Nội dung giản giới
Thể loại: Xuyên không, hài hước, HE
Tranh sủng?! Tranh tranh tranh…… tranh cái rắm ấy! Bị tiến cung đã đủ xui xẻo rồi, còn muốn cùng hơn một ngàn nữ nhân tranh nhau một tên ngựa đực? Nói đùa, nàng tuy không phải là trinh tiết liệt nữ gì, nhưng cũng là đến từ xã hội một vợ một chồng, tương lai tuyệt đối muốn cuộc sống chỉ có hai người, cho nên nàng thông minh giữ gìn bản thân, ở trong cung hết ăn rồi uống, ăn xong ngồi chờ– hoàng thượng hạ chỉ phế đuổi ra khỏi cung! Về phần Hoàng Thượng hả? Cứ sống xa xa khoẻ mạnh là được.
Giữa trưa hè, trời đặc biệt quang đãng.
Phía chân trời xanh thẳm, có vài đoá Bạch vân tung bay, trong thời tiết khô hanh, oi ả ngột ngạt.
Vùng biên cương Bắc Uyển quốc, vùng lân cận Hoài Thành là bình nguyên mênh mông bát ngát, đập vào mắt là từng dải cỏ xanh mướt, nhìn quanh ko có lấy một bóng thôn làng cùng khách điếm, lại tình cờ nhìn thấy hai cây đại thụ.
Có vài người đi đường thưa thớt đi qua biển màu xanh lá đấy.
Lúc này, có hai con tuấn mã phi như bay đến.
Bỗng nhiên, nghe thấy nam tử cưỡi kỵ mã trước mặt hô lên:” Hoàng Thượng, hình như trời mưa?!” Trong giọng nói mang theo một tia kinh ngạc.
Mộ Dung Cảnh nghe vậy, kéo dây cương, tốc độ chậm lại. Khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, nghi hoặc nhìn trời– vẫn là trời cao trong xanh, cũng không thấy mây đen, như thế nào lại có hạt mưa rơi xuống?! Trời có hiện tượng dị thường là báo hiệu gì đây?
Chỉ trong chốc lát, đã rơi xuống từng giọt mưa to, càng rơi càng dày đặc, mưa rào vừa nói đến là đến liền.
“Hoàng Thượng, có phải tránh mưa ko? Phía trước chỉ có mấy cây đại thụ.” Trần Thủ nhìn xung quanh một vòng, lại hỏi lần nữa.
Giữa trời nắng to lại mưa, Mộ Dung Cảnh lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhìn ra xa bốn phía xung quanh, cỏ xanh mênh mang, thấy cách đó ko xa giữa đồng cỏ mênh mông là hai cây đại thụ, đáp:”Uh, tạm thời đi trú mưa.” Hai người rất nhanh đã phóng tới dưới cây đại thụ, may mà lá cây dày đặc, có thể chắn mưa, nhưng đứng lại lâu cũng không phải là biện pháp. Chỉ có thể mong mưa mau chóng tạnh.
Trần Thủ tiếp lấy dây cương trong tay Mộ Dung Cảnh, buộc hai con ngựa quý vào thân cây.
Mộ Dung Cảnh rũ rũ giọt mưa trên người, mưa này tới quá nhanh, toàn thân vẫn bị ướt chút đỉnh.
“Rõ ràng trời vẫn đang nắng, mưa vừa nói đã đến được–” Mộ Dung Cảnh đang nói tự dưng dừng lại, lúc này mới phát hiện bên kia khoảng năm sáu có một nữ nhân đang nằm, vóc dáng nhỏ nhắn, bởi vì cỏ dại mọc dày nên che đi thân hình nàng, nếu không đến gần rất khó nhận ra.
Hắn lại nhìn người đang nằm trên đất ko khỏi ngẩn người, chỗ nàng nằm, lá cây thưa thớt, kỳ quái chính là mưa rơi trên người nàng hình như ko có. Đại khái là vì phía trên nàng như có tán cây lớn, ngăn trở giọt mưa, cũng che khuất luôn ánh mặt trời, lúc đầu nhìn ko có lưu ý đến.
Mộ Dung Cảnh nhìn lên trời, mưa càng lúc càng lớn.
Nữ nhân trước mặt vẫn ko có di chuyển, nếu không phải vì ngực nàng vẫn phập phồng, hắn đã nghĩ rằng đây là một xác chết.
” Hoàng–” Trần Thủ buộc xong ngựa, đến bên cạnh hô to, Mộ Dung Cảnh lại nhấc tay ra dấu im lặng.
Lúc này, Trần Thủ cũng thấy nữ nhân đang nằm trên đất, lập tức cảnh giác, tay cầm chuôi kiếm.
Ra ngoài tất nhiên phải đặc biệt cẩn thận.
Kỳ quái, hai người cảnh giác một lúc, nữ nhân đang nằm vẫn là ko động đậy.
Mộ Dung Cảnh nháy nháy mắt với Trần Thủ.
Trần Thủ gật gật đầu, dùng giọng nói hoà nhã thích hợp: “Cô nương, trời đang mưa, chi bằng tới đây cùng tránh mưa a?” Lần đầu ko có phản ứng gì, Trần Thủ lại lặp lại lần nữa. Lại kêu thêm câu “cô nương” vài lần, đều ko đáp lại.
Mộ Dung Cảnh nhíu mày, mũi chân đá một hòn đá nhỏ, khẽ nhíu mắt, đá tới phía nữ nhân kia—làm nát tán cây trên đầu nàng. Hắn tưởng rằng như thế nàng sẽ tỉnh lại, không nghĩ tới hòn đá rơi xuống làm nàng hơi giật mình ưm một tiếng, sau đó ko phản ứng gì nữa.
Trần Thủ có chút khó hiểu, nâng cao âm lượng hô:”Trời đang mưa! Cô nương tỉnh lại đi!”
Trong phút chốc, bởi vì âm lượng cao kích thích tai nghe, nữ nhân kia tóc rồi bù ngồi bật dậy, có chút kinh ngạc nói: “A! Trời mưa……” Khuôn mặt hơi bẩn ngước lên nhìn trời cười hề hề, đôi mắt gấu mèo khẽ mở ra……
Trần Thủ nói:”Thấy chưa, mưa to–”
Lời còn chưa dứt, hai đại nam nhân kinh ngạc không thôi, nữ nhân này lại nhắm mắt bịt tai không nghe thấy lại nằm xuống, còn kéo tán cây qua đầu, tiếp tục ngủ! Chẳng lẽ nàng là người mù? Ko nhìn thấy trời đang mưa to sao?
” Cô nương–”
“Ầm ĩ chết đi được!…… Mưa bóng mây thôi mà, hiếm thấy lắm sao……” Nàng phiền toái nghiêng người, lấy một tay gối đầu, một tay kia cũng che lổ tai, tiếp tục ngủ.
Trần Thủ cảm thấy tự nói chuyện ko hay lắm, ấm ức lui về, nói mỉa mai: “Hình như chúng ta nhiều chuyện rồi.” Cũng đúng, người ta ko tránh mưa liên quan gì đến mình? Coi như ko thấy là được.
“Mưa bóng mây…… thôi?” Mộ Dung Cảnh lặp lại trầm ngâm, thần sắc có vẻ chăm chú, trực tiếp hỏi Trần Thủ,”Ngươi gặp qua mưa loại này chưa?”
“Chưa từng gặp qua.”
“Nàng kia hình như biết là tại sao.” Mộ Dung Cảnh nhìn lướt qua nữ nhân trên mặt đất một cái. Nàng có tránh mưa hay ko hắn ko quan tâm, nhưng một câu nói đã khiến hắn chú ý, muốn biết rõ, làm sao mà nàng ngủ như vậy? “Đánh thức nàng ta dậy, trẫm có chuyện muốn hỏi.”
“Dạ!” Trần Thủ nhận lệnh.
Đừng nghĩ rằng đánh thức một nữ nhân là chuyện nhỏ, Trần Thủ hôm nay đã biết được, so với việc ra trận giết địch gian nan hơn gấp trăm lần. Hắn hô đến khản cả cổ, nữ nhân đó toàn tâm toàn ý với việc ngủ, quyết ko nhìn hắn. Hắn ngượng ngùng quay đầu nhìn Mộ Dung Cảnh, vô kế khả thi!
Mộ Dung Cảnh đứng yên lặng, ánh mắt đảo qua đống đá dưới chân,”Dùng cái này.”
Trần Thủ ngẩn ra, dùng đá? Muốn đập cho nàng tỉnh luôn?! Hắn do dự, vẫn cảm thấy cách này rất thô bạo? Nói trước nói sau, đối phương cũng là một nữ nhân. Nhưng chủ ý của Hoàng Thượng đưa ra, hắn có thể ko làm ư? Không thể. Đành làm vậy, vua ko nói chơi……
Tiếp theo, xuất hiện một màn kỳ quái: Một đại nam nhân cao lớn ngồi xổm trên mặt đất, lấy một hòn đá nhỏ ném lên trên người tiểu cô nương, miệng còn ko ngừng cất giọng la hét:”Cô nương, tỉnh tỉnh đi…… Tỉnh tỉnh……”Hắn cả mặt hồng lên, xấu hổ ko thể xấu hổ hơn nữa, nếu ko phải Hoàng Thượng hạ lệnh, đánh chết hắn cũng không làm cái chuyện “dọa người”thế này. (*hjz dã man*)
Mộ Dung Cảnh khóe miệng run run, bây giờ mới biết thống lĩnh cấm quân nghiêm túc cứng nhắc, lại biết vui đùa thế này?! Ném đá với vứt lung tung là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, còn nữa, chọn hòn đá giống hạt đậu thế kia, có ném trúng cũng ko đau vừa đủ gãi ngứa, đừng nói là ném nhẹ đã bay mất. Khó trách nữ nhân trước mắt một chút phản ứng cũng không có.
“Lui ra.” Mộ Dung Cảnh quyết định tự mình ra tay. Dù thế nào, hắn hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Vì thế cầm lấy kiếm của Trần Thủ, định tự mình tiến lại gần, lại bị vẻ mặt nghiêm túc của Trần Thủ ngăn cản, hắn chắn trước nữ nhân.
Trần Thủ hướng về phía Mộ Dung Cảnh lắc lắc đầu, chắp tay thỉnh cầu nói: “Thỉnh ngài cho ti chức thử lại lần nữa.” Nàng kia tuy tạm thời chưa thấy có gì khả nghi, nhưng là, một nữ nhân nằm ở chỗ này ngủ, đúng là chuyện nên cảnh giác.
Chuyện gì chỉ cần có một chút nguy hiểm, hắn cũng ko thể để Hoàng Thượng chạm đến.
Mộ Dung Cảnh lý giải Trần Thủ này có ý gì đó, trong lòng có điểm bực mình. Ngẫu nhiên, hắn lại thật sự muốn làm việc này.
“Lui ra.”
“Hoàng–”Trần Thủ nhìn đến con ngươi lạnh lùng của Mộ Dung Cảnh, lập tức câm miệng, cúi đầu cung cẩn lui sang một bên. Hắn biết, một khi Hoàng Thượng quyết định làm chuyện gì, không ai có thể lung lay.
Mộ Dung Cảnh tiến tới phía trước, từ trên cao nhìn xuống nữ tử nằm kia, bá đạo lấy vỏ kiếm đâm rồi đâm cổ tay nữ nhân, lạnh nhạt nói: “Nữ nhân, tỉnh lại. Trả lời ta một vấn đề.”
Mộ Dung Cảnh tiến tới phía trước, từ trên cao nhìn xuống nữ tử nằm kia, bá đạo lấy vỏ kiếm đâm rồi đâm cổ tay nữ nhân, lạnh nhạt nói: “Nữ nhân, tỉnh lại. Trả lời ta một vấn đề”. Câu hỏi giống như đá chìm xuống biển, ko có một hồi âm nào.
Thấy nàng ko để ý lời hắn nói, vỏ kiếm lại tiếp tục đâm đâm cổ tay nàng.
Một lúc sau, ấn chặt vào cổ tay ko rời ra nữa.
Mộ Dung Cảnh cảnh cáo nói: “Trả lời ta, không thì lực đạo sẽ tăng thêm vài phần. Nói, mưa bóng mây là cái gì?” Con ngươi trầm xuống, lực lại tăng thêm một chút. Hắn là người luyện võ cảm thấy một ít lực đó ko là gì, nhưng đối với một cô nương thì lại khác.
Nữ nhân kia rốt cục cũng có phản ứng!Lập tức ngồi dậy, đẩy đẩy kiếm của Mộ Dung Cảnh, ánh mắt tức giận lướt qua, mắng: “Đau! Các ngươi còn quấy rầy ta ngủ, ta tức lên rồi đấy!”. Mắng xong người lại ngã xuống, không ngờ, Mộ Dung Cảnh không cho nàng cơ hội ngủ tiếp, vỏ kiếm lại một lần nữa hạ xuống.
“Đau!……” Nữ nhìn lòng bàn tay mình bị vỏ kiếm đập tới, đau đến suýt nữa chảy lệ.
“Tỉnh rồi sao?” Tiếng nói như đòi mạng vang lên trên đỉnh đầu, so với gió thổi mùa đông còn lạnh lẽo hơn.
Nàng rùng mình!
TMMD (*ta chỉ biết MD là mẹ kiếp, TMD là con mẹ nó, nhưng TMMD là gì ko biết, chắc kik khủng hơn nữa :-SS*), thương xót nhân sinh đi chứ! Chẳng lẽ vừa mới xuyên qua đã đụng phải bọn côn đồ lưu manh?
So với việc ngủ, mạng nhỏ còn quan trọng hơn một chút, lập tức bật dậy cười lấy lòng, cuống quýt kêu: “Tỉnh rồi tỉnh rồi, công tử có vấn đề gì thì hỏi đi. Bất quá, có thể thả tay một chút được ko……”
Đau– đau– đau!
Hỗn đản! Ta nghi kiếm kia có khi xuyên qua cả lòng bàn tay của ta rồi.
Tên nam nhân độc ác, lại còn cố ý thêm vài phần lực đạo, đau đến mức nàng suýt lệ tuôn như mưa. Cá nhân ta rất tin, nam nhân càng tà ác, càng ko nói chơi! TMD, ngủ có một giấc, đụng chạm tới ai chứ?! Ở thế kỷ 21, người như thế trực tiếp đem ra ngoài xử bắn……
Trần Thủ cả người mất tự nhiên cứng ngắc, len lén lau một trán đầy mồ hôi lạnh, không ngờ Hoàng Thượng đã biến thành tên tra khảo.
Hoá ra một thanh kiếm ko chỉ để tự vệ, mà còn dùng để làm hình cụ.
Mộ Dung Cảnh buông lỏng ra.
Nàng lập tức rút tay lại, khóe mắt nhìn rồi lại nhìn Mộ Dung Cảnh, giây tiếp theo, ko ngừng xoa xoa lòng bàn tay bị thương, dốc sức thổi khí nóng vào, làm như thế hình như sẽ đỡ đau hơn.
“Tỉnh lại sớm một chút, có phải ko bị thế ko?” Hắn hừ lạnh một tiếng, vừa nói lời châm chọc.
“Dạ dạ dạ, công tử nói thật đúng. Có chuyện gì cần hỏi thì hỏi đi, ta nhất định biết gì nói hết.” Cái miệng nhỏ nhắn của nàng nói chuyện rất là khiêm nhường, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà hắn ra ân cần hỏi thăm một lượt.
Mộ Dung Cảnh trầm tư một lúc, hỏi: “Ngươi vì sao ko đi trú mưa?”
“Mưa rất nhanh sẽ tạnh. So với người một ngày một đêm ko được ngủ, ngủ với trú một cơn mưa rất nhanh sẽ tạnh, đương nhiên ngủ vẫn là chuyện trọng yếu hơn……” Nàng mệt gần chết, thật vất vả lắm mới được ngủ lại bị người khác quấy rầy.
“Mưa vẫn chưa tạnh, quần áo không sợ bị ướt sao?” Nàng là người ngốc à?
“Không phải còn có mặt trời sao? Lại phơi nắng một hồi là khô……” Người lười luôn giỏi nhất việc kiếm cớ.
Mộ Dung Cảnh sau khi nghe xong khóe miệng co giật.
Vốn hắn chỉ muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, nàng lại lòng vòng như vậy.
Trần Thủ nhịn cười, Tiểu cô nương này thật đáng yêu.
Mộ Dung Cảnh ho nhẹ một tiếng, đã đến lúc hỏi tới vấn đề trọng yếu: “Trở lại vấn đề vừa rồi, ngươi nói tới “mưa bóng mấy’ là ý gì?”
“Ôi chao?…… Mưa bóng mây ko phải là mưa bóng mây sao?” Nàng trong lúc vô ý đã thể hiện trong giọng nói có chút kiêu ngạo, giống như đang nói: Vấn đề đơn giản như vậy ngươi cũng ko hiểu sao? Có phải đứa ngốc hay không a?!
Mộ Dung Cảnh nhấc vỏ kiếm ra, chuông báo động của nàng rú ầm ĩ, nàng cúi đầu xuống, chấp nhận chịu sai, cầu xin tha thứ, van nài nói: “Công tử a, Đại vương a, ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta đi. Ta đến nơi này đã là xui xẻo lắm rồi……”
Thật sự nàng cũng cảm thấy mình quá xui xẻo mà, sau khi ở công ti bị lôi kéo một hồi, tức giận lên giường đi ngủ lại mơ, khi tỉnh lại đã phát hiện mình xuyên qua. Xuyên qua cũng được, ko vấn đề gì. Nhưng xuyên xong bụng đói tới mức ngực dán vào lưng, đúng là cái đồ ỉa mãi ko ra mà (*ôi thô bỉ, sozy ^^*), đến cái chỗ thôi nát ko có một ai toàn cây với cỏ, đi bộ đến hai chân mềm nhũn ra thì đến chỗ này, vốn hy vọng có người đi đường qua cứ mình, nhưng chờ tới chờ lui, từ lúc trời tối đen tới lúc trời sáng, cũng không đụng được lấy một người đi qua.
Lúc trông mong có người đi qua, nàng nghĩ trước cứ ngủ, bởi vì chủ nhân thân thể này da trắng thịt mềm, ko phải là người đại phú đại quý, thì cũng là một tiểu thu ko lo ăn lo mặc, như thế nào lại ko có người đi tìm?
Rốt cục thể lực không chịu được, mắt sụp xuống muốn ngủ một lúc, rồi lại bị người ta quấy rầy……
“Oa! Đúng rồi, ta sao lại ngốc thế nhỉ, các ngươi không phải là người sao? A a…… Ta làm thế nào lại quên các ngươi cũng là người a (*ko là người thì là heo chắc @@*). Ha ha!” Hậu tri hậu giác (*một lúc sau*), giống như rốt cục ý thức được vấn đề trọng điểm. Nàng vui sướng kêu to, hoàn toàn không biết câu này có gì không ổn, có thể làm cho chính mình một lần nữa lâm vào nguy hiểm……
Bầu không khí có chút quỷ dị, giống như vẻ mặt quỷ dị của Mộ Dung Cảnh, hơi thở nguy hiểm cùng tiếng cười kiêu ngạo không ngừng khuếch tán.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Trần Thủ âm thầm lo lắng cho nữ nhân kia, Hoàng Thượng từ nhỏ đã tôn quý vô cùng, bất kỳ kẻ nào ở trước mặt hắn đều khúm na khúm núm, ngay cả một câu nói nặng cũng chưa từng nghe qua, lần đầu tiên có người dám chỉ thẳng mặt hắn mắng ko phải là người? Hơn nữa nàng còn dám cười đến cuồng vọng như vậy? Trời ạ, nàng có phải muốn chết hay không? Hoàng Thượng một khi đã tức giận, ko có cách nào dừng được……
“Nữ nhân, vừa rồi ngươi nói–” Trong phút chốc, Mộ Dung Cảnh đang chất vấn lại dừng lại. Kỳ quái nhìn trời, sắc mặt dần dần chuyển thành kinh ngạc. Nhìn rồi lại nhìn, lại quay xuống nhìn nữ nhân đang ngồi dưới đất.
Mưa đúng như nàng nói, chậm rãi nhỏ dần, cũng thưa thớt, một lúc sau liền tạnh hoàn toàn.
“Nữ nhân! Nói ngươi làm thế nào biết mưa sẽ ngừng, cho trẫm một đáp án ưng ý, sẽ tha cho ngươi ko phải chết.” Mộ Dung Cảnh nhướng mày uy nghiêm hạ lệnh.
Nàng thoáng chút ko hiểu rồi bình tĩnh lại, một lần nữa tê liệt ngã xuống đất, mọi suy nghĩ gói gọn trong ánh mắt, vẻ vui mừng vừa rồi biến mất ko một vết tích. Có vẻ như ko ý thức được sự nguy hiểm, lười biếng nghiêng người, quay lưng về phía Mộ Dung Cảnh, giống như hoàn toàn không biết đến đại họa trước mắt mình. Dừng một lát, từ từ, nàng giải thích, tuy thanh âm uể oải, nói:”Trời vừa nắng trời vừa mưa, gọi là mưa bóng mây, là một hiện tượng tự nhiên, còn gọi là mưa mùa hè. Tên gọi như ý nghĩa, mưa một trận rồi sẽ ngừng lại.”
Mộ Dung Cảnh nghe xong con ngươi chợt lóe, lạnh nhạt nói: “Không đúng– bầu trời không có mây, còn nắng, vì sao trời lại mưa?”
“Có một số tình huống, một loại là gió mạnh đem đám mây đang mưa từ xa xa đến, chúng ta không nhìn thấy mây chỉ thấy được mưa. Loại thứ hai là mưa cao trên chín tầng mây, tới khi mưa rơi xuống mặt đất, mây đã tiêu tán đi rồi, chúng ta sẽ ko nhìn thấy mây…….”
Mộ Dung Cảnh trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, không thể tưởng được một cái nữ nhân lôi thôi lại hiểu được điều này, còn nói được đạo lý rõ ràng, lại muốn làm khó dễ một chút, “Còn không có trả lời vì sao một bên trời nắng, một bên trời mưa?”
“Ách, vừa rồi còn nói chưa xong. Còn có một loại tình huống nữa, chính là mưa trong phạm vi nhỏ, trên trời chỉ có một đám mây nhỏ không phải đám mây lớn, không thể che khuất được mặt trời, vừa rồi trên đỉnh đầu chúng ta, đột nhiên có một trân mưa to. Mà chúng ta vẫn thấy được mặt trời…….”
Mộ Dung Cảnh hết giận, đáy mắt còn mang theo một tia tán thưởng.
Bất quá, hắn vẫn hừ lạnh một tiếng, chất vấn: “Trả lời ko phải rất tốt sao? Nhìn bộ dáng của ngươi cũng tỉnh ngủ rồi, bắt đầu hiểu được chỗ đứng của mình sao?”
Khi hỏi câu này, Mộ Dung Cảnh tỉ mỉ phát giác lưng của nàng cứng đờ, khoé miệng tà tà vung lên ý cười. Chỉ qua một động tác, hắn đã đoán ra chút sự tình, hoá ra nữ nhân này vừa rồi bất động thanh sắc (*ung dung thản nhiên*) để giữ lại mạng nhỏ của mình. Có chút thú vị, mang nàng hồi cung cũng không phải là ko được.
“Nữ nhân, cùng trẫm hồi cung đi.” Ngữ khí không phải đang hỏi, mà bá đạo quyết định.
Nàng vẫn không nhúc nhích, thầm kêu không xong rồi, thiên hạ chỗ nào cũng có thể đi, chỉ có hoàng cung là ko thể đi. Nữ nhân muốn thoát ra, so với lên trời còn khó hơn. Tuy nhiên hoàng cung là nơi nữ nhân thiên hạ đều hướng tới, đã là nữ nhân bình thường thì đều muốn đi a, nhưng nàng lại ko phải là nữ nhân bình thường– cảm thấy việc hành lễ quỳ xuống rất phiền toái.
Hơn nữa, vừa rồi mới chỉ nói đơn giản vài câu, động tí là đòi giết người, nàng đã biết tên hoàng đế này ko phải là nhân vật tuỳ tiện động chạm được, nàng ở thế kỷ 21 ko có quan niệm tôn ti trật tự, từng giây từng phút đều có thể gặp phải phiền toái.
Nàng cũng khổ quá đi, vất vả lắm mới gặp được người qua đường, như thế nào lại là Hoàng Thượng chứ?
“Ta…… Không đi.” Nàng nhỏ giọng nói lời cự tuyệt.
Lại dám cự tuyệt?!
Từ trực giác, bầu không khí đã trở thành đối đầu!
Sau lưng gió lạnh thổi vù vù, a a a……
Nàng vẻ mặt đau khổ vội vàng giải thích: “Hoàng Thượng đừng tức giận, ta, ta bị mắc bệnh nan y…… Khụ khụ khụ!……” Nói xong hung hăng ho khụ vài cái tỏ vẻ nghiêm trọng.
Lời vừa nói ra, Mộ Dung Cảnh vội vàng lui về phía sau vài bước.
Trần Thủ cũng cảnh giác xen vào giữa hai người họ, giống như nếu có truyền bệnh thì cũng truyền cho hắn trước, cử chỉ bảo hộ này cũng thật là buồn cười. May mắn là nàng đưa lưng về phía bọn họ, bằng không– khẳng định cười lăn lộn! Tùy tiện nói một câu cũng làm bọn họ sợ như vậy, nàng không cười chết mới là lạ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng có chút khắc khổ, vô cùng thương tâm nói:”Mọi người sợ hãi ta, vứt bỏ ta…… Bây giờ một mình nằm ở đây, chờ chết……” Nói dối mà, nói một câu rồi phải nói tiếp một câu mới tròn, cũng tốt cho hoàn mỹ một chút.
Nàng vẫn không xoay người, quay lưng về phía Mộ Dung Cảnh.
Vừa rồi nói dối, có vẻ đã phạm vào tội khi quân.
Đã xem qua kịch cổ trang nhiều, hiểu được việc mất đầu cũng là danh chính ngôn thuận.
Nàng lo lắng hoàng đế có nhớ kỹ diện mạo của nàng hay ko? Vì thế, sờ soạng một nắm bùn, bôi bôi lên mặt, như thế sẽ khó thấy khuôn mặt, lại càng ko thể nhớ rõ.
Hôm nay sống chết cũng phải trốn, sau này còn lâu mới gặp mặt.
Nàng không chú ý tới ngữ khí mình nói vốn là biếng nhác, thêm một chút bi thương vào, như cá gặp nước, cực kỳ có sức thuyết phục, ngay cả Mộ Dung Cảnh bình thường lạnh lùng cũng có chút thương cảm, “Nữ nhân, ngươi là người ở đâu?”
“Ta là……” Ai? Làm sao có thể nói nàng cũng ko rõ? Ngay cả chính mình xuyên qua đến vương triều gì, chỗ nào cũng chưa hiểu được, làm sao mà trả lời?
“Tại sao ko nói?”Mộ Dung Cảnh nhíu mày.
Nàng ấm ức nói: “Nhà của ta là vùng lân cận thành này……” Tùy tiện chém gió đi, nhìn chủ nhân thân thể này, nhu nhược như vậy, một mình đi chắc cũng ko đi xa được.
“Toà thành gì? Ngươi tên gì?” Mộ Dung Cảnh cảm giác nàng đang nói dối.
Nàng chần chờ, thân thể cứng ngắc đổ mồ hôi lạnh, phương hướng chỗ nào gần thành còn ko rõ, càng đừng nói đến tên, tuỳ tiện nói lung tung rất dễ bị vạch mặt. Để kéo dài thời gian, nàng liền ngồi dậy, từ từ chậm chạp duỗi rồi lại duỗi người.
“Ta gọi là…… Ta gọi là……” Nàng đã quyết định, trước cứ nói tên, dù sao tên vớ vẩn cũng chẳng làm sao.
Đột nhiên, ở thời khắc mấu chốt–
“Tiểu thư! Ô ô!”
“Tiểu thư, có phải tiểu thư hay không? Thật tốt quá!……”
“Tiểu thư!…… Chúng ta rốt cục cũng tìm được ngài!……”
“Bình an vô sự, thật tốt! Về sau đừng nữa chạy loạn……”
“……”
Lúc nàng đang định đáp, từ xa xa một đám người cưỡi kỵ mã, cũng có người chạy bộ, vội vàng hướng bên này chạy đến. Bảy, tám người giống hộ vệ, gia đinh nhà giàu lao đến. Vây quanh nàng vui mừng một trận, còn vui quá mà khóc, rất nhanh đem Mộ Dung Cảnh cùng Trần Thủ vứt sang một bên.
Tới khi hai người lấy lại được tinh thần, nữ nhân kia đã theo dòng đẩy thuyền một đoàn người vây quanh rời đi.
Mộ Dung Cảnh khi ko nhìn thấy bóng dáng nàng nữa, mới giật mình– nữ nhân kia nói dối?! Vì ko muốn tiến cung liền nói mình bị bệnh nan y? Vừa rồi cùng những người đó không phải đi rất gần sao? Như thế nào lại ko lo bị lây bệnh?! Hơn nữa, những người đó ko có vẻ gì sợ hãi?! Cái gì mà người ta sợ hãi, cái gì mà bị bỏ rơi căn bản là nói láo.
“Đáng chết……” Bị trêu đùa rồi.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmakeke1111
Cùng lúc phẫn nộ, Mộ Dung Cảnh còn ý thức được một việc, gặp lâu như vậy, nàng hình như một con mắt cũng chưa nhìn qua hắn! Mặc dù biết hắn là đương kim hoàng đế, lúc rời đi chẳng những không hành lễ chờ lui, thậm chí ngay cả quay đầu lại cũng ko có?!
Trần Thủ len lén liếc Hoàng Thượng một cái, thần sắc cũng có chút cổ quái, toàn bộ sức lực đem ra áp chế nhịn cười. Một nữ nhân xa lạ đem Hoàng Thượng ra vui đùa, vừa buồn cười vừa làm cho người khác khó quên.
“Hồi kinh!” Mộ Dung Cảnh vung tay áo, khi thế thể hiện ra tuấn dật ôn hòa, văn nhã phong lưu, dễ dàng che dấu lãnh lệ cùng phẫn nộ của mình.
Nếu ko phải trong cung có đại sự, phải vội vã quay về, hắn khẳng định sẽ tự mình tóm lấy nàng mang về, hảo hảo dạy dỗ một phen, ít nhất làm cho nàng hiểu được cái gì gọi là uy nghiêm hoàng đế.
Nhìn trời đã tạnh mưa, một chủ một tớ tiếp tục phóng đi!
Hai tuấn mã, rất nhanh đã biến mất.
Cây cổ thụ vẫn đứng yên như cũ, giống như hết thảy chỉ là gió nhẹ phất quá, ko để lại dấu vết. Nhưng mà, trong lòng mỗi người, đều lưu lại một thứ gọi là nhớ mong, nếu vận mệnh đã an bài, sẽ có một chút đắng cay một chút ngọt ngào……
************
Hai tháng sau.
Cả nước từ trên xuống dưới đều sôi nổi bàn luận.
Hoàng Thượng vừa mới về cung chưa được 3 ngày, đã quyết định lập Hậu.
Lập Hậu nhanh chóng cũng ko có gì kỳ quái, kỳ quái chính là thế nào lại cố tình tuyển một nữ nhi của chủ thành ở biên cảnh?
Nữ nhi của thành chủ tuy bộ dáng xinh xắn, khuôn mặt như trăng rằm, nhưng cũng không phải là nhân gian tuyệt sắc, so sánh với những thiên kim mỹ nhân nổi danh ở kinh thành mà nói, quả thực chính là xá gần cầu viễn (*bỏ gần tìm xa*), làm cho người ta không hiểu nổi.
Lúc này, phủ đệ Trầm thành chủ Hoài Thành, Trầm Đại tiểu thư trong khuê phòng thơm mát.
Trên mặt đất bày một hàng dài rương hòm lễ vật, lăng la trù đoạn (*vải vóc quý*), phỉ thúy châu báu, nhiều đến sáng cả mắt, cái gì cũng có. Đặc biệt là rương đặt ở trên bàn, mũ phượng đính phỉ thuý hình phượng hoàng, màu đỏ hoa văn Vân Long cùng dạng với giá y (*đồ cưới í*), từ đó có thể thấy được hôn lễ lại long trọng bao nhiêu.
Nếu biết được chú rể là ai, thì hết thảy đều được coi là đương nhiên. Hắn chính là hoàng đế trẻ tuổi của Bắc Uyển quốc, Mộ Dung Cảnh. Có tiền có tài có thế, nếu làm sơ sài sẽ bị người đời cười nhạo, khinh bỉ.
Nha hoàn Tiểu Dong bên người Trầm Đại tiểu thư khuôn mặt tươi cười trong trẻo, đây là chuyện đương nhiên, tiểu thư nhà nàng đã được tuyển chọn làm Hoàng hậu, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn bên người mà giá trị cũng tăng lên gấp trăm lần, đi đường cũng có trọng lực gấp mười lần, đầu ngẩng cao gần song song với trời.
“Oa! Ta cả đời cũng chưa được nhìn qua quần áo đẹp như vậy.” Tiểu Dong cầm tân giá y (*áo cưới mới*), lại tự ướm ướm lên người mấy lần, hâm mộ cùng yêu thích để hết trên mặt. Đời này tuy không có cơ hội được mặc, nhưng nhìn ngắm tưởng tượng một chút cũng thỏa mãn rồi. Còn nghĩ rất nhiều người chỉ muốn liếc mắt một cái cũng chưa có cái phúc khí này, đừng nói có thể chạm đến giá y của Hoàng hậu, lập tức cảm giác hơn người tăng gấp ngàn lần.
Ở trong phòng, cạnh bàn gần cửa sổ trên chiếc ghê bành, một mỹ nhân khuynh thành yêu kiều lại lười biếng nằm vắt vẻo.
“Tiểu thư, ngươi muốn thử qua một chút hay ko?”
“Dáng người của ngươi với ta cũng ko khác biệt lắm, giúp ta thử luôn đi.” Rõ ràng là đang giữa lúc xuân thì, tuổi trẻ vô ưu vô lo, mỹ nhân híp lại đôi mắt sâu, lại ẩn dấu một chút ý tứ cùng tang thương, còn có một tia liều lĩnh nói không nên lời.
“Không được, hại ta chết a.” Tiểu Dong rụt cổ. Nàng không phải ko muốn mặc, nhưng đây là giá y của Hoàng hậu có thể tuỳ tiện cho hạ nhân mặc sao? Không thể, nếu truyền ra ngoài thì mất đầu như chơi.
“Chính mình mặc thì nhìn ko hết, ngươi mặc thì ta mới nhìn được hết a.” Lời này thực kinh điển.
“Ngài kiếm cớ! Lười biếng.” Tiểu Dong hé miệng, vẻ mặt làm như ta ko biết ấy.
Sau khi tiểu thư nhà nàng mất tích trở về, giống như biến thành một người khác, vẻ dịu dàng nhàn nhã trước kia biến mất hầu như không còn, cầm kỳ thi hoạ ngày xưa yêu thích giờ đều ko chạm đến. Cả ngày một dáng vẻ lười biếng, đối với chuyện gì đều ko có hứng thú, trừ ăn cơm với đi ngủ.
Buổi sáng cũng dậy muộn, một bộ dáng ỉu xìu, rõ ràng một đôi mắt phượng xinh đẹp, mỗi khi ngủ dậy đều lồi như mắt cá.
Trầm Tố Nhi thân thể mềm mại nghiêng sang một bên, quay lưng thon gầy về phía Tiểu Dong, lầu bầu: “Tiểu nha đầu, ko biết lớn nhỏ, khi dễ ta……” Nói xong còn nhún nhún bả vai như đang nghẹn ngào.
Tiểu Dong bịch một tiếng, ngã xuống đất!
Giả bộ nào, Đại tiểu thư ta giả bộ đáng thương!
Tiểu Dong vội vàng đứng lên, thở hổn hển chất vấn:”Tiểu thư! Có phải lại ăn đồ lung tung gì phải ko?”
“Không có……” Miệng nói không có, nhưng âm thanh nói ra lại ko rõ, miệng vẫn còn đang nhai nhai đồ ăn.
“Nghe ra được, đúng là đang ăn gì mà!”
“Ăn cái gì, cũng không phải là đồ ăn lung tung này nọ a……”
Tiểu Dong chạy bước nhỏ tới, Trầm Tố Nhi đem một viên khô sơn tra mua ngoài đường (*giống kiểu ô mai í nhỉ*) bỏ vào trong miệng.
“A! Ngươi lại ăn cái gì thế này? Mau ném xuống–”Tiểu Dong lục rồi lại lục lọi, Trầm Tố Nhi giấu tùi khô sơn tra ở dưới ghế, kêu to: “A a! Không?! Trời ạ, lão gia biết là phải chịu phạt a.”
Trầm Tố Nhi bắt lấy làn váy của Tiểu Dong, dùng sức bắt,cấu,cào mấy phát, còn cố bắt lấy đồ vừa bị giựt đi, mặt ko đỏ thở ko mạnh, chậm rãi tuyên bố: “Ăn xong rồi, vừa rồi là viên cuối cùng, chỗ còn lại cũng bị mất.”
Tiểu Dong khẩn trương trong lúc nhất thời không lưu ý, vì sợ chịu phạt, đành vội vàng mang túi giấu đi– để vào trong ống tay áo mình. Số khổ, lúc thì sợ bị phạt vì dính líu, lúc thì phải đấu tranh để giành mấy thứ trong tay tiểu thư.
Qua được lần sống chết này, tiểu thư nhà nàng không chỉ thưởng thức thay đổi, ngay cả khẩu vị cũng thay đổi luôn, lại thích mấy đồ ăn của người nghèo, thường xuyên bắt người hầu mua về. Có một ngày, Thành chủ lão gia biết được, giận dữ đùng đùng, nói ăn đồ ăn này làm hỏng thân phận, cũng không sạch sẽ, cấm hạ nhân đi ra ngoài mua giúp nàng. Chỉ là, nàng lại thường xuyên tự mình lén ra ngoài, lặng lẽ mua một đống về, dùng thùng giấu ở khuê phòng, lúc không có người sẽ lấy ra ăn.
“Tiểu thư, từ giờ đừng ăn đồ ăn này nữa, đây là để cho bọn nô tài ăn…… Ăn vào……” Tiểu Dong càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì nghĩ có chút không ổn, nghe dễ dàng hiểu lầm.
Quả nhiên–
Trầm Tố Nhi cái miệng nhỏ nhắn chu lên, úp mặt lên bàn khóc ko ra nước mắt: “Ô ô, ngươi vậy mà mắng ta……”
Tiểu Dong hoảng hốt, vội vàng giải thích. “Thật xin lỗi, ta nói sai rồi! Tiểu thư, ta không phải mắng ngươi!…… Ta chỉ là…… Chỉ là……” Việc càng gấp thì càng giải thích ko rõ ràng được.
Trầm Tố Nhi thấy nàng hoảng thật, cũng không đùa nàng ta nữa, chậm rãi ung dung nằm xuống, cười nói: “Chỉ là nhất thời mau mồm đúng không? Nhưng mấy thứ này lúc đầu ăn thấy chua chua, lại có vị chát chát, lúc đầu ăn thì thấy ko ngon, từ từ ăn thì dần dần thấy nghiện.”
Tiểu Dong len lén liếc nàng một cái, lo lắng thử hỏi. “Tiểu thư, ngài không giận nữa……”
“Ngươi từ lúc gặp ta đã thấy ta tức giận bao giờ chưa?”
Tiểu Dong sợ hãi, cúi đầu, ngập ngừng nói: “Cũng chưa có thấy qua……” Nói nàng ko tức giận, không bằng nói không hoạt động.
“Uh, biết thì tốt. Tức giận…… rất phiền toái a!”
“Tiểu thư ngài–” Tiểu Dong một bộ dạng không nói được gì, vỗ cái trán giả bộ bất tỉnh nhân sự.
Rốt cục đã hiểu được cái gì kêu là khóc ko ra nước mắt…… Ô ô!
Trầm Tố Nhi duỗi duỗi người.
Xuyên qua tới đây cũng hơn hai tháng rồi, mấy ngày qua thật là siêu thoải mái.
Đúng là cuộc sống trong mơ– không cần làm việc, không cần làm chết mấy tế bào não, cũng vẫn được ăn, được mặc, được ngủ ngon.
Ánh mắt dừng lại ở bộ giá y đỏ choé đang nằm trên bàn.
Nếu không có hôn lễ này thì càng hoàn mỹ.
Oán a, hoàng đế này cũng thật là, vừa mới phế hoàng hậu trước làm gì mà cần lập Hoàng hậu mới nhanh như thế?
Vốn nàng cảm thấy sẽ ko bao giờ phải gặp hắn nữa, trở lại phủ Thành chủ mới hiểu được, hoá ra chủ nhân của thân thể này là tú nữ, đêm trước khi vào kinh đột nhiên mất tích. Thời gian, chính xác là vào buổi tối lúc nàng xuyên qua, nàng hoài nghi Trầm Tố Nhi thật có phải cự tuyệt lên kinh mà lựa chọn tự sát ko?
Sự thật, vĩnh viễn ko ai biết được.
Bởi vì chủ nhân thật sự đã chết, sống lại ở thân thể này là Trầm Tố Nhi một nữ nhân đến từ thế kỷ 21.
Nàng thật sự ko muốn gả cho hoàng đế.
Mỗi ngày cùng với hơn một ngàn nữ nhân tranh giành một nam nhân, chỉ nghĩ thôi cũng đã mất hết hứng thú, chứ đừng nói đến tình cảm gì gì ấy. Biết rõ một cuộc hôn nhân ko có tình cảm, kết cục cũng nhất định là bi kịch, như thể nàng nhìn thấy cuộc sống cô độc tịch mịch mà già đi trong cung, còn không bằng làm một nữ nhân bình thường tiêu diêu khoái hoạt ở dân gian.
“Tiểu Dong a, ngươi nói dùng biện pháp gì thì ko cần gả cho Hoàng Thượng a?” Trầm Tố Nhi nhìn bức hoạ đang treo trên tường, vẽ một nam tử bộ dạng phi thường tuấn mỹ, ánh mắt ôn nhu, khí chất như tuyết. Nghe nói, đây là vẽ hoàng đế, từ đó thấy được số lượng những cô nương ái mộ, dù sao làm người cũng ko nên lớn lên đẹp như vậy chứ.
Hơn nữa, trải qua lần trước gặp, nàng thật cảm thấy người trong hoạ này thật giống yêu nghiệt, tà ác lại hoa lệ như yêu ma quỷ quái hóa thân thành.
“Hả?……” Tiểu Dong miệng há to, biểu tình ngàn vạn lần khó hiểu, “Thế nào lại tự nhiên nghĩ tới việc đó? Trước kia ngài không phải rất thích Hoàng Thượng sao? Còn vẽ rất nhiều bức họa. Hơn nữa, Hoàng Thượng lại đẹp trai như vậy, gả cho hắn là mơ tưởng của rất nhiều nữ nhân đấy,……” Tiếp theo, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm bức hoạ vẽ nam tử, khóe miệng còn lộ ra vẻ cười ngây ngốc, còn chảy ra một chút nước miếng vừa đẹp.
Nàng ta nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, hoá ra chủ nhân thân thể này thích hoàng đế vậy làm gì mà tự sát? Vẫn là nghĩ ko ra a.
Nữ nhân cổ đại bị tẩy não bởi chế độ phong kiến, trong lòng đều sùng bái hoàng đế, sẽ có ngoại lệ sao? Phỏng chừng nhất thời kinh hỉ quá độ nên điên…… Uh? Đúng rồi, rất có có thể là như thế này.(ps: Người nào đó nghĩ mãi ko ra, tìm không thấy lý do, vì thế đành lấy bừa một cái.)
Không nghĩ nữa, đôi mắt thản nhiên nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ: Đến cổ đại đã lâu mà vẫn chưa được đi dạo hết đường phố. Nghe nói sau khi tiến cung ngay cả muốn ra ngoài cũng phải đi xin hoàng thượng.
“Tiểu Dong, chúng ta lúc nữa ra ngoài đi dạo phố thế nào?”
Tiểu Dong vừa nghe, thấy khó xử, ô ô a a nói: “Cái kia…… Đại hôn sắp tới, tiểu thư ko nên xuất môn tuỳ tiện.”
“Tự tiện xuất môn thì thế nào?” Nàng có chút tò mò.
“Cái này rất phiền toái. Ở Hoài Thành, những nữ nhân chưa lấy chồng cũng ko tuỳ tiện ra phố.” Tiểu Dong nhắc nhở.
“Ngươi có được ra ko?”
“Ta, ta……”
“Chẳng lẽ ngươi đã gả đi rồi?”
“Tiểu thư, ta là mệnh nô tài, không giống ngài lá ngọc cành vàng. Không giống mà, không giống mà!”Tiểu Dong mân mê cái miệng nhỏ, ánh mắt có chút bị thương, đồng nhân bất đồng mệnh (*thân nhau nhưng mệnh khác nhau*), đây là lễ nghi gia giáo.
Trầm Tố Nhi đối nữ nhân phong kiến thật ko còn gì để nói.
Nghĩ thầm rằng: Khó trách hồng nhan bạc mệnh, cả ngày buồn bã ở khuê phòng có thể dài mệnh mới là lạ.
Thấy Tiểu Dong nét mặt thoáng buồn, vì thế vội chuyển sang đề tài khác, lắc đầu lại ai oán một câu: “Quà vặt không có, tháng này phải sống thế nào a? Tiểu Dong……” Sinh ra mạng không tốt, ăn cũng phải khổ.
Tiểu Dong tưởng tượng đến đi ra ngoài, lại kiên trì nói: “Nhẫn nại nhẫn nại, dù sao cũng đừng nghĩ tới đi ra ngoài, trước đại hôn càng phải chú ý an toàn. Nếu ngài tự ý ra ngoài, Hoàng Thượng trách tội xuống là thành đại sự đấy. Nói không chừng toàn bộ mọi người đều phải vào nhà lao.” Đạo lý lớn nàng không hiểu lắm, nhưng câu này Thành chủ lão gia thường hay nói.
“Dạ, dạ. Tuân mệnh.” Nàng nói như thể Tiểu Dong là Đại tiểu thư.
Tiểu Dong cả khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng cả lên. Tiểu thư nhà nàng tính cách thay đổi cũng không phải là chuyện xấu, bình dị dễ gần. Trước kia nàng như tuyết liên trên núi cao, chỉ có thể xa xa ngắm nhìn, người thường tự biết xấu hổ, không dám thân cận.
Trầm Tố Nhi lười biếng làm nũng nói: “Ta muốn ăn lục đậu đường thủy.” (*chắc là chè các loại đỗ nhở, nói mới nhớ lâu rồi ta chưa ăn chè, thèm a *)
“Được, ta đi bảo phòng bếp. Ngài chờ một lát.” Tiểu Dong hé miệng cười, chỉ cần nàng không ầm ĩ đòi xuất môn là được.
Trầm Tố Nhi nói uh một câu, nhìn thấy Tiểu Dong bước ra khỏi cửa.
Ghế bành nàng ngồi gần bàn, thoáng nghiêng người cũng nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Cuối thu khí trời mát mẻ, mây trắng từng đám, bầu trời cổ đại ko bị ô nhiễm, trong xanh như gương, có cảm giác như ko nhiễm bụi trần.
“Xinh đẹp a……” Cảm thán, giống một lão cao tăng đang ngắm hồng trần.
Ở thế kỷ 21, nhịp điệu cuộc sống nhanh, nàng cảm thấy mình giống như một người máy, mỗi ngày đều chịu đựng thủ trưởng khó tính, ngày lại qua ngày, công việc tuần hoàn, căn bản không có sống thực sự lần nào. Trong nháy mắt xuyên qua, thế nhưng đột nhiên tỉnh ngộ, ông trời làm cho nàng một lần nữa được sống lại, tuyệt đối không thể lại làm cho mình quá mệt mỏi.
Nhất định phải quán triệt nguyện vọng lúc còn ở thế kỷ 21 – làm một người lười, cuộc sống ko cầu quá tốt, làm việc không quá mệt mỏi, có đồ ăn có đồ mặc có chỗ sống, đủ để sống qua ngày là được.
Thực may mắn thực may mắn, xuyên qua thành một thiên kim Đại tiểu thư, trực tiếp được làm một người lười.
Mỗi ngày, bưng một mâm hạt dưa, hoặc là điểm tâm, bảo Tiểu Dong châm một chén trà, tìm một chỗ râm mát, thoải mái nằm xuống, an tĩnh nhìn bầu trời mây trắng trôi qua, chim nhỏ trên không trung tự do bay lượn.
Nhưng ở nhà lâu, tất nhiên cũng muốn đi ra ngoài chơi.
Quay đi quay lại, Trầm Tố Nhi vẫn không quên phải xuất môn.
Mang theo Tiểu Dong rất phiền toái, muốn ăn lục đậu đường thủy cũng khó khăn.
Trầm Tố Nhi mang theo một ít ngân lượng, lúc rời đi, còn tùy tiện nhấc thêm một ít vàng lá cùng mấy hạt châu gì gì đó. Tiền nhiều mang theo cũng tốt, thấy cái gì thích đều mua hết, nếu vì mang quá ít tiền, gặp phải phiền toái sẽ càng phiền toái.
Rất nhanh, nàng lặng lẽ tránh gia đinh tỳ nữ trong phủ, theo cửa sau đi ra đường lớn.
Trầm Tố Nhi từ từ chậm chậm xuyên qua một đoạn đường người thưa thớt tới tảng đá ngã tư đường.
Theo Tiểu Dong miêu tả, bên cạnh phủ đều là chỗ ở của người có tiền, cơ bản không có mấy người thường đi xung quanh.
Vòng qua một cái hẻm nhỏ, rất nhanh đã đi tới đường cái người nhộn nhịp qua lại, tò mò nhìn trái nhìn phải, bên đường ngoại trừ trà lâu tửu quán, còn có các loại cửa tiệm, cách một đoạn ngắn còn có các hàng rong.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmakeke1111
Thứ hấp dẫn Trầm Tố Nhi không phải này là cửa tiệm cao cao trưng bày đầy phỉ thuý chân bảo.
Mấy thứ đồ này, trong phòng bày biện nhiều lắm, nhìn mãi chán rồi.
Mà những đồ vật nhỏ do người dân thủ công chế tạo, toàn bộ nàng đều chưa thấy qua, làm nàng yêu thích ko buông nổi.
Dần dần, Trầm Tố Nhi cũng phát giác ra một vấn đề.
Có vẻ mình đi ra đường làm người khác chú ý rồi.
Mười nam nhân đi qua, có chín người quay cong cả đầu nhìn chằm chằm nàng, duy chỉ có một người ko nhìn, là vì đang bế một hài tử trên tay.
Tự dưng cảm thấy thật xấu hổ.
Mặc dù bộ dạng cũng tạm được, cũng ko gọi là xinh đẹp, nhưng thấy lạ, nàng ở thế kỷ 21 truyền thông phát triển, nàng từ nhỏ đã xem qua rất nhiều mỹ nữ nhân tạo, thẩm mĩ so với người cổ đại ko thể đánh đồng được.
Vì vậy–
Nàng lập tức rẽ vào một phùng điếm (*tiệm may quần áo í*). Khi trở ra, đã thành một công tử phong độ nhanh nhẹn—chỉ là vẻ mặt mang theo một chút suy sụp tinh thần, đôi đồng tử đen nhánh luôn vô thần giờ chỉ còn mở ra hai phần ba.
“A, lúc xuyên qua, nếu xuyên vào lúc đang mặc quần áo nam nhân thì thật tốt, như vậy sẽ không phải……” lập gia đình, rất phiền toái. Lấy một tên hoàng đế lại càng phiền toái! Lắc đầu cảm thán, ra cửa hơi thất thần, một tiếng vang lên, bị đụng rồi.
Trầm Tố Nhi vô tâm ko hề chuẩn bị gì hết, đương nhiên bị đâm liền té oạch, cái mông đẹp đẽ của nàng cùng mặt đất tiếp xúc đến là thân mật. Mà người đụng vào nàng lại nhìn ra xa xa, giống như đang tìm ai đó, bởi vì đầu hướng thẳng ngang, không hướng nhìn xuống– Trầm Tố Nhi đã nhận ra, đụng vào nàng, mà hắn cũng ko liếc nàng lấy một cái.
Xong rồi! Thay nam trang, liền biến thành vô hình sao?
Người nọ vội vã đi về phía trước.
Trầm Tố Nhi không các cách nào, mình đúng là xui xẻo mà, tự động đứng dậy luôn đi. Hồi tưởng ở 21 thế kỷ, có người va chạm nhỏ trên đường, liền khóc thét lên giả chết, da mày dày thì còn đòi cả phí bồi thường.
Nàng không quen bát phụ mắng phố (*đàn bà chanh chua chửi đổng giữa phố*), mồm đang khô, ko muốn tốn nước bọt đi……
Vừa mới đứng lên, bước một bước, đến bước thứ hai nàng liền ngừng lại, vẻ mặt là lạ, chậm rãi quay đầu lại nhìn bước chân mình– giống như giẫm nát vụn cái gì rồi?! Nàng chậm rãi dời chân, có điểm sợ hãi cúi xuống nhìn chân mình, đại quẫn (*chết rồi*)! Là một bộ diêu (*cái trâm cài đầu có tua rua í*) khảm ngọc tinh xảo có vẻ rất đắt tiền.
Đây là đồ mà nữ nhân thích nhất cắm ở trên đầu, vừa mới ra đến đường, là đã lôi kéo đến chuyện phiền toái rồi……
Ngất mất, giẫm nát đồ người ta, còn nghĩ cái gì nữa a?
“Oh oh, ta vốn chỉ là đi ngang qua, cái gì cũng không thấy…… Càng không giẫm lên vật gì. Ha ha!”Trầm Tố Nhi cười khan, cười thật cứng ngắc. Rất nhanh, nàng thẳng lưng tiếp tục cất bước phía trước–
Hi sinh rồi! Thật sự là hi sinh rồi! Chưa bước được hai bước, vừa mới bước được bước rưỡi thôi, còn một chân vẫn dừng ở giữa ko trung đã bị người ta kéo giật áo lại.
“Này! Hay thật, ngươi dĩ nhiên dám giẫm nát trâm của ta?!” Một soái ca cất tiếng nói mang theo vài phần giận dữ, ở phía sau Trầm Tố Nhi hét rống lên. Nếu không phải bởi vì phẫn nộ, thanh âm này chắc chắn là dễ nghe.
Trầm Tố Nhi không quay đầu lại, nhìn đời bằng nửa con mắt: Phiền toái a phiền toái, ta bao giờ cũng muốn tránh xa ra, thế nào phiền toái lại ko buông tha ta chứ?
Nàng khoé miệng kéo ra, lộ ra một cái cười giả lả, tự nhận là phi thường thân thiện quay đầu lại, ôn hòa hỏi: “Vị công tử này đang nói cái gì vậy? Ta vẫn ko rõ a.” Người trước mặt quần áo gọn gàng chỉnh tề, dung mạo khí phách, rất trẻ tuổi, ước chừng mỹ nam tử này tầm mười bảy mười tám tuổi, chỉ là trên mặt mang theo vẻ ngây thơ cùng lãnh lệ, hình như có cảm giác quen quen a?
Đầu miễn cưỡng xoay xoay một chút, ngây ngốc vài giây, ngất luôn! Vừa rồi ko phải chính người này đụng phải mình sao? Khó trách cảm thấy nhìn quen mắt, hoá ra là hơn mười giây trước vừa lườm hắn xong.
Lúc này, mỹ nam tử nhặt lên cái trâm đã bị nát, trong mắt như có tia đau lòng, cảm xúc không khống chế được, bá đạo gào lên: “Chết tiệt! Dám phá hư đồ…… đồ của ta thì phải bồi thường, còn muốn nói nhiều!” Mĩ nam tử cắn răng muốn mắng người, lại hình như ko thể nghĩ ra được từ nào thô tục, đại khái không quen chửi.
Gì chứ! Nàng bị mắng, từ lúc đi tới cổ đại lần đầu tiên gặp phải loại này.
Đụng phải nàng còn ko xin lỗi, còn đem đồ vật vứt dưới chân nàng, liên quan cái rắm gì đến nàng?
Việc giẫm nát cũng là ngoài ý muốn a!
Chỉ là–
Lý trí nói cho nàng biết không thể phát hỏa.
Xem xét thời thế– mình giống như con gà con níu chặt áo người ta.
Đừng thấy tiểu soái ca trước mặt vẫn trắng nõn non nớt, còn cao hơn cả nàng, đặc biệt là khí thế hừng hực, nhìn một cái cũng làm nàng run lên!ps: Không phải là nàng không nghĩ tới việc trêu chọc, mà là nàng không có hứng thú trêu chọc người ta, ôi…… Sao trời lại sinh tính cách nàng dễ mềm lòng, tính cách ôn hòa thế này?( Người nào đó đang tự kỉ……)
“Hôm nay đúng là xui xẻo, người muốn theo thì đã đi mất, đồ muốn tặng lại bị giẫm nát. Khi hồi kinh thì biết tặng cái gì a? Chết mất thôi. Cái trâm này là số lượng có hạn, nghe nói cả nước chỉ có ba cái. Xong đời rồi xong đời rồi, toàn bộ phải trách tên tiểu tử này……” Nghiến răng nghiến lợi, càng nói càng hận.
Mỹ nam tử càng nghĩ càng ko chịu được đem đổ hết tức giận lên người Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi khổ sở, gặp phải vô lại rồi? Đầu xiêu vẹo, còn nghĩ cái gì nữa chứ?
“Này?! Ngươi vừa rồi là người đánh ngã ta? Hả hả hả…… Cái trâm kia là ngươi vứt dưới chân ta? Ngất mất ngất mất, ông trời à, đây là lỗi của ta sao? Như thế nào lại cảm thấy mình một chút cũng ko sai.” Giả vờ ngây ngốc hả, kỳ thật là nàng muốn nhắc nhở: Soái ca, việc này ngươi cũng có chỗ sai.
“Ngươi–” Vẻ mặt mĩ nam âm hiểm lắng xuống.
Thoáng cái đã sinh ra vài phần uy nghiêm, vài phần quý khí, vài phần lãnh lệ.
Trầm Tố Nhi ko sợ hãi ko hoảng hốt, liếc mắt một cái liền giật lại áo mình, bình tĩnh nói: “Vị công tử này, cái kia…… Cái kia…… Có chuyện gì từ từ rồi nói, có thể buông quần áo ta ra trước được hay ko?” Ko việc gì phải lo lắng, bồi thường tiền đi, cứ dùng tiền giải quyết là đơn giản nhất.
Hắn như vừa mới nhớ ra, ko cam tâm buông lỏng tay ra.
Trầm Tố Nhi nhìn rồi lại nhìn cái trâm bị nát trong tay mĩ nam tử. Hỏi: “Đồ vật này giá bao nhiêu tiền a, ta mua lại. Cho một cái giá đi.” Tiền là vạn năng đó.
Mua lại?!
Hắn như nghe được câu nói kỳ quái.
Ánh mắt dò xét quét qua người Trầm Tố Nhi một lượt. Từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
Muốn xem xuất thân địa vị một người, có thể từ quần áo mặc trên người và hành vi cử chỉ mà có thể đoán được ra đại khái.
Bất quá, hiện tại trên người Trầm Tố Nhi là loại quần áo phổ biến, phỏng chừng đã bị mỹ nam kia nhìn khinh bỉ, giống cố ý làm khó, mĩ nam tử liền thuận miệng đưa ra một giá trên trời: “Mười vạn lượng.”
Mười vạn lượng, ko nói tới người phú quý, chỉ là người có tiền đều ko chấp nhận cái giá trên trời này.
Thử hỏi, dân chúng bình thường làm cả năm trời mới được mười mấy lượng bạc, thì biết bao giờ mới đủ mười vạn lượng?
Phải làm mấy ngàn năm may ra mới đủ?
Hắn thấy Trầm Tố Nhi đúng là kẻ ko có tiền.
Chính là đang chờ nàng xấu hổ.
“Được.”Trầm Tố Nhi đáp ứng rất sảng khoái, một chữ ngắn gọn nói luôn.
“???!!”
Không nói tiếp? Không chút nghĩ ngợi?!
Mỹ nam tử mắt mở to, trên mặt giống như viết: Người là kẻ điên à? Có nghe mình vừa nói gì ko đấy?
“Ta nói mười vạn lượng! Ngươi có nghe rõ hay ko?” Nghi ngờ hỏi lại.
“Uh, mười vạn lượng.” Nàng nói như thể là mười lạng vậy, không chút xem trọng.
“Ta nói là hoàng kim!” Mỹ nam tử không hiểu sao tức giận.
“Ờ, hoàng kim.” Hai tròng mắt Trầm Tố Nhi vẫn là vô tình, nhìn không ra một chút băn khoăn. Bạc trắng với hoàng kim, giống như không khác nhau mấy, mấy việc chênh lệch giá cả này nàng cũng chẳng quan tâm, nói xong hai mắt cũng chẳng chớp cái nào.
Mười vạn lượng hoàng kim, trời ơi là rời, chính là hắn đường đường là Bắc Uyển quốc Tam Vương gia cũng không tùy tiện vứt đi thế. Ít nhất khi nghe yêu cầu vô lý như thế, người bình thường chắc hẳn sẽ cự tuyệt? Hoặc là nghi ngờ? Tức giận? Phẫn nộ?! Hoặc làm ầm ĩ lên đòi bồi thường lại?
Mỹ nam tử lửa giận hừng hực nổi lên!
Chỉ là người khác tức giận, nhưng không làm cho nàng có cảm giác nguy hiểm. Trầm Tố Nhi nhìn giống như lão bản tức giận mắng người làm công vậy, tức giận mắng người, cũng bình thường mà, ít nhất cũng ko liên quan tới vấn đề an toàn cá nhân là được.
Nghĩ đến mỹ nam tử kia tức giận thật là khổ, bởi vì Trầm Tố Nhi đối với tiền bạc ở cổ đại ko có chút khái niệm, làm sao coi mười vạn lượng là vấn đề? Việc đáng lo ko phải là tiền bồi thường, mà là căn bản nàng cũng ko biết mười vạn lượng kia đến toàn bộ kim khố của lão cha Thành chủ cũng ko đủ.
Nàng cảm giác Thành chủ kia rất có tiền, lấy mười vạn lượng hoàng kim đi ra hẳn là không có vấn đề.
Nỗi lo lắng của nàng đã ngưng xuống.
Trước mắt nàng thấy rất là kỳ quái, tiểu soái ca hình như so với lúc trước càng tức giận hơn? Ánh mắt cực kỳ hung hăng như sắp giết người, có điểm giống như uống nhầm thuốc. Hắn bảo bao nhiêu tiền, nàng cũng đưa ra bấy nhiêu tiền, còn cái gì ko hài lòng chứ?
Về điểm này, Trầm Tố Nhi có một chút hiếu kỳ, bất quá cũng ko muốn hỏi ra.
Sau một lúc lâu, nhìn thấy Trầm Tố Nhi đứng im bất động, không đau không ngứa,
“Ngươi–” Mỹ nam tử thiếu chút nữa tức chết. Mím môi, nghi hoặc đánh giá Trầm Tố Nhi một lần nữa.
Ánh mắt nhìn Trầm Tố Nhi cũng ko có ý tứ, không có cách nào, dù sao cũng là một mỹ nam tử– mặc dù nam tử này chẳng biết có bị đoạn tụ, thật là làm người khác dễ liên tưởng mà…… Ách, người ta có phải là đã nhìn trúng ta rồi? Mồ hôi chảy ròng ròng, ta dù sao cũng ko muốn nam x nam nha!
Mặc dù phiền toái vẫn còn đấy, nàng cũng ko quên mình là nữ phẫn nam trang.
“Đưa tiền, ngay lập tức, ko đưa tiền ra ngay ta lập tức chặt đứt chân ngươi.” Khuôn mặt tuấn tú của hắn đe doạ, một chút cũng ko giống như đang giả bộ, lòng chắc chắn nàng ko có tiền.
Một hồi sau, Trầm Tố Nhi vẫn không đáp lời, đôi tay nhỏ bé sờ sờ trên người mình, đưa ra một túi nhỏ thêu hoa mẫu đơn, nặng trịch, lúc ra ngoài, ngoại trừ mấy khối bạc, nàng còn đem theo mấy lá vàng. Còn có một viên dạ minh châu, không tính toán toàn bộ đều đưa cho mỹ nam tử. “Trên người ta chỉ có bây nhiêu, ngươi tạm lấy trước. Về nhà lấy cho ngươi–”
Nàng không tiếp tục nói nữa, không cẩn thận nâng mắt lên, đụng phải một đôi mắt đẹp bừng bừng lửa giận! Thật đúng là khó hiểu, đưa tiền lại còn tức giận?! Này này này! Tiểu mỹ nam đầu ngươi có phải có vấn đề hay ko?! Nghĩ ko chừng, phá hỏng đồ của hắn, hắn muốn ta lấy thân báo đáp chắc?
……
Mấy hình ảnh GV bay bay qua đầu nàng, sức tưởng tượng của nữ nhân này thật đúng là quá phong phú, thật sự, nàng cũng ko để ý trâu già gặm cỏ non! Chỉ là nàng đang một thân nam trang, lấy thân mình báo đáp có được hay không? Nếu hai người chơi đùa lửa nhiệt ngút trời, lúc trên giường biết nàng ko phải nam nhân có khi một chưởng làm nàng chết tươi a?
Đúng là vấn đề a……
Nàng trong lòng nghĩ thế, nhưng biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, bởi vì hồn vía đang ở trên mây nên ánh mắt rất mơ màng, ko nhìn thấy gì trước mặt, tự nhiên cũng lạnh nhạt giống như ko có biểu tình gì với mỹ nam tử.
Thật là đau khổ, nếu nàng biết ánh mắt của mình là nguyên nhân chính chọc giận mỹ nam tử, thì đại khái nàng sẽ lập tức biến nhỏ bé, rất sợ hãi, vô sỉ mà cầu xin tha thứ, ngẫu nhiên khóc vài câu cho hợp với hoàn cảnh.
Vẻ mặt Trầm Tố Nhi như bất cần, tiểu mỹ nam kia sắc mặt càng khó coi.
Lời kế tiếp nói ra, mỹ nam tử cơ hồ là rít ra từng tiếng, nói: “Ngươi trước tiên cúi đầu xin lỗi! Nếu nghe được. Nếu không giải thích, không cần tiền của ngươi, sẽ cần mạng của ngươi!” Chết tiệt, cho ngươi biết sợ là gì?
“Oh. Thực xin lỗi, thỉnh tha thứ.”Trầm Tố Nhi lập tức hướng Mộ Dung Sơ Tuyết cúi đầu gập người một cái, xin lỗi thật sảng khoái, một chút thời gian để lo lắng cũng ko có. Khom lưng, sau đó rất nhanh đứng thẳng lên.
Bởi vì đứng lâu rất mệt, khom lưng một cái thật là thoải mái.
“Thành ý không đủ, ngươi phải quỳ xuống đường xin lỗi ta!” Mỹ nam tử giống như tức giận sắp bùng nổ rồi, đưa ra yêu cầu thật quá đáng! Cuối cùng cũng chẳng biết tức giận vì cái trâm bị phá hư, hay là ánh mắt Trầm Tố Nhi chọc giận hắn.
Quỳ xuống?! Trầm Tố Nhi chần chờ một chút.
Nhìn ánh mắt bốc lửa của hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đốt cháy nàng.
Thực phiền toái a! Có phải người càng đẹp trai tính tình càng cổ quái hay ko?
Mẹ ôi, coi như hắn may mắn đi! Bổn tiểu thư cũng ko muốn chấp nhặt.
Trầm Tố Nhi một chữ cũng ko cãi cho mình, nghĩ thông suốt, hai chân cùng lúc cong xuống từ từ quỳ, rõ ràng dứt khoát, ko dây dưa chút nào. Tiếp theo, ko sợ hãi ko hoảng hốt nói: “Thực xin lỗi. Vô tình phá hư đồ của ngài.” Tự hỏi: Lần này, chắc là giải quyết xong rồi.
Mỹ nam tử xấu hổ ngẩn ra, thần sắc ngây ngốc, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm người đang quỳ trên mặt đất, tất cả người chung quanh đều túm lại xem.
Người vây xem thấy quần áo hắn lụa là đẹp đẽ, chắc là xuất thân danh môn, sợ rước hoạ vào thân nên tránh ánh mắt hắn. Nhưng là, bọn họ lại đồng tình với người đang quỳ này, llại như sự thật hiển nhiên, hắn giống như một tên ác bá, khi dễ dân chúng nhỏ bé thiện lương.
Bỗng nhiên, hắn tức giận ngồi xổm xuống–
Gầm nhẹ: “Này! Ngươi không tức giận? Không tức giận sao? Việc này cũng không tất cả là ngươi sai, tại sao ko cãi lại?!”
Phẫn nộ! Một chút cũng không tiêu giảm!
Tin chắc, hắn bởi vì quá tức giận người trước mắt, sớm đã lệch xa vấn đề trọng yếu..
Trầm Tố Nhi vừa nghe, vẫn còn lơ tơ mơ.
Có ý gì? Chẳng lẽ hắn tức giận không phải bởi vì nàng phá hư cây trâm của hắn à?
Nàng nghĩ nghĩ, hình như hiểu được một chút.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmakeke1111
Nếu đúng như nàng nghĩ , tiểu soái ca trước mắt cũng rất đáng yêu, rất có cá tính, bề ngoài thì hung dữ, kỳ thật nội tâm lại rất thiện lương. Uh uh, không tồi không tồi, đúng là dạng điển hình nàng thích, nếu không phải chỉ mới mười mấy tuổi, khẳng định đã nhào về phía trước hôn cho vào cái….. (*ôi mẹ ơi, dê… *)
Mỹ nam tử kia hai tay thanh mảnh trắng nõn, nhìn lên biết ngay là được nuông chiều từ bé. Rất có thể lần đầu tiên đụng tới người có tính cách như nàng, cũng không để ý tôn nghiêm. Hơn nữa nhìn khí chất, ko phải người thường có được, con cháu nhà giàu được nuông chiều thì nhiều lắm, ko nghĩ lại gặp được ngoại lệ này.
Trầm Tố Nhi vẫn đang nghiên cứu một hồi–
“Sơ Tuyết? Đến Hoài Thành từ lúc nào?” Phía sau, vọng đến một giọng nói khàn khàn, nghe qua lại cảm thấy tiếng nam nhân này lại đặc biệt có sức hút.
Mỹ nam tử vừa nghe, thân mình theo bản năng cứng đờ lại.
Toàn bộ lửa giận vừa rồi biến mất ko còn vết tích, khuôn mặt tuấn tú nghệt ra, động tác có điểm đông cứng đứng lên, xoay người mang theo cung kính, còn cúi đầu, Trầm Tố Nhi nhìn lại thấy giống một người vợ biết nghe lời.
Xem ra người vừa tới này trời sinh là khắc tinh của tiểu mỹ nam.
Hoá ra gọi là Sơ Tuyết a, tiểu mỹ nam có cái tên thật là dễ nghe, thanh nhã thoát tục, một chút cũng không giống tên Trầm Tố Nhi này, tố nhi, trắng nhỏ, tục chết!
Mộ Dung Sơ Tuyết bối rối nhìn rồi lại nhìn quần áo, không dám nhìn thẳng, giống như có điểm khiếp đảm, khí thế ầm ầm vừa rồi thật sự chuyển biến quá nhanh. Cẩn thận đem trâm cài đã bị phá hư đưa ra trước Mộ Dung Cảnh, thấp giọng nói: “Thực…… ra, ta là đến tìm cái này. Thật vất vả tìm được, kết quả–” Lời nói lúng túng lại lược bớt nhiều thật làm người khác sinh nghi mà.
Vẻ mặt hắn còn chút xấu hổi, đại khái là không nghĩ đến chuyện xấu hổ vừa rồi vừa vặn lại gặp người quen.
Mộ Dung Cảnh nhìn thoáng qua, thần sắc bình tĩnh.
Hắn vốn là nhân gian chi long (*rồng giữa loài người*), tuấn dật phi phàm, thấy được thần khí hơn người, không cần tôn công sức, tùy tiện ở trong đám người, cũng có thể trở thành tâm điểm chú ý. Nhưng che giấu dưới đôi mắt thản nhiên ấy là tà khí, rất dễ làm người ta xem nhẹ.
Một màn vừa rồi, ở bên cạnh nhìn xem từ đầu tới cuối, tất nhiên cũng rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Chỉ là–
Người nào đó đang quỳ trên đất đờ đẫn cả tâm hồn.
Nàng nhắm mắt lại cố gắng lắc đầu, đại khái đem những gì nhìn thấy trước mắt xem như ảo giác, lại mở mắt ra nhìn, nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh, lại ngây ngẩn cả người! Trừng mắt nhìn, ánh mắt có điểm ngớ ra……
Cảm giác quen thuộc…… Ách, có điểm nguy hiểm.
Trầm Tố Nhi phản ứng rất nhanh, trốn tránh cắm mặt xuống đất, không để Mộ Dung Cảnh nhìn thấy.
Hoàng đế a?!
Oan gia ngõ hẹp a?!
Lần trước gặp mặt ko thèm nhìn, nhưng gần đây nhìn bức hoạ vẽ hắn cả N lần, sao lại ko nhận ra chứ?
Bộ dạng hắn cùng với người trong tranh thật giống nhau, nhưng khí chất hình như ko giống lắm.
Mồ hôi chảy ròng ròng, quả nhiên nghệ thuật đều phải thêm thắt.
Mặc dù đều đẹp giống nhau, nhưng cùng người thật lại ko giống, cũng có thể tranh là vẽ hoàng đế N năm trước tất nhiên là khác với bây giờ. Hiện vật?! Coi hoàng đế làm người để ngắm.
Ý nghĩ này của nàng ko nên để lộ ra ngoài.
Nếu để cho người ta biết, kiểu này có mấy cái đầu cũng ko đủ để chặt.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt lạnh nhạt.
Mặc thường phục ra ngoài cũng là vì có chuyện riêng.
Theo tình báo nói, Vương tử Nam Man quốc bí mật tiến vào Hoài Thành. Mà gặp qua Nam Man vương tử, chỉ có một mình Mộ Dung Cảnh, vì không muốn hai nước xảy ra phân tranh, nên tự mình tới đây xác nhận một chút.
Mộ Dung Cảnh nói: “Sơ Tuyết, việc này ngươi xử lý xong đến Nghênh Tân lâu tìm ta. Còn nữa, chú ý một chút đây là đường lớn, nhiều người phức tạp, có việc thì cùng vị bằng hữu này đến một chỗ vắng vẻ mà bàn lại.” Nhắc nhở, đừng ở trên đường lớn tùy tiện làm mất thể diện hoàng gia, mặc dù nơi này cách kinh thành khá xa, nhưng cũng không ngoại trừ gặp phải người nào biết mặt bọn hắn.
“Dạ! Người đi thong thả.” Mộ Dung Sơ Tuyết đáp một câu, vẻ nhu thuận khác hẳn vừa nãy.
Mộ Dung Cảnh thản nhiên đáp uh một tiếng, mắt tùy ý quét qua Trầm Tố Nhi đang quỳ trên mặt đất, bước thong thả rời đi.
Trầm Tố Nhi hoàn toàn là bị động, hoàn toàn ko phản kháng, tránh Mộ Dung Sơ Tuyết lại tức giận phiền toái.
Trầm Tố Nhi thấy rất kỳ quái, người vừa rồi là hoàng đế?
Tại sao lại xuất hiện ở Hoài Thành?
Ko phải tự mình tới đón Hoàng hậu chứ? Chắc ko phải đâu!
Nghe nói, từ trước các Hoàng hậu phi tử đều là tự động được đưa đến tận cửa, lúc này mới được gặp mặt Hoàng đế.
Hoàng đế xuất cung đi đón nữ nhân là một chuyện sử sách Bắc Uyển quốc trước nay chưa từng có.
Trầm Tố Nhi vẫn đang suy tư đã bị Mộ Dung Sơ Tuyết túm đến một ngõ nhỏ ko có người. Mơ mơ màng màng, còn chẳng rõ mình đang ở đâu.
Bỗng nhiên, trong đầu lại xuất hiện một vấn đề. Người vừa rồi là hoàng đế, như vậy người này là cái gì? Hoàng đế có vẻ khá quan tâm, ngữ khí cũng thân thiết — so với khi nói chuyện với nàng hàn ý chết người thì tốt hơn rất nhiều rất nhiều lần đó.
A a a! Chết rồi! Nàng có phải lại chọc phải một người cực kỳ quan trọng ko?
Thượng đế a, làm thế nào mới dàn xếp được ổn thoả đây?
Lúc này–
“Này. Ta rất thích ngươi. Chúng ta kết giao bằng hữu đi.”
“Hả?!……”
Vẻ mặt thoải mái cùng với người nào đang lo lắng sắp chết hoàn toàn trái ngược.
Trầm Tố Nhi kinh ngạc há hốc mồm, chuyện gì thế này? Khi hắn nói lời này đã thu lại vẻ kiêu ngạo ban đầu, vẻ mặt cũng dịu đi, ánh mắt thản nhiên chính trực, đôi đồng tử trong suốt loé sáng, mười phần giống một hài tử đang muốn kết giao bằng hữ.
Gì?…… Như thể thành một người khác.
Quẫn!~ không giống cái người tức giận ầm ầm lúc đầu, cũng không có vẻ nhu thuận hiểu chuyện ở trước mặt Mộ Dung Cảnh. Hiện tại trên người hắn tràn ngập ánh mặt trời, trẻ tuổi lại sáng lạn chói mắt.
Ba tính cách bất đồng, như thế nào lại xuất hiện trên người một hài tử mười mấy tuổi đây?
Ngất ngất ngất……
Nàng bị loạn, hồ đồ rồi.
Mộ Dung Sơ Tuyết thấy Trầm Tố Nhi như thế, khuôn mặt tuấn tú hiện ra một tia xấu hổ.
Vừa rồi còn hướng người ta chửi bới một trận, hiện tại lại còn muốn kết giao bằng hữu với người ta, chuyển biến đúng là có chút nhanh. Bất quá, không vấn đề, thích chính là thích, nàng cá tính rất đặc biệt!
“Ta gọi là Mộ Dung Sơ Tuyết, ngươi là?” Hắn quyết định cùng nàng kết giao bằng hữu, ngữ khí cũng trở nên nhiệt tình. Vẻ mặt tức giận bừng bừng trước khi Mộ Dung Cảnh xuất hiện, hoàn toàn khác biệt. Thưc ra hắn muốn kết giao bằng hữu, bởi vì hắn– không có bằng hữu.
“Cái trâm……” Trầm Tố Nhi chỉ chỉ vào cái trâm bị hỏng nhắc nhở, “Ta vẫn chưa đền tiền cho ngươi.”
“Không cần, tức giận nói thế thôi, ai bắt ngươi đền tiền chứ? Nói gì thì nói, nghe nói trên đời chỉ có ba cái, cũng không phải có tiền là mua được. Cái này là ta tốn rất nhiều công sức mới có được, có một chiếc tặng Hoàng hậu tương lai. Còn một chiếc cuối, đến nay cũng chưa biết ở chỗ nào.”
“Hả? Hoàng hậu?”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmakeke1111