15-09-2008, 08:01 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Chương 31
Bến phà sông l'Oise
Chúng tôi hy vá»ng rằng độc giả đã không quên bẵng - ngưá»i lữ khách trẻ tuổi mà chúng tôi đã để lại trên con đưá»ng Ä‘i Flandre.
Äến lúc không còn trông thấy ngưá»i đỡ đầu cá»§a mình đứng ở trước ngôi nhà thá» cổ vương giả đưa mắt theo dõi mình, Raoul thúc ngá»±a phi lên trước hết để tránh khá»i những ý nghÄ© Ä‘au buồn cá»§a mình và sau nữa để giấu Olivain ná»—i xúc động Ä‘ang là m mình biến sắc.
Tuy nhiên má»™t tiếng đồng hồ phóng nhanh chẳng mấy chốc xua tan những đám mây u ám đã là m rầu rÄ© trà tưởng tượng đến là phong phú cá»§a chà ng tuổi trẻ. Ná»—i vui thú lạ lẫm được tá»± do - thú vui có cái ngá»t ngà o cá»§a nó, ngay cả đối vá»›i những kẻ chưa từng Ä‘au khồ vì sá»± lệ thuá»™c cá»§a mình - mạ và ng cho Raoul trá»i và đất, và nhất là cái chân trá»i xa xăm và xanh biếc cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mà ngưá»i ta gá»i là tương lai.
Song le sau nhiá»u lần thá» chuyện trò vá»›i Olivain, anh nháºn ra rằng những ngà y dà i đằng đẵng cứ trôi qua như thế cÅ©ng buồn lắm, và lá»i nói cá»§a bá tước tháºt là ngá»t ngà o, tháºt là dá»… nghe, tháºt là thú vị lại hiện lên trong trà nhá»› anh vá» những thà nh phố mà ngưá»i ta Ä‘i qua, và vá» những nÆ¡i đó thì chẳng ại còn có thể cung cấp cho anh những tin tức quý báu như anh đã thu được ở Arthos, ngưá»i hướng dẫn thông thái nhất và vui tÃnh nhất.
Má»™t ká»· niệm khác lại khiến Raoul buồn rầu: đến Louvre, anh đã trông thấy khuất sau má»™t rặng cây phong, má»™t toà lâu đà i gợi nhá»› da diết lâu đà i ở La Vallière đến ná»—i anh dừng lại để ngắm nghÃa đến mưá»i phút, rồi vừa thở dà i vừa tiếp tục ra Ä‘i, chẳng buồn trả lá»i Olivain đã kÃnh cẩn há»i anh vì sao lại chú ý đến thế. Cái vẻ cá»§a những váºt bên ngoà i là má»™t dây dẫn bà hiểm nó nối vá»›i những sợi tÆ¡ cá»§a trà nhá»› và dôi khi đánh thức những sợi tÆ¡ ấy dáºy ngoà i ý muốn cá»§a chúng ta; má»™t khi sợi dây ấy thức tỉnh thì giống như sợi dây cá»§a Ariane(1) nó dẫn dắt trong má»™t mê cung tư tưởng, nÆ¡i ngưá»i ta lạc lối do lần theo cái bóng cá»§a quá khứ mà ngưá»i ta gá»i là ká»· niệm. Cho nên việc nom thấy toà lâu đà i ấy đã quẳng Raoul trở lại phÃa Tây năm mươi dặm và đưa anh Ä‘i ngược lại cuá»™c Ä‘á»i mình từ lúc chia tay vá»›i cô bé Louise cho đến khi anh má»›i gặp cô lần đầu, và má»—i bụi cây sồi, má»™t cái chong chóng nhìn thấy trên cao, má»™t mái ngói đá Ä‘en Ä‘á»u nhắc nhở anh là đáng lẽ trở vá» vá»›i các bè bạn thuở ấu thÆ¡ thì anh má»—i lúc má»™t xa rá»i hÆ¡n và cÅ©ng có thể anh đã xa rá»i há» cho đến mãi mãi.
Lòng buồn rầu, đầu nặng trÄ©u, anh sai Olivain dắt ngá»±a đến má»™t cái quán nhá» mà anh vừa trông thấy trên đưá»ng còn cách xa độ ná»a tầm súng trưá»ng. Còn anh nhảy xuống đất và dừng chân dưới má»™t lùm cây dẻ Ä‘ang nở hoa rất đẹp xung quanh vo ve từng đà n ong máºt.
Ngay tại đây có một cái bà n như đặt sẵn để viết, anh dặn Olivain bảo chủ quán mang đến cho anh bút mực và giấy viết thư.
Olivain tuân lệnh, còn Raoul ngồi xuống tỳ khuá»·u tay lên bà n, cặp mắt mÆ¡ hồ chìm và o trong phòng cảnh mê hồn rải rác những cánh đồng xanh và lùm cây, thỉnh thoảng lại rắc hoa như tuyết rÆ¡i xuống ngưá»i anh.
Raoul ngồi đấy đến gần mưá»i phút thì đã năm phút đắm mình trong má»™ng; chợt trong khoảng thá»i gian mà cặp mắt lÆ¡ đãng cá»§a mình bao quát, anh thấy ngá» nguáºy má»™t khuôn mặt đỠgay, má»™t chiếc khăn quấn quanh mình, má»™t khăn vắt trên cánh tay, mÅ© vải mà u trắng đội đầu tiến lại gần, mang đến cho anh gÃấy bút và má»±c.
- A, a! - cái quái tượng hiện hình nói - tuồng như tất cả các nhà quý tá»™c Ä‘á»u có những ý nghÄ© giống nhau: chỉ cách đây má»›i mưá»i lăm phút má»™t vị lãnh chúa trẻ, cưỡi ngá»±a tốt như ông dáng mạo cao kỳ như ông tuổi trạc bằng ông, cÅ©ng nghỉ chân trước bụi cây nà y, sai mang bà n ghế ra đây và đã ăn ở đây vá»›i má»™t bác già có vẻ là viên quản lý cá»§a ông ta xÆ¡i gá»n má»™t cái bánh nướng không để lại má»™t mẩu và nốc cạn má»™t chai rượu vang Mâcon không để lại má»™t giá»t; nhưng may thay chúng tôi vẫn còn loại rượu ấy và bánh ấy, và nếu ông muốn sai…
- Không, không, ông bạn Æ¡i, - Raoul mỉm cưá»i nói, xin cảm Æ¡n ông, lúc nà y tôi chỉ cần đến những thứ đã bảo ông: song tôi sẽ rất sung sướng nếu má»±c tháºt Ä‘en, bút tháºt tốt, được như váºy tôi sẽ trả ông tiá»n bút bằng giá chai rượu và tiá»n má»±c bằng giá cái bánh nướng.
- Thế thì thưa ông, - chá»§ quán nói, - tôi sẽ cho tên đầy tá»› cá»§a ông cái bánh và chai như váºy là ông sẽ được kèm thêm bút và má»±c không phải trả tiá»n.
- Tùy ý ông, Raoul nói, anh bắt đầu cuá»™c táºp sá»± cá»§a mình vá»›i cái tầng lá»›p tháºt đặc biệt nà y cá»§a xã há»™i, trước kia khi còn trá»™m cướp trên những đưá»ng cái lá»›n thì nó thông đồng vá»›i chúng ta, và từ khi không còn trá»™m cướp thì nó tha hồ thay thế chúng.
Chá»§ quán yên tâm vá» khoản tiá»n thu, đặt giấy và bút má»±c lên bà n. CÅ©ng may là bút cÅ©ng khá tốt, và Raoul hạ bút viết.
Chá»§ quán đứng trước anh và ngắm nghÃa vá»›i niá»m thán phục bất ý khuôn mặt tuyệt đẹp vừa nghiêm trang vừa dịu dà ng. Sắc đẹp bao giá» cÅ©ng đã và sẽ là má»™t hoà ng háºu.
Lúc ấy Olivain ra xem Raoul có cần gì không, thì chủ quán nói:
- Không phải một thực khách như ban nãy đâu, ông chủ trẻ của anh không đói đâu.
- Trước đây ba hôm, ông tôi ăn vẫn ngon, nhưng biết là m thế nà o, từ hôm kia đến giỠông ấy chăng thiết ăn uống.
Rồi Olivain và chá»§ quán quay vá» tiệm. Theo thói quen cá»§a những tên đầy tá»› mãn nguyện vá» thân pháºn cá»§a há», Olivain kể cho chá»§ quán nghe tất cả những gì hắn có thể nói vá» ngưá»i quý tá»™c trẻ.
Trong khi ấy thì Raoul viết:
"Thưa ông, Sau bốn giá» Ä‘i đưá»ng, tôi dừng lại để viết cho ông, bởi vì lúc nà o tôi cÅ©ng thấy thiếu ông, và lúc nà o tôi cÅ©ng chỉ chá»±c quay đầu lại như để trả lá»i khi ông nói vá»›i tôi. Tôi tháºt bà ng hoà ng trước sá»± ra Ä‘i cá»§a ông và tháºt Ä‘au lòng vá» sá»± chia ly cá»§a chúng ta, đến ná»—i chỉ biểu hiện được má»™t sá»± nhá» nhoi là tất cả những gì tôi cảm thấy là trìu mến và biết Æ¡n đối vá»›i ông. Thưa ông, ông sẽ tha thứ cho tôi, vì rằng lòng ông rất hà o hiêp, ông đã hiểu cả những gì diá»…n ra trong lòng tôi.
Mong ông hãy viết thư cho tôi, bởi vì những lá»i khuyên nhá»§ cá»§a ông là má»™t phần cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tôi. Tiếp thêm nữa, nếu tôi dám nói vá»›i ông, tôi rất lo lắng, hình như chÃnh ông, ông cÅ©ng đã chuẩn bị cho má»™t cuá»™c phiêu lưu nguy hiểm nà o đó mà tôi đã không dám há»i ông, vì ông chẳng nói vá»›i tôi gì cả. Cho nên ông thấy đấy, tôi rất cần có tin tức cá»§a ông. Từ khi không có ông ở bên cạnh, lúc nà o tôi cÅ©ng sợ sai há»ng. Thưa ông, ông đã nâng đỡ tôi mạnh mẽ biết chừng nà o và bây giá» tôi xin thá» rằng tôi thấy mình rất lẻ loi. Thưa ông, nếu ông có tin tức gì ở Blois, xin ông là m Æ¡n nói cho tôi nghe và i lá»i vá» cô bạn gái nhá» La Vallière cá»§a tôi, khi chúng ta ra Ä‘i, sức khá»e cá»§a cô ấy có Ä‘iá»u đáng lo ngại. Thưa vá»›i ông và ngưá»i che chở thân mến cá»§a tôi, mong ông hiểu cho rằng những ká»· niệm trong cái thá»i tôi được sống bên ông đối vá»›i tôi quý báu và cần thiết biết chừng nà o. Äôi khi, tôi hy vá»ng rằng ông cÅ©ng nghÄ© đến tôi và nếu trong má»™t lúc nà o đó, nếu ông cảm thấy thiếu tôi, mong nhá»› tôi má»™t chút, thì tôi sẽ vô cùng sung sướng nghÄ© rằng ông đã cảm thấy tình yêu thương và lòng táºn tuy cá»§a tôi đôi vá»›i ông, và rằng tôi đã biết là m cho ông hiểu những Ä‘iá»u đó trong thá»i gian tôi có diá»…m phúc được sống bên ông".
Thư viết xong, Raoul thấy mình thanh thản hơn, anh nhìn kỹ xem Olivain và gã chủ quán có rình trộm mình không và đặt một cái hôn lên mảnh giấy, một cái vuốt ve xúc động và thầm lặng mà trái tim của Arthos có thể đoán ra khi mở phong thư.
Trong khoảng thá»i gian ấy, Olivain đã nốc chai rượu và ăn xong cái bánh nướng; ngá»±a cÅ©ng đã ăn uống nghỉ ngÆ¡i. Raoul ra hiệu gá»i chá»§ quán đến, ném má»™t đồng êquy lên bà n, lên ngá»±a và khi đến Senlis thì bá» thư và o bưu trạm.
Chầu nghỉ ngÆ¡i đã cho phép ngưá»i và ngá»±a tiếp tục Ä‘i, đưá»ng không dừng lại. Äến Verberie, Raoul sai Olivain há»i tin tức vá» ngưá»i quý tá»™c trẻ tuổi Ä‘i trước há»; ngưá»i ta cho biết là có trông thấy anh ta Ä‘i qua trước đó bốn mươi lăm phút, nhưng vì cưỡi ngá»±a rất tốt như gã chá»§ quán đã nói, cho nên Ä‘i rất nhanh.
- Chúng ta hãy cố Ä‘uổi kịp vị quý tá»™c ấy, - Raoul bảo Olivain - - Ông ấy cÅ©ng đến quân đội như chúng ta, và đó sẽ là bạn đưá»ng thú vị.
Bốn giá» chiá»u thì đến Compiègne. Raoul nghỉ chân và ăn thấy ngon miệng. Anh lại há»i thăm vá» ngưá»i quý tá»™c trẻ Ä‘i trước mình.
CÅ©ng như Raoul, anh ta dừng ở khách sạn "Quả chuông và cái chai" (2 )là quán sang nhất ở Compiègne, rồi lại tiếp tục lên đưá»ng và nói rằng muốn đến ngá»§ ở Noyon.
- Ta đến ngủ ở Noyon, - Raoul nói.
- Thưa ông, - Olivain kÃnh cẩn đáp, - cho phép tôi nháºn xét rằng sáng nay ta đã là m cho ngá»±a mệt nhoà i rồi. Tôi thiết nghÄ© ta ngá»§ lại đây để sáng mai Ä‘i sá»›m thì tốt hÆ¡n. Chặng đưá»ng đầu tiên Ä‘i mưá»i tám dặm là vừa rồi.
- Bá tước de La Fère muốn rằng tôi phải Ä‘i gấp, - Raoul nói, - và tôi cần phải theo kịp Hoà ng thân và o buổi sáng hôm thứ tư. Váºy ta hãy cố đến Noyon, chặng nà y cÅ©ng chỉ bằng ta từ Blois đến Paris thôi mà . Tám giá» tối là tá»›i nÆ¡i. Ngá»±a sẽ được nghỉ suốt đêm và sáng mai năm giá» ta sẽ lại lên đưá»ng.
Olivain chẳng dám phản đối; nhưng hắn vừa đi theo vừa lầu bầu nói qua kẽ răng:
- Nà y nà y, hãy vứt cái hăng hái ngà y đầu tiên ấy Ä‘i. Ngà y mai, thay cho hai mươi dặm má»™t ngà y cáºu sẽ Ä‘i mưá»i dặm, ngà y kia năm dặm và sau ba ngà y nữa cáºu sẽ nằm giưá»ng. Äến đây thì chắc hẳn cáºu phải nghỉ thôi. Tất cả các cáºu thanh niên ấy Ä‘á»u là những tay huênh hoang khoác lác thá»±c sá»±.
Ta thấy rõ là Olivain không được dạy dá»— ở trưá»ng há»c cá»§a các Planchet và Grimaud.
Quả tình Raoul thấy mệt rồi; song anh muốn thá» sức mình, và được nuôi dưỡng bằng những nguyên tắc cá»§a Arthos, chắc chắn là đã nghe nói hà ng nghìn lần những chặng đưá»ng hai mươi dặm, anh không muốn mình ở dưới tầm ngưá»i mẫu cá»§a mình. d Artagnan, con ngưá»i thép ấy, dưá»ng như thân thể chỉ toà n những gân cốt và bắp thịt đã khiến anh rất khâm phục.
Thế là anh lại tiếp tục Ä‘i và mặc dầu những lá»i nháºn xét cá»§a Olivain, anh cà ng thúc ngá»±a mau hÆ¡n, và đi theo má»™t con đưá»ng nhá» dẫn đến má»™t bến phà sẽ ngắn hÆ¡n Ä‘i đưá»ng cái má»™t dặm như ngưá»i ta đã nói chắc vá»›i anh; khi đến đỉnh má»™t ngá»n đồi, anh trông thấy trước mặt là con sông. Má»™t nhóm ngưá»i cưỡi ngá»±a đứng ở bá» sông và sẵn sà ng xuống phà . Raoul không còn hồ nghi là trong đám ấy có chà ng quý tá»™c trẻ và tuỳ tùng. Anh cất tiếng gá»i nhưng còn xa quá; thế là ngá»±a Ä‘ang mệt phá» anh cÅ©ng thúc nó phi nước đại; nhưng má»™t quãng nhấp nhô lên che lấp dám lữ khách, và khi anh lên đến má»™t chá»— cao hÆ¡n thì đã thấy phà rá»i bến Ä‘i sang bá» bên kia.
Äã lỡ không kịp sang phà cùng vá»›i đám lữ khách, Raoul dừng lại đợi Olivain.
Vừa lúc ấy có tiếng kêu vang lên từ ngoà i sông. Raoul quay lại xem và phải lấy tay che mắt vì bị chói nắng xế chiá»u.
- Olivain! - anh kêu lên, - ta nhìn thấy cái gì ở ngoà i kia nhỉ?
Một tiếng kêu thứ hai nổi lên còn chói tai hơn nữa.
- Ôi, ông ơi - Olivain nói, - dây kéo phà đứt và phà bị trôi.
- Nhưng cái gì ở dưới nước kìa? Nó đang giãy giụa.
- À, đúng rồi! - Raoul vừa nói vừa chăm chăm nhìn và o má»™t Ä‘iểm ở trên sông mà tia nắng mặt trá»i chiếu lên rá»±c rỡ thì thấy má»™t con ngá»±a và má»™t kỵ sÄ©.
- HỠđang chìm, - Olivain kêu lên.
Äúng thế và Raoul cÅ©ng vừa má»›i cảm thấy chắc chắn má»™t tai nạn xảy ra và má»™t ngưá»i sắp chết Ä‘uối. Anh ná»›i tay cương, thúc Ä‘inh và o bụng ngá»±a, nó Ä‘au quá và cảm thấy không vướng vÃu gì nữa bèn nhảy vá»t qua má»™t hà ng lan can bao quanh bến đò và rÆ¡i tõm xuống sông là m nước và bá»t bắn tung tóe ra xa.
- Ôi! Lạy Chúa? - Olivain kêu lên. - Ông là m cái gì thế, ông ơi!
Raoul Ä‘iá»u khiển con ngá»±a đến phÃa kẻ khốn khổ Ä‘ang bị nguy ngáºp. Äó chẳng qua là má»™t trò táºp dượt quen thuá»™c đối vá»›i anh.
ÄÆ°á»£c nuôi nấng bên bá» sông Lois có thể nói anh được ru trên sông nước; hà ng nghìn lần anh bÆ¡i qua sông và hà ng trăm lần anh cưỡi ngá»±a bÆ¡i qua. Arthos lo xa đến thá»i cho cáºu tá» tước và o lÃnh đã rèn cho cáºu dà y dạn trong tất cả những cuá»™c táºp dượt đó.
- Ôi, lạy Chúa, - Olivain lại thất vá»ng kêu lên, - nhìn thấy ông thế nà y, bá tước sẽ nói sao?
- Bá tước sẽ là m như tôi, - Raoul đáp và thúc mạnh con ngựa.
- Nhưng còn tôi, còn tôi! Tôi sang bằng cách nà o? - Olivain thất vá»ng, mặt tái mét, vừa kêu to vừa hoa chân múa tay ở trên bá» sông.
- Nhảy xuống đi, đồ nhút nhát? - Raoul bảo và vẫn bơi.
Rồi anh nói vá»›i ngưá»i lữ khách Ä‘ang giãy giụa ở cách anh hai chục bước.
- Cố gắng lên, ông ơi, tôi đến giúp ông đây.
Olivain tiến lên, lùi lại, cho ngựa chồm lên, cho nó quay vòng cuối cùng sợ xấu hổ, hắn băng lên như Raoul đã là m, nhưng cứ lải nhải mãi: "Tôi chết mất! Chúng ta toi mạng rồi".
Trong khi ấy, chiếc phà trôi xuôi vun vút theo dòng nước và ngưá»i trong phà kêu la om sòm.
Má»™t ngưá»i đà n ông tóc hoa râm nhảy từ trên phà xuống và bÆ¡i ráo riết vá» phÃa kẻ Ä‘ang chìm, nhưng ông ta tiến cháºm chạp vì phải bÆ¡i ngược dòng.
Raoul tiếp tục bÆ¡i và tiến nhanh rõ rệt, nhưng con ngá»±a và ngưá»i kỵ sÄ© mà anh không rá»i mắt cứ chìm Ä‘i trông thấy: con ngá»±a chỉ còn hở lá»— mÅ©i trên mặt nước, còn ngưá»i kỵ sÄ© đã bá» dây cương và vùng vẫy tay giÆ¡ lên, đầu đã ngã ra phÃa sau. Chỉ má»™t phút nữa thôi là tất cả mất hút.
- Cố lên! Cố lên! - Raoul gà o to.
- Muá»™n quá rồi? - Muá»™n quá rồi! - Ngưá»i thanh niên lẩm bẩm.
Nước trà o qua đầu anh và dáºp tắt tiếng nói trong miệng anh.
Raoul nhà o ra khá»i con ngá»±a cá»§a mình mà anh để nó tá»± xoay xở, và bÆ¡i ba bốn sải đã tá»›i bên chà ng quý tá»™c. Anh túm ngay lấy cái dây buá»™c hà m thiếc ngá»±a và nâng đầu nó lên khá»i mặt nước; con váºt thở dá»… hÆ¡n, và dưá»ng như hiểu rằng ngưá»i ta đến cứu, nó gắng sức lên.
Äồng thá»i Raoul nắm lấy má»™t tay ngưá»i thanh niên và đẩy anh lên bá»m ngá»±a, anh ta vá»™i và ng bám chặt lấy đúng như ngưá»i sắp chết Ä‘uối. Biết chắc rằng anh ta sẽ không buông ra nữa, Raoul chỉ còn lo cho ngá»±a, anh dẫn nó bÆ¡i vá» phÃa bỠđối diện, cắt chéo dòng nước và cháºc cháºc lưỡi để khuyến khÃch nó.
Bỗng nhiên con ngựa vấp và o một mô đất ngầm và chạm chân lên cát.
- Thoát rồi! - Chà ng quý tá»™c bất giác lẩm bẩm, rồi buông bá»m ngá»±a ra trưá»n từ trên yên ngá»±a xuống vòng tay Raoul.
Chỉ còn cách bá» có mưá»i bước, Raoul vác kẻ bị nạn đã ngất Ä‘i và o bá», đặt lên bãi cá», cởi dây cổ áo, tháo các khuy và kẹp áo chẽn.
Má»™t phút sau ngưá»i đà n ông tóc hoa râm đã tá»›i bên anh.
Olivain cuối cùng cÅ©ng tá»›i được bá» sau bao nhiêu lần là m dấu thánh và những ngưá»i trên phà cÅ©ng ráng sức chống và o bá» nhá» má»™t chiếc sà o vá»› được ở trong phà .
Nhá» sá»± săn sóc cá»§a Raoul và cá»§a ngưá»i nhà chà ng kỵ sÄ©, sá»± sống trở lại trên đôi má nhợt nhạt cá»§a kẻ sắp chết, đôi mắt anh mở ra lúc đầu ngÆ¡ ngác, nhưng rồi liá»n sau đó nhìn chằm chằm và o ngưá»i đã cứu mình.
- A! Ông Æ¡i, - anh kêu lên, - ChÃnh ông là ngưá»i tôi Ä‘ang tìm đây: không có ông thì tôi chết rồi, ba lần chết rồi.
- Nhưng ngưá»i ta sống lại chứ, ông thấy đấy, - Raoul đáp, - và chúng ta cÅ©ng chỉ phải má»™t mẻ tắm thôi.
Ngưá»i tóc hoa râm nói:
- Ôi, thưa ông, đội Æ¡n ông nhiá»u lắm?
- A, kìa ông, ông Arminges quý hoá cá»§a tôi! Tôi là m ông sợ hết hồn phải không? Ông là gia sư cá»§a tôi, tại sao ông không dạy tôi bÆ¡i giá»i hÆ¡n.
- Ôi thưa bá tước, - Ông già nói, - nếu ông có mệnh hệ nà o, tôi sẽ chẳng bao giỠdám ra mắt ngà i thống chế.
- Nhưng chuyện ấy xảy ra như thế nà o nhỉ? – Raoul há»i.
Ngưá»i được tôn là Bá tước đáp:
- A, thưa ông, xảy ra má»™t cách tháºt là đơn giản. Chúng tôi ra được non má»™t phần ba sông thì dây phà đứt. Ngưá»i Ä‘i phà kêu la và nhốn nháo là m cho con ngá»±a cá»§a tôi hoảng sợ và nhảy xuống nước.
- Tôi bÆ¡i kém quá nên chẳng dám lao xuống sông. Äáng lẽ lá»±a theo những cỠđộng cá»§a con ngá»±a thì tôi lại là m cho nó tê liệt và tôi Ä‘ang chết Ä‘uối má»™t cách tao nhã nhất Ä‘á»i thì ông đến vừa đúng lúc để kéo tôi lên. Cho nên thưa ông, nếu ông vui lòng, thì từ nay trở Ä‘i chúng ta sẽ là những kẻ sống chết có nhau.
- Thưa ông, - Raoul cúi mình thi lá»…, - tôi sẽ hết mình là m kẻ bá»™ hạ cá»§a ông, tôi xin đảm bảo như váºy.
- Tôi là bá tước de Guise, - chà ng kỵ sĩ nói tiếp, - cha tôi là thống chế Grammont. Và bây giỠông biết rõ tôi rồi, xin ông ban cho tôi vinh dự được biết ông là ai?
- Tôi là tỠtước de Bragelonne, - Raoul đáp và đỠmặt lên vì không thể nói tên của cha mình như bá tước de Guise đã nói.
- Thưa tá» tước, gương mặt ông, lòng tốt cá»§a ông và tinh thần quả cảm cá»§a ông thu hút tôi đến vá»›i ông, ông đã nháºn tất cả lòng biết Æ¡n cá»§a tôi. Chúng ta hãy ôm hôn nhau, tôi cầu xin tình bạn cá»§a ông.
Raoul ôm bá tước mà nói:
- Thưa ông, tôi đã hết lòng yêu mến ông rồi đó. Tôi mong ông hãy coi tôi như má»™t ngưá»i bạn táºn tụy.
- Bây giá» tá» tước Ä‘i đâu? - De Guise há»i.
- Äi đến quân đội cá»§a ngà i Hoà ng thân, bá tước ạ.
- Tôi cÅ©ng váºy, - chà ng thanh niên mừng rỡ kêu lên.
- À? Hay lắm, chúng ta sẽ cùng đi bắn phát súng đầu tiên.
- Tốt lắm, các ông hãy thương yêu nhau? - Viên quản lý nói.
Cả hai Ä‘á»u trẻ tuổi, chắc hẳn có cùng má»™t ngôi sao dẫn đưá»ng và ắt phải gặp nhau.
Hai chà ng thanh niên mỉm cưá»i vá»›i niá»m tin cáºy cá»§a tuổi trẻ.
- Và bây giá», - viên quản lý nói,
- Các ông phải thay quần áo, lúc bá»n đầy tá»› ra khá»i phà , tôi đã sai chúng vá» sá»a soạn, chắc giỠđã tá»›i khách sạn. Quần áo và rượu vang là m ấm ngưá»i lên đấy. Ta vá» Ä‘i.
Hai chà ng trai chẳng có gì để phản đối đỠnghị đó; trái lại còn thấy là tuyệt diệu. Há» liá»n lên ngá»±a, cùng nhìn nhau và ngắm nghÃa nhau: quả tháºt đó là hai kỵ sÄ© phong nhã có vóc ngưá»i dong dá»ng và mảnh dẻ, khuôn mặt cao quý vá»›i vầng trán rá»™ng, cái nhìn dịu dà ng mà kiêu hãnh, nụ cưá»i trung háºu mà tinh ranh. De Guise có lẽ mưá»i tám tuổi, nhưng chẳng lá»›n hÆ¡n Raoul má»›i mưá»i lăm tuổi.
Bằng má»™t động tác bất ngá», há» giÆ¡ tay ra vá»›i nhau, và thúc ngá»±a, cùng Ä‘i bên nhau quãng đưá»ng từ bá» sông đến khách sạn; má»™t ngưá»i thấy rằng cuá»™c Ä‘á»i mà mình suýt mất tháºt tá» tế và tươi cưá»i, còn ngưá»i kia thì cảm Æ¡n Thượng đế đã cho mình sống khá đủ để là m được má»™t Ä‘iá»u gì khiến ngưá»i đỡ đầu cá»§a mình vui lòng.
Còn Olivain, hắn là kẻ duy nhất không thoả mãn hoà n toà n vá» hà nh động đẹp đẽ cá»§a chá»§ mình. Hắn vắt nước các cánh tay áo và đuôi áo cá»§a mình và tiếc rằng má»™t cuá»™c nghỉ ngÆ¡i ở Compiègne chắc hẳn không những tránh cho hắn khá»i tai nạn vừa má»›i thoát mà còn tránh cho hắn cả những chứng sưng phổi và tê thấp dÄ© nhiên sẽ đến.
-------------------------
Chú thÃch:
(1) Theo thần thoại Hy Lạp, Ariane là ngưá»i con gái đã cho Têdê má»™t cuá»™n dây để Ä‘i khá»i lạc khi và o mê cung giết con quái váºt Minôtô.
(2)Khách sạn Quả chuông và cái chai = Hôtel de la Cloche et de la Bouteille,
Tà i sản của phongvan
Chữ ký cá»§a phongvan [CENTER][B][SIZE=6][COLOR=blue]Má»™t lần lầm lỡ nghìn thu háºn.[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=6][COLOR=#0000ff]Má»™t phút sa cÆ¡ trá»n kiếp sầu.[/COLOR][/SIZE][/B] [/CENTER]
[spoiler][CENTER][B][COLOR=red][SIZE=7]Chúa đảng Lưu Manh[/SIZE][/COLOR][/B][/CENTER]
[CENTER][COLOR=blue][B][URL]http://www.4vn.eu/forum/forumdisplay.php?f=349[/URL][/B][/COLOR] [/CENTER]
[CENTER][COLOR=blue]Là m trai thiết nghÄ© phải dê, không dê ngưá»i nói "bê đê" khó xà i. TÃnh dê phát triển dà i dà i, Nhát dê phải chịu những ngà y cô đơn. Lỡ dê con gái giáºn há»n, "Anh nà y dê quá... vô duyên hổng thèm". Dê phải giữ vững tinh thần, Trở thà nh dê chúa cuối cùng có đôi. Con trai dê phải dê rồi, Dê không sà m sỡ cho Ä‘á»i thêm tươi. Hãy dê mặc kệ ai cưá»i, Cứ dê cố gắng thì trá»i sẽ thương. Chẳng dê con gái sẽ buồn, Dê theo nghệ thuáºt thẳng đưá»ng mà đi hey wa' hey wa'!![/COLOR][/CENTER]
[/spoiler]
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:51 AM .
15-09-2008, 08:03 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Chương 32
Cuá»™c đụng độ nhá»
Thá»i gian lưu lại Noyon ngắn ngá»§i. Ai nấy Ä‘á»u ngá»§ say. Raoul đã dặn đánh thức anh nếu Grimaud đến nhưng Grimaud không đến.
Những con ngá»±a chắc hẳn quý trá»ng tám tiếng đồng hồ nghỉ ngÆ¡i tuyệt đối lại có ổ rÆ¡m tá» tế. Bá tước de Guise tỉnh dáºy lúc năm giá» khi Raoul đến chúc mừng buổi sá»›m. Má»i ngưá»i ăn lót dạ vá»™i và ng và đến sáu giỠđã Ä‘i được hai dặm.
Cuá»™c chuyện trò cá»§a chà ng bá tước trẻ tuổi vá»›i Raoul tháºt là thú vị. Cho nên Raoul lắng nghe nhiá»u và bá tước trẻ tuổi kể mãi. Anh lá»›n lên ở Paris nÆ¡i Raoul má»›i đến có má»™t lần. Ở trong cung đình mà auh chưa bao giá» thấy, những chuyện Ä‘iên rồ cá»§a đôi thị đồng hai cuá»™c quyết đấu mà anh đã tìm được cách tham gia, mặc dầu có những sắc dụ cấm Ä‘oán và nhất là bị ông thầy ngăn cản, là những chuyện khÆ¡i dáºy cao độ trà tò mò cá»§a Raoul. Raoul má»›i đến chÆ¡i có nhà ông Scarron và kể ra vá»›i Guise những ngưá»i mình đã gặp. Guise biết tất cả má»i ngưá»i: bà de Neuillan, cô d Aubigné, cô de Scudéry, cô Paulet, bà de Chevreuse. Anh giá»…u cợt tất cả má»i ngưá»i má»™t cách hóm hỉnh; Raoul chỉ lo anh ta giá»…u cợt cả bà de Chevreuse mà anh có má»™t mối thiện cảm tháºt sá»± và sâu sắc; song do linh tÃnh hoặc do quý mến nữ công tước Chevreuse, anh ta chỉ nói toà n Ä‘iá»u hay vá» bà .
Những lá»i tán dương ấy là m tăng gấp bá»™i tình cảm cá»§a Raoul đối vá»›i bá tước.
Rồi đến mục những chuyện tán gái và yêu đương. Vá» phương diện nà y nữa, Bragelonne chỉ có nghe nhiá»u hÆ¡n là nói. Raoul đã từng nghe bá tước de La Fère nói nhiá»u vá» triá»u đình, nhưng từ cái thá»i Arthos biết nó đến nay, nó đã thay đồi bá»™ mặt rất nhiá»u rồi. Cho nên tất cả câu chuyện cá»§a bá tước de Guise Ä‘á»u má»›i lạ đối vá»›i ngưá»i bạn đồng hà nh. Chà ng bá tước trẻ hay nói xấu và há»m hỉnh Ä‘em tất cả má»i ngưá»i ra Ä‘iểm mặt. Anh kể những chuyện yêu đương cÅ© cá»§a bà Longueville vá»›i Coligny, và cuá»™c đấu kiếm cá»§a Coligny ở quảng trưá»ng hoà ng gia, má»™t cuá»™c đấu bất hạnh vá»›i ông ta mà bà de Longueville nhìn qua má»™t cÆ¡n ghen tuông. Rồi những chuyện tình ái má»›i cá»§a bà vá»›i hoà ng thân de Marcillac, ngưá»i ta đồn rằng ông nà y ghen vá»›i bà ta đến ná»—i muốn cho giết tất cả má»i ngưá»i, kể cả tu viện truởng D Herblay là giám đốc cá»§a ông ta. Lại chuyện yêu đương giữa hoà ng thân de Galles vá»›i Quý nương mà sau nà y ngưá»i ta gá»i là đại Quý nương từ đó rất là nổi tiếng do cuá»™c hôn nhân bà máºt cá»§a bà vá»›i ông Lauzun. Ngay cả hoà ng háºu cÅ©ng không được buông tha, và giáo chá»§ Mazarin cÅ©ng có phần trong cuá»™c chế giá»…u.
Má»™t ngà y qua nhanh như má»™t giá». Viên quản lý cá»§a bá tước là ngưá»i vui tÃnh, thuá»™c xã há»™i thượng lưu, thông thái đến táºn gốc, như cáºu há»c trò cá»§a ông nói; nhiá»u lần gợi cho Raoul nhá»› đến sá»± uyên bác sâu xa và cái tÃnh giá»…u cợt hóm hỉnh và cay độc cá»§a Arthos, nhưng còn vá» cái duyên dáng, tế nhị và cái vẻ quý phái ngoại quan thì chẳng thể nà o so sánh được vá»›i Bá tước de La Fère.
Những con ngá»±a được nương nhẹ hÆ¡n hôm qua, đến bốn giá» chÃá»u dừng lại ở Arras. Äã đến gần chiến địa rồi, ngưá»i ta quyết định nghỉ lại ở thị trấn nà y cho đến ngà y hôm sau nữa; các biệt đội Tây Ban Nha đôi khi lợi dụng đêm tối hà nh quân đến táºn vùng phụ cáºn Arras.
Quân đội Pháp đóng từ Pont-à -Marc đến Valenciennes và quanh lại Douai. Ngưá»i ta đồn rằng ngà i Hoà ng thân Ä‘Ãch thân ở Béthune.
Quân đội địch rải từ Cassel đến Courtray và do chúng toà n cướp phá và hãm hiếp, nên những ngưá»i dân khốn khổ vùng biên giá»›i rá»i bá» những chốn nhà cá»a hẻo lánh cá»§a há», đến ẩn náu trong các thị trấn kiên cố. Arras đầy những ngưá»i lánh nạn.
Ngưá»i ta nói cuá»™c chiến đấu sắp tá»›i chắc là có tÃnh quyết định cho đến lúc nà y sá»± váºn động cá»§a Hoà ng thân chỉ là để chá» viện binh mà cuối cùng tất sẽ tá»›i. Các chà ng thanh niên mừng cho mình đã đến vừa đúng dịp.
Há» cùng ăn và ngá»§ cùng buồng. HỠở và o lứa tuổi đánh bạn vá»›i nhau rất nhanh chóng, cứ như là đã quen nhau từ thuở má»›i lá»t lòng và không bao giá» có thể xa rá»i nhau nữa.
Buổi tối dà nh cho chuyện chiến tranh. Bá»n đầy tá»› lau chùi vÅ© khÃ. Các chà ng thanh niên nạp đạn sẵn và o súng ngắn đỠphòng trưá»ng hợp xô xát và há» chợt tỉnh giấc, chán nản thất vá»ng, vì cả hai đã nằm mÆ¡ thấy mình đến đã quá muá»™n để tham gia chiến dấu.
Buổi sáng hôm đó có tin đồn rằng Hoà ng thân de Condé đã rá»i khá»i Béthune để rút vá» Carvin nhưng vẫn đỠquân đồn trú ở thị trấn đầu tiên ấy. Nhưng vì tin tức ấy chưa có gì xác thá»±c, hai chà ng thanh niên quyết định cứ tiếp tục Ä‘i vá» Béthune, cùng lắm thì dá»c đưá»ng rẽ chếch sang bên phải và đi đến Carvin.
Viên quản lý cá»§a bá tước de Guise thuá»™c là u vùng nà y; ông đưa ra ý kiến là đi theo má»™t đưá»ng tắt ở giữa hai con đưá»ng Ä‘i Lens và Béthune; đến Ablen sẽ há»i thăm tin tức. ÄÆ°á»ng Ä‘i thế nà o sẽ ghi lại cho Grimaud.
Má»i ngưá»i lên đưá»ng khoảng bảy giá» sáng.
De Guise trẻ ngưá»i và hung hăng, bảo Raoul:
- Chúng ta đây có ba chủ và ba tớ; đầy tớ của ta trang bị khà giới đầy đủ nhưng đầy tớ của anh xem chừng khá bướng bỉnh.
- Tôi chưa biết và o việc thì nó sẽ ra sao. - Raoul đáp nhưng nó là ngưá»i BrÆ¡tông, Ä‘iá»u ấy hứa hẹn đấy.
- Phải, phải - de Guise nói - tôi tin rằng khi cần thì nó sẽ nồ súng; còn tôi có hai ngưá»i chắc chắn, hỠđã Ä‘i chiến tráºn vá»›i cha tôi; như váºy chúng ta có sáu chiến sÄ© cả thảy; và phá»ng ta gặp má»™t toán du kÃch nhá» số ngưá»i bằng ta hoặc nhiá»u hÆ¡n chăng nữa, thì chúng ta có công kÃch không, Raoul?
- Có chứ, - tỠtước đáp.
- Æ nà y, các chà ng thanh niên Æ¡i? Æ nà y! - vÃên quản lý xen và o câu chuyện. - Các ông bà n bạc hay đấy nhỉ, Chúa Æ¡i! Thế còn những Ä‘iá»u dặn dò cá»§a tôi, bá tước nghÄ© sao? Ông quên rằng tôi Ä‘uợc lệnh đưa ông an toà n đến chá»— Hoà ng thân ư? Và o quân đội rồi, ông có muốn liá»u thân thế nà o, xin tùy ý, nhưng từ đây đến đó, tôi xin báo trước rằng vá»›i tư cách chỉ huy quân đội, tôi ra lệnh rút lui và quay lưng lại cái lông mÅ© lÃnh đầu tiên mà tôi trông thấy.
De Guise và Raoul đưa mắt nhìn nhau mỉm cưá»i. Vùng đất Ä‘ai nà y phá»§ khá nhÃá»u cây cối, thỉnh thoảng lại gặp những toán nông dân rút lui, lùa đà n gia súc và mang vác hoặc chở trong xe những đồ váºt quý giá nhất.
Äoà n lữ hà nh đến Ablanh không gặp biến cố gì. Ở đây há» há»i thăm và được biết Hoà ng thân quả tháºt đã rá»i Béthune và đóng ở giữa Cambrin và Venthie. Thế là hỠđể lại bản đồ lại cho Grimaud, há» Ä‘i má»™t đưá»ng tắt sau ná»a giá» thì đến bá» má»™t con suối nhá», suối nà y chảy ra sông Lys.
Phong cảnh tháºt đẹp, ngang dá»c những thung lÅ©ng xanh biếc như ngá»c bÃch. Chốc chốc con đưá»ng há» Ä‘i lại xuyên qua má»™t khu rừng nhá». Äá» phòng má»™t cuá»™c mai phục, đến má»—i khu rừng, viên quản lý lại cho hai tên đầy tá»› cá»§a bá tước Ä‘i trước coi như đội tiá»n vệ. Viên quản lý và hai chà ng thanh niên là đội quân chÃnh, còn Olivain vá»›i khẩu súng trưá»ng trên đầu gối và mắt canh chừng, là m háºu vệ.
Từ má»™t lát rồi đã nom thấy má»™t cánh rừng khá ráºm rạp ở phÃa chân trá»i. Còn cách rừng đó trăm bước, ông Arminges đã cẩn tháºn như má»i khi cá» hai đầy tá»› cá»§a bá tước Ä‘i lên trước.
Hai tên đầy tá»› vừa khuất trong các bụi cây, hai thanh niên và viên quản lý Ä‘i sau gần ba trăm bước chuyện trò vui vẻ, Olivain Ä‘i phÃa sau, cÅ©ng cách quãng chừng ấy, thì bất thình lình năm sáu tiếng súng trưá»ng vang lên. Viên quản lý kêu dừng lại, hai chà ng thanh niên tuân lệnh và ghìm cương ngá»±a. Cùng lúc ấy thấy hai tên đầy tá»› phi ngá»±a quay trở lại.
Nóng lòng biết nguyên nhân của loạt súng nổ ấy, hai thanh niên thúc ngựa đến đón hai đầy tớ. Viên quản lý đi theo sau.
- Các anh có bị ngăn giữ lại không? - Hai thanh niên vá»™i vã há»i.
- Không ạ, - bá»n đầy tá»› đáp, - có thể là chúng tôi cÅ©ng chưa bị trông thấy, những phát súng nổ phÃa trước chúng tôi má»™t trăm bước, gần nÆ¡i ráºm rạp nhất cá»§a khu rừng, và chúng tôi quay lại để xin ý kiến.
- à kiến của tôi, - Ông Arminges nói, - mà cũng cần phải thế là chúng ta rút lui, trong khu rừng ấy có thể có mai phục.
Bá tước há»i bá»n đầy tá»›:
- Các anh không trông thấy gì ư?
- Tôi thấy, - một tên đáp, - hình như có mấy kỵ sĩ mặc quần áo và ng luồn lách trong lòng suối.
- Äúng đấy, - viên quản lý nói, - chúng ta sa và o toán quân Tây Ban Nha rồi. Trở lui, các ông Æ¡i, trở lui!
Hai thanh niên đưa mắt há»i á»· kiển nhau, và vừa lúc ấy ngưá»i ta nghe thấy má»™t tiếng súng lục nổ và hai ba tiếng kêu cứu.
Hai thanh niên bằng má»™t cái nhìn cuối cùng tin chắc rằng há» Ä‘á»u ở trong tư thế không lùi được, và vì viên quản lý đã cho ngá»±a quay lại, cả hai Ä‘á»u thúc ngá»±a tiến lên.
Raoul kêu:
- Olivain, theo tôi!
Còn bá tước de Guise kêu:
- Urbain và Blanchet , theo tôi!
Và trước khi viên quản lý hết kinh ngạc thì hỠđã biến và o trong rừng.
Vừa thúc ngựa, hai chà ng thanh niên vừa cầm lăm lăm súng trong tay.
Năm phút sau, há» tá»›i nÆ¡i có vẻ đã phát ra tiếng động, cho ngá»±a Ä‘i cháºm lại và tiến lên tháºn trá»ng.
- Suỵt! - De Guise nói - Bá»n kỵ binh.
Äúng, ba tên cưỡi ngá»±a và ba tên đã xuống đất.
- Chúng là m gì? Anh có thấy không?
Có, hình như chúng lục soát một ngươi bị thương hoặc chết rồi.
- Äó là má»™t cuá»™c ám sát hèn nhát nà o đó, - de Guise nói.
- Váºy mà chúng là những ngưá»i lÃnh đấy. - Bragelonne đáp.
- Phải, nhưng là bá»n du kÃch, nghÄ©a là bá»n cướp đưá»ng.
- Công kÃch nà o! - Raoul bảo, - Công kÃch nà o? - De Guise đáp…
- Các ông Æ¡i - Viên quản lý khốn khổ kêu lên - Nà y, các ông Æ¡i! Nhân danh Trá»i…
Nhưng các thanh niên nà o có nghe. Há» Ä‘ua nhau phóng, và những tiếng kêu la cá»§a viên quản lý cà ng tổ là m thức tỉnh bá»n Tây Ban Nha.
Láºp tức ba tên du kÃch cưỡi ngá»±a xông đến các chà ng thanh niên, còn ba tên kia tiếp tục lá»™t nốt số đồ váºt cá»§a hai ngưá»i lữ khách, vì rằng khi đến gần, hai thanh niên thấy rõ là có hai ngưá»i bị nạn, chứ không phải là má»™t.
Còn cách mươi bước de Guise bắn trước nhưng trượt: má»™t tên Tây Ban Nha xông đến nổ súng và o Raoul, anh cảm thấy cánh tay trái Ä‘au rát như bị roi quất. Cách bốn bước, anh nhả đạn và tên Tây Ban Nha bị trúng giữa ngá»±c giÆ¡ tay lên và ngã váºt ra sau mông ngá»±a, con ngá»±a quay ngoắt lại và chạy Ä‘i mang theo tên lÃnh.
Cùng lúc ấy, Raoul trông thấy như qua má»™t đám mây má»™t nòng súng trưá»ng chÄ©a và o anh. Chợt nhá»› đến lá»i dặn cá»§a Arthos, bằng má»™t động tác nhanh như chá»›p anh cho ngá»±a chồm lên, súng nổ.
Con ngá»±a nhảy sang bên cạnh, loạng choạng ngã ká»nh ra đè lên chân Raoul.
Tên lÃnh Tây Ban Nha lao tá»›i cầm nòng súng toan dùng báng súng Ä‘áºp vỡ đầu Raoul.
Trong tư thế cá»§a mình, Raoul không thể rút kiếm ra khá»i vá», cÅ©ng không thể rút súng ra khá»i bao. Anh trông thấy báng súng quay quay trên đầu mình và bất giác nhắm mắt lại, thì Guise nhảy má»™t phát đến sát tên Tây Ban Nha và dà súng và o há»ng nó.
- Äầu hà ng ngay! - anh bảo nó, - nếu không thì chết!
- Khẩu súng trưá»ng rÆ¡i khá»i tay tên lÃnh và nó đầu hà ng ngay láºp tức Guise gá»i má»™t đầy tá»› đến giao cho coi tên tù binh và dặn nếu nó lăm le muốn chạy trốn thì cứ bắn vỡ sá» nó ra, rồi anh xuống ngá»±a và đến vá»›i Raoul.
Mặc dầu mặt còn tái xanh do cÆ¡n xúc động không tránh khá»i cá»§a má»™t sá»± việc đầu tiên như váºy, Raoul cưá»i nói:
- Thá»±c tình tôi thấy anh trả nợ mau quá và không muốn chịu Æ¡n tôi lâu. Không có anh thì… - Raoul nhắc lại lá»i bá tước, - tôi chết rồi, ba lần chết rồi.
- Tên địch của tôi chạy trốn, - de Guise nói, - đã giúp tôi dễ dà ng đến cứu anh. Nhưng mà anh bị thương có nặng không? Tôi thấy anh máu ra đầm đìa kìa.
- Tôi thấy như má»™t vết xước da ở cánh tay. Hãy giúp tôi rút chân ra khá»i con ngá»±a đã, và tôi hy vá»ng chẳng có gì cản trở chúng ta tiếp tục lên đưá»ng.
- Ông Arminges và Olivain đã xuống đất và cố nhắc con ngá»±a lên, nó Ä‘ang giẫy chết. Raoul rút được bà n chân ra khá»i bà n đạp và cẳng chân ra khá»i mình ngá»±a, má»™t lát sau má»›i đứng lên được.
- Không gãy xương chứ? - De Guise há»i.
- Nhá» trá»i, không, - Raoul đáp. - Nhưng còn những ngưá»i bị bá»n khốn nạn ám sát thì sao?
Chúng ta đến muộn quá; chúng đã giết chết hỠrồi và bỠchạy, mang theo những thứ cướp được. Hai đầy tở của tôi đang ở bên mấy xác chết.
Raoul nói:
- Ta hãy ra xem há» chết hẳn chưa để cấp cứu cho há». Olivain nà y ta chiếm được hai con ngá»±a, nhưng ngá»±a tôi mất rồi. Anh hãy lấy con ngá»±a tốt nhất mà dùng và đưa tôi con ngá»±a cá»§a anh.
Và hỠđi đến chỗ những kẻ bị nạn.
Tà i sản của phongvan
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:52 AM .
15-09-2008, 08:04 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Chương 33
Vị mục sư
Hai ngưá»i nằm sóng sượt: má»™t ngưá»i bất động, mặt úp xuống đất bị ba vết đạn xuyên, Nằm chết trong vÅ©ng máu cá»§a chÃnh mình. Ngưá»i kia được hai ngưá»i đầy tá»› đỡ cho tá»±a lưng và o gốc cây, mắt ngước lên trá»i, hai tay chắp lại Ä‘ang ra sức cầu kinh… bác ta bị má»™t vết đạn bắn gãy xương đùi Hai chà ng thanh niên thoạt tiên đến chá»— ngưá»i chết và nhìn tháºt kinh ngạc.
- Äây là má»™t linh mục đã thế phát. - Bragelonne nói.
- Ôi! Bá»n khốn kiếp! Chúng dám *****ng đến các vị sứ giả cá»§a Chúa!
Urbain, má»™t cá»±u binh đã từng Ä‘i tất cả các chiến tráºn vá»›i quáºn công - giáo chá»§, nói:
- Lại đây, ông Æ¡i. Äối vá»›i ngưá»i kia thì chẳng là m gì được nữa rồi, còn ngưá»i nà y có thể còn cứu được.
Kẻ bị thương mỉm cưá»i buồn bã nói:
- Cứu tôi ư! Thôi, hãy giúp cho tôi chết.
- Ông có phải linh mục không? - Raoul há»i.
- Không, thưa ông.
- Tại vì ngưá»i đồng hà nh tá»™i nghiệp cá»§a ông có vẻ là má»™t linh mục, Raoul nói.
- Äó là vị linh mục xứ Béthune đấy, ông ạ; ông ta mang các kinh thánh và kho báu cá»§a tăng há»™i đến gá»i ở nÆ¡i chắc chắn; bởi vì Hoà ng thân rá»i bá» thị trấn hôm qua và có thể ngà y mai quân Tây Ban Nha tá»›i. Do ngưá»i ta biết rằng các toán quân địch chạy khắp nÆ¡i và nhiệm vụ thì nguy hiểm, chẳng ai dám Ä‘i cùng, thế là tôi tình nguyện.
- Và thế là bá»n khốn nạn tấn công các ông; bá»n khốn nạn đã bắn và o má»™t vị linh mục.
Kẻ bị thương nhìn quanh mình và nói:
- Các ông ơi, tôi đau lắm, tuy nhiên tôi vẫn muốn được mang đến một nhà nà o đó.
- Äể ông được cấp cứu à ? - De Guise há»i.
- Không để tôi được xưng tội.
- Nhưng có lẽ, - Raoul nói, - Vết thương của ông không đến nỗi nguy hiểm như ông tưởng đâu.
- Ông Æ¡i, - kẻ bị nạn nói, - Hãy tin tôi, đừng để mất thì giá», viên đạn đã bắn vỡ cổ xương đùi và chui lên táºn ruá»™t.
- Ông là thầy thuốc à ? - De Guise há»i.
- Không, - kẻ sắp chết nói, - nhưng tôi biết chút Ãt vá» các vết thương, mà vết thương cá»§a tôi thì chết ngưá»i đấy. Hãy cố mang tôi đến chá»— nà o đó có thể kiếm má»™t linh mục; hoặc phiá»n các ông đón má»™t, linh mục đến đây và Chúa sẽ thương cho hà nh động vị thánh ấy; chÃnh là phải cứu vá»›t linh hồn tôi, chứ thể xác tôi thì đã mất rồi.
- Không thể chết vì là m một việc thiện! Và Chúa sẽ cứu giúp ông.
Kẻ bị nạn gom tất cả sức mình lại như muốn đúng dáºy và nói:
- Các ông Æ¡i, nhân danh Chúa Trá»i? Xin đừng mất thì giá» và o những lá»i lẽ vô Ãch; hoặc giúp tôi Ä‘i tá»›i là ng nà o gần nhất, hoặc hãy thá» trước sá»± cứu rá»—i linh hồn mình rằng các ông sẽ gá»i đến tôi vị mục sư hay má»™t vị linh mục, vị giáo sÄ© đầu tiên nà o mà các ông sẽ gặp. - Rồi vá»›i giá»ng tuyệt vá»ng, bác ta nói thêm - Nhưng có lẽ chẳng ai dám tá»›i đâu vì ngưá»i ta biết rằng quân Tây Ban Nha nhan nhản ở đây, và tôi sẽ chết mà không được xá tá»™i. Lạy Chúa tôi Lạy Chúa tôi! - Kẻ bị thương rên la vá»›i cái giá»ng thảm thiết khiến các chà ng thanh niên phải rùng mình - Ngưá»i không cho phép Ä‘iá»u ấy hay sao? Thế thì tháºt là khá»§ng khiếp?
- Nà y ông, hãy bình tâm. - De Guise nói. - Tôi xin thá» là ông sẽ có được niá»m an á»§i mà ông yêu cầu. Chỉ cần ông bảo cho tôi biết ở đâu có má»™t ngôi nhà để đến xin cấp cứu và má»™t là ng xóm để đến tìm má»™t linh mục.
- Xin cảm Æ¡n, cầu Chúa ban Æ¡n cho ông! Cứ Ä‘i theo đưá»ng nà y độ nữa dặm có má»™t tá»u quán và đi thêm non má»™t dặm nữa sẽ thấy là ng Greney. Ông hãy tìm đến vị linh mục; nếu vị linh mục vắng nhà ông hãy và o tu viện các giáo sÄ© Augustins tức là cái nhà cuối cùng cá»§a xóm ở bên tay phải và dẫn đến cho tôi má»™t thà y cả cÅ©ng được! Mục sư hay linh mục Ä‘á»u được cả, miá»…n là hỠđã nháºn được ở nhà thá» hiển linh cá»§a chúng ta quyá»n xá tá»™i khi lâm chung.
- Ông Arminges Æ¡i, - de Guise bảo, - Ông hãy ở lại bên kẻ khốn khổ nà y và trông nom sao cho ông ta được mang Ä‘i tháºt êm ái. Hãy sai là m má»™t cái cáng bằng cà nh cây, xếp tất cả áo choà ng cá»§a chúng ta lên đấy; hai đầy tá»› sẽ khiêng cáng, đứa thứ ba sẽ thay thế ngưá»i nà o, mệt. Còn tá» tước và tôi sẽ Ä‘i tìm linh mục.
- Bá tước cứ đi, - viên quản lý nói, - nhưng lạy Chúa! Xin ông đừng có mạo hiểm.
- Cứ yên tâm. Vả lại hôm nay chúng tôi đã tai qua nạn khá»i rồi, ông đã biết cái định lý: Non bis in idem(1).
- Hãy cố gắng lên, ông ạ! - Raoul bảo kẻ bị thương, chúng tôi đi thực hiện ý nguyện của ông đây.
- Cầu Chúa phù há»™ cho các ông! - Kẻ sắp chết đáp lại vá»›i giá»ng biết Æ¡n khó tả.
Và hai thanh niên phóng nước đại theo hướng đã chỉ, còn viên quản lý trông nom việc là m cáng.
Sau mưá»i phút, hai thanh niên trông thấy quán rượu.
Không xuống ngá»±a, Raoul gá»i chá»§ quán báo trước sẽ có ngưá»i bị thương đến và bảo bác ta sá»a soạn má»i thá» cần thiết để cứu chữa tức là má»™t cái giưá»ng, vải, băng và ngoà i ta nếu biết ở vùng lân cáºn có thầy thuốc, nhà giải phẫu hoặc nhà thá»§ thuáºt nà o thì cho má»i đến, và anh sẽ chịu má»i phà tổn.
Chá»§ quán trông thấy hai nhà quý tá»™c trẻ ăn váºn sang trá»ng, nên há» yêu cầu gì là gã hứa nháºn hết, và hai kỵ sÄ© sau khi trông thấy gã bắt đầu chuẩn bị việc đón tiếp, lại ra Ä‘i và vá»™i vã phóng vá» phÃa Greney.
Äi được hÆ¡n má»™t dặm há» nom thấy xóm là ng vá»›i mấy ngôi nhà đầu tiên lợp ngói đỠnổi báºt mạnh mẽ trên những bụi cây xanh. Chợt há» bắt gặp Ä‘i vá» phÃa há» má»™t mục sư tồi tà n cưỡi ngá»±a, trông cái mÅ© rá»™ng và nh vá»›i cái áo dà i bằng len mà u xám, há» Ä‘oán đó là má»™t thà y dòng Augustins. Lần nà y sá»± tình cá» dưá»ng như gá»i đến cho há» cái mà há» Ä‘ang tìm kiếm.
HỠđến gần mục sư.
Äó là má»™t ngưá»i đà n ông trạc hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, nhưng những việc kiêng khem tiết dục đã là m cho ông ta trông già đi. Nước da tái, nhưng không phải tái săn thì đã đẹp, mà lại và ng bá»§ng, tóc ngắn chỉ dà i hÆ¡n cái và nh mÅ© quanh trán má»™t tà mà u hoè hoe và cặp mắt mâu xanh nhạt như thẫn thá».
- Thưa ông, - Raoul nói vá»›i lá»… phép thông thưá»ng, - Ông có phải giáo chức không?
- Sao ông lại há»i tôi Ä‘iá»u đó - Kẻ lạ mặt nói vá»›i má»™t vẻ thản nhiên gần như bất lịch sá»±.
- Há»i để biết, - bá tước de Guise kênh kiệu nói.
Kẻ lạ mặt lấy gót chân thúc con la và tiếp tục đi.
De Guise nhảy má»™t cái đến trước mắt y và cản đưá»ng. Anh nói:
- Ông hãy trả lá»i Ä‘i. Ngưá»i ta đã há»i ông má»™t cách lịch sá»± và má»i câu há»i Ä‘á»u đáng được trả lá»i.
- Tôi cho rằng tôi được tá»± do nói hoặc không nói tôi là ai vá»›i hai ngưá»i đầu tiên đến và có ngẫu hứng tra há»i tôi.
De Guise cố ghìm cÆ¡n giáºn dữ khiến anh muốn nện gẫy xương viên mục sư. Anh nói:
- Trước hết, chúng tôi không phải là những kẻ đến đầu tiên; bạn tôi đây là tá» tước de Bragelonne, còn tôi là bá tước de Guise. Sau nữa, chẳng phải vì ngẫu hứng mà chúng tôi há»i ông như váºy. Vì rằng ở đằng kia có má»™t kẻ bị thương và sắp chết Ä‘ang đòi há»i sá»± cứu giúp cá»§a nhà thá». Nếu ông là giáo sÄ©, thì nhân danh lòng nhân đạo, tôi yêu cầu ông Ä‘i theo tôi và đến cứu giúp ngưá»i ấy nếu ông không phải là giáo sỹ thì lại là chuyện khác. Tôi xin báo trước để ông biết rằng, nhân danh phép xã giao mà dưá»ng như ông hoà n toà n không biết đến, tôi sẽ trừng trị ông vá» thái độ há»—n xược cá»§a ông.
Nước da tai tái cá»§a viên mục sư trở nên nhợt nhạt, và hắn mỉm cưá»i má»™t cách đến lạ lùng khiến Raoul từ nãy vẫn không rá»i mắt khá»i hắn cảm thay nụ cưá»i ấy siết chặt trái tim anh như má»™t sá»± lăng nhục.
- Chắc là một tên gián điệp Tây Ban Nha hoặc Flamand gì đây? - Anh vừa nói vừa đặt tay lên báng súng.
Một cái nhìn hăm doạ giống như một tia chớp đáp lại Raoul.
- Thế nà o? Ông trả lá»i chứ? - De Guise bảo.
- Tôi là linh mục, các ông ạ, - ngưá»i trẻ tuổi đáp. Và mặt hắn ta trở lại vẻ thản nhiên như cÅ©.
Raoul bá» súng và o bao, và tạo cho lá»i lẽ cá»§a mình má»™t giá»ng cung kÃnh không phải thốt ra từ đáy lòng, anh nói:
- Váºy thì thưa cha, nếu là linh mục, cha sắp có dịp để hà nh nghá» như bạn tôi đã nói. Má»™t kẻ bị thương khốn khổ sắp đến và sẽ dừng ở cái quán gần đây; ông ta cầu xin sá»± cứu giúp cá»§a má»™t thiên sứ; ngưá»i cá»§a chúng tôi Ä‘i theo ông ta.
- Tôi sẽ đến đấy, - mục sư nói.
Và hắn thúc con la cái đi.
- Nếu ông không đến đấy, - De Guise bảo, - thì hãy nhớ rằng chúng tôi có những con ngựa có thể đuổi kịp con la cái của ông, một sức mạnh có thể tóm bắt ông ở bắt cứ chỗ nà o; và khi ấy tôi xin thỠlà bản án của ông sẽ được thi hà nh ngay; ở đâu chẳng tìm được một cái cây và một sợi dây thừng.
Mắt viên mục sư lại chá»›p lá»a lên lần nữa, nhưng rồi thôi hẳn; hắn nhắc lại câu: "Tôi sẽ đến đó", rồi lên đưá»ng.
- Ta đi theo hắn, - de Guise nói, - như thế chắc chắn hơn.
- Tôi cÅ©ng định nói vá»›i anh như váºy, - Bragelonne đáp.
Và hai chà ng thanh niên lên đưá»ng, lá»±a bước theo sau gã mục sư cách độ má»™t tầm súng ngắn.
Chừng năm phút sau, gã mục sư quay đầu lại để xem có bị theo dõi không.
- Anh thấy không, - Raoul nói, - chúng ta là m thế nà y là rất đúng!
- Cái mặt thằng cha mục sư ấy má»›i kinh tởm là m sao! - Bá tước de Guise tiếp lá»i.
- Kinh tởm, - Raoul đáp, - và nhất là sự biểu hiện mới ghê chứ. Tóc thì và ng, mắt thì mỠ*****c, môi thì cứ hé ra nói là biến đi đâu mất…
De Guise Ãt bị những chi tiết ấy Ä‘áºp mạnh hÆ¡n Raoul, vì Raoul thì chú ý quan sát, còn de Guise thì nói nhiá»u hÆ¡n. Anh đáp:
- Phải, phải, khuôn mặt hắn tháºt lạ lùng, những bá»n mục sư ấy tuân theo những cách tu hà nh là m hư hại con ngưá»i; nhịn đói đến xanh xao, lấy roi vá»t tá»± hà nh xác đến trở thà nh đạo đức giả, và vì, ra sức khóc than những phúc lợi cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mà hỠđã để mất Ä‘i và chúng ta thì được hưởng, nên mắt há» trở thà nh má» xỉn.
- Cuối cùng, - Raoul nói, - con ngưá»i tá»™i nghiệp kia sắp có mục sư đến rồi. Nhưng có Chúa chứng giám! Kẻ sám hối hình như có má»™t bụng dạ tá» tế hÆ¡n là kẻ Ä‘i nghe xưng tá»™i. Còn vá» tôi xin thú nháºn là tôi quen nhìn các vi linh mục theo má»™t dung mạo khác hẳn cÆ¡.
- A! Anh có hiểu không? - De Guise nói. - Lão nà y là má»™t trong những thà y dòng lang thang chuyên Ä‘i ăn xin trên những đưá»ng cái lá»›n cho đến ngà y nà o đó má»™t lá»™c thánh từ trên trá»i rÆ¡i xuống vá»›i há».
Äó phần lá»›n là ngưá»i nước ngoà i: ngưá»i Ecossais, ngưá»i Irlandais, ngưá»i Danois. Thỉnh thoảng ngưá»i ta có chỉ cho tôi xem bá»n ấy.
- Cũng xấu xà như thế ư?
- Không, gớm ghiếc phải chăng thôi.
- Cá»±c thay cho kẻ bị thương tá»™i nghiệp ấy phải chết trong tay má»™t gã thà y tu như váºy.
- Ô hay? - de Guise nói, - việc xá tá»™i không phải do kẻ nói ban cho mà do từ Chúa. Tuy nhiên anh có muốn tôi nói vá»›i anh Ä‘iá»u nà y không? Tôi thÃch thà chết không sám hối, còn hÆ¡n là dây vá»›i má»™t kẻ nghe xưng tá»™i như thế. Anh đồng ý vá»›i tôi phải không, tá» tước? Mà tôi thấy anh vuốt ve cái báng súng như có ý định Ä‘áºp vỡ đầu hắn ra.
- Phải, bá tước ạ, tháºt là má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ và nó đến bắt chợt, anh ạ nhìn con ngưá»i ấy tôi cảm thấy má»™t ná»—i ghê sợ khó tả. Äã có lần nà o anh thấy má»™t con rắn ngóc mình lên trên đưá»ng anh Ä‘i chưa?
- Chưa bao giá», - de Guise đáp.
- Thế mà tôi, tôi đã gặp ở trong cánh rừng Blaisois của nhà tôi.
- Tôi còn nhớ lần đầu tiên một con rắn cuộn khúc nó nhìn tôi bằng cặp mắt mỠxỉn, đung đưa cái đầu và thè lè cái lưỡi, tôi đứng ngây ra, tái mặt và như bị mê đi cho đến lúc bá tước de La Fère…
- Ông bố anh à ? - De Guise há»i.
- Không, vị đỡ đầu của tôi, - Raoul đỠmặt đáp.
- Hay lắm.
- Cho đến lúc bá tước de La Fère bảo tôi "Bragelonne, tuốt kiếm ra". Chỉ đến lúc ấy tôi má»›i chạy tá»›i con rắn đúng lúc nó dá»±ng đứng mình trên cái Ä‘uôi, miệng rÃt phì phì, để lao và o ngưá»i tôi, tôi vá»™i chém nó đứt đôi mình ra. Lạ tháºt anh ạ. Tôi xin thá» là có cảm giác giống hệt như thế khi trông con ngưá»i kia lúc hắn há»i: "Tại sao các ông lại há»i tôi Ä‘iá»u đó?" và hắn nhìn và o tôi.
- Thế thì anh phải tá»± trách mình đã không chém cho nó đứt đôi ngưá»i ra như con rắn.
- Phải, Pomme-de- Pintình cÅ©ng gần như váºy, - Raoul đáp.
Lúc ấy há» Ä‘i đến cái quán nhá» và trông thấy ở đầu đưá»ng đằng kia toán ngưá»i cáng kẻ bị thương do ông Arminges dẫn đầu cÅ©ng Ä‘ang Ä‘i tá»›i. Hai ngưá»i khiêng kẻ sắp chết, ngưá»i thứ ba dắt ngá»±a.
Hai chà ng thanh niên thúc ngựa phóng lên.
De Guise Ä‘i sát bên ngưá»i thà y dòng Augustins và bảo:
- Äây là ngưá»i bị thương; xin ngà i mục sư là m Æ¡n nhanh lên má»™t chút.
Còn Raoul tránh gã thầy dòng ra hết mép đưá»ng bên kia và quay mặt Ä‘i vá»›i vẻ ghê tởm.
Như váºy là hai chà ng thanh niên Ä‘i trước ngưá»i nghe xưng tá»™i chứ không phải Ä‘i sau nữa. Há» Ä‘i đến đón ngưá»i bị thương và bảo cho biết cái tin hay ấy. Kẻ bị nạn nhổm ngưá»i lên để nhìn theo hướng trá» và trông thấy mục sư Ä‘ang thúc con la gấp bước Ä‘i tá»›i, rồi bác ta lại rÆ¡i mình xuống tấm nệm, mặt sáng lên má»™t tia mừng rỡ.
- Bây giỠđây, - Hai chà ng thanh niên nói - chúng tôi đã là m cho ông tất cả những gì chúng tôi có thể là m, và do chúng tôi vá»™i đến đội quân cá»§a Ngà i Hoà ng thân, chúng tôi, phải tiếp tục lên đưá»ng, Váºy ông thứ lá»—i cho chúng tôi nhé. Ngưá»i ta đồn sắp có đánh nhau rồi, chúng tôi chẳng muốn ngà y mai má»›i có mặt.
- Hãy Ä‘i Ä‘i, các vị lãnh chúa trẻ tuổi cá»§a tôi, - kẻ bị thương nói, và cầu cho cả hai ông được ban phước là nh vì có lòng thương ngưá»i.
Pomme-de- Pintháºt là như các ông nói, các ông đã là m tất cả những gì có thể là m cho tôi; tôi chỉ có thể nói vá»›i các ông má»™t lần nữa: Chúa phù há»™ cho các ông và những ngưá»i thân thiết cá»§a các ông.
De Guise bảo viên quản lý:
- Chúng tôi Ä‘i phÃa trước, ông sẽ Ä‘uổi theo chúng tôi trên đưá»ng Cambrin.
Chá»§ quán đứng ở cá»§a và đã chuẩn bị má»i thứ, giưá»ng, băng, vải xé, và má»™t tên coi ngá»±a đã Ä‘i tìm thà y thuốc ở Lens là thị trấn gần nhất.
- ÄÆ°á»£c rồi, - chá»§ quán nói, - má»i thứ sẽ được là m như ông mong muốn. Nhưng ông Æ¡i, - gã nói tiếp vá»›i Bragelonne - Ông không dừng lại chốc lát để băng bó vết thương cá»§a ông hay sao?
- á»’, vết thương cá»§a tôi chẳng sao đâu, - Tá» tước đáp - Äến chặng nghỉ sau băng bó cÅ©ng được. Chỉ có Ä‘iá»u yêu cầu ông là nếu ông có thấy má»™t kỵ sÄ© qua đây và há»i thăm ông tin tức vá» má»™t thanh niên cưỡi con ngá»±a hồng có má»™t đầy tá»› Ä‘i theo, thì ông là m Æ¡n bảo rằng đã gặp tôi hẳn hoi, nhưng tôi đã tiếp tục lên đưá»ng và tÃnh sẽ ăn trưa ở Mazingarbe và ngá»§ ở Cambrin.
- Äể cho chắc chắn, tôi sẽ há»i tên ngưá»i ấy và nói rõ tên ông, như thế có hÆ¡n không - Chá»§ quán nói.
- Phải đấy, cẩn tắc vô áy náy, - Raoul đáp, - tôi là tỠtước Bragelonne, còn bác ta là Grimaud.
Lúc ấy kẻ bị thương đến từ phÃa nà y và mục sư đến từ phÃa kia. Hai chà ng thanh niên lùi lại để cho cáng Ä‘i qua. Mục sư cÅ©ng nhảy xuống đất và sai dẫn con la cái ra chuông ngá»±a mà không tháo yên cương.
- Ông mục sư Æ¡i, - De Guise nói, - Ông hãy giúp cho con ngưá»i tá» tế ấy xưng tá»™i cẩn tháºn, và đừng lo gì vá» những khoản chi phà cá»§a ông và cá»§a con la má»i thứ Ä‘á»u thanh toán rồi.
- Xin cảm Æ¡n ông! - Gã mục sư đáp vá»›i cÅ©ng nụ cưá»i khiến Bragelonne rùng mình.
Linh tÃnh cảm thấy như không thể chịu nổi sá»± có mặt cá»§a gã thà y dòng Augustins, Raoul bảo:
- Ta đi thôi, bá tước; ở đây tôi cảm thấy khó chịu.
- Lần nữa xin cảm Æ¡n các vị lãnh chúa trẻ trung tuấn tú, - kẻ bị thương nói - và xin đừng quên tôi trong những lá»i cầu nguyện?
- Cứ yên tâm! - De Guise vừa nói vừa thúc ngựa đuổi theo Bragelonne đã đi trước hai chục bước.
Lúc ấy hai ngưá»i đầy tá»› đã khiêng cáng và o trong nhà . Chá»§ quán và vợ đã chạy đến, Ä‘ang đứng trên báºc cầu thang.
Kẻ bị thương như Ä‘ang lên những cÆ¡n Ä‘au dữ dá»™i; song bác ta chỉ báºn tâm xem ông mục sư có theo và o không.
Vừa trông thấy cái ngưá»i mặt tái nhợt và máu me đầm đìa ấy, ngưá»i đà n bà nắm chặt lấy cánh tay chồng.
- Kìa! Mình là m sao thế? - Chá»§ quán há»i. - Phải chăng tình cá» mình thấy khó ở?
- Không, nhưng trông kìa? - Ngưá»i vợ nói và chỉ kẻ bị thương cho chồng.
- Chết chá»a, ông ta có vẻ Ä‘au dữ.
- Không phải tôi định nói như váºy, - ngưá»i vợ vẫn run bắn lên nói tiếp, - tôi há»i ông có nháºn ra ngưá»i nà y không?
- Ngưá»i nà y ư, khoan đã…
- A! Hình như ông đã nháºn ra, - ngưá»i vợ nói, - vì ông cÅ©ng Ä‘ang tái mặt Ä‘i kìa.
- Tháºt váºy! - Chá»§ quán kêu lên. - Tai hại cho nhà ta! Äó là tên Ä‘ao phá»§ cÅ© xứ Béthune.
- Äao phá»§ cÅ© xứ Béthune! - Gã mục sư trẻ lẩm bẩm và đột nhiên dừng lại, để lá»™ trên gương mặt má»™t cảm giác ghê tởm đối vá»›i kẻ sám hối.
- Ông Arminges Ä‘ang đứng ở cá»a, nháºn thấy vẻ lưỡng lá»± ấy bèn nói:
- Ông mục sư Æ¡i, dù là m Ä‘ao phá»§ hoặc đã từng là m Ä‘ao phá»§, kẻ khốn khổ kia vẫn cứ là má»™t con ngưá»i. Váºy ông hãy giúp cho hắn cái việc cuối cùng mà hắn yêu cầu ở ông, và việc là m cá»§a ông chỉ cà ng thêm xứng đảng mà thôi.
Gã mục sư không đáp lại gì cả, mà tiếp tục lặng lẽ Ä‘i vá» phÃa căn buồng thấp nÆ¡i hai ngưá»i đầy tá»› đã đặt kẻ sắp chết lên giưá»ng.
Trông thấy ngưá»i cá»§a Chúa đến gần giưá»ng kẻ bị nạn, hai đầy tá»› Ä‘i ra và đóng cá»a lại.
Arminges và Olivain Ä‘ang đợi há». Cả bốn ngưá»i lên ngá»±a, Ä‘i nước kiệu theo con đưá»ng mà Raoul và dá» Guise đã Ä‘i và mất hút ở đằng xa.
Khi viên quản lý và đoà n tuỳ tùng đã Ä‘i khuất, thì má»™t lữ khách má»›i dừng lại trước cá»a quán.
- Thưa ông cần gì ạ? - Chá»§ quán nói mà vẫn còn run và tái ngưá»i Ä‘i vì Ä‘iá»u vừa má»›i phát hiện.
Lữ khách ra hiệu muốn uống, rồi đặt chân xuống đất, và chỉ và o con ngá»±a ra hiệu kỳ cá».
- Quỷ nợ ở đâu ấy? - Chủ quán lẩm bầm, - hình như lão nà y câm.
- Thế ông muốn uống ở đâu. - Gã há»i.
- Ở đây - lữ khách nói và chỉ và o một cái bà n.
- Ta lầm rồi, - chủ quán tự nhủ - hắn không hoà n toà n câm.
Và gã cúi mình rồi Ä‘i lấy má»™t chai rượu vang và bánh quy Ä‘em đặt trước mặt vị thá»±c khách Ãt lá»i nà y.
- Ông có cần gì khác nữa không? - Gã há»i.
- Có chứ.
- Thế ông cần gì?
- Cần biết xem ông có trông thấy một vị quý tộc trẻ tuổi cưỡi con ngựa hồng và có tên đầy tớ theo hầu đi qua đây không?
- Tá» tước Bragelonne phải không? - Chá»§ quán há»i.
- Äúng thế!
- Thế ra ông là Grimaud?
Lữ khách gáºt đầu.
A, thế thì vị chá»§ trẻ tuổi cá»§a ông má»›i ở đây cách mưá»i lăm phút, ông ấy sẽ ăn trưa ở Mazingarbe và sẽ ngá»§ ở Cambrin.
- Äây đến Cambrin bao xa?
- Hai dặm rưỡi.
- Cảm ơn.
Yên trà sẽ gặp chá»§ trước khi trá»i tối, Grimaud có vẻ bình thản hÆ¡n lau mồ hôi trán, rót rượu ra cốc và uống lặng lẽ.
Bác vừa mới đặt cốc xuống bà n và toan rót cốc thứ hai, thì một tiếng kêu khủng khiếp phát ra từ căn buồng có gã mục sư và kẻ sắp chết.
Grimaud đứng báºt dáºy.
- Cái gì váºy? - Bác há»i - Tiếng kêu ở đâu ra?
- Từ buồng kẻ bị thương, - chủ quán đáp.
- Kẻ bị thương nà o? - Grimaud há»i.
- Ngưá»i Ä‘ao phá»§ cÅ© xứ Béthune, vừa má»›i bị bá»n du kÃch Tây Ban Nha ám sát. Hắn được mang đến đây và đang xưng tá»™i vá»›i má»™t thầy dòng Augustins. Chắc là hắn Ä‘au dữ lắm.
- Äao phá»§ cÅ© ở Béthune à ? - Grimaud lẩm bẩm, nhá»› lại những ká»· niệm xưa… - Má»™t ngưá»i độ năm sáu mươi tuổi, cao lá»›n, lá»±c lưỡng, da ngăm ngăm, râu tóc Ä‘en phải không?
- Phải đấy, trừ râu đã hoa râm và tóc đã bạc. Ông biết hắn à ? - Chá»§ quán há»i.
- Tôi có trông thầy một lần, - Grimaud đáp; nhớ lại cái cảnh cũ trán bác sa sầm lại.
Vợ chá»§ quán chạy ra run như cầy sấy, há»i chồng:
- Ông có nghe thấy không?
- Có, - Chá»§ quán đáp và lo ngại nhìn vá» phÃa cá»a.
Vừa lúc ấy vang lên một tiếng kêu không to bằng tiếng kêu đầu tiên, nhưng kèm theo một tiếng rên rỉ kéo dà i.
- Phải xem đó là cái gì, - Grimaud nói.
- Nghe như tiếng má»™t ngưá»i bị chá»c tiết, - chá»§ quán nói.
- Giêsu! - Ngưá»i đà n bà vừa nói vừa là m dấu thánh.
Ta biết rằng Grimaud nói Ãt mà là m nhiá»u. Bác băng mình vá» phÃa cá»a buồng, lắc tháºt mạnh, nhưng nó được chốt ở phÃa trong.
- Mở ra? - Chủ quán la lên, - mở ra ông mục sư ơi, mở ra ngay!
Chẳng có ai trả lá»i.
- Mở ra, nếu không ta phá cá»a? - Grimaud nói.
Vẫn im lặng.
Grimaud đưa mắt nhìn quanh và trông thấy má»™t cái kẹp sắt tình cá» vứt ở má»™t xó nhà . Bác vồ lấy và trước khi chá»§ quán kịp phản đối, thì bác đã nạy cánh cá»a báºt và o trong.
Căn buồng ngáºp máu chảy qua tấm nệm; kẻ bị thương không nói được nữa và rên rỉ, gã mục sư đã biến đâu mất.
- Mục sư - Chủ quán kêu - Mục sư đâu rồi?
Grimaud xông ra phÃa cá»a sổ nhìn ra sân.
- Nó đã trốn ra lối nà y.
- Ông cho là như váºy à ? - Chá»§ quán hốt hoảng nói.
- Thằng nhỠđâu, hãy ra chuồng ngựa xem có con la của mục sư không?
- Không thấy con la đâu nữa ạ!
Grimaud đến gần kẻ bị thương, nhìn những nét thô kệch và hằn rõ kia nó gợi nhá»› lại má»™t ká»· niệm tháºt là khá»§ng khiếp.
Sau một giây lát suy ngẫm ảm đạm và âm thầm, cuối cùng bác nói:
- Không còn hồ nghi gì ná»a. ChÃnh là hắn ta.
- Hắn còn sống không? - Chá»§ quán há»i.
Không trả lá»i, Grimaud mở cái áo chẽn cá»§a ngưá»i bị nạn để sá» tim xem, còn chá»§ quán thì bước lại gần.
Nhưng đột nhiên hai ngưá»i lùi lại, chá»§ quán hét lên má»™t tiếng kinh hãi, còn Grimaud thì tái mặt Ä‘i.
Má»™t lưỡi dao găm cắm pháºp đến táºn gốc và o phÃa ngá»±c bên trái cá»§a gã Ä‘ao phá»§.
- Chạy Ä‘i gá»i cấp cứu ngay, - Grimaud bảo, - tôi sẽ ngồi canh ở đây.
Chá»§ quán ra khá»i buồng, ngÆ¡ ngác như kẻ mất hồn; còn ngưá»i vợ thì nghe tiếng chồng kêu đã chạy bạt vÃa.
----------------------------
Chú thÃch:
(1) Tiếng La-tinh: một việc không lặp lại hai lần.
Tà i sản của phongvan
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:52 AM .
15-09-2008, 08:05 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Chương 34
Xá tội
Việc ấy diễn ra như thế nà o?
Chúng ta đã thấy chẳng phải do tá»± nguyện, mà trái hẳn lại, vì miá»…n cưỡng mà gã mục sư phải Ä‘i theo kẻ bị thương được gá»i gắm cho gã má»™t cách đến là kỳ cục. Có lẽ hắn đã tìm cách chạy trốn nếu có thể được; nhưng những lá»i dá»a nạt cá»§a hai ngưá»i quý tá»™c, đám tuỳ tùng ở ngay cạnh há» và chắc đã được dặn là chẳng nên tá» ra ác ý quá đã khiến gã mục sư đóng vai ngưá»i nghe xưng tá»™i cho đến nÆ¡i đến chốn. Và khi đã và o buồng rồi, hắn đến bên giưá»ng kẻ bị thương.
Bằng má»™t cái nhìn mau lẹ đặc biệt ở những kẻ sắp chết do đó không có thì giỠđể mất, gã Ä‘ao phá»§ ngắm nghÃa khuôn mặt cá»§a kẻ sẽ là ngưá»i an á»§i mình; rồi tá» vẻ kinh ngạc nói:
- Thưa cha, cha hãy còn trẻ thế?
- Những ngưá»i mặc chiếc áo như cá»§a tôi không có tuổi, viên mục sư khô khan đáp.
- Chao ôi! - Kẻ bị thương nói, - xin cha hãy nói năng vá»›i tôi nhẹ nhà ng hÆ¡n má»™t chút; tôi cần có má»™t ngưá»i bạn trong lúc lâm chung nà y.
- Ông Ä‘au đớn lắm à ? - Mục sư há»i.
- Vâng, nhưng Ä‘au đớn linh hồn nhiá»u hÆ¡n thể xác.
- Ta sẽ cứu vá»›t linh hồn cho ông, - ngưá»i trẻ tuổi nói, - nhưng có tháºt ông là đao phá»§ xứ Béthune như những ngưá»i kia nói không?
Chắc hắn sợ rằng cái tiếng đao phủ sẽ xua đi những việc giúp cuối cùng mà mình cầu xin, kẻ bị nạn vội và ng nói:
- NghÄ©a là tôi đã là m nghỠấy, nhưng bây giá» thì không là m nữa tôi đã bá» nghá» mưá»i lăm năm rồi. Tôi vẫn còn dá»± những cuá»™c hà nh quyết, nhưng tá»± tôi không là m, ồ, không!
- Váºy là ông kinh sợ cái nghá» cá»§a ông à ?
Gã đao phủ buông một tiếng thở dà i, rồi nói:
- Chừng nà o mà tôi còn hạ thá»§ nhân danh pháp luáºt và công lý thì cái nghá» cá»§a tôi vẫn cho tôi ngá»§ yên vì được núp dưới bóng công lý và luáºt pháp. Nhưng từ cái đêm khá»§ng khiếp mà tôi được dùng là m công cụ cho má»™t cuá»™c trả thù riêng và tôi đã vung dao vá»›i lòng căm ghét lên má»™t tạo váºt cá»§a Chúa, thì từ ngà y ấy…
Gã Ä‘ao phá»§ ngừng lá»i và lắc đầu má»™t cách tuyệt vá»ng.
Mục sư ngồi ở chân giưá»ng kẻ bị thương bắt đầu quan tâm đến câu chuyện kể ra má»™t cách tháºt lạ lùng.
Vá»›i tất cả sức báºt cá»§a má»™t ná»—i Ä‘au khổ từ lâu dồn nén lại nay cuối cùng bá»™c lá»™ ra, kẻ sắp lìa Ä‘á»i kêu lên:
- Ôi, tôi cÅ©ng đã cố dáºp tắt ná»—i hồi háºn bằng hai mươi năm là m việc thiện; tôi đã lá»™t bá» tÃnh tà n bạo tá»± nhiên cho những kẻ đổ máu; trong má»i cÆ¡ há»™i, tôi đã liá»u thân để cứu tÃnh mạng cá»§a những kẻ lâm nguy và tôi đã giữ gìn cho cõi trần những kiếp ngưá»i để đổi lại những kiếp sống mà tôi đã cướp Ä‘i. Chưa phải đã hết: cá»§a cải thu được trong việc hà nh nghá» cá»§a tôi, tôi Ä‘em chia cho những kẻ nghèo. Tôi chăm Ä‘i lá»… nhà thá», những ngưá»i trước lẩn tránh tôi đã quen nhìn tôi. Má»i ngưá»i đã tha thứ cho tôi, và i ngưá»i còn yêu mến tôi nữa. Nhưng tôi chắc rằng Chúa đã không tha thứ cho tôi vì rằng cái ká»· niệm vá» cuá»™c hà nh quyết ấy cứ theo Ä‘uổi tôi mãi, và dưá»ng như đêm nà o tôi cÅ©ng thấy hiện lên trước mặt tôi quái tượng cá»§a ngưá»i đà n bà ấy.
- Má»™t ngưá»i đà n bà ! Thế ra ông đã ám sát má»™t ngưá»i đà n bà ? - Mục sư kêu lên.
- Thì ra ông cÅ©ng váºy? - Gã Ä‘ao phá»§ nói - Ông đã dùng má»™t từ nó vang bên tai tôi: ám sát? Váºy là tôi đã ám sát, chứ không phải hà nh quyết. Váºy tôi là má»™t kẻ sát nhân, chứ không phải là má»™t kẻ xá» tá»™i!
Hắn nhắm mắt lại và buông ra một tiếng rên rỉ. Hẳn là sợ hắn chết mà không nói thêm được gì, mục sư vội và ng bảo:
- Tiếp tục Ä‘i, tôi không biết gì vá» chuyện đó cả. Khi nà o ông kể hết, Chúa và tôi sẽ phán xá».
Như sợ mở mắt ra là lại trông thấy má»™t váºt gì đó hãi hùng, gã Ä‘ao phá»§ vẫn nhắm mắt kể tiếp:
- Ôi thưa cha, nhất là ban đêm mà tôi Ä‘i qua sông thì ná»—i kinh hoà ng mà tôi không thể thắng nổi lại cà ng tăng gấp bá»™i; lúc ấy bà n tay tôi nặng trÄ©u cứ như vẫn còn cầm thanh Ä‘ao; nước sông trở thà nh mà u máu, và tất cả những tiếng nói cá»§a thiên nhiên, tiếng cây cối xà o xạc, tiếng gió thổi rì rà o, tiếng sóng vá»— ì á»™p, tất cả hoà thà nh má»™t tiếng khóc than, tuyệt vá»ng, kinh hồn thét và o tai tôi: "Hãy để cho công lý cá»§a Thượng đế phán xá»"
- Mê sảng? - Mục sư lẩm bẩm và lắc đầu.
Äao phá»§ mở choà ng mắt, cố xoay mình vá» phÃa mục sư và nắm lấy cánh tay mà nói:
- Mê sảng, ông bảo thế à ? á»’, không đâu, vì rằng đó là buổi tối, vì rằng tôi đã ném xác ngưá»i ấy xuống sông, vì rằng những lá»i lẽ mà niá»m hối háºn nhắc lại vá»›i tôi những lá»i lẽ ấy chÃnh tôi đã thốt ra trong niá»m kiêu hãnh; sau khi là công cụ cá»§a công lý con ngưá»i, tôi tưởng rằng mình đã trở thà nh công cụ cá»§a công lý Thượng đế!
- Nhưng nà y, chuyện ấy xảy ra thế nà o nhỉ? - Mục sư há»i.
- Và o má»™t buổi tối má»™t ngưá»i đà n ông đến tìm tôi, đưa cho tôi xem má»™t tá» lệnh, tôi Ä‘i theo ông ta. Bốn vị lãnh chúa khác chá» tôi. Há» che mặt tôi và dẫn tôi đến. Tôi vẫn dà nh quyá»n phản đối, nếu như công việc mà há» bắt tôi là m tá» ra không đúng. Chúng tôi Ä‘i chá»ng năm sáu dặm đưá»ng, buồn thảm, lặng lẽ và hầu như chẳng nói má»™t lá»i. Cuối cùng qua cá»a sổ má»™t căn nhà tranh nhá», há» trá» cho tôi trông thấy má»™t ngưá»i đà n bà đang ngồi tì tay lên bà n và bảo tôi: "Äó là ngưá»i cần phải hà nh quyết".
- Kinh khủng! - Mục sư nói. - Và ông đã tuân theo?
- Thưa cha, ngưá»i đà n bà ấy là má»™t con quái váºt: ngưá»i ta nói mụ đã đầu độc ngưá»i chồng thứ hai cá»§a mình mưu toan ám sát anh chồng mình, ông nà y cÅ©ng có mặt trong số những ngưá»i ở đây; mụ vừa má»›i đầu độc chết má»™t thiếu phụ trẻ là tình địch cá»§a mụ, và ngưá»i ta còn nói là trước khi rá»i nước Anh, mụ còn sai ngưá»i đâm chết vị sá»§ng thần cá»§a vua.
- Buckingham? - Mục sư kêu lên.
- Phải, Buckingham, đúng thế.
- Ngưá»i đà n bà ấy là ngưá»i Anh phải không?
- Không, là ngưá»i Pháp, nhưng lấy chồng ở Anh.
Mục sư tái mặt Ä‘i và lau mồ hôi trán, rồi ra cà i chốt cá»a lại. Äao phá»§ tưởng gã bá» rá»i mình lại nằm váºt ra giưá»ng mà rên rỉ.
- Không, không, tôi đây - mục sư nói và vá»™i và ng trở lại bên giưá»ng. - Kể tiếp Ä‘i, những ngưá»i đà n ông ấy là ai?
- Má»™t là ngưá»i ngoại quốc, ngưá»i Anh thì phải. Bốn ngưá»i kia là ngưá»i Pháp và mặc binh phục ngá»± lâm quân.
- Tên há» là gì? - Mục sư há»i.
- Tôi không biết. Song bốn vị công hầu kia gá»i ngưá»i Anh là Milordr.
- Ngưá»i đà n bà ấy có đẹp không?
- Trẻ và đẹp! À phải, nhất là đẹp. Tôi vẫn còn như trông thấy bà ta lúc quỳ dưới chân tôi, bà ta cầu nguyện, đầu ngá»a ra đằng sau. Từ đấy tôi không bao giá» hiểu nổi là m sao mà tôi lại chém má»™t cái đầu xinh đẹp và tái xanh đến thế.
Mục sư như bị má»™t ná»—i xúc động lạ lùng: chân tay run lên bần báºt; miệng muốn há»i má»™t câu mà không dám.
Cuối cùng sau một cố gắng mãnh liệt, gã nói:
- Tên ngưá»i đà n bà ấy là gì?
- Tôi không biết. Như tôi đã nói, bà ta lấy chồng hai lần. Một lần ở Pháp, một lần ở Anh.
- Ông bảo bà ta còn trẻ à ?
- Hai mươi lăm tuổi.
- Xinh đẹp à ?
- Mê hồn.
- Tóc hoe và ng?
- Phải.
- Tóc ráºm phải không, và xoã xuống ngang vai?
- Phải.
- Mắt có nét biểu hiện tuyệt vá»i phải không?
- Khi nà o bà ta muốn. Ồ, phải đúng như thế.
- Giá»ng nói dịu dà ng kỳ lạ.
- Là m thế nà o mà ông biết được.
Äao phá»§ chống tay lên giưá»ng và đưa mắt kinh hãi nhìn chằm chằm và o mục sư Ä‘ang tái nhợt Ä‘i.
- Và ông đã giết bà ta? - Mục sư nói - Ông đã là m công cụ cho những kẻ hèn nhát ấy, chứng không dám tự mình giết bà ta! Ông đã không thương hại cái tuổi trẻ ấy, cái nhan sắc ấy, cái sự yếu đuối ấy!
- Ông đã giết ngưá»i đà n bà ấy!
- Than ôi! - Ä‘ao phá»§ lại nói, - Thưa cha, tôi đã nói rằng ngưá»i đà n bà ấy, dưới cái vá» thiên thần ấy, che giấu má»™t linh hồn địa ngục, và khi tôi trông thấy mụ ấy, khi tôi nhá»› lại tất cả những tá»™i ác mà mụ ta đã gây ra vá»›i bản thân tôi…
- Với ông à ? Thế bà ta đã có thể là m gì với ông? Nà o!
Mụ ta đã quyến rÅ© và là m hại em tôi là má»™t linh mục mụ cùng vá»›i hắn trốn khá»i tu viện.
- Với em ông à ?
- Phải. Em trai tôi là tình nhân đầu tiên cá»§a mụ, mụ là nguyên nhân cái chết cá»§a em tôi. Ôi, thưa cha, xin cha đừng nhìn tôi như váºy! Ôi! Váºy tôi là kẻ phạm tá»™i ư? Ôi! Cha không tha thứ cho tôi ư?
Mục sư sá»a lại nét mặt cho nghiêm và nói:
- Có chứ, có chứ! Tôi sẽ tha thứ cho ông, nếu ông kể cho tôi nghe tất cả!
- Ôi! - Äao phá»§ kêu. - Tất cả! Tất cả! Tất cả!
- Thế thì hãy trả lá»i. Nếu như bà ta đã quyến rÅ© em ông… ông nói là bà ta quyến rÅ© em ông chứ gì?
- Vâng.
- Thể thì ông phải biết rõ tên thá»i con gái cá»§a bà ta chứ?
- Ôi lạy Chúa! - gã đao phủ kêu lên! - Hình như tội sắp chết đến nơi rồi. Xá tội, cha ơi! Xá tội!
- Hãy nói tên bà ta! - Mục sư bảo. - Và ta sẽ xá tội cho.
- Bà ta tên là … lạy Chúa hãy thương con? - Ä‘ao phá»§ lầm bầm. Và hắn nằm váºt ra giưá»ng, tải mét, rùng mình như ngưá»i sắp chết hẳn.
Gã mục sư cúi mình xuống tên đao phủ như muốn dứt ra cái tên ấy từ lưỡi hắn nếu hắn không muốn nói.
Gã bảo:
- Tên bà ta là gì? Tên bà ta!… Nói đi nếu không thì không có xá tội gì hết.
Kẻ sắp chết như gom hết sức mình lại.
Cặp mắt mục sư lóe sáng.
- Anne de Bueil? - kẻ bị thương lẩm bẩm.
- Anne de Bueil! - Mục sư kêu lên và vừa đứng báºt dáºy vừa giÆ¡ hai tay lên trá»i, - Anne de Bueil? Mi nói đúng Anne de Bueil phải không?
- Phải, phải, chÃnh tên bà ta, và bây giá» hãy xá tá»™i cho tôi, vì tôi Ä‘ang chết đây.
- Ta xá tá»™i cho mi! - Gã mục sư kêu lên vá»›i má»™t cái cưá»i ghê rợn là m dá»±ng đứng tóc gáy kẻ sắp chết. - Ta xá tá»™i cho mi ư? Ta không phải là linh mục?
- Ông không phải là linh mục ư? - Tên Ä‘ao phá»§ kêu lên - Thế ông là váºy?
- Ta sẽ nói cho mi biết, tên khốn kiếp!
- Ôi, lạy Chúa! Lạy chúa!
- Ta là John Francis de Winter!
- Tôi không biết ông? - Äao phá»§ nói.
- Äợi đấy, đợi đấy mi sẽ biết vá» ta: ta là John Francis de Winter; còn ngưá»i đà n bà ấy….
- Sao! Ngưá»i đà n bà ấy…?
- Là mẹ của ta.
Tên Ä‘ao phá»§ thét lên tiếng kêu thứ nhất, tiếng kêu khá»§ng khiếp mà ngưá»i ta nghe thấy trước tiên.
- Ôi! Hãy tha thứ cho tôi, hãy tha thứ cho tôi - hắn lẩm bẩm, - nếu không phải là nhân danh Chúa thì Ãt ra là nhân danh ông, nếu không phải là vá»›i tư cách linh mục thì Ãt ra vá»›i tư cách con trai bà .
- Tha thứ cho mi ư? - Gã mục sư quát - Tha thứ cho mi ư? Chúa có lẽ là m như váºy, nhưng ta thì không bao giá»?
- Vì lòng thương, - tên Ä‘ao phá»§ vừa nói vừa giÆ¡ tay vá» phÃa gã.
- Không có lòng thương đối vá»›i kẻ đã không có lòng thương. Mi hãy chết mà không được sám hối, chết tuyệt vá»ng và bị đà y xuống địa ngục!
Rồi rút từ trong áo dà i ra một con dao găm, hắn đâm và o ngực tên đao phủ mà nói:
- Nà y, xá tội của ta đây!
Äó là lúc ngưá»i ta nghe tiếng kêu thứ hai yếu á»›t hÆ¡n tiếng kêu thứ nhất và kèm theo má»™t tiếng rên rỉ dà i.
Tên Ä‘ao phá»§ nhổm ngưá»i lên, rồi ngã váºt xuống giưá»ng. Còn gã mục sư chẳng rút con dao ra khá»i vết thương, chạy tá»›i cá»a sổ, mở ra, nhảy xuống vưá»n hoa, tuồn ra chuồng ngá»±a, chá»™p lấy con la, chuồn ra cổng sau, phóng má»™t mạch cho đến má»™t khóm rừng, cởi bá» cái áo mục sư, lấy ở va-li ra má»™t bá»™ đồ kỵ sÄ© mặc và o, Ä‘i bá»™ đến bưu trạm gần nhất, lấy má»™t con ngá»±a và dong cương phóng thẳng trên con đưá»ng vá» Paris.
Tà i sản của phongvan
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:53 AM .
15-09-2008, 08:06 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Chương 35
Grimaud nói
Grimaud đứng má»™t mình bên cạnh ngưá»i Ä‘ao phá»§. Chá»§ quán Ä‘i gá»i cấp cứu; vợ bác cầu nguyện.
Một lát sau kẻ bị thương mở mắt.
- Cứu giúp tôi với? Cứu giúp tôi với! - hắn lẩm bẩm.
- Ôi, lạy Chúa? Lạy Chúa! Thế là tôi chẳng tìm được ở trên Ä‘á»i nà y má»™t ngưá»i bạn đã giúp tôi sống hoặc giúp tôi chết hay sao?
Và hắn cố đưa bà n tay lên ngực; bà n tay **ng phải cái đốc dao găm.
A! - Hắn nói như má»™t ngưá»i chợt nhá»› ra. Và lại để cánh tay rÆ¡i xuống bên mình.
- Hãy cố gắng nhé - Grimaud bảo - Ä‘ang cho Ä‘i gá»i cấp cứu.
- Ông là ai thế? - Kẻ bị nạn giương trừng trừng đôi mắt nhìn Grimaud và há»i:
- Má»™t ngưá»i quen cÅ©, - Grimaud đáp.
- Ông ư?
Kẻ bị nạn Ä‘ang cố nhá»› lại nét mặt ngưá»i Ä‘ang nói vá»›i mình và há»i:
- Chúng ta đã gặp nhau trong hoà n cảnh nà o nhỉ?
- Một đêm cách đây hai mươi năm; ông chú tôi đã đến tìm ông ở Béthune và dẫn ông đến Armentières.
- Tôi nháºn ra ông rồi, - Ä‘ao phá»§ nói, - Ông là má»™t trong số bốn ngưá»i hầu.
- Phải rồi.
- Ông từ đâu đến đây?
- Tôi Ä‘i qua đưá»ng và dừng lại ở quán nà y để cho ngá»±a nghỉ ngÆ¡i. Ngưá»i ta kể cho tôi nghe rằng ngưá»i Ä‘ao phá»§ xứ Béthune bị thương Ä‘ang nằm ở đây, thì ông thét lên hai tiếng. Nghe tiếng đầu tiên chúng tôi chạy lại, nghe tiếng thứ hai chúng tôi phá cá»a và o.
- Thế còn mục sư - Ä‘ao phá»§ há»i, - Ông có trông thấy mục sư không?
- Mục sư nà o?
Mục sư ngồi trong buồng nà y với tôi ấy.
- Không, hắn không còn đây nữa? Hình như nó đã trốn qua cá»a sổ. Phải chăng chÃnh hắn đã đâm ông?
- Phải.
Grimaud toan đi ra.
- Ông định là m gì thế? - Kẻ bị nạn há»i.
- Phải đuổi theo nó.
- Phải đỠphòng cẩn tháºn đấy, - Ä‘ao phá»§ nói.
- Tại sao váºy?
- Hắn trả thù và hắn đã là m được. GiỠđây tôi hy vá»ng Chúa sẽ tha thứ cho tôi, bởi vì đã có sá»± chuá»™c tá»™i.
- Ông cắt nghĩa xem nà o, - Grimaud nói.
- Ngưá»i đà n bà kia mà các ông và chá»§ cá»§a các ông sai tôi giết…
- Milady?
- Phải rồi, Milady, đúng thế, các ông gá»i như váºy mà .
- Có liên quan gì giữa Milady và gã mục sư.
- Mẹ của nó đấy.
Grimaud lảo đảo và nhìn kẻ sắp chết bằng con mắt má» xỉn và ngáºy dại.
- Mẹ cá»§a nó đấy! - Bác nhắc lại. - Phải, chÃnh mẹ nó.
- Thế nó biết Ä‘iá»u bà máºt ấy à ?
- Tôi ngỡ nó là mục sư, nên khi xưng tội đã bộc lộ ra chuyện ấy.
- Khốn khổ chưa? - Grimaud kêu lên, tóc bác đẫm mồ hôi khi nghÄ© đến việc bá»™c lá»™ ấy có thể gây ra những háºu Pomme-de- Pinnhư thế nà o. – Khốn khổ chưa! Ông không nói ra tên ai chứ?
- Không, vì tôi chẳng biết má»™t tên nà o cả, trừ cái tên thá»i con gái cá»§a mẹ hắn, và cÅ©ng vì cái tên ấy mà hắn đã nháºn ra mẹ mình nhưng hắn biết rằng ông bác cá»§a hắn ở trong số những ngưá»i xá» tá»™i.
Và kẻ bị nạn lại xỉu đi vì kiệt sức. Grimaud muốn giúp và đưa bà n tay đến cán con dao.
- Äừng có **ng và o - Ä‘ao phá»§ nói, - nếu rút con dao ra là tôi sẽ chết ngay.
Grimaud vẫn giÆ¡ ra, rồi bá»—ng nhiên Ä‘áºp và o trán mình mà nói:
- A! Nếu như bây giá» mà kẻ ấy biết những ngưá»i kia là ai, thì chá»§ mình nguy to.
- Gấp lên, gấp lên nà o! - Ngưá»i Ä‘ao phá»§ kêu lên, hãy báo gấp cho ông chá»§ biết nếu ông ấy còn sống; hãy bảo cho các bạn cá»§a ông ấy nữa. Hãy tin rẳng cái chết cá»§a tôi sẽ không phải là sá»± kết thúc cá»§a câu chuyện phiêu lưu khá»§ng khiếp ấy đâu.
- Hắn Ä‘i đâu? - Grimaud há»i.
- Vá» phÃa Paris.
- Ai đã ngăn hắn lại?
Hai nhà quý tá»™c trẻ Ä‘ang Ä‘i tá»›i quân đội. Má»™t ngưá»i được bạn kia gá»i là tá» tước de Bragelonne.
- Và chÃnh ngưá»i thanh niên ấy đã dẫn gã mục sư đến cho ông à ?
- Phải.
Grimaud ngước mắt lên nhìn trá»i nói:
- Phải chăng đó là ý Chúa?
- Tất nhiên rồi, - kẻ bị thương nói.
- Thế thì kinh hãi tháºt, - Grimaud lẩm bẩm. - Tuy nhiên mụ đà n bà ấy cÅ©ng đáng kiếp. à kiến ông không phải thế nữa sao?
- Và o lúc chết, - gã Ä‘ao phá»§ lại nói, - ngưá»i ta thấy tá»™i ác cá»§a các kẻ khác chẳng thấm và o đâu so vá»›i những tá»™i ác cá»§a mình.
Và hắn kiệt sức, nhắm mắt lại.
Grimaud Ä‘ang bị giằng co giữa lòng thương hại không cho bác để mặc ngưá»i đó không được cứu chữa và ná»—i lo sợ giục giã bác phải Ä‘i ngay để mang cái tin má»›i mẻ nà y đến cho bá tước de La Fère thì nghe có tiếng động ở hà nh lang và trông thấy chá»§ quán trở vá» cùng vá»›i nhà phẫu thuáºt mà cuối cùng ngưá»i ta đã tìm được Nhiá»u ngưá»i tò mò Ä‘i theo sau; tin đồn vá» sá»± biến lạ lùng nà y bắt đầu lan rá»™ng.
Nhà phẫu thuáºt đến gần kẻ bị nạn hình như đã ngất.
- Trước hết phải rút con dao ra khá»i ngá»±c đã - Ông ta vừa nói vừa lắc đầu má»™t cách đầy ý nghÄ©a.
Grimaud nhá»› đến Ä‘iá»u tiên Ä‘oán mà kẻ bị thương vừa má»›i nói lúc nãy và quay mặt Ä‘i.
Nhà phẫu thuáºt phanh chiếc áo chẽn ngoà i, xé áo sÆ¡-mi và để lá»™ ngá»±c trần cá»§a nạn nhân ra.
- Chúng tôi đã nói là lưỡi dao cắm ngáºp đến táºn cán.
Nhả phẫu thuáºt cầm má»m chuôi dao; ông từ từ rút ra và kẻ bị nạn mở mắt ra trừng trừng trông đến tháºt kinh hãi. Khi lưỡi dao rút ra hẳn, má»™t đám bá»t hồng hồng trà o ra quanh miệng kẻ bị thương, rồi lúc ngưá»i ấy thở, má»™t dòng máu từ vết thương vá»t ra. Kẻ bị thương nhìn chằm chằm và o Grimaud vá»›i má»™t vẻ biểu hiện rất lạ lùng, buông ra rná»™t tiếng rên bị tắc nghẹn và tắt thở ngay láºp tức.
- Thế là Grimaud nhặt lấy con dao găm đầy máu me nó là m cho tất cả má»i ngưá»i kinh sợ rồi bác ra hiệu gá»i chá»§ quán đến, trả tiá»n vá»›i sá»± hà o phóng tháºt xứng đáng vá»›i chá»§ mình và lên ngá»±a.
Lúc đầu Grimaud toan quay trở lại Paris ngay; nhưng rồi bác nghÄ© Raoul sẽ lo lắng vá» sá»± vắng mặt kéo dà i cá»§a bác; bác nhá»› là Raoul ở cách chá»— bác lúc nà y có hai dặm, trong mưá»i lăm phút là bác sẽ tá»›i, rồi vừa Ä‘i vừa trở lại vừa giải thÃch cÅ©ng chẳng đến má»™t tiếng đồng hồ; thế là bác cho ngá»±a phi nước đại và mưá»i phút sau bác đã đến quán Con la đội miện, cái quán duy nhất ở Mazingarbe.
Má»›i trao đổi mấy câu vá»›i chá»§ quán, bác đã biết chắc là đã theo kịp ngưá»i mình Ä‘ang tìm.
Raoul Ä‘ang ngồi bà n ăn cùng vá»›i bá tước de Guise và viên quản lý nhưng câu chuyện phiêu lưu buồn thảm ban sá»›m vẫn để lại trên hai vầng trán trẻ má»™t nêt ưu sầu mà sá»± vui nhá»™n cá»§a ông Arminges vững và ng hÆ¡n há» do đã quen nhìn thấy những cảnh tượng như váºy, cÅ©ng không xua tan nổi.
Bá»—ng nhiên cá»a mở và Grimaud xuất hiện, mặt tái xanh, ngưá»i đầy bụi báºm và vẫn áo còn nhuốm máu cá»§a kẻ bị thương khốn khổ.
- Grimaud, bác Grimaud hiá»n là nh cá»§a tôi Æ¡i, - Raoul reo lên, - cuối cùng, bác đến đây rồi. Xin lá»—i các ông nhé, đây không phải ngưá»i hầu mà là má»™t ngưá»i bạn.
Rồi đứng lên và chạy tới bác, anh nói tiếp:
- Bá tước thế nà o? Ông có nhá»› tôi chút nà o không? Bác có gặp bá tước từ sau khi chúng tôi chia tay nhau không? Bác trả lá»i Ä‘i. Vá» phần tôi cÅ©ng có rất nhiá»u Ä‘iá»u nói vá»›i bác đấy. Nà y chỉ má»›i ba ngà y thôi mà đã xảy đến vá»›i chúng tôi bao nhiêu là chuyện rắc rối. Æ , nhưng mà bác là m sao thế? Trông bác tái mét Ä‘i? Lại máu nữa kìa! Máu ở đâu ra?
- Pomme-de- Pintháºt là có máu! - Bá tước de Guise nói và đứng dáºy. – Bác có bị thương không, ông bạn cá»§a tôi?
- Không đâu, ông ạ, - Grimaud đáp, - đây không phải là máu của tôi:
- Thế máu cá»§a ai? - Raoul há»i.
- Äó là máu cá»§a kẻ khốn khổ mà ông đã để lại ở quán hà ng và hẳn đã chết ở trong tay tôi.
- Ở trong tay bác? Cái ngưá»i ấy à ! Nhưng bác có biết đó là ai không?
- Có - Grimaud đáp.
- Äấy là đao phá»§ cÅ© ở Béthune.
- Tôi biết.
- Bác quen hắn à ?
- Tôi quen hắn.
- Hắn chết rồi ư?
- Rồi.
Hai thanh niên nhìn nhau.
- Biết là m thế nà o, các ông Æ¡i, - Arminges nói, - đó là quy luáºt chung, và đã là m Ä‘ao phá»§ ngưá»i ta chẳng vì thế mà được miá»…n bị Ä‘ao phá»§ giết. Cái lúc tôi trông thấy vết thương cá»§a hắn, tôi đã có ý nghÄ© không hay vá» nó rồi, và các ông biết đấy, đó là quan niệm riêng cá»§a hắn bởi vì hắn cứ nằng nặc đòi má»™t mục sư.
Nghe tiếng mục sư, Grimaud tái mặt.
Giống như má»i ngưá»i ở thá»i ấy và nhất là ở lứa tuổi như mình, Arminges không chấp nháºn sá»± mẫn cảm giữa hai công việc, ông nói:
- Thôi, thôi, ta và o bà n ăn đi!
- Vâng, ông nói phải đấy! - Raoul đáp. - Nà o Grimaud, bác bảo há» dá»n cho bác ăn Ä‘i; cứ đặt, cứ gá»i và sau khi bác đã nghỉ ngÆ¡i, ta sẽ nói chuyện.
- Không, ông ạ, không, - Grimaud nói - tôi không thể dừng lại đây một lát nà o cả, tôi cần phải trở lại Paris.
- Thế nà o, bác trở lại Paris ư? Bác lầm rồi, chÃnh Olivain má»›i trở vá», còn bác, bác ở lại.
- Trái lại, chÃnh Olivain má»›i ở lại còn tôi Ä‘i vá». Tôi đến đây chỉ cốt để báo cho ông biết Ä‘iá»u đó.
- Nhưng do đâu mà có sự thay đổi ấy.
- Tôi không thể nói với ông được.
- Bác hãy nói rõ đi.
- Tôi không thể nói rõ được.
- Nà y, bác đùa đấy ư?
- Ông Tá» tước biết rằng tôi không đùa bao giá».
- Ừ, nhưng tôi cũng biết rằng Bá tước de La Fère đã nói là bác sẽ ở lại với tôi, còn Olivain sẽ trở lại Paris. Tôi sẽ theo lệnh của bá tước.
- Trong trưá»ng hợp nà y thì không, ông ạ.
- Tại sao mà bác không tuân lá»i tôi ư?
- Vâng, thưa ông, cần phải như thế.
- Váºy là bác vẫn khăng khăng?
- Váºy là tôi cứ Ä‘i; chúc ông Tá» tước may mắn.
Grimaud chà o và quay ra cá»a. Raoul vừa tức giáºn vừa lo lắng, chạy theo và nắm tay giữ bác lại.
- Grimaud, - Raoul kêu lên - Hãy ở lại, tôi muốn váºy.
- Thế là , - Grimaud nói, - Ông muốn tôi để mặc bá tước bị giết hay sao?
Grimaud chà o và sắp sá»a Ä‘i ra, Tá» tước vá»™i nói:
- Grimaud, bạn cá»§a tôi Æ¡i, bác sẽ không ra Ä‘i như váºy, bác sẽ không để mặc tôi trong má»™t ná»—i lo lắng dưá»ng nà y. Grimaud, nói Ä‘i, nói Ä‘i nà o, nhân danh Chúa trá»i! và Raoul lảo đảo rÆ¡i mình xuống chiếc ghế bà nh.
- Ông Æ¡i, tôi có thể nói vá»›i ông má»™t Ä‘iá»u thôi, bởi vì bà máºt mà ông há»i không thuá»™c vá» tôi. Ông đã gặp mục sư phải không?
- Phải.
Hai chà ng thanh niên nhìn nhau hoảng hốt.
- Ông dẫn hắn đến bên ngưá»i bị thương?
- Phải.
- Ông có thì giỠđể nhìn hắn chứ?
- Phải.
- Và nếu có bao giá» gặp lại hắn, có thể ông sẽ nháºn ra hắn chứ?
- á»’, có chứ, tôi xin thá» như váºy, - Raoul đáp.
- Cả tôi nữa, - de Guise nói.
- Váºy thì nếu có bao giá» gặp hắn, - Grimaud nói, - dù bất cứ ở đâu, trên đưá»ng cái, trong phố xá, tại nhà thá», ở chá»— nà o có hắn và có các ông, thì hãy giẫm chân lên xéo nát hắn, không thương hại, không dung tha, như ông sẽ là m đối vá»›i má»™t con rắn, má»™t con rắn hổ mang má»™t con rắn độc; hãy nghiá»n nát nó ra và chỉ bá» Ä‘i khi nà o nó chết hẳn. Chừng nà o nó còn sống thì tôi thấy tÃnh mạng cá»§a năm con ngưá»i còn bấp bênh lắm.
Rồi không nói thêm má»™t lá»i, thừa lúc mấy ngưá»i còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác và kinh hoà ng vá» cái Ä‘iá»u bác vừa kể, Grimaud băng mình ra khá»i phòng.
- Nà y bá tước Æ¡i, - Raoul quay vá» phÃa de Guise và nói - tôi đã chẳng nói vá»›i anh rằng cái tên mục sư ấy gây tác động vá»›i tôi đúng như má»™t con rắn là gì!
Hai phút sau có tiếng ngá»±a phi nước đại trên đưá»ng cái. Raoul chạy ra cá»a sổ xem.
Äó là Grimaud lên đưá»ng vá» Paris. Bác vẫy mÅ© chà o tá» tước và phút chốc đã khuất ở góc đưá»ng.
Trên đưá»ng, Grimaud suy nghÄ© vá» hai Ä‘iá»u: thứ nhất là cứ cái đà chạy nà y thì ngá»±a không Ä‘i nổi mưá»i dặm.
Thứ hai là bác không còn tiá»n.
Nhưng Grimaud cà ng nói Ãt thì tưởng tượng cà ng phong phá»§.
Äến bưu trạm đầu tiên mà bác gặp, bác bán phăng con ngá»±a Ä‘i và lấy tiá»n Ä‘i xe trạm.
-------------------
Chú thÃch:
- Con la đội miện= Mulet-Couronné
Tà i sản của phongvan
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:53 AM .
Từ khóa được google tìm thấy
àâòîñèãíàëèçàöèè , àâòîðàäèî , àíåãäîòû , çåíèò , èìåíà , êîíäèöèîíåð , èñòîðèè , giống ngá»±a andalou , hai muoi nam sau dumas , îáðàçåö , ìåðëåí , ìîñêîâñêèé , ìóëüòèêè , ñëóæáà , ñïåöîäåæäà , ñòðàõîâàíèå