Một người sinh hoạt ở hiện đại, đọc sách của Thánh hiền xưa, bồi dưỡng hạo nhiên chi khí, thiếu niên hiện đại truy cầu thế giới nội tâm, trong quá trình tại một lần về tế tổ ông bà, gặp được truyền thuyết về lang sói bái nguyệt, vô ý xâm nhập vào trong đó, tiến vào một thế giới lạ lẫm.
Tại trong thế giới này, thiếu niên phát hiện rất nhiều bí mật cùng với thần thoại truyền thuyết của thế giới hiện đại quan hệ mật thiết ---- Đó chính là một cái khởi nguyên của thế giới thần thoại.
Lâm Quân Huyền trong lúc vô ý nhận được Kiếm Công Tử trước khi chết trao tặng tứ đại hung kiếm Tru, Lục, Hãm, Tuyệt, Bốn thanh kiếm này cùng với tác phẩm của Minh Triều - Hứa Trọng Lâm viết "Phong Thần Diễn Nghĩa" là Tru Tiên Tứ Kiếm lại có quan hệ như thế nào ? Hứa Trọng Lâm vừa lại là một người như thế nào ?
Một quyền "Đạo Pháp Chính Tàng" khiến Lâm Quân Huyền hiểu ra đạo cảnh chi đồ, một quyển "Kỳ Môn Độn Giáp" khiến thiếu niên trọn vẹn thành thục giữa các cao thủ trong thế giới đó.
Cho dù người đắc đạo, đạo pháp cao tới đâu cũng sẽ gặp phải thọ mệnh đã hết, cuối cùng không tránh khỏi cái chết. Chỉ có đạt đến "Tam hoa tụ đỉnh, Ngũ khí triều nguyên" cảnh giới mới có thể vượt qua sinh tử.
Người có lòng cố chấp, tức là MA ! Biết "sai" không hồi đầu, người cố chấp đến tận cùng, tức là ---- "VÔ THƯỢNG CHÂN MA!"
Thâm Thành là một toà thành thị rất sôi động, sáng sớm lúc bảy tám giờ, xếp hàng chờ đợi tại trạm giao thông công cộng đã là biển người đông ngịt cùng nhau chờ để đi làm. Một ít chủ sạp báo thậm chí lúc nửa đêm năm giờ liền đã tới, chuẩn bị đến lúc trước khi có nhiều người kiếm chút lời nho nhỏ. Cuộc sống khó khăn, mỗi một người đều như lên dây cót giống nhau, vì cuộc sống bận rộn bôn ba.
Một đám người cần cù giống như trâu, tạo nên tài sản to lớn cho cái thành thị này. Mặc dù là chính phủ từ trong tài chính rút ra một khoản tiền nho nhỏ, cũng đã đủ để đem Thâm Thành kiến thiết thành một trong những thành thị xanh hoá tốt nhất toàn quốc. Một mảng xanh hoá phân bố khắp đường cái bên cạnh, tại thành thị này chân chính có thể giữ mọi người đang bận rộn dừng lại, tính nghỉ ngơi một lúc, thả lỏng một lúc, đó là một công viên nằm ẩn náu ở một góc của một dãy tường bằng bê tông cốt thép.
Mai Các công viên là một trong những công viên ở thành thị có điều kiện tốt nhất và cũng tối hấp dẫn mọi người nhất. Điều này cùng với một loạt dãy nhà cao tầng được xây dựng cho công vụ nhân viên của chính phủ ở trước mặt công viên bổ sung cho nhau, công viên này bởi vì mỗi một tháng đều được nhận đủ ngân quỹ từ nghành tài chính của thành phố để mà chi tiêu cho nhân viên vệ sinh, bảo vệ, điện lực và một ít khác cho việc bảo trì hàng ngày, cho nên hoàn cảnh đặc biệt tao nhã.
Sáng sớm lúc bảy giờ, ở bầu trời phía đông mới vừa lộ ra một chút ửng hồng, ở đường mòn đối diện với Mai Các công viên đi tới một gã mặc võ phục màu trắng, trong tay hắn nắm một thanh nhuyễn kiếm, dưới chân mang một đôi giày vải đáy màu đen, chẫm rãi hướng công viên đi tới, vẻ mặt bình thản, không nóng nảy kinh động, dường như trên đời này không có cái gì có thể khiến cho hắn xúc động cả.
- "Đến rồi à!" ở bên cạnh cổng lớn mở rộng, bảo vệ gật đầu mỉm cười khẽ chào, đối với vị thiếu niên này mỗi ngày đều đến rèn luyện, bọn họ sớm đã quen mặt.
- "Dạ!" Thiếu niên gật đầu trả lời, từ bên cạnh bảo vệ vượt qua bước đi. Mới vào đến công viên, một luồng không khí tươi mát đã bay đến trước mặt. Từng cây cây đại thụ đỡ đầy lấy từng giọt sương sớm tại ánh nắng ban mai rung rinh như muốn rớt, cành lá đám đám dãn ra. Sáng sớm lúc bảy giờ, ở công viên đã có rất không ít người rồi. Ở quảng trường phía sâu trong rừng cây, truyền đến từng cơn thanh âm sôi nổi, một đám bác gái trung niên mặc quần áo võ sinh ở trên phiến đá trơn bóng sếp hàng chỉnh tề thành đội ngũ đang đánh Thái Cực quyền.Trên đường mòn trong rừng cũng có một ít chú, bác gái cũng nhàn nhã đi bộ một cách chậm rãi.
Thiếu niên dọc theo lối mòn ở trong rừng hướng ở phía sâu bên trong công viên đi đến, một lát sau, đi qua bên cạnh một hồ cá, ở đó sớm đã có một một vị lão nhân đầy đầu tóc bạc mặc trang phục đời Đường, một tay để sau lưng, một tay còn lại đang nắm giữ một cây dài cỡ hơn một thước, bút lông ở trong tay lớn như viên đá cuội, nhúng nước ở trong hồ, trên các phiến đá được phân bố theo hình cái quạt bên cạnh bờ hồ viết chữ rải mực. Lão nhân múa bút có động có tĩnh, dưới bút là các chữ lớn hùng hồn nhưng phóng khoáng.
- "Người tuổi trẻ a, mỗi ngày đều rất đúng giờ a!" Cảm ứng được tiếng bước chân, lão nhân dừng lại bút, ngẩng đầu lên, nhìn qua thiếu niên từ đường mòn bên cạnh hồ đi qua, mỉm cười nói.
- "Cụ ông” thiếu niên mỉm cười, có chút khom người gật gật đầu.
- "Uhm" lão nhân ngẩng đầu lên, ánh mắt vượt qua ngọn cây nhìn về phía đông: "còn một lát nữa là mặt trời sẽ mọc lên, ta còn có thể viết được một canh giờ, một canh giờ sau, chúng ta sẽ ở chỗ cũ gặp lại, cùng nhau uống chút trà, tiện thể cùng lão nhân ta đánh một hồi cờ thế nào ?
Luyện "bút lông" như vậy, cần phải dậy sớm, nước còn chưa gặp ánh nắng mặt trời, nếu mặt trời mọc lên, một hàng chữ còn chưa viết xong, phía trước của bút lông sẽ bị ánh nắng phơi khô mất, như vậy sẽ rất mất hứng thú. Chỉ có lúc mặt trời còn chưa có mọc ra, chữ viết bốc hơi chậm một chút, như vậy đi xuống một lần, chữ ở trên phiến đá mới bừng bừng như ở trên giấy.
Nhìn thấy thiêu niên gật đầu, lão nhân liền cúi đầu, không nói thêm gì nữa, lần nữa nắm lên cây bút lông thô to kia, chấm một chút nước, ở trên phiến đá bắt đầu luyện. Thiếu niên từ bên cạnh phiến đá đi qua, từ trên phiến đá đầu tiên nhận ra một câu từ: 'Bắc quốc phong quang, thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu...' --------lão nhân ở trên phiến đá viết chính là “Thấm viên xuân. Tuyết”(*) của Mao Trạch Đông.
Phía trên hồ cá, là quảng trường tập thể hình, một loạt dụng cụ tập thể hình thường thấy ở thành thị nằm yên lặng để ngỏ giữa ánh sáng mặt trời, không người hỏi han. Sáng sớm lúc sáu bảy giờ là giờ đi làm cao điểm, chân chánh có cái loại nhàn nhã đi chơi đến để rèn luyện, hoặc là các lão nhân phấn đấu cả đời, bây giờ đến lúc hưởng thụ cuộc sống, hoặc chính là người tuổi trẻ có gia đình giàu có, nhưng người tuổi trẻ thật sự giàu có đại đa số trong nhà đều sớm sắm một ít dụng cụ tập thể hình xa hoa, chạy đến trong công viên loại này, cũng là rất ít.
Thiêu niên một đường đi tới, chủ yếu đều là một vài lão nhân thần luyện, tuổi tác còn trẻ giống như mình, ít chi là ít. Dọc theo đường mòn an tĩnh trong rừng, thiếu niên một đường chậm rãi hướng trên núi bước đi. Tại giữa các cây đại thụ rậm rạp, có mở rộng ra một chỗ nghỉ ngơi, nơi đó chính là địa phương hắn muốn đến.
Trong rừng cây rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy, mơ hồ có thể nghe được tiếng chim hót véo von, cùng với tiếng kêu réo của mọi người thần luyện lúc lên núi phát ra. Áp lực của Thành thị cực kì lớn, trong sinh hoạt có thể có áp lực của cái này cái kia, mọi người ở gần đó đều lựa chọn phương thức đến đỉnh núi gào thét để phát tiết áp lực cùng phẩn uất ở trong lòng.
Tại một chỗ trống trên các phiến đá ở đỉnh núi, thiếu niên cởi xuống trường kiếm ở bên hông, vén tay áo lên, dẫm lên phiến đá xanh, chậm rãi đánh lên một bộ thái cực quyền. Đánh xong một vòng, khôn sai biệt lắm hơn hai mươi phút, đánh xõng một lần, thiếu niên đánh tiếp lần thứ hai. Xung quanh lục tục vây quanh một ít người, mọi người dựa vào cây, hiếu kỳ nhìn thiếu niên.
Người biết đánh Thái cực quyền không nhiều lắm, nhưng người đã xem qua đánh thái cực quyền cũng không ít. Trong công viên này, ở dưới chân núi vốn có một đám người đánh thái cực quyền, mấy người ở trên núi chạy bộ này mỗi ngày đều chạy qua, thấy nhiều rồi, tự nhiên sẽ thấy quen mắt. Nhưng mà thiếu niên mi thanh mục tú ở trước mặt đánh thái cực quyền rõ ràng không giống với mọi người ở chân núi đánh thái cực quyền, hoặc không lưu tình chút nào mà nói thì thiếu niên này đánh căn bản không phải là thái cực quyền.
Thái cực quyền có một bộ các bước động tác tinh chuẩn nhưng mà thiếu niên ở trước mắt nhất chiêu nhất thức căn bản là không có động tác chuẩn xác nào để mà nói. Một ít người thần luyện dừng lại hướng về thiếu niên chỉ chỉ trỏ trỏ. Tại giữa những người nhìn chăm chăm này, thiếu niên thần sắc lại như thường, tiếp tục đánh tiếp cái vừa giống lại như không giống thái cực này.
Trong ánh mắt của người đi dường xung quanh cũng không có ý chỉ trích bao nhiêu, phần nhiều chỉ là hiếu kỳ và tán thưởng. Mặc dù, người tuổi trẻ này đánh không hề có các bước động tác, nhưng động tác của hắn lại đạt đến trình độ thái cực cần thiết phải có là viên, tĩnh, nhu, hơn nữa trong động tác ẩn chứa một loại mỹ cảm, cho nên mặc dù rất nhiều người cảm thấy hắn đánh thái cực rất quái lạ, nhưng còn là liếc mắt liền nhận ra đó chính là thái cực.
Thiếu niên lúc đánh quyền tựa hồ toàn bộ tâm thần đều dung nhập trong đó, đối với ánh mắt của mọi người bên cạnh không thèm để ý. Nhìn được một lát, người qua đường cũng lục tục rời đi, phía sau lại xuất hiện người xem mới vây quanh.
Đánh xong thái cực quyền, thiếu niên lại cầm lấy thái cực kiếm ở phía trên phiến đá, múa lên một bộ thái cực kiếm thuật, bộ kiếm thuật này lại cùng với thái cực kiếm động tác mọi người đều biết giống nhau như đúc, chỉ là tại trong tay thiếu niên múa lên, thái cực kiếm có một loại mỹ cảm rất khó diễn tả. Bộ kiếm thuật này khi múa đi ra, người qua đường ở bên cạnh cảm thấy cả thiếu niên cùng với kiếm tựa hồ cùng với mảnh rừng hợp lại làm một, tuy nói hắn đang múa kiếm nhưng có trạng thái tĩnh đẹp nói không nên lời.
Sau khi Luyện xong hai lần kiếm thuật, thiếu niên lại hạ kiếm xuống, chống ngón tay làm một trăm cái hít đất, sau đó dọc theo đường mòn đi xuống dưới núi, lúc này cũng đã gần tám giờ, ánh nắng mặt trời sớm đã lên trên ngọn cây, từng tia nắng phảng phất như tơ trời từ trong rừng lộ ra bên dưới. Đến chân núi, thiếu niên phát hiện lão nhân sớm đã ở đầu đường đứng chờ, phia sau lão nhân là một vị to lớn mặc quần áo màu sẫm, bề ngoài giống như là vệ sĩ. Nhín thấy thiếu niên từ trên núi đi đến, vị vóc người to lớn khoẻ mạnh kia trong mắt thoáng qua một tia kỳ lạ.
- "Luyện xong rồi à ?" lão nhân hỏi, câu hỏi rất ngắn gọn.
Lão nhân quay đầu qua, đối với vệ sĩ ở bên cạnh thấp giọng thì thầm vài câu, liền thấy vị vệ sĩ xoay người bước nhanh hướng bên ngoài công viên đi tới, không bao lâu ngồi vào một chiếc xe hơi màu sẫm, quẹo sang khúc ngoặt đần đần biến mất không thấy.
- "Đi, trước tiên cùng với lão nhân ta uống chung trà buổi sáng" Lão nhân kéo thiếu niên hướng trong rừng đi tới. Tại giữa một vùng bóng cây che phủ, một cái bàn hình tròn bằng đá cẩm thạch đứng thẳng, xung quanh bố trí sẵn bốn cái ghế đá bóng loáng . Trên bàn đá, bày sẵn một hộp đựng thức ăn, mở nắp hộp ở trong để sẵn một chồng bánh bao, vài cái bánh điểm tâm mềm thơm ngát, một ly sữa còn có một ly trà.
Lão nhân ngồi xuống chỗ ngồi của mình bên cạnh bàn đá vừa đồng thời từ trong hộp thức ăn lấy ra điểm tâm, lấy ly sữa đưa cho thiếu niên, sau đó đem ly trà ôm lấy trong lòng mình. Lão nhân làm cái này có vẻ rất quen thuộc, rất rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên.
Thiếu niên không hề nói gì, từ trong hộp thức ăn lấy ra một cái ống hút, cắm vào trong ly sữa, cầm lấy một miếng điểm tâm, từ từ bắt đầu nhai. Hắn đúng là đói bụng rồi, hơn nửa, chỉ là một miếng điểm tâm, không cần phải từ chối.
Quy mô và hoàn cảnh của Mai Các Công Viên trong tất cả các công viên tại Thâm Thành thì xếp hạng một hạng hai, lúc đầu khi kiến trúc xanh hoá thành thị, vị trí đầu tiên chọn là nơi này. Được lợi ích lớn nhất chính là trước mặt công viên một loạt những nhà lầu hộ gia đình của nhân viên công vụ. Ở đó có cục giao thông, có cục tài chính, cục công an,....các ngành đều có. Rất nhiều cán bộ cấp cao về hưu đều chọn sau khi về hưu cư ngụ ở đó, đại khái cũng có cái công viên này thu hút. Vị lão nhân này dường như cũng ngụ ở trong đó.
Lão nhân chắc là đã về hưu rồi, lúc lão còn tại chức thì hiển nhiên chức vụ không có nhỏ, điểm này từ bảo vệ đối với lão chào hỏi niềm nở thì có thể thấy được. Thiếu niên thậm chí nhìn ra được, ở trong nhà vị lão nhân này con cái có lẽ trong chính phủ địa vị cũng không nhỏ, chỉ từ hàng ngày vệ sĩ sáng sớm đúng giờ đem tới bửa sáng cùng với xe hơi là có thể nhìn ra được. Nhưng các điều này chẳng liên quan gì đến hắn, hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
Hai người thổ lộ tâm tình, thiếu niên rất ít khi hỏi qua bối cảnh của lão nhân, mà lão nhân cũng rất ít khi hỏi qua tình huống trong nhà của thiếu niên. Một già một trẻ, mỗi ngày sáng sớm sau khi luyện tập đều ở nơi này ăn một ít điểm tâm sáng.
- "Đến đây, cùng với lão nhân ta đánh ván cờ !" Lão nhân ăn xong vài cục điểm tâm sáng rồi nói. Lão nhân đẩy hộp thức ăn qua một bên, từ dưới hộp thức ăn lấy ra hộp cờ, đẩy cờ đen cho thiếu niên, cờ trắng đem về phía dưới mình.
- "Dạ !" Thiếu niên không nói nhiều, gật gật đầu, mở ra bảng bố trí chơi cờ, hai người mỗi bên đều nắm giữ hai quân đen trắng khác nhau ngay tức khắc trên bàn cờ liền bắt đầu chém giết lẫn nhau.
- "Cháu thua rồi" thiếu niên nhìn vào bàn cờ, vẻ mặt bình thản, không có tí nào có vẻ chán nản sau khi thua cờ.
- "A a, hôm nay đánh đến đây thôi, chúng ta ngày khác sẽ đánh tiếp". Lão nhân mỉm cười nói. Thiếu niên gật gật đầu, đứng lên, nắm lấy thanh nhuyễn kiếm ở trên cây đèn đá, nói: "Cháu đi trước đây."
"Ừ, đi đi." Lão nhân mỉm cười không nói gì thêm.
Đợi thiếu niên xoay người ròi đi đến lúc không thấy nữa, trên mặt lão nhân vẻ tươi cười thu lại không còn, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn đảo qua bàn cờ, ánh mắt vốn ôn hoà của lão liền trở nên sắc bén.
- " Đứa nhỏ này có Vân Long Chi Tư (**), nếu như cố ý, nhất định có thể thành tựu một phen đại sự nghiệp, đáng tiếc, đáng tiếc..." Đáng tiếc cái gì lão nhân không nói, lão chỉ nhìn ván cờ. Ở trên ván cờ, quân đen thắng quân trắng nửa phần, nói cách khác lão nhân cũng chỉ thắng có nửa phần, nhưng lão nhân biết rõ, thật ra lão đã thua.
Đã mấy ngày nay, người thiếu niên không phải thua nửa phần thì lại thua một phần. Thua cũng không khó, khó ở chỗ đem cái thua đó không chế trong một phạm vi nhất định. Có thể làm được một bước như vậy, kỳ lực (***) thực ra sớm đã hơn xa đối phương.
Cờ vây thử thách không phải chỉ là trí tuệ không thôi, ở nhận thức của lão nhân, nó không phải chỉ là một loại phương tiện giải trí, nó càng là một loại lý niệm, một cái nhìn về cuộc sống, cũng là triết học về sinh tồn. Nhìn phẩm đức của một người, tấm lòng, có rất nhiều loại phương pháp mà cờ vây chính là một trong số đó. Đó cũng nguyên nhân là vì sao từ trước đến giờ lão nhân không dò hỏi lai lịch của thiếu niên, tính cách của người thiếu niên, lão sớm đã từ trong bàn cờ nhìn thấy một chút.
- "Đáng tiếc, không phải là con cháu của ta a !" Nhìn theo phương hướng của thiếu niên lúc rồi đi, lão nhân cảm thán nói, nhưng mà bất ngờ, ánh mắt lướt qua một gã đàn ông trung niên bụng phệ ở tường vây bên ngoài công viên, chân mày lão nhân bắt đầu nhíu lại vẻ mặt có chút khó chịu, cũng không thu bàn cờ, hộp thức ăn, bước nhanh đi về phía đó. Ở phía sau, vài tên bảo vệ từ sau rừng cây đi vòng ra, thu dọn các món đồ trên bàn đá một cách thành thạo.
ĐỆ NHẤT QUYỂN: THIẾU NIÊN LÂM QUÂN HUYỀN
Chương thứ hai: Hương Xa Mỹ Nữ
Tác giả : Hoàng Phủ Kỳ
Dịch&Biên tập: vietcyberman
Nguồn: TTV
Vào lúc hơn tám giờ, chính là lúc rất đông người, trên đường cái luồng xe cộ trãi dài như con rồng, trong không khí tràn ngập mùi nồng đậm của xăng dầu.
“Két !~” Đương lúc thiếu niên cầm nhuyễn kiếm đi đến ven đường, một chiếc xe BMW màu cam mui trần dừng lại bên cạnh thiếu niên. Xe còn chưa có dừng lại ổn định, một âm thanh tràn ngập thanh xuân nhiệt liệt hơi thở đã nhẹ nhàng bay đến:
“Lâm Quân Huyền, ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi!”
Lâm Quân Huyền ngưng thần nhìn lại, trong xe BMW, một cô gái mặc áo màu hồng nhạt bó sát người, hai bên tai đeo hai khuyên tai lớn màu trắng, cô nàng nóng bỏng tóc dài phất phới chính đang gỡ xuống kính mát màu lam, một đôi mắt đẹp nóng bỏng đang nhìn hắn, trên khuôn mặt trắng bóng hiện ra hai nét xúc động ửng hồng ở hai má, thật là động lòng người.
Lâm Quân Huyền hơi hơi nhíu nhíu mày lại, không có nói điều gì, vòng qua xe BMW, hướng phía trước bước đi. Cô gái tuyệt đẹp này thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, thật ra cũng không quá mười bảy mười tám tuổi, trước đó không lâu, còn mặc quần áo học sinh, Lâm Quân Huyền chỉ bất quá ra tay giáo huấn mấy tên lưu manh quấy rầy cô nàng, đã bị cô nàng triền nhiễu rồi.
“Này !” Thiếu nữ từ trong xe BMW đứng lên khỏi ghế, vung vẫy kính mát, vẻ phong tình trêu người ấy hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người qua đường, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, đều cảm thấy nảy sinh ra cảm giác kinh diễm.
Lâm Quân Huyền xoay người lại, bình tĩnh nhìn về phía cô thiếu nữ bên kia đường.
“Lâm Quân Huyền, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta nhất định sẽ làm cho ngươi phải yêu ta đó !”
Thiếu nữ tuyệt đẹp vung vẫy kính mát, đối với Lâm Quân Huyền la lên nói, vừa dứt lời hướng về vầng thái dương sớm mọc lên làm một cái động tác nắm tay, giống như là một lời thề, trên gương mặt như bạch ngọc lộ ra hai cái lúm đồng tiền thật là đẹp mắt.
“Két~!” bên đường từng chiếc chiếc xe thắng gấp dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, nhô ra từng cái đầu người. Mỹ nữ không phải là chưa từng gặp qua, nhưng thiếu nữ thanh xuân nóng bỏng, dám yêu dám hận như vậy thì lại rất hiếm thấy. Nhìn nhìn hồng phấn thiếu nữ trong xe BMW lại nhìn nhìn thiếu niên mang theo trường kiếm đi ở đằng xa, mọi người đều mỉm cười lộ ra vẻ hiểu ý, người tuổi trẻ bây giờ thật là!
“Hừ, ta nhất định sẽ làm cho ngươi phải yêu ta !”
Nhìn thấy thiếu niên không có chút nào để ý, thân ảnh dần dần biến mất giữa dòng người, thiếu nữ tuyệt đẹp căm tức nói, nói xong, bỗng nhiên trên mặt lại lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Ôi thật là đẹp trai, ngay cả nhíu mày mà cũng đẹp như vậy-----Ta Đỗ Nhược Dao không phải là người con gái bình thường, nếu như đã gặp gỡ, không theo đuổi thì không phải là tác phong của ta!”
Đeo kính mát lên, giẫm chân ga một cái, chiếc BMW màu cam biến thành nhanh như chớp dung nhập giữa dòng xe cộ, hướng về phương hướng Lâm Quân Huyền biến mất rẽ đi.
Khi không nhìn thấy thiếu nữ tuyệt đẹp kia nữa, Lâm Quân Huyền nhè nhẹ thở phào một cái, hội tụ trong dòng người, xuyên qua một toà cầu vượt bắc qua đường dành cho người đi, liền tới một khu nhà trệt. Mấy cái nhà trệt này cao nhất cũng chỉ khoảng tám chín tầng, đều là nhà vì một họ những người làm thuê mà xây dựng nên.
Móc ra chìa khoá, Lâm Quân Huyền mở ra cửa chính, từ thang lầu đi lên tầng năm, nhà số 502 chính là nhà hắn ở. Căn nhà có hai phòng một sảnh, bởi vì hai bên có cao ốc che chắn, ánh sáng không được đầy đủ lắm, có chút tối tăm. Một họ những người công nhân bình thường đều sẽ không đi tìm căn nhà như vậy, căn nhà có ánh sáng không đủ, cần phải bỏ ra thêm tiền để bắt đèn chiếu sáng, đối với một họ những người công nhân mà nói mỗi một phần đều là tiền mồ hôi nước mắt thì rất không thoả đáng, nhưng Lâm Quân Huyền lại rất thích. Bóng tối, có thể làm cho người ta tâm thần bình tĩnh.
Ánh sáng tuy tối, nhưng đại khái có thể thấy rõ cách bố trí trong phòng. Trong phòng khách thì trống rỗng, không có giá mắc giày, không có bàn ăn, không có ti vi, trống không cả, nhưng mặt đất lại rất sạch sẽ, mặt tường cũng rất sáng bóng.
Xuyên qua phòng khách, thiếu niên đẩy ra cửa của thư phòng. Bên trong thư phòng, có một cái bàn, một tủ áo, một giá sách. Trên giá sách có hai tầng trên dưới, mỗi tầng lại phân ra làm ba ô nhỏ, mỗi ô nhỏ đều sắp xếp đầy chỉnh tề các sách cổ. Từ sau lưng bìa sách có thể thấy được các chữ viết cổ kính:“Quỷ Cốc Tử”, “Khai Bình Tinh Chiêm”, “Tứ Thư Ngũ Kinh”, “Trang Tử”, “Bão Phác Tử”, “Linh Thai Bí Uyển”, “Nhan Thị Gia Huấn”, “Tòng Chính Lục”…, ở trong đó có rất nhiều sách cho dù một ít đại học vấn gia cũng rất ít khi đề cập tới, càng đừng nói là xuất hiện ở tại giá sách của một thanh niên hiện đại.
Mấy cái điển tịch cổ xưa này ở góc mép đều cuốn lại, trang giấy cũng có chút ố vàng, dễ nhận thấy chủ nhân của sách không hề mua về chỉ để trang trí mà là dụng tâm để duyệt đọc. Từ trên xuống dưới, cả giá sách toàn bộ đều là sách xưa của trung quốc cổ đại, còn như mà mấy quyển sách, tác phẩm nổi tiếng nước ngoài như “Bá tước Monte Cristo”, “Chiến Tranh và Hoà Bình”, “Trà Hoa Nữ”, “Madame Bovary” mà mọi người sưu tầm dùng để trang trí bề ngoài thì một bản cũng không có.
Ngoại trừ ở giá sách, bên cạnh cửa gỗ của thư phòng, trên bàn sách nằm sát với vách tường cũng “nằm” đó một loạt sách cổ thật dày, các dãy sách này tuyệt đại đa số lại là Đường thi, Tống từ, trong đó xen lẫn một vài quyển sách như “Thiện Tông”, “Duyệt Vi Thảo Đường Bút Ký”, “Thế Thuyết Tân Ngữ”…vv…, rõ ràng là chủ nhân của sách gần đây đang đọc các thư điển này.
Phía trên bàn đọc sách, một tờ giấy Tuyên thành màu trắng nõn dài khoảng một thước, chiều rộng khoảng hơn ba tấc trên đó viết ba câu từ ngữ “Tu thân, Trị quốc, Bình thiên hạ”, bảy chữ này như rắn chạy rồng bay, bút lực hùng hồn, ở giữa các kỳ tự đó có cổ tịch quyển thiên hạ, khí thế như khí thổ sơn hà (*). Nếu như lão nhân ở công viên mà nhìn thấy bức thư hoạ nhất định sẽ kinh ngạc hơn nữa, mặc dù chỉ là vài chữ vô cùng đơn giản, nhưng ý cảnh của nó cao đến có thể không dưới lão nhân ở quan trường vài chục năm ngộ ra được nhân sinh đại đạo(**).
Hôm nay chính là thời đại hoà bình, làm gì có trị quốc, càng không có thiên hạ có thể bình. Còn lại đó, kỳ thật cũng chỉ là “tu thân” một cái thôi. Ở góc phía dưới sau hàng từ dùng để khuyến khích ghi nhớ này dán một cái bảng biểu, đó là bảng biểu sinh hoạt và nghỉ ngơi của thiếu niên, sự việc xếp đặt vô cùng chuẩn xác. Trên bảng biểu đó, vào mỗi ngày luyện tập lúc sáng sớm, sau buổi sáng sớm, bất ngờ chính là “tĩnh thần”!
Mở đèn lên, thiếu niên đem nhuyễn kiếm ở trong tay mắc vào trên vách tường ở phía trên bàn đọc sách. Nhắm mắt thở nhẹ, Lâm Quân Huyền từ trên giá để bút lấy xuống một cây bút lông loại tốt nhất từ lông sói tạo thành, trên bàn sách, ở một phía sớm đã có để sẵn nghiên mực sao cho thuận tiện, một cục mực viết nhỏ. Còn có một quyển giấy Tuyên thành đặt ở bên cạnh nghiên mực, Thiếu niên đem bút lông sói đặt ở bên cạnh nghiên mực, vừa nắm lấy cục mực viết, bỏ thêm chút nước vào trong nghiên mực, sau đó dùng cục mực từ từ mài cho mực nó lên.
Mài mực quả thật là một sự chịu đựng, nếu muốn bút lông viết ra có chữ nét mực đều đặn, sung mãn, mực mài ra từ cục mực thì là tốt nhất, tại cái hiện đại đô thị có nhịp sống bận rộn này, có rất ít người có thể tĩnh hạ tâm để viết chữ bằng bút lông, càng đừng nói chi là mài mực. Muốn mài ra nước mực tốt nhất cần phải một giờ đồng hồ, thậm chí dài hơn. Thiếu niên cầm lấy cục mài, chuyển động cổ tay, tại trong nghiên mực từ từ vạch hết cái vòng tròn này lại đến vòng tròn khác, duy trì chẳng dứt như thế hơn một giờ đồng hồ. Cả quá trình thiếu niên làm tâm bình khí hoà, vẻ mặt không có chút nào có vẻ sốt ruột.
Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, mực đã mài tốt lắm, từ trong cái bàn to tản mát ra một hồi nhàn nhạt dễ chịu của mùi hương mực. Mở ra cuộn giấy Tuyên thành màu trắng, dùng cái chặn giấy chặn lại, thiếu niên cũng không có lập tức viết chữ bày mực. Thong thả đi đến bên cạnh giá sách ở đối diện cửa sổ, rút ra một quyển sách thật dày, lật đến trang sách đã đánh dấu, bắt đầu ngâm nga lên.
“Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình. Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi nhật tinh. Vu nhân viết hạo nhiên, phái hồ tắc thương minh….” Bài này là Tống từ, chính là “Chính Khí Ca” của Văn Thiên Tường.
"Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh..." Đây là “Hiệp Khách Hành” của Lý Bạch.
...................……oOo……..............
Thiếu niên tay cầm quyển sách, tay trái đặt ở sau lưng, đối diện cửa sổ liền tại đây trong căn phòng nhỏ hẹp bắt đầu ngâm tụng. Thư pháp có thể tĩnh tâm, có thể dưỡng thần, có thể tiêu trừ tất cả phiền não ở trong lòng, tiêu trừ tạp niệm, chỉ có tâm vô tạp niệm, mới có thể viết ra được thư pháp có thế bút mạnh mẽ hiếm thấy.
Ở thời xưa, từng có vị thư pháp gia lớn, Hoàng Đế mời hắn viết chữ “Thiên hạ đệ nhất” để làm bản dập viết tại trên đỉnh một ngọn núi mà Hoàng Đế ban tặng tên hiệu, vị đại thư pháp gia này cũng là nhất đại danh sĩ đương triều, sau khi được lệnh của vua, hắn tắm rửa trai giới, ở trong phòng đóng cửa không ra, cũng không cầm bút mực, chỉ một mực kính đọc thi từ cổ đại, hơn cả một tháng còn không có động tĩnh, điều này chịu rất nhiều lời chỉ trích của mọi người. Vị đại thư pháp gia này bất đắc dĩ, chỉ đành đi ra, động bút trước thời hạn. Tuy là viết trước thời hạn nhưng “Thiên hạ đệ nhất” bốn cái chữ to, vị đại thư pháp gia khi viết thì hành văn liền mạch lưu loát, khí thế hùng hồn, khí thế ngất trời, một điểm thư pháp, chấn nhiếp quần thần, mọi người lúc này mới hiểu được hắn vì sao đóng cửa không ra mà chỉ đọc thơ cổ. Về sau, cái thói quen đọc thơ cổ luyện thư pháp này dần dần được danh nhân sĩ tử tiếp thu, lưu truyền tới nay, ở cổ đại được tôn sùng là kinh điển. Thiếu niên đọc thơ cổ, dụng ý cũng là như thế.
Thơ cổ có thể luyện khí, luyện thần, lúc tâm thần cùng ý cảnh trong sách tương hợp, hạ bút liền như được thần trợ giúp, liên tục liền mạch, sảng khoái cực kì.
Lâm Quân Huyền dựa vào ánh sáng từ cửa sổ, một lượt đọc lấy thơ cổ, tâm thần chìm đắm trong đó, nghiền ngẫm ý cảnh của thi nhân lúc làm thơ. Dần dần, chỉ cảm thấy một cổ thiên địa hạo nhiên chi khí chảy nhanh trở về ở giữa ngực và bụng, cổ khí cơ này càng lúc càng lớn, cơ hồ không phát ra thì không chịu được.
Mạnh mẽ nắm chắc bút lông sói, tại trong nghiên mực khẻ chuyển, chấm đầy nước mực sung mãn, thiếu niên tâm cùng khí hợp, cổ tay chợt động, bút lông sói liền tại trên giấy Tuyên thành màu trắng rắn chạy rồng bay, khoảnh khắc này khí thế của thiếu niên chấn thiên nhiếp địa, phảng phất như văn nhân cự phách Đại Tống Văn Thiên Tường nhập thể, lại giống như cầm bút trước giá sách không phải là một thanh niên mà là một vị trong lòng ẩn chứa cả thiên hạ, vùng vẫy tha hồ như vị kiếm tiên Đại Đường.
Hết một hơi, vài chữ đã bừng bừng trên giấy Tuyên Thành, đem bút lông sói đặt trên nghiên mực, thiếu niên nhìn chăm chú lên vài chữ tự mình mới vừa viết: Thiên địa có hạo nhiên chi khí !
Vài chữ này, ngữ phát ra từ Mạnh Hạo Nhiên. Đương khi Văn Thiên Tường nghiền ngẫm câu kinh văn này, nói ra “Ngô thiện dưỡng ngô chi hạo nhiên chi khí !”, một câu “Hạo nhiên chi khí” trong lòng thiên cổ văn nhân sĩ tử luôn giữ vững đạo lý này. Ánh mắt lướt qua một hàng chữ này, hai đầu lông mày của thiếu niên thoáng hiện một tia u sầu. Đây là một cái thời đại làm nô lệ cho vật chất, tất cả mọi người đều đang theo đuổi cuộc sống vật chất xa hoa và đồng thời đánh mất theo đuổi tinh thần ở bên trong. Cái phong cách cổ đại bão nguyên thủ nhất, lấy thiên địa hạo nhiên chi khí dưỡng thân, lấy theo đuổi nội tâm thông suốt đạt tới viên mãn cảnh giới sớm đã như khói hoa bình thường, biến mất ở trong lịch sử trường hà.
Trong lòng bùi ngùi thở dài, mạch suy nghĩ trong lòng thiếu niên phập phồng lên xuống. Đời người như bạch câu qua khe cửa, vội vàng cả trăm năm, bất luận ngươi giàu có nhất phương cũng tốt, bất kể ngươi nghèo khó cũng được, từ trên chính khách nhất phương, cho tới ở dưới phổ thông dân chúng, cuối cùng cũng hoá thành một phôi đất vàng. Sinh mạng được thoả mãn, không phải là đến từ giàu có tiền bạc mà lại đến từ viên mãn của nội tâm cùng với giữ vững học tập và rèn luyện. Cổ đại văn nhân sĩ tử, từ trước đến nay xuất thân thanh bần, nhưng những người giữ vững trong lòng hành vi thường ngày dù cho không có nếm qua sơn trân hải hào, nhưng nội tâm của bọn họ đều giống nhau đầy đủ sung túc. Nếu là một mực miệt mài vô hưởng thụ vật chất, cùng với con sâu cái kiến tầm thường kia có gì sai biệt?
Lấy lại bình tĩnh, thiếu niên cắt ngang mạch suy nghĩ nỗi lên. Chế một chén trà, đồng thời mở ra chức năng nhắn lại tin của điện thoại nằm chỗ cửa sổ, sau đó đi đến bên cạnh giá sách, Lâm Quân Huyền bắt đầu chọn lựa quyển sách muốn đọc ngày hôm nay.
“Quân Huyền, mẹ mua cho con một căn nhà, sát đường đó, nó gần với địa phương con hiện ở. Lần này đừng có kiên trì nữa, con quyết định rất nhiều điều, mẹ đều chưa từng phản đối bao giờ, nhưng lần này con nhất định phải nghe lời mẹ. Chìa khoá mẹ nhờ người đưa cho cậu của con, hắn mấy ngày này chắc là sẽ tới tìm con, à, mẹ còn có việc, đi giải quyết đây, bye, bảo bối, mẹ yêu con !” Một cái thanh âm phụ nữ rất dễ nghe trước tiên từ trong giá điện thoại truyền ra, chỉ riêng nghe thanh âm là có thể phán đoán ra ở đầu bên kia điện thoại, nhất định là một mỹ phụ nhân.
“Tu tu !” sau thanh âm đó là cái tin nhắn thứ hai:
“Quân Huyền à, lần trước nói với cháu chuyện đó đã suy nghĩ cân nhắc kĩ chưa vậy ? Gọi điện thoại cho cháu lúc nào cũng không có ở đó, mà thôi, chú tự mình tới một chuyến vậy. “Hừm, để suy nghĩ một chút, chú ngày mai tranh thủ mười giờ hơn sẽ tới, nhớ giúp chú mở cửa à !” Một giọng nói chính trực hoà nhã của người đàn ông trung niên từ trong điện thoại truyền ra, ngón tay đang chọn lựa giữa giá sách của thiếu niên ngừng lại một chút, đó là thanh âm của cậu hắn.
……………oOo……………
Lâm Quân Huyền tiếp tục tại trên giá sách chọn lựa, sau một lát, hắn từ trong giá sách chọn ra một bản là “Duyệt Vi Thảo Đường Bút Ký”. “Duyệt Vi Thảo Đường Bút Ký” là tập Bút ký tiểu thuyết của học giả nổi tiếng đời nhà Thanh Kỷ Quân – Kỷ Hiểu Lam lúc cuối đời sáng tác. Chủ yếu kể các chuyện xưa về Thần, Quỷ, Quái.
Thiếu niên ngồi ở trước bàn sách đọc sách, chỉ nhìn được có vài chương thì tiếng chuông cửa ở phòng khách vang lên.
(*): - Tịch quyển thiên hạ: tựa như quét sạch thiên hạ.
- Khí thổ sơn hà (khí thôn sơn hà): ý chỉ khí thế vô cùng to lớn có thể nuốt, nhả cả sơn hà.
Giữa những căn nhà chen chúc nhau, có một dòng người đang hối hả qua lại. Một chiếc xe Ferrari màu đen đỗ lại ở giữa ngõ, gần như bít hẳn con ngõ hẻm chật hẹp lại khiến cho những người đi ngang qua chỉ còn cách nghiêng người mới có thể đi qua được. Mặc dù, chiếc xe này gây ra sự bất tiện rất lớn đối với những người qua đường, nhưng cũng không có mấy người mở miệng than phiền, mà đa phần là biểu hiện sự ngạc nhiên, hâm mộ bởi một chiếc xe hơi như thế này không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
Ngõ hẻm mặc dù hẹp, nhưng những người có xe ở đây cũng không phải là ít. Một ít nhà ở bên cạnh cũng đỗ một số chiếc xe hơi, nhưng đại đa số đều là những xe thuộc loại rẻ tiền. Rất ít khi có loại xe như chiếc Ferrari này đỗ ở đây. Cũng không phải lái chiếc Ferrari có cái gì ghê gớm lắm, mà là người chủ của chiếc xe Ferrari đáng lẽ không nên xuất hiện ở trong một căn nhà chỉ dành cho những người công nhân như thế này. Điều này giống như một chiếc kỳ bào (sườn xám - áo dân tộc của Trung Quốc) sang trọng lại bị vứt ở trong một cái góc mà không ai thèm chú ý đến.
Bên cạnh chiếc xe Ferrari, một người đàn ông trung niên, mặc bộ âu phục đang đứng ở dưới một căn nhà lầu tương đối sạch sẽ. Cuộc sống xa hoa cũng không có khiến ông ta trở thành một con người béo phệ. Mà hoàn toàn ngược lại, dường như ông ta vẫn giữ được vóc dáng hiếm thấy của một trong những người thành công. Trên khuôn mặt cũng không có toát ra cái nét mà những loại người có tiền nên bất kì lúc nào cũng tỏ ra vẻ cao hơn người một bậc.
Sau khi nhấn chuông cửa, ông ta liền đứng ngay cạnh chiếc chuông cửa chờ đợi, vẻ mặt thoáng có chút nôn nóng. Nhưng thi thoảng lại có vẻ cúi đầu suy nghĩ, dường như trong lòng đang có điều lưỡng lự nào đó.
“Tạch!” - Sau khi ở đầu bên kia chuông cửa truyền đến âm thanh của chiếc ống nghe được cầm lấy, trên mặt người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng lộ vẻ tươi cười:
- Quân Huyền! Là cậu đây!
Trong lời nói của người đàn ông trung niên phát ra một sự hấp dẫn người nghe chú ý.
- Cậu! Mời cậu lên nhà! - Từ đầu dây bên kia của ống nghe truyền đến thanh âm của một thiếu niên. Mới dứt câu, ở đầu bên kia ống nghe liền truyền đến một tràng dài âm thanh “tu,tu” liên tiếp. Tiếp theo, từ ở khoá của cửa chính phát ra tiếng "cạch" vang lên giòn giã.
- Đứa nhỏ này! - Người đàn ông trung niên lắc đầu cười khổ. Đối với cậu thiếu niên kia, ông không có biện pháp nào để bắt bí nó được. Mặc dù ông là cậu của nó, nhưng nó cũng không hề nể mặt ông chút chút nào, nói cúp máy là cúp. Cũng không phải do người cháu của ông có thói kiêu ngạo mà đó là cá tính của nó như vậy. Nhưng chính vì như thế, ông lại càng không biết phải làm sao.
Kéo cửa ra, Lý Vũ Phàm dọc theo hành lang hướng về phía trước bước tới, vừa đi vừa suy nghĩ trong lòng. Lâm Quân Huyền là cháu ngoại của ông, cũng là đứa con độc nhất mà chị của Lý Vũ Phàm sinh ra. Vợ chồng họ Lâm quản lý tập đoàn Thiên Thành lớn nhất của Thâm Thành. Lúc mới đầu cái tập đoàn này cũng chỉ là một cái xí nghiệp nhỏ, vốn liếng đầu tư cũng chỉ có mấy vạn. Nhưng dưới sự kinh doanh của Lâm Hải, công ty từ từ phát triển càng ngày càng lớn. Trong quá trình quản lý công ty, Lâm Hải thể hiện ra khả năng kinh doanh trời ban của bản thân. Dần dần, ông nhận được sự chú ý của một số nhà đầu tư lớn. Cũng từ đó, từng khoản tiền lớn đã được đầu tư vào công ty Thiên Thành. Có thêm số tiền vốn đầu tư mới đó, trải qua một thời gian, cho đến nay, Thiên Thành đã trở thành một tập đoàn xuyên quốc gia. Các xí nghiệp của công ty đã trải khắp Nhật, Hàn và Đông Nam Á. Các thị trường ở Nam, Bắc châu Mĩ và Châu Âu cũng đang được tập đoàn nhanh chóng triển khai mạng lưới kinh doanh ở đó.
Hiện nay, hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Thành có trên mười thành viên. Mỗi thành viên nắm giữ một số lượng cổ phần khác nhau. Lâm Hải mặc dù không có nắm chắc hoàn toàn công ty, nhưng với 40% cổ phần mà ông có trong tay, đem so với mấy người kia mà nói hiển nhiên ông thừa khả năng nắm vững cái vị trí Chủ Tịch hội đồng quản trị. Về mặt riêng tư, Lâm phu nhân cũng nắm giữ khoảng 10% cổ phần. Ngoài ra, mười mấy vị cổ đông quan hệ với vợ chồng họ Lâm cũng rất tốt. Từ những mặt này mà nhận xét thì cho dù Thiên Thành từ một xí nghiệp tư nhân biến thành một cái tập đoàn góp vốn nhưng vợ chồng họ Lâm vẫn đảm bảo sự khống chế tuyệt đối của mình đối với nó.
Vợ chồng họ Lâm từ khi còn rất trẻ đã đi ra ngoài chung tay gây dựng sự nghiệp. Cho nên, khi Lâm Quân Huyền còn rất nhỏ hoàn toàn do một tay vú em chăm sóc. Lâm phu nhân mặc dù rất không nỡ, nhưng Lâm Hải ảnh hưởng của tư tưởng phương Tây quá sâu. Ông cho rằng cái nếu từ nhỏ để cho con tự mình lớn lên sẽ tạo ra cho nó có tính độc lập. Cuối cùng, Lâm Hải bằng tài năng và thành công trên thương trường cũng đã thuyết phục được Lâm phu nhân.
Nhưng việc gì cho dù có lợi thì cũng có cái khuyết điểm của nó. Mục đích làm cho con nó có tính độc lập đã đạt được, thậm chí còn vượt quá sự mong đợi. Nhưng lại có một cái vấn đề khác cũng xuất hiện. Một người từ nhỏ đã xa cả cha lẫn mẹ, luôn phải sinh hoạt một mình nên suy nghĩ cái gì cũng hơn xa so với suy nghĩ của những đứa trẻ khác. Trong lúc, những đứa trẻ khác còn đang suy nghĩ, bịa đặt lý do để đòi tiền cha mẹ mua quà ăn vặt, thì Lâm Quân Huyền đã lặng lẽ ngồi một mình, suy nghĩ một số điều hoàn toàn khác rồi.
Đợi đến khi vợ chồng họ Lâm phát hiện ra cái sai lầm đó, muốn sửa đổi thì đã quá muộn. Hiện tại, cho dù là Lâm Hải cũng không biết được đứa con của hắn đang suy nghĩ điều gì trong lòng. Vốn trong kế hoạch của Lâm Hải, trước năm mười bảy tuổi thì ông cứ để cho đứa nhỏ trải qua cuộc sống bình thường giống như mọi người. Đợi đến sau khi đủ mười bảy tuổi, ông mới cho nó tiếp xúc với nghiệp vụ của công ty cùng với tâng lớp trong xã hội thượng lưu. Nhưng cuối cùng kết quả lại hết sức bất ngờ.
Vợ chồng họ Lâm muốn để cho con trai ở bên cạnh mình, nhưng Lâm Quân Huyền không cần ngôi biệt thự cha mẹ tặng cho. Cậu ta lựa chọn cư trú ở một tiểu khu hết sức bình dân như thế này. Tính độc lập được bồi dưỡng từ nhỏ, khiến cho Lâm Quân Huyền có thể bằng đôi tay của mình, tự kiếm được một phần thu nhập để duy trì cuộc sống bình thường hàng ngày.
Mới nghĩ tới đó, Lý Vũ Phàm đã đi tới trước cửa. Cánh cửa đã được mở sẵn, Lâm Quân Huyền đứng ngay trước cửa, lạnh nhạt gọi một tiếng:
- Cậu.
Lỹ Vũ Phàm gỡ kính mát xuống, đi thẳng vào bên trong. Ông lấy từ trong lòng ra một chiếc chìa khoá cùng với một tờ giấy:
- Cậu! Cậu biết cháu sẽ không qua đó ở còn gì. - Lâm Quân Huyền dừng chân lại, mở công tắc đèn của phòng khách.
- Điều này ta mặc kệ. - Lỹ Vũ Phàm cố gắng tỏ ra kiên quyết.
- Ta chỉ là kẻ được giao mà thôi. Đem chìa khoá đến nơi là nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi. Chìa khoá ta để ở đây, cháu không muốn qua bên đó ở, thì có thể trở về nói với mẹ của cháu.
Lâm Quân Huyền liếc mắt nhìn Lý Vũ Phàm một cái. Liếc mắt một cái, hắn đã nhìn ra người cậu của mình hết sức kiên quyết, liền không có nài nỉ gì nữa nữa, đón lấy chìa khoá rồi nói:
- Được rồi! Cháu sẽ giao cho mẹ cháu vậy. Cậu! Chỗ của cháu chẳng có gì, cậu cứ tự nhiên nhé.
Lý Quân Huyền dẫn người đàn ông trung niên vào phòng sách, kéo ra chiếc ghế duy nhất ở trong phòng mời ông ngồi xuống, sau đó rót một ly nước.
- Cháu định mời cậu của cháu uống thứ nước khoáng này hay sao? - Dứt lời, Lý Vũ Phàm nhìn một thoáng lên bình nước khoáng còn một nửa đang đặt ở trên bàn sách.
Trên mặt người thiếu niên không hề có chút xấu hổ nào, thản nhiên nói:
- Chỉ là nước thôi. Cho dù là nước khoáng hay là nước trà thì nó cũng chỉ là nước. Mục đích của nó chỉ cũng dùng để giải khát cả.
Người đàn ông trung niên buôn ly nước xuống, nhìn khắp bốn phía đánh giá một phen. Ở phòng khách trừ sách ra chẳng có thứ gì khác. Nơi ở của Lâm Quân Huyền quả thật rất đơn sơ. Có thể chiêu đãi người cậu của hắn cũng chỉ có cái ghế có thể ngồi.
- Thật không hiểu cháu nghĩ thế nào nữa. Có nhà tốt như vậy cháu không ở, lại đến ở cái chỗ hẻo lánh này. Lúc ta đến, thậm chí đến cả đường cũng tìm không ra. Xuất phát từ lúc chín giờ, đến hơn mười giờ mới tìm ra nơi của cháu ở. Mà ngay cả chi phiếu mẹ cháu đưa cho, cháu cũng không muốn lấy, thực là chẳng hiểu cháu suy nghĩ như thế nào nũa. Cháu có biết hay không biết mẹ cháu đau lòng đến thế nào? - Nói xong, Lý Vũ Phàm thở dài một hơi. Lỹ Vũ Phàm không có con cái, nên hắn coi đứa cháu ngoại này như là con của mình vậy. Lâm Quân Huyền thản nhiên cười nói:
- Cậu! Cậu biết là cháu chẳng biết tiêu tiền vào việc gì. Mỗi ngày, cháu sử dụng chằng đáng bao nhiêu tiền. Cháu cũng chẳng thích bữa sơn hào hải vị hay một cái gì khác. Huống chi, cháu có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân mình. Mẹ của cháu biết rõ điều đó!
Lý Vũ Phàm biết mình nói đứa cháu này làm mẹ của nó đau lòng thì đúng là có chút không đúng. Nhưng cho dù có nói như vậy, thì đứa nhỏ này cũng để bụng. Vợ chồng họ Lâm lúc ban đầu có lẽ sẽ rất đau lòng, nhưng đến bây giờ, cũng đã dần dần hiểu ra. Dù sao thì cuộc sống của đứa nhỏ không có gì phải lo, hoàn toàn hết sức ổn định. Hiển nhiên, nó đã lựa chọn cách sống đó cho bản thân, nên bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời nhân nhượng.
- Cậu! Lần này cậu đến, không phải chỉ là đem chìa khoá đến cho cháu thôi phải không?
- Lâm Quân Huyền nói.
- Ngoại trừ cái này ra còn có cái gì khác, chẳng lẽ cháu không biết sao? - Lý Vũ Phàm nhìn thẳng vào mắt Lâm Quân Huyền nói.
Lâm Quân Huyền quay đầu qua một bên, hiển nhiên biết cậu của hắn muốn nói điều gì:
- Cậu là tới làm thuyết khách phải không?
- Ài! Tập đoàn Thiên Thành sớm muộn gì cũng do cháu kế thừa. Thiên Thành mặc dù là do một tay của ba cháu tạo ra, nhưng dù sao tất cả cũng không phải là của ba cháu hết. Thương trường như chiến trường, nếu không cẩn thận, sẽ dễ dàng táng gia bại sản. Ba của cháu vốn muốn cho cháu qua đó, từ từ tiếp nhận công ty. Nhưng không nghĩ tới… Nếu cháu không có tài năng, đỡ không được bức tường thì cũng coi như xong. Ba của cháu vốn biết cháu có tài năng bẩm sinh trong lĩnh vực kinh doanh, làm sao có thể để cháu bị mai một như vậy. Cậu của cháu chỉ là kẻ thuyết khách đầu tiên mà thôi. Cháu hãy chờ xem, còn có nhiều thuyết khách sẽ đến nữa đấy.
Lâm Quân Huyền dựa vào cửa sổ, lật qua một tờ Duyệt Vi Thảo Đường bút kí, thờ ơ nói:
- Tiền đủ dùng là được rồi. Một người hàng ngày ăn không đủ no sẽ nghĩ giá như mỗi tháng có thể kiếm được vài trăm thì tốt. Nhưng đến khi kiếm được vài trăm thì trong lòng hắn lại lại nghĩ nếu là mỗi tháng có thể kiếm được vài ngàn thì tốt lắm rồi. Nhưng nếu hắn quả nhiên có thể kiếm được trên vài ngàn đồng, hắn lại nghĩ kiếm được trên một vạn đồng tiền thì lại càng tốt hơn. Đợi hắn kiếm được vài vạn đồng, hắn lại sẽ hướng lên cao hơn ở mức độ đó làm chuẩn …. Mặc dù đã sớm giải quyết vấn đề ngày ba bữa cơm nhưng luôn cảm thấy còn chưa đủ. Mà hơn nữa cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ cả. Bây giờ, cha cháu đã là Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn, có tài sản trên cả trăm triệu rồi. Số tài sản đó đối với rất nhiều người mà nói, thì cả cuộc đời chỉ có thể nằm trong mộng mà thôi. Được như thế thì cha cháu còn muốn theo đuổi điều gì nữa? Nếu như kiếm tiền đã trở thành gánh nặng, vì cái gì còn muốn tiếp tục chứ?
- Sao ngươi lại có thể có suy nghĩ như vậy chứ ?....Tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng, giữ gìn giang sơn mới là khó! Một tháng mấy trăm đồng là đủ để chi tiêu, cũng đủ ăn no bụng… Vậy thì ta hỏi cháu, ngoại trừ ăn cơm ra sẽ không cần gì khác nữa sao ? Nếu bị đau ốm thì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ có thể chờ chết hay sao? Hiện nay, trẻ con học tiểu học một tháng cần chi ra đến hơn hai ngàn. Con nhỏ của người khác mới có vài tuổi đã bắt đầu học đàn Dương cầm, học tiếng Anh, nhưng con nhỏ của ngươi lại không được học thì ngươi có cam lòng hay không? Con nhà người khác chơi đồ chơi đắt tiền, con nhà ngươi chỉ có thể chơi đùa với bùn, với đất ngươi có cam chịu hay không cam chịu? Thông qua của cải là có thể biểu thị địa vị của chính bản thân mình đấy.
- Cháu bây giờ tuổi còn trẻ, tư tưởng sớm muộn gì cũng cần phải trải qua một bước này. Mấy điều đó thì chẳng có cách nào có thể tránh né được. Cháu xem thử coi cháu đang xem những quyển sách gì? Nào là Đạo Đức Kinh, nào là Trang Tử… Cũng trách không được, ba của cháu muốn đem sách của cháu đốt hết. - Lỹ Vũ Phàm nặng nề thở ra một hơi. Ông cảm thấy bản thân mình ở trên thương trường cho dù có gặp phải đối thủ khó đối phó nhất cũng không có bực tức đến như vậy. Đúng là yêu càng nhiều thì giận càng sâu.
- Làm sao cháu lại có cái suy nghĩ không hề có chút tiến thủ như vậy?
Lâm Quân Huyền khép sách lại, nhìn thẳng vào Lý Vũ Phàm nói:
- Cậu à! Cháu chỉ hỏi cậu, tiền có thể mua được hạnh phúc hay không?
- Ta không biết tiền có thể mua được hạnh phúc hay không. Nhưng có một điều chắc chắn đó là không có tiền thì không thể có hạnh phúc! Ăn, mặc, ở, đi lại, có thứ nào mà không cần tiền?
- Nói vậy thì người xưa tất cả đều không hạnh phúc hết rồi?
Lý Vũ Phàm á khẩu không biết đáp trả thế nào.
- Vậy nếu có tiền mới hạnh phúc thì… phải có bao nhiêu tiền mới xem là hạnh phúc? Cha cháu có tài sản hơn trăm triệu, cậu nói cha cháu có hạnh phúc không?
- Cha cháu đương nhiên là hạnh phúc!
- Chẳng lẽ vì cha cháu là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Thành hay sao?
- Điều này… - Lý Vũ Phàm lại một lần nữa không biết trả lời thế nào. Hạnh phúc của Lâm Hải tất nhiên không phải là do ông ta sở hữu tập đoàn Thiên Thành, mà là do người vợ xinh đẹp, hiền dịu cũng với một gia đình bình an mà có.
- Cha và mẹ cháu thân thể đều mạnh khỏe. Bên cạnh đó tập đoàn Thiên Thành có tài sản lên đến hơn mười tỉ thì hiển nhiên là cha và mẹ cháu sẽ không cần cháu phụng dưỡng. Cháu chỉ chọn lựa một cuộc sống mà mình muốn thôi. Cha cháu muốn cháu kế thừa tập đoàn Thiên Thành, bởi vì cha cháu cảm thấy trong lòng mệt mỏi. Ông ấy sớm đã không thiếu tiền tiêu. Bây giờ,việc kiếm tiền chỉ thành gánh nặng cho cha cháu. Nhân loại phát minh ra tiền bạc là để phục vụ cho bản thân, chứ không phải để thành nô lệ cho tiền bạc. Ít nhất cháu không muốn mình bị việc kiếm tiền ràng buộc.
- Mỗi ngày đều ăn hải sản chưa chắc đã hạnh phúc. Mỗi ngày ăn món ăn bình dân cũng chưa chắc là bất hạnh. Ít nhất trong lòng của cháu cảm thấy rất thoải mái, không hề thiếu thốn điều gì. - Lý Quân Huyền trịnh trọng nói.
Lý Vũ Phàm chỉ biết nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, trên gương mặt cứng nhắc không hề có một chút biểu tình. Lý Quân Huyền cũng nhìn thẳng vào người cậu của mình, không hề chịu thua kém. Cuối cùng Lý Vũ Phàm cười lớn:
- Ha ha ha! Làm một kẻ thuyết khách quả nhiên rất khó. Lần này, cậu coi như là hoàn toàn thất bại rồi. Dù sao có nói thế nào đi nữa, cậu cũng đã làm hết sức của mình. Mẹ của cháu chắc là không thể nói gì được cậu nữa. Cuối cùng có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ lại được rồi.
Lâm Quân Huyền cũng bật cười.
- Mặc kệ thế nào đi nữa, cậu của cháu cũng ủng hộ cháu. Nếu như tiền của cháu không đủ, hoặc có việc gì thì cứ tìm cậu, số điện thoại của cậu cháu cũng biết rồi.
Lâm Quân Huyền gật đầu:
- Được ạ! Nếu cháu cần gì nhất định sẽ tìm cậu giúp đỡ.
Lý Vũ Phàm biết rằng, đứa cháu ngoại của mình chỉ là nói cho có thôi. Dù sao thì ông cũng đã quá quen với việc này rồi. Lý Vũ Phàm đứng dậy chỉnh sửa lại y phục bên ngoài, rồi nói:
- Chìa khóa cậu đã giao cho cháu rồi. Trên bàn trong phòng mẹ cháu có một cái thẻ, ở trong có một tài khoản hơn 7 chữ số, cháu có cần gì thì chỉ cần ra lấy là được. Mẹ của cháu nhờ cậu hết sức khuyên cháu, những cậu đã nói là vô ích mà. Ha ha, cậu đi trước đây.
- Cậu tự mình xuống là được rồi… Đúng rồi, còn mấy tuần nữa là đến ngày tế tổ rồi đó. Mẹ cháu nhờ cậu hỏi cháu có rảnh không? Nếu rảnh thì về quê một chuyến thay bà ấy lo liệu mọi việc.
Ông nội của Lâm phu nhân vốn ở một ngôi làng hẻo lánh. Sau này đến đời cha của Lâm phu nhân, với nghị lực mạnh mẽ của mình, ông đã từ sơn thôn dời đến thành thị. Cho đến đời của Lâm phu nhân thì đã quen với cuộc sống ở thành thị, còn thôn làng mà tổ tiên ở ngày xưa đã trở nên hết sức xa lạ. Cho đến nay, thôn làng sớm đã không còn người thân quen nào nữa. Lý Quân Huyền lúc nhỏ từng cùng mẹ về quê tế tổ một lần, nhưng mà hiện tại chỉ còn lại trong suy nghĩ một ấn tượng hết sức mơ hồ mà thôi.
Lý Quân Huyền gật đầu nói:
- Cháu sẽ về đó một chuyến. Đã lâu cháu cũng không về rồi.
- Ừm! Nếu như cháu về thì nhớ điện thoại cho mẹ cháu đấy.
- Cháu sẽ điện.
Lý Vũ Phàm đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Lý Quân Huyền nhìn Lý Vũ Phàm khuất khỏi dưới hành lang rồi mới đóng cửa lại.
Lý Vũ Phàm vừa xuống lầu, nụ cười trên mặt đã biến mất. Ông thở dài một tiếng. Lý Vũ Phàm nhìn cánh cổng lớn đã khép kín, tiếc rẻ nói:
- Đáng tiếc thật.
Lúc vừa xuống lầu, Lý Vũ Phàm nhớ lại một chuyện rất buồn cười ngày trước. Lúc Lâm Quân Huyền 16 tuổi, Lâm Hải đón con trai đến một công ty đang chuẩn bị phá sản mà mình vừa mua lại. Truớc khi gặp con trai, Lâm Hải nhịn đói mấy ngày, để cho thân hình trở nên tiều tụy. Ông đã nói với con trai:
- Con trai, ba nói với con một bí mật. Ba của con không phải là quý tộc, mà là người đứng đầu của một công ty.
Không chờ cho đứa con hết ngạc nhiên, người cha chịu ảnh hưởng lớn vừ văn hóa phương tây lại nói tiếp:
- Đáng tiếc là công ty kinh doanh không tốt, đã sắp phá sản đến nơi rồi.
Kế hoạch của Lâm Hải lúc đó là đứa con trai của ông cũng đã 16 tuổi rồi, có thể tự lập được rồi. Lúc này, cũng nên cho hắn tiếp xúc một chút sự tình của công ty. Dù sao thì tập đoàn Thiên Thành sớm muộn gì cũng phải giao vào tay con trai ông. Nhưng tập đoàn Thiên Thành lớn như vậy, nó quan hệ đến thu nhập của mấy chục vạn công nhân nên Lâm Hải nào dám khinh suất giao cho con trai mình chứ. Nhưng một cái công ty sắp bị phá sản thì lại không sao. Dù sao thì tổng tài sản cũng chỉ có mấy trăm vạn, cứ giao cho hắn kinh doanh thử. Đối với tập đoàn Thiên Thành bỏ ra mấy trăm vạn chỉ là chuyện nhỏ. Lâm Hải chỉ nghĩ là thông qua cái công ty sắp phá sản đó giúp cậu con trai nhận ra một ít kinh nghiệm liên quan đến việc kinh doanh, để sau này có thể quản lý tập đoàn Thiên Thành cho tốt.
Một tên học sinh thì có thể biết được bao nhiêu cơ chứ? Người ta kinh doanh mấy chục năm cuối cùng cũng lâm vào tình cảnh sắp phá sản, trong khi đó Lâm Quân Huyền bất quá mới có 16 tuổi. Lâm Hải vốn là không nghĩ con trai sẽ cho tạo cho ông một bất ngờ quá lớn. Ông chỉ hy vọng Lâm Quân Huyền có thể lưu lại cái công ty sắp phá sản này không để nó hoàn toàn phá sản là được.
Thương trường như chiến trường. Có thể tạo dựng nên tập đoàn Thiên Thành, Lâm Hải làm sao mà không có tài năng? Đoạn biểu diễn đó của Lâm Hải cơ hồ là không thua kém gì một ngôi sao nổi tiếng. Lâm Quân Huyền nhìn thấy ba mình tiều tụy như vậy, cả ngày chỉ biết than ngắn thở dài, tự nhiên là muốn giúp đỡ cha. Lâm Hải cũng không có cự tuyệt, để cho Lâm Quân Huyền tự mình quyết định, muốn làm gì thì làm.
Mục đích của Lâm Hải tất nhiên là không phải muốn xem con trai mình làm trò cười. Trong phòng làm việc, ông cố ý để một tủ lớn chứa các loại tài liệu liên quan đến thương nghiệp. Trong số sách này, có một số còn do đích thân Lâm Hải chú thích bên trong. Còn đường làm ăn không giống như “bàn việc binh trên giấy”. Lâm Hải biết con trai của mình thích thú đọc sách nhưng cũng không hi vọng hắn liếc qua là biết, chỉ xem qua sách vở một lần là có thể biến thành thiên tài kinh doanh. Dù sao nếu ai cũng chỉ nhìn một lần sách kinh doanh mà đã nắm được cách kinh doanh thì trên thế giới này đi đâu cũng gặp thiên tài kinh doanh rồi.
Nhưng kết quả sự tình lại hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Lâm Hải. Lâm Quân Huyền làm một việc khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt. Hắn đã đem bán công ti đi! Dựa theo cách nói của Lâm Quân Huyền lúc bấy giờ, tất nhiên đã sắp phá sản thì làm cho nó phá sản đi là tốt nhất. Lâm Hải thật sự là tức không thể nói được nên lời, nhưng ông vẫn nén giận. Nguyên nhân duy nhất là phương pháp chia công ty ra bán của cậu con trai. Lâm Hải muốn xem thử thằng con trai này cuối cùng có thể làm được những gì.
Phòng làm việc của Lâm Hải chỉ có hai quyển sách là bị xem đến nhàu nát. Cả hai quyển đều là sách giới thiệu về thị trường chứng khoán. Ba ngày sau khi bán đi công ti, Lâm Quân Huyền đem toàn bộ tiền đầu tư vào thị trường chứng khoán. Ba tháng sau Lâm Quân Huyền mua lại một công ty cùng loại với công ty cũ nhưng tình trạng kinh doanh tốt hơn nhiều. Đồng thời, hắn còn đem một tấm thẻ ngân hàng bên trong có số dư tài khoản hơn 300 triệu giao cho cha hắn. Lâm Hải tuy được xem là một “thiên tài thương trường”, nhưng mà đối diện với thẻ tài khoản mà con trai đưa mình cũng bị chấn kinh, há hốc miệng đến nỗi có thể nhét được quả trứng ngỗng.
Lúc ấy, Lâm Quân Huyền còn nói thêm một câu:
- Cha! Công ty của cha đã sắp bị phá sản, giống như là bệnh đã hết thuốc chữa. Con đã bán nó đi rồi. Kiếm tiền trong thời gian ngắn nhất không gì hơn ngoài chơi chứng khoán. Công ty của ba ở thời điểm kinh doanh tốt nhất có tài sơn hơn 300 triệu. Bây giờ, con đã giúp cha kiếm lại được, đồng thời còn mua một công ty cùng loại. Như thế cũng tương đương với việc cha quay lại điểm khởi đầu. Về vấn đề kinh doanh, không phải hai, ba ngày là có thể học được nên con không thể giúp cha đựơc gì. Hơn nữa con đối với việc kiếm tiền thật là không có hứng thú. Mọi việc cha phải tự mình xử lý lấy mà thôi.
Con đường kinh doanh, không phải một ngày hai ngày là có thể biết. Cho dù là Lâm Hải để tạo ra sự nghiệp cũng là từ trong gian khổ từng bước từng bước đi lên. Nhưng chứng khoáng thì không giống. Người bình thường cũng có thể tham gia, họ chỉ cần biết cách thao tác là được. Nhưng có thể kiếm được tiền hay không là việc khác. Có thể phân tán công ty ra sau đó bán đi để kiếm được lợi cao nhất, thì bản thân việc này cũng đã chứng minh rằng Lâm Quân Huyền đã học được một ít từ sách vở. Nhưng trong ba tháng mà biến 20 triệu thành hơn 300 triệu thì năng lực này cho dù là Lâm Hải cũng không có. Một đứa bé 16 tuổi mà có thể làm như vậy thì chỉ có thể nói là nó có một năng lực phán đoán và cảm giác kinh doanh cực giỏi.
Nếu như công ty kia đúng là công ty tâm huyết của Lâm Hải thì khi Lâm Quân Huyền bán nó đi hắn nhất định là tức phun máu. Nhưng nếu bỏ qua việc đó, Lâm Quân Huyền trong cả quá trình đã biểu hiện ra một sự quyết đoán, quả đoán, khiến cha của hắn tán thưởng không hết lời. Vấn đề duy nhất là Lâm Quân Huyền nói hắn không thích thú gì việc kiếm tiền. Mà sự thật đúng là như vậy.
- Thật là đáng tiếc! - Lý Vũ Phàm lại thở dài một tiếng. Một công tử của lâm gia, có thiên phú nhưng lại không thích kinh doanh, đó quả là là một điều rất đáng tiếc. Đặc biệt là sau khi biết rõ sự thật, thái độ của Lâm Quân Huyền càng kiên định hơn. Lý Vũ Phàm cũng là một thương nhân, cũng có công ty của riêng mình. Khi nhìn thấy cháu mình có thiên phú như vậy nhưng không đi kinh doanh, lại đến sống ở một nơi “khi ho cò gáy” như thế này thật là khiến người ta đau lòng. Nhưng có tức bể phổi đi chăng nữa thì ông cũng không làm gì được. Dù sao Lâm Quân Huyền cũng không phải là con trai của hắn, chỉ là cháu ngoại mà thôi nên ông cũng không thể nào thay thế cha mẹ thằng nhóc được.
Cửa lớn mở ra, Lý Vũ Phàm đi ra khỏi hành lang. Nhìn thấy vị chủ xe bước ra, một đội các bà đang vây quanh chiếc Ferrari vội vàng tránh đường để cho chiếc xe đi ra. Rẽ qua mấy khúc cua, chiếc Ferrari sang trọng biến mất giữa dòng xe bên ngoài tiểu khu.
Lúc chiếc Ferrari màu đen vừa biến mất, ở một góc cua không xa tòa nhà, có một người đàn ông thân hình gầy gầy bước ra. Hắn đeo một cặp kính, khuôn mặt gày gò mang theo một dáng vẻ già giặn. Người đàn ông đó lấy bút máy do Pablo Picasso(*) chế tạo, viết lên cuốn sổ ở tay trái : 10:45, Ferrari, Lý Vũ Phàm. Sau đó liền gấp quyển sổ lại. Phía trên tấm bìa màu đen có một hàng chữ màu vàng: “Sở trinh thám – Thâm Thành Hải Minh”