Ngay lúc đó, một cỗ sát khí không biết từ đâu đột nhiên ập tới. Người khách trung niên cảm giác được liền quay đầu lại nhìn, rồi vẫy tay bảo người thanh niên “ngồi xuống đi, chuyện này để hắn giải quyết”.
Người thanh niên hiện tâm lực đang dồn về bọn quang đầu thanh niên, nghe được người trung niên nói vậy lập tức di chuyển mục quang nhìn về phía người trung niên chỉ tay, thấy có một thiếu niên đằng đằng sát khí đang đi đến, lập tức quay về chỗ ngồi xem kịch.
Thiếu niên đó chính là Long Dực, sắc mặt đầy sát khí và lãnh khốc không phù hợp với tuổi tác của hắn, từng bước từng bước hướng tên mặt sẹo đi tới.
Trên thân thể của hắn phát xuất ra một cỗ sát khí kinh nhân, cỗ sát khí này dường như từ từ khuếch tán rộng ra cả quán, làm cho 2 người nam khách ngồi tại bàn số 8 bất đắc dĩ phải dùng tới dị năng lực lượng của họ trấn áp luồng sát khí kinh khủng này.
Đồng thời, bọn quang đầu thanh niên đang ngồi cũng cảm thấy có chuyện không ổn, liền xoay người lại nhìn về phía Long Dực đang đi đến, chỉ có tên mặt sẹo vẫn còn đứng tại đó uống bia và đổ bia, không thèm quan tâm.
Hắn vẫn như cũ, vừa uống bia vừa đổ xuống người tiểu Diệp, trong hắn dường như xuất hiện khoái cảm vì ngược đãi người khác nên có người đi đến bên hắn mà hắn không hề hay biết.
“Ah, là hắn” Một tên quang đầu thanh niên đột nhiên chỉ Long Dực la lên “đúng là hắn, tên tiểu tử đã đả thương lão bát của chúng ta”
Long Dực đã nhìn ra tên này, đó là một trong những tên đã cướp ví tiền và điện thoại hôm trước.
“Hừ, ngươi đám đả thương lão bát huynh đệ của chúng ta? Con mẹ nó, chết đi” tên mặt sẹo đưa mắt nhìn Long Dực, chửi 1 câu sau đó cầm vỏ chai bia nhắm đầu Long Dực đập xuống.
Ánh mắt Long Dực xuất hiện quang mang, hữu thủ liền động, phất một cái làm cho chai bia trên tay tên mặt sẹo phản lại đập vào mặt hắn làm hắn ngã xuống.
Hắn ngã xuống bên cạnh chân của tiểu Diệp, gương mặt đầy máu. Tiểu Diệp nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, bất giác theo bản năng hét một tiếng.
Mấy tên còn lại nhìn thấy đồng bọn bị thương liền khởi phát hung tính, từng người cầm lấy ghế, nhắm hướng Long Dực chuẩn bị báo thù.
Ngay lúc đồng bọn cùng với Long Dực chuẩn bị khai chiến thì tên cướp điện thoại lúc trước chạy ra khỏi quán, móc điện thoại ra không biết gọi cho ai.
Long Dực là người có tính cách nội liễm “ngươi không phạm ta thì ta không phạm ngươi”, đây là nguyên tắc đối nhân xử thế của hắn, nhưng lân này hắn thực sự tức giận.
Không đề cập đến việc bọn chúng hí lộng vũ nhục cháu gái của lão bản, chỉ riêng việc nhỏ xảy ra trên đuờng thôi thì hắn cũng ra tay rồi.
Bọn quang đầu thanh niên với ghế trong tay từ bốn phương đánh tới, Long Dực nhất động bất động, trên mặt lộ ra vẻ cười quái dị.
Bên ngoài quán đột nhiên có một cơn gió lớn thổi đến, bụi bay đầy đường làm cho người bộ hành phải nhắm mắt lại. Cơn gió từ ngoài đổ vào quán, mang theo bụi cát từ ngoài cuốn vào.
Gió thổi tới dường như quấn lấy Long Dực, đồng thời bọn quang đầu cũng đã cầm ghế xông tới gần hơn, thậm chí đã chạm vào y phục của Long Dực.
Thân thể của Long Dực bắt đầu động nhanh như gió cuốn phản công, ngoại trừ hai nam khách ngồi tại bàn số 8 mập mờ thấy được thân ảnh cùng động tác của hắn, người ngoài cơ bản nhìn vào chỉ thấy 1 cơn gió mà thôi.
Theo động tác của Long Dực, gió trong quán dường như tập kết lại quanh thân hắn, mấy tên quang đầu chỉ cảm thấy như bị một cơn lốc cuốn vào nâng lên cao, sau đó bọn chúng lần lượt rớt xuống.
Gió vẫn thổi mạnh bên ngoài, nhưng bên trong quán lại yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng rên của mấy tên thanh niên bị sứt đầu mẻ trán mà thôi.
Lão bản cùng với cháu giá tiểu Diệp ngây ngốc nhìn vào Long Dực. Họ đang nghĩ rằng đây có phải là một thanh niên 16 tuổi không, sao mà lợi hại thế?
Người thanh niên cùng người trung niên ngồi tại bàn số 8 cũng ngây ngốc nhìn Long Dực, trong tâm chấn kinh không sao tả đựơc.
Bình thường thì không có gì, khi lâm trận thì sát khí xung thiên, có thể nói đây là phong phạm của một chân chánh cao thủ a.
“Hắn có thể khống chế gió, dùng lực lượng của gió để tấn công địch thủ? Cái này… cái này là dị thuật gì nhỉ?" Người trung niên lầm bầm nói.
“Lão Tiễn, tinh thần lực của ông có thể khống chế được cái gì?” Người thanh niên đưa mắt nhìn hỏi ‘có thể hắn cùng với ông là đồng dạng về đặc dị năng lực đó”
“Không đúng” người trung niên chầm chậm lắc đầu “tinh thần lực của ta chỉ có thể khống chế vật hữu hình, nhưng hắn lại có khống chế được gió vô ảnh vô tung, lại còn tập kết chúng lại quanh thân hình thành nên cổ uy lực toàn phong cường đại nữa. Có thể nói là hắn có thể khống chế năng lực nguyên tố của thiên địa”
“Khống chế vật hữu hình? Khống chế nguyên tố? Có gì khác nhau đâu”.
“Khác nhau quá lớn. Vật thật hữu hình là có thể nhìn thấy được, địch thủ có thể phòng bị, tuy nhiên khống chế nguyên tố như đã nói, giống như “phong” (gió) nguyên tố của hắn. Ví dụ hắn dùng phong nguyên tố ngưng kết thành quyền tấn công ngươi thì khi hắn tấn công ngươi có biết được không. Kết quả vô hình chung là ngươi sẽ bị phong quyền đó đả thương.”
“Ân, không thể phòng bị” Ngươi thanh niên dường như bị kích động, nhãn tình xuất hiện một tia hưng phấn, thầm nghĩ “ Nhìn chủ tịch quan tâm hắn như vậy, không tưởng hắn là một cao nhân thâm tàng bất lộ a. Hừm, nếu hắn có khả năng thực sự gia nhập vào Phong Hổ tổ chức, vậy thì còn nhiều thời gian để thỉnh giáo hắn.”
Tiếng thắng của xe hơi vang lên bên ngoài.
Từ bên trong quán nhìn ra thì thấy một chiếc xe hơi màu trắng vừa đến đậu trước cửa quán.
Cửa xe mở, một người trung niên mắt ưng, biểu tình âm vụ, trong tay cầm một cây gậy đen bước xuống, sau đó bảy tám thanh niên quang đầu cũng bước xuống xe theo hắn.
Tên quang đầu thanh niên đã gọi điện thoại đang chờ trước cửa quán, nhìn thấy người trung niên từ trên xe bước xuống, mặt lộ vẻ cuồng hỉ, liền chạy đến bên cạnh nói ” Chu đường chủ, ngài đã đến. Mấy vị huynh đệ của chúng ta bị tên tiểu tử kia khi phụ rất thảm a, hiện đang nằm trong quán”
Bang quy của Quang đầu bang là đường chủ không cần phải để đầu giống như cấp dưới, nhưng Chu đường chủ này không thèm quan tâm đến bang quy, nhìn trên đầu hắn chỉ có lưa thưa mấy cọng tóc thôi.
Chu đường chủ lạnh lùng nói “Bọn bay năm người liên thủ thu thập một tên nhà quê cũng không đựơc? Thật là phế vật”
Tên gọi điện thoại vẻ mặt khổ nảo nói “Chu đường chủ, không phải bọn thuộc hạ là phế vật, mà là tên tiểu tử kia hắn thật sự rất lợi hại. Thuộc hạ thấy chỉ có Chu đường chủ ngài tự thân xuất thủ mới có khả năng chế phục hắn.”
Sắc mặt chu đường chủ hiện lên một tia lãnh tiếu, hướng mắt nhìn vào quán nói “đi, để bổn đường chủ xem tên tiểu tử kia có cái gì lợi hại”
“Dạ. Chu đường chủ xuất mã, tên tiểu tử thật có phúc a.” Tên thanh niên nói xong, nhanh chân bước vào quán, rồi hắn hung hăng nhìn Long Dực nói “hừ, tiểu tạp chủng, Chu đường chủ của chúng ta đã đến, ngài sẽ tận tâm chiếu cố ngươi. Ha ha, để xem ngươi còn oai phong được bao lâu”
Long Dực nhìn hắn, ánh mắt toả ra hàn quang nhiếp nhân làm cho hắn hoảng hồn thối lui lại vài bước.
Lão bản nhìn thấy tràng cảnh này, tâm cơ hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch vội chạy đến bên Long Dực thở dài nói “ Long Dực à, ta xin cậu, cậu hãy mau đi đi. Chỗ của ta nhỏ như vậy không thể thu nhận được một nhân tài như cậu đâu. Đây là lương của cậu tháng này, ba …. Ah không … ta cho cậu 500 tệ luôn, xin hãy mau rời khỏi đây dùm.”
“Được, ta đi” Long Dực gật đầu nói.
Long Dực biết rằng hiện giờ bản thân đã có phiền toái, nếu như còn ở lại, quán của lão bản sẽ gặp phải nhiều tai ương.
“Ta ở tại đây làm việc được 7 ngày, tiền công tính ra được 70 đồng. Đây là chuyện của ta, ông không cần phải lo, an tâm.” Long Dực lấy 70 tệ từ trên tay lão bản bỏ vào túi.
Long Dực căn bản là không tính toán, chỉ vì thấy bọn chúng vũ nhục cháu gái của lão bản nên hắn phát hoả mà thôi.
Xoay người nhìn lại quán một lần nữa, Long Dực thở dài rồi cũng khởi thân bước đi.
Hai nam khách ngồi tại bàn số 8 cũng đứng dậy rời khỏi.
Vừa bước ra tới cửa quán, Long Dực liền gặp được Chu đường chủ của Quang đầu bang.
Vừa nhìn thấy Long Dực bước ra, Chu đường chủ lìên đánh giá “Người này có cân lượng đây, chả trách bọn thuộc hạ bại trong tay hắn”
“Người này phát xuất ra khí ba động thật mạnh a” Long Dực cũng nhìn Chu đường chủ đánh giá.
“Chu đường chủ, là hắn đó” Tên quang đầu thanh niên chỉ Long Dực nói.
Tuy cảm giác được Long Dực thâm bất khả trắc, nhưng Chu đường chủ tự nhủ thân mình ủng hữu “Thanh thành phi kiếm” thì có gì phải sợ, liền nhìn Long Dực cười nói “hảo tiểu tử, hai lần liên tiếp đả thương người của chúng ta, khi dễ trong bang của chúng ta không có người hả? Ta thân là Chu đường chủ trong bang, nếu không giáo huấn ngươi một chút thì mặt mũi để đâu đây.”
Long Dực mỉm cười nói “ Mặt mũi của ngươi thì có liên quan gì đến ta? Ta hôm nay đã đánh bị thương nhiều người rồi, không muốn đánh thêm nữa”, nói xong liền bước đi.
“Nếu như ngươi can đảm đối mặt cùng ta, ta bảo đảm Đào gia diện quán này bình an vô sự. Còn nếu như bỏ đi, ta cũng bảo đảm nội trong nửa giờ, Đào gia diện quán này sẽ “mua may bán đắt” Chu đuờng chủ cười ha ha nói.
Long Dực dừng bước, mặt hiện lên một tia phẫn nộ, xoay người lại nói “Đựơc, ngươi muốn đánh, ta tiếp ngươi. Tới đây”
“Đây là chỗ đông người, động thủ thật bất tiện” Chu đường chủ nở nụ cười đầy ác ý, “cách đây về hướng đông có một bãi đất trống, rất an tĩnh, chúng ta tới đó giải quyết đi”
“Chúng ta đi.” Long Dực quay sang nhìn hai người nam khách không biết nghĩ gì, sau đó liền bước theo tên Chu đừơng chủ.
Thấy Chu đừơng chủ thân chinh xuất thủ, bọn lâu la lập tức cười nói rôm rả tựa như đường chủ của bọn chúng sẽ tất thắng, sau đó chúng đi vào quán giúp đỡ đồng bọn bị Long Dực đánh trọng thương.
“Lão Tiễn, ngươi đoán xem kết quả sẽ như thế nào?” Người thanh niên nhìn hình bóng của Long Dực dần khuất xa hỏi.
“Tên họ Chu của Quang đâu bang với tuyệt kỹ “Thanh thành phi kiếm” tuy nhiên lợi hại nhưng ta có thể thắng hắn” Người trung niên đáp lại.
“Ưm, cả ngươi cũng có khả năng thắng hắn, vậy thiếu niên kia cũng sẽ tất thắng vô nghi. Lão Tiễn, vậy lão có thể đoán xem thiếu niên kia có thể đả bại tên họ Chu đó trong bao lâu.”
“10 phút” Người trung niên đáp lại.
“10 phút? Nhanh vậy à? Theo như ông nói thì kỳ này tên họ Chu đó phải ngậm đắng nuốt cay rồi.”
“Ngươi không nhận ra thiếu niên đó đang phẫn nộ sao? Tên họ Chu kỳ này phải đau đớn rồi. Mặc dù là đệ tử của phái Thanh thành, tuy nhiên hắn tiếng xấu đồn xa trong hắc bạch lưỡng đạo, có người giáo huấn hắn một chút cũng tốt.”
“Quang đầu bang không phải là một tiểu bang phái, nghe đồn có trên vạn bang chúng, nếu bọn chúng phục thù thì thiếu niên đó làm sao ứng phó đây” Người thanh niên tâm trung hốt hoảng nói.
“A, a, tiểu Lý, ngươi quên nhiệm vụ của chúng ta rồi sao? Nếu như hôm nay mang tên tiểu tử đó đến gặp chủ tịch, rồi hắn sẽ gia nhập một trong hai tổ chức của chúng ta là Phong Hổ hoặc Phong Vân, thì một tiểu bang phái như Quang đầu bang có gì mà phải sợ?”
“Ông nói đúng. Tên tiểu tử đó chúng ta cũng đã điều tra thân phận của hắn rồi, cộng thêm đã khảo nghiệm nhân phẩm nữa, hắn đã đủ điều kiện để gia nhập vào tổ chức của chúng ta. Lão Tiễn à, ông mau điện thoại báo cáo cho chủ tịch đi”
Người trung niên gật đầu đồng ý rồi lấy điện thoại ra gọi mắt vẫn nhìn theo hình bóng của Long Dực.
“Lão Tiễn à, ta dám cá tên tiểu tử đó sẽ hạ tên họ Chu trong vòng 5 phút. Ngươi xem có khả năng không?” Người thanh niên nhìn vào đồng hồ của mình, đạm nhiên nói.
“Không phải tên họ Chu vô dụng, mà là tên tiểu tử đó thực sự quá cường đại, đã vượt ra khỏi dự đoán của ta rồi”
“ Lão thiên a, vậy phải gọi là cao thâm mạc trắc mới đúng a”
Trời đã dần tối, đèn đường đã được bật lên.
Tại nơi hai lộ giao nhau, Long Dực đang nằm ngủ trên một chỗ gần đó.
Long Dực nằm đó nghĩ lại những chuyện đã xảy ra bất giác trên mặt xuất hiện một nụ cười khổ não.
Trước đó, tại cuộc chiến, Long Dực vận dụng “Tụ nguyên thuật” ngưng phong hóa kiếm, kích gãy gậy của tên họ Chu, sau đó đả thuơng hắn, dễ dàng dành thắng lợi.
Trước khi bỏ đi, Long Dực nhìn thấy ánh mắt âm ngoạn thủ lạt của tên họ Chu, thầm nghĩ “Lại là Quang đầu bang, ta vào thành phố có vài ngày mà lại 2 lần đụng độ. Sau này chúng nó tìm ta báo thù thì làm sao ta có thể an tâm tìm kiếm việc làm tại đây bây giờ”
Long Dực bèn hạ quyết tâm, nếu sau này tìm được một việc làm nào đó thì sẽ không sanh sự nữa, cho dù gặp phải chuyện gì cũng không liên quan đến mình, không nhúng tay.
“Thứ nhất phài có học vấn bằng cấp cao, thứ hai phải có chuyên môn giỏi, tìm vịêc tại thành phố thật là khó quá” Long Dực nhớ lại các bảng quảng cáo tuyển dụng lắc đầu khổ não.
Đang lúc suy nghĩ mông lung, một chiếc xe hơi màu đen chạy tới rồi đậu lại trước mặt Long Dực.