Thạch Ngọc
Chương Một
Vận đen gõ cửa luôn nằm ngoài ý muốn.
Thực ra ngẫm nghĩ kĩ, điều đó đã sớm được báo trước bằng những điềm báo, ám thị, dấu vết khắp nơi.
Đêm trăng thanh lạnh lẽo, khắp ngõ nhỏ bao trùm không khí bấ tường. Hôm đó, ở nhà người dì, anh uống nhiều rượu hơn bình thường, nên có vẻ phấn khích. Khi anh run run nâng cặp đùi tôi lên và tách ra, dần người lên vẻ quyết đoán, tôi lim dim nhìn lên chiếc đồng hồ điện để đầu giường - chữ số La Mã đỏ mờ hiển thị mười hai giờ mười ba phút.
Mười ba phút, lại vào giờ Tý, đây dường như là thời khắc dễ dàng làm thế giới tinh thần rối loạn. Vì thế, sau đó mới xảy ra cảnh suốt đời không thể quên...
Thực ra, nào chỉ dừng lại ở khó quên, nghĩ lại còn thấy tủi nhục vô cùng.
Vận mệnh luôn bất công, tạo vật xưa nay bất nhân.
Tôi vốn là một cô nhi, một cô nhi không xuất xứ. Người cha làm nghề y mãi đến trước lúc lâm chung mới nói với tôi rằng:
- Con được vớt từ dưới nước lên.
Hôm đó, ông đi Phùng Trang nom bệnh cho một bà già liệt giường đã nhiều năm. Ông cầm chiếc dù giấy, đội mưa đi. Mưa liền ba ngày đêm, giống như suối nước mắt tuôn mãi không thôi, sông, hồ, ruộng vườn nơi nào cũng lênh láng nước. Khi ông trở về, mưa đã ngớt được mấy canh giờ, chỉ còn lất phất mưa bụi. Đến bờ kênh đầu Tây Trang, phát hiện bờ đập đã chìm trong dòng nước đỏ ngầu, ông đành tháo giầy ra cầm tay, vén cao quần, kẹp ô vào nách, vắt chéo hòm thuốc lên vai (trong đó có một cái gối dùng để kê tay bắt mạch, một chiếc bút lông, một hộp mực và mấy tờ giấy đã ố vàng). Bờ đập này ông đã đi mòn chân, bằng cảm giác của mình ông biết sẽ có một số chỗ trơn, ông bấm ngón chân lên nền đê, người ngả về trước để kháng sức đẩy của dòng nước, dò dẫm từng tý từng tý qua kênh. Chỉ còn độ dăm sáu bước sẽ tới bờ bên kia, như ma xui quỷ khiến, ông liếc nhìn lên phía phải - một chiếc chậu rửa chân bằng gỗ nho nhỏ đang xoáy tròn theo dòng nước trôi dạt về phía ông. Ông trượt chân, chẳng kịp nghĩ, vơ luôn chiếc chậu gỗ. Sơn dầu màu cườm bên ngoài chậu gỗ tròn tròn đã loang lổ, một tàu lá sen xanh mướt phủ lên trên chậu. Khi kéo tàu lá ra, ông bỗng rùng mình - trong chậu là một đứa trẻ vẫn đang ngủ ngon lành , một đứa trẻ trong cái yếm chẳng hay biết gì trước hiểm nguy của cơn hồng thuỷ, trước nhân thế.
Trong tình thế khẩn cấp đó, ông vội vã ôm lấy chiếc chậu, ô dù, giâỳ cũng chẳng thiết, vội vã vượt lên bờ, hớt hải bổ về nhà.
Bấy giờ ông đã quá năm mươi, không vợ, không con. Trước kia ông đã từng có một người vợ đẹp, nhưng chính những năm tháng ngọt ngào nhất bà đã bỏ ông đi bởi chứng bệnh thương hàn. Lúc này, ông đã là một thầy lang nổi tiếng khắp vùng, lại có y đức, cứu sống biết bao người. Cho nên, khi ẵm tôi từ chiếc chậu gỗ lên, ông tràn đầy niềm tin rằng trời đã ban ân, xót thương và bù đắp cho ông. Đặc biệt, khi biết tôi là một bé gái, ông đã ngờ rằng có lẽ tôi chính là người vợ yêu đầu thai chuyển kiếp.
Để có thể níu giữ tôi lâu dài, không để cho tôi phiêu dạt trong nhân thế, ông đã khổ tâm gắn cho tôi cái tên: Thạch Ngọc.
Ông muốn tôi là đá, là ngọc, mà không phải là nước, không phải là gió, không phải là mây, không phải là mưa, càng không phải phiêu dạt tứ phương, rời xa ông nửa bước.
Nhưng rồi, một ngày tám năm sau, ông dứt khoát rời bỏ tôi, để lại mình tôi bơ vơ phiêu bạt trên cõi đời.
Tám tuổi, bấy giờ tôi mới biết mình vừa tròn tám tuổi, cái tuổi mẫn cảm, yếu đuối, và cần tình yêu của bố, của mẹ xiết bao!
Ông vốn muốn dùng tên, dùng đá, dùng ngọc, dùng hình ảnh chìm nặng nhất, rắn chắc nhất, khó lay động nhất trên thế giới khoác lên người tôi, trói lấy tôi, không để tôi lại phiêu bạt trên thế gian. Không ngờ rằng, cái tên ông đặt cho, lại là vào tấm bùa khoác lên người tôi, khi ông không còn, tấm bùa có còn linh nghiệm?
Tôi đã trôi tới thì sẽ dạt đi.
Cha tôi đã dùng một dải lụa trắng cáo biệt cõi đời này.
Hôm trước, ông đổ bệnh vì những cuộc phê đấu liên tục, miệng khát khô, ông bảo tôi mang một tô nước lạnh tới giường. Tôi đặt bát nước xuống, quỳ bên ông, hai tay sờ nắn đôi chân đầy thương tích, giàn giụa nước mắt, không đừng được bèn hỏi:
- Cha, vì sao họ lại đối xử với cha thế này?
Ông không trả lời ngay mà giơ cánh tay khẳng khiu, quệt dòng nước mắt giàn giụa cho tôi. Mãi sau, ông nói:
- Tiểu Ngọc, con còn bé quá, không hiểu được điều này... Nói chung là cha sai, không oán nổi người khác, ngay từ đầu đã sai. Cha không nên sinh ra trong gia đình phú nông, càng không nên đi học nghề thuốc làm gì. Như một bài văn, mở bài đã lạc đề, cho nên cái gì cũng sai...
Cuối cùng thì cha đã làm sai cái gì? Bấy giờ tôi còn chưa thật hiểu rõ, hôm nay trong lòng vẫn còn ăm ắp những hoài nghi.
Rất nhiều sự việc năm tám tuổi ấy, nay nhìn về mờ mịt, chẳng còn vết tích gì. Cái gọi là "tuổi thơ giữ lại bờ đê, giấc mơ ngọt ngào vùi trong giếng cạn; bỗng ngoảnh đầu nhìn lại, tâm nguyện nay đã tan tành..." Trong hồi ức tương đối rõ ràng của tôi là trước khi từ giã cõi đời cha đã lê lết tấm thân bệnh tật đưa tôi đến nhà người cô trên huyện.
Cô là chị hai của cha tôi, đã học xong tiểu học, xót xa trước cảnh tàn sát vô cùng vô tận trong thời binh loạn, lại bị vị hôn phu bội ước, mọi suy tính đều lỡ làng, cô bèn xuất gia vào chùa trên huyện, sau giải phóng bị cưỡng chế hoàn tục, được bố trí làm trong xưởng dệt đồ lót, nhưng từ đó cô không lấy chồng.
Lên huyện trước hết phải đến bến xe Tần Trang, cách nhà độ bảy tám dặm, toàn đường đất. Cha đi trước, vai khoác tay nải, trong đó có quần áo của tôi, và vòng tay bạc, dây chuyền bạc, vòng cổ bạc hồi nhỏ tôi đã từng đeo.
Cha con tôi băng qua ngõ lớn, xuống cầu, rồi lại rẽ qua ruộng hành xanh mơn mởn, mấy người phụ nữ mặc áo xanh, quấn khăn trắng đang nhặt cỏ. Chợt tôi nhìn thấy người phụ nữ mặc áo cánh hoa ngay phía trước ngừng tay, vươn thẳng người nhìn cha con tôi. Tôi bắt gặp ánh mắt ấy, bỗng ngây người, trượt ngã xuống bờ ruộng. Cha vội vã xốc tôi lên, sốt sắng hỏi tôi có hề hấn gì không. Tôi lắc đầu, lại thấy người phụ nữ đó rẽ lúa, bước nhanh tới chỗ tôi, đầu tiên cô ta giúp tôi gợt bỏ bùn đất bám trên người, rồi lôi từ trong dải yếm ra chiếc bánh ngô vàng ươm, nhét vào chiếc cặp học sinh của tôi. Tôi chẳng biết phải làm thế nào, vội vã chặn miệng cặp lại, nhưng thấy cha tôi gật đầu đồng ý thì mới chịu nhận. Người phụ nữ rất phấn khởi, hai tay cứ nắn nắn trước ngực, ngớ ngẩn nhìn tôi cười. Cô ta có nước da trắng, khi cười trông rất xinh, bên má có hai lúm đồng tiền, giống hệt tôi. Lúc ấy, mấy người nông dân trên ruộng dừng tay, vươn người, ánh mắt lạ lẫm nhìn chúng tôi thăm dò. Cha vội vã dắt tay tôi, hấp tấp bước đi.
Cuối cùng cha con tôi cũng đi hết bờ ruộng, vượt qua cánh đồng, lên mặt đê. Tôi ngoái đầu nhìn lại, người phụ nữ kia vẫn đứng như trời trồng, ánh mắt si dại dõi theo chúng tôi.
- Cha, bà kia vẫn nhìn cha con mình kìa.
Tôi nói.
- Đừng để ý, người đàn bà mất trí ấy mà.
- Bà mất trí? Sao cha biết?
Tôi rất ngạc nhiên.
-Cha đã từng nom bệnh cho bà ấy.
Cha tôi nói, sắc mặt bỗng chốc sầm lại.
Lúc ấy tôi nào có biết, vận mệnh bất hạnh của tôi cũng bắt đầu được gây dựng từ người đàn bà bất hạnh này.
Chương Hai
Tôi cũng chẳng phải hoàn toàn bất hạnh.
Tuy đau đớn mất đi người cha yêu quí lúc mới tám tuổi, nhưng từ đó tôi lại nhận được tình cảm nồng ấm chẳng kém người mẹ yêu dấu ở cô. Hơn nữa, bắt đầu từ năm lớp 9, tôi đã làm quen với Ngô Nguyên. Từ đó, hai chúng tôi thân thiết như hai anh em.
Bố Ngô Nguyên là bộ đội chuyên nghiệp, khi đi làm, ông thường thích mặc bộ quân phục màu vàng đã bợt phai. Thành tích học tập của Ngô Nguyên rất tốt, hoạt động văn thể tích cực, ca hát, đánh cầu, nhảy cao, nhảy xa,... cái gì cũng xuất sắc. Anh ấy là học sinh ưu tú hiếm có của lớp cũng như của trường.
Vào khoảng học kỳ II của năm lớp 10, chúng tôi bắt đầu thầm yêu trộm nhớ. Cuối mùa hạ năm cuối cấp chúng tôi cùng nhau dắt tay vào cổng trường đại học F nổi tiếng Thượng Hải. Bấy giờ tôi là một cô gái hạnh phúc không gì sánh nổi.
Một thời gian, tất cả những gì bất hạnh, đau đớn, khổ sở dường như đều rời xa tôi. Bầu trời xanh ngắt, mặt trời rực đỏ, những lối đi trong trường thanh khiết, bằng phẳng và râm mát không gì sánh được.
Tôi ở phòng 206 nhà số 6 khu ký túc xá nữ, cửa phòng chênh chếch cầu thang của lầu số 2. Ngô Nguyên ở lầu số 8. Từ xa, qua cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy giá phơi quần áo và cây tùng ngay bên cửa sổ phòng anh. Bấy giờ, trong trường bàn tán rằng tôi xứng đáng là hoa khôi của khoa Lịch sử và còn có những ý kiến tranh cãi là hoa khôi toàn trường. Ngô Nguyên là anh tài của khoa Kinh tế, chủ tịch Hội sinh viên khoa, Trưởng ban tuyên truyền sinh viên trường.
Những lúc ngồi cửa sổ học bài, tôi thường thường ngước mắt về phía lầu số 8, gặm nhấm chút niềm vui "khổ tận cam lai".
Khát vọng và những ham muốn thể xác trong tôi ngày một lớn, ngày một khó kìm nén, ngay đến những nụ hôn nồng nàn, vòng tay nóng bỏng, những lời thì thầm thắm thiết dưới trời sao, bên lùm cây, trên bãi cỏ vẫn không sao thoả mãn nổi tôi. Lúc này, trong đầu tôi quay cuồng, mặt đỏ bừng, người như phát sốt, phía thân dưới ươn ướt. Cái tôi còn có thể dựa dẫm là lý trí vốn khá kiên cường của mình cộng thêm chút e thẹn trời ban của người con gái. Đương nhiên, có lẽ cái quan trọng hơn là: lúc đó tôi đã quá yêu Ngô Nguyên. Tôi không thể vì sự khao khát nhất thời, rung động nhất thời, thoả mãn rồi sinh chuyện, gây nên sai lầm lớn, ảnh hưởng lớn thậm chí là không thể tính nổi tới tiền đồ của anh.
Anh là một người rất mạnh mẽ, hồi còn học trung học anh đã rất tôn thờ câu danh ngôn "Không muốn làm một tướng quân, sẽ không làm nổi một người lính giỏi" của Napoleon. Có học kỳ vì không được làm cán bộ lớp, anh đã viết vào trang lót bìa cuốn nhật kí câu "Chim ưng có lúc còn bay thấp hơn gà, nhưng mãi mãi gà không thể bay cao bằng chim ưng" của Lênin.
Anh rất chú trọng việc rèn luyện thể chất và ý chí, giống như các vĩ nhân năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác, bất kể nóng lạnh, anhđều tắm nước lạnh. Sau khi anh làm Chủ tịch Hội sinh viên khoa, những yêu cầu rèn luyện càng hà khắc, anh ra thêm chỉ tiêu mỗi ngày chống đẩy hít đất hai trăm lần.
Tôi có cảm giác rằng, anh cũng thường có những dục vọng và xung đột trỗi dậy trong lòng, nhiều khi, phản ứng của anh còn cháy bỏng hơn tôi. Bờ môi tôi đã từng bị anh cắn nát; vai tôi, cổ tôi, lưng tôi thậm chí là mông và đùi tôi cũng bị anh cào cấu.... nhưng thường thường cái gọi củi khô gặp lửa, giữa khoảnh khắc sắp cháy và chưa cháy, anh bỗng lơi tay buông lỏng tôi ra, nghiến răng thật chặt, trút hơi thở dài, nét mặt vô cảm, chẳng biết làm gì...
Sau này tôi mới hiểu, anh dùng ý chí và nghị lực phi thường để kiềm chế bản thân, để vật vã đấu tranh với cái tôi không an phận, cái tôi rất dễ lầm lạc trong tiềm thức. Thường vào lúc này, cơn mưa anh bỗng xối xả hòng dập tắt lò lửa khát vọng của tôi nhưng cũng khó làm lụi hoàn toàn những đốm lửa cố gắng bừng đỏ. Những giọt lệ cứ trào ra, tôi cũng không sao ngăn nổi tiếng nghẹn ngào bật lên; trước mắt tôi là một người đàn ông bỗng trở nên lạ lẫm, anh có thật sự yêu tôi không?
Mỗi khi như thế, dường như nghe được những lời từ trong tim tôi, anh bỗng bình tĩnh trở lại, vội vã giúp tôi lau nước mắt, rồi thiết tha nồng ấm thì thầm:
- Ngọc em, cần gìn giữ, chúng ta hãy gìn giữ. Thấy tôi ngơ ngác, anh lại nói: - Trái cấm này, bây giờ thưởng thức vẫn còn xanh chát, chúng mình phải gìn giữ cho tới khi thật chín..., sẽ...
Khi nói thế, bàn tay to sần của và nóng ấm của anh ấp chặt lấy gương mặt tôi. Tôi gỡ tay anh ra, ngoảnh lại, dỗi hờn:
- Nói gì thế. không phải em muốn, cho một cái đinh ba Chư Bát Giới giwò.
Anh cười, ôm eo tôi, hôn tôi bằng nụ hôn đầy suy tính của con người anh lúc bình thường:
- Ngọc em,anh không kiềm chế nổi, có lúc anh rất hận ý chí mình không đủ kiên cường, hy vọng em giúp đỡ anh. Chẳng phải anh không muốn, nhưng anh biết rõ, đây là cái giá chúng ta không thể trả. Nhất là em, là con gái, lại càng phiền toái. Sartre nói, mỗi người đều tự do hành động, nhưng cần phải gánh chịu hậu quả hành động của mình. Quả cấm dễ thưởng thức, nhưng hậu quả này, cả anh và em phải chuẩn bị tư tưởng thật tốt mới có thể được. Đặc biệt...
- Thôi đừng nói nữa. Chẳng phải em không hiểu, phải đợi anh dài dòng thế sao? - Tôi vùng vằng khỏi vòng tay anh, chỉnh sửa lại quần áo, vuốt vuốt mái tóc, hỏi: - Anh nói đợi khi "thật chín" là ý gì? Có phải anh nói tình yêu chúng mình vẫn còn non nớt?
Anh bàng hoàng, rồi rất nhanh lấy lại sự tự nhiên, cười khì khì và kéo tôi vào lòng:
- Em vẫn không hiểu à? Anh nói "chín" là khi chúng mình cưới nhau kia! Đến đêm động phòng hoa chúc, em là quả nhân gian hiếm có mới thực sự là chín. Lúc ấy anh tới hái em, bứt em, ngốn ngấu em, chẳng được sao?
- Được, được! lúc đấy anh đừng có nghẹn, có hóc là được! Tôi nói.
Vậy, sau này, có lẽ lời nói đùa thành thật? Anh cũng thực sự không hóc, không nghẹn ư?
Hoặc giả, thượng đế nuốt lời chúng tôi, chẳng đợi đến thời khắc động phòng hoa chúc, cần trừng phạt chúng tôi, mới bắt chúng tôi thưởng thức, nhấm, gặm, nhai, nuốt để rồi ứ nghẹn thứ quả còn xanh chát?
Có thể, Thượng đế đã cười thầm. Bởi vì chỉ có người mới rõ, mới hiểu, người mới biết rằng: hạt giống "Thạch NGọc " người gieo buổi đầu vốn đã mãi mãi không thể chín, mãi mãi không rụng...
Tôi vốn quyết tâm phải đợi đến thời khắc động phòng hoa chúc mới cho Ngô Nguyên thưởng thức tôi, nhưng thực tại, tôi không nỡ nhìn thấy anh gắng gượng đấu tranh với mình. Lúc anh cố gắng kiềm chế bản thân, người cứ run lên, ánh mắt đọng đầy nỗi tuyệt vọng, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh.Bất kể một người con gái nào nhìn thấy mà không đau lòng? Còn nữa, tôi cũng có chút lo lắng - sự kìm nén quá mức đối với xung động về giới tính ở anh phải chăng sẽ tạo thành biến thái tâm lý trên một ý nghĩa nào đó. Có lúc anh thực sự khiến tôi cảm thấy lo lắng và hoảng sợ, bởi vì ngẫu nhiên tôi phát hiện ra rằng - anh có thể kiên quyết kiềm chế xung động về giới tính trong đau khổ triền miên, phải chăng là một kiểu kiểm nghiệm và thí nghiệm sự kiên cường ý chí bản thân mình.
Khi kìm nén cảm xúc ở đỉnh điểm, ánh mắt anh trở nên vô cùng cay nghiệt, nhưng lại tràn đầy sự ham muốn khác. Lúc ấy, tôi cũng mơ hồ ý thức được rằng: người đàn ông phong độ tao nhã trước mặt tôi, có lẽ có ngày sẽ vì một mục tiêu của riêng mình không nuối tiếc vứt bỏ tất cả - bao gồm ý nghĩa sẽ rời xa tôi không một lần ngoái lại.
Tôi bỗng ớn lạnh.
Nhưng, tôi rất yêu anh.
Tôi chẳng hề nghi ngờ, nếu vào quân ngũ,anh sẽ trở thành một vị tướng; nếu làm chính trị, ắt anh sẽ là một chính trị gia lỗi lạc...
Từ bé tôi đã tôn thờ tất cả những anh hùng, vĩ nhân, những chính trị gia và quân sự gia lỗi lạc trong hiện thực cuộc sống và lịch sử. Nhưng lúc này, tôi thường bị sự xúi bẩy của bản thân, mong muốn một người chồng nồng nàn. Cho nên, lúc chúng tôi vấn vít bên nhau, trong lòng tôi xảy ra mâu thuẫn, ngôn ngữ xác thịt mách bảo rằng đúng rằng sai. Tôi cũng hoài nghi, trong đêm trăng thanh đó, anh run run rờ rờ quần lót tôi, nâng hai đùi tôi, quyết đoán dấn lên, cũng bởi sự cám dỗ của tôi. Nhưng tôi vẫn tin rằng, trước khi tới tìm tôi, anh đã hàng ngàn lần tự nhủ trước mình. Khi không thắng nổi ham muốn, hưng phấn và kích dục đã khích lệ anh đến gõ cổng nhà tôi
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:07 PM.
Con hẻm hun hút, tận cuối ngõ nhỏ, ngói xám tường xanh, cánh cổng sơn đen, khung cổng cao cao, thềm đá rộng thênh, tường gạch thẳng đứng, trúc mai ken dầy, dưới mái hiên để chum chứa nước mưa… đó là nhà tôi.
Một ngày trong kỳ nghỉ đông. Cô tôi về quê, nói rằng hai ngày sau mới trở lại.
Rất khuya, tôi vẫn còn nằm trên giường đọc sách, đó là cuốn Trà hoa nữ của Dumas(1). Trước đây tôi đã từng xem qua, rất hợp với tôi. Nay xem lại có chỗ bất đồng. Tôi dở qua mấy lượt, bỗng ôm sách trước ngực suy nghĩ về vận mệnh thê lương của nàng Marguerite, càng ngẫm càng thấy cuộc sống của mình đã bĩ cực thái lai, tương lai như gấm.
Tháng Giêng là lúc người ta đi thăm hỏi người thân bằng hữu. Tối đó, Ngô Nguyên cùng cha mẹ tới nhà người dì út ăn cơm, anh đã hẹn sau bữa cơm sẽ đến với tôi.
Tôi dự cảm tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, tâm tư không để ý nổi vào cuốn sách. Từ khi quen biết, yêu thương nhau bấy nhiêu năm, phòng tuyến cuối cùng –– sự hoà quyện giữa tâm hồn và thể xác, cọ xát xác thịt vừa là cạm bẫy, vừa là cái quyến rũ chết người. Trước đây ở trường, trong phòng ngủ sinh viên có muôn cái bất tiện, lại sợ người khác phát hiện báo cho mọi người biết, tạo thành tin xấu. Nhưng bây giờ đang ở nhà của tôi, không người dòm ngó, không có kẻ phiền nhiễu, cái quan trọng hơn là tôi vừa qua kỳ kinh –– bọn nữ sinh viên từng to nhỏ với nhau, vào lúc này thì không thể mang thai.
Nhưng, sao giờ Ngô Nguyên vẫn chưa tới?
Tôi đẫn đờ nhìn vào trang sách, nhưng tâm trí luôn để ngoài ngõ, ngoài cổng. Cơn gió lao xao, tôi cũng giật mình bật dậy, lắng nghe để phân biệt đâu là tiếng chuông xe đạp rung rung của anh, đâu là tiếng bước chân lạo xạo.
Tiếng chuông đồng hồ điểm 11 giờ đã lâu. Mười một rưỡi Ngô Nguyên vẫn chưa xuất hiện. Tôi nghĩ anh có thể lỡ hẹn, trút một hơi thở dài thất vọng, thay quần áo đi ngủ. Nhưng, đúng vào lúc này, vòng xích ngoài cổng vang lên.
Tôi xỏ giầy, mở cửa chạy ra ngoài sân, con mèo trắng Ba Tư mà cô rất yêu như tên bắn vọt ra trước tôi kêu “meo, meo, meo”.
Tôi khẽ kéo then cổng, mở hé cửa, Ngô Nguyên hấp tấp chen vào.
- Sao đến muộn thế?
Tôi đóng cổng, giọng oán trách hỏi.
- Nhà đầy người, không thể đi nổi.
Anh nói, có chút kiêu hãnh hơn bình thường, giơ tay quàng lấy tôi.
- Ngoài này lạnh cóng đi được, mau vào nhà đi.
Tôi nói, đồng thời thấy mùi rượu từ anh phả ra nồng nặc.
Anh bước theo tôi đến phòng ngủ phía tây.
- Em vẫn còn xem sách?
Anh cố đứng vững trước tủ đầu giường, nhặt cuốn Trà hoa nữ lên.
Tôi gật đầu, kéo vạt áo anh, nói:
- Mau ngồi xuống đi. Xem anh kìa, liêu xa liêu xiêu.
- Em nói quá không đấy?
Anh nói, cố ý đứng thẳng, nhưng cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, tay cầm cuốn sách, anh bước tới ngả ngớn tựa vào vai giường.
- Bữa cơm có vui không?
Tôi hiếu kỳ hỏi.
- Các món tạm được. Hai cậu cứ ra sức rót rượu cho anh…
- Nhưng –– sao ăn mãi tới giờ?
- ừ. Anh đang định nói với em. Cô con gái của cậu cả ở Nam Kinh đến. Nó học Sư phạm Bắc Kinh, kể không biết bao nhiêu chuyện, cho nên, sau bữa ăn lại tào lao. Theo nó, qua tết, khẩu hiệu tuyên truyền văn hoá sẽ thu lại. Trung ương vừa ra quyết định đến cấp tỉnh, cần phải ra sức cổ động phản đối tự do hoá giai cấp tư sản. Xem ra, giới văn hoá, báo chí, giới lý luận lại có cái hay để xem. Hơn nữa, nghe nói mấy tay phái cải cách e khó đứng vững, có người hò hét truy ra hậu đài của tự do hoá giai cấp tư sản…
- Xin lỗi, hôm nay em chẳng muốn nghe anh nói chuyện chính trị.
Tôi thấy anh có hơi men, cứ thao thao bất tuyệt, nên cắt ngang.
- Thế em muốn anh nói gì?
Anh tròn mắt, rồi bỗng rất âu yếm nhìn tôi.
- Anh tự đoán lấy.
Tôi kéo anh ngồi xuống, một tay cố ý liên tục xoa xoa ấm giường và mặt chăn xanh trơn mềm đã trải phẳng phía sau lưng.
- Anh muốn nói, tối nay anh sẽ không đi đâu, được không?
Anh nghẹo đầu.
- Anh hư lắm.
Tôi nói và khẽ dúi nhẹ vào vai anh.
- Hư thì hư. Anh nắm lấy bàn tay tôi, lẩm bẩm nói: - Vô tình chưa chắc thật hào kiệt. Em này, em bố trí phòng ấm áp thế, làm anh lầm tưởng như chúng mình đã cưới được mấy năm…
Nói rồi anh hấp tấp ghì siết tôi vào lòng, đặt lên môi tôi một nụ hôn thật nồng nàn.
Tôi bỗng mơ màng.
Nói thực, nụ hôn vừa khiến tôi mê ly không gì sánh nổi, lại vừa khiến tôi nghẹt thở.
Tôi thật khó khăn mới thoát khỏi bờ môi tham lam của anh, hít một hơi sâu.
- Sặc mùi rượu.
Tôi nói, làm ra vẻ ghét.
- Hôm nay anh cố tình thế, anh muốn thế cho khí thế.
- Thế…
Tôi còn chưa nói hết câu, bờ môi đã bị nụ hôn nồng nàn của anh chẹn lại.
Chúng tôi ngã ra giường, lăn lộn trong vòng tay ngọt ngào, môi vẫn không rời nhau.
Đầu lưỡi ngang ngược của anh không ngừng đưa đẩy trong miệng tôi. Như một dòng điện vừa ấm áp vừa thô bạo, mỗi lần kích lên đều khiến tôi cảm thấy đê mê, người run lên không ngừng, tôi mê man, đầu óc quay cuồng, hoàn toàn đánh mất mình…
Tôi không biết cúc áo ngực của mình được cởi ra từ lúc nào, chỉ khi bỗng thấy bàn tay thô ráp của anh đè lên bầu vú căng cứng… hạnh phúc đắm say lập tức xâm chiếm từng thớ thịt, chân tơ trong tôi, thoắt chốc… tôi bỗng không ghìm nổi tiếng rên khe khẽ.
Khi tôi mơ hồ ý thức được bàn tay anh cuối cùng đã rời bỏ bầu vú tôi, dần dần lướt xuống phía dưới, dần lột bỏ quần dài và quần lót của mình, lý trí tôi mới sực tỉnh.
Sự ngượng ngùng trời ban đã khiến tôi không thể chịu nổi phần kín nhất của thể xác loã lồ trước ánh đèn, tôi vội vùng dậy, kéo tấm chăn che kín người, rồi ra hiệu cho Ngô Nguyên tắt đèn ngủ, nới móc bỏ màn.
Mùa đông vẫn bỏ màn là tập quán quê tôi. Tuy không có tác dụng phòng muỗi, nhưng cũng có thể che chắn bụi bặm, bảo vệ sự thanh khiết của chăn mền. Nhưng cái tôi xem trọng hơn là nó có thể tạo nên sự an toàn tâm lý cho tôi, “chui vào màn thành nhất thống”, dường như có thể cách ly tất cả mọi vật chất có thể nhìn trộm sự “tằng tịu” của chúng tôi trong đêm tối –– thậm chí bao gồm cả ánh mắt của lũ chuột và nhện.
Trong phòng trở nên tối tăm, qua tấm màn mỏng như cánh chuồn, tôi mới chú ý đến ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khoang cửa sổ. Tôi he hé mắt liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, chữ số La Mã như đốm sao đang nhảy tới mười hai giờ mười ba phút.
Trong đêm tối, Ngô Nguyên hấp tấp kéo tấm chăn ra, nâng hai đùi tôi lên. Lúc này, con mèo bỗng kêu “meo meo” ngay phía trước cửa sổ.
Bàn tay đang quờ quạng của anh chợt ngừng hẳn, anh dướn người dỏng tai lắng nghe.
Tôi hơi lạnh, không kìm nổi khẽ rùng mình. Có lẽ vì động tác này khiến anh tỉnh táo trở lại. Anh còn suy nghĩ thêm chút nữa, cuối cùng quyết tâm không thể lùi bước nhảy lên.
…………
Chúng tôi –– ít nhất là tôi, hoàn toàn không hề có chút kinh nghiệm, chỉ nhờ vào bản năng, nhờ vào tưởng tượng, hiến dâng thân xác mình cho đối phương tìm tòi. Lúc đầu tôi còn cảm giác được cái thô to của anh chần chừ nơi kín của tôi, dần dần, rồi lại biến thành đâm ngang… một dòng nóng ấm tuôn trào ra đùi tôi…
Trong bóng đêm, tôi quờ vội chiếc khăn dưới gối quáng quàng lau lau trong chăn, lau xong, không thể không quay sang nhìn anh đã rã rời bên tôi, cuối cùng trút hơi thở dài, cho rằng đã hoàn tất một đại lễ trong tiến trình nhân sinh –– từ con gái trở thành một người đàn bà. Tuy nhiên, có điều gì đó hẫng hụt, cảm giác rõ ràng những điều vừa diễn ra có chút xốc nổi, mau chóng và nhạt nhẽo, tôi không cầm nổi lòng, quay người, vùi đầu Ngô Nguyên vào ngực, trào dâng tình cảm nồng ấm của một người mẹ.
- Anh, có ổn không?
Tôi ấp úng hỏi.
- ừ. Anh ậm ừ .
- Em chẳng thấy có cảm giác đặc biệt gì.
Tôi khẽ nói. Anh ngoảnh đầu lại, miễn cưỡng nói:
- Sao em lại có cảm giác được? Anh vẫn chưa thể đưa vào.
- Cái gì? Lẽ nào anh…
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mơ hồ.
- Nhưng, có lẽ là anh…
Anh nói, giọng cụt hứng. Tôi bỗng thấy chẳng biết phải làm gì.
Một lúc sau, cảm giác được phần ấy của anh lại nóng, cương cứng lên, tôi bèn nói:
- Anh thử lại xem sao?
Anh do dự một lát, nghĩ ngợi, rồi lại leo lên.
Nhưng, lên lên xuống xuống bao lần, vật lộn gần suốt đêm, anh đã vã mồ hôi, nhưng vẫn chưa nắm được mấu chốt. Anh trông mặt ủ mày ê, cuối cùng đành cam chịu từ bỏ, buộc phải lăn xuống nằm cạnh tôi nghỉ ngơi.
Sau đó, trời sắp sáng, anh bỗng khẩn cầu:
- Ngọc, em để anh xem xem nhé?
- Làm cái gì?
- Anh muốn xem một chút.
- Có gì đáng xem.
Tôi nói, dù không muốn, nhưng thấy dáng vẻ kiên quyết của anh, thì cũng ngầm để mặc.
Anh vén màn, cầm chiếc đèn bàn chui vào chăn, quỳ đối diện với chỗ kín của tôi, vội vã dùng ngón tay gạt túm lông rậm rịt, chăm chú xem xét.
Bởi xấu hổ, tôi đã nhắm nghiền mắt, bỗng nhiên cảm giác thấy anh rùng mình, ngọn đèn lạnh ngắt rớt xuống đùi tôi.
- Cái gì thế?
Tôi mở mắt, bật dậy.
- Không, không có gì.
Anh ậm ừ lấp liếm. Ngọn đèn bàn bị lật ngửa rọi đúng mặt, phản chiếu gương mặt nhợt nhạt, trong ánh mắt chứa sự ngạc nhiên lẫn khó hiểu lạ lùng.
- Nói với em đi, có chuyện gì thế?
Tôi gặng hỏi.
- Cái gì? ừ, chẳng có gì, anh nghĩ, anh hơi mệt…
Anh ấp a ấp úng, dựng lại chiếc đèn, vội vã đặt nó trở lại chỗ cũ, sau đó chầm chậm nằm ngửa xuống, hai tay gối đầu, trầm tư.
Trực giác mách bảo với tôi rằng, xác thực có điều gì đó rất khác thường, đích xác có chuyện gì đó xảy ra ngoài ý muốn. Tôi chống tay ngồi dậy.
- …?
Tôi đưa ánh mắt dò hỏi anh.
- …
Anh cũng nhìn lại tôi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng anh nói:
- Trước đây em đã kiểm tra sức khoẻ lần nào chưa?
- Kiểm tra sức khoẻ? Kiểm tra sức khoẻ gì? Lúc vào đại học đã kiểm tra rồi.
Tôi nói.
- Anh không nói thế, anh muốn hỏi em đã kiểm tra phụ khoa chưa?
- Chưa, chưa bao giờ. Vì sao? Có gì khác thường à?
Anh lại ậm ừ không nói.
Chúng tôi đón ánh bình mình rọi qua khe cửa sổ trong im lặng.
Như đưa ra một quyết định trọng đại gì đó, Ngô Nguyên bỗng xoay người ghì hai má tôi thân thiết nói:
- Ngọc, hãy đồng ý với anh, mau đi kiểm tra phụ khoa, được không. Nói xong, anh tuột khỏi giường.
- Nhưng anh phải nói với em đã xảy ra chuyện gì?
Tôi nói, trong lòng đầy lo sợ, không kìm nổi vội vít lấy cổ anh.
Anh đành phải ngồi lại, chùng chình rất lâu, rồi từ từ gỡ tay tôi ra nói:
- Ngọc, xin lỗi em, anh chẳng biết phải nói như thế nào mới đúng. Như này nhé, em đừng lo lắng. Nói thế nào nhỉ, em có thể đã bị –– phong bế(1)
- Phong bế?!
ánh mắt tôi bỗng ngây dại, nói không ra lời, máu dường như đông cứng.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:10 PM.
Tôi chẳng còn nhớ rõ Ngô Nguyên đã bỏ đi từ lúc nào, và cũng chẳng chú ý anh đã nói gì trước lúc ra đi.
Tôi chỉ biết mình đã hoàn toàn mê mụ.
Tôi chẳng biết mình ngồi trên giường đã bao lâu, mãi tới khi ánh mặt trời rọi tới tận chân giường, mới nghĩ rằng cần phải đến thư viện gần nhà, mượn cuốn sách đại toàn y học và thường thức sinh lý y học, tìm kiếm một số kiến thức và kiểm chứng tri thức về phương diện hệ thống sinh dục phụ nữ.
Tôi mượn tất cả sáu cuốn, trong đó bao gồm “Bài nói chuyện thường thức y học sinh lý thanh niên”, “Cấu tạo và giải phẫu sinh lý phụ nữ”, “Toàn thư y học gia đình”.
Cả ngày tôi ngồi lỳ trước bàn học của mình chăm chú lật từng trang sách đọc những cuốn mà trước đây tôi chưa từng tiếp xúc và cũng chưa nghĩ cần phải đọc.
Mãi sau tôi tìm được một phần “Những dị hình của bộ phận sinh dục phụ nữ” ở chương “Bệnh tật sản phụ khoa” trong sách “Đại toàn y học gia đình”, mới hiểu được bộ phận sinh dục phụ nữ quả thật có thuyết “hẹp lỗ”, thậm chí có người cơ bản không có “đạo”.
Nhưng, về cơ bản tôi có thể xác định mình dứt khoát không phải là phụ nữ không có “đạo”. Thậm chí có phải là “hẹp lỗ” hay không, tôi vẫn còn nghi hoặc.
T
ừ năm mười sáu tuổi tôi đã có kinh lần đầu, tuy không đúng chu kỳ, hoặc khi có sớm lúc có muộn, nhưng kinh huyết luôn luôn có. Nếu như thật sự “bịt lỗ”, thì máu này sẽ từ đâu chảy ra?
Tôi đã từng bằng mắt và tay cảm nhận được sự thay đổi của thể xác mình trong thời kỳ thanh xuân, bao gồm cả vùng mu thân dưới từ nhạt sang đen, từ ít sang dày. Nhưng “bộ mặt thật của Lư Sơn” dưới bóng cây đó xưa nay vẫn chưa có cơ duyên biết đến. Nó ngay sát tôi, nhưng vẫn không mặn mà, như cái bóng, lúc nào cũng ở ngoài tầm với của tôi. Khi còn rất nhỏ, tôi biết đây là nơi thẹn thùng khi để người khác nhìn thấy, như cuốn phim chưa sử dụng, chỉ ngoan ngoãn nằm im trong hộp kín; đến khi lớn hơn một chút, mỗi lần trước khi đi ngủ đều dùng nước nóng rửa ráy, mới biết đây là nơi có nhiều cáu bẩn ô nhiễm; đợi đến một ngày thấy hồng hồng, thấy trào ra, càng hiểu thêm rằng nơi thần bí này lại là mảnh đất phát nguồn của tất cả mọi sự sống, là cái mà đàn ông kính trọng, lưu ý và sùng bái nhất…
Lúc đó, tôi không thể chịu đựng nổi khi nghĩ rằng: nơi tối quan trọng như thế này mà lại xảy ra những điều lệch lạc. Như vậy, tôi trở thành người đàn bà không hoàn chỉnh, không thuần tuý, sẽ không còn tư cách cùng người đàn ông trong tim mình chung chăn gối, kết hôn, sinh con đẻ cái… bởi vì “cửa rừng” thể xác của mình đã khép chặt, sẽ thờ ơ và cự tuyệt sự hăng hái tiến về phía trước của cánh đàn ông.
Tôi không thể chịu đựng nổi, thật sự chẳng có cách gì chịu đựng.
Tôi thà tin rằng đó là lời khôi hài của Ngô Nguyên; hoặc giả, cũng có thể anh nhìn nhầm.
Trong tuyệt vọng, tôi bỗng động lòng, cần phải quyết tâm tự kiểm tra phần dưới của mình, xem xem rốt cục “trùng môn” và “cấm địa” như thế nào.
Tôi ra khỏi bàn viết, đóng chặt cổng và cửa. Tụt trần truồng phần dưới, kẹp chiếc đèn vào giữa cặp đùi, rồi đặt chiếc gương con con giữa háng, chếch một góc 45 độ, đối chuẩn…
Trong lòng tôi bỗng trở nên hoảng loạn vô cùng, giống như một người đã bị phán án tử hình, nay lại thêm một lần đối mặt với tuyên phán của quan toà nơi pháp đình.
Nhưng cái đáng tiếc, lông lá phần dưới cơ thể tôi rậm rạp đã ngăn trở sự quan sát của tôi. Dù tôi đã cong mình như một con tôm, nhưng vẫn không nhìn rõ diện mạo thật nơi kín. Sau cùng tôi dùng ngón tay khẽ khẽ tìm tòi, phía trên chỗ kín của tôi có lỗ nhỏ bằng hạt đậu răng ngựa.
Cho nên, việc nói tôi hoàn toàn “bịt kín” e rằng không đúng, mà gần như “bịt kín” hoặc “nửa kín nửa hở” có lẽ gần với sự thực hơn.
Đây thực sự là việc đau đớn và mất thể diện.
Giữ một khiếm khuyết kinh người như vậy, lâu nay, bạn học cùng khoa Lịch sử của tôi chẳng hề hay biết, chẳng hề cảm giác và chẳng hề xem xét. Tôi vốn còn cho rằng, ngồi trong nhà vệ sinh nữ, đứng dưới vòi sen nhà tắm nữ hơi khói mù mịt, tôi đều giống với mọi nữ sinh khác. Chúng tôi đi tiểu tiện, đại tiện, phần dưới chẳng có vật gì dài hơn. Trong nhà tắm những tranh luận nhiều nhất mà tôi nghe được, những khác biệt lớn nhất của phụ nữ có thể nhìn thấy cũng chỉ là ngực của người nào đó “phẳng như tấm phản”, vú của người nào đó “chưa bước ra cửa vú đã ngoài sân”, người nào đó “tóc tiên tươi tốt”, người nào đó “thanh long”, người nào đó “bạch hổ”… May mắn cái “phong bế” của tôi là sự “sự hẹp lỗ” kín đáo, đã không để cho người khác biết, mà ngay cả tôi cũng không biết, nếu không, nếu không sẽ trở thành một đề tài chọc cười cho người khác.
Nếu như lúc đầu tôi biết về điều bí ẩn của thể xác mình, tôi nghĩ, tôi đã tuyệt đối không cho Ngô Nguyên đụng chạm vào chỗ kín của mình, cũng sẽ không nói chuyện yêu đương với anh. Rất có khả năng tôi sẽ lựa chọn cách sống độc thân, lựa chọn cách để lại thế giới một hình ảnh hoàn mĩ và sẽ vĩnh viễn mang theo sự thật vào quan tài. Giả sử tôi chưa từng kết giao với bạn trai, từ đầu chí cuối luôn băng thanh ngọc khiết, một cái “đạo” của đàn bà dù có “hẹp lỗ” hay “nửa kín nửa hở” với tôi, với người khác, với thế giới này thì có là gì? Trên thực tế, cái gọi là “hẹp lỗ” không hề ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi, tư tưởng của tôi, giấc ngủ của tôi, sự tiết ra của tôi, nó chỉ có ảnh hưởng thật sự tới một việc: đó chính là sự “tiến nhập” của người khác hoặc vật đó.
Tôi cũng rất phiền não về sự thực của việc “hẹp lỗ” này lại chẳng phải do tôi tự mình thong thả tìm ra, và thong dong đối ứng. Ví như có thể sớm một chút…
Trời ơi!
Mỗi lần nghĩ đến nó, trước mắt tôi lại hiện ra hình ảnh buổi tối nọ Ngô Nguyên trèo lên tụt xuống, lo lắng, sốt ruột. Hiển nhiên anh không kịp trở tay, vừa thiếu chuẩn bị về tinh thần, vừa thiếu chuẩn bị về thể xác.
Tôi thật muốn nói lời “em xin lỗi” với anh!
Xảy ra việc xấu hổ như vậy, anh cũng mặt ủ mày ê. Nhưng anh vẫn quan tâm tới tôi, tối đó gọi điện cho tôi, nói ngày mai sẽ đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra, lại khuyên tôi không nên quá phải lo lắng, anh tin tưởng bệnh này sẽ chẳng hề gì, nếu cần thì có thể phẫu thuật…
Nhưng tôi đã tạ từ ý tốt của anh.
Tôi nói, em sẽ đi bệnh viện. Nhưng đi lúc nào, đi bệnh viện nào, em còn chưa nghĩ tới. Tôi cũng dự tính chỉ đi một mình. Rắc rối về thể xác của tôi, sẽ do mình tôi giải quyết.
Anh cũng không quá kiên trì.
Tôi cũng đã từng nghĩ đến việc sẽ đưa việc bí ẩn này nói với cô, nghe ý kiến của cô –– trong quá trình tôi trưởng thành từ một bé gái thành cô gái, cô là người duy nhất giúp đỡ và hướng dẫn cụ thể cho tôi. Cô đã từng dạy tôi phải có tư thế và kiểu tay như thế nào khi rửa ráy phần dưới thân, nơi tiểu tiện mới không dễ bị viêm nhiễm; cũng đã từng căn dặn tôi, “bạn cũ” đến tuyệt đối không được uống nước lạnh, nếu không sẽ đau bụng…
Nhưng tôi không nghĩ nổi lý do nào để giải thích vì sao tôi bỗng phát hiện ra chân tướng thể xác mình, cũng lo lắng cô sẽ lần ra việc tôi và Ngô Nguyên đã từng vụng trộm quả cấm. Cô có thái độ rất nghiêm túc và lạ lùng với hôn nhân, luôn ân cần dạy dỗ tôi: kết bạn trai cần “thà ít mà hay”, trước khi cưới nhau quyết không thể trao thân cho người. Tuy sau này cô có chút cảm tình với Ngô Nguyên, nhưng vẫn luôn nhắc nhở tôi:
- Lũ đàn ông trùm trong chăn, ai đoán được bụng dạ họ.
Cho nên, tôi ngầm hạ quyết tâm: trước khi có kết quả chẩn đoán và ý kiến xử lý chính xác của bác sĩ, tôi sẽ không nói về thể xác của mình với bất kể một người nào – kể cả cô tôi, đồng thời, cũng chủ động né tránh tất cả liên hệ và hẹn hò với Ngô Nguyên.
Tôi cần phải thực hiện cách làm “nước rút đá trơ” đối với thể xác mình.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:18 PM.
Buổi sớm, trong gió rét căm căm, mình tôi đáp chuyến xe đường dài đi Nam Kinh. Tôi quyết định đến kiểm tra phụ khoa ở một bệnh viện quân đội nổi tiếng trên tỉnh.
Sở dĩ lựa chọn như vậy, bởi tôi suy tính ba điều chủ yếu: thứ nhất, thành phố nhỏ nơi tôi sống có quá nhiều người quen, bất kể tôi đến bệnh viện nào đều có thể chạm trán bác sĩ, y tá hoặc người bệnh mà tôi quen biết, lại còn có những người chào hỏi tôi, quen biết tôi mà tôi thì không hề biết họ. Họ hoặc là láng giềng, bạn hoặc thân thích, bè bạn, cô dì chú bác của bạn học, của láng giềng tôi, hoặc là… Thứ hai, bác sĩ phụ khoa ở các bệnh viện trong thành phố này hầu hết toàn là đàn ông, nhất là đàn ông trẻ. Tôi đã từng hỏi một nữ y tá trung niên dáng người mập mạp ở trung tâm tư vấn bệnh viện Nhân dân huyện về việc này, không ngờ vô tình bị cô ta châm chọc:
- Có cái gì đáng hỏi. Cô đã từng thấy người phụ nữ nào có hứng thú với phần dưới của mình? Bẩn dề dề, phiền đến chết. Đàn ông ấy à, lại khác…
Nhưng, rốt cục tôi là con gái, mang thể xác mình, đặc biệt là bộ phận vô cùng kín đáo loã lồ trước người đàn ông xa lạ, dù anh ta là bác sĩ, tôi có thể chịu đựng được sao? Thứ ba, tôi đã đọc được một bài viết về thành tích của khoa Sản bệnh viện quân đội Nam Kinh này từ một tờ báo tỉnh, biết ở đây đều là bác sĩ nữ.
………
Khi ở nhà chờ xe, chốc chốc tôi lại nhìn cửa, lòng luôn mong ngóng Ngô Nguyên sẽ tới tìm tôi, sẽ đến tiễn tôi, sẽ đến đưa tôi đi. Đã mấy ngày nay, chúng tôi chẳng liên lạc với nhau, thật sự tôi có chút nhớ anh. Tôi chợt phát hiện mình bỗng trở lên yếu đuối, cần có người nâng đỡ, cần có người dựa dẫm, cần có người tiếp thêm niềm tin và dũng khí để đối mặt với hiện thực tàn nhẫn của bản thân, để cùng bầu bạn vượt qua lữ trình không ánh mặt trời trong những ngày đông rét mướt này.
Tôi đã lên xe, ngồi bên cửa sổ xe mà vẫn không đừng được chốc chốc lại lau những giọt sương bám trên cửa kính để ngoái lại. Tôi thật sự hy vọng vào giây phút cuối cùng khi xe sắp chuyển bánh bỗng bóng dáng Ngô Nguyên xuất hiện.
Nhưng…
Thôi chẳng cần nói nữa.
Cuối cùng khi chiếc xe lắc lư rời bến, lòng tôi tràn ngập nỗi thất vọng, nước mắt giàn giụa.
Thực ra, nếu như Ngô Nguyên thật sự có ngầm theo tôi, theo dõi tôi, quan tâm tôi, tiễn đưa hay đi cùng tôi, tôi cũng sẽ không cần. Tôi có lòng tự tôn của mình, tôi cũng không muốn cầu xin sự cảm thông, thương xót, quan tâm rẻ rúng từ bất kể một ai. Tôi chỉ muốn biết đến giờ tôi có trong trái tim anh được mấy phần.
Xảy ra sự việc như vậy, rốt cục anh nghĩ gì?
Anh hối hận không? Anh định rút lui chăng?
Tôi rất yêu anh, đó là điều tôi tin chắc; nhưng trong lòng tôi biết rõ hơn ai hết, anh nhất định không phải là con người của chủ nghĩa “tình yêu chí thượng”. Anh lại là con một, bố mẹ, ông bà anh đều rất kỳ vọng ở anh, trong đó bao gồm cả việc sớm nối dõi tông đường. Anh rất nổi ở trường, mặc dù có tôi luôn cặp kè như hình với bóng, nhưng xem ra còn không ít cô gái đang theo đuổi anh, trong đó còn có cả con gái của một minh tinh màn bạc và con của một cán bộ cao cấp. Hai người này tôi đều đã gặp, một người “mặt như chiếc bánh”, còn người kia da mặt “sần như vỏ quýt”, tôi gọi đùa họ là “đại sứ hình ảnh”, tỏ ý xem thường, không ngờ đã làm anh phật ý. Điều này chứng tỏ, ngoài hình dáng, xác thực còn có thứ khiến anh động lòng…
Như vậy, thật sự đến lúc tôi nên từ bỏ?
Nhưng tôi chưa từng được một cái gì, vì sao tôi lại phải từ bỏ?
Chiếc xe bắt đầu tăng ga phóng men theo bờ sông. Bên trái xe là dòng nước đỏ ào ào cuộn chảy, bên phải là cánh đồng và thôn xóm cứ vùn vụt lướt qua.
Tôi bỗng nghĩ đến cha (trong lòng tôi rất ân hận, lâu lắm rồi, tôi rất ít khi nghĩ về ông). Nếu như ông còn trên cõi đời này, với danh tiếng của một bậc thầy đông y, chí ít tôi còn có thể thỉnh giáo ông về những phiền phức của thể xác, và cùng ông bàn bạc. Nhưng…
Ngoài trời có mưa bụi, nước sông càng thêm ngầu đỏ, cảnh sắc đồng quê và thôn xóm càng trở nên mờ mịt, hư ảo.
Tôi thu tầm mắt lại, dựa vào thành cửa sổ lim dim dưỡng thần. Nhưng tôi nghĩ đến tương lai, trong lòng vẫn cảnh gió thảm mưa sầu…
Tôi không biết mình đã thiêm thiếp ngủ từ lúc nào, hơn nữa còn có giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, Ngô Nguyên luôn là cái bóng theo sát tôi, dù thế nào tôi cũng không thể nhìn thấy anh. Sau đó, hình như tôi tới một khe núi, bước thấp bước cao men theo sườn đá bên khe nước, tiếng nước chảy ào ào. Tận cùng của khe nước là một đầm nước xanh biếc, bờ bên kia là vách núi cao dựng đứng… Đúng lúc tôi đó bỗng phía sau có tiếng cười khúc khích. Tôi nghe tiếng Ngô Nguyên, vội vã ngoảnh đầu lại, nhưng chưa kịp rõ mặt thì anh đã vọt lên tận tầng mây, hoá thành dải lụa trắng lặng lẽ biến vào đầm nước, không còn lộ diện.
- Ngô Nguyên…
Tôi gào lên nhưng chẳng hề nghe tiếng của mình.
Sắc trời tối dần, tôi quay đầu lại, không còn nhìn thấy khe nước và con đường đưa tôi đến, chỉ cảm giác được gió đêm rì rào thổi lên mặt.
Tôi biết mình đã đến miền tuyệt cảnh, mà người duy nhất bầu bạn cùng mình lại là “hoàng hạc một đi không trở lại”, tôi không còn đứng vững nổi, bủn nhủn ngồi bệt ra đất, oà khóc.
Tôi cũng không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ thấy họng đã khô rát, mắt dường như đã mờ tối. Bỗng có bàn tay to khe khẽ xoa đầu tôi. Tôi cho rằng đó là Ngô Nguyên, bèn nắm chặt bàn tay đó. Nhưng đó lại là bàn tay gầy gò như que củi khô không hề có cảm giác xác thịt. Tôi hoảng hốt quay đầu lại, hoá ra là một ông lão ngàn thu, râu tóc bạc phơ, quấn mình trong tấm lụa trắng đứng sau tôi, lại dường như đang lơ lửng trên không.
- Con gái, chớ đau lòng. Ta có mấy tờ giấy, cháu hãy nhận lấy, cháu sẽ hồi tâm trở lại.
Ông lão vừa dứt lời, đột nhiên biến mất, nhưng tờ giấy trắng kia đã nằm gọn trong tay tôi. Tôi vội vã mở ra, trên đó viết tám chữ vẫn còn chưa khô nét mực:
Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá
Tôi không hiểu được ý của nó, bèn ngửa mặt lên thinh không, lại thấy ông lão đang từ sau màn đêm hiện ra, mỉm cười vẫy tay. Tôi định thần nhìn lại, hoá ra đó là cha tôi.
- Cha!
Tôi nhảy lên, thất thanh gọi.
Tiếng gọi của tôi không giữ nổi hình bóng người cha, nhưng đột nhiên làm tỉnh “giấc mộng hoàng lương” trên xe.
Tôi dụi mắt, vươn người, chợt phát hiện ra mình trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
Nhưng tâm thần tôi bàng hoàng, thậm chí cảm thấy tờ giấy cha đã đưa cho vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay. Tôi nghi hoặc cúi đầu, mở bàn tay ––Tờ giấy đó không cánh mà bay, nhưng dường như tôi vẫn nhìn rõ ràng tám chữ viết theo lối chữ Khải trong lòng bàn tay:
Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá.
Giữa trưa tôi mới tới được Nam Kinh, đến khi vào viện đã là một giờ mười lăm phút.
Tôi chẳng muốn ăn cơm, chỉ mua hai chiếc bánh bao nhân rau ở một quầy hàng nhỏ bên cổng viện rồi hớt hải bước vào lầu khám bệnh.
Tôi leo lên phòng khám phụ khoa trên tầng 2 ngó ngó nghiêng nghiêng, xét kỹ hai vị bác sĩ trực ca chiều nay là phụ nữ mới yên tâm chạy xuống tầng một lấy số đăng ký khám bệnh.
Con số tôi cầm là số 0113, dường như lại là con số không may mắn. Tôi định quay lại bốc số mới, nhưng trông thấy ánh mắt kỳ quặc của một y tá đang nhìn tôi dò xét, dường như xuyên cả tâm can tôi, hiểu thấu bí mật của tôi nên đành thôi.
Trên cả dãy ghế dài trước cửa phòng khám phụ khoa chỉ có khoảng bảy tám người.
Tôi yên tâm ngồi xuống, lôi từ chiếc túi giấy ra chiếc bánh bao rau còn nóng hổi, cẩn thận lột bỏ những bụi bẩn bám bên ngoài, chậm rãi nhai.
Tôi ăn mặc rất đơn giản, chiếc áo lông vũ màu xám nhạt, quần bò xanh non, đi giày nhung đen. Tóc tôi cũng chỉ dùng sợi dây chun buộc quấn sau gáy. Nhưng tôi để ý những người đàn ông qua qua lại lại không ngừng chú ý đến tôi. ánh mắt của họ xem như lơ đễnh, nhưng thực ra rất chăm chú. Có một người lính lướt qua trước tôi, dáng vẻ rất vội vã, bỗng vội xoay người, vờ như xem tờ thông báo dán trên tường phía sau tôi, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua người tôi.
Từ năm đầu bậc sơ trung, tôi đã quá quen với những ánh mắt kiểu này, cũng từ trong ánh mắt đó, tôi ý thức được dung nhan mĩ miều của mình. Hiện nay, tôi biết, tôi đã là một nữ sinh năm thứ ba, ngoài vẻ đáng yêu của tuổi thanh xuân ra, còn phảng phất dáng vẻ trí thức.
“Nhưng”, liếc nhìn mới biết chẳng qua là một chiến sĩ giải phóng quân quãng hai mươi tuổi đầu, tôi nghĩ, “nếu như sau một lúc, qua bác sĩ, anh ta biết tôi là một người con gái không hoàn chỉnh, thể xác có khiếm khuyết, anh ta sẽ nghĩ thế nào? ánh mắt của anh ta sẽ lưu lại trên người tôi, rốt cục sẽ lâu hơn hay ít đi?”
Tôi nhìn tờ bệnh án của mình xếp ở bàn làm việc cửa phòng khám, tôi biết mỗi trang trong đó vẫn còn để trắng. Nhưng, chỉ cần lát nữa thôi, ngay trang lót đầu tiên còn tinh nguyên, sẽ điền đầy những nét chữ nghệch ngoạc như nhảy múa của bác sĩ –– mà đó có thể sẽ là nhân chứng về sự tủi nhục đầu tiên trong đời tôi.
Ngoài viết những điều tủi nhục –– dẫu là thiện ý ra, họ còn viết những gì? Lẽ nào họ cũng… tôi bỗng nghĩ đến tám chữ trên tờ giấy trong giấc mộng: Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá. Họ đương nhiên sẽ không thể viết được tám chữ này.
Nhưng ai có thể nói với tôi ngụ ý chân thực của tám chữ kia?
Nói thực, cho đến nay, tôi chẳng phải là một người quá mê tín. Trong số bạn học có những lần đi xem bói, bói tay, bói bát quái, bói tám chữ(1), tuy tôi cũng từng rất hứng thú, rất nhiệt tình tham gia, nhưng phần nhiều là để đùa cợt, trong lòng chưa bao giờ nghĩ là đúng. Tôi có người cô ăn chay niệm Phật đã lâu, nghe quen rất nhiều câu chuyện lục đạo luân hồi, kiếp này kiếp trước, nhưng cũng không thể khiến tôi có những kính nể và sợ hãi đối với lực siêu tự nhiên thần bí khó lường. Hơn nữa, giấc mơ trên xe là vô cùng kỳ lạ –– ông già râu tóc bạc bỗng biến thành cha tôi. Lẽ nào cha tôi thật sự có diễm phúc tới thiên đường, thậm chí có được chức quan, mới giành được tờ giấy và tám chữ đó từ Thượng đế, xem là ban lời “giải” cho thể xác tôi?
- Số 0113, Thạch Ngọc!
Khi tôi đang suy nghĩ mông lung, bỗng nghe tiếng nữ y tá trực ban gọi tên mình.
- Có!
Tôi vội vã đứng dậy, bước vội tới trước cửa, căn cứ theo hướng dẫn của người y tá, lặng lẽ ngồi xuống trước bàn bác sĩ phòng ngoài.
- Cháu là Thạch Ngọc, khám lần đầu, đúng không? Nói đi, có việc gì? Chỗ nào không bình thường?
Hỏi tôi là một nữ bác sĩ quân đội đã ngoài bốn mươi, mái tóc ngắn ốp sát mang tai, dáng vẻ rất tài giỏi, quả đoán, nhanh nhẹn. Bà ta lặng lẽ lật sổ khám bệnh của tôi, sau mới cầm bút, ngẩng đầu, rất hoà nhã nhìn tôi.
- Cháu nghĩ. Tôi do dự chốc lát: - Phần dưới cháu –– có thể có vấn đề.
- Nhiều khí hư, đúng không?
- Không.
Tôi lắc đầu.
- Kinh huyết không đều? Nhiều hay ít?
- Cũng không phải.
Tôi vẫn lắc đầu như cũ.
- Thường xuyên sớm hoặc muộn, đúng không? Đấy là chuyện bình thường ở tuổi các cháu mà.
Bà bác sĩ nói như đã có chủ tâm, cây bút trên tay chực cắm xuống mặt giấy, như chuẩn bị viết.
- Không phải.
Tôi vẫn kiên quyết lắc đầu.
Bà bác sĩ buông cây bút trong tay, nắm hai bàn tay lại trước bàn, nét mặt cau có nhìn tôi, sau đó hỏi:
- Cô luôn nói không, thế cô mắc bệnh xã hội à?
- Không, không phải, điều đó không thể. Tôi đỏ mặt, vội vã phủ nhận, rồi thật nhỏ nhẹ nói: - Cháu có vấn đề khác, cô khám mới biết.
- Được, thế thì vào trong này.
Bà nữ bác sĩ đứng dậy, chỉ tay, dẫn tôi vào phòng nhỏ bên trong.
Gian phòng này rộng khoảng chục mét vuông, phía tường sát cửa sổ kê hai chiếc giường bé giống như ghế nằm trên thuyền. Trên giường trải chiếc ga trắng đã giặt sạch nhưng thấp thoáng vẫn còn lốm đốm những vết máu loang.
- Cởi ra.
Bà bác sĩ vẻ dứt khoát kéo “soạt” tấm rèm che giữa hai chiếc giường xuống, đeo găng tay, ra hiệu cho tôi nằm xuống chiếc giường bên cửa sổ.
Tôi nhìn thấy phía cửa ra vào vẫn chưa cài chặt, để hở khe nhỏ, thấp thoáng bóng người qua lại thì có chút chần chừ do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của bà bác sĩ thì lập tức nghe lời.
Tôi cúi đầu, lột quần như bóc măng, vừa nằm ngửa trên giường, đã cảm giác được bàn tay bác sĩ –– chính xác là bàn tay đeo găng cao su –– chạm vào đùi tôi, nói như ra lệnh:
- Dạng ra!
Tôi làm theo.
- Co chân!
Tôi lập tức phục tùng.
Nhưng có lẽ tôi dạng còn chưa đủ, tay của bà bác sĩ ấn đè lên hai đầu gối tôi.
“Có lẽ cô ấy sẽ cho mình thực sự mắc bệnh xã hội, thậm chí xem mình là một cô gái ăn sương”. Tôi cảm giác được khẩu khí và thái độ của bà bác sĩ có nhiều thay đổi, trong lòng chợt thấy bất an. “Có lẽ nên nói ngay sự thật”. Tôi nghĩ, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy không yên.
Bà bác sĩ bắt đầu nắn nắn phía dưới của tôi, động tác không đến nỗi thô bạo, nhưng chắc chắn cũng chẳng nhẹ nhàng. Sau đó, khẳng định là túm lông rậm rịt đã che kín phần cô ấy cần phải kiểm tra rõ, tôi cảm giác ngón tay cô khẽ khẽ gạt chúng sang hai bên… Cuối cùng, ngón tay của bác sĩ đã sục sạo đến lỗ nho nhỏ của tôi, và dừng lại ở đó.
- Từ nhỏ cháu đã như thế này rồi à?
Giọng bà bác sĩ chợt chùng xuống.
- Cháu không biết. Cháu chỉ biết cách đây mấy ngày.
- Chắc đi tiểu không ảnh hưởng gì.
- Vâng.
- Kinh nguyệt thế nào?
- Cũng bình thường, ở bụng dưới hay đau.
- Đó là bởi kinh huyết đọng lại, không ra hết.
Bà bác sĩ đứng dậy, nhìn tôi rất thông cảm, rồi lại nhìn phần dưới của tôi, sau đó nói:
- Thạch Ngọc, lỗ ra của cháu quá nhỏ, cô không thể dùng cặp mỏ vịt mở ra xem tình hình bên trong. Nhưng cô có thể dùng tay để sờ và kiểm tra một lát, sẽ đau một chút đấy, cháu cố lên nhé.
- Vâng, được ạ.
Tôi nói, cảm thấy ngón tay của bà bác sĩ trượt đến phần mẫn cảm nhất, tôi vội vã nhắm tịt mắt.
Bỗng nhiên, ngón tay của bà bác sĩ chọc mạnh, đầu ngón tay xoay xoay phải trái sờ nắn. Sự đau đớn của rách toạc lập tức trùm lấy toàn thân tôi, tôi không nén được kêu “á” lên một tiếng.
- Yên nào!
Bà bác sĩ nói, ngón tay tiếp tục ấn sâu vào.
Cuối cùng, trong thể xác tôi như có cây gậy thọc vào, vừa đầy căng vừa đau tức. Tôi cắn môi, cố gắng không để bật lên tiếng kêu rên.
- Cố gắng chút nữa, tí nữa là xong.
Bà bác sĩ nói, ngón tay như tiến vào đến tận chân cùng, bỗng nhiên thả bước dạo trong cơ thể tôi, tiếp rồi xoay phải xoay trái, nhảy lên trên, đạp xuống dưới...
Gắng nhẫn nhịn sự đau đớn, ngửa ngắm nhìn huy hiệu trên mũ và quân hàm nổi bật trong bộ blu trắng của bác sĩ, tôi bỗng cảm giác cô chẳng phải là một bác sĩ và thầy thuốc cứu kẻ sắp chết, giúp người bị thương, mà là một người lính thực sự; và ngón tay đang ở trong cơ thể tôi thực sự là cây kiếm sắc nhọn đang vung lên, lưỡi lê đang chĩa ra.
Sau khoảng năm sáu phút vật lộn, cuối cùng bà bác sĩ cũng “rút kiếm tra vào bao”, “cất súng vào kho”, còn tôi thì mồ hôi lã chã, dường như kiệt sức.
Nén sự đau đớn ở thân dưới, tôi mặc quần áo và trở ra phòng ngoài, phát hiện bà bác sĩ đã ngồi trước bàn, đang ghi ghi chép chép gì đó vào bệnh án của tôi.
Tôi khom khom người, ngồi đối diện với vị bác sĩ, nhẫn nại đợi bà viết xong, cất bút ngẩng đầu, mới nơm nớp lo sợ ngước nhìn và hỏi:
- Bác sĩ, cháu...
- Hẹp lỗ, một dạng hẹp lỗ âm đạo. Vị bác sĩ nhìn xoáy vào tôi rồi nói: - Nếu cụ thể thêm chút nữa, thì cần phải nói là “vách chắn ngang âm đạo”. Thông thường “vách chắn ngang” phần lớn nằm ở phần trên âm đạo, giữa hoặc ở bên cạnh, có lỗ nhỏ, kinh huyết có thể từ lỗ nhỏ mà bài tiết ra. Cho nên nếu như không kiểm tra phụ khoa, mọi người thông thường sẽ không thể nhìn thấy được, và cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống vợ chồng sau hôn nhân. Nhưng vách “chắn ngang” của cháu lại ở rất thấp, hơn nữa rất dày, dường như cả “cửa” này đều bị đóng chết luôn. Tuy không ảnh hưởng tới lưu thông kinh huyết của cháu, nhưng không thể quan hệ vợ chồng sau khi cưới.
- Thế –– tình trạng như cháu có thể làm phẫu thuật được không?
Tôi chần chừ giây lát, lại thắc thỏm hỏi.
- Mổ đương nhiên là được. Vấn đề hiệu quả rất khó nói. Chủ yếu là các cô chưa làm rõ nguyên nhân cụ thể sinh ra “vách chắn ngang” của cháu. Trước đây cô cũng đã từng khám qua một ca chẳng khác gì cháu, mổ chưa đầy nửa năm đã liền ngay lại rồi, lại cũng vẫn như thế. Nhưng đại để bởi duyên cớ có kinh huyết, nó cũng không hoàn toàn bị bịt kín, luôn chừa ra một lỗ nhỏ xíu. Các cô đã suy nghĩ đến việc mở rộng cái lỗ đó một chút, cắt phần thừa ra nhưng lại có rủi ro: bởi vì tổ chức cơ sở của thịt thừa đó vẫn tồn tại, cắt càng nhiều, mở càng to thì nó vẫn cứ lớn lên khít lại, chỉ có điều thời gian có lâu hơn một chút thôi; nhưng, nếu một khi nó bị cắt sạch, không thể sinh trưởng nữa, như vậy ắt sẽ tạo thành cái hang rộng hoác. Cái hang, cháu hiểu là gì không? Cho nên, cháu gái, có mổ, mổ như thế nào đều quan hệ đến cả đời cháu, cần phải thận trọng, cần phải bàn thật cụ thể với gia đình...
Tôi ngây người lắng nghe, dường như quên cả đớn đau phần thân dưới, hoàn toàn không ngờ được thể xác mình lại rơi vào ngõ cụt không đường tiến thoái này.
- Nói như vậy, cháu vô phương cứu chữa...
Tôi lẩm bẩm nói, nước mắt cứ trào ra.
Bà bác sĩ thấy vậy, vội rút mấy tờ khăn giấy từ ngăn kéo ra đưa cho tôi, khuyên nhủ:
- Cháu gái, đừng buồn, nghĩ rộng ra chút nào. Thực ra, chẳng giấu gì cháu, cháu gái của cô cũng bị giống như cháu, nhưng tính chất có khác, nó bị “không âm đạo” bẩm sinh, tục gọi là “thạch nữ”. Mấy năm trước khi vào đại học cô cũng đã mổ cho nó, hiệu quả sau mổ cũng không đến nỗi, bây giờ đang học ở Thượng Hải, đã có bạn trai người Nhật. Nếu như cháu muốn làm phẫu thuật, các cô sẽ cố gắng tìm cho cháu phương án mổ tốt nhất. Tiện thể cô hỏi luôn, cháu đã đi làm hay còn đang học?
- Đi học.
Tôi gạt nước mắt, nín lặng.
- Học ở đâu?
- Đại học F Thượng Hải.
- Thế à? Cháu của cô cũng học ở đại học F, năm thứ ba, khoa Trung văn. Còn cháu?
- Cũng năm thứ ba, khoa Lịch sử. Tôi cứ thành thực mà nói, tò mò hỏi lại: - Thế cô ấy tên gì?
- Doãn Hoa.
- Vậy cô là dì của Doãn Hoa?
Tôi kinh ngạc, chẳng thể tưởng nổi lại có sự ngẫu nhiên đến như vậy.
- Cô là dì út, mẹ nó là chị cả. Các cháu biết nhau à?
Dì của Doãn Hoa cũng ngạc nhiên không kém, ánh mắt sáng lên, khẩu khí cũng trở nên nhiệt tình hết mức.
- Không chỉ biết, chúng cháu còn rất thân. Chúng cháu cùng trong đội thể thao của trường, cô ấy ít tuổi nhất trong số chúng cháu.
....
Bởi có quan hệ đến Doãn Hoa, chúng tôi nán lại nói chuyện một lát, nhưng vì bên ngoài có nhiều người đang xếp hàng đợi khám nên bà bác sĩ không thể không chào tạm biệt tôi. Khi đưa tôi đến cửa, bà bác sĩ còn dặn đi dặn lại rằng sau khi quyết định dứt khoát phải thông báo ngay, để còn sắp xếp chuẩn bị, đồng thời cũng có chút lo lắng lắc đầu nói:
- Cháu còn đang đi học, cô cũng không biết gia cảnh nhà cháu thế nào, tiền mổ rất đắt đấy.
Cái giọng và thần thái ấy đủ khiến cho người khác cảm thấy chúng tôi đã quen biết hoặc là bạn hữu lâu năm.
Nhưng khi tôi ra đến cổng bệnh viện, những uất ức và tâm trạng tuyệt vọng của tôi không vì bắt được mối quan hệ với bác sĩ mà trở nên nhẹ nhàng. Còn việc phải phẫu thuật, dì của Doãn Hoa đã nói quá rõ rồi, viễn cảnh xem ra chẳng có chút lạc quan nào... vấn đề là lại xuất hiện Doãn Hoa, tuy cô ấy luôn nhiệt tình cởi mở với người khác, nhưng cũng lại là người thích nói chuyện cà dưa, không biết giữ mồm giữ miệng, nếu như dì của Doãn Hoa mà kể bệnh tình của mình với cô ấy, há cô ấy chịu nổi không chia xẻ điều bí mật cực kỳ giá trị với người khác ư?
“May là cô ấy cũng đã qua phẫu thuật rồi, chắc sẽ đồng bệnh tương lân”. Trên chuyến xe tối trở về nhà, tôi tự an ủi mình và cũng chờ đợi.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:21 PM.