 |
|

15-09-2008, 07:49 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 21
Chiếc bánh nướng cá»§a ngưá»i kế tục cha Marteau chứa đựng cái gì?
Chiếc bánh nướng cá»§a ngưá»i kế tục cha Marteau chứa đựng cái gì?
Ná»a giá» sau La Ramée trở vá» vui vẻ và hoạt bát như má»™t ngưá»i đã ăn ngon và nhất là uống tốt. Hắn thấy rõ là - bánh rất ngon và rượu vang tháºt là tuyệt diệu.
Trá»i đẹp và cho phép tiến hà nh cuá»™c chÆ¡i dá»± định. Trò chÆ¡i cầu dà i, tức là chÆ¡i ở ngoà i trá»i rá»™ng rãi. Như váºy đối vá»›i ông quáºn công chẳng có gì dá»… dà ng hÆ¡n là là m theo Ä‘iá»u Grimaud dặn dò, nghÄ©a là ném bóng ra ngoà i hà o rãnh.
Tuy váºy khi mà hai giá» chưa Ä‘iểm thì quáºn công chưa đến ná»—i vụng vá» quá, vì hai giá» là giá» quy định. Nhưng cho đến lúc ấy ông vẫn cứ bị thua mấy ván, Ä‘iá»u đó cho phép ông phát cáu và liên tiếp đánh há»ng như ngưá»i ta thưá»ng bị trong trưá»ng hợp tương tá»±.
Cho nên, khi hai giỠđúng vang lên, các quả bóng bắt đầu văng ra phÃa ngoà i hà o trước ná»—i vui mừng lá»›n cá»§a La Ramée, hắn ghi mưá»i lăm Ä‘iểm má»—i lần bóng cá»§a hoà ng thân tráºt ra ngoà i.
Ném tráºt ra ngoà i tá»›i tấp đến ná»—i chả mấy chốc thiếu bóng. La Ramée toan bảo ngưá»i nà o đó ra ngoà i hà o nhặt bóng. Nhưng quáºn công nháºn xét rất chà lý rằng là m như váºy mất thì giá», và tiến gần đến tưá»ng thà nh, chá»— ấy như viên quan cảnh sát nói cao Ãt nhất là năm mươi bá»™, thì ông chợt nom thấy má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘ang là m lụng ở má»™t trong số nghìn mảnh vưá»n nhá» mà các ngưá»i nông dân khai khẩn ở bên kia bá» hà o.
- Ê! Anh bạn nà y! - Quáºn công kêu lên.
Ngưá»i đà n ông ngầng lên, và quáºn công suýt báºt ra má»™t tiếng kêu kinh ngạc. Ngưá»i đà n ông ấy, ngưá»i nông dân ấy, ngưá»i là m vưá»n ấy, chÃnh là Rochefort mà quáºn công tưởng vẫn còn ở trong nhà tù Bastille.
- Có chuyện gì ở trên ấy đấy? - ngưá»i đà n ông há»i.
Bác là m Æ¡n ném các quả bóng lên cho chúng tôi, - quáºn công bảo.
Ngưá»i là m vưá»n gáºt đầu và ném bóng lên; La Ramée và các vệ sÄ© Ä‘i nhặt. Má»™t quả bóng rÆ¡i đúng chân quáºn công, và vì quả bóng ấy rõ rà ng gá»i ông, nên ông bá» và o túi.
Rồi ra hiệu cám Æ¡n vá»›i ngưá»i là m vưá»n xong, ông quay trở lại cuá»™c chÆ¡i.
Nhưng rõ rà ng là quáºn công vá»› phải má»™t ngà y Ä‘en đủi, các trái bóng tiếp tục bay lung tung; đáng lẽ phải rÆ¡i và o trong giá»›i hạn cá»§a sân chÆ¡i thì hai quả lại văng ra ngoà i hà o; nhưng vì ngưá»i là m vưá»n không còn ở đấy nữa để ném trả bóng, nên mất bóng, rồi quáºn công tuyên bố rằng ông xấu hổ vì vụng vỠđến thể và ông không muốn chÆ¡i nữa.
La Ramée khoái chà vì đã đánh bại hoà n toà n một vị thân vương.
Ông hoà ng trở vá» nhà và đi nằm; hầu như ông nằm suốt ngà y từ khi ngưá»i ta tước hết sách vở cá»§a ông.
La Ramée lấy quần áo cá»§a hoà ng thân Ä‘i, lấy cá»› là nó đầy bụi phải mang Ä‘i chải, nhưng thá»±c ra là để yên trà rằng ông ta không Ä‘i đâu được. Má»™t con ngưá»i đến là cẩn tháºn như La Ramée!
May thay hoà ng thân đã kịp giấu quả bóng dưới cái gối ngang.
Cá»a vừa đóng là quáºn công dùng răng xé ngay cái vá» quả bóng vì ngưá»i ta không để cho ông má»™t dụng cụ sắc cạnh nà o, ông vẫn phải ăn bằng những con dao bạc có lưỡi gáºp lại được nhưng không cắt được.
Dưới lượt vỠlà một bức thư viết mấy dòng sau đây:
"Thưa Äức ông, các bạn bè cá»§a ngà i vẫn quan tâm, và giá» giải thoát ngà i sắp tá»›i. Ngà y kia ngà i hãy đòi ăn má»™t cái bánh do ngưá»i là m bánh má»›i đã mua cá»a hiệu cá»§a ngưá»i chá»§ cÅ©, và chÃnh là Noirmont đầu bếp cá»§a ngà i, chỉ mở cái bánh khi nà o có má»™t mình ngà i, tôi hy vá»ng ngà i sẽ hà i lòng cái đựng bên trong.
Kẻ môn hạ luôn luôn táºn tụy vá»›i Äiện hạ, dù ở ngục Bastille hay bất cứ đâu.
Bá tước de Rochefort!
Tái bút. – Äiện hạ có thể tin cáºy ở Grimaud vá» má»i mặt, đó là má»™t ngưá»i rất thông minh và hết lòng táºn tụy vá»›i chúng ta".
Từ khi quáºn công de Beaufort từ bá» vẽ tranh ngưá»i ta đã trả lại lá»a cho ông. Ông tiếc ngẩn tiếc ngÆ¡ mà đốt thư cá»§a bà De Montbazon, và sắp sá»a đốt cả quả bóng, thì chợt nghÄ© rằng nó có thể có Ãch để gá»i thư trả lá»i Rochefort.
Ông bị canh riết lắm, vì vừa má»›i nghe tiếng cỠđộng cá»§a ông, La Ramée và o. Hắn há»i:
- Äức ông cần gì thế?
- Tôi rét, - quáºn công đáp, - nên tôi khÆ¡i lá»a lên cho ấm. Bạn thân mến ạ, ông biết đấy, các căn phòng cá»§a Tháp đà i Vincennes nổi tiếng là lạnh lẽo. Ngưá»i ta có thể giữ băng ở đấy và lượm được diêm tiêu Puylaurens, thống chế Ornano và vị phó trụ trì cáºu cá»§a tôi đã chết ở trong những căn phòng, mà như là bà De Rambouillet nói, vá» phương diện ấy, đáng giá vá»›i lượng thạch tÃn cá»§a nó.
Và ông quáºn công lại nằm ká»nh ra giưá»ng và giúi quả bóng xuống dưới gối. La Ramée hÆ¡i mỉm cưá»i.
Thá»±c ra hắn cÅ©ng là má»™t ngưá»i tốt và rất mến ngưá»i tù lừng lẫy nà y và có thể sẽ rất khổ tâm nếu tai há»a xảy ra đến vá»›i ông. Mà những tai há»a liên tiếp nà y xảy ra vá»›i ba nhân váºt mà quáºn công vừa má»›i nêu tên là không thể chối cãi được.
- Äức ông ạ, - hắn nói, - không nên buông mình và o nhưng ý nghÄ©a như váºy. ChÃnh là những ý nghÄ© đó giết chết ngưá»i ta, chứ không phảì diêm tiêu đâu.
- Nà y, bạn thân mến Æ¡i, - quáºn công nói, - Ông tháºt là tá» tế, giá mà tôi được như ông Ä‘i ăn bánh nướng và uống rượu vang Bourgogne ở hà ng cái ngưá»i kế tục cha Marteau ấy, thì tôi sẽ khuây khoả.
- Äức ông Æ¡i, thá»±c tế là bánh nướng cá»§a lão ấy là loại bánh trứ danh và rượu vang thì là thứ rượu đáng tá»± hà o.
- Dù sao thì hầm rượu và bếp núc của lão cũng hơn đứt của ông De Chavigny.
- Váºy thì thưa Äức ông, - La Ramée sa và o bẫy nói, - Ai cấm ngà i nếm thá». Vả chăng tôi cÅ©ng đã hứa rằng ngà i sẽ là khách hà ng.
- Anh nói phải đấy, - quáºn công đáp - nếu tôi phải tù chung thân ở đây như lão Mazarin đã có lòng tốt sai nói cho tôi biết, thì tôi cÅ©ng cần phải tạo cho mình má»™t sá»± giải trà trong những ngà y già nua, tôi cÅ©ng phải trở nên tham ăn chứ.
- Thưa Äức ông, - La Ramée nói, - hai tin đó là má»™t lá»i khuyên hay, chẳng phải là vì thế mà ngà i sẽ già nua Ä‘i đâu.
"Hay, - quáºn công de Beaufort nói riêng vá»›i mình, - bất cứ ngưá»i nà o, để mất trái tim và linh hồn cá»§a mình, nếu không mắc hai thì cÅ©ng đã mắc má»™t trong bảy đại tá»™i(1) từ sá»± hoa lệ cá»§a trá»i; dưá»ng như tá»™i cá»§a thà y đội La Ramée là tham ăn. ÄÆ°á»£c chúng ta sẽ lợi dụng nó".
Rồi ông nói to:
- Nà y, La Ramée thân mến ơi, ngà y kia là ngà y lễ phải không?
- Äúng đấy, lá»… Pentecôte.
- Ngà y kia, anh có thể cho tôi má»™t bà i há»c không?
- VỠcái gì cơ?
- VỠphà m ăn.
- Xin vui lòng, thưa Äức ông.
- Nhưng là má»™t bà i há»c giữa hai ngưá»i thôi, chúng ta sẽ cho bá»n vệ sÄ© Ä‘i ăn ở căng tin cá»§a De Chavigny, còn chúng ta sẽ là m má»™t bữa tối ở đây mà tôi để ông Ä‘iá»u khiển.
- Hừm? - La Ramée thốt lên.
Lá»i má»i tháºt cám dá»—. Dù rằng tể tướng có nghÄ© đến Ä‘iá»u bất lợi khi gặp La Ramée, thì hắn ta cÅ©ng là má»™t tay lão luyện biết hết những cạm bẫy mà má»™t tù nhân giăng ra. Ông de Beaufort đã sá»a soạn bốn mươi kế để vượt ngục; bữa ăn nà y liệu có che giấu má»™t mưu mô nà o không?
Hắn suy nghÄ© má»™t lát, nhưng kết quả cá»§a những suy nghÄ© là tá»± hắn đặt thức ăn và rượu và như váºy chẳng ai có thể trá»™n bá»™t gì và o thức ăn hoặc nước gì và o rượu.
Còn chuốc rượu cho hắn say ư, ông quáºn công chẳng thể có ý đồ ấy, và hắn báºt cưá»i vá»›i ý nghÄ© ấy, rồi má»™t ý nghÄ© đến vá»›i hắn và hoá giải tất cả.
Quáºn công theo dõi bản độc thoại thầm cá»§a La Ramée bằng con mắt khá lo âu theo chừng những biểu hiện trên nét mặt hắn, nhưng cuổi cùng gương mặt viên cảnh sát rạng rỡ hẳn lên.
- Thế nà o, - quáºn công há»i - được chứ?
- Thưa Äức ông, được, nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Äiá»u kiện gì.
- Grimaud sẽ hầu bà n cho chúng ta.
Không có gì tuyệt hơn đối với hoà ng thân.
Tuy nhiên ông có khả năng biểu lộ một sự khó chịu ra mặt và kêu lên.
- Cút mẹ cái thằng Grimaud cá»§a ông Ä‘i. Nó sẽ là m há»ng cả buổi liên hoan.
- Tôi sẽ ra lệnh cho nó đứng đằng sau Äiện hạ và không cho nó chẳng sá»§a lấy má»™t lá»i, Äiện hạ sẽ không trông thấy nó, không nghe thấy nó, và vá»›i má»™t chút thiện ý thôi, Äiện hạ sẽ tưởng tượng như nó ở cách xa ngà i đến trăm dặm…
- Bạn thân mến Æ¡i - quáºn công nói. - Ông có biết tôi đã nhìn thấy rất rõ rà ng cái gì trong chuyện nà y không? Äó là ông nghi ngá» tôi.
- Thưa Äức ông, ngà y kia là lá»… Pentecôte rồi.
- Thì sao? Lá»… Pentecôte có liên quan gì đến tôi. Dá»… thưá»ng ông sợ rằng Thánh linh sẽ giáng thế dưới hình dạng má»™t lưỡi lá»a để mở các cá»a nhà tù cá»§a tôi ra chăng?
- Không ạ, nhưng tôi đã kể vá»›i ngà i cái Ä‘iá»u mà lão pháp sư quái ác kia tiên Ä‘oán.
- Hắn tiên đoán gì?
- Rằng chẳng quá ngà y lẽ Pentecôte, ngà i sẽ ra khá»i lâu đà i Vincennes.
- Thế anh tin ở bá»n pháp sư à ? Äồ ngốc!
- Tôi mà quan tâm đến những chuyện ấy ư? - La Ramée vừa nói vừa búng ngón tay - Nhưng chÃnh Äức ông Giulio ông ta lo ngại, vá»›i tư cách ngưá»i Ã, ông ta mê tÃn dị Ä‘oan.
- Quáºn công nhún vai. Rồi vá»›i má»™t vẻ thá»±c thà đóng kịch rất giá»i ông nói:
- Thôi được! Tôi đồng ý Grimaud, vì không thể cÅ©ng không xong. Nhưng tôi không muốn ai nữa ngoà i Grimaud; anh sẽ đảm đương tất. Anh đặt bữa ăn thế nà o tùy anh, tôi chỉ yêu cầu má»™t món duy nhất là má»™t cái bánh nướng như anh đã nói vá»›i tôi. Anh nhá»› nói là đặt cho tôi để vị kế tục cha Marteau là m cho khéo hÆ¡n, và anh hứa hẹn vá»›i bác ta vá» sá»± chiếu cố cá»§a tôi không những suốt trong thá»i gian tôi ở tù, mà cả sau nà y khi tôi ra tù nữa.
- Ngà i vẫn tin là ngà i sẽ ra tù à ? - La Ramée há»i.
- Ấy chết? - Hoà ng thân đáp, - có chăng là đến khi nà o Mazarin chầu trá»i. Tôi kém lão ta mưá»i lăm tuổi, ông vừa cưá»i vừa nói thêm - Äúng là ở Vincennes ngưá»i ta sống mau hÆ¡n.
- Äức ông! - La Ramée kêu lên, - kìa Äức ông!
- Hay là ngưá»i ta chết sá»›m hÆ¡n, cÅ©ng váºy thôi! - Quáºn công nói tiếp.
- Thưa Äức ông, tôi Ä‘i bảo dá»n bữa tối đây.
- Anh có cho rằng anh có thể sá» dụng ngưá»i há»c trò cá»§a anh và o việc gì không?
- Tôi hy vá»ng chứ, thưa Äức ông.
- Nếu anh còn có thì giá», - quáºn công lẩm bẩm.
- Äức ông nói gì váºy? - La Ramée há»i.
- Äức ông bảo là anh chá»› dè sẻn túi tiá»n cá»§a ông giáo chá»§, ông ta rất muốn đảm nhiệm tiá»n trợ cấp cá»§a chúng ta.
La Ramée dừng lại ở cá»a và há»i.
- Äức ông muốn tôi cắt ai đến vá»›i ngà i.
- Ai cũng được, trừ Grimaud.
- Viên sĩ quan vệ sĩ nhé?
- Với bà n cỠcủa hắn nữa.
- Vâng.
Và La Ramée đi ra.
Năm phút sau, viên sÄ© quan vệ sÄ© và o và quáºn công de Beaufort có vẻ Ä‘ang chìm đắm sâu xa trong những tÃnh toán tuyệt vá»i cá»§a nước cá».
Tư tưởng con ngưá»i ta tháºt là kỳ lạ, và má»™t dấu hiệu, má»™t lá»i nói, má»™t hy vá»ng gây nên trong đó những biến đổi như thế nà o. Quáºn công ở tù năm năm rồi. Má»™t cái nhìn vá» phÃa sau khiến thấy năm năm ấy tuy trôi cháºm tháºt nhưng dưá»ng như còn không dà i đằng đẵng bằng hai ngà y, bằng bốn mươi tám giá» nó Ä‘ang ngăn cách ông vá»›i thá»i Ä‘iểm ấn định cho cuá»™c vượt ngục.
Rồi lại có má»™t Ä‘iá»u đặc biệt là m ông báºn tâm ghê gá»›m đó là cuá»™c vượt ngục tiến hà nh như thế nà o. Ngưá»i ta đã là m cho ông hy vá»ng kết quả, nhưng lại giấu ông những chi tiết cụ thể chứa đựng trong cái bánh nướng bà hiểm. Những bạn bè nà o chỠđợi ông? Thế ra sau năm năm tù đầy ông vẫn còn bè bạn ư? Trong trưá»ng hợp ấy ông là má»™t hoà ng thân được biệt đãi.
Äiá»u kỳ lạ há»›n nữa là ông quên rằng ngoà i bạn bè ra, có được má»™t ngưá»i đà n bà vẫn nhá»› đến ông; đúng là bà ta có lẽ không phải nhất nhất trung thà nh vá»›i á»ng rồi nhưng bà ta không quên ông, thế cÅ©ng là nhiá»u rồi.
Như váºy là có quá nhiá»u hÆ¡n mức cần thiết những Ä‘iá»u khiến ông quáºn công phải báºn tâm. Trong cuá»™c chÆ¡i cá» và trong cuá»™c chÆ¡i ném cầu, cÅ©ng váºy, và buổi chiá»u đến lượt viên sÄ© quan lại đánh bại ông như La Ramée đã đánh bại ông ban sáng.
Song những cuá»™c thất bại liên tiếp cá»§a ông cÅ©ng có lợi, đó là nó dẫn ông hoà ng tá»›i táºn tám giá» tối; thế là lợi được ba tiếng đồng hồ.
Rồi thì đêm sẽ đến và cùng với ban đêm là giấc ngủ.
Ãt ra quáºn công nghÄ© như váºy, nhưng giấc ngá»§ là má»™t vị thần tÃnh khà bất thưá»ng và đúng và o lúc ngưá»i ta vá»i đến thì nó lại bắt ngưá»i ta chỠđợi đến táºn ná»a đêm, trằn trá»c mãi trên tấm nệm giống như thánh Laurent trên giá sắt lò lá»a. Cuối cùng ông thiếp Ä‘i.
Nhưng rạng sáng là ông tỉnh giấc. Ông đã mÆ¡ những giấc mÆ¡ kỳ quặc: ông thấy mình má»c cánh, tất nhiên là ông muốn bay. Thoạt tiên, cánh đỡ ông bay vù vù nhưng đến má»™t độ cao nà o đó, chá»— tá»±a kỳ lạ ấy đột nhiên bị hẫng, đôi cánh ông bị gẫy và ông thấy hình như mình lăn xuống những vá»±c thẳm không đáy, ông chợt tỉnh dáºy, trán đẫm mồ hôi và mình mẩy rã rá»i như đã rÆ¡i từ trên trá»i xuống tháºt.
Ông ngá»§ tiếp, để rồi lại lang thang trong má»™t mê cung toà n là những giấc mÆ¡ rất hung dữ; cứ vừa chợp mắt là linh hồn ông vươn theo má»™t mục Ä‘Ãch duy nhất: vượt ngục, lại bắt đầu tìm cách vượt ngục. Ngưá»i ta tìm thấy má»™t đưá»ng hầm dẫn ra ngoà i Vincennes; ông dẫn mình và o con đưá»ng ấy, và Grimaud tay cầm đèn bước Ä‘i trước ông; nhưng dần dần đưá»ng hầm hẹp lại, tuy nhiên ông quáºn công vẫn tiếp tục Ä‘i; cuối cùng đưá»ng hầm chặt bó lại đến ná»—i kẻ đà o tẩu cổ gắng Ä‘i xa hÆ¡n cÅ©ng uổng công: hai bên thà nh tưá»ng co hẹp lại và ép chặt lấy ông; ông muốn gá»i bác ta đến giúp ông ra khá»i cái lá»— hẻm nà y nó Ä‘ang siết ông đến ngạt thở, nhưng không là m sao mà thốt lên được má»™t lá»i. Thế là ở phÃa đầu đưá»ng nÆ¡i ông Ä‘i và o có tiếng bước chân cá»§a những ngưá»i Ä‘uổi theo ông, nó không ngừng tiến gần lại, ông bị phát hiện rồi, cá»§a còn hy vá»ng trốn thoát.
Những thà nh tưá»ng như đồng tình vá»›i kẻ thù cá»§a ông, ông cà ng muốn chạy, chúng cà ng ép chặt lấy ông. Cuối cùng ông nghe tiếng La Ramée rồi ông trông thấy hắn. Hắn giÆ¡ bà n tay ra và đặt lên vai ông mà cưá»i phá lên. Ông bị tóm lại và dẫn đến căn phòng thấp có vòm cong nÆ¡i thống chế Ornano, Puylaurens và cáºu cá»§a ông đã bá» mạng; ba nấm mồ lù lù ở đấy, gồ lên trên mặt đất, và má»™t cái hố thứ tư mở toang hoác ra chỉ còn đợi má»™t xác ngưá»i.
Cho nên lúc trước quáºn công cố sức để ngá»§ bao nhiêu, thì đến khi tỉnh dáºy cố sức để thức bấy nhiêu; và khi La Ramée và o hắn thấy ông nhợt tái và phá» phạc đến ná»—i hắn phải há»i xem ông có bị ốm không.
Một vệ sĩ nằm trong phòng, nhưng không ngủ được vì đau răng do ẩm thấp, nói:
- Quả tháºt, Äức ông qua má»™t đêm hoảng loạn lắm và hai ba lần ngá»§ mê cứ kêu cứu hoà i.
- Äức ông là m sao thế? - La Ramée há»i.
- Chỉ tại cáºu thôi, đồ ngốc ạ! - quáºn công nói. - Những chuyện vá»› vẩn hão huyá»n vá» vượt ngục cá»§a cáºu hôm qua ám ảnh tôi và khiến tôi nằm mÆ¡ thấy mình chạy trốn và khi chạy trốn thì bị ngã gẫy cổ.
La Ramée báºt cưá»i và nói:
- Äức ông thấy đấy, đó là má»™t sá»± cảnh cáo cá»§a Trá»i; cho nên tôi mong rằng ngoà i giấc mÆ¡, Äức ông chá»› bao giá» phạm những Ä‘iá»u dại dá»™t như váºy.
Quáºn công lau mồ hôi vẫn còn ròng ròng trên trán, mặc dù ông đã tỉnh hẳn và nói:
- La Ramée thân mến ơi, anh nói đúng đấy, tôi chỉ còn muốn nghĩ đến uống rượu và ăn thôi.
- Sụyt! - La Ramée nói.
Rồi hắn kiếm cá»› cho bá»n vệ sÄ© lần lượt Ä‘i ra.
- Thế nà o? - Quáºn công há»i khi còn lại hai ngưá»i vá»›i nhau.
- Nà y nhé bữa tiệc tối đã được đặt rồi, - La Ramée nói.
- A! Thế gồm những gì nà o? Nà o, ông đầu bếp cá»§a tôi? - Quáºn công nói.
- Äức ông đã hứa là tin cáºy ở tôi cÆ¡ mà .
- Thế có một cái bánh nướng chứ?
- Dĩ nhiên rồi! Như một cái tháp ấy.
- Do ngưá»i kẻ tục cha Marteau là m?
- Äặt bác ta là m mà .
- Thế anh có bảo là đặt cho tôi không?
- Có
- Bác ta trả lá»i sao?
- Là sẽ là m hết sức để vừa lòng Äiện hạ.
- Hay lắm! - Quáºn công vừa nói vừa xoa xoa tay.
- Ghê tháºt. Äức ông ngoạm và o thói tham ăn như thế đấy! Từ năm năm nay, tôi chưa bao giá» thấy ngà i mặt mà y hoan hỉ như lúc nà y.
Quáºn công thấy rõ mình chưa tháºt là m chá»§ được mình. Nhưng vừa lúc ấy ông hiểu rằng nghe như có tiếng ở ngoà i cá»a và ông hiá»u rằng là m những ý La Ramée bây giá» là việc cấp bách, thì Grimaud và o và ra hiệu vá»›i La Ramée là bác có Ä‘iá»u gì muổn nói vá»›i hắn.
La Ramée đến gần Grimaud nghe bác nói thầm thì.
Trong khi đó, quáºn công tÄ©nh tâm lại.
Ông nói:
- Tôi đã cấm ngưá»i ấy hiện diện ở đây nếu không được tôi cho phép cÆ¡ mà .
- Thưa Äức ông. - La Ramée nói, - cần tha thứ cho hắn, vì chÃnh tôi gá»i hắn đến.
- Thế tại sao anh lại gá»i hắn đến, bởi vì anh biết rằng hắn là m tôi pháºt lòng.
- Xin Äức ông nhá»› lại Ä‘iá»u đã thá»a thuáºn, - La Ramée nói - và hắn còn phải hầu chúng ta trong bữa tiệc trứ danh ấy chứ. Äức ông quên mất bữa tiệc ấy rồi à ?
- Không đâu, nhưng tôi quên mất Grimaud.
- Äức ông biết rằng không có hắn thì không có bữa tiệc.
- Thôi được, tuỳ ông là m thế nà o thì là m.
- Lại đây anh chà ng, - La Ramée bảo, - và nghe tôi nói đây.
Grimaud bước lại gần với vẻ mặt nhăn nhó nhất. La Ramée nói tiếp:
- Äức ông ban cho tôi vinh dá»± là là má»i tôi ăn bữa tối mai chỉ có tôi vá»›i ngà i thôi.
Grimaud ra hiệu như muốn nói rằng bác ta chẳng thấy gì có liên quan đến bác trong việc nà y cả.
- Có chứ, có chứ, - La Ramée nói - trái lại việc nà y liên quan đến việc anh đấy; bởi vì anh sẽ có vinh dự là hầu tiếp chúng tôi, chưa kể là dù chúng tôi có chén ngon miệng và nốc đã khát đến mây thì chắc chắn vẫn còn cái gì đó ở dưới đáy đĩa và đáy chai và cái gì đó ấy là phần anh.
Grimaud cúi mình ra hiệu cảm ơn.
- Và bây giá», thưa Äức ông - La Ramée nói, - xin Äức ông thứ lá»—i, hình như ông De Chavigny sẽ vắng mặt mấy ngà y, và trước khi Ä‘i, ông ta đã báo trước là sẽ có những mệnh lệnh ban cho tôi.
Quáºn công thá» trao đổi má»™t cái nhìn vá»›i Grimaud, nhưng mắt Grimaud cứ trÆ¡ như đá.
- Äi Ä‘i! - quáºn công bảo La Ramée, - và cố gắng vá» cho tháºt sá»›m.
- Äức ông muốn phục thù ván cầu hôm qua chăng?
Grimaud khẽ gáºt đầu má»™t cái khó mà nháºn thấy.
- Phải, - quáºn công nói, - nhưng hãy coi chừng La Ramée thân mến ạ, ngà y ngà y nối tiếp nhau nhưng chẳng giống nhau đâu, thà nh ra hôm nay tá»™i quyết định sẽ giã cho anh má»™t tráºn ra trò.
La Ramée ra. Grimaud mắt theo dõi theo, còn toà n thân không xê dịch đến má»™t ly; rồi khi nhìn thấy cá»a đóng lại, bác vá»™i vã rút ở túi ra má»™t cái bút chì và má»™t mảnh giấy.
- Xin Äức ông viết Ä‘i, - bác nói.
- Nhưng viết gì cơ?
Grimaud giÆ¡ má»™t ngón tay ra hiệu và đá»c:
"Má»i thứ sẵn sà ng và o tối mai. Các anh hãy cảnh giá»›i từ bảy giỠđến chÃn giá» và có sẵn hai ngá»±a cưỡi. Chúng tôi sẽ xuống bằng lối cá»a sổ thứ nhất cá»§a hà nh lang…"
- Rồi sao nữa? - quáºn công há»i.
- Rồi thế nà o ư, Äức ông? - Grimaud ngạc nhiên há»i.
- Thế là hết à ?
- Äức ông còn muốn nói gì thêm nữa. - Grimaud đáp, bác bao giá» cÅ©ng muốn sá»± gá»n gà ng nghiêm ngặt nhất.
Quáºn công ký.
- Bây giá», - Grimaud nói - Äức ông có còn quả bóng không hay mất rồi?
- Bóng nà o?
- Quả bóng đựng bức thư ấy.
- À còn. Tôi nghÄ© là có thể nó còn có Ãch cho chúng ta. Bóng đây.
Quáºn công moi quả bóng ở dưới gối ra và đưa cho Grimaud mỉm cưá»i má»™t cách khoan khoái nhất.
- Äể là m gì? - quáºn công hói.
- Thưa Äức ông, - Grimaud nói, tôi sẽ khâu mảnh giấy và o trong quả bóng, và lúc nà o chÆ¡i cầu, ngà i sẽ ném quả bóng xuống hổ.
- Nhỡ bị mất thì sao?
- Äức ông cứ yên tâm. Sẽ có ngưá»i nhặt.
- Má»™t ngưá»i là m vưá»n phải không? - Quáºn công há»i.
Grimaud gáºt đầu.
- Vẫn ngưá»i hôm qua à ?
Grimaud lại gáºt đầu.
- Bá tước de Rochefort phải không?
Grimaud gáºt đầu luôn ba cái.
- Nhưng, nà y, - quáºn công nói, - Ãt ra hãy cho tôi biết và i chi tiết vá» cách chúng ta trốn ra như thế nà o chứ?
- Tôi bị cấm tiết lộ, - Grimaud đáp, - ngay cả trước lúc thực hiện.
- Nhưng ai sẽ đợi tôi ở bên kia bỠhà o?
- Thưa Äức ông, tôi không biết gì cả.
- Nhưng Ãt ra thì cÅ©ng cho tôi rõ cái gì đựng ở trong cái bánh nướng trứ danh ấy chứ, nếu như bác không muốn tôi phát Ä‘iên lên.
- Thưa Äức ông, trong đó có hai con dao găm má»™t sợi dây có nút và má»™t quả lê cay đắng(2).
- Tốt lắm, tôi hiểu rồi.
Äức ông thấy là sẽ có cái dùng cho má»i ngưá»i.
- Chúng ta dùng hai con dao găm và sợi dây - quáºn công nói.
- Và chúng ta cho La Ramée xÆ¡i trái lê cay đắng, - Grimaud tiếp lá»i.
- Grimaud thân mến cá»§a tôi Æ¡i, - quáºn công bảo - bác không hay nói, nhưng khi bác nói thì phải công nháºn rằng bác nói ra và ng ra bạc.
-----------------
Chú thÃch:
(1) Theo đạo Gia-tô, bảy đại tá»™i là : ngạo mạn, ghen ghét, biển láºn, dâm đãng, tham ăn, giáºn dữ, lưá»i nhác.
(2) Má»™t dụng cụ hình trái lê có lò-xo Ä‘em tá»ng và o trong mồm thì nó gang cả hai hà m ra khiến không thể kêu la được.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:55 AM.
|

15-09-2008, 07:50 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 22
Một cuộc phiêu lưu của Marie Michon
Cùng vá»›i thá»i gian mà quáºn công de Beaufort và Grimaud toan tÃnh vượt ngục, thì có hai ngưá»i cưỡi ngá»±a và má»™t thằng hầu theo sau Ä‘i và o Paris bằng phố cá»a ô Saint-Marcel.
Hai ngưá»i đó là bá tước De La Fère và tá» tước De Bragelonne.
Äây là lần đầu tiên chà ng thanh niên đến Paris và Arthos chẳng tô son vẽ phấn gì cho kinh đô, ngưá»i bạn cố tri cá»§a mình, khi đưa chà ng trai trẻ và o xem bằng phÃa ấy. Tháºt váºy cái là ng Touraine cuối cùng trên chặng đưá»ng còn ưa nhìn hÆ¡n Paris trông ở phÃa mặt đối diện vá»›i Blois. Cho nên phải nói rằng tháºt xấu hổ cho cái thà nh phố từng được ca tụng nà y, nó gây má»™t tác dụng tồi tệ cho chà ng trai trẻ.
Arthos vẫn giữ cái vẻ vô tư lự và thanh thản của mình.
Là ngưá»i dẫn đưá»ng cho ngưá»i bạn đổng hà nh cá»§a mình trong cái mê cung mênh mông nà y, khi tá»›i Xanh Mêda, Arthos Ä‘i theo phố Bưu Trạm rồi phố Cá»±c Hình, phố Hà o,Vaugirard, Saint - Médard, rồi phố , khi tá»›i phố Férou thì Ä‘i và o. Äến giữa phố, Arthos ngước mắt lên mỉm cưá»i và chỉ cho chà ng trai trẻ xem má»™t ngôi nhà có vẻ ngoà i sang trá»ng và nói:
- Nà y Raoul, đây là má»™t ngôi nhà mà tôi ở bảy năm êm Ä‘á»m nhất và phÅ© phà ng nhất cá»§a Ä‘á»i mình.
Chà ng thanh niên mỉm cưá»i theo và cúi chà o ngôi nhà , lòng hiếu thảo cá»§a cáºu đối vá»›i ngưá»i đỡ đầu cho mình biểu lá»™ trong má»i hà nh động cá»§a cuá»™c sống.
Còn đối vôi Arthos, như chúng ta đã nói, Raoul không những là trung tâm mà , không kể những ká»· niệm cÅ© ở trung Ä‘oà n, còn là đối tượng duy nhất cá»§a tình yêu thương và ngưá»i ta hiểu lần nà y trái tim Arthos có thể yêu tha thiết và sâu sắc đến nhưá»ng nà o.
Hai lữ khách dừng chân ở phố Chuồng Bồ Câu cÅ©, chá»— có biển quán Con Cáo Xanh. Arthos biết quán rượu nà y từ lâu, hà ng trăm lần anh đã đến đây cùng các bạn, nhưng từ hai mươi năm nay đã có bao nhiêu đổi thay ở trong quán, bắt đầu từ những ngưá»i chá»§.
Các lữ khách trao ngá»±a cho mấy tên hầu, và do ngá»±a thuá»™c giống quý, há» dặn dò phải trông nom tháºt chu đáo, chỉ cho ăn rÆ¡m và lúa mạch và rá»a ngá»±c và chân ngá»±a bằng rượu vang ấm. HỠđã Ä‘i hai mươi dặm trong ngà y. Trước tiên phải săn sóc ngá»±a cá»§a mình như những kỵ sÄ© thá»±c thụ thưá»ng là m, sau đó há» gá»i hai phòng cho há»:
- Anh Ä‘i tắm rá»a và sá»a soạn quần áo Ä‘i, - Arthos nói, - tôi sẽ giá»›i thiệu anh vá»›i má»™t ngưá»i quen.
- Hôm nay ư thưa ông? - Chà ng thanh niên há»i.
- Ná»a giá» nữa.
Chà ng trai trẻ cúi chà o.
Có lẽ kém chịu đựng mệt nhá»c hÆ¡n Arthos, má»™t con ngưá»i như bằng thép, Raoul thá»±c sá»± muốn xuống tắm trong dòng sông Sein mà anh từng nghe nói đến rất nhiá»u, song vẫn cho rằng kém đứt sông Loire, sau rồi Ä‘i nằm má»™t lát; nhưng vì bá tước de La Fére đã nói váºy nên cáºu chỉ biết vâng lá»i.
- À nà y, Raoul, - Arthos nói, - anh ăn váºn chăm chút và o nhé, tôi muốn ngưá»i ta thấy anh đẹp trai.
- Thưa ông, - chà ng trai trẻ mỉm cưá»i đáp, - tôi hy vá»ng rằng không phải là chuyện hôn nhân. Ông biết tôi đã hứa hẹn vá»›i Louise.
Arthos cÅ©ng mỉm cưá»i và nói:
- Không đâu, cứ yên trÃ, mặc dù tôi sẽ giá»›i thiệu anh vá»›i má»™t phụ nữ.
- Má»™t phụ nữ ư? - Raoul há»i
- Phải, và tôi mong rằng anh sẽ yêu mến ngưá»i ấy.
Chà ng thanh niên nhìn bá tước thoáng băn khoăn; nhưng thấy Arthos, mỉm cưá»i, anh cÅ©ng vững dạ.
- Ngưá»i phụ nữ ấy bao nhiêu tuổi ạ? - Tá» tước De Bragelonne há»i.
- Raoul thân mến cá»§a tôi Æ¡i, - Arthos nói, hãy nhá»› rằng câu há»i như váºy từ nay vá» sau chá»› bao giá» lặp lại. Khi anh có thể Ä‘oán tuổi trên nét mặt má»™t ngưá»i đà n bà , thì tuổi ngưá»i ta là vô Ãch, còn khi đã không thể Ä‘oán mà há»i thì là tá»c mạch.
- Ngưá»i ấy có xinh đẹp không?
Cách đây mưá»i sáu năm, bà ta không những được coi là xinh đẹp nhất, mà còn là ngưá»i phụ nữ duyên dảng nhất nước Pháp.
Câu trả lá»i ấy là m cho cáºu tá» tước yên tâm hoà n toà n. Arthos không thể có má»™t dá»± định nà o vá» cáºu ta và vá» má»™t ngưá»i đà n bà đã được coi là xinh đẹp nhất và duyên dáng nhất nước Pháp má»™t năm trước khi cáºu ra Ä‘á»i.
Raoul bèn vá» phòng mình và vá»›i cái tÃnh là m dáng rất hợp vá»›i tuổi trẻ, anh là m theo những lá»i dặn dò cá»§a Arthos, nghÄ©a là ra sức trang Ä‘iểm cho nó có vẻ đẹp đẽ bảnh bao nhất. Mà cÅ©ng là chuyện dá»… dà ng thôi đối vá»›i má»™t con ngưá»i mà thiên nhiên đã tạo ra sẵn như váºy. Khi cáºu lại ra mắt, Arthos đón nháºn vá»›i nụ cưá»i cha con mà vừa qua anh đã đón tiếp d Artagnan, nhưng nó đượm má»™t niá»m vẻ trìu mến sâu xa hÆ¡n.
Arthos liếc nhìn chân, tay và tóc Raoul, ba cái dấu hiệu cá»§a chá»§ng tá»™c, giòng giống, mái tóc Ä‘en nhà nh rẽ ngôi giữa theo kiểu thá»i bấy giá» và buông rÅ© thà nh búp khuôn lấy gương mặt có nước da hÆ¡i sạm; những đôi găng bằng da hoẵng mà u xam xám hoà hợp vá»›i cái mÅ© dạ và là m nổi báºt hai bà n tay thanh tú, tao nhã, còn đôi á»§ng đồng mà u vá»›i găng và mÅ©, bó khÃt đôi bà n chân nhá» nhắn như chân đứa trẻ mưá»i tuổi.
- Nà o, - Arthos lẩm bẩm - nếu nà ng không hãnh diện vỠnó thì đúng là nà ng khó tinh.
Lúc ấy là ba giá» chiá»u, nghÄ©a là giá» thÃch hợp cho những cuá»™c viếng thăm. Hai ngưá»i Ä‘i dá»c phố Grenelle sang phố Cây Hồng, và o phố Saint Dominique, và dừng lại trước má»™t dinh thá»± nguy nga ở trước mặt dinh Jaccobins, và trên có gia huy dòng há» De Luynes.
- Äây rồi, - Arthos nói.
Anh bước và o toà nhà vá»›i bước Ä‘i đĩnh đạc đưá»ng hoà ng chứng tá» cho tên gác cổng Thụy SÄ© rằng ngưá»i khách và o có quyá»n như váºy.
Anh bước lên báºc thá»m gặp má»™t thằng hầu ăn mặc quần áo dấu ngà y lá»…. Anh há»i xem bà công tước de Chevreuse có nhà không và có thể tiếp ông bá tước de La Fère không.
Má»™t lát sau tên hầu ra và nói rằng mặc dầu bà công tước de Chevreuse không được hân hạnh quen biết bá tước de La Fère, nhưng bà vẫn xin má»i ông và o.
Arthos theo tên hầu Ä‘i qua má»™t dãy dà i các gian phòng và cuối cùng dừng lại trước má»™t cá»a đóng. Äây là phòng khách. Arthos ra hiệu cho tá» tước Bragelonne đứng nguyên tại chá»—.
Tên hầu mở cá»a và trình báo là bá tước de La Fère đến.
Bà de Chevreuse mà chúng tôi đã nói đến luôn trong truyện Ba ngưá»i lÃnh ngá»± lâm nhưng chưa có dịp đưa lên sân khấu lúc nà y vẫn được coi như má»™t phụ nÅ© tuyệt đẹp. Quá váºy, hồi ấy bà đã bốn tư bốn lăm tuổi rồi, mà nom cứ như má»›i băm tám băm chÃn; tóc vẫn hoe và ng, cắp mắt to thông minh và linh hoạt mà những âm mưu luôn luôn mở rá»™ng ra và ái tình luôn luôn khép lại, và cái vóc ngưá»i yểu Ä‘iệu khiến nhìn đằng sau vẫn như cô thiếu nữ hồi nà o cùng vá»›i Anne d Autriche nhảy qua cái hà o ở Tuileries, cái hà o năm 1683 đã cướp Ä‘i ngôi báu nước Pháp cá»§a má»™t kẻ kế vị.
Vả chăng đó bao giá» cÅ©ng vẫn là tạo váºt cuồng Ä‘iên ấy, nó đã ném lên những cuá»™c tình duyên cá»§a mình má»™t dẩu ấn độc đáo đến ná»—i những cuá»™c tình duyên ấy hầu như trở thà nh má»™t vinh hiển cho gia đình mình.
Bà đang ở trong má»™t khuê phòng mà cá»a sổ trông ra vưá»n. Theo mốt mà bà de Rambouillet đưa ra khi xây dá»±ng dinh thá»± cá»§a mình, khuê phòng ấy chăng má»™t tấm Damas mà u lÆ¡ thêu hoa hồng và cà nh lá kim tuyến. Vá»›i tuổi cá»§a bà de Chevreuse thì ở trong má»™t khuê phòng như váºy là đá»m dáng quá nhất là trong tư thế cá»§a bà lúc nà y, nghÄ©a là nằm trên má»™t chiếc ghế dà i và tụa đầu và o tấm thảm.
Bà cầm một quyển sách hé mở và một cái nệm dỡ cánh tay cầm sách.
Nghe tên hầu báo, bà hÆ¡i nhấc mình dáºy và tò mò nhô cái đầu ra.
Arthos xuất hiện.
Anh váºn đồ nhung tÃm vá»›i những thêu ren cùng mà u; các dây tua bịt bạc đánh nâu, áo choà ng không có chút thêu kim tuyến nà o và má»™t chiếc lông chim giản dị mà u tÃm cắm trên chiếc mÅ© dạ Ä‘en.
Chân anh dáºn đôi á»§ng bằng da Ä‘en, ở thắt lưng Ä‘eo thanh kiếm có cái chuôi lá»™ng lẫy mà Porthos hồi xưa đến phố Fréjus đã từng ngắm nghÄ©a thèm thuồng nhưng Arthos không bao giá» muốn cho mượn cả.
Những tấm thêu ren là m thà nh cái cổ áo gáºp xuống cá»§a chiếc sÆ¡ mi; những dải đăng-ten cÅ©ng rÅ© xuống đôi á»§ng.
Trong tất cả con ngưá»i cá»§a vị khách vừa má»›i được trình báo dưới má»™t cái tên hoà n toà n xa lạ vá»›i bà de Chevreuse, toát lên má»™t vẻ quý tá»™c thượng lưu khiến bà hÆ¡i nhổm dáºy và ra hiệu má»™t cách duyên dáng má»i khách ngồi xuống má»™t chiếc ghế bên cạnh bà .
Arthos thi lá»… và ngồi xuống. Tên hầu sắp sá»a rút lui thì Arthos ra hiệu giữ hắn lại. Anh nói bà công tước:
- Thưa bà , tôi không được bà quen biết mà dám mạo muá»™i đến trình diện tại quý dinh thá»±, nhưng đã đạt kết quả vì bà đã chiếu cố tiếp tôi. Bây giá» tôi xin bà ban cho ná»a giá» há»™i kiến.
- Thưa ông, tôi đồng ý, - bà de Chevreuse trả lá»i vá»›i nụ cưá»i duyên dáng nhất.
- Nhưng chưa hết đâu, thưa bà . Ôi! Tôi tháºt là tham lam quá, tôi biết mà ! Cuá»™c há»™i kiến mà tôi yêu cầu là má»™t cuá»™c há»™i kiến riêng giữa hai ngưá»i và trong khi ấy có má»™t Ä‘iá»u mong má»i thiết tha là không bị ngắt quãng.
- Lúc nà y tôi không tiếp cả, - bà công tước de Chevreuse bảo với tên hầu. - Thôi, ra đi.
Tên hầu đi ra.
Má»™t lát im lặng, trong đó hai nhân váºt ngay từ lúc thoạt nhìn đã nháºn ra nhau ngay là thuá»™c dòng dõi cao sang, nên ngắm nghÃa nhau mà chẳng má»™t ai há» thấy lúng túng, bối rối.
Bà công tước de Chevreuse đầu tiên phá tan sự im lặng.
- Thế nà o, thưa ông, - bà mỉm cưá»i nói, - Ông không thấy rằng tôi nóng lòng mong đợi ư?
- Còn tôi, thưa bà , - Arthos nói, - tôi nhìn với vẻ thản phục và hâm mộ.
- Thưa ông, - bà công tước nói, - xin ông thứ lá»—i tôi muốn được biết ngay tôi nói chuyện vá»›i ai. Ông là ngưá»i trong triá»u đình đó là điá»u không thể chối cãi, thế mà tôi chưa há» gặp ông trong cung bao giá». Phải chăng ông má»›i ở nhà ngục Bastille ra?
- Thưa bà , không phải, - Arthos cưá»i đáp, - nhưng có lẽ tôi Ä‘ang ở trên đưá»ng dẫn tá»›i đó.
- A! Trong trưá»ng hợp ấy, ông hãy mau mau nói rõ ông là ai và đi Ä‘i, - bà công tước nói vá»›i giá»ng vui vẻ rất duyên dáng ở bà , - bởi vì tôi đã bị liên lụy khá nhiá»u như thế rồi, và chẳng còn muốn để mình bị nguy hại thêm nữa.
- Tôi là ai ư, thưa bà ? Ngưá»i ta đã báo tên tôi là bá tước de La Fère. Bà chẳng biết cái tên ấy bao giá». Ngà y xưa tôi mang má»™t tên khác mà có lẽ bà đã biết đấy, nhưng chắc bà đã quên rồi.
- Ông cứ nói đi.
- Ngà y xưa, - bá tước de La Fère nói, - tôi tên gá»i là Arthos.
Bà de Chevreuse giương to mắt kinh ngạc. Như bá tước nói hiển nhiên là cái tên ấy chưa bị xoá hẳn trong ký ức bà dù rằng nó lẫn lộn trong bao nhiêu kỷ niệm cũ.
- Arthos à ? Khoan đã… - Bà nói.
Và bà đặt hai ngón tay lên trán như muốn bắt hà ng nghìn ý nghĩ thoáng qua trong đó phải dừng lại giây lát để có thể nhìn rõ rà ng trong cái đám lóng lánh và tạp sắc ấy.
- Bà có muốn tôi giúp dỡ má»™t chút không? - Arthos mỉm cưá»i nói.
- Vâng, - bà công tước mệt má»i vì tìm kiếm đáp, - xin ông vui lòng…
- Cái tên Arthos ấy gắn liá»n vá»›i ba ngưá»i linh ngá»± lâm trẻ tuổi tên là d Artagnan, Porthos và …
Arthos ngừng lại:
- Và Aramis, - bà công tước vội vã nói.
- Và Aramis, đúng thế, - Arthos nói tiếp, - váºy là bà không hoà n toà n quên cái tên ấy?
- Không, - bà nói - không đâu, Aramis tá»™i nghiệp! Äó là má»™t nhà quý tá»™c tuyệt diệu, tao nhã, kÃn đáo và là m thÆ¡ hay, tôi ngá» rằng ông ấy đã gặp bước không may.
- Tồi tệ nhất ấy; ông ta là tu viện trưởng.
- À à ! Khổ chưa? - Bà de Chevreuse vừa nói vừa lÆ¡ đễnh nghịch nghịch chiếc quạt. - Tháºt váºy, thưa ông, tôi xin cảm Æ¡n ông.
- Cảm ơn vỠcái gì, thưa bà ?
- Vá» việc đã nhắc lại vá»›i tôi ká»· niệm ấy, nó là má»™t trong những ká»· niệm êm ái nhất thá»i thanh xuân cá»§a tôi.
- Thế bà có cho phép tôi nhắc lại má»™t ká»· niệm thứ hai không, - Arthos há»i.
- Nó cÅ©ng gắn vá»›i ngưá»i kia à ?
- Có và không?
- Tháºt tình, xin ông cứ nói nữa Ä‘i, - bà de Chevreuse nói - vá»›i má»™t ngưá»i như ông, tôi mạo hiểm tất cả.
Arthos cúi mình. Rồi nói tiếp:
- Aramis liên hệ với một cô bán quần áo trẻ tuổi ở thà nh Tour.
- Một cô bán quần áo trẻ tuổi ở thà nh Tour? - Bà Chevreuse lặp lại.
- Vâng, má»™t cô em há» cá»§a ông ta, tên gá»i Marie Michon.
- À! Tôi biết cô ta, bà de Chevreuse kêu lên, - chÃnh ông Aramis từ tráºn vây thà nh La Rochelle đã viết thư cho cô ấy để báo trước vá» má»™t cuá»™c âm mưu tiến hà nh chống ông Buckingham tá»™i nghiệp ấy.
- Äúng thế, - Arthos nói - bà có vui lòng cho phép tôi nói vá» cô ta không?
Bà de Chevreuse nhìn Arthos, rồi nói:
- Vâng, miá»…n là ông đừng nói nhiá»u Ä‘iá»u không hay vá» cô ấy.
- Tôi sẽ là má»™t kẻ bá»™i bạc, - Arthos nói - và tôi coi sá»± bá»™i bạc không phải như má»™t khuyết Ä‘iểm hoặc má»™t tá»™i ác mà là má»™t Ä‘iá»u xấu xa, như thế còn tồi tệ hÆ¡n.
- Thưa ông, ông mà bá»™i bạc vá»›i Marie Michon ư?- Bà de Chevreuse vừa nói vừa thá» Ä‘á»c trong cặp mắt cá»§a Arthos. - Nhưng tôi là m sao lại có thể thế được? Chưa bao giỠông quen riêng cô ta.
- Ồ, thưa bà , biết đâu đấy? - Arthos nói tiếp - Có một câu tục ngữ dân gian nói rằng chỉ có núi non mới không gặp nhau? Và những câu tục ngữ dân gian đôi khi đúng không thể tưởng tượng được.
- Ôi, nói tiếp Ä‘i, ông Æ¡i, nói tiếp Ä‘i! - Bà de Chevreuse cuồng quÃt nói, - bởi vì ông không thể tưởng tượng rằng cuá»™c trò chuyện nà y là m tôi thÃch thú biết chừng nà o.
- Bà cổ vÅ© tôi, - Arthos nói - váºy tôi xin nói tiếp. Cô em há» Aramis, cô Marie Michon ấy, rốt cuá»™c là cô bán quần áo trẻ tuổi ấy, mặc dầu địa vị tầm thưá»ng, cô quen biết những ngưá»i cao sang nhất; cô gá»i những mệnh phụ lá»›n nhất trong triá»u là bạn bè mình, và hoà ng háºu dù kiêu hãnh đến mấy vá»›i tư cách vừa là ngưá»i Ão vừa là ngưá»i Tây Ban Nha, cÅ©ng gá»i cô là em gái mình.
- Than ôi! - Bà de Chevreuse khẽ buông má»™t tiếng thở dà i và hÆ¡i nhÃu đôi lông mà y, động tác chỉ riêng bà có và nói. - Từ ấy đến nay đã bao sá»± đổi thay.
- Và Hoà ng háºu rất đúng, - Arthos nói tiếp, bởi vì cô ta hết lòng táºn tụy vá»›i bà đến mức là m trung gian cho bà vá»›i anh cá»§a bà ấy là vua Tây Ban Nha.
- Do việc ấy cô ta bị quy và o má»™t trá»ng tá»™i, - bà de Chevreuse nói.
- Äến ná»—i, - Arthos nói, - ngà i giáo chá»§ ngà i giáo chá»§ thá»±c sá»± kia cÆ¡ má»™t buổi sá»›m nỠđã quyết định cho bắt cô Marie Michon tá»™i nghiệp và đưa hẳn đến lâu đà i Loches. May thay chuyện ấy không thể là m bà máºt, đến mức nó không thoát ra ngoà i được. Trưá»ng hợp ấy đã được dá»± phòng: nếu Marie Michon bị má»™t mối nguy hiểm nà o đó Ä‘e doạ, hoà ng háºu sẽ phải gá»i tá»›i cho cô má»™t cuốn sách kinh nháºt tụng đóng và bá»c bằng nhung xanh.
- Äúng thế thưa ông? Ông biết tháºt là tưá»ng táºn.
- Má»™t buổi sáng, cuốn sách xanh được hoà ng thân Marcillac mang tá»›i. Không còn thì giá» nữa. May thay, Marie Michon và má»™t nữ tỳ cá»§a cô tên là Ketty mặc quần áo đà n ông hợp má»™t cách tuyệt vá»i. Hoà ng thân cấp cho Marie Michon má»™t bá»™ quần áo kỵ sÄ© và cho Ketty má»™t bá»™ quần áo thằng hầu, giao cho há» hai con ngá»±a tháºt tốt, và hai kẻ chạy trốn nhanh chóng rá»i khá»i thà nh phố Tour vá» phÃa Tây Ban Nha. Há» run sợ trước má»—i tiếng động nhá», men theo những con đưá»ng quanh co vì không dám Ä‘i theo đưá»ng cái và khi nà o không gặp hà ng quán thì tìm nhà xin nghỉ trá».
- Thá»±c hoà n toà n đúng váºv, - bà de Chevreuse vá»— tay kêu lên - Nhưng tháºt là lạ lùng.
Bà ngừng bặt.
- Rằng tôi đã theo dõi hai ngưá»i chạy trốn từ đầu đến cuối cuá»™c hà nh trình, phải không? - Arthos nói. - Không đâu, thưa bà , tôi sẽ chẳng lạm dụng thá»i giá» cá»§a bà như váºy, mà tôi chỉ Ä‘i theo há» tá»›i má»™t là ng nhá» vùng Limousin, ở giữa Tulle và Angoulême, má»™t là ng nhá» tên là Roche - l Abeille.
Bà de Chevreuse thốt lên má»™t tiếng kêu kinh ngạc và nhìn Arthos vá»›i vẻ sá»ng sốt khiến anh lÃnh ngá»± lâm cÅ©ng mỉm cưá»i.
- Khoan đã, thưa bà , Arthos nói tiếp, - bởi vì Ä‘iá»u còn lại để nói vá»›i bà sẽ khác hẳn Ä‘iá»u mà tôi đã nói.
- Thưa ông, - bà de Chevreuse nói, - tôi ngỡ ông là một thà y phù thủy, tôi sẵn sà ng nghe tất cả, nhưng thực ra…, thôi, không sao, xin ông cứ tiếp tục.
- Lần ấy, ngà y sao mà dà i lê thê và mệt má»i thế, trá»i thì rét, đó là ngà y mưá»i má»™t tháng Mưá»i. Trong là ng không có hà ng quán hay lâu đà i nà o, nhà ở cá»§a nông dân thì tiá»u tụy bẩn thỉu. Marie Michon là má»™t ngưá»i rất quý phái giống như hoà ng háºu chị cô, cô đã quen vá»›i hương hoa và áo quần là lượt; cô bèn quyết định xin nghỉ trỠở nhà má»™t mục sư.
Arthos ngừng một lát.
- á»’! Nói tiếp Ä‘i, - nữ công tước nói, - tôi đã bảo trước ông là tôi sẵn sà ng chỠđợi má»i chuyện mà .
- Hai lữ khách gõ cá»a, lúc ấy đã muá»™n, vì mục sư đã Ä‘i nằm, bảo há» cứ và o há» và o vì cá»a không đóng. Trong các là ng ngưá»i ta sống rất tin cáºy. Má»™t ngá»n đèn thắp trong buồng mục sư. Marie Michon, đóng vai má»™t chà ng kỵ sÄ© tuyệt diệu nhất trần Ä‘á»i, đẩy cá»a, thò đầu và o và xin nghỉ trá».
- Rất sẵn sà ng, chà ng kỵ sÄ© trẻ ạ, - mục sư nói, - nếu như anh vui lòng vá»›i bữa tối còn lại cá»§a tôi và vá»›i ná»a căn phòng nà y cá»§a tôi.
Hai lữ khách trao đối vá»›i nhau má»™t lát, vị mục sư nghe há» cưá»i phá lên, rồi ông chá»§ hay nói đúng hÆ¡n bà chá»§ đáp:
- Cám Æ¡n mục sư tôi nháºn lá»i.
- Váºy thì các bạn ăn Ä‘i và cô giữ tháºt yên lặng, - mục sư nói, - bởi vì tôi cÅ©ng đã chạy cả ngà y và chẳng phiá»n lòng nếu được ngá»§ đêm nay.
Rõ rà ng bà de Chevreuse Ä‘i từ ngạc nhiên đến sá»ng sốt và từ sá»ng sốt đến rụng rá»i; nhìn Arthos gương mặt bà có má»™t vẻ biểu hiện không thể nà o tả nổi; ngưá»i ta thấy như là muốn nói, song lại Ãm lặng, sợ bá» sót má»™t lá»i nà o cá»§a ngưá»i đối thoại.
- Rồi sao nữa? - Bà há»i.
- Rồi sao ư? - Arthos nói - đúng là chỗ khó nói nhất.
- Nói đi, nói đi, cứ nói đi! Có thể nói với tôi tất cả. Vả chăng chuyện ấy không can hệ gì đến tôi, đó là chuyện của cô Marie Michon.
- À đúng thế! - Arthos nói - Váºy xin kể tiếp. Marie Michon ăn cùng vá»›i con hầu, và ăn xong, theo Ä‘iá»u đã được cho phép, cô trở và o căn phòng nÆ¡i vị chá»§ nhà nghỉ, còn Ketty ngả lưng trên chiếc ghế bà nh ở ngăn đầu tiên, tức là nÆ¡i há» vừa ăn.
- Thưa ông, - bà de Chevreuse nói, trừ phi ông là ma quá»· hiện hình, thá»±c tình tôi không hiểu, là m thế nà o mà ông biết rõ từng chân tÆ¡ kẽ tóc như váºy.
- Cái cô Marie Michon ấy tháºt là má»™t ngưá»i đà n bà kiá»u diá»…m, - Arthos nói tiếp, - đó là má»™t trong những tạo váºt Ä‘iên cuồng, trong đầu óc luôn luôn có những ý nghÄ© lạ lùng nhất, đó là má»™t trong những sinh váºt sinh ra để là m tình là m tá»™i tất cả chúng ta chừng nà o chúng ta còn tồn tại. Nhân nghÄ© rằng chá»§ nhà là má»™t vị mục sư, cô gái Ä‘á»ng đảnh nảy ra ý nghÄ© rằng giữa muôn và n những ká»· niệm vui tươi mà mình đã sẵn có, thì đây có khi sẽ là má»™t ká»· niệm thú vị cho tuổi già cá»§a cô là đã là m tá»™i má»™t kẻ tu hà nh.
- Bá tước ơi, xin thỠlà ông là m cho tôi kinh hãi lắm!
- Than ôi! - Arthos lại tiếp, - vị mục sư tá»™i nghiệp chẳng phải là má»™t ông thánh Ambroise, mà cô Marie Michon, tôi xin nhắc lại, là má»™t tạo váºt đáng yêu quý.
Bà công tước nắm lấy tay Arthos mà kêu lên:
- Ông Æ¡i, hãy nói ngay láºp tức cho tôi biết là m sao mà ông biết hết ngá»n ngà nh chuyện ấy, nếu không tôi sẽ gá»i má»™t thà y tăng ở tu viện Vieux - Augustins đến để trừ tà cho ông.
Arthos báºt cưá»i nói:
- Thưa bà chằng có gì dá»… hiểu hÆ¡n. Má»™t kỵ sÄ©, được trao má»™t sứ mệnh quan trá»ng đến xin ngá»§ trỠở nhà mục sư má»™t tiếng đồng hồ trước khi cô ấy đến, và đúng lúc ấy, mục sư được má»i Ä‘i tá»›i chá»— má»™t kẻ sắp chết, ông ta vá»™i rá»i không những khá»i nhà mình mà rá»i khá»i là ng Ä‘i suốt đêm. Thế là ngưá»i cá»§a Chúa đầy lòng tin cáºy ở vị khách trá» cá»§a mình, mà vị khách nà y cÅ©ng là má»™t nhà quý tá»™c, nên ông đã bá» lại cho khách cả nhà cá»a, bữa ăn tối và phòng nghỉ. Như váºy là Marie Michon đã ngá» lá»i xin nghỉ trá» không phải vá»›i vị mục sư mà vá»›i khách cá»§a mục sư.
- Thế ngưá»i kỵ sÄ© ấy, vị khách ấy, vị quý tá»™c ấy đã đến trước cô ta là ai?
- ChÃnh tôi, bá tước de La Fère, - Arthos vừa nói vừa đứng dáºy và cung kÃnh chà o nữ công tước de Chevreuse.
Nữ công tước qua má»™t lát kinh hoà ng, rồi bá»—ng báºt cưá»i nói:
- Ôi! Thá»±c tình mà nói, tháºt là kỳ khôi và cái cô Marie Michon Ä‘iên dại ấy đã tìm thấy hÆ¡n cả Ä‘iá»u mình mong ước. Bá tước thân mến, hãy ngồi xuống và kể tiếp Ä‘i nà o.
- Bây giá» còn lại Ä‘iá»u tôi tá»± buá»™c tá»™i mình. Tôi đã nói vá»›i bà rẳng, chÃnh tôi tôi cÅ©ng Ä‘i vì má»™t sứ mệnh cấp bách; từ má» sáng tôi đã lặng lẽ ra khá»i phòng, để mặc cho ngưá»i bạn đồng phòng cá»§a tôi ngá»§ tiếp. Trong gian ngoà i, cô hầu cÅ©ng vẫn ngá»§, đầu ngả trên ghế bà nh, trông tháºt xứng đáng vá»›i bà chá»§. Khuôn mặt xinh đẹp cá»§a cô ta là m tôi chú ý, tôi tiến gần lại và nháºn ra cô bé Kettty mà anh bạn Aramis cá»§a chúng tôi đã thu xếp cho theo hầu bà ta. Do đó mà tôi biết được rằng ngưá»i lữ khách kiá»u diá»…m là …
- Marie Michon? - Bà de Chevreuse vá»™i vã cướp lá»i.
- Marie Michon, - Arthos nhắc lại - Thế là tôi ra khá»i nhà , đến chuồng ngá»±a, thấy ngá»±a đã thắng yên cương và tên hầu cá»§a tôi đã sẵn sà ng, chúng tôi ra Ä‘i.
- Thế không bao giỠông quay trở lại cái là ng đó à ? Bà de Chevreuse hấp tấp há»i.
- Thưa bà , một năm sau.
- Thế sao?
- Tôi muốn thăm lại mục sư tá» tế ấy. Tôi thấy ông Ä‘ang báºn vá» má»™t chuyện mà ông chẳng hiểu gì cả.
Trước đó tám ngà y, ông nháºn được má»™t chiếc nôi nhá» trong có đứa con trai ba tháng vá»›i má»™t túi đầy tiá»n và ng và má»™t mảnh giấy ghi mấy dòng chữ đơn giản "11 tháng Mưá»i, năm 1633".
- Äó là ngà y xảy ra cuá»™c phiêu lưu kỳ lạ ấy, - bà de Chevreuse nói.
- Phải, nhưng ông mục sư không hiểu gì ngoà i việc đêm hôm ấy ông đã ở bên cạnh má»™t kẻ sắp chết, bởi vì Marie Michon cÅ©ng đã rá»i khá»i nhà mục sư trước lúc ông trở vá».
- Ông biết không, năm 1643 khi Marie Michon trở vá» Pháp đã cho há»i ngay tin tức vỠđứa trẻ, bởi vì Ä‘ang lẩn trốn cô không thể trông nom nó được; nhưng sau vá» Paris cô ấy muốn được nuôi nấng dạy dá»— nó ở bên mình.
- Thế vị mục sư nói gì vá»›i cô ta? - Äến lượt Arthos há»i.
- Ông ấy cho biết là má»™t vị lãnh chúa mà ông không quen biết đã có ý muốn nháºn nuôi nó, bảo đảm tương lai cho nó và đã mang nó Ä‘i theo.
- Sá»± tháºt là như váºy.
- A! Tôi hiểu rồi? Vị lãnh chúa ấy chÃnh là ông đây, chÃnh là cha thằng bé?
- Sụyt! Äừng nói to thế bà ơi, nó ở ngoà i kia.
- Nó ở ngoà i kia à ? - Bà de Chevreuse kêu lên và vá»™i và ng đứng dáºy - Nó ở kia, con trai cá»§a tôi, con trai cá»§a Marie Michon ở kia! Tôi muốn gặp nó ngay bây giá»!
- Xin bà hãy chú ý đừng để nó biết rõ cha nó và mẹ nó, - Arthos ngắt lá»i.
- Ông đã giữ kÃn Ä‘iá»u bà máºt, và ông đã dẫn nó tá»›i đây vì nghÄ© rà ng nó sẽ là m cho tôi sung sướng. Ôi, xin cảm Æ¡n, xin cảm Æ¡n ông!
Bà de Chevreuse vừa kêu lên vừa nắm chặt lấy tay Arthos và cố đưa lên môi hôn.
- Xin cảm ơn! Ông là một tấm gương cao quý.
Arthos vừa rút bà n tay vừa nói:
- Tôi dẫn nó đến đây vá»›i bà , để đến lượt bà cÅ©ng là m cho nó má»™t cái gì. Cho tá»›i nay tôi đã trông nom việc giáo dục nó và tin rằng đã khiến nó trở thà nh má»™t ngưá»i quý tá»™c hoà n tất, nhưng đã đến lúc tôi thấy mình buá»™c phải sống trở lại cuá»™c Ä‘á»i lang thang và nguy hiểm cá»§a ngưá»i đảng phái. Ngay ngà y mai tôi sẽ lao và o má»™t công việc phiêu lưu và có thể bị giết chết; thế là sẽ chỉ còn có bà để đẩy nó và o thế giá»›i thượng lưu mà nó được gá»i đến để già nh má»™t vị trÃ.
- á»’! Ông yên tâm? - Bà công tước nói. - Tiếc thay lúc nà y tiá»n nong tôi không còn mấy, nhưng cái gì còn lại cá»§a tôi là cá»§a nó; còn vá» váºn hạnh và tước vị cá»§a nó thì…
- Vá» Ä‘iá»u nà y bà khá»i phải lo: tôi đã cho nó thừa hưởng lãnh địa Bragelonne mà tôi thừa kế, lãnh địa ấy sẽ cho nó nháºn tước vị tá» tước và mưá»i nghìn livres niên thu.
- Thưa ông, - nữ công tước nôi, - tôi xin lấy linh hồn mình ra mà thá» rằng ông là má»™t nhà quý tá»™c chân chÃnh! Nhưng tôi Ä‘ang nóng lòng gặp chà ng tá» tước trẻ tuổi cá»§a chúng ta. Cáºu ta đâu?
- Ở ngoà i phòng khách kia, tôi sẽ bảo nó và o.
Arthos toan bước ra cá»a, thì bà de Chevreuse ngăn lại.
- Nó có đẹp không? - Bà há»i.
Arthos mỉm cưá»i đáp:
- Nó giống mẹ nó.
Cùng lúc anh mở cá»a và ra hiệu cho chà ng trai trẻ và o, cáºu xuất hiện ở ngưỡng cá»a.
Bà de Chevreuse không thể ngăn mình thốt lên má»™t tiếng kêu lên mừng rỡ, khi trông thấy má»™t chà ng kỵ sÄ© tuấn tú đến thế, tháºt vượt má»i kỳ vá»ng mà niá»m kiêu hãnh cá»§a bà có thể ấp á»§.
- TỠtước, lại gần đây, bà công tước de Chevreuse cho phép anh hôn tay bà .
- Cáºu thiếu niên bước lại vá»›i má»™t nụ cưá»i duyên dáng, rồi ngả mÅ©, quỳ đầu gối xuống đất và hôn tay bà de Chevreuse.
- Thưa bá tước, - cáºu quay vá» phÃa Arthos mà nói, - phải chăng vì muốn nương nhẹ tÃnh nhút nhát cá»§a tôi mà ông nói rằng đây là nữ công tước de Chevreuse, và đúng ra là hoà ng háºu phải không ạ?
- Bà de Chevreuse cầm lấy tay cáºu, kéo ngồi xuống bên cạnh mình và nhìn cáºu bằng cặp mắt long lanh mừng vui và nói.
- Không phải đâu, tá» tước Æ¡i. Tiếc thay tôi không phải là hoà ng háºu, vì rằng nếu là hoà ng háºu thì ngay lúc nà y đây, tôi sẽ là m cho anh tất cả những gì mà anh xứng đáng, nhưng nà o, - bà khó lòng tá»± ghìm mình áp đôi môi lên vầng trán đến là thanh khiết cá»§a cáºu và nói tiếp - Nà o anh thÃch là m nghá» gì?
Arthos đứng ngây ra nhìn hai ngưá»i vá»›i vẻ sung sướng khôn tả.
Bằng má»™t giá»ng vừa êm ái vừa vang vang, Raoul nói:
- Thưa bà , đối vá»›i má»™t quý tá»™c, hình như chỉ có má»™t nghá», đó là binh nghiệp. Ông bá tước đã dạy dá»— tôi vá»›i má»™t ý định là là m tôi thà nh má»™t ngưá»i lÃnh, tôi chắc thế, và ông đã để cho tôi hy vá»ng là sẽ giá»›i thiệu tôi vá»›i má»™t vị nà o đó ở Paris có thê tiển cá» tôi vá»›i ngà i Hoà ng thân.
- Phải tôi hiểu, má»™t binh sÄ© trẻ như anh mà phục vụ dưới quyá»n má»™t vị tướng như ông ta thì tháºt là hợp quá.
- Nhưng nà y, khoan đã… quan hệ cá nhân giữa tôi vá»›i ông ta không được tốt lắm, do những chuyện xÃch mÃch giữa bà de Montbazon, mẹ ghẻ tôi, vá»›i bà de Longueville; nhưng qua hoà ng thân de Marcillac là bạn cÅ© cá»§a tôi, ông sẽ giá»›i thiệu anh bạn trẻ cá»§a chúng ta vá»›i bà de Longueville, bà sẽ viết má»™t bức thư cho anh bà , ông hoà ng thân, ông ấy yêu mến bà ta quá tha thiết nên không thể không là m ngay tức khắc cho bà tất cả những gì bà đòi há»i.
- Thế là má»i chuyện được thu xếp rất tuyệt, - bá tước nói - Song bây giá» liệu tôi có dám dặn dò bà má»™t Ä‘iá»u khẩn gấp báºc nhất không? Tôi có lý do để mong muốn rằng chiá»u ngà y mai tá» tước không ở Paris nữa.
- Thưa bá tước, ông có ý muốn rằng ngưá»i ta biết là ông quan tâm đến anh ta không?
- Tốt hơn hết đối với tương lai của anh ta có lẽ là đừng để ai biết rằng anh ta đã từng quen biết tôi.
- Ôi, thưa ông! - Chà ng trẻ kêu lên.
- Bragelonne nà y, - bá tước nói, anh biết rằng tôi không bao giá» là m Ä‘iá»u gì mà không có lý do.
- Vâng, thưa ông, - chà ng trai trẻ nói, - tôi biết rằng ở ông là sá»± khôn ngoan cá»±c Ä‘iểm, và tôi sẽ tuân lá»i ông như tôi đã từng quen là m như váºy.
- Thôi, bá tước cứ để anh ấy cho tôi, - nữ công tước nói. - Tôi sẽ cho Ä‘i tìm hoà ng thân de Marcillac, may ra lúc nà y ông ấy Ä‘ang ở Paris, và tôi sẽ không rá»i anh ta chừng nà o công việc chưa xong.
- Tốt lắm, thưa bà công tước, xin Ä‘a tạ bà . Hôm nay tôi cÅ©ng có nhiá»u nhiá»u việc phải là m và lúc trở vá», tức là khoảng sáu giá» chiá»u, tôi sẽ đợi tá» tước ở khách sạn.
- Tối nay ông là m gì?
- Chúng tôi sẽ đến tu viện trưởng Scarron vì có thư cho ông ấy và cÅ©ng sẽ gặp má»™t ngưá»i bạn ở đấy.
- ÄÆ°á»£c rồi, - bà công tước nói, - tôi sẽ qua đấy má»™t lát, váºy ông chá»› từ giã phòng khách nà y trước khi gặp tôi.
Arthos chà o bà de Chevreuse và sá»a soạn ra Ä‘i.
- Æ nà y, ông bá tước, - bà công tước cưá»i nói - ngưá»i ta từ giã bạn bè má»™t cách nghiêm khắc đến thế ư?
- A!- Arthos lẩm bẩm và hôn tay bà .
- Nếu như trước đây tôi đã biết sá»›m rằng Marie Michon là má»™t con ngưá»i tuyệt vá»i đến thế!
Anh vừa rút lui vừa thở dà i.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:56 AM.
|

15-09-2008, 07:51 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 23
Tu viện trưởng Scarron
Ở phố Tournelles có má»™t ngôi nhà mà tất cả những phu khiêng kiệu và tất cả những thằng hầu ở Paris Ä‘á»u biết, tuy nhiên đó chẳng phải nhà cá»§a má»™t vị đại thần hay má»™t nhà tà i chÃnh. Ngưá»i la không ăn, không chÆ¡i và không nhảy múa ở đấy bao giá».
Ngôi nhà đó là của ông Scarron nhỠbé.
- Ở nhà ông tu viện trưởng sắc sảo hóm hỉnh ấy, ngưá»i ta vui cưá»i thoả thÃch; ngưá»i ta tuôn ra bao nhiêu tin tức; những tin ấy nhanh chóng được bình luáºn, xé vụn ra và chế biến hoặc thà nh truyện, hoặc thà nh những bà i thÆ¡ trà o phúng, đến ná»—i ai cÅ©ng muốn đến chÆ¡i má»™t lát vá»›i ông Scarron nhá» bé, nghe ông nói và rồi Ä‘i kể lại những Ä‘iá»u ông đã nói. Có nhiá»u ngưá»i nóng lòng đến đấy để nói lá»i cá»§a mình và nếu nó có kỳ cục, thì há» vẫn là những kẻ được hoan nghênh.
Ông tu viện trưởng bé nhá» Scarron được coi là tu viện trưởng chăng qua vì ông sở hữu tu viện, chứ hoà n toà n không phải ông thuá»™c giá»›i chức nhà thá»; xưa kia ông là má»™t trong những kẻ hưởng lá»™c thánh Ä‘á»ng đảnh nhất cá»§a thà nh phố Meung nÆ¡i ông ở. Nhân má»™t hôm há»™i giả trang, ông định mua vui má»™t cách cá»±c Ä‘iểm cho cái thà nh phố tá» tế nà y mà ông là linh hồn. Ông bèn sai tên hầu bôi máºt ong và o khắp ngưá»i ông, rồi trải má»™t cái nệm lông ra, ông lăn mình và o trong đô thà nh thỠông biến thà nh má»™t loà i chim kỳ cục nhất chưa từng thấy.
Ông bắt đầu đến viếng thăm các bạn trai và bạn gái trong bá»™ quần áo lạ Ä‘á»i ấy. Lúc đầu, ngưá»i ta theo dõi vá»›i vẻ kinh ngạc, rồi vá»›i những tiếng la ó, rồi những kẻ thô lá»— chá»i rá»§a ông, trẻ con ném đá và o ông, cuối cùng ông phải bá» chạy để tránh những quả đạn.
Ông chạy trốn rồi mà má»i ngưá»i vẫn Ä‘uổi theo: săn, dồn, ép má»i bá».
Scarron chẳng còn cách nà o thoát là nhảy xuống sông. Ông bơi như một con cá, nhưng nước giá như băng. Scarron đang nhễ nhại mồ hôi, bị nhiễm lạnh đột ngột, khi sang đến bỠbên kia thì bại liệt.
Ngưá»i ta thá» tìm má»i cách đã biết để khôi phục hoạt động chân tay cho ông; chữa chạy khiến ông Ä‘au đớn quá đến ná»—i ông tống khứ tất cả các thà y thuốc và tuyên bố rằng ông thÃch bệnh táºt hÆ¡n. Rồi ông trở vá» Paris nÆ¡i danh tiếng con ngưá»i trà tuệ cá»§a ông đã được thiết láºp ông cho là m má»™t cái ghế Ä‘i động theo sáng kiến cá»§a mình. Má»™t hôm ông ngồi trong chiếc ghế ấy và đến thăm hoà ng háºu Anne d Autriche, bà hoà ng cảm phục trà tuệ cá»§a ông đã há»i ông có mong muốn má»™t tước vị gì không.
- Thưa Hoà ng háºu, - Scarron đáp - có má»™t tước vị mà tôi rất tham vá»ng.
- Tước vị gì? - Hoà ng háºu há»i.
- Thưa, tước vị bệnh nhân cá»§a ngưá»i, - tu viện trưởng đáp.
Và Scarron đã được phong là Bệnh nhân cá»§a Hoà ng háºu vá»›i má»™t khoản trợ cấp má»™t nghìn năm trăm livres.
Tuy nhiên, một hôm phái viên của giáo chủ đã nói cho biết rằng ông đã sai lầm vì tiếp đãi ông chủ giáo.
- Tại sao váºy? - Scarron há»i, - đó chẳng phải là má»™t ngưá»i dòng dõi hay sao?
- Có chứ.
- Äáng mến không?
- Không chối cãi được.
- Thông tuệ không?
- Khốn thay, ông ấy quá thừa.
- Váºy thì cá»› sao ông lại muốn tôi thôi không gặp gỡ má»™t ngưá»i như váºy? - Scarron há»i.
- Bởi vì ông ta nghĩ xấu.
- Tháºt ư? NghÄ© xấu vá» ai?
- VỠông giáo chủ…
- Sao lại thế nhỉ? - Scarron nói. - Ông Gilles Despréaux nghÄ© xấu vá» tôi tôi vẫn tiếp tục gặp gỡ ông ta, thế mà ông lại bắt tôi không được gặp ông chá»§ giáo chỉ vì ông ta nghÄ© xấu vá» má»™t ngưá»i khác ư? Không thể được!
Câu chuyện ngừng ở đấy, còn Scarron vì bá»±c tức, cà ng gặp gỡ ông de Gondy nhiá»u hÆ¡n.
Buổi sáng hôm chúng ta đến đúng và o kỳ hạn phát tiá»n quỹ, theo lệ thưá»ng. Scarron sai tên hầu mang phiếu đến quỹ trợ cấp để lÄ©nh lương quý nhưng ông được trả lá»i:
"Nhà nước không còn tiá»n cho tu viện trưởng Scarron".
Lúc tên hầu mang thư trả lá»i đó vá» nhà thì có quáºn công de Longueville Ä‘ang ở chÆ¡i, ông đỠnghị sẽ cấp cho Scarron má»™t khoản trợ cấp to gấp đôi khoản trợ cấp mà lão Mazarin cắt Ä‘i cá»§a ông, nhưng lão bại liệt ranh ma không nháºn. Thế là chỉ đến bốn giá» chiá»u tất cả thà nh phố Ä‘á»u biết tin vá» việc giáo chá»§ cắt lương Scarron.
Hôm ấy lại đúng và o ngà y thứ năm, ngà y tiếp khách cá»§a tu viện trưởng; ngưá»i ta ùn ùn kéo đến nhà ông, và ngưá»i ta á»§ng há»™ phong trà o La Fronda má»™t cách Ä‘iên cuồng ở khắp nÆ¡i trong thà nh phố.
Arthos Ä‘i đến phố Saint-Honoré gặp hai ngưá»i quý tá»™c mà anh không quen, há» cÅ©ng Ä‘i ngá»±a như anh, có má»™t tên hầu Ä‘i theo như anh và đi cùng đưá»ng vá»›i anh.
Má»™t trong hai ngưá»i đó ngả mÅ© ra và nói vá»›i anh:
- Thưa ông, ông có tin rằng cái lão Mazarin đê tiện ấy đã cắt tiá»n trợ cấp cá»§a ông Scarron đáng thương ấy không?
- Äó là má»™t việc đại vô lý, Arthos vừa đáp vừa chà o lại hai ngưá»i kỵ sÄ©.
Ngưá»i ban nãy lại nói:
- Ngưá»i ta thấy rõ ông là ngưá»i trung thá»±c và cái lão Mazarin ấy là má»™t tai vạ tháºt sá»±.
- Chao ôi! Thưa ông, - Arthos đáp - Ông nói Ä‘iá»u ấy vá»›i ai váºy?
Và hỠchia tay nhau hết sức lễ phép.
- Chúng ta đến đó tối nay tháºt là vừa hay, - Arthos nói vá»›i tá» tước - Chúng ta sẽ chúc mừng con ngưá»i tá»™i nghiệp ấy.
Nhưng ông Scarron là ai mà là m náo động cả kinh thà nh Paris lên thế - Raoul há»i. - Má»™t ông thượng thư bị thất sá»§ng chăng?
- Ô, lạy Chúa, không phải đâu, tỠtước ạ, - Arthos đáp, - đó chỉ là một vị quý tộc nhỠbé rất thông tuệ, bị thất sủng với ngà i giáo chủ chăng qua là vì đã là m một bà i thơ gì đó chống lại ông ta.
- Các nhà quý tá»™c có là m thÆ¡ không? - Raoul ngây thÆ¡ há»i - tôi e rằng như váºy là tá»± hạ mình.
- Phải đấy, tá» tước thân mến ạ, khi là m thÆ¡ tồi, - Arthos cưá»i đáp, - nhưng nếu là m thÆ¡ hay thì lại cà ng rạng rỡ. Hãy xem ông de Rotrou đấy Tuy nhiên, - Arthos nói tiếp vá»›i cái giá»ng khi ngưá»i ta ban má»™t lá»i khuyên bổ Ãch, - tôi cho rằng không là m thÆ¡ thì hÆ¡n.
- Thế ông Scarron có phải là thi sÄ© không? - Raoul há»i.
- Phải, tá» tước được báo trước rồi đấy: đến nhà ông ấy là phải chú ý rất cẩn tháºn, chỉ nói năng bằng cá» chỉ, hoặc tốt hÆ¡n hết là lắng nghe thôi.
- Thưa vâng, - Raoul đáp.
- Anh sẽ thấy tôi chuyện trò nhiá»u vá»›i má»™t vị quý tá»™c trong số bạn tôi: đó là tu viện trưởng De Herblay mà anh vẫn thưá»ng nghe tôi nói đến.
- Tôi có nhớ, thưa ông.
- Thỉnh thoảng anh đến gần chúng tôi như muốn nói chuyện, nhưng chá»› nói, và cÅ©ng chá»› có nghe. Là m thế cốt để những kẻ quấy rầy khá»i là m phiá»n chúng tôi thôi.
- ÄÆ°á»£c ạ, tôi sẽ tuân theo ông từng Ä‘iểm má»™t.
Arthos Ä‘i thăm hai nÆ¡i ở Paris. Rồi đến bảy giá» hai ngưá»i Ä‘i vá» phÃa phố Tournelles. ÄÆ°á»ng phố tắc nghẽn những phu trạm, ngá»±a và bá»n đầy tá»› Ä‘i bá»™, Arthos Ä‘i lách qua để và o và chà ng trẻ tuổi theo sau.
Ngưá»i đầu tiên Ä‘áºp và o mắt Arthos khi và o là má»™t ngưá»i ngồi trong má»™t chiếc ghế lá»›n lắp bánh xe lăn có che má»™t cái tán bằng thảm thêu, dưới tán thấy động Ä‘áºy má»™t thân hình bá»c trong má»™t tấm má»n gấm vá»›i khuôn mặt nhá» nhắn hãy còn trẻ cưá»i cợt nhưng thỉnh thoảng tái nhợt Ä‘i, song cặp mắt lúc nà o cÅ©ng biểu lá»™ má»™t tinh thần linh hoạt, thông minh và duyên dáng. Äó là tu viện trưởng Scarron luôn luôn tươi cưá»i, giá»…u cợt.
Chung quanh cái thứ lá»u lưu động ấy, chen chúc má»™t đám các vị quý tá»™c và các phu nhân. Căn phòng rất tinh tươm và bà y biện tao nhã. Trên những ô cá»a sổ lá»›n buông những tấm rèm bằng lụa thêu hoa mà u sắc trước kia sặc sỡ nay đã hÆ¡i phai lạt; thảm phá»§ tưá»ng giản dị nhưng nhã nhặn. Hai tên hầu rất lá»… phép và được huấn luyện quen vá»›i những phong cách lịch sá»± hầu hạ rất khéo léo.
Vừa chợt thấy Arthos, Aramis chạy ra ngay nắm lấy tay anh và giá»›i thiệu vá»›i Scarron, chá»§ nhân tá» ra rất vui mừng và cung kÃnh đối vá»›i vị khách má»›i và nói má»™t câu chúc mừng rất hóm hỉnh vá»›i cáºu tá» tước. Raoul ngẩn ngưá»i vì chưa được chuẩn bị vá»›i những chuyện ứng đối văn hoa, song anh thi lá»… rất tao nhã. Sau đó Arthos được Aramis giá»›i thiệu vá»›i hai ba lãnh chúa và được há» chúc mừng. Sá»± ồn à o lắng dần và cuá»™c chuyện trò lại tiếp tục lan rá»™ng.
Sau khoảng bốn năm phút để trấn tÄ©nh và nháºn diện tỉ mỉ, Raoul thấy cá»a mở và má»™t tên hầu báo có cô Paulet đến.
Arthos chạm và o vai tỠtước và bảo:
- Hãy nhìn kỹ ngưá»i phụ nữ nà y, vì đó là má»™t nhân váºt lịch sá»: chÃnh vua Henri IV đến nhà bà ta khi bị ám sát.
Raoul rùng mình: từ mấy hôm nay, lát lát má»™t tấm mà n lại vén lên cho anh thấy má»™t quang cảnh lịch sá»: ngưá»i đà n bà vẫn còn trẻ và vẫn còn đẹp, Ä‘ang và o kia đã từng biết Henri IV và nói chuyện vá»›i ngà i.
Ai nấy tÃu tÃt bên cạnh bà khách má»›i đến vì bà vẫn còn thá»i thượng lắm. Äó là má»™t phụ nữ cao, vóc ngưá»i thanh tú và yểu Ä‘iệu có mái tóc ráºm và ng óng như Raphaen vẫn hằng yêu thÃch và Titien thưá»ng vẽ cho các nà ng Madeleine cá»§a mình. Cái mà n hung hung hoang dã ấy hoặc có lẽ cái vẻ vương giả mà bà ta đã chinh phục được ở các phu nữ khác đã khiến bà già nh được biệt danh Sư tá» cái(1).
Những phu nhân mỹ miá»u ngà y nay nhằm đạt tá»›i danh hiệu phong lưu đà i các ấy sẽ hiểu rằng chẳng phải nó từ nước Anh tá»›i như có lẽ há» tưởng, mà chÃnh từ ngưá»i đồng hương xinh đẹp và trà xảo cá»§a há», cô Paulet.
Cô Paulet Ä‘i thẳng đến chá»— Scarron, giữa những tiếng rì rầm nổi lên từ tứ phÃa lúc cô và o.
- Thế nà o, ông tu viện trưởng thân mến? - Cô nói giá»ng bình thản, - Váºy, ông nghèo túng phải không? Chúng tôi vừa má»›i biết chuyện đó chiá»u nay ở nhà bà de Rambouillet, ông de Grasser nói vá»›i chúng tôi.
- Vâng, nhưng Nhà nước bây giỠlại già u lên, - Scarron đáp: - Ta cũng phải biết hy sinh cho đất nước mình chứ!
Chợt má»™t ngưá»i phái Fronda mà Arthos nháºn ra là nhà quý tá»™c anh đã gặp ở phố Saint Honoré nói:
- Ngà i giáo chủ sắp mua thêm cho mình một nghìn năm trăm livres, phấn sáp và nước hoa một năm đấy.
- Nhưng còn Nà ng ThÆ¡ nà ng sẽ nói gì? - Aramis nói bằng giá»ng ngá»t xá»›t cá»§a mình, - Nà ng ThÆ¡ cần đến sá»± xuá»nh xoà ng mạ và ng chăng? Bởi vì cuối cùng:
Si Virgilio puer aut tolerabile desit.
Hospitium caderent omnes a crinibus hydri(2).
- Hay! - Scarron vừa giÆ¡ tay ra cho cô Paulet vừa nói, - nhưng nếu tôi không còn con giao long cá»§a tôi nữa thì Ãt ra tôi cÅ©ng còn con sư tư cái cá»§a tôi.
Tối hôm ấy, má»i lá»i nói cá»§a Scarron Ä‘á»u có vẻ tuyệt diệu. Äó là đặc ân cá»§a sá»± ngược đãi. Ông Ménage (3) có những cảm hứng bá»™t phát.
Cô Paulet sắp đến chá»— cá»§a mình má»i khi, nhưng trước khi ngồi xuống, từ trên tầm cao cá»§a mình, cô đưa mắt lướt má»™t cái nhìn vương háºu xuống tất cả cá» toạ và dừng lại ở Raoul.
Arthos mỉm cưá»i bảo Raoul:
- Anh được cô Paulet chú ý đấy, tá» tước ạ, đến chà o cô Ä‘i. Cứ tá»± nhiên như mình là má»™t ngưá»i dân tỉnh lẻ chất phác; nhưng chá»› có đã động đến chuyện vua Henri nhé.
Tá» tước đỠmặt tiến lại phÃa Sư tá» cái, và lẫn và o ngay vá»›i đám lãnh chúa quây quanh chiếc ghế.
- Thế là đã hình thà nh hai nhóm rõ rệt: má»™t nhóm vây quanh ông Ménage, và má»™t nhóm xúm quanh cô Paulet. Scarron chạy từ nhóm nà y sang nhóm kia, Ä‘iá»u khiển chiếc ghế có bánh xe ở giữa đám đông ấy má»™t cách khéo léo hết sức, chẳng khác má»™t ngưá»i hoa tiêu lão luyện dẫn má»™t con thuyá»n giữa mặt biển lởm chởm những đá ngầm.
- Lúc nà o chúng ta nói chuyện vá»›i nhau? - Arthos há»i Aramis.
- Lát nữa, - Aramis đáp: Lúc nà y chưa đông khách lắm, ta dễ bị chú ý.
Vừa lúc ấy cá»a mở và má»™t tên hầu báo có ông chá»§ giáo đến.
Nghe váºy, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u quay ra, vì cái tên ấy đã trở thà nh rất nổi tiếng
Arthos cÅ©ng nhìn ra. Cho đến nay anh má»›i chỉ nghe tên tu viện trưởng Gôngdy mà chưa biết ngưá»i.
Anh trông thấy Ä‘i và o má»™t ngưá»i nhá» nhắn, Ä‘en đủi, xấu xÃ, cáºn thị tay chân vụng vỠđủ thứ trừ việc tuốt kiếm và rút súng, thoạt tiên ông ta Ä‘i đến má»™t cái bà n mà ông suýt xô đổ, nhưng vá»›i tất cả những cái đó ông có má»™t cái gì cao ngạo và hãnh diện trên gương mặt. Äến sát Scarron, ông má»›i nháºn ra và nói:
- Thế nà o, tu viện trưởng, ông bị thất sủng rồi hả?
Lá»i nói ấy như câu kinh lá»… được nhắc đến trăm lượt trong buổi chiá»u nay rồi, và Scarron đã phải trả lá»i đến câu thứ má»™t trăm vá» vẫn má»™t chá»§ đỠấy. Cho nên ông im bặt Ä‘i, nhưng rồi má»™t cố gắng tuyệt vá»ng đã cứu ông. Ông nói:
- Ngà i giáo chủ Mazarin rất muốn nghĩ tới tôi.
- Kỳ diệu nhỉ? - Ménageơ kêu lên.
- Nhưng rồi ông là m thế nà o để tiếp tục đón chúng tôi? Ông chá»§ giáo nói tiếp. - Nếu thu nháºp cá»§a ông tụt xuống, buá»™c lòng phải cỠông là m chanoine(4) ở nhà thá» Äức bà .
- Ô! Không đâu, - Scarron nói, - tôi là m luỵ cho ông nhiá»u quá.
- Hay là ông có những nguồn nà o khác mà chúng tôi không biết?
- Tôi sẽ vay hoà ng háºu.
- Nhưng hoà ng háºu chẳng có gì cho riêng mình đâu, - Aramis nói, - bà ấy chẳng sống dưới chế độ cá»™ng đồng đó sao?
Ông chá»§ giáo quay lại cưá»i vá»›i Aramis và giÆ¡ má»™t đầu ngón tay ra hiệu thân máºt. Ông nói:
- Xin lỗi tu viện trưởng thân mến của tôi, ông bị muộn, và tôi phải tặng ông một món quà .
- Quà gì váºy? - Aramis há»i.
- Một cái dải mũ.
Ai nấy quay vá» phÃa chá»§ giáo, ông rút ở túi ra má»™t dải lụa hình dáng kỳ lạ.
- A!- Scarron nói, - một cái dải Fronda.
- Äúng thế, - chá»§ giáo nói, - Ở La Fronda, ngưá»i ta là m đủ má»i thứ. Cô Paulet nà y, tôi dà nhl cho cô má»™t cái quạt ở La Fronda. De Herblay, tôi sẽ cho ông ngưá»i bán găng tay cá»§a tôi, bác ta là m găng ở La Fronda; còn ông, Scarron: tôi sẽ cho ông ngưá»i hà ng bánh cá»§a tôi vá»›i tÃn dụng vô thá»i hạn; bác ta là m bánh ngon tuyệt vá»i cho La Fronda.
Aramis cầm dải lụa quấn quanh mũ.
Vừa lúc ấy cá»a mở và má»™t tên hầu kêu to:
- Bà công tước de Chevreuse!
Nghe tên bà de Chevreuse, tất cả má»i ngưá»i đứng dáºy.
Scarron vá»™i vã lăn chiếc ghế bà nh cá»§a mình ra phÃa cá»a. Raoul đỠmặt lên. Arthos ra hiệu cho Aramis và anh nà y đến nép sau má»™t khuông cá»a sổ.
Giữa những lá»i chúc tụng cung kÃnh đón bà và o, nữ công tước de Chevreuse đưa mắt tìm kiếm má»™t ngưá»i hay má»™t váºt gì. Cuối cùng bà nháºn ra Raoul và mắt bà rá»±c sáng lên; bà nom thấy Arthos và trở nên mÆ¡ mà ng; rồi nhìn thấy Aramis ở bên cá»a sổ, bà để lá»™ sau cái quạt má»™t vẻ bất ngá» khó nháºn biết.
- Tiện đây, - bà nói như để xua Ä‘uổi những ý nghÄ© Ä‘ang xâm chiá»m đầu óc mình mà mình không muốn, - xin há»i, cái ông Voiture tá»™i nghiệp ấy ra sao rồi? Ông Scarron có biết không?
Vị lãnh chúa đã há»i chuyện Arthos ở thà nh phố Honoré nói:
- Sao? Ông Voiture ốm à ? Và có chuyện gì nữa?
Ông chủ giáo nói:
- Ông ta mải chơi bà i không bảo tên hầu mang áo đến thay, thà nh thỠbị cảm lạnh và sắp chết.
- Ở đâu thế?
- Ôi lạy Chúa! Ở chá»— tôi. Cứ tưởng tượng xem ông Voiture tá»™i nghiệp đó đã có má»™t lá»i nguyá»n long trá»ng là không chÆ¡i bà i bạc nữa. Sau ba ngà y không giữ nổi, ông ta lần đến toà tổng giám mục để tôi giải lá»i nguyá»n đó cho ông. Khốn ná»—i lúc ấy tôi Ä‘ang báºn việc rất quan trá»ng vá»›i ông tham nghị Broussel tá» tế ấy ở tÃt sâu trong phòng tôi thì Voiture chợt thấy hầu tước de Luynes Ä‘ang ngồi ở bà n đợi má»™t chân bà i. Hầu tước gá»i và má»i Voiture ngồi và o bà n. Voiture đáp rằng không thể chÆ¡i, nếu tôi không giải lá»i nguyá»n cho ông ấy. Luynes mượn danh nghÄ©a tôi mà cam kết và nháºn tá»™i vá» mình. Voiture ngồi và o bà n chÆ¡i, thua mất bốn trăm êquy, khi ra vá» thì cảm lạnh, Ä‘i nằm để không còn dáºy được nữa.
Aramis lấp ló sau tấm rèm cá»a sổ há»i:
- Ông Voiture thân mến ấy ốm đến thế kia à ?
- Hỡi ôi! - Ông Ménage đáp, - Ông ta ốm nặng lắm, và con ngưá»i vÄ© đại ấy có lẽ sắp từ giã chúng ta, deserel Orbem(5)
- Hừ, ông ấy mà chết ư! - Cô Paulet nói vá»›i vẻ châm biếm. - Ông ấy chẳng muốn chết đâu? Ông ta có đầy cung phi xung quanh như ông vua Thổ NhÄ© Kỳ. Bà de Saintot chạy đến nấu cháo, bà Renaudot sưởi má»n chăn cho ông; và ông ta lại chẳng có đến cả bạn gái cá»§a chúng ta, nữ hầu tước de Rambouillet gá»i thuốc sắc đến hay sao.
- Nà ng Parthenie thân mến cá»§a tôi, - Scarron cưá»i nói, - cô không yêu mến ông ta?
- Ồ oan cho tôi quá, bệnh nhân thân mến của tôi ạ! Tôi chẳng ghét ông ta mấy đâu và tôi sẽ vui lòng cầu kinh cho linh hồn ông được yên nghỉ.
Bà de Chevreuse từ chỗ ngồi nói với:
- Bạn thân mến Æ¡i, chẳng phải không dưng mà ngưá»i ta tặng bà cái biệt danh Sư tá» cái, và bà công kÃch dữ quá.
- Thưa bà , dưá»ng như bà ngược đãi quá đáng má»™t nhà thÆ¡ lá»›n - Raoul đánh liá»u lên tiếng.
- Ông ta mà là má»™t nhà thÆ¡ lá»›n à ? Nà y, tá» tước Æ¡i ngưá»i ta thấy rõ là ông từ tỉnh lẻ đến như ông nói vá»›i tôi ban nãy, và ông chưa trông thấy ông ta bao giá». Ông ta là má»™t nhà thÆ¡ lá»›n ư? Hê, ông ta chưa cao đến năm bá»™.
- Hoan hô! Hoan hô! - Má»™t ngưá»i cao lá»›n, có bá»™ ria kiêu hãnh và má»™t thanh kiếm đồ sá»™ nói. - Hoan hô, nà ng Paulet kiá»u diá»…m? Äã đến lúc đặt lại cái ông Voiture bé nhỠấy và o đúng vị trà cá»§a mình.
- Tôi lá»›n tiếng tuyên bố rằng tôi cho là tôi giá»i vá» thi ca, và tôi luôn luôn thấy thÆ¡ ca cá»§a ông ta dở lắm.
- Cái vị anh hùng rÆ¡m ấy là ai thế, thưa ông? - Raoul há»i Arthos.
- Ông Scudéry.
- Tác giả Clédi và Grand Cyrus vĩ đại ấy à ?
- Mà ông ta soạn chung với cô em gái lúc nà y đang nói chuyện với cái cô xinh đẹp ngồi gần ông Scarron ở kia kìa.
Raoul quay đầu lại và quả nhiên nom thấy hai khuôn mặt má»›i vừa và o: Má»™t tháºt kiá»u diá»…m, tháºt mảnh mai, tháºt á»§ dá»™t, đóng khung trong mái tóc Ä‘en lánh vá»›i cặp mắt nhung giống như những cánh hoa pensée tÃm ngắt phÃa dưới lóng lánh má»™t đà i hoa và ng óng; khuôn mặt kia là má»™t bà có vẻ đỡ đầu cô gái, vẻ lạnh lùng, khô héo và úa và ng, má»™t khuôn mặt thá»±c thụ cá»§a má»™t bà già khó tÃnh hoặc sùng tin, Raoul tá»± hẹn vá»›i mình sẽ không ra khá»i phòng khách khi chưa nói chuyện vá»›i cô thiếu nữ mắt nhung; do má»™t ý nghÄ© trá»› trêu cô ta vừa má»›i gợi nhá»› đến Louise, mặc dầu cô chẳng giống chút nà o cô bé Louise tá»™i nghiệp mà anh bá» mặc Ä‘au đớn ở lâu đà i La Vallière, và ở giữa cả cái thế giá»›i thượng lưu nà y anh đã lãng quên trong chốc lát.
Trong lúc ấy Aramis xÃch đến gần vị chá»§ giáo, ông ta vá»›i vẻ cưá»i cợt khi nói và o tai anh ta mấy tiếng. Mặc dầu có sá»± kiá»m chế, Aramis cÅ©ng không ngăn nổi má»™t động tác nhẹ.
- Cưá»i Ä‘i! - Ông de Retz bảo anh, - ngưá»i ta nhìn chúng mình đấy.
Rồi ông rá»i anh để lên chuyện trò vá»›i bà de Chevreuse Ä‘ang có má»™t đám đông vây quanh.
Aramis giả bá»™ cưá»i để đánh lạc hướng mấy thÃnh giả tá»c mạch, và nhác thấy Arthos lại đến đứng ở chá»— cá»a sổ ban nãy anh đã đứng, sau khi ném và i lá»i sang trái sang phải, anh chẳng phải vá» vịt gì nữa mà đến thẳng chá»— Arthos.
Vừa giáp mặt nhau là hai ngưá»i chuyện trò ngay kèm theo bao nhiêu cá» chỉ.
Raoul bèn đến gần hỠtheo như Arthos đã dặn.
Arthos cao giá»ng nói:
- Äó là má»™t bà i thÆ¡ ngắn cá»§a ông Voiture mà ông tu viện trưởng đó cho tôi nghe và tôi thấy là không thể so sánh.
Raoul đứng má»™t lát gần há», rồi ra hoà mình trong nhóm bà de Chevreuse có cô Paulet và cô Scudéry đứng hai bên.
Nà y - Ông chá»§ giáo nói, - tôi xin phép không hoà n toà n đồng ý vá»›i ông de Scudéry; tôi thấy trái lại, ông de Voiture là má»™t nhà thi sÄ© thuần tuý. Ông ta hoà n toà n thiếu những tư tưởng chÃnh trị.
- Váºy thế nà o? - Arthos há»i.
- Ngà y mai, - Aramis vội vã đáp.
- Mấy gi�
- Sáu giá».
- Ở đâu?
- Ở Saint Mandé.
- Ai bảo cáºu?
- Bá tước de Rochefort.
Chợt có má»™t ngưá»i nà o đó đến gần.
- Còn những tư tưởng triết lý? ChÃnh đó là những cái thiếu ở ông Voiture đáng thương kia, tôi thì tôi tán thà nh ý kiến cá»§a ông chá»§ giáo: thi sÄ© thuần tuý.
- Phải đấy. - Ông Ménage nói, - vá» thi ca, chắc chắn ông ta kỳ tà i rồi, song sau nà y, háºu thế khi khâm phục ông thì cÅ©ng trách ông má»™t Ä‘iá»u, ấy là đã đưa và o cấu tạo cá»§a thÆ¡ má»™t sá»± tá»± do phóng túng quá đáng; ông ta giết chết thi ca mà không biết.
- Giết chết, từ ấy đúng đấy. - Scudéry nói.
- Nhưng văn chương cá»§a ông ta tháºt là kiệt tác! - Bà de Chevreuse nói.
- á»’! Vá» phương diện ấy, - cô Scudéry nói, - đó là má»™t ngưá»i lẫy lừng tháºt sá»±.
- Äúng - Cô Paulet đối đáp, - nhưng chừng nà o ông ta còn bông phèng, bởi vì trong thể văn thư tÃn nghiêm túc thì ông ta tháºt thảm hại, và nếu ông ta không nói các Ä‘iá»u ra má»™t cách sống sượng, thì các bạn cÅ©ng phải thừa nháºn rằng ông ta nói rất dở.
- Nhưng it ra cô phải đồng ý rằng cách bông đùa của ông ta không thể bắt chước được.
Ông Scudéry vân vỠria mép mà nói:
- Hẳn như thế; duy tôi thấy là cái khôi hà i cá»§a ông ta miá»…n cưỡng và sá»± bông đùa cá»§a ông ta thì quá suồng sã, Ä‘á»c Thư cá Chép cá Meung cá»§a ông ấy mà xem.
Chưa kể những cảm hứng tuyệt diệu nhất cá»§a ông ta thưá»ng đến từ dinh Rambouillet, - Ménage nói tiếp. - Cứ xem élide và Alcidalis.
Aramis đến gần đám đông và cung kÃnh chà o bà de Chevreuse, bà đáp lại bằng má»™t nụ cưá»i duyên dáng, còn tôi, tôi cáo buá»™c ông ta là đã tá»± do quá trá»›n đối vá»›i các đại thần. Ông ta thưá»ng không phải vá»›i bà hoà ng thân vá»›i ông thống chế d Albert, vá»›i ông de Schomberg, vá»›i cả hoà ng háºu nữa.
- Sao? Vá»›i hoà ng háºu à ? - Scudéry vừa há»i vừa bước chân phải lên như đứng thá»§ thế. - Mẹ kiếp! Tôi không biết Ä‘iá»u đó. Mà ông ta cư xá» không phải vá»›i hoà ng háºu như thế nà o?
- Ông không biết bà i "Tôi nghĩ" của ông ta sao?
- Không, - bà de Chevreuse nói.
- Không, - cô Paulet nói.
- Quả váºy, tôi cho rằng hoà ng háºu chỉ truyá»n cho Ãt ngưá»i biết thôi, nhưng tôi, tôi nắm chắc trong tay.
- Và ông thuộc chứ?
- Tôi chắc là có nhớ.
- Nà o? nà o! - má»i ngưá»i nhao nhao lên.
Aramis kể:
- Chuyện ấy xảy ra trong trưá»ng hợp như thế nà y. Ông de Voiture ngồi trong cá»— xe cá»§a hoà ng háºu, bà cùng ông ta Ä‘i dạo chÆ¡i tay đôi trong rừng Fontainebleau. Ông ta là m ra vẻ Ä‘ang ngẫm nghÄ© để hoà ng háºu há»i xem ông ta nghÄ© gì. Y như rằng, Ä‘iá»u đó diá»…n ra.
Hoà ng háºu há»i:
- Ông de Voiture, ông đang nghĩ gì thế?
Voiture mỉm cưá»i và giả vá» suy nghÄ© năm giây để ngưá»i ta tương rằng ông ứng khẩu thà nh thÆ¡ và đáp:
"Tôi nghĩ rằng sau bao tháng năm ròng
Nà ng bị đoạ đà y gian khổ bất công
Số mệnh đã thưởng cho nà ng xứng đáng
Nà o danh dự, nà o vinh quang xán lạn;
Nhưng khi xưa trong cảnh ngộ đáng thương
Chắc nà ng còn sung sướng trăm đưá»ng
Tôi không nói rằng vì nà ng đã yêu đương.
Dù vần gieo đến là thÃch hợp".
Scudéry, Ménage và cô Paulet nhún vai.
- Khoan đã, khoan đã. - Aramis nói, - có ba đoạn cơ mà !
- Ồ! - Cô Scudéry nói, - hãy nói là ba khúc, đây bất quá là một ca khúc.
"Tôi nghĩ thương thần ái tình tội nghiệp
Hằng cấp cho nà ng vũ khà của mình
Nhưng giỠđây bị Ä‘uổi khá»i cung đình
Chẳng còn cung tên, chẳng còn vẻ mỹ miá»u say đắm,
Ngồi cạnh nà ng đây, Æ¡i nữ háºu Marie,
Nghĩ mà buồn chăng thể là m chi
Khi nà ng đã phũ phà ng bạc đãi
Những kẻ hy sinh vì nà ng mà không hỠsợ hãi".
- Ô! vá» cái nét sau cùng nà y, - bà de Chevreuse nói, - tôi không biết nó có nằm trong các quy tắc cá»§a thi ca không, nhưng tôi xin miá»…n thứ cho nó vì đó là sá»± tháºt, và bà de Hautefort, bà de Sennecey nếu cần sẽ đồng ý vá»›i tôi, chưa kể ông de Beaufort.
- Nà y, nà y, - Scarron nói, - Ä‘iá»u ấy chẳng còn can hệ gì đến tôi nữa đâu; kể từ sáng hôm nay tôi chẳng còn là bệnh nhân cá»§a hoà ng háºu nữa.
- Thể còn khúc cuối - Cô Scudéry bảo, - còn khúc cuối nữa. Nà o!
- Có đây - Aramis nói - khúc nà y có ưu thế là nói rõ cả tên riêng, thà nh thỠkhông còn lầm và o đâu được nữa.
"Chúng tôi đây - những nhà thi sĩ,
Mang trong đầu những ý nghĩ cuồng điên
Tâm trạng nà ng đang hớn hở hồn nhiên
Hay ủ dột, suy tư trầm lắng,
Nà ng sẽ là m gì nếu chốn nà y vắng lặng
Thấy hiện lên de Buckingham,
Và ai sẽ là ngưá»i thất sá»§ng
Ngà i quáºn công hay ông cố Vincent(6)".
Äến Ä‘oạn cuối cùng nà y chỉ có má»™t tiếng kêu thốt lên vá» sá»± xấc xược cá»§a Voiture.
Nhưng mà - cô thiếu nữ mắt nhung thì thà o, - khổ một nỗi là riêng tôi, tôi thấy những câu thơ ấy tuyệt diệu.
Äó cÅ©ng là ý kiến cá»§a Raoul, anh ta sán đến gần Scarron và đỠmặt nói
- Thưa ông Scarron, xin ông là m Æ¡n bảo cho tôi biết ngưá»i phụ nữ trẻ tuổi kia là ai mà má»™t mình má»™t ý kiến chống lại tất cả cuá»™c há»™i há»p trứ danh nà y.
- A! A! - Chà ng tỠtước trẻ tuổi của tôi ơi, - Scarron nói. - Tôi chắc rằng anh mong muốn đỠnghị với cô một tên minh tiên công và phòng ngự phải không?
Raoul lại đỠmặt đáp:
- Xin thú tháºt là tôi thấy những vần thÆ¡ ấy rất hay.
- Mà hay thực đấy chứ, - Scarron nói, - nhưng sụyt! Giữa những nhà thơ với nhau, hỠchẳng nói như thế đâu:
- Nhưng tôi. - Raoul nói, - tôi chẳng có vinh dá»± là thi sÄ©, và tôi xin há»i ông
- Äúng đấy: ngưá»i phụ nữ trẻ ấy là ai chứ gì? Äó là cô Ấn Äá»™ xinh đẹp.
- Thưa ông, xin ông thứ lỗi, - Raoul đỠmặt nói, - Ông nói thế tôi cũng chẳng rõ gì hơn trước. Than ôi, tôi là dân tỉnh lẻ.
- Có nghÄ©a là anh chưa biết gì vá» cái thứ văn chương kiểu cách ở đây nó ròng ròng ở cá»a miệng má»i ngưá»i. Cà ng hay! Chà ng tuổi trẻ ạ, cà ng hay! Äừng tìm hiểu là m gì, mất thì giá» thôi; và khi nà o anh hiểu thì cÅ©ng nên hy vá»ng rằng ngưá»i ta chẳng nói cái kiểu văn hoa ấy nữa.
- Váºy thì xin ông thứ lá»—i, - Raoul nói, - xin ông hãy rá»§ lòng nói cho tôi biết ngưá»i mà ông gá»i là cô gái Ấn Äá»™ xinh đẹp ấy là ai thế?
- Phải, chắc hắn đó là má»™t trong những ngưá»i đà n bà kiá»u diá»…m nhất hiện nay, cô Françoise d Aubigné.
- Phải chăng cô ấy thuộc dòng hỠông Agrippa danh tiếng, bạn của vua Henri IV ?
- Cháu gái ná»™i ông ta đấy. Cô ấy từ Martitique đến, chÃnh vì thế mà tôi gá»i là cô gái Ấn Äá»™ xinh đẹp(7).
Raoul trợn tròn mắt, và nó gặp cặp mắt cá»§a vị phu nhân trẻ Ä‘ang mỉm cưá»i.
Ngưá»i ta tiếp tục bà n tán vá» Voiture.
Cô d Aubigné lân la đến bên ông Scarron như để tham gia và o câu chuyện của ông với chà ng tỠtước trẻ, cô nói:
- Thưa ông, ông không tán thưởng những ngưá»i bạn cá»§a ông Voiture tá»™i nghiệp à ? Ông nghe xem há» vừa ca ngợi vừa vặt lá»™ng ông ta! Ngưá»i nà y tước mất cá»§a ông lương tri, ngưá»i kia tước mất tÃnh độc láºp ngưá»i khác… Thế thì, lạy Chúa? HỠđể lại cái gì cho ông ta, cho cái bá»™ hoà n chÃnh lừng lẫy ấy? Theo cách nói cá»§a cô de Scudéry.
Cả Scarron và Raoul Ä‘á»u cưá»i rá»™. Cô gái Ấn Äá»™ xinh đẹp tá»± mình cÅ©ng ngạc nhiên vá» tác động do mình gây ra, cúi mặt xuống và lấy lại cái vẻ chất phác cá»§a mình.
- Äấy là má»™t ngưá»i thông tuệ, - Raoul nói.
Arthos vẫn đứng ở khung cá»a sổ nhìn bao quát toà n cảnh nụ cưá»i khinh khi Ä‘á»ng trên môi.
Bà de Chevreuse bảo ông chủ giáo:
- Ông gá»i há»™ bá tước dá» La Fère; tôi cần nói chuyện vá»›i ông ấy.
- Nhưng tôi, - chá»§ giáo đáp - tôi lại cần ngưá»i ta tin rằng không nói chuyện vá»›i ông ta. Tôi rất mến và khâm phục ông ấy, vì tôi có biết vá» những cuá»™c phiêu lưu cÅ© cá»§a ông, Ãt ra là và i chuyện nhưng tôi chỉ tÃnh đến chà o ông ta và o sáng ngà y kia.
- Tại sao lại sáng ngà y kia? - Bà de Chevreuse há»i.
- Chiá»u mai bà sẽ biết, - Ông chá»§ giáo cưá»i nói.
- Ông Gondy thân mến ơi, - bà công tước nói. - kể ra ông nói cứ như là tỠvi ấy.
Rồi bà quay vá» phÃa Aramis và gá»i:
- Ông De Herblay, ông có vui lòng tối nay là m hộ vệ cho tôi một lần nữa không?
- Có gì váºy, bà công tước? -Aramis đáp. - Xin sẵn sà ng tối nay, ngà y mai và mãi mãi; xin bà cứ ra lệnh.
- Thế thì ông hãy tìm hộ tôi bá tước de La Fère, tôi muốn nói với ông ấy.
Aramis đến chỗ Arthos, rồi cùng trở lại với anh.
Bà công tước đưa một bức thư cho Arthos và nói.
- Thưa bá tước, đây là cái mà tôi đã hứa vá»›i ông. Ngưá»i được chúng ta che chở sẽ được tiếp đãi chu đáo.
- Thưa bà , - Arthos nói, - anh ta sẽ sung sướng được chịu ơn bà .
- Vá» phương diện ấy ông chẳng có gì phải ganh tị vá»›i anh đâu vì rằng chÃnh tôi, tôi nhá» Æ¡n ông mà được biết ông ta, - ngưá»i đà n bà ranh mãnh đáp và nở má»™t nụ cưá»i gợi nhá»› đến Marie Michon cho cả Aramis và Arthos.
Nói xong bà đứng dáºy và gá»i xe cá»§a mình. Cô Paulet đã vá» rồi và cô Scudéry cÅ©ng ra vá».
Arthos bảo Raoul:
- TỠtước, anh hãy đi theo bà công tước de Chevreuse, hãy nói với bà cho anh vinh hạnh đỡ bà lên xe, rồi cảm ơn bà .
Cô gái Ấn Äá»™ xinh đẹp đến chá»— Scarron để xin cáo lui.
- Cô đã vỠcơ à ? - Ông nói.
- Tôi là má»™t trong những ngưá»i cuối cùng ra vá», ông thấy đấy.
- Nếu ông có những tin tức vỠông de Voiture, nhất là những tin tốt là nh, xin ông là m Æ¡n gá»i cho tôi và o ngà y mai.
- á»’, ông ta có thể chết bây giá», - Scarron đáp.
- Thế là thế nà o? - Cô thiếu nữ mở mắt há»i.
- Bà i tán dương ông ta đã là m xong rồi.
Và há» vui cưá»i chia tay nhau; cô thiếu nữ ngoái đầu lại để nhìn ngưá»i bại liệt đáng thương vá»›i vẻ thÃch thú, còn ngưá»i bại liệt dõi theo cô bằng con mắt tình tứ.
Các nhóm khách thưa thởt dần. Scarron không là m ra bá»™ nhìn thấy má»™t số tân khách đã chuyện trò bà máºt vá»›i nhau, thư từ đã đến vá»›i nhiá»u ngưá»i, và buổi tối há»™i há»p dưá»ng như có má»™t mục Ä‘Ãch bà máºt nó Ä‘i trệch khá»i chuyện văn chương mà hỠđã bà n cãi om sòm.
Những Ä‘iá»u đó có can hệ gì đến Scarron? Bây giá» ngưá»i ta cứ việc hoạt động thoải mái cho phong trà o La Fronda ở ngay nhà ông; vì từ sáng hôm nay như ông đã nói, ông không còn là bệnh nhân cá»§a hoà ng háºu nữa rồi.
Còn vá» Raoul, quả nhiên anh đã đưa bà công tước ra táºn xe cá»§a bà , bà ngồi và đưa bà n tay cho anh hôn; rồi do má»™t trong những cÆ¡n ngẫu hứng cuồng Ä‘iên đã khiến bà tháºt đáng yêu quý và nhất là tháºt nguy hiểm, bà đột nhiên ôm lấy đầu anh và hôn lên trán mà nói:
- Tá» tước Æ¡i mong rằng những Ä‘iá»u chúc mừng cá»§a tôi và cái hôn nà y sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Rồi bà đẩy anh ra xa và bảo ngưá»i xà Ãch đánh xe đến dinh Luynes. Cá»— xe đã lăn bánh, bà de Chevreuse còn giÆ¡ tay ra hiệu vá»›i anh má»™t lần cuối qua cá»a xe, Raoul quay trở và o cứ ngẩn ngưá»i ra.
Arthos hiểu rõ những gì đã diá»…n ra và mỉm cưá»i.
- Tá» tước, lại đây, - anh nói, - đã đến lúc anh rút lui rồi đấy; ngà y mai anh Ä‘i đến quân đội cá»§a Ngà i hoà ng thân, chúc anh ngá»§ ngon đêm cuối cùng cá»§a ngưá»i thà nh thị.
- Tôi sẽ là ngưá»i lÃnh ư? - Chà ng thanh niên há»i. - Ôi! Thưa ông xin hết lòng cảm Æ¡n ông!
- Xin từ biệt bá tước, tôi trở vỠtu viện của tôi, - tu viện trưởng De Herblay nói.
- Xin từ biệt tu viện trưởng, - Ông chủ giáo nói - ngà y mai tôi giảng kinh và tối nay có đến và i chục bà i phải tham khảo.
- Xin từ biệt quý vị, - bá tước nói, - còn tôi, tôi sẽ ngá»§ hai mươi bốn giá» liá»n, vì mệt má»i lắm.
Ba ngưá»i chà o nhau sau khi trao đổi vá»›i nhau má»™t cái nhìn cuối cùng. Scarron liếc mắt theo dõi há» qua các ô cá»a phòng khách.
Chẳng có ai trong bá»n há» sẽ là m như há» nói đâu. Scarron lẩm bẩm vá»›i nụ cưá»i ranh ma cá»§a mình. Nhưng há» cứ việc là m, những con ngưá»i quý tá»™c trung háºu! Biết đâu há» chẳng là m thế nà o để trả lại trợ cấp cho ta?…, Há» thì há» có thể vung cánh tay lên, thế là quá nhiá»u; còn ta, than ôi! Ta chỉ có cái lưỡi, nhưng ta sẽ cố gắng chứng minh rằng đó là má»™t cái gì đáng kể.
- Æ nà y? Champenois, mưá»i má»™t giá» Ä‘iểm rồi đấy. Äến đẩy ta vá» giưá»ng nà o. Quả tình cái cô tiểu thư d Aubigné ấy tháºt là kiá»u diá»…m
Nói rồi, kẻ bại liệt tá»™i nghiệp ấy biến và o trong buồng ngá»§, cánh cá»a khép lại sau lưng ông ta, và những ngá»n đèn sáng lần lượt tắt dần trong căn phòng khách ở phố Tournelles.
---------------------
Chú thÃch:
(1) chỉ má»™t ngưá»i đà n bà phong lưu đà i các.
(2) Nếu thằng bé không dà nh cho Viếcgin má»™t nÆ¡i ở tá» tế, thì má»i ngưá»i sẽ rÆ¡i từ cái bá»m cá»§a con giao ong (tiếng La-tinh)
(3) Má»™t há»c giả Pháp (thế ká»· XVII), soạn những sách vá» ngôn ngữ và là m thÆ¡.
(4) Thà y tu giúp việc trợ giáo.
(5) Từ giã thế gian. (Tiếng la-tinh).
(6) cha Vincent là linh mục nghe xưng tá»™i cá»§a hoà ng háºu
(7) Hồi thế ká»· XVI, Christope Colone khám phá ra châu Mỹ tưởng là đã Ä‘i tá»›i Ấn Äá»™, nên ngưá»i ta quen gá»i dân bản xứ là ngưá»i Ấn Äá»™. Martinique là má»™t hòn đà o ở Trung Mỹ.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:56 AM.
|

15-09-2008, 07:53 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 24
Saint-Denis
Arthos trở dáºy và o lúc trá»i vừa rạng sáng và mặc quần áo. Qua nước da xanh tái nhiá»u hÆ¡n thưá»ng ngà y và những dấu vết mất ngá»§ còn Ä‘á»ng lại trên gương mặt anh, rất dá»… thấy rõ là hầu như suốt đêm anh không chợp mắt. Trái vá»›i thói quen cá»§a má»™t ngưá»i vững và ng và dứt khoát ấy, sáng nay ở toà n bá»™ con ngưá»i anh có má»™t cái gì đó cháºm chạp và lưỡng lá»±.
Anh Ä‘ang sá»a soạn cho sá»± ra Ä‘i cá»§a Raoul và tìm cách tranh thá»§ thá»i gian. Trước tiên, anh tá»± mình trau chuốt thanh kiếm rút ra từ chiếc bao da ướp hương, xem xét chuôi kiếm có ngay ngắn không và lưỡi kiếm có gắn chặt và o chuôi không.
Rồi anh bá» và o đáy chiếc va-li dà nh cho chà ng trẻ tuổi má»™t túi nhỠđựng đầy tiá»n louis. Anh gá»i Olivain, má»™t thằng hầu theo anh Ä‘i từ Blois, sai hắn xếp rương quần áo trước mặt mình, chăm lo chu đáo má»i thứ cần thiết cho má»™t chà ng thanh niên sắp ra tráºn. Cuối cùng, sau gần má»™t tiếng đồng hồ giải quyết những việc tỉ mỉ ấy, anh mở cá»a dẫn đến phòng tá» tước và nhẹ nhà ng bước và o.
Mặt trá»i đã rá»±c rỡ rá»i và o căn phòng qua những ô cá»a sổ rá»™ng rãi mà đêm qua Raoul vá» muá»™n đã quên không buông rèm. Cáºu vẫn còn ngá»§, đầu gối má»™t cách duyên dáng lên cánh tay. Má»› tóc dà i Ä‘en lánh phá»§ ná»a vầng trán thanh tú và lấm tấm hÆ¡i nước ẩm ướt Ä‘ang lăn thà nh giá»t long lanh trên gò má cá»§a đứa trẻ mệt. Arthos đến gần, mình cúi xuống trong tư thế đầy vỠâu sầu trìu mến, anh ngắm hồi lâu cáºu thiếu niên miệng Ä‘ang má»§m mỉm, mà mắt he hé, mà những giấc mÆ¡ hẳn là êm Ä‘á»m và giấc ngá»§ nhẹ nhà ng; vị thần há»™ mệnh cáºu đã đặt biết bao âu yếm và mến thương và o trong sá»± canh gác thầm lặng cá»§a mình. Dần dà Arthos bị cuốn và o cÆ¡n má»™ng mê say trước cái thá»i thanh xuân đến là phong phú và trong sáng nà y. Tuổi thanh xuân cá»§a chÃnh anh cÅ©ng lại hiện ra, mang theo tất cả những ká»· niệm ngá»t ngà o như hương thÆ¡m hÆ¡n là những tư tưởng.
Từ cái quá khứ ấy đến hiện tại là má»™t vá»±c thẳm. Nhưng trà tưởng tượng có cánh bay cá»§a thiên thần và tia chá»›p: nó vượt qua biển cả mà ta suýt bị chìm đắm, qua những bóng đêm mà áo giác cá»§a ta cÅ©ng tan biến, qua hang sâu mà hạnh phúc cá»§a ta bị nuốt chá»ng. Anh nghÄ© đến cả chặng đầu cá»§a cuá»™c Ä‘á»i anh đã bị tan nát bởi má»™t ngưá»i đà n bà ; và anh kinh hoà ng nghÄ© đến ái tình nó sẽ tác động đến thế nà o đối vá»›i má»™t tư chất vừa thanh tú vừa cưá»ng tráng như váºy.
Nhá»› lại tất cả những gì mà mình đã phải chịu đựng, anh nhìn trước tất cả nhưng gì mà Raoul có thể sẽ phải chịu đựng và má»™t niá»m thương cảm trìu mến, sâu xa trà o lên trong tim anh và toả ra cả cái nhìn ướt lệ cá»§a anh trùm lên cáºu thiếu niên.
Vừa lúc ấy Raoul bừng tỉnh giữa cái cÆ¡n thức giấc trong trẻo không má»™t gợn mây, không bóng tối và không má»i mệt nó đặc trưng cho má»™t số tư chắt tinh tế như loà i chim. Äôi mắt Raoul dừng lại ở đôi mắt Arthos và chắc hẳn cáºu hiểu rõ những gì đã diá»…n ra trong trái tim con ngưá»i ấy Ä‘ang chỠđợi sá»± tỉnh giấc cá»§a cáºu như má»™t tình lang chỠđợi phút tỉnh giấc cá»§a tình nương, vì rằng cái nhìn cá»§a cáºu đến lượt mình chan chứa má»™t niá»m yêu thương vô bá» bến.
- Ông đứng đấy ư, thưa ông? - Cáºu kÃnh cẩn nói. - Sao ông không đánh thức tôi?
- Phải, Raoul, tôi đứng đây, - bá tước đáp. - Thấy anh ngủ ngon, tôi muốn để anh ngủ thêm chút nữa, anh bạn ạ; ngà y hôm qua thức khuya quá, hẳn là anh rất mệt.
- Ôi thưa ông, ông tốt quá! - Raoul nói.
Arthos mỉm cưá»i và há»i:
- Anh thấy trong ngưá»i thế nà o?
- Thưa ông tuyệt diệu ạ, hoà n toà n lại sức và dễ chịu.
- Thế là anh còn lá»›n nữa đấy, - Arthos tiếp tục nói vá»›i vẻ quan tâm cha con và vẻ nhã nhặn cá»§a má»™t ngưá»i đứng tuổi đối vá»›i cáºu thiếu niên - và ở tuổi anh sá»± mệt má»i cÅ©ng gấp đôi.
Thẹn thùng vì bao sự ân cần ấy, Raoul nói:
- Ôi! Thưa ông, xin ông thứ lỗi cho; một lát nữa tôi sẽ ăn mặc xong ngay mà .
Arthos gá»i Olivain và quả nhiên chỉ mưá»i phút sau, vá»›i tÃnh đúng giá» giấc mà Arthos từng trải trong quân ngÅ© đã truyá»n lại cho cáºu con nuôi, chà ng trai trẻ đã sẵn sà ng. Cáºu bảo tên hầu:
- Bây giá» anh sá»a soạn hà nh trang cho tôi Ä‘i.
- Hà nh trang cá»§a anh Ä‘ang đợi anh, Raoul ạ, - Arthos nói. - Tôi trá»±c tiếp đôn đốc việc soạn va-li, và chẳng còn thiếu gì nữa. Cả va-li anh vá»›i rương hòm cá»§a thằng hầu chắc hẳn đã xếp lên ngá»±a rồi, nếu như ngưá»i ta là m theo lệnh tôi.
- Thưa bá tước, - Olivain nói, - má»i thứ Ä‘á»u đã là m theo ý ngà i, và ngá»±a cÅ©ng Ä‘ang đợi.
- Thưa ông, - Raoul kêu lên, - thế mà tôi thì ngá»§ trong khi ông hết lòng trông nom đến tất cả những việc nhá» nhặt ấy! Ôi, thưa ông, tháºt tình là ông ban cho tôi nhiá»u ân huệ quá.
- Như váºy là anh cÅ©ng yêu mến tôi má»™t chút đấy chứ? Tôi hy vá»ng Ãt ra là như thế, - Arthos nói vá»›i giá»ng trìu mến.
Raoul tá»± kiá»m chế gần như đến ngạt thở để khá»i bá»™c lá»™ ná»—i xúc động cá»§a mình bằng má»™t cá» chỉ bồng bá»™t thân thương và kêu lên.
- Ôi thưa ông! Ôi! Xin Chúa chứng giám tôi hết lòng yêu quý ông và tôn kÃnh ông.
- Nà y, anh xem có quên cái gì không. - Arthos vừa nói vừa giả bộ tìm kiếm xung quanh để che giấu nỗi xúc động của mình.
- Thưa không ạ, - Raoul nói.
Tên hầu Ä‘i tá»›i gần Arthos vá»›i vẻ ngáºp ngừng và nói nhá»:
- Cáºu tá» tước không có kiếm, vì tối hôm qua ngà i bá tước đã bảo tôi lấy Ä‘i thanh kiếm mà cáºu đã bá» ra.
- ÄÆ°á»£c, - Arthos nói, - Ä‘iá»u ấy tôi lo.
Raoul không tá» ra nháºn thấy cuá»™c đối thoại ấy. Cáºu Ä‘i xuống, chốc chốc lại nhìn bá tước để xem phút chia tay đã tá»›i chưa, nhưng Arthos vẫn tá» vẻ Ä‘iá»m nhiên.
Äến báºc tam cấp. Raoul trông thấy ba con ngá»±a.
- Ô thưa ông, ông tiá»…n tôi ư? - Cáºu nói, mặt mà y rạng rỡ hẳn lên. Niá»m vui mừng ánh lên trong mắt Raoul và cáºu nhẹ nhà ng nhảy lên mình ngá»±a.
Arthos cÅ©ng thong thả lên ngá»±a sau khi đã nói khẽ má»™t lá»i vá»›i tên hầu, nên đáng lẽ Ä‘i theo sau ngay thì hắn trở lên nhà . Raoul mừng rỡ được bá tước Ä‘i cùng, nên không nháºn thấy hoặc là m ra bá»™ không nháºn thấy gì hết.
Hai ngưá»i quý tá»™c ra Pont Neuf, Ä‘i dá»c các kè hay đúng hÆ¡n như hồi ấy ngưá»i ta gá»i là mảng Pépin, và đi men theo các bức tưá»ng cá»§a toà Biệt trang lá»›n Grand Chatelêt . Há» và o phố Saint-Denis thì tên hầu Ä‘uổi kịp.
Há» Ä‘i đưá»ng rất im lặng. Raoul cảm thấy rõ rà ng phút chia tay Ä‘ang đến; cả ngà y hôm qua bá tước bảo ban là m má»i thứ liên quan đến cáºu. HÆ¡n nữa, những cái nhìn cá»§a ông tăng bá»™i phần trìu mến, và và i lá»i ông báºt ra chan chứa yêu thương. Chốc chốc má»™t suy nghÄ© hoặc má»™t Ä‘iá»u khuyên nhá»§ thốt ra thì lá»i lẽ đầy vẻ ân cần lo lắng.
Sau khi qua cá»a ô Saint-Denis, và tá»›i ngang tầm toà Récollets, Arthos liếc nhìn con ngá»±a cá»§a từ tước và nói:
- Raoul, tôi vẫn thưá»ng bảo anh phải đỠphòng Ä‘iá»u nà y và chá»› có quên, vì đó là má»™t khuyết Ä‘iểm lá»›n cá»§a má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a. Nhìn xem! Con ngá»±a cá»§a anh đã mệt rồi, sùi cả bá»t mép ra, trong khi con ngá»±a cá»§a tôi vẫn như má»›i ở chuồng ra. Anh ghì hà m thiếc mạnh quá là m cho nó cứng cả mõm; và hãy chú ý, anh sẽ không thể là m nó váºn động vá»›i sá»± lanh lẹn cần thiết. Sá»± an toà n cá»§a ngưá»i kỵ sÄ© đôi khi nằm trong sá»± tuân theo lẹ là ng cá»§a con ngá»±a. Tám ngà y nữa, anh hãy nhá»› tá»›i Ä‘iá»u đó, vì anh sẽ không phải váºn động trong má»™t trưá»ng Ä‘ua ngá»±a mà là trên má»™t bãi chiến trưá»ng.
Rồi để Ä‘iá»u nháºn xét ấy khá»i mang má»™t vẻ quan trá»ng nặng nỠđột nhiên Arthos nói tiếp:
- Raoul xem kìa, cánh đồng đẹp thế kia; săn bắn chim đa đa thì tuyệt.
Raoul được má»™t bà i há»c tốt và tá» ra rất khâm phục, vì nó được đưa ra má»™t cách tế nhị dịu dà ng biết chừng nà o.
- Hôm ná» tôi còn chú ý má»™t Ä‘iá»u nữa, - Arthos nói, - đó là khi dùng súng ngắn, tay anh duá»—i thẳng quá, nên bắn mất chÃnh xác. Vì anh bắn mưá»i hai phát thì trượt ba.
- Còn ông thì cả mưá»i hai phát Ä‘á»u trúng Ä‘Ãch, - Raoul cưá»i đáp. - Bởi vì tôi gáºp cánh tay và tì lên khuá»·u tay.
- Raoul, anh có hiểu rõ Ä‘iá»u tôi muốn nói không?
- Dạ, có ạ. Theo lá»i khuyên, tôi đã táºp má»™t mình và đã thà nh công mỹ mãn.
- Nà y, - Arthos nói tiếp, - cÅ©ng như khi táºp đấu kiếm, anh công kÃch đối phương dữ quả. Ở tuổi anh thưá»ng mắc khuyết Ä‘iểm ấy, tôi biết lắm; những cỠđộng cá»§a thân mình khi công kÃch thưá»ng là m trệch đưá»ng mÅ©i kiếm; và nếu anh phải đương đầu vá»›i má»™t địch thá»§ bình tÄ©nh, hắn sẽ chặn đứng anh từ nước kiếm đầu tiên anh chÆ¡i như váºy, bằng má»™t miếng gỡ đơn giản hoặc bằng ngay má»™t nhát đâm thẳng.
- Vâng, như ông vẫn thưá»ng là m như váºy, nhưng chẳng ai có được lòng quả cảm và sá»± lanh lẹn khéo léo như ông.
Chà , má»™t cÆ¡n gió mát! - Arthos nói, - đó là má»™t ká»· niệm cá»§a mùa đông. Nhân tiện, dặn anh thêm; nếu anh Ä‘i ra tuyến lá»a, mà anh sẽ ra thôi, vì anh đã được tiến cá» vá»›i má»™t vị trưởng rất mê thuốc súng, thì hãy nhá»› rằng trong má»™t cuá»™c chiến dấu đặc biệt, như thưá»ng hay xảy ra đối vá»›i những ngưá»i kỵ binh chúng ta, hãy nhá»› kỹ là đừng bao giá» bắn trước cả. Kẻ nà o bắn trước Ãt khi trúng địch thá»§, bởi vì hắn nổ súng chẳng qua vì sợ mình sẽ bị mất súng trước má»™t kẻ thù có súng; khi nà o hắn bắn, anh hãy cho ngá»±a cá»§a mình chồm lên; cái động tác ấy đã hai ba lần cứu tôi thoát chết rồi đấy.
- Tôi sẽ ứng dụng, dù chỉ là để tạ ơn.
- Æ nà y! - Arthos kêu, - phải chăng kia là những kẻ săn bắn trá»™m bị ngưá»i ta bắt giữ? Ờ, đứng rồi. Raoul, lại còn má»™t Ä‘iểm quan trá»ng nữa: nếu anh bị thương trong má»™t cuá»™c công kÃch, nếu anh ngã ngá»±a và còn chút sức lá»±c, thì rá»i ngay khá»i con đưá»ng mà trung Ä‘oà n anh Ä‘i, nếu không nó có thể trở lại và anh sẽ bị già y xéo dưới vó ngá»±a. Bất cứ trưá»ng hợp nà o, nếu bị thương, anh viết thư ngay cho tôi, hoặc nhá» ngưá»i viết; chúng tôi rất thông thạo vá» những vết thương, - Arthos vừa nói thêm vừa mỉm cưá»i.
- Xin cảm Æ¡n ông. - Cáºu thiếu niên rất xúc động đáp.
- A! Chúng ta đến Saint-Denis rồi! - Arthos lẩm bẩm.
Quả tháºt lúc ấy hỠđến cổng thị trấn có hai lÃnh canh. Má»™t tên nói vá»›i tên kia:
- Hình như lại một nhà quý tộc trẻ tuổi nữa sắp sung và o quân đội.
Arthos quay đầu lại, bất cứ cái gì liên quan đến Raoul, dù gián tiếp anh Ä‘á»u thÃch thú.
- Do đâu mà anh Ä‘oán biết được? - Arthos há»i.
- Thưa ông, - tên lÃnh canh đáp, - do cái dáng vẻ cá»§a cáºu nhà . Vá»›i lại cáºu cÅ©ng đến tuổi rồi. Äó là ngưá»i thứ hai trong ngà y hôm nay.
- Thế sáng nay cÅ©ng có má»™t ngưá»i trẻ tuổi như tôi đến đây à ? - Raoul há»i.
Vâng, thá»±c váºy, má»™t ngưá»i vẻ mặt cao sang và trang bị ngá»±a rất oách, ra dáng con nhà gia thế.
- Äó sẽ là má»™t bạn đồng hà nh cá»§a tôi đó, thưa ông, - Raoul vừa Ä‘i vừa nói, - Nhưng than ôi! Anh ta sẽ không là m tôi quên được ngưá»i mà tôi bị mất.
- Raoul, tôi không chắc anh sẽ Ä‘uổi kịp anh ta đâu, - Arthos nói, - bởi vì tôi cần nó, chuyện vá»›i anh tại đây, và cái Ä‘iá»u tôi nói cÅ©ng chiếm khá thá»i gian, nên nhà quý tá»™c ấy sẽ Ä‘i trước anh đấy.
- Dạ xin tuỳ ý ông.
Vừa trò chuyện, há» vừa Ä‘i qua các phố đông nưá»m nượp nhân ngà y lá»… rồi đến trước má»™t giáo đưá»ng cổ trong đó Ä‘ang cầu lá»… misa đầu tiên.
- Raoul, ta xuống ngựa đi, - Arthos bảo. - Olivain giữ ngựa cho chúng tôi và đưa tôi thanh kiếm.
Arthos cầm lấy thanh kiếm, rồi hai nhà quý tá»™c Ä‘i và o nhà thá».
Arthos dâng nước thánh cho Raoul. Trong trái tim ngưá»i cha có má»™t chút gì như mối yêu thương ân cần cá»§a má»™t tình lang đối vá»›i tình nương cá»§a mình váºy.
Cáºu thiếu niên chạm và o tay Arthos, chà o và là m dấu thánh.
Arthos nói má»™t câu gì đó vá»›i lná»™t ngưá»i canh gác, hắn cúi mình và đi vá» phÃa những hầm má»™ táng.
- Lại đây Raoul, - Arthos bảo, - chúng ta Ä‘i theo ngưá»i nà y.
Ngưá»i canh mở cổng rà o những ngôi má»™ vua chúa và đứng ở báºc trên còn Arthos và Raoul Ä‘i xuống. PhÃa dưới sâu cá»§a cầu thang nhà mồ được chiếu sáng bởi má»™t cây đèn bạc đặt ở báºc cuối cùng.
Ngay bên dưới cây đèn ấy có má»™t nhà táng chân chống bằng gá»— sồi, phá»§ má»™t tấm mùng lá»›n bằng gấm tÃm thêu hoa huệ và ng.
Lòng đầy ưu sầu và vẻ uy nghiêm cá»§a nhà thá» vừa Ä‘i qua chuẩn bị sẵn cho chà ng thiếu niên Ä‘i đến tình huống nà y, cáºu bước xuống thong thả và trang trá»ng, rồi bá» mÅ© đứng nghiêm trước di hà i cá»§a vị vua cuối cùng. Vị vua ấy chỉ phải Ä‘i theo tổ tiên khi kẻ kế vị ông đến nối gót ông, và dưá»ng như ông nằm đó để nói vá»›i niá»m kiêu hãnh cá»§a con ngưá»i đôi khi rất dá»… phẩn khich khi ở trên, rằng: "Hỡi cát bụi trần gian, ta đợi ngưá»i!"
Một lát im lặng.
Rồi Arthos giơ ngón tay chỉ và o cỗ quan tà i và nói:
- Cái phần má»™ vô định nà y là cá»§a má»™t con ngưá»i yếu hèn và không quyá»n thế váºy mà lại có má»™t triá»u đại đầy những biến cố lá»›n lao. Vì ở trên ông vua, có trà tuệ cá»§a má»™t ngưá»i khác canh giấc, giống như cây đèn kia canh giấc bên trên cá»— quan tà i nà y và chiếu sáng nó.
- Ngưá»i kia là vua thá»±c sá»±, Raoul ạ; ngưá»i nà y chỉ là má»™t bóng ma và ngưá»i kia đặt linh hồn mình và o đó(1). Song le cái quyá»n uy quân chá»§ ở nước ta nó mạnh mẽ biết chừng nà o, con ngưá»i kia chẳng được vinh dá»± có má»™t nấm mồ dưới chân cá»§a kẻ mà vì hỠông ta đã Ä‘em cả cuá»™c Ä‘á»i để tạo nên niá»m quang vinh. Bởi vì, Raoul, hãy nhá»› lấy Ä‘iá»u nà y, nếu như ngưá»i ấy đã là m cho nhà vua nhá» bé thì ông ta đã là m cho vương vị lá»›n lao hÆ¡n, và trong cung Ä‘iện Louvre cất giữ hai Ä‘iá»u: vua thì chết và vương vị không chết, Raoul nà y, triá»u đại ấy đã qua Ä‘i, vị tể tướng mà ông chúa cá»§a mình hết sức kiá»ng nể, sợ hãi và căm ghét, khi xuống mồ đã kéo theo mình cả nhà vua mà ông không muốn để còn sống má»™t mình, chắc hẳn vì ngại rằng nhà vua sẽ phá hoại sá»± nghiệp cá»§a ông ta, bởi vì nhà vua chỉ có thể kiến thiết khi có ở bên cạnh mình hoặc Chúa trá»i hoặc anh linh cá»§a Chúa. Váºy mà trong khi ấy, cả thiên hạ coi cái chết cá»§a tể tướng như má»™t giải thoát.
Những ngưá»i đương thá»i tháºt là mù quáng, và chÃnh tôi, đã có mấy lần ngang nhiên ngăn cản những ý đồ cá»§a con ngưá»i vÄ© đại ấy. Ông nắm cả nước Pháp trong tay mình và tuỳ theo ông siết chặt lại hay buông tay ra mà bóp nghẹt nó hoặc cho nó thở thoải mái.
Nếu như trong cÆ¡n giáºn dữ khá»§ng khiếp cá»§a mình, ông đã không nghiá»n nát tôi ra, tôi và các bạn thân cá»§a tôi, chắc hẳn là để hôm nay tôi có thể nói vá»›i anh rằng: nà y Raoul hãy luôn luôn biết phân biệt nhà vua và vương vị; vua chỉ là má»™t con ngưá»i, vương vị là ý thức cá»§a Chúa; khi nà o anh hoà i nghi không biết cần phải phụng sá»± ai, thì hãy bá» Ä‘i cái vá» ngoà i váºt chất mà giữ lấy cái nguyên lý vô hình, là tất cả.
Tuy nhiên Chúa muốn là m cho cái nguyên lý ấy có thể sá» thấy được và cho nó hiện thân và o má»™t con ngưá»i. Raoul Æ¡i, tôi nhìn tương lai cá»§a anh dưá»ng như qua má»™t đám mây. Tôi tin rằng tương lai anh sẽ sáng sá»§a hÆ¡n cá»§a chá»ng tôi.
Chúng tôi đã có má»™t tể tướng mà không có vua; trái hẳn lại, anh có má»™t ông vua mà không có tể tướng(2). Váºy thì anh có thể phụng sá»±, yêu mến và kÃnh trá»ng đức vua. Nếu như ông vua ấy là má»™t bạo chúa vì má»i sá»± toà n năng Ä‘á»u có cái choáng váng thúc đẩy nó Ä‘i đến bạo quyá»n - thì anh hãy phụng sá»±, yêu mến và kÃnh trá»ng vương vị, nghÄ©a là cái Ä‘iá»u không bao giá» sai lầm, nghÄ©a là ý thức cá»§a Chúa trên cõi trần nà y, nghÄ©a là cái tia lá»a trá»i nó là m cho hạt bụi trở thà nh lá»›n lao và thần thánh đến ná»—i chúng ta, những nhà quý tá»™c cÅ©ng và o hạng danh gia thế phiệt, cÅ©ng thà nh chẳng có nghÄ©a lý gì trước cái hình hà i nằm ở báºc cuối cùng cá»§a cầu thang nà y, giổng như hình hà i ở trước ngai và ng cá»§a Äấng cứu thế.
- Thưa ông, tôi sẽ tôn thá» Chúa - Raoul nói - Tôi sẽ kÃnh trá»ng vương vị, tôi sẽ phụng sá»± Äức vua, và nếu như phải chết, tôi sẽ cố gắng chết hoặc vì Äức vua, hoặc vì vương vị, hoặc vì Chúa. Ông hiểu tôi rõ rà ng chứ?
Arthos mỉm cưá»i và nói:
- Anh là má»™t thiên bẩm cao quý. Äây là thanh kiếm cá»§a anh.
Raoul quỳ một chân xuống đất.
Arthos nói tiếp:
- Thanh kiếm nà y đã được cha tôi, má»™t nhà quý tá»™c trung háºu mang. Äến lượt tôi lại mang nó và đôi lần tôi đã là m rạng rỡ nó khi chuôi kiếm ở trong lòng bà n tay tôi và bao kiếm Ä‘eo ở bên sưá»n tôi. Raoul, nếu như bà n tay anh hãy còn yếu đỠsá» dụng thanh kiếm nà y thì cà ng hay, anh sẽ có thêm thì giỠđể táºp tà nh và để chỉ tuốt nó ra khi nà o nó cần phải trông thấy ánh mặt trá»i.
Raoul đón nháºn thanh kiêm từ tay bá tước và nói:
- Thưa ông, tôi chịu Æ¡n ông vá» má»i thứ; tuy nhiên thanh kiếm nà y là tặng váºt quý báu nhất mà ông đã cho tôi. Tôi xin thá» vá»›i ông rằng tôi sẽ mang nó vá»›i tư cách má»™t ngưá»i biết Æ¡n.
Rồi cáºu kÃnh cẩn ghé môi hôn lên chuôi kiếm.
- Tốt lắm, - Arthos nói, - tỠtước hãy đứng lên và chúng ta ôm hôn nhau.
Raoul đứng dáºy và xúc động trà n trá», nhà o mình và o cánh tay Arthos.
Bá tước cảm thấy trái tim mình như tan ra, lẩm bẩm.
- Thôi vĩnh biệt, và hãy nhớ tới tôi.
- Ôi vÄ©nh viá»…n! VÄ©nh viá»…n? - Chà ng trẻ kêu lên. - Ôi, tôi xin thá» như váºy, và nếu có Ä‘iá»u bất hạnh xảy ra vá»›i tôi thì tên ông sẽ là cái tên cuối cùng tôi thổt ra, sẽ là ká»· niệm cá»§a tôi, ý nghÄ©a cuối cùng cá»§a tôi.
Arthos vá»™i vã Ä‘i lên để che giấu ná»—i xúc động cá»§a mình. Anh lấy má»™t đồng tiá»n và ng cho ngưá»i canh má»™, cúi mình trước bà n thá», rồi rảo bước ra cổng nhà thá». Olivain chá» ngoà i đó cùng vá»›i hai con ngá»±a kia.
Arthos trỠtấm dải đeo gươm của Raoul và bảo:
- Olivain, buá»™c lại vòng thanh kiếm, nó hÆ¡i trá»… xuống quá. ÄÆ°á»£c rồi. Bây giá» anh Ä‘i theo tá» tước cho đến khi nà o Grimaud Ä‘uổi kịp các anh; bác ấy đến thì anh từ giã tá» tước. Raoul, nghe đấy chứ? Grimaud là má»™t ngưá»i lão bá»™c đầy lòng quả cảm và tháºn trá»ng: bác ấy sẽ Ä‘i theo anh.
- Thưa vâng, - Raoul đáp.
- Nà o lên ngựa, tôi muốn được trông thấy anh ra đi.
Raoul tuân lệnh và nói:
- Xin vÄ©nh biệt ông! Xin vÄ©nh biệt ngưá»i che chở kÃnh yêu cá»§a tôi.
Arthos vẫy tay chà o, vì không dám nói nên lá»i, còn Raoul cất mÅ© và đi xa dần.
Arthos đứng lặng im và nhìn theo cho đến lúc Raoul khuất sau chá»— đưá»ng rẽ.
Rồi ném cương ngá»±a và o tay má»™t ngưá»i nhà quê, anh lững thững bước lên báºc, trở và o nhà thá», đến má»™t góc tối tăm nhất và cầu nguyện.
--------------------------
Chú thÃch:
(1) chỉ tể tướng Richelieu và vua Louis XIII
(2) chỉ vua nhỠLouis XIV và Mazarin.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:57 AM.
|

15-09-2008, 07:54 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 25
Một trong bốn chước vuợt ngục của ông de Beaufort
Thá»i gian trôi Ä‘i đối vá»›i ngưá»i tu giống như đối vá»›i những kẻ Ä‘ang lo chạy trốn; tuy nhiên nó trôi cháºm chạp hÆ¡n.
Trái hẳn vá»›i những ngưá»i khác khi có má»™t quyết định mạo hiểm thì rất hăng hái nhưng lại nguá»™i lạnh dần khi thá»i Ä‘iểm thá»±c hiện tá»›i gần, quáºn công de Beaufort mà tinh thần quả cảm sôi sục đã trở thà nh ngạn ngữ, lại bị cá»™t lại trong sá»± trì trệ cá»§a năm năm tù túng, ông quáºn công như xô đẩy thá»i gian ở phÃa trước mình và hết lòng mong má»i giá» hà nh động đến. Trong cuá»™c vượt ngục lẻ loi cá»§a mình, ngoà i những dá»± định mà ông nuôi dưỡng cho tương lai, phải thu nháºn rằng đó là những dá»± định hãy còn rất mÆ¡ hồ và không chắc chắn, còn bắt đầu có má»™t sá»± trả thù nó là m dãn nở con tim ông. Trước tiên việc chạy trốn cá»§a ông là má»™t việc tai hại đối vá»›i De Chavigny mà ông thù hằn vì những hình phạt nho nhá» hắn đã bắt ông phải chịu, rồi nó là má»™t việc còn tai hại hÆ¡n nữa đối vá»›i Mazarin mà ông ghê tởm do chÃnh những lá»i chá»i rá»§a tháºm tệ ông dà nh cho lão.
Rõ rà ng là có những tỉ lệ phân minh giữa những tình cảm mà ông de Beaufort dà nh cho giám ngục và tể tướng, cho kẻ thá»§ hạ và ngưá»i chá»§.
Ông de Beaufort còn biết rõ chân tÆ¡ kẽ tóc tình hình bên trong Palais Royal và chẳng lạ gì những quan hệ giữa hoà ng háºu và giáo chá»§. Từ trong tù, ông dà n dá»±ng tất cả những váºn động kịch tÃnh ấy, nó sắp sá»a diá»…n ra, khi từ văn phòng tể tướng đến phòng riêng Anne d Autriche vang lên tiếng đồn rằng ông de Beaufort tẩu thoát rồi? Tá»± nói vá»›i mình Ä‘iá»u ấy, ông de Beaufort khẽ mỉm cưá»i, tưởng như mình đã ở bên ngoà i rồi, Ä‘ang thở hÃt không khà đồng ná»™i và rừng cây, hai chân kẹp chặt mình má»™t con ngá»±a lá»±c lưỡng và hét to lên: "Ta tá»± do rồi!"
Äúng là khi trở vá» vá»›i mình, ông vẫn ở giữa bốn bức tưá»ng dà y, trông thấy La Ramée đứng cách mưá»i bước Ä‘ang quay quay hai ngón tay quanh nhau, và ở ngoà i tiá»n sảnh, những tên lÃnh gác Ä‘ang cưá»i đùa hoặc uống rượu.
Sá»± bất định cá»§a ý tưởng con ngưá»i tháºt ghê gá»›m: váºt duy nhất khiến quáºn công lãng ý khá»i cảnh tượng khả ố đó chÃnh là bá»™ mặt cau có cá»§a Grimaud, bá»™ mặt mà thoạt đầu tiên ông thù ghét và rồi sau đó trở thà nh tất cả mối kỳ vá»ng cá»§a ông. Äối vá»›i ông, Grimaud giống như má»™t Antinios(1).
Chẳng cần phải nói rằng tất cả Ä‘iá»u đó là má»™t trò cá»§a trà tưởng tượng dữ dá»™i cá»§a ngưá»i tù. Grimaud bao giá» cÅ©ng vẫn thế. Cho nên bác đã già nh được lòng tin cáºy hoà n toà n cá»§a cấp trên là La Ramée, lúc nà y có lẽ hắn còn tin cáºy ở bác hÆ¡n là ở chÃnh mình, vì như chúng tôi đã nói, La Ramée thấy trong thâm tâm mình có má»™t Ä‘iểm yếu nà o đó đối vá»›i ông de Beaufort.
Cho nên gã La Ramée tốt bụng ấy coi như má»™t lá»… há»™i bữa tiệc đêm xoà ng xÄ©nh đối ẩm vá»›i ngưá»i tù cá»§a mình, La Ramée chỉ có má»™t khuyết Ä‘iểm là tham ăn; hắn đã thấy rõ là bánh rất ngon, rượu vang tuyệt diệu.
Ngưá»i thay thế cha Marteau lại đã hứa vá»›i hắn má»™t chiếc bánh nướng nhân thịt chim trÄ©, chứ không phải nhân thịt gà vịt, và rượu Chambertin, chứ không phải rượu Mâcon. Tất cả những thứ đó được tôn cao bởi sá»± hiện diện cá»§a vị hoà ng thân trứ danh nà y, ông ta thá»±c ra rất tốt bụng, đã nghÄ© ra bao nhiêu ngón kỳ khôi xá» Chavigny và bao nhiêu trò đùa chua cay chống lại lão Mazarin. Tất cả những cái đó là m cho ngà y lá»… Pentecôte đẹp đẽ sắp tá»›i đối vá»›i La Ramée trở thà nh má»™t trong bốn kỳ lá»… lá»›n trong năm.
Váºy nên La Ramée ngóng đợi sáu giá» tối, sốt ruá»™t chẳng kém gì ông quáºn công.
Ngay từ sáng hắn đã lo toan má»i việc tỉ mỉ và chỉ tin cáºy ở bản thân mình, Ä‘Ãch thân đến thăm ngưá»i kế nghiệp cá»§a cha Marteau. Bác chá»§ hiệu má»›i vượt xa chá»§ cÅ©; bác ta trá» cho cho Ramée xem má»™t cái bánh nướng khổng lồ tháºt sá»±, trên mặt trang trà gia huy cá»§a ông de Beaufort, bánh hãy còn rá»—ng, nhưng bên cạnh để sẵn má»™t con trÄ© và hai con Ä‘a Ä‘a châm rất sang trá»ng nên trông giống như những cái nùn gà i kim.
La Ramée trông mà ứa nước miếng, và trở vá» phòng quáºn công, vừa Ä‘i vừa xoa xoa hai bà n tay.
Cà ng may hÆ¡n nữa, như chúng tôi đã nói, De Chavigny tin cáºy ở La Ramée, nhân có chút việc đã ra Ä‘i từ buổi sáng, thà nh thá» La Ramée trở thà nh phó cai quản tòa lâu đà i.
Còn Grimaud tỠra cau cau có có hơn bao giỠhết.
Buổi sáng ông de Beaufort đã chÆ¡i vá»›i La Ramée má»™t ván cầu; qua má»™t dấu hiệu cá»§a Grimaud, ông hiểu rằng phải chú ý đến má»i việc.
Grimaud bước Ä‘i đằng trước, vạch ra con đưá»ng mà buổi tối há» sẽ phải Ä‘i theo. Cuá»™c chÆ¡i cầu diá»…n ra trong má»™t khoảng đất rà o ở cái sân nhá» cá»§a lâu dà i.
Äó là má»™t nÆ¡i khá vắng vẻ chỉ đặt lÃnh canh khi ông de Beaufort chÆ¡i cầu; vả chẳng do tưá»ng thà nh cao lắm, việc đỠphòng như thế dưá»ng như cÅ©ng là thừa.
Có ba cá»a phải mở trước khi đến sân bóng: má»—i cá»a có chìa khoá khác nhau.
Khi đến sân, Grimaud Ä‘i như má»™t cái máy đến ngồi cạnh má»™t ụ súng buông thõng chân ra phÃa ngoà i tưá»ng. Hiển nhiên là sẽ buá»™c thang dây ở chá»— ấy.
Tất cả động tác ấy, quáºn công de Beaufort hiểu hết, còn La Ramée chẳng há» biết tà gì.
Ván cầu bắt đầu. Lần nà y ông de Beaufort số Ä‘á», có thể nói ông muốn ném và o đâu là trúng đấy. La Ramée bị thua trắng.
Bốn tên lÃnh gác ông de Beaufort theo dõi ông và đi nhặt bóng.
Cuá»™c chÆ¡i kết thúc, ông de Beaufort tha hồ cưá»i vá» sá»± vụng vá» cá»§a La Ramée và cho bá»n lÃnh hai đồng louis để chúng cùng bốn tên khác Ä‘i uống rượu chúc mừng ông.
Bá»n lÃnh gác xin phép La Ramée, hắn đồng ý, nhưng chỉ cho Ä‘i buổi tối thôi. Cho đến lúc ấy La Ramée quan tâm đến những chi tiết quan trá»ng; do phải chạy việc hắn muốn rằng nhân viên không lúc nà o được rá»i mắt khá»i ngưá»i tù.
Còn ông de Beaufort thì tá» ra để cho tên lÃnh canh dá»n dẹp các thứ giúp ông thì ông vừa ý hÆ¡n là tá»± mình là m. Cuối cùng chuông đồng hồ Ä‘iểm sáu giá». Mặc dầu bảy giá» má»›i bắt đầu, bữa ăn dá»n xong xuôi. Trên tá»§ buýp-phê bà y cái bánh to tướng có gia huy quáºn công, trông cái vá» bánh và ng óng cÅ©ng đủ rõ là bánh nướng vừa chÃn tá»›i.
Các món khác cá»§a bữa tiệc cÅ©ng như váºy.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u sốt ruá»™t, bá»n lÃnh gác thì chá» Ä‘i uống rượu, La Ramée đợi ngồi và o bà n ăn, còn ông de Beaufort nóng lòng tẩu thoát.
Chỉ riêng Grimaud vẫn thản nhiên như không. Có thể nói Arthos xưa kia đã huấn luyện bác vì đã tiên Ä‘oán trưá»ng hợp đại sá»± nà y.
Có những lúc ngồi nhìn bác, quáºn công de Beaufort tá»± há»i phải chăng mình Ä‘ang nằm mÆ¡, và cái bá»™ mặt lầm lì như đá kia có tháºt giúp việc mình không và có lẽ sẽ linh hoạt lên khi nà o thá»i Ä‘iểm tá»›i.
La Ramée cho bá»n lÃnh gác ra và dặn chúng uống mừng sức khá»e hoà ng thân, rồi sau khi chúng Ä‘i khá»i, hắn khoá các cá»a lại, bá» chìa khoả và o túi, trá» và o bà n ăn như muốn nói vá»›i hoà ng thân:
- Tôi đã sẵn sà ng, bắt đầu lúc nà o xin tuỳ Äức ông.
Hoà ng thân nhìn Grimaud, Grimaud nhìn đồng hồ.
Má»›i gần sáu giá» mưá»i lăm, cuá»™c vượt ngục ấn định và o bảy giá», như váºy là còn phải chá» bốn mươi lăm phút nữa.
Äể tranh thá»§ mưá»i lăm phút, hoà ng thân mượn cá»› cuốn sách hay muốn Ä‘á»c nốt chương xem dở. La Ramée tá»›i gần nhìn qua vai hoà ng thân xem sách gì mà lôi cuốn ông đến ná»—i chưa chịu ngồi và o bà n ăn, khi bữa tiệc đã dá»n xong.
Äó là cuốn "Bình luáºn" cá»§a César mà chÃnh La Ramée đã kiếm cho ông xem cách đây ba hôm, trái vá»›i lệnh cá»§a Chavigny.
La Ramée tự nhủ từ nay sẽ không đi ngược lại những quy chế của lâu đà i nữa.
Trong khi chỠđợi, hắn Ä‘i mở các nút chai và ra ngá»i chiếc bánh.
Sáu giá» rưỡi, quáºn công đứng lên và nói vá»›i vẻ trịnh trá»ng:
- Dứt khoát César là con ngưá»i vÄ© đại nhất thá»i xưa.
- Äức ông thấy váºy ư? - La Ramée nói.
- Phải.
- Còn tôi, - La Ramée nói, - tôi thÃch Annibal(2).
- Tại sao váºy, thà y La Ramée? - Quáºn công há»i.
- Bởi vì ông ta không để lại những bình luáºn. - La Ramée vừa nói vừa cưá»i hô hố.
Quáºn công hiểu câu nói bóng gió và ngồi và o bà n vừa ra hiệu cho La Ramée ngồi xuống đối diện vá»›i mình.
Viên phó quan cảnh sát không để má»i đến lần thứ hai.
Không có bá»™ mặt nà o biểu đạt rõ rêt hÆ¡n bá»™ mặt má»™t kẻ tham ăn khi ngồi trước má»™t mâm cá»— ngon; do đó khi La Ramée nháºn đĩa xúp từ tay Grimaud, khuôn mặt hắn ta lá»™ ra má»™t vẻ trà n trá» hạnh phúc.
Quáºn công mỉm cưá»i nhìn hắn.
- Mẹ kiếp! - Ông kêu lên. - La Ramée nà y, anh có biết rằng nếu có ai nói rằng lúc nà y ở nước Pháp có một kẻ nà o sung sướng hơn anh, tôi sẽ không tin.
- Thá»±c tình, Äức ông nói đúng đấy, - La Ramée nói, - Còn tôi, xin thú nháºn rằng khi đói bụng thì không cái gì nhìn ngoạn mục hÆ¡n là má»™t mâm cá»— ngon là nh, và nếu như ngà i nói thêm rằng, cái ngưá»i là m vinh dá»± cho bữa tiệc nà y là cháu ná»™i cá»§a Henri đại đế, thì, thưa Äức ông, ngà i sẽ hiểu rằng cái vinh dá»± mà ngưá»i ta được hưởng sẽ nhân đôi cái thú vị mà ngưá»i ta được nếm.
Äến lượt mình, hoà ng thân cúi mình, và má»™t nụ cưá»i khó nháºn biết thoáng trên mặt Grimaud Ä‘ang đứng sau lưng La Ramée.
- La Ramée thân mến cá»§a tôi Æ¡i, thá»±c ra chỉ có anh má»›i khéo đặt má»™t lá»i tán tụng.
Trong niá»m xúc động chứa chan cá»§a tâm hồn mình, La Ramée đáp:
- Không đâu, thưa Äức ông, tháºt tình tôi nghÄ© thế nà o nói thế, chẳng có gì gá»i là tán tụng trong Ä‘iá»u tôi vừa nói đâu.
- Thế ra ông gắn bá» vá»›i tôi lắm à ? - Quáºn công há»i.
- NghÄ©a là , - La Ramée đáp, - tôi sẽ không nguôi lòng nếu như Äiện hạ ra khá»i lâu đà i Vincennes.
- Tháºt là kỳ cục cái cách chứng minh ná»—i ưu phiá»n cá»§a anh (ý hoà ng thân muốn nói ưu ái).
- Nhưng thưa Äức ông, ngà i sẽ là m gì ở bên ngoà i cÆ¡ chứ? CÆ¡n Ä‘iên giáºn nà o khiến ngà i xÃch mÃch vá»›i triá»u đình có thể sẽ đưa ngà i đến ngục Bastille chứ không phải Vincennes nữa. Ông De Chavigny chẳng phải ngưá»i dá»… ưa, tôi đồng ý, - La Ramée vừa nói tiếp, vừa nhẩm nháp má»™t cốc rượu vang madère, - nhưng ông Du Tremblay thì còn tệ hại hÆ¡n.
- Äúng đấy? - Quáºn công nói, ông thÃch thú vá»›i câu chuyện xoay vần và chốc chốc lại nhìn đồng hồ mà chiếc kim chạy cháºm chạp đến nản lòng.
- Ngà i trông đợi gì ở ngưá»i em cá»§a má»™t lão thà y tu nuôi nấng Ờ trong trưá»ng dòng cá»§a giáo chá»§ de Richelieu! Chà Äức ông hãy tin ở lá»i tôi rằng cÅ©ng còn đại phúc và nhá» có hoà ng háºu vẫn còn mong Ä‘iá»u là nh cho ngà i, ấy là tôi nghe đồn như váºy, nên bà má»›i có ý đưa ngà i tá»›i đây, ở đây còn có dạo chÆ¡i, đánh cầu, ăn uống tá» tế và không khà thoáng đãng.
- Kể ra, - hoà ng thân đáp, - La Ramée nà y, cứ nghe anh nói thì tôi tháºt là bạc bẽo vì má»™t lúc nà o đó đã có ý nghÄ© ra khá»i đây phải không?
- á»’, thưa Äức ông, bạc bẽo quá Ä‘i chứ! - La Ramée nói tiếp, - nhưng Äiện hạ có bao giá» nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u ấy má»™t cách nghiêm túc đâu.
- Có chứ, - quáºn công đáp, - và tôi phải thú tháºt vá»›i anh rằng, có thể đó là má»™t Ä‘iá»u Ä‘iên rồ, tôi chẳng bảo là không, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn còn nghÄ© đến đấy.
- Vẫn bằng má»™t trong bốn mươi mưu kế à , thưa Äức ông?
- Ờ, phải đấy.
- Äức ông Æ¡i, -La Ramée nói, - vì rằng chúng ta Ä‘ang lúc thổ lá»™ tâm can vá»›i nhau, xin ngà i hãy nói cho tôi biết má»™t trong bốn mươi chước tẩu mà Äiện hạ nghÄ© ra.
- Vui lòng thôi, - quáºn công nói, - Grimaud, đưa chiếc bánh nướng đây…
- Tôi xin nghe, - La Ramée nói và ngả ngưá»i trên chiếc ghế bà nh vừa nâng cốc và liếc nhìn ánh mặt trá»i chiếu qua chất hồng ngá»c lá»ng chứa trong cốc.
Quáºn công ngước nhìn đồng hồ, còn mưá»i phút nữa là điểm bảy giá».
Grimaud Ä‘em bánh đến trước hoà ng thân, ông cầm con dao lưỡi bằng bạc định cắt cái nắp bánh ra; nhưng La Ramée sợ dao cùn sẽ là m há»ng cái bánh đẹp đẽ kia bèn đưa con dao có lưỡi thép cá»§a mình ra.
- Cảm Æ¡n La Ramée? - Quáºn công nói và cầm lấy dao.
- Thế nà o, thưa Äức công? - Viên quan cảnh sát nói, - cái mưu kế trứ danh ấy thế nà o.
- Có cần phải nói vá»›i anh cái mưu kế mà tôi trông cáºy nhất, cái mưu kế mà tôi đã quyết định Ä‘em dùng đầu tiên không nhỉ?
- Vâng, vâng, cái ấy đấy, - La Ramée đáp.
Quáºn công bèn má»™t tay moi chiếc bánh, tay kia cầm dao cắt khoanh má»™t vòng và nói:
- Thế thì ông La Ramée ơi, trước tiên tôi ước ao có một chà ng trai tỠtế như ông là m kẻ canh giữ tôi đấy.
- ÄÆ°á»£c, ngà i đã có rồi đấy. Rồi sao nữa, thưa Äức ông?
- Tôi xin tự chúc mừng vỠviệc đó.
La Ramée cúi chà o:
- Tôi tá»± nhá»§ rằng, - hoà ng thân nói tiếp, - má»™t khi đã có ở bên mình má»™t chà ng trai tá» tế như La Ramée, tôi sẽ cố gắng là m sao để anh ta nhá» má»™t ngưá»i bạn cá»§a tôi mà anh ta không biết rõ mối quan hệ vá»›i tôi, tiến cá» cho má»™t ngưá»i trung thà nh táºn tụy vá»›i tôi và có thể thông đồng vá»›i tôi để chuẩn bị cho tôi vượt ngục.
- Nà o! Nà o! - La Ramée nói, - tưởng tượng không đến nỗi tối ấy.
- Có phải không nà o? - Hoà ng thân lại nói - giả dụ ngưá»i đầy tá»› cá»§a má»™t vị quý tá»™c nà o đó là kẻ thù cá»§a lão Mazarin, như bất cứ quý tá»™c nà o cÅ©ng cần phải như váºy.
- Sụyt! Äức ông Æ¡i, ta đừng nói chuyện chÃnh trị, - La Ramée bảo.
- Khi tôi đã có ngưá»i đó ở bên mình, - quáºn công nói tiếp, - chỉ cần anh ta khôn khéo má»™t chút và gây được lòng tin cá»§a kẻ canh giữ tôi, hắn dá»±a và o anh ta, trông cáºy ở anh ta, thế là tôi sẽ có được tin tức ở bên ngoà i.
- À phải, - La Ramée nói, - nhưng là m thế nà o mà có được tin tức ở bên ngoà i.
- á»’! Chẳng có gì dá»… dà ng hÆ¡n, - quáºn công de Beaufort đáp – chẳng hạn lúc chÆ¡i ném cầu.
- Lúc chÆ¡i ném cầu à ? - La Ramée há»i, hắn bắt đầu chăm chú hết sức và o câu chuyện cá»§a quáºn công.
- Phải, nà y nhé, tôi ném quả bóng xuống hồ, má»™t ngưá»i ở sân đó nhặt lấy quả bóng đựng má»™t bức thư. Äáng lẽ ném trả tôi quả bóng mà tôi đánh rÆ¡i từ trên tưá»ng thà nh, ngưá»i ấy ném cho tôi má»™t quả bóng khác; quả ấy chứa má»™t bức thư. Như thế là chúng tôi đã trao đổi được ý kiến vá»›i nhau mà chẳng nhìn thấy gì hết.
- Quá»· quái tháºt! - Quá»· quái tháºt? - La Ramée vừa kêu lên vừa gãi gãi tai. - Äức ông nói ra Ä‘iá»u ấy vá»›i tôi, hay đấy, tôi sẽ giảm sát những kẻ nhặt bóng.
Quáºn công mỉm cưá»i.
- Nhưng mà , - La Ramée nói tiếp, - tất cả những cái đó, rốt cuộc là một kế để liên lạc tin tức mà thôi.
- Tôi thấy như thế là nhiá»u rồi.
- Nhưng chưa đủ.
- Anh thứ lá»—i cho nhé. Giả dụ tôi bảo má»™t ngưá»i bạn rằng: "Và o ngà y nà y, giá» nà y…, anh sẽ có mặt ở bên kia bá» hà o vá»›i hai con ngá»±a dắt theo".
- ÄÆ°á»£c? Rồi sao nữa? - La Ramée nói vá»›i vẻ hÆ¡i lo lắng - trừ phi các con ngá»±a ấy có cánh để bay lên tưá»ng luỹ và tìm ngà i…
- á»’, lạy chúa! - Hoà ng thân lững lá» nói, - chẳng cần ngá»±a má»c cánh để bay lên tưá»ng thà nh, mà tá»± tôi, tôi sẽ có cách xuống.
- Cách gì?
- Một cái thang dây.
- À, La Ramée gượng cưá»i nói, - cái thang dây chẳng dá»… gá»i Ä‘i như lá thư và o trong quá bóng.
- Nhưng nó được gá»i và o váºt khác.
- Và o váºt khác? Và o váºt khác! Và o cái gì?
- Trong một cái bánh nướng chẳng hạn.
- Trong má»™t cái bánh nướng? - La Ramée há»i.
- Phải. Hãy giả thiết má»™t Ä‘iá»u như thế nà y, - quáºn công nói - Giả thá» bác đầu bếp cá»§a tôi, bác Noirmont đã mua lại cá»a hiệu cá»§a cha Marteau…
- Thì sao? - La Ramée run bắn lên há»i.
- Thì La Ramée vốn là kẻ phà m ăn, nhìn các bánh nướng cá»§a bác chá»§ hiệu, thấy chúng ngon là nh hÆ¡n bánh cá»§a các vị chá»§ trước, bèn đến má»i tôi nếm thá». Tôi nháºn lá»i vá»›i Ä‘iá»u kiện là La Ramée cùng ăn vá»›i tôi. Äể được thoải mái hÆ¡n. La Ramée đã tống bá»n vệ sÄ© Ä‘i và chi giữ lại Grimaud để hầu bà n chúng tôi. Grimaud là ngưá»i mà má»™t anh bạn tôi đã cá» cho tôi, tên đầy tá»› ấy đã thông đồng vá»›i tôi và sẵn sà ng giúp tôi là m việc. Thá»i Ä‘iểm vượt ngục đã ấn định và o bảy giá». Váºy thì đến bảy giá» kém mấy phút…
- Bảy giỠkém mấy phút? - La Ramée nhắc lại, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.
- Äến bảy giá» kém mấy phút, - quáºn công vừa nói tiếp, vừa gắn luôn lá»i nói vá»›i hà nh động, - tôi bóc cùi bánh nướng ra. Tôi thấy ở trong đó có hai con dao găm, má»™t thang dây và má»™t cái nhét miệng. Tôi dà má»™t con dao găm và o ngá»±c La Ramée mà bảo: "Anh bạn tôi Æ¡i, tôi rất khổ tâm, nhưng nếu anh động Ä‘áºy, nếu anh kêu lên má»™t tiếng, thì anh toi mạng đấy!".
Như chúng tôi đã nói, khi thốt lên những tiếng cuối cùng nà y, ông quáºn công đã gắn hà nh động và o lá»i nói. Quáºn công đứng cạnh hắn, dà mÅ©i dao và o ngá»±c hắn vá»›i má»™t giá»ng không cho phép kẻ nghe giữ má»™t chút hoà i nghi nà o vá» quyết định cá»§a ông.
Trong khi ấy, Grimaud vẫn im lặng lôi từ trong cái bánh ra con dao găm thứ hai, cái thang dây và trái lê cay đắng.
La Ramée đưa mắt theo dõi váºt đó vá»›i má»™t ná»—i kinh hãi tăng dần.
Hắn nhìn quáºn công vá»›i má»™t vẻ hoảng hốt, giá và o lúc khác chắc đã khiến ông hoà ng thân phải phì cưá»i, và hắn kêu lên:
- Ôi! Äức ông Æ¡i, ngà i chẳng nỡ lòng nà o giết tôi.
- Không, nếu như anh không chống lại việc đi trốn.
- Nhưng thưa Äức ông, nếu tôi để ngà i trốn, thì tôi sẽ là má»™t kẻ khuynh gia bại sản.
- Ta sẽ Ä‘á»n bù cái giá mua chức việc cá»§a anh.
- Thế ngà i quyết định dứt khoát rá»i lâu đà i à ?
- Mẹ kiếp! Còn phải há»i.
- Tất cả những Ä‘iá»u tôi có thể sẽ nói vá»›i ngà i chằng là m ngà i thay đổi quyết định ư?
- Tối nay, ta muốn tự do.
- Nếu tôi tá»± vệ, nếu tôi gá»i ngưá»i, nếu tôi kêu lên thì sao?
- Lá»i thá» cá»§a quý tá»™c, ta sẽ giết ngưá»i.
Lúc ấy, chuông đồng hồ vang lên.
- Bảy giá», - Grimaud nói, cho đến lúc ấy bác chưa thốt ná»a lá»i.
- Bảy giá», - quáºn công nói, - anh xem ta muá»™n rồi đấy.
La Ramée cỠđộng má»™t cái như để chiếu lệ. Quáºn công chau mà y và viên quan cảnh sát cảm thấy mÅ©i dao găm sau khi xuyên qua quần áo sắp sá»a chÃch và o ngá»±c hắn.
- Thôi được, thưa Äức ông, - hắn nói, - như thế đủ rồi. Tôi sẽ không động Ä‘áºy.
- Ta mau lên nà o, - quáºn công nói.
- Äức ông Æ¡i, xin gia ân má»™t Ä‘iá»u cuối cùng.
- Äiá»u gì? Nói Ä‘i, mau lên.
- Xin Äức ông trói chặt tôi lại.
- Tại sao lại trói?
- Äể ngưá»i ta khá»i tưởng tôi là kẻ đồng loã vá»›i ngà i.
- ÄÆ°a tay ra? - Grimaud bảo.
- Không phải đằng trước, trói quặt tay ra đằng sau cơ.
- Lấy gì mà trói? - Quáºn công há»i.
- Lấy thất lưng của ngà i ạ - La Ramée nói.
Quáºn công tháo dây lưng đưa Grimaud, bác liá»n trói tay La Ramée lại theo cách là m vừa lòng hắn.
- Giơ chân ra? - Grimaud bảo.
La Ramée giơ chân, Grimaud lấy một tấm khăn xé ra thà nh mảnh và cột La Ramée lại.
- Bây giỠđến thanh kiếm. - La Ramée nói, - buộc đốc kiếm của tôi lại!
Quáºn công dứt má»™t dải băng quần cụt cá»§a mình để thá»±c hiện Ä‘iá»u mong má»i cá»§a kẻ há»™ vệ.
- Còn bây giá» cho tôi xin quả lê cay đắng, - La Ramée tá»™i nghiệp nói. - Nếu không há» sẽ xá» tá»™i tôi vì tá»™i đã không kêu lên, ấn sâu và o Äức ông Æ¡i, ấn sâu và o.
Grimaud sắp sá»a thá»±c hiện Ä‘iá»u ao ước cá»§a viên cảnh sát, thì hắn ra hiệu như muốn nói Ä‘iá»u gì.
- Nói Ä‘i, - quáºn công bảo.
- Bây giá», nếu như vì ngà i mà có tai há»a gì xảy ra vá»›i tôi, thì xin Äức ông chá»› quên rằng tôi có má»™t vợ và bốn con nhá».
- Cứ yên tâm! Ấn sâu và o, Grimaud!
Trong má»™t giây đồng hồ, La Ramée bị bịt miệng, nằm lăn ra đất, và i ba cái ghế bị láºt đổ để có dấu hiệu chiến đấu. Grimaud móc trong túi áo viên cảnh sát ra tất cả các chìa khoá, trước tiên mở cá»a phòng, Ä‘i ra và khoá hai vòng lại. Rồi hai thà y trò vá»™i Ä‘i ra hà nh lang dẫn đến cái sân cầu nhá». Há» liên tiếp mở và đóng lại ba lần cá»a. Sá»± nhanh nhẹn là m rạng rỡ tà i khéo léo cá»§a Grimaud. Cuối cùng há» ra đến sân chÆ¡i cầu. Sân hoà n toà n vắng vẻ không có lÃnh canh, cÅ©ng chẳng có ai ở các cá»a sổ.
Quáºn công chạy đến bá» tưá»ng và trông thấy ở phÃa bên kia hà o ba kỵ sÄ© vá»›i hai con ngá»±a dắt tay. Quáºn công ra hiệu vá»›i há», đúng là hỠđến đón ông.
Trong lúc ấy, Grimaud buộc dây leo. Không phải thang dây mà là một cuộn dải lụa với một cái que ngắn để ngồi lên và tụt dần xuống.
- Xuống Ä‘i, - quáºn công bảo.
- Thưa Äức ông, tôi xuống trước à ? - Grimaud há»i.
- Tất nhiên rồi, - quáºn công đáp. - Nếu ngưá»i ta bắt được tôi, tôi cÅ©ng chỉ ngồi tù lại là cùng; còn nếu ngưá»i ta tóm được bác thì bác bị treo cổ.
- Äúng đấy, - Grimaud nói.
Láºp tức Grimaud cưỡi lên cái que, bắt đầu cuá»™c xuống nguy hiểm, quáºn công nhìn theo bất giác kinh hoà ng; khi xuống được ba phần tư bức tưá»ng thì bất ngá» dây dứt. Grimaud ngã lá»™n xuống hà o.
Quáºn công thốt kêu lên má»™t tiếng, nhưng Grimaud chẳng há» kêu ca; váºy mà chắc hẳn bị thương nặng lắm, vì bác vẫn nằm sóng soà i ở chá»— mình rÆ¡i xuống.
Má»™t ngưá»i láºp tức tụt xuống hà o buá»™c Grimaud và o má»™t dây và hai ngưá»i kia kéo Grimaud lên.
Ngưá»i đứng dưới hà o nói:
- Äức ông cứ xuống Ä‘i, chỉ cách có khoảng mưá»i lăm bá»™ và bãi cỠêm lắm.
Quáºn công đã hà nh sá»±. Công việc đối vá»›i ông khó khăn hÆ¡n vì cá»§a còn thanh đỡ; ông phải xuống bằng sức đôi tay mà từ trên cao năm chục bá»™. Nhưng như chúng tôi đã nói, ông quáºn công lá»±c lưỡng, khéo léo lại rất bình tÄ©nh, sau có gần năm phút ông chỉ còn cách mặt đất mưá»i lăm bá»™, ông buông dây ra và nhảy xuống chẳng Ä‘au đớn gì cả.
Ông leo ngay lên bá» hà o và thấy Rochefort. Hai ngưá»i quý tá»™c kia ông không quen. Grimaud bị ngất được buá»™c lên má»™t con ngá»±a.
- Thưa các ông, - hoà ng thân nói, - sau nà y tôi sẽ cảm tạ các ông; còn bây giá» không thể để mất má»™t phút nà o. Ta phải lên đưá»ng, nà o lên đưá»ng! Ai quý mến tôi hãy theo tôi!
Rồi ông nhảy phốc lên mình ngá»±a, phi nước đại, hÃt không khà và o đầy ***g ngá»±c và hét lên vá»›i má»™t ná»—i vui mừng khôn tả:
Tự do!…Tự do?…Tự do!…
------------------------
Chú thÃch:
(1) Một chà ng thanh niên Hy Lạp rất đẹp trai, trước là nô lệ sau là sủng thần của hoà ng đế Harđiêng.
(2) Annibal (247-183 trước Công nguyên) - má»™t danh tướng xứ CactagiÆ¡ đã từng chinh phục Tây Ban Nha và Ã.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:57 AM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîñèãíàëèçàöèè, àâòîðàäèî, àíåãäîòû, çåíèò, èìåíà, êîíäèöèîíåð, èñòîðèè, giống ngá»±a andalou, hai muoi nam sau dumas, îáðàçåö, ìåðëåí, ìîñêîâñêèé, ìóëüòèêè, ñëóæáà, ñïåöîäåæäà, ñòðàõîâàíèå  |
| |