- Phải! Hắn là tay xuất sắc nhất trong bọn tại hạ đó. Nhờ thế hắn lọt vào mắt xanh của nhị môn chủ, nhị môn chủ mới lấy hắn. Bạch Phúc không hiểu mối liên hệ giữa nhị môn chủ và tiểu tử họ Mã nên tìm mọi cách lôi cuốn Mã Cảnh Long về phe của lão, hứa hẹn dành nhiều ưu đãi cho Mã Cảnh Long, hy vọng Mã Cảnh Long kéo luôn con trai về theo lão để giảm bớt thực lực của nhị vị môn chủ. Nhưng Mã Cảnh Long lại cao hơn, mong muốn con trai trong tư ơng lai sẽ trở thành tân chủ nhân Thiên Tàn Môn cho nên họ Mã ngã về phe bọn tại hạ, cuối cùng hạ sát Bạch Phúc.
Lâm Kỳ hỏi:
- Nhị vị môn chủ là con của Bạch Vân Thâm? Tên chi?
Đào Lập đáp:
- Đại môn chủ là Bạch Kim Phượng, nhị môn chủ là Bạch Ngân Phượng, hai chị em có võ công tuyệt vời nhưng mỗi người lại có một tính cách riêng biệt!
Lâm Kỳ ạ một tiếng:
Đào Lập tiếp:
- Đại môn chủ là tay đa tình, có thể bảo là một con người bốc lửa! Hầu hết bọn tại hạ đều có gần gủi nàng. Chỉ có Mã Bách Bình là tránh né không chịu tiếp cận với nàng thôi.
Hắn một mực thiết tha với nhị môn chủ chiếm được con tim của nhị môn chủ. Quả thật là tiểu tử cao minh hơn bọn này vậy!
Lâm Kỳ thốt:
- Hai ng ơi đem những việc đó cáo tố với ta hẳn là muốn đề nghị với ta điều chi?
Đào Lập gật đầu:
- Đư ơng nhiên! Đại môn chủ là tay đa tình thật, song mau chán. Gần ai một đôi ngày thôi rồi tống cổ người đó ra khỏi phòng không hề luyến tiếc. Thực ra cũng không đáng trách nàng đổi thay nhanh chóng bởi vì bọn tại hạ người nào cũng xấu như ma cả nàng làm sao mê nổi! Chẳng qua lúc cần không có cái hay thì bắt buộc phải dùng cái dở. Chỉ tại mình không xứng đôi vừa lứa với nàng!
Lâm Kỳ thốt:
- Cái đó thì ta thấy! Các ng ơi có bốn người được phái đến tiêu cục nhưng cả bốn người nhập lại bổ qua bổ lại cũng không thành nổi một gã xem được!
Gái nào mà mê cái hạng bất thành nhân dạng như vậy!
Đào Lập cười khan:
- Cái đó là do bốn vị trưởng lão thấy rõ tánh nết của đại môn chủ nên không dám tuyển chọn nam nhân đẹp mà chỉ thu dụng bọn xấu xí như tại hạ. Mã Bách Bình là người duy nhất khôi ngô tuấn tú trong hàng thuộc hạ thôi. Hắn thành hôn với nhị môn chủ cũng là do bốn vị trưởng lão kết hợp cho vậy!
Lâm Kỳ xng hô sổ sàng với chúng nên cũng hơi ngượng nên đổi thái độ.
Y hỏi:
- Hai vị có chỉ thị gì cho tại hạ đây?
Đào Lập mỉm cười:
- Đưa Lâm huynh vào cánh đại môn chủ thừa cơ hội tốt dẩn dụ đại môn chủ rồi ở bên trong tìm cách nâng đở bọn này lên. Chúng ta sẽvương mình tạo một thế đứng không thể chịu lép nhị môn chủ và Mã Bách Bình trong tư ơng lai, thế nào hai chị em họ cũng có chuyện xung đột, tàn diệt nhau để giành độc quyền lãnh đạo. Cái động cơ thúc đẩy cuộc xung đột là do chưa con họ Mã chủ trương đó.
Lâm Kỳ trầm ngâm suy nghĩ.
Dư ơng Mãnh tiếp nối:
- Bốn trưởng lão cũng chia thành hai phe, một ủng hộ đại môn chủ, một chủ trì nhị môn chủ, cái thế tư ơng tranh ngày nay còn quân bình nhưng trong tư ơng lai chỉ sợ đại môn chủ thất bại vì thiếu cộng sự viên đắc luc. Mình phải tìm cách cũng cố thế đứng của mình nên ngay từ bây giờ mình phải tìm thêm viện thủ tăng cờng thực lc.
Còn một lẽ này nữa là Mã Cảnh Long nói rằng sẽ gả con gái cho Yến Thanh, chuyện đó không đúng sự thực đâu. Lão ta dùng con gái làm mồi câu Yến Thanh về với lão rồi lão tìm cách đưa Yến Thanh cho đại môn chủ. Có trai đẹp bên mình đại môn chủ sẽ miệt mài trong ái ân, bỏ lơi việc lớn, chưa con họ Mã sẽ dễ bề thực hiện mu đồ thôn tính. Cho nên cần phải có một người chận trước Yến Thanh, người đó khích lệ đại môn chủ, khuếch trương thực lực, một ngày nào đó mình sẽ đè bẹp bọn Mã và nhị cung chủ. Lâm huynh có dịpvươn mình mở mặt vớI đời, bọn tại hạ cũng được hưởng nhờ đôi chút! Nếu không liệu sớm một ngày nào đó mình trở tay không kịp, bọn tại hạ chết đã đành mà Lâm huynh suốt đời cũng chỉ làm tay sai cho Mã Bách Bình!
Lâm Kỳ hừ một tiếng:
- Chắc gì Mã Cảnh Long dẫn dụ được Yến Thanh! Tiểu tử đó lợi hại lắm đấy!
Đào Lập mỉm cười:
- Lâm huynh có chỗ không hiểu biết đó thôi chứ Mã Cảnh Long học được thuật Mê Tâm của Thiên Tàn Môn. Chỉ cần lão ta gặp hắn đối diện với hắn là lão có cách biến đổi hắn hoàn toàn, thành ngoan ngoản sai đâu làm đó, bảo gì làm nấy!
Lâm Kỳ cau mày:
- Thế mình phải làm sao?
Đào Lập đáp:
- Giết Yến Thanh!
Lâm Kỳ lắc đầu:
- Cần gì phải giết! Để tại hạ đến gặp đại môn chủ, nếu may mắn đại môn chủ vừa ý rồi, Yến Thanh có đến cũng là kẻ đến sau, còn giở trò gì được nữa?
Đào Lập cười hắc hắc:
- Tại hạ đã nói đại môn chủ thay tình như thay áo, Lâm huynh bất quá chỉ được cái nước da trắng trẻo thôi chứ về tướng mạo làm sao sánh được với Yến Thanh? Gặp Yến Thanh rồi đại môn chủ sẽ đạp Lâm Huynh ra khỏi cửa là cái chắc! Và như vậy mọi mu mô của chúng ta phải hỏng, công trình phải phí bỏ!
Lâm Kỳ trầm ngâm một chút:
- Giết Yến Thanh đâu phải là một việc dễ làm!
Đào Lập thốt:
- Đừng lo, Lâm huynh khỏi phải động thủ. Chỉ cần gặp hắn là bọn này có cách hạ hắn! Nói cùng mà nghe, bọn tại hạ tin rằng Lâm huynh thừa sức giết hắn nếu muốn tự tay giết hắn!
Lâm Kỳ cười khổ:
- Tại hạ mà giết nổi hắn! Lịnh Chủ Thiên Ma còn ngán hắn! Cả Thanh Bình Kiếm Sử Kiếm Nh, Trần Lượng và Cửu Mạt Phong ba người hiệp lại cũng không làm gì nổi hắn.
Phỏng tại hạ có tài năng gì hơn các vị đó!
Đào Lập thốt:
- Tiếng là anh em tại hạ lãnh phần thu thập hắn song thực ra Lâm huynh phải giúp sức mới xong, có điều Lâm huynh khỏi phải động thủ làm chi cho mệt. Gặp hắn, anh em tại hạ giao thủ với hắn còn Lâm huynh thì nấp ở đâu đó chực cơ hội phóng Xuyên Tâm Tiêu!
Vấn đề sẽ được giải quyết như ý muốn!
Lâm Kỳ kêu lên:
- Các vị muốn tại hạ phóng Xuyên Tâm Tiêu?
Dư ơng Mãnh chen vào:
- Nếu Lâm huynh nói rằng mình không biết sử dụng Xuyên Tâm Tiêu thì thật là khó hiểu quá! Mã Cảnh Long, Mã Bách Bình hay một số người khác có thể không hiểu rõ ngón nghề của Lâm huynh chứ bọn tại hạ thì hiểu rõ lắm! Lâm huynh là mộttrong số ba mươi sáu sát thủ của Thiên Ma Lịnh Chủ làm gì mà không biết phóng tiêu!
Lâm Kỳ lắc đầu:
- Hai vị hiểu rõ thân phận của Thiên Ma Lịnh Chủ, lại am tờng nội tình của Thiên Ma Giáo. Tại sao còn cho rằng tại hạ là một trong số ba mươi sáu sát thủ của Lịnh Chủ?
Dư ơng Mãnh cười nhẹ:
- Này Lâm huynh, tuy bọn tại hạ biết thân phận chân chánh của Thiên Ma Lịnh Chủ song lại không hiểu được những sát thủ là ai, bởi bộ môn sát thủ do Liên Khiết Tâm quản lý. Dù Lâm huynh không biết thân phận của Lịnh Chủ song sự thực thì Lâm huynh là một sát thủ. Bọn tại hạ sở dĩ tìm Lâm huynh là vì tuyệt kỷ đó.
Dư ơng Mãnh cười nhẹ:
- Phải đó! Ngoài tuyệt kỷ đó Lâm huynh đâu còn cái chi khác đặc biệt khiến người ta phải chú ý?
Lâm Kỳ lắc đầu:
- Hai vị lầm! Lầm to quá! Tại hạ không hề biết cách phóng Xuyên Tâm Tiêu!
Đào Lập trầm g ơng mặt:
- Lâm huynh nói thế nghĩa là sao chứ! Mã Cảnh Long hồ đồ chứ bọn này đâu có hồ đồ! Trong tòa trang viện cạnh Mạt Sầu Hồ, Mạt Tử chết vì một mũi Xuyên Tâm Tiêu, mũi tiêu đó do chính Lâm huynh phóng ra. Nếu bọn tại hạ đem sự tình tiết lộ với Liên Khiết Tâm thì liệu nàng ấy có để yên cho Lâm huynh chăng?
Lâm Kỳ cự nự:
- Tại sao hai vị nghi oan cho tại hạ?
Đào Lập cười lạnh:
- Hắc hổ Đào Hoằng đâu có phải là anh họ của tại hạ mà là anh ruột đấy! Chính đại môn chủ tìm cách đưa y vào Thiên Ma Giáo làm nội tuyến đấy! Cho nên có viêc gì về Lâm huynh mà tại hạ không rõ?
Lâm Kỳ giật mình:
- Anh em ruột?
Đào Lập tiếp:
- Phải! Thiên Ma Lịnh Chủ điều tra rất kỷ về sát thủ của lão ta trước khi thu dụng song lão làm sao truy ra được những chi tiết xa xôi! Đào Hoằng là anh em ruột của tại hạ, vì bá bá không có con nên song thân tại hạ đưa y về làm nghĩa tử bá bá. Thành thử từ thân huynh y trở thành đường huynh. Tuy nhiên anh em tại hạ dù xa cách nhau từ thuở nhỏ vẫn biết rõ là anh em ruột với nhau. Do đó anh em tại hạ không dấu diếm nhau bất cứ việc gì.
Lâm Kỳ thốt:
- Đào Hoằng chết là đáng lắm, việc của giáo phái y đâu có thể tùy tiện tiết lộ như vậy!
Dù tiết lộ với anh em ruột, vợ con, chưa mẹ y cũng phạm quy luật như thờng.
Đào Lập bĩu môi:
- Lâm huynh đừng quên y là người của Thiên Tàn Môn đưa qua để làm nội tuyến đó!
Lâm Kỳ hừ một tiếng:
- Thế rồi các hạ nóng giết Yến Thanh để báo thù cho Đào Hoằng phải không?
Đào Lập lắc đầu:
- Đâu phải vậy! Mã Bách Bình là người chỉ huy của bọn tại hạ, hắn tất nhiên có cáo tố tại hạ gia huynh chết nơi tay ai!
Lâm Kỳ biến sắc:
- Mã Bách Bình nói sao?
Đào Lập tiếp:
- Không cần phải khẩn trương, Lâm huynh! Tuy chính Lâm huynh hạ thủ song tại hạ biết Lâm huynh bị Vu Tuấn dụ hoặc. Vu Tuấn táng mạng tại Hồng Diệp Trang mối thù của gia huynh kể như báo phục rồi. Bây giờ chỉ còn vấn đề hợp tác giữa chúng ta thôi.
Chẳng rõ thái độ của Lâm huynh như thế nào… Lâm Kỳ cười khổ:
- Thiên Ma Lịnh Chủ chết. Mã Cảnh Long không tín nhiệm tại hạ, tại hạ đang ở trong cảnh cùng, lẽi không xong, tới không chỗ còn đắn đo gì nữa!
Đào Lập cười hì hì:
- Lâm huynh nói chơi đấy thôi! Mã Cảnh Long là người được Bạch Phúc tín nhiệm nhất, còn Lâm huynh lại là tay tâm phúc của Mã Cảnh Long làm gì có việc lão bất tín nhiệm Lâm huynh! Lão Mã thừa dịp Bạch Phúc đóng cửa luyện công, mạo dung Bạch Phúc bức Liên Khiết Tâm tạo phản lại lợi dụng Lâm huynh hảm hại Mạt Tử, làm cho Liên Khiết Tâm căm hận Thiên Ma Giáo, giết Phí Cẩn gây chấn động đến Bạch Phúc. Bạch Phúc phải bỏ dở cuộc luyện công mở cửa chạy ra. Nhân đó trong một đêm Thiên Ma Giáo tan vở, tiếng là công của Yến Thanh song thực sự là do thành tích của lão Mã và Lâm huynh tạo nên. Rồi trọn thế lực Thiên Ma Giáo chuyển sang tay họ Mã, cuối cùng về tay nhị môn chủ.
Lâm kỳ lại biến sắc lẽi lại mấy bớc, hấp tấp hỏi:
- Thực sự các hạ có ý tứ gì?
Đào Lập điềm nhiên:
- Không có ý tứ gì cả! Bất quá để tìm chứng cớ nguyên nhân cái chết của Mạt Tử thôi.
Tại hạ chỉ muốn biết Mạt Tử chết nơi tay ai thôi!
Lâm Kỳ hừ một tiếng:
- Các vị không hề hiểu kẻ hạ thủ là tại hạ?
Đào Lập đáp:
- Trước kia thì không biết nhưng bây giờ thì biết!
Lâm Kỳ hỏi:
- Tại sao các hạ có ý tưởng là tại hạ hạ thủ? Có ý tưởng mới truy tra chứ!
Đào Lập đáp:
- Các vị hành động rất cẩn mật, đích xác khó có ai biết được.
Tuy nhiên trước khi xâm nhập tổng đàn Thiên Ma Giáo, Mã Bách Bình có tuyên bố tận diệt những phần tử nào không quy phục hắn. Điều đó quả hắn có làm song suy lại Lâm huynh vẫn còn sống nhăn răng! Mà Lâm huynh là người do Lịnh Chủ Thiên Ma đưa đến phân đàn với mục đích giám thị hắn. Tại sao hắn chừa Lâm huynh? Đó là một nghi vấn. Nghi vấn thứ hai ba mươi sáu sát thủ sử dụng Xuyên Tâm Tiêu do chính Liên Khiết Tâm huấn luyện, tất cả điều biết nàng tư tình với Mạt Tử cho nên không một người nào nở sát hại Mạt Tử! Trừ ra hung thủ bị Mã Bách Bình mua chuộc! Ngoài Lâm huynh ra, còn ai nữa chứ!
Lâm Kỳ biến sắc:
- Thế những gì các hạ nói trước đây là thật hay giả?
Đào Lập tiếp:
- Có thật có giả! Các sự việc về Thiên Tàn Môn là thật, các việc liên quan đến hai môn chủ là thật. Còn giả là tánh cách của hai môn chủ. Nhị môn chủ Bạch Ngân Phượng là con người dâm dật. Đại môn chủ Bạch Ngân Phượng là con người đoan trang, nghiêm chính. Đại môn chủ không cần báo phục bởi dù sao thì Bạch Phúc chỉ giành quyền thôi chứ không có thực hiện mu mô hại người, sanh thù gây oán với chị em họ. Bất quá đại môn chủ chỉ muốn lấy lại cơ nghiệp của cha, chỉnh đốn lại cho quy mô để bành trướng thế lực, tao thinh thế cho bằng ngày trớc.
Nhưng sau khi trừ diệt Bạch Phúc rồi thì Mã Bách Bình đã để lộ dã tâm, định thôn tính Thiên Tàn Môn mà nhị môn chủ thì sẵn sàng theo hắn. Đại môn chủ không muốn trọng dụng Mã Bách Bình nhưng không biết làm cách nào loại trừ hắn được.
Hắn có một số cao thủ làm hậu thuẫn, ngoài ra còn có nhị môn chủ chủ trì. Rồi các trưởng lão thì vì lợi lộc mà chia phe tam tứ không còn nhất trí với đại môn chủ. Bọn tại hạ là những phần tử trung thành với đại môn chủ, chủ lo thì mình phải liệu. Do đó bọn tại hạ phải xuất ngoại đi tìm viện thủ.
Lâm Kỳ hỏi:
- Vì vậy các vị tìm đến tại hạ?
Đào Lập mỉm cười:
- Lâm huynh là người thân tín của họ Mã, dám chết sống cho họ Mã, tìm Lâm huynh mà đưa về cho cung chủ có khác nào cỏng cọp về xơi thịt người nhà!… Lâm Kỳ lẽi nhanh mấy bớc:
- Vậy các vị định làm gì tại hạ?
Đào Lập đáp:
- Tìm được chánh phạm vụ án Mạt Tử là mua lòng được Liên Khiết Tâm. Tìm Lâm huynh là vậy đó, bọn tại hạ phải nhờ đến Lâm huynh một phen!
Lâm Kỳ tuốt kiếm gằn từng tiếng:
- Các vị đừng nuôi mộng! Bằng vào sức lực cả hai lại đòi hỏi một khuất phục nơi Lâm Kỳ này là hai vị tìm sao trên trời mà hái đó!
Đào Lập và Dư ơng Mãnh cùng một lúc tuốt kiếm lớt tới tấn công toan giành tiên cơ.
Lâm Kỳ thoái hậu mấy bớc, đứng sát bờ sông.
Đào Lập cười thốt:
- Lâm Kỳ! Bây giờ ng ơi thấy rõ cha?
Luận về võ công chân chánh ta thừa sức đánh bại ng ơi!
Đúng vậy.
Khi đối phương xuất thủ Lâm Kỳ không sao hoàn thủ kịp đánh lui lại.
Đến lúc này y mới nhận thấy đối phương quả có tài, hơn y mấy bậc.
Và bao lâu nay đối phương giả vờ chịu kém chẳng qua vì nhiệm vụ bắt buột họ phải nhẩn nhục vậy thôi.
Y biến sắc vừa sợ, vừa giận trầm giọng dọa:
- Đừng tự đắc! Rất có thể Xuyên Tâm Tiêu từ phía sau bay tới đâm thủng lng các ng ơi đấy!
Đào Lập cười mỉa:
- Cái đuôi con chồn đã lòi ra rồi đó nhé! Xuyên Tâm Tiêu pháp vẫn là một tuyệt kỷ của Thiên Tàn Môn. Bạch Phúc dùng làm phương tiện uy hiếp giang hồ, tuy nhiên đối với người của Thiên Tàn Môn phương tiện đó không còn một lợi khí nữa. Ta đối diện với ng ơi, ng ơi đừng hòng có dịp phát xuất!
Lâm Kỳ hừ một tiếng:
- Cho các ng ơi biết ít nhất ta cũng trừ được một trong hai người!
Đào Lập gật đầu:
- Ta tin ng ơi làm được việc đó. Vậy ng ơi hãy chọn đi, muốn loại trừ ai thì cứ xuất thủ. Ta tin là người còn lại sẽ thu thập ng ơi dễ dàng! nghĩa là chúng ta làm một cuộc đổi chác!
Lâm Kỳ quắc mắt:
- Các ng ơi không sợ chết?
Đào Lập lắc đầu:
- Chết là cái gì mà phải sợ? Vào Thiên Tàn Môn bất cứ đệ tử nào cũng muốn lấy cái chết để tỏ lộ trung thành thì còn gì phải sợ! Bọn ta hai, dù chết một vẫn còn một. Ngư ơi chỉ có một, chết là hết! bọn ta chết một mà hạ được Lâm Kỳ thì một kia còn sống mang xác Lâm Kỳ về nộp cho đại môn chủ, trao lạI Liên Khiết Tâm là hoàn thành sứ mạng!
Cả hai tiến lên.
Lâm Kỳ hét:
- Tại sao các ng ơi lại tìm ta? Gây sự với ta làm gì? Ta bất quá chỉ là một tiểu nhân vật. Nếu các ng ơi muốn đặt vấn đề bất quá đi tìm Mã Cảnh Long là phải hơn!
Đào Lập đáp:
- Tìm lão ấy là việc sau, tìm ng ơi là việc trớc.
Lão ấy không hề phóng tiêu giết Mạt Tử. Việc trước tiên ta cần làm là tìm hung thủ giết Mạt Tử! Bằng mọi giá bọn ta phải thu phục Liên Khiết Tâm! Tiêu Pháp là môn tuyệt học chỉ có Bạch Phúc là được truyền bí quyết. lão ấy truyền lại cho Liên Khiết Tâm. Liên Khiết Tâm phải trả về cho Thiên Tàn Môn. Ngư ơi là một tín vật để đánh đổi bí quyết đó!
Lâm Kỳ hỏi:
- Nếu ta truyền bí quyết luyện tiêu pháp cho các ng ơi?
Đào Lập hừ một tiếng:
- Ngư ơi cao cờng hơn Liên Khiết Tâm?
Lâm Kỳ đáp:
- Chắc hẳn không kém nàng. Lịnh Chủ Thiên Ma đề phòng một ngày nào đó nàng có thể phản bội nên âm thầm truyền bí quyết cho ta, Mạt Tử là tình nhân của Liên Khiết Tâm tự nhiên phải được nàng chỉ điểm tiêu pháp. Nếu ta không cao cờng thì làm sao hạ sát được y? Và ta phải cao cờng mới có thể làm cho Liên Khiết Tâm tin là lịnh chủ xuất thủ chứ không phải ai khác!
Đào Lập tiếp:
- Ta tin ng ơi! Nhưng ta chỉ muốn Liên Khiết Tâm truyền lại chứ không phải ng ơi!
Bởi vì ng ơi có lòng dạ hiểm ác lắm, Thiên Ma Lịnh Chủ xem trọng ng ơi như thế mà ng ơi còn phản bội được thì tài năng gì mà đại môn chủ khống chế nổi ng ơi! Bọn ta không dám dùng ng ơi là cái chắc!
Lâm Kỳ biết là không liều mạng không xong, y cắn răng toan xuất thủ.
Bổng Dư ơng Mãnh cao giọng gọi:
- Yến đại hiệp! Bọn tại hạ đã giải thích rõ ràng như vậy rồi Yến đại hiệp chưa hiểu sao? Đại hiệp chưa động tâm nổi à?
Lâm Kỳ giật mình:
- Yến đại hiệp? Yến Thanh phải không?
Vừa buông dứt câu, y nghe lạnh ở lng.
Rồi một nhát kiếm đâm trổ ra ngực.
Đào Lập kêu lên:
- Phải để cho hắn sống chứ Yến đại hiệp! Hắn còn sống Liên Khiết Tâm mới tin được chứ!
Yến Thanh bây giờ mới xuất hiện.
Chàng đáp:
- Không cần! Loại tiêu pháp đó quá ác độc. Giả như quý môn muốn tái hiện trên giang hồ thì phải hủy diệt thủ pháp đó.
Nhát kiếm đó do chàng phóng lên từ dưới gầm, thốt xong chàng bớc tới rút kiếm khỏi xác Lâm Kỳ đoạn quay qua Đào Lập, Dư ơng Mãnh hỏi:
- Hai vị biết tại hạ nấp dưới cầu?
Đào Lập đáp:
- Phải! Bởi biết như vậy bọn tại hạ mới dừng chân tại đây đối thoại dài dòng với Lâm Kỳ cho đại hiệp hiểu rõ tình thế sau đó sẽ thỉnh đại hiệp tiếp trợ một tay!
Yến Thanh hỏi:
- Những gì các vị nói là đúng sự thật?
Dư ơng Mãnh xác nhận:
- Ngàn lần thật, vạn lần thật! Hoàn toàn đúng sự thật. Mã Bách Bình đã dẩn người đến tổng đàn Thiên Tàn Môn tại Thiên Tàn Cốc. Hắn định chiếm hết thế lực của Thiên Tàn Môn rồi sẽ quật lại đại môn chủ. Vì sự thể chằng đặng đừng bon tại hạ phải van cầu đại hiệp tiếp trợ. Nên biết Mã Bách Bình nhân danh nhị môn chủ khuyến dụ nhân viên Thiên Tàn Môn không khó khăn lắm.
Đào Lập tiếp nối:
- Tại Thiên Tuyệt Cốc hiện có người của Thiên Tàn Môn ở!
Dư ơng Mãnh tiếp luôn:
- Đại môn chủ và nhị môn chủ ở trong Thiên Tàn Cốc nơi hướng Đông Thiên Mục Sơn còn Thiên Tuyệt Cốc thì ở tại hướng Tây Thiên Mục Sơn. Hai sơn cốc cách nhau độ hai mươi dặm đường, nếu Mã Bách Bình đến Thiên Tuyệt Cốc là nguy cơ sẽ đến cho đại môn chủ. Xin Yến đại hiệp vì nghĩa khí giang hồ mà ra tay tiếp trợ bọn tại hạ!
Yến Thanh cau mày:
- Tại hạ làm sao tin được những gì các vị nói là đúng sự thật?
Đào Lập đáp:
- Yến đại hiệp nhất định phải tin! Gặp đại môn chủ rồi đại hiệp sẽ biết là bọn tại hạ nói thật! Đúng sự thật! Đại môn chủ là một nữ nhân rất mực hiền l ơng.
Yến Thanh suy nghĩ một chút:
- Các hạ cho tại hạ biết qua về Thiết Ky Minh đi!
Đào Lập đáp:
- Thiết Ky Minh là một tân tổ chức do Liễu Hạo Sanh sáng lập.
Yến Thanh hỏi:
- Y thiên về phe phái nào?
Đào Lập tiếp:
- Trước kia thì y trung thành với đại môn chủ, nhưng bây giờ thì không hiểu rõ là y có thay lòng đổi dạ hay không? Đại môn chủ là con người trung hậu, l ơng thiện, không hy vọng gì hơn là chấn chỉnh lại môn hộ, hoán cải Thiên Tàn Môn thành một môn phái quang minh chính đại. Bởi không có dã tâm, đại môn chủ không hề có thủ đoạn xảo trá cho nên không tưởng là có kẻ lấy xảo trá đối xử với minh! Do đó mà thiếu sự chuẩn bị cũng nhkiểm soát để cho phần đông thuộc hạ bị nhị môn chủ mua chuộc.
Yến Thanh nhìn sang Dư ơng Mãnh hỏi:
- Các hạ còn biết gì về Thiết Ky Minh chăng? Xin nói cho tại hạ nghe.
Dư ơng Mãnh lắc đầu:
- Tại hạ chỉ mới nghe nói đến ba tiếng đó đêm hôm qua thôi! Thiết Ky Minh là một danh xng rất mới!
Cả hai đã thốt ra ba tiếng Thiết Ky Minh song cả hai vẫn vô sự.
Điều đó chứng tỏ họ không liên quan gì đến Thiết Ky Minh.
Bất quá Yến Thanh phải thận trọng, càng thận trọng càng có lợi, tránh được phiền phức bất thờng.
Lâu lắm chàng lại hỏi:
- Giả như các vị nói đúng sự thật thì có thể tại hạ hứng giúp các vị. Nhưng muốn cho tại hạ tin các hạ phải đưa ra một chứng minh gì chứ? Các vị sẽ chứng minh như thế nào cho tại hạ tin?
Dư ơng Mãnh và Đào Lập cùng nhìn nhau.
Dư ơng Mãnh lấy trong mình ra một chiếc bài bằng đồng trao cho Yến Thanh rồi thốt:
- Đây là vật biểu ký đường vào sơn cốc, Yến đại hiệp cầm chiếc bài đồng này thì có thể vào ra thong thả Thiên Tàn Cốc, không ai ngăn trở đâu. Xuất chiếu nó ra rồi là có người đưa Yến đại hiệp đến gặp đại môn chủ.
Yến Thanh hỏi:
- Đây là vật các vị dùng để chứng minh?
Dư ơng Mãnh lắc đầu:
- Không! Đã mời Yến đại hiệp tiếp trợ thì phải trao khẩu hiệu cho Yến đại hiệp để liên lạc khi cần chứ. Bọn tại hạ không còn phương pháp khác để chứng minh!
Đoạn hắn cùng Đào Lập đồng tuốt kiếm một lượt đoạn quay mũi kiếm đâm vào ngực, đâm mạnh.
Mũi kiếm thủng ngực trổ ra lng.
Đào Lập cười khổ cố nói một câu:
- Lấy cái chết để chứng minh, đủ cho đại hiệp tin bọn tại hạ cha?
Yến Thanh sửng sờ.
Đối phương hành động dột ngột, vả lại chàng không ngờ được là họ có ý kiến kỳ quái như thế!
Cho nên chàng không ngăn chăn kịp thời.
Chàng bớc tới dang hai tay đở cho hai thi thể cho khỏi ngã, một lúc lâu chàng quay đầu gọi:
- Liên Liên, Tích Tích! Hai cô nương lại đây đi!
Từ chỗ nấp xa xa, hai nàng bớc tới.
Yến Thanh bảo:
- Xem thương thế của chúng!
Nhìn bộ vị thanh kiếm xuyên qua, Tích Tích lắc đầu:
- Vậy hai cô nương cứ xem chúng như tại hạ, cố cứu sống chúng!
Liên Liên nhìn thần sắc của Yến Thanh biết là không thể nói gì hơn.
Nàng đón Đào Lập từ nơi tay chàng dìu hắn đến một chỗ gần đó, đặt hắn nằm xuống, từ từ rút thanh kiếm khỏi ngực.
Tích Tích cau mày thốt:
- Yến Gia! Thuốc cứu người chỉ còn đủ dùng một lần nữa thôi!
Liên Liên gắt:
- Tích Tích! Yến gia muốn cứu thì hiền muội cứ vâng lời, còn láo nháo làm gì nữa?
Tích Tích tỉnh ngộ.
- Thực ra lượng thuốc tàng trử nơi họ chỉ còn đủ dùng để cứu hai lần nữa, đó là họ phòng xa, Yến Thanh có chết ít nhất hai lần nữa. Nếu bây giờ đem cứu Đào Lập và Dư ơng Mãnh nếu sau này cần thì lấy đâu mà dùng?
Nhưng khi nghe Liên Liên trách nàng biết Yến Thanh muốn cho chúng sống.
Nên nàng phải tuân lời Liên Liên không do dự nữa đến bên cả hai cho vào mình chúng một nữa phân lượng thuốc nhưng vẫn còn giữ lại một nữa, nhập vào là có thể dùng cứu Yến Thanh một lần.
Tích Tích toan lấy mở con rái trắng thoa vào vết thương để khi thương thế lành bọn Đào Lập không mang thẹo.
Nhưng từ đâu đó một thinh âm vang lên:
- Cứu sống đủ rồi, đừng thoa mở rái trắng! Trong Thiên Tàn Cốc có người cao minh hơn tại hạ, họ sẽ chữa trị cho chúng!
Người đó là Long Vũ Điền.
Từ lâu y biết có vị y sư cao minh hơn y, vừa rồi gặp trờng hợp mấy kẻ chết vì ba tiếng Thiết Ky Minh y nghi ngờ người đó hiện đang ở trong tổ chức Thiết Ky Minh và người đó hiện ở tại Thiên Tàn Cốc.
Bằng mọi giá y phải giữ bí mật việc xử dụng mở con rái trắng.
Đồng thời y muốn biết thực sự người đó ở trong phe phái nào.
Nếu có vị y sư đó tại Thiên Tàn Cốc thì bọn Đào Lập sẽ được chữa trị kỷ hơn.
Bây giờ chỉ cần cứu cho chúng sống cầm hơi thôi.
Cho nên y ngăn chặn Tích Tích dùng loại thuốc chế luyện với mở con rái trắng.
Yến Thanh không cần suy nghĩ lâu cũng đoán được ý nghĩ của Long Vũ Điền.
Chàng cau mày hỏi:
- Liệu chúng có chi trì nổi từ đây đến Chiết Giang chăng?
Long Vũ Điền mỉm cười:
- Ngưu huynh bảo đảm là chúng không chết. Có điều khôi phục nguyên trạng sớm hay muộn là do phần phớc của chúng!
Yến Thanh hỏi:
- Phần Long huynh đến tìm Sử Kiếm Nh, vậy có phát hiện điều chi lạ chăng? Tiểu đê biết thế nào Long huynh và hai cô nương cũng theo dõi tiểu đệ và nghi ngờ hai chỗ mà tiểu đệ có thể đến. Liên Liên và Tích Tích xuất hiện trước như vậy là hai cô nương theo đúng dấu. Còn Long huynh đến sau tức nhiên là từ nơi thứ hai đến đây!
Long Vũ Điền lắc đầu:
- Chẳng thấy ma nào cả! Có thể Vu bang chủ thấy tình thế chuyển biến bất lợi sao đó nên bảo bọn Sử Kiếm Nhưẩn mặt. Không ngờ tại đây lão đệ lại thu lợm nhiều tin tức rất hay!
Yến Thanh thốt:
- Hay thì có hay thật đấy, song chẳng biết mình có tin tưởng được hay không cho nên tiểu đệ tính làm một cuộc chứng thực xem sao! Vả lại cũng thuận đường.
Long Vũ Điền tiếp:
- Bằng vào cái chết của hai gã này mình có thể tin được đấy! Bất quá chúng ta cần phòng bị thôi! Bởi chẳng ai học được chữ ngờ.
Trên đời không ai biết Long Vũ Điền là cái quái gì. Ngưu huynh thử song hành với lão đệ một thời gian, hẳn cũng có thể tạo cho mình một hư danh nho nhỏ lưu truyền hậu thế!
Họ cùng cười vang.
Họ thuê xe đi thẳng đến Thiên Mục Sơn.
Theo sự chỉ dẩn của Dư ơng Mãnh và Đào Lập họ rẻ về phía Tây.
Dĩ nhiên cổ xe chở người thọ thương.
Dọc đường có Long Vũ Điền săn sóc tuy Đào Lập và Dư ơng Mãnh chưa khôi phục lại nguyên trạng song cả hai đã qua khỏi cơn nguy, bây giờ thì họ không còn sợ chết nữa.
Suốt hành trình Dư ơng Mãnh và Đào Lập luôn luôn tỏ vẻ chân thật, niềm cảm kích hiện rõ nơi ánh mắt họ.
Yến Thanh biết thêm nhiều chi tiết về vị đại môn chủ Thiên Tàn Môn là Bạch Kim Phượng qua các cuộc đối thoại với họ.
Bạch Kim Phượng có nhan sắc tuyệt trần, có lối sống thanh khiết như bậc thần tiên, thấy nàng ai ai cũng sinh lòng tôn quý.
Điều bất hạnh cho nàng là sanh trưởng giữa một nhóm người tiểu mọn đầy dã tâm.
Bên cạnh lại có một người em gái dâm đảng!
Với tánh tình thuần khiết, sống trong khung cảnh đó nàng hết sức cô độc!
Thế mà nàng vẫn chịu đựng nổi, hơn thế nàng còn trầm tịnh lấy lẽ bình hòa đối xử với mọi người.
Nàng luôn luôn dùng lời nhẹ nhàng phản đối mọi hành vi tàn độc của những người còn sót lại của ngày xa.
Oái ăm thay, nàng lại phải kế thừa một sự nghiệp tạo tựu trên mọi tội ác!
Nàng muốn dẩn dắt tất cả trở về con đường thiện l ơng, song trở lực lớn và gần hơn hết nàng vấp phải là Bạch Ngân Phượng, em gái nàng!
Trong bốn vị trưởng lão thì có đến hai vị ngã theo lợi quyền, hiện tại nàng chỉ còn trông cậy nơi hai vị trưởng lão còn lại.
Hai vị này vẫn giữ lòng trung trực như từ ngày phụ thân nàng còn tại thế.
Ngoài ra cũng có một vài thuộc hạ quyết ủng hộ nàng, dù phải hy sinh tính mạng.
Gia bảo? Nàng còn vật gì do tiên phụ để lại?
Nữa pho bí kíp võ công của Thiên Tàn Môn!
Bí kíp của Thiên Tàn Môn gồm hai quyển ghi chép hầu hết tinh hoa của võ học.
Bạch Vân Thâm chết rồi, hai người con gái chia nhau mỗi người một quyển.
Quyển của Bạch Kim Phượng ghi chú các tâm pháp luyện nội công, còn quyển của Bạch Ngân Phượng ghi chú các thủ pháp dùng độc, hại người.
Hai quyển đó chẳng phải do Bạch Vân Thâm chỉ định phần người con nào phải nhận quyển nào.
Mà cũng không do Bạch Kim Phượng ỷ lớn chọn phần nàng ưa thích, bỏ lại cái không thích cho em.
Sự lựa chọn đó do tâm tánh của mỗi con người.
Bạch Ngân Phượng vẫn ác độc nên bắt ngay quyển chỉ dạy môn độc công.
Bạch Kim Phượng vẫn tính ôn hòa, Quyển nào em gái không thích bỏ lại thì nàng nhận.
Họ theo bí kíp đó mà luyện dần.
Một thời gian sau, Bạch Ngân Phượng phát hiện ra muốn áp dụng môn độc công đúng mức hiệu nghiệm cần phải phối hợp tâm pháp nơi quyển thứ nhất.
Am tờng tâm pháp nội công, luyện môn độc công mới có hy vọng đạt thành.
Do đó nàng yêu sách đại thơ, buộc phải trao quyển bí cấp cho nàng nghiên cứu.
Để đối phó với Bạch Phúc, lấy lại cơ nghiệp của tổ phụ, Bạch Kim Phượng cũng muốn giúp em thành bậc đại tài nên rắp tâm trao quyển bí kíp cho em nghiên cứu.
Song nàng chưa kịp làm cái việc đó thì Bạch Phúc đã bị tiêu diệt.
Lực lượng của Thiên Ma Giáo quy hoàn về Thiên Tàn Môn tại Thiên Tuyệt Cốc.
Chính lúc đó Bạch Ngân Phượng không cần dấu diếm dã tâm thôn tính giang hồ, quyết độc bá võ lâm nên càng đòi pho bí cấp.
Bạch Kim Phượng thừa hiểu hai quyển bí cấp đó phối hợp lại thì người luyện sẽ thành một tên đại ác ma, nhiễu nhượng nhân loại.
Nàng còn do dự chưa chịu trao, chẳng phải nàng tham mà chỉ sợ em gái làm nhiều tội ác.
Huống chi Bạch Phúc đã chết rồi, thế lực thu hồi rồi. Bạch Ngân Phượng cần chi phải trở thành bậc đại tài, trong khi cái tâm của nàng thiên về tà gian.
Trước nguy cơ đó, Đào Lập và Dư ơng Mãnh nóng lòng giúp chủ, ngày đêm chuyên tâm tìm cao thủ đưa về Thiên Tuyệt Cốc tiếp trợ Bạch Kim Phượng phòng Bạch Ngân Phượng trở mặt gây cốt nhục tư ơng tàn.
Nhưng Đào Lập và Dư ơng Mãnh rất thận trọng trong việc tìm viện thủ.
Bởi vì người trong Thiên Tuyệt Cốc phần lớn là do chưa con họ Mã thao túng, điều khiển, một số họ mua chuộc bằng lợi lộc số khác họ đưa vào làm nội tuyến.
Do đó, Đào Lập và Dư ơng Mãnh không dám hấp tấp bạ ai gọi nấy, nếu rủi gọi lầm bọn thân tín của chưa con họ Mã thì có khác nào nguy cơ còn xa lại đẩy tới gần đại môn chủ hơn?
Rồi Yến Thanh xuất hiện trên giang hồ.
Cả hai chú ý đến Yến Thanh ngay song không dám tiếp cận chàng bởi chàng và Mã Bách Bình có vẻ thân mật quá!
Họ chỉ sợ chàng là người của Mã Bách Bình.
Mãi đến khi Thiên Ma Lịnh Chủ bị giết, Yến Thanh đột nhiên biến mất. Mã Cảnh Long lại ra mật lịnh cho thuộc hạ gặp chàng đâu cứ giết đó.
Đào Lập và Dư ơng Mãnh mới biết mình nhận xét lầm người và bắt đầu đặt kỳ vọng nơi chàng.
Bởi khéo dấu diếm ẩn tình cả hai ngoài mặt luôn luôn tỏ ra trung thành hành sự đắc lực nên rất được Mã Bách Bình tín nhiệm.
Biết Yến Thanh thế nào cũng trở lại tòa tiểu lâu của Kim Tử Yến, họ xin với Mã Bách Bình đến đó mai phục đón chàng.
Mã Cảnh Long thận trọng hơn cho Lâm Kỳ đi theo, nói là tiếp trợ thực ra là giám thị họ.
Do đó họ bày ra cuộc đối thoại để dẩn giải sự tình cho Yến Thanh thấu đáo.
Nghe xong Long Vũ Điền thở dài thốt:
- Nếu các vị giải bài tâm chí sớm hơn thì hay biết bao nhiêu! Bây giờ thì kể như quá muộn rồi!
Yến Thanh gật đầu:
- Phải! Muộn lắm rồi! Nếu các vị cho biết sớm thì bọn tại hạ không vội gì triệt hạ Thiên Ma Giáo, ngoài ra còn nhờ thế lực của Cửu Lão Hội tiếp trợ thì chưa con họ Mã đâu có dịp bành trướng thanh thế như hiện tại? Bây giờ tất cả đều muộn rồi! Thiên Ma Giáo trên danh nghĩa vỡ tan, thực lực về tay chưa con họ Mã, rồi vì chiến dịch Mạt Sầu Hồ, Cửu Lão Hội lại xuất đầu lộ diện, bị đối phương nắm được chân tướng không còn hoạt động gì được nữa. Chúng ta trở thành cô đơn trong cuộc tranh đấu với họ Mã… Đào Lập thốt:
- Sử lão đột ngột rút lui không hợp tác với họ Mã nữa, điều đó chứng minh Cửu Lão Hội đã có ý nghi ngờ họ Mã. Có nghi ngờ là có sắp dặt một ch ơng trình đối phó. Chúng ta có thể kêu gọi Cửu Lão Hội tiếp tay được vậy chứ! Yến đại hiệp.
Yến Thanh thở dài:
- Nói thì phải lắm, song từ cái nói đến cái làm là một điều khó khăn không thể tưởng nổi! Người của Cửu Lão Hội ngày nay vì bại lộ chân tướng ai ai cũng phải tìm cách bảo toàn tính mạng, từ chỗ sáng phải rút lui vào chỗ tối ẩn mình, từ tập thể phân tán thành từng phần tử một, chúng ta còn biết ai ở đâu mà liên lạc? Hà huống việc thành rồi tại hạ lại rút lui, điều đó gây nghi ngờ cho toàn thể. Từ nay họ đâu còn tin tưởng nơi tại hạ như ngày trước nữa!
Đào Lập giật mình:
- Thế Yến đại hiệp không phải là người trong Cửu Lão Hội sao?
Yến Thanh cười khổ:
- Tại sao đến ngày nay rồi mà các vị còn nhận tại hạ là người trong Cửu Lão Hội?
Đào Lập lộ vẻ thất vọng:
- Đại hiệp không phải là người trong Cửu Lão Hội thế tại sao lại chống đối Thiên Ma Giáo?
Yến Thanh thốt:
- Tại hạ bị bức bách phải làm thế. Thiên Ma Giáo không buông tha tại hạ thì tại hạ phải tự vệ cũng như hiện tại Mã Cảnh Long không buông tha tại hạ, tại hạ phải có biện pháp bảo toàn tánh mạng, có thế thôi!
Dư ơng Mãnh cau mày:
- Tại sao lạ vậy? Theo tại hạ hiểu thì Thiên Ma Lịnh Chủ rất mến trọng Yến đại hiệp kia mà? Lịnh chủ từng chỉ thị cho bọn Liễu Hạo Sanh, Mã Bách Bình và Kim Tử Yến tìm mọi cách câu dẫn thiếu hiệp vào Thiên Ma Giáo!
Yến Thanh tiếp:
- Điều đó quả có như vậy. Cả ba phương diện đều có ngỏ lời song tại hạ thấy không hứng thú cho nên từ khớc.
Tại hạ bình sanh không thích đặt mình vào vòng câu thúc cho nên dù đưa tại hạ lên ngai vàng, tu vị đếvương tại hạ cũng không ham muốn, hà huống một hội viên, một giáo đồ cao cấp! Đế Vương có triều thần quản thúc, giáo hội có quy luật buộc ràng, tại hạ chỉ muốn làm một lãng tử phiêu bồng giữa trời mây trăng nớc, sông núi biển rừng, thích thì lưulại một thời gian, chán thì lê gót đi nơi khác.
Đào Lập tặc lỡi:
- Vậy là Yến đại hiệp không chuẩn bị gia nhập Thiên Tàn Môn?
Yến Thanh lắc đầu:
- Chắc chắn là không rồi! Bất quá tại hạ đứng về bên chánh nghĩa chống đối phía gian tà, Nếu đại môn chủ quả có tính tình, thái độ như các vị nói đó thì tại hạ sẵn sàng hợp tác.
Đào Lập xác nhận:
- Đại hiệp yên trí, tại hạ chẳng bao giờ dám bịa chuyện nói ngoa! Chỉ vì… Y dừng lại, vẻ thất vọng hiện rõ nơi mặt.
Long Vũ Điền mỉm cười:
- Sao các hạ không nói luôn?
Đào Lập đắn đo một chút:
- Dung nhan của đại môn chủ xinh đẹp tuyệt vời, người lại thông minh mẫn tuệ.
Những tay xuất xắc trong môn hộ đều ái mộ song tự xét mình thân phận thấp hèn, chẳng ai dám mộng tưởng bẻ cành quế tại cung trăng. Theo tại hạ thấy trong đời này chỉ có mình Yến đại hiệp là xứng đáng với người… Yến Thanh cười dòn:
- Các hạ lại đề cao tại hạ nữa đó nhé!
Đào Lập chỉnh sắc mặt:
- Tại hạ nói với trọn lòng thành đó Yến đại hiệp! Chính Mã Cảnh Long cũng có nói như vậy. Mã Cảnh Long muốn đưa đại hiệp đến cho đại cung chủ song Mã Bách Bình phản đối ngại rằng nếu là thành hôn với đại môn chủ rồi Yến đại hiệp sẽ không thể là người cùng cánh với họ Mã nữa, trái lại rất có thể là một trở lực lớn lao sau này. Cho nên, Mã Cảnh Long thay đổi chủ ý hạ lịnh giết đại hiệp, gặp đâu giết đó, không để cho Yến đại hiệp hội kiến với đại môn chủ. Đưa Yến đại hiệp vào Thiên Tàn Cốc bọn tại hạ chỉ hy vọng có điều đó thôi?
Yến Thanh mỉm cười:
- Loại hy vọng đó tốt hơn là hai vị không nên nuôi dưỡng làm gì. Trời sanh tại hạ là một lãng tử thì cái tính tình của một lãng tử như cánh bớm vờn hoa, không hề lưulại ở một cánh hoa nào lâu dài, dù là hoa thần. Lãng tử không yêu ai, ai yêu lãng tử là chuốc khổ? Bạch Kim Ph ơng hiền hòa, diễm lệ như vậy, tại hạ không nên gây đau khổ cho nàng.
Đào Lập vẫn còn hy vọng:
- Biết đâu sau khi gặp đại môn chủ rồi đại hiệp lại chẳng đổi ý?
Yến Thanh cười vang:
- Giả như nàng là một nữ nhân bình thường thì có thể có sự thay đổi ý tưởng như các hạ vừa nói. Nhưng nàng là một môn chủ thì cái đó chắc chắn là không thể!
Đào Lập cau mày:
- Tại sao?
Yến Thanh đáp:
- Chẳng tại sao cả! Bất quá tại hạ không thích nép mình khuất phục trước một nữ nhân, nàng là một môn chủ thì nàng phải hưởng sự tôn kính dành cho bậc môn chủ, có khi nào nàng chấp nhận cho tại hạ bung lung lãng tình khắp chốn! Mà tại hạ thì không thể tiếp thọ một oai hiếp, một quản thúc! Chung quy cả hai đều bất mãn, đều khổ thân! ích lợi gì chứ các hạ!
Đào Lập và Dư ơng Mãnh nín lặng.
Yến Thanh tiếp:
- Gặp Bạch Kim Phượng tốt hơn hai vị hãy giải bày trước với nàng về con người của tại hạ cho nàng hiểu đại khái! Tại hạ có tật là gặp gái đẹp là ba hoa tán tỉnh, các vị phải nói trước với nàng rằng những gì tại hạ nói là không thật, là phù phiếm, xin nàng đừng tin tưởng là lầm to! Đối với bất cứ việc gì tại hạ nói sao là nhớ vậy, làm y. Nhưng riêng về những tiếng sơn minh hải thệ thì đừng mong tại hạ trọng nó như vàng! Nói ra giờ trước là tại hạ quên ngay vào giờ sau!
Đào Lập cười khổ:
- Đại hiệp nói thế chứ tại hạ nhận xét đại hiệp không thuộc hạng người dễ nói mau quên. Cho rằng đại hiệp có thói khinh bạc là không có mắt xem người!
Yến Thanh cười nhẹ:
- Liên Liên và Tích Tích hai cô nương hiểu rõ tại hạ, các hạ không tin hãy hỏi thử họ xem!
Liên Liên mỉm cười thốt:
- Yến đại hiệp không bao giờ hoa ngôn xão ngữ mà chỉ nói những gì do lòng phát xuất. Giả như y nói yêu ai là thật lòng yêu, bất quá cảm tình của y quá phong phú nên đối với mỗi cá nhân y đều thật lòng yêu, cũng vì thế mà bất cứ ai cũng không phương kỳ vọng y chuyên tâm chuyên ý yêu bởi trời sanh y không thể yêu duy nhất một cá nhân. Bọn tôi đây cũng từng nghe y nói là yêu nhưng rồi y cũng đi tìm người khác mà yêu thêm, yêu nữa, yêu được như thờng.
Tuy nhiên bất quá bọn tôi là bọn hương phấn thông thờng, quê tục cho nên y không chuyên nhất đó thôi. Nếu đổi lại người khác ở vào trờng hợp chị em tôi rất có thể y có lối đối xử khác!
Yến Thanh cau mày:
- Liên Liên! Sao cô nương nói thế?
Liên Liên cười tiếp:
- Những gì tôi nói không sai lắm đâu. Chị em tôi thực ra nào có thinh giá gì đáng kể?
Nói là để nêu lên sự thật chứ không phải chứ không phải nói để tỏ lòng tức tối, phàm con người ai ai cũng cần phải biết mình, có biết mình mới biết được người.
Long Vũ Điền thấy câu chuyện chuyển sang khúc quanh buồn tẻ vội cười ròn, tìm lời khỏa lấp.
Yến Thanh nhắc khéo:
- Long huynh! Đây là phía Tây Thiên Sơn Mục rồi đấy nhé! Hãy nhẹ âm thanh một chút!
Long Vũ Điền vẫn cười dòn:
- Lão đệ sợ kinh động đến người ta phải không? Chúng ta đi bằng cổ xe to, lại do ngựa kéo, đường thì dài người ta đã kinh động từ lâu rồi lão đệ Ơi!
Yến Thanh cải:
- Xe ngựa đi trên lộ gậy tiếng động là sự thường và tiếng động thường thì không vang xa. Còn tiếng cười của Long huynh lại có công phu thâm hậu, chân khí truyền âm thanh đi xa hơn tiếng động thờng.
Đào Lập chen vào:
- Không quan hệ, Yến đại hiệp! Thực ra con đường này tuy rộng song chỉ ăn thông đến Thiên Tuyệt Cốc thôi, cho nên ít có khách lử hành qua lại. Tuy nhiên dù có gây kinh động cũng chỉ làm kinh động người nhà, tuyệt đối không có người lạ quanh vùng.
Yến Thanh à một tiếng:
- Đường này dẫn đến Thiên Tuyệt Cốc!
Đào Lập gật đầu:
- Phải!
Yến Thanh cau mày:
- Thiên Tuyệt Cốc phải là một nơi bí mật chứ! Tại sao lại ở trên con đường này? Lộ liễu quá! Mà dọc đường chẳng có đặt trạm canh phòng! Nhưthế làm sao giữ gìn bí mật được?
Đào Lập cười đáp:
- Càng không phòng bị người ta càng không chú ý! Nơi đầu đường trước mặt có một cái am, trong am vị trụ trì là Mạnh đại s, một trưởng lão của Thiên Tàn Môn. Am là cửa ải địa đầu của Thiên Tàn Cốc.
Không lâu lắm xe đến trước một cái am.
Am rất lớn, vẻ nguy nga chứng tỏ nơi đây hương khói nghi ngút, quanh năm dù đơn độc giữa vùng núi sâu vẫn không hoang phế.
Phía hậu am tựa vào lng núi.
Đào Lập bớc xuống xe trớc, đến cửa gỏ mấy tiếng.
Một lúc sau, một lão bà hé cánh cửa nhìn ra hỏi:
- Các vị muốn gì?
Đào Lập đáp:
- Vào am dâng hương hoàn nguyện.
Lão bà lắc đầu:
- Các vị lầm rồi! Đây là am riêng, gia đình dựng lên để có nơi thanh tịnh tu hành chứ không phải dành cho bá tánh dâng hương. Am này từ trước đến nay không hề tiếp khách thập phương.
Đào Lập cũng lắc đầu:
- Bổn nhân không lầm đâu bà! Mời năm trước tại am này gia mẩu có vái bồ tát xin cho hết bịnh đau mắt. Nay bịnh đã qua bổn nhân là phận làm con thay mặt mẹ đến đây, trước là dâng hương sau tô tượng hoàn lời khấn nguyện năm xa.
Lão bà hỏi:
- Sao lịnh đường không đích thân đến?
Đào Lập đáp:
- Bịnh đau mắt dứt song bịnh ho lại còn, ngại phong sư ơng dặm dài nên sai bổn nhân hoàn nguyên thế.
Lão bà thốt:
- Vậy khách nhân chờ đó, để già vào hỏi lại sư thái trụ trì.
Bà đóng cửa lại.
Đào Lập lấy làm kỳ lẩm nhẩm:
- Tại sao thế? Có việc gì chứ!
Yến Thanh hỏi:
- Các hạ không nhận ra bà ấy?
Đào Lập lắc đầu:
- Bà ta hoàn toàn xa lạ đối với tại hạ. Tại hạ đã dùng ám hiệu liên lạc đối thoại với bà ấy thế mà bà không chịu nhận ra tại hạ là người nhà! Lạ người lạ mặt chứ lẽ nào lạ luôn ám hiệu?
Yến Thanh lại hỏi:
- Mạnh đại sư là người như thế nào?
Đào Lập đáp:
- Một lão sư thái, tuổi độ tám mươi.
Yến Thanh thốt:
- Được rồi! Chút nữa các hạ hãy để tại hạ đối thoại với bà ấy! Các vị hãy chuẩn bị sẵn sàng, nếu thấy tại hạ động thủ là các vị phải động thủ luôn, giết hết bọn tiếp đãi này rồi ùa vào am!
Đào Lập giật mình:
- Làm như vậy sao được Yến đại hiệp!
Yến Thanh trầm giọng:
- Không được cũng phải làm bởi nơi đây hẳn có điều bất tờng xảy ra rồi đó. Người trở lại tiếp xúc với chúng ta chốc lát nữa đây chắc không phải là Mạnh đại sư đâu. Đào huynh đừng để lộ việc gì nhé!
Đào lập vẫn lắc đầu:
- Không có thể như vậy được!
Yến Thanh quả quyết:
- Nhất định tại hạ không lầm! Nơi đây đã có biến cố sao đó, mà biến cố vừa mới phát sanh thôi, không lâu lắm! Không lâu hơn một giờ.
Dư ơng Mãnh trố mắt:
- Lấy gì làm chắc?
Yến Thanh đáp:
- Mùi tanh tanh còn thoang thoảng trong không khí và sát khí cònvương nơi g ơng mặt của lão bà vừa rồi!
Đào Lập kinh hãi:
- Tại sao bọn tại hạ chẳng có cảm giác chi hết?
Yến Thanh thở dài:
- Nếu các vị đã từng tham dự nhiều cuộc chém giết tất phải có cảm giác như tại hạ!
Bổng chàng khoát tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
Vừa lúc đó có tiếng chân người vang lên bên trong am, tiếng chân càng lúc càng gần.
Rồi chính bà lão trước đó mở cửa thốt:
- Am chủ xin mời các vị vào.
Yến Thanh đi đầu qua khỏi cửa.
Bên trong cửa là một khoảng trống, không rộng lắm, sau khoảng trống là đại điện, trên nền cao có thềm đá. Giữa thềm tại các bậc chính giữa có một chiếc l hương bằng kim loại rất lớn, độ ba người ôm.
Yến Thanh tặc lỡi thốt:
- L hương to quá! Không rõ được đặt đây từ lúc nào chứ mời năm trước lúc tại hạ theo mẫu thân đến lạy Phật thì chưa có nó.
Lão bà đáp:
- Chiếc l đó được đúc từ vài năm nay thôi, am chủ cho đặt tại đó trang hoàng cho am có vẻ hùng vĩ một chút.
Yến Thanh à một tiếng:
- Thì ra nó là vật mới!
Rồi chàng hỏi:
- Mạnh đại sư còn khỏe chứ?
Lão bà do dự một chút:
- Trong mấy năm qua khách nhân không hề trở lại đây lần nào sao?
Yến Thanh thở dài:
- Không, lần cuối cùng tại hạ đến cách đây mời năm!
Lão bà tiếp:
- Thảo nào! Lão sư thái đã viên tịch từ năm trớc!
Yến Thanh kêu lên:
- Vậy sao? Một con người cờng kiện lại liễu đạo sớm quá! Gia mẫu hằng nhắc nhở đến sư thái!
Lão bà không muốn kéo dài câu chuyện tìm cách nói mở ra ngoài đề:
- Già đến đây làm công quả cho am này chưa được bao lâu nên không biết rõ những gì tại đây mấy năm về trớc.
Khách nhân muốn hỏi điều chi khác xin chờ lúc gặp am chủ rồi sẽ hỏi.
Yến Thanh gật đầu.
Họ đến thềm đại điện.
Nơi đầu thềm trên có một vị sư thái, tác trung niên tay chấp chữ thập đứng chờ.
Sau lng bà có bốn năm nữ nhân tuổi còn trẻ.
Yến Thanh tiến lên vòng tay chào:
- Đây có phải là am chủ chăng? Xin cho biết quý đạo hiệu để tiện việc xng hô!
S thái đáp:
- Bần ni là Ngộ Nhân, nghe nói thí chủ muốn đến đây dâng hương hoàn nguyện?
Yến Thanh gật đầu:
- Phải! Mời năm trước gia mẫu có đến viếng am và khấn vái trước Phật đường.
Tại hạ vâng lịnh lão nhân gia đến dâng hương và tô tượng, hoàn nguyên. Gia mẫu vẫn quen với Mạnh sư thái, lời khấn nguyện năm xa có Mạnh sư thái dự thính!
Ngộ Nhân thở dài:
- Mạnh sư thái đã viên tịch rồi. Bần ni là người tiếp nối nên không rõ việc của tiền nhân cho lắm!
Yến Thanh hỏi:
- S thái là chi của Mạnh đại s?
Ngộ Nhân đáp:
- Cũng không liên quan mật thiết chi cho lắm! Chủ nhân am này là họ Sử, Mạnh sth ái thay mặt họ Sử trụ trì tại đây gìn giữ hương khói. Mạnh sư thái chết rồi họ Sử yêu cầu bần ni đến chăm sóc mọi việc trong am.
Yến Thanh hỏi:
- Họ Sử nào thế?
Ngộ Nhân trầm g ơng mặt:
- Chừng như thí chủ đã biết mà còn hỏi! Họ Sử là Sử Bách Vạn, một vị đại thương gia tại vùng X ơng Hóa!
Yến Thanh trố mắt:
- Sao lạ vậy? Họ sử vẫn là anh em cô cậu với tại hạ, am này thuộc họ Sử song nhất thiết mọi chi phí trong am đều do gia mẫu cung ứng, nếu muốn thay người chủ trì thì họ Sử cũng phải thông báo cho gia mẫu biết chứ!
Ngộ Nhân thoáng biến sắc:
- Điều đó bần ni không được hiểu rõ! Bất quá bần ni đến đây là do sự thỉnh cầu của công tử Sử Kim Sanh vậy thôi!
Yến Thanh lắc đầu:
- Biểu huynh kim sanh thật là hồ đồ hết sức! Không hề thảo luận gì với gia mẫu cả!
Chàng dọa cáo tố quan. Bất quá chàng kéo dài cuộc đối thoại để quan sát tình hình.
Ngộ Nhân tìm lời đối đáp cho xuôi việc.
Yến Thanh đề cập đến việc hoàn nguyên, xin Ngộ Nhân cho người mang nước đến để bọn chàng rửa mặt, rồi soạn lễ vật hiến dâng trước Phật đường.
Ngộ Nhân đáp ứng đoạn dẩn bọn thiếu nữ lui vào hậu điện.
Đào Lập bớc đến bên cạnh Yến Thanh bảo nhỏ:
- Mụ ấy nói dối! Cách đấy hai tháng tại hạ có gặp Mạnh sư thái một lần! Đại hiệp hãy đề phòng mụ ta!
Yến Thanh gật đầu:
- Tại hạ hiểu! Mụ không qua mặt nổi tại hạ đâu! Đào huynh yên trí.
Long Vũ Điền thốt:
- Ngưu huynh nhận ra được mụ ta. Mụ là Đào Mỵ N ơng ngoại hiệu Cửu Vỷ Tiên Hồ, một tay dụng độc cực kỳ lợi hại. Nhất định là trong các cây hương của mụ có trộn thuốc mê! Là một dâm phụ mụ dùng mê dược dụ hoặc không biết bao nhiêu hào kiệt trên giang hồ rơi vào tay mụ.
Yến Thanh chớp mắt:
- Thế mình phải làm sao đây?
Long Vũ Điền mỉm cười:
- Đã có ngu huynh lão đệ còn lo nổi gì? Chờ mụ ta cho mang nước ra các vị cứ để cho Long Vũ Điền này rửa mặt trước thừa cơ hội bỏ thuốc giải vào nớc, các vị cứ lần lợc mỗi người uống một ngụm là không còn sợ bất cứ loại thuốc mê nào. Cần nhất là Liên Liên phải rửa mặt sau cùng, rửa xong rồi thì tự tay mang chậu nước đổ đi để phi tang.
Không lâu lắm hai thiếu nữ mang nước ra.
Mọi người theo sự chỉ dẩn của Long Vũ Điền lân lượt rửa mặt.
Yến Thanh bắt chuyện cầm chân hai thiếu nữ để cho chúng không chú ý, giúp Liên Liên mang chậu nước đi đổ, không bị chúng ngăn trở kịp thời.
Yến Thanh hỏi một nàng:
- Hai cô nương là chi của Ngộ Nhân sư thái?
Một nàng đáp:
- Đệ tử của sư thái!
Yến Thanh chớp mắt:
- Là người tu hành sao hai cô nương còn để tóc?
Nàng đối thoại im lặng.
Người kia đáp thay:
- Bọn tôi phát nguyện để tóc tu hành tại chùa Triều Âm, đất Hô Châu. Nhân sư thái được mời đến đây bọn tôi theo luôn. Tôi nghỉ ở đâu cũng tu được hết.
Yến Thanh cau mày:
- Đất Hồ Châu, tại hạ thuộc nằm lòng sao tại hạ không biết Triều Âm Tự? Triều Âm Tự Ở đâu?
- Triều Âm tự thật ra vẫn là một ngôi am nhỏ, không quan trọng. Trừ gia sra các đệ tử đều để tóc tu hành. Khách thập phương không hề đến đó dâng hư ơng. Công tử không biết là phải.
Chúng không dám lưu lại lâu sợ Yến Thanh hỏi dồn buông dứt câu rồi quay mình đi vào liền.
Yến Thanh mỉm cười.
Mọi người vào đại điện, đến trước phật đài.
Ngộ Nhân có mặt tại điện, tay cầm xâu chuổi. Còn lão bà cầm một bó hư ơng, hư ơng đốt sẵn, bà phân phát cho mỗi người mấy cây.
Yến Thanh quỳ lạy trớc, rồi lần lợc đến các người kia tiếp nối hành lể.
Long Vũ Điền lạy sau cùng.
Đang lạy bổng nhiên y nghẽo đầu.
Yến Thanh vội bớc tới nâng y, nhưng rồi chàng cũng xỉu luôn.
Cuối cùng mấy người kia cũng gục theo họ.
Ngộ Nhân điểm nụ cười lạnh, vổ tay mấy tiếng.
Từ phía hậu điện hơn mời người chạy ra. Nam có nữ có, phóng chụp bọn Yến Thanh, nhấc bổng lên mang hết vào trong.
Nơi bọn Yến Thanh bị mang đến đã có sáu bảy người, người nào cũng bị thương khá nặng.
Trong số đó có một lão ni, đầu trọc, mày bạc trắng, nằm khoanh tròn mình tại một góc.
Chúng bỏ bọn Yến Thanh tại đó rồi lui ra.
Ngộ Nhân vẩy móng tay, bắn một chút thuốc phấn vào mũi mỗi người sau đó bà ta cũng rút lui vào chỗ kín đáo.
Long Vũ Điền thấp giọng thốt:
- Chúng ta hành động được rồi! Cần nhất là ai ai cũng phải giả vờ là võ công bị thất tán hết!
Yến Thanh loay hoay gượng ngồi dậy kêu lên:
- Đây là đâu? Việc gì xảy ra? Đào huynh ơi! Lão ni kia có phải là Mạnh sư thái chăng?
Đào Lập chẳng biết làm sao cho thích đáng trờng hợp chỉ hàm hồ gật đầu xem nhph ải, mà cũng như không.
Yến Thanh lết mình đến gần lão ni, đưa tay nắm cổ tay bà nghe mạch rồi thốt:
- Bà bị người ta mạnh tay điểm huyệt, có thể cứu được song rất tiếc võ công của mình bị tán thất rồi, đành chịu thôi! Tự mình vô cứu, còn cứu được ai mà hòng!
Tuy nói thế, chàng âm thầm ấn mạnh ngón tay vào huyệt nhân trung của lão ni.
Lão ni đảo đôi tròng trắng mấy lượt, rồi thở phì, sau cùng mắng:
- Tặc đồ? Các ng ơi định làm gì nữa? Bần ni đã thất thế rồi, các ng ơi muốn hành hạ thế nào cứ hành hạ!
Đào Lập bò tới lên tiếng:
- S thái! Đệ tử là Đào Lập và Dư ơng Mãnh đây!
Mắt không thấy, tai vẫn nghe, nhận ra âm thanh lão ni biến sắc hỏi:
- Đào Lập thật sự đó phải không?
Dư ơng Mãnh đáp:
- Phải! Bọn đệ tử đây sư thái!
Mãnh sư thái càng biến sắc hơn:
- Các ng ơi làm sao lại vào đây?
Đào Lập tiếp:
- Biến cố phát sanh tại Kim Lăng, tổng đàn Thiên Ma Giáo bị phá hủy, Thiên Ma Lịnh Chủ bị Mã Cảnh Long giết chết.
Mãnh sư thái giật bắn mình:
- Thật vậy à?
Đào Lập tiếp:
- Thật vậy sư thái! Sau đó Mã Bách Bình dẫn một toán người ly khai Kim Lăng lên đường gấp, bọn đệ tử sợ hắn làm điều bất lợi cho đại môn chủ nên hấp tấp trở về đây. Việc gì đã xảy ra hở sư thái? Tại sao họ chế ngự sư thái như thế này?
Mạnh sư thái thốt:
- Các ng ơi về chậm một bớc?
Việc xảy ra không lâu, chỉ sớm mai này thôi! Thiên Tuyệt Cốc phái một lão sát thủ dẫn một số người đến tìm đại môn chủ, cũng vì cái tin do ng ơi mới nói đó, tin ấy ta mới biết là có thật! Bạch Ngân Phượng mời môn chủ đến thảo luận với nàng về biến cố tại Kim Lăng, đồng thời hoạch định ch ơng trình chấn chỉnh môn hộ!
Đào Lập kêu lên:
- Nhất định là một dàn cảnh, lừa đại môn chủ!Mạnh sư thái tiếp:
- Ta cũng biết vậy nên không trình báo với môn chủ, ngở đâu trong lúc đó có một ni cô đi theo chúng bảo muốn dâng hư ơng trước Phật đài. Không rõ trong cây hư ơng có chất ma quái gì… Đào Lập thốt:
- Bọn đệ tử cũng bị chế ngự như trờng hợp của sư thái!
Mạnh sư thái thở dài:
- Các ng ơi bị hại cũng chẳng lạ gì bởi chính ta đây cùng chín hộ pháp giữ am còn không phát giác kịp thời hà huống các ng ơi! Đâu ng ơi xem các đại hộ pháp có ở đây hay không!
Đào Lập đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi đáp:
- Có đủ. Ba vị hôn mê, sáu vị mang trọng thương!
Mạnh sư thái thở dài:
- Cũng may đấy! Ba người hôn mê như ta, còn sáu người kia nghe động chạy đến, giao chiến với chúng. Thế là không có ai chết cả!
Chợt bà biến sắc hỏi gấp:
- Ngư ơi có tiết lộ cơ quan bí mật vào cốc chăng?
Đào Lập đáp:
- Không! Đệ tử đưa ra mấy ám hiệu liên lạc nhưng đối phương không có phản ứng gì nên biết ngay là có sự lạ thành thử đệ tử nín luôn.
Mạnh sư thái thở phào:
- Tốt! Hiện tại việc trước tiên phải làm là thông báo cho môn chủ biết tình hình.
Bà không dùng tiếng đại môn chủ, điều đó chứng tỏ bà không nhìn nhận Bạch Ngân Phượng và trước sau chỉ có một môn chủ thôi là Bạch Kim Phượng!
Bà hỏi:
- Đào Lập! Ngư ơi còn cử động được không?
Đào Lập đáp:
- Miễn cưởng thôi chứ công phu thì đã tán thất hết rồi.
Mạnh sư thái tiếp:
- Nơi vách bên phải có bức luyện ngục đồ, trong đồ có hình hai con quỷ cầm thiết xoa. Ngư ơi cố gắng đến đó ấn tay vào con mắt của hình bên tả xem.
Đào Lập hỏi:
- Để làm gì?
Mạnh sư thái đáp:
- Đó là tín hiệu báo cảnh cáo. Môn chủ tiếp được hiệu báo sẽ chuẩn bị ứng phó với chúng, nếu bất thần chúng đột nhập được.
Đào Lập toan bớc đi.
Yến Thanh ngăn lại:
- Hãy khoan Đào huynh?
Mạnh sư thái biến sắc:
- Ai Thế?
Yến Thanh dịu giọng đáp:
- Tại hạ là Yến Thanh, người mà đào huynh mời đến đây để tiếp trợ quý môn chủ!
Mạnh sư thái trầm ngâm một chút:
- Yến Thanh nào? Yến Thanh Lãng Tử, đơn thân độc lực khuynh đảo Thiên Ma Giáo?
Yến Thanh gật đầu, tuy sư thái không thể thấy cái gật đầu của chàng:
- Phải! S thái cũng biết tên của tại hạ!
Mạnh sư thái lạnh lẽng:
- Đại hiệp đến đây với ý định gì?
Yến Thanh đáp:
- Tại hạ vẫn không muốn đến thì làm gì có ý định? Đào và Dư ơng nhị vị nói quá tại hạ bắt buộc phải đi theo thôi!
Đào Lập vội thốt:
- Đại s, Yến đại hiệp là người thừa cơ trí, võ công lại quán tuyệt trần gian, trọng nghĩa khí giang hồ luôn luôn bảo vệ chính đạo võ lâm, ghét kẻ ác như thù. Đệ tử mời về đây để chung lo đại cuộc!
Mạnh sư thái hừ một tiếng:
- Thế ng ơi đã tố cáo với y mọi việc của chúng ta?
Đào Lập đáp:
- Phải! Yến đại hiệp là bậc chánh nhân quân tử, chỉ nhận giúp sức khi nào biết rõ sự thật!
Mạnh sư thái trầm ngâm không nói gì nữa.
Dư ơng Mãnh tiếp:
- Vả lại chưa con họ Mã hiện đang tìm mọi cách lôi cuốn, dù đệ tử không nói ra chưa con họ Mã cũng tiết lộ tình hình nên đệ tử phải hành động trớc.
Mạnh sư thái vụt hỏi:
- Tại sao đại hiệp lại ngăn trở Đào Lập?
Yến Thanh đáp:
- Tại vì tại hạ thấy chưa cần thiết, làm gấp như vậy là hạ sách chứ không phải là thất sách!
Mạnh sư thái hừ một tiếng:
- Đại hiệp nói sao?
Yến Thanh tiếp:
- Nếu hiệu báo truyền đi là ngôi am rộng lớn này sẽ biến thành tro bụi!
Mạnh sư thái biến sắc:
- Sao đại hiệp biết!
Yến Thanh cười nhạt:
- Người trong quý môn chủ trương hy sinh một cách mù quáng, hy sinh cả những kẻ vô can, hy sinh một cách tàn độc miễn sao được việc thì thôi bất chấp nạn nhân là bạn hay thù, là người có công lao gầy dựng cái huy hoàng cho quý môn hay là người phá hoại! Tại hạ đã từng chứng kiến thủ đoạn đó thì sư thái có tiếc gì một ngôi am tự này với bao nhiêu người dở sống dở chết. Không may cho sư thái là có bọn tại hạ trong số người hiện diện.
Thành thử sư thái không thực hiện được chủ trương cứu người bằng lối tiêu thổ! Tuy nhiên tại hạ không trách sư thái bởi vì sư thái nóng nảy lo lắng cho sự an toàn của quý môn chủ!
Bất quá tại hạ thấy không cần hy sinh như vậy!
Mạnh sư thái quát:
- Một kẻ úy tử tham sanh! Không đáng mặt anh hùng!
Yến Thanh điềm nhiên:
- Sống ai cũng ham, song có những cái đáng ham hơn sống, chẳng hạn như danh dự.
Chết ai lại không sợ, nhưng có những cái đáng sợ hơn chết, chẳng hạn tủi nhục! Cho nên không thể đặt vấn đề sợ trong lẽ sống chết. Tại hạ chủ trương nếu cần phải chết thì nên chết sao cho đáng giá. Bằng ngợc lại tại hạ quyết bảo vệ từng hơi thở!
Mạnh sư thái trầm giọng:
- Hiện tại đối phương đã nắm sanh mạng của chúng ta rồi, Yến đại hiệp còn hy vọng gì nữa?
Yến Thanh thốt:
- Không hy vọng cũng phải hy vọng, chưa cần chết thì đừng chết vội! S thái chết, một thiểu số tại đây chết phỏng có ích lợi gì cho quý môn chủ mà sư thái phải hy sinh? Các vị lưu mạng sống một giây là quý môn chủ còn may mắn một điểm nhỏ, biết được tình hình bên ngoài, các vị chết rồi là đoạn tuyệt! Qúy môn chủ nào có biết hiện nay chưa con họ Mã thống chất bao nhiêu lực lượng chống lại quý môn chủ? Trong trờng hợp đó quý môn chủ dù có đột phá vòng vây mà ra chắc gì vợt khỏi sức kháng cự liên minh của cả đám phản đồ Thiên Tàn Môn, của đám dư đảng Thiên Ma Giáo và lủ thuộc hạ của chưa con họ Mã? S thái gấp hy sinh là giục quý môn chủ chống chết đó!
Mạnh sư thái vẫn còn ngoan cố:
- Cha hẳn vậy đâu! Quanh mình môn chủ còn có một số thuộc hạ trung thành, họ sẽ bảo vệ môn chủ thoát khỏi vòng vây an toàn, môn chủ đi đến một nơi nào đó tái lập cơ đồ chuẩn bị quật khởi… Yến Thanh chận lời:
- ảo tưởng!
Nói như thế là không thức thời, là không xét mình xét người!
Rất tiếc sth ái không còn nhìn đời được chứ nếu đôi mắt còn sáng thì sư thái sẽ sáng mắt ra trước hiện tình đại cuộc.
Mạnh sư thái nổi giân toan cải.
Đào Lập chen vào đàn giải.
Yến Thanh thốt:
- Vấn đề chỉ còn là tại hạ sống để gặp môn chủ.
Mạnh sư thái hừ một tiếng:
- Đại hiệp làm cách nào đến gặp môn chủ?
Yến Thanh đáp:
- Cái đó do bà! Bà hãy chỉ dẫn cách thức đường đi nước bớc cho tại hạ vào tận nơi.
Mạnh sư thái lắc đầu:
- Không ai để cho đại hiệp vào lọt! Đối phương sẽ ngăn chận hảm hại đại hiệp… Yến Thanh mỉm cười:
- S thái yên tâm! Tại hạ có cách!
Đào Lập thì thầm bên tai Mạnh sư thái một lúc.
Mạnh sư thái a lên một tiếng:
- Thật vậy à?
Đào Lập tiếp:
- Thật vậy! S thái phải tin đệ tử chứ!
Mạnh sư thái gật đầu:
- Được rồi, ta cứ làm thử xem sao!
Mạnh sư thái hướng mắt ra cửa cao giọng gọi:
- Hồ lão bà có đó không? Vào đây cho ta bảo!
Hồ lão bà là bà tiếp đón bọn Yến Thanh lúc mới đến.
Bà bớc vào điểm một nụ cười hỏi:
- Mạnh sư tỷ đã hiểu rồi chứ?
Mạnh sư thái lạnh lẽo:
- Ta đưa ng ơi vào gặp môn chủ!
Hồ lão bà thốt:
- Nhị môn chủ có muốn gặp đại môn chủ để thảo luận về đại cuộc, ngoài ra chẳng có ý gì khác, sư tỷ cố chấp quá!
Mạnh sư thái trầm giọng:
- Bổn môn chỉ có một môn chủ!
Hồ lão bà cười mĩa:
- Cũng được!
Nhị cung chủ Bạch Ngân Phượng không có ý tranh giành quyền chưởng môn đâu. Hiện tại nàng đã tiếp thu thế lực của Thiên Ma Giáo, với thế lực đó nàng sẽ lập một môn bộ khác hơn hẳn Thiên Tàn Môn!
Mạnh sư thái nổi giận:
- Ngư ơi đừng quên ng ơi cũng là một môn đồ của Thiên Tàn Môn đó!
Hồ lão bà nghiêm giọng:
- Mạnh sư tỷ! S tỷ nên suy nghĩ kỷ lại đi! Thiên Tàn Môn đang đi dần vào chỗ diệt vong, cái sự nghiệp này sở dỉ có là do công sức của chị em ta tạo thành, chẳng lẽ ngày nay Bạch Kim Phượng ngồi mát ăn bát vàng còn chị em ta cứ cúi đầu khuất phục mãi? Không thể như vây được sư tỷ!
Mạnh sư thái cười lạnh:
- Ngư ơi đã khinh miệt Thiên Tàn Môn sao còn đến đây làm chi?
Hồ lão bà đáp:
- Đến để mang những câu nói của Bach Ngân Phượng thuật lại cho Kim Phượng nghe.
Nàng định ly khai Thiên Tuyệt Cốc, trước khi đi nàng cần phải gặp Kim Phượng bàn giao sao đó. Tiểu muội biết các vị trong Thiên Tàn Môn nghi kỵ Ngân Phượng nên tiểu muội phải đóng vai sứ giả như thế này. Đáng lẽ thì Ngân Phượng mời Kim Phượng song nếu mời thì chắc gì Kim Phượng chịu đi!
Mạnh sư thái hỏi:
- Ngư ơi định nói gì với đại môn chủ?
Hồ lão bà hỏi:
- Nói cho sư tỷ biết sư tỷ có định đoạt được chăng?
Mạnh sư thái hừ một tiếng:
- Dù được cũng không định đoạt. Ta và Tung sư huynh không bao giờ tự chuyên hành động như các ng ơi đâu. Muốn làm gì bọn ta cũng thỉnh ý môn chủ trước mới làm sau. Tuy nhiên ta có thể châm chớc liệu lượng phần nào.
Hồ lão bà cười nhạt:
- Tiểu muội chỉ cần một câu đáp gọn là bằng lòng hay không bằng lòng, thế thôi. Stỷ không có quyền định đoạt thì tiểu muội nói làm chi! S tỷ muốn nghe thì cứ chờ đến lúc giáp mặt Kim Phượng tiểu muội nói cho nghe luôn.
Mạnh sư thái nổi giận:
- Ngư ơi đừng quên ta có thể không dẫn ng ơi đi gặp môn chủ đâu nhé!
Yến Thanh chen vào:
- S thái cố chấp quá! Lòng trung thành ai ai cũng cần có song trung có khôn, có ngu.
Trung ngu là hại chứ chẳng lợi gì. Đừng lấy cái cớ chỉ mình sư thái biết lối vào cốc mà bắt chẹt họ. Nếu bức họ, họ dám cho địa lôi địa pháo nổ phá tan hòn núi này đấy! Hoặc họ phóng hỏa đốt tất cả các khu rừng nhà cửa thì sư thái lúc đó ăn năn cũng muộn rồi!
Hồ lão bà cười hắc hắc!
- Tiểu tử có lý đấy!
Mạnh sư thái nạt:
- Gã họ Yến, ng ơi có ý tứ gì ?
Yến Thanh tiếp:
- Tại hạ khuyên sư thái thông quyền đạt lý một chút, đối phương đã chuẩn bị chu đáo.
S thái đừng tưởng là tình hình không nghiêm trọng. Có thể địa lôi địa pháo đã được mai phục khắp nơi rồi đó nhé!
Hồ lão bà kinh ngạc:
- Sao ng ơi biết?
Yến Thanh mỉm cười:
- Con người có vẻ quan sát. Vận dụng đúng mức vẻ quan sát là hiểu được mọi việc!
Trước khi vào am tại hạ quan sát bên ngoài nhận thấy có dấu xe! Dấu cổ xe! Xe của các vị chở người đến đột kích người trong am. Xe đi đột kích thì đâu có chở nặng. Các vị chở gì trong xe? Không phải vàng bạc, không phải l ơng thực. Nhưng lại đi để đánh nhau tất các vị phải chở vật giết người!
Và vật đó là hỏa dược!
Hỏa dược có trọng lượng từ ngàn cân trở lên!
Hồ lão bà biến sắc:
- Tiểu tử tinh minh cực độ!
Mạnh sư thái hét:
- Các ng ơi dám hạ thủ đoạn đó với môn chủ?
Hồ lão bà cười:
- Tiểu muội hy vọng không có dịp phải dùng đến vật đó. Tuy nhiên còn tùy ở sư tỷ.
Nếu không bọn tiểu muội phải làm đến cái việc chẳng đặng đừng.
Mạnh sư thái trầm ngâm một lúc:
- Được rồi! Ta dẫn các ng ơi đi! Các ng ơi gồm bao nhiêu người?
Hồ lão bà đáp:
- Mời!
Kể cả tiểu muội trong số mời!
Mạnh sư thái hỏi:
- Đi đông như thế để làm gì?
Hồ lão bà cười lạnh:
- Trong Thiên Tàn Cốc đâu phải là ít người!
Tiểu muội phải phòng bị chứ! Nếu liễu đầu Kim Phượng trở mặt tiểu muội mới có thể thoát thân!
Mạnh sư thái suy nghĩ một chút:
- Ta mang theo gã họ Yến. Ngư ơi hãy giải độc cho hắn!
Hồ lão bà cười nhẹ:
- Hắn là thần thánh phương nào mà sư tỷ trọng như thế?
Mạnh sư thái buông gọn:
- Hắn chính là Lãng Tử Yến Thanh.
Hồ lão bà giật mình:
- Lãng Tử Yến Thanh! Con người mà bọn tiểu muội tìm khắp chốn? Không ngờ hắn dẫn xác đến đây! S tỷ quả thật có tài!
Mạnh sư thái bĩu môi:
- Đôi mắt ta hỏng mà môn chủ lại không có lịch lãm trờng đời tức nhiên phải có một tay tinh minh, giàu kinh nghiệm tiếp trợ lúc cần chứ! Huống chi chúng ta phải đối phó với một Hồ Thúy Hoa ngoại hiệu Ngũ Độc Thần Âu, là một kẻ độc ác nhất trên đời!
Hồ lão bà trầm ngâm lâu lắm:
Rồi bà thốt:
- Nếu ai khác tiểu muội đáp ứng sư tỷ liền. Nhưng với Lãng Tử Yến Thanh thì tiểu muội phải suy nghĩ kỷ mới được.
Mạnh sư thái trầm giọng!
- Không có Yến Thanh đi theo ta nhất định không đưa đường các ng ơi!
Sau một phút Hồ Thúy Hoa tiếp:
- Cho hắn đi nhưng không giải độc. Hắn là con người nguy hiểm, cơ trí d, vũ công thừa. Tiểu muội dù xem thường cái chết cũng không muốn mạo hiểm!
Yến Thanh mỉm cười:
- Không giải độc thì không giải, chẳng sao cả. Bách Bình huynh đối xử với tại hạ rất đẹp, Bạch Ngân Phượng là vợ của Bách Bình huynh chẳng lẽ lại sát hại bằng hữu của chồng!
Hồ Thúy Hoa hỏi:
- Làm sao ng ơi đến đây, Yến Thanh?
Yến Thanh cười nhẹ:
- Tại hạ bị bức! Mã lão gia muốn sát hại tại hạ, Đào huynh và Dư ơng huynh kịp thời giải cứu. lấy ân báo đức nên tại hạ đến đây xuất lực với họ.
Hồ Thúy Hoa hừ một tiếng:
- Thật là lão Mã hồ đồ không tưởng tượng nổi! Chúng ta ai ai cũng ngưỡng mộ Oai danh của ng ơi, chỉ mong ng ơi theo về với chúng ta! Ngờ đâu lão Mã lại đẩy ng ơi về với kẻ khác! Nếu ng ơi bằng lòng gia nhập nhóm của bọn ta… Yến Thanh khoát tay:
- Vấn đề đó bà hãy để sau này sẽ bàn lại. Tại hạ đến đây mục đích là chiêm ngưỡng dung nhan của Bạch môn chủ chứ không có ý gì khác. Nghe nói Bạch môn chủ xinh đẹp tuyệt trần tại hạ muốn thấy một lần xem có quả đúng như truyền thuyết hay không vậy thôi!
Hồ Thúy Hoa cười hì hì:
- Thì ra tiểu tử là tay háo sắc! Nhưng ta cảnh cáo ng ơi đề phòng bị Kim Phượng thu hút thần hồn đấy!
Yến Thanh lắc đầu!
- Khó có việc đó lắm bà ơi! Chiêm ngưỡng với mê hoặc là hai điều riêng biệt! Tại hạ không đến nổi quá yếu hèn!
Hồ Thúy hoa quay qua Mạnh sư thái:
- Mình đi chứ sư tỷ?
Mạnh sư thái bảo:
- Giải huyệt cho ta đi!
Hồ Thúy Hoa lắc đầu:
- Đâu có được!
S tỷ là đệ nhất cao thủ trong Thiên Tàn Môn. Giải huyệt cho sư tỷ vạn nhất sư tỷ nổi nóng lên thì còn ai khắc phục nổi?
Mạnh sư thái hừ một tiếng:
- Nếu thế ta làm sao cử động?
Hồ Thúy Hoa đáp:
- Tiểu muội cho người cỏng sư tỷ!
Mạnh sư thái lắc đầu:
- Không được!
Dọc đường có nhiều cơ quan mai phục nhất định đều phải do tự tay ta điều động mới bảo đảm an toàn cho tất cả. Huống chi ta đâu có thể dẩn giải cách sử dụng cho các ng ơi!
Yến Thanh đề nghị:
- Tại hạ cõng sư thái còn điều động cơ quan thì do Đào huynh hay Dư ơng huynh một trong hai người đó, dưới sự chỉ dẫn của sư thái.
Mạnh sư thái vẫn lắc đầu:
- Cũng không được!
Cơ quan đó chỉ có mỗi một mình ta biết mà thôi không thể để cho bất cứ người thứ hai nào biết được.
Nếu chọn Đào Lập hay Dư ơng Mãnh thì khi vào đến sảnh đường của môn chủ chúng phải bị xử tử. Bần ni đâu muốn hy sinh đệ tử của bần ni! Việc là việc của mụ Hồ kia mà!
Yến Thanh cười khổ:
- Vậy thì lão bà chỉ còn có cách là chọn một người nào đó để hy sinh tính mạng cho được việc!
Hồ Thúy Hoa lẩm bẩm:
- Ta thì sư tỷ không tin. S tỷ lại không dùng đệ tử! Bây giờ còn ai đâu! Vậy các ng ơi hãy chọn người của mình là hơn!
Yến Thanh chợt hỏi:
- Tại hạ chọn một người nhưng khi vào cốc rồi sư thái tha cho tội chết mà chỉ giam cầm suốt đời! S thái chịu không?
Mạnh sư thái gật đầu:
- Được!
Song đại hiệp chọn ai?
Yến Thanh chỉ Liên Liên?
- Vị cô nương đó! Nàng sanh ra vẫn mang tật. Thiên Tàn Môn là nơi dung thân lý tưởng cho nàng. Tại hạ dẫn nàng theo là có ý giới thiệu nàng vào quý môn đó!
Mạnh sư thái bảo Liên Liên đến gần cho bà kiểm soát.
Bà thở dài thốt:
- Nàng mang tật Ngủ Âm Tuyệt Mạch, số không thọ lâu!
Liên Liên van cầu:
- Em gái tôi cũng đồng tật đó, xin sư thái mở đức từ bi thu nạp tôi, hãy thu nạp nó luôn với!
Hồ Thúy Hoa hừ một tiếng:
- Làm gì có việc trùng hợp lạ thế? Đâu ng ơi bớc đến cho ta xem thử!
Tích Tích bớc đến chìa cổ tay ra.
Một lúc sau Thúy Hoa gật đầu thốt:
- Đúng đó! Cả hai chị em cùng mang ám tật như nhau, sao mà bất hạnh thế! Rất tiếc ta không thể thu đung hai ng ơi!
Mạnh sư thái kiểm soát Tích Tích xong bảo Yến Thanh cõng bà ra ngoài, Liên Liên và Tích Tích đi kèm hai bên bảo vệ.
Hồ Thúy Hoa gọi Ngộ Nhân dặn:
- Ta dẫn chín người vào cốc, ni cô hãy canh giữ ở đây nhé, đừng để ai chạy thoát!
Ngộ Nhân mỉm cười:
- S phó yên trí! ít ra Cửu Vĩ Tiên Hồ cũng có cái gì hay hay mới nổi danh ngày nay chứ!
Mụ ta chọn chín đại hán cho theo Hồ lão bà, giữ lại năm nữ nhân canh phòng tại am.
Bất thình lình Yến Thanh tung bổng Mạnh sư thái lên không, phóng tay giải huyệt luôn cho bà đồng thời quát:
- S Thái! Mụ Hồ giao cho sư thái đó. Cố gắng thu thập mụ gấp!
Mạnh sư thái hoạt động được liền.
Trước đó bà đã được Đào Lập ra hiệu nên chuẩn bị sẵn sàng.
Vừa lấy lại công lực trên không trung bà xoay mình vọt tới giáng luôn một chưởng.
Hồ Thúy Hoa thấy biến bất ngờ kinh hãi hấp tấp vung tay đón chưởng.
Chưởng kình mạnh quá đẩy Hồ Thúy Hoa giội lại mấy bớc.
Yến Thanh, Liên Liên và Tích Tích cũng đã phát động thế chiến rồi.
Yến Thanh tuốt kiếm chận Ngộ Nhân tức Cửu Vĩ Tiên Hồ, nhưng Ngộ Nhân có đề cao cảnh giác nên ứng biến kịp thời lắc mình né tránh.
Mụ tránh khỏi nhát kiếm nhưng ba nữ nhân trong năm nàng quanh mình mụ lãnh đủ.
Kiếm quét qua tiện đứt luôn cả ba biến chúng thành sáu đoạn.
Ngộ Nhân lách mình tránh khỏi nhát kiếm rồi lấy trong mình ra một loại vũ khí kỳ quái, không phải kiếm mà cũng chẳng phải roi nhưng vừa giống kiếm vừa giống roi.
Mụ quật vũ khí đó sang Yến Thanh.
Cả hai tạo thành một trận tuyến biệt lập hẳn với số còn lại.
Liên Liên và Tích Tích quần chiến với chín đại hán.
Bọn này sử dụng vũ khí bất đồng gồm đủ kiếm, tiên, chùy, giản, đao… Mỗi tên một loại riêng biệt.
Chúng thuộc hạng khá, thân pháp nhanh, thủ pháp độc xem chừng có thể áp đảo Liên Liên và Tích Tích trong thoáng mắt.
Liên Liên và Tích Tích bị bao vây biết nguy song vẫn bình tỉnh đối phó.
Mạnh sư thái cao cờng hơn Hồ Thúy Hoa rõ rệt, luôn luôn bức thoái họ hồ.
Hai nữ nhân còn lại trong số năm nàng cạnh Ngộ Nhân cũng tuốt kiếm tiếp trợ Ngộ Nhân liên thủ tấn công Yến Thanh.
Kiếm pháp của Yến Thanh tuy cao nhưng gặp loại vũ khí kỳ quái của địch chàng không làm sao thi triển tận sở năng thành thử cứ giao đấu dằn dai mãi mặc dù chàng muốn tốc chiến tốc thắng.
Về phần Đào Lập và Dư ơng Mãnh dĩ nhiên phải tham gia cuộc chiến.
Từ trong gian nhà đá chạy ra cả hai thấy mặt trận đã thành hình rồi.
Nhìn qua một lượt họ thấy Liên Liên và Tích Tích thế kém rõ rệt vì quả bất địch chúng, lập tức họ vào cuộc tiếp trợ hai nàng.
Tài nghệ của họ rất cao cờng song vừa lành thương thế, họ không dám vận toàn công lực, bất quá họ chỉ phân chia bớt sức kháng cự cho Liên Liên và Tích Tích dễ dàng hoạt động hơn.
Chín đại hán vừa đánh vừa âm thầm tản rộng ra âm thầm bọc bên ngoài Đào Lập và Dư ơng Mãnh đến khi dồn hai người đó trong rồi chúng lập tức khép chặc vòng vây.
Thành thử Liên Liên, Tích Tích, Đào Lập và Dư ơng Mãnh lúng túng tại trung tâm, hoạt động vướng vấp cực độ.
Cuộc chiến khai diễn một lúc lâu tại ba trận tuyến chưa phân thắng bại.
Bổng từ trong gian nhà ba lão phụ chạy ra.
Ba lão phụ đó là ba hộ pháp của Mãnh sư thái, bị hôn mê vì hư ơng độc của Ngộ Nhân, Long Vũ Điền còn nấn ná bên trong để giải độc cho họ.
Họ tỉnh rồi nên chạy ra ngoài tiếp trợ phe nhà.
Với sự tham gia của họ cuộc chiến biến chuyển liền nghiêng thắng lợi hẳn về phía Yến Thanh và Mạnh sư thái.
Hồ Thúy Hoa căm giận hét:
- Yến Thanh! Tất cả đều tại ng ơi! Ai bảo ng ơi đến đây bày trò quỷ!
Yến Thanh cười hì hì:
- Bà thức ngộ muộn rồi bà ơi!
Đánh nhau một lúc nữa thấy không hy vọng thắng mà nguy cơ càng lúc càng hiện rõ, Hồ Thúy Hoa gọi to:
- Tất cả rút lui!
Mạnh sư thái cười rợn:
- Đừng nuôi mộng mụ Hồ! Hôm nay ng ơi phải ngã gục tại am này!
S thái vọt mình tớivươn tay chụp Hồ Thúy Hoa. Chạy không thoát đánh nhau không thắng Hồ Thúy Hoa quyết liều cho song phương quy ư tận, cho nên Manh sư thái chụp tới bà không tránh né.
Bàn tay sư thái chạm ngực Hồ Thúy Hoa, bàn tay banh ngực, máu từ ngực Hồ Thúy Hoa bắn sang mặt, sang mình Mạnh sư thái.
Hồ Thúy Hoa cười lớn:
- Máu của ta có chất độc! Ta chết ng ơi cũng chết, ta không lổ.
Bà ngã xuống sư thái cũng ngã theo. Từ nơi xác của sư thái có khói đen bốc lên. Một loại kịch độc của Ngủ Độc Thần Âu Hồ Thúy Hoa.
Khi Yến Thanh phát giác ra điều lạ thì muộn mất rồi, Ngộ Nhân đã thoát ra cửa.
Chàng kêu to:
- Đừng để người nào chạy lọt cả!
Chàng dợm chân định đuổi theo.
Bổng Ngộ Nhân trở lại rồi ngã nhào xuống nền kêu lên một tiếng bịch.
Nơi ngực mụ còn ghim một thanh chủy thủ.
Long Vũ Điền xuất hiện cười thốt:
- Ai chạy lọt được mà sợ hở lão đệ! Có Long Vũ Điền ở đây thì mụ kể như tàn đời!
Bây giờ còn lại chín đại hán.
Trong chín người chỉ có một bị Liên Liên chém kiếm trúng vai lúc đầu, từ đó họ liên thủ với nhau tạo một đấu pháp liên lạc cực kỳ chặc chẻ.
Họ thủ nhiều hơn công và thế thủ kín đáo như tờng đồng, vững vàng như núi.
Yến Thanh hỏi:
- Các vị còn ngoan cố nữa sao?
Cả chín người không nói năng, chuyên tâm ứng chiến, vòng vây càng lúc càng khép chặt và cuộc chiến từ từ xê dịch ra phía cửa.
Ba lão phụ hộ pháp mấy lượt định xông vào điêu bị đẩy bật trở lại, không làm sao bức phá vòng vây giải tỏa cho bọn Liên Liên và Đào Lập bốn người.
Chính Long Vũ Điền và Yến Thanh cũng có tấn công song vô hiệu quả.
Cuộc chiến cứ dịch ra phía cửa càng lúc càng gần.
Long Vũ Điền thốt:
- Lão đệ không thể để cho bọn đó chạy thoát được!
Chúng đi là sẽ có nhiều phiền phức lớn! Mã Bách Bình mà biết được thì từ nay lão đệ không còn một ngày nào yên ổn!
Yến Thanh cười khổ:
- Biết vậy rồi mà mình không có cách gì hết thì làm sao đây! Đánh không thủng chúng thì đành vậy!
Long Vũ Điền thốt:
Còn cái chiêu Kình Thiên gia truyền của lão đệ đó, đem ra mà dùng đi còn chờ lúc nào nữa?
Yến Thanh lắc đầu:
- Không thể được!
Tiểu đệ chưa hiểu rõ Thiên Tàn Môn như thế nào thì tuyệt đối không nên để cho họ biết mình xuất thân từ thế gia họ Hoa tại Hoa Sơn!
Long Vũ Điền cau mày:
- Vậy mình phải làm sao?
Yến Thanh nín lặng.
Một lúc lâu chợt chàng thốt:
- Thà để cho chúng chạy đi.
Long Vũ Điền cau mày:
- Chúng chạy đi là lậu sự!
Yến Thanh tiếp:
- Tiểu đệ đến đây bất quá chỉ làm một cuộc quan sát tình hình chứ đâu có ý lưu lại lâu! Dù người ta có biết cũng chẳng quan hệ chi! Tối đa là tăng thêm phiền phức chút ít vậy thôi!
Long Vũ Điền kêu lên:
- Lão đệ nói cái gì kỳ quái thế! Hiện tại hơn lúc nào hết lão đệ cần phải giữ hành tung bí mật kia mà!
Yến Thanh cười nhẹ:
- Chẳng có gì đáng quan tâm, Long huynh ạ! Bất quá chúng trở về báo cáo với Mã Bách Bình, song đến lúc đó tiểu đệ đã đi xa rồi!
Long Vũ Điền vẫn lắc đầu:
- Đành là vậy! Song nếu hành tung được giữ bí mật thì dù sao cũng vẫn hơn!
Yến Thanh đáp:
Đư ơng nhiên! Nhưng sự tình đâu phải dễ như chúng ta muốn! Chín tên đó được tuyển chọn từ ngàn từ trăm còn lại chục, thân thủ của chúng đâu phải tầm thờng!
Tài năng của chúng ngang ngửa Hồ lão bà đấy? Hiện tại chúng nóng đi nên đấu chí không kiên trì, nếu mình bức quá chúng sẽ liều mạng không khéo mình phải nguy, có người tử thương vì chúng!
Long Vũ Điền suy nghĩ một chút:
- Thôi cứ để cho chúng đi!
Yến Thanh thở dài:
- Chứ còn biết làm sao nữa! Giữ không nổi thì phải buông!
Chàng quay mình tiến về cổng am.
Ba lão phụ vẫn còn đeo sát đám đại hán.
Yến Thanh gọi ba bà bảo:
- Cờng địch ở sát bên lng các vị không lo lại đi giằng co với đám người không quan trọng đó, mất thời giờ vô ích! Phải biết Thiên Tuyệt cốc phái nhiều đợt người đến quấy nhiễu nữa đấy! Mạnh sư thái chết rồi, thực lực tại am này kém giảm phần lớn các vị phải làm cách nào thông tri với quý môn chủ chuẩn bị đối phó mới là thượng sách chứ!
Lời nói đó đề tỉnh ba lão phụ.
Họ bỏ cuộc chiến chạy vào am.
Yến Thanh từ từ bớc xa dần đám đại hán, khoảng cách giữa chàng và chúng độ ba bốn mươi trượng.
Đám đại hán thấy đối phương bỏ cuộc cũng lơi đấu luôn, bọn Tích Tích, Liên Liên, Đào Lập và Dư ơng Mãnh thoát ra vòng vây chúng không buồn ngăn chận.
Song chúng chưa kịp ly khai cục trờng bổng nghe có tiếng hét vang lên!
- Giết!
Từ hàng cây, hóc đá, bụi rậm ám khí bay tới ào ào nhắm vào bọn đại hán.
Chúng không trở tay kịp, bốn tên bị ám khí bắn trúng ngã nhào.
Đúng lúc đó năm nữ nhân xinh đẹp từ các chỗ nấp vọt ra chạy ào tới vung vũ khí tấn công mấy đại hán còn lại.
Vũ khí của họ rất quái dị, gồm một đường giây bạc dài, hai đầu dây có cột giao nhọn, dao quăng đi do dây điều động.
Vũ khí địch vung lên chận dao bị đường dây quấn chặt phong trụ lại đó, mũi đao kia bay tới địch mất mạng liền.
Loại vũ khí này hùng mãnh và lợi hại hơn lưu tinh chùy.
Năm đại hán nghinh chiến liền, song tinh thần xuống thấp, đấu pháp rời rạc. Qua một lúc bốn tên bị năm nàng hạ, nằm bất động trên mặt đất.
Còn lại gã cầm kiếm.
Biết nguy, có ở lại cũng mất mạng chứ chẳng trông mong được gì, gã rít lên một tiếng ghê rợn, vứt trờng kiếm lên không rồi nhào xuống đất, lăn nhanh mấy vòng đến cạnh một nữ nhân, chụp ống quần giật.
Nàng ấy ngã xuống.
Gã ôm choàng nàng bật đứng lên.
Đúng lúc hai mũi dao bay tới.
Đại hán đưa nữ nhân đón đở.
Kẻ quăng giao kinh hãi, rút đường dây giật đôi dao về.
Thừa dịp đó đại hán mang luôn nữ nhân chạy xuống núi.
Nhưng hắn chạy vừa được hai mươi trượng, từ trên tàng cây một bóng vàng lao xuống, chụp trên đầu hắn.
Hắn hoảng hồn, tung nữ nhân lên chận bóng vàng, thoát chạy luôn.
Bóng vàng đón bắt nữ nhân, đáp xuống, đặt nàng xuống đất. đoạn đuổi theo đại hán.
Đại hán đó cách khá xa song bóng vàng có thân pháp tuyệt luân, lớt đi như gió, mờng tượng không hề chạm chân xuống đất lấy đà.
Thoáng mắt bóng vàng đã theo kịp đại hán.
Một vệt sáng lóe lên, đại hán ngã nhào, đầu xa cổ.
Từ xa xa, nhờ đứng trên cao nhìn xuống Yến Thanh trông thấy rõ ràng.
Chàng buột miệng tán.
- Chiêu Thiên Hà Đảo Huyền đánh ra tuyệt đẹp!
Người áo vàng hơi sửng sờ một giây rồi phóng mình chạy lên am, vừa đến nơi liền vẩy tay quát:
- Bao vây gấp!
Đồng thời người áo vàng tuốt kiếm cầm tay.
Các nữ nhân tiến đến gần, vây quanh Yến Thanh.
Yến Thanh cười lạnh thốt:
- Chắc đây là Bạch môn chủ! Môn chủ có thừa oai phong, song lại kém nhã độ với khách?
Người áo vàng mang một chiếc mặt nạ cũng màu vàng. Bất quá vóc dáng thì yểu điệu, nhìn vóc dáng Yến Thanh nhận định là một nữ nhân cho nên chàng đoán chừng như vậy!
Người áo vàng hừ lên một tiếng:
- Gã họ Yến! Tại sao ng ơi biết chiêu kiếm của ta?
Yến Thanh điềm nhiên:
- Tại hạ không hề mở miệng đáp trước sự uy hiếp của bất kỳ ai, đừng hỏi vô ích!
Lúc đó người trong am nghe động, cùng chạy ra.
Ba lão phụ và Đào Lập, Dư ơng Mãnh thấy người áo vàng đồng quỳ xuống.
Đào Lập kêu lên:
- Môn chủ! Yến Thanh đại hiệp đó!
Người áo vàng lạnh lẽng:
- Ta biết!
Đào Lập giật mình:
- Môn chủ biết?
Người áo vàng gật đầu:
- Đư ơng nhiên! Lúc biến cố trong am xảy ra đã có người báo hiệu cho ta hay, ta âm thầm giám thị mọi diễn biến của tình hình.
Yến Thanh thốt:
- Môn chủ đã biết các việc tất phải biết tại hạ đến đây chỉ để tiếp trợ Thiên Tàn Môn thôi!
Người áo vàng nổi giận:
- Nếu không có ng ơi tiếp trợ thì Mạnh sư thái đâu đến nổi phải tán mạng? Ta đã bố trí đâu đó thỏa đáng rồi, hể chúng chui đầu vào sơn cốc là cứvương tay nắm chóp, vào bao nhiêu nắm bấy nhiêu! Kết quả chính cái sốt sắng không đúng chỗ của ng ơi làm hư hoại mu đồ của ta! Sự tiếp trợ của ng ơi hữu ích quá! Qúy hóa quá!
Yến Thanh sửng sờ một chút.
Rồi chàng cau mày thốt:
- Thì ra bang chủ đã an bày chu đáo! Nhưng môn chủ không có lý do trách cứ tại hạ!
Bởi làm sao tại hạ biết được?
Người áo vàng hừ lên một tiếng:
- Chứ ng ơi chẳng nói theo họ vào trong sơn cốc hay sao? Vì lẽ gì ng ơi phát động gấp thế? Nếu ng ơi để cho chúng vào thì có phải là tránh được phiền phức hay không?
Yến Thanh tiếp:
- Tại hạ vẫn không tưởng là phải phát động sớm nhưng Mạnh sư thái dè dặt quá không chịu tiết lộ với ai lối vào sơn cốc. Mà hai nữ bằng hữu của tại hạ không thể lưu lại đây lâu ngày. Ngoài ra tại hạ cũng không muốn họ hiểu làm gì bí mật của quý môn cho nên bắt buộc tại hạ phải phát động gấp.
Người áo vàng nhìn qua Liên Liên và Tích Tích thốt:
- Hai nàng ấy đã trót mang chứng Ngủ Âm Tuyệt Mạch. Chỉ còn cách là vào Thiên Tàn Môn mới bảo toàn tính mạng được!
Yến Thanh mỉm cười:
- Vì muốn khuất lấp tai mắt đối phương mà hai nàng phải giả vờ mang tật chứ họ thật sự làm gì mà mắt phải chứng ấy! Phàm nữ nhân mang chứng đó thì không bao giờ sống quá tuổi mời tám mà hiện tại thì họ đã vợt quá tuổi đôi mươi rồi.
Người áo vàng giật mình:
- Ngư ơi nói nhảm hay sao chứ! Chẳng lẽ Hồ Thúy Hoa và Mạnh sư thái lại kiểm tra sai?
Yến Thanh đáp:
- Đư ơng nhiên hai vị ấy kiểm tra đúng. Bất quá Ngủ Âm Tuyệt Mạch có nhiều hiện tượng và đường mạch ngng động chẳng phải là hiện tượng duy nhất. Muốn ngng động một đường mạch hai nàng chỉ cần dùng nội lực khống chế là có thể ngụy tạo một trạng thái lừa được người ngoài.
Người áo vàng hừ một tiếng:
- Có ai lại cố ý làm như thế bao giờ! Mà làm chắc gì lại giống như thật?
Yến Thanh cười nhẹ:
- Bởi không ai làm nên kẻ cố ý mới dễ lừa người.
Bằng chẳng vậy thì làm sao qua mắt được hai vị trưởng lão của môn chủ!
Người áo vàng lắc đầu:
- Hiện tượng của Ngủ Âm Tuyệt Mạch là mạch ngng động nhưng cũng có lúc mạch đi ngợc chiều, dù cho cố ý tạo nên tình trạng đó cũng chẳng phải là việc dễ làm đâu!
Yến Thanh đáp:
- Hai nữ bằng hữu của tại hạ là những tay đa năng. Việc khó hơn nữa họ còn làm được huống hồ là làm mạch ngng hay đi ngợc!
Người áo vàng nín lặng một chút đoạn quay qua đám lão phụ bảo:
- Tr ơng hộ pháp hãy kiểm tra lại xem!
Một lão phụ bớc tới cầm cổ tay Liên Liên và Tích Tích nghe một lúc, bà còn vạch đôi mắt của hai nàng ra xem rất kỷ.
Sau cùng bà thận trọng trình:
- Bẩm môn chủ! Hai nàng này không mắc chứng Ngủ Âm Tuyệt Mạch.
Người áo vàng hỏi:
- Bà xem kỷ chứ? Chắc chắn là không lầm chứ?
Tr ơng hộ pháp đáp:
- Không thể lầm! Ngủ Âm Tuyệt Mạch là một chứng tật đặc biệt, người mắc phải không bao giờ được gần nam nhân mà hai nàng này thì không còn là xử nữ nữa. Chính điểm ấy chứng minh rõ rệt!
Người áo vàng thoáng giật mình.
Yến Thanh cười thốt:
- Vị hộ pháp này xem kỷ đấy. Nếu Mạnh sư thái và Hồ lão chịu khó như vậy thì cả hai đã khám phá sự ngụy tạo rồi!
Người áo vàng quát:
- Câm ngay! Nếu ng ơi đừng nhiều chuyện thì Mạnh sư thái đâu có chết!
Yến Thanh cười khổ:
- Về điểm đó tại hạ thừa nhận nhưng không thể vịn vào đó mà trách cứ tại hạ! Bọn Mạnh sư thái bị chế trụ suốt ba giờ liền, môn chủ lại án binh bất động. Tại hạ bất thần đến thấy vậy chẳng lẽ làm ngơ! Huống chi tại hạ đâu thể để cho hai vị nữ bằng hữu phải chịu cảnh giam cầm vô lối! ích gì cho họ, cho tại hạ mà họ phải chịu giam cầm? Tại hạ không muốn phá hoại quy củ của quý môn, bởi nếu họ mó tay vào các cơ quan mai phục là phạm quy luật của quý môn. Bởi thế tại hạ phải phát động sớm, tại hạ làm vậy là sai quấy sao?
Người áo vàng không nói gì nữa.
Yến Thanh tiếp:
- Ngoài ra môn chủ nói nghe chắc chắn quá! Với bao nhiêu người đó trong sơn cốc nếu không có tại hạ tiếp tay mà môn chủ lại nói là bắt hết bọn đối phương thì tại hạ cho rằng khó mà môn chủ toại nguyện!
Người áo vàng giật mình hỏi gấp:
- Sao ng ơi biết ta chỉ còn có mấy người đó thôi?
Yến Thanh mỉm cười:
- Giả như trong Thiên Tàn Cốc mà số người của môn chủ đông hơn thì đối phương không chỉ sai phái bao nhiêu thuộc hạ đó đâu! Mà Mạnh sư thái cũng không tội gì nghĩ đến cái chết quá gấp!
Người áo vàng nghẹn lời.
Yến Thanh tiếp:
- Đối phương chỉ sai phái độ mời thuộc hạ đến đây là đối phương ức độ đủ rất đủ để thu thập số người chung quanh môn chủ, toàn bộ nhân số còn lại chung quanh môn chủ!
Phải biết Mã Bách Bình là tay tinh minh cực điểm, chẳng khi nào mà hắn làm việc gì mà hắn thấy là hắn không nắm chắc phần thắng! Hắn đâu có quá ngu mà làm cái việc đập cỏ cho rắn sợ hãi bỏ đi? Làm sao hắn bắt được rắn?
Người áo vàng hừ lạnh:
- Gã họ Yến! Ngư ơi biết nhiều việc qua!
Đào Lập kinh hãi hỏi:
- Quả thật trong Thiên Tàn Cốc chỉ còn mấy người đó sao môn chủ?
Người áo vàng trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Phải! Bạch Phúc bị tru diệt,tin đó đến tai ta, ta lập tức phái người đi điều tra. Thành thử trong sơn cốc chỉ còn có mỗi mình ta với bọn Lục Xoa đó thôi! Nếu còn đông người hơn nữa thì khi nào ta bất động khi nghe báo hiệu có biến cố tại am!
Đào Lập lộ vẻ khẩn cấp:
- Môn chủ đã làm một việc sai lầm lớn! Thiên Tuyệt Cốc có ý đưa tin đó đến môn chủ là hy vọng môn chủ phân tán nhân lực đi khắp nơi, môn chủ trở thành cô đơn họ thừa htấn công vào đồng thời chăng lới bên ngoài chờ đợi… Người áo vàng lại giật mình thấp giọng thốt:
- Ta biết! Có điều lúc phát hiện âm mu của đối phương thì trể rồi!
Đào Lập tiếp:
- Thuộc hạ hiểu về kinh nghiệm giang hồ thì môn chủ còn kém cho nên đi thỉnh Yến đại hiệp về đây chung lo đại kế!
Người áo vàng cao giọng thốt:
- Đào Lập! Ngư ơi hiểu rõ con người của Yến Thanh?
Đào Lập đáp:
- Thuộc hạ không biết chi nhiều nhưng dám quả quyết Yến đại hiệp là người trọng đạo nghĩa, luôn luôn bảo vệ chính khí võ lâm và có đủ cơ trí đảm lợc.
Con người đó nếu chịu giúp chúng ta thì việc gì cũng sẽ thành công!
Người áo vàng trầm giọng:
- Tuy nhiên hắn biết danh xng của chiêu kiếm của ta, điều đó khiến cho ta hoài nghi lắm!
Đào Lập cải:
- Võ học của Thiên Tàn Môn đâu phải trên giang hồ không ai biết! Yến đại hiệp biết cũng là sự thờng!
Người áo vàng lạnh lẽng:
- Người ta biết chiêu thức chứ không biết tên chiêu kiếm của ta được ghi chú trong Thiên Tàn Bí Kíp. Đến Ngân Phượng kia cũng không biết tên nữa tại sao hắn lại biết?
Dư ơng Mãnh chen vào:
- Môn chủ hoài nghi Yến đại hiệp là người của đối phương?
Người áo vàng gật đầu:
- Đúng vậy! Trừ đối phương ra không một người nào biết rõ ràng Thiên Tàn võ học.
Đối phương của nàng gồm có Bạch Ngân Phượng chứ chẳng có chưa con họ Mã.
Dư ơng Mãnh bắt bẻ:
- Nếu chính nhị môn chủ cũng không biết tên chiêu thức đó, ngoài ra Yến đại hiệp không hề nghe ai tại Thiên Tuyệt Cốc nói chuyện thì cái việc biết chiêu kiếm đâu có thể chứng minh Yến đại hiệp là người của đối phương! Chỉ sợ môn chủ nghi oan!
Người áo vàng nín lặng.
Dư ơng Mãnh tiếp:
- Cái gì khác thì thuộc hạ không dám nói chứ thuộc hạ dám bảo chứng Yến đại hiệp không phải là người của Thiên Tuyệt Cốc!
Sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ người áo vàng thốt:
- Có thể tin như ng ơi đã nói. Bởi nếu hắn là người của Thiên Tuyệt Cốc thì khi biết đư ơc trong Thiên Tàn Cốc vắng người hắn không cần giết vội bọn Hồ lão bà. Giết như vậy là bặt lối tiến thân, Hồ lão bà là người đồng phe phái của hắn giết người đồng bọn thì hắn sẽ ăn nói làm sao với Ngân Ph ơng và Mã Bách Bình? Tuy nhiên ta cũng phải điều tra lại kỷ.
Dư ơng Mãnh tiếp:
- Thuộc hạ tin rằng Yến đại hiệp có sự giải thích hợp lý!
Yến Thanh lạnh lẽng thốt:
- Từ lúc nào cũng thế tại hạ không bao giờ mở miệng nói gì trước một uy lực, dù nói mà có lợi cho mình! Đầu này chỉ cúi trước lẽ phải chứ không gục trước bức hiếp! Sở dỉ tại hạ đáp ứng đi theo hai vị đến đây là vì hai vị tán dư ơng môn chủ như một nhân vật cao quý.
Hiện tại nhìn vào cái lối tiếp đải người ngoài của môn chủ tại hạ hết sức thất vọng trước khí độ hẹp hòi của môn chủ. So với Mã Bách Bình môn chủ kém xa, thật xa!
Người áo vàng nổi giận thốt:
- Ngư ơi dám đem ta so sánh với tên khốn nạn đó?
Yến Thanh mỉm cười:
- Môn chủ! Một con người được tôn kính không phải do mình tự thổi phồng mình, tự tâng bốc mình. Niềm tôn kính không thể xây dựng mà có như một cơ sở kiến trúc. Tư cách cao quý cấm người ta người ta cũng tôn kính mình, tư cách hèn lạy người ta không ai thèm tôn kính. Nếu môn chủ cứ giữ khí độ đó mãi thì Mã Bách Bình chẳng cần làm gì hết, sớm muộn gì thuộc hạ của môn chủ cũng phản bội, cũng ly khai. Môn chủ chọn con đường diệt vong cho mình bằng cách tự kiêu xằng vậy!
Người áo vàng giận rung mình hét vang:
- Cuồng đồ to gan dám giáo huấn ta?
Yến Thanh bĩu môi:
- Môn chủ khiếm khuyết là phải học hỏi, phải được giáo huấn! Ai tâng bốc xu nịnh môn chủ là hảm hại môn chủ đó!
Quay qua Dư ơng Mãnh và Đào Lập chàng vòng tay tiếp:
Xin lổi hai vị huynh đài! Tại hạ chỉ tưởng gặp người hữu chí chung lo an nguy cho võ lâm thì tại hạ sẵn sàng hợp tác với hạng người đó. Không ngờ hai vị lại đưa tại hạ đến gặp một cô bé ngông nghinh khoác lác, thật chán quá! Tại hạ xin cáo từ!
Chàng phất áo quay mình.
- Người áo vàng phi thân tới chong mũi kiếm ngay ngực chàng quát:
- Ngư ơi chưa nói xuôi đừng mong đi khỏi nơi này!
Yến Thanh so vai cười mỉa:
- Không kể cái công tại hạ tiếp trợ, ít nhất tại hạ là người có hảo ý đối với quý môn.
Môn chủ hành động như thế đó là lấy oán báo đức, Môn chủ không sợ người ta cười vào mặt sao?
Đã mấy lượt người áo vàng cố dằn lòng nếu không thì mũi kiếm đâm vào ngực Yến Thanh rồi!
Nhìn ánh mắt sắc lạnh của Yến Thanh người áo vàng phát ngán.
Trong tư thế đó song phương tư ơng trì một lúc rồi người áo vàng quăng kiếm càu nhàu mấy tiếng, quay mình bớc vào am.
Mọi người đều sửng sốt trước hành động đó.
Sáu thiếu nữ và ba lão phụ theo vào.
Yến Thanh cười khổ lắc đầu:
- Còn trẻ con quá làm sao thành việc lớn nổi!
Chàng vẩy tay gọi Long Vũ Điền, Liên Liên và Tích Tích bảo:
- Chúng ta đi thôi!
Liên Liên sửa soạn cổ xe.
Đào Lập bối rối thốt:
- Đại hiệp không thể nán lại đây chút nữa sao? Đại môn chủ không từng trải thế vụ thành ra kém khuyết lễ độ trong lối tiếp đãi người đời, tuy nhiên môn chủ cũng là con người tốt… Yến Thanh gạt ngang:
- Tại hạ biết! Nếu nàng có tâm địa ác độc thì đã đâm thủng ngực tại hạ rồi! Nếu nàng không cải sửa tánh khí đó thì sớm muộn gì nàng cũng phải bại cuộc!
Đào Lập tiếp nối:
- Đại hiệp nói đúng! Từ nay tại hạ cố khuyến cáo môn chủ. mạnh sư thái chết, Tung trưởng lão xuất ngoại chưa biết có an toàn mà trở về chăng và lúc nào mới về được!
Thiên Tàn Môn chỉ còn lại một số người quá ít, nếu đại hiệp cũng bỏ đi luôn thì cái họa diệt vong kể như kề cận cửa!
Yến Thanh thở dài:
- Muốn cho người giúp mình thì trước hết mình phải tự giúp mình! Chứ mình tự hủy hoại lấy mình thì còn ai vào cuộc mà giúp mình để phải mang họa lây vì sự tự hủy hoại của mình! Qúy môn chủ có lối đối xử lổ mãng quá sức tại hạ lưu lại vị tất song phương cảm thông nhau! Đành vậy hai vị ạ! Chờ sau này chúng ta sẽ bàn lại.
Thốt xong chàng lên xe lôi luôn Điền Vũ Long cùng lên.
Đào Lập và Dư ơng Mãnh chết sửng tại chổ.
Long Vũ Điền thấp giọng hỏi:
- Đi thật hay giả đây?
Yến Thanh đáp:
- Giả! Tiểu đệ chưa thấy mặt của nàng thì đi thật làm sao được?
Long Vũ Điền thở phào:
- Ngưu huynh biết mà! Yến lão đệ đâu phải là người đầu voi đuôi chuột! Biết rõ họ lâm nguy ai lại nở bỏ đi cho đành! Tuy nhiên lão đệ đối với nàng có phần thẳng thừng đấy!
Yến Thanh mỉm cười:
- Lãng Tử Yến Thanh không cúi đầu trước nữ nhân, cái đó Long huynh chưa biết sao?
Long Vũ Điền cau mày:
- Nghĩa là lão đệ muốn nàng cúi đầu?
Yến Thanh thản nhiên:
- Phải! Tiểu đệ tin rằng xe chưa đến đầu đường là nàng phải cúi đầu!
Long Vũ Điền chớp mắt:
- Cha chắc là gấp như vậy! Dù sao nàng cũng là một môn chủ!
Yến Thanh chận lời:
- Vì là môn chủ nàng cần phải cúi đầu gấp! Bởi ngoài cá nhân nàng còn có tập thể chung quanh nàng, nàng có trách nhiệm với tập thể đó. Nàng phải dằn bớt tự ái!
Chàng gọi:
- Cho xe xuống núi đi Liên Liên! Chậm chậm vậy nhé! Không cần chi phải vội!
Long Vũ Điền hỏi:
- Vạn nhất nàng không chịu cúi đầu?
Yến Thanh chỉnh sắc mặt:
- Thì điều đó chứng minh nàng không xứng đáng cho chúng ta hợp tác! Từ nay trên đường đời mình chỉ có việc tránh gặp mặt nàng!
Long Vũ Điền thở ra:
- Lão đệ có phần nào tàn nhẩn đối với nàng đó!
Yến Thanh cau mày:
- Long huynh muốn tiểu đệ lấy lòng đối xử với nàng? Cho Long huynh biết cỏi lòng của tiểu đệ đã chết từ lâu, chết tại Hoa Sơn.
Long Vũ Điền thoáng giật mình:
Yến Thanh tiếp:
- Cho nên đệ không muốn mình mang theo tình lụy. Nếu Kim Phượng cúi đầu điều đó chứng minh là nàng lo cho đại cuộc hơn cá nhân nàng. Tiểu đệ có thể dành tình cảm cho nàng, bằng ngợc lại thì tiểu đê cứ trốn tránh nàng cho nàng khỏi vướng khổ đau!
Long Vũ Điền hỏi:
- Lão đệ chắc nàng có tình ý với lão đệ?
Yến thanh mỉm cười:
- Có thể như vậy lắm! Một nữ nhân kiêu ngạo chỉ có thể động tâm trước một nam nhân cao ngạo hơn. Về điểm này thì tiểu đệ kinh nghiệm hơn Long huynh đó. Xin lổi nhé!
Xe sắp sửa đến đầu đường bên dưới.
Long Vũ Điền tặt lỡi:
- Xem ra lão đệ và nàng không có duyên phận với nhau rồi!
Yến Thanh điềm nhiên:
- Cha hẳn Long huynh ơi! Nên nhớ nàng xuất hiện từ bên ngoài am, điều đó chứng minh có nhiều lối ăn thông vào Thiên Tàn Cốc chứ không chỉ có một con đường này.
Đúng lúc đó một thiếu nữ từ bên vệ đường vọt ra chận đầu xe thốt:
- Xin Yến thiếu hiệp dừng lại, bổn môn chủ Bạch Kim Phượng cầu kiến!
Liên Liên cho xe dừng.
Bổng nàng sáng mặt lên.
Một nữ nhân đẹp như tiên nữ xuất hiện nơi ven rừng bên cạnh đường, khoan thai bớc tới.
Nữ nhân mặt áo vàng dĩ nhiên chiếc mặt nạ đã được vứt bỏ.
Liên Liên và Tích Tích vẫn nổi tiếng đẹp song so với nữ nhân này chẳng khác trăng với sao!
Long Vũ Điền cũng tá hỏa tâm tinh luôn.
Chỉ có Yến Thanh là giữ được bình tỉnh.
Chàng nhãy xuống xe bớc tới vòng tay chào:
- Môn chủ vất vả quá… Bạch Kim Phượng thoáng đỏ mặt, mất một phút mới thốt được:
- Bạch Kim Phượng này không lịch lãm thế tình nên thiếu lễ độ với Yến đại hiệp, xin đại hiệp xá cho.
Song phương trao đổi mấy câu khách sáo.
Rồi Bạch Kim Phượng mời chàng trở lại Thiên Tàn Cốc.
- Thì tôi sẽ huy động toàn lực, ngăn chận bức bách đại hiệp trở lại.
Yến Thanh hỏi :
- Giả như không ngăn nổi !
Bạch Kim Phượng đáp :
- Cũng ngăn, cố ngăn chừng nào không ngăn nổi hẳn hay. Ngăn không nổi đành để cho đại hiệp đi. Tôi tin chắc là đại hiệp đi không được.
Yến Thanh chớp mắt :
- Tại sao ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Vì tôi đã thỉnh ! Nếu Yến đại hiệp không trở lại là đại hiệp cố chấp. Chính đại hiệp trách tôi cố chấp chẳng lẽ đại hiệp cũng cố chấp luôn ?
Yến Thanh lại hỏi :
- Thế thì môn chủ đã tin lời Đào Lập và Dư ơng Mãnh ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Chẳng phải tôi không tin, có điều là tôi không hoàn toàn tin tưởng là tôi đúng nên tôi phải đi thỉnh Yến đại hiệp trở lại.
Yến Thanh cười nhẹ :
- Tại hạ đã nói trước tiên, môn chủ hoài nghi cũng là hợp lý. Bởi trong tình cảnh nguy khốn người ta có quyền không tin bất cứ một ai, huống hồ là một kẻ hoàn toàn xa lạ !
Bạch Kim Phượng tiếp :
- Nếu đại hiệp biết xét cho tôi như vậy thì cũng nên nể tình tôi mà trở lại Thiên Tàn Cốc.
Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ không trở lại đâu. Tuy nhiên tại hạ bảo chứng là không hề liên quan với Thiên Tuyệt Cốc. Hơn thế nữa tại hạ đối lập với Thiên Tuyệt Cốc hoàn toàn. Môn chủ có thể tin lời tại hạ !
Bạch Kim Phượng suy nghĩ một lúc lâu.
Sau cùng nàng thốt :
- Thật ra thì tôi không nên hoài nghi đại hiệp bởi nếu đại hiệp là người của Thiên Tuyệt Cốc thì khi nào lại phất tay áo bỏ đi. Đại hiệp thừa hiểu Thiên Tàn Cốc hoàn toàn trống vắng kia mà ! Đại hiệp có thể thừa cơ hội xâm nhập, uy hiếp..... Chỉ vì… Yến Thanh chận lời :
- Chỉ vì môn chủ không muốn thừa nhận sai lầm trước mặt Đào Lập và Dư ơng Mãnh, môn chủ không thể nói đi rồi nói lại, tiền hậu bất nhất ! do đó để tắt trách sự mời tôi trở lại môn chủ viện lẽ lưu tại hạ lại để tìm hiểu rõ ràng hơn. Có đúng vậy không ?
Bạch Kim Phượng cúi đầu :
- Phải ! Địa vị của Thiên Tàn Môn chủ không phải thấp, trước mặt thuộc hạ dù sao tôi cũng phải giữ thể diện. Do đó đi mời Yến đại hiệp trở lại tôi không dẫn họ theo.
Yến Thanh gật đầu :
- Tại hạ hiểu. Trước mặt Đào Lập và Dư ơng Mãnh không bao giờ môn chủ nhận lỗi với tại hạ !
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Đúng vậy ! Tôi không dẫn họ theo điều đó chứng tỏ tôi thành tâm tạ lỗi. Bây giờ đại hiệp bỏ qua cho tôi chứ ?
Yến Thanh lắc đầu.
Bạch Kim Phượng biến sắc.
Đến khi lấy lại được bình tĩnh nàng hỏi :
- Tại sao ? Ngư ơi đừng tưởng là bổn môn chủ không giữ nổi ng ơi !
Yến Thanh đáp :
- Tại hạ không nghĩ như vậy đâu ! Nhưng thực sự tại hạ không thể trở lại Thiên Tàn Cốc.
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Tại sao ng ơi không chịu trở lại Thiên Tàn Cốc ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Điều đó rất đơn giản môn chủ ạ. Vào đó là bị phong tỏa, bị giam cầm yiếm trí.
Vả lại vào đó chẳng có ích lợi gì ! Mã Bách Bình là tay đáo để, đợt người thứ nhất vào Thiên Tàn Cốc không thu được kết quả mong muốn thì đối phương lại gửi đợt thứ hai hùng hậu hơn vào. Nếu môn chủ ỷ y giữ vửng căn cứ là chấp nhận bị bao vây ở trong đó. Biết như vậy tại hạ còn trở vào thì cũng chằng làm được cái gì ích lợi cho môn chủ ngoài sự cùng chết ?
Bạch Kim Phượng cười bảo chàng :
- Đúng vậy ! Nhưng Yến Đại hiệp yên tâm, Thiên Tàn Cốc có nhiếu lối ăn thông ra ngoài lắm và những lối đó hoàn toàn cơ mật. Trừ ta và một vài người thân tín thì không ai biết hết !
Yến Thanh gật đầu :
- Môn chủ do một lối bí mật đến am, bây giờ lại do một lối bí mật khác đến đây ngăn chận tại hạ. Biết vậy nên tại hạ không lấy làm lạ chút nào.
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Đại hiệp còn lo ngại điều chi nữa chăng ?
Yến Thanh tiếp :
- Đường vào Thiên Tàn Cốc tuy nhiều, song tất cả chỉ đưa từ căn cứ đến đầu lộ này thôi. Nếu Mã Bách Bình chận lại nút sinh tử đó thì môn chủ cũng lâm nguy nhthờng.
Khi mới đến đây tại hạ có quan sát địa thế rất kỹ.
Bạch Kim Phượng giật mình.
Một lúc lâu nàng thở dài thốt :
- Yến đại hiệp lo ngại chu đáo thật ! Bạch Kim Phượng này vô cùng khâm phục !
Yến Thanh tiếp luôn :
- Bây giờ thì môn chủ bằng lòng để cho tại hạ ra đi chứ !
Bạch Kim Phượng trầm ngâm.
Sau đó nàng hỏi :
- Đại hiệp nhận định là chúng còn trở lại ?
Yến Thanh gật đầu :
- Nhất định chúng sẽ trở lại và Mã Bách Bình sẽ mai phục một số người tại đầu lộ.
Lần sau số người được sai phái phải quan trọng hơn lần trớc.
Cho nên chẳng những tự mình ly khai mà tại hạ còn yêu cầu môn chủ dẫn hết số thuộc hạ còn lại quanh mình ly khai nơi này luôn để tạm thời tránh cái mạnh của đối phương. Ở bên ngoài môn chủ sẽ tìm cách triệu tập những người đã được phái đi công tác khắp nơi, khi tất cả hội tề đông đủ rồi thì môn chủ hãy tính tới việc đối phó với địch.
Bạch Kim Phượng thốt !
- Nếu chúng tôi rút lui toàn bộ vào Thiên Tuyệt Cốc thì địch dù kéo đến đông bao nhiêu người cũng chẳng làm gì được chúng tôi. Hình thế trong cốc cực kỳ hiểm yếu, một người bên trong có thể đư ơng cự với trăm người bên ngoài vào.
Yến Thanh nhếch nụ cười khổ :
- Môn chủ ỷ trượng vào các chỗ yếu hiểm mà kiên trì chôn chân tại sơn cốc à ?
Có gì đáng lưu luyến ? Chắc gì bảo vệ được chỗ tuyến lưu ? Một lão bà họ Hồ mang đến đây ngàn cân hỏa dược chôn khắp nơi thì Mã Bách Bình có thể mang hơn số hỏa dược đó đến đây chứ ! Mang bao nhiêu tùy ý thích của hắn ! Nếu số hỏa dược đó được nổ lên bốc cháy thì trọn phía Đông Thiên Mục Sơn này còn chăng ?Thiên Tàn Cốc còn chăng ? Chúng ta sẽ bị chôn sống đó môn chủ !
Bạch Kim Phượng mỉm cười :
- Bao nhiêu ngàn cân hỏa dược cũng không phá vỡ căn cứ của Thiên Tàn Môn đâu đại hiệp ! Thiên Tàn Môn đặt cơ sở ngay trong bụng núi rất sâu, bất quá tạm thời chúng bít lối ra thôi !
Yến Thanh hỏi :
- Bị chôn sống trong núi như vậy rồi môn chủ làm sao ?
Bạch Kim Phượng tiếp :
- Chôn sống chúng tôi được bao lâu ? L ơng thực trong Thiên Tàn Cốc đủ dùng cho năm sáu năm sợ gì ?
Yến Thanh thở dài :
- Chúng không cần chôn sống các vị lâu như thế, chỉ một năm thôi cũng đủ lắm rồi. Trong thời gian đó thế lực của Thiên Tuyệt Cốc thành hình, dù sau này chúng ta có thoát hiểm thử hỏi chúng ta sẽ làm gì được đối phương ? Cho nên muốn thu thập họ chúng ta phải hành động ngay từ lúc họ chưa đủ vây cánh, tổ chức chưa chu đáo, thế lực chưa hình thành, căn cơ chưa cũng cố. Có như thế mới mong thành công.
Bạch Kim Phượng nín lặng một lút đoạn thốt :
- Đại hiệp luận xét rất đúng ! Còn một bí mật này tôi xin tiết lộ luôn với đại hiệp là trong các lối bí mật xuất nhập có một con đường khác chỉ mình tôi biết mà thôi. Đó là một con đường thủy, con đường đó thông đến suối Hà Lịch. Chúng ta có thể thoát ra ngoài bằng lối đó.
Yến Thanh gật đầu :
- Tại hạ biết rồi.
Bạch Kim Phượng trố mắt :
- Đại hiệp biết con đường đó ? Ai nói cho đại hiệp biết ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Nào có ai nói cho tại hạ biết đâu ! Đại phàm dựng lập một căn cứ ai ai cũng dọn sẵn cho mình một sanh lộ, trong trờng hợp có đại địch bao vây ! Đó là một phương pháp tự tồn. Bất cứ môn phái nào muốn có chỗ đứng tốt và giữ chỗ đứng đó lâu tất nhiên phải lấy phương pháp ấy làm nguyên tắc đấu tranh.
Bạch Kim Phượng thở phào :
- Con đường do tự tay tôi sáng tạo, không một kẻ thứ hai ngoài tôi biết được.
Bây giờ đại hiệp an tâm chưa ?
Yến Thanh hỏi :
- Hình thế Thiên Tuyệt Cốc như thế nào ? So với Thiên Tàn Cốc ra sao ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Khác nhau rất nhiều. Hai nơi đều do tiên phụ kết tạo song Thiên Tuyệt Cốc dành cho căn cứ địa còn Thiên Tàn Cốc là nơi lánh nạn lúc cần.
Yến Thanh hỏi :
- Mã Bách Bình biết chăng ?
Bạch Kim Phượng suy nghĩ một chút :
- Nhất định là hắn biết cho nên hắn nóng nảy chiếm đoạt Thiên Tàn Cốc để chuẩn bị công cuộc xng bá của hắn. Chứ nếu không thì một Thiên Tuyệt Cốc cũng đủ lắm rồi với tất cả ưu thế của nó. Hắn cần gì dòm ngó đến một nơi hẻo lánh tối tăm !
Yến Thanh điểm một nụ cười :
- Đó là lý do bành trướng cơ đồ của hắn ! Hiện tại bên ngoài có nhiều tổ chức phản đối hắn từ sau ngày chưa con hắn tiếp thu dư đảng của Thiên Ma Giáo, trước áp lực đó hắn phải cấp bách hoàn bị căn cơ, tạo một vị trí vững chắc bảo đảm sự tiến thoái lúc cần.
Bạch Kim Phượng thở dài :
- Điều đáng hận là những tay thân tín đắc lực của tiên phụ cũng theo về với chưa con hắn !
Chợt nàng thấy thần sắc Yến Thanh biến đổi dờng như lãnh đạm đối với nàng.
Nàng hỏi gấp :
- Yến đại hiệp không tin tôi ?
Yến Thanh cười nhạt :
- Tin chứ ! Tại hạ tin những gì môn chủ nói là đúng sự thật !
Bạch Kim Phượng tiếp :
- Hành vi của tiên phụ ngày xa đã làm cho đồng đạo võ lâm căm hận không ít, chẳng qua lão nhân gia quá tự tôn, tự đại phóng túng ngông cuồng, cuối cùng phải bại dưới tay của Kinh Thiên Nhất Kiếm Hoa lão hiệp. Sau cuộc chiến đó lão nhân gia thức ngộ người cao còn có kẻ cao hơn nên lão nhân gia ăn năn tự hối dọn đường hướng thiện hồi đầu, quyết tâm hành hiệp chuộc tội với giang hồ. Nhưng người muốn vậy mà bọn phản phúc trong môn hộ không muốn vậy, chúng cứ tìm cách hãm hại lão nhân gia. Trong số đó Bạch Phúc là kẻ nhiệt liệt nhất. Bên ngoài thì lão khoác cái vẻ trung thành nhưng bên trong lại ngầm mu đồ bất nghĩa, lừa tiên phụ, đoạt bí kíp xong rồi hạ độc sát tử lão nhân gia luôn.
Yến Thanh giật mình :
- Lịnh tôn bị Bạch Phúc sát hại ?
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Tiên phụ bị Kinh Thiên Nhất Kiếm Hoa lão hiệp đánh rơi xuống vực thẳm, ai ai cũng cho rằng lão nhân gia tán mạng nhưng lão nhân gia chỉ thọ thương thôi, có điều hơi nặng một chút. Lão nhân gia mang thương thế cố gượng đến một sơn động ẩn mình dưỡng thương. Bạch Phúc tìm đến lưu lại giả vờ săn sóc người thừa cơ hội thuận tiện hạ độc và đoạt luôn bí kíp võ công. Lão ấy còn đoạt lấy lịnh phù của bổn môn, nhờ lịnh phù đó lão kế thừa sự nghiệp của tiên phụ, đổi danh xng là Thiên Ma Giáo.
Yến Thanh động niềm cảm khái tặc lỡi mấy lượt.
Bạch Kim Phượng tiếp :
- Lúc đầu tiên phụ chưa bị Bạch Phúc uy hiếp. Lão ấy không dám vội lộ dã tâm là vì còn mấy thuộc hạ trung thành bảo vệ tiên phụ. Dần dần Bạch Phúc thuyết dụ mua chuộc họ bỏ rơi tiên phụ. Bởi trúng độc lại chưa khôi phục nguyên trạng tiên phụ không kháng cự lại lão được.
Ngoài ra lão còn bắt hai chị em tôi quản thúc một nơi dọa rằng nếu tiên phụ không tuân theo ý muốn của lão thì lão sẽ giết hai chị em tôi trước rồi tru diệt tiên phụ sau. Do đó tiên phụ phải trao lịnh phù cho lão chấp chưởng môn hộ, lão hứa khi nào hai chị em tôi trưởng thành thì lão sẽ quy hoàn cơ nghiệp. Sở dĩ lão hứa như vậy là lão sợ bốn vị trưởng lão của tiên phụ, nếu họ bất mãn thì lão khó mà ngồi yên trên vị trí chưởng môn. Tuy nhiên tiên phụ chưa vội trao bí kíp võ công. Mãi một năm sau Bạch Phúc tạo được thế đứng có hậu thuẫn rồi bèn ra mặt yêu sách trắng trợn. Bất đắc dĩ gia phụ phải giao cho lão một quyển, còn một quyển thì qua một thời gian lão đem quyển cũ đổi quyển mới.
Dừng lại một chút nàng nói :
- Thực ra Bạch Phúc chỉ đòi hai quyển bí kíp để nghiên cứu thôi, nghiên cứu xong là đủ ! Còn lịnh phù thì lão dùng để uy hiếp môn đồ theo lão, trong thời gian đó lão mua chuộc hầu hết tay chân bộ hạ của tiên phụ. Khi lão trao trả lịnh phù và vờ suy tôn tôi lên địa vị môn chủ thừa kế sự nghiệp của tiên phụ thì Thiên Tàn Môn chỉ còn là cái tiếng thôi, thực lực thì trọn vẹn về tay lão. Với thực lực đó lão thành lập Thiên Ma Giáo. Từ đó đến nay bất quá tôi chỉ mang hư danh, ngồi trên hư vị mà thôi !
Yến Thanh cau mày :
- Nhưng Đào Lập và Dư ơng Mãnh có nói với tại hạ là trước sau Bạch Phúc không ly khai Thiên Tàn Môn kia mà ?
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Quả có như vậy, chẳng qua lão là con người gian hoạt xảo trá, phát hiện hai quyển bí kíp không đầy đủ, còn thiếu mấy trang tối trọng yếu, những trang ghi chú tâm pháp luyện công. Phàm luyện võ học mà thiếu tâm pháp thì làm sao tiến bộ đến bậc đại thành ! Chính tiên phụ cố ý dấu mấy trang đó để sau này chị em tôi có cách chế phục một thuộc hạ phản bội. Vì muốn đoạt luôn mấy trang đó Bạch Phúc duy trì liên hệ với bổn môn chứ chưa vội công khai thoát ly, lão tìm cơ hội thuận tiện để hạ thủ.
Nàng thở dài tiếp :
- Bất hạnh chồng bất hạnh, bốn vị trưởng lão thọ di mạng của tiên phụ bảo vệ chị em tôi thoạt đầu còn trung thành với tôi sau lại chia ra hai phe, Tung đạo nhân và Mạnh sư thái vẫn phù trợ tôi như cũ còn Bì Tẩu và Độc Tý Tiên Bà ủng hộ Bạch Ngân Phượng tách rời tôi lập riêng một thế lực. Để có hậu thuẫn vững vàng Bì Tẩu và Độc Tý Tiên Bà liên kết với Mã Cảnh Long tìm cách đưa lão vào Thiên Ma Giáo để chực dịp đoạt thế lực của Bạch Phúc. Đồng thời hai người đó lại tác hợp Ngân Phượng thành hôn với Mã Bách Bình. Các việc sau tất đại hiệp đã hiểu rõ, tôi khỏi phải giải thích.
Yến Thanh hỏi :
- Còn Thiết Ky Minh ? Môn chủ có biết chi về tổ chức đó chăng ?
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Thiết Ky Minh do Liễu Hạo Sanh sáng lập quy tụ đám lục lâm vùng quan ngoại.
Tổ chức đó rất nghiêm mật, thực lực cực kỳ hùng hậu, có phần mạnh hơn Thiên Ma Giáo ngày trớc.
Tuy nhiên nhân thủ trong tổ chức đó phần lớn là người của họ Mã, cho nên Liễu Hạo Sanh tiếng là minh chủ song không khống chế hết toàn bộ. Chỉ sợ sau này y cũng bị thôn tính luôn !
Rồi nàng tiếp :
- Bất quá tôi chỉ biết tổ chức đó do tin tức thu thập, còn thự sự ra sao thì tôi không được rõ bởi tôi ít có dịp xuất ngoại nên không phối kiểm mọi diễn tiến trên giang hồ qua truyền thuyết.
Yến Thanh hỏi :
- Môn chủ có thái độ thế nào đối với chưa con họ Mã ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Tôi bình sanh thích nhàn tịnh, nếu họ Mã đừng dồn tôi vào chân tờng thì tôi không hề sanh sự với họ !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Chỉ sợ họ không dung tha cho môn chủ đâu !
Bạch Kim Phượng căm hờn :
- Nếu có cuộc xung đột giữa họ Mã và Thiên Tàn Môn thì cũng do họ Ngân Phượng vậy. Xá muội rất tha thiết với cuốn bí kíp võ công hiện đang ở nơi tay tôi. Cho nên tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, họ dùng biện pháp mạnh là tôi phải liều dù đang ở trong cái thế yếu.
Nàng nhìn Yến Thanh vẻ van lơn hiện rõ nơi ánh mắt.
Nàng tiếp :
- Tôi hy vọng Yến đại hiệp tiếp trợ một tay !
Yến Thanh cảm động trước sự ủy khúc cầu trợ của nàng.
Gia dĩ dung nhan của nàng rất quyến rũ, có nam nhân nào lơ đãng khi người đẹp tỏ ý nhờ ?
Chàng khẳng khái đáp :
- Tại hạ là một lãng tử, không thích đấu tranh song chưa con họ Mã không chịu buông tha cho tại hạ thì chỉ còn cách là tại hạ quật lại để tự tồn. Chúng ta là những kẻ đồng cừu cái lý là phải hợp tác để diệt cừu. Do đó tại hạ bằng lòng đến quý cốc… Bạch Kim Phượng lộ vẻ mừng :
- Vậy là Yến đại hiệp đáp ứng trở lại cốc với tôi !
Yến Thanh suy tư một chút :
- Bạch môn chủ ! Tại hạ mong môn chủ nghe lời khuyên của tại hạ tạm thời buông Thiên Tàn Cốc cho chúng đi !
Bạch Kim Phượng trố mắt :
- Buông căn cứ cho địch ? Phải biết Thiên Tàn Cốc là cứ điểm cuối cùng của bổn môn… Yến Thanh tiếp :
- Biết vậy rồi, nhưng muốn khôi phục phong quang ngày trước của quý môn thì trước hết phải tạm thời buông bỏ những cái củ. Hiện tại thực lực của môn chủ không còn ở sơn cốc nữa. Mạnh sư thái chết rồi, Tung đạo nhân thì xuất ngoại với một số người thân tín, một mình môn chủ bám sát vào cứ điểm, bọn Mã Bách Bình lại bao vây chặt chẽ bên ngoài thì làm sao môn chủ và đám người xuất hành công tác lêin lạc với nhau, quy tụ lại một chỗ để có đủ thực lực quật thế khởi phản công ? Trong ngoài đoạn tuyệt giao liên, ngoài tan rả trong mòn mỏi, cuối cùng tiêu diệt, có ích lợi gì môn chủ ?
Bạch Kim Phượng còn dùng dằng :
- Tôi lợi dụng con đường thủy bí mật đó liên lạc với đám xuất hành công tác !
Yến Thanh khoát tay :
- Lại càng không nên ! Mã Bách Bình là kẻ rất tinh minh, có thể hiện tại bọn Tung đạo nhân đã bị hắn phái người giám thị rồi đó. Môn chủ liên lạc với họ có khác nào chỉ điểm con đường thủy đó cho Mã Bách Bình biết ! Nên nhớ nếu ngày nào môn chủ còn muốn trở lại đây thì tuyệt đối không nên để bất cứ ai biết lối bí mật cuối cùng.
Lối ấy là lối sanh mạng của môn chủ ! Trừ khi sau khi trùng hưng môn hộ rồi môn chủ muốn dời nhà đi nơi khác.
Bạch Kim Phượng sững sờ.
Yến Thanh tiếp :
- Ngoài ra ngõ bí mật đó có chỗ dùng cho chúng ta nếu được giữ bí mật mãi mãi.
Quan trọng lắm môn chủ ạ !
Bạch Kim Phượng hỏi gấp :
- Dùng như thế nào ?
Yến Thanh giải thích :
- Mã Bách Bình chiếm được Thiên Tàn Cốc rồi sẽ dời toàn bộ tham mu về đó, phát xuất hiệu lịnh cũng từ chỗ đó. Chúng ta sẽ do lối bí mật vào, âm thầm vào tận căn cứ của hắn, thám dọ động tỉnh. Nếu gặp dịp thuận tiện, chúng ta bất thần do lối đó kéo vào đánh úp, hắn phải khó trở tay kịp. Môn chủ nghĩ sao ?
Long Vũ Điền cất tiếng phụ họa :
- Yến lão đệ nói phải đó môn chủ ! Địch mạnh, mình yếu thì mình phải nhờng chỗ sáng cho chúng, còn mình thì rút vào chỗ tối âm thầm hoạt động. Có vậy mới mong xoay chuyển được thế cờ. Năm xa Thiên Ma Giáo áp dụng phương pháp ấy nên đứng vững được suốt mấy năm dài. Dần dần khống chế toàn diện võ lâm, Bạch Phúc mới trở thành đáng sợ như chúng ta đã biết.
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Bỏ Thiên Tàn Cốc chúng ta sẽ đi về đâu ?
Đó là một vần đề quan trọng và cấp thiết bắt buộc Yến Thanh phải suy nghĩ nhiều.
Bởi bọn Bạch Kim Phượng hoàn toàn thiếu kinh nghiệm giang hồ, họ làm sao tự tìm cho họ một địa điểm tư ơng đối an toàn ?
Mã Bách Bình thấy mất họ sẽ tìm khắp mọi phương trời.
Chàng trầm tư chưa đáp.
Long Vũ Điền chợt thốt :
- Ngưu huynh biết một địa phương tư ơng đối bí ẩn mà lại cách Kim Lăng không xa lắm. Chúng ta có thể tạm dùng làm căn cứ địa cho Thiên Tàn Môn. Ngoài ra chúng ta cũng còn ở gần chưa con họ Mã, có thể theo dỏi hành tung của họ.
Yến Thanh vội hỏi :
- Địa Ph ơng nào thế ?
Long Vũ Điền đáp :
- Trang viện của ngu huynh, bên cạnh Trờng Giang.
Yến Thanh thở phào :
- Chỗ đó được lắm !
Nói là trang viện của Long Vũ Điền chứ thực ra là cơ sở do Cửu Lão Hội dựng lên cho Long Vũ Điền c túc, tiện việc ứng cứu cho Yến Thanh.
Thiên Ma Giáo đã vỡ tan, tòa trang viện đó bỏ trống vì Long Vũ Điền chán cảnh giam cầm mình thêm dài lâu nữa, vả lại cũng chẳng có ích lợi gì.
Bạch Kim Phượng thốt :
- Nếu vậy thì tôi phải chuyển c tạm thời đến đó, hiện tại tôi chỉ còn trở vào cốc, thu xếp tế nhuyễn và gọi thuộc hạ theo tôi.
Yến Thanh cau mày :
- Đừng làm mất thời giờ, môn chủ ! Rất có thể trong khoảng khắc là người của Mã Bách Bình sẽ kéo đến đây !
Bạch Kim Phượng kêu lên :
- Nhưng tôi còn vật quan trọng trong đó… Yến Thanh bảo :
- Nếu môn chủ không nghi ngờ gì thì cứ lên xe mà ly khai trước để bọn thuộc hạ do Long Tiên Sinh hướng dẫn vào cốc thu dọn chi đó thì thu dọn, các thuộc hạ sẽ truyền khẩu lịnh của môn chủ cho bọn người trong đó triệt thoái.
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng :
- Chậm lại một chút cũng không được nữa sao ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Tuyệt đối không thể được ! Binh quý ở chỗ thần tốc, mình có nhanh thì mới giành được lợi thế với địch. Tại hạ dám chắc Mã Bách Bình đang điều động nhân thủ mở chiến dịch thứ hai đó !
Bạch Kim Phượng đành lưu lại bốn thiếu nữ giao cho Long Vũ Điền, phần nàng mang theo hai lên xe.
Liên Liên và Tích Tích đánh xe đi liền.
Dĩ nhiên Yến Thanh cũng phải theo xe. Chàng tốc hết mui để xe trần, Bạch Kim Phượng lấy làm lạ hỏi :
- Yến đại hiệp làm thế có ích gì ?
Yến Thanh giải thích :
- Cho mọi người điều thấy môn chủ ly khai.
Bạch Kim Phượng cau mày :
- Vậy là hành tung chúng ta bị lộ rồi !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Chỉ cần đối phương không vận dụng toàn lực ngăn trở thì tại hạ tin rằng bọn chúng không hiểu nổi bọn ta đi về đâu bởi chúng ta không phải là những kẻ cô đơn, phía trước kia có hai viện thủ rất đắc lực.
Bạch Kim Phượng giật mình :
- Hai vị cô nương đó ?
Yến Thanh gật đầu :
- Phải ! Môn chủ đã biết họ là đệ tử Cái Bang thì cũng phải biết luôn thực lực của Cái Bang. Một vài kẻ tầm thường do đối phương sai phái theo dỏi chúng ta đối với họ đâu thành vấn đề !
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Phải rồi ! Tại tôi rối lên nên chẳng nhận xét rõ tình hình.
Yến Thanh tiếp luôn :
- Họ là nghĩa tử của Cái Bang bang chủ đó.
Bạch Kim Phượng trố mắt :
- Thế à ! Họ có thân phận cao trong Cái Bang vậy mà cam tâm làm kẻ tùy tùng của đại hiệp đủ biết thinh danh của đại hiệp không nhỏ đâu !
Yến Thanh mỉm cười :
- Đối với tại hạ thân phận chẳng có nghĩa gì, chỉ có trách vụ, hoài niệm, ý chí và lập trờng thôi !