[Đô Thị] Trọng Sinh Chi Thảo Căn Thái Tử - New: Chương 128
Trọng Sinh Chi Thảo Căn Thái Tử
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Lời giới thiệu
Nguồn: Sưu tầm
Một thiếu niên vì làm việc nghĩa, bị hàm oan vào tù. Sau khi ra tù hắn dựa vào thân thủ bất phàm và trí lực siêu quần, trong 20 năm từ hai bàn tay trắng trở thành tỷ phú. Đột nhiên trong một bữa tiệc khánh công hắn chẳng hiểu vì sao lại trở về thời thiếu niên. Hắn sẽ chọn lựa như thế nào. Vẫn như cũ làm việc nghĩa vào tù, hay là bỏ mặc làm ngơ để người bị lăng nhục.
Chọn lựa khác nhau làm nên số phận khác nhau . (Cuộc đời gồm vô số những lựa chọn)
Trọng Sinh Chi Thảo Căn Thái Tử
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương mở đầu
Nguồn: Sưu tầm
Giữa tháng 8 năm 1994 , Bắc Kinh, Thập Sát Hải.
Thập Sát Hải là một trong các thắng cảnh của vùng Yên kinh, là khu vực bảo tồn tốt nhất diện mạo cổ kính của Bắc Kinh, sau khi Tân Trung Quốc thành lập, rất nhiều người có công khai quốc kể cả ba vị Nguyên soái đều từng cư trú ở đây, nhà cũ của Tống Khánh Linh, Quách Mạt Nhược đều đã ở nơi này.
Một chiếc xe treo cờ hồng trang nghiêm, dọc theo hàng liễu rủ dọc bờ hồ Tiền Hải, chạy nhanh đi vào phố Liễu Ấm còn được gọi là phố Nguyên soái, rồi dừng ở trước cửa một tòa đại viện. Ngoài đại viện có hơn hai mươi chiếc xe Audi đang đỗ, ngoại trừ một chiếc xe treo cờ hồng , các xe Audi đều mang biển số quân chính (quân đội chính phủ). Lái xe và cảnh vệ đứng chờ ở ngoài sân vừa thấy xe cờ hồng dừng lại, không khỏi lắp bắp kinh hãi, vội đứng thẳng người, nghiêm mặt chào. Cảnh vệ đi lên phía trước mở cửa xe, một lão ông được hộ sĩ dìu xuống xe, lông mày lão ông bạc trắng, trên mặt có không ít vết đốm đậm màu, nhìn qua chừng tám chin mươi tuổi, trong lòng ông ta tựa hồ đối với việc đi vào tòa nhà lớn này còn có do dự, trước tiên ở ngoại cửa sân dừng lại một lát, rồi mới bảo hộ sĩ dìu mình đi vào.
Trong nội viện trồng đầy hoa thơm cỏ lạ, hòn non bộ và rừng cây xanh mướt, trước tòa nhà hai tầng trồng hai cây hòe cao lớn, là đình viện kiểu Trung Quốc phi thường truyền thống. Dưới bóng cây hòe đang đứng hơn ba mươi người, có già có trẻ, thấy ông lão tóc trắng đi vào sân, đều lộ ra thần sắc giật mình tới tiếp đón, một lão giả tuổi đã qua lục tuần nói: "Cha, ngài sao lại tới đây?" Những người khác có hô "Cha", có hô "Nghiêm lão", còn có hô" ông nội" Thậm chí có cả "ông cố", khiến cho cái sân vốn u tĩnh thoáng chốc đã náo nhiệt hẳn lên.
Trên khuôn mặt già nua của ông lão tóc trắng cố nặn ra nụ cười, nói: "Nghiêm Yên sắp đến Vương gia làm vợ, các ngươi làm cha mẹ thúc bá có thể tới, làm gia gia ta sao không thể quan tâm chứ?" Nhìn cửa sổ lầu chính đóng chặt, cau mày nói: "Sao? Ông bạn già đó cho các ngươi ăn bế môn canh à?"
Một lão nhân mặc quân phục thượng tướng bước lên phía trước đáp: "Nghiêm lão, cha ta ông....ông ấy đang nghỉ trưa....."
Ông lão tóc trắng lắc đầu, khẽ cười nói: "Đừng gạt ta, ta còn chưa già đến hồ đồ đâu, phụ thân ngươi làm gì có thói quen ngủ trưa. Nghiêm Yên, Chấn Quốc?" Một đôi nam nữ thanh niên nghe tiếng gọi lâp tức đi đến trước mặt lão nhân, hai người thoạt nhìn đều đã hơn ba mươi tuổi, trong đó vị nữ tử mặt mày thanh tú đáp: "Gia gia, chúng con ở đây." Ông lão tóc trắng mỉm cười, nói ra: "Hai con là người trong cuộc, dìu ta qua, gia gia làm chủ cho các con."
Đôi thanh niên nam nữ dìu Nghiêm lão đi đến phía trước, những người khác theo sát phía sau bọn họ, cùng đi đến trước lầu. Ông lão tóc trắng vội ho một tiếng, đề cao giọng hướng về căn nhà hô: "Vương Viễn Sơn, ta là Nghiêm Hải Xuyên, hôm nay tới đây vì thương lượng chuyện hôn sự của Nghiêm Yên và Vương Chấn Quốc, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, thì cũng phải đi ra tỏ rõ thái độ........ Đóng cửa không tiếp ai thì coi là gì chứ?" Lão dù sao cũng lớn tuổi rồi, thân thể vô cùng suy yếu, lớn tiếng hô vài câu thì sắc mặt đã đỏ hồng, mọi người vội tìm ghế để lão ngồi xuống nói chuyện.
Đợi nửa ngày trời, trong nhà vẫn không có tiếng đáp lại, Nghiêm Hải Xuyên than thở, nói tiếp: "Lão Vương à, ta biết vì chuyện Đồ gia, ngươi đời này cũng khó tha thứ cho ta. Có điều hôm nay ta là dùng thân phận ông nội Nghiêm Yên tới gặp ngươi ông nội Vương Chấn Quốc, ngươi có biết không, hai đứa trẻ này bởi vì ân oán giữa ngươi và ta, giấu người trong nhà lén lút yêu đương mười một năm? Nếu không phải mẫu thân Nghiêm Yên ép nó cưới, thật không biết bọn nó còn giấu diếm người trong nhà bao lâu đây. Dù sao việc này ta đã đáp ứng rồi, ngươi mau đi ra nói rõ, rốt cuộc có muốn cháu dâu hay không? Nếu không muốn..... Ta cũng không cầu ngươi nữa, để Vương Chấn Quốc đến Nghiêm gia làm rễ......"
"Nó dám?"Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một lão nhân thân hình cao lớn hiện ra ở trước mặt mọi người. Mái tóc và mi mày đều trắng như tuyết, chẳng qua giọng nói như chuông đồng, sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn so với Nghiêm Hải Xuyên khỏe khoắn hơn rất nhiều.
Nghiêm Hải Xuyên kỳ quái nói: "Vì sao không dám? Ngươi Vương Viễn Sơn không phải quân nhân cách mạng sao, chẳng lẽ muốn làm phong kiến, muốn ép duyên hả? Nếu ngươi chịu lo liệu hôn nhân của nó, thì ngươi làm gia gia ta cũng không thèm gặp loại người không cho phép cháu nội kết hôn như ngươi........"
Vương Viễn Sơn chẳng thèm nhìn Nghiêm Hải Xuyên, lạnh lùng nói: "Chuyện nhà ta không cần người khác xía vào." Nâng ba ngón tay phải chỉ vào cháu nội Vương Chấn Quốc hỏi: "Mày, muốn kết hôn hử?" Vương Chấn Quốc nơm nớp lo sợ nói:"Ân....." Vương Viễn Sơn quát: "Nói to lên, trong bộ đội huấn luyện mày thế nào?" Vương Chấn Quốc ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Vâng! Con muốn lấy Nghiêm Yên làm vợ, xin ông nội phê chuẩn!" Vương Viễn Sơn nói:"Vậy lấy đi, tao khi nào không cho mày kết hôn?"
Nghiêm Hải Xuyên nhịn không được cười khẽ một tiếng, tức giận nói: "Ai mà chả biết Vương Viễn Sơn ngươi ở nhà từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi không mở kim khẩu, thì hắn sao dám kết hôn?"
Vương Viễn Sơn lại không để ý tới Nghiêm Hải Xuyên, nhìn thoáng qua nữ thanh niên đứng ở bên cạnh Vương Chấn Quốc, cảm thấy cô ta thanh tú đoan trang, cách ăn mặc cũng coi như mộc mạc, hừ lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay nói:"Kết đi, kết đi."
Mọi người nghe vậy đều thở phào một hơi, Vương Chấn Quốc cùng Nghiêm Yên càng vui mừng, hưng phấn đến nắm chặt tay nhau.
Vương Viễn Sơn nói xong liền xoay người vào nhà, lão nhân mặc quân phục thượng tương bước nhanh đến cửa, hỏi: "Cha, Chấn Quốc và Tiểu Yên đã không còn nhỏ, vừa vặn hôm nay Nghiêm lão cũng ở đây, Nhị lão hai người có phải nên thừa dịp này chọn ngày lành, nhanh chóng đem hai việc vui này làm xong."
Những người khác lập tức kêu lên phụ họa, thỉnh cầu nhị lão lập tức làm chủ định ngày lành. Hai nhà bọn họ hôm nay cơ hồ xuất động toàn bộ chạy tới Thập Sát Hải, bổn ý vốn hy vọng mượn hôn sự Vương Chấn Quốc cùng Nghiêm Yên hóa giải thù hằn giữa hai vị lão nhân, hiện tại Vương Viễn Sơn đã phê chuẩn hôn sự, Nghiêm vương hai nhà đã thành thân gia, bọn họ tự nhiên muốn rèn sắt khi còn nóng, để hai vị lão nhân sáng tạo cơ hội khiến quan hệ tiến thêm một bước.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới Vương Viễn Sơn bởi vì nhìn thấy Nghiêm Hải Xuyên, gợi lão nhớ lại chuyện đau xót ngày xưa, giờ phút này trong lòng đầy áy náy cùng tự trách, nghe xong lời này đột nhiên nổi giận, trừng mắt với mọi người cả giận nói: " xem bọn mày kìa, một đám giống chó hình người, ngày nào trôi qua không phải là ngày lành? Bọn bây có biết, vì để cho bọn mày vượt qua những ngày lành này đã bao nhiêu người phải hy sinh tính mạng của mình? Bọn họ ngay cả huyết mạch đều không lưu lại, thậm chí ngay cả thi cốt cũng không tìm được....." Nói đến đây trong mắt đã lóe lệ quang, mắt hổ đỏ bừng đột nhiên trừng Nghiêm Hải Xuyên, hỏi: "Nhìn mình con cháu cả sảnh đường, một đám quan to chức lớn, ngươi có phải rất thỏa mãn hay không? Chỉ sợ đã sớm không nhớ nổi trên Phong Thạch Lĩnh hơn một trăm anh linh thay ta và ngươi chết thảm?"
Nghiêm Hải Xuyên nghe vậy tức giận đến toàn thân run rẩy, dựng người lên chỉ vào Vương Viễn Sơn nói:"Ngươi.... Ngươi hận ta đều như thế nào cũng không sao, nhưng không cho phép ngươi nói những lời này. Lúc ấy nếu không phải có nhiệm vụ quan trọng, mà ngươi lại bị thương nặng hôn mê cần cấp cứu, ta cũng không lựa chọn chia nhau phá vòng vây, đừng quên là ta cõng ngươi xuống núi....." Vương Viễn Sơn trách mắng: "Phi! Ta hận nhất chính là ngươi cõng ta xuống núi, ta tình nguyện ở lại trên mặt trận chết thay cho người Đồ gia! Chúng ta là bộ đội chính quy, ngươi lại không biết xấu hổ để một đám dân chúng đi hấp dẫn chủ lực địch nhân, còn bản thân thì chạy trối chết." Nghiêm Hải Xuyên cũng cả giận nói: "Ta là chạy trối chết sao? Lúc ấy thân mang nhiệm vụ quan trọng, tự ngươi tính xem, sau khi đánh tới Thiểm Tây trong đội còn thừa lại mấy người, có ai là sợ chết bỏ trốn?"
Đám con cháu thấy Nhị lão trợn mắt phùng mang, vội đi lên khuyên bảo, nhưng đều bị Nhị lão lạnh lùng quát lui.
Nghiêm Hải Xuyên lúc này cũng nước mắt chảy xuôi, nói tiếp: "Ta lúc ấy cho rằng người Đồ gia tập võ, lại quen thuộc địa hình, phá vòng vây không vấn đề gì, hơn nữa ta nhìn bọn họ rút lui khỏi trận địa rồi mới mệnh lệnh bộ đội phá vòng vây, ta cũng không nghĩ đến....... Không nghĩ tới Đồ lão đại chẳng những không phá vòng vây, còn chủ động đem địch nhân dẫn tới Phong Thạch Lĩnh. Sáu mươi năm qua, áy náy trong lòng ta tuyệt sẽ không ít hơn Vương Viễn Sơn ngươi, nếu có thể lựa chọn, ta nguyện ý lấy mạng mình trao đổi, coi như là dùng trên dưới hơn hai mươi người Nghiêm gia đổi về một mạng Đồ gia, chỉ cần có thể vì Đồ gia lưu lại một tia huyết mạch, ta tuyệt đối sẽ không chút nhíu mày!"
Vương Viễn Sơn quát: "Còn Đồ Lão Lục thì sao? Ngươi biết rõ hắn sốt ruột báo thù, vì sao không coi kỹ, để hắn chạy về cùng địch nhân đồng quy vu tận?"
Nghe được ba chữ" Đồ Lão Lục", Nghiêm Hải Xuyên lập tức tim như bị đao cắt, gương mặt thiếu niên kiệt ngạo bất tuân lần nữa hiện lên trước mắt, trong lúc nhất thời chẳng thể mở miệng. Vương Viễn Sơn tựa hồ không muốn nói cự tuyệt. gì với hắn nữa, cũng chẳng để ý những người khác, đẩy cửa đi vào phòng. Một lát sau, Nghiêm Hải Xuyên rốt cục phục hồi tinh thần, thở dài một tiếng, ý bảo hộ sĩ dìu hắn đi ra ngoài. Con cháu Nghiêm gia lo lắng, muốn đưa hắn trở về, đều bị Nghiêm Hải Xuyên khoát tay cự tuyệt.
Nhìn xe cờ hồng chậm rãi rời đi, các phụ bối nhất thời im lặng hai mặt nhìn nhau, bọn tiểu bối lại càng câm như hến, đều hết sức tò mò "Đồ gia" trong miệng hai vị lão gia tử đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai dám hỏi han, cái sân to như vậy đã lâm vào một phiến tĩnh mịch.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trọng Sinh Chi Thảo Căn Thái Tử
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 1: Khẳng định là ảo giác
Nguồn: Sưu tầm
" Đồ Phi, còn chưa thức dậy à? Mau rời giường...." Một tràng tiếng đập cửa truyền đến.
Đồ Phi cảm thấy đau đầu, nhớ tối hôm qua tại tiệc rượu chúc mừng uống mấy chén, còn đặc ý phân phó bí thư, hôm nay chỉ muốn nghỉ ngơi, dù có chuyện gì cũng đừng đến quấy rầy. Ngoài cửa cũng không phải giọng bí thư, mà là trợ lý Lỗ Thành đi theo mình góp sức hơn hai mươi năm. Toàn bộ công ty cũng chỉ có hắn dám không kiêng nể đến gõ cửa phòng mình, chỉ là thanh âm của hắn hôm nay nghe có điểm kỳ lạ. Đúng rồi.... Tối hôm qua trên tiệc rượu tiểu tử này hình như câu dẫn một minh tinh Hollywood trông như bò sữa, hơn phân nửa lại tới khoe khoang hương diễm ra sao.
Đồ Phi đối với chuyện phong hoa tuyết nguyệt chẳng mấy hứng thú, không để ý tới Lỗ Thành ngoài cửa.
" Đồ Phi, đến trường bị muộn rồi, hôm nay là ngày đầu khai giảng...." Lỗ Thành càng lớn tiếng hô, cửa cũng đập thêm gấp.
Đến trường? Ngày đầu khai giảng? Nói đùa gì vậy! Đồ Phi xoay người, sàng giường dưới thân bị ép kêu lên 'kẽo kẹt'. Nệm phòng Tổng Thống sao mà cứng như vậy? Đồ Phi không khỏi rùng mình, mãnh liệt mở mắt ngồi dậy, chỉ thấy mình ngồi ở trên một chiếc giường gỗ nhỏ hẹp, mặc trên người chiếc áo lót nhăn nheo, gian phòng đang ở thì vừa nhỏ vừa tối tăm, đâu phải là phòng Tổng Thống khách sạn 5 sao Los Angeles.
Khẳng định là ảo giác!
Đồ Phi nhắm mắt lại dùng sức gõ đầu, lại mở mắt ra nhưng ' Ảo giác' vẫn còn, lại dùng sức dụi dụi mắt, kết quả vẫn là "Ảo giác". Hắn lập tức giận dữ, nghĩ thầm chính mình nhất định là bị người đùa bỡn, khó trách tối hôm qua đám tiểu tử ra sức rót rượu. Nhảy xuống giường mở cửa, mắng: "Hôm nay là ngày cá tháng Tư sao? Tụi bây muốn chơi trò gì, lại ngay cả ta cũng dám......"
Ngoài cửa một thiếu niên lưng mang cặp táp đang chuẩn bị xoay người rời đi, thấy Đồ Phi mở cửa, giận mắng: "Còn tưởng mày không chờ tao đi học....... Uy! Mày trừng mắt với tao là sao hả?"
" Ngươi.... Ngươi là Lỗ Thành?" Đồ Phi hai mắt chằm chằm nhìn thiếu niên mặt mụn ngoài cửa, cảm thấy người này hình như là thằng bạn nối khố Lỗ Thành, nhưng khuôn mặt này lại là của hơn hai mươi năm trước?
Lỗ Thành giật mình nói:" Bị bệnh à, ngay cả tao cũng không nhận ra? Nhanh đi mặc quần áo, sắp trễ rồi."
Đồ Phi đầu óc hỗn loạn, đi trở vào phòng tìm được một chiếc áo sơmi cổ áo cũng đã rách mặc lên người, lúc này ánh sáng ngoài cửa làm cho gian phòng sáng lên rất nhiều, nhìn cái tủ gỗ lớn bên giường, di ảnh cha mẹ và ông nội trên tường, túi sách bằng vải bố bên cạnh bàn học.... Hắn dần dần nhớ ra, đây là phòng ở khi mình còn trẻ đã ở, nhưng 24 năm trước đã bị dỡ bỏ.
Thiếu niên Lỗ Thành thấy Đồ Phi mặc quần áo xong vẫn còn ngẩn người, gấp đến độ xông vào phòng giúp hắn cầm lấy túi sách, lôi hắn ra bên ngoài: "Ngươi là thủ khoa trong kì thi, đến muộn chắc cũng không bị phạt, ta thì không dám ngày đầu đến Nhất Trung bị muộn." Đồ Phi đi theo sau lưng Lỗ Thành, mê mang hỏi: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta lên cao trung? Là..... Năm 1994?" Lỗ Thành tức giận cười mắng: "Rốt cục cũng hoàn hồn? Mặc kệ mày đùa giỡn cái gì, có thể tới trường trước rồi nói được không? Chạy nhanh, nhanh nhanh...."
Chạy ở trên con đường dường như đã từng quen biết, Đồ Phi cắn mạnh cánh tay, từ dấu răng chảy ra tơ máu cùng cảm giác đau nhức kịch liệt khiến hắn ý thức được bản thân có thể đã trọng sinh, hoặc là mới từ 24 năm trong mộng tỉnh lại. Dù sao mặc kệ nguyên nhân gì, hắn bây giờ đang ở ngày 1 tháng 9 năm 1994, đang đi trên đường đến trường cao trung Thị Nhất Trung.
Đồ Phi còn nhớ rõ, ở trong ' Mộng', hôm nay cũng là thời gian mình bị Thị Nhất Trung khai trừ!
Hai người chạy tới trường trung học đứng đầu thành phố Vụ Giang nhưng đã trễ, đi đến cửa lớp, trong phòng học ngồi đầy thiếu nam thiếu nữ, một cô giáo trẻ đang đứng trên bục nói chuyện. Lỗ Thành co đầu rụt cổ không dám đi vào, Đồ Phi thì cẩn thận quan sát nữ giáo viên trên bục giảng, hắn nhớ rõ chủ nhiệm lớp cao trung trong" Mộng" cũng là một nữ tử trẻ tuổi, đáng tiếc "Mộng" này thật sự quá dài, hơn nữa hắn chỉ ở cao trung một ngày, khó có thể xác định có phải là cùng là một người hay không.
Nữ giáo viên lúc này mới phát hiện bọn họ, hỏi: "Là tân sinh sao? Các em tên là gì?"
Lỗ Thành đỏ mặt đáp: "Báo cáo lão sư, em gọi là Lỗ Thành, Lỗ trong Lỗ Ban, Thành trong thành thực."
Nữ giáo sư mở danh sách lớp tìm được tên Lỗ Thành, nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Đồ Phi, hỏi: " Còn em?" Lại phát hiện nam sinh này ngẩn người con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt nàng, thật lâu không có trả lời, không khỏi nhíu mày. Lỗ Thành gấp đến độ giật mạnh tay áo Đồ Phi, thấy hắn vẫn không có phản ứng, dứt khoát thay hắn hồi đáp: "Báo cáo lão sư, bạn ấy gọi là Đồ Phi." Nữ giáo viên giật mình, nghĩ thầm nguyên lai hắn chính là thủ khoa trong kỳ thi, sắc mặt hòa hoãn lại, gật đầu nói: "Vào đi, lần sau đừng đến lớp muộn, đằng sau còn có một bàn trống, hai em ngồi vào đấy đi."
Lỗ Thành với Đồ Phi vốn là anh em cột chèo, không nỡ để Đồ Phi ở ngoài cửa, đành phải kéo hắn đi đến chỗ ngồi cuối cùng, dùng sức đè hắn ngồi xuống. Đồ Phi lúc này mới tỉnh hồn lại, thấy có không ít học sinh liên tiếp quay đầu lại cười nhìn mình, nhẹ giọng hỏi Lỗ Thành: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Lỗ Thành nói:" Vừa rồi cô hỏi tên mày đó." Đồ Phi a vội đứng lên nói: "chào cô giáo, em gọi là Đồ Phi."
Đám học sinh lập tức cười vang. Nữ giáo viên rất vất vả mới nhẫn nhịn, rốt cục cũng phù một tiếng nở nụ cười, nói ra: "Cô biết rồi, em ngồi xuống đi." Nghĩ thầm nam sinh này thành tích tốt như vậy, nguyên lai là một mọt sách, thật đáng tiếc.
Đồ Phi thầm nghĩ có cái gì buồn cười chứ, thật là một bọn nhóc không biết gì. Hậm hực ngồi xuống, nhìn kỹ hoàn cảnh trong ngoài lớp học, tựa hồ dần sinh ra cảm giác quen thuộc, không khỏi âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ thật sự trọng sinh? Mặc dù trong "Mộng" hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, kiếm lấy hàng tỉ tài phú, nhưng trong đó gian khổ nghĩ lại mà kinh. Nếu như "Mộng" chỉ là mộng thì thôi, coi như là mình có một giấc mộng phát tài hơi dài một tý, không có gì đáng tiếc, nhưng nếu là trọng sinh, bản thân chẳng phải lại một lần nữa phấn đấu, mới có thể cầm lại hết thảy thuộc về mình? Từng nghe kẻ nghèo trọng sinh trở nên giàu có, chưa nghe qua tỷ phú trọng sinh gặp cảnh khốn cùng, thật sự là buồn cười!
Nữ giáo viên gõ bàn, bảo mọi người im lặng, nói ra: "Có đồng học vừa tới, cô tự giới thiệu lần nữa, cô gọi là Tiễn Nguyệt Cầm, là chủ nhiệm lớp, đồng thời cũng là giáo viên tiếng Anh của các em. Vừa rồi đã điểm danh, không lãng phí thời gian nữa, mọi người sau này từ từ làm quen . Kế tiếp cô tạm thời dựa theo thành tích thi cử của mọi người an bài ban cán sự, trưởng lớp do........" Nàng đối với nhân tuyển lớp trưởng hiển nhiên có chút do dự, sau khi suy nghĩ mới tuyên bố nói:" Do Chương Hiểu Như đồng học đảm nhiệm, lớp phó học tập do....."
" Vì sao không chọn mày, không phải nói từ trong thành tích khảo thí chọn hay sao?" Lỗ Thành không phục thay cho Đồ Phi, ở một bên nhẹ giọng nói thầm, có điều chứng kiến bộ dạng ngốc nghếch của Đồ Phi, vội an ủi nói: "Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách lão sư, ai bảo chúng ta ngày đầu tiên đến muộn, muốn trách chỉ có thể trách mày không chịu rời giường sớm. Bỏ đi, không phải là một trưởng lớp thôi sao, còn chẳng có tiền lương."
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trọng Sinh Chi Thảo Căn Thái Tử
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 2: Lần nữa chọn lựa
Nguồn: Sưu tầm
Khiến Đồ Phi đờ đẫn đương nhiên không phải bởi vì mất đi cơ hội làm lớp trưởng, mà vì nghe được tên chủ nhiệm lớp, vốn hắn đã không nhớ nổi chủ nhiệm lớp trong "Mộng" tên gì, nhưng khi ba chữ " Tiễn Nguyệt Cầm" rơi vào tai, lại đột nhiên nghĩ ra. Sau đó hắn nghe được tên lớp trưởng, Chương Hiểu Như!
Đồ Phi trong lòng rung động, nhìn bóng lưng cô bé có mái tóc dài kia, hắn không thể không đối mặt với sự thật xác nhận chính mình thật sự đã trọng sinh. Bởi vì đúng là vì nữ hài tên là Chương Hiểu Như mới khiến hắn ngày đầu tiên đi vào cao trung đã bị trường học đuổi ra ngoài, sau đó bị xử một năm giáo dục lao động, nhốt vào trại cải tạo. Xem ra chính mình kinh nghiệm tại thương trường phấn đấu hơn hai mươi năm đều là sự thật, nhưng đều bị bàn tay vô tình của vận mệnh xóa sạch, chẳng rõ vì sao lại bị đưa về đoạn thời gian cải biến cả đời mình, tất cả mọi thứ lại lần nữa bắt đầu từ con số 0.
Phùng Hải Binh, Mã Vĩ bọn họ đang ở trại cải tạo sao?
Tôn Hiểu Đan, Trần Vĩ Trung, Triệu Dũng bọn họ cũng sắp bị nhốt vào?
Đó là những huynh đệ đã đi theo mình hơn hai mươi năm, hiện tại căn bản là không biết mình.
Còn có Lỗ Thành, chỉ có hắn không có bị cướp mất, mà còn ngồi ngay bên canh mình, hắn có thể hay không cũng đồng dạng là.....
Đồ Phi hít một hơi thật sâu, đẩy Lỗ Thành, hỏi: "Mày có trọng sinh không vậy?"
" A? Siêu sinh? Mày cùng tao mấy chục năm ở chung một con hẽm, lại không biết tao là con một à?" Lỗ Thành ngẩng đầu thấy chủ nhiệm lớp ở trên bảng đen viết chữ, đưa tay sờ trán Đồ Phi, quan tâm nói:" Mày hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Hình như không có sốt mà, hay tao dẫn mày đi bệnh viện khám."
Đồ Phi lắc đầu nói: "Tao không sao, chỉ có điều tối hôm qua nằm mộng."
Lỗ Thành kinh ngạc nói:" mộng gì dọa mày thành như vậy?"
" Một giấc mộng rất dài rất dài...." Đồ Phi trong lòng có điểm rối loạn, không muốn nói tỉ mỉ, trên thực tế hắn căn bản không biết nên làm sao giải thích mộng này với Lỗ Thành. Một lát sau, lại hỏi: "Có một việc, nếu như mày biết khi làm sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, mày có làm không?"
Lỗ Thành hỏi: "Việc này quan trọng không?"
Đồ Phi ngẫm nghĩ nói:" Đối người khác chắc là rất quan trọng."
Lỗ Thành lại hỏi: ""Là người quen của tao sao?"
Đồ Phi nói:" Ách....Còn chưa quen, chỉ có thể coi là mới quen, tỷ như đồng học nào đó trong phòng này."
Lỗ Thành rất dứt khoát hồi đáp: "Nếu như những người này xảy ra chuyện, tao mặc kệ bọn họ sống chết, đừng quên bọn họ mới vừa rồi còn chê cười chúng ta, sau này nếu để tao nhìn thấy ai rơi xuống giếng, tao ném đá, lên tường xong liền rút thang. Hắc hắc, mày tin không?"
" Tao tin." Đồ Phi tức giận đến trắng bệch lườm Lỗ Thành, nhớ tới đời trước đối phó với đối thủ kinh doanh chuyện bỏ đá xuống giếng tiểu tử này thật đúng là làm không ít, nguyên lai hắn từ nhỏ đã ác độc như vậy, bất quá đối với bằng hữu của mình, hắn vẫn rất tốt. Biết từ chỗ của hắn không lấy được đáp án mình muốn, Đồ Phi không hề hỏi nữa, lại nghĩ tới thời không bất đồng, có lẽ chuyện phát sinh kế tiếp cũng sẽ khác nhau, ít nhất lớp trưởng đã thay người, còn có kiếp trước chính mình hình như không phải ngồi ở hàng cuối.
Thị Nhất Trung là trường cao trung trọng điểm của tỉnh, học sinh rất đông, người quen biết nhau không nhiều lắm, giữa giờ giải lao, các học sinh liền tụ thành từng nhóm, tìm vài chủ đề chung trò chuyện nhằm tiêu trừ lạ lẫm. Đồ Phi bởi vì buổi sáng biểu hiện nhược trí, thành công lưu lại ấn tượng khắc sâu trong lòng tất cả đồng học, tự nhiên trở thành một trong những chủ đề của mọi người. Buổi sáng nay, các học sinh đã nghe Đồ Phi chính là thủ khoa trong kỳ thi lần này, chẳng qua sau khi ngạc nhiên, ngược lại không có ai cảm thấy hắn đáng khâm phục, chỉ cảm thấy hắn ngốc nghếch, là con mọt sách từ đầu đến chân. Trên thực tế Đồ Phi ngoại trừ lúc đến trễ biểu hiện nhược trí, cả buổi sáng đều phảng phất hồn du thiên ngoại, như không biết chính mình đang ở đâu, cũng không thể trách người khác chẳng thèm nhìn hắn. Nếu nói là có ấn tượng gì tốt, đại khái chính là một số nữ sinh đang trong lứa tuổi cặp kê cảm thấy dáng người Đồ Phi cao ráo, diện mạo tuấn tú, khí chất có điểm phiêu dật vân vân, chỉ là thần thái thơ thẩn khiến các nàng cảm thấy rất không cân xứng, có điều cũng không trở ngại các nàng thỉnh thoảng đưa mắt liếc xuống hàng cuối cùng.
Trong lúc bất tri bất giác tiết học thứ tư đã tan, các học sinh thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà, lúc này trên hành lang ngoài phòng học truyền đến một tràng cười phóng đãng, ba nam sinh lớp trên đi vào cửa lớp bọn họ, xoay cổ nhìn quanh lớp học. Một nam sinh ục ịch trong đó đột nhiên hai mắt tỏa sáng hét: "Oa! Chỗ này có mỹ nữ!" Liền nghênh ngang đi vào phòng, hai nam sinh thân hình cao lớn theo sát phía sau hắn.
Trước mắt bao người, hai nam sinh thân hình cao lớn chắn ở hai bên chỗ ngồi Chương Hiểu Như, đem nàng kẹp ở chính giữa, nam sinh ục ịch ngồi trên bàn, mặt cười dâm đãng khen: "Không tệ không tệ, quả thật không tệ!" Vừa tán thưởng đồng thời còn lấy tay ngắt trên mặt Chương Hiểu Như một phát. Chương Hiểu Như sợ hãi cả kinh kêu lên: "Ngươi muốn làm gì?" nam sinh ục ịch cười nói: "Mỹ nữ, chúng ta kết giao bằng hữu ha?" Chương Hiểu Như không biết làm sao nói:" Ta không muốn......" Ục ịch nam sinh cười ha ha: "Câu này ta thích nghe nhất, lập lại lần nữa ' Ta không muốn' nghe chơi."
Bạn học phần lớn đều không rời đi, một màn trước mắt khiến bọn họ sững sờ, không nghĩ ra thậm chí có học sinh dám công nhiên ở trong trường trêu ghẹo nữ sinh, thật sự quá trắng trợn, nơi đây còn là trường trung học trọng điểm của tỉnh sao? Chỉ có bọn đồng học đã học cấp 2 ở Thị Nhất Trung không cảm thấy bất ngờ, thầm than lớp trưởng mới Chương Hiểu Như gặp vận đen, ngày đầu tiên đã bị Hoàng đại ác nhìn trúng, đành ném đi mục quang đồng tình. Vừa đến trường ngày đầu tiên, học sinh các nơi có vẻ rụt rè, hơn nữa bọn họ không phải là loại vùi đầu đọc sách, sinh ra là con cháu của đám quan thương được nuông chiều từ bé, mắt thấy ba học sinh cấp cao đùa giỡn lớp trưởng mới, tuy trong lòng đầy căm phẫn nhưng lại không ai dám đi lên ngăn cản.
Đồ Phi cũng đang do dự, nghĩ thầm bọn họ có lẽ dây dưa một lát rồi rời đi, vẫn nhẫn nhịn. Trên một đời Đồ Phi ngược lại không chút do dự đi lên ngăn cản, hơn nữa ra tay giáo huấn ba đứa nam sinh đó, không nghĩ tới cha mẹ của nam sinh ục ịch đều là lãnh đạo trong thành phố, hai nam sinh khác gia đình cũng có chút bối cảnh, vận dụng quyền lực cùng quan hệ, đem chút thương tích da thịt đơn giản biến thành trọng thương, hại hắn chẳng những bị đuổi khỏi trường, còn bị phán quyết một năm quản giáo. Đồ Phi không sợ đời này lại vào trại cải tạo, kiếp trước rất nhiều thủ hạ đi theo hắn ra sức đều quen biết ở trong trại cải tạo, chỉ là cảm thấy trọng sinh rồi thì cũng không nên lãng phí một năm thời gian, không vào trai cải tạo cũng có thể tìm lại những người này.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trọng Sinh Chi Thảo Căn Thái Tử
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 3: Không cách nào thay đổi vận mệnh
Nguồn: Sưu tầm
Sự tình phát triển không phải như Đồ Phi hy vọng.
Nhìn Chương Hiểu Như nước mắt chảy xuôi trên mặt, nam sinh ục ịch không có ý tứ ngừng dây dưa rời đi, ngược lại càng thêm hưng phấn, nói muốn Chương Hiểu Như đừng về nhà ăn cơm, hắn mời khách đi ra ăn khách sạn bên ngoài, muốn ăn cái gì đều được. Chương Hiểu Như khóc nói không đi, nam sinh ục ịch đưa mắt sai sử, hai vị nam sinh cao lớn cười ha hả đem nàng kéo ra bên ngoài, Chương Hiểu Như một bên liều mạng giãy dụa, một bên dùng ánh mắt cầu cứu nhìn đồng học trong lớp,
Đồ Phi lúc này mới phát hiện, đã qua 24 năm, bản thân vẫn nhớ rõ đôi mắt đẫm lệ này,trong lòng bỗng dưng đau xót. Một tiếng quần áo bị xé vang lên, tay áo hợp với bên hông Chương Hiểu Như bị xé xuống, cả cánh tay trắng nõn cùng vòng eo mảnh khảnh lột trần trước mắt mọi người, thậm chí có thể chứng kiến hung y bên trong. Đồ Phi đâu còn nhẫn nhịn được, xông lên trước đẩy tay hai nam sinh cao lớn, đẩy bọn họ ra, lại cởi áo sơ mi của mình choàng trên người Chương Hiểu Như. Thấy Chương Hiểu Như dĩ nhiên bị dọa đến lạnh run, hai mắt khóc hồng lại chớp động cảm kích, Đồ Phi càng cảm thấy áy náy, trong lòng mắng to tại sao mình do dự, vô duyên làm cho nàng so với một đời trước càng nhục nhã hơn.
Nam sinh Ục ịch tại Thị Nhất Trung kiêu ngạo thành tánh, bình thường người khác thấy hắn đều trốn, không ngờ tới một tân sinh cao trung năm đầu lại dám nhảy ra cản trở, còn gì là thể thống nữa? Mắng: "Sao hả, thằng nhóc con mày cũng dám quản chuyện của lão tử?"
Đồ Phi đem Chương Hiểu Như kéo ra phía sau, mục quang lạnh lùng đảo qua ba nam sinh dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, cũng không muốn đáp lại câu hỏi mười phần bố láo của đối phương.
Ba nam sinh bị ánh mắt lạnh băng của Đồ Phi đảo qua, đều cảm giác phát lạnh trên người, nhưng trong lòng bọn họ tuyệt sẽ không sợ hãi một tân sinh cao trung năm đầu, thấy Đồ Phi không bị dọa lui, ngược lại dáng vẻ không để bọn họ vào mắt, tức thì càng thêm thẹn quá hoá giận. Ục ịch nam sinh tức giận la: "Đánh chết tiểu tử này!" Từ bên cạnh quơ lấy một băng ghế nhào tới, hai nam sinh cao lớn đã xông ra phía trước hắn, quyền cước huy vũ đánh tới Đồ Phi.
Đồ Phi từ nhỏ tu tập võ học gia truyền, tuy dáng người chưa đầy 17 tuổi không bằng hai nam sinh cấp ba cao lớn trước mặt, nhưng căn bản không đem quyền cước bay bổng của bọn họ để vào mắt, chỉ là trong lòng hắn vẫn đang băn khoăn, không có hoàn thủ đánh trả, một bên né tránh quyền cước một bên lui về sau, thủy chung bảo hộ Chương Hiểu Như ở sau lưng. Hai gã nam sinh cao lớn không buông tha ép sát Đồ Phi, dựa vào cảm giác cùng man lực vung quyền đá chân, lại không đánh trúng một cái, quyền cước hai người ngược lại va chạm rất nhiều. Nam sinh ục ịch giơ băng ghế theo sát ở phía sau, nhưng bởi vì vóc dáng so với hai đồng bạn phía trước thấp hơn rất nhiều, không tìm thấy cơ hội hạ thủ.
Học sinh đứng ở đằng sau phòng thấy Đồ Phi bọn họ lui tới, đều cuống quít tránh sang hai bên, gây nên một trận hoảng loạn. Chương Hiểu Như lúc này đã ngay sát tường, nhưng trong lòng nàng chỉ có sau lưng Đồ Phi là nơi đáng dựa vào nhất, không hề có ý tránh sang hai bên. Đồ Phi muốn săn sóc Chương Hiểu Như sau lưng, không thể vọt đến một bên, đường lui về phía sau cũng không còn, chỉ đành bắt lấy nắm tay từ trước mặt mà đến, lần nữa đem hai người nam sinh đẩy ra. Không ngờ nam sinh ục ịch dùng băng ghế đánh lén Đồ Phi, vừa bò lên trên một cái bàn, còn chưa đứng vững đã bị hai người đồng bạn bị ngã đâm đổ cái bàn, băng ghế trong tay không giữ nổi, nện ở trên ót hắn, đau đến oa oa kêu to.
Học sinh đứng ngoài quan sát cũng nhịn không được bât cười, có điều bọn hắn sợ bị trả thù, không dám cười lớn tiếng.
Hai nam sinh cao lớn thấy thế không còn quan tâm đuổi đánh Đồ Phi nữa, vội đem nam sinh ục ịch dìu đứng lên, tức khí mười phần vì hắn phủi quần áo, nam sinh Ục ịch cảm giác trên trán có thứ gì đó chảy xuống, lấy tay sờ lại dính một tay máu, kinh hô: "Ui cha, chảy máu!" Hắn từ nhỏ đến lớn đâu chịu ủy khuất đến cỡ này, trên trán bất quá là bị cạnh bàn đánh sướt da một chút, lại như là bị mất nửa cái mạng, nước mắt cũng nhanh chảy ra, chỉ vào Đồ Phi cả giận nói: "Ngươi..... Mày dám đả thương tao, mày biết ba ba của tao là ai không? Mẹ mày, chuẩn bị ngồi tù đi con!"
Đồ Phi thấy thế ngẩn cả người, trong lòng cũng là mắng to " Tiên sư", hắn buổi sáng hôm nay mới trọng sinh trở về, tinh thần còn có chút hoảng hốt, ban nãy vừa muốn chiếu cố Chương Hiểu Như sau lưng, vừa muốn ứng phó quyền cước phía trước, đâu còn nhàn rỗi bận tâm nam sinh ục ịch có thể ngã xuống hay không. Nghĩ thầm tiểu tử ngươi té thì thôi, làm gì còn cầm ghế đập đầu mình hả? Chẳng lẽ mình số phận đã định phải ngồi tù, cho dù trọng sinh cũng vô pháp thay đổi?
Các học sinh đứng xem nghe thấy nam sinh ục ịch thân là "Đại nhân" lớp cao đến khi dễ" Tiểu hài tử" mới vô học, cư nhiên còn lấy "Ba ba" đến phô trương thanh thế, thấy hắn hai mắt rưng rưng thật sự hoang đường thú vị, thì không còn sợ hãi nữa, đều cười lên ha hả, về phần "Ngồi tù" cái gì, bọn họ chỉ cho là đe dọa suông thôi. Ngược lại Chương Hiểu Như nghe nam sinh ác bá tuyên bố muốn Đồ Phi ngồi tù, cố lấy dũng khí thay Đồ Phi giải thích: "Ngươi đừng vu oan người tốt, chúng ta đều chứng kiến, là ngươi tự mình té xuống lộng thương......"
Đồ Phi trong lòng cười khổ, đối phương đã nói rõ muốn hãm hại mình ngồi tù, bằng vài học sinh làm chứng có tác dùng gì? Không thể tưởng được sau khi trọng sinh chẳng những trốn không thoát tù oan, hơn nữa so với đời trước còn oan hơn, một đời ít nhất cũng đúng là đánh ba thằng cu này một trận. Chỉ nghe nam sinh ục ịch kêu gào nói:" Các ngươi chứng kiến thì sao, ta nói hắn có chính là hắn có, ta muốn làm hắn tạm giam, hắn phải bị tạm giam, ta muốn làm hắn ngồi tù, hắn phải ngồi tù....." Chương Hiểu Như vội la lên : "Ngươi..... Các ngươi không nói đạo lý......"
Đồ Phi đột nhiên tươi cười, nghĩ thầm đã tai ương lao ngục không cách nào tránh khỏi, còn có gì cố kỵ? Hắn khoát tay ý bảo Chương Hiểu Như không cần thay hắn giải thích, quay đầu lại nhìn nam sinh ục ịch, nghiêm túc hỏi: "Thật sự muốn bắt ta ngồi tù?" Nam sinh Ục ịch hung dữ nói:" Sợ sao? Nói cho mày biết, hiện tại hối hận cũng vô dụng......." Đồ Phi nụ cười trên mặt càng tươi, nói:" Biết các ngươi từng thiếu nợ ta cái gì không?"
Nam sinh ục ịch cùng hai đồng bạn nghe ù ù cạc cạc, cùng nghĩ thiếu niên trước mắt trước giờ căn bản chưa hề gặp qua, mình tại sao có thể thiếu nợ hắn? Chẳng qua thấy Đồ Phi thần sắc ung dung, cười cực kỳ quỷ dị, ngược lại bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, nam sinh đứng ở bên trái mập mạp nhịn không được hỏi: "Chúng ta thiếu nợ ngươi cái gì?"
Đồ Phi duỗi một ngón tay, tại trước mắt ba người quơ quơ đáp: "Các ngươi thiếu nợ ta một lần trọng thương!"
Hắn đã quyết định lần này không làm thì thôi, đã làm thì cho xong, dù sao có hạ thủ lưu tình, bọn họ cũng có biện pháp biến thành trọng thương, không bằng thay bọn họ giảm đi phiền toái, trực tiếp thỏa mãn nguyện vọng trọng thương của bọn họ. Nghĩ tới đây Đồ Phi bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ đây là nguyên nhân lão thiên gia đem mình trọng sinh trở về? Bằng không vì sao vừa vặn trọng sinh ngày hôm nay? Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, tâm tình lập tức thư sướng lên rất nhiều.
Ba nam sinh căn bản nghe không hiểu Đồ Phi đang nói gì, cảm giác hắn bị đùa giỡn, càng thêm giận khó kềm. nam sinh đứng ở bên trái tức giận mắng một tiếng, vung quyền đánh hướng Đồ Phi, quát: "Ta thiếu nợ ngươi cái con chim!"
Đồ Phi trong mắt lãnh mang bùng lên, tay phải như thiểm điện bắt lấy cổ tay nam sinh kia, nhẹ nhàng xoay xuống, đồng thời nhấc đầu gối trái đánh mạnh khuỷu tay của hắn. Cánh tay nam sinh kia tuy tráng kiện rắn chắc, nhưng đâu có thể chịu đựng được sức bật Đồ Phi từ nhỏ tập võ, một tiếng "Két" thanh thúy vang vọng lớp học, chỉ thấy cánh tay nam sinh kia lại uốn cong về phía sau thành chín mươi độ, ngạnh sanh bị bẽ gãy. Không đợi những người khác xem rõ chuyện gì đang xảy ra, Đồ Phi lách mình tiến lên, bắt lấy cổ áo một nam sinh khác lại kéo, phía dưới dùng chân móc, đem nam sinh kia trượt trên mặt đất, nhấc chân hung hăng dẫm nát đầu gối hắn. Lại một tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, đầu gối nam sinh kia bị tiểu thối giẫm vểnh lên trên.
Mấy động tác sạch sẽ lợi lạc, trong nháy mắt đã hoàn thành, nếu không phải hai nam sinh nằm trên mặt đất đang gào khóc thảm thiết, tất cả mọi người cũng khó mà tin chuyện phát sinh trước mắt là sự thật. Không ít đồng học mới vừa rồi còn vì Đồ Phi lo lắng, có mấy nam sinh đã bị Đồ Phi động thân ra ủng hộ, thậm chí cũng muốn tiến lên hỗ trợ, những nữ sinh kia đối với Đồ Phi càng cải biến cách nhìn, cảm thấy hắn đẹp trai, học giỏi, càng đáng quý chính là dũng cảm. Nhưng hiện tại, mặc dù tất cả mọi người biết rõ Đồ Phi làm việc nghĩa, ánh mắt nhìn về phía hắn lại thêm một phần sợ hãi khó có thể che dấu, phảng phất đột nhiên từ thiên sứ biến thành ma quỷ, mà ngay cả Lỗ Thành cũng bị sự tàn nhẫn của Đồ Phi làm hoảng sợ.
Nam sinh Ục ịch càng sợ tới mức mặt mày tái xanh, hơi tỉnh lại xoay người bỏ chạy, vừa chạy ra hai bước, cảm giác trên đầu bi xiết chặt, bị Đồ Phi nắm tóc kéo trở về.
Đồ Phi cười lạnh nói: "Đừng đi vội, nợ hai người bọn họ đã trả, món nợ ngươi thiếu ta còn chưa." Ục ịch nam sinh rung giọng nói: "Câu..... Huynh đệ. Cậu có phải nhận lầm người hay không? Tên của tớ gọi là Hoàng Học Cần, cậu nhất định nhận lầm người, tớ không có thiếu nợ cậu cái gì......." Đồ Phi thực không rõ nhớ tên của hắn, bật cười nói: "Mày tên gì cũng mặc, người chắc là không nhận lầm đâu, à, bằng hữu của mày một gãy tay, một gãy chân, muốn biết mày sẽ gãy gì không?"
Nam sinh Ục ịch Hoàng Học Cần sợ hãi tới cực điểm, nhưng không dám im lặng, rung giọng nói: "đừng mà...."
Đồ Phi vỗ vỗ bộ mặt béo phì phát run của Hoàng Học Cần, an ủi nói: "Đừng lo lắng, thứ này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của mày đâu, cũng sẽ không ảnh hưởng mày đi đường." Nói xong cầm lấy bả vai đầy đặn hai bên của hắn xách lên, bày biện thân thể hắn đâu ra đấy, giơ chân lên........ Đá mạnh vào háng hắn.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo