Yến Thanh kêu lên :
- Thích khách không chỉ có một người đâu, họ ở phòng kế bên kia, các cô nương đừng nhít động, ám khí của họ có độc đấy.
Chàng khoác vội cái áo vào mình, không kịp xỏ chân vào giày xách kiếm chạy ra khỏi cửa đúng lúc một bóng người đang vụt chạy đi.
Gia tăng tốc lực Yến Thanh vọt mình tới, nhún chân nhảy ngang qua đầu bóng người đó đáp xuống chận trước mặt.
Không hỏi han chi hết chàng vung kiếm đâm qua.
Người đó có thân vóc ốm tạc trung niên, cầm thanh kiếm nga my nghinh chiến với Yến Thanh qua mấy chiêu.
Yến Thanh nhận ra đối phương áp dụng phán quan bút pháp dù cầm kiếm giao đấu nên chiêu thức rất kỳ quái.
Vung kiếm hất vũ khí của đối phương qua một bên Yến Thanh quát hỏi : - Các hạ là ai ?
Người đó cười đáp :
- Điền Vũ long đây, khách đồng cư với lão đệ trong ngôi nhà này.
Họ dùng chiêu thức để ngầm ra hiệu với nhau, họ chẳng phải là thù bên này trông thấy chiêu thức của bên kia thì biết ai rồi.
Những chiêu thức của họ dùng là những chiêu thức thăm dò lai lịch của đối phương, họ hỏi và đáp nhau bằng chiêu thức, không dùng khẩu hiệu, chính Cửu Lão Hội bày ra cái lối vấn đáp đó.
Điền Vũ long đảo ngược cái tên lại là Long Vũ Điền. Yến Thanh vờ lạ thốt :
- Xin lỗi các hạ ? Chẳng hay việc gì phát sinh thế ?
Điền Vũ long đáp :
- Tại hạ cũng chẳng hiểu sao nữa. Bỗng nhiên có người đột kích nên bằng hữu của tại hạ đuổi theo, phần tại hạ thì tóm được một mạng.
Mạng đó nằm co quắp trong một xó, dáng người nhỏ thó.
Yến Thanh bước tới, tuy người đó có bao kín mặt song cũng nhận ra được là ai bèn cười khan thốt :
Đúng là gã này đến đây để tìm tại hạ đấy. Nhưng gã lầm phòng thành thử chạm mặt tiên sinh. Tiên sinh có thể giao gã cho tại hạ xử trí chăng ?
Điền Vũ long gật đầu :
- Được chứ !
Y bước tới gần Yến Thanh thấp giọng tiếp :
- Lão đệ ! Liên Liên biết rồi song Tích Tích chưa biết gì, lão đệ đừng nói chi hết
nhé.
Yến Thanh gật đầu rồi hỏi :
- ở Hàng Châu tiên sinh được bình an chứ ? Điền Vũ long mỉm cười :
- Cầu Vân Bưu là một tên vô dụng, chẳng đáng để tâm về y cho lắm. Bất quá trong lúc y cần dùng người nên không tra cứu sâu xa để tìm hiểu thân phận của tại hạ, nhờ thế tại hạ cũng tạm được an ổn.
Đưa tay chỉ người bao mặt nằm cạnh đó y tiếp :
- Gã nấp bên ngoài cửa phòng của lão đệ định phóng ám khí, tại hạ xuất hiện ở sau lưng gã cho gã một hạt sen sắt vào huyệt ngủ tông, gã nằm ngay.
Yến Thanh gật đầu :
- Tiên sinh trao gã cho tại hạ. Có tiếng động trên nóc nhà.
- Tử Mẫu Thần Kiếm Cầu Vân Bưu trở về. Điền Vũ long vội bước tới đón hỏi : - Theo kịp không Cầu huynh ?
Cầu Vân Bưu còn hận :
- Không ! Nhưng chẳng quan hệ gì. Tiểu đệ biết con mụ ấy là ai rồi. Ngày mai tiểu đệ sẽ tìm đến mụ ta để giải quyết vấn đề.
Điền Vũ long cười nhẹ tiếp :
- ở đây còn một mạng, Yến lão đệ kịp thời chế trụ bỏ nằm đó. Cầu Vân Bưu bước tới thốt : -
Yến đại hiệp ! Tại hạ là Cầu Vân Bưu, giang hồ tặng cái hiệu là Tử Mẫu Thần Kiếm cư trú tại Hồng Diệp Sơn Trang bên cạnh Tây Tử hồ thuộc đất Hàng Châu.
Điền Vũ long tiếp nối :
- Cầu trang chủ rất hiếu khách, hằng ngưỡng mộ oai danh của Yến lão đệ sau bao nhiêu việc lão đệ đã làm tại đất Kim Lăng.
Yến Thanh khách sáo đáp lễ rổi hỏi : - Thích khách kia là nữ nhân ? Cầu Vân Bưu gật đầu : - Tại hạ sẽ tìm được mụ ta.
Yến Thanh hỏi :
- Mụ ta có thù oán chi với Cầu trang chủ ?
Cầu Vân Bưu lắc đầu :
- Không ! Trái lại là chỗ giao tình nữa đấy ! Ngày mai tại hạ phải hỏi mụ chora lẽ mới được.
Yến Thanh mỉm cười :
- Biết đâu chẳng phải người ta lầm ! Mụ ấy có thể là định vào phòng của tại hạ nhưng hồ đồ thế nào đó thành ra đắc tội với trang chủ. Vậy trang chủ hãy để cho tại hạ giải quyết.
Cầu Vân Bưu lắc đầu :
- Yến đại hiệp biết mụ ấy là ai sao ?
Yến Thanh chỉ người nằm dưới đất : - Do người này biết được người kia ! Cầu Vân Bưu đáp :
Vậy Yến đại hiệp phải cẩn thận nhé ! Họ đông người lắm đấy ! Thực lực của họ không tầm thường đâu. Giả như ở đây thấy bất tiện thì đại hiệp cứ đến ở với tại hạ.
Yến Thanh cười nhẹ :
Đa tạ trang chủ ! Sự tình xem như vậy chứ chẳng nghiêm trọng lắm đâu. Tại hạ đưa người này đến gặp mụ ta là vấn đề cầm như được giải quyết êm thắm.
Cầu Vân Bưu hỏi :
- Trong quá khứ giữa đại hiệp và họ có điều chi bất hòa chăng ? Yến Thanh đáp :
- Cho rằng bất hòa thì hơi quá đáng. Bất quá lúc đầu tại hạ đến đây họ không được hài lòng lắm về một vài hành động của tại hạ thôi !
Cầu Vân Bưu mời Yến Thanh sang Hàng Châu chơi một chuyến.
Điền Vũ Long phụ họa, hết lời ca tụng cảnh trí tại Hàng Châu và cũng muốn Yến Thanh đến đó một lần.
Yến Thanh hứa sẽ đến Hàng Châu nếu có dịp thuận tiện, đồng thời mời cả hai sáng mai dùng tiệc rượu do chàng thết đãi.
Nhưng Cầu Vân Bưu dành phần tổ chức tiệc rượu đó.
Y cho biết sẽ cho tất cả các ca kỹ tại bến Tần Hoài đến hầu rượu và cuộc tiệc sẽ được an bày trên thuyền tại hồ Huyền Vũ.
Điền Vũ long vổ tay hoan nghênh.
Yến Thanh không thể từ khước, cáo từ trở về phòng. Hoa Liên Liên hỏi : - Người bị bắt đó là ai ?
Yến Thanh đáp : - Quách Tiểu Cầm !
Tích Tích kinh ngạc kêu lên :
- Sao lại là nàng, Vưu gia nói là Lâm Kỳ kia mà ? Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ cũng không biết tại sao ! Cho nên tại hạ muốn truy tra cho rõ ràng. Liền trong đêm đó chàng đến gian lầu của Kim Tử Yến.
Lúc đến cửa có một bóng người ngăn chận chàng. Người đó bảo :
- Yến Thanh ! Đi theo ta !
Âm thanh của Kim Tử Yến.
Nàng đưa chàng đến một chỗvắng vẻ, cạnh một chiếc cầu nhỏ.
Đến nơi Yến Thanh buông quách Tiểu Cầm xuống đất đoạn hỏi : - Tử Yến cô nương ! ý tứ gì cô nương hành động như vậy ? Kim Tử Yến lộ vẻ buồn thảmđáp :
- Yến công tử ! Tôi không liên quan gì đến việc này.
Yến Thanh hừ một tiếng :
- Cô nương cùng đi với tiểu liễu đầu này đến tìm tại hạ mà ! Sao lại cho là không liên quan !
Kim Tử Yến thốt :
- Tôi theo sau tiểu quỷ này xem nó làm gì cho biết. Hôm nay bỗng nhiên Lâm Kỳ đến tìm mẹ tôi, hắn nói gì đó với mẹ tôi một lúc rồi họ gọi tiểu quỷ đến bàn bạc với nhau một lúc nữa. Tôi nghe họ bảo cứ làm rồi đổ trút cho lão Cầu. Lão Cầu hiện đang ở trong nhà ấy, lão ta có chối cải cũng chẳng dễ gì !
Yến Thanh lơ là ư hử . Kim Tử Yến kêu khẻ : - Công tử không tin tôi sao ? Yến Thanh vẫn thản nhiên : - Tin chứ ! Cô nương cứ nói tiếp đi ! Kim Tử Yến tiếp :
- Tôi biết lão Cầu chính là Cầu Văn Bưu, lão ấy đang ở tại nhà chị em họ Hoa. Nhưng nghe mẹ nói là muốn đối phó với một người nên phải trút sự việc lên đầu của Lão Cầu. Tôi biết ngay là người mà mẹ muốn đối phó chính là công tử !
Yến Thanh thốt :
- Nếu vậy là đại nương có ý muốn giết tại hạ ! Kim Tử Yến lộ vẻ đau khổ :
- Phải ! Nếu không thì làm gì tiểu quỷ này dám bạo hành ! Yến Thanh tặc lưỡi : - Kỳ quái thật ! Tại hạ không làm gì đắc tội với đại nương mà ! Kim Tử Yến thở dài :
- Cần gì đắc tội với không đắc tội ! Mẹ vì tôi đó công tử ơi. Nghĩ kỹ ra tôi cũng chẳng hơn Mã Bách Bình chút nào ! Tuy cái tiếng là tôi chủ trì một tiêu cục song mẹ tôi lại có thân phận cao hơn tôi, tôi phải chịu sự ước thúc của mẹ, bình thời mẹ rất nuông chiều tôi để cho tôi tùy tiện xử lý mọi sự vụ. Nhưng công tử lại xuất hiện tại Kim Lăng, mẹ thấy rõ tôi dành cho công tử quá nhiều cảm tình nên sanh nghi, sợ tôi vì công tử mà lệch lạc công tác do vậy phải giết công tử cho tôi dứt khoát hết hoài niệm !
Yến Thanh hỏi :
- Vì một lý do đó thôi à ?
Kim Tử Yến gật đầu :
- Phải ! Lý do đó là đủ lắm rồi. Tôi không có quyền yêu một người nào bên ngoài. Trừ khi công tử gia nhập tổ chức !
Yến Thanh hỏi :
- Tổ chức của cô nương là tổ chức gì ? Kim Tử Yến hừ một tiếng :
- Công tử thực sự không hiểu hay làm bộ làm tịch ? Yến Thanh kêu lên :
- Làm sao tôi biết được cô nương ? Tại hạ nhận thấy đám người của cô nương ai ai cũng có vẻ thần bí cả, chừng như không phải chân chánh sống bằng nghề bảo tiêu. Tuy nhiên tại hạ chẳng hiểu thực sự các vị làm gì ?
Kim Tử Yến đáp :
- Tổ chức của chúng tôi là phân đàn Thiên Ma Giáo tại Kim Lăng này. Người chủ trì phân đàn là Mã Cảnh Long nhưng lão ấy không mó tay vào sự vụ. Mọi việc đều do Mã Bách Bình xử lý thay thế lão. Mẹ tôi là phó phân đàn chủ, phần hành thì ủy thác cho tôi. Mỗi người quản trị một tiêu cục.
Yến Thanh thốt :
- Nhưng Mã Bách Bình là tổng tiêu đầu cai quản luôn tiêu cục Cảnh Thái ? Kim Tử Yến gật đầu : - Trên danh nghĩa thì hắn kiêm nhiệm cả hai tiêu cục bởi vì mẹ con chúng tôi không thể xuất đầu lộ diện. Về công việc của hai tiêu cục thì hắn tùy tiện liệu lý còn về phân đàn thì mẹ con tôi đồng phụ trách.
Yến Thanh hỏi :
- Thiên Ma Giáo là một tổ chức như thế nào ? Kim Tử Yến đáp : -
Một tổ chức như nhiều tổ chức, gồm nhiều người dưới quyền điều khiển của Thiên Ma !
Yến Thanh lắc đầu :
- Thiên Ma ! Tại hạ chưa hề nghe nhắc đến nhân vật đó ? Kim Tử Yến thất vọng : - Công tử không phải là người do đối phương phái đến sao ? Yến Thanh đáp :
Đây là lần thứ hai cô nương hỏi tại hạ như vậy ? Tại hạ không hiểu ý tứ của cô nương ? Tại hạ không hề biết có Thiên Ma Giáo thì làm gì biết đối phương của giáo phái đó ? Đối phương là ai ? Một người hay một tổ chức ? Và Thiên Ma Giáo là gì ?
Kim Tử Yến đáp :
Một tổ chức cực kỳ thần bí nắm trọn trong tay đại cuộc của võ lâm, bất cứ nơi nào cũng có phân đàn.
Yến Thanh mỉm cười :
- Cô nương khéo phóng đại Thiên Ma Giáo thì thôi ! Võ lâm Trung Nguyên do năm môn phái lớn chủ trì, ngoài ra còn có rất nhiều môn phái nhỏ, nào có lực lượng nào thống nhất đại cuộc nổi !Kim Tủ Yến thở dài : - Công tử mơ hồ đại thế võ lâm quá ! Từ lâu rồi năm đại môn phái hạ cờ dẹp trống im hơi lặng tiếng an phận trong cái thế bất động vì bị Thiên Ma Giáo uy hiếp đó !
Yến Thanh cau mày :
- Nhưng tại sao tại hạ không nghe ai nói đến Thiên Ma Giáo ? Kim Tử Yến đáp :
- Tại vì Thiên Ma Giáo không hoạt động công khai. Vì không hoạt động công khai nên mới nắm chắc đại cuộc, phàm ai không thuận theo là giết liền chẳng từ một thủ đoạn nào miễn đạt được mục đích là được. Trong mấy năm qua đã có rất nhiều cao thủ võ lâm tán mạng với Thiên Ma Giáo, thiết tưởng điều đó thì hẳn công tử có nghe nói.
Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ không thường hoạt động trên giang hồ nên chẳng được hiểu rõ tình hình của võ lâm lắm.
Kim Tử Yến hỏi :
- Thế lịnh sự chẳng nói gì với công tử cả à ? Yến Thanh cười khổ :
- Gia sư suốt ngày chỉ làm có hai việc là dạy võ công và uống rượu. Lão nhân gia không hề nói chi với tại hạ về tình hình trên giang hồ.
Kim Tử Yến thở dài :
- Như thế là tốt cho công tử đó ! Lịnh sư ngại công tử bị Thiên Ma Giáo uy hiếp cũng như bao nhiêu người khác, có cũng có thể là lão nhân gia ! Bởi một con người có thinh danh hiển hách như lịnh sư bỗng dưng lại mai ẩn tung tích ly khai thế sự phần lớn chắc là bị Thiên Ma Giáo uy hiếp !
Yến Thanh tặc lưỡi :
- Nếu đúng như cô nương nói thì Thiên Ma Giáo là một tổ chức tà ác ! Kim Tử Yến lắc đầu !
- Cái đó quả thật chẳng biết sao mà nói ! Cho đến hôm nay Thiên Ma Giáo chưa làm một điều chi đáng gọi là tà ác, bất quá thủ đoạn của Thiên Ma Giáo làm cho khách giang hồ khiếp sợ mà thôi. Ai không thuận theo thì bị giết chết và số người chết cũng khá nhiều rồi !
Yến Thanh cau mày :
- Như vậy mà cô nương không cho là tà ác à ? Kim Tử Yến đáp :
- Trên giang hồ sự giết nhau qua lại là thường chứ công tử đã chẳng giết Đào Hoàng đó sao ?
Yến Thanh hừ một tiếng :
- Tại vì hắn muốn giết tại hạ nên tại hạ phải tự vệ chứ ! Kim Tử Yến mỉm cười :
- Thì Thiên Ma Giáo giết người cũng với nguyên nhân đó thôi ! Thiên hạ không cho chúng tôi một chỗ đứng. Thiên hạ muốn tiêu diệt chúng tôi nên chúng tôi bắt buộc phải hạ thủ trước ! Chẳng ai trên cõi đời này muốn chết cả. Người ta muốn mình chết mà mình chưa chịu chết thì người ta phải chết với mình, chết cho mình sống !
Yến Thanh cau mày :
- Cô nương tán thành hành vi của Thiên Ma Giáo ? Kim Tử Yến lắc đầu :
- Theo lý thì phải nói như vậy chứ tôi đâu có tán thành ! Từ nhỏ tôi được mẹ nuôi dưỡng đến lớn khôn, luyện xong võ công rồi là về đây luôn cho đến bây giờ. Đối với nội tình Thiên Ma Giáo tôi cũng chẳng được hiểu rõ lắm. Hơn thế tôi có cảm nghĩ phản ngược với Thiên Ma Giáo, nếu ai đó ra mặt đối phó với Thiên Ma Giáo thì tôi nhất định ủng hộ người đó liền bởi vì tôi ghét thủ đoạn ám sát !
Yến Thanh thốt :
- Vậy thì cô nương hãy ám trợ tại hạ !
Kim Tử Yến vừa mừng vừa sợ :
- Đúng là công tử do cánh đó phái đến ?
Yến Thanh lắc đầu :
Đúng cái gì ! Tại hạ không phải là người của cánh nào cả ! Tại hạ chỉ là một người duy nhất bằng vào lương tâm của một người hành sự trên giang hồ, tại hạ chỉ là một kẻ lưu lãng không hề sanh sự với Thiên Ma Giáo nhưng Thiên Ma Giáo không để cho tại hạ yên thì đương nhiên tại hạ phải quật lại trả đủa !
Kim Tử Yến thất vọng : - Công tử đơn thân độc lực ? Yến Thanh cười nhẹ :
- Thêm cô nương nữa chẳng là hai người sao ? Kim Tử Yến hừ lạnh :
- Hai người thì làm gì được ai ? Hai mươi người cũng vị tất là đủ ! Yến Thanh hỏi : - Chứ cô nương muốn có bao nhiêu người ?
Kim Tử Yến đáp :
- Tôi cũng không biết nữa ! Càng nhiều càng tốt. Phải chi chúng ta mời được Cửu Lão Hội hợp tác…
Yến Thanh giật mình : - Cửu Lão Hội là gì ? Kim Tử Yến giải thích :
- Cửu Lão Hội là một tổ chức do chín vị lão nhân trong Bạch đạo lập thành để chuyên đối phó với Thiên Ma Hội. Chương trình hành động của họ được chuẩn bị từ nhiều năm trước khi tổ chức thành hình. Bất quá thì tôi biết được danh xưng và chủ trươ ng của họ mà thôi chứ chẳng biết chín vị đó là những ai ?
Yến Thanh thở ra :
- Không biết mảy may gì về họ thì làm sao mời họ hợp tác ? Kim Tử Yến tiếp :
- Chính Thiên Ma còn không biết thì cấp dưới làm sao biết được ! Thiên Ma có ra lịnh cho thuộc hạ các cấp hãy chú ý đến Cửu Lão Hội vậy thôi chứ đối tượng là một tổ chức vô hình thì biết ai đâu mà theo dõi hoạt động ? Công tử cố kiên nhẫn chờ, sớm muộn gì người của Cửu Lão Hội cũng sẽ đến đây !
Yến Thanh lắc đầu :
- Cô nương thì kiên nhẫn chờ được chứ tại hạ thì không thể rồi. Bởi Thiên Ma Giáo đã biết hành động của tại hạ thì có bao giờ để yên cho tại hạ chờ bên mình với lực lượng thứ ba đối phó với họ đâu !
Kim Tử Yến hỏi :
- Thế công tử định làm sao ? Yến Thanh đáp :
- Giết để ngăn giết ! Giết người để ngăn người giết mình. Ai muốn giết tại hạ thì tại hạ phải ra tay trước giết kẻ đó !
Kim Tử Yến hỏi : - Giết mẹ tôi ? Yến Thanh mỉm cười :
- Không nhất định là bà ấy hay một cá nhân nào khác. Trước khi hạ thủ tại hạ phải hỏi cho rõ ràng. Hỏi cho biết tại sao họ muốn hãm hại tại hạ. Nếu quả thật họ có
ý đó thì tại hạ không ngần ngại hạ thủ.
Kim Tử Yến thốt :
Vì mẹ tôi muốn giết công tử để tránh bị tổng đàn buộc tội. Mẹ thương tôi muốn cho tôi được an toàn. Cái lý do mẹ muốn giết công tử là vậy đó. Lần trước công tử đánh Kỷ Tử Bình, Mã Bách Bình muốn giết công tử tôi đã yêu cầu mẹ ra mặt can thiệp với Mã Bách Bình nên hắn mới chịu bỏ qua, với điều kiện là đưa công tử đi khỏi Kim Lăng không cho công tử trở lại. Nhưng rồi công tử cũng trở lại.
Yến Thanh cười mỉa :
- Lần này tại hạ trở lại Mã Bách Bình không muốn giết tại hạ hạ trái lại Kim Đại Nương thì muốn !
Yến Thanh cười khổ :
Mẹ sợ công tử bị Mã Bách Bình lung lạc lôi cuốn công tử về với hắn. Phân đàn Kim Lăng do tất cả cộng đồng điều khiển mà Mã Bách Bình ngầm kết vây cánh bè đảng như vậy là ngầm dọn đường để hất mẹ con tôi ra ngoài rõ ràng. Tự nhiên mẹ tôi phải có phản ứng thích nghi !
Yến Thanh bĩu môi :
- Thích nghi ở cái chết của tại hạ ? Kim Tử Yến cúi đầu : - Nhưng công tử còn sống ! Yến Thanh tiếp :
- Hiện tại thì tại hạ đã biết Mã Bách Bình là người của Thiên Ma Giáo rồi thì khi nào tại hạ để cho hắn lung lạc được ! Tuy nhiên cô nương và Kim đại nương cũng đừng hy vọng lôi cuốn tại hạ vô ích !
Kim Tử Yến đưa tay chỉ Quách Tiểu Cầm hỏi : - Công tử định xử trí nó như thế nào ? Yến Thanh đáp :
- Tại hạ mang nàng đến đây định gặp mặt Kim đại nương để hỏi cho biết ý trí của bà ta ?
Kim Tử Yến đáp :
- Tôi van cầu công tử đừng làm thế. Công tử làm như vậy chẳng khác gì đào mồ chôn sống tôi đó. Lúc tôi ra đi mẹ chẳng hay biết, tiểu quỷ đó kém võ công không giết nổi công tử nhưng nó có loại ám khí cực mạnh, cực độc tên là Thanh Long Đinh chuyên phá nội gia chân khí !
Yến Thanh mỉm cười : - Tại hạ đã thưởng thức rồi ! Kim Tử Yến lắc đầu :
- Công Tử không nên khinh thường ! Rồi nàng giải thích :
- Hai mũi đinh đó không vì hại người mà phóng ra, tiểu quỷ dùng nó để dụ người ra khỏi phòng, trong tay áo nó còn một ống đồng có cơ quan chứa trên trăm mũi độc đinh. Nó bấm nút cơ quan bao nhiêu đinh bắn ra, công tử không tài nào tránh né kịp hàng trăm đinh bay ra một lượt. Tôi không dám ra mặt ngăn chặn nó nên chỉ còn một cách là đột nhập vào phòng lão Cầu làm kinh động lão để lão can thiệp !
Yến Thanh hỏi :
- Cầu Văn Bưu là người trong tổ chức của cô nương ? Kim Tử Yến gật đầu : - Phải ! Y chủ trì phân đàn Hàng Châu !
Yến Thanh mỉm cười :
- Thảo nào y chẳng nhận ra cô nương ! Còn tại hạ thì đinh ninh là Kim đại nương đi hành thích với Quách Tiểu Cầm !
Kim Tử Yến giật mình :
- Tôi bao mặt làm gì y nhận được ?
Yến Thanh đáp :
- Cần gì phải thấy mặt ! Biết được một nữ nhân mà nữ nhân còn trẻ là quá đủ rồi!
Kim Tử Yến kêu lên :
- Thế thì phải làm sao ?
Từ trong bóng tối một người lên tiếng :
- Trao trả nó lại cho ta !
Thinh âm của Kim đại nương. Kim Tử Yến sợ đến xám mặt.
Vận toàn màu đen tay cầm chiếc long đầu quải, Kim đại nương đáp xuống. Bà nấp trên một tàng cây, có lẽ bà có mặt tại đó từ lâu, Yến Thanh thẹn mình không phát hiện kịp thời.
Bà vừa đáp xuống Yến Thanh chụp chuôi thanh kiếm đeo nơi hông, nắm cứng sẵn sàng rút ra khỏi vỏ.
Kim đai nương mỉm cười thốt :
Yến đại hiệp không phải là người của Cửu Lão Hội, già xin lỗi vậy ! Liễu đầu Tiểu Cầm đó không thể giết nó, đại hiệp hãy trao nó cho già.
Yến Thanh trầm giọng :
- Đại nương đã nghe hết câu chuyện ?
Kim đại nương gật đầu :
- Tử Yến là con của già, tuy không sanh nhưng có dưỡng, từ lâu già mến nó chẳng khác gì con ruột già cho nên già không thể để cho nó thọ nhận bất cứ một sự thương hại nào. Già nghĩ đại hiệp tất lượng thứ cho già nếu già bắt buộc phải mưu toan một hành động nhằm bảo vệ nó !
Yến Thanh gật đầu : - Tuy nhiên, vừa rồi… Kim đại nương chận lời :
Vừa rồi đại hiệp nói gì chỉ có cả ba chúng ta nghe mà thôi. Già có thể bỏ qua thì đại hiệp cũng có thể bỏ qua. Câu chuyện của đại hiệp chẳng mang lại cho bọn già và đại hiệp một sự tốt đẹp nào cả thì chúng ta quên đi là hơn.
Rồi bà tiếp :
- Già không trách Tử Yến tưởng đến việc thoát ly Thiên Ma Giáo nhưng không đồng ý chủ trương của nó. Bằng vào sức lực của cả hai mà muốn khuynh đảo Thiên Ma Giáo thì có khác nào lấy trứng chọi đá !
Kim Tử Yến mừng trên chỗ tưởng hỏi :
- Mẹ cũng muốn thoát ly ?
Kim đại nương đáp :
Mỗi cá nhân đều muốn ly khai nào chỉ có mẹ hay con ! Nhưng chẳng ai dám làm gì cả ! Bởi thủ đoạn của Thiên Ma Giáo cực kỳ lợi hại, một con người khống chế vạn người, không một ai dám phản kháng !
Yến Thanh hỏi :
- Người đó là ai ? Tại hạ muốn so tài một phen !
Chàng hy vọng Kim đại nương tiết lộ thân phận của Thiên Ma. Nhưng Kim đại nương đáp :
- Nếu biết được con người đó là ai thì sự đối phó đâu còn khó khăn nữa ! Vấn đề là chẳng một ai biết được lại lịch, thân thế của Thiên Ma. Bất quá người ta chỉ biết con người đó có thủ đoạn cực kỳ lợi hại vậy thôi ! Ai phản kháng là phải chết với một mũi Xuyên Tâm Tiêu ! Đó là cái chắc !
Kim Tử Yến cau mày :
- Đến cả mẹ cũng chẳng biết nữa sao ?
Kim đại nương thở dài :
- Nếu mẹ biết được thì đâu còn sống sót đến ngày hôm nay con ! Quay qua Yến Thanh bà tiếp :
- Phản kháng Thiên Ma Giáo cũng tốt, gia nhập Thiên Ma Giáo cũng tốt Yến đại hiệp ạ ! Tuy nhiên đại hiệp đừng lôi cuốn Kim Tử Yến để rồi nó phải bị liên lụy !
Yến Thanh thốt :
- Tại hạ không tưởng phản kháng ai nhưng tại hạ cũng không theo ai. Một mình tự do phóng túng quen rồi, tại hạ không chạm đến ai thì đừng ai chạm đến tại hạ. Tại hạ phải phản ứng nếu ai chạm đến tại hạ.
Kim đai nương mỉm cười :
- Nếu vậy thì đại hiệp sẽ sống lâu thêm một thời gian nữa. Càng rời xa Kim Lăng đại hiệp càng thọ trường ! Già thành thật cảnh cáo đại hiệp !
Yến Thanh đáp :
- Là một lãng tử tại hạ không dừng chân lại một nơi nào dù nơi đó có đầy đủ náo nhiệt thích thú. Nhưng đi hay ở là do tại hạ. Không bao giờ sợ hãi trước một lời hăm dọa mà đi ! Cũng như chẳng khi nào để bị quyến rũ mà ở !
Kim đại nương gật đầu :
- Tùy tiện đại hiệp ! Nếu đại hiệp không có ý gì khác biệt thì cứ đến với Tử Yến. Già tha thiết yêu cầu đại hiệp nên buông tha nó, đừng làm gì gây hại cho nó.
Bà gọi Kim Tử Yến :
- Mình đi thôi con !
Tay cầm chiếc quảy bà vít Tiểu Cầm lên, chiếc áo của nàng quấn vào đầu quảy, bà để vậy mang nàng, tay kia bà nắm Kim Tử Yến quay mình đi luôn.
Còn lại một mình Yến Thanh thừ người nghĩ ngợ i mông lung. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai chàng.
Yến Thanh kinh hãi quay nhanh người lại. Mã Bách Bình ở trước mặt chàng.
Kinh hãi hơn chàng hỏi :
- Mã huynh đến từ lúc nào thế !
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Trước Yến huynh và Kim cô nương nhưng sau Kim đại nương một chút ! Yến Thanh sửng sờ.
Mã Bách Bình tỏ vẻ thân mật tiếp :
- Hôm nay đúng là một ngày nhiệt náo ! Vưu Tuấn có cho tiểu đệ biết Lâm Kỳ muốn làm cho Yến huynh và Sử đại thúc hiểu lầm nhau đã toan ám sát Tích Tích để giá họa cho Sử đại thúc. Tiểu đệ bất mãn vì mưu đồ đó nên định ngăn trở sự việc phát sanh.
Yến Thanh vờ phẫn uất :
- Thủ đoạn đó hèn hạ quá sao Lâm Kỳ có thể nghĩ ra được ? Mã Bách Bình gật đầu : - Tiểu đệ cũng nghĩ n hư Yến huynh nên quyết định ngăn trở. Rồi y tiếp :
- Hiện tại Yến huynh đã hiểu rõ nội tình của bổn tiêu cục thì tiểu đệ cũng chẳng cần dấu diếm việc gì với Yến huynh nữa. Nhân sự phức tạp đáng sợ, người này toan quật ngã người kia, làm sao thì làm với nhau cái đó không ai nói gì ai song hãm hại một cô gái trót dấn thân vào chốn phong trần thì quả là một hành vi không tha thứ được ! Huống chi mục đích của sự hãm hại đó lại là gây sự bất hòa giữa Yến huynh và bổn cục thì khi nào tiểu đệ làm ngơ ? Nhưng lúc tiểu đệ đi tìm Lâm Kỳ thì lại phát hiện ra hắn đến bàn luận chi đó với Kim lão bà !
Yến Thanh hỏi :
- Rồi Bình huynh theo Lâm Kỳ đến đây ? Mã Bách Bình đáp :
Võ công của Kim lão bà rất cao, tiểu đệ không dám lại gần nghe lén cuộc đối th oại giữa bà và Lâm Kỳ . Nhưng cần gì tiểu đệ phải đến gần ! Tiểu đệ cứ chờ bên ngoài cử a, khi Lâm Kỳ đi ra thì tiểu đệ chận hỏi, hắn ngoan ngoãn thuật lại đầy đủ.
Yến Thanh a lên một tiếng :
- Hắn chịu nói à ? Mã Bách Bình cười :
- Hắn không thể không nói ! Dù Yến huynh dùng trăm cách thừa nhận để che chở hắn những tiểu để đã hiểu chính hắn hãm hại Đào Hoàng !
Yến Thanh giật mình nhận ra Mã Bách Bình quả là một tay minh mẩn ! Mã Bách Bình thản nhiên tiếp :
- Qua cuộc đàm thoại với Kim Tử Yến vừa rồi hẳn Yến huynh đã hiểu rõ tình hình của hai tiêu cục Cảnh Thái và Long Võ nên tiểu đệ không cần phải giải thích thêm. Chỉ xin cho Yến huynh biết là không ai hoan nghinh Thiên Ma Giáo cả. Bất cứ ai gia nhập sớm mai là chiều muốn ly khai liền. Kim đại nương, Kim Tử Yến muốn ly khai, tiểu đệ càng muốn ly khai, người ở các địa phương khác cũng muốn ly khai… Yến Thanh hỏi : - Tại sao trước kia tiểu đệ không nghe ai nói gì đến Thiên Ma Giáo !
Mã Bách Bình đáp :
- Người trong Thiên Ma Giáo tự xét mình không còn chỗdung thân trên cõi đời này nên chẳng ai biểu thị thân phận của mình cả. Còn Thiên Ma Lịnh Chủ thì biết rằng hầu hết các môn phái trên giang hồ phản đối nên chẳng dám hoạt động công khai do đó cũng dấu lai lịch luôn !
Yến Thanh suy nghĩ một chút :
- Còn cái Cửu Lão gì đó ? Hội ấy là một tổ chức như thế nào ? Mã Bách Bình hỏi lại : - Yến huynh hỏi đến Cửu Lão Hội để làm gì ?
Yến Thanh đáp :
- Tiểu đệ có nghe Kim Tử Yến đề cập đến tổ chức đó ! Nàng tưởng tiểu đệ là người của Cửu Lão Hội sai phái đến đây !
Mã Bách Bình đáp y như Kim Tử Yến nói với chàng, chính y cũng chẳng biết rõ ràng lắm bởi Cửu Lão Hội cũng hoạt động thần bí như Thiên Ma Hội.
Yến Thanh hỏi :
- Nếu họ hoạt động bí mật thì sao Mã huynh và Kim Tử Yến biết ? Mã Bách Bình thốt :
- Sở dĩ bọn tại hạ biết được là do chỉ thị từ tổng đàn đưa xuống. Tổng đàn biết được là do người của Thiên Ma Giáo trà trộn trong Cửu Lão Hội. Xem ra Thiên Ma Giáo có phần nào lợi hại hơn Cửu Lão Hội !
Yến Thanh giật mình.
Cửu Lão Hội rất nghiêm mật như vậy mà lại có nội tuyến của Thiên Ma Giáo nữa sao ?
Cũng may việc chàng hóa trang chỉ có mỗi một người chủ trì Cửu Lão Hội biết mà thôi ! Nếu các đồng chí khác biết được thì nội tuyến của Thiên Ma Giáo cũng biết được và như vậy thì chàng mong gì thành công !
Mã Bách Bình tiếp :
- Sự hiểu biết về Thiên Ma Giáo của Kim lão bà rất hạn chế, tiểu đệ am tường nhiều chi tiết hơn bà ta. Nếu Yến huynh có hứng thú chống đối với tổ chức đó thì tiểu đệ sẵn sàng tiết lộ một vài bí mật rất hữu ích giúp cho Yến huynh hành dộng dễ dàng hơn !
Yến Thanh điềm nhiên đáp :
- Tiểu đệ không thấy hứng sanh sự chút nào bởi sanh sự là sự sanh mà tại hạ thì là một lãng tử không thích gặp phiền phức ! Tiểu đệ chỉ mong người ta để yên cho tiểu đệ được thong thả hưởng tận lạc thú nhân sinh thôi !
Chừng như Mã Bách Bình thất vọng. Y trầm tư một chút rồi tiếp :
Yến huynh là một nhân tài hiếm có, Thiên Ma Giáo chắc không buông tha cho đâu ! Nhất định là họ sẽ tìm cách lôi cuốn Yến huynh vào quỹ đạo của họ.
Yến Thanh đáp :
Vô ích ! Họ chẳng bao giờ thành công đâu ! Tiểu đệ đã biết bề trái của họ rồi thì khi nào tiểu đệ lại bằng lòng gia nhập !
Mã Bách Bình hỏi :
- Hay là Yến huynh đã có ý chọn Cửu Lão Hội ? Yến Thanh lắc đầu :
- Cũng không nốt ! Một lãng tử rất ky sự ràng buộc. Gia nhập bất cứ tổ chức nào là phải bị ràng buộc ít nhiều về luật lệ, quy củ ! Tiểu đệ chỉ thích được tự do thôi !
Mã Bách Bình cười nhẹ :
- Song phương đều có ý lôi cuốn Yến huynh, nếu Yến huynh từ khước cả hai phía thì người ta sẽ hận. Bên nào cũng có thể gây phiền phức cho Yến huynh !
Yến Thanh cau mặt :
- Sợ gì ! Ai muốn đến với tiểu đệ cứ đến. Tiểu đệ đều hoanh nghinh như nhau ! Mã Bách Bình tha thiết :
Yến huynh nên nghe lời tiểu đệ ! Lực lượng một người chống không nổi cả tổ chức đâu ! Huống chi Yến huynh ở chỗ sáng mà người ta ở trong tối !
Yến Thanh trầm giọng hận :
- Vậy Mã huynh bảo tiểu đệ phải gia nhập tổ chức nào ?
Mã Bách Bình cười vuốt :
- Tiểu đệ không bảo Yến huynh nên gia nhập bên nào. Bởi chẳng bên nào đảm bảo được sự a n toàn cho Yến huynh cả ! Trong Thiên Ma Giáo có người của Cửu Lão Hội và ngược lại trong Cửu Lão Hội cũng có người của Thiên Ma Giáo. ở đâu Yến huynh cũng bị gây phiền phức như nhau.
Yến Thanh đáp :
- Cho nên tiểu đệ không tưởng gia nhập bất cứ bên nào cả. Như vậy là tốt hơn ! Mã Bách Bình tiếp : - Tốt thì có tốt thật song không tốt bằng gia nhập cánh của tiểu đệ. Về với tiểu đệ Yến huynh sẽ được trọng dụng chẳng có gì là phiền phức hết !
Mã Bách Bình cười nhẹ :
- Trên danh nghĩa tiểu đệ là người của Thiên Ma Giáo song thực tế thì tiểu đệ như Yến huynh không thuộc hẳn bên nào. Tiểu đệ muốn ly khai Thiên Ma Giáo để tự mình tạo một thế đứng riêng biệt.
Yến Thanh thốt :
- Tạo một thế đứng riêng biệt ! Xin lỗi Mã huynh việc đó không mảy may gợi hứng cho tiểu đệ !
Mã Bách Bình cứ tiếp :
- Tiểu Đệ không xưng hùng xưng bá trong võ lâm chỉ muốn sống một nếp sống vô cầu, vô thúc, chủ trương đó không hạp với đường lối của Yến huynh sao ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Nhưng Mã huynh đã mất tự chủ từ lâu rồi ! Mã Bách Bình tiếp :
- Hiện tại là vậy song tiểu đệ đã có chương trình hoạt động từ nhiều ngày tháng qua rồi, chỉ còn chờ cơ hội là bắt tay vào việc liền. Vả lại cũng cần đồng chí nữa mới được ! Mẫu người như Yến huynh là đồng chí lý tưởng đó ! Nếu Yến huynh hợp tác thì lo gì chẳng thành công !
Yến Thanh hỏi :
- Hành động như thế nào ? Mã Bách Bình đáp :
- Trừ diệt dần người của Thiên Ma Giáo sau đó công khai tuyên bố thoát ly ! Yến Thanh chớp mắt : - Không sợ Thiên Ma Giáo sanh thù ?
Mã Bách Bình tiếp :
- Sanh thù với chúng ta là Thiên Ma Giáo phải xuất đầu lộ diện, điều đó thì Thiên Ma Giáo cố ky nhất bởi Cửu Lão Hội chỉ chờ có thế để tuyên chiến với họ. Sợ Cửu Lão Hội họ sẽ lờ đi cho chúng ta !
Dừng lại một chút y tiếp :
- Lúc đó nếu có kẻ nào toan làm điều bất lợi cho chúng ta thì kẻ đó đương nhiên là người trong Thiên Ma Giáo bởi chúng ta phản bội Thiên Ma Giáo thì chỉ có Thiên
Ma Giáo là có mối thù với chúng ta nên mới tìm cách trừng trị kẻ phản bội. Cửu Lão Hội sẽ đối phó với kẻ đó chúng ta không cần phải ra tay !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Nếu Cửu Lão Hội bắt liên lạc với Mã huynh đề nghị hợp tác ? Mã Bách Bình buông gọn : - Nếu người nào tìm đến kêu gọi liên minh thì tiểu đệ sẽ giết người đó ! Yến Thanh cau mày : - Tại sao ?
Mã Bách Bình giải thích :
Để biểu thị ý chí giải thoát sự ước thúc của Thiên Ma Giáo chứ không phải phản bội Thiên Ma Giáo để dọn đường về với Cửu Lão Hội. Phản bội Thiên Ma Giáo là vì tranh thủ tự do cá nhân chứ không vì Cửu Lão Hội.
Yến Thanh hỏi : - Lợi ích ở chỗ nào ? Mã Bách Bình đáp :
- Hiệu triệu đồng đạo võ lâm nào không cam tâm khuất phục Thiên Ma Giáo th eo về với chúng ta tạo thành một lực lương hùng mạnh khiến Thiên Ma Giáo phải kiêng nể không dám sanh sự . Những người bất mãn Thiên Ma Giáo sẽ khoan khoái không còn sợ bị uy hiếp nữa.
Yến Thanh hỏi :
Mã huynh không sợ Thiên Ma Giáo à ? Nghe nói họ có thủ đoạn giết người ghê gớm lắm. Trên đời này họ cầm như vô địch về nghề ám sát đó. Mã huynh phải dè dặt nhé !
Mã Bách Bình cười mỉa :
- Chẳng đáng sợ ! Tiểu đệ có cách dự phòng. Nếu Yến huynh bằng lòng hợp tác thì tiểu đệ sẽ tiết lộ cho biết ?
Yến Thanh suýt nữa buộc miệng đáp ứng.
Nhưng lấy ngay được bình tĩnh, chàng trầm ngâm một chút đoạn lắc đầu :
- Xin lỗi vậy ! Tiểu đệ không thích chuốc thêm phiền phức !
Mã Bách Bình tặc lưỡi :
- Chắc Yến huynh sợ Xuyên Tâm Tiêu ? Yến Thanh vờ mơ hồ :
Xuyên Tâm Tiêu là cái gì tiểu đệ không hiểu biết nó ra sao mà sợ ? Tiểu đệ chỉ nghe Kim Tử Yến đề cập phớt qua mà thôi ? Tuy nhiên tiểu đệ không tin nó lợi hại đến mức đó ?
Mã Bách Bình trầm giọng :
Xuyên Tâm Tiêu lợi hại thật đấy ? Yến huynh dù có phòng bị đến đâu cũng không tránh khỏi chết thảm vơi nó. Đã có biết bao nhiêu cao thủ chết vì Xuyên Tâm Tiêu.
Yến Thanh hỏi :
- Thế ra không có cách gì phòng bị sao ? Mã Bách Bình đáp :
- Có chứ ! Rất giản đơn ! Vì giản đơn nên không ai nghĩ tới. Tiểu đệ nghiên cứu kỹ về lối phóng ám khí đó. Tiêu phát xuất từ phía hậu, xuyên thủng lưng trở ra ngực, ngang qua tim. Nếu có một người ở sau lưng chúng ta giám thị cho chúng ta là Xuyên Tâm Tiêu cầm như vô hiệu !
Yến Thanh cau mày :
- Chẳng lẽ người đó cứ bám sát sau lưng chúng ta ngày đêm để giám thị cho chúng ta ?
Mã Bách Bình đáp :
Đâu có làm như vậy được ! Cho nên lúc đối thoại hoặc tiếp xúc với ai tiểu tiểu đệ luôn luôn lấy vật gì đó làm tấm bình phong che phía sau như đứng sát tường, tự a lưng vào thân cây to. Kẻ phóng tiêu mất cái đích để nhắm tự nhiên không hạ thủ được ! Khi nào ở chỗ trống trải thì tiểu đệ nhờ người giám thị ở phía hậu.
Yến Thanh công nhận y nói có lý song chỉ phần nào thôi bởi chàng đã chết đúng sáu lần vì Xuyên Tâm Tiêu và mũi tên từ phía hậu phóng tới chàng có đề phòng cẩn thận chứ, thế mà vẫn né tránh không khỏi.
Chàng cố giữ vẻ thản nhiên thốt :
- Ai đâu mà chịu khó giám thị cho Mã huynh liên tục thế ?
Mã Bách Bình đáp :
- Gia phụ ! Trước khi nhận lời phụ trách phân đàn Kim Lăng gia phụ có thương lượng rất kỷ với tiểu đệ. Tiểu đệ ra mặt hành sự còn gia phụ âm thầm giám thị như lượt trận vậy. Lắm lúc tiểu đệ cũng dám phản đối mạng lịnh của Thiên Ma Giáo. Tuy nhiên dù tiểu đệ bất phục tùng nhưng Xuyên Tâm Tiêu cũng chẳng sát hại tiểu đệ được nhờ có gia phụ ở phía sau đó !
Yến Thanh hỏi gấp :
- Thiên Ma Giáo có dùng Xuyên Tâm Tiêu đối phó với Mã huynh nữa sao ? Mã Bách Bình gật đầu : - Có chứ ! Đã có ba người phóng tiêu định giết tiểu đệ song cả ba đều bị táng mạng dưới ngọn roi của gia phụ.
Yến Thanh trố mắt : - Ba người ? Mã Bách Bình đáp :
- Ba ! Họ len lén đến gần tiểu đệ, dĩ nhiên là do phía hậu. Lúc họ còn cách tiểu
đệ độ mười trượng đột nhiên gia phụ xuất hiện vung roi đánh chết !
Yến Thanh kêu lên :
- Người phóng tiêu chết thế thì tại sao Thiên Ma Giáo còn tồn tại trên giang hồ ?
Mã Bách Bình cười :
- Người phóng tiêu chết chứ Thiên Ma Lịnh Chủ có chết đâu mà Thiên Ma Giáo chẳng tồn tại ? Trong Thiên Ma Giáo có một toán người chuyên phóng tiêu, toán đó chịu sự khống chế của một người. Người khống chế đó không hề xuất hiện, không trực tiếp phụ trách việc phóng tiêu.
Yến Thanh giật mình :
- Vậy kẻ bị giết không phải là người đầu não ? Họ là những ai ?
Mã Bách Bình lắc đầu :
- Không hiểu nổi ! Họ toàn là những người lạ vào lứa tuổi trên hai mươi, họ không tập luyện môn võ công nào khác ngoài thủ pháp phóng tiêu. Cho nên khi thi thố sở năng là phải chuẩn. Họ không hề chường mặt trên giang hồ nên chẳng một ai nhận thức họ. Thật khó mà phòng bị những con người xa lạ đối với chúng ta !
Yến Thanh mơ màng hồi ức lại việc đã qua. Mã Bách Bình tiếp :
- Tiểu đệ nghiên cứu về Xuyên Tâm Tiêu rất kỹ ! Bọn phóng tiêu còn một sở trường khác là cách ẩn thân. Thiên Ma Giáo ám toán người không nhất thiết là nhân lúc người không phòng bị. Họ dự định một địa phương nào đó mai phục sẵn hung thủ.
Yến Thanh hỏi :
- Họ không sợ bị phát giác sao ? Mã Bách Bình lắc đầu :
- Nếu là người khác thì phải bị phát giác. Tiểu đệ nói là họ có cách ẩn thân rất tài tình, hoặc ở trong thân cây khô, hoặc trong vách núi hay chôn mình dưới đất. Họ lại giỏi nín thở, giữ mình cứng rắn trong tư thế sẵn sàng qua một thời gian rất lâu. Bất động liên tiếp trong mấy giờ cũng được như thường, chờ đối tượng đến vừa tầm họ mới hạ thủ.
Yến Thanh suýt kêu lên kinh ngạc.
Lần sau cùng chàng khoát cái lốt Sở Thiên Nhai hạ sát đối phương mấy mạng rồi
đuổi theo tên cuối cùng. Tên đó chạy đến bờ sông trống trải, chỉ có một chồi cây khô không cao hai thước.
Chung quanh cũng chẳng có bóng người đi. Có người cũng phải lộ liễu bởi không có chỗ nấp.
Thế mà chàng vẫn bị Xuyên Tâm Tiêu hãm hại !
Được Tạo Hóa Thủ Long Vũ Điền cứu sống rồi chàng tìm hiểu mãi song chẳng hiểu nổi tại sao lại có mũi Xuyên Tâm Tiêu bay đến.
Tên cuối cùng chàng giao đấu ở trước mặt thì hắn đâu thể phân thân bọc ra sau lưng chàng mà phóng mũi tiêu trí mạng ?
Bây giờ nghe Mã Bách Bình giải thích chàng mới thức ngộ nhận ra ! Kẻ phóng tiêu ẩn trong chồi cây khô.
Chồi cây không cao lắm, chẳng đủ che khuất tầm vóc người song cũng che được phần trên còn phần dưới thì hắn cứ đào hố mà đứng !
Sự tình đơn giản quá !
Nhìn thần sắc của Yến Thanh, Mã Bách Bình cười hỏi :
- Yến huynh thấy có hứng chưa ?
Yến Thanh đáp :
- Có hứng về lối giết người thôi, ngoài ra tiểu đệ dửng dưng về các việc khác. Tiểu đệ lấy làm lạ tại sao lịnh tôn và Mã huynh không để sống những kẻ đó. Biết đâu mình chẳng hỏi han ra một chi tiết hữu ích gì !
Mã Bách Bình cười khổ :
- Tự nhiên tiểu đệ có nghĩ đến đều đó song không thành công Yến huynh ạ ! Bọn đó dù không bị giết chết cũng tự sát liền một khi thất bại. Tiểu đệ và gia phụ có quan sát kỹ thi thể của chúng, thường thường bọn cảm tử khoét răng dấu độc dược trong đó để đến lúc cần chúng cắn bể răng nuốt độc được. Nhưng răng bọn này còn nguyên vẹn, chẳng hiểu chúng dấu độc được ở đâu ?
Yến Thanh cau mày :
- Như thế là vĩnh viển không ai truy nguyên được Thiên Ma Lịnh Chủ ? Mã Bách Bình tiếp :
- Chưa hẳn là vậy ! Tiểu đệ vốn nắm được điểm bí yếu giúp khám phá con người thần bí đó, đồng thời cũng có nghĩ ra phương pháp tránh né mọi thủ đoạn của đối phương. Nếu Yến huynh chịu hợp tác thì tiểu đệ sẽ cho biết liền, chúng ta sẽ chung sức nhau tìm hiểu sâu vào Thiên Ma Giáo !
Yến Thanh nghe Mã Bách Bình nói, lòng động tâm từng chập. Tuy nhiên chàng cương quyết giữ vững lập trường lắc đầu đáp : - Tiểu đệ đã nói rồi, tiểu đệ sợ phiền phức lắm !
Mã Bách Bình muốn nói chi đó rồi lại thôi. Y mỉm cười thốt :
- Cũng được ! Mỗi người mỗi chí hướng, tiểu đệ không thể cưỡng ép Yến huynh. Bất quá tiểu đệ muốn nhân câu chuyện này đề cao cảnh giác của Yến huynh. Một ngày nào đó nếu Thiên Ma Giáo có hành động gì bất lợi với Yến huynh thì Yến huynh sẽ đỡp hần nào bối rối trong việc đối phó.
Yến Thanh đáp :
- Thiên Ma Giáo không có lý do gì sanh sự với tiểu đệ ! Mã Bách Bình cười nhẹ :
Đâu có chắc được Yến huynh ! Phân đàn Kim Lăng là một sơ sở phức tạp nhất so với các phân đàn khác. Thiên Ma Giáo không tín nhiệm tiểu đệ do đó mới để cho Kim Tử Yến giám thị tiểu đệ. Yến huynh bất chợt đến đây lại là tay nổi bật nhất tại địa phương này thì sự kiện đó phải làm cho Thiên Ma Giáo chú ý .
Yến Thanh thản nhiên :
Ai hiền mình đối hiền, ai dữ mình đối dữ, chết là cùng Mã huynh ơi ! Hơi đâu mà lo sợ !
Mã Bách Bình tiếp :
- Tiểu đệ rất khâm phục võ công của Yến huynh, ngoài ra Yến huynh còn là một tay cơ trí cao hạng, tuy nhiên dè dặt bao giờ cũng êm hơn. Giả như một ngày nào đó Yến huynh cải biến chủ ý xin cứ đến tìm tiểu đệ ! Bất cứ lúc nào tiểu đệ cũng hoan nghênh Yến huynh cả !
Y vòng tay chuẩn bị cáo từ. Nhưng y lại tiếp :
Yến huynh nên nhớ câu này là tiểu đệ xem Yến huynh như một bằng hữu chân chánh, tuyệt nhiên không hề nuôi dưỡng một địch ý đối với Yến huynh. Hy vọng Yến huynh không xem tiểu đệ là một cừu địch !
Yến Thanh mỉm cười :
Đương nhiên ! Tiểu đệ là người an phận không thích cạnh tranh, chỉ mong người ta để yên cho mình thôi thì khi nào lại đi khêu chọc lại !
Mã Bách Bình đi rồi mà Yến Thanh còn đứng đó nghĩ ngợi mông lung. Dù sao đêm nay chàng cũng thu lượm khá nhiều chi tiết hữu ích. Khi chàng về đến nhà chị em họ Hoa thì trời cũng vừa rừng sáng.
Điền Vũ long và Cầu Văn Bưu đã đi rồi, đại khái là họ chuẩn bị cho tiệc rượu hôm nay trên mặt hồ Huyền Vũ.
Một lúc sau Vưu Tuấn và anh em họ Mạt đến.
Mạt Tạng thì cũng như lúc nào tỏ vẻ cung kính tri ân đối với Yến Thanh đồng thời cho chàng hay là anh em họ đã chuẩn bị cho chàng một gian phòng, chàng tùy hứng muốn ở đâu thì ở. Gian phòng đó để giành cho chàng dùng làm căn bản. Họ lại mời chàng đi uống rượu.
Yến Thanh cho biết hôm nay chàng không rảnh rang vì có Cầu Văn Bưu đã ngỏ lời trước và chàng đã đáp ứng rồi.
Mạt Tạng kêu lên :
- Con người đó à ? Yến huynh quen biết y ? Yến Thanh đáp :
- Mới quen trong đêm nay thôi !
Mạt Tạng thốt :
Y là một tay kêu hùng bậc nhất trong hắc đạo ngày trước tên là Liễu Hạo Sanh ngoại hiệu Âm Dương Vô ảnh Tiêu. Sau lại cải tên là Cầu Văn Bưu đổi hiệu là Tử Mẫu Thần Kiếm. Y ẩn cư tại Hồng Diệp Sơn Trang âm thầm kết nạp một số cao thủ chẳng rõ để làm gì.
Phần Vưu Tuấn thì luôn luôn lấy mắt ra hiệu với Yến Thanh, ngầm bảo chàng
đề phòng con người đó bởi có nhiều cơ hội y là Thiên Ma Lịnh Chủ.
Yến Thanh không tin như vậy song không tiện nói rõ , chỉ mơ hồ gật đầu. Mạt Tạng thốt :
- Năm xưa lúc anh em tại hạ mới vào nghề làm tiêu sư tại Phong Vân Tiêu Cục vùng biên tái. Trong một chuyến bảo tiêu bị y chận đường cướp sạch hàng hóa. Nhờ thế anh em tại hạ mới nhận được diện mạo của y. Yến huynh giao du với y phải hết sức thận trọng mới được !
Yến Thanh mỉm cười :
Đã đáp ứng rồi tại hạ không còn từ khước được nữa. Đành là chiều nay phải đi dự tiệc vậy, tuy nhiên tại hạ không có ý tưởng giao hậu với y !
Chuyện trò một lúc anh em họ Mạt cáo từ, Vưu Tuấn viện cớ ở nán lại. Họ đưa nhau vào trong nhà mật nghị.
Yến Thanh đem sự việc xảy ra trong đêm thuật lại với Vưu Tuấn. Vưu Tuấn thốt :
- Sau khi trở lại tiểu đệ đi tìm Lâm kỳ ngay định ngăn trở hắn đi hành thích Tích Tích, Nhưng tiểu đệ tìm mãi không gặp hắn. Tiểu đệ bèn tìm Mã Bách Bình cho y biết sự việc. Không ngờ Lâm Kỳ lại đến bảo Quách Tiểu Cầm hạ thủ.
Yến Thanh đáp :
- Con bé đó định giết luôn cả tiểu đệ nữa ! May nhờ có Điền Vũ Long can thiệp cứu tiểu đệ kịp thời chứ nếu không thì tiểu đệ khó bảo toàn sinh mạng với mớ ám khí nàng mang theo mình !
Vưu Tuấn hỏi :
- Điền Vũ long là ai ? Y đi theo Tử Mẫu Thần Kiếm để mưu đồ việc chi ?
Yến Thanh không tưởng là nên tiết lộ với y Điền Vũ long chính là Tạo Hóa Thủ Long Vũ Điền trá hình nên chỉ đáp đoạn sau của câu hỏi :
Y đến đây chỉ có mục đích mời tiểu đệ sang Hàng Châu viếng phân đàn của Cầu Văn Bưu.
Vưu Tuấn thốt :
- Tử Mẫu Thần Kiếm Cầu Văn Bưu là hóa thân của Vô ảnh Tiêu Liễu Hạo Sanh ngày trước một mình làm minh chủ lục lâm hắc đạo vùng quan ngoại, có thế lực rất rọng tđại. Nếu y gia nhập Thiên Ma Giáo thì phải có địa vị cao hơn một phân đàn chủ mới xứng !
Yến Thanh hỏi :
- Vưu huynh hoài nghi y là Thiên Ma Lịnh Chủ ?
Vưu Tuấn đáp :
- Có thể như vậy lắm ! Âm Dương Vô ảnh Tiêu giết người cực kỳ lợi hại, thủ pháp xử dụng tương tự với phóng Xuyên Tâm Tiêu cùng trong chỗ vô hình mà đắc ý . Sự trùng hợp này đáng cho chúng ta suy ngẫm đến một mối quan hệ giữa hai danh hiệu !
Yến Thanh trầm ngâm một lúc. Sau cùng chàng thốt :
- Cứ theo sự phân bày của Mã Bách Bình thì không hẳn như vậy. Chàng thuật lại rõ từng lời nói của Mã Bách Bình.
Vưu Tuấn thừ người suy nghĩ đoạn thở dài :
- Tại sao y không cho tiểu đệ biết những chi tiết đó chứ ? Yến Thanh đáp :
- Có thể là y thấy chưa đúng lúc, nếu nói ra thì sợ làm cho tâm thần Vưu huynh rối loạn thêm trong khi Vưu huynh cần được sáng suốt để liệu lý những gì y ủy thác. Mà cũng có thể là y chưa trọn vẹn tin tưởng Vưu huynh, biết đâu Vưu huynh chẳng phản bội y ?
Vưu Tuấn hỏi :
- Yến huynh tin y được chăng ?
Yến Thanh đáp :
- Căn cứ vào sáu cái chết của tiểu đệ liên tiếp trong sáu năm qua tiểu đệ nhận thấy y có lý . Bởi ngoài phương pháp đó ra Thiên Ma Giáo không còn cách nào để ám sát tiểu đệ từ phía hậu. Bất quá tiểu đệ chưa nói với y về việc trong quá khứ của tiểu đệ. Theo khẩu khí của y thì tiểu đệ đoán là y có nắm được một vài manh mối nào quan trọng lắm về thân thế chân chánh của Thiên Ma Lịnh Chủ !
Vưu Tuấn hỏi :
- Còn Tử Mẫu Thần Kiếm ? Yến Thanh lắc đầu :
- Giả thuyết về con người nay không được vững lắm ! Vưu Tuấn trầm giọng :
Yến huynh nói thế chứ tiểu đệ cho rằng Cầu Văn Bưu đáng nghi ngờ lắm ! Nội cái việc sử dụng phi tiêu cũng đặt nên một vấn đề rồi.
Yến Thanh thốt :
- Nếu Vưu huynh cho là đáng nghi ngờ thì hôm nay tiểu đệ sẽ lưu ý quan sát y. Vưu Tuấn cáo từ.
Đưa Vưu Tuấn ra ngoài Yến Thanh cho biết Cầu Văn Bưu yêu cầu chàng đừng tiết lộ với Mã Bách Bình về việc làm của y trong đêm nên chàng còn dấu Mã Bách Bình. Tuy nhiên chàng bảo Vưu Tuấn thử thám dọ tình ý của Mã Bách Bình, xem Mã Bách Bình có phản ứng gì về cái tin Cầu Văn Bưu có mặt tại Kim Lăng
Trăng vừa lên Yến Thanh đã đến bên ngoài Huyền Vũ môn.
Trước mắt chàng hoa phượng nhuộm đỏ một vùng rộng lớn, màu đỏ huyền diệu dưới ánh trăng xanh mát không rực rở như giữa ngọ của ngày hè .
Cầu Văn Bưu bảo là du thuyền song không phải là thuyền mà là một thứ nhà nổi, nhà lại không có nóc rộng độ mười trượng vuông.
Giữa nền nhà nổi là một bình đài cao bằng phẳng, mặt bình dài lót thảm gấm, trên bình đài có ghế, có bàn.
Nhà nổi di chuyển trên mặt hồ do một toán thủy phu trầm mình dưới nước, hoặc lội, hoặc đẩy tùy theo tiến thoái.
Người xem thuyền dừng lại trên hồ, nhỏ to bàn tán, phần đông cho là kẻ tổ chức cuộc du thuyền này xa xỉ cực độ đến khuyết đức.
Trong cuộc tiệc này có mặt Vưu Tuấn bên cạnh Yến Thanh cùng với anh em họ Mạt.
Qua mấy câu sáo ngữ tâng bốc lẫn nhau, họ luận anh hùng hào kiệt đương thời, chủ và khách ra vẻ tương đắc lắm.
Cầu Văn Bưu cho biết là từ lâu ngưỡng mộ oai danh của Yến Thanh, và sở dĩ có cuộc rượu hôm nay là muốn tỏ phần nào niềm kính mến đối với bậc thiếu niên anh hùng.
Yến Thanh mỉm cười thốt :
- Liễu trang chủ quá khen ! Tại hạ cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Thực ra thì Yến Thanh này còn lâu lắm mới có được cái tư cách đối ẩm với Âm Dương Vô ảnh Tiêu Liễu đại hiệp, một lãnh tụ võ lâm vùng quan ngoại năm xưa !
Cầu Văn Bưu mà cũng là Liễu Hạo Sanh biến sắc mặt hỏi :
- Yến huynh làm sao biết được lai lịch của tại hạ ?
Anh em họ Mạt cũng biến sắc sợ Yến Thanh nói toạc ra là anh em họ tiết lộ chi tiết đó.
Anh em họ Mạt rất ngán Liễu Hạo Sanh, ngán từ ngày trước, ngán mãi đến bây giờ.
Nhưng Yến Thanh đâu có thể hớ hênh đến độ ngu xuẩn cỡ đó. Chàng đáp :
- Từ lúc nhỏ tại hạ đã đi lêu lỏng khắp bốn phương sông núi may mắn được nghe và thấy được Liễu đại hiệp một lần tại quan ngoại. Đêm qua tình cờ hội kiến tại hạ nhớ ra ngay khuôn mặt rất quen. Tuy nhiên tại hạ chưa chắc là mình không lầm. Bây giờ thấy phong độ hào sảng của các hạ tại hạ mới dám xác định !
Điền Vũ long cười thốt :
- Liễu huynh ! Cái tên giả đó tiểu đệ tưởng Liễu huynh nên bỏ đi để khôi phục lại cái tên cũng ày nào. Người ta đã hiểu sự thật rồi thì còn dấu diếm làm cái quái gì ?
Yến Thanh giật mình hỏi :
- Thế ra Điền tiên sinh cũng biết thân phận chân chánh của Liễu trang chủ ? Điền Vũ long cười lớn :
Đương nhiên ! Nếu không thì tại sao trong một thời gian ngắn mà tại hạ đã trở thành bạn tâm giao của Liễu trang chủ nổi !Liễu Hạo Sanh lúng túng ra mặt.
Lấy lại bình tĩnh rồi y thốt :
- Nếu Yến huynh đã nhận ra tại hạ rồi thì tại hạ còn dấu diếm làm chi nữa ! thực sự thì sự việc cải tên đổi hiệu này chẳng có mục đích chi quan trọng hơn là muốn chôn vùi một quá khứ mà tại hạ nghĩ chẳng tốt đẹp gì. Nhớ lại hành vi của mình tại vùng quan ngoại thuở xa xưa tại hạ còn thấy thẹn nữa đó Yến huynh. Sau khi rửa tay xếp túi phi tiêu vào một xó tại hạ ẩn cư tại Hồng Diệp Sơn Trang. Sợ đồng đạo võ lâm đàm tiếu tránh xa nên tại hạ phải thay tên đổi hiệu để tiện bề tiếp xúc với bằng hữu bốn phương.
Điền Vũ long cười nhẹ :
- Như thế là trang chủ tự mâu thuẩn với mình rồi. Quy ẩn thì đoạn giao ly khai thế sự chứ quy ẩn mà còn muốn tiếp xúc với giang hồ thì làm sao mà nhàn hạ được ? Huống chi còn tiếp cận người đời thì sớm hay muộn thì trang chủ phải bị nhận ra chân diện mục.
Liễu Hạo Sanh cười vang :
Điền huynh nói đúng. Thoạt đầu tại hạ vốn muốn xa lánh thế mà cảm thấy cuộc sống trầm lặng buồn tẻ lạ, tại hạ nghĩ rằng muốn quy ẩn thì phải chờ đến một hạng tuổi nào đó mới được. Rồi cái gì phải xảy ra đã xảy ra và hôm nay tại hạ trở lại giang hồ, xuôi ngược giữa dòng đời một cách thích thú.
Vưu Tuấn chen vào một câu :
Vào giang hồ dễn hưng ra giang hồ khó khăn vô cùng. Chẳng phải do quyến rũ của giang hồ mà là do mình ràng buộc lấy mình bằng những ân oán rải rác khắp nơi.
Liễu Hạo Sanh tán :
- Luận rất hay ! Hay lắm. Vưu huynh đáng mặt cho tại hạ với cao kết giao ! Vưu Tuấn thốt : - Nếu vậy được thì vinh hạnh cho tại hạ biết bao ! Nhưng thân mình đã mất tự chủ bởi hiện tại tại hạ còn có Bách Bình huynh nên chỉ sợ Bách Bình huynh có lời dị nghị không đẹp đối với Liễu trang chủ.
Liễu Hạo Sanh hỏi :
- Tiểu tử Mã Bách Bình là con người như thế nào ?
Vưu Tuấn đáp :
Một con người tốt nhiều hơn xấu. Ai ai cũng có điểm tốt điểm xấu bởi nhân vô thập toàn.
Liễu Hạo Sanh cau mày : - Hắn sẽ nói làm sao ? Vưu Tuấn tiếp :
- Bình huynh dù sao cũng là một chủ nhân của địa phương này. Trang chủ đến đáng lý phải thông tri cho y biết qua để cho y được dịp bày tỏ trọn tình địa chủ. Ngoài ra một cuộc rượu như thế này lại thiếu vắng y thì thật là… Liễu Hạo Sanh hừ một tiếng
Ai ai cũng có tự do, ai ai cũng có quyền làm theo ý mình. Chẳng lẽ tại hạ vừa đến đây là phải thân hành cầu kiến hắn, bái phỏng hắn ? Vưu huynh nói thế là từ khước kết giao với tại hạ !
Vưu Tuấn điềm nhiên :
- Nếu tại hạ không muốn với cao thì cần gì phải góp mặt trong buổi tiệc đêm nay? Lúc Yến huynh ngỏ lời mời thì cũng có nhờ tại hạ mời luôn một số anh em trong bổn cục cùng tham dự cho thêm phần nhiệt náo. Nhưng thái độ của Bình huynh không rõ rệt thành ra thuộc cấp chẳng ai dám nhút nhích.
Liễu Hạo Sanh cười lạnh :
- Tốt ! Tốt ! Vưu huynh không hiềm hạ cố thì chúng ta cứ kết giao với nhau còn cái vụ tiểu tử họ Mã đó hãy để sau này sẽ bàn lại. Xong tiệc rượu đêm nay tại hạ mời luôn các vị đến Hàng Châu rồi mình vui chơi mấy bữa.
Mạt Tử không muốn gần con người đó vội thốt :
- Liễu trang chủ hạ cố anh em tại hạ xin đa tạ thanh tình, nhưng gần đây sự việc trong tiêu cục quá phiền phức nên anh em tại hạ bận thu xếp sợ không có thời giờ rổi rảnh.
Liễu Hạo Sanh xem thường anh em họ Mạt đáp :
- Nếu hai vị bận việc thì thôi tại hạ không dám cưỡng ép. Còn Yến huynh không bận gì cho lắm !
Mạt Tử tiếp :
Yến huynh là tổng tiêu đầu của bổn cục tuy nhiên mọi việc nhỏ nhặt đều do anh em tại hạ giải quyết. Trừ trường hợp quan trọng cần phải nhờ đến Yến huynh còn thì Yến huynh cũng khá nhàn rổ ! i Liễu Hạo Sanh gật đầu :
- Vậy là được rồi ! Tại hạ xin mời Yến huynh đến chơi Hàng Châu mấy hôm.
Tuy Yến huynh vắng mặt song hai vị cứ yên tâm. Dù sao thì tại hạ cũng còn được giang hồ nể nang ít nhiều, có tại hạ đánh tiếng chắc không mấy kẻ dám gây phiền phức gì cho hai vị đâu ?
Anh em họ Mạt đáp ứng qua loa.
Liễu Hạo Sanh quay qua Vưu Tuấn hỏi :
- Còn Vưu huynh ? Có bằng lòng ban cho bổn trang cái vinh quang đón tiếp một thượng khách chăng ?
Vưu Tuấn đáp :
Yến huynh là tổng tiêu đầu nên được tự do còn tại hạ thì không tự chủ lấy thân mình được. Muốn làm gì thì phải có sự chấp thuận của chủ nhân !
Liễu Hạo Sanh cao giọng :
- Thế thì Vưu huynh ly khai Long Võ Tiêu Cục đi về Hồng Diệp Trang nhất định là Vưu huynh được trọng dụng hơn nhiều !
Vưu Tuấn lắc đầu :
- Nếu tại hạ là một phó tiêu sư thì đi hay ở tùy tiện chẳng có gì ràng buộc cả.
Đằng này tại hạ vừa được bổ sung vào hàng ngũ chánh tiêu đầu với một khế ước dài hạn, còn phải hành nghề mấy năm nữa mới giải ước ! Cho nên tại hạ khó vâng lời trừ ra có chủ nhân là Bách Bình huynh đồng ý .
Liễu Hạo Sanh suy nghĩ một lúc :
- Thì ra Vưu huynh vừa được tuyển điền khuyết ! Vưu Tuấn thở dài : - Phải !
Y ngầm biểu thị mình là người trong Thiên Ma Giáo nên bị ước thúc mất cả tự do. Nếu Liễu Hạo Sanh là người chủ trì phân đàn Hàng Châu tất phải hiểu phàm ai vào Thiên Ma Giáo rồi là đừng trông thoát khỏi sự kiềm tỏa của giáo hội.
Liễu Hạo Sanh trầm ngâm một phút :
Để tại hạ thương lượng với Mã Bách Bình, bảo hắn nhượng Vưu huynh đệ cho tại hạ !
Vưu Tuấn mỉm cười :
- Chỉ cần Bách Bình huynh chấp thuận là tại hạ vui vẻ tuân mạng. Liễu Hạo Sanh lạnh lùng :
- Hắn không đồng ý cũng không được. Tại hạ sẽ tìm phụ thân của hắn đặt thẳng vấn đề với lão ấy.
Vừa lúc ấy có tiếng thốt oang oang từ bờ vọng ra thuyền :
- Tổng tiêu đầu của Long Võ Tiêu Cục Mã Bách Bình tại Kim Lăng xin bái phỏng trang chủ Hồng Diệp Trang Hàng Châu !
Liễu Hạo Sanh cau mày :
- Tại hạ không ngờ hằn lại đến làm giảm cái hứng du hồ của tại hạ ! Phiền Điền huynh nói mấy tiếng khước từ !
Điền Vũ long điểm một nụ cười bước ra ngoài hướng về bờ hồ thốt :
- Xin lỗi vậy ! Bổn trang chủ hẹn ngày khác đến đáp lể, xin tôn giá trở về !
Nhưng một tấm thiếp bái phỏng có dát vàng từ trên bờ bay xuống.
Thuyền cách bờ ba bốn mươi trượng, cánh thiếp bằng giấy nhẹ nhàng vượt khoảng cách đó bay đi, chuẩn như hòn sỏi.
Công lực của người phóng cánh thiếp hẳn là phi thường.
Điền Vũ long tiếp lấy, ấn chân xuống thuyền, vận lực phóng trả lại lên bờ.
Đồng thời y thốt :
- Không dám tiếp nhận ! Xin hoàn. Cánh thiếp tờ bờ bay trở ra lại. Cùng lúc Mã Bách Bình cất tiếng :
- Bái phỏng là do ý chân thành, xin cho hội kiến ! Điền Vũ long lại đưa tay đón bắt.
Cánh thiếp bay nhanh hơn, mạnh hơn, y chụp được một bên, dư đà chưa dịu, một bên cánh thiếp bay luôn thành ra rách toạc.
Cánh thiếp rách không hoàn lại được nữa. Điền Vũ long ngượng thốt :
- Trang chủ thứ cho ! Tại hạ không làm tròn sứ mạng giao phó ! Liễu Hạo Sanh mỉm cười :
- Công lực của Điền huynh cao lắm, tiểu đệ kém xa ! Tuy nhiên chúng ta đừng di động thuyền cận bến thử xem hắn sẽ làm sao !
Chính y hướng lên bờ thốt :
- Chưa có phương tiện rước khách kịp thời, xin chờ một chút !
Đồng lúc y thốt, một bóng người ung dung bước đi trên mặt nước tiến đến du thuyền, Liễu Hạo Sanh buột miệng kêu lên : - Tiểu tử đó quả là tay khá !
Đúng là Mã Bách Bình.
Vai tả mang roi bạc, hông đeo bửu kiếm vàng, Mã Bách Bình đến bình đài thản nhiên bước lên.
Y vòng tay thốt :
- Tiệc vui thế này mà trang chủ lại bỏ sót tại hạ không cho tham dự thực là đáng tiếc cho tại hạ ! Không dằn lòng được nữa nên tại hạ đành dày dạn đến đây làm một tân khách lỳ !
Liễu Hạo Sanh bật cười ha hả :
- Liễu này chỉ sợ mình hèn không dám mời thỉnh cao nhân. Nếu được Mã tổng tiêu đầu chiếu cố thì còn gì hân hạnh hơn !
Y đưa tay chỉ chiếc ghế bên tả cạnh y, chiếc ghế đó vốn dành cho Điền Vũ long.
Mã Bách Bình lắc đầu :
- Khách bất tốc lúc nào cũng là kẻ tội nên đâu dám chiếm ghế trên ! Xin cho tại hạ ngồi cuối tiệc vậy !
Y đến cuối tiệc tự động kéo ghế ngồi xuống.
Vưu Tuấn đứng lên, toan dời ghế của mình xuống cuối bàn, Mã Bách Bình khoát tay :
Vưu huynh cứ ngồi đó, ở đây đâu phải là tiêu cục mà cần phân tôn ty thượng hạ. Tất cả đều là khách thì phải tôn trọng sự sắp xếp của chủ nhân ! Huống chi bổn tòa là thứ khách lọt sổ !
Vưu Tuấn suy nghĩ một chút rồi ngồi lại chỗ củ. Liễu Hạo Sanh cất tiếng :
- Trên giang hồ còn ai không nghĩ danh hiền phụ tử là những nhận vật thượng đỉnh đáng mặt lãnh tụ võ lâm ! Đến Kim Lăng tại hạ có bổn phận bái kiến để xin được lưu trú mấy hôm ngoạn thưởng trăng nước Tần Hoài. Cuộc tiệc hôm nay có đáng gì mà tại hạ dám với cao cung thỉnh tôn giá giáng lâm làm chủ tọa ! Tổng tiêu đầu hạ cố đến đây như thế này là quang vinh cho tại hạ lắm đó, dám đâu xem tổng tiêu đầu là một bất tốc chi khách !
Mã Bách Bình cười lớn :
- Cha con tại hạ sánh sao bằng được với vị anh hùng khét tiếng vùng Tái Bắc, từng giữ vai trò m inh chủ bảy tỉnh Trung Nguyên, điều khiển hào kiệt một nữa võ lâm suốt nhiều năm dài ! Chỉ nội cái việc tổ chức một cuộc rượu hôm nay trong khung cảnh cầu kỳ , tay vung vạn lượng bạc nhẹ nhàng hơn phấn thổ cũng đủ chứng tỏ hào khí của một siêu nhân. Thật là đáng phục ! Đáng phục !
Hai tiếng cầu kỳ có nghĩa là châm biếm rõ rệt. Huống chi Mã Bách Bình lập đi lập lại mấy lượt !
Thoạt đầu Liễu Hạo Sanh còn cười gượng, sau cùng thì y biến sắc mặt trầm giọng hỏi :
Mã tổng tiêu đầu đến đây để giáo huấn tại hạ, cho rằng tại hạ quá phung phí tiền bạc ?
Mã Bách Bình vẫn cười :
- Làm gì tại hạ dám giáo huấn Liễu trang chủ ! Bất quá tại hạ thấy sao nói vậy thôi !
Liễu Hạo Sanh càng biến sắc mặt, hướng qua Điền Vũ long gằn từng tiếng : - Nhờ Điền huynh đuổi hộ những kẻ không đáng có mặt tại đây !
Điền Vũ long do dự một chút đoạn đứng lên, chưa kịp dời ghế thì Mã Bách Bình điềm nhiên bảo :
- Thư thả một chút ! Tại hạ biết mình đến đây là không được hoan nghênh nhưng bắt buột phải đến. Tại hạ đến để trình một lễ vật, trình xong là đi liền.
Điền Vũ long hỏi :
- Lễ vật gì ?
Liễu Hạo Sanh hừ lạnh :
- Lễ vật gì cũng mặc, không nên tiếp nhận ! Mã Bách Bình mỉm cười :
- Không tiếp nhận cũng chẳng sao, tuy nhiên trang chủ nên nhìn qua một thoáng rồi trả lại cũng không muộn !
Y lấy trong mình ra một mảnh giấy rồi tiếp :
- Liễu trang chủ gọi hết danh kỷ Tần Hoài đến đây giúp vui trong cuộc rượu nhưng lại quên một hạng sắc nước hương trời là Kim Tử Yến. Do đó tại hạ thỉnh nàng đến đây luôn. Tại hạ thay trang chủ bổ sung một khuyết điểm.
Liễu Hạo Sanh lạnh lùng đáp :
- Tại hạ không quên mà cố ý không gọi !
Mã Bách Bình hỏi :
- Tại sao trang chủ bỏ sót người ta vậy ? Thử hỏi tại sao người ta chịu nổi ? Hà huống nàng là người bạn lòng của Yến huynh ? Trang chủ muốn làm cho Yến huynh bẽ mặt hay muốn làm vũ nhục nàng ?
Liễu Hạo Sanh vội cải :
- Bởi vì nàng là bạn lòng của Yến huynh nên tại hạ mới không dám mạo phạm xem nàng đồng dạng với các ca kỹ khác. Do đó tại hạ không gọi !
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Nhưng Kim cô nương thì không tưởng như vậy. Nàng cho rằng Liễu trang chủ cố ý hạ nhục nàng khiến cho nàng từ nay về sau phải mất giá, hết còn sinh hoạt với cái nghề này nữa. Bởi nghĩ thế nên nàng tìm một nhân sĩ có thế lực tại Kim Lăng nhờ đến đây can thiệp với Liễu trang chủ để phục hồi thinh giá của nàng.
Liễu Hạo Sanh thốt :
- Nhân sĩ tại Kim Lăng có thế lực bậc nhất là các hạ chứ còn ai nữa ! Nhưng họ Liễu này không bao giờ tiếp nhận sự chỉ sử của các hạ đâu !
Mã Bách Bình cười nhẹ :
- Trang chủ lầm rồi ! Vị nhân sĩ có thế lực đó trên bậc tại hạ nhiều, tại hạ đây còn phải tuân theo mạng lịnh của vị ấy nữa đấy ! Tại hạ đến đây là để chuyển một câu nói của vị nhân sĩ đó cho trang chủ. Chính y tri trì Kim cô nương vậy xin trang chủ xem đây !
Y trao mảnh giấy qua cho Điền Vũ Long.
Điền Vũ Long xem qua kêu lên :
- Cái gì lạ lùng thế ? Như là bùa của đạo sỉ vậy ?
Liễu Hạo Sanh biến sắc mặt bảo gấp :
- Trao đây cho tại hạ Điền huynh !
Vưu Tuấn cũng biến sắc mặt.
Yến Thanh cha biết gì cũng giật mình, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản.
Mảnh giấy có một hình tròn, trong hình có chi chít những nét ngoằn ngoèo.
Hình Thiên Ma Lịnh.
Mã Bách Bình đưa tay lấy chiếc Thiên Ma Lịnh thoa màu, in vào giấy.
Liễu Hạo Sanh thốt :
- Việc riêng tư của tại hạ y khéo đa sự nhúng tay vào làm chi ?
Mã Bách Bình cười nhẹ :
- Tại hạ không hiểu rõ lắm ! Mảnh giấy do Kim cô nương nhờ tại hạ mang trao cho trang chủ. Trang chủ muốn gặp người ấy hay không thì tùy ý !
Liễu Hạo Sanh không biết làm sao hơn đành thốt :
- Xin mời !
Mã Bách Bình tiếp :
- Nếu thế trang chủ hãy giải tán cái đám đàn hát đó đi.
Liễu Hạo Sanh gật đầu lấy một chiếc thanh la nhỏ, đánh lên một tiếng.
Từ trong bờ hơn mời chiếc thuyền lớn lớt ra, cặp nhà bè tiếp bọn đàn hát đưa trở lại đất liền.
Trong lúc đó Vưu Tuấn thì thầm với anh em họ Mạt một lúc. Anh em họ Mạt trà trộn theo bọn đàn hát rời nhà bè luôn.
Không lâu lắm một con thuyền nhỏ cặp nhà bè, trên thuyền có Kim đại nương, Kim Tử Yến và Quách Tiểu Cầm.
Cả ba lên bình đài.
Kim đại nương trầm gương mặt thốt :
- Liễu trang chủ ! Chủ nhân bảo rằng trang chủ phô trương quá đáng đó nhé!
Liễu Hạo Sanh cười lạnh :
- Chính chủ nhân nói vậy thật sao ?
Kim đại nương quăng chiếc bài đồng xuống mặt bàn kêu rốp một tiếng, gằn giọng :
- Chẳng lẽ tự già bịa ra lịnh chủ ?
Liễu Hạo Sanh nhìn thoáng qua Yến Thanh.
Kim đại nương tiếp nhanh :
- Tuy Yến đại hiệp là người ngoài song biết rõ sự tình tại Kim Lăng này. Liễu trang chủ muốn nói gì thì cứ nói không sao đâu !
Liễu Hạo Sanh cười khãy một tiếng chụp chiếc bài đồng quăng xuống hồ.
Mọi người đều biến sắc.
Đoạn y lấy ra một chiếc bằng bạc nháng lên vài lợt rồi thốt :
- Này Kim Tuyết Nương ! Ngươi to gan lắm mới dám bịa lịnh chỉ như thế !
Kim đại nương sửng sờ.
Liễu Hạo Sanh trầm giọng tiếp :
- Liễu này là hộ pháp tổng đàn chấp chưởng ngân bài, phân đàn Hàng Châu đặt tại Hồng Diệp Trang bất quá là để làm vậy thôi. Nếu chủ nhân có lịnh chỉ gì cần truyền với ta thì ít nhất cũng ban ra một ngân bài lịnh. Ngươi dám dùng đồng bài lịnh tác oai tác phúc với ta thì quả thật cái gan của ngươi to hơn núi đấy !
Kim đại nương trầm ngâm một chút :
- Thật tình già không biết điều ấy !
Liễu Hạo Sanh hừ một tiếng :
- Tự chuyên dùng đồng bài lịnh chỉ thị vu vơ rồi nói là không biết là thôi ?
Kim đại nương quật cường phản đối ngay :
- Thế ngươi muốn làm sao ?
Liễu Hạo Sanh bĩu môi :
- Muốn sao ngươi còn hỏi ta nữa sao ? Chẳng lẽ ngươi không hiểu ?
Kim đại nương trầm gương mặt :
- Tuy cấp bậc ngươi cao hơn ta song mỗi người tùy thuộc một phân đàn khác biệt. Dù ta có sơ thất ngươi cũng không có quyền trách cứ.
Liễu Hạo Sanh lạnh lùng :
- Được rồi ! Ngươi nói sao hãy nhớ lấy làm vậy đó nhé ! Ta sẽ tìm một người có quyền trách cứ để đối thoại với ngươi. Ngươi hãy chờ xem !
Kim đại nương liếc mắt ra hiệu cho Quách Tiểu Cầm.
Quách Tiểu Cầm len lén lấy chiếc ống đồng nhắm ngay vào người Liễu Hạo Sanh sắp sửa bấm nút cơ quan.
Nhưng Điền Vũ Long nhanh mắt vội tung chân đạp vào chiếc bàn trước mặt.
Chiếc bàn ngã tới đập ngay vào Quách Tiểu Cầm, đúng lúc nàng bấm nút cơ quan. Bao nhiêu mũi đinh độc từ trong ống đồng bắn ra chạm mặt bàn đóng cứng vào đó.
Vừa lúc đó một vệt sáng từ tay Liễu Hạo Sanh bay tới cắp phập vào yết hầu của Quách Tiểu Cầm.
Một chiếc đũa bạc, phóng cực mạnh, thủng cổ trổ ra sau lưng.
Đà chiếc đũa đi quá mạnh đẩy luôn Quách Tiểu Cầm rơi xuống hồ.
Kim đại nương biến sắc mặt kêu lên :
- Liễu Hạo Sanh sao ngươi dám giết người của ta ?
Liễu Hạo Sanh cười lạnh :
- Tại vì nàng có ý bất lợi cho ta ?
Kim đại nương kêu lên :
- Sưao ngươi biết ?
Liễu Hạo Sanh đưa tay chỉ mặt bàn đáp :
- Nàng dùng độc châm bắn ta, cái đó cha phải là một chứng cứ sao ?
Kim đại nương cao giọng :
- Nó còn bé quá có biết gì đâu mà ngươi đổ cho nó toan sát nhân ! Nó lấy chiếc ống đồng cầm tay là để phòng bất trắc. Nếu gã bằng hữu của ngươi không hất chiếc bàn thì có ai chạm trúng cơ quan mà bắn đinh ra ?
Điền Vũ Long cười mỉa :
- Nhưng nếu chờ nàng xuất thủ mới dự phòng thì muộn lắm đó bà ơi ?
Kim đại nương cười gằn :
- Tài nghệ của ngươi khá lắm đó ! Ngươi phải biết độc đinh đó lợi hại không tưởng, nếu nó muốn giết Liễu Hạo Sanh thì chiếc bàn kia không ngăn chặn nổi đâu !
Điền Vũ Long vẫn cười :
- Nếu chính bà xử dụng thì dù chiếc bàn bay tới bà cũng không hoảng hốt bấm liền nút cơ quan như vậy. Nhưng nàng ấy là một con bé con đâu có bình tĩnh được như bà ! Tại bà dùng người không đúng việc thành ra thất bại !
Kim đại nương hướng qua Mã Bách Bình hỏi :
- Người trong phân đàn Kim Lăng bị giết người tính sao đây ?
Mã Bách Bình đáp :
- Xin do đại nương quyết định !
Kim đại nương gật đầu :
- Thanh toán y ! Mọi việc có ta phụ trách !
Bà vung chiếc quảy tấn công trước.
Điền Vũ Long tuốt kiếm nghinh đón liền.
Mã Bách Bình do dự một chút đoạn tiến tới trước mặt Liễu Hạo Sanh tay tả roi, tay hữu kiếm đồng một lợt phóng ra.
Liễu Hạo Sanh rút trường kiếm ngang nhiên phản công.
Yến Thanh hấp tấp gọi :
- Cùng là người nhà cả, sao các vị bất chấp hòa khí ?
Kim Tử Yến nắm chéo áo chàng giữ lại thốt :
- Việc của họ mặc họ, công tử không cần quan tâm !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Sưong phương đều là bằng hữu của tại hạ làm sao tại hạ không quan tâm được !
Thực ra chàng cũng không muốn can thiệp song trong cuộc có Điền Vũ Long mà Điền Vũ Long thì luôn luôn bị Kim đại nương bức dồn lùi lại.
Tài nghệ của Tạo Hóa Thủ Long Vũ Điền không quá kém như vậy chàng thừa hiểu. Chẳng qua y bắt buột phải che dấu hành tung lai lịch nên không dám tận dụng sở năng thôi.
Tuy nhiên nếu để cuộc chiến kéo lâu dài thì Điền Vũ Long nguy mất.
Chàng phải nhảy vào cuộc giải nguy mới xong cho.
Giật chéo áo vuột khỏi tay Kim Tử Yến chàng lớt tới chụp chiếc quảy của Kim đại nương, thừa dịp Điền Vũ Long vung kiếm chém xuống đầu Kim đại nương.
Yến Thanh lập tức phóng một ngọn cước vào cổ tay Điền Vũ Long, kiếm vuột khỏi tay bay xuống hồ.
Kim đại nương dằng co giật chiếc quảy nhưng không giật được.
Chàng cao giọng thốt :
- Có việc gì cứ dùng lời lẽ với nhau, hà tất phải động thủ !
Kim đại nương hằn học :
- Yến Thanh ! Chúng giết người của già ! Hãy để già báo thù !
Yến Thanh giải thích :
- Đại nương ! Đích thực cái con bé đó có cái tâm mu không tốt ! Đêm rồi nàng định xâm nhập vào phòng của Liễu trang chủ để hành thích nhưng bị vị huynh đài họ Điền đó chế trụ. Hôm nay nàng lại toan ám sát một lần nữa nên bị giết là phải lắm.
Đại nương không thể trách cứ Liễu trang chủ được !
Liễu Hạo Sanh và Mã Bách Bình đã trao đổi với nhau hơn hai mươi chiêu, lúc đó cũng tự động dừng tay.
Liễu Hạo Sanh kêu lên :
- Kim Tuyết Nương ! Vậy ra đêm hôm qua ngươi kêu con bé đó đến hành thích ta ?
Yến Thanh vội biện hộ cho Kim đại nương :
- Không phải vậy đâu Liễu trang chủ. Tại hạ xin bảo chứng điều đó. Tiểu liễu đầu định hành thích tại hạ song nàng lầm phòng. Thay vì vào phòng tại hạ thì nàng sang bên trang chủ. Kim đại nương có bức bách nàng khai rõ lý do trước mặt tại hạ, nàng nói rằng tại vì hận tại hạ đánh bại nàng nên quyết giết tại hạ !
Liễu Hạo Sanh cười nhạt :
- Lời nói đó khó tin lắm !
Yến Thanh tiếp :
- Tin hay không tùy trang chủ, có điều tại hạ bảo chứng là Kim đại nương không mảy may liên quan đến vụ ám sát trong đêm vừa qua ! Nhất định là do một người nào đó chủ sử nàng nhưng trang chủ đã giết nàng rồi thì vô phương truy tra sự việc !
Liễu Hạo Sanh hưmột tiếng :
- Còn vụ đêm nay Yến huynh ăn nói làm sao đây ?
Yến Thanh đáp :
- Vụ đêm nay tại hạ chẳng biết gì ráo ! Không biết thì còn nói được gì ? Các đều là người cùng chung một tổ chức còn tại hạ là người ngoài thì đâu có tư cách chen vào ? Tuy nhiên song phương đều là bằng hữu của tại hạ, nếu các vị nể tình nhau thì nên bỏ qua đi còn như không vị mặt tại hạ sẽ không can thiệp nữa !
Liễu Hạo Sanh suy nghĩ một chút rồi gật đầu :
- Được ! tại hạ xin vâng lời Yến huynh. Nhưng còn các người kia biết họ có chịu bải cuộc không ?
Yến Thanh tiếp :
- Tại hạ tin Kim đại nương và Bách Bình huynh cũng nể mặt tại hạ như trang chủ vậy. Vụ đêm nay kể như kết thúc tại đây.
Chàng buông chiếc quảy của Kim đại nương.
Trước khi buông chiếc quảy chàng bóp mạnh, lưu lại hai ngón tay trên chiếc quảy bằng thép cứng.
Nhìn hai dấu ngón tay Kim đại nương biến sắc không dám lên tiếng phản đối.
Yến Thanh lại cười tiếp :
- Tại hạ cảm thấy cái hứng du hồ còn bốc mạnh, chẳng hay Liễu trang chủ có thể cùng tại hạ thưởng trăng một lúc nữa chăng ?
Liễu Hạo Sanh gật đầu :
- Có thể lắm chứ ! Tại hạ sẵn sàng !
Yến Thanh nắm tay Liễu Hạo Sanh và Điền Vũ Long cùng nhảy xuống chiếc thuyền của Kim Tử Yến. Tự chàng cầm mái chèo đẩy thuyền tách rời nhà bè.
Chàng quay lại gọi Mã Bách Bình :
- Ngày mai tại thuyền hoa của Kim Tử Yến tại hạ thiết tiệc chờ Mã huynh, xin Mã huynh hãy đến cho tại hạ có dịp tạ lỗi về việc làm trong đêm nay.
Mã Bách Bình khẳng khái đáp ứng.
Thuyền từ từ lớt mặt hồ.
Liễu Hạo Sanh thốt :
- Thì ra Yến huynh đã sớm biết tại hạ là người trong Thiên Ma Giáo !
Yến Thanh gật đầu :
- Phải ! Mã Bách Bình và Kim Tử Yến cố làm mọi cách để lôi cuốn tại hạ vào hội nhưng tại hạ luôn luôn cự tuyệt. Tại hạ chẳng biết tí gì về Thiên Ma Giáo cả nên không thiện cảm mà cũng chẳng ác cảm. Tại hạ vốn quen tánh thích được tự do... Liễu Hạo Sanh hỏi :
- Do đâu Yến huynh biết được tại hạ là người của Thiên Ma Giáo ?
Yến Thanh giải thích :
- Vưu Tuấn có nói với tại hạ Liễu trang chủ là phân đàn chủ của phân đàn Hàng Châu nhưng không rõ trang chủ có thân phận cao lớn !
Liễu Hạo Sanh thốt :
- Thực ra không có sai biệt bao nhiêu. Bất quá ngân bài hộ pháp trực thuộc tổng đàn, hành động tự do hơn một đồng bài phân đàn vậy thôi. Như tại hạ đã nói, phân đàn Hàng Châu được đặt ra là để chi trì chứ không đảm trách việc chi cả.
Yến Thanh hỏi :
- Thế trang chủ có nhiệm vụ gì ?
Liễu Hạo Sanh đáp :
- Quan sát tình hình phân đàn các nơi, theo dõi mọi hoạt động để báo cáo về tổng đàn. Tuy nhiên tại hạ khỏi phải đích thân thi hành công tác, những anh em của tại hạ tại quan ngoại ngày trước lãnh thi hành thay cho tại hạ. Cho nên nếu Yến huynh có ý... Yến Thanh vội thốt :
- Nếu trang chủ đề cập đến việc đó thì sự kết giao bằng hữu của chúng ta khó thành hình rồi ! Nếu muốn gia nhập Thiên Ma Giáo thì tại hạ đã nhận lời của Mã Bách Bình và Kim Tử Yến từ lâu đâu có đợi đến lúc gặp trang chủ.
Liễu Hạo Sanh suy nghĩ một chút rồi cười tiếp :
- Yến huynh không gia nhập thì càng tốt ! Thiên Ma Giáo là một tổ chức có hành động ma quái, không gian manh mà cũng không ám muội, không ẩn không hiện. Một tổ chức phiêu phiêu phưởng phưởng, như chập chờn như lơ lửng mường tượng như vô căn. Người có cốt khí không ai chịu gia nhập, chính tại hạ đây cũng lo ngại cho các huynh đệ ngày trước còn quyến luyến tại hạ, sẵn sàng làm việc cho tại hạ. Cũng may phần việc do họ đảm trách không có gì quan trọng, mà tại hạ cũng được nhàn chứ nếu không vậy thì đời nào tại hạ gia nhập.
Điền Vũ Long mỉm cười :
- Thế mà bao lâu nay dù đã trở thành một bằng hữu của trang chủ tại hạ chẳng biết trang chủ là người của Thiên Ma Giáo ! Trang chủ dấu cả tại hạ ! Thật không ngườ trang chủ là một nhân vật trọng yếu của tổ chức đó !
Liễu Hạo Sanh bĩu môi :
- Trong yếu cái quái gì ! Điền huynh có số tuổi giang hồ khá cao chắc cũng biết ít nhiều về Thiên Ma Giáo chứ ?
Điền Vũ Long đáp :
- Biết mờ hồ thôi ! Thiên Ma Giáo có thế lực lớn mạnh âm thầm khống chế võ lâm, hành động thần bí. Cả những người đồng giáo cũng chẳng nhận ra nhau trừ trường hợp cùng thi hành chung một công tác !
Liễu Hạo Sanh thở dài :
- Đúng vậy ! Thiên Ma Giáo có mời tám phân đàn rải rác khắp nơi nhưng hiện tại đã có sáu phân đàn bị người ta phá hủy. Hiện tại còn lại mời hai nơi thôi. Bởi người trong giáo không biết nhau nên thường sanh ra xung đột, gia dĩ kỷ luật lại lơi lỏng nên sự kềm thúc không được hữu hiệu lắm, ai ai cũng muốn tranh giành quyền ảnh hưởng cả. Như vừa rồi đó, tại hạ đã xuất chiếu kim bài lịnh vậy mà cái mụ già họ Kim chỉ có đồng bài lịnh cũng không tuân phục toan chống đối. Nếu không có Yến huynh ở trung gian chu toàn thì tại hạ cha biết hậu quả sẽ như thế nào nữa !
Yến Thanh mỉm cười :
- Phần thất bại về bọn Kim đại nương là cái chắc ! Trang chủ thừa sức áp đảo họ, nếu có sợ là sợ cho Điền huynh đây thôi !
Liễu Hạo Sanh lắc đầu :
- Cha hẳn vậy đâu Yến huynh ! Mã Bách Bình cũng là tay ghê gớm lắm đấy !
Yến Thanh hỏi :
- Kim đại nương oán hận trang chủ điều chi đến phải sanh xung đột ?
Liễu Hạo Sanh lắc đầu :
- Tại hạ nào có làm chi mụ ta đâu ! Có trời mới biết ý tứ của mụ ! Song phương có gì lạ nhau, mụ thừa hiểu tại hạ chủ trì phân đàn Hàng Châu kia mà ! Mụ không có lý do nào gây phiền phức cho tại hạ cả !
Điền Vũ Long mỉm cười :
- Trang chủ không biết chứ tại hạ biết ? Họ tranh giành Yến lão đệ đó ! Họ sợ trang chủ lôi cuốn Yến lão đệ về Hàng Châu tăng cường lực lượng trong tưương lai họ sẽ gặp nhiều khó khăn nếu xảy ra xự tranh chấp giữa hai phân đàn ! Cứ theo tình hình này thì cuộc tranh chấp đó đã dự bị từ lâu. Một cao thủ cỡ Yến lão đệ chẳng phải dễ tìm, phàm ai có chí lớn cũng không muốn để mất. Họ nóng nảy quá nên khai màn tranh chấp sớm và gấp !
Liễu Hạo Sanh mỉm cười :
- Họ nóng nảy làm chi. Tại hạ có muốn sanh sự với họ đâu ngoại trừ trường hợp bị cưỡng bách thì mới có phản ứng thích nghi.
Điền Vũ Long lắc đầu :
- Nhưng họ không tưởng như vậy và nghi quyết trang chủ muốn kết nạp Yến lão đệ. Huống chi kết nạp một người hà tất phải tiêu pha cả vạn lượng bạc cho một tiệc như trang chủ đã làm ! Qua cuộc an bày vừa rồi họ cho rằng trang chủ nhất định nắm Yến lão đệ cho kỳ được tự nhiên họ phải khẩn trương ! Họ không ngần ngại trở mặt sớm với người đồng giáo !
Liễu Hạo Sanh cau mày :
- Họ muốn giành Yến huynh thì tại sao họ phái người ám sát Yến huynh ?
Yến Thanh đáp :
- Việc ám sát là do liễu đầu tự tiện chủ trương, có thể là Kim đại nương đồng ý nhưng Mã Bách Bình và Kim Tử Yến phản đối. Trong đêm đó cả Kim Tử Yến và Mã Bách Bình đều có mặt tại cục trường, bất quá họ nấp trong bóng tối nào đó không thể xuất hiện thôi. Tuy nhiên Điền huynh chế ngự được tiểu liễu đầu rồi là họ rút lui liền.
Liễu Hạo Sanh cải :
- Không phải vậy ! Chính Kim Tử Yến vào phòng của tại hạ ! Tại hạ nhận ra nàng mà !
Yến Thanh gật đầu :
- Đúng ! Nhưng không có ý hành thích trang chủ mà chỉ muốn báo động với trang chủ thôi. Trang chủ sẽ báo động giây chuyền cho tại hạ đề cao cảnh giác. Nàng không muốn cảnh cáo tại hạ trực tiếp.
Liễu Hạo Sanh a lên một tiếng :
- Xem ra nàng ấy quả thật có tình ý nặng đối với Yến huynh !
Yến Thanh cười khổ :
- Vô ích ! Nàng không thể yêu người ngoài giáo trừ ra tại hạ bằng lòng gia nhập chứ ngược lại thì nàng phải thất vọng suốt đời.
Điền Vũ Long thốt :
- Có lẽ đối tượng của Quách Tiểu Cầm là Yến lão đệ đó. Bởi trong lúc cầm chiếc ống đồng nàng do dự rõ ràng. Nếu nàng quả quyết bắn Liễu trang chủ thì tại hạ dù có nhanh tay đến đâu cũng không đẩy kịp chiếc bàn làm bình phong ngăn chận !
Yến Thanh cho là có lý.
Lúc Quách Tiểu Cầm nâng chiếc ống đồng lên thì chàng đứng rất gần Kim Tử Yến.
Nếu Tiểu Cầm bắn chàng thì Kim Tử Yến cũng phải bị hại luôn.
Rồi nàng do dự, Điền Vũ Long phản ứng sớm, ống đồng nổ.
Cuối cùng chính nàng phải bỏ mạng vì chiếc đũa của Liễu Hạo Sanh !
Chàng thốt :
- Thảo nào Kim đại nương chẳng hận Điền huynh làm hỏng mất chiếc ống đồng.
Nếu không vậy thì Liễu trang chủ khó hòng sống sót !
Điền Vũ Long mỉm cười tỏ lời cảm tạ chàng can thiệp cứu y thoát khỏi tay Kim đại nương.
Liễu Hạo Sanh thốt :
- Việc gia nhập bổn giáo chúng ta bỏ qua đi. Tại hạ chỉ mới Yến huynh sang Hàng Châu chơi một chuyến.
Điền Vũ Long dùng ánh mắt ngăn trở song Yến Thanh thản nhiên đáp :
- Đi đành là phải đi rồi song tại hạ xin hẹn lại vài tháng sau bởi tại hạ vừa lãnh việc, phải phục vụ cho người.
Bỏ đi ngang như vậy sợ người ta phiền trách.
Liễu Hạo Sanh cau mày :
- Vài tháng sau thì lâu quá ! Vả lại sau một tháng thì tại hạ có việc phải đến vùng Bắc Tái viếng các huynh đệ ngày xa, xem họ làm ăn như thế nào. Cái chức minh chủ thuở nào ngoài mặt thì tại hạ đã giải trừ song bên trong còn âm thầm chi trì đồng bạn củ. Chính vì lẽ đó nên tại hạ thỉnh thoảng xuất du quan ngoại một lần.
Yến Thanh vụt hỏi :
- Trang chủ đã làm lãnh tụ võ lâm lục tỉnh miền bắc oai vọng lẩy lừng, thế lực to lớn, dọc ngang bất chấp ai trên đầu thì tại sao lại cam tâm về với kẻ khác để chịu sự chế phục của người ta ?
Liễu Hạo Sanh thở dài :
- Không còn cách nào hơn ! Thiên Ma Giáo quan tâm đến người nào chọn rồi là người đó không gia nhập không xong. Nếu tại hạ phản kháng thì trước hết đám huynh đệ của tại hạ thọ hại. Lúc đầu tại hạ cứ tưởng là Thiên Ma Giáo chỉ dọa khiếp người thôi nhưng trong vòng ba tháng tại hạ tổn thất sáu anh em, toàn là những tay đắc lực của tại hạ. Sự kiện đó bắt buộc tại hạ phải cúi đầu.
Yến Thanh hỏi :
- Tất cả đều bỏ mạng vì mũi Xuyên Tâm Tiêu ?
Liễu Hạo Sanh gật đầu :
- Phải ! Người thứ nhất bị giết tại hạ lưu tâm phòng bị nhưng vô ích. Rồi người thứ hai thứ ba... nối tiếp ngã gục. Chẳng tìm ra một manh mối nhỏ nhặt nào. Tại hạ bèn trao nhiệm vụ cho một người thân tín thay thế tại hạ Ở Bắc Tái điều khiển anh em còn tại hạ thì cải tên đổi hiệu đến Hàng Châu kiến tạo Hồng Diệp Trang làm một trang chủ. Cho đến bây giờ các huynh đệ của tại hạ vẫn cha biết là tại hạ có liên quan đến Thiên Ma Giáo. Họ luôn thúc giục tại hạ tìm Thiên Ma Giáo để báo cừu cho đồng bạn. Tại hạ không biết giải thích với họ như thế nào nữa !
Yến Thanh hỏi :
- Trang chủ có thấy mặt Thiên Ma Lịnh Chủ chăng ?
Liễu Hạo Sanh cười khổ :
- Con mẹ nó, thấy thì có thấy mấy lần song chỉ thấy một người bao mặt, thấy nhvậy có ích gì ?
Yến Thanh chớp mắt :
- Sưao trang chủ không tìm cách giật vuông vải bao mặt ?
Liễu Hạo Sanh thở dài :
- Không làm sao được ! Tại hạ đơn thân độc lực tự nhận thấy khó thực hiện ý muốn đó, các huynh đệ của tại hạ thì không đủ bản lỉnh giúp tại hạ, hơn thế tại hạ cũng không muốn cho họ biết gì về quan hệ của tại hạ và Thiên Ma Giáo nên trong các cuộc tiếp xúc với Thiên Ma Giáo tại hạ đều tìm cách tránh họ. Tại hạ ngăn cấm các huynh đệ đến Hàng Châu trừ trường hợp bất khả kháng cần liên lạc gấp với tại hạ.
Còn thì chính tại hạ đích thân đến Biên Tái hội họp với họ theo một chu kỳ nhất định.
Dừng lại một chút y tiếp :
- Tại hạ tưởng nếu có một người như Yến huynh nấp ở đâu đó lúc tại hạ tiếp xúc với Thiên Ma Lịnh Chủ bất thình lình xông ra, như vậy là có hy vọng khám phá ra chân tướng của Thiên Ma Lịnh Chủ !
Điền Vũ Long lắc đầu :
- Chắc gì người tiếp xúc với trang chủ là Thiên Ma Lịnh Chủ chân chánh ?
Liễu Hạo Sanh thốt :
- Chúng ta căn cứ vào thinh âm của người tiếp xúc. Nếu là người giả thì không nhất định duy nhất có một người có nhiệm vụ đặc biệt tiếp xúc với tại hạ. Giả nhkh ông cần là người duy nhất và đương nhiên có sự đổi thay lần này người này, lần khác người khác thì thinh âm phải khác. Nếu gặp trường hợp thinh âm quen thuộc chứng tỏ không có sự đổi thay người thì tại hạ ra ám hiệu cho Yến huynh xuất hiện bất ngườ chế trụ ! Có nhiều hy vọng người quen thuộc là Thiên Ma Lịnh Chủ chân chánh !
Điền Vũ Long gật đầu :
- Cách đó được lắm ! Chúng ta có thể làm thử !
Yến Thanh điềm nhiên :
- Tại hạ không thấy hứng chút nào bởi đối với Thiên Ma Giáo tại hạ không oán không thù thì tại sao lại sanh sự với y ? Chủ trương của tại hạ là trung lập, không theo ai bỏ ai. Đừng ai chạm tới mình là không bao giờ mình chạm tới ai. Ai sanh sự là tự lực phản ứng, không kết phe kết phái nhờ ngoại lực.
Điền Vũ Long giật mình :
- Thì ra lão đệ không muốn khám phá chân tướng con người bí mật đó ?
Yến Thanh cười nhẹ :
- Nói thật tại hạ không muốn ! Mã Bách Bình đã nói cho tại hạ biết có bao nhiêu người muốn khám phá rồi song tất cả đều chết với Xuyên Tâm Tiêu. Tại hạ thì còn muốn hưởng lạc thú thêm mấy năm nữa, không thể chết vội !
Điền Vũ Long a lên một tiếng rồi nín lặng.
Liễu Hạo Sanh thốt :
- Tại hạ đã thử hai lần song vẫn còn sống nhăn đây ! Trong hai lần đó tại hạ chế phục được người tiếp xúc, sau khi lột vuông khăn bao mặt của họ tại hạ thất vọng vô cùng thì ra họ toàn là những tay tầm thường, hoàn toàn xa lạ. Thiên Ma Lịnh Chủ biết chuyện song vẫn bỏ qua. Đó là một điểm tốt của y, y không sợ người đối phó với y.
Co nhiều người mu toan khám phá chân tướng của y song đều thất bại, y chỉ cảnh cáo suông rồi tha thứ luôn. Chỉ khi nào gặp kẻ quyết tâm hãm hại y thì y mới dùng đến Xuyên Tâm Tiêu và lúc đó rồi thì đừng hòng ai sống sót. Tại hạ dám bảo chứng những điều tại hạ vừa nói !
Yến Thanh mỉm cười :
- Cái đó có lạ gì ! Y tha thứ cho một số người là vì y muốn thu dụng số người đó.
Muốn dùng thì phải để cho người ta sống chứ ! Y chỉ giết những người nào mà y không cần dùng hoặc thấy là không thể khuyến dụ gia nhập. Gặp tại hạ là y chẳng bao giờ khách khí buông tha !
Liễu Hạo Sanh trầm ngâm một chút sau cùng thở dài :
- Yến huynh không muốn gia nhập tại hạ không thể cưỡng ép. Có điều tại hạ xin thành thật khuyên Yến huynh từ nay hãy làm cách nào để biểu thị là mình không có ý chống đối Thiên Ma Giáo. Bằng không thì Yến huynh sẽ gặp nguy là cái chắc. Thiên Ma Lịnh Chủ không hề nương tay đối với những ai mu toan bất lợi cho y !
Yến Thanh gật đầu :
- Cho nên tại hạ cố bảo trì tình bằng hữu với Liễu trang chủ và Mã Bách Bình hy vọng hai vị giải thích hộ tại hạ cho Thiên Ma Lịnh Chủ đừng hiểu lầm !
Liễu Hạo Sanh cười nhẹ :
- Về phần tại hạ thì đương nhiên là vậy rồi song tin hay không là việc của tổng đàn, tại hạ không dám bảo đảm !
Yến Thanh cười khổ :
- Tại hạ đã biểu minh thái độ mà tổng đàn không tin thì đành vậy, tại hạ còn biết làm sao hơn ! Tại hạ chỉ nhắn lời Thiên Ma Lịnh Chủ đừng bao giờ chỉ định bằng hữu của tại hạ ám toán tại hạ ! Bằng hữu ám toán bằng hữu là một sự cực thương tâm, tại hạ không chịu nổi ! Tại hạ vốn rất quý trọng tình cảm song trong trường hợp tự vệ tại hạ phải phản ứng nhưng giết bằng hữu diệt tình cảm là việc mà tại hạ sẽ phải ân hận suốt đời !
Liễu Hạo Sanh bật cười ha hả :
- Yến huynh yên tâm ! Về Mã Bách Bình tại hạ chẳng biết như thế nào chứ tại hạ thì quyết không làm đều chi bất lợi cho Yến huynh. Hà huống Thiên Ma Giáo có muốn giết ai thì chỉ do Lịnh Chủ hạ thủ ! Xuyên Tâm Tiêu đâu phải là vật tùy thân của tại hạ mà muốn dùng là sẵn có cho mà dùng bất cứ lúc nào ! Xuyên Tâm Tiêu đâu có trao cho thuộc hạ một cách bừa bãi !
Yến Thanh thốt :
- Đa tạ Liễu trang chủ ! Mong trang chủ vì giao tình của chúng ta thông tri cho tại hạ biết qua nếu nghe phong phanh Thiên Ma Lịnh Chủ kêu án tại hạ để cho tại hạ kịp thời đề phòng.
Liễu Hạo Sanh trầm giọng :
- Cần gì Yến huynh phải dặn ! Bổn phận của tại hạ mà. Vả lại biết đâu tại hạ chẳng làm hơn thể là quan sát cuộc chiến như lợt trận hộ Yến huynh ! Vô luận làm sao Yến huynh cũng là bằng hữu của tại hạ, Thiên Ma Lịnh Chủ là đối đầu. Tại hạ hy vọng Yến huynh trừ diệt được ác ma cho giang hồ được bình định !
Họ đàm đạo với nhau một lúc nữa rồi cặp thuyền vào bờ chia tay nhau.
Yến Thanh không vội vào thành đi quanh quẩn ven hồ một lúc. Bình minh lên chàng vào Kê Minh Tự nghe tăng nhân tụng thời kinh sớm, ở lại đó mợn giấy bútsao lại một biến tâm kinh nhờ hòa thượng thiêu hóa.
Chàng trao mấy lượng bạc cho chùa gọi là tiền hương hỏa rồi rời nơi đó về thành.
Vào giờ ngọ chàng đến thuyền của Kim Tử Yến để đặt tiệc rợu đãi Mã Bách Bình như đã hứa trong đêm.
Kim đại nương còn hận về cái chết của Quách Tiểu Cầm nên không dự tiệc.
Trong lúc uống ăn Mã Bách Bình giải thích hành động đêm rồi.
Y cho biết sở dĩ có sự xung đột là vì phân đàn Kim Lăng sợ có sự giành giật chàng như Điền Vũ Long đã suy đoán.
Y thừa nhận đối tượng vụ ám sát của Quách Tiểu Cầm là chàng chứ không phải Liễu Hạo Sanh.
Bất quá y thanh minh là y và Kim Tử Yến không hề hay biết mu đồ đó và tất cả đều do chủ ý của Kim đại nương.
Y cho biết luôn là sau vụ đó y đã nghiêm trọng cảnh cáo Kim đại nương, nếu từ nay bà còn tùy tiện hành động như thế thì y sẽ giết bà rồi sẽ liệu cách xử trí với tổng đàn. Dù Kim đại nương là phó phân đàn chủ y cũng không ngán. Mời hộ pháp là người tâm phúc của y họ sẽ bênh vực chi trì y trong lúc này.
Kim Tử Yến dự tiệc chỉ thính đàm chứ không nói gì để mặc Mã Bách Bình muốn nói gì thì nói.
Khi hoàng hôn xuống thì tiệc r ơu tan, Mã Bách Bình cáo từ. Kim Tử Yến giữ Yến Thanh lại thả thuyền ra giữa dòng sông.
Nàng thốt :
- Công tử không nên trách mẹ tôi ! Sau khi nghe chúng ta nói chuyện với nhau bà rất lo ngại cho tôi nên bắt buộc phải đối xử với công tử như vậy.
Yến Thanh mỉm cười :
- Tại hạ không hề trách bà !
Kim Tử Yến thấp giọng tiếp :
- Qua cuộc chiến đêm vừa rồi mẹ tôi đã biết là võ công của công tử rất cao, thừa sức bảo vệ cho tôi nên bà quyết tâm chi trì chúng ta, tình nguyện đứng hẳn về phía chúng ta. Bà sẵn sàng hy sinh để giúp chúng ta khám phá chân tướng của Thiên Ma Lịnh Chủ. Đồng thời bà cũng âm thầm tìm hiểu lai lịch của Lịnh Chủ. Có vậy công tử mới dễ dàng đối phó với Thiên Ma Giáo !
Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ không hề nói là muốn đối phó với Thiên Ma Giáo !
Kim Tử Yến cười khổ :
- Chúng tôi thành tâm thành ý đối với công tử vậy sao công tử không chịu nói thật với tôi ! Mẹ tôi nhận định công tử là người do Cửu Lão Hội sai phái đến đây để đối phó với Thiên Ma Giáo. Biết như thế mẹ tôi phế bỏ bao nhiêu sự việc của phân đàn để chuyên tâm chi trì công tử mà công tử cứ thoái thác hoài như vậy thì ai mà chẳng chạnh lòng ? Tôi van cầu công tử đừng để mẹ con tôi phải thất vọng !
Yến Thanh suy nghĩ một chút rồi đáp :
- Tại hạ không phải là người trong Cửu Lão Hội cô nương đừng hiểu lầm. Tại hạ không muốn có sự thị phi nhưng nếu có cơ hội thì tại hạ cũng không từ bỏ một cuộc thực nghiệm để diệt trừ Thiên Ma Giáo. Tại hạ là con nhà võ thì phải làm hết bổn phận của mình. Cuộc thực nghiệm có kết quả thì giang hồ sẽ được bình định. Bằng thất bại thì một mình tại hạ chịu chết chứ không tưởng làm liên lụy đến ai cả !
Kim Tử Yến thở dài :
- Chứ tôi không là con nhà võ sao ? Chẳng lẽ nữ nhân lại không có hiệp tâm ?
Chẳng lẽ con nhà võ không thể giúp con nhà võ làm việc nghĩa được ?
Yến Thanh nắm lấy cổ tay áo nàng giữ rất lâu.
Chàng không cần phải nói nhiều, đôi lòng cảm thông hơn phải nói vạn lời.
Lâu lắm Yến Thanh mới cất tiếng nói :
- Có một điều này tại hạ phải nói mong cô nương hiểu cho ! Tại hạ không phải là một kẻ chuyên tình nhưng không thể vì cô nương mà vất bỏ bao nhiêu nữ nhân khác... Kim Tử Yến hỏi :
- Chị em họ Hoa ?
Yến Thanh gật đầu :
- Họ là những con người đáng thương hại !
Một chiếc thuyền con từ phía sau lớt nhanh tới, người trên thuyền cất tiếng gọi :
- Yến huynh ! Yến huynh có trên thuyền đó chăng ?
Âm thanh của Vưu Tuấn.
Kim Tử Yến căm hận :
- Cái gã đó đáng ghét lạ ! Như là âm hồn bất tán cứ bám mãi theo mà đòi ăn !
Không ai trốn nơi nào khỏi gã ! Không có chuyện gì là không có gã xía liền ! Tại sao công tử lại kết giao với con người như thế được chứ !
Yến Thanh mỉm cười :
- Vưu Tuấn biết điều lắm đó cô nương ! Nếu không có việc gì cực kỳ khẩn yếu y chẳng bao giờ đeo theo ai quấy nhiễu cả. Y là một bằng hữu tốt chẳng ai tốt hơn !
Vưu Tuấn đã nhảy lên thuyền Kim Tử Yến rồi :
Y cười hì hì thốt :
- Lỗi quá ! Yến huynh và Kim cô nương thứ cho nhé. Hẳn là Kim cô nương hận tại hạ ghê lắm ! Nhưng biết làm sao bây giờ cô nương ! Người ta nhờ tại hạ mà ! Anh em họ Mạt không dám đến đây sợ cô nương quở trách nên yêu cầu tại hạ đóng vai kẻ ác phá cuộc vui của người !
Yến Thanh hỏi :
- Họ có việc chi cần nhờ đến Vưu huynh thế ?
Vưu Tuấn đáp :
- Huynh Đệ Tiêu Cục vừa tiếp nhận một mối sinh ý. Hàng hóa chuyên vận trị giá một ngàn vạn lượng bạc, hộ tống phí ăn một phần mời trị giá hàng.
Yến Thanh kêu lên :
- Nghĩa là một trăm vạn lượng hộ tống phí. Một mối sinh ý to tát đó ! Nhưng làm sao lại lọt vào Huynh Đệ Tiêu Cục được ?
Vưu Tuấn tiếp :
- Chung quy do cái danh lớn của vị tổng tiêu đầu của Huynh Đệ Tiêu Cục đó !
Anh em họ Mạt không dám tiếp nhận toan đẩy qua cho Mã Bách Bình nhưng vị khách lại chỉ đích danh Huynh Đệ Tiêu Cục, yêu cầu họ Mạt hộ tống.
Yến Thanh a lên một tiếng :
- Hàng hóa như thế nào ?
Vưu Tuấn giải thích :
- Một chiếc rương đóng kín và một người đi theo, rương do người đó mang, chứa đựng gì thì tiêu cục không cần biết, kỳ hạn trong năm hôm đưa đến Hàng Châu.
Yến Thanh mỉm cười :
- Rõ ràng là do Liễu Hạo Sanh bày trò quỷ quái rồi đó nhé ! Y muốn cho tiểu đệ đến Hàng Chẩu gấp mà !
Bất cứ ai cũng nghĩ như chàng.
Nhưng Vưu Tuấn lắc đầu :
- Không thể có việc đó ! Sau khi Liễu Hạo Sanh ly khai hồ Huyền Võ y đi thẳng về Hàng Châu, không hề tiếp xúc với bất kỳ ai !
Yến Thanh hừ một tiếng :
- Sưao Vưu huynh biết rõ thế ?
Vưu Tuấn đáp:
- Tiểu đệ theo dõi y từng bước.
Chính mắt tiểu đệ trông thấy y rời Kim Lăng một mạch về Hàng Châu !
Yến Thanh cười nhạt :
- Ai cấm y đi rồi âm thầm trở lại ! Vưu huynh đừng tưởng y đơn giản mà lầm !
Trong một ngày y bố trí được một cuộc du hồ như thế đó kể cũng thần thông quảng đại lắm ! Gia dĩ thủ hạ của y rất đông, tiền bạc lại thừa thãi... Kim Tử Yến chen vào :
- Vả lại biết đâu y đã an bày trước công cuộc bảo tiêu này. Sau khi y đi rồi người thừa hành mới xuất hiện ?
Vưu Tuấn thốt :
- Hai vị đều có lý song tiểu đệ thì nghĩ khác Yến huynh ạ ! Liễu Hạo Sanh muốn cho Yến huynh đến Hàng Châu có thiếu gì cách hà tất phải dùng cách đó ! Huống chi Yến huynh đã đáp ứng rồi kia mà ! Ngoài ra số hộ tống phí là một trăm vạn lượng chứ đâu phải ít ? Y có ngông đến đâu cũng không chơi cái lối ấy !
Yến Thanh hỏi :
- Hộ tống phí đã trao ra cha ?
Vưu Tuấn gật đầu :
- Rồi nhưng anh em họ Mạt cha dám nhận tiền. Y chìa ngân phiếu ra bảo lập khế ước ngay. Ngân phiếu của Thường Hậu Ngân Hàng. Tiểu đệ có đến ngân hàng hỏi xem số bạc có sẵn không. Ngân hàng bảo đảm ngân phiếu đưa đến giờ phút nào là đổi lấy bạc ngay phút đó, tiền dự trữ đã có sẵn sàng.
Yến Thanh suy nghĩ một chút :
- Thế là kỳ quái thật ! Người nào đó có dụng ý mà làm như vậy ! Một trăm vạn lượng bạc là cả một sự nghiệp lý tưởng cho một số người đời mà ! Hà huống chi Huynh Đệ Tiêu Cục đâu phải là một cơ sở đồ sộ ?
Vưu Tuấn tiếp :
- Điều kiện của y đưa ra hết sức hấp dẫn. Giả như có chuyện gì bất trắc xảy ra dọc đường thì tiêu cục khỏi phải trả lại số bạc ứng trước đồng thời cũng không đền món hàng mất mát bởi trên thế gian này không có một tiêu cục nào có thể bảo đảm một món hàng trị giá cực cao như vậy. Hộ tống phí được ứng trước phân nửa khi đưa hàng đến nơi đến chốn thì tiêu cục lấy thêm phần còn lại. Nhược bằng dọc đường gặp sự không may tiêu cục vẫn được hưởng luôn phần ứng trước.
Năm mươi vạn lượng đó Yến huynh ơi !
Yến Thanh trầm giọng :
- Một cạm bẩy nhằm vào tiểu đệ hơn là nhằm vào Huynh Đệ Tiêu Cục. Người ấy chỉ muốn hất tiểu đệ ra khỏi địa vị tổng tiêu đầu đó nhé ! Bởi thành công hay thất bại thì tiêu cục vẫn có lợi như thường.
Mà nếu thất bại thì tiểu đệ còn mặt mũi nào ở lại cái chức tổng tiêu đầu nữa !
Vưu Tuấn thốt :
- Tiểu đệ cũng nghĩ như vậy ! Có điều ý đồ của kẻ đó hơi ngông một chút. Nếu Yến huynh thành công thì có phải là y mất toi một số bạc to tát chăng ?
Yến Thanh hỏi :
- Anh em họ Mạt tính làm sao ?
Vưu Tuấn đáp :
- Họ cha có cái quyết định gì cả ! Con người đó không ai biết lai lịch mà cuộc sinh ý chứa đựng nhiều điểm đáng nghi ngườ thì anh em họ Mạt làm gì dám quyết định ngay tức khắc ? Họ có tìm đến Bách Bình huynh đề nghị hợp tác nhưng Bách Bình huynh từ khước.
Yến Thanh mỉm cười :
- Có tiêu cục nào dám đảm nhận ! Dù không bị bắt buộc phải đền tiền nhưng nếu tiêu cục nào thất bại rồi là dẹp cờ dẹp bảng hiệu luôn cho toàn thể nhân viên thất nghiệp đói nhăn răng !
Vưu Tuấn tiếp :
- Nhất định là cái mối sinh ý này không xuôi thuận rồi !
Yến Thanh cau mày :
- Tại sao người đó chỉ đích danh Huynh Đệ Tiêu Cục mà không nhờ đến các cơ sở khác ? Phải có dụng ý chi chứ ? Nếu tiểu đệ từ chối thì còn làm ăn được với ai ?
Mình mới lãnh nhiệm vụ đầu hôm sớm mai kia mà ! Nhận tiền lãnh việc rồi né tránh cái khó thì ai người ta còn dùng mình được nữa ? Vả lại người ta dám bỏ một số tiền to tát như vậy là hiển nhiên muốn chơi đòn phủ đầu tiểu đệ. Từ khước thì mất mặt anh hùng quá đi !
Chàng cười khi buông dứt đoạn cuối của câu nói.
Vưu Tuấn lẩm nhẩm :
- Người đó là ai chứ ?
Yến Thanh tiếp :
- Tiểu đệ có nhiều hy vọng biết y là ai. Do đó tiểu đệ nhất định tiếp nhận mối sinh ý này !
Vưu Tuấn lo ngại :
- Hãy nghĩ kỹ lại Yến huynh ! Cả thành Kim Lăng này đều biết việc đó, ai ai cũng nói nhận là dại, từ chối là khôn. Nếu Yến huynh bỏ đi thì không ai cười chê đâu.
Yến Thanh cười nhẹ :
- Người ta dám bỏ ra số tiền lớn như vậy là đánh giá tiểu đệ rất cao, tiểu đệ không nên để cho người ta thất vọng !
Vưu Tuấn cau mày :
- Nhưng chắc là Yến huynh sẽ gặp phiền phức !
Yến Thanh lắc đầu :
- Con người không ai không khỏi chết một lần. Từ lâu tiểu đệ được các bằng hữu tâng bốc mà thành ra có cái hưdanh chứ thực ra tiểu đệ cha có làm được một việc gì đáng kể. Đây chính là lúc tiểu đệ biến hưdanh thành thật danh đó ! Chết đáng giá nhthế cũng nên chết lắm chứ ! Là lãng tử tiểu đệ thấy dịp này là một cơ hội chết sướng đấy. Sướng hơn là chết bên rợu bên gái !
Vưu Tuấn lại ngăn :
- Nguy lắm Yến huynh !
Yến Thanh mỉm cười :
- Biết rằng nguy song bằng mọi giá tiểu đệ phải truy cho ra nguyên lý của sự tình. Muốn tìm hòn đá dưới đáy hồ tất phải tát cho cạn nước hồ. Tiểu đệ không thể mang niềm thắc mắc đè nặng tâm tư theo năm dài lê thê !
Vưu Tuấn không nói gì.
Yến Thanh tiếp :
- Vưu huynh đến đây rất hay ! Vưu huynh là người của Long Võ Tiêu Cục mà Kim cô nương thì đại diện cho Cảnh Thái Tiêu Cục. Tiểu đệ không muốn độc hưởng mối lợi to tát này nên yêu cầu hai vị giúp sức.
Vưu Tuấn đáp :
- Bách Bình huynh muốn Yến huynh từ khước mối sinh ý này song nếu Yến huynh muốn tiếp nhận thì Long Võ Tiêu Cục sẵn sàng tiếp trợ bằng cách âm thầm đi theo sau giám thị tình hình. Bách Bình huynh thì không thể đi theo được rồi, y có cho biết là chỉ định tiểu đệ cùng lão Đinh lão Tiết đi cùng để gia tăng lực lượng của Yến huynh nếu Yến huynh cần đến bọn tiểu đệ.
Kim Tử Yến thốt :
- Tôi không hứa hẹn gì về Cảnh Thái Tiêu Cục song với tư cách cá nhân tôi đáp ứng lời kêu gọi của công tử !
Yến Thanh gật đầu :
- Vậy là tốt !
Quay qua Vưu Tuấn chàng tiếp :
- Chúng ta về Huynh Đệ Tiêu Cục ngay bây giờ !
Thuyền cặp bờ chàng và Vưu Tuấn về thẳng Huynh Đệ Tiêu Cục !
Thấy chàng anh em họ Mạt mừng ra mặt.
Người thuê hàng còn đó, tuổi tạc trung niên.
Yến Thanh vòng tay chào, y đáp lể, song phương nói mấy câu khách sáo.
Yến Thanh cho biết là chàng tiếp nhận việc hộ tống. Chủ thuê sáng mắt lên bảo rằng đã nhờ đến tất cả các tiêu cục tại Kim Lăng, song nơi nào cũng từ khước bây giờ Huynh Đệ Tiêu Cục nhận lời thì may mắn cho y biết bao !
Yến Thanh quay qua Mạt Tạng hỏi :
- Khế ước lập cha ?
Mạt Tạng đáp :
- Thảo xong rồi ! Nếu song phương chấp nhận cuộc giao dịch này thì ký tên vào!
Điều kiện thì y như Vưu Tuấn đã trình bày bất quá có thêm một khoản là trừ trường hợp bị phục kích có gây thương vong nếu tiêu cục bỏ ngang cuộc hộ tống thì phải chiếu giá hàng đền bù mất mát, đồng thời phải hoàn lại chủ thuê số bạc ứng trước.
Sở dĩ phải có điều kiện này là đề phòng tiêu cục khiếp nhược, gặp cường địch lại bỏ chạy hoặc cấu kết với địch cướp tiêu.