04-09-2008, 07:29 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			37 
 
Hai loại tin khác nhau 
* 
Váºt biến mất 
 
 
 
 
 
 
- Quế đã  đưa cáºu vỠđây, - Nhục Ä‘áºu khấu nói. 
 
Äiá»u đầu tiên tôi nháºn thấy khi thức  dáºy là Ä‘au, Ä‘au dưới nhiá»u dạng khác nhau, méo mó. Con dao đã làm tôi bị thương,  má»i khá»›p sụn, má»i khá»›p xương, cÆ¡ bắp trong thân thể tôi Ä‘á»u khiến tôi Ä‘au. Hẳn  là nhiá»u bá»™ pháºn thân thể tôi đã va mạnh vào váºt này váºt khác trong lúc tôi bá»  chạy trong bóng tối. Thế nhưng hình dạng cá»§a má»—i cái Ä‘au khác nhau đó vẫn chưa  đúng hẳn. Chúng đâu như gần vá»›i cái Ä‘au, nhưng không thể gá»i Ä‘Ãch xác là cái  Ä‘au. 
 
Kế đó tôi nháºn ra mình Ä‘ang nằm dài trên ghế sofa trong "phòng chỉnh  lý" cá»§a Dinh, mặc bá»™ pyjama màu xanh lÃnh thá»§y mà tôi chưa thấy bao giá», mình  đắp chăn. Rèm mở toang, ánh mặt trá»i buổi sáng tuôn vào qua cá»a sổ. Tôi Ä‘oán bây  giá» chắc khoảng 10 giá». Không khà nÆ¡i đây tháºt trong lành, và thá»i gian thì vẫn  Ä‘ang trôi vá» phÃa trước. Nhưng vì sao tất cả những chuyện đó lại xảy ra được,  tôi không sao lý giải rõ ràng. 
 
- Quế đã đưa cáºu vỠđây, - Nhục Ä‘áºu khấu  nói. - Mấy vết thương cá»§a cáºu không nặng lắm. Vết trên vai khá sâu, nhưng không  phạm đến mạch máu chÃnh nào, cÅ©ng may. Những vết trên mặt thì chỉ là trầy xước.  Quế đã dùng kim chỉ khâu các vết thương khác sao cho cáºu không bị sẹo. Chuyện ấy  thì nó giá»i lắm. Ãt hôm nữa cáºu có thể tá»± tháo chỉ được, không thì nhá» bác  sÄ©. 
 
Tôi cố nói, nhưng không thốt được tiếng nào. Tôi chỉ làm được má»—i má»™t  việc là hÃt vào rồi thở ra nghe rin rÃt chói tai. 
 
- Cáºu khoan hãy cố nói  hay cỠđộng thì tốt hÆ¡n, - Nhục Ä‘áºu khấu nói. Bà ngồi trên chiếc ghế gần đó, hai  chân bắt tréo. - Quế bảo cáºu đã ở dưới giếng quá lâu, thiếu chút nữa là đã chết  rồi. Nhưng đừng há»i tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi chẳng biết gì hết. Ná»a đêm có  cú Ä‘iện thoại gá»i tôi, tôi bèn gá»i taxi rồi ù té tá»›i đây ngay. Cụ thể chuyện gì  xảy ra trước đó thì tôi không biết. Quần áo cáºu ướt sÅ©ng, toàn là máu. Chúng tôi  quăng Ä‘i rồi. 
 
Nhục Ä‘áºu khấu ăn mặc đơn sÆ¡ hÆ¡n má»i khi, có lẽ đúng là bà  đã quáng quàng ra khá»i nhà tháºt. Bà mặc áo len ca-sÆ¡-mia màu kem khoác ngoài áo  sÆ¡-mi nam giá»›i kẻ sá»c, váy len màu xanh ôliu, không nữ trang, tóc buá»™c đằng sau.  Bà trông hÆ¡i mệt má»i, nhưng trừ cái đó ra thì bà trông như ngưá»i mẫu trong  cataloug ảnh. Bà cho má»™t Ä‘iếu thuốc lên môi rồi châm lá»a bằng chiếc báºt lá»a bằng  vàng, làm phát ra tiếng tách rõ rệt, khô khốc quen thuá»™c, Ä‘oạn hÃt mấy hÆ¡i, mắt  nheo nheo lại. Tôi đúng là chưa chết tháºt, tôi tá»± trấn an mình khi nghe tiếng  tách cá»§a cái báºt lá»a. Hẳn là Quế đã kéo tôi lên khá»i giếng đúng vào phút  chót. 
 
- Quế hiểu biết má»i chuyện theo má»™t kiểu đặc biệt, - Nhục Ä‘áºu khấu  nói. - Khác vá»›i tôi hay cáºu, nó luôn luôn suy nghÄ© rất sâu xa vá» khả năng xảy ra  chuyện này hay chuyện khác. Nhưng ngay cả nó cÅ©ng không tưởng tượng nổi nước lại  dâng đầy cái giếng đó đột ngá»™t đến thế. Chuyện đó nằm ngoài má»i khả năng mà nó  đã tiên liệu. ChÃnh vì váºy mà suýt nữa là cáºu mất mạng rồi. Äây là lần đầu tiên  tôi thấy thằng bé hoảng hốt đến thế. 
 
Bà cố mỉm cưá»i khi nói như  váºy. 
 
- Hẳn là nó tháºt sá»± thÃch cáºu, - bà nói. 
 
Sau đó bà nói gì tôi  không nghe được nữa. Tôi nghe Ä‘au ở sâu đằng sau mắt, mà mắt tôi nặng như chì.  Tôi cứ để mắt dÃp lại mà đắm vào trong bóng tối như Ä‘ang Ä‘i xuống bằng buồng  thang máy. 
 
* * * 
 
Phải mất hai ngày cÆ¡ thể tôi má»›i hồi phục lại.  Suốt thá»i gian đó Nhục Ä‘áºu khấu luôn ở bên tôi. Tôi không tá»± dáºy được, không nói  được, gần như không ăn được. Cố lắm tôi cÅ©ng chỉ há»›p nổi vài há»›p nước cam và  nhấm vài miếng đào đóng há»™p. Ban đêm Nhục Ä‘áºu khấu vá» nhà, sáng ra lại đến. Thế  cÅ©ng tốt, bởi vì suốt đêm - và hầu như suốt cả ngày nữa tôi ngá»§ như chết - tôi  bị nhiá»…m cái lạnh ngoài trá»i. Rõ ràng ngá»§ là thứ tôi cần nhất để có thể hồi  phục. 
 
Tôi không há» gặp Quế. Hình như Quế cố tình tránh mặt tôi. Ngày nào  tôi cÅ©ng nghe tiếng xe anh ta qua cổng má»—i khi đưa đón Nhục Ä‘áºu khấu hoặc mang  tá»›i đồ ăn, quần áo - nghe cái tiếng ùng ục trầm trầm đặc biệt cá»§a động cÆ¡ xe  Porsche, bởi cáºu ta đã thôi dùng chiếc Mercedes, - nhưng cáºu ta không vào bên  trong. Cáºu trao má»i thứ cho Nhục Ä‘áºu khấu ở cá»a trước rồi lại Ä‘i. 
 
- Sắp  tá»›i chúng tôi sẽ dẹp bá» chá»— này, - Nhục Ä‘áºu khấu bảo tôi. - Tôi sẽ lại phải tá»±  mình chăm lo cho các quý bà kia. Ờ, phải. Chắc cái số tôi nó thế. Tôi sẽ cứ phải  tiếp tục chừng nào chưa kiệt sức - chừng nào chưa cạn sạch. Còn cáºu, có lẽ cáºu  sẽ không còn gì phải liên quan đến chúng tôi nữa. Khi chuyện này đã qua và cáºu  đã bình phục, tốt nhất là cáºu hãy quên chúng tôi Ä‘i, càng sá»›m càng tốt. Bởi  vì... Ừ nhỉ, còn chuyện này tôi quên chưa cho cáºu biết. Vá» anh vợ cáºu ấy mà.  Wataya Noboru. 
 
Nhục Ä‘áºu khấu Ä‘em má»™t tá» báo từ phòng bên sang, giở ra  giữa bàn. 
 
- Quế vừa má»›i mang tá» báo vá» thôi. Anh vợ cáºu bị đột quỵ đêm  qua ở Nagasaki. Ngưá»i ta đưa ông ấy vào bệnh viện, nhưng đến giỠông ấy vẫn bất  tỉnh. Ngưá»i ta không biết liệu ông ấy có tỉnh lại nữa hay không. 
 
Nagasaki  ư? Tôi khó lòng hiểu bà ta Ä‘ang nói gì. Tôi muốn nói, nhưng lá»i lẽ không báºt ra  được. Wataya Noboru lẽ ra phải đột quỵ ở Akasaka chứ không phải Nagasaki. Sao  lại Nagasaki? 
 
- Ông ấy diá»…n thuyết ở Nagasaki, - Nhục Ä‘áºu khấu nói tiếp,  - sau đó trong khi Ä‘ang ăn tối vá»›i các nhà tổ chức thì bá»—ng đột quỵ. Ngưá»i ta  đưa ông ấy đến bệnh viện gần đó. Ngưá»i ta cho rằng có lẽ đó là má»™t loại tai biến  mạch máu não, chắc là vì má»™t khiếm khuyết bẩm sinh ở mạch máu trong não. Báo chà  cho biết ông ấy sẽ phải nằm liệt giưá»ng má»™t thá»i gian, rằng dù có tỉnh lại có lẽ  ông ấy cÅ©ng không nói được, rằng rất có thể sá»± nghiệp chÃnh trị cá»§a ông ấy đến  đây là hết. Tháºt đáng tiếc, ông ấy còn trẻ quá. Tôi để tá» báo lại đây. Khi nào  thấy khá»e hÆ¡n thì cáºu tá»± Ä‘á»c. 
 
Phải mất má»™t lúc tôi má»›i chấp nháºn được cái  hiện tại kia là sá»± thá»±c. Những hình ảnh tin tức tivi mà tôi đã thấy trong tiá»n  sảnh khách sạn vẫn còn in sâu, quá sống động rõ ràng trong ý thức tôi: văn phòng  cá»§a Wataya Noboru ở Asakasa, cảnh sát bu cháºt nÃch, cổng trước bệnh viện, nét  nghiêm trá»ng cá»§a ngưá»i dẫn chương trình, vẻ căng thẳng trong giá»ng anh ta. Tuy  nhiên, dần dần, từng tà má»™t, tôi đã có thể thuyết phục được chÃnh mình rằng  những gì tôi từng thấy kia là những tin tức chỉ tồn tại trong thế giá»›i khác.  Trong thá»±c tại, ở thế giá»›i này, tôi đã không đánh Wataya Noboru bằng gáºy bóng  chày. Trong thá»±c tại, tôi sẽ không bị cảnh sát thẩm vấn hay bị bắt vì phạm tá»™i.  Hắn đã đột quỵ trước bàn dân thiên hạ, vì tai biến mạch máu não. Chẳng có tá»™i  phạm nào hết, không thể có tá»™i phạm nào cả. à nghÄ© đó khiến tôi có thể thở phào  nhẹ nhõm. Dù gì Ä‘i nữa, hung thá»§ được mô tả trên truyá»n hình kia có nhân dạng  giống tôi như đúc, thành thá» tôi không có bằng chứng ngoại phạm. 
 
Chắc hẳn  phải có mối liên quan nào đó giữa việc tôi đã đánh chết kẻ nào đó ở thế giá»›i kia  vá»›i việc Wataya Noboru đột quỵ. Rõ ràng tôi đã giết chết má»™t cái gì đó ở bên  trong hắn hay má»™t cái gì đó có liên quan chặt chẽ vá»›i hắn. Ắt là hắn đã tiên cảm  được Ä‘iá»u đó sẽ xảy ra. Tuy nhiên, việc tôi làm đã không Ä‘oạt được sinh mạng cá»§a  Wataya Noboru. Hắn vẫn cứ sống ngay bên bá» vá»±c cái chết. Lẽ ra tôi phải đẩy luôn  hắn xuống vá»±c kia. Chuyện gì sẽ xảy ra vá»›i Kumiko đây? Liệu nàng có dứt được  khá»i chá»— đó trong khi hắn vẫn sống? Liệu từ trong bóng tối vô thức kia hắn có  tiếp tục ám lá»i nguyá»n lên Kumiko? 
 
à nghÄ© cá»§a tôi chỉ Ä‘i xa được đến ngần  ấy. à thức tôi chuá»™i Ä‘i từng tà má»™t, cho đến khi tôi nhắm mắt lại ngá»§ thiếp. Tôi  mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ căng thẳng, đứt Ä‘oạn. Kano Creta Ä‘ang bế má»™t đứa bé áp vào ngá»±c.  Tôi không thấy mặt đứa bé. Tóc Kano Creta cắt ngắn, cô không trang Ä‘iểm gì. Cô  bảo tôi tên đứa bé là Corsica, và cha đứa bé ná»a là tôi ná»a kia là Trung úy  Mamiya. Cô bảo cô đã không đến đảo Crete mà vẫn ở lại Nháºt để sinh và nuôi đứa  bé này. Cô vừa nghÄ© ra được tên má»›i cho đứa bé, còn hiện giá» cô Ä‘ang sống yên  bình, trồng rau trên những núi đồi Hiroshima cùng Trung úy Mamiya. Những tin ấy  không há» làm tôi ngạc nhiên. Ãt nhất là trong giấc mÆ¡ tôi đã thấy trước tất  cả. 
 
- Kano Malta thế nào từ sau khi tôi gặp cô ấy lần trước? - Tôi  há»i. 
 
Kano Creta không trả lá»i. Cô chỉ buồn buồn nhìn tôi rồi biến  mất. 
 
* * * 
 
Vào sáng ngày thứ ba tôi đã tá»± khá»i giưá»ng được. Äi  đứng thì vẫn còn khó khăn lắm, nhưng tôi đã dần dần nói năng lại được. Nhục Ä‘áºu  khấu nấu cho tôi Ãt cháo. Tôi ăn cháo rồi thêm Ãt hoa quả. 
 
- Con mèo sao  rồi? - Tôi há»i bà. Vấn đỠnày có lúc đã khiến tôi không yên tâm. 
 
- Äừng  lo. Quế Ä‘ang chăm sóc nó. Ngày nào cáºu ấy cÅ©ng đến nhà cáºu để cho mèo ăn và thay  nước. Giá» cáºu chỉ nên lo lắng cho bản thân mình thôi. 
 
- Bà vá»›i cáºu ấy  định khi nào sẽ dẹp bá» nhà này? 
 
- Càng sá»›m càng tốt. Có lẽ trong vòng  tháng sau. Chắc là cáºu cÅ©ng sẽ kiếm được Ãt tiá»n đấy. Chắc chúng tôi sẽ phải bán  giá thấp hÆ¡n má»™t chút so vá»›i hồi chúng tôi mua, thành thá» cáºu sẽ không được  nhiá»u lắm, nhưng phần cáºu vẫn là má»™t phần trăm kha khá cá»§a số tiá»n cáºu đã trả  thế chấp. Sẽ đủ cho cáºu sống má»™t thá»i gian. Nên cáºu không phải quá lo vá» chuyện  tiá»n nong. Cáºu xứng đáng được như váºy; nói gì thì nói, cáºu đã làm việc tốt ở đây  mà. 
 
- Nhà này sẽ bị phá dỡ à? 
 
- Có lẽ váºy. Há» cÅ©ng sẽ lấp luôn  giếng. Cho nên bây giá» giếng có nước cÅ©ng bằng thừa thôi, thá»i buổi này có ai  thÃch má»™t cái giếng cổ to đùng như thế đâu. Ngưá»i ta chỉ cần đặt ống và máy bÆ¡m  Ä‘iện là xong. Tiện hÆ¡n nhiá»u mà lại choán Ãt chá»—. 
 
- Chắc chá»— này không bị  xúi quẩy nữa đâu, - tôi nói. - Nó sẽ lại là chỉ má»™t lô đất bình thưá»ng chứ không  phải "nhà có dá»›p" nữa. 
 
- Có thể cáºu nói đúng, - Nhục Ä‘áºu khấu nói. Bà  ngần ngừ má»™t chút rồi cắn môi. - Nhưng chuyện đó không còn liên quan đến tôi hay  cáºu nữa. Äúng không? Trong má»i trưá»ng hợp, Ä‘iá»u quan trá»ng là bây giá» cáºu phải  nghỉ ngÆ¡i, đừng báºn tâm đến những chuyện không thá»±c sá»± đáng kể. Phải mất má»™t  thá»i gian nữa cáºu má»›i hồi phục hoàn toàn đấy. 
 
Nhục Ä‘áºu khấu chỉ cho tôi  bài báo vá» Wataya Noboru trong tá» báo buổi sáng mà bà mang theo. Chỉ là má»™t bài  báo nhá», Wataya Noboru vẫn còn mê man, đã được chuyển từ Nagasaki vá» má»™t bệnh  viện đại há»c lá»›n ở Tokyo, Ä‘ang được chăm sóc đặc biệt nhưng tình trạng vẫn không  thay đổi. Báo chẳng nói gì hÆ¡n ngần đó. Äá»c tá»›i đây, dÄ© nhiên tôi nghÄ© ngay tá»›i  Kumiko. Nàng Ä‘ang ở đâu? Tôi phải quay vá» nhà. Nhưng tôi vẫn chưa đủ sức để Ä‘i  bá»™ má»™t quãng xa đến thế. 
 
Sáng hôm sau tôi cố lê đến bồn rá»a mặt và nhìn  thấy mình trong gương lần đầu tiên trong ba ngày qua. Tôi trông tháºt khá»§ng  khiếp. Chẳng giống má»™t ngưá»i sống phá» phạc là mấy, má»™t cái xác được bảo quản tốt  thì đúng hÆ¡n. Như Nhục Ä‘áºu khấu đã nói, vết rạch trên má đã được khâu lại bằng  những mÅ©i khâu nhà nghá», mép vết thương Ä‘á»u khin khÃt vá»›i đưá»ng chỉ trắng. Vết  đâm dài Ãt nhất hai phân rưỡi nhưng không sâu lắm. Khi tôi thá» nhăn mặt thì nó  cÅ©ng căng ra, nhưng chẳng thấy Ä‘au mấy. Tôi đánh răng rồi dùng máy cạo râu chạy  Ä‘iện để cạo râu. Tôi chưa đủ tá»± tin để dùng dao cạo như bình thưá»ng. Khi đã rá»a  sạch bá»t cạo râu, tôi khó lòng tin được Ä‘iá»u mình nhìn thấy trong gương. Tôi đặt  máy cạo râu xuống rồi nhìn kỹ. Vết bầm đã biến mất. Gã đàn ông kia đã dâm vào má  phải tôi. Äúng ngay chá»— có vết bầm. Vết đâm vẫn còn đó, nhưng vết bầm không còn  nữa. Nó đã biến mất khá»i má tôi không còn má»™t dấu vết nào. 
 
* *  * 
 
Ná»a đêm ngày thứ năm, tôi lại nghe tiếng lục lạc reo khe khẽ. Lúc ấy  hÆ¡n 2 giá» sáng má»™t chút. Tôi trở dáºy khá»i sofa, khoác áo cardigan ngoài bá»™  pyjama rồi ra khá»i phòng chỉnh lý. Băng qua bếp, tôi tiến đến phòng làm việc nhá»  cá»§a Quế, ghé nhìn vào. Quế lại Ä‘ang gá»i tôi từ bên trong máy tÃnh. Tôi ngồi  xuống bàn Ä‘á»c thông Ä‘iệp trên màn hình. 
 
Hiện bạn đã được quyá»n truy cáºp  chương trình "Biên niên ký sá»± cá»§a Chim vặn dây cót". Chá»n má»™t tài liệu  (1-17). 
 
Tôi nhấp Số 17, và một tài liệu mở ra trước mắt tôi 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
        
		    
  Chữ ký của Vô Tình       
Bæ ngaïn hoa khai nhaát thieân nieân, hoa dieäp vónh caùch baát töông kieán. . . 
Bieät vaán thieân nhai nhaát tuyeán khieân, ñieàu ñieàu daï thaâm maïc canh haøn. . .
Duyeân phaän laø thöù giuùp hai ngöôøi xa laï ñeán ñöôïc vôùi nhau!!! 
 
 
 
ä½  å‘如雪纷飞了眼泪 我ç‰å¾…è‹è€äº†è° 
çº¢å°˜é†‰å¾®é†ºçš„å²æœˆ 我用无悔刻永世爱你的碑
                                                                                           
 
 
 
                 
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				04-09-2008, 07:30 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
 
 
 
  38 
 
Biên niên ký sự của 
Chim vặn dây cót Số  17 
(Thư của Kumiko) 
*
 
 
 
Có nhiá»u chuyện em muốn nói vá»›i  anh. Kể cho hết thì phải mất nhiá»u thì giá»› lắm, có khi phải mấy năm trá»i. Äáng  ra em phải bá»™c bạch vá»›i anh từ lâu, thú nháºn vá»›i anh tất cả, nhưng tiếc thay, em  không đủ can đảm làm váºy. Thế nhưng em vẫn ấp á»§ má»™t hy vá»ng vu vÆ¡, rằng má»i  chuyện sẽ không đến ná»—i tệ hại như váºy. Kết quả là cÆ¡n ác má»™ng này dành cho cả  anh và em. Lá»—i tại em hết. Nhưng giải thÃch má»i chuyện thì cÅ©ng đã quá muá»™n rồi.  Chúng ta không có nhiá»u thá»i gian để làm việc đó. Cho nên ở đây em chỉ muốn nói  vá»›i anh Ä‘iá»u quan trá»ng nhất thôi. 
 
Äó là, em cần phải giết anh trai em,  Wataya Noboru. 
 
Lát nữa em sẽ đến phòng bệnh nÆ¡i anh ta Ä‘ang ngá»§, để rút  phÃch cắm hệ thống duy trì sá»± sống cho anh ta. Em là em gái anh ta, nên ngưá»i ta  sẽ cho em thay y tá ở lại qua đêm cạnh anh ta. Hệ thống bị ngắt rồi má»i ngưá»i  cÅ©ng không nháºn ra ngay đâu. Hôm qua em đã nhá» bác sÄ© chỉ cho cách váºn hành hệ  thống. Em định sẽ đợi đến khi chắc chắn là anh ta đã chết, chừng đó em tá»± ná»™p  mình cho cảnh sát. Em sẽ bảo há», em đã làm việc em cho là đúng, nhưng không giải  thÃch gì hÆ¡n. Chắc ngưá»i ta sẽ bắt giữ em ngay tại chá»— và đưa em ra tòa vì tá»™i  giết ngưá»i. Báo chà sẽ nhảy vào, má»i ngưá»i sẽ nêu ý kiến vá» chuyện chết không  Ä‘au đớn và những thứ đại loại thế. Nhưng em sẽ vẫn im lặng. Em không giải thÃch  hay thanh minh gì cả. Trong má»i chuyện chỉ có má»™t sá»± thá»±c duy nhất mà thôi, ấy  là em muốn kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»™t con ngưá»i, Wataya Noboru. Há» sẽ tống giam  em, nhưng chuyện ấy em không há» sợ. Những gì tồi tệ nhất em đã trải qua cả  rồi. 
 
* * * 
 
Nếu như không có anh, chắc em đã mất trà từ lâu. Chắc  hẳn em đã tá»± trao mình trá»n vẹn, trống rá»—ng, cho má»™t kẻ khác và rÆ¡i xuống tá»›i  má»™t nÆ¡i không còn hy vá»ng phục hồi. Anh trai em, Wataya Noboru, đã làm đúng như  váºy vá»›i chị gái em nhiá»u năm trước đây, rốt cuá»™c chị ấy đã tá»± sát. Anh ta đã làm  ô uế hai chị em. Nói đúng ra, anh ta không làm ô uế thân thể chúng em. Việc anh  ta đã làm còn tồi tệ hÆ¡n thế. 
 
Em đã bị tước quyá»n tá»± do làm bất cứ việc  gì, tá»± giam mình đơn độc trong phòng tối. Chẳng ai xiá»ng xÃch em hay đặt lÃnh  gác canh giữ, nhưng em không thể nào thoát ra được. Anh trai em giam giữ em bằng  những thứ xiá»ng xÃch và lÃnh gác mạnh hÆ¡n nhiá»u - những xiá»ng xÃch và lÃnh gác  vốn là chÃnh bản thân em. Em chÃnh là xiá»ng xÃch buá»™c vào chân em, chÃnh là tên  lÃnh gác tàn bạo không bao giá» ngá»§. DÄ© nhiên bên trong em còn có má»™t cái tôi  khác muốn thoát ra, nhưng đồng thá»i lại có má»™t cái tôi nữa hèn đớn, trụy lạc đã  mất hết má»i hy vá»ng liệu có bao giá» thoát được, và cái tôi thứ nhất chẳng bao  giỠát nổi cái tôi thứ hai vì em đã quá mức ô uế trong thể xác và tâm hồn rồi.  Em đã đánh mất quyá»n trở lại vá»›i anh, không chỉ vì em đã bị anh trai, Wataya  Noboru làm ô uế, mà còn bở từ trước đó em đã tá»± làm ô uế mình đến không sao cứu  chữa nổi. 
 
Trong thư em có nói vá»›i anh, em đã ngá»§ vá»›i ngưá»i đàn ông khác,  nhưng ná»™i dung thư đó không phải là sá»± tháºt. Em phải thú nháºn sá»± tháºt vá»›i anh ở  đây. Em đã ngá»§ không chỉ vá»›i má»™t ngưá»i mà vá»›i nhiá»u ngưá»i khác nữa. Nhiá»u quá  không đếm xuể. ChÃnh em cÅ©ng không biết, cái gì đã xui em làm má»™t việc như váºy.  Bây giá» nhìn lại, em nghÄ© đó chắn hẳn là do ảnh hưởng cá»§a anh trai em. Hẳn là  anh ta đã mở má»™t cái ngăn kéo nào đó bên trong em, lôi ra má»™t cái gì đó không  hiểu là gì, thế là anh ta khiến em phải hiến thân cho hết ngưá»i này đến ngưá»i  khác. Anh trai em có cái thứ sức mạnh đó, và, dẫu không muốn, em cÅ©ng phải thừa  nháºn Ä‘iá»u này: nhất định là hai anh em chúng em có gắn bó khăng khÃt vá»›i nhau ở  má»™t chá»— tăm tối nào đó. 
 
Dù thế nào thì thế, khi anh trai em đến chá»— em  thì em đã tá»± làm ô uế mình không sao gá»™t rá»a được. Rốt cuá»™c em đã bị mắc bệnh  giang mai. Nhưng dẫu có váºy Ä‘i nữa, như em đã nói trong thư, trong thá»i gian đó,  em không bao giá» cảm thấy mình Ä‘ang làm Ä‘iá»u gì xấu vá»›i anh. Em cảm thấy việc em  làm dưá»ng như hoàn toàn tá»± nhiên - chắc đó không phải là cái tôi thá»±c cá»§a em nên  má»›i cảm thấy như váºy. Tuy nhiên, liệu có đúng váºy không chứ? Liệu câu trả lá»i có  thá»±c sá»± đơn giản như váºy không? Mà nếu váºy thì đâu là cái tôi thá»±c cá»§a em? Liệu  em có cÆ¡ sở vững chắc nào để kết luáºn rằng cái tôi Ä‘ang viết bức thư này là "cái  tôi thá»±c"? Em chưa bao giá» có thể tin chắc đến váºy vào "cái tôi" cá»§a em, cả đến  giá» phút này cÅ©ng thế. 
 
Em thưá»ng mÆ¡ thấy anh, những giấc mÆ¡ sống động, rõ  mồn má»™t. Trong những giấc mÆ¡ đó, anh luôn luôn Ä‘ang tuyệt vá»ng tìm em. Chúng ta  Ä‘ang ở trong má»™t thứ mê cung, anh gần như đã đến sát cạnh chá»— em Ä‘ang đứng.  "Thêm má»™t bước nữa thôi! Em Ä‘ang ở ngay đây!" Em muốn thét lên, giá như anh tìm  thấy em và ôm em vào lòng thì cÆ¡n ác má»™ng hẳn đã chấm dứt, má»i thứ sẽ quay lại  như xưa. Nhưng em không thể nào cất lên tiếng thét đó. Thế là anh lại không nhìn  ra em trong bóng tối, anh Ä‘i ngang qua ngay trước mặt em rồi biến mất. Lúc nào  cÅ©ng váºy. Thế nhưng, những giấc mÆ¡ ấy vẫn giúp đỡ và khÃch lệ em. Ãt nhất là em  biết, mình vẫn còn sức để mÆ¡. Anh trai em không thể ngăn em làm chuyện đó. Em  cảm thấy được rằng anh Ä‘ang cố hết sức bình sinh để đến gần em. Có thể má»™t ngày  nào đó anh sẽ tìm thấy em, ôm em vào lòng, quét sạch những thứ bẩn thỉu kinh tởm  Ä‘ang bám chặt lấy em rồi cứu em thoát khá»i chá»— đó vÄ©nh viá»…n. Có thể anh sẽ phá  được lá»i nguyá»n, gắn lại niêm phong sao cho cái tôi thá»±c cá»§a em sẽ không bao giá»  phải bá» Ä‘i đâu nữa. ChÃnh nhá» váºy em má»›i còn giữ được má»™t ngá»n lá»a hy vá»ng con  con ở cái nÆ¡i tối tăm lạnh lẽo không lối thoát này, vẫn giữ được chút nhá» nhoi  còn sót lại từ giá»ng nói Ä‘Ãch thá»±c cá»§a em. 
 
Em nháºn được máºt khẩu truy  nháºp máy tÃnh hồi chiá»u nay. Có ai đó đã gá»i nó cho em bằng thư bảo đảm. Em Ä‘ang  gá»i thư này cho anh từ máy vi tÃnh trong văn phòng cá»§a anh trai em. Em hy vá»ng  thư sẽ đến tay anh. 
 
* * * 
 
Em không còn thá»i gian nữa. Taxi Ä‘ang  đợi em ngoài kia. Em phải đến bệnh viện ngay bây giá», để giết anh trai em và  chịu trừng phạt. Lạ tháºt, em không còn căm thù anh trai em nữa. Em thanh thản  vá»›i ý nghÄ© mình sẽ phải xóa sạch cuá»™c Ä‘á»i anh ấy ra khá»i thế giá»›i này. Em phải  làm việc đó vì chÃnh anh ấy nữa. Và để mang lại ý nghÄ©a cho cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chÃnh  em. 
 
Anh nhá»› chăm nom con mèo nhá». Anh không thể biết em vui đến nhưá»ng  nào khi hay tin nó đã trở vỠđâu. Anh bảo tên nó là Cá thu à? Em thÃch cái tên  ấy. Nó luôn luôn là biểu tượng cho má»™t cái gì tốt lành đã lá»›n lên giữa hai ta.  Lẽ ra hồi đó chúng mình đừng để mất nó má»›i phải. 
 
* * * 
 
Em không  thể viết thêm gì nữa. Tạm biệt. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				04-09-2008, 07:30 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			  39 
 
Tạm biệt 
*
 
 
 
 
 
- Tiếc là em  không thể chỉ cho anh xem dân vịt. Chim vặn dây cót à, - Kasahara May có vẻ tiếc  rẻ rất thành thực. 
 
Cô và tôi Ä‘ang ngồi trên bá», nhìn mặt hồ đóng lá»›p băng  dày. Äó là má»™t cái hồ lá»›n, trên mặt băng có hàng ngàn vết cắt nhá» vì đế giày  trượt. Kasahara May đã xin nghỉ phép sáng thứ Hai hôm nay chỉ vì tôi. Tôi đã  định đến thăm cô vào Chá»§ nháºt, nhưng vì có tai nạn tàu há»a nên tôi bị trá»… mất  má»™t ngày. Kasahara May quấn mình kÃn mÃt trong áo lót lông. Chiếc mÅ© len màu  xanh nhạt cá»§a cô thêu hoa văn hình há»c bằng sợi len trắng, trên chá»m có quả cầu  tròn nho nhá». Cô đã tá»± Ä‘an chiếc mÅ© đó cho mình, cô bảo mùa đông sang năm cô sẽ  Ä‘an má»™t chiếc y như thế cho tôi. Má cô đỠhây hây, mắt cô ngá»i sáng trong trẻo  như bầu không khà xunh quanh, khiến tôi thấy tháºt sung sướng: dù sao Ä‘i nữa cô  chỉ má»›i mưá»i bảy tuổi, cô còn có thể thay đổi đến vô cùng. 
 
- Từ khi hồ  đóng băng kÃn thì dân vịt chuyển Ä‘i chá»— khác hết rồi. Nếu anh gặp thì nhất định  anh cÅ©ng sẽ yêu chúng ngay. Mùa xuân này anh trở lại nhé? Em sẽ giá»›i thiệu anh  vá»›i chúng. 
 
Tôi mỉm cưá»i. Tôi mặc má»™t chiếc áo khóa len không ấm lắm, quấn  khăn quàng kÃn táºn má, tay thá»c vào túi áo. Trong rừng lạnh căm căm. Tuyết cứng  như đá phá»§ đầy mặt đất. Äôi giày thể thao cá»§a tôi cứ trượt luôn. Lẽ ra tôi phải  mua từ trước má»™t đôi giày cao cổ chống trược dành riêng cho chuyến Ä‘i  này. 
 
- Váºy là em định sẽ ở lại đây lâu hÆ¡n phải không? - Tôi  há»i. 
 
- Chắc váºy. Có thể sau má»™t thá»i gian nữa em sẽ vá» Ä‘i há»c lại. Mà  cÅ©ng có thể không. Em chả biết nữa. CÅ©ng có khi em Ä‘i lấy chồng không chừng...  mà cÅ©ng không chắc. - Cô mỉm cưá»i, thở ra má»™t làn hÆ¡i trắng. - Nhưng dù gì, em  cÅ©ng ở lại đây Ãt lâu nữa. Em cần thêm thá»i gian để suy nghÄ©. NghÄ© xem em muốn  làm gì, em muốn Ä‘i đâu. Em cần có thì giỠđể nghÄ© vá» những chuyện đó. 
 
Tôi  gáºt đầu: - Có lẽ em cần phải làm váºy tháºt. 
 
- Này Chim vặn dây cót, hồi  bằng tuổi em, anh có hai nghĩ vỠnhững chuyện như thế không? 
 
- Hừm. Chắc  là không. Chắc anh cÅ©ng có nghÄ© tá»›i mấy chuyện đó má»™t chút, nhưng nếu nghÄ© má»™t  cách nghiêm túc như em thì không... anh nhá»› là không. Chắc là hồi đó anh nghÄ©  nếu mình cứ bình thưá»ng mà sống thì má»i chuyện tá»± nó sẽ ổn thôi. Nhưng kết cục  lại chẳng như váºy, phải không? Tháºt đáng tiếc. 
 
Cô nhìn thẳng vào mắt tôi,  khuôn mặt cô bình thản. Rồi cô đặt đôi găng tay lên lòng mình, chiếc nỠchồng  lên chiếc kia. 
 
- Váºy là rốt cuá»™c ngưá»i ta sẽ không thả Kumiko ra à? - Cô  há»i. 
 
- Cô ấy không chịu ra tại ngoại, - tôi nói. - Cô ấy sợ nếu ra ngoài  thì sẽ bị đám đông quây lấy, không cho cô ấy yên. Chẳng thà cứ ở trong tù, được  tÄ©nh lặng bình an. Tháºm chà cô ấy cÅ©ng không muốn gặp anh nữa. Cô ấy không muốn  gặp ai hết, chừng nào má»i việc chưa giải quyết xong. 
 
- Bao giỠphiên tòa  bắt đầu? 
 
- Äâu như vào mùa xuân, Kumiko nháºn tá»™i. Cô ấy sẽ chấp nháºn phán  quyết cá»§a tòa, dù tòa quyết định thế nào Ä‘i nữa. Phần xét xá» chắc sẽ không kéo  dài đâu. Có nhiá»u khả năng cô ấy sẽ được hưởng án treo, cùng lắm thì cÅ©ng xá» nhẹ  thôi. 
 
Kasahara May nhặt má»™t hòn đá dưới chân ném ra giữa hồ. Hòn đá rÆ¡i  đánh cạch xuống mặt băng rồi văng sang phÃa bên kia. 
 
- Còn anh Chim vặn  dây cót, anh lại sẽ ở nhà đợi chị Kumiko chứ? 
 
Tôi gáºt đầu. 
 
- Thế  cũng tốt nhỉ... có tốt không? 
 
Tôi thở một cụm mây trắng lớn vào bầu không  khà lạnh. 
 
- Anh không biết, chắc là chÃnh bá»n anh đẩy má»i chuyện đến chá»—  này thôi. 
 
Kết cục có khi còn tệ hÆ¡n nhiá»u ấy chứ, tôi tá»± nhá»§. 
 
Äằng  xa, trong khu rừng bao quanh hồ, má»™t con chim cất tiếng kêu. Tôi ngẩng lên nhìn  khắp xung quanh, nhưng chẳng còn nghe thấy gì nữa. Chẳng thấy gì nữa. Chỉ có âm  thanh khô khốc, rá»—ng không cá»a má»™t con chim gõ kiến Ä‘ang khoan lá»— vào thân  cây. 
 
- Nếu Kumiko và anh có con, anh chắc sẽ đặt tên nó là Corsia, - tôi  nói. 
 
- Tên hay quá, - Kasahara May nói. 
 
* * * 
 
Khi hai chúng  tôi Ä‘i bên nhau xuyên qua khu rừng, Kasahara May tháo găng tay bên phải rồi đút  tay vào túi áo khoác cá»§a tôi. Äiá»u đó làm tôi nhá»› lại Kumiko. Nàng cÅ©ng hay làm  như váºy những khi chúng tôi cùng Ä‘i bên nhau vào mùa đông, để cả hai có thể dùng  chung má»™t cái túi áo trong những ngày lạnh giá. Tôi nắm bàn tay Kasahara May  trong túi áo tôi. Äó là bàn tay bé nhá», ấm như má»™t linh hồn ẩn dáºt. 
 
- Này  Chim vặn dây cót, chắc ai ngưá»i ta cÅ©ng nghÄ© mình là đôi tình nhân đấy. 
 
-  Có lẽ em nói đúng. 
 
- Thế thì anh có Ä‘á»c hết thư cá»§a em không  đấy? 
 
- Thá» cá»§a em á? - Tôi hoàn toàn không hiểu cô Ä‘ang nói đến chuyện  gì. - Anh xin lá»—i, anh chẳng há» nháºn được thư từ nào cá»§a em hết. Anh phải há»i mẹ  em má»›i có địa chỉ và số phone cá»§a em. CÅ©ng chẳng dá»… đâu, anh đã phải bịa má»™t  chút đấy. 
 
- Ôi không! Thế thì thư em Ä‘i đâu hết rồi? Em viết cho anh dá»…  đến năm trăm bức là Ãt! - Kasahara May nhìn lên trá»i. 
 
* * * 
 
Chiá»u  muá»™n ngày hôm đó, Kasahara May tiá»…n tôi ra ga. Hai chúng tôi đáp xe buýt vào thị  trấn, ăn bánh pizza ở má»™t nhà hàng gần ga, sau đó đợi Ä‘oàn tàu bé tà vá»n vẹn ba  toa chạy bằng dầu diesel rốt cuá»™c cÅ©ng bò tá»›i. Hai ba ngưá»i đứng quanh chiếc lò  sưởi to đốt bằng cá»§i đỠrá»±c giữa phòng đợi, nhưng hai chúng tôi thì đứng ngoài  sân ga giữa trá»i lạnh. Má»™t vần trăng mùa đông rõ ràng, sắc cạnh đông cứng trên  bầu trá»i. Äó là vầng trăng non, vá»›i đưá»ng cong sắc nét như má»™t thanh gươm Trung  Hoa. Dưới vầng trăng ấy, Kasahara May nhón chân hôn lên cổ tôi. Tôi cảm thấy đôi  môi má»ng, lạnh cá»§a cô chạm vào chá»— trước kia có vết bầm. 
 
- Tạm biệt, Chim  vặn dây cót, - cô thì thầm. - Cám Æ¡n anh đã Ä‘i ngần ấy đưá»ng để đến thăm  em. 
 
Hai tay thá»c sâu trong túi áo khoác, tôi nhìn vào mắt cô. Tôi chẳng  biết nói gì. 
 
Khi tàu đến, cô cởi mũ ra, lùi lại một bước rồi nói với  tôi: 
 
- Nếu có chuyện gì xảy ra vá»›i anh, chỉ cần gá»i em cho to vào. Chim  vặn dây cót nhé? Gá»i em và gá»i dân vịt. 
 
- Tạm biệt, Kasahara May, - tôi  nói. 
 
* * * 
 
Vòng cung trăng vẫn treo trên đầu tôi mãi sau khi tàu  đã rá»i ga, xuất hiện rồi lại biến mất má»—i khi tàu vào má»™t khúc quanh. Tôi dán  mắt vào vầng trăng, và má»—i khi nó biến khá»i tầm nhìn, tôi ngắm ánh đèn những thị  trấn nhá» lướt qua cá»a sổ. Tôi nghÄ© đến Kasahara May, đội chiếc mÅ© len màu xanh  dương, Ä‘ang ngồi má»™t mình trên xe buýt quay vá» nhà máy ở trên đồi. Äoạn tôi nghÄ©  vá» dân vịt Ä‘ang thiu thiu ngá»§ ở đâu đó trong bóng cá». Cuối cùng tôi nghÄ© vá» cái  thế giá»›i, nÆ¡i tôi Ä‘ang quay vá». 
 
- Tạm biệt, Kasahara May, - tôi nói. Tạm  biệt, Kasahara May: cầu chúc cho luôn luôn có một cái gì đó trông chừng bảo vệ  em. 
 
Tôi nhắm mắt lại cố ngủ. Nhưng mãi rất lâu sau tôi mới thực sự ngủ  được. Ở một nơi xa cách bất kỳ ai hay bất cứ nơi đâu, tôi mơ màng thiếp đi một  lát. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				04-09-2008, 07:31 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			  Thế giới chuyện kể của Murakami 
 
Patricia  Welch
 
 
 
 
 
 
 
Vào tháºp niên 1980, ná»n kinh tế Nháºt Bản bùng nổ.  Trong con mắt thế giá»›i lẫn trong hình dung cá»§a chÃnh ngưá»i Nháºt, Nháºt Bản dưá»ng  như là má»™t cá»— máy kinh tế không má»™t sức mạnh nào ngăn nổi. Äối vá»›i nhiá»u ngưá»i,  Nháºt Bản là má»™t mô hình thÃch hợp vá» sá»± phát triển kinh tế và xã há»™i: ná»n kinh  tế tuyệt vá»i, trưá»ng há»c tốt, bạo lá»±c hầu như không tồn tại. Ngưá»i ta nói vá»  thành công cá»§ nước Nháºt bằng những ngôn từ hầu như không tưởng (mặc dù đôi khi  ngưá»i ta cÅ©ng nói vá» Nháºt như má»™t mối Ä‘e dá»a vá» kinh tế không thể xem thưá»ng).  Tháºm chÃ, má»™t số khÃa cạnh tiêu cá»±c cá»§a xã há»™i Nháºt được thêu dệt thành tÃch cá»±c  cả ở trong lẫn ngoài nước Nháºt. Và tại Nháºt, nhiá»u ngưá»i ra vẻ tuyệt đối tá»± tin  trước viá»…n cảnh tương lại. Tuy nhiên, dưá»ng như cái sá»± hiên ngang cá»§a há» che  giấu má»™t tâm trạng lưỡng phân (ná»a mừng ná»a lo) trước chiá»u hướng cá»§a xã  há»™i. 
 
Cho đến khi đó, Haruki Murakami đã viết văn được khoảng mưá»i năm.  Tiểu thuyết đầu tay cá»§a ông, Nghe gió hát (tạm dịch từ Kaza no uta o kike, 1979,  bản tiếng Anh Hear the Wind Sing, 1987) Ä‘oạt giải thưởng uy tÃn Gunzo dành cho  các nhà văn má»›i nổi; tác phẩm chinh phục trái tim độc giả vá»›i các nhân váºt nhiá»u  mưu mẹo: Chuá»™t và J, vá»›i ngôn ngữ sinh động và bức chân dung vừa ngá»t ngào vừa  cay đắng vá» sá»± suy tàn cá»§a phong trào sinh viên cấp tiến sau 1969. Các táp phẩm  tiếp sau, như Cuá»™c săn cừu (tạm dịch từ Hitsuji o meguru boken, 1982, bản tiếng  Anh A Wild Sheeo Chase, 1989) và Xứ sở kỳ diệu vô tình và nÆ¡i táºn cùng thế giá»›i  (tạm dịch từ Sekai no owari to hãdoboirudo wandãrando, 1985, bản tiếng Anh  Hard-boiled Wonderland anh teh End of the World, 1991) cÅ©ng được dư luáºn chú ý,  mặc dù bị nhiá»u nhà phê bình thá»§ cá»±u bài bác, cho là dở hÆ¡i, tẻ nhạt hay thiếu  sức nặng chÃnh trị. Dẫu váº, ngưá»i Ä‘á»c vẫn tìm thấy má»™t cái gì gần gÅ©i vá»›i mình  trong văn cá»§a Murakami, và danh tiếng cá»§a ông nhanh chóng nổi như cồn. Tác phẩm  cá»§a ông dưá»ng hư nắm bắt được cảm giác vỡ má»™ng, chia cắt và hoang mang bên cạnh  má»™t bá» ngoài tÄ©nh lặng ngay cả trong những giá» phút thanh bình. Trong những tác  phẩm gần đây, Murakami xem ra không còn hài lòng vá»›i việc chỉ đơn thuần nắm bắt  những cảm thức đó, mà ông cố gắng khảo sát nguồn cÆ¡n cá»§a chúng và đòi há»i những  nhân váºt vốn xưa nay có phần tiêu cá»±c cá»§a mình phải dấn thân hÆ¡n. 
 
Các  nhân váºt cá»§a Murakami có vẻ hài lòng [vá»›i cuá»™c sống và vá»›i bản thân mình], mặc  dù hỠđược miêu tả má»™t cách châm biếm. Há» Ä‘i xe hàng ngày bằng vé tháng tá»›i chá»—  làm, uống whisky và bia, nghe nhạc Mỹ. Là những sinh linh cô độc, há» khép mình  trước thế giá»›i, tá»± dá»±ng lên những hàng rào tâm lý, tá»± buá»™c mình cách ly vá»›i cá»™ng  đồng. Nhìn bên ngoài, cuá»™c sống cá»§a há» chẳng có gì không ổn, nhưng vẫn thiếu má»™t  cái gì đó. Nhiá»u ngưá»i cố lấp đầy ná»—i khát vá»ng mà há» chỉ cảm thấy má»™t cách mÆ¡  hồ bằng những hành vi lặp Ä‘i lặp lại hàng ngày và việc mua sắm không cần động  não, không nháºn ra rằng cái mà há» tin là "diện mạo" (hay "bản sắc") cá»§a mình nói  chung chỉ là má»™t phó sản phẩm cá»§a má»™t hệ tư tưởng á»§ng há»™ quyá»n lợi cá»§a nhà nước  và chá»§ nghÄ©a tư bản. Thế rồi má»™t Ä‘iá»u gì đó mãnh liệt xây ra làm xáo trá»™n sá»± tá»±  mãn cá»§a há», dấy lên trong há» má»™t cuá»™c kiếm tìm ná»™i tại, trong đó há» lặn xuống  những giếng cá»§a ký ức cá nhân và ký ức văn hóa, để tìm ý nghÄ©a (cá»§a cuá»™c Ä‘á»i  mình, cá»§a hiện hữu - ND). Chẳng hạn, ngưá»i kể chuyện trong truyện ngắn Con voi  biến mất (Zo no shometsu, bản tiếng Anh The Elephant Vanishes) làm nghá» tiếp thị  đồ dùng nhà bếp. Sau khi con voi trong thành phố cá»§a anh biến mất má»™t cách bà  hiểm, anh liá»n làm má»™t cuốn sổ để lưu lại tất cả các bài báo và thông tin vá» sá»±  kiện này. Mối quan tâm cá»§a anh nảy sinh từ khi anh nháºn ra mối quan hệ khăng  khÃt giữa con voi và ngưá»i nuôi nó, má»™t kiểu gắn bó mà anh - không có được. Ná»—i  bất an năm sâu trong tâm khảm các nhân váºt đó cho thấy xã há»™i Nháºt Bản có tác  dụng làm mê muá»™i đến thế nào đối vá»›i cá nhân, nó nói lên rằng, nếu dẹp các thành  công kinh tế sang má»™t bên thì nước Nháºt thá»i háºu chiến không há» là má»™t chốn  thiên đàng không tưởng. Việc Murakami được công chúng đón nháºn nồng nhiệt cho  thấy rằng độc giả đồng ý vá»›i ông. 
 
Xứ sở kỳ diệu vô tình và nÆ¡i táºn cùng  thế giá»›i được xuất bản đúng giữa lúc cao trào bùng nổ kinh tế cá»§a Nháºt Bản. Cuốn  tiểu thuyết phức tạp này trình bày má»™t suy nghiệm Ä‘a chiá»u vá» khả năng cá»§a tâm  trà con ngưá»i trong việc tạo hình và phản ánh "thá»±c tại". Cuốn tiểu thuyết được  xây dá»±ng bằng các chương xen kẽ nằm ở hai bối cảnh khác nhau, được kể bằng hai  ngưá»i kể chuyện xưng "tôi" (cả hai nhân váºt dẫn chuyện trong hai câu chuyện song  hành ở tiểu thuyết này không được xưng tên mà chỉ là "tôi". Ngưá»i kể chuyện  trong Xứ sở kỳ diệu... được gá»i là Watashi, đại từ "tôi" mang sắc thái trung  tÃnh trong tiếng Nháºt. Ngưá»i kể chuyện trong NÆ¡i táºn cùng thế giá»›i được gá»i là  Boku, đại từ "tôi" chì dành cho nam giá»›i, mang sắc thái thân máºt, thông tục  trong tiếng Nháºt - TG). Bối cảnh cá»§a chuyện - lòng đất Tokyo và má»™t thành phố  tÄ©nh lặng, quây kÃn trong má»™t bức tưá»ng -, thoạt có vẻ hoàn toàn cách biệt nhau,  nhưng thá»±c ra là biểu hiện cá»§a thế giá»›i bên ngoài và thế giá»›i ở trong tâm trÃ,  và qua hai dòng tá»± sá»± xen kẽ nhau, soi chiếu vào nhau nhưng không bao giá» hoàn  toàn hợp nhất vá»›i nhau, ta thấy nhân váºt cá»§a Xứ sở kỳ diệu [tứ câu chuyện xảy ra  dưới lòng đất Tokyo, ND] không bao giá» có thể hoàn toàn hiểu được tâm thức ná»™i  tại cá»§a mình. Tuy nhiên, thông qua bức khảm tá»± sá»± này, Murakami đã khéo léo khai  phó những mối liên kết giữa hai thế giá»›i. Còn hÆ¡n thế, bằng cách vạch rõ rằng sá»±  lÄ©nh há»™i cá»§a má»™t cá nhân vá» thế giá»›i - thá»±c ra là cái bản ngã (diện mạo) cá»§a cá  nhân - là không thể tách rá»i khá»i cái ý thức hệ thống trị xã há»™i, Murakami cho  thấy, cõi không tưởng cá»§a ngưá»i này có thể là cÆ¡n ác má»™ng phi không tưởng  (dystopian nightmare) (dystopia:má»™t chốn tưởng tượng nÆ¡i tất cả má»i thứ Ä‘á»u tồi  tệ đến mức không thể nào tồi tệ hÆ¡n nữa. Là cá»±c đối láºp vá»›i "thiên đưá»ng không  tưởng" (utopia), nÆ¡i mà má»i thứ Ä‘á»u tốt đẹp đến không thể nào tốt hÆ¡n. Dystopia  còn được gá»i là "anti-utopia", hay "xứ sở phản không tưởng" - ND) cá»§a ngưá»i  kia. 
 
Ta hãy xét trưá»ng hợp cá»§a Boku, ngưá»i kể chuyện trong NÆ¡i táºn cùng  thế giá»›i [ tức câu chuyện xảy ra trong cái thành phố lạ quây kÃn giữa má»™t bức  tưá»ng vÄ© đại, ND]. Äể vào thành phố, anh đã phải từ bá» tên tuổi và cái bóng cá»§a  mình, từ bá» trái tim, khối óc và ký ức mình, cụ thể là từ bá» tất cả những trải  nghiệm cá nhân và văn hóa mà nhá» nó má»—i ngưá»i má»›i là má»™t cá nhân riêng biệt.  CÅ©ng như những ngưá»i khác, sau khi từ bá» tất cả những thứ đó, anh ta được giao  việc. Má»—i cư dân ở đây Ä‘á»u có má»™t chức năng riêng, nhưng không ai có má»™t bản sắc  cá nhân. Cư dân thành phố không biết tá»›i ná»—i khổ Ä‘au hay lo lắng. Chốn thiên  đàng không tưởng ư? Có thể. Tuy nhiên, đó là má»™t thế giá»›i không cuá»™c sống, không  tình yêu, không ý nghÄ©a. Boku, kẻ không thể hoàn toàn hòa mình vào nhịp Ä‘iệu cá»§a  thành phố (nhưng không thể nói ra sá»± bất an cá»§a mình), được cái bóng cá»§a anh yêu  cần vẽ bản đồ thành phố để tìm đưá»ng thoát cho cả hai - chÃnh ngưá»i kể chuyện và  cái bóng cá»§a anh. Trong khi đó, ngưá»i kể chuyện cá»§a Xứ sở kỳ diệu cÅ©ng kiên trì  tìm cách bảo toàn diện mạo cá»§a mình. Nhưng rồi anh biết Ä‘iá»u đó là không thể,  khi đã quá muá»™n. Cách đó nhiá»u năm, trước khi anh trở thành má»™t Calcutec (má»™t  chuyên viên xá» lý dữ liệu thuá»™c hàng "siêu như máy", lại còn hÆ¡n máy ở chá»—  hacker không thể xâm nháºp được), má»™t nhà khoa há»c đã tiến hành chỉnh sá» bá»™ não  anh, làm anh có thể "chuyển mạch" dá»… dàng giữ hai hệ ý thức khác nhau, má»—i hệ  được biểu hiện thành má»™t thá»±c tại khác. Cái thành phố có bức tưá»ng vÄ© đại bao  quanh chÃnh là lá»›p ý thức sâu nhất cá»§a Watashi, được "hiển thị và hiệu chỉnh"  bởi nhà khoa há»c kia, kẻ theo Ä‘uổi khoa há»c thuần túy và vô tình gây ra háºu quả  tiêu cá»±c cho các đối tượng nghiên cứu cá»§a mình. Watashi nhanh chóng biết được  rằng cái chuyển mạch ý thức được cấy ghép vào anh chẳng bao lâu nữa sẽ nổ, và  khi đó anh sẽ vÄ©nh viá»…n bị cầm tù trong NÆ¡i táºn cùng thế giá»›i. 
 
Cuốn tiểu  thuyết kết thúc má»™t cách mÆ¡ hồ. Trong những khoảnh khắc hữu thức cuối cùng,  Watashi lắng nghe bài hát cá»§a Bob Dylan Má»™t tráºn mưa to Ä‘ang rÆ¡i (A Hard Rain's  A-Gonna Fall) trong khi chìm vào giấc ngá»§. Trong khi đó, ở táºn cùng thế giá»›i,  Boku, kẻ vừa tìm thấy má»™t lối thoát băng qua cái hố không đáy, lại quyết định ở  lại. Anh vừa nhìn mặt nước hồ vừa nói vá»›i bóng cá»§a mình: 
 
"Ta có trách  nhiệm," tôi nói. "Ta không thể bá» rÆ¡i những ngưá»i, những chốn, những váºt mà  chÃnh ta đã tạo ra. Ta biết ta đã làm má»™t Ä‘iá»u hết sức tồi tệ vá»›i anh. Và, vâng,  có lẽ ta cÅ©ng đã làm Ä‘iá»u tồi tệ vá»›i chÃnh mình. Nhưng ta phải nhìn cho rốt háºu  quả cá»§a những gì mình làm. Äây là thế giá»›i cá»§a ta. Bức tưá»ng này có đó là để giữ  chÃnh ta, dòng sông này trôi qua chÃnh ta, làn khói này Ä‘ang đốt chÃnh ta. Ta  phải biết tại sao". 
 
Äoạn kết này làm ngưá»i Ä‘á»c hụt hẫng. Hai thế giá»›i  tách rá»i nhau không được tái hợp. Trên thá»±c tế, cả hai nhân váºt Ä‘á»u thất bại  trong cuá»™c đấu tranh để bảo toàn bản lai diện mục (identity) cá»§a mình trước  những hệ thống chẳng mấy quan tâm đến nhu cầu cá»§a cá nhân. 
 
Matthew  Strecher có má»™t nháºn định ảm đạm vá» những lá»±a chá»n dành cho các nhân váºt cá»§a  Murakami (hay cÅ©ng có thể nói là tình trạng không có đưá»ng lá»±a chá»n cá»§a há»).  Trong công trình phê bình Nhảy vá»›i cừu: Cuá»™c truy tìm diện mạo trong truyện cá»§a  Murakami Haruki (Dances with Sheep: The Quest for Identity in the Fiction of  Murakami Haruki, 2002), Strecher nghiên cứu những phương cách mà qua đó tác phẩm  cá»§a Murakami phÆ¡i bày những phương diện phi nhân tÃnh hóa cá»§a xã há»™i hiện đại.  Äối vá»›i Strecher, cái "văn bản ngầm Ä‘Ãch thá»±c" cá»§a Xứ sở kỳ diệu... là "mức độ  kiểm soát cá»§a nhà nước đối vá»›i diện mạo riêng cá»§a má»—i ngưá»i". Tá»± do lá»±a chá»n chỉ  là ảo tưởng, má»™t thứ ảo tưởng được nhào nặn và thao túng bởi nhà nước, truyá»n  thông đại chúng và chá»§ nghÄ©a tư bản tiêu thụ. Bàn vá» Xứ sở kỳ diệu..., Strecher  lý giải các nhân váºt cá»§a Murakami bước vào những con đưá»ng đã được tiá»n định sẵn  như thế nào: "Hai con đưá»ng duy nhất còn lại... được phản ánh chÃnh xác bởi cái  thá»±c tại là cõi không tưởng trần trụi cá»§a xã há»™i tiêu thụ hiện đại: má»™t là thanh  thản tham gia vào ná»n kinh tế cá»§a chá»§ nghÄ©a tiêu thụ trống rá»—ng, bị chi phối  chặt bởi má»™t hệ thống các thể chế chÃnh trị, công nghiệp và truyá»n thông đại  chúng; hai là tá»± đặt mình ra ngoài lá», tá»± cách ly mình... Nhân váºt "lạnh lùng"  (hard-boiled) trong Xứ sở kỳ diệu... chiến đấu để nắm quyá»n kiểm soát bản thể  mình, để giữ vẹn khả năng lá»±a chá»n, suy nghÄ© và lý giải". Strecher cho rằng cách  nhân váºt [cá»§a Murakami] không thá»±c sá»± có quyá»n lá»±a chá»n. Số pháºn không tránh  khá»i cá»§a chàng Calcutec là phải đánh mất cái tôi hữu thức cá»§a mình, cÅ©ng như  Boku sẽ không bao giá» lấy lại được cái tôi hữu thức cá»§a anh. Tá»± do thá»±c sá»± là  má»™t ảo tưởng, dù cho ý hệ cá»§a xã há»™i thống trị là má»™t ý hệ có thiện chà hay  không (vá»›i tư cách "nhà nước" hay "hệ thống", nếu dùng những khái niệm trong các  tác phẩm khác Murakami). 
 
Xem xét các nhân váºt và bối cảnh trong những tác  phẩm khác cá»§a Murakami, ta thấy những nháºn định trên cá»§a Strecher vẫn giữ nguyên  giá trị. Chẳng hạn, Cuá»™c săn cừu (A Wild Sheep Chase) che giấu má»™t sá»± tra xét  những phương diện chẳng lấy gì làm tốt đẹp trong lịch sá» nước Nháºt gần đây, vá»›i  cuá»™c truy tìm giả tưởng má»™t con cừu không có tháºt và má»™t ngưá»i bạn (Chuá»™t) đã  biến mất. Mặc dù Murakami không thừa nháºn con cừu ở đây chỉ thuần mang tÃnh biểu  tượng, nhưng bằng cách nào đó, nó đại diện cho nạn tham nhÅ©ng vào quyá»n lá»±c. Rõ  ràng Murakami tin rằng xã há»™i có tÃnh ép buá»™c và cưỡng bức. Tuy nhiên, tôi vẫn  có phần không đồng ý vá»›i cách hiểu tiêu cá»±c trên đây cá»§a Strecher. 
 
Theo  cách hiểu cá»§a tôi, các văn bản cá»§a Murakami cÅ©ng nói lên rằng ngưá»i ta có thể sá»  dụng tri thức má»™t cách có trách nhiệm nếu há» hành xá» má»™t cách minh triết. Các  nhân váºt cá»§a ông quyết định chấp nháºn số pháºn mình má»™t cách thấu hiểu, Ä‘iá»u đó  khẳng định rằng ngưá»i ta phải chịu trách nhiệm vá» cuá»™c Ä‘á»i mình và các nhược  Ä‘iểm cá»§a mình, ngay cả khi phải chịu số pháºn bất công. Lá»±c chá»n cá»§a Boku là ở  lại trong thành phố, việc đó có thể cứu cả anh lẫn Watashi, má»™t khả năng mà nhà  khoa há»c đã có phần biện minh, bởi ông cho rằng mặc dù Watashi sẽ mất tất cả,  nhưng "không phải tất cả Ä‘á»u mất. Má»™t khi anh ở trong thế giá»›i đó, anh có thể có  lại tất cả má»i thứ từ thế giá»›i này". Tương tá»±, việc Chuá»™t tá»± sát trong Cuá»™c săn  cừu không vô nghÄ©a mà là má»™t ná»— lá»±c quả cảm nhằm chấm dứt tiến trình thá»±c thi  cái ác cá»§a cái quyá»n lá»±c Ä‘ang ám ngá»±. Mặc dù không ai biết tá»›i sá»± hy sinh cá»§a  Chuá»™t, nhưng hành động cá»§a anh là cá»§a má»™t vị anh hùng. 
Trong những tác phẩm ở giai Ä‘oạn đầu, Murakami chỉ  nói đến khả năng này má»™t cách bóng gió. Hầu hết Ä‘á»u kết thúc bằng cảnh nhân váºt  nghiá»n ngẫm những háºu quả cá»§a con đưá»ng mình đã chá»n. Tuy nhiên, đỠtài này vang  lên mạnh mẽ hÆ¡n trong những tác phẩm gần đây cá»§a Murakami, có lẽ vì sá»± suy giảm  nhịp độ phát triển kinh tế cá»§a Nháºt Bản khiến ngưá»i ta ngày càng khó nhắm mắt  làm ngÆ¡ trước sá»± phân mảnh và trống rá»—ng cá»§a xã há»™i Nháºt ngày nay. 
 
Ná»n  kinh tế phát triển quá nhanh cá»§a nước Nháºt dẫn đến sá»± suy thoái vào năm 1930  (Nguyên văn: Quả bong bóng ná»n kinh tế Nháºt nổ tung vào năm 1990 - ND), và sá»±  phục hồi từ đó đến nay khá cháºm chạp. Năm 1995, lòng tá»± tin cá»§a nước Nháºt lại  càng bị lung lay. Trước hết, vào tháng Giêng, má»™t tráºn động đất mạnh rung chuyển  vùng phÃa Tây Nháºt Bản, gần Kobe, nÆ¡i sinh trưởng cá»§a Murakami. Các há»c giả Nháºt  Bản trước đây từng hả hê chỉ trÃch phản ứng cá»§a nước Mỹ đối vá»›i tráºn động đất ở  Northridge, bang California năm 1994, nay càng bị sốc trước quy mô to lá»›n cá»§a  tráºn động đất Kobe và phản ứng cháºm chạp, lúng túng như gà mắc tóc cá»§a nước  Nháºt. HÆ¡n sáu ngàn ngưá»i chết dưới những tòa nhà cao tầng đổ nát và trong những  đám cháy tàn khốc. Thảm kịch Kobe khởi đầu cho má»™t quá trình táºp thể cá»§a ngưá»i  dân Nháºt hầu tìm kiếm lại linh hồn mình, má»™t cuá»™c tìm kiếm mà hai tháng sau lại  càng trở nên sâu sắc. 
 
Vào ngày 20 tháng 3, các tuyến xe Ä‘iện ngầm chÃnh  tại Tokyo bị tấn công có hệ thống bằng chất độc sarin. Số nạn nhân không nhiá»u,  mặc dù độc tÃnh cá»§a sarin cao hÆ¡n nhiá»u so vá»›i cyanide. Dẫu váºy, cuá»™c tấn công  bằng hÆ¡i độc ở tàu Ä‘iện ngầm làm rúng động tâm hồn ngưá»i Nháºt cÅ©ng như sá»± kiện  11 tháng 9 đối vá»›i ngưá»i Mỹ; há» phải ra sức hiểu Ä‘iá»u gì đã xảy ra và nó có ý  nghÄ©a gì. Sau cuá»™c tấn công, má»i nghi vấn nhanh chóng táºp trung vào Aum  Shinrikyo, má»™t giáo phái Pháºt giáo cá»±c Ä‘oan; Ä‘iá»u này càng khiến cho ngưá»i Nháºt  cảm thấy bất an, bởi hầu hết thành viên cá»§a giáo phái này không phải là những kẻ  "bên lá» xã há»™i" mà lã những "đứa con ưu tú" cá»§a nước Nháºt, những nam thanh nữ tú  thuá»™c tầng lá»›p trung lưu, được há»c hành đàng hoàng ở những trưá»ng đại há»c hàng  đầu Nháºt Bản nhưng lại cảm thấy hoàn toàn xa lạ vá»›i xã há»™i Nháºt. Những ngưá»i này  cảm thấy xa lạ má»™t cách sâu sắc vá»›i những mục Ä‘Ãch cá»§a xã há»™i Nháºt đương đại đến  ná»—i mục tiêu hướng tá»›i ngày táºn thế cá»§a vị lãnh tụ đầy ma lá»±c Ashara Shoko gần  gÅ©i vá»›i há» hÆ¡n là sá»± vô nghÄ©a, cạn cợt cá»§a Ä‘á»i sống hiện đại. Trên Dead Fukuzawa  listserv (là tên cá»§a má»™t nhóm thảo luáºn trên mạng, do má»™t số cá»±u sinh viên Äại  há»c bang California tại San Diego thành láºp năm 1993, chuyên đỠcáºp đến các vấn  đỠvá» quan hệ Mỹ, Nháºt cÅ©ng như lịch sá», văn hóa và ná»n chÃnh trị Nháºt Bản -  ND), Paul Scalise đã dẫn nháºn xét cá»§a nhà phân tâm há»c Nháºt Miyamoto Masao như  sau: "Nháºt Bản đã xuống dốc trong mấy năm vừa qua và lá»›p trẻ không biết tin vào  cái gì... Ở trưá»ng, há» cảm thấy lẻ loi, không được bảo vệ... Khi rá»i trưá»ng, há»  gia nháºp các giáo phái vì các giáo phái cho há» cảm giác mình thuá»™c vá» [má»™t cái  gì đó]". Liệu sá»± trá»—i dáºy cá»§a Aum và các "tôn giáo má»›i" có gợi ra rằng cái hiện  tại cá»§a thá»i háºu chiến đã không còn thắng thế? 
 
Vá»›i Murakami, ngưá»i đã  sống ở nước ngoài gần chÃn năm, các sá»± kiện này là cả má»™t bước ngoặt lá»›n lai.  Ông quyết định vá» sống hẳn ở Nháºt, để đối mặt vá»›i những bóng ma quá khứ cá»§a Nháºt  Bản thông qua nhiá»u tác phẩm trong đó nhà văn suy xét vá» cái khoảng rá»—ng văn hóa  (cultural vacuum) cá»§a thá»i hiện đại. Những tác phẩm quan trá»ng trong số đó là  Mạch ngầm: Vụ tấn công bằng hÆ¡i ngạt ở Tokyo và Tâm thức Nháºt Bản (Underground:  The Tokyo Gas Attack and the Japanese Psyche, 1997-1998), Biên niên ký Chim vặn  dây cót (Nejimaki-dori kuronikuru, 1994-1995, bản tiếng Anh The Wind-up Bird  Chronicle, 1997) và kể cả Kami no kodomotachi wa mina odoru (Tất cả con cá»§a  Thượng đế Ä‘á»u nhảy múa, 2000; bản tiếng Anh After the Quake - Sau cÆ¡n động đất,  2002). Táºp đầu cá»§a Mạch ngầm nói vá» hồi ức cá nhân cá»§a các nạn nhân vụ đầu độc  khà sarin, Ä‘iá»u mà Murakami cảm thấy bị ngưá»i ta lãng quên trong làn sóng truy  tìm và buá»™c tá»™i thá»§ phạm. Táºp thứ hai gồm phá»ng vấn các thành viên Aum và những  lý giải cá»§a chÃnh Murakami nhằm cố hiểu hết những lá»±a chá»n cá»§a các thành viên  giáo phái này. Kiệt tác Biên niên ký Chim vặn dây cót được Murakami khởi sá»± viết  từ trước khi vá» Nháºt nhưng đến cuối năm 1995 má»›i hoàn thành, đã chuyển hướng sá»±  tìm tòi cá»§a Murakami vào những Ä‘iá»u có ý nghÄ©a rá»™ng lá»›n hÆ¡n. 
 
Trong Mạch  ngầm, Murakami thừa nháºn rằng khÃa cạnh đè nén [con ngưá»i] cá»§a xã há»™i Nháºt và  tầm cỡ Ä‘a chiá»u cá»§a ý thức hệ (sá»± kết hợp giữa kiểm soát công khai vá»›i "hệ thống  các thể chế chÃnh trị, công nghiệp và truyá»n thống" theo lá»i Strecher) đã góp  phần vào sá»± xa rá»i xã há»™i cá»§a các thành viên giáo phái. Không hài lòng vá»›i những  đại tá»± sá»± vá» cái hiện đại Nháºt Bản, các thành viên giáo phái tìm má»™t cái gì đó  để thay thế mà không biết rằng cái há» chá»n có lẽ còn tồi tệ hÆ¡n. Ở đây, Murakami  khảo sát xem các tá»± sá»± này đã nhào nặn các môn đồ cá»§a mình như thế  nào. 
 
Chẳng phải bạn đã trao Ä‘i má»™t phần cái Ngã cá»§a mình cho ai đó (hay  cái gì đó) để đổi lấy má»™t cái "tá»± sá»±" sao? Chẳng phải chúng ta đã ký thác má»™t  phần nhân cách mình cho má»™t hệ thống hay má»™t tráºt tá»± nào đó lá»›n hÆ¡n? Và nếu đúng  váºy, chẳng phải là ở má»™t giai Ä‘oạn nào đó, cái Hệ thống này đã yêu cầu chúng ta  phải "Ä‘iên rồ"? Liệu cái tá»± sá»± mà bạn Ä‘ang sở hữu lúc này có tháºt và có đúng là  cá»§a bạn không? 
 
Những lá»i này cảnh báo rằng các đại tá»± sá»±, dù chúng có vẻ  quy chuẩn đến đâu Ä‘i nữa, Ä‘á»u là những cái được (ngưá»i ta) kiến tạo nên và không  nhất thiết là có Ãch lợi cho cá nhân hay xã há»™i. Má»—i đại tá»± sá»± Ä‘á»u che Ä‘áºy má»™t  vài Ä‘iểm gây tranh cãi do cái bệnh hay quên văn hóa (through cultural amnesia).  à ông muốn nói bất cứ ai, từ các thành viên giáo phái mù quáng Ä‘i theo Asahara  cho đến những cá nhân hiện đại vướng vÃu trong những ham muốn cá»§a xã há»™i háºu tư  bản. Tuy nhiên, ở đây tôi cảm thấy Murakami Ä‘ang lên tiếng rõ ràng hÆ¡n [so vá»›i  các tác phẩm trước cá»§a ông] rằng nếu con ngưá»i sá»›m nháºn thức được tráºt tá»± xã há»™i  có tác động thế nào đối vá»›i mình, anh sẽ có thể có được má»™t sá»± tá»± trị nào đó  trong tâm thức, dẫu cho anh vẫn phải sống trong khuôn khổ tráºt tá»± xã há»™i. Cuá»™c  đấu tranh này đã được phác há»a trong Xứ sở kỳ diệu..., khi Boku cá»± tuyệt má»™t  cách ná»a-ý-thức trước sá»± toàn thiện nhưng trống rá»—ng cá»§a Thành phố song vá» sau  lại nháºn trách nhiệm vá» sá»± tồn tại cá»§a Thành phố đó (mặc dù anh quyết định sẽ  sống cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»™t kẻ vì ý thức vá» chÃnh mình mà phải trở thành kẻ bên lá»  trong cái Thành phố đó). Tiểu thuyết dừng ở đây, và ngưá»i Ä‘á»c chỉ có thể tá»± mình  tưởng tượng ra những háºu quả từ quyết định cá»§a Boku. 
 
Vá» sau, Murakami  tưởng tượng ra má»™t cuá»™c đối thoại vá»›i Hayashi Ikuo, má»™t thành viên cao cấp cá»§a  giáo phái. Ông luáºn ra rằng Hayashi, vốn là bác sÄ© phẫu thuáºt, không thể dung  hòa lý tưởng cá»§a mình vá» y há»c vá»›i những mâu thuẫn trong ngành y Nháºt Bản. Háºu  quả là, những động cÆ¡ trong sáng - mặc dù lầm lạc - đã dẫn anh ta tá»›i quyết định  Ä‘i theo những truyá»n giảng cá»§a Asahara vá» má»™t chốn thiên đưá»ng méo mó. "Những gì  chúng ta cần nói vá»›i bác sÄ© Hayashi tháºt ra đơn giản thôi", ông  viết. 
 
Thá»±c tại được tạo thành từ há»—n độn và mâu thuẫn, cho nên, nếu loại  trừ những yếu tố đó thì cái thá»±c tại mà bạn nói không còn là thá»±c tại nữa. Bằng  cách theo má»™t ngôn từ và má»™t logic có vẻ như nhất quán, bạn có thể cho rằng mình  có khả năng loại trừ khÃa cạnh đó cá»§a thá»±c tại, nhưng nó [cái khÃa cạnh đó - há»—n  động và mâu thuẫn, DG] vẫn nằm nguyên đó chá» bạn, sẵn sàng phục thù  bạn. 
 
Quan Ä‘iểm cá»§a Murakami là, há»—n độn và mÆ¡ hồ mặc nhiên hiện hữu,  không tránh được; chúng ta không bao giá» có thể hoàn toàn ỉm chúng Ä‘i. Xứ sở kỳ  diệu... biểu lá»™ Ä‘iá»u này bằng cách cho ta thấy, cÆ¡n khá»§ng hoảng [tìm bản ngã]  cá»§a má»—i nhân váºt trong hai câu chuyện Ä‘á»u hằn sâu lên ý thức cá»§a ngưá»i kể chuyện  trong câu chuyện/thế giá»›i song hành kia. Lá»i cảnh tỉnh cá»§a Murakami có hai cấp  độ: vá»›i tư cách cá nhân, chúng ta phải chấp nháºn há»—n độn trong cuá»™c sống cá»§a  chúng ta; vá»›i tư cách thành viên trong xã há»™i, chúng ta phải cố hiểu tại sao  những cá nhân nào "không có những phương tiện thÃch hợp để có thể cân bằng giữa  cảm giác tá»± hào [vá» bản thân] vá»›i cảm giác vá» sá»± khiếm khuyết [cá»§a bản thân]" ắt  phải chấp nháºn những tá»± sá»± cá»§a kẻ khác - những tá»± sá»± đáng ngá» vá» chốn thiên  đưá»ng không tưởng - mà háºu quả là bi thảm. 
 
Ở đây, Murakami cho thấy rõ  má»™t ngưá»i Ä‘á»c khôn ngoan sẽ cảm thấy gì qua toàn bá»™ sáng tác cá»§a ông. Tác phẩm  khai phá sâu hÆ¡n chá»§ đỠnày là Biên niên ký Chim vặn dây cót. Còn phức tạp hÆ¡n  Xứ sở kỳ diệu..., cuốn tiểu thuyết này bao gồm Ãt nhất ba dòng tá»± sá»± tại hai  thá»i Ä‘iểm lịch sá» khác nhau. Toru Okada, má»™t nhân váºt sống trong thá»i hiện tại,  Ä‘i tìm ngưá»i vợ mất tÃch, song cuá»™c tìm kiếm này ngày càng đưa anh dấn sâu vào  má»™t cuá»™c hành trình vá» ná»™i tâm để thấu hiểu mối quan hệ giữa quá khứ đầy bạo lá»±c  cá»§a nước Nháºt vá»›i hiện tại trống rá»—ng cá»§a nó. Những Ä‘oạn miêu tả khá»§ng khiếp -  có phần hư cấu - vá» những hành vi tàn bạo thá»i chiến tranh ở Mãn Châu xen kẽ vá»›i  những suy ngẫm vá» cuá»™c khá»§ng hoảng đương thá»i cá»§a Toru, cho thấy hai bình diện  này gắn liá»n vá»›i nhau. Những hình ảnh không ăn nháºp vá»›i nhau chen lẫn nhau tạo  nên âm hưởng sâu xa như cuốn băng được hòa tiếng bằng má»™t bàn tay Ä‘iêu luyện.  Cuối cùng, Toru Ä‘i xuyên qua bức tưá»ng để bắt gặp chÃnh mình là kẻ tòng phạm  trong những sá»± kiện đã xảy ra từ trước khi anh ra Ä‘á»i và giỠđây đã bị xóa hoàn  toàn khối ký ức táºp thể. Äể thành công trong cuá»™c tìm kiếm, Toru phải vượt qua  sá»± tách mình khá»i cá»™ng đồng, sá»± thoát ly xã há»™i, để đạt tá»›i má»™t chá»§ nghÄ©a cá  nhân hoàn thiện, để Ãt nhất cÅ©ng phải ná»— lá»±c liên kết vá»›i những kẻ khác, dẫu cho  từ bao Ä‘á»i nay thá»±c sá»± biết được kẻ khác luôn luôn là việc khó khăn. Việc anh  quyết định dấn thân má»™t cách sâu sắc, tháºm chà má»™t cách dữ dá»™i vào cuá»™c đấu  tranh này cho thấy má»™t sá»± thay đổi đáng kể. Quyết tâm cá»§a Toru được phản ánh  trong nháºn xét cá»§a Murakami vá» nhà tâm lý há»c Kawai Hayao, thắng 11 năm 1995:  "Gần đây tôi suy nghÄ© nhiá»u vá» hai chữ "dấn thân". Ngay cả khi viết tiểu thuyết,  tôi nghÄ© "dấn thân" là Ä‘iá»u hệ trá»ng, mặc dù trong quá khứ tôi thÃch "tách mình"  hÆ¡n". Theo Jay Rubin (Dịch giả Mỹ, má»™t trong những ngưá»i dịch văn cá»§a Murakami  ra tiếng Anh có uy tÃn nhất - ND), có thể xem Biên niên ký Chim vặn dây cót như  "má»™t hành vi sáng tạo để tá»± vấn" cÅ©ng như má»™t bước phát triển quan trá»ng cá»§a  Murakami trong việc nhà văn nhìn nháºn trách nhiệm cá»§a chÃnh mình vá»›i tư cach  ngưá»i kể chuyện (Jay Rubin, Murakami Haruki và âm nhạc cá»§a ngôn từ (Murakami  Haruki and the Music of Words, Harsill, 2002). 222 - TG). 
 
Ta cÅ©ng có thể  thấy quyết tâm má»›i mẻ này cá»§a Murakami trong cả Sau cÆ¡n động đất (Hay Tất cả con  cái cá»§a Thượng đế Ä‘á»u nhảy múa). Các nhân váºt ngôi thứ ba trong các truyện này,  tuy không ai là nạn nhân trá»±c tiếp cá»§a tráºn động đất, song há» Ä‘á»u cảm nháºn được  cùng má»™t sá»± mặc khải giống như Watashi trong Xứ sở kỳ diệu... khi anh biết được  rằng những thà nghiệm cá»§a nhà khoa há»c kia đã há»§y diệt anh: "Nhưng cái gì mất  thì đã mất. Không cách nào lấy lại được, dù có mưu toan cách nào Ä‘i nữa, không  có cách nào trở lại trạng thái đã qua cá»§a sá»± váºt, không có cách nào quay lại".  Theo Rubin, các nhân váºt đó xem cÆ¡n động đất như "má»™t tiếng gá»i thức tỉnh, nó  khiến há» nháºn ra sá»± trống rá»—ng cá»§a Ä‘á»i mình trong má»™t xã há»™i mà ở đó hầu hết  ngưá»i ta có nhiá»u tiá»n nhưng không biết làm cách nào để tiêu cho hết". Sau khi  rốt cuá»™c cÅ©ng nháºn ra sá»± trống rá»—ng cá»§a mình và sá»± cá»™ng thông giữa vạn váºt, các  nhân váºt liá»n có những bước dò dẫm đầu tiên để vượt thắng sá»± trống rá»—ng trong  chÃnh mình và đến vá»›i những ngưá»i khác. 
 
Câu chuyện kỳ lạ nhất, Cáºu Ếch  cứu Tokyo, mô tả cuá»™c giao tranh đầy màu sắc thần thoại giữa má»™t con Ếch khổng  lồ biết nói tiếng ngưá»i vá»›i má»™t con Giun khổng lồ. Má»™t ngưá»i đàn ông khiêm  nhưá»ng được Ếch thu dụng để há»— trợ trong tráºn đánh này. Katagiri không phải là  mẫu ngưá»i hùng "kinh Ä‘iển", tuy nhiên, anh luôn hành động vá»›i ý thức trách nhiệm  và lòng tôn trá»ng ngưá»i khác, lại không màng đến công danh. Äiá»u đó làm anh trở  thành ngưá»i phù hợp cho việc này, bởi anh "là ngưá»i nhạy cảm và can đảm". Ếch  khẳng định: "Chỉ có ngưá»i như anh má»›i cứu được Tokyo. Và chÃnh vì những ngưá»i  như anh mà tôi má»›i định cứu Tokyo (Theo bản dịch cá»§a Phạm VÅ© Thịnh. Cáºu Ếch cứu  Tokyo, Tạp chà Văn há»c (Mỹ) số 222 tháng 11/2004 - ND)". Dù bán tÃn bán nghi,  Katagiri vẫn đồng ý giúp Ếch. Cuá»™c chiến đấu giữa Ếch vá»›i Giun (mà hóa ra là  tưởng tượng) (ở đây tôi không đồng ý vá»›i tác giả bài viết Cuá»™c tá» chiến giữa Ếch  và Giun hiển nhiên là đã xảy ra trong má»™t cõi "phi thá»±c" (inreality), nhưng  trong truyện này, cÅ©ng như trong nhiá»u truyện ngắn và tiểu thuyết cá»§a ông,  Murakami đã rất dụng công - và rất tài tình - trong việc "xóa nhòa" ranh giá»›i  giữa cõi phi thá»±c và cõi thá»±c, khiến cho ngưá»i Ä‘á»c khó lòng - tháºm chà không thể  - phân má»™t cách chung quyết rằng Ä‘iá»u gì "quả thá»±c" đã xảy ra - ND) kết thúc vá»›i  phần thắng thuá»™c vỠẾch nhá» sá»± há»— trợ tinh thần cá»§a Katagiri, mặc dù Ếch bị tá»  thương. Khi Ếch chết, giòi bá» từ trong cÆ¡ thể Ếch túa ra, biết toàn bá»™ cÆ¡ thể  Ếch thành má»™t đống giòi bá» nhung nhúc, chui cả vào thất khiểu cá»§a Katagiri. Anh  thét lên và choàng tỉnh từ má»™t giấc mÆ¡ khá»§ng khiếp, má»™t mình, bình an vô sá»±,  trên má»™t chiếc giưá»ng bệnh viện. Thức dáºy, anh nhá»› lại thông Ä‘iệp cuối cùng cá»§a  Ếch: "Cái gì ta thấy trước mắt chưa hẳn đã là tháºt. Kẻ địch cá»§a tôi cÅ©ng là  chÃnh tôi bên trong tôi (Theo bản dịch cá»§a Phạm VÅ© Thịnh, như trên - ND)". Câu  chuyện kết thúc bằng thông Ä‘iệp cảnh báo này. 
 
Những lá»i này thâu tóm cuá»™c  đấu tranh mà các nhân váºt cá»§a Murakami phải đối mặt. Dẫu đơn độc và cô biệt, há»  phải đấu tranh để rèn nên diện mạo Ä‘Ãch thá»±c cá»§a mình trong má»™t thế giá»›i phi ảo  tưởng (distopic world). Nhân váºt cá»§a ông là những ngưá»i bình thưá»ng, nhưng há» có  thể làm những việc phi thưá»ng nếu há» biết sống có ý nghÄ©a, biết sá» dụng tri thức  vá»›i ý thức trách nhiệm, và luôn cẩn tháºn không mù quáng nghe theo những tá»± sá»±  đáng ngá» cá»§a kẻ khác. Trên hết, há» phải lá»±a chá»n hành động nhưng cÅ©ng phải chấp  nháºn rằng trong má»™t số tình huống há» có thể là kẻ thù tệ hại nhất cá»§a chÃnh  mình. Trong suốt sá»± nghiệp sáng tác cá»§a Murakami, phần thứ hai trong thông Ä‘iệp  cá»§a ông ngày càng mạnh mẽ hÆ¡n. Ông đã bắt đầu tạo ra những nhân váºt mà cuá»™c đấu  tranh cá»§a há» dẫu đơn độc nhưng không vô Ãch. Sá»± thá»±c, các nhân váºt cá»§a ông cố  gắng tạo ra những liên kết có ý nghÄ©a giữa cuá»™c Ä‘á»i mình vá»›i những ngưá»i khác ở  quanh mình. 
 
TRẦN TIỄN CAO ÄÄ‚NG dịch từ tiếng Anh 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình