02-02-2011, 04:31 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 634
Thá»i gian online: 6 giá» 23 phút 32 giây
Thanks: 975
Thanked 6,028 Times in 451 Posts
Ảo thế - TG: Thương Nguyệt [Full]
Ảo thế
Tác giả: Thương Nguyệt
Truyện ngắn ngôn tình cổ trang (SE)
Chương 1
sưu tầm: xiao ling
[Äây là truyện mình vô tình Ä‘á»c được và khá tâm đắc, hÆ¡i có khuynh hướng kiếm hiệp chút nhưng vẫn là ngôn tình, muốn chia sẻ thêm vá»›i má»i ngưá»i. Hi vá»ng má»i ngưá»i đón Ä‘á»c :2 (1):]
Äỉnh Kiếm các.
Mùa thu. Tháng mưá»i má»™t.
Nhà cao vưá»n sâu, trong má»™t cái sân bốn vách Ä‘á»u là tưá»ng cao, má»™t đám đông bá»™c nhân Ä‘ang chen chúc quỳ trên mặt đất.
Bá»n hỠđã quỳ rất lâu rồi, chỉ để chá» chá»§ nhân trong phòng gá»i và o.
Ai nấy Ä‘á»u Ä‘eo trên mặt thần sắc sợ hãi - Bởi lẽ, cả hai ngưá»i đã và o lúc trước, Ä‘á»u không thấy trở ra.
Vị thiếu chá»§ ở trong đó, nghe nói mưá»i sáu tuổi đã trở thà nh Giang Nam đệ nhất kiếm, ngưá»i kế thừa Ä‘á»i thứ hai cá»§a Äỉnh Kiếm các, theo lá»i truyá»n ngôn trong giang hồ, là má»™t con quá»· thÃch máu thà nh tÃnh. Má»—i đêm trăng tròn hà ng tháng, y Ä‘á»u phải tìm ba ngưá»i và o phòng mình, sau đó, vÄ©nh viá»…n không còn nhìn thấy những nguá»i đó sống sót Ä‘i ra.
Hiện tại đã có hai ngưá»i tiến và o – Có nghÄ©a là , còn má»™t phần váºn hạn nữa chắc chắn sẽ lâm xuống đầu má»™t ngưá»i nà o đó trong số há». Vì váºy, sắc mặt cá»§a má»i ngưá»i Ä‘á»u trắng bệch.
Äá»™t nhiên, cánh cá»a tưởng như mãi mãi đóng chặt đó bá»—ng mở ra!
Äám đông thị nữ bá»™c nhân chá» bên ngoà i nhất tá» kinh hãi, thu liá»…m thần sắc mệt má»i, nhìn ngưá»i bước ra từ trong căn phòng tối om. HÆ¡n má»™t tháng nay, đó là ngưá»i sống đầu tiên Ä‘i ra từ trong phòng cá»§a thiếu chá»§ nhân.
“U Thảo!â€
Nhìn ngưá»i thị nữ trẻ váºn y phục xanh nhạt mở cá»a bước ra, đám hạ nhân Ä‘á»u báºt thốt má»™t tiếng nho nhá», ẩn chứa bên trong thanh âm đó, không hiểu là sá»± nhẹ nhõm, hay là đố kỵ. HÆ¡n thế nữa, là sợ hãi.
Äối vá»›i nguá»i duy nhất trong Äỉnh Kiếm các có thể yên ổn ở cạnh thiếu chá»§, tất cả hạ nháºn Ä‘á»u mang trong lòng má»™t sá»± kÃnh úy khác thưá»ng.
Phảng phất như, lục y thị nữ có thân pháºn giống há» nà y, cÅ©ng là kẻ giết ngưá»i giống thiếu chá»§ cá»§a há».
“Má»i ngưá»i có thể vá» rồi. Thiếu chá»§ mệt rồi, không muốn gặp ngưá»i thứ ba nữa.â€
Cô không bước và o trong sân, chỉ đứng ở dưới hà nh lang ngoà i cá»a, miệng mỉm cưá»i khiêm nhưá»ng, truyá»n đạt vá»›i những bá»™c nhân có thân pháºn giống mình, những con ngưá»i Ä‘ang thấp thá»m bất an. Bắt gặp sắc mặt như má»›i trở vá» từ Quá»· Môn Quan cá»§a há», cô vẫn chỉ mỉm cưá»i giấu Ä‘i lá»i chúc phúc, lẳng lặng quay và o đóng cá»a.
Căn phòng sau cánh cá»a má»™t lần nữa bị ngăn cách vá»›i thế giá»›i bên ngoà i.
Ngăn cách. Bên trong, chỉ có cô và ngưá»i đó, ngưá»i mà há» coi là ác quá»·. Không có ai khác. Không có.
Bá»—ng nhiên, dưá»ng như cô nhá»› ra Ä‘iá»u ra gì đó, lại đẩy cá»a, gá»i những bá»™c nhân Ä‘ang tản ra tứ phÃa dừng lại: “Xin chá» má»™t chút, thiếu chá»§ còn có phân phó!†Sắc mặt những ngưá»i đó láºp tức trắng bệch như vừa nãy, thấy cô Ä‘i rồi còn quay lại, má»™t số ngưá»i đã bắt đầu run lẩy bẩy.
U Thảo chỉ giữ nụ cưá»i ôn nhu, nói vá»›i má»™t bá»™c nhân đứng đầu: “Từ Phúc, thiếu chá»§ bảo, trá»i nóng rồi, thi thể cá»§a Lạc Hà thiếu hiệp ghim trên tưá»ng bắt đầu nát rữa, mùi rất khó ngá»i! Thiếu chá»§ sai anh kêu và i ngưá»i Ä‘i dá»n sạch phòng.â€
Cô nói rất tá»± nhiên, tá»±a hồ như đánh vỡ má»™t tách trà rồi kêu ngưá»i đến thu tháºp mảnh vỡ, thế nhưng, đám hạ nhân bắt đầu rúm ró mặt mà y vì sợ hãi, ngưá»i tên Từ Phúc bị chỉ Ä‘Ãch danh lại cà ng lắp ba lắp bắp, lúc lâu sau má»›i đáp lá»i: “Vâng, vâng vâng…thuá»™c hạ, biết rồi ạ.â€
“Ừm, Từ đại ca vất vả rồi.†Lục y nữ tá» gáºt đầu mỉm cưá»i, không mang chút vẻ kiêu ngạo vì mình là thị nữ duy nhất cá»§a thiếu chá»§.
Từ Phúc như con mèo bị dá»a sợ chết khiếp, tức khắc dẫn má»i ngưá»i thoái lui, ngay cả má»™t lá»i khách sáo cÅ©ng không kịp nói.
Mưá»i ngà y sau, má»™t tin tức lan truyá»n khắp giang hồ.
Giang Bắc đệ nhất nhân: Lạc Hà thiếu hiệp Mạc Trữ, ngưá»i từng khiêu chiến vá»›i Giang Nam đệ nhất kiếm Tạ Thiếu Uyên, đã bị Tạ Thiếu Uyên giết chết tại Äỉnh Kiếm các, từ nay, thiên hạ đệ nhất kiếm chỉ có má»™t: Äỉnh Kiếm các thiếu chá»§ Tạ Thiếu Uyên!
Xem ra, vá»›i võ công và thế lá»±c cá»§a hai Ä‘á»i các chá»§ già trẻ, thế phát triển cá»§a Äỉnh Kiếm các đã trở nên sắc bén không thể ngăn cản.
Tiếp đó, ngưá»i võ lâm còn thầm thì rỉ tai nhau vá» tá» trạng đáng sợ cá»§a Mạc Trữ - hắn bị má»™t kiếm xuyên qua cổ há»ng.
Thi thể bị ghim cứng trên vách tưá»ng, rồi tứ chi lần lượt bị cắt Ä‘oạn, vứt bừa bãi trên mặt đất. Theo lá»i kể bà máºt cá»§a ngưá»i bá»™c nhân và o dá»n xác, trong căn phòng tối Ä‘en đó, máu tươi trát đầy ná»a bức tưá»ng.
Thiếu chá»§ Äỉnh Kiếm các, là má»™t kẻ Ä‘iên võ công tuyệt đỉnh.
Trong võ lâm, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nói váºy.
Kiếm Yêu. Tạ Thiếu Uyên.
“Thiếu chá»§.â€
Trong phòng là má»™t mà n hắc ám, chỉ có ánh trăng má» má» hắt và o qua khung cá»a sổ. Cô bước đến sau lưng ngưá»i Ä‘ang đứng tá»±a và o cá»a sổ.
Khẽ cúi đầu, gá»i má»™t tiếng, rồi cô đứng im ở đó.
Ngưá»i được gá»i là “thiếu chủ†không quay đầu, từ lâu nay, ngưá»i có thể đứng cất tiếng trong vòng má»™t trượng sau lưng y, chỉ còn lại má»™t ngưá»i nà y - Những ngưá»i khác, Ä‘á»u đã bị y ghim lên vách tưá»ng rồi.
“Cái thứ dÆ¡ bẩn đó đã vứt Ä‘i rồi chứ?†Ngưá»i thanh niên tóc Ä‘en áo bà o trắng vá»›i tay gảy má»™t cà nh trúc Ä‘ung đưa ngoà i cá»a sổ.
Ngắm vầng trăng tròn trên bầu trá»i, y há»i có chút uể oải, má»™t vị thiếu hiệp kiếm khách lúc sinh tiá»n đã từng tá» danh vá»›i mình, váºy mà y lại chán ghét đến mức dùng từ “thứ dÆ¡ bẩn đó†để hình dung.
“Vâng ạ.â€
“Vứt thanh kiếm đó há»™ ta luôn, thứ đã thấm qua máu cá»§a ngưá»i chết, cÅ©ng là thứ dÆ¡ bẩn.â€
Tạ Thiếu Uyên sắc mặt lạnh lẽo, có má»™t vẻ cô ngạo và cao khiết dưới ánh trăng, hÆ¡n thế nữa là má»™t sá»± u uất và bệnh thái khó nói thà nh lá»i - Rất nhiá»u lúc, ngay cả U Thảo cÅ©ng ẩn ước cảm thấy, thiếu chá»§, Ä‘Ãch thá»±c là có bệnh.
“Vâng ạ.†Cô lại thưa.
“U Thảo…Ngưá»i bên ngoà i nói thế nà o vá» chuyện lần nà y? Bảo ta là má»™t tên Ä‘iên phải không?†Tạ Thiếu Uyên ngắt má»™t cà nh trúc xanh, tiếu ý mang hÆ¡i hướm khinh miệt, cất giá»ng há»i.
“…Vâng ạ.†Trầm mặc hồi lâu, nữ tỠáo xanh nhạt cuối cùng trả lá»i.
“Váºy, còn cô? Có lẽ trong lòng cô cÅ©ng cho rằng ta là má»™t tên Ä‘iên, là má»™t con ma giết ngưá»i như lá»i truyá»n ngôn phải không?†Bạch bà o thiếu chá»§ bất chợt bừng lên cÆ¡n ná»™ khà không tên, “Vâng ạ vâng ạ! Cô chỉ biết nói hai chữ nà y thôi à ?â€
“Không phải.†U Thảo đáp, “Thiếu chá»§ đã nói rồi, Lạc Hà thiếu hiệp đó có lý do phải chết…â€
“A…Lá»i cá»§a má»™t tên Ä‘iên nói mà cô cÅ©ng tin sao?†Nhìn cô, khóe miệng cá»§a Tạ Thiếu Uyên cong lên, thình lình, nhãn thần biến lạnh, há»i: “Năm đó là cô chá»§ động thỉnh cầu là m thị nữ cá»§a ta còn gì? Khi ấy lÅ© hạ nhân Ä‘á»u bảo rằng ta là kẻ thưá»ng giết ngưá»i hầu bên mình là m trò vui, không phải sao? Tại sao cô không sợ?â€
Cà nh trúc xanh, tựa hữu ý tựa vô ý, nhẹ nhà ng điểm và o cổ cô.
“Äó chỉ là tin đồn thôi.â€
Cảm thấy tức thở và sát khà đột ngá»™t, khuôn mặt U Thảo hÆ¡i tái Ä‘i, kiếm khà cưá»ng liệt khiến huyết mạch cá»§a cô không sao lưu chuyển được lên trên. Thế nhưng cô vẫn mỉm cưá»i, hồi đáp.
“Nhưng giá» thì cô biết đó là sá»± tháºt rồi chứ?â€
Tạ Thiếu Uyên chợt cưá»i rá»™, mái tóc dà i Ä‘en nhánh tung bay phần pháºt như có gió thổi qua, đôi mắt sáng lăng lệ như lưỡi kiếm: “Ta, Ä‘Ãch thá»±c, là má»™t tên Ä‘iên…má»™t tên Ä‘iên mà thôi! Hôm nay ta giết chưa đủ ba ngưá»i - thế nà o đây?â€
Cà nh trúc xanh trong tay y hÆ¡i gia lá»±c, bên dưới da thịt trắng trẻo cá»§a U Thảo, huyết quản xanh nhạt hoảng sợ vặn vẹo. Y cưá»i lá»›n mà há»i, trong mắt tá»±a như ánh lên tia sáng Ä‘iên cuồng bệnh hoạn.
“Không, không…không thế nà o.†Hầu như đã không nói nên lá»i, cô vùng vẫy cất tiếng.
“Thiếu chủ…thiếu chá»§ muốn là m thế nà o, là việc cá»§a thiếu chủ…còn muốn là m thị nữ cho thiếu chá»§, là , là chuyện…chuyện cá»§a riêng U Thảo!â€
Sau má»™t lúc trầm mặc cÆ¡ hồ vô pháp phát giác, nhìn ngưá»i thiếu nữ trong bóng tối, Äỉnh Kiếm các thiếu chá»§ bất ngá» lại mỉm cưá»i: “Xem ra…cô cÅ©ng là má»™t kẻ Ä‘iên. Má»™t kẻ Ä‘iên không thiết mạng sống.â€
Y hốt nhiên thu tay vá», thanh trúc trà n ngáºp sát khà “vụt†má»™t tiếng, sạt qua cổ U Thảo, xuyên chết con chim anh vÅ© trên giá, ghim và o bức bình phong bằng gá»— tỠđà n!
“Kẻ thứ ba.†Tạ Thiếu Uyên chầm cháºm thổ ra má»™t hÆ¡i, nhắm mắt, lông mà y nhÃu lại có chút thống khổ.
Y rút từ trong ngá»±c áo ra má»™t lá» sứ nhá» mà u trắng, dốc xuống, lâu sau, chỉ có má»™t viên thuốc Ä‘en không tình nguyện lăn ra khá»i lá», y vá»™i và ng Ä‘em nuốt xuống há»ng. Sát khà tưởng như đã không còn cách nà o khống chế rốt cuá»™c cÅ©ng lùi dần khá»i ngưá»i y.
Rất lâu rất lâu, y bá»—ng nhấc tay, run rẩy vuốt mái tóc đẹp cá»§a ngưá»i thị nữ, thở dà i than: “Cô không sợ…nhưng ta sợ. Không biết chừng, sẽ có má»™t ngà y, ta không kìm nổi…sẽ giết cả cô.â€
U Thảo thoáng rùng mình, ngẩng đầu nhìn y, trong mắt cô là khuôn mặt xanh gầy cá»§a y, lúc nà o cÅ©ng thÃch nhÃu mà y, tạo ra má»™t nếp nhăn sâu ở giữa hai chân mà y, khiến cả khuôn mặt vương Ãt sát khÃ.
Mái tóc cô phất động trong tay y như những gợn sóng, má»™t mà n Ä‘en tuyá»n như bóng đêm ngoà i cá»a sổ. Äỉnh Kiếm các thiếu chá»§ cúi thấp đầu, dụi và o những sợi tóc như suối nước đó, hÃt lấy hương bạch mai thoang thoảng trong tóc.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của xiao ling
Chữ ký của xiao ling
Last edited by xiao ling; 05-02-2011 at 11:30 PM .
Äã có 6 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a xiao ling
02-02-2011, 07:30 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 634
Thá»i gian online: 6 giá» 23 phút 32 giây
Thanks: 975
Thanked 6,028 Times in 451 Posts
Ảo thế
Tác giả: Thương Nguyệt
Truyện ngắn ngôn tình cổ trang (SE)
Chương 2: Tá» Hà m (Bức thư mà u tÃm)
sưu tầm: xiao ling
“Äại ca.†Äá»™t nhiên, có tiếng ngưá»i gá»i khẽ bên ngoà i cá»a. Thanh âm cá»§a má»™t thiếu niên.
Trong bóng tối, đôi mắt của Tạ Thiếu Uyên chợt sáng lên, như thiểm điện!
U Thảo thấy thân thể y bỗng căng ra, nhãn thần biến đổi vô số lần trong chớp mắt.
“Là nhị công tá» Thiếu Khanh.â€
Nháºn ra thanh âm cá»§a đối phương, U Thảo thấp giá»ng bẩm báo vá»›i chá»§ nhân, nhưng cô không há» có ý định ra mở cá»a nghênh tiếp – cô biết rằng, mặc dù là huynh đệ, nhưng hai ngưá»i từ trước tá»›i giá» Ä‘á»u đối thoại qua cánh cá»a.
Nhị công tá» Thiếu Khanh là má»™t vị công tá» tốt Ä‘iển hình cá»§a hà o tá»™c, cởi mở thân thiết – hoà n toà n không giống vá»›i đại công tá» Thiếu Uyên láºp dị nguy hiểm. Chà ng nháºn được sá»± sá»§ng ái cá»§a tất cả má»i ngưá»i, cùng lão các chá»§ xá» lý các sá»± vụ hà ng ngà y trong ngoà i Äỉnh Kiếm các. Chà ng cÅ©ng rất có tiếng tốt trong đám hạ nhân, má»—i lần chà ng thay đổi thị nữ, Ä‘á»u có rất đông các tá»· muá»™i tranh nhau xin là m.
Äại công tá»â€¦thá»±c sá»± má»™t Ä‘iểm cÅ©ng không giống là ca ca cá»§a nhị công tá»!
Thỉnh thoảng khi chuyện trò, các tá»· muá»™i Ä‘á»u nói như váºy, há» cưá»i đùa, liếc nhìn U Thảo trầm mặc bên cạnh bằng ánh mắt thương hại và kÃnh sợ.
Những lúc đó, thanh y thị nữ chỉ trầm mặc.
“Có chuyện gì?â€
Äợi cho sắc sáng trong mắt từ từ má» Ä‘i, Tạ Thiếu Uyên má»›i thốt lên má»™t câu.
“Phụ thân bảo đệ giao cái nà y cho đại ca.â€
Thanh âm bên ngoà i vẫn cung cẩn mà dõng dạc, xem ra, thiếu niên nà y luôn giữ vững niá»m tôn kÃnh và ngưỡng má»™ vá»›i ngưá»i huynh trưởng truyá»n kỳ cá»§a mình, sau đó, có tiếng loạt soạt khe khẽ, tá»±a như có thứ gì đó được nhét và o từ dưới khe cá»a.
Chá» thiếu chá»§ gáºt đầu, U Thảo má»›i bước qua đó, nhặt lên má»™t phong thư mà u tÃm ở dưới cá»a.
Không cần châm đèn, Tạ Thiếu Uyên chỉ nhá» và o ánh trăng tròn ngoà i cá»a sổ, mở thư ra Ä‘á»c, ánh mắt lại biến đổi rất kỳ quái – trong khoảnh khắc đó, U Thảo như nhìn thấy sá»± tà n khốc cá»§a dã thú, má»™t ngá»n lá»a rá»±c cháy trong mắt y!
“Thiếu chá»§?†Ngay cả cô cÅ©ng không khá»i giáºt thót mình, buá»™t há»i.
Tạ Thiếu Uyên không đáp lá»i, sau khi Ä‘á»c xong, song thá»§ xát lại, trong không khà phừng lên má»™t đốm lá»a, mảnh giấy hoa tiên đã hóa thà nh tro tà n. Sau đó, y há» hững nói vá»›i đệ đệ ngoà i cá»a: “Vá» bảo phụ thân, ta biết rồi.â€
“Váºy thì, đại ca, đệ cáo lui. Huynh nghỉ ngÆ¡i cho khá»e.â€
Ngoà i cá»a, thanh âm cá»§a thiếu niên đó, tá»±a hồ vÄ©nh viá»…n chứa đựng sá»± mừng vui và hạnh phúc.
Nghe các tá»· muá»™i nói, gần đây nhị công tỠđã phải lòng má»™t ngưá»i, chẳng trách cả lá»i nói cÅ©ng thấy nét cưá»i.
Tạ Thiếu Uyên tÄ©nh lặng đứng trong bóng tối, hồi lâu không động, hốt nhiên, báºt lên tiếng cưá»i khẽ: “Äệ đệ? Äệ đệ!...Ha ha ha ha! U Thảo, từ nhá» tá»›i lá»›n, cô biết ta đã gặp nó mấy lần không?â€
“Chỉ có hai lần!â€
“Äệ đệ ruá»™t cá»§a ta, váºy mà ta chỉ gặp nó…hai lần.â€
Y cưá»i rất đột ngá»™t, trong căn phòng tối om tÄ©nh mịch, vá»ng lại như tiếng u linh.
U Thảo không biết nên nói gì, trước giá», cô cÅ©ng như các hạ nhân khác, Ä‘á»u biết tình trạng kỳ quái giữa những ngưá»i trong ngôi nhà nà y, nhưng chưa từng há»i qua - chỉ biết rằng, xưa nay, lão gia luôn chia tách đại công tá» và nhị công tá» ra nuôi dưỡng, hầu như không cho hai huynh đệ có cÆ¡ há»™i gặp mặt. Mà đại công tá» hình như từ nhỠđã không được khá»e, thưá»ng xuyên phải uống thuốc, có lẽ vì váºy mà lâu dần, ngay đến tÃnh cách cÅ©ng biến thà nh cô tịch.
Không chỉ ngưá»i ngoà i, có lúc, tháºm chà cả cô, cÅ©ng cảm thấy thiếu các chủ…có lẽ đúng là hÆ¡i Ä‘iên khùng.
Rất lâu rất lâu, cô má»›i há»i dè: “Thiếu chủ…lại phải Ä‘i xa sao?â€
Cô biết, sau má»—i lần nháºn được phong thư mà u tÃm, thiếu chá»§ sẽ biến mất khá»i Äỉnh Kiếm các má»™t khoảng thá»i gian.
Tiếp đó, sau khi thiếu chá»§ trở vá» căn phòng tối tăm nà y không lâu, trên giang hồ sẽ truyá»n ra má»™t tin tức kinh ngưá»i, má»™t võ lâm đại hà o nà o đó bá» mạng, hoặc má»™t môn phái nà o đó trong má»™t đêm bị diệt môn.
Thi thể cá»§a những đại hiệp danh chấn má»™t phương đó, Ä‘á»u bị thá»§ phạm dùng má»™t thá»§ pháp cá»±c kỳ tà n nhẫn, ghim lên tấm biển ngoà i đại môn.
Kiếm sắc sáng như tuyết, thi thể Ä‘ung đưa, phảng phất như ngưá»i hạ thá»§ Ä‘ang cưá»i nhạo má»i thứ trên thế gian.
Äó là hà nh động cá»§a má»™t kẻ Ä‘iên.
Kiếm Yêu công tá». Tạ Thiếu Uyên.
Äỉnh Kiếm các thiếu chá»§ không hồi đáp, bá»—ng nhiên cất tiếng há»i như từ xa xôi vá»ng lại: “Nghe nói…Thiếu Khanh Ä‘ang gặp gỡ vá»›i má»™t nữ tỠở bên ngoà i, phải không?†Không chá» U Thảo trả lá»i, y lại báºt cưá»i kỳ dị, quay ngưá»i Ä‘i và o ná»™i đưá»ng, phân phó: “Äi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm. Rồi chuẩn bị cho ta má»™t thanh hảo kiếm, má»™t lô Long Diên Hương.â€
“Vâng ạ.â€
Vẫn là thái độ cung kÃnh ôn hoà , thanh y thị nữ hồi đáp.
“…†Ngang qua trung đưá»ng, vốn phải Ä‘i thẳng và o trong, Tạ Thiếu Uyên chợt dừng chân, xoay ngưá»i bước đến trước mặt U Thảo, đứng lại. Äầu ngón tay tụ lá»±c, “phụt†má»™t tiếng, cách không thắp ngá»n nến trên bà n.
Có chút chần chừ, y giÆ¡ tay nâng khuôn mặt cá»§a ngưá»i thị nữ, ngắm nhìn, không thốt má»™t lá»i.
Hồi lâu, y nhÃu mà y, há»i: “Nghe nói cô là cô nhi?â€
U Thảo sá»±c ngẩng đầu, nhãn thần hốt nhiên trở nên dị thưá»ng, nhưng thoắt cái, cô lại cúi đầu, nhẹ nhà ng hồi đáp: “Vâng ạ…U Thảo từ nhá» phụ mẫu Ä‘á»u qua Ä‘á»i. Nhưng còn má»™t tá»· tỷ…Tiếc là , bảy năm trước đã bị bệnh chết rồi.â€
“Váºy à …ở đây chá» ta.†Không hiểu sao, lần đầu tiên, thiếu chá»§ bất ngá» há»i vá» thân thế cá»§a cô. Trầm ngâm chốc lát, y nói: “Nếu mưá»i ngà y sau ta chưa trở vá»â€¦cô hãy Ä‘i tìm Dư tổng quản, bảo ông ấy an bà i cho cô má»™t công việc má»›i. Sau đó….â€
Y ngừng lại, tiện tay khẩy một cái, thư quyển khà cụ trên bà n rơi bịch xuống đất.
“Äem những đồ mà ta đã dùng qua, đốt hết Ä‘i. Không được để tay cá»§a những kẻ đó là m dÆ¡ bẩn…â€
Khuôn mặt vẫn toát lên vẻ cao khiết cô độc, vừa nói, y vừa không ngừng nhÃu mà y, nếp nhăn ở giữa hai chân mà y Ä‘áºm lại như dao khắc.
Khuôn mặt U Thảo không ngăn nổi sắc tái, run giá»ng há»i: “Thiếu chủ…cả ngà i, cÅ©ng nói câu như váºy sao? Chẳng lẽ, ngưá»i lần nà y lão gia muốn ngà i Ä‘i giết, còn lợi hại hÆ¡n thiếu chá»§?â€
“Y? Ha ha!...Phiên thá»§ vi vân phúc thá»§ vÅ©, thiên hạ anh hùng y đệ nhất…â€
Tạ Thiếu Uyên quay ngưá»i Ä‘i và o trong ná»™i đưá»ng sâu hút, tiếng ngâm dà i đứt Ä‘oạn lúc rõ lúc không.
Nghe thấy câu thơ nà y, U Thảo thoáng rùng mình, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, trước mắt mỠảo.
Phiên vân phúc vũ thủ…Võ lâm minh chủ Phương Thiên Lam.
Không ngá», lão các chá»§, lão các chá»§ muốn thiếu chá»§ Ä‘i giết…võ lâm minh chá»§ Phương Thiên Lam!
Tà i sản của xiao ling
Last edited by Ms Mèo; 04-02-2011 at 10:28 AM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a xiao ling
02-02-2011, 07:31 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 634
Thá»i gian online: 6 giá» 23 phút 32 giây
Thanks: 975
Thanked 6,028 Times in 451 Posts
Ảo thế
Tác giả: Thương Nguyệt
Truyện ngắn ngôn tình cổ trang (SE)
Chương 3: Vết thương
sưu tầm: xiao ling
Mùi thÆ¡m ngà o ngạt cá»§a Long Diên Hương tá»a khắp căn phòng âm ám, U Thảo đứng hầu sau bức bình phong, nghe tiếng nước thỉnh thoảng lại vang lên trong bồn tắm bằng gá»— trầm hương.
Thiếu chá»§ là nguá»i mắc bệnh sạch sẽ…má»—i lần trước khi giết ngưá»i, tắm rá»a và hương thÆ¡m, tuyệt không thể thiếu.
Lần nà y, y tắm rất lâu.
Phải chăng, Ä‘iá»u nà y biểu thị, ngưá»i phải giết lần nà y, cá»±c khó hạ thá»§?
“U Thảo.â€
Trong lúc cô xuất thần ngắm vầng trăng tròn dần chìm xuống phÃa tây bên ngoà i cá»a sổ, bá»—ng nghe thấy tiếng nước “rà o rà oâ€, dưá»ng như thiếu chá»§ đã tắm xong, Ä‘ang đứng dáºy từ trong bồn nuá»›c, gá»i cô.
Cô vá»™i và ng vòng qua bức bình phong, giăng bá»™ đồ ngá»§, choà ng lên ngưá»i y từ sau lưng.
Rất kỳ quái, tuy vừa tắm trong nước nóng, nhưng da thịt thiếu chủ vẫn ẩm ướt mà băng lãnh.
Như thưá»ng lệ, khoác trưá»ng sam bằng lụa trắng lên thân y, nhá» những tia nguyệt quang hiếm hoi rá»i và o, U Thảo theo ý thức vuốt phẳng chá»— áo nhăn trên vai y.
Tay cô bỗng khựng lại, vết thương đó…cô lại động phải vết thương đó!
Nhớ lại hai năm trước khi vừa mới đến phục thị thiếu chủ, lần đầu tiên cô vô ý chạm và o vết thương kỳ quái trên vai trái y, còn chưa minh bạch chuyện gì, kiếm của thiếu chủ đã rạch phá lớp da ở yết hầu cô!
Lần đó, y cơ hồ đã giết cô.
Lần nà y, cô hÆ¡i sÆ¡ suất, nhưng lại nghe thấy thiếu chá»§ hốt nhiên thở dà i, sau đó, trưá»ng y bằng lụa trắng vừa khoác lên thân chầm cháºm tuá»™t xuống, y nhấc tay vòng ra sau vai, xoa vết thương kỳ quái đó.
U Thảo phút chốc sá»ng sốt!
Lần nà y, cô đã nhìn rõ! Vết thương đó…không chỉ có một.
Dưới bả vai trái phải, má»—i bên có má»™t miệng vết thương mà u Ä‘en to khoảng má»™t đốt ngón tay, bên trong đó, mặc dù vừa dùng khăn tắm chà rá»a qua, nhưng vẫn có dịch thể mà u Ä‘en hôi thối, rỉ ra từng chút má»™t! Sâu trong vết thương, có thể lá» má» trông thấy xuÆ¡ng trắng ghê rợn.
“Thiếu chá»§!†Cô không nén nổi buá»™t miệng kinh hô, phục thị thiếu chá»§ gần hai năm, thân là thị nữ cạnh bên, thế mà cô không há» hay biết chá»§ nhân có vết thương như váºy!
Vết thương thối rữa nhÆ¡ bẩn xấu xà đó, không tưởng nổi có thể xuất hiện trên mình con ngưá»i yêu sá»± thanh khiết đến cá»±c Ä‘oan nà y.
Cô rút khăn tay, định lau vết thương trên vai y thì nhìn thấy, thiếu chủ bắt chéo hai tay vòng ra sau vai, ngón tay che vết thương, mái tóc đen ướt đẫm rối tung, lòa xòa trên da thịt trắng toát.
Trong đêm khuya tịch mịch, Tạ Thiếu Uyên cứ đứng quay lưng lại vá»›i cô như váºy, toà n thân bắt đầu hÆ¡i run rẩy.
U Thảo không biết nói gì, chỉ thấy trong bóng tối, đại công tỠvốn luôn quỷ dị kiệt ngạo tựa như phát điên, hốt nhiên quay tay lại, dùng ngón tay hung bạo kéo xé hai vết thương trên vai!
“A! A a!!...†Äá»™t nhiên, thanh âm như dã thú thụ thương, tuyệt vá»ng thoát ra từ cổ há»ng ngưá»i đó. Tá»±a như Ä‘iên cuồng tá»± há»§y hoại cÆ¡ thể mình, y bá»—ng nhoà i ra vá»›i lấy thanh danh kiếm đặt trên bà n dà i:
Băng Tuyết Thiết.
“Thiếu chá»§! Thiếu chá»§?†U Thảo kinh hoà ng thất thố, không kịp nghÄ© gì, nhà o lên, tay không nắm chặt lấy Băng Tuyết Thiết má»™t ná»a đã rá»i bao! Ãnh trăng má» má» chiếu và o từ ngoà i cá»a sổ là m ánh lên khuôn mặt gần như méo mó cá»§a ngưá»i trước mắt cô.
Ãnh mắt y ngẩng lên nhìn cô, đã không còn là cá»§a “ngưá»i†nữa rồi!
Má»—i lần, khi thiếu chá»§ hiện lên ánh mắt nà y, tất sẽ có ngưá»i, bị ghim chết trên vách tưá»ng cá»§a căn phòng nà y. Nhất định, sẽ có ngưá»i chết.
Cô bắt đầu co rút ngưá»i lại theo bản năng, từng bước lùi vá» phÃa ngoà i cá»a.
“Ặc!†Äá»™t nhiên, cô chỉ cảm thấy toà n thân nhẹ bẫng, yết hầu Ä‘au dữ dá»™i, ngay đến ná»a tiếng hét kinh hãi cÅ©ng không kịp phát ra, cổ cô đã bị ngưá»i bóp chặt! Những ngón tay trắng toát từ từ xiết thÃt lại, cô nghẹt thở há to miệng để hô hấp.
Tá»· tá»·! Tá»· tá»·!...
Sâu trong trái tim, cô không kìm nổi tiếng la hét tuyệt vá»ng, thần trà dần dần mÆ¡ hồ.
“Con Ä‘ang là m cái gì đấy? Uyên nhi?â€
Hốt nhiên, Ä‘ang ra sức giãy giụa, cô nghe thấy thanh âm cá»§a má»™t ngưá»i khác ở cá»a phòng, sau đó, phảng phất như bị sét đánh, bà n tay tóm cô thoáng chốc vô lá»±c.
Lão các chủ…lão các chủ tới rồi.
Äã hôn mê ná»a chừng, trong lòng cô thở hắt ra má»™t hÆ¡i như được cởi bá» gánh nặng.
“Ta, ta…†Y quỳ gáºp gối xuống mặt đất, trong thanh âm còn kèm theo dã tÃnh còn sót lại và sá»± cá»±c lá»±c tranh đấu, rồi, thanh âm cÆ¡ hồ Ä‘iên cuồng đó, bá»—ng bị bóp méo má»™t cách kỳ dị - đầu óc cô sau má»™t lúc lâu há»—n loạn, má»›i bừng tỉnh, đó, đó không ngá» là …
Tiếng khóc nức nở!
Thiếu chủ? Thiếu chủ!
Tiá»m thức mách bảo rằng, cô muốn đến cạnh y, nhưng, thân thể cô không thể động Ä‘áºy.
Hai năm nay, cô chưa từng bao giá» tưởng tượng qua, con ngưá»i sắc lạnh kiệt ngạo bên cạnh mình, có lúc quỳ trên mặt đất khóc ròng.
Từ lâu nay, cô tháºm chà còn cho rằng, trừ chém giết và trầm mặc, không còn Ä‘iá»u gì khác phát sinh trên thân ngưá»i nà y.
“Äừng như váºy…Uyên nhi. Con phải biết, không còn cách nà o khác…â€
Trong cÆ¡n tÄ©nh lặng, thanh âm cá»§a lão các chá»§ truyá»n lại, đượm chút bi thương. Äá»™t nhiên, thanh âm thổn thức kia mất Ä‘i sá»± khống chế, tiếng khóc thống thiết gần như Ä‘iên cuồng.
“Tại sao?....Tại sao lúc đó không để con chết Ä‘i?!â€
“Cha và mẹ cÅ©ng là ngưá»i mà ! Uyên nhi…Chẳng lẽ con, muốn cha tá»± tay giết con cá»§a mình sao?â€
Lão các chá»§ thưá»ng ngà y há»· ná»™ khó Ä‘oán, váºy mà giỠđây thanh âm cá»§a ông trở nên nghẹn ngà o. Ông thở dà i, nói: “Äừng lo, Uyên nhi - thầy y đã nói rồi, má»™t khi thuốc đã ngấm và o xuÆ¡ng, nếu con không ngừng việc uống ‘Phần Tâm Ä‘an’, con vẫn có thể sống tiếp.â€
“Tuy con sinh ra đã mắc quái bệnh, nhưng là m theo phương pháp nà y, con có thể sống còn lâu hÆ¡n ngưá»i bình thưá»ng nữa…â€
“ -------- Con sắp phát Ä‘iên rồi!â€
Äá»™t nhiên, thiếu chá»§ quỳ trên mặt đất gà o lên khản tiếng.
“Con háºn trăng sáng! Má»—i lần trăng tròn, máu trong ngưá»i con như muốn cháy lên váºy!â€
“Thứ thuốc đó buá»™c con không giết ngưá»i không được! Không giết không được!â€
Sau mái tóc dà i tán loạn, mục quang cá»§a y sáng lấp loáng như quá»· dữ. Äỉnh Kiếm các thiếu chá»§ hốt nhiên lại như Ä‘iên cuồng, dùng ngón tay móc và o hai vết thương trên vai
“Thuốc gì? Thuốc gì ở trong nà y?â€
Máu mà u đỠđen, thuáºn theo ngón tay trắng toát cá»§a y tà tách chảy xuống.
U Thảo vừa má»›i thở ra được má»™t hÆ¡i hòa hoãn, đã bị tình cảnh trước mặt dá»a cho Ä‘iếng ngưá»i.
“Äừng là m váºy, đừng là m váºy…Không uống thuốc con sẽ chết đó!â€
Lão các chá»§ như gáºp hẳn ngưá»i xuống, an á»§i con trai mình, “Những kẻ đó chẳng qua chỉ là hạ nhân, như lÅ© heo ngốc mà thôi, giết và i đứa thì có gì ghê gá»›m chứ?â€
U Thảo đỠngưá»i – Lão các chá»§ thưá»ng ngà y uy nghiêm từ ái, ánh mắt lúc nà y chẳng khác nà o ác ma!
“Cha, cha! Äại ca thế nà o rồi? Lại phát bệnh sao?â€
Dưá»ng như bị tiếng gà o thét vừa nãy cá»§a thiếu chá»§ là m kinh động, ngoà i cá»a bá»—ng có tiếng râm ran cá»§a đám hạ nhân. Thanh âm nôn nóng cá»§a nhị thiếu gia Thiếu Khanh vang lên: “Con có thể và o không?â€
“Không được! Ta đã bảo con không được và o phòng cá»§a anh con! Mau tránh ra cho ta! Äừng có đến gần!â€
Ngược hẳn vá»›i lúc thưá»ng, vá»›i ngữ khà nghiêm khắc, lão các chá»§ bất ngá» quát mắng đứa con út mà mình vốn sá»§ng ái phi thưá»ng.
Ông đưa tay ra sau vuốt mái tóc Ä‘en dà i cá»§a nhi tá», tay kia lôi từ trong ngá»±c áo ra má»™t lá» thuốc, dốc ra má»™t Ãt bá»™t Ä‘á», rắc lên hai miệng vết thương trên vai Thiếu Uyên. Sau đó, ông lấy má»™t viên thuốc Ä‘en nhét và o miệng nhi tá» mình.
Phảng phất có một lực lượng thần kỳ, khiến thiếu chủ đang ở ranh giới điên cuồng, hốt nhiên từ từ bình tĩnh trở lại.
“Uyên nhi, nếu con đã không muốn giết lÅ© hạ nhân đó, váºy lần nà y hãy Ä‘i giết Phương Thiên Lam…Ngưá»i như hắn, Ä‘Ãch thá»±c là má»™t trong số Ãt các đối thá»§ trên thế gian đáng để đấu vá»›i con trai ta!â€
“Phương Thiên Lam? Phiên vân phúc vÅ© thá»§?...Ha, ha…rất tốt, con sẽ dùng kiếm ghim chết hắn lên tấm biển ‘Thiên hạ đệ nhất’ trước cá»a nhà hắn!â€
Giống như vô số lần trước đây, không há»i vì sao, thiếu chá»§ dần bình tÄ©nh trở lại, kéo tấm bạch y nhuốm máu qua bả vai, che Ä‘i hai vết thương đáng sợ, lạnh lùng mỉm cưá»i.
Nụ cưá»i lãnh khốc như má»™t kẻ Ä‘iên.
Sự tĩnh lặng cuối cùng đã vỠlại trong căn phòng.
“Bệnh cá»§a Uyên nhi ngà y cà ng nặng…Chỉ sợ có má»™t ngà y, nó sẽ lục thân bất nháºn.â€
Miệng lẩm bẩm nói, nhìn con trai chìm và o giấc ngá»§ mê dưới tác dụng cá»§a sức thuốc, lão các chá»§ dá»i mắt sang phÃa U Thảo vẫn còn kinh hãi ngÆ¡ ngẩn, nghiêm khắc dặn dò: “Äêm nay ngươi không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì - biết chưa?â€
“….Vâng ạ. Tiểu tỳ không nhìn thấy gì cả.â€
Vẫn cúi thấp đầu, dịu dà ng, cô ngoan ngoãn hồi đáp.
“Chăm sóc đại thiếu gia cho tốt…Nhá»› lấy kết cục cá»§a chị ngươi đấy!â€
Äang đẩy cá»a chuẩn bị Ä‘i ra, lão các chá»§ chợt quay đầu, nói má»™t câu đầy thâm ý.
Cô Ä‘ang nhấc gối má»m, định luồn xuống dưới gáy thiếu chá»§ đã say ngá»§, nghe thấy câu nói đó, tay run lên, chiếc gối rÆ¡i phịch xuống. Sắc mặt cô trắng bệch như ngưá»i chết.
“Cha, đại ca huynh ấy…†Ngoà i cá»a, ngay khi vừa nhìn thấy phụ thân Ä‘i ra, nhị thiếu gia Thiếu Khanh lo lắng há»i.
“Không sao…sau nà y con không được qua đây nữa! Biết chưa? Không được và o cái sân nà y!†Thanh âm vô cùng nghiêm khắc.
Thanh âm cá»§a Thiếu Khanh vương ná»—i thắc mắc lẫn uá»· khuất: “Tại sao? Äại ca rõ rà ng có bệnh!â€
“Vì đại ca con và con không phải những ngưá»i giống nhau! Chá»› có chá»c và o nó, biết chưa?!â€
Thanh âm xa dần.
U Thảo không nói gì, chỉ chầm cháºm cúi ngưá»i xuống, cầm chiếc chăn mà u tÃm hoa cà , nhẹ nhà ng đắp lên thân ngưá»i Ä‘ang ngá»§ mê mệt.
Không biết vì sao, bỗng nhiên, nước mắt cô trà o ra, lạc xuống khuôn mặt y.
Tà i sản của xiao ling
Last edited by xiao ling; 04-02-2011 at 09:30 PM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a xiao ling
02-02-2011, 07:37 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 634
Thá»i gian online: 6 giá» 23 phút 32 giây
Thanks: 975
Thanked 6,028 Times in 451 Posts
Ảo thế
Tác giả: Thương Nguyệt
Truyện ngắn ngôn tình cổ trang (SE)
Chương 4: Vũ Phong
sưu tầm: xiao ling
Äồng ná»™i chá»›m xuân.
Ngoà i thà nh, dòng ngưá»i du xuân không ngá»›t qua lại, thanh niên trai gái ăn mặc đẹp đẽ, tay áo nÃu gió xuân. Nhìn khắp nÆ¡i nÆ¡i, đâu cÅ©ng thấy quang cảnh phồn hoa tươi đẹp.
Trên đưá»ng ruá»™ng, má»™t nam tá» bạch y tóc dà i, dáng vẻ cô độc Ä‘i đến. Sau lưng y, má»™t thiếu nữ áo xanh nhạt lặng lẽ, gần như chạy bước nhá», bám theo cước bá»™ nhanh như gió cá»§a y, trong tay cô ôm má»™t bao vải dà i.
Hạnh hoa nở rá»™ trên đồng, má»™t tráºn gió thổi qua, vô số cánh hoa rụng xuống như mưa. Bạch y nam tá» dừng chân, ngắm hoa rÆ¡i, dưá»ng như nhá»› đến Ä‘iá»u gì đó, lông mà y nhÃu lại, nếp nhăn giữa hai chân mà y sâu như dao khắc.
“Thiếu chá»§, lão gia và há» Ä‘ang chỠở đằng kia.â€
Thấy y xuất thần, lục y thị nữ sau lưng nhẹ giá»ng đỠtỉnh.
Y ném ánh mắt và o trưá»ng đình, trong đó, và i vị nguyên lão cá»§a Äỉnh Kiếm các, Ä‘ang thiết yến tiá»…n hà nh – không biết có phải hữu ý không, tất cả những ngưá»i đến tiá»…n, Ä‘á»u váºn má»™t thân bạch y.
Mũ áo tựa tuyết phủ khắp các chỗ ngồi.
“…†Cả ngưá»i thị nữ cÅ©ng cảm thấy hÆ¡i mất tá»± nhiên, Ä‘ang dợm nói gì đó, bá»—ng nhiên bên tai vá»ng lại tiếng hát:
“Xuân nháºt du, hạnh hoa xuy mãn đầu.
Mạch thượng thuỳ gia niên thiếu? Túc phong lưu!
Thiếp nghĩ tương thân giá dư, nhất sinh hưu.
Túng sỠbị vô tình khà -----
Bất năng tu!â€
(Bản dịch thơ của hieusol – Tà ng Thư Viện:
Hoa hạnh xuân bay rợp rợp đầu
Trai trẻ phong lưu bước bước mau
Ước nguyện chung thân bên chà ng ấy
Dẫu tình có nhạt cũng không sầu.
Giá»ng ca thanh thoát, hát lên má»™t cách tá»± nhiên, chẳng chút e thẹn giả tạo, không riêng gì lục y thị nữ, đến cả bạch y nam tá», Ä‘ang ngắm nhìn những cánh hoa rÆ¡i trên không trung, cÅ©ng bất giác nhìn vá» nÆ¡i vá»ng ra tiếng hát.
Trên chiếc giá Ä‘u, má»™t nhóm thiếu nữ du xuân Ä‘ang cưá»i vui đùa nghịch, nữ tỠở giữa mặc váy dà i bách Ä‘iệp xuyên hoa mà u anh đà o, có vẻ là má»™t ngưá»i giá»i chÆ¡i Ä‘u. Miệng vẫn hát ca, nà ng dùng Ãt lá»±c, chá»n đúng thá»i Ä‘iểm, chân nhún xuống mặt đất, dây Ä‘u ngà y má»™t lên cao, uyển chuyển như bay lượn.
“Hay quá! A Tú, đẩy mạnh nữa Ä‘i!â€
Trong tiếng hò reo khen ngợi, bá»—ng nghe thấy má»™t thanh âm quen thuá»™c, nhiệt tình xen lẫn và i phần rụt rè, nhìn ra, chỉ thấy dưới trưá»ng đình, Thiếu Khanh từ nãy đã không còn để ý đến sá»± có mặt cá»§a phụ thân cạnh bên, cao giá»ng gá»i hướng vá» phÃa nà y, rất phấn khÃch.
Trước sá»± cổ vÅ© cá»§a má»i ngưá»i, nữ tá» trên giá Ä‘u hé miệng mỉm cưá»i, vạt áo như gió, tung bay má»—i lúc má»™t cao, như má»™t dải cầu vồng.
“Cô xem, nha đầu A Tú hôm nay bị ấm đầu hay sao ấy?†Trong đám đông, có tá»· muá»™i cưá»i trêu.
“Không thấy nhị thiếu gia cá»§a Tạ gia Ä‘ang ở đây à …†Và i ngưá»i khúc khÃch đáp lá»i.
Lúc nà y, chỉ thấy giá đu đã bay lên gần như song song với mặt đất, sà thẳng và o những bụi đà o bụi liễu đối diện.
Trong khoảnh khắc, thiếu nữ trên giá Ä‘u hÆ¡i chúi đầu vá» phÃa trước, hà m răng nhá» xinh cắn lấy má»™t cà nh bÃch đà o rợp hoa, giáºt đứt khá»i má»™t ngá»n cây nở tung như hoa lá»a.
“A Tú lợi hại quá!†Äám đông đứng dưới giá Ä‘u vá»— tay cưá»i lá»›n, thiếu nữ trên giá Ä‘u mắt đẹp lóng lánh, tá»§m tỉm cưá»i nhìn Tạ gia nhị công tá» trong trưá»ng đình, không Ä‘u nữa mà buông tay, vén má»™t lá»n tóc xõa dà i ra sau tai, cà nh bÃch đà o ngáºm trong miệng thả xuống tay, tươi cưá»i vá»›i Thiếu Khanh, giương cao tay ném cà nh hoa đà o vá» phÃa chà ng.
Thấy má»i ngưá»i đồng cưá»i rá»™, mặt Thiếu Khanh lúc trắng lúc Ä‘á», sung sướng lẫn phấp phá»ng ngó phụ thân ngồi bên bất động thanh sắc, cuối cùng không dằn được lòng mình, nhảy ra, nhặt lấy cà nh hoa đà o.
Nam tá» bạch y tóc dà i đứng trên đưá»ng, theo dõi hồi lâu, trong đôi mắt sâu không thấy đáy bá»—ng lóe lên tia sáng xa xăm yếu á»›t.
Y không quay đầu, há»i: “U Thảo, đây là - ngưá»i mà Thiếu Khanh phải lòng?â€
Câu há»i đột ngá»™t nà y khiến U Thảo không khá»i ngá»› ngưá»i, rồi liếc nhìn thiếu chá»§ vá»›i vẻ kỳ quái, kinh ngạc trước sá»± quá»· dị và tà n nhẫn lại hiện lên trong mắt y, nhẹ nhà ng trả lá»i: “Vâng ạ. A Tú…là con gái cá»§a Nguyá»…n Hoa Tượng, ngưá»i quản lý vưá»n trong Äỉnh Kiếm các…â€
“Má»™t con hạ nhân mà thôi…†Có chút khinh miệt, Thiếu Uyên hốt nhiên nhướn mà y cưá»i gằn, “LÅ© hạ nhân dÆ¡ bẩn đó - lại dám cưá»i như váºy sao…â€
U Thảo thấy y nhấc tay, như vô ý mà hữu ý, động và o vết thương sau vai, trong mắt, là sá»± u uất nặng ná».
Cô bất giác thót tim: “Thiếu chá»§, tôi cầu xin ngà i, xin đừng là m A Tú ----â€
Cô chưa nói trá»n câu, đã cảm thấy bên tai có gió vù qua, thiếu chá»§ đã không còn ở chá»— cÅ©.
“A á á!†Tiếng kinh hô vang vá»ng trong đám nữ nhân.
Giá Ä‘u vừa má»›i thõng xuống đã lại được đẩy lên cao, thanh niên bạch y tóc dà i hốt nhiên như từ trên trá»i bay tá»›i, cướp lấy giá Ä‘u, má»™t tay nắm dây, má»™t tay ôm quanh eo A Tú, cÅ©ng không thấy y dùng lá»±c ra sao, giá Ä‘u êm ái hạ xuống từ độ cao hai trượng như phi tiên.
Thiếu nữ váºn y phục mà u anh đà o, nhất thá»i sợ đến mức mặt mà y trắng bệch.
“Äại ca, huynh ----- †Thiếu Uyên vừa cuống vừa giáºn, hoà n toà n quên bẵng hôm nay là ngà y tiá»…n hà nh, chá»±c xông đến, nhưng lão các chá»§ nãy giá» bất động thanh sắc đã cản lại: “Uyên nhi, con là m thế nà y là sao?â€
Nhìn đại nhi tá» vốn quái dị kiệt ngạo cá»§a mình, các chá»§ Äỉnh Kiếm các há»i vá»›i giá»ng bất lá»±c.
“Con muốn cô gái nà y!...Con chán ở má»™t mình rồi. Con muốn má»™t ngưá»i má»›i, ngưá»i sống, đến bồi tiếp con. ÄÆ°á»£c chứ?â€
Nhãn thần cá»§a Thiếu Uyên rất bình tÄ©nh, rất lãnh đạm, không biết y đã là m gì, nữ tá» kia ánh mắt tóe lên niá»m phẫn háºn và uá»· khuất, mặc dù không ngừng ná»— lá»±c vùng vẫy, nhưng không sao động Ä‘áºy được. Y kiệt ngạo nhìn phụ thân, nhìn đệ đệ, nhìn tất cả các nguyên lão.
Thiếu Khanh gần như muốn gà o lên: “Äại ca! Huynh Ä‘iên à ? A Tú, A Tú là …là ngưá»i cá»§a đệ!â€
Ngưá»i thiếu niên nà y, bị bức phải nói ra lá»i thầm kÃn trước mặt má»i ngưá»i, nhất thá»i cả khuôn mặt đỠbừng. Nhìn vị huynh trưởng mà mình từ nhỠđã tôn trá»ng ngưỡng má»™, nhưng chưa từng gần gÅ©i, đôi mắt sáng trong cá»§a chà ng ánh lên sá»± phẫn háºn thấu xương và thất vá»ng vô bá».
“Ngươi?...†Nhìn khuôn mặt sung mãn sức sống cá»§a Thiếu Khanh, đại công tá» Thiếu Uyên chợt cưá»i khẩy lạnh lùng, “Từ nhá», ngươi đã có được nhiá»u hÆ¡n ta bao nhiêu thứ? Lấy Ä‘i cá»§a ngươi má»™t nữ nhân, thì đã đáng gì? Phụ thân, ngưá»i có đáp ứng không?â€
Y nhìn phụ thân, mắt sắc như châm, lông mà y hÆ¡i nhÃu lại.
“Không phải là cướp dâu, vi phụ cÅ©ng không thể nói là được…†Sắc mặt cá»§a lão các chá»§ cÅ©ng rất khó coi, ná»™ khà ngưng tụ tại chân mà y, thế nhưng, vượt ra khá»i ý liệu, ông vẫn không nổi tráºn lôi đình, kiên nhẫn phân tÃch.
Thiếu Uyên lạnh nhạt buông má»™t câu: “Má»™t đứa con gái hạ nhân…chẳng phải cÅ©ng như nô tà i cá»§a Tạ gia hay sao.†Lão các chá»§ không nói gì, nhìn đại nhi tá» sắp Ä‘i xa cá»§a mình, cùng ngưá»i thị nữ sắc diện tái mét, ôm kiếm đứng sau lưng y, mục quang ông không ngừng biến ảo.
“Tạ Thiếu Uyên! Huynh, huynh Ä‘iên tháºt rồi!â€
Hà nh động vô thức, Thiếu Khanh xông vá»t lên, muốn kéo ngưá»i yêu khá»i tay huynh trưởng, nhưng, còn chưa tiếp cáºn thân y Ä‘uợc ba thước, Thiếu Uyên đã phất tay lên, ống tay áo bằng lụa trắng Ä‘áºp khẽ và o cổ tay đệ đệ, trong sát na phát ra tiếng xương cổ tay gãy giòn tan – không há» lưu tình, vá»›i đệ đệ ruá»™t cá»§a mình cÅ©ng hạ thá»§ không lưu tình!
Kiếm Yêu, quả nhiên là Kiếm Yêu - một kẻ điên thực sự!
“Thiếu chủ!†Và i vị nguyên lão trong đình không bà ng quan được nữa, lũ lượt vỗ kiếm phi lên!
“Thôi váºy…†Lão các chá»§ rốt cuá»™c cÅ©ng động thá»§, nhị nhi tỠđã rút kiếm bị lôi vá». Äối mặt vá»›i nụ cưá»i lạnh vẫn treo trên miệng đại nhi tá», ông từ tốn nói – “Hôm nay con phải Ä‘i xa, khi nà o con quay vá», ta sẽ là m chá»§ cho con, há»i cưới Nguyá»…n cô nương là m vợ, được không?†Mục quang cá»§a ông, dù nhìn nhi tá» cá»§a mình, nhưng vẫn sâu sắc khó dò.
“Cha! Cha! Sao cha có thể là m váºy được?†Không tin nổi và o tai mình, Thiếu Khanh thảng thốt, cÆ¡ hồ vô pháp tưởng tượng, phụ thân luôn sá»§ng ái mình hết má»±c, thế mà lại đưa ra má»™t quyết định bất cáºn nhân tình như váºy.
Trong phút chốc, tay cá»§a đại công tá» Thiếu Uyên luồn qua, xốc dá»±ng A Tú đã gần như má»m rÅ©, ngắm nhìn khuôn mặt má»›i đây hãy còn rạng rỡ cá»§a nà ng, giỠđây bị mà u trắng bệch xâm chiếm, khóe môi y cong lên, thanh âm cà ng thêm lạnh giá – “Ai nói con muốn cuá»›i há»i chÃnh thức? Cô ta cÅ©ng xứng sao? Con chẳng qua thiếu má»™t thị thiếp mà thôi!â€
Hốt nhiên, y cưá»i sằng sặc, vá»— tay, tiếng vá»— tay ngân vang phá vỡ bầu không khà im lặng. Trước cái nhìn trừng trừng cá»§a má»i nguá»i, đại công tá» Tạ gia dang rá»™ng tay áo, trưòng ca khởi vÅ©:
“Khà ngã khứ giả tạc nháºt chi nháºt bất khả lưu,
Loạn ngã tâm giả kim nháºt chi nháºt Ä‘a phiá»n ưu!
Trưá»ng phong vạn lý tống thu nhạn, đối thá» khả dÄ© hà m cao lâu.
Bồng Lai văn chương Kiến An cốt, trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát.
Câu hoà i dáºt hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt.
Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cỠbôi kiêu sầu sầu canh sầu.
Nhân sinh tại thế bất xưng ý, minh triá»u tán phát lá»™ng thiên chu!â€
(Bản dịch thơ của hieusol - Tà ng Thư Viện:
BỠta đi xa
Hôm qua chẳng giữ chẳng thể lưu
Là m rối lòng ta
Hôm nay sao lắm ná»—i phiá»n ưu
Gió tiễn nhạn thu bay muôn dặm
Biệt ly say ngất chốn cao lâu
Kiến An cốt khà Bồng Lai ý
Tà i thơ Tiểu Tạ dễ tìm đâu
Thi hứng dâng cao khoe tráng chÃ
Hái trăng kia và o tay ta mau
Rút đao chém nước, nước trôi mãi
Nâng chén tiêu sầu, cà ng thêm sầu
Kiếp sống buồn tênh lòng phai nhạt
Xõa tóc rong thuyá»n ta phiêu du. )
Trưá»ng bà o cưỡi gió tung bay, hứng lấy hạnh hoa đầy trá»i múa loạn, rải trên không trung. Thân hình Tạ Thiếu Uyên như lãnh hạc vượt qua ao lạnh, má»m dẻo lả lướt, lẻ loi cao khiết. Tiếng hát trong trẻo lanh lảnh, phảng phất như ngân hà thiên lưu, không khởi nguồn, không Ä‘iểm cuối.
Vung tay hất áo, vừa ca vừa cưá»i, chân đã xuống đưá»ng, rá»i Ä‘i.
“Äiên rồi…Xem ra Ä‘iên tháºt rồi…â€
Äá»™t nhiên, má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe thấy lão các chá»§ lẩm bẩm má»™t mình, ánh mắt ông nhìn nhi tá» mình, vừa thương xót, lại vừa bất lá»±c: “Khanh nhi, đừng trách cha - Bệnh tình hiện giá» cá»§a đại ca con, không còn ngá»— nghịch được nữa rồi…â€
Má»i ngưá»i hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh, ngay cả Thiếu Khanh vốn phừng phừng phẫn ná»™, cÅ©ng đột nhiên minh bạch Ä‘iá»u gì đó, không nói thêm lá»i nà o, chỉ nhìn đại công tá» múa hát Ä‘i xa dần, thở dà i.
Tất cả Ä‘á»u minh bạch -----
Hóa ra truyá»n ngôn là sá»± thá»±c, đại công tá» Tạ gia, Ä‘Ãch thá»±c Ä‘iên rồi.
“Thiếu chá»§! Thiếu chá»§!â€
Trong khi tất cả Ä‘á»u Ä‘ang còn ngây ngưá»i, bá»—ng nhiên nghe thấy thanh âm cá»§a lục y thị nữ vang lên trong gió: “Kiếm cá»§a ngà i!â€
Cô nâng vạt áo, chạy đi, đạp lên những cánh hạnh hoa trải đầy mặt đất.
Tạ Thiếu Uyên xoay mình, nhìn cô, rồi, chìa tay, nhấc lấy thanh trưá»ng kiếm bá»c kÃn trong tay cô, nhìn sắc mặt trắng bệch cá»§a cô, hốt nhiên y mỉm cưá»i, vá»›i tay ngắt má»™t nhà nh hạnh hoa bên đưá»ng, cà i lên tóc cô.
“Vá» phòng Ä‘i, chá» ta quay vá». Mưá»i ngà y sau ta không vá», thì đốt đồ cá»§a ta Ä‘i…â€
“Chỉ tiếc thanh Băng Tuyết Thiết, cho cô váºy…Sau đó đổi má»™t công việc khác Ä‘i.â€
“Vá» sau cô không cần ở lỳ trong căn phòng tối tăm đó nữa rồi.â€
“ ----- Mau Ä‘i cầu Bồ Tát Ä‘i, cầu nguyện cho ta đừng quay vá»! Ha ha, ha ha!â€
Y cưá»i lá»›n, huýt má»™t tiếng, rút kiếm ra múa. Kiếm quang hoà nh không, má»™t trá»i hoa bay diá»…m lệ trở nên ảm đạm thất sắc.
Trong má»™t vùng sắc hồng bay liệng há»—n loạn, y ca vang phóng túng nhảy múa, trá»i cao thông thoáng, cá» non um tùm, ngưá»i Ä‘i tiá»…n mÅ© áo tá»±a tuyết, Äỉnh Kiếm các thiếu chá»§ tiếng ca phiêu đãng vươn xa, dá»™i lên táºn mây xanh:
“Ngã thị thanh đô sơn thuỷ lang. Thiên giáo lãng mạn sơ cuồng.
Tằng phê cấp lộ chi phong sắc, luy tấu lưu vân tá nguyệt chương.
Thi vạn thá»§, tá»u thiên thương. Ká»· tằng trước nhãn khán hầu vương?
Ngá»c lâu kim khuyết dung quy khứ, thả tháp mai hoa túy Lạc Dương!â€
(Bản dịch thơ của hieusol - Tà ng Thư Viện:
Ta ở Thanh Äô miá»n núi sông
Trá»i sinh lãng mạn tÃnh cuồng ngông
Hô mưa, gá»i gió ta ban lệnh
Mệt, tấu “Lưu vân tá nguyệt†chương
Vui vạn bà i thơ, ngà n chung rượu
Chẳng buồn để mắt báºc hầu, vương
Lầu ngá»c gác và ng lưá»i ngó tá»›i
Báºn trồng hoa mai say Lạc Dương. )
Chú thÃch: 3 bà i thÆ¡ trong chương nà y lần lượt là : “Tư Äế Hương†cá»§a Vi Trang, “Trên lầu Tạ Thiếu ở Tuyên Châu tiá»…n biệt quan hiệu thư Thúc Vân†cá»§a Lý Bạch và “Chá cô thiên†cá»§a Chu Äôn Nho
Tà i sản của xiao ling
Last edited by xiao ling; 04-02-2011 at 09:39 PM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a xiao ling
02-02-2011, 07:39 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 634
Thá»i gian online: 6 giá» 23 phút 32 giây
Thanks: 975
Thanked 6,028 Times in 451 Posts
Ảo thế
Tác giả: Thương Nguyệt
Truyện ngắn ngôn tình cổ trang (SE)
Chương 5: Dược nhân
sưu tầm: xiao ling
Lạc Dương.
Dẫu sao, nơi đây cũng không sánh được với Giang Nam, mặc dù có một khoảng rừng đà o, nhưng vẫn chưa ra hoa.
Váºy mà , lại có những cánh hồng rá»±c rỡ lả lướt theo là n gió.
Trong cÆ¡n mưa mà u hồng, Tạ Thiếu Uyên loạng choạng gượng mình đứng dáºy, ho khục khặc và i tiếng, lạnh lùng cưá»i nhạt: “Kỳ thá»±c…cÅ©ng chỉ có váºy thôi.â€
Vừa mở miệng nói, y đã phun ra một bụm máu tươi, nhuộm đỠy phục trắng tinh, hòa và o trong gió.
Y xách kiếm đứng lặng tựa yêu ma.
Äỉnh Kiếm các thiếu chá»§ sắc diện trắng toát như tuyết, tóc dà i rối tung, má»™t thân bạch y bị rạch phá nhiá»u chá»—, má»™t đạo kiếm thương từ ngá»±c phải vắt thẳng ra sau vai, máu tươi thấm đẫm cổ áo.
Dưá»ng như tráºn kịch chiến vừa rồi đã khiến y như ngá»n đèn cạn dầu ----
Nhưng, dù chỉ đứng như váºy, toà n thân y vẫn bốc lên sát khà lăng lệ như quá»· thần, đến cả những cánh hoa bay cÅ©ng không sao rÆ¡i và o trong phạm vi ba thước quanh thân y!
Y không động, chỉ nhìn chằm chằm trung niên nhân váºn tá» y đối diện.
Phương Thiên Lam.
Hiệu xưng thiên hạ anh hùng đệ nhất, võ lâm minh chủ: Phương Thiên Lam.
Phương Thiên Lam cũng bất động, tuy nhiên trên thân ông không có vết thương.
Mới đây, Tạ Thiếu Uyên đã đâm ra bảy mươi hai kiếm, nhưng không chém rách được một vùng da thịt nà o trên mình đối phương.
“Kiếm…Yêu?†Ông bất ngá» cất tiếng, gượng cưá»i, “Nghe nói, đại công tá» Tạ gia, là má»™t…â€
“…kẻ Ä‘iên, phải không?â€
Ông cưá»i cà ng nồng hÆ¡n, hốt nhiên, má»™t ngụm máu to, phun ra từ trong miệng!
“Ta, ta chẳng ngá» lại bại, bại trong…trong tay má»™t kẻ Ä‘iên.â€
Trong chá»›p mắt, phảng phất như có má»™t quả bom trong ngưá»i ông bá»—ng nổ tung, tá» y Phương Thiên Lam, từng tấc cÆ¡ thịt, Ä‘á»u cuá»™n trà o máu tươi!
“…Thiên La khà kình! Không thể nà o, không thể nà o! Ngươi, ngươi má»›i hÆ¡n hai mươi tuổi đầu, không thể luyện thà nh…â€
Võ lâm minh chá»§ má»™t thân máu tươi đầm đìa, cả Ä‘á»i đã trải qua vô số tráºn ác chiến, trước khi lâm tỠđã đánh mất phong phạm vẫn luôn gìn giữ, kinh ngạc khôn nguôi.
Tạ Thiếu Uyên cuá»i lá»›n, kiếm lại được rút ra, hà n quang sáng như tuyết trên thân kiếm phản chiếu khuôn mặt xanh gầy cá»§a y, cưá»i dứt, y nhÃu mà y, thở dà i – “Äáng tiếc, lại mất thêm má»™t thanh hảo kiếm…chỉ để cắm và o yết hầu loại ngưá»i nà y.â€
Tá»±a như có chút khoe khoang, y bá»—ng láºt tay vẫy lên vạn đóa kiếm hoa, tức thì lưu quang phi vÅ© trên thiên không, như những vì sao rÆ¡i rụng, lạc xuống mái tóc Ä‘en như má»±c cùng bạch y tÆ¡i tả cá»§a y.
Äắm mình trong mà n kiếm quang, y cao giá»ng ngân nga ----
“Mịch La thá»§y, phiên táºn Sở ca thanh. Ngã tá»± liên quân ngã tá»± háºn, khước thị vô lệ phú chiêu hồn. Mạc vong khước quy trình!â€
[Sông Mịch La, tiếng hát bay táºn nước Sở. Ta thương vua ta, ta oán giáºn, nhưng không còn nước mắt mà chiêu hồn. Chá»› quên lấy đưá»ng vá»!]
Chá»c kiếm và o yết hầu võ lâm minh chá»§, y bá»—ng cất lá»i ca đưa ma đối thá»§.
Äúng thá»i khắc đó, phảng phất như nhìn thấy thứ gì, con mắt cá»§a Phương Thiên Lam hốt nhiên bừng sáng, thần sắc hoảng hốt rúng động, báºt thốt:
“Ta biết rồi! Thì ra ngươi là dược ---- â€
Má»›i nói được ná»a chừng, kiếm đã lút và o yết hầu, rồi, ngừng lại trong sát na, chỠông nói ra nốt từ cuối:
“nhân!â€
Sau đó, thanh kiếm lại tiếp tục gia lá»±c, xá»c thẳng không chút lưu tình, xuyên thấu qua yết hầu má»™t Ä‘á»i kiêu hùng, “kịch†má»™t tiếng, ông đã bị ghim chặt lên tấm biển “Thiên hạ đệ nhất†ngoà i đại môn!
Tháºt kỳ quái, trước khi chết, ánh mắt cá»§a Phương Thiên Lam, chứa vạn phần kinh hoà ng lẫn bất cam.
Thi thể của đối thủ lủng lẳng treo trên không, đứng bên dưới thi thể Phương Thiên Lam, Tạ Thiếu Uyên sắc mặt xám tro.
Nhìn biểu tình sau cùng đông cứng trên khuôn mặt ngưá»i chết, thuáºn theo mục quang cá»§a cái xác, ngón tay y run run lần ra sau vai ----
Bên dưới lá»›p áo rách bươm, là hai vết thương sâu táºn xương, vết thuÆ¡ng từ nhỠđã có, tanh hôi, ứa ra thứ nước đặc như độc dịch – cÆ¡n ác má»™ng hằng đêm cá»§a y.
----- “Thì ra, ngươi là dược nhân!â€
“ Thì ra…ta là dược nhân?â€
Y bất giác lặp lại má»™t lần, hốt nhiên cưá»i sặc sụa như phát Ä‘iên.
Ba ngà y sau, Lạc Dương chấn động.
Hiệu xưng thiên hạ đệ nhất anh hùng, đại hiệp Phương Thiên Lam, bị ngưá»i ta dùng má»™t thá»§ pháp tà n khốc, ghim chết trên môn bà i.
Kẻ động thủ, nghe nói là đại công tỠcủa Tạ gia, Tạ Thiếu Uyên.
Kiếm Yêu.
Nhất định là kẻ Ä‘iên, má»›i Ä‘i là m chuyện như váºy, tất cả Ä‘á»u có chung má»™t nháºn định.
Nhưng, không má»™t ai để ý, khi đưa tang Phương Thiên Lam, đồng thá»i còn có linh cữu cá»§a vị đại phu nổi danh nhất Lạc Dương thà nh - Mặc Tháºp Nhất…
Nghe nói, vì ông ta không chữa được bệnh cho má»™t thanh niên bạch y, nên bị sát tỠđương trưá»ng.
Ngưá»i nhà cá»§a đại phu cho biết, ngưá»i đó là má»™t kẻ Ä‘iên…
Căn bệnh y đòi chữa, vốn dÄ© không có cách nà o chữa khá»i.
Ngoà i Lạc DuÆ¡ng thà nh, trên cổ đạo, gió bụi đầy trá»i.
Thanh niên bạch y tóc dà i, chân bước, miệng cuồng ca, nhảy múa, má»i ngưá»i trên đưá»ng nhìn theo, vạn phần ngỡ ngà ng ----
“Ngươi nhìn kìa, má»™t tên Ä‘iên!â€
“Äúng là điên rồi! Sao ngưá»i nhà lại thả cho hắn chạy loạn ra ngoà i thế nhỉ?â€
Y cưá»i lá»›n, cuồng ca.
“Công tá», cáºu thế nà y chẳng phải là là m khó tôi sao? Tôi đã nói rồi, cáºu từ nhỠđã bị hạ huyết độc, thà nh má»™t dược nhân rồi, là m sao còn có thể chữa khá»i được? Ài…Tháºt không ngá», trên Ä‘á»i vẫn còn ngưá»i chế tạo dược nhân!â€
“Công tá» vẫn không tin à ? Thiên tư táºp võ và khả năng ngừa bệnh cá»§a dược nhân Ä‘á»u hÆ¡n xa ngưá»i thưá»ng – như công tỠđây, tuy má»›i hÆ¡n hai mươi tuổi đầu, nhưng có lẽ đã là cao thá»§ hiếm có trên giang hồ, phải không? Công tá» tưởng rằng đó là do mình có thiên phú dị thưá»ng ư?â€
“Công tá» biến sắc rồi kìa…Tôi nói không sai chứ? Há»i thêm má»™t câu nữa, có phải má»—i lần đến đêm trăng tròn, công tá» cảm thấy rất khó chịu, máu trong cÆ¡ thể như sôi lên sùng sục? Những lúc đó không giết ngưá»i không được, đúng không nà o?â€
“Äó chÃnh là huyết độc…đó chÃnh là huyết độc! Huyết độc, không thuốc nà o giải được!â€
“Công tá», cáºu từ lâu đã là má»™t dược nhân, từ nhỠđã váºy rồi! Thế mà cáºu không hay biết gì sao?â€
Thanh âm của đại phu tắc nghẹn, sau đó, “phụt’ một tiếng, máu nóng bắn tung tóe.
Rất lâu sau, có giá»ng nói là o thà o truyá»n lại, như tá»± há»i: “Cha…tại sao? Tại sao…tại sao!â€
Y bá»—ng nhiên ngá»a cổ cưá»i rá»™, tiếng cưá»i xuyên mây vỡ đá, kinh động trong ngoà i. Khi ngưá»i nhà thần y hấp tấp chạy đến, trong phòng chỉ còn lại má»™t mình Mặc Tháºp Nhất ---- bị má»™t chiếc bút Hồ Châu bằng ngà voi, ghim chết trên giá thuốc.
Ngưá»i thanh niên đến cầu y, sá»›m đã không biết Ä‘i vá» hướng nà o. Má»i ngưá»i chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, hốt nhiên, có ngưá»i nói khẽ: “Nghe kìa!â€
“Khà ngã khứ giả, tạc nháºt chi nháºt khả bất lưu.
Loạn ngã tâm giả, kim nháºt chi nháºt Ä‘a phiá»n ưu!
………..â€
Loáng thoáng, có tiếng hát trong trẻo, từ phương xa vá»ng lại.
Chú thÃch:
- Mịch La: sông ở phÃa nam nước Sở thá»i Chiến Quốc, nÆ¡i Khuất Nguyên trầm mình vì can gián mà Sá» Hoà i Vương không nghe, thấy rõ há»a nhà Tần sắp xâm lăng nước Sở.
Tà i sản của xiao ling
Last edited by xiao ling; 04-02-2011 at 09:47 PM .
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a xiao ling