Siêu Cấp Thư Đồng - Fulltext 423 Chương - TG: Huyết Đồ
Siêu Cấp Thư Đồng
Tác giả: Huyết Đồ
Chương 1: Mưa Bụi Tây Hồ
Người dịch: MiXaoZon
Nguồn: ST
Đình đài, lầu các, nhà thủy tạ, ba tòa nối liền nhau, bóng liễu phản chiếu trên mặt hồ, du khách nhẹ bước. Cảnh đẹp Tây Hồ luôn hấp dẫn tài tử du khách, nhưng hiện tại, trên mặt hồ vẫn chưa xuất hiện hình ảnh hàng trăm con thuyền, chỉ có một vài con thuyền nhỏ lơ đãng cùng thuyền hoa đi qua, chở vài tài tử giai nhân đang liếc mắt đưa tình.
Ở bờ Tây Hồ, trong một góc hẻo lánh, sáng sủa, có một ngôi nhà cỏ đơn sơ, một vị nam tử trẻ tuổi đang ngơ ngác ngắm nhìn Tây Hồ xinh đẹp, không biết lúc này suy nghĩ đang phiêu diêu nơi đâu.
Lúc này cũng không biết làm thế nào để hình dung tâm tình của Triệu Tử Văn. Nếu nói không hay ho thì cũng không đủ để hình dung hắn, hẳn là phải dùng thực con mẹ nó không hay ho !!!
Triệu Tử Văn đến nơi đây được nửa tháng, nhưng vẫn có chút không thích ứng cuộc sống nơi này, bởi vì hắn xuyên qua, xuyên qua thời không đi tới một thế giới cổ đại hoàn toàn xa lạ.
- Triệu đại ca, huynh mau vào, cẩn thận kẻo cảm lạnh.
Nghe được thanh âm dễ thương kia, Triệu Tử Văn quay đầu lại nhìn nàng cười
- Hiện tại thân thể ta tốt hơn nhiều, không sao cả.
- Bảo Nhi, muội đừng để ý tới hắn, cứ để thùng cơm này lạnh chết, sau này chúng ta có thể tiết kiệm thêm nhiều lương thực.
Nam tử cầm sách trong phòng nói
Bảo Nhi cười khúc khích, rồi trừng mắt nhìn nam tử:
- Ca ca, sau này huynh mà nói chuyện không tốt, muội sẽ không để ý tới huynh.
Triệu Tử Văn đảo cặp mắt, đây là cái loại người gì, không phải ta chỉ ăn nhiều hơn ngươi một chút thôi sao, còn muốn trù ta chết.
Lý Thiên Chính đã sớm không vừa mắt với người này. Từ khi cứu hắn từ Tây Hồ, Lý Thiên Chính ngay lập tức hối hận. Người này tựa như một người chết, nằm trên giường liền 10 ngày, mỗi ngày còn khiến muội muội hắn phải hầu hạ, nếu muội muội không ngăn cản, hắn đã sớm đá người này ra khỏi cửa. Càng về sau, Lý Thiên Chính càng hối hận, bởi người này rất….có năng khiếu ăn, quả là một thùng cơm.
Triệu Tử Văn thở dài, không nghĩ mình bị rơi xuống nước lại bị cuốn tới nơi này, nếu không sẽ không chịu ủy khuất như vậy. Nếu không phải Bảo Nhi tại đây, chỉ sợ tên Lý Thiên Chính kia đã sớm đuổi mình đi rồi. Chính mình mỗi ngày đã tận lực khống chế cơn thèm ăn, thường xuyên chỉ ăn lửng dạ, nhưng không nghĩ hắn lại coi mình là thùng cơm. Con mẹ nó, ta còn oan khuất hơn cả Thị Kính. (Nguyên tác: oan hơn Đậu Nga) (1)
Lý Thiên Chính oán hận trừng mắt nhìn hắn vài lần rồi lại tiếp tục đọc sách.
Triệu Tử Văn thì khác. Căn bản là không thèm nhìn ánh mắt của Lý Thiên Chính, hắn quay sang nhìn Bảo Nhi đang thêu giày, thở dài. Nàng giống cô gái 17 tuổi, một nữ sinh lớp 11, mà Triệu Tử Văn thích ở thế giới kia, nhưng trên mình lại gánh trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình. Bởi vì Lý Thiên Chính là tú tài, sang năm sẽ vào kinh dự thi, Bảo Nhi mỗi ngày không chỉ cơm nước, giặt quần áo, còn phải làm hài nuôi hắn đọc sách. Mà Lý Thiên Chính mỗi ngày chỉ ôm sách đọc không ngừng, hiện tại lại thêm một người bệnh là Triệu Tử Văn khiến nàng bận đến mức uống nước cũng không có thời gian. Tuy nhiên cũng may, mấy ngày nay Triệu Tử Văn đã hết bệnh, trọng trách trên người nàng cũng giảm nhẹ.
Lý Bảo Nhi ngẩng mặt lên cười, thấy Triệu Tử Văn đang nhìn mình, khuôn mặt ửng đỏ, lại cúi đầu làm hài.
Bộ dáng xinh đẹp của Bảo Nhi khiến Triệu Tử Văn ngẩn ngơ, khuôn mặt Bảo Nhi mặc dù còn non nớt một chút, tuy nhiên cũng là một mỹ nữ khó gặp, đôi mi cong vút, cái mũi yêu kiều, ánh mắt trong như trăng sáng, cái miệng đầy đặn, nhỏ nhắn, eo thon thả. Nhớ tới nàng đã dốc lòng chiếu cố mình 10 ngày, nội tâm Triệu Tử Văn thật cảm động, hắn âm thầm thề với bản thân sẽ hoàn lại phần ân tình này.
Bảo Nhi thấy hắn lại nhìn mình, trừng mắt liếc hắn một cái
Triệu Tử Văn cười ha ha, rồi lại nhìn mặt nước trong như gương của Tây Hồ, nhìn những hạt mưa sa, rơi xuống mặt hồ phẳng lặng khiến mặt hồ gợn sóng, nhìn trời xanh mây trắng ở phương đông, nhìn bầu trời cao vút, cảnh quan hài hòa. Có lẽ đã thực sự bị nơi này cuốn hút, Triệu Tử Văn bỗng nổi hứng thì thầm:
- Đông biên nhật xuất tây biên vũ, đạo thị vô tình khước hữu tình.
(Dịch: Phía Đông trời mọc phía Tây mưa, đã nói vô tình lại hữu tình) (2)
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng Lý Thiên Chính cùng Bảo Nhi đều nghe được, Lý Thiên Chính đầu tiên là cả kinh, sau đó tròng mắt vừa chuyển, suy nghĩ một chút rồi vỗ tay cười nói:
- Không nghĩ tới Triệu huynh là chân nhân không lộ mặt, không ngờ có tài học như thế, thật sự bội phục, bội phục.
Triệu Tử Văn nghe hắn nói ngẩn ra, cái này không phải hắn uống sai thuốc chứ ? Không phải hắn rất khó chịu với mình sao, như thế nào đột nhiên lại khen mình, khẳng định là có ý đồ.
Bảo Nhi cũng đã học vài năm tư thục, tự nhiên biết, cũng khen từ đáy lòng:
- Câu nói vô tình đã có tình thật sự cực kỳ diệu, chỉ dựa vào câu này, muội xem đương kim văn đàn không có ai có khả năng sánh ngang Triệu Đại ca.
Trên mặt đầy vẻ kính nể
Triệu Tử Văn bị huynh muội này tâng bốc, trong lòng có chút lâng lâng, tùy tiện đọc vài câu thơ nổi tiếng cũng lừa được bọn họ, nếu đọc thêm bảy, tám câu nữa xem bọn họ có muốn gọi hắn là cha luôn không…
Bảo Nhi dường như cũng hiểu biết một chút về thơ, quay sang Triệu Tử Văn nói nhỏ:
-Triệu đại ca, câu kia là vế dưới, có thể cho chúng ta thưởng thức cả vế trên không ?
- Ta chỉ là nhất thời hưng phấn tùy tiện nói ra một câu, còn không nghĩ tới vế trên, nếu nghĩ ra, ta sẽ nói cho muội.
Kỳ thật Triệu Tử Văn không chỉ nhớ rõ một câu này mà còn nhớ rõ cả vế trên, nhưng hắn cảm thấy rất thích tư vị được người ta khích lệ, không muốn nói mình không phải tác giả cho nên phải nói một câu trái lương tâm.
-Một khi đã như vậy, chờ Triệu đại ca nghĩ được thì nói cho muội biết
Bảo Nhi thở dài
- Nếu Triệu đại ca có tài học như thế, hẳn là cũng có công danh
Triệu Tử Văn cười khổ:
- Ngay cả tư thục ta cũng chưa từng học qua, làm gì có công danh.
-A…
Lý Thiên Chính cùng Bảo Nhi kinh dị kêu lên một tiếng. Trong mắt Lý Thiên Chính hiện lên một tia hoảng hốt:
-Nếu Triệu huynh ngay cả tư thục cũng chưa học qua, vậy thì không phải là huynh... Chẳng lẽ câu thơ kia là Triệu huynh đọc từ quyển sách nào sao ?
Bảo Nhi lắc lắc đầu nói:
- Muội tin tưởng Triệu đại ca không phải người như vậy. Huynh ấy có thể tức cảnh sinh tình, thơ phát ra từ cảm xúc, nhất định không phải là mượn ở đâu tới, khẳng định là do dụng công đọc sách trong nhà mà có.
Triệu Tử Văn mỉm cười, xem như thừa nhận.
- Rốt cục cũng làm xong
Bảo Nhi đứng dậy, duỗi thân hình xinh đẹp
- Ca ca, muội muốn đi giao hài cho chưởng quầy
Lý Thiên Chính gật gật đầu:
- Ừ, đi nhanh về nhanh
Triệu Tử Văn nhìn giỏ giầy thêu hỏi:
- Một đôi giày này có thể bán được bao nhiêu tiền ?
Bảo Nhi liếc nhìn hắn một cái, cũng không hiểu hắn hỏi cái này để làm gì ?
- Một đôi giày thêu này có thể bán được ba trăm văn tiền
- Ba trăm văn ?
Triệu Tử Văn biết thế giới này một ngàn văn tương đương với hai lượng bạc trắng, cũng không biết Bảo Nhi dịu dàng này có bị chưởng quầy lừa hay không
- Đôi giày này chưởng quầy bán bao nhiêu tiền ?
- Một lượng hai
Bảo Nhi nói, giọng nói có chút thương cảm
- Mỗi đôi giày thực ra chỉ có thể kiếm được một trăm văn
Thanh âm Bảo Nhi lộ ra một chút ưu thương, khiến Triệu Tử Văn có chút đau lòng….khốn kiếp, tên chưởng quầy này khi dễ Bảo Nhi vì tuổi còn nhỏ, tính cách dịu dàng. Triệu Tử Văn cả giận nói:
-Muội làm giày không chỉ làm kỹ càng, hình thức lại nổi bật, chưởng quầy kiếm được bảy trăm văn, nàng lại chỉ được một trăm văn. Tên chưởng quầy kia quả là thái quá
Triệu Tử Văn cũng có chút bội phục Bảo Nhi, nàng làm giày thêu không chỉ thiết kế độc đáo, mới mẻ, hơn nữa rất khéo tay, hoa thêu rất sống động, nhìn như hoa thật.
Bảo Nhi lo lắng nói:
- Nếu không bán cho Lưu chưởng quầy, muội cùng với ca ca sẽ không thể duy trì cuộc sống
1. Nỗi oan nàng Đậu Nga :
Con gái của một nhà Nho nghèo Đậu Thiên Chương tên là Đậu Nga. Từ nhỏ đã được bán vào nhà Thái lão bà làm con dâu, sau khi kết hôn thì phu quân qua đời, từ đó sống cùng phụng dưỡng mẹ chồng, sớm tối có nhau. Trong vùng có tên lưu manh Trương Lư Nhi muốn chiếm đoạt Đậu Nga bèn nghĩ cách vu oan Đậu Nga bỏ thuốc độc giết chết mẹ chồng để uy hiếp nàng, chẳng may giết nhầm cha hắn. Trương Lư Nhi vu cáo do Đậu Nga giết hại. Quan phủ dùng hình phạt lấy cung Thái lão bà, Đậu Nga vì bảo vệ mẹ chồng đành phải nhận tội và bị xử trảm. Trước khi bị hành hình tại pháp trường, giữa tiết hè tháng sáu nàng đã chỉ lên trời thề rằng: “Ngay khi máu đổ đầu rơi , xin cho có tuyết, hạn hán ba năm, nếu đúng có oan, lập tức linh nghiệm”. Ba năm sau, cha nàng Đậu Thiên Chương đi sứ ngang qua Sở Châu, lật lại án cũ, làm rõ trắng đen.
2. “Trúc chi từ” của Lưu Vũ Tích
Dương liễu thanh thanh giang thủy bình
Văn lang giang thượng xướng ca thanh
Đông biên nhật xuất tây biên vũ
Đạo thị vô tình hoàn hữu tình.
--Dịch Nghĩa--
Cây dương liễu xanh xanh,nước sông phẳng lặng
Nghe tiếng chàng hát hò trên sông
Phía đông mặt trời mọc,phía tây thì trời mưa
Bảo rằng không tạnh mà lại tạnh.
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Xanh dương liễu, nước sông phẳng lặng
Tiếng chàng hò, nghe vẳng trên sông
Mưa đàng tây, nắng đàng đông
Bảo mưa cũng đúng, trời trong cũng là.
-- Bản dịch của SongNguyễn HànTú --
Nước sông lặng
Bờ xanh xanh liễu rủ
Tiếng bổng trầm giọng lơi lả trên sông
Phương tây mưa
Trời lại nắng phương đông
Lời trong sáng…ý lồng điều cợt nhả
--Bản dịch của Anh Nguyên--
Khúc ca Trúc-chi
Liễu xanh, dòng nước yên lành,
Trên sông, giọng hát của anh ngọt ngào.
Tây mưa, đông mặt trời cao,
Nói vô tình, lại biết bao nhiêu tình...
Chương 2: Ép Mua Ép Bán
Người dịch: MiXaoZon
Nguồn:ST
Lý Thiên Chính mặc dù có nghe thấy hai người nói chuyện nhưng vẫn nhàn nhã ngồi trước bàn trúc đọc sách. Triệu Tử Văn có chút buồn bực, đây là cái loại ca ca gì, không ngờ không có chút quan tâm đối với việc này, nếu không bán được, ta nghĩ ngươi nên ăn không khí đi, nhìn ngươi thì thi Trạng Nguyên cái rắm.
Triệu Tử Văn đối đãi với Bảo Nhi đáng thương như chính muội muội của mình, thấy nàng chịu thiệt, hắn sao có thể cam tâm
- Bảo Nhi, để ta cùng đi đến chợ với muội, ta giúp muội bán giầy thêu.
Lý Thiên Chính liếc nhìn Triệu Tử Văn một cách khinh miệt, cho rằng Triệu Tử Văn có đi cũng chẳng có biện pháp gì.
Triệu Tử Văn trước khi đi vào thế giới này cũng làm một giáo viên cấp ba, tuy không hiểu biết nhiều về thị trường chuyên nghiệp, nhưng hắn luôn làm thêm trong lúc nghỉ hè, cũng đã làm được mấy tháng nghiệp vụ giáo viên, học được một ít mánh lới buôn bán, nếu dùng để giải quyết cái đám người cổ đại thực là việc dễ dàng.
- Ừ…
Bảo Nhi nghe lời nói của Triệu Tử Văn, nàng nghĩ chắc là có biện pháp, vì thế nhu thuận gật gật đầu, mang cái giỏ nhỏ đi trước, Triệu Tử Văn lẳng lặng đi theo sau nàng.
Qua vài ngày nói chuyện cùng Lý Thiên Chính và Bảo Nhi, Triệu Tử Văn đại khái hiểu được một chút về thời đại này. Đây là một đất nước, triều đại hoàn toàn xa lạ, triều đại Kinh Quốc. Quốc gia này hắn chưa từng nghe qua, chỉ biết trước đây có hai quốc gia là Khang Quốc và Sở Quốc, về phần triều đại trước nữa thì Lý Thiên Chính cũng không rõ ràng lắm, hắn chủ yếu chỉ biết xem sách, làm thơ mà thôi.
Triệu Tử Văn cũng biết nơi này là Hàng Châu. Chỗ hắn đang ở là huyện Tiền Đường của Hàng Châu, hiện tại đang đi tới chợ huyện. Ở đây đã được nửa tháng, mặc dù Triệu Tử Văn chỉ loanh quanh trong ngôi nhà cỏ nhưng vẫn hiểu biết đại khái về triều đại này, đây là một triều đại trọng văn khinh võ. Vài ngày đầu khi vào thế giới mới này, hắn rất sợ hãi, mơ màng, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại, còn sống, hắn phải kiên cường mà tiếp tục.
Phố chợ là một con đường rộng rãi, thẳng tắp, hai bên đường có đình đài lầu các, cửa hàng san sát nhiều không đếm xuể. Đám tiểu thương bán đồ ăn không ngừng hò hét, người đi đường đông đúc, ngựa xe qua lại thập phần nào nhiệt. Trên phố, nam tử tóc búi cao buộc khăn, nữ nhân mang khăn voan, áo dài, trên đường rất ít phụ nữ, ở trong chế độ phong kiến, nữ tử vốn rất ít ra ngoài.
Triệu Tử Văn đi trên đường phố, cảm giác triều đại này có chút giống thời Tống. Người qua lại cũng ngạc nhiên nhìn hắn, tuy hắn mặc một bộ áo xanh cũ nát, nhưng mái tóc đen ngắn ngủn kia thật sự khiến họ lạ mắt. Người hai bên đường cũng nhìn đầu hắn trêu đùa, vài tiểu thư không dám nhìn thẳng hắn chỉ dám len lén liếc trộm.
Triệu Tử Văn cao 1m83, thân thể rèn luyện nhiều nên rất rắn chắc, thêm vào phơi nắng nhiều khiến bộ da có màu đồng cổ, mày kiếm, mắt sao, nụ cười có chút xấu xa. Ở thế giới này, công tử bột chiếm đa số, nên Triệu Tử Văn quả thực rất có sức thu hút đối với các tiểu thư.
Thần sắc Bảo Nhi cũng có chút xấu hổ. Nàng lần đầu đi ra ngoài cùng một nam nhân trừ Lý Thiên Chính, nhưng lại bị nhiều người nhìn như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu, nấp sau thân hình của Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn cho dù da mặt khá dày, tuy nhiên bị nhiều người nhìn như vậy khuôn mặt cũng không khỏi đỏ lên, nhìn Bảo Nhi hai má ửng đỏ nấp sau lưng mình, không khỏi bật cười ha hả.
Hai người bước nhanh về phía trước hơn mười thước thì Bảo Nhi dừng bước:
- Triệu đại ca, chính là cửa hàng này.
Triệu Tử Văn ngẩng đầu nhìn – tiệm giầy Linh Lung - cái tên quả không tồi, nhìn hết một lượt rồi theo Bảo Nhi đi vào
Cửa hàng không lớn, nhưng tinh xảo, xứng với cái tên, bốn phía của hàng có đủ loại giầy, có giày nam, giày vải, giày cho trẻ con. Triệu Tử Văn tinh tế nhìn ngắm, dường như phát hiện ra cái gì, khóe miệng nhếch lên. Trên quầy có một lão già khoảng hơn năm mươi tuổi, ánh mắt gian giảo, vừa thấy đã biết thuộc loại người gian ngoan, rất khó có thể bán được giá tốt đối với tên này.
Chưởng quầy thấy Bảo Nhi đi vào, ánh mắt lập tức lộ ra một tia vui mừng, nhưng lập tức bị hắn kìm lại. Chi tiết nhỏ này đã bị Triệu Tử Văn quan sát thấy, trên mặt lộ ra nụ cười
Chưởng quầy không nhanh không chậm chỉ vào ghế dựa, cười nói:
-Hóa ra là Lý tiểu thư đến, mời ngồi.
Bảo Nhi vừa định nói chuyện, Triệu Tử Văn sợ nàng nói bậy vội xen vào nói:
- Chưởng quầy, chúng ta chỉ là tới xem một chút.
- Ồ…
Chưởng quầy nhìn cái giỏ giày thêu, ý vị thâm trầm hỏi một tiếng:
- Xin hỏi các hạ là ?
- Ta là bà con xa của Bảo Nhi.
Triệu Tử Văn ngồi trong chốc lát, quan sát qua vài lần, thấy chưởng quầy bất động liền quay sang Lý chưởng quầy ôm quyền nói
- Không quấy rầy chưởng quầy, chúng ta cáo từ
Chưởng quầy thấy bọn họ thật sự không không bán giày, trong mắt hiện lên một chút hoảng hốt. Triệu Tử Văn phát hiện điều này, ý cười trên khóe miệng càng dày đặc.
Chưởng quầy híp mắt, vội vàng nói:
- Lý tiểu thư, cô không bán giày ?
Lý Bảo Nhi từ lúc vào cùng Triệu Tử Văn căn bản không nói chuyện bán giày, trong lòng lo lắng nhìn hắn, cũng không hiểu Triệu Tử Văn tính toán gì, liền giơ tay kéo kéo tay áo hắn.
Triệu Tử Văn thấy chưởng quầy mở miệng hỏi chuyện bán giày, biết mình đã chiếm thượng phong liền hướng về phía Bảo Nhi trừng mắt một cái rồi nói:
- Chúng ta chỉ tùy tiện nhìn xem, chẳng lẽ chưởng quầy muốn mua lại đôi giày này ?
Chưởng quầy biết mình đã gặp đối thủ, nam tử trước mắt này bộ dáng biểu hiện bình thường, nhưng lại rất khó khăn. Chưởng quầy bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta muốn mua đôi giày này.
- Oh…
Triệu Tử Văn cố ý kéo dài thanh âm, cười quỷ dị nói:
- Hóa ra chưởng quầy muốn mua, ta tưởng rằng ngươi không muốn mua, vậy chưởng quầy trả giá thế nào ?
Chưởng quầy thấy bộ dạng lưu manh của hắn ngay lập tức thấy đau đầu, nhưng không nghĩ rằng hắn còn nhỏ tuổi đã có kinh nghiệm kinh doanh, cắn chặt răng nói:
- Vẫn theo quy củ, ba trăm văn một đôi.
- Ba trăm văn?
Triệu Tử Văn cười khẩy vài tiếng, cũng không trả lời.
Chưởng quầy lập tức có chút nóng nảy:
- Vậy ngươi muốn bao nhiêu tiền một đôi ?
Triệu Tử Văn duỗi ngón tay….bảy trăm văn
- Cái gì ? Bảy trăm văn ?
Chưởng quầy lắc đầu nói:
- Không được, không được, giầy thêu như vậy, hình thức rất bình thường, nhiều nhất là bốn trăm văn.
- Hừ, ta rất có lòng tin đối với tài thêu giày của Bảo Nhi, chưởng quầy lại làm thấp đi giá trị giày của chúng ta, không phải có chút làm ăn thiếu đạo đức sao?
Triệu Tử Văn cố ý nhìn quầy giày vài cái, lạnh nhạt nói:
- Vừa rồi chưởng quầy của tiệm giày Kim Linh ra giá sáu trăm văn, ta cũng chưa bán, ngươi lại chỉ trả bốn trăm văn. Quên đi, bán cho chưởng quầy Kim Linh vẫn tốt hơn.
Nói xong hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi đi ra ngoài.
Chưởng quầy gặp ánh mắt của Triệu Tử Văn nhìn mình vài lần đã biết mình bị hắn nắm được nhược điểm, thấy tình thế cấp bách muốn chửi bới
Trong lòng Bảo Nhi sợ hãi, trong mắt rất nhanh ngân ngấn nước mắt. Nàng biết chính mình chưa từng đi qua tiệm giày Kim Linh, cũng không biết Triều Tử Văn đang quấy rối, nếu không bán được thì sao ? Buổi tối ca ca và mình sẽ đói bụng.
Trên đường tới đây, Triệu Tử Văn đã chú ý rất kỹ những nơi có tiệm giày, biết tiệm giày gần đây nhất là tiệm giày Kim Linh, suy đoán chính là đối thủ cạnh tranh của tiệm giày này, nhưng lại nghe Bảo Nhi nói, nàng là nguồn cung cấp giày thêu chủ yếu của Lý Chưởng quầy, nếu bán cho đối thủ của hắn, cũng đồng nghĩa mất đi nguồn cung cấp giày thêu, mất đi một chút lợi thế cạnh tranh, nói không chừng còn có thể bị đối thủ tấn công.
Chưởng quầy thấy bọn họ đã đi ra gần tới cửa, hướng tới tiệm giày Kim Linh, vội vàng lớn tiếng hô:
- Thôi thôi, ta trả tối đa sáu trăm văn một đôi.
Triệu Tử Văn cười cười, xoay người trở lại, Bảo Nhi vốn chuẩn bị tinh thần hôm nay sẽ đói bụng, nghe chưởng quầy nói, có chút không tin vào lỗ tai mình, đôi mắt đẹp mở to, cả kinh nói:
- Triệu đại ca, muội không có nghe sai chứ ?
Triệu Tử Văn nhéo cái mũi nhỏ của nàng cười:
- Cô bé ngốc, đương nhiên là thật sự
Thấy động tác thân thiết của hắn, Bảo Nhi hoảng sợ, có chú xấu hổ, trừng mắt liếc hắn một cái. Triệu Tử Văn có chút quá đắc ý mà quên mất, nữ tử thời xưa không thể đụng vào, nói không chừng có thể xấu hổ, giận dữ, cũng có thể treo cổ tự tử, vội vàng cười cười…
Last edited by Cá Cảnh!; 16-07-2010 at 06:16 PM.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cá Cảnh!
Chương 3: Tâm Lý Chiến
Người dịch: MiXaoZon
Nguồn:st
Chưởng quầy bỏ giày ra đếm, tổng cộng mười lăm đôi, sau đó cầm chín lạng bạc trắng đưa cho Bảo Nhi
Bảo Nhi có nằm mơ cũng không nghĩ tới hôm nay có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đôi tay có chút run rẩy tiếp nhận bạc.
Chưởng quầy cười nói:
-Vị kia hẳn là tướng công của tiểu thư, hắn thật sự có bản lĩnh, quả thực rất hợp với việc kinh doanh
- Bảo Nhi, nhanh lên
Triệu Tử Văn đứng ngoài cửa gọi
Hai má Bảo Nhi ửng đỏ, vừa định giải thích lại nghe thấy Triệu Tử Văn gọi. Chưởng quầy cười ha hả nói:
- Nhanh lên thôi, tướng công tiểu thư gọi.
Việc giải thích lại càng tinh vi hơn, hơn nữa nhất thời không thể giải thích rõ, Bảo Nhi bụm khuôn mặt đang nóng bừng chạy vội ra ngoài
Trong tay Triệu Tử Văn lúc này bê đầy muối và gạo, còn mua thêm mấy cân thịt, có thể thấy đang Bảo Nhi đang rất cao hứng. Hai người đi dọc theo Tây hồ, trên đường trở về nhà, làn gió nhẹ nhàng khua động vài sợi tóc của Bảo Nhi, cái váy của nàng cũng nhẹ nhàng đung đưa, dáng người lả lướt, yêu kiều như bông hoa sen mới nở.
Triệu Tử Văn nhìn tiểu mỹ nhân này, lại nghĩ tới bạn gái trước của mình. Ngày ấy hắn hẹn nàng tới Tây hồ đi du thuyền, chuẩn bị cho nàng một sinh nhật thật lãng mạn. Vốn hắn muốn làm bộ không cẩn thận rơi xuống nước, dọa nàng một chút, sau đó đột nhiên nổi lên, hôn một cái thật lãng mạn vào đôi môi thơm của nàng ! Nhưng thế sự khó đoán, chính hắn vừa chuẩn bị ngã vào trong nước, không nghĩ tới nàng đột nhiên quay lại nói với hắn
- Chúng ta chia tay đi !
Một câu nói này khiến hắn thực sự ngã xuống nước, thảm hại hơn là trong nước đột nhiên xuất hiện dòng xoáy, bất kể hắn có cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi dòng xoáy, bị cuốn trôi.
Cũng không biết nàng lúc đó thế nào, còn Triệu Tử Văn bị nước cuốn, đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn nhớ tới nàng, có thể lúc này nàng đã sớm nằm trong vòng tay người khác.
Thấy Triệu đại ca ngơ ngác nhìn mình, bộ dạng như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi lông mi thanh tú của Bảo Nhi khẽ nhíu, cười nói:
- Triệu đại ca, có phải huynh rất giỏi buôn bán không, có thể dạy cho muội chứ?
Triệu Tử Văn đang tập trung suy nghĩ, thấy thần tình Bảo Nhi cùng vẻ khâm phục của nàng, hăn đắc ý nói:
- Kỳ thật buôn bán cũng không có gì khó, chỉ là một trò tâm lý chiến mà thôi.
- Tâm lý chiến?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Đúng, không chỉ nắm tâm lý đối phương, còn phải quan sát những thứ rất nhỏ nhặt, phải rất kiên nhẫn, ai mở miệng nói chuyện mua bán trước, rất dễ rơi xuống hạ phong
Hắn liếc Bảo Nhi đầy thâm ý nói:
- Muội không phát hiện, cửa hàng của chưởng quầy cái gì cũng có, trừ giày thêu là không?
Đôi mắt đẹp của Bảo Nhi lập tức sáng ngời, nàng đưa tay gạt vài sợi tóc đã bị gió thổi rủ xuống:
- Muội biết chưởng quầy rất cần giày thêu, nhưng lại giả bộ không muốn mua, nhìn như muốn ép giá chúng ta tới chết.
Không nghĩ tới cô bé này vẫn có điểm thông minh, một chút đã hiểu. Triệu Tử Văn cười cười:
- Là thế này, chúng ta là người bán, đương nhiên phải chú ý là người mua có ý mua đồ của chúng ta hay không. Nếu ý mua mãnh liệt, chúng ta có thể đề cao giá cả. Khi chúng ta tiến vào, trong mắt chưởng quầy đó vui mừng như điện, chứng tỏ hắn rất muốn mua giày của chúng ta. Cho nên ta mới giả bộ không bán gì, chính là muốn cho hắn biết, chúng ta cũng không cần bán cho hắn, để tâm lý hắn buông lỏng, sau đó nói bán cho người cạnh tranh của hắn, tâm lý hắn càng thêm lo lắng, lúc này hắn nhất định sẽ đưa ra giá cao nhất.
- Hóa ra đây là tâm lý chiến, Triệu đại ca thật sự là quá lợi hại.
Bảo Nhi vẫn chỗ hiểu chỗ không hỏi:
- Nhưng nếu chưởng quầy không ngăn cản, thì chúng ta phải làm gì?
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Chúng ta sẽ bán cho tiệm giày Kim Linh
Bảo Nhi lắc đầu:
- Không được, rất nhiều tỷ tỷ đều đã tới cửa tiệm của Lý chưởng quầy mua giày của ta, nếu ta bán đi chỗ khác, bọn họ sẽ không mua được.
Triệu Tử Văn cũng không có biện pháp đối với tâm địa thiện lương của Bảo Nhi, chỉ có thể giải thích một cách ngờ ngệch đáng yêu cho nàng:
- Nếu hắn thật sự không chịu đáp ứng, chúng ta sẽ đi vài bước rồi quay lại bán cho hắn bốn trăm văn một đôi
Mặc kệ thế nào, hôm nay cũng kiếm được nhiều, Bảo Nhi vô cùng kính nể liếc nhìn hắn một cái
Gió lạnh buổi sáng thổi vào mặt Triệu Tử Văn khiến hắn sảng khoái vô cùng. Hôm nay lại giúp cho Bảo Nhi buôn bán lời như vậy, hiện tại tâm tình, cảm giác hắn rất vui sướng, sự sợ hãi khi đi vào thế giới này cũng phai nhạt.
- A......
Triệu Tử Văn hướng về Tây hồ hét lớn một tiếng, giải phóng sự buồn bực từ lâu trong lòng
- Tên quỷ mặt đen kia, không có phẩm đức….
- Thật là làm nhục sự văn nhã….
-Chúng ta tránh xa hắn một chút, đề phòng bị tha hóa.
Các tài tử nhìn thấy Bảo Nhi dịu dàng, động lòng người đứng cạnh hắn, tưởng là thê tử hắn, tâm lý có chút khó chịu. Nhìn bộ dạng nghèo túng, hủ lậu kia của hắn, cảm giác rất đáng ghét, lại thấy hắn không quản lễ nghĩa hét to, ai nấy đều ồn ào bàn tán.
Triệu Tử Văn vừa giải phóng được tức giận, lại đụng tới màn này, vốn định xắn tay tới dạy dỗ đám thư sinh thối này thì bị Bảo Nhi kéo áo. Nhìn ánh mắt cầu xin của Bảo Nhi, hắn đành phải thôi, trong miệng hừ một tiếng.
Các tài tử bị hắn dọa hoảng sợ, trong lòng đều sợ hãi, tên hắc quỷ thân thể cao ngất, rắn chắc thế kia, nếu bị hắn đánh, chỉ sợ chết vài lần cũng không đủ
Nam tử thế giới cổ đại đại đa số chỉ cao khoảng 1thước 7, còn Triệu Tử Văn lại cao tới 1 thước 83, vốn rất hiếm thấy, trong đám người này rất nổi bật.
- Ta bảo thùng cơm ngươi, để lại cho ta một chén biết không
Lý Thiên Chính nghe Bảo Nhi nói Triệu Tử Văn mặc cả với chưởng quầy thế nào, trong lòng cũng có vài phần bội phục, nhưng vẫn không quen nhìn bộ dạng ăn uống của hắn.
Bảo Nhi mất hứng nói:
- Ca ca, sao huynh lại nói Triệu đại ca như vậy. Hôm nay huynh ấy giúp chúng ta buôn bán lời rất nhiều tiền, hơn nữa có thể ăn được cũng là phúc mà !
“Rốt cuộc ta cũng tìm được tri kỷ”
Triệu Tử Văn cảm động suy nghĩ, muốn cầm hai tay Bảo Nhi, không nghĩ tới lại có một đôi tay cầm tay Triệu Tử Văn
-Ta thay xá muội cảm ơn Triệu huynh
Lý Thiên Chính nói
Gã láu cá này hóa ra vẫn đề phòng mình. Ta là người như thế hả?
Gã sắc ma này, quả nhiên mình đoán không nhầm, xem ra phải nhanh chóng đuổi hắn đi, bằng không muội muội sẽ bị sắc ma này tàn phá.
Tâm tư hai người đều có những hoài nghi khác nhau.
Bảo Nhi vì giải quyết cục diện xấu hổ này, hỏi Triệu Tử Văn:
- Huynh, sao tóc huynh lại ngắn vậy?
- A, việc này ! Thật ra tóc của huynh và cũng dài như mọi người vậy, nhưng lúc ngủ dậy không nghĩ bị cánh cửa kẹp, rồi khiến tóc ta thành thế này
Triệu Tử Văn giải thích bậy bạ. Lý Thiên Chính ở một bên ăn cơm, nghe thấy mắt trợn trắng.
-Triệu đại ca thật đáng thương
Bảo Nhi chân thật, đôi mắt nhìn Triệu Tử Văn đầy thông cảm
Triệu Tử Văn nhìn đôi mắt đẹp nhu tình đầy thương hại của Lý Bảo Nhi, sống mũi nhỏ, đôi môi anh đào khẽ cắn, có chút xúc động, muốn lập tức ôm muội muội thuần khiết như một học sinh này ngay tại chỗ. Trong lòng hắn cảm khái, cô nàng này cũng quá dễ lừa, nếu nàng ở niên đại của ta, chỉ một ngày khẳng định sẽ bị lừa lên giường.
- Đại ca sống ở đâu?
Bảo Nhi hỏi tiếp
- Ta sống trong một thôn nhỏ trên núi, nói các người cũng không biết, chỉ là tạm thời ở đây một thời gian
Nói xong, trong mắt Triệu Tử Văn hiện lên một tia cô đơn.
Triệu Tử Văn không dám nói chuyện của hắn cho bọn họ, sợ bọn họ không tin, tuy nhiên có nói thật cũng vậy, nên tùy tiện nói bừa một chút.
Triệu Tử Văn đến thế giới này cũng không nói chuyện với huynh đệ bọn họ nhiều. Sau khi bị cuốn tới thế giới này, Triệu Tử Văn như cảm thấy thế giới không có không khí, khiến cả người hắn suy yếu không chịu nổi, không có một chút khí lực nào, hôn mê 10 ngày mới tính, hôm nay mới xem là thực sự bình phục, vì vậy cho tới giờ mới có cơ hội để Bảo Nhi hỏi mấy vấn đề này
Lý Thiên Chính cũng không buồn nghe hắn nói chuyện, không biết suy nghĩ gì, trên mặt thỉnh thoảng lại hiện ra vài tia cười giả dối. Bỗng nhiên hắn buông tay, nói với Triệu Tử Văn:
- Hiện tại ta có một việc rất khó giải quyết. Không biết Triệu huynh có thể.... giúp đỡ kẻ hèn này một chút không?
Triệu Tử Văn bình thường gặp Lý Thiên Chính đều là cãi nhau, chắc chắn sự việc kia rất khó khăn, phải chính mình hỗ trợ mới được. Triệu Tử Văn khách sáo nói:
-Lý đại ca có ân cứu mạng với ta, không cần khách khí, huynh mở miệng, dù núi đao biển lửa tiểu đệ cũng không từ.
Last edited by Cá Cảnh!; 16-07-2010 at 06:16 PM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cá Cảnh!
Chương 4: Thư đồng Hạ phủ
Người dịch: MiXaoZon
Nguồn:ST
Lý Thiên Chính biết tính cách của Triệu Tử Văn, biết hắn sẽ đáp ứng, cười nói
- Vậy ta không khách khí. Không biết Triệu huynh có thể thay ta tới Hạ phủ làm thư đồng được không?
- Phụt….
Triệu Tử Văn đang ăn cơm nghe nói phun cả ra, cả kinh nói:
- Ta thay huynh đi làm thư đồng? Không thể nào ….?
Lý Thiên Chính không nghĩ tới phản ứng của hắn lại kịch liệt như thế, nghĩ hắn không chịu đáp ứng, khuôn mặt tức giận biến sắc, căm giận nói:
- Chẳng lẽ Triệu huynh chỉ một điểm nhỏ như vậy cũng không chịu giúp ta sao, ta đã cứu ngươi từ dưới hồ lên, lại cho ngươi ở trong nhà của ta ….?
Thì ra Lý đại ca bị người ta bức bách đi làm thư đồng, mới vừa rồi nghe được ta ngâm một câu thơ, cho rằng ta có vài phần học vấn, muốn lấy ân cứu mạng bức ta thay hắn đi làm thư đồng. Nếu không phải hắn thấy ta có chút học vấn, không chừng ngay ngày mai đã đuổi ta đi. Triệu Tử Văn cười lạnh trong lòng.
Triệu Tử Văn là người có ân tất báo, việc này mặc dù Lý Thiên Chính có vài phần lợi dụng hắn, trong lòng khó tránh khỏi không vui, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi chút nào, trả lời:
- Được, ta đáp ứng huynh, ta sẽ thay huynh đi Hạ phủ làm thư đồng.
Lý Thiên Chính sớm đoán được hắn sẽ đáp ứng, nghe xong vui vẻ cười nói:
- Vậy đa tạ Triệu huynh
Bảo Nhi biểu tình phức tạp, nhìn Triệu Tử Văn một cái, nửa vui, nửa buồn, Triệu Tử Văn bắt gặp ánh mắt này thầm khẳng định chuyện này không hẳn là tốt. Có lẽ Hạ phủ kia là nơi nguy hiểm, nhưng Triệu Tử Văn có lời mà không thể hỏi, nói ra chẳng khác nào tự nói mình nhát gan, mặc kệ thế nào, cứ đi đã.
- Lý huynh có thể giới thiệu cho ta một chút tình huống của Hạ phủ không, tại sao họ lại bắt huynh đi làm thư đồng?
Triệu Tử Văn hi vọng đến lúc đó, cho dù chết cũng phải biết tại sao lại chết
Lý Thiên Chính than thở nói:
- Triệu huynh, huynh có thật là không biết? Hạ phủ kỳ thật chính là phủ tướng quân, Hạ lão gia là tướng quân, đã chinh chiến sa trường vài chục năm, vì quốc gia lập nhiều chiến công hiển hách. Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nể lão ba phần, huống chi là dân chúng bình dân chúng ta. Nhưng tất cả mọi người kính trọng nhất là cách đối xử của tướng quân với mọi người, lão không dự chính sự triều chính, từ kinh đô trở về Hàng Châu. Mấy năm trước phụ mẫu ta bị bệnh, chúng ta đến Hạ phủ mượn hai mươi lạng bạc, vì vậy bị buộc đi làm thư đồng. Kỳ thật Hạ tướng quân là người chính trực, yêu dân như con, nhưng Đại tiểu thư Hạ gia thì không giống vậy, lạnh lùng, cứng rắn, không hề thương xót, bắt ta phải đi làm thư đồng.
Hóa ra mọi việc đều là do Đại tiểu thư, nếu mình tới Hạ phủ, phải cẩn thận với nàng, Triệu Tử Văn thầm nghĩ.
Lý Thiên Chính lại nói:
- Ta nghĩ Triệu huynh hẳn là biết ta sang năm sẽ vào kinh thành đi thi, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, không có thời gian đi giúp thiếu gia Hạ phủ đọc sách. Vì vậy mới hi vọng Triệu huynh thay ta đi tới Hạ phủ làm thư đồng.
Triệu Tử Văn chủ yếu đáp ứng vì còn thiếu ân tình của Bảo Nhi, hắn vỗ vỗ vai Lý Thiên Chính nói
- Huynh cứ an tâm đọc sách, ta sẽ thay huynh đi làm thư đồng.
Bảo Nhi ánh mắt mờ mịt, hy vọng Triệu Tử Văn thay ca ca đi làm thư động, lại không hy vọng hắn tới Hạ phủ, trong lòng rối bời không biết phải nói cái gì
Triệu Tử Văn hỏi:
- Khi nào thì ta phải tới Hạ phủ nhậm chức?
- Nhậm chức? Huynh cứ nói là tới Hạ phủ làm thư đồng cho rồi
Lý Thiên Chính cười nói:
- Đại khái 2, 3 ngày nữa, ta sẽ cùng huynh tới Hạ phủ nói một tiếng với Hạ phu nhân.
Triệu Tử Văn đã ở trong nhà cỏ nửa tháng, giờ phải đi quả có điểm luyến tiếc, nơi này dù sao cũng là gia đình đầu tiên mà Triệu Tử Văn ở khi tới thế giới này. Hiện tại Triệu Tử Văn lo lắng nhất chính là Bảo Nhi, tính cách nàng nhu nhược, lưng lại đeo trọng trách nuôi dưỡng gia đình, hắn muốn trước khi đi chuẩn bị hết thảy giúp cho nàng, vì thế quay sang nói với Bảo Nhi
- Bảo Nhi, hay là muội mở một cửa hàng đi, với tài nghệ của muội, nhất định buôn bán tốt.
Bảo Nhi thở dài
- Muội cũng nghĩ tới, nhưng không có tiền.
- Muội hiện tại tổng cộng có bao nhiêu lạng bạc?
- Hơn 20 lạng, tuy nhiên đây là lộ phí chuẩn bị cho ca ca lên kinh thi.
Triệu Tử Văn suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nghĩ ra được một diệu kế, cười nói:
- Từng đó bạc đủ rồi, có đại ca muội là ta, tuyệt đối sẽ không phải lo. Ngày mai chúng ta ra chợ tìm cửa hàng.
Bảo Nhi hôm nay đã lĩnh giáo sự lợi hại của Triệu Tử Văn, vô cùng tín nhiệm gật gật đầu. Lý Thiên Chính ở bên cạnh có chút lo lắng, nhưng không ngăn được sự hấp dẫn của kiếm tiền nên cũng gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời chiếu sáng, tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Bên bờ Tây hồ hàng liễu cao vút, đâu đây tiếng chim hót nghe rất êm tai.
- Triệu đại ca, Triệu đại ca, dậy dậy!
Triệu Tử Văn mơ mơ màng màng, nghe thấy một thanh âm động lòng người ghé vào lỗ tai hắn gọi, còn lắc lắc tay trái hắn. Triệu Tử Văn tưởng rằng đang năm mơ, vì vậy đột nhiên ngồi dậy, ngẩng đầu lên, không nghĩ tới chạm vào một cái miệng nhỏ nhắn, mượt mà. Hai người miệng đối miệng mở to mắt, đột nhiên a một tiếng, cả hai người đồng thời hét ầm lên. Thiếu nữ mặt đỏ bừng, đầu thiếu điều muốn cắm thẳng vào ngực.
Da mặt Triệu Tử Văn không mỏng như thiếu nữ, chỉ một chút đã điều chỉnh lại, cố làm ra vẻ đứng đắn nói:
- Bảo Nhi, sao muội dậy sớm vậy!
Bảo Nhi cười, mặt đỏ bừng:
- Vâng, Triệu đại ca, huynh nhanh dậy đi, chúng ta còn phải đi chợ
Triệu Tử Văn nhìn về hướng bàn đọc sách, nhẹ nhàng thở phào. Lý Thiên Chính bận đi ra ngoài, nếu hắn nhìn thấy muội muội mình bị hắn cho ăn đậu hủ….còn không bóp chết mình?
Tuy rằng Lý Thiên Chính cũng là thư sinh, nhưng hắn mày rậm mắt to, cao lớn thô kệch, nếu đánh nhau hẳn có thể liều mạng với Triệu Tử Văn, vì vậy Triệu Tử Văn vẫn không muốn đánh nhau với hắn.
Triệu Tử Văn thấy Bảo Nhi đến giờ mặt vẫn đỏ, trong lòng không nói gì, ra đến phố chợ mà mặt vẫn đỏ, không phải chỉ là hôn một cái thôi sao? Không ngờ thẹn thùng đến mức này, nếu hôn tới lưỡi …..còn không tự sát à!
Bảo Nhi vẫn còn một chút xấu hổ, nàng dũng cảm ngẩng mặt lên cười nói:
- Triệu đại ca, chúng ta tới đây làm gì? Tại sao phải đi tới đi lui luôn vậy?
Triệu Tử Văn nhìn vào mắt Bảo Nhi, rồi lại nhìn cửa hàng hai bên đường phố cười nói:
- Tối hôm qua không phải đã nói sao, chúng ta đi tìm cửa hàng.
Bảo Nhi lắc lắc đầu suy nghĩ, hếch mũi trách:
- Kia không phải có vài cửa hàng sao? Tại sao chúng ta không tới hỏi mà lại đi qua đi lại vậy?
Triệu Tử Văn thấy bộ dáng đáng yêu của nàng, hận không thể hôn một cái. Hắn cố gắng ngăn chặn tà niệm nói:
- Ta làm như vậy là có mục đích, đến lúc tự nhiên muội sẽ minh bạch.
Trong lòng Bảo Nhi vẫn còn chút lo lắng, hơn hai mươi lạng bạc có thể mua cửa hàng sao? Triệu đại ca không phải sẽ đi lừa đảo chứ? Bảo Nhi nghĩ vậy, trong lòng cả kinh, kẻ lừa đảo. Đúng rồi, chỉ có kẻ lừa đảo mới có thể dùng 20 lạng bạc mua cửa hàng, nếu Triệu đại ca bị quan phủ bắt thì thế nào. Bảo Nhi nghĩ mà trên tay toát mồ hôi lạnh.
- Triệu đại ca, huynh không phải sẽ đi lừa gạt ngươi ta chứ? Huynh ngàn vạn lần không được đi lừa tiền, nếu như bị quan phủ biết, chắc chắn sẽ bị bỏ vào tù
Thanh âm Bảo Nhi có chút run rẩy, nước mắt dâng lên.
Last edited by Cá Cảnh!; 16-07-2010 at 06:17 PM.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cá Cảnh!
Cô bé này thật là …. Triệu Tử Văn thản nhiên cười nói
- Muội nhìn lại xem, anh tuấn tiêu sái, phong lưu, phóng khoáng như ta, nhìn chỗ nào giống kẻ lừa đảo, ta sẽ quang minh chính đại mua cửa hàng
- …..
Bảo Nhi cười khanh khách nói:
- Triệu đại ca da mặt cũng thật dày, thích thổi phồng chính mình
Bảo Nhi bịt cái miệng nhỏ nhắn cười khẽ, hai mắt ẩn chứa vài tia quyến rũ, thân thể mềm mại động lòng người cũng phập phồng, run rẩy, Triệu Tử Văn nhìn đến muốn rách mắt. Gặp bộ dạng si ngốc của Triệu Tử Văn, Bảo Nhi có chút tức giận dậm dậm chân:
- Triệu đại ca, nếu sau này huynh nhìn muội như vậy nữa, muội sẽ không để ý tới huynh.
- Khụ khụ…
Triệu Tử Văn ý thức được mình thất thố, làm bộ ho khan vài tiếng:
- Ta thấy váy muội dài, quét trên mặt đất nên ta nhìn xem có bị bẩn không
Triệu Tử Văn trong mắt Bảo Nhi không phải là người xấu, nhưng tuyệt đối cũng không phải người tốt. Hắn luôn có một cái bộ dạng gì đó lưu manh, có lúc thỉnh thoảng lại nói ra vài câu khinh bạc, nhưng nhìn bộ dáng của hắn cảm thấy thực vui vẻ, Bảo Nhi cũng không biết trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì.
Bảo Nhi cũng không có biện pháp đối với Triệu Tử Văn vô sỉ này, thở dài:
- Chúng ta phải đi tới lúc nào đây, chúng ta đã đi đến hai canh giờ rồi
Bảo Nhi tuy rằng rất tín nhiệm Triệu Tử Văn, nhưng nói không chừng hôm nay hắn lại ngớ ngẩn….
Triệu Tử Văn đã đi vài lần trên đường phố, hắn đang chú ý một cửa hàng vắng khách. Hắn cũng không muốn đi tới đi lui để mấy tên đàn ông nhìn chằm chằm, trong lòng cũng có vài phần tức giận.
Không phải chỉ là tóc ngắn một chút sao, có cái gì đáng ngạc nhiên. Triệu Tử Văn trong lòng tức giận nhưng không có biện pháp. Ánh mắt là của người khác, hắn có thể có biện pháp nào chứ. Chủ yếu là trong nhà Bảo Nhi ngay cả một cái mũ cũng không có, tuy nhiên Bảo Nhi đã đáp ứng hắn, buổi tối sẽ giúp hắn làm một cái mũ. Điều này khiến tâm linh bị thương của Triệu Tử Văn được an ủi một chút.
Triệu Tử Văn quan sát thấy đã đến lúc, quay lại nhìn Bảo Nhi cười nói:
- Đi, tìm được cửa hàng rồi, chúng ta đến xem
Bảo Nhi gật gật đầu đi theo sau Triệu Tử Văn, đi tới trước cửa hiệu thuốc bắc, Bảo Nhi bỗng nhiên ngừng lại
- Triệu đại ca, hiệu thuốc bắc này không có nói muốn bán
Triệu Tử Văn cười cười:
- Chẳng lẽ nhất định phải rao bán hay sao, huynh đã có chủ ý
Cửa hàng này căn bản không bán, vì sao lại đến, Triệu đại ca làm việc không có quy tắc nào cả. Bảo Nhi thầm nghĩ lần này dụng công vô ích, nhưng Triệu Tử Văn đã đi vào, nàng cũng vội đuổi theo.
Đây là một cái cửa hàng không nhỏ cũng không lớn. Trong hiệu thuốc có một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi ở quầy thu ngân. Lão nhân mặt mũi hiền lành, hai tròng mắt đục ngầu tinh quang thoáng ẩn thoáng hiện, nhìn qua đã biết là một người biết làm ăn buôn bán, đáng tiếc là khá ế ẩm.
Triệu Tử Văn đánh giá quầy vài lần, rút vài hộp thuốc trong quầy lấy ra một ít dược thảo. Bảo Nhi đi theo sau cũng thấy hiệu thuốc bắc này rất thích hợp làm tiệm giày, nhưng lấy hơn hai mươi hai lạng để mua, quả thực là nằm mơ, khiến nàng không khỏi hoài nghi Triệu Tử Văn
Chưởng quầy thấy có khách, cười cười nói:
- Công tử muốn dược liệu gì, bổn điếm chỉ còn lại từng đó thuốc, không hơn
Không hơn? Triệu Tử Văn cười, khoát tay nói:
- Chúng ta không tới mua thuốc.
Trong mắt lão chưởng quầy hiện một tia hàn quang, Triệu Tử Văn vốn tự nhận mình khôn khéo cũng không thể phát hiện. Lão cười cười:
- Vậy công tử đến đây có chuyện gì?
Triệu Tử Văn ngắm lão chưởng quầy, tóc bạc trắng, cằm có mấy chòm râu bạc, bộ dáng cũng có vài phần tiên phong đạo cốt, hắn cười nói:
- Không biết lão chưởng quầy có muốn bán cửa hàng không?
Triệu Tử Văn nói xong cũng không quản chưởng quầy không mời hắn ngồi, tự động ngồi xuống chiếc ghế phía trước quầy
Lão chưởng quầy cảm thấy vị công tử không biết cấp bậc, lễ nghĩa này có chút thú vị, cười nói:
- Ta chưa từng nói hay thông báo sẽ bán cửa hàng, công tử tại sao lại nghĩ ta có ý này?
- Ta đoán
- Đoán? Công tử thực sự đã đoán đúng, lão phu cũng muốn bán cửa hàng
Lão chưởng quầy vuốt chòm râu nói:
- Nếu công tử có thể nói ra một lý do chính xác, ta sẽ cân nhắc việc chuyển nhượng cho ngươi.
Triệu Tử Văn cũng ở trên đường phố quan sát nửa ngày, thấy cửa hàng này ế ẩm nhất, kỳ quái là ở đây chỉ có một tiệm thuốc bắc này. Nếu phải giải thích thì chỉ có thể nói lão chưởng quầy không viết thông báo mà đã nói cho những người khác, cửa hàng này chắc chắn sắp đóng cửa, vì thế dược liệu của hiệu thuốc này không còn nhiều, cho nên không có người tới mua.
Bảo Nhi ngoan ngoãn đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, bộ dáng như một con chim nhỏ nép vào, không nói gì, thấy lão chưởng quầy hứng thú với Triệu đại ca, cảm thấy rất hi vọng, thoáng mỉm cười nhè nhẹ.
Triệu Tử Văn nhìn lại vài cái ô thuốc đã gần trống trơn nói:
- Hiệu thuốc bắc rất vắng vẻ, dược liệu cũng không còn mấy, lão nói ta có nên đến hay không đây?
Lão chưởng quầy cười ha hả nói
- Công tử quả nhiên quan sát tỉ mỉ, ta quả có ý chuyển nhượng cửa hàng, nhưng không biết công tử trả bao nhiêu?
Lão chưởng quầy nhìn cái áo bố rách nát, mái tóc đen ngắn ngủn, trông có vẻ nghèo rớt mồng tơi của Triệu Tử Văn
Bảo Nhi nghe thấy lão chưởng quầy quả có ý chuyển nhượng cửa hàng, trong lòng rất cao hứng, nhưng lại nghe thấy lão chưởng quầy nói chuyện tiền, trong lòng lại lạnh hơn một nửa. Cái này làm sao có thể, hơn hai mươi hai lạng có thể mua cửa hàng, trừ phi lão chưởng quầy hồ đồ.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Ta chỉ có hai mươi hai lạng, chưởng quầy muốn bán bao nhiêu
Lão chưởng quầy vẫn không tức giận, ý cười trong mắt càng dày đặc, cảm thấy vị công tử này quả thực có cách nói chuyện rất buồn cười, hai mươi lạng có thể mua cửa hàng…..mua cái ngăn tủ thì có thể
- Cửa hàng của bổn điếm mặc dù không phải cửa hàng lớn, nhưng giá cũng không thể 20 lạng được. Cửa hàng lớn như thế này tối thiểu cũng hai trăm lạng, công tử vừa rồi chỉ là nói giỡn phải không.
Lão chưởng quầy nói xong ngẩn ra, thấy khuôn mặt hắn vẫn tươi cười, nhất thời sơ ý nói ra giá chính xác.
Thấy lão chưởng quầy sắc mặt không hề giận dữ, còn báo ra giá thực, trong mắt Triệu Tử Văn tràn đầy vui vẻ, cảm giác lão già này không đơn giản chỉ là một chưởng quầy, cảm giác ánh mắt lão có một cỗ anh khí mơ hồ, lắc đầu cười nói:
- Đương nhiên ta không nói giỡn, ta quả thực muốn lão chưởng quầy đầu tư cho ta.
- Đầu tư?
Lão chưởng quầy chưa bao giờ nghe từ này, thấy rất có hứng, cười nói:
- Tiểu huynh đệ nói muốn ta đầu tư, ý tứ là thế nào?
Bảo Nhi là nữ tử, nàng biết khi nam nhân nói chuyện không được xen vào, nhưng đối với quan điểm mới lạ này của Triệu đại ca, nàng bội phục vạn phần, trong mắt cũng nhìn hắn khâm phục hơn trước rất nhiều.
Lão chưởng quầy khiến Triệu Tử Văn có cảm giác, lão rất thưởng thức quan điểm của mình, cửa hàng này đối với lão giống như không đáng một đồng. Hắn từ từ giải thích:
- Có thể giải thích đầu tư đơn giản thế này, lão nhượng cửa hàng cho chúng ta, chúng ta giúp lão có lợi nhuận.
Chưởng quầy nhìn vào mắt Triệu Tử Văn:
- Lợi nhuận? Ta nghĩ ta là người chịu thiệt, tiểu huynh đệ là người hưởng lợi, ta đây hình như không có chút ưu đãi gì.
Triệu Tử Văn gật đầu cười nói:
- Đương nhiên là có, đầu tư là một sách lược, lão không phải nói cửa hàng này giá hai trăm lạng sao, chúng ta cứ mỗi tháng trả lão 25 lạng, tổng cộng mười tháng trả cho lão 250 lạng, như vậy lão lời 50 lạng, lão thấy sao?
Last edited by Cá Cảnh!; 16-07-2010 at 06:17 PM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cá Cảnh!