 |
|

10-09-2008, 04:59 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ năm mươi
Giả quan viên giữa đưá»ng lá»™ tẩy
Tháºt nghÄ©a khà thay bạn cầu danh.
Vạn trung thư Ä‘ang ngồi trong nhà khách cá»§a Tần trung thư xem diá»…n tuồng thì đột nhiên có má»™t ông quan đến, mang theo mấy ngưá»i lÃnh xÃch tay Vạn rồi Ä‘em Ä‘i. Cao Hà n Lâm, Thi ngá»± sá», Tần trung thư nhìn nhau ngÆ¡ ngác không biết nên là m thế nà o. Việc diá»…n tuồng cÅ©ng dừng lại. Má»i ngưá»i im lặng, Thi ngá»± sá» nói vá»›i Cao Hà n Lâm:
- Cụ có đoán biết tại sao ông ta bị bắt không?
- Việc nà y thá»±c tôi không hiểu mảy may. Nhưng tôi cho rằng ông huyện Phương như váºy cÅ©ng buồn cưá»i thá»±c. Hà tất phải là m thế.
Tần trung thư cố nén giáºn nói:
- Quan huyện xÃch tay ngưá»i khách cá»§a tôi ngay trong bữa tiệc thá»±c là m cho tôi bẽ mặt quá!
Cao Hà n Lâm nói:
- Cụ không nên nói như váºy. Ta ngồi trong nhà , là m sao biết được ông ta là m việc gì? Dẫu sao ngưá»i bắt cÅ©ng là ông ta, chứ không phải tôi. Như váºy thì sợ cái gì.
Vừa lúc ấy, quản gia và o bẩm:
- Những ngưá»i diá»…n tuồng xin cụ cho biết có nên diá»…n nữa hay để há» vá».
Tần trung thư nói:
- Khách cá»§a tôi phạm tá»™i chứ ngưá»i trong nhà tôi không ai phạm tá»™i, tại sao lại không diá»…n?
Má»i ngưá»i ngồi lại xem tuồng. Phượng ngồi má»™t mình ở xa và nhìn má»i ngưá»i cưá»i nhạt. Tần trung thư liếc mắt thấy há»i:
- Ông Phượng, chắc ông có biết chút gì vỠviệc nà y chứ!
- Tôi biết là m sao được.
- Ông không biết, thế là m sao ông lại cưá»i?
- Tôi cưá»i vì buồn cưá»i cho các vị. Ngưá»i ta đã bị bắt rồi, lo lắng cÅ©ng vô Ãch. Cứ theo ý tôi, phải sai má»™t ngưá»i nhà lanh lợi đến huyện dò la tin tức xem thế nà o. Trước hết, để biết ông Vạn bị tá»™i gì, thứ hai, để biết các vị có bị liên can hay không.
Thi ngự sỠnói:
- Äúng lắm, đúng lắm.
Tần trung thư cũng nói ngay:
- Äúng lắm, đúng lắm!
Liá»n sai má»™t quản gia đến huyện dò la tin tức. Ngưá»i quản gia ra Ä‘i. Bốn ngưá»i lại ngồi. Những ngưá»i diá»…n tuồng lại ra diá»…n vở “Má»i ăn tiệc†rồi đến vở “Tiá»…n biệtâ€. Thi ngá»± sá» nói vá»›i Cao Hà n Lâm:
- Chá»n hai vở nà y rõ rà ng là không có lợi. Vừa má»›i “má»i ăn tiệc†đã “tiá»…n biệt†ngay. Thá»±c ra thì chưa má»i ăn tiệc mà đã tiá»…n biệt rồi.
Lại diá»…n má»™t vỠ“Anh em gặp nhau ở núi NgÅ© Äà iâ€. Lúc sắp diá»…n đến vở “Äuổi theo Hà n TÃn†thì ngưá»i quản gia trở vá», y đến trước mặt Tần trung thư nói:
- Äến cả huyện cÅ©ng không ai hiểu gì hết. Con có nhỠông Tiêu là m thÆ¡ lại ở phòng hình luáºt chép cho cái công văn sức bắt ở đây. Vừa nói, y đưa công văn cho Tần trung thư xem. Má»i ngưá»i Ä‘á»u đến xem. Chỉ thấy trên tá» giấy viết nguệch ngoạc mấy chữ: “Kỳ tri phá»§ ở Thái Châu báo vá» việc tuần phòng ở biển. Trong án cá»§a quan Trâu tuần vÅ© Chiết Giang kiêm đô sát viện, trị tá»™i viên tổng binh Thai Chân là Miêu Nhi Tú có má»™t tên phạm nhân quan trá»ng là Vạn Lý (tức Vạn Thanh Vân). Vạn Lý đã bị cách chức sinh viên ở phá»§. Y dáng ngưá»i tầm thước, da và ng, râu thưa, bốn mươi chÃn tuổi đã trốn khá»i phá»§ chúng tôi. Hiện nay quan tuần vÅ© ra lệnh bắt, chúng tôi đã phái ngưá»i Ä‘i bắt và thông tri Ä‘i các nÆ¡i. Bắt được ở đâu Ä‘em ngay lên phá»§ để tra xét, không được cháºm trá»…. Việc gấpâ€. Lại có má»™t dòng chua thêm và o: “Các quan huyá»n Ä‘á»u phải để ý việc nà yâ€.
Nguyên do là có sai nhân mang công văn đến huyện. Tri huyện vốn ngưá»i Chiết Giang, thấy quan tuần vÅ© tỉnh mình muốn bắt má»™t ngưá»i phạm tá»™i thì láºp tức thân hà nh mang sai nhân Ä‘i bắt chứ cÅ©ng không hiểu ông ta phạm tá»™i gì. Cao Hà n Lâm nói:
- Không những việc bắt hồ đồ mà đến cả lá»i lẽ ở trong công văn cÅ©ng hồ đồ nốt. Ông Vạn nói ông ta là m trung thư, tại sao ở đây lại bảo ông ta bị cách chức sinh viên? Nếu ông ta là m sinh viên bị cách chức thì liên quan gì đến cái án cá»§a Miêu tổng binh?
Tần trung thư nói với Phượng:
- Ông vừa cưá»i chúng tôi. Bây giỠông có hiểu tại sao không?
Phượng đáp:
- Anh chà ng quản gia kia thì nghe ngóng được cái gì! Äể tôi Ä‘i cho.
Nói xong đứng dáºy ra Ä‘i. Tần trung thư nói:
- Ông nói thực đấy chứ?
- Tôi nói dối ông là m gì. Phượng nói xong, ra đi.
Phượng Ä‘i má»™t mạch đến cá»a huyện, thấy hai ngưá»i lÃnh ở đấy. Hai ngưá»i nà y thấy Phượng bảo gì thì là m theo không dám cưỡng lại. Phượng nói vá»›i hai ngưá»i lÃnh dẫn mình đến gặp những ngưá»i sai nhân từ Chiết Giang đến.
Hai ngưá»i lÃnh đưa Phượng đến Tam Quan ÄÆ°á»ng để gặp. Phượng há»i những ngưá»i sai nhân:
- Các ông ở phủ Thai Châu phái đến phải không?
- Vâng.
- Ông Vạn phạm tội gì?
- Chúng tôi cÅ©ng không biết, chỉ thấy quan phá»§ chúng tôi nói ông ta là má»™t tên phạm nhân nguy hiểm vì váºy đã có công văn gá»i Ä‘i các tỉnh. Bây giỠông có dặn Ä‘iá»u gì chúng tôi sẽ cố gắng là m.
- Hiện nay ông ta ở đâu?
- Quan huyện vừa má»›i há»i ông ta. Ông ta cÅ©ng không nói rõ rà ng. Hiện nay tạm giam ông ta ở ngoà i. Ngà y mai được công văn trả lá»i, có lẽ chúng tôi cÅ©ng phải vá». Ông có muốn gặp ông ta không?
- Nếu ông ta bị tạm giam ở ngoà i, thì tôi có thể đến thăm được. Ngà y mai các ông đem công văn đi, thế nà o cũng cho tôi được gặp mặt rồi hãy đi.
Những ngưá»i sai nhân bằng lòng. Phượng cùng mấy ngưá»i lÃnh và o chá»— giam Vạn trung thư. Vạn trung thư nói vá»›i Phượng:
- Lần nà y, tôi tháºt là oan ức vô cùng. Ông là m Æ¡n nói há»™ tôi gá»i lá»i thăm cụ Cao và cụ Tần, không biết sau nà y còn có thể gặp nhau nữa không?
Phượng há»i rất cặn kẽ nhưng Vạn không biết trả lá»i thế nà o. Phượng bèn nghÄ© bụng"
- Muốn biết việc nà y cho rõ rà ng, mình phải đi Chiết Giang mới được!
Phượng không nói với Vạn việc đó, từ biệt đi ra và nói:
- Ngà y mai tôi sẽ lại thăm.
Phượng Ä‘i má»™t mạch vỠđến nhà Tần trung thư thì thấy ban tuồng đã vá». Thi ngá»± sỠđã vá» nhà . Chỉ còn Cao Hà n Lâm ngồi ở đấy đợi tin tức. Thấy Phượng trở vá», Cao vá»™i và ng há»i:
- Công việc như thế nà o rồi?
- Thá»±c là lạ vô cùng! Không những quan phá»§ không hiểu mà đến cả những ngưá»i sai nhân ở Chiết Giang cÅ©ng không hiểu. Không những những ngưá»i sai nhân không hiểu mà đến cả bản thân ông Vạn cÅ©ng không hiểu nổi! Việc nà y thá»±c là máºp má». Tôi phải Ä‘i Chiết Giang vá»›i ông ta thì má»›i hiểu rõ được. Tần trung thư nói:
- Như thế thì thôi! Việc nà y không liên quan gì đến chúng ta.
Phượng nói:
- Tôi đã có chủ ý, ngà y mai tôi sẽ đi cùng ông ta. Nếu như vụ án nà y có gì nguy hiểm tôi sẽ giúp đỡ ông ta, vì cũng là nơi quen biết.
Cao Hà n Lâm vốn sợ bị liên luỵ đến mình nên cÅ©ng giục Phượng Ä‘i. Chiá»u hôm ấy, Cao Hà n Lâm Ä‘em đến nhà Phượng mưá»i lạng bạc và nói:
- Ông nháºn số tiá»n nà y để là m tiá»n ăn đưá»ng.
Phượng nháºn số tiá»n.
Hôm sau vừa ngá»§ dáºy, Phượng đến “Tam Quán đưá»ng†để gặp những ngưá»i sai nhân. Những ngưá»i sai nhân nói:
- Ông đến sớm quá!
Phượng cùng những ngưá»i sai nhân đến cá»a huyện và o phòng lo việc hình gặp ngưá»i thư lại há» Tiêu giục ông ta là m xong giấy tỠđể đưa lên quan huyện phê và là m giấy chá»n bốn tên lÃnh để quan cho chữ, đóng dấu. Quan huyện ngồi ở công đưá»ng bảo lÃnh lệ hầu ban gá»i Vạn đến. Những ngưá»i sai nhân ở Thái Châu đứng đợi ngoà i cá»a. Vạn trung thư đầu vẫn đội mÅ© sa, mình mặc áo thất phẩm. Phương tri huyện sá»±c nhá»›:
“Trong công văn nói ông ta là sinh viên bị cách chức, tại sao lại ăn mặc như váºy?â€
Rồi lại nhìn xem tên và diện mạo, nhưng thấy không có gì sai rồi há»i tiếp:
- Anh là sinh viên hay là quan?
- Tôi vốn là sinh viên ở trưá»ng phá»§ Thai Châu. Năm nay tôi ở kinh đô vì viết chữ đẹp nên được cá» là m trung thư. Tôi không bao giá» bị cách chức sinh viên hết.
- Giấy nháºm chức cá»§a ông chưa bao giỠđến Thai Châu cả. Vì ông phạm tá»™i, quan tuần vÅ© đã cách chức sinh viên cá»§a ông cÅ©ng chưa biết chừng. Ông là ngưá»i Chiết Giang, tôi cÅ©ng là ngưá»i Chiết Giang. Tôi cÅ©ng không muốn khó dá»… vá»›i ông là m gì. Việc cá»§a ông, ông cứ vá» xem xét xá» thế nà o.
Tri huyện nghĩ bụng:
“Khi ông ta vá» nhà , quan địa phương cho ông ta là sinh viên bị cách chức, trị tá»™i như má»™t ngưá»i thưá»ng, nhưng ta vá»›i ông ta là ngưá»i đồng tỉnh, lẽ nà o lại không giúp đỡ má»™t chút?".
Và cầm lấy bút son, tri huyện viết thêm một hà ng:
“Tuổi tác và diện mạo cá»§a phạm nhân Vạn Lý thì đúng như trong công văn. Nhưng hắn đội mÅ© sa, mặc áo thất phẩm, lại nói rằng năm nay ở kinh đô được cá» chức là m trung thư. Tôi cho giải hắn vá». Bá»n sai nhân không được đòi tiá»n cá»§a hắn, cÅ©ng không được để hắn trốn thoátâ€.
Viết xong tri huyện cho gá»i sai nhân Triệu Thăng và những ngưá»i sai nhân ở Thai Châu dặn:
- Ngưá»i nà y không phải là trá»™m cướp. Hai anh vá»›i má»™t ngưá»i trong huyện ta dẫn hắn Ä‘i là đủ. Trên đưá»ng cần phải cẩn tháºn.
Ba ngưá»i sai nhân cầm công văn dẫn Vạn Ä‘i ra. Phượng đứng đợi ở ngoà i cá»a há»i sai nhân ở phá»§:
- Có phải ông áp giải ông ta đi không? Công việc xong rồi chứ?
Và chỉ sai nhân ở huyện há»i:
- Ông áp giải ông ta Ä‘i có phải không? Ngưá»i sai nhân ở phá»§ nói:
- Xong rồi! Ông ta đi áp giải đấy.
Thấy má»™t ngưá»i đội mÅ© sa, mặc áo quần bị xÃch tay ra khá»i cá»a huyện, hai trăm ngưá»i vây quanh lại xem, ngưá»i chen không lá»t.
Phượng nói:
- Ông Triệu! Ông ở đâu? Triệu Thăng nói:
- Tôi ở gần đây thôi. Phượng nói:
- Chúng ta đến nhà ông Triệu đã.
Má»i ngưá»i đến nhà Triệu Thăng, và o ngồi trong nhà . Phượng bảo Triệu Thương tháo xÃch cho Vạn trung thư rồi cởi áo ngoà i cá»§a mình đưa cho Vạn bảo Vạn cởi áo thất phẩm, mặc áo mình và o. Phượng lại bảo ngưá»i sai nhân ở Thai Châu vá» nhà Vạn gá»i ngưá»i quản gia cá»§a Vạn lại. Sai nhân Ä‘i má»™t lát trở vá» báo:
- Những ngưá»i quản gia Ä‘á»u không vỠđấy chắc là há» chạy trốn cả rồi! Hà nh lý cá»§a ông Vạn còn ở nhà , nhưng hòa thượng không cho Ä‘em Ä‘i. Phượng nghe váºy lấy mÅ© cá»§a mình cho Vạn đội, mình chỉ mặc má»™t cái áo chẽn, đội má»™t cái bo tóc( Bao tóc: cái lưới úp trên đầu cho tốc khá»i rối trước khi đội mÅ©). Phượng nói:
- Phòng nà y cháºt lắm. Các ông vá» nhà tôi.
Ba ngưá»i sai nhân cùng Vạn đến nhà Phượng ở đưá»ng Hồng VÅ©. Há» bước và o cá»a, Ä‘i và o cái nhà khách hai tầng. Vạn trung thư bước và o sụp xuống lạy. Phượng đỡ dáºy.
- Nay không phải lúc là m lá»…, ông cứ ngồi. Và nói vá»›i mấy ngưá»i sai nhân:
- Ba ông Ä‘á»u là những ngưá»i hiểu biết. Cái đó không phải nói nhiá»u. Các ông cứ ở đây. Ông Vạn là bạn tôi. Chuyến nà y tôi cÅ©ng muốn lên quan vá»›i ông ta xem công việc như thế nà o. Tôi cÅ©ng không là m khó dá»… gì vá»›i các ông đâu!
Triệu Thăng há»i hai ngưá»i sai nhân kia.
- Các ông nghÄ© thế nà o? Hai ngưá»i kia nói:
- Ông Phượng bảo gì chúng tôi xin là m nấy. Nhưng mong ông là m chong chóng cho.
- Cố nhiên!
Và chỉ cho ba ngưá»i sai nhân cái phòng để không ở trước mặt và nói:
- Các ông ở tạm đây hai ngà y. Ba ông cứ đem hà nh lý và o đây.
Ba ngưá»i sai nhân giao Vạn lại cho Phượng giữ, yên tâm Ä‘i lấy hà nh lý vá». Phượng kéo Vạn trung thư và o thư phòng ở phÃa tay trái và há»i:
- Ông Vạn! Ông phải cho tôi biết sá»± tháºt vá» việc nà y. Dẫu có việc gì tay tầy trá»i tôi cÅ©ng vẫn giúp ông. Nhưng nếu ông nói máºp má» thì tôi không giúp đỡ gì được.
- Trong việc nà y tôi thấy ông tháºt là má»™t ngưá»i hà o kiệt. Trước mặt má»™t con ngưá»i quân tá» tôi dám đâu dối trá. Nếu việc nà y xảy ra ở phá»§ Thai Châu thì tôi không thua đâu. Nhưng ở đây lại là huyện Giang Ninh.
- Ông nói gì váºy? Ông huyện Phương ở Giang Ninh đối vá»›i ông tá» tế lắm chứ?
- Không giấu gì ông! Tôi chỉ là một anh tú tà i không phải là trung thư. Vì trong nhà là m ăn khó khăn, tôi phải đi đây đi đó. Nếu tôi nói rằng tôi chỉ là anh tú tà i thì tôi sẽ chết đói, nhưng nếu tôi nói rằng tôi là m trung thư thì những thương nhân và những hương thôn sẽ vui lòng giúp đỡ tôi. Không ngỠhôm nay quan huyện lại viết cả chức tước, áo quần của tôi và o công văn. Lần nà y đến Thai Châu, vỠcái án thì tôi không ngại; nhưng tội giả là m quan thì chắc là nặng lắm.
Phượng trầm ngâm má»™t lát rồi há»i:
- Ông Vạn, giỠnếu ông là ông quan thực thì ông có thắng trong việc nà y không?
- Tôi có quen với Miêu tổng binh. Tôi không bao giỠăn hối lộ hay phạm pháp gì cả. Tội tôi nhất định không nặng, miễn là hỠkhông biết cái việc giả mạo là m quan thì tất cả xong xuôi.
- Ông ngồi đấy! Tôi đã nghĩ ra một kế.
Vạn trung thư ở lại thư phòng. Ba ngưá»i sai nhân ở trong cái phòng bên cạnh nhà sảnh. Phượng má»™t mặt sai ngưá»i là m má»™t bữa tiệc, má»™t mặt đến nhà Tần trung thư. Tần trung thư nghe tin Phượng đến nhà , vá»™i và ng chạy ra, không có thì giá» mặc áo ngoà i. Tần há»i:
- Ông Phượng! Bây giỠcông việc như thế nà o rồi?
- Ông không biết gì sao, ông đóng cá»a ngồi trong nhà , tai vạ trên trá»i rÆ¡i xuống ông không biết sao?
Tần trung thư hoảng hốt há»i:
- Cái gì? Cái gì?
- Cái gì vá»›i cái gì nữa! Có má»™t việc nó là m ông ná»a Ä‘á»i thân oan không xong.
Tần trung thư mặt xám như chà m đổ, nói không ra tiếng. Phượng nói:
- Ông nói ông ta là m chức quan gì nà o?
- Ông ta nói ông ta là m trung thư!
- Sau nà y, xuống âm phủ ông ta sẽ là m trung thư.
- Có lẽ nà o ông ta lại giả là m trung thư?
- Giả chứ còn gì nữa! Má»™t ngưá»i mắc tá»™i nặng, giả là m quan lại bị bắt trong nhà ông. Tuần VÅ© Chiết Giang chỉ cần phê má»™t câu ấy thì thá»±c không giấu gì ông, Ä‘á»i cá»§a ông sau nà y cÅ©ng như là “con chuá»™t bị gá»™i nước nóngâ€. Tấn trung thư nghe nói váºy cặp mắt trắng dã nhìn
Phượng mà rằng:
- Bây giỠlà m thế nà o? Ông bảo tôi bây giỠlà m thế nà o?
- Không có cách gì khác. Nếu ông là m cho ông ta thắng trong vụ nà y thì số pháºn cá»§a ông má»›i khá được.
- Là m cho ông ta thắng là là m thế nà o?
- Nếu ông ta là ông quan giả thì thua. Trái lại nếu ông ta là ông quan thực thì không thua chứ gì nữa!
- Bây giỠông ta đã là m giả rồi, là m sao có thể thà nh một ông quan thực được.
- Ông là ông quan giả hay ông quan thực?
- Tôi được đỠcá» hẳn hoi theo đúng luáºt lệ.
- Ông được đỠcá», váºy ông ta cÅ©ng có thể được đỠcá» chứ!
- Dù có đỠcá» Ä‘i nữa thì cÅ©ng cháºm mất rồi.
- Tại sao lại cháºm? Có tiá»n thì là m được quan! Có Thi ngá»± sỠđây thu xếp việc đó chứ sợ gì!
- Phải mau mau bảo ông ta lo liệu việc ấy.
- Nếu như ông ta có thể lo liệu được thì ông ta đã chẳng là m ông quan giả là m gì!
- Theo ý ông nên là m như thế nà o?
- Theo ý tôi nếu như ông không ngại bị liên quan và o việc nà y thì cứ để mặc ông ta. Còn nếu như ông muốn được yên ổn thì phải lo liệu giúp ông ta. Khi nà o được kiện và được là m quan rồi ông ta sẽ trả tiá»n lại. Bấy giá» sẽ không lo thiếu má»™t đồng, hay ông ta có rút bá»›t Ä‘i và i ba phân thì cÅ©ng chẳng há» gì.
Tần trung thư nghe váºy, thá» dà i má»™t cái và nói:
- Không ngá» lại liên luỵ như thế nà y. Thôi không có cách gì khác ông Phượng ạ. Tôi sẽ xuất tiá»n, ông sẽ thu xếp giúp.
- Việc nà y có khác gì mò trăng ở dưới nước. Còn phải có cả cụ Cao nữa mới được.
- Tại sao lại cần đến cụ Cao?
- Thì ngự sỠlà bạn thân của cụ Cao. Cụ Cao có thể nhỠông ta viết ngay một cái giấy đưa và o nội các như thế thì mới được chứ.
- Ông Phượng! Ông quả là con ngưá»i biết việc!
Tần láºp tức viết má»™t cái thiếp má»i cụ Cao đến bà n. Má»™t lát sau Cao Hà n Lâm đến. Tần trung thư Ä‘em chuyện cá»§a Phượng nói lại má»™t lượt. Cao Hà n Lâm vá»™i và ng nói:
- Tôi sẽ lo liệu việc ấy! Phượng đứng bên cạnh nói:
- Việc nà y rất gấp xin cụ lo liệu cho. Ông Tần trung thư mau mau Ä‘em khoản tiá»n để cho cụ Cao lo liệu.
Tần liá»n và o nhà má»™t lát sau, ngưá»i quản gia đưa ra mưá»i hai gói bạc, má»—i gói má»™t trăm lạng, giao tất cả cho Cao Hà n Lâm, Tần nói:
- Cái nà y má»™t ná»a trang trải nha môn, má»™t ná»a là lá»… váºt. Tôi xuất tiá»n để cung và o việc tiêu dùng trong ná»™i các. Ông là bà con vá»›i Thi ngá»± sá», có việc gì nhá» giúp há»™.
Cao Hà n Lâm lúng túng không biết nói sao đà nh phải ưng thuáºn. Y cầm số tiá»n đến nhà Thi ngá»± sá» giục Thi ngá»± sá» ngay đêm hôm đó phái ngưá»i lên kinh lo liệu.
Phượng vỠnhà đi thẳng và o thư phòng thấy Vạn trung thư đang ngồi trên ghế chỠđợi. Phượng nói:
- Xin chúc mừng ông, việc như thế là được đấy.
Bèn kể lại má»i việc rất tỉ mỉ. Vạn nhảy xuống đất lạy Phượng lia lịa hai ba mươi lạy, Phượng phải khó khăn lắm má»›i kéo dáºy được. Phượng nói:
- Ngà y mai ông cứ mặc áo quan của ông đến nhà hai vị kia mà tạ ơn.
- Như thế là phải, nhưng tôi thấy thế nà o ấy!
Sai nhân và o há»i Phượng bao giá» thì có thể Ä‘i. Phượng nói:
- Ngà y mai chưa đi được, hãy đợi đến ngà y kia.
Hôm sau, Phượng dẫn Vạn đến cám Æ¡n Cao và Tần. Hai ngưá»i nháºn danh thiếp cá»§a Vạn nhưng Ä‘á»u nói không ở nhà . Khi Vạn trở vá», Phượng lại bảo Vạn đến chùa Báo Ân lấy hà nh lý. Hôm sau Phượng cÅ©ng thu xếp hà nh lý và cùng vá»›i những ngưá»i sai nhân đưa Vạn đến phá»§ Thai Châu tỉnh Chiết Giang. Chỉ nhân phen nà y khiến cho:
Nho sinh láºn Ä‘áºn, hóa nên áo gấm vá» là ng,
Ngá»± sá» rá»§ lòng, chỉ sợ má»™t ngưá»i oan khuất.
Muốn biết việc sau thế nà o hãy xem phần sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 17-12-2008 at 02:51 PM.
|

10-09-2008, 05:00 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ năm mốt
Gái Ä‘iếm lừa ngưá»i phụ trăng gió
Tráng sĩ cao hứng thỠquan hình
Sau khi đã thu xếp cho Vạn thà nh má»™t ngưá»i trung thư thá»±c sá»±, Phượng cÅ©ng thu xếp hà nh lý cá»§a mình cùng ba ngưá»i sai nhân đưa Vạn đến Thai Châu để cho quan tra xét. Bấy giá» là lúc đầu tháng tư, khà trá»i ấm áp, cả năm ngưá»i Ä‘á»u mặc áo đơn Ä‘i ra cá»a Hán Tây gá»i thuyá»n Ä‘i thẳng đến Chiết Giang. Há» gá»i mãi cÅ©ng không có má»™t chiếc thuyá»n nà o Ä‘i Hà ng Châu, nên phải thuê má»™t chiếc thuyá»n Ä‘i Tô Châu. Äến Tô Châu, Phượng trả tiá»n rồi thuê thuyá»n Ä‘i Hà ng Châu. Thuyá»n nà y to gấp rưỡi thuyá»n Ä‘i từ Nam Kinh lên. Phượng nói:
- Chúng ta không cần má»™t thuyá»n lá»›n là m gì, chỉ cần hai khoang mà thôi.
Phượng trả má»™t lạng tám đồng tiá»n ở bến để thuê má»™t khoang giữa và má»™t khoang đầu thuyá»n. Sau đó, năm ngưá»i xuống thuyá»n Ä‘i Tô Châu. Äợi má»™t ngà y, má»›i có má»™t ngưá»i buôn tÆ¡ ngồi ở khoang trước. Ngưá»i nà y trạc độ hai mươi, dáng ngưá»i rất xinh đẹp, chỉ có má»™t gánh hà nh lý nhưng rất nặng. Äến chiá»u chá»§ thuyá»n cho thuyá»n đỗ và cắm sà o ở má»™t cái bến cách là ng độ năm dặm. Ngưá»i lái thuyá»n nói vá»›i những ngưá»i chèo thuyá»n.
- Cắm thuyá»n cho chắc, thả hai cái neo xuống, chăm sóc các vị hà nh khách còn tôi Ä‘i vá» nhà má»™t lát.
Những ngưá»i sai nhân ở Thái Châu cưá»i và nói:
- Chúc ông Ä‘i thuáºn đưá»ng xuôi gió nhé!
Ngưá»i lái thuyá»n cưá»i khanh khách rồi Ä‘i.
Vạn và Phượng lên bá» Ä‘i bách bá»™. Xa xa thấy khói chiá»u tan dần, ánh trăng chiếu sáng trên mặt nước. Hai ngưá»i dạo chÆ¡i má»™t lát lại lên thuyá»n nằm ngá»§. Há» nghe tiếng nước bì bõm, có má»™t chiếc thuyá»n con chèo ngược dòng sông đến chá»— bên cạnh. Lúc bấy giá», những ngưá»i chèo thuyá»n đã đắp chăn ngá»§ kỹ còn ba ngưá»i sai nhân thắp đèn đánh bà i, Vạn trung thư, Phượng và ngưá»i buôn tÆ¡ mở cá»a sổ ngắm trăng. Trong chiếc thuyá»n con có má»™t ngưá»i trạc độ bốn mươi tuổi, gầy gò, Ä‘ang cầm sà o. Äằng sau là má»™t ngưá»i con gái mưá»i tám, mưá»i chÃn tuổi, đứng bẻ lái. Nhìn thấy ba ngưá»i đà n ông Ä‘ang ngắm trăng, cô ta nấp và o khoang sau. ÄÆ°á»£c má»™t lát, Phượng và Vạn Ä‘á»u Ä‘i ngá»§ chỉ còn khách bán tÆ¡ chưa ngá»§.
Hôm sau lúc mặt trá»i chưa má»c, ngưá»i lái thuyá»n trở vá» vá»›i má»™t cái bị trên vai. Thuyá»n láºp tức buông chèo.
Thuyá»n Ä‘i được ba mươi dặm má»›i ăn sáng. Ä‚n sáng xong, Phượng ngồi trong khoang nói chuyện vá»›i Vạn trung thư:
- Tôi cho rằng lần nà y ông không đáng sợ lắm. Nhưng má»™t cái án là m theo lệnh quan tuần vÅ© thì cÅ©ng khá gay go. Theo như ý tôi, khi ngưá»i ta há»i, ông cứ nói là do má»™t ngưá»i du khách ở trong nhà là Phượng Minh Kỳ là m. Khi há» bắt tôi, tôi sẽ có cách xá» trÃ.
Vừa lúc ấy thì ngưá»i bán tÆ¡, cặp mắt đỠgay ra trước thuyá»n đứng khóc. Phượng và má»i ngưá»i liá»n há»i:
- Ông khách! Ông có việc gì thế?
Ngưá»i kia không đáp, Phượng đột nhiên nhá»› ra, chỉ và o ngưá»i khách bán tÆ¡ mà nói:
- Tôi biết rồi. Ông mắc mưu chứ gì, trẻ ngưá»i non dạ như ông...
Ngưá»i khách cảm thấy xấu hổ lại cà ng khóc. Phượng há»i căn vặn thì biết ra ngưá»i khách đêm qua lúc má»i ngưá»i Ä‘á»u ngá»§ cả có thò cổ ra ngoà i cá»a sổ để nhìn ngưá»i con gái ở thuyá»n bên kia. Khi thấy hai ngưá»i khách trong thuyá»n đã Ä‘i ngá»§, ngưá»i con gái cÅ©ng ra khá»i khoang thuyá»n và cưá»i vá»›i anh ta. Ngưá»i khách bán tÆ¡ khẽ thò tay sang. Ngưá»i con gái cưá»i khì khì, trèo qua cá»a sổ sang ngá»§ vá»›i ngưá»i khách. Khi ngưá»i khách đã ngá»§ say, ngưá»i con gái mở hà nh lý lấy trá»™m bốn gói bạc có tất cả là hai trăm lạng rồi mang Ä‘i. Sáng dáºy, thuyá»n nhổ sà o Ä‘i, ngưá»i khách vẫn còn Ä‘ang mê man. Má»™t lát sau, thấy hà nh lý bị ngưá»i ta mở tung, anh ta má»›i biết mình bị mất cắp. Bấy giá» anh ta như ngưá»i câm nằm mê gặp mẹ, không biết nói năng thế nà o, Phượng trầm ngâm má»™t lát, há»i chá»§ thuyá»n:
- Ông có nháºn ra được chiếc thuyá»n nhỠđến đây hôm qua không?
- Nháºn thì nháºn được, nhưng kiện lên quan thì không kiện được đâu vì không có bằng chứng gì hết.
Phượng nói:
- Nháºn được là tốt rồi! Hôm qua hắn lấy trá»™m được tiá»n thì hôm nay nhất định hắn Ä‘i ngược chiá»u vá»›i chúng ta. Các anh cuốn buồm Ä‘i, lắp chèo và o rồi chèo quay trở lại xem. Khi nà o thấy được thuyá»n kia thì chúng ta đỗ ở nẻo xa. Nếu lấy được tiá»n rồi, chúng tôi sẽ thưởng cho các anh. Những ngưá»i chèo thuyá»n bằng lòng quay trở lại. Chèo đến chiá»u má»›i đến chá»— cắm sà o tối qua, nhưng vẫn không thấy chiếc thuyá»n kia đâu cả. Phượng bảo cứ chèo nữa. Chèo được hai dặm nữa, thấy chiếc thuyá»n con kia buá»™c dưới cây liá»…u. Äứng xa nhìn không thấy ngưá»i. Phượng bảo chèo thuyá»n đến gần cắm sà o dưới má»™t cây liá»…u khác, bảo má»i ngưá»i nằm không được nói năng gì, còn mình thì Ä‘i bá»™ lên bá» dạo chÆ¡i đến trước chiếc thuyá»n con. Quả nhiên thấy đúng là chiếc thuyá»n hôm qua. Ngưá»i con gái và ngưá»i đà n ông gầy Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhau ở trong thuyá»n. Phượng Ä‘i chÆ¡i má»™t lát rồi quay trở lại thì thấy chiếc thuyá»n con kia lại đến đỗ bên cạnh thuyá»n mình và ngưá»i gầy gò kia không thấy đâu nữa. Äêm ấy, ánh trăng sáng hÆ¡n đêm trước. Ngưá»i con gái Ä‘ang buông má»› tóc Ä‘en láy ngồi má»™t mình, chải tóc ngắm trăng. Phượng há»i nhá»:
- Äêm yên tÄ©nh thế nà y cô em ngồi trên thuyá»n má»™t mình không sợ sao?
Ngưá»i con gái đáp:
- Anh há»i tôi là m gì? Tôi ngồi như thế nà y quen rồi, sợ cái gì?
Vừa nói vừa đưa mắt nguýt má»™t cái. Phượng nhảy sang thuyá»n kia ôm lấy ngưá»i con gái. Ngưá»i con gái giả vỠđẩy ra, nhưng không kêu. Phượng bế ngưá»i con gái để lên đùi. Ngưá»i con gái ngồi yên, thu mình và o trong lòng. Phượng nói:
- Thuyá»n nà y không có ai, đêm nay em hãy tiếp anh má»™t đêm, chúng ta gặp gỡ là do duyên trá»i.
- Em là ngưá»i ở trên thuyá»n xưa nay không há» báºy bạ vá»›i ai. Äêm nay, không ngá» lại gặp anh phải gió nà y, em biết là m thế nà o? Anh ở đây, em không sang đâu!
- Trong hà nh lý cá»§a anh ở bên kia thuyá»n có tiá»n, anh không yên tâm ở thuyá»n em. Vừa nói, Phượng vừa nhấc bổng ngưá»i con gái qua thuyá»n mình.
Lúc bấy giá» những ngưá»i trên thuyá»n Ä‘á»u giả ngá»§, chỉ có má»™t đĩa đèn dầu leo lét và má»™t cái chăn đơn, Phượng đặt ngưá»i con gái xuống đệm, ngưá»i con gái cởi quần áo nằm và o trong chăn. Nhưng lạ thay ngưá»i con gái thấy Phượng không cởi quần áo mà tai lại nghe tiếng chèo khoát nước. Ngưá»i đà n gái ngẩng đầu lên nhìn nhưng Phượng đã lấy đùi ấn xuống nằm chết cứng không dáºy được. Cô ta lắng tai nghe biết chiếc thuyá»n Ä‘ang Ä‘i, bèn hoảng hốt nói:
- Tại sao chiếc thuyá»n lại Ä‘i?
- Thuyá»n Ä‘i mặc kệ nó, em cứ ngá»§ cho sướng! Ngưá»i con gái cà ng hoảng hốt nói:
- Thả cho tôi vá»!
- Äồ ngốc, mà y lừa ngưá»i ta lấy tiá»n thì tao cÅ©ng lừa ngưá»i ta cướp vợ. CÅ©ng là hạng lưá»ng gạt thì mà y còn sợ cái gì!
Ngưá»i con gái biết rằng mình bị mắc mưu, chỉ còn cách kêu xin:
- Ông thả cho tôi Ä‘i, số tiá»n kia tôi xin trả lại ông.
- Äể cho mà y Ä‘i sao được! Mà y có đưa tiá»n đến đây thì tao má»›i thả vá», tao không là m gì mà y đâu.
Ngưá»i con gái đứng dáºy thì cả áo quần cÅ©ng không còn nữa. Vạn trung thư và ngưá»i khách bán tÆ¡ trong khoang thuyá»n nhìn thấy thế, nhịn cưá»i không được.
Phượng há»i nhà ở cá»§a ngưá»i con gái và tên cá»§a ngưá»i chồng rồi bảo chá»§ thuyá»n cắm thuyá»n ở má»™t nÆ¡i vắng vẻ. Sáng hôm sau, Phượng bảo ngưá»i khách buôn tÆ¡ mang quần áo ngưá»i con gái Ä‘i hÆ¡n mưá»i dặm đưá»ng, đến tìm ngưá»i chồng. Ngưá»i chồng thấy thuyá»n Ä‘i đâu mất, vợ cÅ©ng biến Ä‘i đâu, Ä‘ang ngồi lo lắng dưới gốc liá»…u. Ngưá»i buôn tÆ¡ nháºn ra liá»n đến vá»— vai mà rằng:
- Chuyến nà y thì anh xôi há»ng bá»ng không rồi. Cái đó là do trá»i trả nợ đấy.
Ngưá»i chồng không dám nói năng gì.
Ngưá»i khách mở gói lấy áo quần đồ lót và già y cá»§a vợ y ra. Tên kia hoảng sợ chỉ còn cách sụp lạy. Ngưá»i khách nói:
- Tao không bắt mà y đâu! Mà y phải mau mau đem bốn gói bạc trả cho tao rồi tao trả vợ cho mà y.
Ngưá»i chồng vá»™i và ng xuống thuyá»n láºt miếng ván ở đầu lái lấy ra má»™t cái bị lá»›n và nói:
- Số tiá»n nà y tôi chưa động đến má»™t ly nà o, mong ông là m Æ¡n trả vợ lại cho tôi!
Ngưá»i buôn tÆ¡ mang bạc vá», ngưá»i chồng mang theo quần áo cá»§a vợ đến nhưng không dám lên thuyá»n. Nghe tiếng vợ ở dưới thuyá»n gá»i hắn má»›i liá»u mạng bước xuống. Thì thấy vợ mình cuốn chăn Ä‘ang nằm tròn ở khoang giữa. Ngưá»i chồng đến đưa áo quần cho vợ. Sau khi mặc áo quần xong hắn ra lạy má»—i ngưá»i hai lạy lùi lÅ©i lên bá». Ngưá»i buôn tÆ¡ biếu Phượng má»™t gói năm mươi lạng bạc để cảm Æ¡n. Phượng suy nghÄ© má»™t lát rồi nháºn, chia là m ba phần cho ba ngưá»i sai nhân và nói:
- Trong việc nà y các anh cÅ©ng khó nhá»c, biếu các anh Ãt tiá»n.
Những ngưá»i sai nhân cảm tạ.
Chẳng bao lâu, thuyá»n đến Hà ng Châu. Má»i ngưá»i lại đổi thuyá»n Ä‘i thẳng đến Thái Châu. Cả năm ngưá»i Ä‘á»u và o thà nh. Ngưá»i sai nhân ở Thai Châu nói:
- Ông Phượng! Việc nà y sợ có tai tiếng, nếu quan phủ biết thì con là m thế nà o?
Phượng nói:
- Cứ để mặc tôi!
Phượng thuê bốn cái kiệu nhá» buông rèm xuống, bảo ba ngưá»i sai nhân và Vạn lên kiệu, còn mình thì Ä‘i cháºm theo sau. Äến nhà Vạn, má»i ngưá»i bước và o cá»a lá»›n. Thấy cái nhà trước có hai cá»a, ở sau là cái nhà khách chữa Ä‘i chữa lại đã hai ba lần. Vạn trung thư vừa má»›i bước và o nhà thì thấy có tiếng khóc. Má»™t lát sau không có tiếng khóc nữa. Ở trong Ä‘ang sá»a soạn là m cÆ¡m. Ä‚n cÆ¡m xong, Phượng nói:
- Các ông hãy khoan Ä‘i bây giá», tôi thắp đèn đã rồi đến báo vá»›i ngưá»i thÆ¡ lại lo việc nà y, tôi đã có cách nói vá»›i ông ta.
Những ngưá»i sai nhân vâng lá»i. Thắp đèn xong, há» trở vá» nha môn phá»§ Thai Châu nói vá»›i ngưá»i thÆ¡ lại Triệu Cần. Triệu Cần nghe nói ông Phượng ở Nam Kinh cùng đến vá»›i há», giáºt mình nói:
- Ông Phượng là má»™t ngưá»i hà o kiệt. Chuyến nà y ông Vạn cùng Ä‘i vá»›i ông ta thá»±c là tốt phúc!
Và cùng sai nhân đến ngay nhà Vạn. Triệu gặp Vạn, hai ngưá»i coi nhau như bạn cÅ©. Phượng nói:
- Ông Triệu, tôi chỉ nhỠông việc nà y, ông thu xếp thế nà o để khi biên cung, ngưá»i bị khai ra sẽ được giải Ä‘i ngay.
Triệu thư biện nháºn lá»i.
Hôm sau, Vạn trung thư Ä‘i kiệu đến miếu Thà nh Hoà ng ở nha môn. Ông ta vẫn mặc áo thất phẩm, đội mÅ© sa, Ä‘i già y nhưng ở cổ có má»™t dây xÃch. Những ngưá»i sai nhân đưa giấy và o. Kỳ tri phá»§ láºp tức ra công đưá»ng. Triệu Thăng đưa công văn lên, Ä‘em giải Vạn trung thư ra trước mặt. Kỳ tri phá»§ thấy Vạn trung thư đội mÅ© tròn, giáºt mình, lại nhìn thấy công văn phê nói Vạn “là m trung thư†lại cà ng kinh ngạc. Tri phá»§ đưa mắt nhìn thấy Vạn vẫn đứng không chịu quỳ, bèn há»i:
- Ông được là m trung thư bao gi�
- Tháng giêng năm nay.
- Tại sao tôi không thấy chiếu chỉ?
- Chiếu chỉ ở trong ná»™i các đưa ra, rồi từ ná»™i các đến tuần vÅ© cÅ©ng phải mất má»™t thá»i gian. Nhưng có lẽ bây giá» chiếu chỉ đã đến rồi.
- Như váºy sá»›m muá»™n ông cÅ©ng bị cất chức!
- Năm ngoái tôi Ä‘i Bắc Kinh, năm nay tôi vá» Nam Kinh, tôi có là m Ä‘iá»u gì phạm pháp đâu. Tôi xin há»i quan. Tại sao quan lại cho ngưá»i Ä‘i bắt tôi ở trong tỉnh khác vá»? Phải có lý do gì chứ!
- Miêu đô đốc không lo việc đỠphòng bá» biển bị quan tuần vÅ© bắt. Ở trong nha môn ông ta có má»™t bà i thÆ¡ cá»§a ông. Äó là má»™t bà i thÆ¡ chúc tụng, lá»i lẽ xu nịnh. Hắn cho ông tiá»n để là m. Số tiá»n bao nhiêu ở đây có chứng cá»›. Ông còn chối nữa Ä‘i!
- Äó là điá»u hết sức oan uổng. Khi tôi ở nhà tôi không bao giá» thấy mặt Miêu đô đốc như thế thì là m sao lại có thÆ¡ tặng ông ta được!
- ChÃnh mắt tôi trông thấy. Äó là má»™t bà i thÆ¡ trưá»ng thiên dà i dằng dặc, có đóng dấu cá»§a ông. Hiện nay quan tuần vÅ© Ä‘i trấn ở bá» biển. Quan tuần vÅ© Ä‘ang dừng ở đây để xét cho xong vụ án nà y. Ông cứ chối nữa Ä‘i!
- Mặc dầu tôi là há»c trò nhưng tôi không biết là m thÆ¡, còn như dấu và tên hiệu thì tôi không có. Ở nhà tôi có má»™t ngưá»i khách khắc cho mấy con dấu lá»›n, nhá». Tôi để nó trong thư phòng không cất Ä‘i. Có lẽ anh ta là m thÆ¡ rồi đóng dấu cá»§a tôi xin cụ xét cho.
- Tên anh ta là gì? Bây giỠở đâu?
- Tên anh ta là Phượng Minh Kỳ hiện nay ở nhà tôi. Kỳ tri phá»§ láºp tức cấp má»™t cái thẻ há»a tốc cho sai nhân Ä‘i bắt Phượng Minh Kỳ, Ä‘em đến há»i.
Sai nhân Ä‘i má»™t lát dẫn Phượng Minh Kỳ vá». Kỳ tri phá»§ ngồi ở công đưá»ng, sai nhân và o bẩm:
- Phượng Minh Kỳ đã đến. Tri phá»§ sai gá»i đến há»i:
- Anh có phải là Phượng Minh Kỳ không? Anh xưa nay có bạn bè gì với Miêu đô đốc không?
- Tôi không bao giỠgặp ông ta cả.
- Vạn Lý có viết tặng ông ta má»™t bà i thÆ¡. Hôm nay tra há»i thì Vạn Lý nói anh đã viết bà i thÆ¡ ấy và đóng dấu cá»§a ông ta và o đấy, dấu kia do tay anh khắc. Tại sao anh lại là m việc phạm pháp như váºy?
- Không những trong Ä‘á»i tôi không là m thÆ¡ bao giá», mà ngay tôi có là m thÆ¡ tặng ngưá»i khác thì đó cÅ©ng không phải là việc phạm pháp.
- Thằng kia mà y dám ăn nói thế à !
Tri phá»§ ra lệnh đánh. Bá»n lÃnh ở trên công đưá»ng và ở ngoà i sân dạ vang má»™t loạt, và o công đưá»ng. Hai ngưá»i váºt Phượng xuống đất và kẹp chặt lấy chân. Kỳ thái thú nói:
- Bay cứ kẹp tháºt chặt cho tao!
Ngưá»i lÃnh cố hết sức buá»™c dây thừng tháºt chặt thì chỉ nghe rắc má»™t tiếng cái kẹp gãy là m sáu mảnh. Kỳ thái thú nói:
- Hay là cái thằng kia có pháp thuáºt gì!
Bèn ra lệnh lấy má»™t cái kẹp tháºt má»›i, lấy dấu son đóng lên rồi bảo kẹp ngay và o chân cá»§a Phượng. Nhưng dây thừng chưa buá»™c chặt thì đánh rắc má»™t cái, kẹp lại gãy. Là m liá»n ba lần như váºy chỉ thấy kẹp gãy thà nh mưá»i tám mảnh. Phượng chỉ mỉm cưá»i không nói má»™t câu. Kỳ tri phá»§ hoảng sợ rá»i khá»i công đưá»ng bắt giam phạm nhân, còn mình thì lên kiệu, đến công quán bẩm vá»›i tuần vÅ©. Tuần vÅ© nghe nói biết Phượng Minh Kỳ vốn là ngưá»i tráng sÄ©, trong việc nà y chắc có duyên cá»›. Vả chăng Miêu đô đốc đã chết trong ngục, chiếu chỉ cá» Vạn Lý là m trung thư đã đến, việc Vạn phạm tá»™i không lấy gì là m nặng cho nên tuần vÅ© bảo tri phá»§ khoan thứ. Vạn và Phượng Ä‘á»u được tha. Tuần vÅ© trở vá» Hà ng Châu. Vụ án nà y thá»±c là như lá»a cháy ngùn ngụt chỉ má»™t gáo nước lạnh cá»§a Phượng dá»™i và o là tắt hết. Khi vụ kiện xong, Vạn trung thư cho những ngưá»i sai nhân vá», Vạn cùng Phượng vá» nhà , miệng luôn luôn nói cảm Æ¡n;
- Ông thực là cha mẹ cứu sống tôi lại! Tôi biết lấy gì báo đáp.
Phượng cưá»i mà rằng:
- Tôi vá»›i ông không phải là chá»— quen cÅ©, tôi cÅ©ng không chịu ân huệ gì cá»§a ông. Äó chẳng qua là má»™t việc cao hứng ngẫu nhiên. Nếu ông cứ nói chuyện cảm Æ¡n mãi tôi thấy nó cÅ©ng tầm thưá»ng quá. Bây giá» tôi phải Ä‘i Hà ng Châu tìm má»™t ngưá»i bạn. Äến mai là phải Ä‘i rồi!
Vạn trung thư hai ba lần giữ lại, Phượng vẫn cứ đòi Ä‘i. Hôm sau Phượng từ biệt Vạn, không há» uống má»™t cốc nước tạ Æ¡n, lên đưá»ng Ä‘i má»™t mình đến Hà ng Châu. Chỉ nhân phen nà y khiến cho:
Kẻ nghĩa sĩ lay thà nh cỠvạc(1) lại tỠthần thông;
Bá»n gian đồ chước đối mưu sâu, kÃp Ä‘á»n nợ cÅ©.
Muốn biết Phượng tìm ai, hãy xem hồi sau phân giải.
(1) Sức mạnh chuyển núi, lay thà nh cất được cái vạc; nói sức mạnh phi thưá»ng.
Last edited by quykiemtu; 17-12-2008 at 02:52 PM.
|

10-09-2008, 05:01 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ năm hai
Äấu võ thá» công tá» bị thương
Phá nhà chơi anh hùng đòi nợ
Phượng từ biệt Vạn trung thư Ä‘i Hà ng Châu. Ở Hà ng Châu Phượng có má»™t ngưá»i bạn là Trần ChÃnh Công trước đây có vay Phượng mấy mươi lạng bạc. Phượng nghÄ© bụng.
- Ta phải đến thăm ông ta đồng thá»i lấy tiá»n ăn đưá»ng để vá» nhà .
Trần ChÃnh Công ở ngoà i cá»a Tiá»n ÄÆ°á»ng, Phượng Ä‘i đến đó tìm. Má»›i Ä‘i được má»™t quãng thì thấy trên bỠđê Tô Äông Pha có má»™t nhóm ngưá»i Ä‘ang vây xung quanh hai ngưá»i táºp cưỡi ngá»±a ở dưới bóng liá»…u. Má»™t ngưá»i nháºn ra Phượng vá»™i kêu lá»›n:
- Anh Phượng! Anh ở đâu đến đây?
Phượng đến gần để nhìn, ngưá»i kia nhảy xuống ngá»±a nắm lấy tay Phượng. Phượng nói:
- Tưởng ai hóa ra anh Tần Nhị! Anh đến đây bao gi� Anh là m gì ở đây?
Tần Nhị nói:
- Anh ra Ä‘i đã lâu, việc ông Vạn liên quan gì đến anh? Công đâu “ăn cÆ¡m nhà vác ngà voiâ€, như thế có phải là điên không? ÄÆ°á»£c anh đến đây đúng lúc quá, tôi và Hồ công tá» vừa nhắc đến anh. Phượng há»i:
- Vị nà y là ai? Tần Nhị nói:
- Vị nà y là Hồ công tá», con thứ tám cá»§a Hồ thượng thư ở địa phương đây, má»™t ngưá»i rất vui tÃnh lại là bạn rất thân cá»§a tôi.
Khi Hồ công tá» biết là Phượng, hai bên Ä‘á»u nói mình bấy lâu khao khát được gặp nhau. Tần Nhị nói:
- Nay có ông Phượng đến đây, chúng ta không đi ngựa nữa, hãy trở vỠnhà uống một chén rượu đi.
Phượng nói:
- Tôi phải Ä‘i thăm má»™t ngưá»i bạn. Hồ công tá» nói:
- Ngà y mai ông đi thăm bạn cũng được. Hôm nay may mắn chúng ta được gặp nhau, chúng ta hãy đến nhà anh Tần chơi.
Và Phượng nói thế nà o há» cÅ©ng mặc, cứ kéo Ä‘i, bảo ngưá»i nhà đem đến cho Phượng má»™t con ngá»±a. Äến trước Ä‘á»n thá» NgÅ© Tá» Tư, há» xuống ngá»±a cùng và o.
Tần Nhị ở tại tầng dưới vá» phÃa sau lầu. Phượng và o nhà thi lá»… rồi ngồi xuống. Tần bảo ngưá»i nhà mau mau dá»n cÆ¡m rượu. Tần Nhị nói vá»›i Hồ công tá»:
- Hôm nay may mắn có anh Phượng đến, ngà y mai anh sẽ thấy tà i võ nghệ cá»§a anh ta. Hôm khác tôi và anh Phượng sẽ đến nhà anh và sẽ còn là m phiá»n anh nhiá»u.
Hồ công tỠnói:
- Cố nhiên!
Phượng chỉ câu đối trên tưá»ng nói vá»›i hai ngưá»i:
- Tôi biết ông Hồng Hám Tiên. Có má»™t thá»i gian ông ta cÅ©ng thÃch há»c võ nghệ. Vá» sau không hiểu sao, ông ta há»c pháp luáºt và cứ lừa ngưá»i ta vá» việc luyện Ä‘an. Không hiểu bây giỠông ta còn sống nữa không?
Hồ công tỠnói:
- Nói ra cÅ©ng buồn cưá»i. Anh Ba tôi suýt nữa cÅ©ng bị lừa má»™t vố. Năm ấy ông Hồng kéo ông Mã Thuần Thượng ở Xá» Châu và bà y cho anh tôi luyện Ä‘an. Anh tôi đã Ä‘em bạc gói sẵn cả. CÅ©ng may số anh tôi còn Ä‘á», đột nhiên ông Hồng mắc bệnh, được và i ngà y thì chết. Nếu không thì rõ rà ng bị ông ta lừa!
Phượng nói:
- Có phải ông Ba tên là Tháºn không?
- Äúng đáy, anh tôi và tôi tÃnh tình khác nhau. Anh tôi ham chÆ¡i vá»›i má»™t bá»n không ra gì, lo là m thÆ¡ và tá»± xưng là danh sÄ©. Thá»±c ra, anh ta không dám uống má»™t cân rượu ngon hay ăn má»™t cân thịt ngon, nhưng bị ngưá»i ta lừa mất hà ng ngà n, hà ng trăm lạng bạc mà cÅ©ng không tỉnh ngá»™. Trái lại, tÃnh tôi thì thÃch nuôi ngá»±a. Anh tôi sinh chuyện nói rằng ngá»±a hay và o phá sân, tôi chịu không được, cho anh tôi cái nhà cÅ© rồi dá»i Ä‘i ở chá»— khác. Thế là hai ngưá»i Ä‘oạn tuyệt vá»›i nhau.
Tần nói:
- Chỗ ở mới của anh Hồ rất là sạch sẽ, khi nà o anh Phượng đến với tôi sẽ thấy.
Äang lúc nói chuyện thì rượu bưng lên. Ba ngưá»i rót rượu má»i nhau. Rượu đã ngà ngà say, Tần Nhị nói:
- Anh Phượng! Anh vừa nói Ä‘i tìm ngưá»i bạn. Váºy anh Ä‘i tìm ngưá»i nà o?
- Tôi có má»™t ngưá»i bạn là Trần ChÃnh Công ngưá»i ở đây. Anh ta nợ tôi mấy lạng bạc, tôi đến đấy để lấy.
Hồ nói:
- Có phải ông ta trước ở ngõ Trúc Can, nay đã dá»i đến cá»a Tiá»n ÄÆ°á»ng phải không?
Phượng nói:
- Äúng đấy. Hồ nói:
- Hiện nay ông ta không ở nhà . Ông ta đã Ä‘i Nam Kinh bán tÆ¡ vá»›i Mao Nhị rồi. Mao Nhị là ngưá»i khách trong nhà anh Ba tôi. Anh Phượng! Anh không cần Ä‘i tìm ông ta là m gì. Tôi sẽ cho ngưá»i nhà đem thư đến nhà ông ta bảo khi nà o ông ta trở vá» sẽ đến đây.
CÆ¡m xong, má»i ngưá»i ra vá». Hồ cáo từ vá» trước. Tần Nhị giữ Phượng ở lại. Hôm sau, Tần Nhị Ä‘em Phượng đến thăm Hồ công tá». Hồ công tá» lại đến nhà đáp lá»… và cho ngưá»i nhà đến má»i.
- Ngà y mai má»i ông Tần và ông Phượng qua nhà ăn cÆ¡m xoà ng. Ông chá»§ tôi nói vì chá»— thân nên không viết thiếp.
Hôm sau, ăn sáng xong, Tần bảo ngưá»i nhà chuẩn bị hai con ngá»±a cùng Phượng đến nhà Hồ công tá». Ngưá»i nhà đi theo sau. Chá»§ nhà ra tiếp má»i và o sảnh ngồi. Tần há»i:
- Tại sao chúng ta không và o thư phòng mà ngồi?
- Chúng ta hãy dùng trà đã.
Uống trà xong, Hồ công tá» má»i hai ngưá»i Ä‘i theo má»™t con đưá»ng ra phÃa sau, đưá»ng đầy cả phân ngá»±a. Äến thư phòng, thấy có mấy ngưá»i khách Ä‘á»u là những ngưá»i bạn thưá»ng ngà y cưỡi ngá»±a và đánh kiếm vá»›i Hồ công tá». Hôm nay, tất cả Ä‘á»u đến đây để xem võ nghệ cá»§a Phượng. Má»i ngưá»i vái chà o nhau rồi ngồi xuống, Hồ nói:
- Những ngưá»i nà y Ä‘á»u là bạn thân cá»§a tôi. Nghe nói hôm nay có ông Phượng đến, nên há» Ä‘á»u đến đây để được dạy bảo.
Phượng nói:
- Äâu dám thế.
Uống trà xong, má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng dáºy Ä‘i dạo chÆ¡i. Ba gian lầu cá»§a Hồ công tá» không lá»›n lắm. Ở bên cạnh nhà có hà nh lang, trên hà nh lang bà y nhiá»u yên ngá»±a, ở trên tưá»ng lại có mấy cái bao đựng tên. Sau khi Ä‘i qua cái cá»a tròn, má»i ngưá»i đến má»™t cái sân rá»™ng rồi đến má»™t cái chuồng ngá»±a. Hồ công tá» nói vá»›i Tần Nhị:
- Anh Tần! Tôi mới mua một con ngựa vóc dạc cũng khá, anh xem thỠnó đáng giá bao nhiêu.
Bèn sai ngưá»i chăn ngá»±a dắt ngá»±a ra. Những ngưá»i khách xúm lại xem. Con ngá»±a nà y hết sức dữ tợn. Thấy má»i ngưá»i không đỠphòng, nó đá má»™t cái là m má»™t ngưá»i khách trẻ ngã lăn ra đất Ä‘au đớn vô cùng.
Hồ công tá» nổi giáºn tiến đến đá má»™t cái và o đúng chân con ngá»±a, chân con ngá»±a gãy gục xuống. Má»i ngưá»i kinh sợ.
Tần Nhị nói:
- Hay quá, mấy lâu nay tôi không gặp anh, không ngá» võ nghệ cá»§a anh nay đã cao cưá»ng như váºy.
Ngưá»i khách bị thương được đưa vá» nhà . Tiệc rượu lại bà y ra. Chá»§ và khách, bảy tám ngưá»i uống những chén to, ăn những đĩa lá»›n rất là vui vẻ. Ä‚n tiệc xong Tần Nhị nói:
Anh Phượng, anh phải trổ má»™t và i món võ để má»i ngưá»i xem chứ!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Chúng tôi muốn xem lắm. Phượng nói:
- Tôi cÅ©ng xin là m trò cưá»i để anh em xem cho vui. Và chỉ và o má»™t cái bồn hoa cao ở sân trong nói:
- Äem mấy viên gạch vuông đầu kia lại đây.
Tần Nhị bảo ngưá»i nhà đem tám viên gạch đến. Phượng thong thả xắn ống tay phải. Tám viên gạch vuông chồng lên nhau ở trên thá»m là m thà nh má»™t chồng cao hÆ¡n má»™t thước. Phượng lấy tay đấm má»™t cái. Cả tám viên gạch Ä‘á»u vỡ tan thà nh mưá»i mấy mảnh không sót viên nà o. Má»i ngưá»i Ä‘á»u tán thưởng. Tần Nhị nói:
- Ông Phượng cá»§a chúng ta đã luyện được môn nà y. Trong sách cá»§a ông há»c nói “Nắm tay lại có thể Ä‘áºp nát đầu con hổ, mở tay ra có thể chặt đứt đầu con bòâ€. Nhưng đó chưa phải là cái tà i giá»i nhất cá»§a ông. Anh Hồ! Anh vừa lấy chân đá gãy chân ngá»±a. Như váºy chân anh cứng lắm. Nếu anh dám đá và o *** ông Phượng thì tôi má»›i thá»±c phục anh là ngưá»i tà i giá»i.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i mà nói rằng:
- Là m như thế sao được! Phượng nói:
- Anh Hồ! Nếu anh muốn thỠthì anh cứ tự nhiên. Nếu tôi có bị thương thì tôi cũng không trách anh đâu, tôi chỉ trách anh Tần mà thôi.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Ông Phượng đã bằng lòng chắc là phải có là do.
Má»i ngưá»i giục Hồ công tá» cứ đá Ä‘i. Hồ công tá» nghÄ© bụng. Ông Phượng kia cÅ©ng không phải là Kim Cương, Cừ Vô Bá(Kim Cương là pháºt Kim Cương, Cừ Vô Bá là ngưá»i khổng lồ Ä‘á»i Hán đứng lên cao quá cá»a thà nh. à nói những con ngưá»i to lá»›n Ä‘á»i xưa) mình sợ cái gì? Và nói:
- Anh Phượng! Nếu anh bằng lòng thì tôi xin là m.
Phượng kéo thân áo trước ra để lá»™ cái quần. Hồ Ä‘em tất cả sức lá»±c bình sinh đá ngay và o quần đùi nhưng lạ lùng sao, chân không phải đá và o thịt mà đá và o má»™t cục sắt. Năm ngón chân cÆ¡ hồ bị gãy. Hồ suýt ngất Ä‘i vì Ä‘au. Phải má»™t lát sau cái chân má»›i cỠđộng được. Phượng đến nói “xin lá»—iâ€.
Má»i ngưá»i thấy váºy vừa kinh sợ vừa buồn cưá»i. Má»™t lát sau, tất cả cáo từ ra vá». Hồ Ä‘i kháºp khiá»…ng tiá»…n khách ra cá»a. Chân không thể xá» già y vì sưng lên Ä‘au nhức bảy tám ngà y.
Phượng ở lại nhà Tần. Ngà y nà o cÅ©ng đánh quyá»n, phi ngá»±a cho nên không cảm thấy buồn. Má»™t hôm, Ä‘ang táºp đánh quyá»n thì thấy má»™t ngưá»i gầy gò nhá» bé, trạc độ hai mươi tuổi đến há»i:
- Ông Phượng ở Nam Kinh có ở đây không?
Phượng Ä‘i ra gặp, nháºn ra là ngưá»i cháu cá»§a Trần ChÃnh Công tên là Trần Hà Tá». Phượng há»i đến đây có việc gì. Trần Hà Tá» nói:
- Hôm trước Hồ công tá» có viết thư nói ông đã đến đây. Chú tôi hiện nay còn ở Nam Kinh bán tÆ¡. Lần nà y tôi Ä‘i Nam Kinh rồi cùng chú tôi vá». Ông có dặn gì tôi, có viết thÆ¡, thì tôi sẽ Ä‘em Ä‘i.
- Tôi muốn gặp chú anh. Ngoà i ra không có việc gì. Chú anh trước đây nợ tôi năm mươi lạng bạc, nếu tiện thì trả cho tôi ngay. Tôi còn ở đây má»™t Ãt hôm cho đến khi chú anh vá». Anh là m Æ¡n nói há»™ vá»›i chú anh như váºy, tôi cÅ©ng không viết thư là m gì.
Trần Hà Tá» vâng dạ vá» nhà thu xếp hà nh là dáp thuyá»n Ä‘i Nam Kinh. Y Ä‘i đến hiệu bán tÆ¡ cá»§a ông Phó trước cá»a huyện Giang Ninh, tìm Trần ChÃnh Công. Bấy giá» Trần ChÃnh Công Ä‘ang ngồi ăn cÆ¡m cùng má»™t bà n vá»›i Mao Nhị. Thấy cháu đến, Trần bảo và o ngồi cùng ăn và há»i việc nhà . Trần hà Tá» Ä‘em chuyện ông Phượng đòi tiá»n nói lại rồi mang hà nh là lên lầu.
Mao Nhị trước kia mở má»™t cá»a hà ng chỉ ở Hà ng Châu vá»›i má»™t số vốn là hai ngà n lạng bạc. Sau nà y y lại kết bạn vá»›i Hồ Tam công tá» lấy được thêm hai ngà n lạng bạc rồi đến phá»§ Gia Hưng mở má»™t hiệu cầm đồ nhá». Anh chà ng nà y có cái táºt là hà tiện vắt ra nước xem đồng tiá»n quý hÆ¡n mạng cá»§a mình. Phen nà y y lại cùng Trần ChÃnh Công bán tÆ¡. Trần ChÃnh Công cÅ©ng là con ngưá»i coi đồng tiá»n quý hÆ¡n mạng cá»§a mình cho nên hai ngưá»i tương đắc vá»›i nhau lắm.
Cá»a hà ng bán tÆ¡ ở Nam Kinh cho khách bán tÆ¡ ăn uống rất háºu. Mao Nhị nói vá»›i Trần ChÃnh Công:
- Ông chá»§ cá»§a phưá»ng buôn chúng ta ngà y nà o cÅ©ng cho chúng ta ăn thịt. Äây không phải là thịt cá»§a ông chá»§ chúng ta mà là thịt cá»§a chúng ta vì chúng ta sẽ phải tÃnh tiá»n và o đấy. Chi bằng chúng ta chỉ ăn cÆ¡m không cá»§a ông ta thôi, còn thịt thì tá»± mua lấy. Như thế rẻ hÆ¡n.
Trần ChÃnh Công nói:
- Nói như váºy đúng lắm!
Äến bữa ăn, Trần ChÃnh Công sai Trần Hà Tá» mua mưá»i bốn đồng tiá»n lòng ở nhà bán thịt nấu cho tất cả ba ngưá»i ăn. Trần Hà Tá» không ăn được bao nhiêu nên cứ ấm ức trong lòng.
Má»™t hôm Mao Nhị nói vá»›i Trần ChÃnh Công:
- Hôm qua tôi nghe má»™t ngưá»i bạn nói ông Tần Trung Thư ở ngõ Yên Chi lên Bắc Kinh là m quan. Ông ta không có tiá»n Ä‘i đưá»ng, muốn vay má»™t ngà n lạng khấu lãi trước ba mươi phân. Tôi thấy ông ta là má»™t chá»§ nợ rất chắc chắn. Chỉ trong ba tháng là trả nợ. Số tiá»n mua tÆ¡ cá»§a anh còn thừa lại hÆ¡n hai trăm lạng. Sao anh không lấy hai trăm mưá»i lạng cho ông ta vay, sau ba tháng là có thể được ba trăm lạng. Như thế chẳng lá»i hÆ¡n là bán tÆ¡ sao? Nếu anh không tin tôi thì tôi viết cho anh má»™t tá» giấy cam Ä‘oan. Tôi quen biết ngưá»i mách mối. Không có chút mảy may nà o đáng ngại cả.
Trần ChÃnh Công nghe lá»i cho vay. Ba tháng sau Mao Nhị trả lại cả vốn lẫn lãi. Bạc toà n bạc tốt, cân lại rất đúng. Trần ChÃnh Công rất mừng rỡ.
Má»™t hôm, Mai nhị lại nói vá»›i Trần ChÃnh Công:
- Hôm qua tôi gặp má»™t ngưá»i bạn. Ông ta bán nhân sâm. Ông ta nói Từ Công tá» trong phá»§ Quốc Công có má»™t ngưá»i anh há» là ông Trần mua cá»§a ông ta má»™t cân nhân sâm. Nay ông ta muốn vá» Tô Châu, ông Trần hiện nay chưa đủ tiá»n cho nên muốn vay má»™t trăm lạng. Sau hai tháng sẽ được trả hai trăm lạng. Cái nà y cÅ©ng hoà n toà n chắc chắn. Trần lại đưa má»™t trăm lạng bạc cho Mao Nhị để Mao Nhị cho vay. Sau hai tháng được hai trăm lạng còn thêm ba mươi đồng nữa. Trần ChÃnh Công lại cà ng mừng rỡ.
Còn Trần Hà Tá» thì bị Mao Nhị đối xá» không ra gì, rượu không có, thịt cÅ©ng không, cho nên Trần Hà Tá» rất ghét Mao Nhị. Nhân lúc vắng, y nói vá»›i Trần ChÃnh Công:
- Chú ở đây bán tÆ¡. ÄÆ°á»£c lãi bao nhiêu thì giao cho ngưá»i chá»§ phưá»ng buôn để mua tÆ¡. Nếu chú mua được thứ tÆ¡ tốt và đem cầm thì sẽ có lá»i. Lại lấy số tiá»n lá»i mua tÆ¡ thì chú sẽ có nhiá»u tÆ¡ nữa để Ä‘em cầm. Tiá»n lãi ở hiệu cầm đồ thì rất nhẹ. Như váºy, cứ mua tÆ¡ rồi lại cầm Ä‘i, thì vá»›i má»™t ngà n lạng bạc, chẳng bao lâu chú sẽ được hai ngà n. Như thế chẳng hÆ¡n sao? Äằng nà y chú lại nghe lá»i ông Mao Nhị Ä‘em tiá»n cho vay. Cho vay là việc không chắc chắn. Nếu chú cứ mắc cứng ở đây thì bao giá» má»›i trở vá» nhà .
Trần ChÃnh Công nói:
- Không há» gì, trong và i hôm nữa chúng ta sẽ thu xếp hà nh là trở vá».
Má»™t hôm Mao Nhị tiếp được thư ở nhà . Mao xem thư rồi mÃm môi có vẻ đăm chiêu suy nghÄ© má»™t mình.
Trần ChÃnh Công há»i:
- Ở nhà ông có việc gì mà thừ ngưá»i như thế?
- Không can gì. Việc nà y nói vá»›i anh không tiện. Trần ChÃnh Công há»i hai ba lần Mao Nhị má»›i nói:
- Tôi má»›i nháºn được thÆ¡ cá»§a đứa con ở nhà nói cá»a hà ng cầm đồ cá»§a há» Äà m ở đưá»ng phÃa đông đã vỡ nợ sắp giao cho ngưá»i khác. Hiện nay há» có má»™t cái nhà đầy cả đồ đạc, đáng giá má»™t ngà n sáu trăm lạng. Tôi Ä‘ang nghÄ© cách là m thế nà o để có thể có những đồ đạc ấy Ä‘em vá» hiệu tôi thì thá»±c là má»™t dịp phát tà i. Chỉ tiếc rằng nay gặp lúc Ä‘en, tiá»n không có sẵn.
Trần ChÃnh Công há»i:
- Thế tại sao ông không hùn vốn vá»›i ngưá»i khác?
- Tôi cÅ©ng đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Nếu tôi hùn vốn vá»›i ngưá»i khác vá»›i tám phần trăm tiá»n lá»i thì tôi vẫn còn lá»i má»™t Ãt. Nhưng nếu hỠđòi thêm hai phân nữa thì tôi mất sạch: “Thịt dê không được nếm mà chỉ ngá»i được mùi dê†như thế chẳng bõ công.
- Tại sao anh lại ngốc thế, anh không Ä‘em bà n vá»›i tôi chẳng hÆ¡n ư? Tôi có Ãt tiá»n đây, có thể cho anh mượn. Tôi không sợ anh lừa đâu.
- Thôi, thôi, anh ơi! Việc là m ăn có chỗ nà o không chắc chắn hoặc là nếu sau nà y bị lỗ vốn, tôi không trả cho anh được thì còn mặt mũi nà o mà nhìn anh!
Thấy anh ta thá»±c thà như váºy, Trần ChÃnh Công quyết tâm cho vay.
- Nà y anh, chúng ta cùng bà n việc ấy cho kÄ©. Anh có thể lấy tiá»n cá»§a tôi để mua đồ đạc. Tôi không đòi nhiá»u lãi đâu. Chỉ má»—i tháng hai phân thôi. Như thế anh sẽ lãi to. Sau nà y anh sẽ trả tôi dần. Nếu anh không trả được ngay tất cả thì chúng ta là bạn thân vá»›i nhau, lẽ nà o tôi lại là m khó dá»… vá»›i anh.
- Như thế thì anh tốt quá. Nhưng việc nà y phải có ngưá»i là m chứng viết giấy hẳn hoi giao cho anh là m bằng thì anh má»›i yên tâm. Lẽ nà o việc nà y lại Ä‘em bà n riêng giữa hai ngưá»i?
- Tôi biết anh có phải như ngưá»i ta đâu? Có gì mà không an tâm. Không những không cần ai là m chứng mà cÅ©ng không cần giấy tá» gì hết. Chỉ cốt lấy việc tin cáºy nhau là hÆ¡n.
Rồi Trần ChÃnh Công giấu Trần Hà Tá», Ä‘em tất cả số tiá»n cá»§a mình ở trong bị cÅ©ng như số tiá»n nợ đã thu được, gá»™p lại được má»™t ngà n lạng, gói ghém cẩn tháºn rồi giao cho Mao Nhị và nói:
- Tôi Ä‘ang đợi ông chá»§ phưá»ng buôn định giá vá» số tÆ¡ cá»§a tôi. Tôi cÅ©ng định Ä‘em số tiá»n nà y vá» Hồ Châu mua má»™t Ãt tÆ¡ nhưng nay tôi giao tất cả cho anh để thu xếp việc ấy. Và i ngà y nữa, tôi cÅ©ng vá» nhà .
Mao Nhị cảm Æ¡n rồi nháºn số tiá»n, trở vá» Gia Hưng. Và i hôm sau khi đã thu được tiá»n bán tÆ¡, Trần ChÃnh Công từ giã ngưá»i chá»§ phưá»ng buôn, mang theo Trần Hà Tá» xuống thuyá»n vá» Hà ng Châu. Nhân tiện đưá»ng, y ghé qua Gia Hưng thăm Mao Nhị. Hiệu cầm đồ cá»§a Mao Nhị ở đưá»ng phÃa tây. ChÃnh Công há»i thăm đưá»ng Ä‘i đến. Chỉ thấy ba gian nhà nhá» cá»a nhìn ra dưá»ng, bên ngoà i có bình phong. Äi qua bình phong thấy má»™t cái nhà khách có ba gian. Có má»™t cái quầy hà ng và mấy ngưá»i buôn ở đấy. Trần ChÃnh Công há»i:
- Äây có phải là hiệu buôn cá»§a Mao Nhị không? Ngưá»i buôn ở quầy hà ng nói:
- Ông là ai?
- Tôi là Trần ChÃnh Công, má»›i ở Nam Kinh đến đây thăm ông Mao Nhị.
- Má»i ông và o trong nhà ngồi chÆ¡i.
Äằng sau là má»™t cái lầu để đồ đạc, Trần ChÃnh Công bước và o ngồi ở dưới lầu. Ngưá»i kia Ä‘em trà đến.
- Ông Mao có nhà không?
- Hiệu nà y trước kia của ông Mao nhưng nay ông ta đã bán cho ông chủ chúng tôi là ông Uông rồi.
Trần hoảng hốt nói:
- Hôm trước ông ấy có đến đây không?
- Äây không phải là hiệu cá»§a ông ta, ông ta đến đây là m gì?
- Bây giỠông ấy ở đâu?
- Ông ta đi lang thang khắp nơi, ai biết đi Bắc Kinh hay Nam Kinh mà tìm?
Trần ChÃnh Công nghe thấy câu chuyện đầu Ngô mình Sở, mồ hôi toát ra như tắm. Y cùng Trần Hà Tá» xuống thuyá»n vá» nhà . Hôm sau, có ngưá»i đến gõ cá»a. Mở cá»a ra thì thấy Phượng. Trần má»i và o phòng khách kể chuyện. Mấy lâu xa cách nhá»› nhung, Trần nói:
- Äáng là tôi phải trả tiá»n cho anh đã lâu, nhưng ngà y nay tôi bị lừa, không có cách gì trả cho anh cả.
Công việc xảy ra như thế nà o?
Trần kể lại đầu đuôi cho Phượng nghe. Phượng nói:
- Không há» gì, anh cứ để mặc tôi. Ngà y mai tôi sẽ Ä‘i Nam Kinh vá»›i ông Tần. Anh cứ ở Gia Hưng đợi tôi. Tôi cam Ä‘oan sẽ đưa tiá»n vá» cho anh không thiếu má»™t đồng. Anh nghÄ© thế nà o?
- Nếu anh là m được thế, tôi không biết lấy gì cảm ơn.
- Cái việc cảm ơn không cần nói đến!
Phượng vỠnhà kể lại câu chuyện đầu đuôi với Tần Nhị. Tần Nhị nói:
- Bây giỠông lại có việc rồi. Việc nà y chắc ông thÃch là m lắm.
Tần gá»i ngưá»i nhà đến trả tiá»n thuê phòng rồi cùng Phượng thu xếp hà nh là đến bến Äan Hà xuống thuyá»n. Sắp đến Gia Hưng, Tần nói:
- Tôi cũng đi theo anh để xem anh là m gì.
Tần cùng Phượng lên bỠđến thẳng hiệu cầm đồ cá»§a Mao. Thấy Trần ChÃnh Công Ä‘ang cãi nhau vá»›i ngưá»i ta ở trong hiệu buôn cá»§a Mao. Phượng bước nhanh đến cổng và nắm lấy cổng gá»i to:
- Ông Mao có ở nhà không? Ông có muốn trả tiá»n cho ông Trần hay là không trả?
Ngưá»i coi hà ng chưa kịp chạy ra thì Phượng đã nắm lấy cá»a, ngả mình vá» phÃa sau ná»a bức tưá»ng bị đẩy đổ sầm xuống. Tần Nhị bước và o xem suýt nữa vỡ đầu. Khách hà ng và ngưá»i buôn đứng nhìn mắt trợn trừng miệng há hốc. Phượng lại bước và o nhà khách dá»±a lưng và o cá»™t ở quầy hà ng, há»i:
- Chúng bay muốn sống thì mau mau chạy ra.
Nói xong kéo hai tay ra đằng sau, vặn mình má»™t cái, cá»™t bị nhổ báºt lên. Má»™t ná»a nhà khách đổ sụp, ngói và gạch rÆ¡i xuống như mưa, tro bụi bay tứ tung. May sao, những ngưá»i coi hà ng Ä‘á»u đã chạy ra hết, nên không việc gì. Ngưá»i ở ngoà i đưá»ng xúm lại xem vì há» nghe thấy tiếng nhà đổ. Mao Nhị thấy váºy đà nh phải chạy ra. Phượng mặt mà y đầy bụi lại cà ng kiên quyết. Phượng bước đến chân lầu dá»±a và o cá»™t chÃnh. Má»i ngưá»i chạy đến lạy lục. Mao Nhị phải nháºn lá»—i; hứa trả cả vốn lẫn lãi và van xin Phượng đừng là m đổ sụp nhà cá»a cá»§a mình. Phượng cưá»i mà nói:
- Cái tổ của anh to lớn bao nhiêu thì chỉ trong một bữa cơm ta cũng có thể san phẳng.
Tần Nhị và Trần ChÃnh Công Ä‘á»u ở dưới lầu nhìn. Tần nói:
- Anh Mao! Anh là m như váºy là không đúng; anh tưởng không có ai là m chứng thì ông Trần không thể lên quan kiện. Vì váºy anh lừa ông ta. Cho hay: “Sợ chi kẻ khó Ä‘i vay. Sợ chăng, đòi nợ là tay anh hùngâ€. Ngà y nay anh đã gặp ông Phượng chắc chả ăn quịt được đâu.
Mao Nhị không biết là m thế nà o đà nh phải trả lại cả vốn lẫn lãi và việc ấy như thế là xong. Trần ChÃnh Công nháºn được tiá»n, tiá»…n Tần và Phượng xuống thuyá»n. Sau khi má»i ngưá»i đã rá»a mặt xong, Trần đưa cho Phượng hai gói bạc, tất cả má»™t trăm lạng để cảm tạ. Phượng cưá»i mà nói:
- Äó chẳng qua tôi cao hứng mà giúp anh đấy thôi. Tôi không muốn anh cảm Æ¡n gì hết. Tôi chỉ lấy năm mươi lạng số tiá»n anh nợ tôi, còn năm mươi lạng kia thì anh cầm lấy.
Trần ChÃnh Công cảm tạ nháºn số bạc, từ biệt hai ngưá»i, thuê má»™t chiếc thuyá»n nhá» vá» nhà .
Tần và Phượng vừa cưá»i vừa nói chuyện, chẳng bao lâu đến Nam Kinh và trở vá» nhà . Hai ngà y sau, Phượng đến ngõ Yên Chi để thăm Tần Trung Thư. Ngưá»i giữ cổng nói:
- Chá»§ chúng tôi gần đây cứ Ä‘i chÆ¡i suốt ngà y vá»›i ông Trần Tứ, ngưá»i phá»§ Thái Bình trong nhà ông Trương ở lầu Lai Tân, không thấy vá» nhà .
Sau đó Phượng gặp Tần Trung Thư, khuyên Tần Trung Thư không nên là m như váºy. Vừa lúc ấy, may sao có má»™t bức thư ở kinh đô đưa đến, nói rằng Tần sắp sá»a được bổ là m quan. Tần vá»™i và ng thu xếp hà nh là lên kinh. Chỉ còn má»™t mình Trần Tứ vui chÆ¡i ở lầu Lai Tân. Chỉ nhân phen nà y khiến cho:
Phủ Quốc Công chơi tuyết, cùng dốc chén quỳnh,
Lầu Lai Tân đêm khuya, chợt mơ giấc mộng.
Muốn biết lầu Lai Tân như thế nà o hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 17-12-2008 at 02:53 PM.
|

10-09-2008, 05:02 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ năm ba
Phủ Quốc Công đêm tuyết tiếp tân bằng
Lầu Lai Tân hoa đèn kinh giấc mộng
Mưá»i hai cái lầu nà y ở Nam Kinh, cá»a trước, ở cầu VÅ© Äịnh cá»a sau ở vưá»n Äông Hoa, vá» cuối phÃa nam đưá»ng Sao Khố ở cầu Trưá»ng Bản. Từ khi đã lấy được thiên hạ, Minh Thái Tổ bắt con cái các công thần nhà Nguyên Ä‘á»u phải là m con hát, đặt ti giáo phưá»ng(CÆ¡ quan quản là các con hát dạy hát múa và phân phối hỠđể phục vụ sở thÃch cá»§a khách chÆ¡i) cai quản. Ngưá»i cai quản ở đấy có nha dịch hà ng ngà y ngồi công đưá»ng đánh ngưá»i. Chỉ khi nà o các vương tôn, công tỠđến chÆ¡i thì há» má»›i không dám xem mình ngang hà ng vá»›i khách và buông tay đứng hầu. Má»—i năm và o mùa xuân tháng hai, tháng ba các chị em ở đấy tô son, Ä‘iểm phấn, đứng trước cá»a dưới bóng liá»…u má»i khách và o chÆ¡i. Lại có má»™t há»™i chÆ¡i nhiá»u ngưá»i thưá»ng đến, các thức ăn hết sức ngon là nh, những ngưá»i bếp tranh nhau trổ tà i. Chị em nà o có nhan sắc không phải bạ ai cÅ©ng tiếp. Lại có những bà già , chuyên đến các nhà , đốt hương, chùi lư hương, bà y biện các bình hoa, lau bà n ghế, dạy đánh đà n, đánh cá», vẽ và viết. Mặc dầu các chị em có nhiá»u khách là ng chÆ¡i, nhưng ngưá»i nà o cÅ©ng muốn có và i danh sÄ© lui tá»›i để cho có vẻ khác tục. Ở lầu Lai Tân có má»™t ngưá»i con gái tên là SÃnh Nương. Ngưá»i cha ngà y xưa là con hát trong ban Lâm Xuân, lúc còn trẻ nổi tiếng trong việc đóng vai con gái, sau nà y có râu, nên phải bá» nghá», Ä‘i lấy má»™t bà vợ, hi vá»ng bà ta sẽ tiếp khách há»™ mình. Không ngá» bà vợ đã béo lại Ä‘en. Từ khi vợ chồng lấy nhau, không có ma nà o đến chÆ¡i cả. Vá» sau, không biết là m sao, đà nh phải nuôi má»™t ngưá»i con nuôi và kiếm cho y má»™t cô gái nhỠđể là m vợ. Khi lên mưá»i sáu tuổi; cô rất xinh đẹp. Từ đấy khách khứa kéo nhau đến chÆ¡i cháºt cả nhà . Mặc dầu SÃnh Nương là gái giang hồ, cô ta vẫn thÃch Ä‘i lại vá»›i các quan. Ngưá»i cáºu là Kim Tu NghÄ©a con Kim Thứ Phúc, thỉnh thoảng cÅ©ng đưa đến nhà má»™t, hai ông quan. Hôm ấy Kim Tu NghÄ©a nói: Ngà y mai, sẽ có má»™t ngưá»i khách đến nhà cháu chÆ¡i. Ông ta là anh em chú bác vá»›i Từ công tỠở trong phá»§ Quốc Công. Ông ta há» Trần, vì là con thứ tư nên má»i ngưá»i gá»i là Trần Tứ. Hôm qua ở trong phá»§ Quốc Công diá»…n tuồng, ông Trần Tứ có nói vá»›i cáºu rằng ông ta nghe tiếng cháu, muốn đến xem mặt. Cháu mà đi lại vá»›i ông ta thì rồi sẽ được là m quen Từ công tá». Như thế là may cho cháu lắm!
SÃnh Nương nghe nói mừng rỡ vô cùng. Kim Tu NghÄ©a uống trà xong Ä‘i ra.
Hôm sau Kim Tu NghÄ©a lại đến thăm Trần Tứ. Trần Tứ là ngưá»i phá»§ Thái Bình trỠở cái nhà bên bá» sông cá»§a ông Äổng ở cá»a Thuá»· Äông. Khi Kim Tu NghÄ©a đến thì có hai ngưá»i đầy tá»› mặc quần áo má»›i tinh ra đưa và o. Trần Ä‘i ra, đầu đội mÅ© vuông mình mặc áo mà u ngá»c thạch, ở trong là cái áo lông chồn, chân Ä‘i già y Ä‘en đế trắng, da mặt trắng, ước chừng hai mươi tám, hai mươi chÃn tuổi. Thấy Kim Tu NghÄ©a, Trần há»i:
- Hôm qua ông có nói việc ấy giúp tôi không? Khi nà o thì chúng ta đi?
- Hôm qua con đã đến nói, hôm nay cô ta đợi ông.
- Tốt lắm! Thế chúng ta cùng đi thôi.
Nói xong, Trần và o nhà thay áo quần má»›i, rồi ra bảo hai ngưá»i đầy tá»› gá»i ngưá»i khiêng kiệu đến. Vừa lúc ấy, có má»™t ngưá»i đầy tá»› nhá» mang đến má»™t bức thư, Trần nháºn ngay là ngưá»i nhà cá»§a Từ công tá», bèn cầm bức thư mở ra Ä‘á»c, thư viết: “KÃnh gá»i anh há» là Má»™c Nam. â€Bây giá» tuyết bắt đầu tan, ở trong vưá»n, hoa hồng mai đã bắt đầu nở. Mong anh đến nhà em nói chuyện. Anh chá»› có từ chối. Từ Vinh kÃnh thư“ Trần xem xong nói vá»›i Kim Tu NghÄ©a:
Nay tôi phải đến phủ Quốc Công. Ngà y mai, ông lại đến đây.
Kim Tu NghÄ©a Ä‘i rồi, Trần lại lên kiệu, có hai đầy tá»› theo hầu. Äi đến đưá»ng Äại Công. Kiệu dừng trước phá»§ Quốc Công. Ngưá»i đầy tá»› và o trước. Má»™t lát sau, ở trong nhà có tiếng nói:
- Má»i và o!
Trần xuống kiệu bước và o cá»a Ä‘i qua Ä‘iện Ngân Loan. Từ công tá» Ä‘ang đứng ở trước cá»a vưá»n đón chà o và nói:
- Anh Từ, anh mặc áo quần gì mà nhiá»u thế?
Trần thấy Từ công tỠđội mÅ© Ä‘iêu Ä‘en, mình mặc áo kép Ä‘oạn thêu kim tuyến, lưng thắt Ä‘ai tÆ¡, chân Ä‘i già y Ä‘á». Hai ngưá»i cầm tay nhau. Trong vưá»n những hòn núi giả lóng la lóng lánh, cái cao, cái thấp lô nhô xây toà n bằng đá lấy ở Thái Hồ. Tuyết trên núi vẫn chưa tan hết. Từ công tá» dắt Trần Tứ Ä‘i men theo cái lan can quanh co, đến má»™t cái đình. Cái đình nà y là nÆ¡i cao nhất trong vưá»n. Äứng ở đấy có thể nhìn thấy mấy trăm cây mai nở hoa lốm đốm hồng. Từ công tá» nói:
- Tiết trá»i ở Nam Kinh độ rà y ấm áp sá»›m hÆ¡n má»i ngà y. Chưa đến tháng mưá»i mà hoa mai đã nở hết.
Trần nói:
- Ở đây không phải như ở chá»— khác. Mặc dầu đình nhìn ra bốn phÃa nhưng ngưá»i ta không cảm thấy lạnh chút nà o. Trong thÆ¡ ÄÆ°á»ng có câu: “Trá»i lạnh bên ngoà i ai biết đâu? Không đến đây thì không thể biết cái hay cá»§a câu thÆ¡ ngưá»i xưa.
Äang nói chuyện thì rượu Ä‘em lên. Cái mâm bằng bạc để trên má»™t cái giá dưới đốt bằng rượu, rượu vẫn cháy sôi là m cho những thức ăn nóng mà không có má»™t chút mùi khói nà o. Hai ngưá»i uống rượu, Từ công tá» nói:
- Những đồ dùng gần đây rất đẹp mắt. Những ngưá»i xưa cÅ©ng không biết là m như váºy. Cho hay ngưá»i xưa cÅ©ng không khéo tay bằng ngưá»i bây giá».
Trần nói:
- Tôi tiếc rằng tôi đến đây hÆ¡i cháºm. Năm Ngu bác sÄ© ở Quốc Tá» Giám, Trì Hà nh SÆ¡n có má»i Ngu bác sÄ© là m chá»§ tể ở Ä‘á»n Thái Bá thì chỉ dùng lá»… nhạc xưa, các đồ váºt dùng trong buổi lá»… Ä‘á»u bắt chước đồ xưa. Nếu bấy giá» tôi ở Nam Kinh thì thế nà o cÅ©ng đến dá»± lá»… để xem lá»… nhạc ngà y xưa như thế nà o.
- Mưá»i năm nay tôi cứ ở Kinh Äô, không biết ở nhà có những vị hiá»n nhân quân tá» như váºy! Nay vỠđây không được gặp mặt tháºt lấy là m tiếc.
Uống rượu má»™t lát, Trần cảm thấy trong ngưá»i nóng rá»±c bèn cởi áo ngoà i ra. Ngưá»i quản gia vá»™i và ng đỡ lấy áo, xếp lại và đặt lên giá Từ công tá» nói:
- Tôi nghe trước đây có ông Äá»— nà o đấy ở Thiên Trưá»ng có mở cuá»™c thi hát tuồng ở Mạc Sầu Hồ. Lúc bấy giá» còn có và i ngưá»i đóng tuồng khá. Nhưng tại sao ngà y nay không tìm thấy má»™t ngưá»i nà o đóng vai đà n bà nên hồn? Hay là ngà y nay không còn hạng ngưá»i ấy nữa sao?
- Cái việc ấy tháºt là ông Äá»— bà y đặt ra! Từ xưa đến nay đà n bà không có ai hèn, ai quý. Ngay má»™t cô tì thiếp ở thanh lâu cÅ©ng có thể là m hầu và nếu sinh được má»™t ngưá»i con trai là m quan thì ngưá»i mẹ lại được phong nữa. Còn những ngưá»i Ä‘i hát tuồng thì bất kì anh ta như thế nà o chung quy vẫn là má»™t con ngưá»i hèn hạ. Từ ngà y ông Äá»— bà y ra cái trò chấm thi ấy, các danh sÄ© hay các quan ở đây khi nà o có tiệc thưá»ng má»i mấy ngưá»i hát tuồng đến cùng ngồi nói chuyện, hết chuyện nà y sang chuyện khác, không còn ra thể thống gì nữa! Ông Äá»— phải chịu lá»—i vá» việc đó.
- Äó cÅ©ng là do lá»—i cá»§a những nhà má»›i nổi lên chứ trong nhà tôi không có anh hát tuồng nà o dám là m thế.
Nói chuyện má»™t lát, Trần lại thấy bức hÆ¡n và cởi thêm má»™t cái áo nữa. Ngưá»i quản gia lại đỡ lấy. Trần nói:
- Tôi biết ở phá»§ nà y không phải như ở bên ngoà i. Nhưng tại sao lại ấm như váºy?
Từ công tỠnói:
- Anh Tứ, anh không thấy cách đình má»™t trượng thì không có tuyết hay sao? Äình nà y là m trong thá»i cha tôi còn là m quốc công. Nó đúc toà n bằng đồng trắng, ở trong đổ than cho nên má»›i nóng như váºy. Anh không thể thấy ở đâu có má»™t cái đình như thế nà y nữa!
Bấy giá» Trần má»›i hiểu nguyên do. Hai ngưá»i cùng uống rượu má»™t lúc thì trá»i bắt đầu tối. Trên mấy trăm cây mai có treo những ngá»n đèn lồng, cái cao cái thấp, trông như hà ng ngà n hòn ngá»c chiếu sáng khắp nÆ¡i. Ãnh sáng chiếu và o những cây mai và những cà nh mai lại cà ng thêm xinh đẹp. Uống trà xong, Trần cáo từ ra vá».
Hôm sau, Trần viết thÆ¡ cho ngưá»i nhà đem đến phá»§ Quốc công vay Từ công tá» hai trăm lạng bạc. Trần Ä‘em tiá»n mua mấy tấm Ä‘oạn may mấy bá»™ áo quần cùng ngưá»i đầy tá»› mang đến nhà SÃnh Nương để là m lá»… ra mắt. Äến cá»a lầu Lai Tân, nghe tiếng chó sá»§a thấy má»™t ngưá»i đà n bà đen và béo Ä‘i ra. Thấy Trần dáng ngưá»i phong nhã, ngưá»i đà n bà liá»n má»i và o nhà . Trần bước và o thấy hai gian phòng ngá»§, trước mặt là má»™t cái phòng trang Ä‘iểm, có những bình hoa và lư hương rất đẹp mắt. Bấy giá» SÃnh Nương Ä‘ang cùng má»™t ngưá»i đánh cá». Nghe nói Trần đến, cô ta vá»™i và ng bá» ván cá» và ra chà o, nói:
- Không biết ngà i đã đến, xin ngà i tha lỗi.
Mụ dầu nói:
- Äây là ông Trần Tứ ở Thái Bình. Cô thưá»ng Ä‘á»c thÆ¡ cá»§a ông và khao khát mong được gặp. Ông Tứ vừa ở phá»§ Quốc Công đến đây.
Trần nói:
- Äây có hai bá»™ áo quần. Nếu bà nháºn giúp, tôi rất vui lòng.
Mụ dầu nói:
- Sao ông lại nói như thế? có khi má»i chưa chắc ông đã đến cho.
Trần nhân tiện há»i:
- Vị nà y là ai? SÃnh Nương đỡ lá»i:
- Äây là ông Trâu Thái Lai ở cầu Cá»a Bắc. Ông là ngưá»i đánh cá» giá»i nhất Nam Kinh và là thầy dạy đánh cá» cá»§a em.
Trần nói:
- Äã lâu mong được gặp. Trâu Thái Lai nói:
- Ông là ông Trần Tứ phải không? Tôi nghe nói ông là anh há» cá»§a Từ Công tá», thá»±c là má»™t vị quý nhân. Hôm nay ông hạ cố đến đây thá»±c là diá»…m phúc cho SÃnh Nương.
SÃnh Nương nói:
- Chắc ngà i là má»™t tay cao cá», sao ngà i không đánh vá»›i thầy há»c tôi má»™t ván? Tôi há»c cỠông Trâu đã hai năm nay, nhưng không bao giá» hạ được những nước hay cá»§a ông cả.
Mụ dầu nói:
- Má»i ngà i cùng đánh vá»›i thầy Trâu má»™t ván, tôi xin Ä‘i là m cÆ¡m.
Trâu nói:
- Tôi đâu dám, mong được ông dạy bảo.
SÃnh Nương nói:
- Không ngại, thầy Trâu thÃch đánh cá» hÆ¡n gì hết.
Nói xong, SÃnh Nương bèn bà y cá» ra để hai ngưá»i đánh. Trâu Thái Lai nói:
- Tôi và ông Tứ cùng đánh cỠngang nhau. Trần nói:
- Ông là tay đánh cá» giá»i nhất nước. Tôi đánh vá»›i ông sao nổi, ông phải bá»›t cho tôi và i con má»›i đánh được.
SÃnh Nương ngồi bên cạnh không đợi nói năng gì, lấy Ä‘i bảy con cá» Ä‘en. Trâu Thái Lai nói:
- Tại sao lại lấy Ä‘i nhiá»u thế? Cô muốn tôi là m trò cưá»i phải không?
Trần nói:
- Tôi biết ông không đánh không tiện, tôi xin đặt số tiá»n đây.
Nói xong lấy ra má»™t đĩnh bạc đưa cho SÃnh Nương. SÃnh Nương ngồi bên cạnh giục Trâu Thái Lai. Trâu Thái Lai miá»…n cưỡng Ä‘i má»™t con cá». Lúc đầu, Trần chưa thấy gì, nhưng Ä‘i được ná»a ván thì bị bao vây bốn phÃa, khi muốn tấn công thì quân cá»§a Trâu đã bao vây ở ngoà i, muốn dừng tấn công thì thế cỠđã thua. Cuối cùng, mặc dầu được Trâu vá» quân nhưng phải tốn rất nhiá»u sức má»›i đánh nổi. Trâu Thái Lai nói:
- Ông Tứ cao cá» quả là đối thá»§ cá»§a SÃnh Nương váºy. SÃnh Nương nói:
- Thầy Trâu không bao giỠthua. Nhưng hôm nay như thế nà y cũng là thua rồi!
Trần nói:
- Äó là vừa rồi ông Trâu có ý nhưá»ng tôi, chứ tôi địch sao nổi. Ông nhưá»ng tôi hai con nữa, rồi chúng ta cùng đánh má»™t ván.
Vì đánh cá» tiá»n, lại thấy Trần đánh rất tồi, cho nên chẳng sợ Trần giáºn. Trâu nhưá»ng luôn chÃn con không chút ngần ngại mà vẫn còn hÆ¡n ba mươi con. Trần lại cà ng tức tối, đòi đánh nữa. Mặc dầu Trâu nhưá»ng mưá»i ba con cá», Trần cÅ©ng không sao thắng nổi. Trần nói:
- Ông quả thá»±c là cao cá». GiỠông nhưá»ng cho tôi và i con.
- Nếu tôi nhưá»ng thêm và i con nữa thì còn chá»— đâu đặt con cá»!
SÃnh Nương nói:
- Trâu sư phụ! Bây giỠchúng ta chơi một trò khác, sư phụ không được đi con đầu tiên. Tôi cầm con cỠthả xuống bà n, nó nằm ở đâu thì phải để ở đấy.
Như thế gá»i là “để trá»i ban phúcâ€. Trâu Thái Lai nói:
- Cái trò chơi ấy tôi chưa bao giỠthấy.
Nhưng Trần vẫn muốn đánh, Trâu phải để SÃnh Nương cầm má»™t con cá» trắng thả xuống bà n và hai ngưá»i lại bắt đầu đánh. Lần nà y, bốn năm con cá» cá»§a Trâu bị loại. Trần vui mừng há»›n hở nhưng Trâu lại tìm cách gỡ các nước bÃ, và Trần lại sắp thua. Lúc bấy giá» con mèo hoa cá»§a SÃnh Nương nhảy và o giữa bà n cá», là m bà n cỠđổ. Má»i ngưá»i cưá»i ồ đứng dáºy. Vừa lúc ấy, mụ dầu và o báo cÆ¡m đã dá»n xong.
Khi rượu bưng lên, SÃnh Nương giÆ¡ cao ống tay áo mà u cánh trả, uống má»™t chén mừng Trần Tứ, uống chén thứ hai mừng Trâu Thái Lai. Trâu Thái Lai không dám nháºn, giÆ¡ tay đỡ lấy chén rượu và để lên bà n. Mụ dầu và o, ngồi bên cạnh. Chá» Trần đã uống xong má»™t chén rượu, mụ dầu cÅ©ng uống má»™t chén rượu mừng và nói:
- Ngà i đã uống các thứ rượu ngon, nếm các thứ ăn ngon ở trong phủ Quốc Công, chắc ngà i không quen ăn ở trong nhà chúng tôi.
SÃnh Nương nói:
- Mẹ nói gì váºy? Ở trong nhà ngà i thiếu gì những thức ăn ngon, cần gì phải đến phá»§ Quốc Công.
Mụ dầu vừa nói vừa cưá»i:
- Cô nói như váºy là đúng. Tôi sai rồi, xin uống má»™t chén rượu phạt!
Sau đó rót ngay má»™t chén rượu lá»›n và uống hết cả. Trần cưá»i mà nói:
- Rượu và thức nhắm thì ở đâu cũng thế cả. Mụ dầu nói:
- Tôi sống ở Nam Kinh đã hÆ¡n năm mươi năm nay, ngà y nà o cÅ©ng nghe nói đến phá»§ Quốc Công, nhưng chưa bao giá» tôi bước chân tá»›i. Trong phá»§ chắc là phải đẹp như trong động tiên. Tôi nghe nói trong phá»§ Quốc Công ngưá»i ta không thắp nến.
Trâu Thái Lai nói:
- Bà nói gì mà ngốc thế.Ở trong phủ không thắp nến thì thắp đèn dầu chứ gì?
Mụ dầu giơ tay ra hiệu nói:
- Ông Trâu nói gì thế! Không phải ngưá»i ta không thắp nến mà thắp đèn dầu đâu. Tôi nghe nói há» không thắp đèn nến vì những ngưá»i con gái ở trong phá»§ má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t hạt minh châu dạ quang treo trên xà nhà , chiếu sáng cả gian phòng cho nên không phải thắp đèn sáp. Có phải thế không ông Trần?
Trần nói:
- Cố nhiên trong phá»§ có châu ngá»c, nhưng tôi chắc cÅ©ng không ai dùng để là m đèn sáp. Ngưá»i em gái há» cá»§a tôi tÃnh tình rất dịu dà ng. Nay mai tôi sẽ Ä‘em SÃnh Nương đến thăm và bà sẽ ăn mặc giả là m ngưá»i hầu, mang má»™t gói quần áo, như thế bà tha hồ xem.
Mụ dầu vỗ tay:
- A di đà Pháºt! Nếu tôi được xem những váºt quý giá ấy thì quả thá»±c hả cả má»™t Ä‘á»i! Ngà y nà o tôi cÅ©ng thắp hương cầu Pháºt. Nay ông Trần quả là vị phúc tinh đến nhà đem tôi đến thiên cung. Kiếp sau chắc chắn tôi sẽ được là m ngưá»i không phải là m lừa ngá»±a nữa.
Trâu Thái Lai nói:
- Khi Thái Tổ đưa bà Dương và ông Quý và o hoà ng cung thì hỠtưởng hoà ng cung là một tòa miếu cổ. Mai đây, bà và o phủ Quốc Công chỉ sợ bà cũng tưởng đấy là một tòa miếu cổ mà thôi.
Tất cả má»i ngưá»i lại cưá»i vang. Uống được hai chén rượu thì mụ dầu ngà ngà say, đưa cặp mắt say nhìn và nói:
- Những ngưá»i con gái trong phá»§ chắc là đẹp như bức tranh. Nếu ngà i đưa SÃnh Nương và o thì nó sánh là m sao được?
SÃnh Nương lưá»m mẹ má»™t cái và nói:
- Ngưá»i ta sinh trên Ä‘á»i, xấu hay đẹp đâu phải ở chá»— sang hay hèn mà ra. Nếu váºy thì con gái các quan có tiá»n Ä‘á»u đẹp hết cả hay sao? Năm xưa em đến dâng hương ở am Thạch Quan Âm thấy hÆ¡n mưá»i ngưá»i ở trong phá»§ Quốc Công Ä‘i kiệu ra, ngưá»i nà o mặt mÅ©i cÅ©ng tròn trÄ©nh không có gì khác má»i ngưá»i.
Mụ dầu lại nói:
- Tôi lại sai rồi. Cô nói như váºy là đúng. Tôi xin uống má»™t chén rượu phạt.
Sau khi uống má»™t chén rượu nữa, mụ dầu lảo đảo, thu dá»n đồ đạc, bảo ngưá»i nhà cầm đèn đưa Trâu Thái Lai vá» nhà và má»i Trần Tứ và o phòng ngá»§.
Trần Tứ xuống lầu bước và o phòng thì ngá»i thấy má»™t mùi hương ngà o ngạt. Cạnh cá»a sổ, trên bà n gá»— có má»™t cái giá gương, trên tưá»ng treo má»™t bức tranh do Trần Mi Công vẽ(Trần Mi Công là má»™t nhà há»a sÄ© nổi tiếng Ä‘á»i Tống). Má»™t bức tượng quan âm bằng ngá»c để trên bà n, hai bên là tám cái ghế bằng gá»— nam, ở giữa phòng là cái giưá»ng khảm xà cừ, mắc cái mà n bằng nhiá»…u Ä‘á». Trên giưá»ng, nệm chồng cao đến ba thước, đầu giưá»ng là má»™t cái lồng ấp. Trước giưá»ng là má»™t cái giá có chục quả thanh yên buá»™c lại là m thà nh má»™t cái rèm tua. Ở trong phòng có má»™t cái há»a lò lá»›n, than hồng chiếu sáng rá»±c. Trên há»a lò là má»™t ấm nước bằng đồng, ở trong là nước mưa Ä‘ang sôi. SÃnh Nương giÆ¡ hai tay má»m mại ra lấy má»™t Ãt trà ở trong bình bằng bạc và bá» và o cái ấm trà Nghi Hưng, rót nước và o ấm và má»i Trần Tứ uống. Hai ngưá»i sánh vai nhau ngồi uống và sai má»™t ngưá»i đầy tá»› gái Ä‘em nước và o. SÃnh Nương trải khăn tay đỠtrên Ä‘ai Trần Tứ và há»i:
- Anh Tứ! Anh là bà con vá»›i phá»§ Quốc Công, như váºy bao giá» anh sẽ là m quan?
- Äiá»u nà y anh không muốn nói vá»›i ai, anh chỉ nói vá»›i em rằng ngưá»i anh há» cá»§a anh ở kinh đã tiến cá» anh. Trong má»™t năm nữa, anh sẽ là m tri phá»§. Nếu em yêu anh thì anh sẽ nói vá»›i mẹ em Ä‘em và i trăm lạng bạc để chuá»™c em rồi em sẽ Ä‘i vá»›i anh.
SÃnh Nương nghe nói váºy vá»™i nắm lấy tay cá»§a Trần, ngả và o lòng và nói:
- Äiá»u anh nói tối nay có Thần đèn nghe hết! Nếu anh bá» em mà đi lấy ngưá»i khác thì Quan Âm Bồ Tát cá»§a em rất là linh nghiệm. Em chỉ quay mặt quan âm và o tưá»ng thế là khi nà o anh nằm vá»›i ngưá»i khác là đầu sẽ Ä‘au. Bao giá» anh đứng dáºy má»›i hết Ä‘au. Em là con nhà danh giá, không phải em ham là m bà quan đâu nhưng em yêu anh, xin anh chá»› phụ lòng em.
Ngưá»i đầy tá»› gái đẩy cá»a phòng mang thùng nước và o, SÃnh Nương ngồi dáºy kéo ngăn kéo ra lấy má»™t nhúm gá»— đà n hương vụn bá» và o nước bảo Trần Tứ ngồi xuống và rá»a chân cho Trần. Äang lúc rá»a chân thì má»™t ngưá»i đầy tá»› gái khác cầm đèn lồng và o; theo sau là bốn năm chị em cÅ©ng Ä‘á»u đội mÅ© Ä‘iá»u, mặc áo quần sang trá»ng. Há» ngồi trên mấy cái ghế, cưá»i nói vui vẻ.
- Chị SÃnh Nương hôm nay tiếp má»™t ngưá»i khách quý, ngà y mai thế nà o cÅ©ng có má»™t bữa tiệc và phải má»i tất cả chúng tôi đấy nhé.
SÃnh Nương nói:
- Cái đó là cố nhiên.
Chị em cưá»i đùa má»™t lát rồi Ä‘i ra. SÃnh Nương cởi áo lên giưá»ng. Trần Tứ thấy SÃnh Nương da thịt máºp mạp, má»m mại, rất lấy là m sung sướng. Lát sau SÃnh Nương ngá»§ say, lúc tỉnh dáºy thấy ngá»n đèn đã tà n, quay lại nhìn Trần Tứ, thấy Trần Tứ ngá»§ mê mệt. Lúc ấy là ná»a đêm, canh ba vừa đánh. SÃnh Nương quấn chăn xung quanh ngưá»i Trần Tứ rồi lại nằm ngá»§.
Nằm được má»™t lát thì nghe ở ngoà i cá»a có tiếng thanh la, SÃnh Nương nghÄ© bụng:
- Bây giá» là ná»a đêm, tại sao ở trước cá»a nhà ta lại có thanh la inh á»i?
Lại nghe tiếng thanh la đến gần, ở ngoà i phòng có ngưá»i nói:
- Má»i bà đến nÆ¡i bổ nhiệm.
SÃnh Nương mặc áo thêu, Ä‘i già y rồi ra cá»a thì thấy bốn ngưá»i đầy tá»› gái Ä‘ang quỳ ở ngoà i nói:
- Ông Trần nay được bổ là m tri phá»§ Hà ng Châu, cho chúng con đến đây má»i bà đến Hà ng Châu để cùng hưởng phú quý.
SÃnh Nương nghe váºy vá»™i và ng và o phòng chải đầu, mặc áo quần. Những ngưá»i đầy tá»› gái lại đưa mÅ© phượng đồ lá»… phục đến. Ra ngoà i sảnh thì thấy má»™t cái kiệu lá»›n, SÃnh Nương lên kiệu ra cá»a thì thấy ngoà i cá»a, cá», quạt, lá»ng, âm nhạc, kẻ hầu, ngưá»i hạ đứng đợi tấp náºp. Má»™t ngưá»i nói:
- ÄÆ°a bà đến phá»§ Quốc Công đã!
Äang lúc hứng thú như váºy thì ở bên đưá»ng có má»™t ni cô đầu trá»c, mặt và ng, tiến đến bên kiệu nắm lấy SÃnh Nương và mắng:
- Äây là đồ đệ cá»§a tôi. Các ông đưa nó Ä‘i đâu? SÃnh Nương nói:
- Ta là vợ quan tri phá»§ Hà ng Châu. Mụ ni cô trá»c đầu nà y là ai mà dám nắm lấy ta.
SÃnh Nương định ra lệnh cho tôi tá»› xÃch ngưá»i kia thì bá»—ng thấy ngưá»i kia biến mất. SÃnh Nương kêu thất thanh và va phải ngưá»i Trần Tứ. Bây giá» SÃnh Nương má»›i biết là giấc chiêm bao. Nhân phen nà y khiến cho:
Phong lưu công tá», bá»—ng dưng du lịch đất Mân
Yểu Ä‘iệu giai nhân, kết cục quy y cá»a Pháºt.
Muốn biết việc sau như thế nà o hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 17-12-2008 at 02:55 PM.
|

10-09-2008, 05:03 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ năm tư
Giai nhân ốm, đoán số lầu xanh,
Danh sĩ khỠdâng thơ quán dĩ
SÃnh Nương Ä‘ang ngá»§ vá»›i Trần Tứ, mÆ¡ thấy Trần Tứ đã được là m tri phá»§ Hà ng Châu, lúc tỉnh dáºy nhìn ra ngoà i cá»a sổ thấy trá»i đã sáng. SÃnh Nương dáºy rá»a mặt chải đầu. Trần cÅ©ng dáºy. Mụ dầu và o phòng há»i thăm sức khá»e. Äang lúc ăn Ä‘iểm tâm thì Kim Tu NghÄ©a và o đòi Trần Tứ cho mình uống rượu mừng, Trần Tứ nói:
- Hôm nay tôi phải lên phủ Quốc Công, ngà y mai tôi sẽ trở lại và đãi anh một bữa.
Kim Tu NghÄ©a bước và o phòng thấy SÃnh Nương vẫn chải đầu chưa xong. Bá»™ tóc mây Ä‘en nhánh buông thõng đến đất. Kim Tu NghÄ©a nói:
- Chúc mừng cháu SÃnh Nương hôm nay được má»™t ngưá»i khách quý. Kìa! Äến bây giá» cháu vẫn còn tô Ä‘iểm chưa xong kia à ! Thế nà y thì cà ng ngà y lại cà ng lưá»i biếng rồi.
Nói xong quay lại há»i Trần Tứ:
- Ngà y mai lúc nà o ông trở lại đây? Tôi sẽ thổi sáo và bảo SÃnh Nương hát và i khúc cho ông nghe. Trong tất cả các chị em ở mưá»i sáu lầu nà y không ai hát bà i “Thanh bình Ä‘iệu†cá»§a Lý Bạch hay bằng SÃnh Nương cả.
Trong khi Kim Tu NghÄ©a nói thì SÃnh Nương lấy khăn tay lau bụi trên mÅ© Trần Tứ và dặn:
- Chiá»u mai thế nà o anh cÅ©ng phải đến, đừng để em đợi đấy!
Trần Tứ gáºt đầu vá» nhà vá»›i hai ngưá»i hầu. Vì không còn tiá»n nữa Tứ viết má»™t cái thư khác sai ngưá»i đưa đến phá»§ Quốc công nhá» Từ công tá» thứ chÃn ở phá»§ Từ quốc công cho mượn hai trăm lạng nữa. Má»™t lát sau, ngưá»i đầy tá»› trở vá» báo:
- Ông ChÃn gá»i lá»i thăm ông, ông ta vừa ở Bắc Kinh đến phá»§ Quốc Công. Ông Ba được bổ là m tri phá»§ Chương Châu tỉnh Phúc Kiến. Trong ngà y mai, ông ChÃn sẽ đến thăm ông rồi sẽ cùng Ä‘i Phúc Kiến để giúp việc cho ông Ba. Còn số tiá»n thì ngà y mai ông ChÃn sẽ mang lại, nhân tiện để từ biệt ông má»™t thể.
- Nếu ông Ba đã vỠthì ta phải đến thăm trước.
Nói xong Trần láºp tức lên kiệu, mang theo ngưá»i hầu đến phá»§ Quốc Công. Khi ngưá»i giữ cổng và o bảo, má»™t ngưá»i quản gia ra nói:
- Ông Ba và ông ChÃn Ä‘á»u Ä‘i ăn tiệc ở Má»™c Phá»§. Nếu ông có danh thiếp, tôi xin đưa lại.
- Tôi cũng không có việc gì nói, chỉ đến hầu thăm ông Ba thôi.
Nói xong, Trần trở vá» nhà . Hôm sau hai công tỠđến nhà Trần để từ biệt. Há» xuống kiệu ở ngoà i cá»a, Trần ra tiếp, đưa và o ngồi trong nhà khách ở bên bá» sông. Công tá» thứ Ba nói:
- Äã lâu lắm chúng ta không gặp nhau. Nay trông em lại đẹp trai hÆ¡n trước . Khi cô mất Ä‘i thì anh ở Bắc Kinh không thể đến Ä‘iếu. Mấy năm nay, chắc há»c vấn cá»§a em lại cà ng sâu rá»™ng hÆ¡n trước.
- Mẹ em mất Ä‘i đến nay đã hÆ¡n ba năm. Vì em rất phục há»c vấn cá»§a em ChÃn nên em đến Nam Kinh để mong được há»c táºp. Nay em anh lại được bổ nhiệm đến Phúc Kiến, cả em ChÃn cùng Ä‘i theo, em không biết nhá» và o ai.
Công tá» thứ chÃn nói:
- Nếu anh không ngại gì xin anh cùng Ä‘i vá»›i em. ÄÆ°á»ng xa Ä‘i đông cho đỡ buồn.
- Em cÅ©ng muốn cùng Ä‘i lắm, nhưng trong nhà còn Ãt việc vặt chưa thu xếp xong, phải đợi hai ba tháng sau má»›i có thể đến Phúc Kiến được.
Công tá» thứ chÃn bảo ngưá»i nhà mang và o má»™t cái há»™p trong đó có hai trăm lạng bạc, đưa cho Trần Công tá» thứ ba nói:
- Anh đợi em đến nha môn. Ở đấy có nhiá»u việc cần em giúp đỡ, thế nà o em cÅ©ng đến giúp anh.
Uống trà xong, hai ngưá»i cáo từ ra vá». Trần cÅ©ng lên kiệu đến phá»§ Quốc Công. Trần tiá»…n hai ngưá»i đến táºn thuyá»n rồi cáo từ vá» nhà .
Bấy giá» Kim Tu NghÄ©a Ä‘ang ngồi đợi ở nhà liá»n theo Trần Tứ đến Lâu Lai Tân. Hai ngưá»i bước và o phòng ngá»§; thấy SÃnh Nương vẻ mặt xanh xao. Kim Tu NghÄ©a nói:
- Mấy lâu nay cháu không được gặp ông Trần nên đau tim.
Mụ dầu đứng bên cạnh nói:
- Cháu nó được nương chiá»u từ lúc còn bé, khi nà o cháu nó buồn bá»±c việc gì thì bệnh Ä‘au tim lại phát ra. Hai hôm nay ông không đến, cháu nói rằng ông ghét cháu, nên bệnh lại phát.
SÃnh Nương nhìn thấy Trần Tứ, hai hà ng nước mắt rưng rưng không nói được má»™t tiếng. Trần Tứ nói:
- Em đau ở đâu? Muốn chữa bệnh nà y thì là m thế nà o? Trước đây khi bệnh nà y phát ra thì uống thuốc gì?
Mụ dầu nói:
- Trước đây cháu mắc bệnh nà y, cháu thưá»ng không chịu uống má»™t tà nước trà nà o. Thầy thuốc có cho đơn; nhưng cháu chê thuốc đắng không chịu uống. Tôi phải nấu nhân sâm cho uống từng thìa má»™t; như thế dần dần má»›i khá»i được.
Trần Tứ nói:
- Tôi có tiá»n đây. Tôi sẽ đưa năm mươi lạng bạc để bà mua nhân sâm cho nà ng dùng. Sau nà y mua được thứ nhân sâm tốt tôi sẽ đưa lại.
SÃnh Nương nghe váºy dá»±a lưng và o gối thêu, quấn chăn xung quanh mình; mặc má»™t áo lót mà u Ä‘á», thở dà i má»™t cái và nói:
- Khi nà o bệnh nà y phát ra, không hiểu tại sao trong lòng em thấy rá»n rợn.
Thầy thuốc bảo em nếu uống nhân sâm thôi thì hư há»a cà ng mạnh. Vì váºy em phải dùng nhân sâm vá»›i hoà ng liên. Như váºy đêm má»›i chợp mắt được. Nếu không thì mắt cứ mở thao láo mãi đến sáng.
Trần nói:
- Cái đó cũng dễ. Ngà y mai anh sẽ đưa hoà ng liên đến cho em.
Kim Tu Nghĩa nói:
- Ông Tứ ở trong phá»§ Quốc Công, nhân sâm và hoà ng liên đáng giá là bao SÃnh Nương cứ tha hồ mà dùng.
SÃnh Nương nói:
- Em không hiểu tại sao trong lòng em thấy rá»n rợn, cứ nhắm mắt là nằm mÆ¡ lung tung. Ngay cả ban ngà y cÅ©ng còn sợ.
Kim Tu Nghĩa nói:
- Äó là vì con ngưá»i cô yếu Ä‘uối cho nên không chịu đựng được sá»± khó nhá»c không chịu được Ä‘iá»u phiá»n muá»™n!
Mụ dầu nói:
- Hay là có xúc phạm đến vị thần nà o chăng? Phải nhỠmột nhà sư đến giải hạn cho mới được.
Vừa lúc ấy bên ngoà i có tiếng mõ. Mụ dầu chạy ra thấy sư cô Bản Tuệ trong am Diên ThỠđến để xin gạo hà ng tháng. Mụ dầu nói:
- á»i chà o! Sư cô đây rồi. Hai tháng nay không gặp. Mấy lâu nay sư cô ở trong chùa lá»… Pháºt có báºn lắm không?
- Không giấu gì bà , năm nay gặp lúc không may. Tôi có má»™t cô tiểu hai mươi tuổi, vừa mất tháng trước. Äến cả lá»… Quan âm cÅ©ng chưa là m được. Ngưá»i dâu cá»§a bà như thế nà o?
- Cứ nay khá»e, mai lại Ä‘au. May có ông Trần ở phá»§ Thái Bình chăm sóc cho. Ông Trần là anh em há» vá»›i Từ công tá» trong phá»§ Quốc Công, thưá»ng hay đến nhà tôi. Nay bệnh cá»§a cháu lại phát ra. Má»i sư cô và o xem.
Sư cô đi theo phòng. Mụ dầu nói:
- Äây là ông Trần Tứ ở phá»§ Quốc Công.
Sư cô chà o và há»i thăm. Kim Tu NghÄ©a nói:
- Ông Tứ! Sư cô đây là má»™t ngưá»i rất có đạo đức.
Sau khi chà o Trần Tứ, sư cô đến giưá»ng nhìn SÃnh Nương. Kim Tu NghÄ©a nói:
- Chúng tôi vừa bà n đến việc lá»… giải hạn. Nay không gì bằng má»i sư cô cùng giúp.
- Tôi không biết việc lễ giải hạn nhưng để tôi xem sắc mặt như thế nà o.
Và bước và o ngồi bên giưá»ng. SÃnh Nương vốn biết sư cô. Nà ng vừa cất đầu lên nhìn, thấy cái mặt và ng, cái đầu trá»c, đột nhiên nhá»› đến sư cô ở trong giấc chiêm bao lại cà ng hoảng sợ, liá»n kêu lên má»™t tiếng: “Xin lá»—i†lấy chăn trùm lên đầu nằm xuống. Sư cô nói:
- Xem cô có vẻ mệt, tôi xin ra. Sư cô chà o má»i ngưá»i ra khá»i phòng. Mụ dầu Ä‘em gạo hà ng tháng cho sư cô. Sư cô tay cầm mõ, tay phải cầm túi gạo Ä‘i ra.
Trần Tứ vá» nhà trỠđưa cho ngưá»i nhà má»™t Ãt tiá»n bảo Ä‘i mua nhân sâm và hoà ng liên. Bà cụ Äổng là chá»§ nhà chống gáºy ra há»i:
- Ông Tứ, ngưá»i ông mạnh khá»e như váºy thì mua nhân sâm và hoà ng liên là m gì? Tôi nghe nói độ nà y ông chÆ¡i bá»i ở ngoà i. Tôi là chá»§ nhà , lại là má»™t ngưá»i già cho nên không muốn nói vá»›i ông. Nhưng ngưá»i xưa đã nói: “Cả má»™t chiếc thuyá»n đầy và ng cÅ©ng không trả được cái nợ yên hoaâ€. Những ngưá»i đà n bà như thế không phải là ngưá»i tốt gì đâu. Khi nà o ông hết tiá»n thì ngưá»i ta quay Ä‘Ãt lại vá»›i ông ngay thôi. Năm nay tôi đã bảy mươi tuổi. Ngà y ngà y tôi tụng kinh, niệm Pháºt, có Quan Âm Bồ Tát chứng giám tôi nỡ nà o giương mắt nhìn ông lại bị lừa như thế.
- Cụ nói phải lắm, tôi biết hết cả rồi. Nhân sâm và hoà ng liên nà y là phủ Quốc Công nhỠtôi mua đấy!
Vì sợ cụ Äổng nói thêm nên Trần Tứ nói tránh:
- Tôi cũng sợ chúng nó mua những thứ không tốt, tôi phải thân hà nh đi mua mới được.
Bèn Ä‘i đến hiệu thuốc, sai ngưá»i nhà mua ná»a cân nhân sâm, ná»a cân hoà ng liên và bá»c như giấu và ng, Ä‘em đến lầu Lai Tân. Vừa bước và o lầu thì nghe thấy tiếng đà n tam huyá»n ở trong. Mụ dầu đã nhá» má»™t ngưá»i mù Ä‘oán số cho SÃnh Nương. Trần Tứ Ä‘em nhân sâm, hoà ng liên đưa và o cho mụ dầu và cùng ngồi nghe Ä‘oán số. Thầy số nói:
- Năm nay cô mưá»i bảy. Nhưng lại gặp phải má»™t Ä‘iá»u không hay, phạm phải ngôi sao “kế đô†là m cô bá»±c bá»™i không yên. Nhưng việc nà y không lo ngại gì. Tôi xin nói thẳng, cung bản mệnh cá»§a cô nương phạm và o “sao hoa cái†bây giá» cô phải thá» má»™t vị Pháºt thì má»›i khá»e được. Sau nà y cô sẽ lấy chồng quan, sẽ đội mÅ© phượng và là m bà lá»›n.
Nói xong ngưá»i kia cầm đà n tam huyá»n vừa đánh vừa hát rồi đứng dáºy Ä‘i ra. Mụ dầu má»i uống trà , đưa ra má»™t đĩa kẹo, má»™t đĩa táo đặt lên bà n, cùng ngồi.
Ngưá»i đầy tá»› gái rót trà . Trần há»i:
- Ông ở Nam Kinh là m ăn ra sao?
Ngưá»i mù nói:
- Nói là m gì việc ấy! Chẳng bằng má»i năm. Má»i năm chỉ có những ngưá»i mù chúng tôi là m thầy bói thôi. Nhưng dạo nà y những ngưá»i mắt sáng cÅ©ng là m thầy bói, cướp mất nghá» cá»§a chúng tôi. Cách đây hai mươi năm, ở Nam Kinh có ông Trần Hòa Phá»§. Ông ta ở xa đến, nhưng vừa đến Nam Kinh thì các cụ lá»›n tranh nhau nhá» Ä‘oán số. Nay ông ta đã chết; có má»™t ngưá»i con trai lấy con gái ngưá»i láng giá»ng cá»§a tôi. Ngà y nà o anh ta cÅ©ng cãi nhau vá»›i bố vợ, là m cho xung quanh hà ng xóm không thể ở yên được. Bây giá» tôi vá» nhà thế nà o cÅ©ng nghe hắn cãi cá» thôi.
Nói xong, y đứng dáºy cảm Æ¡n rồi ra vá». Ngưá»i kia vá» nhà đi đến vưá»n Äông Hoa, và o má»™t con đưá»ng nhá» thì quả nhiên nghe thấy tiếng con trai Trần Hòa Phá»§ Ä‘ang cãi nhau vá»›i bố vợ. Ông bố vợ nói:
- Ngà y nà o anh cÅ©ng Ä‘i bói, anh kiếm được mấy mươi đồng tiá»n thì Ä‘em mua thịt thá»§ lợn, bánh ngá»t ăn hết, không đưa vá» nhà lấy má»™t đồng. Anh tưởng tôi nuôi vợ cho anh phải không? Ừ! Nó là con gái cá»§a tôi, cái đó còn có lÃ, nhưng tại sao tiá»n thịt lợn anh không trả lại cứ há»i tôi? Tại sao anh lại cứ ầm Ä© suốt ngà y? Số tôi sao mà đen như thế?
- Nếu thầy ăn cái thá»§ lợn ấy thì phải trả tiá»n chứ?
- Thằng nà y láo, nếu tao ăn thì tao trả tiá»n. Nhưng chÃnh mà y ăn cÆ¡ mà !
- Giả thá» con đã trả tiá»n cho thầy rồi, thầy Ä‘em tiá»n Ä‘i thì thầy phải trả tiá»n chứ.
- Äồ chó! Mà y mắc nợ ngưá»i ta, sao lại bảo tao tiêu tiá»n cá»§a mà y?
- Nếu như con lợn không đầu thì ngưá»i ta đến há»i tiá»n con là m gì?
Nghe anh ta nói liá»u lÄ©nh như thế, ông bố vợ bèn cầm má»™t cái gáºy mà đánh... Ngưá»i mù lại can. Ông bố vợ giáºn run lên, nói:
- Ông Æ¡i! Nó không phải là cái thứ ngưá»i. Tôi bảo nó thì nó quay lại nói há»—n vá»›i tôi. Như thế ai mà không tức!
- Con có há»—n láo gì đâu? Con không uống rượu, không đánh bạc, cÅ©ng không chÆ¡i gái, má»—i ngà y ngoà i lúc bói lại Ä‘á»c má»™t quyển thÆ¡. Như thế thì có gì là báºy?
- Mà y không lo nuôi vợ lại bắt tao phải nuôi, mà y là m khổ tao.
- Thầy không muốn gả con gái cho con thì thầy cứ đem vỠnhà .
Bố vợ mắng:
- Äồ súc sinh! Tao Ä‘em nó vỠđể là m gì!
- Thầy Ä‘em vá» gả cho ngưá»i khác cÅ©ng được. Ông bố vợ giáºn quá nói:
- Thằng chết toi nà y! Trừ khi mà y chết đi hay đi tu thì mới là m được thế chứ!
- Chết thì con chưa chết đâu, nhưng ngà y mai thì con đi tu.
Ông bố vợ tức giáºn quá nói:
- Ừ, mai mà y cứ đi tu.
Ngưá»i mù nghe má»™t hồi lâu thấy hai ngưá»i nói toà n là chuyện nhảm nhÃ, nên cÅ©ng không can ngăn gì nữa, lần đưá»ng vá» nhà .
Hôm sau con trai cá»§a Trần Hòa Phá»§ Ä‘em bán mÅ© cá»§a mình Ä‘i cạo trá»c đầu mua má»™t cái mÅ© hòa thượng rồi đến trước mặt bố vợ chắp tay chà o nói:
- Thưa cụ, bần tăng đến đây để xin từ biệt.
Bố vợ thấy váºy, nước mắt chảy ròng ròng, trách ngưá»i con rể má»™t hồi, nhưng biết sá»± việc đã rồi, không là m sao được nữa bèn bảo con rể viết má»™t tá» giấy li hôn và để con gái cùng sống vá»›i mình.
Từ đấy Trần hòa thượng không báºn bịu vá» việc vợ con, ngà y nà o cÅ©ng có thịt ăn. Má»—i ngà y bói được tiá»n, lại Ä‘em mua thịt. Ä‚n no nê rồi y lên cầu Văn Äức ngồi trước bà n bói chữ để Ä‘á»c thÆ¡ rất ung dung. ÄÆ°á»£c ná»a năm như váºy, má»™t hôm, Ä‘ang Ä‘á»c sách thì có má»™t ngưá»i bói chữ là Äinh Ngôn Chà đến. Thấy Trần Ä‘ang Ä‘á»c sách, ngưá»i kia há»i:
- Ông mua quyển sách nà y bao gi�
- Mới mua được ba bốn hôm nay thôi.
- Äây là những bà i thÆ¡ xướng há»a ở hồ Oanh Äáºu. Năm ấy công tá» Hồ Tam có hẹn vá»›i Triệu Tuyết Trai. Cảnh Lan Giang, Dương Chấp Trung, cùng các vị danh sÄ© Khuông Siêu Nhân, Mã Thuần Thượng há»p nhau ở hồ Oanh Dáºu, chia vần là m thÆ¡. Tôi còn nhá»› ông Triệu Tuyết Trai chá»n được vần “bát tá»â€. Ông xem câu mở đầu:
Hồ tá»±a diá»u Oanh bóng xế chiá»u
Chỉ má»™t câu ấy, chá»§ đỠcá»§a bà i đã nổi báºt. Những câu sau, câu nà o cÅ©ng gắn liá»n vá»›i chá»§ Ä‘á», ta thấy rõ không thể Ä‘em gán nó và o đỠmục cá»§a cuá»™c há»™i há»p nà o khác.
Trần hòa thượng nói:
- Ông nói như váºy không đúng! Äáng là ông phải há»i tôi má»›i phải. Công tá» Hồ Tam không phải là chá»§ trong cuá»™c há»p mặt ở hồ Oanh Äáºu. Buổi tiệc nà y do hai công tỠở Lâu Phá»§, ông Ba và ông Tư là m chá»§. Thầy tôi ngà y xưa chÆ¡i rất thân vá»›i hai công tỠở Lâu Phá»§. Lúc bấy giá» há»p nhau ở hồ Oanh Äáºu có ông Dương Chấp Trung, thầy tôi, ông Quyá»n Váºt Dụng, Ông Ngưu Bố Y, ông Cừ Dáºt Phu, ông Trương Thiết Tý, hai công tá». Lại còn có con trai ông Dương Chấp Trung, cá»™ng lại tất cả là chÃn ngưá»i. Thầy tôi nói vá»›i tôi, tôi không nhá»› hay sao. Ông biết là m sao được?
- Cứ theo như ý ông thì những bà i thÆ¡ nà y cá»§a Triệu Tuyết Trai, Cảnh Lan Giang Ä‘á»u do ngưá»i khác là m chăng? Ông cứ nghÄ© xem ông có là m được không?
- Ông nói như váºy lại cà ng vô là nữa. Ông Triệu Tuyết Trai cá»§a ông và những ngưá»i khác là m thÆ¡ ở Tây Hồ chứ không phải ở Oanh Äáºu.
- Ông không thấy rõ rà ng bà i thÆ¡ nói “Hồ tá»±a diá»u Oanh bóng xế chiá»u!†như thế không phải là cuá»™c há»p ở hồ Oanh Dáºu sao?
- Äây là táºp thÆ¡ tuyển táºp cá»§a các vị danh sÄ©. Cứ xem ông Mã Thuần Thượng thì biết. Ông ta thưá»ng không là m thÆ¡, nhưng tại sao ở đây lại có má»™t bà i cá»§a ông ta?
- Ông nói như ngưá»i ngá»§ mê váºy! Ông Mã Thuần Thượng và ông Cừ Dáºt Phu là m không biết bao nhiêu là thÆ¡, ông là m sao mà biết được!
- Ừ, dù cho tôi chưa được xem chăng nữa, còn ông thì ông xem rồi. Nhưng ông không biết rằng trong cuá»™c há»p ở hồ Oanh Äáºu không có ai là m thÆ¡ hết. Không biết ông nghe chuyện nà y ở đâu rồi đến đây cãi liá»u vá»›i tôi.
-Tôi không tin! Là m gì có chuyện những ngưá»i danh sÄ© nổi tiếng gặp nhau lại không là m thÆ¡! Có lẽ ông thân sinh ông chưa chắc đã đến há»p ở hồ Oanh Äáºu. Nếu ông ta có ở buổi há»p đó thì ông ta đã là má»™t vị danh sÄ© rồi. Và , nếu như thế, thì tôi sợ ông không phải là con ông Trần đâu.
Trần hòa thượng nóng tiết nói:
- Ông nói nhảm! Trong thiên hạ có ai nháºn ngưá»i khác là m cha bao giá».
- Trần Tư Nguyá»…n! Mà y muốn là m dăm ba câu thÆ¡ thì mà y cứ là m, nhưng mà y không được mạo nháºn là con ông Trần Hòa Phá»§ được!
Trần hòa thượng nổi giáºn:
- Äinh Ngôn ChÃ! Mà y là thứ “con nhà chùa thì quét lá Ä‘aâ€. Mà y Ä‘i Ä‘i! Há»c lá»m được mấy bà i thÆ¡ cá»§a ông Triệu Tuyết Trai rồi cÅ©ng há»c đòi bà n bạc vá» các danh sÄ© được à !
Äinh Ngôn Chà nhảy chồm lên nói:
- Tao nói đến các danh sĩ đấy đã can gì? Cái hạng mà y nhất định không thể là một danh sĩ được!
Hai ngưá»i nóng tiết nắm lấy cổ áo nhau, bắt đầu đánh nhau. Äinh cứ nhằm cái đầu trá»c cá»§a Trần mà nện tháºt Ä‘au, lôi Trần đến cầu, Trần hòa thượng mắt hoa lên, lôi Äinh xuống sông. Äinh Ngôn Chà mạnh hÆ¡n, đạp Trần má»™t cái. Trần lăn xuống chân cầu, vừa nằm vừa la.
Vừa lúc ấy, Trần Tứ đến. Thấy má»™t vị hòa thượng nằm lăn dưới đất, không còn ra hình thù gì nữa, Trần đỡ dáºy và há»i:
- Tại sao thế?
Trần hòa thượng nháºn ra được Trần Tứ liá»n chỉ lên trên cầu và nói:
- Cái thằng Äinh Ngôn Chà ngu dốt kia, nó đến nói vá»›i tôi rằng cuá»™c há»p ở hồ Oanh Äáºu là do Hồ Tam công tá» má»i. Tôi cắt nghÄ©a cho nó nghe nó vẫn cứ khăng khăng cố cãi kì được. Nó lại nói ông Trần Hòa Phá»§ không phải là cha tôi! Ông xem còn trá»i đất nà o nữa.
- Việc nà y có gì quan trá»ng đâu mà phải mắng nhau như thế. Thá»±c ra ông Äinh Ngôn Chà không nên nói ông Trần mạo nháºn cha. Nói như váºy là có lá»—i.
Äinh Ngôn Chà nói:
- Ông Trần, ông không biết đâu. Có lẽ nà o tôi lại không biết anh ta là con ông Trần Hòa Phủ? Nhưng anh ta cứ là m ra vẻ một nhà danh sĩ thực là khó coi?
Trần Tứ cưá»i, nói:
- Hai ông Ä‘á»u là cùng há»™i cùng thuyá»n vá»›i nhau, tại sao lại đối đãi vá»›i nhau như thế? Nếu ông Trần Tư Nguyá»…n là m danh sÄ© thì những ông Ngu bác sÄ© hay Trang Thiệu Quang sẽ là m cái gì? Thôi má»i hai ông cùng tôi và o quán uống trà rồi dà n hòa vá»›i nhau Ä‘i, không nên cãi cá» nữa. Trần Tứ kéo hai ngưá»i và o má»™t quán gần cầu uống trà ,
Trần hòa thượng nói:
- Tôi nghe nói ngưá»i anh em hỠông có má»i ông Ä‘i Phúc Kiến, tại sao đến nay ông vẫn chưa Ä‘i?
- ChÃnh vì váºy tôi đến đây để nhỠông bói đấy. Khi nà o thì nên Ä‘i?
Äinh Ngôn Chà nói:
- Thưa ông, cái nghá» bói chữ cá»§a chúng tôi là cái nghá» bịp ngưá»i ta để kiếm ăn. Ông cứ chá»n ngà y để Ä‘i, không cần bói nữa.
Trần hòa thượng nói:
- Äã ná»a năm nay tôi không được gặp ông. Ngà y thứ hai sau khi tôi Ä‘i tu, tôi có là m má»™t bà i thÆ¡ vá» việc cạo đầu Ä‘i tu, có đưa đến nhà ông, để nhỠông chỉ giáo. Nhưng ông Äổng là chá»§ nhà nói rằng ông Ä‘i chÆ¡i. Mấy lâu nay ông ở đâu? Tại sao không thấy ngưá»i hầu đâu cả mà đi chÆ¡i má»™t mình như váºy?
- Cô SÃnh Nương ở lầu Lai Tân thÃch thÆ¡ cá»§a tôi cho nên má»i tôi đến chÆ¡i.
Äinh Ngôn Chà nói:
- Má»™t ngưá»i con gái ở thanh lâu mà cÅ©ng biết yêu tà i, cái đó thá»±c hết sức phong nhã.
Và quay lại nói với Trần hòa thượng:
- Äấy ông xem! Há» là đà n bà mà biết xem thÆ¡. Như váºy, những ngưá»i danh sÄ© gặp nhau ở hồ Oanh Äáºu lại không là m thÆ¡ sao được!
Trần Tứ nói:
- Ông Trần Tứ Nguyá»…n nói không sai đâu. Ông Lâu Ngá»c Äình là bác cá»§a tôi, ông ta rất thân vá»›i ông Dương Chấp Trung và ông Quyá»n Váºt Dụng. Những ngưá»i nà y Ä‘á»u nổi tiếng hay thÆ¡.
Trần hòa thượng há»i:
- Tôi nghe nói ông Quyá»n Váºt Dụng vá» sau có phạm lá»—i gì, không biết kết quả ra sao?
Trần Tứ nói:
- Ông ta bị mấy ngưá»i tú tà i vu khống. Nhưng sau quan xét ra thì không có việc gì.
Nói chuyện má»™t lát, Trần hòa thượng và Äinh Ngôn Chà đá»u cáo từ ra vá».
Trần Tứ trả tiá»n xong, má»™t mình đến lầu Lai Tân. Bước và o cá»a thấy mụ dầu cùng vá»›i má»™t ngưá»i bán hoa xâu những và nh hoa quế. Thấy Trần Tứ, mụ dầu nói:
- Ông Trần, má»i ông ngồi.
- Tôi phải lên lầu để thăm cô SÃnh Nương.
- Hôm nay cháu không ở nhà , cháu đi lầu Khinh Yên, có bữa tiệc ở đấy.
- Tôi đến đây để từ biệt. Nay mai tôi sẽ đi Phúc Kiến.
- Ông đi ngay ư? Sau nà y ông có trở vỠkhông?
Äang nói chuyện thì ngưá»i đầy tá»› gái bưng trà lên. Trần đỡ lấy chén trà , nhưng chỉ uống má»™t Ãt lại đặt chén xuống vì trà nguá»™i. Mụ dầu há»i:
- Tại sao mà y không nấu trà mới?
Và bỠhoa quế đấy, mụ đi và o nhà trong mắng tên kiếm gái.
Trần Tứ thấy mụ ta lạnh nhạt vá»›i mình nên Ä‘i ra. Äi được và i bước thì gặp ngay má»™t ngưá»i, ngưá»i kia reo lên:
- Ông Trần! Ông phải giữ lá»i hứa chứ? Tại sao ông bắt tôi tìm ông suốt má»™t ngà y như thế?
- Hiệu ông là má»™t hiệu lá»›n chuyên bán nhân sâm, có mấy mươi lạng bạc mà ông phải lo như váºy? Tôi sẽ trả tiá»n cho ông ngay.
- Tôi không thấy mặt hai ngưá»i đầy tá»› cá»§a ông đâu cả. Äến nhà ông trá» chỉ thấy bà chá»§ nhà là cụ Äổng. Ông bảo tôi nói gì vá»›i bà cụ già ấy.
- Ông đừng sợ, “trốn hòa thượng không trốn được chùaâ€. Thế nà o tôi cÅ©ng trả tiá»n cho ông. Ngà y mai ông đến nhà tôi.
- Ngà y mai thế nà o ông cũng phải ở nhà . Ông đừng bắt tôi phải chạy đi tìm ông nữa đấy nhé.
Nói xong ngưá»i chá»§ hiệu Ä‘i vá». Trần Tứ vá» nhà nghÄ© bụng:
- Mình bây giá» nguy rồi. Äầy tá»› thì bá» trốn, mụ dầu thì không cho và o nhà , tiá»n bạc thì hết sạch, nợ nần thì chồng chất. Ta phải cuốn gói Ä‘i ngay Phúc Kiến má»›i được.
Và giấu bà cụ Äổng, Trần Tứ Ä‘i thẳng. Hôm sau chá»§ hiệu nhân sâm đến từ sáng sá»›m, ngồi mãi chẳng thấy bóng ma nà o ra. Có tiếng kẹt cá»a, má»™t ngưá»i bước và o, phe phẩy má»™t cái quạt giấy trắng, ngưá»i bán nhân sâm há»i:
- Ông là ai?
- Tôi là Äinh Ngôn ChÃ, tôi má»›i là m má»™t bà i thÆ¡ Ä‘em đến đây nhỠông Trần chỉ giáo.
- Tôi cũng đang đợi ông ta.
Lại ngồi má»™t hồi lâu không thấy ai ra, ngưá»i bán nhân sâm gõ cá»a. Bà cụ Äổng chống gáºy Ä‘i ra, há»i:
- Ông đến đây tìm ai?
- Tôi đến đòi nợ ông Trần.
- Ông Trần phải không? Hiện nay chắc ông ta đã đến chùa Quan Âm.
Ngưá»i bán nhân sâm kinh ngạc há»i:
- Như váºy ông ta có để tiá»n lại cho cụ không?
- Ông nói gì lạ váºy? Tiá»n nhà cá»§a tôi ông ấy còn quịt nữa là ! Từ khi chết mê chết mệt vá»›i con ** ở lầu Lai Tân thì ông ta lừa dối hết má»i ngưá»i để kiếm tiá»n. Ông còn tưởng ông ta trả lại cho ông mấy lạng bạc sao?
Ngưá»i bán nhân sâm nghe váºy như ngưá»i câm nằm mÆ¡ thấy mẹ nói không ra tiếng, giẫm chân đà nh đạch. Äình Ngôn Chà nói:
- Ông không nên nóng ruá»™t như váºy. Nếu ông là m thế cÅ©ng vô Ãch. Ông cứ trở vá» Ä‘i. Ông Trần là há»c trò, không có lẽ ông ta lại lừa ông. Thế nà o ông ta cÅ©ng trả nợ ông. Ngưá»i kia giẫm chân má»™t hồi. Không biết là m thế nà o, đà nh phải trở vá».
Äinh Ngôn Chà phe phẩy cái quạt Ä‘i ra, nghÄ© bụng: Äà n bà cÅ©ng biết xem thÆ¡ sao? Ta chưa từng đến “mưá»i sáu lầu†bao giá», nay bói toán được Ãt tiá»n, ta đến đấy xem sao.
Chá»§ ý đã định; Äinh vá» nhà mang má»™t quyển thÆ¡, mặc má»™t bá»™ đồ đã hÆ¡i cÅ©, đội má»™t cái mÅ© vuông rồi đến lâu Lai Tân. Tên kiếm gái thấy y có vẻ ngốc bèn há»i y đến để là m gì. Äinh Ngôn Chà nói:
- Ta đến đây cùng cô nương của anh nói chuyện thơ.
- Nếu váºy thì phải cho tiá»n và o cá»a.
Tên kiếm gái đưa ra má»™t cái cân mà u và ng. Äinh Ngôn Chà đưa ra má»™t gói tất cả là hai lạng bốn mươi lăm phân. Ngưá»i kia nói:
- Còn thiếu năm mươi lăm phân nữa.
- Äể ta gặp cô nương đã rồi ta đưa tiá»n.
Äinh Ngôn Chà bước lên lầu thấy SÃnh Nương Ä‘ang há»c đánh cá». Äinh Ngôn Chà tiến đến vái dà i má»™t cái. SÃnh Nương cố nhịn cưá»i, má»i ngồi, há»i y đến có việc gì. Äinh Ngôn Chà nói:
- Lâu nay nghe tiếng cô thÃch thÆ¡, tôi có mấy bà i thÆ¡, muốn nhá» cô chỉ giáo.
- Trong nhà tôi có lệ không Ä‘á»c thÆ¡ suông, ông phải cho tiá»n tôi má»›i Ä‘á»c.
Äinh Ngôn Chà sá» và o thắt lưng mãi, chỉ còn hai mươi đồng tiá»n đồng. Y đặt trên bà n, SÃnh Nương cưá»i rá»™:
- Mấy đồng tiá»n nà y thì đưa đến cho bá»n kiếm gái ở ngõ Phong Gia ở Nghi Trưng, chứ đừng có là m bẩn bà n cá»§a ta. Mau mau Ä‘em tiá»n vá» nhà mua mấy cái bánh nướng mà ăn.
Äinh Ngôn Chà thẹn đỠmặt cúi đầu cầm quyển thÆ¡ nhét và o tay áo lặng lẽ xuống lầu vá» nhà .
Tên kiếm gái nghe SÃnh Nương đòi tiá»n chà ng ngốc, bèn bước lên lầu há»i SÃnh Nương:
- Thằng ngốc ấy cho mà y mấy lạng? Mà y đưa cho tao, tao muốn mua má»™t Ãt vải Ä‘oạn.
- Thằng ngốc ấy là m gì có tiá»n! Nó chỉ có hai mươi đồng tiá»n, cố nhiên là tôi không nháºn. Bị tôi cưá»i, nó đã bá» Ä‘i rồi.
- Mà y khéo nói dối lắm. Mà y kiếm được má»™t thằng ngốc đã không lấy được tiá»n cá»§a nó lại Ä‘uổi nó Ä‘i. Mà y tưởng ta tin mà y sao? Mà y kiếm được biết bao nhiêu tiá»n thưởng cá»§a khách thế mà mà y chẳng cho tao đồng nà o hết!
- Tôi kiếm cho nhà anh biết bao nhiêu tiá»n, tại sao anh lại đối đãi vá»›i tôi như váºy? Mai đây tôi sẽ lấy má»™t ông quan, là m má»™t bà lá»›n. Tại sao anh lại để thằng ngốc ấy bước lên lầu. Tôi không mắng anh đã là may rồi, anh lại còn dám mắng tôi như váºy à ?
Tên kiếm gái giáºn quá, bước đến tát má»™t cái, SÃnh Nương ngã lăn xuống đất bứt tóc, bứt tai kêu khóc:
- Tôi là m gì mà anh đối xá» vá»›i tôi thế nà y. Nhà anh có nhiá»u tiá»n, anh có thể lấy má»™t ngưá»i khác. Anh để tôi Ä‘i đâu kệ xác tôi.
Và chẳng để ai nói năng gì nữa, SÃnh Nương vừa mắng mụ dầu vừa la khóc om sòm; rồi định lấy dao để cắt cổ và lấy dây để tá»± tá». Có bao nhiêu tóc Ä‘á»u cắt hết.
Mụ dầu sợ quá bảo tên kiếm gái đến khuyên giải mãi nhưng SÃnh Nương cÅ©ng không nghe là m rầm lên. Há» không biết là m thế nà o đà nh phải để SÃnh Nương đến am Diên Thá» cạo trá»c đầu là m đồ đệ cá»§a ni cô Bản Tuệ. Chỉ nhân phen nà y khiến cho:
Phong lưu mây tản, hiá»n hà o tà i sắc hóa thà nh không
Cá»§i hết lá»a truyá»n Ä‘ang chợ thợ thuyá»n nhiá»u kẻ lịch.
Muốn biết việc sau như thế nà o hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 17-12-2008 at 02:56 PM.
|
 |
|
| |