 |
|

23-08-2008, 08:13 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Hồi 60
Lừa Ngá»c Kỳ Lân Ngô Dụng láºp mẹo:
Quấy Kim Sa Äá» Trương Thuáºn trổ tà i
Khi đó Ngô Dụng nói với Tống Giang rằng:
- Tôi xin dùng ba tấc lưỡi và o tá»›i Bắc Kinh, thuyết cho Lư Tuấn NghÄ©a, Ä‘i đến Lương SÆ¡n thá»±c dể như thò bà n tay và o trong túi lấy đồ váºt váºy. Song phải có má»™t số ngưá»i nà o mặt mÅ©i kỳ quái Ä‘i vá»›i tôi thì má»›i được.
Ngô Dụng vừa nói dứt lá»i, thì Hắc Toà n Phong Lý Quỳ kêu to lên rằng:
- Quân sư Ca Ca cho tôi đi với...
Tống Giang quát mắng rằng:
- Anh Ä‘i không được, có phải là việc đốt nhà giết ngưá»i, cướp kho phá phá»§, thì má»›i dùng đến anh, còn việc nà y phải cẩn tháºn vững và ng, mà tÃnh khà anh như thế, thì Ä‘i là m sao được?
Lý Quỳ nói rằng:
- Lần nà o cũng thế, ông bảo tôi xấu... chê tôi...không cho tôi đi...
Không Phải là chê, nhưng ở trong phá»§ Äại Danh bá»n do thám rất nhiá»u, nếu lỡ ra há» biết, thì uổng mạng không?
- Không cần, Nếu tôi không Ä‘i, thì chắc cÅ©ng chả ngưá»i nà o trúng ý quân sư được.
Ngô Dụng bảo Lý Quỳ rằng:
- Nếu ngươi y được ba Ä‘iá»u nà y, thì ta cho Ä‘i, bằng không thì cứ ngồi yên ở nhà đó...
Lý Quỳ đáp rằng:
- Äến ba mươi Ä‘iá»u tôi cÅ©ng y được cả, cứ gì ba Ä‘iá»u.
Ngô Dụng nói rằng:
- Äiá»u thứ nhất là tánh ngươi nóng nảy như lá»a, từ nay phải bá» rượu Ä‘i, rồi trở vá» má»›i được uống; Ä‘iá»u thứ hai, khi Ä‘i đưá»ng phảiû ăn mặc giả là m đạo đồng theo ta; há»… ta bảo câu gì không được ngang trái. Còn Ä‘iá»u thứ ba thì khó lắm đây. Bắt đầu từ ngà y mai trở Ä‘i ngươi không được nói phải giả là m thằng câm váºy...Có y được ba Ä‘iá»u đó; thì ta sẽ cho Ä‘i.
Lý Quỳ lắc đầu đáp rằng:
- Không uống rượu cũng được, tôi xin vâng cả. Duy bắc tôi không được nói, thì khổ chết tôi mất.
Ngưá»i há miệng ra lại sinh sá»± lôi thôi, không được.
Lý Quỳ vỗ tay mà rằng:
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi ngáºm tay và o miệng là được rồi ...
Các Äầu LÄ©nh nghe nói Ä‘á»u cưá»i ầm cả lên.
Äoạn rồi trong sÆ¡n trại đặc ngay tiệc tiá»…n hà nh ngay chiá»u hôm ấy. Äến sáng hôm sau Ngô Dụng sắp sá»a hà nh lý, cho Lý Quỳ ăn mặc giả là m đạo đồng, quảy gánh xuống núi. Tống Giang cùng các Äầu LÄ©nh đưa chân Ngô Dụng ra bến Kim Sa dặn dò cẩn tháºn vá» việc trông coi Lý Quỳ rồi má»›i cùng nhau vá» trại.
Ngưá»i cùng Lý Quỳ Ä‘i trong mấy hôm, Ngô Dụng bị Lý Quỳ cằn nhằn rất là khổ sở. Cách mấy hôm Ä‘i đến thà nh Bắc Kinh, hai ngưá»i tìm và o hà ng trá». Chiá»u hôm đó Lý Quỳ xuống là m cÆ¡m, không biết là m sao đến tên tiểu nhị ở hà ng cÆ¡m, đỗ cả máu mồm máu mÅ©i ra.
Tên tiểu nhị liá»n mách vá»›i Ngô Dụng rằng:
- Tên đạo đồng cá»a ngà i dữ tợn quá chừng. Tôi đốt lữa khà cháºm má»™t chút, mà hắn đến tôi há»™c cả máu mồm ra đây.
Ngô Dụng dá»— dà nh tên tiểu nhị, đưa Ä‘á»n cho mươi quan tiá»n để yên chuyện Ä‘i, rồi mắng trách Lý Quỳ suốt đêm hôm ấy.
Sáng hôm sau dáºy sá»›m cÆ¡m nước xong rồi, Ngô Dụng gá»i Lý Quỳ và o phòng mà dặn rằng:
- Ngươi là quá cố sống chết đòi Ä‘i, rồi Ä‘i đưá»ng cẳn rẳn suốt ngà y, thá»±c là khổ cho ngưá»i ta ...Ngà y nay và o thà nh, không phải chuyện chÆ¡i, ngươi đừnh là m uổng chết mạng ngưá»i ta má»›i được.
Lý Quỳ nói rằng:
- Là m gì tôi không biết mà phải dặn... .
Ngô Dụng lại nói rằng:
- Bây giỠta có một ám hiệu nà y, nươi phải nhớ mới được. Hễ khi nà o ta lắc đầu, thì ngươi không được cựa động gì đấy...
Lý Quỳ gáºt đầu dâng lá»i, rôi hai ngưá»i cùng thay hình đổi dạng mà và o thà nh, Ngô Dụng đội cái khăn sa gần đến mi mắt, mình mặc áo đạo phục lụa trắng viá»n Ä‘en, thắc lưng mà u rá»±c rỡ, Ä‘i đôi già y vải mÅ©i vuông tay cầm cái chuông đồng con con. Lý Quỳ kết tóc là m hai trái đà o ở trên đầu, mặc áo rá»™ng ngắn bằng vải thưá»ng, thắc lưng tua ngắn, Ä‘i đôi già y tồi tà n, quảy má»™t mẩu gá»—, treo giấy cáo bachf lên trên, viết mấy chÅ© "Xem số Ä‘oán váºn, má»—i quẻ lạng bạc".
Hai thầy trò ăn mặc xong, rồi cùng nhau và o cá»a thà nh Bắc Kinh. Bấy giỠđương hồi trá»™m cướp rất nhiá»u châu huyện cÅ©ng Ä‘á»u phòng bị rất nghiêm ngặt cả. Gia dÄ© ở đây là má»™t nÆ¡i phồn hoa đệ nhất ở Bắc Hà , lại có quan Lương Trung Thư thống lãnh đại binh ở đó, nên sá»± canh phòng lại cà ng cẩn tháºn hÆ¡n các nÆ¡i.
Ngô Dụng và Lý Quỳ Ä‘i và o cá»a thà nh, thấy có bốn năm mươi tên lÃnh đứng hầu má»™t ông quan coi thà nh ở đó. Ngô Dụng bèn chạy đến chắp tay vái chà o.
Quân sÄ© liá»n há»i rằng:
- Nhà thầy ở đâu tới đây? Ngô Dụng đáp:
- Tôi hỠVương tên Dụng, tên đạo đòng nà y hỠLý, hai thầy trò đi đoán số kiếm ăn, nay định đến quý quạân đây, xem ai có lòng muốn xem số mệnh, thì tôi xin đoán giúp.
Nói đoạn giở quyển văn số ra để dẩn cho chúng xem.
Bá»n lÃnh bảo Ngô Dụng rằng:
- Thằng đạo đồng nhà thầy, trông hai con mắt nó như thằng ăn cướp thế kia...
Lý Quỳ nghe nói toan sừng sá»™ lên. Ngô Dụng vá»™i lắc đầu cho Lý Quỳ im Ä‘i, rồi nói vá»›i bá»n lÃnh rằng:
- Các ngà i không biết, chúng tôi tháºt là khổ quá, thằng bé nà y vừa câm vừa Ä‘iếc, chỉ được cái sức khoẻ hÆ¡n ngưá»i, vả chăng là con cháu trong nhà , nên bất đắc dÄ© phải mang nó Ä‘i, mà thá»±c nó chẳng biết má»™t chút gì cả, xin các ngà i tha lá»—i cho.
Nói Ä‘oạn vái chà o mà đi. Lý Quỳ táºp tá»…nh theo sau, bước thấp bước cao cùng Ä‘i và o lối chợ.
Ngô Dụng lắc chuông loong coong miệng Ä‘á»c rằng:
Nhan Hồi chết sớm vì đâu?
Äể ông Bà nh Tổ sống lâu ngót nghìn.
Cam La sá»›m đã uy quyá»n,
TỠNha đầu bạc mới nên tướng tà i.
Phạm Äang nghèo khổ nhất Ä‘á»i,
Thạch Sùng già u có bá»›i trá»i xui nên.
- Äó là thá»i váºn mà mệnh trá»i đó. Ai muốn biết váºn mạng má»™t Ä‘á»i, sang hèn sống chết, thì xin cho má»™t lạng bạc.
Nói Ä‘oạn lại lắc chuông loong coong mà đi. Tụi trẻ con ở thà nh Bắc Kinh có năm mươi đứa chạy theo, vừa cưá»i vừa nói ầm Ä© cả lên.
Ngô Dụng Ä‘i qua cá»a nhà Lưu Viên Ngoại lúc ấy đương cùng chá»§ quản ngồi giải ở trong nhà , nghe ngoà i phố có tiếng huyên náo ầm ầm. Liá»m gá»i ngưá»i nhà lên há»i rằng:
- Trên phố xá có việc gì mà ầm ầm lên thế?
- Bẩm ngà i, có chuyện buồn cươi quá: Ngoà i phố có má»™t thầy số ở đâu má»›i đến, đòi má»—i quẻ lấy má»™t lạng bạc, thì ai có tiá»n mà xem? Ông ta lại có má»™t thằng đạo đồng Ä‘i sau, trông rất nghe tởm, hết Ä‘i rồi lại lại, chúng tôi không sao mà nhịn cưá»i được.
Lư Tuấn Nghĩa nói:
- Há» nói đắc như váºy, chắc là há» biết rá»™ng, bay ra đón và o đây ta xem.
Tên ngưá»i nhà quay ra bảo Ngô Dụng rằng:
- Tiên Sinh ôi! Viên Ngoại cho má»i tiên sinh và o.
Ngô Dụng há»i:
- Viên ngoại nà o má»i tôi?
Ông Lư Viên Ngoại má»i thầy đấy.
Ngô Dụng liá»n cùng vá»›i đồng đạo, theo tên ngưá»i nhà và o. Khi và o đến đầu nhà Ngô Dụng chõ chá»— ghế ở đó, cho Lý Quỳ ngồi đợi, rồi và o chà o Lư Tuấn NghÄ©a.
Lư Tuấn NghÄ©a đứng chà o Ngô Dụng rồi há»i rằng:
- Tiên sinh quý tÃnh cao danh là gì?
Ngô Dụng đáp:
- Tôi há» Vương tên Dụng, biệt hiệu là Thiên Khẩu, nguyên quán ở đất SÆ¡n Äông, biết số Hoà ng Cá»±c Tiên Thiên, rõ được sá»± sống chết, hèn sang trong má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Má»—i quẻ cứ đủ má»™t lạng bạc, thì tôi má»›i Ä‘oán.
Lư Tuấn NghÄ©a nghe nói, má»i Ngô Dụng và o ngồi cái gác nhỠở nhà trong, rồi sai ngưá»i pha nước uống. Äoạn rồi gá»i ngưá»i nhà lấy lên má»™t lạng bạc đặt quẻ, và nhá» Ngô Dụng Ä‘oán số giúp cho.
Ngô Dụng há»i:
- Năm nay ngà i bao nhiêu tuổi? Sinh ngà y tháng nà o?
Lư Tuấn Nghĩa đáp:
- Thưa thầy tôi chỉ há»i việc dữ, không cần phải há»i việc phú quý vinh hoa...Tôi năm nay ba mươi hai tuổi, sinh giá» Äinh mão, ngà y BÃnh Dần, tháng Aát Sá»u, năm Giáp Tý, xin ngà i xem sá»± hà nh tà ng sau nà y thế nà o?
Ngô Dụng nghe Ä‘oạn lấy ra má»™t con toán bằng sắt tÃnh toán má»™t lúc, rồi Ä‘áºp con toán kêu lên rằng:
- Quái lạ!
Lư Tuấn NghÄ©a kinh ngạc há»i rằng:
- Có việc gì, là nh dữ thế nà o, xin thấy cứ nói...
- Tôi nói cho đúng, chắc ngà i lại cạnh lòng.
- Có can chi, chúng tôi chỉ nhá» tiên sinh, chỉ bảo đưá»ng mê, xin tiên sinh cứ nói cho.
- Cứ như cung mệnh của Viên ngoại, thì chỉ trong một trăm ngà y nữa, tất có cái nạn đao huyết, gia tư cũng khó lòng giữ được, mà phải bị chết vì đao kiếm chứ không chơi!
Lư Tuấn NghÄ©a cưá»i mà rằng:
- Tiên sinh nói sai rồi, tôi ở đất Bắc Kinh, sinh trưởng vốn nhà hà o phú, trong há» không có con trai nà o phạm phép, trong nhà không có con gái nà o hai chồng. Vả chăng tôi đây xưa nay tÃnh nết cẩn tháºn, việc gì vô lý không là m, cá»§a nà o phi nghÄ©a không lấy, lẽ nà o ngà y nay lại bị nạn Ä‘ao huyết thế được?
Ngô Dụng nghe váºy biến sắc mặt, cầm trả tiá»n Lư Tuấn NghÄ©a, rồi đứng phắt váºy thở dà i mà rằng:
- Thiên hạ nguyên chỉ thÃch những ngưá»i a dua xiểm nịnh cả... thôi, rõ rà ng là "Chỉ đưá»ng trá» lối cho hẳn hoi, lại cho nói thẳng là lá»i bất lương". Thối xin chà o ngà i tôi xin Ä‘i...
Lư Tuấn Nghĩa vội ôn tồn mà rằng:
- Sao Tiên sinh vá»™i giáºn thế? Tôi nói đùa đó thôi... có can chi...? Xin Tiên sinh hãy thá» lai để chỉ giáo cho tôi.
- Thưa ngà i, xưa nay những lá»i nói thá»±c vẫn khó tin...
- Thôi, Tiên sinh chá»› vá»™i giáºn, cứ nói cho tôi biết, thế nà o tôi vẫn vâng lá»i dạy...
- Ngà i phải biết trong cung số cá»§a ngà i, nhất thiết Ä‘iá»u gì cÅ©ng tốt. Duy năm nay phạm sao Tuế Quân, cho nên má»›i gặp hoạn nạn, như chỉ trong trăm ngà y nữa; thì tất là đầu xác lìa nhau, không thể nà o tránh được.
- Tiên sinh có cách gì khả dĩ thoát được chăng?
Ngô Dụng lại cầm con toán tÃnh má»™t lúc nữa, rồi nghÄ© ngợi hồi lâu mà lẩm bẩm rằng:
- Phen nà y duy có Ä‘i vá» mạn Tốn Phương, ở vá» phÃa Äông Nam, chừng hÆ¡n ngà n dặm, thì may ra má»›i có thể thoát nạn được. Nhưng cÅ©ng có Ä‘iá»u đáng sợ, duy không việc gì đến tÃnh mạng mà thôi.
Lư Tuấn Nghĩa cảm tạ mà rằng:
- Nếu tôi được thoát nạn nà y sẽ xin háºu tạ Tiên Sinh.
Ngô Dụng nói:
- Tôi có bốn câu thÆ¡ Ä‘oán vá» cung số cá»§a ngà i, xin Ä‘á»c để ngà i nghe. Ngà i nên viết trên vách, rồi sau nà y nghiệm ra, má»›i biết tôi nói không sai.
Lư Tuấn NghÄ©a gá»i ngưá»i nhà lấy nghiêng bút, rồi bảo Ngô Dụng Ä‘á»c bốn câu thÆ¡, mà tá»± viết trên vách vôi.
Ngô Dụng Ä‘á»c bốn câu thÆ¡ rằng:
Lư hoa phÆ¡ phất chiếc thuyá»n bÆ¡i,
Tuấn kiệt dong chÆ¡i buổi tối trá»i,
Nghĩa đến khi cùng là số mệnh.
Phân minh lánh nạn dễ như chơi
Lư Tuấn Nghĩa viết xong, Ngô Dụng thu nhặt con toán, rồi vái chà o đi ra.
Lư Tuấn Nghĩa nói rằng:
- Tiên sinh ở chơi ăn cơm rồi sẽ đi.
Ngô Dụng từ tạ rằng:
- Cám ơn Viên Ngoại, chúng tôi xin đi để đoán số, không thì trễ mất, để lần sau xin đến hầu ngà i.
Nói Ä‘oạn quay gót Ä‘i ra. Lư Tuấn NghÄ©a đưa chân ra đến cá»a, rồi Ngô Dụng vái chà o Lư Tuấn NghÄ©a mà cùng Lý Quỳ trở vá» hà ng cÆ¡m. Khi vá» tá»›i hà ng cÆ¡m, Ngô Dụng tÃnh trả tiá»n hà ng, thu dá»n hà nh lý, rồi bảo vá»›i Lý Quỳ rằng:
- Công việc xong rồi, ta phải vá» ngay sÆ¡n trại, để sắp sá»a đón Lư Viên Ngoại, chỉ nay mai là ông ta đến đó.
Nói đoạn hai thầy trò quảy hà nh lý mà trở vỠtrên trại Lương Sơn.
Vá» phần Lư Tuấn NghÄ©a, sau khi nghe lá»i Ngô Dụng Ä‘oán số, thì trong bụng lấy là m băn khoăn khó chịu, ngồi đứng không yên, chiá»u chiá»u thưá»ng vÆ¡ vẫn má»™t mình ở trước cá»a nhà , mà trông trá»i than thở. Má»™t hôm chà ng bối rối tâm trà không sao chịu được, liá»n cho gá»i ngưá»i Chá»§ Quản trong nhà đến dẻ bà n việc. Trong bá»n chá»§ quản, có má»™t ngưá»i há» Lý tên Cố, nguyên quê ở đất Äông Kinh, sau vì Ä‘i đến Bắc Kinh tìm ngưá»i quen không gặp, bị rét mướt nằm co ở trước nhà Lư Tuấn NghÄ©a. Tuấn NghÄ©a thấy váºy liá»n cứu và o nuôi ở trong nhà , rồi dần dần thấy tÃnh nết cẩn tháºn chăm chỉ bèn giao cho trông coi các việc trong ngoà i. ÄÆ°á»£c dăm năm sau, Tuấn NghÄ©a lại cà ng yêu mến cho là m má»™t ngưá»i chá»§ quản đứng đầu, mà giao quyá»n cho coi sóc cả nhà . Trong tay Lý Cố cai quản có tá»›i bốn năm mươi ngưá»i hà nh tà i cùng quản cán, cho nên đám ngưá»i nhà thưá»ng nịnh mà tôn gá»i là Lý Äô Quản.
Hôm đó Lý Cố nghe Viên ngoại gá»i, liá»n dẩn cả bá»n thá»§ hạ đến hầu, Lư viên ngoại nom suốt má»™t lượt, rồi há»i rằng:
- Sao không thấy má»™t ngưá»i kia cá»§a ta ở đây?
Nói vừa dứt lá»i thì chợt thấy má»™t ngưá»i mình cao sáu thước, tuổi ngoại đôi mươi, lưng nhá» vai rá»™ng, ria má»c kÃn mồm, mình mặc áo sa trắng, lưng thắt lụa mà ng nhện Ä‘á», chân Ä‘i đôi giầy và ng, đầu đội khăn lòng rua, sau gáy có má»™t đôi kim hoà n, bên tai cà i bông hoa tứ quý, cùng chạy ra trước thá»m để đứng hầu Viên Ngoại. Ngưá»i nà y nguyên quán ở đất Bắc Kinh, từ thuở nhá» cha mẹ đầu mất, Lư Viên Ngoại Ä‘em vá» nuôi, sau Viên Ngoại thấy chà ng ta trắng trẻo đẹp đẽ, da như miếng tuyết, bèn gá»i thợ trổ hoa và o khắp cả mình, chả kh1c nà o trên cá»™t ngá»c đình, mà treo thêm những vẻ gấm hoa, không ai là không thấy là m thÃch mắt. Anh chà ng nà y đà n địch múa hát cÅ©ng giá»i, nói năng chữ nghÄ©a cÅ©ng thông, thuá»™c đủ các thứ tiếng cá»§a bá»n bán buôn chợ búa, lại tà i giá» vá» nghá» quyá»n vÅ©, anh ta thưá»ng dùng cây ná» Tứ Xuyên, và ba mÅ©i tên ngắn để dong chÆ¡i ngoà i ná»™i, má»—i khi bắn ra tất phải trúng được má»™t váºt, tÃnh ngưá»i lại linh lợi nhanh nhẹn, há»… chuyện gì hÆ¡i hé miệng là anh ta biết được cả. Anh ta há» Yến tên Thanh, bà i vai thứ nhất, ngưá»i quen đó thưá»ng gá»i anh ta là Lãng Tá» Yến Thanh, vốn là má»™t ngưá»i tâm phúc cá»§a Lư Viên Ngoại xưa nay.
Bấy giá» Lý Cố đứng ở bên tả, anh ta chạy lên đứng và o phÃa bên hữu, rồi Lư Tuấn NghÄ©a bảo vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Má»›i đây ta xem má»™t quẻ số, nói rằng trong trăm ngà y nữa, tất phải gặp nạn Ä‘ao huyết? Chỉ trừ ra xa lánh vá» phÃa Äông Nam, má»™t nghìn dặm thì má»›i có thể thoát được. Ta tưởng vá» phÃa đó, chỉ có miếu thá» Thiên Tá» Nhân Thánh Äế, ở núi Äông Nhạc Thái SÆ¡n là nÆ¡i rất thiêng liêng chÃnh trá»±c, đã từng cứu nạn cho khắp nhân gian. Váºy ta muốn Ä‘i sang đó, má»™t là để lá»… cầu thoát tá»™i, hai là tránh qua tai nạn nay mai, và ba là buôn bán loanh quanh để dạo xem phong cảnh các nÆ¡i, cho khuây lòng đôi chút? Nay Lý Cố sắp cho ta mưá»i xe thái bình, xếp đủ các thứ hoa váºt ở SÆ¡n Äông, và thu xếp hà nh lý để cùng Ä‘i vá»›i ta, còn Yến Thanh tiểu ất ở nhà trông nom then khoá kho tà ng cho cẩn tháºn, Lý Cố phải nên xếp đặt mau Ä‘i, chỉ trong ba ngà y nữa là ta khởi trình đó.
Lý Cố đáp rằng:
- Sao chá»§ nhân lại nghÄ© như váºy? Ngưá»i ta thưá»ng nói là bói toán quà ng xiên, chắc đâu tin được? Xin chá»§ nhân cứ yên nhà , có việc chi mà ái ngại?
Viên Ngoại nói:
- Äó là trong cung số ta, Trá»i định như váºy, ngươi chá»› nên gà n trở, rồi bấy giá» lỡ ra, thì không còn hối kịp.
Yến Thanh bẩm rằng:
- Tôi nghe con đưá»ng Ä‘i sang Thái An Châu ở bên SÆ¡n Äông, tất phải qua Lương SÆ¡n Bạc, ở đó má»›i có má»™t ngưá»i tên là Tống Giang tụ há»p bá»n cưá»ng đạo để cướp bóc thôn dân, Quan Tư đã mấy phen tróc nã, mà không sao trị được. Váºy chá»§ nhân có muốn Ä‘i sang đó thì nên đợi lúc thái bình vô sá»± sẽ Ä‘i, chá»§ nhân chá»› nên tin anh thầy số đó, không khéo nó lại là đồng đảng vá»›i bá»n Lương SÆ¡n; đến đây để lừa dối chá»§ nhân cÅ©ng nên. Tôi tiếc rằng lúc đó không có tôi ở nhà , để há»i tiên sinh ấy mấy câu cho vỡ chuyện ra thì má»›i thú.
Lư Tuấn Nghĩa gạt đi rằng:
- Các ngươi đừng nói cà n, ai dám đến đánh lừa ta? Mấy thằng giặc cỠở Lương SÆ¡n thì thấm và o đâu, ta chỉ coi nó như cá» rác mà thôi. Ta đương định đến bắt nó, để Ä‘em cái tà i há»c võ nghệ bình sinh mà phô trương ra vá»›i thiên hạ, thế má»›i đáng là mặt đại trượng phu.
Chà ng vừa má»›i nói dứt lá»i, thì ngưá»i vợ là nà ng Cổ Thị ở đằng sau bình phong chạy ra can rằng
- Xin phu quân nghe lá»i chúng là phải. Ngưá»i ta thưá»ng nói sẩy nhà ra thất nghiệp, váºy can chi mà nghe anh thầy số, bá» cả cá»a nhà cÆ¡ đồ mà đem thân đến chốn hang hùm để buôn bán mà chÆ¡i? Chi bằng ở lại nhà đây, sá»a lấy má»™t thư phòng tÄ©nh mịch mà nằm khểnh cầu vui, tá»± khắc tai qua nạn khá»i, thế chẳng thú hÆ¡n sao?
Lư Tuấn Nghĩa cả quyết mà rằng:
- Ngươi là đà n bà con trẻ biết đâu đến đó, chủ ý ta đã định, bất tất phải nói lắm là m chi.
Yến Thanh lại nói rằng:
- Nếu váºy thì tôi nhá» phúc ấm chá»§ nhân cÅ©ng há»c được đôi món côn quyá»n, nay tôi xin Ä‘i hầu chá»§ nhân, ngá»™ lỡ ra gặp đám giặc cá» quấy nhiá»…u, thì tôi cÅ©ng có thể đánh Ä‘uổi được dăm ba đứa, không ngại Ä‘iá»u chi... Xin chá»§ nhân cho Lý Äô Quản ở nhà thì phải.
Lư Tuấn Nghĩa đáp rằng:
- Ta đây các việc buôn bán không được tinh thạo, phải để Lý cố Ä‘i để giúp ta, còn ngươi ở nhà , thì việc tÃnh toán đã có ngưá»i khác, ngươi cứ trông coi đó thôi...
Lý Cố bẩm rằng:
- Chúng tôi mấy bữa nay chân hơi đau đau, không chắc có đi xa được.
Lư Tuấn Nghĩa gắt lên rằng:
- "Nuôi binh nghìn ngà y, cần dùng má»™t lúc". Nay ta muốn Ä‘em ngươi cùng Ä‘i, ngươi chỉ xoen xoét kiếm đưá»ng từ chối là sao? Nếu đứa nà o còn ngăn trở nữa, ta sẽ cho quả đấm cho biết mùi...
Lý Cố nghe váºy, ngây hẳn ngưá»i ra, đứng nhìn Cổ Thị mà không dám nói chi nữa. Cổ Thị liá»n thá»§ng thỉnh Ä‘i và o, rồi bá»n ngưá»i nhà cÅ©ng tan Ä‘i hết cả. Bấy giá» lui ra xếp dá»n các đồ hà nh lý, cùng đồ hà ng hoá, chá»n mưá»i cổ xe thái bình xếp hà ng hoá lên xe, gá»i mưá»i tên phu gánh, và bốn năm mươi tên phu xe, để sắp sá»a ra Ä‘i.
Hôm đó Lư Tuấn NghÄ©a cÅ©ng sắp đặt chỉnh đốn, rồi đến ngà y thứ ba, là m lá»… thần, và gá»i tất cả ngưá»i nhà , mà dặn dò má»™t lượt rất là cẩn tháºn.
Chiá»u hôm ấy, Lư Tuấn NghÄ©a cho Lý Cố cùng hai ngưá»i bạn đáng dẫn xe cá»™ Ä‘i trước, để đón ở ngoà i thà nh. Cổ Thị thấy xe cá»™ Ä‘em ra, chỉ gạt nước mắt khóc thầm, mà không sao nói được.
Sáng hôm sau, Lư Tuấn NghÄ©a dáºy từ đầu trống canh năm, tắm gá»™i xong thay hết quần áo má»›i, ăn cÆ¡m uống nước, lấy các khà giá»›i, và o bái biệt từ đưá»ng, rồi quay ra ngoà i cá»a.,
Khi ra ngoà i cá»a chà ng dặn dò Cổ Thị rằng:
- Tôi Ä‘i đây chầy ba tháng, mà chóng ra thì chỉ độ năm mươi ngà y, là vá» ngay láºp tức.
Cổ Thị vâng lá»i mà rằng:
- Trượng phu Ä‘i đó xin cẩn tháºn giữ gìn, thỉnh thoảng lại viết thÆ¡ vá» cho tôi biết.
Yến Thanh cũng sụt sùi rơi lệ mà bái biệt.
Lư Tuấn Nghĩa dặn rằng:
- Tiểu Ất ở nhà , việc gì ngươi cũng phải xem sóc đến nơi đến chốn, không nên hồ đồ mới được.
Yến Thanh vâng lá»i đáp lại rằng:
- Chá»§ nhân Ä‘i như váºy, chúng tôi ở nhà đâu dám trá»… nải, xin chá»§ nhân cứ yên tâm...
Nói Ä‘oạn Lư Tuấn NghÄ©a vác côn lên vai, mà từ biệt ra thà nh. Khi ra tá»›i thà nh vừa gặp Lý Cố đón tiếp. Lư Tuấn NghÄ©a liá»n bảo Lý Cố rằng:
- Ngươi nên dẩn hai ngưá»i bạn đáng Ä‘i trước, thấy chá»— hà ng nà o sạch sẽ, thì bảo là m cÆ¡m nước sẵn sà ng, để cho bá»n phu xe đến đó cùng ăn má»™t thể, cho khá»i mất thì giá».
Lý Cố vâng lá»i, vác côn cùng hai ngưá»i bạn đáng Ä‘i trước, rồi Lư Tuấn NghÄ©a cùng mấy tên theo hầu dẩn xe cá»™ Ä‘i sau.
Lư Tuấn NghÄ©a Ä‘i đưá»ng thấy nước non sáng sá»§a, đưá»ng lối thênh thang trong bụng lấy là m vui thÃch mà rằng: "Nếu ta núp ở mÄ©a trong nhà , thì bao giá» cho được nom thấy những quang cảnh vui thú như váºy?"
Äi được và i bốn mươi dặm đưá»ng, đã thấy Lý Cố đón và o hà ng để ăn uống, rồi Lý Cố lại xin phép mà ra Ä‘i trước, khi Lư Tuấn NghÄ©a ăn xong lại dẫn xe cá»™ Ä‘i, độ bốn mươi dặm đưá»ng, thì lại gặp Lý Cố đón tiếp và o hà ng ăn uống và nghỉ luôn ở đó, để đến sáng mai ra Ä‘i.
Cách mấy hôm sau, một hôm đến trỠở hà ng kia, buổi sáng hôm sau cơm nước xong vừa toan sắp sữa ra đi thì thấy tên điếm Tiểu Nhị nói với Lư Tuấn Nghĩa rằng:
- Thưa ngà i, tôi xin nói để ngà i biết rằng:
- Cách hai mươi dặm là phÃa trước núi Lương SÆ¡n Bạc, trên núi có Tống Công Minh Äại Vương ở đó, Äại Vương tuy không là m hại đến ai, song ngà i cÅ©ng phải yên lặng mà đi, chá»› nên là m ầm Ä© lên má»›i được.
Lư Tuấn NghÄ©a nghe nói liá»n cưá»i mà nói rằng:
- Thế mà ta không biết.
Nói Ä‘oạn sai đầy tá»› Ä‘em hòm áo đến, mở ra lấy lá cá» lụa trắng, há»i tên Ä‘iếm Tiểu Nhị, lấy bốn cái cán trục, buá»™c bốn lá cá» và o, và trên bốn lá đỠbốn câu rằng:
Bắc kinh Lư Tuấn Nghĩa là đây,
Hòm và ng cháp ngá»c qua chốn nà y.
Lấy hết váºt lạ trên núi ná»,
Chất và o mưá»i xe thái bình đây.
Lý Cố cùng bá»n phu xe gánh thấy váºy, lấy là m kinh sợ, không hiểu tình ý ra sao?
Tên Ä‘iếm Tiểu Nhị liá»n há»i Lư Tuấn NghÄ©a rằng:
- Chẳng hay ngà i có quen thân vá»›i Tống Äại Vương trên núi không?
Lư Tuấn Nghĩa nói:
- Ta là một nhà tà i chủ ở đất Bắc Kinh, là m chi quen với lũ giặc ấy.Nay ta đến đây, ta định bắt thằng Tống Giang đó.
- Chết nổi! Ngà i nói sẽ chứ, không có lại khổ đến chúng tôi... không phải là chuyện chơi, dẫu ngà i có đến hà ng vạn nhân mã, cx không gần hỠđược đâu!
- Thằng quái nà y, mà y cx cùng một đảng đó phải không.
Tên Tiểu Nhị thấy váºy, bịt tai lại mà không dám nghe nữa, bá»n phu xe cÅ©ng kinh ngưá»i mà len lét cả má»™t lượt.
Äoạn rồi Lý Cố cùng mấy ngưá»i theo hầu cùng quỳ xuống mà nói rằng:
- Xin chá»§ nhân thương đến chúng tôi, để Chúng tôi được toà n tÃnh mạng mà trở lại quê nhà , còn hÆ¡n là ngà i là m trá»i là m đất ở đâu đâu...
Lư Tuấn Nghĩa quát lên rằng:
- Các ngưới biết gì, bá»n chim chÃch ấy, địch sao được vá»›i Diá»u hâu mà sợ? Ta đây bình sinh há»c biết bao nhiêu võ nghệ, chưa có chá»— nà o mà bán được, nay gặp có cÆ¡ há»™i ở đây, lại không Ä‘em ra mà bán, thì đợi đến bao giá»? Trong xe cá»§a ta có hà ng hoá gì đâu, đó toà n thị là những thùng chảo Ä‘ay gai, sắp sẵn để đó há»… lÅ© giặc kia, đứa nà o vô phúc mà gặp phải tay ta, thì cứ má»—i đứa ta cho má»™t nhát, rồi trói tất cả vất lên xe cho ta, hà ng hoá không can chi cả. Cứ trói chúng nó Ä‘em vá» kinh để lấy thưởng, thì má»›i bá» cái chà bình sinh cá»§a ta. Các ngươi nếu đứa nà o không Ä‘i, thì trước hết ta hãy Ä‘em chém các ngươi ở đây cả.
Nói Ä‘oạn sai dà n bốn cá»— xe Ä‘i trước, má»—i xe cắm má»™t lá cá» lụa trắng, còn sáu xe nữa lục tục Ä‘i sau, bá»n Lý Cố sụt sụt sùi không ai dám trái, đà nh phải vâng lá»i Ä‘i cho xong việc.
Lư Tuấn NghÄ©a lấy thanh Ä‘ao ra cầm trên đầu gáºy, chêm chặt cẩn tháºn rồi dẫn xe Ä‘i thẳng qua lối Lương SÆ¡n.
Bá»n Lý Cố thấy đưá»ng Ä‘i gháºp ghá»nh cao thấp, thì Ä‘i được má»™t bước lại kinh sợ má»™t bước, duy Tuấn NghÄ©a thì cứ hăm hở tiến lên, không há» quảng ngại chi cả.
Mấy ngưá»i Ä‘i từ sáng sÆ¡m cho đến lúc giá» Tý, trông thấy xa xa có má»™t khu rừng lá»›n, những cây lá»›n hÆ¡n ôm, không biết đến mấy nghìn mà kể. Äi má»™t lúc nữa đến cạnh khu rừng, chợt nghe tiếng còi thổi véo von, Lý Cố cùng má»i ngưá»i kinh sợ hải hùng, run lên nhung nhúc.
Lư Tuấn NghÄ©a bắt dà n xe ra má»™t bên, bá»n phu xe cùng má»i ngưá»i Ä‘á»u nấp cả và o dưới xe, mà len lét kêu khổ vá»›i nhau.
Lư Tuấn Nghĩa quát lên rằng:
- Hễ ta chém chết thằng nà o, thì chúng bây trói lại cho ta...
Nói chưa dứt lá»i, thì chợt thấy trong rừng có tá»›i năm sáu mươi tên lâu la đổ ra. Äoạn rồi nghe tiếng thanh la khua ầm cả lên, và lại có tá»›i bốn năm trăm tiểu lâu la chặn lấy lối sau.
Lại nghe thấy trong rừng có một tiếng nổ đánh đoà ng, rồi thấy có một hảo hán tay cầm song phủ quát lên rằng:
- Lư Viên Ngoại còn nhớ đứa đạo đồng câm hay không?
Bấy giá» Lư Tuấn NghÄ©a sịch nhá»› ra, liá»n quát lên rằng:
- Ta định đến bắt bá»n cưá»ng đạo chúng bây đã lâu...Nay ta đã đến đây, hãy bảo Tống Giang xuống lạy hà ng ngay láºp tức, bằng không thì má»™t giá» nữa sẽ chết hết, không còn sống sót móng nà o...
Tên đạo đồng câm là Lý Quỳ cả cưá»i mà rằng:
- Viên Ngoại ôi! Nay ông bị Quân sư tôi an bà i như thế rồi, ông lên núi mà ngồi và o ghế chéo kia thôi.
Lư Tuấn NghÄ©a cả giáºn múa Ä‘ao xông và o đến Lý Quỳ, Lý Quỳ cÅ©ng múa song phá»§ lên đến lại. Hai ngưá»i đến nhau chưa được ba hiệp, Lý Quỳ liá»n nhảy ra ngoà i vòng, quay ngoắt và o rừng mà chạy thẳng. Lư Tuấn NghÄ©a liá»n vác Ä‘ao sấn và o để đánh.
Lý Quỳ ẩn bên Äông núp bên Tây chạy và i bước, đứng và i bước, là m cho Lư Tuấn NghÄ©a phát cáu lên, cố tìng Ä‘uổi cho kỳ được. Lý Quỳ lại chạy quá và o trong rừng, rồi lẩn Ä‘i đâu mất.
Lư Tuấn NghÄ©a Ä‘uổi mãi và o trong không thấy má»™t ai, bèn hầm hầm tức giáºn mà quay trở ra. ÄÆ°Æ¡ng khi đó lại thấy trong rừng có má»™t toán ngưá»i kéo đến, trong đó má»™t ngưá»i kêu to lên rằng:
- Viên Ngoại không nên chạy nữa, mấy khi đã đến chốn nà y, hãy đứng lại mà xem ta đây.
Lư Tuấn NghÄ©a nghe nói, liá»n quay lại nom, thì thấy má»™t ông sư phệ bụng, mình mặc áo xống trà ng, tay cầm thuyá»n trượng lững thững Ä‘i ra.
Lư Tuấn Nghĩa quát lên rằng:
- Anh nà y là sư ở đâu thế?
Nhà sư cả cưá»i mà đấp rằng:
- Tôi là Hoa Hoà Thượng Lỗ Trà Thâm, vâng lệnh Quân Sư đến đón Viên Ngoại đi lánh nạn đây?
Lư Tuấn NghÄ©a nổi giáºn thét mắng rằng:
- À, ra thằng trá»c nà y vô lá»… quá, nói Ä‘oạn múa Ä‘ao và o đánh Lá»— Trà Thâm, Lá»— Trà Thâm cÅ©ng múa thuyá»n trượng để chống cá»±, ...
Äôi bên đánh nhau chưa được ba hiệp, Lá»— Trà Thâm liá»n gạt Ä‘ao ra rồi rảo bước kéo chạy.Lư Tuấn NghÄ©a vác Ä‘ao Ä‘uổi theo.
Äuổi được mươi bước thì thấy Võ Tòng ở trong đám lâu la múa hai khẩu giá»›i Ä‘ao, chạy ra kêu lên rằng:
- Viên Ngoại cứ theo tôi Ä‘i, là sẽ tránh khá»i sá»± Ä‘ao huyết.
Lư Tuấn NghÄ©a thấy váºy, lại bá» Lá»— Trà Thâm mà xông và o đánh vá»›i Võ Tòng. Võ Tòng đánh nhau và i hiệp, rồi cÅ©ng bá» chạy nốt.
Lư Tuấn NghÄ©a cả cưá»i mà rằng:
- Lũ bây là m gì được ta không bõ đuổi hoà i hơi...
Nói vừa dứt lá»i thì thấy ở bên sưá»n núi có ngưá»i nói lên rằng:
- Lư Viên Ngoại ôi! Äừng nói khoác nữa, Quân Sư đẫ bà y mẹo, để khuôn xếp đây, chẳng tránh thoát được đâu. Mà tưởng...Bây giá» sắt đã và o lò, bó tay chịu Ä‘i là phải Lư Viên Ngoại nghe nói, liá»n quay lại há»i:
- Anh là anh nà o?
Ngưá»i kia lại cưá»i mà đáp rằng:
- Tên tôi là XÃch Phát Quỹ Lưu ÄÆ°á»ng đây ...
Lư Tuấn NghÄ©a nổi giáºn mà mắng rằng:
- Quân giặc cỠđừng xấc, bay chạy được chăng?
Nói Ä‘oạn xông đánh Lưu ÄÆ°á»ng. Vừa đánh được và i hiệp, thì có má»™t ngưá»i ở bên cạnh xông ra kêu lên rằng:
- Viên ngoại ôi! Có Má»™c Già Lạn Mục Hoằng ở đây thưá»ng...
Nói đoạn cùng xông lại để đánh Lư Tuấn Nghĩa.
Bấy giá», Mục Hoằng cùng Lưu ÄÆ°á»ng, đương múa Ä‘ao đánh vá»›i Lư Tuấn NghÄ©a, thì bá»—ng lại có má»™t ngưá»i nữa đến, Lư Tuấn NghÄ©a cùng quát lên má»™t tiếng. Lưu ÄÆ°á»ng cùng Mục Hoằng Ä‘á»u lui lại mấy bước, rồi lại cùng vá»›i ngưá»i kia Ä‘á»u xông và o để đánh.
Lư Tuấn NghÄ©a thấy váºy, vẫn ung dung Ä‘iá»m nhiên để đấu lại vá»›i ba ngưá»i, không há» chút khó nhá»c.ÄÆ°Æ¡ng khi ấy chợt thấy trên đỉnh núi có tiếng thanh la nổi lên rồi ba ngưá»i kia Ä‘á»u lừa cÆ¡ nhảy ra ngoà i vòng mà chạy cả. Lư Tuấn NghÄ©a thấy chúng chạy cÅ©ng không Ä‘uổi là m chi liá»n quay lại chá»— bên đưá»ng, để tìm xe cá»™ cùng ngưá»i nhà .
Khi quay lại tá»›i nÆ¡i thấy mất cả xe lẩn ngưá»i không còn sót chút gì, chà ng lấy là m ngạc nhiên kinh lạ, liá»n trèo lên chõ gò cao mà trông khắp cả các mạn để tìm, chà ng nom quanh nom quẩn, thấy vá» góc núi bên kia có má»™t bá»n lâu la, đương dong cái xe, và trói lÅ© Lý Cố dà i dằng dặc má»™t xâu mà đến trống khua la đưa vá» bên mạn rừng thông.
Lư Tuấn NghÄ©a thấy váºy, liá»n sốt ruá»™t như lữa nóng. Bèn vác Ä‘ao chạy thốc sang để Ä‘uổi.
Vừa chạy khá»i góc núi, chừng mấy bước, thì bổng thấy Chu Äồng, Lôi Hoà nh xông ra quát lên rằng:
- Äi đâu thế nà y?
Lư Tuấn Nghĩa tức mình quát ầm ầm:
- Quân giặc cá» nà y, muốn sống Ä‘em xe cá»™ cung ngưá»i nhà trả lại ta đây, Chu Äồng vuốt râu cưá»i ha hả mà rằng:
- Lư Viên Ngoại sao không hiểu thá»i thế như váºy, Quân Sư tôi đẫ định kế sẳn sà ng còn Ä‘i đâu được? Chi bằng Viên Ngoại lên ngồi và o ghế chéo cho xong.
Lư Tuấn NghÄ©a tức giáºn không nói năng chi, liá»n múa Ä‘ao xông và o đánh hai ngưá»i. Chu Äồng, Lôi Hoà nh cùng đánh chừng và i ba hiệp rồi bá» chạy cả.
Bấy giỠLư Tuấn Nghĩa nghĩ thầm rằng: "Tất ta phải chém lấy một thằng, thì mới có thể lấy lại xe cộ được? "Nghĩ đoạn lại xông ra để đuổi.
Khi Ä‘uổi đến góc núi, lại không thấy hai ngưá»i đâu, chà ng lấy là m tức giáºn, không biết nghÄ© sao cho được.
Chợt đâu nghe trên đỉnh núi có tiếng trống dóng sáo kêu, chà ng ngẩn cổ lên nom, thấy má»™t lá cá» và ng phất phá»›i, trên đỠbến chữ"Thế Thiên Hà nh Äạo"rất to. Chà ng lại Ä‘i quanh xem, thì thấy có má»™t bá»n đến sáu bảy mươi ngưá»i, đứng ở trên núi và có Tống Giang che tà n và ng đứng giữa, Ngô Dụng, Công Tôn Thắng đứng ở hai bên, Ä‘á»u đồng thanh chà o Viên Ngoại, rồi nói rằng:
- Chúc mừng Viên Ngoại được bình yên...
Lư Tuấn NghÄ©a thấy váºy, lại cà ng tức giáºn, chá» lên núi mắng nhiết ầm lên.
Ngô Dụng đứng trên núi khuyên rằng:
- Viên Ngoại không nên quá giáºn, Tống công Minh tôi má»™ danh ngà i đẫ lâu, nên má»›i sai tôi đến táºn nhà má»i đón lên núi, để cùng nhau mà thay Trá»i là m Äạo, xin Viên Ngoại đừng bỉ thá» là m chi...
Lư Tuấn NghÄ©a cà ng giáºn, mắng luôn rằng:
- Quân giặc cá», tá»± nhiên vô cá»› dám lừa ta đến đây...
Mắng chưa dứt lá»i thì thấy đằng sau Tống Giang có Tiêu Lý Quảng Hoa Vinh nhô ra, dương cung đặt tên, quát bảo Lư Tuấn NghÄ©a rằng:
- Lư Viên Ngoại không nên cáºy tà i, hãy xem má»§i tên thần cá»§a Hoa Vinh đây.
Nói xong, bổng nghe đánh tách má»™t cái, rồi có má»§i tên bắn đứt ngay cái tua đỠở trên mÅ© Lư Tuấn NghÄ©a. Lư Tuấn NghÄ©a giáºt mình cả kinh, bèn cắm đầu quay chạy. Chợt lại thấy trên núi trống dóng vang lừng, rồi có TÃch Lịch Há»a Tần Minh, Báo Tá» Äầu Lâm Xung, dẩn má»™t toán nhân mã phất cá» reo hò từ mạn bên Äông núi kéo đến; lại thấy Song Chiên
Tướng Hô Duyên Chước cùng Kim Sang Thá»§ Từ Ninh cÅ©ng kéo má»™t toán nhân mã phất cá» reo hò từ phÃa Tây núi kéo sang. Lư Tuấn NghÄ©a cuống lên, không có lối nà o để chạy...
Bấy giá» mặt trá»i đã xế chiá»u, Lư Tuấn NghÄ©a vừa mệt vừa đói hoang mang không kịp tìm đưá»ng, liá»n theo những lối nhỠđưá»ng hẻm mà ra sức mãi miết để chạy...
Chà ng chạy được má»™t lúc thì trá»i đã nhá tối, ngẩn trông lên thì trăng khuất sao nhiá»u, khói sương mù mịt mà cúi nom xuống, bốn bá» man mác, như bể tuyệt vá»i, thì không còn biết đâu là đưá»ng Ä‘i lối lại.
Chà ng lại chạy má»™t lúc ná»a, thấy đưá»ng cùng lầy lụa khó Ä‘i, liá»n dừng lại để nom. Nom quẩn nom quanh, thấy trước mặt toà n thị nước trắng mênh mông, đầy bá» lau lách, đưá»ng Ä‘i cÅ©ng hết, lối lại cÅ©ng cùng, thì trong bụng lấy là m băng khoăn hối háºn, ngá»a trông lên trá»i, thở dà i mà than rằng:
- "Chỉ vì ta nghe lá»i há» nói, má»›i xãy ra tai hoạ ngà y nay!"
ÄÆ°á»ng lau bể nước mênh mông,
Anh hùng nà y nước cùng đưá»ng há»i ai?
Và chăng non nước ghen tà i,
Thì tay kinh tế chẳng hoà i lắm ru?
ÄÆ°Æ¡ng khi phiá»n nảo vẫn vÆ¡, bá»—ng trên bá» lại thấy má»™t anh chà i chèo chiếc thuyá»n con đếm gần Ä‘o, nhìn kỹ lên Lư Tuấn NghÄ©a mà nói rằng:
- Ông nà o mà to gan thế, đây là má»™t chá»— cá»§a bá»n Lương SÆ¡n Bạc thưá»ng ra và o luôn luôn, thế mà đêm hôm khuya khoắt ông dám đến đó là m chi?
Lư Tuấn NghÄ©a nghe há»i, liá»n đáp rằng:
- Tôi Ä‘i lạc đưá»ng lỡ đến đây, không tìm được chá»— nghỉ, xin nhá» cứu tôi má»™t chút.
Anh chà i nói:
- Gần đây có má»™t dãy phố, nhưng Ä‘i đưá»ng bá»™, thì xa tá»›i hÆ¡n mươi dặm, mà đưá»ng lối tà o tạp, khó lòng tìm được, duy Ä‘i đưá»ng thá»§y, thì chỉ độ dăm ba dặm nước là đến được ngay... Váºy ông có cho tôi mưá»i quan tiá»n, thì tôi xin Ä‘em thuyá»n chở ông Ä‘i.
Lư Tuấn Nghĩa vui mừng mà rằng:
- Nếu bác chở tôi đến phố nà o mà tìm được hà ng trá», thì tôi xin đưa cho mấy lạng bạc.
Anh chà i liá»n ghe thuyá»n và o bá» cho Lư Tuấn NghÄ©a xuống, rồi cầm gáºy đẩy thuyá»n ra mà kẻo kẹt Ä‘i.
Thuyá»n Ä‘i ước chừng hai ba dặm nước, chợt thấy ở khóm lau trước mặt, có tiếng chèo kẽo kẹt , rồi có chiếc thuyá»n nhá» vùn vụt chèo ra. Trên thuyá»n có hai ngưá»i, má»™t ngưá»i cởi trần trùng trục, tay cầm cái sà o thuyá»n bằng gá»—, ngồi ở phÃa trước, và có má»™t ngưá»i chèo thuyá»n ở phÃa sau.
Bấy giá» ngưá»i ngồi trên thuyá»n kia, hoà nh sáo thuyá»n mà hát rằng:
Anh hùng chẳng thÃch Ä‘á»c thi thư,
Cùng bạn Lương Sơn thú sớm trưa,
Sắp sẵn cạm hầm thu hổ mạnh,
Mồi thơm sẽ bắt cá ngao to.
Lư Tuấn NghÄ©a nghe hát cả kinh, ngồi yên không dám lên tiếng, chợt thấy trong đám lau ở phÃa bên tả, cÅ©ng có hai ngưá»i chèo thuyá»n lững thững Ä‘i ra, má»™t anh ngồi sau mái chèo kẽo kịt...Còn má»™t anh cx ngồi đằng trước cx hoà nh sáo hát rằng:
Ta đây tuy thị tợn hÆ¡n Ä‘á»i,
Giết giặc xưa nay chẳng giết ngưá»i.
Tay vỗ beo xanh in trước bụng.
Xem kỳ lân ngá»c ở thuyá»n ai?
Lư Tuấn Nghĩa nghe đến đó lại cà ng kinh ngạc, mà trong bụng kêu khổ một mình.
Bá»—ng lại thấy phÃa giữa cÅ©ng có má»™t chiếc thuyá»n vun vút như bay chèo đến, trên mÅ©i thuyá»n cÅ©ng có má»™t ngưá»i cầm cây sáo hát lên rằng:
Lư hoa phÆ¡ phất chiếc thuyá»n bÆ¡i,
Tuấn kiệt rong chÆ¡i buổi tối trá»i,
Nghĩa đến khi cùng là số mệnh,
Phản mình lánh nạn dễ như chơi.
Hát Ä‘oạn rồi ba chiếc thuyá»n cùng xô đến mà cất tiếng chà o. Nguyên ba thuyá»n đó, khoảng giữa là Nguyá»…n Tiểu Nhị, bên tả là Nguyá»…n Tiểu NgÅ©, bên hữu là Nguyá»…n Tiểu Thất.
Khi ba chiếc thuyá»n cùng xông đến thuyá»n Lư Tuấn NghÄ©a, Tuấn NghÄ©a tá»± nghÄ© mình không biết bÆ¡i lá»™i thì là m chi cho thoát, liá»n kêu anh chèo mà bảo rằng:
- Anh chở tôi lên bỠmau mau...
Anh chà i cưá»i ha hả mà nói vá»›i Lư Tuấn NghÄ©a rằng:
- Viên Ngoại ôi! Trên thì trá»i xanh, dưới thì nước biếc, tôi xưa ở sông Tầm Dương, má»›i nháºp đảng và o Lương SÆ¡n Bạc, chẳng dấu gì ngà i. Há»—n Giang Long Lý Tuấn là tôi đó. Nay nếu Viên ngoại không chịu đầu hà ng, thì uổng mất tÃnh mạng mà thôi...
Lư Tuấn Nghĩa ngạc nhiên kinh sợ quát lên rằng:
- Mà y không chết thì ta chết nà y...
Nói Ä‘oạn giÆ¡ Ä‘ao đâm và o bụng Lý Tuấn. Lý Tuấn bèn chống bÆ¡i chèo nhảy ùm xuống nước ngay, rồi thấy chiếc thuyá»n cá»§a Lư Tuấn NghÄ©a cứ quay long lóc giữa dòng nước. Lư Tuấn NghÄ©a thấy váºy, liá»n cầm dao chém luôn xuống nước mấy cái.
Äoạn rồi thấy đằng sau thuyá»n có má»™t ngưá»i ở dưới nước nhô lên quát rằng:
- Ta là Lãng Lý Bạch Äiá»u trương Thuáºn đây.
Nói xong liá»n cầm lấy cạp thuyá»n ra sức ấn má»™t cái rất mạnh, rồi thấy con thuyá»n láºt nghiêng, mà Lư Tuấn NghÄ©a lăn tòm xuống nước.
Má»›i hay:
Nước non bỡ ngỡ một mình,
Anh hùng trong lúc vô tình hơn ai? ,
Bây giỠhồ thẳm vực khơi,
Tiếng oan há»a có kêu trá»i cÅ©ng xa,
Äem thân liá»u vá»›i phong ba,
Thân tà n dù thác gan già chá»a thay,
Sóng lần sóng vỗ từ đây,
Cho thiên hạ biết mặt nà y mới ngoan,
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Ngô Dụng Ä‘i Ä‘oán thẻ, dùng Lý Quỳ Ä‘i theo, đó chỉ tạm mượn cái hình xấu cá»§a Lý Quỳ, chứ chưa dùng hết cái tà i cá»§a Lý Quỳ váºy, chợt mượn cái xấu, thì không thể chả tả ra lấy má»™t hai chuyện, mà chưa **ng đến tà i, thì đâu có tả ra. Äó chẳng qua lấy phụ bút chép tá»›i, chứ chưa từng Ä‘em chÃnh bút tả ra, cho nên sau khi và o thà nh, là đoạn chÃnh bút, chÃnh bút thì tả chuyện Lư Viên Ngoại chưa rồi, còn rảnh đâu lại tả thêm Lý Quỳ được nữa. Nếu như trước khi chưa và o thà nh, tả ra là m phụ bút, phụ bút cÅ©ng không thể, tiếc đến má»™t và i lá»i mà tả lấy má»™t hai chuyện, cho ra bản sắc Thiết Ngưu để là m cho náo động, nảy ra Viên Ngoại đón má»i.
Trung gian tả Tiểu Nhi tá»± nhạo Lý quỳ, Viên Ngoại tá»± kinh vá»›i Thiên Khẩu (Ngô Dụng) ngưá»i Ä‘á»i lá»›n nhá» thấy cách quãng nhau, khiến ta luống ngáºm ngùi than thở? Hỡi ôi? Cùng Ä‘á»c sách thánh hiá»n, mà có kẻ để cầu phú quý; Có kẻ lại sùng đức nghiệp; Cùng theo trong cá»a Thánh hiá»n, mà hoặc để khoe danh lợi, hoặc để há»c há»i thấu đáo, thì vá»›i chuyện trẻ con kia, có lạ gì đâu?
Trong bản truyện tả Lư Viên Ngoại, bá»—ng đâu lại tả ra hai Ä‘oạn văn ngắn, nói vá» Lý Cố, Yến Thanh, truyện cá»§a Lý thì rất ân số, truyện cá»§a Yến thì rất phong lưu, ngỠđâu vá»›i kẻ chịu Æ¡n, chả những không báo, còn phản lại cắn chá»§; Mà kẻ phong lưu lại giốc trung trinh, liá»u chết không lầm váºy sau má»›i biết ngưá»i xưa than thở; Loà i lang thói dữ, nuôi chỉ hại thôi, má»›i hay Æ¡n cÅ©ng không dá»… bà n ra, mà lấy mặt chá»n ngưá»i, đến ná»—i như ngươi Tá» VÅ©, mà xét ngưá»i cÅ©ng không thể coi thưá»ng, nên Tỳ Quan chéo sá» có răn có khuyên, ở hồi nà y là m cá»±c váºy.
Lý Cố là m ra con ngưá»i Lý Cố; Yến Thanh là m ra con ngưá»i Yến Thanh, Cổ Thị là m ra con ngưá»i Cổ Thị...á»u ở hồi sau, chưa tả ra đây, nhưng độc giả đầu lòng đáy mắt, đã sá»›m Ä‘o lưá»ng tÃnh tình hà nh động cá»§a ba ngưá»i ấy được. Vì má»›i chép ra má»™t chút, song dụng ý hở ra rồi chép ra má»™t chút vì chưa hết đầu Ä‘uôi, đã hở ra rồi, vì tÃnh đã bà y ra xấu tốt, cÅ©ng ý kinh Xuân Thu, dá»± luáºn thế nà o, Ä‘á»u dùng phép hở ra má»™t chút.
Tả Viên Ngoại sau khi gặp Ngô Dụng, cÅ©ng viết chữ ra vá»›i cái giá»ng ngông nghênh, cá» lụa trắng, vá»›i chão dây thừng, chÃnh là má»™t mãnh hùng tâm, toà n thân nghá» võ giá»i, không ai **ng tá»›i, mà chợt đâu xúc động lá»i thầy bói mà nghe số mệnh, nhân đó thá» chÆ¡i vá»›i đám Lương SÆ¡n, lại còn tá»± cho cái chà chim hồng, không thèm mưu cùng lÅ© chim sẽ, chẳng đừng được ngóng không mà ngông nghênh cho sướng vá»›i lòng... Tả anh hùng Viên Ngoại, phải dùng ngòi bút ấy, má»›i có khà thế, thế mà tục bản lại chép là nghe lầm Ngô Dụng như vạch tấm lòng, sao mà có thói xấu ác như thế? Trước đã tả Ngô Dụng có bốn câu thÆ¡ bói quẻ, sau lại tả Viên Ngoại có bốn câu thÆ¡ khoe cá», đã là má»™t việc kỳ thuáºt đối nhau, khi Ä‘á»c đến cuối hồi, chẳng những chỉ hiện ra bốn câu bói quẻ, còn má»™t hai câu nữa, cho rõ hà nh động theo tÃnh tình Viên Ngoại, váºy luáºn chương pháp phải biết như diá»…n liên châu, má»—i lần bốn câu, đưa và o nháºp diệu, thì thá»±c chẳng giảm vá»›i những câu kỳ tuyệt ở cỠđình vẽ vách kia váºy; Thế mà tục bản đổi lại những lá»i đưá»ng đột, sao mà xấu ác đến thế?
Tả rất nhiá»u đám dụ binh, chợt ở đâu ra, chợt vì đâu biến mất, bao phen thấy khác, ngưá»i ngưá»i kéo đùa, lạ thay; Lại cà ng lạ hÆ¡n nữa, nhá»§ Lý Quỳ, Lá»— Trà Thâm, Võ Tòng, Lưu ÄÆ°á»ng, Mục Hoằng, Lý Ứng...ã qua rồi, lại tiếp đến cướp xe cá»—, ngưá»i phu, độc giả đến đấy, ai chả cho là thu lại mà có biết đâu má»›i tả ná»a bước, rồi từ từ lại tả Chu Äồng, Lôi Hoà nh dẫn ra Tống Giang, Ngô Dụng, Công Tôn Thắng má»™t lÅ© sáu bảy chục ngưá»i, thá»±c là dÅ© xuất, dÅ© kỳ, việt chuyển việt diệu, bấy giá» bá»—ng đâu lại tả nảy ra thần tiá»…n cá»§a Hoa Vinh, tưởng là đã rứt độc giả đến đây cho rằng đã thu lại rồi, ai ngá» vẫn còn ở ná»a bức, lại từ từ tả xa Lâm Xung, Tần Minh, Hô Duyên Chước, Từ Ninh, bốn tướng giáp công, rồi sau má»›i dẫn và o trong bóng câu ca Ä‘oán quẻ... Hỡi ôi! Chương pháp thấy kỳ, khiến độc giả đến mê, lại thấy tráºn pháp kỳ kia, sao khá»i Viên Ngoại lại không trúng kế?
|

23-08-2008, 08:37 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Hồi 61
Bắn lãnh tiễn Yến Thanh cứu chúa;
Cướp pháp trưá»ng Thạch Tú thi gan.
Nói vá» Lư Tuấn NghÄ©a là má»™t ngưá»i khoẻ mạnh giá»i giang, anh hùng vô địch, song xưa nay chưa từng quen tay dưới nước bao giá». Nay bá»—ng chốc bị thuyá»n láºt xuống dưới nước, là m cho chà ng ta luống cuống rụng rá»i chân tay, không biết lối nà o mà giở. Trương Thuáºn liá»n ôm lấy ngang lưng mà ôm thẳng và o bá». Khi và o tá»›i bá», đã thấy đóm Ä‘uốc sáng trưng, và có năm sáu mươi ngưá»i đứng đón sẵn ở đấy, chúng Ä‘em Lư Tuấn NghÄ©a lên bá», đứng xúm và o tháo dao lưng ra, cởi bá» hết quần áo, rồi toan Ä‘em thừng trói lại. Chợt đâu thấy Äá»›i Tung chạy đến quát ngay rằng:
- Không được động đến Viên Ngoại, cứ má»i Viên Ngoại và o chÆ¡i.
Äoạn rồi thấy má»™t ngưá»i mang ra má»™t cái áo gấm, má»™t bức quần thêu đưa đến cho Lư Tuấn NghÄ©a, và có tám đứa tiểu lâu la đưa cổ kiệu đến dìu Viên Ngoại lên kiệu mà khiêng Ä‘i.
Äi được và i bước, xa trông đã thấy có hai ba mươi đèn ***g sa Ä‘á», dẫn má»™t toán ngưá»i ngá»±a, là Tống Giang, Ngô Dụng và Công Tôn Thắng cùng các vị Äầu LÄ©nh kéo đến. Khi kiệu Lư Tuấn NghÄ©a gần đến nÆ¡i, Tống Giang vá»™i và ng quỳ xuống trước kiệu, rồi các Äầu LÄ©nh cÅ©ng quỳ theo cả má»™t lượt ở sau. Lư Tuấn NghÄ©a thấy váºy cÅ©ng vá»™i và ng xuống kiệu quỳ ra ngoà i đất mà nói rằng:
- Tôi đã bị bắt đến đây, xin cho sá»›m chết là hÆ¡n... Tống Giang cưá»i rằng:
- Xin Viên Ngoại hãy cứ lên kiệu, rồi sẽ hay.
Nói Ä‘oạn lại dìu Lư Tuấn NghÄ©a lên kiệu, rồi các Äầu LÄ©nh Ä‘á»u lên ngá»±a, mà nổi trống khua nhạc đưa thẳng vá» Trung nghÄ©a ÄÆ°á»ng.
Khi tá»›i Trung NghÄ©a ÄÆ°á»ng, các Äầu LÄ©nh má»i Lư Tuấn NghÄ©a và o ghế giữa, đôi bên đèn nến thắp sáng choang, rồi Tống Giang nói vá»›i Lư Tuấn NghÄ©a rằng:
- Chúng tôi lâu nay nghe tiếng Viên Ngoại, khác nà o sét đánh ngang tai, nay được gặp ngà i đây, thá»±c là thá»a lòng khát vá»ng vô cùng. Vừa rồi bá»n anh em có ngưá»i không phải lỡ phạm đến ngà i, xin ngà i tha lá»—i ấy cho.
Ngô Dụng cũng chạy đến mà rằng:
- Bữa trước tôi có vâng lệnh Huynh trưởng tôi đến cá»a ngà i, giả là m thầy Ä‘oán số, để má»i ngà i đến núi Lương SÆ¡n cùng tụ đại nghÄ©a vá»›i nhau, mà thay Trá»i là m Äạo, váºy ngà y nay ngà i đã tá»›i đây, thá»±c là hạnh phúc cho sÆ¡n trại không biết tá»›i đâu mà kể.
Äoạn rồi Tống Giang má»›i Lư Tuấn NghÄ©a ngồi và o ghế thứ nhất. Lư Tuấn NghÄ©a cưá»i mà đáp rằng:
- Lư Tuấn NghÄ©a tôi khi trước ở nhà thá»±c không có phép gì chết được, nhưng ngà y nay đến thá»±c không muốn sống là m chi. Äịnh giết xin cứ giết cần gì phải đùa như váºy?
Tống Giang vui vẻ đáp rằng:
- Lẽ nà o chúng tôi dám đùa vá»›i Viên Ngoại, thá»±c là chúng tôi khâm phục uy tÃn cá»§a Viên Ngoại, tá»±a hồ trong lòng đói khát đã lâu, bởi thế chúng tôi má»›i láºp kế má»i ngà i đến đây, tôn là m chá»§ sÆ¡n trại, cho anh em chúng tôi được sá»›m khuya theo lệnh cá»§a ngà i.
Lư Tuấn Nghĩa nói:
- Thôi xin đừng nói nữa, tôi đây muốn chết thì dễ bằng muốn cho tôi theo thì rất khó.
Ngô Dụng vội gạt đi rằng:
- Nếu váºy để hôm khác thì ta sẽ bà n. Nói Ä‘oạn liá»n sai Ä‘em rượu lên để thết đãi, Lư Tuấn NghÄ©a không sao từ chối được, đà nh gượng uống năm ba chén rồi nghỉ lại ở đó.
Ngà y hôm sau Tống Giang sai giết trâu mổ ngá»±a, bà y tiệc linh đình, má»i Lư Tuấn NghÄ©a ra dá»± tiệc, Tống Giang má»i năm lần bảy lượt mãi sau Lư Tuấn NghÄ©a má»›i chịu ngồi và o ghế giữa để uống rượu.
ÄÆ°á»£c má»™t và i tuần, Tống Giang đứng dáºy nói vá»›i Lư Tuấn NghÄ©a rằng:
- Äêm qua thá»±c là có Ä‘iá»u không phải, xin ngà i tha lá»—i cho. SÆ¡n trại chúng tôi đây tuy hẹp nhá», song Viên Ngoại cÅ©ng nên xét đến hai chữ trung nghÄ©a mà lưu lại nÆ¡i đây, tôi xin thuáºn tình nhưá»ng vị lại ngà i, xin chá»› chối từ là m chi?
Lư Tuấn Nghĩa đáp:
- Äầu LÄ©nh nói lạ thá»±c? Tôi đây bình sinh không có tá»™i gì, nhà cÅ©ng đủ ăn, không đến nổi đói. Sống là m dân nhà Tống chết phải là m ma nhà Tống... Không nói đến hai chữ trung nghÄ©a, thì tôi còn uống liá»u dăm ba chén ở đây, bằng nói đến hai chữ trung nghÄ©a thì cái bầu nhiệt huyết cá»§a tôi cÅ©ng khả dÄ© tưới khắp ra đây ngay láºp tức.
Ngưá»i liá»n tiếp luôn rằng:
- Viên Ngoại đã không chịu ở đây, thì cÅ©ng không nên cưỡng bách là m chi, giữ được ngưá»i Viên Ngoại, chứ giữ thế nà o được bụng. Có Ä‘iá»u rằng: Anh em tôi cÅ©ng không được mấy khi ngà i đã hạ cố đến chÆ¡i, váºy ngà i không bằng lòng nháºp đảng, chúng tôi cÅ©ng không dám ép, song xin ngà i hãy lưu lại ở chÆ¡i mấy bữa, rồi xin đưa trả vá» nhà thế là ổn tiện.
Lư Tuấn Nghĩa nói:
- Äầu LÄ©nh đã biết rằng, lưu tôi cÅ©ng chẳng được nà o, thì xin cho tôi vá» ngay cho tiện không? Tôi ở đây chỉ e sợ vợ con cá»a nhà không biết tin tức ra sao cả...
Ngô Dụng nói:
- Cái đó có khó gì, xin cho Lý Cố đem xe cộ vỠtrước, còn ngà i ở lại đây mấy hôm rồi sẽ vỠsau cũng được...
Nói Ä‘oạn liá»n gá»i Lý Cố lên cho Ãt tiá»n nong mà giao cho vá» trước. Khi Lý Cố sắp ra Ä‘i, Lư Tuấn NghÄ©a dặn vá»›i rằng:
- Sự khổ của ta các ngươi đã biết, ngươi vỠnhà nói với Nương tỠbất tất phải lo, nếu ta chưa chết thì ta thế nà o cũng vỠđược.
Lý Cố vâng lá»i mà rằng:
- Các Äầu LÄ©nh có bụng quá yêu như váºy, xin chá»§ nhân hãy ở chÆ¡i và i tháng sẽ vá», có Ä‘iá»u chi mà ngại?
Nói Ä‘oạn từ tạ ra Ä‘i, Ngô Dụng liá»n đứng dáºy để đưa chân Lý Cố xuống núi. Ngô Dụng cưỡi ngá»±a Ä‘i đến đợi ở bến Kim Sa trước. ÄÆ°á»£c má»™t lát, Lý Cố cùng các ngưá»i nhà và xe cá»™ Ä‘i đến nÆ¡i, Ngô Dụng liá»n sai năm trăm tiểu lâu la, ngồi vây lại chung quanh, rồi gá»i Lý Cố đến trước mặt mà bảo rằng:
- Chá»§ nhân nhà anh đẫ bằng lòng bà n vá»›i chúng ta, nháºp đảng, ngồi và o hà ng ghế thứ nhì rồi. Trước khi chưa đến đây, đẫ viết bốn câu thÆ¡ ở vách, tỠý rõ rà ng ra đó, anh đẫ biết chưa.
Lư hoa phÆ¡ phất chiếc thuyá»n bÆ¡i,
tuấn kiệt vui chÆ¡i buổi tối trá»i,
Nghĩa sĩ tay cầm ba thước kiếm,
Phản rồi chém lũ nghich thần chơi.
Trong bốn câu đó, má»—i câu lấy má»™t chữ đầu hợp thà nh bốn chữ"Lư Tuấn NghÄ©a phản"anh đã biết chưa? Ngà y nay chá»§ nhân anh Ä‘i đến đây, đáng lẽ thì Ä‘em các anh giết Ä‘i ngay, nhưng thế thì ác quá, váºy ta tha cho các anh vá», anh phải nói rõ cho má»i ngưá»i biết chá»§ nhân không vá» nữa nhé.
Lý Cố vâng lá»i, rồi lạy lấy lạy để không thôi, Ngô Dụng liá»n cho chở thuyá»n đưa Lý Cố Ä‘i, rồi lại trở vá» sÆ¡n trại uống rượu đến chiá»u má»›i tan. Sáng hôm sau trong sÆ¡n trại lại là m tiệc vui mừng, rất là chững chạc.
Lư Tuấn NghÄ©a nói vá»›i các Äầu LÄ©nh rằng:
- Các ngà i có lòng thương không nỡ giết, tôi cÅ©ng cảm Æ¡n, song thà các ngà i giết ngay, còn hÆ¡n bắt giữ ở đây, thá»±c là má»™t ngà y đăng đẳng, coi bằng ba thu... . Váºy xin các ngà i cho tôi cáo từ hôm nay, không thể lưu lại được nữa.
Tống Giang nói:
- Không mấy khi Viên Ngoại đến chÆ¡i, váºy ngà y mai tôi xin má»i riêng ngà i má»™t tiệc, để trò chuyện cùng nhau cho thá»a lòng khát vá»ng, xin ngà i chá»› từ chối.
Lư Tuấn NghÄ©a không thể từ chối được, lại phải lưu lại cho đến ngà y mai. Hết ngà y mai lại đến Ngô Dụng thiết tiệc má»™t ngà y, rồi đến Công Tôn Thắng má»™t ngà y, rồi các Äầu LÄ©nh cố nà i thiết tiệc má»™t ngà y, tất cả hÆ¡n má»™t tháng trá»i mà không hết lượt.
Má»™t hôm Lư Tuấn NghÄ©a lấy là m sốt ruá»™t quá chừng, liá»n nói vá»›i Tống Giang để xin vá», Tống Giang đáp rằng:
- Chúng tôi còn muốn lưu Viên Ngoại ở chÆ¡i Ãt lâu, song ngà i đẫ nhất định đòi vá» như thế, váºy ngà y mai tôi xin mấy chén tiá»…n hà nh, riêng vá» phần tôi, xin ngà i chiếu cố đến cho.
Lư Tuấn NghÄ©a ở đến ngà y mai, nháºn bữa tiá»…n hạnh cá»§a Tống Giang, rồi các Äầu LÄ©nh lại váºt nà i vá»›i Lư Tuấn NghÄ©a rằng:
- Ca Ca chúng tôi kÃnh trá»ng Viên Ngoại mưá»i phần, thì tôi đây cÅ©ng phải kÃnh trá»ng Viên Ngoại đến mưá»i hai phần. Nay Ca Ca tôi đã được nâng chén rượu tiá»…n hà nh váºy còn chúng tôi không lẽ ngà i lại còn bỉ thá» mà không nháºn cho, như thế thá»±c là phiá»n lòng cho anh em chúng tôi quá đổi!
Bấy giỠLý Quỳ kêu to lên rằng:
- Tôi bị khổ sở biết bao nhiêu, và o đến Bắc Kinh, má»i được ông ta ra đây, nay ông không cho chúng tôi, má»i bữa tiệc tiá»…n hà nh là nghÄ©a lý gì? Nếu váºy tôi vá»›i ông quyết đấu má»™t phen xem sao?
Ngô Dụng nghe nói cả cưá»i mà rằng:
- Từ cổ đến giá» chưa thấy ai má»i khách như thế bao giá»? Tôi xin Viên Ngoại xét đến lòng thà nh cá»§a há», mà ở lại Ãt bữa nữa, rồi má»›i có thể thá»a thiếp cả được.
Lư Tuấn NghÄ©a bất đắc dÄ© phải lưu lại bốn năm hôm nữa rồi má»›i từ tạ ra Ä‘i. Bá»—ng đâu lại thấy Thần CÆ¡ Quân Sư Chu VÅ© dẩn má»™t tốp Äầu LÄ©nh đến mà nói rằng:
- Chúng tôi đây, tuy thị là hà ng đà n em, song đối vá»›i Ca Ca cÅ©ng có đôi phần đóng góp, váºy không lẽ rằng chúng tôi lại không được tiá»…n chân Viên Ngoại hay sao? Viên Ngoại không có lòng chiếu cố, tôi đây cÅ©ng không dám phà n nà n gì, song chỉ sợ lÅ© anh em há» lôi thôi xin sá»±, thá»±c là khó chịu.
Ngô Dụng đứng lên đáp rằng:
- Anh em bất tất phải nóng nảy như váºy, để tôi má»i Viên Ngoại hãy chiếu cố ở lại mấy hôm nữa là được rồi...
Lư Tuấn NghÄ©a thấy váºy, không thể từ chối được, lại đà nh phải ngồi lưu lại Ãt bữa nữa...Äoạn rồi các Äầu LÄ©nh chia nhau tiá»…n tặng loanh quanh là m cho Lư Viên Ngoại phải trì trệ lần nữa chưa sao mà dứt Ä‘i được.
Khi Lư Tuấn NghÄ©a bước chân ra Ä‘i, chÃnh đương và o dạo tháng năm, tá»›i nay đã thấm thoát đã hai tháng trá»i, cảnh sắc giang sÆ¡n bá»—ng chốc đã nhuá»™m mà u thu sắc, Lư Tuấn NghÄ©a lấy là m sốt ruá»™t không sao chịu được, liá»n nói vá»›i Tống Giang để khẩn khá»an xin vá». Tyu cÅ©ng là m ra dáng chiá»u lòng Viên Ngoại mà nháºn lá»i ngay.
Sáng hôm sau Tống Giang sai lấy quần áo cÅ©, cùng dao gáºy cá»§a Lư Tuấn NghÄ©a đưa ra trả lại, rồi Tống Giang Ä‘em má»™t mâm kim ngân, để tặng Lư Tuấn NghÄ©a.
Lư Tuấn NghÄ©a cưá»i mà nói rằng:
- Tiá»n cá»§a nà y trong sÆ¡n trại là m gì mà có, lẽ đâu tôi lại nháºn như thế? Song ngà y nay không nháºn, thì cÅ©ng không lấy đâu là m lệ phÃ, váºy chỉ xin nháºn đủ tiá»n vá» tá»›i Bắc Kinh. Hôm đó vá» gần đến thà nh, thì đã vừa tối, chà ng liá»n nghỉ trỠở ngoà i hà ng, để sáng hôm sau sẽ và o trong thà nh. Sáng hôm sau chà ng trở dáºy Ä‘i thẳng và o thà nh, khi đến má»™t nÆ¡i ước chừng còn cách hÆ¡n má»™t dặm đưá»ng nữa, thì và o tá»›i trong thà nh, bá»—ng đâu thấy má»™t ngưá»i đầu tóc bÆ¡ phá», áo khăn rách rưới, chạy đến trước mặt rồi lạy phục xuống đất rồi khóc lên rưng rức.
Lư Tuấn NghÄ©a ngạc nhiên nom đến, thì chÃnh là Lãng Tá» Yến Thanh, liá»n há»i luôn rằng:
- Tiểu Ất! Cớ sao ngươi đến nổi thế?
Yến Thanh gạt nước mắt mà rằng:
- Äây không phải là chá»— nói chuyện, xin Chá»§ Nhân đến chá»— khác.
Lư Tuấn NghÄ©a liá»n theo Yến Thanh đến má»™t chá»— vắng ngưá»i để há»i thăm duyên cá»›.
Yến Thanh nói rằng:
- Sau khi Chá»§ Nhân Ä‘i độ nữa tháng, bá»—ng má»™t hôm thấy Lý Cố trở vá» nói vá»›i Nương Tá» rằng: Chu Nhân đẫ quy thuáºn vá»›i Tống Giang ở Lương SÆ¡n Bạc, mà đứng và o hà ng Äầu LÄ©nh thứ hai và lưu lại ở đó. Äoạn rồi hắn báo vá»›i Quan Tư, mà thông lưng vá»›i Nương Tá», chiếm hết cả nhà cữa tư cÆ¡ mà đuổi tôi ra ngoà i thà nh mà kiếm ăn quanh quẩn, để đói, chá»§ nhân vá» xem sao? Tôi chắc chắn Chá»§ Nhân không bao giá» chịu là m nghá» lạc thảo, song nếu có quả thế thá»±c, thì xin nghe lá»i tôi mà trở vá» ngay đất Lương SÆ¡n, kẻo và o thà nh bây giá», thì không bao giá» mà tránh cho khá»i nạn.
Lư Tuấn Nghĩa nghe nói quát lên rằng:
- Vợ ta không phải ngưá»i như thế, ngươi đừng có nói liá»u vá»›i ta...
Yến Thanh nói rằng:
- Chá»§ Nhân không có mắt ở đằng gáy, là m chi biết được chuyện sau lưng, bình nháºt Chá»§ Nhân chỉ chuyện chú và o mặt võ nghệ, không Ä‘oái đến những việc nhá» nhen, nhân thế mà Lý Cố tư thông vá»›i Nương Tá» cÅ©ng không hay biết đến. Ngà y nay hai ngưá»i đó đã mưu mô vá»›i nhau, nháºn là m vợ chồng. Váºy nếu Chá»§ Nhân vỠđó thì quyết bị há» hại chứ không sai.
Lư Tuấn Nghĩa quát lên mắng Yến Thanh rằng:
- Nhà ta ở đất Bắc Kinh năm sáu Ä‘á»i nay ai mà không biết tiếng thằng Lý Cố nó có mấy đầu mà nó dám là m như thế? Chẳng hay chÃnh ngươi là m cà n rồi ngươi lại nói liá»u nói lÄ©nh vá»›i ta? Äể ta vá» xem sao, rồi sẽ liệu cho ngươi má»™t thể.
Yến Thanh nhất định không nghe, ôm lấy áo Viên Ngoại mà khóc lên như mưa như gió, Lư Tuấn Nghĩa giuơ chân đạp Yến Thanh ngã lăn xuống đất rồi một mình xồng xộc mà đi thảng vỠnhà ...
Khi vá» tá»›i nhà , thấy đám chá»§ quản cùng ngưá»i nhà , anh nà o anh nấy Ä‘á»u có vẽ kinh sợ bà ng hoà ng. Äoạn rồi Lý Cố đón Viên Ngoại và o trong nhà , cúi đầu lạy ngay láºp tức.
Lư Tuấn NghÄ©a há»i rằng:
- Yến Thanh ở đâu? Lý Cố nói rằng:
- Xin Chá»§ Nhân thông thả rồi hãy nói chuyện. Công việc còn nhiá»u lắm. Chá»§ nhân Ä‘i xa vá» khó nhá»c, hãy xin Ä‘i nghÄ© má»™t lát đã.
Vừa nói xong thì thấy Cổ Thị ở đằng sau bình phong, vừa khóc lóc vừa Ä‘i ra. Lư Tuấn NghÄ©a lại há»i luôn rằng:
- Nương TỠđây rồi. Yến Thanh đâu? Nói cho tôi biết...
Cổ Thị Gạt nước mắt mà nói rằng:
- Xin trượng phu đừng há»i vá»™i, nói ra dà i dòng lắm, hãy xin nghÄ© ngÆ¡i đã.
Bấy giá» Tuấn NghÄ©a trong bụng lấy là nghi hoặc khó chịu, bèn cố há»i chuyện Yến Thanh cho kỳ được.
Lý Cố nói rằng:
- Chá»§ Nhân hãy thay quần áo, và o lá»… Từ ÄÆ°á»ng xÆ¡i nước hẳn hoi rồi sẽ nói, Ä‘i đâu mà vá»™i.
Nói Ä‘oạn liá»n sai dá»n cÆ¡n cho Lư Tuấn NghÄ©a ăn. Lư Tuấn NghÄ©a ngồi và o mâm cÆ¡m vừa toan cất bát đũa lên ăn, thì bá»—ng thấy cữa trước cữa sau ầm ầm cả lên, rồi thấy hai ba trăm ngưá»i lÃnh phá»§ xông đến nÆ¡i. Lư Tuấn NghÄ©a cả kinh, ngồi ngây hẳn ngưá»i ra, rồi đám lÃnh bắt trói mà vừa đến vừa dong vá» trong phá»§ Trung Thư.
Bấy giá» Lưu Trung Thư đương ngồi ngay giữa Công ÄÆ°á»ng, hai bên tả hữu có đến bảy tám mươi tên lÃnh đứng dà n hà ng, Ä‘oạn rồi chúng giải Lư Tuấn NghÄ©a và o quỳ ở má»™t bên, Lý Cố cùng Cổ Thị quỳ ở má»™t bên.
Quan Lưu Trung Thư ngồi trên quát há»i rằng:
- Tên kia ngươi vốn là lương dân ở đấùt Bắc Kinh, cá»› sao lại dám nháºp bá»n vá»›i đám Lương SÆ¡n Bạc, đứng và o hà ng Äầu LÄ©nh thứ hai, nay ngươi còn toan vỠđây định kết liên trong ngoà i, định đến phá Bắc Kinh là nghÄ©a là m sao? Phải mau mau mà thà nh thá»±c ra đây...
Lư Tuấn Nghĩa nói rằng:
- Việc đó nguyên vì chúng tôi khá» dại, bị tên Ngô Dụng ở Lương SÆ¡n Ä‘em thuáºt tướng số lừa dối, sau lại bắt giam ở trên núi hÆ¡n hai tháng trá»i, nay má»›i thoát thân vỠđây, chứ thục không có lòng gì phản bá»™i, xin ngà i xét cho.
Lưu Trung Thư quát lên rằng:
- Ngươi nói lạ! Ngươi ở Lương Sơn mà lại không thông đồng với chúng, thì sao chúng giữ lâu đến như thế, vã chăng đẫ có vợ cùng tên Lý Cố vỠcáo thú đây kia, lại còn chối vỠlẽ gì nữa?
Lý Cố quỳ bên kia bảo với Lư Tuấn Nghĩa rằng:
- Chá»§ nhân đẫ đến đó thì thú thá»±c Ä‘i thôi. Trên vách ở nhà đẫ viết bốn câu thÆ¡ phản nghịch, đó là chứng cá»› rõ rà ng còn chối là m chi cho phiá»n?
Cổ Thị cũng nói rằng:
- Việc đó không phải chúng tôi muốn là m hại gì, song nếu không thú ra, thì liên luỵ đến cả chúng tôi thêm khổ? Ngưá»i ta thưá»ng nói: "Má»™t ngưá»i loạn chÃn há» bị oan!"
Lư Tuấn Nghĩa nghe đến đó kêu lên rằng:
- Thực là oan uổng cho ta quá.
Lý Cố lại đế luôn rằng:
- Chá»§ Nhân phải bất tất phải kêu ca là m gì, việc đã rõ rà ng như thế, chi bằng thú phắc Ä‘i cho khá»i khổ.
Cổ Thị lại nói rằng:
- Việc dối không ai đến chá»— cá»a quan, mà việc thá»±c mà chối là m sao được ...Äã đà nh rằng má»™t ngưá»i là m việc, thì chết cÅ©ng cam tâm, nhưng còn liên luỵ đến chúng tôi thì sao? Váºy bất nhược thú ngay cho khá»i đòn vá»t đến thân.
Bấy giỠTrương Khổng Mục bẩm với Lưu Trung Thư rằng:
- Tên nà y nó răn đầu rắn mặt xưa nay, nếu không khảo tấn thì sao nó chịu nói?
Lưu Trung Thư truyá»n lệnh cho tra tấn, tả hữu vâng lá»i, trói Lư Tuấn NghÄ©a ra nằm váºt ở đất, rồi đến luôn má»™t tráºn, bắn vá»t máu tươi, chết ngất Ä‘i mấy lần má»›i tỉnh.
Lư Tuấn NghÄ©a không sao chịu nổi đòn tấn, liá»n thở dà i than rằng:
- Quả nhiên cung mệnh ta phải chết oan như thế nà y... thà bất nược nháºn liá»u cho xong chuyện.
Trương Khổng mục nghe nói, liá»n biên hết khẩu cung, rồi sai đóng gông từ tù nặng trăm cân, cho giam xuống ngục. Những ngưá»i ngoà i phá»§ nom thấy váºy, ai cÅ©ng thương tâm không nỡ xem.
Äiá»u đâu bay buá»™c ai là m?
Anh hà o hết đất phá»ng cam chăng trá»i?
Biết thân đã mắc cạm Ä‘á»i,
Thà rằng vÅ©ng nước theo ngưá»i cho xong?
Bấy giá» trong ngục có má»™t ngưá»i Tiết Cấp coi ngục, tên là Xái Phúc, quê ở Bắc Kinh biệt hiệu là Thiết Tý Phụ ngồi ở giữa sáºp, và má»™t ngưá»i em ruá»™t tên là Nhất Chi Hoa Xái Khánh cầm gáºy đứng hầu má»™t bên.
Khi chúng dong Lư Tuấn Nghĩa đến nơi, Xái Phúc bảo Xái Khánh rằng:
- Ngươi đem thằng tỠtù ấy giam kỹ và o trong kia, ta đi vỠnhà một lát, rồi lại đến ngay đây.
Xái Khánh vâng lá»i, đến Lư Tuấn NghÄ©a giam và o ngục, rồi Xái Phúc cầm gáºy ra Ä‘i lối cữa ngục. Chợt đâu thấy má»™t ngưá»i quần áo rách rưới, tay bưng má»™t thúng cÆ¡m, hai hà ng nước mắt sướt mướt đầm đìa mà đi và o. Xái phúc trông biết ngưá»i đó là Lãng Tá» Yến Thanh, liá»n há»i rằng:
- Yến Thanh lạm gì thế, Ä‘i đâu như váºy?
Yến Thanh quỳ xuống nước mắt dòng dòng, nói với Xái Phúc rằng:
- Xin Thiết Cấp Ca Ca thương hại Chá»§ Nhân tôi là Lư Viên Ngoại, nay chẳng mai bị giam và o trong lao, không có ai đưa tiá»n cÆ¡m nước, váºy tôi kêu xin được thúng cÆ¡m đây, để Ä‘em và o cho chá»§ tôi ăn tạm, xin ông rá»™ng phép cứu cho...
Nói đến đó thì khóc nấc lên, rồi nằm phục xuống đất. Xái Phúc đáp rằng:
- ÄÆ°á»£c, việc đó tôi biết cả rồi, anh cứ Ä‘em cÆ¡m và o cho ông ta, không há» chi.
Yến Thanh lạy tạ, rồi đem cơm và o lao cho Viên Ngoại.
Äằng kia Xái Phúc Ä‘i khá»i chổ cầu, thì bá»—ng thấy má»™t ngưá»i đến vái chà o mà nói rằng:
- Thưa Tiết Cấp có má»™t ngưá»i khách, ngồi đợi ở gác hà ng tôi, định má»i Tiết Cấp đến để nói chuyện, xin ngà i đến ngay cho.
Nói Ä‘oạn liá»n má»i Xái Phúc Ä‘i ngay, Xái Phúc đến nÆ¡i thấy Lý Cố ngồi đợi ở đó, đôi bên chà o há»i má»i ngồi, rồi Xái Phúc há»i Lý Cố rằng:
- Chẳng hay chủ quản có việc gì bảo tôi?
Lý Cố thì thầm mà nói rằng:
- Chẳng dám dấu gì Tiết Cấp, việc đó không thể để lâu được nữa, lỡ ra thì khốn, đêm nay thế nà o Tiết Cấp cũng kết quả đi cho...tôi có năm mươi lạng và ng đây, xin đưa để ngà i chi dùng...còn các quan lại bên trên, tôi khắc xin chu biện tất cả.
Xái Phúc cưá»i rằng:
- Chá»§ quản không coi miếng đá trên chÃnh sảnh khắc tám chữ "Dân đỠdá»… lừa, trá»i xanh khó dối"ó sao? Việc nà y thá»±c là nhẫn tâm quá đỗi, ông tưởng tôi không biết chăng? Ông chiếm hết gia tư cá»§a ngưá»i ta, lấy cả vợ con ngưá»i ta, nay lại đưa tôi năm mươi lạng và ng, mà xui giết chết ngưá»i ta, váºy nếu ngà y sau Quan Tư xét ra, thì tôi chịu sao nổi tá»™i?
- Nếu ngà i chê Ãt, thì tôi xin đưa thêm năm mươi lạng nữa.
- Lý Chủ Quản ôi! Ông đừng rút vặt nữa. Một ông Lư Viên Ngoại có tiếng ở Bắc Kinh như thế, mà chỉ đáng giá một trăm lạng bạc chăng? Tôi xin nói thực, nếu ông muốn cho chóng được việc, thì cứ năm trăm lạng bỠra đây.
- Vâng vâng tôi xin sẵn đủ cả đây, nhưng đêm hôm thế nà o ngà i cũng giúp cho là được rồi.
Nói Ä‘oạn vá»™i và ng đưa tiá»n cho Xái Phúc, Xái Phúc đứng dáºy nháºn lấy tiá»n mà nói rằng:
- Sáng sá»›m mai cứ đến mà khiêng xác hắn vá»...
Lý Cố há»›n hở vui mừng, tạ Æ¡n Xái Phúc, rồi hai ngưá»i cùng chia ngả ra vá».
Bấy lâu áo chủ cơm thầy,
Äá»n Æ¡n dá»… có phen nà y đấy chăng?
Sông tham ghê cũng lạ chừng,
Ná»—i Ä‘á»i nà y biết than rằng vá»›i ai?
Khi Xái phúc vừa vỠđến nhà , lại bá»—ng thấy má»™t ngưá»i vén rèm bước và o, cất tiếng chà o rằng:
- Xái Tiết Cấp, xin chà o ngà i. Xái Phúc vá»™i quay lại nom, thấy ngưá»i ấy ra dáng khôi ngô hùng tráng, ăn mặc chỉnh tá», mình mặc áo thanh viên cánh nhạn, lưng thắp giải ngá»c não mỡ dê, đầu đội mÅ© ngà i, chân Ä‘i già y Ä‘á», vừa Ä‘i vừa vái chà o Xái Phúc.
Xái Phúc ngạc nhiên đáp lá»… lại rồi há»i rằng:
- Quan nhân ở đâu đến đây, có việc gì cho chúng tôi được biết?
Ngưá»i kia nói:
- Xin ngà i cho và o nhà trong sẽ nói chuyện.
Xái Phúc liá»n dẫn và o má»™t gian gác kÃn, rồi má»i ngồi ở đó Ä‘ há»i chuyện.
Ngưá»i kia nói vá»›i Xái Phúc rằng:
- Tôi đây há» Sà i tên Tiến, tiểu tá»± là Tiểu Toà n Phong, ngưá»i ở quáºn Hoà nh Hải, phá»§ Thương Châu, dòng dõi vua Äại Chu khi trước, nhân xưa nay tôi vẫn có lòng sÆ¡ tà i trá»ng nghÄ©a, kết giao hảo hán bốn phương, bất đồ bị lỡ phạm tá»™i, phải lưu lạc lên Lương SÆ¡n Bạc, mà nháºp bá»n ở đó. Nay vâng tướng lệnh Tống Công Minh xuống đây để dò tin tức Lư Viên Ngoại, ngỠđâu Viên Ngoại bị đám tham quan nhÅ©ng lại, tá»› phản vợ dâm, đồng ý vá»›i nhau để giam và o tá» tá»™i, hiện nay tÃnh mạng chỉ còn trông ở tay ngà i, bởi váºy, tôi không dám quản công khó nhá»c liá»u mình Ä‘i đến táºn đây nói rõ đầu Ä‘uôi cho ngà i biết ...Nếu ngà i chịu lưu tâm cẩn tháºn, giữ gìn tÃnh mạng cho Lư Viên Ngoại, thì chúng tôi sẽ hết lòng tá» tế, không bao giá» dám quên Æ¡n, bằng sinh sá»± thế nà o, thì nay mai binh mã tá»›i nÆ¡i, phá hết thà nh trì, giết sạch quan dân, dẫu Thiên TỠđến đây cÅ©ng khó lòng cứu được. Tôi vẫn nghe tiếng ngà i là trung nghÄ©a hảo hán xưa nay, nên má»›i nói rõ cho ngà i biết, và gá»i là có nghìn lạng và ng đưa để ngà i tiêu, xin ngà i chấp nháºn lấy cho. Hay là ngà i có muốn bắt Sà i Tiến thì cứ bắt ngay bây giá», tôi không phà n nà n chi cả.
Xái Phúc nghe nói toát mồ hôi, ngây ngưá»i má»™t lúc, không sao trả lá»i được. Sà i Tiến nói rằng:
- Anh hùng xỠsự không nên rùi rắng trù trừ, thế nà o xin quyết ngay cho.
Xái Phúc nói:
- Xin hảo hán cứ vỠtôi khắc xin chu tất.
Sà i Tiến tạ ơn mà rằng:
- Ngà i đã nghe lá»i, sau nà y xin Ä‘á»n Æ¡n lá»›n.
Nói Ä‘oạn quay ra gá»i ngưá»i theo hầu là Äá»›i Tung đưa và ng cho Xái Phúc rồi vái chà o rồi ra Ä‘i.
Xái Phúc thấy hai ngưá»i Ä‘i rồi, trong bụng trù trừ khó nghÄ©, vẫn vÆ¡ hồi lâu rồi má»›i Ä‘i và o trong ngục, Ä‘em các chuyện đó thuáºt cho Xái Khánh nghe.
Xái Khánh nói với anh rằng:
- Anh vẫn là ngưá»i quyết Ä‘oán xưa nay, má»™t việc con con nà y có là m chi mà khó? Ngưá»i ta thưá»ng nói:"giết ngưá»i phải thấy máu, cứu ngưá»i phải đến nÆ¡i". Váºy ngà y nay đã có má»™t nghìn lạng và ng ở đây ta cứ nên kê lót hết tất cả má»i nÆ¡i, từ Lưu Trung Thư đến Trương Khổng Mục toà n thị những giống tham lam, là m cho há» chẳng nháºn? Khi nháºn được tiá»n rồi tất nhiên há» phải kết án liá»u lÄ©nh Ä‘em bắt Ä‘i đà y, rồi đó cứu được hay không, thì đã có bá»n hảo hán ở Lương SÆ¡n Bạc, ta biết đâu được đến đấy nữa.
Xái phúc nói:
- Em nói chÃnh hợp ý ta... Váºy em Ä‘em Lư Viên Ngoại để và o má»™t chá»— tá» tế, cÆ¡m nước cho ông ta cẩn tháºn, và bảo qua cho ông ta biết trước.
Hai anh em bà n định xong, liá»n Ä‘em tiá»n Ä‘i để nói lót các nÆ¡i cho cẩn tháºn. Ngà y hôm sau Lý Cố đợi mãi không thấy Xái Phúc kết quả Lư Viên Ngoại, liá»n vá»™i và ng chạy đến để há»i.
Xái Phúc đáp rằng:
- Chúng tôi đương định hạ thá»§, thì thấy Lương Trung Thư cho ngưá»i xuống bắt phải gìn giữ cẩn tháºn lấy tÃnh mệnh há» Lưu Trung Thư, mà không cho là m báºy...Váºy việc đó ông cứ lo ở quan trên cho xong, rồi tôi chắc hạ thá»§ ngay có khó gì?
Lý Cố lại quay vá» cáºy ngưá»i Ä‘em tiá»n Ä‘á»n nói vá»›i Lương Trung Thư.
Lương trung thư đáp rằng:
- Äó là công việc cá»§a lao Tiết Cấp, không lẽ ta thân hà nh đến đấy mà hạ thá»§? Hãy để dăm ba hôm nữa thì nó cÅ©ng chết, chứ sống thế nà o được mà vá»™i? Bấy giá» Trương Khổng Mục đã nháºn được tiá»n cá»§a Xái Phúc, rồi Ä‘em văn án rút bá»›t tá»™i xuống, rồi Xái Phúc lại thúc giục để kết Ä‘oán mà mau cho xong công việc. Trương khổng Mục Ä‘em văn án lên trình Lương Trung Thư.
|

23-08-2008, 08:37 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Hồi 62
Tống Giang đến đánh Äại Danh thà nh
Quan Thắng bà n pháLương Sơn Bạc
Bấy giá» Thạch Tú cùng Lư Tuấn NghÄ©a còn đương quanh quẩn trong thà nh, tìm lối để tháo, bất đồ bị quân mã bốn mặt đổ lại, thả giây móc mà bắt cả đôi ngưá»i, rồi trói chặt giải và o trong phá»§.
Khi và o tá»›i nÆ¡i, Lương Trung Thư sai Ä‘em tên cướp pháp trưá»ng, lên trước công trưá»ng để há»i. Thạch Tú lên đến nÆ¡i, trợn trừng mắt ầm lên rằng:
- Bá»› quân Ä‘i là m đầy tá»›, những tên đầy tá»› kia, Ca Ca ta nay mai Ä‘em binh đến đánh phá thà nh Äại Danh, chém thây ngươi ra là m mấy Ä‘oạn, ngà y nay sai lão gia đến đây, để báo trước cho mà y đó...
Chà ng vừa nhiếc vừa mắng luôn mồm không thôi, bao nhiêu ngưá»i đứng đó, Ä‘á»u ngây hẳn ngưá»i ra.
Lương Trung Thư thấy váºy, trong bụng băn khoăn nghÄ© ngợi hồi lâu, rồi sai lấy gông ra gông hai ngưá»i lại, Ä‘em giam và o ngục tá» tù, mà dặn Xái Phúc phải trông coi cho cẩn tháºn.
Xái Phúc nguyên có ý muốn là m quen vá»›i bá»n hảo hán Lương SÆ¡n Bạc, liá»n cho Lư Tuấn NghÄ©a cùng Thạch Tú và o má»™t nhà lao sạch sẽ, và thiết cÆ¡m rượu rất là chu đáo, không há» có má»™t Ä‘iá»u chi khinh bỉ.
Bấy giá» Lương Trung Thư sai quan Vương Thái Thú ở bản châu Ä‘i kiểm Ä‘iểm số ngưá»i bị thương, thấy có bảy tám mươi ngưá»i bị chết, còn thì gãy chân gãy tay vỡ đầu vỡ mặt, không biết tá»›i đâu mà kể, ương Trung Thư liá»n cho lấy tiá»n kho ra để cứu chữa ngưá»i Ä‘au và chôn hoá những ngưá»i bị chết.
Ngà y hôm sau bá»—ng thấy có ngưá»i nhặt được mấy mươi tá» yết thị cá»§a bá»n Lương SÆ¡n Bạc, Ä‘em trình vá»›i Lương Trung Thư. Trung Thư cất lấy xem, thấy trong tá» yết thị rằng:
- "NghÄ©a sÄ© ở Lương SÆ¡n Bạc là Tống Giang có lá»i nói cho các quan ở trong thà nh Äại Danh biết Lư tuấn NghÄ©a là má»™t báºc hà o kiệt nhất Ä‘á»i, ta muốn đón lên trên núi để cùng thay Trá»i là m Äạo, sinh phúc cho dân, thế mà các ngươi dám nghe kẻ gian tà lại hại ngưá»i lương thiện, rồi sao bắt cả ngưá»i đưa tin cá»§a ta là Thạch Tú và o ngục,là nghÄ©a là m sao? Nếu các ngươi biết Ä‘iá»u mà giữ toà n tÃnh mệnh cho hai ngưá»i, mà bắt đứa gian phu dâm phụ Ä‘em ra ná»™p, thì ta đây cÅ©ng không sinh sá»± là m chi; Bằng cố tình là m hại hai ngưá»i, thì nay mai nhổ trại Ä‘em quân đại binh đến đâu, đá và ng tan nát, trừ hết gian tham, giết tà n ngu bỉ, trá»i đất chứng minh, qá»§y thần phò há»™, vui mừng mà đến, khua múa mà đi; Bao nhiêu con hiếu cháu là nh, quan liêm lại tốt, cùng hết thẩy con dân, cứ yên pháºn là m ăn, không có việc chi kinh khá»§ng. Các ngươi nên biết ý ta..."
Lương Trung Thư xem đến đó, liá»n gá»i Thái Thú há» Vương đến để bà n định xem sao.
Vương Thái Thú vốn ngưá»i rút rát, lại nghe những lá»i nói trong tá» yết thị, thì trong lòng lấy là m lo sợ, bèn đến nói vá»›i Lương Trung Thư rằng:
- Bá»n Lương SÆ¡n Bạc xưa nay triá»u đình muốn khu trừ không được, huống chi là má»™t quáºn ta đây thì thấm và o đâu. Ngá»™ lỡ ra nay mai bá»n ấy Ä‘em quân đến đánh, mà ta đây không có binh viện, thì hối sao cho kịp? Váºy cứ như ý tôi, thiết tưởng ta nên lưu tÃnh mạng hai ngưá»i đó, nhất diện biểu tấu triá»u đình, nhất diện viết giấy báo cho Xái Thái Sư biết, và đem quân mã cá»§a bản châu ra ngoà i thà nh hạ trại để phòng bị, thì may ra má»›i có thể chu toà n cho phá»§ Äại Danh, mà dân gian má»›i yên pháºn mà là m ăn được. Bằng nay giết hai tên đó Ä‘i, thì khi quân giặc đến nÆ¡i, má»™t là không có binh cứu viện, hai là triá»u đình Ä‘em bụng nghi ngá», mà ba là dân sá»± rối loạn thì thà nh Äại Danh tất là nguy hiểm đến nÆ¡i.
Lương Trung Thư nghe nói khen rằng:
- Quan phủ nói thế rất phải, ta cũng phải là m thế mới xong.
Nói rồi liá»n gá»i Tiết Cấp và Xái Phúc lên mà dặn rằng:
- Hai tên giặc đó không phải là tá»™i tầm thưá»ng, ngươi phải trông nom cho cẩn tháºn, không được hại đến ngưá»i ta, mà cÅ©ng chá»› cho nó trốn được. Việc đó tất phải vừa khoan vừa nhặt, mà coi giữ luôn luôn, để sau nầy sẽ liệu.
Xái Phúc nghe nói đúng vá»›i tâm lý cá»§a mình Ä‘ang thÃch liá»n vâng lá»i trở xuống nhà lao, mà theo lệnh để thi hà nh.
Lương Trung Thư gá»i hai ngưá»i binh mã Äô Giám, là Äại Äao, Văn Äạt, và Thiên Vương Lý Thà nh lên công đưá»ng, thuáºt chuyện tá» yết thị, cùng lá»i nói cá»§a Vương Thái Thú cho hai ngưá»i nghe.
Lý Thà nh nói với Lương Trung Thư rằng:
- Äám giặc cỠấy bao giá» dám rá»i sà o huyệt ra, mà tướng công phải sợ? Chúng tôi dẫu tà i hèn sức kém, song xưa nay chịu lá»™c đã nhiá»u, chưa có chút công Ä‘á»n báo, váºy tôi xin hết lòng thần tá» mà đem quân ra đóng ngoà i thà nh; nay mai quân giặc không đến thì thôi, bằng quân giặc có vô phúc mà rá»i sà o huyệt dắt dÃu đến đây, thì chúng tôi không phải nói khoác, song cÅ©ng trừ cho kỳ tiệt, không còn mống nà o trở vỠđược nữa...
Lương Trung Thư nghe nói cả mừng, sai lấy mấy tấm Ä‘oạn hoa và ng ra thưởng cho hai tướng. Hai tướng tạ Æ¡n lui ra đến sáng hôm sau Lý Thà nh cho gá»i các quân sÄ© đến bà n việc chống cá»± giặc Lương SÆ¡n.
Bấy giá» có má»™t ngưá»i uy phong lẫm lẫm, tướng mạo đưá»ng đưá»ng, tên là Cấp Tiên Phong Sách Siêu, chạy ra trước trướng. Lý Thà nh truyá»n lệnh rằng:
- Äám giặc cá» Tống Giang nay mai sắp tá»›i thà nh ta đây, váºy ngươi phải Ä‘em quân bản bá»™ ra khá»i ba mươi dặm ngoà i thà nh mà đóng trại, rồi ta sẽ Ä‘em đại quân đến sau.
Sách Siêu vâng lệnh lui ra. Ngà y sau Ä‘em quân bản bá»™ tá»›i núi Phi Hổ Dá»±c, cách thà nh ba mươi lăm dặm mà hạ trại ngay cạnh núi. Hôm sau nữa Lý Thà nh dẫn các tướng ra đất Hoè Thụ, cách thà nh chừng hai mươi nhăm dặm để hạ trạïi, bốn bên giấu sẵn Ä‘ao thương, và chứa ngầm lá»™c giốc, ba mặt đà o hầm khoét hố, quân sÄ© cùng các tướng, Ä‘á»u là hiệp lá»±c đồng tâm, nghiến răng nghiến lợi, chỉ đợi Lương SÆ¡n đến, là ra sức tranh công.
Nói vá» bá»n Lương SÆ¡n Bạc, khi tiếp được Yến Thanh cùng Dương Hùng vá» báo, Ngô Dụng liá»n sai Äá»›i Tung láºp tức Ä‘i theo để dò xem tin tức Thạch Tú cùng Lư Viên Ngoại. Sau khi Äá»›i Tung biết tin hai ngưá»i bị bắt liá»n láºp kế viết ra các giấy yết thị dán khắp má»i nÆ¡i, để Quan Tư khá»i hại tÃnh mạng hai ngưá»i, rồi láºp tức vá» báo cho sÆ¡n trại biết.
Tống Giang nghe nói cả kinh, liá»n má»i các Äầu LÄ©nh ra bà n việc, và nói vá»›i Ngô Dụng rằng:
- Nguyên trước Quân Sư láºp kế chỉ định cho Lư Tuấn NghÄ©a lên đây, ai ngá» Lư Tuấn NghÄ©a phải chịu khổ nhục, mà Thạch Tú cÅ©ng bị bắt vì đó, váºy ngà y nay có kế gì mà cứu ra cho thoát được?
- Ngô Dụng nói:
- Việc ấy xin Huynh trưởng cứ vững tâm, tôi đây tuy không bằng ai thá»±c, song cÅ©ng khả dÄ© nhân cÆ¡ há»™i nầy mà cướp lương thá»±c ở thà nh Äại Danh, để cướp cho sÆ¡n trại. Ngà y mai là ngà y tốt, váºy xin huynh trưởng chia lấy má»™t ná»a Äầu LÄ©nh coi trại ở nhà , còn má»™t ná»a thì láºp tức Ä‘em binh Ä‘i đánh Äại Danh.
Tống Giang nghe nói, liá»n gá»i Thiết Diện Khổng Mục Bùi Tuyên cắt quân để ngà y mai ra Ä‘i.
Hắc Toà n Phong Lý Quỳ nói lên rằng:
- Hai cái búa cá»§a tôi bấy lâu để ế ẩm, phen nầy lại Ä‘i đánh thà nh thì chắc nó mừng lắm. Váºy xin Ca Ca cho tôi năm trăm tiểu lâu la, đến đó phá hết thà nh trì, giết sạch quan dân, cứu Lư Viên Ngoại, và Thạch Tú cho thằng đạo đồng câm nầy được hả lòng má»™t chút.
Tống Giang gạt đi rằng:
- Anh tuy khá»e thá»±c, song ở đấy không phải như má»i chá»— khác. Lương Trung Thư là con rá»… Xái Thái Sư, lại có chá»§ tướng là Lý Thà nh, Văn Äạt, Ä‘á»u những tay vạn ngưá»i không địch nổi cả.
Lý Quỳ kêu lên rằng:
- Ca Ca bữa trước rằng tÃnh tôi hay nói, bắt tôi phải giả là m đứa câm, ngà y nay biết tÃnh tôi hay giết, lại bắt không cho tôi là m Tiên Phong, cứ cái cách dùng ngưá»i như thế, thì khổ chết Thiết Ngưu nầy mất.
Ngô Dụng nói:
- Ừ anh đã thÃch Ä‘i, thì cho anh là m Tiên Phong... Ä‘iểm cho năm trăm lâu la, ngà y mai cho Ä‘i đầu tráºn.
Nói rồi Ngô Dụng cùng Tống GIang cắt đặt các quân mà cho Bùi Tuyên yết thị ra các Trại để theo hiệu lệnh mà là m.
Bấy giá» và o khoảng cuối thu sang đông, khi trá»i lạnh lẽo, bá»n chinh phu ăn mặc dá»… chịu, ngá»±a hãm đã lâu, quân nghÄ© đã chán, ai nấy Ä‘á»u hăng hái lấy sá»± đánh nhau là m thÃch. Khi được hiệu lệnh, chúng Ä‘á»u há»›n hở vui mừng, sắp sá»a gươm giáo cung tên, chỉnh tá» Ä‘ai nịt xe ngá»±a, rồi ngà y hôm sau cùng kéo xuống núi, Äá»™i thứ nhất Lý Quỳ kéo năm trăm tiểu lâu la Ä‘i trước; Äá»™i thứ nhì Giải Trân, Giải Bảo, Khổng Minh, Khổng Lượng, dẫn má»™t nghìn lâu la Ä‘i sau: Hổ Tam Nương, Mẫu Dạ Xoa, tôn Nhị Nương, Cố Äại Tẩu mấy nữ tướng dẫn má»™t nghìn lâu la Ä‘i đội thứ ba; Lý Ứng cùng phó tướng Sá» Tiến, Tôn Láºp, dẫn nghìn lâu la Ä‘i đội thứ tư; Trung quân chá»§ tướng Tống Giang cùng quân sư Ngô Dụng, và bốn viên Äầu LÄ©nh theo hầu, Lã phương, Quách Thịnh, Tôn Tân, Hoà ng TÃn. Tiá»n quân thì có Tần Minh, và phó tướng là Hà n thao và Bà nh DÄ©. Háºu quân thì có Lâm Xung cùng phó tướng là Mã Lân, Äặng Phi; tả quân thì có Hô Duyên Chước, cùng phó tướng là Âu Bằng; Yến Thuáºn, Hữu quân thì có Hoa Vinh cùng phó tướng là Trần Äạt, Dương Xuân,và đem Lăng Chấn Ä‘i kèm và o đó. Lại Ä‘em Äá»›i Tung cùng Ä‘i để Ä‘em lương thảo, và dò các tin tức trong quân.
Sáng hôm đó các tướng Ä‘á»u theo thứ tá»± tiến binh Ä‘i đánh. Duy còn có phó tướng Quân Sư Công Tôn Thắng, cùng Lưu ÄÆ°á»ng, Chu Äồng, Mục Hoằng thống lÄ©nh quân mã coi giữ sÆ¡n trại ở nhà , và Thá»§y trại có bá»n Lý Tuấn coi giữ.
Khi quân mã Lương SÆ¡n kéo đến, quân sÄ© bèn và o báo vá»›i Sách Siêu, Sách Siêu nghe báo, liá»n và o Hoè Thụ Phi báo cho lý Thà nh biết. Lý Thà nh nhất diện cho ngưá»i và o báo trong thà nh, nhất diện chỉnh đốn quân mã đến trại Sách Siêu để tiếp ứng.
Sách Siêu đón Lý Thà nh và o trong trướng bà n việc quân. Äầu trống canh năm ngà y hôm sau, quân sÄ© ăn cÆ¡m thá»±c sá»›m, rồi nhổ trại kéo quân đến bãi Rữa Gia dà n thà nh tráºn thế.
Bấy giá» tất cả vạn rưỡi nhân mã dà n tráºn chỉnh tá», rồi Lý Thà nh cùng Sách Siêu nai tịt cẩn tháºn, cưỡi ngá»±a chiến đứng dưới cá»a c, để đợi binh mã bên kia. ÄÆ°á»£c má»™t lát vá» phÃa bên đông, bụi bay rợp đất, có má»™t hảo hán Ä‘en lá»›n; vác song phá»§ Ä‘i đầu, dẫn năm trăm quân kéo đến.
Khi tới nơi hảo hán múa song phủ quát lên rằng:
- Có biết tay hảo hán Hắc Toà n Phong gia gia ở Lương Sơn Bạc đây không?
Lý Thà nh ngồi trên mình ngá»±a nom thấy váºy, cưá»i mà bảo vá»›i Sách Siêu rằng :
- Xưa nay cứ nói đến hảo hán ở Lương Sơn Bạc, té ra toà n bộ giặc cỠnhư thế cả, là m gì mà sợ. Tiên Phong thỠcoi xem, sao không bắt lấy thằng ấy trước đi đã.
Sách Siêu cưá»i rằng:
- Việc đó bất tất phải đến tay Tiểu Tướng, chắc hẳn đã có ngưá»i khác láºp công...
Nói chưa dứt lá»i thì thấy viên thá»§ tướng Vương Äịnh múa gươm trưá»ng dẫn má»™t trăm quân mã bá»™ hạ xông ra để đánh, Vương Äịnh vừa má»›i kéo ra,đã bị Lý Quỳ sát cho má»™t tráºn bá» chạy hết cả. Sách Siêu thấy váºy vá»™i kéo quân ra để tiếp đánh. Bất đồ vừa được mấy bước, thì thấy chiên trống vang lừng rồi có hai toán quân mã ở trong sưá»n núi kéo ra. Toán bên tả có Giải Trân, Khổng Lượng: Toán bên hữu có Khổng Minh, Giải Bảo, Ä‘á»u kéo năm trăm lâu la sát đến. Sách Siêu thấy bên kia có quân tiếp ứng, liá»n kinh sợ kéo quân vá» bản tráºn.
Lý Thà nh há»i:
- Sao không bắt thằng giặc ấy đi?
Sách Siêu đáp rằng:
- Tiểu tướng đuổi qua núi, đương sắp đáng bắt, bất đồ có quân phục kéo ra, không sao hạ thủ ngay được.
Lý Thà nh nói:
- Chà ! Quân giặc cỠấy thì sợ gì?
Nói Ä‘oạn toan kéo quân lÃnh tiá»n bá»™ tiến lên để đánh.
Chợt đâu lại trông thấy phÃa trước có má»™t toán nhân mã vừa kéo đến má»™t Nữ Tướng kéo lá cỠđỠchữ và ng, thêu năm chữ " Mỹ Nhân Nhất Trượng Thanh" Ä‘i đầu, bên tả có Cố Äại Tẩu, bên hữ có Tôn Nhị Nương, dẫn má»™t nghìn nhân mã, toà n thị là bá»n năm dà i bảy ngắn, ngÅ© nhạc tam sÆ¡n, kéo cả đến đó.
Lý Thà nh nom thấy lại cưá»i rằng:
- Quân mã kia thì là m gì được! Tiên Phong ra đánh mặt trước, để tôi chia binh ra bốn mặt, bắt quân giặc cá» cho tuyệt ná»c Ä‘i.
Sách Siêu lãnh tướng lệnh, múa kim tiêu, vá»— ngá»±a xông ra để đánh Nhất trượng Thanh, Nhất Trượng Thanh bèn quay ngá»±a và o trong khe núi mà chạy, Lý Thà nh chia quân để đánh, Bá»—ng gặp Lý Ứng cùng Sá» Tiến, Tôn Tân dẫn quân mã ầm ầm kéo đến, chà ng bèn kinh sợ, lui quân và o bãi Rữ Gia, Bấy giá» Giải Trân, Khổng Lượng xông và o bên tả, Khổng Minh Giải Bảo xông và o bên hữu, rồi ba viên nữ tướngcÅ©ng quay ngá»±a lại để đánh, quân mã Lý Thà nh Ä‘á»u kinh sợ kéo nhau mà chạy tháo vá» trại. Khi vá» gần tá»›i trại lại gặp Lý Quỳ chạy ngang đưá»ng để đánh. Lý Thà nh, Sách Siêu, hết sức đánh tháo lấy đưá»ng má»›i được thoát vá» trong Trại, trở vỠđến trại, kiểm Ä‘iểm nhân mã thiệt hại không biết bao nhiêu mà kể.
Quân mã Tống Giang thấy váºy cÅ©ng không Ä‘uổi theo, liá»n tạm dừng quân mã hạ trại để nghỉ. Lý Thà nh, Sách Siêu bị thua tráºn đầu, liá»n cho ngưá»i báo vá»›i Lương Trung Thư, Trung Thư sai Văn Äạt, láºp tức phải Ä‘em quân bản há»™, để đánh giúp. Khi Văn Äạt ra tá»›n nÆ¡i, Lý Thà nh đón và o trong trại để cùng bà n việc quân.
Văn Äạt cưá»i bảo Lý Thà nh rằng:
- Việc đó cá»n con thế, bá» gì mà phải nghÄ©, để sáng mai đánh cho chúng má»™t tráºn là xong.
Hai ngưá»i bà n định xong, đầu canh tư hôm sau, truyá»n quân sÄ© trở dáºy ăn cÆ¡m, rồi sang canh năm kéo quân ra đánh. Bên kia quân mã Tống Giang cÅ©ng ầm ầm kéo đến như gió thổi nước reo, thế mạnh không biết tá»›i đâu mà kể, Văn Äạt thấy váºy liá»n truyá»n quân mã dà n thà nh thế tráºn, và lại truyá»n cung ná» ra bắn giữ ven tráºn.
Bên tráºn Tống Giang có má»™t viên Äại Tướng, dẫn l1 cỠđỠthêu năm chữ " TÃch Lịch Há»a T6à n Minh ", Ä‘i ra trước tráºn quát to lên rằng:
- Äám quan tham lại nhÅ©ng ở phá»§ Äại Danh, nghe ta nói: đã lâu nay ta định Ä‘em quân đến đánh thà nh trì, song còn thương đám lương dân trong thà nh, nên chưa nỡ quyết. Nay ngươi Ä‘em Lưu Tuấn NghÄ©a cùng Thạch Tú và đứa gian phu dâm phụ ra ná»™p trả đây thì ta sẽ lui quân láºp tức, không há» sâm nhiá»…u là m chi. Bằng ngu xuẩn không nghe thì ta cho biết...
Văn Äạt nghe nói cả giáºn, há»i lên rằng:
- Ai bắt thằng giặc ấy cho ta?
Nói dứt lá»i thì Sách Siêu phóng ngá»±a ra trước cá»a tráºn quát lên rằng
- Thằng kia nguyên là mệnh quan cá»§a nhà nước, triá»u đình đã phụ chi ngươi, mà ngươi nỡ bá» kiếp là m ngưá»i để Ä‘i lạc thảo? Nay ta bắt ngươi, quyết xé ra muôn Ä‘oạn má»›i thôi.
Tần Minh nghe câu đó, lại như lá»a cháy đổ thêm dầu, đùng đùng nổi giáºn, múa Lang Nha Côn xông ra để đánh. Sách Siêu cÅ©ng phóng ngá»±ara đánh vá»›i Tần Minh. Äôi bên cùng ngá»±a hăng ngưá»i khoẻ, đánh nhau tá»›i hai mươi hiệp không phân được thua. Bên kia Hà n Thao đứng trong đội tiá»n quân, dương cung đặt tên bắn má»™t phát trúng phải cánh tay tả. Sách Siêu bá» rá»i đại phá»§ ra, rồi quay ngá»±a vá» bản tráºn. Tống Giang cầm roi trá» vẫy tam quânnhất tá» xông ra đánh giết máu chảy thà nh sông, xương phÆ¡i đầy ná»™i, Ä‘uổi đánh khá»i bãi Rữa Gia, cướp cả tiểu trại ở Hoè Thụ Phi, rồi Văn Äạt chạy vá» Phi Hổ Dá»±c, kiểm Ä‘iểm quân mã chia ba thiệt mất má»™t phần.
Chiá»u hôm đó Tống Giang đóng quân ở Hoè Thụ Phi, Ngô Dụng bà n mưu rằng:
- Quân binh thua chạy, trong lòng tất khiếp, nay nếu không thừa thế đánh tráºn, thì sau nầy khó phá ngay được.
Tống Giang khen phải, liá»n truyá»n lệnh những quân lÃnh giá»i đắc thắng láºp tức đêm hôm đó phải tiến lên để đánh.
Äêm hôm đó Văn Äạt đương ngồi lo nghÄ© ở trong trướng, chợt thấy lÃnh báo
- Vá» phÃa bên đống có má»™t dẫy lá»a kéo đến.
Chà ng thúc quân sÄ© lên ngá»±a,Ä‘i ra phÃa đông để xem, thì thấy lá»a sáng rá»±c trá»i, không biết bao nhiêu mà kể. Chợt lại thấy vá» phÃa bên Tây cÅ©ng có má»™t dẫy lá»a kéo đến, chà ng quay ngá»±a vá» phÃa Tây để xem. đương khi đó, chợt thấy tiếng kêu dáºy đất, rồi có Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh, cùng phó tướng Dương Xuân, Trần Äạt, ở dẫy lá»a vá» phÃa bên Äông kéo xông và o.
Văn Äạt kinh sợ vá»™i kéo quân vá» Phi Hổ Dá»±c. Chợt lại thấy phÃa bên Tây có Hô Duyên Chước dẫn phó tướng là Âu Bằng, Yến Thuáºn kéo quân xông đến. Hia phÃa Ä‘á»u hăng hái ra sức, hò reo vang lừng mà kéo áºp và o. Äoạn rồi thấy Tần Minh dẫn phó tướng là Hà n Thao, Bà nh DÄ© ở đằng sau ầm ầm kéo đến, ngưá»i reo ngá»±a hét, đông đúc không biá»t tá»›i đâu mà lượng được.
Quân mã Văn Äạt Ä‘á»u rối loạn cả lên, liá»n nhổ toà n trại mà chạy. Chợt lại thấy phÃa trước reo hò ầm Ä© , rồi có má»™t tiếng súng kêu nổ dáºy trá»i, quân sÄ© Ä‘á»u hết hồn mà chạy Ä‘i không được. Nguyên đó là Oanh Thiên Lôi Lăng Chấn kéo quân theo lối đưá»ng hẻm,đến bên núi Phi Hổ Dá»±c nổ súng ra hiệu, để cho các mạn quân mã biết đưá»ng mà đánh.
Khi đó Lâm Xung dẫn phó tướng là Mã lân, Äặng Phi, đón chặng đưá»ng Ä‘i cá»§a Văn Äạt, rồi bốn bên trống tráºn nổi lên ầm ầm, đóm Ä‘uốc sáng rá»±c cả trá»i, là m cho quân mã cá»§a Văn Äạt Ä‘á»u tháo chạy rối lên không sao giữ được.
Văn Äạt múa đại Ä‘ao hết sức cướp đưá»ng để chạy. May gặp có Lý Thà nh kéo binh đến tiếp, hai ngưá»i Ä‘á»u hợp quân là m má»™t, vừa đánh vừa chạy giáºt lùi, mãi đến khi trá»i sáng má»›i vỠđến thà nh. Lương Trung Thư nghe tin quân thua, sợ kinh hết cả hồn vÃa, vá»™i Ä‘iểm binh ra thà nh tiếp đón đám tà n quân cá»§a hai tướng, rồi đóng chặt cá»a thà nh giữ riết ở trong nhà mà không dám thò ra đánh nữa.
Sáng hôm sau quân mã Tống Giangkéo đến đóng trại ở chân thà nh phÃa bên Äông, rồi sắp sá»a để đánh phá châu thà nh.
Bấy giá» Lương Trung Thư há»p các quan lại, để bà n kế giải cứu.
Lý Thà nh nói rằng:
- Quân giặc đến thà nh rất là cần cấp, nay nếu lững thững tất bị hãm mất thà nh, váºy tướng công nên sai ngưá»i vá» báo cho Kinh Sư vá»›i Xái Thái Sư, để ngà i tâu vá»›i triá»u đình, mang binh ra cứu. Còn ở đây thì nhất diện nhá» Quan Phá»§ Äại Danh sức cho dân phu, Ä‘em đủ các đồ gá»— đá cung tên, để ra sức cùng nhau giữ thà nh, thì may ra má»›i khá»i nguy được.
Lương Trung Thư nghe nói, liá»n viết thư sai gia tướng là Vương Äịnh, dẫn mấy tên quân mã lẻn ra ngoà i thà nh để phi báo và o nÆ¡i kinh sư, và cầu cứu các nÆ¡i phá»§ huyện, còn trong thà nh thì nói vá»›i Vương Thái Thúláºp tức bắt dân phu coi giữ rất là cẩn tháºn.
Bên kia Tống giang truyá»n lệnh các tướng vây thà nh, hạ trại ba mặt Äông,Tây, Bắc, còn bá» trống cá»a Nam để ngà y ngà y cho quân đến đánh phá. Nhất diện lại sai ngưá»i đến sÆ¡n trại thôi thúc lương thảo. Là m cách lâu dà i để vây lấy thà nh Äại Danh, cứu lấy hai ngưá»i cho kỳ được.
Lý Thà nh,Văn Äạt ngà y nà o cÅ©ng Ä‘em quân ra đánh, không nên công trạng chút gì, còn Sách Siêu thì bị trúng mÅ©i tên, vẫn không sao khá»i được, tÃnh mạng thà nh Äại Danh cÆ¡ hồ gần nguy cấp đến nÆ¡i.
Nói vá» Vương Äịnh dẫn hai tên lÃnh kỵ thẳng và o Äông Kinh tá»›i phá»§ Thái Sư nói vá»›i lÃnh gác và o báo cho Thái Sư biết. Xái Thái Sư nghe nói truyá»n cho Vương Äịnh và o hầu. Vương Äịnh và o tá»›i nhà trong đưa máºt thư lên trình Thái Sư. Thái Sư xem xong cả kinh, há»i rõ má»i việc, Vương Äịnh liá»n Ä‘em má»i việc Lư Tuấn NghÄ©a, và binh thế cá»§a Tống Giang bẩm rõ cho Thái Sư biết.
Thái Sư bảo vá»›i Vương Äịnh rằng:
- Ngươi Ä‘i xa tá»›i đây hãy còn mệt nhá»c, hãy ra nghỉ ngoà i trạm, để ta há»p các quan bà n định xem sao, rồi sẽ liệu.
Vương Äịnh bẩm rằng:
- Thà nh Äại Danh hiện nay như trứng để đầuđẳng. Nếu lỡ ra bị hãm, thì các phá»§ huyện ở Bắc Hà tất nguy, váºy xin ân tướng mau mau cho quân ra tiểu trừ má»›i được.
Xái KÃnh nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi cứ ra đó, khắc ta liệu.
Vương Äịnh lạy chà o lui ra, Thái Sư liá»n má»i các quan văn võ ở Viện Khu Máºt láºp tức đến bà n việc quân, khi các quan trong Khu Máºt Viện, cùng ba nha Thái Úy, đã tá» tá»±u cả. Thái Sư bèn thuáºt chuyện cho nghe, và bà n há»i xem sách dùng binh sai tướng như thế nà o, để bảo toà n phá»§ Äại Danh cho được? Các quan nghe nói Ä‘á»u len lét nhìn nhau, không ai nói được câu gì cả. Chợt đâu thấy má»™t ngưá»i đứng sau bá»™ quan Thái Úy, chạy ra vái chà o mà nói rằng:
- Chúng tôi xin tiến cá» má»™t ngưá»i, ân tướng tha phép chúng tôi xin nói.
Nguyên ngưá»i nầy há» Tuyên tên Tán, mặt Ä‘en chìu chÄ©u, mÅ©i ngá»a lên trá»i, tóc quăn râu Ä‘á», mình cao tám thước hay khiến cây cương Ä‘ao, võ nghệ rất giá»i, trước đã là m chức Quáºn Mã ở Vương Phá»§, ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Xú Quáºn Mã (Quáºn Mã Xấu). Nhân khi chà ng đánmh được Phiên tướng, Quáºn vương có lòng yêu quý võ nghệ, liá»n gả con gái cho là m vợ. Sau quáºn chúa thấy chà ng xấu quá, đến nổi buồn bá»±c mà chết. Nhân váºy chà ng cÅ©ng không được trá»ng dụng, mà hiện nay vẫn giữ chức binh mã Bảo NghÄ©a Sứ ở trong Vương phá»§. Hôm đó chà ng thấy các quan Ä‘á»u im ỉm, không không ai nói được câu nà o, liá»n có ý tức giáºn, mà chạy ra kêu vá»›i Thái Sư.
Bấy giá» Thái Sư nghe nói, liá»n há»i Tuyên Tán rằng;
- Tướng quân định tiến cỠai cứ nói cho ta biết?
- Bẩm Thái Sư khi chúng tôi còn nhá», có má»™t ngưá»i anh em quen biết ở trong là ng, há» Quan tên Thắng, vốn con cháu Võ An Hầu ở cuối Ä‘á»i nhà Hán khi trước. Anh ta tướng ngưá»i vạm vỡ cÅ©ng giống vá»›i ông tổ là Quan Vân Trưá»ng, khiến cây Ä‘ao Thanh Long Yển Nguyệt, hiện nay là m Tuần Kiểm ở Bồ Äông, là má»™t chức tầm thưá»ng ở dưới. Ngưá»i đó lúc nhá» có Ä‘á»c Kinh Sá», rất giá»i vá» võ nghệ, sức khoẻ muôn ngưá»i không địch, nay nếu lấy lá»… má»i lên, bái là m Thượng Tướng, thì đám giặc cá» tất là trừ hết, mà nhà nước được yên tÄ©nh từ đây.
Xái KÃnh nghe nói cả mừng, liá»n sai Tuyên tán là m sứ, Ä‘em văn thư yên mã láºp tức ra Bồ Äông để đón Quan Thắng, Tuyên tán vâng lệnh lÄ©nh văn thư trở ra, rồi Ä‘em dăm ngưá»i theo hầu cùng Ä‘i.
Khi Tuyên Tán đến nÆ¡i, hai bên chà o há»i rồi Quan thắng má»i và o trong sảnh mà há»i rằng:
- Cố nhân đã lâu không được gặp, chẳng hay có việc chi mà khó nhá»c đến đây?
Tuyên Tán nói rằng:
- Nay nhân bá»n giặc cá» vây đánh thà nh Äại Danh, tôi có Ä‘em tà i an bang định quốc cá»§a huynh trưởng, để nói vá»›i Thái Sư, Thái Sư liá»n sai tôi vâng sắc chỉ cá»§a triá»u đình, Ä‘em tiá»n lụa yên nhung đến đây để đón huynh trưởng, váºy xin huynh trưởng chá»› nên từ chối mà đi ngay cho...
Quan Thắng nghe nói cả mừng, nói với Tuyên Tán rằng:
- Ngưá»i anh em tôi đây há» Hắc tên Tư Văn, là anh em kết nghÄ©a vá»›i tôi, khi trước mẫu than ông ta nằm mÆ¡ thấy ông Tỉnh Má»™c Can. Ông nầy giá»i đủ mưá»i tám môn võ nghệ, mà tá»›i nay vẫn còn chìm đắm ở đây, thá»±c là đáng tiếc! Nay nếu cùng Ä‘i mà ra sức cứu giúp nước nhà ,thì là m chi mà không được?
Tuyên Tán lấy là m vui mừng, liá»n giục hai ngưá»i mau mau ra Ä‘i. Quan Thắng bèn dặn dò nhà cá»a, rồi cùng vá»›i Hắc Tư Văn, dẫn mưá»i mấy ngưá»i ở Quan Tây theo Tuyên Tán láºp tức Ä‘i và o Äông Kinh.
Khi và o tá»›i Äông Kinh tá»›i phá»§ Thái Sư, có lÃnh canh cá»a đưa và o hầu Thái Sư, Xái Thái Sư trông thấy Quan Thắng, mình cao hÆ¡n tám thước, râu nhá» ba hà ng, mà y ngà i mắt phượng, mặt dà i môi Ä‘á», rõ ra má»™t vẽ đưá»ng đưá»ng, thì trong bụng cả mừng liá»n há»i ngay rằng:
- Tướng quân năm nay bao nhiêu tuổi?
Quan Thắng bẩm
- Chúng tôi năm nay ba mươi hai.
- Hiện nay giặc Lương SÆ¡n vây đánh thà nh Äại Danh, tướng quân có cách gì khả dÄ© giải vây Ä‘i được?
- Xưa nay chúng tôi vẫn nghe đám giặc cỠấy, lẫn lút ở chá»— bến nước, để quấy nhiá»…u lương dân, nay nhất đán rá»i xa sà o huyệt, đó là tá»± gây tai hoạ mà thôi. Song nay nếu cứu được thà nh Äại Danh thì cÅ©ng khó nhá»c vô cùng. Váºy tôi xin lÄ©nh mấy vạn tinh binh thẳng tá»›i Lương SÆ¡n để đánh rồi sau đánh bắt quân giặc, khiến cho chúng đầu Ä‘uôi không kịp cứu nhau, thì má»›i có thể tất thắng được.
Thái Sư nghe nói cả mừng, bảo Tuyên Tán rằng:
- Äó là kế vây Ngụy cứu Triệu đó. Kế ấy chÃnh hợp ý ta.
Nói Ä‘oạn liá»n truyá»n Viện Khu Máºt cắt lấy nghìn rưỡi quân tinh nhuệ ở SÆ¡n Äông, Hà Bắc, cho Hắc Tư Văn là m Tiên Phong, Tuyên Tán là m háºu hợp, Quan Thắng thì Lãnh Binh Chỉ Huy Sứ, bá»™ quân Thái Úy là Äoà n Thưá»ng tiếp ứng lương thảo Ä‘i sau, Ä‘oạn rồi khao thưởng tam quân, mà láºp tức khởi trình Ä‘i đánh Lương SÆ¡n Bạc.
Má»›i hay:
Ba quân hổ báo uy danh đất:
Má»™t tráºn binh Ä‘ao khà dáºy trá»i
Thế gian chi hiếm anh tà i,
Chỉ e thiên hạ hiếm ngưá»i mắt xanh!
Bây giá» tướng giá»i binh tinh,
ThỠxem Sơn Bạc tan tà nh hay chăng?
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Tôi tá»› đồng tiá»n, xưa gá»i nô tà i đồng âm vá»›i nô tà i là tôi tá»› ngưá»i khôn, má»›i đầu nói ra ở miệng Quách Lệnh Công mắng con, ý nói là m đầy tá»› cho ngưá»i ta sai khiến. Thế mà ngà y nay xem ra, thì hầu hết thiên hạ, sao mà loại tôi tá»› ấy nhiá»u thay;
Tôi tá»› đồng tiá»n, nà o phải riêng ở đám buôn thúng bán mẹt, đầu đưá»ng só chợ mà thôi, có thể nói từ kẻ áo xiêm tá» chỉnh, ra luồn và o cúi hầu môn; mặc giáp bà o cưỡi ngá»±a múa gươm, liá»u sống chết vá»›i sa trưá»ng; cho đến má»™t bầu kinh sá», thiết trướng các nÆ¡i; Hoặc là ngà n dặm non sông hiểm trở, vá»›i má»i ngà nh sinh hoạt...á»u là m tôi tá»› đồng tiá»n, má»™t khi theo Ä‘uổi bất cứ nghá» nghiệp gì sang hèn, mà thiếu tÃnh cách nhân đạo, Ä‘á»u là m tôi tá»› đồng tiá»n; Hỡi ôi! Äám ngưá»i thiên hạ, mà không cái gì chẳng vị đồng tiá»n, thì vua do đâu mà trị, dân nhỠđâu mà yên, cha mẹ lấy gì mà nuôi con, con nhá» và o đâu mà dạy dá»—, đức cá»§a ta là m sao mà láºp, bá»n háºu há»c nhá» và o đâu mà bắt chước theo? Thạch Tú mắng Lương Trung Thư rằng: Ngươi chỉ là m tôi tá»› cho những thằng tôi tá»›... Thá»±c Thi Nại Am khéo mượn bút chá»i Ä‘á»i bằng má»™t giá»ng văn đáng khóc đáng cưá»i rất khoái!
Sách Siêu trước đã cùng xuất hiện vá»›i Dương Chà ở má»™t Ä‘oạn văn đến đây cách hÆ¡n năm mươi hồi, má»›i lại hiện ra, vì trước không nhân có má»™t sá»± gì mà xuất hiện, đến đây má»›i vừa hé ra, lại vì má»™t mÅ©i tên cá»§a Hà n Thao mà ngừng trở lại, rồi sau chuyển đến bị bắt ở trong đám tuyết, ngá»n bút tả ra, không thể vá»™i và ng mà nói tá»›i.
Tả bắn Sách Siêu lại dùng mÅ©i tên cá»§a Hà n Thao đó là sao? Chá»§ ý là m cho Sách Siêu ngừng lại, chẳng phải là chà tả chết Sách Siêu, cho nên có lúc tả bắn dùng mÅ©i tên cá»§a Hoa Vinh; má»›i đúng vá»›i sá»± bắn; Lại có lúc tả bắn dùng mÅ©i tên cá»§a Hà n Thao, cho rõ chẳng đúng vá»›i sá»± bắn, bắn mà không thể chết lại dùng mÅ©i tên cá»§a Hà n Thao, vì sao? Vì Hà n Thao phó tướng cá»§a Tần Minh, má»›i mượn ra như váºy.
Má»™t vị đưá»ng đưá»ng Tể Tướng ngôi tôn, và Tam Nha ở trong Khu Máºt Viện long trá»ng, thế mà nghe tin giặc, đã len lét nét mặt trông nhau, thì há»i rằng còn có mưu gì để trên báo quốc gia, dưới trừ cưá»ng lá»— váºy vay? Thế mà bá»—ng đâu ở đằng sau lưng các vị đó, lại chuyển ra má»™t ngưá»i, đưa ra kế sách, do sau lưng kẻ ở sau lưng ấy, lại chuyển ra má»™t ngưá»i nữa, có thể phá giặc giúp nước, ngỠđâu kẻ ở sau lưng lần thứ hai kia, lại dẫn ra má»™t kẻ ở sau lưng nữa, đỠcùng giúp sức kẻ ở sau lưng; Hỡi ôi; Nhân tà i khó biết thay; Chẳng phải đó ư; Sao mà sau lưng có nhiá»u ngưá»i thế? Thì ra ba ngưá»i sau lưng cÅ©ng may mà gặp lúc triá»u đình Ä‘a sá»±, để có ngà y thiên hạ biết tà i, chẳng thế thì sao giá» lại được ở dưới gót các vị quan cao Äại Thần, như Tể Tướng vá»›i Tam Nha trong khu Máºt Viện? Mà thấy bóng mặt trá»i? Song ba ngưá»i cÅ©ng lại chẳng may gặp lúc nước nhà lắm việc, rồi cÅ©ng chẳng khá»i phải ra Ä‘á»i, ta biết đâu được cứ đóng cá»a nằm cao, vui trá»n tuổi già , mà cÅ©ng chẳng nguyện theo đòi quan Tể Tướng Äại Thần, Tam Quan trong khu Máºt Viện, để mất cả nhuệ khÃ, khi đối vá»›i má»i nguy cÆ¡? Äá»c tá»›i đây chẳng khá»i ngáºm ngùi than thở.
|

23-08-2008, 08:38 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Hồi 63
Äêm trăng Duyên Chước lừa Quan Thắng
Trá»i tuyết Công Minh bắt Sách Siêu.
Nói vá» Tống Giang cùng các Tướng hết sức đánh phá thà nh trì, song Lý Thà nh, Văn Äạt đóng vững cá» thà nh, không chịu ra đánh, trên thà nh phòng bị rất nghiêm, không sao mà phá ngay được. Tống Giang thấy quân sÄ© Ä‘i đánh đã lâu mà không được nên công, thì trong lòng lấy là m băn khoăn buồn bã, không biết láºp kế ra sao?
Má»™t buổi tối hôm đó, chà ng đương ngồi buồn trong trướng, mở bá»™ Thiên Thư cá»§a Cá»u Thiên Huyá»n Nữ ra xem, thì bá»—ng thấy có ngưá»i và o báo:
- Có Quân Sư Ngô Dụng đến hầu.
Tống Giang nghe báo liá»n đứng dáºy đón Ngô Dụng và o để nói chuyện.
Ngô Dụng nói với Tống Giang rằng:
- Quân ta đến đây vây đánh đã lâu, mà không thấy quân mã đến cứu, trong thà nh cÅ©ng không chịu ra, chắc là Lương Trung Thư, lại cho ngưá»i cáo cấp vá»›i bố vợ là Xái Thái Sư, để Ä‘em binh ra tiếp ứng ở đây, mà trong đám đó hẳn có tay Tướng giá»i. Nếu há» lại dùng kế vây nước Ngụy cứu nước Triệu, nghÄ©a là há» không đến đánh ở đây, mà đánh thẳng và o Lương SÆ¡n Bạc, thì có lẽ nguy mất. Việc đó huynh trưởng phải nên lưu tâm, thu tháºp quân sÄ© Ä‘i trước, dẫu không lui vá» cả, song...
Vừa nói đến đó, thì Thần Hà nh Thái Bảo Äá»›i Tung đến báo rằng:
- Nay Xái Thái Sư đón ngưá»i cháu Quan Bồ Tát là Äại Äao Quan Thắng ở Bồ Äông là m Äại Tướng dẫn quân đến đánh Lương SÆ¡n Bạc, các Äầu LÄ©nh ở nhà đá»u lấy là m kinh hoảng lo sợ, váºy xin huynh trưởng cùng Quân Sư hãy tạm lui binh, vá» cứu Lương SÆ¡n, rồi sau sẽ liệu...
Ngô Dụng nghe nói, bà n với Tống Giang rằng:
- Äã đà nh như váºy, song ta đây không thể vá» vá»™i ngay được. Äêm nay hãy cho quân bá»™ Ä‘i trước, còn để cho hai toán quân mã nấp ở hai bên Phi Hổ Dá»±c, phòng bị quân mã trong thà nh theo Ä‘uổi, thì má»›i có thể chống cá»± lại được.
Tống Giang khen phải liá»n cắt Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh dẫn năm trăm quân mã mai phục ở bên tả Phi Hổ Dá»±c, và Báo Tá» Äầu Lâm Xung dẫn năm trăm quân mã phục ở bên hữu, Lại truyá»n cho Hô Duyên Chước dẫn hai mươi quân kỵ, cùng Lăng Chấn Ä‘em súng đặt ở gần thà nh, cách chừng hai mươi dặm để đợi khi quân mã trong thà nh ra Ä‘uổi, thì ra hiệu cho quân phục biết. Äoạn rồi truyá»n lệnh cho quân Tiá»n đội, dần dần kéo lui như mây tan như mưa tạnh, dù gặp quân mã nà o cÅ©ng không được đánh nhau. Äám bá»™ quân vâng lệnh, ná»a đêm hôm ấy kéo Ä‘i, mãi đến giá» tý hôm sau má»›i hết.
Bấy giá» trên thà nh trông thấy quân sÄ© Tống Giang Ä‘á»u cuốn cá» vác Ä‘oá, cùng nhau nhổ trại kéo lui, liá»n Ä‘em tin tức và o báo cho Lương Trung Thư biết. Trung Thư nghe báo, láºp tức gá»i lý Thà nh, Văn Äạt lên để bà n.
Văn Äạt nói:
- Sá»± nầy chắc là quân mã Äông Kinh đến đánh Lương SÆ¡n Bạc, nên há» sợ mất sà o huyệt mà phải kéo quân vá» giữ. Váºy bất nhược ta thừa thế Ä‘uổi đánh má»™t tráºn, thì thế nà o cÅ©ng bắt được Tống Giang.
ÄÆ°Æ¡ng khi bà n bạc thì bá»—ng thấy có ngưá»i báo, có công văn ở Äông Kinh đưa ra, ước định Ä‘em quân đánh thẳng Lương SÆ¡n Bạc, và khi Tống Giang kéo vá», thì phải Ä‘uổi theo mà đánh. Lương Trung Thư nghe báo, bèn sai Lý Thà nh, Văn Äạt dẫn hai toán quân Ä‘i theo hai đưá»ng Äông Tây để Ä‘uổi.
Bấy giá» quân mã Tống Giang đương lục tục lui vá», chợt thấy quân mã trong thà nh ra Ä‘uổi, chúng liá»n ùa nhau mà nhất tá» kéo chạy, Lý Thà nh, Văn Äạt thấy váºy, liá»n thúc quân Ä‘uổi riết để đánh.
Khi Ä‘uổi đến Phi Hổ Dá»±c, chợt nghe tiếng đằng sau lưng có tiếng nổ đánh đùng đùng, rồi trống tráºn nổi lên như sấm động, quân mã ở đâu bá»—ng kéo cá» vác đáo xông ra, uy thế rất là hùng dÅ©ng, Lý Thà nh, Văn Äạt luống cuống, ngá»±a chưa kịp xoay giở, đã thấy bên tả có Hoa Vinh, bên hữu có Lâm Xung Ä‘á»u đổ áºp đến để đánh.
Hai ngưá»i biết là mắc kế vá»™i và ng lui quân trở lại. Bất đồ lại gặp toán quân mã cá»§a Hô Duyên Chước, Ä‘á»u ra sức xông đánh rất là hăng hái. Lý Thà nh, Văn Äạt bị thua má»™t tráºn xác sÆ¡, rách cả áo mất cả mÅ©, rồi cùng nhau kéo vá» trong thà nh, đóng cá»a lại không dám thò ra nữa.
Bên kia quân mã Tống Giang lại thứ tự ung dung mà kéo vỠSơn Bạc.
Khi vá» gần tá»›i Lương SÆ¡n, gặp toán quân cá»§a Tuyên Tán ngăn chặn đưá»ng Ä‘i, Tống Giang liá»n truyá»n lệnh tạm hạ dinh trại, rồi sai ngưá»i theo đưá»ng tắt trở vá» báo cho sÆ¡n trại, và ước hẹn quân mã thá»§y trại để cùng cứu ứng.
Khi đó hai Äầu LÄ©nh là Trương Hoà nh, Trương Thuáºn bà n vá»›i nhau rằng::
- Anh em ta từ khi đến đây, chưa láºp được chút công lao gì... Hiện nay Äạo Äao Quan Thắng chia quân ba đạo tiến đánh ta đây, váºy bất nhược anh em ta kéo ra cướp trại, bắt lấy Quan Thắng mà láºp lấy đại công thì đối vá»›i anh em cÅ©ng được kiêu hãnh đôi chút, chú nghÄ© sao?
Trương Thuáºn nói:
- Tôi cùng Ca Ca chỉ coi vá» mặt thá»§y quân, nếu lỡ ra thế nà o, thì không có ngưá»i cứu ứng, thì tất là mang tiếng vá»›i anh em, không tiện...
- Nếu cứ như váºy thì đến năm nà o má»›i láºp được công? Ngươi không Ä‘i thì thôi, đêm nay ta Ä‘i má»™t mình váºy,
Trương Thuáºn hết sức can gián, Trương Hoà nh nhất định không nghe. Äêm hôm đó Trương Hoà nh Ä‘iểm năm mươi chiếc thuyá»n, má»—i thuyá»n có năm ba tên lÃnh, tay cầm trưá»ng sang Ä‘ao lá chuối, rồi thừa lúc đêm trăng tịch mịch, mà kéo thuyá»n Ä‘i ra đưá»ng bá»™, để cùng nhau đến cướp trại.
Äêm hôm ấy Quan Thắng Ä‘ang ngồi xem sách trong trướng, bá»—ng thấy ngưá»i báo, có bốn năm mươi chiếc thuyá»n ở trong đám lau lách Ä‘i ra, ngưá»i nà o ngưá»i nấy Ä‘á»u cầm trưá»ng sang trong tay, không biết có việc chi?
Quan Thắng nghe báo cưá»i nhạt má»™t tiếng, rồi quay lại ngưá»i tỳ Tướng bên cạnh, mà nói mấy câu rất nhá», ngưá»i ngoà i không hiểu ra sao?
Bên kia Trương Hoà nh dẫn mấy trăm lâu la theo đám lau lách lần và o nhổ hết chông gai, Ä‘i thẳng đến trại Quan Thắng. Bấy giá» khoảng quá canh hai, chà ng Ä‘i và o đến trại Trung Quân, thấy trong trướng đèn nến sáng choang. Quan Thắng đương ngồi vuốt râu xem sách. Trương Hoà nh mừng thầm trong bụng, tay cầm cây gươm trưá»ng, sấn và o trong trướng để bắt. Chợt đâu nghe tiếng thanh la nổi lên, rồi thấy quân sÄ© reo hò quát tháo chẳng khác gì trá»i long đất lở, núi lở sông xoay, là m cho Trương Hoà nh phải kinh sợ rụng rá»i, mà quay đầu toan chạy.
Chà ng vừa quay Ä‘á»u toan chạy, thì quân phục ở bốn mặt đổ ra ầm ầm, rồi bắt hết cả mấy trăm ngưá»i, cùng Trương Hoà nh mà giải và o, cùng Trương Hoà nh mà giải và o cho Quan Thắng.
Quan Thắng trông thấy Trương Hoà nh cưá»i mà mắng rằng:
- Quân giặc cỠthấm và o đâu, mà dám trêu ghẹo đến ta?
Nói Ä‘oạn liá»n sai giam Trương Hoà nh và o xe tù, mà giam hết bá»n quân sÄ© ở đó, để đợi bắt được Tống Giang sẽ giải vá» Kinh Sư.
Nói vá» ba anh em há» Nguyá»…n, cÅ©ng coi thá»§y trại ở Lương SÆ¡n Bạc, hôm đó đương ngồi bà n chuyện vá»›i nhau, chợt thấy Trương Thuáºn chạy đến nói rằng:
- Ca Ca tôi không nghe lá»i tôi can, Ä‘em quân đến cướp trại Quan Thắng bất đồ bị bắt giam và o xe tù, không biết là m sao cho được?
Nguyễn Tiểu Thất nghe nói kêu lên rằng:
- Anh em chúng ta cùng sống cùng chết, hoạn nạn có nhau, váºy anh là anh em ruá»™t vá»›i Trương Hoà nh, sao anh lại để cho Ä‘i má»™t mình, đến ná»—i bị ngưá»i ta bắt được? Nay anh không Ä‘i cứu, thì để ba anh em tôi Ä‘i cứu cho...
Trương Thuáºn nói:
- Vì tôi chưa được tướng lệnh cá»§a Tống Ca Ca, nên không dám Ä‘i liá»u.
- Nếu đợi Tướng lệnh, thì anh bác có lẽ bị nó đem là m mắm mất rồi.
Nguyá»…n Tiểu Nhị, Nguyá»…n Tiểu NgÅ© cÅ©ng Ä‘á»u lấy là m phải, mà thúc nhau Ä‘i cứu Trương Hoà nh. Trương Thuáºn lại cố can không được, sau đà nh phải chịu theo vá»›i há», Trống đầu canh tư hôm đó, các Thá»§y trại Äầu LÄ©nh Ä‘á»u dẫn hÆ¡n hai trăm chiếc thuyá»n kéo ra để cướp trại Quan Thắng thấy váºy, lại và o báo cho chá»§ tướng biết.
Quan Thắng nghe báo cưá»i rằng:
- Quân ngu dốt thực!
Nói đoạn dặn thầm tuỳ tướng mấy câu như trước.
Äằng kia ba anh em há» nguyá»…n Ä‘i trước, Trương Thuáºn Ä‘i sau, ầm ầm kéo nhau đến trại Quan Thắng. Khi tá»›i nÆ¡i thấy trong trại đèn nến sáng choang mà vắng tanh vắng ngắt không có ai Ä‘i lại. Ba anh em há» Nguyá»…n lấy là m nghi ngá», toan quay ra để chạy, bá»—ng đâu thấy trước trướng nổi lên mấy tiếng thanh la, rồi thấy bốn bên tả hữu các quan mã bá»™, có tá»›i tám đưá»ng đổ ra mà vây chặt lấy.
Trương Thuáºn thấy sá»± thế nguy cấp liá»n lui lại nhảy tót xuống nước, rồi ba anh em há» Nguyá»…n cÅ©ng cướp đưá»ng để chạy ra bến nước, Bất đồ bị quân lÃnh quan Thắng thả giây móc bắt được Nguyá»…n Tiểu Thất Ä‘em Ä‘i. Còn Nguyá»…n Tiểu Nhị, Tiểu NgÅ©, thì có Lý Tuấn, Äồng Uy, Äồng Mãnh, cứu vá» trong trại.
Khi vá» tá»›i sÆ¡n trại. Liá»n báo tình hình cho sÆ¡n trại biết. Lưu ÄÆ°á»ng liá»n sai Trương Thuáºn Ä‘i đưá»ng thá»§y đến trại Tống Giang, để báo cho Tống Giang biết. Tống Giang liá»n gá»i Ngô Dụng đến để bà n kế. Ngô Dụng nói vá»›i Tống Giang rằng:
- Ngà y mai ra đánh má»™t tráºn xem thua được thế nà o rồi ta sẽ liệu.
ÄÆ°Æ¡ng khi bà n luáºn vá»›i nhau, bá»—ng thấy trống tráºn nổi lên ầm ầm, rồi có ngưá»i và o báo rằng:
- Tuyên Tán bộ lãnh tam quân thẳng đến đại trại để khơi đánh.
Tống Giang nghe báo, vội dẫn quân ra tiếp đón, khi ra tới nơi, thấy Tuyên Tán đứng bên kia thách đánh.
Tống Giang liá»n há»i:
- Anh em, ai ra ngựa trước xem sao?
Nói chưa dứt lá»i, thì thấy Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh vá»— ngá»±c cầm thương ra đánh Tuyên án. Tuyên Tán cÅ©ng múa Ä‘ao ra đỡ. Äôi bên đánh nhau chừng hÆ¡n mưá»i hiệp, thì Hoa Vinh lừa miếng phá đĩnh mà quay ngá»±a chạy thẳng. Tuyên Tán liá»n vá»— ngá»±a hăng hái Ä‘uổi theo.
Hoa Vinh thấy Tuyên Tán Ä‘uổi theo, bèn Ä‘eo gươm và o rồi lấy cung đặt tên, quay mình lại nhắm Tuyên Tán má»™t phát, Tuyên án nghe tiếng cung báºt, vá»™i giÆ¡ Ä‘ao lên gạt, thì mÅ©i tên bắn và o lưỡi Ä‘ao ken má»™t cái. Hoa Vinh lấy mÅ©i tên nữa, nhè lúc Tuyên Tán đến gần, bắn luôn má»™t phát thứ hai và o trước bụng. Tuyên Tán né mình tránh khá»i, mÅ©i tên bắn ra chá»— không. Tuyên Tán thấy nghá» bắn cung cá»§a Hoa Vinh tà i giá»i, liá»n quay ngá»±a lại mà không dám Ä‘uổi nữa. Hoa Vinh thấy Tuyên Tán không Ä‘uổi, bèn quay ngá»±a lại lấy mÅ©i tên thứ ba, nhằm và o sau lưng Tuyên Tán bắn thêm phát nữa. Vừa bắn xong, nghe tiếng kêu đến binh môt cái, té ra mÅ©i tên lại vừa bắn và o miếng kÃnh yểm tâm.
Tuyên Tán vá»™i và ng vá» tráºn, báo cho Quan Thắng biết. Quan Thắng gá»i lÃnh dắt ngá»±a ra, láºp tức vác Ä‘ao Thanh Long, lên ngá»±a XÃch Thố, mà thẳng xông ra tráºn.
Tống Giang trông thấy Quan Thắng rõ ra vẻ anh tà i lẫm liệt, bèn chỉ bảo Ngô Dụng mà khen ngợi luôn mồm. Äoạn rồi quay lại nói to lên vá»›i các Tướng rằng:
- Quan Tướng quân má»™t báºc anh hùng, thá»±c là đáng lắm...
Lâm Xung thấy váºy, khà tức nổi lên đùng đùng, liá»n kêu lên rằng:
- Anh em chúng ta, từ khi lên ở SÆ¡n Bạc đến nay, đánh nhau cÅ©ng đã có năm bảy mươi tráºn, có khi nà o chịu nhục vá»›i ai? Sao ngà y nay lại giảm uy phong như váºy?
Nói đoạn múa thương ra ngựa, thẳng xông sang đánh Quan Thắng.
Quan Thắng quát to lên rằng:
- Bá»› quân giặc cỠở bến vÅ©ng nước, ta không có thì giỠđánh bắt các ngươi, cứ bảo Tống Giang ra đây, ta há»i vì cá»› sao dám bá»™i bạc triá»u đình?
Tống Giang nghe nói vá»™i thét Lâm Xung dừng lại, rồi phóng ngá»±a ra tráºn nghiêng mình chà o Quan Thắng mà nói rằng:
- Chúng tôi là Tống Giang tiểu lại ở Váºn Thà nh, xin chà o Tướng quân. Có tá»™i gì xin cứ há»i?
Quan Thắng nói:
- Ngươi là kẻ tiểu lại, sao dám phản bá»™i triá»u đình?
- Vì triá»u đình vô đạo, dong túng kẻ gian thần, không có trung lương tiến đạt, đám quan tham lại nhÅ©ng đầy dẫy nhân gian là m hại biết bao nhiêu ngưá»i lương thiện, nhân váºy Tống Giang nầy phải thay trá»i là m đạo, chứ không có bụng gì khác cả...
- Rõ rà ng bay là giặc cá». Thay trá»i là m đạo, là m đạo nà o...Nay binh trá»i đến đây lại còn khéo nói hay sao? Nếu không xuống ngá»±a chịu trói, thì ta truyá»n cho nát xác bây giá».
Tìch Lịch Há»a Tần Minh nghe nói, kêu lên má»™t tiếng rất to, rồi múa Lang Nha Côn vá»— ngá»±a xông ra, Lâm Xung cÅ©ng múa Phi Thương ra để đánh,
Hai Tướng hăng hái xông và o. Quan Thắng múa Ä‘ao đón đánh, cát bụi tung lên như đèn kéo quân váºy. Chợt đâu thấy Tống Giang chỉ chỉ gáºt gáºt, rồi sai khua chiên rút quân vá». Lâm Xung, Tần Minh quay và o nói vá»›i Tống giang rằng:
- Chúng tôi đương vây bắt hắn, sao huynh trưởng lại vội thu quân?
Tống Giang nói to lên rằng:
- Anh em phải biết, chúng ta đây vốn giữ lòng trung nghÄ©a, nay Ä‘em hai ngưá»i mà đánh má»™t ngưá»i sao nỡ! Như thế có bắt được hắn, chắc là hắn cÅ©ng không phục... Và ta xem Äại Äao là má»™t tướng nghÄ©a dÅ©ng, dòng dõi trung thần, ông cha xưa nay là m thần là m thánh, ai ai cÅ©ng đến phụng thá», nếu nay bắt được ngưá»i ấy lên núi, thì Tống Giang xin tình nguyện nhưá»ng ngôi đó...
Lâm Xung, Tần Minh nghe nói, Ä‘á»u biến sắc mặt mà lui và o. Äoạn rồi hai bên Ä‘á»u thu quân vá» trại.
Quan Thắng vỠđến trong trại, xuống ngá»±a cởi giáp, trong lòng nghÄ© thầm rằng:"Ta hết sức đánh vá»›i hai Tướng có lẽ sắp thua vá»›i há», thế mà Tống Giang vá»™i khua chiên thu quân, không biết là ý tứ là m sao? ".
NghÄ© Ä‘oạn liá»n sai đẩy xe tù Trương Hoà nh, Nguyá»…n Tiểu Thất ra mà há»i rằng:
- Tống Giang chỉ là má»™t anh tiểu lại ở Váºn Thà nh, sao mà các ngươi lại phục hắn như váºy?
Nguyễn Tiểu Thất vội nói lên rằng:
- Ca Ca tôi vẫn vốn là má»™t ngưá»i có tiếng ở SÆ¡n Äông, ai ai cÅ©ng gá»i là C6ạp Thá»i VÅ© Tống Công Minh, các ngươi là ngưá»i không biết trung nghÄ©a, thì hiểu sao nổi mà há»i...
Quan Thắng nghe nói, chỉ cúi đầu, rồi lại sai Ä‘em xe tù để và o má»™t chá»—. Tối hôm đó quan Thắng đứng ngồi vÆ¡ vẫn không yên, bèn chạy ra sau trại nom quanh nom quẩn má»™t mình, ngẩng trông l ên thấy mịt mù sương tá»a, khà lạnh đầy trá»i, má»™t bóng trăng suông lá» má» hÆ¡i rõ, giang sang cảnh sắc trông ra Ä‘á»u có vẻ thương cảm bồi hồi, chà ng thấy váºy lại cà ng ngao ngán, thở dà i mà đứng mãi không Ä‘i.
ÄÆ°Æ¡ng khi dùng dằng vẫn vÆ¡, chợt thấy lÃnh và o báo:
- Có má»™t tướng ráºm râu, má»™t mình má»™t ngá»±a, xin và o yết kiến Nguyên Súy.
Quan Thắng há»i:
- Sao ngươi không biết há»i xem ai?
- Bẩm, Ông ta không có mũ giáp quân khà chi cả, mà cũng không chịu nói tên, chỉ nói là muốn yết kiến Nguyên Soái thôi.
Quan Thắng ngần ngại rồi gáºt đầu mà bảo rằng:
- Ngươi ra má»i và o đây.
Tên lÃnh vâng lá»i quay Ä‘i, thì má»™t lát dẫn ngưá»i ấy và o. Khi và o trong trướng. Quan Thắng quay bảo ngưá»i tỳ tướng báºt đèn lên, rồi trông ngưá»i kia, thấy nét mặt có vẻ quen quen. Quan Thắng há»i:
- Ông là ai?
Ngưá»i kia nói:
- Xin Ä‘uổi ngưá»i hầu Ä‘i, rồi tôi sẽ nói.
Quan Thắng cưá»i rằng:
- Là m ngưá»i đại tướng ở trong đám muôn quân vạn lÃnh, nếu không nhất đức nhất tâm, là m sao sai khiến cho được? Trong trại tôi đây, bất cứ trong trướng, ngoà i trướng, kẻ trên ngưá»i dưới, ****** là tâm phúc cá»§a tôi cả, có việc gì xin cứ nói cho...
Ngưá»i kia nói:
- Tiểu Tướng tức Hô Duyên Chước, ngà y trước đã từng vâng mạng triá»u đình, thống lÄ©nh tráºn ngá»±a Liên Hoà n ra đánh Lương SÆ¡n Bạc, sau chẳng may lỡ mắc phải kế gian, sẩy há»ng việc quân, nên không dám trở vá» triá»u đình nữa. Má»›i rồi nghe tin Tướng quân đến đây, trong lòng lấy là m vui mừng quá đổi. Tráºn đánh hôm nay Lâm Xung vốn định bắt Tướng quân, sau Tống Giang sợ phạm hại đến ngà i, nên phải khua chiên thu quân láºp tức. Ngưá»i ấy vốn có chà quy phục triá»u đình, nhưng bá»n kia không chịu theo nên không dứt Ä‘i được. Nhân thế có bà n riêng vá»›i tôi, định để khu xá» lòng ngưá»i, sao cho quy thuáºn cả má»›i nghe. Váºy nếu Tướng quân có lòng tin tôi, thì đêm mai chỉ xin Ä‘em Ãt cung tên, dẫn Ãt quân kỵ, theo đưá»ng tắt dẫn đến sÆ¡n trại mà tróc nã bá»n Lâm Xung, thì không những Tướng quân láºp được công to mà tôi vá»›i Tống Giang cÅ©ng khả dÄ© chuá»™c được tá»™i xưa đôi chút, Tướng quân nghÄ© sao?
Quan Thắng nghe nói cả mừng, má»i Hô Duyên Chước và o trong trướng để thiết rượu. Hô Duyên Chước lại Ä‘em chuyện Tống Giang là ngưá»i hết lòng trung nghÄ©a, chẳng may bị hãm và o chốn bất nhân, để thuáºt cho Quan Thắng nghe, Quan Thắng nghe chuyện, lại vuốt râu uống rượu, rồi vá»— đùi mà ta thán vô cùng.
Sáng hôm sau đem quân ra khơi đánh. Quan Thắng bà n cùng Hô Duyên Chước rằng:
- Äêm nay tuy có mưu kế đó, song hiện bây giá» cÅ©ng phải ra tráºn bắt đánh mấy Tướng má»›i được.
Hô Duyên Chước liá»n mượn mÅ© giáp, cưỡi ngá»±a xông ra trước tráºn. Tống Giang gá»i Hô Duyên Chước mắng rằng:
- SÆ¡n trại có má»™t chút gì phụ bạc vá»›i ngươi, sao ngươi nỡ ná»a đêm bá» Ä‘i mà cõng rắn cắn gà nhà như thế.
Hô Duyên Chước đáp rằng:
- Một anh tiểu lại vô tri, thì nên công trạng gì mà nói.
Tống Giang liá»n sai Trấn Tam SÆ¡n Hoà ng TÃn xông ngá»±a ra đánh Hô Duyên Chước. Hai bên đánh nhau chưa được mươi hiệp, thì Hô Duyên Chước đánh cho má»™t chiêu, Hoà ng TÃn chết ngay trên mình ngá»±a. Quan Thắng trông thấy cả mừng, truyá»n lệnh cho tam quân nhất tá» xông ra để đánh.
Hô Duyên Chước can rằng:
- Không nên Ä‘uổi há», bên ấy có Ngô Dụng, cÅ©ng là má»™t tay thần cÆ¡ mưu mẹo rất nhiá»u, không khéo thì mất kế mất...
Quan Thắng nghe nói, vá»™i thu quân vá» trại, cất chén mừng Hô Duyên Chước mà há»i rằng:
- Trấn Tam SÆ¡n Hoà ng TÃn là thế nà o?
Hô Duyên Chước nói:
- Ngưá»i đó cÅ©ng là mệnh quan cá»§a triá»u đình, trước là m Äô Giám ở Thanh Châu, sau cùng vá»›i Hoa Vinh, Tần Minh cùng Ä‘i lạc thảo. Hắn ta bình nháºt đối vá»›i Tống Công Minh vẫn là bất hợp; ngà y nay Tống Giang sai hắn ra đánh, chÃnh là muốn giết Ä‘i cho rảnh.
Quan Thắng nghe nói lại cả mừng, liá»n truyá»n lệnh cho Hắc Tư Văn cùng Tuyên Tán chia quân là m hai đưá»ng để tiếp ứng, và tá»± dẫn năm trăm quân kỵ, Ä‘á»u cung tên chỉnh đốn, để theo Hô Duyên Chước đến trại Tống Giang, ước định canh hai hôm ấy ra Ä‘i, và o khoảng canh ba thì tá»›i trại, rồi cứ nghe hiệu súng, thì trong ngoà i giáp đánh là m má»™t.
Äêm hôm đó vẻ trá»i lạnh lẽo, trăng sáng trên không. Quan Thắng chuẩn bị đâu đó, rồi ngá»±a tháo nhạc, ngưá»i ngáºm tăm, Hô Duyên Chước dẫn đưá»ng Ä‘i trước, còn quân sÄ© Ä‘á»u lục tục theo sau.
Äi chừng ná»a trống canh, chợt thấy má»™t toán bốn năm mươi tên lÃnh sẽ cất tiếng há»i rằng:
- Có phải Hô Tướng quân đấy không?
Hô Duyên Chước quát lên rằng:
- Không được nói, cứ theo thẳng và o sau ngựa kia.
Äoạn rồi Hồ Duyên Chước cứ xốc ngá»±a lên trước, Quan Thắng thì kèm ngá»±a Ä‘i sau. Lại Ä‘i má»™t lúc, qua chốn má»m núi.Hô Duyên Chước cầm cây gươm trá» và o má»™t chá»— xa xa có ngá»n đèn Ä‘á». Quan Thắng đứng dừng ngá»±a lại mà há»i:
- Cái đèn đỠấy là chỗ nà o?
Hồ Duyên Chước đáp:
- Äó chÃnh là trại Trung Quân cá»§a Tống Công Minh...Nói Ä‘oạn thúc quân mã phải Ä‘i cho riết. Khi Ä‘i gần đến chá»— đèn Ä‘á», bá»—ng nghe má»™t tiếng súng hiệu rất to, trông quanh trông quẩn không thấy má»™t ai, quay lại nom Hô Duyên Chước, cÅ©ng không thấy đâu nữa, Quan Thắng thấy váºy cả kinh, biết rằng trúng kế, vá»™i và ng quay ngá»±a lui vá».
Chợt đâu thấy bốn chung quanh núi, Ä‘á»u khua chiêng gõ trống vang lừng, rồi đám quân mã kinh hoà ng sợ hãi mà tranh nhau chạy mau để trốn, Khi Quan Thắng trông lại, thì chỉ thấy có mấy tên kỵ theo mình, còn thì trốn đâu mất cả.
Quan Thắng dẫn mấy tên kỵ vừa má»›i Ä‘i khá»i chá»— má»m núi, bá»—ng thấy rừng cây ở phÃa sau có tiếng nổ đánh Ä‘oà ng, rồi bốn bên những quân câu móc đổ ra, giáºt Quan Thắng ngã xuống ngá»±a, cướp lấy đại Ä‘ao, cởi lấy mÅ© giáp mà túm nhau Ä‘em vá» trại.
Äằng kia Hoa Vinh cùng Lâm Xung, dẫn má»™t toán quân ra đón Tuyên Tán. Khi gặp nhau hai bên cùng ra sức hăng hái để đánh. Äánh được hai ba mươi hiệp, Tuyên Tán thấy Ä‘uối sức không địch nổi, liá»n quay ngá»±a để chạy. Khi chà ng vừa quay ngá»±a lại, thì gặp má»™t viên nữ Tướng là Nhất Trượng Thanh Hổ Tam Nương tung tấm lưới móc hồng cẩm ra, kéo Tuyên Tán xuống ngá»±a, rồi sai quân bắt trói mang vá».
Vá» phần Hắc Tư Văn gặp Tần Minh, Tôn Láºp đón đánh, Hắc Tư Văn trông thấy hai ngưá»i, liá»n quát lên rằng:
- Bá»› quân giặc cá», đứa nà o ngăn trở ta là chết, tránh ta là sống...
Tần Minh cả giáºn, múa Lang Nha Côn xông đến đánh Hắc Tư Văn, hai bên đấu tranh chừng và i hiệp, thì Tôn Láºp toan xông và o để đánh, Hắc Tư Văn thấy váºy, tay sang hÆ¡i luống cuống, tần Minh bèn thừa thế đánh má»™t côn ngã lăn xuống ngá»±a. Äoạn rồi quân sÄ© reo hò đổ đến để bắt.
Còn ở trại Quan Thắng, thì có Lý Ứng dẫn quân đến cứơp, cứu đám Trương Hoà nh, Nguyá»…n Tiểu Thất cùng đám thá»§y quân bị bắt, rồi lấy hết lương thảo lừa ngá»±a, vá»— yên quân chúng mà vá». Và o khoảng rạng sáng, Tống Giang há»p các Tướng đến Trung NghÄ©a ÄÆ°á»ng ở trên sÆ¡n trại, rồi sai giải Quan Thắng, Tuyên Tán, cùng Hắc Tư Văn lên.
Khi chúng giải ba ngưá»i lên, Tống Giang vá»™i và ng xuống thá»m, quát Ä‘uổi quân sÄ©, thân hà nh cởi tr1oi ba ngưá»i, rồi má»i Quan Thắng lên ngồi ghế giữa, mà cúi đầu lạy tạ mà nói rằng:
- Quân chúng ngu cuồng vong mênh, dám mạo phạm oai ngà i, xin ngà i tha tội cho.
Hô Duyên Chước cũng cúi lạy mà rằng:
- Tôi vì Tướng lệnh, không tếh không được, xin ngà i tha tội cuồng dại dối trá ấy cho...
Quan Thắng nom thấy các Äầu LÄ©nh Ä‘á»u nghÄ©a khà trân trá»ng, có vẻ đáng phục, liá»n quay lại há»i Tuyên Tán, Hắc Tư Văn rằng:
- Chúng ta bị bắt tới đây, nên như thế nà o thì phải?
Hai ngưá»i nói rằng:
- Xin tùy tướng lệnh của ngà i...
Quan Thắng nói:
- Bây giỠcũng không còn mặt mũi nà o trở vỠkinh nữa, xin cho chết sớm là hơn.
- Nếu ngà i không khinh là bỉ láºu, thì xin cùng ở lại đây để thay Trá»i là m Äạo, bằng không thì chúng tôi cÅ©ng không dám lưu lại là m chi, xin đưa ngà i vá» kinh ngay láºp tức...
Quan Thắng thở dà i mà rằng:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói: Tống Công Minh nhân huynh trung nghÄ©a, thá»±c là có thế. Ngưá»i ta sống ở trên Ä‘á»i, vua biết thì Ä‘á»n Æ¡n vua, bạn biết thì Ä‘á»n Æ¡n bạn, ngà y nay đã chuyển đến lòng, thì xin ở đây là m đứa tiểu tốt để Ä‘á»n Æ¡n tri ngá»™ cho xong...
Tống Giang nghe nói cả mừng, nhất diện đặt tiệc thiết đãi, và nhất diện chong Ä‘i dá»— dà nh đám quân thua chạy, ước được năm bảy nghìn quân mã, kẻ nà o có bố có mẹ ở nhà đá»u cấp tiá»n cho vá» nhà cả. Äoạn rồi sai Tiết VÄ©nh đến Bồ Äông, đón vợ con Quan Thắng lên sÆ¡n trại.
Hôm đó Tống Giang đương ngồi yến ẩm, chợt nghĩ đến nông nỗi Lư Tuấn Nghĩa cùng Thạch Tú ở Bắc Kinh, thì lại ngẫm nghĩ mà lã chã tuôn đôi dòng lụy.
Ngô Dụng liá»n nói lên rằng:
- Việc đó bất tất huynh trưởng phải lo, tôi đã có cách đây rồi... Chỉ ngà y mai Ä‘em quân Ä‘i đánh Äại Danh thì tất là thà nh sá»±.
Quan Thắng nghe nói bèn đứng dáºy nói rằng:
- Quan má»— chưa có chút gì để Ä‘á»n Æ¡n yêu quý, váºy Ä‘i là m tiá»n bá»™ phen nầy.
Tống Giang cả mừng, liá»n tạ Æ¡n Quan Thắng, rồi cùng nhau yến ẩm rất vui. Ngà y hôm sau truyá»n cho Tuyên Tán, H8ác Tư Văn là m phó Tướng cùng vá»›i Quan Thắng dẫn quân bản bá»™, Ä‘i trước là m tiá»n bá»™ tiên phong, còn các Äầu LÄ©nh cùng các quân đánh thà nh Äại Danh trước, nay Ä‘á»u nghe lệnh kéo Ä‘i, và thêm có Trương thuáºn Ä‘em các đồ mÅ© giáp Ä‘i và o đó.
Nói vá» Lương Trung Thư thấy Sách Siêu đã khá»i bệnh dáºy được, trong lòng lấy là m vui mừng, trông ra thấy trá»i má» sắc ám, gió Bắc gà o thét bên tai, rất chiá»u ghê sợ, chợt đâu thám mã báo rằng:
- Quan Thắng, Tuyên Tán, Hắc Tư Văn, cùng các quân sÄ© Ä‘á»u bị Tống Giang tróc nã, hiện đã nháºp đảng vá»›i Tống Giang, và kéo quân đến đây để đánh.
Lương Trung Thư nghe nói kinh ngạc rụng rá»i, bá»—ng rÆ¡i ngay xuống đất mà không biết, Sách Siêu thấy váºy liá»n bẩm rằng:
- Trước đây tôi bị mũi tên ngầm, nay quyết báo thù mới hả, ân Tướng không ngại chi.
Lương Trung Thư liá»n rót chén rượu nóng thưởng luôn cho Sách Siêu, và dặn Ä‘em quân mã ra đón đánh, rồi Lý Thà nh, Văn Äạt tiếp ứng ra sau.
Bấy giỠđương tháng trá»ng đông (tháng má»™t), khà trá»i lạnh lẽo trong mấy ngà y trá»i, gió bấc đìu hiu, trá»i đất biến sắc, ngá»±a rét xoăn da, thiết giáp lạnh như băng tuyết, Sách Siêu vác cây đại phá»§ kéo quân ra đến Phi Hổ Dá»±c để hạ trại.
Ngà y hôm sau Tống Giang dẫn Lã Phương, Quách Thịnh lên gò cao, để xem Quan Thắng đánh nhau. Khi trống tráºn đủ ba hồi, Quan Thắng xông ra trước tráºn, rồi bên kia Sách Siêu cÅ©ng vá»— ngá»±a xông ra.
Sách Siêu má»›i ra, không nháºn biết Quan Thắng, sau thấy quân sÄ© nói lên rằng, ngưá»i kia chÃnh Äại Äao Quan Thắng má»›i bá»™i bạc triá»u đình đó.
Sách Siêu lặng ngắt vác phá»§ vá»— ngá»±a ra đánh Quan hắng. Quan Thắng múa Ä‘ao lên đỡ. Äôi bên múa Ä‘ao chừng mươi hiệp, Lý Thà nh thấy sức lá»±c Sách Siêu khó lòng địch nổi Quan Thắng, liá»n múa Ä‘ao ra tráºn, để hiệp lá»±c cùng đánh. Bên nầy Tuyên Tán, Hắc Tư Văn thấy váºy cÅ©ng vác quân khà xông ra đánh giúp Quan Thắng. Năm con ngá»±a Ä‘á»u quần nhau má»™t chá»—, cát bụi tung lên không biết đâu mà trông được.
Tống ginag đứng trên gò cao trông thấy, liá»n vẫy đại quân kéo trà n sang đánh. Quân mã Lý Thà nh cả thua, bá» chạy và o thà nh, rồi Tống giang cÅ©ng thu binh vá» trại...
Ngà y hôm sau mây má» che kÃn, đất thảm trá»i sầu, má»™t mình Sách Siêu dẫn toán quân mã ra ngoà i thà nh, xông đột thách đánh, Ngô Dụng liá»n sai má»™t tóan quân nhá» ra đánh đùa, đợi cho Sách Siêu Ä‘uổi đến thì bá» cả mà chạy, Sách Siêu được má»™t tráºn, trong lòng lấy là m vui mừng há»›n hở, và o thà nh báo cho Trung Thư biết.
Chiá»u hôm ấy, mây cà ng Ä‘en kÃn, gió cà ng thổi mạnh hÆ¡n lên. Ngô Dụng đưng trước trướng nom ra, thấy tuyết rÆ¡i phÆ¡i phá»›i, đầy trá»i má»™t vẻ tiêu sÆ¡, chà ng bèn sai quân sÄ© đến các đưá»ng hẻm ven sông cạnh núi bên thà nh đà o hầm xẻ hố, rồi lấy đất phá»§ lên cho kÃn.
Äêm hôm đó mưa tuyết cà ng nặng, đến sáng hôm sau trên các đưá»ng Ä‘i, tuyết Ä‘á»ng chừng ngáºp cổ chân ngá»±a. Sách Siêu trèo lên thà nh nom ra, thì thấy quân sÄ© Tống giang Ä‘á»u có vẻ sợ hãi kinh hoà ng, ngồi đứng không yên, chà ng liá»n Ä‘iểm ba trăm nhân mã, xông ra thà nh để đánh. Quân mã Tống Giang thấy váºy Ä‘á»u chạy tán loạn mà thục lấy thân. Sách Siêu Ä‘uổi đánh mấy bước, bá»—ng gặp thá»§y quân Äầu LÄ©nh là Lý Tuấn, Trương hoà nh cưỡi ngá»±a cầm thương đón đánh. Äôi bên đánh nhau chưa được mấy hiệp, thì Lý Tuấn, Trương Hoà nh đã bị thua, bá» cả thương mà chạy, Sách Siêu nóng máu liá»n thốc ngá»±a Ä‘uổi theo hai ngưá»i.
Khi tá»›i quãng đưá»ng kia, Má»™t bên có khe nước, Lý tuấn liá»n bá» ngá»±a nhảy thẳng xuống khe kêu ầm lên rằng:
- Tống Công Minh Ca Ca chạy mau đi.
Sách Siêu nghe váºy, cà ng hết sức Ä‘uổi, tế ngá»±a lên để xông và o tráºn. Bá»—ng đâu thấy phÃa sau núi có má»™t tiếng súng nổ rất to, cả ngưá»i lẫn ngá»±a Sách Siêu Ä‘á»u bị sa xuống hố, rồi có đám quân phục ở bên đưá»ng, đổ ùa ra mà bắt trói...
Má»›i hay:
Nam nhi đạp đất đội trá»i,
Thù xưa mong trả, nợ Ä‘á»i mong trang.
Biết đâu thá»i váºn phi thưá»ng,
Máy then xoay chuyển ai lưá»ng cho ra?
Bây giỠthế lỡ cơ sa,
Chim *****g cá cháºu dá»… mà trách ai?
Cho hay tiến thoái ở Ä‘á»i,
Có thân trước phải liệu thá»i cho tinh...
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Hồi nầy tả thá»§y quân cướp trại sao đến nổi nói qua loa như thế? Vì chá»§ ý là m nảy ra má»™t Äại Äao Quan Thắng, còn má»i ngưá»i không đáng kể chi!
Tả Äại Äao từng chá»— thấy nảy ra biến tướng cá»§a Quan Vân Trưá»ng, khá nói rằng rất là nho nhã, rất là hoạt đạt, rất là rung thà nh, và rất anh linh, trong đám má»™t trăm lẻ tám ngưá»i, lại có má»™t báºc tuyệt luân siêu quần, lại không thể Ä‘em con mắt Ä‘á»c má»i truyện khác, mà đá»c truyện nầy!
Tả trá»i tuyết bắt Sách Siêu, chỉ tả qua Sách Siêu, lại cần tả ra tuyết trá»i kia. Tả lấy rõ thá»i tuyết tinh thần, khiến cho bắt được Sách Siêu, đó là phép thần nhiá»…m cá»§a hoạ gia, chẳng thể bá» qua má»™t chút.
|

23-08-2008, 08:38 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Hồi 64
Thác Tháp Thiên Vương, trong mơ hiển thánh;
Lãng Lý Bạch Äiá»u, dưới nước báo oán.
Bấy Sách Siêu bị bắt, đám quân chạy tán loạn vá» thà nh báo vá»›i Lương Trung Thư, Trung Thư nghe tin cả kinh, truyá»n cho quân đóng chặt cá»a thà nh, không dám Ä‘em quân ra đánh, rồi toan Ä‘em giết Lư Tuấn NghÄ©a, và Thạch Tú, song sợ Tống Giang tức giáºn phá thà nh, mà quân viện cá»§a triá»u đình không kịp tá»›i, thì nguy hiểm đến nÆ¡i, nên phải giam hai ngưá»i ở đó, và dâng biểu vá» tâu triá»u đình các lẽ.
Bên kia bắt trói Sách Siêu, Ä‘em giải và o trướng Trung Quân, Tống Giang trông thấy cả mừng, thân hà nh cởi trói cho Sách Siêu, má»i và o trong trướng thiết rượu, rồi lấy lá»i ngon ngá»t nói vá»›i Sách Siêu rằng:
- Tướng Quân coi xem, anh em chúng tôi cÅ©ng là quá ná»a trong đám quan quân ra cả, váºy nếu Tướng quân có lòng hạ cố thì xin ở đây giúp Tống Giang tôi để thay Trá»i là m Äạo mà cứu lấy sinh linh.
Dương Chà cÅ©ng đến chà o há»i Sách Siêu, cùng nhau kể ná»—i ly biệt, đôi bên gạt thầm lụy thảm, rồi Sách Siêu xin vâng lá»i mà ở đó. Tống Giang thấy váºy cả mừng liá»n sai đặt tiệc thiết đãi trong trướng.
Ngà y hôm sau các tướng lại hết sức đánh thà nh mấy ngà y trá»i, không sao phá nổi. Tống Giang lấy là m lo nghÄ© băn khoăn mà đứng ngồi vÆ¡ vẫn không yên. Má»™t hôm Tống Giang đương ngồi buồn trong trướng, bá»—ng thấy ngá»n gió đìu hiu đưa đến, là m cho ngá»n đèn trước trướng đã tắt hẳn rồi lại loé lên như Ä‘om đóm. Khi tráºn gió thổi qua chợt thấy dưới bóng Ä‘en có má»™t ngưá»i Ä‘i đến, ra ý dùng dằng băn khoăn, gá»i Tống Giang mà há»i rằng:
- Anh em ở đây là m gì như váºy?
Tống Giang ngẩng nom, té ra là Tiá»u Cái ở đó, chà ng liá»n kinh ngạc đứng dáºy đáp rằng:
- Ca Ca ở đâu đến đây? ... Äại thù tôi chưa báo được, trong lòng thá»±c là áy náy không yên. Nay nhân việc binh báºn rá»™n, không được chu tất việc tế lá»…, váºy vong linh Ca Ca vỠđây, chắc là có việc gì mắng trách đó chăng?
- Hiá»n đệ không biết, tôi vá»›i hiá»n đệ là anh em tâm phúc, nên tôi phải đến đây để cứu đó. Hiện nay cái nạn sau lưng sắp phát, chỉ có má»™t vị sao thiêng ở đất Giang Nam thì má»›i khu trừ Ä‘i được, váºy ba mươi sáu chước chước nà o là hÆ¡n, hiá»n đệ phải liệu mau Ä‘i, kẻo sau lại hối háºn là anh em không cứu.
Tống Giang nghe nói vá»™i sấn đến gần mà há»i rằng:
- Âm hồn Ca Ca đến đây, có việc gì xin nói thực cho...
Tiá»u Cái đáp rằng:
- Thôi không cần nói lắm phải láºp tức thu xếp vá» Ä‘i chá»› lưu luyến đây nữa... Tôi Ä‘i đây.
Nói Ä‘oạn Tống Giang sịch mở mắt ra, má»›i biết là má»™t giấc má»™ng Nam Kha canh vắng, chà ng liá»n má»i Ngô Dụng đến thuáºt giấc má»™ng cho nghe.
Ngô Dụng nói rằng:
- Tiá»u Thiên Vương đã hiển thánh như váºy chắc là đÃch thá»±c chứ không sai. Vả hiện nay khà trá»i đương lạnh, gió bấc tuết sương, quân mã ở lâu không tiện, váºy cÅ©ng nên tạm lui vá» núi chá» khi Äông hết sang Xuân, rồi sẽ Ä‘em quân Ä‘i đánh cÅ©ng chưa muá»™n gì. Việc đó xin nhân huynh liệu trước thì hÆ¡n.
- Quân Sư nói đã đà nh là phải, song Lư Viên Ngoại cùng Thạch Tú còn đương bị giam ở trong lao, má»™t ngà y đăng đẳng mong má»i anh em đến cứu, nay nếu bây giá» rút quân trở vá» thì tất là tÃnh mạng cá»§a há» khó lòng mà toà n được. Nói thế thá»±c là tiến thoái lưỡng nan, ta nên bà n kỹ xem sao rồi sẽ liệu.
Nói Ä‘oạn hai ngưá»i bà n bạc má»™t đêm hôm ấy, không quyết định ra sao.
Sáng hôm sau Tống Giang bá»—ng thấy tinh thần má»i mệt, mình nóng như sôi, đầu nhức như búa bổ, nằm liên miên ở giưá»ng mà không muốn dáºy.
Các Äầu LÄ©nh thấy váºy Ä‘á»u tụ há»p trước trướng để thăm há»i trông nom.
Khi các tướng nom đến Tống Giang thấy đằng sau lưng có má»™t mụn như hạt Ä‘áºu nổi lên, đỠvầng như viên than nóng. Ngô Dụng thấy váºy nói vá»›i các Äầu LÄ©nh rằng:
- Cái bệnh nầy không phải là ung cÅ©ng không phải là nhá»t, duy có thứ bá»™t Ä‘áºu xanh, khả dÄ© giữ được khà độc không cho thấm và o trong ruá»™t, váºy ta nên tìm thứ bá»™t ấy cho Ca Ca uống má»›i được. Còn vá» việc thuốc men thì ở đây xa lạ, không biết rằng tìm đâu cho được thầy hay?
Ngô Dụng chưa nói dứt lá»i, thì thấy Lãng Lý Bạch Äiá»u nói lên rằng:
- Khi trước mẹ tôi ở Tầm Dương, bị cái háºu bối, thuốc men mãi không khá»i bệnh, sau má»›i được ông An Äạo Toà n ở phá»§ Kiến Khang đến chữa, thì bệnh láºp tức khá»i ngay, từ đó tôi lấy là m cảm phục ông ta, mà kiếm được tiá»n nong là đem đến biếu. Nay bệnh huynh trưởng như váºy, tưởng có ngưá»i ấy đến, thì thế nà o cÅ©ng khá»i, duy đây sang Kiến Khang Châu thì đưá»ng sá diệu vợi, nếu muốn kịp thì phải Ä‘i ngay cho chóng má»›i được.
Ngô Dụng nói:
- Huynh trưởng nằm mê thấy Tiá»u Thiên Vương nói có vạ sau lưng, tất phải có linh tinh ở Giang Nam má»›i được, có lẽ là ngưá»i đó chăng?
Tống Giang nói:
- Nếu có phải váºy, thì Trương huynh nên láºp tức Ä‘i má»i vỠđây cứu mệnh cho ta, chá»› khá từ nan má»›i được. Ngô Dụng liá»n lấy ra trăm lạng và ng để đưa thầy thuốc, và đưa ba mươi lạng bạc cho Trương Thuáºn là m lá»™ phà mà dặn rằng:
- Ngươi phải láºp tức Ä‘i ngay chá»› nên để lỡ. Ta nay nhổ trại kéo quân vá» núi, ngươi Ä‘i mau mau, đón ngưá»i ta vỠđó, phải cho đến nÆ¡i đến chốn má»›i được.
Trương Thuáºn vâng lá»i, láºp tức gói khăn gói từ biệt má»i ngưá»i ra Ä‘i. Ngô Dụng lại sai lấy xe đặt Tống Giang lên rồi nhổ trại thu quân đêm hôm đó kéo vá» SÆ¡n Bạc.
Lương Trung Thư nghe tin Tống Giang đã rút quân vá», trong bụng hoà i nghi không hiểu ra sao? Lý Thà nh Văn Äạt Ä‘á»u nói ra.
Lão Ngô Dụng khôn ngoan qá»§y quyệt, lắm kế nhiá»u mưu, ta chỉ nên giữ vững, chá»› ra Ä‘uổi mà khốn.
Lương Trung Thư nghe nói khen phải, liá»n sai đóng thà nh giữ vững, mà không dám Ä‘uổi theo.
Vá» phần Trương Thuáºn má»™t mình khoác khăn gói ra Ä‘i, trá»i đông sương tuyết lạnh lẽo đìu hiu, trên đưá»ng vắng ngắt vắng tanh, riêng có má»™t thân vò võ. Khi đến sông Tầm Dương, trông quanh trông quẩn không có má»™t chiếc đò nà o để sang ngang được, trong lòng lấy là m sốt ruá»™t vô cùng.
Chà ng lại theo nẻo bá» sông Ä‘i má»™t lát, chợt trông thấy trong đám lau lách, có tiếng sá»™t soạt, rồi có má»™t ngưá»i đầu đội nón lá, mình mặc áo tÆ¡i, chạy ra há»i Trương Thuáºn rằng:
- Ông muốn đi đâu?
- Ta muốn sang phá»§ Kiến Khang, có má»™t việc rất cần, chở giúp cho sang, rồi ta sẽ trả nhiá»u tiá»n. Chở cÅ©ng được, không ngại gì, nhưng bây giá» sắp tối rồi, ông sang bên kia cÅ©ng không có chá»— trá», váºy bất nhược ông hãy ngá»§ tạm ở thuyá»n tôi, rồi gần sáng gió im tuyết lạnh, tôi sẽ chở sang, phải cho nhiá»u tiá»n má»›i được.
Trương Thuáºn nghe nói, lấy là m phải, liá»n theo ngưá»i lái đò cùng Ä‘i xuống lối bá» lau. Khi ra tá»›i mé sông thấy có má»™t chiếc thuyá»n nhá» buá»™c ở đó. Trong mÅ©i thuyá»n có má»™t háºu sinh gầy gò đương ngồi quay và o lò lá»a để sưởi. Lái đò đưa Trương Thuáºn xuống thuyá»n má»i và o trong khoang, cởi áo ư á»›t ra, gá»i tên háºu sinh Ä‘em ra lò lá»a để hÆ¡, rồi Trương Thuáºn mở khăn gói ra, lấy chăn bông nằm cuá»™n tròn ở trong khoang.
Nằm má»™t lát, Trương Thuáºn gá»i lái đò đến bảo rằng:
- Ở đây có rượu không? Äể lại cho ta má»™t Ãt thì tốt lắm.
- Rượu thì đây không có, chỉ có Ãt cÆ¡m, ông có xÆ¡i để tôi dá»n. Trương Thuáºn ngồi nhổm dáºy, bảo xá»›i cÆ¡m lên ăn mấy bát, rồi lại nằm lăn xuống ngá»§. Chà ng Ä‘i mấy hôm trá»i khó nhá»c, nay được chăn ấm chiếu êm, liá»n nằm thiếp Ä‘i lúc nà o không biết.
Bấy giá» tên háºu sinh kia vừa ngồi hÆ¡ áo trên đống lá»a, vừa quay lại nhìn Trương Thuáºn, rồi khẽ gá»i lái đò mà bảo rằng:
- Ca Ca có trông thấy không? Anh lái đò gáºt đầu hiểu ý, quay và o sá» gói cá»§a Trương thuáºn, rồi khẽ bảo tên háºu sinh rằng:
- Ngươi đẩy thuyá»n ra giữa sông sẽ hạ thá»§ thì tiện hÆ¡n.
Tên háºu sinh nghe nói, liá»n khẽ đẩy mui bồn nhảy lên trên bá», cởi giây thuyá»n ra, rồi lấy sà o sẽ đẩy thuyá»n lìa bến, mà chèo ra ngoà i giữa sông. Khi tá»›i giữa dòng sông, tên lái đò cắm thuyá»n ở đó, lấy giây thừng lừa trói Trương Thuáºn lại, rồi mở sạp thuyá»n lấy con dao lên... Bấy giá» Trương Thuáºn tỉnh dáºy thấy hai tay bị trói, không sao cá»±a được, rồi thấy tên lái đò cầm dao lăm lăm đứng bên cạnh mình.
Chà ng lấy là m kinh ngạc liá»n nói lên rằng:
- Hảo hán tha cho tôi, tôi xin đưa hết tiá»n nong ra ná»™p... Tên lái đò ung dung đáp rằng:
- Tiá»n cÅ©ng cần mà tÃnh mạng anh cÅ©ng cần...
- Vâng, váºy ông là m phúc cho tôi được toà n thân mà chết, thì linh hồn tôi không khi nà o oán đến ông.
Tên lái đò cưá»i nhạt mà nói rằng:
- Cái đó thì được lắm.
Nói Ä‘oạn vất con dao xuống, xách Trương Thuáºn mà ném xuống nước, rồi quay và o mở khăn gói ra xem. Khi lái đò trông thấy khăn gói có nhiá»u và ng bạc thì ngẩn ngưá»i ra, cau lông mà y má»™t cái, rồi gá»i tên háºu sinh ra mà bảo rằng:
- Ngũ đệ đến đây ta bảo.
Tên háºu sinh nghe nói, vừa quay cổ Ä‘i và o, thì bị tên lái đò đâm cho má»™t nhát, mà gạt phăng xuống giữa dòng sông. Äoạn rồi tên lái đò rá»a sạch máu me trên thuyá»n, mà nhổ sà o kẽo kẹt chèo Ä‘i.
Thực là :
Máu tham thấy lợi thì mê,
Trá»i cao đất rá»™ng thiếu chi chuyện Ä‘á»i.
Ghê thay những kẻ vô loà i,
Gươm và ng giáo bạc giết ngưá»i đã bao?
Nói vá» Trương Thuáºn vốn là tay lặn nước đã quen, xưa nay thưá»ng ở dưới nước bốn năm đêm má»›i lên cÅ©ng được. Hôm đó chà ng bị tên lái đò trói quăng xuống sông, liá»n cắn đứt dây trói ra, rồi má»›i bÆ¡i lên mặt nước, mà đi sang mạn bá» bên kia. Khi đó Ä‘i xa trông thấy đám rừng cây vá» phÃa bên Nam, có ánh đèn ngấp ngó, chà ng liá»n thoi thóp lên bá», để nguyên quần áo lướt thướt mà đi thẳng và o.
Chà ng Ä‘i đến chá»— ánh lá»a thấy có má»™t hà ng cÆ¡m, ánh lá»a xuyên thầu vách thá»§ng mà soi ra ngoà i, chà ng gõ cá»a má»™t tiếng, thấy có ông lão chạy ra mở, chà ng liá»n cúi đầu chà o ông lão mà xin há»i trá».
Ông lão há»i rằng:
- Anh có phải là bị cướp ở sông, rồi nhảy ngay xuống nước trốn đến đây không?
Trương Thuáºn nói:
- Chẳng giấu gì cụ, tôi ở SÆ¡n Äông, muốn Ä‘i sang phá»§ Kiến Khang có việc, chẳng may đêm qua xuống đò sang ngang, bị tên hung đồ trói bá» xuống sông, mà cướp lấy cả tiá»n nong quần áo, nhân vì tôi biết lá»™i nước, nên má»›i thoát nạn mà lên được đến đây xin cụ cứu cho tôi vá»›i.
Ông già nghe nói má»i Trương Thuáºn và o nhà bảo Ä‘em quần áo ra hÆ¡, và đem rượu nóng ra thiết đãi, ông già lại há»i Trương Thuáºn rằng:
- Bác tên há» là gì, ở SÆ¡n Äông sang đây có việc chi?
- Tôi hỠTrương, là anh em với thầy lang An ở phủ Kiến Khang, nay nhân rảnh việc đến thăm anh em cũng không có việc chi cần gấp.
- Bác ở SÆ¡n Äông đến đây, có Ä‘i qua Lương SÆ¡n Bạc không?
- Có, chÃnh tôi Ä‘i qua lối đó.
- Tôi thấy nói chá»§ SÆ¡n Bạc là Tống Giang, không hay cướp bóc hà nh khách, cÅ©ng không hay giết hại ngưá»i ta, chỉ chăm chăm thay Trá»i là m Äạo có phải không?
- Vâng, Tống Äầu LÄ©nh chỉ ghét đám tham quan lại nhÅ©ng, mà không hại đến lương dân bao giá».
- Tôi thấy nói tụi Tống Giang thá»±c là nhân nghÄ©a, chỉ thương nghèo cứu khổ, chứ không như bá»n giặc cỠở đây... Nay nếu được tụi ấy đến đây thì may ra đám lương dân cÅ©ng được khoái hoạt, mà khá»i bị đám tham quan nhÅ©ng lại như trước.
Trương Thuáºn nghe nói đến đó, liá»n bảo vá»›i ông già rằng:
- Tôi nói câu nầy thì ông bá» qua Ä‘i cho, chÃnh tôi là Lãng Lý Bạch Äiá»u Trương Thuáºn ở Lương SÆ¡n Bạc đây. Nhân vì Tống Công minh Ca Ca tôi bị lên háºu bối, sai tôi Ä‘em má»™t trăm lạng và ng sang đón An Äạo Toà n vá» chữa, ai ngá» ngá»§ dưới thuyá»n bị nó cướp mất tiá»n trói bá» dưới sông, rồi tôi cắn đứt cả thừng mà lá»™i lên đây.
Ông già có vẻ vui mừng mà rằng:
- Bác là hảo hán ở Lương Sơn, thì lão tôi cho thằng cháu trai ra chà o bác.
Nói Ä‘oạn liá»n đứng dáºy Ä‘i và o nhà trong. ÄÆ°á»£c má»™t lát có má»™t ngưá»i háºu sinh gầy gò ở trong Ä‘i ra, vái chà o Trương Thuáºn mà rằng:
- Tôi được nghe đại danh Ca Ca đã lâu, nay má»›i được gặp đây, thá»±c là hạnh phúc. Tôi đây há» Vương bà y vai thứ sáu, vì sức chạy nhảy rất nhanh nên ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Hoạt Diêm La Äình Lục, bìng sinh chỉ thÃch lá»™i nước đánh gáºy, cÅ©ng đã há»c táºp được nhiá»u thầy, mà không tìm được ngưá»i giá»i, nay tạm bán ngôi hà ng đây cho qua loa ngà y tháng đó thôi. Má»›i rồi mấy ngưá»i cướp tiá»n cá»§a Ca Ca tôi Ä‘á»u biết cả. Má»™t ngưá»i là Tiết Giang Quỹ Trương Vượng và má»™t ngưá»i háºu sinh gầy gò tên là Du Lý Thu Tôn NgÅ©, ngưá»i ở huyện Hoa Äình đến đó. Hai tên ấy vốn quen nghá» cướp bóc ở sông xưa nay, xin Ca Ca cứ vững tâm, ở đây và i hôm, để đợi chúng đến đây uống rượu rồi tôi sẽ báo thù cho Ca Ca.
Trương Thuáºn cảm tạ mà rằng:
- Tống Ca Ca tôi đương mắc bệnh, việc đón thầy rất cần, váºy sáng mai thế nà o chúng tôi cÅ©ng phải đón an Äạo Toà n rồi vỠđây cÅ©ng được.
Vương Äình Lục liá»n lấy áo xiêm má»›i cho Trương Thuáºn thay, rồi giết gà là m cÆ¡m để đãi.
Sáng hôm sau trá»i quang tuyết tạnh, Vương ÄÃnh Lục lấy mưá»i lạng bạc, đưa cho Trương Thuáºn Ä‘i và o thà nh. Trương Thau65n Ä‘i và o thà nh đến nhà An Äạo Toà n, thấy Äạo Toà n đương ngồi bán thuốc, chà ng liá»n láºt Ä‘áºt chạy và o để chà o.
Äạo Toà n trông thấy Trương Thuáºn, thì có vẻ ngạc nhiên mà rằng:
- Anh em đi đâu đã lâu mà không được gặp, nay có việc chi lại đến đây?
Nói Ä‘oạn má»i Trương Thuáºn và o nhà trong, Trương Thuáºn Ä‘em chuyện mình thuáºt rõ cho An Äạo Toà n nghe, và thú thá»±c bị cướp mất tiá»n nong, nay chỉ có tay không đến đó.
An Äạo Toà n nói:
- Tống Công Minh là má»™t báºc nghÄ©a sÄ© xưa nay, đáng lẽ cần phải chữa ngay má»›i phải, song hiá»m vì nhà tôi má»›i mất dạo trước, trong nhà không có ai là ngưá»i thân thuá»™c trông nom, như váºy cÅ©ng khó lòng mà đi ngay được.
Trương thuáºn cố váºt nà i mà rằng:
- Nếu huynh trưởng không có lòng cứu giúp, thì tôi quyết nhiên không dám vỠnúi nữa.
An Äạo Toà n ngần ngừ hồi lâu rồi nói rằng:
- Hãy để tôi liệu xem sao.
Trương Thuáºn lại cố tình nói mãi, vá» sau An Äạo Toà n má»›i chịu y lá»i để Ä‘i. Nguyên An Äạo Toà n má»›i Ä‘i lại vá»›i má»™t con đà o hát ở Phá»§ Kiến Khang, tên là Lý Xảo Nô, đôi bên tình ý rất là thân máºt vá»›i nhau. Chiá»u hôm đó an Äạo Toà n dẫn cả Trương Thuáºn đến nhà Lý Xảo Nô thiết đãi rượu chè, rồi Lý Xảo Nô bái Trương Thuáºn là m thúc thúc.
Khi uống rượu được má»™t và i tuần, an Äạo Toà n bảo vá»›i Lý Xảo Nô rằng:
- Äêm nay ta nghỉ đây má»™t tối, rồi sáng mai phải Ä‘i SÆ¡n Äông vá»›i anh em có lẽ má»™t tháng, hay và i mươi ngà y, thì má»›i vỠđược. Lý xảo Nô đáp rằng:
- Tôi không thÃch cho chà ng Ä‘i, nếu chà ng không nghe lá»i tôi thì từ rà y đừng đến cá»a tôi nữa.
- Ta đã sắp sá»a thuốc men rồi, chỉ sáng mai là phải Ä‘i, nà ng hãy bằng lòng váºy, tôi Ä‘i nhanh chóng vá» ngay, không dám trì trện đâu mà ngại.
Lý Xảo Nô lại là m bá»™ uốn éo, nằm ngả và o lòng An Äạo Toà n mà nói rằng:
- Nếu chà ng không nghÄ© đến tôi, thì cứ Ä‘i ngay, tôi chỉ nguyá»n rá»§a cho nát từng mảnh thịt ra thôi...
Trương Thuáºn nghe nói tức giáºn vô cùng, không thể là m sao cho tiện, tối hôm ấy An Äạo Toà n say rượu nằm lăn ở trong phòng Lý Xảo Nô mà ngá»§.
Xảo Nô bảo vá»›i Trương Thuáºn rằng:
- Anh Ä‘i đâu mà ngá»§ chứ nhà tôi đây cháºt lắm không có chá»— ngá»§.
Trương Thuáºn nói:
- Äể đợi Ca Ca tôi tỉnh rượu rồi cùng Ä‘i.
Xảo Nô Ä‘uổi Trương Thuáºn không được đà nh cho chà ng ngá»§ ở má»™t cái phòng con ngay gần ngoà i cá»a, Trương Thuáºn nằm đó trong lòng lấy là m băn khoăn vÆ¡ vẫn không yên, không sao chợp mắt Ä‘i được.
Và o khoảng cuối canh má»™t có ngưá»i gõ cá»a ở ngoà i. Trương Thuáºn liá»n ghé và o chá»— vách để nom ra, thì thấy có má»™t ngưá»i Ä‘i và o, nói vá»›i bà già ở nhà Xảo Nô. Bà lão bảo vá»›i ngưá»i kia rằng:
- Bác đi đâu mà lâu mới đến đây. Hôm nay thầy lang nằm say trong phòng kia, còn là m thế nà o được?
Ngưá»i kia nói:
- Tôi có mưá»i lạng và ng muốn đưa cô ấy để kéo vòng há»™t, váºy xin cụ là m Æ¡n cho tôi được gặp cô ấy má»™t lát.
Mụ già nói:
- Nếu váºy bác ngồi tạm ở buồng tôi, rồi tôi gá»i nó sang.
Nói Ä‘oạn mụ già dẫn ngưá»i kia Ä‘i và o phòng.
Trương Thuáºn nhỠánh sáng nom mặt anh chà ng kia, té ra chÃnh là anh Tiết Giang Quỹ Trương Vượng, ăn cắp khăn gói ở bến sông Tầm Dương trước. Sau lại thấy mụ già đem chè rượu ra thiết đãi Trương Vượng, và gá»i Xảo Nô sang để tiếp chuyện. Trương Thuáºn thấy váºy sốt ruá»™t bừng bừng, toan xông chạy và o để đánh, sau nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại sợ lỡ mất việc, lại đà nh phải im để nghe ngóng xem sao.
Hồi lâu ước chừng và o khoảng canh ba, hai ngưá»i nhà đá»u say rượu chúi ở dưới bếp, còn mụ già cÅ©ng say nhứ say nhừ, mà ngồi ngất ngưỡng ở trên ghế. Trương Thuáºn Ä‘i thẳng xuống bếp vá»› được con dao phay chém cho mụ già má»™t phát ngã lăn xuống ghế, rồi toan quay ra chém hai đứa ngưá»i nhà . Bất đồ con dao nhụt quá, chém được má»™t ngưá»i, thì lưỡi đã cong cá»n cả lên, không sao dùng được nữa.
Hai đứa ngưá»i nhà thấy váºy kinh sợ đã toan kêu, thì Trương Thuáºn đã vá»› ngay được cái búa bổ cá»§i ở bếp, chặt luôn cho má»—i đứa má»™t nhát, chết quay ra đó. Bấy giá» Xảo Nô đương ngồi trong phòng vá»›i Trương Vượng, nghe thấy tiếng động, vá»™i và ng chạy ra để xem. Dè đâu vừa đẩy cá»a ra bị Trương Thuáºn chém cho má»™t nhát búa cÅ©ng chết lăn ra nốt. Trương Vượng nhanh mắt trông thấy Xảo Nô bị chém, liá»n đẩy cá»a ra lối sau, rồi nhảy qua tưá»ng mà trốn.
Trương Thuáºn giết xong bốn ngưá»i, trong bụng lấy là m băn khoăn khó chịu. Chợt nhá»› ra chuyện Võ Tòng giết nhà Trương Äô Giám khi trước, chà ng kiá»n xé má»™t miếng vải thấm máu Ä‘á», mà viết lên tưá»ng vôi trắng rằng: " Kẻ giết ngưá»i là An Äạo Toà n".
Chà ng viết luôn mưá»i mấy chá»— như thế, rồi rá»a sạch chân tay, lại và o phòng ngồi đợi. Äến lúc canh năm trá»i gần sắp sáng, An Äạo Toà n tỉnh dáºy há»i lên rằng:
- Ngưá»i yêu cá»§a ta đâu?
Trương Thuáºn nghe nói, liá»n chạy đến bảo Äạo Toà n rằng:
- Ca Ca phải im tiếng, để tôi dưa đến cho mà xem ngưá»i yêu.
Nói Ä‘oạn dắt An Äạo Toà n ra cá»a phòng cho xem. An Äạo Toà n ra xem thấy tên nhà dưới bếp có bốn cái xác chết nằm đó thì lấy là m kinh ngạc rụng rá»i cả chân tay như ngưá»i ngá»™ gió.
Trương Thuáºn lại trá» lên những chá»— viết chữ ở trên tưá»ng mà nói rằng:
- Ca Ca đã trông thấy chữ của Ca Ca viết chưa?
An Äạo Toà n trông thấy lại còn ngẫn ngưá»i ra, rồi kêu lên rằng:
- Anh là m thế nầy thì khổ tôi quá!
Trương Thuáºn nói:
- Bấy giá» chỉ có hai cách tuỳ bác muốn là m thế nà o thì là m? Nếu bác kêu lên thì tôi chạy ngay, để mặc cho bác Ä‘á»n mạng ngưá»i chết. Bằng bác muốn cho êm ả má»i việc rồi xin vá» nhà gói ghém thuốc men rồi Ä‘i ngay lên Lương SÆ¡n Bạc vá»›i tôi má»›i được. Có hai đưá»ng ấy muốn sao mặc lòng.
An Äạo Toà n thở dà i mà than rằng:
- Sao anh là m tà n nhẫn quá thế? Thôi bây giỠcòn biết thế nà o được nữa?
Nói Ä‘oạn liá»n dẩn Trương Thuần vá» nhà gói ghém thuốc men rồi Ä‘i theo vá»›i Trương Thuáºn. Trương Thuáºn đưa An Äạo Toà n cùng ra hà ng rượu Vương Äình Lục.
Vương Äình Lục bảo vá»›i Trương Thuáºn rằng:
- Hôm qua Trương Vượng qua đây, tiếc vì không gặp Ca Ca ở nhà .
Trương Thuáºn nói rằng:
- ChÃnh tôi cÅ©ng có gặp, nhưng bấy giá» không kịp đến được hắn ta. à tôi muốn là m được việc lá»›n chứ có cần gì sá»± báo thù vặt ấy? ...
Vừa nói dứt lá»i thì thấy Vương Äình Lục nói lên rằng:
- Kìa Trương Vượng đương đi ở đây kìa.
Trương Thuáºn dặn rằng:
- Äể yên dừng nói xem hắn ta Ä‘i đâu.
Nói Ä‘oạn quay ra nom, thì thấy Trương Vượng Ä‘ang lững thững Ä‘i ra bến thuyá»n. Vương Äình Lục chạy theo gá»i vá»›i Trương Vượng mà nói rằng:
- Bác để thuyá»n chở mấy ngưá»i bà con cá»§a tôi sang sông vá»›i.
Trương Vượng quay lại đáp rằng:
- Có Ä‘i thuyá»n thì ra Ä‘i mau.
Vương Äình Lục quay và o bảo vá»›i Trương Thuáºn.
Trương Thuáºn bảo An Äạo Toà n rằng:
- An huynh cho tôi mượn quần áo cá»§a bác, bác mặc quần áo cá»§a tôi, rồi ta cùng Ä‘i ra thuyá»n.
An Äạo Toà n há»i rằng:
- Là m thế là ý gì?
- Tôi khắc có cách bác bất tất phải há»i.
An Äạo Toà n liá»n đổi quần áo cho Trương Thuáºn, rồi hai ngưá»i cùng ăn mặc chỉnh tá» ra Ä‘i. Vương Äình Lục vác khăn gói thuốc cá»§a An Äạo Toà n đưa hai ngưá»i ra bến thuyá»n. Trương Vượng đẩy thuyá»n và o bá», ba ngưá»i cùng bước xuống thuyá»n, rồi Trương Vượng chèo kẽo kẹt ra giữa dòng sông.
Khi ra giữa dòng sông Trương Thuáºn bước và o trong khoang láºt ván thuyá»n tìm thấy con dao cá»§a Trương Vượng, rồi gá»i lên rằng:
- Bác lái và o mau đây, sao trong thuyá»n có vết máu thế nầy?
Trương Vượng đáp lên rằng:
- Xin ông chá»› cưá»i tôi... .
Chà ng vừa nói vừa chui và o trong khoan để xem.
Bất đồ và o tá»›i nÆ¡i bị Trương Thuáºn đẩy ngã xuống sạp thuyá»n rồi đỠchặt xuống mà quát lên rằng:
- Quân cưá»ng đạo, có biết ngưá»i khách Ä‘i thuyá»n lúc mưa tuyết hôm ná» không?
Trương Vượng ngóc cổ lên nom rõ Trương Thuáºn, liá»n nÃn lặng mà không nói chi cả.
Trương Thuáºn quát há»i rằng:
- Quân chó má nầy, mầy đã mưu lấy má»™t trăm lạng và ng cá»§a ta, lại toan hại ta nữa là nghÄ©a là m sao? Còn ngưá»i háºu sinh gầy gò hôm ấy đâu?
Trương Vượng nói rằng:
- Dám thưa hảo hán, vì tôi thấy nhiá»u và ng, sợ nó chia mất nên tôi giết nó mà bá» xuống sông ngay hôm ấy rồi.
Trương Thuáºn lại quát lên rằng:
- Quân chó má nầy, ông đây đẻ ở bến Tầm Dương, lá»›n ở dưới núi Tiểu Cô đã từng buôn bán chà i lưới, thiên hạ ai không biết tiếng. Sau nhân đến cướp Giang Châu, chiếm Lương SÆ¡n Bạc, theo cùng ông Tống Công Minh ngang dá»c bốn phương, ai không sợ hải! Thế mà bây dám lừa ta xuống thuyá»n, trói ném xuống sông để cướp tiá»n bạc. Nếu ta không biết lá»™i nước, thì phá»ng còn gì tÃnh mạng vá»›i ngươi? Ngà y nay oan thù gặp gỡ ta không thể tha ngươi được.
Nói Ä‘oạn liá»n vá»› lấy cái thừng trói gò bốn chân tay, rồi xach ra mạn thuyá»n quăng tõm xuống sông mà nói rằng:
- Ta tha cho mà y một mũi dao đó.
Vương Äình Lục nom thấy lấy là m than thở bồi hồi vô hạn. Trương Thuáºn lại quay và o lục ở trong thuyá»n tìm lấy món tiá»n hôm trước gói và o trong bá»c, rồi ba ngưá»i chèo thuyá»n và o bá».
Khi đến bá» sông Trương Thuáºn bảo vá»›i Vương Äình Lục rằng:
- Ân nghÄ©a cá»§a hiá»n đệ, không bao giá» tôi dám quên được, nay nếu hiá»n đệ có lòng hạ cố, thì xin trở vá» thu xếp tá»u Ä‘iếm, rồi đưa phụ thân lên núi Lương SÆ¡n để cùng tụ nghÄ©a chẳng hay hiá»n đệ nghÄ© sao?
Vương Äình Lục đáp rằng:
- Ca Ca dạy thế thÃch hợp ý tôi, tôi xin lục tục theo sau láºp tức...
Nói Ä‘oạn bái biệt hai ngưá»i, lên thuyá»n trở vá» thu xếp nhà cữa để dẩn phụ thân Ä‘i lên Lương SÆ¡n Bạc.
Bên kia Trương Thuáºn khoác khăn gói thuốc, dẩn An Äạo Toà n theo đưá»ng vá» phÃa Bắc để Ä‘i. An Äạo Toà n vốn ngưá»i yếu Ä‘uối, Ä‘i bá»™ không quen, khi Ä‘i được ba mươi dặm đưá»ng thì mõi mệt tay chân không sao Ä‘i được nữa. Trương Thuáºn má»i và o trong hà ng nghỉ, và sai dá»n rượu ra để thiết đãi.
ÄÆ°Æ¡ng khi ăn uống chợt thấy má»™t ngưá»i chạy và o gá»i Trương Thuáºn mà bảo rằng:
- Sao anh em Ä‘i cháºm thế?
Trương Thuáºn nghe nói ngẩng lên nom thấy Thần Hà nh Thái Bảo Äá»›i Tung ăn mặc giả dạng khách buôn đến đó, liá»n vá»™i và ng bảo An Äạo Toà n đứng dáºy vái chà o, rồi cùng ngồi nói chuyện vá»›i nhau.
Trương Thuáºn há»i bệnh tình Tống Công Minh, Äá»›i Tung đáp rằng:
- Hiện nay Tống Ca Ca tinh thần hôn mê, cơm cháo không ăn, có lẽ sắp nguy mất!
Trương Thuáºn nghe nói bổng ra vẽ xót thương, mà chan chứa tuôn đôi hà ng lụy.
An Äạo Toà n há»i Äá»›i Tung rằng:
- Trông sắc da và sắc huyết ra thế nà o?
Äá»›i Tung đáp:
- Trông sắc da nhá»n nhợt, trá»n ngà y chỉ kêu Ä‘au rá»n rÄ©, tÃnh mạng khó lòng mà toà n được ... !
- Nếu thịt da còn biết đau đớn, thì còn chữa được, nhưng chỉ sợ quá ngà y thì nguy mất...
Äá»›i Tung nói rằng:
- Nếu váºy tôi có cách Ä‘i nhanh được, xin ngà i Ä‘i ngay bây giá» cho.
Nói Ä‘oạn liá»n lấy hai miếng giáp mã buá»™c và o chân An Äạo Toà n khoác lấy khăn gói thuốc, dặn Trương Thuáºn ở lại sau, rồi là m phép Thần Hà nh đưa An Äạo Toà n vá» trước. Trương Thuáºn nghỉ ở hà ng đó mấy hôm, thì thấy bố con Vương Lục cÅ©ng đưa nhau đến.
Vương Äình Lục thấy Trương Thuáºn còn ở gần đó thì lấy là m lạ liá»n há»i rằng:
- Sao Ca Ca còn trì trệ ở đây. An Äạo Toà n Tiên Sinh đâu rồi?
Trương Thuáºn đáp:
- An Tiên Sinh có Thần Hà nh Thái Bảo đón vá» trước, còn tôi ở lại đây là có ý đợi hiá»n đệ, Thái Công cùng Ä‘i má»™t thể cho vui.
Nói vá» Äá»›i Tung dẫn An Äạo Toà n vá» tá»›i sÆ¡n trại, các Äầu LÄ©nh ra đón tiếp và o Trung NghÄ©a ÄÆ°á»ng, rồi đưa và o thăm bệnh Tống Giang. Khi và o tá»›i phòng thấy Tống Giang thoi thóp thở như ngưá»i sắp chết.
An Äạo Toà n xem mạch cẩn tháºn rồi nói vá»›i các vị Äầu LÄ©nh rằng:
- Các ngà i không phải ngại mạch nầy không có việc gì cả. Bá» ngoà i tuy bệnh thế trầm trá»ng, song mạch vững và ng... .Tôi không dám nói khoác, chỉ trong vòng mưá»i hôm nữa thì có thể khá»i bệnh.
Chúng nghe nói Ä‘á»u lạy tạ An Äạo Toà n mà mau mau cứu chữa giúp cho, An Äạo Toà n trước hết lấy ngãi chÃch hết độc khÃ, rồi dùng thuốc đồ dịch ở ngoà i rồi cho thuốc đồ tể ở trong. ÄÆ°á»£c năm hoomthif nước da đã hÆ¡i Ä‘o Ä‘á», mà thịt đã nhuáºn hÆ¡n, rồi mươi hôm thì lại ăn uống được như cÅ©. Duy còn cái nhá»t vẫn chưa kÃn được thì thôi.
Hôm đó Trương Thuáºn đưa bố con Vương Äình Lục vá» tá»›i sÆ¡n trại và o chà o lạy Tống Giang cùng các vị Äầu LÄ©nh và thuáºt chuyện việc bị cướp ở sông Tầm Dương cho má»i ngưá»i nghe. Các Äầu LÄ©nh Ä‘á»u lấy là m khen ngợi vô cùng. Bấy giá» nghe thấy bệnh thế đã hÆ¡i thư thái, liá»n gá»i các Äầu LÄ©nh đến, dân đấn hai hà ng nước mắt, rồi bà n định việc đến thà nh Äại Danh để cứu Thạch Tú và Lư Viên Ngoại.
An Äạo Toà n can Tống Giang rằng:
- Cái nhá»t cá»§a Tướng quân chưa khá»i hẳn, xin Tướng quân chưa nên vá»™i động, nếu vá»™i động thì khó lòng khá»i được.
Ngô Dụng bảo với Tống Giang rằng:
- Việc đó huynh trưởng không cần nghÄ© đến, cứ tịnh dưỡng cho mạnh khoẻ là hÆ¡n, tôi tuy bất tà i, song hiện dạo đầu xuân, khà trá»i êm ấm, thế nà o tôi cÅ©ng Ä‘em quân, đến phá thà nh Äại Danh cứu lại Lư Viên Ngoại cùng Thạch Tú, và bắt hai đứa gian phu dâm phụ để hả lòng huynh trưởng.
Tống Giang nói rằng:
- Nếu được Quân Sư hết lá»ng báo cứu giúp cho, thì Tống Giang nầy dẩu chết cÅ©ng không còn gì hối háºn chi nữa.
Ngô Dụng bèn dâng lá»i rồi cùng nhau bà n định, để đến phá thà nh phá»§ Äại Danh.
Má»›i hay:
Trà mưu khen đã đủ Ä‘iá»u
Biết cÆ¡ suy thịnh rõ chiá»u tiến lui.
Rắp toan thu vét nhân tà i,
Ra tay quét sạch bụi Ä‘á»i gian tham!
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Tiá»u Cái đến báo mà Tống Giang đã trở nên phản tặc, viết ra nhá»t sau lưng cho rõ tá»™i phản bá»™. Chỉ lạ cho Thi Nại Am sao ghét Tống Giang đến thế? Mà ngưá»i Ä‘á»i sau còn Ä‘em trung nghÄ©a nghÄ© lầm, thì há phải Nại Am viết truyện, là m chi quân tỠở kinh Xuân Thu, để cho Ä‘á»i sau Ä‘iên đảo nói cà n là m ra bụng tiểu nhân không biết sợ gì váºy thay; Vá»›i kẻ có trách nhiệm đến nhân tâm thế đạo, má»i chuyện thị phi, há chẳng xét đến hay sao?
Tống Giang đã phản, từ khi tha cho Tiá»u Cái, Tiá»u Cái trốn mà cái độc cá»§a Tống Giang nảy ra; Khi Tiá»u Cái chết, cái độc cá»§a Tống Giang đã thà nh, đến đây má»›i tả Tống Giang sinh nhá»t độc ở háºu bối, ý rõ ra phản trạng cá»§a Tống Giang đây, lúc nầy má»›i phát, nhưng thá»±c chà Tống Giang muốn phản đâu má»›i ngà y nay, xem lá»i trong mÆ¡ Tiá»u cái, vá»›i lá»i Tống Giang bảo trốn thấy má»™t chữ không sai, tác giả chẳng phà má»™t lá»i, mà bút pháp đã nghiêm đến thế?
Äánh thà nh Äại Danh, mấy lần bá» Ä‘i đánh lại, khéo thay biến pháp cá»§a nhà văn.
Trước kia đánh Chúc Gia Trang, hai ba lần, sau khi khổ chiến, chợt đâu má»™t biến, biến ra má»™t Ä‘oạn văn tả Giải Trân, Giải Bảo rất là kỳ ảo; Äến đây đánh thà nh Äại Danh, má»™t hai lần sau khi khổ chiến, chợt đâu đột biến ra má»™t Ä‘oạn văn tá»± Trương Vượng, Tôn NgÅ©, lại rất là kỳ ảo...
Tả Trương Thuáºn Ä‘i má»i An Äạo Toà n, chợt đâu má»™t Ä‘oạn văn tả tình sá»± Tiết Giang Quỹ Trương Vượng ngang qua, lạ thay trung gian lại còn thêm và o má»™t Ä‘oạn văn tả sá»± tình háºu sinh gầy gò Tôn NgÅ©, thấy lòng văn như dòng sông xoay lá»™n, khiến thông thân khẳng định nổi ra.
Số và ng cá»§a Lương SÆ¡n Bạc, Ä‘em đón An Äạo Toà n, chợt lá»t và o tay Tiết Giang Qá»§y, má»™t lần đáng hãi; Ná»a đêm cướp và ng, ná»a đêm chÆ¡i gái, mà kẻ mất và ng vá»›i kẻ cướp và ng, lại gặp má»™t nhà , hai lần đáng hãi; Từ má»i Thái Y đã hết và ng, Thái Y tá»›i mà và ng lại thấy, thuyá»n cá»§a Tiết Giang là chốn gá»§i và ng, ba lần đáng hãi; Trên lòng sông gây oan, lại trên lòng sông trả oán, dù má»™t lần gặp ở phòng Lý Xảo Nô, hai lần gặp ở nhà Vương Äình Lục mà chưa kịp trả thù, bốn lần đáng hãi;Bản Ä‘ao còn đó, vết máu chưa khô, mà đầu oan gót nợ, nhanh như giở bà n tay, má»™t ngà y trước bị giây thừng trói, lại má»™t ngà y nay bị trói giây thừng, chẳng khác chút nà o, năm Ä‘iá»u đáng hãi; Tôn NgÅ© cầm chèo, Tôn NgÅ© mở dây thuyá»n, Tôn NgÅ© chở Ä‘i, đến khi xong việc, Tôn NgÅ© bị ăn dao, Tôn NgÅ© xuống nước, chẳng hay Tôn NgÅ© vì ai nhá»c mệt ná»a ngà y; sáu lần đáng hãi; Tôn NgÅ© trước giỠác tâm, Tôn NgÅ© chết trước, Trương Vượng dẫu là m sao cÅ©ng không thể thoát, chẳng hay dưới đáy nước gặp nhau, sẽ khóc hay cưá»i? Bảy lần đáng hãi; Chỉ trong má»™t chiếc thuyá»n, chợt đâu có hai ngưá»i Trương Vượng, Tôn NgÅ©, chợt đâu lại ba ngưá»i Trương Thuáºn, Tôn NgÅ©, Trương Vượng, lại chợt đâu còn có má»™t ngưá»i Trương Vượng. Rồi lại chợt đâu ra bốn ngưá»i Trương Thuáºn, An Äạo Toà n, Vương Äình Lục, Trương Vượng, chợt đâu còn có ba ngưá»i, mất Trương Vượng, rồi sau chợt đâu chỉ má»™t ngưá»i Vương Äình Lục mà thôi, thế rồi không còn ai nữa. Vi Ứng Váºt có câu rằng: Bến đò không khách chiếc thuyá»n bÆ¡ vÆ¡... riêng chiếc đò kia cÅ©ng bá»—ng đâu hay giở, đó tám lần đáng hãi váºy.
|
 |
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âàêàíñèè, èçâåñòèÿ, èñòîðèÿ, ïåðååçä, ïèòàíèå, ìóæ÷èíû, ïðîãíîç, ñàëàòîâ, thuy hu 4vn, ýâàêóàòîð, ýëåêòðè÷åê, ýëåêòðîìîíòàæ, ðàáî÷èé, ðåôåðàòè, øêîëà  |
| |