[ĐT - QT] Thương Trường Đại Chiến - TG: Biên Chức Thành Đích Mộng - New: 1008
Thương Trường Đại Chiến Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng
Chương Mở Đầu
Nhóm Dịch: Quan Trường Nguồn: metruyen
Giới Thiệu
Buôn lậu, chứng khoán, bất động sản, v.v… – thương trường là chiến trường, thậm chí nhiều khi còn khốc liệt hơn chiến trường rất nhiều bởi những mưu ma chước quỷ, mánh khóe, thủ đoạn của con người. Chiến đấu sau lưng luôn luôn phấn khích hơn chiến đấu trực diện rất nhiều.
Nhân vật chính là Lục Thiếu Hoa, một người được luân hồi chuyển kiếp, tái sinh từ năm 2011 trở về năm 1985 lúc 8 tuổi. Cậu bé Lục Thiếu Hoa sẽ làm gì để từ hai bàn tay trắng xây dựng nên cường quốc kinh tế của mình? Xin mời các bạn đón đọc.
Trong truyện có rất nhiều cách phán đoán tình hình và suy nghĩ thông minh độc đáo, nhiều tình huống gay cấn, khó khăn đều được xử lý khéo léo, qua đó người đọc có thể tham khảo áp dụng vào đời sống thực tế của mình. Các bạn sẽ luôn cảm thấy bất ngờ, hồi hộp và luôn muốn biết làm thế nào mà Thiếu Hoa có thể vượt qua được những biến cố lịch sử.
Truyện vẫn đang được tác giả Biên Chức Thành Đích Mộng viết tiếp, hiện nay đã viết tới hơn 900 chương, được 177 người bình chọn với tổng số điểm 9.4.
Thương Trường Đại Chiến Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 1: Xây dựng cơ sở
Chương Mở Đầu
Nhóm Dịch: Quan Trường Nguồn: metruyen
Ngày 31 tháng 12 năm 2010, tại Thâm Quyến - một vùng đặc khu kinh tế của Trung Quốc – thành phố nổi tiếng với những phong cảnh tuyệt đẹp. Quảng trường “Cửa sổ thế giới”, lúc này người qua lại rất đông đúc, không khác gì biển người. Tất cả đều đặc biệt quan tâm đến ngày hôm nay, bởi đây là ngày cuối cùng của năm 2010. Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi là đã bước sang một năm mới – năm 2011.
Trên khắp con đường lớn bên ngoài quảng trường “Cửa sổ thế giới”, đâu đâu cũng thấy người, vây kín đến nổi “nước cũng không thể chảy qua”. Giao thông ùn tắc. Cục giao thông thành phố đã phải phái lực lượng cảnh sát đến đó để giải quyết, nhưng vô ích, chỉ có thể khiến cho đoàn xe xếp thành hàng dài dằng dặc đi lòng vòng.
Trên một chiếc xe buýt đỗ ở đầu đoạn đường, một người đàn ông ngồi bên cửa kính xe buýt nhìn ra đám đông bên ngoài, miệng không ngừng than vãn, nếu lại gần thì có thể nghe rõ lời hắn ta nói :
- Trời ơi, xe còn phải dừng đến khi nào nữa đây. Thật là bực mình quá.
Người đàn ông này là Lục Thiếu Hoa, là người từ quê ra thành phố làm thuê đã nhiều năm nay. Lục Thiếu Hoa chưa học xong trung học đã bỏ học, xa quê nghèo để đi làm thuê kiếm sống.
Thực ra, hồi đó không phải hắn ta học kém mà bởi vì nhà quá nghèo, bất đắc dĩ mới phải bỏ học. Khi mới bước chân đến Thâm Quyến, những tưởng sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, nào ngờ khi có được công việc đầu tiên hắn mới vỡ lẽ, hóa ra chỉ có đi học là sướng nhất, nhưng thời gian không thể trở lại được nữa, có hối hận cũng chẳng ích gì, đành cố gắng kiên trì. Nhưng có một điều chắc chắn là hắn không thể trở về quá khứ.
Sau mười mấy năm trời thì hôm nay, Lục Thiếu Hoa vẫn là Lục Thiếu Hoa, chỉ có điều là hắn lớn hơn trước mười tuổi thôi, tài khoản ngân hàng vẫn gửi có 5 tệ. 5 tệ này khi hắn mở tài khoản thì cô nhân viên ngân hàng yêu cầu là số dư tối thiểu hắn gửi, nếu không hắn đã không gửi.
Nhìn những tòa nhà chọc trời ở Thâm Quyến, hắn không khỏi cảm thán: “Tại sao người khác có một bộ não, mình cũng có một bộ não, nhưng người khác có thể xây được những tòa nhà chọc trời, còn mình chỉ có thể trơ mắt ra đứng nhìn? Có lẽ đây gọi là số mệnh”.
Lục Thiếu Hoa đang làm nhân viên kỹ thuật cho quán bar internet Nam Sơn. Nếu không uống rượu và hút thuốc thì mỗi tháng cũng chỉ được hơn một ngàn, chẳng nhiều nhặn gì. Bạn bè cùng làm việc thường trêu hắn là “Toàn thân đều là ‘Bố thanh’ ”. Ý muốn nói rằng túi tiền của hắn chỉ còn lại có vải, vải ma sát tạo thành âm thanh, một xu cũng không có. Có thể nói, hắn ta ở Thâm Quyến mười mấy năm xem như tay trắng.
Nhưng đôi khi Lục Thiếu Hoa vẫn âm thầm tự đắc: “Giờ cả ngày mình không làm gì, chỉ đọc tiểu thuyết và chơi điện tử, so với trước kia công việc bận rộn cả ngày thì chẳng phải vẫn tốt hơn sao”.
Đó có lẽ là tự bằng lòng với bản thân, cũng có thể nói là không có tham vọng. Tuy nhiên trải qua mười mấy năm lăn lộn khắp nơi đã xóa đi ước muốn tốt đẹp của hắn. Bởi vì chỉ cách đây khoảng vài năm, hắn vẫn còn say mê internet, bắt đầu tự học hỏi kinh nghiệm về máy tính, vì nghĩ rằng so với những người đang bận rộn vất vả ngoài công trường thì làm văn phòng sẽ tốt hơn nhiều.
- Này cô, đến bao giờ xe mới chạy đây, tôi còn có việc gấp ở cửa đông.
Lục Thiếu Hoa nhìn đám người đông đúc, rồi quay sang người bán vé xe buýt nói.
- Hứ! Mù hay sao mà không thấy mọi người đang đứng lại hả?
Người bán vé đang tán gẫu với lái xe liền quay sang quát Lục Thiếu Hoa, giọng cực kì ác liệt.
- Cái gì! Cô là cái thá gì hả
Bình thường Lục Thiếu Hoa vốn tốt tính, không mắng mỏ ai bao giờ. Nhưng đến mức phải nói như vậy thì cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu và sắc mặt của người bán vé cỡ nào mới làm người ta tức giận như vậy. ( Ghi chú: Thật ra ở Thâm Quyến phần lớn người bán vé xe buýt đều có thái độ không tốt, ai hay đi xe buýt thì cũng chẳng có gì là lạ ).
- Hừ! Thằng nhà quê! Không chờ được thì xuống xe đi. Nhưng xuống xe không được lấy lại tiền đâu, haha.
Người bán vé nhìn Lục Thiếu Hoa cười nhạo nói.
- Mẹ nó, mở cửa, xuống xe.
Lục Thiếu Hoa lờ đi đám đông ầm ĩ , hắn nghĩ không cần thiết phải làm ầm lên, vừa tốn lời, lại còn trở thành trò cười cho những người xung quanh…
Hắn bước xuống xe, hít một hơi dài, một cơn gió to thổi tới khiến những khó chịu trên xe khi nãy vơi đi hơn nửa. Lẽ ra tối nay hắn cũng không có việc gì phải đi cửa đông, chỉ là vài người bạn học cùng trung học rủ hắn đi chơi, nhưng thật sự hắn không muốn đi một chút nào. Những bạn học này đều ở Thâm Quyến làm ăn, nhưng còn hắn, chỉ là một kẻ khố rách áo ôm. Đến đó chỉ tổ để chúng bạn chê cười.
Nghĩ đến đây Lục Thiếu Hoa bèn kiếm cớ để không đi. Hắn cầm lấy cái di động - Nokia 8200 - đồ cổ không thể cổ hơn điện cho bạn học của hắn.
- Này! A Vĩ! Tao không đến được đâu. Quảng trường “Cửa sổ Thế giới” đang kẹt xe, có đi thì cũng không kịp, mày nói với bọn nó là tao không đến được nhé.
Người mà Lục Thiếu Hoa gọi là A Vĩ ấy thực ra hắn ta cũng không muốn tụ tập với hội này, chỉ có điều nghe Lục Thiếu Hoa muốn tới nên hắn mới miễn cưỡng tham gia, không ngờ rằng Lục Thiếu Hoa sẽ không đến, hắn cũng chỉ đáp :
- Được rồi, tao sẽ nói với bọn nó.
Gọi điện xong, Lục Thiếu Hoa thấy thoải mái cả người, trong lòng bỗng cao hứng. “ Không cần phải đối mặt với hạng người dối trá, haha”. Tuy nhiên trong lòng bỗng liên tưởng, có đôi chút chua chát “Vì sao người ta lăn lộn bên ngoài, người ra người, cẩu ra cẩu, tại sao mình lại không làm được.”
“Ah! Đấy đều là số mệnh!” Suy nghĩ một hồi Lục Thiếu Hoa lắc đầu ngao ngán. Lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh ban nãy, lúc này hắn mới chú ý đến xung quanh. Quảng trường “Cửa sổ Thế giới” không lớn cho lắm, thêm vào đó ở trung tâm lại còn đặt một đài cao, tầm hai mét, trên đài đặt một chiếc đồng hồ LCD lớn đang chạy không ngừng.
Tất cả mọi người ở quảng trường cùng hô to
60
59
Lúc bấy giờ, Lục Thiếu Hoa mới liếc nhìn vào màn hình, nó đang hiện “2300”.
“Không thể nào, chẳng lẽ có ma, vừa rồi rõ ràng di động là 23:00, làm sao mà thời gian trôi nhanh thế được”. Lục Thiếu Hoa mở di động ra xem lại, thấy 23:00, rồi lại nhìn trên màn hình hiển thị “ Haha thì ra là di động chạy chậm mất một tiếng”
40
39
38
Hàng vạn người không ngừng hô to từng con số. Cảnh tượng đó thật sự rất hoành tráng
3
2
1
Chúc mứng năm mới
Tiếng chuông năm mới vang lên, mọi người chờ tiếng chuông dứt, tự động giải tán, không mất đến vài phút, giao thông cũng trở lại bình thường. Nhưng lúc này Lục Thiếu Hoa không hề để ý đến dòng người đang tản ra, hắn đứng ngơ ngác tại chỗ, trong đầu nghĩ không biết năm mới sẽ trôi qua như thế nào đây.
“Nếu thời gian quay trở lại mình nhất định sẽ cố gắng”. Nghĩ đến đây trong đầu hắn bỗng một giọng nói vang lên. “Hừ chấp nhận số phận đi, cho dù ngươi có cố gắng thế nào cũng thế thôi”
“Có lẽ thế, số mệnh, giá như số mệnh tốt đẹp có thể đến với ta một lần thì tốt biết bao”
Hệ ngân hà, chín hành tinh, sao thủy, sao kim, trái đất, sao thổ, sao thiên vương, sao diêm vương, đột nhiên hợp lại thành một hàng.
Nếu có nhà khoa học nào dùng kính viễn vọng xem “ Cửu tinh liên châu”, nhất định sẽ phải hết sức kinh ngạc. Đúng vậy, đúng là “ Cửu tinh liên châu”, chín hành tinh đang gắn với nhau thành một đường thẳng tắp. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên một vệt sáng chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất chỉ trong nháy mắt, giống như là sao băng vậy.
Sau khi ánh sao băng xuất hiện ở quảng trường “Cửa sổ Thế giới” thì không thấy bóng dáng Lục Thiếu Hoa đâu nữa.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Thương Trường Đại Chiến Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 1: Xây dựng cơ sở
Chương 1: Năm 1985
Nhóm Dịch: Quan Trường Nguồn: metruyen
Tại một thôn trang nhỏ bên bờ duyên hải tỉnh Quảng Đông,Trung Quốc.
- Dậy đi Tiểu Hoa, hôm nay phải đến trường đấy.
Một gian phòng cũ nát do dấu vết tàn phá của thời gian để lại, đột nhiên cất lên một giọng ”Sư tử Hà Đông”.
- Tiếng ai sao nghe quen vậy nhỉ !
Lục Thiếu Hoa tự lẩm bẩm một mình, giọng còn đang ngái ngủ. Hắn mở to mắt nhìn, vách tường cũ nát, trên bàn đặt một chiếc tivi đen trắng 15 inch.
- Này này…
Trong đầu Lục Tiểu Hoa bỗng vang lên một tiếng gọi, hắn không kịp có phản ứng gì vì ngây người từ bao giờ. Bởi vì lúc này hắn đang nhìn vào chiếc tivi đen trắng, những ký ức của hắn về nó hãy còn mới mẻ. Chiếc ti vi này là sản phẩm của tập đoàn Khang Giai thương hiệu lừng danh của Trung Quốc , mặc dù bên trong lớp vỏ là một ít linh kiện lắp lung tung lộn xộn nhưng cũng đáng vài đồng bạc. Vả lại cái tivi này là hàng secondhand, cũng mấy trăm tệ lận. Dù sao ở năm 85 thì tivi cũng rất hiếm và lạ.
- A!
Lại một tiếng thét chói tai.
- Thằng quỷ, mới sáng sớm làm mẹ hết hồn.
Bên ngoài cửa là một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, đó là mẹ của Lục Thiếu Hoa - Trần Lệ.
Lục Thiếu Hoa nhìn người phụ nữ, ký ức cũng thế, một cảnh tượng y hệt hiện ra rõ nét trong đầu hắn, vô tình nước mắt chậm rãi rơi trên khuôn mặt hắn. Đúng vậy, người này là mẹ của hắn, năm nay mới ba mươi mấy tuổi, nhưng nhìn những nếp nhăn trên mặt, làn da rám nắng do phải ở ngoài trời nhiều. Mới ba mươi mấy tuổi nhưng nhìn bà giống như thể người bốn mươi, năm mươi.
- Còn ngây người ra đấy làm gì, có nhanh nhanh lên không.
Trần Lệ thấy Lục Thiếu Hoa đang ngơ ngác nhìn mình, rất lấy làm lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Bị mẹ thúc giục, Lục Thiếu Hoa mới định thần lại, quay lại mới phát hiện ra một nơi, hóa ra là - Đả địa phố - hai tấm ván gỗ ghép lại thành chỗ ngủ.
- A
Lục Thiếu Hoa đã cảm thấy có điều gì kì lạ, chỉ có điều hắn không thể tin đây đều là sự thật. Lục Thiếu Hoa không để ý đến mẹ hắn, chạy đến xem quyển lịch trên tường. Trên lịch ghi rõ ràng hôm nay là ngày mùng 1 tháng 9 năm 1985. Có lẽ nào hắn đã xuyên qua thời gian, mà lại còn mang theo trí nhớ xuyên qua.
- Ha ha ha..
Lục Thiếu Hoa trong lòng vô cùng kích động, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Mình thật sự đã xuyên thời gian, hơn nữa lại còn là lúc 7 tuổi, hahaha….Ừ bình tĩnh, bình tĩnh
Tuy lúc này trong lòng hắn rất kích động nhưng mang theo trí nhớ tái sinh của một người đã gần 30 tuổi đã từng trải qua nhiều sóng gió, hắn tự trấn tĩnh lại chính mình.
Sau khi định thần lại hắn cẩn thận quan sát lại căn nhà một lượt. Một căn nhà trệt rộng không đến 80 mét vuông, chỉ có một gian phòng khách. Từ phòng khách đi ra là hai cánh cổng. Phòng này đương nhiên là để cho bố mẹ hắn ngủ. Hắn và anh chị của hắn ở gian - Đả địa phố bởi vì căn nhà quá nhỏ, không còn chỗ để đặt giường.
Cha của Lục Thiếu Hoa là nông dân, ăn nói không văn vẻ nhưng đối nhân xử thế thì lại thật thà. Mẹ hắn cũng vậy, cũng thuộc dạng không có học thức, nhưng đối với mọi người cũng rất khiêm tốn. Hắn còn có một anh trai, một chị gái, anh trai hơn hắn 6 tuổi, còn chị gái hơn hắn 3 tuổi. Hắn là con út trong nhà nên được mọi người trong nhà cưng chiều. Mọi người trong nhà đều gọi hắn là - Lão Vĩ
- Ái chà, hôm nay con làm sao vậy, đứng ngây ngô cười, có phải là cao hứng muốn đọc sách không?
Trần Lệ không hề biết chuyện gì, chỉ thấy Lục Thiếu Hoa đứng bên cuốn lịch ngây ngô cười, cứ tưởng hắn cao hứng vì được đi học.
- Mẹ, vâng, vâng ạ.
Lục Thiếu Hoa bật cười ha hả, hắn cũng sẽ không nói với mẹ là hắn được tái sinh.
- Tốt lắm, nhanh chân chuẩn bị đi, ăn sáng xong còn phải đến trường đấy
Trần Lệ nét mặt hiền lành, đối với đứa con này cả nhà đều nuông chiều, trong thâm tâm bà cũng rất yêu quý hắn, tuy rằng bình thường nói chuyện với hắn đều là quát tháo, nhưng cuộc sống ở nông thôn là vậy, nói chuyện rất to.
- Vâng
Lục Thiều Hoa đáp lại, lên phòng thu dọn gối chăn, trong lòng lại nghĩ ”Nếu trở lại năm 1985 mình sẽ lớn lên như thế nào?” Kiếp trước làm nhân viên kỹ thuật, trong các tiểu thuyết tái sinh đã từng xem qua, nếu quay lại quá khứ, diễn viên chính không có khả năng đặc biệt thì cũng mang theo một vài thứ công nghệ cao trở về. Còn hắn thì chỉ mang theo trí nhớ của ba mươi năm trước thôi.
Lục Thiếu Hoa suy nghĩ một hồi, kiếp trước vì không có cái bằng tốt nghiệp khiến hắn ở Thâm Quyến gặp nhiều trắc trở, nhưng giờ lại được trở về thời điểm năm 1985, hắn nhất định phải dự kỳ thi để lấy được cái bằng cũng không phải để kiếm tiền mà vì đây là ước mong của hắn từ kiếp trước.
- Trời ơi
Lục Thiếu Hoa nhìn lại căn phòng, chỉ biết lúc này là năm 1985, nhà rất nghèo. Tuy nhiên phải nghĩ cách để làm giàu trước đã
Nhưng phải làm thế nào thì mới giàu có được? Cha mẹ hắn đều làm nông, làm giàu đâu có dễ.Trong đầu hắn không ngừng nghĩ cách làm giàu cho gia đình.
- Ah năm 85, năm 85 có thế mà mình quên mất
Rốt cục Thiếu Hoa cũng nghĩ ra cách để có thể làm gia đình khá lên. Cha hắn làm trồng trọt, đúng vậy, muốn vươn lên làm giàu chỉ bằng cách làm vườn, mà ở vùng duyên hải ven Quảng Đông này sản phẩm nhiều nhất là hoa quả, trong đó cây vải và cây long nhãn có thể coi là đáng giá nhất.
Theo trí nhớ của hắn, vải bán ít nhất cũng được 53 tệ một cân, đó là vào những năm 90, giờ là năm 85 chí ít cũng phải bốn năm tệ. Đúng vậy Lục Thiếu Hao nghĩ ra cách thoát khỏi tình cảnh nghèo khó chính là trồng cây vải. Nhà hắn có một vườn cam, có đến mấy chục cây cam.
Lục Thiếu Hoa nghĩ tới điều đó nhưng lại xuất hiện một vấn đề nan giải, đó là làm thế nào để thuyết phục cha hắn bỏ cam để trồng vải đây?
Hiện giờ hắn chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi, nói ra chắc chắn sẽ không có ai tin, chẳng lẽ phải nói thật là mình được tái sinh hay sao, như thế lại càng chẳng có ai tin, dù sao hắn cũng không muốn mang bí mật này nói ra.
- Ăn cơm nào Tiểu Hoa.
Đang suy nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục cha hắn thì mẹ hắn gọi ra ăn sáng. Hắn bất đắc dĩ thở dài ”Thôi để từ từ rồi nghĩ vậy”.
Ngồi vào mâm cơm mới thấy có mỗi một người:
- Mẹ , anh và chị đâu ạ
- Con ăn trước đi, anh đi làm việc, còn chị ra bờ sông giặt quần áo rồi. Con ăn trước rồi đến trường đi
Trần Lệ vùa nói vừa đưa bát cơm cho hắn
- Ăn đi này
Lục Thiếu Hoa nhận bát cơm thì mới phát hiện ra bên trong có hai lòng đỏ trứng gà. Lúc này mới nhớ tới ở nông thôn, nếu một đứa nhỏ muốn đến trường nhất định phải ăn hai lòng đỏ trứng gà. Cái này cũng là một tập tục của địa phương.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Thương Trường Đại Chiến Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 1: Xây dựng cơ sở
Chương 2: Trường học
Nhóm Dịch: Quan Trường Nguồn: metruyen
Lục Thiếu Hoa bước vào cổng trường học, cảnh tượng ở đây khiến hắn giật nảy mình. Bởi vì theo trí nhớ của hắn trong kiếp trước, trường học trong thôn không như thế này. Linh hồn của hắn từ năm 2010 xuyên qua tới đây, trong ấn tượng của hắn về trường học cách đây mấy năm trước khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh được. Kiếp trước trường học đều là ba tầng, nhưng hiện tại trường đều là dùng mái ngói, nếu trời mưa thì chắc chắn sẽ bị giột.
Trường học được chia làm 6 phòng, còn phía sau là kí túc xá và văn phòng cho giáo viên. Phía trước còn có một sàn đấu rất lớn, bốn phía xung quanh trồng vài cây liễu. Nhìn thấy cây liễu Lục Thiếu Hoa bỗng mỉm cười, bởi vì hắn nhớ tới một câu chuyện từ kiếp trước. Đó là năm hắn học cấp hai, hay ngủ gật trong giờ học, khiến giáo viên phải dùng nhánh cây liễu để đánh thức hắn dậy làm hắn đau đến tận ba ngày. Về sau hắn không bao giờ dám ngủ gật trong giờ học nữa.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thốt lên : “Khi còn bé thật là tốt, cái gì cũng không hiểu, cũng không cần phải nghĩ.” Hắn hoàn toàn quên mất trong mắt mọi người thì hắn cũng là một đứa trẻ.
Kỳ thực Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không cần phải học tiểu học, là một người được tái sinh, kiếp trước hắn cũng có trình độ trung học, hoàn toàn có thể bắt đầu học từ trung học, nhưng hắn trở lại năm 7 tuổi, vì thế chỉ có thể đi từng bước một. Hắn bây giờ còn nhỏ còn không có tiền để nuôi nổi chính mình cho nên Lục Thiếu Hoa quyết định: “ Nhất định phải thuyết phục cha trồng cây vải, hơn nữa cũng nên nhận thầu vài nơi khác nữa”
Bước vào lớp một, hắn ngồi xuống gần cuối lớp, trong đầu hắn không ngừng nghĩ đến hướng đi sau này. Nếu đã được xuyên thời gian trở về đây mà không tạo được một đế quốc kinh tế thì thật là có lỗi với chính bản thân mình. “ Ngành sản xuất máy tính cũng không tồi, ngành ẩm thực cũng được.. Nhưng trước mắt không có tài chính, haizz, lại là tiền.”
“ Tiền , phải lấy từ đâu?” Lục Thiếu Hoa có chút phiền não, bên trong kế hoạch của hắn không thể không có tiền. “ Hay là trước tiên về nói với cha nhận thầu trồng cây vải, rồi đi từng bước một.” Nói đến nhận thầu, trong đầu Lục Thiếu Hoa bỗng lóe lên một ý tưởng.
- Hahaha! Có thế mà mình cũng quên.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đột nhiên nhớ tới một cách có thể kiếm được rất nhiều tiền, đó là bất động sản. Ở trong nước, bất động sản phải vào những năm chín mươi mới hưng thịnh, khi đó bắt đầu kinh doanh bất động sản, đến thế kỉ 21 không phải sẽ trở thành tỉ phú sao. Nghĩ ra cách kiếm tiền nhưng hắn lại quên là mình đang ở trong phòng học, đột ngột hét lên, làm ảnh hưởng đến các bạn học khác và giáo viên, khiến mọi người bực bội.
- Lục Thiếu Hoa , không được làm ồn, không học thì đi ra ngoài , đừng làm ảnh hưởng đến các bạn nghe giảng.
Giáo viên chủ nhiệm đang giảng bài thì nghe tiếng hét chói tai của Lục Thiếu Hoa, lập tức nghiêm mặt đi xuống, quát hắn.
- Xin lỗi thầy ạ!
Lục Thiếu Hoa lễ phép nói với giáo viên, quả thật hắn thấy áy náy vì đã làm ồn trong lớp. Tuy nhiên cảm giác rất lạ, hôm nay ngày đầu đến trường, các bạn khác đều là sắp xếp chỗ ngồi, bọn họ chính thức đi học, hơn nữa hình như chủ nhiệm lớp còn biết tên hắn.
- Hừ! Em có biết là đang có hành vi gây rối lớp học không? Không muốn học có thể ra ngoài!
Giáo viên chủ nhiệm không buông tha cho hắn, vẻ mặt lạnh lùng.
Lục Thiếu Hoa lúc này mới nhìn thầy giáo, hồi tưởng một chút mới nhớ ra vị này là ai. Đó là thầy giáo họ Lâm, tên gọi Kim Thanh, là vị giáo viên kinh khủng nhất trường học. Kiếp trước lớp tiểu học mà Lục Thiếu Hoa học cũng do vị giáo viên này chủ nhiệm. Bàn tay hắn bị cành liễu đánh cũng là do ông ta làm chuyện tốt. Tuy nhiên khi Lục Thiếu Hoa học cấp hai, hình thức xử phạt học sinh về thể xác của ông ta là quá nặng. Có lần còn làm cho một tên học sinh choáng ngã ra đất. Cuối cùng cha mẹ học sinh tìm đến tận trường học để nói chuyện, thế là nảy sinh xung đột, sự việc kia càng lúc càng lớn.
Biết chủ nhiệm Lâm là giáo viên khó tính, Lục Thiếu Hoa cũng không để ý đến hắn, cầm cặp sách bước ra cửa. Hôm nay đầu óc hắn có nhiều suy nghĩ, cũng chẳng còn chỗ để làm ầm ĩ với vị giáo viên này.
- Lục Thiếu Hoa, trò đứng lại đó cho ta, trò muốn đi đâu hả?
Nhìn Lục Thiếu Hoa chẳng nói chẳng rằng, đeo cặp sách bước ra cửa, thầy giáo lập tức có chút nóng nảy. Tại thời gian này, cải cách đất nước mới mở ra không bao lâu, nhưng trên phương diện giáo dục lại rất nghiêm. Nếu Lục Thiếu Hoa về nhà đem chuyện vì làm ồn lớp học mà đến nỗi bị đuổi ra khỏi lớp nói với cha mẹ, thế nào rồi cũng xảy ra chuyện lớn, cũng không có gì tốt cho ông ta. Dù sao giờ mới đang học lớp một, mới ít tuổi, làm ồn trong lớp cũng là chuyện bình thường, trẻ con mà.
- Không phải thầy bảo em đi ra ngoài sao?
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Kim Thanh.
- Cái gì! Ý ta không phải như vậy, nếu em đi thì cứ đi đi, đến lúc cha mẹ em tìm đến thì đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu ta.
Lâm Kim Thanh càng nói càng nhỏ giọng, khác hẳn với sự cao giọng lúc trước
- Là do em tự đi ra ngoài, về điểm ấy thì thầy có thể yên tâm
Lâm Kim Thanh nói nhỏ nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn có thể nghe được là ông ta sợ Lục Thiếu Hoa về nhà cáo trạng. Nhưng thật sự đầu óc hắn lúc này rất phiền muộn, hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy ngẫm lại kế hoạch của mình.
- Ôi trời, đang nghĩ trong đầu thì bị quấy rầy, à, vừa rồi mình nghĩ tới đâu rồi nhỉ?
Lục Thiếu Hoa ra khỏi của phòng học, miệng lẩm nhẩm.
“ Đúng , bất động sản, nhưng phải chờ tới năm chín mưới thì bất động sản mới phát triển, thời gian còn có vài năm.” Nhưng đầu tư vào bất động sản, không có nền tảng về tài chính thì cũng khó có khả năng hoàn thành. Mà phải kiếm tiền từ đâu? Hahaha! Thế nào mà mình lại quên mất, không phải tiểu thuyết tái sinh đều viết như thế này sao! Năm 1989 ở Nhật Bản có khủng hoảng chứng khoán, lần đó khủng hoảng chứng khoán xảy ra trên toàn cầu làm cho nền kinh tế Nhật Bản mất mười năm tiêu điều.
“ Hừ Nhật Bản hãy chờ đấy” Lục Thiếu Hoa ánh mắt nhìn về phía Nhật Bản hung hăng nói. Quả thật các nhân vật chính của tiểu thuyết tái sinh đều là kiếm một lượng lớn vốn từ thị trường chứng khoán Nhật Bản năm 1989, tạo ra một thế lực tài chính, sau đó tại tạo được một đế quốc kinh tế. Lục Thiếu Hoa ít nhất cũng muốn dựa vào tiểu thuyết tái sinh, tuy nhiên lại tưởng tượng; “ Thị trường chứng khoán cũng cần tiền, ai ya, lại là tiền…”
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Thương Trường Đại Chiến Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 1: Xây dựng cơ sở
Chương 3: Thuyết phục
Nhóm Dịch: Quan Trường Nguồn: metruyen
Buổi tối, cả nhà năm người ngồi ăn chung một mâm cơm nho nhỏ, không khí hòa thuận, tràn đầy hạnh phúc. Kiếp trước Lục Thiếu Hoa không biết hóa ra hạnh phúc đơn giản như vậy, như thế nào mới là hạnh phúc? Đối với một gia đình nông thôn mà nói, sống một cuộc sống bình an, vô ưu vô lo, đây chính là định nghĩa hạnh phúc.
Ở kiếp trước Lục Thiếu Hoa bỏ học khi đang học cấp hai để ra đời lang thang kiếm sống. Hắn luôn ngồi một mình ăn cơm hộp, khi đó liệu có giống với bây giờ, cha mẹ hắn không ngừng gắp rau bỏ cho hắn ăn. Lục Thiếu Hoa im lặng nhìn vào mấy đĩa thức ăn, trong lòng lại nghĩ tới kiếp trước vì không có học hành, đến nơi nào cũng vấp phải trắc trở, cuối cùng trở nên sa sút, không chí tiến thủ, không kìm được nước mắt chảy xuống…
“Nếu trời cho tôi cơ hội một lần nữa, tôi nhất định phải nắm chắc cơ hội này, không để cho cha mẹ giống như kiếp trước, do làm lụng quá vất vả đến già sinh bệnh, cũng chính là vì kinh tế gia đình nghèo nàn.” Đột nhiên, Lục Thiếu Hoa khí thế ngút trời nghĩ, việc linh hồn xuyên thời gian ngược về quá khứ, nắm giữ hướng đi của tương lai, của kinh tế, thị trường chứng khoán, tất cả đều rõ ràng. Chỉ cần có vốn ban đầu, tiền tài kia không phải cuồn cuộn mà đến sao?
Tuy nhiên vạn sự khởi đầu nan, vốn ban đầu không phải là vấn đề dễ giải quyết. “Haiz, không cần nghĩ nhiều như vậy, còn có bốn năm nữa là thị trường chứng khoán Nhật Bản sụp đổ, bốn năm này phải cải thiện đời sống gia đình đi lên.”
Xong cơm tối, mẹ và chị hắn dọn dẹp bàn ăn, anh trai làm bài tập về nhà, Lục Thiếu Hoa và cha hắn – Lục Gia Diệu ngồi xem TV. Lúc này Lục Thiếu Hoa mới chú ý khuôn mặt cha hắn, mặt hình chữ điền, sống mũi cao, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn vào lễ hội trên TV, hoàn toàn không biết có cặp mắt đang quan sát mình.
Lục Thiếu Hoa nhìn cha hắn một hồi, rồi nhích lại gần chỗ Lục Gia Diệu một cách thân thiết hỏi:
- Cha, năm nay cây cam không cho năng suất cao hả cha?
Lục Gia Diệu bị hắn hỏi thì nhíu mày, quay đầu nhìn lại, rồi liếc mắt vẻ như có cái gì đó không thích hợp. Trong lòng ông cũng sửng sốt: “Sao tối nay thằng nhóc 7 tuổi này lại nói như vậy?”
Một dấu chấm hỏi lớn hiện ra trong đầu ông, tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng đối với việc năm nay cây cam không cho năng suất cao, ông ta cũng không làm gì được.
- Đúng vậy, không riêng nhà chúng ta, cam của tất cả các nhà trong thôn cũng đều không tốt con à.
Nghe được những lời Lục Gia Diệu nói, trong lòng Lục Thiếu Hoa mừng rỡ, hắn đang không biết làm sao nói với cha hắn để chuyển sang trồng cây vải. Nếu như cây cam cả thôn trồng cũng không cho kết quả tốt thì việc thương lượng hợp đồng trồng cây vải với bọn họ sẽ dễ dàng hơn.
- Ài, cây cam trồng nhiều năm như vậy, gốc cây đã già cỗi, chắc chắn là ảnh hưởng đến sản lượng, còn kiếm tiền không bằng trồng loại cây khác.
Lục Thiếu Hoa cố ý nói một cách vu vơ.
Quả nhiên, Lục Gia Diệu nghe xong Lục Thiếu Hoa nói thì nổi lòng ham muốn, người nông thôn nghe được chữ ‘tiền’ thì nhạy cảm lắm, hoàn toàn không chú ý đến đây là lời một đứa trẻ 7 tuổi nói ra.
- Vậy con bảo loại cây nào thì kiếm tiền nhiều hơn?
- Cây vải.
Lục Thiếu Hoa thấy Lục Gia Diệu đã mở lời mới chậm rãi nói. Bên ngoài giả bộ chậm rãi, nhưng kỳ thật trong lòng hắn rất háo hức, đây là bước thành công đầu tiên.
- Cây vải?
- Vâng, chính là cây vải, con nghe người ta bảo một cân vải có thể bán được bốn, năm tệ đấy.
Lục Thiếu Hoa lại tung ra một một quả bom, khiến đầu óc cha hắn quay mòng mòng.
Quả nhiên, quả bom này có uy lực, đối với một người mà cả năm chỉ thu nhập có mấy nghìn tệ thì một cân giá bốn, năm tệ là khái niệm gì chứ? Lục Gia Diệu trầm tư một hồi, cảm thấy bắt đầu muốn làm, nhưng chợt nghĩ, mình không có kinh nghiệm trồng vải thì có chút thất vọng, mặt mày nhăn nhó nói:
- Cây vải thì tốt rồi nhưng không có kinh nghiệm trồng.
Trong lòng Lục Thiếu Hoa rất đỗi vui mừng, chỉ cần cha hắn chịu chuyển sang trồng cây vải thì những chuyện còn lại không thành vấn đề.
- Cha, cha quên là chúng ta có người bà con đang trồng vải đó sao, kinh nghiệm trồng trọt có thể đi hỏi người đó, cả cây con cũng có thể tới đó lấy.
- Ha ha, thế nào mà cả người nhà mình cũng quên mất.
Nói xong, Lục Gia Diệu mới cản thận nghĩ lại thấy bất thường, rõ ràng Lục Thiếu Hoa nói cây cam không cho sản lượng cao, rồi mới nói những việc kia, giống như là có ý dẫn dắt câu chuyện. Nghĩ đến đây, Lục Gia Diệu toát mồ hôi lạnh, nếu đúng là Lục Thiếu Hoa cố ý dẫn dắt thì thật đáng sợ, dù sao thằng bé mới chỉ là một đứa bé 7 tuổi.
Mặc dù có điểm đáng ngờ với Lục Thiếu Hoa, nhưng Lục Gia Diệu cũng không nghĩ nhiều, suy tính cẩn thận ưu điểm nhược điểm của cây vải, cuối cùng quyết định nghe lời hắn chuyển sang trồng vải.
- Ngày mai phải chặt hết cây cam, chuyển sang cây vải, sang chỗ anh rể lấy cây non.
Trần Lệ vừa dọn dẹp xong đúng lúc nghe được Lục Gia Diệu nói những lời này có chút mông lung:
- Cây vải cái gì?
Lục Thiếu Hoa nghe mẹ hắn hỏi, sợ mẹ hắn sẽ ngăn cản cha hắn liền khẩn trương nói:
- Cha muốn chặt hết cây cam trong vườn, chuyển sang trồng cây vải, một cân vải có thể bán được bốn, năm tệ đó mẹ.
- Một cân mà được bốn, năm tệ?
Trần Lệ không tin tưởng lắm.
Lúc này thì Lục Gia Diệu dám khẳng định rằng con hắn quá thông minh, chỉ hai câu nói mà đã đề cập đến chữ ‘tiền’ đánh vào lối suy nghĩ của Trần Lệ, hơn nữa còn có thể mượn thành lời của “cha nói”.
Lục Gia Diệu khẳng định được là con ông thông minh, tin là Lục Thiếu Hoa có ý dẫn dắt, tuy nhiên ông cũng không nói ra ý nghĩ này. Đương nhiên, trong lòng ông cũng rất muốn chuyển sang trồng cây vải, một cân mà được những bốn, năm tệ cơ mà, rất có tương lai.
- Tốt, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai phải chặt hết cây cam, dù sao năm nay cũng chẳng cho sản lượng cao, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, thôi thì chặt hết cho sớm đi.
Lục Gia Diệu đánh tay quyết định, kế hoạch của Lục Thiếu Hoa vậy là thành công một nửa. Tiếp theo là làm thế nào thuyết phục được cha hắn ký hợp đồng nhiều nhiều nhiều một chút mà gieo trồng, khuyếch đại quy mô.
- Cha à, nếu cần trồng thì cứ trồng nhiều một chút, hai mẫu ruộng nhà chúng ta cũng chẳng ăn thua.
- À, cũng đúng, trồng ít thì thà không trồng, nhưng có nhiều mà cho con trồng sao, nhà thì có mỗi hai mẫu ruộng thôi.
Lục Gia Diệu có chút không bằng lòng, làm sao mà ông lại không muốn trồng nhiều chứ, một cân mà được bốn, năm tệ cơ mà, cho dù sản lượng không cao thì vẫn có lãi.
- Muốn đất chẳng phải quá dễ sao? Dù sao năm nay sản lượng cam trong thôn không cao, nếu không phải là đã ký hợp đồng thì bọn họ đã không trồng từ sớm rồi, chúng ta hoàn toàn có thể nhận thầu lại, đổi toàn bộ sang cây vải.
Trong lòng Lục Thiếu Hoa rất đắc ý, hắn càng làm cho cha hắn dấn sâu vào câu chuyện.
- Ừ, đất đây cũng không ít, hơn mười mẫu, chờ một chút để cha tính xem. Một năm thuế đất là 200 tệ, hơn 10 mẫu là những hơn 2000 tệ lận.
Số lượng này khiến Lục Gia Diệu hoảng sợ, hơn 2000 tệ kia à, nhưng đúng là tương đương với một năm thu nhập. Trong lòng đột nhiên có chút dao động, hai con mắt đưa qua đưa lại.
Lục Thiếu Hoa đã chính mắt thấy được thành công, nhìn thấy cha hắn có hơi dao động thì liền nói:
- Không có tiền có thể đi mượn Ông bá bá, hai năm sau là có thể trả lại họ, hoàn toàn không sợ lỗ vốn, một cây chỉ cần có thể cho hai mươi cân quả là ổn rồi.
Nghe Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Lục Gia Diệu thầm nghĩ cũng đúng, không khỏi nhìn lại Lục Thiếu Hoa, trong lòng cuối cùng cũng quyết định rồi nói:
- Tiếc rẻ cũng chẳng giúp ích gì, cha sẽ đến chỗ Ông bá bá vay tiền.
Lục Gia Diệu là người tính tình nóng nảy, quyết định làm gì thì sẽ không chần chừ, nên cầm luôn đèn pin đi ra cửa.
Lục Thiếu Hoa nhìn cha hắn đi vay tiền mà trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Sở dĩ hắn kêu cha hắn vay tiền chỗ Ông bá bá là vì hai nhà bọn họ quan hệ kết giao khá tốt, hơn nữa thời điểm năm 85, nhà họ gửi tiền trong ngân hàng cũng lên đến mấy vạn tệ, cho nên mượn có mấy ngàn tệ cũng chẳng đáng kể.
Thực ra có một bí mật mà hắn không muốn cho ai biết, mất công sức dẫn dụ cha hắn như vậy là để có khoản tiền đầu tiên lập nghiệp. Giải quyết được chi tiêu trong nhà dư giả là quan trọng nhưng khủng hoảng cổ phiếu năm 89 mới là cái cần tập trung nhiều, cho nên hắn muốn dựa vào cây vải để kiếm lợi nhuận. Thời những năm 80, có thể nói đất đai là tiền bạc, hắn là người được tái sinh nắm giữ trong tay hướng đi của tương lai, tiền tài sẽ cuồn cuộn mà đến.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief