Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #36  
Old 11-04-2008, 09:57 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 36: DÙNG TÃT TRẢ TÃT

Hồi 36: DÙNG TÃT TRẢ TÃT

Äá»™c Cô Sách làm sao hiểu biết được hai mối ẩn tình ấy cá»§a Ôn Băng, chàng lại tưởng là nàng suýt bị Thúc Äá»™ hiếp dâm nên trông thấy mình má»›i hổ thẹn không dám nói năng gì hết.

Chàngliá»n hạ thấp giá»ng xuống an á»§i nàng rằng:

-Ôn cô nương không nên rầu rÄ© như vậy, tuy Dương Thúc Äá»™ vạn ác thá»±c nhưng trá»i xanh có mắt, nhá» có chị Äiá»n ThúyThúy khiến cho y không thể toại nguyện.

Nói tá»›i đây, chàng bá»—ng lá»™ vẻ kinh ngạc và ngắt lá»i ngay.

Vì chàng thấy Ôn Băng vừa nghe chàng nói đến ba chữ "Äiá»n ThúyThúy" đã trợn ngược lông mày lên, hÆ¡n nữa nàng nghe thấy chàng ta vừa nói đến cái tên Äiá»n Thúy Thúy có vẻ thân mật lắm, lá»­a ghen lại bốc lên, mắt cá»§a nàng ta tia ra hai luồng ánh sáng uất hận, vì vậy chàng má»›i kinh ngạc ngắt lá»i rồi cau mày lại thá»§ng thẳng há»i:

-Ôn cô nương, sao cô nương lại có thái độ như vậy?Chả lẽ cô nương uất hận Äiá»n ThúyThúy tá»· tá»· hay sao thế?

Nghe thấy cái tên Äiá»n Thúy Thúy đã bá»±c mình rồi, lại thêm hai chữ tá»· tá»· càng chá»c tai nữa, nên Ôn Băng nghiến răng thầm, mặt lá»™ vẻ lạnh lùng, chỉ muốn như khi ở trong chùa Vô Cấu trên núi Cá»­u Hoa, lại giận dữ cho chàng bốn cái tát tay nữa.

Thấy thái độ cá»§a Ôn Băng thay đổi luôn luôn, Äá»™c Cô Sách càng kinh ngạc thêm suy nghÄ©.

Chàng sực nghĩ đến mặt của Thúy Thúy dính đầy máu, lại nghĩ đến hai má của nàng sưng húp, và nghĩ tới lúc chia tay, nàng đã tặng cho mình hai chiếc răng dính máu để làm kỷ niệm.

Lúc ấy Äá»™c Cô Sách má»›i hÆ¡i vỡ nẽh, nhưng chàng vẫn chưa dám tin sá»± hiểu biết đó là đúng, vì vậy vá»›i giá»ng run run, chàng há»i Ôn Băng:

-Có phải vừa rồi Ôn cô nương đã đánh Thúy tỷ tỷ hai cái tát đấy không?

Từ Äiá»n Thúy Thúy tá»· tá»· đến Thúy tá»· tá»· chỉ nghe tiếng xưng hô đó cÅ©ng đủ thấy chàng thân mật vá»›i Thúy Thúy như thế nào, ÔnBăng càng phẫn uất thêm, liá»n dùng răng cắn chặt lấy môi dưới, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lá»i, nhưng vẫn gật đầu nhìn nhận.

Äá»™c Cô Sách thấy Ôn Bằng nhìn nhận đã đánh Thúy Thúy, chàng tức giận vô cùng giẫm chân lia lịa và la lá»›n:

-Sao cô nương lại liá»u lÄ©nh đến như thế, không những tát Thúy tá»· tá»· và lại còn tát nặng đến như vậy. Äây, cô nương xem. Thúy tá»· Ä‘au lòng bá» Ä‘i, còn tặng cho tôi hai chiếc răng dính đầy máu này làm ká»· niệm vÄ©nh viá»…n đấy! Nói xong, nàng chìa bàn tay ra cho Ôn Băng xem hai chiếc răng còn dính máu.

Cá»­ chỉ và lá»i nói này cá»§a Äá»™c Cô Sách lại càng làm cho Ôn Băng bị kích thích thêm hÆ¡n nữa.

Äiểm kích thích thứ nhất là Äá»™c Cô Sách không những bênh vá»±c Äiá»n Thúy Thúy mà lại còn lá»›n tiếng trách mắng mình nữa.

Äiểm kích thích thứ hai là thoạt tiên chàng gá»i đối phương là Äiá»n Thúy Thúy tá»· tá»·, sau lại còn gá»i là Thúy tá»· tá»·, bây giá» lại càng thân mật thêm, chỉ gá»i có hai chữ Thúy tá»· thôi.

Äiểm kích thích thứ ba là Äiá»n ThúyThúy đã bá» Ä‘i, nhưng vẫn tặng vật ká»· niệm cho Äá»™c Cô Sách, mà Äá»™c Cô Sách không hiá»m hai chiếc răng dính máu nhÆ¡ bẩn mà cứ nắm chặt ở trong tay như vậy, lại còn coi hai chiếc răng ấy như là vật bảo bối nữa.

Ba Ä‘iểm kích thích vá»›i má»™t mối ghen tuông hoá thành lá»­a giận bốc cao trăm trượng, làm cho thần trí linh minh cá»§a Ôn Băng đã bị lu má» nàng bá»—ng giÆ¡ tay ra cướp hai cái răng ở trong tay cá»§a Äá»™c Cô Sách, hÆ¡i vận thần công để vào giữa gang bàn tay rồi hai tay xoa mấy cái, hai chiếc răng cá»§a Thúy Thúy đã nát vụn thành cám, rồi nàng thuận tay vứt xuống dưới vá»±c thẳm luôn.

Äá»™c Cô Sách có ngỠđâu Ôn Băng lại có cá»­ chỉ lạ lùng ấy, nên chàng cứ đứng ngẩn ngưá»i ra thôi.

Bỗng có tiếng kêu "bộp" lại có tiếng "chát" của một cái tát vang lên, chỉ nghe tiếng kêu đó cũng đủ thấy cái tát ấy nặng đến như thế nào.

Ôn Băng chuyên môn tát ngưá»i, lại nhân lúc nàng Ä‘ang tức giận và ghen tuông khôn tả như vậy Äá»™c Cô Sách ắt phải bị ăn cái tát thá»±c mạnh cá»§a Ngá»c Mỹ Nhân chứ?

NgỠđâu, sau mấy tiếng kêu "bốp" ấy ngưá»i ta lại nghe thấy có tiếng kêu"hừ" rất yểu Ä‘iệu.

Thì ra, lần này nhà chuyên môn tát ngưá»i lại bị ngưá»i tát má»™t cái thá»±c mạnh.

Vì lúc nàyÄá»™c Cô Sách đã coi Äiá»n Thúy Thúy như chị ruá»™t, kính như má»™t vị thánh nữ. Sau khi chàng biết Thúy Thúy đã tận lá»±c lập kế cứu ÔnBăng thoát nạn, trái lại nàng bị Ôn Băng tát đến bị thương nặng nên chàng tức giận khôn tả, liá»n lên tiếng trách mắng ÔnBăng ngay.

NgỠđâu, chưa trách xong, chàng đã thấy hai cái răng của ThúyThúy tặng cho làm kỷ niệm lại bị Ôn Băng cướp, nghiến nát và vứt đi như vậy.

Chàng tức giận quá đứng ngẩn ngưá»i ra giây lát, rồi giÆ¡ tay lên nhằm mặt Ôn Băng tát luôn má»™t cái thá»±c mạnh.

Trong khi tức giận, ai ra tay cÅ©ng thế, không bao giá» cầm sức được, cái tát ấy cá»§a Äá»™c Cô Sách cÅ©ng vậy, chàng đã giở đến chính thành công lá»±c ra đánh, nên má»›i có tiếng lá»›n như thế.

Äá»™c Cô Sách không bao giá» ngỠÔn Băng lại dám nghiá»n nát hai cái răng rồi vứt ngay Ä‘i như thế, và Ôn Băng cÅ©ng không ngá» Äá»™c Cô Sách đã khiển trách mình rồi còn ra tay tát như vậy.

Tuy chưởng lá»±c này cá»§a Äá»™c Cô Sách không mạnh bằng cái tát cá»§a ÔnBăng đánh Thúy Thúy nhưng cÅ©ng đủ đánh cho Ôn Băng bắn lăn lông lốc mấy vòng ngay.

Lúc này gá»i Ôn Băng là Ngá»c Mỹ Nhân thì không thích hợp chút nào, vì má bên phải cá»§a nàng trắng trẻo như ngá»c nhà, còn má bên trái thì vừa đỠvừa sưng, nên phải gá»i nàng là Chu Sa Mỹ Nhân Ngã Nước má»›i đúng. Nhưng dù sao nàng vẫn còn hên hÆ¡n Thúy Thúy là không bị đánh gãy hai cái răng.

Ôn Băng vá»™i đứng dậy, ngÆ¡ ngác nhìn Äá»™c Cô Sách, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thưá»ng.

Tát xong cái tát ấy, lá»­a giận cÅ©ng nguôi ngay. Äá»™c Cô Sách nhận thấy mình lá»— mãng và ra tay đánh quá mạnh, nên nhất thá»i chàng kinh hoàng không biết làm thế nào để thu xếp nổi cục diện khó xá»­ này.

Ôn Băng đã khóc, đôi mắt vẫn ngơ ngác, mặt vẫn lạnh lùng, hai hàng lệ cứ rỠdòng hoài.

Äá»™c Cô Sách cuống cả chân tay, nên chàng cứ tay ná» xoa tay kia hoài mồm thì ấp úng nói:

-Ôn cô nương... Ôn.. cô.. nương... Chưa giải được yếu huyệt câm Ôn Băng không sao trả lá»i được, chỉ giậm chân xuống đất má»™t cái, rồi quay ngưá»i Ä‘i luôn thôi.

Äá»™c Cô Sách định tiến lên ngăn cản lối Ä‘i cá»§a nàng, nhưng vì mình vừa ra tay đánh nàng Ä‘au như thế, biết có nói chắc nàng cÅ©ng không chịu nghe mình nói đâu, chưa biết chừng còn bị nàng mắng chá»­i cho má»™t trận là khác, nên chàng chỉ cau mày lại, lá»›n tiếng kêu gá»i:

-Ôn cô nương hãy ngừng bước! Äá»™c Cô Sách có lá»i muốn thưa cùng... Ôn cô nương hãy ngừng bước! Äá»™c Cô Sách có lá»i muốn thưa cùng... Nhưng chàng vừa nói xong hai câu đó thì đã không thấy ÔnBăng đâu nữa.

Äá»™c Cô Sách đứng ngẩn ngưá»i ra, không biết làm thế nào cho phải, chỉ oán trách thầm là mình đáng chết thôi.

Vì phen này chàng tá»›i Ly Hồn cốc mục đích chá»§ yếu là nghÄ© cách cứu Ôn Băng và nói rõ cho nàng ta biết mẹ nàng có để lại má»™t lá thư và BạchPhát Quá»·Mẫu đã thay đổi tâm tính, biến thành Bạch Phát Thánh Mẫu rồi để cho nàng khá»i thù hằn như trước và nhận há» quy tông, đổi thành Má»™ Dung Băng. NgỠđâu kết quả lại như vậy.

ÔnBăng đánh Thúy Thúy má»™t cái tát, khiến ThúyThúy Ä‘au lòng bá» Ä‘i. Bây giá» Äá»™c Cô Sách đánh Ôn Băng má»™t cái tát khiến nàng uất hận Ä‘i nốt. Chàng cÅ©ng không biết nàng ta chạy Ä‘i đâu, nên chàng giậm chân mấy cái, bụng bảo dạ rằng:

"Ta biết làm sao bây giỠđây?Ta biết làm sao bây giỠđây?Biết boa? ai tát há»™ ta hai cái đây?" Äó là Äá»™c Cô Sách tá»± nhá»§, nhưng có ngỠđâu chàng bối rối và lo âu quá lại tá»± nhiên thốt luôn ra ngoài miệng mấy câu nói ấy.

Äiá»u mà khiến ngưá»i ta không thể ngỠđược là Äá»™c Cô Sách vừa thốt mấy câu tá»± trách ấy thì phía đằng trước, chá»— bên trái trên đỉnh vách núi, lại có tiếng ngưá»i vừa cưá»i vừa nói vá»ng tá»›i:

-Sao trên thiên hạ này lại có chuyện lạ lùng như thế!Có ngưá»i lại muốn má»i ngưá»i khác đến tát mình. Tôi rất muốn ra tay tát há»™, nhưng không biết ngưá»i ta chịu trả bao nhiêu tiá»n công?

Äá»™c Cô Sách mặt đỠbừng, vá»™i ngá»­ng đầu lên nhìn vá» phía có tiếng nói ấy, má»›i hay trên vách đá cao chừng bảy, tám trượng có má»™t thiếu phụ rất trẻ đẹp, ăn mặc rất quái dị. Trông tuổi cá»§a thiếu phụ này chỉ độ trên dưới ba mươi thôi nhưng quần áo cá»§a nàng ta thật là quái dị tuyệt luân. Äá»™c Cô Sách phiêu bạt giang hồ bấy nhiêu lâu, gặp gỡ rất nhiá»u hạng ngưá»i mà chưa bao giỠđược trông thấy hoặc nghe ai nói tá»›i trang phục kỳ lạ như thế này.

Thì ra nàng nỠđể hở hai cánh tay, chân thì hở tá»›i đầu gối, nói tóm lại là nàng ta chỉ mặc có má»™t cái áo cánh và má»™t cái váy dài tá»›i đầu gối thôi. áo cánh ngắn cá»§a nàng ta hình như là do rất nhiá»u cánh hoa thêu dệt thành chứ không phải bằng luạ bằng vải, bằng tÆ¡ hay bằng gấm, màu sắc lại sặc sỡ, đẹp mắt vô cùng.

Äá»™c Cô Sách đứng ở bên dưới nhìn lên trông thấy da dẻ cá»§a thiếu phụ ấy trắng như tuyết, đẹp như tiên, và như có trăm nghìn bông hoa bao bá»c ngưá»i nàng chứ không phải mặc áo váy.

Lúc bấy giá» nàng ta Ä‘ang từ từ nhảy xuống. Thân pháp nhảy xuống cá»§a nàng cÅ©ng kỳ lạ lắm. Äá»™c Cô Sách chưa há» thấy ai lại có môn khinh công hiếm có như thế, nên chàng cÅ©ng chăm chú nhìn vào nàng ta hoài.

Thiếu phụ xinh đẹp ấy vừa phi thân xuống tá»›i chá»— lưng chàng thì Äá»™c Cô Sách hai má đã đỠbừng vá»™i cúi đầu xuống, và cảm thấy trống ngá»±c đập rất mạnh, trong ngưá»i rạo rá»±c khôn tả.Thì ra khi nàng ná» nhảy xuống, gió bên dưới thổi lên hất tung cái váy ngắn cá»§a nàng bên tron gnàng không mặc quần đùi, vì vậy chàng đã trông thấy hết bá»™ tướng cá»§a nàng ta, chàng má»›i cảm thấy hổ thẹn như vậy.

Äá»™c Cô Sách không ngá» mình lại được trông thấy cảnh kỳ lạ đó. Chàng vá»™i cúi đầu nhắm mắt lại, không dám nhìn thêm. Cổ nhân đã nói"phúc vô song chí" nhưng ngày hôm nay Äá»™c Cô Sách không những được no nhãn phúc, mà lại còn được hưởng thụ má»™t mùi thÆ¡m rất kỳ lạ, như mùi thÆ¡m cá»§a trăm thứ hoa há»—n hợp lại khiến chàng ngây ngất vô cùng. Chàng lại ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy phía đằng trước, chá»— cách mình chừng hai thước, có má»™t đôi tay vá»›i má»™t đôi chân trắng như ngà xuất hiện, bên tai cÅ©ng nghe thấy tiếng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc rung chuyển và nÅ©ng nịu há»i rằng:

-Xin ngài chá»› nên hổ thẹn như thế. Trước khi chưa nói giá cả xong, tôi không tát ngài đâu, ngài đừng có sợ! Thấy đối phương có cá»­ chỉ lá»i lẽ kỳ lạ như vậy, và cÅ©ng không hiểu lai lịch cá»§a đối phương ra sao, nhưng Äá»™c Cô Sách nghe thấy nàng ta nói hai câu:"Äừng có sợ" thị chàng lại nổi hùng tâm ngay. Huống hồ tình thế đã tá»›i như vậy, không có lý do nào mình lại không trả lá»i vá»›i ngưá»i ta, nên chàng cố trấn tÄ©nh tâm thần ngá»­ng đầu lên nhìn mặt thiếu phụ xinh đẹp ấy.

Thiếu phụ xinh đẹp thấy Äá»™c Cô Sách đã dám ngá»­ng mặt lên nhìn mình, liá»n tít mắt nhìn lại chàgn, cưá»i giá»ng rất lẳng lÆ¡ và kêu "á»§a" má»™t tiếng má»›i nói tiếp:

-Ngài thật là một vị kỳ nhân, nên mới nghĩ ra được những việc kỳ lạ như thế. Tôi đã tát ngài đâu mà chưa chi mặt ngài đã đỠbừng như vậy?

Äá»™c Cô Sách chỉ có má»™t cách là nói lảng sang chuyện khác để tránh chuyện kia Ä‘i thôi, chàng vá»™i chắp tay chào nàng ta và há»i:

-Xin há»i... cô nương quí tánh danh là gì?

Thiếu phụ xinh đẹp ấy dùng răng cắn môi đưa mắt nguýt chàng má»™t cái rất có thể nói là câu hồn nhiếp phách được rồi nàng cứ nhìn vào mặt chàng, cưá»i há»i lại:

-Thế còn tên há» cá»§a ngài thì sao?Theo lá»… phép thì hình như ngài phải tá»± nói cho tôi biết tên há» trước rồi hãy há»i lại lai lịch và tên há» cá»§a tôi.

Bất đắc dÄ© Äá»™c Cô Sách phải trả lá»i nàng ta trước:

-Tại hạ há» Äá»™c Cô, tên là Sách.

Thiếu phụ vừa cưá»i vừa nói tiếp:

độc Cô Sách, chỉ tên há» này cÅ©ng cảm thấy bên trong bao hàm chút ý vị tuyệt diệu đấy. Nhưng má»™t ngưá»i"độc sách"(má»™t mình cưỡi ngá»±a) thì còn lý thú gì nữa, cần phải hai ngưá»i đồng sách thì má»›i có sá»± hưởng thụ cá»±c cao và khoái lạc khôn tả chứ?

Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Äá»™c Cô Sách lại đỠmặt tía tai thầm thở dài và nghÄ©:

"Thực là hôm nay ta phúc hữu tam chí, ngoài mắt thấy, mũi ngửi, bây giỠlại được cả tai nghe nữa".

Trong tam phúc ấy chỉ có tỷ phục là chàng có cảm thấy khoan khoái nhất vì mùi thơm tho ấy rất kỳ lạ làm cho chàng ngây ngất huống hồ lại còn nhãn phúc với nhĩ phúc, thì chàng chịu sao nổi?

Thiếu phụ ná» kêu "ối chà" má»™t tiếng rồi lại mỉm cưá»i và nói tiếp:

-Sao chưa chi Äá»™c Cô Sách tiểu đệ mặt đã nhuá»™m đỠnhư thế?Nếu đệ mà ghét cái trò nam nữ đại luận cá»§a Thiên Kinh địa nghÄ©a ấy, thì hà tất phải đặt tên làm Äá»™c Cô Sách như thế làm gì mà nên gá»i là Äá»™c Cô Yêm, thiến luôn cái bá»™ đã khiến đệ phải mặt đỠnhư thế Ä‘i có hÆ¡n không.

Thấy nàng ta nói sá»— sàng quá, Äá»™cCô Sách mặt càng đỠbừng thêm, hai mắt trợn ngược, trầm giá»ng la lá»›n:

-Tôi vá»›i cô nương má»›i gặp nhau lần đầu, không quen biết nhau bao giá», xin cô nương nên tá»± tôn trá»ng nhân cách cá»§a mình má»™t chút. Chá»› có nói bông đùa... Chàng chưa nói xong, thì thiếu phụ ná» lại cưá»i khanh khách và đỡ lá»i luôn:

-Cứ nhge hai câu nói cá»§a tiểu đệ "má»›i gặp nhau, chưa quen biết bao giá»" tôi má»›i nghÄ© ra là tôi chưa nói cho tiểu đệ biết tên há» cá»§a tôi, thá»±c là lá»—i quá. Há» cá»§a tôi cÅ©ng há» kép như cá»§a tiểu đệ, há» cá»§a tôi là Giáp Cốc, lại còn hiếm có hÆ¡n há» cá»§a tiểu đệ nữa.

Äá»™cCô Sách gật đầu đáp:

-Phải, há» Giáp Cốc có ghi ở trongBách gia tính nhưng ít ngưá»i có lắm, chắc cô nương không phải là ngưá»i Trung Nguyên?

Thiếu phụ vừa cưá»i vừa nói tiếp:

độc Cô tiểu đệ đoán đúng đấy, xưa nay tôi vẫn ở Miêu Lãnh, thân phận của tôi nửa Hán nửaMèo tên tôi là Diệu.

Äá»™c Cô Sách kêu "ồ" má»™t tiếng và đỡ lá»i:

-Thế ra là Giáp Cốc Diệu cô nương... Nói tá»›i đó chàng bá»—ng ngắt lá»i vì chàng chợt phát giác ba chữ"Giáp Cốc Diệu" kia Ä‘á»c lên không những không thuận miệng và hình nưh bên trong còn bao hàm má»™t ý nghÄ©a khác nữa.

Thiếu phụ thấy chàng ngẩn ngưá»i lại cưá»i khanh khách và nói tiếp:

-Sao?Giáp Cốc đã tuyệt diệu như vậy thì nên cưỡi ngựa tiến thẳng vào du ngoạn, cam đoan với tiểu đệ là sau khi được lãnh hội thắng cảnh ở bên trong, thể nào cũng không còn cảm thấy cô độc nữa đâu.

Nàng vừa nói vừa uốn éolưng, hai đùi hÆ¡i rung động, những lá hoa ở trước ngá»±c như mở như đóng, khiến Äá»™c Cô Sách trông thấy rõ bá»™ ngá»±c rất tiêu hồn thiệt cốt cá»§a cô ta.

Tiếc thay đào nguyên tuy đẹp, mà Äá»™cCôSách không phải là Ngư Lang ở Võ Lăng, nên chàng ta đã trợn tròn xoe đôi mắt lên quát bảo:

-Giáp Cốc cô nương. Äá»™c Cô Sách này còn có việc bận phải Ä‘i ngay, xin thứ lá»—i tại hạ không thể ở đây nói chuyện vá»›i cô nương lâu được, mà phải xin cáo biệt.

Nói xong, chàng chắp tay chào quay mình định đi.

NgỠđâu chàng vừa quay ngưá»i lại, thì đã thấy má»™t luồng gió thÆ¡m xông vào mÅ©i, thiếu phụ xinh đẹp tên là Giáp Cốc Diệu đã giở khinh công tuyệt đỉnh ra nhảy tá»›i trước mặt chàng, vá»›i đôi mắt rất lẳng lÆ¡ thái độ rất dâm đãng, cất tiếng cưá»i khanh khách.

độc Côtiểu đệ chớ nên đi vội, việc của chúng ta đã xong đâu?

Äá»™c Cô Sách ngạc nhiên há»i:

-Chúng ta mới quen biết nhau, không có ân oán và dây dưa gì với nhau, thì còn việc gì chưa xong cơ chứ?

Giáp Cốc Diệu vẫn cưá»i vẻ lẳng lÆ¡ và nói tiếp:

-Chính tiểu đệ đã má»i tôi xuống tát tai, có lẽ tiểu đệ ngượng vì không tiện nuốt lá»i hứa, nên muối vá»™i vàng đào tẩu, khiến tôi bị ngưá»i ta vừa đánh lừa vừa đùa rỡn phải không?

Nói tá»›i đó nàng ta lại tá»§m tỉm cưá»i, trông càng đẹp tuyệt và hai mắt cứ nhìn thẳng vào ngưá»i Äá»™c Cô Sách thá»§ng thẳng nói tiếp:

-Nếu Äá»™c Côtiểu đệ hiá»m cái tên Giáp Cốc Diệu cá»§a tôi toàn là vần trắc gá»i không thuận mồm thì cứ gá»i biệt hiệu cá»§a tôi là Bách Hoa công chúa cho dá»… gá»i hÆ¡n.

Chàng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, không biết dùng lá»i lẽ gì đối phó, nên mặt chàng càng đỠthêm và cứ ấp úng nói tiếp:

-Giáp Cốc công chúa chưa rõ chuyện đấy thôi... vừa rồi Äá»™c Cô Sách đã lá»— mãng tát má»™t ngưá»i, làm cho má»™t ngưá»i bạn tri giao tức giận bá» Ä‘i, nên má»›i hối hận và lẩm bẩm tá»± nói ngỠđâu lại nói buá»™t ra miệng như thế.

Bách Hoa công chúa kêu "ồ" má»™t tiếng cưá»i há»i:

-Thế ra câu nói cá»§a Äá»™cCô tiểu đệ vừa rồi là lá»i nói trong lòng nhưng vì quá khích động, nhất thá»i không sao kìm chế nổi tình cảm, mà ngẫu nhiên buá»™t miệng nói ra như vậy phải không?

Chỉ có má»™t cách là nhìn nhận thôi chứ không còn lý do gì chối cãi được Ä‘iá»u ấy, nên Äá»™c Cô Sách đành phải gậtd dầu mấy cái.

Bách Hoa công chúa mỉm cưá»i nói tiếp:

độcCô tiểu đệ cứ yên tâm, tôi tin lá»i nói cá»§a tiểu đệ là sá»± thật chứ không phải là nói dối và lá»i nói ấy chỉ có tôi nghe thấy thôi, chứ không có ngưá»i thứ hai nào nghe thấy cả. Dù bây giá» tiểu đệ có thu hồi câu nói ấy lại chăng nữa, không phải là nuốt lá»i. Nếu tiểu đệ có việc cần thì cứ Ä‘i ngay Ä‘i cÅ©ng không sao.

Ngưá»i khéo nói không cần nói nhiá»u chỉ vài lá»i thôi cÅ©ng đã sắc bén hÆ¡n dao kiếm, Giáp Cốc Diệu chính là ngưá»i biết ăn biết nói, nên nàng chỉ nói như vậy, đã khiến Äá»™c Cô Sách phải thở dài lắc đầu đáp:

-Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, huống hồ ngoài Äá»™c Cô Sách vá»›i Giáp Cốc công chúa ra, xung quanh ta còn có không biết bao nhiêu thiên địa quá»· thần cùng nghe thấy.

Giáp Cốc Diệu nghe thấy chàng nói như vậy, liá»n gật đầu cưá»i và đỡ lá»i:

-Thực là hảo nam nhi, hảo chí khí, nếu chú em nhất định muốn chịu đòn, thì tôi xin tận nghĩa vụ vậy.

BáchHoa công chúa vừa nói vừa uốn éo và õng ẹo Ä‘i tá»›i trước mặt Äá»™cCôSách, giÆ¡ bàn tay phải lên sấn sả tát xuống.

Äá»™cCôSách không nhìn thẳng vào ngưá»i cá»§a nàng ta, vì sợ thân hình khêu gợi cá»§a nàng làm cho mình rạo rá»±c, nên chàng vá»™i khoanh tay vá» phía sau, ngá»­ng mặt nhìn lên trá»i để chịu đựng hai cái tát oan uổng, rồi vá»™i vàng quay đầu Ä‘i luôn, như vậy má»›i khá»i sao Ä‘oa. vào địa ngục phấn son.

Má»™t bàn tay nõn nà như tuyết như ngá»c, Ä‘em theo má»™t luồng gió thÆ¡m, đã nhằm má bên trái cá»§a chàng tát tá»›i, chàng vá»™i nghiến răng cau mày lại.

Thì ra bàn tay của Giáp Cốc vừa đụng đến bên má trái của chàng thì chỉ thấy nàng ta khẽ vuốt và thuận tay véo luôn một cái thôi.

Cái vuốt và véo ấy đã làm cho Äá»™c Cô Sách giở khóc giở cưá»i liá»n cau mày lại há»i:

-Giáp Cốc công chúa làm như thế có ý nghĩa gì?

Nguýt chàng má»™t cái rất tình tứ. Giáp Cốc Diệu cưá»i lẳng lÆ¡ đáp:

-Tiểu đệ đã há»i đến thì tôi xin nói cho tiểu đệ biết cÅ©ng không sao tôi mó má»™t cái như thế là ưa bá»™ mặt tuấn tú cá»§a tiểu đệ trông rất khả ái dá»… thương, còn véo má»™t cái là chê tiểu đệ không hiểu luật lệ gì cả.

Äá»™c Cô Sách tức giận đến nhảy bắn ngưá»i lên la lá»›n:

-Công chúa đã rỠmá và véo tôi lại còn bảo tôi không biết luật lệ thì thế tại sao công chúa không đánh tôi?

Giáp Cốc Diệu thất cưá»i đáp:

-Tiểu đệ không biết luật lệ thì tôi còn đánh tiểu đệ sao được?

Äá»™c Cô Sách liá»n mỉm cưá»i há»i:

-Phen này Äá»™c Cô Sách tôi thể nào cÅ©ng phải thỉnh giáo công chúa má»›i được?Chẳng hay tôi hiểu luật lệ ở đâu?Chả lẽ chịu cho ngưá»i tát như vậy, mà còn có Ä‘iá»u kiện gì nữa hay sao?

Giáp Cốc Diệu gật đầu vừa cưá»i vừa đáp:

-Không những Ä‘iá»u kiện mà còn có Ä‘iá»u kiện lá»›n là khác.

Äá»™c Cô Sách vừa bá»±c mình vừa tức cưá»i, lại cảm thấy hiếu kỳ liá»n chắp tay chào há»i tiếp:

-Xin Giáp Cốc công chúa cho biết cao luận ấy?

GiÆ¡ ngón tay cái ở bên phải lên Giáp Cốc Diệu cưá»i nÅ©ng nịu đáp:

Ä‘iá»u kiện thứ nhất là tiểu đệ phải là kẻ thù cá»§a tôi, thì tôi má»›i ra tay đánh tiểu đệ được.

Lá»i nói này làm cho Äá»™c Cô Sách không sao cãi được, đành phải lẳng lặng gật đầu.

Giáp Cốc Diệu lại giơ hai ngón tay trỠvà giữa lên nói tiếp:

Ä‘iá»u kiện thứ hai là tôi phải có lợi ích thì tôi má»›i đánh, chứ ai lại đánh không công như thế làm gì?

Äá»™c Cô Sách gượng cưá»i há»i tiếp:

-Công chúa, ra tay đánh ngưá»i mà bắt ngưá»i bị đánh phải trả công mình như vậy, không sợ quá đáng hay sao?

đó tức là sá»± phân biệt cá»§a chá»§ động vá»›i bị động, tiểu đệ trả công cho ngưá»i để mua cái đánh là vì muốn giữ tròn phẩm cách quân tá»­ bất thá»±c ngôn. Äó là vì má»™t hành vi tá»± động. Còn tôi, nếu tôi không ích lợi gì thì không chịu bán cái đánh, đó là quyá»n tá»± do cá»§a tôi. Tôi đã nói rồi vua không bao giá» sai lính đói, vậy tiểu đệ cÅ©ng không nên bắt tôi đánh suông như thế?

Äá»™c Cô Sách không sao biện luận được lại những lá»i nói thao thao bất tuyệt cá»§a Bách Hoa công chúa, nên nàng chỉ gượng cưá»i há»i tiếp:

-Chả hay công chúa muốn tôi trả công như thế nào mới chịu tát hai cái?

Äảo ngược đôi ngươi má»™t vòng. Giáp Cốc Diệu mỉm cưá»i đáp:

-Bây giá» tôi đỠcá»­ ra ba thứ tiá»n công để tùy ý tiểu đệ muốn lá»±a chá»n thứ nào cÅ©ng được, như vậy cÅ©ng đủ thấy tôi là ngưá»i rất biết Ä‘iá»u đấy chứ?

Vì nóng lòng thoát thân, Äá»™c Cô Sách không suy nghÄ© gì hết buá»™t miệng trả lá»i:

được rồi, công chúa cứ nói Ä‘i, thế nào tôi cÅ©ng nhận lá»i má»™t thứ.

Giáp Cốc Diệu nghe nói vừa há»i tiếp:

-Tiểu đệ là má»™t vị quân tá»­ rất trá»ng lá»i hứa nhưng đừng có nhận lá»i má»™t cách mau mắn và khẳng khái như thế, để kết cục lại nuốt lá»i hứa mà không chịu lá»±a chá»n má»™t thứ nào hết đấy nhé?

Äá»™c Cô Sách nghe thấy nàng ta nói như thế hÆ¡i hoảng sợ và hối hận vừa rồi mình đã nhanh nhảu nhận lá»i như thế, nhưng đã trót hứa rồi, không sao thu hồi lá»i nói nữa nên chàng đánh phải đánh liá»u gật đầu đáp:

độc Cô Sách này bình sinh không bao giá» nuốt lá»i cả, Giáp Cốc công chúa cứ việc đỠnghị giá cả đỉDù có phải trả nghìn vàng, ÄôcCôSách này cÅ©ng không hối tiếc chút nào.

Giáp Cốc Diệu cưá»i khì má»™t tiếng đáp:

-Trên Bách Hoa bình ở Miêu Lãnh chúng tôi vàng bạc châu báu chồng chất như núi, như vậy có khi nào tôi lại thèm số tiá»n nghìn vàng nho nhỠấy?

Äá»™c Cô Sách biết là nguy tai, đôi lông mày kiếm cá»§a chàng lại càng cau khít thêm.

Bách Hoa công chúa thấy thế bịt mồm cưá»i nói:

độc Cô tiểu đệ không nên hái sợ như vậy. Trong ba giá cả đó chỉ có nhất là đắt hÆ¡n nghìn vàng thôi, còn hai giá sau thì không đánh lừa đồng trinh như vậy ngưá»i tốn tiá»n mua đánh có thể ttá»± do lá»±a chá»n được.

Nói tá»›i đó nàng đưa mắt nhìn thanh cổ kiếm Ä‘eo ở trên vai cá»§a Äá»™c Cô Sách rồi tá»§m tỉm cưá»i và thá»§ng thẳng nói:

-Thanh kiếm Ä‘ang Ä‘eo ở trên vai cá»§a tiểu đệ chắc thế nào cÅ©ng là má»™t thần vật cá»§a thá»i tiá»n cổ, tôi trông thấy đã ưa thích ngay. Tôi hãy lấy nó làm giá cả thứ nhất. Äá»™c Cô Sách nghe nàng ta nói tá»›i thanh cổ kiếm má»›i sá»±c nghÄ© tá»›i việc đó liá»n tá»± mắng chá»­i thầm:

"Ngày hôm nay ta u mê thực, vừa rồi chỉ mải giận dữ tát Ôn Băng mà quên mất thanh bảo kiếm của Thuý Thuý tặng cho nàng ta, để đưa nàng đem đi sử dụng".

Giáp Cốc Diệu thấy Äá»™c Cô Sách lẳng lặng không trả lá»i liá»n nói tiếp:

-Tôi biết Äá»™c Cô Sách tiểu đệ thể nào cÅ©ng không nỡ biếu tôi thần vật thá»i tiá»n cổ này đâu nhưng hai Ä‘iá»u kiện sau thì nhẹ nhá» lắm, quý hồ tiểu đệ chịu tiếp thì tôi sẽ đặc biệt ban cho tiểu đệ má»™t sá»± xưng hô riêng.

Äá»™c Cô Sách không hiểu nàng ta nói thế có ý gì liá»n ngạc nhiên há»i:

-Một xưng hô riêng ư? Chẳng lẽ Giáp Cốc công chúa định ban cho tôi một cái biệt hiệu để xưng hô thế?

Bách Hoa công chúa nhìn chàng má»™t cách rất tình tứ, vừa cưá»i vừa đáp:

độc Cô tiểu đệ gá»i tôi là Giáp Cốc công chúa, thì tôi muốn gá»i lại tiểu đệ là Giáp Cốc chúa công, nếu tiểu đệ nhận cái tên hiệu ấy, thì chả cần nói đến giá cả thứ ba nữa.

Thoạt tiên Äá»™c Cô Sách vẫn chưa hiểu cái tên Giáp Cốc chúa công có ý nghÄ©a gì, khi chàng nghÄ© kỹ má»›i vỡ nhẽ, mặt đỠbừng cau mày lại há»i:

-Thế còn giá cả thứ ba là cái gì thế?

Bách Hoa công chúa Giáp Cốc Diệu mỉm cưá»i đáp:

-Giá cả thứ ba lại càng giản dị thêm, tôi không cần tiểu đệ phải biếu gì cho tôi cả, và cÅ©ng không cần tiểu đệ phải nhận lá»i xưng hô gì vá»›i tôi hết, chỉ cần trước khi nhận hai cái tát mà tôi đã tuân lệnh kính tặng hãy nghe má»™t bài ca và má»™t Ä‘iệu múa cá»§a tôi thôi.

Äá»™c Cô Sách nghe xong cúi đầu ngẫm nghÄ©.

Giáp Cốc Diệu vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Tôi đã nói hết ba giá cả ra rồi giá nào cÅ©ng không lấy làm khắt khe cả. Äá»™c Cô tiểu đệ nếu tuân theo lá»i vừa nói vừa rồi, thì cứ việc nghÄ© kÄ© Ä‘i và tuỳ ý lá»±a chá»n lấy má»™t thứ.

Äá»™c Cô Sách nghe tá»›i đó rầu rÄ© khôn tả và kêu khổ thầm, vì bây giừo chàng đã biết rõ ba Ä‘iá»u kiện đó Ä‘á»u khó nhận hết.

Giá thứ nhất vì thanh bảo kiếm Thanh Bình là do Thuý Thuý tặng cho Ôn Băng mình không có quyá»n lấy kiếm cá»§a nàng tặng lại cho Giáp Cốc Diệu như thế? Cho nên Ä‘iá»u này khá»i cần phải suy nghÄ© gì hết.

Giá cả thứ hai, vì chàng nghe tá»›i bốn chứ "Giáp Cốc chúa công" bên trong không những bao hàm dâm tà và hình như nếu nhận lá»i thì từ nay trở Ä‘i sẽ phải sống chung vá»›i nàng mãi mãi. Như vậy chàng đâu dám nhận Ä‘iá»u kiện này.

Còn giá cả thứ ba, bên trong còn có Ä‘iá»u kiện ca thì không sao nhưng xem má»™t Ä‘iệu vÅ© thì chàng phải cau mày lại luôn Ä‘iệu vÅ© này chàng không dám. Vì cứ xem lối ăn mặc cá»§a Bách Hoa công chúa hở hang như vậy, chàng cÅ©ng Ä‘oán ra ngay Ä‘iệu múa ấy thế nào cÅ©ng dâm đãng và khêu gợi khôn tả. Ba giá cả ấy Ä‘á»u không sao nhận được, trót hứa không thể nào hoàn toàn thoái thác được, dù sao cÅ©ng phải lá»±a chá»n má»™t trong ba Ä‘iá»u kiện đó má»›i xong.

Rút cục Äá»™c Cô Sách nghiến răng mím môi, quyết định dùng đình lá»±c cá»§a bổn thân để chống lại sá»± tà dâm, nên chàng hăng hái nhận lá»i vá»›i Giáp Cốc Diệu rằng:

-Giáp Cốc công chúa, tại hạ xin lá»±a chá»n Ä‘iá»u kiện thứ ba.

Bách Hoa công chúa kêu "ồ" một tiếng:

-Có phải tiểu đệ muốn nghe một bản ca với một điệu vũ của tôi phải không?

Äá»™c Cô Sách khẽ gật đầu. Giáp Cốc Diệu lại vừa cưá»i vừa nói tiếp:

độc Cô tiểu đệ khéo lá»±a chá»n lắm. Äể tôi ca ngay má»™t bản và nhảy ngay má»™t Ä‘iệu để cho đệ thưởng thức nhé?

Äá»™c Cô Sách biết cục diện này rất đối phó cho nên chàng vá»™i ngồi xếp bằng tròn, định nếu chịu đựng không nổi là giở "Thiên Lang Tiá»n Äịnh" cá»§a sư môn ra đối phó, như vậy thần trí sẽ sáng suốt âm tà không thể nào xâm nhập được nữa.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #37  
Old 11-04-2008, 09:58 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 37: Há»’ Äá»’ VÔ CÙNG, CÓ BỆNH MỚI RÊN

Hồi 37: Há»’ Äá»’ VÔ CÙNG, CÓ BỆNH MỚI RÊN

Bách Hoa công chúa thấy vậy cưá»i khanh khách nói tiếp:

-Tha hồ Äá»™c Cô tiểu đệ muốn giở ná»™i gia toa. công gì ra cÅ©ng được, nhưng không đựoc trái vá»›i Ä‘iá»u kiện căn bản là nghe ca xem vÅ© đấy nhé?

Äá»™c Cô Sách gượng cưá»i nói:

-Nghe ca xem vÅ© như vậy còn có Ä‘iá»u kiện căn bản gì nữa?

Giáp Cốc vẫn cưá»i khanh khách đáp:

-Tất nhiên phải có Ä‘iá»u kiện căn bản chứ. Nghe ca không thể bịt tai mà xem vÅ© không thể nhắm mắt.

Äá»™c Cô Sách gật đầu:

-Tôi quyết không bịt tai không nhắm mắt chỉ dùng định lực của bổn thân mà thử thách sử quyến rũ của thanh sắc thôi. Nhưng không biết Giáp Cốc công chúa muốn taih hạ thưởng thức thanh ca điệu vũ đó trong bao lâu?

Giáp Cốc Diệu vừa cưá»i vừa đáp:

-Không lâu đâu! Không lâu đâu! Không quá ná»­a tiếng đồng hồ. Äá»™c Cô tiểu đệ có cần tôi cho biết tên bài ca và Ä‘iệu vÅ© đó không?

Äá»™c Cô Sách đáp:

-Tại hạ rất muốn được biết.

Nguýt chàng má»™t cái rất tình tứ. Giáp Cốc Diệu vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Bài ca đó chia ra làm hai vè, vè trước gá»i là Hữu Bệnh ngâm, vè sau Vô Bệnh ngâm(không có bệnh mà rên). Còn Ä‘iệu vÅ© thì tên là Hồ Äế Hồ Thiên Bách Hoa diệu vÅ© (Ä‘iệu vÅ© Bách Hoa hồ đồ lung tung không biết đâu mà lưá»ng).

Äối vá»›i tên cá»§a hai bài ca, Äá»™c Cô Sách cảm thấy rất hứng thú, nhưng khi nghe thấy cái tên cá»§a Ä‘iệu vÅ© Hồ Äế Hồ Thiên Bách Hoa diệu vÅ©, chàng đã phải cau mày lại buồn rầu ngay.

Äang lúc ấy đã có má»™t tiếng ngâm rất nhá» từ trong miệng cá»§a Bách hoa công chúa thốt ra.

Cái tên "Hữu Bệnh Ngâm" đó, chữ "ngâm" sử dụng một cách rất đúng, vì Giáp Cốc Diệu chỉ thốt ra được tiếng ngâm thôi chứ không có tiếng ca, nhưng tiếng ngâm đó lại như tiếng rên rỉ của đủ các hình thức.

Thoạt tiên, tiếng rên rỉ cá»§a nàng ta rất Ä‘au buồn khổ bi ai, tá»±a như ngưá»i Ä‘au nặng nằm liệt giưá»ng liệt chiếu kêu rên vậy, và cÅ©ng giống như ngưá»i nghèo nàn đói rách thất cÆ¡ lỡ vận kêu than thầm.

Äá»™c Cô Sách là ngưá»i hiệp sÄ© nhân nghÄ©a nghe thấy tiếng kêu rên đó tất nhiên phải động lòng thương, nhưng chỉ trong nháy mắt tiếng rên đó đã thay đổi, Ä‘ang Ä‘au khổ biến thành thảm thiết, không khác gì má»™t thần nhân vừa vong quốc, má»™t lãng tá»­ đã phá sản, Ä‘au lòng phẫn uất khóc ra máu vậy, khiến Äá»™c Cô Sách nghe thấy trong lòng khảng khái phẫn uất khôn tả như má»™t vị anh hùng hiệp sÄ© muốn quét sạch bá»n giặc cướp nước ra khá»i bá» cõi để lấy lại giang sÆ¡n.

Tráng trí cá»§a Äá»™c Cô Sách vừa nổi lên thì chàng lại nghe thấy tiếng rên cá»§a Giáp Cốc Diệu thay đổi, lần này như những lương dân bị bạo chúa hà khắc bóc lá»™t áp bức, chỉ muốn đợi thá»i cÆ¡ nổi lên chống lại thôi.

Tiếng kêu rên cá»§a lương dân Ä‘au khổ này lại càng dá»… làm cho Äá»™c Cô Sách cảm nhiá»…m, chàng chỉ muốn ra nhập đám đông đó mà lật đổ bạo quyá»n, cứu nhân dân ra khá»i chốn Ä‘au khổ ngay.

Nhưng chỉ má»™t lát sau, tất cả những tiếng rên rỉ đó Ä‘á»u biến mất, Giáp Cốc Diệu lại thốt ra má»™t âm Ä‘iệu nhu hoà, như trăm hoa Ä‘ua nở trước gió xuân, khiến Äá»™c Cô Sách lại tưởng tượng như mình Ä‘ang Ä‘i vào má»™t thế giá»›i cá»±c lạc, ngưá»i chàng cảm thấy uể oải, chỉ muốn ngá»§ má»™t giấc thật say thôi.

Giáp Cốc Diệu thấy Äá»™c Cô Sách đã bị tiếng kêu rên cá»§a mình khống chế, quên cả dùng ná»™i gia định lá»±c để chống lại, nàng liá»n cưá»i thầm và nghÄ© bụng:

" Nãy giá» ta má»›i có Hữu Bệnh ngâm ra thôi, mà Äá»™c Cô tiểu tá»­ này đã bị ảnh hưởng như thế rồi, nếu lát nữa ta giở Vô Bệnh ngâm vá»›i Vô Äế Võ thiên Bách Hoa diệu vÅ© ra, thì chàng chịu đựng sao nổi, thể nào chả biến thành ngưá»i chung chăn vá»›i ta ngay".

Nàng vừa nghÄ© tá»›i đó, đã thấy Äá»™c Cô Sách vẻ mặt tươi cưá»i và lim dim như muốn ngá»§ rồi. nàng biết không càn phải giở nốt vè hát thứ hai vá»›i Ä‘iệu vÅ© ná» ra nữa, liá»n cưá»i má»™t tiếng, Ä‘i tá»›i trước mặt chàng, giÆ¡ tay ra và khẽ búng vào mÅ©i chàng má»™t cái.

Äá»™c Cô Sách dã lim dim như ngưá»i sắp buồn ngá»§, bây giá» lại ngá»­i thấy mùi thÆ¡m rất ngây ngất, càng dá»… mê man bất tỉnh thêm. Chàng lăn ra đất liá»n.

Giáp Cốc Diệu thở má»™t tiếng thật dài, lưá»m chàng má»™t hồi rồi cưá»i khẩy tá»± nói:

-Không ngá» Äá»™c Cô tiểu đệ này lại tầm thưá»ng đến như thế, chưa kịp nghe Vô Bệnh ngâm thì đâu còn diá»…m phúc thưởng thức Ä‘iệu vÅ© Bách hoa diệu vÅ© cá»§a ta nữa! Nhưng Giáp Cốc Diệu vừa nổi dâm tình, ẵm Äá»™c Cô Sách xuống tá»›i chá»— chân núi, định tìm kiếm má»™t chá»— kín đáo, thì đã phát giác má»™t chuyện lạ.

Nàng thấy trong má»™t khu rừng thông nho nhỠở chá»— cách mình khoảng mưá»i trượng, có má»™t con Ä‘iêu thật lá»›n, Ä‘ang từ từ bước ra.

Bách Hoa công chúa sống ở man hoang lâu nămgặp nhiá»u kỳ cầm quái vật và còn biết cách dạy bảo cùng khuyến phục những loại cầm thú hung dữ nữa, nhưng nàng chưa bao giá» lại thấy có má»™t con chim Ä‘iêu nào to lá»›n đến thế này. Nhất là nàng thấy con chim này rất khác thưá»ng liá»n biết ngay là má»™t thứ linh Ä‘iểu rất hiếm có trên thế gian.

Nàng đã có tài dạy bảo cầm thú, nay bá»—ng trông thấy má»™t con chim Ä‘iểu hiếm có như vậy, không thích thú sao được, liá»n nghÄ© bụng:

"Nếu ta ra tài thu phục được con thanh Ä‘iêu này, và dùng nó để cưỡi bay lên trên không, thì thá»±c không khác gì là thần tiên trên trá»i".

Nàng càng nghĩ càng cao hứng và thấy con chim điêu đang ngừng chân ở chỗ bên lỠrừng, nhìn mình kêu luôn mấy tiếng.

Giáp Cốc Diệu đã có lòng thích con chim Ä‘iêu ấy, nay lại thấy con chim Ä‘iêu đó bá»—ng nhìn mình kêu không khác gì chào há»i.

Con chim Ä‘iêu xanh cứ trố mắt nhìn nàng, hình như nó không có vẻ hãi sợ, vẫn đứng yên tại đó như thưá»ng.

Giáp Cốc Diệu mừng thầm, vừa tiến tới gần vừa thốt ra một âm điệu rất nhu hoà mà xưa nay nàng vẫn dùng để dạy bảo các loại chim chóc trong rừng.

Giáp Cốc Diệu đi tới cách con chim chừng hơn trượng, mà con chim vẫn không tỠvẻ gì là hãi sợ cả, nàng càng mừng rỡ thêm và bụng bảo dạ:

"Phen này ta Ä‘i núi Dã Nhân thá»±c hên quá, vừa được ngưá»i lại vừa bắt được linh Ä‘iểu".

NgỠđâu, lúc nàng cao hứng, vừa giơ chân lên định tiến bước, thì con chim điêu đã giương hai cánh lên nhảy lui vỠphía sau hai trượng ngay. Nàng lo âu khôn tả, suýt tý nữa thì thất thanh la lớn, tưởng con chim điêu không chịu thân thiện với mình.

Nhưng khi nàng nhìn kỹ, thấy con chim điêu lui vỠphía sau hai trượng thôi, chứ không có ý định bay đi đâu hết, nàng càng yên tâm thêm và cũng không dám tiến nhanh như trước nữa, mà chỉ rón rén đi từng bước một lên thôi.

Liên tiếp đôi ba lần như vậy, Giáp Cốc Diệu đã bị con chim Ä‘iêu càng dụ càng Ä‘i xa và đã cách chá»— Äá»™cCôSách hÆ¡i hai mươi trượng rồi. Lúc này dù nàng có nhảy nhót đôi ba cái, cÅ©ng không thể nào nhảy ngay được vá» chá»— Äá»™c Cô Sách Ä‘ang nằm nữa.

Lúc ấy đột nhiên ở chá»— lưng vách đá đã có Äá»™c Cô Hưng, thằng nhỠđã cứu Äá»™c Cô Sách thoát khá»i Ly Hồn cốc lần trước hiện phi thân tá»›i chá»— Äá»™c Cô Sách Ä‘ang nằm.

Bách Hoa công chúa là ngưá»i có ná»™i gia võ há»c rất thâm hậu nên Äá»™c Cô Hưng vừa phi thân xuống má»™t cái thì nàng đã phát giác ngay, vì chá»— nàng Ä‘ang đứng cách Äá»™c Cô Sách khá xa, khi nàng vừa quay đầu lại nhìn, thì đã thấy Äá»™c Cô Sách bị thằng nhỠẵm lên rồi.

Mồi đến miệng khi nào Bách Hoa công chúa chịu để cho bay mất, nàng giận dữ quát lá»›n má»™t tiếng không còn nghÄ© gì đến chuyện bắt con chim Ä‘iêu nữa, mà vá»™i tung mình nhảy luôn sáu, bảy trượng phi thân tá»›i chá»— Äá»™c CôHưng.

Giáp Cốc Diệu vừa tung mình nhảy lên thì đã nghe thấy trên đầu có tiếng kêu "vù" và má»™t luồng kình phong lấn át xuống nàng vá»™i ngá»­ng đầu lên nhìn, má»›i hay con chim đã vượt qua mình lướt tá»›i chá»— Äá»™c Cô Sách, Äá»™c CôHưng hai ngưá»i.

Lúc ấy Bách Hoa công chúa vẫn chưa biết đó là diệu kế cá»§a đối phương, ngưá»i và chim hợp tác vá»›i nhau, nên nàng lại còn há»›n hở, tưởng là con chim Ä‘iêu giúp mình tấn công thằng nhỠđịnh cướp Äá»™c Cô Sách Ä‘i kia.

Con chim Ä‘iêu vừa bay tá»›i thì Äá»™cCô Hưng đã cưá»i ha hả và ẵm Äá»™c Cô Sách nhún chân má»™t cái, nhảy luôn lên trên cao ba trượng, ngồi ngay trên lưng con chim Ä‘iêu.

Lúc bấy giỠGiáp Cốc Diệu mới vỡ nhẽ, tức giận khôn tả, nghiến răng vận hết công lực đuổi theo.

Công lực của nàng ta tuy cao siêu, thân pháp tuy rất nhanh, nhưng so sánh làm sao được với con chim điêu, nên nàng mới đuổi theo được vài ba trượng, thì con chim điêu đã vỗ cánh bay lên cao rồi.

Nàng tức giận vô cùng, rú lên má»™t tiếng thật dài, giÆ¡ tay ném luôn má»™t cái, liá»n có ba mÅ©i tên màu tía nho nhá», nhằm bụng con chim Ä‘iêu bắn tá»›i.

MÅ©i tên thứ nhất hình như khẽ trúng dưới bụng con chim Ä‘iêu má»™t cái, còn hai mÅ©i tên sau, thì không sao nhanh bằng tốc lá»±c cá»§a con chim nên cả hai mÅ©i Ä‘á»u rá»›t xuống đất hết.

Không ngá» mÅ©i tên nhá» lại rất lợi hại, chỉ hÆ¡i lướt qua bụng chim má»™t cái, đã khiến con chim phải rùng mình, ngưá»i chếch ngang sang má»™t bên, khiến anh em Äá»™c Cô Sách suýt tý nữa thì bị lăn xuống bên dưới rồi.

Äá»™cCôHưng giật mình đến thót má»™t cái, vá»™i nắm chặt lấy lông cổ cá»§a con chim Ä‘iêu, nhá» vậy má»›i khá»i té ngã, chỉ có kinh chứ không có hiểm, nhưng thanh bảo kiếm Thanh Bình cá»§a Äá»™c Cô Sách thì rá»›t ngay xuống bên dưới.

Con chim điêu giương cổ lên, rú một tiếng thật dài, vỗ hai cánh thật manh, gắng sức bay vỠphía trước, rồi xông lên trên may mà đi mất dạng.

Bách Hoa công chúa thở dài má»™t tiếng, giậm chân phi thân lên trên cao bốn trượng, giÆ¡ tay ra bắt lấy thanh kiếm Thanh Bình. Nàng xem Ä‘i xem lại má»›i biết đó là thanh thần kiếm mà ngưá»i trong võ lâm Ä‘á»u thèm muốn. Tuy mất ngưá»i yêu, nhưng lại được thanh thần kiếm, nàng cÅ©ng cảm thấy an á»§i phần nào.

Hãy nói Äá»™c CôHưng thấy bảo kiếm cá»§a Äá»™c Cô Sách rá»›t xuống vẫn không biết đó là thanh thần kiếm ThanhBình nên y không để ý tá»›i. Trái lại, y chỉ lo ngại con chim Ä‘iêu bị thương thôi, không biết nó có thể bay vá» tá»›i Nam Hải Phổ Äà để trả lá»i vá»›i sư phụ cá»§a mình và đại sứ bá Äại Bi TônGiả không?

Con chim Ä‘iêu bị mÅ©i tên nhá» cá»§a Bách Hoa công chúa bắn lướt qua dưới bụng, tuy vẫn cố sức bay tiếp được nhưng thỉnh thoảng nó rùng mình má»™t cái chứ không bay được má»™t cách từng trải và bình tÄ©nh như má»i khi.

Vì có việc cần Äá»™c CôHưng nóng lòng sốt ruá»™t vô cùng. Y biết con chim Ä‘iêu đã bị thương, nên y vá»™i lấy hai viên thuốc linh đơn nhét vào mồm cá»§a con chim Ä‘iêu vá»›i Äá»™c Cô Sách.

Hai viên linh đơn ấy cá»§a Nam Môn Vệ tặng cho Äá»™c CôHưng công hiệu cá»§a nó có thể trừ độc Ä‘uổi tà, bảo nguyên ích khí hiệu nghiệm lắm. Quả nhiên con chim Ä‘iêu uống xong viên thuốc đó, liá»n bay nhanh như má»™t mÅ©i tên, phi thẳng vá» phía ÄôngNam ngay.

Còn Äá»™cCôSách thoạt tiên bị ma âm Hữu Bệnh ngâm cá»§a Bách Hoa công chúa quyến rÅ© làm cho há»—n loạn tinh thần, sau bị thuốc mê cá»§a nàng ta, nên má»›i mê man bất tỉnh. Bây giá» chàng được uống linh đơn cá»§a Nam Môn Vệ rồi, từ từ lai tỉnh, nhưng khi chàng vừa tỉnh táo, chưa kịp mở mắt ra nhìn, đã kinh ngạc suýt thất thanh la lá»›n.Vì chàng cảm thấy mình Ä‘ang nằm trong lòng má»™t ngưá»i nhưng ngưá»i đó nhất định không phải là Bách Hoa công chúa. Huống hồ chàng lại thấy giá lạnh vô cùng, và gió thổi qua tai kêu "vù vù" hình như Ä‘ang bay ở trên không vậy.

Äá»™c Cô Sách mở mắt ra nhìn, trông thấy Äá»™c CôHưng xưa nay vẫn cưá»i hí hí nhưng bây giá» lại rất nghiêm trang.

Äá»™c CôHưng thấy Äá»™c Cô Sách đã lai tỉnh ân cần mỉm cưá»i há»i:

đại ca, ngoài việc tâm thần bị quyến rũ và ngửi phải mùi thuốc mê ra, thì đại ca có còn bị thương gì nữa không?

Äá»™cCôSách thấy mình Ä‘ang nằm trong lòng Äá»™c CôHưng và Ä‘ang cưỡi trên lưng con chim Ä‘iêu, chàng kinh hãi vô cùng liá»n cau mày lại há»i:

-Hưng đệ Ä‘ang há»c võ ở Nam Hải sao bá»—ng dưng lại biết ngu huynh bị tai nạn mà tá»›i Dã Nhan sÆ¡n cứu huynh như thế?

Äá»™c Cô Hưng cưá»i tiếp:

đại ca, tiểu đệ thừa lệnh sư bá vá»›i sư phụ đặc biệt tá»›i đón đại ca Ä‘i Nam Hải Phổ Äà có việc cần đấy.

Äá»™c Cô Sách rất ngạc nhiên há»i tiếp:

-Hưng đệ, thiên hạ bao la như vậy, sao hiá»n đệ lại tìm kiếm được ngu huynh má»™t cách dá»… dàng như thế?

Äá»™c CôHưng cưá»i khẩy đáp:

-Có phải đại ca bị Miêu nữ để lá»™ hai cánh tay vá»›i hai cái đùi bắt nạt đến mê man nên má»›i há»i vá»› vẩn như vậy không?Chả lẽ đại ca quên tài "nhất bốc năng sứ quá»· thần kinh" cá»§a sư phụ tiểu đệ hay sao?

Äá»™cCô Sách má»›i vỡ nhé, vừa cưá»i vừa há»i tiếp:

-Hiá»n đệ nói như vậy, chả nhẽ Nam Môn sư thúc đã xem quẻ mà biết ngu huynh ở trong núi Dã Nhân phải không?

Äá»™cCô Hưng cưá»i đáp:

-Sư phụ chỉ thị có bốn chữ:"trở lại đất cÅ©" thôi, nhưng tiểu đệ đã vỡ nhẽ ngay liá»n cỡi chim Ä‘iêu bay thẳng đến núi Dã Nhân vừa lượn xuống bên dươí được má»™t vòng đã thấy đại ca bị Miêu nữ làm mê man bất tỉnh và Ä‘ang bị y thị ẵm ở trong lòng rồi.

Äá»™c Cô Sách nghe nói mặt đỠbừng. Äá»™c Cô hưng vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Thanh kiếm đeo ở sau lưng của đại ca vừa rồi vì con chim điêu bị thương, nó đã rung mạnh một cái nên đã rớt xuống bên dưới rồi.

Äá»™c Cô Sách nghe nói cả kinh thất sắc kêu "ối chà" má»™t câu rồi cau mày lại đáp:

đó là Thanh Bình cổ kiếm, má»™t thần vật Ä‘á»i tiá»n cổ, không phải là kiếm cá»§a ngu huynh đâu, nay không may bị thất lạc sau này ngu huynh không biết nói năng thế nào vá»›i nguyên chá»§.

Äá»™c Cô Hưng nghe nói "thần kiếm Ä‘á»i tiá»n cổ" cÅ©ng phải lắc đầu luyến tiếc hoài, nhưng vật đã mất nhất thá»i làm sao tìm lại được nên y cÅ©ng rầu rÄ© theo.

Äá»™c Cô Sách vừa lắc đầu, gượng cưá»i và há»i Äá»™c Cô Hưng tiếp:

-Hưng đệ có biết sư phụ và sư thúc sai hiá»n đệ đón ngu huynh tá»›i Nam Phổ Äà có việc gì không?

Äá»™c CôHưng bá»—ng nghiêm nghị đáp:

-Sư bá và sư phụ đã dặn bảo tận mắt vá» các việc có liên quan đến Thiên Nam đại há»™i, việc diệt trừ Hoàn VÅ© Cá»­u Sát và quét sạch Ly Hồn cốc... Äá»™c Cô Sách mỉm cưá»i há»i tiếp:

-Sao chưa chi sư phụ vá»›i sư thúc đã sá»­a soạn sá»›m như thế. Äến ngày ThiênNam đại há»™i thế nào mà chả do sư phụ và sư thúc chá»§ trì hết thảy?

Äá»™c CôHưng rầu rÄ© lắc đầu đáp:

-Có lẽ sư bá với sư phụ không đi dự Thiên Nam đại hội đâu.

Thấy Äá»™c Cô Hưng lá»™ vẻ rầu rÄ©, Äá»™c Cô Sách thất kinh vá»™i há»i tiếp:

-Hưng đệ nói như thế có ý nghÄ©a gì... Chả lẽ... Nói tá»›i đó, chàng bá»—ng ngắt lá»i, không sao nói tiếp được nữa.

Äá»™c Cô Hưng ứa nước mắt ra gật đầu đáp:

đại ca đoán đúng đấy!Trần duyên của hai vị sắp hết, một ngày gần đây sẽ được chứng quả.

Äá»™c Cô Sách nghe thấy Äá»™c Cô Hưng nói như thế cÅ©ng ứa nước mắt ra, không biết nên nói gì nữa, Äá»™c Cô Hưng lại thở dài má»™t tiếng và an á»§i rằng:

đại ca không nên rầu rÄ©, Thích Äạo hai môn tu hành mà được chứng chính quả như thế là má»™t công quả vô thượng. Chúng ta nên mừng cho hai cụ má»›i phải.

Äá»™c Cô Sách gật đầu thở dài đáp:

-Hưng đệ nói rất đúng, nhưng chúng ta được theo sư phụ từ hồi nhá», đã đội Æ¡n biết bao... Nói tá»›i đó chàng đã nức nở khóc, không sao nói lên tiếng được nữa. Äá»™c CôHưng thấy thế cÅ©ng khóc theo.

Lúc ấy con chim Ä‘iêu cứ gắng sức bay hoài, lại bay nhanh vô cùng Äá»™c Cô Sách thấy thế ngạc nhiên há»i Äá»™c CôHưng rằng:

-Hưng đệ, trong khi bay đưá»ng trưá»ng thì phải nên thá»§ng thẳng má»›i đỡ mệt và được lâu. Sao hôm nay con chim Ä‘iêu này lại bay nhanh và mạnh như thế?

Äá»™cCôHưng cÅ©ng ngạc nhiên, rá» tay vào lông cổ cá»§a nó, thấy ngưá»i nó hÆ¡i run run, lúc ấy y cÅ©ng phải kinh hãi, và không hiểu mÅ©i tên nho nhá» cá»§a Bách Hoa công chúa làm bằng chất gì mà lại độc đến như vậy, khiến con chim Ä‘iêu bị thương nặng, dù đã được uống linh dược mà vẫn chưa khá»i hẳn.

Y vừa kinh hãi cau mày, trả lá»i Äá»™c Cô Sách rằng:

đại ca, con chim Ä‘iêu cá»§a chúng ta đã bị má»™t mÅ©i tên nho nhá» màu tía cá»§a thiếu nữ Mèo đả thương. Tiểu đệ đã cho nó uống linh dược cá»§a sư phụ rồi mà chưa thấy khá»i. Bây giá» ngưá»i nó hÆ¡i run run. Nó bay nhanh như thế, chắc nó đã biết là không thể bay lâu được. Vì vậy nó má»›i muốn bay nhanh để chóng đưa chúng ta vá» tá»›i Nam Hải.

Äá»™c Cô Sách nghe nói cÅ©ng cau mày lại giÆ¡ tay ra rá» cổ con chim Ä‘iêu để xem nó trúng phải chất độc và bị thương nặng nhẹ ra sao?

Con chim Ä‘iêu ấy vốn dÄ© là má»™t con chim rất thông linh hình như đã biết được ý nghÄ© cá»§a Äá»™cCô Hưng nên nó giương cổ kêu lên mấy tiếng thật dài.

Äá»™c Cô Sách nhìn Äá»™c CôHưng há»i tiếp:

-Hưng đệ theo sư phụ đi Nam Hải suốt ngày gần gũi con chim Thanh điêu, không hiểu Hưng đệ có biết rõ ý nghĩa tiếng kêu của nó không?

Äá»™c Cô Hưng gật đầu đáp:

-Tiểu đệ cả đoán lẫn nghe có thể đoán được bảy tám thành, vừa rồi nó kêu lên như thế là bảo cho chúng ta biết nó có thể gắng sức bay được đến nửa đêm.

Äá»™c Cô Sách cau mày lại thầm nghÄ© giây lát rồi gượng cưá»i bảo Äá»™c CôHưng tiếp:

-Hưng đệ tốt hơn hết nên bảo nó đừng bay nữa giáng xuống mặt đất ngay đi, rồi chúng ta giở hết tốc lực khinh công đi Nam Hải để gặp ngay sư phụ.

Äá»™cCô Hưng ngạc nhiên há»i:

đại ca muốn như thế để làm gì? Vẫn biết tốc lực của chúng ta rất nhanh nhưng so sánh với con chim điêu này thì hãy còn kém xa.

Äá»™c Cô Sách đáp:

-Hưng đệ vẫn biết khinh công cá»§a hai chúng ta không nhanh bằng hai cánh cá»§a con chim Ä‘iêu thá»±c cưỡi chim bay thế này khoái hÆ¡n Ä‘i bá»™ nhiá»u. Nhưng ngu huynh có hai lý do chúng ta cần phải xuống dưới bá»™.

Äá»™c CôHưng trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn Äá»™c Cô Sách tá» vẻ không hiểu, Äá»™c Cô Sách lại nói tiếp:

Ä‘iểm thứ nhất đưá»ng Ä‘i Nam hải rất xa dù con chim có gắng sức bay đến ná»­a đêm Ä‘i chăng nữa cÅ©ng không chắc tá»›i nÆ¡i được.

Äá»™c Cô Hưng gật đầu đáp:

đại ca nói rất đúng từ núi Dã Nhân bay vá» Nam Hải Phổ Äà ít nhất cÅ©ng bay đến bốn năm ngày.

Äá»™c Cô Sách nói tiếp:

đã phải bay đến bốn năm ngày như thế, thì chúng ta hà tất phải bắt nó gắng sức bay đến nửa đêm làm gì?Lý do thứ hai, là ngu huynh thấy nó đã bị thương rất nặng, nếu còn bắt nó kiệt sức mà bay như thế, có thể hy sinh mất con linh cầm bạn hữu này.

Äá»™c Cô Hưng nghe thấy sư huynh nói như vậy cÅ©ng phải sợ hãi vá»™i đỡ lá»i:

đại ca nghĩ ra như thế rất phải, chúng ta phải xuống ngay dưới đất mới được.

Cũng may sư phụ hạn chúng ta trong một tháng phải trở vỠtới nơi, với tốc lực khinh công của anh em mình chắc không sợ lỡ việc đâu.

Nói xong y liá»n vá»— vào đầu con chim Ä‘iêu ra lệnh hạ xuống dưới đất.

Thoạt tiên con chim Ä‘iêu vẫn không chịu nghe, nhưng sau chịu không nổi sá»± thúc gịuc cưỡng bách cá»§a Äá»™c Cô Hưng bất đắc dÄ© nó đành phải từ từ giáng xuống dưới đất.

Äá»™c Cô Sách nhảy xuống dưới đất rồi nói vá»›i Äá»™c Cô Hưng tiếp:

-Hưng đệ, những loa. chim thông linh này phần nhiá»u tá»± biết kiếm thuốc cứu chữa, vậy hiá»n đệ cứ bảo nó Ä‘i cùng vá»›i chúng ta có thể tuỳ mà Ä‘i kiếm thuốc lấy, hay trở vá» Nam Hải trước, để nhỠân sư vá»›i sư thúc cứu chữa cho.

Äá»™cCô Hưng nghe nói gật đầu, liá»n ra hiệu cho con chim Ä‘iêu tá»± bay Ä‘i.

Con chim Ä‘iêu bay lên không rồi, vẫn còn muốn Ä‘i theo hai ngưá»i, nhưng sau Äá»™c CôHưng xua tay và trách mắng vài câu, nó má»›i bay mất dạng.

Äá»™cCôSách vá»›i Äá»™c CôHưng chỉ sợ không gặp được sư phụ cá»§a mình, nên cả hai ngưá»i không dám ngừng bước, Ä‘i cả ngày lẫn đêm cố gắng trở vá» Nam Hải Phổ Äà.

Ước chừng hai hai hăm ba ngày sau, hai ngưá»i đã tá»›i bá» bể Nam Hải, Äá»™c Cô Sách thở hắt ra, nhìn Äá»™c Cô Hưng gượng cưá»i nói:

-Hưng đệ, cũng may ta không lỡ kỳ hạn một tháng của ân sư với sư thúc.

Äá»™cCô Hưng cÅ©ng lắc đầu thở dài đỡ lá»i:

-Nếu kể từ khi đệ bắt đầu rá»i Phổ Äà đến giá» thì chỉ còn có hai ngày nữa thôi là đã tá»›i kỳ hạn rồi, thá»±c là nguy hiểm quá.

Má»™t mặt thuê thuyá»n ra khÆ¡i, má»™t mặt Äá»™cCô Sách lắc đầu nói tiếp:

-Quẻ bói toán cá»§a sư thúc thần diệu lắm, có lẽ sư thúc đã biết cả chuyện chim Ä‘iêu bị thương, nên má»›i ban cho chúng ta má»™t tháng như thế.Bằng không, cưỡi chim Ä‘iá»u vừa Ä‘i vừa vá» thì chỉ ná»­a tháng cÅ©ng đủ lắm rồi, chứ việc gì mà phải hạn định cho những má»™t tháng trá»i như thế?

Äá»™cCôHưng hai mắt đỠngầu, vá»›i giá»ng rầu rÄ© nói tiếp:

-Sư phụ với sư bá thương tiểu đệ lắm, nay hai vị cũng trở vỠCực Lạc thì tiểu đệ phải trông mong đại ca đây chỉ dẫn.

Äá»™cCô Sách liá»n an á»§i y rằng:

-Hưng đệ không nên nói như thế, trong khi Ä‘i đưá»ng ngu huynh đã nhận thấy công lá»±c cá»§a hiá»n đệ không kém ngu huynh rồi... Nghe tá»›i đó, Äá»™cCô Hưng bá»—ng xen lá»i nói:

đó là đại sư bá vá»›i sư phụ đã tốn rất nhiá»u công sức, mà dùng Tiểu Chuyển Luân đại pháp để thoái thân hoán cốt cho tiểu đệ nên má»›i được như vậy. Theo sá»± ước Ä‘oán cá»§a tiểu đệ thì nếu hai cụ không phải vì việc ấy, có lẽ chưa đến ná»—i sá»›m phải chứng minh chính quả như thế đâu. Cho nên đệ cảm thấy áy náy và rầu rÄ© vô cùng, không biết lấy gì để Ä‘á»n đáp lại Æ¡n đức thâm hậu ấy cá»§a hai cụ.

Äá»™cCô Sách lại an á»§i tiếp:

-Hưng đệ hà tất phải buồn rầu như thế, quý hồ hiá»n đệ Ä‘em những võ há»c cá»§a sư thúc đã truyá»n thụ cho du hiệp bát hoang, cứu giúp bá tánh, đó là cÆ¡ há»™i để cho hiá»n đệ Ä‘á»n Æ¡n được sư thúc đấy.

Nói tá»›i đó, chàng cố ý nói sang chuyện khác mà há»i Äá»™c Cô Hưng tiếp:

-Hưng đệ là ngưá»i rất thông minh, từ khi Ä‘i theo sư thúc đến giá» há»c được bao nhiêu thần công tuyệt thế rồi?

Äá»™c Cô Hưng cưá»i đáp:

-Sư phụ cá»§a đệ sở trưá»ng nhất là Bốc, Tá»­u, Thuỳ, đệ đã há»c há»i qua loa được hai môn trong ba môn đó rồi.

Äá»™c Cô Sách nghe nói rất mừng rỡ nói tiếp:

-Tài Thần Bốc cá»§a sư thúc trên thiên hạ này ít có ngưá»i sánh kịp, nay trong má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i như thế, mà Hưng đệ đã há»c được môn ấy, thì thá»±c là đáng phục lắm.

Äá»™c CôHưng xua tay lắc đầu đáp:

đại ca hiểu lầm rồi, sá»± thá»±c đệ chỉ há»c được có hai môn rượu và ngá»§ thôi, chứ còn vá» môn Thần Bốc thì quả thá»±c chưa biết được má»™t tí gì.

Nghe thấy Äá»™cCô Hưng nói như vậy, Äá»™c Cô Sách không sao nhịn được phải ôm bụng mà cưá»i khanh khách.

Hai ngưá»i này vốn dÄ© là hai thầy trò, nhưng bây giỠđã biến thành hai sư huynh đệ ngồi ở trên thuyá»n vui chuyện vá»›i nhau, không bao lâu đã tá»›i bá» cá»§a Phổ Äà.

Äá»™cCôHưng nhảy lên bá», mỉm cưá»i nói vá»›i Äá»™cCôSách rằng:

đại ca Ä‘i mau, chúng ta còn phải leo núi nữa, hai cụ ở tân trên Bạch Hoa Äỉnh đấy.

Äá»™c Cô Sách vá»™i trả tiá»n cho ngưá»i chèo đò, rồi cùng Äá»™c CôHưng vá»™i vàng leo lên trên Bạch Hoa Äỉnh.

BạchHoa Äỉnh là má»™t ngá»n núi cao nhất Phổ Äà SÆ¡n, Äại Bi Tôn Giả vá»›i Nam Môn Vệ ở trong má»™t cái hang động vô danh chá»— gần đỉnh núi.

Xa xa đã trông thấy động phá»§ Äá»™c CôHưng không sao nhịn được, ứa nước mắt ra mà nghẹn ngào nói:

đại ca, không biết chúng ta còn được hầu hạ hai cụ bao lâu nữa! Äá»™c Cô Sách cÅ©ng thở dài và nói tiếp:

-Việc này không sao biết trước được. Nhưng dù sao chúng ta cũng không đi đâu hết, cứ hầu hạ hai cụ cho đến ngày hai cụ thăng thiên. Có lỡ dự ThiênNam đại hội cũng bất chấp.

Hai anh em vừa than thở vừa leo lên núi tiếp. Äá»™cCô Hưng bá»—ng sá»±c nhá»› tá»›i má»™t việc gì, kêu "ối chà" má»™t tiếng, vá»›i giá»ng run run nói vá»›i Äá»™c Cô Sách rằng:

đại ca, tiểu đệ cảm thấy tình hình hơi khác đấy.

Äá»™cCôSách thất kinh há»i lại:

-Hưng đệ cảm thấy khác như thế nào?

Cau mày lại, vẻ mặt rất trầm lặng, Äá»™c CôHưng thá»§ng thẳng đáp:

đại ca thá»­ nghÄ© xem con chim Ä‘iêu vá» tá»›i đây trước chúng ta lâu ngày rồi, đáng lẽ lúc này nó phải ở trên bể, hay ở trên bá» núi Phổ Äà này bay lượn để nghênh đón chúng ta chứ tại sao cho đến lúc này mà cÅ©ng không thấy tung tích cá»§a nó đâu hết.

NghÄ© ngợi giây lát Äá»™cCôSách liá»n an á»§i y rằng:

-Hưng đệ quá lo âu đấy thôi, có lẽ con chim Ä‘iêu bị thương nặng quá đến giá» vẫn chưa khá»i Ä‘ang nằm ở trong hang, để hai cụ cứu chữa.

Thấy lá»i giải thích cá»§a Äá»™c Cô Sách rất chính xác. Äá»™c CôHưng vẫn lo âu vá»™i giở hết tốc lá»±c khinh công ra phi thẳng lên trên hang động.

Äá»™c Cô Sách theo sau lưng khi vừa leo lên vách đá có thể trông thấy rõ tình hình trong hang thì cả hai anh em đã kinh hoảng đến mất hết hồn vía.

Hai ngưá»i đã trông thây gì?

Có phải là thấy Äại Bi Tôn Giả vá»›i Nam Môn Vệ đã chính quả mà cùng trở vỠđạo sÆ¡n không?

Hay là Thích Äạo Song Tuyệt ẩn cư ở trên rảNúi Phổ Äà này đã có chuyện gì xảy đến.
Tài sản của minhtien384

  #38  
Old 11-04-2008, 10:00 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 38: NAM HẢI TRIỀU SƯ

Hồi 38: NAM HẢI TRIỀU SƯ

Ôn Băng thấy Äá»™c Cô Sách vì hai chiếc răng cá»§a ThúyThúy bị mình bóp nát mà nổi giận ra tay tát mình, nàng lại càng tin tưởng giữa hai ngưá»i có chuyện lén lút gì vá»›i nhau rồi, nên nàng vừa tức giận vì bị tát, vừa lá»­a ghen nổi lên, bị kích thích như vậy Ôn Băng suýt tí nữa thì từ Ngá»c Mỹ Nhân biến thành "Khùng Mỹ Nhân" và chỉ muốn đấu thí mạng vá»›i Äá»™c Cô Sách má»™t trận.

Nhưng dù sao nàng cÅ©ng là ngưá»i hiếu cưá»ng, hiếu thắng không muốn để Äá»™c Cô Sách trông thấy bá»™ mặt Ä‘au lòng cá»§a mình, cho nên cố nhịn không cho nước mắt nhá» ra, nghiến răng mím môi quay ngưá»i Ä‘i luôn, để chá» má»™t dịp khác sau này sẽ thanh toán vá»›i chàng.

Dù sao ngưá»i đàn bà vẫn là kẻ yếu, dù ngưá»i nào có kiên cưá»ng đến đâu cÅ©ng thế, chỉ kiên cưá»ng bướng bỉnh trước mặt ngưá»i thôi, chứ quay lưng Ä‘i má»™t cái là lại hèn yếu ngay. ÔnBăng cÅ©ng vậy vừa quay lưng Ä‘i, nước mắt đã nhá» lã chã, nàng giở hết tốc lá»±c khinh công ra cắm đầu ù té chạy.

Nàng chỉ biết cắm đầu chạy như điên như cuồng chứ không biết là chạy đi đâu.

Tuy không nói được nhưng lòng Ä‘au như cắt, thần trí vẫn sáng suốt như thưá»ng, ÔnBăng vá»™i vàng rá»i khá»i núi DãNhân là vì ba lý do:

Lý do thứ nhất, là phải tránh xa Äá»™c Cô Sách trước, đừng để cho chàng Ä‘uổi kịp, giải thích và nói lôi thôi.

Lý do thứ hai là Tam Liệt Dương Ma Dương Thúc Äá»™ hãy còn ở trong khu núi Dã Nhân, nếu không may gặp phải lão ma đầu ấy mình địch sao nổi như vậy có phải là bị nhục nhã lần nữa khoong?

Lý do thứ ba là, dù sao núi Dã Nhân này vẫn là sào huyệt cá»§a nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát, nếu mình lá»t vào tay cá»§a chúng, thì hậu quả còn thảm khốc hÆ¡n nữa.

Ba lý do đã khiến Ôn Băng phải chạy nhanh như bay, rá»i khá»i núi Dã Nhân trước, rồi nàng cứ tiến thẳng vá» phía Äông thôi, chứ không có mục đích gì hết.

Chá» tá»›i khi nàng chạy vào trong Cao Lê Cống SÆ¡n, thì đã thấy mệt má»i, liá»n kiếm má»™t tảng đá lá»›n cạnh suối nước trong ngồi xuống nghỉ ngÆ¡i, và tính toán xem sau này nên hành động thế nào?

Nghỉ ngơi một lát, nàng nằm phục xuống mặt suối uống hai ngụm nước trong và ngâm mặt mũi vào trong nước để cho thần trí được bình tĩnh.

Nước suối đó lạnh như băng, nên nàng vừa ngâm mặt vào đã cảm thấy dễ chịu khôn tả, trong lúc đang khoan khoái, nàng bỗng nghe thấy có tiếng chân nhỠnhẹ đi ở trên bỠsuối.

Nàng vừa bị nhục xong, không khác gì con chim trông thấy cành cây cong, vội đứng dậy ngửng đầu nhìn vỠphía có tiếng chân đó.

Vừa trông thấy ngưá»i đó, nàng đã má»§i lòng khóc sướt mướt, nước mắt nước suối trá»™n lẫn nhau nhá» ròng xuống như mưa.

Thì ra ngưá»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i đó chính là ngưá»i đã giúp nàng há»c há»i được võ công cao siêu như bây giá» và cÅ©ng là ngưá»i coi nàng như em ruá»™t, thương nàng như má»™t ngưá»i mẹ hiá»n. Không cần phải nói rõ, quý vị cÅ©ng biết ngưá»i đó là Lưu Vân Tiên Tá»­ Tạ Dật Tư rồi.

Dật Tư không ngá» má»™t thiếu nữ Ä‘ang trầm mặt vào nước suối lại là Ngá»c Mỹ Nhân Ôn Băng và thấy nàng khóc sướt mướt như vậy cÅ©ng phải ngạc nhiên, vá»™i lên tiếng há»i:

-Ôn cô nương... Vừa thốt ra được ba chữ Ôn cô nương. Lưu Vân tiên tử đã thấy Ôn Băng chạy lại gục ngay vào lòng mình khóc bù lu bù loa ngay.

Dật Tư Ä‘oán chắc Ôn Băng thể nào cÅ©ng gặp sá»± gì rất oan ức, nên má»›i Ä‘au lòng và khóc lóc như thế. Nàng không há»i nguyên nhân vá»™i cứ để nguyên cho Ôn Băng khóc và má»™t mặt vuốt khô những giá»t nước ở trên tóc cá»§a nàng ta thôi.

ChỠÔn Băng khóc chán rồi, DậtTư má»›i kéo nàng đến dưới gốc cây cổ thụ ngồi xuống, rồi mỉm cưá»i há»i:

-Băng muội đang trà trộn ở trong Ly Hồn cốc núi DãNhân sao bỗng dưng lại chạy tới đây và hình như bị sự gì oan ức thế?

ÔnBăng chỉ kêu "ú á»›" hai tiếng, nhưng không sao nói ra lá»i được, lại khóc sướt mướt tiếp.

Dật Tư thấy nàng ta không nói nên lá»i, thất kinh há»i:

-Băng muá»™i bị làm sao thế?... bị ngá»™ độc mất tiếng, hay là bị ... bị ngưá»i... Không chá» Dật Tư há»i thêm ÔnBăng vừa bẻ má»™t cành cây viết xuống đất.

"Tiểu muá»™i bị ngưá»i Ä‘iểm trúng huyệt câm, đã dùng hết công lá»±c rồi mà không sao tá»± giải được!" Äá»c xong những chữ đó, Dật Tư kêu "á»§a" má»™t tiếng và há»i tiếp:

-Theo lý ra với võ công cao siêu như của Băng muội, thì chỉ cần tĩnh toa. hành công một lúc, là có thể tự giải được ngay.

Nàng vừa nói vừa vận thần công lên điểm luôn vào dưới hông của Ôn Băng một cái, rồi vỗ mạnh một chưởng vào giữa vai của nàng. Ôn Băng biết cử chỉ ấy của DậtTư là để giải yếu huyệt câm cho mình nên nàng cũng vận nội gia chân khí lên để xông pha nơi Nê Hoàn ngay.

Dật Tư mỉm cưá»i bảo nàng rằng:

-Băng muá»™i khá»i cần phải dùng ná»™i công nữa, yếu huyệt câm cá»§a hiá»n muá»™i đã được cởi mở thì tất nhiên phải nói được.

Ôn Băng cả mừng, nghẹn ngào kêu lên một tiếng:

-Tạ tỷ tỷ! NgỠđâu Ôn Băng đã nói rồi mà Dật Tư vẫn không nghe thấy gì cả?

Hiện tượng ấy không ngừng khiến cho Ôn Băng thất vá»ng Ä‘au lòng, mà còn làm cho DậtTư cÅ©ng phải hổ thẹn đến mặt đỠtai tía, vì nàng là ngưá»i chưởng môn cá»§a phái Äiểm Thương, mà không giải được yếu huyệt câm cho Ôn Băng như vậy thì không hổ thẹn sao được?

DậtTư không dám sÆ¡ ý nữa, hết sức cẩn thận xem xét lại cổ hong và cổ cá»§a Ôn Băng đồng thá»i còn thăm mạch má»™t hồi nữa, nàng cau mày lại vẻ mặt trầm tÄ©nh há»i lại Ôn Băng rằng:

-Băng muá»™i đã bị ai Ä‘iểm huyệt câm thế?Thá»§ pháp cá»§a đối phương rất quái dị và hiếm thấy trên thế gian này lắm! ÔnBăng nghe nói liá»n dùng cây viết luôn bảy chữ:

"Tam Liệt Dương Ma Dương Thúc Äá»™" DậtTư cả kinh thất sắc, giá»ng run run há»i tiếp:

-Băng muá»™i tại sao... lại gặp tên cái thế ma đầu ấy?Thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt cá»§a y tên là Äiên ÄảoÂm Dương Triệt Mạch Thá»§, chuyên môn làm cho huyết mạch cá»§a ngưá»i ta nghịch hành, không để cho ngưá»i khác giải trừ được. Vừa rồi ngu tá»· không ngá» hiá»n muá»™i bị y Ä‘iểm huyệt, nếu ra tay giải bừa, đã khiến tạng phá»§ cá»§a hiá»n muá»™i bị thương... Nghe tá»›i đó, Ôn Băng dã cảm thấy đầu óc cá»§a mình choáng váng, ngưá»i lảo đảo như suýt ngã, ngay cả ngồi cÅ©ng không ngồi được.

Dật Tư vội ẵm nàng vào lòng, lấy một viên thuốc linh đơn màu xanh rất thơm ra bỠvào mồm nàng an ủi rằng:

-Băng muá»™i khá»i cần lo âu, uống viên linh dược này đã! Ôn Băng thấy Dật Tư lấy viên thuốc đó ra, đã biết ngay đó là "Cá»­u Thiên Thúy Vân ÄÆ¡n"má»™t linh dược quí báu trấn phái cá»§a phái Äiểm Thương nên nàng vá»™i lắc đầu quay mặt Ä‘i, không chịu uống viên thuốc quí báu ấy.

Vừa rồi Dật Tư thăm mạch cho Ôn Băng đã phát giác mình vì chưa xem xét kỹ lưỡng, đột nhiên ra tay giải huyệt cho nàng ta nên đã xúc phạm phải sá»± tối kỵ cá»§a thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt độc ác cá»§a DươngThúc Äá»™ nên nàng bị thương nặng đến ná»—i hồn sắp lìa khá»i cõi trần rồi, nhưng vì nhá» có má»™t lá»±c rất thâm hậu mà nàng chưa thấy Ä‘au đớn gì đấy thôi.

Dật Tư biết, khi nào thương tích trong ngưá»i cá»§a ÔnBăng lâm nguy má»™t cái là không còn thuốc gì có thể cứu giải được, nên nàng má»›i phải cho nàng ta uống Cá»­u Thiên Thúy Vân ÄÆ¡n giữ lấy tính mạng trước đã, rồi nghÄ© cách cứu chữa nàng ta sau.

Bây giỠthấy Ôn Băng từ chối mà sắc mặt đã biến đổi hẳn nàng vội cạy miệng Ôn Băng ra và nhét viên thuốc rất quý báu ấy vào trong miệng để cho nàng uống.

Linh đơn vừa vào trong mồm đã tan ra như nước và trôi vào trong cổ há»ng ngay.

Ôn băng chỉ cảm thấy có má»™t luồng hÆ¡i nóng chạy vào trong tạng phá»§ cá»§a mình xuống tá»›i Ä‘an Ä‘iá»n, mình mẩy thấy khoan khoái dá»… chịu ngay và nằm luôn ở trong lòng cá»§a Lưu Vân Tiên Tá»­ ngá»§ thiếp Ä‘i.

Dật Tư đặt Ôn Băng nằm xuống, thăm mạch thá»­ xem, thấy thương tích tuy nặng nhưng đã thoát khá»i tá»­ thần rồi, nàng má»›i lắc đầu thở dài má»™t tiếng. Sở dÄ© nàng thở dài như vậy là chỉ e từ nay trở Ä‘i Ôn Băng sẽ mất tiếng không sao nói được nữa.

Má»™t mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mà câm suốt Ä‘á»i, đừng nói nàng ta sẽ buồn rầu suốt Ä‘á»i, mà cả các bạn thân cÅ©ng phải gánh vác há»™ nàng ta gánh nặng vá» mặt tinh thần.

Trong lúc DậtTư Ä‘ang vô kế khả thi, trong lòng buồn bá»±c khôn tả thì đằng xa bá»—ng có má»™t bóng ngưá»i phi tá»›i. Ngưá»i đó chính là Bạch Phát Quá»· Mẫu, bây giỠđã vứt con dao đồ tể Ä‘i, trở nên Phật sống.

Thấy Bạch Phát Thánh Mẫu tá»›i, DậtTư liá»n gượng cưá»i kêu gá»i:

-Tiêu đại tá»·, chúng ta chưa kịp Ä‘iá»u tra ra Äá»™c Cô Sách sống chết như thế nào, thì bây giá» lại gặp má»™t vấn đỠnan giải cá»§a Ôn cô nương, khiến tôi Ä‘ang bối rối không biết làm thế nào cho phải.

Nghe thấy DậtTư nói tới cái tên Ôn Băng, Tiêu Anh giật mình đến thót một cái, đang ở ngoài xa sáu bảy trượng, vội giở một thế khinh công rất cao phi tới gần.

Tại sao TiêuAnh với Dật Tư lại bỗng dưng cùng tới núi Cao Lê Cống như thế?

Thì ra ngày hôm mưá»i sáu tháng tám, hai ngưá»i ở trên núi Lãnh Vân tại dãy núi La Phù đợi chá» vợ chồng Âm Dương Song Ma đến phó ước, nhưng đợi từ sáng sá»›m cho đến giữa trưa, từ trưa cho tá»›i chiá»u mà cÅ©ng không thấy Thúc Äá»™ vá»›i Lục Châu tá»›i.

Vì biết vợ chồng Song Ma không bao giá» sai hẹn cả. Tiêu Anh rất kinh ngạc định nói vá»›i Dật Tư, thì bá»—ng từ dưới chân núi đã có má»™t bóng ngưá»i phi lên.

Dật Tư lại tưởng má»™t ngưá»i trong bá»n cá»§a Âm Dương Song Ma đã tá»›i, vá»™i kéo Tiêu Anh lui ngay vá» phía sau hÆ¡n trượng. NgỠđâu khi ngưá»i ná» lên tá»›i nÆ¡i, má»›i hay ngưá»i đó là má»™t vị quái hiệp cá»§a võ lâm tức HậnThiên Ông Công Dương Thá».

Công Dương Thá» biết Äá»™cCô Sách vá»›i Tiêu Anh đã hẹn nhau vào ngày Tết Trung Thu tỉ kiếm ở trên Lãnh Vân Phong này, thì không yên tâm má»›i vá»™i tá»›i nÆ¡i đây xem sao?

Vì đưá»ng xa, núi cao lại gặp mưa gió luôn luôn, nên Công Dương Thá» má»›i tính lầm ngày. khi tá»›i dưới chân núi LãnhVân Phong thì đã là ngày mưá»i sáu rồi.Khi biết mình đã tá»›i lỡ má»™t ngày, nhưng Công Dương Thá» vẫn quyết định lên trên núi xem sao?

Vì việc Hoàn VÅ© Cá»­u Sát tái xuất giang hồ, Hận Thiên Ông đã Ä‘i núi Äiểm Thương báo tin cho Dật Tư hay. Äồng thá»i ông ta còn cho Dật Tư biết tin Äá»™c Cô Sách đã hẹn vá»›iTiêu Anh ở Lãnh Vân Phong để đấu kiếm, cho nên khi ông ta vừa tá»›i đỉnh núi, trông thấy Dật Tư có mặt tại đây, ông ta không kinh ngạc chút nào.

Äiá»u khiến ông ta hoảng sợ là sao chỉ thấy BạchPhát Quá»· Mẫu chứ không thấy Äá»™cCôSách đâu hết?

Lại còn má»™t Ä‘iá»u khiến ông ta rất kinh ngạc nữa, là khi ông ta vừa lên tá»›i nÆ¡i, tại sao Dật Tư lại dắt tay Tiêu Anh cùng lui vá» phía sau?Thái độ cá»§a hai ngưá»i có vẻ rất thân mật chứ không tá» ra má»™t tí gì là thù địch cả.

Công Dương Thá» lá»™ vẻ kinh ngạc, chỉ tay vào TiêuAnh mà há»i DậtTư rằng:

-Tạ tiên tử, vị này chả là Bạch Phát QuỷMẫu TiêuAnh mà Ôn Băng cô nương tìm kiếm đâu cũng không thấy là gì?

Dật Tư gật đầu, vừa cưá»i vừa đáp:

-Công Dương huynh, từ nay trở Ä‘i, cả ăn lẫn nói phải tôn trá»ng Tiêu đại tá»· cá»§a tôi má»™t chút. Bây giỠđại tá»· không phải là Bạch Phát Quá»· Mẫu mà là Bạch Phát Thánh Mẫu rồi.

Công Dương Thá» càng ngạc nhiên thêm, cưá»i giá»ng rất quái dị há»i tiếp:

-Quá»· Mẫu vá»›i Thánh Mẫu tuy chỉ sai nhau có má»™t chữ thôi nhưng má»™t đằng thi xúc má»™t đằng thì lưu phương thật là sai nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c. Chẳng hay Tạ Tiên Tá»­ có thể cho lão quái vật này biết rõ nguyên nhân không?

Dật Tư liá»n kể rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện cho CôngDương Thá» hay, đồng thá»i kể cả chuyện Äá»™c Cô Sách nhảy xuống vá»±c thẳm tá»± tá»­, nhưng không tìm thấy xác đâu cả... Nghe xong câu chuyện đó, Công Dương Thá» vá»™i vái BạchPhát Thánh Mẫu má»™t lạy rất lá»… phép.

Tiêu Anh vá»™i đáp lá»… và mỉm cưá»i há»i :

-Công Dương đại hiệp lễ phép như vậy có nghĩa gì thế?

Thay đổi hẳn thái độ hoạt kê ngày thưá»ng. Công Dương Thá» nghiêm nghị đáp:

-Những ngưá»i du hiệp ở trên giang hồ mà có thể giữ nổi tiết tháo, không sa Ä‘oa. vào bàng môn tà đạo đã là hiếm có rồi, mà đã sa Ä‘oa. vào bàng môn xong, mà tá»± nhảy ra được, biết hối cải như thế, thì quả thật rất ít, rất ít. Tiêu đại tá»· đúng là má»™t bông sen má»c ở trong bùn lầy, mà lại có tính tâm diệu ngá»™ như vậy. lão quái vật này không cung kính vái lạy đại tá»· như thế sao được?

Tiêu Anh khiêm tốn má»™t hồi, rồi mỉm cưá»i há»i lại Công Dương Thá» rằng:

-Công Dương đại hiệp có thể giải thích cho chúng tôi hiểu vấn đỠÄá»™c Cô Sách nhảy xuống vá»±c thẳm tá»± tá»­ mà sao lại không thấy xác đâu là nghÄ©a lý gì không?

Công Dương Thá» cưá»i ha hả đáp:

-Nhảy từ trên đỉnh núi xuống vá»±c thẳm mà không thấy xác đâu, như vậy chỉ có má»™t giải pháp duy nhất mà rất chính xác... Dật Tư vừa cưá»i vừa xen lá»i nói:

-Xin Công Dương huynh thử chỉ giáo giải thích cái đó cho tôi với Tiêu đại tỷ nghe xem?

Công Dương Thá» vừa cưá»i vừa đáp:

-Vì không thấy xác thì tất nhiên ngưá»i chưa chết rồi, và cứ xem tướng cá»§a Äá»™c Cô lão đệ, thì CôngDương Thá» này dám cả quyết là y chưa chết, má»— đã nhiá»u lần để ý xem bá»™ mặt cá»§a Äá»™c Côlão đệ, thấy y không ngừng căn cốt tuyệt thế, thanh phúc vô cùng, sau này thế nào cÅ©ng được hưởng thá», chứ không phải là ngưá»i chết yểu đâu.

Tiêu Anh gật đầu và đỡ lá»i:

-Tôi vá»›i Tạ tiên tá»­ cÅ©ng nhận xét như thế nhưng không thấy xác cá»§a Äá»™c Cô Sách đâu, mà cÅ©ng không thấy y đâu hết, thế là nghÄ©a lý gì?

Công Dương Thá» cưá»i ha hả đáp:

-Muốn biết Äá»™cCô lão đệ ở đâu, có má»™t biện pháp duy nhất.

Dật Tư cả cưá»i, xen lá»i nói:

-Có phải biện pháp duy nhất của Công Dương huynh là đi tìm kiếm đây không?

Công Dương Thá» cưá»i giá»ng quái dị đáp:

-Tất nhiên là phải Ä‘i tìm kiếm rồi. Ngưá»i ít tuổi bao giá» cÅ©ng hay hổ thẹn, Äá»™c Cô Sách lão đệ đã tá»± động nhảy xuống vá»±c thẳm, mà hai vị không Ä‘i kiếm y, thì chả lẽ y lại tá»± Ä‘i kiếm hai vị hay sao?

Dật Tư cau mày lại và nói tiếp:

-Trá»i đất bao la như thế này, muốn Ä‘i tìm kiếm má»™t ngưá»i, đâu có phải là chuyện dá»…?Huống hồ ngoài việc tìm kiếm Äá»™c Cô Sách biểu đệ ra, chúng tôi còn phải Ä‘i kiếm Má»™ Dung Bích và Ä‘i cứu Má»™ Dung Băng nữa... Công Dương Thá» ngạc nhiên há»i:

-Cứu Mộ Dung Băng nào?Mộ Dung Băng là ai?

Thấy Công Dương Thá» há»i như thế, Dật Tư mỉm cưá»i đáp:

-Má»™ Dung Băng chính là Ngá»c Mỹ Nhân ÔnBăng, hiện Ä‘ang Ä‘i sâu vào trong Ly Hồn cốc ở núi Dã Nhân, ngày đêm làm bạn vá»›i bá»n hổ lang, mà chưa sao thoát thân nổi. Bây giỠđã biết rõ tên há» cá»§a cha cô ta rồi, thì tất nhiên cô ta không thể nào dùng hỠÔn như trước nữa.

Công Dương ThỠgật đầu và nói tiếp:

-Nếu vậy bây giá» chúng ta phải chia nhau Ä‘i. Ngưá»i Ä‘i cứu, kẻ Ä‘i tìm, cùng má»™t lúc tiến hành má»›i được.

Tiêu Anh xen lá»i há»i:

-Chúng ta nên chia nhau như thế nào?Ai cứu ngưá»i?Ai Ä‘i kiếm ngưá»i?

Công Dương Thá» mỉm cưá»i đáp:

-Cứu ngưá»i thì phải có võ công cao siêu má»›i có thể gánh vác nổi, còn kiếm ngưá»i thì chỉ cần chịu khó dò tìm là được, nên má»— xin nhận việc Ä‘i kiếm ngưá»i.

Dật Tư gật đầu tán thành:

-Cách chia như thế này rất hợp lý, vì vá» phía Vân Nam thì tôi thuá»™c đưá»ng thuá»™c nẻo hÆ¡n ai hết, mà bá»n hung tàHoàn VÅ© Cá»­u Sát thì cần phải có võ công tuyệt thế, Tiêu đại tá»· Ä‘i cùng thì má»›i có thể khắc chế nổi kẻ địch và má»›i cứu được Má»™ Dung Băng thoát nạn. Vậy tôi vá»›i Tiêu đại tá»· xin lãnh tránh nhiệm đó.

Công Dương ThỠnói tiếp:

-Tạ tiên tá»­ vá»›i Tiêu đại tá»· đã đồng ý biện pháp cá»§a lão quái vật rồi, thì chúng ta phải cấp tốc Ä‘i ngay má»›i được, vì cứu ngưá»i như cứu hoả. Má»™ Dung Băng cô nương là má»™t giai nhân tuyệt thế như vậy mà bị sa vào trong hang hùm quả thá»±c đáng lo ngại lắm.

Dật Tư ngẩng đầu lên trá»i rồi mỉm cưá»i vá»™i nói vá»›i TiêuAnh tiếp:

-Tiêu đại tá»·, đến giá» vẫn chưa thấy vợ chồng Thúc Äá»™ tá»›i, có lẽ vợ chồng chúng không tá»›i nữa đâu, chúng ta chỉ chá» trá»i sáng tá» là Ä‘i Vân Nam ngay, chẳng hay đại tá»· nghÄ© sao?

Tiêu Anh gật đầu tán thành Công Dương ThỠlại nói với TiêuAnh rằng:

-Tiêu đại tá»·... Tiêu Anh xua tay, vừa cưá»i vừa ngắt lá»i:

-Công Dương đại hiệp, tôi đã định sá»­a đổi lại sá»± xưng hô sai lầm cá»§a đại hiệp từ hồi nãy tá»›i giá» rồi. Tôi ná»­a Ä‘á»i vất vả khổ sở, toàn gặp những chuyện không may, cho nên tóc cá»§a tôi má»›i chóng bạc như vậy, chứ sá»± thá»±c tuổi cá»§a tôi còn nhá» hÆ¡n đại hiệp nhiá»u. Vì từ này trở Ä‘i đã là chá»— anh em vá»›i nhau thì xin đại hiệp cứ gá»i tôi là Tiêu muá»™i thì hÆ¡n.

Công Dương Thá» cÅ©ng không khách khứa nữa liá»n đổi giá»ng gá»i luôn:

-Tiêu đại muá»™i, má»— chưa được trông thấy mặt lệnh ái Má»™ Dung Bích bao giá», vậy đại muá»™i phải tả cho má»— biết thân hình mặt mÅ©i cá»§a cô ta ra sao, và có Ä‘iểm nào đặc biệt trên mặt không, phải nói rõ cho lão quái này biết hết thì lão quái vật má»›i dá»… tìm kiếm chữ?

Tiêu Anh liá»n nói rõ tên tuổi và ngoại hình cá»§a Má»™Dung Bích cho CôngDương Thá» haỵNói xong, Bạch Phát Thánh Mẫu ngẫm nghÄ© giây lát lại nói tiếp:

-Nói vỠđặc điểm của nó, thì tôi không nghĩ ra được nó có đặc điểm gì, nhưng bình sinh nó thích màu xanh, nên quanh năm chỉ mặc áo màu xanh. Vì vậy rất dễ nhận xét.

Dật Tư cÅ©ng xen lá»i há»i:

-Má»™ Dung Bích tiểu muá»™i quanh năm ưa mặc áo màu xanh, như vậy có phải giống hệt Lục YULinh Äiá»n Thúy Thúy không?

Công Dương Thá» cưá»i ha hả và đỡ lá»i:

-Tiên tá»­ đã lỡ lá»i rồi.Má»™ Dung Bích cô nương là má»™t bông hoa lạ tuyệt vá»i, là tiên nhuỵ trên Giao Trì, còn Äiá»n Thúy Thúy thì là võ lâm dâm phụ, dục hải yêu cÆ¡ sao tiên tá»­ lại so sánh hai ngưá»i vá»›i nhau như thế?

Dật Tư chưa kịp trả lá»i, TiêuAnh đã vá»™i đỡ lá»i:

-Xin Công Dương huynh không nên quá khinh rẻ Äiá»n Thúy Thúy. Tuy hành vi cá»§a y thị hÆ¡i tà đạo thật, nhưng trong Ä‘á»i y thị chưa làm má»™t lá»—i gì khiến ngưá»i ta không thể tha thứ được. Căn cốt cá»§a y thị tuyệt đẹp, ngưá»i lại rất thông minh. Nếu y thị biết hối cải xa lánh bể dục thì sẽ trở nên ngưá»i ở Long Hoa Há»™i liá»n.

Công Dương ThỠnhìn TiêuAnh, gật đầu đáp:

-Cô ta còn có thể trở nên ngưá»i Long Hoa Há»™i á»­Thôi được, lão quái vật này tin ở lá»i cá»§a Tiêu muá»™i, nên từ nay có gặp Äiá»n Thúy Thúy thì lão quái vật thể nào cÅ©ng tận lá»±c dẫn độ cô ta má»™t phen.

Ba vị kỳ hiệp chuyện trò vá»›i nhau không bao lâu trá»i đã sáng tá», mà vẫn không thấy vợ chồng Thúc Äá»™ tá»›i.

Công Dương Thá» liá»n thúc giục Dật Tư vá»›i Tiêu Anh mau Ä‘i núi Dã Nhân để nghÄ© cách cứu Má»™ Dung Băng ra khá»i hang hùm. Còn ông ta ở lại quanh dãy núi La Phù Ä‘iá»u tra tung tích cá»§a Äá»™cCôSách trước rồi má»›i Ä‘i khắp nÆ¡i tìm kiếm Má»™ Dung Bích sau, và hẹn nhau tá»›i mưá»i ba tháng ba sẽ gặp lại nhau ở Thiên Nam đại há»™i.

Tiêu Anh vá»›i Lưu Vân TiênTá»­ liá»n từ biệt Công DươngThá» Ä‘i Vân Nam ngay, trong khi Ä‘i đưá»ng, Dật Tư có vẻ rầu rÄ©.

TiêuAnh thấy thế liá»n há»i:

-Có phải vì việc sống chết cá»§a Äá»™cCô Sách mà Tạ tiên tá»­ vẫn còn lo âu đấy không?

Dật Tư lắc đầu đáp:

-Trải qua sá»± phân tích kỹ lưỡng, tôi nhận thấy Äá»™cCô biểu đệ không thể nào chết được, như vậy tôi còn lo âu vì y làm gì nữa?Sở dÄ© tôi lo âu là vì không thấy vợ chồng Thúc Äá»™ tá»›i phó ước.

Tiêu Anh vừa cưá»i vừa nói:

đó là vợ chồng y thất ước, chứ có phải ta thất ước đâu mà TiênTử phải lo?

Dật Tư gượng cưá»i đáp:

-Nếu chúng ta gặp vợ chồng y rồi lại không sao. Chỉ e vợ chồng y mắc bận việc gì tá»›i chậm, không gặp chúng ta, chưa biết chừng chúng nổi khùng Ä‘i tá»›i phái Äiểm Thương phá phách giết chóc, như vậy có phải là đệ tá»­ cá»§a tôi bị tai kiếp thảm khốc không?

Thất Dật Tư nói rất có lý. Tiêu Anh gật đầu và cũng hoảng sợ nói:

-Tạ tiên tá»­ lo như vậy rất có lý. Phen này chúng ta Ä‘i tá»›i Dã Nhân, thể nào cÅ©ng phải Ä‘i qua Äiểm Thương, nhân đây chúng ta sắp đặt chuẩn bị lại đôi chút có phải là khá»i lo nữa không?

Nói tới đó Bạch Phát Thánh Mẫu bỗng cau mày lại thở dài một tiếng mới nói tiếp:

-Nhưng võ công của vợ chồng chúng quá cao siêu, đến cả ba chúng ta, chưa chắc địch nổi thì đệ tử của tiên tử cầm cự làm sao nổi mà bảo chúng chuẩn bị cái gì cơ chứ?

Dật Tư gượng cưá»i đỡ lá»i:

-Muốn bảo vệ tất cả các đệ tá»­ cá»§a phái Äiểm Thương tạm thá»i cÅ©ng Ä‘i tỵ hết, không phải là không có cách. Nhưng làm như thế chỉ sợ ngưá»i ta chê mình hèn quá thôi, và danh dá»± đã mất thì khó lấy lại lắm.

Tiêu Anh vừa cưá»i vừa há»i:

-Tạ tiên tử nói cho ngu tỷ nghe thử diệu kế ấy đã?

Dật Tư bẽn lẽn nói:

-Gần đây tiểu muá»™i má»›i khai thác được má»™t toà Äiểm Thương biệt phá»§, địa thế rất kín đáo, không ai có thể tìm kiếm thấy được. Nên bây giá» chỉ cần bảo tất cả đệ tá»­ dá»n tá»›i đó ở, bế quan tiá»m tu, không ai được Ä‘i ra ngoài cả, cho tá»›i khi Thiên Nam đại há»™i là khai mạc má»›i thôi. Như vậy, vợ chồng ÂmDương Song Ma dù có kiếm tá»›i phái Äiểm Thương cÅ©ng đành phải thất vá»ng mà rút lui.

Tiêu Anh gật đầu tán thành:

-Kế này tuyệt diệu, nên thi hành ngay. Và ta có thể viết mấy chữ vào tấm ván ở trước cá»­a Äiểm Thương đạo viện bá» trống như sau đây:"Tại sao thất ước không tá»›i Lãnh Vân Phong?Chúng ta vui lòng chỠđợi Song Ma ở trong Thiên Nam đại há»™i".

Tôi biết DươngThúc Äá»™ là ngưá»i rất tá»± phụ và ưa sÄ© diện hão, chắc không khi nào y lại còn Ä‘i kiếm đệ tá»­ cá»§a phái Äiểm Thương để báo thù đâu.

Dật Tư gật đầu và trở vá» Äiểm Thương theo kế hoạch ấy mà thi hành tức thì.

Xếp đặt xong xuôi, hai ngưá»i má»›i Ä‘i núi Dã Nhân để nghÄ© cách cứu Má»™ Dung Băng thoát nạn.

Khi Ä‘i tá»›i núi Cao Lê Cống, Tiêu Anh gặp bạn cÅ©, đứng nói chuyện vá»›i ngưá»i đó, còn Dật Tư thì thá»§ng thẳng Ä‘i trước. NgỠđâu, nàng lại gặp Má»™Dung Băng và chỉ nhất thá»i sÆ¡ xuất không há»i rõ Má»™ Dung Băng bị ai Ä‘iểm huyệt liá»n ra tay giải huyệt ngay má»›i suýt làm cho Má»™Dung Băng chết oan.

Tiêu Anh tới sau, nghe Dật Tư nói là Ôn Băng, vội chạy lại xem xét ngay.

Chá» Tiêu Anh thăm mạch cho Má»™ Dung Băng xong. Dật Tư má»›i há»i:

-Tiêu đại tá»· thần công cao siêu hÆ¡n tiểu muá»™i nhiá»u, không biết có thể cứu chữa cho Má»™ Dung Băng tiểu muá»™i lành mạnh và nói được như thưá»ng không?

Lúc này Tiêu Anh đã coi Mộ Dung Băng như là con gái của mình nên vội đỡ lấy Mộ Dung Băng và nghiêm nét mặt lại đáp:

-Bây giỠchúng ta phải kiếm một cái hang động kín gió và sẽ để cho con nhỠnày nằm nghỉ đã, rồi mới nghĩ cách cứu chữa sau.

Dật Tư cau mày lại nói:

đang ở trên núi hoang này, thì kiếm đâu ra hang động lý tưởng ấy?

Tiêu Anh vội đáp:

-Khá»i cần Ä‘i đâu tìm kiếm hết. Ngưá»i bạn cÅ© mà tôi vừa gặp hồi nãy đã xuất vân du. Chi bằng chúng ta mượn tạm động phá»§ cá»§a ngưá»i đó, có phải là khá»i mất công Ä‘i tìm kiếm không?

Nói xong, Bạch Phát Thánh Mẫu Ä‘i trước dẫn đưá»ng, Dật Tư theo sau. Vừa Ä‘i vòng qua sưá»n núi đã trông thấy má»™t cái hang động ngay.

Hang động ấy không những tránh gió lại sạch sẽ, đủ Ä‘iá»u kiện để cứu chữa cho Má»™ DungBăng, mà lại có sẵn cả vân sàng, lò nấu thuốc vá»›i những đồ dùng nữa.

TiêuAnh đặt Má»™ Dung Băng nằm trên vân sàng, lấy luôn cái má»n ở đó đắp cho nàng ta, rồi rầu rÄ© nói vá»›i Dật Tư rằng:

-Công việc cứu chữa Băng nhi rất khó khăn.

Dật Tư nghe nói kinh hoảng há»i lại:

-Sao Tiêu đại tá»· cÅ©ng nói như vậy?Chẳng lẽ thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt cá»§a Thúc Äá»™ lại lợi hại đến như thế á»­Cả Cá»­u Thiên Thuý Vân ÄÆ¡n cá»§a tiểu muá»™i dùng để trấn phái mà cÅ©ng không có công hiệu gì hay sao?

Tiêu Anh lắc đầu đáp:

đối vá»›i y lý thì ngu tá»· đã nghiên cứu má»™ tthá»i gian. Tuy Tiên tá»­ sÆ¡ ý, lỡ dùng thá»§ pháp thưá»ng giải huyệt cho Băng nhi, khiến nó bị ná»™i thương rất nặng nhưng đã được Cá»­u Thiên Thúy Vân ÄÆ¡n ná»™i linh dược thần kỳ cứu chữa, lâu lắm cÅ©ng chỉ hai ba ngày là cùng vết ná»™i thương có thể lành mạnh ngay.

Dật Tư kêu "ồ" má»™t tiếng há»i tiếp:

-Thế sao Tiêu đại tỷ lại bảo là khó chữa? Có phải đại tỷ muốn nói tiếng nói của Mộ Dung Băng tiểu muội khó mả trở lại được không?

Tiêu Anh trợn ngược đôi lông mày lên đáp:

đã có ngưá»i cá»™t được chuông vàng ở cổ con hổ, thì tất nhiên cÅ©ng phải có ngá»i cởi ra được chứ?Ngu tá»· không lo âu vá» thương thế cá»§a Băng nhi mà chỉ lo âu vá» bệnh cá»§a nó mà thôi.

Dật Tư thất kinh há»i tiếp:

-Chả lẽ trên ngưá»i cá»§a Băng tiểu muá»™i còn có bệnh khác hay sao?

Tiêu Anh gật dầu, cau mày đáp:

-Không hiểu nó vì việc gì mà Ä‘au lòng đến ná»—i khiến gan bị thương lại thêm quá mệt nhá»c, cho nên bệnh thế cá»§a nó đã trầm trá»ng đến mức Hoa Äà cÅ©ng phải thúc thá»§.

Dật Tư biết lá»i nói cá»§a Tiêu Anh không ngoa, nàng lo âu quá đỗi, thất thanh kêu "ối chà" má»™t câu và há»i tiếp:

đau tim rất khổ, mà đau gan thì khó chữa lắm. Vậy bây giỠbiết làm sao đây?

Ngẫm nghÄ© giây lát, Tiêu Anh lấy má»™t viên thuốc bá»c sáp to bằn trái long nhã ở trong túi ra, nói vá»›i Dật Tư:

-Viên thuốc này là Ngá»c Tuá»· Bổ Nguyên ÄÆ¡n có thể chữa được bách bệnh, nhưng khi chế luyện nó không được chính đại... Dật Tư vá»™i đỡ lá»i:

-Tiêu đại tá»· đã có linh đơn thì hà tất phải lo âu như thế nữa. Äại tá»· phải biết, bản thân cá»§a thuốc không ai phân biệt chính tà, chỉ xem cách sá»­ dụng và sá»­ dụng cho đối tượng nào thôi, ví dụ như con dao ở trong tay vua Trụ, thì là hung khí giết chóc nhân dân, trái lại ở trong tay Văn Vương thì lại là má»™t lợi khí để đánh đổ bạo chúa.
Tài sản của minhtien384

  #39  
Old 12-04-2008, 10:32 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 39: NGHIỆP TẬN DUYÊN SINH

Hồi 39: NGHIỆP TẬN DUYÊN SINH

Tiêu Anh tay cầm Ngá»c Tuá»· Bổ Nguyên ÄÆ¡n nhưng mặt vẫn á»§ rÅ©, thở dài má»™t tiếng rồi nói tiếp:

-Bệnh do bệnh mà nên thì thuốc sẽ chữa được, còn bệnh do tâm mà nên thì thuốc sẽ không sao chữa khá»i được. HÆ¡n nữa, bệnh này cá»§a Băng nhi là sá»± tích uất và tức giận mà nên, nếu không chữa từ căn bệnh sá»± tích uất và phẫn ná»™ ở trong ngưá»i cá»§a nó, thì dù ngày hôm nay bệnh cá»§a nó có lành mạnh hẳn, nhưng ngày mai bệnh cá»§a nó lại tái phát ngay. Như vậy, chúng ta lấy đâu ra nhiá»u linh đơn diệu dược như thế để chữa cho nó cÆ¡ chứ?

Dật Tư nhận thấy lá»i nói cá»§a Tiêu Anh rất có lý, nhưng muốn chữa tận căn cho Má»™ Dung Băng thì cần phải biết căn bệnh ở đâu trước má»›i được. Lúc này cô ta vừa chết giấc và bị câm thì làm sao há»i nguyên do từ đâu mà nên, và việc gì cô ấy phải tức giận như thế?

Tiêu Anh thở dài đỡ lá»i:

-Muốn há»i cho rõ nguyên nhân tuy rất khó, nhưng chúng ta vẫn có cách khiến cho Băng nhi phát tiết được hết sá»± tích uất trong ngưá»i, rồi cho nó uống Ngá»c Tá»· Bổ Nguyên ÄÆ¡n, như vậy má»›i có thể cứu nó thoát chết được.

Dật Tư nghe thấy TiêuAnh nói như thế trong lòng hớn hở, nhưng sự vui mừng ấy chỉ thoáng cái thôi đã biến mất ngay.

Tiêu Anh thấy thế biết ngay, vá»™i vàng há»i rằng:

-Có phải Tạ Tiên tử đã nghĩ ra một cách gì rồi không?

Dật Tư đưa mắt nhìn Tiêu Anh, định nói lại thôi. Tiêu Anh lại há»i tiếp:

-Bây giỠchúng ta đã thân với nhau như vậy tiên tử còn có chuyện gì không tiện nói ra cho tôi hay biết như thế?

Bất đắc dÄ©, Dật Tư gượng cưá»i đáp:

-Bây giá» Băng muá»™i vẫn chưa được Ä‘á»c lá thứ cá»§a mẹ cô ta nên tôi dám chắc cô ta vẫn còn tức giận đại tá»· vô cùng... Tiêu Anh vẫn há»›n hở tươi cưá»i, và xua tay lia lịa, lắc đầu đỡ lá»i:

-Tôi hiểu ý tiên tử nói gì rồi, nhưng cái đó thực là diệu dược duy nhất và cũng là diệu sách thượng thừa nữa.

Dật Tư lại lắc đầu nói tiếp:

-Tôi chỉ nghĩ như thế thôi ta phải kiếm cách khác tương tự mà thi hành, chứ không nên theo kế hoạch ấy mà thi hành.

Tiêu Anh mỉm cưá»i há»i:

-Sao lại không thể theo đó mà thi hành được?

Dật Tư đáp:

-Tiêu đại tá»· bây giá» khác hÆ¡n trước nhiá»u, tôi không thể bắt đại tá»· phải quá chịu đựng như thế được.

TiêuAnh cưá»i ha hả nghiêm nghị nói tiếp:

-Tạ tiên tử hiểu lầm rồi. Năm xưa, tôi đã ngấm ngầm hạ độc thủ giết hại Ôn SạSau tôi muốn chuộc tội nhưng không sao kiếm ra được dịp may nào cả. Nên tôi cứ ăn năn mãi hễ lúc nào nghĩ tới chuyện ấy là lương tâm tôi lại cắn rứt thêm.

Thá»±c còn khó chịu hÆ¡n là bị hành hình. Nếu bây giá» có thể cứu được Băng nhi thoát chết, để nó được kết hôn vá»›i Äá»™c Cô Sách rồi sinh con đẻ cái nối dõi cho há» Má»™ Dung làm rạng rỡ tên tuổi cá»§a cha nó vá»›i hỠÔn mẹ nó, thì tôi má»›i được yên tâm. Như vậy dù phải hy sinh như thế nào tôi cÅ©ng vui lòng.

Dật Tư thấy Tiêu Anh nói như vậy liá»n chắp tay vái chào má»™t lạy, thái độ rất cung kính.

Tiêu Anh vội đáp lễ và nói tiếp:

-Sao bỗng dưng tiên tử lại vái tôi như thế?Nếu tiên tử giúp được tôi làm xong tâm nguyện này, cứu được Mộ Dung Băng thoát chết để tôi được chuộc tội với Ôn Sa thì quả thật tiên tử đã triệt để giúp đỡ Tiêu Anh. Nha vậy đáng lẽ tôi phải vái lạy tiên tử mới đúng chứ.

Dật Tư nghiêm nghị đáp:

-Tiêu đại tá»·, tôi cÅ©ng biết lương tâm cắn rứt còn Ä‘au đớn hÆ¡n các thứ hình phạt, nên tôi rất vui lòng giúp chị hoàn thành tâm nguyện vì mình vì ngưá»i ấy. Nhưng bên trong tôi có má»™t sá»± yêu cầu tuyệt đối này, xin đại tá»· thể nào cÅ©ng phải làm cho được. Bằng không, tính chất ích lợi cá»§a việc đó sẽ biến thành hại mình hại ngưá»i ngay.

Tiêu Anh nghe thấy Dật Tư nói tá»›i bốn chữ"hại mình hại ngưá»i" liá»n giật mình kinh hãi và ngạc nhiên há»i tiếp:

-Tôi không hiểu ý nghÄ©a lá»i nói ấy cá»§a tiên tá»­ ra sao?Xin tiên tá»­ mau nói cho TiêuAnh biết rõ sá»± yêu cầu ấy như thế nào không bao giá» TiêuAnh tôi phản đối cả.

Dật Tư rất trịnh trá»ng và thá»§ng thẳng đáp:

-Tôi yêu cầu đại tá»· phải nhận định rõ ràng sá»± lợi hại đừng để cho Ôn Băng muá»™i phát tiết hết sá»± tích uất trong ngưá»i trước khi cô ta chưa hiểu rõ nguyên nhân gì.

Như vậy sau đó cô ta hiểu rõ sá»± thể rồi, sẽ ôm hận suốt Ä‘á»i chứ không sai.

Lẳng lặng nghe xong, Tiêu Anh má»›i biết ý nghÄ©a lá»i nói cá»§aDật Tư là bảo mình phải tránh, đừng để chết ở trong tay cá»§a Băng nhi, Bạch Phát Thánh Mẫu rất cảm động, gật đầu đáp:

Ä‘a tạ hiá»n muá»™i đã có lòng thương ngu tá»· như vậy. Nhưng hiá»n muá»™i cứ yên tâm, không bao giá» ngu tá»· lại dại dá»™t như thế đâu, vì còn nhiá»u việc cần ngu tá»· đã làm xong đâu?Như vậy tất nhiên phải quý thân mình hÆ¡n là thân vàng, và không khi nào ngu tá»· lại cần giải thoát trước khi Băng nhi và Bích nhi chưa lấy chồng, cÅ©ng chưa biết rõ sá»± sống chết cá»§a Äá»™c Cô Sách ra sao? Huống hồ ngu tá»· không cần phải bận tâm gì đến chuyện con cái Ä‘i chăng nữa, ngu tá»· cÅ©ng không bao giá» lại chịu chết má»™t cách dá»… dàng và phí phạm như thế, ít nhất ngu tá»· cÅ©ng phải lợi dụng hai phe tuyệt há»c cá»§a Bạch Cốt Trảo hồn thá»§ cùng Tứ Sát Âm hồn sa, diệt trừ vợ chồng Âm Dương Song Ma hoặc vài kẻ trong nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát. Như vậy má»›i là hoà vốn và má»›i làm giảm bá»›t được má»™t phần nào nghiệp tá»™i do mình đã tạo nên khi má»›i bắt đầu luyện tập hai pho võ công ác độc ấy.

Dật Tư nghe xong gật đầu lia lịa, lại thăm mạch cho Mộ Dung Băng một hồi, biết chỉ độ nửa tiếng đồng hồ nữa là Mộ Dung Băng sẽ lai tỉnh, nên nàng cầm lấy viên thuốc Bổ Nguyên đơn ở trong tay TiêuAnh, rồi đi ngay ra ngoài hang động.

Sở dÄ© Dật Tư Ä‘i ra ngoài hang động như vậy là vì sợ có mình trong đó Má»™Dung Băng không tận tình trả thùTiêu Anh thì làm sao phát tiết nổi những sá»± uất ức trong lòng ra được?HÆ¡n nữa nàng cÅ©ng không nhẫn tâm trông thấy Tiêu Anh chịu Ä‘au chịu khổ và nghe thấy lá»i mắng chá»­i ác độc cá»§a Má»™ Dung Băng. Nhưng nàng lại không Ä‘i xa quá chỉ lanh quanh ở chá»— gần cá»­a hang để há»… thấy có chuyện gì xảy ra mình còn kịp thá»i cứu giúp được.

Nàng đợi chá» khá lâu, thấy trong hang cÅ©ng yên lặng như tá», nàng Ä‘oán chắc Má»™Dung Băng vẫn chưa lai tỉnh.

Má»™t lát sau nữa, trong hang đã bắt đầu có tiếng động. Thoạt tiên nàng nghe có tiếng kêu "á»§a". Tiếp theo đó có tiếng giận dữ quát tháo. Sau cùng có tiếng cưá»i khẩy luôn mồm.

Má»™t lát sau đã có tiếng kêu rên thảm khốc cá»§a TiêuAnh vá»ng ra. Tiếng cưá»i khẩy cá»§a Má»™Dung Băng càng lúc càng lá»›n hÆ¡n.

Dật Tư thấy thế giật mình đến phắt một cái biết Tiêu Anh đau đớn lắm không sao nhịn nổi mới kêu rên thảm khốc như vậy. Nàng vội chạy vào trong hang để xem xét nhưng nàng vừa vào tới nơi thì lại một tiếng rên thảm khốc hơn thế và trước mặt nàng đã có một tấn thảm kịch hiện ra.

Äầu tóc bạc phÆ¡ cá»§a Tiêu Anh đã bị Má»™ Dung Băng nhổ mất già ná»­a, máu tươi nhá» ròng xuống, mặt cÅ©ng nhuá»™m đầy máu tươi, nhất là mắt bên trái đã bị Má»™Dung Băng khoét mất rồi.

Má»™Dung Băng thì vừa rút mấy ngón tay dính đầy máu ở trong mồm ra, cổ há»ng Ä‘ang rung động, hình như nàng đã nuốt con mắt cá»§a TiêuAnh mà nàng vừa moi ra vậy.

Dật Tư không sao nén được lá»­a giận, tát luôn Má»™Dung Băng má»™t cái, thuận tay Ä‘iểm vào yếu huyệt cá»§a nàng ná», khiến nàng ta phải té lăn ra đất không cá»­ động được nữa.

Má»™ Dung Băng đã khổ tâm Ä‘i khắp chân trá»i góc biển, cho mãi tá»›i ngày nay má»›i tìm thấy kẻ thù giết mẹ, và lại được tha hồ trả thù, thì tất nhiên nàng phải há»›n hở mừng rỡ.

Nàng bá»—ng thấy Dật Tư vào trong hang, vì mồm không thể nói được, nàng không sao kể hết được sá»± sung sướng cá»§a mình. Nàng tươi cưá»i viết xuống đất để nói cho Dật Tư rõ... NgỠđâu, Dật Tư vừa vào tá»›i nÆ¡i đã tức giận đến như Ä‘iên như khùng ban luôn cho nàng má»™t cái tát và còn Ä‘iểm huyệt khiến nàng tê liệt nữa.

Má»™ Dung Băng vừa nghi ngá», vừa kinh ngạc, trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn Dật Tư, mồm ú á»› như muốn há»i tại sao?

Dật Tư không thèm đếm xỉa tá»›i nàng, vá»™i lấy linh dược bịt vết thương và chỉ huyết cho TiêuAnh. Äồng thá»i còn giải huyệt cho Bạch Phát Thánh mẫu đã bị Má»™Dung Băng kiá»m chế.

Lúc ấy MộDung Băng thấy Dật Tư không thèm đếm xỉa gì tới mình, trái lại nàng cứ mải chữa thương cho Tiêu Anh, nên MộDung Băng ngơ ngác không hiểu và kinh ngạc như điên như khùng.

Tạ Dật Tư bịt thuốc cho Tiêu Anh xong, vội ẵm bà ta nằm lên trên vân sàng nghỉ ngơi.

Tiêu Anh thở dài và nói:

-Tạ tiên tá»­, ta bị nhổ mất má»™t ná»­a đầu tóc bạc, như vậy không khác gì đã rá»­a sạch những hổ thẹn ở trong lòng. Bị khoét má»™t cái mắt như thế cÅ©ng như đã khoét mất nghiệp tá»™i trong ngưá»i cá»§a tôi. Từ nay trở Ä‘i, tôi má»›i yên tâm sống sót cuá»™c Ä‘á»i còn thừa này?Äáng lẽ tiên tá»­ phải mừng cho tôi đừng có thương hại tôi và cÅ©ng đừng trách Băng nhi. Tiên tá»­ nên biết mẹ nó bị giết hại, nó bị khổ sở và sống cô đơn từ hồi nhá», ngậm há»n từ lúc nhá» tá»›i nay, lại tình cá» gặp được kẻ thù thì tất nhiên nó phải trả thù cho sướng tay chứ?

Dật Tư mủi lòng, nước mắt nhỠròng xuống như mưa, gật đầu đáp:

-Tiêu đại tá»· thật là ngưá»i có trí hướng lá»›n, vừa buông dao đồ tể xuống đã biến thành Tiên Phật ngay. Dật Tư tôi xin tuân lệnh không khiển trách Má»™Dung Băng tiểu muá»™i nữa, nhưng dù sao tiểu muá»™i cÅ©ng phải nói rõ sá»± thể cho cô ta hay, để cô ta biết rõ tình ý cá»§a đại tá»· đối xá»­ vá»›i cô ta như thế nào... Má»™ Dung Băng nghe thấy Tiêu Anh nói như vậy, đã thắc mắc không hiểu lại nghe thấy Dật Tư gá»i mình là Má»™ Dung Băng chứ không gá»i là Ôn Băng khiến nàng lại càng không hiểu thêm.

Dật Tư thấy đầu của Tiêu Anh đã chỉ huyết rồi nên mới biết Bạch Phát Thánh Mẫu không bị nguy hiểm như mình tưởng tượng nữa. Thế rồi nàng mới kể chuyện cho MộDungBăng hay, từ khi nàng đi Lãnh Vân Phong để phó ước với Âm Dương Song Ma, gặp Bạch PhátThánh Mẫu như thế nào, và mới biết Tiêu Anh không là kẻ thù của MộDung Băng v.v... Nàng lại còn lấy lá huyết thư của Phật Nữ ÔnSa để lại đưa cho Mộ Dung Băng xem.

Äá»c xong lá huyết thư đó, Má»™Dung Băng má»›i biết Bạch PhátThánh Mẫu là mẹ lá»›n cá»§a mình, và đã cố ý để cho mình nhục mạ hành hạ để mình được phát tiết những sá»± uất ức ở trong đáy lòng, có thể mình má»›i hy vá»ng khá»i được bệnh, nên nàng vừa nghe nước mắt vừa nhá» ròng xuống hai má.

Dật Tư thấy thế biết Má»™Dung Băng đã hiểu hết câu chuyện rồi liá»n giải huyệt cho nàng luôn. Má»™ Dung Băng vừa được giải huyệt xong không đứng dậy ngay, mà vẫn quỳ nguyên như thế bò tá»›i cạnh vân sàng rúc đầu vào lòng TiêuAnh khóc sướt mướt. Bà ta biết tuy Má»™ Dung Băng không nói ra được tiếng như đã coi mình là mẹ hiá»n và rất Ä‘au lòng ân hận mà khóc lóc. Bà ta má»›i yên tâm liá»n vá»— vai Má»™Dung Băng, má»™t mặt thì bảo Dật Tư đưa viên Bổ Nguyên đơn cho mình rồi má»›i mỉm cưá»i nói:

-Băng nhi, con đừng tá»± trách như thế nữa. Mẹ không oán hận và trách cứ con đâu. Con mau mau uống viên thuốc này rồi ngoan ngoãn nằm ngá»§ má»™t giấc để cho những tích uất và má»i mệt ở trong ngưá»i được tiêu trừ trước đã rồi sẽ nghÄ© cách chữa cổ há»ng và Ä‘i kiếm Thúc Äá»™ trả thù tuyết hận sau.

Äáng lý lúc này mặt dính đầy máu, chá»™t mắt và bị vạt mất má»™t ná»­a tóc ở đầu dù Tiêu Anh có vui vẻ hiá»n từ đến thế nào nhưng ai trông thấy hình dáng ấy cá»§a bà ta cÅ©ng phải kinh hoàng má»›i đúng.

NgỠđâu Má»™ Dung Băng cảm thấy đó là bá»™ mặt hiá»n từ nhất trong Ä‘á»i, nên má»™t mặt nàng ngoan ngoãn nuốt viên Bổ nguyên đơn má»™t mặt dùng lưỡi lau chùi những máu ở trên đầu và mặt TiêuAnh.

Äối vá»›i động tác cá»§a má»™t ngưá»i con thương mẹ như Má»™Dung Băng. Tiêu Anh không nhẫn tâm cá»± tuyệt má»™t mặt cứ để cho Má»™Dung Băng hành động như vậy, má»™t mặt thì rá» mó lên yếu huyệt ngá»§ cá»§a ngưá»i con gái má»›i nhận để cho sức thuốc Bổ nguyên đơn chóng có công hiệu.

Má»™ Dung Băng đã ngá»§ thiếp Ä‘i nhưng còn Tiêu Anh vì vết thương quá nặng, mất máu quá nhiá»u Tiêu Anh cÅ©ng cảm thấy mệt má»i liá»n ẵm Má»™Dung Băng vào lòng mà ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nào mà không hay.

Tình cảnh hiá»n hậu và vui vẻ ấy cÅ©ng làm cho Tạ Dật Tư quá cảm động mà không cầm được hai hàng lệ. Nàng từ từ tá»›i gần, cầm cái chăn đơn đắp cho mẹ con Tiêu Anh rồi lẳng lặng Ä‘i ra ngoài cá»­a động đứng ngắm cảnh bên ngoài.

Từ khi Äá»™c Cô Sách nhảy xuống vá»±c thẳm mất tích tá»›i giá», ngưá»i chưởng môn cá»§a phái Äiểm Thương còn nhận thấy phải giấu những môn hạ cá»§a phái Äiểm Thương vào má»™t biệt phá»§ để tránh vợ chồng Thúc Äá»™ tá»›i phá khuấy.

Bấy lâu nay vì hai lẽ kể trên, không thấy nàng tươi cưá»i chút nào mãi đến lúc này má»›i thấy nàng lá»™ vẻ mặt tươi tỉnh.

Äang lúc nàng ngắm nhìn cảnh gần bá»—ng thấy má»™t con chim Ä‘iêu thật lá»›n bay qua, trên lưng nó hình như có hai ngưá»i ngồi.

Vì lúc ấy Dật Tư chưa há»i han Má»™Dung Băng gì cả, thì làm sao mà biết được Äá»™c Cô Sách đã tá»›i núi Dã Nhân, nhưng nàng sá»±c nghÄ© đến Äá»™c Cô Sách kể cho nàng hay Nam Môn Vệ có nuôi má»™t con chim Ä‘iêu thật lá»›n.

Dật Tư thấy con chim Ä‘iêu liá»n nghÄ© bụng:

"Con chim này là cá»§a Nam Môn Vệ nuôi chăng? Ngưá»i cưỡi trên lưng chim chắc thế nào cÅ©ng là Äá»™c Cô Sách vá»›i Äá»™c Cô Hưng, hai sư huynh đệ. Nhưng nếu là sư huynh dệ y, tại sao lại ở núi Dã Nhân bay tá»›i và bay vá» phía đông như thế làm chỉ" Nàng cãng nghÄ© càng thắc mắc không hiểu liá»n vận hết chân lá»±c lên, sá»­ dụng thần công Truyá»n Âm Cập Viá»…n mà ngẩng mặt lên kêu gá»i:

độc Cô Biểu đệ! Äá»™c Cô biểu đệ! Hai ngưá»i ngồi trên lưng Ä‘iêu ấy chính là anh em Äá»™c Cô Sách thật, nhưng vì con chim Ä‘iêu đã bay quá cao và nhanh như vậy anh em Äá»™c Cô Sách nghe thấy sao được tiếng kêu gá»i ấy cá»§a nàng?

Dật Tư thấy con chim điêu càng bay càng xa, nàng nản chí vô cùng, thở dài một tiếng rồi quay đầu nhìn vỠphía khác.

NgỠđâu Dật Tư vừa quay đầu sang phía kia, bá»—ng trên sưá»n cá»§a ngá»n núi bên phía đông Ä‘ang có má»™t cái bóng ngưá»i màu Ä‘en chạy nhảy.

Dật Tư là tôn sư cá»§a má»™t môn phái, kiến thức rất sâu rá»™ng, nên nàng chỉ thoáng trông má»™t cái, đã biết ngay ngưá»i đó võ công còn cao siêu hÆ¡n mình và thân pháp lại hao hao giống thân pháp cá»§a kẻ đại địch mình là Thúc Äá»™.

Thấy thế, Dật Tư liá»n nghÄ© bụng:

" Má»™ Dung Băng vừa uống linh dược xong, Tiêu Anh cÅ©ng vừa bị thương nặng, lúc này không nên để cho hai ngưá»i đấu vá»›i cưá»ng địch, phải làm thế nào cho hai mẹ con há» tránh xa kẻ địch má»›i được".

NghÄ© Ä‘oạn, nàng quyết định rá»i khá»i hang động này trước, nên nàng thá»§ng thẳng tiến luôn vá» phía ngưá»i ná».

Hang động ấy vốn dÄ© ở dưới chân núi, Dật Tư từ từ Ä‘i lên trên lưng núi. Chưa lên tá»›i phía trên, nàng đã thấy ngưá»i ná» tiến thẳng đến chá»— mình.

Dật Tư nhìn kÄ© má»›i hay ngưá»i đó là ngưá»i đàn bà mặc áo Ä‘en, hai mắt vừa thâm độc vừa hung ác, vẻ mặt rất lạnh lùng và kiêu ngạo khôn tả.

Tuy chưa gặp mặt bao giá» nhưng Dật Tư má»›i trông thấy ngưá»i đàn bà này, nàng đã biết ngay y thị là Sở Lục Châu, nổi danh thiên hạ đã lâu, và cÅ©ng là địch thá»§ mà nàng kinh hãi nhất.

Lục Châu đưa mắt liếc nhìn Dật Tư má»™t cái, rồi lạnh lùng há»i:

-Vừa rồi ai sá»­ dụng môn Truyá»n âm cập viá»…n để gá»i Äá»™c Cô biểu đệ thế?

Cố làm ra vẻ trấn tÄ©nh và không biết đối phương là ai, Dật Tư mỉm cưá»i đáp:

-Tôi kêu gá»i đấy... Nàng chưa nói dứt, Lục Châu đã trợn ngược lông mày lên há»i tiếp:

độc Cô biểu đệ cá»§a ngươi có phải là Äá»™c Cô Sách đấy không?

Vá»›i các môn võ công cá»§a Lục Châu, Dật Tư sợ hãi nhất là Huyết ảnh thần trâm do cái áo Thất nhu huyết ảnh y bắn ra, cho nên nàng phải kéo dài thá»i gian, giở Bế huyệt thần công, tâm pháp độc đáo cá»§a phái Äiểm Thương ra khống chế hết các yếu huyệt ở tay chân thông lên trên tâm mạch trước, như vậy không may có bị thương cÅ©ng không đến ná»—i nguy hiểm cho lắm.

Môn bế huyệt ấy không thể nào giở ra ngay được, Dật Tư phải giả bá»™ làm ra vẻ kinh ngạc há»i Lục Châu rằng:

-Sao ngài lại biết tên hỠcủa tiểu đệ tôi như thế? Chả lẽ ngài quen biết với y hay sao?

Hai mắt sáng ngá»i, Lục Châu nhìn lại Dật Tư má»™t hồi nữa, má»›i lạnh lùng há»i:

-Biểu đệ cá»§a ngươi là Äá»™c Cô Sách, như vậy ngươi là Lưu Vân tiên tá»­ Tạ DậtTư, ngưá»i là chưởng môn phái ÄiểmThương phải không?

Lúc này, Dật Tư đã khống chế nổi bảy tám phần mưá»i các yếu huyệt ở trong ngưá»i rồi má»›i khoan tâm đưa mắt nhìn lại Lục Châu và mỉm cưá»i há»i:

-Ngài là ai?Xin thứ lỗi Tạ Dật Tư này đã thất lễ.

Lục Châu cưá»i khẩy đáp:

-Thảo nào Tạ chưởng môn không nhận ra được già này. Ba chữ Sở Lục Châu cá»§a già hình như đã lá»—i thá»i rồi thì phải.

Giả bá»™ kinh ngạc, Dật Tư vá»™i lui vá» phía sau ná»­a bước, mồm kêu "ồ" má»™t tiếng, ngắm nhìn Lục Châu hồi lâu má»›i mỉm cưá»i nói tiếp:

-May mắn thá»±c! May mắn thá»±c! Không ngá» ngày hôm mưá»i sáu tháng tám Tạ Dật Tư vá»›i biểu đệ Äá»™c Cô Sách đợi chỠở trên núi Lãnh Vân suốt cả ngày đêm, mà không thấy Sở đại tá»· tá»›i, không ngá» hôm nay lại hân hạnh được gặp gỡ đại tá»· ở núi Cao Lê Cống này.

Lục Châu cưá»i khảy nói tiếp:

-Sở LụcChâu này đâu dám nhận làm đại tá»· cá»§a Tạ chưởng môn như thế?Còn biểu đệ cá»§a tiên tá»­ là Äá»™c Cô Sách võ công đã cao, lại ra tay giết chết con gái cá»§a ta hiện giỠở đâu thế?

Dật Tư vừa cưá»i vừa đáp:

-Vừa rồi tiểu muá»™i thấy trên lưng con chim Ä‘iêu có ngưá»i cưỡi tiểu muá»™i lại tưởng là biểu đệ cá»§a mình, nên má»›i sá»­ dụng môn truyá»n âm cập viá»…n kêu gá»i. NgỠđâu, ngưá»i đó không phải và y đã Ä‘i xa lắm rồi.

Lục Châu nghiến răng mím môi ngắm nhìn Dật Tư má»™t hồi má»›i há»i tiếp:

-Tạ chưởng môn phải tôn trá»ng thân phận ngưá»i chưởng môn phái mà thành thá»±c trả lá»i già này má»™t câu há»i chứ không nên nói dối.

Dật Tư mỉm cưá»i đáp:

đừng nói DậtTư này là ngưá»i được giữ chức chưởng môn má»™t đại môn phái dù có là ngưá»i tầm thưá»ng trong giang hồ Ä‘i nữa, chuyện gì không biết thì thôi, đã biết thì thể nào cÅ©ng phải nói rõ sá»± thá»±c.

Gật đầu một cái, Sở Lục Châu nói tiếp:

-Già này muốn há»i hiện giá» Äá»™c Cô Sách biểu đệ cá»§a ngươi ở đâu?

Dật Tư vừa cưá»i vừa đáp:

-Từ khi chia tay ở trên đỉnh núi Lãnh Vân đến giá», tiểu muá»™i cÅ©ng không biết Äá»™c Cô biểu đệ Ä‘i đâu cả. Bây giá» tiểu muá»™i cÅ©ng Ä‘ang Ä‘i tìm y đây.

Vừa rồi, nghe Dật Tư truyá»n âm kêu gá»i, LụcChâu biết nàng ta không nói dối liá»n nghiến răng mím môi nói tiếp:

-Vợ chồng già Ä‘ang Ä‘i tìm khắp chân trá»i góc biển để tìm kiếm mà không thấy.

Y đã là đệ tá»­ cá»§a Äại BiTôn Giả thì phải nên dám làm dám chịu mà hiện thân ra giải quyết dứt khoát vụ chém giết con gái cưng cá»§a già má»›i phải là anh hùng hảo hán chứ, sao y lại lén lén lút lút như thế?

DậtTư nghe tá»›i đó vá»™i đỡ lá»i:

độc Cô biểu đệ cá»§a tiểu muá»™i là má»™t nam nhi hào hiệp, có khi nào y lại sợ tai hoa. mà ẩn nấp lén lút để làm nhục đến oai vá»ng cá»§a sư môn y như thế?Tiếc thay hiá»n phu phụ vì việc gì chậm má»›i không gặp y. Bằng không mối oan cừu nỠđã kết liá»…u trên Lãnh Vân Phong rồi.

Vì mình bị Ä‘au má»›i thất ước không tá»›i kịp La Phù vào ngày mưá»i sáu tháng tám Lục Châu không dám oán trách gì hết, nên y thị chỉ thở dài má»™t tiếng rồi nói tiếp:

-Vì vậy, già tới chậm La Phù hai ngày nên già đã đi khắp đây đó mà không sao trả thù được, không biết Tạ chưởng môn có cách gì chỉ bảo để già được toại nguyện chăng?

Vẻ mặt Ä‘iá»m tÄ©nh, thần sắc bình hoà, Dật Tư mỉm cưá»i đáp:

độc Cô biểu đệ đã giết chết Dương Tiểu Äào cô nương. Sá»± thá»±c hai bên không có thù oán gì cả, chỉ vì nhất thá»i lỡ tay mà gây nên mối thù đấy thôi. Cổ nhân đã dạy:"oan gia nên giải không nên kết" hiá»n phu phụ nổi danh từ ba mươi năm, tất nhiên đạo tâm phải tinh tiến lắm. Nếu hiá»n phu thê vui lòng lượng thứ cho Tạ Dật Tư này sẽ cùng Äại Bi Tôn Giả ân sư cá»§a biểu đệ, sẽ liên danh ra mặt má»i tất cả những nhân vật có tai mắt trong võ lâm đương thá»i đến tá» tá»±u ở núi Äiểm Thương, rồi do Äá»™cCôbiểu đệ ở trước mặt má»i ngưá»i thỉnh tá»™i hiá»n phu phụ.

Lục Châu lẳng lặng nghe xong, rồi lắc đầu đáp:

-Các việc ân oán trên gang hồ Ä‘á»u có thể dùng phương pháp ấy hoà giải được, nhưng Sở Lục Châu vá»›i Dương Thúc Äá»™ đã già nua mà hiếm hoi chỉ được độc má»™t mụn con gái ấy thôi. Nếu vợ chồng già này không giết chết được Äá»™c Cô Sách để trả mối thù thì con gái già ở dưới chín suối nguôi hận sao được?

Muốn lợi dụng thì giá» nói chuyện ấy để chuẩn bị vận ná»™i công lên để phong bế các huyệt đạo trong ngưá»i, lúc này Dật Tư đã chuẩn bị xong rồi, nên nàng há»›n hở đáp:

-Hiá»n phu phụ muốn nợ máu phải trả bằng máu, mà hành tung cá»§a Äá»™c Cô biểu đệ thì lại khó kiếm, không biết đại tá»· có cần bắt Dật Tư này phải gánh vác há»™ biểu đệ mối thù oán ấy không?

Lục Châu nghe Dật Tư nói liá»n ngắm nhìn nàng ta má»™t hồi, má»›i lắc đầu đáp:

-Cổ nhân đã dạy:"oan hữu đầu, trái hữu chá»§". Ngưá»i không phải là hung thá»§ chính giết con gái cá»§a già, dù già có giết chết ngươi Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng không thể nào giải hận được.

Dật Tư mỉm cưá»i nói tiếp:

-Nguyên nhân câu chuyện bữa đó là lệnh ái Dương Tiểu Äào hẹn ước vá»›i DậtTư ở Ni Hải. Äá»™cCô Sách biểu đệ ngẫu nhiên Ä‘i tá»›i. Rồi hai ngưá»i xung đột vá»›i nhau, và má»›i lỡ tay giết chết lệnh ái. Cho nên Dật Tư tôi tá»± nhận thấy việc này do tôi mà nên thì lẽ dÄ© nhiên tôi phải gánh vác hết má»i trách nhiệm má»›i đúng.

Lục Châu kêu "ồ" má»™t tiếng, rồi ngạc nhiên há»i:

-Ngươi nói như vậy, có phải ngươi định cam tâm đứng yên để cho già này tha hồ muốn chém giết hay sao?

DậtTư mỉm cưá»i đáp:

Äật Tư là ngưá»i chưởng môn cá»§a phái Äiểm Thương, sá»± sống chết cá»§a tôi liên can tá»›i sá»± vinh nhục cá»§a bổn phái, cho nên tôi chỉ được phép đấu tá»›i kiệt sức mà chết chứ không được cúi đầu chịu nhục như thế.

Lục Châu cưá»i khẩy và đỡ lá»i:

-Ngươi đừng tưởng có chút võ công cá»§a phái Äiểm Thương là có thể thắng nổi ta đâu. Giá»i lắm ngươi chỉ có thể đấu nổi vá»›i ta trăm hiệp là cùng.

Dật Tư rất kiêu ngạo nói tiếp:

-Ngưá»i trong võ lâm, ai ai cÅ©ng vậy, hay tá»± cho võ công cá»§a mình rất cao siêu không ai địch nổi. Sở đại tá»· bảo tiểu muá»™i địch không nổi trăm hiệp là bị giết chết ngay. Nhưng tiểu muá»™i muốn so tài vá»›i đại tá»· ba môn tài nghệ.

Lục Châu nghe nói gật đầu vừa cưá»i vừa há»i tiếp:

-Phen này già hạ sÆ¡n chưa có dịp may nào địch vá»›i ngưá»i, nay ngươi muốn so tài vá»›i già này thì còn gì hay bằng. Chẳng hay ngươi định đấu ba môn tài nghệ gì thế?

Dật Tư mỉm cưá»i đáp:

-Huyá»n công, chưởng pháp và khí giá»›i.

Lục Châu há»›n hở cưá»i vẻ kiêu ngạo nói:

-Ngoài huyá»n công ra, còn vá» chưởng pháp vá»›i khí giá»›i hai thứ Ä‘á»u lấy trăm hiệp làm giá»›i hạn. Trong trăm hiệp, nếu ngươi cầm cá»± nổi, không bị thất bại, thì coi như ngươi đã đắc thắng.

Y thị nói như vậy, hiển nhiên là rất khinh thị đối phương, còn Dật Tư vì thấy tên tuổi cá»§a kẻ địch quá lá»›n, nên nàng không tức giận chút nào, liá»n gật đầu đáp:

-Xin tuân lệnh.

Lục Châu xua tay, nói tiếp:

-Già này chưa nói xong. Ba trận huyá»n công, chưởng pháp và khí giá»›i ấy bất cứ môn nào ngươi chỉ cần thắng được má»™t trận, Lục Châu này quyết không thù hằn ngưá»i cá»§a phái Äiểm Thương nữa.

Thấy Lục Châu nói như vậy, Dật Tư thừa cÆ¡ há»i tiếp:

-Nếu Dật Tư thắng được trên một trận thì sao?

Lục Châu cưá»i khẩy đáp:

-Nếu ngươi thắng nổi hai trận, già này sẽ xoá bá» cả mối thù vá»›i Äá»™c Cô Sách nữa. Nếu ngươi thắng ba trận toàn thắng, thì Sở Lục Châu sẽ tá»± tá»­ ngay tại chá»—.

Dật Tư thấy thế khẽ thở dài và nghĩ thầm:

"Sở Lục Châu quá kiêu ngạo".

NghÄ© Ä‘oạn, nàng liên nghênh thần tÄ©nh khí, mỉm cưá»i đỡ lá»i:

-Xin Sở đại tá»· hãy thu hồi lại câu "tá»± tá»­ ngay tại chá»—", còn những Ä‘iá»u khác, xin đại tá»· nên giữ chữ "tín" và chúng ta bắt đầu đấu trận thứ nhất nhé?

Lục Châu nói tiếp:

-Trận thứ nhất là so tài huyá»n công.Già này chiêm ngưỡng xem Lưu Vân thá»§y tụ cá»§a phái Äiểm Thương lợi hại như thế nào?

Dật Tư lắc đầu đáp:

-Sở đại tá»· Ä‘oán lầm rồi. Tuy Lưu Vân Thá»§y tụ là má»™t môn bí truyá»n cá»§a phái ÄiểmThương thật, chỉ có thể đối phó vá»›i những ngưá»i thưá»ng thôi chứ còn trước má»™t vị kỳ nhân tuyệt Ä‘á»i, võ công cái thế như Sở đại tá»·, thì tiểu muá»™i đâu dám bêu xấu?

Lục Châu nghe thấy Dật Tư nói như vậy cÅ©ng phải kinh hãi thầm và biết ngưá»i chưởng môn cá»§a phái Äiểm Thương này, vì sợ tai kiếp cá»§a võ lâm sắp tái diá»…n chắc thế nào cÅ©ng khổ luyện má»™t môn thần công tuyệt diệu gì rồi má»›i dám nói thế.

NghÄ© tá»›i đó, Lục Châu phải bá»›t mấy thành kiêu ngạo và khinh địch, hai mắt nhìn thẳng vào Dật Tư, gật đầu và thá»§ng thẳng há»i tiếp:

-Ngưá»i má»›i thay ngưá»i cÅ©, làn sóng sau lấn làn sóng trước, Tạ tiên tá»­ có lẽ Sở Lục Châu này đã lầm coi thưá»ng tiên tá»­.Vậy chẳng hay tiên tá»­ định dùng môn huyá»n công gì để so tài vá»›i Lục Châu?

Dật Tư nghe lá»i nói cá»§a LụcChâu, biết đối phương đã hiểu rõ ý nghÄ©a cá»§a câu nói cá»§a mình vừa rồi, nên nàng cÅ©ng phải kính phục, hÆ¡i ngá»­ng mặt nhìn đám mây trắng bay lÆ¡ lá»­ng ở trên không rồi mỉm cưá»i đáp:

-Tiểu muội dùng "Hoá khí vũ tiếu không trấn điểu"(hoá thành tiếng rú, chim bay trên không cũng bị chấn động) trong Thiên Tiên Vô Hình cương khí để lãnh giáo Sở đại tỷ.

Lục Châu thấy Dật Tư nói như vậy càng thất kinh, gật đầu đáp:

-Tạ tiên tá»­ có thể luyện pho "Thiên Tiên Vô Hình cương khí"tá»›i mức Hoá Khí Vi Tiêu, Không Trung chấn Ä‘iểu như vậy quả thá»±c là hiếm có. Má»i tiên tá»­ cứ biểu diá»…n trước Ä‘i để Lục Châu được chiêm ngưỡng thần công cá»§a tiên tá»­ rồi sẽ miá»…n cưỡng há»c há»i sau.

Dật Tư không khách sáo nữa, liá»n nghênh thần tụ khí, rú lên má»™t tiếng dài.

Tiếng rú dài ấy cá»§a nàng thoạt tiên rất khẽ và rất trong, nhưng không đầy chốc lát, tiếng rú ấy bá»—ng biến thành tiếng kêu, rất hùng khiến những ngá»n núi ở quanh đó cÅ©ng bị chấn động, gió mây biến sắc và có tiếng vang kêu "vo vo" hoài.

LụcChâu mỉm cưá»i gật đầu, thì tiếng rú cá»§a DậtTư lại bá»—ng biến thành nhá», nhỠđến ná»—i như má»™t sợi tÆ¡, và như có như không, cứ quây quần ở trên không hoài.

Lúc ấy vừa có một con chim ưng lớn bay qua sơn cốc.

Dật Tư đưa mắt liếc nhìn con chim ấy má»™t cái, tiếng rú nhá» như sợi tÆ¡ ở trong mồm nàng trước to sau nhá», biến thành má»™t tiếng kêu rất ngắn và cÅ©ng như tiếng sấm động từ trên không khiến con chim ưng ná» vừa bay tá»›i chá»— đỉnh đầu nàng như bị cái gì đánh trúng rất nặng nó rú má»™t tiếng thảm khốc rồi rá»›t ngay xuống dưới thung lÅ©ng chết tốt.

Sở dÄ© Dật Tư dùng môn công lá»±c này để so tài vá»›i Lục Châu là bên trong có bao hàm hai ý nghÄ©a:thứ nhất là nàng vì đối phó vá»›i tai kiếp cá»§a võ lâm và muốn làm rạng rỡ phái Äiểm Thương, nên nàng đã khổ công luyện tập môn Tiên Thiên Vô Hình cương khí này đã lâu, và có thành tá»±u rất cao. Äiá»u thứ hai là nàng muốn mở rá»™ng tiếng rú đó báo động cho Tiêu Anh để bà ta mau giúp sức, hoặc dẫn Má»™Dung Băng Ä‘i nÆ¡i khác trốn tránh tai hoa. này.Như vậy Tiêu Anh có đủ thì giá» mà tính toán hai Ä‘iá»u lợi hại ấy.

Con chim ưng rá»›t xuống dưới thung lÅ©ng, Dật Tư thu ngay tiếng rú lại, nhìn LụcChâu tá»§m tỉm cưá»i và nói:

-Sở đại tỷ, Tạ Dật Tư đã biểu diễn xong, xin đại tỷ chỉ giáo cho.

Lục Châu cau mày lại, lắc đầu đáp:

-Lục Châu này đã tự biết trong ba trận chỉ có thể thẳng nổi Tạ tiên tử hai trận thôi. Trận này coi như là Lục Châu tôi đã chịu thua rồi.

Dật Tư ngạc nhiên đỡ lá»i:

-Sở đại tá»· khiêm tốn quá.Tuy Tạ Dật Tư tạm gá»i có chút thành công ở môn Tiên Thiên Vô Hình cương khí thật, nhưng tiểu muá»™i vẫn tá»± biết bằng sao nổi côgn lá»±c tinh thuần cá»§a Sở đại tá»· đã khổ luyện mấy mươi năm như thế?

Lục Châu gượng cưá»i nói tiếp:

-Lục Châu này chả nói rồi là gì? Trận thứ nhất thì tiên tử có thể thắng được Lục Châu, nhưng đến trận thứ nhì thì tiên tử thế nào cũng bị thua LụcChâu, còn trận thứ ba thì Lục Châu bị thua một trận nữa.

Dật Tư ngạc nhiên há»i:

-Trận thứ ba tá»· thí khí giá»›i, cây Äoạt Hồn Bạch Ngá»c câu cá»§a Sở đại tá»· đã oai trấn thiên hạ, sao đại tá»· lại mất lòng tin mà nói như thế?

Lục Châu thở dài đáp:

-Hồi Phong VÅ© Liá»…u kiếm pháp cá»§a phái thuá»™c vá» nhu, lấy nhu khắc cương, và lại rất sở trưá»ng vá» kháng chiến dẻo dai. Huống hồ Thiên Tiên VôHình cương khí trợ giúp môn ná»™i công lá»±c ấy liên miên bất tuyệt dồn ra, không bao giá» tận diệt cả, cho nên dùng để đối phó Äoạt Hồn Bạch Ngá»c câu cá»§a Lục Châu trong trăm hiệp không khó khăn tí nào. Như vậy LụcChâu chả phải thua là gì?

Dật Tư vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Nếu Sở đại tá»· có sá»± e dè ấy, thì chi bằng bá» Ä‘iá»u kiện chỉ đấu trăm hiệp ấy Ä‘i cÅ©ng không sao.

Lục Châu lắc đầu, cưá»i khẩy đáp:

-Lá»i nói ra như gió, không thể nào hối cải được.Nhưng Lục Châu đã có cách không thể thất bại. Vậy tiên tá»­ phải cẩn thận má»›i được.

Dật Tư không hiểu ý nghÄ© lá»i nói ấy cá»§a Lục Châu ra sao?Nàng cau mày lại Ä‘ang suy nghÄ©, thì LụcChâu đã cất tiếng cưá»i lạnh lẽo khiến ai nghe thấy cÅ©ng phải rùng mình hoảng sợ, rồi y thị má»›i nói tiếp:

-Tiên tá»­ khá»i cần phải suy nghÄ© nữa.Lục Châu có thể nói cho tiên tá»­ biết cÅ©ng không sao. Nếu trận thứ hai so tài chưởng pháp mà Lục Châu đả thương tiên tá»­ hay đánh chết chẳng hạn thì làm gì còn có trận thứ ba mà thua vá»›i thắng được nữa?

Cho nên khi đấu trận thứ hai, tiên tử phải cẩn thận chống đỡ pho Thất Nhu Âm Thủ của Lục Châu.
Tài sản của minhtien384

  #40  
Old 12-04-2008, 10:34 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 40: KHÃCH LẠ DƯỚI SÆ N Cá»C

Hồi 40: KHÃCH LẠ DƯỚI SÆ N Cá»C

Dật Tư biết Thất Nhu Âm Thá»§ và Thất Nhu Huyết ảnh Ä‘á»u là tuyệt nghệ làm cho Thất Nhu Âm Ma Sở Lục Châu nổi tiếng, oai thế lợi hại không thể tưởng tượng được, rất khó chống đỡ, nên nàng cau mày lại, tá»± cảnh giác và nghÄ© ngợi cách đối phó.

Lục Châu nổi khùng rồi, chỉ đưa mắt nhìn bốn xung quanh với xem trên không có chim bay qua hay không?

Má»™t lát sau, ở ngá»n núi đối diện bá»—ng có hai con chim ưng bay tá»›i. Lục Châu nhặt má»™t hòn đá to bằng nắm tay, nhằm hai con chim ấy ném luôn.

Lục Châu chỉ thuận tay ném một cái nhưng sức lực mạnh vô cùng, hòn đá đi nhanh như bay và có tiếng kêu "veo veo" xuyên qua giữa hai con chim ưng đang bay nhanh như điện chớp.

Tất nhiên hai con chim ưng phải hốt hoảng mà mỗi con bay sang một bên.

Lục Châu đột nhiên mở mồm rú lên một tiếng thật lớn. Tiếng rú của y thị cũng như tiếng sấm, nhưng kêu hơn tếng rú của DậtTư vừa rồi.

Y thị vừa rú kêu, hai con chim ưng Ä‘ang bay sang tả hữu hai bên Ä‘á»u bị tiếng rú chấn động như đã chết và song song rá»›t cả xuống thung lÅ©ng, thị biểu diá»…n như vậy, hiển nhiên còn cao minh hÆ¡n Dật Tư, không những vừa rú lên má»™t tiếng đã làm cho hai con chim ưng cÅ©ng bị rá»›t xuống dưới vá»±c thẳm mà trước khi hạ hai con bay sang hai bên, rồi má»›i rú lên để tá» tiếng rú cá»§a y thị rất oai mãnh mà chả phải chăm chú như DậtTư vừa rồi.

Dật Tư không ngá» ná»™i gia chân lá»±c cá»§a Lục Châu lại luyện tá»›i mức xuất thần nhập hoá như vậy, nàng tá»± biết mình không phải là địch thá»§ cá»§a đối phương liá»n uể oải thở dài má»™t tiếng rồi nói:

-Sở đại tá»·, Tiên Thiên chân khí cá»§a đại tá»· đã luyện tá»›i mức siêu phàm nhập thánh, DậtTư tá»± biết tài ba cá»§a mình hãy còn non ná»›t, không dám dùng châu chấu đá voi, và lấy trứng chá»i vá»›i đá. Tiểu muá»™i nhận thua cả ba trận. Tùy ý đại tá»· muốn xá»­ trí như thế nào để trả thù tiết hận cho con gái cưng đã bị giết chết.

Lục Châu rất đắc trí cưá»i khẩy đáp:

Äù sao tiên tá»­ cÅ©ng không hổ thẹn là ngưá»i chưởng môn cá»§a má»™t môn phái và cÅ©ng là ngưá»i thức thá»i.

Y thị chưa nói xong dưới thung lÅ©ng mà hai con chim ưng vừa rá»›t xuống, bá»—ng có tiếng cưá»i hà hà rất quái dị rất hùng hồn vá»ng lên. Tiếp theo đó, lại có tiếng cưá»i nói:

-Sở Lục Châu ngưá»i đừng có đắc trí vá»™i Tạ tiên tá»­ đã nói lầm; sá»± thá»±c Thiên Tiên chân khí cá»§a ngươi có luyện tá»›i mức siêu phàm nhập thánh đâu, chỉ có mặt dày vô sỉ cá»§a ngươi thì má»›i tá»›i mức độ ấy thôi.

Lá»i nói đó không những khiến Lục Châu nghe thấy phải ngạc nhiên, mà Lưu Vân Tiên tá»­ cÅ©ng ngạc nhiên nốt.Äồng thá»i nàng còn không hiểu ngưá»i lên tiếng nói đó là ai?Vì việc gìmà lại chỉ trích Lục Châu má»™t cách nghiêm nghị như thế?

Chỉ trong nháy mắt, dưới sÆ¡n cốc đã có má»™t bóng ngưá»i nhảy lên nhanh như má»™t cÆ¡n gió lốc.

Ngưá»i này là má»™t thư sinh mặc áo quần màu huyá»n, tuổi trạc ba mươi bảy, ba mươi tám, trông rất tao nhã và phong lưu.

Vừa rồi DậtTư vá»›i Lục Châu dùng Tiên thiên Vô hình cương khí trước sau chấn động ba con chim Ä‘iêu bay qua trên không chết rá»›t xuống dưới sÆ¡n cốc. Nay cả ba con chim ấy Ä‘á»u ở trong tay cá»§a thư sinh đó.

Dật Tư vừa trông thấy thư sinh áo huyá»n, trong mắt có má»™t phong thái siêu phàm, nàng Ä‘oán chắc thư sinh này thể nào cÅ©ng là má»™t kỳ khách tuyệt vá»i, có võ công rất cao thâm. Äồng thá»i nàng còn cảm thấy vẻ mặt thư sinh quen thuá»™c lắm hình như đã gặp ở đâu rồi, mà nhất thá»i không sao nhá»› ra được.

LụcChâu trông thấy thư sinh áo huyá»n vừa hiện thân, đã như trông thấy ma quá»· vậy, kinh hoảng vô cùng, rú lên má»™t tiếng thá»±c dài, vá»™i cắm đầu chạy nhanh như Ä‘iện chá»›p.

Xưa nay Âm Dương Song Ma vẫn ngạo thị bát hoang, oai trấn bốn bể, mà sao bây giá» Sở LụcChâu lại phải sợ ngưá»i này, không dám nói ná»­a lá»i vừa trông thấy mặt đã đào tẩu ngay. Tình cảnh ấy là cho Dật Tư càng thêm ngạc nhiên.

Nàng vừa nhìn ba con chim ưng ở trong tay thư sinh vừa nghĩ:

"Võ lâm kỳ khác này có lai lịch thế nào mà khiến Lục Châu vừa má»›i trông thấy đã phải kinh hoàng bá» chạy ngay như vậy?" Thư sinh áo huyá»n thấy ngưá»i chưởng môn cá»§a phái Äiểm Thương cứ trố mắt lên nhìn liá»n thất cưá»i há»i:

-Tạ tiên tử cách biệt lâu ngày sao chưa chi tiên tử đã quên tại hạ rồi.

Thấy thư sinh nói như vậy, biết là ngưá»i quen nhưng nhất thá»i Dật Tư cÅ©ng không sao nghÄ© ra được tên há» và thân phận đối phương như thế nào.

Thư sinh cưá»i ha hả ngâm rằng:

"Mạc đạo nhân sinh nan tái thiếu Môn tiá»n lưu thá»§y thượng năng Tây" Tạm dịch:

"Chá»› nói Ä‘á»i ngưá»i không trẻ lại, Nước kia còn thể ngược vá» Tây" Äó là hai câu trong bài từ "Hoán Khê Sa"cá»§a Tô Äông Pha ẩn sÄ©.

Dật Tư vừa nghe thư sinh ná» ngâm tá»›i hai câu thÆ¡ đó đã vỡ nhẽ ra ngay, liá»n kêu "á»§a" má»™t tiếng và vá»›i giá»ng kinh ngạc đáp:

-Tạ Dật Tư không ngỠlại được gặp Vân Vụ Tiên Khách Phạm lão tiên sinh, trước kia da mồi tóc bạc, mà nay đã biến thành mặt hồng tóc đen.

Phạm Long Sinh mỉm cưá»i nói tiếp:

-Tạ tiên tá»­, bốn chữ Phạm lão tiên sinh đã không còn, từ nay trở Ä‘i Tạ tiên tá»­ nên gá»i má»— làPhạm huynh thì hÆ¡n.

Dật Tư mỉm cưá»i gật đầu và đổi giá»ng há»i:

-Cách biệt không lâu mà Phạm huynh đang tóc bạc da mồi mà biến thành mặt hồng tóc đen, vì thế mà Dật Tư tôi không nhận ra.

Phạm Long Sinh vừa cưá»i vừa nói tiếp:

độc Cô lão đệ của mỗ đâu mỗ đang kiếm y cám ơn và để cho y được trông thấy mặt cũ của Phạm đại ca này.

Dật Tư thở dài một tiếng rồi đáp:

-Nếu Äá»™c Cô biểu đệ trông thấy Phạm huynh cải lão hoàn đồng như thế này?

Long Sinh lắc đầu vừa cưá»i vừa đáp:

-Nào tôi có kiếm được tiên dược cải lão hoàn đồng gì đâu? Äó chỉ là nghe theo lá»i chỉ Ä‘iểm cá»§a Äá»™c Cô lão đệ hết sức khoan tâm và không tin không vãn hồi nổi thanh xuân, .. rồi tôi Ä‘i ngao du Äông Hải, leo lên núi Thái SÆ¡n má»™t phen.Quả nhiên tôi lấy lại được phong độ và thần thái đã mất mát từ hồi ba mươi năm vá» trước.

DậtTư mỉm cưá»i đỡ lá»i:

-Nếu Äá»™c Cô Sách nhìn thấy Phạm huynh ngày hôm nay thì thế nào y cÅ©ng an á»§i vô cùng. Nhưng tiếc thay bây giá» không biết y sống chết ra sao và tung tích ở đâu hiện giá» cÅ©ng không rõ.

Nói xong, nàng bèn kể lại những chuyện sau khi rá»i khá»i núi Vân Vụ như thế nào cho Phạm Long Sinh hay.

Nghe xong, Long Sinh vá»™i đỡ lá»i:

-Tạ tiên tá»­ cứ yên tâm, lệnh biểu đệ quyết không bị nguy hiểm gì đâu, vì Phạm LongSinh tôi sở trưá»ng vá» môn xem tướng. Lúc tôi đính giao vá»›i Äá»™c Cô Sách, đã thấy rõ chuyến Ä‘i La Phù này cá»§a y tuy có tai nạn nho nhá» nhưng không việc gì cả, và còn vì hoa. được phúc là khác, nên tôi má»›i tạm lo việc mình trước. Bằng không tôi đã sá»›m ngấm ngầm Ä‘i theo các ngưá»i để giúp má»™t tay đấu vá»›i vợ chồng Dương Thúc Äá»™ rồi.

Dật Tư nghe thấy Long Sinh nhắc nhở đến vợ chồng Thúc Äá»™, má»›i nghÄ© đến tình cảnh kỳ lạ vừa rồi, liá»n mỉm cưá»i há»i:

-Phạm huynh, năm xưa vợ chồng Âm Dương Song Ma nổi tiếng cùng vá»›i huynh má»™t thá»i, võ công cá»§a Lục Châu quả đã luyện tá»›i mức siêu phàm nhập thánh, trong ngưá»i lại có Thất Nhu Huyết ảnh y, Äoạt Hồn Bạch Ngá»c câu, những thứ khí giá»›i cá»±c kỳ hung ác và lợi hại không thể tưởng tượng được, tính nết lại kiêu ngạo tuyệt luân. Tại sao vừa rồi y thị vừa trông thấy Phạm huynh đã hoảng sợ đến mất hồn vía mà phải cắm đầu ù té chạy như thế?Äến giá» Dật Tư tôi vẫn chưa hiểu nguyên nhân ra sao?

Long Sinh tá»§m tỉm cưá»i đáp:

-Tuy năm xưa ngang tài nhau, nhưng từ khi cách biệt đến giỠđôi bên Ä‘á»u gắng công khổ luyện, dù tài ba cá»§a tôi có hÆ¡n được LụcChâu má»™t chút nhưng chỉ có giá»›i hạn nào thôi chứ không thể hÆ¡n y thị là bao. Vậy tại sao y thị lại tá» ra sợ hãi tôi như thế?Cổ nhân vẫn thưá»ng nói:

"Ngưá»i ta không làm gì trái vá»›i lương tâm thì canh ba cÅ©ng không sợ ma gõ cá»­a". Chính Lục Châu đã làm má»™t việc trái vá»›i lương tâm và không ngá» lại bị tôi nắm được đằng chuôi. Tôi đã có tiếng là bẻm mép, há»… ai có tật gì là không bao giá» tôi chịu buông tha hết, nên y thị trông thấy tôi cho là má»™t kẻ câu hồn ác quá»· mà phải hoảng sợ ôm đầu ù té chạy như thế.

Dật Tư vừa cưá»i vừa há»i tiếp:

-Phạm huynh ngẫu nhiên đi qua dưới thung lũng, bỗng thấy chim ưng rớt xuống, để ý xem xét mới biết tôi với Lục Châu đang đấu ở trên này.Nhưng làm thế nào mà Phạm huynh lại lột trần được việc làm trái với lương tâm của y thị như thế?

Vứt ba con chim ưng chết xuống đất, LongSinh mỉm cưá»i há»i lại Dật Tư rằng:

-Tạ tiên tá»­, ba con chim ưng ăn thịt ngưá»i này có phải bị Tiên Tá»­ vá»›i Lục Châu đã dùng Tiên Thiên Vô Hình cương khí chấn động chết mà rá»›t xuống dưới chân núi đấy không?

Thở dài một tiếng, Dật Tư có vẻ hổ thẹn đáp:

-Phải, tôi chỉ có thể giết nổi má»™t con thôi. Còn LụcChâu không những giết được hai con, và trước khi giết, lại còn dùng đá xua Ä‘uổi cho hai con bay sang hai ngả trước rồi má»›i cất tiếng rú giết chết chúng sau, nên Dật Tư tôi tá»± nhận thấy mình vá»›i y thị không khác gì trứng chá»i vá»›i đá thì địch sao nổi, và đã vui lòng để cho y thị muốn xá»­ lý thế nào cÅ©ng được.

Long Sinh lắc đầu thở dài nói tiếp:

-Ngưá»i hiệp sÄ© chân chính dá»… bị mắc hỡm thá»±c.Bá»n tà ma ác quá»· việc ác độc và xảo trá thế nào cÅ©ng dám làm cả. Tạ tiên tá»­ thá»­ xem lại ba con chim ưng này, xem cái chết cá»§a chúng có giống nhau không đã?

Dật Tư vá»™i cúi đầu nhìn kỹ, má»›i hai ba con chim ấy chỉ có má»™t con là chết má»™t cách an nhàn, còn hai con kia thì mồm mÅ©i Ä‘á»u có máu Ä‘en rỉ ra, cái chết cá»§a chúng trông rất thảm khốc.

Xem xong ba con chim, Dật Tư thất thanh há»i:

-Chẳng lẽ hai con chim này bị chất độc gì giết chết chứ không phải bị Tiên Thiên Cương khí chấn động hay sao?

Long Sinh cưá»i khẩy mấy tiếng, ngấm ngầm vận thần công lên, giÆ¡ tay ra chá»™p trống không má»™t cái, hai con chim chết đã tá»± động bay lên và có hai Ä‘iểm ánh sáng rất nhá» tá»± trong ngưá»i cá»§a hai con chim ấy bay ngay vào trong tay cá»§a thư sinh há» Phạm ấy liá»n.

Dật Tư kinh hoảng há»i:

-Cái đó là... Không đợi nàng nói tiếpLong Sinh đã chìa tay cho nàng trông thấy trong gan bàn tay cá»§a y đã có hai mÅ©i kim nho nhá» bằng sợi tóc màu đỠnhư máu vậy. Rồi thư sinh cưá»i khẩy nói tiếp:

-Hai mÅ©i kim này làThất Nhu huyết ảnh trâm cá»§a Sở Lục Châu đấy. Chắc tiên tá»­ không ngá» má»™t ngưá»i có tên tuổi như Sở Lục Châu trong khi dùng đá xua Ä‘uổi hai con chim lại ngấm ngầm dùng hai mÅ©i kim độc này để giết chết chúng. Rồi lại còn làm ra vẻ thần kỳ, cố ý rú lên má»™t tiếng giả bá»™ dồn Tiên Thiên Cương khí để giết chết hai con rá»›t xuống sÆ¡n cốc phải không.

Thoạt tiên DậtTư cau mày lại gượng cưá»i nhưng sau nàng lại tá» vẻ thắc mắc không hiểu há»i lại Long Sinh rằng:

-Thế raLục Châu đã làm má»™t việc trái vá»›i lương tâm như thế. Thảo nào y thị vừa trông thấy Phạm huynh ở dưới sÆ¡n cốc bước lên tay cầm ba con chim, đủ làm cho y thị nhục nhã mà phải biến sắc mặt ôm đầu ù té chạy ngay. Nhưng Dật Tư tôi vẫn biết công lá»±c cá»§a mình còn kém y thị xa, trong ba trận đấu chưa chắc đã thắng nổi y thị má»™t trận.Vậy sao y thị còn giở trò xảo quyệt này ra cố ý làm ra vẻ thần kỳ như thế, nên má»›i "vẽ hổ không thành hoá ra chó" mà để Phạm huynh bắt được quả tang như vậy. Mong Phạm huynh giải thích cho Dật Tư hay Ä‘iá»u ấy.

Long Sinh mỉm cưá»i đáp:

-Nghe lá»i cá»§a tiên tá»­ vừa nói tôi đã Ä‘oán ra được mấy thành vấn đỠtại sao y thị giở cái trò xảo quyệt ấy ra. Bây giá» tôi xin phân tích ra từng Ä‘iểm má»™t để chúng ta cùng nghiên cứu xem có đúng hay không?

Dật Tư gật đầu tán thành.

Long Sinh nói tiếp:

-Tiên Thiên Vô Hình cương khí vốn dÄ© là tuyệt há»c cá»§a chính phái. Khi tiên tá»­ biểu diá»…n tôi vừa Ä‘i qua bên dưới sÆ¡n cốc, nghe thấy đã hiểu pho thần công này cá»§a tiên tá»­ đã luyện tá»›i mức độ hữu nhập vô, rồi lại do vô sinh hữu, và tiếng rú như sợi tÆ¡ dần đần lá»›n như tiếng sấm, má»›i chấn động được chim ưng bay qua trên không bị chết như thế. Kể hoa? hầu cá»§a tiên tá»­ đã luyện tá»›i mức tinh thần và tối cao rồi.

Dật Tư bẽn lẽn gượng cưá»i đáp:

-Sao Phạm huynh lại khen Dật Tư như thế?Chắc công lá»±c hèn má»n ấy ở trước mặt huynh vá»›i Lục Châu có khác gì Ä‘om đóm đứng trước ngá»n đèn thá»±c sáng không?

Long Sinh lắc đầu:

-Cái đó là do tiên tá»­ đã khiếp sợ hư danh cá»§a bá»n Há»—n thế ma đầu chúng tôi mà đã tá»± che lấp lương tri cá»§a mình Ä‘i. Nói đến chuyện ra tay đánh nhau thì vì chúng tôi là bá»n bàng môn tả đạo, có thể không cần e dè ngại ngùng gì cả nên cứ chuyên tâm nghiên cứu các môn võ công âm độc, và khi ra tay cÅ©ng không bao giá» biết nương tay tha thứ cho ai hết. Như vậy, võ công cá»§a chúng tôi bao giá» cÅ©ng lợi hại và mạnh hÆ¡n cá»§a các nhân vật danh môn chính phái nhiá»u là thế. Nhưng đối vá»›i môn ná»™i công thượng thừa Tiên Thiên Vô Hình cương khí chúng tôi thấy há»c quá phức tạp, nên sá»± thành tá»±u không bao giá» có thể tinh thuần bằng các vị bên danh môn chính phái.

Dật Tư cau mày vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Chả lẽ Phạm huynh bảo Tiên Thiên VôHình cương khí của LụcChâu còn thua kém môn thần công ấy của Dật Tư tôi hay sao?

Long Sinh mỉm cưá»i đáp:

-Vợ chồng Song Ma nổi danh đã lâu, võ công lại rất cao siêu tất nhiên chúng phải biết hÆ¡n những tà ma ngoại đạo thưá»ng. Nhưng theo sá»± ước Ä‘oán cá»§a tôi cÅ©ng có thể rõ đại khái tình hình cá»§a y thị. Vá» môn Tiên Thiên Vô Hình cương khí. Nếu y thị muốn bắt chước đúng như tiên tá»­ hay thắng hÆ¡n tiên tá»­ má»™t chút, tôi cho rằng việc này không khó khăn lắm. Nhưng muốn y thị thắng hÆ¡n tiên tá»­ nhiá»u thì y thị không thể nào làm nổi.

Äến lúc này Dật Tư má»›i biết lá»i nói cá»§a Long Sinh là thá»±c chứ không phải khiêm tốn lấy lòng mình nên nàng mỉm cưá»i há»i tiếp:

-Sao Phạm huynh vừa nói Lục Châu có thể thắng được tôi chút ít, như vậy hà tất y thị lại còn giở trò ấy ra để mang nhục vào thân như vậy?

Long Sinh hớn hở đáp:

-Vấn đỠnày là do y thị quá tự phụ, coi đối thủ quá thấp nên mới nói khoác.

Nhưng sau thấy căn bản ná»™i công vá»›i Vô Hình cương khí cá»§a tiên tá»­ Ä‘á»u thâm hậu và vững chắc hÆ¡n ngưá»i, còn đấu chưởng và đấu kiếm hai trận ấy, tiên tá»­ không nóng nảy, không hấp tấp, thá»§ nhiá»u công ít, mà xen lẫn diệu khuyết độc đáo cá»§a phái ÄiểmThương thì trong má»™t trăm hiệp y thị không thể nào thắng nổi tiên tá»­ đâu.

Dật Tư vừa nghe vừa gật đầu lia lịa. Long Sinh đưa mắt liếc nhìn sưá»n núi bên phải má»™t cái, rồi vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Y thị đã trót nói khoác rồi không sao hối cải được nữa, tất nhiên chỉ có một cách là mạo hiểm mà lợi dụng môn Huyết ảnh thần trâm để giở cái trò xảo trá ấy ra, giết chết hai con chim ưng một lúc, khiến tâm thần của tiên tử bị lung lạc trước.

Tới khi đấu chưởng, đấu kiếm thì tiên tử thể nào cũng mất bình tĩnh, thế là y thị có cơ hội thủ thắng ngay.

Nghe tới đó DậtTư mới vỡ nhẽ gật đầu thở dài nói tiếp:

-Sá»± phân tích này cá»§aPhạm huynh thật là hợp tình hợp lý không khác gì đã thấy rõ hết tâm phế cá»§a Lục Châu vậy.Dật Tư tôi rất lấy làm hổ thẹn, có thể mà cÅ©ng không hay biết tý gì, mà lại còn trúng phải âm mưu độc kế cá»§a y thị, chịu cúi đầu nhận thua và để cho y thị tha hồ xá»­ trí thế nào cÅ©ng được! Long Sinh thấy nàng rầu rÄ© và hổ thẹn như vậy liá»n an á»§i rằng:

-Tạ tiên tá»­, mưu mô cá»§a Lục Châu tuy khôn ngoan và xảo trá thá»±c, nhưng khi nào ông trá»i lại dung túng cho kẻ gian làm bậy. Cổ nhân đã nói:"Ngá»­ng đầu ba thước, đâu đâu cÅ©ng có thần thánh", thá»±c không ngoa chút nào tiên tá»­ thá»­ nghÄ© xem nếu không vì xác mấy con chim ứng rá»›t mà Long Sinh tôi lại Ä‘i qua nÆ¡i đó, thì làm sao mà ngỠđược Tạ tiên tá»­ Ä‘ang đấu thí mạng vá»›i Sở Lục Châu ở trên đỉnh núi này?

Nói tá»›i đó, Long Sinh quay ngưá»i hướng xuống dưới sưá»n núi bên phải trầm giá»ng quát há»i:

-Ai Ä‘ang ở dưới sưá»n núi kia, nếu không hiện thân ra, thì đừng có trách Phạm Long Sinh này giở trò bá vương thỉnh khách đấy.

Lá»i nói chưa dứt, thì dưới sưá»n núi đã có tiếng cưá»i ha hả và bóng ngưá»i thấp thoáng má»™t cái, Long Sinh đã thấy má»™t ngưá»i đàn bà chỉ còn má»™t ná»­a tóc trên đầu, chá»™t má»™t mắt, trông rất xấu xí ghê tởm, nhưng vẻ mặt lại rất hiá»n từ, ngưá»i đó là BạchPhát ThánhMẫu.

Những năm gần đây oai danh của Tiêu Anh đã trấn nhiếp giang hồ cho nên Phạm Long Sinh tái hạ sơn không lâu, mà khi trông thấy hình dáng của bà ta, cũng đoán được lai lịch và thân phận ngay. Hơn nữa, Long Sinh đã được Dật Tư kể cho nghe chuyện đã xảy ra ở trên núi Lãnh Vân Phong.

Vì vậy, Long Sinh vừa trông thấy mặt Tiêu Anh, đã rất kính phục, chắp tay vái chào và mỉm cưá»i nói:

-Tiêu Thánh Mẫu bá» dao đồ tể xuống đã biến thành Phật, khiến PhạmLong Sinh tôi kính phục vô cùng. Xin thứ lá»—i cho tôi vừa lỡ lá»i thất lá»….
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîêðåñëî, àêêîðäû, àëèñà, ãëîáóñ, çàêîí, êîðáèíà, ïåðåâîäû, ïîñóäà, íóäèçì, îôèöèàëüíûé, lu son ky nu, luc son ky nu, lư sÆ¡n kỳ nữ, ñàìñóíã, ñòîëà, öâåòîâ, òåêñò, truyen lu son ky nu 4vn, ðåôåðàòè
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™