 |
|

23-08-2008, 06:03 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Hồi 26
ÄÆ°á»ng Mạnh Châu, Mẫu Dạ Thoa bán thịt ngưá»i;
Bá» Tháºp Tá»±, Võ Äô Äầu gặp hảo hán.
Bấy giá» Võ Tòng nói vá»›i bốn ngưá»i hà ng phố rằng:
- Tôi đây vì việc báo thù mà phải giết ngưá»i phạm tá»™i, thân nà y dẫu chết cÅ©ng cam, duy từ đây trở Ä‘i tÃnh mệnh cá»§a tôi, phá»ng còn sống nữa hay không, cÅ©ng chưa biết được. Váºy nhân đây tôi muốn siêu hóa các đồ thá» tá»± Ca Ca tôi, còn các váºt liệu trong nhà , thì xin nhá» các ngà i Ä‘em bán giúp cho, để lấy tiá»n theo đòi việc kiện. Bây giá» ta sẽ và o huyện thú nháºn các lá»…, sau đó tá»™i tình thế nà o đã có Quan trên xét Ä‘oán, duy các ngà i thì cứ lấy sá»± thá»±c là m chứng giúp cho.
Nói Ä‘oạn liá»n Ä‘em các đồ thá» tá»±, bà i cúng và ng mã mà siêu hóa hết cả, rồi lên gác lấy hai cái hòm xuống mở ra, đưa các đồ váºt cho bốn ngưá»i hà ng phố thu nháºn để bán giúp. Äoạn rồi xách hai cái đầu ngưá»i, và lôi cổ Vương bà và dẫn bốn ngưá»i Ä‘i thẳng và o huyện.
Hôm đó cả huyện Dương Cốc Ä‘á»u kéo nhau Ä‘i xem đông lắm không biết đâu mà kể. Võ Tòng đến công đưá»ng bắt Vương bà quỳ xuống trước giữa thá»m, rồi chà ng đặt hai cái đầu gian phu dâm phụ, cùng đặt con dao mà quỳ xuống thá»m bên tả; còn bốn ngưá»i hà ng phố quỳ sang bên hữu dưới thá»m. Võ Tòng lấy tá» giấy cá»§a Hồ Chánh Khanh viết lúc trước Ä‘em ra trình, rồi kêu rõ đầu Ä‘uôi cho quan huyện nghe.
Quan huyện cÅ©ng kinh ngạc, rồi sai nha lấy khẩu cung Vương bà , và lấy chứng cá»› các ngưá»i hà ng phố, rồi sai bắt Hà Cá»u Thúc và Váºn Kha lên, để lấy giấy chứng cá»› rõ rà ng má»™t lượt. Äoạn rồi áp giải mấy ngưá»i đó, cùng ra phố Tá» Thạch khám nghiệm xác đứa dâm phụ, và đến trước nhà tá»u lâu ở dưới cầu Sư TỠđể khám nghiệm xác đứa gian phu, rồi Ä‘em vá» láºp án.
Tri huyện sai lấy gông, gông Võ Tòng và Vương bà lại, giam cả xuống ngục, còn các ngưá»i kia, thì tạm giữ tại phòng ngoà i để chá» tra há»i.
Nguyên Tri huyện đó vốn có lòng biệt đãi Võ Tòng, là ngưá»i nghÄ©a khà đảm Ä‘ang, và lại nhá»› đến công việc khi xưa mang các châu báu vá» kinh, thì lại định tâm muốn tìm kế chu toà n cứu giúp, bèn gá»i đám nha lại lên mà định bà n rằng:
- Võ Tòng là ngưá»i nghÄ©a trá»±c, xưa nay ai ai cÅ©ng biết. Duy hắn thiện tiện giết ngưá»i, thì không thể nà o mà tha ngay được, váºy nay ta nên Ä‘em các lá»i cung cá»§a lân bang mà chữa đổi Ä‘i.
Chúng vâng lá»i, chữa các khẩu cung như sau nà y:
- "Võ Tòng vá» lá»… anh ngưá»i chị dâu Ä‘anh ác không cho lá»…, đến ná»—i đôi bên cãi nhau, rồi chị dâu đạp đổ cả giưá»ng thá» giưá»ng tá»±, vì thế Võ Tòng đến cướp lấy bà i vị cá»§a anh, mà lỡ tay đánh chết. Vá» sau Tây Môn Khánh vốn là đứa thông dâm cùng mụ đà n bà kia chạy và o đánh há»™i, rồi giằng co vá»›i Võ Tòng, khi đến cầu Sư Tá» thì bị Võ Tòng đánh chết".
Khi chữa xong Ä‘em Ä‘á»c lại cho Võ Tòng nghe, rồi thảo công văn để giải phạm nhân lên phá»§ Äông Bình. Bấy giá» có mấy nhà nghÄ©a khà ở huyện Dương Cốc, nghe thấy váºy, liá»n Ä‘em tiá»n nong gạo nước để tiến tặng Võ Tòng. Võ Tòng liá»n xin phép quan vá» phòng để thu nháºn các đồ hà nh lý, và đưa mưá»i lăm lạng bạc cho bố Váºn Kha rồi sắp sá»a để Ä‘i. Các thổ binh theo hầu Võ Tòng khi trước, Ä‘á»u Ä‘em rượu thịt đến thiết đãi luôn canh.
Sau đó quan huyện phái ngưá»i Ä‘em các đồ gói tiá»n gói xương, dao trượng, cùng mấy ngưá»i phạm án, giải lên phá»§ Äông Bình. Khi tá»›i phá»§ các dân sá»± chung quanh đổ ra xem rất đông đúc.
Quan phá»§ Äông Bình là Trần Văn Chiêu vốn là tay rất thông minh lanh lợi, nghe biết câu chuyện Võ Tòng đã lâu, nay thấy huyện Dương Cốc giải đến, liá»n Ä‘em các giấy má ra xem, gá»i các ngưá»i và o tra há»i má»™t lượt, cho Ä‘em các đồ hà nh hung cùng tang váºt thu và o trong kho, rồi sai đóng gông rất nặng cho mụ Vương bà giam và o ngục tá» tù, còn Võ Tòng thì đóng gông nhẹ, mà giam và o nhà giam thưá»ng. Äoạn rồi giao cho huyện lại lÄ©nh Hà Cá»u Thúc, Váºn Kha cùng bốn ngưá»i lân bang cho vá» huyện Dương Cốc. Còn vợ con Tây Môn Khánh thì giữ lại ở phá»§ để đợi chá» giấy Bá»™ tư ra rồi sẽ xét Ä‘oán. Các lÃnh tráng ở phá»§ Äông Bình, thấy Võ Tòng là má»™t ngưá»i hà o hiệp nghÄ©a khÃ, trên quan phá»§ cÅ©ng có lòng thương, nên chúng thưá»ng Ä‘em tâm vì nể, không những không dám hạch sách tiá»n nong, mà thần thưá»ng lại khoãn đãi tá» tế. Quan phá»§ Äông Bình Ä‘em các giấy má mà chữa đổi cho nhẹ tá»™i Võ Tòng, rồi tá»± Ä‘em lên trình quan tỉnh, và cắt má»™t ngưá»i tâm phúc Ä‘em máºt thư và o kinh sư, để lo cứu cho Võ Tòng. Bấy giá» các quan Hình Bá»™ cÅ©ng nhiá»u ngưá»i thân máºt vá»›i Trần Văn Chiêu, nên khi nháºn được giấy thì láºp tức cho các quan Tỉnh viện kết án nhẹ Ä‘i.
Trong án đại khái nói:
- Cứ như mụ Vương bà dụng tình cố ý manh mối gian dâm, xui giục đà n bà đánh thuốc độc cho chồng chết, lại khiến dâm phụ không cho Võ Tòng và o viếng thân huynh, cho đến nổi sát thương nhân mạng, tá»™i ác nham hiểm là m cho bại hoại luân thưá»ng, tá»™i ấy phải khép và o án lăng trì má»›i đáng. Võ Tòng tuy vì việc báo thù giết chết gian phu là Tây Môn Khánh, song tá»± mình thú tá»™i, thì giảm nhẹ tá»™i nguyên, bắt đánh bốn mươi trượng, đà y ra ngoà i hai ngà n dặm. Hai đứa gian phu dâm phụ đã chết không bà n, còn các ngưá»i can phạm Ä‘á»u tha vá» hết thảy."
Quan phá»§ Äông Bình tiếp được văn án, liá»n sức giấy cho Hà Cá»u Thúc, Váºn Kha, và bốn ngưá»i hà ng xóm, cùng vợ con Tây Môn Khánh, đến để nghe tuyên án. Khi các ngưá»i đã tá» tá»±u cả rồi; Quan phá»§ sai tuyên án cho má»i ngưá»i nghe, rồi đâu đấy cho vá» an nghiệp. Äoạn rồi bắt Vương bà ra chợ Äông Bình để hà nh tá»™i, còn Võ Tòng đánh bốn mươi trượng, thÃch chữ và o mặt, Ä‘em đà y sang đất Mạnh Châu.
Bấy giá» Diêu Văn Khanh là ngưá»i hà ng xóm khi trước, má»›i Ä‘em tiá»n bán các đồ đạc ở nhà mà đưa cho Võ Tòng ra trước chợ Äông Bình xem hà nh hình Vương bà , rồi trở vá» thu tháºp hà nh lý, theo hai tên công sai sang đất Mạnh Châu. Hai tên công sai vốn biết Võ Tòng là tay hảo hán, nên trong khi giải Ä‘i cÅ©ng hết lòng tá» tế, không dám chút khinh nhá»n. Võ Tòng thấy váºy cÅ©ng được thư lòng đôi chút, lại nhân trong túi sẵn tiá»n, nên má»—i khi qua hà ng qua Ä‘iếm, lại chè chén ăn chÆ¡i, cho hai ngưá»i cùng hưởng. Từ khi Võ Tòng giết ngưá»i ở huyện Dương Cốc, bấy giỠđương dạo tháng ba, sau phải theo đòi việc kiện bị giam giữ trong hai tháng trá»i, tá»›i nay đà y Ä‘i sang đất Mạnh Châu, thấm thoát đã tá»›i giữa trung tuần tháng sáu. Hồi đó trá»i khác chi má»™t lò lá»a Tạo nung nấu đà n ngưá»i, Võ Tòng cùng hai tên công sai Ä‘i ước chừng hÆ¡n hai mươi ngà y, má»™t hôm tá»›i quãng núi kia, ba ngưá»i cùng ngồi để nghỉ má»™t lúc, rồi lại đứng dáºy Ä‘i xuống dưới núi, định tìm má»™t hà ng rượu để uống.
Khi qua núi chợt trông thấy đằng xa có mấy gian nhà lá, ở và o giữa khóm liá»…u đôi khe, thấp thoáng ngá»n cá» bán rượu, Võ Tòng liá»n trá» bảo hai tên công sai rằng:
- Có hà ng rượu ở trước mặt kia, chúng ta mau tới đó.
Nói xong cùng kéo nhau Ä‘i được mấy bước, thì gặp má»™t anh tiá»u phu gánh cá»§i Ä‘i qua, Võ Tòng đứng dừng lại há»i rằng:
- Ở đây là xứ nà o; nhỠbác bảo cho?
Tiá»u phu đáp:
- Con đưá»ng lên núi đây, gá»i là đưá»ng Mạnh Châu cách trước mặt núi có khu rừng cây kia, gá»i là Tháºp Tá»± Phi.
Võ Tòng cám Æ¡n, rồi cùng nhau kéo thẳng đến Tháºp Tá»± Phi. Khi gần tá»›i nÆ¡i thấy cây cối um tùm, trong đó có má»™t cây rất lá»›n ước chừng bốn năm vòng tay ngưá»i ôm không tá»›i, bên trên toà n thị là giây dÆ¡ leo cuốn kÃn mÃt như rừng. Äi qua gốc cây má»™t hà ng rượu, trong có má»™t ngưá»i đà n bà ngồi, mặc áo lót mình bằng sa lục, trên đầu cà i cà nh thoa và ng lóng lánh, hai bên mái tóc giắt hai bông hoa.
Ngưá»i đà n bà ấy thấy Võ Tòng cùng hai tên công sai đến cá»a, thì vá»™i và ng đứng dáºy, mình mặc cái quần lụa mà u hồng phÆ¡n phá»›t, mặt bôi đầy những phấn hồng, bá» trá»… áo trước ngá»±c lá»™ mà u da hồng, rồi chạy ra cá»a nói rằng:
- Trong hà ng có rượu ngon thịt béo, bánh bao tốt, xin má»i các ngà i ngồi nghỉ chân xÆ¡i rượu.
Ba ngưá»i nghe nói bảo nhau và o ghế ngồi, dá»±a côn trượng và o má»™t bên, cởi khăn gói hà nh lý để lên trên bà n, rồi cởi cả Ä‘ai nịt ra cho mát. Hai tên công sai bảo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Ở đây không có ai biết đến, tôi xin cởi tháo gông ra, cho Äô Äầu đánh chén cho sướng.
Nói Ä‘oạn liá»n tháo gông ra cho Võ Tòng, mà để cả lên trên bà n đó. Äoạn rồi cùng cởi cả áo xiêm ngoà i, mà giắt và o bên dóng cá»a sổ.
Bấy giá» mụ hà ng miệng cưá»i chúm chÃm mà bảo rằng:
- Khách quan xơi bao nhiêu rượu?
Võ Tòng đáp:
- Không cần há»i bao nhiêu, cứ mang rượu ra đây thái ba cân thịt bò má»™t thể rồi tôi tÃnh trả tiá»n.
- Thưa ngà i có bánh bao tốt...
- Mang và i mươi cái ra đây ta ăn điểm tâm.
Mụ hà ng nghe nói vừa cưá»i vừa quay và o bưng má»™t thùng rượu lá»›n, và lấy ba cái chén lá»›n, ba đôi đũa, thái hai đĩa thịt khệ nệ mang ra, rồi rót bốn năm lượt rượu đưa má»i khách uống. Äoạn rồi quay và o bếp bưng má»™t quả bánh ra, để bà y trên bà n. Hai tên công sai vá»› được, liá»n nghiến ngấu ăn ngay không há»i han gì cả.
Võ Tòng cầm lấy bánh bẻ ra xem, rồi gá»i mụ hà ng đến mà bảo rằng:
- Bánh nà y là m bằng thịt ngưá»i hay thịt chó?
Mụ hà ng cưá»i khanh khách đáp rằng:
- Ngà i nói đùa là m gì thế? Äá»i nà y là m gì có bánh là m bằng thịt ngưá»i hay thịt chó? Bánh cá»§a nhà tôi mấy Ä‘á»i nay Ä‘á»u là m bằng thịt bò cả.
- Xưa nay tôi thưá»ng Ä‘i lại đám giang hồ, từng nghe nói chá»— Tháºp Tá»± Phi nà y, không ai dám đến bao giá»... anh nà o béo là đem giết lấy thịt là m bánh bao, mà anh nà o gầy là đem lấp sông ngay...
- Chết nỗi! Các ngà i nghe nói ở đâu thế? Chắc rằng chỉ ngà i nói đặt ra thôi.
- Äây, vì tôi thấy miếng thịt ở trong cái bánh nà y có mấy cái lông hÆ¡i giống như lông gì... Nên tôi cà ng ngá» lắm.
Nói xong lại há»i luôn rằng:
- Nương tỠơi! Phu quân nà ng sao không thấy ở đây?
- Thưa ngà i đà n ông nhà tôi Ä‘i xa vắng chưa vá».
- Nếu váºy nà ng ở đây má»™t mình có lẽ buồn lắm...
Mụ hà ng mỉm cưá»i trong bụng rồi nghÄ© thầm:"Thằng tù nà y muốn chết chăng? Äến đây lại toan đùa bỡn vá»›i bà , thá»±c là thà thân và o lá»a, chả còn trách lá»—i tại ai, để ta liệu cho... "Mụ nghÄ© váºy liá»n bảo Võ Tòng rằng:
- Thôi, đừng nói đùa nữa, hãy uống mấy cốc rượu, rồi ra đằng sau mà nghỉ mát. Hôm nay muốn ngủ ở đây... nhà tôi cũng rộng không can gì...
Võ Tòng nghe nói Ä‘oán chắc là chị chà ng nà y nham hiểm không vừa, liá»n đáp rằng:
- Nương tỠơi! Rượu nà y nhạt lắm, trong nhà có rượu nà o tốt cho tôi mấy chén khác.
- Vâng, có rượu tốt ngon thơm hơn, nhưng chỉ vì khà **c một chút.
- ÄÆ°á»£c, cà ng **c cà ng hay...
Mụ hà ng cưá»i thầm trong bụng, rồi lấy má»™t bình rượu rất **c Ä‘em ra.
Võ Tòng xem xong khen rằng:
- Ừ! Hạng rượu nà y mới là rượu ngon, nhưng phải hâm nóng uống mới tốt.
- Vâng, thế thì ngà i sà nh lắm, để tôi xin đem hâm.
Nói xong cầm bình rượu quay ra, cưá»i thầm trong bụng mà rằng: "Thằng tù nà y phải chết, uống thuốc mê lại đòi uống nóng, thế thì cà ng chóng lắm... Hôm nay may mình được món hà ng tốt".
Khi hâm rượu nóng xong rót và o ba chén mang ra, rồi cưá»i mà nói rằng:
- Ngà i thỠnếm rượu nà y xem?
Hai công sai vớ được rượu, thì nhắm mắt và o uống ngay. Võ Tòng lại bảo mụ hà ng rằng:
- Nà ng ôi! Thịt hết rồi tôi không quen uống rượu suông được, nà ng thái Ãt thịt nữa ra đây, cho tôi nhắm rượu.
Mụ kia vâng lá»i quay và o. Võ Tòng liá»n cầm chén hắt và o tưá»ng, rồi giả vá» tắc lưỡi khen rằng:
- Ngon... rượu ngon, nhưng mà bốc lắm thì phải?
Mụ hà ng thấy Võ Tòng khen váºy, chắc rằng đã uống rồi, bèn không thái thịt thà gì nữa liá»n quay ra kêu lên rằng:
- Ngã ngã mau...
Quả nhiên mụ vừa nói xong thì hai anh công sai đỠmồm nhắm mắt, rồi ngã lăn xuống đất, Võ Tòng cũng lỠđỠhai mắt, rồi sau nhắm mắt chặt lại mà ngã ra bên cạnh ghế.
Bấy giá» thấy mụ hà nh cưá»i ha hả mà rằng:
- ÄÆ°á»£c lắm, cho bây tinh bằng ma qá»§y, cÅ©ng phải uống thuốc rá»a chân cá»§a bà ...
Nói Ä‘oạn liá»n gá»i Tiểu Nhị, Tiểu Tam mau ra đây. Chợt thấy thằng xuẩn hán ở đâu huỳnh huỵch chạy đến, khênh hai anh công sai Ä‘i trước. Mụ hà ng kia chạy đến chá»— hà ng rá» và o bao phục cá»§a má»i ngưá»i, thấy sẵn có tiá»n nong ở đó, thì phá lên cưá»i rằng:
- Hôm nay vá»› được ba món hà ng hoá, đủ là m bánh bao trong hai ngà y nữa.. Rồi lại có được tiá»n nong đây.
Nói xong xách cả khăn gói bao phục và o lối trong. Má»™t lát thấy hai thằng xuẩn hán chạy ra khiêng Võ Tòng, nhưng sức yếu không khiêng nổi, nằm đưá»n đưá»n ở dưới đất, nghe chừng nặng tá»›i trăm cân.
Lại thấy mụ hà ng kia quát lên rằng:
- Äồ chết dẫm nà y, chỉ biết ăn thôi, không được việc gì cả, có thế cÅ©ng phải đến bà ra tay. Thằng béo nà y lúc nãy lại dám đùa bỡn vá»›i bà đây.ÄÆ°á»£c, nó béo thế nà y để là m thịt bò, còn thằng gầy kia thì là m thịt trâu cÅ©ng được... Hãy vác và o là m thịt thằng nà y đã.
Nói Ä‘oạn, cởi cả quần ngoà i và áo ra để trần trùng trục, rồi cúi xuống cắp bổng Võ Tòng lên như không váºy.
Võ Tòng thừa thế ôm lấy bụng ngưá»i đà n bà , rồi cho hai chân xuống đánh và o khá»§y chân mụ kia má»™t cái ngã ngá»a hẳn ra, rồi ngồi tót lên trên. Bấy giá» chị chà ng ta kêu lên như cháy đồi, rồi hai thằng xuẩn hán đổ xô ra, bị Võ Tòng quát cho má»™t tiếng, anh nà o anh nấy tái xanh cả mặt lại, mà không dám xông và o đấy nữa.
Chị chà ng kia bị Võ Tòng nén chặt xuống mặt đất, không sao mà cựa được, bèn kêu van rằng:
- Xin hảo hán tha cho tôi.
Vừa hay khi đó có má»™t chà ng gánh má»™t gánh cá»§i, đến đâu ở cá»a, rồi bước và o trông thấy như thế, thì kêu lên rằng:
- Xin hảo hán bá»›t giáºn, hãy tha thứ cho... tôi sẽ thưa chuyện hầu ngà i.
Võ Tòng đứng phắt dáºy giÆ¡ chân trái lên đạp giữ lấy ngưá»i đà n bà ấy, rồi nắm lấy hai tay quyá»n mà quay ra nom ngưá»i kia. Anh chà ng kia đầu chÃt khăn đầu rìu, mình mặc áo vải trắng, chân quấn lá đáp, Ä‘i đôi già y gai, lưng thắt dây bao, mặt dà i như ba đầu ngón tay chéo, hÆ¡i lúng phún mấy cái ria, và o trạc hăm nhăm hăm sáu tuổi.
Chà ng ta trông thấy Võ Tòng thì khoanh tay đứng lễ phép mà nói rằng:
- Xin hảo hán cho tôi biết đại danh?
- Ta đây là Võ Äô Äầu, tên Tòng không cần chi phải dấu diếm.
- Chẳng hay ngà i đánh hổ ở núi Cảnh Dương đó chăng?
- Phải.
Anh chà ng kia vội thụp xuống mà đáp rằng:
- Chúng tôi nghe tiếng ngà i đã lâu...
Võ Tòng há»i:
- Có phải anh là chồng ngưá»i đà n bà nà y không?
- Bẩm vâng... Nó ngu dại không biết gì, xin Äô Äầu tha cho.
Võ Tòng nghe nói, tha cho mụ kia dáºy, rồi há»i rằng:
- Ta trông vợ chồng nhà anh cÅ©ng không phải ngưá»i vừa, tên há» là chi, xin cho được biết?
Chà ng chưa kịp trả lá»i, vá»™i bắt vợ ăn mặc tá» tế, để ra bái tạ Äô Äầu trước.
Chị Chà ng kia bái tạ, Võ Tòng liá»n xin lá»—i rằng:
- Vừa rồi trót lỡ không biết, xin Tẩu Tẩu tha lỗi cho.
Chị chà ng kia cũng khiêm tốn mà rằng:
- Äó là lá»—i tại tôi không được biết ngà i, xin bá bá bá» qua Ä‘i cho, xin má»i bá bá hãy ngồi và o chÆ¡i đã.
Võ Tòng lại há»i:
- Hai bác tên hỠlà chi, sao lại biết tên tôi?
Chà ng kia đáp:
- Tôi há» Trương tên Thanh, trước coi chùa Minh Quang ở gần đây, sau vì tranh cãi má»™t việc nhá», tôi nóng tiết giết sư ở chùa ấy, rồi cho, má»™t nắm lá»a mà thiêu hóa cả chùa. Dần dần không thấy quan tư động đến, bèn đến lẩn lút ở gốc cây đây, để bóc lá»™t kiếm ăn. Chợt má»™t hôm có má»™t lão già gánh má»™t gánh qua đây, tôi khinh ông ta già yếu, nhảy ra đánh nhau tá»›i hai mươi hiệp, rồi bị ông ta đánh ngã. Nguyên ông cụ ấy khi còn trẻ vẫn chuyên vá» má»™t mặt ăn sương, nhân thấy tôi là má»™t ngưá»i nhanh nhẹn, bèn mang tôi vá» cùng ở trong thà nh dạy các ngón võ nghệ, rồi Ä‘em con gái gả cho, tức là vợ tôi bây giỠở đây. Tôi ở đó được Ãt lâu không tiện, lại phải quay vỠđây là m mấy gian nhà lá bán hà ng kiếm ăn. Thỉnh thoảng khách thương qua lại, có món nà o khá thì đánh thuốc mê cho chết, rồi lấy thịt mà là m thịt bò, và là m bánh mà gánh Ä‘i các nÆ¡i mà bán. Chúng tôi cÅ©ng kết nạp được nhiá»u hảo hán giang hồ, thưá»ng gá»i tôi là Thái Viên Tá» Trương Thanh, còn đà n bà nhà tôi vốn ngưá»i há» Tôn, thuở nhá» cÅ©ng há»c được Ãt nhưng võ nghệ cá»§a phụ thân, ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Mẫu Dược Thoa Tôn Nhị Nương. Trước đây tôi vẫn dặn đà n bà ở nhà rằng: Có ba hạng ngưá»i không nên hại đến: Thứ nhất là các tăng đồ đạo nhân, vốn không can thiệp gì đến việc Ä‘á»i, thì không hại đến; dè đâu má»™t hôm xuýt hại má»™t ngưá»i kinh thiên động địa, là Lá»— Äạt, Trước là m Äá» Hạt dinh Kinh Lược phá»§ Diên An, sau vì đánh chết anh Trấn Quan Tây, phải trốn lên NgÅ© Äà i SÆ¡n để đầu pháºt. Nhân ông ta có thÃch hoa lên cánh vai, nên vẫn gá»i là Hoa Hòa Thượng, nặng tá»›i sáu mươi cân. Má»™t hôm qua đây đà n bà nhà tôi thấy to béo, liá»n cho thuốc mê để thịt. May sao sắp hạ thá»§, thì tôi vá» nhà , trông thấy cây thuyá»n trượng, biết ngay bèn Ä‘em thuốc cứu tỉnh lại rồi bái là m anh em. Má»›i đây nghe nói ông ta chiếm chùa Bảo Chân ở núi Nhị Long, cùng má»™t ông là Thanh Diện Thú Dương Chà là Äầu LÄ©nh ở đó, đã mấy lần ông ta gá»i thư đến đây, bảo tôi cùng Ä‘i, nhưng không thể nà o mà đi được.
Võ Tòng nói:
- Phải, hai ngưá»i ấy, tôi cÅ©ng thưá»ng nghe tiếng xưa nay.
Trương Thanh tiếp luôn rằng:
- Tôi rất tiếc má»™t ông đầu đà , ngưá»i cao lá»›n tá»›i bảy tám thước, cÅ©ng đánh thuốc mê mà chết mất. Khi tôi vá» thì đã xả chân tay ra rồi, chỉ còn để lại má»™t cái mÅ© nhà sư bằng sắt; má»™t bức áo sóng trà ng Ä‘en, và má»™t tá» há»™ Ä‘iệp ở đây. Những cái ấy không can hệ, duy có hai thứ rất hiếm có trên Ä‘á»i, đây là má»™t chuá»—i hạt là m bằng má»™t trăm linh tám cái xương đỉnh đầu cá»§a ngưá»i, và hai thanh giá»›i Ä‘ao là m bằng má»™t thứ sắt tuyết hoa rất tốt. Tay đà n đà ấy nghe chừng giết ngưá»i cÅ©ng nhiá»u, nên bây giá» khẩu giá»›i Ä‘ao ấy, vẫn cứ đêm đêm kêu lên thà nh tiếng. Tôi tiếc không cứu được nên trong lòng vẫn cứ áy náy đến giá». Thứ hai là những kỹ nữ giang hồ thì không nên là m hại, vì bá»n há» lưu lạc khắp các nÆ¡i thà nh thị thôn dã, gặp đám ra trò, phà tổn biết bao tâm cÆ¡ má»›i kiếm được đồng tiá»n, nếu giết há», thì hỠđồn đại Ä‘i khắp má»i nÆ¡i, mà kiếm lá»i lên chốn hý đà i để chế giá»…u giang hồ hảo hán là không ra gì, còn hạng thứ ba là các ngưá»i tù tá»™i Ä‘i đà y. Trong đám ấy phần nhiá»u là các tay hảo hán, không nên giết hại là m chi! Ba Ä‘iá»u đó tôi thưá»ng dặn dò kỹ lưỡng xưa nay, dè đâu đà n bà nhà tôi lại không chịu y lá»i như váºy... Hôm nay nếu tôi cháºm vá», thì là m sao được gặp Äô Äầu nữa?
Ngưá»i đà n bà đáp rằng:
- Bản tâm tôi cÅ©ng không định hạ thá»§, nhưng má»™t là thấy đồ hà nh lý cá»§a bá bá, nghe chừng hÆ¡i nặng, hai là quái lạ cho bá bá lại Ä‘em lá»i đùa giỡn, nên má»›i sinh lòng như váºy.
Võ Tòng nói:
- Tôi đây là má»™t ngưá»i chỉ chém đầu đẫm huyết, còn khi nà o nói đùa bỡn vá»›i đà n bà ! Nhân thấy Tẩu tẩu có ý muốn dòm dỠđồ hà nh lý cá»§a tôi, nên tôi phải bà y kế như thế để thá» xem. Sau tẩu tẩu rót ra ba chén rượu thuốc thì tôi đổ Ä‘i ngay, rồi giả vá» là m trúng độc dè đâu tẩu tẩu là m hại tôi thá»±c.
Trương Thanh nghe nói cả cưá»i, liá»n má»i Võ Tòng và o phòng khách phÃa trong ngồi chÆ¡i. Võ Tòng nói vá»›i Trương Thanh xin cứu hai ngưá»i công sai ấy dáºy. Trương Thanh lại dẫn Võ Tòng và o nhà là m thịt, thấy trên vách căng mấy cái da ngưá»i, trên sà nhà treo dăm bảy cái đùi ngưá»i, còn hai tên công sai thì nằm váºt ở trên ghế mổ.
Bấy giá» Trương Thanh há»i Võ Tòng, vì việc gì mà phải Ä‘i đà y qua đó? Võ Tòng liá»n Ä‘em nguyên á»§y chuyện mình nói cho hai vợ chồng Trương Thanh biết. Hai ngưá»i nghe nói Ä‘á»u vui mừng kinh sợ mà rằng:
- Chúng tôi muốn thưa câu chuyện nà y, chẳng hay Äô Äầu nghÄ© sao?
Võ Tòng đáp:
- Chẳng hay chuyện gì, đại ca cứ nói, tôi xin sẵn lòng để nghe.
Thực là :
Dây đâu treo nổi địa cầu?
Äất đâu lấp bể, mà n đâu che trá»i?
Äã mang tiếng ở trên Ä‘á»i,
Anh tà i phải biết anh tà i mới hay,
Cuá»™c Ä‘á»i còn lắm tỉnh say,
Còn cơn sóng cả còn tay vững chèo!
Kiá»n khôn là thứ tiêu dao,
Cà ng nhưng lưu lạc cà ng nhưng kiến văn,
Trăm năm trong cõi hồng trần,
Những tay khan tế kinh luân thế nà o?
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Tả xong câu chuyện Võ Tòng giết chị dâu, tiếp tả Trương Thanh bán thịt ngưá»i, toà n là những chuyện kinh thiên động địa, khấp qá»§y kinh thần, tác giả khéo diá»…n ra những tình tiết ly kỳ, không phải ngá»n bút thưá»ng mà tả nổi, không phải lòng văn thưá»ng mà tưởng tượng nên!
Trương Thanh thuáºt chuyện Lá»— Äạt ngá»™ độc, lại thuáºt luôn chuyện đầu đà , theo phép hư tả, song lẽ Lá»— Äạt là thá»±c, vì còn ngưá»i, Äầu đà là hư vì đã mất, trong khi thuáºt chuyện Äầu đà lại có di váºt là m thá»±c, mà Lá»— Äạt ở đâu đâu thì lại ra hư, trong thá»±c có hư, trong hư có thá»±c, Ä‘á»u theo bút pháp diá»…n tả, cho rõ từng ý nghÄ©a cá»§a Ä‘oạn văn.
Sách nà y má»—i khi tả gặp kẻ kỳ tà i, lại mất má»™t tay kỳ tà i khác cho rõ ngoà i vòng vÆ¡ vét vá» sÆ¡n bạc, lại có con ngưá»i dị dạng, đầu tiên đã mất má»™t Vương Tiến, hồi nà y mất má»™t Äầu đà , sau đả Chúc Gia Trang, lại mất má»™t Loan Äình Ngá»c. Hỡi ôi danh lưu sách sá», cÅ©ng có ngưá»i may vá»›i kẻ không may, kẻ thà nh danh muôn thuở, đừng vá»™i bảo rằng: Ngoà i đám trai kia không có ngá»c châu!
|

23-08-2008, 06:04 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Hồi 27
Cự mặt Quản Doanh, anh tù cứng cổ;
Má»™ danh hảo hán, cáºu trẻ ra ân.
Khi đó Trương Thanh nói với Võ Tòng rằng:
- Việc nà y không phải là chúng tôi có bụng gì ngăn trở, song chỉ e khi Äô Äầu đến đất Mạnh Châu tất nhiên bị nhiá»u Ä‘iá»u khổ nhục, váºy bất nhược Ä‘em hai tên công sai nà y giết Ä‘i, rồi Äô Äầu ở tạm đây Ãt bữa. Nếu sau Äô Äầu có chịu Ä‘i lạc thảo, thì tôi xin thân hà nh đưa ngà i sang Nhị Long SÆ¡n, ở vá»›i Lá»— Trà Thâm cÅ©ng được, ngà i nghÄ© sao?
Võ Tòng đáp rằng:
- Huynh trưởng có lòng tốt nghÄ© đến tôi như váºy, thá»±c là cảm tạ vô cùng. Duy tÃnh tôi xưa nay chỉ quen đánh giết những kẻ chướng ác ở Ä‘á»i, còn như hai tên công sai nà y, thì hỠđối vá»›i tôi rất là tá» tế, tôi xem ý không phải là đứa xằng, không lẽ nà o mà mình lại nỡ hại Ä‘i được. Nếu huynh trưởng có lòng yêu tôi, thì xin cứu hai tên ấy váºy, không nên giết hại ngưá»i ta.
- Äô Äầu đã là báºc trá»ng nghÄ©a như váºy, chúng tôi cÅ©ng không lẽ nà o dám là m trái lương tâm cá»§a ngà i.
Trương Thanh nói Ä‘oạn, liá»n gá»i ngưá»i nhà , dá»±ng hai tên công sai dáºy, rồi Tôn Nhị Nương pha thuốc giải độc đổ và o cho hai ngưá»i uống.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc hai anh kia như ngưá»i mÆ¡ mà ng trong giấc chiêm bao, rồi bầng mắt ngồi dáºy, nhìn Võ Tòng mà nói rằng:
- Chết ná»—i! Sao tôi nằm say ở đây? Ta nhá»› lấy nhà nà y, để lần sau vá», lại đến đây uống rượu.
Má»i ngưá»i nghe nói, ai cÅ©ng ôm bụng cưá»i mà không nhịn được.
Bấy giá» Trương Thanh sai ngưá»i nhà đi giết gà vịt là m cÆ¡m, dá»n ra dưới già n nho, để thiết VõTòng cùng hai ngưá»i công sai. Võ Tòng nhưá»ng hai tên công sai ngồi trên, mà mình thì ngồi đầu dưới vá»›i Trương Thanh còn Tôn Nhị Nương thì ngồi má»™t bên mạn bà n, uống rượu vá»›i nhau rất là vui vẻ. Trương Thanh sai lấy đôi khẩu giá»›i Ä‘ao đưa cho Võ Tòng xem, quả nhiên là má»™t thứ sắt tốt, có tuyết hoa rá»±c rỡ, thá»±c là hiếm thấy xưa nay. Äoạn rồi cùng nhau kể chuyện giang hồ, đôi bên Ä‘á»u lấy là m thú vị. Võ Tòng lại Ä‘em chuyện Tống Công Minh là ngưá»i hà o hiệp thế nà o, mà hiện nay đương ở nhà Sà i Äại quan nhân, kể cho Trương Thanh nghe má»™t lượt. Hai tên công sai nghe thấy chuyện, thì chỉ ngây ngưá»i lặng tiếng, rồi bái lạy không thôi. Võ Tòng liá»n bảo vá»›i hai ngưá»i rằng:
- Các bác có lòng tá» tế, trông nom cho tôi, trong khi Ä‘i đưá»ng, nay không lẽ nà o Ä‘em lòng giết hại. Chúng tôi kể chuyện bá»n giang hồ hảo hán vá»›i nhau, các bác cứ việc uống rượu, không có Ä‘iá»u chi mà sợ.
Sáng hôm sau Võ Tòng từ tạ xin Ä‘i. Trương Thanh nhất định không nghe lưu lại ở đó luôn ba bốn hôm để khá»an đãi. Võ Tòng nhân cảm thấy lòng háºu đãi cá»§a vợ chồng Trương Thanh, liá»n xin kết là m anh em, Trương Thanh hÆ¡n Võ Tòng chÃn tuổi, nên bái nháºn Võ Tòng là m em.
Khi Võ Tòng sắp sá»a ra Ä‘i, vợ chồng Trương Thanh lại là m tiệc tiá»…n hà nh, rồi đưa ra mươi lạng bạc để tặng Võ Tòng, và lấy Ãt tiá»n tiá»…n hai tên công sai nhân thể. Võ Tòng cảm tạ lòng thà nh, rồi cùng nhau bái biệt vợ chồng Trương Thanh mà đi sang Mạnh Châu.
Trưa hôm ấy Ä‘i đến Mạnh Châu, hai tên công sai giải Võ Tòng và o trong phá»§. Quan phá»§ phê nháºn công văn, giao cho hai tên công sai trở vá» phá»§ Äông Bình, còn Võ Tòng tống cho xuống trại. Tên lÃnh dong Võ Tòng xuống trại, thấy trước cá»a có cái bảng đỠba chữ". Bình an trại"rất lá»›n. Khi và o đến phòng trại con con, thì thấy mấy ngưá»i cùng tụi tù đồ, đến mà bảo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Äại hán má»›i đến đây, nếu có tiá»n nong thư tÃn gì, thì cầm ra tay để má»™t lát nữa đưa cho Sai Bát, kẻo má»™t trăm trượng ra oai, không phải là vừa đâu. Chúng tôi thấy Äại hán cÅ©ng má»™t tình cảnh như chúng tôi nên nghÄ© lòng thá» tá» hồ bi mà bảo cho hảo hán biết trước, liệu kiếm chi mà đút lót ngay Ä‘i, thì má»›i khá»i trăm trượng ra uy kia được.
Võ Tòng nói:
- Vâng, các ông bảo thế tôi xin cảm Æ¡n, tôi đây cÅ©ng có Ãt tiá»n há»… há» tá» tế thì tôi đưa ngay, bằng há» lại áºm oẹ bướng bỉnh thì má»™t đồng tôi cÅ©ng không mất là m gì.
Chúng lại nói:
- Hảo hán Æ¡i! Không nói thế được!quan xa bản nha gần, mình đã có tá»™i đến đây, không lụy ngưá»i ta không được...
Vừa nói đến đó, thì đã có ngưá»i nói rằng:
- Sai Bát quan nhân đã đến.
Chúng nghe nói Ä‘á»u lảng vảng chạy mất hết. Võ Tòng bèn cởi khăn gói rồi ngồi xuống đó. Bấy giá» má»™t ngưá»i chạy và o há»i tên rằng:
- Anh nà o là tù đồ mới đến đây?
Võ Tòng đáp lên rằng:
- Chúng tôi đây.
Ngưá»i kia nói:
- Thằng nầy ngưá»i như thế, mà lại đợi ta phải nói à ? Mà y là má»™t hảo hán đánh hổ ở núi Cảnh Dương, đã là m qua chức Äô Äầu, tưởng là hiểu việc thì phải. Mà y đã đến đây, lại không biết ta là Sai Bát à ?
Võ Tòng cưá»i nhạt mà đáp rằng:
- A? Thằng nầy lại đến đây mà lôi thôi chá»±c để lão gia biếu tiá»n hay sao? Gá»i là má»™t chữ đây cÅ©ng không mất...Äây chỉ có má»™t Ãt quả đấm thanh tịnh, có thì ta đãi má»™t đôi. Còn tiá»n ta để đánh chén, xem mà y định là m gì? Chỉ có má»™t lẽ là mà y lại Ä‘em tao vá» huyện Dương Cốc là cùng.
Sai Bát nghe nói cả giáºn quay ngoắt Ä‘i ra. Bấy giá» bá»n tù đồ kia lại chạy và o bảo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Chết ná»—i? Hảo hán cá»± vá»›i lão ta, thế thì chốc nữa sẽ khổ. Bây giá» lão ta đến nói vá»›i Quản Doanh, tất lại định hại tÃnh mạng chứ không chÆ¡i.
Võ Tòng Ä‘iá»m nhiên mà rằng:
- Không sợ! Mặc xác hỠmuốn gì thì là m văn giở văn, võ giở võ chứ sao?
ÄÆ°Æ¡ng khi xao xác chuyện trò, thì thấy ba bốn tên lÃnh chạy đến gá»i lên rằng:
- Tù mới là Võ Tòng đâu?
Võ Tòng đáp:
- Lão gia ngồi đây, có chạy đâu mất mà là m ầm lên thế?
Bá»n lÃnh xông và o lôi thốc Võ Tòng lên nhà điểm tù. Khi tá»›i nÆ¡i thấy Quản Doanh ngồi tên sáºp, rồi có năm sáu tên giải Võ Tòng lên. Quản Doanh sai tháo gông ra, rồi truyá»n rằng:
- Tên tù kia, ngươi đã biết cá»±u chế vua Thái Tổ VÅ© Äức Hoà ng Äế khi xưa, phà m các đứa phạm tá»™i tù đồ, trước hết phải đánh trăm trượng ra oai đã... LÃnh đâu Ä‘em đánh mau...
Nói dứt lá»i, thì tụi lÃnh nhâu nhâu túm đến, toan lôi trói để đánh.
Võ Tòng nghiễm nhiên bảo chúng rằng:
- Không cần gì chúng bay phải mó tay và o ta, đánh thì cứ đánh, cÅ©ng không cần phải trói giữ, nếu ta có tránh má»™t roi nà o, không kể là tay hảo hán đánh hổ, mà xóa cả mấy roi trước, lại đánh bắt đầu từ má»™t trở Ä‘i. Nếu ta có kêu má»™t tiếng cÅ©ng không phải là thằng con trai giá»i, là m việc ở đất Dương Cốc.
Má»i ngưá»i đứng đó nghe thấy váºy Ä‘á»u cưá»i rằng:
- Thằng xuẩn hán muốn chết, để xem nó là m ra sao?
Võ Tòng tiếp luôn rằng:
- Muốn đánh thì cứ đánh cho hết sức, đừng nể nang má»™t roi nà o, đây không thÃch thế.
Những ngưá»i đứng xem chung quanh Ä‘á»u cưá»i ầm cả lên. Äoạn rồi má»™t tên lÃnh vác côn và o xin phép ra roi.
Chợt đâu có má»™t ngưá»i đứng ở đằng sau Quản Doanh, mình cao sáu thước tuổi ngoà i đôi mươi, trên nét mặt trắng, ba nhánh râu thưa, đội khăn tay trắng, mặc áo sa xanh, tay quấn dải lụa trắng, ghé và o tai Quản Doanh nói thì thầm mấy câu. Äoạn rồi thấy Quản Doanh truyá»n rằng:
- Tên tù má»›i kia? Ngươi Ä‘i đưá»ng bị bệnh gì đó?
Võ Tòng đáp rằng:
- Không có bệnh gì cả, uống rượu tốt, thịt nuốt được, cÆ¡m ăn được, Ä‘i đưá»ng cÅ©ng được.
Quản Doanh lại nói:
- Tên nà y chắc là bệnh má»›i khá»i, ta nom mặt chưa được khoẻ thì phải, thôi hãy gá»i cho má»™t trăm trượng đó...
Bấy giá» tụi lÃnh đứng hai bên Ä‘á»u bảo Võ Tòng rằng:
- Tướng công đã có lòng thương thế, anh cứ nói là đương yếu có được không?
Võ Tòng nói:
- Ta không Ä‘au yếu gì, cứ đánh luôn cho xong Ä‘i, chịu đựng lôi thôi thêm báºn ruá»™t, bao giá» cho trả được xong?
Các ngưá»i kia Ä‘á»u cưá»i không nhịn được. Quản Doanh cÅ©ng cưá»i mà nói rằng:
- Chắc anh nà y bị bệnh nhiệt mà không ra được mồ hôi, nên mới nói lảm nhảm như thế? Thôi không cần nghe hắn nói, hãy cứ đưa xuống dưới phòng trại giữ ở đó.
Mấy tên lÃnh dạ ran, rồi mang Võ Tòng xuống phòng trại, bấy giá» bá»n tù đồ Ä‘á»u đến há»i Võ Tòng rằng:
- Bác có thư tÃn cá»§a ai đưa đến, để nói vá»›i Quản Doanh che chở cho không?
Võ Tòng đáp:
- Không có gì cả.
- Nếu váºy há» không đánh bây giá», tất là nguy vá»›i há». Chắc là há» toan sát hại chứ không chÆ¡i.
- HỠsát hại bằng cách nà o?
Chiá»u hôm nay tất hỠđưa mấy bát cÆ¡m gạo trong kho đến, để bác ăn cho rõ no, rồi há» Ä‘em xuống hầm đất trói tròn lại, lấy chăn bó cuá»™n và o mà đút nút chặt lá»— mÅ©i lá»— mồm, mà dá»±ng lên vách chỉ má»™t lúc là chết.
- Còn có phép gì nữa không?
- Còn má»™t cách nữa là há» Ä‘em trói lại, rồi Ä‘em má»™t cái túi rất lá»›n để đè lên ngưá»i, cÅ©ng chỉ má»™t lúc là chết.
Võ Tòng lại há»i:
- Váºy còn cách gì nặng hÆ¡n nữa không?
Chúng đáp rằng:
- Chỉ có hai cách ấy là ghê nhất, còn các lối khác, thì không lấy gì là m nguy hiểm cả.
Chúng vừa nói xong, thì bá»—ng thấy má»™t tên lÃnh mang cái quả tròn đến mà há»i rằng:
- Ai là Võ Äô Äầu má»›i đến ở đây?
Võ Tòng đáp rằng:
- Ta đây, há»i là m gì?
Ngưá»i lÃnh nói:
- Quản Doanh sai tôi đưa đồ đến đây cho điểm tâm.
Nói xong Ä‘em quả tròn đến để trước mặt Võ Tòng, Võ Tòng trông thấy có má»™t bình rượu lá»›n, má»™t đĩa thịt, má»™t đĩa bánh, và má»™t bát nước dùng lá»›n liá»n nghÄ© thầm trong bụng rằng:"Cái nà y nó mang cho ta ăn, rồi mang trị đây! Ừ thôi, hãy ăn rồi sẽ liệu"
NghÄ© váºy, liá»n vá»› lấy bình rượu uống má»™t hÆ¡i vừa hết, rồi ăn uống các thứ, không còn má»™t tý gì. Äoạn rồi tên lÃnh bưng quả mang Ä‘i. Võ Tòng ngồi má»™t mình trong phòng vừa nghÄ© vừa cưá»i nhạt má»™t mình mà nói lẩm bẩm: " Äể xem nó đối vá»›i ta là ngưá»i thế nà o?"
Chiá»u hôm ấy lại thấy tên lÃnh kia đội má»™t quả đến. Võ Tòng há»i:
- Sao anh lại đến đây là m gì?
Tên lÃnh đáp:
- Tôi đưa cÆ¡m chiá»u đến đây.
Nói đoạn tay đặt cái quả xuống, trong bà y một đĩa thịt, một bát canh cá, một thùng cơm, và hai nai rượu rất lớn.
Võ Tòng ngất ngưỡng vừa ăn vừa thầm nghÄ© má»™t mình: "Ä‚n xong bữa nà y, tất là há» kết quả mình, nhưng váºy mặc lòng, ta có chết cÅ©ng là m con ma no má»›i thÃch" Ä‚n uống xong rồi, tên lÃnh thu dá»n bát đĩa mà trở Ä‘i không nói năng chi cả.
Hồi lâu lại thấy tên lÃnh ấy, cùng má»™t tên nữa, kẻ xách thùng tắm kẻ thì xách thùng nước nóng, Ä‘em và o bảo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Nước đây má»i Äô Äầu Ä‘i tắm rá»a.
Võ Tòng lấy là m lạ; Có lẽ hỠcho mình tắm, rồi mới hạ thủ hay sao? Thế nà o cũng không cần, ta hãy tắm cái đã..."
NghÄ© Ä‘oạn cởi quần áo, nhảy và o thùng nước tắm rá»a má»™t lúc, hai tên lÃnh lại đưa khăn tắm và o để lau. Võ Tòng lau ráo mình mẩy mặc quần áo và o rồi, hai tên kia đổ nước, Ä‘em thùng vác vá».
Äoạn rồi má»™t anh Ä‘em mà n chiếu đến, để mắc mà n trải chiếu, và đưa gối cho Võ Tòng nằm. Võ Tòng đóng cá»a nằm má»™t mình không hiểu ý tứ ra là m sao? Hồi lâu bất giác ngưá»i mệt ngá»§ thiu Ä‘i lúc nà o không biết.
Cuá»™c Ä‘á»i trải chán bể dâu,
Tá» sinh kinh cụ hÆ¡i đâu báºn lòng?
Giang sơn phó một giấc nồng,
Xem trá»i xoay vá»›i anh hùng ra sao?
Sáng hôm sau chà ng trở dáºy, vừa má»›i mở cá»a ra, đã thấy tên lÃnh bưng nước nóng cho Võ Tòng súc miệng rồi lại Ä‘em lược và o chải đầu búi tóc cho Võ Tòng. Lại có má»™t ngưá»i nữa bưng cÆ¡m sáng và o má»i Võ Tòng ăn. Võ Tòng vừa ăn vừa nghÄ© lẩm nhẩm buồn cưá»i, không hiểu tình ý ra sao cả.
Khi cÆ¡m nước xong, có má»™t ngưá»i và o nói vá»›i Võ Tòng rằng:
- Ở đây không được sạch sẽ, xin má»i Äô Äầu sang phòng kia để nghỉ.
Nói xong liá»n dá»n dẹp hà nh lý và dẫn Võ Tòng Ä‘i. Võ Tòng cà ng lấy là m ngá» vá»±c lạ lùng, xong cÅ©ng liá»u bước Ä‘i theo, để xem trò Ä‘á»i hay, dở? Äi tá»›i má»™t nÆ¡i, đẩy cá»a bước và o thấy ở trong mà n giưá»ng sạch sẽ, hai bên bà n ghế, toà n là má»›i kê bà y cả.
Võ Tòng bước chân và o, trong lòng ám tưởng; "chắc phen nà y hỠđút mình và o hầm đất thì phải... sao mà lại dắt đến đây?"
Chà ng vẩn vÆ¡ nghÄ© ngợi, ngồi mãi đến gần trưa, lại thấy tên lÃnh bưng má»™t mâm lá»›n tướng, tay xách má»™t náºm rượu đưa và o, trong mâm bà y đủ các thức hoa quả, thịt cá rất là sang trá»ng, rồi tên lÃnh rót rượu má»i Võ Tòng uống. Võ Tòng ăn uống no say, rồi nghÄ© thầm rằng:"Äám tù vừa nói vá»›i ta như váºy, ta cÅ©ng chắc rằng như váºy, ngỠđâu há» lại xá» ngay má»™t cách khác hẳn, khiến mình không biết xét Ä‘oán ra sao mà xá» trÃ!".
Äoạn rồi chà ng thá»§ng thẳng Ä‘i ra chÆ¡i mát trong trại.
Bấy giỠđương dạo tháng sáu, trá»i nắng chang chang, bá»n tù đồ kẻ thì gánh nước, kẻ thì bổ cá»§i, nhất luáºt Ä‘á»u phải phÆ¡i trãi ngoà i sân mà là m các việc. Võ Tòng thấy váºy, liá»n há»i chúng rằng:
- Trá»i nắng nôi thế nà y, các ngưá»i vá»™i gì mà phÆ¡i mãi ra đấy cho khổ?
Chúng nghe nói cưá»i mà đáp rằng:
- Bác không biết, chúng tôi được là m việc ở đây, còn là phúc bằng cái đình ấy... Bây giá» còn có những hạng kém tiá»n đút lót, thì nhốt cả và o trong Äại lao kia, rồi khóa kìm cùng kẹp, sống cÅ©ng dở chết cÅ©ng dở, lấy đâu đã được thế nà y...
Chà ng nghe váºy, lặng ngắt mà quay Ä‘i, khi tá»›i phÃa sau Thấy đôn đá rất to, bên cạnh có lá»— thá»§ng, chắc là má»™t chá»— để trói buá»™c ngưá»i ta. Chà ng liá»n ngồi trên đó để ngá»§. Hồi lâu lại má»™t mình lững thá»ng vá» phòng.
Từ đó trở Ä‘i, luôn ba bốn hôm, bữa nà o cÅ©ng có ngưá»i đưa cÆ¡m rượu đến, mà hầu hạ cung phụng rất là tá» tế, Võ Tòng không hiểu ra sao.
Má»™t hôm và o giữa buổi trưa, nhân khi có ngưá»i mang cÆ¡m đến, Võ Tòng liá»n há»i rằng:
- Anh là ngưá»i nhà ai? Sao lại mang cÆ¡m rượu đến má»i tôi váºy?
Ngưá»i kia nói:
- Thưa ngà i, hôm nỠtôi đã nói với ngà i rằng:
- Tôi là ngưá»i nhà Quản Doanh tướng công đó.
- Tôi hãy há»i anh, ai sai anh Ä‘em cÆ¡m rượu cho tôi như váºy?
- Thưa ngà i, đây là tiểu Quản Doanh tướng công, sai tôi đưa đến để má»i ngà i.
- Tôi là má»™t ngưá»i phạm tá»™i, xưa nay chưa từng quen biết Quản Doanh bao giá», váºy cá»› sao lại đã tôi tá» tế như váºy?
- Cái đó chúng tôi cÅ©ng không được biết. Chỉ thấy Quản Doanh dặn tôi rằng:"Cứ đưa cÆ¡m nước phụng sá»± Äô Äầu trong ba tháng, hay là ná»a năm rồi hãy nói chuyện".
Võ Tòng ngạc nhiên mà rằng:
- Quái lạ! Có dá»… há» nuôi ta cho béo, để há» thịt chăng? Thế nà y thì ta không thể nà o mà ăn uống cho yên lòng được. Ngươi hãy nói cho ta biết, Tiểu Quản Doanh là ngưá»i thế nà o, thì ta sẽ ăn uống bữa cÆ¡m hôm nay.
Ngưá»i kia đáp:
- Thưa ngà i, Tiểu Quản Doanh là ngưá»i cao lá»›n quấn lụa trắng ở tay, mà đứng bên cạnh Quản Doanh tướng công hôm trước đó.
- Có phải chÃnh là ngưá»i mặc áo xanh hôm ấy không?
- Bẩm, chÃnh phải.
- Váºy thì hôm ấy ai nói cho tôi khá»i bị đánh?
- Bẩm, chÃnh ông ta đấy.
- Nếu váºy thì quái lạ lắm! Tôi đây là ngưá»i huyện Thanh Hà , ông ta là ngưá»i ở Mạnh Châu, xưa nay không quen biết bao giá», mà lại xỠđãi như thế? Ông ta tên há» là gì?
- Bẩm, ông ta há» Thi tên Ân, tà i giá»i võ nghệ, ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Kim Nhỡn Bưu.
Võ Tòng nghe nói, liá»n bảo ngưá»i kia rằng:
- Có lẽ ngưá»i ấy cÅ©ng là má»™t tay hảo hán nam tỠở trên Ä‘á»i... Váºy anh hãy má»i ông ta đến đây, rồi sẽ ăn cÆ¡m, bằng không thì cÆ¡m nước từ đây tôi không dám nháºn.
- Bẩm ngà i, chuyện đó Tiểu Quản Doanh tôi đã dặn dò cẩn tháºn không cho nói trước, lẽ đâu tôi dám má»i đến đây bây giá»?
- Không, anh cứ má»i ông ấy đến đây, tôi sẽ nói cho.
Ngưá»i kia do dá»± đã toan nhất định không Ä‘i, sau bị Võ Tòng thúc bách mãi, liá»n bất đắc dÄ© phải theo lá»i mà đi má»i Tiểu Quản Doanh ra đó.
Khi Thi Ân ra tá»›i Phòng, trông thấy Võ Tòng, thì xụp xuống vái chà o, Võ Tòng cÅ©ng đáp lá»… lại mà há»i rằng:
- Tôi là kẻ tù tá»™i đến đây, xưa nay không được biết ngà i, mà cÅ©ng không có công lao gì đối vá»›i ngà i, váºy mà ngà i lại cứu cho thoát khá»i sá»± đánh Ä‘áºp, rồi lại thiết đãi cÆ¡m rượu như thế, thá»±c trong lòng lấy là m áy náy không hiểu tình ý ra sao, xin ngà i cho tôi được biết rõ?
Thi Ân đáp:
- Tiểu đệ nghe danh ngà i đã lâu, chỉ vì đưá»ng xá xa xôi, mà chưa sao được gặp, nay đã vì sá»± không may cá»§a ngà i, phải dá»i gót đến đây, tôi muốn nhân cÆ¡ há»™i để bái kiến ý tôn nhân, song chưa biết lấy gì là m lá»… tương kiến, nên chưa dám hầu ngà i được.
- Vừa rồi thấy tên ngưá»i nhà nói là , ngà i dặn đợi trong ba tháng nữa sẽ nói chuyện cho tôi biết, chẳng hay Tiểu Quản Doanh có chuyện gì, xin cho Võ Tòng được biết rõ.
- Dám thưa Huynh trưởng: đó là thằng đầy tá»› nó ngu si không biết nên má»›i đưá»ng đột nói vá»›i huynh trưởng như váºy, chứ tôi đây có khi nà o mà tháo thứ nói ngay ra bây giá»?
- Nếu Tiểu Quản Doanh xá» như váºy, thì tôi lấy là m phiá»n lòng, mà không thể nà o yên được. Váºy có việc gì xin ngà i nói cho nghe?
Thi Ân ngần ngừ hồi lâu rồi nói với Võ Tòng rằng:
- Tên ngưá»i nhà đã trót nói lỡ mồm vá»›i ngà i như thế, tôi đây không lẽ nà o lại giấu huynh trưởng được, váºy xin huynh trưởng bá» quá mà nháºn lá»i cho. Nguyên tôi nghe tiếng huynh trưởng là má»™t báºc Äại trượng phu lừng lẫy xưa nay, nên ý muốn phiá»n ngà i má»™t việc, mà việc ấy chỉ có má»™t mình ngà i là đảm Ä‘ang má»›i được. Song huynh trưởng vừa má»›i Ä‘i đưá»ng xa tá»›i đây, chắc là trong mình hãy còn mệt nhá»c, váºy xin để đợi năm ba tháng nữa, huynh trưởng khoẻ rồi sẽ nói rõ thì hÆ¡n.
Võ Tòng cưá»i vang lên mà rằng:
- Tiểu Quản Doanh Æ¡i! Ngà i chưa được rõ tôi đây dạo năm ngoái bị bệnh sốt rét tá»›i ba tháng trá»i mà cÅ©ng chỉ dùng cẳng chân nắm tay đánh chết được hổ trên núi Cảnh Dương nữa là ngà y nà y... Äà nh váºy, nhưng hiện nay nói ra cÅ©ng là vô Ãch, váºy xin khi nà o huynh trưởng khoẻ mạnh ung dung rồi sẽ hay.
- Tiểu Quản Doanh cho tôi là không khoẻ, váºy hôm trước tôi trông thấy ở Thiên Vương ÄÆ°á»ng có cái đôn đá không biết rằng nặng bao nhiêu cân...
- Có lẽ nặng tới bốn năm trăm cân thì phải.
- Nếu váºy tôi vá»›i ngà i thá» Ä‘i qua đó xem tôi nhắc nổi được không?
- Vâng, ngà i dạy thế cũng xin vâng, song hãy xin uống mấy chén rượu rồi sẽ xin đi.
Võ Tòng quyết định nói rằng:
- Hãy xin đi một lúc đã.
Thi Ân từ chối không được, liá»n cùng vá»›i Võ Tòng dắt tay nhau mà đi ra Thiên Vương ÄÆ°á»ng. Bấy giá» các tù đồ trông thấy Võ Tòng cùng Tiểu Lý Quảng Ä‘i ra đó, thì ai nấy Ä‘á»u cúi rạp ngưá»i xuống để chà o mà ngạc nhiên không biết ra sao?
Võ Tòng Ä‘i đến chá»— đôn đá, giÆ¡ tay sẽ lay qua má»™t cái rồi cưá»i mà nói rằng:
- Có lẽ tôi yếu đuối thực không thể nà o vần lên được...
Thi Ân nói:
- Một hòn đá nặng có tới bốn năm trăm cân, nói chơi...
Võ Tòng lại cưá»i ha hả mà rằng:
- Tiểu Quản Doanh chắc rằng tôi không nhắc nổi phải chăng? Ngà i hãy thỠcoi xem thế nà o?
Nói Ä‘oạn liá»n cởi áo ngoà i ra, hai tay ôm đôn đá nhắc bổng lên rồi vứt xuống đất đến thình má»™t cái; lõm hẳn xuống đất tá»›i má»™t thước sâu. Bá»n tù đồ đứng quanh đấy trông thấy Ä‘á»u lấy là m kinh sợ lạ lùng.
Võ Tòng lại giÆ¡ tay phải nâng hòn đá tung lên hÆ¡n má»™t trượng rồi ngá»a tay lên hứng lấy, rồi đặt nguyên và o chá»— cÅ©. Äoạn rồi quay ra nhìn má»i ngưá»i, nét mặt vẫn tá»± nhiên như thưá»ng, không có chút gì ra vẻ khó nhá»c. Thà Ân thấy váºy bèn chạy đến vái Võ Tòng mà nói rằng:
- Huynh trưởng tháºt là thiên thần chứ không phải ngưá»i thưá»ng và được?
Các tù đồ cũng sụp xuống lại mà nói rằng:
- Ngà i thá»±c là ngưá»i thần váºy.
Äoạn rồi Thi Ân má»i Võ Tòng vá» nhà riêng chÆ¡i. Võ Tòng nói vá»›i Thi Ân rằng:
- Bây giỠxin Tiểu Quản Doanh cho tôi biết công việc của Tiểu Quản Doanh?
Thi Ân nói:
- Xin ngà i hãy ngồi chơi đợi lát nữa gia nghiêm tôi ra chà o, rồi xin nói chuyện.
- Nếu ngà i dạy có việc gì, thì xin cứ nói ngay, đừng theo lối đà n bà trẻ con như váºy... không phải là lối là m việc. Tôi đây dẫu có việc gì nguy hiểm đến đâu. CÅ©ng xin hết sức giúp ngà i ngay được, ngà i cứ nói ngay cho.
Cho hay là :
Tấm thân đạp đất đội trá»i,
Nước non đâu chẳng là nơi hữu tình?
Äã lòng cốt nhục tá» sinh,
Dẫu rằng dâu bể, tung hoà nh sá chi.
Xưa nay pháºn sá»± nam nhi,
Chẳng qua gánh vác nặng vì non sông,
Liá»u thân dấn vá»›i bụi hồng,
Mà xem chim các vẫy vùng ra sao?
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Hồi trên tả Võ Tòng giết ngưá»i coi nhẹ như cá» rác, má»±c giây nét máu bút vướng hÆ¡i tanh; thế mà đến hồi nà y đối vá»›i hai tên công sai, lại cứu sống ra, thấy rằng con ngưá»i Äại nhân từ trong thiên hạ, chưa nhân từ hÆ¡n Võ Tòng việc ấy, thế thì bao nhiêu vết máu thây tanh ở má»™t hồi trên, đến đây như rá»a sạch. à tác giả tả Võ Tòng lúc đó, muốn cho ra má»™t báºc ngưá»i trá»i; Má»›i có cá» chỉ khi mừng thì gió êm mưa dịu; khi giáºn thì sấm mắng sét oai, không cái gì nên, không cái gì là chẳng nên, nà o phải như loại Tống Giang thấy ngưá»i thì muốn khóc; hay Nguyá»…n Tiểu Thất thấy ngưá»i thì muốn đâm, không thể nà o Ä‘em và ra cho được?
Äá»c hồi nà y thấy Võ Tòng chợt đâu Ä‘em lá»i nói cảm kÃch vợ chồng Trương Thanh. Than ôi! Há chẳng Ä‘au lòng! Việc vợ chồng trong Ä‘á»i vốn hai ngưá»i vá»›i nhau hết má»i nhân sá»±, tại sao anh ruá»™t chị dâu Võ Tòng, cÅ©ng đôi vợ chồng, lại không được như thế? Tại Trá»i ư? Tại Ngưá»i ư? Xét cha mẹ ngươi Tòng sinh ngươi Tòng, chẳng khá»i sinh ra anh ngươi Tòng đó là Trá»i, chẳng phải ở ngưá»i váºy, nhưng nếu anh ngươi Võ Tòng chẳng lấy há» Phan, Tây Môn Khánh không có chuyện gì, mà chÃnh ngươi Tòng chẳng muốn xa anh. Quan huyện cÅ©ng không nhỠđến, thì cÅ©ng do trá»i, đâu phải tá»± ngưá»i, thì rõ rà ng lắm váºy, khiến Võ Tòng không dám tin ai, khắp trong thiên hạ, nà o ai chồng thuáºn vợ hòa. Thế mà má»›i ra khá»i phá»§ đình, và o vòng tiếp váºt, lại gặp má»™t đôi vợ chồng Trương Thanh như thế đáng yêu, kết bạn vá»›i chà ng, thì chà ng há chẳng quay mặt và o vách, gạt thầm giá»t lệ Ä‘au thương!!! Tác giả má»›i tả rằng: Võ Tòng chợt đâu Ä‘em lá»i cảm kÃch vợ chồng Trương Thanh, thì hỡi ôi! Thá»±c cây bút tuyệt.
Tả luôn Tiểu Quản Doanh khá»an đãi Võ Tòng, nà o tá»± nhiên thấy má»™t ngưá»i Ä‘em quả đến, nà o thịt, nà o rượu, nà o bánh, nà o cÆ¡m, đến chiá»u lại thế cÅ©ng tả rõ ra nà o bình rượu, đĩa thịt, liá»…n cÆ¡m... rồi sau lại má»™t ngưá»i Ä‘em thùng tắm, má»™t ngưá»i Ä‘em nước tắm, sau lại thay phòng ngá»§ hầu hạ đủ từ lấy nước cho súc miệng rá»a mặt, lấy lược chải đầu, ba bốn ngà y hầu hạ ăn uống, sau lại dạo chÆ¡i quanh, thế rồi vá» phòng lại cÆ¡m sẵn rượu ká» ta thấy chép rõ rà ng ra, mà chÃnh Võ Tòng lại hoà i nghi thắc mắc, má»™t Ä‘oạn tả rõ như váºy, cho thấy biểu lá»™ con ngưá»i háºu đãi ấy Thi Ân.
Sắp tả Võ Tòng uy trấn trại Bình An, đã dá»± trước má»™t ngà y, dạo chÆ¡i trước Thiên Vương ÄÆ°á»ng, bèn nhắc hòn đá xanh là m lò thiêu hương nặng sức, lạ thay! Rất lạ là tá»›i sáng ngà y chÃnh lúc Võ Tòng giở thần oai ra diá»…n võ, lại không trá»±c tả, chỉ tả má»™t nữa phần thôi, như chép thấy hòn đá mà xin nhắc thá», rồi nhẹ nhà ng nhấc lên cao lại ra tay quáºt mạnh xuống, là m đất lõm sâu má»™t thước, thế rồi lại lần nữa nhắc lên, để lại chá»— cÅ©, má»›i thấy thần lá»±c Võ Tòng, táºn tình trổ ra, lại tả nốt ná»a phần nữa thần oai như mặt không hồng, mồm không thở, tay không núng. Äoạn má»™t không ngá» có Ä‘oạn hai, Ä‘á»c Ä‘oạn hai không ngá» còn Ä‘oạn ba, văn thế ly kỳ, chẳng phải mở mắt ra mà xem hết
|

23-08-2008, 06:05 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Hồi 28
Trại Bình An, lạy cầu có nghĩa sĩ;
Rừng Khoái Hoạt say đánh Tưởng Môn Thần.
Khi đó Thi Ân bảo với Võ Tòng rằng:
- Xin huynh trưởng hãy ngồi chơi, việc nà y để tiểu đệ kể rõ rà ng đầu đuôi thì mới rõ được.
Võ Tòng có ý nóng nảy mà rằng:
- Tiểu Quản Doanh bất tất phải lôi thôi dà i dòng văn tự...có thế nà o xin cứ nói thực ngay cho tôi được biết.
- Tiểu đệ từ thuở nhá» theo đòi võ nghệ, cÅ©ng biết được qua loa dăm ngón còn quyá»n, nháºn thế đất Mạnh Châu thưá»ng gá»i là Kim Nhỡn Bưu... Ở gần cá»a bên đông trại nà y có má»™t nÆ¡i phố xá, tên là Khoái Hoạt Lâm, xưa nay các thương khách ở SÆ¡n Äông Hà Bắc đến đó buôn bán rất đông. Trong phố có hÆ¡n trăm nhà khách sạn lá»›n, và hai ba mươi sòng đánh bạc lá»›n. Trước đây tiểu đệ nhá» có đôi chút võ nghệ, bèn bắt tám chÃn mươi tên tên tù đồ khá»e mạnh ở trong trại, Ä‘em ra đó mở má»™t ngôi tá»u Ä‘iếm; rồi bắt các khách sạn cùng các sòng bạc quanh đó, nếu khi có đám kỹ nữ nà o qua lại, là phải Ä‘em đến tá»u Ä‘iếm cá»§a tiểu đệ trước, rồi má»›i được chia Ä‘i các nÆ¡i. Nhân thế mà tÃnh má»—i tháng tất cả tiá»n vặt vãnh có thể kiếm tá»›i hai ba trăm lạng bạc. Dè đâu có ông Trương Äoà n Huyện, ngưá»i ở Äông Lá»™ Châu má»›i đến, lại dắt thêm anh chà ng to lá»›n, tên là Tưởng Trung cÅ©ng đến ở đây...Anh chà ng nà y mình dà i chÃn thước, tay gáºy tay quyá»n Ãt ngưá»i Ä‘o kịp, bá»n giang hồ vẫn gá»i là Tưởng Môn Thần (thần giữ cá»a há» Tưởng) xưa nay. Anh ta thưá»ng nói khoác là : Trong ba năm trá»i ở Thái Nhạc đánh nhau không há» có ai đối thá»§, khắp trong thiên hạ chỉ má»™t ngưá»i như hắn mà thôi, nhân váºy hắn cướp lối kiếm ăn cá»§a tiểu đệ. Tiểu đệ đã khẳng khái không chịu nhưá»ng, sau bị hắn đánh má»™t tráºn, có tá»›i hÆ¡n hai tháng giá»i má»›i dáºy được. Hôm ná» huynh trưởng má»›i đến đây, chÃnh tiểu đệ vẫn còn Ä‘au tay phải buá»™c đó. Tiểu đệ nghÄ© đến chuyện ấy, thá»±c là căm tức vô cùng toan Ä‘em ngưá»i đến đánh báo thù má»™t mẻ, song lại e hắn ta vá»›i Trương Hoà nh Huyện rất thân, lỡ có thế nà o thì ở trong trại đây là m lắm Ä‘iá»u không tiện, bởi thế mà chưa sao báo trả được xong. Nay nghe tiếng huynh trưởng có lòng hạ cố giúp đỡ má»™t tay, để tiểu đệ được sạch tan gánh giáºn vô cùng ấy, thì dẫu chết cÅ©ng được hả lòng. Duy huynh trưởng má»›i đến đây, e khi đưá»ng xá xa xôi, trong mình chưa khá»e, nên muốn đợi dăm ba tháng cho huynh trưởng khá»e mạnh, rồi sẽ nói ra, ai ngá» bây giá»...
Võ Tòng nghe đến đó, cưá»i ha hả mà rằng:
- Anh Tưởng Môn Thần ấy, có mấy đầu mấy tay?
Thi Ân đáp:
- Hắn cÅ©ng má»™t đầu hai tay thôi, chứ là m gì mà có nhiá»u hÆ¡n ai!
Võ Tòng cưá»i mà rằng:
- Tôi tưởng hắn ta ba đầu sáu tay tà i giá»i như Na Tra ngà y trước, thì tôi cÅ©ng sợ thá»±c, nhưng nếu có má»™t đầu hai tay, không được tà i giá»i như Na Tra, thì có là m chi mà sợ.
- Äà nh váºy, song tiểu đệ sức lá»±c yếu kém, nên chỉ sợ không tà i nà o địch nổi hắn.
- Tôi đây không phải nói khoác, nhưng cứ võ nghệ cá»§a tôi thì bao nhiêu những thằng ngang ngạnh, không biết Ä‘iá»u trong thiên hạ, Ä‘á»u không coi và o đâu cả. Bây giá» các bác cứ Ä‘em rượu Ä‘i đưá»ng để uống rồi tôi vá»›i bác cùng đến xem nó ở đâu, để tôi đánh cho má»™t mẻ như con hổ hôm trước, nếu có chết, tôi xin Ä‘á»n mạng.
Thi Ân nói:
- Xin huynh trưởng cứ ngồi chÆ¡i, lát nữa gia nghiêm tôi vỠđây, sẽ xin nói chuyện. Việc nà y không vá»™i được, hãy để sáng mai tôi cho ngưá»i Ä‘i dò xem, nếu nó còn ở nhà , thì hôm sau ta đến đó, bằng không thì hãy thư thả rút giây sợ động rừng, lỡ bị nói đánh lại thì không phải chuyện chÆ¡i.
Võ Tòng ra dáng xấn xổ mà rằng:
- Tiểu Quản Doanh phải biết rằng, nếu để nó đánh được, thì ta không phải là thằng con trai. Äi thì Ä‘i ngay, cần gì phải đợi hôm nay hôm khác, Tiểu Quản Doanh cho mau mau má»›i được.
ÄÆ°Æ¡ng khi hăm hở nói cưá»i, thì bá»—ng thấy Lão Quản Doanh ở sau bình phong chạy ra nói rằng:
- NghÄ©a sÄ© Æ¡i, lão há nghe chuyện nghÄ©a sÄ© đã lâu rồi...Nay thằng cháu được gặp ngà i tháºt là vén mây trông thấy mặt trá»i... Xin má»i ngà i hãy và o trong nhà , ta nói chuyện.
Võ Tòng đứng dáºy, theo Lão Quản Doanh và o nhà trong. Lão Quản Doanh má»i Võ Tòng ngồi, Võ Tòng khiêm tốn mà rằng:
- Tôi là má»™t ngưá»i phạm tá»™i đến đây, đâu dám xấc xược như váºy.
Lão Quản Doanh cưá»i rằng:
- Nghĩa sĩ không nên câu nệ như thế, cháu được gặp nghĩa sĩ là may rồi.
Võ Tòng nghe nói, liá»n xin phép ngồi đối diện vá»›i Lão Quản Doanh, còn Thi Ân thì đứng ở má»™t bên. Võ Tòng lại nói vá»›i Lão Quản Doanh xin phép cho Thi Ân cùng ngồi để nói chuyện. ÄÆ°á»£c má»™t lát ngưá»i nhà dá»n rượu lên, Lão Quản Doanh cất chén má»i Võ Tòng mà rằng:
- NghÄ©a sÄ© là má»™t báºc anh hùng như váºy, thiên hạ ai không Ä‘em lòng kÃnh phục... ? Thằng cháu ở đây có mở ngôi hà ng ở Khoái Hoạt Lâm, chá»§ ý cÅ©ng không phải bán buôn cầu lợi, đó chẳng qua là muốn nuôi thêm hà o khà cho đất Mạnh Châu, để cùng non sông đóng góp. NgỠđâu bị tên Tưởng Môn Thần á»· thế hà o cưá»ng mà công nhiên chiếm mất, nay nếu không gặp nghÄ©a sÄ© thì có lẽ khó lòng mà báo thù được. Váºy nếu nghÄ©a sÄ© có lòng thương đến thì cháu xin bốn lạy là m huynh trưởng, để gá»i tá» tấm lòng thà nh cùng nghÄ©a sÄ©.
Võ Tòng cung kÃnh đáp rằng:
- Chúng tôi có tà i há»c gì mà dám nháºn lá»i như thế!
Nói xong cất chén rượu uống má»™t hÆ¡i cạn hết. Thi Ân đứng dáºy lạy Võ Tòng bốn lạy bái là m huynh trưởng, kết nghÄ©a anh em, Võ Tòng vá»™i đứng dáºy đáp lá»…, rồi cùng ngồi uống rượu vá»›i nhau, đến khi Võ Tòng rất say, rồi má»›i vá»±c vá» phòng, để nghỉ.
Sáng hôm sau, cha con Thi Ân bà n với nhau rằng:
- Hôm qua Võ Äô Äầu uống rượu say quá, chắc hôm nay còn trúng tá»u, chưa có thể là m việc được, váºy ta hãy nói dối là sai ngưá»i Ä‘i dò xem, thấy hắn không có ở nhà , đà nh để hoãn đến mai sẽ liệu.
Khi bà n định xong, rồi Thi Ân liá»n đến bảo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Tiểu đệ sai ngưá»i đến dò xét hẳn hòi, song hắn còn Ä‘i vắng váºy để sáng mai xin má»i huynh trưởng Ä‘i cho.
Võ Tòng nghe nói, lại có ý sốt sắng mà rằng:
- Hôm nay lại nghỉ má»™t ngà y thì thá»±c phiá»n cho tôi quá.
Khi cÆ¡m nước xong, Võ Tòng cùng Thi Ân Ä‘i ra trước trong dinh chÆ¡i mát má»™t hồi, rồi lại trở vá» phòng khách nói chuyện võ nghệ vá»›i nhau. Trưa hôm ấy, Thi Ân má»i Võ Tòng ăn cÆ¡m ở trong nhà . Trong khi thiết rượu, chỉ má»i dăm ba chén, rồi cất Ä‘i mà đem cÆ¡m lên ngay. Võ Tòng đương cao hứng uống rượu, nhưng thấy váºy cÅ©ng không hiểu đầu Ä‘uôi tình ý ra là m sao? Khi cÆ¡m nước xong. Võ Tòng trở vá» phòng nghỉ, có hai tên đầy tá»› Ä‘em nước tắm rá»a đến. Võ Tòng liá»n há»i rằng:
- Sáng hôm nay Tiểu Quản Doanh thiết cơm, lại không để cho uống rượu là tình ý là m sao?
Tên đầy tớ đáp rằng:
- Chẳng giấu gì Äô Äầu; Lão Quản Doanh cùng Tiểu Quản Doanh tôi đã định hôm nay là má»i Äô Äầu hà nh sá»±, song lại e hôm qua Äô Äầu uống nhiá»u rượu, thì hôm nay chắc trúng tá»u mà lỡ mất việc to bởi váºy nên không dám Ä‘em rượu ra má»i Äô Äầu, mà cốt dưỡng sức khá»e để mai nhá» Äô Äầu giúp việc cho.
Võ Tòng nghe nói báºt cưá»i mà rằng:
- Như thế mà sợ ta say rượu, lỡ mất việc to, thì cũng lạ thực!
Äêm hôm ấy Võ Tòng nóng lòng sốt ruá»™t mong sao cho chóng sáng để dáºy mà đi. Sáng hôm sau chà ng trở dáºy sá»›m rá»a mặt súc miệng, đội khăn má» xéo, mặc áo vải mùi thâm, thắt lưng Ä‘á», chân quấn lá đáp Ä‘i đôi già y gia, rồi lấy miếng lá cao dán đè chá»— kim ấn trên mặt. Vừa khi chỉnh đốn xong, thì Thi Ân đã đến má»i Võ Tòng và o trong nhà ăn cÆ¡m.
Khi cÆ¡m nước xong, Thi Ân liá»n sai đầy tá»› đóng ngá»±a để Ä‘i, Võ Tòng gạt Ä‘i mà rằng:
- Chân tôi có việc gì mà phải Ä‘i ngá»±a, cái đó không cần. Duy có má»™t Ä‘iá»u nà y, Tiểu Quản Doanh phải nghe tôi má»›i được..
Thi Ân nói:
- Có Ä‘iá»u gì xin huynh trưởng cứ cho biết, nà o tiểu đệ dám không theo.
- Bây giá» tôi vá»›i Tiểu Quản Doanh cùng Ä‘i, cần phải nhá»› má»™t câu là "Không ba chẳng qua vá»ng".
- Thế nà o là "Không ba chẳng qua vá»ng", tiểu đệ không hiểu ý ra sao cả?
Võ Tòng cưá»i mà rằng:
- Tôi nói cho chú nghe; Nếu chú có cần cho tôi đánh Tưởng Môn Thần, thì cứ bước chân ra khá»i thà nh, há»… gặp hà ng rượu nà o là phải má»i tôi uống ba chén rượu; nếu không có ba chén rượu, thì tôi không Ä‘i qua vá»ng tá» nữa, thế là không ba chẳng qua vá»ng.
Thi Ân nghe nói, nghĩ một lát mà đáp rằng:
- Khoái Hoạt Lâm cách đông môn mưá»i bốn mưá»i lăm dặm đưá»ng, trong quãng đó có tá»›i mưá»i hai mưá»i ba hà ng rượu, nếu qua má»—i hà ng mà uống ba chén, thì tất cả, phải đến ba nhăm ba sáu chén rượu, như thế e khi huynh trưởng quá say, thì còn là m việc thế nà o được?
Võ Tòng cả cưá»i mà rằng:
- Tiểu Quản Doanh sợ tôi say rồi kém sức hay sao? Phải biết rằng, tôi uống má»™t phần rượu thì tà i giá»i má»™t phần chứ uống đến mưá»i phần rượu, thì tà i sức lại ở đâu đâu kéo đến, không biết thế nà o mà kể? Nếu không phải là say rượu to gan, thì nà o có đánh được con đại trùng ở trên núi Cảnh Dương. Lúc đó cứ để cho tôi say mê say mệt, thì sức má»›i mạnh được.
Thi Ân nói:
- Nếu váºy thì cà ng hay lắm. Hôm qua chỉ sợ huynh trưởng quá say lỡ việc, nên không dám Ä‘em rượu ra má»i. Nay huynh trưởng đã nói như váºy, thì nhà tôi sẵn có rượu ngon, xin cho ngưá»i cứ gánh sắn cả hoa quả rượu chè Ä‘i, rồi đến đó sẽ dùng.
- Thế thì vừa ý tôi lắm! Có dăm ba chén rượu má»›i có khà lá»±c, chứ đánh suông thì khó lòng đánh được. Hôm nay tôi đánh thằng ấy, gá»i là để cho há» buồn cưá»i má»™t mẻ vỡ bụng mà chÆ¡i.
Bấy giá» Thi Ân sai hai tên ngưá»i nhà gánh rượu nhắm Ä‘i trước, rồi Lão Quản Doanh lại chá»n và i ba mươi tên khá»e để ứng tiếp theo sau, Ä‘oạn rồi Thi Ân cùng Võ Tòng ra Ä‘i. Ra khá»i trại Bình An tá»›i cá»a Äông Môn Ä‘i được bốn năm mươi bước, thì thấy bên cạnh đưá»ng có má»™t ngôi hà ng rượu phất tá» phá» phất ở trên, hai tên ngưá»i nhà đã gánh rượu đến trá»±c đó. Thi Ân liá»n má»i Võ Tòng và o ngồi, rồi Ä‘em bà y các thức rượu nhắm ra.
Võ Tòng bảo với Thi Ân rằng:
- Cái nà y tất phải dùng ba chén lớn, chứ chén nhỠthì không ăn thua.
Ngưá»i nhà nghe nói, liá»n lấy ra ba cái chén thá»±c lá»›n, rồi Thi Ân rót rượu ra má»i. Võ Tòng không cần khiêm nhượng má»i chà o, cất chén uống ba hÆ¡i hết cả, rồi đứng phắt dáºy ngay. Ngưá»i nhà lại thu xếp đồ đạc mà gánh mau Ä‘i trước.
Võ Tòng cưá»i bảo Thi Ân rằng:
- Ba chén rượu thực là nở ruột gan dễ chịu lắm, thôi ta đi đi!
Nói Ä‘oạn hai ngưá»i cùng ra Ä‘i. Bấy giỠđương dạo tháng bảy, trá»i còn nắng bức gió tây, hai ngưá»i liá»n cởi phanh cả áo ra mà đi cho mát. Äi được độ má»™t dặm đưá»ng nữa, lại đến má»™t nÆ¡i tá»u Ä‘iếm thấp thoáng, lá cá» bay ở trong giữa rừng cây. Thi Ân đứng dừng lại há»i Võ Tòng rằng:
- Chá»— nà y là má»™t hà ng rượu nhà quê, huynh trưởng cÅ©ng tÃnh là má»™t vá»ng chăng?
Võ Tòng đáp:
- Phải lắm, uống ba chén rồi sẽ đi.
Nói Ä‘oạn hai ngưá»i lại và o hà ng ngồi, rồi ngưá»i nhà đem rượu và o rót ba chén để Võ Tòng uống. Uống xong lại đứng dáºy cùng Ä‘i.
Từ đó cứ mỗi khi gặp hà ng rượu, lại và o uống ba chén rồi đi. Dần dần đi qua có tới mươi chốn hà ng rượu, Thi Ân thấy Võ Tòng vẫn chưa có dáng say, thì lại cà ng lấy là m vui trong dạ.
Bấy giá» Võ Tòng há»i Thi Ân rằng:
- Từ đây đến Khoái Hoạt Lâm, ước chừng còn bao nhiêu nữa.
Thi Ân đáp:
- Không còn bao lâu nữa, ở ngay khu rừng trước mặt kia rồi.
- Nếu váºy thì Tiểu Quản Doanh nên tránh má»™t nÆ¡i khác, mà đợi tôi, để má»™t mình tôi tìm đến hắn cÅ©ng được.
- Vâng, huynh trưởng dạy thế thì phải lắm, song cần nên cẩn tháºn dụng tâm, chá»› có khinh địch má»›i được.
Võ Tòng cưá»i rằng:
- Cái đó không cần phải dặn, cứ cho bá»n ngưá»i nhà nó đưa tôi Ä‘i, còn gặp hà ng rượu nà o thì tôi phải uống nữa.
Thi Ân liá»n dặn ngưá»i nhà đi theo Võ Tòng, còn tá»± mình thì Ä‘i lánh má»™t nÆ¡i.
Võ Tòng Ä‘i qua ba bốn dặm đưá»ng lại uống thêm mưá»i chén rượu nữa. Lúc đó và o khoảng sắp trưa, khi trá»i nóng bức, thỉnh thoảng má»›i hây hây hÆ¡i có chút gió. Võ Tòng nghe chừng hÆ¡i rượu bốc lên, cÅ©ng có dăm bảy phần chếch choáng. Chà ng liá»n cởi phăng áo vải là m bá»™ say mưá»i phần rồi ngả bên đông vẹo bên tây, mà khệnh khạng Ä‘i và o trong rừng.
LÅ© ngưá»i nhà trá» và o đằng trước mặt mà nói rằng:
- Äến con đưá»ng chữ Tháºp kia, tức tá»u Ä‘iếm cá»§a Tưởng Môn Thần rồi đó.
Võ Tòng nói:
- Gần đến đây rồi, thì các ngươi nên lánh cho xa, để khi nà o ta đánh ngã hắn rồi sẽ đến.
Nói Ä‘oạn Ä‘i thốc và o trong rừng, thấy má»™t anh đại hán như tượng Kim Cương, khoác cái áo vải trắng, tay cầm cái phất xua ruồi, bắc ghế ngồi ở gốc cây hòe hóng mát. Võ Tòng cà ng giả mặt say, liếc mắt nhìn qua má»™t lượt rồi trong bụng nghÄ© thấm: "Anh chà ng nà y tất là Tưởng Môn Thần hẳn? " Chà ng nghÄ© váºy lại sồng sá»c Ä‘i và o.
Äi được dăm ba mươi bước đã đến quãng đưá»ng chữ Tháºp, có má»™t tá»u Ä‘iếm rất lá»›n, trước cá»a treo là cá» viết bốn chữ "Hà Dương phong nguyệt" rất to. Khi đến táºn cá»a thấy má»™t dãy chắn song sÆ¡n đầu, hai bên treo hai cái biển và ng viết hai câu: "Rượu Thánh vung Trá»i đất; Bầu Tiên tÃt tháng ngà y". Trong đó má»™t bên kê đặt giưá»ng thịt dao thá»›t và các thức đồ dùng, còn má»™t bên thì lò bếp và các đồ là m bánh. PhÃa trong có ba cái chum đựng rượu rất lá»›n, chôn ngáºp má»™t ná»a xuống đất. Khoảng giữa mặt má»™t cái quầy, cưá»i ó má»™t ngưá»i đà n bà trẻ tuổi ngồi trong. Ngưá»i ấy là vợ lẽ Tưởng Môn Thần má»›i lấy, nguyên là má»™t tay con hát khi xưa.
Bấy giá» Võ Tòng chạy thẳng và o hà ng, đến bên quầy ngồi đối diện vá»›i ngưá»i đà n bà , rồi đăït hai bà n tay lên quầy mà nhìn chị chà ng kia không chá»›p mắt. Ngưá»i đà n bà thấy váºy, thỉnh thoảng mặt nom Ä‘i chá»— khác.
Võ Tòng lại nom và o trong, thấy có năm bảy tên tá»u bảo ở đó, chà ng bèn gõ bà n gá»i lên rằng:
- Nà o chủ hà ng rượu ở đâu?
Vừa gá»i xong thì có má»™t tên tá»u bảo chạy đến, nhìn Võ Tòng rồi há»i rằng:
- Ngà i muốn lấy bao nhiêu rượu?
Võ Tòng nói:
- Lấy hai vò, nhưng hãy đem đây ta nếm xem đã.
Tên tá»u bảo chạy đến bên quầy bảo ngưá»i đà n bà , lấy hai vò rượu đổ và o thùng rồi Ä‘em lên má»™t chén đưa cho Võ Tòng uống mà bảo rằng:
- Rượu đây xin ngà i nếm cho.
Võ Tòng cất lấy chén rượu xem qua một lượt, lắc đầu mà nói rằng:
- Không tốt, không tốt, lấy thứ khác đây.
Tên tá»u bảo biết ý Võ Tòng, đã ra dáng say, bèn cầm đến quầy bảo ngưá»i đà n bà rằng:
- Nương tỠđổi cho hắn thứ khác váºy.
Ngưá»i đà n bà liá»n cất rượu ấy Ä‘i, rồi đổi lấy thứ rượu thá»±c tốt đưa ra, tá»u bảo lại hâm nóng má»™t chén đưa ra cho Võ Tòng nếm.
Võ Tòng sẽ nhấp một tý rồi lại kêu lên rằng:
- Rượu nà y cũng không ngon? Muốn sống thì đổi thứ khác đây.
Tên tá»u bảo cố nÃn hÆ¡i không nói, rồi Ä‘em đến cho ngưá»i đà n bà mà nói rằng:
- Nương tá» dầu lòng đổi thứ khác váºy, lão nà y nghe chừng say rồi, chỉ muốn sinh sá»± thôi, ta đừng chấp há» má»›i được.
Ngưá»i đà n bà nghe nói đổi lấy má»™t thứ rượu thượng hạng đưa cho tá»u bảo. Tên tá»u bảo hâm nóng tá» tế, rồi rót má»™t chén đưa cho Võ Tòng. Võ Tòng cất lên rồi nói rằng:
- Ừ! Cái rượu nà y còn hơi có mùi mẽ một chút...Nà y thằng kia, chủ nhân nhà mầy hỠgì?
Tên tá»u bảo đáp rằng:
- Chủ nhân tôi hỠTưởng.
Võ Tòng liá»n nói:
- Sao lại hỠLý?
Chị đà n bà nghe váºy lấy là m khó chịu, liá»n nói vá»›i tên tá»u bảo rằng:
- Thằng chó nầy lại muốn chết chăng?
Tên tá»u bảo nói:
- Nghe chừng anh ta ở đâu má»›i đến đất nà y, chưa biết thế nà o, nên má»›i liá»u lÄ©nh như thế!
Võ Tòng liá»n há»i rằng:
- Các ngưá»i nói chuyện gì đấy?
Tên tá»u bảo đáp rằng:
- Chúng tôi nói chuyện riêng đằng nà y ngà i cứ xơi rượu đi.
Võ Tòng tiếp luôn rằng:
- Ngươi bảo ngưá»i đà n bà ấy ra đây uống rượu vá»›i ta má»™t lúc.
Tên tá»u bảo gạt Ä‘i rằng:
- Chết nỗi! Sao nói cà n thế? Bà ấy là vợ ông chủ nhà tôi đấy.
- Vợ ông nữa thì là m sao? Uống rượu vá»›i ta phá»ng đã việc gì?
Chị chà ng kia nghe nói cả giáºn mắng lên rằng:
- Äồ chết toi nà y há»—n thá»±c. Nói xong toan đẩy cái quầy để chạy ra. Võ Tòng vá»™i cởi phăng cái áo bên trên ra thắt ngang xuống bụng, cầm thùng rượu hắt má»™t cái đổ tóe ra đất rồi nhảy và o trong quầy. Vừa khi chị chà ng kia má»›i đứng dáºy toan Ä‘i ra, bá»—ng bị Võ Tòng sấn đến má»™t tay nắm đầu tóc, má»™t tay cầm chặt lấy thắt lưng rồi xách qua mặt quầy mà ném ngay và o trong chum rượu. Khi đó có má»™t tên tá»u bảo nhanh chân chạy đến toan đánh Võ Tòng, bất đồ bị Võ Tòng nắm xách cổ lên mà bá» ngay và o chum rượu; rồi lại có má»™t tên tá»u bảo nữa chạy đến, cÅ©ng bị tóm lấy ném ngay và o chum rượu nốt. Ba ngưá»i Ä‘á»u giãy lục **c ở trong chum rượu, mà không anh nà o nhảy ra được. Sau có hai tên tá»u bảo nữa ở trong nhà chạy xông ra, cÅ©ng bị Võ Tòng đánh cho má»—i tên má»™t cái đá ngã ệp xuống mà không dáºy được. Äoạn rồi Võ Tòng xông và o đánh tất cả má»i ngưá»i nhà bếp anh nà o anh ấy, Ä‘á»u thục thân mà chạy cho mau để báo vá»›i Tưởng Môn Thần.
Tưởng Môn Thần nghe báo tin thì ngạc nhiên cả kinh, liá»n đẩy ngã ghế ra, phất má»™t cái Ä‘uôi ruồi xuống đất, rồi vá»™i và ng chạy đến hà ng xem. Vừa đến khoảng đưá»ng rá»™ng ở trước cá»a, thì gặp Võ Tòng cÅ©ng ra đến đó. Tưởng Môn Thần tuy có sức lá»›n hÆ¡n ngưá»i, song Ãt lâu nay tá»u sắc ham mê, sức lá»±c cÅ©ng có phần hao kém, bởi thế mà thoạt khi trông thấy Võ Tòng thì trong bụng đã hÆ¡i hÆ¡i núng, Tuy váºy song chà ng vẫn khinh thị Võ Tòng còn đương say rượu, nên cứ thị hùng mà sấn và o để đánh.
Khi xông và o tá»›i nÆ¡i, thì Võ Tòng giÆ¡ tay quyá»n lên, nhằm giữa mặt Tưởng Môn Thần đánh dứ má»™t cái rồi quay ngoắt mà chạy ngay. Tưởng Môn Thần cả giáºn, xông và o đến Ä‘uổi, bất đồ bị Võ Tòng mau chân đá phi má»™t cái trúng ngay và o giữa bụng.
Tưởng Môn Thần giÆ¡ tay lên đỡ, rồi phi quyá»n để đánh lại, Võ Tòng né mình tránh tay quyá»n cá»§a Tưởng Môn Thần, rồi lại giÆ¡ chân bên hữu đá phi má»™t cái nữa, trúng ngay và o thái dương Tưởng Môn Thần.
Tưởng Môn Thần bị cái đá ngã lá»™n vỠđằng sau, Võ Tòng liá»n xông và o đạp chân lên bụng, giở quả đấm ra đánh luôn. Nguyên trước Võ Tòng đánh nhá» má»™t cái, rồi quay ngoắt mình Ä‘i, mà phi chân trái đá trúng má»™t bên, rồi lại phi chân phải đá luôn bên nữa. Phép đánh đó gá»i là "Ngá»c Hoà n Bá»™ Uyên ương cước" là má»™t ngón võ nghệ biệt tà i cá»§a Võ Tòng thao luyện xưa nay, không phải những tay tầm thưá»ng và được. Bấy giá» Võ Tòng đánh luôn năm bảy cái đấm, Tưởng Môn Thần không sao bò ngóc dáºy được, chịu nằm ép dưới đất mà kêu van xin tha.
Võ Tòng nghe váºy dừng tay đánh mà bảo vá»›i Tưởng Môn Thần rằng:
- Nếu ngươi muốn ta tha, thì phải nghe ba việc nà y mới được.
Tưởng Môn Thần kêu lên rằng:
- Hảo hán tha cho tôi, dẫu đến trăm việc tôi cũng xin theo, huống chi là ba việc.
Võ Tòng bèn lấy chân dáºm lên trên bụng Tưởng Môn Thần, mà nói ra ba việc cho nghe.
Mới hay là :
Giang hồ say tỉnh tỉnh say,
Ngang trá»i dá»c đất thân nà y xem không,
Bấy lâu xuôi ngược bá»nh bồng,
Biết nhau chăng có non sông với mình,
Tuồng gì là giống hôi tanh,
Thế gian thêm để bất bình riêng ai,
Trăm năm cõi tục còn dà i,
Nam nhi xin chá»› phụ lá»i bồng tang!
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Xét đến viết Sá», việc cá»§a quốc gia, mà ngưá»i cầm bút, việc cá»§a văn sÄ©, chép việc quốc gia, phải đâu chỉ theo lối tá»± sá»± có sao nói thế mà thôi, còn ngòi bút phả vẫy vùng ngang dá»c, là m sao cho tá» những ý nghÄ©a uống ẩm cá»§a từng chuyện ngưá»i trong Sá», như thế má»›i gá»i là kỳ văn! Như Sá» Ký Tư Mã Thiên đã soạn, Tư Mã Thiên chép chuyện Bá Di, thì đâu phải chỉ ở Bá Di mà chép chuyện du thá»§ du thá»±c, thì phải đâu ở du thá»§ thá»±c; Äến như chép chuyện cá»§a Hán Võ, chỉ là chuyện cá»§a Hán Võ mà chẳng phải chà như chà cá»§a Hán Võ...Có ghét gì những chà ấy, như kiểu tuyên truyá»n hay chê bai chỉ là văn chương mà thôi váºy. Mã Thiên chép ra, là văn cá»§a Mã Thiên, Mã Thiên trong bút chép ra để mà tá»± sá»±, thì có tà i liệu cá»§a văn Mã Thiên, vì chép ra những việc lá»›n cá»§a Ä‘á»i, như triá»u nghị nghiêm trang, lá»… nhạc long trá»ng, chiến tráºn ngu cấp, tế lá»… tháºn trá»ng, mưu kế phiá»n toái, hình ngục khiếp thươn.. Phải cung tà i liệu cho kỳ văn tuyệt thế, mà quân tướng chẳng đến há»i đến, vì rằng là m ra má»i, là quyá»n quân tướng, chẳng phải thư sinh được dá»± bà n, mà chép ra sá» sách,là quyá»n văn sÄ©, dù quân tướng ngôi cao mà đâu có thể cấm Ä‘oán! Có gì đâu quân tướng có thể là m ra những việc dở thay, nhưng không thể là m ra những việc ấy còn mãi vá»›i Ä‘á»i, có thể là m cho việc cá»§a quân tướng được mãi vá»›i Ä‘á»i, cho đến trăm ngà n muôn Ä‘á»i, hãy còn ca ngợi kÃnh yêu, thì phải nhỠđến công cá»§a kỳ văn tuyệt bát mà việc cá»§a quân tướng, khác nà o vuốt theo Ä‘uôi ngá»±a mà thấy rõ ra.
Thế cho nên Mã Thiên là m văn, ta thấy rằng việc to thô quá, thì thu vén lại thấy rằng việc nhá» nhen quá, thì phô phang ra. Hoặc thấy rằng việc còn thiếu sót, thì phụ thêm và o, trái lại việc đầy đủ thừa ra, thì bá» bá»›t Ä‘i, đó là kế vì vãn, đâu phải kế vì việc, nếu khiến văn cá»§a ta trở nên má»™t kỳ văn tuyệt thế, thì ta phải truyá»n cho việc, nên muốn chỉ truyá»n lại công việc, lại khiến cho đầy đủ không mất Ä‘i, thì ta là m văn phải được hế nà o, đã trở nên kỳ văn tuyệt thế, nếu không Ä‘em văn chương cá»§a chúng ta ra truyá»n, thì là m sao mà truyá»n nổi chuyện hãy còn mãi mãi? ? ? Äức Khổng Tá» chả nói rằng: Câu chuyện thì cá»§a Tá» Hoà n, Tấn Văn, còn vá» văn chương thì cá»§a Sá» Ký, câu chuyện là cá»§a Tá» Hoà n, Tấn văn, thà nh ra chỉ là chép việc chứ không là văn, còn văn chương thì cá»§a Sá» Ký, lại hóa ra chỉ có văn mà không phải việc, còn văn là cá»§a văn chương thì câu chuyện cÅ©ng khá»i chép đến Tá», Tấn, nên thuyết vá» Văn Liệu, Khổng Tá» cÅ©ng nói qua đến váºy.
Hỡi ôi! Báºc quân tá» từ xưa, nháºn mạng vua cầm bút, vì chép chuyện má»™t Ä‘á»i, moi móc gấm thêu châu ngá»c tá»± trong lòng, trở nên tuyệt thế kỳ văn, há có má»™t nhà văn nà o, mà không chép hết ra má»i chuyện, chẳng qua muốn thà nh tuyệt thế kỳ văn, để tá»± vui sướng, mà phải Trương đúng là Trương, Lý đúng là Lý, không má»™t chút cong ngay ngang dá»c tô Ä‘iểm tô mầu, vá»›i cái chà kinh doanh thảm đạm váºy! Thì Ä‘á»c Sá» Tỳ Quan, mà lại quái đến Tống Tá» Kinh, cho rằng đặt để nên lá»i, chẳng Ä‘á»c sách Tà n ÄÆ°á»ng hay sao?
Hồi nà y tả Võ Tòng, vì Thi Ân đánh Tưởng Môn Thần chép việc đấy, Võ Tòng uống rượu, lại thêm văn đấy, đánh Tưởng Môn Thần, là liệu váºy, uống rượu, là moi gấm thêu châu ngá»c ở trong lòng, vì có rượu phải có ngưá»i đại hán đánh hổ trên núi Cảnh Dương, là tay uống rượu đệ nhất cá»§a muôn thá»§a;Có rượu phải có chá»—, ra khá»i cá»a đông Mạch Châu, đến rừng Khoái Hoạt phải mưá»i bốn mưá»i lăm dặm đưá»ng, lại là nÆ¡i uống rượu đệ nhất cá»§a muôn thá»§a; Uống rượu lại có lúc, trá»i hè nóng bức, hiu hắt gió Tây, cởi áo ngoà i ra đón gió, lại là lúc đáng uống rượu và o đệ nhất cá»§a muôn thá»§a; Uống rượu phải ra lệnh uống; Không ba chẳng qua Vá»ng, lại là lệnh uống rượu đệ nhất cá»§a muôn thá»§a; Uống rượu còn có Giám Sát, uống luôn là ba chén phải Ä‘i ngay, lại là giám sát uống rượu đệ nhất cá»§a muôn thá»§a; Uống rượu phải có đếm, cứ mưá»i hai mưá»i ba nhà là má»™t vá»ng tá», lại là tá»u trù đệ nhất cá»§a muôn thá»§a; Uống rượu lại có ngưá»i kèm theo, gần đến chá»— Vá»ng, đã sá»a soạn ra ba chép trước, uống xong gấp gấp chạy Ä‘i, lại là ngưá»i kèm rượu đệ nhất cá»§a muôn thá»§a; Uống rượu lại có món đưa cay, chợt nghÄ© đến vong huynh, mà phóng thanh khóc rống, chợt đâu căm lÅ© gian dâm, mà vá»— bà n kêu lên, lại là món đưa cay rượu đệ nhất cá»§a muôn thá»§a; Uống rượu phải nhá»›, nhá»› đến Tống Công Minh ở trang Sà i Tiến Vương Tôn, lại là uống rượu nhá»› đệ nhất cá»§a muôn Ä‘á»i; Uống rượu có thói say, chá» cho Tưởng Môn Thần không được ở đưá»ng đất Mạnh Châu lại là thói uống say đệ nhất cá»§a muôn thá»§a; Uống rượu có thán thưởng, bốn chữ Hà Dương Phong Nguyệt, hai câu Rượu Thánh vung trá»i đất; Bầu Tiên tÃt tháng ngà y, lại là thưởng rượu đệ nhất cá»§a muôn thá»§a; Uống rượu có đỠtà i, là Khoái Hoạt Lâm (Rừng sống thú), lại là tá»u đỠđệ nhất cá»§a muôn thá»§a...Bao nhiêu thứ đó, Ä‘á»u do văn cá»§a hồi nà y, đâu phải việc cá»§a hồi nà y, nếu là việc cá»§a hồi nà y mà thôi ấy, thì Thi Ân Ä‘em Võ Tòng Ä‘i đánh Tưởng Môn Thần, má»™t đưá»ng uống hết ba mươi nhăm, sáu chén rượu chỉ y theo lệ Tống Tá» Kinh, chép qua má»™t lượt là đủ, việc gì phải phiá»n đến Thi Lại An soạn ra văn má»™t hồi nà y. Ngán thay! Äá»i không kẻ Ä‘á»c nổi chuyện, thì ta còn biết là m sao? ? ?
|

23-08-2008, 06:06 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Hồi 29
Thi Ân ba phen và o lao ngục,
Võ Tòng một phen náo phi vân.
Khi đó Võ Tòng trỠvà o mặt Tưởng Môn Thần mà bảo rằng:
- Äiá»u thứ nhất ngươi phải Ä‘i khá»i rừng Khoái Hoạt; bao nhiêu đồ đạc để lại đây trao trả cho chá»§ cá»§ là Kim Nhỡn Bưu Thi Ân ...Ai cho ngươi được chiếm nháºm chốn nà y?
Tưởng Môn Thần vội và ng kêu van rằng:
- Xin vâng...Xin vâng...
- Äiá»u thứ hai: Bây giá» ta tha ngươi, ngươi hãy Ä‘i má»i tay anh hùng đầu chóp ở chốn nà y, để đến đây tiếp chuyện vá»›i Thi Ân.
- Vâng, chúng tôi xin theo được..
- Äiá»u thứ ba: Từ đây phải láºp tức trở vá» là ng nước, không cho ở đất Mạnh Châu đây. Nếu còn vất vưởng loanh quanh, ta gặp má»™t lần là đánh má»™t lần, bắt gặp mưá»i lần là đánh mưá»i lần, nhẹ ra thì đánh cho kỳ ốm, mà nặng ra thì đánh chết cÅ©ng nên, ngươi nghÄ© sao?
Tưởng Môn Thần kêu luôn lên rằng:
- ÄÆ°á»£c, tôi xin vâng lá»i hết thảy.
Võ Tòng nghe váºy, bèn kéo Tưởng Môn Thần đứng dáºy, thấy mặt mÅ©i tái nhợt, máu chảy đầm đìa, chà ng liá»n trá» và o mặt mà mắng rằng:
- Ngươi phải biết con hổ trên núi Cảnh Dương, ta chỉ đánh ba cẳng tay cÅ©ng đủ chết, ...nhà ngươi đây phổng sức lá»±c được là bao nhiêu... ? Muốn sống phải trao trả ngay, cháºm má»™t tý là ta đánh chết.
Tưởng Môn Thần nghe đến đó mới hiểu ra Võ Tòng, bèn vâng dạ luôn mồm mà xin giao trả.
ÄÆ°Æ¡ng lúc ấy Thi Ân dẫn hai ba mươi tên lÃnh đến, định để đánh giúp, khi thấy Võ Tòng đã đánh được Tưởng Môn Thần rồi, thì lấy là m vui mừng vô hạn.
Võ Tòng trỠvà o Tưởng Môn Thần mà nói rằng:
- Hiện chá»§ cÅ© ở đây rồi, ngươi phải mau mau trả ngay, và cho ngưá»i đến nói lại, mau Ä‘i.
Tưởng Môn Thần đáp rằng:
- Xin má»i hảo hán hãy và o trong hà ng đã.
Nói Ä‘oạn liá»n dẫn Võ Tòng cùng má»i ngưá»i và o trong tá»u Ä‘iếm. Khi và o tá»›i nÆ¡i, thấy rượu chè be bét cả ra nhà cá»a, mấy đứa trong chum ngoi ngóp bò lên ướt như chuá»™t lá»™t, còn đám ngưá»i nhà thì chạy mất tăm, không còn ai dám lảng vảng ở đấy. Bấy giá» Võ Tòng ngồi và o trong ghế, quát bảo Tưởng Môn Thần phải mau mau thu tháºp hà nh lý, tống chị đà n bà đi trước, rồi nhất diện sai bắt mấy đứa tá»u bảo không bị thương, cho Ä‘i tìm mươi ngưá»i đầu sỠở quanh đấy, đến để bà n giao. Khi má»i ngưá»i đã đến đông đủ. Võ Tòng liá»n sai lấy các thứ rượu ngon ra dá»n bà n, má»i má»i ngưá»i cùng uống. ÄÆ°á»£c má»™t lát Võ Tòng nói vá»›i chúng rằng:
- Dám thưa các vị cao lân tôi từ khi ở huyện Dương Cốc sang đây, nghe nói Khoái Hoạt Lâm vốn là má»™t cái cÆ¡ nghiệp cá»§a Tiểu Quản Doanh Thi Ân ngà y trước, sau bị Tưởng Môn Thần đến đó á»· thế mà lấn hiếp cướp mồi. Tôi đây tuy không có can thiệp gì và o đó, song tÃnh tôi bình sinh hay đánh những kẻ tham mê vô lý giữa đưá»ng thấy sá»± bất bình, tất phải ra tay trừ khá», dẫu chết cÅ©ng cam tâm. Ngà y nà y bản ý tôi muốn đánh chết Tưởng Môn Thần, để trừ cái hại cho thiên hạ, song tôi còn vị nể các vị cao lân đây, nên đã giữ mạng anh ta ở đó. Hiện bây giá» anh ta phải láºp tức Ä‘i xứ khác, bằng tôi còn gặp mặt ở đây thì xin theo như con hổ trên núi Cảnh Dương mà trị.
Bấy giá» chúng nghe nói, má»›i hiểu Võ Tòng chÃnh là anh hùng đánh hổ trên núi Cảnh Dương, liá»n tá» thanh đứng dáºy nói đỡ Tưởng Môn Thần rằng:
- Xin hảo hán thư tâm, tức khắc Tưởng Môn Thần sẽ trả lại chủ cũ.
Tưởng Môn Thần kinh sợ vô cùng, liá»n Ä‘em tất cả các đồ đạc trao cho Thi Ân, rồi thuê má»™t cá»— xe, xếp má»™t Ãt hà nh lý, và bẽn lẽn từ tạ má»i ngưá»i mà đi thẳng. Äoạn rồi Võ Tòng cùng Thi Ân má»i má»i ngưá»i ở đó uống rượu, mãi đến chiá»u hôm má»›i tan. Lão Quản Doanh nghe tin Thi Ân lại chiếm được Khoái Hoạt Lâm, liá»n cưỡi ngá»±a Ä‘i đến tá»u Ä‘iếm tạ Æ¡n Võ Tòng, rồi ăn mừng luôn mấy hôm rất vui vẻ. Khi đó ở Khoái Hoạt Lâm má»i ngưá»i nháºn biết Võ Tòng, thì ai nấy Ä‘á»u lấy là m kÃnh trá»ng, mà đến chà o mừng suốt lượt. Thi Ân liá»u lưu Võ Tòng lại ở đó, rồi sá»a sang hà ng quán buôn bán rất là sầm uất gấp năm gấp bảy khi xưa...Từ khi Thi Ân nhỠđược Võ Tòng báo thù trả oán, lại chiếm được lợi quyá»n đối vá»›i các hà ng rượu sòng bạc hÆ¡n trước, thì trong lòng rất khâm phục Võ Tòng không khác gì cha mẹ sinh ra.
Thấm thoát hÆ¡n má»™t tháng trá»i, bây giá» nắng hè đã nhạt, ngá»n gió thu đã rải rác hÆ¡i sương trên mặt đất. Má»™t hôm Thi Ân đương ngồi trong tá»u Ä‘iếm, cùng Võ Tòng nói chuyện côn quyá»n. Chợt đâu có ba tên lÃnh dắt má»™t con ngá»±a đến trước cá»a Ä‘iếm mà nói rằng:
- Chúng tôi vâng lệnh Äô Giám tướng công, nghe nói Võ Äô Äầu ở đây.
Thi Ân nháºn biết mấy tên đó là ngưá»i nhà Äô Giám binh mà Trương Mông Phương ở đất Mạnh Châu, liá»n chạy ra mà há»i rằng:
- Các bác há»i Äô Äầu là m chi?
Äám kia trả lá»i:
- Chúng tôi vâng lệnh Äô Giám tướng quân nghe nói Võ Äô Äầu là báºc hảo hán, nên sai chúng tôi đến đây để má»i, hiện có thiếp cá»§a tướng công ở đây.
Thi Ân cầm lấy cái thiệp xem xong nghÄ© thầm trong bụng: "Trương Äô Giám là Thượng Ty cá»§a phụ thân ta, thì sai khiến Ä‘iá»u gì không được! Huống chi Võ Tòng lại là má»™t ngưá»i bị tá»™i đến đây, cÅ©ng thuá»™c quyá»n ngưá»i ta cai trị, có lẽ nà o mình dám giữ lại mà không cho Ä‘i? NghÄ© Ä‘oạn rồi quay và o nói vá»›i Võ Tòng rằng:
- Nay có quan Trương Äô Giám sai ngưá»i mang ngá»±a đến đây, để đón huynh trưởng, váºy huynh trưởng nghÄ© sao?
Võ Tòng vốn là ngưá»i cương trá»±c xưa nay, không cần chi há»i đến Ä‘iá»u á»§y khúc, bèn đáp ngay rằng:
- Ngưá»i ta đã đến tìm mình, thì cứ Ä‘i má»™t chuyến xem sao?
Nói Ä‘oạn liá»n thay khăn áo, Ä‘em má»™t tên nhá» theo hầu, rồi lên ngá»±a theo và o Mạnh Châu.
Khi tá»›i trước cá»a dinh Äô Giám, Võ Tòng liá»n xuống ngá»±a, theo bá»n lÃnh Ä‘i và o trong dinh. Bấy giá» Trương Äô Giám đương ngồi ở tiá»n sảnh, thấy nói Võ Tòng bước và o sảnh cúi đầu lá»… chà o, rồi khoanh tay đứng ở má»™t bên.
Trương Äô Giám há»i Võ Tòng rằng:
- Ta nghe nói anh là má»™t tay Äại trượng phu hảo nam tá» anh hùng vô địch, dám vì ngưá»i sống cÅ©ng liá»u, váºy nay trong quân ta còn thiếu má»™t ngưá»i như thế, chẳng hay anh có chịu giúp ta là m má»™t tay thân máºt ở trong nhà hay không?
Võ Tòng cúi đầu tạ ơn rằng:
- Chúng tôi là một kẻ tù tội ở bên dưới, nếu nay tướng công lại có lòng đỠcỠlên cho, thì chúng tôi xin vâng lệnh theo hầu dưới trướng.
Äô Giám cúi đầu tạ Æ¡n rằng:
- Chúng tôi là một kẻ tù tội ở bên dưới, nếu nay tướng công lại có lòng đỠcỠlên cho, thì chúng tôi xin vâng lệnh theo hầu dưới trướng.
Äô Giám nghe nói cả mừng, bèn sai lấy hoa quả rượu ngon lên, và từ rót má»i Võ Tòng uống thá»±c say, rồi sai dá»n má»™t gian phòng ở nhà dưới để Võ Tòng nghỉ. Sáng hôm sau lại sai ngưá»i đến nhà Thi Ân, lấy các đồ hà nh lý cho Võ Tòng, rồi lưu luôn ở trong dinh Äô Giám.Từ đó Äô Giám đối vá»›i Võ Tòng rất là thân máºt, không lúc nà o là không gá»i đến luôn luôn. Dần dần để cho Võ Tòng Ä‘i lại khắp chốn nhà trong nhà ngoà i, chẳng khác chi há» hà ng thân thÃch váºy. Äô Giám lại cho gá»i thợ, may áo mùa thu cho Võ Tòng mặt rất là tá» tế.
Võ Tòng cÅ©ng lấy là m vui lòng, gặp má»™t ngưá»i ân đức như váºy, nên hết sức trông nom, mà không chút gì trá»…. Bởi váºy chà ng cÅ©ng không có lúc nà o trở vá» Khoái Hoạt Lâm mà nói chuyện vá»›i Thi Ân được nữa. Thỉnh thoảng Thi Ân có cho ngưá»i thăm há»i Võ Tòng, song nhiá»u khi bị ngưá»i ngăn trở ở ngoà i, mà không được gặp. ÄÆ°á»£c Ãt lâu nhiá»u ngưá»i nhỠđến Võ Tòng nói giúp việc quan, Trương Äô Giám Ä‘á»u thuáºn tình cho cả. Nhân thế mà không bao lâu các đồ kim ngân tà i bạch cá»§a dân gian tặng đãi rất nhiá»u, Võ Tòng liá»n mua má»™t cái hòm mà chứa cả và o đó.
Má»™t hôm giữa độ Trung Thu tháng tám, Trương Äô Äầu bà y tiệc trông trăng ở dưới lầu Uyên Ương trong má»™t khu nhà sâu kÃn, rồi cho Võ Tòng và o dá»± tiệc. Võ Tòng có quyá»n thuá»™c Äô Giám Ä‘á»u ngồi ăn tiệc ở đó, thì có ý rụt rè, uống má»™t chén rượu, rồi đứng lên mà cất lẻn Ä‘i.
Trương Äô Giám thấy váºy, thì há»i rằng:
- ÄÆ°Æ¡ng uống rượu, sao lại Ä‘i đâu thế?
Võ Tòng khép nép thưa rằng:
- Ân tướng có lòng yêu, ban cho ăn uống, song trên có ân tướng lại có Phu Nhân cùng quý quyến ở đây, chúng tôi đâu dám mạn phép như thế!
Trương Äô Giám cưá»i mà bảo rằng:
- Anh lầm rồi, ta kÃnh anh là má»™t ngưá»i nghÄ©a sÄ©, nên má»›i đặc cách má»i và o đây uống rượu cÅ©ng như ngưá»i nhà thân váºy. Sao lại chối từ như thế?
Võ Tòng bẩm rằng:
- Chúng tôi là một kẻ phạm tội, không khi nà o dám thế xin ân tướng tha cho.
Trương Äô Giám lại than vãn rằng:
- NghÄ©a sÄ© không nên nghÄ© tỉ mỉ là m gì, ở đây có ai là ngưá»i ngoà i đâu! NghÄ©a sÄ© cứ ngồi uống rượu cho vui.
Võ Tòng hai ba lầm từ chối.Trương Äô Giám nhất định không nghe, bắt Võ Tòng phải cùng ngồi uống rượu. Võ Tòng không thể nà o từ chối được, đà nh phải xin phép, rồi bắc cái ghế xa xa phÃa dưới mà nghiêng mình ngồi đó.
Trương Äô Giám liá»n sai con hầu lên rót rượu má»i Võ Tòng uống.
Uống được dăm ba chén, rồi Trương Äô Giám lại bảo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Äại trượng phu uống rượu, cần gì phải dùng đến thứ chén nhá» nhen nà y?
Nói Ä‘oạn sai lấy chén lá»›n rót luôn mấy chén để má»i Võ Tòng.
Bấy giá» bóng Nga vằng vặc, soi cá»a bên đông. Võ Tòng uống rượu chừng đã hÆ¡i hÆ¡i chếnh choáng, dần dần quên cả lá»… độ giữ gìn, mà uống trà n má»™t lúc. Trương Äô Giám lại gá»i con tì nữ đáng yêu duyên dáng, là Ngá»c Lan ra để ca mừng tiệc rượu. Äoạn rồi lại trá» bảo Ngá»c Lan rằng:
- Ở đây không có ai xa lạ, duy có Võ Äô Äầu thì là má»™t ngưá»i tâm phúc cá»§a ta, váºy nhân tết Trung Thu nầy, ngưá»i nên hát khúc "Trung Thu bối Nguyệt" để cho chúng ta nghe.
Ngá»c Lan vâng lá»i cầm phách gõ, rồi cất lên tiếng hát bà i ca Trung Thu thá»§y Ä‘iêu cá»§a ông Tô Äông Pha rằng:
Cái bóng trăng kia có tá»± bao giá»!
Tay nâng chén rượu há»i kháºt khá» dăm câu:
Chốn cung Trá»i muôn trượng cao cao,
Äêm nay là cái đêm nao hỡi trá»i?
Anh cũng toan cưỡi gió vỠchơi,
E khi lầu ngá»c xa khÆ¡i thêm lạnh lùng:
Xênh xang múa giỡn bóng trăng trong,
Khác nà o vơ vẫn trong vòng trần ai?
Buông rèm châu thấp thoáng xa xôi,
Can chi há»n giáºn lá»±a thá»i em má»›i trốn khuôn?
Khách trên Ä‘á»i tan hợp vá»›i vui buồn,
Bóng trăng kia khi mỠtỠvới khuyết tròn kể cũng bao phen?
Trải ngà n xưa ai đã vững chu tuyá»n!
Lòng riêng chỉ nguyện vá»›i bóng thuyá»n cho được dà i lâu.
Ngá»c Lan hát xong đặt phách xuống đứng ra má»™t bên. Trương Äô Giám lại sai Ngá»c Lan Ä‘i rót rượu khuyên má»i. Ngá»c Lan vá»™i và ng vâng lá»i rót má»™t chén rượu đưa má»i Äô Giám, má»™t chén rượu đưa má»i phu nhân rồi đến chén thứ ba đưa má»i Võ Tòng.
Võ Tòng cúi đầu xa xa đứng dáºy, nâng tiếp chén rượu má»i; xin phép Äô Giám cùng phu nhân rồi má»›i dám uống. Trương Äô Giám lại trá» Ngá»c Lan mà bảo Võ Tòng rằng:
- Con bé nây thông minh lắm, không những là thuá»™c biết âm luáºt ca hát, mà lại giá»i nghá» thêu vá nữa. Nếu nghÄ©a sÄ© không chê là tầm thưá»ng, thì trong mấy bữa nữa ta sẽ chá»n ngà y là nh tháng tốt, mà cho cùng nhau kết lứa nhân duyên, nghÄ©a sÄ© nghÄ© sao?
Võ Tòng đứng dáºy vái mà rằng:
- Chúng tôi có khi nà o dám mạn phép quá thế?
Trương Äô Giám cưá»i rằng:
- Ta đã nói váºy tất là phải là m, anh chá»› nên từ chối, không khi nà o phụ lá»i ta má»›i được!
Nói đoạn lại bắt Võ Tòng uống luôn ba chén rượu nữa.
Bây giỠđêm đã hÆ¡i tÄ©nh, Võ Tòng nghe chừng hÆ¡i rượu đã hăng, chà ng sợ lỡ ra có Ä‘iá»u thất lá»…, bèn đứng dáºy xin phép cáo lui. Khi vá» tá»›i phòng chà ng thấy trong bụng còn no đầy chưa có thể ngá»§ được, liá»n cởi áo bá» khăn lấy cái gáºy ra giữa sân, đứng dưới bóng trăng trong mà múa chÆ¡i má»™t lúc. Hồi lâu ngá»a mặt nom trá»i, ước đã và o khoảng canh ba, chà ng liá»n cất gáºy và o phòng để nghỉ.
Chợt đâu ở nhà trong có tiếng kêu cướp ầm Ä© cả lên. Võ Tòng nghe thấy váºy trong lòng tá»± nghÄ©: " Trương Äô Giám có lòng yêu ta như váºy, hiện bây giá» trong nhà có cướp, tất nhiên ta phải và o cứu má»›i xong" chà ng nghÄ© Ä‘oạn, vá»™i vá»› lấy thanh gáºy mà chạy thốc và o nhà trong.
Khi ấy gặp nữ Ngá»c Lan, láºt Ä‘áºt ở trong nhà chạy ra, trá» bảo Võ Tòng rằng:
- Má»™t thằng cướp chạy và o lối vưá»n hoa ở đằng sau kia.
Võ Tòng nghe nói liá»n gáºy chạy rảo và o vưá»n hoa, tìm khắp lượt không thấy gì, lại quay trở ra. ÄÆ°Æ¡ng khi láºt Ä‘áºt chạy dưới bóng cây nhấp nhoáng, chà ng ta vô ý vấp ngay phải quãng thừng chăng ngang lối Ä‘i mà ngã đâm nhà o xuống đất. Bá»—ng đâu thấy bẩy tám tên lÃnh đổ xô ra reo ầm lên rằng:
- Cướp đây rồi, bắt lấy.
Äoạn rồi chúng co giây, trói ngay Võ Tòng lại. Võ Tòng kêu vá»™i lên rằng:
- Tôi đây, không phải cướp đâu?
Chúng nghe nói, mặc kệ cứ trói ghi lại mà không phân phải trái chi cả. Má»™t lát thấy ở trên nhà sảnh có đèn đóm sáng trưng rồi thấy Trương Äô Giám quát lên rằng:
- Trói cổ nó đem đến đây.
Chúng nghe nói, Ä‘á»u túm và o lôi kéo Võ Tòng vừa Ä‘i vừa đánh, mà dong lên trước sảnh.
Võ Tòng liá»n kêu lên rằng:
- Tôi là Võ Tòng đây có phải cướp đâu?
Trương Äô Giám nom thấy cả giáºn, biến hẳn nét mặt mà quát lên rằng:
- Quân tù tá»™i khốn nạn kia, mà y thá»±c là má»™t thằng mắt giặc, ruá»™t giặc, gan giặc...ta đây cất nhắc cho mà y được nên ngưá»i có Ä‘iá»u chi phụ bạc vá»›i mà y không? Vừa rồi ta còn cho ngồi chung uống rượu, chỉ mong cất nhắc cho mà y được nên danh giá con ngưá»i ai ngá» mà y lại xá» tệ vá»›i ta như thế?
Võ Tòng kêu lên rằng:
- Việc nầy có can hệ gì đến chúng tôi? Tôi đương Ä‘uổi bắt cướp. Tôi đây đầu đội trá»i, chân đạp đất, không khi nà o chịu là m việc như thế bà o giá»?
Trương Äô Giám lại quát lên rằng:
- Quân quái nà y, thôi đừng xoen xoét cái mồm nữa; Bây hãy ra khám ở phòng nó xem có tang váºt gì không.
Bá»n lÃnh vâng dạ, rồi lôi Võ Tòng ra phòng để khám. Khi mở hòm ra thấy ở trên có Ãt quần áo, còn ở dưới thì toà n thị là các đồ dùng bằng và ng bạc cả. Võ Tòng thấy váºy ngẩn ngưá»i, không biết kêu nói là m sao cho được. Chúng lại giải Võ Tòng, và khiêng hòm lên trước cá»a sảnh.
Trương Äô Giám thấy váºy quát mắng ầm Ä© lên rằng:
- Quân nà y vô lá»… đến thế thì thôi! Tang váºt rà nh rà nh ở trước hôm kia còn cãi được không! Ngưá»i ta thưá»ng nõi: "Chúng sinh còn độ được, đến ngưá»i thì khó lòng mà độ được!" Té ra mà y chỉ có ngoà i mặt là ngưá»i, còn trong lòng ruá»™t cÅ©ng không khác gì cầm thú... !
Nói Ä‘oạn, liá»n sai phong tang váºt lại, rồi cho Ä‘em Võ Tòng và o cÆ¡ máºt hãy giam ở đó. Nhất diện sai ngưá»i sang nói vá»›i Tri Phá»§, và đem đút lót các chốn Ãp Ty, Khổng Mục để lên án Võ Tòng.Sáng hôm sau đám há»™ táºp quan sát bắt Võ Tòng giải sang bên phá»§, và đem các tang váºt đến trình. Trương Äô Giám cÅ©ng sai ngưá»i nhà đem giấy trình sá»± mất cướp ở trước mặt phá»§ quan.
Tri Phá»§ xem xong quát tả hữu trói chặt Võ Tòng lại, rồi gá»i lấy các hình phạt Ä‘em ra. Võ Tòng vừa toan cất mồm lên kêu, thì quan phá»§ lại quát lên mà rằng:
- Thằng nà y nguyên là má»™t thằng phát vãng đến đây, nay lại trông thấy các đồ và ng bạc thế kia, lẽ nà o mà không sinh lòng cướp bóc? Chúng đâu không cần há»i nó là m gì, cứ Ä‘em ra mà đánh hết sức Ä‘i...LÃnh nghe nói dạ dăm dắp má»™t lượt rồi Ä‘em roi ra tra đánh Võ Tòng Ä‘en đét như mưa rà o trên mặt đất váºy.
Võ Tòng không biết thế nà o mà chống cá»± nổi, bèn liá»u má xưng nháºn là :
- Tối hôm Rằm tháng Tám có thừa cÆ¡ và o nhà trong, mà lấy trá»™m các đồ kim ngân má»i lẽ...
Quan Phá»§ sai lấy cung rồi lại lấy gông, gông cổ Võ Tòng mà giam xuống nhà lao. Võ Tòng bị giam xuống nhà lao, bấy giá» trong bụng má»›i tỉnh ngá»™ mà nghÄ© thầm rằng: "Cái nà y chắc là thằng Trương Äô Giám bà y mẹo, để hãm hại mình như váºy! Nếu sau nà y có phen thoát tá»™i được ra, thì quyết nhiên phải liệu cho nói má»™t phen má»›i được".
Chà ng nghÄ© váºy thì trong lòng căm tức vô cùng. Còn mấy tên coi ngục Ä‘á»u nháºn được tiá»n cá»§a Trương Äô Giám, nên Ä‘em Võ Tòng bá» và o nhà đại lao, rồi cùm chân khóa tay, gông cổ, trói lại nghiêm ngặt.
Hùm thiêng khi đã sa cơ,
Rừng cây gai góc giỠcó ai?
Bên kia Thi Ân nghe tin Võ Tòng bị bắt, bèn vội và ng vỠthà nh bà n với Lão Quản Doanh. Lão Quản Doanh nói rằng:
- Việc nà y chắc là Trương Äoà n Luyện muốn báo thù cho Tưởng Môn Thần, nên má»›i nói vá»›i Trương Äô Giám mà mưu sá»± như thế, chắc rằng các chốn cùng môn trên dưới Ä‘á»u có đút lót tiá»n nong, mà giết hại Võ Tòng chứ không chÆ¡i. Cứ như bụng ta, ta tưởng Võ Tòng cÅ©ng không đến ná»—i nà o tá» tá»™i, váºy nên ta cho ngưá»i đến nói lót vá»›i hai ngưá»i Ấp Lao và Tiết Cấp để duy trì tÃnh mạng cho Võ Tòng, rồi ta ở ngoà i mà liệu cách xoay sau:
Thi Ân nói:
- Hiện ngưá»i Tiết Cấp coi tù bây giá» là ngưá»i há» Khang, vốn thân máºt vá»›i con xưa nay, hay đến đó mà nói...
- Phải lắm, ngưá»i ta vì con mà đến ná»—i bị quan tư bắt bá»›, nay con không cứu ngưá»i ta, thì đợi đến bao giá» nữa!
Thi Ân liá»n lấy mấy trăm lạng bạc, Ä‘em đến nhà Khang Tiết Cấp để đút lót. Khi tá»›i nÆ¡i Thi Ân Ä‘em đầu Ä‘uôi chuyện Võ Tòng nói cho Tiết Cấp nghe. Khang Tiết Cấp nghe nói liá»n bảo Thi Ân rằng:
- Chẳng dấu gì huynh trưởng, việc nà y toà n mưu mẹo cá»§a Trương Äô Giám, cùng Trương Äoà n Luyện là hai anh em kết nghÄ©a vá»›i nhau đó. Hiện nay Tưởng Môn Thần vẫn ở nhà Trương Äoà n Luyện, sai ngưá»i Ä‘em tiá»n Ä‘i đút lót khắp cả các nÆ¡i, trên có quan Phá»§ là m chá»§, rồi đến chúng tôi đây, ai ai cÅ©ng được tiá»n cả, chỉ tÃnh sao kết quả Võ Tòng nữa là xong. Duy ở đây có má»™t ngưá»i Khổng Mục há» Diệp, coi là có trung trá»±c nghÄ©a khÃ, không chịu hãm hại lương dân, bởi thế mà Võ Tòng cÅ©ng đỡ được nhiá»u Ä‘iá»u nguy hiểm. Nay nếu ngô huynh đến cứu giúp Võ Tòng, thì bao nhiêu những việc trong ngục phó để mặc tôi, tôi sẽ liệu đưá»ng mà khoan dung tá» tế, còn ngô huynh phải nhá» ngưá»i đến nói vá»›i Khổng Mục há» Diệp, để liệu sá»›m kết Ä‘oán cho ra! Thì má»›i có thể cứu tÃnh mệnh được.
Thi Ân nghe nói, bèn đưa ra má»™t lạng bạc để tạ Æ¡n Khang Tiếp Cấp, Tiết Cấp hai ba lần từ chối, nhưng Thi Ân nhất định không nghe, bất đắc dÄ© vá» sau phải nháºn. Äoạn rồi Thi Ân bái biệt Tiết Cấp mà trở vá» dinh, tìm biết má»™t ngưá»i quen biết Diệp Khổng Mục, mà nhỠđưa má»™t trăm lạng bạc để nói giúp.
Nguyên Diệp Khổng Mục vốn biết tiếng Võ Tòng là hảo hán, nên vẫn có lòng thương nể, mà đem các văn án định lòng lá»±a đổi giản dị. Duy Tri Phá»§ thì ăn nặng, song chẳng qua là má»™t tá»™i cướp trá»™m đồ váºt, chưa lấy gì mà kết tá» tá»™i cho được. Nhân thế Tri Phá»§ vẫn cứ dùi dắng rảnh chuyện. Nay Diệp Khổng Mục, thấy có ngưá»i Ä‘em tiá»n đến nói cứu mạng cho Võ Tòng, thì trong lòng cà ng mừng rỡ, bèn hết sức Ä‘em cái văn án giảm nhẹ bá»›t Ä‘i, rồi đến khi mãn hạn sẽ thi hà n kết Ä‘oán. Ngà y hôm sau Thi Ân sá»a soạn rượu nhắn chững chạc, nhá» Khang Tiết Cấp dẫn và o đại lao, để thiết đãi Võ Tòng. Bấy giá» Võ Tòng nhá» có Khang Tiết Cấp tá» tế trông nom, khoan thứ các đồ hình nặng nên chà ng cÅ©ng được ung dung không đến ná»—i nguy nan như trước. Thi Ân lại đưa tiá»n cho các ngưá»i canh gác mà dặn dò trông nom cẩn tháºn cho Võ Tòng. Khi cÆ¡m nước xong, Thi Ân ghé và o tai Võ Tòng bảo thầm các câu chuyện, và dặn dò cứ yên tâm, rồi sau sẽ có ngà y thoát khá»i.
Võ Tòng từ ngà y được Khang Tiết Cấp khoan túng dá»… dà ng, thì chà ng đã định ý toan vượt ngục, nay thấy Thi Ân nói váºy;thì rầu lòng nấn ná xem sao? Cách hai hôm sau, Thi Ân lại mang cÆ¡m rượu tiá»n nong, nhá» Khang Tiết Cấp dẫn và o lao để đưa cho Võ Tòng, và các ngưá»i canh gác ở đó.Äoạn rồi Thi Ân lại nhá» ngưá»i nói lót các nÆ¡i, để mau mau sá»a soạn văn thư cho chóng xong má»i việc.
Cách mấy hôm nữa, Thi Ân lại sắp rượu thịt cùng quần áo, để đưa và o cho Võ Tòng ăn uống và thay giặt. Trong mấy hôm đó, Thi Ân và o trong nhà lao thăm há»i Võ Tòng được ba buổi, bất đồ bị ngưá»i nhà Trương Äoà n Luyện dò biết tình hình, liá»n Ä‘em chuyện vá» báo vá»›i Trương Äoà n Luyện ngay láºp tức. Trương Äoà n Luyện nghe nói, bèn Ä‘em sá»± thá»±c sang nói vá»›i Trương Äô Giám. Trương Äô Giám lại sai ngưá»i Ä‘em và ng lụa đến đút lót Tri Phá»§, và nói hết má»i lẽ cho Tri Phá»§ nghe.
Tri Phá»§ vốn má»™t tay tham nhÅ©ng xưa nay, khi nháºn và ng lụa rồi, liá»n sai ngưá»i lảng vảng trông nom trên dưới nhà lao, và tra xét các ngưá»i qua lại. Thi Ân nghe biết chuyện ấy đà nh phải chịu phép ở nhà , không dám ra và o trông nom chi nữa. Tư đó Võ Tòng nhỠđược Khang Tiết Cấp cùng mấy tên canh gác trông nom tá» tế, còn Thi Ân thỉnh thoảng đến nhà Tiết Cấp để dò la tin tức mà thôi.
Thấm thoát trong hai tháng trá»i, Diệp Khổng Mục hết sức Ä‘em các việc oan khuất cá»§a Võ Tòng, để giải bà y cùng Tri Phá»§, và hết sức bênh vá»±c má»i Ä‘iá»u. Bấy giá» Tri Phá»§ biết rõ việc đó là Trương Äô Giám ăn lá»… cá»§a Tưởng Môn Thần, mà thêu đặt nên chuyện, để hãm hại Võ Tòng, thì trong bụng cÅ©ng lấy là m nản mà tá»± nghÄ© rằng: "Té ra hỠđược ăn tiá»n, mà để tiếng giết ngưá»i cho ta, thì là m sao cho tiện? " Nhân thế Tri Phá»§ cÅ©ng để mặc đó, mà không lý há»™i gì đến nữa.
Dần dần đến hạn sáu mươi ngà y, Tri Phá»§ bắt Võ Tòng ở trong ngục ra, thay bá» gông trói, rồi Diệp Khổng Mục Ä‘em án ra tuyên cáo, định tá»™i Võ Tòng phạt hai mươi trượng đà y sang Ân Châu, còn tang váºt ăn trá»™m, thì giao trả chá»§ cÅ©. Trương Äô Giám đến nháºn các đồ tang váºt. Äoạn rồi Tri Phá»§ gá»i thợ, khắc kim ấn và o mặt Võ Tòng, đánh hai mươi trượng, gông thứ gông nặng, và thảo công văn sai hai tên công sai Ä‘i áp tải Võ Tòng. Nguyên khi Võ Tòng bị đánh, đã nhỠđược Lão Quản Doanh xuất tiá»n nói lót các nÆ¡i, lại được Diệp Khổng Mục có lòng trông nom giúp đỡ, và Tri Phá»§ cÅ©ng thương là oan khuất không may, nên mấy chục trượng đòn cÅ©ng không lấy gì Ä‘au đớn. Hôm đó Võ Tòng nhịn tức theo giữ phép công, Ä‘eo gông và o cổ mà theo hai tên công sai Ä‘i thẳng ra thà nh. Äi được hÆ¡m má»™t dặm đưá»ng, chợt thấy Thi Ân ở bên cạnh đưá»ng, chạy ra đón rước mà rằng:
- Tiểu đệ đợi quan anh đã lâu rồi...
Võ Tòng trông thấy Thi Ân lại có quấn lụa trên tay, chà ng liá»n há»i rằng:
- Má»›i Ãt lâu nay không được gặp Tiểu Quản Doanh, sao đã lại Ä‘au tay như thế?
Thi Ân đáp rằng:
- Chẳng dấu gì Ca Ca, từ hôm tiểu đệ và o thăm Ca Ca được ba lần rồi, sau quan Phá»§ sai ngưá»i cấm Ä‘oán, nên không dám và o đấy nữa. Bất đồ được ná»a tháng trá»i, má»™t hôm tiểu đệ đương ở Khoái Hoạt Lâm, bá»—ng thấy Tưởng Môn Thần lại Ä‘em bá»n ngưá»i đến để đánh nhau. Tiểu đệ lại bị hắn đánh má»™t tráºn rất Ä‘au rồi lại chiếm giữ Khoái Hoạt Lâm và bắt tiểu đệ phải tìm các ngưá»i ở quanh đó để nói lại. Nhân thế trong mấy hôm trá»i, tiểu đệ phải nằm nghỉ ở nhà mà không Ä‘i đâu được. Nay nghe tin huynh trưởng phải Ä‘i đà y ở Ân Châu, đệ Ä‘em hai tấm áo bông đến để Ca Ca thay mặc Ä‘i đưá»ng, và có hầm hai con vịt chÃn để trong hà ng kia, xin má»i Ca Ca và o uống mấy chén rượu rồi sẽ Ä‘i.
Nói Ä‘oạn quay ra má»i hai ngưá»i công sai và o hà ng má»™t thể.
Hai tên công sai nhất định từ chối mà rằng:
- Khi nà o chúng tôi lại ăn uống với thằng giặc tù nà y, lỡ ra quan tư biết đến thì sao?
Lại quay lại bảo với Võ Tòng rằng:
- Nếu anh không muốn đánh đòn, thì phải đi ngay mới được.
Thi Ân biết nói thế không ăn thua gì, liá»n Ä‘em mưá»i lạng bạc đến tặng đám công sai, đám kia nhất định không lấy rồi ra uy sừng sá»™ bắt Võ Tòng phải Ä‘i.
Thi Ân liá»n rót hai chén rượu đưa Võ Tòng uống rồi buá»™c khăn gói áo và o lưng rồi, treo hai con vịt lên đầu gông cho Võ Tòng, mà ghé và o tai dặn rằng:
- Trong gói đó có hai áo bông, má»™t bá»c tiá»n và mấy đôi giầy gai ở đó...Song đưá»ng xá xa xôi, phải nên để phòng cẩn tháºn, mấy thằng công sai nà y, nghe chừng không có bụng tốt đâu?
Võ Tòng gáºt đầu nói rằng:
- Bất tất phải dặn, tôi đã hiểu rồi...cho nó thêm hai thằng nữa đến đây, cÅ©ng không sợ gì chúng nó. Chú cứ vá» tôi khắc có xá» trÃ.
Nói Ä‘oạn Thi Ân liá»n bái biệt Võ Tòng, rồi sùi sụt gạt lệ trở ra vá».
Một phen tri kỷ cùng nhau,
Vì ai nên ná»—i bể dâu hỡi trá»i?
Rồi đây non nước xa vá»i,
Anh hùng mang giáºn muôn Ä‘á»i bao tan!
Võ Tòng, từ khi theo hai ngưá»i công sai lên đưá»ng, Ä‘i được khoảng và i dặm, hai tên công sai bà n vụng vá»›i nhau rằng:
- Sao chưa thấy hai thằng ấy đến đây... ?
Võ Tòng nghe biết ý chúng, liá»n cưá»i thầm mà tá»± nghÄ© rằng "Quân khốn nạn nà y, lại muốn trêu lão gia đây!" Chà ng nghÄ© váºy, thì tay phải sẽ rút Ä‘anh má»™t bên gông để tháo tay trái ra, rồi để con vịt quay và o cho tay phải cẩm, còn tay trái thì xé thịt để ăn. Äi được năm dặm đưá»ng, thì chà ng đã ăn hết hai con vịt chÃn. Bấy giá» chừng Ä‘i khá»i thà nh độ tám chÃn dặm đưá»ng, chợt thấy phÃa trước có hai ngưá»i vác Ä‘ao giáo đứng đợi ở đó. Khi hai ngưá»i trông thấy tụi công nhân dong Võ Tòng đến, thì cùng đổ ra mà đi má»™t thể.
Võ Tòng liếc mắt hai anh kia, cùng hai công sai đưa mắt cho nhau, ra ám hiêïu bảo nhau, thì trong lòng cÅ©ng đã hiểu ngầm ý tứ, song vẫn vá» là m ra mặt không biết. Äi được và i dặm đưá»ng nữa, thì bá»—ng đến má»™t nÆ¡i bến nước mênh mông, bốn mặt toà n là bãi sâu sông rá»™ng.Năm ngưá»i cùng nhau tiến bước, tá»›i má»™t cái cầu to rá»™ng, bên cạnh có má»™t cái lầu để bia, trong bia khắc ba chữ "Phi Vân Phố" rất to.
Võ Tòng thấy váºy, bèn giả vá» nói rằng:
- Chỗ nà y là chỗ nà o đây?
Hai tên công sai đáp rằng:
- Mắt anh mù đâu! Không trông mấy chữ Phi Vân Phố để ở bên kia à ?
Võ Tòng đứng lại mà nói rằng:
- Tôi muốn đi cầu một cái đã.
Vừa nói dứt lá»i, thì hai anh đứng đón lúc nãy bá»—ng vác dao sấn gần và o, Võ Tòng liá»n quát lên má»™t tiếng, đá thốc luôn cho má»™t cái ngã lăn xuống nước. Còn má»™t anh nữa vừa toan quay mình, thì đã bị chà ng đá luôn cho má»™t cái nữa, ngã quay đơ ra, mà lặn tùm xuống nước. Hai tên công sai thấy váºy vá»™i trông lối dưới cầu mà toan chạy xuống. Võ Tòng thét lên rằng:
- Chúng bây chạy đi đâu?
Nói xong cầm gông bẻ má»™t cái, gãy tan ra là m đôi, rồi sấn xuống dưới cầu để Ä‘uổi. Má»™t tên công sai thấy Võ Tòng Ä‘uổi đến, thì kinh sợ rụng rá»i, mà tá»± ngã lăn ra đất, còn tên kia thục thân cố chạy, cÅ©ng bị chà ng Ä‘uổi tá»›i, mà đánh cho má»™t cẳng tay và o sau lưng ngã lăn xuống đó.
Äoạn rồi Võ Tòng vá»› lấy thanh Ä‘ao quăng rÆ¡i ở bến nước, quay lại đâm cho má»—i thằng má»™t nhát, kết quả tÃnh mạng hai tên công sai. Bấy giá» hai anh ngã lăn xuống nước vừa má»›i lóp ngóp bò lên, toan cất cẳng để chạy, bất đồ bị Võ Tòng Ä‘uổi đến, đâm chết má»™t anh, còn má»™t anh nữa, thì chà ng ta nắm đầu giữ lại, rồi quát lên rằng:
- Muốn sống thì phải thực ta tha cho, ai xui mà y đến đây như thế!
Anh kia run sợ mà kêu rằng:
- Chúng tôi là đồ đệ Tưởng Môn Thần, sư phụ tôi cùng Trương Äoà n Luyện bà n nhau, sai chúng tôi đến đây, để giúp hai tên công sai mà hại hảo hán đó.
- Sư phụ mầy là Tưởng Môn Thần, hiện bây giỠở đâu?
- Khi chúng tôi ra Ä‘i, thì hiện đương cùng Trương Äoà n Luyện uống rượu ở lầu Uyên Ương tại nhà Trương Äô Giám, để đợi tin chúng tôi vá» báo.
Võ Tòng nghe nói liá»n bảo tên kia rằng:
- Nếu váºy thì ta không thể nà o tha cho mầy được.
Nói đoạn giơ dao lên một nhát, ngã chết còng queo ra đó.
Äao nầy mình định giết ai?
Vì đâu bỗng hóa ra ai giết mình!
Ná»±c cưá»i trá»i khéo xoay nhanh,
Thanh đao kia để vô tình với ai... ?
Bấy giá» Võ Tòng lần các con dao lưng, chá»n lấy má»™t con rất tốt giắt và o mình. Lại e hai tên kia chưa chết hăn, liá»n đâm thêm cho má»—i anh mấy nhát, vất cả xuống bến nước, rồi lên cầu đứng vẫn vÆ¡ má»™t mình mà nghÄ©. Chà ng nghÄ© thầm rằng: Bầy giá» ta đã giết xong bốn đứa nà y rồi, song còn đám Trương Äô Giám, Trương Äoà n Luyện, Tưởng Môn Thần, vẫn còn ở đó thì bao giá» cho thá»a lòng tức giáºn bấy nay!" Chà ng nghÄ© váºy, thì vác Ä‘ao quanh quẩn hồi lâu, rồi thốt nhiên định bụng, mà xăm xăm vá» lối Mạnh Châu, má»›i hay:
Trông giang sơn luống ngại ngùng!
Giết ngưá»i mang tiếng để lòng mang oan,
Hay chi đồng loại tương tà n,
Mà đem giá»t máu tưới tan khối thù,
Giáºn trá»i còn lắm phà m ngu,
Trăm năm để khách giang hồ báºn tay,
Phi Vân còn bến nước đây.
Còn vá» còn nhá»› đến ngà y rá»a oan...
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Tác giả tả Khoái Hoạt Lâm, sá»›m Tưởng tối Thi, nay Thi mai Tưởng, bèn khiến ngưá»i chẳng còn trở lại khoái ý, Sá» quan có Ãch cho Ä‘á»i, xét ra không Ãt, vì không muốn cho bá»n cưá»ng hà o tranh chiếm cá»§a thiên hạ vá»›i nhau.
Trương Äô Äầu cho Võ Tòng Ä‘i lại trong nhà , để lừa cho chết, nà o ngá» lại bị chết, cái cÆ¡ há»a phúc không lưá»ng, độc giả đến lạnh lùng khiếp sợ.
Sau khi Võ Tòng giết chết chị dâu, lại tả ra rất nhiá»u thú phong lưu khinh bạc, như loại Tháºp Tá»± Phi, Khoái Hoạt Lâm, lại chợt đâu tả ra ở dưới lầu Uyên Ương nhà Trương Äô Giám, giữa tết Trung Thu yến ẩm, toà n những chuyện tình, hoặc đưa đến, hoặc gợi ra vui đùa... đến Ä‘em Ngá»c Lan hứa gả, khiến anh em Võ Äại, Võ Nhị, có Kim Liên vá»›i Ngá»c Lan, bá»—ng thấy nên đôi, lòng và ng gấm vóc moi ra, thá»±c là tuyệt thế.
Tả Võ Tòng sau khi đã giết bốn ngưá»i, chợt dùng bốn chữ "Vác dao dùng dằng", thá»±c khéo dùng như Trang Tá», khiến độc giả sau nà y, chẳng rõ là Thá»§y Há» dùng theo Trang Tá», hay là Trang Tá» dùng theo Thá»§y Há».
Hồi sau tả máu ngáºp lầu Uyên Ương, má»™t chuyện lá»™n trá»i đảo đất, mà trước đã tả câu bốn chữ nà y, chợt khiến ngưá»i Ä‘á»c suy xét, ngá»n bút thần diệu là thế, đâu phải ngưá»i Ä‘á»i dá»… biết ra ngay!
|

23-08-2008, 06:07 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Hồi 30
Trăng sáng mà i dao, báo oán giết nhà Äô Giám;
Trá»i đêm lánh nạn, giả sư qua núi Ngô Công.
Võ Tòng vác Ä‘ao trở vá» Mạnh Châu, vừa Ä‘i đưá»ng vừa nghÄ© quanh co, lại cà ng căm giáºn cho bá»n nhà há» Trương, không thể nà o mà buông tha không giết được. Khi vá» tá»›i trong thà nh, thì vừa hay đã tối, chà ng liá»n tìm đến má»™t chá»— tà u ngá»±a ở sau vưá»n hoa nhà Trương Äô Giám để nấp. ÄÆ°á»£c má»™t lát nghe có tiếng cá»a mạch ở góc mở cót két, chà ng ngó cổ và o xem, thì thấy tên bồi hầu ngá»±a, cầm cái đèn ***g ở trên nhà đi xuống tà u ngá»±a, rồi quay mà cà i cá»a lại. Äoạn rồi tên bồi bá» cá» cho ngá»±a ăn, treo đèn lên má»™t chá»—, mà trải chăn chiếu cởi áo xống lên giưá»ng nằm ngá»§. Võ Tòng nghe tiếng trống vừa Ä‘iểm má»™t canh bốn khắc, chà ng bèn lén gót đến trước cá»a ở chá»— tà u ngá»±a mà khua rung là m bá»™ như ngưá»i cáºy cá»a. Tên bồi ngá»±a nằm trong quát lên rằng:
- Lão gia vừa ngủ mà mầy toan đến ăn cắp quần áo à ? Còn sớm lắm... !
Võ Tòng lặng ngắt, dá»±ng thanh Ä‘ao và o má»™t bên, rút dao ra cẩm ở tay, rồi lại cạy cá»a lạch cạch luôn má»™t lúc.Tên bồi ngá»±a nằm trong nóng tiết nhảy bổ dáºy, không kịp mặc áo xống, vá»™i vá»› lấy cái đòn gánh, rút then cá»a toan mở ra để đánh. Dè đâu vừa má»›i rút được then cá»a ra, thì bị Võ Tòng đẩy sấn cánh cá»a bước và o mà nắm chặt lấy cánh tay. Cáºu bồi ta toan cất tếng kêu lên, lại trông thấy thanh Ä‘ao sáng nhoáng ở dưới bóng đèn, thì kinh hồn khiếp vÃa, rá»i rụng chân tay, mà sẽ xin kêu van để tha mạng.
Võ Tòng nói:
- Có nháºn ra ta là ai không?
Tên bồi ngá»±a nghe thấy tiếng, má»›i biết Võ Tòng liá»n kêu rằng:
- Ca Ca ơi! Có việc gì đến tôi xin Ca Ca tha cho tôi!
Võ Tòng lại há»i:
- Mầy phải nói thá»±c, hiện giá» Trương Äô Giám ở đâu?
- Hôm nay Trương Äô Giám cùng Trương Äoà n Luyện và Tưởng Môn Thần uống rượu suốt ngà y, hiện còn ở lầu Uyên Ương đó.
- Mầy nói có thực không?
- Tôi nói dối thì lên đinh ở mồm.
Võ Tòng nói:
- Ừ, nếu váºy thì ta cÅ©ng không thể tha cho mầy được!
Nói Ä‘oạn đâm chết thằng bồi ngá»±a ra đó. Äoạn rồi lau Ä‘ao bá» và o bao, đến trước bóng đèn cởi khăn gói lấy hai tấm áo bông cá»§a Thi Ân đưa cho, mà thay mặc cẩn tháºn rồi vá»› lấy cái chăn đơn cá»§a tên bồi ngá»±a bá»c lấy tiá»n nong vặt vãnh treo và o má»™t bên cá»a. Bấy giá» chà ng dá»±ng cánh cá»a chéo lên tưá»ng thổi tắt ngá»n đèn, Ä‘i ra cá»a cầm lấy thanh Ä‘ao, rồi nhá» bóng trăng suông mà nhảy qua tưá»ng và o phÃa trong. Khi và o tá»›i trong tưá»ng, chà ng mở then cá»a mạch, Ä‘i và o rồi khép luôn hai cánh cá»a lại. Äoạn rồi theo ánh đèn sáng mà đi thẳng lên bếp.
Võ Tòng nấp bên cạnh bếp, nghe tiếng hai đứa thị nữ, đương đứng ở trong bếp, phà n nà n với nhau rằng:
"Hầu hạ suốt ngà y hôm nay, bây giỠchưa ngủ ...lại còn nước nước với nôi nôi... ! Hai anh khách ấy rõ không biết dơ, chén đã say khướt ra, thế mà còn chưa chịu xuống lầu đi ngủ, không hiểu rằng chuyện trò đến bao gi� "
Hai ả đương oán háºn vá»›i nhau ở trong bếp, thì Võ Tòng ngoà i nà y dá»±ng thanh Ä‘ao má»™t chá»—, rồi rút con dao còn vấy máu ở trong túi ra, đẩy cá»a mở bếp mà nhảy tót và o, vá»› lấy chị ả đứng ngoà i đâm cho má»™t nhát. Còn chị kia toan té cẳng chạy, thì gân cốt rá»§n ra mà không sao chạy được, toan há mồm để kêu thì mồm lưỡi lýu lại, mà không kêu lên, đà nh cứ tái ngưá»i sạm mặt đứng im đấy chịu chết. Võ Tòng sấn đến đâm má»™t nhát dao ngã lăn xuống đất rồi tắt đèn trong bếp, quay ra theo bóng trăng mà lên nhà trên.
Nguyên Võ Tòng trước đã ở đó Ãt lâu, nên đưá»ng ngang lối tắt Ä‘á»u thuá»™c cả, chà ng liá»n theo lối tắt Ä‘i thẳng đến lầu Uyên Ương. Khi tá»›i chân thang, chà ng ta sẽ rón chân tay, sá» bò lần lên thang gác.
Bấy giá» bá»n đầy tá»› hầu hạ đã má»i mệt, không còn anh nà o đứng lảng vảng ở gần đấy, chỉ nghe tiếng ba ngưá»i là Trương Äô Giám, Trương Äoà n Luyện và Tưởng Môn Thần vẫn còn nói chuyện vá»›i nhau.
Võ Tòng lắng tai nghe thấy Tưởng Môn Thần tán tụng luôn mồm mà rằng:
- Việc nà y nhỠở Tướng Công, nên mới bà o thù được thế...Chúng tôi sẽ hết lòng bà o đáp Tướng Công.
Trương Äô Giám nói rằng:
- Cái đó nếu tôi không nể Trương Äoà n Luyện đây, thì có khi nà o là m thế được. CÅ©ng may ông tuy tốn mất Ãt tiá»n, song được như thế là tốt lắm!...Bây giá» thằng ấy chết rồi thì phải. Tôi bảo nó đưa đến Phi Vân Phố là hạ thá»§, không biết đã xong chưa? Äể sáng mai bốn đứa ấy vỠđây sem sao?
Rồi thấy Trương Äoà n Luyện nói rằng:
- Bốn thằng giết một thằng, thì là m gì chẳng xong?
Lại đến Tưởng Môn Thần nói rằng:
- Chúng tôi cÅ©ng dặn mấy tên đồ đệ như váºy, chắc là sáng mai thế nà o cÅ©ng có tin vá» báo.
Võ Tòng nghe ngần ấy câu chuyện, thì lá»a giáºn trong lòng dần dáºt bốc lên cao mấy nghìn trượng, như xung đột tá»›i trá»i, liá»n tay phải cầm Ä‘ao, tay trái xòe năm ngón tay, rồi nhảy sấn và o trong lầu. Khi đó dăm ba ngá»n nến thắp linh tinh, má»™t và i chá»— bóng trăng soi chếch mếch. Trong lầu sáng như gương, các đồ cốc chén cốc rượu chè Ä‘á»u chưa thu dá»n sạch. Tưởng Môn Thần ngồi ở trên ghế, chợt trông thấy Võ Tòng nhảy và o, thì giáºt mình hết vÃa, bao nhiêu đảm lượng can tâm, Ä‘á»u theo lên mây trá»i mất cả. Chà ng ta hất hải vá»™i đứng mau dáºy, dè đâu thấy đến vút má»™t cái, thì con dao Võ Tòng đã ném luôn má»™t nhát cả ngưá»i lẫn ghế Ä‘á»u đổ lăn ra. Võ Tòng chém xong vừa quay ngưá»i lại, thì thấy Trương Äô Giám đương té cẳng toan chạy, chà ng liá»n chém cho má»™t nhát và o đầu, xẻ hẳn từ tai đến cổ mà ngã váºt ra sà n gác. Còn Trương Äoà n Luyện nguyên là má»™t tay quan võ sÄ© xuất thân, bây giá» tuy có chếch choáng hÆ¡i men, song sức lá»±c cÅ©ng còn hăng hái, nhân trông thấy hai ngưá»i bị đâm chết, má»™t mình khó chạy cho xong, liá»n vá»› lấy má»™t cái ghế múa lên để đánh Võ Tòng.
Võ Tòng hăng máu bắt lấy ghế, đẩy cho má»™t cái thá»±c mạnh, Trương Äoà n Luyện bị ngã lăn chiêng ra đằng sau, rồi Võ Tòng sấn và o mà cắt hẳn lấy đầu. Äằng kia Tưởng Môn Thần tuy bị má»™t nhát thương, song vẫn còn khà lá»±c, liá»n cố mà lóp ngóp bò dáºy, Võ Tòng lại quay lại, phi chân trái đá lăn ngã xuống, rồi chân phải đè lên bụng mà chém đứt lấy đầu. Äoạn rồi quay lại mà cắt lấy đầu Trương Äô Giám.
Bấy giá» trên bà n còn bà y rượu thịt ở đó, Võ Tòng liá»n rót rượu uống luôn mấy cốc, rồi xé lấy má»™t miếng áo cá»§a bá»n chết kia, mà thấm máu, viết mấy chữ to lên vách vôi: "Kẻ giết ngưá»i chÃnh là Võ Tòng đánh Hổ".
Chà ng giết xong quay ra chá»n cốc chén ở trên bà n lấy má»™t và i thứ quý báu giắt và o mình, còn thì vất bừa ở đó, rồi trở ra toan xuống gác. Vừa khi ấy nghe tiếng Phu nhân ở dưới nói lên rằng:
- Bá»n các quan ở trên gác say rượu lắm hẳn? Bây đâu lên gác đỡ các ngà i Ä‘i nghỉ Ä‘i!
Phu nhân nói chưa dứt lá»i thì đã có hai ngưá»i ở dưới Ä‘i lên thang gác.
Võ Tòng nấp và o đầu thanh gác nom ra, thì chÃnh là hai đứa thân hầu Trương Äô Giám, vừa má»›i trói mình dạo trước, chà ng liá»n đứng nấp và o xó tối, để nhưá»ng cho hai anh Ä‘i và o gác, rồi đứng ra mà chặn đưá»ng xuống. Hai anh kia và o đến sà n gác, thấy ba cái xác chết nằm sóng sượt ở trên vÅ©ng máu, thì kinh sợ hết hồn, cứng lưỡi không thể nà o kêu lên thà nh tiếng, vừa toan tháo chạy ra, thì Võ Tòng đã tiến và o giết phăng má»™t anh, còn anh nữa thì quỳ xuống kêu xin tha mạng. Võ Tòng miệng nói: - Không tha được!
Tay thì nắm chặt lấy thằng kia, rồi cũng cho một nhát dao kết quả nốt.
Äoạn rồi chà ng nghÄ© thầm: "Äánh rắn phải đánh dáºp đầu, dẫu cho chết đến trăm đứa, cÅ©ng chỉ má»™t chết mà thôi". Liá»n lăm lăm vác Ä‘ao Ä‘i xuống gác. Phu nhân ở dưới nhà há»i lên rằng:
- Trên gác là m gì mà ầm ĩ gớm lên thế?
Vừa há»i xong, thì Võ Tòng đã Ä‘i và o đến trước cá»a phòng. Phu nhân thấy ngưá»i to lá»›n bước và o trong bụng lấy là m quái lạ, cất mồm vừa há»i má»™t tiếng.
- Ai?
Thì Võ Tòng đã đưa dao và o chém ngay má»™t nhát; ngã lăn xuống đất, Võ Tòng lấy chân đè lên mà cắt lấy đầu. Dè đâu cưa mãi không thấy đứt. Võ Tòng giÆ¡ dao lên hé bóng trăng soi cá»a để xem, thì thấy lưỡi dao đã quăn mẻ ra, như ngưá»i bằm há»ng váºy. Chà ng thấy thế, vá»™i và ng quay xuống bếp, vá»› lấy thanh Ä‘ao, rồi lại sồng sá»™c Ä‘i lên trên nhà . Khi đó dưới bóng đèn sáng trông thấy đứa bé đương cầm đèn soi xác cá»§a Phu nhân trên mặt đất mà kêu lên rằng:
- Trá»i Æ¡i! Khổ!
Võ Tòng thấy váºy, vác dao và o chém chết Ngá»c Lan, còn hai đứa bé con cÅ©ng cho má»—i đứa má»™t nhát. Äoạn rồi chạy ra nhà giữa, trước hết cà i kÃn cá»a ngoà i, rồi quay và o lùng quanh trong nhà , thấy có ba ngưá»i đà n bà ở đó, liá»n chém cho má»—i ngưá»i má»™t nhát nằm chết đứ đừ ra đất. Lúc đó máu uất ở trong mình, cùng vá»›i ngá»n máu giết ngưá»i đã tiêu tan Ä‘i hết, Võ Tòng liá»n nói má»™t mình rằng:
- Bây giỠta mới được vừa lòng, thôi đi ngay mới được...
Nói Ä‘oạn bá» hết bao dao, cầm má»™t thanh Ä‘ao lá»›n Ä‘i ra ngoà i cá»a mạch, đến tầu ngá»±a vá»› lấy khăn gói, bá» thêm mấy thứ cốc chén và o trong đó, rồi gói bá»c cẩn tháºn, buá»™c kỹ và o lưng, mà quay ra vưá»n sau để Ä‘i.
Canh khuya gió oán tung trá»i,
Gươm pha máu đỠtrăng soi dạ và ng.
Trăm năm qua gác Uyên Ương
Thá» xem hà ng máu trên tưá»ng bao phai
Võ Tòng đi tới thà nh tự nghĩ:
- Nếu dùng dằng đợi khi mở cổng thà nh má»›i ra, thì tất là bị bắt bất nhược thừa lúc ban đêm mà chạy lấy thoát cho rảnh. NghÄ© Ä‘oạn liá»n nhảy lên mặt thà nh đứng nom ra ngoà i thấy địa thế cÅ©ng không cao là mấy, chà ng liá»n ném thanh Ä‘ao xuống trước, rồi co cẳng mà nhảy theo xuống sau. Khi nhảy xuống bên cạnh hà o thấy bóng trăng soi sáng, hà o nước không sâu, chà ng lại xắn quần cởi lá đáp, rồi xắn quần xắn áo lá»™i qua hà o mà sang bên kia.
Sang đến bá» hà o bên kia, chà ng sá»±c nhá»› đến trong gói có mấy đôi giầy cá»§a Thi Ân mang cho, liá»n cởi gói ra lấy má»™t đôi để Ä‘i. Bấy giá» nghe tiếng trống trong thà nh đã Ä‘iểm bốn canh ba khắc, chà ng lại nói thầm má»™t má»™t mình rằng: "Trá»i Æ¡i! Cái lòng phẫn uất cá»§a ta bây giá» má»›i được thá»a, nhưng quanh đây không còn chá»— nà o khả dÄ© lưu luyến được lâu, âu là ta đợi tìm nÆ¡i khác mà xa lánh thì hÆ¡n."
Chà ng nghÄ© váºy, vác dao theo đưá»ng nhá» mà đi sang bên hông. Äi được má»™t quãng xa ước chừng gần hết trống canh năm, trá»i còn tối má» mịt chưa sáng. Võ Tòng xông pha hăng hái suốt đêm, đến đó nghe trong mình mệt nhá»c, các đầu roi bị đánh, lại phát lên rất là đau đớn. Chợt đâu thấy má»™t tòa nhà cổ miếu ở trong đám rừng cây gần đó, Võ Tòng liá»n Ä‘i rảo bước chạy và o, đựng Ä‘ao và o má»™t chá»—, rồi cởi khăn gói là m gối, mà nằm váºt xuống để ngá»§.
Võ Tòng vừa toan nhắm mắt ngá»§, thì bá»—ng có hai ngưá»i Ä‘em dây móc và o móc chặt lấy cổ Võ Tòng rồi hai ngưá»i nữa chạy xổ ra, mà trói chặt lại. Bốn ngưá»i bà n vá»›i nhau rằng:
- Thằng nà y to béo lắm, ta Ä‘em mau vá» cho Äại ca má»›i được.
Nói xong cướp lấy đao và khăn gói Võ Tòng, rồi túm nhau và o kéo như kéo dê, không cho đặt chân xuống đất, mà dong thẳng đi.
Lũ kia vừa đi vừa nói với nhau rằng:
- Thằng cha nầy trên mình có vệt máu, không biết rằng ở đâu đến đây? Có lẽ nó đi trộm cướp ở đâu hẳn.
Võ Tòng nghe váºy, lặng ngắt không mở mồm nói má»™t câu gì cả.
Äi được độ bốn năm dặm đưá»ng, đến má»™t nÆ¡i nhà cá», liá»n kéo Võ Tòng mà lôi và o đó. Khi tá»›i nÆ¡i, chúng thắp đèn lên, rồi lá»™t xống áo Võ Tòng ra mà trói và o cá»™t. Võ Tòng liếc mắt nom thấy trên sà nhà bên bếp treo toà n thị thịt đùi ngưá»i, thì nghÄ© thầm trong bụng rằng: "Mình Ä‘en quá, lại vá»› phải thần chết rồi, còn sống thế nà o được nữa. Nếu biết rằng cÆ¡ há»™i thế nầy, thì thà rằng ra thÅ© ngay ở Tri Phá»§ Mạnh Châu, để cho nó chém cho má»™t nhát, lại còn để tiếng được vá»›i Ä‘á»i."
Bấy giá» bốn ngưá»i kia trói xong rồi, cầm lấy khăn gói cá»§a Võ Tòng mà gá»i lên rằng:
- Äại ca, Äại tẩu dáºy mau mau, chúng tôi đã tìm được má»™t món hà ng hóa ở đây.
Nói đoạn thì thấy có tiếng ở nhà trước ứng lên rằng:
- Ta đến đây, chúng bây chớ hạ thủ vội.
ÄÆ°á»£c má»™t lát có hai ngưá»i ở nhà ngoà i Ä‘i và o, Võ Tòng ngá»a cổ lên nom, thấy má»™t ngưá»i đà n bà đi sau anh chà ng to lá»›n mà sồng sá»™c bước và o.
Hai ngưá»i nhìn kỹ Võ Tòng, rồi ngưá»i đà n bà nói lên rằng:
- Chết nỗi! Có phải là Thúc thúc đó không?
Anh chà ng đà n ông cũng kêu lên rằng:
- Thôi phải rồi, chÃnh phải là anh em ta đây rồi. Hai ngưá»i ấy là ai? Nguyên vợ chồng Thái viên tá» Trương Thanh, kết nghÄ©a anh em vá»›i Võ Tòng khi trước.
Bấy giá» hai ngưá»i thấy váºy, liá»n cởi trói cho võ Tòng; rồi má»i ra nhà ngoà i nói chuyện. Võ Tòng Ä‘em hết má»i chuyện, từ khi bái biệt vợ chồng Trương Thanh, cho đến khi bị bắt ở đây, kể hét cho hai ngưá»i nghe.
Khi ấy bốn tên bắt Võ Tòng lúc nãy, nghe chuyện liá»n quỳ xuống mà nói rằng:
- Chúng tôi là ngưá»i trong nhà Trương Thanh đại ca đây, nhân vì mấy hôm nay đánh bạc thua luôn phải và o rừng kiếm cách xoay xở, bất đồ thấy ngà i ra dáng mệt nhá»c và o miếu để nằm, nên chúng tôi má»›i dám hạ thá»§ trói bắt. Song cÅ©ng may Äại ca tôi dặn, chỉ cho bắt sống, Ä‘em vá» không được hại, nếu không thế, thì có lẽ hại đến tÃnh mệnh ngà i. Äiá»u đó thá»±c chúng tôi lầm lỡ xin ngà i tha tá»™i cho.
Vợ chồng Trương Thanh cưá»i rằng:
- Chúng tôi cÅ©ng vì hÆ¡i ngại trong lòng, nên bấy lâu bao nhiêu hà ng hóa phải để nguyên sống mang vá» mà không cho hạ trước, nhưng nà o có ai hiểu đâu được tâm sá»± cá»§a mình...Nay nếu anh em ta đây mà không nhá»c mệt, thì không nói gì đến bốn các ngưá»i, dẫu đến bốn mươi kẻ cÅ©ng khó lòng mà tá»›i gần được.
Bốn anh kia nghe nói chỉ cúi đầu lạy tạ Võ Tòng không thôi. Võ Tòng bảo chúng đứng dáºy mà nói rằng:
- Thôi được, bây giá» các anh không có tiá»n đánh bạc, để đây ta thưởng cho.
Nói Ä‘oạn bắt lấy khăn gói mở ra. Lấy mưá»i lượng bạc vụn cho bốn ngưá»i chia nhau. Trương Thanh thấy váºy cÅ©ng lấy ra ba lạng bạc nữa mà thưởng thêm cho chúng. Chúng được tiá»n lạy tạ Võ Tòng và Trương Thanh mà đem ra chia nhau.
Trương Thanh bảo với Võ Tòng rằng:
- Nguyên hiá»n đệ không biết: Từ khi hiá»n đệ Ä‘i rồi, chỉ e hoặc có khi lỡ xẩy việc chi mà lại trở vỠđây, nên tôi phải phòng bị dặn chúng từ trước hoặc khi chúng gặp mà lỡ ra e cá»± không nổi, thì chúng tất hà nh hung, bởi thế lại phải cấm không cho Ä‘em dao mác gì Ä‘i theo cả. Vừa rồi tôi chợt nghe nói, đã có bụng ngá», quả nhiên là hiá»n đệ...
Tôn Nhị Nương nói rằng:
- Mấy hôm trước tôi chỉ nghe tin thúc thúc say rượu đánh được Tưởng Môn Thần, ai ai cÅ©ng lấy là m kinh sợ; đến ná»—i bao nhiêu đám khách thương á» Khoái Hoạt Lâm qua lại đây, không ai là không tán tụng luôn luôn. Ai ngá» vá» sau lại xẩy ra những việc kinh thiên động địa, thế mà vợ chồng tôi không biết chi cả. Bây giá» thúc thúc đương mệt nhá»c xin và o trong phòng nghỉ má»™t lúc rồi sẽ nói chuyện...
Trương Thanh bèn dẫn Võ Tòng và o buồng khách nghỉ, rồi hai vợ chồng sai là m cÆ¡m rượu để sắp sá»a thết đãi Võ Tòng.
Nói vá» bá»n ngưá»i nhà Trương Äô Giám ở Mạnh Châu, có kẻ lẩn nấp trốn được mãi đến khi trá»i sáng má»›i dám thò ra, hô gá»i các quân lÃnh cùng ngưá»i nhà ngưá»i cá»a túm và o xem xét, rồi bảo nhau sang trình quan phá»§. Quan phá»§ nghe nói cả kinh, há»a tốc sai ngưá»i đến kiểm soát số ngưá»i bị chết, và dò xem lối quân hung phạm ra sao.
Hôm sau chúng vỠbáo Tri Phủ rằng:
- Thoạt tiên quân cướp và o tầu ngá»±a, trút bá» hai tấm áo cÅ© ở đó. Sau và o đến bếp giết chết hai đứa thị nữ và bá» má»™t con dao hà nh hung đã quằn mẻ tại bên cá»a bếp. Äoạn rồi lên lầu Uyên Ương Trương Äô Giám cùng hai tên ngưá»i nhà và ngưá»i khách là Trương Äoà n Luyện, Tưởng Môn Thần rồi lấy máu viết mấy chữ: "Kẻ giết ngưá»i chÃnh là Võ Tòng đánh hổ" lên tưá»ng vôi. Dưới nhà gác lại giết má»™t Phu nhân, má»™t thị nữ tên là Ngá»c Lan, hai ngưá»i con bé và ba ngưá»i đà n bà , cá»™ng tất cả là giết chết mưá»i lăm mạng, và mất má»™t bá»™ sáu cái chén uống rượu bằng và ng bạc.
Tri Phá»§ nghe rõ đầu Ä‘uôi liá»n sai ngưá»i canh giữ bốn mặt cổng phá»§, rồi kiểm soát quân mã cùng các viá»…n bá»™ táºp, các thầy Trưởng Phố đến khắp các nÆ¡i để khám bắt Võ Tòng.
Sáng hôm sau lại thấy Lý Trưởng sở tại Phi Vân Phố đến trình bốn ngưá»i bị giết chết, hiện còn vệt máu tươi dưới chân cầu, và xác chết ở vÅ©ng nước. Tri Phá»§ tiếp được giấy trình, liá»n gá»i Huyện Uùy lên, nhất diện sai ngưá»i đến Phi Vân Phố khiêng bốn xác chết lên để khám, hai ngưá»i là lÃnh phá»§ còn hai ngưá»i nữa, Ä‘á»u có ngưá»i nhà đến nháºn xác Ä‘em chôn, và là m giấy kêu quan bắt hung thá»§ Ä‘á»n mạng. Trong thà nh bắt đóng cá»a luôn ba ngà y để đến từng nhà khám xét.
Tri Phá»§ lại sức giấy cho các viên cai quản các thuá»™c địa hạt trong phá»§, phải đến từng xã, từng thôn, từng xóm mà tìm bắt hung thá»§. Lại viết tên tuổi và hình dung Võ Tòng xuất tiá»n ba nghìn quan treo giải thưởng cho ngưá»i nà o bắt được tên phạm. Äoạn rồi thảo công văn Tân Ước sức các nÆ¡i, ai biết chá»— Võ Tòng trốn tránh, Ä‘em lên trình quan được thưởng; bằng ai chứa chấp nếu bắt được, thì bị tá»™i cùng vá»›i phạm nhân.
Cách ba hôm sau, tiếng tăm ầm Ä© khắp nÆ¡i, đám thám tá» cùng đám táºp bá»™ không đâu là không lai vãng dò xét. Trương Thanh nghe tin ấy, liá»n báo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Ngà y nay nếu quan quân nhân truy nã riết như váºy, thì hiá»n đệ ở đây rất là không tiện. Việc nà y không phải là tôi sợ chi, song nếu lỡ ra quan quân dò xét đến nÆ¡i, thì bây giá» là m sao cho được? Váºy nay tôi nghÄ© chỉ chốn nà y, trước đây cÅ©ng đã nói qua cho hiá»n đêï biết rồi nhưng chẳng hay hiá»n đệ có thuáºn Ä‘i cho không?
- Trong mấy hôm nay, tôi đã nghÄ© ở đây không sao mà yên được. Song như tôi có má»™t ngưá»i anh đã bị chị dâu bất nhân giết chết Ä‘i, đến đất nà y lại bị ngưá»i ta hãm hại, thân thế gian truân há» hà ng không còn có ai, để mà nương tá»±a! Nay ca ca có lòng tốt mà tìm chốn cho tiểu đệ nương thân, thì còn có Ä‘iá»u chi mà không thuáºn? Ca Ca cứ nói cho tôi biết là ở đâu?
- ChÃnh là chùa Bảo Châu trên núi Nhị Long ở Thanh Châu là nÆ¡i ca ca Lá»— Trà Thâm tôi, cùng Dương Chà đương là m bá má»™t phương đó. Nay hiá»n đệ nếu muốn an thân thì tất phải đến đấy má»›i xong, còn có Ä‘i đâu được hÆ¡n nữa? Vả chăng ở đấy đã nhiá»u phen viết giấy bảo tôi nháºp bá»n song ý tôi còn lưu luyến chá»— nà y chưa có thể Ä‘i được. Váºy nay tôi xin viết thư nói rõ đầu Ä‘uôi, và tiến dẫn hiá»n đệ lên đó, thì chắc là há» phải vui lòng mà nháºn, hiá»n đệ nghÄ© sao?
- Äại ca nói phải lắm! Tôi cÅ©ng định bụng đã lâu, song chưa phải thá»i, nên chưa là m được.
Trương Thanh liá»n viết má»™t phong thư kỹ lưỡng, đưa cho Võ Tòng rồi bà y tiệc để tiá»…n.Bấy giá» Tôn Nhị Nương chợt bảo vá»›i Trương Thanh rằng:
- Là m thế không được! Nếu thúc thúc cứ thế mà đi, ngá»™ lỡ ra bị ngưá»i ta bắt được thì sao?
Võ Tòng nói:
- Tẩu tẩu thỠnói xem, là m sao mà tôi đi không được? Là m sao mà hỠbắt được tôi?
Tôn Nhị Nương nói:
- Hiện nay quan tư sức giấy Ä‘i các nÆ¡i, vẽ hình vẽ ảnh, thưởng ba nghìn quan tiá»n để bắt; Vả chăng trên trán thúc thúc có kim ấn rõ rà ng, còn ai không biết?
Như thế mà đi đưá»ng thì giấu thế nà o nổi được ngưá»i ta? Trương Thanh nói:
- Kim ấn trên mặt thì dán miếng thuốc cao che đi cũng được chứ sao?
Tôn Nhị Nương cưá»i rằng:
- Thiên hạ chỉ có má»™t mình khôn, con ngưá»i ta dá»… thưá»ng ngu ngốc cả. Bá»n công nhân bây giá» phá»ng là m như thế mà bịt mắt hỠđược chăng? Tôi có má»™t cách nà y chỉ sợ thúc thúc không chịu nghe thôi.
Võ Tòng nói:
- Tôi đã là thằng tù lánh nạn, thì còn việc gì mà không theo được nữa?
Tôn Nhị Nương cả cưá»i mà rằng:
- Tôi nói ra đây, thúc thúc đừng giáºn nhé.
- Xin tẩu tẩu cứ nói, thế nà o tôi cũng vâng.
- Hai năm trước có má»™t ngưá»i Ä‘i qua đây, bị tôi giết chết, câu chuyện ấy thúc thúc đã nghe rồi. Hiện nay còn má»™t cái mÅ© nhà sư bằng sắt, má»™t cái áo xống trà ng Ä‘en, má»™t cái thắt lưng thưa sắc tạp, má»™t bản há»™ Ä‘iệp, má»™t chuá»—i trà ng hạt, bằng má»™t trăm linh tám cái trối xương ngưá»i, má»™t đôi giầy bằng da cá nhà táng, và hai khẩu giá»›i Ä‘ao bằng xác hoa. Hai khẩu Ä‘ao ấy đêm đêm thỉnh thoảng lại kêu, ngà y trước thúc thúc đã xem rồi thì phải. Ngà y nay đã định trốn nạn, thì trừ phi cắt tóc giả là m má»™t ngưá»i hà nh giả đội mÅ© che kim ấn Ä‘i, rồi cầm lấy tá» há»™ Ä‘iệp ấy để há»™ thân, thì má»›i có thể được. Thúc thúc mặt mÅ©i cÅ©ng giống, tuổi tác cÅ©ng vừa, thá»±c là nhân duyên tiá»n kiếp, cứ nháºn ngay tên há» ngưá»i ấy mà đi, không còn ai há»i đến nữa. Thế có được không?
Trương Thanh vỗ tay khen rằng:
- ÄÆ°á»£c lắm, thế mà không nghÄ© tá»›i, thúc thúc định sao?
Võ Tòng nói:
- Cái đó thì tôi bằng lòng rồi, song chỉ sợ không giống được mà thôi.
Trương Thanh nói:
- Äể tôi thá» mặc và o cho thúc thúc xem sao.
Tôn Nhị Nương liá»n và o buồng Ä‘em các thứ mÅ© áo ra cho Võ Tòng mặc.
Võ Tòng liá»n mặc áo thắt lưng, bá» xõa tóc xuống rồi đội mÅ© Ä‘en Ä‘eo trà ng hạt không khác gì má»™t nhà sư váºy.
Trương Thanh cùng Tôn Nhị Nương cả cưá»i mà rằng:
- Thực là kiếp trước đã định, cho nên mới được như thế.
Võ Tòng liá»n cầm gương soi mặt cÅ©ng phải phì cưá»i, mà không nháºn được.
Trương Thanh há»i:
- Thúc thúc cưá»i chi như thế?
Võ Tòng nói:
- Tôi trông tôi, tôi cÅ©ng báºt cưá»i... không biết là m sao, tá»± nhiên lại hóa ra má»™t nhà sư. Bây giỠđại ca Ä‘em cắt tóc cho tôi váºy.
Trương Thanh liá»n lấy kéo ra cắt tóc cho Võ Tòng rồi sắp sá»a đồ đạc cho Võ Tòng Ä‘i. Trương Thanh lại bảo Võ Tòng để các đồ chén bạc cá»§a Trương Äô Giám lại đây, rồi bá»c thêm má»™t Ãt tiá»n nữa và o cho Võ Tòng và sai thợ khâu má»™t cái túi gấm, đựng tá» há»™ Ä‘iệp để cho Võ Tòng buá»™c sát và o trước bụng. Chiá»u hôm ấy Võ Tòng cÆ¡m rượu xong rồi, thu tháºp các đồ hà nh lý, giắt hai khẩu giá»›i Ä‘ao, và o lưng, rồi từ tạ vợ chồng Trương Thanh mà đi lánh nạn.
Trương Thanh cầm tay than vãn dặn rằng:
- Hiá»n đệ Ä‘i đưá»ng phải nên cần để tâm cẩn tháºn., rượu không nên uống lắm, không nên tranh khà vá»›i ai, phà m các công việc chá»› có là m liá»u là m bạo, thế má»›i giữ được thái độ kẻ tu hà nh, mà khá»i bị ngưá»i ta dò biết. Khi nà o đến Nhị Long SÆ¡n, thì viết thư vá» ngay cho tôi biết, vợ chồng tôi ở đây cÅ©ng không phải là kế cá»u, có lẽ nay mai sẽ xếp dá»n mà theo lên đó cÅ©ng nên. Hiá»n đệ cần phải bảo trá»ng lấy thân và nói vá»›i Lá»—, Dương, hai Äầu lÄ©nh rằng vợ chồng tôi xin gá»i lá»i bái chúc.
Võ Tòng vâng lá»i rồi từ tạ ra Ä‘i. Hai vợ chồng đứng trông theo má»™t lúc, rồi vá»— tay mà khen rằng:
- Quả nhiên rõ là một ông hà nh giả, không còn ai dám ngỠnữa?
Bấy giỠđương dạo thà ng mưá»i, ngà y ngắn không đầy gang tấc, Võ Tòng giã từ Tháºp Tá»± Phi Ä‘i vá»™i và ng được má»™t lúc thì trá»i đã sắp tối, được và o khoảng năm mươi dặm đưá»ng, chợt trông thấy má»™t tòa núi cao đứng sừng sững ở trước mặt. Võ Hà nh Giả liá»n mau bước mà đi lên núi. Khi lên tá»›i gần đỉnh núi, chà ng đứng dừng lại, quay trông sang phÃa bên đông, đã thấy vừng trăng má»›i má»c sáng rá»i cây cá» trên non, rất là thÃch mắt.
ÄÆ°Æ¡ng khi trông ngắm ngẩn ngÆ¡ thì chợt thấy có tiếng ngưá»i cưá»i ở khu rừng trước mặt. Võ Hà nh Giả liá»n nói má»™t mình rằng: "Quái lạ ở đây núi non tịch mịch thế nà y, còn là m chi mà có tiếng ngưá»i cưá»i nói? " Chà ng nghÄ© Ä‘oạn rảo bước Ä‘i sang bên rừng để xem. Chợt thấy trong rừng thông bên cạnh núi có má»™t tòa am, ướt có mưá»i mấy gian nhà lá, nhà mở hai cánh cá»a sổ có má»™t tiên sinh cùng mấy ngưá»i con gái cùng ngồi, đương đùa rỡn xem trăng ở đó. Võ Hà nh Giả thấy váºy, thì ngạc nhiên nghÄ© thầm rằng: " Anh nà y trông ra mặt tu hà nh xuất gia, mà sao dám là m những việc thế kia!"
Chà ng vừa nghĩ vừa rút hai khẩu giới đao sáng nhoáng, giơ ra bóng trăng để xem, rồi lại nói một mình rằng: "Mấy khẩu đao nà y tốt thực, và o tay ta, ta chưa thỠmột lần nà o... ? Âu là ta đem tiên sinh khốn nạn nà y mà thà nghiệm một cái xem sao?
Chà ng nói váºy, liá»n để má»™t khẩu ở ngoà i, còn má»™t khẩu lại đút và o trong bao, xắn hai tay áo lên đến vai, rồi lượn ra lối trước am mà gõ cá»a...Tiên sinh ngồi trong nghe tiếng gõ cá»a liá»n khép hai cánh cá»a sổ đằng sau lại. Võ Hà nh Giả lại tìm má»™t tảng đá mà gõ ầm lên. Chợt có tiếng ken két, cánh cá»a bên cạnh mở tung ra, rồi có má»™t tên đạo đồng chạy ra quát rằng:
- Anh là ngưá»i nà o? Ná»a đêm gà gáy dám đến đây gõ cá»a là m ấm Ä© đến thế?
Võ Hà nh Giả trợn ngược hai con mắt ghê gớm, rồi quát lên rằng:
- Hãy đem thằng đạo đồng nà y mà tế đao đã.
Nói xong giÆ¡ Ä‘ao lên đánh beng má»™t cái, tên đạo đồng mất hẳn đầu ra má»™t bên, mà ngã váºt ngay xuống đất. Bấy giá» tiên sinh kia ngồi trong am mà kêu to lên rằng:
- Äứa nà o dám giết thằng đạo đồng cá»§a ta?
Nói xong nhảy tót xuống múa hai thanh bảo kiếm xông ra để đánh Võ Tòng.
Võ Hà nh Giả cưá»i mà rằng:
- À! Thằng nầy lại gãi chÃnh và o chá»— ngứa...ÄÆ°á»£c đến đây để ta thá» Ä‘ao.
Nói Ä‘oạn rút khẩu giá»›i Ä‘ao nữa ở trong bao ra rồi hai tay múa hai khẩu Ä‘ao đón đánh tiên sinh kia. Äôi bên đấu nhau ở dưới bóng trăng thanh, kẻ Ä‘i ngưá»i lại, kẻ đỡ ngưá»i đâm, lên xuống quanh quẩn như bốn đạo hà o quang, kết thà nh má»™t Ä‘oà n lãnh khà váºy.
Hai bên cá»± địch đương hăng, thì bá»—ng dưng có tiếng Ä‘ao vang động, rồi có má»™t ngưá»i ngã lăn ra đất.
Má»›i hay:
Mấy hà ng mưa tuyết đầu ngưá»i rụng,
Tiếng bóng trăng hà n tiếng kiếm reo,
Là m trai thứ nhất ba Ä‘iá»u,
Má»™t là thân thế riêng chiá»u tá»± do.
Hai là giết sạch quân thù,
Moi gan tà n ác Ä‘á»n bù núi sông.
Ba là ngang dá»c vẫy vùng.
Là m cho tỠmặt anh hùng ngà n thu.
Và chăng sống chẳng ra trò,
Thì tu mi với liễu bồ khác chi?
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Äá»c hết má»™t hồi máu chảy lầu Uyên Ương, mà than cho ngưá»i thiên hạ mà i dao giết ngưá»i, sao thấy lạ thay! Thầy Mạnh nói: Giết cha ngưá»i ta ắt ngưá»i ta phải giết lại cha mình; Giết anh ngưá»i ta, ắt là ngưá»i ta phải giết lại anh mình, trong lúc ta mà i dao, vá»›i kẻ kia mà i dao, nà o khác gì đâu! Thế thì chẳng phải tá»± sát, chẳng qua gián tiếp, đổi tay dao mã để giết cha anh...Hỡi ôi! Há chỉ thế đâu, đổi tay dao mà giết, còn lấy dao ta để giết ngưá»i, để cho dao ngưá»i giết lại ta, cÅ©ng Ä‘á»u là tá»± sát, như thế ta chỉ thấy dao giết ngưá»i cá»§a ta, mà không thấy dao giết ta cá»§a ngưá»i, đến khi há»a cÆ¡ đưa lại, má»›i giáºt nảy mình, như lÅ© ba ngưá»i Trương Äô Giám, Trương Äoà n Luyện, và Tưởng Môn Thần ngá»™ hại, còn Ä‘au mà chẳng Ä‘au lòng!!! ÄÆ°Æ¡ng khi trao ý kiến cho công sai, mà còn khiến thêm hai đồ đệ Ä‘i theo giúp sức, há chẳng từng ân cần há»i đến: Ngươi có mang dao không? Hai ngưá»i trả lá»i có dao! Thì lại há»i đến: Dao có sắc không? Hai ngưá»i nói: Tốt! Thì lại há»i đến: Dao đã mà i chưa? Hai ngưá»i nói: Má»›i mà i! Thì lại há»i đến: Dao ấy có giết nổi má»™t Võ Tòng không? Hai ngưá»i lại nói: Äến mươi lăm thằng như Võ Tòng cÅ©ng giết nổi; há má»™t Võ Tòng?
ÄÆ°Æ¡ng khi ấy há chẳng khoe dao tốt mà đi, cầm mà múa bay mà tá»›i để chém cho đứt, thế rồi, đầu Võ Tòng phải rÆ¡i, máu Võ Tòng phải đổ, oan Võ Tòng phải báo, mệnh Võ Tòng phải hết...Bấy giá» thá» mà xem, chém mà xách, Ä‘em vá» cho má»i ngưá»i thấy, để ngợi khen uống rượu vui mừng?
LÅ© ba ngưá»i Trương Äô Giám, Trương Äoà n Luyện, Tưởng Môn Thần, coi ở trong thiên hạ to lá»›n kia, vá»›i quần chúng muôn nhà , không còn ai được vui sướng cho bằng cuá»™c yến ẩm trên lầu Uyên Ương giết được kẻ thù! Có ngá» ngoà i bến Phi Vân tay sai bị giết, trong Tà u ngá»±a tắt đèn? ? ? Hỡi Æ¡i! Dao sắc đã mang Ä‘i cá»a trước, nà o ngá» dao sắc khác đưa đến cá»a sau, lại theo há» Võ bấy giá» nghÄ© lại lúc mà i dao, chỉ sợ rằng đầu thá» trước! Nà o ngỠđêm ấy mưá»i chÃn mạng ngưá»i, đã Ä‘em đầu thá» trước! Hởi Æ¡i! Há nói chÆ¡i đâu! Xét ra thì lúc mua dao, để lại Ä‘eo dao, Ä‘eo dao lâu ngà y chưa giết má»™t ai, chẳng thà đừng mua dao nữa mà lại cà ng không nên Ä‘eo, dù là sẵn có, tá»± khi mua dao, để lại Ä‘eo dao, Ä‘eo dao lâu ngà y, đêm nay giết thá» má»™t ngà y, muốn giết chưa xong, lại láºt lại tá»± mình chịu giết, mà bị đến mưá»i chÃn mạng ngưá»i, thế mua dao để tá»± sát má»›i mua dao; Äeo dao cÅ©ng để tá»± sát má»›i Ä‘eo dao, chả còn lạ nữa! Há»›i ôi! Tai vạ nấp sẵn, bà ẩn khôn hay, đến lúc đưa lại, nhanh không thể trốn, từ xưa tá»›i nay, thưá»ng thưá»ng như thế cả, sao ngưá»i Ä‘á»i còn say chưa tỉnh, không Ä‘á»c đến Ä‘oạn văn nà y cá»§a Thá»§y Há» chăng? ? ?
Äoạn văn nà y rất khéo, chẳng tả Võ Tòng lòng thô tay bạo gặp ngưá»i là muốn giết ngay, hãy nên coi tác giả tả từng chi tiết trong ngòi bút tả, nà o ngòi bút nhá»n, nà o phép bút nghiệm, nà o sức bút cứng, nà o đưá»ng bút tá»›i nÆ¡i...Như câu tả ngưá»i bồi ngá»±a nghe quen tiếng, nháºn biết Võ Tòng và câu Liá»…u hoà n mắng thầm khách ná» chưa dá»n tiệc xong...Phi nhân chợt tá»± há»i "Ai". Äó là nhà n bút, má»›i tả ra hết đủ đầy; Khi giết bồi ngá»±a, thổi tắt đèn Ä‘i, mở cá»a mạch lách và o, kéo cánh cá»a lại, giết chết Liá»…u Hoà n, tắt đèn trong bếp, chạy ra trước cá»a...Tả những câu đến thế, do ngòi bút sắc; Má»›i đầu tả ngưá»i canh bốn Ä‘iểm, sau rồi tả bốn canh ba Ä‘iểm, trước giÆ¡ bá»c lấy áo cá»§a Thi Ân và tiá»n sau lại lấy ra dùng già y gai, đó là bút pháp được nghiêm; Lẻn và o cá»a sau. Giết kẻ bồi ngá»±a, rồi đánh nhoà ng ra cá»a sau, giở đến bá»c dao, mở cánh cá»a mạch, mấy lần lãnh ra lãnh và o khép cánh, sấn và o trên lầu, giết chết ba tên, rồi lại xuống thang lầu, nhưá»ng cho hai ngưá»i Ä‘i lên, giết chết ba tên, rồi lại xuống thang lầu, nhưá»ng cho hai ngưá»i kia Ä‘i lên, rồi trở lên lầu giết nốt, rồi trở xuống lầu giết nốt Phu Nhân, trở lại dưới bếp lau dao, chạy tá»›i trung đưá»ng, Ä‘i ra khá»i cá»a, bao nhiêu lần chuyển thân hà nh động, đó là sức bút cáp lá»›n lao, má»™t mạch tả gồm mưá»i má»™t chá»— tả đèn bốn chá»— tả trăng, đó là lối bút chia ra cách biệt.
Trên lầu Uyên Ương, ta xét biết ra, vá»›i nghÄ©a rằng, việc đắc ý và thất ý khéo Ä‘i đôi không rá»i khá»i nhau, như đôi chim sống mái liá»n nhau váºy.
Má»™t Ä‘oạn văn Võ Tòng qua núi Ngô Công, ý tứ đối ngầm vá»›i việc Lá»— Äạt qua chùa Ngõa Quan, hai Ä‘oạn văn cÅ©ng vừa má»›i được giá»›i Ä‘ao, chém bá»n giả tu hà nh, giá»›i Ä‘ao ấy vốn con dao cảnh cáo.
|
 |
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âàêàíñèè, èçâåñòèÿ, èñòîðèÿ, ïåðååçä, ïèòàíèå, ìóæ÷èíû, ïðîãíîç, ñàëàòîâ, thuy hu 4vn, ýâàêóàòîð, ýëåêòðè÷åê, ýëåêòðîìîíòàæ, ðàáî÷èé, ðåôåðàòè, øêîëà  |
| |