Chín lần lên niết bàn, chín lần sống lại, trải qua ngàn năm đã tạo ra một thế lực cơ hồ có thể bao trùm cả liên bang, thẩm thấu cả tinh hải mênh mông, cứ qua một thời gian nhất định hắn lại một lần nữa sống lại từ trong lửa, một lần nữa xuất hiện tại thế giới này...
Khoác một vẻ bề ngoài vô hại, lại làm những chuyện kinh thiên động địa.
Mỹ nữ như mây bám lấy hắn, các nàng quyết định vạch trần tấm màn thần bí bao phủ hắn, một tầng rồi lại một tầng, rồi lại bị hắn mê hoặc, đưa các nàng chìm đắm ở trong tấm màn thần bí ấy.
Rất nhiều người nhìn không lọt mắt hắn, nhưng khi ra tay, bất hạnh thay lại ngạc nhiên phát hiện, người này quả thực chính là một tổ ong vò vẽ, động đến hắn, lại sẽ dẫn tới những thế lực cường đại bất thình lình đổ lên đầu mình.
Tác giả vẽ ra một không gian kỳ ảo, đó là một tương lai mà con người đã vươn tới đỉnh cao sức mạnh của nhân loại. Nhân vật chính bằng công pháp Phương Hoàng Niết Bàn chín lần chết đi sống lại, đã sống lại trong tương lai, tự mình tạo dựng nên huyền thoại, tự mình thâu tóm mỹ nữ trong thiên hạ, tự mình tuyên chiến với tất cả cường giả trong vũ trụ.
Đây là một bộ truyện thuộc thể loại Khoa Huyễn - Cổ Vũ Kỵ Giáp, nhóm dịch Thiên Địa Môn xin phép được chuyển tới quý độc giả bộ truyện này trong thời gian tới.
Thành thị Mặc Hải có một ngọn núi, tên gọi là Phượng Hoàng sơn, Phượng Hoàng sơn cũng không quá cao, cả ngọn núi cũng không có hình dạng của một con chim Phượng Hoàng, càng không có liên hệ gì đến Phượng Hoàng, thậm chí ngay cả một con chim cũng không thấy, ngọn núi này trước kia thật ra chỉ là một ngọn núi bình thường, một ngọn núi cực kỳ bình thường, sở dĩ gọi là Phượng Hoàng sơn là do hơn một trăm năm trước đây, dân cư sống trên ngọn núi này, đã nhìn thấy thần điểu trong truyền thuyết, chim Phượng Hoàng bất tử.
Căn cứ vào dân cư ở địa phương này kể lại, vào một buổi sáng sớm, từ trong núi truyền ra thanh âm phượng minh, rồi một con chim lửa to lớn xuất hiện giữa đỉnh núi, đầu kê, cánh yến, cổ xà, lưng quy, đuôi ngư, cao sáu thước, quả thật giống như Phượng Hoàng trong truyền thuyết, nhưng mặt trời khi lên cao, con chim lửa to lớn này bay thẳng lên bầu trời, thiêu đốt phía chân trời, như đang nhảy múa cùng ánh thái dương. Vào ngày hôm sau, cả ngọn núi biến thành màu đỏ đậm, vô luận là đất, đá hay là cây cối, cỏ dại cũng đều nhuộm một màu hỏa diệm. Cho đến nay, trên núi vẫn bao trùm màu đỏ rực như trước, khi ánh mặt trời chiếu xuống cả ngọn núi tỏa ra hào quang rực lửa.
Phượng Hoàng là đại biểu cho điềm tốt lành, theo truyền thuyết càng ngày càng nhiều, cái tên Phượng Hoàng sơn càng lúc càng nổi danh, hàng năm đều có không ít đại quan, quý nhân đến đây du sơn, để cầu mong có được điềm tốt lành, không thì ít nhất cũng được may mắn, đến ngay cả tinh linh Trafalgar được xưng là hậu duệ mới của nhân loại trong vũ trụ cũng ngẫu nhiên đến đây du ngoạn, lắng nghe dân cư địa phương nói về thần thoại của vạn năm về trước.
Mùa hạ, ánh mặt trời chói chang.
Trên đỉnh Phượng Hoàng sơn nhiệt độ cao hơn sáu, bảy mươi độ. Trên đỉnh núi những tảng đá màu đỏ dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống tỏa ra hào quang ngũ sắc, đột nhiên, phành, một tiếng nổ lớn, một khối cự thạch màu đỏ đậm, cao hai ba thước đột ngột bay lên giữa không trung, giống như có một lực lượng cường đại đánh văng lên vậy, rồi như sao băng rơi xuống mặt đất.
Vào lúc đó, ở địa phương mà khối cự thạch bị đánh văng ra xuất hiện một cái động quỷ dị, ở ngay bên cạnh động vô số hòn đá vụn như dòng suối chảy vào bên trong động, đột nhiên, một cánh tay từ bên trong cửa động thò ra, còn truyền đến một âm thanh cổ quái.
"Rốt cuộc, rốt cuộc, sống lại rồi!"
Thanh âm vô lực, tràn ngập bất đắc dĩ, lại có ý tự giễu.
"Khụ, khụ" từ bên trong liện tục truyển ra tiếng ho khan hỗn loạn, cùng tiếng chửi mắng: "Lần sau vào thời điểm dục hỏa trọng sinh nhất định phải lựa chọn phong thủy bảo địa, lần này thiếu chút nữa là bị chôn chết ở bên trong, quả thật là tội lỗi”.
"Phành","phành", một lượng lớn đá vụn, bùn đất,... từ trên không trung rơi xuống mặt đất. Ngay sau đó một đạo thân ảnh từ bên trong động thoát ra bên ngoài, đứng trên khối cự thạch, hắn ngửa đầu lên, từ từ nhắm hai mắt lại, mặt hướng lên trời cao, bộ dáng khoảng hai mươi tuổi, mày nhíu lại cố gắng kháng cự lại ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn với biểu tình phi thường phức tạp, bất đắc dĩ, lại mang một chút tương tư hoài niệm.
Hồi lâu, cặp mày nhíu lại dần dần giãn ra, khẽ mở mắt ra, nhìn thẳng lên ánh thái dương đỏ rực trên bầu trời, con ngươi màu đen lóe ra sắc thái quái dị, biểu hiện sự tang thương không phù hợp độ tuổi, nhìn ánh thái dương như phảng phất gặp lại bằng hũu của mình vậy, "ài!" một tiếng thở dài, phảng phất như trải qua thiên thu vạn kiếp vậy.
"Thái dương lão huynh, lại gặp lại, đây là lần thứ chín sao? Ừm, mỗi lần sống lại, đầu tiên đều nhìn thấy lão nhân gia ngài, ngẫm lại lão tử cũng chín lần sinh tử rồi, có thể cùng lão nhân gia ngài kết thành chín kiếp chi duyên, ha ha!"
Người trẻ tuổi lắc đầu tự giễu, thân thể rung lên, trên người quần áo bị chôn dưới đất không biết bao nhiêu năm, trong khoảng khắc liền hóa thành vô số mảnh vụn, như khói bụi bay theo làn gió, thân thể trần truồng, trên người chỉ còn lại cái khố màu đen, không biết do tài liệu gì chế thành, bàn tay vừa sờ vào cái khố, liền giống như tan vào nước vậy, cũng hóa thành từng mảnh nhỏ phiêu tán vào trong làn gió, lắc đầu, thấp giọng nói, "Nghĩ không ra dùng hắc chu ti làm ra cái khố cũng không có cách nào tránh khỏi dục hỏa đốt cháy".
Người trẻ tuổi vặn vẹo cái cổ mình, ánh mắt nhìn vào da thịt mình, không khỏi nhăn mặt lại, làn da mềm mại nhu hòa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, trên người lỗ chân lông có thể thấy rõ ràng, bàn tay sờ vào, cảm giác mềm mại vô cùng, tức giận lắc đầu, rồi mắng, "Mỗi lần sống lại, da thịt so với lần trước còn mềm mại hơn vài phần, lần sau nữa, mẹ nó! Cứ như vậy tiếp tục, lần sau dục hỏa trọng sanh lão tử chẳng phải biến thành gay sao?"
Không thể không nói, da thịt hắn mềm mại ôn nhu, cơ hồ có thể làm cho nữ nhân trong thiên hạ phải điên cuồng hâm mộ, ngay đến cả người Trafalgar được xưng là có huyết thống tinh linh, nếu so sánh cùng hắn chỉ có thể buồn bã , thất sắc mà thôi. Trên lồng ngực hắn, một bức đồ đằng màu đỏ nhìn qua rất cổ xưa, đầu gà, cánh yến, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, một bộ đồ đằng phượng tường toàn màu đỏ, giống như hình phượng hoàng trong truyền thuyết, yêu dị vô cùng.
Thân thể trần truồng, người trẻ tuổi đứng ở trên đỉnh Phượng Hoàng sơn, híp mắt nhìn về xa xa dưới chân núi, sự vật ở ngoài ngàn dặm đều có thể thấy rõ trong tầm mắt.
"Truyền thuyết chính thức về phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh chính là một loại thăng hoa, mỗi lần tái sinh, tốc độ càng nhanh, âm thanh càng tuyệt vời, thân thể càng đẹp hơn, tuy nhiên ta không phải là phượng hoàng chân chính, nhưng cũng đã niết bàn đến chín lần, cơ hồ đã đạt đến một trình độ khủng bố rồi, sự vật nằm ngoài ngàn dặm có thể thấy và nghe rõ ràng, nếu thêm một lần niết bàn nữa, không biết có thể trở thành thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ hay không".
Hít vào một hơi, ánh mắt dừng ở ánh thái dương trên bầu trời, ngửa đầu lên hét một tiếng thật lớn: "Các nghiệt chướng! Ta, Tang Thiên đã trở lại rồi!"
Tang Thiên chính là một quái nhân, ít nhất hắn tự cho mình là vậy, bởi vì hắn đã sống qua chín lần, cũng chết đủ chín lần, lại nói tiếp, tuổi của hắn bây giờ có thể sánh với lịch sử phát triển liên bang nhân loại, liên bang nhân loại thành lập vào thời tân kỷ nguyên đã có hơn ngàn năm lịch sử, mà Tang Thiên chết rồi sống lại, rồi lại chết rồi sống lại, hơn chín lần, tính toán ước chừng hắn sống cũng đã gần ngàn năm.
Nếu nói hắn là nhân loại trước thời kỳ tân kỷ nguyên, sợ là không có một ai tin tưởng, nhưng hắn đích xác đúng là nhân loại trước thời tân kỷ nguyên, chính mắt mình chứng kiến công nguyên năm 201 nhân loại tiến vào tân kỷ nguyên, mỗi lần nhớ lại ,Tang Thiên cảm giác như mình đang nằm mơ, còn nhớ lai công nguyên 201, hắn một nam nhân, có một cuộc sống nho nhỏ, mỗi ngày lên mạng, chơi game, ngẫu nhiên tái tỉnh vài mỹ nữ chậm rãi hưởng thụ nhân sinh, trêu chọc một vài thiếu phụ tịch mịch, quả thật là rất tốt, rất tiêu sái
Từ khi tiến vào tân kỷ nguyên về sau, Tang Thiên cũng giống như rất nhiều người đều trầm mê vào nghiên cứu siêu văn minh thời tiền sử, cũng không nghĩ đến có một ngày, lúc ấy cũng không biết đụng chạm đến thứ gì, kết quả trên người xuất hiện một bức tranh phượng hoàng đồ đằng quỷ dị, không lâu sau thân thể đột nhiên cháy lên ngọn lửa quỷ dị, lúc ấy hù dọa hắn chết khiếp, ngọn lửa càng cháy càng lớn, Tang Thiên cuối cùng bất đắc dĩ nhảy sông tự vẫn, sau khi hắn tỉnh lại, thì ngạc nhiên phát hiện ra đã trôi qua mấy chục năm rồi.
Tỉnh tỉnh mê mê, Tang Thiên vui mừng lẫn sợ hãi, sau đó bắt đầu cuộc sống thứ hai của mình, nhưng mà tiếp tục mấy chục năm sau thân thể lại cháy lên ngọn lửa quỷ dị đó, lửa càng cháy càng lớn, lần này Tang Thiên không có nhảy sông tự vẫn mà quyết định tìm một địa phương chờ đợi tử vong.
Một lần, hai lần , ba lần, bốn lần, cứ như vậy, Tang Thiên tổng cộng chết đi tám lần, lần này là lần thứ chín.
Mặc dù đã trải qua chín lần sinh tử, nhưng cho tới bây giờ, Tang Thiên vẫn không hề biết nguyên nhân làm mình chết đi sống lại, chỉ có thể xác định là có quan hệ đến bức đồ đằng phượng hoàng trên người, cứ mỗi lần thức tỉnh, hắn đều cố tìm tòi về đáp án trên thân thể mình, đáng tiếc chính là, bao nhiêu năm trôi qua hắn vẫn chưa khai mở được cái bí mật trên người, chỉ có thể kết luận rằng có quan hệ tới bức đồ đằng phượng hoàng, có đủ loại truyền thuyết liên quan đến phượng hoàng, phượng hoàng được xưng là bất tử hỏa điểu, dục hỏa trọng sanh, chết rồi sống lại, sống rồi lại chết, đây là niết bàn sao?
Trong truyền thuyết, chính thức phượng hoàng niết bàn dục hỏa trọng sanh chính là một loại thăng hoa, mỗi lần tái sinh, tốc độ càng nhanh, âm thanh càng tuyệt vời, thân thể càng đẹp hơn, Tang Thiên không phải là phượng hoàng, cho nên không có cái gì gọi là âm thanh tuyệt vời cả, nhưng thật ra mỗi lần trọng sinh hắn đều cảm nhận được biến hóa của thân thể, làn da mỗi lần đều mềm mại hơn, năm giác quan đạt đến một trình độ nhất định, mặc dù chưa đạt đến trình độ như thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ, nhưng cũng không kém là bao.
Đã trải qua vài lần sống rồi chết, nên Tang Thiên nếm trải qua nhiều tư vị cuộc sống, hãm hại, bán đứng, giết người, đánh giặc, làm tướng quân, làm thủ phủ, cơ hồ hắn đều đã trải nghiệm qua, nhưng phải làm sao bây giờ? Chung quy không thể cứ nằm dưới đất mà chờ chết được? Nếu như có thể chết đi vậy thì tốt, nhưng mấu chốt chính là đừng có sống lại, đối với Tang Thiên mà nói, chết là một loại hy vọng xa vời, điều duy nhất hắn có thể làm là sống qua thời gian vô tận thôi.
Phượng Hoàng sơn nằm ở khu 4 thành thị Mặc Hải, dưới chân núi Phượng Hoàng cũng không có nhiều cư dân sinh sống, nhiều nhất chỉ có tám mươi hộ, nhưng ở đây có một nhân vật khó lường, Mộ Viễn Sơn, mọi ngưòi hay gọi là Vân Trung Mộ lão, Mộ hiệu trưởng.
Cái tên Vân Trung Mộ lão nói ra cũng không có nhiều người biết tới, nhưng cái tên Học viện quân sự Phương Đông Mộ hiệu trưởng, thì không người nào không biết, có thể nói như sấm bên tai, phải biết rằng học viện quân sự phương đông là một trong ba học viện quân sự nổi tiếng trong liên bang, đồng thời là học viện có lịch sử lâu đời nhất trong liên bang, bao nhiêu năm qua đã bồi dưỡng không biết bao nhân tài quân sự cho liên bang, đương kim chiến thần mà bao nhiêu thanh niên nhiệt huyết thần tượng chính là xuất xứ từ trong học viện quân sự này.
Mộ lão bình thường đều ở trong học viện, chỉ có ngày nghỉ hắn mới tới địa phương này nghỉ lại một thời gian mà thôi, rất nhiều ngưòi đều cảm thấy rất kỳ quái, Phượng Hoàng sơn tuy là có chút danh tiếng, nhưng chánh thức Phượng Hoàng sơn cũng không có cái gì để mà xem, ở đây cũng không phải là cố hương của Mộ lão, lão nhân gia như thế nào mà lưu luyến với nơi này? Không có một ai biết rõ nguyên nhân bên trong.
Bởi vì có liên quan đến gia gia, Mộ Tiểu Ngư có thể nói là lớn lên dưới chân núi Phượng Hoàng sơn, trước đây thường xuyên lên rừng cây Phượng Hoàng sơn du ngoạn, sau này lớn lên mỗi khi có thời gian nàng đều trở về, nơi này có gia gia mà nàng yêu thương nhất, còn có bạn bè chơi chung hồi còn bé với nàng, còn có khối đá đỏ đậm trên núi Phượng Hoàng sơn làm bạn lớn lên cùng nàng.
Bất quá ngày hôm nay lúc nàng đang du ngoạn trên Phượng Hoàng sơn, lại phát hiện một chuyện làm cho nàng bực mình.
Một người, hay có thể nói là một thanh niên mang một bộ đồ làm cho nàng có chút nghi hoặc.
Người này, nàng không nhận ra, nhưng y phục trên người hắn mặc nàng phi thường quen thuộc, chính là bộ y phục mà năm trước nàng tặng cho 3 người bạn khi còn bé của mình, y phục này là do nàng tự tay thiết kế, nên căn bản trên thế giới này không có khả năng xuất hiện bộ thứ hai, hơn nữa trên đó còn có một bức tranh đồ đằng, y phục này như thế nào lại mặc trên người hắn? Người kia là ai?
Mộ Tiểu Ngư không biết, nhưng nàng cảm thấy rằng mình phải điều tra một chút, hơn nữa chắc chắn rằng, ba người bạn kia của mình tuyệt đối sẻ không lấy quần áo này đi tặng người khác, nói như vậy, người kia chẳng lẻ là đạo tặc.
Nhưng thời đại này thế nào mà còn có người đi trộm quần áo?
Mộ Tiểu Ngư có chút không thể tin, nhưng nếu hắn không phải là đạo tặc, thì sao lại mặc bộ y phục đó trên người ?
"Chuy Tử? Là mình Tiểu Ngư, bộ quần áo mà mình tặng bạn còn không? Cái gì đã đánh mất rồi?"
Đáng chết! Đúng là tên trộm quần áo.
Tắt hệ thống liên lạc màu tím trên cổ tay đi. Mộ Tiểu Ngư liền chạy về phía trước.
"Đứng lại!"
Tựa hồ nghe được âm thanh vang lên, người thanh niên đang chậm rãi đi phía trước bổng dừng lại, xoay người lại có chút nghi hoặc nhìn Mộ Tiểu Ngư.
Người thanh niên thân hình cao có chút gầy gò, khuôn mặt có chút anh tuấn, ánh mắt có chút híp lại, con ngươi màu đen bình tĩnh mà lại yên lặng, không có cái gọi là chí hướng của người tuổi trẻ, hắn chính là lặng lẻ đứng nơi đó, nhưng làm cho người ta có cảm giác như lâm vào biển chết tĩnh lặng vậy, thanh niên này chính là sống rồi chết, chết rồi sống lại, Tang Thiên, vừa mới từ đỉnh núi Phượng Hoàng sơn đi xuống dưới, đương nhiên thuận tiện trộm lấy một bộ y phục coi như mặc vừa người.
Mộ Tiểu Ngư lần đầu tiên thấy một con ngươi bình tĩnh, không có một tia dao động như vậy, nàng phảng phất như trầm vào trong đó, ngây người một lát, chẳng qua rất nhanh liền tỉnh táo lại, liền dò hỏi: "Y phục của anh như thế nào mà có?"
"Y phục này?" Tang Thiên sửng sốt, trong lòng càng buồn bục, tùy tiện trộm một bộ quần áo lại bị người ta nhận ra? Chẳng lẻ mình ngủ say rất lâu hay sao? Hay là thời đại tiến bộ rồi? Chẳng lẻ trên quần áo cũng có gắn thiết bị phòng trộm sao.
Mộ Tiểu Ngư vừa nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, đang muốn hỏi lại lần nữa, thì lúc này , trên cổ tay ánh sáng màu tím của của não thông tin điện đến, sau khi tiếp nhận, liền truyền tới âm thanh của người bạn còn bé, Chuy Tử: "Mộ Tiểu Ngư, bạn đang ở đâu? Bạn thấy quần áo của tôi đâu không? Ai da! Thật là tức chết mà, kiện quần áo bạn tặng tôi còn chưa kịp mặc qua”.
Thanh âm tuy không lớn, nhưng Tang Thiên lại nghe thấy rõ ràng, phi thường rõ ràng, nhịn không được có chút thở dài, thầm than vận khí mình quả thật không tốt, chẳng qua khi nghe được tên cô gái, hai mắt hắn liền nhìn kỹ cô gái.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Đạo tặc trộm quần áo!" Mộ Tiểu Ngư hung hăng trừng mắt nhìn lại.
"Cô sống ở dưới chân núi Phượng Hoàng sơn? Họ Mộ?"
"Liên quan gì đến ngươi! Lập tức trả quần áo lại cho ta"
Tang Thiên cũng không để ý đến, tiếp tục hỏi: "Cô có quen biết Mộ Viễn Sơn không?"
"Mộ Viễn Sơn? Ngươi tìm ông ấy làm gì!" Mộ Tiểu Ngư rất kinh ngạc, Mộ Viễn Sơn là tên của gia gia, hắn như thế nào mà biết được, làm cho nàng cảm thấy nghi hoặc chính là, gia gia nàng năm nay đã hơn 130 tuổi, còn thanh niên trộm quần áo trước mặt này, nhiều lắm thì cũng chỉ có hơn 20 tuổi mà thôi, hắn tìm gia gia có chuyện gì?
"Ồ, vài năm trước tôi có nhờ tiểu tử đó trông coi giùm tôi một vài thứ, có điều là nhiều năm trôi qua rồi, Phượng Hoàng sơn phỏng chừng toàn bộ đều tự động cơ giới hóa rồi, tôi lo không tìm được hắn".
Tang Thiên thật sự không có nói sai, lúc trước khi ngủ say, hắn đưa cho Mộ Viễn Sơn vài món đồ vật, chờ khi nào tỉnh dậy thì đi tìm hắn lấy, nhưng ai biết được dưới chân núi Phượng Hoàng sơn đã trở thành một loại căn cứ dạng phòng ốc, mặc dù nơi này chỉ có 80 hộ dân cư sinh sống, nhưng mà nếu tìm kiếm thì cũng có chút phiền toái.
Vài năm trước đưa cho gia gia vài món đồ vật? Buồn cười! Mộ Tiểu Ngư như thế nào có thể tin chuyện ma quỷ này, Phượng Hoàng sơn phòng ốc chính xác là đã trải qua xây dựng lại, nhưng mà đã hơn ba mươi năm về trước, còn cái tên gia hỏa nhiều nhất chỉ cỡ hai mươi tuổi này, lại nói là hơn ba mươi năm về trước tại nơi này đưa cho gia gia vài món đồ vật? Chờ một chút, hắn vừa mới gọi gia gia là cái gì? Tiểu tử? Cái tên đáng chết này dám gọi gia gia là tiểu tử?
Đáng chết!
Mộ Tiểu Ngư tức giận, vốn ngại hình tượng thục nữ nên nàng cũng không có muốn động võ, thế nhưng tên gia hỏa trước mặt này dám gọi gia gia nàng là tiểu tử, Mộ Tiểu Ngư rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, khẻ kêu một tiếng, vung cái chân thon dài lên trực tiếp đá vào cổ Tang Thiên, với tốc độ cực nhanh, kèm theo tiếng gió gào thét.
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Phượng Hoàng, chim lửa bất tử, Phượng Hoàng niết bàn tắm trong lửa hồi sinh là một loại thăng hoa. Mỗi lần được sinh ra, lông vũ càng đẹp, tiếng hót càng trong trẻo. Trải qua chín lần tắm trong lửa trọng sinh, mỗi lần sinh ra thì xương tủy, nội tạng thậm chí cả ngũ quan đều cường hãn hơn rất nhiều so với lần trước. Nhưng loại cường hãn này cũng không phải chỉ là vũ lực mà là một loại thăng hoa tẩy lễ, một loại so với tiên thiên còn muốn tiên thiên hơn.
Tắm trong lửa trọng sinh rõ ràng là chuyện tốt, mà chuyện xấu thì làm cho hắn rất căm tức.
Nguyên bản hắn vất vả rèn luyện thân thể cũng bởi vì ngủ say quá dài mà thụt lùi rất nhiều. Tắm trong lửa trọng sinh mặc dù thân thể sau đó so với lần trước càng thêm tinh thuần càng thêm tiên thiên, nhưng lực lượng bị thụt lùi rất nhiều. Về phần bị thụt lùi nhiều ít bao nhiêu thì phải xem rốt cuộc ngủ say trong bao lâu. Trước mắt Tang Thiên còn không biết, ngay cả như thế, hắn sống hơn ngàn năm, kinh nghiệm đối chiến có thể nói là phong phú tới cực điểm. Huống hồ năm đó đã đạt tới cấp bậc kinh khủng, mặc dù không có một tia lực lượng nhưng cũng không phải là loại chó con có thể khi dễ. Càng huống chi thực lực của hắn cũng chỉ là thụt lùi mà thôi.
Vù!
Chân của Mộ Tiểu Ngư mang theo tiếng gió gào thét, lực đạo mãnh liệt. Tang Thiên tay mắt lanh lẹ, đầu hơi nghiêng qua một bên, trong nháy mắt vung tay trái lên chế trụ cổ chân của Mộ Tiểu Ngư. Mộ Tiểu Ngư không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên có thể tiếp được một chiêu này của mình, vẻ mặt hơi chút sửng sốt, lập tức hừ lạnh một tiếng. Chân phải nhẹ nhàng điểm xuống đất, cả người xoay tròn bay lên không trung, đồng thời chân phải đá về phía ngực Tang Thiên.
Một tay Tang Thiên chế trụ chân trái Mộ Tiểu Ngư, mắt thấy chân phải đối phương đang đánh tới thì hắn khẽ nhíu mày, không hề do dự huy động nắm tay đánh ra một quyền ngay giữa bàn chân Mộ Tiểu Ngư. Phành một tiếng, thịch thịch thịch, Tang Hải tiếp lực liền thối lui vài bước, trước ngực hơi có chút đau nhức, thầm than mình phải thối lui không ít. Vừa mới tỉnh lại thì không nghĩ rằng lại bị một tiểu muội muội một cước đánh bay, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
“Hừ, ta còn tưởng rằng đụng phải cao thủ, hóa ra chỉ được cái bề ngoài”.
Thời đại hiện nay nhất định phải tu luyện thể thuật, trên cơ bản thì mỗi người từ khi còn nhỏ sẽ bắt đầu học thể thuật căn bản. Từ căn bản là rèn luyện thân thể, thể dục thể thao cho đến dùng võ chiến đấu đều phải trải qua học tập có hệ thống. Nếu như thể thuật không vững thì đừng nói thi đại học, ngay cả tương lai sự nghiệp cũng là vấn đề nghiêm trọng. Đặc biệt là trong vài thập niên trước, sau khi lần đâu tiên loài người lợi dụng nguyên tố chiến khải chiến thắng được xưng là đế quốc sắt thép của người Hals, loại nguyên tố chiến khải sau khi kết hợp cùng thân thể thì này càng lưu hành rộng rãi, đẩy thể thuật đến giai đoạt phát triển điên cuồng nhất từ trước tới nay.
Mộ Tiểu Ngư học thể thuật cách đấu tại trường học rất ít, phần lớn là đều học từ ông nội của nàng. Hơn nữa nàng đối với phương diện này cũng vô cùng thích, bình thường khi có thời gian rảnh liền len lén đi tìm người đối luyện. Bất quá hình dáng con gái đúng là bất tiện, nàng rất ít động võ cho nên cảm giác được dưới bàn chân truyền đến một trận đau nhức tê dại. Nàng cắn môi, không nghĩ tới lực lượng của đối phương lại mạnh mẽ như vậy, bất quá khi nghĩ tới tên gia hỏa bất kính đáng chết kia thì nàng vô cùng phẫn nộ. Lần này tiến công, vô luận là lực đạo hay chiêu thức so với vừa rồi đều hung mãnh hơn rất nhiều.
Tang Thiên ngoại trừ né tránh phòng ngự thì không hề tấn công, nguyên bản tưởng rằng tiểu muội muội chỉ tấn công hai lần là xong, ai ngờ đối phương càng ngày càng tấn công mạnh hơn, nào có nửa điểm muốn ngừng lại. Tang Thiên không phải là không có biện pháp ngăn nàng, bất quá nghe được đối phương họ Mộ cho nên muốn nàng chỉ đường thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
Còn nữa?
Chứng kiến đối phương một chiêu xoay tròn bay lên không trung cộng thêm đá vào sườn, Tang Thiên đã bị chọc giận, giơ tay trái huy động thành một vòng tròn, khoảnh khắc khi chế trụ cổ chân đối phương liền đặt ngón giữa ở phía dưới, đột nhiên điểm vào lòng bàn chân nàng.
Cùng lúc đó, Mộ Tiểu ngư chỉ cảm giác có một luồng điện truyền vào cả bàn chân làm nàng cảm thấy khó chịu vô cùng. Hai chân rơi xuống đất, đang muốn tiếp tục tấn công thì lại hoảng sợ phát hiện chân phải mình không còn cảm giác, sau đó là chân trái, hai tay. Trong khoảng thời gian ngắn cả người liền mất đi tri giác, phảng phất như cái thânt hể này rốt cuộc không phải của mình
Ngay lúc kinh hãi, trong đầu đột nhiên chuyển động, sắc mặt mặt nàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt không chịu nổi, bật thốt lên: “Đây là Tỏa Túc Thuật, không đúng, Tỏa Túc Thuật chỉ có thể khóa được hai chân, không thể khóa toàn thân. Chẳng lẽ đây là Tỏa Thân Thuật?”
Mộ Tiểu Ngư ngay từ nhỏ đã từng đọc các loại sách về thể thuật, bộ sách về cách đấu võ, động tác đấu võ cùng với tinh thần bí kỹ có một loại am hiểu. Tỏa Thân Thuật chính là một loại tinh thần bí kỹ cao thâm. Trong khoảng khắc lợi dụng một tia ý niệm khóa não của đối phương, đồng thời chặt đứt phản xạ thần kinh của thân thể, đó chính là mục đích đạt tới của Tỏa Thân Thuật.
Tinh thần bí kỹ ngay cả liên bang đều là những truyền thuyết, nhưng phàm là một vị thể thuật đều biết truyền thuyết này. Nhưng dù sao truyền thuyết cũng là truyền thuyết, dù sao những người biết rõ về tinh thần bí kỹ này quả thật rất ít. Mộ Tiểu Ngư biết Tỏa Thân Thuật trong tinh thần bí kỹ cũng chỉ là do nghe ông nội kể lại.
Hiện tại thân thể của mình không thể nhúc nhích, hơn nữa cái loại cảm giác này, Mộ Tiểu Ngư cơ hồ dám khẳng định nhất định là tinh thần bí kỹ trong truyền thuyêt Tỏa Thân Thuật. Trên mặt nàng có chút tái nhợt, hai mắt lộ vẻ cổ quái khó tin nhìn thanh niên đứng đối diện.
Thoáng chốc!
Đột nhiên thân thể Mộ Tiểu Ngư lại có thể hoạt động trở lại, thử duỗi cánh tay thì thật sự có thể hoạt động. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng có chút đóng mở, nhìn Tang Thiên đối diện hỏi: “Chiêu ngươi vừa sử dụng với ta chính là Tỏa Thân Thuật phải không?”
Tang Thiên không đáp mà hỏi ngược lại: “Tiểu tử Mộ Viễn Sơn rốt cuộc đang ở nơi nào?”
Có lẽ Mộ Tiểu Ngư chính là một mỹ nữ, khuôn mặt xinh sáng sủa, tết tóc đuôi ngựa, mặc một cái bộ đồ trắng tinh cỡ T, phía dưới là một cái váy màu lam càng phụ trợ cho đôi chân thon dài tinh tế. Cả người nhìn qua có vẻ trẻ trung xinh đẹp. Bất quá đối với người đã từng trải qua sinh tử, lại còn sống hơn ngàn năm như Tang Thiên mà nói thì những mỹ nhân xinh đẹp hắn đã gặp qua rất nhiều, sớm đã không còn quan tâm đến thẩm mỹ. Đối với người con gái này, trong mắt hắn cũng chỉ như bộ xương khô, hắn hiện tại chỉ muốn biết Mộ Viễn Sơn đang ở đâu.
Thấy đối phương không để ý tới, Tang Thiên cũng không dừng lại, xoay người rời đi, chuẩn bị tìm những người khác hỏi một chút.
Lúc này có một tiếng quát từ phía sau truyền tới, khác nhau chính là tiếng quát này lại là tiếng của nam nhân.
“Đứng lại cho ta!”
Vù!
Một chiếc xe chạy như bay tới đây, từ trên xe bước xuống hai ba người. Một thanh niên trong đó không đợi xe dừng lại đã sốt ruột nhảy xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh Mộ Tiểu Ngư hỏi: “Tiểu Ngư, bạn thế nào, vừa rồi ta thấy bạn cùng hắn động thủ, là hắn khi dễ bạn à?”
Thanh niên này đẹp trai, khí vũ hiên ngang, nhìn có vẻ cao quý vô cùng. Khi ánh mắt hắn đảo đến người Tang Thiên thì hai mắt hiện lên một tia tàn khốc, hắn lạnh lùng quát: “Ngươi có phải là chán sống hay không mà ngay cả bằng hữu của ta cũng dám động vào”.
“Cung Phàm” Mộ Tiểu Ngư đẩy cánh tay Cung Phàm ra, có chút chán ghét nói: “Chuyện của ta không cần ngươi quản”.
Cung Phàm giống như không nghe thấy, vẫn ngạo nghễ nói: “Tiểu Ngư, bạn cứ yên tâm, hôm nay ta sẽ khiến cho tên khốn kiếp kia phải trả một cái giá đắt”.
“Chuyện của ta không cần ngươi quản”.
Cung Phàm đột nhiên xuất hiện khiến cho Mộ Tiểu Ngư ít nhiều cũng có chút ngoài ý muốn. Nói thật, nàng đúng là không có hảo cảm gì với Cung Phàm, thậm chí còn có chút chán ghét. Bất chấp cùng học tại Học viện quân sự Phương Đông nhưng Cung Phàm lại làm cho nàng chán ghét tới cực điểm, đặc biệt là năm lần bảy lượt đều cố ý tạo cơ hội thể hiện mình, điều này làm cho Mộ Tiểu Ngư cảm thấy ghê tởm.
“Muốn chết?”
Cung Phàm đứng trước mặt Tang Thiên, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ cười lạnh, trong mắt lóe ra sự khinh thường. Hôm nay biết được Mộ Tiểu Ngư đến sau núi Phượng Hoàng thì hắn liền lặng lẽ đi theo, vốn còn thảo luận với hai tên bạn thân muốn làm cách nào để tăng chút điểm tốt trong mắt Mộ Tiểu Ngư, làm anh hùng cứu mỹ nhân? Hắc! Thật đúng là một tên gia hỏa đui mù.
Nguyên bản Cung Phàm đối với loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân là vô cùng khinh bỉ, bởi vì hắn nghĩ lấy thân phận của mình thì căn bản không cần phải làm chuyện này. Chẳng qua hắn theo đuổi Mộ Tiểu Ngư hao tốn rất nhiều tâm tư, càng huống chi lần anh hùng cứu mỹ nhân này lại tồn tại thật. Cơ hội tốt như lên trời này hắn cảm thấy nếu lại không nắm chắc thì thật sự có lỗi với bản thân.
Tang Thiên cũng không nói gì, cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng đứng nơi đây nhìn thẳng vào tên anh hùng tới cứu mỹ nhân này. Nghe đối phương lớn tiếng nói ra hai chữ muốn chết thì đúng thật là muốn gây sự, thuận miệng nói: “Vậy ngươi cứ thử xem sao”.
Một câu tùy ý nói ra này khiến cho người ta cảm giác một loại thái độ bất cần, điều này làm cho Cung Phàm cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu như giờ phút này nói Cung Phàm có một loại khí thế tự tin làm cho người ta cảm giác cực kỳ sắc bén. Thì Tang Thiên chính là một cây đại thụ vô cùng cao lớn, rậm rạp che cả trời, lúc này Tang Thiên làm cho người ta cảm giác vô cùng bình tĩnh, loại bình tĩnh này giống như biển rộng vô biên. Bất cứ ai cũng không biết tận sâu trong lòng biển đang tồn tại hung hiểm như thế nào.
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tâm tình Mộ Tiểu Ngư vô cùng tồi tệ, khi Cung Phàm xuất hiện, nàng lại rời đi, về phần y phục… Hiện nay tâm trạng của nàng đã không muốn để ý đến việc tên trộm cắp quần áo này, nghĩ tới còn có vài ngày sẽ khai giảng, nàng liền trở về chuẩn bị. Mới vừa đi vào sân, lại nhìn thấy gia gia đang ở cùng một vị trung niên không biết nói chuyện gì, Mộ Tiểu Ngư đi vào nhìn kỹ, hàng lông mi đột nhiên nhăn lại, nàng nhận thức được vị trung niên kia, là Cung Thiếu Lâm, phụ thân Cung Phàm.
Hắn tới làm cái gì? Phụ thân Cung Phàm sao bây giờ lại ở đây với ông nội của ta?
Mộ Tiểu Ngư trong lòng có một tia dự cảm không lành, trong viện, Mộ Viễn Sơn cùng Cung Thiếu Lâm tựa hồ cũng phát hiện ra nàng, Mộ Viễn Sơn mặc một bộ y phục luyện công màu trắng trên người, hơn nữa râu tóc bạc trắng, rất có tư vị của một cổ tiên phong đạo cốt, nhìn thấy cháu gái mình, lão cười nói, "Cháu gái, ta đây không nhắc thì thôi, vừa khen chưa được hai câu, thì nó đã tới rồi".
"Ha ha!" Cung Thiếu Lâm ngồi ở bên cạnh cũng cười theo, “Mộ lão, ngài có đứa cháu gái Tiểu Ngư ưu tú như vậy, lão gia tử nhà ta cũng hâm mộ, lão gia tử thường xuyên oán giận ta, nói Cung Phàm nhà ta nếu có thể hiểu chuyện bằng một nửa Tiểu Ngư hắn nằm mơ cũng có thể mỉm cười".
"Gia gia, Cung thúc thúc khở không".
Yêu ai yêu cả đường đi, đối với Cung Phàm thực chán ghét, Mộ Tiểu Ngư hiển nhiên đối với phụ thân hắn không có chút hảo cảm, đương nhiên, nhưng nàng vẫn hiểu được cần phải lễ phép.
Đang lúc này, trong sân đột nhiên truyền tới một thanh âm cực kỳ cấp bách, Mộ Viễn Sơn ngồi ở trên ghế nệm đặt chén trà xuống, khẽ nhíu mày, mà Cung Thiếu Lâm bên cạnh sắc mặt cũng trầm xuống, hướng tới một vị nam tử mặc vest mặt lạnh phía sau thấp giọng quát, "Mau ngừng âm thanh đó đi".
Nam tử mặc vest mặt lạnh trong túi móc ra một cái gì đó giống mẫu chỉ, chỉ nhìn qua một cái, hắn do dự chỉ chốc lát, rồi đi tới trước, khẽ nói nhỏ vào tai, "Thiếu gia đã xảy ra chuyện."
Nghe vậy, Cung Thiếu Lâm sắc mặt lúc này biến đổi, liền đáp lại, "Ngươi lập tức đi trước, ta sẽ theo tới ngay" Cung Phàm là con trai duy nhất của mình, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, hơn nữa hắn rất rõ, cảnh báo khí trên người con mình cùng thân thể ràng buộc lẫn nhau, thân thể khi bị công kích, sẽ tự động phát cảnh báo.
Là cha của Cung Phàm, hắn rất rõ đức hạnh của con mình, bình thường con hắn không khi dễ người ta là đã tốt rồi, tại Mặc Hải thị ai cũng biết thiếu gia Cung gia. Mặc dù có rất nhiều xem Cung Phàm không vừa mắt, nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, huống hồ chi thể thuật giao đấu của Cung Phàm trong giới cùng lứa cũng xem như là không tệ, chỉ cần không gặp phải cao thủ, ứng phó với người thường cũng là dư sức, mà lần này...
Càng nghĩ càng cảm giác không đúng lắm, Cung Thiếu Lâm nói, "Mộ lão, thật sự rất xin lỗi, ta có chuyện quan trọng phải lập tức rời đi, nhà của ta Phàm nhi gặp chuyện, còn phải nhờ ngài làm ơn giúp đỡ".
"Ta mặc dù là Hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông , nhưng có một số việc cũng không phải ta nói là được, về phần chuyện sau khi Cung Phàm tốt nghiệp tham quân, thứ lỗi lão phu bất lực, hết thảy đều phải xem chính hắn".
Mộ lão thưởng thức trà thơm, thản nhiên nói.
Cung Thiếu Lâm lần này thăm Mộ lão cũng là muốn tiền đồ con mình được tốt, nghe được Mộ lão nói, hắn thầm than một tiếng, lập tức cũng không chần chờ, sự tình con mình quan trọng, hắn bước nhanh như bay khỏi cửa.
"Gia gia, phụ thân Cung Phàm tìm người làm cái gì?"
"Còn có thể làm cái gì, một ít chuyện thế tục mà thôi".
Mộ lão thân là Hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông, người đến thăm hiển nhiên không ít, trong đó đa số cũng là vì nữ nhân, loại chuyện này Mộ Tiểu Ngư gặp nhiều hơn, đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi ở trên đường đụng phải kẻ trộm y phục, liên tưởng tới cảnh khi mình cùng hắn đánh nhau, lúc ấy, kẻ trộm y phục hình như đối với mình đã dùng tinh thần bí kỹ Tỏa Thân Thuật.
"Gia gia, người còn nhớ có nói với con về tinh thần bí kỹ Tỏa Thân Thuật không? Người tu luyện thể thuật, đạt tới hình ý chi cảnh, nhưng lợi dụng một tia ý niệm trong nháy mắt khóa trụ đối phương bằng não đồng thời chặt đứt tất cả thần kinh phản xạ trong cơ thể đích, vì thế đạt tới mục đích Tỏa thân".
"Ừm? Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này vậy?"
"Gia gia, sau khi bị trúng tỏa thân thuật, có phải cảm giác một dòng điện trong cơ thể lưu động? Du động khắp nơi, thân thể tứ chi trước sau mất đi tri giác?"
"Ừm, đúng thật là như vậy" Mộ Viễn Sơn nâng chung trà lên nhẹ nhàng thưởng thức trà thơm, nhìn cháu gái của mình hình như có tâm sự gì đó liền hỏi, "Sao lại đột nhiên nhắc tới Tỏa thân thuật?"
"Gia gia, con mới vừa rồi khi quay về ở trên đường gặp một người kỳ quái" Tiếp theo, Mộ Tiểu Ngư lại đem chuyện gặp phải kẻ trộm y phục rõ từng chi tiết kể lại cho gia gia.
"Không có khả năng" Mộ Viễn Sơn lắc đầu nói, "Cháu nói người nọ thoạt nhìn bộ dạng cũng tầm hai mươi tuổi, tầm tuổi này căn bản không có khả năng đạt tới hình ý chi cảnh, mặc dù kỳ tài ngút trời, đạt tới hình ý chi cảnh, cũng không có khả dùng ngón tay là có thể xuất ra Tỏa thân thuật".
"Nhưng con lúc ấy rõ ràng cảm giác thân thể mất đi tri giác, quả thật trong chốc lát thân thể mới có thể hoạt động".
"Ha ha" Mộ Viễn Sơn lắc đầu mỉm cười, "Làm cho thân thể trong nháy mắt mất đi tri giác, cũng không phải chỉ có Tỏa thân thuật mới có thể làm đến, lợi dụng thủ đoạn khoa học kỹ thuật cũng có thể, còn nữa, Tiểu Ngư, chuyện không có rõ ràng, con lại là người động thủ trước, điều này cũng không như tính cách của con lắm".
"Nếu như chỉ là trộm một bộ quần áo, con tất nhiên sẽ không tức giận như vậy, thật sự là cái tên kia rất ghê tởm, hắn lại bất kính đối với ông, con tức giận mới cùng hắn động thủ".
"Con không phải nói hắn chỉ là trộm một bộ quần áo sao, sao lại bất kính với ta?" Mộ Viễn Sơn một mình một người ở tại Phượng Hoàng sơn, bình thường ngoài nghiên cứu thể thuật không có gì yêu thích gì đặc biệt, nếu như muốn nói với ai, thì đó chính là thích cùng cháu gái nói chuyện phiếm.
"Hắn… hắn!" Mộ Tiểu Ngư vừa nghĩ đến tình cảnh lúc đó lại vô cùng phẫn nộ nói, "Cái tên đáng chết kia không chỉ trực tiếp gọi tên của ông, mà còn…”
"Gọi tên của ta? Ha ha, tên không phải dùng để gọi sao, có cái gì kinh ngạc chứ" Mộ Viễn Sơn thưởng thức trà thơm, chuyện xưa càng nghe càng thú vị, nghe vậy có chút ý nghĩ muốn gặp một lần kẻ cháu gái trong miệng vẫn gọi là một tên trộm quần áo kia.
"Hơn nữa cái tên đáng chết kia đối với ông cực không tôn kính, gọi ông… gọi ông là tiểu tử, chẳng những thế chính tên khốn kiếp này nói cái gì mà trước kia tại nơi này đưa ông giữ hộ đồ vật. Hừ! Con lúc ấy như bị chọc tức, cho nên mới động thủ" Đang nói, Mộ Tiểu Ngư đột nhiên dừng lại, chứng kiến gia gia không có bất cứ báo hiệu gì mà bật dậy, hai tay buông chén trà rơi trên mặt đất, quả thực làm nàng lại càng hoảng sợ, ở trong ấn tượng của nàng đây là lần đầu tiên chứng kiến gia gia có đích phản ứng mạnh như vậy.
"Gia gia, ông không nên tức giận, con bây giờ sẽ đi giúp ông giáo huấn tên khốn đó".
Mộ Viễn Sơn vẻ mặt cực kỳ kỳ quái, đứng ở nơi đó thẫn thờ mười mấy giây, lúc này mới thầm thở một hơi, có chút khẩn trương hỏi, "Người… người kia bây giờ ở đâu?"
"Gia gia. ông làm sao vậy?"
Chứng kiến vẻ mặt gia gia khẩn trương như vậy, Mộ Tiểu Ngư thật sự có chút không biết làm sao.
"Nói mau, người kia ở đâu?"
"Ngay lúc trên đường chính đi Phượng Hoàng sơn này! Gia gia! Chờ một chút đã".
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tang Thiên là một người như thế chứ, một người rất tùy ý, một người rất đơn giản, một người đã trải qua chín lần chết đi sống lại, là lão gia hỏa đã sống hơn ngàn năm, cho nên, hắn có thể tùy ý làm bất cứ điều gì, pháp luật ? Một kẻ ngay cả cái chết cũng đã trải qua chín lần thì có loại pháp luật nào có thể trói buộc? Đáp án khẳng định, tuyệt đối là không có.
Nhưng phàm là những người đã tiếp xúc với Tang Thiên thì đều nói tính tình hắn quả thực rất tốt, tuyệt đối sẽ không vì một chuyện vặt vãnh mà tức giận, nhưng mà, nếu có người lại cố ý khiêu chiến với tính nhẫn nại của hắn, thì như vậy tuyệt đối sẽ nhận được một hồi bi kịch.
Ví dụ như lần này, Cung đại thiếu gia, Cung Phàm có lẽ có thể hoành hành Mặc Hải, nhưng, nếu như gặp phải Tang Thiên, như vậy hắn chỉ có nằm bệt dưới đất mà thôi, đừng nói Cung gia ở Mặc Hải có chút hùng mạnh, dù cho con hắn có là chủ tịch của liên bang, thì Tăng Thiên cũng vẫn sẽ đánh.
Ngay lúc này, Cung Phàm giống như một cái con chó quỳ rạp trên mặt đất, nhưng vẫn có nửa phần khí thế ngạo nghễ, nhìn thẳng vào mặt Tang Thiên đang lẳng lặng đứng, hai mắt hắn tràn ngập phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi quát, "Ta dám cam đoan ngươi nhất định sẽ hối hận".
"Ha ha…"
Tang thiên thản nhiên cười, trên mặt không ra nhìn được là đang buồn hay đang vui, hai mắt vẫn bình tĩnh như trước, không có bất cứ giao động gì.
Đột nhiên.
Tang Thiên đột nhiên cau mày, ngay sau đó một tiếng quát liền truyền đến.
“Chết!”
Một chữ nhưng lại tràn ngập sát khí, người chưa tới mà tiếng nói đã tới, vù một tiếng, âm thanh gào thét trong nháy mắt đã kéo tới, nam tử mặc vest mặt lạnh cực nhanh bay tới từ trên không, dùng quyền đánh thẳng vào đỉnh đầu Tang Thiên.
Tang Thiên lúc này vung cánh tay lên, dùng năm ngón tay đỡ lấy một quyền này, lực đánh của đối phương quả thật to lớn làm cho hắn chịu không được kêu lên một tiếng đau đớn, lui về sau một bước, khi vừa tỉnh lại, sức hắn quả thực suy yếu, tiếp được một quyền này đã là hết sức, cùng lúc đó, hắn nhấc chân lên, một cước đá vào bên hông nam tử mặc vest mặt lạnh, tốc độ cực nhanh, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh, làm nam tử mặc vest mặt lạnh khi phản ứng lại thì, hắn đã bị đã trúng một cước.
Sau khi nam tử mặc vest mặt lạnh rơi xuống đất, khóe miệng với cơ thể cùng run rẩy, hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt Tang Thiên, có thể hạ cận vệ của Cung Thiếu Lâm, thì thực lực của hắn tuyệt đối không thấp, hắn có thể cảm thấy một cước xuất ra vừa rồi, đối phương dùng lực cũng không lớn, chỉ là hắn sờ xương sườn bên trái, mới chỉ sờ một cái, mà làm cho sắc mặt vốn đã lạnh của hắn lại càng lạnh hơn, dĩ nhiên là bị gãy ba cái xương sườn.
Đối phương dùng lực cũng không lớn, xương sườn mình sao lại bị gãy được? Nhưng lại lặng yên không hề than vãn? Dựa vào kinh nghiệm đối chiến cực kỳ phong phú hắn dường như đã nghĩ ra, chịu không được hắn khẽ thở ra một hơi lạnh, tình huống này chỉ có thể có một nguyên nhân, đó là đối phương có được kỹ năng chiến đấu cực kỳ đáng sợ, chỉ có như vậy mới có thể lợi dụng một chút sức mạnh mà gây cho đối phương một thương tổn thật lớn.
Nhưng hắn… Nhưng hắn rõ ràng là một người thanh niên hai mươi tuổi, như thế nào lại có thể…
Ngay lúc nam tử mặc vest mặt lạnh đang trầm ngâm suy nghĩ, thì Cung Thiếu Lâm cũng đã chạy tới.
Chứng kiến phụ thân, Cung Phàm đang quỳ rạp trên mặt đất giống như một con chó lập tức hô, "Phụ thân!"
Cung Thiếu Lâm chứng kiến con mình quỳ rạp trên mặt đất, mặt hắn liền biến sắc cực kỳ âm trầm, hai mắt hiện lên một tia tàn khốc, quát, "Còn không đứng lên, còn chưa đủ xấu hổ! Mặt mũi Cung gia bị ngươi làm mất hết rồi!"
"Phụ thân. Con bây giờ căn bản không thể nhúc nhích, hơn nữa. Hơn nữa rất đau" Cung Phàm cắn răng, cả người chịu đựng cơn đau đầu, khuôn mặt vốn anh tuấn nhưng giờ phút này lại như tro tàn, đầy mồ hôi hột, phảng phất chịu đựng một sự đau đớn cực kỳ.
Cung Thiếu Lâm đi lại, ngồi xổm xuống, sờ soạng một lượt trên người con mình, nhìn sự tình hắn không khỏi sợ hãi sắc mặt cũng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, quay mặt sang bên cạnh, lạnh lùng nói, "Lãnh Diện."
Lãnh Diện đi theo Cung Thiếu Lâm hơn nhiều năm,chỉ cần một động tác, một vẻ mặt của Cung Thiếu Lâm, là hắn biết nên làm như thế nào, lập tức cũng không chút chần chờ, dùng quyền tấn công, nhưng mà, ngay lúc này, lại có một tiếng quát truyền đến, "Dừng tay!" Thanh âm vô cùng đinh tai nhức óc, phảng phất như tiếng chuông trong đêm.
Lúc này Cung Thiếu Lâm vô cùng phẫn nộ, nếu như không phải chung quanh có không ít người đang xem, ngại về thân phận hắn không tiện động thủ, nếu không nói, hắn tuyệt đối đánh chết kẻ trước mặt này, chứng kiến Mộ lão vội vã chạy tới, hắn lập tức ngăn chặn lửa giận trong người lại mà nói.
"Mộ lão, ngài. Sao ngài lại tới đây".
Đối với việc Mộ lão đến, Cung Thiếu Lâm cảm thấy ngoài ý muốn, nói thật, Cung gia mặc dù ở Mặc Hải thật có thế lực, nhưng so với Mộ lão còn kém rất xa, riêng thân phận Mộ lão là một hiệu trưởng cái Học viện quân sự Phương Đông, Cung gia cũng không thể so đo được rồi.
"Lãnh Diện!"
Cung Thiếu Lâm chứng kiến Lãnh Diện còn chưa động thủ, lên tiếng nhắc nhở lần nữa.
“Từ từ đã!”
Lúc này, Mộ lão lại là người cắt ngang, Mộ lão đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào mặt người thanh niên, lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp, giống như nhớ lại, giống như kích động, giống như không thể tin được, lại ngay cả hốc mắt đều có chút ướt át.
Nếu như nói Mộ lão lần đầu tiên ngăn cản, Cung Thiếu Lâm đều có thể lý giải, nhưng lần này…
Không chỉ là hắn, lại ngay cả Mộ Tiểu Ngư phía sau Mộ lão cũng là vô cùng buồn bực, nàng không thể giải thích, gia gia tại sao đột nhiên lại chạy tới, hơn nữa tốc độ cực nhanh, thật giống như. Hình như vội vàng giống đi gặp thân nhân, không! Thấy thân nhân gia gia cũng không cấp bách quá như vậy, gia gia luôn luôn vững như thái sơn hôm nay đây làm sao vậy? Rốt cuộc bởi vì sao đây? Mộ Tiểu Ngư vô cùng mờ mịt.
Bị Mộ lão lần thứ hai ngăn cản, Cung Thiếu Lâm cũng không dám nói chuyện lần nữa, chỉ có thể yên lặng ngây ngốc, xem Mộ lão có một chút ý tứ gì.
Mộ lão chậm rãi tiền lên hai bước, đi tới trước mặt Tang Thiên đột nhiên dừng lại.
Điều này làm cho Cung Thiếu Lâm cùng Mộ Tiểu Ngư vô cùng nghi hoặc.
Mộ lão kích động nói không nên lời, " Ngài… Ngài…"
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại truyền vào trong tai mọi người như tiếng sét ngang trời, tiếng sấm ù ù, bọn họ thậm chí hoài nghi chính mình có phải nghe lầm rồi hay không? Mộ lão dĩ nhiên đối với một người thanh niên hai mươi tuổi mà dùng tới kính ngữ, liên tục hô hai tiếng ngài. Điều này! Nhất định là nghe lầm rồi, nhất định!
Cung Thiếu Lâm khiếp sợ sững sờ cơ hồ đứng ngây ngốc tại chỗ, mà Mộ Tiểu Ngư lại càng kinh sợ cái miệng nhỏ nhắn há hốc ra.
Càng làm cho người ta không thể tin được chính là, giờ phút này vị thanh niên thản nhiên đi tới bên cạnh Mộ lão, mỉm cười gật đầu, hơn nữa, lại giống như đang khích lệ vãn bối, vỗ vỗ vai Mộ lão, nhẹ giọng nói một câu, "Tất cả để quay về rồi hãy nói".
Điều này.
Điều này có thể sao?
Là ta hoa mắt hay sao?
Cơ hồ vẻ mặt mọi người đều giống nhau, mặt vô cùng kinh hãi, như vẻ mặt một lần nhìn thấy Thượng Đế, đờ đẫn sửng sờ tại chỗ, những suy nghĩ hoàn toàn dừng lại ở hình ảnh, thẳng đến thanh niên nọ rời đi, Mộ lão giống như một vị lão quản gia không nói một tiếng đi sát theo phía sau.
Đã có 68 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương