23-08-2008, 06:22 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
Hồi 31
Võ Hà nh Giả say rượu bị bắt;
Tống Công Minh gặp nạn được tha.
Nguyên khi Võ Hà nh Giả đấu vá»›i tiên sinh kia được mưá»i lăm hợp, bèn lừa miếng phá đỉnh nhưá»ng cho tiên sinh sấn và o, rồi Hà nh Giả quay ngoắt lại đằng sau mà chém cho má»™t nhát chết lăn xuống đó. Äoạn rồi Võ Tòng kêu lên rằng:
- Ngưá»i đà n bà nà o ở trong nhà ra đây cho ta há»i. Ta không thèm giết là m chi.
Bấy giá» ngưá»i đà n bà ở trong am nghe nói, liá»n chạy ra mà lạy rạp xuống đất.
Võ Tòng trá» ngưá»i đà n bà mà bảo rằng:
- Không cần phải thế ngươi hãy nói cho ta biết rằng: Äây là chá»— nà o, mà tiên sinh ấy là ngưá»i nà o?
Ngưá»i đà n bà khóc mà đáp rằng:
- Chúng tôi là con gái Thái Công ở dưới núi đây, cái am nà y là am má»™ cá»§a tổ tiên tôi khi trước, còn tiên sinh kia thì không biết là ngưá»i ở đâu. Duy trước đây má»™t hôm tiên sinh ấy đến nhà tôi ngá»§ trá», rồi nói vá»›i cha tôi là giá»i nghá» bói toán địa lý nhân thế cha tôi lưu lại trong trang để nhá» xem giùm am má»™ ở đây. Sau anh ta dá»— dà nh cha tôi ở luôn trong trang mấy ngà y, rồi đến khi trông thấy tôi thì ở rịt đó mà không Ä‘i nữa. Khi ở được ba tháng thì giết luôn cả cha mẹ anh chị tôi rồi hiếp bách Ä‘em tôi lên đây để ở. Còn đứa đạp đồng lúc nãy cÅ©ng là anh ta bắt cướp ở đâu Ä‘em đến đây. Núi đây gá»i là ngá»n núi Ngô Công, anh ta thấy địa thế đẹp đẽ nên muốn chiếm giữ ở đây mà tá»± đặt tên là Phi Thiên Ngô Công Vương Äạo Nhân.
Võ Hà nh Giả há»i:
- Ngươi còn có hỠhà ng gì nữa hay không?
- Chúng tôi cÅ©ng còn có mấy nhà thân thÃch, song toà n là đám cầy cuốc nhà quê ai dám cá»± nhau vá»›i nó?
- Tên ấy nó có tiá»n cá»§a gì không?
- Nó có thì ngưá»i thu tháºp lấy để ta đốt bá» am nà y cho rảnh.
- Sư phụ có xÆ¡i rượu thịt gì không? Có thì xin má»i sư phụ và o trong am.
- Và o đó, lỡ có đứa nà o ám toán ta chăng?
Ngưá»i đà n bà ra dáng thá»±c thà mà nói rằng:
- Tôi có được mấy cái đầu mà dám đánh lừa sư phụ? Xin ngà i cứ và o.
Võ Tòng theo ngưá»i đà n bà đi và o trong am, thấy bên cạnh cá»a sổ có má»™t cái bà n bà y rượu thịt ở đó, chà ng bèn vá»› lấy chén lá»›n, rót rượu ra mà ăn uống má»™t hồi, đến khi ngưá»i đà n bà thu nhặt tiá»n nong xong thì cho má»™t mồi lá»a mà đốt cả am.
Bấy giá» ngưá»i đà n bà đem bá»c kim ngân ra dâng Võ Hà nh Giả. Võ Hà nh Giả từ chối mà rằng:
- Ta không cần tiá»n nong là m gì, cho ngươi Ä‘em vá» là m sinh nhai, Ä‘i mau Ä‘i.
Ngưá»i đà n bà bái tạ rồi Ä‘i xuống núi.
Võ Hà nh Giả Ä‘em hai cái xác vứt và o đống lá»a, rồi cất dao và o bao, mà trá»i đêm rảo bước, trông chừng thẳng trá» Thanh Châu. ÄÆ°á»ng Ä‘i được mưá»i mấy hôm trá»i, qua các nÆ¡i phố sá thôn, Ä‘iếm, không đâu là không thấy giấy quan trên niêm yết để truy nã Võ Tòng, song may chà ng đã đổi tục ra thiá»n, cho nên giong ruổi bầy lâu mà không ai há»i đến. Thấm thoắt bước sang mùa đông, tiết trá»i đã ra chiá»u lãnh lẽo, Võ Hà nh Giả Ä‘i trên đưá»ng thỉnh thoảng lại mua rượu thịt để ăn uống, song cÅ©ng không sao mà địch nổi vá»›i ngá»n sóc phong. Má»™t hôm chà ng Ä‘i đến má»™t cái đồi con, chợt trông thấy trước mặt có tòa núi chon con đẹp đẽ, chà ng liá»n xăm xăm tìm lối Ä‘i xem. Khi xuống dưới gò, Ä‘i được dăm ba dặm được, chợt trông thấy có má»™t tá»u Ä‘iếm, đằng trước có giải khe trong, mà đằng sau toà n là núi đá.
Võ Hà nh Giả đứng dừng lại, nhìn và o tá»u Ä‘iếm thấy cảnh váºt sÆ¡ sà i, ra dáng má»™t hà ng rượu ở nÆ¡i thôn dã, chà ng liá»n xăm xăm chạy và o ngồi ở trong hà ng, rồi gá»i nhà hà ng mà bảo rằng:
- Chủ hà ng lấy hai nai rượu, có cá thịt gì mang ra đây.
Chá»§ nhân nghe nói chạy ra trả lá»i rằng:
- Chẳng dấu gì sư phụ, rượu thì đây có thứ rượu Hoà ng, còn cá thịt thì hết cả rồi.
Võ Hà nh Giả nói:
- Hãy mang rượu đây, uống cho đỡ rét đã.
Chá»§ nhân vâng lá»i dá»n ra má»™t đĩa rau chÃn, và đem ra hai nai rượu ra hai chun lá»›n để Võ Tòng uống. Võ Hà nh Giả uống má»™t lúc hết cả hai rồi gá»i lấy hai nai nữa mà uống luôn.
Nguyên khi Ä‘i đưá»ng, Võ Hà nh Giả cÅ©ng đã chếch choáng hÆ¡i men, đến đây lại uống nai rượu nữa, lại bị gió bấc đìu hiu, thổi nâng hÆ¡i rượu, bốc lên là m cho chà ng không mấy chốc mà khà lá»±c hung hăng khó chịu, liá»n quát to tiếng mà há»i nhà hà ng rằng:
- Nhà nầy không còn gì thực hay sao? Cá thịt của các ngươi vẫn ăn xoà ng đâu, đem đây bán lại cho ta cũng được.
Chá»§ hà ng nghe nói cưá»i thầm trong bụng: "Sư nà o lại có như thế. Chỉ đòi uống rượu vá»›i ăn thịt...là m gì có được bây giá»... !" Liá»n trả lá»i rằng:
- Không thể nà o có được bây giá».
Võ Tòng gắt lên rằng:
- Ta có ăn quịt của nhà ngươi đâu? Sao lại không bán cho ta.
Chủ hà ng đáp:
- Tôi đã nói với sư phụ lúc nãy, chỉ có rượu thôi, còn có gì nữa mà bán.
ÄÆ°Æ¡ng khi ấy, thì có má»™t Äại hán dẫn ba bốn ngưá»i Ä‘i và o trong Ä‘iếm. Chá»§ hà ng trông thấy liá»n vui cưá»i đón và o mà rằng:
- Xin má»i Nhị Lang ngồi.
Äại hán kia há»i chá»§ hà ng rằng:
- Việc gì tôi bảo đã sá»a soạn xong chưa.
Chủ nhân đáp:
- Gà vá»›i thịt đã chÃn cả rồi, chỉ còn đợi Nhị Lang đây thôi. - Cái bình rượu Thanh Hoa cá»§a tôi đâu?
- Thưa ở trong kia.
Äại hán nghe đến đó, liá»n Ä‘i và o má»™t chá»— bà n ghế ở trước mặt Võ Hà nh Giả mà ngồi lên cánh trên còn bốn ngưá»i nữa ngồi và o cánh dưới. Bấy giá» chá»§ hà ng Ä‘em lá» rượu Thanh Hoa đến mở nút ra rồi rót và o má»™t bát cháºu lá»›n để giữa bà n. Võ Hà nh Giả liếc nom thấy biết ngay là má»™t thứ rượu tốt, lại thấy hÆ¡i rượu thÆ¡m ngon, đánh thoảng và o mÅ©i, thì trong lòng rất lấy là m khao khát, muốn sao mà cướp lấy để uống thì má»›i được thá»a lòng. Má»™t lát chá»§ nhân lại Ä‘em má»™t đĩa thịt gà chÃn, và má»™t đĩa thịt lợn cùng các thứ rau dưa đũa chén bà y lên trên bà n ở trước mặt Äại hán. Võ Hà nh Giả thấy váºy, lại nom đến bà n rượu cá»§a mình, chỉ độc có đĩa rau khốn nạn, thì trong lòng tức tối khó chịu, muốn Ä‘áºp vỡ cả bà n Ä‘i, liá»n gá»i chá»§ nhà hà ng mà quát lên rằng:
- Nhà hà ng sao khinh ngưá»i thế?
Chủ hà ng nghe nói vội quay lại nói rằng:
- Sư phụ tha lá»—i cho, ngưá»i muốn lấy rượu nữa, thì tôi Ä‘em thêm.
Võ Hà nh Giả trợn mắt lên mà mắng:
- Anh nà y bán hà ng lạ thá»±c? Rượu Thanh Hoa vá»›i thịt gà , sao anh không bán cho ta? Ta đây cÅ©ng mua mất tiá»n chứ sao?
Chủ hà ng đáp rằng:
- Rượu với thịt đó, là của nhà Nhị Lang đem đến, chỉ ngồi nhỠnhà tôi ăn uống đó thôi.
Võ Hà nh Giả sốt tiết bất phân trái mà quát lên mắng rằng:
- Äồ láo... xấc.
Chá»§ hà ng thấy váºy, thì nói rằng:
- Tôi chưa thấy má»™t ngưá»i xuất gia nà o mạn phép như thế bao giá»?
Võ Hà nh Giả lại quát lên rằng:
- Thế nà o là lão gia mạn phép? Lão gia có ăn không hay sao?
Chá»§ hà ng cưá»i nhạt mà rằng:
- Tôi chưa thấy ngưá»i xuất gia nà o tá»± xưng là lão gia bao giá»?
Võ Hà nh Giả đứng phắt dáºy, tát cho chá»§ hà ng má»™t cái là m lá»™n nhà o ra má»™t xó. Chà ng đại hán kia đương ngồi uống rượu, thấy váºy thì nổi lòng tức giáºn nhìn đến anh chá»§ hà ng thì đã sưng hẳn má»™t bên mặt mà chúi và o má»™t xó. Không sao dáºy được, chà ng liá»n đứng dáºy trá» và o mặt Võ Tòng mà bảo rằng:
- Lão sư qủy kia, việc gì mà dám đến đây đánh nhau, tu hà nh đâu có thế?
Võ Tòng nói:
- Ta đánh nó, có việc gì đến anh?
Äại hán cả giáºn mà rằng:
- À! Lão sư nà y gớm thực? Ta bảo tỠtế, thế mà ngươi dám xấc với ta...
Võ Hà nh Giả sốt tiết lên, đẩy cái bà n chạy ra mà quát lên rằng:
- Thằng nầy mầy nói ai?
Äại hán kia cưá»i mà rằng:
- Lão sư nầy muốn đánh nhau vá»›i ta chắc... ? ÄÆ°á»£c lắm! Ra đây.
Võ Hà nh Giả cÅ©ng cưá»i mà rằng:
- Mầy bảo ta sợ mầy, không dám đánh mầy hay sao?
Nói rồi vừa sấn bước ra Ä‘i. Äại hán kia nhảy thót ra ngoà i cá»a Võ Hà nh Giả lại chạy ra Ä‘uổi theo. Äại hán thấy Võ Tòng to lá»›n, liá»n đứng vững lấy thế để đợi, Võ Hà nh Giả xông và o, đại hán kia cố sức cá»± lại, không thể nà o địch nổi vá»›i thần lá»±c ngà n cân, bị Võ Tòng gạt ngang bụng má»™t cái ngã lăn ngay ra, như đứa trẻ con váºy. Ba bốn anh nhà quê kia trông thấy, kinh sợ rụng rá»i, không má»™t anh nà o dám bén mảng đến gần.
Võ Hà nh Giả đạp lên đại hán, giÆ¡ quyá»n đánh cho mấy chục cái, rồi cúi xuống xách lên ném lẳng ra ngoà i khe nước trước cá»a.
Ba bốn anh nhà quê kia kêu khổ ầm Ä© , rồi vá»™i đổ nhau ra, nhảy xuống khe cứu đại hán kia lên, mà kéo nhau chạy vá» phÃa Nam.Bấy giá» anh chá»§ hà ng rượu cá»±a quáºy được, thì đã rụng rá»i chân tay, liá»n chạy và o mà nấp ở sau nhà , mà không dám thò ra nữa.
Võ Hà nh Giả đi và o hà ng rượu nói một mình rằng:
- ÄÆ°á»£c lắm! Chúng bây Ä‘i cả, lão gia đánh chén chÆ¡i.
Nói Ä‘oạn vá»› chén múc rượu ở bát cháºu ra để uống. Mấy đĩa thịt gà trên bà n, chưa anh nà o dùng đến, Võ Tòng không cần dùng đũa, liá»n giÆ¡ tay xé luôn để ăn. ÄÆ°á»£c má»™t lúc hết cả rượu thịt trên bà n, trong bụng đã no say dá»… chịu, liá»n xắn hai tay áo lên táºn vai, rồi ra cá»a theo rẻo bá» khe mà chạy. Khi đó gió thổi réo lên như cuốn, Võ Tòng chân Ä‘i không vững, song cÅ©ng hết sức để Ä‘i cho chóng. Vừa Ä‘i khá»i tá»u Ä‘iếm ước chừng bốn dặm đưá»ng, đến má»™t nÆ¡i bên cạnh tưá»ng đất, bá»—ng có con chó và ng đâm xổ ra trông và o Võ Tòng mà cắn.
Võ Hà nh Giả đương khi say rượu, trong bụng hung hăng, những toan tÃnh sinh sá»±, chợt thấy con chó cứ Ä‘uổi theo cắn riết, thì cà ng lấy là m khó chịu, liá»n rút phăng má»™t khẩu giá»›i Ä‘ao ra, vá»™i rảo bước Ä‘i thá»±c nhanh.
Con chó chạy theo sá»§a mãi, Võ Hà nh Giả tức mình giÆ¡ Ä‘ao chém cho má»™t nhát rất mạnh, chà ng chém má»™t nhát không trúng và o đâu, song vì dùng sức quá mạnh đến ná»—i bị chúi đầu đâm nhà o ngay xuống khe mà không sao cá»±a dáºy được. Con chó thấy váºy, lại quay ra bá» khe mà gõng gãnh sá»§a mãi.
Bấy giỠđương dạo mùa đông, khe nước nông chá», chừng hai ba thước, song khà trá»i lạnh như cắt ruá»™t gan, Võ Hà nh Giả cố dáºy được, thì áo quần mình mẩy đã lướt thướt như là chuá»™t lá»™i. Chà ng quay nom xuống nước thì thấy thanh Ä‘ao rÆ¡i ở đáy khe, vẫn lóng lánh soi lên mặt nước, bèn vá»™i và ng lại lá»™i xuống để nhặt lấy dao, dè đâu khi lá»™i xuống nước, thì lại ngã lăn ra, dẫy sùng sục như cá quẫy trong chum, mà không sao lại dáºy được nữa. ÄÆ°Æ¡ng khi nguy cấp, thì có má»™t bá»n ước chừng mưá»i mấy ngưá»i, Ä‘á»u cầm gáºy ở tay, Ä‘i theo đại hán, đầu đội nón chiên, mình mặc áo và ng, tay cầm gáºy Ä‘á»an, mà cùng Ä‘i đến đó. Khi chúng nghe tiếng chó cắn, liá»n đứng dừng lại, nom xuống khe nước trá» bảo nhau rằng:
- Lão sư ăn cướp lúc nãy, đánh tiểu Ca Ca đây, bấy giá» tiểu ca ca Ä‘i tìm đại ca không thấy...Hiện đương dẫn hai ba mươi trang khách đến tá»u Ä‘iếm để truy bắt, ai ngá» hắn đã nằm ở đây rồi?
Vừa nói dứt lá»i, thì thấy anh chà ng bị đánh lúc nãy đã thay bá»™ quần áo khác, tay cầm thanh Ä‘ao cùng vá»›i má»™t bá»n hai ba mươi ngưá»i trang khách vác gáºy vác côn, thổi khẩu hiệu mà kéo nhau Ä‘i đến.
Khi tá»›i nÆ¡i thấy váºy, thì trá» Võ Tòng mà bảo anh chà ng mặc áo và ng rằng:
- ChÃnh thằng sư ăn cắp nầy đánh tôi lúc nãy đó.
Anh chà ng mặc áo và ng liá»n quát lên rằng:
- Chúng đâu! Trói nó lại kéo cổ vá» trang, đánh cho nhừ tá» má»™t mẻ. Chúng nghe nói Ä‘á»u xô xuống trói Võ Tòng lại mà khiêng lên bá».Võ Tòng vừa phần say rượu, vừa phần bị ngã rét, cóng cả tay chân, không thể nà o cá»±a được, đà nh phải chịu chết cho bá»n kia giằn váºt. Bá»n kia kéo Võ Tòng lên, rồi lôi vá» má»™t nÆ¡i trang viện rất lá»›n, hai bên toà n thị tưá»ng cao trắng xóa, liá»…u rá»§ xanh rì, vưá»n bá»c chung quanh, mấy lá»›p cá»a nhà ở giữa, chúng Ä‘em Võ Tòng và o, lá»™t bá» quần áo, cướp lấy các đồ giá»›i Ä‘ao hà nh lý, trói và o gốc cây liá»…u lá»›n, rồi thét ngưá»i Ä‘em roi ra đánh. Vừa khi đánh được dăm ba roi, bá»—ng thấy má»™t ngưá»i ở trong nhà chạy ra, liá»n há»i rằng:
- Các anh đánh ai là m váºy?
Anh mặc áo và ng, thấy ngưá»i kia há»i, bèn chấp tay lại mà đáp rằng:
- Dám bẩm sư phụ: Hôm nay anh em tôi cùng ba bốn ngưá»i bạn quanh xóm đây, Ä‘i uống rượu ở tá»u Ä‘iếm ngoà i kia, bá»—ng dưng bị lão sư ăn cướp nà y sinh sá»± huyên náo. Äánh em tôi má»™t mẻ rất đâu, rồi ném em tôi xuống khe nước, sứt mẻ cả đầu óc ra. Sau may có anh em cứu vá», má»›i thay quần áo rồi ra tìm hắn, thì thấy hắn đã chén hết cả rượu thịt cá»§a chúng tôi, mà say khướt nằm váºt ở dưới khe nước. Nhân thế nên chúng tôi bắt nó Ä‘em nó Ä‘em vỠđây, đánh cho nó má»™t tráºn...
Chúng tôi xem ra thằng nà y cÅ©ng không phải là ngưá»i xuất gia, vì trên mặt có kim ấn bá» xõa tóc xuống để che Ä‘i, tất nhiên má»™t thằng bị tù tá»™i gì, trốn tránh đến đây? Äể chúng tôi há»i rõ căn do, rồi Ä‘em ná»™p quan má»›i được.
Anh chà ng bị đòn lúc trước, có ý tức giáºn mà rằng:
- Ta há»i nó là m gì? Thằng ăn mầy ấy lúc nãy đánh tôi Ä‘au nhừ tá» cả ngưá»i, có lẽ đến mấy tháng nữa cÅ©ng không khá»i được; Váºy bất nhược cứ Ä‘em nó mà đánh cho chết, rồi đốt phắt nó Ä‘i, thì má»›i hả lòng tôi được.
Nói đoạn, vớ lấy roi toan quất đánh luôn.
Ngưá»i kia chạy tá»›i gần can ra mà bảo rằng:
- Hiá»n đệ hãy khoan tay, để tôi xem đã, anh chà ng nầy ra dáng má»™t tay hảo hán lắm.
Bấy giá» Võ Tòng đã hÆ¡i tỉnh táo trong ngưá»i, nghe thấy há» nói váºy, thì cứ nhắm nghiá»n mắt lại, mà mặc thây cho nó đánh mắng, không nói năng má»™t câu gì cả. Ngưá»i kia chạy lại gần Võ Tòng nom kỹ các vết thương trên lưng rồi nói lên rằng:
- Quái lạ? Những vết thương còn rà nh rà nh thế nà y, có lẽ là một anh mới bị xỠđoán chi đây?
Nói xong quay lại vuốt tóc ở mặt Võ Tòng lên, nhìn kỹ một lượt, rồi kêu lên rằng:
- Có lẽ Võ Nhị Lang, anh em ta chắc?
Hai anh chà ng kia nghe nói thì cả kinh mà rằng:
- Sao, vị Hà nh Giả nầy lại là anh em với sư phụ hay sao?
Ngưá»i kia đáp:
- Anh ta chÃnh là Võ Tòng đánh hổ ở núi Cảnh Dương, mà tôi thưá»ng nói chuyện vá»›i anh em đấy. Không biết vì cá»› sao, lại ăn mặc lối hà nh giả, mà lạc đến đây như thế?
Hai anh ná» nghe váºy, liá»n cởi trói cho Võ Tòng, lấy quần áo khô ráo đưa cho mặc, rồi má»i ngay và o trong thảo đưá»ng.
Khi và o tá»›i thảo đưá»ng, Võ Tòng vừa toan lạy tạ, thì ngưá»i kia ra dáng ná»a mừng ná»a sợ mà bảo Võ Tòng rằng:
- Hiá»n đệ chưa tỉnh rượu, hay xin ngồi nghỉ má»™t lát đã.
Nói Ä‘oạn liá»n bảo ngưá»i Ä‘em nước nóng lên cho Võ Tòng lau rá»a, và đem các thức bánh ngá»t ra để cho Võ Tòng giã rượu. Võ Tòng được ngưá»i kia hết dạ chu chuân, thì trong lòng thấy là m vui mừng khôn xiết, tỉnh hẳn cÆ¡n say, mà chấp tay lạy tạ.
Ngưá»i kia là ai?
ChÃnh là ngưá»i há» Tống tên Giang, biểu tá»± là Công Minh váºy.
Bấy giỠVõ Hà nh Giả nói với Tống Công Minh rằng:
- Vẫn tưởng ca ca ở nhà Sà i Äại quan nhân, sao lại đến đây như váºy? Chẳng hay anh em gặp nhau trong giấc chiêm bao đó sao?
Tống Giang đáp rằng:
- Từ khi cùng hiá»n đệ chia tay ở nhà Sà i Äại quan nhân, rồi tôi ở lại đấy được hÆ¡n ná»a năm nữa.Sau nhân sốt ruá»™t vì ná»—i phụ thân ở nhà , nên phải cho Tống Thanh vá» trước, để thăm viếng cá»a nhà . Kế đó tiếp được thư nhà đưa đến, nói công việc ở nhà đã có Lôi Hoà ng, Chu Äồng giúp đỡ, Ä‘á»u được yên ổn tất cả, duy còn có giấy truy nã bản thân, thì đã tư giấy Ä‘i các nÆ¡i để bắt, song cÅ©ng không lấy gì là m khẩm bách cho lắm. Lại nhân có Khổng Thái Công mấy phen cho ngưá»i đên há»i, sau thấy Tống Thanh vỠđó, má»›i biết là tôi đương ở nhà Sà i Äại quan nhân, bởi váºy Khổng Thái Công cho ngưá»i vá» táºn đó, mà đón tôi vỠđây. Äây là Bạch Hổ SÆ¡n; trang viện nà y gá»i là Khổng Thái Công trang. Ngưá»i đánh nhau vá»›i hiá»n đệ vừa rồi là con thứ hai cá»§a Khổng Thái Công, vì tÃnh nóng nảy, hay sinh sá»± đánh nhau, nên thưá»ng gá»i là Há»a Äá»™t Tinh Khổng Lượng: Còn ngưá»i mặc áo và ng đây là con cả Khổng Thái Công, tên là Mao Äầu Tinh Khổng Minh, hai anh em Ä‘á»u há»c táºp võ nghệ, tôi thưá»ng chỉ dẫn giúp cho, nên vẫn gá»i tôi là sư phụ. Tôi ở đây cÅ©ng được hÆ¡n ná»a năm, và i hôm nữa cÅ©ng muốn Ä‘i sang bên trại Thanh Phong má»™t phen, xem sá»± thể thế nà o? Khi tôi còn ở nhà Sà i Äại quan nhân, nghe nói hiá»n đệ đánh hổ trên núi Cảnh Dương, rồi là m Äô Äầu ở huyện Dương Cốc, sau lại nghe thấy nói đánh chết Tây Môn Khánh, rồi không biết vì sao mà lại ăn mặc giả sư, Ä‘i đến đất nà y?
Võ Tòng liá»n Ä‘em chuyện mình, nà o khi đánh hổ, nà o khi là m Äô Äầu, khi giết Tây Môn Khánh, lúc gặp Trương Thanh cả vợ chồng và khi Thi Ân đánh Tưởng Môn Thần, lúc giết mưá»i lăm ngưá»i ở nhà Trương Äô Giám, rồi trốn vá» nhà Trương Thanh, ăn mặc Hà nh Giả, qua núi Ngô Công giết kẻ đạo nhân, cho đến ngà y nay say rượu đánh nhau ở nhà tá»u Ä‘iếm; kể hết đầu Ä‘uôi cho Tống Giang nghe hết kỹ cà ng má»™t lượt.
Bấy giá» hai anh em Khổng Minh, Khổng Lượng nghe nói thì cả kinh, Ä‘á»u cúi mình mà lạy rạp xuống đất. Võ Tòng vá»™i và ng đáp lá»… mà nói rằng:
- Vừa rồi tôi trót lỡ tay, xin các ngà i bỠlỗi đi cho.
Hai anh em nhà kia cũng khiêm tốn mà rằng:
- Cái đó là tội tại chúng tôi, xin ngà i tha thứ cho là tốt.
- Các ngà i đã có lòng chiếu cố đến tôi, thì xin trả lại cho các đồ trang phục cùng hà nh lý, chớ để thất lạc một chút cái gì, mà không tiện cho chúng tôi lắm.
Khổng Minh nói:
- Äiá»u đó túc hạ không cần nghÄ©, chúng tôi xin sai ngưá»i cất giữ cẩn tháºn để ná»™p trả lại ngà i.
Äoạn rồi Tống Giang cho má»i Khổng Thái Công ra tiếp kiến Võ Tòng. Khổng Thái Công liá»n sai ngưá»i nhà là m tiệc khá»an đãi rất là long trá»ng. Tối hôm ấy Tống Giang giữ Võ Tòng cùng ngá»§ má»™t giưá»ng để kể chuyện hà n huyên trong ná»a năm trá»i, không má»™t câu gì không thú vị.
Hôm sau Khổng Thái Công lại sai giết dê mổ lợn, bà y tiệc linh đình để đãi Võ Tòng. Các ngưá»i thân thÃch trong thôn, cùng mấy ngưá»i môn hạ gần đó, Ä‘á»u đến bái yết, Tống Giang thấy váºy, trong lòng mừng rỡ vô cùng. Khi tiệc đã tan, Tống Giang há»i Võ Tòng rằng:
- Bây giỠNhị đệ định đến đâu để nương thân được?
Võ Tòng đáp rằng:
- Äêm hôm qua tôi đã thưa chuyện vá»›i ca ca rằng: Trương Thanh có viết giấy cho tôi, lên chùa Bảo Châu, trên núi Nhị Long, để nháºp bá»n vá»›i Hoa Hòa Thượng Lá»— Trà Thâm, rồi vợ chồng hắn thu xếp đến sau.
- Nếu váºy thì tốt lắm...Chẳng dấu gì Nhị đệ. Nhà tôi viết thư đến nói vá»›i tôi rằng: Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh là m Trị trại ở trại Thanh Phong, biết chuyện tôi có giết chết Diêm Bà , nên có viết giấy bảo tôi đến trại đó ở chÆ¡i Ãt bữa. Tôi đã định Ä‘i chÆ¡i mấy hôm nay, song vì tiết trá»i còn khó chịu, nên chưa sao Ä‘i được. Nay mai thế nà o cÅ©ng phải đến đấy má»™t phen, váºy bất nhược rồi anh em ta cùng đến đó má»™t thể, có được không?
- Ca Ca định Ä‘em tôi cùng Ä‘i, cÅ©ng là hay lắm, song ngà y nay tôi đương bị tá»™i vá»›i quan tư, dẫu gặp ân xá cÅ©ng không tha được, nên thế tôi má»›i quyết lòng mà lên núi Nhị Long để lạc thảo tị nạn. Vả chăng tôi ăn mặc lối sư, nếu Ä‘i vá»›i Ca Ca mà lỡ bị ngưá»i ta bắt được, thì bất miá»…n lại thêm liên lụy đến ca ca không tiện. Äã hay rằng anh em sống chết cùng nhau,cÅ©ng không lấy gì là m ngại, song còn có Hoa Tri Trại đó thì sao? Váºy xin ca ca cứ mặc cho tiểu đệ sang núi Nhị Long rồi sau đấy, may ra trá»i có thương lại, mà được triá»u Ä‘inh xá tá»™i chiên an, thì bấy giá» sẽ xin tìm ca ca cÅ©ng được.
- Nếu Nhị đệ có lòng quy thuáºn triá»u đình, thì có phen tất trá»i kia trông lại mà bảo há»™ giúp cho. Váºy nay Nhị đệ hãy ở lại chÆ¡i đây mấy hôm rồi sẽ tùy lòng tá»± tiện, tôi không dám can gián là m chi.
Từ đó Võ Tòng cùng Tống Giang chÆ¡i ở trong trang mưá»i hôm, rồi cùng nhau từ tạ xin Ä‘i. Khổng Thái Công hết sức lưu lại, mà không cho Ä‘i vá»™i. Hai ngưá»i lại phải ở luôn ba bốn hôm nữa, rồi nhất định cùng xin từ biệt. Khổng Thái Công lưu lại không được, liá»n đặt tiệc tiá»…n hà nh chè chén suốt ngà y hôm đó. Sáng hôm sau Khổng Thái Công sai lấy má»™t bá»™ quần áo sư má»›i may, cùng các khà cụ cá»§a Võ Tòng khi trước, trao trả Võ Tòng, và đưa ra năm mươi lạng bạc để tiá»…n chân hai ngưá»i là m lá»™ phÃ. Tống Giang hết sức từ chối không lấy, sau hai bố con Khổng Thái Công nhất định bá» và o khăn gói mà không cho trả lại. Hai ngưá»i bất đắc dÄ© phải nháºn lấy tiá»n nong, rồi Võ Tòng lại ăn mặc lối Hà nh Giả như trước, còn Tống Giang cÅ©ng sá»a soạn áo xiêm, lưng giắt dao găm, đầu đội nón chiên, cầm dao lá»›n, mà cùng nhau từ giã cha con há» Khổng.
Khổng Minh, Khổng Lương gá»i trang khách Ä‘em hà nh lý cho hai ngưá»i, rồi anh em cùng tiá»…n chân ra khá»i ngoà i bảy mươi dặm, rồi má»›i bái biệt ra vá». Bấy giá» Tống Giang Ä‘eo lấy khăn gói, cùng Võ Tòng vừa Ä‘i đưá»ng vừa nói chuyện vá»›i nhau, mãi tá»›i lúc trá»i tối má»›i tìm và o ngá»§ trá». Sáng hôm sau lại dáºy sá»›m, cÆ¡m nước, xong rồi lại cùng Ä‘i vá»›i nhau.
Äi được bốn năm mươi dặm đưá»ng, đến chá»— ngã tư ở Thụy Long Trấn. Tống Giang liá»n tìm ngưá»i quen ở quanh đó, mà há»i thăm đưá»ng sang Nhị Long SÆ¡n, và Thanh Phong Trại. Ngưá»i ở đó đáp rằng:
- ÄÆ°á»ng Ä‘i Nhị Long SÆ¡n rẽ sang bên tây, mà đi vá» Thanh Phong Trại, thì rẽ sang bên đông.
Tống Giang nghe rõ đưá»ng lối, rồi dắt Võ Tòng và o hà ng rượu cùng uống, rồi bảo Võ Tòng rằng:
- Anh em ta nên chia ngả đây cho tiện.
Võ Tòng nói:
- Tiểu đệ xin đưa ca ca đi một quãng nữa, sẽ trở vỠlối nà y cũng được.
Tống Giang gạt đi mà rằng:
- Bất tất phải phiá»n như thế, dẫu đến đâu, rồi cÅ©ng ly biệt mà thôi.Hiá»n đệ phải nên cẩn tháºn tiá»n trình, tá»›i đó nên chừa bá»›t rượu, cho khá»i sinh sá»± lôi thôi.Nếu sau nà y triá»u đình có giấy chiêu an, thì hiá»n đệ nên rá»§ Lá»— Trà Thâm cùng vá» quy phục, Ä‘em thân ra chốn biên cương để ra tà i ngá»n giáo thanh Ä‘ao, láºp chút công lao cùng xã tắc, mà hưởng sá»± vinh hoa, lưu danh sá» sách như thế thì may ra má»›i khá»i uổng công má»™t Ä‘á»i... Ta đây dẫu có chút lòng trung nghÄ©a, mà tà i năng còn kém, chắc đâu tiến bá»™ vá» sau! Duy hiá»n đệ là má»™t tay anh hùng như thế, tất nhiên là m được sá»± nghiệp phi thưá»ng, váºy hiá»n đệ nên nhá»› lá»i ta mà tÃnh toán sau nà y sao cho được gặp nhau là thá»a.
Võ Hà nh Giả cúi đầu vâng lá»i, cùng uống rượu má»™t lát, rồi đứng dáºy tÃnh trả tiá»n hà ng mà đi ra. Khi tá»›i ngã ba, Võ Tòng thụp xuống đất lạy Tống Giang bốn lạy.
Tống Giang gạt nước mắt không nỡ rá»i tay trông Võ Tòng mà dặn rằng:
- Xin anh em chá»› quên lá»i ta, phải bá»›t tÃnh uống rượu, mà trá»ng lấy thân má»›i được.
Võ Tòng ngáºm ngùi mà chia bước vá» Tây. Äằng nà y má»™t mình Tống Giang thui thá»§i theo đưá»ng bên Äông, vừa Ä‘i vừa nghÄ© nhá»› đến Võ Tòng, không lúc nà o trong dạ được yên.
Tống Giang Ä‘i được và i hôm, đến má»™t nÆ¡i non cao rừng ráºm, phong cảnh ưa nhìn, chà ng vừa Ä‘i vừa nghiêng ngả ngắm xem, bất giác mặt trá»i gần tối mà không có chá»— nà o trú chân cho tiện. Bấy giá» trong bụng kinh hoà ng, e ngại mà tá»± nghÄ© rằng: "Nếu phải đương trá»i mùa hạ, thì ta nghÄ© trong rừng má»™t tối cÅ©ng không há» chi, song bây giỠđương buổi mùa đông, gió sương lạnh lẽo, không những là rét mướt không yên, mà lỡ ra có hổ báo hay rắn độc tá»›i nÆ¡i, thì là m sao mà giữ thân cho được!" Chà ng nghÄ© váºy, liá»n mải miết cố Ä‘i tìm má»™t nÆ¡i để nghỉ tạm.
Ước chừng Ä‘i được gần má»™t trống canh, trong bụng cà ng thấy nóng nảy lo sợ, bèn rảo cẳng bước chân, không kịp cúi nom xuống đất. Dè đâu đương Ä‘i bá»—ng vấp phải sợi giây giăng ngang trước lối, rồi thấy tiếng chuông ở trong rừng vang động ầm Ä© cả lên.Äoạn rồi có mưá»i lăm mưá»i sáu tên lâu la nấp ở trong rừng cây chạy xô ra;reo hò quát tháo mà bắt trói Tống Giang, cướp lấy thanh Ä‘ao hà nh lý, rồi đánh lá»a thắp Ä‘uốc giải Tống Giang lên núi.
Khi tá»›i sÆ¡n trại, thấy xung quanh toà n thị gá»— vầy là m trại, chÃnh giữa có má»™t tòa thảo sảnh, trên kê ba bá»™ ghế tréo lót da hổ và ở phÃa dưới có tá»›i trăm gian nhà lá. Bá»n lâu la trói tròn Tống Giang như má»™t cái bánh kéo cổ và o buá»™c ở cá»™t cái, rồi có mấy tên lâu la ở trong sảnh nói rằng:
- Äại vương vừa má»›i Ä‘i nghỉ, không nên và o báo vá»™i. Hãy đợi lát nữa Äại Vương tỉnh rượu sẽ má»i ra đây, khóet ruá»™t gan con trâu ấy là m thang giã rượu, rồi chúng ta thừa lá»™c miếng thịt tươi cho thú.
Tống Giang bị trói ở ngoà i cá»™t, nghe thấy nói thế, thì trong bụng nghÄ© thầm rằng: "Mình thá»±c là thiển cáºn quá chừng;chỉ vì giết má»™t con đà n bà gian dâm vô lý, mà đến ná»—i xẩy ra biết bao nhiêu câu chuyện nguy nan, khốn đốn; Ngà y nay lại Ä‘em xương thịt mà tống táng ở đây, thì thá»±c là uổng quá!" Bấy giá» thì tụi lâu la thắp đèn thắp Ä‘uốc sáng rá»±c cả nhà , còn Tống Giang thì rét cứng cả ngưá»i mà không sao cá»±a được, chỉ còn liếc mắt mà vÆ¡ vẫn nhìn quanh, rồi lại cúi đầu mà ngáºm ngùi than thở!
Hồi lâu và o khoảng canh ba, chợt thấy mấy tên lâu la ở đằng sau chạy ra kêu lên rằng:
- Äại vương đã ra đó. Äoạn rồi cùng thắp thêm đèn Ä‘uốc ở trên sảnh sáng trưng như ban ngà y váºy.
Tống Giang liếc mắt nom lên thấy Äại Vương ấy bước ra, đầu đội khăn Ä‘iá»u, mình khoác áo lụa hồng, ngồi và o má»™t cái ghế da hổ ở giữa.
Nguyên Äại Vương ấy, tổ quán ở đất Lai Châu, há» Yến tên Thuáºn, biệt hiệu là Cẩm Mao Hổ (Hổ lông gấm) vốn là má»™t anh tà i dê lái ngá»±a xuất thân, nhân vì buôn thua bán lá»— má»›i lưu lạc ở chốn sÆ¡n lâm mà xoay nghá» cướp bóc.
Bấy giá» Yến Thuáºn há»i chúng rằng:
- Các con bắt được trâu ấy ở đâu?
Tụi lâu là đáp:
- Chúng con phục sẵn ở đằng sau núi, chợt nghe thấy tiếng chuông kêu dống bên rừng, anh em vá»™i chạy đến xem, thì con trâu nà y khoác khăn gói Ä‘i có má»™t mình, vấp phải cái giây ngã lăn xuống đất, nhân váºy chúng con bắt vỠđể hiến Äại Vương là m thang giải rượu.
Yến Thuáºn gáºt đầu khen tốt, rồi truyá»n Ä‘i má»i hai Äại Vương nữa để ra đó cùng hưởng. Chúng lâu la Ä‘i má»›i được má»™t lúc thì thấy má»i hai vị Äại Vương nữa ra, cùng ngồi và o ghế ở trên sảnh vá»›i Yến Thuáºn. Má»™t ngưá»i bên cạnh tướng NgÅ© Äá»an, đôi mắt sáng quắc, tổ quán ở đất Lưỡng Hoà i. Há» Vương tên Anh, bá»n giang hồ thưá»ng gá»i là Nụy Cước Hổ (hổ cùn cẳng) nguyên trước là m nghá» phu xe, sau phạm tá»™i giết khách Ä‘i xe lấy cá»§a, bị bắt được, rồi vượt ngục trốn ra đến núi Thanh Phong, cùng Yến Thuáºn nháºp và o má»™t bá»n. Còn anh chà ng ngồi bên hữu, ngưá»i trông mảnh dẻ thanh tú, mặt trắng râu ba chòm, đầu đội khăn hồng, nguyên quán ở Tô Châu Triết Giang, há» TrÃch tên Thiên Thá», ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Bạch Diện Lang Quân (Anh chà ng mặt trắng) khi trước là m thợ bạc, sau nhân há»c được Ãt nhiêu võ nghệ, lưu lạc giang hồ, qua tá»›i Thanh Phong SÆ¡n, gặp Vương Nụy Hổ đánh nhau tá»›i năm sáu mươi hiệp, quyết không được thua; Yến Thuáºn nhân thấy thá»§ Ä‘oạn hÆ¡i khá, bèn lưu ở trên núi, mà dá»± ngồi và o ghế thứ ba.
Bấy giá» ba ngưá»i cùng ngồi chỉnh tá», rồi Vương Nụy Hổ bảo bá»n lâu la rằng:
Nói Ä‘oạn, thì má»™t tên lâu la cầm má»™t cái cháºu đồng lá»›n, đựng nước ở trước mặt Tống Giang, má»™t tên lâu la nữa cầm thanh Ä‘ao nhá»n sáng nhoáng ở tay chạy đến, rồi hai tên lâu la túm và o té nước mà rá»a bụng Tống Giang.
Phà m chá»— bụng ngưá»i ta, toà n thị huyết nóng tụ lại, nay nếu lấy nước lạnh dá»™i và o cho tan hết máu nóng rồi moi lấy tim gan ăn ngon vô hạn. Bá»n lâu la rá»a xong rồi, té nước lên rá»a mặt Tống Giang.
Tống Giang thấy váºy thở dà i mà than rằng:
- Tiếc cho Tống Giang chết ở đất nà y...
Chà ng vừa than dứt, thì thấy Yến Thuáºn quát tiểu lâu la hãy khoan tay, mà há»i lên rằng:
- Thằng ấy nói lẩm bẩm Tống Giang gì đó!
Tên tiểu lâu la bẩm rằng:
- Tên ấy kêu rằng: Tiếc cho Tống Giang bỗng dưng mà chết ở đây.
Yến Thuáºn nghe nói đứng dáºy mà há»i rằng:
- Anh chà ng nà y có biết Tống Giang hay sao?
Tống Giang đáp:
- ChÃnh tôi là Tống Giang đây.
Yến Thuáºn chạy đến gần mà há»i luôn rằng:
- Anh là Tống Giang ở đâu?
Tống Giang đáp:
- Tôi là Tống Giang là m Ãp Ty ở huyện Váºn Thà nh, thuá»™c phá»§ Tế Châu đây.
Yến Thuáºn giá»±t mình há»i rằng:
- Có phải Cáºp Thá»i VÅ© Tống Công Minh ở SÆ¡n Äông, giết chết Diêm Bà TÃch đó chăng?
- Sao bác lại biết, chÃnh tôi là Tống Tam Lang Tống Giang đó.
Yến Thuáºn nghe nói kinh ngạc, bá»—ng đổi sắc mặt, giáºt lấy dao ở tay tiểu lâu la, cắt hết giây trói ra, rồi cởi áo đỠđương khoác ở mình, để khoác cho Tống Giang mà kéo má»i và o ghế giữa. Äoạn rồi bảo Vương Nụy Hổ cùng Trịnh Thiên Thá» cùng đứng ra ngoà i mà cúi rạp xuống để lạy.
Tống Giang ngạc nhiên vá»™i và ng đáp lá»… lại, rồi há»i lên rằng:
- Vì cá»› sao ba vị tráng sÄ©, không giết tôi mà lại trá»ng đãi như váºy?
Nói Ä‘oạn cÅ©ng cúi xuống đất để lạy, Bấy giá» ba ngưá»i kia Ä‘á»u quỳ xuống đất, rồi Yến Thuáºn nói lên rằng:
- Chúng tôi thá»±c là có mắt, mà không biết được ngưá»i hay chỉ nên khoé mắt vứt Ä‘i cho rảnh...Vừa rồi nếu không há»i kỹ căn do, thì có lẽ hại đến nghÄ©a sÄ© chứ không chÆ¡i...Chúng tôi xưa nay mưá»i mấy năm lưu lạc giang hồ, vẫn nghe tiếng ngà i là ngưá»i trá»ng nghÄ©a khinh tà i, cứu nguy đỡ nạn, song cÅ©ng là duyên hèn pháºn má»ng, nên chưa từng được gặp tôn nhan. Ngà y nay cÅ©ng là trá»i xanh khiến cho chúng tôi được gặp ngà i đây, thá»±c là thá»a lòng khao khát xiết bao... !
Tống Giang khiêm tốn đáp rằng:
- Tôi đây đã có tà i đức gì, mà được các ngà i quá yêu như thế?
Yến Thuáºn tiếp luôn rằng:
- Nhân huynh là má»™t ngưá»i Æ¡n to lượng rá»™ng, kết nạp hà o kiệt bốn phương, xưa nay ai không nghe tiếng, mà kinh phục uy phong. Bá»n Lương SÆ¡n Bạc hiện nay hưng thịnh lẫy lừng, nghe nói cÅ©ng nhá» Æ¡n huynh chu toà n cho cả, váºy chẳng hay vì cá»› sao mà má»™t mình ngà i lại qua đây như thế?
Tống Giang liá»n kể chuyện từ khi cứu Tiá»u Cái giết Diêm Bà TÃch cho đến khi ở nhà Khổng Thái Công, định đến tìm Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh tá»›i đây, cho má»i ngưá»i nghe má»™t lượt. Ba ngưá»i kia cả mừng, sai lấy áo xiêm ra cho Tống Giang mặc, rồi giết dê ngá»±a, là m tiệc khá»an đãi suốt đêm mãi đến canh năm má»›i má»i Tống Giang Ä‘i nghỉ.
Ngà y hôm sau, Tống Giang lại Ä‘em các chuyện Ä‘i đưá»ng, cùng anh hùng khà phách cá»§a Võ Tòng thuáºt lại cho ba ngưá»i nghe.
Ba ngưá»i nghe nói, Ä‘á»u dáºm chân vá»— tay mà kêu lên rằng:
- Chúng tôi thá»±c là vô duyên, không được gặp, nếu nay có thêm ngưá»i ấy ở đây, thì không biết rằng vui vẻ đến đâu?
Äoạn rồi ba ngưá»i giữ riết Tống Giang ở đấy luôn năm bảy ngà y chè chén chuyện trò rất là thá»a thÃch.
Bấy giỠđương dạo sÆ¡ tuần tháng chạp, tục ngưá»i SÆ¡n Äông, thưá»ng hay Ä‘i viếng thăm phần má»™ tổ tiên. Má»™t hôm chợt thấy bá»n lâu la ở dưới núi lên báo rằng:
- Trên đưá»ng cái có má»™t cá»— kiệu, bảy tám ngưá»i theo sau, gánh theo má»™t đôi quang quả, Ä‘i thăm má»™ qua đây.
Vương Nụy Hổ vốn là má»™t tay hiếu sắc, nghe chúng báo váºy, chắc là ở trong kiệu có đà n bà , liá»n vá»™i và ng đếm bốn năm mươi tên tiểu lâu la, mà xin phép xuống núi. Tống Giang cùng Yến Thuáºn, Trịnh Thiên Thá» cản ngăn không được, đánh để mặc cho Vương Nụy Hổ Ä‘i, rồi ba ngưá»i ung dung uống rượu vá»›i nhau ở trong ttrại. Hồi lâu thấy tên tiểu lâu la Ä‘i thám thÃnh chạy vể báo rằng:
- Bá»n bảy tám ngưá»i đương Ä‘i, trông thấy Vương Nụy Hổ kéo quân xuống, thì bá» chạy trốn mất, chỉ còn bắt được ngưá»i đà n bà trong kiệu, và đôi quang quả và ng hương ngoà i ra không có gì nữa.
Yến Thuáºn nghe nói liá»n há»i chúng rằng:
- Ngưá»i đà n bà ấy hiện ở đâu?
Tên tiểu lâu la bẩm:
- Vương Äầu LÄ©nh bắt mang và o phòng ở đằng sau núi.
Yến Thuáºn nghe váºy thì vá»— tay cả cưá»i. Tống Giang nói rằng:
- Vương huynh lại có tÃnh tham luyến nữ sắc, như thế không phải là việc cá»§a tay hảo hán.
Yến Thuáºn cả cưá»i mà rằng:
- Bác ấy việc gì cũng chịu khó cả, duy có một bệnh ấy thì khó lòng mà chừa đi được.
Tống Giang nói:
- Tôi cùng hai ngà i, ta nên xuống cản ngăn đi mới được.
Yến Thuáºn cùng Trịnh Thiên Thá» vâng lá»i, rồi dẫn Tống Giang Ä‘i. Khi đến phòng Vương Nụy Hổ, vừa đẩy cá»a ra, đã thấy chà ng ta đương giằng co vá»›i ngưá»i đà n bà , để cầu hoan ở đó. Chà ng thấy ba ngưá»i đến, thì vá»™i và ng đẩy ngưá»i đà n bà ra, rồi má»i ba ngưá»i và o ngồi chÆ¡i.
Tống Giang há»i ngưá»i đà n bà kia rằng:
- Nương tá» là vợ con nhà ai? Có việc chi mà qua lại nÆ¡i đây là m váºy?
Ngưá»i đà n và ra dáng e thẹn cúi chà o ba ngưá»i mà đáp rằng:
- Chúng tôi là vợ Tri Trại ở trại Thanh Phong, nhân mẫu thân má»›i mất, đến nay là lá»… Tiểu Tưá»ng, chúng tôi qua đây thăm má»™, xin các ngà i rá»™ng lòng thương mà cứu tÃnh mạng cho.
Tống Giang nghe nói ngạc nhiên, kinh lạ nghÄ© thầm trong bụng: "Nay mai ta định đến Hoa Tri Trại chÆ¡i, chẳng hay ngưá»i nà y là vợ Hoa Tri Trại, có lẽ nà o mà ta không cứu được? " Chà ng nghÄ© Ä‘oạn liá»n há»i rằng:
- Váºy thì phu quân nà ng là Hoa Tri Trại, sao không cùng Ä‘i vá»›i nà ng?
Ngưá»i đà n bà đáp rằng:
- Dám thưa Äại Vương chúng tôi không phải là vợ Hoa Tri Trại.
- Vừa rồi nà ng nói là vợ Tri Trại ở trại Thanh Phong đó mà ...
- Thưa ngà i ở trại Thanh Phong hiện nay có hai Trị Trại, một ông quan văn và một ông quan võ: Quan võ là Hoa Tri Trại, còn quan văn tức Tri Trại Lưu Cao là chồng chúng tôi.
Tống Giang nghe nói lại nghÄ© thầm rằng: "Chồng hắn đã là đồng liêu vá»›i Hoa Tri Trại, nếu nay ta không cứu thì khi đến đó sao cho tiện... ? " NghÄ© Ä‘oạn liá»n bảo vá»›i Vương Nụy Hổ rằng:
- Tôi có một câu nà y, không biết rằng quan bác có ưng ý cho chăng?
Vương Anh đáp rằng:
- Ca Ca có Ä‘iá»u gì xin cứ cho nghe.
Tống Giang nói:
- Äại phà m những đám hảo hán, nếu phạm và o ba chữ "Lưu Cốt Tá»§y" tất là bị thiên hạ chê cưá»i. Huống chi ngưá»i đà n bà nầy lại là vợ má»™t quan tước cá»§a triá»u đình, váºy xin bác nể lòng tôi, nghÄ© đến hai chữ Äại NghÄ©a cá»§a đám giang hồ mà tha cho ngưá»i ta thì phải?
Vương anh nói:
- Dám bẩm ca ca: Vương Anh tôi lây nay chưa có má»™t ngưá»i Ãp Trại Phu Nhân, để sá»›m khuya là m bạn cho vui, vả chăng ở Ä‘á»i nay, những đám mÅ© cao áo dà i nà o có ra chi, mà ca ca phải Ä‘em lòng bênh vá»±c. Xin ca ca để mặc cho tiểu đệ thì hÆ¡n.
Tống Giang nghe nói quỳ xuống đất mà rằng:
- Nếu hiá»n đệ muốn cầu má»™t ngưá»i Phu Nhân Ãp Trại, để sau nà y Tống Giang xin tìm má»™t ngưá»i xứng đáng vỠđây, còn ngưá»i nà y là vợ anh em đồng liêu cá»§a bạn tôi, thế nà o cÅ©ng xin hiá»n đệ nể lòng tôi mà tha thứ cho ngưá»i ta.
Yến Thuáºn, Trịnh Thiên Thá» thấy váºy, liá»n chạy đến nâng Tống Giang dáºy mà nói rằng:
- Xin ca ca đứng dáºy cho, cái đó Ä‘iá»u chi là khó.
Tống Giang tạ ơn mà rằng:
- Nếu các ngà i có lòng nghÄ© váºy, thì tôi lấy là m cảm tạ vô cùng.
Yến Thuáºn thấy Tống Giang cố ý muốn tha ngưá»i đà n bà , nên cÅ©ng không cần há»i Vương Anh có bằng lòng hay không; liá»n quát đám phu kiệu mà cho khiêng ngưá»i đà n bà ấy Ä‘i.
Ngưá»i đà n bà nghe nói vá»™i quay đầu và o Tống Giang, lạy lấy, lạy để mà miệng kêu:
- Tạ Æ¡n Äại Vương, tạ Æ¡n Äại Vương.
Tống Giang bảo ngưá»i đà n bà rằng:
- Cung nhân bất tất phải lạy tạ tôi, tôi là ngưá»i khách ở Váºn Thà nh qua đây, chứ có phải là Äại Vương nà o đâu!
Ngưá»i đà n bà lạy tạ xong rồi, quay ra bước lên kiệu mà giục Ä‘i xuống núi. Bấy giá» Vương Nụy Hổ vừa buồn vừa thẹn không nói năng má»™t câu gì. Tống Giang liá»n dắt ra ngoà i sảnh mà khuyên rằng:
- Hiá»n đệ không nên để bụng là m chi, sau dẫu thế nà o tôi cÅ©ng xin vì hiá»n đệ tìm được má»™t chá»— nhân duyên cho xứng đáng; không khi nà o tôi dám sai lá»i.
Yến Thuáºn cùng Trương Thanh cùng vá»— tay cả cưá»i. Còn Vương Nụy Hổ bị Tống Giang bó buá»™c lá»… nghÄ©a như váºy, tuy trong lòng hÆ¡i hÆ¡i khó chịu, song cÅ©ng không há» dám ra miệng, đà nh phải gượng cưá»i mà cùng nhau uống rượu cho vui.
Bên kia tụi quân lÃnh ở trại Thanh Phong bị Vương Nụy Hổ cướp mất Cung Nhân, thì vá»™i và ng chạy vá» báo cho Lưu Tri Trại biết.
Lưu Tri Trại nghe nói,đùng đùng nổi giáºn thét lấy quân trượng ra đánh phạt tụi quân lÃnh, quân lÃnh kêu rằng:
- Äám chúng tôi có năm bảy ngưá»i, mà bá»n lâu la kể có ba bốn mươi kẻ, thì là m sao mà nổi?
Lưu Tri Trại thét lên rằng:
- Chúng bây nói láo! Nếu không Ä‘i cứu được Cung nhân vỠđây thì ông bá» tù cả suốt lượt bây giá».
Tụi quân lÃnh bị quở phạt, không biết là m thế nà o, đà nh phải nhá» tám mươi tên lÃnh khá»e mạnh ở trong trại mà đem khà giá»›i Ä‘i để cứu.
Khi Ä‘i tá»›i ná»a đưá»ng, thì bá»—ng gặp hai tên phu kiệu, đương khiêng kiệu phu nhân mà chạy như gió thổi chạy vá». Tụi quân lÃnh liá»n há»i thăm vì cá»› gì mà được thoát nạn như váºy? Cung nhân ngồi trong kiệu đáp rằng:
- Chúng bắt ta lên núi, sau nghe nói ta là Lưu Tri Trại phu nhân thì chúng hoảng hốt kinh sợ, lạy tạ rồi vá»™i và ng gá»i phu kiệu đưa ta vá» ngay láºp tức.
Äoà n quân lÃnh kêu rằng:
- Xin Cung nhân thương hạ cho anh em chúng tôi mà nói vá»›i Tướng Công, là anh em chúng tôi đã đánh cướp cứu được Cung nhân trở vá», nếu không thì chúng tôi bị đòn vá»t nguy mất.
Chị chà ng kia đáp rằng:
- ÄÆ°á»£c, cứ vỠđó, rồi ta sẽ có cách nói cho.
Nói xong bá»n quân lÃnh Ä‘á»u cúi đầu lạy tạ, rồi cùng nhau quay gót trở vá». Bấy giá» hai tên phu kiệu cứ cắm cổ chạy nhanh như biến, không còn ai Ä‘uổi theo cho kịp. Bá»n quân lÃnh thấy váºy, thì há»i rằng:
- Hai các anh má»i khi vẫn Ä‘i cháºm như vịt mà sao ngà y nay lại chạy nhanh quá như thế?
Hai tên phu kiệu đáp rằng:
- Chúng tôi có muốn nhanh là m gì... . Vì đánh vun vút lên ở đằng sau, cho nên phải chạy chạy đấy thôi.
Äám ngưá»i kia cưá»i phá lên mà rằng:
- Các anh nói chuyện ma qủy hay sao; đằng sau có ai mà kêu rằng hỠđánh?
Hai tên phu kiệu mới quay đầu nom lại, rồi kêu lên rằng:
- Trá»i Æ¡i! Té ra chúng tôi Ä‘i vá»™i quá, nghe tiếng chân quần quáºt, vẫn tưởng là có ngưá»i đánh ở đằng sau...
Chúng nghe nói nhìn nhau mà cưá»i ở vỡ bụng. Khi vá» tá»›i trại, Lưu Tri Trại trông thấy Cung nhân thì cả mừng mà há»i rằng:
- Ai cứu cho Phu nhân vỠngay như thế?
Chị đà n bà đáp:
- Chúng cướp tôi lên núi, không được động hỠđến chân, đã toan Ä‘em ra để giết, sau thấy nói tôi là vợ Quan Tri Trại ở trại Thanh Phong, thì anh nà o cÅ©ng kinh sợ mà lạy van chà chết. Lại may có đám quân lÃnh đến cứu vá», vì thế nên tôi má»›i được thoát nạn chóng như váºy.
Lưu Cao nghe nói há»›n hở tá»± đắc, bèn truyá»n lấy mưá»i bình rượu và giết má»™t con lợn để khao thưởng bá»n quân lÃnh.
Nói vá» Tống Giang, từ khi cứu thoát được chị đà n bà kia, lại lưu lại ở sÆ¡n trại luôn năm bảy hôm nữa, rồi má»›i từ giã ba ngưá»i để sang chÆ¡i Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh. Bá»n anh em Yến Thuáºn cố giữ cùng không được, bèn sai bà y tiệc tiá»…n hà nh, và đưa thêm má»™t Ãt kim ngân, để Tống Giang Ä‘i đưá»ng chi dụng. Sáng hôm sau khi Tống Giang ra Ä‘i, ba vị Äầu Lãnh lại sai Ä‘em rượu Ä‘i theo, ra ngoà i hai ba mươi dặm, cùng Tống Giang uống chén ly bôi, rồi trân trá»ng dặn rằng:
- Ngà y nay xin tạm biệt ca ca, rồi sau khi tới trại Thanh Phong, mong rằng ca ca sẽ lại vỠđây cho anh em chúng tôi được gặp, thực là hạnh phúc vô cùng.
Tống Giang Ä‘inh ninh từ tạ vâng lá»i, rồi khoác khăn gói, vác thanh Ä‘ao, bái biệt má»i ngưá»i, mà trông chừng thẳng trá» Thanh Phong.
Quan san sương tuyết một mà u.
Lòng xưa man mác đưá»ng sau gáºp ghá»nh,
Giang hồ một lái lênh đênh,
Con chèo nghĩa hiệp tung hoà ng bao phen
Sá»± Ä‘á»i ai hẹn mà nên,
Cái quay vô ảnh hoà ng thiên khéo vần.
Trót gan chơi với phong trần,
Phong ba kia vá»›i phong vân chá»n gì...
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Hồi nà y vừa tả xong chuyện cá»§a Võ Tòng, tiếp tay tả luôn chuyện cá»§a Tống Giang, liên đới cả luôn chuyện cá»§a Hoa Vinh, trung gian chuyện cá»§a ba anh hùng sÆ¡n trại Thanh Phong, cÅ©ng xuất hiện ra, vá»›i phép diá»…n tả dứt nối ấy, tác giả theo Bút pháp cá»§a văn chương tả ra rất khéo, vì sá»± tÃch cá»§a 108 vị anh hùng, trong 70 hồi, tả được đầy đủ, là má»™t việc khó, nên lối diá»…n tả thấy như ca nhạc, lá»i ca vừa dứt, tiếng nhạc tiếp theo sau, trở nên tai tiếng ca vá»›i nhạc.
Tà i sản của ga_kho
23-08-2008, 06:23 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
Hồi 32
Xem Ngao Sơn Tống Giang bị bắt;
Náo Phong Trại Hoa Vinh báo thù.
Thanh Phong ở ngay và o giữa quãng ngã ba đất Thanh Châu. Chá»— ấy tên là Thanh Phong trấn đưá»ng thông ba mặt, núi non giặc cướp rất nhiá»u, nhân thế má»›i đặt trại Thanh Phong để trông coi địa hạt. Quanh trại đó có tá»›i bốn năm ngà n nhà ở, dân sá»± là m ăn kể cÅ©ng có Ä‘iá»u sầm uất. Giữa trần có chợ to phố lá»›n, bên nam có má»™t trại nhá» cá»§a quan võ Hoa Vinh đóng đó.
Hôm ấy má»™t mình Tống Giang Ä‘i tá»›i trấn Thanh Phong, há»i thăm đến cá»a trại Hoa Vinh, nói vá»›i quân lÃnh canh cổng để và o báo trước.
Má»™t lát, có má»™t vị quân quan trẻ tuổi chạy ra đón chà o Tống Giang, rồi thét lÃnh đỡ lấy khăn gói và đao, mà má»i Tống Giang và o ngồi ở chÃnh sảnh. Äoạn rồi cúi đầu lạy bốn lạy mà nói rằng:
- Từ khi bái biệt huynh trưởng tá»›i nay thấm thoát đã năm sáu năm trá»i, trong lòng rất là khát vá»ng. Dạo trước huynh trưởng giết má»™t đứa yên hoa, rồi bị quan quân truy tầm định bắt. Tiểu đệ nghe nói như ngồi phải chông gai, đã viết luôn mưá»i mấy phong thư, gá»i sang gia trang để má»i đón mà không thấy huynh trưởng tá»›i chÆ¡i. Nay bá»—ng đâu được gặp huynh trưởng ở đây, thá»±c là thá»a lòng vô hạn. Nói xong lại cúi đầu xuống lạy, Tống Giang vá»™i và ng đỡ dáºy má»i ngồi nói chuyện. Hoa Vinh khiêm tốn ngồi chếch vá» má»™t bên, rồi Tống Giang Ä‘em chuyện mình thuáºt hết đầu Ä‘uôi cho Hoa Vinh. Hoa Vinh nghe nói có ý cảm động mà rằng:
- Té ra thá»i váºn nhân huynh chuân kiển quá chừng, ngà y nay tá»›i đây, xin nhân huynh hãy ở tạm và i năm rồi sau đây sẽ liệu đưá»ng xuất sá».
Nói Ä‘oạn má»i Tống Giang và o ngồi chÆ¡i ở nhà trong, rồi gá»i vợ là Thôi Thị và em gái ra lạy mừng. Nhất diện sai lấy áo xiêm khăn giầy cho Tống Giang tắm rá»a thay giặt, rồi má»›i má»i và o uống rượu.
Trong khi uống rượu Tống Giang Ä‘em chuyện cứu phu nhân cá»§a Lưu Tri Trại thuáºt cho Hoa Vinh nghe.
Hoa Vinh chau đôi mà y mà bảo Tống Giang rằng:
- Huynh trưởng cứu ngưá»i ấy là m gì" Chúng tôi Ä‘ang muốn là m cho nó chừa bá»›t cái mồm Ä‘iêu hoạt thì má»›i hả lòng.
Tống Giang ngạc nhiên há»i rằng:
- Quái lạ! Tôi thấy nói là vợ quan Tri Trại ở trại Thanh Phong nên tôi nghÄ© đến tình đồng liêu cá»§a hiá»n đệ, mà hết sức ngăn trở Vương Nụy Hổ để cứu cho thoát nạn, váºy chẳng hay là cá»› sao mà hiá»n đệ lại nói như thế?
- Nguyên huynh trưởng không biết: Trại Thanh Phong đây nếu để cho má»™t mình tôi coi giữ, thì cưá»ng đạo xa gần có đâu dám sinh lòng quấy nhiá»…u, ai ngá» má»›i đây có anh khốn nạn ấy đến, là m Tri Trại ở chốn nà y, tiếng gá»i là văn quan mà má»™t chữ không biết, chỉ chăm chăm lừa dối đám dân gian, mà pháp luáºt triá»u đình không còn chút gì là được. Tiểu đệ tuy là má»™t chức võ quan, song vẫn bị hắn ta chá»c tức luôn luôn không thể nà o giết ngay Ä‘i được cho nó thá»a lòng... Huynh trưởng còn cứu là m chi cho uổng sức. Vả chăng con mụ ấy lại là má»™t đứa bất lương chỉ phỉnh phỠông chồng để là m cà n là m báºy hãm hại lương dân mà ăn tiá»n đút lót. Những ngưá»i khốn nạn như thế, giết Ä‘i còn chưa đáng tá»™i lá»—i hÆ¡i đâu cứu vá»›t thêm phiá»n.
Tống Giang khuyên Hoa Vinh rằng:
- Hiá»n đệ chá»› nên nghÄ© thế! Xưa nay thưá»ng nói "Không nên buá»™c chết cho ngưá»i", vả chi lại là đồng liêu vá»›i hiá»n đệ, dẫu có Ä‘iá»u không phải cÅ©ng nên che Ä‘áºy cho ngưá»i; thế má»›i là phải đạo.
Hoa Vinh hối ngộ mà rằng:
- Huynh trưởng dạy thế rất là phải lắm. Äể ngà y mai tôi có và o việc quan gì đó, sẽ nói chuyện huynh trưởng cứu vợ con hắn cho hắn biết.
Tống Giang gáºt đầu khen rằng:
- Nếu váºy thì cà ng rõ cái hay cá»§a hiá»n đệ ra, tá»± nhiên là thiên hạ phải phục.
Từ đó hai vợ chồng Hoa Vinh khá»an đãi Tống Giang cà ng ngà y cà ng trân trá»ng và dá»n dẹp má»™t gian phòng ở nhà trong, để lưu Tống Giang ở đó. Cách bốn năm hôm, Hoa Vinh sai đầy tá»› riêng dắt má»™t Ãt tiá»n, để đưa Tống Giang Ä‘i chÆ¡i xem phong cảnh trong trấn. Tống Giang Ä‘i xem, thấy chợ búa huyên hòa, phố phưá»ng rá»™n rịp, nà o nÆ¡i quán thấp, nà o chốn lầu cao, miếu mạo chùa chiá»n, phong cảnh sầm uất. Má»—i ngà y Hoa Vinh lại cắt má»™t ngưá»i cho Ä‘em tiá»n Ä‘i hầu Tống Giang, song má»—i khi và o hà ng quán rượu chè, thì Tống Giang lại bá» tiá»n ra chi dụng, còn tiá»n cá»§a Hoa Vinh, thì để mặc cho ngưá»i nhà được hưởng. Bởi thế Tống Giang ở đó chưa được bao lâu, mà bá»n ngưá»i cá»a ngưá»i nhà không ai là không có lòng kÃnh mến.
Ngà y tháng thoi đưa, sá»›m chiá»u lần lữa, Tống Giang ở trại Thanh Phong được hÆ¡n má»™t tháng trá»i, mà chốc đã đông tà n xuân đến, phong quang khác hẳn mưá»i phần. Bấy giỠđến Tết nguyên tiêu, các dân cư ở trấn Thanh Phong thu góp tiá»n nong, kết trên giăng giấy kết hoa, treo năm bẩy trăm ngá»n đèn hoa rất là rá»±c rỡ; còn ở trong miếu thổ thần, cùng các nÆ¡i phố sá Ä‘á»u treo đèn hết thảy, dẫu không và được vá»›i kinh sư là nÆ¡i đô há»™i song cÅ©ng chẳng khác chi má»™t thà nh bất dạ váºy.
Buổi sáng hôm ấy Hoa Vinh tiếp rượu Tống Giang ở trong trại, mãi đến gần trưa má»›i xin phép đứng dáºy, kiểm Ä‘iểm mấy trăm tên lÃnh, sai Ä‘i đà n áp nÆ¡i phố sá mà canh giữ bốn bên cá»a trại cho nghiêm. Và o khoảng xế chiá»u Hoa Vinh trở vá» trại, nói vá»›i Tống Giang rằng:
- Lẽ ra đêm nay tiểu đệ xin Ä‘i hầu huynh trưởng, để xem phong cảnh nguyên tiêu là phải, song ngặt vì tiểu đệ phải trông coi quân lÃnh, không thể nà o dứt ra Ä‘i được. Váºy đến tối xin cho mấy tên ngưá»i nhà , dẫn hiá»n huynh Ä‘i du ngoạn má»i nÆ¡i, tiểu đệ xin đợi ở nhà để khi vỠđây, ta cùng uống rượu cho vui.
Nói xong sai dá»n các thức Ä‘iểm tâm lên cho hai ngưá»i cùng ăn uống. Tối hôm ấy khà trá»i ấm áp, lá» má» có bóng trăng xuống, Tống Giang cùng ba bốn tên ngưá»i nhà Hoa Vinh dạo bước xem há»™i thi đèn. Khi ra tá»›i phố, thấy nhà nà o nhà ấy, đèn thắp từng hà ng, hoa treo suốt lượt, nà o đèn vẽ lối cổ tÃch, đèn lối Bách mẫu đơn hoa, đèn lối hoa sen, đèn kiểu hoa phù dung...không má»™t kiểu gì không có. Bốn năm ngưá»i Ä‘i lững thững đến trước cá»a miếu Thổ Thần, xem phong cảnh Ngao SÆ¡n má»™t lúc, rồi lại dắt nhau quay Ä‘i. Mấy ngưá»i Ä‘i vá» phÃa bên nam được chừng năm bảy trăm thước, thì thấy phÃa trước mặt đèn đóm tưng bừng, có má»™t Ä‘oà n ngưá»i Ä‘ang đứng quanh vùng đó, má»™t nÆ¡i tưá»ng viện lá»›n, mà tiếng nổi thanh la, cùng tiếng giá»ng há» reo ầm Ä© vang tai. Tống Giang thấy váºy, vá»™i và ng đến để xem, ai ngá» ngưá»i lùn khó xem, lại phải đứng sau tụi ngưá»i đám đông, nên không sao xem rõ được, sau tụi ngưá»i nhà phải đạp đám ngưá»i đông, để cho Tống Giang len và o táºn nÆ¡i, để xem cho rõ. Khi và o tá»›i nÆ¡i, thấy má»™t tụi con nhà nghá», đương nhảy múa rồi rút lên ở đó Tống Giang thấy lão nhà nghá» nhảy múa uốn éo nhiá»u lối buồn cưá»i, thì vá»— tay mà cưá»i to lên mấy tiếng. Bấy giá» vợ chồng Lưu Cao đương ngồi xem ở bên trên. Ngưá»i vợ thấy tiếng cưá»i hÆ¡i quen tai, liá»n ngẩng cổ nom, thấy Tống Giang đứng đó, thì vá»™i và ng trá» mặt mà bảo chồng rằng:
- Kìa thằng lùn Ä‘en kia, chÃnh là thằng đầu sỠđám giặc, nó bắt thiếp ở núi Thanh Phong dạo trước đó. Lưu Tri Trại ngạc nhiên kinh sợ liá»n gá»i sáu bảy tên đầy tá»› thân mà quát lên rằng:
- Bắt thằng giặc lùn đen kia cho ta.
Tống Giang ngẩng đầu trông lên, nghe tiếng quát bắt lại, thì chợt trông thấy vợ chồng Lưu Cao ở đó, bèn vá»™i và ng co cẳng chạy luôn. Bất đồ chạy được mươi nhà , thì bá»n kia đã Ä‘uổi kịp đến sau, liá»n bắt Tống Giang trói lại, mà dong vá» trong trại. Mấy anh ngưá»i nhà Hoa Vinh Ä‘i hầu Tống Giang, thấy váºy thì chạy vá» báo cáo cho Hoa Vinh biết.
Bấy giỠLưu Cao vỠtrại, thét giải Tống Giang lên mà thét mắng rằng:
- Quân kia, mà y là giặc cướp ở núi Thanh Phong ai cho phép bây dám cả gan đến đây xem đèn xem hội?
Tống Giang kêu rằng:
- Chúng tôi là Trương Tam ở huyện Váºn Thà nh, bạn thân vá»›i Hoa Tri Trại, má»›i đến chÆ¡i mấy hôm nay ở đây, là m gì biết núi Thanh Phong, sao mà ngà i dạy thế?
Con vợ Lưu Cao ở phÃa sau bình phong nghe thấy váºy, liá»n chạy ra mà nói lên rằng:
- Äồ ăn cướp kia, lại còn cãi à ? Mầy có nhá»› khi ta gá»i mà y là Äại Vương không?
Tống Giang đáp rằng:
- Cung nhân lầm rồi, bấy giá» tôi nói vá»›i cung nhân rằng: Tôi đây cÅ©ng là khách ở Váºn Thà nh bị bắt đến đây, nà o phải Äại Vương đâu?
Lưu Tri Trại nói:
- Mầy bảo rằng mà y là thằng bị cướp đến đó...sao mà y nay lại ở đây xem đèn được?
Con mụ kia lại tiếp luôn rằng:
- ChÃnh mầy ngồi ghế giữa ở sÆ¡n trại, ta kêu là Äại Vương mãi nà o mà y có nói gì đâu?
Tống Giang thở dà i mà rằng:
- Cung nhân không nhá»› gì đến công tôi cứu đỡ cho cung nhân được thoát nạn gian dâm, nay còn đổ vạ cho tôi là ăn cướp, thì còn trá»i đất nà o nữa.
Chị chà ng kia nghe nói, cả giáºn mà quát lên rằng:
- Quân rắn đầu rắn mặt ấy, không đánh cho nó má»™t mẻ thì sao nó chịu nháºn.
Lưu Cao khen là phải, liá»n thét lÃnh lấy roi lên váºt đánh Tống Giang vá»t bắn máu tươi rồi khóa xÃch hai chân tay, đợi sáng hôm sau là m xe tù để giải lên châu.
Bên kia Hoa Vinh nghe thấy lÅ© ngưá»i nhà vá» báo thì giáºt mình kinh ngạc, liá»n viết phong thư, sai ngưá»i thân máºt sang nói vá»›i Lưu Cao, để cứu cho Tống Giang. Khi ngưá»i nhà đưa thư sang đến văn trại, Lưu Cao cho gá»i và o sảnh sá»±, cất lấy thư bóc ra xem thấy trong thư viết đại khái như sau nà y:
- "Hoa Vinh bái thượng Lưu Cao tướng công. Nhân tôi có ngưá»i bà con thân tên Lưu Văn má»›i ở Tế Châu đến đây. Hôm qua vì Ä‘i xem há»™i đèn, lỡ có xúc phạm tôn uy, thì xin ngà i nghÄ© tình tha thứ Ä‘i cho tôi sẽ xin đến cảm tạ. Mấy lá»i thô thiển, lượng cả xét soi"
Lưu Cao xem xong nổi giáºn đùng đùng, xé nát phong thư mà mắng rằng:
- Anh Hoa Vinh nà y vô lá»… quá! Hẳn là quan tước triá»u đình sao dám thông đồng vá»›i giặc, mà bưng bÃt mắt ta? Thằng giặc nà y, nó đã khai là tên Trương Tam, ở Váºn Thà nh, thế mà Hoa Vinh dám viết giấy đến đây nói là Lưu Văn ở Tế Châu... ? Hắn tưởng rằng nói há» Lưu, thì mình nghÄ© tình cùng há», mà tha cho nó chăng...Có khi nà o ta đây lại khá» dại đến thế? Tả hữu đâu! Äem thằng ngưá»i nhà nà y Ä‘uổi cổ nó ra.
Tên ngưá»i nhà bị Ä‘uổi ra, vừa căm tức, vá»™i chạy vá» báo cho Hoa Vinh biêt. Hoa Vinh nghe nói, cà ng lấy là m nóng lòng sốt ruá»™t, liá»n sai ngưá»i nhà đóng ngá»±a, rồi mặc giáp, Ä‘eo cung, cầm Ä‘ao, dẫn mấy mươi tên binh lÃnh giáo gáºy, mà thẳng xông sang trại Lưu Cao.
Bấy giỠđám lÃnh canh cổng bên trại Lưu Cao trông thấy Hoa Vinh đến, thì anh nà o cÅ©ng sợ mất máºt, mà chạy tán Ä‘i các ngả.
Hoa Vinh Ä‘i và o đến trong sảnh, liá»n xuống ngá»±a, cầm giáo ra tay, rồi dà n mấy tên quân ra trước cá»a sảnh kêu to lên rằng:
- Má»i Lưu Tri Trại ra đây nói chuyện...
Lưu Tri Trại nghe tiếng Hoa Vinh, thì sợ mất hồn mất vÃa, nấp chui và o má»™t chá»— mà không dám thò ra.Hoa Vinh đứng đợi hồi lâu, không thấy Lưu Cao ra, liá»n hô quân lÃnh Ä‘i ra thẳng đằng sau, để cứu ngưá»i bị bắt. Ba bốn mươi tên lÃnh, vâng lệnh đổ ùa Ä‘i tìm, đến má»™t gian phòng ở dưới trại, thấy Tống Giang bị trói treo lên xà nhà , xÃch sắt xÃch cả chân tay, mà thịt da sứt ra từng chá»—, tụi quân lÃnh túm lại cởi nâng Tống Giang xuống, tháo bá» xÃch sắt, rồi cùng nhau vá»±c ra ngoà i cá»a sảnh.
Hoa Vinh trông thấy rất là thổn thức trong lòng bèn sai lÃnh đưa vá» nhà trước, rồi nhảy lên ngá»±a mà nói to lên rằng:
- Lưu Cao! Ngươi là má»™t ông quan văn Tri Trại ở đây, sao nỡ đãi Hoa Vinh như thế? Nhà ai không có bà con thân thÃch, ngươi nỡ lòng nà o mà bắt biểu huynh ta, Ä‘em vá» nhà mà vu rằng trá»™m cướp cho đà nh? Äể nay mai ta sẽ nói chuyện vá»›i ngươi.
Nói đoạn dẫn chúng vỠtrại, để trông nom phục thị Tống Giang.
Máu nóng đã chan lò chà khÃ
Gan già chi ngại lúc gian truân!
Biết chăng hỡi khách hồng quần,
Oán kia sao để Ä‘á»n ân cho đà nh?
Bấy giá» Lưu Cao thấy Hoa Vinh cứu ngưá»i Ä‘em Ä‘i rồi, liá»n âm á»e ra công đưá»ng, Ä‘iểm lấy hai trăm ngưá»i sang trại Hoa Vinh để cướp lại.
Bá»n hai trăm quân lÃnh đó, có hai ngưá»i là m giáo đầu, má»™t ngưá»i võ nghệ khá sắc sảo tinh nhanh, song không đỠnổi vá»›i Hoa Vinh kia được. Khi chúng được lệnh cá»§a Lưu Cao, thìtrong lòng đã có ý ngần ngại, nhưng mà lệnh trên bắt buá»™c, không thể từ nan, đà nh phải chỉnh đốn cung thương, mà kéo sang Hoa Trại.
Sáng sá»›m hôm ấy, chúng kéo nhau sang đến cá»a trại, thấy cá»a vẫn mở toang không đóng, chúng Ä‘á»u kinh sợ, không anh nà o dám cả gan mà sấn Ä‘i và o trước.
Bấy giá» Hoa Vinh ngồi trong nhà sảnh, thấy chúng đứng đông nghịt cả ngoà i cá»a, bèn lấy cung tên giÆ¡ lên mà quát to bảo chúng rằng:
- Bá»› quân sÄ© các ngươi, oan có đầu mà nợ thì có chá»§. Nay Lưu Cao sai các ngươi đến đây, toan để báo thù cho hắn, song ta e hai viên Giáo đầu má»›i đến, chưa biết võ nghệ cá»§a Hoa Vinh, váºy ta hãy bắn mấy mÅ©i tên, cho các anh coi thá»...Nếu không sợ thì cứ và o đây mà rá»a mặt Lưu Cao. Trông ...mÅ©i tên nà y ta bắn và o cái quả nắm ở đầu thanh phạng cá»§a Môn thần bên tả đây.
Hoa Vinh nói dứt lá»i, rồi bắn đến tách má»™t cái, chÃnh đúng và o đầu phạng Môn thần bên tả. Hai trăm ngưá»i trông thấy, Ä‘á»u kinh sợ thất thần. Hoa Vinh lại lấy mÅ©i tên thứ hai, rồi quát bảo chúng rằng:
- Chúng bây xem mũi tên thứ hai nà y ta bắn và o cái mà o đỠmũ Môn thần bên hữu đây.
Nói đoạn, thấy đánh tạch một tiếng; mũi tên đã cắm và o giữa mà o đỠở giữa mũ Môn thần bên hữu, không trệch đi một ly nà o.
Bấy giá» hai mÅ©i tên ấy vẫn dán ở trên cánh cá»a, Hoa Vinh lại lấy ra má»™t múi tên thứ ba, rồi quát lên rằng:
- Bây trông mũi nà y ta bắn và o giữa bụng tên Giáo đầu mặc áo trắng trong đám quân đó.
Viên Giáo đầu kia nghe tiếng thì kêu lên, rồi ngoắt mình chạy trước còn đám quân lÃnh thì ồ nhau mà té chạy hết cả.
Bấy giá» Hoa Vinh sai đóng cá»a trại lại, rồi trở và o nhà trong nói chuyện vá»›i Tống Giang, rằng:
- Việc nầy thá»±c là lá»—i tại tiểu đệ, vì sÆ¡ ý má»™t chút, để đến ná»—i huynh trưởng phải chịu những khổ nhục như váºy, xin huynh trưởng tha trong lá»—i cho.
Tống Giang đáp rằng:
- Tôi đây có quản chi những Ä‘iá»u ấy, duy Lưu Cao tất còn sinh sá»± chưa thôi, váºy anh em ta phải nghÄ© cách phòng bị thế nà o thì má»›i được.
Hoa Vinh nói:
- Có thế nữa thì tiểu đệ xin liá»n bá» chức quan nà y mà liệu cho nó má»™t mẻ là xong.
Tống Giang thở dà i mà rằng:
- Ai ngá» con vợ nó lại nỡ lòng Ä‘em oán trả ân, xui chồng đánh bắt, là m nhục đến mình như váºy. Tôi đã toan nói rõ tên há», lại e tiết lá»™ việc Diêm Bà TÃch, nên phải nói dối là Trương Tam ở huyện Váºn Thà nh. Dè đâu Lưu Cao lại Ä‘em lòng tà n nhẫn cho tôi là Hổ Trương Tam ở Váºn Thà nh, đến là m giặc ở núi Thanh SÆ¡n, và toan đóng xe tù để giải. Nay nếu không có hiá»n đệ cứu cho, thì dẫu lưỡi sắt môi đồng cÅ©ng không thể nà o biện bạch phân minh ra được.
- Nguyên trước tiểu đệ tưởng anh ta là ngưá»i biết chữ, thì tất nhiên thương ngưá»i cùng há». Dè đâu hắn lại xá» bạc tình đến thế! Hay cho nhân tình thế cố, lắm ná»—i buồn tênh, nghÄ© đến bao nhiêu, lại cà ng thêm căm tức.
Tống Giang cưá»i nhạt mà rằng:
- Hiá»n đệ còn nói chi hai chữ tình nghÄ©a ở Ä‘á»i váºy, cho thêm báºn lòng, bây giá» hắn đã bị hiá»n đệ công nhiên đến cướp lấy ngưá»i vá», rồi sai đám quân lÃnh đến đây, lại sợ kinh chạy tán, thì tất nhiên phải tư giấy Ä‘i các nÆ¡i, để sinh sá»± vá»›i ta, váºy ta phải liệu trước thế nà o mà lánh thân má»›i được. Tôi định rằng chiá»u nay tôi phải chạy vá» núi Thanh Phong, còn hiá»n đệ ở đây vá»›i hắn dù khi có xẩy việc thì bất quá cho là đôi bên văn võ bất hòa, cÅ©ng không khi nà o đến tá»™i. Nhược bằng tôi còn vất vưởng ở đây, nhỡ ra bị nó bắt má»™t lần nữa, thì khó lòng mà phân thuyết cho ra...Hiá»n đệ nghÄ© sao?
Hoa Vinh nghĩ ngợi hồi lâu, rồi đáp rằng:
- Huynh trưởng là báºc cao minh, nghÄ© váºy rất là phải lắm, song hiện nay còn đương Ä‘au đớn như váºy, thì Ä‘i là m sao được?
- Äà nh váºy, việc gấp đến nÆ¡i, dẫu thế nà o không Ä‘i cÅ©ng không được.. Hiá»n đệ để mặc tôi Ä‘i má»›i xong.
Hoa Vinh nghe nói, cÅ©ng không dám cưỡng lá»i, liá»n sai mua thuốc cao cho Tống Giang dán và o các chá»— Ä‘au, và sắp sá»a các đồ hà nh lý, để tối hôm ấy Tống Giang cất lẻn vá» núi Thanh Phong.
Äêm khuya má»™t bước ngại ngùng,
Thói Ä‘á»i lạnh ngắt lá»a lòng nóng ran!
Trông vá»i khói hợp mây tan,
Thân nà y nợ với giang san thế nà o?
Lưu Cao từ khi thấy quân lÃnh tan nát chạy vá», ai nấy Ä‘á»u kinh sợ cái oai thế hùng dÅ©ng cá»§a Hoa Vinh, thì trong lòng lấy là m căm tức, liá»n nghÄ© ra má»™t kế, mà tá»± nói má»™t mình rằng: "Hoa Vinh đã cướp được tên giặc ấy vá», tất nhiên đêm nay cho trốn trên núi Thanh Phong, rồi sáng mai sẽ tranh biện vá»›i ta...dẫu cho đến tai quan trên, thì chẳng qua hai bên văn võ bất hòa, cÅ©ng không là m gì được hắn. Váºy đêm nay ta phải sai và i ba mươi tên phục sẵn bên ngoà i năm dặm đưá»ng để đón. May ra mà vá»› được thằng giặc ấy, thì ta sẽ lẳng lặng, cho ngưá»i lên báo vá»›i châu phá»§, để vá» bắt cả Hoa Vinh, mà kết quả nó Ä‘i má»™t thể bấy giá» toà n trại Thanh Phong sẽ thuá»™c vá» ta cai trị, không còn đứa nà o dám ho he láo xấc vá»›i ta!" Chà ng nghÄ© Ä‘oạn, liá»n gá»i hÆ¡i hai mươi tên lÃnh, sắp sẵn các đồ khà giá»›i mà dặn dò cẩn tháºn, để đến tối Ä‘i bắt Tống Giang. Và o khoảng canh hai tối hôm ấy, quả nhiên thấy quân lÃnh bắt trói Tống Giang Ä‘em vá» Lưu Cao cả mừng lấy là m đắc sách, liá»n sai Ä‘em Tống Giang giam và o nhà sau, giữ kÃn không cho ai biết, và nhất diện thảo công văn cho hai tên tâm phúc, lên báo vá»›i quan Tri Phá»§ Thanh Châu.
Quan Phá»§ Thanh Châu, há» Má»™ Dung, tên là Ngạn Äạt, tức là anh nà ng Quý Phi vợ vua Huy Tôn nhà Tống bấy giá», sinh bình cáºy thế em gái ngang dá»c ở đất Thanh Châu, tà n hại lương dân, lừa dối liêu hữu, không má»™t Ä‘iá»u chi là kiêng nể không là m, hôm đó đương ngồi coi hầu, bá»—ng tiếp được công văn cá»§a Lưu Tri Trại đưa đến, Tri Phá»§ xem xong lấy là m kinh ngạc mà rằng:
- Hoa Vinh là con cháu công thần, có sao dám thông đồng vá»›i cưá»ng tặc ở núi Thanh Phong như váºy? Việc nà y chưa biết hư thá»±c ra sao, song ta cắt ngưá»i qua đó xem xét hư thá»±c má»›i được.
Nói Ä‘oạn liá»n cho gá»i Äô Giám bản châu đến để sai Ä‘i.Äô Giám nà y tên là Hoà ng TÃn, võ nghệ cao cưá»ng, đã từng nổi tiếng ở đất Thanh Châu. Trong địa hạt Thanh Châu có ba chốn ác sÆ¡n, má»™t là núi Thanh Phong, hai là núi Nhị Long, ba là núi Äà o Hoa, Ä‘á»u có giặc cướp tụ há»p ở đó, Hoà ng TÃn thưá»ng tá»± phụ, có phen trừ hết giặc cướp ở ba núi má»›i nghe, nhân thế ngưá»i ta đặt tên cho Trấn Tam SÆ¡n Hoà ng TÃn.
Bấy giá» Hoà ng TÃn vâng lệnh Tri Phá»§, liá»n chá»n lấy năm mươi tên lÃnh sắp sá»a mÅ© giáp, nhảy lên mình ngá»±a, tay cầm đôi thanh kiếm, mà kéo quân mau tá»›i Thanh Phong. Khi tá»›i nÆ¡i, Tri Trại là Lưu Cao đón tiếp, má»›i và o nhà trong, mở tiệc thiết đãi Hoà ng TÃn, khao thưởng các hà ng quân lÃnh, và nhất diện sai bắt Tống Giang ra cho Hoà ng TÃn xem.
Hoà ng TÃn xem xong bảo vá»›i Lưu Cao rằng:
- Thằng nà y bất tất phải há»i lôi thôi là m gì,cứ đóng ngay xe tù bá» nó và o đó, rồi viết chữ và o lá cá» là tên đầu cướp Hổ Trương Tam ở núi Thanh Phong mà giải Ä‘i cho rảnh.
Tống Giang nghe váºy, đà nh mặc cho há» xá» trÃ, không cãi nói và o đâu được nữa, Hoà ng TÃn lại há»i Lưu Cao rằng:
- Khi bắt được tên Trương Tam nà y, Hoa Vinh có biết hay không?
Lưu Cao đáp rằng:
- Tiểu quan bắt được từ đêm hôm qua, liá»n Ä‘em giấu ngay và o nhà trong, có lẽ Hoa Vinh vẫn tưởng là nó trốn thoát được rồi, nên không thấy động tÄ©nh chi cả.
- Nếu váºy thì hay lắm! Sáng mai cứ cho bà y tiệc ở công đưá»ng, và sai bốn mươi ngưá»i nấp quanh ở đó, rồi tôi Ä‘i đến trại Hoa Vinh nói dối là quan phá»§ Má»™ Dung nghe thấy hai bên văn võ bất hòa, nên cho tôi vỠđây, má»i sang Văn Trại để uống rượu, mà xếp dà n cho im chuyện. Khi sang đến đấy phải dặn quân lÃnh trước, cứ nghe hiệu tôi Ä‘áºp chén thì đổ xô ra trói lại, rồi giải lên phá»§ má»™t thể, như thế phá»ng có được không? Lưu Cao cả mừng khen rằng:
- Kế sách của tướng công thực là thần diệu, khác gì bắt ba ba trong hũ, còn trốn đi đâu cho thoát được!
Sáng hôm sau Lưu Cao sai ngưá»i là m tiệc, bà y dá»n ra ngoà i công đưá»ng, gá»i mấy chục tên lÃnh, cho nấp kÃn ở chung quanh, rồi đến gần trưa thì Hoà ng TÃn cưỡi ngá»±a dẫn và i ba ngưá»i hầu Ä‘i sang bên trại Hoa Vinh. Khi tá»›i nÆ¡i, bá»n quân lÃnh báo cho Hoa Vinh biết. Hoa Vinh há»i chúng rằng:
- Hoà ng TÃn đến đó, có nói là việc chi không?
Quân lÃnh đáp rằng:
- Hoà ng Äô Giám chỉ nói là đến thăm ngà i, chứ không có việc gì cả.
Hoa Vinh nghe váºy, liá»n ra cá»a đón tiếp má»i và o ngồi chÆ¡i trong sảnh mà há»i rằng:
- Dám thưa Äô Giám, chẳng hay tướng công qua đây chÆ¡i có việc gì?
Hoà ng TÃn đáp rằng:
- Hạ Quan nay vâng lệnh Tri Phá»§, đến đây: Vì nghe nói hai ngà i không được hòa thuáºn vá»›i nhau, quan phá»§ chỉ e các ngà i vì ná»—i tư thù, mà là m lỡ mất việc công, nên phải sai tôi Ä‘em dê rượu đến đây để cùng các ngà i phân giải. Hiện giÆ¡ đã bà y sẵn sà ng ở bên Công ÄÆ°á»ng Văn trại, váºy xin ngà i cùng lên ngá»±a đến đấy ngay cho.
- Hoa Vinh tôi, đâu dám khinh rẻ Lưu Cao, chẳng qua ông ta là má»™t ông quan chÃnh, thưá»ng hay tìm bá»›i những sá»± lá»—i lầm cá»§a Hoa Vinh, dè đâu đến tai quan trên như thế. Nay lại phiá»n cho Äô Giám đến đây, quan trên như thá»…. Nay lại phiá»n cho Äô Giám đến đây, thá»±c chúng tôi không biết lấy gì mà trả Æ¡n cho được.
Hoà ng TÃn ra mặt thân máºt, ghé và o tai Hoa Vinh sẽ nói nhá» rằng:
- Quan Phá»§ vốn biết túc hạ là ngưá»i tà i đảm, hữu dụng trong lúc can qua, chứ như lão kia là văn quan, thì có là m gì được! Nay ngà i cứ Ä‘i ngay cho. Nói xong lại thúc giục Hoa Vinh mau mau đứng dáºy cùng Ä‘i. Hoa Vinh giữ lại, uống chÆ¡i và i chén rượu, Hoà ng TÃn gạt Ä‘i mà rằng:
- Äể khi giảng giải xong rồi, ta uống rượu cho thá»a chà vá»›i nhau, ngại gì?
Hoa Vinh phải vâng lá»i, láºp tức sai ngưá»i đóng ngá»±a đóng cương cùng Hoà ng TÃn ra Ä‘i. Khi tá»›i văn trại hai ngưá»i cùng xuống ngá»±a Hoà ng TÃn dắt tay Hoa Vinh Ä‘i và o công đưá»ng, cùng Lưu Cao thi lá»…, rồi ba ngưá»i ngồi và o bà n dá»± tiệc. Bấy giá» lÃnh tráng đã dắt ngá»±a cá»§a Hoa Vinh buá»™c ra sau trại, và cà i cá»a trước cá»a sau rất là cẩn tháºn. Hoa Vinh ngồi trong tiệc rượu, tá»± nghÄ© Hoà ng TÃn đối vá»›i mình cùng là hà ng quan võ, thì tất nhiên thà nh thá»±c vá»›i nhau, mà không nghÄ© ngại Ä‘iá»u chi, cho nên cứ phóng tâm uống rượu, Hoà ng TÃn nâng má»™t chén rượu má»i Lưu Cao mà rằng:
- Quan Phá»§ nghe nói hai ngà i không được thá»a thuáºn vá»›i nhau, ngà y nay sai Hoà ng TÃn qua đây, là cốt để vì các ngà i mà dà n xếp cho yên, từ nay xin các ngà i phải lấy quốc gia là m trá»ng, có công việc gì, lại bà n định vá»›i nhau mà thi hà nh cho thá»a thÃch.
Lưu Cao đáp rằng:
- Lưu Cao tôi là má»™t kẻ bất tà i, song cÅ©ng biết được đưá»ng kia lẽ ná», có dám kêu cá»±a Ä‘iá»u chi, cái đó chẳng qua là ngưá»i ta thêm đặt nói cà n, là m phiá»n đến Tri Phá»§ cùng tướng công đây, thá»±c chúng tôi lấy là m cảm động vô hạn.
Hoà ng TÃn cưá»i rằng:
- Nếu ngà i giữ được như váºy, thì còn gì hÆ¡n nữa.
Äoạn rồi lại rót chén rượu thứ hai đưa cho Hoa Vinh mà khuyên rằng:
- Cứ theo như lá»i Lưu Tri Trại nói: Thì Ä‘iá»u đó chẳng qua thêm đặt bởi ngưá»i ngoà i, chứ các ngà i có đâu như thế? Váºy xin ngà i uống chén rượu nà y để thá»a thuáºn cho vui.
Lưu Cao lại rót má»™t chén má»i Hoà ng TÃn mà rằng:
- Vì việc chúng tôi mà phiá»n đến Äô Giám tá»›i đây,váºy má»™t chén rượu nà y xin ngà i cúi nháºn uống cho.
Hoà ng TÃn cảm Æ¡n, đỡ lấy chén rượu cầm ở tay, liếc trông ra thấy mưá»i mấy tên lÃnh Ä‘i và o công đưá»ng, chà ng liá»n vứt ngay chén xuống đất để ra hiệu. Bấy giá» bốn tên công đưá»ng bá»—ng ồn ồn có đến bốn năm mươi tên đổ xô ra mà túm lấy Hoa Vinh, Hoà ng TÃn quát lên rằng:
- Trói nó lại.
Hoa Vinh thấy thế liá»n kinh ngạc kêu lên rằng:
- Tôi có tội gì...Tôi có tội gì?
Hoà ng TÃn cưá»i nhạt, rồi quát mắng rằng:
- Lại còn chối hay sao? Ngưá»i là má»™t quan chức dám kết thông vá»›i giặc Thanh Phong để toan mưu phản triá»u đình như thế phá»ng đáng tá»™i gì? Ta đây còn nghÄ© đến tình diện khi trước, nên không muốn bắt cả vợ con nhà ngươi đó thôi.
Hoa Vinh cãi lại rằng:
- Là m cướp phải có chứng cớ mới được chứ?
Hoà ng TÃn nói:
- Äể ta Ä‘em chứng cá»› Ä‘oan Ä‘Ãch cho mà xem, không còn kêu ca gì nữa...Chúng đâu? Äem ra đây.
Nói Ä‘oạn thì thấy quân lÃnh đẩy má»™t cá»— xe tù, thấy Tống Giang nằm co ở trong xe đó. Hoa Vinh thấy váºy giáºt mình đỠhẳn ngưá»i ra, mà không biết nói là m sao được nữa.
Hoà ng TÃn lại nói:
- Cái đó ta có biết đâu, hiện có ngưá»i nguyên cáo là Lưu Cao đây.
Hoa Vinh cưá»i nhạt mà rằng:
- ÄÆ°á»£c lắm! Ngưá»i ấy chÃnh là ngưá»i thân quyến cá»§a ta ở huyện Váºn Thà nh đến chÆ¡i, các ngươi lại muốn vu cho là ăn cướp cÅ©ng được. Äể khi giải đến Thượng Ty ta đã có cách.
Hoà ng TÃn cưá»i mà rằng:
- Phải, tôi giải bác lên phủ, rồi bác lên đấy mà kêu.
Nói Ä‘oạn, quay ra bảo Lưu Cao Ä‘iểm lấy má»™t trăm lÃnh trại để Ä‘i, và đem xe tù ra để giam Hoa Vinh mà há»™ tống giải phá»§.
Hoa Vinh nói vá»›i Hoà ng TÃn rằng:
- Äô Giám đánh lừa tôi đến đây, dù sao công việc thế nà o đã có triá»u đình xá» trị, song cÅ©ng nên nghÄ© lại tôi đây là má»™t chức võ quan mà tha cho, đừng bắt phải bá» xiêm áo, cứ để tôi ngồi và o xe tù cÅ©ng được.
Hoà ng TÃn nói:
- Cái đó thì được, xin vâng.
Nói xong liá»n cho Hoa Vinh ngồi và o xe tù, rồi gá»i Lưu Tri Trại sắp sá»a để cùng Ä‘i áp giải lên phá»§, mà không cho hại đến tÃnh mạng tá»™i nhân.
Má»›i hay:
CÆ¡ trá»i há»a phúc xưa nay,
Trong gang tấc đã đổi thay mấy lần,
Hễ ai biết mẹo hồng quân,
Chữ Tà i chữ Lụy xoay vần là m sao?
Dấu thân trong cuộc ba đà o?
Khoe Ä‘á»i xem xét thế nà o cho tinh?
Lạ chi đen bạc thế tình,
Lỡ khi oan nghiệt đếm mình kêu ai?
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Nhà văn có bút pháp, gá»i là theo cà nh tiếp lá, má»—i lần diá»…n tả phải khác nhau ra, song le tá»± sá»± cho thanh khiết, dùng bút cho minh nhã, cÅ©ng không thể coi thưá»ng, vì như đạo chÆ¡i non núi, dạo qua má»™t cảnh núi, lại há»i thăm má»™t cảnh núi, lúc bấy giá», dạo qua lối tắt tiểu kiểu vá»›i những cảnh bá» cong bãi cát, dòng nước lượn quanh...chợt đâu núi trước chưa hồn vÃa vừa định, thì núi sau đã tá»›i tai mắt lại để và o tuy rằng trong gian lắm ná»—i bá»±c mình, song chẳng phải là không thá»a ý, nay dạo chÆ¡i qua má»™t cầu, má»™t nước, má»™t bãi, má»™t bá»...quang cảnh đã thú, huống chi cả bảy mươi hồi chuyện, Ä‘á»u chép ra như vẽ bao nhiêu quanh cảnh khác nhau. Äây ý nói cá»§a Bình giả, xét thấy má»™t hồi nà y tả ra cảnh ngá»™ Tống Giang lâm nạn ly kỳ ở trại Thanh Phong, vì má»™t Lưu Cao, liên đới Hoa Vinh, cÅ©ng chỉ vì Tống Giang lánh nạn kia, lại gặp nạn nà y, theo bút pháp tả ra gá»i là theo cà nh tiếp lá, thấy ở má»™t hồ nà y váºy.
Tác giả tả Hoa Vinh rất là văn tú, đối vá»›i hảo hán, đối vá»›i đồng liêu thấy hÆ¡n hẳn ngưá»i, sau chuyện Võ Tòng, Ãt có má»™t ngưá»i như thế xứng đáng Hổ thần Nho Tướng, chia ra hai phần, há»p lại toà n bÃch váºy.
Tà i sản của ga_kho
23-08-2008, 06:24 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
Hồi 33
ÄÆ°á»ng Thanh Châu, Trấn Tam SÆ¡n ra sức;
Núi Thanh Phong, Tịch Lịch Há»a mắc mưu.
Bấy giá» Lưu Tri Trại mình mặc áo nhung phục, tay cầm quân khÃ, cưỡi lên mình ngá»±a, cùng vá»›i Hoà ng TÃn, dẫn hÆ¡n má»™t trăm quân, Ä‘ao gươm sáng quắc, chiêng trống vang lừng, Ä‘i ra cổng trại mà áp tải Hoa Vinh và Tống Giang, trông chừng thẳng nẻo Thanh Châu. Äi được ba bốn mươi dặm đưá»ng, gần đến má»™t khu rừng kia, bá»—ng thấy đám lÃnh Ä‘i trước bảo nhau rằng:
- PhÃa rừng trước mặt có ngưá»i nom dòm, ta hãy đứng dừng lại.
Nói xong liá»n đứng dừng lại cả. Hoà ng TÃn thấy váºy, ngồi trên mình ngá»±a mà bảo rằng:
- Sao đương đi lại đứng dừng như thế?
Chúng bẩm rằng:
- PhÃa trước có ngưá»i thám thÃnh chi đó.
Hoà ng TÃn quát lên rằng:
- Mặc xác nó, cứ Ä‘i Ä‘i. Dần dần Ä‘i gần tá»›i khu rừng trước mặt, thì bá»—ng nghe có tiếng thanh la khua gỡ vang lừng, quân chúng ai nấy Ä‘á»u kinh sợ hoang mang, phải cố công ra sức mà chạy.
Hoà ng TÃn thấy váºy, quát chúng đứng lại sắp hà ng ra trước mặt, rồi bảo Lưu Cao coi áp lấy xe tù. Lưu Cao ngồi trên mình ngá»±a, cố hết sức mà không sao cất mồm vâng lên được, trong miệng chỉ lẩm bẩm khấn rằng:
- Nam mô cứu khổ cứu nạn thiên tôn...ối trá»i Æ¡i! Mưá»i vạn quyển kinh, ba mươi đà n tiếu, cứu vá»›t cho tôi...
Chà ng vừa khấn, vừa run sợ sắc mặt biến hẳn, khi và ng khi xanh như ngưá»i mất máu. Duy Hoà ng TÃn là má»™t tay võ quan xuất thân, nên vẫn bá»n gan vững dạ, vá»— ngá»±a xông đến để xem.
Khi gần tá»›i nÆ¡i, thấy có bốn năm trăm tiểu lâu la, ngưá»i to sức khá»e mặt mÅ©i dữ tợn, đầu bÃt khăn hồng mình mặc áo ngắn, lưng Ä‘eo gươm sáng, tay cầm giáo dà i, chia bốn ngả vây bá»c lấy bá»n quân quan. Äoạn rồi có ba hảo hán ở trong rừng xông ra, má»™t ngưá»i mặc áo xanh, má»™t ngưá»i mặc áo tÃm, và má»™t ngưá»i mặc áo hồng, Ä‘á»u đầu đội khăn chữ Vạn, tay vác thanh Ä‘ao, cùng trổ ra ngăn đón đưá»ng Ä‘i.
Ngưá»i Ä‘i giữa là Cầm Mao Hổ Yến Thuáºn, ngưá»i Ä‘i cạnh là Nụy Cước Hổ Vương Anh, và ngưá»i Ä‘i cánh dưới là Bạch Diện Lang Quan Trịnh Thiên Thá» ba ngưá»i cùng quát lên rằng:
- Ai Ä‘i qua đó, phải đứng dừng lại ná»™p ba nghìn quan tiá»n thuế đưá»ng đây, rồi má»›i được Ä‘i.
Hoà ng TÃn ngồi trên mình ngá»±a thét mắng rằng:
- Các anh không được vô lễ thế, Trấn Tam Sơn ở đây có biết không?
Ba anh hảo hán lại trừng mắt mà quát lên rằng:
- Anh là Trấn Vạn SÆ¡n cÅ©ng phải để ba nghìn quan tiá»n lại đây, bằng không thì chúng ta không buông tha cho Ä‘i. Hoà ng TÃn đáp rằng:
- Ta là Äô Giám Ä‘i việc quan là m gì có tiá»n mà cho các ngươi?
Ba chà ng kia cả cưá»i mà rằng:
- Äô Giám thì là m gì? Äến ngay Hoà ng Äế qua đây, cÅ©ng phải ná»™p ba nghìn quan má»›i được. Nếu không có thì lưu mấy ngưá»i lại đây, rồi sau Ä‘em tiá»n đến chuá»™c.
Hoà ng TÃn nghe nói nổi giáºn đùng đùng mắng rằng:
- Quân cưá»ng tặc nà y vô lá»… quá... ?
Nói xong quát tả hữu nổi trống chiêng vá»— ngá»±a múa gươm xông ra đánh Yến Thuáºn. Bên kia ba vị hảo hán Ä‘á»u múa Ä‘ao xông và o cá»± địch. Hoà ng TÃn ngồi trên mình ngá»±a, hết sức đánh đỡ được hÆ¡n mưá»i hiệp, thì nghe chừng sức kém, khó lòng mà địch nổi ba ngưá»i. Äằng kia Lưu Cao vẫn run cầm cáºp, đứng ra nhìn lại thấy địa thế như váºy, thì chỉ chá»±c thừa cÆ¡ mà chạy thoát thân. Sau Hoà ng TÃn thấy thế ba ngưá»i hăng hái, sợ khi lỡ ra mình lại bị bắt thì tất nhiên giảm mất uy danh, liá»n ngoắt cương ngá»±a quay vá» lối sau để chạy. Ba anh hảo hán thấy váºy cùng nhau gắng sức Ä‘uổi theo. Hoà ng TÃn không kịp nom đến quân lÃnh, ra roi hết sức mà chạy tháo má»™t mình vá» tót ngay Trấn Thanh Phong.
Quân lÃnh trông trước sau không thấy Hoà ng TÃn đâu nữa, liá»n reo hò ầm Ä©, bá» cả xe tù mà kéo nhau chạy hết.
Bấy giá» còn trÆ¡ má»™t mình Lưu Cao, thấy nguy cấp tá»›i nÆ¡i, vá»™i và ng quất ngá»±a ra roi cÅ©ng toan chạy mau cho thoát. Dè đâu má»›i chạy được mấy bước, thì bá»—ng bị đám lâu la giáºt giây chăng dưới mặt đất, là m cho con ngá»±a ngã gục xuống, mà bắn hẳn Lưu Cao ra ngoà i. Bá»n lâu la kéo nhau và o bắt trói Lưu Cao, rồi cướp lấy xe tù mở ra để cứu. Khi đó Hoa Vinh đã đạp phá xe tù cá»§a mình, nhẩy bổ ra ngoà i giá»±t đứt các giây trói ở tay, rồi phá tan xe tù kia để đón Tống Giang ra. Bá»n lâu la bóc lá»™t quần áo cá»§a Lưu Cao đưa cho Tống Giang mặc rồi cướp lấy con ngá»±a cá»§a Lưu Cao,và ba cá»— ngá»±a đóng xe, mà đưa Tống Giang vá» trước. Äoạn rồi ba tay hảo hán cùng Hoa Vinh và mấy tên tiểu lâu la trói trần truồng Lưu Cao mà áp giải lên sÆ¡n trại.
Nguyên sau khi ba vị hảo hán ở núi Thanh Phong đã từ biệt Tống Giang thì trong lòng lấy là m áy náy không yên, bèn sai mấy tên lâu la tinh thạo, Ä‘i đến trấn Thanh Phong để dò xem tin tức.Sau khi nghe biết Hoà ng TÃn cùng Lưu Cao đã bắt cả Hoa Vinh cùng Tống Giang mà đóng xe tù giải lên quan phá»§. Nhân thế ba tay hảo hán phải ra công gắng sức, Ä‘em tiểu lâu la cháºn đánh giữa đưá»ng, mà cứu hai ngưá»i vá» trại.
Hôm đó và o khoảng canh hai, kéo nhau vỠđến sÆ¡n trại, và o tụ nghÄ©a sảnh, ba ngưá»i má»i Tống Giang và Hoa Vinh ngồi giữa, rồi sai dá»n rượu lên cùng ngồi tiếp đãi, và cho phép đám tiểu lâu la cùng Ä‘i đánh chén vá»›i nhau. Bấy giá» Hoa Vinh cảm tạ ba tay hảo hán mà nói rằng:
- Hoa Vinh cùng ca ca tôi, nhỠđược ba tay hảo hán vừa cứu cho, thá»±c là ân sâu nghÄ©a nặng, chúng tôi xin khắc cốt minh tâm, để sau nà y báo đáp. Duy Hoa Vinh tôi có vợ và em gái ở trại Thanh Phong tất nhiên là bị Hoà ng TÃn bắt bá»› lôi thôi, váºy nay có phương kế nà o mà cứu ra cho được?
Yến Thuáºn đáp rằng:
- Xin Tri Trại cứ vững tâm, chắc rằng Hoà ng TÃn cÅ©ng không khi nà o dám bắt cung nhân, mà nếu có nỡ lòng quyết bắt thì tất nhiên cÅ©ng phải Ä‘em qua lối nà y, chứ không Ä‘i đâu thoát được. Äến sáng mai ba anh em tôi xin xuống núi má»™t phen để đón cung nhân và lệnh muá»™i vỠđây má»™t thể.
Nói Ä‘oạn liá»n gá»i tiểu lâu la sai Ä‘i trước để dò thăm tin tức. Hoa Vinh nghe nói liá»n đứng dáºy tạ Æ¡n Yến Thuáºn, Tống Giang bảo vá»›i Yến Thuáºn rằng:
- Xin hiá»n đệ truyá»n giải Lưu Cao lên đây cho.
Yến Thuáºn vâng lá»i, sai lâu la trói Lưu Cao và o cá»™t nhà ròi nói vá»›i Tống Giang rằng:
- Xin moi lấy ruột gan quân tà n ác ấy để mừng cho ca ca. Hoa Vinh nói:
- Äể đó, tôi hạ thá»§ cho má»›i được.
Tống Giang trỠmặt Lưu Cao mà nói rằng:
- Quân tà n ác bất nhân kia, ta với ngươi xưa nay có can thiệp thù oán gì nhau, ngươi nỡ nà o nghe một đứa đà n bà vong ân bội nghĩa mà hại đến ta... ?
Hoa Vinh đứng dáºy nói lên rằng:
- Ca ca há»i là m gì những giống khốn nạn ấy cho nó báºn mồm.
Nói Ä‘oạn liá»n mang dao ra rạch lấy ruá»™t Lưu Cao Ä‘em và o để trước mặt Tống Giang, rồi sai lâu la vứt xác và o má»™t xó.
Dao oan liếc đá giang hồ,
Từ nay bội bạc ngoan ngu hết hồn?
Bấy giá» Tống Giang nói vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Ngà y nay tuy đã giết được đứa thất phu đê mạt ấy, song còn con mụ đà n bà khốn nạn kia, ta cũng không thể nà o mà tha cho được.
Vương Anh đáp luôn rằng:
- Sáng mai tôi xin đi bắt vỠđây, tất phen nà y vỠtay tôi hẳn.
Chúng nghe nói ai nấy Ä‘á»u ôm bụng cả cưá»i. Äoạn rồi ăn uống vui cưá»i mãi đến đêm khuya má»›i nghỉ.
Sáng hôm sau cùng nhau bà n định Ä‘i đánh trại Thanh Phong, Yến Thuáºn nói vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Hôm qua bá»n lâu la Ä‘á»u bị khó nhá»c suốt ngà y,hãy xin tạm cho nghỉ má»™t hôm, rồi sáng mai sẽ Ä‘i sá»›m cÅ©ng được
Tống Giang cùng má»i ngưá»i Ä‘á»u khen phải, liá»n cho tụi lâu la chÆ¡i nghỉ má»™t hôm, để ngà y hôm sau Ä‘i đánh trại.
Nói vá» Hoà ng TÃn, má»™t mình chạy trốn vá» trại Thanh Phong, bèn kiểm Ä‘iểm binh mã canh giữ bốn mặt cá»a trại, rồi thảo công văn giải bầy sá»± nguy cấp: "Hoa Vinh liên kết vá»›i giặc núi Thanh Phong, trại Thanh Phong sá»›m hôm nguy cấp", để báo vá»›i Tri Phá»§ Má»™ dung và xin sai lương tướng mau mau trừ liá»…u cho xong.
Quan Tri Phá»§ Má»™ Dung tiếp được công văn phi báo khẩn cấp vá» việc quân tình, lại lấy là m cả kinh liá»n láºp tức sai gá»i Thanh Châu chỉ huy Tổng quản binh mã là Tần Thống chế, để bà n định việc quân.
Ngưá»i nà y há» Tần tên Minh, quê ở Khai Châu SÆ¡n Háºu tÃnh nóng nảy, tiếng to như sấm, ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Tịch Lịch Há»a Tần Minh vốn nhà dòng dõi võ quan. Khiến cây gáºy lang nha (nanh con lang) sức khá»e muôn ngưá»i khôn địch. Bấy giá» Tần Minh nghe lịch Tri Phá»§ cho má»i, bèn vá»™i và ng và o nha thương nghị. Quan Phá»§ Má»™ Dung đưa giấy phi báo cá»§a Hoà ng TÃn cho Tần Thống Chế xem.
Thống Chế xem xong cả giáºn nói rằng:
- Thằng trẻ con đỠđầu dám vô lễ đến thế thì thôi! Việc nà y ngà i không cần phải lo nghĩ, tôi xin đem quân mã đi ngay, nếu không băt được giặc, xin thỠkhông trông thấy ngà i nữa.
- Nếu tướng quân cháºm trá»… má»™t chút, thì e sợ khi hỠđến đánh trại Thanh Phong nguy mất.
- Khi nà o dám cháºm trá»…, đêm nay tôi xin Ä‘iểm lấy binh mã; rồi sáng sá»›m mai phải Ä‘i ngay má»›i được.
Quan Phá»§ nghe nói cả mừng, liá»n truyá»n lịnh sắp sẵn các thức rượu thịt cùng lương khô, Ä‘em để ra ngoà i thà nh khao thưởng quân sÄ©. Khi đó Tần Minh nghe nói Hoa Vinh là m phản, thì trong bụng sôi nổi giáºn dữ, bèn lên ngá»±a vá» dinh Chỉ Huy, Ä‘iểm lấy má»™t trăm quân mã, má»™t trăm quân bá»™, truyá»n cho ra thà nh dà n tráºn thế, để sắp sá»a hà nh binh.
Quan phá»§ Má»™ Dung Ä‘em ngưá»i nhà ra má»™t nÆ¡i tá»± viện ở ngoà i thà nh, sai chưng bánh hâm rượu để đợi quân sÄ© ra thà nh mà khao thưởng. Khi kéo quân ra tá»›i cá»a thà nh trước mặt viết má»™t là cỠđỠbảy chữ" Binh mã Tổng Äốc Tần Thống Chế" rất to, Tần Minh mặc áo nhưng phục, ngồi trên mình ngá»±a, quả nhiên là má»™t báºc dÅ©ng tướng anh hùng.
Tần Minh dẫn quân mã đến gần tá»± viện, thấy Tri Phá»§ đứng đón ở đó. Liá»n vá»™i và ng xuống ngá»±a để nghinh tiếp. Tri Phá»§ nâng chén rượu mà má»i khuyên Tần Minh, và dặn dò cặn kẽ, chúc cho chóng được tấu khải trở vá».
Khi khao thưởng quân sĩ đã xong, bèn nổi mấy tiếng súng hiệu, rồi Tần Minh từ giã Tri Phủ mà nhảy lên mình ngựa, dà n thà nh đội ngũ nghiêm trang mà kéo quân đến núi Thanh Phong.
Bá»n tiểu lâu la ở trên núi biêt tin tức, liá»n phi báo các vị hảo hán. Bấy giá» các vị hảo hán đương sá»a soạn Ä‘i đánh trại Thanh Phong bá»—ng nghe tin báo Tần Minh kéo quân đến đánh, thì ai nấy Ä‘á»u nhìn nhau không biết lấy kế sách gì để mà cá»± địch.
Hoa Vinh bảo vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Việc nà y các ngà i không không cần phải lo, xin cứ cho tiểu lâu la ăn uống no say, rồi tôi sẽ có kế sách để thi hà nh. Trước hết ta hãy chơi nhau bằng sức, rồi sau phải dùng mẹo mới xong. Xin cứ như thế nà y...như thế nà y...có được không?
Tống Giang vỗ tay khen rằng:
- Diệu kế...diệu kế...phải là m như thế mới được.
Nói Ä‘oạn, liá»n cùng vá»›i Hoa Vinh cắt đặt các việc, và sai đám tiểu lâu la phải phòng bị sẵn sà ng, để thi hà nh kế sách.
Hoa Vinh chá»n lấy con ngá»±a tốt, má»™t bá»™ áo giáp dấy, cùng các đồ gươm giáo cung tên ra để nghinh địch.
Nói vá» Tần Minh khi dẫn quân đến địa pháºn núi Thanh Phong, liá»n hạ trại ở ngoà i mươi dặm. Sáng hôm sau đầu trống canh năm, quân sÄ© trở dáºy thổi cÆ¡m ăn tháºt sá»›m. Aên uống xong rồi, nổi súng hiệu, kéo quân ra chá»— rá»™ng ở sát núi Thanh Phong, mà dà n thà nh tráºn thế. Bá»—ng đâu nghe thấy tiếng chuông trống vang trá»i, Tần Minh liá»n kim cương ngá»±a, đứng dừng lại, hoà nh ngang cây gáºy lang nha, trợn mắt lên nhìn, thì thấy Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh, dẫn má»™t toán binh ngá»±a phi xuống núi.
Khi xuống đến chân núi. Hoa Vinh sai bà y thà nh tráºn thế, rồi cầm giáo ngồi trên mình ngá»±a, quay mặt cúi chà o Tần Minh.
Tần Minh giáºn dữ quát lên rằng:
- Ngưá»i là má»™t mệnh quan cá»§a Triá»u đình, vốn dòng cá»a tướng xưa nay, triá»u đình sai ngươi giữ chức Tri Trại coi giữ má»™t phương, lá»™c nước Æ¡n vua, phá»ng có Ä‘iá»u gì tệ bạc? Lẽ nà o ngươi dám liên kết vá»›i giặc cướp mà bá»™i bạc lại triá»u đình như váºy. Nay ta đến đây bắt ngưá»i Ä‘em vá» ná»™p vá»›i triá»u đình, ngươi có phải là biết Ä‘iá»u thì xuống ngá»±a mà chịu trói cho xong, chá»› để ta báºn đến chân tay thêm việc.
Hoa Vinh tươi cưá»i đáp rằng:
- Dám bẩm Tổng Quản, như Hoa Vinh nà y có bao giá» dám mang tâm bá»™i bạc triá»u đình, cho nặng...Cái đó chẳng qua là lão Lưu Cao lấy không là m có, Ä‘em việc công để trả thù riêng, khiến cho tôi có nhà như mất, có nước như không, bởi thế nên phải tạm đến lánh mình ở đây, xin Tổng Quản xét lại mà giải cứu cho.
Tần Minh không há»i phải trái chi nữa, quát ngay lên rằng:
- Không xuống ngựa cho ta trói lại, còn đợi đến bao gi� Ngươi đừng nói khéo để rối loạn quân tâm nữa?
Nói xong thét tả hữu khua trống, rồi múa gáºy xông và o đánh Hoa Vinh, Hoa Vinh cả cưá»i mà rằng:
- À! Té ra Tần Minh không hiểu lòng tốt cá»§a ngưá»i ta! Ta đây nghÄ© đến ngươi là má»™t chức quan trên, nên má»›i khiêm nhượng như váºy... ngươi đã cho ta là sợ ngươi hay sao?
Nói Ä‘oạn múa giáo xông ra đánh Tần Minh. Äôi bên cá»± địch vá»›i nhau, có tá»›i bốn năm mươi hiệp, chưa quyết được thua, Hoa Vinh lừa miếng phá đĩnh, rồi quay ngá»±a ra lối đưá»ng nhỠở dưới núi mà chạy.
Tần Minh cả giáºn phóng ngá»±a Ä‘uổi theo Hoa Vinh, Hoa Vinh cắp giáo và o nách, tay tả cầm cung, tay hữu tút má»™t mÅ©i tên đặt lên trên cung, rồi dừng ngá»±a giương cung mà quay mình lại bẵn má»™t phát trúng ngay và o mÅ© Tần Minh. Tần Minh giáºt mình kinh sợ, không dám Ä‘uổi theo Hoa Vinh liá»n quay ngoắt lại toan Ä‘uổi đám lâu la để giết. Dè đâu, khi quay mình trở lại, thì chúng lâu la đã chạy trốn lên núi, mà bên kia Hoa Vinh cÅ©ng kéo vá» sÆ¡n trại cả rồi.
Tần Minh thấy váºy trong lòng cà ng lấy là m tức giáºn, liá»n quát quân chúng đánh trống khua chiêng mà kéo lên núi. Bấy giá» chúng reo hò ầm Ä©, rồi đám bá»™ binh xông lên núi trước. Khi qua được và i ba ngá»n núi thì thấy các nÆ¡i hiểm yếu ở trên, Ä‘á»u có đá gá»— ầm ầm ném xuống, tụi bá»™ binh bị ném ngã có tá»›i bốn năm mươi ngưá»i, liá»n kinh sợ đổ xô xuống mà không dám lên nữa. Tần Minh lại cà ng sôi nổi giáºn dữ, bèn Ä‘em đám quân mã Ä‘i quanh dưới núi, để tìm đưá»ng tiến lên. Chúng tìm quanh quẩn mãi đến quá trưa, chợt nghe thấy phÃa bên tây có chiêng trống vang lừng rồi có má»™t đội quân cỠđỠở trong đám cây ráºm Ä‘i ra.
Tần Minh dẫn quân mã cố Ä‘uổi đến nÆ¡i, thì bá»—ng dưng chiêng đã im mà cỠđỠcÅ©ng không thấy nữa. Nom đến chá»— đó, không phải là con đưá»ng lá»›n, chỉ có má»™t lối nho nhá», mà giữa lối toà n là cây chặt để ngổn ngang ra đó, mà không sao Ä‘i được. Tần Minh vừa toan sai quân dá»n lối để Ä‘i, thì có má»™t tên lÃnh báo rằng:
- Mạn núi bên kia đông có tiếng chiêng trống, và một toán quân cỠđỠkéo ra.
Tần Minh nghe báo liá»n dẫn quân mã phi sang góc bên đông để đánh.
Khi sang tá»›i nÆ¡i, lại thấy im phăng phắc, không thấy gì nữa, chà ng lấy là m căm tức, phóng ngá»±a Ä‘i tìm khắp bốn chung quanh, thì toà n là cây gẫy cà nh nghiêng, không có đưá»ng lối nà o mà đi cho được.
Bá»—ng lại thấy ngưá»i đến báo rằng:
- Góc núi bên tây lại nghe thấy tiếng chiêng trống, lại một toán quân cỠđỠkéo ra.
Tần Minh vội và ng phi ngựa sang góc bên tây, thì lại không thấy tăm hơi chi cả.
Tần Minh vừa tức giáºn, đương nghiến lợi nghiến răng, quanh co uất ức má»™t mình, thì thấy phÃa đông, lại thấy cở trống nổi lên, chà ng lại phải Ä‘em quân sang Ä‘uổi. Dè đâu sang đếnnÆ¡i lại im lặng như không váºy. Chà ng ta tức nổ ruá»™t gan, quát quân sÄ© toan tìm đưá»ng để lên núi chợt đâu lại nghe tiếng chiêng trống ấm Ä© ở phÃa bên tây như thúc giục tá»›i gần, là m chà ng lại phải quay sang bên đó. Khi tá»›i nÆ¡i lại không có gì, tìm khắp cả vẫn không đưá»ng lối tá»›i trên núi cả.
Bấy giỠtrong một đám quân sĩ nói với Tần Minh rằng:
- Quanh đây không có đưá»ng lá»›n, ta muốn Ä‘i lên thì sang mạn núi đông nam má»›i tìm ra lối. Nếu cứ quanh quẩn ở đây, thì không khéo lỡ ra nguy hiểm.
Tần Minh nghe váºy, vá»™i truyá»n lệnh cho quân sÄ© mau mau kéo vá» mạn núi đông nam. Khi tá»›i dưới núi, thì trá»i đã gần tối, ngưá»i ngá»±a Ä‘á»u mệt nhoà i không Ä‘i được, bèn bảo nhau đóng trại để là m cÆ¡m.
Chợt đâu trông lên phÃa núi, đã thấy đèn Ä‘uốc sáng rá»±c chiêng trống ầm Ä© cả lên, Tần Minh cả giáºn, lại phải kéo bốn năm mươi quân mã, mà đi lên núi, . Khi lên được mấy bước, bị tên đạn bẵn xuống như mưa, bị trúng thương mấy anh binh sÄ©. Tần Minh lại phải rút quân trở xuống mà truyá»n cho là m cÆ¡m. Chúng vừa má»›i bắt đầu là m cÆ¡m, thì lại thấy có tám chÃn mươi bó lá»a ở trên núi Ä‘i xuống. Tần Minh vá»™i và ng toan dẫn quân đến, thì bá»—ng dưng lá»a lại tắt rồi.
Äêm hôm đó tuy có mặt trăng song bị mây má» che tối, nên đưá»ng Ä‘i cÅ©ng lá» má» khó hiểu. Tần Minh căm tức quá chừng, liá»n sai quân lÃnh lấy lá»a ra đốt cháy những cây quanh.
Chợt thấy trên má»m núi có tiếng sao thổi véo von, Tần Minh vá»™i phóng ngá»±a lên xem, thì thấy có tá»›i mưá»i mấy bó lá»a soi sáng góc núi, và Hoa Vinh đương tiếp rượu vá»›i Tống Giang ở đó.
Tần Minh thấy váºy, trong lòng căm tức bá»™i phần, bèn đứng dừng ngá»±a ở dưới mà quát tháo mắng nhiếc Hoa Vinh.
Hoa Vinh ngồi trên cưá»i mà nói rằng:
- Tần Thống Chế bất tất nóng nảy hãy lui vá» rồi sáng mai ta sẽ quyết má»™t tráºn sống chết vá»›i nhà ngươi.
Tần Minh ầm ầm giáºn dữ quát lên rằng:
- Äồ phản tặc mà y hãy xuống đây đối địch vá»›i ta và i ba trăm hợp rồi sẽ hay...
Hoa Vinh cưá»i đáp rằng:
- Tần Tổng Quản, hôm nay ngươi đương mệt nhá»c, dẫu ta có đánh được ngươi, cÅ©ng không lấy gì là m thÃch...Ngươi hãy cứ vỠở dưới mà chưởi mắng ầm Ä© cả lên.
ÄÆ°Æ¡ng khi mắng nhiếc om sòm thì chợt thấy quân mã cá»§a mình xôn xao rối loạn, Tần Minh vá»™i và ng quay ngá»±a trở xuống núi để xem. Khi đó ở phÃa núi bên kia, có đạn lá»a bắn xuống, đằng sau lưng có toán lâu la nấp trong đám tối bắn ra. Quân mã thấy váºy Ä‘á»u kinh sợ kêu thét, mà kéo nhau xuống khe cho thoát.
Bấy giá» và o khoảng canh ba, bá»n quân mã đương nấp ở trong khe thì bá»—ng dưng có ngá»n nước ở dòng trên chảy xuống, là m cho quân mã Ä‘á»u hốt hoảng hãi hùng, mà tranh nhau hết sức nhảy lên bá», lại bị đám lâu la kia quăng dây móc ra, bắt sống mà mang lên núi, còn anh nà o ở dưới khe, thì bị ngáºp trà n mà chết chìm cả ở đó.
Lúc đó Tần Minh lại cà ng tÃm ruá»™t thâm gan trông trước trông sau, thấy có má»™t con đưá»ng nhá» Ä‘i lên trên núi, chà ng liá»n xốc ngá»±a mà sồng sá»™c Ä‘i lên. Dè đâu vừa Ä‘i được bốn năm mươi bước, thì bá»—ng dưng cả ngưá»i lẫn ngá»±a Ä‘á»u ngã lăn xuống hố. Äoạn rồi có bốn năm mươi tên lâu la ở đâu bổ ra, lá»™t hết quần áo và quân khà cá»§a Tần Minh, rồi bảo nhau trói lại và dắt lấy cả ngá»±a, mà giải lên trên núi Thanh Phong.
Nguyên trước Hoa Vinh láºp kế, sai mấy bá»n tiểu lâu la, hoặc ở bên đông núi, hoặc ở bên tây núi, lần lượt kéo nhau mà dẫn dụ khiêu khÃch, khiến cho Tần Minh má»i mệt khốn đốn, không sao được yên. Lại sai Ä‘em túi đất lấp hai bên dòng suối, đợi đến đêm khuya cố bức bách cho quân mã phải lẩn trốn xuống đó, rồi tháo nước đầu trên, cho bá»n quân đắm Ä‘uối. Bởi váºy Tần Minh mang năm trăm quân mã, đã già ná»a bị chết trong khe, còn hÆ¡n má»™t trăm ngưá»i, và bảy tám mươi cá»— ngá»±a bị bắt sống, mà không sót má»™t ai là thoát thân vỠđược. Bấy giá» trá»i đã gần sáng Hoa Vinh Tống Giang cùng ba vị đầu lÄ©nh đương ngồi trên Tụ NghÄ©a Sảnh, thì thấy bá»n lâu la giải Tần Minh và o. Hoa Vinh trông thấy vá»™i và ng ở trên ghế nhảy xuống dưới thá»m cởi trói cho Tần Minh, kéo lên trên sảnh rồi cúi đầu xuống lạy.
Tần Minh vá»™i đỡ dáºy mà nói rằng:
- Tôi đã bị bắt đến đây, chỉ có giết chết mà thôi, can chi mà xá» như váºy?
Hoa Vinh qùy xuống mà đáp rằng:
- Bá»n tiểu lâu la ngu dốt không biết, lỡ phạm đến tôn nhan, xin ngà i tha tá»™i ấy cho?
Nói Ä‘oạn, sai ngưá»i lấy áo xiêm gấm vóc đưa cho Tần Minh mặc.
Tần Minh há»i Hoa Vinh rằng:
- Vị hảo hán ngồi kia là ai? Xin cho tôi biết...
Hoa Vinh nói:
- Ngưá»i ấy là anh em vá»›i tôi, há»Tống tên Giang là m Ãp Ty ở huyện Váºn Thà nh khi trước, còn ba ngưá»i đây là Yến Thuáºn, Vương Anh, Trương Thanh, là m chá»§ trại ở đây...
Tần Minh ngạc nhiên mà nói rằng:
- Ba vị nà y tôi đã hiểu, song Ãp Ty đây có phải là SÆ¡n Äông Cáºp Thá»i VÅ© Tống Công Minh đó chăng?
Tống Giang cung kÃnh đáp rằng:
- Vâng, chÃnh chúng tôi đây.
Tần Minh nghe nói, liên thụp lạy xuống đất mà nói rằng:
- Tôi được nghe tiếng nghÄ©a sÄ© đã lâu, nay được gặp đây, thá»±c thá»a lòng khát vá»ng.
Tống Giang cÅ©ng vá»™i và ng cung kÃnh mà đáp lá»… lại.
Tần Minh thấy hai chân Tống Giang có vẻ Ä‘au đớn ngượng ngạo liá»n há»i luôn rằng:
- Chăng hay chân ngà i là m sao như thế?
Tống Giang Ä‘em chuyện từ khi xa lánh Váºn Thà nh, cho đến khi Lưu Cao bắt đánh, thuáºt hết cho Tần Minh nghe.
Tần Minh nghe chuyện lắc đầu kêu rằng:
- Nếu cứ lá»i đằng kia nói, thì cÆ¡ hồ lỡ mất việc to! Việc nà y để tôi vá» bẩm vá»›i quan Phá»§ Má»™ Dung má»›i được.
Bá»n Yến Thuáºn bèn lưu Tần Minh ở lại rồi nhất diện sai giết dê lợn để thết đãi. Các quân sÄ© bắt được, Ä‘á»u cho và o ở má»™t phòng mà thưởng cho cÆ¡m rượu tá» tế.
Khi uống Äô Äầu và o tuần rượu, Tần Minh vá»™i đứng nói rằng:
- Nay được các vị hảo hán có lòng tốt, mà không giết hại Tần Minh; váºy xin trả lại các đồ mÅ© áo ngá»±a gáºy, để Tần Minh xin trở vá» bản châu cho tiện.
Yến Thuáºn cưá»i mà đáp rằng:
- Tổng Quản không nên cố chấp như váºy...Tổng Quản dẫn năm trăm quân mã đến đây, không còn sót má»™t ngưá»i nà o, nay nếu trở vá» châu phá»§, tất nhiên quan Phá»§ khó dung; Váºy chi bằng Tổng Quản hãy tạm ở đây, chia và ng xẻ áo cùng nhau định há»at tá»± do, như thế chả hÆ¡n là ra luồn và o cúi cà ng thêm nhá»c mệt hay sao?
Tần Minh nghe nói, Ä‘i thẳng xuống thá»m mà đáp rằng:
- Tần Minh nà y sống là m ngưá»i nhà Tống, chết là m ma nhà Tống, triá»u đình đã giao cho là m chức Tổng Quản; lại kiêm chức Thống chế Sứ Quan, xưa nay có Ä‘iá»u chi phụ bạc vá»›i Tần Minh, mà Tần Minh nỡ Ä‘em lòng bá»™i bạc cho đà nh? Các vị hảo hán định giết tôi, thì cứ giết Ä‘i cho rảnh.
Hoa Vinh vội và ng chạy xuống kéo tay Tần Minh mà can rằng:
- Xin huynh trưởng hãy khoan tâm, nghe tiểu đệ nói má»™t câu nà y xem đã. Tôi nay cÅ©ng con nhà tước lá»™c cá»§a triá»u đình, chỉ bị ngưá»i ta bức bách, mà phải tạm lánh đến đây; Còn như Tổng Quản ngà i đã không bằng lòng là m nghá» lạc thảo,thì cÅ©ng xin ngồi chÆ¡i cho trá»n bữa cÆ¡m hôm nay, rồi tôi sẽ ná»™p trả các đồ quân khà cho ngà i trở lại Thanh Châu.
Tần Minh khăng khăng một mực không nghe. Hoa Vinh lại tiếp luôn rằng:
- Mấy hôm nay Tổng Quản khó nhá»c, dong duổi suốt cả đêm ngà y, váºy xin để cho con ngá»±a ăn uống nghỉ ngÆ¡i, rồi sẽ trở vỠđược, Ä‘i đâu mà phải vá»™i!
Tần Minh nghe nói cÅ©ng có lý, bèn trở lại và o trong sảnh cùng ngồi uống rượu. Năn vị hảo hán luân lưu rót rượu để má»i. Hôm đó Tần Minh vừa phần mệt nhá»c la đà , vừa phần bị các hảo hán ân cần má»i má»c, dần dần cÅ©ng phóng tâm uống rượu, cho tá»›i khi rượu đã quá say, phải vá»±c và o trong phòng để nghỉ. Tần Minh ngá»§ má»™t giấc cho đến sáng hôm sáng hôm sau bầng mặt tỉnh dáºy, vá»™i và ng súc miệng rá»a mặt, rồi tháo thứ xin phép trở vá». Mấy vị hảo hán cố lòng cầm bắt giữ Tần Minh ở lại ăn bữa cÆ¡m sáng, rồi má»›i Ä‘em các đồ mÅ© giáo gươm ngá»±a mà trả lại. Tần Minh vâng lÄ©nh các đồ nhung khÃ, đội mÅ© mặc giáp cầm gáºy lang nha, nhảy lên mình ngá»±a, rồi từ tạ má»i ngưá»i mà đi xuống núi, trở vá» núi phu Thanh Châu.
Khi Ä‘i gần tá»›i Thanh Châu, còn cách chừng hai mươi dặm đưá»ng, Tần Minh xa trông trong đám khói bụi, không thấy má»™t ngưá»i nà o qua lại ở đó trong bụng đã lấy là m nghi ngại lạ lùng. Dần dần vá» tá»›i trong thà nh thấy mấy trăm nóc nhà ở ngoà i thà nh khi trước, Ä‘á»u bị cháy hại tồi tà n, chỉ còn trÆ¡ má»™t đống gạch vụn tro thừa vất ngang tà ng trên mặt đất. Quanh đó lại có số con trai con gái bị chết cháy không biết bao nhiêu mà kể.
Tần Minh thấy váºy cả kinh, bèn đánh ngá»±a qua đám tro tà n, mà thẳng tá»›i thà nh gá»i ngưá»i mở cá»a. Khi và o tá»›i nÆ¡i, đã thấy Ä‘Ãch kiá»u cất cao lên, mà hai bên cổng Ä‘á»u cắm cá» lên hiệu, bầy dà n các đồ binh khà dụ bị đánh giặc ở đó. Tần Minh dừng ngá»±a đứng ngoà i kêu to lên rằng:
- Có ai trong thà nh, bá» Ä‘Ãch kiá»u xuống cho ta và o.
Trong thà nh nghe tiếng Tần Minh gá»i, thì bá»—ng dưng nổi hiệu trống chiêng, mà hò reo ầm Ä© như là giặc đến bên thà nh váºy.
Tần Minh đứng bên ngoà i kêu lên rằng:
- Ta là Tần Tổng Quản đây, quân, mau mở cá»a cho ta và o.
Nói vừa dứt lá»i, thì thấy Má»™ Dung Tri Phá»§, trèo lên vá»ng canh ở thà nh mà quát lên rằng:
- Quân phản tặc kia! Bay không biết sỉ nhục, còn vác mặt đến đây, toan lừa ta mở cá»a thà nh cho ngươi nữa hay sao?
Tần Minh ngạc nhiên kinh lạ mà há»i rằng:
- Tần Minh nà y có Ä‘iá»u chi, mà Tông Tổ nói như váºy.
Tri Phủ lại quát lên rằng:
- Có Ä‘iá»u chi ngươi còn phải há»i ta sao? Äêm hôm qua ngươi đêm quân đến đánh thà nh không được, sao lại đốt nhà đốt cá»a là m hại muôn dân, hiện nay ta đã sá»› tấu triá»u đình, chỉ đợi nay mai bắt được ngươi là xé thây ra là m muôn Ä‘oạn, thì má»›i cam tâm. Triá»u đình có phụ bạc gì ngươi mà ngươi nỡ bất nhân như váºy?
Tần Minh cũng lẫy là m ngạc nhiên mà đáp rằng:
- Tần Minh nà y thua thiệt mất cả quân mã, sau lại bị chúng bắt lên núi, đến giá» má»›i được thoát vỠđây...Äêm qua hà tằng có đánh thà nh bao giá»?
Tri Phủ quát lên rằng:
- Ta đây lại không được biết các đồ mÅ© giáp gáºy ngá»±a cá»§a ngươi hay sao... ? Quân lÃnh trên thà nh đây, không ai không trông thấy chÃnh ngươi cưỡi ngá»±a cầm côn xông pha, trong đám lá»a mà giết hại dân gian, ngươi còn chối sao cho được? Ừ, cho rằng ngươi có thua mà bị bắt nữa, thì năm trăm tên lÃnh mang Ä‘i, lại không có má»™t đứa nà o trốn vá» báo được hay sao? Bây giỠđịnh đánh lừa ta mở cổng thà nh, để ngươi và o cướp lấy vợ con mang Ä‘i...Nhưng phải biết rằng vợ con ngươi ta đã giết chết cả rồi, chỉ còn mấy cái thá»§ cấp đây kia, có xem thì bảo quân sÄ© bêu lên, cho mà nom thấy.
Nói Ä‘oạn, sai quân sÄ© Ä‘em bêu đầu vợ con Tần Minh lên cho xem. Tần Minh là má»™t ngưá»i nóng tÃnh, khi trông thấy đầu vợ con bị chém chết, thì đùng đùng phẫn uất, không biết nói là m sao cho được.Bấy giá» trên thà nh bắn tên đạn như mưa. Tần Minh bất đắc dÄ© phải quay mình chạy lánh ra ngoà i. Khi nom ra thấy trên mặt đất ở ngoà i thà nh, còn lốm đốm má»™t và i nÆ¡i, chưa dứt khói lá»a, chà ng quanh Ä‘i quẩn lại nghÄ© ngợi má»™t mình, những muốn tìm nÆ¡i mà tá»± tá» cho xong, hồi lâu chà ng liá»n dóng cương ngá»±a mà lững thững Ä‘i theo con đươnøg khi trước.
Äi được mươi dặm đưá»ng, chợt thấy ở trong đám rừng cây trước mặt, có má»™t tụi nhân mã Ä‘i ra, và có năm vị hảo hán Ä‘á»u cưỡi ngá»±a buông cương Ä‘i trước. Năm ngưá»i ấy, tức là Tống Giang, Hoa Vinh, và ba anh em Yến Thuáºn, dẫn má»™t toán hai ba trăm lâu la đến đó. Bấy giá» Tống Giang trông thấy Tần Minh, liên nghiêng mình cúi chà o mà há»i rằng:
- Sao Tổng Quản không trở lại phủ Thanh Châu mà một mình, một ngựa vơ vẩn, toan đi đâu bây gi�
Tần Minh nghe há»i, mặt hầm hầm đầy những ná»™ khà mà đáp rằng:
- Không biết thằng giặc cướp trá»i chu đất diệt nà o nó ăn mặc giả mạo như tôi rồi Ä‘em quân vỠđánh thà nh, đốt hại nhà cá»a cá»§a lương dân, là m vợ con tôi bị chết lây vì nó, khiến tôi đây cÅ©ng lên trá»i hết lối, xuống đất không đương, không biết là m sao cho được? Bây giá» nếu vá»› được thằng ấy, thì thế nà o cÅ©ng đánh cho nó má»™t mẻ, gá»i là gãy hết gáºy má»›i thôi.
Tống Giang mỉm cưá»i đáp rằng:
- Dám thưa Tổng Quản, tôi có câu chuyện nà y, song ở đây không tiện nói ra, váºy xin đón ngà i hãy vá» qua sÆ¡n trại rồi sẽ bẩm rõ vá»›i ngà i.
Tần Minh đương lúc phẫn uất vô liêu, bất đắc dÄ© cÅ©ng phải nghe lá»i, mà theo năm ngưá»i cùng thẳng dong vá» núi Thanh Phong. Khi vá» tá»›i sÆ¡n trại, bá»n tiểu lâu la đã sắp sẵn các thứ rượu chè ở trên Tụ NghÄ©a Sảnh, để đợi. Năm vị hảo hán má»i Tần Minh ngồi ở ghá»…, rồi nhất tá» quỳ xuống ở trước mặt Tần Minh. Tần Minh thấy thế cÅ©ng vá»™i và ng quỳ xuống để đáp lá»….
Tống Giang bắt đầu nói lên rằng:
- Dám xin Tổng Quản tha lá»—i cho. Hôm nay Tổng Quản không có lòng hạ cố, nhất định không chịu lưu lại sÆ¡n trại ở đây, bởi váºy Tống Giang định ra má»™t kế, cho tên lâu la hÆ¡i giống tướng dạng, ăn mặc các đồ mÅ© giáp, cùng cưỡi ngá»±a cầm quân khà cá»§a ngà i, mà dẫn quân vỠđánh phá»§ Thanh Châu, lại cho Yến Thuáºn, Nụy Hổ Ä‘em năm mươi ngưá»i Ä‘i giúp sức, giả là m Tổng Quản định và o đánh thà nh để cướp lấy vợ con, rồi lại đốt nhà giết ngưá»i, để dứt hẳn lối vá» cá»§a Tổng Quản. Cái đó Ä‘á»u là tá»™i cá»§a chúng tôi, váºy nay chúng tôi má»i ngà i đến đây để xin tha thứ cho.
Tần Minh nghe nói như xé đứt ruá»™t gan, toan đứng tên đánh nhau vá»›i bá»n Tống Giang cho hả dạ, song má»™t là vì cùng má»™t tinh tú giáng sinh tÃnh tình rất hợp, hai là bị bá»n há» lấy lá»… phép bó buá»™c, không sao trở mặt cho đà nh, ba là có ra oai cÅ©ng khó lòng địch nổi bá»n đó. Bởi váºy Tần Minh đà nh phải nên lòng tức giáºn mà nói lên rằng:
- Anh em các ông là m thế, vẫn biết có lòng tốt muốn lưu Tần Minh ở lại chốn nà y, song chỉ thiệt riêng cho Tần Minh, là vợ con chết cả, không còn lấy chi là m thú Ä‘á»i, như thế phá»ng có độc địa hay không?
Tống Giang đáp rằng:
- Nếu không là m như thế, khi nà o huynh trưởng nỡ dứt lòng mà đến đây cho được? Hiện nay Hoa Vinh có má»™t ngưá»i em gái, tư chất cÅ©ng hiá»n tuệ hÆ¡n ngưá»i váºy huynh trưởng có ưng thuáºn, thì xin cho sắm sá»a tư trang mà là m lá»… tục huyá»n ngay láºp tức huynh trưởng nghÄ© sao?
Tần Minh thấy bá»n kia hết lòng kÃnh ái như váºy, thì cÅ©ng nguôi tấm lòng, mà không còn nói năng chi nữa. Bấy giá» Hoa Vinh đứng dáºy má»i Tống Giang và o ghế giữa rồi Tần Minh, Hoa Vinh, ba vị hảo hán y theo thứ tá»± mà ngồi, Ä‘oạn rồi kéo cá» nổi hiệu, chè chén vui mừng và cung nhau thương nghị để đánh trại Thanh Phong.
Tần Minh nói má»i ngưá»i rằng;
- Việc đó rất là dung dị, các ông không cần phải quan tâm. Nguyên Hoà ng TÃn là ngưá»i thuá»™c hạ cá»§a tôi, khi trước tôi có dạy bảo các môn võ nghệ, cùng tôi rất là thân máºt, váºy ngà y mai tôi đến đó thuyết cho anh ta nháºp bá»n, rồi sẽ Ä‘em bảo quyến cá»§a Hoa Vinh sang đây, và bắt vợ con Lưu Cao, để báo thù cho huynh huynh trưởng, như thế thì phá»ng được chăng?
Tống Giang cả mừng mà rằng:
- Nếu được Tổng Quản giúp sức cho như thế thì còn gì hơn nữa.
Nói Ä‘oạn lại cùng nhau, chè chén, cho đến chiá»u má»›i tan. Nói á» Hoà ng TÃn từ khi báo quan Phá»§ Thanh Châu rồi, sai bắt dân phu cùng lÃnh trại, hết sức canh phòng cẩn máºt, và sai đị dò la tin tức các nÆ¡i. Chà ng đợi luôn mấy hôm không thấy phá»§ Thanh Châu Ä‘em binh đến cứu, trong lòng lấy là m lo sợ nghi ngại, không biết xá» trà ra sao? Chợt má»™t hôm thấy quân sÄ© và o bà o rằng:
- Có quan Tổng Quản Tần Minh, má»™t mình má»™t ngá»±a đến gá»i mở cá»a ở ngoà i trại.
Hoà ng TÃn nghe báo, vá»™i và ng lên ngá»±a ra xem, quả nhiên chỉ có Tần Minh má»™t mình má»™t ngá»±a đứng đợi ở ngoà i, không có má»™t ai theo hầu hết thẩy. Chà ng liá»n truyá»n quân sÄ© mở trại, bá» Ä‘Ãch kiá»u xuống để đón Tần Minh và o. Khi đến Công Sảnh ở đại trại, Hoà ng TÃn má»i Tần Minh ngồi, rồi há»i rằng:
- Chẳng hay Tổng Quản cá»› sao mà lại má»™t mình tá»›i đây như váºy?
Tần Minh liá»n Ä‘em chuyện bị thua hôm trước, thuáºt lại cho Hoà ng TÃn nghe, và nói rằng:
- Cáºp Thá»i VÅ© Tống Công Minh là má»™t ngưá»i trá»ng nghÄ©a khinh tà i, thiên hạ ai cÅ©ng biết, hiện nay nay tôi đã và o đảng ở trại Thanh Phong váºy muốn đến đây nói vá»›i Hoà ng Quân để cùng đến đó nháºp bá»n cho vui, can chi lưu luyến chốn nà y để chịu ngưá»i ta đè nên?
Hoà ng TÃn nghe nói liá»n đáp rằng:
- Hoà ng TÃn tôi vợ con chưa có cÅ©ng không hệ lụy Ä‘iá»u chi, vả chăng đã có ân quan ở đó, thì lẽ nà o tôi lại không theo? Nhưng trước đây không thấy nói Tống Công Minh ở đó, mà sao bá»—ng dưng lại đến ngay đấy được?
Tần Minh cưá»i nói:
- Ấy chÃnh là anh Hổ Trương Tam ở Váºn Thà nh mà bác toan giải hôm trước đó. Bấy giỠông ta sợ nói thá»±c tên ra thì vỡ chuyện, nên phải nói dối là Trương Tam.
Hoà ng TÃn nghe nói Ä‘áºp chân xuống đất mà than rằng:
- Chết ná»—i! Nếu bấy giá» tôi biết ông ta là Tống Công Minh, thì đã tha ngay rồi, còn đâu sinh ra lắm sá»± lôi thôi! Cái đó chẳng qua là nể mặt Lưu Cao, suýt nữa nguy mất má»™t ngưá»i nghÄ©a sÄ©.
ÄÆ°Æ¡ng khi hai ngưá»i bà n định vá»›i nhau, để sắp sá»a ra Ä‘i, thì bá»—ng thấy có tin báo hai đưá»ng quân mã ở đâu đến đánh trại. Hai ngưá»i nghe báo, vá»™i và ng cùng nhau lên ngá»±a, để ra cá»a trại nghinh địch.
Má»›i hay:
Lòng ngưá»i ai bán mà mua
Xưa nay mấy kẻ lá»c lừa nên thân?
Ở Ä‘á»i có oán có ân,
Biết Ä‘á»i phải lá»±a đồng cân cho Ä‘á»u
Hay chi những thói ngoan điêu
Gây nên thảm há»a trăm chiá»u tại ai?
Má»™t phen khói lá»a tung trá»i
Thà nh xương vÅ©ng máu há»i Ä‘á»i biết chăng!
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Ta thấy ngưá»i nhà Nguyên diá»…n kịch, má»—i má»™t tấn trò, chia là m bốn Ä‘oạn (mà n); má»—i Ä‘oạn chỉ dùng má»™t ngưá»i ra hát, còn má»i ngưá»i trong đám bạch trình ra, thừa tiếp mà tiếp mà khiêu động, Ä‘iá»u đó không lạ vì ngưá»i xưa ở trong lòng tá»± có má»™t thiên văn tá»± tuyệt diệu rồi, đã được thà nh văn, có ý tứ, có khởi ra kết lại, có gá»i đến thưa ngay, có mở ra lại đóng lại đóng và o, nếu không chá»— dá»±a thì bá»—ng dưng không thể thể tả ra?
Cho nên nhà văn phải mượn và o chuyện xưa sống chết hợp tan, theo đỠlà m văn, ý muốn cho Ä‘á»i sau biết đến văn chương cá»§a mình mà thôi! Xưa kia chẳng Ä‘em việc cÅ© tả ra văn cho ta biết đến, từ khi phép kịch mất Ä‘i, mà việc má»™t hồi, có tá»›i hÆ¡n bốn mươi Ä‘oạn, lá»i cá»§a má»™t Ä‘oạn lại bao nhiêu kẻ cùng xướng lên, nghe như ếch kêu ra rả, chẳng ra trò gì nữa.
Xét việc Ä‘á»i xưa truyá»n lại Ä‘á»i sau, mà không dùng văn chương sao được, để cho ông già kể lại, măng sữa trẻ con truyá»n lẫn nhau, rồi bút má»±c chép ra, không đúng. Cho nên Sá» quan há»c phép viết Sá» tá» xưa, đối vá»›i má»™t bá»™ sách phải có Ãt là dăm hồi, má»—i hồi lại Ãt nhiá»u sá»± nữa, song nếu má»™t ngưá»i láºp truyện má»™t ngưá»i, mưá»i ngưá»i láºp truyện mưá»i ngưá»i theo phép viết Sá», má»™t sá»± có liên can nhiá»u ngưá»i văn nhân phải có tà i liên quán, nên má»™t sá»± có má»— Giáp má»— Ất, thá»±c sá»± cá»§a má»— Giáp má»— Ất không dá»±, song phải tả ra lại khi Giáp, ắt không cùng má»™t việc, song tả má»— Giáp mà liá»n tá»›i má»— Ất Ãt nhiá»u, và tác giả yêu đến má»— Ất mà phải cần tả ra dÃnh lÃu tá»›i má»— Giáp.
Cho nên nhà văn cầm bút, thấy quyá»n rất nặng, chép chuyện má»— Giáp lại luôn má»— Ất dÃnh và o, như trong chuyện Tống Giang, lại tả Võ Tòng, theo lệ liên quán váºy; Chép chuyện má»— Giáp, má»— Ất không dá»± đến như chép Hoa Vinh chẳng tả Tống Giang, đó là theo lệ váºy. Hỡi Æ¡i! Má»™t ngưá»i có việc cá»§a má»™t ngưá»i, má»™t truyện có văn cá»§a má»™t truyện, má»™t thiên má»™t Ä‘oạn, có chỉ định cá»§a đầu Ä‘á», nếu ngưá»i ta không xét thấy, cÅ©ng cầm bút quệt mà viết ra, Ä‘ua nhau theo lối Sá» quan, thì sao xứng con ngưá»i cầm bút.
Cổ Bản truyện Thá»§y Há», tả Hoa Vinh, bèn tả đến Tống Giang, vì Hoa Vinh mà tả tá»›i, mà tục bản truyện Thá»§y Há» chỉ tả thoà ng qua và i lá»i, sao mà thấp kém đến thế, chẳng hay kẻ nà o thay đổi, cÅ©ng chả tưởng há»i là m chi, nên ở đây theo lệ viết văn mà thuáºt lại.
Tà i sản của ga_kho
23-08-2008, 06:25 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
Hồi 34
Nơi lữ điếm, Thạch Dũng đưa thư;
Vũng Lương Sơn, Hoa Vinh bắn nhạn.
Bấy giá» Tần Minh cùng Hoà ng TÃn Ä‘i ra cổng trại, trông thấy hai đưá»ng quân mã rất đông, má»™t đưá»ng là Tống Giang vá»›i Hoa Vinh, đưá»ng là Yến Thuáºn, Vương Nụy Hổ, Ä‘á»u dẫn hÆ¡n má»™t trăm ngưá»i kéo đến. Khi tá»›i nÆ¡i, Hoà ng TÃn vá»™i mở cổng trại, bá» Ä‘Ãch kiá»u xuống, để đón hai đưá»ng binh mã cùng và o trong trại. Tống Giang truyá»n lệnh cho bá»n lâu la, không được giết hại má»™t ngưá»i dân và má»™t ngưá»i lÃnh nà o trong trại đó. Lại truyá»n cho và o trại bên Nam, bắt hết cả nhà Lưu Cao để giết. Vương Nụy Hổ được lệnh ấy, vá»™i và ng đến đó cướp lấy vợ Lưu Cao, cùng các thứ kim ngân tà i váºt, lừa ngá»±a trâu dê thì giao cho đám lâu la thu nhặt để tải vá». Hoa Vinh trở vá» nhà thu dá»n các đồ đạc. Công việc thu xếp đâu đấy yên ổn rồi, mấy vị hảo hán cùng nhau dóng ngá»±a áp tải các đồ váºt mà trở vá» sÆ¡n trại.
Khi vá» tá»›i sÆ¡n trại, Vương Nụy Hổ vá»™i Ä‘em vợ Lưu Cao dấu và o trong tư phòng, Yến Thuáºn thấy váºy liá»n há»i rằng:
- Con đà n bà đê tiện ấy đem đi dấu là m gì?
Vương Nụy Hổ đáp rằng:
- Phen nầy đã bắt được vỠtới đây, xin để cho tôi là m phu nhân áp trại.
Yến Thuáºn nói:
- Äà nh rằng để cho bác là m phu nhân áp trại, song hãy Ä‘em ra đây cho tôi há»i đã.
Tống Giang bảo vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- ChÃnh tôi cÅ©ng đương muốn há»i chuyện nó, xin hãy Ä‘em ra đây...
Vương Nụy Hổ vâng lá»i, cho gá»i chị chà ng ra trước cá»a sảnh.
Chị chà ng kia khóc lóc kêu van, xin tha tÃnh mạng.
Tống Giang quát lên rằng:
- Giống gian dâm nà y, còn nỉ non vá» ná»—i gì nữa? Ta nghÄ© mầy là má»™t ngưá»i vợ con nhà quan, nên má»›i cứu cho thoát nạn, ai ngá» mầy Ä‘em lòng tà n ác, mà toan hại ta. Äồ vong ân bá»™i nghÄ©a, thì trá»i đất nà o dung thứ được!
Yến Thuáºn đứng phắt dáºy nói rằng:
- Giống dâm phụ ấy, còn há»i là m gì nữa?
Nói đoạn rút dao lưng ra, chém cho một nhát ngã gục xuống đó.
Gươm và ng pha vị tanh hôi,
Máu hồng nhuá»™m máu con ngưá»i bạc Ä‘en.
Thế gian nhắn bạn thuyá»n quyên,
Ở Ä‘á»i liệu thói đảo Ä‘iên nên chừa...
Vương Nụy Hổ thấy váºy, trong lòng lấy là m tức giáºn vô cùng, liá»n vá»› má»™t thanh dao, toan đánh nhau vá»›i Yến Thuáºn.
Bá»n Tống Giang đứng dáºy vá»™i và ng giữ lại, khuyên bảo Vương Nụy Hổ rằng:
- Yến Thuáºn giết đứa dâm phụ ấy là phải lắm. Bác phải biết rằng tôi hết sức cứu nó, cho vợ chồng lại được Ä‘oà n tụ vá»›i nhau, thế mà nó còn trở mặt xui chồng toan hãm hại tôi, con ngưá»i như thế nếu để vá» sau, tất là nguy hiểm...Váºy sau đây tôi xin tìm cho bác má»™t ngưá»i rất là xứng ý, đừng nên nghÄ© đến con ngưá»i ấy là m chi!
Yến Thuáºn cÅ©ng bảo Vương Nụy Hổ rằng:
- Nếu anh còn muốn để con đà n bà ấy vỠsau, tất nhiên có phen nó lại hại chứ không chơi.
Vương Nụy Hổ bị can như váºy, thì nÃn lặng không biết nói là m sao được. Yến Thuáºn gá»i lâu la khiêng bá» xác, rá»a sạch huyết tÃnh rồi, lại sai dá»n tiệc ăn mừng.
Ngà y hôm sau, Hoa Vinh má»i Tống Giang, Hoà ng TÃn là m chá»§ hôn, Yến Thuáºn, Vương Nụy Hổ, và Trương Thanh là m nhà mối, để là m lá»… thà nh hôn cho em gái lấy Tần Minh. Bao nhiêu lá»… váºt Ä‘á»u tá»± Hoa Vinh xuất tiá»n mãi biện. Äoạn rồi cùng nhau ăn uống vui chÆ¡i ba bốn ngà y rất là thá»a thÃch.
Cách năm bảy hôm thấy lâu la đi thám sự vỠbáo rằng:
- Quan Phá»§ Má»™ Dung hiện đã đệ công văn lên phá»§ Trung Thư, tâu rõ vá» việc Hoa Vinh, Tần Minh, Hoà ng TÃn là m phản, và xin đại đội binh mã nay mai đánh dẹp núi Thanh Phong.
Các vị hảo hán nghe cả kinh, liá»n cùng nhau bà n định mưu kế để cá»± địch quân quan, Tống Giang nói vá»›i chúng rằng:
- Ở đây là má»™t nÆ¡i sÆ¡n trại, tầm thưá»ng, lỡ ra quan quân kéo đến, thì cÅ©ng khó lòng cá»± địch. Váºy tôi có má»™t kế nà y, chẳng hay các ngà i có ưng thuáºn thế chăng?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói rằng:
- Huynh trưởng có kế gì xin cứ nói cho nghe..
Tống Giang nói:
- Gần đây có má»™t nÆ¡i là Lương SÆ¡n Bạc, bên trong có thà nh Uyển Tá», có vụng Liêu Nhi, dà i rá»™ng tám trăm dặm. Hiện có Tiá»u Thiên Vương tụ rất đông quân ở đó, quan quân không há» dám xâm phạm đến nÆ¡i. Váºy chúng ta đến đấy nháºp bá»n thì có lẽ tốt hÆ¡n.
Tần Minh nói:
- Nếu được những chốn như thế, thì còn gì hÆ¡n nữa! Nhưng bây giá» không có ai quen biết, mà tiến dẫn ta lên, thì có khi nà o há» chịu nháºn.
Tống Giang cả cưá»i liá»n Ä‘em chuyện Tiá»u Thiên Vương cướp lá»… sinh nháºt, cho đến khi đưa và ng tạ Æ¡n, rồi đến ná»—i xảy ra chuyện giết hại Diêm Bà TÃch, lênh đênh lưu lạc giang hồ, thuáºt lại cho má»i ngưá»i nghe. Tần Minh nghe nói cả mừng đáp rằng:
- Nếu váºy huynh trưởng là Äại Ân Nhân cá»§a bá»n há», thì còn ngại chi đến chuyện kia khác, ta nên mau mau thu xếp Ä‘i ngay, kẻo cháºm trá»… tất nhiên lỡ việc.
Nói Ä‘oạn, chúng láºp tức sắp mưá»i mấy cá»— xe, và cá»™ng có hai ba cá»— ngá»±a tốt Ä‘á»u để tải Ä‘i. Còn đám lâu la kẻ nà o không muốn theo, thì cho tiá»n nong Ä‘i tìm chá»§ khác, kẻ nà o muốn theo thì biên và o sổ quân. Bấy giá» tÃnh cả quân lÃnh cá»§a Tần Minh Ä‘em đến, cá»™ng được hÆ¡n bốn năm trăm ngưá»i chia là m ba đội, Ä‘á»u giả dạng quan quân Ä‘i đánh Lương SÆ¡n Bạc.
Khi thu xếp xong đâu và o đấy, các hảo hán Ä‘á»u đốt bá» sÆ¡n trại, chia là m ba đội, Tống Giang cùng Hoa Vinh dẫn bốn năm mươi tên lâu la, và bốn mươi tên kỵ mã, há»™ tống năm bảy cá»— xe Ä‘i trước. Tần Minh Hoà ng TÃn dẫn tám chÃn mươi quân ngá»±a, cùng mấy cá»— xe Ä‘i đội thứ nhì, Yến Thuáºn, Vương Nụy Hổ cùng Trương Thanh, dẫn bốn năm mươi cá»— ngá»±a, và hÆ¡n hai trăm lâu la Ä‘i đội thứ ba, trông chừng thẳng trá» Lương SÆ¡n Bạc.
Trong khi Ä‘i đưá»ng, các cá» hiệu, Ä‘á»u rõ là quan quân Ä‘i đánh giặc, vì thế mà không ai dám ngăn trở đưá»ng Ä‘i.
ÄÆ°á»ng Ä‘i được năm bảy ngà y, má»™t hôm Tống Giang cùng Hoa Vinh cưỡi ngá»±a Ä‘i trước, bá»n quân mã áp tải ngưá»i nhà đisau, cách ước hai mươi dặm đưá»ng.Khi đến má»™t nÆ¡i gá»i là Äối Aûnh sÆ¡n, có hai tòa núi ở hai bên, khoảng giữa là má»™t khu đất rá»™ng phẳng, chợt nghe trong núi có tiếng thanh la đánh ầm cả lên. Hoa Vinh thấy váºy bảo vá»›i Tống Giang rằng:
- Chá»— nà y chắc có cướp bóc ra ngăn đưá»ng, ta phải phòng bị chống cá»± má»›i được.
Nói Ä‘oạn liá»n cắp gươm và o nách, lấy cung tên ra, sắp sá»a cẩn tháºn, rồi nhất diện sai quân kị thôi thúc hai toán xe ngá»±a đằng sau, kéo lên đóng và o má»™t nÆ¡i. Äoạn rồi Hoa Vinh cùng Tống Giang dẫn hÆ¡n hai mươi tên quân kị Ä‘i thám thÃnh đưá»ng lối.
Äi được già ná»a dặm đưá»ng, chợt thấy phÃa trước mặt có má»™t tóan quân mã ước hÆ¡n trăm ngưá»i, mặc toà n áo đỠgiáp Ä‘á», có má»™t ngưá»i tráng sÄ© mặc áo Ä‘á», hoà nh tay kÃch ngồi trên mình ngá»±a quát to lên rằng:
- Hôm nay ta quyết cùng ngưá»i má»™t tráºn, xem ai được ai thua?
Äoạn rồi thấy đằng sau núi, trông thấy ước má»™t trăm nhân mã, Ä‘á»u mặc áo trắng giáp trắng, cầm thiên phương há»a kÃch cưỡi ngá»±a Ä‘i trước. Äôi bên cá» trắng đỠphất phá»›i, chiêng trống vang lừng hai bên tráng sÄ© cÅ©ng đương kÃch, xông ngá»±a lẳng lặng ra giữa khoảng đất rá»™ng, đánh nhau tá»›i hÆ¡n ba mươi hiệp, chưa ngã được thua.
Hoa Vinh cùng Tống Giang ngồi trên mình ngá»±a nom ra, liá»n lắc đầu khen ngợi luôn mồm. Sau Hoa Vinh đánh ngá»±a Ä‘i gần đến chá»— đánh nhau, thấy hai tráng sÄ© đương hăng hái ra sức, hai cây kÃch loà ng nhoáng như hai cà nh phan bị gió thổi, rồi bá»—ng dưng hai cái ngù ở trên đầu kÃch, quấn chặt lấy nhau, không sao mà gỡ ra cho được.
Hoa Vinh ngồi trên mình ngá»±a thấy váºy, thì liá»n cầm cương ngá»±a lại, tay tả vá»› lấy cây cung trong túi Phi ngư, tay hữu vá»› lấy má»™t mÅ©i tên trong Tẩu thú, rồi đặt tên lên cung, giang tay thẳng cánh, nhằm giữa mối hai cái xoắn và o vá»›i nhau mà bắn ra má»™t phát đứt hẳn là m đôi, tung đôi kÃch ra má»—i đằng má»™t ngả.Tụi hÆ¡n hai trăm ngưá»i trông thấy, thì vá»— tay reo ầm cả lên.Hai tráng sÄ© cÅ©ng dừng tay kÃch, quay ngá»±a xông đến trước mặt Hoa Vinh, Ä‘á»u cúi chà o mà xin há»i tên ngưá»i bắn giá»i.
Hoa Vinh trỠvà o Tống Giang mà nói rằng:
- Ngưá»i nghÄ©a huynh tôi đây là Cáºp Thá»i VÅ© Tống Công Minh là Ãp Ty ở huyện Váºn Thà nh khi trước. Còn tôi đây là Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh là m Tri Trại ở trấn Thanh Phong.
Hai tráng sÄ© nghe nói, vá»™i và ng nhảy xuống ngá»±a, bá» tay kÃnh ra, rồi lạy lấy lạy để mà nói rằng:
- Chúng tôi được nghe tiếng đã lâu.
Tống Giang cùng Hoa Vinh xuống ngá»±a, đỡ hai ngưá»i dáºy mà há»i rằng:
- Xin há»i cao tÃnh đại danh cá»§a hai vị tráng sÄ©?
Ngưá»i mặc áo hồng đáp:
- Chúng tôi há» Lã tên Phươn, ngưá»i ở Äà m Châu, bình sinh chỉ thÃch theo đòi như Lã Bố, nhân táºp đánh cây Thiên phương há»a kÃch, rồi ai cÅ©ng gá»i tên là Tiểu Oân Hầu Lã Phương. Sau nhân Ä‘i bán thuốc tá»›i đất SÆ¡n Äông, bị thua lá»— mất cả tiá»n nong, không thể nà o trở vá» cố hương được, đà nh phải tạm trú ở đây, để kiếm ăn vá» nghỠăn cướp bóc. Dè đâu có má»™t tráng sÄ© nà y ở đâu má»›i dẫn đến, muốn cướp lấy sÆ¡n trại cá»§a Lã Phương, Lã Phương muốn dà n xếp cho má»—i ngưá»i má»™t núi, mà tráng sÄ© nhất định không nghe, bởi thế hai bên đánh nhau kể đã mấy hôm nay, chưa ai chịu nhưá»ng nhịn ai cả.
Tống Giang lại há»i tên há» ngưá»i mặc quần áo trắng.
Ngưá»i kia nói rằng:
- Chúng tôi há» Quách tên Thịnh, ngưá»i ở Gia Lăng thuá»™c Tứ Xuyên, trước đây có há»c võ nghệ cá»§a Trương Äá» Hạt đất Gia Lăng, luyện được cây kÃch tinh thạo, ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Kiển Nhân Quý Quách Thịnh. Nhân trước Ä‘i buôn thá»§y ngân đắm thuyá»n hết vốn, sau nghe nói ở Äối Aûnh SÆ¡n đây có ngưá»i đánh kÃch rất giá»i, má»›i đến chiếm sÆ¡n lâm để cướp bóc kiếm ăn, bởi váºy muốn qua đây thá» ngón xem sao? Dè đâu, cùng nhau đối địch luôn mấy ngà y cÅ©ng chưa phân được thua...Nay cÅ©ng là sá»± bất thình lình gặp được hai ngà i ở đây, thá»±c là hạnh phúc.
Tống Giang nghe nói, lấy là m vui mừng, liá»n Ä‘em chuyện mình nói cho hai ngưá»i biết và lại bảo rằng:
- CÅ©ng là dịp may, mà tôi được gặp hai vị ở đây, váºy tôi muốn khuyên cho đôi bên hòa giải, chẳng hay các ngà i có bằng lòng không?
Hai ngưá»i Ä‘á»u cả mừng mà vâng lá»i...
Bấy giá» mấy đội nhân mã ở đằng sau, cÅ©ng vừa tá»›i đó, Tống Giang cùng Hoa Vinh dẫn hai ngưá»i, để tiếp kiến mấy vị hảo hán kia, Ä‘oạn rồi Lã Phương má»i lên núi để tiếp đãi. Ngà y hôm sau Quách Thịnh cÅ©ng má»i sang núi để là m rượu khao mừng.
Tống Giang liá»n bà n vói hai ngưá»i, để cùng lên Lương SÆ¡n Bạc ở vá»›i Tiá»u Cái Thiên Vương. Hai ngưá»i Ä‘á»u vui lòng theo nháºn, rồi láºp tức thu tháºp ngưá»i ngá»±a, sá»a soạn váºt liệu để cùng nhau khởi trình. ÄÆ°Æ¡ng khi sắp sá»a Ä‘i, thì bá»—ng Tống Giang bảo chúng rằng:
- Hãy thong thả, không thể Ä‘i được! Nay mình Ä‘em tá»›i bốn năm trăm nhân mã tá»›i Lương SÆ¡n Bạc, bá»n há» thế nà o cÅ©ng có ngưá»i dò thăm tin tức, thảng hoặc há» cho là mình đánh lấy Lương SÆ¡n thá»±c, thì bấy giá» không phải chuyện chÆ¡i.Váºy để tôi cùng Yến Thuáºn xin Ä‘i trước bảo cho há» biết rồi các vị sẽ chia là m ba đội lục tục Ä‘i sau.
Tần Minh, Hoa Vinh cùng má»i ngưá»i Ä‘á»u khâm phục là phải, liá»n lui quân chia toán Ä‘i sau. Tống Giang cùng Yến Thuáºn má»—i ngưá»i cưỡi má»™t con ngá»±a,dẫn mưá»i lăm tên tùy hà nh Ä‘i trước. Äi được hai ngà y đưá»ng bá»—ng má»™t buổi trưa hôm kia, đến má»™t tá»u Ä‘iếm ở bên cạnh đưá»ng cái quan, Tống Giang cùng Yến Thuáºn bèn và o nghỉ để ăn uống. Khi và o tá»›i trong Ä‘iếm thấy có má»™t chá»— ngồi ăn hÆ¡i rá»™ng, còn mấy nÆ¡i khác Ä‘á»u là cháºt hẹp cả. Trong má»™t chá»— rá»™ng đã có anh chà ng, mình dà i tám thước, sắc mặt hÆ¡i và n, hai con mắt lá» má», có má»™t hà ng ria thưa thá»›t, đầu đội khăn má» lá»›n, mình mặc áo trừu Ä‘en, lưng thắt dây bao trắng, dưới chân lá đáp Ä‘i đôi già y gai, dá»±ng thanh gáºy má»™t bên, và để cả má»™t bá»c hà nh lý và o đầu bà n mà ngồi ở đó. Bấy giá» Tống Giang cùng Yến Thuáºn gá»i tá»u bảo đến mà bảo rằng:
- Ta Ä‘i đây có đông ngưá»i theo hầu, váºy hai chúng ta và o ngồi trong kia, rồi ngươi nói vá»›i ngưá»i khách kia nhưá»ng chá»— rá»™ng ấy cho bá»n ngưá»i nhà há» ngồi uống rượu.
Nói Ä‘oạn Tống Giang cùng Yến Thuáºn và o ngồi ở trong, dặn tá»u bảo lấy rượu thịt cho bá»n hầu ăn trước. Tên tá»u bảo thấy bá»n theo hầu đứng đông cháºt cả nhà , liá»n đến bên cạnh ngưá»i nhồi má»™t mình kia, mà nói rằng:
- Phiá»n bác là m Æ¡n nhưá»ng chá»— rá»™ng nà y cho bá»n ngưá»i nhà hai vị quan nhân trong kia ngồi má»™t chút...
Chà ng kia nghe gá»i mình là bác, thì cau mặt mà đáp rằng:
- Äến trước ngồi trước, đến sau ngồi sau...Ngưá»i nhà quan nhân nà o, mà bảo nhưá»ng chá»—? Lão gia không nhưá»ng cho ai cả.
Yến Thuáºn nghe thấy váºy, liá»n bảo vá»›i Tống Giang rằng:
- Thằng cha nà y vô lễ quá.
Tống Giang gạt đi rằng:
- Mặc xác hắn, mình chấp là m gì?
Bấy giá» anh chà ng kia quay và o nhìn Yến Thuáºn cùng Tống Giang mà tá»§m tỉm cưá»i nhạt. Tên tá»u bảo lại nói vá»›i chúng ta rằng:
- Bác xét cho chỗ hà ng quán buôn bán, đổi giúp sang chỗ khác một tý đã hại gì?
Anh chà ng kia cả giáºn, vá»— tay lên bà n quát rằng:
- Thằng ranh con xấc thá»±c, khinh lão gia có má»™t mình, bắt phải đổi chá»— ngồi hay sao? Mà y phải biết, có vua Ä‘i đến đây, lão gia cÅ©ng không đổi...nói to là đánh luôn bấy giá»...
- Nà o tôi đã nói gì?
- Mầy dám nói gì mà nói...
Yến Thuáºn thấy váºy, trong lòng không sao nhịn được, liá»n nói lên rằng:
- Anh chà ng nà y nói đáo để chứ! Không đổi thì thôi, là m gì mà rối lên thế?
Anh chà ng kia đứng phắt dáºy, vá»› lấy thanh Ä‘ao mà nói rằng:
- Ta nói nó, không việc gì đến nhà anh. Lão gia đây khắp trong thiên hạ, chỉ nể có hai ngưá»i, còn ngoà i ra đạp chân lên mà giẫm xuống đống bùn cả.
Yến Thuáºn tức mình vá»› lấy cái ghế ngồi, cÅ©ng đứng phắt dáºy toan đánh. Tống Giang nghe khẩu khà anh chà ng kia, cÅ©ng không phải tay vừa liá»n đứng chắn ngang, khuyên giải cả đôi bên, rồi nói lên rằng:
- Xin các ông đừng lôi thôi nữa...Tôi xin há»i ông nà y, vừa rồi ông nói rằng: Trong thiên hạ ngà y nay có hai ngưá»i là ông trá» và o ai đó?
Anh chà ng kia nói:
- Tôi nói ra đây, chắc các bác cũng phải kinh sợ, chứ không chơi.
- Vâng, ông cứ cho tôi được biết tên hai ngưá»i đó.
- Nghe, má»™t ngưá»i là con cháu Sà i Tiến Tôn ở quáºn Hoà nh Hải tên là Tiểu Toà n Phong Sà i Tiến, Sà i Äại Quan Nhân.
Tống Giang nghe nói sẽ gáºt đầu là há»i luôn rằng:
- Còn má»™t ngưá»i nữa là ai?
- Má»™t ngưá»i nữa lại to lắm nữa, ngưá»i nà y là SÆ¡n Äông Cáºp Thá»i VÅ© Tống Công Minh, là m Ãp Ty ở huyện Váºn Thà nh khi trước...
Tống Giang nghe đến đó, thì trông Yến Thuáºn mà tá»§m tỉm sẽ cưá»i. Yến Thuáºn cÅ©ng bá» cái ghế xuống mà tươi hẳn nét mặt lại.
Anh chà ng kia lại tiếp luôn rằng:
- Lão gia chỉ trừ có hai ngưá»i ấy, còn ngoại giả cho đến Tống Äại Hoà ng Äế cÅ©ng không cần.
Tống Giang nói:
- Khoan, tôi nói câu nà y. Hai ngưá»i ấy tôi đây cÅ©ng có biết cả, ông cứ ngồi đây, rồi sẽ gặp hai ngưá»i ấy.
Anh chà ng kia nói rằng:
- Nếu ông đã biết thì tôi cÅ©ng không giấu là m chi. Cách ba năm trước đây tôi có ở nhà Sà i Äại Quan Nhân hÆ¡n bốn tháng trá»i, duy chưa được gặp Tống Công Minh mà thôi.
- Váºy ông muốn gặp Hắc Tam Lang hay sao?
- Hiện nay tôi đương đi tìm ông ta đây.
- Ai bảo ông đi tìm?
- Ngưá»i anh em ông ta là Thiết Phiến Tá» Tống Thanh, có đưa gia thư cho tôi để tìm đến ông ta.
Tống Giang nghe nói cả mừng, liá»n vá»™i chạy đến, ôm lấy chà ng kia mà nói lên rằng:
- Thế má»›i biết "Hữu duyên nghìn dặm cÅ©ng gần, vô duyên giáp mặt khó phần gặp nhau", chẳng giấu gì, chÃnh tôi là Hắc Tam Lang Tống Giang đây.
Anh chà ng ngây ngưá»i, nhìn kỹ Tống Giang má»™t lượt, rồi thụp xuống lạy mà nói rằng:
- Nếu váºy thì may quá! Trá»i xanh xui khiến được gặp Ca Ca, bằng không thì tiểu đệ lại phải đến Khổng Thái Công má»™t phen chung quy vô Ãch.
Tống Giang kéo chà ng kia và o trong mà há»i rằng:
- Ở nhà tôi lâu nay có việc gì không?
Chà ng kia ung dung đáp rằng:
- Dám bẩm Ca Ca, tôi há» Thạch tên DÅ©ng, ngưá»i phá»§ Äại Danh, bình sinh thÃch đánh bạc nên há» thưá»ng gá»i là Thạch Tướng Quân. Sau nhân trong đám bạc mà đánh chết ngưá»i, phải trốn sang Sà i Äại Quan Nhân để ở. Xưa nay thưá»ng nghe tiếng Ca Ca, bèn đến huyện Váºn Thà nh để tìm, dè đâu Ca Ca báºn việc Ä‘i vắng, duy có Tứ Lang ở nhà , Tứ Lang thấy đệ thăm há»i ân cầm, liá»n mách cho chá»— Ca Ca ở tại nhà Khổng Thái Công bên núi Bạch Hổ và có gá»i bức thư cho đệ mang đến đây.
Tống Giang nghe nói, trong bụng hÆ¡i ngá» ngợ, há»i Thạch DÅ©ng rằng:
- Khi bác quan nhà tôi, ở đấy mấy ngà y? Có gặp phụ thân tôi không?
- Tôi chỉ ở đó một tối rồi đi ngay, không thấy Thái Công đâu cả.
Tống Giang lại nói chuyện nháºp đảng ở Lương SÆ¡n cho Thạch DÅ©ng nghe. Thạch DÅ©ng nói rằng:
- Tôi vẫn biết tiếng Ca Ca là ngưá»i trá»ng nghÄ©a khinh tà i, váºy phen nà y Ca Ca lên ở Lương SÆ¡n, tất nhiên cÅ©ng cho tiểu đệ Ä‘i theo.
- Cái đó có khó gì, hãy ngồi đây chơi nói chuyện một lúc đã.
Nói Ä‘oạn liá»n trá» Yến Thuáºn cho Thạch DÅ©ng biết, rồi gá»i tá»u bảo Ä‘em rượu lên. Thạch DÅ©ng đứng dáºy mở gói hà nh lý, đưa bức gia thư cho Tống Giang.
Tống Giang tiếp lấy bức thư, nom ngoà i phong bì không thấy có hai chữ Bình an, trong lòng cà ng lấy là m ngá» vá»±c, vá»™i mở ngay phong thư ra để Ä‘á»c.Chà ng lược xem bức thư, thấy viết mấy chữ: "Thân phụ bị bệnh, tạ thế đầu tháng giêng năm nay, hiện còn đình cữu trong nhà , chỉ đợi Ca Ca vá», sẽ là m lá»… an táng. Váºy Ca Ca sá»›m liệu trở vá», chá»› để em mong, lỡ việc...Em khấp huyết bái thư!"
Tống Giang Ä‘á»c xong ngã ngất ngưá»i ra, rồi ôm bụng mà kêu lên rằng:
- Thằng con bất hiếu nà y, là m nên những tá»™i ác dở dang, để đến ná»—i cha già bị chết, không được trá»n đạo là m con, như thế có khác gì giống súc sinh kia nữa?"
Nói Ä‘oạn Ä‘áºp đầu và o vách mà khóc to lên. Yến Thuáºn, Thạch DÅ©ng vá»™i và ng chạy đến ôm lấy Tống Giang, Tống Giang khóc lóc hôn mê hồi lâu má»›i tỉnh, liá»n bảo Yến Thuáºn, Thạch DÅ©ng rằng:
- Tôi đây không phải có bạc tình các anh em, song trước đây tấc lòng chỉ vương vất có cha già ở đó.
Tới nay cha già đã mất thì thế nà o cũng phải trở vỠngay, để các ông cứ việc và o Lương Sơn Bạc mới được.
Yến Thuáºn khuyên rằng:
- Nay chẳng may Thái Công đã mất rồi nếu Ca Ca có trở lại nhà , cÅ©ng khó lòng được trông thấy mặt, thiên hạ có bố mẹ nà o mà sống mãi được vá»›i con. Váºy xin Ca Ca hãy thư thả khoan tâm dẫn anh em chúng tôi lên núi, rồi anh em chúng tôi cùng đến sÆ¡n trang, thế chẳng hóa ra ổn tiện lắm không? Rắn không đầu là m sao Ä‘i được? Váºy nếu Nhân huynh trở vá», thì đến đó ai chịu thu nháºn chúng tôi?
Tống Giang gạt đi rằng:
- Nếu chúng tôi đưa các ông lên núi, rồi má»›i trở vá», thì mất nhiá»u ngà y quá, không thể nà o là m như thế được. Nay tôi xin viết má»™t phong thư nói rõ tình hình má»i lẽ, để các ông Ä‘em cả Thạch DÅ©ng tá»›i đó và o bá»n Lương SÆ¡n Bạc, còn tôi phải vá» ngay má»›i được. Nếu không biết đến thì thôi, nay đã biết đến, thì má»™t ngà y đằng đẵng coi tá»±a mấy thu, không cần ngá»±a nghẽo, không cần ngưá»i theo, chỉ má»™t mình tôi phải vá» ngay láºp tức má»›i yên.
Hai ngưá»i cố tình lưu giữ không được, Tống Giang láºp tức gá»i tá»u bảo Ä‘em mượn bút má»±c, vừa sụt sùi vừa viết phong thư, ân cần dặn dò ở trong, rồi không kịp dán phong bì mà đưa ngay cho Yến Thuáºn. Äoạn rồi cởi lấy lá đáp cùng già y gai cá»§a Thạch DÅ©ng quấn và o chân, lấy má»™t Ãt tiá»n bạc, giắt con dao lưng, và cầm lấy thanh gáºy cá»§a Thạch DÅ©ng, toan láºp tức Ä‘i không ăn uống chút gì và o miệng.
Yến Thuáºn dìu lại mà rằng:
- Ca Ca đợi Tần Tổng Quản, cùng Hoa Tri Trại đến đây, rồi đi cũng được, là m chi mà phải tháo thứ thế?
Tống Giang nói:
- Tôi không thể nà o đợi chỠđược nữa. Bức thư cá»§a tôi đấy rồi không ngại Ä‘iá»u chi, hiá»n đệ Thạch DÅ©ng khá nói chuyện đầu Ä‘uôi cho má»i ngưá»i biết, và từ tạ anh em giúp tôi. Tôi bây giá» là m thế nà o mà má»™t bước nhảy vá» ngay được tá»›i nhà , thì má»›i thá»a lòng được.
Nói xong cắm đầu cắm cổ mà ngần ngừ thẳng bước ra đi.
Tha hương bước một ngại ngần,
Giang hồ tình nặng tỠthần nghĩa sâu!
Cương thưá»ng chót vót ngà n thâu,
Lấy ai khóc ná»—i bể dâu cho Ä‘á»i?
Bấy giá» Tống Giang ra Ä‘i, rồi Yến Thuáºn, Thạch DÅ©ng cùng nhau ăn uống má»™t lúc trả tiá»n hà ng mà kéo nhau ra Ä‘i, Thạch DÅ©ng cưỡi ngá»±a cá»§a Tống Giang, cùng Yến Thuáºn dẫn lÅ© theo hầu, Ä‘i được năm bảy dặm đưá»ng, tìm và o má»™t hà ng cÆ¡m để nghỉ. Và o khoảng buổi trưa hôm sáu, ba bá»™ quân mã cÅ©ng Ä‘á»u tiếp đến. Yến Thuáºn, Thạch DÅ©ng tiếp mấy vị hảo hán, rồi Ä‘em chuyện Tống Giang cho má»i ngưá»i nghe, các vị hảo hán nghe nói Ä‘á»u trách Yến Thuáºn không biết lưu Tống Giang ở lại.
Thạch DÅ©ng bảo vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Tống Ca Ca nghe nói phụ thân mất, thì vá»™i và ng váºt vã khóc lóc, rồi sục sạo ra Ä‘i, không thể nà o mà lưu lại được, hiện có viết má»™t bức thư để lại đây, dặn chúng ta cứ mau mau lên núi, không ngại Ä‘iá»u chi hết thảy.
Hoa Vinh cùng Tần Minh xem thư xong, bà n vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Bây giá» vÆ¡ vẩn giữa đưá»ng, tiến thoái Ä‘á»u khó, trở vá» không được, mà cùng nhau chia rẽ ở đây, tất là không tiện, váºy bất nhược ta cứ đến đấy xem sao?
Nói Ä‘oạn liá»n kể chÃn vị hảo hán cùng Ä‘i, là m má»™t toán bốn trăm quân mã kéo đến Lương SÆ¡n? Khi tá»›i gần Lương SÆ¡n, tá»›i má»™t khu rừng bên cạnh bá» lau, chợt thấy trên mặt nước có tiếng chiêng trống vang trá»i, cá» bay phất phá»›i, rồi thảy trong đám vÅ©ng nước có hai chiếc khoái thuyá»n Ä‘i ra. Má»™t chiếc thuyá»n Ä‘i trước có bốn năm mươi tiểu lâu la, và má»™t vị Äầu LÄ©nh. Báo Tá» Äầu Lâm Xung ngồi trước mÅ©i thuyá»n; thuyá»n sau cÅ©ng ba bốn mươi tên lâu la, má»™t vị Äầu LÄ©nh ngồi ở trên mÅ©i thuyên, là Phát XÃch Quỹ Lưu ÄÆ°á»ng.
Bấy giá» Lâm Xung trông thấy bá»n kia Ä‘i đến, liá»n quát lên há»i rằng:
- Các ngưá»i quân quan ở đâu, dám đến đây thu bắt bá»n ta. Các ngươi phải biết, bá»n hảo hán ở Lương SÆ¡n Bạc đây, nếu trêu và o thì không má»™t thằng nà o sống được...
Bá»n Hoa Vinh, Tần Minh nghe nói vá»™i và ng xuống ngá»±a, đứng trên bá» mà nói rằng:
- Chúng tôi không phải là quan quân ở đâu, hiện có thư cá»§a Tống Công Minh Ca Ca đưa đến, xin và o nương tá»±a ở Äại trại ở đây.
Lâm Xung nghe váºy, liá»n nói rằng:
- Nếu có thư cá»§a Tống Công Minh, thì xin má»i các ngà i đến tá»u Ä‘iếm đằng kia sẽ tiếp kiến.
Nói Ä‘oạn, rồi đứng trên thuyá»n vẫy lá cá» xanh, có má»™t con thuyá»n ở giữa đám bụi lau Ä‘i ra. Trong thuyá»n có ba ngưá»i ngư phá»§, má»™t ngưá»i ngồi lại coi thuyá»n còn hai ngưá»i lên bá» nói vá»›i bá»n Hoa Vinh rằng:
- Xin má»i các vị tướng quân Ä‘i theo tôi đến đằng nà y.
Äoạn rồi hai chiếc thuyá»n Ä‘á»u thổi còi lên hiệu, phất ngá»n cá» trắng, nổi tiếng thanh la mà vụt Ä‘i mất. Má»i ngưá»i trông thấy kinh ngạc bảo nhau rằng:
- Nay má»›i thấy Lương SÆ¡n Bạc danh bất hư truyá»n, trách nà o quan quân không dám chạm đến đây. SÆ¡n trai chúng ta bao giÆ¡ cho theo kịp được?
Bấy giá» bá»n Hoa Vinh Ä‘i theo ngưá»i ngư phá»§ Ä‘i quanh trên con đưá»ng phẳng lặng rá»™ng, má»™t lát thì tá»›i tá»u Ä‘iếm Chu Qúy, Chu Quý thấy chúng đến, thì vui mừng đón tiếp, sai mổ hai con bò là m rượu má»i bá»n há». Bá»n Hoa Vinh đưa thư cá»§a Tống Giang cho Chu Quý xem.
Chu Quý xem xong, bèn đến chốn Thá»§y Äình bắn má»™t phát tên và o đám lau để ra hiệu. Phút chốc có tiểu lâu la chở má»™t chiếc khoái thuyên ở trong đám lau Ä‘i ra. Chu Quý đưa thư cho tiểu lâu la, và dặn dò đầu Ä‘uôi để lên báo trước sÆ¡n trại. Ngà y hôm sau quân sư Ngô Há»c Cứu dẫn hai ba mươi chiếc thuyá»n lá»›n, ra tá»u Ä‘iếm Chu Quý để đón tiếp má»i ngưá»i. Ngô Há»c Cứu cùng Chu Quý má»i chÃn vị hảo hán Ä‘em các đồ hà nh lý, vợ con cùng nhân mã xuống thuyá»n, cùng Ä‘i và o bến Kim Sa.
Khi tá»›i bến, đã thấy Tiá»u Cái cùng các vị Äầu LÄ©nh Lương SÆ¡n, Ä‘á»u ăn mặc nhung phục, dẫn phưá»ng nhạc ra đón tiếp, Tiá»u Cái cùng chÃn ngưá»i bá»n Hoa Vinh thi lá»…, rồi cùng lên ngá»±a, đưa vá» Tụ NghÄ©a Sảnh.
Hồi đó Bạch Nháºt Thá» Nháºt Thắng đã nhỠđược mưu kế cá»§a quân sư Ngô Há»c Cứu, má»›i vượt được ngục Tế Châu mà cùng vỠở đó. Bá»n Tiá»u Cái, ndu, Công Tôn Thắng; Lâm Xung; Lưu ÄÆ°á»ng, Nguyá»…n Tiểu Nhi, Nguyá»…n Tiểu NgÅ©, Nguyá»…n Tiểu Thất, Äá»— Thiên, Tống Vạn, Chu Quý, Bạch Thắng, đón bá»n Hoa Vinh, Tần Minh, Hoà ng TÃn, Yến Thuáºn, Vương Anh, Trương Thanh, Lã Phương, Quách Thịnh, và Thạch DÅ©ng và o Tụ NghÄ©a Sảnh, rồi tá»± ngồi sang phÃa ghế bên tả, chÃn vị hảo hán kia ngồi và o phÃa ghế bên hữu. Hai bên phân tá»a chỉnh tá», ở giữa đốt lò hương lá»›n, rồi các vị hảo hán cùng thỠước vá»›i nhau. Bá»n Tiá»u Cái sai giết trâu ngá»±a mở tiệc khao mừng, và sai dá»n phòng ốc ở sau núi, để gia quyến các vị hảo hán ở,lại cho bá»n thân nhân theo hầu các vị hảo hán má»›i đến, Ä‘á»u dá»± tiệc cùng đám tiá»u đầu má»±c ở sÆ¡n trại. Trong khi dá»± tiệc Hoa Vinh cùng Tần Minh, từng xưng tán đức tốt cá»§a Tống Giang, và đem chuyện báo Æ¡n báo oán ở núi Thanh SÆ¡n, thuáºt lại cho các vị Äầu LÄ©nh nghe. Bá»n Tiá»u Cái nghe váºy, ai cÅ©ng có vẻ vui mừng. Sau khi nói chuyện Lã Phương, Quách Thịnh đánh nhau, Hoa Vinh bắn má»™t mÅ©i tên đứt đôi cái ngù buá»™c kÃch, thì Tiá»u Cái có ý không tin, liá»n ấm ư đáp lại rằng:
- Nếu có được tà i bắn như váºy, thì hôm nà o thá» thà nghiệm xem sao?
Ngà y hôm ấy, đôi bên Ä‘á»u mở lòng uống rượu, khi chén đã hÆ¡i say, các vị Äầu LÄ©nh liá»n má»i bá»n Hoa Vinh Ä‘i quanh nom phong cảnh rồi lát nữa lại và o dá»± tiệc. Các vị hảo hán cùng các vị Äầu LÄ©nh Ä‘á»u dắt tay nhau dạo xem phong cảnh trước núi, rồi cùng nhau ra đến đệ Tam Quan.
ÄÆ°Æ¡ng khi xem ngắm, chợt thấy tiếng chim hồng kêu kà két ở đằng xa bay lại, Hoa Vinh nghÄ© thầm trong bụng rằng:
- "Tiá»u Cái nghe ta nói bắn đứt cái ngù buá»™c kÃch, thì ra dáng không tin, váºy bất nhược tiện đây ta bắn thá» má»™t phát, cho há» biết tay má»›i được!"
Hoa Vinh nghÄ© Ä‘oạn, liá»n mắt nom thấy trong bá»n theo hầu Ä‘i đó, có ngưá»i sẵn cung tên, chà ng liá»n mượn lấy cung tên để bắn. Khi cầm lấy xem, thấy cây cung Nô Kim Thước Hoạch óng ả dá»… coi chÃnh là hợp ý cho Hoa Vinh, chà ng liá»n giÆ¡ cung cầm tên bảo vá»›i Tiá»u Cái rằng:
- Vừa rồi các vị Äầu LÄ©nh thấy nói Hoa Vinh nà y bắn đứt dây ngù buá»™c kÃch, nghe chừng có ý không tin, váºy nhân có hà ng nhạn bay qua, tôi xin bắn má»™t con để các ngà i coi thá». Tôi định bắn con nhạn thứ ba, bay ở trên kia, nếu không trúng, thì xin các ngà i đừng chê cưá»i...
Nói Ä‘oạn giương cung nhắm thẳng lên trên, bắn đến tách má»™t cái, thì quả nhiên con nhạn thứ ba rÆ¡i xuống núi, Tiá»u Cái sai quân nhặt vỠđể xem, thấy mÅ©i tên đúng giữa đầu con nhạn. Ai lấy Ä‘á»u lấy là m kinh ngạc bái phục là mÅ©i tên thần.Ngô Há»c Cứu xưng tán Hoa Vinh rằng:
- Cứ như tay thần của tướng quân, thì không những và với Tiểu Lý Quảng, dẫu đến ngay Dưỡng Do Cơ cũng khó lòng mà đỠđược! Thực là may mắn cho sơn trại, mà có ngà i đến ở đây.
Từ đó, các vị Äầu LÄ©nh Ä‘á»u lấy là m kÃnh phục Hoa Vinh, rồi cùng nhau trở vá» yến há»™i. Ngà y hôm sau, trong trại lại đặt tiệc ăn mừng, và bà n định ngôi thứ các vị hảo hán má»›i tá»›i. Tần Minh đáng lẽ ngồi trên đám đó, song có Hoa Vinh ngồi ghế thứ năm, vai dưới Lâm Xung, mà để Tần Minh ngồi ghế thứ sáu, Lưu ÄÆ°á»ng thứ bảy Hoà ng TÃn thứ tám, dưới ba anh em há» Nguyá»…n, song đến Yến Thuáºn, Vương Nụy Hổ, Lã Phương, Tống Vạn, Chu Quý và Bạch Thắng, cá»™ng tất cả hai mươi mốt vị Äầu LÄ©nh cùng ngồi dá»± tiệc vá»›i nhau. Sau khi yến tiệc vui mừng, trong sÆ¡n trại lại chế thêm thuyá»n bè, nhà cá»a xe pháo giáo gươm cùng các đồ cung tên cá» giáp để phòng khi cá»± địch quân quan.
Giang sÆ¡n riêng má»™t góc trá»i,
CÆ¡ mưu trà dÅ©ng trên Ä‘á»i kém chi?
Sẵn sà ng võ bị binh suy,
Cư an phải có tư nguy mới là .
Bên kia Tống Giang từ khi chia tay cùng Yến Thuáºn. Thạch DÅ©ng, liá»n vá»™i vá»™i và ng và ng Ä‘i gấp đưá»ng để trở vá» cố lý. Chiá»u hôm đó Ä‘i đến má»™t tá»u Ä‘iếm cá»§a Trương Xã Trưởng, vốn là má»™t ngưá»i tá» tế vá»›i Tống Giang từ xưa nay, nay thấy Tống Giang Ä‘i ca má»›i vá», mà nét mặt buốn bã như chiá»u thần nuốt hạt châu, liá»n có ý băn khoăn mà há»i rằng:
- Ãp Ty Ä‘i vắng hÆ¡n má»™t năm nay, bây giá» má»›i vá» chÆ¡i nhà , mà sao nét mặt buồn bã là m váºy? Chẳng hay trong bụng có gì không vui chăng? Bấy giá» gặp việc Quan Tư đã tá»›i kỳ ân xá, chắc là Ãp Ty cÅ©ng được giảm tá»™i Ä‘i rồi thì phải?
Tống Giang đáp rằng:
- Lão thúc dạy phải lắm, tôi bây giỠviệc quan tư cũng chẳng ngại gì, duy phụ thân sinh ra tôi mới mất, thì lẽ nà o mà không đau khổ trong lòng.
Trương Xã Trưởng nghe nói cả cưá»i mà rằng:
- Ãp Ty Ä‘iên hay sao? Lại nói chuyện buồn cưá»i như thế? Thái Công nhà ngà i vừa má»›i ngồi uống rượu ở đây, vừa má»›i vỠđược má»™t lúc rồi, sao lại nói lạ thế?
Tống Giang ngạc nhiên nói rằng:
- Thúc thúc xem...Äây là bức thư cá»§a Tống Thanh viết rõ rà ng là cha tôi mất dạo tháng giêng, chỉ đợi tôi vá» là m lá»… thiên táng đó mà ...
Xã Trưởng cầm lấy thư xem, rồi vỗ tay mà kêu lên rằng:
- Quái lạ! Sao lại có thể được? ChÃnh lúc trưa cụ vá»›i Vương Thái Công ở đông thôn, vừa má»›i uống rượu ở hà ng tôi xong, khi nà o tôi lại nói sai?
Tống Giang nghe nói, lấy là m quái lạ không hiểu ra sao... Äà nh ngồi đó đến tối rồi má»›i từ giã Xã Trưởng mà lẻn vá» nhà . Khi tá»›i cá»a trang thấy cá»a nhà vẫn êm cả, không có việc chi động tÄ©nh khác. Bá»n trang khách thấy Tống Giang vá» thì ai nấy vui mừng mà chạy ra đón.
Tống Giang lại há»i ngay rằng:
- Phụ thân ta cùng Tứ Lang có nhà không?
Tụi trang khách nói:
- Thái Công ngà y nà o cÅ©ng mong má»i Ãp Ty đã mòn cả mắt, ngà y nay trông thấy Ãp Ty vá», chắc là vui mừng không biết đâu mà kể...Thái Công Ä‘i uống rượu cùng Vương Thái Công ở nhà Trương Xã Trưởng má»›i vá» vừa xong, hiện đương nằm ngá»§ trong phòng đó.
Tống Giang nghe nói cà ng lấy là m lạ, vá»™i vất thanh gáºy xuống, rồi Ä‘i thẳng và o thảo đưá»ng. Bấy giá» Tống Thanh thấy anh vá», vá»™i và ng chạy ra đón lạy chà o rất là ân cần. Tống Giang thấy Tống Thanh quả nhiên không mặc đồ hiếu phục, thì trong bụng đùng đùng nổi giáºn trá» mặt Tống Thanh mà mắng rằng:
- Thằng súc sinh nà y vô lý quá bố còn sống trá» trá» kia, sao mà y dám viết giấy nói liá»u, để cho ta chá»±c tá»± tỠở giữa đưá»ng...không còn thiết đến cá»a nhà chi nữa.Mà y là đồ bất hiếu như thế...
Tống Giang vừa nói đến đó, Tống Thanh chưa kịp trả lá»i, thì đã thấy Tống Thái Công ở trong bình phong Ä‘i ra, gá»i Tống Giang mà bảo rằng:
- Con không nên gắt mắng em nữa, cái đó không can thiệp gì đến nó. Vì ta mong mãi không thấy con vá», nên má»›i sai em con viết thư như váºy, cho con phải vá» ngay. Vả ta nghe nói Bạch Hổ SÆ¡n có nhiá»u trá»™m cướp, sợ khi con bị há» bắt bá»›, rồi bức bách là m nghá» lạc thảo, gây nên những tá»™i bất hiếu bất trung, nên nhân thấy Thạch DÅ©ng qua đấy, phải gá»i thư cho con vá» láºp tức, cái đó Ä‘á»u mệnh lệnh cá»§a ta, con không nên mắng em con nữa.
Tống Giang nghe nói, vá»™i đổi nét mặt là m vui cưá»i, lạy rạp xuống đất mà thăm há»i hà n huyên, rồi má»›i kể đến việc quan ở huyện.
Thái Công bảo với Tống Giang rằng:
- Khi hai anh em con Ä‘i rồi, may nhá» có Chu Äồng và Lôi Hoà nh chu toà n che chở giúp cho, nên công việc cÅ©ng hÆ¡i được ổn thá»a, chỉ tư giấy Ä‘i truy bắt các nÆ¡i, mà trong nhà không còn lôi thôi gì nữa. Gần đây nghe nói triá»u đình sách láºp Hoà ng Thái Tá» lên ngôi vua, có giáng má»™t đạo xá thứ, phà m kẻ nà o có tá»™i nặng Ä‘á»u được giảm bá»›t cả cho. Bởi thế ta lại cÅ©ng mong con vỠđây...Bây giá» dẫu có bắt được, cÅ©ng đến Ä‘i đà y Ä‘i ải mà thôi, không có gì là nặng lắm. Hãy để đó xem sao?
Tống Giang nhân há»i đến chuyện Chu Äồng và Lôi Hoà nh, Thái Công đáp rằng:
- Mấy bữa trước thấy nói hai ngưá»i cùng Ä‘i việc quan vắng cả, Chu Äồng thì sai Ä‘i Äông Kinh, còn Lôi Hoà nh thì không biết rằng sai phái Ä‘i đâu? Hiện nay trong huyện có hai ngưá»i quyá»n má»›i Ä‘á»u là ngưá»i há» Triệu cả.
Cha con ngồi chuyện má»™t lúc, rồi Thái Công bảo Tống Giang Ä‘i ngá»§ sá»›m cho đỡ mệt. Khi mặt trá»i má»›i má»c, và o khoảng hết trống canh má»™t, má»i ngưá»i trong nhà đâu đấy đã ngá»§ yên phăng phắc, thì chợt thấy Ä‘uốc sáng rá»±c cả lên, cá»a trước cá»a sau ồn áo kêu thét, rồi có tiếng quát lên rằng:
- Bắt lấy Tống Giang, đừng để chạy mất.
Cả nhà nghe thấy kinh sợ hãi hùng, không biết đầu đuôi xỠtrà ra sao?
Hay là :
Trăng trong soi bóng tỠthần,
Há»i rằng có thấu gian truân ná»—i Ä‘á»i?
Bấy lâu góc bể bên trá»i
Nà o khi trốn tránh nà o nÆ¡i lá»c lừa
Nhân tình trải mấy nắng mưa
Giang hồ còn chút thân thừa là đây.
Hiếu trung chất một lòng đầy,
Và không non nước thân nà y kém ai?
Ai lên nhắn nhá»§ thá» trá»i
Còn thân chắc cũng còn nơi vẫy vùng.
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Hồi nà y rất nhiá»u chi tiết, má»™t tiết Trại Thanh Phong khởi hà nh; Má»™t tiết gặp Lã Phương, Quách Thịnh ở núi Äối Aûnh; Má»™t tiết gặp Thạch DÅ©ng ở tá»u Ä‘iếm; Má»™t tiết Tống Giang nháºn được gia thư; Má»™t tiết Lương SÆ¡n Bạc canh phòng cẩn máºt; Má»™t tiết Hoa Vinh bắn nhạn trổ tà i; Sau má»™t tiết Tống Giang trở lại nhà .
Äá»c đến trại Thanh Phong khởi hà nh, vá»›i số xe ngá»±a, tướng binh, kể qua má»™t lượt phân phối má»™t lượt, rõ rà ng má»™t Ä‘oạn sá» ký.
Äá»c đến má»™t tiết đấu kÃch ở Äồi Ảnh SÆ¡n, thấy tác giả diá»…n ra má»™t áng văn bá»—ng đâu rất thú, đó tả má»™t tướng quân trẻ tuổi, phải được như thế! Äá»c đến má»™t tiết tả Thạch DÅ©ng, cần xem tả được Thạch DÅ©ng tướng quân như hổ dữ ngăn đưá»ng, thá»±c là đáng khiếp, chỉ chịu phục hai vị hà o kiệt, con ngưá»i hà o kiệt má»›i chịu phục nhau, thì con ngưá»i hà o kiệt đối vá»›i thiên hạ như thế nà o?
Äá»c đến má»™t tiết Tống Giang được thư nhà , cần xem chá»— Thạch DÅ©ng chả đưa thư ra ngay, lại không rõ sá»± thể trong thư nói gì, chỉ coi thông thưá»ng, là m cho Tống Giang mừng quýnh; Sau khi uống rượu nói chuyện, má»›i dỡ thư xem, chưa kịp xem thư, thấy không đỠhai chữ Bình An ngoà i phong bì, khiến Tống Giang ngá», Ä‘á»u dùng ngá»n bút kỳ do.
Äá»c đến tiết Tống Giang, chạy vá» chịu tang, cần xem tác giả vẽ sống lạ con ngưá»i bôn tang, nà o đổi dà y bá» gáºy, bá» tiết Thá»§y Bạc, cần xem xả bà i trà hùng lệ, hiệu lệnh nghiêm trang, cần xem chá»— giữ cẩn theo phép, cần xem chá»— lo sâu nghÄ© xa, cần xem chá»— há»i han, cặn kẽ, cần xem chá»— không vá»™i tin lá»i nói, cần xem chá»— không há» hững khách xa, Ä‘á»u dùng bút rất hết ý.
Äá»c đến tiết Hoa Vinh trổ tà i bắn nhạn, cần xem chá»— bắn giữa đám anh tà i, xin định bắn con nà o, còn khiêm tốn sợ không đúng...thấy Hoa Vinh văn nhã hÆ¡n ngưá»i.
Äá»c đến tiết Tống Giang vá» nhà , cần xem chá»— chợt và o nhà Trương Xã Trưởng nói chuyện, lại e không tin, sau tả thêm má»™t Vương Xã Trưởng cùng uống rượu nữa, đó hình thể lối hà nh văn.
Tà i sản của ga_kho
23-08-2008, 06:26 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
Hồi 35
VÅ©ng Lương SÆ¡n, Ngô Dụng cá» Äá»›i Tung;
Núi Yết Dương, Tống Giang gặp Lý Tuấn.
Bấy giá» Tống Thái Công nghe tiếng ồn à o, vá»™i và ng trở dáºy bắc thang trèo lên tưá»ng xem, thấy ngoà i tưá»ng đóm thuốc sáng choang, hai viên Äô Äầu dẫn hÆ¡n trăm ngưá»i đến vây ở đó.
Hai viên Äô Äầu nà y, nguyên là hai anh em há» Triệu, má»™t ngưá»i tên là Năng, má»™t ngưá»i tên là Äắc, cùng má»›i đến huyện Váºn Thà nh là m Äô Äầu cả. Khi đó hai viên Äô Äầu bảo vá»›i Tống Thái Công rằng:
- Thái Công có phải là ngưá»i biết Ä‘iá»u, thì Ä‘em Tống Giang ra đây, để chúng tôi bắt hắn Ä‘em vá» ná»™p quan; bằng không thì chúng tôi bắt Thái Công để mang thay hắn.
Tống Thái Công đáp rằng:
- Tống Giang có ở nhà nầy đâu?
Triệu Năng nói:
- Thái Công đừng che mắt nữa? ChÃnh Tống Giang ở nhà Trương Xã Trưởng ra vá» và o lúc tối nay, hiện có ngưá»i theo dõi đến đây, còn chối từ sao được?
Bấy giá» Tống Giang đứng ở bên thang nghe váºy thì bảo vá»›i Thái Công rằng:
- Phụ thân nói vá»›i há» là m gì? Việc con đã gặp má»™t kỳ ân xá, chắc là cÅ©ng giảm được Ãt nhiá»u. Váºy xin để mặc con ra thú trước cá»a quan cÅ©ng chẳng chết nà o mà sợ? Bá»n nà y là bá»n vô kiến thức, không quen biết vá»›i há» bao giá», phụ thân nói là m chi cho mệt.
Thái Công nghe Tống Giang nói, thì ra dáng xót thương mà rằng:
- Nếu váºy thì cha đây là m khổ cho con hay sao?
Tống Giang nói:
- Phụ thân không nên phiá»n não là m chi? Con ra thú vá»›i quan tư thế là may lắm. Bằng cứ như má»i khà mà bôn tẩu giang hồ, gặp rặt những tay giết ngưá»i đốt nhà , rồi lỡ ra bức bách phải Ä‘i tùng đảng, thì còn bao giỠđược gặp phụ thân. Ngà y nay dẫu có lỡ Ä‘i đà y ải xa khÆ¡i xong cÅ©ng có kỳ hạn, sau nà y sẽ trở vỠđây, bấy giá» cha con Ä‘oà n tụ vá»›i nhau há chẳng vui lắm sao?
Tống Giang nói xong liá»n nhảy lên thang bảo vá»›i bá»n ngưá»i kia rằng:
- Tôi là Tống Giang đây, xin má»i Äô Äầu hãy cho và o trong trang xÆ¡i nước, rồi sáng mai tôi sẽ Ä‘i đến quan. Tôi không phải đến ná»—i chết gì mà ngại?
Triệu Năng nói:
- Thôi anh đừng mưu mẹo lừa cho hai anh em chúng tôi và o đây nữa.
Tống Giang cưá»i mà đáp rằng:
- Có khi nà o tôi dùng mưu mẹo để liên lụy đến anh em? Má»i hai Äô Äầu cứ và o đây?
Nói Ä‘oạn xuống thang quay ra mở cổng, má»i hai Äô Äầu và o trong trang, rồi nhất diện sai giết gà vịt là m cÆ¡m thiết đãi, và cho đám quân sÄ© ăn uống. Khi ăn uống xong Tống Giang lại lấy ba mươi lạng bạc, đưa lại hai Äô Äầu mà giữ lại nghỉ ở đó má»™t tối.
Sáng hôm sau, Triệu Năng, Triệu Äắc, áp giải Tống Giang vỠđến huyện Váºn Thà nh. Quan Huyện Thá»i Văn Bân trông thấy cả mừng, truyá»n Ä‘em Tống Giang ra lấy khẩu cung. Bấy giá» Tống Giang cầm bút cung nháºn các lẽ đại khái sau đây.
"Và o khoảng mùa thu năm ngoái, có mua Diêm Bà TÃch vá» là m tỳ thiếp, sau vì má»™t việc không may, hai bên cãi cá» lẫn nhau, nhân khi say rượu, lỡ tay đánh chết, rồi phải trốn tránh phương xa. Nay bị quan trên bắt được, xin thú má»i Ä‘iá»u, không dám chút gì man trá."
Tri Huyện xem nháºn tá» cung, rồi truyá»n cho Ä‘em giam xuống nhà giam lao. Khi đó khắp huyện nghe tiếng Tống Giang bị bắt thì ai nấy Ä‘á»u có lòng thương xót, mà cùng nhay đến nói Tri Huyện, để rút bá»›t tá»™i cho. Quan Huyện vốn có lòng tá» tế vá»›i Tống Giang, nên cÅ©ng cho thả lá»ng trong lao, mà không bắt gông cùm trói buá»™c, và lại Ä‘em tá» cung mà phê chuẩn ngay cho. Tống Giang lại Ä‘em tiá»n đút lót các nÆ¡i, cho đâu đấy Ä‘á»u hết lòng vị nể, không ai bá»›i móc lôi thôi. Diêm Bà khi đó cÅ©ng đã chết rồi, không còn ai là m khổ chá»§. Trương Tam thì ngưá»i dưng nước lã, Bà TÃch không còn, nên cÅ©ng lặng im cho xong chuyện.
Bấy giá», quan Huyện là m thà nh văn án, đợi hết hạn sáu mươi ngà y, giải lên trên Tế Châu để kết Ä‘oán. Quan Phá»§ Tế Châu xem đến hết căn do, và truy theo vá»›i ngà y ân xá, liá»n giảm tá»™i cho Tống Giang, phạt đánh hai mươi trượng, và phát vãng sang phá»§ Giang Châu. Các quan lại ở châu thà nh nhiá»u ngưá»i quen biết Tống Giang, vả lại có tiá»n nong nói lót từ trước, nên đến khi phạt đánh, cÅ©ng không lấy gì là m Ä‘au đớn, như má»i kẻ tá»™i nhân.
Khi phạt đánh xong rồi, quan Phá»§ cho thảo công văn, sai hai tên công sai cùng tụi Thương Thiên Lý Vạn gông cổ Tống Giang, mà sai sang Giang Châu. Giải ra cổng phá»§ thì Tống Thái Công và Tống Thanh đến đón ở đó, má»i hai ngưá»i công sai và o hà ng thiết rượu, và đưa tiá»n ra để tiá»…n tặng.
Äoạn rồi Thái Công đưa quần áo cho Tống Giang thay, và gá»i ra ngoà i chá»— vắng mà dặn rằng:
- Ta biết Giang Châu là má»™t nÆ¡i phong phú dá»… chịu, nên phải chịu tốn tiá»n, xoay sở cho con đến chá»— đó. Váºy con nên cẩn tháºn giữ gìn, rồi ta sẽ sai Tứ Lang đến thăm há»i, và tiá»n nong ta sẽ thưá»ng thưá»ng đưa cho, phen nà y con Ä‘i tất qua Lương SÆ¡n, lỡ khi há» có xuống núi bắt ép lên nháºp bá»n, thì thế nà o con cÅ©ng chá»› theo, mà chá»› để cho thiên hạ cưá»i là bất nghÄ©a bất trung má»›i được. Những Ä‘iá»u cha dặn con chá»› quên sau nà y may có ngà y Ä‘oà n tá»±u vá»›i nhau thế là hạnh phúc.
Tống Giang vâng lá»i, rồi bái biệt phụ thân, mà cùng hai tên công sai ra Ä‘i. Tống Khánh đưa chân Tống Giang má»™t quãng đưá»ng xa. Khi sắp từ biệt nói vá»›i Tống Thanh rằng:
- Ta Ä‘i phen nà y, ở nhà bất tất phải lo nghÄ© là m chi, duy phụ thân nay tuổi cao sức yếu, anh thì muôn dặm xa xôi, váºy em ở nhà phải nên trông nom phụng dưỡng, chá»› bỠđó mà sang Giang Châu má»›i được. Ta Ä‘i đến đâu, anh em quen biết cÅ©ng nhiá»u, nếu có thiến thốn tiá»n nong, khắc đã có ngưá»i giúp đỡ, rồi sau nà y nhá» trá»i tất cÅ©ng phải có phen Ä‘oà n tụ vá»›i nhau. Nói Ä‘oạn hai anh em cÅ©ng ngáºm ngùi lai láng mà cùng nhau gạt lệ chia tay.
Cố hương xa cách từ đây,
Nước non còn hẹn đến ngà y trùng lai.
Äen thân đỠvá»›i đất trá»i,
Há»i rằng cung kiếm chìu ngưá»i hay chăng?
Sau khi từ biết Tống Thanh, Tống Giang cùng hai tên công sai lẽo đẽo lên đưá»ng. Hai tên công sai nà y đã được tiá»n cá»§a Tống Giang tiá»…n tặng, và cÅ©ng biết Tống Giang là ngưá»i hảo hán xưa nay, nên cÅ©ng hết lòng chiêu đãi, mà không hoạnh hoẹ Ä‘iá»u chi.
Tối hôm ấy Ä‘i đến má»™t tá»u Ä‘iếm, Tống Giang cùng hai tên công sai và o nghỉ trá». Tống Giang mua rượu thịt đãi hai tên công sai cùng uống, và bà n vá»›i hai ngưá»i rằng:
- Chả dấu gì hai bác, các hảo hán trên Lương SÆ¡n quen biết tôi rất nhiá»u, nay cứ theo đưá»ng thẳng Ä‘i qua lối nà y, thì tất nhiên há» cướp lấy tôi, mà hai bác cÅ©ng phần kinh sợ, váºy sáng mai dáºy sá»›m mà tìm lối tắt nà o để Ä‘i, cho tránh khá»i chá»— ấy là hÆ¡n.
Hai tên công sai vâng lá»i mà rằng:
- Nếu váºy chúng tôi cÅ©ng biết lối tắt, ta phải theo lối tắt mà đi, thì há» còn biết đâu mà bắt được?
Äêm hôm ấy ba ngưá»i cùng định kế vá»›i nhau, rồi sáng hôm sau trở dáºy ăn cÆ¡m sá»›m, rồi cung theo lối tắt mà đi. Khi Ä‘i được hÆ¡n mươi dặm đưá»ng, chợt trông thấy ở sưá»ng núi trước mặt có toán quân Ä‘i ra. Tống Giang nom lên thì thấy XÃch Phát Quỹ Lưu ÄÆ°á»ng dẫn má»™t toán quân hai ba mươi tên lâu la sồng sá»™c chạy ra chá»— Tống Giang mà toan đánh chết hai tên công sai. Trương Thiên, Vạn Lý thấy váºy Ä‘á»u sợ hết vÃa, mà quỳ ngay xuống dưới đất.
Hoa Vinh há»i lên rằng:
- Sao không tháo gông ra cho huynh trưởng?
Tiá»u Cái đáp lên rằng:
- Tôi biết ý huynh trưởng rồi...Cái đó có khó gì? Chỉ có má»™t Ä‘iá»u là không lưu luyến huynh trưởng ở sÆ¡n trại thì thôi...Nhưng Tiá»u Äầu LÄ©nh lâu nay không được gặp nhân huynh, phen nà y muốn cùng nhân huynh tá» lá»™ mấy lá»i tâm phúc, váºy xin ngưá»i hãy quá bá»™ và o chÆ¡i sÆ¡n trại rồi sẽ Ä‘i...Có vá»™i gì?
Tống Giang nghe nói đáp ngay rằng:
- Chỉ có tiên sinh là biết được ý tôi...
Nói Ä‘oạn lại nâng hai ngưá»i công sai dáºy ma tiếp luôn rằng:
- Phải để cho hai ngưá»i nà y được tá» tế...thà rằng giết tôi, chứ không thể hại hỠđược!
Äoạn Ngô Há»c Cứu liá»n đón bá»n Tống Giang, cùng và o trong núi. Khi đến bên núi, có kiệu ra đón bên Ä‘inh Ä‘oạn kim. Äoạn rồi truyá»n lệnh cho các vị Äầu LÄ©nh cùng vá» tụ há»p và đón tiếp và o Tụ NghÄ©a Sảnh.
Khi và o tá»›i tụ NghÄ©a Sảnh, Tiá»u Cái ra ý ân cần cảm tạ mà rằng:
- Từ khi ở đất Vạn Thà nh, nhá» ngà i cứu thoát cho khá»i nguy nan, anh em thưá»ng vẫn nhắc đến Æ¡n lá»›n cá»§a ngà , má»›i đây lại tiến dẫn các vị hà o kiệt lên núi, thá»±c là là m cho vẻ vang sÆ¡n trại vô cùng, Æ¡n ấy biết bao giá» mà lÅ© chúng tôi biết báo Ä‘á»n cho xứng đáng.
Tống Giang đáp rằng:
- Chúng tôi sau khi từ biệt các ngà i rồi giết đứa dâm phụ, phải Ä‘em thân Ä‘i đà o tẩu giang hồ, hÆ¡n má»™t năm trá»i dòng dã, dạo trước đã toan lên núi để thăm há»i các ngà i, song giữa đưá»ng tiếp được gia thư nói rằng phụ thân tạ thế, nên phải vá»™i và ng vá» ngay. Ai ngỠđó là thân phụ mong má»i, sợ khi nháºp bá»n vá»›i ai, nên má»›i viết thư nói dối gá»i vá», và cÅ©ng bởi đó nên quan trên bắt được. Nhưng cÅ©ng may được nhiá»u ngưá»i che chở trông nom, nên cÅ©ng không có Ä‘iá»u chi khổ sở; mà đi đầy đến đất Giang Châu, cÅ©ng là má»™t nÆ¡i dá»… chịu. Nay các ngà i đã có lòng cho gá»i, tôi không đến bái yết thì không tiện, song ngặt vì kỳ hạn đến nÆ¡i, không thể nà o ở lâu đây được, nay anh em đã được gặp nhau, thế cÅ©ng là đủ, váºy xin các ngà i tha lá»—i cho tôi Ä‘i.
Tiá»u Cái nói:
- Có Ä‘iá»u chi mà phải vá»™i và ng thế, xin huynh trưởng ngồi chÆ¡i thư thả rồi sẽ hay.
Nói Ä‘oạn má»i Tống Giang cùng ngồi và o ghế giữa. Tống Giang cho gá»i hai tên công sai ngồi sát ở hai bên, mà không há» rá»i xa má»™t bước. Tiá»u Cái bảo các đầu lÄ©nh chà o Tống Giang, rồi cho ngồi dà n ra hai bên, và sai tiểu đồng rót rượu. Trước hết Tiá»u Cái chà o Tống Giang, rồi từ Quân sư Ngô Há»c Cứu cho đến Bạch Thắng, Ä‘á»u cất chén má»i khắp lượt. Rượu được và i tuần, Tống Giang lại đứng dáºy mà rằng:
- Thế nà y thì biết đủ tấm lòng thân ái cá»§a các ngà i đối vá»›i Tống Giang, song Tống Giang hiện đương là ngưá»i có tá»™i, không thể nà o mà ở lâu được, váºy xin từ tạ để Ä‘i.
Tiá»u Cái cưá»i rằng:
- Nhân huynh cần gì phải như váºy? Nếu nhân huynh không muốn giết hại hai tên công sai, thì cứ cho há» Ãt tiá»n rồi tống há» vá», sau có lý thế nà o cÅ©ng chỉ nói là bá»n Lương SÆ¡n Bạc cướp mất huynh trưởng rồi, không có kẻ nà o trị tá»™i há» mà sợ.
Tống Giang đáp rằng:
- Xin huynh trưởng chá»› nói những lá»i như thế? Nếu thế không phải là cứu vá»›t Tống Giang, mà chÃnh là là m khổ Tống Giang đó, Tống Giang nà y trên có cha già chưa từng được má»™t ngà y phụng dưỡng, có lẽ nà o dám trái lá»i nghiêm huấn là m cho liên lụy đến cha? Trước đây cÅ©ng vì má»™t lúc cao hứng, toan đến đây ở cùng các ngà i, nhưng may sao trá»i kia xui khiến lại gặp được Thạch DÅ©ng, mà được trở vá» nhà , cho đến cố hương, rồi sau phụ thân nói hết đầu Ä‘uôi; bắt phải ra thú quan tư mà chịu tá»™i cho im các chuyện. Khi bước chân ra Ä‘i đà y ở đất Giang Châu, phụ thân lại ân cần dặn dò, không được Ä‘ua theo sá»± khoái lạc cá»§a mình, mà là m lụy đến cả cha em nhà cá»a. Nay nếu Tống Giang tôi không nghe lá»i đó, thì là trên trái lẽ trá»i, dưới trái lá»i cha, trá»n Ä‘á»i là m kẻ bất hiếu bất trung, dẫu có sống nữa cÅ©ng là vô Ãch. Nếu các ngà i không có lòng tha cho Tống Giang được Ä‘i, thì Tống Giang nà y xin chết ngay trong tay các ngà i nà y cho rảnh chuyện. Nói Ä‘oạn lai láng hai hà ng nước mắt, rồi đứng dáºy mà quỳ cúi rạp suống đất.
Tiá»u Cái, Ngô Dụng, Công Tôn Thắng Ä‘á»u đỡ Tống Giang dáºy mà rằng:
- Nếu Ca Ca quyết định đi sang Giang Châu, thì xin hãy thư thả một hôm, rồi sáng mai sẽ xin đưa ngà i xuống núi.
Mấy ngưá»i cùng nhau gìn giữ năm lần bảy lượt. Bấy giá» Tống Giang má»›i nháºn lá»i mà lại ở đó. Song Tống Giang cÅ©ng nhất định không cho tháo bá» gông ra, và cứ bắt hai ngưá»i công sai ngồi sát luôn bên cạnh, không để cho rá»i má»™t bước nà o.
Sáng sá»›m hôm sau, Tống Giang lại nằng nặc quyết ý đòi Ä‘i, Ngô Dụng liá»n sai bà y tiệc tống hà nh và báo vá»›i Tống Giang rằng:
- Dám thưa Ca Ca, Ngô Dụng tôi có má»™t ngưá»i anh em chà thân, hiện Ä‘ang là m Tiết Cấp, coi nhà lao ở Giang Châu, há» Äá»›i tên Tung, ngưá»i đó thưá»ng gá»i là Äá»›i Viện Trưởng, anh ta giá»i việc thần hà nh, má»™t ngà y có thể Ä‘i được tám dặm đưá»ng, nên ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Thần Hà nh Thái Bảo. Ngưá»i ấy chuyên là má»™t ngưá»i trá»ng nghÄ©a khinh tà i, nhân váºy đêm qua tiểu đệ có viết má»™t phong thư, để huynh trưởng sang đó nên kết thân vá»›i ngưá»i ấy, rồi sau đây lỡ có việc gì, thì ngưá»i ấy sẽ thông tin cho anh em cùng biết.
Nói Ä‘oạn đưa thư cho Tống Giang, rồi má»i và o dá»± tiệc. Khi ăn tiệc xong, các vị Äầu LÄ©nh hết sức giữ Tống Giang không được, liá»n Ä‘em ra má»™t mâm và ng bạc gói tặng Tống Giang, và lại đưa hai mươi lạng bạc cho hai tên công sai, rồi sai ngưá»i gánh hà nh lý mà đưa chân xuống núi. Ngô Há»c Cứu cùng Hoa Vinh đưa đến đưá»ng cái, Ä‘i ra ngoà i hai mươi dặm, rồi má»›i bái biệt trở vá».
Bấy giá» hai tên công sai, thấy Tống Giang Ä‘i đến đại trại nhân mã, các vị Äầu LÄ©nh Ä‘á»u phải lại phục, lại được thêm kim ngân tiá»…n tặng như váºy, thì trong lòng lấy là m ná»a mừng ná»a sợ, mà từ đó hết sức hầu hạ Tống Giang, không há» chút gì sÆ¡ xuất.
Ba ngưá»i cùng Ä‘i được hÆ¡n ná»a tháng trá»i, đến má»™t nÆ¡i có má»™t tòa núi cao, hai tên công sai nói vá»›i Tống Giang rằng:
- Ở đây là núi Yết Dương, đi qua núi Yết Dương tức là con sông Tầm Dương, từ dó sang Giang Châu toà n là thủy bộ, cũng không còn xa mấy nữa.
Tống Giang đáp rằng:
- Nếu váºy bây giá» trá»i còn đương sá»›m, ta nên Ä‘i mau qua núi, rồi sẽ tìm chá»— nghỉ má»›i được.
Nói Ä‘oạn ba ngưá»i cùng rảo bước Ä‘i mau lên núi, đã trông thấy ở dưới chân núi có má»™t hà ng rượu quay lưng và o núi, mà trước mặt toà n cây cổ quái um tùm. Tống Giang thấy váºy vá»›i hai ngưá»i kia rằng:
- Chúng ta đương đói khát, hãy và o hà ng kiếm thức gì ăn uống rồi sẽ đi.
Äoạn rồi ba ngưá»i cùng Ä‘i và o hà ng rượu. Hai tên công sai để các đồ hà nh lý lên bà n, dá»±ng gáºy và o má»™t bên vách, rồi Tống Giang má»i hai ngưá»i ngồi lên ghế trên, mà tá»± mình ngồi xuống phÃa dưới.
Ba ngưá»i ngồi đợi, mãi đến ná»a tiếng đồng hồ không thấy ai ra bán hà ng.
Tống Giang liá»n kêu lên rằng:
- Chủ nhà ở đâu, sao không ra bán hà ng?
Nói vừa dứt lá»i, thì thấy tiếng trả lá»i rằng:
- Tôi ra đây, tôi ra đây.
Bấy giá» thấy má»™t anh chà ng to lá»›n râu quăn sắc Ä‘á», mặt hổ kéo tia, đầu đội khăn mÃch, mình mặc áo trấn thá»§, để hở hai cánh tay, phÃa dưới buá»™c má»™t cái khăn rất lá»›n, ở trong nhà chạy ra cúi chà o ba ngưá»i mà há»i:
- Các ngà i xơi bao nhiêu rượu?
Tống Giang nói rằng:
- Chúng tôi đương đói bụng, ở đây có thịt thà gì không?
- Thưa ngà i, ở đây chỉ có thịt trâu chÃn vá»›i rượu trắng thôi.
- ÄÆ°á»£c lắm, thái cho ba cân thịt,và rót má»™t nai rượu Ä‘em đây.
Anh chà ng kia nói rằng:
- Thưa ngà i, xin ngà i tha lá»—i cho, ở hà ng tôi đây phải trả tiá»n trước, rồi má»›i bán rượu thịt sau.
Tống Giang cưá»i rằng:
- Ta trả tiá»n trước, cÅ©ng được chứ sao?
Nói Ä‘oạn liá»n mở khăn gói lấy mấy lạng bạc vụn đưa ra. Anh chà ng kia đứng bên cạnh, liếc nom thấy khăn gói cá»§a Tống Giang hÆ¡i nặng, thì trong bụng lấy là m vui mừng há»›n hở, liá»n cầm tiá»n mà vá»™i quay và o thái thịt rót rượu, rồi lấy ba cái chén, đôi đũa, Ä‘em ra rót rượu cho ba ngưá»i uống.
Ba ngưá»i vừa uống rượu vừa nói chuyện vá»›i nhau. Bá»n giang hồ bây giá» thưá»ng nói là có nhiá»u ngưá»i hay bá» thuốc mê và o rượu cho thiên hạ uống, rồi cướp lấy tà i váºt kim ngân, lại giết ngưá»i lấy thịt Ä‘em ra là m bánh, nhưng thiết tưởng chả có lẽ nà o lại thế được!
Anh hà ng rượu đứng cạnh nghe thấy váºy, thì cưá»i mà nói rằng:
- Ba các ông đã nói thế, thì chớ nên uống rượu và o. Rượu thịt của tôi toà n là thuốc mê ở trong đó.
Tống Giang cÅ©ng cưá»i mà rằng:
- Thôi bác đừng nói dỡn nữa. Thấy ngưá»i ta bảo là thuốc mê thì cÅ©ng nói là có thuốc mê...
Hai tên công sai bảo Tống Giang rằng:
- Äại Ca xem thứ rượu nà y uống nóng thì tốt hÆ¡n.
Anh chà ng kia tiếp luôn rằng:
- Các ông muốn xơi rượu nóng để chúng tôi đi hâm.
Nói Ä‘oạn rồi Ä‘em hâm nóng, rồi rót luôn cho ba ngưá»i uống. Ba ngưá»i vừa má»›i uống được má»™t lượt rượu, thì hai tên công sai bá»—ng đỠmắt sè bá»t mép ra, rồi ngã lăn xuống.
Tống Giang thấy váºy, vá»™i đứng lên kêu rằng:
- Sao các bác mới uống một chút rượu mà đã say như thế?
Nói Ä‘oạn quay và o toan đỡ hai ngưá»i kia dáºy. Dè đâu chưa kịp đỡ hai ngưá»i kia, thì tá»± mình đã thấy hoa mắt choáng đầu, rồi cÅ©ng nằm váºt ra đó.
Bấy giá» anh chá»§ hà ng nói má»™t mình rằng: Trá»i Æ¡i! Mấy ngà y không có gì buôn bán, hôm nay trá»i lại Ä‘em cho ba món hà ng nà y thá»±c là qúy hóa quá.
Nói xong liá»n vác Tống Giang Ä‘em và o nhà mổ ngưá»i, ở trong sưá»n núi, đặt lên trên ghế mổ, rồi lại trở ra vác luôn hai ngưá»i công sai và o. Äoạn Ä‘i trở ra Ä‘em các đồ hà nh lý và o nhà trong mở ra xem thấy rặt những và ng bạc rá»§ng rỉnh, thì tá»± nói lẩm bẩm rằng: "Ta mở hà ng mấy năm nay, chưa bao giá» gặp thằng tù nà o nhiá»u cá»§a như thế nà y? Quái lạ! Má»™t thằng bị tù sao lại lắm và ng như thế? Chẳng hay là trá»i Ä‘em đến, để đãi riêng ta hẳn?"
Xem trong cái bá»c, rồi lại cẩn tháºn, mà chạy ra cá»a đứng ngóng. ÄÆ°á»£c má»™t lát ngưá»i ở dưới núi Ä‘i lên, Ä‘i thẳng và o tá»u Ä‘iếm.
Anh chá»§ hà ng trông thấy vá»™i và ng đón tiếp mà há»i luôn rằng:
- Äại ca Ä‘i đâu thế?
Bá»n kia có má»™t anh to lá»›n đáp rằng:
- Chúng tôi định lên đây đón má»™t ngưá»i nà y, chắc hẳn bây giá» hỠđến đây thì phải? Chúng tôi ngà y nà o cÅ©ng đứng đón ở chân núi, mà sao mãi không gặp, hay là há» còn lươn khươn ở đâu?
Anh chá»§ hà ng há»i rằng:
- Äại Ca định đón ai?
- Tôi đón má»™t ngưá»i nam tá» thá»±c ra tuồng ở đây.
- Nam tỠra tuồng là ai thế?
- Bác muốn nghe tên ông ta hay sao? Ông ta là Tống Giang là m Ãp Ty ở huyện Váºn Thà nh chứ ai?
- Có phải là SÆ¡n Äông Cáºp Thá»i VÅ© Tống Công Minh chăng?
- Phải, chÃnh ông ta.
- Ông ta đi qua đây là m gì?
- Nà o tôi có biết đâu. Nguyên mấy ngà y hôm ná», có mấy anh em ở Tế Châu, trở vá» nói chuyện rằng: Ông ta không biết bị việc gì, mà phải giải tá»›i Tế Châu, rồi kết án đà y sang đất Giang Châu, thế nà o cÅ©ng phải Ä‘i qua lối nà y, chứ không còn Ä‘i lối nà o được. Trước đây ông ta ở Váºn Thà nh, tôi cÅ©ng cố ý muốn tìm cho được gặp, huống chi ngà y nay qua ở đất nà y, thì có lẽ nà o mà không đón cho kỳ được? Nhân thế phải đón ở quãng núi nà y, đến bốn năm hôm nay, không gặp má»™t ngưá»i tù nà o Ä‘i qua hết thảy. Hôm nay đợi mãi sốt ruá»™t, định đến đây thăm bác, và kiếm thức gì chén má»™t thể...Thế nà o há» hà ng dạo nà y có khá không?
Chủ hà ng đáp:
- Chả dấu gì đại ca, mấy tháng nay không có má»™t chút gì cả. May sao trá»i lại run rá»§i dắt cho ba cái hà ng hóa đến đây, nhá» trá»i cÅ©ng kha khá.
Anh chà ng má»›i đến vá»™i và ng há»i rằng:
- Ba ngưá»i ấy thế nà o?
- Má»™t ngưá»i tù vá»›i hai ngưá»i công sai.
Anh chà ng kia nghe nói giáºt mình há»i rằng:
- Ngưá»i tù Ä‘i đấy có phải là thấp béo Ä‘en Ä‘en không?
Chủ hà ng đáp:
- Phải, ngưá»i cÅ©ng không lấy gì là m to lá»›n, mà nét mặt đỠtÃa như quả bồ quân váºy.
- Chưa động thủ đến chứ?
- Chưa, tôi vừa khiêng và o phòng, đợi bá»n ngưá»i nhà chưa thấy đứa nà o vá», nà o đã hạ thá»§ được đâu?
Anh chà ng kia ra dáng hoảng hốt mà rằng:
- Nếu váºy để tôi và o xem qua xem sao?
Nói Ä‘oạn bốn ngưá»i cùng và o phòng mổ. Khi và o tá»›i nÆ¡i thấy Tống Giang cùng hai tên công sai, nằm ngổn ngang ở trên ghế mổ.
Anh chà ng kia tuy nom thấy Tống Giang, song vẫn là không biết mặt xưa nay, lại nom đến chá»— kim ấn, thì không được rõ rà ng, nhân thế trong bụng nghi hoặc, không biết có phải là đÃch xác hay không? Chợt nghÄ© ra má»™t kế, liá»n bảo lấy gói hà nh lý cá»§a đám công sai để giở ra xem. Khi xem đến công văn, anh chà ng kia ra dáng há»›n hở mà rằng:
- Trá»i Æ¡i! Nếu tôi đến cháºm má»™t chút, thì Ca Ca không còn gì là tÃnh mệnh... ? Anh láºp tức lấy thuốc cho Ca Ca mau tỉnh dáºy thì má»›i được.
Chá»§ hà ng láºt Ä‘áºt Ä‘i pha thuốc, rồi cùng anh chà ng kia và o phòng tháo gông cho Tống Giang, mà đổ thuốc cứu cho tỉnh dáºy. Äoạn rồi bốn ngưá»i cùng túm và o dìu Tống Giang mà đặt ở khách vị nhà ngoà i.
ÄÆ°á»£c má»™t lát, Tống Giang mở bừng mắt dáºy, thấy bốn ngưá»i kia đứng ở chung quanh thì lấy là m kinh lạ, không hiểu ra sao.
Anh chà ng kia vá»™i và ng ra trước mặt mà cúi lạy Tống Giang. Tống Giang lấy là m ngạc nhiên mà há»i rằng:
- Ông là ai? Hay là gặp tôi trong giấc mộng?
Nói đoạn thì cũng thấy anh chủ hà ng quay ra sụp lạy dưới đất.
Tống Giang lại há»i:
- Ở đây là chỗ nà o? Hai ông là ai, xin cho tôi được biết?
Anh chà ng kia đáp rằng:
- Tiểu đệ há» Lý tên Tuấn, ngưá»i ở Lư Châu, là m nghá» chở thuyá»n ở sông Dương Tá», vì có tà i lặn lá»™i dưới nước nên ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Há»—n Giang Long Lý Tuấn. Ngưá»i anh em bán hà ng rượu ở đây, là ngưá»i ở núi Yết Dương, xưa nay chỉ nhá» nghá» cướp bóc kiếm ăn, nên ngưá»i ta thưá»ng gá»i Thôi Mạnh Phán Quan Lý Láºp. Còn hai ngưá»i nà y là hai anh em ruá»™t, cÅ©ng chuyên nghá» bóc lá»™t kiếm ăn, có tà i lá»™i nước bÆ¡i thuyá»n, má»›i đến ở vá»›i Lý Tuấn tôi, má»™t ngưá»i là Äá»™ng Dao Äồng Uy, và má»™t ngưá»i là Phiến Giang Thần Äồng Mãnh.
Bấy giá» bốn anh cùng lạy Tống Giang bốn lạy, rồi Tống Giang há»i rằng:
- Vừa rồi đã đánh thuốc độc cho Tống Giang mê chết, váºy sao lại biết Tống Giang mà cứu dáºy?
Lý Tuấn đáp rằng:
- Tiểu đệ có má»™t ngưá»i anh em buôn bán ở Tế Châu vá», kể chuyện nhân huynh bị quan tư bắt bá»› đà y sang đất Giang Châu, nhân thế tiểu đệ liá»n đến đây để đón bốn hôm nay. May cÅ©ng là sá»± bất thình lình và o hà ng định uống chÆ¡i dăm chén rượu, dè đâu thấy Lý Láºp nói chuyện, liá»n có bụng ngá» mà lần và o trong phòng để xem. Bấy giá» tiểu đệ cÅ©ng không biết mặt nhân huynh, sau phải Ä‘em công văn ra má»›i biết. Tiểu đệ nghe nhân huynh đã lâu, nhiá»u phen đã định đến hầu mà không sao Ä‘i được. Nay được gặp gỡ ở đây, thá»±c là hạnh phúc vô cùng. Váºy chẳng hay nhân huynh vì lẽ chi, mà phải đà y sang Giang Châu như thế?
Tống Giang liá»n Ä‘em chuyện mình giết Bà TÃch, cho tá»›i khi bị quan tư bắt được, kể hết cho má»i ngưá»i nghe.
Bốn ngưá»i Ä‘á»u khen ngợi thở than, rồi Lý Láºp bảo vá»›i Tống Giang rằng:
- Chẳng hay Ca Ca ở lại chốn nà y, can chi phải đến lao thà nh ở đất Giang Châu mà chịu khổ?
Tống Giang đáp rằng:
- Bá»n Lương SÆ¡n Bạc đã hết lòng giữ tôi ở đó, mà tôi không thể nà o lưu lại, để liên lụy đến phụ thân tôi huống chi ở đây... ?
Lý Tuấn nghe nói, liá»n quay lại bảo Lý Láºp rằng:
- Ca Ca là báºc nghÄ©a sÄ©, hẳn không khi nà o liá»u, váºy bác nên cứu cho hai ngưá»i công sai kia dáºy.
Lý Láºp vá»™i và ng gá»i đám ngưá»i nhà má»›i vỠđó, và o khiêng hai ngưá»i công sai ra ngoà i hà ng, rồi Ä‘em thuốc giải cứu tỉnh dáºy.
Khi hai tên công sai tỉnh dáºy Ä‘á»u nhìn nhau mà cùng nói rằng:
- Chúng tôi có lẽ Ä‘i đưá»ng khó nhá»c, ngá»§ say lúc nà o không biết.
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u cưá»i phá lên.
Chiá»u hôm ấy Lý Láºp là m rượu thiết đãi má»i ngưá»i, rồi giữ ở đó má»™t tối. Sáng hôm sau lại thiết đãi cÆ¡m rượu tá» tế, và đưa gói hà nh lý trả lại hai ngưá»i công sai, bấy giá» bá»n Lý Tuấn, Äồng Uy, Äồng Mãnh, má»i bá»n Tống Giang mà từ giã Lý Láºp rồi cùng vá» nhà Lý Tuấn.
Khi tá»›i nÆ¡i Lý Tuấn cÅ©ng thiết đãi ân cần, và bái Tống Giang kêt là m huynh đệ rồi lưu lại ở đó mấy hôm. Cách và i ba hôm, Tống Giang từ tạ xin Ä‘i, Lý Tuấn liá»n mở tiệc tiá»…n hà nh và trả các đồ hà nh lý cho ba ngưá»i, rồi đưa chân khá»i núi Yết Dương má»›i ngáºm ngùi bái biệt
Nước bèo gặp gỡ tự nhiên,
Hay đâu hoạn nạn là duyên giang hồ.
Bá»n Tống Giang hôm đó từ gÄ©a Lý Tuấn, Äồng Uy, Äồng Mãnh, rồi ba ngưá»i cùng nhau thẳng lối trông chừng Giang Châu. Và o khoảng trưa hôm ấy, Ä‘i đến má»™t nÆ¡i cá»a nhà đông đúc, phố xá chen vui, thì chợt thấy có má»™t toán ngưá»i, đương túm Ä‘en túm Ä‘á», mà đứng châu và o má»™t chá»—.
Tống Giang thấy váºy rẽ đám đông Ä‘i và o xem, thì thấy có má»™t anh chà ng đánh gáºy bán thuốc cao, đương múa may quay cuồng ở giữa.
Anh chà ng kia Ä‘i má»™t bà i gáºy, rồi lại vất gáºy ra Ä‘i má»™t bà i quyá»n. Tống Giang lấy là m thÃch chà khen ngợi luôn mồm.
Äoạn rồi anh chà ng kia bưng cái mâm Ä‘i đến trước mặt má»i ngưá»i mà nói rằng:
- Chúng tôi ở phương xa đến đây, tuy võ nghệ không có gì, song được các ngà i có lòng hạ cố ban khen, váºy nếu các ngà i có cần các thứ thuốc cao thì xin cho tiá»n để mua, bằng không thì cÅ©ng xin các ngà i rá»™ng lòng cứu giúp má»™t chút tiá»n ăn, để khá»i phụ công con nhà khó nhá»c.
Anh chà ng nói hết một lượt không ai cho một đồng nà o. Chà ng ta lại quay lại lượt nữa, mà nói rằng:
- Xin các ngà i rộng tay sớt bớt ra cho...
Chà ng nói đã má»i mồm song bá»n ngưá»i đứng xem chỉ trắng dã mắt để nhìn mà không ai cho má»™t đồng nà o gá»i là có.
Tống Giang thấy váºy, liá»n lấy năm lạng bạc đưa ra mà bảo ngưá»i kia rằng:
- Giáo đầu Æ¡i! Tôi là má»™t kẻ phạm tá»™i, không có gì để giúp đỡ, váºy có năm lạng trắng đây, gá»i là tá» chút lòng thà nh để ngà i cầm xÆ¡i nước.
Ngưá»i kia cầm lấy năm lạng bạc rồi cảm Æ¡n mà rằng:
- Trấn Yết Dương là một nơi có danh tiếng, thế mà không có ai biết đến võ nghệ là gì ... ! May sao lại gặp được vị ân quan nà y, cũng là bị tù tội qua đây, mà lại cho được năm lạng bạc như thế, thực là :
Uổng công cưá»i Trịnh Nguyên Hòa,
Lầu xanh mua chuá»™c câu ca tiếng cưá»i.
Cứ gì hà o phú mới chơi,
Ão là nh vị tất là ngưá»i phong lưu.
Nói xong lại tiếp luôn rằng:
- Năm lạng bạc nà y bằng năm mươi lạng khác, tôi xin cúi đầu bái tạ xin há»i cao tÃnh đại danh là gì, để tôi biểu dương cho thiên hạ cùng biết...
Tống Giang mỉm cưá»i đáp rằng:
- Giáo sư Æ¡i! Món tiá»n nhá» má»n con con thế có kể là m gì? ÄÆ°Æ¡ng khi nói váºy thì có má»™t đại hán rẽ đám đông Ä‘i và o mà quát lên rằng:
- Thằng nà y là thằng nà o? Äồ tù tá»™i ở đâu? Dám đến đâu là m mãi tiếng đất Yết Dương cá»§a chúng ta như váºy?
Nói Ä‘oạn giÆ¡ tay quyá»n lên để đánh Tống Giang.
Má»›i hay:
Láºn tà i là cá»§a hiếm hoi,
Xưa nay nghÄ©a hiệp trên Ä‘á»i được bao?
Äỉnh chung đã chắc ai nà o,
Và ng chôn ngá»c lấp, tiếng hà o vắng tanh?
Trăm năm thế thái nhân tình
Khiến ngưá»i lại nhá»› câu Bình Nguyên Quân
Biết ai là kẻ xuất trần
Biết ai là Mạnh Thưá»ng Quân ở Ä‘á»i?
Ai Ä‘i nhắn nhá»§ đôi lá»i
Anh chà ng há» Tống là ngưá»i sao đây?
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Trong má»™t bá»™ sách, tả má»™t trăm linh bảy ngưá»i rất dá»…, tả Tống Giang rất khó, nên Ä‘á»c bá»™ sách nà y, cÅ©ng được chuyện 107 ngưá»i rất dá»…, mà đá»c chuyện má»™t Tống Giang rất khó hiểu. Vì tả chuyện 107 ngưá»i, Ä‘á»u đúng ngá»n bút viết ra, tốt thì thá»±c tốt, xấu thì tháºt xấu, còn tả Tống Giang lại không thế, vá»™i Ä‘á»c qua thì thấy rất tốt, Ä‘á»c lần nữa thì thấy tốt xấu đủ hai phần, lại Ä‘á»c kỹ má»™t lần nữa, thấy tốt không bằng xấu, sau cùng Ä‘á»c xét ra, thấy Ä‘á»u là xấu không còn gì tốt!
Hỡi Æ¡i! Äá»c Thá»§y Há» mà đến hai ba lần, sau đến cuối chót, mà thá»±c cho là xấu cả không tốt, há chẳng phải là ngưá»i Ä‘á»c sách giá»i ư? Song ta lại nghÄ© rằng: Do chá»— toà n tốt cá»§a Tống Giang, mà đá»c đến chá»— toà n xấu thì còn thấy dá»…; Do chá»— toà n xấu cá»§a Tống Giang mà tả nên toà n tốt má»›i thá»±c khó là m! Nay Ä‘á»c đến chuyện, xem từ lá»i nói việc là m, tìm từng chút má»™t, há chẳng cho rằng má»™t báºc quân tá» trung tÃn đốc kinh, Ä‘i đâu cÅ©ng có kẻ yêu, dù là trá»™m cướp, thấy rằng từng chữ, từng câu, từng tiết, từng hồi, không chút chê trách, tuy thế, há phải Tống Giang thá»±c là ngưá»i nhân con hiếu váºy? Sá» ký không chép như thế ư? Chép vua Võ Triá»u Hán, chưa từng có má»™t chữ chê đến Võ Triá»u Hán, thế mà độc giả sau nà y, chẳng mấy má»™t, không tỉnh ra cho Hán Võ là không phải thế, như váºy chê khen vốn ở ngoà i vòng bút má»±c, thì ra than ôi! Tỳ Quan chép ngoại sỠđã cùng má»™t phép vá»›i chÃnh sá». Há dá»… viết thay! Há dá»… viết thay!
Tà i sản của ga_kho
Từ khóa được google tìm thấy
âàêàíñèè , èçâåñòèÿ , èñòîðèÿ , ïåðååçä , ïèòàíèå , ìóæ÷èíû , ïðîãíîç , ñàëàòîâ , thuy hu 4vn , ýâàêóàòîð , ýëåêòðè÷åê , ýëåêòðîìîíòàæ , ðàáî÷èé , ðåôåðàòè , øêîëà