Chung hậu một ngày giết năm vua,
Điền Đơn vâng lời xuống tìm mẹ
Nói về Chung hậu một tay thì cặp nách Anh vương, một tay thì cũng rút gươm đánh với Lão tổ, bởi vậy nên Lão tổ chẳng dám hạ thủ, sợ Anh vương tánh mạng chẳng còn, liền bàn với bốn vị Quốc vương, hãy để cho Chung nương nương tẩu thoát, chừng cứu được Anh vương khỏi nạn rồi sẽ cùng nó giao phong mới đặng. Bốn vua thảy đều bằng lòng, nên phục binh không hề động thủ. Lúc đó Liêm Cang ở trên bờ ngó thấy, liền đùa binh áp tới mé sông, Chung hậu thấy có cứu binh tới, bèn niệm chú tam thai ly địa, và kẹp nách Anh vương nhảy bổng lên trên bờ, Điền Côn ngó thấy ngẩn ngơ, cũng tuốt ra trước mũi thuyền nhảy theo lập tức. Chung hậu và Điền Côn chạy trước, bốn vua cùng Lão tổ lục thục theo sau, còn anh em Liêm Thuận mau mau, đem dâng những đồ đao mã cho Chung hậu.
Đây nói về Anh vương bị Chung hậu kẹp vào nách, đau bấy khắp mình, mới cầu xin Quốc mẫu phóng sinh, đặng ra lịnh bãi binh về nước, Anh vương khóc than hết sứt, Chung hậu giả làm bộ không nghe, bè dồi Anh vương lên trên trời té xuống đập đầu, hồn về chín suối. (Nguyên năm vị Quốc vương đó, vốn là năm vị Long thần ngày nay số đã mãn phần, nên bị Chung hậu đưa về trời một lượt). Khi bốn vị Quốc vương kia thấy Anh vuơng đã thác rồi, thảy đều thương tiếc, khóc ròng với nhau, còn Lão tổ lật đật lên tướng đài đốt lửa làm hiệu lịnh. Hết thảy tướng binh năm nước, đều áp lại phủ vây, trung ương, nam bắc, đông tây, tám hướng đao thương chớn chở. Bảy vị Nguyên nhung cũng theo phò trợ, đánh thôi thiên ám địa hồn, đầy đồng máu chảy như sông, khắp nơi thây bày chật đất. Mười một nước tướng tài đủ mặt, say máu ngà chưa định hơn thua, đấu lòng phỉ chí tranh đua, số trời khiến năm vua bỏ mạng.
Nói về Lỗ Lăng, vương lòng hằng hoài hận, đi chiêu thân lại bị đòn, quyết làm sao một mất một còn, mới hiệp nhau lập kế ra Tương giang đại hội, nay lại thấy Anh vương chết nữa, nên tức tối vô hồi, bèn giục ngựa buông cương lướt tới, cả kêu nói rằng:
- Bớ con Xủ phụ, mi chớ hành hung, trận này quyết định thư hùng, đặng trả thù Anh vương cho biết mặt.
Nói dứt tiếng liền hươi đao chém tới. Chung hậu cũng đưa kiếm đỡ ra đánh hơn ba chục hiệp. Lỗ vương thế cự không nổi bèn giục ngựa chạy dài, Chung hậu cũng quất ngựa đuổi theo chém với một đao. Lỗ vương đứt ra làm hai đoạn. Tần vương thấy vậy lòng càng sầu thảm, nhưng quyết chí nên chẳng kể mất còn, bèn hươi gươm Thanh phong và giục ngựa tới chém nhầu mấy hiệp. Chung hậu một tay thời cầm đao cự địch, còn một tay thời với ra níu lấy ngọc đái của Tấn Anh vương, hai đàng lôi kéo nhung nhăng, Chung hậu mới bắt Tấn Anh vuơng qua để nằm ngang trên lưng ngựa, rồi cầm Định tề đao cứa cổ. Tấn vuơng kêu năn nỉ hết lời. Chung hậu mới nói:
- Giết rắn thì phải trừ nọc, nếu để ngươi còn chẳng phải dễ chi.
Nói rồi liền xuống đao. Tấn vương bỏ mạng chiến trường, Lương vương lại hành hung lướt tới, mình cưỡi một con hồng thú, tay cầm một cây trường thương. Chung hậu xem mặt lại tỏ tường, bèn mắng rằng:
- Đồ gian vương, sao không chết luôn đi cho rảnh.
Lương vương không hề đáp lại, giục thú hương thương đâm nhầu, hai đàng đánh đặng giây lâu, Chung hậu đã có hơi mệt thở, bèn niệm ít câu thần chú, lấy Ngũ lôi tiên báu liệng lên, nghe tiếng nổ vang rền dậy đất, Lương vương bèn lật đật ngó lên, kế bị Ngũ lôi đánh trúng chết liền, Thần long đà bỏ mạng qui thiên, Chung hậu mới dừng tay nghỉ, Điền Côn ở sau tiếp theo trợ chiến, thấy Nương nương nhung giáp như thoa son, đầy mình dấy máu đỏ lòm, bốn phía lại phục binh bắn tới.
Lúc đó, Tống vương ở trên gò cao ngó thấy, truyền tam quân vây phủ đông tây, đao thương rực rỡ dẫy đầy, khắp núi cờ chiêng inh ỏi. Chung hậu bèn nghĩ:
“Nếu mình làm phép đằng vân độn thổ, mà về dinh thời đặng rồi, ngại vì bảy vị Nguyên nhung, có sai thất thế nào, thì mình chẳng khỏi mang lấy tiếng”.
Nghĩ như vậy nên quyết sanh tử một trường hỗn chiến, cho rõ tài Xủ phụ với đời. Chung hậu suy nghĩ vừa rồi, xảy Tống vương đã buông cương lướt tới, Chung hậu lấy thần cung giương ra, nhắm báng Tống vương trung ngay chỗ yến hầu, liền vùng vằng trên ngựa giây lâu, quan bảo giá tưởng đâu Tống vương bị kinh phong huyết vựng, nên lật đật đua nhau chạy tới, thấy Tống vương máu chảy dầm dề, cùng nhau bảo hộ đem về, thời Tống vương đã hôn mê bất tỉnh. Kế một lát nương theo mây bạc, năm vua đều hồn xuống suối vàng, uổng công trình lập hội Tương giang, khiến bá tánh đều mang tai họa.
Nói về Chí Tôn lão tổ ở trên tuớng đài, xem thấy năm vua đã bị nạn, thì hầm quyết xuống bắt cho đặng Chung hậu mà ăn gan, bè truyền bộ hạ nhi lang, phát hiệu pháo tới chiến tràng đối địch. Chung hậu vừa ngó thấy mặt, thì hỏi rằng:
- Bớ thằng yêu đạo, mi danh hiệu là gì, và người tu hành tới đây làm chi cho uổng công ngàn năm đắc đạo?
Lão tổ đáp:
- Bần đạo ở Lạc vân sơn, Thủy hoa động, đạo hiệu là Quảng Đức đại tiên, thường hay xưng Lão tổ Chí Tôn, có học trò cập môn tên là Ngô Khởi, vì năm vua thành tâm khấn vái, thỉnh bần đạo tới lập hội Tương giang, trước là giúp mười một nước hầu bang, sau nữa để trừ an mối hoạ. Nay năm vua thảy đều bị hại, tao với mày thù oán như biển sâu, phải mau mau hạ mã cúi đầu, cho Bần đạo tế linh hồn vau năm nước.
Chung hậu nói:
- Ai gia với Lão tổ vốn không thù oán, mà bây giờ ra sự tai họa sao cho đành, có phải là phạm giới sát sanh, thời Tiên trưởng mắc tội với Thiên đình, chạy đâu cho khỏi.
Lão tổ cười và đáp rằng:
- Số là Nương nương chưa rõ, để bần đạo phân lại cho nghe, việc đã cách mấy mươi năm dư, Bần đạo nhân hái thuốc đi ngang qua Huỳnh hoa sơn động, gặp hai tên nữ đồng của bà Lê San thánh mẫu, nó lại mời ta vào ra mắt Sư tôn, cũng tưởng là đồng đạo nhứt môn, hay đâu Lê San lại buông lời mắng nhiếc nói: Bần đạo vớ nữ đồng ghi ước, bắt ta ra đánh bốn chục roi, việc oan khiên kêu chẳng thấu trời, vì sự tu hành còn đang thiếu bạc, bấy lâu căm gan tím ruột, chờ có ngày trả óan này, sự giận lây tuy cũng không hay, nhưng bắt trò mà trả oán chothầy cũng đặng.
Chung hậu nói:
- Xin Tiên trưởng hãy trở về non tu dưỡng, cho thân được trường sanh, đừng gây ra sự chiến tranh, mà nhọc tới cây đao nầy, thiệt nó vô tình quá lẽ.
Lão tổ nghe nói cả giận, bèn giục lộc hươi gươm lướt đánh hơn một trăm hiệp, mà chưa định hơn thua, Lão tổ tính bề lấy sức cự không nổi, bèn sanh một kế, chém bậy một gươm, rồi giục lộc chạy đùa. Chugn hậu biết ý, cũng giục ngựa đuổi theo. Lão tổ ngó lại cả mừng, bèn lấy ra một vật tiên báu kêu là Tán hồn phan, niệm ít tiếng chân ngôn rồi tế lên trên không, kêu và nói rằng:
- Bớ Xủ phụ! Mi coi bửu bối của ta.
Nguyên Chung hậu cốt cách thần tiên, nên thấy cây phan ấy không hề gì, phải chi người phàm káhc thì đã bị thâu hồn chết tốt. Chung hậu nghe kêu, ngửa mặt lên xem, thấy Thái dương chân hỏa tỏa ra đỏ lòm liền lấy ra một vật báu kêu là yên xỉ hạp tế lên, hai cái phép đánh với nhau trên không chẳng hề phân hơn thua, hai đàng đều thâu bửu bối lại. Lão tổ lại lấy Hồ lô đưa ra niệm ít tiếng lầm thầm rồi mở nắp, tức thì bay ra một bày mã phong, thiên thiên vạn vạn, không biết bao nhiêu, đều bay nhầu tới bu cắn Chung hậu, làm cho mở mắt không ra, Chung hậu phải đánh nhầu một hồi rồi nằm sấp trên lưng ngựa mà chạy. Lão tổ phụ lộc đuổi theo, Điền Côn buông cương ra cản lại, để cho Chung hậu thoát khỏi. Thời nay, Chung hậu chưa tới số, nên than một tiếng, mà kinh động tới Phật, Trời. Quan Thế Âm hóa ra một đạo tường vân, bay tới Tương giang cứu nạn. Thâu hết những loài ong dữ và rưới nước cam lồ khắp nơi, siêu thăng cho tuớng sĩ oan hồn, lại đưa nước Tịnh thủy bình mà rưới cho Chung hậu. Tức thì nọc ong tiêu hết, Chung hậu trong mình mạnh mẽ như xưa. Lão tổ ngó thấy ngẩn ngơ, không biết người nào dám phá phép mình, liền giục lộc lướt tới đánh với Điền Côn, Chung hậu xem thấy trở ngựa lại, cũng hươi đao trợ chiến.
Nói về Võ Lãng quân là Chung Thoại Hoa, phụng chỉ vận lương, ra khỏi Chiêu quan, đi tắt tời núi Bồ mai lãnh, liền sai quân vào báo cho Liêm Thoại Hoa và Yến quân sư hay rằng:
- Có Vương di vận lương đã tới.
Vương phi với thừa tướng cả mừng liền ra rước vào nơi quân dinh trò chuyện với nhau một hồi rồi tra điểm lương thảo. Khi ấy Chung Thoại Hoa hỏi rằng:
- Bây giờ Quốc mẫu ở đâu?
Liêm Thoại Hoa đáp:
- Đi phó hội rồi, chưa biết kiết hung ra thế nào?
Chung Thoại Hoa nghe nói cả kinh mà rằng:
- Nếu cứu giá chậm trễ, thì tội lớn chẳng chơi.
Nói rồi một ngựa một người, thẳng tới Tương giang cứu giá.
Khi tới nơi, vòng binh nào cũng đánh phá, chẳng khác như lửa nọ đốt rừng, chém người chết thôi ngã lăn, không có ai cự nổi, quân vào báo lại cho Tống quốc Điện hạ là Cơ Vân hay rằng:
- Có một viên nữ tướng đi tìm Chung nương nương, thiệt là tay võ nghệ cao cường, giết quân sĩ cũng như kiến cỏ.
Điện hạ Cơ Vân nghe báo, thì nổi giận lôi đình, dẫn theo năm trăm bộ binh, quyết tới xem cho thấy mặt.
Khi Chung Thoại Hoa ngó thấy Cơ Vân, người chẳng cao chẳng thấp, mình cưỡi con ngựa huỳnh bưu, tay cầm cây kim đao, mặt trắng như tô phấn, hai bên xem đà tường tận, làm như một lòng đã có ước ao, xem rồi nghĩ ngợi trước sau, cũng rõ chắc con nhà kim chi ngọc điệp. Chung Thoại Hoa mới nói:
- Ta là Chung vương di đệ tử, tới đây chờ vương tử đã lâu, bây giờ Tề quốc mẫu ở đâu, phải để cho ta đi kiếm, như Vương tử muốn hành hung sanh chuyện thì cây đao này nó thiệt vô tình.
Cơ Vân nghe nói nổi giận lôi đình mà rằng:
- Tống nguyên vương Điện hạ, đệ nhị Thái tử tên Cơ Vân, nay ta gặp đặng cừu nhân, quyết bắt cho Đặng mà trả thù cho Vương phụ.
Nói vừa dứt tiếng, hươi đao chém liền. Thoại Hoa cũng đưa đao ra đỡ, đánh hơn năm chục hiệp sức cũng cầm đồng, vì Thoại Hoa không cố ý đánh lâu, muốn đi kiếm cho gặp Chung vương hậu, nên chém bậy một đao rồi bại tẩu, Cơ Vân ngỡ thiệt đuổi nà theo, đặng một đỗi xa xa, Cơ Vân đã theo đà gần kịp, Thoại Hoa liền chém trái ra một đao, Cơ Vân đứt làm hai quân sĩ ào tới cướp thây, Thoại Hoa lại hươi đao xuống trận. Quan lược trận chạy vào phi báo cho Nguyên soái Tề Trinh hay, Tề Trinh liền tốc ngựa tiếp theo, hai đàng gặp nhau hỗn chiến, Thoại Hoa lại dùng thế trá bại, để đi kiếm Chung hậu cho mau, Tề Trinh lại giục ngựa đuổi theo sau, Thoại Hoa đương khi thế túng, bèn lấy ra một cung Xuyên dương bá hộ, lắp tên vào bắn trúng Tề Trinh. Tề Trinh thất cơ bại trận chạy về, Thoại Hoa lại sát nhập trùng vi đi kiếm nữa. Giây lát ngó xa xa thấy một đạo sĩ, còn quân binh đang vây phủ đông đầy, chắc là Chung hậu ở đây, nên mới liều mình tới đó.
Nói về Chí Tôn Lão tổ đánh với Chung hậu và Điền Côn, một mình cự địch hai người, tính thế không hơn đặng, bèn dang ra ít bước, lấy cây gươm Tru tiên kiếm tế lên, kim quang môn đạo sáng ngời, vừa muốn rớt ngay đầu Chugn hậu, Quan Âm ở trên mây thâu lại, nên gươm báu ấy chẳng thấy sa. Lúc đó Chung Thoại Hoa ở đâu vừa đi tới, thấy Chung hậu thì mừng rỡ muôn phần, bèn tâu rằng: “Em phụng chỉ giải lương rồi, nên tới cứu giá trễ, xin Nương nương thứ tội”. Quan Thế Âm ở trên ngó thấy, mới nghĩ rằng:
“Cây Tru tiên kiếm như không vấy máu, thì nó chẳng chịu thôi, ấy là số định bởi trời. Thoại Hoa tới chết thế cho Chung hậu”.
Quan Thế Âm nghĩ rồi, chẳng còn thâu lại nữa, cây gươm liền sa xuống chém Chung Thoại Hoa rụng đầu, cây gươm đã vấy máu rồi thì bay trở về tháp, Lão tổ thấy gươm đã trở lại, thì chắc Chung hậu đã chết rồi.
Đây nói về Chung hậu thấy Chung Thoại Hoa chào hỏi, chưa kịp trả lời, khi không gươm đâu ở trên trời bay xuống, làm cho chị một nơi em một ngã. Chung hậu rất buồn bã, than khóc một hồi, kế Điền Côn tới thâu liệm thi hài, Chung hậu lại hươi đao tới đánh nữa, Lão tổ mặt nhìn bất tỉnh, không biết rõ người chết đó là ai, ngặt vì cây gươm chém đặng một, chớ chẳng chém đặng hai, túng thế phải hươi gươm rước đánh, hai đàng hỗn chiến, chưa định hơn thua.
Nói về Mộc Trù Quân đang ngồi nơi Tam thanh điện, bỗng nhiên nghe huyết trái tim máy động, bèn đánh tay đà biết rõ nguyên do mới kêu Ngân hà đồng tử mà bảo rằng:
- Hãy đòi sư đệ tới hầu, đặng cho thầy dạy chuyện.
Ngân Hà vâng lời ra sau hậu điện đòi Điền Đơn, Điền Đơn nghe lịnh thầy đòi,lật đật tới Tam thanh điện quì lạy và thưa rằng:
- Chẳng hay sư tôn cho đòi đồ đệ có việc chi dạy bảo?
Trù Quân nói:
- Hiền đồ có biết tên họ và xứ sở ở đâu hay không?
Điền Đơn thưa rằng:
- Hiền Đồ họ Mạnh ở Vân Nam, chẳng may gia biến hỏa tai, mong ơn thầy đem về dạy dỗ.
Trù Quân nói:
- Hiền Đồ thật là Tề Tuyên vương long chưởng, mẹ là Chung hậu nương nương. Lúc trước đi phó hội Hoài nam, đẻ rớt tại Sản long trì nước Sở. Mạnh gia thời gặp mau, đem về làm nghĩa tử minh linh, nay hiền đồ cũng đã trưởng thành, coi huyết chiêu đây thì sẽ biết.
Điền Đơn hai tay tiếp lấy huyết thơ, coi hồi lâu khóc ngất mà thưa rằng:
- Chẳng biết ngày nào con gặp mẹ cha, xin tôn sư dạy bày cho rõ.
Trù Quân nói:
- Nay Chung nương đi phó hội, bị Chí Tôn lão tổ gây việc chiến tranh, Hiền đồ phải mau tới xứ Tương giang, vào tỏ với Yến Anh mọi nỗi, trước là mẹ con gặp mặt, sau thuận theo lòng trời mà thâu phục năm vua, thầy ban cho đủ các thứ báu đồ, những thương mà cùng là khôi giáp. Hiền đồ mau nhắm mắt lại, đặng cho thầy làm phép, đưa hiền đồ tới Tương giang trong một giờ.
Thầy trò trông mặt nhau luống ngẩn ngơ. Điền Đơn quì lạy ơn dạy bảo. Khi Điền Đơn lạy thầy xong rồi, cầm thương lên ngựa, nhắm hai con mắt lại không dám mở ra. Trù Quân niệm chú hô thần đòi Huỳnh cân lực sĩ tới bảo rằng:
- Ta phiền cùng chư thần, hãy đưa Thái tử tới Bồ mai lãnh, đặng người cứu mẹ là Mão đoan tinh.
Chu thần vâng lịnh nổi gió ào ào, đưa Điền Đơn trong giây lâu, thì đã tới Tương giang địa phận. Thái tử vừa nghe lặng gió, mở mắt xem ngựa thì ngựa đã xuống đất rồi, nhìn xem phong cảnh lôi thôi, phía Đông bắc có một tòa doanh trại, bèn lướt tới quân môn xem lại, thấy cờ hiệu đề hai chữ Đông Tề. Thái tử bèn kêu quân giữ cửa mà nói rằng:
- Quân bay vào báo với quân sư Yến Anh nói rằng: Ta đây là Thái tử Điền Đơn, hồi Kỳ bàn Tề Sở tranh cường. Chung mẫu hậu đẻ ra tại Sản long trì thuở nọ, bấy lâu nay ở Tiên sơn học võ, nay thầy ta biểu hạ sơn kiếm mẹ giải vây, một lời nói chẳng đơn sai, hãy mau mau vào thưa lại cho Yến Anh và Liêm thị vương phi hay.
Hai người hay tin mừng rỡ, bèn truyền lệnh mời vào. Điền Đơn theo tới Huỳnh la trướng, thi lễ xong rồi bèn hỏi rằng:
- Quốc mẫu tôi đâu?
Yến Anh mời Thái tử lên ngồi, làm lễ quân thần, Điền Đơn liền đưa cái huyết chiếu ra. Yến Anh xem thấy rồi kế Liêm Thoại Hoa nói:
- Thuở nay tôi chưa nghe nói Quốc mẫu chửa đẻ, mà nay ở đâu lại có vương nhi?
Yến Anh bèn thuật lại các việc cho Liêm thị nghe một hồi, rồi truyền quân dọn tiệc rượu. Chúa tôi yến lạc vừa xong. Điền Đơn lại hỏi:
- Quốc mẫu tôi đi phó hội, có ai theo bảo giá hay không?
Liêm Thoại Hoa nghe nói:
- Có chồng tôi là Đông Lộ vương đi bảo giá và bảy vị nguyên nhung.
Điền Đơn nói:
- Vương tẩu đó mà em không biết, xin chị hãy thứ dung, vậy thôi để cho em sát nhập quân trung, tìm Vương mẫu mới đành lòng hoài vọng.
Nói rồi từ biệt Yến Anh và Liêm Thoại Hoa rồi cầm thương lên ngựa, nhắm Tương giang thẳng tới.
Nói về phò mã nước Lỗ là Ngô Khởi, thống lãnh hùn binh ba mươi vạn, đi cướp dinh trại bên Tề, quyết lòng bắt cho đặng Oải quân sư và chánh thê của Điền Côn mới hả dạ. Khi quân đi đã gần tới Bồ Mai lãnh thì phân binh ra mai phục hẳn hòi, chờ tới lúc canh khuya, đặng dốc binh cướp trại, quân thám tử hay tin trở về thưa lại. Yến Anh và Liêm Thoại Hoa nghe nói kinh hồn. Quốc mẫu còn khổn tại Tương giang. Đông Lộ vương cũng mắc đi bảo giá, bây giờ có tướng nào kha khá cự địch lại Ngô phò mã mới xong. Lúc đó Tôn Long, Tôn Hổ nghe báo Ngô Khởi tới cướp dinh, bèn dắt nhau vào Hùynh la trướng thưa với Liêm Thoại Hoa rằng:
- Lúc Quốc mẫu đi phó hội, đã dặn dò anh em tôi bảo thủ dinh trại cho nghiêm phòng, nay chúng nó tới cướp trại thì cũng uổng công, thiệt anh em tôi chẳng có lòng núng sợ.
Liêm Thoại Hoa và Yến Anh nghe nói cả mừng, dặn hai tướng phải đề phòng cho cẩn thận. Long và Hổ vâng lệnh lui về tuyển tam quân lập ra Hỏa ngưu trận, hết thảy là năm trăm con trâu, mỗi con cột hai lưỡi đao vào nơi hai cái sừng; sau đuôi thì lấy dây sắt mà cột những đồ hỏa pháo, còn quân sĩ đều dùng đồ hỏa công hỏa dược, chờ nghe có hiệu pháo, thì mở cửa dinh mà lùa bầy trâu ấy ra. Tới lúc canh ba Ngô Khở đi vừa gần tới thấy dinh Tề đèn lửa lem hem, thì vỗ tay mừng rỡ, bèn truyền tam quân tả đột hữu xông, ào vô đoạt thâu dinh trại. Long, Hổ truyền quân đốt pháo nổ đã thất kinh, sau đít lại bị hỏa tiêu đốt nóng, nên tưng bừng chạy ra gặp ai chém nấy. Long, Hổ lại truyền quân đốt pháo nổ dồi, trâu hoảng sợ dồn nhau cả bầy mà chém hoảng. Ngô Khởi xem đà thất thế, quân ba phần chết đã gần hai, nên thâu binh cuốn vó chạy dài. Long, Hổ lại giục ngựa nà theo đánh nữa. Hai đàng đã giáp mặt nhau, ba ngựa lại giao chân, đánh hồi lâu mà sức lực vẫn bình quân. Tôn Long mới sanh ra một kế, đâm bậy một thương rồi bỏ chạy. Hổ thấy vậy cũng chạy theo. Ngô Khởi mừng thầm bèn giục ngựa chạy theo đuổi nàho. Tôn Long liền lấy Kim phiêu tế Khởi. Ngô phò mã đương khi bất ý bị Kim phiêu đánh trúng bắp đùi, tức thì quầy ngựa tháo lui. Long, Hổ lại đùa binh rượt tới, bởi vì đêm hôm tăm tối, nên không dám đuổi xa. Long, Hổ thâu binh trở về, tới trướng Huỳnh la đem việc thắng trận tâu qua sau trước. Yến quân sư vui cười hắc hắc, Liêm Thoại Hoa bèn truyền lịnh dọn tiệc hạ công, và khen ngợi tài Yên quốc anh hùng, nhất nhân mà địch vạn quân trung tài tướng. Tiệc vừa mãn thì trời đã sáng, ai lui về trướng nấy nghỉ ngơi.
Còn khi Điền Đơn tới Tương giang, vào đánh phía Đông xảy gặp một viên phó tướng tên là Kỳ Long đón lại cự địch gần năm chục hiệp. Kỳ Long bị một thương, nhào lăn xuống ngựa chết tươi. Điền Đơn bèn giục ngựa đi tìm giây lâu cũng không thấy tăm hơi Chung hậu. Rồi đó Điền Đơn lại đi qua phía Nam gặp một viên Tổng binh tên là Trần Đạt. Tướng ấy hươi đao chém xuống. Đìên Đơn cũng đưa thương ra đỡ, đánh được ba bốn hiệp bị ngọn thương của Điền Đơn hay quá đâm qua một mũi. Trần Đạt chẳng kịp trở tay bị thương ấy xuyên qua hông mả bỏ mạng. Kế đó Điền Đơn đi kiếm vơ kiếm vẩn, không thấy ai hình dạng như dạ xoa, phía Tây lại giục ngựa đi qua, sĩ tốt chết hằng hà sa số. Mã Duy là tướng giặc, hươi đao rước đánh, bị Điền Đơn đâm trúng trên Kim khôi. Mã Duy quày ngựa thối lui. Điền Đơn lại hươi đao đuổi theo. Ngựa tiên gia tập luyện rất hay, giết tướng chẳng đầy nháy mắt. Ba phía giết luôn ba tướng, cũng đều chẳng thấy Chung quốc mẫu ở đâu, biết bao nhiêu muôn thảm ngàn sầu, lại giục ngựa đi qua phía Bắc. Mạnh Xuân Nguyên là tên tướng giặc, múa cây bút nặng có trăm cân, tới lui mấy hiệp xa gần, Mạnh Xuân Nguyên hồn đã về địa phủ, binh năm nước bốn phương vây phủ, xếp đao thương đứng ngó trân trân mà rằng:
- Thằng nhỏ đâu hung dữ quá thần, vào bốn cửa giết luôn bốn tướng.
Lúc đó Điền Đơn thừa thắng lại sát nhập trung dinh, gặp chủ soái là Thượng Tiền đùa binh tới vây đánh. Điền Đơn xem thấy tướng Ngô mình cao một trượng, tay cầm thiết bảng, đầu đội kim khôi, mình mặc liên hườn kim giáp, oai phong lẫm lẫm, tướng mạo đường đường thì nghĩ rằng:
“Tướng này chắc có võ nghệ cao cường”.
Trong bụng có như hình khiếp sợ, nghĩ như vậy rồi cũng hươi thương tới chỉ mặt tướng ấy mà hỏi rằng:
- Bớ tướng Ngô tới đó, có tiểu tướng ở đây, vậy tên họ chi thì nói cho ngay, đặng ta đưa hồn về Sum la điện.
Tướng Ngô đáp:
- Ta tên là Thượng Tiền, vốn làm chức Tổng soái. Tiểu súc mựa đừng có kinh hãi, để bổn soái phân lại một hai lời, vậy chớ còn anh em cha mẹ gì không, làm chức phận gì nói thiệt? Như chẳng có ai nương dựa thì theo ta làm nghĩa tử minh linh, tiểu tướng nếu thuận tình thời tới lạy ta, ta nhận làm thân sanh nghĩa phụ.
Điền Đơn nổi giận mà rằng:
- Tuổi tác ta tuy còn nhỏ, chớ danh vọng thiệt quá to. Tề Tuyên vương ấy là vua cha. Chung chánh hậu là thân sanh Quốc mẫu, Mộc Trù Quân thiệt là sư phụ ở Tiên sơn học võ sáu năm, nay nghe quốc mẫu lâm sự tai nạn, nên thầy ta cho ta hạ giới để cứu, mi phải biết ta là một người anh hùng hảo hớn, thì chớ nên ngăn trở mà mang tai, cây thương ta nó chẳng vị ai, hễ nó đâm trúng chắc là đổ ruột.
Thoại Hoa về nhà thác mộng
Điền Đơn gặp mẹ nhận thân
Thượng Tiền nghe nói cả giận, hươi thiết bảng vụt tới đánh liền, Điền Đơn cũng đưa thương lên đỡ, đánh hơn một trăm hiệp, chưa định hơn thua, kế nghe chuông gióng bên chùa, bóng ác hầu vừa gác núi. Hai đàng đều bãi chiến, đặng lui về nghỉ ngơi. Thương ôi! Điền Đơn một ngựa một người, trót một đêm không hề nhắm mắt, bốn phía thảy đều binh giặc, phú mặc lòng trời phù hộ người lành, lần lần trống đã sang canh, ai nấy lo theo việc mình trong trường chinh chiến.
Nói về Chung Thoại Hoa chết chưa tới số, nên linh hồn phiêu phiêu phưởng phưởng, cứ quanh quẩn nơi Nại Hà Kiều, thương thay, vì nước mà quên mình, trường chinh chiến biết đâu là mạng số. Bữa đó Chung Thoại Hoa chết đã bảy ngày, nên lúc tới Sum la điện ra mắt Diêm Vương tâu rằng:
- Thần thiếp khi tuổi trẻ đã sớm mất cha mẹ, ở cùng chú thím hôm mai, nay đà sớm chốn Diêm đài, tìm cha mẹ đã không thấy mặt, vậy xin Diêm vương cho phép tôi đi về gia hương thăm viếng, đặng mách bảo cùng chú thím tôi rõ hay đoạn cho thoả tình trìu mến mấy năm chầy, nay ly biệt âm dương đôi ngã.
Diêm Vương khi ấy phán rằng:
- Võ Lăng Quân, cha mẹ ngươi vốn người từ thiện. U Minh ty đã cho chuyển thế đầu thai rồi. Nay ta chuẩn như lời mi, cho phép lên dương đài thăm thân thích.
Chung Thoại Hoa cúi đầu lạy tạ lui ra. Diêm Vương sai Dạ xoa quỷ tốt dẫn về làng Pháp mã là chỗ ngụ khi sanh tiền. Lúc đó trống trở canh ba hồn Chung Thoại Hoa theo quỷ tốt về tới Chung gia trang thì trong lòng rất mừng rỡ. Khi vào tới cửa, thổ địa môn quan không cho vô. Chung Thoại Hoa liền kể hết các sở thích cho môn quan nghe. Môn quan xem qua mặt thiệt là Chung vương di và nghe nói có lệnh Diêm Vương, thì không dám để trễ nãi, bèn dẫn Thoại Hoa và trong trung đường ra mắt tổ tông rồi thẳng tới phòng Chung viên ngoại cho thác mộng. Thoại Hoa khi ấy khóc mà thưa rằng:
- Cháu từ khi theo hai anh đến đất Lâm tri, bái kiến Thiên tử, người lại phong cho cháu làm Võ lăng Quân, sai đi giải lương theo Vương thơ tới Tương giang phó hội, lúc tới đó tì Chí Tôn lão tổ tế khởi cây gươm Tru tiên. Quan Âm mới điểm hỏa đưa cho cháu đặng chết thế Vương thơ, vì vậy nên cháu chết chưa tới mạng. Diêm Vương lại thương mến cháu là người trung, sai Dạ xoa dẫn cháu về mách bảo cho chú thím tường, vậy nay cháu xin chịu tội vô tình bất hiếu.
Nói rồi hóa ra một trận gió đi theo quỷ tốt trở về Âm ty cảnh.
Đây nói về Điền Đơn trót một đêm không nhắm mắt, vì nhờ có linh đơn của Tiên gia nên không hề biết gì sự đói khát, cứ ngồi trên lưng ngựa mà chịu cho thấu cả đêm, tới lúc vừa hừng, đã thấy Thượng Tiền đùa binh hươi thiết bảng tới đánh. Điền Đơn nói:
- Vương gia để tánh mạng cho minh sống đặng một đêm, sao không biết xé mà lui binh về, còn tới đây nạp mình nữa vậy?
Thượng Tiền cả giận, hươi thiết bảng đánh liền. Điền Đơn cũng đưa thương rước đánh. Đánh vừa đặng ít hiệp. Điền Đơn dùng thế hồi mã, đâm Thượng Tiền một thương xuyên hông, nhào lăn xuống ngựa mà chết. Điền Đơn sáp nhập trung vây, đi kiếm Quốc mẫu.
Lúc này nhắc lại khi Chung hậu đánh với Lão tổ hơn trăm hiệp sức cũng cầm đồng. Chung hậu lập kế trá bại bèn quất ngựa chạy dài. Lão tổ tưởng thiệt giục ngựa chạy theo. Chung hậu ngó lại thấy vậy cả mừng liền lấy ra một vật bửu bối, gọi là Ngựt nguyệt tử kim quyên niệm ít tiếng chân ngôn thần chú, rồi tế lên trên không kêu lão tổ nói rằng:
- Bớ cẩu đạo, mi sẽ coi bửu bối của ta.
Lão tổ nghe kêu vừa ngó lên xem, thấy hào quang môn đạo sáng ngời, tiếng nổ rền tai vang như sấm. Lão tổ biết thế không xong, bèn muốn tàng hình úp xuống mình con thú, mà không kịp bị bửu bối đánh trúng trên lưng, sặc máu ra nằm dài ôm lộc mà chạy. Chung hậu liền thâu phép lại rồi đuổi giết binh năm nước tưng bừng, chẳng khác gì cọp lùa bầy dê, đi tới đâu ai cũng tránh. Giết mỏi tay thì trời đã tối, còn lão tổ thất cơ đại bại, chạy về dinh uống thuốc linh đơn, thuốc tiên chẳng phải tầm thường, hễ uống vào thì lành tức tốc. Lão tổ mới truyền cho năm vị nguyên nhung năm nước rằng: “Mau đốt đèn đuốc mà bảo thủ quân dinh, sợ khi Chung hậu rượt tới thình lình, mà phải mang tai mắc họa”. Sau năm nước đều chỉnh tu binh mã, gia tâm vào cẩn thận đề phòng.
Vừa mới rạng ngày ra. Lão tổ bèn lệnh nhóm chúng tướng lại, đạo nào theo đạo nấy, xúm phủ vây Chung hậu chớ cho tầu thoát về dinh. Chúng tướng lãnh mạng về rồi xảy thấy quân vào báo rằng:
- Có một thằng tuổi nhỏ mà mặt trắng môi son, xưng rằng: Con đầu của Tề vương vào trong trận đi tìm Chung hậu, giết hết năm viên thiên tướng và Thượng Tiền cũng bị nói giết rồi, nay nó tới đây cách đại dinh cũng chẳng bao xa, xin quân sự định đoạt.
Lão tổ nghe báo, mới nghĩ thầm rằng:
“Ta chẳng giết đặng con Xủ phụ nay con nó đem nạp mạng cũng đủ để trả thù”.
Nghĩ rồi truyền quân phát pháo, mở cửa dinh xông ra. Điền Đơn thấy có một đạo nhơn, thì trong bụng đã tính:
“Người này chắc có yêu thuật”.
Khi hai đàng gặp nhau rồi, lão tổ nói:
- Mi chẳng phải là con Chung hậu, chớ có nói dối ta.
Điền Đơn đáp:
- Mười sau năm trước Hoài nam phó hội, mẹ ta sanh ta tại Sản long trì, Mộc Trù quân thâu ta làm môn đệ bấy lâu nay, mới biểu ta hạ san đi tìm mẹ, vậy chớ bây giờ Chung quốc mẫu ta ở đâu, xin đó niệm tình chỉ giúp.
Chí Tôn lão tổ cười mà đáp rằng:
- Chung hậu đã bị ta giết chết, đệ tử đừng tìm cho uổng công, thôi hãy theo về với ta thời xong, cho khỏi thác trong vòng binh cách”. Điền Đơn nghe nói hỡi ôi! Uổng công thầy biểu hạ san, đi tìm mẹ mà cứu cơn hoạn nạn, nghĩ tới nghĩ lui đã chán, bán tính bán nghi chưa phân. Mộc Trù quân là một vị tiên dưỡng tánh tu chân, có lẽ đâu nói sai như vậy.
Nghĩ rồi nổi giận mắng rằng:
- Yêu đạo! Như mi muốn tu nên chánh quả, thì phải đem Chung quốc mẫu trả lại cho ta, nếu như mi nói sai ngoa, thì sẽ coi cây thương nầy nó vô lễ.
Lão tổ cả giận, hươi gươm chém tới. Điền Đơn cũng đưa thương rước đánh hơn một trăm hiệp. Điền Đơn lẹ tay đâm trúng lão tổ một nhát nơi vai, và xớt trợt cái đạo cân của lão tổ bịt trên đầu. Lão tổ thất cơ thua chạy và cũng có ý sợ pháp thuật của Mộc Trù quân, nên Điền Đơn không thèm đuổi theo, cứ giục ngựa đi kiếm Chung hậu. Lúc đó Chung hậu bị khốn trong trùng vây, thì có Điền Côn đi theo bảo giá, khi ấy mới ngó qua phía Tây Bắc, thấy có một tướng thiếu niên mấy vòng quân giục ngựa xông tên như bộ tướng Tề đi tới tiếp cứu. Chung hậu bèn coi tay làm quẻ, thì đã hiểu nguyên do, mới nói với Điền Côn rằng:
- Vương nhi buông cương đi tới trước hỏi tướng thiếu niên đó đi tìm kiếm ai?
Điền Côn vâng lệnh thẳng tới gặp mặt liền hỏi rằng:
- Ta là con đầu vua Tuyên vương Tề quốc tên húy là Điền Đơn, vâng mạng sự phụ là Mộc Trù Quân tới Trường giang này mà đi kiếm quốc mẫu là Chung Vô Diệm hoàng hậu.
Điền Côn nghe nói lấy làm sự lạ, chắc là đứa gian phi, nó lập mưu kế chi đây không rõ, bè trở lại tâu hết mọi lời cho Chung hậu nghe. Chung nương nương lúc ấy dường như da cắt ruột, bèn nói với Điền Côn rằng:
- Mau truyền lệnh cho vào.
Điền Đơn tới quỳ trước đầu ngựa khóc mà thưa rằng:
- Con bất hiếu chẳng hay cớ sự, nên không tới cứu giá đặng mau, tội bất hiếu cũng đáng rớt đầu, xin mẫu hậu một phen dung thứ.
Lúc đó Điền Côn và bảy vị nguyên soái bảy nước nghe nói chưng hửng nghĩ rằng:
“Thuở nay chưa nghe Chung hậu có sự thai dựng mà nay ở đâu lại có long nhi”.
Ai nấy đều những hồ nghi, còn Chung hậu xem như tuồng mắc cở, bèn làm bộ giận hỏi rằng:
- Tiểu tử kia! Mầy xứng đáng Chiêu dương thái tử vậy chớ mầy đã tới ra mắt Vương phụ mầy chưa? Điền Đơn tâu:
- Lúc đó Sỡ trang vương lập kỳ bàn hội. Vương mẫu chém Hầu thừa tướng rồi nhảy xuống Vọng giang lầu. Sở binh vây phủ trước sau. Vương mẫu chạy tới Sản long trì sanh sản, đương lúc lửa binh tai nạn, bất đắc dĩ nên mẹ con mới ly biệt đôi đàn, huyết thơ để lại rõ rằng, đặt tên con là Điền Đơn tánh tự. Mạnh Công gặp thâu làm nghĩa tử, mười ba năm dưỡng dục nên người, thời chẳng may gặp ngọn lửa hỏa tai. Mộc Trù Quân lại cứu đem về Tiên động, ba năm chẵn học những binh thơ đồ trận nay con đã mười sáu tuổi đã dự bậc thần đồng, thầy con mới dạy rằng: “Muốn cho cốt nhục trùng phùng phải tới Tương giang mà tìm mẹ”. Bởi cớ ấy con chưa về Lâm tri mà ra mắt Vương phụ, vì lời thầy dặn dò cẩn thận trước sau, trước là thâu phục Chí Tôn lão tổ, sau nữa để cho mẹ con gặp mặt.
Chung hậu nghe con nói mấy lời trúng hết thì có ý buồn thầm mà hỏi rằng:
- Như quả có huyết thơ đã sẵn thì đưa ra làm bằng.
Điền Đơn lật đật thò tay vào trong túi áo, rờ qua rờ lại hai ba lần, rồi lại tâu rằng:
- Lúc hạ san thầy có dặn, phải đi ngang dinh Tề ra mắt Yến quân sư, nên khi con đi tới dinh lúc ấy con đã đưa huyết thơ cho Quân sư khán tường, bây giờ đây không có, con bỏ quên tại đó rồi.
Chung hậu nghe nói nổi giận mà rằng:
- Ta tưởng có huyết thơ thì là sự thiệt, bằng không thời nhà ngươi chắc là đứa gian, ấy là chủ mưu của yêu đạo xảo trá bách đoan, tới mạo nhận hòng toan ám hại. Điền Côn vương nhi hãy đem nó ra trói lại, cứ theo quân pháp mà gia hình.
Điền Côn vâng lệnh lui ra, bắt Điền Đơn trói nà chặt cứng. Điền Đơn khóc mà thưa rằng:
- Muôn ơn Vương mẫu mở lượng hải hà, vì con nóng sự cứu giá nên lướt vào trong trận xông pha, quên huyết thơ để lại trong tay thừa tướng, xin cho con xông ra trận thượng, trở về dinh lấy đem tới phân trình, nếu không thiệt thời sẽ hành hình, kẻo ly biệt mười sáu năm rất đau tình cốt nhục lắm Vương mẫu ôi!.
Chung hậu nghe con khóc thì ruột đau như dao cắt, ngặt vì giữa tam quân không biết tính làm sao, kế tới Điền Côn bước tới phân tỏ âm hạo rằng:
- Xin Vương mẫu hãy cho Vương đệ về dinh rồi cũng rõ.
Vương hậu mới truyền tha tội. Điền Côn mở trói cho đi. Điền Côn phân giải một khi, lên ngựa đề thương lướt tới.
Nói về Tấn vương nhi điện là Cơ Ứng lược trận ở phía Nam, xảy thấy quân vào báo rằng:
- Có một viên tiểu tướng xưng rằng: Thái tử Tề vương thật là tay võ nghệ cao cường, xin điện hạ phải lo phương cự địch.
Cơ Ứng nghe báo cả mừng và rằng:
- Ấy là trời khiến ta trả thù cho chúa thượng, nên con Vô Diệm tới nạp mạng cho ta, để ta bắt sống nó mà tế năm vị Vương gia, rồi sau sẽ mưu toan mà trừ con xủ phụ.
Nói rồi dẫn theo một ngàn quân bộ tốt, và chiến tướng tám viên, ba tiếng hiệu pháo phát lên giục ngựa chận đường rước đánh. Điền Đơn thấy người rất nên hùng mạnh, mà tướng mạo cũng dị kỳ, môi đỏ như son, mặt đen như lọ, mình mang Xuyên ô giáp, đầu đội Tử kim quan, tay cầm thương thiết anh, mình cưỡi con thú Giải trại, ngó qua cũng là kinh hãi, bèn hươi thương chỉ mặt hỏi rằng:
- Bớ tướng mặt lọ kia, tên họ là gì nói mau kẻo chết?
Cơ Ứng nổi giận:
- Ta con thứ hai của Tấn vương, ngụ danh là Cơ Ứng như mi biết danh ta lợi hại, phải xuống ngựa chịu hàng, để đem về làm con nuôi, cùng đặng hưởng sự giàu sang vinh hiển.
Điền Đơn nói:
- Mi đừng khoe lỗ miệng, coi ta cho một thương tan hồn.
Hai đàng đều giục ngựa buông cương, đánh hơn năm chục hiệp chưa phân thắng bại, một người như thần long du đại hải, một người như mãnh hổ xuất thâm sơn, vì người trả thù cha cho vẹn chữ can thường, còn kẻ mong tìm mẹ cho trọn niềm cốt nhục, hai bên cờ giống trống giục, hễ sự chiến tranh thì phải một mất một còn, hai bên rõ là hoa phước vô môn, sách có chữ: Hại nhân nhân hại. Điền Đơn dùng thế trá bại. Cơ Ứng giục thú đuổi theo. Điền Đơn hồi thủ một thương. Cơ Ứng đã nhào xuống đất, tám tướng áp ra vây chặt. Điền Đơn không ngó tới lui, quân lại vào báo với Nguyên soái là Lỗ Quốc Anh rằng:
- Có một viên tiểu tướng, đã giết chết con Tấn vương là Cơ Ứng lại thêm sát tử quan binh rất nhiều.
Quốc Anh nghe báo thảm thương, truyền phát pháo đặng mình ra hội trận. Điền Đơn thấy tướng ấy đến, đầu beo mắt cọp, lại có cung báu tên thần, thiệt là tướng anh hùng, chẳng phải người thôn dã, bèn hỏi rằng:
- Bớ tướng kia tên họ là chi? Nói cho mau kẻo chết.
Tướng ấy đáp rằng:
- Ta là Ngô Anh vương giá hạ, Nguyên soái Lỗ Quốc Anh, nếu như tiểu tướng đã biết danh, thì phải bó tay chịu tội.
Điền Đơn nổi giận mắng rằng:
- Mầy là đổ tiểu bối dám khoe mẽ với Vương gia, mau mau hạ mã quy hàng, kẻo nhọc mình ta ra sức.
Quốc Anh bèn cả nạt, rồi hươi đao chém đùa. Điền Đơn cũng đưa thương ra đỡ, đánh hơn ba chục hiệp dư, sức cũng cầm đồng. Quốc Anh liền lấy ra một cây thần chùy và niệm chú, rồi liệng lên trên không, chùy ấy nhắm ngay đầu Điền Đơn mà đánh xuống, lúc đó Trí Nhực Công Tào thấy vậy bèn xuất hiện tướng tinh của Điền Đơn ra là một con rồng vàng, nhăn nanh chà gạt rõ ràng, hả miệng ra mà hớp lấy cây thần chùy không cho đánh xuống. Quốc Anh thấy vậy thất kinh, mới nghĩ thầm rằng:
“Số trời đã định cho Tề quốc, cho nên năm vua đều phải về trời, hèn chi Thánh xưa có dạy: Thuận nghịch tồn vong là chánh lý. Ấy vậy sách cũng có chữ: Trung thần bất húy tử, nhưng mà lại có câu: Thuận thiên giả tồn” Bởi cớ ấy cho nên Quốc Anh đành cúi đầu lạy Quốc vương, xin tha tội làm tôi không trọng tiết.
Khi đó Quốc Anh đang còn suy nghĩ, kế thấy Điền Đơn hươi thương tới đâm Quốc Anh cũng đưa đao ra đỡ, đánh được ít hiệp thì Điền Đơn xem thấy ngọn đao của Quốc Anh đã vô lực liền ra sức đánh đùa. Quốc Anh phải chịu thua, rút binh mà chạy. Điền Đơn thừa thắng giục ngựa chạy theo, bởi cớ ấy cho nên mới ra khỏi trùng vây, không có ai ngăn trở. Khi đi một đỗi vừa tới đám rừng rậm kia. Quốc Anh liền bỏ đao xuống ngựa quỳ mọp thưa rằng:
- Mạt tướng xin quy thuận, đặng về bảo vệ Tề bang, tôi đã khiếp sợ Quốc mẫu pháp lực cao cường, lại kính phục nỗi điện hạ Kim long xuất hiện, chẳng phải là tôi kiếm chuyện, ấy là thuận theo lòng trời, xin lệnh trên thâu dụng.
Điền Đơn cũng mừng bụng, liền xuống ngựa cầm tay an ủi khuyên dỗ.
Kế đó vua tôi đồng lên ngựa, dong ruổi thẳng tới núi Bồ mai. Khi vừa tới Tề đài, bèn truyền quân sĩ vào trong thông báo.
Nói về Liêm Thoại Hoa và Yến Anh đang ngồi bàn luận không biết Chung hậu phó hội hung kiết lẽ nào, kế thảy thấy quân vào báo rằng:
- Có Điện hạ trở về, nên chúng tôi phải vào thưa lại.
Liêm Thoại Hoa và Yến Anh nghe báo, lật đật ra nghinh tiếp vào trung dinh. Điền Đơn khi ấy khóc và nói rằng:
- Cũng tại quân sư báo hại, làm cho tôi bỏ quên cái huyết thơ, nên Vương mẫu đem dạ nghi ngờ, may không chút nữa hồn về chín suốt.
Liêm Thoại Hoa nghe vậy bèn khuyên dỗ rằng:
- Vương thúc chớ nên phiền não, xin hãy nghỉ ngơi đặng bảo dưỡng tinh thần.
Điền Đơn đáp:
- Em rất cảm ơn Vương tẩu, vậy để em đưa thơ tới trình mẫu thân.
Yến Anh lật đật dâng huyết thơ giao cho Điền Đơn và nói rằng:
- Tướng nào đi theo điện hạ đó? Dung mạo thật chẳng phải tầm thường.
Điền Đơn đáp:
- Ấy là Tổng soái bên Ngô quốc tên gọi là Lỗ Quốc Anh, người mới quy thuận hàng đầu, quyết một dạ phò trị Tề chúa. Bây giờ tôi muốn để người lại quân dinh tạm trú, chờ tôi nhận thân Quốc mẫu rồi sẽ hay.
Kế đó Quốc Anh ra bái kiến Liêm vương phi và Yến quân sư rồi Điền Đơn cũng từ biệt khởi hành lên ngựa. Binh năm nước chẳng ai dám ngăn trở Điền Đơn đi như vào chỗ không người, đi chẳng bao lâu đã tới nơi, liền vào thẳng dâng huyết thơ trình qua Chung hậu. Chung hậu tiếp lấy xem đã tỏ rõ, lại còn e nỗi khổ vì vua Tuyên vương, nghĩ lui nghĩ tới cùng đường, không biết tính phương chi cho mẹ con đoàn tụ, khi ấy Điền Côn thưa rằng:
- Đã có huyết thơ làm bằng cớ, sao vương mẫu chưa chịu nhìn đi?
Chung hậu nói:
- Nay như có Yến Anh đứng bảo nhận, thì mẹ con mới được xum vầy.
Điền Côn liền nói:
- Vương đệ hãy chịu khó một phen nữa, mau trở về dinh mời Yến quân sư tới đây mới đặng.
Điền Đơn bất đắc dĩ phải vâng lời, liền đem ngựa đột xuất trùng vi, lại gặp con Tấn vương là Cơ Nguyên đón đường chận đánh. Điền Đơn thấy tướng ấy cũng là một loài long sanh phụng dưỡng, vốn con nhà ngọc điệp kim chi, mới hỏi rằng:
- Tướng kia tên họ là gì, mau xưng ra cho ta đặng biết?
Cơ Nguyên đáp:
- Ta con đầu vua nước Tấn, ngự húy gọi là Cơ Nguyên, phụ vương ta hồn xuống huỳnh tuyền, quyết bắt gà mổ lông tế sống.
Nói rồi hươi thương đâm nhầu. Điền Đơn cũng đưa thương ra rước đánh hơn ba trăm hiệp, thắng bại, liền quất ngựa chạy dài. Cơ Nguyên tưởng thiệt đuổi theo, Điền Đơn biết gã ắt mang vận nghèo, rút cây đồng chuỳ liệng lên trên không. Cơ Nguyên chẳng kịp đề phòng, bị một chuỳ lăn nhào chết tốt. Điền Đơn tức thì thâu phép lại, rồi giục ngựa xông trận ra đi, kế đó quan lược trận chạy vào phi báo với Cơ Chiêu rằng:
- Có một viên tiểu tướng đã giết chết điện hạ Cơ Nguyên rồi và quan quân hao tổn vạn thiên, nói lại thừa thắng tới miền dinh trại, nên chúng tôi phải mau vào tâu, xin điện hạ ra binh trừ nó.
Cơ Chiêu nghe nói hỡi ôi, thương Tân chúa cha con bỏ mạng. Kế đó truyền quân chỉnh tề đội ngũ, quyết một phen thắng phụ tử sanh, hai đàng vừa giáp mặt đành rành, Điền Đơn mới hỏi: - Tướng kia hà danh hà tánh, chớ ỷ mình sức mạnh, nếu sa tay ta thì làm quỷ không đầu.
Cơ Chiêu ngẫm nghĩ giây lâu mới đáp rằng:
- Ta là Ngô Anh vương thái tử, ngự húy vốn thiệt là Cơ Chiêu mi nghe danh ta lợi hại đã nhiều, mau hãy về cùng ta hầu theo thương giáp.
Điền Đơn nói:
- Mầy khéo nói bá vơ chết chẳng kịp trở tay.
Hai đàng buông ngựa đánh vùi, ước chừng được hơn vài mươi hiệp, Điền Đơn thấy thương giáp của Cơ Chiêu tinh thuần mã tiếp như đánh sức thì cũng không hơn bèn đổi tay đâm bậy một thương, rút cây Hổ vị thần tiên ra cầm sẵn và nói rằng:
- Ta đã tài cùng tận lực, thế chẳng đánh lại với ngươi.
Nói rồi cuốn vó chạy dài, Cơ Chiêu cũng đuổi nà theo dõi, Điền Đơn thấy Cơ Chiêu gần tới, liền quày ngựa lại đánh trái một roi ngang hông, Cơ Chiêu thổ ra huyết hồng, Cơ Phụng ở phía đông áp tới, Cơ Lâm và Cơ Tương cùng nhau thay đổi, lại thêm có một vị Nguyên sáoi là Phi Quế anh hùng, một mình Điền Đơn tả đột hữu xông, tính ra không khỏi tên mưa lửa. Cũng may vận Tề còn đương lúc khá, nên khiến cho hồn Chung Thoại Hoa khi ấy đang ở trên mây, ngó xuống thấy gươmg giáo đông đầy, còn cháu mình thì bị vây mấy lớp. Tức thì Thoại Hoa làm mây phủ tứ bề sấm chớp nổi đá chạy cát bay, làm cho tướng Ngô chẳng biết đông tây, cơn hỗn chiến tớ thầy chém lộn. Điền Đơn tuy trong lúc khốn đốn mà tinh thần mạnh mẽ khác thường, đâm Phi Quế đã trúng một thương, còn Cơ Phụng lại sa trường bỏ mạng, bắt luôn Cơ Chiêu để lên trên lưng ngựa mà rằng:
- Mày muốn sống thì phải biểu quân mau dẹp trận khai đàng, đặng ta ra rồi ta sẽ tha cho tốt.
Cơ Chiêu đương lúc khốn cùng bí yếu, nên Điền Đơn biểu chi cũng phải nghe theo, bèn kêu em là Cơ Lâm bảo rằng:
- Vương đệ hãy truyền tam quân mau lui lại đặng cứu anh cho khỏi phen nầy.
Cơ Lâm tức thì minh kim thâu trận. Điền Đơn bè kẹp Cơ Chiêu thủng thẳng đi ra.
Nói về Phó Nguyên soái nước Ngô tên là Tế Phụng nghe quân báo rằng:
- Thái tử Cơ Chiêu bị bắt.
Bèn đùa binh đuổi theo, hai người vừa gặp nhau giao phong một trận, khi ấy trên đầu Điền Đơn lại có kim long xuất hiện, còn Chung Thoại Hoa cũng nguyên hình trợ chiến, Tế Phụng thấy vậy thất kinh, một mình suy nghĩ sự tình, bèn quỳ xuống nạp mình quy thuận. Điền Đơn lại kiếm lời mỹ dụ, đi cùng nhau kẻ trước người sau, tam quân thấy vậy lắc đầu, lập tức tới báo với Tổng soái là Tế Trinh rằng:
- Không biết cớ gì Phó nguyên nhung phản quốc, đã quy hàng theo Tề bang Thái tử rồi, lại thêm còn sát tử quan binh.
Tế Trinh nghe nói rõ tình, mới hay nỗi em mình hàng địch. Vì sách có chữ:
“Hiền thần trạch quân nhi sự, cũng như Luông cầm trạch mộc nhi thê, anh em mình đều quy thuận đầu Tề, cũng chẳng mất sự vinh huê phú quý”.
Nghĩ rồi bèn hươi đao giục ngựa đuổi theo, tam quân ngỡ là Tế Trinh rượt theo mà bắt em lại nên không ai tiếp ứng.
Khi Tế Trinh đi vừa tới, cũng xuống ngựa quy hàng. Điền Đơn bèn khuyên dụ vỗ về rằng:
- Tề bang được hai anh em ngươi về đầu là đại phước.
Cơ Chiêu thấy vậy lõ hai con mắt và mắng rằng:
- Anh em bây là đồ phản quốc, mặt mũi nào thấy Tiên chúa ở dưới phong đô, lẽ báo ứng sẽ cho bây làm thân trâu ngựa.
Tế Trinh nói:
- Xin Điện hạ đừng nói nữa, muốn bảo toàn thì phải lui binh.
Cơ Chiêu dạy lại nói với Điền Đơn rằng:
- Hồi nãy mi có hứa để cho mi ra khỏi vòng quân rồi mi sẽ cho ta về.
Điền Đơn nói:
- Sao mầy còn hôn mê như vậy, cho về là về Âm phủ, cha mẹ con chết với nhau một lũ, khỏi điều cốt nhục phân ly.
Nói rồi cầm Cơ Chiêu dồn lên trên không tế xuống đất thịt xương tan nát. Rồi đó ba người cùng nhau đi giây lát, thì đã tới dinh Tề.
Khi Điền Đơn về tới dinh ra mắt Yến Anh mà rằng:
- Tôi đã trình qua huyết chiếu, mà Quốc mẫu còn sợ nỗi Phụ vương, như có Quân sư làm chứng tỏ cho tường, chừng ấy mẹ con mới được đoàn vân tụ hội.
Yến Anh tâu:
- Tôi là một người trói gà không chặt, dám đâu vào chốn tam quân, xin Điện hạ hãy thương tình, chắc tôi đi không đặng.
Liêm Thoại Hoa nói:
- Tề phủ đừng đem lòng khiếp sự, có tôi bảo hộ đi theo.
Yến Anh nghe Liêm Thoại Hoa nói vậy, thì không lẽ từ chối, tôi chúa cùng nhau sửa soạn ra đi, dặn dò anh em Tôn Long, Tôn Hổ, phải coi giữ dinh đồn cho cẩn thận, lại dặn anh em Tề Trinh, hãy tạm nghỉ tại dinh chờ cứu giá xong rồi sẽ tính.
Nói về Điền Đơn, Liêm Thoại Hoa và Yến Anh, ba người xông vào trận thương chém giết tưng bừng, quân lược trận vào báo với chúa soái nước Tấn là Phàn Chiêu hay rằng:
- Có Điền Đơn Thái tử, ra vào trận địa đã ba phen, nay lại đem thêm một viên nữ tướng, với một thằng thấp lùn nhỏ nhỏ.
Phàn Chiêu nghe quân báo tỏ rõ, bèn buông cương giục ngựa xông ra. Khi ấy Liêm Thoại Hoa nói với Điền Đơn rằng:
- Vương thúc theo bảo hộ Quân sự, để chị cùng tướng giặc giao phong.
Nói rồi liền lướt ngựa tới trước hỏi rằng:
- Ta bình sanh chẳng giết đứa vô danh tiểu tốt, tên họ gì và chức phận làm sao, ngươi mau phải xưng rồi sẽ đánh.
Phàn Chiêu đáp rằng:
- Ta là tôi trung thần nước Tấn, chức Tổng soái tên gọi Phàn Chiêu, xét mầy là một con nữa yêu, có tài gì bao nhiêu àm đến đ6y khua mỏ.
Liêm Thoại Hoa nói:
- Số là mầy chưa rõ, thế hệ ta còn hơn đó muôn phần, để ta phân lại cho mà nghe! Cha ta là Liêm Hùng làm chức Tổng soái, anh Liêm Pha nối dõi nước nhà, chồng ta là Đông Lộ vương gia, ta đây là Liêm Thoại hoa danh tánh, khuyên mi đừng ỷ mạnh, mà chết chẳng toàn thân.
Phàn Chiêu nổi giận mắng rằng:
- Ta đây lực địch vạn quân, sá chi một con đàn bà mà khoe tài khoe trí.
Nói rồi hươi thương đâm tới, Liêm Thoại Hoa đưa đao chém liền, đánh vừa năm chục hiệp có dư, đao pháp của Liêm Thoại Hoa cũng thêm xuất sắc, Phàn Chiêu trở tay không kịp, bị một đao đứt ra làm hai, Thoại Hoa truy sát các nơi, sĩ tốt chết như bầy kiến cỏ. Quân lại vào báo cho Tổng soái nước Tống và Tần Báu hay, Tần Báu cầm thương lên ngựa tới trước chận đường, Điền Đơn cũng buông ngựa chạy ra, hai đàng gặp nhau chẳng xưng hỏi tên họ, hươi thương đánh vùi tám chục hiệp, mà thắng bại chưa phân. Thoại Hoa sợ khi Điền Đơn thất ý đề phòng, bèn lấy cây Oan Ương báu kiếm tế lên trên không và niệm ít tiếng chân ngôn lầm thầm, hào quang đạo tủa ra nhắm ngay đầu Tần Báu mà chém xuống, một thân chia ra làm hai đoạn, hồn xuống âm ty, Thoại Hoa thâu kiếm trở lại tức thì, ba người thảy đều mừng rỡ. Lúc ấy quân Thám tử chạy về báo với Lỗ Lâm công chúa rằng:
- Điền Đơn và Liêm Thoại Hoa thiệt mười phần lợi hại.
Nguyên Lỗ Lâm công chúa là đệ tử của bà Bạch Liên thánh mẫu, cũng một tay võ nghệ khác thường. Khi nghe quân báo, thì vỗ ngực xông ra, Liêm Thoại Hoa đón lại hỏi rằng:
- Bớ con nữ tướng! Mau xưng tên đi thì khỏi chết.
Công chúa đáp:
- Mày hãy rửa lỗ tai mà nghe cho rõ, chớ cái danh ta nói ra thì đó phải kinh hồn, ta là con gái của Lỗ Lăng vương, lại là học trò bà Bạch Liên thánh mẫu, chồng ta tên là Ngô Khởi, cũng là học trò Lão Tổ Chí Tôn, khuyên đó hãy giữ hồn, nếu hành hung ắt bỏ mạng.
Liêm Thoại Hoa nói:
- Nếu vậy công chúa đã hiểu biết cơ thiên thời nhân sự. Vậy sao mà còn xông ngựa mang giáp ra đây? Thôi thôi! mau thâu trận bãi binh, bằng đó nghịch mạng thiên đình, thời ta cũng chẳng vị tình lân quốc.
Công chúa nghe nói nổi giận, hươi chĩa ba đâm đùa. Thoại Hoa cũng đưa đao ra đỡ, một qua một lại, kẻ chém người đâm hia đàng đều hết sức tinh thần, cuộc sanh tử chưa phân thắng bại, Liêm Thoại Hoa suy đi nghĩ lại, mơi sanh ra một kế bỏ chạy như bay. Công chúa cũng muốn ra tay, giục ngựa đuổi nà theo một nước. Thoại Hoa liền bước tránh ra ít bước, rồi thò tay vào túi lẫy cái Hỗn nguyên kinh thiên thạch, niệm chú rồi tế lên trên không, hồng quang muông đạo thẳng xông nhắm ngay đầu công chúa đánh xuống. Thời may công chúa lật đật bỏ chạy, máu trong miệng tuôn chảy ra dầm dề, thần hồn bất tỉnh hôn mê, như chết nằm trên lưng ngựa. Lúc đó ba người thừa thắng, lại sát nhập trùng vi, quân năm nước bắn xả một khi, mũi tên bay dường như mưa bấc.
Chung hậu xem thấy niệm thần chú tị tiễn thâu hết tên, nên bắn chẳng trúng ai, kế thấy ba người tới trước đầu ngựa rồi, Yến Anh muốn xuống quỳ thi lễ. Chung hậu thấy Yến Anh tới thời đã rơi lụy mà rằng:
- Chỗ nầy là trường trinh chiến, chẳng phải như Kim loan điện mà Tiên sanh chấp nê, vì Ai gia có một việc đã mười sáu thu chầy, nên mới phiền Tiên sanh tới đây mà tỏ bày tâm sự, như Tiên sanh chịu đứng làm bảo cử, thời Ai gia mới dám nhìn Điền Đơn, mẹ con ta cốt nhục vẹn toàn, ấy cũng là ơn Á phụ, nếu chẳng vậy, thời ta còn lưỡng lự, vì từ lúc thai sản cho tới nay. Chúa thượng không hay biết làm sao tỏ đặng sự gian ngay, cho Chúa thượng khỏi đem lòng nghi ngại. Yến Anh tâu rằng:
- Nước cạn thời lòi đá, sự chân giả thiên hạ đều hay, lúc Đàm thành khi có long thai, tôi có chiếm một quẻ còn để nơi Tư thiên giám, phòng ngày sau nghiệm khán, cho khỏi đều nghị luận thị phi, xin Quốc mẫu hay nhìn đi, trăm sự đã có tôi gánh vác.
Chung hậu nghe nói cả mừng, mới cho Điền Đơn bái nhận. Lúc đó mẹ con than thở, rồi lạy tạ đất trời, và đội ơn Mạnh Công nuôi dưỡng nên người, tới khôn lớn mới theo thầy học đạo, mười sáu năm nhờ Tiên sư dạy bảo, nay mẹ con mới được trùng phùng, đã ba phen tả đột hữu xông, lại nhờ có Quân sư mới khỏi lòng phiền não.
Kế nghe binh bốn phía ào tới. Chung hậu hỏi:
- Có ai dám đột xuất trùngvi về dinh Tề mà đem cứu binh tới chăng?
Điền Đơn lãnh mạng xin đi, Chung hậu dặn rằng:
- Mẹ bị vây tại đây đã một đêm hai ngày rồi, người đã đói mà ngựa cũng đuối hơi, phải mau mau đem cứu binh tới nơi, ngõ đặng sanh phương tẩu thoát.
Điền Đơn cúi đầu vâng dạ, giục ngựa hươi thương, binh năm nước chẳng ai dám tranh cường, mới chạy thối lại báovới Vương Bình tổng soái rằng:
- Nay Chung hậu sai người về cứu viện, có một thằng nhỏ quá mà rất anh hùng, đã ba bốn phen xuất nhập quân trung, giết tướng sĩ cũng như cây cỏ.
Vương Bình ra oai thịnh nộ, giận hung hăng sắm sửa nhung trang, cầm thương đâm đùa, Điền Đơn cũng đưa thương rước đánh hơn một trăm hiệp. Lúc ấy hai người đương say máu ngà, Vương Bình nghe như tiếng người ta, ở văng vẳng xa xa kêu bảo rằng:
- Bớ Vương Binh, ta là Thần Công tào trị nhựt, tới mách bảo cho đó hay, vì năm vị Long thần đã tới số rồi, vận nước Tề đương hưng mạnh, nên Mão đoan tinh mới đầu thai xuất thế, tới mà phò tá vua Tề Tuyên, làm người phải biết chữ thuận thiên, nếu nghịch lý thời chẳng toàn tánh mạng.
Vương Bình nghe tiếng nói ràng ràng, mới dừng thương ngẫm nghĩ hồi lâu mà rằng:
“Anh hùng cũng đều danh lợi, mới đem thâ nra bỏ chốn chiến trường, quả như lời thần cáo tỏ tường, thì ta sẽ đầu Tền cho khỏi mang họa”.
Nghĩ rồi liền thâu thương hạ mã, quì trước mặt Điền Đơn mà thưa rằng:
- Mạt tướng chẳng dám trái ý trời, xin đầu Tề mà lập công lao cùng nước nhà, tên tôi là Vương Bình ở bên Ngô quốc, làm Tổng soái trận tại Tương giang, quyết một lòng bội ám qui hàng, xin Điện hạ hãy ra ơn thâu nạp.
Điền Đơn cũng xuống ngựa cầm tay Vương Bình đỡ dậy và khen rằng:
- Ở đời cho biết cơn bỉ thới, làm tướng phải rõ cuộc hưng suy, mạng trời chẳng có tư vì, hễ cho ai thời nấy được.
Tôi chúa chuyện vãn nhau rồi lại cầm thương lên ngựa, xông ngay ra trận.
Nói về người con thứ ba vua Anh vương nước Ngô, tên là Cơ Lâm, khi lui về dinh an nghỉ, rồi lại cứ ngồi suy nghĩ hằm tức giận, cũng tại Lão Tổ lập ra đồ trận. Nay thù cha, anh thề chẳng đội trời, Quốc Anh và Trịnh, Phụng ba người, đồ phản quốc như một loài trâu ngựa. Suy nghĩ rồi hai hàng lụy ứa, bề tới lui khó nỗi tới lui, kế đó lại có quân vào báo rằng:
- Vương Bình đã đầu Tề phản quốc.
Cơ Lâm lấy làm tức giận mắng rằng:
- Đồ súc sanh phản tặc, đành lòng đi bội chúa cầu vinh, có lẽ đâu ăn ở bạc tình, mặt mũi nào thấy vong linh tổ phụ.
Nói rồi cầm kích lên ngựa, theo rượt đánh với Vương Bình, Vương Bình nói:
- Xin Điện hạ hãy bớt lôi đình chi nộ, hễ đạo làm tướng thì phải biết cơ trời, nay lòng trời đã về cho nước Tề rồi, dùng sức người cãi trời sao đặng. Điện hạ hãy nghe lời ngu thần can gián, thâu binh về qui thuận với Tề bang, trước là xã tắc vững an, sau cũng chẳng mất tước vương hầu cùng thiên hạ.
Cơ Lâm nói:
- Đồ phản tặc dám buông lời gian trá, ta quyết phân thây mi mới đã giận cho.
Nói rồi hươi kích đâm đùa, Vương Bình cũng đưa thương ra đỡ, vì Vương Bình không có lòng đánh trả, nên cứ tháo lui hoài, Cơ Lâm tưởng mình đã cao tài, cứ theo hươi kích đâm mãi. Vương Bình khi ấy nói:
- Nếu Điện hạ đánh nổi ba hiệp thì ngu thần chẳng đi đầu Tề.
Nói rồi hai ngựa giao kề, vừa một hiệp thì Vương Bình đã bắt Cơ Lâm qua nằm để nằm trên lưng ngựa, Điền Đơn thấy vậy vui mừng hớn hở, còn Cơ Lâm thì mắc cở hổ ngươi, giây lâu mới nói ra lời, xin tha cho quy hồi bổn quốc. Vương Bình nói:
- Như nghe lời tôi nói trước, thời có đâu tới nỗi lụy sau, tuy vậy cũng mặc dầu tôi tha ngài làm phước.
Nói rồi liền buông tay thả Cơ Lâm xuống đất, đầu nhằm đá chết tươi, hai người thấy vậy hỡi ôi, cũng là bởi số trời đã định. Rồi đó tôi chúa dắt nhau lên Bồ Mai Lãnh thẳng một đường dong ruổi tới Tề dinh.
Chung hậu ba lần tha Ngô Khởi,
Lão tổ bại trận về Thủy Hoa
Nói về Ngô Khời thống lãnh hơn ba mươi binh, đi cướp dinh trại của Tề, không dè bị anh em Tôn Long dùng Hỏa ngưu trận sát hại đuổi luôn thâu đêm, chạy về tới dinh, giây lát lại thấy Công chúa bị thương nữa, vợ chồng than thở, lo kế phục thù, nhân đêm trời tối mịt mù, quyết đối trên hại Chung Vô Diệm, vợ chồng bàn luận với nhau xong rồi, dặn Công chúa ở nhà giữ dinh, lúc đó Chung hậu ngồi trên ngựa nghe quân reo ó, đã biết binh Ngô Khởi tới vây, bè xủ quẻ bấm tay, thì hiểu rõ việc trước sau hay dở. Ngô Khởi vốn là sao Dạ xa tinh xuất thế, tới ngày sau tư hiệp với Nghinh Xuân, hai đàng đều có quả nhân, nếu giết nó đi thời mang bề tội lỗi, chi bằng dùng Phược Long thằng mà trói, làm cho nó quy phục thì hay hơn. Nghĩ rồi bèn giục ngựa tới hỏi rằng:
- Bớ tướng kia tên họ là chi? Sẽ coi Ai gia bắt sống.
Ngô Khởi đáp:
- Mi là Chung Vô Diệm, không biết tên mỗ hay sao, ta quê quán ở Lỗ bang tên là Ngô Khởi, học trò của Chí Tôn lão tổ, kết duyên cùng Công chúa Lỗ Lâm, đã từng ở tiên sơn học đạo mấy năm, nay mới tới đặng phò vua vực nước, như mi biết ta là một người anh hùng lỗi lạc thì xuống ngựa chịu trói cho rồi, chớ có nói nhiều lời mà mang tai họa.
Chung hậu nói:
- Hội Tương giang thiên binh vạn mã, chiến tướng có hơn mấy trăm viên, Ai gia sát tử biết là bao nhiêu rồi, sá chi mi khoe tài trí.
Ngô Khởi nghe nói đỏ mặt, hươi thương tới đâm nhầu. Chung hậu cũng đưa đao đỡ trước chém sau lui tới có hơn một trăm hiệp, phần cao,, hạ chưa ai kể chắc, cờ gặp tay đối thủ mới hay. Chung hậu có ý khen thầm hòai, thiệt một tay anh hùng hảo hớn. Bèn dùng thế trá bại, để cho Ngô Khở đuổi theo. Khi Ngô Khởi thấy Chung hậu cự với mình không nổi, giục ngựa chạy dài, thì tưởng thiệt như vậy, cũng quất ngựa đuổi theo, Chung hậu ngó lại thấy Ngô Khởi theo đà gần tới, bèn quày ngựa sang qua, với tay nắm lấy vạt áo Ngô khởi lại, và cầm đao giá lên trên đầu mà rằng:
- Cẩu súc hết khoe tài giỏi, có biết bản lãnh của Ai gia hay không, nếu ta chẳng tiếc đó anh hùng, thì ta cho một đao tánh mạng. Thôi ta cũng tha cho đó làm phước có tài nghề gì hãy đem ra đánh với ta.
Nói rồi liền thả Ngô Khởi ra rồi cười ngất mà rằng:
- Cẩu tử như dám đánh với ta ba hiệp, thi ta mới gọi đó là tài.
Ngô Khởi mắc cở sượng trân, cũng liều chết hươi thương lướt tới, và nói rằng:
- Hồi nãy ta mới thất cơ một chút, nên mi mới nắm được vạt áo ta, bây giờ khó nổi ăn qua, hãy xem cây thương này lợi hại.
Chung hậu mới nghĩ thầm rằng:
“Mình đã bị vây đã hai ngày hai đêm, chân ta đã bải hoải, bây giờ dùng sức sợ khi không lại, phải dùng bửu bố thì hay hơn”.
Nghĩ rồi cũng hươi đao tới đánh với Ngô Khởi vừa được ít hiệp. Chung hậu lấy ra một vậy báu kêu là Chấn thiên bạch tế lên không mà chỉ và nói rằng:
- Bớ cẩu tặc hãi coi bửu bối của ta.
Ngô Khởi ngửa mặt xem thấy một đại hồng quang như tấm đá gần đánh xuống trên đầu liền trở ngựa chạy qua, thì Chấn thiên bạch đánh xuống đất, Ngô Khởi bèn ngó lại, thấy lằn đánh sâu xuống một thước, nếu trúng người ắt nát thịt tan xương, kế đó thấy Chung hậu giục ngựa tới nói rằng:
- Ngô cẩu! Ai gia đã hai phen không giết, mầy có biết ơn hay không?
Ngô Khởi mặt giận hầm hầm lại hươi thương mà đâm tới, Chung hậu nói:
- Đồ cẩu tặc thiệt là bất nghĩa, chớ trách Ai gia sao ở vô tình, đã hai lần phóng tử quy sanh, nó lại muốn đem ân làm oán, như ta mà chẳng tiếc đó là hảo hán, thì mi chết mười mạng đã có dư.
Nói rồi bèn lấy cây Cù long bảo kiếm, liệng lên kêu Ngô Khởi mà chỉ rằng:
- Ngô cẩu hãy coi cây gươm nầy nó thiệt vô tình quá lẽ.
Nói về Ngô Khởi khi nghe Chung Vô Diệm kêu, ngó lên thấy mất hồn mất vía, cây gươm cứ liệng lại liệng qua, Chung hậu lấy tay chỉ ra phía sau, cây gươm rớt xuống chém đứt đuôi con ngựa, ngựa đau quá tức thì nhảy dựng, làm cho Ngô Khởi té nhào xuống đất, rồi ngó lại thì ngựa mình đã không đuôi, bèn nổi giận mắng chửi ít lời, rồi lên ngựa hươi thương tới đánh, Chung hậu thấy vậy cả cười, bèn biểu Liêm Thoại Hoa xuất chiến. Khi Thoại Hoa giáp mặt với Ngô Khởi liền nói rằng:
- Đồ súc sanh! Thiệt là vô liêm sỉ, Quốc mẫu ta đã tha cho mi khỏi chết ba phen, bây giờ lại muốn tới đây nạp mạng.
Ngô Khởi lấy làm tức giận bèn mắng lại rằng:
- Đồ cẩu phụ! Chớ tới đây khua mỏ, để bổn soái cho một thương ta hồn.
Liêm Thoại Hoa nghe nói nổi xung, hươi đao nhắm ngay đầu chém xuống, Ngô Khởi cũng đưa thương gạt đỡ, hai người đứng độ đặng một giờ, mà chưa định hơn thua, Thoại Hoa bèn đổi tay trái cầm đao, tay mặt rút cây thần tiên ra đánh trúng Ngô Khởi một roi sau lưng. Ngô Khởi thất thế chạy dài, về tới trại. Công chúa lật đật ra tiếp rước. Ngô Khởi bèn thuật lại việc bại trận cho Công chúa nghe, Công Chúa cũng tức giận muôn phần, mà rằng:
- Phải cùng nhau tính kế bắt cho đặng cừu nhân, mới đền xong nợ nước.
Nói rồi kẻ đi sau người đi trước ra hậu dinh thang thuốc dưỡng an.
Nói về Điền Đơn về tới Tề dinh, Liêm Cang và anh em Tôn Long ra khỏi dinh nghinh tiếp. Điền Đơn bèn thuật lại sự Quốc mẫu biểu về xin cứu binh, mau đem tới Tương giang ứng tiếp. Khi ấy Liêm Cang đứng dậy thưa rằng:
- Xin Điện hạ tha lỗi, cho Tiểu thần thay mặt đổi lời, vì lúc Nương nương phó hội mới ra đi, giao cho tôi ở nhà quyền coi binh phù ấn kiếm, bây giờ cho tôi được phép điều khiển, thì quân lịnh nơi tay tôi, tôi mới dám thi hành.
Điền Đơn đáp:
- Việc đó mặc ý Vương huynh, phải tức tốc điểm tề binh mã.
Liêm Cang tạ ơn, rồi lên ngồi giữa tướng đài, gióng khiển nhóm chúng tướng tới, rồi ban ra một cây lịnh tiễn, giao cho Yên quốc Tổng nhung là Tôn Long, dặn phải dẫn ba ngàn binh mã và năm trăm con hỏa ngưu, lập thành trận Hỏa công, tới phía đông Tương Giang mai phục, hễ thấy hỏa quang làm hiệu, thì sát nhập trùng vi. Dặn rồi, lại phát ra một cây lịnh tiễn nữa, giao cho Phó tổng nhung là Tôn Hổ, và bảo:
- Lãnh ba nghìn binh mã, và năm trăm con hoả ngưu, đi mai phục phía tây Tương giang, hễ thấy núi Bồ mai có dấu hoả quang, thì phải đùa binh đánh tới.
Tôn Long, Tôn Hổ vâng mạng, lại sai tới mấy vị mới hàng đầu là: Lỗ Quốc Anh, Tề Trinh, Tề Phụng dặn rằng:
- Mỗi người lãnh ba ngàn quân cung tiễn, đi mai phục phía đông, tây, nam, còn bốn vị tổng binh nước Triệu, lãnh bổn đội hỏa công, hỏa pháo, binh của nước mình, mà đi mai phục phía đông bắc, nếu thấy ở núi Bồ mai cứ hỏa làm hiệu, thời phải sát nhập Tương giang mà cứu giá, như ai trễ nải, thì xử theo luật quân.
Các tướng vâng lịnh lui về, ai lo theo công việc nấy. Liêm Cang lại đứng dậy thưa với Điền Đơn rằng:
- Tôi biết Điện hạ long thể bữa nay đã mỏi mệt, không vào trận mà làm chi, xin Điện hạ hãy lãnh năm trăm quân Ngự lâm, sắm những đồ càn hỏa pháo, lên ở trên núi Bồ mai, chờ tới lúc canh tư, thì đốt lửa lên làm hiệu đính.
Điền Đơn cũng vâng lịnh, rồi dẫn quân Ngự Lâm đi, còn Liêm Cang với ít viên thiên tướng ở lại đó coi giữ dinh trại.
Nói về Ngô Khởi đánh với Liêm Thoại Hoa, bị một roi thần về dinh điều trị mạnh rồi, bèn nói với Công chúa rằng:
- Vô Diệm pháp lực cao cường, bắt rồi lại tha ta tới ba lượt, trong ý nó muốn làm để cho ta qui phục, bây giờ a phải tương kýe tựu kế mới xong, sẽ cùng nó giao phong, mà rõ tài cao thấp.
Nói rồi bèn dặn Công chúa ở nhà giữ dinh, dẫn theo tám viên chiến tướng, sát nhập trùng vi, Chung hậu thấy Ngô Khời lại dẫn binh tới, bèn cười hỏi rằng:
- Ngô cẩu! Ai gia đã ba phen tha sống, nay còn muốn tìm chết hay sao?
Ngô Khởi chẳng đáp lại lời nào, cứ việc hươi thương đâm tơi. Chung hậu bèn cản lại rằng:
- Ta chẳng bắt sống thằng cẩu tặc, thề chẳng ở trên đời.
Nói rồi liền hươi đao rước đánh, được ít hiệp, Chung hậu vớt một đao, bay cái Kim khôi của Ngô Khởi đội trênđầu, văng xuống giữa đất. Ngô Khởi mắc cở, nổi giận nói lớn tiếng rằng:
- Ta thà bỏ mạng nơi sa trường, chớ chẳng chịu mang tiếng thua con Xủ phụ.
Nói vừadứt lời hươi thương tới đâm lia đâm lịa, vợ chồng Điền Côn nổi giận, muốn buông cương ra giết phứt cho rồi. Chung hậu bèn dừng ngựa lại nói:
- Hai con vốn chưa biết số trời. Mẹ muốn thâu nó để ngày sau có chỗ dụng.
Nói rồi liền lấy ra một vật bửu bối, kêu là Phượng long thằng, liệng lên trên không, tức thì hào quang hai đạo giáp vòng, sa xuống trói chặt mình Ngô Khởi. Lúc đó Ngô Khởi té nằm giữa đất linh hồn bất tỉnh hôn mê, quân Tề áp lại khiêng về, Ngô Khởi giây lâu mới tỉnh, thở ra một tiếng bèn nghĩ thầm rằng:
“ Như tay ta không chịu đầu phục, chắc con Xủ phụ nó không để còn hồn thấy vợ con, vậy thời đỡ đầu đỡ đặng lo kế toan phương báo phục”.
Nghĩ rồi bèn nói rằng:
- Muôn tâu Chung quốc mẫu, xin tha tội cho phản thần, thiệt Tề bang mới sanh Nữ thánh nhân, tội muôn thác mong ơn hỉ xả, đặng cho tôi trở về thương nghị cùng Lỗ Lâm công chúa rồi vợ chồng tôi đề huề qui thuận thượng bang, vậy mới là tròn thảo.
Chung hậu nghe nói bèn coi tay làm một quẻ, biết Ngô Khởi muốn dùng kế gian, liền chỉ mặt Ngô Khởi rằng:
- Ngô cẩu, mi tuy là chưa nói, chớ Ai gia cũng đã biết rồi, mi là trượng phu còn đi nói láo làm chi, nhưng Ai gia cũng chẳng sợ gì, ta se tha cho ngươi trở về dinh một phen nữa.
Nói rồi bèn niệm ít tiếng chân ngôn, thâu dây Phước long thằng lại, Ngô Khởi lúc đó hết sực nhẹ nhàng, bèn ngó qua ngó lại giây lát, rồi cầm thương lên ngựa, chẳng có nói cảm ơn một tiếng, cứ giục ngựa chạy tuốt về dinh mình, vừa đi vừa nghĩ rằng:
“Vợ ta là học trò bà Bạch Liên thánh mẫu, pháp lực cũng chẳng phải tầm thường, một cọp cự sao lại cho bầy dương, để về đến rồi sẽ cùng nhau thương nghị”.
Lúc này Ngô Khởi về tới cửa, Công chúa lật đật ra nghinh tiếp vào, Ngô Khởi mới rơi lụy nói rằng:
- Con Xủ phụ khi người thái quá, năm lần bắt đặng ta rồi lại tha cho về, bây giờ ta tính với hiền thê, vợ chồng đồng xông trận mới trừ an đặng con mặt quỷ.
Công chúa nghe chồng nói cũng y như ý, rồi cùng nhau đàm đạo và nghỉ ngơi, kế giây lát vợ chồng đều xong ra trận. Công chúa cầm chĩa ba đi trước, Phò mã cũng đề thương giục ngựaa theo sau, hai đàng vừa gặp mặt nhau Chung hậu liền kêu Điền Côn bảo rằng:
- Vương nhi hãy đánh cùng Lỗ Lâm cong chúa, còn Ngô Khởi để mặc mẹ bắt nó cho.
Điền Côn vâng mạng hươi thương xong vào đại chiến với Lỗ Lâm, chưa phân thắng bại. Còn Chung hậu thời đánh với Ngô Khởi ít hiệp, rồi niệm chú định thân.
Ngô Khởi liền đứng sững chết trân, ta chân thảy đều giở lên không nổi. Chung hậu bèn truyền quân áp trói, túm bốn giò lại như heo, bỏ nằm giữa đất chèo queo hồn vía đã muốn theo mây bạc. Công chúa day mặt lại nhìn dớn dác thấy chồng mình quân đã bắt trói rồi, trong lòng chín khúc bồi hồi, cầm cây chĩa quơ lôi thôi hở miếng bị Điền Côn đâm trúng một thương nơi vế, tức thì giục ngựa chạy dài. Điền Côn giả làm bộ như không hay, chẳng thèm buông cương theo rượt. Khi nầy Ngô Khởi mới nói kêu lại khẩn cầu rằng:
- Xin Quốc mẫu thứ tha một phen nữa.
Chung hậu nói:
- Mi là đồ vong ân bạc nghĩa, có để mi sống cũng chẳng ích gì.
Ngô Khởi thưa:
- Lòng trời đất háo sanh không háo sát, loài sâu bọ cũng còn muốn sống nữa huống chi người, xin Quốc mẫu mở lượng biển hải hà, tôi nguyện theo Quốc mẫu phen này dắt ngựa.
Chung hậu nói:
- Như mi muốn Ai gia dung thứ, phải đứng giữa trời minh chứng mới nghe.
Ngô Khởi bất đắc dĩ cũng phải thề rằng:
- Tôi tên là Ngô khởi, xin qui thuận Tề bang, như lòng tôi còn phản phúc gian ngoa thì sẽ bị bếtp sắt chảo đồng nấu tan mạng.
(Lời tục ngữ có nói: Thề thì mắc, thắt thì rối, không sai, đến sau Ngô Khởi ba lần bị khôn nơi Thanh châu, quả bị như lời đó). Chung hậu khi ấy nói rằng:
- Ngươi đã thiệt lòng đầu thuận thì ta cũng rộng lượng thứ tha.
Nói rồi bèn truyền cho Điền Côn tới mở trói. Ngô Khởi liền đứng dậy, tới quỳ lạy tạ ơn. Chung hậu lại biểu Ngô Kkhởi rằng:
- Mau mau lên ngựa, thừa lúc đêm ra khỏi trùng vi.
Mấy người giục ngựa ra đi, vừa nghe tiêu lầu canh tư trống điểm.
Nói về Điền Đơn dẫn năm trăm quân Ngự lâm lên ở núi Bồ mai lãnh, chờ tới canh tư thì phát hiệu, khi nghe trống đã quá canh tư, tức thì truyền ba quân nổi lửa giây lát đỏ dậy hừng trời, bốn phương binh phục thảy đều áp vào trong trận, quân reo dậy đất, pháo bắn vang trời. C hung hậu hay đặng có cứu binh tới, bèn truyền lịnh cho bảy vị Nguyên nhung cùng vợ chồng Điền Côn, sát phá trùng vi một lượt. Thương hại cho binh dinh năm nước, không tội chi mà phải chết dầm đàng, kẻ thời bỏ con, người thời lìa vợ, kẻ mạnh thời chạy tan tở mở, người yếu thời đạp chết lấy nhau, làm cho trời thảm đất sầu, trường chinh chiến biết đâu là mạng số.
Lúc này Chí Tôn lão tổ, thấy Chung hậu đã gần thoát khỏi trùng vi, liền hươi hai cây gươm Kim ngô và Mai hoa lộc lên, xông ra trước trận, Ngô Khởi thấy có Lão tổ tới thì khóc mà rằng:
- Muôn tâu sự phụ, đệ tử đã thua luôn bảy trận, nhờ ơn Chung hậu phóng sanh, nay đệ tử đã qui phục thuận tình, về đầu Tề cam đành chịu tội, con rất uổng mấy thu công thầy giáo hối. Đệ tử bất hiếu nên mới đi đầu người, còn Chung hậu thiệt pháp lực vô hồi, vậy xin sư phụ hãy nên về động mà nghỉ ngơi kẻo mệt.
Lão tổ nghe Ngô Khởi nói khích mấy lời, tức thì trợn mắt, múa gươm như chớp tới chém đùa Chung hậu. Chung hậu cũng nổi giận, vừa cản lại vừa mắng rằng:
- Đồ yêu đạo! Không biết tồn vong thuận nghịch, Ai gia đã tha không giết một trận rồi, sao không biết hổ, nếu như bây giờ, mi dám đánh với ta hai hiệp cho cầm đồng, thi ta chịu làm môn sanh đệ tử.
Nói rồi hươi đao xốc tới đánh với Lão tổ, vừa đặng một hiệp, thì cây Định tề đao gạt ra mạnh quá, Lão tổ đã chạy dài như gió. Khi ấy Lão tổ vừa chạy vừa nghĩ thầm:
“Năm vị Quốc vương đã bỏ mạng, nếu bây giờ ta có hết sức cũng uổng công, con Xủ phụ thiệt anh hùng, quả trời sai nó thâu ngũ quốc. Sách có chữ: Nhẫn nhứt thời chi nhục, miễn bá nhựt chi ưu, vậy thời thôi mau trở về núi tu hành, mà đền tội sát sanh phạm giới.
Lão tổ nghĩ rồi ngó lại, thì đã chạy đặng xa một đỗi, bèn vỗ đầu con Lộc mai hoa, và niệm chân ngôn rồi đằng vân bay tuốt về Lạc vân Thủy hoa động. (Chừng sau, còn xuống đánh với Chung hậu tại đất Thanh châu một lần nữa).
Lúc này Chung hậu thấy Lão tổ bỏ chạy, thì không đuổi theo, bèn nhóm tam quân, tả đột hữu xông, đánh phá trùng vui tìm đường mà ra, thì trời vừa sáng, lại thấy Điền Đơn dẫn chúng tướng theo sau, tới quỳ lạy tâu rằng:
- Có bốn vị Tổng nhung Vương Bình. Bốn vị thiệt một lòng đầu minh khử ám, nay binh năm nước thảy đều ly tán, xin Quốc mẫu hạ lịnh thâu binh.
Chung hậu rất mừng rỡ và phán rằng:
- Bốn vị là tài trí, hay rõ thiên ý nhân tình, bây giờ đã quyết lòng bội ám đầu minh, vậy hãy theo cùng Ai gia về bên triều đình Tề quốc.
Bốn vị thảy đều tạ ơn mà lui ra, kế thấy binh tướng năm nước người xin hàng đầu đi theo, kẻ xin trở về cùng vợ con cha mẹ. Chung hậu đều y như lời bèn truyền lịnh cho Điền Côn thâu binh, cùng nhau trở về Bồ mai lãnh. Đi chẳng bao lâu, thì đã tới dinh Tề, Chung hậu vào ngồi giữa Hùnh la trướng, chúng tướng áp lại triều bái xong rồi, ai nấy cũng có ý vui mừng, chỉ có một mình Ngô Khởi bất bình căm giận. Lúc này Chung hậu truyền quân dọn bàn tiệc rượu, rồi đứng dậy mà tạ ơn bảy vị Nguyên nhung rằng:
- Đội ơn bảy vị ra sức giúp công. Ai gia mới khỏi được trong vòng tên đạn, chén rượu nầy xin mời cho cạn, gọi là đáp nghĩa đền ơn, để Ai gia về tâu với Tề quân, sẽ miễn cống lễ ba năm cho bảy nước.
Bảy vị Nguyên soái thảy đều cúi đầu cảm tạ. Chung hậu lại hỏi:
- Nay tướng sĩ đầu Tề, số được bao nhiêu?
Điền Côn nghe hỏi, lật đật đi tra điểm lại, thì thấy: Đại tướng được bảy viên, binh sĩ hơn mười muôn có lẻ. Tên họ đều vào sổ, và khao thưởng tướng sĩ yến tiệc đã vui say, kế thấy Yến Anh bước ra tâu, xin ở lại Bồ mai lãnh mười ngày cho quân sĩ dưỡng sức, rồi sẽ ban sư về nước. Chung hậu nhậm lời ấy, bèn truyền cho các trại các dinh, đều được phép thỏa tình yến lạc.
Nhựt nguyệt như tên bắn, tháng ngày ngày tợ thoi đưa, chẳng bao lâu đã đủ mười ngày. Chung hậu bèn truyền lịnh cho chúng tướng, khởi binh bạt trại. Tiếng khải ca inh ỏi, đường xe ngựa dập dìu, chỉa Lâm tri trách dặm băng ngàn, vui mừng chữ: Kỳ khai đắc thắng.
Đoạn này nói về Nhiếp chánh ở bên nước Tống là Nghi vương, vừa buổi lâm triều, xảy thấy quan Huỳnh muôn vào tâu rằng:
- Muôn tây bệ hạ, nay đã tai bay đầy đất, hoạ lớn bằng trời, Chúa thượng đã bị Vô Diệm đánh chết rồi, còn Đại điện hạ cũng phải tay Điền Đơn đâm ngã, Tần phó soái dẫn những tàn binh trở lại, trốn về đây còn ở trước Ngọ môn,
Nghi vương nghe tâu cả sợ, liền đòi Tần phó soái vào. Tần Trinh vào trước kim ngai, triều bái xong rồi, bèn tâu hết các việc đi hội chiến Tương giang cho Nghi vương nghe. Nghi vương hết sức buồn, khóc lóc cho mấy ngày, rồi đồng dẫn nhau đi rước linh cửu vua Anh vương về Bạch hổ điện mà cư tang quải hiếu.
Nghi vương dùng kế mỹ nữ,
Thắng Hoa vâng chỉ cống Tề
Đây nói về vợ Tống nguyên vương (là anh ruột Nghi vương) tên là Lý nương nương, đương khi ngồi trong cung lo lắng, bỗng thấy Cung giám vào tâu sự tình sau trước, Lý hậu nghe hết các lời, liền nhào lăn xuống đất, ba hồn gần ra khỏi xác, chín vía đã muốn lìa mình. Cung nga bồng để trên long sàng, thang thuốc hồi lâu mới tỉnh. Thương đời đoạn máu theo nước mắt, thảm thiết chồng và lại tiếc con. Cung nhân thấy Lý hậu đau tình ly biệt bèn kiếm lời khuyên can rằng:
- Muôn tâu Quốc mẫu, sách có chữ: Tử sanh hữu mạng, phú quý tại thiên, nay Tiên vương đã cưỡi hạc băng miền, người chết rồi khó bề sống lại, xin Nương nương hãy bớt yểm lụy, mà lo việc nước nhà.
Lý hậu nghe nói thở ra, bèn cầm khăn lau nước mắt, rồi truyền Cung nhân sắm sửa đồ tang phục thẳng tới Bạch hổ điện, Nghi vương thấy có chị dâu tới, liền đem bá quan ra nghinh tiếp. Lý hậu tới trước linh cửu vật mình lăn khóc, bá quan thấy vậy thảy đều thương cảm. Khi ấy Nghi vương mới nói:
- Muôn ơn Vương tẩu! Nay nhà nước ta lâm nạn, anh và cháu thảy bỏ mình, Vương tẩu có kế chi liệu định, xin phân minh cho em biết.
Lý hậu rơi lụy mà rằng:
- Vương thúc hãy cầm quyền chánh nước, cầu xin cho được hưởng thái bình, còn bày Vương thúc phải kiếm kế thi hành lo mà trả thù cho Vương huynh cùng Vương điệt.
Nghi vương nói:
- Bữa nay Vương tẩu có kế chi xin tỏ bày.
Lý hậu bèn hỏi rằng:
- Nước Tề với nước Tống thù chẳng đội một trời, bá quan có mưu kế chi hay, Ai gia sẽ trọng thưởng.
Lý hậu hỏi hồi lâu không thấy ai nói chi hết, giây lát Nghi vương bước lại thưa rằng:
- Tuyên vương là một người mê dâm, đắm sắc, nhân nay Chung hậu chưa về tới Lâm trị, vậy ta phải mau lựa một người mỹ nhân cho tuyệt sắc đưa qua dâng cho người, hễ Tuyên vương thấy sắc chẳng khác như mèo thấy mỡ, muốn nói chi và cũng nghe lời, và dặn: Chờ tới lúc các nước vầy vui, sẽ kiếm kế mà hại thầm con Xủ phụ. Sách có chữ: Vi cường tiên hạ thủ, phải cho gấp mới xong.
Lý hậu nghe nói bằng lòng, nhưng không biết mỹ nhân ở đâu mà tìm kiếm. Triều đình còn đương lo liệu, kế giây lát xảy thấy Tây cung quốc trượng là Trịnh Quốc Văn bước ra tâu rằng:
- Tôi mang ơn Tiên vương rất trọng, hễ đạo làm tôi thì lo việc nước chẳng kể chi việc nhà, bởi vậy cho nên, nay tôi còn một gái tên là Thắng Hoa, niên kỷ đương vừa nhị bát, sắc tốt chẳng khác Tiên Nga, vốn nó con út của già, nay xin đem tấn nạp cho Triều đình biện dụng, họa may trời giúp người lành, sẽ lo mưu đặng trả thù cho Tiên đế.
Lý hậu nghe nói mừng rỡ và phán rằng:
- Lão Quốc trượng có lòng ái quốc, Ai gia đâu dám phụ tình, Ai gia thường có nghe lịnh ái ngọc khiết băng thanh, chắc chúa nước Tề làm sao cũng đem lòng yêu chuộng. Nếu được đất kỳ thế, thời Tiên vương ở dưới suối vàng cũng hân hoan, huống chi là Ai gia và Vương thúc ở nơi dương trần không bồi công báo đáp.
Nghi vương nghe nói, tiếp theo lời phán rằng:
- Muôn sự cũng nhờ Quốc trượng, xin hãy lo trả đặng thù ấy cho Vương huynh, như ngày sau lấy được Tề dinh, thì có Cô vương sẽ chia hai bờ cõi, Bạch mã quan định làm giao giới. Quốc trượng ở phía bắc, Cô gia ở phía tây, cùng nhau hòa hảo đời đời, hai họ tình như cốt nhục.
Trịnh Quốc Văn tạ ơn rồi lật đật lui về. Khi về tới vương phủ, có phu nhân và hai người con trai là Trịnh Hoài với Trịnh Xuân, bước ra mừng rỡ. Quốc trượng vào tới trung đường thở ra một tiếng nói rằng:
- Nay trào đình có việc đại sự, Lý hậu lại giao cho lão phu, như muốn việc trả thù, thì phải dứt bề thân ái.
Phu nhân hỏi:
- Vậy chớ Quốc trượng tính kế chi đó? Xin phân lại cho thiếp nghe.
Quốc Văn mới đem các việc trong triều, thuật lại cho phu nhân nghe một hồi, phu nhân mới nói:
- Làm tôi phải hết lòng báo quốc, dầu cho tán gia vong mạng cũng chẳng quản gì, thiếp là phụ nữ vô tri, lẽ đâu dám dự bàn việc nước, nhưng mà thiếp còn hồ nghi một nỗi. Chung xủ phụ nó thiệt thần thông quảng đại, e khi hại người chưa được mà trở lại hại mình, chẳng khác như Triệu bang năm trước, cũng dùng kế mà không xong, làm đến đỗi chúa ưu thần nhục.
Quốc Văn nói:
- Lời phu nhân nói cũng phải, chủ ý ta đã định rồi, đừng còn lui tới nhiều lời, làm trễ nải việc quốc gia đại sự.
Nói rồi liền truyền nữ tỳ vào đòi Thắng Hoa ra nghe dạy chuyện. Khi Thắng Hoa nghe có lịnh cha mẹ đòi, liền sửa sang xiêm áo trước trung đường quì lạy thưa rằng:
- Chẳng hay cha mẹ đòi con có việc chi dạy bảo?
Quốc Văn chưa nói, thì đã lụy ứa dầm dề, phu nhân liền đỡ lời thuật lại việc cho con nghe, Thắng Hoa bèn nghĩ rằng:
- Chung Vô Diệm là một tay lợi hại, đánh chết Cung phi bên Tề biết bao nhiêu, chẳng những là tay thượng trận đề đao, lại có phép đánh tay biết trước, nếu ta hại người không được có khi làm họa tới mình. Thôi thôi! Ta cũng thuận tình, nếu nghịch mạng thời làm con bất hiếu.
Nghĩ rồi liền rơi lụy mà thưa rằng:
- Ơn cha mẹ sánh tày non biển, nhà cơ cầu giữ việc lễ nghi, nay cha mẹ định cho con theo phận xướng tùy, mười hai biến nước mặc cho trong đục, còn như việc thù vua nợ nước, để cho con tới đó sẽ hay, lời chiếu chăn (chẩm tịch chi ngữ) như mật rót vào tay, con mới có thể kiếm kế ra tay ám hại.
Vợ chồng nghe con thuận tình thì mừng quýnh, liền hối gia đinh dọn kiệu, đặng cha con đồng thẳng vào triều. Thắng Hoa khi nầy sụt sùi nỗi lìa mẹ xa cha, nhưng mà ráng bái biệt theo cùng cha vào trước Ngọ môn đợi lịnh. Quan Huỳnh môn biết việc ấy vào tâu cho Nghi vương hay tức thì. Nghi vương liền sai Nội thần vào cung thỉnh Lý hậu. Lý hậu nghe tin cả mừng, truyền Nội thị dọn kiệu thẳng tới Kim loan điện, rồi truyền chỉ cho vời cha con Trịnh Quốc Văn vào. Khi cha con tới trước kim giai triều bái xong rồi. Lý hậu nói:
- Lão vương thân miễn lễ.
Rồi truyền Nội thị nhắc cẩm đôn cho ngồi. Lý hậu xem thấy Thắng Hoa hình dung hoa nhường nguyệt thẹn, dưới thế có một không hai, bèn phán rằng:
- Ai gia biết Quốc trượng là người trung thần vị quốc, còn lịnh ái cũng dự bề quốc thích vương thân, nay Vô Diệm là một đứa cừu nhân, muốn báo oán mà không phương toan liệu, may nhờ Quốc trượng chỉ bày kế diệu, xin lịnh ái tua khá hết lòng, như hại đặng Vô Diệm cho xong, thời nước Tống vững bền cũng nhờ ơn lịnh ái.
Thắng Hoa liền tâu rằng:
- Xin Quốc mẫu chớ đem lòng nghi ngại, để thần thiếp tới đó sẽ lo âu, quyết làm sao cũng vì nước vì nhà, dầu có thác cũng làm cho rạng tiếng.
Lý hậu nghe nói rất vui mừng rồi truyền Nội thị dọn yến đãi đằng cha con Quốc Văn, Nghi vương bước xuống ngai rót ba chung rượu ân cần, Lý hậu đứng dậy khuyên mời dự tiệc, cha con Quốc Văn tạ ơn rồi ngồi xuống, chúa tôi đàm đạo với nhau. Kế đó Nghi vương lại truyền chỉ cho Trịnh Hoàng và Trịnh Xuân, lựa ba ngàn quân cường tráng cùng lương thảo cho đủ dùng. Hai người vâng mạng, giây lát trở vào phục chỉ. Lý hậu lại truyền cho Nội thần đem văn phòng tứ bửu ra, làm một đạo biểu văn và lựa những đồ trân châu báu vật, đem ra giao hết cho Quốc Văn và dặn dò sau trước. Quốc Văn lãnh lấy các vật rồi liền lạy tạ ơn lui ra. Lý hậu với Nghi vương đưa tới Ngọ môn mới trở lại.
Nói về cha con Quốc Văn từ biệt Lý hậu và Nghi vương rồi, bèn thôi thúc đi thẳng một đường, không trở về phủ, còn anh em Trịnh Hoàng cũng đi theo bảo hộ. Thắng Hoa thấy vậy càng rơi lụy biệt ly, én nam nhạn bắc phân kỳ, liễu ủ mai gầy cảnh lạ, mấy dặm trường chinh thong thả, đau lòng thục nữ tha hương, xiết bao dãi gió dầm sương, chỉ nẻo Lâm tri dong ruổi.
Đây nói về vua Tuyên vương đương buổi lâm triều, xảy thấy quan Huỳnh môn vào tâu rằng:
- Chung Vương hậu Tương giang phó hội, ban sư đắc thắng về trào, đi đã gần tới trường đình, xin Chúa công hạ lịnh.
Tuyên vương nghe tâu, mừng như ai đem châu báu, bèn truyền thị vệ sửa soạn xe loan, thẳng tới Trường đình nghinh tiếp. Quân thám tử hay trước, trở lại tâu cho Chung hậu hay rằng:
- Có Ngự giá thân chinh.
Chung hậu liền xuống ngựa và dẫn vợ chồng Điền Côn, Điền Đơn và bảy vị Nguyên nhung thẳng tới Trường đình thi lễ. Tuyên vương cầm tay Chung hậu mà nói rằng:
- Trầm biết Ngự thê đi phó hội bận nầy công khó biết bao nhiêu, hồng phước của trẫm rất nhiều, trời mới khiến Ngự thê xuống mà giúp nước.
Nói rồi vợ chồng dắt tay vào ngồi, các tướng đều tới triều bái. Tuyên vương xem thấy mừng rỡ vô cùng, kế thấy Yến Anh cũng tới triều bái nữa. Tuyên vương mới phán hỏi:
- Tể phủ đi phó hội công việc thế nào, hãy thuật lại cho Quả nhân nghe thử?
Yến Anh thuật lại các việc cho Tuyên vương nghe, rồi mới nói tới việc Điền Đơn hạ san tìm mẹ, bốn lần sát phá trùng vui, nhờ cớ ấy mới đắc thắng ban sư, lại thêm được bảy vị Tổng binh qui thuận. Tuyên vương nghe tâu đỏ mặt tía tai mà phán rằng:
- Trẫm có Điền Côn là con minh linh nghĩa tử, chớ trẫm có biết Điền Đơn là con ai ở đây?
Yến Anh tâu rằng:
- Bệ hạ sao hay quên như vậy, không nhớ lúc Đàm thành bị khốn hay sao? Lúc Ngu thần đi thỉnh Quốc mẫu về cứu giá, rồi đó ba hôm đổi dạ dung mà thành thai dựng, tôi đã có chiếm một quẻ để tại Tư thiên làm chứng, rồi sau tới Kỳ bàn hội sanh tại Sàn Long Tri, vì đương lúc quân Sở tứ vi, nên Quốc mẫu phải bỏ Thái tử tại nơi hang núi. Quốc mẫu viết huyết thơ đủ ngày, giờ, năm, tháng; Mạnh Công gặp thâu dưỡng làm con, Mộc Trù Quân lại đem về ở trên non, ba năm học tinh thông võ nghệ, nay người phụng sứ mạng hạ san tìm mẹ, ấy là trời đã cho cốt nhục tuơng phùng. Lời ngay phân tỏ với cửu trùng, xin Bệ hạ chớ đem lòng nghi ngại.
Tuyên vương nghe như người mới tỉnh giấc chiêm bao, bèn nói rằng:
- Vương nhi hãy tới đây cho trẫm xem thử.
Điền Đơn bước lên quỳ lạy, Tuyên vương cầm tay đỡ dậy mà khen rằng:
- Hình dung phương nghi như trẫm, mặt mày chẳng khác Quả nhân, thiệt là Điền gia hậu duệ cho nhân, vậy mà ta trách Ngự thê sao về không nói lại.
Chung hậu tâu rằng:
- Lúc Đàm thành long thai thổ dựng, nào ai có biết ở đâu, tới Kỳ bàn sanh sản về sau, lại bị binh Sở bốn phương mai phục, cực chẳng đã mẹ con lìa cách, mắc chiến tranh nên không nhớ tới việc mình, ai ngờ nay con đã trưởng thành, nhờ Sư phụ biểu tới giải vây nhìn mẹ.
Chung hậu nói rồi lụy tuôn lai láng. Tuyên vương bèn ủy dụ khuyên lơn rằng:
- Ấy là nhờ hồng phước Quả nhân, nên Vương nhi mới được hiếu trung vẹn vẻ.
Nói rồi, liền truyền cho Ngự lâm quân dọn bày tiệc rượu, đặng khao thưởng ba quân. Tiệc rồi, sáu vị Nguyên nhung tâu xin về nước. Tuyên vương mới nói rằng:
- Ngự thê trẫm vào chỗ Long đàm hổ huyệt, nay bình an cũng nhờ công ơn sáu vị Nguyên nhung, hãy về Lâm tri bày tiệc hạ công, cho thỏa chút tấm lòng báo đáp.
Sáu vị Nguyên nhung cứ tâu xin về, Chung hậu nói:
- Việc nầy cũng không nên ép, thuận theo lòng chúng tướng thời hơn.
Bèn truyền quân chánh ty viết sáu đạo biểu văn, tạ ơn vua sáu nuớc, còn lễ vật một ngàn thùng đầy đủ, bạc vàng mỗi vị trăm đài, lương thảo cấp đủ ba ngàn và miễn mỗi nước ba năm cống lễ. Sáu vị Nguyên soái tạ ơn lui ra, thâu nhận lễ vật đủ hết, rồi từ biệt nhau ai trở về nước ấy.
Chung hậu lúc nầy kêu Tôn Long, Tôn Hổ tới gởi lời về thăm công chúa Yên Đơn, cha con Liêm Pha với vợ chồng Đông Lộ vương, anh em cô cháu đều cùng nhau rơi lụy.
Nói về Tuyên vương với Chung hậu, khi sáu vị Nguyên nhung từ giã lui rồi, bèn truyền phán pháo hộ giá về thành bá quan đều đi theo sau hát ca vui vẻ! Về tới triều môn, thẳng vào Kim loan điện vợ chồng ngồi nơi long ỷ, bá quan triều bái xong rồi. Tuyên vương phán hỏi rằng:
- Yến quân sư đi phó hội về, vậy chớ bộ công lao ở đâu, xin đưa cho trẫm xem thử?
Yến Anh liền truyền quân chánh ty đưa bộ dâng lên, Tuyên vương xem từ đầu đến đuôi, trước sau đánh có ba trăm trận, công Điền Đớn thứ nhất sát phá trùng vui có bốn lần. Tuyên vương xem rồi cả đẹp mà rằng:
- Vương nhi hình thù có bảy thước, mà võ nghệ địch hơn muôn người, trẫm phong làm Tây lỗ vương, bổng thưởng một năm hai vạn, lại cho phép đầu đội mão Tam sơn khảm ngọc, mình mặc áo tố long bào, truyền công quan kíp lập phủ tạo hoàn thành rồi sẽ thiên cư di trú.
Điền Đơn cúi đầu tạ ơn, Tuyên vương lại sắc phong cho mấy tướng qui hàng, như vầy: Lỗ Quốc Anh chức Kinh thành đại tướng quân; Vương Bình làm chức Ngũ dinh binh mã đề đốc; Tề Trih, Tề Phụng làm chức Tả hữu phó đô; Lữ Long, Đào HỔ làm chức Tả hữu quân đô đốc; Ngô Khởi làm chức Lâm tri tổng lãnh tướng quân. Chúng tướng đều tạ ơn vui mừng, có một mình Ngô Khởi làm cách buồn rầu, Tuyên vương mới phán hỏi rằng:
- Chúng tướng ai nấy thảy đều vui vẻ, sao khanh sắc coi như buồn, hay là không bằng lòng qui phục Quả nhân, trẫm cho phép phân trần tõ rõ.
Chung hậu tiếp lời nói rằng:
- Ngô Khởi ở Lỗ bang làm phò mã. Lỗ Lâm công chúa là chánh thê, vợ chồng ân ái nhiều bề, nên gã muốn trở về quê quán.
Tuyên vương gật đầu mà rằng:
- Đấng nam nhi tứ phương là phận sự, vậy nên có câu: Bốn biển làm một nhà, lẽ thường tình ai lại không nhớ nhớ cửa nhớ nhà, nhưng mà đấng anh hùng chẳng phải như loài túi cơm giá áo, khuyên đó đừng đem lòng phiền não, hãy ở đây mà hôm sớm với Quả nhân.
Ngô Khởi không biết tính làm sao, cực chẳng đã phải lau nước mắt mà tạ ơn Thiên tử, Tuyên vương lại phán rằng:
- Còn Yến Anh tề phủ và vợ chồng Điền Côn theo phò Ngự thê phó hội có công, gia phong cho quan hàm nhất cấp, vàng ròng thưởng cho mười dập, (một dập là mười lượng) gấm lụa ban cấp ngàn cây, truyền nội thần dọn tiệc dâng lên, Tuyên vương rót ba chung ngự tửu, đứng dậy đưa cho Chung hậu mà nói rằng:
- Ngự thê có công cùng xã tắc, đã phong làm Chiêu dương viện chánh cung, nay chẳng còn chức chi nữa mà phong, hãy uống ba chung rượu nầy mà đền công khó nhọc.
Chung hậu cũng đứng dậy tiếp lấy tạ ơn Thiên tử, còn hàng văn võ bá quan cũng đều thù tạc với nhau, vua tôi yến ẩm vui say, mãn tiệc rồi ai về dinh nấy.
Nói về ba cha con Quốc Văn đưa Thắng Hoa đi cống Tề, và dẫn theo ba ngàn binh cường tráng, dầm sương dãi gió, đạp tuyết tuông sao, đi chẳng bao lâu đã tới kinh thành Lâm tri, hỏi thăm người ta thì mới hay Chung hậu đã ban sư về triều rồi, Quốc Văn mới cả sợ bèn truyền quân phân ở riêng rải rác kẻo e lậu tiếng. Rồi ba cha con đi với Thắng hoa và trước ngọ môn, mà thông báo với Huỳnh môn quan rằng:
- Xin vào tâu cùng Thiên tử hay, có sứ thần nước Tống tới đây dâng biểu.
Quan Huỳnh môn tới Kim loan điện, nhằm lúc Tuyên vương với Chung hậu lâm triều, quan Huỳnh môn bước tới tâu rằng:
- Nay có sứ thần nước Tống còn đợi lịnh ở trước Ngọ môn.
Tuyên vương hạ chỉ cho vào, Quốc Văn tới trước Kim loan điện, triều bái xong rồi, quì tây dâng biểu, Thị thần tiếp lấy đưa lên cho vua xem. Tuyên vương coi một hồi lâu rồi đưa lại cho Chung hậu, Chung hậu tiếp lấy xem qua mỉm cười. Tuyên vương hỏi:
- Việc ấy Ngự thê có bằng lòng chăng?
Chung hậu tâu:
- Việc đó tự nơi Bệ hạ. Thần hậu đâu dám phò lời, hãy đòi mỹ nhân vào đây cho Thần hậu xem tường diện mạo.
Quan Huỳnh môn vâng lịnh ra trước Ngọ môn dẫn Thắng hoa và hai người anh vào trước Kim loan điện, triều bái xong rồi. Chung hậu thấy Thắng Hoa cốt cách phương phi, hình dung yểu điệu thiệt là người hiền lương đức hạnh, lại rõ ràng là một vì sao Mẫu đơn tinh giáng thế. Chung hậu xem rồi liền bước xuống cầm tay Thắng hoa đỡ dậy mà rằng:
- Vương muội hãy bình tán.
Thắng Hoa đứng dậy tạ ơn. Tuyên vương thấy Thắng hoa mày liễu má đào, hình hoa vóc ngọc trogn bụng đã mừng quýnh, mà còn e nỗi Chánh cung, nay thấy Chung hậu có ý ân cần, thì lại mừng thêm hơn nữa, bèn hỏi rằng:
- Việc ấy làm sao phân xử, xin Ngự thê nói lại cho trẫm nghe?
Chung hậu tâu:
- Người này đáng phong làm Cung viện, cùng Bệ hạ vầy duyên cá nước trăm năm.
Tuyên vương nghe nói đã mừng thầm, mà giả làm bộ nói:
- Ngự thê đừng có nói giễu, trẫm chẳng muốn dùng người ấy đâu.
Kế Yến Anh bước ra tâu rằng:
- Ngu thần hôm qua xem thiên tượng, thấy Bệ hạ có sao Hỷ tinh. Nương nương đã hứa lời. Xin bệ hạ phong cho Tân nhân một chức chi trong cung viện.
Tuyên vương nghe Quân sư tâu vậy, liếc mắt ngó Chung nương nương, Chung hậu đã biết ý Tuyên vương, mới nói thầm rằng:
“Lão này lửa dục đã đỏ như chế dầu, lại giả bộ làm kiêu làm cách”.
Nghĩ như vậy vừa cười vừa tâu rằng:
- Bệ hạ chớ đem lòng phiền muộn. Thần hậu xin đỡ lời phong cho Thắng hoa làm chức Nam cung phi.
Tuyên vương nói:
- Chức Nam cung là tại Ngự thê phong lập, từ nay về sau nhớ đừng sanh sự thi phi đa!
Chung hậu lại nói:
- Chung Thoại Hoa Tương giang đã bỏ mạng, còn hai anh cũng trở lại quê nhà, Thầy hậu ở đây chẳng có thân thích gần xa. Nam cung Thắng hoa cũng như cốt nhục ruột rà, nếu như bỗng hướng tiêu xài bất túc, thời Thần hậu sẽ ban cấp thêm cho.
Tuyên vương nghe nói cười mơn, biểu Thắng Hoa tới tạ ơn Quốc mẫu. Thắng Hoa tới lạy tạ Tuyên vương và Chung hậu xong rồi, nội thị rước Thắng Hoa thẳng tới Nam cung mà cư trú. Khi Chung hậu đã phong Thắng Hoa xong rồi, bèn đòi Quốc Văn lên đền, Chung hậu mới xem qua, thì lắc đầu mà than thầm rằng:
“Người này chắc là gian giảo, họa phước biết đâu mà dò, tiếc thay! Cha con chẳng đồng lòng, hèn chi lời tục ngữ có nói: ‘Cây đắng mà sanh trái ngọt là vậy’.” Than rồi, bèn nói với Quốc Văn rằng:
- Quốc trượng nay là một vị Vương thần Tề quốc, gia phong làm chức Nguyên nhung bảo giá, sai người rước gia quyến tới đây mà ở, sẽ cùng nhau vui hưởng thái bình.
Ba cha con Quốc Văn tạ ơn triều đình, lại thấy Yến Anh tâu rằng:
- Có Cao vương phủ không ai cư trú, xin Trịnh thái sư tới đó nghỉ ngơi.
Thiên tử nghe tâu nhận lời, rồi bãi triều ai về dinh nấy.
Nói về Tuyên vương bãi chầu rồi, thì thẳng tới Nam cung. Nội thần vào báo lại cho Thắng Hoa hay. Thắng Hoa nghe tin lật đật chạy ra nghinh tiếp. Thiên tử vào ngồi giữa trong cung. Thắng Hoa làm lễ triều bái. Tuyên vương cầm tay đỡ dậy mà rằng:
- Vợ chồng là niềm ân ái, chẳng nên thủ lễ nghĩa làm chi cho phiền.
Thắng Hoa tâu:
- Sách có chữ: Quân thần giao kính, lại có câu: Phu vi thê cang, thánh hiền xưa người đã dạy rõ ràng, tiên tề gia nhi hậu trị quốc.
Tuyên vương cười xòa lên và khen phải, rồi vợ chồng dắt tay lên ngồi nơi kim ỷ. Kế thấy nội thị dọn tiệc dâng lên, vợ chồng yến lạc vui say, đêm ấy Tuyên vương ở lại Nam cung an nghỉ. Tuyên vương thức dậy sửa soạn lâm triều, còn Thắng Hoa lại riêng lo điều ký thác.
Nói về Thắng Hoa, khi Tuyên vương lâm triều rồi, ngồi một mình nhớ tới việc Nghi vương và Lý hậu lo mưu ám hai, mới sai thân phụ đưa mình qua đây. xét lại Chung hậu là người hiền đức, còn mình đã trót bề trao thân gởi phận cho người, vận nước Tề hưng thạnh là tại số trời, ta đâu dám đem lòng phụ bạc; chuyện này thật là khó lắm, hiếu tình đâu có lẽ vẹn toàn, nếu chẳng vâng lời thời bất hiếu với bất trung, còn như muốn ra tay, thì e nỗi không toàn tánh mạng, suy đi nghĩ lại, lụy ứa dầm dề, bèn truyền cung nữ sắm sửa kiệu xe, tới thương nghị với Chiêu dương chánh hậu. Khi Thắng Hoa đi tới Chiêu dương cung, nội giám vào tâu cho Chung hậu hay rằng:
- Có Nam cung tới triều kiến.
Chung hậu nghĩ rằng:
“ Người này vốn là người đức hạnh, ngày sau có ơn cứu cấp Điền Nguyên”.
Nghĩ rồi truyền nội giám mời Thắng Hoa và cung. Khi Thắng Hoa tới cung triều bái, Chung hậu cầm tay đỡ dậy rằng:
- Đã kết làm em chị, thời bỉ thử bất phân, hãy ngồi cùng nhau trò chuyện ân cần.
Nam cung từ chối không dám ngồi, Chung hậu không nghe, dắt tay lên ngồi, Chiêu dương rót rượu mừng Nam cung, Nam cung cũng rót lại tạ ơn Chiêu dương. Đương khi trò chuyện với nhau, Thắng Hoa bỗng rơi lụy ngọc, Chung hậu bèn hỏi:
- Vương muội có điều chi tâm sự, xin phân tỏ cho Ai gia tường.
Thắng Hoa nói:
- Như Quốc mẫu có rộng ơn tha tội, thời tiểu phi mới dám tỏ bày.
Chung hậu nói:
- Ai gia chẳng chấp trách Nam cung, nếu có sự chi ta cũng lo mưu giúp đỡ.
Thắng Hoa bèn thuật hết các việc Nghi vương sai cha mình dùng kế mỹ nhân lo ám hại Tuyên vương và Chung hậu, lại có tính thiết lập Kim hoa hội, ngày sau mời Tuyên vương tới chơi tiết Trung thu, phục toàn binh tướng trong nhà, đặng toan bề chước độc. Kế nói rằng:
- Quốc mẫu ôi! Tiểu phi như chẳng nói ra thì bất hiếu với phụ thân. Quốc mẫu có kế chi điều đình, thời thần thiếp cám ơn vạn bội.
Chung hậu nói:
- Vương muội dầu chẳng nói, thì Ai gia cũng đã biết rồi, dẫu cho Nghi vương và Quốc trượng tính kế chi lớn bằng trời, thì cũng không làm chi Ai gia đặng. Vương muội hãy bằng lòng an dưỡng ở đây với ta chung hưởng giàu sang, còn như Thiên tử có bắt tội lây vạ chăng, thì có Ai gia gánh vác.
Thắng Hoa tạ ơn, rồi hai người ngồi lại ăn uống chuyện vãn cùng nhau. Tiệc xong rồi, Thắng Hoa từ tạ lui chân. Chung hậu lại ân cần dặn bảo rằng:
- Vương muội đừng nói chi với Thiên tử, để việc tới đó sẽ hay.
Thắng Hoa dạ dạ vâng lời, bước lên kiệu trở về Nam viện.
Nói về Trịnh Quốc Văn, đặng phong làm chức Thái sư, mới sai người về bên Tống rước gia quyến tới ở nơi Cao vương phủ. Còn ba ngàn binh phân tản ra ở khắp thành Lâm tri, người đi làm thầy làm thợ, kẻ thì đi bán đi buôn, đều thông tin Trịnh thái sư, sẽ cùng nhau ứng việc. Bữa nay gần ngày giai tiết, Trịnh thái sư mở tiệc yến điện, cùng nhau hỉ hạ đoàn viên, tiệc vừa tới canh hai mới mãn. Quốc Văn mới nói với phu nhân rằng:
- Tuyên vương là một người háo sắc, con mình vào cung đã một tháng không thấy trở về thăm, sợ con mình tán tận lương tâm, làm cho cơ quan tiết lộ, nay vừa tiết Trung thu trăng rằm tỏ rõ, phu nhân giả lâm bịnh nằm đó thở than, hội Kim hoa thết lập cho vẻ vang, lão sẽ vào tâu với Tuyên vương tới đây dự tiệc, phục binh mã ào ra giết chết, lấy Lâm tri như trở bàn tay, phu nhân coi kế nọ có hay, phải kíp truyền gia đinh dọn dẹp. Phu nhân nói:
- Việc quốc gia đại sự, chẳng nên nói với đàn bà, nhưng Chung hậu nó có mưu quỷ thuật tà, thiếp sợ ăn qua không nổi, bề vinh hiển ở đâu chưa thấy, sự tai ương đã hại hết cả nhà, làm người nếu chẳng thấy lo xa, nước tới chân rồi chạy ra sao cho khỏi?
Quốc Văn nghe vợ nói như vậy bèn mắng rằng:
- Mẹ con bây là đồ phi nghĩa, ăn lộc nước chẳng biết trả ơn vua.
Nói rồi rút gươm ra muốn tới chém phu nhân, anh em Trịnh Hoàng can rằng:
- Xin phụ thân bớt giận, để cho từ mậu thuận theo.
Quốc Văn lại mắng nhiếc om sòm. Phu nhân phải nghe lời, lên giườn nằm trá bịnh. Quốc Văn thấy vợ thuận tình, một đêm đó nằm không an giấc, chẳng bao lâu nghe trống điểm canh năm, cha con dậy sửa soạn vào triều tâu cùng Thiên tử. Khi cha con dẫn tới hàng cung, bá quan thảy đều đông đủ, kế giây lát Tuyên vương lâm triều. Quốc Văn bước ra tâu rằng:
- Ngu thần mong ơn Bệ hạ, đem ơn gia quyến tới Lâm tri, sự chẳng may thần thê cảm mạo phong sương, điều trị đã không phương ứng nghiệm, nên tôi phải cầu thần khẩn phật, thần linh mới cho một bài xâm như vậy, lời thiệt tôi phải tâu bày, xin Thánh hoàng soi xét.
Quốc Văn tâu rồi, dâng bài xâm lên, thị thần tiếp lấy dâng cho vua xem. Tuyên vương dở ra coi, thấy có tám câu như vầy:
Một tấm lòng trung thuận,
Quỷ thần cũng biết cho.
Bịnh hôn trầm quá lẽ,
Như cây khô mùa thu.
Tiên đơn nào linh nghiệm.
Uống thuốc uổng công phu.
Thấy chân long mới mạnh,
Chẳng khác như linh phù.
Thiên tử xem rồi gật đầu, cũng tưởng là thiệt, còn Quốc Văn lại giả làm bộ khóc tấm tức tấm tưởi. (Nguyên là Quốc Văn đặt ra tám câu đó, nên giả làm cách bi thiết cho Thiên tử động lòng). Tuyên vuơng khi ấy mới phán rằng:
- Thôi! Để trẫm tới thăm nhạc mẫu, đặng cứu bịnh người trầm kha.
Quốc Văn lạy tạ ơn và tâu rằng:
- Mới hôm nọ, vua nước Tống có ban qua cho tôi một vật quý, gọi lạ cây Kim hoa và ba bốn trái Tây qua là dưa phương Tây, tôi còn để lại nhà rất nên yêu tiếc, bữa nay là ngày Trung thu thưởng nguyệt tôi xin lập hội Kim hoa, ngửa trông Thánh giá tới nhà, chơi trăng với xem hoa cho mãn tiệc.
Nói về Tuyên vương khi bãi triều rồi, đi thẳng tới Nam cung, Thắng Hoa vội vã rước mừng, vợ chồng đều ngồi nơi kim ỷ trà nước rồi, Tuyên vương thuật lại các lời Quốc Văn tâu cho Thắng Hoa nghe rồi lại hỏi rằng:
- Trẫm đã hứa hai lời thì Quân sư tâu bảo hỏi Ái khanh sẽ biết. Vậy chớ việc ấy nên không thì Ái khanh nói thiệt cho thỏa tình chàng rể với bà gia.
Thắng Hoa nghe hỏi như vậy, thời mồ hôi ra dầm mình, mới nghĩ thầm rằng:
- Cha mình làm kế như thế, chắc là chết cả nhà, vợ chồng đà tình nghĩa tiêu ma, anh em lại thịt da tan nát.
Thiên tử thấy Thắng Hoa làm thinh khỏi trả lời, lại hỏi rằng:
- Việc chi mà Ái khanh không nói chắc là có duyên cớ chi chớ chẳng không?
Thắng Hoa thấy Thiên tử cứ theo hỏi mãi, mới tâu rằng:
- Thiếp vẫn nghe: vua chẳng nên tới dinh tôi, quan chẳng nên tới nhà dân, cha chẳng nên tới phòng con, nếu trái lẽ thì ắt sanh tai hại, còn như sự Chúa thượng muốn đi thăm mẹ thiếp, việc phải hỏi Chánh cung.
Tuyên vương nói:
- Việc nhỏ mọn như vậy, hỏi Chánh cung làm chi cho sanh ra sự khó lòng, vả lại mẹ của Ái khanh là nhạc mẫu của trẫm, có bịnh hoạn tới viếng thăm là sự phải.
Khi vợ chồng đang ngồi bàn luận phải trái, kế thấy Cung nhân dọn rượu dâng lên, cùng nhau thù tạc phỉ nguyền, một lát trời đà vừa tối, loan phụng vào phòng chung gối, gió mưa vầy cuộc đá vàng, biết bao nhiêu sự đẹp tình thương, kể đâu hết trong trường dục hải.
Đây nói về cha con Quốc Văn về tới phủ rồi, vào thuật lại cả việc cho phu nhân nghe, nội nhà đều mừng truyền Trịnh Hoành với Trịnh Xuân đi thông tin cho chư tướng hay, giây lát tựu tới Vương phủ mà ra mắt Quốc Văn.
Quốc Văn nói rằng:
- Chư tướng có lòng báo quốc, hôm nay phải ra sức mà giết vua Tề.
Các tướng ai cũng bằng lòng, Quốc Văn đem ra sau hậu đường mà phân phát như vầy: Trần Trung, Trần Hộ, hai tướng lãnh một ngàn quân mai phục hai bên cửa phủ, hễ nghe tiếng đồng la khởi hiệu, thời vừa binh ra vây bắt vua Tề; Tiết Phương, Tiết Đạt hai tuớng lãnh một ngàn binh, mai phục sau hậu viện, hễ nghe đồng la khởi hiệu, thời cũng vùa binh ra vây phủ vua Tề. Vương Khảo, Đồng Dõng, Trần Nghĩa mỗi người lãnh hai trăm năm chục tên quân, mai phục ở trong phủ, như thấy Tuyên vương tẩu thoát, thì áp ra mà giết mấy người bảo giá theo hầu, đồng lòng hiệp sức với nhau, chớ cho một người thoát khỏi. Còn Trịnh Xuân thời trong mình giấu một lưỡi dao cho sắc, dâng rượu rồi thì múa cây Kim hoa cho Tuyên vương xem, thừa cơ mà giết đặng vua Tề, trong công bộ ghi cho bực nhất. Còn Trịnh Hoành thời vừa lúc Tuyên vương uống rượu, ra múa guơm trợ lực làm vui, đương lúc chúng nó vô tình, sẽ kiếm thế mà giết cho đặng. Còn Hà Băng, Lý Thuân, Lưu Thành và Đào Năng, mỗi tướng cầm một cái đồng la, nổi đồng la làm hiệu, như ai chẳng tuân theo quân lịnh, thì chém đầu tức thì. Chúng tướng vâng lịnh lui ra, ai nấy giữ theo phần việc.
Qua ngày rằm, Tuyên vương lâm triều, bá quan triều bái xong rồi, Thiên tử truyền Nội thần dọn tiệc, mà thưởng yến bá quan, vua tôi hỉ lạc đoàn viên, vui mừng bữa Trung thu giai tiết, Tuyên vương nghĩ tới Chung hậu dựng nên công nghiệp, sai người vào mời dự tiệc Trung thu. Nội thần vâng chỉ chạy tới Chiêu dương viện tâu bày sau trước. Khi Chung hậu nghe Nội giám tâu như vậy sực nhớ lại mấy lời của Nam cung. Tính ra, hôm nay Thiên tử có tai họa lâm thân, nếu mình có cản lại nói rằng mình xấu. Bèn nghĩ ra một kế nói với Nội giám rằng:
- Hãy ra tâu với Quốc quân rằng: “Ai gia trong mình có bịnh”.
Nội giám cúi đầu vâng lịnh, tới Kim loan tâu lại cho vua hay.
Đây nói về Thắng Hoa khi nghe Tuyên vương nói cha mình lập Kim hoa hội, mời Thiên tử tới chơi, không biết kế chi, bèn tới cầu cứu với Chung hậu. Nội giám vào tâu tỏ rõ rằng:
- Có Nam cung tới hầu.
Chung hậu nghe tâu gật đầu, mới ra dẫn vào sau hậu cung trò chuyện. Thắng Hoa thưa:
- Nghe hôm qua Thiên tử nói, cha tôi có thượng điện, mời Thiên tử tới chơi, tôi đã can khéo một hai lời mà Thiên tử cũng đòi đi cho được, tôi đã tính không ra chước, cúi xin Quốc mẫu đừng cho Thiên tử đi.
Chung hậu nói:
- Việc đó chẳng hề chi. Vương muội đừng nghi ngại, mình can Thiên tử sao phải, để tới đó cho thất vía kinh hồn, một lần mới biết dại khôn, kẻo nói chúng ta hay sanh sự.
Thắng Hoa tạ ơn lui về cung.
Khi Tuyên vương nghe Nội giám ra tâu:
- Chung hậu có bịnh.
Liền truyền bãi yến, lên kiệu đi thẳng tới Chiêu dương cung, Điền Đơn, Điền Côn, và Yến Anh hộ giá theo sau, Thiên tử đi tới Cung môn, Nội giám vào tâu với Chung hậu rằng:
- Có Thiên tử giá lâm.
Chung hậu truyền Nội thần đi ra tiếp giá, Nội thần vâng mạng, ra trước cung môn, quì xuống tâu rằng:
- Nương nương có bịnh trong mình, cho nô tỳ ra đây tiếp giá.
Tuyên vương thẳng vào thẫm cung, thấy Chung hậu nằm trên phụng tháp, bèn hỏi rằng:
- Trẫm hay tin Ngự thê có bịnh, tới viếng thăm chậm trễ chớ phiền.
Chung hậu nghiêng mình tâu rằng:
- Thần hậu cam thất lễ, xin Thiên tử thứ tha.
Tuyên vương cầm tay Chung hậu an ủi, vợ chồng trò chuyện cùng nhau, Tuyên vương nói:
- Quốc Văn là cha Trịnh phi, hôm qua tâu mời Trẫm tới nhà. Trước là xem cây Kim hoa, sau ăn Tây qua và chơi trăng Trung thu giai tiết. Trẫm có hỏi Nam cung Trịnh thị, thì nó nói phải hỏi Chánh hậu sẽ hay, việc ấy có nên đi hay là không? Thôi Ngự thê phán cho trẫm rõ.
Chung hậu hỏi:
- Vậy chớ Bệ hạ đã trả lời Quốc trượng hay chưa?
Tuyên vương nói:
- Trẫm đã hứa lời với Quốc trượng rồi, tối nay sẽ tới.
Chung hậu nói:
- Thiên tử không nói chơi, nay Bệ hạ đã hứa lời, không đi thời sao đặng.
Tuyên vương nói:
- Bây giờ trời cũng tối, cho Trẫm kiếu từ Ngự thê mà đi luôn.
Chung hậu lại kêu Điền Đơn với Điền Côn tới, dặn nhỏ rằng:
- Phải làm như vậy như vậy.
Hai con vâng mạng lui ra, Chung hậu lại nói với Tuyên vương rằng:
- Như Bệ hạ đi tới phủ Quốc trượng chẳng nên đem quân Ngự lâm đi theo làm chi.
Tuyên vương nói:
- Quốc trượng là một người quốc thích, chẳng có việc chi đề phòng.
Nói rồi vợ chồng từ biệt nhau, Tuyên vương lên ngựa đi trước, anh em Điền Đơn với Yến Anh đi bảo giá theo sau. Khi đi khỏi Chiêu dương cung, ra ngoài Hoành thành, thấy nhà hương đèn rực rỡ, chốn chốn đều kết tụi treo bông, vua tôi xem thấy vui lòng, đi giây lát tới Trịnh phủ. Gia nhân chạy vào thông báo, cha con Quốc Văn đi ra quỳ lạy vội vàng tâu rằng:
- Ngu thần thất lễ tiếp nghinh, xin Bệ hạ tha tội.
Vua tôi thảy đều xuống ngựa, cha con rước vào trung đường, anh em Điền Côn xem sau ngó trước kỹ càng, đi hết thảy là năm từng cửa đông. Khi tới nơi, Tuyên vương vào ngồi chính giữa, anh em Điền Đơn đứng bảo giá hai bên, cha con Quốc Văn triều bái xong rồi, Tuyên vương mới phán rằng:
- Nay trẫm tới đây, trước là thăm bịnh Nhạc mẫu, sau là vầy hội Kim hoa, bây giờ Nhạc mẫu nằm ở đâu? Để trẫm vào thăm cho thỏa tình con rể.
Cha con Quốc Văn tạ ơn, rồi dẫn đường đi trước, Thiên tử với mấy người theo sau. Nữ tỳ vào báo cho phu nhân hay rằng:
- Có Thiên tử giá lâm.
Phu nhân biểu con tỷ nữ là Mai Hương quỳ xuống thềm tiếp giá, vua tôi đi thẳng vào ngọc sàng, phu nhân làm như bộ muốn ngồi dậy mà ngồi không nổi, rơi lụy tâu rằng:
- Thần thiếp mong ơn Bệ hạ, dẫu có thác cũng còn cám đội đức Triều đình.
Tuyên vương nói:
- Ngự nhạc mẫu trong mình không giỏi, nên trẫm đi tới viếng thăm, xin Nhạc mẫu hãy an dưỡng tâm thần, để cho tật tiêu bịnh tán.
Phu nhân tạ ơn, rồi nghiêng mình, nằm xuống. Thiên tử và mấy người lại đi ra trung đường, kế thấy gia đinh dọn tiệc dâng lên đủ các món sơn trân, hải vị. Quốc Văn đứng hầu dâng rượu, cùng nhau uống đâu được vài tuần, Quốc Văn tâu rằng:
- Trong tiệc rượu, cùng nhau uống đâu làm thú, tôi có thằng con võ nghệ cũng tầm thường, xin cho nó múa kiếm và đường, ngõ đặng giúp vui trong tiệc.
Tuyên vương nhận lời, Trịnh Xuân nai nịt sửa soạn, cầm cây Kim thương bước tới, bái Thiên tử rồi múa đủ bốn phương tám hướng như rồng bay qua biển, như cọp lìa rừng. Tuyên vương xem thấy khen ngợi tưng bừng, còn anh em Điền Đơn thì cười, cho là đồ vô dụng.
Trịnh Xuân vừa múa vừa ngó qua liếc lại, thấy anh em Điền Đơn cứ theo coi chừng không có chỗ nào hở mà hạ thủ, lúc ấy đã mệt quá mới vòng tay đứng dừng lại mà thở dài. Tuyên vương mới nói rằng:
- Quốc cựu hãy tạm nghỉ, rồi giây lát sẽ múa nữa cho trẫm xem. Còn bữa trước Quốc trượng nói: Cây Kim hoa, vậy chớ nó ở đâu? Không đem ra cho quả nhân coi thử.
Trịnh Hoành nghe nói cả mừng, liền khiến gia đinh khiêng cây Kim hoa tới, để trước ngự tiền; Tuyên vương xem thấy đầy những đồ trân châu mà kết làm bông trái, nên ánh sáng chói ra ngàn trùng, lá vàng nhánh bạc lunh lay, năm sắc nhuộm nên rực rỡ và bề cao có hơn năm thước, mà vật ấy đựng trong một cái kim bồn. Tuyên vương bèn khen rằng:
- Cây nầy thiệt là vô giá.
Kế đó Quốc Văn lại dâng Dưa tây lên, Tuyên vương dùng rồi, cũng khen là gia vị. Rồi uống rượu thôi túy lúy, nào lo chi tai họa lâm thân.
Đây nói về Chung hậu, cứ trằn trọc nằm không an giấc, tuy đã có hai con đi theo bảo giá, nhưng mà còn e chúng quả khó đang, bèn tả một đạo mật chỉ vội vàng, sai Nội giám đem tới Vương Bình và Quốc Anh Nguyên soái, dặn phải mau mau dẫn năm ngàn binh cường tráng, tới mai phục ngoài Trịnh phủ Thái sư, hễ nghe đồng la nổi hiệu trong phủ tức thì phá cửa phủ mà vào cứu giá. Nội thám vâng lịnh đưa mật chỉ tới cho hai người. Hai ông ấy nghe qua hồn rụng phách rời, cùng nhau vội vã điểm năm ngàn binh đem đi ứng tiếp.
Đây nhắc lại về Kim hoa hội, đêm đã canh hai, Tuyên vương hơi rượu đà xoàng xoàng, Quốc Văn thấy vậy lòng càng hoan hỉ. Liếc mắt ngó, Trịnh Hoành biết kế, bèn cầm cây Kim hoa múa lia múa lịa, vừa đi vừa múa gần kề tới chỗ Tuyên vương ngồi, anh em Điền Đơn thấy sự lạ rồi liền đứng dậy mỗi người che mỗi phía. Điền Côn lúc này rất lanh cặp mắt, thấy Trịnh Hoành vừa rút lưỡi dao ra liền dặn Điền Đơn ở đó giữ gìn sự bảo giá. Còn mình tức thì hươi gươm nhảy qua đánh với Trịnh Hoành. Mới có ba hiệp, mà Trịnh Hoành đã bị đứt cổ. Trịnh Xuân thấy anh mình bị sát tử, bèn hươi thương tới đâm nhầu, Điền Côn khi này mới ra tay, liền dùng thế trá bại. Trịnh Xuân lấy làm đắc ý đuổi theo. Than ôi! Thời vận nghiên nghẻo, bị một đá văng xa mười thước, té xuống đất tức thì chết tươi. Quốc Văn thấy vậy rụng rời, muốn kiếm thế tầm phương tẩu thoát, mà không kịp, liền bị Điền Côn bắt được. Khi ấy bốn tên gia tướng của Tống đều nổi hiệu đồng la, phục binh bốn phía áp ra. Điền Côn tính thế chạy đà không khỏi, bèn nổi nóng mắng la inh ỏi; và va đầu vào Quốc Văn vào nơi trụ đá chết tươi. Thương thay! Họa phước bởi trời, lòng báo quốc bỏ mình nơi khác địa. Điền Đơn lúc này thừa kế, tả xông hữu đột, giết binh Tống như chém cây, còn Điền Côn thời bảo giá Tuyên vương, với phò hộ Quân sư Yến tử.
Nói về Vương Bình và Lỗ Quốc Anh vâng mật chỉ của Chung hậu, tới mai phục ở ngoài Trịnh phủ, qua đầu canh hai nghe trong phủ nổi tiếng đồng la, tức thì truyền quân phá cửa xông vào, thấy Điền Côn còn đang đánh giết tưng bừng, hai tướng cũng hiệp lực mà chém luôn binh Tống. Kế đó hai người tới ra mắt Tuyên vương và bảo hộ hồi triều lập tức. Tuyên vương rất mừng rỡ! Yến Anh khi ấy nói rằng:
- Nếu Quốc mẫu chẳng phát cứu binh, thời vua tôi ta đã lầm tay phản nghịch.
Còn Chung hậu một đêm chẳng an giấc điệp, kế nghe tiếng gà đã gáy giục tan canh, bèn truyền Cung nữ sửa soạn hương xa, thẳng tới Kim loan điện tâu qua cùng Thiên tử.
Giây lát thấy Tuyên vương thượng điện, mặt còn tái mét như chàm, Chung hậu liền tiếp rước hỏi han, Tuyên vương thuật lại đầu đuôi các việc, rồi mắng rằng:
- Con Thắng Hoa tiện tỳ! Nó dám đồng mưu với cha nó mà hãm hại Quả nhơn, mau bắt tới đây chém quách lấy đầu, trừ cho hết những loài gian ác.
Tri diện tuớng quân vâng lịnh, đi trong giây lát dẫn Nam cung tới trước Kim giai.
Khi Thắng Hoa tới Kim loan điện, quỳ lạy và khóc ròng. Thiên tử bèn nổi giận hành hung, truyền võ sĩ tức thì trói lại, đưa ra pháp trường xử quyết chẳng tha. Quân võ sĩ vừa áp lại, Chung hậu bước xuống Kim giai quỳ lạy tâu rằng:
- Ấy là tại bệ hạ hay tin nên mắc, chớ Nam cung vốn thiện vô can, Nghi vương và Trịnh thái sư đã sắp công việc tại bên Hà nam, nên mới tới đây mà dâng mỹ nữ, lúc Thắng Hoa và cung được đôi ba bữa, đã đem các việc nói lại cho tôi hay rồi, lại cậy tôi tâu cho Bệ hạ tỏ tường, xin đừng tới Kim hoa hội. Ấy là lời kia đã tỏ trước, vậy chớ hôm nay Bệ hạ ở Nam cung nói phó hội, mà Thắng Hoa có tâu gởi điều chi chăng?
Tuyên vuơng thấy Chung hậu thủ lễ, liền bước xuống cầm tay dắt lên mà rằng:
- Vua chẳng nên tới dinh tôi, quan chẳng nên đến nhà dân, cha chẳng nên vào phòng con, và nó lại nói: Như Quả nhơn có muốn đi, thì hỏi Chánh cung sẽ biết, ấy là lời nó có nói, nhưng mà, sao cha nó đã âm mưu làm tình tiết, mà nó lại không nói thiệt với Quả nhơn?
Chung hậu tâu:
- Nam cung đã nói ý ra như vậy, sao Bệ hạ còn hay chấp nê, còn Thần hậu cũng không muốn nói ra làm chi cho tình tệ, để một lần như vậy mới thất kinh cho biết. Vả chăng tôi nghe lời xưa có nói: Tử bất đàm phụ quá, thần bất luận quân phi, như Trịnh vương muội thiệt là trung hiếu lưỡng đắc chí, chẳng phải là đồ gian phi như Hạ thị, muôn ơn Thánh hoàng thẩm nghĩ, mà tha tội cho Nam cung nhờ, vả lại Thần hậu đã cứu giá có công, dầu muôn tội cũng xin Bệ hạ rộng lòng tha thứ.
Tuyên vương nói:
- Như Ngự thê muốn tha tội cho Trịnh thị, thời trẫm cũng y lời, tội chết đã tha rồi, còn tại sống phải hành hình mới đặng.
Chung hậu lấy mắt liếc Yến Anh, Yến Anh hội ý liền bước ra tâu rằng:
- Nam cung thiệt con người trung chánh. Quốc mẫu đã bảo tấu xin tha, như nay Bệ hạ còn hành hạ làm chi, e bá quan bất phục.
Tuyên vương nói:
- Trẫm đã vị tình Chánh hậu, lại thêm có lời nói của Quân sư, một phen trẫm khá dung tình, nếu từ này về sau, còn gian dối ắt chẳng toàn tánh mạng.
Thắng Hoa nghe nói mừng quá, bèn cúi đầu lạy tạ ơn rồi lui về Nam viện.
Khi Thắng hoa tạ ơn Tuyên vương, trở về Nam cung rồi, Thiên tử mới thuật sự lại rằng:
- Khi hôm qua đương lúc nửa đêm ấy, nếu mà Ngự thê chẳng mật chỉ sai hai vị Nguyên nhung tới cứu, thì Trẫm ắt tánh mạng chẳng còn, xét lại thiệt Ngự thê cứu giá có công, vậy mau hãy dọn tiệc cho vợ chồng mình hỉ lạc.
Giây lát Nội thần dọn yến đưa lên, Tuyên vương rót ba chung ngự tửu mà đền công cho Chung hậu, Chung hậu cũng kính lại ba chung mà tạ tình Thiên tử. Kế giây lát, xảy thấy quan Huỳnh môn vào tâu rằng:
- Ngoài Hoàng thành phía đông nam, khi không đất sụp xuống một lỗ, bề rộng có một mẫu ba phân, bề sâu không có bao nhiêu mà kể, gió lạnh thổi lên kinh hãi, mù đen trông xuống lờ mờ, bá tánh thấy vậy ngẩn ngơ, không biết điềm lành hay dữ, vậy nên chúng tôi phải vào tâu tự sự, xin Thiên tử phân xử lẽ nào.
Tuyên vương nghe tấu kinh mang, bèn phán hỏi rằng:
- Việc đó hung hay là kiết, Ngự thê nghĩ ra có biết cùng chăng?
Yến Anh liền đứng dậy tâu rằng:
- Xin Thiên tử giá ngự tới xem, cho rõ ràng minh bạch đã.
Tuyên vương nhậm lời truyền Ngự lâm quân sửa sang xe giá. Tuyên vương và Chung hậu đi trước, bá quan thảy kéo theo sau, tới nơi xem lại kỹ càng, quả y như lời Huỳnh môn quan tấu. Tuyên vướng khi ấy lại đứng gần một bên mà ngó xuống, bị gió thổi lên rợn óc đầy mình, liền buông lời phán hỏi Yến Anh rằng:
- Địa huyệt điềm lành hay là dữ?
Yến Anh tâu:
- Sự họa phước thiên cơ mạc trắc, Ngu thần có dám chắc ở đâu, xin sai một tên tử tù, đi xuống trước coi có vật chi cho biết.
Thám địa huyệt, Chung hậu đổi chân dung,
Tới Thương sơn, Tuyên vương cưới Chánh hậu.
Tuyên vương nói:
- Quân sư chắc bị gió mà mang bịnh rét, nên nói những điều không trúng vào đâu, địa huyệt xem xuống mù mù, biểu người ta đi sao cho được.
Yến Anh tâu:
- Ngu thần đã có chước, xin phân tỏ Thánh thượng tường, bây giời phải làm một cái giá xa, cột cái giỏ bỏ người vào thòng xuống, và dặn: Hễ khi nào giỏ thông tới đáy đất, thì phải giựt dây làm chứng.
Tuyên vương nghe nói có lý, nên liền nhận lời, truyền làm y như vậy. Bỏ dây xuống hết ba mươi hai trượng mà chẳng hề thấy động địa gì, kế giây lát kéo cái giỏ lên thì thấy mất người, còn lại giỏ không mà thôi. Yến Anh lại tâu:
- Xin bắt gà trắng và chó đen, bỏ vào giỏ thòng xuống một lần nữa.
Giây lát kéo giỏ lên, chó gà thảy đều mất hết, còn triều thần thảy đều kinh hãi. Chung hậu bèn đứng suy đi nhớ lại việc hồi trước đi đầu thai, Lê San thánh mẫu có dặn rằng:
“Tới ba mươi sáu tuổi xuống địa huyệt mà đổi lốt thay hình, chừng ấy vợ chồng mới ân ái hơn nữa và về Thương sơn vinh hiển mẹ cha. Năm nay ta vừa ba mươi sáu chẳng sai ngoa, chắc là Thánh mẫu mở địa huyệt dẫn ta đem xuống”.
Lúc ấy Tuyên vương thấy Chung hậu cứ đứng làm thinh, mới nói rằng:
- Quả nhân thiệt là vô phước đức bạc, nên trời sanh ra sự biến tai hoài, như vậy chắc là giang sơn Điền thì về ai, Ngự thê dẫu có cũng không phương gánh vác. Thôi thôi! Trẫm đành liều thác, cho khỏi bề cực khổ sanh dân, trời làm chi tai biến nhiều lần, hết việc nọ lại gần qua việc khác.
Chung hậu thấy Thiên tử thở than như vậy, bèn tâu rằng:
- Xin Bệ hạ chớ đem lòng sầu não, để Thần hậu đi xem thử coi vật gì?
Tuyên vương nói:
- Trong địa huyệt chắc là có yêu quái, vậy Ngự thê chẳng nên đi, nếu rủi như có bề gì, thời giang sơn nầy lấy ai bảo hộ? Thôi! Phú mặc trời tới đâu hay đó, như Ngự thê đi thời bỏ trẫm lại sao đành, thà là thế thác tử sanh, chẳng hơn nỗi sanh ly tử biệt.
Chung hậu nói:
- Như Bệ hạ chẳng cho tôi đi thám địa huyệt, thì cũng đành liều chết giữa chốn nầy. Vậy chớ xưa nay những đấng anh hùng, cơn báo quốc nào ai sợ chết, chết vì nước thơm danh cũng ra ma, hơi đâu nghe việc gần xa mà sợ.
Chung hậu nói rồi muốn rút gươm ra mà tự vận, hai con xem thấy thất kinh, còn Tuyên vương cũng hoảng hồn, liền bước tới cầm lấy cây gươm lại mà rằng:
- Việc ấy mặc Ngự thê liệu định.
Chung hậu nói:
- Chết sống đều có mạng, họa phức cũng tại trời, như nay Thần hậu xuống địa huyệt thăm chơi, sự hung kiết ai đâu dám chắc. Vậy hãy mau đem tới đây hai mươi bốn cái lục lạc và một cặp chim bồ câu trắng, hễ thấy có một con chim bay lên ấy là Thần hậu xuống đã tới đất còn nếu chẳng nghe tiếng kêu la và chẳng thấy chim nầy bay lên nữa, thì đã bị yêu quái ăn rồi.
Thiên tử nghe nói tới đó, liền cầm tay Chung hậu lại mà nói rằng:
- Thôi Ngự thê đừng đi. Quả nhơn không muốn.
Chung hậu nói:
- Dưới địa huyệt chưa hẳn có yêu quái, hay là có tiên gia bửu bối chẳng biết chừng, vậy nhờ hồng phước Chúa công, và cho Thần hậu mượn cây Long tuyền bửu kiếm.
Tuyên vương cực chẳng đã, đưa cây gươm cho Chung hậu, Chung hậu hai tay tiếp lấy rồi từ biệt Thiên tử bước vào ngồi trong giỏ, Tuyên vương và hai người con thảy đều rơi lụy, bá quan ai cũng động lòng, vợ chồng phân giã đã xong, quân Ngự lâm liền thòng dây thả xuống. Lúc đó ai cũng đều thất sắc, có một mình Yến Anh hớn hở vui mừng, vì đã toán quẻ âm dương, biết Chung hậu xuống địa huyện cải dung hoàn cốt.
Nói về Chung hậu khi vào ngồi trong giỏ, quân Ngự lâm cầm dây thả xuống, giây lát đã tới đáy hang, bốn phía đều tối mịt, một mình đứng chẳng vững chân, kế đó liền mở một con chim thả lên, vua tôi Tuyên vương ở trên thảy đều mừng rỡ! Còn Điền Đơn với Điền Côn lúc này đứng giữa nơi thinh không lạy tạ, vái cúng thiên địa quỉ thần, cầu xin bảo hộ bình an, sẽ làm chay bảy đêm ngày đáp tạ. Còn khi Chung hậu thả chim lên rồi, đứng ngó tứ hướng giây lâu thấy phía Tây nam có một lỗ sáng chói như ngọn đèn, ngó kỹ lại dường như có yêu tinh chạy tới. Kế đó nghe nổ một tiếng sấm vang rền inh ỏi, liền thấy sáng hết thảy như có mặt trời, xem rõ con yêu mình cao một trượng sáu thước, hai con mắt lồi ra như hột vịt, bốn cái răng nhọn tợ nanh heo, đầu đội minh quan có khảm nhiều minh kiến, mình mặc lục bào huỳnh giáp, tay cầm cây nguyệt phú tuyên hoa, Chung hậu xem thấy thoáng qua, bèn nghĩ rằng:
“Chắc con yêu này ăn người tử tù khi nãy”.
Nghĩ rồi bèn hươi gươm long tuyền xốc tới mắng rằng:
- Đồ yêu quái, không được vô lễ, có Chung nương nương ở đây.
Con yêu ấy đáp rằng:
- Ta với mày oán thù rất lớn, ở đây chờ đợi mười tám năm dư, bây giờ gặp đây, đố mày chạy đâu cho khỏi.
Nói rồi hươi búa tới chém, Chung hậu cũng đưa gươm ra đỡ, đánh đặng hồi lâu, con yêu thua chạy. Chung hậu rượt theo, chạy được một đỗi, con yêu day mặt lại mà ngó Chung hậu rồi lắc đầu một cái, độn thổ mà biến đi. Lúc này Chung hậu ngó quanh ngó quất, chẳng thấy dấu tích gì, lại ngó qua phía bắc phương ấy có một cái cửa đá thiệt là xinh tốt, bèn lại gần xem tỏ rõ, thấy hai câu chữ đề rằng: “Nhược yếu thạch môn khai, đẳng đãi Vô Diệm lai.” Nghĩa là như muốn cửa đá mở, phải chờ Vô Diệm tới. Chung hậu xem rối có mừng thầm, nhưng không biết chỗ gì mà lại có tên họ mình khắc vào đó. Nghĩ như vậy bèn lấy tay xô một cái, hai cánh cửa mở hoát ra. Chung hậu bước vào thấy có một chỗ động phủ, bèn bước thêm ít bước nữa, lại thấy một tấm biển có bốn chữ thép vàng như vầy: “Phù vân dã hạt”. Chung hậu xem rồi đi cùng Nam Bắc, rồi lại qua phía Đông Tây, thấy những là cảnh vật tốt tươi, hơn cung Chiêu dương thập bội, lại thấy có Hoa hài nhứt đối và Ngũ phụng kim quan, lại có một cái xiêm Đại lý sơn hà, và lại có một cái áo Phụng bào nhựt nguyệt. Của ai để đó không biết. Chung hậu cứ theo ngắm ngía xem hoài, ý cũng muốn thâu lấy đem về cho mình mà hiềm vì một nỗi đồ ấy nhỏ hẹp. Chung hậu lại ra sau nhà bếp, thấy trên bàn để đủ các đồ ăn ê hề, những là: chín cái đầu trâu, một con rồng đen, một con cọp đen, và một con cọp vàng, đều làm bằng bột, lại có một cái bánh màu đen, một cái bánh trắng, một trái lê và một chung rượu cúc nữa, cuộc tiệc sắp đặt có lớp hẳn hoi, mà người ta ở đâu chẳng thấy. Khi ấy Chung hậu đương lúc bụng đói, ăn một hơi hết cả những món kể trên, ăn rồi phát ách, đổ mồ hôi, ngứa cùng mình gãi hoài cũng không đã. Khi đó Chung hậu rất buồn bã, biết vậy chẳng nên cố thực mà bị cành hông, lần hồi cuộn xuôi dòng nước chảy, trên bờ tơ liễu buông mành, cảnh tiên gia đã lịch lại thanh, lại có một cái cầu bắc ngang qua bến. Chung hậu mới nói thầm:
“Chắc là trâu và rồng, cọp cùng nhau cắn lộn, nên nó làm đau bụng lại thêm ngứa cùng mình, bốn bề thinh vắng không ai, tắm một cái chắc là phải hết.”
Nghĩ như vậy, bèn tới bên gốc cây liễu cởi hết xiêm áo nhảy ùm xuống sông ấy hụp lặn rất thảnh thơi.
Đây nói về Đại lạc nữ thiên tiên và ba vị Đại sĩ là Nam hải Quan Âm, Văn Thù bồ tát, và Phổ Hiền bồ tát vâng chỉ Ngọc đế đằng vân ở trên không, thấy Vô Diệm còn đang hụp lội ở giữa sông, liền niệm chú mê hồn, rưới nước cam lồ vào mình Chung hậu. Chung hậu tức thì thay da đổi lốt, thành ra một tiên nữ tốt tươi, còn lốt da quỉ dạ xoa, thì nằm ngửa ra như thây chết đuối. Còn Chung hậu giây lâu mới tỉnh, ngó thấy vừa buổi nước lên, lại thấy có thây ma trôi gần một bên. Chung hậu mới kinh hồn mất vía, bèn nghĩ thầm rằng:
“Nghe nói sông thiên hà là nơi sạch sẽ, sao nay lại có thây chết đuối ở đây, vậy mau mau lội lên, nếu ở đó vấy lây mùi dơ uế”.
Nghĩ rồi lật đật lội lên bờ, rồi ngó ngoài lại thấy thây ma ấy bề dài một trượng, tóc đỏ như son, mặt có vằn xanh, và lại nanh nhăn tợ vút. Chung hậu thấy vậy cả kinh lật đật lấy quần áo mà mặc vào, đặng đi chỗ khác. Té ra đồ đã dài và rộng, còn hài mang vào lại quá gót hơn xưa. Bèn đứng tưởng, khi con yêu quái hồi nãy nó thù, nên mới trộm thay y phục. Trong bụng dầu sôi sục sục, phải biết vậy thì không tắm mà làm chi, vùng vằng khó nỗi ở đi, bèn ngồi xuống bên bờ sông nghỉ mát.
Lúc đó Trần tam Cô vâng lịnh Lê San thánh mẫu, đưa đồ y phục xuống đặng cho Chung hậu dùng, lại giả làm người đi bán quần áo mà rao rằng:
- Có ai mua quần áo không?
Chung hậu nghe có tiếng người bèn ngó lên thấy một nàng con gái mặt tợ hoa anh đào, mày dường nhu là dương liễu, hình dung yểu điệu, cốt cách dịu dàng. Chung Vô Diệm bèn kêu hỏi rằng:
- Ớ nàng kia, bán áo xiêm gì, hãy đưa ta xem thử?
Tam Cô nghe kêu hỏi rằng:
- Người ở chốn phàm tục, sao lại dám tới đây?
Chung hậu hỏi:
- Vậy chớ đây là chỗ gì, xin nói cho ta biết với!
Tam Cô đáp:
- Đây là chỗ Bồng lai lạng uyển, sông đó gọi là sông Thiên hà. Còn người làm việc gì ở đây, nên gặp ta đón hỏi.
Chung hậu đáp rằng:
- Tên ta là Chung Vô Diệm, nhân duyên sách với vua Tề Tuyên, vì thám địa huyệt, mải đuổi theo yêu quái, nên lạc đường mới đi đến chốn nầy, vì thấy sông trong nên tắm mát vui vầy, đồ y phục ai đổi thay không biết.
Tam Cô nói:
- Ấy cùng là thời may cho đó, nên có ta bán ở đây, dầu cho lớn, nhỏ, béo, gầy, cùng là dài vắn cũng như người một thước.
Nói rồi lấy gói áo quần mở ra đưa cho Chung hậu coi, rồi nói rằng:
- Đồ này thiệt là mắc quá, giá bán ba trăm lượng vàng rồng, y như giá mới xong, thiếu một ly không được.
Chung hậu nói:
- Để ta mặc coi thử, nếu vừa thời ta sẽ trả tiền.
Tam Cô nghe nói biết liền, vì người đi thăm địa huyệt tiền bạc đâu có. Biết như vậy miệng liền cười chúm chím và đưa những đồ y phục cho Chung hậu mặc vào.
Mặc rồi, cái nào cũng y như có đo mà cắt trước, Tam Cô khi ấy mới giả hỏi rằng:
- Áo quần mặc có vừa không? Tiền bạc đâu đặng ta về kẻo trễ.
Chung hậu nói:
- Tiền bạc ở đây không có, áo quần lại đổi áo quần, nghe chẳng nghe ta cũng làm thinh, đó có muốn tính sao thời tính.
Tam Cô nói:
- Đó dầu có sức mạnh, ta đây cũng chẳng yếu gì, có đánh thời đánh chơi, cho rõ tài cao thấp.
Nói rồi xốc vào đánh Chung hậu, Chung hậu cũng chẳng nhịn thua, áp thần phù vô mà ẩu đả. Vừa được ít hiệp, Tam Cô niệm chú đằng vân, và nói với Chung hậu rằng:
- Bớ Chung Vô Diệm! Ta vốn thiệt Trần Tam Cô vâng lời thầy đưa áo quần tới cho chị, vì đó đã thay da đổi lốt, còn đồ mặc trong mình, ấy là bửu bối Tiên gia, thôi mau mau trở ra địa huyệt, cùng Tuyên vương kết tóc trăm năm.
Nói rồi đằng vân bay tuốt. Chung hậu ngó theo lạy tạ Lê San thánh mẫu và các vị Thiên tiên. Lạy xong rồi mừng rỡ vô hồi, kế lại dạo chơi qua bên phía Đông, lên trên cầu coi cho biết.
Khi Chung hậu đi lên cầu, gặp một người đạo sĩ tóc bạc, lông mày bạc, mình mặc áo trắng, đầu bịt khăn đen, cầm cây quạt lông trắng, bước tới nói rằng:
- Chung Vô Diệm! Chỗ này là Thần tiên cảnh giới, sao mi dám tới tắm rửa cho dơ uế sông Thiên hà, phạm tội trời ta quyết chẳng tha, ta sẽ bắt mi cho Tiên gia trị tội.
Nói rồi hóa phép thần thông làm cho Chung hậu tối tăm mặt mày, giây lát mới tỉnh lại thời người đạo sĩ đâu mất, ngó thấy giữa cầu có một miếng giấy. Chung hậu lượm lấy mà coi, thấy có mấy câu như vầy:
Bốn chín ba mươi sáu.
Tắm gội đổi hình dung.
Đồ Tiên gia rất quý.
Ăn những cọp với rồng.
Vua Tuyên vuơng yêu chuộng.
Lại đến rước Chánh cung.
Cha mẹ cùng vinh hiển,
Phước lộc thiệt khôn cùng.
Khi Chung hậu xem tờ giấy xong rồi, nhưng mà đương đứng ngẫm nghĩ, lại thấy một vị tiên nữ bước tới chào hỏi rồi nói rằng:
- Tôi vâng lệnh Lê San sư trưởng, mời Nương nương tới có việc hỏi han.
Chung hậu hỏi:
- Bây giờ Thánh mẫu ở đâu?
Tiên nữ nói:
- Nương nuơng hãy đi theo tôi.
Hai người đi chẳng bao lâu đã tới Tử tiên cung. Thấy Lê San thánh mẫu đang ngồi trên toà sen. Chung hậu bước tới quỳ lạy xong rồi, Thánh mẫu cho ngồi và truyền tiên nữ dọn yến dâng lên, thầy trò ngồi uống rượu với nhau, Thánh mẫu mới nói rằng:
- Thầy trò phân biết đã mười tám năm chẵn, bây giờ thầy dẫn con xuống đây, đổi dung mạo và cho thêm phép báu. Bấy lâu nay thầy thương con một nỗi, vì tai nạn đương còn nhiều, nên thầy đòi đến cho con thêm một cái Cửu khúc liên hoàn, một cái Triệu thần bài và một cây Trụ tiên kiếm, để phòng khi chinh chiến, con lấy đó mà đỡ thân; bây giờ con tua học Ngũ lôi thần chú cho thuộc lòng, đặng phòng ngày sau đất Thanh châu Ngô Khởi hành hung; có Chí Tôn lão tổ lại mong báo oán.
Nói rồi liền lấy những món đồ bửu bối ra giao cho Chung hậu. Kế thấy Thái Bạch kim tinh bước tới thưa rằng:
- Tới giờ Ngọ thiên môn đóng lại, Mão đoan tinh không nên ở đây lâu.
Lúc đó thầy trò đứng dậy từ giã nhau, Chung hậu lạy tạ Thánh mẫu rồi mau mau dời gót.
Khi Chung hậu ra khỏi Từ tiên cung, có một người tiểu đồng dẫn đường đi trước, đi vừa tới một khóm rừng tre thấy có một con Lộc ở trong rừng chạy ra, trên đầu đơm hai gạc, nơi miệng có bốn nanh, muốn tới cắn Chung hậu, Chung hậu hoảng kinh, cũng hươi gươmg mà cự, một lát Chung hậu day qua lộn lại, chém trúng con Lộc một gươmg nơi vai, con Lộc bị thương, liền chạy vào rừng mất. (Ấy nguyên là hình của Chí Tôn lão tổ đã thành chánh quả nên được lên cõi Tiên, nay bị Chung hậu chém trúng gươm, chắc là ngày sau lại gây nên thù oán).
Nói về Chung hậu đi theo Tiên đồng, ra khỏi rừng tre thì đã tới Thiên hà kiều, lại thấy Kim tinh đi tới hỏi rằng:
- Bây giờ đã cận ngọ, Mão đoan tinh không được ở lâu.
Chung hậu từ tạ cúi đầu, đi giây lát đã tới cửa đá hồi vô khi trước, Tiên đồng tới đó từ biệt Chung hậu. Chung hậu vừa bước ra khỏi Thạch môn, thì cửa đá tức thì đóng lại. Vô Diệm ngó ra thấy tư bề sáng chói, lại có một cái hộp đá để giữa đường đi, mở ra xem qua trong hộp có ba món những lài: Kim khôi, Hồng bào và Kim giáp. Chung hậu được ba món báu nữa, cả mừng, liền ôm hộp đi luôn và nghĩ thầm rằng:
“Ấy là của Tiên gia cho ta để dùng theo việc chinh chiến”.
Nghĩ như vậy rồi cũng cứ theo cũ mà ra. Khi đi đặng một đỗi nữa, thì thấy cái giỏ và con bồ câu hãy còn, Chung hậu mừng rõ biết bao, liền luớc tới mở con chim cho bay lên trước, rồi bưng hộp đá ngồi vào trong giỏ, đợi cho quân sĩ rút lên.
Nói về vua tôi Tuyên vương từ khi cho Chung hậu xuống thám địa huyệt tới nay, đã bảy ngày bảy đêm, vua tôi đều ở đó thường xuyên mà đợi. Tới lúc này thấy con chim vừa mới bay lên, thảy đều mừng rõ quá chừng, liền truyền quân áp lại cầm dây rút giỏ. Giây lát Chung hậu đã lên khỏi địa huyệt. Tuyên vương và bá quan ai nấy xem thấy thất kinh mà rằng:
- Không phải là Chung Quốc mẫu, chắc là yêu quái hiện hình ra đây.
Chung hậu nghe nói cả phiền, bưng cái hộp đá phăng phăng đi tuốt, chẳng thèm ngó tới ai, cứ một đường thẳng riết về Chiêu dương cung. Lúc đó Thiên tử với Triều thần kẻ chạy ngược, người chạy xuôi và bàn luận cùng nhau rằng:
- Chung hậu đã bị yêu tinh ăn thịt, nên mới hiện nguyên hình về đây. Vì cớ sao hồi trước Chung hậu cao hơn một truợng ngoài, mà bây giờ lại còn chừng bảy thước, diện mạo thời có vằn, sao bây giờ lại như bông như hoa, thiệt đồ yêu quái chẳng sai ngoa, quân Ngự lâm phải theo bắt cho đặng.
Yến Anh bước tới tâu rằng:
- Quả thiệt Chiêu dương Chung hậu, chẳng phải loài yêu tinh đâu, hồi trước ngu thần đã tâu thuở đầu, Nương nương chẳng phải là người phàm tục, vốn thiệt Tử tiên cung đệ tự, cháu ngoại bà Lê San thánh mẫu, Mẫu đoan ấy là tướng tinh, người sanh trưởng ở Diêu trì long uyển, vì hội bàn đào buông lời phỉ báng, nên Thánh mẫu mới đày xuống phàm trần, lốt Dạ xoa mượn lấy làm thân, đầu thai làm con Chung viên ngoại, năm nay ba mươi sáu tuổi đúng ngày Nương nương cải cốt hoàn dung, đã ứng mộng cho Bệ hạ khi trước rõ ràng, ngu thần lại vâng bày tỏ rõ.
Tuyên vương nghe nói nhớ lại mừng rỡ cười rằng:
- Trẫm nhờ phước tổ tông, nên trời mới cho Tiên cô xuống như vậy. Bây giờ biết tính sao, vậy hãy mau theo mà rước Chánh cung mới đặng.
Tuyên vương nói rồi lật đật chạy trước, bá quan đều hộ giá theo sau, càng đi theo Chung hậu càng đi mau, Thiên tử và bá quan thảy đều mỏi gối. Chung hậu đi mau phơi phới, tới Chiêu cung dương, cung nhân cũng chẳng biết là ai, bèn truyền rằng:
- Đóng cung môn lại cho mau, nếu trễ nải lấy đầu làm lịnh.
Cung quan chẳng dám chối cãi, liền bế cửa cung lại tức thì, Chung hậu bưng hộp đá vào trong cung, rồi truyền Thị nữ dâng trà giải khát. Khi cung nữ dâng trà lên. Chung hậu ngồi trên long sàn mà dùng trà, rồi mở hộp đá ra xem, thì còn đủ bảy món bửu bối, lại truyền Cung nữ lấy kiếng cho mình xem hình. Chung hậu cứ ngồi soi ngắm nghía hoài, xưa sao xấu có một không hai nay lại lịch sự như người tiên nữ. Kế đó bèn thuật sự tích lại cho Cung nhân nghe:
- Từ khi xuống thăm địa huyệt, nhờ Thánh mẫu cho phép mới được đổi da thay thịt.
Cung nhân nghe nói, ai cũng vui mừng! Chung hậu lúc đó mới nghĩ rằng:
“Ai gia vào cung đã mười tám thu, cha mẹ chẳng có chút nào nhờ ơn vua, Tuyên vương thiệt là bất nghĩa chi phu, cứ hiềm nỗi Ai gia xủ hậu, chẳng nghĩ công đánh nam, dẹp bắc, em ta chết cũng vì nước vì nhà, lần này là lần thứ ba, hãy về Thương sơn thăm cha viếng mẹ”.
Nghĩ rồi bèn truyền cung nữ đem viết mực ra, viết một phong thơ để lại và dặn dò các việc phải y như lời, rồi truyền đem đao mã ra, gói theo những đồ bửu bối, từ biệt Cung nhân, cầm đao lên ngựa, niệm chú đằng vân, bay tuốt về Thương sơn Pháp mã.
Nói về vua Tuyên vương khi đi tới Chiêu dương cung thì thấy cửa cung đã đóng lại. Tuyên vương phán hỏi Yến Anh rằng:
- Nay Chánh hậu có ý bất bình với trẫm, bế cửa cung lại bây giờ biết tính lẽ nào?
Yến Anh liền bước tới tâu nhỏ rằng:
- Phải làm như vầy... như vầy...
Tuyên vương cùng chẳng đã cũng phải nghe lời, bèn nói rằng:
- Có Điền Tuyên Hằng giá ngự, tới viếng Chung nương nương.
Thiên tử kêu réo một hồi, đã hết hơi mỏi cổ, chẳng nghe có tiếng ai trả lời, Thiên tử không biết tính kế gì, lại truyền Trị điện tướng quân kêu nữa. Lúc ấy trời đã vừa gần tối, cũng không thấy hơi tăm, Yến Anh mới tâu rằng:
- Xin Bệ hạ hãy về cung an nghỉ, để ngày mai tôi sẽ kiếm kế phỉnh Nương nương.
Tuyên vương y lời liền giá ngự về cung, còn bá quan ai đều về dinh nấy.
Nói về Chung viên ngoại từ khi Chung Long, Chung Hổ trở về thuật các việc Chung Thoại Hoa đã bị tử trận, còn Chung hậu đắc thắng đã về triều rồi, vợ chồng Viên ngoại nghe rõ mấy lời, đã mừng cho con lại thương cho cháu tính sửa soạn rước thầy làm chay ba thất, cầu cho siêu độ vong linh. Vợ chồng đang ngồi suy nghĩ một mình, Chung hậu ở trên không thình lình sa xuống nói rằng:
- Con là Chung Vô Diệm, ngày nay về thăm viếng mẹ cha.
Vợ chồng nghe nói ngó ra, tưởng đâu một vị Tiên nga giáng thế hay linh hồn Chung Thoại Hoa tam muội hiện nguyên hình về thăm đây? Chung hậu thấy không ai dám nhìn, liền xuống ngựa bước tới thưa rằng:
- Việc chi trước con đều bỏ hết xin kể việc gần đây cho cha mẹ nghe, khi con đi Tương giang phó hội, Chung Thoại Hoa bị yêu đạo bỏ mình, con đã dặn huynh trưởng đinh ninh, về tỏ thiệt sự tình cùng cha mẹ, con thời ban sư về nước, rồi kế thám địa huyệt đi lên Tử tiên cung, đến Ngân hà tắm gội hóa chân dung, ấy là nhờ sư tôn Thánh mẫu. Lúc về rồi Tuyên vương thấy đi theo kêu réo, con hóa phép ngũ độn về đây, trước thăm cha mẹ sau viếng hai anh, trong ba ngày thời Thiên tử sẽ tới đây, ắt là toàn gia vinh hiển.
Chung hậu nói rồi, chạy tới ôm lấy Chung lão bà khóc mùi! Lúc đó trong nhà ai cũng đều tin mới sửa soạn rượu cơm trà nước, cha mẹ thảy đều mừng rỡ, anh em cùng nhau kể việc sau xưa, kế truyền gia đinh dọn dẹp đợi chờ, đặng phòng ngày tiếp giá.
Đây nhắc về khi Tuyên vương trở về cung an nghỉ một đêm, rồi qua ngày sau truyền bá quan hộ giá tới cung Chiêu dương kêu nữa, cũng không thấy ai trả lời. Tuyên vương cả giận nổi xung, truyền Điền Côn phá bể cung môn, dắt nhau đi thẳng vào Chiêu dương viện. Nội giám thấy kinh hoàng thất sắc, quỳ xuống tâu biện một hồi rằng:
- Nương nương về Thương sơn Pháp mã đã rồi, dặn chúng tôi không cho mở cửa, có để một phong thơ đó, xin Bệ hạ hãy xem thì rõ nguồn cơn.
Tuyên vương truyền lấy thơ ra coi, thấy có mấy lời như vầy:
“Chung Vô Diệm cúi đầu trăm lạy, kính đôi lời gởi lại Tuyên vương, kể từ ngày chưởng ấn Chiêu dương kể bao xiết trăm đường lao khổ. Xã tắc đặng vững bền củng cố, cha mẹ không võ lộ hoàng ân, trên chín trùng ở dạ bất quân, cứ thiên ái một thân Hạ thị, Thần hậu thiệt là Tử tiên cung đệ tử, nay thám địa huyệt rồi cải hoán chân dung, về Thương sơn cho cốt nhục trùng phùng, thăm cha mẹ và vui vầy cùng anh chị, như Thiên tử có lòng suy nghĩ, tới Thương sơn nạp thể thân trang lụa kết tụi vàng sắp đàng, như vậy mới phụng loan sum hiệp”.
Tuyên vương xem thơ rồi, nói với Yến Anh rằng:
- Bây giờ muốn gặp Chung hậu cũng chẳng khó gì, chẳng qua là vàng sắp cho đầy đất và kết tụi treo bông, nhưng mà trẫm nghĩ lại, con năm nay đã mười sáu tuổi, mà mẹ muốn đi cưới sao nên, ấy là Chung hậu muốn làm nhục Quả nhơn, mới bày ra như vậy.
Yến Anh tâu rằng:
- Số là lúc trước Bệ hạ không có đi cưới, nên bây giờ phải tới mà trả lễ năm xưa, cuộc ở đời mặn lạt phải cho vừa, đừng có khi nắng quá lại có khi mưa quá.
Tuyên vương nói:
- Thôi, thôi! Tiên sanh hãy theo bảo giá, hai con cũng phải đi theo ta, Ngự lâm quân lựa lấy ba ngàn, vàng đem theo một trăm vạn lượng, và đồ lễ vật đem theo cho đủ, còn phận Tiên sanh phải coi mà sắm sửa cho Quả nhơn.
Yến Anh cười và tâu rằng:
- Tôi xin đi làm mai, muôn việc đều xong cả.
Nói về Điền Côn vâng lịnh đi điểm ba ngàn quân Ngự lâm, Điền Đơn vào nội vụ lấy những đổ vàng bạc tơ lụa, Yến Anh thì coi sắp đặt, ai nấy làm xong rồi, vào phục chỉ cho Tuyên vương hay. Tuyên vương cả mừng, biểu Điền Chương ở nhà quyền coi chánh nước, còn Liêm Thoại Hoa cũng xin đi theo rước Quốc mẫu về. Tuyên vương nhận lời, rồi truyền phát pháo khai thành, xe ngựa rần rần rộ rộ, chỉ thẳng Thương sơn tách dặm.
Đi chưa đầy ba ngày đã tới Chung gia trang, quân bèn thối hồi tâu lại, Yến Anh mời Thiên tử tạm nghỉ nơi Dịch đình. Tuyên vương mới viết thiệp danh sai người đem vào thông báo, Điền Đơn bước ra lãnh mạng, Yến Anh cũng xin đi và tâu với Thiên tử rằng:
- Nương nương vào cung đã mười tám năm dư, mà cha mẹ người chưa đặng phong quan cáo, còn anh em người cũng chưa hưởng lộc triều đình, bởi cớ ấy cho nên Nương nương có ý bất bình, nay Ngu thần xin Bệ hạ thân hành phong thưởng.
Tuyên vương nói:
- Mạc tiên sanh chiếu theo quốc lệ, trẫm sẽ y như lời.
Yến Anh truyền Nội thần đem văn phòng tứ bửu ra, chiếu phong cho Chung viên ngoại làm chức Thái sư, Chung lão bà làm chức Hỗn hải tự thư thái quân, hai vị Quốc cựu phong chức tả hữu tiên phong, bổng hưởng chiếu theo phẩm trật. Viết rồi đóng ấn lại, truyền quân khiêng lễ vật đem theo, đi tới cửa đốt pháo vang dậy, quân gia đinh chạy vào phi báo.
Khi Điền Côn và Yến Anh đưa thiệp danh cho gia đình, bảo đi vào báo cho Chung viên ngoại hay. Vợ chồng nghe có Thiên tử giá lâm, sửa soạn đặt bàn hương án mà nghinh tiếp, lại sai người vào báo lại cho Chung hậu hay, Chung hậu cũng mừng, đi ra trước trung đường mời Yến Anh vào, Điền Đơn đi trước, mẹ con thấy mặt vui mừng, Yến Anh bèn quì đọc mấy lời thánh chỉ, vợ chồng Chung viên ngoại và mấy người con đều lạy tạ ơn vua, Chung hậu lại phán hỏi rằng:
- Bây giờ Thiên tử ở đâu? Hay là chê nhà Ai gia chẳng tới?
Yến Anh tâu rằng:
- Thiên tử lấy làm hổ thẹn, đã bốn mươi tuổi mới đi cưới Chánh cung, nên sai tôi vào làm mai cho xong, rồi Thiên tử xe rồng sẽ tới.
Chung hậu nói:
- Tiên sanh hãy về tâu lại, phải y như lời Ai gia để lại tại cung: Thắp đèn, kết tụi, treo hoa, làm một cái Long phụng kiều, vàng bầy ra đầy đất, để ban cấp cho dân Thương sơn tàn tật bần cùng, gọi là của Ai gia đi lấy chồng, cho những kẻ trong vòng hương quán.
Yến Anh vâng lời, về tâu cho Thiên tử hay. Tuyên vương phán y như lời, Yến Anh và Điền Côn liền truyền quân Ngự lâm khiêng những đồ vật vào trong phủ Thái sư làm y như vậy. Trong giây lát trở về phụng chỉ. Yến Anh và Điền Côn hộ giá Thiên tử tới phủ Thái sư. Đầy tai pháo nổ vang trời, trong ngoài những người đều khen chật đất, bát âm trổi tiếng đàn tiếng địch, tam quân đều tiếng hát tiếng hò, vợ chồng Chung thái sư trong cửa bước ra, Chung hậu cũng theo sau tiếp giá. Gặp nhau rất nên mừng rỡ, Tuyên vương thi lễ ra mắt vợ chồng Chung thái sư. Vợ chồng Thái sư cũng quỳ lạy tung hô, Thiên tử lật đật đỡ dậy rồi vào giữa từ đường làm lễ ra mắt tổ tông. Xong rồi đồng ngồi trà nước chuyện vãn với nhau, Yến Anh bước ra tâu rằng:
- Bây giờ đã tới giờ huỳnh đạo, xin phát pháo mà nghinh hôn.
Tuyên vuơng nghe tấu nhậm lời, Điền Côn kíp truyền Ngự lâm quân phát pháo. Chung thái sư đưa Chung hậu lên kiệu, Tuyên vương cũng từ giã Nhạc gia, hai hàng đàn địch xướng ca chỉ Lâm tri tấn phát. Tuyên vương ngồi long xa đi trước, Chung hậu ngồi phụng kiệu đi sau, Điền Đơn và Điền Côn cưỡi ngựa theo hầu, đi chẳng mấy ngày thì đã tới Lâm tri đại địa.
Khi Tuyên vương và Chung hậu về tới triều môn, bá quan đều ra nghinh tiếp, Thiên tử và Quốc mẫu đi thẳng vào Kim loan điện, bá quan với tam cung lục viện đều tới triều bái xong rồi, Thiên tử truyền Nội thần dọn yến, vua tôi đều hỉ lạc cùng nhau. Lúc này ca nhi võ nữ khấu đầu, quì dâng rượu trước sau thay đổi. Tuyên vương bèn buông lời phán nói:
- Hạ Nghinh Xuân phải múa hát cho Quốc hậu xem chơi, nếu chẳng vâng lời thì Quả nhơn trị tội.
Hạ tây cung thấy Tuyên vương làm bỉ thì mặt giận ngó lườm lườm. Chung hậu tiếp lấy nói rằng:
- Ai gia nghe Vương muội múa ca có tiếng, xin giúp vui trong tiệc một đôi câu.
Hạ thị cực chẳng đã nên phải bước tới trước Kim đình múa hát một hồi, Chung hậu xem thấy mỉm cười, Tuyên vương cũng đẹp dạ. Hạ thị vội vàng kiếu tạ, Tuyên vương nổi giận muốn đả Tây cung, Chung hậu khuyên giải vui lòng, ép Hạ thị hãy đàn thêm ít chập; trước đàn khúc “Tương phi oán mộ”, sau tiếp đàn “Minh phụng cầu hoàng”, tiếng đàn nhịp với tiếng ca xang, Chung hậu lại truyền cung quan châm rượu, trước thưởng tài Tây cung Hạ thị, sau đền ơn các vị triều thần, bá quan uống mãn ba tuần, Hạ thị cũng tạ ơn Quốc mẫu.
Nói về Ngô Khởi đương khi tiệc rượu, lại nhớ tới Công chúa Lỗ Lâm, chồng nam vợ bắc đôi phương biết làm sao cho được loan hoàng vui hiệp. Lúc ấy liếc con mắt xem qua trong tiệc, thấy Nghinh Xuân sắc đẹp cũng chẳng kém gì vợ nhà, động tình ngó lại liếc qua, thấy Hạ thị như là có ý, bốn mắt nhìn nhau gấm ghé, đôi tình như tỏ với nhau. Tiệc mãn rồi Thiên tử bãi chầu, vợ chồng đều tới Chiêu dương cung viện. Đêm giai tịch Kim Long xuất hiện, cùng nhau vầy cá nước duyên ưa, thỏa tình thần nữa mây mưa, trời cửu hạn đặng nhờ ơn võ lộ. (Ấy là thường tình). Còn Hạ Nghinh Xuân khi trở về cung rồi nghĩ tới sự Tuyên vương làm nhục mình, thì nằm chẳng an giấc, trách Thiên tử ở ra lòng bất trắc, giận Chiêu dương đem dạ vô nghi. Bây giờ Vô Diệm đã dung mạo phương phi, thời bổn phận mình cũng khó bề sủng hạnh, trong tiệc nay ngó thấy Ngô Phò Mã anh hùng hảo hớn, biết làm sao cho được vầy hiệp phụng loan, bịnh tương tư như lửa đốt gan, lụy sầu não lại càng lai láng, một mình luống đeo sầu ngậm tủi, căn bịnh nầy biết nói cùng ai, sân rêu chẳng vẻ dấu hài, trong cung cấm hàng ngày tư tưởng.
Đây nói về ở trên Thượng giới, khi Ngọc hoàng thượng đế lâm triều, Thái Bạch kim tinh bước ra tâu rằng:
- Nay Điền Hằng với Vô Diệm trùng hôn phối hiệp, ứng theo ngày thì Kim đầu long phải giáng sanh, và sai các vị Tinh quan, đều xuống dương trần đầu thai tá trợ.
Kim tinh tâu rồi, Ngọc đế chuẩn y như lời. Thái bạch bèn dẫn Kim đầu long và các vị Tinh tú khác xuống dương thế mà đi đầu thai.
Còn Chung hậu đêm đó cũng nằm chiêm bao, thấy một vị thần bạch giáp, tới nói: Đem cho một vị Thái tử, rồi biến đi đâu mất. Kế giây lát lại thấy Chung Thoại Hoa tới khóc mà nói rằng:
- Em từ khi bị tay thằng yêu đạo, tấm hồn trung cứ phảng phất trên không, xin Quốc mẫu tâu cùng Thiên tử ban cho chút ân phong, được chỗ nương dựa cho thỏa lòng trung nghĩa.
Nói rồi thời khóc oà lên, Chung hậu cũng mủi lòng mà khóc theo, không dè Tuyên vương nghe tiếng khóc giật mình thức dậy, hỏi Chung hậu rằng:
- Ngự thê làm sao mà khóc như vậy?
Kêu luôn ba bốn tiếng, Chung hậu mới tỉnh giấc chiêm bao, bèn thuật lại hết các việc lại cho Thiên tử nghe. Tuyên vương nói:
- Thôi! Để mai trẫm lâm triều, sẽ phong cho Vương di một chức.
Chung hậu tạ ơn, rồi vợ chồng đang ngồi trò chuyện cùng nhau, thì trời vừa sáng, Cung nga dâng trà nước xong rồi, Thiên tử sửa soạn lâm triều, hộ vệ đã ở trước cung môn ứng chực. Tuyên vương từ giã Chung hậu bước lên long xa, thẳng tới Kim loan điện, bá quan triều bái xong rồi, Thiên tử giáng chỉ, sai quân Lễ bộ, sắc phong cho Vương di là Chung Thoại Hoa làm chức Trinh liệt nhứt phẩm phu nhơn. Quan lễ bộ vâng chỉ lui ra, kế Thiên tử truyền bãi chầu, bá quan về dinh an nghỉ.