Chung hậu một phen đối địch
Tôn Tháo hai lượt bị cầm
Còn Yên Đơn Công chúa vây hãm Trâu bình quan đã lâu cứ ngày đêm đốc quân canh thành, mà chưa phá đặng, xảy đâu có quân thám tử về báo rằng :
- Tề Vương phong cho Chung Vô Diệm làm Chinh Yên đại nguyên sóai, thống lãnh hai mươi muôn binh đã tới Trâu bình quan bảo thủ rồi.
Công chúa nghe báo bèn nói với Phò mã rằng:
- Bấy lâu, đã nghe danh Chung xủ phụ là người bản lãnh cao cường, nay nó đã tới đây, thiếp phải ra binh đánh với nó một hai trận cho biết tài cao hạ.
Nói như vậy rồi day lại hỏi chúng tướng rằng:
- Có ai dám ra đối địch với Chung xủ phụ trước chăng?
Tôn Phò mã nói:
- Vậy thì để bổn sóai đi cho.
Nói rồi liền nai nịt hẳn hoi, cầm thương lên ngựa, phát pháo dẫn theo một ngàn quân, thẳng tới dưới thành mà khiêu chiến.
Quân giữ thành vào phi báo cho Chung quốc mẫu hay rằng:
- Có tướng nước Yên tới khiêu chiến.
Quốc mẫu nghe báo tức thì nai nịt và truyền lịnh, phát hai mươi bốn tiếng hiệu pháo, rồi mở cửa thành xông ra trận, Tôn nguyên sóai xem thấy thì hỏi rằng:
- Tướng ra đó tên họ là gì? Hãy xưng danh cho ta biết.
Chung Quốc mẫu đáp rằng:
- Ta nay là Đông Tề Chung quốc mẫu, ngày trước đã khảy đặng cây Ngẫu tư cầm, ngươi chẳng có nghe danh sao còn hỏi? Vậy chớ ngươi tên họ là gì? Mau khá nói cho ta biết.
Tôn nguyên sóai đáp:
- Yên bang Phò mã, danh hiệu Tôn Tháo là ta.
Chung nương nương nói:
- Ta tưởng ngươi là ai, chớ tên ấy thiệt là một đứa vô danh tiểu tốt, có tài cán bao nhiêu, mà dám tới đây khua môi lớn họng.
Tôn Tháo nghe khi mình thì cả giận, liền hươi thương xốc tới đâm đùa, Chung nương nương đưa cây Định Tề đao ra đỡ, hai người đánh với nhau có hơn ba trăm hiệp, một đao, một thương, bên nam, bên nữ hai ngựa xây tròn như phụng lộn, bốn tay ngăn trở tợ rồng bay, sức hãy cầm đồng, chưa phân thắng bại. Chung nương nương có ý khen thầm, liền lui ngựa lại vài bước, lấy ra một phép, kêu là: Thần tiên phách, giơ lên tức thì thì bốn phía sáng ngời, Tôn Tháo ngó chẳng thấy Chung nương nương ở đâu, mà mặt mũi lại lừ đừ, tay chân thêm bải hỏai, muốn đánh mà đánh không được. Chung quốc mẫu liền quày ngựa lại phía sau, liệng lên một sợi dây Tư điêu đái và kêu nói rằng:
- Bớ Tôn Tháo! Sao ngươi không chạy đi, và sao không đánh với ta ít hiệp nữa?
Quốc mẫu nói vừa dứt lời, thì sợi dây Tư điều đã trói Tôn Tháo lại. Chung quốc mẫu bèn giục ngựa tới cầm đao giá trước mặtTôn Tháo mà nói rằng:
- Ta cũng tiếc ngươi là một đứa anh hào lương đống của nước Yên, chớ chi ngươi là người khác, thì ta thưởng cho một đao cho rồi đời, kẻo còn múa mỏ. Bây giờ ngươi đã bị Ai gia bắt rồi, nếu đó bằng lòng kêu ta Chung Quốc mẫu ba lần, thì ta thả cho về, như không thì chớ có mong trông thấy đặng mặt vợ con nữa.
Tôn Tháo nghe bấy nhiêu điều, ngẫm nghĩ hồi lâu, tính thầm trong bụng rằng:
- Làm người có kinh, thì phải có quyền, chớ như ta đã làm đến một vị Nguyên sóai, lại đi sợ chết hay sao? Ngặt vì nó dùng yêu thuật bắt mình, dầu có chết đi thì cũng uổng, chi bằng ta chịu nhục đi một chút, đặng có tính mưu kế khác thì hay hơn.
Nghĩ như vậy, liền cúi đầu kêu Chung Quốc mẫu ba tiếng, Chung nương nương mở trói thả ra tức thì và dặn rằng:
- Nay Ai gia tha cho ngươi vêé trại, mau mau biểu Yên Đơn Công chúa ra trận đối thủ với ta, cho biết tài cao thấp.
Tôn Tháo vưng mạng, liền lên ngựa, lấy làm xấu hổ vô hồi, bèn đi thẳng một nước về đến dinh, không ngó tới ai hết. Công chúa khi ấy thấy chồng mình về, mà mặt mày có sắc thẹn, thì hỏi rằng:
- Chẳng hay sóai gia xuất trận thắng bại lẽ nào mà chẳng bắt con Chung xủ phụ về cho tôi, lại mặt mày sầu thảm như vậy?
Tôn Nguyên nhung nghe hỏi, thở ra và nói rằng:
- Đừng trông sự bắt Chung Vô Diệm mà khó lòng, thôi mau mau thâu hết ba quân trở lại nước nhà, nếu còn lưu luyến tại đây, thì ắt có ngày phải chết.
Công chúa nghe chồng mình nói vậy, thì tức giận mà nói rằng:
- Rất uổng cho quan gia, làm đến một vị đường đường Nguyên sóai, mới ra đánh với đàn bà một trận, lại biểu rút quân về nước, là làm sao vậy? Còn chuyện xuất trận thế nào, xin thuật lại cho thiếp nghe thử.
Phò mã thuật kể hết câu chuyện đầu đuôi đánh với Chung Vô Diệm một hồi thì Công chúa tâm cang hỏa phát, mắng chửi Chung Vô Diệm om sòm, rồi tức thì sửa soạn nai nịt, vừa muốn xuất chinh kế bốn vị lão tướng tới bẩm rằng:
- Chúng tôi tưởng con Chung Vô Diệm không tài phép bao nhiêu, mà phiền tới Công chúa thân chinh cho nhọc sức, vậy xin để chúng tôi ra trận, nguyện bắt cho được con Xủ phụ mà rử hờn cho Nguyên sóai.
Yên Đơn Công chúa khi ấy bớt giận mới nói rằng:
- Bốn tướng đã quyết lòng, thì ta cũng đành dạ, nhưng mà con Xủ phụ hay dùng tà thuật hại người, vậy thì bốn tướng trước phải đề phòng cho lắm mới đặng.
Bốn tướng vưng lịnh, kẻ đao, người thương, phát pháo, dẫn theo năm ngàn binh xuất chiến. Công chúa thấy bốn lão thần đi rồi, liền nói với Tôn Nguyên sóai rằng:
- Bốn tướng quân đó, là tôi, lão thần của Vương phụ, nếu như ra trận có sơ sẩy lẽ nào, thì bọn ta khó liệu lắm! Bây giờ quan gia phải dẫn thêm năm ngàn quân, cung tiễn mai phục hai bên, như bốn tướng có lâm sự nguy cấp thể nào, thì truyền quân bắn ra một lượt mà tiếp cứu.
Phò mã y lời, liền dẫn quân đi mai phục. Khi Chung nương nương đương ngồi bàn luận việc quân, bỗng nghe bên dinh Yên có một tiếng pháo nổ, thì biết có tướng đã xuất trận rồi, liến cầm đao lên ngựa, mở cửa ải xông ra, thấy bốn viên lão tướng Râu bạc phơ phơ, bèn trách thầm rằng:
- Yên Đơn Công chúa thiệt bất nhân, nó sai bốn ông già tới đây mà nạp mạng.
Vừa đương suy nghĩ thì bốn tướng đã xốc tới. Chung nương nương hỏi rằng:
- Ai gia chẳng giết những người vô danh, xin đó hãy xưng họ tên rồi sẽ đánh.
Bốn tướng đồng đáp rằng:
- Chúng ta là: Yên bang đại tướng trấn quốc hầu, Lý Bưu, Trương Hổ, Triệu Cường và Vương Hùng đây, nay chúng ta phụng mạng Nguyên nhung của chúng ta, tới đây mà bắt sống nhà ngươi cho biết mặt.
Chung quốc mẫu cả giận nói rằng:
- Bốn lão già đã tới số, khó trông sống ở đời, đầu muốn về nước nhà, hồn chiêm bao phưởng phất.
Bốn tướng đỏ mặt, kẻ đao người thương giục ngựa tới đánh đùa. Chung quốc mẫu cứ biểu bốn tướng trở về, kêu Công chúa Yên Đơn ra đối địch, mà bốn tướng cũng không nghe, cực chẳng đã Quốc mẫu phải đưa đao ra đỡ: Bốn tướng áp đánh nhầu, một mình Chung nương nương tả xông hữu đột, đánh hơn hai trăm hiệp, mà chưa phân hơn thua, bốn tướng thấy Chung Quốc mẫu đơn đao nhất mã, mà lẫm lẫm oai phong, bèn ráng hết sức bình sanh, tung hoành giũa trận. Lý Bưu múa cây Đồng chùy, Trương Hổ dùng cây Cương đao, Triệu Cường cầm cây Triết Phủ, Vương Hùng hươi cây Trường thương, bốn phía hiệp lực với nhau, đánh nhầu một hồi nữa. Chung Quốc mẫu lui ngựa lại và cười nói rằng:
- Bốn ông già này số mạng đã mãn rồi, không thế chi cứu lại đặng, chớ chẳng phải ta có lòng lang độc mà hại người.
Nói rồi quất ngựa chạy bay, bốn tướng tưởng thiệt, đều muốn lập kỳ công, bèn hè nhau theo đuổi. Quốc mẫu cả mừng, mới lấy một phép, kêu là Âm dương kiếng, cầm nơi tay chói ra đỏ ánh, chiếu vào mặt bốn tướng già, nghe có tiếng kêu rảng rảng, bốn tướng kiền té nhào xuống ngựa, Quốc mẫu xách đao lại, cứa cổ mỗi người một đao, mình đầu phân làm hai đoạn. Tôn Nguyên sóai thấy vậy cả kinh, kíp truyền quân cung tiễn bắn ra một lượt, tên bay như mưA bấc, Quốc mẫu liền niệm thần chú ty tiễn, thì tên vẹt ra hai bên không động vào mình chút nào hết.
Quốc mẫu khi ấy bèn ngó ngóai lại phía sau, thấy Tôn Tháo đương đốc sức bắn mình, bèn nghĩ rằng:
" Tôn Tháo là một người trung thần lương đống của Yên bang, đến sau mà hai nước giao hòa, ắt phải có va mới đặng, nếu ta bây giờ không làm cho nó phục mình, mai sau sẽ khó phân lợi hại ".
Nghĩ rồi liền kêu Tôn Tháo mà mắng rằng:
- Thằng thất phu, mày không sợ chết hay sao? Ta đã tha ngươi một phen rồi, sao còn mang mặt mo ra đây nữa, nếu ta không hại mi thì mi chẳng biết tài lực ra thế nào?
Nói rồi bèn niệm chân ngôn tức thì mây trắng túa ra mịt mù, lục đinh lục giápvà thần binh áp bắt Tôn Tháo mà trói lại. Quốc mẫu liền lấy tay diêu động, tức thì tam quân Tề đồng xông ra một lượt, quân Yên thấy chủ sóai mình đã bị vào tay giặc, đều vỡ tan bỏ chạy, không dè binh Tề chận đàng chém giết chết thôi vô số, kế đó Chung Vô Diệm niệm lầm thầm, khiến lục đinh, lục giáp dẫn Tôn Tháo tới trước mặt mà hỏi rằng:
- Bây giờ ngươi đã biết sức Ai gia chưa và tại vì sao Yên Đơn không xuất chiến?
Tôn Nguyên sóai khi ấy vòng tay mà xưng Chung Quốc mẫu và nói rằng:
- Tôi bị lần này nữa là hai, xin Quốc mẫu ra ơn dung mạng.
Chung Quốc mẫu cười và nói rằng:
- Sao ngươi biết ta không giết, mà xin ơn dung thứ.
Tôn Tháo đáp:
- Làm trai phải đền nợ nước, có chết cũng cam tâm, ngặt vì Quốc mẫu dùng yêu thuật mà bắt người, nên bổn sóai chân tâm bất phục.
Chung quốc mẫu nói:
- Thôi ngươi chớ có nhiều lời, Ai gia cũng tha cho một phen nữa, vậy nhà ngươi, về nói lại với Yên Đơn, hãy ra đây đối thủ với Ai gia, chớ đừng có trốn chui trốn nhủi ở trong nhà mà khoe hay khoe giỏi.
Phò mã nói:
- Xin Quốc mẫu tha tôi ra khỏi thì ngày mai sẽ có Công chúa tới đây.
Chung Vô Diệm liền truyền quân đem thương mã trả lại cho Tôn Tháo biểu đi về, rồi thâu binh trở lại ải.
Lúc này Đơn Yên Công chúa ngồi tại quân trướng mà đợi tin, xảy thấy quân kỳ bài vào báo rằng:
- Sóai gia với bốn vị lão thần đều lâm trận và mấy ngàn binh thảy đều hóa ra ma hết.
Công chúa nghe báo cả kinh! Kế giây phút thấy Tôn Nguyên sóai về tới. Công chúa lật đật hỏi rằng :
- Vì sao mà lang quân mặt mày hơ hãi, xiêm giáp tơi bời, còn bốn vị lão tướng ở đâu, sao chẳng thấy?.
Phò mã liền thuật hết đầu đuôi tự sự cho Công chúa nghe, lại nói:
- Hãy thâu binh trở về và nhượng Tề làm thượng quốc, nếu còn muốn đua tranh với con Xủ phụ, thì e chết hụt có ngày mà thôi.
Công chúa cười và nói rằng:
- Phò mã sao khiêm trọng người cho quá lẽ, mà làm uất hết oai phong mình, vả lại sách có chữ: Trung thần bất húy tử, còn húy tử bất trung thần, như Phò mã có sợ mà không dám gia binh, thôi thời để mặc thiếp lo mưu cự địch, kẻo con Vô Diệm nó theo khiêu khích biểu tôi ra hòai, đánh một trận mới rõ tài, há bó tay chịu nhục hay sao?.
Nói rồi liền trở vào dinh, tắm gội sạch sẽ, thay áo đổi xiêm, thẳng lên tướng đài, đặt bày hương án, đảo cáo với Hoa Vân thánh mẫu đại tiên rằng:
- Nay đệ tử thành tâm khẩn nguyện, xin tôn sư phò hộ giúp công một trận.
Lạy vái rồi xuống đài vào phòng an dưỡng. Rạng ngày Công chúa thăng trướng, các tướng hầu hai bên. Cao Kim Định lúc ấy bước ra thưa rằng:
- Ngày mai Mẫu nương xuất chiến, xin cho nhi túc theo hầu.
Công chúa nói:
- Con hãy lui vào hậu dinh an nghỉ, để mẹ ra đó sẽ có thâm mưu diệu kế.
Nói rồi liền điểm một muôn binh dõng sĩ và đội ngũ đâu đó rõ ràng phát pháo khai dinh kéo thẳng tới trước ải Tề mà khiêu chiến. Quân kỳ bài Tề hay tin ấy, vào báo cho Quốc mẫu hay, Chung quốc mẫu cũng nai nịt lên ngựa, mở cửa thành xông ra, xem thấy Yên Đơn Công chúa tay cầm Định yên đao, mình cởi ngựa sắt vàng, trên vai mang sợi Phi liêm sách (sợi dây ấy hể giáp trận thì nó hớp hồn người ta), bên tả dắt cây Hổ vị thần tiên, nặng hơn sáu chục cân, bên hữu mang cây Thiểm lôi linh chùy (nếu chùy này đánh nhằm ai tức thì phải chết). Chung quốc mẫu thấy Công chúa cốt cách thần tiên thì cứ đứng ngó hoài và nói thầm rằng:
" Ngày trước thày ta có nói: Yên Đơn Công chúa là cốt Đại Lạc địa tiên giáng sanh, nay ta mới rõ ".
Còn Yên Đơn thấy Vô Diệm hình dung kỳ quái, mỏ heo nanh gấu, mặt cọp mày thô, đầu đội mão kim khôi, mình mang thiên vương giáp, bửu cung thần tiễn rất rõ ràng. Công chúa bèn hỏi:
- Tướng đó tên họ là gì?.
Chung Quốc mẫu đáp :
- Tôi ở xứ Thương Sơn, tên là Chung Vô Diệm, lâu nay tôi vẫn nghe đại danh Công chúa văn võ toàn tài, nay gặp nhau đây thiệt tam sanh hữu hạnh. Công chúa không xét, quốc nội đã không lương tướng, trào trung lại có nịnh thần, tôi sợ cho tới khi quốc phá phu vong, thì Công chúa sao cho khỏi mang tiếng bất nhơn, bất hiếu.
Công chúa đáp lại rằng:
- Tôi cũng nghe tiếng Chiêu dương Hoàng hậu giúp Tề vương phụ bỏ nghĩa nhân, cớ sao lại khi dể giao lân, thích chữ nơi mặt sứ thần, nay lại bắt Tôn Phu nhân tôi hai lượt và giết bốn vị lão thần phen này tôi quyết cho rõ mặt Tề quân, mới trả xong oán nọ.
Chung quốc mẩu nói:
- Xin nàng nghe lời ta thâu binh về nước, cho khỏi điêu tàn ngược sanh linh, nếu đó phụ tình, tôi e sau khó phân vàng đá.
Công chúa cả giận, liền kêu Chung Vô Diệm mà nói rằng:
- Nếu như nàng muốn đấu chiến với ta, thì đánh nghề văn hay là dùng phép võ.
Chung Quốc mẫu hỏi:
- Làm sao gọi rằng văn, còn làm sao kêu rằng võ.
Công chúa nói:
- Nếu võ chiến thì hai bên bày khai thế, hươi động tam quân, đánh một trận tưng bừng, cho biếi ai cao thấp; còn văn chiến là chỉ một người một ngựa, không ai đặng giúp ai, có bị thương thì được phép đem về, như chết tại chiến trường thì bỏ.
Chung Quốc mẫu nói:
- Ta bằng lòng văn chiến, mới rõi tài cao thấp.
Nói rồi ra lịnh cấm tam quân, không cho ai được cử động. Chung quốc mẫu thì cầm cây Đinh tề đao, Công chúa thì cây Phi liêm sóc, hai đàng buông ngựa chạy ra, đánh vùi có hơn ba trăm hiệp chưa phân thắng bại. Hai bên quân có mang dây, cặm nữ tướng đánh vùi hơn một trăm hiệp nữa, cây Thần đao có ý mạnh hơn, nên Công chúa mới nghĩ ra một kế, bèn quất ngựa chạy dài, Chung Quốc mẫu cũng giục ngựa đuổi theo. Công chúa liền lấy cây Hồ Lô trút ra, miệng niệm lâm râm, ở trong Hồ lô túa ra năm trăm con Hỏa Long, lửa đỏ rần rần, cháy sáng hơn ngàn dặm. Quốc mẫu cả kinh, lấy ra một vật bửu bối tiên gia, kêu là Trấn hỏa châu mà giữ mình, rồi niệm thần chú đòi Võ thần tới làm mưa. Không dè mưa xuống bao nhiêu lửa cũng không tắt. Quốc mẫu tuy là nhờ có cái Trân hỏa châu thì không xao động tới mình, còn con Long cu chịu nóng không nổi, nên nhảy dựng lên reo hí om sòm, năm trăm con Hỏa Long rượt theo đốt binh Tề, kẻ thì cháy mặt, người thì phỏng mình, chết hằng hà sa số. Khi Quốc mẫu chạy về gần tới ải thì đã cùng đường, vô phương khá đảo. May nhờ bên dinh Yên gióng chiên thâu quân, Công chúa thâu phép lại trở về trại. Phò mã và các tướng đều ra rước và chúc mừng. Công chúa hỏi:
- Vì cớ nào phu tướng khiến thâu binh, không để cho thiếp theo bắt con Xủ phụ cho rồi.
Phò mã nói:
- Bổn quan thấy Công chúa đuổi binh Tề đã rơi vào nơi trọng địa, sợ e con Xủ phụ có yêu thuật mà phu nhơn đề phòng không kịp chăng, nên bổn quan mới minh kim thâu binh. Như ban ngày đốt nó không chết thì chờ đến lúc hoàng hôn, khiến phép Hỏa Long ra một lần nữa mà đốt dinh ải nó, dầu cho nó có tam đầu, lục tý cũng khó chạy đâu cho khỏi.
Công chúa nghe nói phải cả đẹp, bèn truyền lịnh sắp đặt, chờ đến canh khuya hành sự.
Còn Chung quốc mẫu lúc ấy thâu góp tàn binh chạy vào ải, rồi kiểm điểm nhân mã lại thì chết hơn ba muôn người và ngựa, còn bị thương tích chẳng biết bao nhiêu. Quản Thọai Hoa và Điền Thường cũng bị phỏng mình. Quốc mẫu mới lấy ra một hườn liên đơn dùng nước giếng mài điều trị cho tam quân. Khi Chung Quốc mẫu dưỡng an chúng tướng xong rồi, đang ngồi nơi trướng mà lo kế, bỗng thấy quân vào báo rằng:
- Cây Sóai kỳ trước dinh, bị một trận cuồng phong đã gãy rồi.
Chung Quốc mẫu nghe báo lật đật đánh tay thì đã biết, nên kinh hãi và lo sợ vô cùng, lại trách thầm bà Hỏa long thánh mẫu, truyền phép Hỏa long ấy cho Công chúa làm chi, cho đêm nay nó tới đốt dinh trại, và mấy chục muôn nhân mã của Đông Tề, không phép chi mà sống đặng. Nghĩ như vậy, trong lòng lại thêm bối rối, nước mắt tuôn dầm dề, không biết mưu kế chi mà tính nữa. Chúng tướng thấy vậy, đều quỳ lạy, mà xin tỏ nguyên do. Quốc mẫu thuật hết các việc Công chúa sẽ đốt dinh mình cho chư tướng nghe, thì thảy đều rúng động, la khóc vang rền, Điền Năng thấy vậy, vỗ tay mà cười lớn. Quốc mẫu cả giận truyền quân bắt tới hỏi rằng:
- Đồ súc sanh! Mày không sợ chết hay sao?
Điền Năng tâu:
- Loài sâu bọ còn muốn sống thay, lựa huống chi người?
Quốc mẫu hỏi:
- Vậy chớ mày cười Ai gia việc gì đó?
Điền Năng tâu:
- Nước Tề với nước Yên, thế bất lượng lập, nay Quốc mẫu đánh tay, đã biết rõ thế thời, dầu cho tôi có khóc sáng đêm nay đi nữa mà có sống được chăng? Vì vậy cho nên tôi cười. Sau đây tôi xin nhắc lại, vậy chớ ngày trước Quốc mẫu khảy được câu Ngẫu Tư cầm và phục loài yêu quái, thần thông quảng đại, tiên phật phò trì, bây giờ mấy vị đó đi đâu mất hết đi, sao Quốc mẫu không thỉnh các ổng xuống mà cứu độ, đặng phá phép Hỏa Long của Yên Đơn Công chúa?
Quốc mẫu nghe hết mấy lời, thì gật đầu cả đẹp, liền hối Điền Năng với Vương Hữu rằng:
- Hai ngươi hãy mau đem quân ra trước dinh, coi dốc sức đào đất cho đặng chừng ba mẫu tròn, làm như cái hồ rồi lấy đất đó đắp cao lên làm một tướng đài, mà đặt ra bốn mươi chín cái ghế trác tử vào bốn góc đài để bốn hũ nước hoa, cùng lựa lấy tám đứa con trai, tám người con gái cho tinh sạch, mỗi góc bắt trấn bốn đứa, hai trai hai gái, cùng dặn chúng nó, hễ khi nào thấy có lửa Yên cháy sáng, thì nó cầm mỗi đứa một nhành dương liễu, mà hươi động liền liền. Còn trước mặt dinh, thì đặt tám người ở truồng, cùng tám hũ nước cũng theo hàng, chừng thấy Hỏa Long bay tới, thì cứ múc nước trong hũ ấy mà tưới lên.
Hai tướng vâng lịnh, trong giây lát làm rồi, trở về phục chỉ cho Quốc mẫu hay. Chung Quốc mẫu lại sai Điền Thường và Điền Năng dẫn hai mươi muôn binh đi mai phục phía trước dinh Yên, chờ thấy lửa đỏ lên, thì đánh vào Yên dinh, bắt cho đặng Yên Đơn Công chúa, còn Thanh Long dẫn theo một muôn binh mai phục bên tả, Thanh Hổ cũng dẫn theo một muôn binh mai phục bên hữu nơi dinh Yên, hễ thấy lửa đỏ, thì xông vào mà choán dinh Yên cho đặng. Bốn tướng lãnh mạng đi rồi, Quốc mẫu lại sai Vương Hữu và Quản Thọai Hoa dẫn hai muôn binhmai phục trước dinh mình, chờ binh Yên đến, bất cho đặng Tôn Long và Cao Kim Định, Trang Bạo cũng lãnh một muôn binh đi mai phục phía sau núi, chờ cho lửa đỏ lên thì đánh tới hậu dinh Yên, mà cướp lương thảo, còn phần Tống Hinh thì ở thành giữ gìn dinh trại. Phân khiến xong rồi, Quốc mẫu tắm gội xong xuôi mới vẽ ra một lá phù đốt lên, bỗng thấy bốn vị Long Thần ở trên thinhkhông sa xuống, Quốc mẫu chào hỏi và nói rằng:
- Nay có Yên Đơn Công chúa dùng phép Hỏa Long đốt dinh trại ta, xin chư thần dâng nước làm mưa, mà giữ bốn phía thành chớ cho sơ thất.
Bốn vị Long thần lãnh mạng lui ra, Quốc mẫu lại đốt một đạo linh phù khác nữa, đòi hết Nhị thập bát tú, Tứ đại kim cang, Tứ bộ lôi thần và Tứ bộ thiên vương, đều tụ đến tướng đài giúp việc; lại đòi Điếu Khách tinh quân dạy phải làm lõa thể đội một bồn nước, mà trấn tướng đài, chư thần thảy đều nghe lịnh, ai lo theo công việc nấy.
Qua tới canh ba, Yên Đơn Công chúa lên tướng đài, đốt hương vái bà Hỏa Long thánh mẫu, rồi lấy ra một cái Hồ lô, miệng niệm chân ngôn, tức thì 500 con Hỏa Long tủa ra hừng trời, nhắm hướng bay qua hinh Tề đốt phá; chẳng dè bên Tề có bọn chư vị thánh thần đương coi giữ, bỗng thấy Hỏa long bay tới, Long vương thì dâng nước biển lên, Kim cang thì đón đường lại. Lôi thần thì làm sấm nổ vang trời. Phong bá, làm gió sông thổi tới. Võ sư làm mưa xuống, Điếu Khách thì uế trược và ngậm nước phun lên, còn chư vị tinh quân đều cầm bửu kiếm mà đuổi Hỏa long. Hỏa long đã bị mưa gió, lại bị thánh thần đánh đuổi, thế vào dinh Tề không nổi, túng phải quay trở ngược về. Phong Bá lại nổi gió lớn đuổi nà theo, Công chúa thấy Hỏa long trở lại thì cả kinh, lật đật lấy Hồ lô ra, giở nút thâu vào, không dè Hỏa long chưa đốt được ai, nên sức hơi lửa còn mạnh, nên không chịu rút vào hồ lô, lại quay đốt binh Yên, lửa đỏ sáng trời, quân sĩ kêu la dậy đất, Công chúa lật đật niệm thần chú, mới thâu đặng phép vào hồ lô. Khi ấy quân Yên đang xúm nhau chữa lửa, bỗng thấy binh Tề bốn phía hò hét đánh vào. Thanh Long thì đánh với Nguyên Võ, Thanh Hổ thì đánh với Thần Võ, Quản Thọai Hoa , Vương Hữu thì đánh với Cao Kim Định và Tôn Long. Trong lúc hoảng hốt ấy, quân Yên la khóc inh ỏi vang trời, mạnh ai nấy chạy, Tôn nguyên sóai thấy dinh mình đà bị cháy, binh Tề lại đánh vào, bèn thâu góp tàn quân, hiệp với Công chúa, vừa đánh vừa lui. Khi Công chúa lui vừa khỏi vòng vây, lại thấy Chung quốc mẫu dẫn tới một đạo binh chận đánh nữa. Hai đàng bèn hổn chiến, suéc cũng còn hãy cầm đồng. Quốc mẫu lấy ra một món bửu bối anh linh, kêu là Tụ hồn binh, mà liệng lên trên không, xảy thấy khói đen mịt mịt, gió phát ầm ầm, lại có một vừng hắc vân nhắm ngay đầu Công chúa gần sa xuống, không dè Công chúa là một vị địa tiên giáng sanh, có hồng quang hộ thể, nên hắc khí sa xuống không được, cứ xẩn vẩn trên không, rủi đâu Tôn nguyên sóai và Tôn Hổ cũng vừa tới đó, hắc khí thấy có bóng phàm nhân liền sa xuống, thâu hết hồn phách cả hai cha con, té nhào xuống ngựa, Công chúa xem thấy cả kinh, liền chạy lại tiếp cứu, thì đã bị binh Tề bắt mất rồi, Công chúa hết sức tức giận, bèn lấy cây Thiểm lôi chùy mà liệng lên, ( cây chùy này thiệt là lợi hại), Quốc mẫu thấy thần chùy vừa xuống, thì độn thổ trốn đi, thần chùy đánh trúng binh Tề, lớp lớp chết như kiến cỏ; quân Yên thừa thế ấy rượt theo, đuổi ra khỏi dinh mình, rồi cũng trở lại. Trong lúc hỗn loạn ấy, quân Yên bắt được tướng Tề là Điền Thường, Điền Năng với Trang Bạo , thì trời cũng vừa gần sáng, hai đàng cũng thâu binh về nghỉ.
THIỂM LÔI CHÙY, QUỐC MẪU VONG MẠNG
TÚY VÂN SƠN, CÔNG CHÚA BỊ CẦM
Rạng ngày, Công chúa thấy dinh trại bị cháy mất phân nửa, còn chồng con lại bị bắt hết rồi không biết kế chi mà tính. Hồi lâu nghĩ ra một kế, bèn kêu Cao Kim Định tới bảo rằng:
- Con phải dẫn ba viên đại tướng Tề mà trả và nói với Chung quốc mẫu xin đổi cha con ra.
Kim Định lãnh mạng dẫn ba tướng thẳng qua dinh Tề. Còn Chung quốc mẫu khi độn thổ về tới dinh, thấy nội thành không hề phi sơ chi hết, bèn kiểm điểm tướng sĩ thì mất hết ba viên. Chung quốc mẫu còn đang ngồi lo liệu, bỗng thấy quân kỳ bài vào báo:
- Bên dinh Yên sai một viên nữ tướng sang dinh Tề có sự cơ mật.
Quốc mẫu cả mừng bèn truyền lệnh cho vào. Kim Định vô đến dinh ra mắt Chung quốc mẫu rồi tâu rằng:
- Yên Đơn công chúa sai tôi đem ba vị đại thần qua mà xin đổi Tôn phò mã với Tôn Hổ, xin Quốc mẫu định đoạt.
Chung quốc mẫu cả mừng, liền truyền thả Tôn phò mã với Tôn Hổ ra, hai cho con Tôn Tháo liền từ biệt Chung quốc mẫu đi với Kim Định trở về dinh mình. Công chúa nghe tin chồng con đã về, lật đật chạy ra nghinh tiếp.
Qua ngày sau Công chúa đòi Kim Định vào dạy hết mấy câu thần chú rồi đưa cây thần chùy cho và dặn rằng:
- Cây chùy này lợi hại lắm, con hãy đem nó theo mai phục nơi bên rừng, chờ cho mẹ dẫn dụ đặng con Chung Vô Diệm vào thì con hãy liệng cây chùy này lên và đọc thần chú mà hại nó mới xong.
Kim Định lãnh mạng. Công chúa liền nai nịt lên ngựa, phát ba tiếng pháo thẳng tới dinh Tề khiêu chiến. Quân kỳ bài vào cho Chung quốc mẫu hay, Quốc mẫu nhớ lại ngày trước Thánh mẫu có nói ngày nay là ngày tai họa mình tới. Nhưng vậy mà số trời đã định, sống thác có kỳ, chạy đâu cho khỏi. Nói như vậy, song cũng cầm đao lên ngựa nhưng sắc mặt có ý buồn rầu. Chung quốc mẫu khi ấy khiến Quản Thoại Hoa dẫn ba nghìn quân cung tiễn ra lược trận, rồi phát pháo đề binh, mở cửa thành xông ra đối chiến. Yên Đơn công chúa khi thấy Chung quốc mẫu thì chào rằng:
- Quốc mẫu bình an hé, tôi đợi ở đây đã lâu.
Chung quốc mẫu cười và nói rằng:
- Sao công chúa thuận theo lòng trời, đặng cho khỏi tàn hại sinh linh, chớ để cho đến thế đáo đầu rồi công chúa dầu có ăn năn thì đã muộn.
Công chúa nghe bấy nhiều thì cả giận, bèn nói rằng:
- Ta quyết ngày nay ra giao chiến, bắt cho đặng nàng mới đành dạ.
Nói rồi hơi cây kim sóc đâm đầu, Quốc mẫu đưa đao ra đỡ. Hai nàng đánh vùi với nhau có hơn hai trăm hiệp, mà chưa phân thắng bại, công chúa đã sắp đặt mưu kế trước xong rồi, nên đến chừng đó đâm bậy một sóc rồi quày ngựa chạy mù như gió, Quốc mẫu cũng giục ngựa đuổi theo, chạy vừa tới rừng tòng rậm rạp, Cao Kim Định xem thấy lấy cây chùy liệng lên và niệm bảy lần chân ngôn, còn Chung quốc mẫu cũng hở cơ, trước mặt ngó theo Yên Đơn công chúa, sau lưng nào biết có tiểu nhân, đến khi thấy hào quang sáng lòa đã gần đánh xuống thì mới độn thổ, mà không kịp nên bị cân thần chùy đánh trúng sau lưng, té nhào xuống ngựa chết liền. Công chúa liền nhảy ngựa lại,vừa muốn ra tay, thì bị ba ngàn quân cung tiễn của Quản Thoại Hoa bắn ra một lượt nên công chúa lại gần không được, quân Tề áp tới cướp thây Chung quốc mẫu đem về dinh. Khi ấy chúng tướng Tề đều nhóm lại kêu khóc vang trời dậy đất mà cũng không thấy tỉnh lại nằm dài thiêm thiếp thả hồn chơi tiên cảnh, còn xác hãy còn thoi thóp thôi.
Lúc này Lê San Thánh mẫu đang ngồi trong Tử tiêu cung, bỗng thấy trận gió thổi qua liền đánh tay xủ quẻ thì biết Mão đoan tinh đã bị Yên Đơn công chúa đánh nhằm một chùy, hồn gần lìa xác, bèn lật đật kêu sáu vị tiên cô dạy lấy thuốc linh đơn, và các món bửu bối, đằng vân theo với mình xuống Trâu bình quan mà cứu Chung Vô Diệm. Khi Thánh mẫu cưỡi hạc đằng vân vừa tới dinh thì nàng Trần Tam Thơ đã sa mây xuống trước và kêu Tề tướng bảo ra nghênh tiếp. Thánh mẫu và sáu vị tiên cô nhập thành rồi, thẳng vào hậu dinh, xem thấy Chung quốc mẫu còn nằm thiêm thiếp như người chết chưa chôn thì Thánh mẫu rơi lụy mà nói rằng:
- Cuộc đời phù sanh như thế, danh lợi mà chi, nếu không có sư phụ đến đây thì tánh mạng con đâu còn dương thế.
Nói rồi truyền quân lấy nước giếng mài một hườn linh đơn, cạy răng Chung quốc mẫu đổ vào, lại lấy ra một hườn nữa mài mà thoa nơi chỗ bị thương, giây phút Chung quốc mẫu tỉnh hồn, mở mắt ra xem thấy Thánh mẫu và sáu vị tiên cô bèn lật đật trổi dậy, xuống quỳ lạy tạ ơn cứu tử. Thánh mẫu đỡ dậy và nói rằng:
- Đồ đệ hãy bảo trọng thân thể, ấy là tai nạn của con, phải bị như vậy. Ngày mai đây là ngày hai mươi ba, Yên Đơn hãy còn dẫn binh tới đốt dinh của con nữa, vậy thì đồ đệ chia quân ra an dinh chỗ khác một nửa, còn một nửa thì mai phục bốn phía mà thủ thành, còn bao nhiêu dinh trại kia thì bỏ không, để mặc tình cho nó đốt,sư phụ đã có tiên pháp mà thâu phục nó.
Nói rồi liền kêu Trần Tam Thơ dặn rằng:
- Ngày mai ngươi hãy dời bốn tòa thiên sơn này mà vây khốn Yên Đơn lại, còn Hứa Hùynh Tiên giữ cái Tịnh thủy lưu ly, niệm sáu chữ chân ngôn mà thâu phép Hỏa long, Hồng Tiên Nữ cầm cây lão vân tiên đừng cho Yên Đơn đằng vân trốn thoát, Công Tôn Tiên dùng cái Phá hồng kiểng đừng cho Yên Đơn độn thổ mất đi, Hồng Duyên Tiên lấy Khổn tiên thằng mà bắt Yên Đơn cho đặng, còn Vương Thanh Tiêu lãnh cây tru tiên kiếm mà chém Yên Đơn, như chém nó không đứt đầu thì thôi, đừng là hại nó nữa. Các lời ta đã dặn ân cần, chúng bây ở lại mà giúp Đại thơ cho thành công và thâu phục Yên Đơn đặng rồi thì phải mau mau trở về động.
Sáu vị tiên cô vâng lệnh, Thánh mẫu lại dặn Mão đoan tinh rằng:
- Rồi đây, bên Sở dấy động binh đao, Thập sát tinh quân nó có dùng mũi tên độc, đồ đệ hãy ghi vào dạ mà giữ mình đừng quên lời thầy dặn.
Chung quốc mẫu cúi đầu lạy tạ. Thánh mẫu liền cưỡi hạc đằng vân bay về động. Chung quốc mẫu khi ấy sai Điền Năng lên núi Túy Vân, sửa sang lại một chỗ cho thanh tịnh cũng như kiểu Bồng lai rước sau vị tiên cô lên đó mà an trú.
Nói về Yên Đơn công chúa đến ngày hai mươi ba nhóm chúng tướng lại, phân cắt việc giao binh, khi ấy Phò mã với Tôn Hổ lãnh mười muôn kéo qua dinh Tề phía hữa, Tôn Long và Kim Định cũng lãnh mười muôn binh dẫn tới dinh tả, còn công chúa bổn thân cũng dắt một đạo binh kéo tới tiền dinh. Khi ba đạo binh đến nơi, công chúa liền niệm chân ngôn, đưa Hồ lô lên, năm trăm con Hỏa long bay ra, thẳng và dinh Tề đốt tứ phía, lửa dậy hừng trời, khói lên đen ngắt, mà không thấy binh Tề động tịnh chi hết. Công chúa liền giục binh áp tới đánh vào trung dinh cũng không thấy ai, thình lình bỗng nghe súng nổ vang trời, quân reo ỏi đất mà cũng không thấy người đâu, Công chúa bèn cả nghi mà nghĩ rằng: Nếu vậy thì Chung Vô Diệm đã chết rồi nên Tề tướng sợ ta phóng hỏa mới kéo binh lên trốn nơi núi Tùy Vân mà lánh nạn đây; vậy để ta lên đó thử coi, mới tỏ căn do dường cho biết. Nghĩ rồi bèn thâu phép liền giục ngựa thẳng tới núi Túy Vân.
Khi công chúa đi được một đỗi bỗng thấy có tướng Tề ấp ra vây phủ, bên tả thì Điền Thường, bên hữu thì Thanh Hổ, trước mặt thì Vương Hữu, sau lừng thì Quản Thoại Hoa. Công chúa một mình tả xông hữu đột đánh với bốn tướng giây lâu, bốn tướng đều quảy ngựa bỏ chạy, công chúa giục ngựa đuổi theo bỗng thấy trước mặt có hai lá cờ đỏ giăng ngang, thì bốn tướng và hốn túy Vân đều mất hết, công chúa khi ấy vừa muốn quày ngựa tháo lui, lại sau lưng cũng thấy một hòn nui khác, chận bít đường. Công chúa đang khi ngẩn ngơ, giây phút bốn phía núi non muôn trượng bao giăng thế chẳng khác như người sa vào đáy giếng, công chúa lấy làm lạ, chẳng biết núi ở đâu sanh ra muôn trùng cao vót, bèn kín miệng niệm chân ngôn muốn đằng vân mà bay lên thì mình nặng như đeo đá bay lên không nổi, bèn niệm chú độn thổ thì đất cứng tựa sắt không lỗ mà chui vào đâu. Công chúa đứng tư tưởng hồi lâu bèn sa nước mắt kêu chồng mà than khóc rằng:
- Phò mã ôi! Thiếp chẳng dè trong một phút hai ngã rẽ phân, thiếp chẳng thoát đặng chốn này, vậy chàng nếu có bình an xin hay dắt con thơ về nước, mà phò hộ cho cha già, kẻo hiu quạnh.
Than khóc rồi, lại vái cúng trời phật xin phò trì, như phen này dầu có biệt ly nguyện kiếp sau tái ngộ.Chung quốc mẫu khi ấy ở trên đỉnh núi, nghe hết mấy lời của công chúa than thở liền niệm chú hô thần, đòi Thổ địa tới, bảo phải làm như vậy như vậy… Thổ thần vâng lệnh hóa ra một tên mục đồng, chăn giữ một bầy trâu, vừa đi vừa hát nghêu ngao trên đỉnh núi. Công chúa nghe vẳng tiếng người liền kêu xin cứu mạng. Mục đồng đứng trên hòn đá lớn hỏi rằng:
- Ai đó, ai đó? Có phải loài yêu quái muốn bắt trâu ta chăng?
Công chúa đáp:
- Tôi vốn thiệt người lành, chẳng phải yêu quái, tên tôi là Yên Đơn công chúa vì theo giặc Tề, nên lạc nẻo nơi mới tới đây, xin người ra ân cứu tử; chừng tôi mà về nước đặng rồi, tâu cùng vương phụ phong cho đó làm chức Trị điện tướng quân.
Mục đồng nói:
- Không dám đâu, tôi vốn thiệt Tề bang dân thứ, có lẽ nếu đi cứu tử cho cừu nhân, tôi e sau vua Tề hay đặng căn duyên ắt bị tru di tam tộc, ấy là Trị điện tướng quân đâu chưa thấy chức mà tai ương trước mặt đã mạng vong.
Công chúa nói:
- Khuyên đó hãy giúp công chớ đem lòng nghi ngại, nếu chừng ta đặng về quan ải, thì ta cho kẻ đến rước gã về cung, dẫu Tề vương có tai mắt đi chăng nữa cũng không hay không thấy.
Nói về khi mục đồng nghe công chúa Yên Đơn năn nỉ các điều thì đáp rằng:
- Rất tốt! Rất tốt! Nhưng mà xin người bỏ hết thương mã đi và nương lấy mối dây này, mới đặng toàn thân trọng. Vả lạ bốn phía núi cao vọi vọi mà một tôi làm sao cứu đặng cả người cả ngựa.
Công chúa nghe nói thì thương tiếc con ngựa vô hồi, bèn rơi lụy than thở với ngựa rằng:
- Ngựa ôi! Hai mươi năm dư mi vì ta, mà phải lìa mi tại chốn này, mi có biết chăng?
Nói rồi khóc òa với con ngựa! Kế đó mục đồng ở trên thôi thúc nói rằng:
- Nếu người chẳng khứng bỏ con ngựa hay thì ta kíp đi chăn bầy trâu hoang của ta kẻo mất hết.
Công chúa nghe nói cực chẳng đã mới lìa con ngựa ra, mục đồng xem thấy thả dây thòng xuống, công chúa nắm lấy mối dây cột vào lưng rồi mục đồng ra sức rút lên đến nơi, tức thì lại hóa ra một bầy khỉ miệng lớn, con mắt đỏ lông lá dài lượt thượt chạy lại áp cắn sợi dây mà dành xé. Công chúa khi ấy ngó lại thì đã mất mục đồng, còn bầy khỉ ở đâu tựu tới đương nhe răng múa mỏ. Công chúa thấy vậy là tâm thần bải hoải, mặt mày ủ ê, nước mắt ra dầm dề, thoạt đâu Chung quốc mẫu giục con thần cu chạy tới, chào ra hỏi rằng:
- Công chúa mạnh giỏi hé? Vậy chớ công chúa làm gì mà ở chốn non xanh một mình vậy? Công chú có biết ta là ai chăng?
Công chúa nghe hỏi liền lau nước mắt mà ngó lên, thấy Chung Vô Diệm, bèn hỏi lại rằng:
- Chung xủ phụ! Nàng còn sống đó hay sao? Hay là nàng làm ma mà nhát ta vậy?
Chung quốc mẫu đáp:
- Tôi có chết đâu. Nay tôi quyết tới đây lấy đầu nàng, đem về dâng Tề chúa.
Nói rồi kêu Hồng Duyên tiên, khiến liệng sợi dây Khổn thiên thằng lên, bỗng thấy hào quang chiếu rạng tức thì có thần Huỳnh cân lực sĩ áp đến bắt công chúa mà trói lại. Rồi đó mấy tòa thần sơn cũng biến mất, Quản Thoại Hoa bèn lượm lấy thương, ngựa của công chúa, rồi dắt công chúa thẳng đến Lư Bồng sơn hầu lệnh. Lúc ấy sáu vị tiên cô thảy đều mừng tiếp, Chung quốc mẫu nói với công chúa rằng:
- Ta đã bao phen khuyên nàng thâu binh về nước mà nàng không chịu nghe lời, nàng tại tế Hỏa long mà đốt dinh trai ha tai phen, lại dụng thần chùy một lần mà sát tử ta nữa, nay nàng đã vào tay ta rồi quyết chém lấy đầu cho biết mặt.
Chung quốc mẫu nói thì nói vậy, song nháy các tướng biểu dụ công chúa hàng đầu mà công chúa cũng chẳng nghe, cứ nằng nằng mộ thác mà thôi. Chung quốc mẫu nổi giận truyền quân dắt xuống Lư Bồng, giao cây Tru tiên kiếm cho Quản Thoại Hoa xử quyết, Thoại Hoa vâng lệnh dẫn Yên Đơn xuống dưới đất bằng chém ba gươm đầu cũng không văng, lại thấy có một đạo hồng quang hộ thể rất lạ thường, Quản Thoại Hoa thấy vậy, bèn dẫn trở lại về phục chỉ. Khi ấy tiên cô là Trần Tam Thơ bước tới nói với Chung quốc mẫu rằng:
- Vì Yên Đơn lục giáp hoài thai, quả là một vị Đại la tiên giáng thế, sự ấy rất quan hệ, ngày sau thiệt là Tề quốc đồng lương, ít lời tỏ thiệt cho Nương nương hay, hãy ta tính kế lo phương hòa hiệp.
Chung quốc mẫu chỉ bụng làm sui
Yên Công chúa khóc cha chết giấc
Chung quốc mẫu khi nghe mấy lời Trần Tam Thơ nói, vội vã bước xuống mở trói cho công chúa, rồi rước lên Lư bồng mà xin lỗi. Sáu vị Tiên cô cũng đều tựu lại ra mắt công chúa và khuyên giải giây lâu, công chúa mới chịu, tám người đồng ngồi chuyện vãn với nhua. Chung quốc mẫu hỏi:
- Chẳng hay công chúa hoài thai đã đặng mấy tháng?
Công chúa đáp:
- Kể từ ngày hoài dương đã được bảy năm tròn.
Chung quốc mẫu nghe vậy liền đánh tay bấm quẻ, thì biết rằng trời phò hộ Tề bang ngày sau công chúa sanh được một trai đặt tên là Tôn Tẩn người đã tinh thông pháp lực lại cốt cách thần tiên, giúp Tề vương đồ sộ vững bền, tài thao lược danh vang lục quốc. Bây giờ ta phải tính trước, giao lời hứa về sau mới đặng. Nghĩ rồi bèn nói với công chúa rằng:
- Sự cừu hận đành bỏ biệt, nghĩa chị em gắn chặt keo sơn, ngày sau dầu chị sanh đặng ái kiều, tôi sẽ rước qua Tề làm Chiêu Dương hoàng hậu còn nếu sanh ra công tử cũng phải cho qua tá trợ Tề vương, xin chị hãy bằng lòng đặng cho em vui dạ.
Công chúa nghe mấy lời Chung hậu nói thiết cố liền đứng thưa rằng:
- Nương nương đã có bụng muốn tôi nỡ đâu cãi lời.
Chung hậu cả mừng liền truyền quân đặt bàn hương án ra giữa trời van vái, hai người thề nguyện xong rồi, dắt tay vãn Lư bồng bày tiệc chay ra mà trò chuyện với sau vị Tiên cô. Khi ấy Chung hậu lại có đưa cho công chúa một hột ngọc bạch bích làm tin rồi tám vị ân cần chuyện vãn.
Đây nói về Tôn nguyên soái, to, Tôn Long và Kim Định khi dẫn binh đánh vào dinh Tề, đốt phá tan hoang mà không thấy một ai ở đó, mấy cha con đương đi kiếm địch dáo dác, giây lâu binh Tề ở đâu không biết ào ra dẫy đầy bốn phía, Kim Định liền niệm chú hô phong, cát bay mịt mù, binh Tế thấy vậy thất kinh, mở vây chạy càn, đạp nhau chết thôi liều yếu. Mấy cha con Tôn Tháo thừa thắng rượt theo hơn mấy dặm xa mà không thấy công chúa bèn ngó tới phía trước nữa, thấy có một tòa núi nguy nga hiểm trùng, Tề binh đem nhau chạy lên đó. Tôn nguyên soái rất nghĩ cho công chúa vì một mình một ngựa mà vào nơi hiểm địa, e chắc khó lòng bèn giục ngựa chạy rượt theo lên đến giữa núi thì bị binh Tề đón đánh chẳng cho lên.
Lúc ấy Chung quốc mẫu, Yên Đơn công chúa và sáu vị Tiên cô đương ngồi đàm luận, bỗng có quân kỳ bài lên báo rằng:
- Có một đạo binh Yên dẫn đầu ba viên đại tướng, áp đánh giết binh Tề, đã theo lên đến nửa triền núi rồi, xin Nương nương định đoạt.
Chung hậu nghe báo thì cười và nói rằng:
- Nếu vậy đạo binh này chắc của Tôn nguyên soái đi kiếm Thơ thơ đây, vậy để cho em ra đó nghinh tiếp người vào dinh đàm luận.
Công nghe nói liền đứng dậy đáp rằng:
- Lang quân tôi tánh tình nóng nảy lắm, nếu gặp Nưong nương e sanh sự bất hòa, vậy xin để cho tôi ra rước, đặng phân trần điều hơn sự thiệt đã.
Chung hậu y lời, công chúa lên ngựa xuống núi, cha con Tôn Tháo gặp mặt thì mừng rỡ vô hồi hỏi đâu đuôi tự sự. Công chúa nghe hỏi thì rơi lụy rồi thuật lại hết từ khi đánh vào dinh Tề cho tới lục bị bắt dẫn ra chém làm sao đều thuật hết, rồi phân rằng:
- Nhưng vậy mà may, đã kết nghĩa chị em, tình đồng như cột nhục.
Cha con Tôn Tháo và Cao Kim Định nghe nói cả kinh, muốn một trận tử sanh, đặng trả thù cho công chúa. Công chúa nói:
- Không sao đâu! Ta từ nhỏ tầm sư học đạo, đến mười tám tuổi hạ san, đã từng nhiều trận gian nan mà chưa thấy ai như Chung Vô Diệm, đã thần quảng đại, lại pháp lực cao cường, chúng ta chẳng phải tay địch thủ đâu, đừng làm vơ mà mang họa. Vả lại đã kết nghĩa làm cốt nhục, thề nguyện với đất trời rồi, nếu ai nói sai lời, thời chẳng khỏi tử về đao kiếm.
Tôn Long, Tôn Hổ nghe mẹ nói thì hầm hầm nổi giận, Kim Định cũng dạ bất bình, quyết một trận giao chinh, cho rõ tài cao thấp. Tôn Tháo nói:
- Mấy con đừng khua mõ, đem sự chết tới mình. Cha nghĩ lại. Pháp lực như mẹ con kia mà còn không làm lại huống chi là mấy con. Thần chùy đánh nó không chết. Hỏa long đốt nó trơ trơ, võ nghệ rất đỗi như cha đây cũng bị cầm hai lượt, nay mẹ con cũng bị bắt nữa, lại đã có giao kết với người rồi, phần trong mình mẹ con có thai nghén, sự gái trai cũng chưa hay, đến nay thức thời vụ như vầy mới gọi là hào kiệt. Bây giờ cuộc oán thù đã hòa hiệp làm ái ân, trước là hai nước giao lân, sau lại muôn dân an lạc.
Đang khi bàn luận, bông nghe lạc ngựa xa xa, phút chốc thấy một viên nữ tướng mặc bạch giáp, tay cầm cây Cang đao, mình cưỡi con đào hoa mã, anh em Tôn Long vừa muốn đưa thương ra đánh, Công chúa trợn mắt và nói rằng:
- Chúng không được động thủ, người ấy là một vị tiên phong của Chung quốc mẫu sai ra, tên là Quản Thoại Hoa đó.
- Tôi vâng ý của Chung nương nương tới thỉnh phò mã với công chúa cùng hai vị công tử lên thảo dinh đàm luận.
Tôn nguyên soái y lời, Thoại Hoa trở về phục chỉ. Chung hậu bèn nói với sáu vị tiên rằng:
- Tiên phàm khác tục, vậy xin mời sau vị ra sau Lư bồng an nghỉ.
Sáu vị tiên cô đáp:
- Nay đại sự đã thành rồi, chị em tôi xin phản hồi động, như có gì bất trắc nữa, thì chị em tôi sẽ xuống giúp cho.
Chung hậu cầm lại không đặng, sáu vị Tiên cô đằng vân bay về Lê San điện. Kế đó Chung hậu truyền quân bày khay đội ngũ ra nghinh tiếp Yên binh, Tôn phò mã và công chúa xuống ngựa đáp lễ, rồi đồng vào dinh phân ngôi chủ khách mà ngồi. Chung hậu đỡ công chúa dậy mà rằng:
- Một ngày đã kết nghĩa chị em, sách có câu Thuần xỷ chi hạng, xin chị chớ nghi nan em giúp cho mười muôn binh mà trước để báo thù cho vương bá, sau là phục cực giang san. Yên ban mà vững đặt âu vàng, thời Tề quốc cũng bền chung.
Công chúa cúi đầu từ tạ, Nương nương giải ra về, cha con Tôn phò mã và công chúa cũng đã huề, đưa Quốc mẫu ra khỏi dinh rồi mới trở lại.
NƠI TRƯỜNG ĐÌNH, TUYÊN VƯƠNG RƯỚC VỢ
TRIỆT LONG SAN, TIẾT CÔN PHẢN VUA
Khi hai vợ chồng phò mã đưa Chung hậu về ải rồi, trở vào dinh, kiểm binh mã, và truyền lệnh quày hiếu cư tang, áo trắng, cờ trắng tướng sĩ một lòng chờ binh Tề qua thì nhổ dinh về nước.
Khi Chung hậu từ biệt hai vợ chồng phò mã trở về dinh, liền tra điểm mươi muôn binh ròng và lựa tam viên tướng giỏi, sai qua giúp cho công chúa. Phò mã bèn kiểm duỵêt họ tên binh tướng của Tề, biên vào sổ sách xong rồi liền truyền lệnh nhổ trại phát pháo thẳng tiến tới Đức Hưng quan, hiệp với Cao Khôi kéo trở về nước.
Nói về Chung hậu nghe bên dinh Yên phát pháo, thì đã biết công chúa hồi binh rồi, bèn truyền chỉ cho tam quân mình, sửa soạn ban sư và giao các việc cho Điền Thường và Điền Năn coi giữ quan ải. Chung hậu sắp đặt sau trước xong rồi, khiến phát pháo khi thành, chỉ thẳng Lâm trí mà trở lại. Lúc này vua Tuyên vương lâm trào, có quan Huỳnh môn vào tâu rằng:
- Nay Chung mẫu hậu đắc thắng, đã ban sư hồi trào, cách vương thành chẳng có xa, xin Thánh hoàng định đoạt.
Tuyên vương nghe tâu có ý buồn, bèn nghĩ thầm rằng: Ta tưởng sai con xủ phụ ra binh chuyến này đã nạp mạng cho hai vợ chồng Tôn Tháo rồi, không dè nay nó lại bình đặng Yên bang, làm cho ta tấc dạ bàng hoàng, chẳng biết kế chi mà toan liệu. Bụng đang suy nghĩ, thấy Yến thừa tướng bước tới tâu rằng:
- Chung quốc mẫu dẹp an Yên tặc, có công lao bình định giang san, xin Thánh hoàng ngự giá thân nghinh nơi Đình dịch, như vậy mới vui lòng kẻ xông tên đục pháo, đặng phò tá Tề bang cho đồ sộ vững bền, xin Thánh thượng đi theo ngu thần sở tấu.
Tuyên vương nghe phải cả đẹp bèn truyền cho văn võ bá quan, sắm sửa long xa phụng tán, phát hai mươi bốn tiếng pháo dẫn nhau ra cửa Tây môn, đi chừng mười dặm, đến nhà trường đình trú lại mà đợi.
Chung hậu nghe tin Tề vương thân nghinh thì nghĩ thầm rằng: Hôn quân này thiệt khéo làm bộ, lúc trước ta suất sư thì đăng đàn bái tướng, ngày nay ban sư lại ngự giá thân nghinh, ngoài mặt thì làm bộ đa tình, mà trong ruột dường như dao cắt. Chung hậu vừa đi vừa nghĩ, chẳng bao lâu tới Dịch đình, khi ấy Tề vương liền truyền cho văn võ, sắp ra hai hàng mà tiếp rước. Chung hậu vừa tới xuống ngựa tâu rằng:
- Thần thiếp giáp trụ nơi mình, không đặng trọn lễ, xin Thánh hoàng tha tội.
Tề vương làm tuồng hơn hở, bước lại cầm tay Chung hậu mà rằng:
- Trẫm với ngự thê cách mặt đã lâu nay gặp nhau đây, thiệt đã thỏa tình hoài vọng.
Nói rồi liền dắt tay vào nhà trạm mà đãi trà, bá quan đều hầu chực hai bên, Tề vương mới hỏi Chung hậu rằng:
- Chẳng biết ngự thê xuất trận binh phục Yên ra thế nào?
Chung hậu bèn tâu hết, từ khi binh mới tới Trâu Bình quan cho đến khi bình định giao hòa và kết hôn nhân cho vua nghe. Tề vương cả mừng nói rằng:
- Trẫm có ngự thê thiệt là giang san rất có phước!
Trò chuyện rồi truyền quan bày tiệc hạ công, yến ẩm xong xuôi mới ngự giá về thành, văn võ triều bái xong rồi, Tề vương bèn truyền chỉ khao thưởng tam quân, cứ theo thứ mà thăng thưởng. Chung hậu lại thuật sự Yên bang, Tấn Anh soáng ngôi. Và có cho Yên Đơn công chúa mượn mười muôn binh, nay lại xin Tuyên vương hạ chỉ cho chủ soái Trâu Bình quan phát thêm mười muôn binh nữa, thẳng qua Dịch châu mà giúp cho công chúa, Tề vương nhậm lời tâu, giáng chỉ sai đi liền, rồi bãi chầu.
Nói về lúc Tề vương lui chầu bèn đi thẳng qua Chiêu Dương cung trò chuyện với Chung hậu, chẳng hay ngày vắn tình dài, bỗng chốc đầy trời sao sáng. Chung hậu khiến cung nga bày yến, dâng rượu cho Tề vương ít chén giải muộn. Tề vương khi ấy ngẫm nghĩ tới đó rất ưu phiền, bụng thì giận mà miệng chẳng dám nói ra, mới nghĩ rằng: Dân gian còn một chồng đôi vợ huống ta không năm thiếp bảy thê, thảm thương thay thứ hậu Cao phi. Còn Chánh hậu thời như yêu quỷ, ngó thấy mặt đà rầu rĩ, có lẽ đâu thân thỉ nài hoài, dầu nó muốn động xuân tình mà ép trước nài mai, thì ta phải dằn hỏa dục một hai từ chối, bây giờ biết tính làm sao cho khỏi, đêm nay e mắc kế con này.
Chung hậu xem mặt Tề vương có sắc buồn cũng đã biết ý, bèn than thầm rằng: Vì Thánh mẫu sai ta bình liệt quốc mà tủi cho thân bạc phận vô duyên, đêm nay thấy Tề vương bụng đã bất yên, chắc có sự ưu phiền chi đó, vậy để ta nói một hai lời chọc nó, coi ý tứ đó thế nào? Nghĩ rồi bèn kêu cung giám mà hỏi rằng:
- Bây giờ canh mấy vậy?
Cung giám tâu:
- Thưa, đã quá canh hai.
Chung hậu bèn truyền nội giám dâng rượu, rồi nói rằng:
- Đêm nay Thiên tử ngủ tại Chiêu Dương, vậy bây hãy sửa sang nệm gối.
Tề vương nghe nói hỡi ôi, mới sanh ra một kế, cười với Chung hậu mà nói rằng:
- Đêm nay trẫm muốn ở lại đây mà bồi bạn với ngự thê, song hiềm vì ngự thê chinh chiến mới về hãy còn mệt mỏi lắm! Vả lại, sự ái ân chồng vợ cho thiếu chi ngày, vậy để hôm nay cho ngự thê an dưỡng tâm thần, rồi sau sẽ vầy duyên cũng chẳng muộn.
Chung hậu nghe nói muốn tức cười và nghĩ thầm rằng:
Lão hôn quân thiệt là nhiều chuyện, trong lòng đã chết điếng mà kiếm điều nói phỉnh cũng hay. Thôi thôi, ta cũng bớt tay, để cho lão đi đâu đi cho rảnh.
Nghĩ rồi liền truyền quân nội thị sửa xoạn xe giá, đưa vua về cung. Tề vương nghe nói hết sức vui mừng thoát đặng khỏi dường như chim khỏi rập. Lúc ấy Tề vương lại giả bộ cầm tay Chung hậu mà dục dặc một cách trìu mến vô hồi! Chung hậu cũng tạ ơn và tâu rằng:
- Xin Thánh thượng chớ có đem lòng lưu luyến, hãy còn nhều ân ái về sau.
Tuyên vương gật đầu, bước lên long xa, đi qua Đông cung mà nghỉ an giấc điệp.
Qua bữa sau Tuyên vương lâm trào, văn võ bá quan triều bái xong rồi, quan Bình bộ thượng thư bèn quỳ tâu rằng:
- Nay có đảng thảo khấu ở núi Triệt Long sơn, tên là Tiết Côn, đánh phá cõi bờ, đòi mượn lương thảo rất nhiều, quan địa phương không cho và ngăn chống chẳng lại, mời cử sở về xin binh cần kíp.
Tuyên vương nghe tâu cả buồn, bèn nghĩ rằng quốc vận nước Tề đã gần suy sụp, cho nên mới sanh ra sự binh đao hoài, mới bình phục đặng Yên bang, nay lại Tiết Công tạo phản. Nó thiệt là thằng hảo hớn, chiếm nũi Triệt Long có mười mấy năm dư, cứ thường năm cho lương thực hoài, hao tổn của triều đình biết bao nhiêu vàng bạc, như vậy mà nó còn đành lòng làm ác, làm cho sĩ tốt chết oan. Nghĩ như vậy bèn hỏi các quan rằng:
- Trong ban võ bá có ai dám lãnh ấn Nguyên nhung đi trừ an giặc cỏ?
Hỏi luôn ba tiếng mà bá quan đều nín thinh, Tuyên vương cả giận phán rằng:
- Lời thánh xưa có câu: Vua xem tôi như thủ túc, tôi vua như phúc tâm, nay trẫm có sự rầu, mà bá quan không ai giùm giúp đặng chút nào hết, như vậy thiệt là bọn túi cơm giá áo, chẳng có ai xích đởm trung tâm, lúc thái bình thời nhờ quốc lộc quân ân, cơn bát loạn thảy đều co đầu rút cổ.
Yến Anh khi ấy bước ra tâu rằng:
- Xin Thánh hoàng bớt oai thạnh nộ, ngu thần tiến cử một người, trừ hung đồ như trở bàn tay, giết thảo khấu không đầy nháy mắt.
Tuyên vương hỏi:
- Vậy chớ tiên sinh tiến cử ai?
Yến Anh tâu:
- Xét trong Tề trào lương tướng ít người sánh kịp Tiết Côn, tôi nghĩ lại đường đường một vị quốc vương đâu há nhịn thua thẳng thảo khấu, nếu chẳng có tay Chung vương hậu, thì ít ai trừ đặng Tiết Kế Nguyên, xin vời vương hậu tới điện tiền đặng lo toan việc nước.
Tuyên vương nghe nói chau mày và nói rằng:
- Trẫm tưởng khanh bảo tấu ai, không dè là Chung Vô Diệm nữa. Mới đây có một chuyện khó nỗi nói ra vì bởi hôm qua trẫm với Chiêu Dương hạ tiệc, thấy Quốc hậu lòng càng tư thiết, nên trẫm phải kiếm việc tháo lui, sợ e lòng gã chẳng vui thời ta khó mở môi nói chuyện. Vả lại nó mới binh phục Yên bang, công lớn ban sư về chưa được mấy ngày dễ đâu nó chịu khó nhọc vậy hoài, sợ uổng tiếng tiên sinh bảo tấu.
Yến Anh lại tâu nữa rằng:
- Vương hậu là một vì tinh tú, chẳng phải như các ả ca nhi, xin Thánh hoàng giáng chỉ, cho hạ thần vào yết kiến Chiêu Dương.
Tuyên vương y tấu, liền viết chiếu giao cho Thừa tướng cầm đi. Khi Yến Anh tới Chiêu Dương cung, nội giám vào tâu cho Chung hậu hay. Chung hậu lật đật bước ra nghinh tiếp thánh chỉ. Rồi đi bộ với Yến Thừa tướng, thẳng tới Kim loan điện, triều bái Thiên tử. Tuyên vương vội vã xuống ngai rước Chung hậu, vợ chồng đồng ngồi nơi kim ỷ, khi ấy Chung hậu tâu rằng:
- Chẳng hay Thánh thượng cho đòi thần hậu có việc chi, hay quốc gia đại sự chi?
Tuyên vương giả cười mà nói rằng:
- Vương hâu ôi! Cô gia tài sơ học thiển, phước bạc ngôi giàu, lại trong triều không có kẻ lương thần mà ngoài nước nhiều tay nghịch đảng, còn ngự thê đã thần thông quảng đại lại thêm võ nghệ cao cường mới đây phục đặng Yên Đơn, bốn biển thảy đều nghe tiếng. Nay cô gia có một chuyện, vì Tiết Côn nó làm phản nơi Triệt Long, dầu ngự thê mà chẳng có tưởng tình xin hãy thương lấy Tề bang lê thứ.
Chung hậu nghe nói cười thầm và nghĩ rằng: lão hôn quân này thiệt nhiều lời! Lúc thái bình chê ta là yêu quỷ, tới khi có việc đòi ra năn nỉ ỷ ôi! Thôi thà để va làm đứa vô tình, đâu có lẽ mình làm thinh mà ngó vậy. Nghĩ rồi bèn tâu rằng:
- Tiết Côn là một thảo khấu, có sá chi mà làm mệt dạ Thánh hoàng, dầu nó có tám cánh bảy đầu, cũng chẳng đủ chi lo sợ.
Tuyên vương thấy chịu cả mừng bèn hỏi:
- Như ngự thê lãnh ấn thì muốn dùng bao nhiêu binh?
Chung hậu tâu:
- Đồ ăn cướp trong rừng, dùng ba ngàn binh là đủ.
Tuyên vương rất đẹp. Chung hậu từ tạ về cung, vua cũng truyền bãi trào ai về dinh nấy.
Rạng ngày, Chung hậu nai nịt lên ngựa, thẳng tới trước giáo trường, kiểm điểm ba ngàn nhơn mã, khiến phát pháo, mở cửa thành kéo binh ra. Tuyên vương cũng ngự giá tống hành và văn võ bá quan thảy đều đón đưa đủ mặt. Tuyên vương lúc ấy cầm tay Chung hậu mà nói rằng:
- Trầm cầu cho ngự thê mau dẹp an giặc cỏ kẻo trẫm ở nhà đêm ngày hòai vọng.
Chung hậu tạ ơn vua rồi tức thì chỉnh khai đội ngũ, thẳng dặm tới đất Ba Châu (thuộc về tỉnh thành Tức Mặc). Khi binh kéo đi chẳng đặng mấy ngày, bỗng đâu gần tới chốn. Quân kỳ bài khi quay trở lại báo rằng:
- Núi Triệt Long trước mặt, cách đây chừng năm dặm, xin Nương nương phát lạc.
Chung hậu nghe báo liền giục ngựa đến xem địa thế, rồi kiếm một hòn núi khác thiệt cao, mà dồn binh ra làm hai đạo, một nửa ở trên núi để coi thế giặc, còn một nửa đóng dưới triền để phòng khi cướp dinh. Đồn trú xong, Chung hậu thăng trướng, binh tướng đứng đều hai bên. Chung hậu nói rằng:
- Có tướng nào dám tới sơn trại mà khiêu chiến chăng?
Điêu Khải ra lãnh mạng. Chung hậu mới dặn rằng:
- Thằng sơn tặc này chẳng phải tay tầm thường, như tướng quân có giao chinh, phải đề phòng cho cẩn thận.
Điêu Khải dạ dạ lui ra, dẫn theo năm trăm binh, tới trước sơn trại xỉ mạ bọn lâu la mà khiêu khích.
Nói về chủ trại núi Triệt Long sơn là Tiết Côn, tự là Kế Nguyên, đang ngồi nơi Tụ nghĩa đường đàm đạo thì thấy quân lâu la vào báo:
- Tề vương sai Chung Vô Diệm tới đánh, xin trại chủ liệu bề, kẻo tướng Tề lờn dể.
Tiết Côn nghe báo nổi giận hết lớn rằng:
- Tề vương cớ sao lỗi hứa thường năm ta mượn lưong tiền, bây giờ làm sao lại ở đảo điên, cất binh mã băng miền xâm phạm? Thề bất dung nghịch tặc, quyết nhất trận thư hùng.
Nói rồi nai nịt cầm thương lên ngựa, bên tả mang cung, bên hữu đai tên, phát pháo mở cửa trại, dắt lâu la xuống núi. Hai đàng xáp trận xưng hỏi họ tên. Tiết Côn nói:
- Làm trai như ta trong liệt quốc anh hùng ai mà chẳng nghe danh, nước Tề khi dễ lắm, hứa mỗi năm đưa nạp kim ngân giờ lai sanh lòng bội bạc, hôm nay ta mà không lấy được đầu ngươi quyết không về sơn trại.
Điêu Khải nghe nói cả giận, mắng rằng:
- Đồ sơn tặc, mầy đừng khoe giỏi mà lầm phải ta, cứ thường năm xâm phạm nước nhà nên Thiên tử sai Nương nương hưng binh vấn tội, chết bêu đầu đã tới, mầy còn khua mỏ nổ gì?
Tiết Côn nghe nói phừng phừng lửa dậy, hươi thương chạy lại đâm nhau. Điêu Khải đưa đao ra đỡ. Đánh hơn ba mươi hiệp, Điêu Khải đuối sức quày ngựa chạy dài. Tiết Côn giục quân đuổi theo đâm trúng Điêu Khải một thương nhào xuống chết tốt. Tiết Côn khi ấy thừa thế đuổi giết binh Tề vỡ chạy tứ tán, bèn thẳng tới dinh Tề nói với quân tuần rằng:
- Bây hãy vào nói với Chung Vô Diệm rằng, có Đại vương ở núi Triệt Long đã tơi, xin mời Quốc mẫu ra nói chuyện, bằng không ta sẽ đốt dinh trại, một tấc cỏ cũng chẳng còn.
Quân Tề đem lời ấy vào tâu cho Chung hậu hay, Chung hậu nổi giận lôi đình, bèn hỏi các tướng.
- Có ai dám ra bắt sơn tặc ấy mà trả thù cho Điêu tướng quân không?
Hỏi vừa dứt lời, có một tướng ứng thính xin đi. Chung hậu xem lại là Vương Bao, chức hàm Hữu tiện tướng quân. Chung hậu nói:
- Vương tướng quân có xuất trận thì phải đề phòng lắm mới được.
Vưong Bao vâng lệnh, phát ba tiếng pháo mở cửa dinh xông ra. Tiết Côn xem thấy tướng Tề mình mặc huỳnh giáp, đầu đội huỳnh khôi, cưỡi ngựa Thanh tòng mã, tay cầm trường thương bèn hét lên một tiếng mà hỏi rằng:
- Tướng Tề tên gọi la gì, hãy nói mau mà chịu chết?
Vưong Bao đáp:
- Tề Tuyên vương giá tiền, Chung nương nương huy hạ, Hữu tiện tướng quân, tên Vưong Bao là ta, nay ta ra trận quyết giết cho đặng người mà trả thù cho Điêu Khải.
Tiết Côn nổi giận hươi thương đâm đùa. Vưong Bao bèn cản đánh, hai tướng giáp trận hơn bốn chục hiệp có dư. Vưong Bao biết ý đề phòng. Tiết Côn đâm bậy một thương rồi quay ngựa mà chạy. Vưong Bao nói:
- Hết khoe tài thần võ, còn đâu khua mỏ anh hùng, mới một trận giao phong đã cong lưng chạy miết.
Vừa nói vừa quất ngựa rượt theo, Tiết Côn trông thấy mừng thầm, bèn lấy ra một phép kêu là Bá luyện thần chùy ném lên trên không mà nói rằng:
- Bớ tướng Tề hãy coi thần chùy của ta đây.
Vưong Bao nghe nói, ngửa mặt lên xem, thấy ngay một đạo hào quang nhắm ngay đầu mình sa xuống. Vưong Bao hồn bất phụ thể, kế bị thần chùy đánh trúng sau lưng ngã nhào xuống ngựa. Tiết Côn lướt tới cắt đầu rồi tới trước dinh Tề mà khiêu chiến nữa. Quân kỳ bài vào tâu cùng Chung hậu rõ. Chung hậu vội vã nai nịt cầm đao lên ngựa và dẫn theo tám viên tướng cạnh cùng năm trăm quân ngựa lâm đồng xông ra trận.
Tiết Côn xem thấy nữ tướng cầm binh, hình dung cổ quái, thì biết là Chung Vô Diệm bèn nói:
- Bớ con nữ tướng kia. Có phải mà là Chung xủ phụ chăng? Như mày vậy có bao âm khí lực mà dám thượng trận thi tài, ta bảo cho hay, hãy mau trở về xách giỏ hái dâu cho an phận, chớ như ta đây mười hai nước thảy đều chạy mặt, khuyên mày đừng kể chắc mà chết chẳng toàn thây.
Chung hậu nghe thấy nổi giận nhưng xem thấy tướng giặc tuổi chừng hai tám, mà sức mạnh muôn người, mặt trắng môi hồng, mày thanh mắt lộ, thì có ý khen thầm, đánh tay bẩm quẻ, mới hay là Đông đẩu tinh quân giáng thế, nên quyết dằn lòng khuyến dụ, về phò tá Tề bang, quả thật là một vị anh hùng lương đống. Nghĩ rồi mới kêu Tiết Côn mà nói rằng:
- Bớ thằng giặc cỏ chớ phạm oai trời, tài lực chi mà mỗi năm theo đòi lương thảo, nhưng nay thiên đình đã đáo, kịp mau phục tội quy hàng, chớ nên ỷ thế dọc ngang thì ta không dung thứ.
Tiết Côn hầm hầm giận dữ, cầm thương giục ngựa tới đâm ngay. Chung hậu cũng lẹ tay đưa đao ra đỡ, hai đàng hổn chiến có dư trăm hiệp ngoài. Chung hậu cứ khen tài, Tiết Côn cũng khen thầm Chung hậu. Hèn chi bốn biển vang danh nay mới rõ tài nữ tướng, vậy quyết ý dụng tình, lập mưu trá bại.
Khi Tiết Côn lập kế xong, đâm bậy một thương giục giục ngựa chạy nai. Chung hậu mới nghĩ rằng: Thằng này tài lực hơn chúng, thương pháp như thần, sao lại chạy ngang, chắc có kế gian, nên dùng mưu trá bại, như ai đây sợ hại chớ ta đây chẳng nao. Nghĩ rồi liền giục ngựa đuổi nhào, chạy theo vừa gần tới, Tiết Côn xem thấy có ý mừng thầm, bèn lấy cây thần chùy liện lên trên không, hào quan túa ra sáng giới. Chung hậu xem thấy cả cười, lấy tay chỉ phép mà nói rằng:
- Thần chùy sao không trở lại mà đánh Tiết Côn?
Khi ấy phép thần chùy liền quay trở lại. Tiết Côn thấy phép mình sao chẳng linh nghiệm, muốn đánh lại mình, tức thì đọc chú thâu chùy vào hồ lô, rồi hươi thương lướt đánh. Chung hậu cũng đưa đao ngăn đỡ, hai đàn đánh vùi một trận nữa, trống gióng vang trời, quân reo dậy đất, đánh hơn ba trăm hiệp dư mà sức cũng cầm đồng. Chung hậu vừa đánh vừa nghĩ thầm rằng: Tiết Côn là tướng tài, nếu dùng sức mà đánh hoài tới năm sau năm cũng chưa bình phục được nó, chi bằng dùng tiên phục mà giết phứt nó đi mớ xong chuyện. Nghĩ như vậy rồi lại nghĩ rằng: Vì nó là một vị tinh tú giáng sanh, đặng làm thượng tướng cho nước Trần, nước Lương và nước Tề mình, nếu nghịch thiên đạo mà giết nó đi thì uổng lắm! Thôi để kiếm kế khác thâu phục hắn mới xong, để ngày sau dùng giúp tay chân cho đỡ.
Chung hậu khuyên quy thuận,
Tiết Côn túng thế giả hàng
Nghĩ rồi hai tay làm bộ run rẩy, chém bậy một đao, quày ngựa chạy mùa như gió. Tiết Côn tưởng Chung hậu đuối sức chạy thiệt, bèn giục ngựa rượt theo. Nguyên con thần mã của Chung hậu chậy đã hay, mà con Bát ngọc mã của chúng Tiết Côn chạy cũng giỏi. Chung hậu nghe tiếng lạc ngựa gần tới, liền lấy dây Khổn tiên thằng liệng lên trên không và niệm chú lầm thầm, giây phút có mây trắng chớp bủa tứ giăng. Tiết Côn không biết là vật gì, kế chân tay đều bị trói, vật nhào xuống ngựa cả mình đều mê sảng. Chung hậu khi ấy lướt tới cầm đao kề ngang cổ Tiết Côn kêu và hỏi rằng:
- Sơn tặc còn khoe tài ỷ sức nữa thôi?
Giây phút Tiết Côn tỉnh lại mở mắt ra thấy Chung hậu thì nói rằng:
- Bớ con xủ phụ! Kẻ trượng phu ở đời làm cho minh minh bạch bạch, sống cũng không mừng, chết cũng chẳng sợ, nay mày đã dùng yêu thuật mà bắt tao, có giết thì giết đi, chớ để làm gì mà đợi đó.
Chung hậu nói:
- Mạng mi sống chết trong tay ta, nếu mi muốn chết thì một đao đã rồi đời, song ta e người còn oán trách, thôi, ngươi phải cải tà quy chánh theo ta cùng đầu phục vua Tề, trước là ấm tử phong thê, sau lại lưu phương thiên tử, chẳng hơn là ở miền sơn trại, cứ làm ăn cướp cả đời mà tốt gì?
Tiết Côn nghe nói hội ý gật đầu bèn nói rằng:
- Xin thủng thẳng để cho ta còn nghĩ lại rồi phân trần.
Chung hậu khi ấy bèn đứng giang ra một bên, bốn tên đầu mục và bọn lâu la ngó thấy chủ trại mình bị trói thảy đều hoảng kinh áp ra một lượt mà vây đánh Chung hậu. Quân Ngự lâm bên Tề cũng xốc vào trợ lực, hai đàng đương lúc hỗn chiến, quân lâu la thừa thế đến giựt Tiết Côn mà đem về trại. Còn Chung hậu mắc rượt theo bốn tên đầu mục, chừng trở lại thì không thấy Tiết Côn bèn thâu binh về dinh an nghỉ.
Nói về quân lâu la khi khiệng đặt Tiết Côn đem về sơn trại, xúm lấy dao cắt dây trói, cắt cứa giây lâu đâu cũng còn ý đó. Tiết Côn mới nói với bốn tên đầu mục rằng:
- Ta vẫn nghe muốn phá đổ yêu pháp thì phải dùng máu chó mực mới đặng xong.
Quân lâu la vâng lệnh lật đật đi kiếm chó mực cắt cổ lấy máu trâu phết cùng mình, rất đỗi hôi tanh, mà mở cũng không đặng. khi bọn lâu la đã hết phương cứu giải, bèn mắng chửi Chung hậu om sòm, kế thấy trời đã hoàng hôn, quân lâu la dọn bày một tiệc rượu. Tiết Côn mới uống vào đặng vài chén, bống thấy nhức ngứa cùng mình, ngồi đã không yên mà nằm cũng không an chỗ. Tiết Côn đành sanh ra một chước dặn dò đầu mục chờ đến sáng mai, sắp đặt hai ngàn người trong mình giấu những đồ bính khí, kéo xuống dinh Tề năn nỉ cầu xin giải thoát tiên thằng, phải y kế thi hành, chớ có sợ lâu. Còn Chung hậu khi thâu binh về dinh đã được môt đêm, rạng ngày thăng trường, phân cắt tam quân như vầy: Tam viên dõng tướng mỗi người lãnh một ngàn binh, mai phục bốn hướng, chờ có hiệu pháo, áp ra vây đánh cùng cường đồ, lại truyền quân giữ gìn dinh cho nghiêm ngặt, hễ có sơn tặc tới thì chỉ cho một mình Tiết Côn vào ra mắt thôi. Còn như ở ngoài thấy quân giặc động tịnh thế nào, thì phát pháo cho mau và đồng lực trừ loài Tiết khấu.
Các tướng đều vâng lệnh cúi đầu, ai lo theo bổn phận nấy. Xếp đặt sau trước vừa xong, quả thấy Triệt Long tặc kéo xuống một tốp lâu la, tay cầm cờ đầu hàng, lướt tới dinh Tề quỳ mọp. Quân giữ dinh vào tâu lại. Chung nương nương truyền chỉ cho vào. Tiết Côn cả mừng lấy làm đắc kế. Kế đó bốn tên đầu mục đỡ Tiết Côn vào trướng Huỳnh la trường quỳ xuông tâu rằng:
- Sơn tặc là Tiết Côn xin cải tà quy chánh, muôn trông vào Quốc mẫu, xin khoan giải tiên thằng.
Chung hậu đã biết kế trá hàng, thấy mặt Tiết Côn liền cười chúm chím và kêu Tiết Côn nói rằng:
- Nếu mi dốc long quy thuận, phải thế thốt làm sao ta mới tin.
Tiết Côn túng thế phải nói dối rằng:
- Muôn tâu Quốc mẫu như ngày sau tôi có trở lòng phản trắc, thì chạy vào trong tòng lâm lãnh mang tai.
Chung quốc mẫu nghe thì đã rõ lừa dối, nhưng nghĩ mình tinh thông pháp thuật, dầu Tiết Côn có trăm lòng phản nghịch đi chăng nữa thì cũng không nao núng. Nghĩ rồi bèn niệm châm ngôn, mở tiên thằng cho Tiết Côn. Tiết Côn đặng thong thả cả mừng, đứng dậy ngó bốn bên không ai, thì miệng kêu mắng xủ phụ om sòm, còn chân thì bước lìa ra khỏi cửa. Kế sẵn có quân lâu la tiếp ứng, liền cầm thương lên ngựa đánh trước. Chung hậu cũng lên ngựa hươi đao rượt theo, đuổi Tiết Côn ra khỏi cửa dinh, bọn lâu la áp lại phủ vây tứ phía. Chung hậu một mình tả xung hữu đột, thoát ra trùng vây, quân giữ dinh thấy vậy mới hay, phát pháo lên làm lệnh, bốn hướng phục binh áp đánh, giết quân lâu la thây nằm đầy đất, máu chảy đỏ bờ. Tiết Côn liệu thế khó đương cự, bèn đánh phá một huyết lộ mà chạy. Khi Tiết Côn chạy khỏi được chừng mười dặm, day đầu ngó lại, thấy đạo binh mình còn hai trăm lâu la theo sau. Đang lúc than thở bỗng thấy Chung hậu cưỡi ngựa đến đón trước đầu. Tiết Côn thất kinh đánh nhau hơn ba trăm hiệp. Chung hậu bèn trá bại, quất ngựa buông cương, Tiết Côn tưởng thiệt, có lòng mừng, liền giục ngựa rượt theo. Chung hậu thình lình động niệm chân ngôn, hóa ra một rừng tòng rất ư là u nhã, chim kêu vượn hú, gió thổi thông reo. Tiết Côn ngó thấy Chung hậu vào rừng ấy thì cũng rượt theo khi đến chỗ rậm kia Chung hậu liền biến mất, Tiết Côn ngẩn ngơ giữa rừng, bỗng thấy hai bên có hai cây tòng ngã xuống một lượt đè mình chặt cứng.
Tiết Côn khi ấy la ré om sòn, rồi mới nghĩ rằng: Người sanh hết nết trăm thì thì chết hết trăm tật, có nguời chết chém chết đâm, có kẻ chết trói chết bệnh, nhưng cũng được chữ sanh thuận tử an, còn ta nay chết nơi tòng lâm này, thiệt là tức tối lắm! Nghĩ rồi lại khóc, phút đâu trận gió thổi qua, đá bay cây ngã, trong rừng nhảy ra một con cọp, nhăn răng múa vuốt, làm bộ rất dữ dằn, dường như muốn tới ăn thịt Tiết Côn vậy. Khi ấy Tiết Côn nói:
- Bớ con nghiệt xúc, như mạng ta tới số rồi thì tới ăn đi, chẳng nên nhảy nhót làm gì cho ta kinh hãi.
Nói vừa dứt lời xảy nghe nhạc chuông ngựa kêu vang, giấy phút Chung hậu đã đến trước mặt kêu và hỏi rằng:
- Sơn tặc, sao ngươi còn nằm đó, không lên ngựa đánh với ta ít trăm hiệp nữa chơi?
Tiết Côn nghe hỏi đáp rằng:
- Ta nay bị khốn nơi cội tòng, cử động không nổi, như đó chẳng có dung tình, chém giết chi mặc lòng, chớ có nói nhiều lời xóc óc.
Chung hậu cười và nói rằng:
- Cũng bởi mi nói liều nên mạng họa khi không. Mi thề: Như sau này có phản lòng, thời bị cây tòng đè chết, quỷ thần đã phán xét, mi khó lẽ dối trời, như bây giờ mi có nghe lời thì phải chân tâm quy phục.
Tiết Côn nói:
- Muôn ơn Quốc mẫu rộng lượng tha thứ, tôi chẳng dám sai ngoa, quyết một lòng ưng thuận.
Chung hậu nói:
- Không được buông trôi, phải thề chắc lời mới đặng.
Tiết Côn nói:
- Xin quỷ thần chứng giám, cầu trời Phật chứng trị, nếu sau lòng tôi có sai đi, phải bị chết trầm nơi đáy biển.
Chung hậu đã hả dạ, nhưng phải thứ tha bèn biểu Tiết Côn nhắm mắt chớ có mở ra, rồi niệm ít câu chú lầm thầm, lúc thì núi tòng biến mất, Tiết Côn mở mắt ra xem, thấy một khoảng đồng trống đất bằng, không thấy có một cây tòng nào hết, thương mã cũng y nguyên. Tiết Côn bèn nghĩ thêm rằng: Như vậy con xủ phụ dùng yêu thuật mà làm khốn hại mình, chớ chẳng phải tòng lâm, cũng không phải mãnh hổ nào tới đây. Thiệt lòng ta không phục quyết sanh tử một phen này. Nghĩ rồi lại cầm thương múa đánh. Chung hậu nói rằng:
- Phen này là hai lượt, mi thề dối với ta, gớm thay phản phúc lòng tà, giận bây mang lòng phản nghịch.
Chung hậu nói rồi lướt đánh. Tiết Côn đưa thương ngăn trở, dánh hơn hai mươi hiệp, Chung hậu giả thua nữa, giục ngựa chạy vòng ra phía sau núi, Tiết Côn thấy vậy cười ngất nói rằng:
- Nhục huyền hổ khấu, đố chạy đâu cho khỏi tay ta, Triệt Long vốn chỗ núi nhà, xủ phụ hẳn đã tới số.
Tiết Côn lấy làm đắc kế, buông ngựa đuổi theo. Chung hậu liền niệm lục giáp linh thần, tức thì đất bằng hóa ra biển lớn, trước mắt nước dồi sóng dợn, đầy tai đánh bủa ầm ầm, nào hay Chung hậu lập tâm, để cho Tiết Côn đuổi theo. Khi Chung hậu tới nới bãi biển, giả buông lời kêu réo chân trời, Tiết Côn giục ngựa đến nơi, nghe hết mấy lời than của Chung hậu. Chung hậu khi ấy giả liều mình nhảy xuống nước người và ngựa nổi linh đinh, Tiết Côn cũng quyết chẳng dung tình, cũng nhảy ào xuống sông cầm cho đặng, Chung hậu thấy Tiết Côn đã nhào xuông biển, mới nổi lên mặt nước kêu hỏi rằng:
- Bớ thằng sơn tặc mày quyết bắt cho được ta hay sao?
Nói rồi đánh ngựa một roi, chạy lên khỏi mặt biển, miệng thời hô niệm thần chú, đòi Thổ địa ở Triệt Long sơn bảo hóa ra một ông đạo già, chèo thuyền đi câu giữa biển.
Tiết Côn thấy Chung hậu đã mất, thì nổi giận căm gan, ngặt vì hết kế liệu toan nên phải cắn răng mà chịu. Tiết Côn đang lúc nguy cấp, lại bị nước dầm sóng bủa, may đâu xem thấy có ngư ông. Tiết Côn hết sức mừng lòng, cả tiếng kêu xin cứu mạng. Ngư ông nghe kêu bèn chèo thuyền bay tới hỏi rằng:
- Chẳng hay tướng quân tên họ là chi vì làm sao mà bị chìm nổi giữa biển này, xin người hãy bảy tỏ khúc nội, thì tôi mới chịu.
Tiết Côn đáp rằng:
- Chẳng giấu chi lão phu, tôi thiệt là Tiết Côn trại chủ, ở núi Triệt Long vì đánh với Tề quân, lầm tay Chung Vô Diệm, hóa ra sóng biển toan hại tôi, may có ông đi qua đây xin người ra ân cứu giúp, rồi bạc tiền sẽ thù tạ, cho chẳng thiếu chi.
Ngư ông nói:
- Việc cứu này rất dễ, tướng quân chớ lo chi, hiềm vì thuyền nhỏ như mo, chở cả ngựa cả người không đặng, xin đó đừng quản ngại, bỏ ngựa lại mới xong.
Tiết Côn nói:
- Ngựa này trong đời ít có, tên kêu là Bát sơn ngọc, sức đi ngàn dặm trong một giờ, lâu nay trăm trận đều nhờ có nó, như bây giờ mà bỏ lại thì thiệt thương tiếc vô hồi.
Ngư ông nói:
- Nếu tướng quân không chịu bỏ ngựa, ta đâu dễ để hại tới ta sao?
Nói rồi quay thuyền chèo đi, Tiết Côn kêu la lắm, mới trở lại. Tiết Côn khi ấy cực chẳng đã phải để con ngựa lại biển sâu, rồi lội leo lên thuyền ngó chừng con ngựa, thấy nhào lên hụp xuống thì nát ruột héo gan! Còn ngư ông chèo đi một đỗi mới đòi tiền mướn. Tiết Côn đáp răng:
- Tôi chẳng phải khách thương mà sẵn có tiền bỏ túi, để chúng tôi về sơn trại bao nhiêu tôi sẽ đền ơn.
Ngư ông nói:
- Như tướng quân không có tiền bây giờ thì phải thế đồ thế đạc, bằng không điều ấy, ắt phải xuống khỏi thuyền, chứ ngồi một mình cũng không đặng.
Tiết Côn nói:
- Ngư ông sao bức tôi cho thái quá, thiệt trong mình chẳng có vật chi còn những thương giáp bộ tùy đề phòng khi hoạn nạn mà thôi.
Ngư ông cả giận mà nói rằng:
- Mày là đồ nghịch đảng, sao không biết trả ân, bạc tiền chẳng có một phân, thương giáp cũng không chịu thế, thôi xuống phứt cho khỏi thuyền, để thuyền không lão đi kiếm cá.
Tiết Côn thái quá nổi nóng một khi rút gươm ra toan chém. Ngư ông thấy vậy nhảy xuống biển tức thì. Khi ấy Tiết Côn xem ngó tứ bề thấy mênh mông trời biển. Giây lát ngư ông lại nổi lên, mắng chửi Tiết Côn om sòm, rồi hụp lên hụp xuống ba bốn lần, chìm đi mất. Thình lình rời nổi dông tố, sóng dập thuyền hư, Tiết Côn lật đật cỡi đồ xiêm giáp ra mà xảm trét, nhưng mà bị sóng lớn quá, xảm mấy cũng không rồi, nước vô đầy thuyền ngập sạp. Tiết Côn hết sức phải thôi, vịn lấy thuyền mà rồi than thở. Khi ấy Tiết Côn van vái chín phương Trời mươi phương Phật và cầu cùng chư vị thánh thần, xin cho biển lặng sóng êm, thoát khỏi mồm tôm miệng cá, trở về núi làm chay khánh hạ, cùng lập đền đài bái tụng thần ân. Đương khi van vái xa gần, bỗng nghe tiếng đồng la nổi chập. Tiết Côn bèn ngó lại, thấy có chiếc quan thuyền chèo gần tới, có treo cặp lồng đèn vẽ phuợng, rõ ràng một chiếc thuyền rồng, quân gia hầu hạ rất đông, khi tới sắp bày tề chỉnh. Tiết Côn cả mừng, kêu mà nói rằng:
- Bớ thuyền quan gia! Xin tới đây cứu mạng.
Quân thủy thủ nghe kêu bèn chèo thuyền ghé lại cho Tiết Côn bước qua, rồi hỏi rằng:
- Ngươi hà cớ gì lại bị ở đây mà kêu cứu mạng? Bộ thằng này mặt phản hãy quỳ tới gần đây, để ta tâu với nương nương hay, còn ngài dậy lẽ nào cho biết.
Tiết Côn khi đó quỳ lạy trước mũi thuyền, chờ cho quân vào phi báo. Giây phút cung nga hai bên đứng dẹp, bước ra một vị phu nhân kêu hỏi rằng:
- Bớ thằng kia! Làm gì mà cúi đầu như vậy?
Tiết Côn nghe kêu hỏi bèn ngửa mặt ngó lên thấy diện mạo một vị phu nhân dữ dằn, thì đã biết là Chung quốc mẫu, miệng tuy há mà chẳng ra lời, mắt nhìn sững, lặng thinh không nháy. Chung hậu khi ấy kêu và nói rằng:
- Bớ Tiết Kế Nguyên! Mi tới đây có việc gì? Sao không trở về sơn trại?
Tiết Côn nghe nói tức giận ứa gan, mà chẳng dám trổ hình cứ cúi đầu giả lạy lia lại mà thưa rằng:
- Trăm lay Quốc mẫu, xin mở lượng hải hà thứ tha cho tiểu bối, tôi cam chịu tội, muôn thác đã dư.
Chung hậu nói:
- Mày là thằng phản phúc, nếu cứu mày cũng đã uổng công, mày mà ra đặng khỏ vòng thì cứ việc giở theo thói cũ.
Tiết Côn khi ấy thề thốt hết lời.
- Như ngày sau có đổi dời, muôn kiếp trầm luân nơi đáy biển.
Chung hậu cũng biết Tiết Côn còn phản nữa, nhưng vì quan dĩ đắc, nhất tướng nan cầu, nên phải dằn lòng làm cho Tiết Côn tâm phục. Suy nghĩ xong rồi, bèn kêu Tiết Côn mà nói rằng:
- Như mày đã chánh tâm quy thuận thì ta sẽ cứu nể tàn sanh, vậy phải nhắm mắt chờ xem, để ai gia tác pháp.
Tiết Côn vâng mạng nhắm mắt lại rồi. Chung hậu tay cầm cây bửu kiếm niệm châm ngôn liền thấy một khoảng đồng bằng, chẳng có sông biển chi hết. Tiết Côn mở mắt ngó cùng, thấy ngựa còn ăn cỏ trên núi, khôi giáp đều treo bên rừng nhỏng nhảnh, còn mình thì ngồi trong quách nhỏ ở tại nơi gò mã đất. Tiết Côn khi ấy đứng dậy giả cúi đầu lạy tạ ơn, rồi đi lấy thương mà mặc vào xong xuôi, bèn đứng ngậm ngùi suy nghĩ một hồi, rồi nhảy lên ngựa cầm thương giục tới, cả kêu xủ phụ mà hỏi rằng:
- Sao ngươi dùng thuật hại ta?
Chung hậu thậy vậy thì cười và nói:
- Ta biết mày là đổ phản nghịch, tha giết mi đã mấy lần sao mi chẳng biết ăn năn, mà cải tà quy chánh?
Tiết Côn nói:
- Như ngươi muốn ta quy thuận thì chờ kiếp khác sẽ hay, chừng nào vua Thập diện diêm vương biểu ta thời mới chịu, chớ bây giờ ở trên dương thế ta đâu phục Tề bang.
Chung hậu cả giận, hươi đao đâm tới. Tiết Côn cũng múa côn đâm nhầu, lại đánh hơn ba trăm hiệp dư nữa. Chung hậu cũng bỏ chạy. Tiết Côn dừng ngựa lại nghĩ rằng: Con xủ phụ trá bại, toan làm khốn hại mình, chẳng theo nó làm gì, vậy phải trở về lo kế khác.