  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				31-08-2008, 09:11 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			    Phụng VÅ© Cá»u Thiên 
    	  	 
    Nguyên tác :  Cổ Long 
 
    Hồi 21 
    	 
    Ngưá»i ẩn hình 
    	   
 
  
 
 
    Cổng lá»›n tháºt vÄ© đại, cổng lá»›n được mở ra. Bước vào cổng chỉ có má»™t ngưá»i. 
    Lão Thực hòa thượng nói với Lục Tiểu Phụng : 
    - Ngươi vào Ä‘i, trong sân có ba căn nhà, trong đó có ba ngưá»i, bá»n há» Ä‘á»u Ä‘ang chá» ngươi. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ba ngưá»i? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - Ta có thể nói cho ngươi biết tên hai ngưá»i, má»™t là Cung Cá»u, má»™t là ngưá»i ngươi suốt ngày tưởng nhá»›, Sa Mạn. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Còn ngưá»i kia sao không nói ra được? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - Chẳng vì sao cả, bởi vì không chừng ngươi không gặp lại y bao giỠnữa. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Sao? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - Äấy còn phải xem mệnh váºn cá»§a ngươi ra sao, nếu ngươi vào trong phòng có Sa Mạn, ngươi còn thân thiết vá»›i cô ta được má»™t lần trước khi chết. Nếu như ngươi gặp Cung Cá»u, xin lá»—i quá, má»i ngưá»i nói hai chữ cho thế giá»›i này. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Hai chữ gì? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - Tái kiến. 
    Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i há»i : 
    - Nếu ta vào cái phòng cá»§a ngưá»i ngươi không chịu nói tên ra thì sao? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - Không chừng ngươi sẽ chết không minh bạch, không chừng ngươi sẽ sung sướng. 
    Lục Tiểu Phụng rất phấn khởi há»i : 
    - Ta còn được sung sướng sao? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - Nếu ngươi còn chưa bị chết đi, ta bảo đảm ngươi sẽ sung sướng. 
    Lục Tiểu Phụng sá»±c nghÄ© đến má»™t chuyện, chàng há»i : 
    - Ta có thể đứng trước cá»a má»—i căn nhà la lên má»™t tiếng được không? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - Không được. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tại sao? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - Bởi vì ngươi chỉ cần la lên một tiếng, ngươi sẽ thấy một chuyện rất lý thú. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Chuyện gì lý thú? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - Ngươi sẽ thấy có rất nhiá»u ngươi tặng cho ngươi đồ váºt. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Äồ váºt gì? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - Ãm khÃ. ám khà thứ trà mệnh, ta bảo đảm nhất định là ám khà lấy được mạng cá»§a ngươi. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ta vào phòng xong rồi ra sao? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - Ngươi có thể nói chuyện, có thể cưá»i, có thể làm chuyện gì cÅ©ng được. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Váºy thì ta có thể nói hai chữ vá»›i ngươi được không? 
    Lão Thực hòa thượng nói : 
    - ÄÆ°á»£c Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Tái kiến. 
 
          
 
    Sao đêm còn Ä‘ang lấp lánh trên bầu trá»i, nhưng cả má»™t tòa nhà lá»›n lại tối tăm như má»±c. 
    Trừ cái bóng lỠmỠcủa phòng xá, cây cối, những hòn núi giả ra, Lục Tiểu Phụng chẳng thể thấy gì khác. 
    Bất quá, chàng phát hiện ra được má»™t Ä‘iá»u... Ba gian nhà không phải cùng má»™t khối liá»n nhau, có má»™t cái chÃnh giữa và hai cái hai bên. 
    Chàng chỉ có má»™t chá»n lá»±a, chàng Ä‘i thẳng vá» phÃa trước. 
    Bước chân chàng rất nhẹ, chàng tin rằng, ngưá»i trong nhà không phát hiện ra mình, chàng đã đứng trước cá»a. 
    Chàng không mở cá»a ngay ra liá»n. Chàng đứng trước cá»a khoảng chừng má»™t thá»i gian bốn phần trụ hương, nhưng bên trong không có lấy má»™t tiếng động. 
    Trong lòng chàng nổi lên má»™t ý nghÄ©... ngưá»i trong phòng, nhất định không phải là Sa Mạn. Nếu là Sa Mạn, nàng phải Ä‘ang phát ra tiếng ngá»§ say. 
    Äang lúc chàng muốn bá» gian nhà này, trong đầu chàng bá»—ng có ý nghÄ©, lỡ như Sa Mạn ngá»§ say quá thì sao? 
    Vì váºy chàng lại đứng chá» thêm bốn phần trụ hương nữa. 
    Yên lặng. Vẫn là yên lặng trầm trầm, không có lấy má»™t tiếng động. Không có tiếng chuá»™t chạy, không có tiếng ngưá»i ngáy, tháºm chà ngay cả tiếng động ngưá»i trở mình lại cÅ©ng không có. 
    Lục Tiểu Phụng quyết định mở cá»a ra. 
    Cá»a vừa mở, chàng bèn như má»™t con cáo xông nhanh vào, vừa đứng lại, chàng đã phát hiện ra má»™t chuyện : cá»a đã tá»± động đóng vào. 
    Vì váºy chàng vẫn chẳng thấy gì cả, nhưng chàng cảm giác được trong phòng còn có má»™t ngưá»i đàn ông khác. Sau đó chàng cảm thấy chưởng phong như Ä‘ao chặt lại trước ngá»±c mình. 
    Ngưá»i cá»§a Lục Tiểu Phụng bá»—ng giá»±t lùi lại tránh khá»i luồng chưởng phong. 
    Nhưng chàng còn chưa đứng vững, chưởng phong lại ào tới trước ngực, chàng không còn tránh né được gì nữa. 
    Lục Tiểu Phụng không há» chết má»™t cách mỠám như váºy. 
    Ngưá»i cứu chàng không ai khác hÆ¡n là chÃnh chàng, không phải nhá» vÅ© công cá»§a chàng, mà là sá»± linh mẫn sức phán Ä‘oán cá»§a chàng. 
    Bàn tay như đao ấy ở trước ngực của Lục Tiểu Phụng hai tấc bỗng ngừng lại, bởi vì Lục Tiểu Phụng nói ra ba chữ. 
    Ba chữ cứu mạng chàng. Ba chữ ấy là : Hoa Mãn Lâu. 
    Trừ Hoa Mãn Lâu ra, còn ai trong bóng tối có thể “nhìn†trúng vào ngực của đối phương không hỠsai chạy một ly? 
    Vì váºy bàn tay đầy sát khà bá»—ng biến thành má»m mại, nắm lấy tay Lục Tiểu Phụng. 
    Hai bàn tay, hai bàn tay nắm chặt, biểu lá»™ tình bạn, má»™t thứ gì quý giá nhất trên Ä‘á»i này. 
    - Sao ngươi lại ở đây? 
    Äấy là câu há»i Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu đồng thá»i mở miệng há»i. 
    Trong bóng tối, tuy Lục Tiểu Phụng không thấy biểu tình trên gương mặt cá»§a Hoa Mãn Lâu, nhưng chàng biết Hoa Mãn Lâu Ä‘ang “nhìn chăm chăm†vào mình, sau đó, cả hai cùng cưá»i lá»›n. 
    Hoa Mãn Lâu kéo tay Lục Tiểu Phụng lại bàn, nói : 
    - Má»i ngồi. 
    Lục Tiểu Phụng ngồi xuống. 
    Hoa Mãn Lâu cũng ngồi xuống, y nói : 
    - Chỗ này của ta không có đèn. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Váºy thì mình nói chuyện trong bóng tối chứ sao. 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Nói chuyện sao ta lại đây, hay nói chuyện ngươi lại đây trước? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Nói chuyện ngươi đi. 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Lão Thực hòa thượng đem ta lại đây. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Sao y đem ngươi lại đây? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Ta Ä‘ang tra xét vụ ngưá»i ẩn hình, mà tra hoài không được gì, lại lòi ra má»™t chuyện khác. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Chuyện gì? 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Ngươi có biết đương kim hoàng thượng Ä‘ang tuyển lá»±a ngá»± tiá»n thị vệ không? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ta là ngưá»i giang hồ, trước giá» không theo dõi những chuyện đó. 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Ta cÅ©ng trước giá» không dÃnh vá»›i những chuyện đó, nhưng ta nghe nói rằng, hoàng thượng Ä‘ang tìm ngươi. 
    - Tìm ta? 
    Lục Tiểu Phụng kinh ngạc. 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Ngươi kinh ngạc? Lúc đó ta nghe nói, cÅ©ng ngá»› ngưá»i ra, vì váºy ta má»›i phăng dần manh mối từ đó Ä‘i ngược lại. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Kết quả rồi sao? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Kết quả là, tin tức ấy có tháºt. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Hoàng thượng tìm ta làm ngá»± tiá»n thị vệ? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Không sai tà nào. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tại sao? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Bởi vì có ngưá»i tiến cá» ngươi. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ai tiến cỠta? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Thái tỠThái Bình vương. 
    Lục Tiểu Phụng há hốc mồm ra, sau đó má»›i há»i : 
    - Thái tỠThái Bình vương? Ta và y chẳng có liên quan hỠhàng gì đến nhau, tại sao y tiến cỠta? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Ta không biết. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Không những váºy, Thái tá» Thái Bình vương cÅ©ng có liên lạc vá»›i ngưá»i trong giang hồ, sao y còn không biết ta là thứ dã hạc nhàn vân, đâu chịu Ä‘i làm ngá»± tiá»n thị vệ làm gì? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Ta cũng nghĩ không ra chuyện lắt léo trong đó. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ngươi có tiếp tục tra xét không? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tra ra được gì không? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Không được gì cả, chỉ có một chuyện, có lần Lão Thực hòa thượng lại gặp thái tỠThái Bình vương. 
    Lục Tiểu Phụng kinh ngạc há»i : 
    - Sao? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Vì váºy ta lại gặp Lão Thá»±c hòa thượng. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Y bèn đem ngươi lại đây? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Äúng váºy. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Y nói gì vá»›i ngưá»i? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Y muốn ta chỠở đây, y nói không bao lâu nữa ta sẽ gặp ngươi. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tại sao ngươi phải táºp kÃch ta? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Mấy hôm nay, lúc nào cÅ©ng có ngưá»i lại táºp kÃch ta, ta không biết là ai, há»i Lão Thá»±c hòa thượng, Lão Thá»±c hòa thượng nói cÅ©ng không biết, y chỉ nói ta phải đỠphòng, tốt nhất là bắt sống gã táºp kÃch, sẽ biết ngay chân tướng ra sao. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Nhưng ngươi lại dùng sát thủ vào ta. 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Thứ nhất, ta không biết là ngươi, thứ hai, ngưá»i này vÅ© công cao vô cùng, không những váºy đến vào cái lúc ngươi đến, ta trừ hạ sát thá»§ ra, không có bao nhiêu cÆ¡ há»™i, may mà ngươi bá»—ng nháºn được ra ta. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Nếu không, Lục Tiểu Phụng mà ngươi sẽ gặp, là Lục Tiểu Phụng đã chết queo. 
    Hoa Mãn Lâu phì cưá»i nói : 
    - Cái mạng của ngươi trước giỠvốn vẫn lớn. 
    Lục Tiểu Phụng không trả lá»i, bởi chàng sá»±c nghÄ© đến má»™t chuyện. 
    Ưng Nhãn Lão Thất trước khi chết có nói má»™t chữ “tháiâ€. 
    Thái Bình vương thái t� 
    Ưng Nhãn Lão Thất muốn nói với chàng, không phải là Thái Bình vương thái tỠsao? 
    Không phải là bà máºt cá»§a chuyện Thái Bình vương thái tá» tiến cá» chàng cho đương kim hoàng thượng sao? 
    Hoa Mãn Lâu cảm thấy được cái yên lặng cá»§a Lục Tiểu Phụng, y há»i : 
    - Ngươi đã nghĩ ra được chuyện gì sao? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ta Ä‘ang nghÄ© tá»›i má»™t ngưá»i. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Ngưá»i nào? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ngưá»i đã chết. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Ai? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ưng Nhãn Lão Thất. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Ưng Nhãn Lão Thất chết rồi sao? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Äúng váºy. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Trước khi chết y nói gì? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Má»™t chữ, “tháiâ€. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Thái? Thái Bình vương thái t� 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ta cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© váºy. 
    Hoa Mãn Lâu không nói, y đang trầm tư. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ngươi có biết Thái Bình vương thái tỠkhông? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Không biết gì cả. Còn ngươi? Ngươi đã gặp ngưá»i này bao giá» chưa? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Chưa bao giỠgặp. 
    - Váºy thì kỳ tháºt. Tại sao y muốn tiến cá» ngươi? Y có mục Ä‘Ãch gì? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Chúng ta phải Ä‘i tìm má»™t ngưá»i. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Lão Thực hòa thượng? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Äúng váºy, câu há»i này, y nhất định trả lá»i được. 
    Lục Tiểu Phụng sá»±c nghÄ© đến má»™t ngưá»i, vì váºy chàng nói tiếp : 
    - Không, mình Ä‘i tìm má»™t ngưá»i khác, còn tốt hÆ¡n nữa. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Ai? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Cung Cá»u. 
    - Cung Cá»u? Ngươi biết Cung Cá»u ở đâu? 
    - Ta đến đây, là do Lão Thá»±c hòa thượng dẫn lại đấy, y nói nÆ¡i đây có ba căn nhà, trong đó có má»™t ngưá»i là Cung Cá»u. 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Hiện tại chúng ta đi tìm y thôi. 
    - Không cần. 
    Bên ngoài có má»™t ngưá»i trầm giá»ng nói. 
    Äèn. Äèn sáng trưng. Äèn nằm trong tay tám ngưá»i đàn bà nhan sắc diá»…m lệ, Ä‘ang chầm cháºm từ bên ngoài bước vào. 
    Ngưá»i nói là kẻ Ä‘i sau tám ngưá»i đàn bà xinh đẹp đó. Lãnh đạm, tàn bạo, đắc ý là những nét biểu tình lá»™ trên gương mặt y. 
    ChÃnh là Cung Cá»u. 
    Hoa Mãn Lâu bỗng nói : 
    - Là ngươi? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ta đây, rốt cuộc ngươi đã nghe được bước chân của ta. 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Ngươi là Cung Cá»u sao? Má»—i đêm lại đánh lén ta chÃnh là ngươi? Tại sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Bởi vì ta hy vá»ng ngươi nuôi dưỡng thành táºp quán muốn giết ta, sau đó . Cung Cá»u dắc ý cưá»i lên. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Sau đó, ngưá»i bị giết, là ta. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äúng quá rồi. 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Quả tháºt là diệu kế mượn Ä‘ao giết ngưá»i. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Chẳng qua hiện tại ta vẫn chưa có váºn khà tốt tá»›i như váºy. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Hạnh váºn, đại khái là có hạn độ. 
    Lục Tiểu Phụng không nói gì. Lý do chàng không nói, không phải là chàng không có gì để nói, mà chàng cho là, Cung Cá»u có tâm lý như váºy, đối vá»›i chàng là chuyện hay, bởi vì như váºy, Cung Cá»u sẽ có cảm giác khinh thị chàng, mà khinh thị, thưá»ng thưá»ng sẽ làm ngưá»i ta không để ý, không để ý, sẽ có thể dẫn đến thất bại. 
    Lục Tiểu Phụng hy vá»ng Cung Cá»u càng khinh chàng chừng nào càng tốt chừng đó, tháºt tình chàng rất sợ vÅ© công cá»§a Cung Cá»u, nếu Cung Cá»u khinh chàng, không chừng chàng có thể tìm ra nhược Ä‘iểm lúc y sÆ¡ suất, chàng may ra còn có cÆ¡ há»™i thá»§ thắng. 
    Nhưng Hoa Mãn Lâu nói, y Ä‘ang há»i. 
    Y há»i : 
    - Ngươi biết Thái Bình vương thái t� 
    Cung Cá»u trả lá»i rất diệu, y nói : 
    - Ta biết Lão Thực hòa thượng. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Lão Thá»±c hòa thượng biết Thái Bình vương thái tá», ngươi xem ta có biết không? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Không nhất định. 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Tại sao không nhất định? 
    Hoa Mãn Lâu nói : 
    - Lục Tiểu Phụng biết Sa Mạn, nhưng đến bây giỠta vẫn chưa gặp Sa Mạn. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Nhất định ngươi sẽ gặp cô ta. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Chừng nào? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Tới lúc đó. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Ở đâu? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Trên đưá»ng Ä‘i. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Trên đưá»ng? ÄÆ°á»ng nào? 
    Cung Cá»u nói : 
    - ÄÆ°á»ng xuống suối vàng. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Ngươi muốn giết tất cả chúng ta? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Không chừng. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Chúng ta có chá»n lá»±a không? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Chỉ có má»™t ngưá»i có. 
    Hoa Mãn Lâu há»i : 
    - Ai? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Lục Tiểu Phụng. 
    Lục Tiểu Phụng nhìn Cung Cá»u : 
    - Ta có thể chá»n? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äúng váºy. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Chá»n gì? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Làm ngưá»i ẩn hình, hay làm quá»·. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ta không làm ngưá»i ẩn hình, thì sẽ làm quá»·? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ta dám bảo đảm, nhất định là váºy. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ngươi trước giá» vẫn tá»± tin như váºy sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äúng váºy. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Nhưng ngươi lại để ta sẩy mất ở chỗ Tây Môn Xuy Tuyết? 
    Cung Cá»u cưá»i nhạt nói : 
    - Hiện tại không phải ngươi vẫn còn nằm trong tay ta sao? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Äấy là vì chÃnh ta để cho mình cắn lưỡi câu thôi. 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Trong tay ta mà không có Sa Mạn, ngươi còn lại đây cắn câu sao? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ngươi trăm phương nghìn kế dụ ta lại nơi này, đáo để là vì chuyện gì? 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Không phải ta đã nói rồi sao? Ngươi muốn làm ngưá»i ẩn hình, hay làm quá»·? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Tại sao nếu ta không làm ngưá»i ẩn hình, ta phải làm quá»·? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Bởi vì ngươi sẽ phá hoại chuyện của ta. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ngưá»i nào phá hoại chuyện cá»§a ngươi, ngươi Ä‘á»u giết há»? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äúng váºy. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Nếu như ta đáp ứng ngươi, ta không phá hoại chuyện của ngươi sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ta vẫn còn phải giết ngươi. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Tại sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Bởi vì ta không tin ngươi. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Tại sao ngươi không tin ta? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Bởi vì ngươi là Lục Tiểu Phụng, nếu ngươi không can thiệp vào chuyện sẽ làm chấn động vũ lâm này, Lục Tiểu Phụng sẽ không phải là Lục Tiểu Phụng. 
    Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i nói : 
    - Ngươi tháºt là tri ká»· cá»§a ta. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Không phải ta, má»™t ngưá»i khác. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Lão đầu? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Không sai. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tất cả chuyện này Ä‘á»u là ý tứ cá»§a lão đầu? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Chỉ có ông ta má»›i có thể nghÄ© ra được má»™t kế hoạch xảo diệu như váºy, cÅ©ng chỉ có ngươi má»›i hoàn thành được kiệt tác cá»§a ông ta. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Nếu như ta không đáp ứng, ngươi giết ta đi, cái kiệt tác ấy không hoàn thành được? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äúng váºy. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Như váºy không phải tiếc lắm sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Chuyện đáng tiếc. Vì váºy đến bây giá» chúng ta vẫn chưa giết ngươi, chỉ vì hy vá»ng ngươi sẽ đáp ứng. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ta được nhiá»u thứ lắm sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Quá nhiá»u. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tại sao ngươi không nói ra vài thứ dụ ta thá». 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ngươi được Sa Mạn. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Có thế thôi? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ngươi được hưởng vinh hoa phú quý. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ta không ham vinh hoa phú quý. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ngươi có thể sống cả Ä‘á»i không phải lo lắng gì. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tại sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Bởi vì làm xong chuyện này, ngươi muốn gì, chỉ cần mở miệng là ngươi sẽ được ngay. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Chuyện gì cũng được? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Chỉ cần trên Ä‘á»i này có là được. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tại sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Bởi vì ngươi cấp cho ngươi, là hoàng thượng. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - ÄÆ°Æ¡ng kim hoàng thượng. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Không phải. 
    Lục Tiểu Phụng không hiểu, chàng há»i : 
    - Không phải? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Hoàng thượng dưới nữa. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tại sao lại hoàng thượng dưới nữa? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Bởi vì đương kim hoàng thượng tới đó sẽ không còn nữa. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tại sao không còn? 
    Cung Cá»u hững há» nói : 
    - Chết rồi, dĩ nhiên sẽ không còn nữa. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Hoàng thượng tại sao lại chết đi? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ai cũng phải chết, tại sao hoàng thượng sẽ không chết được? 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Hoàng thượng dưới nữa, có phải là thái tỠThái Bình vương phủ không? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Thảo nào lão đầu cứ tán tụng ngươi, ngươi quả tháºt thông minh. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Thái Bình vương thái tá» tiến cá» ta, chÃnh là cÆ¡ há»™i cho ta xuất hiện trước mặt hoàng thượng? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äúng váºy. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Các ngươi muốn ta làm ngưá»i ẩn hình, chÃnh là muốn ta đến lúc đó sẽ giết hoàng thượng? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Không sai tà nào. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Sai rồi. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Sai rồi? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Lão đầu sai rồi, ta cũng sai rồi, ta ngỡ lão đầu là tri kỷ của ta, nhưng lão ta không phải. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Tại sao không phải? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Lão ta không thể hiểu được ta, chuyện này làm sao ta làm được? Ta ngăn trở còn không muốn kịp, làm sao lại đi làm được? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Lão đầu không nhất định là sai, nhưng ngươi nhất định sai. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Sao? Ta sai chỗ nào? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ngươi sơ sót một chuyện. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Chuyện gì? 
    Cung Cá»u nói : 
    - TÃnh con ngưá»i. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - TÃnh con ngưá»i? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ngươi quên Ä‘i cái tÃnh tình cá»§a con ngưá»i, có yêu, có sợ, có tham đồ hưởng lạc. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ta quên đi sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ngươi quên đi, thành ra lão đầu nói chúng ta phải lúc nào cũng đỠtỉnh ngươi. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Các ngươi đỠtỉnh ta, chÃnh là bắt cóc Sa Mạn? Dùng cưỡng bách và dụ dá»— để cho ta đồng ý? 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Ngươi không muốn Sa Mạn sao? Ngươi không muốn sống lâu dài vá»›i Sa Mạn sao? Ngươi không muốn sống má»™t Ä‘á»i thần tiên không lo nghÄ© gì vá»›i Sa Mạn sao? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Äó là chuyện ai ai cÅ©ng muốn, nhưng dùng máu tanh để được nó, ta tin là trên Ä‘á»i này Ãt ra có ba ngưá»i nhất định không làm. 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Ba ngưá»i nào? 
    Lục Tiểu Phụng chỉ vào Hoa Mãn Lâu : 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Còn ai nữa? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Tây Môn Xuy Tuyết và ta. 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Tốt lắm. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Tốt lắm, tốt lắm nghĩa là sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Tốt lắm có nghĩa là, ta dẫn ngươi lại đây, là một chuyện rất tốt cho chúng ta. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Nhưng đối với kế hoạch của lão đầu, không phải là không tốt sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äấy là chuyện đáng tiếc không làm sao hÆ¡n được. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ta có thể há»i ngươi má»™t vài câu được không? 
    Cung Cá»u nói : 
    - DÄ© nhiên là được, ta đối vá»›i những ngưá»i sắp ly khai khá»i thế giá»›i này, trước giá» không giấu diá»m Ä‘iá»u gì. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Thái Bình vương thái tá» có phải là má»™t ngưá»i ẩn hình không? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Phải. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Thôi Thành có phải bị y giết không? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Tiêu Hồng Châu và Trình Trung cũng bị y giết. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Y vào trong máºt thất rồi má»›i giết bá»n há» phải không? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äúng váºy, vì váºy y phải mua chuá»™c Diệp Tinh SÄ©, muốn Diệp Sinh SÄ© nói rằng bá»n há» bị giết ná»a tiếng đồng hồ trước đó. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Những Ä‘iá»u này Ä‘á»u đã được kế hoạch rất chu đáo trước đó. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äúng váºy, trừ ngươi ra. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ta là ngưá»i vô tình bước vào trong cuá»™c? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Bởi vì ngươi bá»—ng xuất hiện trên đảo, làm lão đầu má»c ra ý nghÄ© muốn ngươi làm ngưá»i ẩn hình, muốn ngươi ám sát hoàng thượng. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Hiện tại ngưá»i có quyá»n lá»±c nhất có phải là Thái Bình vương thái tá»? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Y đã lung lạc được rất nhiá»u kẻ trợ thá»§ đắc lá»±c. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tại sao chÃnh y không chịu Ä‘i hành thÃch? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Chuyện đó không thể được, nếu chÃnh y động thá»§, làm sao má»i ngưá»i chịu cho y tiếp nhiệm được? 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ngươi và Thái Bình vương thái tỠquen thân lắm phải không? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Trên Ä‘á»i này không ai có thể hiểu y rõ ràng bằng ta. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Sao? Ngươi biết y từ thuở nhỠsao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Y còn chưa ra khá»i bụng mẹ, ta đã biết y rồi. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tại sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Bởi vì ta chÃnh là Thái Bình vương thái tá». 
    Bao nhiêu ngưá»i ở đó Ä‘á»u ngẩn mặt ra. Äấy quả tháºt là má»™t chuyện kinh ngưá»i, Lục Tiểu Phụng trừng mắt nhìn Cung Cá»u, ngay cả má»™t câu nói cÅ©ng không nói được ra lá»i. 
    Cung Cá»u đắc ý nhìn Lục Tiểu Phụng cưá»i nói : 
    - Chuyện bà máºt này làm cho ngươi kinh hãi lắm phải không? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ta nằm mộng cũng nghĩ không ra. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Còn có một chuyện nữa ngươi nằm mộng cũng nghĩ không ra. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Chuyện gì? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ngươi sắp chết tới nơi rồi đó. 
    Cung Cá»u nói xong, chỉ ra ngoài cá»a. 
    Äuốc. Äuốc sáng trưng. 
    Năm chục cây đuốc đang nằm trong tay năm chục gã đại hán lực lưỡng trần trùng trục. 
    Năm chục gã đại hán đang làm thành một vòng vây lớn. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Äây là gì váºy? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äây là bốn chữ. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Bốn chữ gì? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Xuống đất không xong. 
    Cung Cá»u nói xong, vá»— tay má»™t cái. 
    Lại thêm Ä‘uốc. Äuốc sáng rá»±c. 
    Lại năm chục cây đuốc trong tay năm chục gã đại hán lực lưỡng trần trùng trục. 
    Chẳng qua năm chục gã đại hán này không đứng dưới đất. 
    Bá»n há» Ä‘á»u đứng trên mái nhà. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Äây là gì váºy? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äây là thêm bốn chữ nữa. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Bốn chữ gì? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Lên trá»i không được. 
    Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i : 
    - Xem ra ngươi phải dồn ta vào chỗ chết? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ngươi nói không sai tà nào. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ta có thể há»i ngươi má»™t câu được không? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Dĩ nhiên là được. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Câu há»i này muốn há»i rằng, ngươi có bao giá» nghe qua má»™t câu nói? 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Câu gì? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Câu này còn ngắn hơn câu của ngươi một chữ. 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Bảy chữ? Bảy chữ gì? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Äặt vào đất chết để mà sống. 
    Cung Cá»u cưá»i phá lên ra vẻ khinh bỉ, nói : 
    - Ngươi chẳng có cơ hội? Một tà cơ hội cũng không có. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ngươi cứ kiên trì mãi như váºy, ta xem ta không có tà cÆ¡ há»™i gì cả tháºt. Nếu ta đã sắp chết rồi, ta có thể cầu xin ngươi má»™t chuyện được không? 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Chuyện gì? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Thả Hoa Mãn Lâu và Sa Mạn. 
    Cung Cá»u rất mau mắn nói : 
    - ÄÆ°á»£c. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ta còn muốn thêm một chuyện. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Lão đầu nói rằng, ông ta muốn ta phải ráng sức đáp ứng má»i yêu cầu cá»§a ngươi trước khi chết. Ngươi cứ việc nói. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ta muốn gặp Sa Mạn. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Ngươi nhất định sẽ gặp cô ta. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Không phải bây giỠsao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Không phải. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Chừng nào? 
    Cung Cá»u múa tay, chỉ ra ngoài cá»a nói : 
    - Khi nào ngươi ra ngoài đó, đối diện với ta. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Ngươi tháºt lợi hại, ngươi muốn phân tâm ta. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Äừng quên lão đầu rất trá»ng vá»ng ngươi, ta nhất định không bao giá» khinh thưá»ng ngươi, nói tháºt, đối diện vá»›i cưá»ng địch, ta nhất định dùng bất cứ phương pháp nào làm cho đối phương suy nhược Ä‘i. Äấy là cách tất thắng. 
    Lục Tiểu Phụng nhìn Cung Cá»u tháºt lâu. Tháºt tình, chàng rất bá»™i phục y, chàng phát hiện ra, chàng trước giỠđã nhìn Cung Cá»u rất sai lầm. 
    Sau đó, chàng đưa tay ra : 
    - Má»i. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Phải là má»i ngươi trước. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Tại sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Bởi vì đây là đưá»ng tá»›i Quá»· Môn quan. 
    Ãnh bình minh vừa chá»›m lên. 
    Nếu buổi sáng tượng trưng cho sinh mệnh, ánh bình minh sẽ tượng trưng cho sự sống vừa nảy mầm, nhưng tại sao Lục Tiểu Phụng lại đối diện với cái bóng âm u của thần chết? 
    Cung Cá»u đáo để có tuyệt chiêu gì lợi hại, tại sao y ra vẻ dáng Ä‘iệu an nhànđịnh khà như váºy? 
    Câu há»i ấy sẽ được trả lá»i trong thoáng chốc. 
    Äang lúc Lục Tiểu Phụng táºp trung toàn bá»™ khà lá»±c, súc đầy toàn thân tinh lá»±c, đối diện vá»›i Cung Cá»u, Cung Cá»u lại thong dong vá»— tay má»™t cái. 
    Sau đó Lục Tiểu Phụng bèn thấy ngưá»i chàng ngày đêm tưởng nhá»› Sa Mạn. 
    à chà cá»§a Lục Tiểu Phụng đã bị giãn tung ra, tư tưởng cá»§a chàng đã bị ái tình cá»§a Sa Mạn chiếm cứ, bao nhiêu táºp trung ý chÃ, Ä‘á»u đã chạy vá» chá»— Sa Mạn. 
    Nếu Cung Cá»u hiện tại tấn công Lục Tiểu Phụng, y đắc thá»§ liá»n. Y lá»™ vẻ đắc ý, như má»™t con mèo Ä‘ang vá»n má»™t con chuá»™t trước khi chết, con chuá»™t còn Ä‘ang nhìn miếng sữa khao khát chưa được vào trong miệng. 
    Lục Tiểu Phụng Ä‘ang nhìn dÃnh vào Sa Mạn. 
    Sa Mạn cũng đang nhìn Lục Tiểu Phụng, nhưng ánh mắt không lộ vẻ gì là ưu sầu, ngược lại còn rất bình thản, bình thản như nước nằm phẳng lặng trong vịnh. 
    Äấy là Ä‘iá»u Lục Tiểu Phụng không ngá», đấy là Ä‘iá»u Cung Cá»u không ngá». 
    Sa Mạn tại sao lại lá»™ vẻ an tưá»ng như váºy? Không lẽ nàng còn chưa biết Lục Tiểu Phụng Ä‘ang đối diện vá»›i tá» thần hay sao? 
    Sa Mạn bước Ä‘i rất vững vàng, chầm cháºm vá» hướng Lục Tiểu Phụng. 
    Lúc nàng gần đến Lục Tiểu Phụng, nàng quay ngưá»i lại đối diện vá»›i Cung Cá»u. 
    Sa Mạn nói vá»›i Cung Cá»u : 
    - Tôi có thể nói với anh một câu được không? 
    Không đợi Cung Cá»u trả lá»i, Sa Mạn đã nói tiếp : 
    - Tôi chỉ nói hai chữ. 
    Cung Cá»u cưá»i nói : 
    - Cô muốn nói tái kiến, hay vĩnh biệt? 
    Sa Mạn mỉm cưá»i nói : 
    - Tôi nói hai chữ này, chỉ có tôi và y biết. 
    Cung Cá»u nói : 
    - Xin má»i. 
    Sa Mạn kỠmiệng vào tai Lục Tiểu Phụng, nói hai chữ. 
    Äấy là hai chữ gì? 
    Sa Mạn nói xong, bèn chầm cháºm bước ra, đứng đằng sau Lục Tiểu Phụng, đối diện vá»›i Cung Cá»u. 
    Ãnh mắt cá»§a Cung Cá»u từ Sa Mạn dá»i qua gương mặt Lục Tiểu Phụng. 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Ngươi còn có di ngôn gì nữa không? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Không, còn ngươi? 
    Cung Cá»u ngẩng mặt cưá»i như Ä‘iên cuồng, nói : 
    - Xin ngươi nhá»› giùm, ngưá»i sắp chết là ngươi, không phải là ta? 
    Lục Tiểu Phụng trầm tÄ©nh há»i : 
    - Chúng ta đánh nhau bằng tay không sao? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Không, vÅ© khà cho ngươi chá»n. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ta muốn vÅ© khà gì, ngươi cÅ©ng Ä‘á»u cho? 
    Cung Cá»u nói : 
    - Bất kỳ vÅ© khà gì, ta Ä‘á»u có. 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Tốt lắm. 
    Cung Cá»u há»i : 
    - Ngươi muốn vũ khà gì? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Trưá»ng tiên. 
    Cung Cá»u biến hẳn sắc mặt há»i : 
    - Trưá»ng tiên? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Äúng váºy, trưá»ng tiên. 
    Cung Cá»u thở ra thở vào mạnh má»™t vài lần, rồi trấn tÄ©nh lại, y vá»— tay má»™t cái. 
    Trong tay cá»§a Lục Tiểu Phụng đã cầm má»™t cây trưá»ng tiên. 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Ngươi tay không sao? 
    Cung Cá»u ngạo mạn nói : 
    - Chỉ hai bàn tay của ta cũng đủ rồi. 
    Lục Tiểu Phụng vung cây trưá»ng tiên trong tay mấy cái nói : 
    - Tốt lắm. 
    Trưá»ng tiên phát ra vút vút mấy tiếng chói tai. 
    Cung Cá»u bá»—ng biến sắc Ä‘i, cặp mắt cá»§a y từ từ đỠlên, trừng trừng nhìn vá» phÃa sau Lục Tiêu Phụng. 
    Lục Tiểu Phụng phát hiện ra nhìn dÃnh vào phÃa sau cá»§a mình, không chỉ có má»—i Cung Cá»u. 
    Những gã đại hán Ä‘ang đứng trên mái nhà, cÅ©ng Ä‘ang nhìn tham lam vào phÃa sau Lục Tiểu Phụng. 
    Lục Tiểu Phụng đã biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra. Chàng cÅ©ng hiểu rõ tại sao Sa Mạn đã nói vá»›i chàng hai chữ “dùng roiâ€. 
    Sa Mạn tháºt ra chẳng làm gì cả, nàng chỉ bất quá cởi hết y phục trong ngưá»i mình ra. 
    Cởi sạch y phục ra kỳ thực cũng chẳng có gì, chỉ bất quá bày thân hình lộ thể ra thế thôi. 
    Ngưá»i vừa sinh ra, không phải cÅ©ng trần truồng sao? 
    Chỉ bất quá, con nÃt trần truồng, chỉ làm cho ngưá»i ta tán tụng sinh mệnh, nhưng đàn bà trần truồng lại làm cho ngưá»i ta động tình lên. 
    Tình dục là nhược Ä‘iểm cá»§a con ngưá»i, nhất là ngưá»i Ä‘ang tá»· đấu, lại càng không thể động tình lên. 
    Cung Cá»u lại càng không thể. Äấy là nhược Ä‘iểm cá»§a Cung Cá»u. 
    Sa Mạn hiểu rõ Cung Cá»u, lại càng hiểu rõ nhược Ä‘iểm cá»§a y Vì váºy nàng muốn Lục Tiểu Phụng dùng roi, mình thì hy sinh dùng mỹ sắc, khÃch động tình dục cá»§a Cung Cá»u lên. 
    Trưá»ng tiên Ä‘ang kêu lên vút vút, thêm vào ánh mặt trá»i chiếu vào làn da trắng ngần trên ngưá»i cá»§a Sa Mạn, Cung Cá»u thở hồng há»™c như má»™t con bò má»™ng đã chạy được mấy chục dặm đưá»ng. 
    Lúc Sa Mạn đưa đẩy eo lưng, làm những thứ động tác, Cung Cá»u đã xé tung y phục trên ngưá»i mình ra như Ä‘iên cuồng, vừa thở vừa la : 
    - Äánh vào ta? Äánh vào ta? 
    Lục Tiểu Phụng thu cây trưá»ng tiên lại, lấy cặp mắt bi thương và đồng tình nhìn Cung Cá»u. 
    Cung Cá»u thì Ä‘ang lá»™ vẻ ai cầu nhìn Lục Tiểu Phụng và cây trưá»ng tiên trong tay chàng, vừa la lá»›n lên : 
    - Dùng roi đánh ta? Mau! Mau! 
    Sa Mạn cũng kêu lên một tiếng : 
    - Mau! 
    Nhưng Lục Tiểu Phụng không dùng roi đánh Cung Cá»u. Chàng đâm. 
    Chàng lấy ná»™i lá»±c quán đầy vào trong roi, cây roi Ä‘ang má»m mại bá»—ng biến thành vừa thẳng vừa cứng. 
    Lục Tiểu Phụng dùng cây roi như váºy, đâm vào giữa ngá»±c Cung Cá»u. 
    Má»i Ä‘iá»u Ä‘á»u trở lại yên tÄ©nh. 
    Chỉ có ánh mặt trá»i má»›i lên, Ä‘ang chiếu trên tưá»ng nhà, trên mặt đất, trên cá», trên cây, trên thân ngưá»i. 
 
          
 
    Thuyá»n, má»™t chiếc thuyá»n, má»™t chiếc thuyá»n nhẹ. 
    Chiếc thuyá»n Ä‘ang ở trên biển, tùy theo gió nhẹ phiêu bồng, mạn thuyá»n thòng ra má»™t đôi chân, chân cá»§a Lục Tiểu Phụng. 
    Lục Tiểu Phụng Ä‘ang nằm thoải mái trong khoang thuyá»n, trên bụng có để má»™t ly rượu màu xanh biếc. 
    Chàng cảm thấy rất hạnh phúc. Bởi vì Sa Mạn đang nằm bên cạnh chàng ôn nhu như một con mèo. 
    Sa Mạn cầm ly rượu trên bụng của Lục Tiểu Phụng lên, mớm cho chàng một miếng, rồi thủ thỉ với chàng : 
    - Anh có biết một chuyện không? 
    Lục Tiểu Phụng há»i : 
    - Chuyện gì? 
    Sa Mạn nói : 
    - ÄÆ°Æ¡ng kim hoàng thượng muốn gặp anh tháºt đấy. 
    Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i nói : 
    - Còn em có biết chuyện này không? 
    Sa Mạn há»i : 
    - Chuyện gì? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Hiện tại anh muốn Ä‘i làm ngưá»i ẩn hình tháºt đấy. 
    Sa Mạn giáºt bắn mình lên : 
    - Tại sao? Bây giỠanh lại muốn đi ám sát Hoàng thượng? 
    Lục Tiểu Phụng ngắm ngắm gương mặt nàng nói : 
    - Em ngốc đến thế sao? 
    Sa Mạn nói : 
    - Em vốn ngốc lắm mà, anh không thÃch, anh quăng em xuống biển cÅ©ng được Lục Tiểu Phụng bèn ôm chặt lấy Sa Mạn nói : 
    - Không, Tiểu Ngá»c chạy đâu mất, Tây Môn Xuy Tuyết, Hoa Mãn Lâu lại trở vá» cái thế giá»›i yên tÄ©nh cá»§a bá»n há», trong giang hồ đã trở lại thái bình, anh mà không thừa cÆ¡ há»™i này Ä‘i ẩn cư vá»›i em, làm má»™t cặp tiên lữ ẩn hình, anh còn là ngưá»i được sao? 
    Sa Mạn thở ra nói : 
    - Anh vốn có phải là ngưá»i đâu? 
    Lục Tiểu Phụng nói : 
    - Em nói anh không phải là ngưá»i? Không lẽ anh là heo? 
    Sa Mạn nói : 
    - Anh không phải là ngưá»i, cÅ©ng không phải heo, anh là phụng, là Lục Tiểu Phụng, là Lục Tiểu Phụng bay quanh cá»u trùng trá»i cao. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |