Thấy có 4rum dịch được mấy chương truyện này rồi, thể loại sắc hiệp đọc giải trí, ta mới đọc được cỡ 20 chương thấy cũng được, vừa đọc vừa convert, ta không biết convert cả loạt đâu. Truyện có 165 chương
links: http://www.duduwo.com/modules/articl...ype=txtchapter
thể loại sắc hiệp cổ điển, xuyên việt về làm thái giám, vì giống càn long, mà càn long thích vi hành, nên lấy cu cậu làm đóng thế, vậy là cậu ta có cơ hội xử đẹp hậu cung của càn long rồi.
tác giả: Dã lang chi vẫn
"Giáo sư, mau đến đây, chúng ta thành công rồi .." Tôn Tinh hưng phấn kêu to lên, ánh mắt thủy chung không hề rồi khỏi bình thủy tinh
"Thành công ..." Hà Diễm kích động đến nỗi quần chưa kịp kéo lên đã vọt từ toalet vọt ra. "Thật sự thành công rồi sao ?"
"Ân, giáo sư, người mau xem ..."
Hà Diễm chạy đến bên người Tôn Tinh, ánh mắt hướng đến bình thủy tinh, bộ ngực hưng phấn phập phồng. Chỉ thấy trong bình thủy tinh một đám chuột bạch chạy tán loạn, chi chi kêu không ngưng, trong đó một con chuột bạch đực dường như phát điên đuổi theo mấy con chuột cái. Gia hỏa này thật khoa trương, tiểu thư chuột dưới thân hắn sau hai phút kiên trì không nổi đã ngất đi, hắn lập tức chuyển sang truy đuổi một con khác
"Đã là con thứ 5, tinh thần còn sung túc như vậy. Chúng ta thành công rồi" Hà Diễm đột nhiên quai đầu ôm lấy Tôn Tinh hung hăng hôn một cái
Tôn Tinh trở nên ngây ngốc, mặt mũi đỏ bưng, mắt ngơ ngác nhìn gương mặt giáo sư. Hà Diễm giáo sư vừa bước sang tuổi ba mươi, đang ở giai đoạn đẹp nhất của phụ nữ, mặt trái xoan mềm mại, mái tóc dài phiêu dật, dáng người phong vận mà tao nhã, so với tiểu cô nương còn có nhiều sức hấp dẫn hơn.
Hà Diễm không những dáng người xinh đẹp mà còn phi thường tài hoa. Lúc chưa đầy ba mươi tuổi đã trở thành giáo sư tiến sĩ sinh học, lão công nàng cũng là hiệu trưởng của trường, có thể nói cả sự nghiệp lẫn gia đình đều phi thường hoàn mỹ.
"Ngươi nhìn cái gì?" Hà Diễm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tôn Tinh. chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tôn Tinh có vẻ xấu hổ, lấy tay chạm vào môi :" Giáo sư, đây là nụ hôn đầu của ta"
"Tiểu thố tử ( con thỏ nhỏ ), vậy ủy khuất ngươi rồi". Hà Diễm nhéo nhéo khuôn mặt Tôn Tinh, căn bản không hề để ý
"Ngươi đem quần áo cởi ra"
"Đem quần áo cởi ra?" Tôn Tinh giật mình đến há hốc mồm ra.
"Có cái gì mà ngạc nhiên, cái không nên thấy của ngươi ta đều thấy hết rồi". Hà Diễm nói xong chợt bụm miệng, trong lúc sơ ý đã nói ra điều không nên nói
"Giáo .. giáo sư, ngươi .. Ngươi xem qua? Xem qua lúc nào ?" Tôn Tinh nắm chặt lấy quần, mặt đỏ như đít khỉ, thân thể không tự giác run lên.
"Ta là giáo sư của ngươi, tình huống đệ tử thế nào ta há còn không biết, mau đem quần áo cởi ra". Hà Diễm đột nhiên nghiêm túc lên, tựa như việc này là hoàn toàn bình thường.
"Giáo sư, ngươi ... Ngươi muốn, muốn làm gì ?"
"Còn có thể làm gì, chẳng lẽ ta còn có thể làm gì ngươi... Đương nhiên là làm thí nghiệm, mau cởi ra đi, đừng nói dông dài"
"Giáo sư, đây... Đây chính là ... vừa mới tiến vào giai đoạn sơ cấp, còn chưa đến giai đoạn thí nghiệm trên thân thể con người. Không phải người muốn lấy ta làm hy sinh phẩm sao ?" Tôn Tinh trở nên khẩn trương, hai chân bước lùi dần về sau.
"Hôm nay ngươi như thế nào lại dông dài thế, còn gì là hình tượng nam nhân. Không phải muốn ta giúp ngươi cởi ra chứ ?" Hà Diễm nói xong xác thực là muốn động thủ.
"Giáo .. giáo sư, ta... ta chính mình đến..." Tôn Tinh xoay người sang chỗ khác, thầm hít vào một hơi, sau đó mới gian nan chậm rãi cởi quần áo ra.
Hà Diễm mỉm cười, xoay người chuẩn bị dụng cụ, có thể là sợ Tôn TInh trong lòng chịu nhiều áp lực,vừa đùa nghịch dụng cụ vừa nói :" Thí nghiệm này là hai ta cùng làm, trên sinh vật căn bản không hề nảy sinh tác dụng phụ, cho dù có tăng liều lượng lên gấp mười cũng không hề có nguy hiểm gì. Cho nên, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm trong lòng. Ngưoi là đệ tử đắc ý nhất của ta, cũng khiến ta tự hào nhất. Mười bảy tuổi đã là tiến sĩ sinh học, chỉ sợ cả nước cũng không có người thứ hai, ít nhất ta đến bây giờ còn không biết. Ngươi là thiên tài như vậy, giáo sư sao có thể để ngươi chịu nguy hiểm đây!"
"Giáo sư ...." Tôn Tinh run run, vừa khẩn trương vừa sợ hãi giương mắt nhìn nàng, hiển nhiên vừa rồi không có nghe lời nàng nói.
Khuôn mặt nghiêm túc của Hà Diễm có chút giãn ra, cười nhẹ rồi đi đến trước mặt Tôn Tinh. "Kỳ thật giáo sư cũng có bí mật, hơn nữa lại rất nhiều. Bí mật lớn nhất là ...." Nàng đột nhiên ghé sát vào tai Tôn Tinh nói mấy chữ.
"A.... Giáo sư người ... Điều này sao có thể ?" Tôn Tinh có vẻ phi thường khiếp sợ.
Khuôn mặt Hà Diễm có chút đỏ lên, đem Tôn Tinh kéo đến các thiết bị bên giường. "Như thế nào không có khả năng, hiệu trưởng của ngươi đã không có hy vọng, nhưng ngươi thì có, dù sao tuổi của ngươi cũng còn nhỏ, Tôn Tinh đến đây, đem quần lót cũng cởi ra luôn đi.."
"Giáo sư, đừng cởi, cầu người ... " Tôn Tinh đã không còn xấu hổ ngượng ngùng, mà mấu chốt là trong lòng hắn chưa thể chấp nhận.
Hà Diễm nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực của Tôn Tinh, sự ôn nhu này căn bản không phải là sự ôn nhu đối với đệ tử. "Tôn Tinh, giáo sư biết ngươi có điều khó nói trong lòng. Từ lúc gặp ngươi, ta đã để ý đến ngưoi. Tuy trong học tập ngươi là thiên tài, nhưng trong cuộc sống luôn có vẻ buồn rầu. Cho nên, ta liền xem trộm báo cáo về ngươi, sau đó một lần trong lúc ngươi ngủ đã trộm xem qua. Tôn Tinh, ngươi đừng hiểu lầm ý tứ của giáo sư. Ngươi là một thiên tài, ta không hy vọng ngươi vì việc này mà ảnh hưởng đến tương lai, đó là một tổn thất vô cùng to lớn với quốc gia, giáo sư cũng sẽ đau lòng. Giáo sư muốn cảm thấy kiêu ngạo vì có một đệ tử như ngươi, bởi vậy giáo sư muốn giúp ngươi giải trừ phiền nhiễu này. Hạng mục thí nghiệm này giáo sư chình là vì ngươi mà làm".
"Giáo sư ..." Tôn Tinh kích động ôm lấy Hà Diễm. Lúc này hắn giống như trẻ nhỏ, đêm đau đớn chôn giấu nhiều năm trong đáy lòng theo nước mắt tuôn ra.
"Giáo sư, cám ơn... cám ơn..."
Hà Diễm nhẹ nhàng ôn nhu an ủi hắn, cổ vũ hắn. Hà Diễm cũng có chút không rõ, nàng đối với Tôn Tinh vì cái gì quan tâm đến thế, chẳng lẽ thật sự đem hắn trở thành đệ đệ sao?
Hà Diễm đột nhiên nhẹ giọng nói vào tai Tôn Tinh :"Chờ ngươi trở thành một nam nhân chân chính, có thể làm tiểu tình nhân của ta được không?"
"A..." Tôn Tinh cả kinh ly khai khỏi lồng ngực Hà Diễm. Hà Diễm ở bên liền cười ha hả. Chẳng qua, trong lòng Tôn Tinh đã có cảm giác an toàn.
"Tôn Tinh, giáo sư biết một bí mật của ngươi, vừa rồi lại nói cho ngươi hai bí mật, lúc này ngươi đã lời to. Chẳng qua, giáo sư còn một bí mật rất lớn, không biết ngươi có xứng để biết không đây?" Hà Diễm vừa nói vừa dùng ánh mắt ái muội nhìn Tôn Tinh.
"Giáo sư..." Tôn Tinh lau hết lệ trên mặt, đột nhiên trở nên kiên cường. "Giáo sư, ta đối với tác nhân sinh học này rất tự tin, phiền toái người rồi"
Tôn Tinh vừa nói vừa đêm nội khố trên người cởi ra, nằm lên giường hai mắt nhắm chặt lại, bởi vì cái kia thật sự làm hắn mất tự tin.
Hà Diễm nhìn thấy bộ dạng của Tôn Tinh trộm cười, đồng thời thở dài thầm nghĩ :"Nếu không giúp hắn lấy lại tự tin, chỉ sợ hắn còn sống cũng xong rồi"
Hà Diễm dùng thước đo, sau đó ghi chép "Dài 3,17 cm, đường kình 1,52 cm..." ( đúng là "tiểu" JJ )
Đo đạc xong nàng lại gắn các dụng cụ lên người Tôn Tinh, sau khi kiểm tra các hạng mục đều bình thường mới nói :" Tôn Tinh, đem chế tề dùng đi"
Tôn Tinh mở mắt ra, đầu tiên thấy được khuôn mặt xinh đẹp của giáo sư, tiếp theo trộm liếc nhìn bộ ngực bạo mãn của nàng, không thể không có một cỗ dục vọng trong lòng, nhưng hạ thể lại không có nửa điểm phản ứng.
Hà Diễm đối với ánh mắt của Tôn Tinh không có lấy nửa điểm trách cứ, ngược lại càng thêm ôn nhu, hôn nhẹ lên môi Tôn Tinh, khiên hắn hiểu được tự tin của nam nhân là quan trọng nhất, cho dù dược vật có tác dụng mà không có tự tin cũng chỉ là phế phẩm.
Tôn Tinh nhìn dược dịch màu lam, lượng dược dịch này nhiều gấp 5 lần bình thường. Nếu mấy cái này cấp cho nam nhân bình thường, cho dù không nổ tung cũng đủ dọa ngựa cái sợ ngất xỉu.
Tôn Tinh uống vào một ngụm, mặc dù dược phẩm còn chưa có tác dụng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Hà Diêm, lá gan liền lớn lên :"Giáo sư, nếu thực ... thành công, những lời người nói lúc trước còn giá trị không?"
"Xú tiểu tử, ngươi nghĩ là thật sao!" Nói xong trừng mắt nhìn Tôn Tinh. " Chẳng qua chì là lời hứa hẹn thôi."
Lá gan Tôn Tinh nhất thời càng lớn thêm, nâng cánh tay lên muốn chạm vào nàng. Hà Diễm né tránh, ngồi xuống trước đống dụng cụ. "Tôn Tinh, ngươi hiện tại có thể tưởng tượng đến một số người con gái, có thể là ca sĩ ngươi yêu thích, co thể là người con gái ngươi thầm thương..."
"Ta nghĩ đến giáo sư." Lá gan Tôn Tinh càng lúc càng lớn.
"Được, tùy ngươi." Hà Diễm cười, tiếp đó liền đem áo ngoài cởi ra, trên người chỉ mặc một bộ nội y mỏng, khiến cho bộ ngực kia càng trở nên bão mãn.
Hà Diểm mở dụng cụ, điều chỉnh các thông số khác nhau. Đây là dụng cụ dùng để kích thích tế bào, có thể giúp dược tề một hỗ trợ hiệu quả.
"Có cảm giác gì không ?"
"Ta cảm giác thân thể hơi nóng, còn có... một chút tê tê"
"Ân!" Hà Diễm nhìn các thông số trong lòng thở dài một tiếng, điều chỉnh các thông số tăng dần lên. "Có phản ứng gì đều nói ra."
"Giáo sư, phải chăng là không có hiệu quả?"
"Tiểu tử ngốc, không phải vừa mới bắt đầu sao, ngươi gấp cái gì?"
Thí nghiệm này Tôn Tinh cùng làm với giáo sư, đối với các số liệu phi thường rõ ràng. Bình thường mà nói, 5 phút bắt đầu có phản ứng,15 phút có thể phát huy lượng lớn nhất dược hiệu, nếu thêm kích thích tế bào, trong nửa giờ có thể phát huy toàn bộ dược hiệu.
Sau nửa giờ, Hà Diễm lại cấp Tôn Tinh phục dược một lần nữa, hơn nữa lại an ủi vài câu. Hai người trong lòng đều rõ ràng, lượng dược tề nhiều gấp 5 lần mà một chút phản ứng đều không có, cho dù có thêm dược tề đi chăng nữa cũng chí có 1% hy vọng mà thôi.
Lại qua nửa giờ, hai người cơ hồ cùng thất vọng. Hà Diễm nhìn Tôn Tinh một chút dũng khí cũng không có. Nàng biết nếu thí nghiệm này thất bại có thể ảnh hưởng đến Tôn Tinh thế nào, chỉ sợ đem tiền đồ khoa học của Tôn Tinh hoàn toàn hủy diệt. Hà Diễm có chút hối hận với thí nghiệm này.
"Giáo sư, cho ta lượng dược tề gấp mười"
Hà Diễm run run một trận, ngẩng đầu nhìn Tôn Tinh, phát hiện ánh mắt của hắn đã chuyển qua màu đỏ, đó là dấu hiệu thất bại.
"Tôn Tinh, ngươi đừng vội, lần này không được còn có lần sau, ngươi còn trẻ..."
"Mau, cho ta lượng dược tề gấp mười .." Tôn Tinh hướng về phía giáo sư hắn luôn tôn kính thét to. Hà Diễm thân thể trầm xuống, cảm giác thân thể mình không thể động đậy, hoàn toàn không nghe theo mình chỉ huy. Tôn Tinh thấy giáo sư không nhúc nhích, phẫn nột vứt các thiết bị trên người ra, chạy qua lấu dược tề, cầm lấy uống ngay.
"Tôn Tinh..." Hà Diễm cả kinh . " Uống như vậy sẽ hại chết ngươi.."
"Ba..." Một bình dược tề bị đập nát, toàn bộ đã bị Tôn Tinh dùng hết, cũng không biết vừa rồi hắn uống hết bao nhiêu. Hà Diễm lập tức trở nên ngây ngốc. Tôn Tinh so với một khắc trước kia hoàn toàn thay đổi, trở thành không thể nhận ra. Tôn Tinh trước kia, có là trầm mặc, có lẽ thiếu tự tin, nhưng ít ra hắn còn có lý trí. Hà Diễm ngẩn ngơ, khóc thầm trong lòng, lặng yên nói :"Là ta hại ngươi..."
"Giáo sư, tăng công suất lớn lên, ta muốn phát huy hoàn toàn tác dụng."
Lúc Hà Diễm tỉnh lại, Tôn Tinh đã đem thiết bị gắn lại người, đôi mắt điên cuồng đỏ bừng máu, nhưng cả người lạnh lẽo, tựa như hầm băng. Hà Diễm suýt nữa ngã xuống đất, nhưng vẫn từng bước từng bước hướng dụng cụ đi đến, vừa đi vừa cởi quần áo, cuối cùng chỉ sót lại duy nhất bộ nội y trên người.
Cả phòng thí nghiệm trở nên yên tĩnh, trên hai thân thể lại không hề xuất hiện chút cảm giác ám muội, tựa như hai cỗ tử thi.
Hai tay Hà Diễm không ngừng run rẩy, đôi mắt ngơ ngác nhìn Tôn Tinh, đồng thời tăng dần công suất kích thích tế bào. Tôn Tinh cả người rung động kichk liệt, thân thể đỏ rực như máu, gân xanh nổi cao.
"Tôn Tinh..." Hà Diễm rốt cục không nhịn được
"Gia tăng công suất lớn lên"
"AAAAAAAAAAA....... " Đột nhiên, thân thể Tôn Tinh phát sinh biến hóa, cơ thể từ ngực xuống bụng, đến đùi đều trở nên cường tráng. Tiểu JJ nơi hạ thể không ngừng rung động, mỗi lần rung đồng đều lớn lên một ít.
"Giáo sư... Thành công..."
Hà Diễm kích động đứng lên, giương mắt nhìn chằm chằm tiểu JJ của Tôn Tinh, giống như người bộ hành trên sa mạc bắt gặp ốc đảo.
"Chi...Chi..." Đột nhiên,cả phòng thí nghiệm phát ra từng luồng điện, đồng thời trên dụng cụ cũng bao phu một lớp ánh sáng màu làm, càng ngày càng lớn. Thân thể Tôn Tinh cũng uốn éo, vặn vẹo, méo mó theo.
"Tôn Tinh ...."
"Ầm..." Dụng cụ trên giường đột nhiên nổ tung, ánh sáng màu lam trong nháy mắt bao phủ cả phòng thí nghiệm
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của duccuong42
Lúc Tôn Tinh tỉnh lại, phát hiện xung quanh hoàn toàn thay đổi, không có phòng thí nghiệm, cũng chẳng có giáo sư xinh đẹp của mình, chỉ có một địa phương hoàn toàn xa lạ, trước mặt là hai nam nhân một già một trẻ cũng hoàn toàn xa lạ.
Trong lúc Tôn Tinh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thanh đao hình bán nguyệt trong tay lão nhân gầy đã hướng về hạ thể Tôn Tinh. Tôn Tinh lúc này mới phát hiện bản thân đang trần truồng, tứ chi cùng thân thể bị trói chặt trên giường, tiểu JJ còn bị tròng bởi một sợi dây thừng. Lão nhân lấy tay lắc lắc, vừa cầm lấy sợi dây thừng vừa thở dài :"Nhỏ như vậy cũng xứng làm nam nhân sao, đem hoạn hay không cũng không có gì khác biệt" Lão nhân vừa nói, đao trong tay cắt xuống.
"A ... Cứu mạng a, giáo sư.... Cứu mạng a..." Tôn Tinh sợ đến mức há hốc mồm, của mình mặc dù nhỏ, song vẫn tốt hơn là không có gì.
Lão nhân ngẩng đầu lên, trừng mắt nhing tiểu nam hài chừng hơn mười tuổi bên cạnh :"Nhét giẻ vào miệng hắn. Ở cùng ta lâu như vậy còn không rõ sao. Hắn la hét như vậy, ta xuống tay như thế nào?"
"Vâng, sư phụ" Tiểu nam hài đối với sư phụ hắn có vẻ cực kỳ sợ hãi, đem hai đầu dây thừng còn thừa lại nhét vào miệng Tôn Tinh. Tôn Tinh giãy dụa kịch liệt, hai chân không ngừng vặn vẹo. Lão nhân dùng sức nhấc sợi dây thừng, mở trừng mắt, nguyệt nha đao trong tay chợt lóe lên, hướng hạ thể Tôn Tinh cắt xuống, khiến hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tiểu đồ đệ rất nhanh nhẹn, đem mâm gỗ đưa qua. Sư phụ đem dây thừng cùng nguyệt nha đao vứt lên mâm gỗ, lại cầm lấy khăn trên đó lau lau tay.
"Tiểu Sơn Tử, nhớ lấy, rán thật kỹ, sau đó dùng vôi bột rắc lên, không chừng sau này hắn thành đạt còn muốn đem lấy lại."
"Vâng, sư phụ..." Tiểu đồ đệ gật gật đầu, nhưng vừa nhìn đến mâm gỗ liền ngây ngốc, chỉ thấy sợi dây thừng, trên dây thừng cũng không có gì, lại nhìn xuống khố hạ của Tôn Tinh, thứ nhỏ bé kia vẫn còn nguyên chỗ đấy.
Tiểu đồ muốn nói lại thôi, dù gì sư phụ cũng là đệ nhất khoái đao thủ của Mãn Thanh - Nhân Nghĩa Lưu Nhất Đao - nếu nói ông lầm lẫn không phải làm mất mặt lắm sao, không chừng trong cơn giận giữ còn đem tiểu JJ của mình cắt đi. Tiểu đồ đệ thừa dịp sư phụ không để ý liền lấy vải che hạ khố Tôn Tinh lại.
Lưu Nhất Đao vừa ngồi xuống nhấp một ngụm trà, liền có một người trẻ tuổi, diện mạo tuấn mĩ, trên người mặc trang phục thị vệ đại nội đi đến.
"Hòa đại nhân ..." Lưu Nhất Đao vội buông chén trà hành lễ.
"Ha ha, Lưu sư phụ,. thủ pháp thật nhanh a ..."
Thị vệ trẻ tuổi kia nói xong liền muốn đi đến nhấc tấm vải che ra, vừa lúc Tiểu Sơn Tử đi đến, sợ hãi đánh rơi chậu nước.
"Tiểu thố tử, ngươi còn làm được cái gì, cút ra ngoài, lát nữa ta thu thập ngươi". Lưu Nhất Đao nhất thời giận dữ.
Thấy Tiểu Sơn Tử như vậy, thị về trẻ tuổi cũng không có đem miếng vải nhấc lên nữa. thuận tay lấy ra hai thỏi bạc đặt trên bàn.
"Lưu sư phụ, vất vả rồi"
"Hòa đại nhân, ta không dám nhận"
"Ai.... nói cho cùng, đây đều là do Vạn Tuế Gia cấp cho mà!"
Lúc Tôn Tinh tỉnh lại thấy một nữ hài tử chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang ngó về hạ thể của mình xem xét. Tiểu cô nương này bộ dạng thập phần xinh đẹp, có điều cách ăn mặc có phần kỳ quái, trên đầu đội một cái mũ xòe ra như quạt, trên đó còn có mấy bông hồng giả, thân mình mặc tú cẩm bào. Ý tưởng đầu tiên của Tôn Tinh là phải chăng bản thân đang ở trong xuân mộng.
"Di, quái, chẳng lẽ nó mọc lại?" Tiểu cô nương nghi hoặc lắc lắc đầu, đột nhiên phát hiện Tôn Tinh đang giương mắt nhìn mình, sợ hãi lui lãi một bước, bị mất thăng bằng té ngã xuống đất.
"Ai u.... ngươi..... Ngươi muốn dọa chết ta sao, tiểu thái giám chết bầm." Tiểu nha đầu tức giận mắng Tôn Tinh một câu, sau đó đứng lên, lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay lau lau người.
"Tiểu muội muội, đây là đâu vậy, không phải ta đang nằm mơ sao?" Tôn Tinh nghi hoặc hỏi.
"Ngươi tên tiểu thái giám chết bầm, gọi ai là tiểu muội muội, ngươi hết muốn sống rồi phải không? Tiểu nha đầu giương đôi mắt nhìn trừng trừng Tôn Tinh, làm như muốn cắn hắn một cái.
"Thái giám chết bầm? Ai là thái giám chết bầm?" Tôn Tinh đột nhiên tỉnh ngộ, vội kiểm tra lại hạ thể của mình. Hoàn hảo, tiểu tử kia vẫn còn, thậm chí còn có chút phản ứng. Mặc dù không lớn, chỉ hơi cương lên một chút, nhưng lại cực kỳ đáng yêu. Trước kia vẫn oán giận hắn không chịu trưởng thành, nay mới phát hiện ra có hắn quan trọng thế nào.
Tiểu nha đầu mỹ mục cũng chú ý tới nơi này, ánh mắt có chút không tin nổi "Thật sự là mọc lại sao?" Nói xong cánh tay vươn đến, muốn tự mình sờ thử một cái. Tôn Tinh kinh hoảng, vội vã giật ngược về.
"Ngươi..... Ngươi mọc lại còn muốn giấu diếm, ta đi nói cho Quý công công biết." Tiểu nha đầu tức giận nói xong liền quay đầu bước đi.
"Tiểu muội muội dừng bước..." Tôn Tinh cả kinh vội kéo tiểu nha đầu lại. "Không, tỷ tỷ, cầu người đừng đi"
Tôn Tinh biết, nếu phải tiếp nhận một đao nữa, mặc kệ đây là mộng hay là thực hắn cũng không thể chịu nổi. Đồng thời Tôn Tinh cũng cảm giác được, cái này giống như không phải trong mộng. Nếu là mộng, tại sao bàn tay nhỏ bé này lại mềm mại đến thế.
"Buông ra, ngươi cái tên thái giám chết bầm ...." Tiểu nhà đầu muốn buông tay Tôn Tinh ra, nhưng là Tôn Tinh dù chết cũng không buông. Nói thừa, nếu buông ra, không phải muốn hắn chết sao. Hai người ngươi lôi ta kéo, khiến tiểu nha đầu nổi khùng, dùng sức đem Tôn Tinh kéo ngã xuống mặt đất. Tôn Tinh trong lòng càng thêm hoảng sợ, vội ôm chặt lấy tiểu nha đầu, đồng thời bịt kín miệng nàng lại.
"Tỷ tỷ, cầu người đừng đi..."
Tiểu nha đầu giương hạnh mục nhìn Tôn Tinh, có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tôn Tinh này lớn gan như vậy. Nàng chính là tiểu nô tỳ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, tên thái giám này lại dám vô lễ với nàng như thế, đáng chém đầu.
Một lát sau, cảm giác được Tôn Tinh cũng không dám có chút ý niệm nào với mình, thân thể vặn vẹo, mở trừng mắt nhìn Tôn Tinh.
"Tỷ tỷ, van người đừng kêu lên được không, có việc cần thương lượng." Tôn Tinh mở miệng cầu xin
Tiểu nha đầu trừng mắt ra hiệu đồng ý. Tôn Tinh lúc này mới cẩn thận buông tay ra, lại không nghĩ đến, tiểu nha đầu mở miệng ra như muốn hét lên, khiến Tôn Tinh sợ hại vội đưa tay lên bịt lại, không nghĩ đến tiểu nha đầu liền cắn hắn một cái, khiến hắn đau muốn khóc thét lên.
"Tỷ tỷ, cầu người, chỉ cần người không kêu lên, muốn thế nào cũng được."
"Ngươi mở miệng ra là tỷ tỷ, ai là tỷ tỷ của ngươi?"
"Kia, vậy ngươi gọi là gì ?"
"Ta là th, chẳng qua, ngươi không thể kêu như thế, phải gọi ta là Thu Hương tỷ." (Sao không phải là Hương Thu nhỉ :-S )
"th? Tên này sao nghe quen quen, chẳng lẽ chính là Thu Hương trong Đường Bá Hổ với Điểm th?" Tôn Tinh lầm bầm nói một câu.
"Ngươi nói gì?" Thu Hương hỏi
"Không có, Thu Hương tỷ, nơi đây là đâu?"
"Đây đương nhiên là hoàng cung, ngươi khùng hả, chính mình ở đâu còn không biết." Nói xong lấy tay sờ sờ lên đầu Tôn Tinh. "Ngươi thật ngốc nghếch, mái tóc lại cổ quái.
Đại não Tôn Tinh trở nên hỗn loạn, bản thân sao lại chạy đến nơi này, chẳng lẽ thật sự là xuyên việt như Internet vẫn nói sao?
"Bây giờ là năm nào?"
Thu Hương giật mình, trừng mắt nhìn Tôn Tinh cả ngày, gõ gõ lên đầu Tôn Tinh. " Ta thấy não ngươi thật sự có bệnh rồi, tìm thái y mà kiểm tra đi."
"Thu Hương tỷ, mau nói cho ta biết, bây giờ là năm nào?"
Thu Hương cười tinh nghịch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên "Ngươi cho ta nhìn ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"A..." Tôn Tinh kinh ngạc, cằm thiếu điều muốn rớt xuống đất, đồng thời phát hiện mình vẫn đang ôm Thu Hương trong lòng.
"Còn không cho ta xem, nếu không cho ta xem, ta đem chuyện của ngươi nói ra." Thu Hương mở miệng uy hiếp.
"Xem... thì xem..." Tôn Tinh vì an toàn của tiểu đệ đệ đành phải chịu ủy khuất.
Tiểu nha đầu giương mắt nhìn chằm chằm, đồng thời lấy tay sờ sờ, cứ như lần đầu tiên mới thấy. Tôn Tinh ngược lại không hề thấy xấu hổ, dù sao hắn biết tiểu nha đầu này cũng không biết của người khác lớn thế nào.
Tiểu đệ đệ của Tôn Tinh lại có chút phản ứng, giương cao lên, hơn nữa còn cương cứng rất khó chịu. Tôn Tinh theo bản năng nhắm mắt lại, hy vọng tiểu nha đầu tiếp tục sờ xuống.
"Tiểu Lục Tử..." Nghe thấy tiếng rên rỉ của Tôn Tinh, Thu Hương liền ngừng lại.
"Ẩn? Ai là Tiểu Lục Tử?"
"Ngươi a!"
"Ta sao lại gọi là Tiểu Lục Tử?"
"Ngươi muốn biết, thì tìm Hòa đại nhân mà hỏi đi."
"Hòa đại nhân? Ai là Hòa đại nhân?"
"Đương nhiên là ngự tiền thị vệ bên người hoàng thượng, Hòa Thân đại nhân".
"Hòa Thân" Tôn Tinh lập tức hiểu rõ, hóa ra mình xuyên việt về triều đại Càn Long.
"Đại nhân đem ngươi đến giao cho ta, còn nói ta hầu hạ ngươi, sẽ có việc để dùng. Ta thật không biết, gia hỏa ngốc nghếch ngươi còn có thể dùng vào việc gì." Thu Hương vùa nói vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve tiểu đệ đệ cuat Tôn Tinh, cảm giác thập phần vui vẻ.
"A....A...." Âm thanh Tôn Tinh rốt cục cũng cao lên, thật sự rất thoải mái, chưa bao giờ thoải mái đến thế.
"Ngươi làm sao vậy, không thoải mái sao?" Thu Hương bắt gặp bộ dáng của Tôn Tinh có chút lo lắng.
"Ha... phía dưới, đừng ngừng lại .... đừng ngừng lại...."
"Đừng ngừng lại?" Thu Hương có chút nghi hoặc ngó xuống, cảm giác so với ban đầu lớn hơn một chút, lại vuốt ve vài cái nói :"Thật sự mọc lại? Nhanh như vậy sao?"
Đôi tay Tôn Tinh cũng không thành thật, bất tri bất giác hướng đến bộ ngực Thu Hương vuốt ve, tuy rằng không lớn lắm, nhưng thập phần co dãn, cảm giác cực tốt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Hương nhất thời đỏ lên, giương cặp mắt quái dị nhìn đến tay của Tôn Tinh, đột nhiên cấp bách.
"Ngươi muốn, muốn làm gì ?"
"Ta .... A...." Tôn Tinh thở ra một hơi, tay của Thu Hương cũng đã rời đi, khoái cảm lập tức tan biến.
"Chỗ kia của ngươi mọc lại, ta đem nói cho Quý công công biết."
"Đừng, Thu Hương tỷ."
"Vạn Tuế Gia giá lâm...." Đột nhiên ở bên ngoài vang lên thanh âm, cũng không rõ là của nam nhân hay nữ nhân.
Thu Hương cả kinh, vội vàng quỳ xuống đất, đêm khăn tay vung lên. " Vạn Tuế Gia cát tường...."
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của duccuong42
Theo hai cánh cửa mở ra, một người chừng hơn 20 tuổi bước vào(*). Người này thân mang hoàng bào mã quải, đầu đội mũ miện khảm ngọc, thân cao chừng thước tám, dáng người thon thả cân xứng, khuôn mặt hơi gầy nhưng rất trắng, hai hàng lông mày xếch lên nhue kiếm, hai mắt lấp lánh quang mang phi phàm, cả thân mình tràn đầy tinh khí, mang theo một cỗ khí chất nhẹ nhàng khoan khoái.
"Người này sao trông quen thế, dường như đã gặp qua ở đâu. Không đúng, bộ dáng có đôi chút giống ta?" Tôn Tinh thầm nhủ
Theo người đó đi vào còn có một thị về, trên mình cũng mặc hoàng mã quái, tuy nhiên hình dáng có chút bất đồng. Người này dáng vẻ tuấn mĩ, sắc mặt hồng nhuận mềm mại, mắt phượng mày ngài, thân cao thước bảym bên hông có mang một thanh trường đao, dáng vẻ có ba phần giống với nữ nhân.(**)
Người đi trước chuyển ánh mắt lên người Tôn Tinh, khiến hắn khẩn trương trong lòng. Xem bộ dạng và khí độ người này ắt hẳn là đương kim hoàng đế. Chỉ sợ cặp mắt kia nhìn mình không hợp nhãn, chỗ đội nón e rằng phải bay mất.
Thu Hương đứng phía sau, cẩn thận dò xét vẻ mặt Càn Long hỏi :"Vạn Tuế Gia, người có gì dặn dò?"
Càn Long không nói gì, vung tay lên, lập tức có một người từ sau đem theo một tấm gương đồng chạy tới, rõ ràng là một cao thủ vỗ mông ngựa (cụm từ này ai đọc qua Lộc Đỉnh Ký đều hiểu cả )
Càn Long nhìn mình trong gương, lại quay qua Tôn Tinh, đột nhiên ha hả cười, hưng phấn vỗ tay :"Hòa Thân, nô tài ngươi làm việc này thật tốt. Trẩm phải thưởng hậu cho ngươi mới được."
"Tạ chủ long ân". Hòa Thân lập tức quỳ rạp xuống đất khấu đầu tạ ơn, liền đó đứng dậy a dua nói :"Vạn Tuế Gia, người này nô tài hao tổn hết tâm sức mới tìm thấy. Thiên hạ to lớn thật sự là không thể không gì không có, không ngờ còn có người giống Vạn Tuế Gia đến thế. Vạn Tuế Gia ngài xem ánh mắt hắn, mũi hắn, miện hắn, thậm chí cả lông mi, khuôn mặt hắn, thật sự không hề thua kém Vạn Tuế Gia".
"Ân?" Càn Long mất hứng hừ một tiếng.
"Đương nhiên là, khí độ của hắn vĩnh viễn không thể so cùng Vạn Tuế Gia, nô tài liếc mắt là có thể nhận ra."
"Ha ha ....." Càn Long đột nhiên cười ha hả, sau đó đi ra ngoài. Hòa Thân liếc mắt nhìn Tôn Tinh, sau đó cũng đi theo Càn Long ra ngoài.
Tôn Tinh hoàn toàn chết lặng, sợ hãi cũng có, tuy nhiên phần lớn là ngạc nhiên. Chính mắt nhìn thấy những lão nhân tiếng tăm vang lừng mấy trăm năm trước, một người là phong lưu thiên tử Càn Long hoàng đế, một người là tham lam nổi tiếng đại tham quan Hòa Thân, nếu đem cả hai tên gia hỏa này quay lại, phòng bảo tàng cam đoan không còn vé để bán ra.
Thu Hương đi đến, đóng cửa lại rồi giương mắt nhìn Tôn Tinh nói :"Còn đem ta hầu hạ ngươi, trông ngươi kìa, cả người ngây ngốc."
"Thu Hương tỷ, hai người vừa đến phải chăng là Càn Long với Hòa Thân?"
"Ngươi to gan, tội chết đáng vạn lần, dám gọi thẳng tục danh của Vạn Tuế Gia ..." Thu Hương liền tát cho Tôn Tinh hai cái.
Tôn Tinh rốt cục cũng bị hai cái tát này đánh tỉnh. Bây giờ không phải xã hội hiện đã của mình, mà là vương triều Càn Long, bản thân phải nói năng cẩn thận, nếu không có lúc chết bất đắc kỳ tử không biết tại sao.
"Thu Hương tỷ, có thể lấy giúp ta một chén nước được không?"
"Ngươi không thể cử động sao?"
"Không được, hiện tại không thể, đau quá, ai yêu..."
..................
Thời gian nửa tháng thấm thoát trôi qua. Tôn Tinh mỗi ngày đều phải nằm trên giường dưỡng thương. Lo sợ sự việc chưa tịnh thân bị tiết lộ, hắn không thể không giả bộ, hơn nữa phải giả bộ càng giống thật, nếu không tiểu đệ đệ đáng yêu kia e rằng không bảo toàn được nữa. Cũng phải nói, không biết có phải do tác dụng tinh thần hay thân thể thực sự đã xảy ra biến hóa, tiểu đệ đệ của hắn thật sự có chút sưng đau, hơn nữa sau mỗi lần bị Thu Hương sờ đến càng sưng.
Do Hòa Thân giao phó, mặc dù Thu Hương trong lòng không thuận, nhưng mỗi ngày hầu hạ Tôn Tinh đều tận tâm tận lực. Không những chỉ đánh răng rửa mặt, thậm chí cả đại tiểu tiện đều do Thu Hương giúp đỡ. Loại đãi ngộ này trước đây Tôn Tinh chưa bao giờ nếm qua. Chẳng qua Tôn Tinh trong lòng không hề có nửa cảm giác hưởng thụ, ngược lại mỗi ngày đều lo sợ. Thu Hương mỗi ngày đều hỏi :"Tiểu gia hỏa này giống như lại lớn lên?"
Tôn Tinh chỉ đành nói bừa :"Có lẽ là bị viêm, hoặc sưng. Bất quá sau một thời gian sẽ bình thường thôi."
Che trời lấp bể có thể một hai ngày không sao, nhưng là mỗi ngày đều có chút biến hóa, cũng không biết là do tác dụng của dược tề hay do thân thể Tôn Tinh trải qua xuyên việt nên sản sinh biến hóa, thêm nữa bộ dạng Thu Hương nghi nghi hoặc hoặc, khiến Tôn Tinh càng ngày càng lo lắng. Nàng không hiểu được, không có nghĩa người khác không hiểu được. Vạn nhất nàng đem chuyện này nói ra, vậy xong rồi.
Vì giữ kín bí mật này, Tôn Tinh quyết định mạo hiểm một lần. Nếu Thu Hương nếm thử mật ngọt của nó, nàng còn có thể nói gì nữa đây. Đang lúc Tôn Tinh chuẩn bị lập kế hoạch, Hòa Thân lại mang đến một thái giám gọi là Tiểu Quý Tử, để hắn dạy cho Tôn Tinh cử chỉ, lời ăn tiếng nói. Thái giám Tiểu Quý Tử này cũng tầm 16,17 tuổi, so với Tôn Tinh cũng không khác biệt lắm. Khuôn mặt mượt mà, mi thanh mục tú, dáng vẻ phú quý. Chỉ là người này rất đáng giận, chỉ cần Tôn Tinh làm sai một chút, lập tức mắng đánh, khiến Tôn Tinh đường đường là thiên tài thông minh tuyệt đỉnh lập tức trở nên hồ đồ, không biết làm thế nào cho tốt.
Tiểu Quý Tử đối xử với Tôn Tinh như thế, tựu chung do vài nguyên nhân. Thứ nhất chính là ghen tị, thái giám bình thường sau khi tịnh thân căn bản một hai tháng không thể xuống giường được. Mà Tôn Tinh hơn nửa tháng đã xuống giường, so với hắn cường hành hơn không biết bao nhiêu lần. Thứ hai là biến thái, đem một nam nhân bình thường biến thành ái nam ái nữ, không thay đổi thái độ mới lạ. Điểm thứ ba là vì lợi ích, càng sớm hoàn thành nhiệm vụ khẳng định hắn càng được thưởng hậu hĩnh.
Tôn Tinh theo huấn luyện càng lo lắng đề phòng, mỗi thời mỗi khắc đều thấp thỏm bất an. Nộ dung Tiểu Quý Tử huấn luyện hết thảy đều là tiêu chuẩn của đế vương, mà Tôn Tinh với Càn Long bộ dạng phi thường giống nhau, điều này nói lên cái gì? Tôn Tinh nhớ rõ ràng, dã sử có ghi lại, Càn Long trốn ra ngoài phong lưu, đem một cái thế thân của hắn lưu lại trong cung. Tuy rằng dã sử không thể tin, nhưng xem tình thế trước mắt không thể không tin. Nếu có một ngày hắn không cần đến mình, chỉ có một kết cục, chính là cái chết.(***)
Tôn Tinh cũng không phải ngốc tư, hơn nữa dã sử đã dự đoán kết cục tương lai của mình, cho nên hắn lúc nào cũng cẩn thận đề phòng. Tuy rằng biện pháp tốt nhất hắn còn chưa nghĩ ra, nhưng là giả ngây giả ngốc thì có thể, phải đêm bản thân che dấu lại. Mặc kệ ở đâu, thông minh quá cũng không được người hoan nghênh. Biểu hiện của bản thân càng thông minh, khẳng định đề phòng đối với mình càng cao.
Đến ngày thứ 7, Tiểu Quý Tử liền yêu cầu Tôn Tinh tập đi lại. Mấy hôm trước Tôn Tinh viện cớ, nói mình không dám cất bước. Lúc ấy Tiểu Quý Tử cũng phải nhịn, dù sao còn có nhiều thứ ngồi cũng có thể học được, nhưng là thiên tử có vẻ phi thường gấp rút, hiển nhiên đã đến lúc khẩn cấp.
Tôn Tinh bất đắc dỹ, đành làm ra bộ dạng đau muốn chết, mỗi bước đều run run nửa ngày. Tôn Tinh cũng suy nghĩ, một khi không thể giả xuất ra mồ hôi lạnh, thì cũng phải diễn xuất thân thể một chút. Tiểu Quý Tử cũng không có một chút thương cảm, cũng không nghĩ vì sao hắn lại thế, liền giơ roi lênh đánh, hơn nữa chỉ đánh vào lưng, cho dù đánh xong cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Vài ngày này, Tôn Tinh quả thực hận hắn thấu xương, nếu không phải để bảo trụ tiểu đệ đệ của mình đã giết chết thái giám chết bầm này rồi.
"Ân, nhưng mà Thu Hương được a, tiểu nha đầu mặc dù đối với mình có điểm không tốt, nhưng lúc nóng giận đều cọ sát tiểu huynh đệ của mình, càng nóng giận càng kịch liệt.." Tôn Tinh rốt cục cũng trải qua một ngày tập luyện, mang theo một thân thương tích ngồi lên giường. Lúc này dù không cần giả trang, thật sự là đau đến đổ mồ hôi lạnh.
"Tiểu Lục Tử.." Thu Hương có chút nóng vội đi đến, đem một khay thức ăn nóng đến rồi chạy lại xem Tôn Tinh. " Hôm nay có phải lại bị đánh không?"
"Ân!" Tôn Tinh nghiêng người giữ chặt bàn tay nhỏ bé của th. "Có nhớ ta không?"
"Ngươi còn không đứng đắn, ta không để ý đến ngươi." Nói xong đem quần áo của Tôn Tinh xốc lên, lập tức nhíu may "Đánh nặng như vậy, Tiểu Quý Tử chết bầm."Nói xong lập tức tra hỏi Tôn Tinh "Hắn mầy ngày nay dậy ngươi cái gì, hơn nữa phải tự hắn huấn luyện, còn không để cho ta xem?"
"Ta là một thái giám còn có thể dạy dỗ cái gì, còn không phải là hầu hạ chủ tử sao?"
"Ân, nhưng là không đúng nha. Thái giám trong cung đều do các công công chưởng quản quản lý và dạy dỗ, chẳng lẽ là ..." Đột nhiên Thu Hương vui vẻ "Chẳng lẽ là Vạn Tuế Gia xem trúng ngươi.. Cũng không đúng rồi, Vạn Tuế Gia bên người đã có Tiểu Quý Tử, người còn cần ngươi làm gì, đúng rồi, nhất định là Vạn Tuế Gia muốn đem ngươi cho thái hậu lão tổ tông, không thì cũng là Hoàng Hậu, nếu không sẽ không hao tâm như thế."
Đang nói Thu Hương chợt quay qua nhìn Tôn Tinh "Ngươi làm sao mà ngây ngốc ra thế"
"Ai u ..." Tôn Tinh hô đau một tiếng
"Làm sao vậy, còn đau chỗ nào ?"
"Chỗ này đau" Tôn Tinh giương mắt nhìn Thu Hương , tịnh không có nửa điểm xấu hổ.
"Ta giúp ngươi xoa bóp nha!" Dứt lời đem bàn tay nhỏ bé điêu luyện nhẹ nhàng xoa nắn "Giống như lại lớn thêm một chút?"
Tôn Tinh cũng không nói chuyện, nheo mắt đầy hưởng thụ. Mấy ngày nay hai người bắt đầu phát sinh cảm tình. Cũng khó trách, hai người sinh hoạt cùng nhau, không có cảm tình mới kỳ quái. Một lúc sau, Tôn Tinh thoải mái hừ một tiếng, Thu Hương cảm giác cả người run lên, bàn tay cũng ngừng lại.
"Ngươi đừng rên hừ hừ được không, khó chịu sao?"
"Ta rên sao?" Tôn Tinh ánh mắt đầy giảo hoạt.
"Ngươi, ngươi còn xảo biện, không xoa bóp cho ngươi nữa." Thu Hương tức giận thu tay về
"Thu Hương tỷ. ngươi có tin không, ta cũng có thể khiến ngươi rên hừ hừ?"
"Ta không tin."
"Không tin ta liền thử xem, nhưng là ta nói trước, ngươi không thể mắng ta, chửi ta."
Thu Hương giương mắt nhìn Tôn Tinh, do dự hồi lâu rồi cũng đồng ý. "Được, ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào khiến ta rên lên"
"Ngươi nhắm mắt lại, lát nữa mặc kệ ta làm gì ngươi cũng không được phản ứng, không thể ngăn cản ta, nếu không sẽ không linh."
"Ân!" Thu Hương nhu thuận gật đầu, nhắm mắt lại.
Tôn Tinh cười trôm hắc hắc, đêm tay hướng đến bộ ngực th. Tôn Tinh sớm đã muốn ăn nàng, chính là còn chưa có cơ hội thích hợp, hơn nữa, nàng thật sự còn quá nhỏ, co chút không đành lòng xuống tay. Có điều hắn lại vì an toàn của tiểu đệ đệ mà lo lắng, vì tiểu đệ đệ đành cam chịu làm súc sinh.
"Ngươi làm gì?"
"Mới nói rồi sao còn ngăn cản ta" Tôn Tinh nói xong liền đem nàng đặt lên giường.
********************
(*) Tác giả bịa hơi quá. Hòa Thân sinh năm Càn Long thứ 15, lúc này Càn Long đã 39 tuổi. Năm Càn Long thứ 39, Hòa Thân trở thành ngự tiền thị vệ cho Càn Long, nghĩa là năm đó Hòa Thân 24 tuổi, Càn Long đã bước sang tuổi 63
(**)Lúc Càn Long còn làm thái tử đã hết sức say mê một phi tử của Ung Chính. Do Càn Long đùa bỡn với phi tử này khiến mẫu hậu hiểu lầm đã xử tử nàng. Càn Long tìm mọi cách để cứu nàng nhưng không đc nên hết sức ân hận, dùng ngón tay chấm son lên cổ nàng và nói :"Chính do ta đã hại nàng, nếu nàng có linh, thì chờ 20 năm nữa gặp lại ta được không?" Đến niên hiệu Càn Long thứ 39, khi gặp Hòa Thân nhà vua có cảm giác quen song không nhớ ra ở đâu. Sau khi về cung, Càn Long mới nhớ ra tướng mạo Hòa Thân rất giống phi tử trước đây mình yêu thương nên đã triệu Hòa Thân vào cung xem xét. Vì trông thấy nơi cổ Hòa Thân có bớt màu đỏ, nghĩ rằng Hòa Thân chính là kiếp sau của phi tử kia nên hết sức sủng ái.
(***) Đúng là trong dân gian có lưu truyền câu truyện Càn Long tìm thế thân, nhưng đó là khi Hòa Thân là là Hộ Bộ Thị Lang, hơn nữa chuyện này căn bản không đáng tin. Tính theo tuổi thì lúc đó Càn Long đã ngoài 60 gần 70, còn xét theo tâm lý đế vương, chẳng có ông vua nào chịu làm việc động chạm mạnh mẽ đến quyền lực của minh thế cả, đặc biệt là một vị vua nổi tiếng anh minh như Càn Long
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của duccuong42
Tôn Tinh ở ngoài vuốt ve một hồi, liền đó đem bàn tay luồn vào trong áo th. Thu Hương mở mắt ra, giương cắp mắt ngơ ngác như huơu con lạc mẹ nhìn Tôn Tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, càng thêm động lòng người.
"Ngươi, ngươi .."
"Thu Hương tỷ, hai ta mới rồi giao hẹn." Tôn Tinh dùng lời nó vừa rồi của nàng để bịt miệng nàng lại. Còn không đợi Thu Hương có phản ứng, Tôn Tinh đã hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng. Tuy là Tôn Tinh trình độ còn non kém, nhưng là nam nữ ở cùng một chỗ, bản năng nguyên thủy tự nhiên có phản ứng, khiến Thu Hương rất nhanh thở dốc liên hồi.
Tôn Tinh nhớ lại những động tác thân thiết trên A video tiền thế đã xem qua, liền lấy Thu Hương làm thí nghiệm. Hắn tuy rằng đã hôn qua giáo sư, lúc ấy cũng có chút cảm giác mềm mại, nhưng là tốc độ quá nhanh nên không thể cảm nhận hết, chẳng qua nụ hon của nàng hắn cả đời chẳng bao giờ quên.
Tôn Tinh nhắm mắt lại, nhớ đến giáo sư của mình, đem Thu Hương trong lòng trở thành nàng, như vậy cảm giác lừa gặt một cô gái mới lớn vơi vớt đi nhiều. Dù sao Thu Hương tuổi còn quá nhỏ, nếu không phải vì an toàn của mình hắn sẽ không động đến nàng, súc sinh quá.
Tôn Tinh vừa hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vừa chậm rãi cở bỏ quần áo nàng, để lộ ra một cái yếm màu hồng đậu, nhẹ nhàng xốc yếm lên liền lộ ra tiểu bạch thố lả lướt, nhỏ nhắn trắng muốt tựa như hai cái bánh bao nhỏ, giữa đỉnh còn có hai điểm phấn nộn hồng hồng. Tôn Tinh nhiệt huyết trên người sôi sục, cơ thể như căng lên, cảm giác máu huyết toàn thân lưu động kịch liệt.
Hơi thở của Thu Hương càng trở nên dồn dập, khuông mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng, thân thể mềm mại không tự chủ được run lên, cực kỳ động lòng người. Tôn Tinh há miệng cúi xuống, cơ hồ muốn nuốt lấy tiểu bạch thố kia, mơn man nhẹ nhàng, hưởng thụ mùi hương từ cơ thể nàng tản ra, một tay cũng khẩn trương phủ lên xoa bóp, cảm giác tiểu thố tử trong tay thập phần co dãn.
"A... A..." Thu Hương rốt cục cũng không nhịn được rên lên, bàn tay theo bản năng hướng về hạ thể của Tôn Tinh. Tiểu đệ đệ của Tôn Tinh hôm nay cũng đã đủ hoành tráng, chí ít cũng thỏa mãn được nhã hứng của một cô gái thanh xuân.
Lúc bình thường Thu Hương sờ đến, Tôn Tinh còn có thể khống chế , lúc này đã không còn kìm hãm được, tiểu gia hỏa bị vuốt ve căng cứng rất khó chịu, nóng hừng hực như thiêu như đốt, lại có chút cảm giác tê tê. Bàn tay còn lại của hắn lập tức mò về phía hạ thể của th, cái này gọi là nhận lễ thì phải đáp lễ, có qua có lại. Nơi này của Thu Hương đã sớm ẩm ướt, tựa như hai vỏ sò mum múp trắng mịn. Dùng tay nhẹ nhàng tách ra liền lộ ra một tiểu huyệt động mê người, ở phái dưới dường như còn có một tầng mô. Tôn Tinh nghi nghi hoặc hoặc, tiểu đệ đệ của mình cắm vào có hay không có khả năng công phá. Tôn Tinh dùng tay hoạt động một chút, tiểu huyệt động lại phún trào xuân thủy, trong suốt lóng lánh, còn mang theo hương vị mê hồn. Tôn Tinh dùng ngón út nhẹ nhàng tiến nhập, tiểu huyệt động dường như cũng lớn lên. Tôn Tinh cũng không nghĩ tới có thể co dãn như vậy, liền đổi qua ngón giữa chậm rãi đi vào, bên trong càng thêm nóng ẩm mềm mại.
Thu Hương thân thể dán chặt vào Tôn Tinh, gắt gao ôm lấy hắn, càng thấy càng thêm khoái hoạt. Thân thể mềm mại vặn vẹo liên hồi, cái miệng nhỏ nhắn cũng chủ động tiếp lấy miệng của Tôn Tinh, ra sức mút lấy.
"Phanh phanh phanh ..... Thu Hương ...." ( Đang dịch hay tự dưng mất hứng :-s )
Đột nhiên có tiếng đập cửa, hơn nữa còn truyền đến thanh âm của Tiểu Quý Tử, hai người cuống quít ngồi dậy, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, càng vội vã càng hỏng. Tôn Tinh lại càng hoảng sợ, tiểu đệ đệ cứng như khúc củi lập tức mềm xèo như bún. ( Trong nguyên bản là cứng như kẹo que lập tức trở thành mì sợi, nhưng ta thấy nó cứ sao sao )
"Ai, là ai?" Thu Hương lên tiếng.
"Ngay cả thanh âm của ta mà cũng không nhận ra sao, ta là Tiểu Quý Tử, lĩnh chỉ Vạn Tuế Gia đến truyền Tiểu Lục Tử."
"Quý công công, ngươi chờ một chút, ta mới ngủ."
"Sớm như vậy đã đi ngủ, ngươi đúng là càng ngày càng biến nhác, phải chăng không muốn phục tùng Vạn Tuế Gia nữa?"
" Không có, không có, chính là... chính là nhàm chán quá." Thu Hương bối rối sửa sang lại quần áo, lại đánh mắt cho Tôn Tinh ý hỏi quần áo nàng có chỗ nào có vấn đề hay không.
Tôn Tinh lắc lắc đầu, vốn định nói mặt của nàng rất đỏ, nhưng là có nói cũng vô dụng, cái này không phải một lúc có thể tiêu tán được. Tiểu Quý Tử bước vào cửa cũng không nói câu nào, chi gọi Tôn Tinh đi theo. Tôn Tinh cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tiểu Quý Tử tự thân đến gọi mình đi, đa phần là không tốt.
Vừa ra đến cửa liền bắt gặp một tiểu kiệu, Tôn Tinh biết là để chuẩn bị cho mình. Từ lúc tiến cung tới nay vẫn chưa di ra khỏi cửa, có thể thấy rằng bản thân không thể gặp người khác. Chỉ sợ đến lúc chết cũng không vượt quá 3,4 người biết.
Ngồi trên kiệu chừng hai chục phút, Tiểu Quý Tử bảo kiệu phu đưa Tôn Tinh xuống. Tôn Tinh nhìn thoáng qua, hóa ra đây là ngự thư phòng, là nơi đọc sách của hoàng đế.
"Không được nhìn loạn, theo ta tiến đến .." Tiểu Quý Tử khiển trách.
Trong thư phòng chỉ có Càn Long với hl, hai người đều mặc thường phục.
"Vạn Tuế Gia cát tường" Tiểu Quý Tử lập tức quỳ xuống khấu đầu, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tôn Tinh, thấy hắn còn không lập tức quỳ xuống nổi giận nói :"Ra mắt Vạn Tuế Gia sao còn không quỳ xuống."
Tôn Tinh lúc này mới phản ứng, dù sao mới là lần thứ hai gặp mặt, nói cho cùng, Tiểu Quý Tử cũng chưa dạy hắn lễ quỳ bái.
"Bình thân đi!" Không đợi Tôn Tinh quỳ xuống, Càn Long đã mở miệng. Trông bộ dạng có thể thấy tâm tình hoàng thượng hôm nay phi thường tốt, đứng trên cao nhìn xuống Tôn Tinh.
"Tiểu Quý Tử, đem quần áo của trẫm đến cho hắn thử coi."
"Dạ." Tiểu Quý Tử chạy đi một lúc rồi trở lại, trong tay cầm theo mấy bộ quần áo, trên quần áo còn mang theo một mái tóc giả.
"Vạn Tuế Gia tha mạng." Tôn Tinh lập tức hiểu rõ nguồn cơn, chỉ cần bộ quần áo này mặc lên người, cái đầu trên cổ mình tùy thời đều có thể chuyển nhà. Mặc dù biết rằng lúc này có van xin cũng vô ích, nhưng là phải làm ra vẻ cho thật giống, nếu mang bộ dạng vui mừng, mạng nhỏ liền lập tức gặp nguy hiểm.
"Đứng dậy" Hòa Thân cười mị mị, nhấc chân đá đá Tôn Tinh. Tôn Tinh thấy diễn xuất đã ổn, tiếp theo tự nhiên phải làm bộ thuận theo. Tiểu Quý Tử nhanh chóng mặc quần áo cho Tôn Tinh, đội mái tóc giả rồi lấy mũ chụp lên.
"Vạn Tuế Gia, người nhìn xem..."
Càn Long chỉ đưa mắt dò xét nhìn Tôn Tinh. Hòa Thân ở bên cạnh lại phân phó :"Đi hai bước, ngồi xuống, đem sách cầm đến đây."
Càn Long vẫn không nói gì mà chỉ giương mắt nhìn Tôn Tinh, cũng không biết cân nhắc cái gì.
"Vạn Tuế Gia, có phải là có điểm không hài lòng?" Hòa Thân thấy Càn Long không nói gì, liền cười nói :"Cái này dễ lắm, điểm này nô tài cũng đã nghĩ tới."
Nói xong liền lấy ra một bình nhỏ, dốc ra một ít chất lỏng, đem đến xoa lên mặt Tôn Tinh. Chất lỏng có mùi tanh tanh, vừa tiếp xúc với da liền có cảm giác ngứa ngáy, tê dại. Hòa Thân đứng một bên nói :"Nô tài vì tránh để Vạn Tuế Gia khổ tâm, đã tra tìm trong dân gian phiong thuộc này. Nô tài đã tìm người kiểm chứng, quả nhiên công hiệu"
Sau khi bôi qua dược dịch, Tôn Tinh thật sự nhìn già đi sáu, bảy tuổi. Càn Long nhất thời lộ ra bộ dáng hài lòng "Đến, thay cho trẫm quần áo tương tự".
Tiểu Quý Tử lại phục thị Càn Long thay quần áo. Hòa Thân còn giả trang chạy ra sau bức bình phong, thẳng đến khi Tiểu Quý Tử nói chuẩn bị xong rồi mới chạy vào, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Tôn Tinh cùng Càn Long đồng thời bước vài bước, lại làm mấy động tác giống nhau. Hòa Thân đem ánh mắt thu lại "Vạn Tuế Gia, nô tài có phải hoa mắt hay không, thực sự không nhận ra."
"Ha ha ha" Càn Long đột nhiên cười "Hòa Thân, ngươi không phải nói liếc mắt qua là có thể nhận ra trẫm sao?"
"Hòa Thân cười như vây, nô tài liền lập tức nhận ra, khí độ của Vạn Tuế Gia người không ai có thể so sánh"
"Hòa Thân"
"Có nô tài"
"Theo trẫm xuất cung làm đại sự, lưu lại cẩu nô tài giúp trẫm ứng phó vài ngày với mấy đại thần"
"Nô tài tuân chỉ"
Đến bước này Tôn Tinh cũng chỉ đành phó mặc cho thiên mệnh. Vừa ra khỏi thượng thư phòng, Tiểu Quý Tử lập tức thay đổi thái độ, từ bộ dạng cung kính đối với Tôn Tinh, lập tức đổi thành chủ tử của hắn. Tôn Tinh muốn giả bộ dáng cao cao tại thượng, hiện tại đều không được. Tiến vào Càn Thanh cung, theo tiếng hô của Tiểu Quý Tử, một hàng nô tài liền quỳ rạp xuống. Trong khoảng khắc, Tôn Tinh cảm giác lông mao toàn thân nở ra, trong lòng không hề khẩn trương mà thay vào đó là một cảm giác kích động. Trước kia thường nghe nói, nếu có một ngày làm hoàng đế, dù có chết cũng cam lòng. Hiện tại chính mình đang hưởng thụ cuộc sống đế vương, hơn nữa ít nhất còn được vài ngày.
Tuy nói Tôn Tinh giả làm hoàng đế, nhưng là một chút quá trình phải thay đổi. Bước đầu tiên chính là tắm rửa thay quần áo, bình thường đều do cung nữ hầu hạ, nay đều đến tay Tiểu Quý Tử tự mình hầu hạ. Hắn trên người có thương tật, hoàng đế làm gì có. Sau đó, thái giám ở Kính sự phòng đưa đénh danh sách phi tử, điều này Tiểu Quý Tử đã giảng giải qua cho hắn. Vạn Tuế Gia nếu muốn phi tử nào thị tẩm, đều mang bài tử của nàng đến trước, Tôn Tinh tự nhiên không dám loạn động, chỉ có thể quát "Lui ra".
Thời khắc này Tôn Tinh hận chỉ muốn đem băm vằm Tiểu Quý Tử, như vậy chí ít có thể tiêu diêu khoái hoạt vài ngày.
"Vạn Tuế Gia, nô tài cáo lui, nếu không có gì quan trọng thì đừng gọi người ở ngoài, sai bảo thị nữ bên cạnh là được rồi."
Lúc còn lại một mình với Tôn Tinh, Tiểu Quý Tử lập tức lộ ra mặt thật, tuy ngoài miệng kêu Vạn Tuế Gia, nhưng biểu tình lại đem Tôn Tinh biến thành nô tài, hơn nữa còn lại gần ăn hai miếng điểm tam, uống một ly trà trên bàn rồi mới tiêu sái bước ra ngoài. Tôn Tinh nhìn mặt hắn không khỏi buồn bực, nhưng lại không thể làm gì. Cũng không thể vì một khoái hoạt nhất thời mà loạn động, nói cho cùng cũng không dám giết hắn. Bất giác Tôn Tinh thở dài, xoa xoa hai bên thái dương. Tiểu Quý Tử thái giám chết bầm này gõ vào đỉnh đầu Tôn Tinh, đến giờ vẫn còn đau. Tôn Tinh càng nghĩ càng ức, mắng thầm :"Mẹ nó, cẩu nô tài, thái giám chết bầm, ta dù gì cũng là một hoàng đế bù nhìn, thái giám chết bầm ngươi lại dám đè đầu cưỡi cổ ta, muốn làm phản rồi." Tôn Tinh bưng chén trà muốn uống một ngụm, lại phát hiện chén trà này Tiểu Quý Tử mới dùng qua, tức giận ném chén trà đi.
"Vạn Tuế Gia, người có việc gì sao?"
"A.. Ta.. Trẫm hơi khát nước, ngươi tên là gì?"
"Nô tì hạ hương, Vạn Tuế Gia thỉnh người chờ trong giây lát, nô tài lập tức mang đến"
Tôn Tinh nghe thấy tâm tình đột nhiên nhảy dựng lên, thanh âm này quả thực rất dễ nghe, hòa nhã dịu dàng như chén cam lộ, thật không biết nhan sắc thế nào. Tôn Tinh vì che dấu tâm tình đang xao động, tiện tay cầm lên một quyển sách. Lát sau, một cô gái đi đến. Trên người nàng mặc một bộ nội y bó sát người, chân mang một đôi giày tú hoa, dáng người mềm mại không xương, chỗ nào cần lồi có lồi, cần lõm có lõm.
"Vạn Tuế Gia, thỉnh dùng trà"
"Nga.." Tôn Tinh tiếp nhận chén trà vừa muốn nhấp một ngụm, không ngờ trượt tay, thiếu chút nữa rơi vỡ chén.