Lục Tiểu Phụng chẳng nói gì. Chàng không muốn thổ lộ trước mặt nhà sư chất phác mặc dầu trong bụng chàng đầy chất đắng ngòm.
Bây giờ chàng mới biết mình đã gặp hai Nê Nhân Trương đều là giả hiệu.
Lão thứ nhất mạo xưng Nê Nhân Trương để đánh tráo pho tượng sáp ong đổ vạ cho Tây Môn Xuy Tuyết.
Nếu chàng không mắc lừa thì thế nào cũng trở lại để Nê Nhân Trương thứ hai hạ độc thủ giết chàng.
Đây chỉ là một thứ liên hoan độc kế không hơn không kém. Kế trước không thành sẽ có kế sau liên tiếp.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái. Chàng phát giác vận khí mình hãy còn may mắn mới sống được đến bây giờ.
Nhà sư chất phác thở dài nói :
- Hòa thượng đã bảo thí chủ khí xông lên đỉnh đầu, nhất định có chuyện xúi quẩy.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại hạ có điều chi xúi quẩy đâu?
Nhà sư chất phác đáp :
- Thiếu gì việc tử tế thí chủ không làm mà chỉ đi kiếm ngưòi chết để lo nặn tượng. Như vậy mà không xúi quẩy ư?
Lục Tiểu Phụng nhìn lão nói :
- Tại hạ kiếm người chết nặn tượng nên tới đây. Còn hòa thượng đến đây làm chi?
Nhà sư chất phác bị câu hỏi trớ trêu này không biết trả lời thế nào. May sao giữa lúc ấy Nê Nhân Trương giả hiệu sưng đầu đột nhiên bật tiếng rên la.
Nguyên lúc hai người vào hậu viện vẫn không quên đem cả Nê Nhân Trương giả hiệu vào.
Nhà sư chất phác thở phào một cái nói :
- Y tỉnh lại rồi. Thế là bản hòa thượng không mang tiếng đụng chết người.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão hỏi :
- Có phải bản ý hòa thượng muốn đụng chết lão không?
Nhà sư chất phác chắp hai tay để trước ngực niệm :
- A Di Đà Phật! Tội nghiệp! Tội nghiệp! Nhà Phật có đức hiếu sinh. Nếu bản hòa thượng định làm thế há chẳng bị giam vào mười tám tầng địa ngục ư?
Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
- Nơi đó có điều chi không ổn? Ít ra hòa thượng sẽ được gặp mấy ông bạn. Huống chi hòa thượng không vào địa ngục thì còn ai vào?
Nhà sư chất phác lắc đầu nói để mình nghe :
- Chớ cùng người đua hơi múa mỏ. Chớ cùng người đua hơi múa mỏ. Chớ cùng người...
Lục Tiểu Phụng không nhịn được cười hỏi :
- Hòa thượng niệm kinh gì vậy?
Nhà sư chất phác thở dài đáp :
- Đây bất quá là bản hòa thượng nhắc nhở mình để sau này khỏi phải vào ngục rút lưỡi.
Lục Tiểu Phụng muốn nói lại thôi vì chàng thấy người nằm dưới đất đã tỉnh lại đang ôm đầu, gắng gượng muốn ngồi dậy.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão. Lão cũng ngó Lục Tiểu Phụng vẻ sợ sệt lộ ra khóe mắt. Lão chợt trông thấy nhà sư chất phác bỗng giật nảy mình. Diễn biến này tỏ ra lão nhận biết nhà sư chất phác nhưng mà nhà sư chất phác nét mặt thản nhiên không lộ vẻ gì.
Lục Tiểu Phụng vẫn chưa lên tiếng.
Hai người cứ im lặng đứng trước mặt Nê Nhân Trương giả hiệu để nhìn lão. Tuy lão không phải là Nê Nhân Trương chân chính nhưng đúng là một lão già.
Lục Tiểu Phụng biết mình chẳng cần mở miệng, lão cũng hiểu vì lẽ gì rồi.
Quả nhiên lão thở dài nói :
- Lão phu biết các vị có điều muốn hỏi mà còn biết hai vị hỏi chuyện gì nữa.
Dĩ nhiên lão biết lắm. Bất cứ ai sau khi bị ám toán không chết đều cật vấn tìm lai lịch đối phương, nhân vật sai khiến là ai? Con người đã sống đến năm, sáu chục tuổi đầu có lý nào không hiểu rõ điểm này?
Lão nói tiếp :
- Nhưng những câu các vị muốn hỏi lão phu đều không dám trả lời vì một khi nói ra tất mình phải chết.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lão sợ chết ư?
Lão nói vậy là đúng sự thực. Con người tuổi càng nhiều lại càng không muốn chết. Những kẻ huyết khí coi thường mạng sống từ trên lầu nhảy xuống hay treo cổ đều là giới thanh niên, chẳng mấy khi thấy lão già tự sát.
Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên hỏi :
- Lão đã sợ chết. Chẳng lẽ không sợ bọn tại hạ hạ sát ư?
Lão già đáp :
- Lão phu không sợ trường hợp này.
Lục Tiểu Phụng lấy làm kỳ hỏi :
- Tại sao lão sợ chết mà không sợ người hạ sát?
Lão già đáp :
- Vì lão phu nhận ra công tử không có dáng điệu muốn giết người mà cũng chẳng muốn hạ sát lão phu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lão nhận ra được ư?
Lão già đáp :
- Lão phu đã sống bấy nhiêu tuổi đầu mà điểm này cũng không nhận ra há chẳng là sống uổng ư?
Lão cười hoài. Kiểu cười của lão thật giống cáo già. Lục Tiểu Phụng trợn mắt lên nhìn lão, đột nhiên cất tiếng :
- Lần này thì lão lầm to rồi.
Lão già chỉ "Ồ" một tiếng chứ không nói gì. Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Lão nhận xét về tại hạ không lầm. Thực tình tại hạ không muốn giết lão nhưng lão lại nhận lầm về nhân vật sai lão tới đây. Lão không giết chết được tại hạ thì bất luận có thổ lộ sự bí mật của y hay không lão cũng nhất định phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.
Nụ cười của lão già bỗng cứng đờ. Khóe mắt lộ vẻ khủng khiếp. Lục Tiểu Phụng nói :
- Dĩ nhiên lão đã hiểu rõ thủ đoạn của người kia, bây giờ lão muốn bỏ đi, tại hạ tuyệt đối không cản trở để lão chết rồi cũng đừng oán tại hạ.
Lão già đứng lên nhưng không cử động. Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Trước nay tại hạ rất ít khí giết người nhưng cứu người không phải ít.
Lão già ngập ngừng hỏi :
- Công tử... công tử chịu cứu lão phu chăng?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Nhưng lão có chịu nói không.
Lão già ngần ngại, trong lúc nhất thời lão chưa quyết định. Lục Tiểu Phụng nói :
- Lão cứ nghĩ đi, tại hạ...
Đột nhiên chàng dừng lại không nói nữa. Thậm chí chàng cơ hồ ngừng thở vì phát hiện ra lòng trắng mắt lão già biến thành xanh lè. Trong màu xanh lại có giọt máu đỏ tươi ứa ra.
Lúc chàng xông lại thì kẽ mắt lão già đã rách mà tựa hồ chẳng thấy đau đớn chi hết.
Lục Tiểu Phụng nắm lấy tay lão thì bàn tay cũng lạnh cứng. Chàng biến sắc giục :
- Nói mau! Nói mau! Chỉ cần nói tên người đó ra.
Lão già máy môi mấy cái. Trên môi đột nhiên lộ nụ cười kỳ bí đặc biệt.
Nụ cười vừa hiện ra liền lạnh cứng.
Cả người lão cũng lạnh cứng. Da dẻ toàn thân khô như da trâu. Lục Tiểu Phụng vỗ vào người lão nghe "bùng bùng" chẳng khác gì gõ trống.
Nhà sư chất phác giật mình kinh hãi la thất thanh :
- Đây là Cương Thi Mộc My Tán.
Lục Tiểu Phụng nhẹ buông tiếng thở dài nói :
- Chất độc tan vào huyết, người biến thành cái xác cứng đờ.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Chẳng lẽ lúc nào lão đến đây đã trúng độc rồi? Tại sao chất độc đến bây giờ mới phát tác?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nếu hòa thượng không đụng phải làm cho lão ngất đi thì e rằng lão ra khỏi cửa lớn đã biến thành xác chết cứng dờ rồi.
Nhà sư chất phác nói :
- Như vậy là bất luận mưu kế có thành tựu hay không lão cũng phải chết.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Kế hoạch của họ thật kín đáo! Nhưng không hiểu vụ hy sinh lớn lao này vì mục đích gì?
Nhà sư chất phác đáp :
- Vì mục đích muốn hạ sát thí chủ.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi :
- Nếu chỉ vì muốn giết một mình tại hạ mà phải hy sinh như vậy chẳng là trả một giá rất đắt ư?
Nhà sư chất phác đáp :
- Thí chủ nói vậy thì ra tự đánh già mình quá thấp, không đáng tiền rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bọn họ muốn giết tại hạ bất quá vì e ngại tại hạ cản trở đường đi của họ mà thôi.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Thí chủ nhận thấy bọn họ còn có mục đích gì khác không?
Lục Tiểu Phụng "Ồ" một tiếng.
Nhà sư chất phác lại hỏi :
- Họ còn mục đích gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bọn họ đã trả giá đắt như vậy dĩ nhiên để làm một việc lớn.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Việc lớn đó là việc gì?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Sao hòa thượng không đi hỏi đức Bồ Tát coi?
Nhà sư chất phác đáp :
- Đức Bồ Tát chỉ nghe hòa thượng niệm kinh nhưng hòa thượng lại không nghe được tiếng nói của Bồ Tát.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Nếu vậy hòa thượng xuất gia làm chi?
Nhà sư chất phác cười đáp :
- Hòa thượng xuất gia làm sư ít ra còn hay hơn là làm Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Làm hay hơn ở chỗ nào?
Nhà sư chất phác đáp :
- Làm hòa thượng ít phiền não, làm Lục Tiểu Phụng rước lấy đau khổ cho mình nhiều hơn hòa thượng.
Đột nhiên nhà sư chất phác vỗ tay hát :
- Vốn không mua não chuốc phiền. Vui buồn há ở lòng thiền mà ra? Vui buồn chỉ tại lòng ra. Tu là cõi phúc tình là oan khiên...
Nhà sư ca chưa hết, người lão đã lướt đi rồi.
Lục Tiểu Phụng nhìn bóng sau lưng lão nhăn nhó cười nói :
- Vui buồn ở tại lòng ta nhưng nôi buồn ta không kiếm nó, nó cũng kiếm ta.
Vòm trời cao vút, sáng sủa, mặt trời mùa thu lơ lửng trên không. Lục Tiểu Phụng từ từ cất bước ra khỏi ngõ hẻm. Đột nhiên chàng ngó thấy một ngươì đứng ở đầu ngõ. Người này y phục rất hoa lệ mà sắc mặt lợt lạt. Y là tay đệ nhất cao thủ trong bọn đệ tử ở Đường môn tên gọi Đường Thiên Tung. Chàng tự hỏi :
- Sao Đường Thiên Tung lại đến đây? Phải chănh hắn tìm đến làm phiền lụy cho ta?
Chàng cười hỏi :
- Ông bạn của các hạ đâu? Y đã trả tiền hồ trà chứ?
Đường Thiên Tung nhìn chàng, mắt đầy những tai máu. Đột nhiên gã quỳ mọp xuống nhìn Lục Tiểu Phụng đập đầu ba cái.
Lục Tiểu Phụng ngơ ngác nghĩ đến câu chàng đã nói : "Điều kiện của tại hạ rất giản dị là chỉ cần mỗi vị quỳ xuống dập đầu ba cái, tại hạ sẽ tặng cho một tấm băng đoạn".
Chàng không ngờ Đường Thiên Tung làm thế thật.
Đường Thiên Tung vốn là người kiêu ngạo. Chẳng thà y để người chặt đầu chứ không chịu quỳ lạy ai. Nhưng lần này y lại dập đầu. Không những y lạy người thực sự mà còn dập đầu kêu "binh binh".
Lục Tiểu Phụng tự hỏi :
- Chàng thanh niên kiêu ngạo dưới mắt không người mà chịu khuất phục ư? Vì lẽ gì y thay đổi thái độ đột ngột?
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Chẳng lẽ các hạ muốn tìm đến Diệp Cô Thành? Dù các hạ tìm thấy hắn nhưng chưa chắc đã trả thù được.
Đường Thiên Tung đứng dậy trợn mắt lên nhìn chàng không nói nửa lời.
Lục Tiểu Phụng đành cời băng đoạn ở đai lưng đưa ra. Chàng đã nói sao là đúng như vậy.
Đường Thiên Tung đón lấy tấm băng xoay mình đi luôn. Gã không ngó Lục Tiểu Phụng lần nào nữa mà cũng không quay đầu lại.
Lục Tiểu Phụng đứng nhìn cho đến lúc gã đi tới đầu đường.
Bây giờ chàng mới hiểu sâu xa cừu hận quả là điều đáng sợ. Trước nay chàng chưa thấu rõ vì chàng không căm hận ai. Lòng chàng thông thường yêu người chứ không thù ghét.
Ngày rằm tháng chín vào lúc giữa trưa. Ánh dường quang rực rỡ. Lục Tiểu Phụng từ trong hẻm Kim Ngư đi ra theo đường phố cổ kính phồn hoa rảo bước tiến về phía rước. Tuy suốt đêm chàng không ngủ nhưng nhựa sống vẫn đầy rẫy, không ra chiều mỏi mệt một chút nào.
Trên đường phố những tà áo xanh đỏ của nam thanh nữ tú bay phất phơ. Hai bên đường tiệm lớn tiệm nhỏ buôn bán rất thịnh vượng. Tuy chàng hay rước lấy phiền não vào mình mà lúc này tâm thần thư thái vì chàng rất yêu người.
Chàng ưu thích nữ nhân, ưa thích con nít, ưa thích bạn hữu. Đối với mọi người chàng có một tình yêu nhiệt liệt, vĩnh viễn không phai lạt.
Chàng cũng được đa số ưa thích mình. Áo mặc của chàng tuy đã dơ bẩn một chút nhưng bằng cặp mắt vẫn sáng ngời, lưng chàng vẫn ngay thẳng. Nhưng nữ nhân từ mười bốn đến bốn chục tuổi gặp chàng không khỏi liếc trộm đôi ba lần.
Những tấm băng đoạn trước chàng cột ở đai lưng bây giờ đã cởi ra đeo lên vai.
Nguyên chàng có sáu tấm băng đoạn thì đã đưa hai tấm tặng cho người. Một tấm cho nhà sư chất phác và một tấm cho Đường Thiên Tung. Hiện giờ còn bốn tấm chàng mong tặng cho chóng hết. Chỉ còn vấn đề duy nhất là chưa tìm được đối tượng.
Bỗng thấy phía trước có người dạy khỉ làm trò, đang nổi hiệu đồng la Bọn trẻ nít lập tức bu quanh lại.
Một lão già đầu tóc bạc phơ, tay cầm gậy trúc từ trong tiệm thuốc chệnh choạng bước ra bị hai thằng nhỏ đụng phải suýt nữa té nhào.
Lục Tiểu Phụng vội chạy tới nâng đỡ, lão mỉm cười nói :
- Lão tiên sinh đi cho bình yên.
Bạch phát lão nhân gò lưng xuống vừa thở vừa ho, bỗng ngửng đầu nhìn Lục Tiểu Phụng rồi thè lưỡi làm trò quỷ nhát.
Lục Tiểu Phụng giật mình kinh hãi. Chàng thấy đủ chuyện quỷ quái rồi nhưng chưa từng thấy lão già nào làm trò quỷ nhát.
Khi chàng nhìn rõ hai mắt lão già suýt nữa không nhịn được bật tiếng la hoảng :
- Tư Không Trích Tinh!
Nguyên lão già này là vua ăn cắp thiên hạ vô địch giả dạng.
Tuy chàng không bật tiếng la nhưng trong tay vận cường lực nắm cạnh vào sườn gã, khẽ cất tiếng hỏi :
- Hảo hài từ! Sao người cũng đến đây!
Tư Không Trích Tinh hỏi lại :
- Gã tiểu tử tồi bại là công tử còn đến đây thì sao gã tiểu tử tử tế là tại hạ lại không đến được?
Lục Tiểu Phụng vận thêm khí lực vào tay hỏi :
- Phải chăng ngươi định ăn cắp băng đoạn của ta?
Tư Không Trích Tinh đau đến nghiến răng méo miệng, lắc đầu quầy quậy không ngớt.
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
- Ngươi không muốn lấy ư?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Không muốn, nhất định không muốn.
Lục Tiểu Phụng nhìn vào mặt gã buông tay ra, cười hỏi :
- Phải chăng ngươi đã thay đổi tính nết?
Tư Không Trích Tinh thở phào một cái, bóp cạnh sườn đáp :
- Không phải tiểu đệ thay đổi tính nết.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi không thay đổi tính nết, sao lại thôi ăn cắp?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Tiểu đệ có rồi thì còn lấy cắp làm chi?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi có cái gì?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Băng đoạn.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
- Ngươi có băng đoạn rồi ư?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Đúng thế.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi lấy được ở đâu?
Tư Không Trích Tinh cười đáp :
- Vừa mới lấy ở trên mình một người bạn.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông bạn đó có phải là ta không?
Tư Không Trích Tinh lại thở dài đáp :
- Công tử đã biết tiểu đệ không có nhiều bạn hữu.
Lục Tiểu Phụng nghiến răng, lại vươn tay ra toan chụp gã.
Lần này Tư Không Trích Tinh không chịu để chàng chụp trúng, vội vàng né tránh cười hỏi :
- Công tử còn nhiều, tiểu đệ chỉ lấy một là lịch sự lắm rồi. Chẳng lẽ công tử còn chưa vừa lòng?
Lục Tiểu Phụng trợn mắt lên nhìn gã. Đột nhiên chàng cười nói :
- Ta tưởng ngươi là con người thông tuệ, dè đâu ngươi chỉ là đứa ngu xuẩn.
Tư Không Trích Tinh chớp mắt chờ chàng nói tiếp. Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Ngươi thử nghĩ coi : nếu là băng đoạn thật thì khi nào ta lại đeo trên mình một cách hớ hênh.
Tư Không Trích Tinh la thất thanh :
- Chẳng lẽ tấm băng đoạn này là giả thật ư?
Lục Tiểu Phụng cũng liếc mắt ngó gã, thè lưỡi ra làm trò quỷ nhát. Tư Không Trích Tinh ngơ ngẩn một chút làm như thay đổi chiến thuật, gã rút băng đoạn trong tay áo ra, miệng lẩm bẩm :
- Xem chừng có chỗ giả thiệt.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Ta biết trước nay ngươi chưa từng ăn cắp phải đồ giả, không ngờ bữa nay ngươi lại mắc bẫy.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Công tử chớ đem vụ này tiết lộ ra ngoài để phát an tấm chiêu bài của tiểu đệ.
Lục Tiểu Phụng đủng đỉnh hỏi :
- Ngươi ăn cắp đồ của ta, tại sao ta phải giữ kín không được nói ra?
Tư Không Trích Tinh hỏi lại :
- Tiểu đệ trả lại cho huynh đài được chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dù ngươi trả lại ta cũng muốn nói ra. Vua ăn cắp mà lấy phải đồ giả thì bọn thâu tử thâu tôn nghe được vụ này tất chúng phải cười đến trẹo cả quai hàm.
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Nếu tiểu đệ vừa trả lại băng đoạn, vừa mời công tử đi ăn một bữa thật to thì sao?
Lục Tiểu Phụng làm bộ ngần ngại đáp :
- Nếu vậy để ta suy nghĩ. Ta còn muốn biết ngươi mời ta đi ăn những món gì?
Tư Không Trích Tinh hỏi ;
- Một món Hồng Siêu Bài Xí, thêm hai con vịt mập, công tử coi đã đủ chưa?
Lục Tiểu Phụng làm bộ không thích lắm, miễn cưỡng gật đầu. Nhưng sự thật cơ hồ chàng không nhịn được muốn lăn ra mà cười, chàng lẩm bẩm : - Thằng lỏi này mắc bẫy ta rồi?
Chàng ngó thấy Tư Không Trích Tinh kính cần cầm tấm băng đoạn đưa lại, không nhịn được sắp bật tiếng cười. Chàng định lấy lại tấm băng đoạn rồi sẽ cười lăn lộn cho thỏa thích.
Dè đâu Tư Không Trích Tinh đột nhiên rút tay về, lắc đầu nói :
- Không được. Nhất định không được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao lại không được?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Vịt mập quá, vây cá ngon quá, công tử ăn nhiều tất phải bể bụng. Chúng ta là hảo bằng hữu. Tiểu đệ không thể làm hại công tử.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt.
Tư Không Trích Tinh chớp mắt nói :
- Vả lại tiểu đệ nghĩ rằng có băng giả còn hơn không. Phải vậy chăng?
Dường như gã cũng không nhịn được, phải nổi lên tràng cười rộ. Gã vừa cười vừa lộn mình đi mấy vòng, người đã vọt lên nóc nhà. Gã nhìn Lục Tiểu Phụng vẫy tay mấy cái rồi đột nhiên mất hút.
Lục Tiểu Phụng tức như bể bụng. Chàng nghiến răng hằn học nói :
- Thằng lỏi này quả là khắc tinh của ta. Hễ gặp gã là xúi quẩy.
Chàng chưa dứt lời, bỗng thấy bọn trẻ nít đang coi khỉ làm trò chạy lại bu quanh mình. Tên nào cũng ngửa mặt lên nhìn chàng, tựa hồ chúng ngắm nghía chàng còn thú hơn coi khỉ làm trò.
Lục Tiểu Phụng vừa tức giận vừa buồn cười, chàng không nhịn được hỏi :
- Ta có gì đáng coi đâu?
Bọn trẻ nít đáp :
- Đại thúc đi với lão công công kia thì nhất định đại thúc cũng biết bay như lão.
Bây giờ Lục Tiểu Phụng mới vỡ lẽ là bọn trẻ nít này chỉ thích coi người bay.
Bọn trẻ nít lại năn nỉ :
- Đại thúc! Đại thúc đi cho chúng cháu coi được không?
Lục Tiểu Phụng thở dài, đột nhiên cười đáp :
- Ta dạy các ngươi một bài ca. Các ngươi học thuộc rồi, ta sẽ bay cho các ngươi coi.
Bọn con nít liền vỗ tay hoan hô :
- Hay lắm! Chúng cháu xin hát ngay và từ nay ngày nào cũng hát, hát hoài, hát mãi.
Lục Tiểu Phụng trong lòng khoan khoái liền dậy bọn trẻ từng câu một.
Tư Không kia vốn là khỉ thành tinh. Thành tinh nhào lộn rất tài tình. Nhào lộn không xong là dốt đặc. Dốt đặc là ta đánh nát mình.
Bọn con nít học rất mau thuộc. Chúng thuộc rồi lớn tiếng hát vang không ngớt.
Lục Tiểu Phụng nghe thích quá không khỏi bật cười. Chàng cười lăn lộn rồi ôm bụng mà cười. Tiếp theo chàng lộn mình luôn ba vòng vọt lên nóc nhà, nhìn bọn trẻ nít vẫy tay cười nói :
- Lúc nào các ngươi rảnh là hát, ta mà rảnh lại bay cho các ngươi coi.
Chàng nhìn lại bốn tấm băng đoạn quả nhiên đã mất một. Chàng chẳng thể không thừa nhận con khỉ thành tinh kia đã lấp cắp đem đi ngay trước mắt mình.
Vừa rồi chàng tức quá cơ hồ bể bụng. Kế đó chàng lại cười một trận muốn bể bụng. Hiện giờ bụng chàng lép xẹp, đói quá cơ hồ không chịu nổi.
May đến giờ ăn cơm. Trong những tiệm lớn tiệm nhỏ, tửu lâu phạn điếm, tiếng dao chặt thịt, tiếng bát đĩa lách cách khiến cho cả những người no bụng cũng thèm ăn. Chàng tưởng chừng nếu không tìm vào quán ăn một bữa thì cái bụng chưa bể vì tức giận, chưa bể vì cười nhiều, e rằng bể vì đói quá.
Chàng nghĩ tới Tư Không Trích Tinh bảo mời chàng ăn một bát Hồng Siêu Ngư Xí, hai con vịt mập, liền định bụng gọi thêm ba cân Trúc Diệp Thanh và bốn món ăn chơi dùng trước.
Lục Tiểu Phụng tìm vào phạm điếm gần nhất, tiến lại bên bàn cạnh cửa sổ gọi luôn bảy, tám thứ một lúc.
Chàng ngồi xuống đợi chờ. Bảy, tám món chưa đem đến thì bên ngoài đã có bảy, tám người đi vào. Người đi trước mặc áo gấm rất hoa lệ, coi có vẻ oai hùng. Mái tóc đã đốm bạc nhưng y phục lại giống một vị công tử dòng sang. Lưng đeo đai ngọc lóng loáng giắt đầy những hạt trân châu lớn bằng mắt rồng, những viên ngọc thúy to bằng ngón tay cái.
Nguyên cái đai ngọc đã đáng gia liên thành, trên đại ngọc cài một thanh bảo kiếm so với đai ngọc còn trân quý hơn.
Theo sau người này là một lũ thanh niên cũng rất bệ vệ. Phục sức chúng cực kỳ sang trọng dáng điệu kiêu ngạo phi thường tựa hồ dưới mắt không người. Nhưng tên nào cũng chân bước nhẹ nhàng, cử động linh hoạt, tỏ ra đều là những thiếu niên anh hùng võ công không phải tầm thường.
Bọn người tiến vào chỉ liếc mắt ngó qua Lục Tiểu Phụng một cái rồi kiếm bộ bàn lớn nhất ngồi xuống.
Bọn này không thèm nhìn ai nhưng phải ngó Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng không thèm nhìn mặt họ lần nào nhưng cũng nhận ra thanh bảo kiếm cài trên đai ngọc.
Vỏ kiếm bằng da cá đen, miệng viền bạch kim. Thanh kiếm hình thù rất cổ quái, dây đeo màu đỏ tươi, treo tấm bạch ngọc khắc thành hình hai con cá.
Chàng chỉ nhìn thanh kiếm này cũng đủ biết nhân vật đeo kiếm là hạng người nào.
Người đứng tuổi đeo kiếm mình mặc áo gấm dĩ nhiên là chủ nhân Trường Lạc Sơn Trang ở Song Ngư Đường, đất Hổ Khẩu miền Giang Nam. Y chính là Thái Bình Kiếm Khách Tư Mã Tử Y.
"Kim Nam Cung, Ngân Lâu Dương, Ngọc Tư Mã" là câu nói để tiêu biểu cho ba đại thế gia trong võ lâm.
Đời xưa coi ngọc là quý giá nhất, vậy Trường Lạc Sơn Trang là một nhà phú quý hơn hết không còn nghi ngờ gì nữa.
Tư Mã Tử Y ngoài môn võ công gia truyền còn là đệ tử chính tông của Thiết Kiếm Tiên Sinh. Hồi y mới hai mươi tuổi đã nổi danh khắp thiên hạ là bậc thiếu niên anh hùng, văn võ song toàn, lại thêm gia phong hiển hách.
Hiện giờ tuy y đã đứng tuổi nhưng vẫn giữ thói kiêu hùng trong tuổi thiếu niên, phong tư anh tuấn chẳng kém gì ngày trước. Nhân vật nào được y để mắt tới là một điều vinh hạnh.
Nhưng Lục Tiểu Phụng lại chẳng cần gì, ngó món Hồng Siêu Ngự Xí. Vây cá nướng chín vừa vặn, rượu cũng rất thơm tho.
Lục Tiểu Phụng cầm đũa định gắp một miếng ăn bỗng ngó thấy gã thanh niên mặc áo tía, đeo trường kiềm. Đốc kiếm treo trấm bạch hình song ngư rồi.
Chàng nhân lúc thanh niên chưa tới trước mặt vội gắp miếng vây cá nhét đầy vào miệng.
Tử Y thiếu niên đeo kiếm đứng lại, lạnh lùng nhìn chàng hai lần rồi chắp tay hỏi :
- Chắc các hạ là Lục Tiểu Phụng?
Lục Tiểu Phụng đáp lại bằng cái gật đầu. Tử Y thiếu niên tự giới thiệu :
- Tại hạ là Hồ Thanh ở Trường Lạc Sơn Trang tại Song Ngư Đường, dất Hổ Khẩu thành Cô Tô. Còn gia sư ngồi bên kia chắc các hạ biết rồi.
Lục Tiểu Phụng lại gật đầu. Hồ Thanh nói tiếp :
- Trước mặt người minh mẫn không nói chuyện mờ ám. Gia sư đặc biệt bảo tại hạ đến mượn tấm băng đoạn trên vai các hạ vì có việc cần dùng tới nó, đồng thời mời các hạ qua bên đó uống rượu.
Lần này Lục Tiểu Phụng không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, đưa ngón tay lên chỉ vào miệng mình.
Trong miệng chàng ngậm miếng vây cá dĩ nhiên không mở ra để nói được.
Hồ Thanh chau mày ra chiều khó chịu nhưng đành phải đứng chờ. Gã chờ khá lâu Lục Tiểu Phụng mới nuốt xong miếng vây cá liền thừa cơ hỏi ngay :
- Bây giờ xin các hạ giao băng đoạn cho tại hạ được chưa? Nếu các hạ muốn lưu lại một tấm để mình dùng cũng không sao.
Gã nói một cách hời hợt, tựa hồ cho là mình đã phải qua mở miệng yêu cầu là dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng phải nể mặt.
Lục Tiểu Phụng thủng thăng nhấm nháp miếng vây cá nuốt rồi, lại bưng chung rượu lên uống một hớp. Đoạn chàng thở phào một cái ra chiều thỏa mãn về món vây cá cùng rượu ngon, Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp :
- Tại hạ vẫn ngưỡng mộ thịnh danh của Tư Mã trang chúa từ lâu rồi, rất lấy làm cảm kích về hảo ý của trang chủ. Còn những tấm băng đoạn này...
Hồ Thanh thấy chàng dừng lại liền hỏi :
- Những tấm băng đoạn thì sao?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
- Tại hạ không cho mượn.
Hồ Thanh biến sắc, xoay tay nắm đốc kiếm.
Lục Tiểu Phụng không thèm ngó gã, lại gắp miếng vây cá đút vào miệng, thủng thẳng nhấm nháp ra chiều vừa dạ.
Hồ Thanh trợn mắt nhìn chàng. Bàn tay gã nổi gân xanh và rung động tựa hồ không nhịn nổi những muốn rút kiếm ra.
Bỗng sau lưng gã có người đằng hắng hai tiếng rồi nói :
- Ngươi dùng chữ "mượn" là không được rồi. Có ai lại cho mượn cái đó bao giờ?
Tư Mã Tử Y mình cử động tiến lại nhưng vẫn đứng ở phía xa xa tựa hồ chờ Lục Tiểu Phụng đứng lên nghinh tiếp.
Lục Tiểu Phụng vẫn lờ đi nhưng không ngó thấy.
Đối với món vây cá trước mặt chàng hứng thú hơn bất cứ ai.
Tư Mã Tử Y đang tiến lại gần, đưa ngón tay gõ lên mặt bàn mấy tiếng.
Hồ Thanh lập tức rút trong bọc ra một tập ngân phiếu đặt trên bàn. Tư Mã Tử Y lại đưa tay lên vuốt râu mép nói :
- Ngọc bích tuy quý thật nhưng không được thực dụng bằng kim ngân. Bốc Cự không hiểu ý người dĩ nhiên chẳng khỏi đụng đầu vào vách.
Những tin tức ở kinh thành chuyển đi rất mau. Câu chuyện trước đây một giờ y đã được nghe rồi.
Tư Mã Tử Y lại nói ;
- Ý kiến của bản nhân chắc các hạ cũng đồng quan cảm.
Lục Tiểu Phụng lẩm nhẩm gật đầu ra chiều hoàn toàn đồng ý. Tư Mã Tử Y lại nói :
- Chỗ này có thể đổi ngay được năm vạn lạng bạc. Món tiền đó đối với người thường đủ dùng suốt đời không lo thiếu thốn gì nữa.
Lục Tiểu Phụng cũng hoàn toàn đồng ý. Tư Mã Tử Y lại nói :
- Đổi năm vạn lạng bạc lấy tấm băng đoạn là đáng giá qúy rồi.
Lục Tiểu Phụng lại hoàn toàn đồng ý.
Tư Mã Tử Y đột nhiên cất tiếng hỏi :
- Sao các hạ không cất tập ngân phiếu đi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ chờ các hạ đem đi.
Tư Mã Tử Y sửng sốt hỏi Lục Tiểu Phụng :
- Đem đi đâu.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đem đến tiệm gấm đoạn.
Tư Mã Tử Y ngẩn người ra không hiểu. Lục Tiểu Phụng lại nói tiếp :
- Ngoài đường phố rất nhiều tiệm gấm đoạn, các hạ tuỳ ý vào tiệm nào trao đổi cũng được.
Tư Mã Tử Y sa sầm nét mặt nói :
- Ta chỉ cần đổi những băng đoạn của các hạ.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Những tấm băng đoạn này của tại hạ không đổi được.
Nét mặt Tư Mã Tử Y biến thành xám xanh, y cất giọng lạnh như băng nói :
- Đừng quên món ngân phiếu này những năm vạn lạng bạc.
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Nếu các hạ vui lòng để yên cho tại hạ ăn hết bát vây cá này một cách ngon lành, tại hạ cũng tình nguyện biếu các hạ năm vạn lạng bạc.
Nét mặt Tư Mã Tử Y đang xám xanh đổi thành đỏ bừng. Bàn bên này có người không nhịn được, bật lên tiếng cười khúc khích.
Tiếng cười vừa vang lên, kiếm quang đã vọt ra. Lại nghe đánh "cách" một tiếng. Mũi kiếm bị đôi đũa kẹp chặt.
Người nổi tiếng cười là một thanh niên rượu đã ngà ngà. Còn người động thủ chính là Hồ Thanh. Hắn xoay tay một cái, thanh trường kiếm đeo ở sau lưng đã phóng ra như con độc xà xuất động. Không ngờ Lục Tiểu Phụng động thủ còn mau lẹ hơn. Đột nhiên chàng đưa đôi đũa ra kẹp lấy mũi kiếm, tựa hồ con rắn bị chịt chặt chỗ thất thốn. Lục Tiểu Phụng động thủ còn mau lẹ hơn. Đột nhiên Hồ Thanh biến sắc, kinh hãi nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông bạn đã say rồi.
Hồ Thanh nghiến răng hết sức giật mạnh một cái nhưng thanh kiếm tựa hồ mọc rễ vào đôi đũa không sao rút ra được.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói :
- Nơi đây không có lệ cấm người ta. Tửu quán chẳng phải là Trường Lạc Sơn Trang.
Hồ Thanh trán toát mồ hôi. Đột nhiên lại nghe "cốp" một tiếng. Thanh kiếm trong tay gã gãy làm hai khúc.
Tư Mã Tử Y hươi kiếm chém thanh kiếm kia rồi lạnh lùng nói :
- Lùi lại! Từ nay không cho ngươi dùng kiếm nữa.
Hồ Thanh cúi đầu xuống nhìn thanh kiếm gãy thủi lủi lại từng bước. Gã lại đến bước thứ bảy, thứ tám, cặp mắt đột nhiên ứa lệ.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Đáng tiếc ôi là đáng tiếc!
Tư Mã Tử Y hỏi :
- Điều chi đáng tiếc?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đáng tiếc cho thanh kiếm này, lại đáng tiếc cho thanh niên kia. Thực ra kiếm pháp của y không đến nỗi kém cỏi, thanh kiếm bày cũng chẳng phải tầm thường.
Tư Mã Tử Y sa sầm nét mặt nói :
- Thanh kiếm bị chém gãy là không phải của tốt.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Sở dĩ dĩ kiếm này bị chém gãy vì mũi kiếm bị kẹp chặt.
Tư Mã Tử Y nói :
- Để cho người ta kẹp được mũi kiếm là đồ vô dụng.
Lục Tiểu Phụng nhìn y hỏi :
- Các hạ động thủ là nhất định không ai kẹp được kiếm hay sao?
Tư Mã Tử Y đáp :
- Tuyệt đối không thể.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Băng đoạn của tại hạ đã không cho mượn, cũng không trao đổi, dĩ nhiên không thể bán được.
Tư Mã Tử Y cười lạt hỏi :
- Các hạ muốn ta cướp đoạt chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chúng ra còn có thể đánh cá.
Tư Mã Tử Y hỏi :
- Đánh cá thế nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Các hạ đặt cuộc bằng thanh kiếm của các hạ.
Tư Mã Tử Y chưa hiểu rõ.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Các hạ phóng kiếm đâm ra nếu không ai kẹp được là các hạ thắng. Chẳng những các hạ lấy băng đoạn của tại hạ đem đi mà còn có thể lấy luôn cả thủ cấp của tại hạ nữa.
Tư Mã Tử Y đáp :
- Ta không muốn lấy đầu các hạ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng các hạ đòi lấy băng đoạn của tại hạ.
Tư Mã Tử Y trợn mắt lên nhìn chàng hỏi :
- Ngoài chuyện đánh cá không còn cách nào nữa ư?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không còn.
Tư Mã Tử Y trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Ta muốn đâm vào huyệt Kiên Tĩnh ở vai bên trái các hạ. Vậy các hạ chuẩn bị đi.
Lục Tiểu Phụng đưa tay trái lên phủi vai áo bên trái mỉm cười đáp :
- Áo của tại hạ không được sạch sẽ lắm, đã hai ngày chưa giặt. Các hạ phóng kiếm đâm tới rồi rút về cho lẹ kẻo thanh kiếm bị dơ bẩn.
Tư Mã Tử Y lạnh lùng nói :
- Chỉ cần lấy máu rửa, kiếm dơ cũng chẳng sao.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ cũng chăng hay máu mình có sạch sẽ không?
Y vừa dứt lời, kiếm quang lấp loáng đâm tới vai bên trái Lục Tiểu Phụng.
Thanh kiếm khá dài, nguyên rút ra cũng không phải là dễ nhưng Tư Mã Tử Y đã luyện được phương pháp về rút kiếm. Kiếm vừa rút ra đã phóng tới đầu vai Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng đưa hai ngón tay ra kẹp lấy.
Động tác của chàng coi rất giản dị nhưng sự thực chàng đã chuẩn bị tính toán tốc độ không ai hình dung được mà cũng không ai tưởng tượng tới.
Động tác tuy giản dị nhưng chàng đã rèn luyện mất nhiều công phu và thành thuộc như thép bức.
Tư Mã Tử Y tưởng chừng trái tim chìm xuống, cả máu trong người y cũng tựa hồ ngừng lại khi thanh kiếm của y bị kẹp cứng. Ngày mới bốn tuổi y đã dùng cành trúc để luyện kiếm. Đến năm bảy tuổi y luyện bằng kiếm sắt.
Tư Mã Tử Y học kiếm bốn chục năm rồi, nguyên động tác rút kiếm y đã nghiên cứu đến một trăm ba mươi phương pháp. Kiếm vừa rút ra đã có thể xâu cả mười hai đồng tiền.
Nhưng hiện giờ thanh kiếm của y bị kẹp chặt rồi. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, tựa hồ y không thể tin được sự thật như vậy.
Y nhìn tay Lục Tiểu Phụng cơ hồ cũng không tin nổi là tay chàng cũng bằng huyết nhục.
Lục Tiểu Phụng ngó bàn tay mình rồi lên tiếng :
- Chiêu kiếm này các hạ chưa phóng ra hết sức. Xem chừng thực tình các hạ không muốn lấy đầu tại hạ.
Tư Mã Tử Y ấp úng :
- Các hạ...
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa ngắt lời :
- Tại hạ vốn chẳng phải là hảo nhân mà các hạ cũng không phải người tệ hại đã không muốn lấy đầu tại hạ, vậy tại hạ xin tặng một tấm băng đoạn.
Chàng rút một tấm băng đoạn khoác vào mũi kiếm rồi rảo bước dông tuốt không ngoảnh cổ lại nữa.
Chàng sợ mình có thể đột nhiên thay đổi chủ ý. Tuy chàng chưa no bụng nhưng trong lòng rất khoan khoái. Vì chàng biết hiện giờ Tư Mã Tử Y đã rõ được hai điều. Một là bất cứ ai phóng kiếm cũng có thể bị kẹp chặt. Hai là có người thích nhu chứ không thích cương.
Lục Tiểu Phụng còn tin là Tư Mã Tử Y được bài học này, nhất định thay đổi tính nết không dùng uy thế để lấn át người nữa.
Nhưng chàng đã được lợi gì? Chàng hoàn toàn không nghĩ tới điểm này. Lục Tiểu Phụng chẳng bao giờ hành động để thu lợi vào mình.
Tâm thần chàng khoan khoái nhưng cái bụng chàng lại đưa ra kháng nghị.
Bụng chàng tuy không lớn nhưng hai miếng vây cá chẳng thấm vào đâu.
Đối với chàng hiện nay mà muốn được bữa ăn khoan khoái no nê thật không phải chuyện dễ dàng.
Chàng còn đeo mấy tấm băng đoạn trên mình thì bất luận chàng tới đây hay chui vào chỗ nào cũng chỉ trong khoảng khắc là có người tới gõ cửa ngay.
Chàng tự hỏi :
- Còn lại hai tấm làm sao mà tống tiễn đi được? Nên đưa cho ai bậy giờ?
Thực ra chàng đã chuẩn bị một tấm dành cho Mộc đạo nhân thì chẳng thấy bóng lão đâu. Chàng bực mình ở chỗ người nên đến thì không đến, người không nên đến lại cứ đến hoài.
Lại còn trường hợp thời gian. Lúc này chàng muốn gặp ai lại chẳng gặp, người không muốn gặp cứ chạm trán hoài.
Dường như số phận của Lục Tiểu Phụng phải chịu đựng những chuyện trớ trêu này. Bất giác chàng buông tiếng thở dài.
Giữa lúc ấy, chàng chợt phát giác nhà sư chất phác đang từ phía trước mặt đi tới. Tay lão cầm cái bánh bao.
Nhà sư chất phác vừa ngó Lục Tiểu Phụng liền tưởng mình chạm trán quỷ sứ. Lập tức lão toan rút lui cho êm chuyện.
Nhưng Lục Tiểu Phụng chạy vội tới nắm lấy lão hỏi :
- Hòa thượng muốn chạy ư? Chạy đi đâu bây giờ?
Nhà sư chất phác mắt đưa toàn tròng trắng ra hỏi lại :
- Bản hòa thượng không muốn gây đến thí chủ mà cũng chẳng phạm pháp. Sao thí chủ cứ nhè hòa thượng lôi kéo làm chi?
Lục Tiểu Phụng chớp mắt mấy cái cười đáp :
- Vì tại hạ đang có chuyện cần giao dịch với hòa thượng.
Nhà sư chất phác nói :
- Hòa thượng không cần giao dịch với thí chủ nữa vì hòa thượng không muốn mắc lừa.
Lục Tiểu Phụng an ủi lão :
- Lần này tại hạ bảo đảm quyết không lừa gạt hòa thượng.
Nhà sư chất phác nhìn chàng ngần ngại đáp :
- Giao dịch chuyện gì? Thí chủ thử nói trước cho hòa thượng nghe được không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ dùng hai tấm băng đoạn này để đánh đổi lấy cái bánh bao của hòa thượng.
Nhà sư chất phác nói :
- Hòa thượng không đổi.
Lục Tiểu Phụng lớn tiếng hỏi :
- Sao lại không đổi?
Nhà sư chất phác đáp :
- Vì hoà thượng biết trong thiên hạ chẳng bao giờ có được tiện nghi như vậy.
Lão đảo lòng trắng mắt ra nói tiếp :
- Bốc Cự dùng ba viên ngọc bích để trao đổi lấy băng đoạn mà thí chủ không chịu. Họ Tư Mã đưa năm vạn lạng bạc ra mua thí chủ cũng không bán. Bây giờ thí chủ lại đòi trao đổi lấy tấm bánh bao của hòa thượng thì trừ phi thí chủ mắc chứng điên khùng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chẳng lẽ hòa thượng cho là tại hạ có âm mưu nào khác?
Nhà sư chất phác đáp :
- Bất luận thí chủ có âm mưu hay không hòa thượng cũng chẳng mắc bẫy.
Lục Tiểu Phụng hỏi gặng :
- Hòa thượng nhất định không đổi ư?
Nhà sư chất phác đáp :
- Nhất định không đổi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hòa thượng không hối hận đấy chứ?
Nhà sư chất phác hững hờ đáp :
- Chẳng việc gì mà phải hối hận.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Được lắm! Hòa thượng không đổi thì thôi nhưng khi tại hạ muốn nói ra hòa thượng cũng đừng hòng cản trở.
Nhà sư chất phác không nhịn được hỏi :
- Nói chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nói thiên cố sự về hòa thượng đã vào kỹ viện.
Nhà sư chất phác đột nhiên nhét tấm bánh bao vào tay Lục Tiểu Phụng đồng thời rút những tấm băng đoạn trên vai chàng rồi cắm đầu dông tuốt.
Lục Tiểu Phụng dặn theo :
- Hòa thượng đừng quên trong đó có một tấm dành cho Mộc đạo nhân. Hòa thượng phải tìm đến y mà giao ngay, không thì tại hạ nói vụ đó ra.
Nhà sư chất phác cắm đầu chạy đi thẳng không ngoảnh cổ lại. Coi lão chạy lật đật khác nào con ngựa bị quất roi vào đít.
Lục Tiểu Phụng cười hả hê. Chàng cảm thấy trong mình thư thái, nhẹ nhõm và cao hứng phi thường, tưởng chừng suốt đời chưa lúc nào được sung sướng như bữa nay.
Chàng thoát khỏi nắm băng đoạn mà tưởng chừng trên vai trút được gánh nặng ngàn cân và coi là mình đã giao xong cho mọi người.
Tấm bánh bao chưa nguội lắm. Chàng cắn một miếng ăn rất ngon lành tựa hồ ngon hơn cả món vây cá lúc trước.
Chàng quên bẵng còn tấm băng tối hậu không biết để cho ai. Có thể nói là chàng quên sạch không còn nhớ việc gì nữa.
Lục Tiểu Phụng vẫn hoài nghi nhà sư chất phác là người đầu não trong cuộc âm mưu này nhưng hiện giờ dường như chàng không nhớ nữa.
Chẳng ai hiểu được Lục Tiểu Phụng lúc này là con người thông tuệ hay hồ đồ. Mặt trời dần dần đã xế về Tây.
Trước đây một giờ Lục Tiểu Phụng đã giao hết băng đoạn cho nhà sư chất phác. Quãng thời gian sau đó không ai hiểu chàng đã làm gì?
Dường như chàng thênh thang đi ngắm cảnh hết chỗ này đến chỗ khác trong kinh thành. Sự thực chàng quanh đi quẩn lại nhiều lần. Dù có người theo dõi cũng bị chàng đánh lạc hướng. Dĩ nhiên chàng chẳng thể đưa người nào đến Hợp Phương Trai. Chàng do cửa sau tiến vào. Trong hậu viên rất tịch mịch. Gió thổi quyện theo mùi hương thơm của hoa cúc hoa quế bay lên ngào ngạt.
Những con cá vàng trong hồ nước dưới gốc cây thạch lựu như cũng biếng cử động. Chàng xuyên qua vùng hoa cúc ngó thấy trong tòa tiểu đình lục lăng một người ngồi tựa lan can ngơ ngẩn xuất thần.
Hoa cúc màu vàng, lan can màu đỏ, nàng mặc xiêm áo màu lục. Tấm lưng liễu mềm mại mà sắc mặt lợt lạt như người bịnh hoạn chưa thuyên giảm, trong lòng lại nảy ra những nỗi buồn mới mẻ.
Cảnh thu trong vườn đã đẹp nhưng đẹp sao bằng người nàng.
Lục Tiểu Phụng tưởng đến nay mới gặp Âu Dương Tình là một cô gái diễm lệ nhất. Phải chăng vì bây giờ chàng mới biết ra mình đối với nàng vẫn yêu vụng dấu thầm? Ngọc gió thu thổi vào đám hoa cúc ngoài lan can. Trên lối đi ngỏ lác đác mấy tấm lá rụng. Chàng len lén bước qua. Đột nhiên chàng phát giác Âu Dương Tình đang nhìn mình bằng cặp mắt sáng ngời.
Hai người chưa chạm mặt vào nhiều lần. Sự thực hai người chưa nói với nhau được tới mười câu.
Lúc này trong lòng Lục Tiểu Phụng nảy ra cảm giác cực kỳ bi diệu không bút nào tả xiết. Chàng cũng cảm thấy trái tim đập mạnh và dường như chân tay hơi luống cuống. Còn tâm lý Âu Dương Tình lúc này ra sao?
Lục Tiểu Phụng chẳng nhận ra được gì khác lạ trên khuôn mặt của nàng. Lúc nàng nhìn chàng cũng giống hệt ngày trước.
Xem chừng nếu không không phải nàng đã dằn mối xúc động thì nhất định nàng làm ra bộ mặt như vậy. Những cô gái trên thế gian phỏng có mấy người không làm bộ làm tịch?
Lục Tiểu Phụng ngấm ngầm hít một hơi chân khí trước khi bước lên tiểu đình. Chàng thọn thẹn cười hỏi :
- Cô nương đã hết bịnh chưa?
Âu Dương Tình gật đầu trỏ ghế đá trước mặt nói :
- Công tử ngồi xuống đó,
Lục Tiểu Phụng bản ý muốn ngồi xuống bên nàng nhưng nàng đã ra chiều lãnh đạm, chàng cũng không thể tỏ tình thân thiết. Hỡi ơi! Tại sao đàn bà con gái cứ thích làm bộ làm tịch?
Phải chăng vì họ biết đàn ông thích họ nên họ càng treo giá ngọc càng cao phẩm hơn người?
Giả tỷ Âu Dương Tình thực sự ra chiều vồn vã thì e rằng Lục Tiểu Phụng lại khiếp sợ mà chạy xa cho sớm.
Bây giờ chàng riu ríu ngồi trên ghế đá đối diện với nàng. Tuy trong lòng chàng có thiên môn vạn ngữ muốn nói ra mà lại không thốt nên một câu nào. Chàng bẽn lẽn cất tiếng hỏi :
- Tây Môn Xuy Tuyết đâu nhỉ?
Âu Dương Tình đáp :
- Y đang bầu bạn với đại tẩu, tiểu muội chắc bọn họ có nhiều chuyện đang nói với nhau.
Lục Tiểu Phụng đã đứng lên lại ngồi xuống. Chàng toan tiến vào kiếm Tây Môn Xuy Tuyết nhưng lại không muốn làm thế vì sợ Âu Dương Tình coi mình là người bất lịch sự.
Giờ quyết chiến đã điểm, chưa biết sinh tử thắng bại ra sao. Cuộc từ biệt này có thể thành cuộc vĩnh quyết.
Thực ra Lục Tiểu Phụng nên để vợ chồng Tây Môn Xuy Tuyết được xum họp một buổi chiều tối hậu. Họ có nhiều điểu nói với nhau không thể để người đệ tam nghe thấy.
Tòa đình viện sâu thăm thẳm. Cảnh thu xinh như mộng, hương thu ngào ngạt khắp núi. Lục Tiểu Phụng và Âu Dương Tình cũng là hai người có nhiều chuyện muốn nói. Nhưng chàng nghĩ không ra nên nói chuyện gì. Hiện giờ chàng tựa hồ biến thành một gã trai mới lớn lên và chạm trán tình nhân lần đầu tiên ở nơi kín đáo.
Đột nhiên Âu Dương Tình cất tiếng hỏi :
- Công tử có nhận được người này không?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Người nào?
Âu Dương Tình giơ tay trỏ sang mé bên. Lục Tiểu Phụng bây giờ mới ngó thấy pho tượng sáp ong đặt trên lan can mà là tượng Vương Tổng quản.
Chàng nghĩ không ra tại sao Âu Dương Tình lại thích thú pho tượng sáp ong nặn một tên thái giám?
Chàng hỏi lại :
- Chẳng lẽ cô nương lại quen biết nhân vật này?
Âu Dương Tình đáp :
- Tiểu muội đã gặp y. Y đã từng đến chỗ bọn tiểu muội.
Lục Tiểu Phụng tự hỏi :
- Nơi mà nàng nói đó có phải chăng là kỹ viện?
Chàng càng lấy làm kỳ không nhịn được lại hỏi :
- Cô nương có biết y là một vị thái giám không?
Âu Dương Tình thản nhiên đáp :
- Chỗ bọn tiểu muội có đủ hạng tân khách, chẳng những thái giám mà còn có cả hòa thượng.
Dường như nàng chưa quên câu chuyện hôm trước, cũng không quên Lục Tiểu Phụng đã đắc tội với mình.
Lục Tiểu Phụng tựa hồ đã quên mất. Thực ra trong lòng chàng có nhiều vấn đề trọng yếu phải suy nghĩ.
Âu Dương Tình nói tiếp :
- Những thái giám đến chỗ bọn tiểu muội, y không phải là người đầu tiên mà hôm ấy cũng không phải chỉ một mình y tới.
Lục Tiểu Phụng hỏi ngay :
- Còn có những ai nữa?
Âu Dương Tình đáp :
- Lúc y đi chỉ có một mình nhưng về sau lại thêm hai, ba vị kiếm khách phái Nam Hải đến tìm y, dường như họ đã có ước hẹn với nhau từ trước.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao cô nương lại biết là những kiếm khách phái Nam Hải?
Âu Dương Tình đáp :
- Tiểu muội ngó đến kiếm của họ là nhận ra ngay.
Nguyên đệ tử phái Nam Hải dùng những thanh kiếm vừa nhỏ vừa dài mà hình thù cũng biệt khác lạ.
Âu Dương Tình nói tiếp :
- Tiểu muội còn hiểu ngay lão này là thái giám dù lão có cải trang cách nào tiểu muội cũng nhận ra.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Có phải hôm đó còn có Tôn lão gia nữa không?
Âu Dương Tình "Ồ" một tiếng.
Lục Tiểu Phụng sáng mắt lên.
Vương Tổng quản ước hẹn hội ngộ với người phái Nam Hải ở kỹ viện tất để bàn định việc cực kỳ cơ mật. Bọn họ phát hiện Âu Dương Tình và Tôn lão gia đã đến kinh thành, sợ hai người này nhận ra họ nên giết đi để bịt miệng. Cả cái chết của Công Tôn Đại Nương nhất định cũng có liên quan đến vụ đó.
Hai kiếm khách phái Nam Hải hiển nhiên đúng là hai người chết trên Thiên Tàm Đàn. Lục Tiểu Phụng thở phào một cái. Đầu mối này đã bị chàng khám phá ra.
Bây giờ chàng chỉ còn việc ráp những đầu mối cho có liên hệ với nhau là khám phá ra được vụ bí mật.
Phải chăng vừa rồi chàng đã tìm thấy mấy đầu mối? Trong vòng hơn một giờ có thể làm được lắm chuyện.
Bỗng nghe Âu Dương Tình nói tiếp :
- Chỉ cần thái giám đến chỗ bọn tiểu muội là tiểu muội có thể đưa bọn họ về nhà mình.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao vậy?
Âu Dương Tình đáp :
- Vì bọn họ căn bản không phải là nam nhân.
Nàng thản nhiên nói tiếp :
- Bọn đàn ông vô dụng càng thích tỏ ra mình là khí khái nam nhân. Dù tiểu muội cho họ ngủ dưới đất họ cũng chẳng dám nói ra mà còn trả thêm tiền nữa vì họ chỉ sợ người ta biết được nhược điểm của họ.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi :
- Tối hôm ấy nhà sư chất phác ở trong chỗ cô nương cũng ngủ dưới đất ư?
Âu Dương Tình gật đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chẳng lẽ lão cũng là một tên thái giám.
Âu Dương Tình đáp :
- Tuy lão không phải thái giám nhưng cũng chẳng phải là nam nhân.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái. Bây giờ chàng đã hiểu tại sao nhà sư chất phác muốn nói dối. Bất luận nam nhân nào cũng nhận thấy ba chữ "Đồ vô dụng" là một điều đại nhục. Vì thế mà có nhiều đàn ông chẳng thà mất tiền để ngủ dưới đất trong phòng nữ nhân còn hơn để người ngoài phát giác ra mình là đồ vô dụng.
Nhà sư chất phác cũng là nam nhân chưa thoát khỏi cái vinh dự hão huyền đó. Âu Dương Tình ngó pho tượng Vương Tổng quản cười lạt nói :
- Tối hôm ấy lão này thậm chí không dám chạm trán tiểu muội vì hắn sợ tiểu muội phát giác hắn là thái giám. Nhất định hắn không ngờ tiểu muội đã nhận ra hắn chẳng phải là nam nhân chân chính mới lưu hắn lại.
Đột nhiên mặt nàng lộ vẻ rất kỳ quái hỏi :
- Công tử có biết tại sao cho đến bây giờ chưa có nam nhân nào đụng vào tiểu muội?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu :
- Tại hạ không rõ.
Âu Dương Tình nói :
- Vì tiểu muội chán ghét nam nhân.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi :
- Cô nương chán ghét cả tại hạ ư?
Âu Dương Tình nhìn chàng bằng con măt hững hờ. Nàng không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Lục Tiểu Phụng cười xòa.
Chàng phát giác ra một điểm Âu Dương Tình không yêu chàng, thậm chí chẳng để ý gì đến chàng.
Nếu không phải Thập Tam Di đã nhắc đi nhắc lại hai, ba lần thì chính Lục Tiểu Phụng cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện Âu Dương Tình.
Thập Tam Di đã cố ý làm cho Lục Tiểu Phụng tưởng Âu Dương Tình yêu chàng. Mục đích của mụ bất quá là muốn chàng ăn đĩa ốc chiên đó.
Chẳng những Âu Dương Tình không nói một chữ mà còn tuyệt không lộ vẻ gì. Lục Tiểu Phụng phát giác ra chân tướng điểm này tuy cũng cay chua một chút nhưng đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm, tựa hồ trút được một gánh nặng.
Lục Tiểu Phụng lập lức biến đổi thái độ thành tự nhiên vì mối chung tình này nguyên chính chàng đã không tin như vậy.
Âu Dương Tình không nhịn được hỏi :
- Công tử cười gì vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ cười nhà sư chất phác vì tại hạ vừa trao được một cái đuôi lươn cho lão.
Âu Dương Tình hỏi :
- Đuôi lươn gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đuôi lươn là mấy tấm băng đoạn.
Âu Dương Tình càng không hiểu hỏi :
- Băng đoạn gì?
Lục Tiểu Phụng liền giải thích cho nàng nghe. Khi nói tới Tư Không Trích Tinh lấy cắp băng đoạn chàng không khỏi càu nhàu bực tức. Còn lúc kể đến nhà sư chất phác chàng lại nổi lên tràng cười khanh khách ra chiều rất khoan khoái như đưa trẻ nít được ăn kẹo.
Âu Dương Tình nhìn chàng. Mắt nàng lại lộ vẻ cổ quái vì lẽ anh chàng này đem hai tấm băng đoạn dẫu ngàn lạng còn không mua được mà chỉ đổi lấy tấm báng bao, lại ra vẻ chiếm phần tiện nghi tây đình, khoan khoái muốn chết.
Sự thực nàng chưa thấy hạng người như vậy bao giờ. Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Đáng tiếc cô nương chưa khỏi bệnh, không thì tại hạ nhất định phần cô nương một tấm để cô đi coi cho mở rộng tầm mắt.
Âu Dương Tình hỏi :
- Bây giờ công tử không còn tấm nào ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đến nửa tấm cũng không còn.
Âu Dương Tình hỏi :
- Tối nay công tử có đi không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên tại hạ phải đi.
Âu Dương Tình hỏi :
- Băng đoạn đâu mà đi?
Lục Tiểu Phụng chưng hửng.
Đến bây giờ chàng mới nghĩ tới là mình quên cả để lại cho mình một tấm. Chàng tự hỏi :
- Phải chăng nhà sư chất phác vì nhớ tới điểm này nên lão lấy được tấm băng đoạn vào tay lièn lập tức chạy trốn chạy nhanh hơn chạy ngựa.
Coi vẻ mặt ngơ ngác của Lục Tiểu Phụng, Âu Dương Tình không nhịn được bật tiếng cười khúc khích.
Con người hồ đồ như vậy nàng cũng chưa từng thấy qua.
Lục Tiểu Phụng mặt mũi nhăn nhó hồi lâu đột nhiên nhảy bổ lên xông ra cửa dông tuốt.
Tây Môn Xuy Tuyết và Tôn Tú Chân đang đi theo khe luống hoa tiến lại ngó thấy chàng không khỏi giật mình.
Lục Tiểu Phụng chẳng chào hỏi cũng không nói nửa lời cứ lướt quá mặt hai người mà chạy, dường như bị ai đuổi bắt.
Tôn Tú Chân nhìn thấy Âu Dương Tình ngồi tựa lan can không nhịn được hỏi :
- Phải chăng tiểu muội trêu tức cho y chạy đi?
Âu Dương Tình mỉm cười lắc đầu. Nụ cười của nàng rất ngọt ngào. Bất luận là ai cũng không thể giận nàng được.
Tôn Tú Chân lại hỏi :
- Phải chăng cô nương khinh thường gã?
Âu Dương Tình mỉm cười đáp :
- Con người như gã chẳng cần ai khinh phụ mà chính gã tự khinh phụ mình.
Tôn Tú Chân ngắm nghía nàng từ đầu xuống đến gót chân rồi cười nói :
- Dường như tiểu muội hiểu gã rất mau chóng?
Âu Dương Tình đáp :
- Tiểu muội chỉ biết gã là con người hồ đồ.
Tôn Tú Chân nói :
- Gã là người hồ đồ nhưng lại rất mực thông minh.
Âu Dương Tình hỏi :
- Gã thông minh lắm ư?
Tôn Tú Chân đáp :
- Đối với việc của gã thì gã rất hồ đồ vì chẳng bao giờ gã nghĩ tới điều lợi lộc cho mình. Kẻ nào tưởng gã hồ đồ mà lừa gạt là kẻ đó đến ngày xúi quẩy.
Âu Dương Tình hững hờ nói :
- Thực ra bất luận gã là người thông minh cũng thế mà là kẻ hồ đồ cũng vậy chẳng liên quan gì đến tiểu muội.
Tôn Tú Chân chớp mắt mấy cái hỏi :
- Tiểu muội không thích gã thật ư?
Âu Dương Tình cười lạt hỏi lại :
- Chẳng lẽ tỷ tỷ cho rằng là bao nhiêu nữ nhân đều thích gã hết?
Tôn Tú Chân đáp :
- Không phải ta nói tất cả mọi cô gái mà chỉ nói riêng về tiểu muội.
Âu Dương Tình hỏi :
- Sao tỷ tỷ không nói chuyện khác?
Tôn Tú Chân hỏi lại :
- Tiểu muội không thích thú gã hay sao?
Âu Dương Tình đáp :
- Không.
Tôn Tú Chân lại cười nói :
- Cô nương đừng dấu ta. Ta ngó thấy rồi.
Y sờ bụng, mắt lộ vẻ kiêu ngạo đầy hạnh phúc, mỉm cười nói tiếp :
- Không những ta là một cô gái mà lại sắp có con. Một vị tiểu cô nương thì bất cứ chuyện gì cũng đừng hòng che mắt ta.
Âu Dương Tình không nói gì nữa. Sắc mặt lợt lạt của nàng bỗng ửng hồng. Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên xen vào :
- Những nữ nhân như các cô thật là kỳ.
Tôn Tú Chân hỏi :
- Kỳ ở chỗ nào?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Trong lòng các cô ưa thích chàng trai nào thì ngoài mặt lại làm bộ lạnh lùng như tiền. Thật ta không sao hiểu được lòng dạ các cô.
Tôn Tú Chân hỏi :
- Tướng công muốn bọn tiểu muội phải thế nào? Chẳng lẽ khi gặp chàng trai ưa thích là gieo mình vào lòng họ?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ít ra là phải tỏ ra ôn nhu một chút, đừng để người ta sợ quá phải bỏ chạy.
Tôn Tú Chân hỏi :
- Khi tiểu muội mới quen biết đại ca có ôn nhu như vậy hay không?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Chẳng ôn nhu chút nào.
Tôn Tú Chân nói :
- Nhưng đại ca không đến nỗi bị tiểu muội hăm phải bỏ chạy.
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn nàng bằng cặp mắt ôn nhu cười nói :
- Hạng đàn ông như ta thì chẳng ai hăm doạ được phải bỏ chạy.
Tôn Tú Chân mỉm cười nói :
- Thế là phải. Nữ nhân ưa những chàng trai như vậy.
Nàng lại cầm tay Tây Môn Xuy Tuyết cất tiếng ôn nhu hỏi :
- Vì nữ nhân cũng như con linh dương phải đuổi mới bắt được. Đại ca không đủ dũng khí rượt theo thì chỉ ngó thấy nó chạy lui chạy tới vĩnh viễn đừng hòng nắm được hai cái sừng của nó.
Tây Môn Xuy Tuyết mỉm cười nói :
- Bây giờ ta đã nắm được sừng của muội muội rồi chăng?
Tôn Tú Chân nhẹ buông tiếng thở dài đáp :
- Bây giờ thì cả xương lẫn da đều đưa cho đại ca hết rồi.
Hai người đứng tựa vào nhau rất thân thiết dưới bóng tịch dương về tháng chín, tựa hồ quên cả người bên cạnh dòm ngó, lại dường như quên cả thế giới.
Ánh tịch dương tuy đẹp như lại sắp đến lúc hoàng hôn. Hai người còn kể cận âu yếm nhau được bao lâu?
Âu Dương Tình ngồi xa xa ngó hai người tuy cũng cảm thấy hứng thú về hạnh phúc của họ nhưng lại nổi cơn sợ sệt không bút nào tả xiết. Nàng hoảng sợ cũng vì hạnh phúc của hai người.
Nàng đã biết Tây Môn Xuy Tuyết là người thế nào, lại hiểu cả kiếm pháp của y. Kiếm pháp của y vốn chẳng phải kiếm pháp hạng người thường.
Con người bằng huyết nhục có cảm tình tuyệt đối không thi triển được thứ kiếm pháp tàn độc vô tình.
Kiếm pháp của Tây Môn Xuy Tuyết gần đến độ nhập thần. Y vốn không phải là người có cảm tình, có huyết nhục như người thường. Y đã hiến thân cho kiếm thuật. Người và kiếm hợp làm một thế. Nhưng hiện nay y biến thành người thường có huyết nhục và cảm tình. Vậy y còn sử dụng được thứ kiếm pháp vô thượng nữa không? Y còn có thể đả bại được Diệp Cô Thành không?
Ánh tịch dương tuy đẹp nhưng sắp chìm xuống phía Tây.
Trăng tỏ sắp mọc lên. ánh trăng đêm này tất bị máu người pha hồng. Nhưng máu của ai?
Ngày rằm thắng chín vào lúc huỳnh hôn, khắp bầu trời một màu rực rỡ, huy hoàng. Lục Tiểu Phụng ở Hợp Phương Trai do cổng hậu đi ra ngoài. Chàng rảo bước trên đường phố tràn ngập ánh hồng tiến về phía trước.
Chàng nhất định tìm lại tấm băng đoạn trước khi trăng mọc, chàng chẳng thể khiếm diện hay bỏ mặc cuộc quyết chiến đêm nay không dòm ngó tới.
Nhất định không được vì Diệp Cô Thành lẫn Tây Môn Xuy Tuyết đều là bạn chàng vì chàng đã phát giác dưới vành trăng tỏ đêm nay sẽ xảy ra chuyện kinh người trong cuộc quyết chiến giữa hai bên. Hậu quả xảy ra còn khủng khiếp hơn là lúc quyết chiến. Những tấm băng đoạn chàng đã đưa ra dĩ nhiên chẳng thể lấy lại được nhưng đối với tấm bị mất cắp thì khác hẳn.
Vật gì bị mất cắp chẳng những có thể lấy về, có thể lấy cắp hay là sang đoạt. Chàng đã quyết định lấy lại băng đoạn mà chẳng cần lựa chọn phương pháp. Vấn đề duy nhất còn lại lúc này phải tmf cho được thần thâu Tư Không Trích Tinh. Tư Không Trích Tinh lại như cơn mưa gió thoảng, mò được gã có khi còn khó hơn mò thấy gió. Lúc không cần kiếm thường gã lại xuất hiện. Mà khi muốn kiếm gã vĩnh viễn lại chẳng bao giờ kiếm thấy.
May ở chỗ Lục Tiểu Phụng hãy còn chút đầu dây mối nhợ. Chàng nhớ Tư Không Trích Tinh vừa ở tiệm thuốc đi ra. Tiệm thuốc đó mang hiệu là "Lão Khánh Dư Đường".
Tư Không Trích Tinh trước nay chẳng ốm đau bệnh tật bao giờ. So với hạng nhỏ tuổi, gã là người khoẻ hơn ai hết. Dĩ nhiên không phải gã vào tiệm để mua thuốc.
Gã ở tiệm thuốc này đi ra thì tất có mối quan hệ chẳng nhiều thì ít với tiệm thuốc. Tấm biển "Lão Khánh Dư Đường" khắc bằng chữ vàng, dưới ánh tịch dương lấp loáng kim quang rực rỡ.
Một thằng nhỏ đứng cửa tiệm thuốc đang đá cầu. Gã vừa ngó thấy Lục Tiểu Phụng đi tới liền để hai nón tay lên môi huýt thành tiếng còi. Đột nhiên những đường phố phía trước phía sau, mé tả mé hữu đều có trẻ nít chạy tới, tất cả đến mười mấy đứa. Bọn chúng nhìn Lục Tiểu Phụng cười hơ hớ.
Bọn trẻ này đã nhận ra Lục Tiểu Phụng, dĩ nhiên chúng chưa quên bài hát có thể làm cho người ta cười đến bể bụng.
Lục Tiểu Phụng cũng cười. Chàng nhất định bắt bọn trẻ chuẩn bị hát bài "Tư Không kia vốn khỉ thành tinh...".
Ngờ đâu bọn chúng lại vỗ tay hát vang :
Tiểu Phụng nhưng không phải phụng hoàng. Bọ hung tối hoắc lại ngang tàng. Chuyền nghề xực phẩm chui trong lỗ. Xực phẩn rồi bay dọa xóm làng.
Lục Tiểu Phụng lẩm bẩm :
- Bài hát gì mà lại khỉ thế.
Chàng vừa nực cười vừa tức mình nhưng chàng quên rằng từ cú bài hát so với bài chàng đặt ra lúc trước cho trẻ con hát còn cao minh hơn.
Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng đã biết bài hát này do ai đặt ra. Hiển nhiên Tư Không Trích Tinh vừa qua đây.
Lục Tiểu Phụng phải khó nhọc mới bảo được bọn trẻ dừng tiếng hát rồi chàng hỏi :
- Lão già bạc đầu mới đến đây phải không?
Bọn trẻ gật đầu tranh nhau đáp :
- Bài ca này của lão công công đó dạy chúng cháu hát. Lão công công còn bảo đại thúc rất thích nghe. Nếu chúng cháu hát thật hay, thật vang là thế nào đại thúc cũng mua kẹo cho ăn.
Lục Tiểu Phụng tức muốn bể bụng, định thóa mạ một hồi. Khi nào lại mua kẹo thưởng cho những kẻ hát chửi bới mình?
Bọn trẻ giương cặp mắt thao láo nhìn chàng không thấy trả lời. Chúng chớp mắt mấy cái hỏi :
- Chúng cháu hát có hay không?
Lục Tiểu Phụng đành gật đầu đáp :
- Hay! Hay lắm! Hay tuyệt!
Bọn trẻ hỏi :
- Vậy đại thúc có mua kẹo cho chúng cháu ăn không?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Có chứ. Dĩ nhiên ta mua kẹo cho.
Ở đời chẳng mấy ai chịu làm việc tử tế này nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn làm mãi. Khi nào chàng lại để cho bọn trẻ con ngây thơ phải thất vọng?
Quả nhiên chàng chạy đi mua kẹo mà mua thật nhiều đem về.
Bọn trẻ con vỗ tay hoan hô khiến lòng chàng cũng thấy ngon ngọt, ngon ngọt hơn cả ăn ba trăm tám chục cân kẹo vào bụng.
Bọn trẻ kéo chàng hoan hô nói :
- Lão công nói đúng thiệt! Quả nhiên đại thúc là một đại hảo nhân.
Lục Tiểu Phụng làm kỳ hỏi :
- Lão bảo ta là hảo nhân ư?
Bọn trẻ đáp :
- Lão công công còn bảo đại thúc hồi còn nhỏ tuổi rất ngoan ngoãn.
Lục Tiểu Phụng lấy làm quái dị hỏi :
- Sao lão biết ta hồi nhỏ ngoan hay không ngoan?
Bọn trẻ nít đáp :
- Lão công công chiếu cố cho đại thúc từ nhỏ cho đến lớn, lại bồng đại thúc, dĩ nhiên lão hiểu lắm.
Lục Tiểu Phụng tức giận ngứa răng ngứa lợi, hận mình chẳng thể cột cổ lôi con khỉ thành tinh lôi về lấy roi tre mà đập vào xác cho hả lòng.
Bọn trẻ lại nói :
- Lão công công vừa rồi còn ở đây. Đại thúc chỉ đến sớm một bước là gặp lão rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bây giờ lão đi đâu?
Bọn trẻ đáp :
- Lão bay rồi mà bay cao, thật là cao. Đại thúc có bay cao bằng lão công công được không.
Lục Tiểu Phụng vỗ áo nói :
- Ta cũng không biết nữa. Bây giờ các ngươi thử coi xem ta bay cao hay lão bay cao?
Tư Không Trích Tinh không còn ở đây, chàng cũng chuẩn bị bay đi cho rồi.
Dè đâu bọn trẻ lại tranh nhau nói :
- Đại thúc khoan rồi hãy bay đi. Chúng cháu còn một điều quên chưa nói.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Điều chi?
Bọn trẻ đáp :
- Lão công công lưu lại cái bọc nhỏ. Đại thúc đã cho chúng cháu ăn kẹo, lão công công bảo chúng cháu giao cái bọc đó cho đại thúc. Nếu đại thúc không mời kẹo thì lão dặn đem cái bọc nhỏ đó liệng xuống suối.
Thằng nhỏ mau lẹ nhất liền chạy về tiệm thuốc lấy cái bọc nhỏ ra.
Lục Tiểu Phụng chẳng khi nào ngờ tới trong lại có hai tấm băng đoạn. Băng đoạn dưới bóng tịch dương biến thành màu hồng.
Ngoài hai tấm băng đoạn còn một tờ giấy viết mấy dòng chữ nguệch ngoạc :
"Lấy cắp một tấm, trả lại thành hai. Ta là con khỉ thành tinh thì ngươi là con bọ hung. Ngươi đánh nát mình ta thì ta cho ngươi xực phần"
Lục Tiểu Phụng bật cười. Chàng cười ngất, tự nói để mình nghe :
- Thằng lỏi này quả nhiên không chịu thua ai. Nhưng gã đánh cắp băng đoạn chạy đi sao lại đem đến trả? Còn một tấm nữa gã lấy ở đâu ra?
Mấy vấn đề này Lục Tiểu Phụng chỉ nói qua rồi bỏ đi không nghĩ tới nữa. Chàng đã tưởng đi nát đế giầy cũng không tìm được băng đoạn, dè đâu chàng chẳng mất chút công sức nào, băng đoạn đã vào trong tay.
Trong lòng chàng lúc này rất cao hứng hơn cả bọn trẻ được ăn kẹo. Chàng hỏi :
- Các ngươi coi xem ta bay cao hay là lão già kia bay cao?
Chàng cười rộ tung mình lên không lộn đi ba vòng lướt trên nóc nhà. Bọn trẻ nít dứng dưới vỗ tay hoan hô :
- Đại thúc bay cao lắm! Cao hơn cả lão công công!
Bọn trẻ sáng mắt mau miệng đã nói là không sai.
Lục Tiểu Phụng trong lòng khan khoái, cảm thấy người nhẹ bẵng như mọc cánh và muốn bay lên tận cung trăng.
Vừng trăng tỏ chưa mọc mà bóng tịch dương đã mất dần. Bóng tịch dương đã lạn về Tây, sắc đêm sắp tới.
Lục Tiểu Phụng lại theo ngõ hẻm trở về Hợp Phương Trai. Trong cửa sổ đã có ánh đèn sáng, ánh đèn dịu hòa mà yên tĩnh. Cửa sổ mở rộng. Từ trong bụi hoa ở phía xa xa nhìn lại đã thấy Tôn Tú Chân và Âu Dương Tình.
Cả hai nàng đều là nữ nhân xinh đẹp phi thường. Dưới ánh đèn hai nàng càng đẹp lộng lẫy. Nhưng khi nhìn kỹ lại thấy nét mặt lộ vẻ bi thương không bút nào tả xiết. Nỗi bi thương của hai nàng khiến cho ánh đèn cũng biến thành thê lương.
Lục Tiểu Phụng tự hỏi :
- Tây Môn Xuy Tuyết đi rồi chăng?
Dĩ nhiên y đi rồi. Trong nhà chỉ còn ngọn thê đăng bầu bạn với hai nàng.
Cửa vào cũng chỉ khép hờ. Lục Tiểu Phụng quên cả gõ cửa. Tâm sự chàng rất trầm trọng.
- Tây Môn Xuy Tuyết đi từ lúc nào?
Lục Tiểu Phụng muốn hỏi nhưng rồi không hỏi. Chàng không dám hỏi mà cũng không nỡ hỏi.
Trên bàn đặt ba cái chung không, một hồ rượu. Chàng tự rót cho mình một chung, từ từ nhấp hết rồi lại rót chung nữa. Chung sau chàng uống lẹ hơn.
Tôn Tú Chân bỗng lên tiếng :
- Y đi rồi.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ đã biết.
Tôn Tú Chân lại nói :
- Y bảo đi trước một chút ra ngoài thành rồi mới tiến vào để người ta tưởng y trước chưa ở kinh thành.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ cũng biết thế.
Tôn Tú Chân lại nói :
- Y hy vọng công tử đến sớm vì y không có bạn nào khác.
Lục Tiểu Phụng không nói nên lời.
Tôn Tú Chân cũng không nói gì nữa. Nàng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài ngưng thần ngắm bên ngoài cửa sổ.
Đêm càng khuya vừng trăng càng lên cao, gió cũng dần dần lạnh hơn. Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, Tôn Tú Chân khẽ cất tiếng :
- Bóng tịch dương bữa nay rất đẹp, đẹp hơn ngày thường nhưng lại qua rất mau.
Nàng nhắm mắt lại, giọt châu nhỏ xuống. Lại một lúc lâu nàng mới hỏi :
- Sao những việc tốt đẹp lại cực kỳ ngắn ngủi, không chịu lưu lại ở nhân gian trong khoảng khắc?
Không hiểu câu này nàng hỏi trời xanh hay hỏi Lục Tiểu Phụng?
Lục Tiểu Phụng không biết đáp thế nào. Thực ra vấn đề này chẳng ai trả lời được. Chàng uống chung rượu nữa rồi gượng cười nói :
- Tại hạ cũng đi thôi và nhất định đưa y về.
Chàng cũng không dám nói thêm gì nữa mà cũng không dám ghé thăm Âu Dương Tình.
Chàng thừa một tấm băng đoạnh trước đã định đưa cho Âu Dương Tình để nàng cũng đi coi trận quyết chiến trăm năm khó gặp một lần. Nhưng hiện giờ chàng không nhắc tới vụ này nữa.
Chàng biết Âu Dương Tình nhất định ở lại bầu bạn với Tôn Tú Chân. Chàng cũng hiểu tâm tình Tôn Tú Chân nóng nảy, khiếp sợ, bi thương, không lời nào có thể hình dung được.
Cái hy vọng duy nhất của chàng lúc này là đưa được Tây Môn Xuy Tuyết trở về thực sự.
Lục Tiểu Phụng chuẩn bị ra đi rồi thì Âu Dương Tình đột nhiên kéo tay chàng lại. Chàng quay đầu nhìn nàng thấy trong khóe mắt cũng có ngấn lệ. Dù là chàng ngốc cũng nhận ra mối tình quyến luyến của nàng.
Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng ngó thấy rồi nhưng tựa hồ chàng không tin ở mắt mình. Âu Dương Tình lúc này không còn là Âu Dương Tình mặt lạnh như tiền lúc trước. Tại sao nàng biến đổi một cách đột ngột?
Đến bây giờ Lục Tiểu Phụng mới hiểu lòng nữ nhân, thật là đáng thương.
May mà chàng hiểu được một thiếu nữ thật sự chán ghét nam nhân thì chẳng bao giờ nhìn chàng bằng khóe mắt này, nhất là không bao giờ kéo tay chàng.
Bàn tay nàng lạnh ngắt mà nắm thật chặt chẽ.
Âu Dương Tình cũng đến bây giờ mới hiểu lòng dạ người đàn bà khi mất chàng trai thân ái đau khổ thế nào.
Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau hồi lâu, Âu Dương Tình mới khẽ cất tiếng hỏi :
- Công tử cũng trở về chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ nhất định tở về.
Âu Dương Tình lại hỏi :
- Nhất định ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhất định.
Âu Dương Tình cúi đầu xuống, từ từ buông tay Lục Tiểu Phụng ra nói : - Thiếp đợi chàng.
Chàng trai biết cô gái chờ mình là một cảm giác chẳng có gì thay thế được. Thiếp đợi chàng! Thiếp đợi chàng!
Ba chữ này sao mà ôn nhu mỹ diệu thế?
Lục Tiểu Phụng ngây ngất. Chàng say không phải vì rượu mà vì tình ý Âu Dương Tình còn đậm hơn mùi rượu.
Vùng trăng lơ lửng trên trời.
Lục Tiểu Phụng còn vấn đề nan giải. Chàng nhất định đem tấm băng đoạn thừa cho người khác mà chưa biết cho ai.
Những người đủ tư cách để chàng tặng thì lại chẳng thấy một mống.
Người đi trên phố không phải ít, người ngồi trong tửu lâu trà quán càng nhiều. đủ cả tam giáo cửu lưu, ngũ hoa bát môn, các loại các thứ, túm năm tụm ba thì thầm bàn tán.
Lục Tiểu Phụng chẳng cần nghe họ nói cũng biết họ chờ tin tức cuộc chiến đêm nay. Trong những đám này nhất định nhiều người cùng nhau đánh cá, kẻ đặt cuộc Tây Môn Xuy Tuyết thắng, kẻ nắm chắc Diệp Cô Thành ăn đứt.
Ảnh hưởng cuộc chiến này không những vang dội trong võ lâm mà cả những người đã vào tới kinh thành cũng lắng nghe động tĩnh. Tự cổ chí kim những tay cao thủ quyết chiến chưa từng xảy ra tình trạng tương tự. Lục Tiểu Phụng nực cười cho thế sự. Chàng tin rằng Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành mà biết rõ tình trạng này cũng phải cười nẻ ruột.
Giữa lúc ấy chàng thấy một người từ trong quán trà phía đối diện đi ra.
Người này cao nghễu cao nghều lại gầy khẳng gầy kheo nhưng phục sức nghiên cứu rất kỹ, thái độ cực kỳ văn nhã. Mái tóc đã lốm đốm và gương mặt thanh tao. Y mặc áo trường bào màu lam rất cao nhã. Chính là Thành Nam lão Đỗ tức Đỗ Đồng Hiên. Chốn này tuy không còn là địa bàn của Lý Yến Bắc nhưng cũng ở trong tay người đối lập với Đỗ Đồng Hiên.
Tại sao lão Đỗ xuất hiện nơi đây mà lại không đem theo một tên tùy tùng đẻ bảo tiêu. Lục Tiểu Phụng đột nhiên chạy ra vỗ vai hắn hô :
Đỗ học sĩ! Các hạ mạnh giỏi chứ?
Đỗ Đồng Hiên giật mình quay đầu nhìn lại thấy Lục Tiểu Phụng gượng cười đáp :
- Cảm ơn! Cảm ơn!
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vị bảo tiêu của các hạ đâu?
Người bảo tiêu mà chàng nói đây dĩ nhiên là hắc y nhân chợt ẩn chợt hiện, hành động rất thần bí.
Đỗ Đồng Hiên đáp :
- Y đi rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao y lại bỏ đi?
Đỗ Đồng Hiên đáp :
- Ao nhỏ không nuôi được cá lớn nên phải để y ra đi.
Lục Tiểu Phụng đảo mắt nhìn quanh nói khẽ :
- Đỗ học sĩ dám một mình tới khu vực của Lý Yên Bắc khiến tại hạ rất khâm phục.
Đỗ Đồng Hiên cười rồi hững hờ đáp :
- Nơi đây dường như không phải là khu vực của họ Lý nữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tuy y chết rồi nhưng còn một số huynh đệ.
Đỗ Đồng Hiên đáp :
- Con người chết rồi đến thê tử còn đi cải giá huống chi là huynh đệ.
Hắn nghe tin Lý Yến Bắc chết mà nét mặt tuyệt nhiên không lộ vẻ gì kinh ngạc. Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
- Xem chừng các hạ chẳng những đã biết Lý lão đại chết rồi mà còn biết anh em y đều quy đầu Bạch Vân Quán.
Đỗ Đồng Hiên vẫn thàn nhiên đáp :
- Những hạng người hành động như Đỗ mỗ mà không có nguồn tic tức linh thông thì đã chết từ lâu rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Phải chăng Cố Thanh Phong cũng là bạn của các hạ?
Đỗ Đồng Hiên đáp :
- Tuy y không phải bạn hữu nhưng cũng không đến nỗi là một oan gia đối đầu.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Thảo nào các hạ một mình tới đây.
Đỗ Đồng Hiên nói :
- Công tử có rảnh thì bất cứ lúc nào đến Thành Nam chơi cũng được và bất luận bao nhiêu người Đỗ mỗ cũng đều hoan nghênh.
Lục Tiểu Phụng đảo mắt nhìn quanh hỏi :
- Ccá hạ đã đem Diệp Cô Thành ra đánh cá thì nhất định đêm nay sẽ đi coi cuộc chiến phải không?
Đỗ Đồng Hiên không thừa nhận cũng không phủ nhận. Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Tại hạ còn dư một tấm băng đoạn. Nếu các hạ muốn lấy thì tại hạ tặng cho.
Đỗ Đồng Hiên trầm lặng ra chiều suy nghĩ hồi lâu rồi nói :
- Bốc lão đại cũng ở trong quán trà này.
Lục Tiểu Phụng "Ồ" một tiếng. Đỗ Đồng Hiên hỏi :
- Sao công tử không đem tấm băng đoạn dư cho hắn?
Lục Tiểu Phụng kinh ngạc.
Người khác tìm thiên phương bách kế để mong có tấm băng đoạn thì không được mà Lục Tiểu Phụng cho không, Đỗ Đồng Hiên cũng chẳng thèm nhận.
Đỗ Đồng Hiên nhìn chàng chắp tay nói :
- Nếu công tử không còn chi chỉ giáo thì Đỗ mỗ xin cáo biệtt.
Hắn nói rồi đi ngay không tỏ vè lưu luyến chi hết.
Lục Tiểu Phụng ngơ ngác hồi lâu. Lúc ngửng đầu lên mới phát giác Bốc Cự cũng từ trong quán trà đi ra.
Bốc Cực ngó băng đoạn trên vai Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
- Công tử chưa bán hết băng đoạn ư?
Nụ cười của hắn rất cổ quái. Dường như nụ cười mai mỉa mà không bút nào tả xiết. Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tấm băng đoạn này của tại hạ không bán nhưng có thể tặng cho người. Nếu các hạ muốn lấy thì tại hạ vui lòng tặng một tấm.
BôcCực nhìn chàng cười hề hề. Tiếng cười càng cổ quái hơn, hắn nói :
- Đáng tiếc Bốc mỗ lại không thích đập đầu.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Các hạ đâu cần phải đập đầu làm chi?
Bốc Cự hỏi :
- Thật không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên là thật.
Bốc Cự nói :
- Thật thì thật nhưng Bốc mỗ cũng không thích.
Đột nhiên hắn xịu mặt xuống phất áo bỏ đi không thèm nhìn Lục Tiểu Phụng lần chót nữa.
Lục Tiểu Phụng một phen ngạc nhiên.
Buổi sáng sớm nay, Bốc Cự còn chịu bỏ ba viên ngọc bích để đổi một tấm băng đoạn mà bây giờ cho không hắn chẳng thèm lấy.
Lục Tiểu Phụng nghĩ không thông vụ này ra làm sao rồi chàng bỏ không nghĩ nữa.
Vừng trăng tròn vành vạnh đã mọc lên. Lục Tiểu Phụng muốn đi lẹ đến Tử Cấm Thành vì chàng không thể tới chậm được.
Điện Thái Hoà ở bên phải trong cổng Thái Hoà. Ngoài cổng Thái Hoà là giải song Kim Tùy Ngọc Đới Hà. Dưới ánh trăng tỏ coi chẳng khác tấm đai ngọc nước vàng. Lục Tiểu Phụng đi qua khu Thiên Nhai vào cửa Đông Hoa Xuyên Long Vũ Môn chuyển đến cửa Ngọ Môn dưới Long Lân Phụng Khuyết. Rồi chàng đến một khu cấm địa trong vùng cấm địa. Một tòa thành ở trong thành.
Trên đường, bọn quân canh ba bước một tốp, năm bước một trạm. Nếu không có tấm băng đoạn thay đổi màu sắc này thì bất luận là ai muốn tiến vào cũng khó. Dù có vào cũng đừng hòng vượt qua lôi trì nửa bước.
Địa phương này tuy không nhìn thấy bóng người nhưng khắp nơi trong bóng tối đều có những cao thủ thị vệ ẩn nấp.
Trong đại nội là nơi rồng ẩn cọp núp. Có người là cao nhân võ lâm được tặng lễ vật mời tới, có người hoài bão chí khí anh hùng từ thuở nhỏ, cũng có người vào đây để ấn lánh cừu gia mà tạm thời phải ẩn lánh như những tên giang dương đại đạo không ai dám coi thường võ công của họ.
Dưới ánh trăng tỏ bỗng thấy một người ngồi xếp bằng dưới gầm cầu Ngọc Đới trên sông Ngọc Đới Hà. Đầu người này trọc lóc lấp loáng như có ánh sáng.
Nhà sư chất phác!
Lục Tiểu Phụng liền chạy tới cười nói :
- Hòa thượng đếm sớm nhỉ?
Nhà sư chất phác đang ngoạm tấm bánh bao, ngó thấy Lục Tiểu Phụng vội dấu đi, miệng ậm ừ một tiếng. Lão chỉ mong Lục Tiểu Phụng chưa ngó thấy bánh của lão. Lục Tiểu Phụng lại cười nói :
- Tại hạ nhìn thấy cái đó trong tay hòa thượng sực nhớ ra một điều.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Điều gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ nhớ ra mình chưa ăn cơm tối.
Nhà sư chất phác lộn tròng trắng lên hỏi :
- Phải chăng thí chủ muốn lừa gạt để lấy bánh bao của hòa thượng?
Lục Tiểu Phụng trợn mắt hỏi lại :
- Tại hạ lừa gạt hòa thượng hồi nào? Đổi hai tấm băng đoạn lấy một cái bánh bao chẳng lẽ hòa thượng còn cho là mình thua thiệt?
Nhà sư chất phác láo liếng cặp mắt, đột nhiên bật cười nói :
- Hòa thượng không nói dối. Hiện giờ trong mình hòa thượng còn ba tấm bánh bao rưỡi. Thí chủ có muốn đổi không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Có.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Thí chủ định lấy gì đánh đổi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cái sản nghiệp của tại hạ đều mang trong mình. Hòa thượng muốn lấy thứ gì, tại hạ sẽ đưa cho thứ đó.
Nhà sư chất phác ngắm nghía chàng từ đầu xuống đến đến gót chân, lại từ gót chân lên đến đầu hai lượt rồi nhăn nhó cười nói :
- Xem chừng sản nghiệp của thí chủ hãy còn thua hòa thượng.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Ít ra tại hạ hơn hòa thượng hai hàng râu mép và mấy ngàn sợi tóc trên đầu.
Nhà sư chất phác nói :
- Râu tóc của thí chủ, hòa thượng đều không muốn lấy. Hòa thượng chỉ yêu cầu thí chủ ưng thuận cho một điều là hòa thượng chia nửa bánh.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Điều gì?
Nhà sư chất phác đáp :
- Lần sau thí chủ có ngó thấy hòa thượng cũng lờ đi như không quen biết. Thế là hòa thượng được thiên hạ thái bình.
Lục Tiểu Phụng cười rộ, vỗ vai nhà sư, ngồi xuống bên cạnh, vẫn cười rũ rượu không ngớt.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Thí chủ không chịu ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không chịu.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Thí chủ không muốn ăn bánh bao ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Muốn chứ.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Vậy mà ngươi không ưng chịu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì tại hạ đã có rồi.
Nhà sư chất phác sửng sốt hỏi :
- Thí chủ lấy được bánh bao ở đâu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ở nơi Tư Không Trích Tinh.
Nhà sư chất phác ngơ ngác hỏi :
- Tư Không Trích Tinh ư?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Nếu tại hạ không được thủ đoạn của gã thì làm sao mà được bánh bao của hòa thượng? Vì thế tại hạ mới nói lấy ở nơi Tư Không Trích Tinh.
Nhà sư chất phác không thốt nên lời nữa. Lão phát giác mình mất một tấm bánh bao.
Tấm bánh bao trong tay Lục Tiểu Phụng chẳng khác gì người làm trò quỷ thuật muốn có vật gì biến ra vật đó.
Nhà sư chất phác thở dài lẩm bẩm :
- Thí chủ thiếu gì điều hay chẳng học, lại chuyên học nghề đánh cắp vặt?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Ăn cắp vặt ít ra cũng làm cho mình khỏi đói.
Chàng nhét nửa tấm bánh vào miệng rồi hỏi :
- Hòa thượng ngồi đây chờ đợi gì?
Nhà sư chất phác dựng mặt lên đáp :
- Chờ Hoàng thượng lão gia đi ngủ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bây giờ chúng ta còn chưa vào được ư?
Nhà sư chất phác đáp :
- Chưa được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- vậy chúng ta phải chờ đến bao giờ?
Nhà sư chất phác đáp :
- Tới lúc đó thí chủ sẽ rõ.
Lục Tiểu Phụng đứng lên đảo mắt nhìn bốn phía hỏi :
- Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành đã tới chưa?
Nhà sư chất phác đáp :
- Không biết.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Còn những người khác thì sao?
Nhà sư chất phác đáp :
- Không hiểu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Nhà sư chưa thấy một người ư?
Nhà sư chất phác đáp :
- Chỉ ngó thấy một người rưỡi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao lại người rưỡi?
Nhà sư chất phác đáp :
- Hòa thượng ngó thấy một người là Ân Kiện Ân, y bảo hòa thượng ngồi
đây chờ đợi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Còn người nữa là ai?
Nhà sư chất phác đáp :
- Là thí chủ. Nhiều lắm thí chủ chỉ đáng kể là nửa người.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được phải phì cười.
Bỗng thấy trong bóng tối có người xuất hiện đột ngột. Thân hình vọt đi như bay. Họ thi triển khinh công Bát Bộ Cản Thuyền của nội gia chính tông.
Chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã đến trước mặt. Người này mặc áo xanh, đi bít tất vải, đầu tóc bạc phơ. Chính là Mộc đạo nhân lừng danh ở phái Võ Đương
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Hòa thượng quả là người chất phác, không nuốt cái đó của đạo sĩ.
Nhà sư chất phác đáp :
- Hòa thượng chỉ nuốt bánh bao mà bánh bao thường bị người ta lấy cắp.
Mộc đạo nhân nheo mắt nhìn Lục Tiểu Phụng làm bộ chau mày hỏi :
- Người nào mà tệ thế? Lấy cắp cả bánh bao của hòa thượng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nếu có cơ hội y còn lấy cắp của cả đạo sĩ.
Mộc đạo nhân cười nói :
- Ít ra người này cũng còn chỗ thành thật là chưa ai khảo đã tự cung xưng
Giữa lúc ấy trong bóng tối lại có người xuất hiện.
Lục Tiểu Phụng vừa ngó thấy đã chau mày hỏi :
- Còn tấm băng nữa hòa thượng cho ai?
Nhà sư chất phác đáp :
- Tặng cho Nghiêm Nhân Anh.
Mộc đạo nhân hỏi ngay :
- Người này có phải là Nghiêm Nhân Anh không?
Nhà sư chất phác đáp :
- Không phải Nghiêm Nhân Anh, cũng chẳng phải Đường Thiên Tung, càng không đúng Tư Mã Tử Y.
Thấp pháp người này rất đặc biệt. Hai tay áo phất phơ tựa hồ mượn sức gió thổi tới chứ không phát huy một chút khí lực nào.
Nghiêm Nhân Anh, Đường Thiên Tung, Tư Mã Tử Y khinh công đều chưa cao thâm đến trình độ này. Sự thực trên chốn giang hồ số người khinh công cao minh như vậy, kể cả Lục Tiểu Phụng cũng chưa được dăm ba kẻ.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Người này là ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Hắn không phải là người, dù là nửa người cũng không đáng, hoàn toàn là con khỉ thành tinh.
Chàng chưa dứt lời, người trong bóng tối bỗng vọt ra như mũi hỏa tiễn, tà áo lên tiếng lạch phạch, tựa hồ muốn húc vào Lục Tiểu Phụng.
Người đó khi xông tới trước mặt chàng đột nhiên vọt lên không lộn đi ba
vòng nhẹ nhàng hạ xuống. Đầu tóc bạc phơ, gò lưng xuống ho sù sụ không ngớt.
Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên hỏi :
- Các vị có biết con khỉ thành tinh là ai không?
Mộc đạo nhân mỉm cười đáp :
- "Tư Không kia vốn là khỉ thành tinh". Ban chiều bần đạo đã nghe thấy
rồi.
Tư Không Trích Tinh thở dài nói :
- Xem chừng thuật dịch dung của tại hạ biến thành vô dụng mất rồi.
Mộc đạo nhân hỏi :
- Thí chủ đừng thi triển kinh công, không chừng bọn bần đạo chưa nhận ra ai. Ngoài Tư Không Trích Tinh còn ai có môn khinh công cao minh như vậy?
Lục Tiểu Phụng nói ngay :
- Tại hạ.
Tư Không Trích Tinh cười nói :
- Bọ hung cũng biết bay.
Lục Tiểu Phụng lờ đi như không nghe thấy. Chàng trợn mắt ngó tấm băng đoạn trên người gã hỏi :
- Ngươi ăn cắp của ta một tấm và trả lại hai...
Tư Không Trích Tinh ngắt lời :
- Tiểu đệ vốn là người bạn tốt, biết trước công tử vô tâm, thậm chí quên
cả để lại mình một tấm nên đặc biệt kiếm cho công tử hai tấm.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi lấy được ở đâu?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Công tử đừng quên tiểu đệ là ông vua trong những vua ăn cắp.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chẳng lẽ người lấy cắp của Tư Mã Tử Y và Đường Thiên Tung?
Tư Không Trích Tinh cười khanh khách, đột nhiên gã giơ tay trỏ về phía
trước hỏi :
- Công tử thử ngó ra coi ai đến kia?
Từ phía xa xa hai bóng người lướt tới. Người mé tả lúc nhảy đi hai vai nhô lên dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị móc ám khí. Y thi triển thân pháp độc môn của Đường gia.
Người mé hữu thấp pháp rất vụng về, tựa hồ luyện ngoại công nhiều quá thành người cứng đơ. Nếu Đường Thiên Tung không chờ đợi thì hắn lọt lại sau một quãng xa.
Nhà sư chất phác nói :
- Tiểu thiếu gia ở Đường môn quả nhiên đến rồi.
Mộc đạo nhân hỏi :
- Còn người nữa là ai?
Nhà sư chất phác đáp :
- Bốc Cự.
Người mới đến quả nhiên là Bốc Cự. Hắn vừa ngó thấy Lục Tiểu Phụng liền dựng mặt lên rồi lộ nụ cười tựa hồ để thị uy với chàng ra chiều : người không bán băng đoạn thì lão gia cũng đến được.
Trên mình hắn đã đeo tấm băng đoạn màu sắc đặc biệt. Dưới ánh trăng nó từ màu tía lợt bỗng biến thành màu bạc xám. Hiển nhiên tấm băng làm bằng thứ đoạn óng ánh không còn nghi ngờ gì nữa.
Thứ băng đoạn này nguyên chỉ có sáu tấm. Trong mình Lục Tiểu Phụng giữ hai tấm. Ngoài ra, nhà sư chất phác, Mộc đạo nhân, Tư Không Trích
Tinh, mỗi người đeo một tấm. Bây giờ thêm hai nhân vật mới cộng là bảy tấm.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sáu tấm băng đoạn sao lại biến thành bảy? Vậy tấm thứ bảy ở đâu ra?
Bốc Cự nhơn nhơn đắc ý đầu ngửng lên, ngực phưỡn ra.
Đường Thiên Tung sắc mặt xám xanh, không thèm để mắt ngó Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng biết chừng có hỏi họ cũng chẳng nói. Huống chi lúc này chàng lại không rảnh để hỏi chuyện đó.
Một bóng người từ trong cửa Thái Hòa vọt ra. Người này lưng đeo trường kiếm, sắc phục theo kiểu Ngự tiền thị vệ. Bộ áo này ít khi y mặc vào mình.
Hiển nhiên mới đây y lại phát tài.
Thân pháp y rất mau lẹ nhẹ nhàng, Chính là Ân Kiện Ân tam gia, một trong bốn vị cao thủ ở đại nội.
Ân Kiện Ân sắc mặt xám xanh xịu xuống nói :
- Tại hạ đã biết các vị đều là những nhân vật tuyệt đỉnh trong võ lâm nhưng các vị có hiểu đây là địa phương nào không? Chốn này chẳng phải
quán trà. Các vị muốn cười nói ba hoa mà đến đây là tìm lầm chỗ rồi đó.
Hắn vừa đến trước hết phải ra oai một vị quan trường. Mọi người đành nín thinh nghe hắn nói.
Sự thực này quan hệ trọng đại, tâm tình người nào cũng phải khẩn trương
Do đó lòng dạ không khỏi nôn nóng. Huống chi nơi đây quả chẳng phải là chốn để mọi người cười nói huênh hoang.
Thái độ Ân Kiện Ân hòa hoãn lại một chút liếc mắt ngó hết sáu người nói
- Bây giờ thế là các vị đã đến đông đủ rồi, mời các vị vào đi. Qua Đại Nguyện Đài, bên trong có tòa điện rộng lớn, chính là Thái Hòa Điện.
Mộc đạo nhân nói :
- Thái Hòa Điện cũng là Kim Loan Điện phải không?
Ân Kiện Ân gật đầu đáp :
- Trong hoàng thành cao nhất là điện Thái Hòa. Hai vị đại gia kia nhất định sẽ tỷ đấu trên nóc Tử Kim. Các vị tới đó chờ trước cũng không sao.
Y nhìn Bốc Cự lại ngó đến lão gia đầu tóc bạc phơ, cái lưng tựa hồ không thể ngay lên được, lạnh lùng nói tiếp :
- Các vị đã dám đến đây, chắc khinh công phải vào hạng khá. Nhưng tại hạ cũng cần nhắc nhở các vị một câu : chỗ đó không giống nóc nhà tầm thường lên được chẳng phải chuyện dễ dàng.
Ân Kiện Ân dừng lại một chút rồi tiếp :
- Trên nóc Tử Kim lợp bằng thứ ngói pha lê trơn trượt. Các vị cất bước phải coi chừng. Vạn nhất rớt từ trên xuống là nguy hiểm lắm đấy.
Bốc Cực vẻ mặt trầm trọng, hết cả cười cợt.
Tư Không Trích Tinh dường như cũng ngấm ngầm thở dài.
Lục Tiểu Phụng từ nãy chưa gặp cơ hội nào để mở miệng. Bây giờ chàng toan lên tiếng thì Ân Kiện Ân lại nói trước :
- Công tử tạm thời đừng lên vội vì còn có người chờ đợi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ai?
ân Kiện ân đáp :
- Công tử muốn gặp họ thì đi theo tại hạ.
Y chấn động hai tay vọt mình chênh chếch đi, tựa hồ muốn phô trương khinh công trước mặt mọi người.
Khinh công của Ân Kiện Ân quả có chỗ độc đáo. Y vọt một cái đã ra xa
ba, bốn trượng.
Lục Tiểu Phụng lẽo đẽo chạy theo một quãng xa xa. Chàng không muốn khiến cho đối phương cụt hứng.
Dè đâu Ân Kiện Ân vừa thi triển thân pháp, đột nhiên nghe đánh vèo một tiếng. Một bóng người chập chờn lướt qua bên mình y chẳng khó nhọc gì mà lại là lão già đầu tóc bạc phơ với cái lưng công tựa hồ muốn ruổi thẳng ra không được
Tiến vào cửa Thái Hòa, tâm tình Lục Tiểu Phụng khá hơn nhiều. Chẳng
những chàng không cười ra tiếng mà hơi thở cũng dè dặt.
Thiên uy thật có chỗ khôn lường. Sự nghiêm mật chốn Cửu Trùng Thiên
quả nhiên không phải tầm thường. Cả hào kiệt võ lâm, cũng không dám khinh thị. Lục Tiểu Phụng cũng vậy.
Hai bên sân đan trì xếp đặt cấp bậc về phẩm trật. Tuy chỉ là mấy tấm bia đá thông thường nhưng nghĩ tới buổi đại trào, văn võ bá quân chia hai bên đứng theo cấp bậc nghiêm chỉnh cúi đầu để chờ Thiên Tử lâm triều, Lục Tiểu Phụng không khỏi cảm thấy khí huyết trong mình nóng lên, chậy rần rần.
Những kỳ tài dị sĩ trên đời, những anh hùng hảo hán khắp thiên hạ vắt hết gan óc, phí hết tâm huyết, thậm chí coi thường tính mạng là thường cũng vì muốn đến đứng vào chỗ những phẩm cấp này.
Phía sau Đan Trì là Điện Thái Hòa, khí tượng lại càng uy nghiêm.
Lục Tiểu Phụng ngửng đầu lên nhìn nóc điện lấp loáng có ánh sáng, cao ngất từng mây.
Bên cạnh điện Thái Hòa là điện Bảo Hòa.
Bên trong thềm đá mé tây điện Bảo Hòa là ba gian phòng xây lưng về phía Bắc lộ ra những khuôn cửa sơn đen đóng kín. Phía trong cửa sổ thấp thoáng có ánh đèn ảm đạm ló ra chiều vào tấm biển gỗ sơn trắng treo trên cửa.
Trên biển bốn chữ "Vọng Phật Giả Trảm" rất lớn khiến người ngó thấy phải kinh tâm động phách.
Ân Kiện Ân đưa Lục Tiểu Phụng vào trong, dừng lại ở trước cửa bảo chàng :
- Người chờ công tử ở trong đó. Công tử tiến vào đi.
Lục Tiểu Phụng lắc đầu nhăn nhó cười đáp :
- Tại hạ còn trông được chứ thì còn chưa muốn cho người ta chặt thủ cấp.
Ân Kiện Ân cười hỏi :
- Tại hạ đã bảo công tử tiến vào thì dù là chuyện tày đình cũng có tại hạ
bảo đảm. Công tử còn sợ gì?
Lục Tiểu Phụng nhìn y coi tướng mạo không đáng một nhân vật uy quyền nhưng y giữ trọng trách bảo vệ an ninh trong Hoàng thành khiến chàng yên tâm một phần nào.
Ân Kiện Ân lại cười hỏi :
- Công tử vẫn không nghĩ ra được người ngồi trong này chờ công tử là ai
Lục Tiểu Phụng lắc đầu hỏi lại :
- Là ai vậy?
ân Kiện ân đáp :
- Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
- Sao y lại vào đây?
Ân Kiện Ân đảo mắt nhìn quanh, hạ thấp giọng xuống đáp :
- Bọn tại hạ rất quan tâm đến y, dĩ nhiên phải ưu đãi hơn nhiều. Có để y
thoải mái thế này y mới đầy đủ tinh thần đón tiếp chiêu Thiên Ngoại Phi
Thiên.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười.
Ân Kiện Ân lại nói :
- Nơi đây tuy là cơ mật trọng đài nhưng hiện giờ Hoàng thượng ngủ rồi lại còn cách buổi chầu sáng rất lâu. Ngoài bọn Thị vệ lão gia, tuyệt không ai dám bén mảng.
Y vỗ vai Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa nói tiếp :
- Vì thế mà công tử cứ yên dạ tiến vào. Nếu có cách nào đối đầu với tuyệt chiêu của Diệp Cô Thành, công tử cứ tới y đừng quản ngại gì vì bọn tại hạ đứng cả phía ngoài này.
Vừa rồi Ân Kiện Ân lên giọng quan cách ra tuồng nhưng bây giờ y biến thành người khác. Cả nụ cười cũng tỏ vẻ thân thiết. Y còn đẩy cửa mở ra cho Lục Tiểu Phụng
Lục Tiểu Phụng cũng mỉm cười vỗ vai Ân Kiện Ân khẽ nói :
- Khi nào Tam gia rảnh ra ngoài, tại hạ sẽ mời Tam gia ới uống rượu.
Căn nhà này không lớn, cách trần thiết cũng giản dị nhưng tự nhiên nó có vẻ nghiêm trang khác thường. Những cuộc sinh tử vinh nhục của hàng triệu người do một câu nói hời hợt ở đây quyết định.
Bất luận là ai lần đầu tiến vào căn nhà này cũng là lúc hoang mang nhất hoặc là lúc hứng khởi nhất trong đời người.
Lục Tiểu Phụng rón rén tiến vào. Trái tim chàng dường như đập nhanh hơn lúc bình thời rất nhiều.
Tây Môn Xuy Tuyết hai tay chắp để sau lưng lặng lẽ đứng bên cửa sổ, mình mặc áo trắng như tuyết.
Dĩ nhiên y đã nghe tiếng người đẩy ra bước vào nhưng vẫn không quay đầu ra, tựa hồ đã biết đích là Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng vẫn không lên tiếng.
Cửa đóng lại rồi. ánh đèn nhỏ như hạt đậu. Trong này tựa hồ dàn rựa khí ẩm thấp. Chàng cảm thấy chân mình lạnh toát, chỉ muốn uống chung rượn cho ấm bụng.
Tây Môn Xuy Tuyết vẫn chưa quay đầu ra, đột nhiên cất tiếng hỏi :
- Công tử có lại qua chỗ ở của ta không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ vừa tới đó.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử gặp nàng rồi chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp lại bằng cái gật đầu.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Nàng... nàng còn chống chọi được không?
Lục Tiểu Phụng gượng cười đáp :
- Tây Môn huynh nên biết rằng y chẳng phải là cô gái nhu nhược. Tên tuổi Tam Anh Tứ Tú trên chốn giang hồ chẳng kém gì bọn ta.
Tuy ngoài mặt tươi cười nhưng trái tim chàng đã chìm hẳn xuống.
Cuộc huyết chiến này như lửa cháy mây. Mệnh vận sống hay quyết định trong nháy mắt sắp tới rồi nhưng trong lòng Tây Môn Xuy Tuyết còn lo nghĩ tới vợ con. Thậm chí thanh kiếm trong tay cũng đặt xuống.
Lục Tiểu Phụng cơ hồ không thể tin được người này lại chính Tây Môn Xuy Tuyết trước kia nhưng chàng cảm thấy được chút an ủi là Tây Môn Xuy Tuyết đã biến thành người có huyết nhục.
Tây Môn Xuy Tuyết bỗng quay lại nhìn chằm chặp vào mặt Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chúng ra có phải là bạn hữu không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Phải.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Nếu ta chết công tử có chịu thay ta chiếu cố cho nàng không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không chịu.
Tây Môn Xuy Tuyết sắc mặt lợt lạt hỏi :
- Không chịu ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ không chịu vì bây giờ Tây Môn huynh đã biến đổi, biến đổi đến nỗi không còn giống người bạn của tiểu đệ nữa. Những bạn hữu của tiểu đệ đầu là nam tử hán tuyệt không ai chưa cầu sống đã mong chết.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Hiện tại ta chưa mong chết.
Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
- Nhưng hiện giờ trong lòng Tây Môn huynh chỉ nghĩ đến cái chết, sao không nghĩ đến những chiến công rực rỡ ngày trước? Sao không nghĩ biện pháp đả bại Diệp Cô Thành?
Tây Môn Xuy Tuyết trợn mắt lên nhìn chàng hồi lâu rồi cúi đầu xuống chăm chú ngó thanh kiếm đặt trên bàn.
Đột nhiên Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm ra khỏi vỏ.
Thủ pháp rút kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết vẫn thần tốc phi thường mà cực kỳ ngoạn mục. Trên cõi đời này tuyệt không còn người thứ hai nào theo kịp y.
Tư Mã Tử Y rút kiếm, động tác cũng mau lẹ, xảo diệu nhưng so với Tây Môn Xuy Tuyết chỉ như tên đồ tể rút dao ở mình con heo chết ra.
Lục Tiểu Phụng bỗng cất tiếng hỏi :
- Tiểu đệ có phải là bạn hữu của Tây Môn huynh không?
Tây Môn Xuy Tuyết ngần ngừ một chút rồi lẩm nhẩm gật đầu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu vậy tiểu đệ cho Tây Môn huynh hay : tiểu đệ nắm chắc những kiếm khách trên đời đều chịu nổi một đòn. Chỉ còn một người ở ngoài thể lệ đó.
Chàng nhìn chằm chặp vào mặt Tây Môn Xuy Tuyết châm rãi nói tiếp :
- Người đó chính là Tây Môn huynh.
Tây Môn Xuy Tuyết ngưng thần nhìn thanh kiếm trong tay. Sắc mặt lợt lạt của y đột nhiên nổi lên ánh mây hồng kỳ dị.
Ánh đèn tựa hồ đột nhiên sáng người. ánh kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết dường như càng rực rỡ.
Lục Tiểu Phụng liền cảm thấy dường như luồng kiếm khí giàn dụa uy hiếp cặp lông mày. Chàng biết Tây Môn Xuy Tuyết đã khôi phục lòng tự tin.
Đối với con người tinh thần đang xuống dốc mà được bạn hữu cổ võ một câu thật là hiệu nghiệm, hiệu nghiệm còn hơn cả mọi thứ lương dược trên thế gian.
Lục Tiểu Phụng nụ cười trong khóe mắt. Chàng không nói gì nữa mà cũng chẳng cần phải nói thêm, nhẹ nhàng quay gót trở ra. Ngoài cửa, trăng trong như nước.
Đêm rằm tháng chín. ánh trăng huy hoàng.
Lục Tiểu Phụng từ phía trong khuôn cửa đen có biển đề "Vọng Nhập Giả
Tử" đi ra. Chàng men theo bức tường âm u mặt Bắc trở ra Thái Hòa Điện.
Chàng đang kiếm nơi thích hợp để vọt lên thì đột nhiên phát giác dưới bóng âm u của tòa đại điện một người đứng yên không nhúc nhích. Hiển nhiên là con người cô độc, buồn thiu.
Chàng chẳng cần nhìn lần thứ hai cũng nhận ra ngay là Bốc Cự
Lục Tiểu Phụng đã biết khinh công của Bốc Cự chẳng lấy gì làm cao thâm mà muốn bay lên nóc Kim Loan Điện cao ngất trời nhất định phải là người khinh công trác tuyệt mới làm được.
Bốc Cự vừa mới cười cợt chàng, chàng vẫn còn nhớ. Bây giờ chàng cũng muốn cười lại hắn nhưng khi lướt qua mặt hắn, chàng lộ vẻ đồng tình để an ủi hắn.
Nhưng vẻ đồng tình có lúc cũng giống như trêu cợt người.
Bốc Cực vừa ngó thấy chàng, vội ngoảnh đầu ra phía khác.