Bạch Kim Phượng định nói gì đó bỗng trố mắt nhìn về phía trước rồi cười thốt :
- Cái số phải gặp nhau thì chạy đâu cũng gặp nhau như thờng.
Xá muội kia rồi đại hiệp ơi ?
Yến Thanh giật mình hỏi gấp :
- Ở đâu ?
Bạch Kim Phượng đưa tay chỉ :
- Trong ngôi quán đó !
Yến Thanh chỉ thấy một lão phụ già nua bật cười khan !
- Đào Lập nói là lịnh muội không đẹp đẻ gì nhưng không bảo là nàng có vẻ già cỡ đó !
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Không phải đâu ! Bà ấy là Độc Tý Tiên Bà Liễu Bất Thanh luôn luôn sát cánh smuội không rời nửa bớc.
Bà ấy có mặt tại đây thì xá muội cũng có mặt tại đây !
Yến Thanh à một tiếng.
Bạch Kim Phượng thấp giọng tiếp :
- Mình làm sao đây Yến đại hiệp ?
Yến Thanh đáp :
- Tùy cơ hành sự, cố giữ đừng để tổn thương hòa khí. Chỉ khi nào tất yếu mình mới động thủ.
Lão phụ từ trong quán ra đến trước cổ xe nghiêng mình chào :
- Già xin tham kiến đại môn chủ !
Bạch kim Phượng lạnh lùng :
- Bà có điều chi chỉ giáo ?
Liễu Bất Thanh thốt :
- Già đi theo nhị môn chủ đến đây chỉ vì Thiên Ma Lịnh Chủ đã bị tiêu diệt. Nhị môn chủ muốn gặp đại môn chủ để thảo luận về việc chấn hưng môn hộ.
Bạch Kim Phượng cười nhạt :
- Bà bảo nó cứ yên trí ! Chấn hưng môn hộ là phần việc của tôi, nó khỏi nhọc tâm lo liệu !
Liễu Bất Thanh vẫn điềm nhiên :
- Việc của Thiên Tàn Môn là việc của mọi người, mỗi người trong chúng ta điều có một phần trách vụ, nhị môn chủ là con của cố môn chủ đư ơng nhiên phải quan tâm, đại môn chủ bảo thế là nghĩa làm sao ?
Bạch kim Phượng hừ một tiếng :
- Nó muốn quan tâm cũng được song nó không nên quan tâm quá phận như vừa rồi. Nó gấp chi thế, lặn lội phái người đến tận Thiên Tàn Cốc làm cho Mạnh sư thái phải tán mạng ?
Liễu Bất Thanh à lên một tiếng :
- Thật tội lỗi quá, già hết sức bẻ bàng vậy đó. Hồ Thúy Hoa phóng túng làm càn, để rồi già bảo nhị môn chủ trừng trị mụ ấy ! Một vị trưởng lão đáng tôn kính như thế sao mụ dám vô lể chứ !
Bạch Kim Phượng gằn giọng :
- Bà khỏi cần làm gì hết, tôi đã trừng trị rồi. Hồ Thúy Hoa, Đào My N ơng và mời sáu người theo họ tôi không buông tha mạng nào hết !
Liễu Bất Thanh kinh ngạc :
- Môn chủ đã giết trọn số ?
Bạch Kim Phượng bỉu môi :
- Để chúng sống tôi làm sao ly khai Thiên Tàn Cốc ?
Liễu Bất Thanh biến sắc mặt.
Lâu lắm bà thốt :
- Đại môn chủ quan trọng hóa vấn đề mất rồi ! Già phái chúng đến Thiên Tàn Cốc là chỉ để mời đại môn chủ đến gặp nhị môn chủ để bàn nghị đại sự chứ không hề cho lịnh chúng bạo hành. Nhưng thôi việc đã rồi nhắc lại cũng chẳng ích gì. nhị môn chủ là chỗ cốt nhục thâm tình của đại môn chủ, vì muốn gặp đại môn chủ nên phải đích thân đến đây tiếp đón.
Bạch Kim Phượng cười lạnh :
- Giả nhân giả nghĩa mà làm chi hả bà ! Các ng ơi muốn chiếm phần cơ nghiệp cuối cùng còn lại là Thiên Tàn Cốc, tôi thừa nhận không đủ sức kháng cự các ng ơi nên tự động ly khai, buông bỏ nó, các ng ơi muốn làm chi thì làm, hiện tại các ng ơi có thể đến đó mà tiếp thu. Tôi chỉ cần các ng ơi dành cho một sanh lộ.
Liễu Bất Thanh lộ vẻ nghi ngờ :
- Thật vậy ?
Bạch Kim Phượng cười lạnh.
Liễu Bất Thanh tiếp :
- Nhị môn chủ có tài cao quán thế, đã tiếp thu toàn bộ phận thực lực của Thiên Ma Giáo, trong một ngày gần đây môn hộ sẽ được trùng hưng, Thiên Tuyệt Cốc quá nhỏ hẹp không đủ chỗ bành trướng cơ đồ, cho nên… Bạch Kim Phượng gạt ngang :
- Thôi đi bà ! Đừng nói chi nhiều ! Tôi đã nhượng Thiên Tàn Cốc rồi đó, các ng ơi cứ đắc ý. Bất quá tôi có điều kiện này là dù làm gì thì làm các ng ơi không được lấy danh nghĩa Thiên Tàn Môn.
Liễu Bất Thanh thốt :
- Đư ơng nhiên ! Đại môn chủ khỏi lo. Thiên Tàn Môn vẫn còn là của đại môn chủ mà ! Tuy nhiên, già nhận thấy môn chủ còn lại la tha có mấy người thì làm sao chấn chỉnh môn hộ.
Bạch Kim Phượng lạnh lùng :
- Việc của tôi bà không cần lo !
Liễu Bất Thanh cãi :
- Đâu phải vậy ! Thiên Tàn Môn tuy do cố môn chủ sáng lập song toàn bộ thuộc cấp điều có góp công, tất cả hiệp lực tri chì mới không bị Bạch Phúc thôn tính. Do đó mỗi cá nhân chúng ta điều có trách nhiệm trong công cuộc trùng hưng.
Nếu Thiên Tàn Môn tiêu diệt là toàn thể phải thọ nhục !
Bạch Kim Phượng hét :
- Bà còn gì nữa ? Cứ nói ra hết đi ?
Liễu Bất Thanh tiếp :
- Đại môn chủ muốn nghe già xin nói thẳng cho nghe luôn. Danh nghĩa Thiên Tàn có thể dành lại cho đại môn chủ xử dụng độc quyền nhưng Thiên Tàn Bí Kíp thì phải là vật cộng đồng hưởng thụ !
Bạch Kim Phượng cao giọng :
- Thì ra các ng ơi muốn tôi trao quyển nhất pho bí kíp võ công ?
Liễu Bất Thanh lắc đầu :
- Không phải trao mà là đổi. Đại môn chủ đã có quyển thượng bây giờ đưa quyển thượng đổi lấy quyển hạ của nhị môn chủ, nhị môn chủ tiếp thu quyển thượng.
Nhvậy cả hai vị người nào cũng nghiên cứu đủ hai quyển. Nhị môn chủ có mang nó theo mình chuẩn bị đánh đổi với đại môn chủ.
Bạch kim Phượng lắc đầu :
- Không thể có việc đó ! Tôi chẳng muốn quyển hạ, tôi cũng không giao quyển thượng.
Liễu Bất Thanh trầm giọng :
- Thế là đại môn chủ dồn già vào cảnh khó xử rồi !
Vừa lúc đó Mã Bách Bình từ trong quán bớc ra.
Thấy Yến Thanh ngồi trên xe, y giật mình song lấy lại ngay bình tĩnh, điểm một nụ cười thốt :
- Tại hạ cứ lấy làm lạ mãi chẳng hiểu tại sao bỗng dng môn chủ lại chịu rời sơn cốc một cách đột ngột như vậy ! Thì ra là có Yến Thanh trong vụ ! Yến huynh cùng đi với đại môn chủ chỉ cách thì đại môn có cải biến là phải !
Bạch Kim Phượng trầm g ơng mặt :
- Mã Bách Bình đừng ăn nói hồ đồ !
Mã Bách Bình vẫn cười :
- Đại tỷ ơi ! Tiểu đệ không nói sai đâu ! Đại tỷ là trang quốc sắc thiên hư ơng vô song trên cõi đời này, không một nam nhân nào lọt vào mắt xanh của đại tỷ, nhưng bây giờ đại tỷ lại đồng hành chung xe với Yến huynh như vậy, điều đó chứng tỏ Yến huynh hẳn là một nhân vật siêu phàm !
Bạch Kim phượng toan phát tác, Yến Thanh vội lấy bàn chân dẩm nhẹ bàn chân nàng, ra hiệu cho nàng giữ bình tĩnh, rồi chàng cười nhẹ thốt :
- Bạch môn chủ ơi ! Tại hạ đã nói mà, cùng đi với tại hạ là mang tiếng đó mang tăm khó chịu lắm ! Bây giờ môn chủ chịu tin chưa nào !
Mã Bách Bình tiếp :
- Do đâu mà Yến huynh lại hiệp chung với đại tỷ cùng đi như thế này ! Thật là một cuộc xảo ngộ !
Yến Thanh điềm nhiên :
- Cái tiếng xảo đó có nghĩa như thế nào, Mã huynh ?
Mã Bách Bình đáp :
- Tổng đàn Thiên Ma Giáo cực kỳ thần bí, Yến huynh chỉ chợp mắt một tý là tìm được ngay. Thiên Tàn Cốc là nơi bí hiểm đến cả quỷ thần cũng chẳng hiểu được ở đâu.
Thế mà Yến huynh chỉ đảo mắt sơ qua là biết nơi nào mà tìm đến ! Không xảo ngộ thì là gì !
Yến Thanh lắc đầu :
- Không có gì đáng cho là xảo. Bình sanh tại hạ có hai cái háo, một là háo sự hai là háo sắc. Thiên Ma Giáo là một đại tổ chức, vì may mắn mà nắm được một số manh mối nên phăng lần ra, tự nhiên phải đến cái gút cuối cùng là tổng đàn của tổ chức đó.
Rồi giờ đây tại hạ có mặt tại Thiên Tàn Cốc là do tính hiếu kỳ, muốn phối kiểm một truyền thuyết theo đó thì Bạch môn chủ là một người trời lạc xuống trần gian. Thì do háo sắc mà có, do ý muốn thỏa mãn cái háo mà có, chứ nào phải xảo đâu ?
Mã Bách Bình cười nhẹ :
- Vấn đề là làm sao Yến huynh biết được Thiên Tàn Cốc ở đâu mà đến. Bao nhiêu người muốn mà không đến được bởi chẳng biết ở đâu ! Yến huynh không cần truy tra mà cũng biết như thường ! Thế chẳng phải nhờ một cơn xảo hay sao ?
Bạch Kim Phượng chen vào :
- Chính ta phái người đi thỉnh Yến đại hiệp đấy. Ngư ơi đừng buông giọng châm biếm, Mã Bách Bình !
Mã Bách Bình à lên một tiếng :
- Đại tỷ mời ? Thiên Ma Lịnh Chủ bị tiêu diệt rồi, Yến huynh thất tung, tiểu đệ huy động toàn bộ thuộc hạ truy tầm khắp bốn phương trời còn đại tỷ quanh năm suốt tháng không rời Thiên Tàn Cốc lại biết Yến huynh ở đâu. Có biết mới phái người đi mời chứ phải không đại tỷ ! Lạ thật ! Lạ thật !
Y lặp lại hai tiếng cuối cùng mấy lượt rồi bật cười vang.
Bạch Kim Phượng xì một tiếng :
- Ngư ơi có hệ thống tình báo chứ ta lại không sao ? Ngư ơi có nhiều người nhưng toàn là một lũ vô dụng, ta có ít người song mỗi cá nhân đều hữu dụng giúp ta được việc. Có lẽ vì cái đó mà ng ơi mai mỉa !
Mã Bách Bình cười dòn :
- Đại tỷ nói đúng ! Về cái việc lôi cuốn được một trang thiếu niên anh hùng tiểu đệ thấy chẳng ai sánh kịp đại tỷ !
Bạch Kim Phượng giận run.
Mã Bách Bình cho rằng nàng dùng sắc dẫn dụ Yến Thanh !
Sợ Bạch Kim Phượng phát tác, Yến Thanh lại dậm chân lên chân nàng rồi đáp chận nàng :
- Bách Bình huynh nói thế mà đúng đó ! Tại hạ không tránh né oai quyền, thế lực tuy nhiên lại rất nhu nhợc trước những trang mỹ lệ kiều diễm. Trước khi gặp Bạch môn chủ tại hạ chỉ muốn chiêm ngưỡng dung nhan thôi. Nhưng sau khi gặp rồi tại hạ thấy dù có hy sinh cho đại môn chủ thì sự hy sinh đó cũng đáng giá lắm !
Mã Bách Bình a lên một tiếng :
- Yến huynh bị đại tỷ thu phục một cách nhanh chóng quá !
Yến Thanh mỉm cười :
- Có chi đâu ! Bất quá tại hạ tự làm một kẻ đa tình. Bạch môn chủ là thiên tiên giáng trần tại hạ dù dâng hiến đến hơi thở cuối cùng vị tất Bạch môn chủ ban cho một lời ấm dịu ! Hôm nay may mắn được rong xe hầu hạ bất thần mà gặp Bách Bình huynh kể cũng vui vui !
Dừng lại một chút chàng cười tiếp :- Nhân dịp này tại hạ xin đa tạ Bách Bình huynh dành cho tại hạ một ưu đãi ! Một cái ơn đúng hơn !
Mã Bách Bình kinh ngạc :
- Yến Huynh nói thế là có ý tứ gì ?
Yến Thanh tiếp :
- Nhờ Bách Bình huynh phái một số người đến Thiên Tàn Cốc tại hạ mới có cơ hội múa may. Bạch môn chủ trông thấy nhận ra có chỗ dùng được do đó cho phép tại hạ đồng hành để tùy thời tùy lúc sai khiến làm mấy việc cần. Tại hạ không mong muốn gì hơn là Bách huynh hãy nghĩ đến đoạn giao tình ngày cũ sẵn sàng tiếp trợ tại hạ trong mọi khó khăn.
Mã Bách Bình chớp mắt :
- Tại hạ không được hiểu rõ Yến huynh muốn nói gì !
Yến Thanh điểm một nụ cười :
- Rất đơn giản, Bách Bình huynh ! Quả như Bách Bình huynh còn thể tình nhau thì hãy hạ linh cho thuộc cấp nhượng tại hạ một lối thoát bảo đảm an toàn cho cổ xe đi qua. Nếu Bách Bình huynh sẵn lòng là Bách Bình huynh giúp cho tại hạ thêm phần uy tín bên cạnh Bạch môn chủ, tại hạ sẽ được trọng dụng. Có vậy tại hạ mới được theo hầu Bạch môn chủ lâu dài… Mã Bách Bình biến sắc :
- Yến huynh nói cái chi thế ?
Yến Thanh điềm nhiên :
- Bách Bình huynh vẫn là người thận trọng, xuất hiện ở nơi nào là có bố trí chu đáo ở nơi đó. Huống hồ là trờng hợp ngăn chận Bạch môn chủ ! Nếu huynh đài không dám thừa nhận tại hạ sẽ đưa ra hai người để chứng minh rồi tùy huynh đài phán đoán.
Mã Bách Bình lắc đầu :
- Không có việc đó đâu, Yến huynh ! Bọn tại hạ Ở đây chỉ có ba người thôi, lão bà họ Liễu kia, tiện nội và tại hạ thôi. Chẳng còn ai khác !
Yến Thanh gật gù :
- Thế là tại hạ yên tâm ! Giả như hai tên đó không phải là quý thuộc viện thì dù tại hạ có nặng tay với chúng cũng không sợ Bách Bình huynh bắt tội.
Chàng vẫy tay.
Từ hai vệ đường hai tiếng rú thảm cùng vang một lượt.
Rồi từ trên mái hai ngôi nhà đối diện hai người lăn tròn rơi xuống đất, nơi trán mỗi người có gắn một đồng tiền bằng đồng, cạnh lún vào xương.
Chúng đau quá, rơi xuống rồi lăn lộn rên la thê thảm.
Xem ra chúng khó sống được.
Mã Bách Bình biến sắc mặt.
Yến Thanh nhảy xuống xe, moi trong mình một tên lấy ra một ống đồng nhìn qua rồi thốt :
- Ống đồng này đựng loại châm tên là Phong Vũ Châm, tẩm chất kịch độc, cơ quan mạnh nên bắn đi rất xa. Từ trên cao bắn xuống kình lực và tốc độ tăng gấp đôi.
Dù thần tiên cũng khó tránh và trúng là phải bỏ mạng liền. Bách Bình huynh có nhận ra chúng chăng ?
Không rõ vô tình hay cố ý chàng chong đầu ống thẳng đến Mã Bách Bình.
Mã Bách Bình biến sắc cấp tốc lách mình qua một bên.
Yến Thanh gọi :
- Bách Bình huynh chưa đáp câu hỏi của tại hạ !
Bắt buộc Mã Bách Bình phải đáp, song y chối :
- Tại hạ không nhận ra !
Yến Thanh mỉm cười :
- Vậy là Bách Bình huynh sơ suất đáng trách ? Sao lại để cho kẻ không biết mai phục bên mình !
Mã Bách Bình cười khổ :
- Phải ! Phải ! Tại hạ sơ suất quá !
Yến Thanh tiếp :
- Cũng may chúng chưa phát động đấy ! Chứ nếu ngợc lại thì khổ, Bạch môn chủ mà có bề gì tại hạ tủi nhục suốt đời ! Bách Bình huynh có đúng vậy không ?
Mã Bách Bình gật đầu :
- Đúng ! Đúng ! Yến huynh có lý lắm !
Yến Thanh quay đầu lại hỏi :
- Bạch môn chủ ! Lịnh muội muốn hội kiến với môn chủ, môn chủ quyết định nhthế nào ?
Từ lúc Liễu Bất Thanh xuất hiện, Bạch Kim Phượng phát hiện ra tình hình bất lợi lắm rồi, thấy Yến Thanh ứng phó với đối phương chan chát đâu ra đấy, không lép chút nào nàng khâm phục vô cùng.
Con người cơ trí cỡ đó, trầm tịnh cỡ đó lại có võ công cực cao tất lưỡng dưới vòm trời chẳng có mấy tay !
Tuy mở miệng hỏi nhưng Yến Thanh lấy mắt ra hiệu cho nàng.
Chàng muốn nàng cự tuyệt.
Nên nàng đáp :
- Bất tất phải có cuộc hội kiến ! Tình thủ túc giữa chị em tôi cầm như đoạn tuyệt từ lâu rồi, chẳng phải một sớm một chiều gì. Và tôi đã buông Thiên Tàn Cốc nhờng cho em gái tôi, nó cứ tùy nghi xử dụng. Còn quyển thượng bí kíp võ công thì tôi không giao cho nó đâu ! Tôi biểu hiện dứt khoát thái độ như vậy đó, nó muốn phản ứng cách nào tùy nó !
Yến Thanh gật đầu :
- Tốt lắm ! Chị em dù sao cũng có chỗ cốt nhục thâm tình, không thuận nhau thì tránh mặt chứ gặp nhau mà sanh náo loạn thì thiên hạ sẽ cười cho ! Đừng bao giờ để mất hòa khí !
Trở qua Mã Bách Bình chàng tiếp :
- Bách Bình huynh ! Môn chủ từ chối cuộc hội kiến đó vậy. Bách Bình huynh cũng thuộc hàng thân thế hay đưa nhau một đoạn đường đi !
Mã Bách Bình cau mày :
- Đại tỷ có Yến huynh bảo vệ hà tất cần phải có tại hạ đưa tiễn !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Bách Bình huynh ! Tại Kim Lăng tại hạ từng mang ơn huynh đài chiếu cố lắm phen, tại hạ cảm kích vô cùng. Không lẽ gặp lại nhau sau nhiều ngày xa cách Bách Bình huynh lại nữ chút công lao ?
Mã Bách Bình toan thốt Yến Thanh chận lời tiếp luôn :
- Nếu Bách Bình huynh không nể tình nhau, không còn xem tại hạ là bằng hữu nữa thì tùy huynh đài vậy. Chứ tại hạ thật sự không muốn mất một người bằng hữu, kể cả bằng hữu thay dạ đổi lòng ! Người ta ai ai cũng mong ước được kết giao với Bách Bình huynh thì tại sao tại hạ đã được rồi lại để cho mất ?
Chiếc ống đồng vẫn y thế chiếu thẳng vào Mã Bách Bình.
Liễu Bất Thanh nổi giận nạt lớn một tiếng. Vươn cánh tay duy nhất chụp phía sau lng Yến Thanh.
Yến Thanh nghe gió, né mình qua một chút.
Một tiếng gió từ không trung vang lên, Liên Liên ngồi trên đầu xe vung tay quét ngọn roi dài ra, đầu roi phớt trúng một bên mà Liễu Bất Thanh, máu rớm ra nơi dấu roi đỏ vồng lên.
Yến Thanh mỉm cười thốt :
- Cái vị lão bà đó hãy cẩn thận một chút nhé, cái cơ quan trong ống đồng đựng Phong Vĩ Châm nơi tay tại hạ đây tinh hoa lắm đấy, chỉ cần mó nhẹ là nó phát động liền. Bà phải biết tôi không muốn giết Bách Bình huynh đâu. Một bằng hữu của tôi mà bà !
Mã Bách Bình biến sắc.
Y đưa tay ngăn chận Liễu Bất Thanh, thốt :
- Đừng bà ơi ! Yến huynh là bằng hữu của bổn nhân thì ta phải đưa bằng hữu đi một đoạn đường.
Bà hãy thay bổn nhân cáo tố với Ngân Phượng một tiếng rằng đại tỷ không muốn hội kiến với nàng.
Liễu Bất Thanh cực kỳ phẫn uất, chừng như không chịu phục.
Mã Bách Bình trầm g ơng mặt tiếp :
- Bà là trưởng bối của Ngân Phượng nhưng bổn nhân thì khác. Cho nên lời nói của bổn nhân phải khác hơn lời nói của Ngân Phượng.
Bà chỉ có việc tuân theo thôi nhé, trừ khi bà có ý gì khác !
Liễu Bất Thanh quay đầu bớc một mạch vào quán.
Yến Thanh không ngờ Mã Bách Bình có thái độ đó cười tan :
- Mã Bách Bình quả là có oai phong của một thiếu chủ !
Mã Bách Bình điểm một nụ cười :
- Có gì đâu Yến huynh ! Chẳng qua tiện nội là con người dễ bảo, đối với tại hạ nàng rất ngoan ngoãn nên tại hạ hành động tự do vậy thôi. Có điều bọn thuộc hạ quanh nàng đều bất trị, khác hẳn đám thuộc hạ của đại tỷ rất mực tuân phục. Tại hạ phải nghiêm khắc đối với họ mới được.
Yến Thanh gật đầu :
- Xem ra từ nay về sau nếu cần thương lượng điều chi thì tại hạ cứ tiếp xúc với Bách Bình huynh là được việc hơn.
Mã Bách Bình cũng gật đầu :
- Phải đó ! Tại hạ quyết không gây khó khăn cho bằng hữu !
Yến Thanh lại cười :
- Bằng hữu là cái quý nhất trong đời tại hạ vậy !
Mã Bách Bình đi xa hơn một chút nhóng thử :
- Được vậy sau này mình gặp lại nhau song phương sẽ thoải mái nhiều. Thiên Ma Lịnh Chủ bị tru diệt tại hạ sợ dư lực của Thiên Ma Giáo tản mát khắp nơi gây hại cho dân lành nên lần lượt tiếp thu về một mối, chuẩn bị sáng lập cơ nghiệp mới… Yến Thanh thốt :
- Bách Bình huynh là bậc có hùng tài đại lượt, lo gì chẳng thành tựu !
Mã Bách Bình tiếp :
- Giả như Yến huynh có ý tứ thì chúng ta nắm tay nhau công đồ đại sự !
Yến Thanh lắc đầu :
- Bách Bình huynh thứ cho tại hạ ! Tại hạ không có hứng thú chút nào ! Tại hạ xin nói thực câu này là đừng ai chạm đến tại hạ là tại hạ sẽ không bao giờ chạm đến ai !
Tại hạ chủ trương cầu an, ai toan dồn tại hạ vào chân tờng là tại hạ phải phản ứng !
Mã Bách Bình tặc lỡi :
- Nhưng Yến huynh lại theo về với Thiên Tàn Môn ! Mà Thiên Tàn Môn trong quá khứ thì… Yến Thanh chận lời :
- Tại hạ thuộc lớp sau nên không rõ được hành vi của Thiên Tàn Môn ngày trớc.
Tại hạ chỉ biết hiện tại Bạch môn chủ cô thế, cô thân không người tiếp trợ, trong nhất thời tại hạ hứng khởi nhận giúp Bạch môn chủ một tay. Giả như tại hạ phát hiện ra Thiên Tàn Môn gây hoạn họa cho giang hồ thì lập tức tại hạ trở mặt và chính tại hạ đòi ngay công đạo chứ không đợi ai khác phát động cuộc thanh trừng.
Mã Bách Bình cười nhẹ :
- Lúc đó Yến huynh có đủ nghị lực ly khai Thiên Tàn Môn chăng ?
Yến Thanh chỉnh sắc mặt :
- Bách Bình huynh nên hiểu tại hạ xa hơn một chút ! Tại hạ vì nữ nhân mà hành sự có thể nói vậy lắm. Nhưng tuyệt đối không vì nữ nhân tà ác mà hành sự !
Mã Bách Bình tán :
- Vậy là Yến huynh đáng được khâm phục !
Yến Thanh cười vang :
- Tại hạ là một lãng tử mà Bách Bình huynh ! Cái điều đáng phục của một lãng tử giang hồ là không để cảm tình ràng buộc lý trí. Mất điểm đó là hết lãng tử!
Mã Bách Bình giục :
- Mình đi thôi Yến huynh ! Tại hạ tiễn Yến huynh một đoạn đường.
Rồi y đi trớc.
Yến Thanh thủ ống đồng từ từ đi sau.
Liên Liên giục ngựa lôi xe tiếp nối.
Trong mấy ngôi nhà hai bên đường nhiều chiếc đầu ló ra nhìn theo xe.
Không có lịnh của Mã Bách Bình họ bất động.
Những người ngồi trên xe thì đứng tim từng chập, hơi thở lúc dồn dập, lúc dừng.
Xe ra khỏi thị trấn.
Mã Bách Bình chợt quay đầu thốt :
- Yến huynh ! Xá muội tại Kim Lăng đang chờ trông Yến huynh đó ! Nó lúc nào cũng si si dại dại, lại mơ hoài… Yến Thanh tặc lỡi :
- Còn biết làm sao hơn ! Tại hạ không thể đến thăm nàng trong lúc này sợ làm cho nàng thêm thương tâm !
Mã Bách Bình tiếp :
- Tại hạ còn nhớ Yến huynh mở miệng xin cới nó !
Yến Thanh gật đầu :
- Phải ! Lời nói của tại hạ vẫn còn hiệu lực, đúng giá trị của một con người trân trọng. Mã huynh có thể hỏi nơi hai vị cô nương đánh xe kia. Họ không hoài nghi khi tại hạ đáp ứng cới họ.
Mã Bách Bình chớp mắt :
- Thế Yến huynh định lấy bao nhiêu vợ ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Vợ cũng như tiền, càng nhiều càng tốt chẳng biết bao nhiêu cho vừa. Kim Tử Yến cũng biết điều đó. Nàng không phản đối cứ để tùy thuộc tại hạ muốn lấy bao nhiêu vợ thì lấy.
Mã Bách Bình cau mày :
- Yến huynh vừa thốt không làm xá muội thương tâm nhưng cái thói dụng tình bất chuyên gặp đâu yêu đó như vậy sẽ làm cho nó đau lòng lắm chớ ! Yến huynh không nhận ra sao !
Yến Thanh điềm nhiên :
- Nàng biết tại hạ là một lãng tử cho nên không đến nỗi quá hẹp hòi buột tại hạ phải chuyên nhất với nàng. Đành rằng nàng không cao hứng tại hạ yêu dài dài thêm một số thiếu nữ nữa, nhưng nàng không bao giờ đau lòng. Chỉ khi nào tại hạ chết đi thì lúc đó nàng mới thương tâm ! Cho nên tại hạ tin rằng nàng thông cảm cho tại hạ và nhận ra không cần phải đến thăm nàng như một số người tầm thường yêu nhau là cứ quấn quít bên nhau, hể có dịp là chạy đến với nhau !
Mã Bách Bình hỏi :
- Yến huynh cho rằng hể đến Kim Lăng là bị người ta sát hại ?
Yến Thanh cười nhẹ :
- Phải ! Lịnh tôn không buông tha cho tại hạ đâu !
Mã Bách Bình hỏi :
- Tại sao ? Gia phụ có bao giờ nói là muốn làm thương hại Yến huynh đâu ?
Yến Thanh tiếp :
- Lịnh tôn không nói song tại hạ biết, bởi lúc người giết Thiên Ma Lịnh Chủ thì tại hạ âm thầm bỏ đi. Nếu bàn tay tả của lịnh tôn được sử dụng như lúc thường thì tại hạ mất mạng vào thời gian đó rồi !
Mã Bách Bình biến sắc.
Yến Thanh tiếp :
- Bất quá Bách Bình huynh có thể chuyển cáo đến lịnh tôn là tại hạ rất mực tôn kính lịnh tôn về cái việc sát tử Thiên Ma Lịnh Chủ vì chính xác Thiên Ma Lịnh Chủ đã chết rồi. Trên giang hồ không nên có Thiên Ma Lịnh Chủ thứ hai xuất hiện. Lịnh tôn đừng quá băn khoăng quyết dồn tại hạ vào tử địa như vậy ! ác mà không còn tồn tại nữa thì Yến Thanh sẽ vui cuộc đời lãng tử, không tham dự vào mọi cuộc thị phi trên giang hồ. Lịnh tôn còn cố ky việc gì ? Trừ trờng hợp ngợc lại !
Mã Bách Bình suy nghĩ một lúc lâu.
Đoạn y thốt :
- Yến huynh có thể tùy thời đến Kim Lăng, tại hạ bảo chứng là gia phụ sẽ không làm gì bất lợi cho Yến huynh.
Yến Thanh hỏi :
- Quyền hạn của Bách Bình huynh đến đâu ? Bách Bình huynh có thể làm chủ được bao nhiêu việc ?
Mã Bách Bình giật mình :
- Nghĩa là sao ?
Yến Thanh tiếp :
- Là bậc hùng tài đại lượt Bách Bình huynh đáng cho tại hạ khâm phục lắm, song cứ như sự quan sát của tại hạ có thể Bách Bình huynh chưa đủ oai lực khống chế toàn cục diện. Tuy nhiên thân phận của Bách Bình huynh hiện tại cũng khá cao, cao hơn cái mụ họ Liễu vừa rồi, có vậy mụ ấy mới không dám kháng lịnh của Bách Bình huynh.
Mã Bách Bình thốt :
- Yến huynh nhận xét rất tinh tế !
Y tiếp với giọng thành khẩn :
- Tại hạ bảo đảm Yến huynh sẽ được an toàn tại Kim Lăng, có điều tại hạ hy vọng Yến huynh nên vờ hồ đồ một chút. Đây là lời thành thật của tại hạ, phát xuất tự đáy lòng, xin Yến huynh ghi nhớ !
Yến Thanh thu ống đồng lại đáp :
- Đa tạ Bách Bình huynh, tha thứ cho tại hạ vừa rồi thất lể !
Mã Bách Bình điểm một nụ cười :
- Tại hạ không hề hay biết có Yến huynh đi theo trong xe. Tại hạ không bao giờ có cái tâm hãm hại Yến huynh cả. Chứ không vậy thì chắc cái ống đồng đó uy hiếp nổi tại hạ dù nó có nằm nơi tay Yến huynh ? Đành rằng Phong Vĩ Châm rất độc song Yến huynh cũng thừa hiểu chứ, có ai dụng độc mà không dự phòng thuốc giải độc theo mình ?
Yến Thanh gật đầu :
- Tự nhiên tại hạ phải hiểu. Sở dĩ tại hạ dùng chiếc ống đồng uy hiếp Bách Bình huynh đưa tiễn một đoạn đường là vì tại hạ tạo cho Bách Bình huynh một lý do để lại ra trước mặt tôn phu nhân, cho tôn phu nhân không nghi ngờ.
Mã Bách Bình cười khổ :
- Hiện tình của giang hồ như thế nào, Yến huynh hiểu rõ chứ ?
Yến Thanh đáp :
- Tại hạ chẳng biết mảy may ! Nhưng tại hạ thấy rằng vấn đề chưa được giải quyết. Mối họa hoạn chân chánh chẳng phải là một Bạch Phúc đã chết rồi. Thiên Ma Giáo tuy dấy lên với nhóm người cũ của Thiên Tàn Môn hoành hành một lúc trên giang hồ, song không phải lực lượng của cựu bộ thuộc Thiên Tàn Môn tạo thành một cục diện như thế.
Mã Bách Bình kinh ngạc :
- Yến huynh biết nhiều, hiểu rộng quá !
Yến Thanh buông gọn :
- Vẫn chưa bằng Bách Bình huynh !
Mã Bách Bình lắc đầu :
- Đừng khiêm tốn, Yến huynh ! Những điều hiểu biết của Yến huynh rất phong phú, tại hạ kém xa Yến huynh. Bất quá tại hạ hiểu một cách mơ hồ, mà sự mơ hồ cũng có giới hạn nữa đấy ! Gia phụ và tại hạ chỉ thừa lịnh hành sự thôi còn người chân chính thao túng đại cuộc là ai tại hạ không biết rõ.
Yến Thanh trầm giọng :
- Chẳng lẽ người đó cũng giống như Thiên Ma Lịnh Chủ nấp trong bóng tối mà hành động… Mã Bách Bình tiếp :
- Chắc vậy rồi Yến huynh ! Những kẻ trong bóng tối có thể là bè đảng của Bạch Phúc. Có điều thân phận của họ thì bí mật hơn Bạch Phúc. Bạch Phúc chết, mờng tượng là do Yến huynh bố trí song cũng có thể là do họ an bày. Họ muốn cho Bạch Phúc chết !
Yến Thanh không khỏi hoang mang trước nhận xét của Mã Bách Bình. Chàng cứ tưởng là sự tình rõ rệt lắm rồi, ngờ đâu ở trong lại có nhiều ẩn khúc !
Thì ra bao lâu nay chàng chỉ phân tách được cái bề ngoài chứ chưa thấu triệt bề trái !
Như vậy là chàng đã phí công diệt trừ Bạch Phúc sao ?
Vậy từ nay phải bắt đầu làm lại với nhiều khó khăn hơn sao ?
Dù sao chàng cũng công nhận là Mã Bách Bình nói sự thật.
Nội cái tổ chức Thiết Ky Minh cũng đủ làm cho chàng điên đảo tâm trí rồi !
Thêm vụ này nữa thì chàng không sao hiểu nổi ! Không hiểu gì hết thì làm sao có ch ơng trình hành động !
Gì thì không biết chứ chắc chắn là chưa con Mã Bách Bình không phải là kẻ chủ động chân chánh !
Mã Bách Bình tiếp :
- Tại hạ là người tiếp nối Bạch Phúc, phụ trách một phần vào sự việc thôi chứ không phải là kẻ chủ não. Giả như Yến huynh muốn làm một cuộc tra cứu như ngày xa đã làm với Thiên Ma Giáo thì đừng phí thời giờ vô ích đeo đuổi tại hạ. Yến huynh không nên lấy tại hạ làm đối tượng !
Yến Thanh gật đầu :
- Tại hạ hiểu ! Bây giờ tại hạ cần hỏi thêm một câu :
Vậy chứ Thiết Ky Minh là cái chi ?
Mã Bách Bình đáp :
- Thiết Ky Minh là một tổ chức do Liễu Hạo Sanh sáng lập. Nhưng cũng chẳng phải lão ta nắm quyền chủ sự, bọn họ hành động có nguyên tắc lắm. Người đầu não luôn luôn ẩn mặt.
Yến Thanh hiểu, Mã Bách Bình không biết chi nhiều hơn chàng, nội cái tổ chức Thiết Ky Minh y cũng có cái nhận xét sai lệch quan trọng nói gì đến những việc khác xa vời hơn !
Chàng không hỏi chi thêm.
Mã Bách Bình tiếp :
- Tại hạ bị người ta thao túng, vì tình thế sử nhiên chứ chẳng phải do tâm nguyện đâu. Giả như Yến huynh sau này có việc cần dùng đến tại hạ xin cứ đánh tiếng, tại hạ chẳng hề khớc từ mọi sự tiếp trợ, kể cả hy sinh. Bất quá tại hạ xin Yến huynh chú ý đến một điều là ngoài tại hạ ra đừng tin ai khác, mà cũng đừng bao giờ dùng kẻ trung gian, nếu cần thì cứ trực tiếp liên lạc với tại hạ. Bởi lẽ tại hạ chẳng dám tin ai hết, dù cho gia phụ cũng không ngoại lệ !
Yến Thanh thở dài :
- Đa tạ thịnh tình của Bách Bình huynh. Bách Bình huynh trở lại đi, chúng ta sẽ còn ngày gặp nhau.
Mã Bách Bình vòng tay chào rồi quay mình bớc đi.
Yến Thanh lên xe, Liên Liên cho xe ngựa chạy liền.
- Tôi như bị vây hãm giữa một trận mê hồn ! Vừa ly khai sơn cốc nghe và thấy bao nhiêu việc làm tôi mờng tượng như từ cung trời rơi xuống trần gian ! Những việc gì đã xảy ra, đang tiếp diễn và sẽ kết thúc như thế nào !
Yến Thanh mỉm cười :
- Môn chủ có hỏi cũng vô ích ! Tại hạ cũng như môn chủ, chẳng hiểu gì cả ! Đến Mã Bách Bình còn mơ hồ thay, nói chi chúng ta ?
Bạch Kim Phượng cau mày :
- Con người đó chúng ta tin được chăng ?
Yến Thanh đáp :
- Hắn không thuộc hạng người tri túc an phận, dù vậy cũng có thể tin hắn được bất quá sự tín nhiệm giới hạn trong một phạm vi nào đó thôi. Hắn hiện tại như bị trói buộc đang tìm cách thoát ly. ít nhất trong giai đoạn này hắn đứng về phía chúng ta !
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Bằng vào đâu Yến đại hiệp tin hắn ?
Yến Thanh tiếp :
- Hắn muốn biểu thị sự chân thành với chúng ta nên đã đưa ra nhiều chứng minh cho sự thành thật đó.
Bạch Kim Phượng trầm giọng :
- Tại vì hắn giúp chúng ta thoát khỏi vòng nguy khốn, do chính hắn an bày phải không ? Cha hẳn vậy đâu ! Phong Vũ Châm là một loại ám khí độc môn, sở dĩ Thiên Tàn Môn hoành hành trên giang hồ ngày trước là bằng vào loại ám khí cực kỳ lợi hại đó. Dù có thuốc giải bất quá chỉ cứu nguy được tính mạng thôi chứ còn cơ thể thì không còn toàn vẹn được ! Nhất là g ơng mặt, mang nhiều tàng tích… Yến Thanh mỉm cười :
- Đối với nam nhân không có vấn đề mặt xấu, mặt đẹp !
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng :
- Mà đại hiệp thấy sao lại cho rằng hắn có thành ý đối với chúng ta ?
Yến Thanh đáp :
- Hắn dám dằn mặt Liễu Bất Thanh là hắn không tán đồng âm mu của mụ ấy, hắn gián tiếp phá vỡ âm mu hãm hại chúng ta. Phải biết Liễu Bất Thanh là người giám thị lịnh muội có oai quyền hơn lịnh muội, mụ là con người thao túng lịnh muội đó ! Lịnh muội dám nạt mụ ta chăng !
Bạch Kim Phượng không nói gì. Nàng công nhận Yến Thanh nói đúng. Liễu Bất Thanh luôn luôn kiềm chế Ngân Phượng trong vòng ảnh hưởng của bà, thường lấn áp Ngân Phượng.
Bất quá đối với Kim Phượng ngày trước lúc hai chị em chưa chia rẽ nhau. Độc Tý Tiên Bà không dám uy hiếp nàng thôi.
Yến Thanh tiếp :
- Mã Bách Bình tuy kết hôn với lịnh muội mà đầu não của Thiên Tàn Môn trong cánh Thiên Tuyệt Cốc là lịnh muội, luận về môn đồ hắn là người mới, là người đến sau tất nhiên hắn phải có địa vị thấp hơn lịnh muội ! Tại hạ dám quả quyết điều đó.
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Đúng vậy ! Hiện tại Mã Bách Bình chỉ sung chức đường chủ trong bổn môn, thân phận của hắn theo quy củ của môn hộ còn thấp hơn cả Liễu Bất Thanh.
Yến Thanh mỉm cười :
- Dù vậy hắn dám dằn mặt Liễu Bất Thanh thì cái đó chứng tỏ hắn trên bậc so với bất cứ nhân vật nào trong Thiên Tuyệt Cốc. Hắn trên bậc mà lại cam tâm sung chức đường chủ thì điều đó chứng tỏ là Thiên Tuyệt Cốc không được tự do, Thiên Tuyệt Cốc chịu ảnh hưởng nơi một thế lực nào khác và thế lực này do Mã Bách Bình đại biểu. Mã Bách Bình ẩn mình trong Thiên Tuyệt Cốc để mợn danh nghĩa Thiên Tàn Môn mà hoạt động thôi. Hắn có một hậu thuẫn hùng mạnh lắm đó !
Bạch Kim Phượng trầm ngâm không nói gì.
Yến Thanh cười tiếp :
- Sinh hoạt giang hồ có nhiều uẩn khúc lắm, kém kinh nghiệm là mình bị lấn áp, dám đi đến chỗ diệt vong. Do đó tại hạ mời môn chủ xuất ngoại một thời gian để mở rộng tầm mắt.
Bạch Kim Phượng nhếch nụ cười khổ :
- Phức tạp vô cùng ! Tôi thấy chán nản rồi đó Yến đại hiệp.
Yến Thanh lắc đầu :
- Phải có một nghị lực bảo gìn kiên quyết tới cùng ! Bổn phận của môn chủ không cho phép môn chủ xuôi tay !
Bạch Kim Phượng trầm giọng tiếp :
Nếu chỉ một Thiên Tuyệt Cốc tôi còn có hy vọng tranh hùng để đạt được thắng lợi cuối cùng. Bây giờ biết ra thì phía sau Thiên Tuyệt Cốc còn nhiều thế lực khiến tôi cảm thấy khiếp sợ !
Yến Thanh thốt :
- Cục diện đã chuyển biến không còn là cuộc tranh chấp nội bộ của bổn môn. Mà sự tình liên quan đến toàn bộ võ lâm, vấn đề được khóa lại thành cuộc tranh giành ngôi bá chủ trên giang hồ đó ! Để tránh sự đào thải do quỷ đạo bá quyền càn quét trong tư ơng lai, ngay bây giờ môn chủ phải triệu tập cựu bộ thuộc hạ của quý môn tập trung lại vun bồi thực lực rồi phối hợp với các lực lượng khác trong võ lâm lập thành một trận tuyến đối kháng cờng địch… Bạch Kim Phượng thở dài :
- Người của Thiên Tàn Môn phần lớn tản mát đến các tổ chức khác, có còn ai đâu mà hiệu triệu ! Muốn chiêu hồi những người cũ thiết tưởng là việc không dễ làm. Mình yếu thế quá họ có quyền lợi gì mà trở lại với mình !
Yến Thanh thốt :
- Biết rằng khó vẫn phải làm ! Cựu bộ thuộc của quý môn phân tán biết đâu là chẳng do sự dụ hoặc của đối phương, gây ly gián, dùng lối tuyên truyền xuyên tạc dựa vào tác phong vô nhân đạo của quý môn ngày trước ? Giờ đây môn chủ phải biểu hiện ý chí tự tân, bỏ tà theo chánh, đặt rộng tầm hoạt động trên căn bản đạo nghĩa, chứng minh sự cao thượng của con nhà Võ. Đó là lối phản tuyên truyền, tuy trầm lặng song rất linh hiệu. Được vậy môn chủ lo gì các môn hạ không phản tỉnh mà quay trở về nguồn cội, xuất xứ ?
Bạch Kim Phượng chớp mắt :
- Phải chi Yến đại hiệp giúp một tay… Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ tuy có tâm mà thiếu lực. Là một lãng tử tại hạ làm gì mà có hậu thuẫn cho Thiên Tàn Môn nương tựa mà vùng lên ? Huống chi sau chiến dịch Mạt Sầu Hồ đồng đạo võ lâm không còn tín nhiệm tại hạ như trớc… Bạch Kim Phượng lo lắng :
- Đại hiệp từ chối tôi còn biết kêu gọi nơi ai ?
Yến Thanh chỉ tay về phía càng xe đáp :
- Hai nàng ấy ! Họ là nghĩa nữ của Vu Phi bang chủ Cái Bang, mà Cái Bang hiện tại có uy tín và thế lực lớn nhất trên giang hồ. Lời nói của Cái Bang có giá trị hơn ngàn vàng đấy !
Bạch Kim Phượng thở ra :
- Biết họ có chịu giúp chăng !
Yến Thanh mỉm cười :
- Cái đó tùy nơi thái độ tác phong của môn chủ ! Phàm muốn cho người ta trợ giúp thì trước hết mình phải gây sự tín phục nơi người ta. Sở dĩ Cái Bang được trọng vọng là vì họ không bao giờ khinh xuất phát ngôn. Họ ít nói song nói ra cái gì là chắc chắn cái đó. Nếu môn chủ biểu hiện được cái chánh khí thì hai nàng sẽ không tiếc công tiếc lời giúp môn chủ thành tựu đại sự.
Dừng lại một chút chàng tiếp :
- Muốn được đáp lại bằng sự chân thành thì mình phải lấy chân thành đối xử với người ta cho nên tại hạ nghĩ rằng môn chủ không nên tuyên bố là có sai phái thuộc hạ đi tìm tại hạ, thỉnh về Thiên Tàn Cốc.
Bạch Kim Phượng đáp :
- Việc ấy đâu có sai quấy gì ! Sự thực Đào Lập và Dư ơng Mãnh từng yêu cầu đại hiệp tiếp trợ kia mà ! Họ là thuộc hạ của tôi họ mời cũng là tôi mời có khác chút nào đâu !
Yến Thanh cười nhẹ :
- ít nhất lúc họ mời tại hạ họ không có hỏi ý kiên môn chủ, họ chưa có sự tán đồng của môn chủ !
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng :
- Nhưng sau đó tôi đồng ý, như vậy không được sao ? Đại hiệp khó tánh quá đi thôi !
Yến Thanh giải thích :
- Nói thì vậy đó chứ hai sự kiện đó sai biệt nhiều. Giả như một lãng tử bỗng dng tìm đến môn chủ nếu có tai tiếng thì một lãng tử đó mang thôi chứ môn chủ thì chẳng sao cả ! Ngợc lại nếu chính môn chủ phái người đi cầu viện thì thiên hạ sẽ mĩa mai, xuyên tạc. Môn chủ đã chẳng nghe Mã Bách Bình châm biếm như thế nào sao ? Khó chịu lắm môn chủ ạ !
Bạch Kim Phượng cười lạnh :
- Tôi chỉ biết những lời của đại hiệp nói làm tôi khó chịu thì có !
Yến Thanh giật mình :
- Tại hạ chỉ tự mắng lấy mình thôi mà !
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Những lời lẽ khắc nghiệt chua cay quá ?
Yến Thanh so vai :
- Tánh của tại hạ là thế !
Bạch Kim Phượng cười khổ :
- Dù sao đại hiệp cũng nên châm chớc lời nói một chút. Tôi đã chấp thuận đồng đi với đại hiệp cùng một xe thế tôi không thẹn sao ? Đại hiệp tự mắng mình mãi làm cho tôi xốn xang vô cùng, tôi hầu như hối hận vậy đó đại hiệp.
Nàng hối hận, Yến Thanh cũng hối hận, cảm thấy mình đi hơi xa.
Giận mình chàng nín lặng, không biết nói gì cho thích hợp.
Bạch Kim Phượng nói thẳng :
- Đại hiệp sợ tôi yêu đại hiệp ?
Yến Thanh vội đáp :
- Đâu có ! Tại hạ đâu dám vọng tưởng điều đó !
Bạch Kim Phượng mỉm cười :
- Đại hiệp bất tất phải phủ nhận ! Hiện tại tội chưa yêu đại hiệp đâu, còn tư ơng lai ra sao tôi không dám chắc. Đào Lập và Dư ơng Mãnh mời đại hiệp đến Thiên Tàn Cốc, cả hai hy vọng tôi sẽ yêu đại hiệp !
Yến Thanh thở dài :
- Chứ hai người đó không nói cho môn chủ biết tính cách của tại hạ sao ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Họ có nói. Nhưng họ không đưa ra một sự phê bình nào. Họ để tùy tôi xét đoán.
Yến Thanh hỏi :
- Môn chủ xét đoán như thế nào ?
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Mới quen nhau, không nên nói nhiều về cá nhân của nhau. Hiện tại tôi không có xét đoán làm sao hết ! Nhưng tôi biết, Đào Lập và Dư ơng Mãnh là hai thuộc hạ thân tín của tôi, nếu đại hiệp không có nhân phẩm thì họ quyết không liều chết mà thỉnh đại hiệp !
Yến Thanh nín lặng không nói gì.
Bạch Kim Phượng tiếp :
- Tôi không hiểu Kim Tử Yến đối với đại hiệp ra sao, tuy nhiên qua khẩu khí của Mã Bách Bình vừa rồi tôi ức đoán là nàng say mê đại hiệp vô cùng !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Với thân phận giả tạo của nàng thì nàng phải màu mè với những người tiếp cận nàng chứ !
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Không hẳn thế ! Theo tôi thì tôi cho rằng nàng yêu đại hiệp thành thật bằng một mối tình si dại ! Là phân đàn phó Kim Lăng, võ công của nàng phải cao, đồng đẳng với Mã Bách Bình, có vậy nàng mới được Thiên Ma Lịnh Chủ giao cho trọng nhậm. Còn hai vị cô nương này thân thủ không phải kém, vừa xuất thủ là đánh trúng Liễu Bất Thanh, tài nghệ đó phải thuộc hạng phi thờng.
Phàm nữ nhân có võ công cao, đa số đều cao ngạo, không nhiều thì ít. Thế mà cả ba cùng hết lòng yêu quý đại hiệp tất họ có lý do. Cho nên tôi nghĩ đến một kết luận… Yến Thanh hỏi :
- Kết luận như thế nào ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Đại hiệp không phải là một con sắc quỷ !
Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ vốn chẳng là sắc quỷ !
Bạch Kim Phượng mỉm cười :
- Tuy nhiên đại hiệp cố tỏ ra là một con quỷ háo sắc trước mặt tôi, tạo cho tôi một ấn tượng về đại hiệp trong chiều hướng đó.
Yến Thanh tặc lỡi :
- Thôi được rồi ! Tại hạ thú thật là rất sợ mình đâm ra yêu môn chủ nên bắt buộc phải tạo một khoảng cách giữa nhau, cái thứ khoảng cách dị đồng tâm tưởng.
Bạch Kim Phượng ạ một tiếng :
- Tại sao ! Chẳng lẽ tôi không thể bị người ta yêu ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Dư có thể lắm chứ ! Nhưng chỉ có thể đối với người trong quý môn chứ không thể đối với người ngoài. Môn chủ phải chọn bạn đường trong hàng ngũ thuộc hạ.
Bạch Kim Phượng trầm t.
Lâu lắm nàng hỏi :
- Làm sao đại hiệp biết được ?
Yến Thanh đáp :
- Nhiều người biết môn quy của Thiên Tàn Môn chẳng riêng gì một tại hạ.
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Đại hiệp không thể gia nhập bổn môn ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ không thích giam mình trong một môn hộ nào. Giá như muốn thì tại hạ đã đi vào Cái Bang từ lâu rồi bởi tại hạ quen Liên Liên và Tích Tích từ lâu.
Bạch Kim Phượng cười khổ :
- Yêu một người không hẳn là phải lấy người đó, phải vậy không ?
Yến Thanh gật đầu :
- Đúng vậy ! Nhiều người yêu mà không lấy nhau, nhiều người lấy nhau mà không yêu đó là sự thờng, mà cũng là cái khổ trong tình trờng !
Bạch Kim Phượng thốt :
- Lúc tiếp thu Thiên Tàn Môn do các nguyên lão giao lại đồng thời tôi cũng tiếp thu luôn thống khổ. Thống khổ chồng chất thống khổ, từ nội ưu đến ngoại hoạn, từ cốt nhục tư ơng tàn đến thuộc hạ ly khai. Tôi đã tiếp thu nhiều thống khổ lắm rồi, nếu có thêm một niềm thống khổ nữa cũng không sao !
Yến Thanh lắc đầu :
- Nhưng niềm thống khổ sau cùng không đồng loại với các thống khổ của ngày qua. Một thứ thống khổ khó phôi pha, nó giết dần giết mòn con người theo năm tháng, nó có thể làm cho con người yếu mềm mà buông xuôi mọi tiến thủ… Bạch Kim Phượng thở dài :
- Tiên phụ cũng không tránh khỏi cái khổ đó ! Vì môn quy tiên phụ phải xa rời người yêu kết hôn với tiên mẫu. Bởi bất mãn người biến tánh dần dần cuối cùng trở thành một tội nhân đối với võ lâm, một kẻ thù công cộng của giới giang hồ ! Tiên phụ thù hận môn quy chỉ muốn hủy diệt Thiên Tàn Môn… Yến Thanh giật mình :
- Môn chủ phải thận trọng, kiềm chế cảm tình… Bạch Kim Phượng vụt cười khan :
- Khỏi lo. Tôi đã có chủ trương rồi. Giả như tôi yêu một người ngoài nếu tôi không thể khuyến dụ người yêu gia nhập Thiên Tàn Môn được thì tôi ly khai Thiên Tàn Môn. Trao quyền lãnh đạo cho một môn đồ nào đó !
Yến Thanh kêu lên :
- Môn chủ đừng nói đùa chứ ! Bao nhiêu người trong quý môn đang kỳ vọng nơi môn chủ, họ mong sao một ngày nào đó Thiên Tàn Môn sẽ lấy lại phong quang ngày cũ cho họ nở mặt nở mày ! Đừng để cho họ thất vọng mà thành ra cô nhục lòng trung của họ !
Bạch Kim Phượng lại cười :
- Đa tạ đại hiệp để tỉnh tôi, tôi đã có chủ trương rồi. Dù có ly khai bổn môn thì ít ra tôi cũng phải làm xong công cuộc trùng hưng.
Tôi ra đi những người ở lại sẽ hưởng vinh quang. Họ sẽ không trách cứ tôi bỏ nhiệm vụ được ! Đại hiệp yên trí.
Yến Thanh sửa sai liền :
- Có gì làm cho tại hạ không yên trí đâu !
Bạch Kim Phượng tiếp :
- Yên trí ở cái chỗ là đại hiệp khỏi mỗi lúc mỗi nêu chiêu bài lãng tử ! Làm nhchi êu bài đó là bùa hộ mạng vậy !
Yến Thanh hơi ngượng :
- Là lãng tử tại hạ phải xng lãng tử chứ sao ?
Bạch Kim Phượng hừ lên một tiếng :
- Không phải khoác cái danh hiệu lãng tử là mình trở thành lãng tử, mà còn phải có chất lãng tử nữa kìa ? Đại hiệp có cái chất liệu đó trong người chăng ?
Yến Thanh giật mình.
Chẳng lẽ chàng có làm điều gì hớ hênh để cho nàng thấy bề trái ?
Bạch Kim Phượng tiếp :
- Kim Tử Yến có thể yêu một tay lãng tử chứ hai cô nương kia vốn là đường chủ trong Tịnh Y Môn, họ có con mắt xem người.
Chẳng bao giờ họ giao tình cảm cho một gã phiêu linh khinh bạc, đùa cợt trên con tim của người ta !
Yến Thanh vội giải thích :
- Họ chỉ là những con người được thượng cấp sai phái hiệp trợ tại hạ, họ theo tại hạ là vì nhiệm vụ bắt buộc chứ đâu phải… Bạch Kim Phượng chận lời :
- Tôi hiểu ! Nhưng tôi là nữ nhân nên tôi nhận xét nữ nhân phải rõ hơn nam nhân nhận xét, dù cho nam nhân là một Lãng Tử Yến Thanh ! Họ có nhiệm vụ hy sinh nhưng họ làm hơn hy sinh, họ phụng hiến với trọn vẹn cam tâm tình nguyện. Phải biết cái đó không phải là cái mà người ta làm cách miển cưởng được !
Thì ra cái hớ hênh không phải nơi chàng mà là do Liên Liên và Tích Tích.
Hớ hênh đó vô hình trung mà có, do nhận xét của Bạch Kim Phượng mà có chứ nào phải lỗi tại Tích Tích và Liên Liên ?
Họ không đáng trách !
Bạch Kim Phượng không nói gì nữa.
Hành trình tiếp tục trong sự im lặng. Khi đêm xuống họ đến một thị trấn.
Thuê phòng trọ rồi Liên Liên muốn ra đi một lúc để tìm liên lạc viên của Cái Bang, yêu cầu môn hạ Cái Bang tìm cách ngăn trở đối phương nếu có theo dỏi.
Bạch Kim Phượng đòi đi theo nàng.
Liên Liên bảo :
- Môn chủ chưa quen cảnh quen người không nên lộ diện.
Bạch Kim Phượng đáp :
- Ở đây có cựu thuộc bộ của Thiên Tàn Môn, tôi cần gặp họ để nhờ họ liên lạc với Tung đạo trưởng, bảo Tung đạo trưởng hội hiệp với tôi chứ đừng về Thiên Tàn Cốc vì tôi đã ly khai nơi đó rồi.
Liên Liên thốt :
- Bọn Tung đạo trưởng không tìm ra địa phương chúng tôi sắp đến !
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Có nên cho họ biết không ?
Liên Liên lắc đầu :
- Không nên ! Để đến nơi rồi mình sẽ tìm cách thông tin cho họ biết, bảo họ đến hội hiệp với mình. Mình còn phải an bày sao cho cuộc xê dịch của họ được kín đáo.
Bạch Kim Phượng thốt :
- Vậy thì tôi chỉ nên dặn dò họ hãy chuẩn bị ngay bây giờ.
Yến Thanh hỏi :
- Môn chủ có cách liên lạc với họ ?
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Có ! Trong vòng trăm dặm tại Thiên Tàn Cốc tôi có cho đặt nhiều trạm liên lạc.
Yến Thanh hỏi :
- Môn chủ có đến các nơi đó lần nào chưa ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Có chứ ! Đại hiệp cho là tôi không hề rời Thiên Tàn Cốc nửa bớc ?
Yến Thanh gật đầu :
- Bọn Đào Lập nói với tại hạ như vậy.
Bạch Kim Phượng mỉm cười :
- Họ nói thế là vì họ không hề hay biết tôi xuất ngoại đến các trạm liên lạc đó. Bất quá tôi đến với một hóa thân khác mà thôi ! Họ không nhận ra tôi.
Yến Thanh không được yên lòng :
- Tại hạ có thể đi với môn chủ chăng ?
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Có thể, song chỉ một người thôi !
Tích Tích mỉm cười :
- Tôi có đòi đi theo đâu mà môn chủ phải phòng ngừa ! tôi cũng là người có bang có hội, tôi biết môn quy của bang hội mà !
Bạch Kim Phượng sợ nàng hiểu lầm vội giải thích :
- Yến đại hiệp không có môn phái nên có thể đi theo tôi, nếu cô nương không là người của Cái Bang thì cũng theo được vậy. Theo môn quy thì chỉ cố ky người của môn phái khác thôi !
Tích Tích tiếp :
- Tôi hiểu, môn chủ đi đi !
Bạch Kim Phượng sửa dạng thành xấu xí hơn.
Rồi nàng thở dài thốt :
- Có g ơng mặt xinh xinh kể cũng là một cái khổ. Nhiều lúc tôi muốn tạo một vài vết thẹo cho người ta không chú ý !
Câu nói đó có phần hợp lý song nghe chua chát làm sao !
Cả hai đi rồi, rời thị trấn đến một vùng hoang vắng, nơi đó chỉ có một ngôi chùa cổ, đèn trong chùa le lói yếu ớt.
Yến Thanh hỏi :
Trạm liên lạc đặt ra tại đây ?
Bạch Kim Phượng gật đầu.
Yến Thanh đẩy cửa mở toang, bên trong không một bóng người.
Không khí đại diện âm u đến rợn rùng, như báo hiệu một nguy cơ ẩn phục đâu đó sẽ xuất hiện bất thần.
Bạch Kim Phượng linh cảm một sự bất tờng đã xảy ra tại đây và dư hưởng còn lẫn quẩn quanh chùa, chực lây vào nàng.
Nàng thấp giọng lẩm nhẩm :
- Lạ chưa ! Sao thế này ? Cái lão đầu đà đó đáng lẽ phải luôn luôn có mặt… Yến Thanh mỉm cười :
- Con người chứ có phải là cây cỏ đâu mà mọc rể ở một nơi bất di bất dịch ?
Bạch Kim Phượng cau mày :
- Người muốn xê dịch cũng phải có một đôi chân mà lão đầu đà đó thì đôi chân co rút lại muốn đi đâu cũng cần có người dìu. Phiền phức như vậy lão còn ham đi đâu nữa ? Còn hai đạo đồng ở phục dịch lão tại sao cũng vắng bóng luôn ?
Yến Thanh hỏi :
- Họ là những người trong Thiên Tàn Môn ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Chỉ có lão đầu đà là người trong bổn môn thôi, đạo hiệu của lão là Phong Hỏa Đầu Đà, sư đệ của Tung đạo trưởng.
Còn hai đạo đồng là đệ tử của lão, không gia nhập bổn môn.
Yến Thanh hỏi :
- Một lão đầu đà què đôi chân thì còn làm được việc gì ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Võ công của lão rất cao, lão lãnh việc dò la tin tức khắp nơi báo cáo về Thiên Tàn Cốc. Lão chỉ gia nhập Thiên Tàn Môn khi tôi mới di c về sơn cốc. Chức vụ của lão trong bổn môn là trưởng lão ngoại đường.
Yến Thanh trầm ngâm một chút :
- Lão là người sau cùng gia nhập quý môn chắc là những môn đồ cũ ít ai biết lão !
Bạch Kim Ph ơng gật đầu :
- Phải ! Không ai biết lão, sáu năm trước lần thứ nhất tôi đến đây chủ tọa nghi lễ nhập môn của lão đồng thời phong chức trưởng lão luôn. Từ đó lão tận tâm thi hành trách vụ giao phó.
Yến Thanh hỏi :
- Còn hai đệ tử của lão được bao nhiêu tuổi ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Mời hai hay mời ba tuổi chi đó.
Yến Thanh hỏi :
- Tuổi bây giờ hay tuổi ngày trước ?
Bạch Kim Phượng phì cười :
- Tuổi ngày trước chứ ! Lúc tôi đến đây lần đầu, nói như đại hiệp thì hóa ra ngày ấy hai đứa bé lo cơm nước cho lão đầu đà ?
Yến Thanh điềm nhiên :
- Vậy thì hiện tại chúng được mời tám mời chín tuổi. Trong sáu năm qua môn chủ có trở lại đây lần nào nữa chăng ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Tôi trở lại đây lần thứ hai trong năm rồi. Trước khi đến tôi có báo tin cho Phong Hỏa Đầu Đà hay. Lão tẩu tán hai thiếu niên đó đi nơi nào chẳng rõ, lúc tôi đến thì chúng vắng mặt.
Yến Thanh trầm ngâm một chút :
- Có thể tin lão ta được chăng ?
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Phong Hỏa Đầu Đà rất mực trung thành.
Yến Thanh lắc đầu !
- Vấn đề ở hai gã thiếu niên đó. Một thời gian sáu năm không phải ngắn, biết bao nhiêu việc có thể xảy ra ! Lúc còn bé trẻ con mời hai mời ba tuổi dù sao cũng ngây thơ, có thể tin được chúng. Song một thiếu niên mời tám mời chín tuổi thì đã có ttưởng, có nhu cầu, có xu hướng rồi. Làm sao biết chúng như thế nào mà nói !
Bạch Kim Phượng thốt :
- Hai gã không phải là người trong bổn môn, chúng chẳng biết gì về việc của bổn môn tin được hay không điều đó có quan hệ chi ?
Yến Thanh thở dài :
- Tổ chức của môn chủ lơi lỏng quá ! Phong Hỏa Đầu Đà đi đứng khó khăn thì công tác của lão chỉ thi hành được do hai thiếu niên đó xuất ngoại đi đó đi đây thay cho lão. Chúng không là người của quý môn lại hành sự cho quý môn thế có phải là tai hại cho quý môn không ? Phàm những tình báo viên không nhiều thì ít cũng biết điều cơ mật của tổ chức ! Tại sao lại để cho hai kẻ lạ hiểu những cơ mật của quý môn ?
Bạch Kim Phượng thở ra :
- Đâu còn cách gì khác nữa Yến đại hiệp ? Từ ngày Thiên Tàn Môn chia thành hai phái Tung đạo trưởng lo vun bồi thực lực gây thinh thế tự nhiên phải thu dụng một số người mới. Dù nhu cầu bắt buộc chúng tôi cũng không dám thu dụng nhiều, chỉ chấp nhận một số người hạn chế để tránh lộ hành tung.
Yến Thanh hừ một tiếng :
- Tránh lộ hành tung là dấu tên tổ chức, không cho người biết. Như vậy còn ai công tác cho mình ?
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Tôi cũng chẳng hiểu rõ tổ chức sinh hoạt như thế nào. Trong thời gian trước việc trong thì Mạnh sư thái lo liệu, việc ngoài thì do Tung đạo trưởng điều hành. Tôi ít khi hỏi qua !
Yến Thanh hừ một tiếng :
- Đã là môn chủ tại sao môn chủ không hỏi han đến việc quý môn ?
Bạch Kim Phượng tiếp :
- Tung trưởng lão muốn tôi phải chuyên tâm học tập võ công, không vội xử lý tạp vụ trong môn hộ. Khi nào thành tài rồi đạo trưởng sẽ tờng trình tình hình đồng thời trao trả quyền bính lại cũng không muộn !
Yến Thanh cười khổ :
- Vạn nhất Tung đạo trưởng gặp điều bất hạnh thì việc bên ngoài cầm như đứt đoạn, là môn chủ hoàn toàn biệt lập với giang hồ !
Bạch kim Phượng thở dài :
- Tung đạo trưởng là người cẩn thận, nhất thiết đều có an bày chu đáo, cơ sở ba đường chuyên trách ngoại vụ lão đều chỉ cho tôi biết, danh sách nhân viên phụ trách lão cũng trao cho tôi luôn, dù chẳng may lão lâm nạn tôi vẫn có thể điều hành mọi hoạt động. Năm trước đây, tôi học xong võ công Thiên Tàn, chuẩn bị trực tiếp điều khiển môn hộ thì bỗng xảy ra việc Thiên Ma Lịnh Chủ bị trừ diệt, Thiên Ma Giáo rã tan… Yến Thanh thốt :
- Cái chết của Bạch Phúc không đáng xem là đột ngột. Đối phương đã hiểu Thiên Tàn Môn âm thầm gây thực lực nên bắt buộc phải xuống tay trước rồi giải tán ngay Thiên Ma Giáo. Chuyển thực lực của Thiên Ma Giáo sang một tổ chức khác để cho môn chủ không kịp thời tiếp thu toàn bộ thuộc hạ của Bạch Phúc. Môn chủ vẫn phải ở trong cái thế yếu như ngày nào, khó lòng vùng lên tái tạo một phong quang như ngày củ.
Bạch Kim Phượng kinh hãi :
- Đại hiệp nói Thiên Tuyệt Cốc hạ thủ đoạn trước tôi ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Không phải Thiên Tuyệt Cốc mà là một nhóm người khác dã tâm đáng sợ hơn Thiên Tuyệt Cốc. Thiên Tuyệt Cốc chỉ là một tổ chức hạng dưới nằm trong vòng thao túng của nhóm người đó. Bất quá bọn này lấy chiêu bài của Thiên Tuyệt Cốc để đối phó với Thiên Tàn Môn thôi !
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Đại hiệp cho rằng Phong Hỏa Đầu Đà đã gặp điều bất hạnh ?
Yến Thanh gật đầu :
- Lão ấy đáng lẽ phải có mặt trong am nhưng lại biến mất rồi. Nếu là con người trung thành thì lão không ly khai Thiên Tàn Môn bỏ đi nơi khác. Nếu không gặp nạn tại sao lão vắng mặt ?
Bạch Kim Phượng không đồng ý :
- Ngoài tôi và Tung trưởng lão ra chẳng ai biết được đây là một trạm liên lạc của Thiên Tàn Môn ! Thì làm sao có ai biết được đầu đà là một nhân viên của bổn môn mà hãm hại ?
Yến Thanh tặc lỡi :
- Môn chủ quên mất là ở đây còn hai gã thiếu niên !
Bạch Kim Phượng cau mày :
- Có lý nào chúng phản bội Phong Hỏa Đầu Đà ? Chúng đã được lão nuôi dưỡng từ thuở nhỏ kia mà !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Ai biết được lòng người chứ ? Có nhiều yếu tố khiến những kẻ thân nhất của chúng ta phản bội chúng ta như thờng.
Ngân Phượng kia chẳng phải là thân muội của môn chủ hay sao ? Thì cái sự dưỡng nuôi từ thuở nhỏ không bảo đảm được sự trung thành của chúng ! Người ta ly khai mình vì hoàn cảnh không thích hợp, vì quyền lợi quyến rũ, mình không cung cấp được nhưng bên ngoài sẵn sàng cung cấp. Tự nhiên hạng thiếu niên không thể có tâm tánh kiên định để mãi mãi gắn bó với mình.
Lập luận của Yến Thanh làm cho Bạch Kim Phượng mất hết niềm tin đối với mọi việc trên đời.
Nàng chán nản hết sức.
Tuy nhiên nàng không chịu là mình thất trí nên gượng bẻ lại :
- Làm gì đại hiệp hiểu rành như vậy ? Đại hiệp chưa thấy qua họ một lần nào mà !
Không biết người mà lại đoán người, chỉ sợ đại hiệp quá chú trọng vào lý thuyết xa rời thực tế.
Yến Thanh thản nhiên tiếp :
- Tại hạ bằng vào kinh nghiệm giang hồ mà luận người xét việc. Phong Hỏa Đầu Đà là sư đệ của Tung trưởng lão, lại cao niên kỹ, công lực tu vi thâm hậu thì cái kiên định hẳn rồi. Song hai gã thiếu niên đó thì chẳng có gì bảo đảm tính của chúng !
Bạch Kim Phượng cãi :
- Nhưng Phong Hỏa Đầu Đà giám thị chúng !
Yến Thanh mỉm cười :
- Lão ấy tự mình chôn một chỗ còn giám sát đư ơc ai ? Làm sao lão ấy buộc được hai gã ấy luôn luôn ở trong tầm mắt của lão ? Đừng tưởng mỗi người đều có thể an phận, nhất là hạng trẻ học được ngón nghề, hạng này hầu hết hiếu động, hiếu thắng.
Khó mà giam mình trong khung cảnh quyền của bậc cao nhân !
Rồi chàng tiếp :
- Tại hạ còn dám tưởng xa hơn, chẳng hạn trong tòa chùa cổ này, trước kia thì sao không rõ, hiện tại thì chứa chất nguy cơ trùng trùng, có thể có một mẻ lới được giăng lên chờ đợi môn chủ bớc vào là bị chụp lới ngay !
Bạch Kim Phượng rợn người.
Nàng gượng cứng nói to lên :
- Tôi đâu có ngán ! Tại sao tôi không linh cảm như đại hiệp !
Yến Thanh cười nữa :
- Đâu phải mọi người đều có cảm giác như nhau ? Nếu tại hạ không có nó thì làm sao thoát chết mấy lượt nơi tay Bạch thúc, Mã Cảnh Long ?
Bạch Kim Phượng nín lặng.
Một lúc lâu nàng hỏi :
- Bây giờ mình phải làm sao ?
Yến Thanh đáp :
- Nếu môn chủ hỏi ý kiến nơi tại hạ thì ý kiến của tại hạ là quay đầu trở lại.
Bạch Kim Phượng trố mắt :
- Quay đầu trở lại ! Chắc gì được an toàn ?
Yến Thanh thốt :
- Dù có nguy hiểm cũng tư ơng đối ít hơn là thẳng tiến vào sâu trong chùa. Chúng ta đã biết có cạm bẫy mà vẫn sấn vào thì đúng là vừa nguy lại vừa ngu !
Bạch Kim Phượng bảo :
- Yến đại hiệp cứ ở đây chờ, để tôi vào đó xem sao !
Yến Thanh thở dài :
- Môn chủ không thể không vào sao ?
Bạch Kim Phượng trầm giọng :
- Phong Hỏa Đầu Đà là người của Thiên Tàn Môn thì tôi có trách nhiệm là phải chiếu cố đến lão. Tôi cần phải biết rõ tình trạng của lão ra sao, bất chấp hiểm nguy trước mắt.
Yến Thanh buông gọn :
- Vậy thì chúng ta cùng vào !
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Đại hiệp bất tất phải vào ! Đại hiệp đâu có trách nhiệm đối với Phong Hỏa Đầu Đà !
Yến Thanh thản nhiên :
- Tại hạ có trách nhiệm đối với môn chủ.
Bạch Kim Phượng sững sờ !
Nàng kêu khẽ :
- Trách nhiệm đối với tôi !
Yến Thanh gật đầu :
- Phải ! Dù là môn chủ nhưng cô nương chỉ là một nữ nhân còn nhỏ tuổi, thiếu vắng kinh nghiệm. Tại hạ là một nam nhân không thể để môn chủ mạo hiểm một mình.
Bạch Kim Phượng động tự ái :
- Tôi có cách tự vệ được chứ ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Song không bảo đảm bằng sự tiếp trợ của tại hạ !
Bạch Kim Phượng trầm giọng :
- Yến đại hiệp nhất định cùng vào với tôi ?
Yến Thanh buông nhanh :
- Nhất định !
Cả hai bớc vào đại điện.
Vẫn không một bóng người trong khung cảnh vắng lặng.
Đảo mắt nhìn quanh Yến Thanh điểm một nụ cười thốt :
- Xem ra chúng ta quá lo xa !
Bạch Kim Phượng cau mày :
- Còn Phong Hỏa Đầu Đà ? Lão đi đâu ?
Yến Thanh chỉ tượng Phật Di Lặc bảo :
- Sao không hỏi pho tượng đó ?
Bạch Kim Phượng giật mình :
- Hỏi pho tượng ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Phải ! Ngoài pho tượng ra còn ai biết được ? Mà có ai ở đây đâu cho chúng ta hỏi !
Bạch Kim Phượng biết là trong pho tượng có người ẩn nấp, thấy Yến Thanh từ từ bớc tới vội kêu lên :
- Cẩn thận đại hiệp ! Có thể bị ám toán đấy !
Yến Thanh gật đầu :
- Nấp trong pho tượng là an toàn nhất, song bất lợi về mặt hoạt động vì chật hẹp.
Tại hạ không mắc mu họ đâu. Kẻ ấy không chịu xuất hiện tại hạ sẽ đâm sâu một nhát kiếm vào tượng phật, thử xem y có còn ở trong đó hay không cho biết !
Chàng rút thanh kiếm, nhắm rốn tượng phật đắn đo một lúc đoạn lắc đầu thốt :
Không được ? Lớp đồng đúc tượng có vẻ rất dày ở chỗ bụng, sợ kiếm đâm không thủng. Tại hạ phải nhảy cao, từ trên đầu đâm xuống mới chắc có kết quả hơn !
Quay qua Bạch Kim Phượng chàng bảo :
- Trong lúc tại hạ xuất thủ môn chủ lưu ý chung quanh nhé ! Vừa đề phòng ám toán do đồng đảng của y từ bên ngoài vào vừa ngăn chận y chạy ra.
Bất thình lình Yến Thanh tung mình lên theo thế xiên xiên vọt thẳng tận nóc chùa, trợc ra phía sau lng tượng phật.
Vọt như vậy, đâu phải là chàng đâm xuống đỉnh đầu tượng như đã định ?
Nhưng thanh kiếm trong tay chàng chớp sáng.
Hai tiếng rú thảm vang lên, hai cánh tay rơi xuống trước hai bóng người rơi sau.
Yến Thanh đáp xuống theo, nhặt một ống đồng nơi tay một người trong khi cả hai cùng lăn lộn rên xiết.
Chàng điểm huyệt cho chúng bất động rồi lôi ra phía trước có ánh đèn.
Trông thấy chúng Bạch Kim Phượng a lên một tiếng thốt !
- Tôi nhận ra chúng ! Chúng là hai tiểu đồng đệ tử của Phong Hỏa Đầu Đà. Dù hiện tại chúng đã lớn, có biến đổi nhiều song một vài nét quen thuộc còn ở nơi g ơng mặt chúng !
Nhìn sang chiếc ống đồng nàng biến sắc kêu lên :
- Thi Độc Phi Châm ! Lợi hại như Phong Vũ Châm. Chúng ta vừa thoát chết đó đại hiệp ơi !
Nàng hỏi :
- Đại hiệp phát hiện ra chúng ?
Yến Thanh gật đầu :
- Phải ! Tại hạ vờ chú ý đến chiếc tượng phật cho chúng không nghi ngờ để có đủ thời giờ xuất thủ. Nếu mình không đắc thủ ngay là bị chúng sát hại với ám khí cực độc đó.
Bạch Kim Phượng qua giây phút chấn động tâm thần, sôi giận lên, bớc tới hỏi một tên !
- Phong Hỏa Đầu Đà đâu ! Các ng ơi đã làm gì lão ?
Yến Thanh chận lại :
- Làm sao nói được mà hỏi ! Phải giải huyệt cho chúng trước chứ !
Nhưng chàng chỉ giải huyệt cho một tên rồi điểm huyệt quanh vết thương, cầm máu.
Chàng bớc đến bục thờ lấy ngọn đèn kê vào chỗ vết thương của gã đó vừa đốt vừa thốt :
- Hỏi một tên thôi cũng đủ rồi ! Cung khai hay không tùy gã muốn sống hay chết, muốn sướng hay khổ.
Thịt cháy, gã thiếu niên đau quá, tru tréo lên thảm thiết.
Bạch Kim Phượng bất nhẫn hỏi :
- Đại hiệp tra cách gì quái thế ?
Yến Thanh đáp :
- Dùng cách đó tại hạ muốn cho hắn biết mình không từ tâm. Mình có thể hành hạ hắn đủ cách, không nói là hắn phải chết, chết từ từ, chết khổ, đừng mong van cầu mà khỏi !
Bị Yến Thanh dùng cực hình hành hạ một lúc gã thiếu niên chỉ còn thoi thóp thở.
Lúc đó Yến Thanh mới ngưng rồi điểm vào tử huyệt cho gã chết luôn, quăng thây vào một góc đoạn quay qua gã thứ hai thốt :
- Bằng hữu thấy chứ ! Phần dành cho bằng hữu phải hơn ! Bằng hữu chuẩn bị tiếp nhận đi !
Chàng khai giải huyệt đạo cho gã.
Gã kêu lên :
- Tôi nói ! Tôi nói ! Cái gì tôi cũng nói hết ! Đừng hành hạ tôi !
Yến Thanh mỉm cười :
- Vậy là tốt !
Chàng điểm huyệt quanh vết thương cầm máu cho gã rồi hỏi :
- Ngư ơi biết bọn ta là ai chăng ?
Thiếu niên gật đầu :
Yến Thanh hỏi :
- Ai ?
Thiếu niên đáp :
- Bạch môn chủ và Yến đại hiệp !
Yến Thanh hỏi :
- Ngư ơi biết trước bọn ta đến đây ?
Thiếu niên gật đầu.
Yến Thanh hỏi :
- Ai bảo ng ơi mai phục trên xà nhà để ám toán bọn ta ?
Thiếu niên do dự một chút :
- Một nữ nhân ! ám khí đó nàng trao cho tôi.
Yến Thanh hỏi :
- Các ng ơi đã làm gì Phong Hỏa Đầu Đà ?
Thiếu niên đáp :
- Thừa cơ hội lão không chú ý bọn tôi điểm huyệt và dấu lão ở trong pho tượng.
Yến Thanh gật đầu, điểm vào tử huyệt của thiếu niên. Gã ngẻo đầu tắt thở.
Bạch Kim Phượng lấy làm lạ hỏi :
- Sao đại hiệp giết hắn ?
Yến Thanh hừ một tiếng :
- Để làm gì cái thứ phản sư ?
Bạch Kim Phượng cau mày :
- Chúng ta còn phải hỏi hắn thêm nhiều việc nữa kia mà ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Vô ích ! Những gì muốn hỏi tại hạ cũng biết rồi. Đối phương dùng chúng làm công cụ ám toán chúng ta tự nhiên không để cho chúng biết chi nhiều, sợ chúng ta chế ngự chúng khai hết.
Nhìn hai xác chết, Bạch Kim Phượng thở dài :
- Hiệp danh thì lớn thật, song cái tâm độc cũng đáng khiếp ! Giết chúng như thế này kể cũng tàn nhẫn !
Yến Thanh nghiêm sắc mặt :
- Tại hạ thống hận nhất lũ phản sư ! Chính lũ này là nguồn gốc sinh họa hoạn cho nhân loại. Nghịch tử gây hỗn loạn trong gia đình, phản đồ gây điên đảo trong sư môn, nếu không diệt trừ sớm chúng sẽ phá hoại an ninh cộng đồng !
Bạch Kim Phượng không muốn tranh luận dài dòng về chuyện xa xôi, tuy nhiên nàng không tán đồng lắm thái độ tích cực của Yến Thanh.
Nàng nghĩ rằng con người dù bại hoại đến đâu cũng có thể hoán cải, tuy không trọn vẹn cũng được phần nào.
Tại sao tích cực trừ diệt mà không hoàn thiện, được người nào hay người ấy ?
Yến Thanh tiếp :
- Tại hạ biết bọn này bại hoại vì nữ sắc đó ! Chúng thuộc lứa tuổi phương c ơng, lực cờng chí tráng song đôi mắt lờ đờ, da mặt nhợt nhạt chứng tỏ chúng trác táng cực độ, miệt mài trong cuộc truy hoan.
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng :
- Dù sự suy luận của đại hiệp đúng đi nữa phỏng ích lợi gì ? Vấn đề là tìm người chủ sự của chúng là ai !
Yến Thanh cười lạnh :
- Bởi muốn tìm hiểu kẻ chủ sự chúng tại hạ mới suy luận như thế đó ! Suy luận như vậy là để cho môn chủ thấy kẻ chủ sự chúng là một nữ nhân !
Bạch Kim Phượng cau mày :
- Một nữ nhân ! Mơ hồ quá ! Nữ nhân đó là ai, thuộc phe phái nào ? Nữ nhân đó đi đâu rồi ?
Yến Thanh cười nhẹ :
- Là ai tại hạ hiểu rồi không cần phải hỏi chúng.
Bạch Kim Phượng trố mắt :
- Đại hiệp biết ?
Yến Thanh gật đầu :
- Đư ơng nhiên ? Nữ nhân đó không khác môn chủ bao nhiêu, bất quá không đẹp bằng môn chủ thôi ! Tuy nhiên nàng ấy có một mỵ lực hấp dẫn nam nhân cực mạnh.
Võ công lại cao, không kém môn chủ !
Bạch Kim Phượng sững sờ :
- Làm sao đại hiệp hiểu rành như vậy được ?
Yến Thanh thốt :
- Phong Hỏa Đầu Đà là sư đệ của Tung đạo trưởng tất nhiên phải có võ công cao thì người chế ngự đầu đà phải có võ công cao hơn mới đắc thủ !
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng :
- Gã thanh niên kia bảo rằng chính chúng hạ thủ mà ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Tài nghệ của chúng chưa vợt qua mức tầm thờng, giết đầu đà thì được chứ chế ngự đầu đà thì chúng không làm nổi ! Phải có một kẻ thứ ba có võ công cực cao, chính kẻ này hạ thủ.
Bạch Kim Phượng chớp mắt :
- Nữ nhân đó là ai ?
Yến Thanh buông gọn :
- Lịnh muội !
Bạch Kim Phượng suýt rú lên :
- Ngân Phượng ?
Yến Thanh gật đầu :
- Đúng là nàng ! Một nữ nhân cao võ công không phải hiếm song phóng đãng đến độ có thể tiếp cận bất cứ nam nhân nào, kể cả những nam nhân đê tiện nhất thì trên đời này chỉ có mỗi một người thôi. Là lịnh muội.
Bạch Kim Phượng đỏ mặt, thẹn cho em, thẹn cho mình, nàng trách :
- Đại hiệp không nên nói những tiếng khó nghe !
Yến Thanh điềm nhiên :
- Tại hạ chỉ thốt những lời thật, lịnh muội là con người như thế nào trong Thiên Tàn Môn từ trên xuống dưới ai ai cũng đều biết.
Bạch Kim Phượng thở dài :
- Bẩm tính thiên sanh của Ngân Phượng không phải là dâm dật. Chẳng qua vì nó hồ đồ lắm, lại luyện tập theo quyển hạ pho bí kíp Thiên Tàn Môn, một môn học thiên về tà đạo, dần nàng biến cải tâm tính nên trở thành gái hư hỏng. Ngoài ra môn học của nó đòi hỏi sự cấu hợp thường xuyên với nam nhân, có vậy tài nghệ của nó mới tăng tiến.
Yến Thanh mỉm cười :
- Người ta ai ai cũng háo sắc, không nhiều thì ít. Háo sắc như hai gã đó đến độ mặt mày hốc hác, thân thể xác xơ thì đư ơng nhiên là chúng đã gặp một nữ nhân cực dâm. Do đó tại hạ đoán định ra là lịnh muội chủ sử ! Xin lỗi môn chủ nếu tại hạ nặng lời đối với lịnh muội !
Rồi chàng tiếp :
- Môn học đó trong Thiên Tàn Môn chẳng mấy kẻ dám theo bởi muốn thành tựu cao độ tất phải dẫn đến con đường lịnh muội đang đi.
Bạch Kim Phượng suy tư một lúc lâu rồi hỏi :
- Ngân Phượng ở đâu :
Yến Thanh đưa tay chỉ :
- Trong tượng phật khổng lồ đó. Nàng đang dùng Phong Hỏa Đầu Đà làm tấm bình phong. Nếu tại hạ đâm mũi kiếm vào là đầu đà hứng trọn cho nàng.
Bạch Kim Phượng không tin.
Yến Thanh cười nhẹ :
- Tại hạ không lầm đâu ! Vừa rồi tại hạ bảo trong điện không có người đề nghị với môn chủ trở lại thị trấn. Nàng sợ chúng ta đi thật nên phát động một thinh âm nhỏ, đủ làm cho tại hạ chú ý. Chúng ta tất phải vào lục xét lúc đó hai gã nấp trên sà nhà sẽ bắn ám khí hạ sát chúng ta. Rồi sau đó thinh âm ngng bặt luôn. Nếu chỉ có mỗi một mình đầu đà trong tượng phật thì lão đã tiếp tục lên tiếng cảnh cáo chúng ta đừng lầm mu bọn ấy. Vì có lịnh muội ở sau lng khống chế lão nên lão phải nín.
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Đại hiệp nói gì thì nói tôi vẫn không tin Ngân Phượng có đến đây !
Yến Thanh thở dài :
- Bộ Óc của môn chủ chết hẳn rồi ! Đệ tử đầu đà không thể nhận ra môn chủ, lại càng không thể nhận ra tại hạ, nhưng chúng lại gọi ngay chúng ta, đúng họ đúng tên.
Điều đó chứng tỏ một sự an bày rõ rệt và do lịnh muội chủ sử !
Bạch Kim Phượng hướng về pho tượng gọi :
- Ngân Phượng ! Nếu quả có hiền muội trong đó thì nên ra đây gấp đi !
Nàng gọi đến lượt thứ hai.
Một tràng cười trong trẻo từ trong bụng pho tượng vang vọng ra.
Tràng cười nghe êm dịu, quyến rũ lạ lùng.
Rồi một nữ nhân bớc ra khỏi pho tượng.
Nữ nhân đồng vóc dáng với Bạch Kim Phượng song không đẹp bằng Kim Phượng.
Tuy nhiên phong độ đa tình của nàng hiện lồ lộ, ai nhìn nàng là thấy lửa lòng bốc cháy liền.
Bạch Kim Phượng là tiên nữ thuần khiết còn nàng là ma nữ giảo hoạt.
Bạch Kim Phượng kinh hãi kêu lên :
- Ngân Phượng ! Quả nhiên là hiền muội !
Bạch Ngân Phượng cười duyên :
- Đại thơ ! Lại một lần nữa đại thơ thắng cuộc rồi đó nhé ! Khéo tìm đâu ra một viện thủ đắc lực ghê ! Tâm trí, khí độ, nhân phẩm, tài năng, nhất nhất cái gì cũng cao !
Trên hẳn Mã Bách Bình của tôi mấy bậc.
Quay qua Yến Thanh nàng tiếp :
- Yến huynh ! Tuy chúng ta mới gặp nhau lần đầu song tôi cảm thấy như quen từ lâu, có lẽ tại tôi hằng ngưỡng mộ Yến huynh mà thành ấn tượng chăng ? Nghĩ mà tiếc hận chúng ta gặp nhau quá muộn màng !
Yến Thanh cười lớn :
- Không muộn đâu ! Không ! Chúng ta đồng còn trẻ mà !
Bạch Ngân Phượng đảo ánh mắt thu ba chớp chớp :
- Là lãng tử cho nên có khác người.
Yến huynh giàu hứng quá, gặp hạng nữ nhân nào cũng nổi hứng được cả ! Yến huynh có đại thơ còn muốnvương tay đến tôi nữa sao ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Lịnh tỷ đâu có thuộc về nam nhân nào ? Mà tại hạ cũng chưa được mắt xanh của lịnh tỷ chiếu đến.
Bạch Ngân Phượng nheo mắt :
- Thật vậy ? Chúng ta làm quen với nhau đi !
Yến Thanh tặc lỡi :
- Bất quá tại hạ là một lãng tử mà lãng tử thì không thể có hứng thú bên cạnh một gái có chồng !
Bạch Ngân Phượng khoát tay :
- Đừng quan tâm đến Mã Bách Bình, Yến huynh ! Tôi tuy lấy hắn nhưng sự lấy nhau đó chỉ có trên danh nghĩa thôi. Thời gian tôi tiếp cận những nam nhân khác nối lại còn dài hơn những lúc tôi và hắn tựa kề nhau. Không bao giờ hắn lưu ý đến những mảnh tình vụn vặt của tôi !
Yến Thanh lắc đầu :
- Trái lại tại hạ rất lưu ý. Bởi một lãng tử dù phóng túng đến đâu cũng không sàm sở với chị dâu !
Bạch Ngân Phượng thản nhiên :
- Tôi sẽ ly dị với hắn ! Về việc này hắn không còn mong muốn gì hơn !
Yến Thanh mỉm cười :
- Còn một lý do nữa ! Bình sanh tại hạ không có hứng thú bên cạnh một nữ nhân muốn sát hại tại hạ !
Bạch Ngân Phượng kêu lên :
- Tôi làm sao nở giết Yến huynh chứ ?
Yến Thanh tiếp :
- Cái mùi vị của Thi Độc Châm trong cái ống đồng này chắc khó chịu lắm ?
Bạch Ngân Phượng cười nhẹ :
- Thì ra Yến huynh thắc mắc vì vật đó ! Cứ yên trí đi Yến huynh ! Trong mình tôi có sẵn giải dược luôn luôn mà ! Tôi chỉ muốn chế ngự các người chứ đâu muốn giết ai!
Yến Thanh tiếp :
- Tại hạ hiểu ! Nếu đại tẩu có lòng hãm hại nhau thì lúc bọn tại hạ vào đại tẩu đã cho bọn thiếu niên phát động ám khí rồi ! Đắc thủ hay không chỉ trong lúc đó thôi !
Bạch Ngân Ph ơng gật đầu :
- Đúng như vậy ! Hà huống trong ống đồng chỉ có một mũi châm duy nhất ! Yến huynh không tin cứ trút ống ra mà xem ! Tôi tuyệt nhiên không có ý giết hai người.
Bạch Kim Phượng cao giọng :
- Vậy hiền muội muốn gì ?
Bạch Ngân Phượng đáp :
- Quyển thượng bí kíp Thiên Tàn !
Bạch Kim Phượng chận lời liền :
- Cái đó thì không được ! Đừng hy vọng vô ích. Hiền muội đã ly khai Thiên Tàn Môn rồi mà Thiên Tàn Bí Kíp kia là võ học của Thiên Tàn Môn, người ngoài không thể xem được.
Ngưu thơ còn định đòi lại quyển hạ nơi tay của hiền muội nữa đó.
Bạch Ngân Phượng mỉm cười :
- Thơ thơ ! Võ học ghi chép ở quyển hạ cực kỳ tàn độc, thơ thơ có đòi lại cũng không dùng được.
Tôi biết thơ thơ không muốn biến thành một Ngân Phượng thứ hai.
Giọng nói của nàng hiện tại có phần chua chát quá, như xót cho phận mình, lo phận chị.
Nàng cười khổ tiếp luôn :
- Thơ thơ không trao quyển thượng cho tiểu muội cũng chẳng sao, nhưng bộ phận tâm pháp của quyển đó thơ thơ phải truyền lại cho tiểu muội mới được.
Tà công gây ảnh hưởng nơi tiểu muội càng ngày càng nặng, đến độ tiểu muội không thể thiếu vắng nam nhân một ngày nào cả. Hơn thế lửa lòng càng lúc càng bốc cao ngọn, mỗi khi tiếp xúc nam nhân tiểu muội cảm thấy hỏa hoạn bùng lên trong mình mãnh liệt, nam nhân sợ hãi nên chẳng ai dám gần tiểu muội lần thứ hai. Hết người trong Thiên Tuyệt Cốc tiểu muội phải xuất ngoại tìm nam nhân khắp nơi, hết gần rồi đến xa, tiểu muội chỉ sợ một ngày nào đó nội hỏa sẽ làm cho tiểu muội không chết cũng điên. Cho nên tiểu muội cần bộ phận tâm pháp để luyện cho cái tâm tịnh lại, hầu cải thiện con người của chính mình, đồng thời sống thêm một lúc nữa !
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng :
- Mình làm thì mình chịu, hiền muội còn than van cái nổi gì !
Bạch Kim Phượng lộ vẻ khổ sở :
- Tiểu muội có như thế này cũng không đáng trách đâu thơ thơ ! Ngày trước chọn quyển bí kíp tiểu muội đâu có ngờ quyển sách đưa đến hậu quả như ngày nay ! Tiểu muội có hư hỏng cũng là tại lầm học tà công chứ đâu phải bổn tánh ?
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Nếu ngu thơ kiên trì không chịu giao ?
Bạch Ngân Phượng thở dài :
- Thì tôi không còn cách nào hơn là bất chấp cốt nhục tình thâm bởi lẽ tôi cần phải sống !
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Có giết ngu thơ cũng vô ích. Ngưu thơ đã đốt quyển bí kíp rồi, còn bộ phận tâm pháp thì nằm trong ký ức của ngu thơ đây ! Ngưu thơ đã học thuộc lòng trước khi thiêu hủy !
Bạch Ngân Phượng giật mình :
- Thật vậy !
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Thật ! Ngưu thơ bị dồn vào một hoàn cảnh lui không chỗ đến không nơi thì còn giữ nó làm gì ? Chỉ một cách đó thôi !
Bạch Ngân Phượng trầm ngâm một lúc.
Sau cùng nàng thốt :
- Bình sanh thơ thơ không hề nói dối. Tiểu muội tin là thơ thơ có đốt thật. Thôi thơ thơ đi đi, tìm một nơi nào thanh vắng ẩn mình đừng để cho họ bắt gặp.
Bạch Kim Phượng cau mày :
- Hiền muội bảo ngu thơ trốn ?
Bạch Ngân Phượng gật đầu :
- Phải ! Thơ thơ không nên quá khờ đặt niềm tin nơi một thiểu số thuộc hạ còn xót lại quanh mình. Thơ thơ cũng đừng tưởng võ công Thiên Tàn là siêu việt ! Lão đầu đà kia là sư đệ của Tung đạo trưởng nhưng tôi chỉ dùng ba chiêu là đánh bại ngay. So với lão đầu đà tôi còn trên mấy bậc nhưng so với bọn họ tôi bất quá thuộc nhị lưu cao thủ thôi ! Võ công Thiên Tàn chẳng ra cái quái gì trước mắt họ cả, thơ thơ đừng ỷ trượng vào đó mà có ngày vỡ mộng, thiệt thân !
Bạch Kim Phượng giật mình :
- Họ là những ai ?
Bạch Ngân Phượng cười khổ :
- Tiểu muội không hiểu rõ. Thiên Tuyệt Cốc ngày nay cầm như giang san của họ rồi. Mã Bách Bình là người do họ tạo dựng lên, hiện tại địa vị của hắn cao hơn ai hết, kể cả Liễu Bất Thanh và Độc Mục Thần Ni Tôn Bất Lão. Thiên Tuyệt Cốc được xem như một phân đà của họ vậy thôi !
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Còn địa vị của hiền muội ?
Bạch Ngân Phượng đáp :
- Thiên Tuyệt Cốc Chủ. Tại Thiên Tuyệt Cốc thì muội có chút quyền hành, tuy nhiên vẫn bị Mã Bách Bình tiết chế. Hắn sung chức giám đốc tại tổng đàn đó !
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Thực sự họ là những ai, thuộc tổ chức nào ?
Bạch Ngân Phượng giải thích :
- Cái gốc là Thiên Ma Giáo. Theo tiểu muội thì trong Thiên Ma Giáo ít nhất cũng có đến bốn Lịnh Chủ ! Bạch Phúc là một trong số đó. Bạch Phúc chết đi còn lại ba, danh xng gì tiểu muội không được rõ.
Bạch Kim Phượng cau mày :
- Hiền muội không biết mảy may về họ ?
Bạch Ngân Phượng lắc đầu :
- Không ! Bạch Phúc có thế lực của Thiên Tàn Môn do lão lôi cuốn làm hậu thuẫn, tiểu muội chỉ biết bộ phận đó thôi. Còn ba người kia thì ai ai cũng có lực lượng riêng biệt làm hậu thuẫn, nhưng thực lực của họ như thế nào tiểu muội không hiểu được.
Hiện tại Mã Bách Bình thay thế Bạch Phúc nên địa vị của hắn vợt cao. Tuy nhiên hắn chỉ là bù nhìn của ba người kia, chính hắn cũng chẳng hiểu gì rõ rệt. May ra thân phụ của hắn biết được phần nào hơn hắn !
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Hiền muội bảo ngu thơ rời khỏi nơi này thế là hiền muội không còn mơ vọng bí kíp Thiên Tàn nữa phải không ?
Bạch Ngân Phượng cười khổ :
- Thơ thơ, chúng ta sống bên nhau từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành, tiểu muội biết rõ tánh tình của thơ thơ, thơ thơ chấp ý không giao quyển bí kíp đó thì dù tiểu muội có bức bách cách nào thơ thơ cũng chẳng giao. Mà giết thơ thơ thì tiểu muội cũng không sống được thì hà tất phải giết thơ thơ ! Nếu cả hai cùng chết thì nên để cho một người sống là phải hơn, tại sao lại phải tư ơng tàn để rồi cũng phải chết hết ?
Yến Thanh chen lời :
- Này đại tẩu ! Đại tẩu trúng độc nặng đến thế à ?
Bạch Ngân Phượng cười khổ :
- Nặng lắm, Yến huynh ! Mã Bách Bình là con người hiểm trá không tưởng nổi, đối với vợ con trong nhà hắn vẫn có thâm mu độc kế như thờng, chẳng khác nào đối với ngoại nhân. Hắn cố ý buông lơi cho tôi càng lúc càng chìm sâu vào tội lỗi, hiện tại thì tôi không còn cách nàovươn mình thoát khỏi vũng bùn lầy!
Yến Thanh lắc đầu :
- Đại tẩu nói sao chứ tại hạ thấy Bách Bình huynh không đến nỗi hèn hạ như vậy đâu !
Bạch Ngân Phượng hừ một tiếng :
- Sao lại không ? Hắn lợi dụng tôi để từ từ bò lên cao vị, trước kia tôi vốn thực tâm yêu hắn, có yêu hắn tôi mới ưng thuận lấy hắn làm chồng chứ. Nhưng hắn âm thầm xúi dục nói rằng không thể mãi mãi cúi đầu thọ nhục để cho người khống chế.
Muốn thoát ly áp lực tất phải có võ công cao, hắn khuyến dụ tôi cố công luyện tập võ công. Công lực của tôi ngày càng tiến bộ, cả Liễu Bất Thanh và Tôn Bất Lão cũng bị tôi bỏ sau xa. Nhờ thế mà tôi khống chế được toàn bộ chân lực trong Thiên Tuyệt Cốc.
Nhưng người hưởng thụ ưu thế của tôi chính là Mã Bách Bình chứ chẳng phải cá nhân tôi. Hắn đã dùng tôi để làm vật lót đường cho hắn !
Yến Thanh chớp mắt :
- Có việc như vậy sao ?
Bạch Ngân Phượng tiếp :
- Hắn không được bọn người kia tôn trọng cho lắm nên có ý tỏ ra bất hòa với tôi, yêu cầu bọn họ phái viện thủ đến tiếp trợ hắn, khống chế Thiên Tuyệt Cốc.
Hắn viện lẽ võ công của tôi rất cao, muốn cho hắn nắm trọn quyền hành tại Thiên Tuyệt Cốc thì họ phải giúp hắn, không giúp người thì cũng giúp hắn tập luyện võ công.
Hiện tại hắn đã đạt được mục đích rồi. Thiên Tuyệt Cốc Hoàn toàn về tay hắn mà tôi cũng không có cách nào thắng hắn nữa.
Yến Thanh tặc lỡi :
- Tâm cơ của hắn sâu hiểm quá !
Bạch Ngân Phượng tiếp :
- Bất quá đại cuộc như thế nào hắn chưa được hiểu rõ. Tuy vậy hắn vẫn muốn lên cao hơn nên âm thầm hoạt động để một ngày nào đó lật đổ tất cả mọi thế lực trên giang hồ, giành quyền bá chủ. Hắn vẫn khuyến khích tôi cố tập luyện thêm để trở thành một sát thủ lợi hại san bằng mọi chướng ngại cho hắn nhẹ bớc đến đỉnh vinh quang. hắn xem tôi là một vật lót đường chứ không phải là một người vợ đầu ấp tay gối !
Yến Thanh hỏi :
- Cô nương cam tâm tuân phục ý muốn của hắn ?
Chàng không dùng hai tiếng đại tẩu để xng hô với nàng nữa.
Bạch Ngân Phượng thở dài :
- Tôi còn muốn sống ! Với tình trạng này thì chỉ trong ba năm nữa thôi là nội hỏa sẽ đốt chết tôi. Mà tôi thì muốn sống lâu hơn, nên bắt buộc tôi phải tuân phục hắn.
Yến Thanh kinh dị :
- Tại sao ?
Bạch Ngân Phượng giải thích :
- Không rõ hắn học ở đâu được môn tà công, cứ mỗi lần tôi không tìm được một nam nhân nào làm cho tôi thỏa mãn thì tôi quay về với hắn là hắn cho tôi mãn nguyện ngay. Thành thử tôi rất cần hắn, tôi sở dĩ tuân phục hắn là vì cái việc dự bị cho những cơn thiếu thốn. Trừ ra khi tôi có bộ tâm pháp trong quyển thượng của bí kíp Thiên Tàn để tập luyện theo đó tịnh tâm lần hồi, diệt trừ nội hỏa là tôi bất chấp mọi mạng lịnh của hắn ! Ngợc lại tôi chỉ còn có cách cúi đầu !
Yến Thanh ạ lên một tiếng :
- Chả trách cô nương cấp bách chiếm hữu quyển bí kíp đó !
Bạch Ngân Phượng tiếp :
- Hôm nay hắn ngăn chận các vị tại thị trấn, nếu muốn là hắn chế ngự hai vị dễ dàng nhưng hắn lại cố ý thất thế để các vị chế ngự ngợc lại hắn, rồi buông tha các vị ra đi. Thấy việc đó tôi biết ngay là hắn không muốn tôi đoạt quyển bí kíp nơi tay đại thơ.
Bạch Kim Phượng mắng :
- Con người khả ố thật !
Bạch Ngân Phượng cười khổ :
- Chẳng nên trách hắn, thơ thơ ạ ! Mình muốn sống hắn cũng muốn sống vậy chứ!
Hắn cần phải nắm thế mạnh để bảo vệ sự sống chứ ! Trước kia thực ra hắn không đến nỗi đê hèn cỡ đó. Sau này vì tình thế bắt buộc, nếu hắn không giở thủ đoạn đối với tôi thì bọn người kia không trợ giúp hắn luyện công. Tôi phải tiến bộ hắn mới được chỉ điểm để vợt xa trên bậc tôi, hầu không chế tôi, không chế toàn bộ nhân lực tại Thiên Tuyệt Cốc !
Yến Thanh thốt :
- Dù sao cô nương và Mã Bách Bình vẫn là vợ chồng với nhau thì cái lẽ là phải tư ơng trợ lẫn nhau. Giúp hắn thành công cô nương cũng được hưởng phần nào vinh hạnh… Bạch Ngân Phượng lắc đầu :
- Bị bức bách mà giúp thì có chứ cam tâm tình nguyện thì không ! Hiện tại tôi chỉ tự cứu lấy mình trước hết, còn những gì khác sau này hẳn hay.
Chợt Bạch Kim Phượng thốt :
- Ngưu thơ sẽ truyền bí quyết luyện Tịnh Tâm Pháp cho hiền muội !
Bạch Ngân Phượng sáng mắt lên :
- Thật vậy, thơ thơ !
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Nhưng chỉ tâm pháp tịnh tâm mà thôi, ngoài ra chẳng thêm chi khác nữa đấy !
Bạch Ngân Phượng cười tư ơi :
- Tiểu muội chỉ cần độc bộ phận đó. Thơ thơ có truyền cho cái gì khác tiểu muội cũng không ham.
Bạch Kim Phượng lấy một mảnh gổ nơi bục thờ, rút trâm trên đầu xuống, khắc mấy hàng chử nhỏ đoạn bảo :
- Khi nào hỏa dục bốc mạnh thì hiền muội hãy theo bí quyết này tỉnh tọa vận công, tâm hỏa sẽ dần dần lắng dịu. Nên nhớ là từ khi bắt đầu luyện thì tiểu muội phải dứt khoát với hành vi trớc.
Nếu còn thói nào tật nấy thì đừng tiếp tục luyện vô ích.
Chẳng bao giờ hiệu nghiệm đâu !
Bạch Ngân Phượng tiếp lấy mảnh gổ, cất vào mình rồi đáp :
- Tiểu muội hiểu ! Vì ảnh hưởng của môn tà công tiểu muội mới trụy lạc như thế này chứ đâu phải bản tính trời sanh dâm dật phóng đãng !
Nàng dợm mình toan đi.
Yến Thanh vội hỏi :
- Cô nương có mang thuộc hạ theo chăng ?
Bạch Ngân Phượng lắc đầu :
- Tôi âm thầm lẻn đi một mình, cả Mã Bách Bình cũng không hay biết !
Yến Thanh lại hỏi :
- Làm sao cô nương biết được địa phương này mà đến ?
Bạch Ngân Phượng mỉm cười :
- Hai gã thiếu niên đó bị Thiên Tuyệt Cốc mua chuộc từ mấy năm trớc.
Chẳng riêng gì nơi này mà trọn số mời tám trạm giao liên do Tung đạo trưởng lập ra đều do Thiên Tuyệt Cốc khống chế hết !
Nàng phóng mình đi liền.
Bạch Kim Phượng sững sờ, không tưởng là các cơ sở bên ngoài đều bị Thiên Tuyệt Cốc giám thị tất cả !
Yến Thanh thở dài :
- Xem ra lịnh muội có chỗ giống tại hạ !
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng :
- Giống ở chỗ nào ?
Yến Thanh đáp :
- Lúc lừa người thì cái vẻ quá thành thật, đến độ tự mình cũng không nhớ là đang lừa người, cho nên người bị lừa dễ mắc lừa lắm !
Bạch Kim Phượng giật mình :
- Đại hiệp nói sao ? Ngân Phượng lừa tôi ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Lừa hoàn toàn thì không đúng ! Bất quá trong mời câu nói có chín câu thật thì dù có một câu giả thì người đối thoại cũng tin là thật luôn !
- Nhất thiết đều thật hết chỉ có một câu giả ! Câu đó là trong tổ chức về địa vị nàng thấp kém hơn Mã Bách Bình song thực ra thì nàng còn trên trượng phu của nàng ít nhất cũng một bậc !
Bạch Kim Phượng chớp mắt :
- Lấy gì làm chắc ?
Yến Thanh tiếp :
- Nàng biết ở phía hậu có bốn người thao túng toàn bộ mà mỗi người đều có một thực lực riêng ủng hộ. Còn Mã Bách Bình thì chỉ cho rằng có một lực lượng duy nhất là dư đảng cũ của Bạch Phúc. Tổ chức bí mật hiện tại chỉ là thối thân của Thiên Ma Giáo.
Do đó đủ biết nàng hiểu nhiều việc hơn Mã Bách Bình. Phàm trong một môn phái nào thì cũng chỉ có những nhân vật quan trọng mới biết được nhiều việc của môn phái.
Bạch Kim Phượng giật mình.
Yến Thanh cười tiếp :
- Trước kia thì Mã Bách Bình còn khống chế được nàng nhưng hiện tại thì nàng đã có bí quyết tâm pháp của Thiên Tàn Môn rồi thì nàng đâu còn tuân phục Mã Bách Bình nữa ! Ngoài ra nàng cũng có thể tiếp thu dư đảng của Thiên Ma Giáo để lập thành một lực lượng riêng biệt do nàng điều khiển, cùng với ba thực lực kia tranh giành ảnh hưởng trong võ lâm độc bá một phương trời.
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng :
- Đã biết vậy sao đại hiệp không nói ngay lúc đó ?
Yến Thanh bĩu môi :
- Nói làm gì ! Môn chủ không truyền tâm pháp thì suốt đời nàng cam chịu ngoại nhân khống chế. Hiện tại nàng có thểvươn mình lên cùng với ba nhóm kia tranh giành cao thấp !
Bạch Kim Phượng trố mắt :
- Đại hiệp muốn cho nó mạnh lên để tạo cuộc nổi loạn trong các nhóm đó ?
Yến Thanh cười khổ :
- Phải ! Địch mạnh thế chúng ta vô phương áp chế thì phải dùng biện pháp chia rẽ họ để cho họ tàn diệt lẫn nhau, với biện pháp đó chúng ta không cần ra tay mà vẫn tỉa dần, tỉa dần từng bộ phận của địch. Cuối cùng chúng ta sẽ thu thập lực lượng cuối cùng còn sót lại, không khó khăn lắm !
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Trước sau tôi vẫn không tin Ngân Phượng có khả năng làm nổi việc đó ?
Yến Thanh thở dài :
- Môn chủ xem thường lịnh muội quá ! Thực lực của Thiên Tuyệt Cốc hùng mạnh hơn thực lực của Thiên Tàn Cốc nhiều, nhưng tại sao Thiên Tàn Cốc của môn chủ tồn tại ! Không có nguyên nhân nào khác hơn là đối phương không cho nàng thôn tính Thiên Tàn Cốc, sợ nàng chiếm được quyển bí kíp của môn chủ !
Bạch Kim Phượng trố mắt sũng sờ nhìn chàng.
Yến Thanh tiếp :
- Tại sao nàng đến đây một mình ? Thậm chí nàng dám hy sinh thanh giá bày trò cẩu hợp với hai gã thiếu niên ! Nàng dụ chúng để làm gì ? Chẳng qua nàng không muốn cho ai biết là nàng lấy được quyển bí kíp võ công. Nàng đã tính toán kỹ lắm rồi !
Dùng biện pháp mạnh không được thì nàng phải đấu dịu, đấu mềm. Với cách này nàng lung lạc tâm thần của môn chủ không khó lắm, và rõ ràng môn chủ mắc lừa nàng !
Nếu nàng muốn giết môn chủ thì dưới tay nàng có bao nhiêu thuộc hạ có tài hà tất nàng phải lợi dụng hai gã tầm thường ?
Bạch Kim Phượng thở ra :
- Tôi còn kém cỏi quá, chẳng có mảy may một chút cơ trí !
Yến Thanh nghiêm sắc mặt :
- Không có cơ trí là một cái may cho môn chủ đó ! Nếu môn chủ có cơ trí hơn người thì tại hạ đã tặng môn chủ một nhát kiếm từ lâu chứ đừng hy vọng tại hạ tin tưởng mà hết sức tiếp trợ.
Bạch Kim Phượng kinh hãi :
- Tại sao ! Tôi phạm tội gì ?
Yến thanh tiếp :
- Môn chủ không phạm tội chi hết, có điều môn chủ quá đẹp. Lịnh muội kia không có dung nhan bằng môn chủ thế mà vẫn còn làm điên đảo một số người được để tạo cho mình một thế đứng giữa đám sài lang hổ báo tà ác gian manh ! Còn môn chủ là trang sắc nước hư ơng trời nếu biết lợi dụng hư ơng sắc đó thì thiên hạ võ lâm không mấy chốc phải về tay môn chủ chưởng quản !
Bạch Kim Phượng cau mày :
- Dù tôi có làm thế cũng chưa đáng tội chết mà !
Yến Thanh trầm giọng :
- Giai nhân là mối họa của đời, nếu giai nhân giàu tâm cơ nhiều trí túc thì còn độc hơn rắn rết. Giết giai nhân có cơ trí là trừ diệt mối họa giữa trần gian.
Bạch Kim Phượng mỉm cười :
- Hiện tại tôi chưa làm như Ngân Phượng nhưng trong tư ơng lai tôi sẽ làm. Vậy bây giờ đại hiệp hãy giết tôi đi !
Yến Thanh cũng cười :
- Hiện tại môn chủ có muốn học điều bại hoại thì kể như muộn ! Một kẻ tà ác trừ bản tính thiên sanh còn phải có hoàn cảnh hun đúc. Lịnh muội gồm cả hai yếu tố đó chứ môn chủ thì quá tuổi non, mọi ảnh hưởng khó xâm nhập, tánh cách đã kiên định.
Muốn sửa đổi cũng vô phương sửa đổi !
Bạch Kim Phượng chỉnh sắc mặt :
- Không ! Hiện tại tôi thức ngộ ra mình quá kém cỏi, quá nhu nhợc.
Trong quá khứ tôi tin dùng Tung đạo trưởng, tin tưởng nơi các tổ chức do lão ta thiết lập bên ngoài. Nghe Ngân Phượng nói rồi tôi mới biết các tổ chức đó đều vô dụng !
Yến Thanh hỏi :
- Có quả thật Tung đạo trưởng thành lập các tổ đó chăng ?
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Quả có như vậy. Tôi cứ cho rằng việc đó rất bí mật bởi trừ tôi và Tung đạo trưởng ra chẳng một kẻ thứ ba nào trong Thiên Tàn Môn biết, nhưng Ngân Phượng lại biết hết !
Dừng một chút nàng tiếp luôn :
- Tôi cứ tưởng võ học Thiên Tàn Môn là độc đáo trong võ lâm. Song Ngân Phượng chỉ yêu sách bí quyết tâm pháp chứ không đòi hỏi các thứ khác. Bí quyết đó rất tầm thờng, chẳng có giá trị gì so với các môn khác. Điều đó chứng tỏ tuyệt học của Thiên Tàn Môn chẳng đáng kể chút nào.
Yến Thanh gật đầu :
- Võ học của Thiên Tàn Môn chưa phải là vô song trong thiên hạ. Lịnh tôn năm xa ỷ trượng vào nó hoành hành khắp giang hồ kể ra người quả có tài tận dụng đúng mức linh diệu ! Con người phải có bẩm chất trời sanh, biết dùng cái tầm thường chế khắc cái phi thờng.
Bạch Kim Phượng trầm giọng :
- Mạnh sư thái chết nơi tay Hồ lão bà tôi bắt đầu hoài nghi tuyệt học Thiên Tàn.
Rồi thực lực bị bại lộ tôi cảm thấy lòng nguội lạnh. Những cái gì giúp tôi kêu ngạo thì những cái đó tán hóa dễ dàng. Tôi phải bắt đầu làm lại !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Môn chủ chuẩn bị như thế nào ?
Bạch Kim Phượng cao giong :
- Đại hiệp đã đề tỉnh tôi thì tại sao tôi không dùng nhan sắc. Nó là lợi khí hữu hiệu để tạo một thế đứng giữa giang hồ, Ngân Phượng kém tôi mà nó còn thành công được thì tôi có thể tạo tu một cái gì vỉ đại hơn !
Yến Thanh lắc đầu :
- Khó lắm ! Môn chủ phải hy sinh lớn lao, tuy vậy cũng chưa chắc gì là thành công được bởi nhan sắc không phải là một yếu tố duy nhất, nó đòi hỏi nhiều yếu tố phụ không kém quan trọng. Lắm khi mình tưởng là đã lợi dụng được con người song thực ra thì chính mình bị lợi dụng !
Bạch Kim Phượng kiên quyết :
- Chọn con đường đó là tôi đã chấp nhận mọi hy sinh và khi tiếp xúc với đời, với sự dè dặt thận trọng tôi sẽ thu hoạch được những kinh nghiệm thiết thực. Tôi tin chắc là phải thành công. Ngay từ bây giờ tôi tự cải biến, từ bạc nhợc tôi vùng lên, nếu cần tôi sẽ cứng rắn dù có tàn nhẫn cũng được như thờng.
Yến Thanh cười mỉa :
- Tại hạ không tin môn chủ thành công bởi Ngân Phượng có những cái mà môn chủ không có và những cái đó rất cần, cần hơn nhan sắc ! Bằng cớ là nàng đâu có đẹp hơn môn chủ ? Thì sự thành công của nàng không hoàn toàn do nhan sắc tạo nên ! Bởi vậy tại hạ nói là muộn cho môn chủ nếu muốn dẩm chân lên con đường của Ngân Phượng ! Không có những cái đó làm hậu thuẫn cho nhan sắc là cầm chắc môn chủ bị lợi dụng. Môn chủ hy vọng thành công song thực ra là môn chủ tự phá hoại phong cách đáng tôn kính của mình. Cuối cùng môn chủ sẽ lâm vào trờng hợp vô thu nhưng hữu tồn ! Một tổn hại thê thảm !
Bạch Kim Phượng cắn răng.
Lời nói của Yến Thanh quả có lý song chạm nặng tự ái nàng.
Yến Thanh an ủi :
- Thực lực dù có bị Thiên Tuyệt Cốc phát giác, thế lực của môn chủ dù có yếu kém hơn thế lực Thiên Tuyệt Cốc hay của ba nhóm người kia đều đáng lo thật song không đáng ngại. Bởi nhân số của môn chủ tuy ít nhưng được cái toàn là những kẻ trung thành, môn chủ tín nhiệm được.
Ngay từ bây giờ, bằng vào nhân số đó môn chủ đặt lại kế hoạch bành trướng thực lực. Một ngày nào đó có hậu thuẫn mạnh rồi môn chủ phát động cuộc đấu tranh thì có nhiều hy vọng giành được một chỗ đứng tốt trên giang hồ, hơn là thực hiện chủ trương do môn chủ vừa phác họa !
Bạch Kim Phượng trầm ngâm một lúc lâu, rồi thở phì mấy tiếng lại nhoẻn miệng cười đoạn cầm tay chàng thốt :
- Đa tạ ! Đa tạ ! Lãng tử dạy Kim Phượng nhiều việc rất hữu ích ! Tôi không gọi lãng tử là đại hiệp thì lãng tử cũng đừng dùng hai tiếng môn chủ. Cứ kêu tên Kim Phượng nhé !
Bàn tay của Kim Phượng chạm đến tay chàng gây nên một cảm giác lạ, cảm giác len vào tim, tim khích động mạnh !
Là một lãng tử đâu phải là lần đầu tiên chàng được các nữ nhân cầm tay !
Từ lâu lắm rồi, từ sau ngày chàng bỏ cái lốt Hoa Vân Đình con tim chàng như tan vỡ, tình cảm chàng nguội lạnh hầu như kết tinh thành một khối đá băng. Rồi qua sáu lần hóa thân chàng đùa cợt trên bao nhiêu mối tình rải rác khắp nơi, với con tim vỡ, với cõi lòng băng giá.
Không có cái gì làm cho tình cảm của chàng bừng dậy nổi.
Giờ đây chàng bị cảm xúc đó khích động mạnh ! Những mảnh tim vỡ như chắp vá lại lành lặn như củ, cỏi lòng lạnh lẽo như bốc nóng lên !
Tại sao ?
Chàng bị tấm nhan sắc tuyệt trần trước mắt dụ hoặc ?
Chàng yêu nữ lang trước mặt ? Yêu chân chánh ?
Yến Thanh không thể giải đáp vấn đề bởi chàng không biết tại sao !
Chàng chỉ cười nhạt, đưa tay chỉ tượng Phật thốt :
- Kim Phượng nhìn xem kìa, tượng phật đó như thế nào ?
Bạch Kim Phượng ngơ ngác :
- Còn thế nào nữa ? Tượng là tượng, tượng là bất động, người ta tùy tiện điểm tô theo ý muốn chứ có gì khác lạ đâu ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Tại hạ thấy tượng Phật không hài lòng vì chúng ta chẳng làm gì giúp cho tượng cả ! Chứa một người sống trong bụng không tiêu hóa nổi thành óc ách khó chịu, tượng chờ chúng ta lấy cái chướng ngại bên trong ra cho nhẹ nhàng đó !
Bây giờ Kim Phượng mới nhớ đến Phong Hỏa Đầu Đà còn bị nhốt trong bụng tượng.
Nàng thẹn đỏ mặt buông tay Yến Thanh.
Yến Thanh vòng ra sau lng tượng lôi Phong Hỏa Đầu Đà ra ngoài rồi giải huyệt cho lão.
Chân bị phong rút cứng, đầu đà không đi đứng được, ngồi phệt tại chỗ cúi đầu ra mắt môn chủ, miệng lẩm bẩm :
- Thuộc hạ đáng tội chết… Bạch Kim Phượng khoát tay :
- Không việc gì đâu ! Chẳng có gì đáng trách đạo trưởng cả.
Rồi nàng hỏi :
- Sự tình như thế nào ?
Phong Hỏa Đầu Đà nhìn qua hai xác chết đáp :
- Thuộc hạ không ngờ được ! Mọi việc phát sanh đều do hai nghiệt chướng đó !
Môn chủ cho chúng chết như vậy kể cũng tiện nghi cho chúng lắm, đáng lẽ phải hành hạ cho chúng xứng với cái tội phản sư !
Yến Thanh bảo :
- Kim Phượng ! Cô nương có thể nói hết sự thật cho đạo trưởng hiểu !
Bạch Kim Phượng mỉm cười :
- Xá muội đến đây cấu kết với hai gã thiếu niên đó ám toán đạo trưởng !
Phong Hỏa Đầu Đà kêu lên :
- Thế à ?
Bạch Kim Phượng gật đầu :
- Đúng như vậy !
Phong Hỏa Đầu Đà căm hờn :
- Chúng là những đứa trẻ mồ côi, thuộc hạ thu nhận dưỡng nuôi đến lớn không ngờ chúng biến tánh quên điều dạy dổ sanh dạ bất l ơng… Bạch Kim Phượng khoát tay :
- Bỏ đi ! Dù sao chúng cũng đã chết rồi ! Cũng may là đạo trưởng chưa tiến dẫn chúng vào Thiên Tàn Môn thành thử chúng ta bớt được hai tay nội tuyến !
Phong Hỏa Đầu Đà tiếp :
- Thực ra thì hai năm qua thuộc hạ có biết mang máng là chúng bị Thiên Tuyệt Cốc mua chuộc song thuộc hạ chưa dám hạ thủ trừ diệt chúng sợ làm vậy đối phương sẽ đề cao cảnh giác không có ích lợi chi cho chúng ta. Cho nên thuộc hạ còn lưu chúng lại đó tư ơng kế tựu kế dọ thám ngợc lại Thiên Tuyệt Cốc qua trung gian của chúng.
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Kế có hay nhưng cũng có dở, đạo trưởng có nhiều việc phải làm trong khi chúng chỉ có mỗi nhiệm vụ là giám thị đạo trưởng.
Đạo trưởng làm gì chúng biết hết ngợc lại chúng chẳng làm gì ngoài cái việc theo dỏi hành động của đạo trưởng và báo cáo lại thì đạo trưởng dọ thám được cái chi ? Lu chúng lại là có lợi cho đối phương hơn cho chúng ta.
Phong Hỏa Đầu Đà cãi :
- Thuộc hạ hành sự rất cẩn thận, chúng không thể nào biết được !
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Vậy những bí mật của đạo trưởng chúng chẳng hề hay biết ?
Phong Hỏa Đầu Đà gật đầu :
- Chắc như vậy rồi ! Tuy thân phận của thuộc hạ đã bại lộ song đối phương chỉ biết thuộc hạ là một liên lạc của phân đàn chứ không hiểu thuộc hạ là đường chủ của ngoại đường.
Đối phương khoe khoang là biết hết mời tám phân đàn của chúng ta song bất quá chỉ biết một sự thể mà thôi chứ chưa hiểu thực lực như thế nào, người chủ trì là ai ? Chính thuộc hạ vờ tiết lộ đưa ra những tin tức giả tạo cho hai tên nghiệt đồ báo cáo với đối phương.
Bạch Kim Phượng sáng mắt lên :
- Thật vậy ?
Phong Hỏa Đầu Đà gật đầu :
- Thuộc hạ nào dám nói dối với môn chủ. Tại các phân đàn của chúng ta có rất nhiều cao thủ võ lâm chi trì song ở mỗi nơi chỉ có một người chấp sự mà thôi thành thử đối phương tưởng thực lực của chúng ta không đáng kể. Chính Tung sư huynh và thuộc hạ thảo luận kỹ kế hoạch đó cốt đánh lạc hướng sự truy nã chúng ta, chúng hiểu lầm thực lực nên không quan tâm đến chúng ta nữa.
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Thực lực chân chính của chúng ta thế như nào ?
Phong Hỏa Đầu Đà đáp :
- Tung sư huynh chọn người rất kỹ, mời tám vị đường chủ đó thì võ công tư ơng đư ơng với Tung sư huynh và Mạnh sư thái. Và tất cả nhân số của mời tám phân đàn là một ngàn hai trăm người, hiện tại có thể hơn con số đó. Tuy nhiên chỉ có độ hai trăm người hoạt động công khai, còn số ngàn kia thì âm thầm hành sự.
Bạch Kim Phượng mỉm cười :
- Chả trách Ngân Phượng đánh giá thực lực của chúng ta chẳng đáng một đồng tiền ! Thì ra nó còn mù mờ quá. Xem thế chúng ta có hy vọng làm nên một việc gì !
Phong Hỏa Đầu Đà tiếp :
- Có hy vọng lắm môn chủ ! Với thực lực đó chúng ta có thể kháng cự Thiên Tuyệt Cốc. Bất quá tình hình của Thiên Tuyệt Cốc ra sao thuộc hạ không rõ lắm. Do đó bọn thuộc hạ chưa dám vọng động.
Bạch Kim Phượng đắc ý, quay qua Yến Thanh điểm một nụ cười thốt :
- Chắc lãng tử không hề nghĩ đến sự kiện đó !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Các vị còn qua mặt được Thiên Tuyệt Cốc thì tại hạ hiểu làm sao nổi chứ ?
Bạch Kim Phượng trở lại Phong Hỏa Đầu Đà hỏi :
- Ngân Phượng nói nó chỉ dùng ba chiêu là đánh ngã đạo trưởng, việc đó có hay không ?
Phong Hỏa Đầu Đà đáp :
Có ! Bất quá tại hạ không hiểu lịnh muội có ý đối phó với môn chủ.Thuộc hạ tưởng rằng lịnh muội muốn thuộc hạ khai hết những bí mật của phân đàn thôi. Cho nên thuộc hạ không sử dụng tận sở học, hơn thế lại còn vờ thất cơ để bị chế phục cho lịnh muội không hề giới bị vậy thôi. Giả như thuộc hạ xem đối tượng là một kẻ thù của môn chủ thì chưa chắc gì kết cuộc như thế đó ! Dù thuộc hạ có bị bại cũng bại một cách vẻ vang có đâu lại không tri trì nổi ba chiêu !
Bạch Kim Phượng mỉm cười :
- Võ công của nó cao lắm đấy ! Mã Bách Bình kia vẫn còn kém hơn nó mấy bậc !
Đạo trưởng đừng khinh thường nó, trong tư ơng lai nếu gặp lại nó đạo trưởng phải hết sức cẩn thận mới được !
Phong Hỏa Đầu Đà gật đầu :
- Thuộc hạ xin nhớ lời dặn dò của môn chủ. Dù sao thuộc hạ chưa dám tỏ lộ sự kháng cự chân chánh bởi Tung sư huynh có dặn là trong bất cứ trờng hợp nào thuộc hạ phải dấu thực tài đừng để cho đối phương hiểu được rồi đề cao cảnh giác rồi luôn luôn quan tâm đến thuộc hạ. Toàn thể nhân viên trong mời tám phân đàn đều có nhận chỉ thị của Tung sư huynh là đừng bao giờ để lộ chân tướng !
Bạch Kim Phượng tặc lỡi :
- Để cho Ngân Phượng chế ngự như vậy là đạo trưởng mạo hiểm đó ! Nếu bổn tòa không đến đây thì sao ?
Phong Hỏa Đầu Đà cười khổ :
- Biết vậy rồi, song vì giữ bí mật giấu chân tướng nên thuộc hạ phải mạo hiểm chứ biết làm sao hơn ? Thuộc hạ không biết môn chủ đến đây. Nếu biết trước thì thuộc hạ dù có kháng cự mà chết cũng phải kháng cự quyết không để môn chủ sa cạm bẫy ! Nói thật, thuộc hạ có thể bị lịnh muội đánh bại hoặc giết chết nhưng thuộc hạ vẫn có cách lưu ký hiệu cho môn chủ biết. Nếu môn chủ đến đây thấy ký hiệu rồi là biết có nguy cơ chờ đón, môn chủ sẽ không vào chùa !
Bạch Kim Phượng lộ vẻ cảm động :
- Đành là bổn phận phải thế, nhưng từ nay về sau đạo trưởng nên nghĩ đến an nguy của bản thân trớc.
Chết vô lý không giúp ích được gì ngoài sự chứng tỏ lòng trung thôi. Đạo trưởng có sống mới giúp bổn tòa nhiều việc hơn chứ ! Nếu trong bổn môn động đến việc chi là các nhân viên đua nhau hy sinh thì chẳng hóa ra mình tự diệt mình sao ? Thực lực sẽ yếu dần, yếu dần, cuối cùng thì bổn tòa vẫn thân cô thế cô nhcũ !
Phong Hỏa Đầu Đà cúi đầu không nói chi nữa.
Một lúc sau lão thốt :
- Đối phương tin tưởng võ công thuộc hạ tầm thờng, hơn nữa thuộc hạ tàn phế không đi đứng được nên để yên cho thuộc hạ mấy năm qua ! Mấy hôm trước Tung shuynh có ghé đây cho thuộc hạ biết, Bạch Phúc đã chết rồi và lúc này đúng là lúc phục hưng bổn môn, Tung sư huynh lại hối hả ra đi bảo là đi tập trung nhân lực… Yến Thanh chận lời :
- Tung đạo trưởng hấp tấp quá. Cục thế đã biến đổi rồi, vậy đạo trưởng hãy cấp tốc tìm cách liên lạc với Tung hộ pháp, cho Tung hộ pháp biết Mạnh sư thái đã chết, môn chủ bỏ Thiên Tàn Cốc đến một địa phương khác, chỗ cũ hiện nay do đối phương cứ.
Phong Hỏa Đầu Đà giật mình :
- Có việc như vậy sao ?
Yến Thanh thở dài :
- Thực lực của quý môn được giữ bí mật như vậy là tốt lắm, điều đáng ngại là các vị chưa hiểu rõ tình hình của địch. Cái đó không thể trách bởi vì mình lén lút hành động thì khó mà tra cứu sự thể của đối phương, vả lại trọng tâm công tác của quý vị là thu dụng viện thủ, còn việc dọ thám tình hình của địch là phụ thuộc. Đạo trưởng phải liên lạc gấp với Tung hộ pháp bảo hộ pháp ra lịnh cho các phân đàn tản mát nhân số, đình mọi hoạt động chờ lịnh. Rồi nửa tháng sau Tung hộ pháp dẫn các chấp sự viên của phân đàn đến tại khách sạn Cao Nguyên, đất Vũ Hồ để nghe môn chủ dạy việc.
Phong Hỏa Đầu Đà trố mắt :
- Vị này là… Yến Thanh mỉm cười tự giới thiệu không để cho Bạch Kim Phượng đáp :
- Tại hạ là Lãng Tử Yến Thanh.
Phong Hỏa Đầu Đà kêu lên :
- Lãng Tử Yến Thanh ? Yến Thanh đại hiệp ? Đơn thân, đơn kiếm khuynh đảo Thiên Ma Giáo ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Bất quá nhờ một cuộc an bày của người khác nên bất chợt tại hạ được kiêu hãnh vậy thôi. Tại hạ đâu dám cho là công lao của mình !
Bạch Kim Phượng thốt :
- Bổn tòa đã thỉnh Yến đại hiệp về làm thượng khách trong bổn môn, sung chức Tổng giám quyền hạn ngang với bổn tòa. Phàm bất cứ ai trong bổn môn cũng phải tuân theo chỉ thị của Yến tổng giám. Lịnh của y là lịnh của bổn tòa, bổn tòa sẽ thống cáo khắp nơi cho biết điều đó.
Yến Thanh giật mình gắt khẽ :
- Sao Kim Phượng… Bạch Kim Phượng mỉm cười chận lời :
- Tôi biết lãng tử không thích thuộc về môn phái nào cho nên tôi đặt lãng tử vào khách vị, với chức tổng hộ pháp. Lãng tử tùy tiện hành sự, không ai câu thúc, muốn ở thì ở muốn đi thì đi. Môn quy không ràng buộc lãng tử cũng như lúc ở Kim Lăng lãng tử nhận lời làm tổng tiêu đầu trong Huynh Đệ Tiêu Cục vậy đó !
Yến Thanh giật mình lượt nữa :
- Anh em họ Mạt và Liên Khiết Tâm đồng thuộc Thiên Tàn Môn !
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Không ! Họ là người của Bạch Phúc.
Yến thanh vỗ tay kêu lên :
- Họ cộng sự với Bạch Phúc song không phải là thuộc hạ của Bạch Phúc. Bạch Phúc dùng Thiên Tàn Môn làm hậu thuẫn họ lại không biết như vậy ! Nhân việc đó mà suy ra thì họ phải thuộc về một tổ chức khác riêng biệt, không là thực lực riêng của Bạch Phúc, mà cũng không phải là Thiên Tàn Môn. Lịnh muội cho biết sau lng Thiên Ma Giáo có bốn thế lực lớn hiện tại tại hạ biết được ba rồi.
Bạch Kim Phượng vội hỏi :
- Ba đại thế lực nào ?
Yến Thanh đáp :
- Người của thiên Tàn Môn do Bạch Phúc lôi cuốn đang ở trong Thiên Tuyệt Cốc là một. Hiện tại đã sang qua tay chưa con Mã Bách Bình song sớm muộn gì lịnh muội cũng đoạt hồi. Thế lực thứ hai do anh em Mạt Tạng và Liên Khiết Tâm làm chủ, lực lượng thứ ba là Thiết Ky Minh. Chỉ còn thế lực thứ tư là tại hạ chưa nghĩ ra !
Quay qua Phong Hỏa Đầu Đà chàng tiếp :
- Bạch Ngân Phượng vừa đến đây một cách bí mật cả Mã Bách Bình cũng không hay biết, như vậy là nàng đã điều động bọn tai mắt đặt quanh chùa này đi nơi khác để cho nàng tự tiện hạ thủ, không sợ ai bắt gặp mách lại với Mã Bách Bình. Quanh địa phương này hẳn là không còn bọn tình báo của Thiên Tuyệt Cốc, đạo trưởng có thể rời nơi này đi nơi khác không sợ bị phát giác kịp thời. Đạo trưởng ly khai gấp đi và nên nhớ ngày ước hội tại Vũ Hồ. Vào ngày đó chắc chắn giang hồ sẽ trải qua một biến cố lớn. Trừ những nhân viên chủ yếu ra còn thì tuyệt đối không nên tiết lộ bí mật. Đạo trưởng đi ngay bây giờ đi.
Phong Hỏa Đầu Đà gật đầu :
- Thuộc hạ tiễn môn chủ và Yến tổng giám ly khai nơi này rồi sẽ lên đường sau.
Yến Thanh lắc đầu :
- Bất tất ! Hành tung của bọn tại hạ đã lộ Liễu rồi, chính bọn tại hạ phải giữ bí mật cho đạo trưởng mới phải, nếu đạo trưởng bày vẽ đưa tiễn thì phải lộ Liễu như bọn này luôn, vậy đạo trưởng tự tiện là hơn. Bọn tại hạ giữ khoảng cách độ trăm trượng đưa đạo trưởng mươi dặm đường.
Phong Hỏa Đầu Đà cúi đầu chào biệt rồi với lấy đôi nạng đi ngay.
Yến Thanh thốt :
- Kim Phượng cứ giữ mặt hậu nhé để tại hạ đi trước dọn đường cho lão đầu đà.
Chàng giở thuật khinh công phóng mình đi.
Một trước một sau một giữa, cả ba chạy nhanh một lúc sau họ vợt độ tám dặm đường đến vùng hoang dã.
Bỗng có hai bóng người từ đâu đó xuất hiện chặn lối Phong Hỏa Đầu Đà.
Không cần hỏi han, có lẽ là hai kẻ đó biết Phong Hỏa Đầu Đà nên vừa gặp lão là tấn công liền.
Cả hai xử dụng kiếm và kiếm pháp của chúng khá cao.
Phong Hỏa Đầu Đà có cặp nạng, lúc bình thời thì lão dùng để xê dịch, lúc chiến đấu thì nạng biến thành trượng.
Trượng pháp của lão cũng có hạng lắm song cái bất tiện là không thể xử dụng trọn đôi, khi giao thủ lão cần giữ một đứng, chỉ dùng được một chiếc thôi.
Một chiếc nạng chống hai kiếm dĩ nhiên là phải khó khăn rồi.
Bạch Kim Phượng đến nơi thì đầu đà đã hoàn toàn thất thế, chỉ còn chờ bạn.
Kim Phượng chưa kịp tiếp trợ lão bỗng một tia sáng lóe lên từ một bụi rậm gần đó, tia sáng vút lên không uốn cầu vòng xẹt xuống.
Hai tiếng xoảng vang dội, hai gã đánh lén ngã nhào xuống buông kiếm.
Yến Thanh xuất hiện.
Phong Hỏa Đầu Đà nhận ra chàng vội nghiêng mình cung kính thốt :
- Đa tạ tổng giám cứu nạn !
Yến Thanh mỉm cười :
- Kiếm pháp của hai gã cực cao, nếu ai khác ở địa vị đạo trưởng tất phải bị chúng hạ rồi.
Phong Hỏa Đầu Đà toan thốt, Yến Thanh khoát tay :
- Đạo trưởng cứ đi, đừng làm mất thời giờ vô ích. Sự tình khẩn cấp tranh thủ được phút giây nào hay phút giây đó. Phía trước không còn ai ngăn trở nữa đâu ! Nên nhớ lấy hai gã đó làm chuẩn, nhân viên của Thiên Tuyệt Cốc gồm những tay đáng sợ đấy !
Tuyệt đối không nên khinh thường địch.
Đầu đà nghiêng mình chào biệt rồi đi ngay.
Bạch Kim Phượng tán :
- Bây giờ tôi mới thấy cái chân tài của lãng tử đấy ! Lúc đánh với bọn Hồ Thúy Hoa hẳn là lãng tử không dùng hết tuyệt học !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Vì tại hạ biết thế nào Kim Phượng cũng xuất thủ nên chẳng cần dốc toàn lực hạ đối phương.
Bạch Kim Phượng nguýt chàng đoạn lẩm nhẩm :
- Không rõ hai gã này là người của phe phái nào mà có kiếm pháp cao như thế ?
Yến Thanh vừa cười vừa chong mũi kiếm dùng kiếm khí giải huyệt cho hai gã, đoạn đá mạnh vào mông chúng quát :
- Cút đi về mà bảo Bạch Ngân Phượng đừng có theo đuổi bọn ta nữa. Lần này thì ta tha thứ đấy. Từ nay trở đi đừng mong bọn ta khoan hồng cho đấy !
Hai gã quàng chạy đi, quên nhặt kiếm.
Bạch Kim Phượng sửng sốt hỏi :
- Chúng là người của Ngân Phượng ?
Yến Thanh đáp :
- Cái thứ chuyên đánh lén chúng ta hiện tại chỉ là người của Ngân Phượng mà thôi. Mã Bách Bình trong lúc này đang hy vọng chúng ta hoặc là để yên cho hắn hoặc là tiếp trợ hắn nên không khi nào làm điều gì có hại cho chúng ta ! Còn một lý do khác là Ngân Phượng bằng mọi giá quyết giết Phong Hỏa Đầu Đà để diệt khẩu, hầu giữ bí mật hoàn toàn về vụ âm thầm xuất ngoại của nàng vừa rồi. Trong ba người biết thì hai đệ tử của đầu đà đã chết rồi chỉ còn lại một đầu đà thôi. Nàng nhắm vào đầu đà hơn là nhắm vào chúng ta !
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Lãng tử cho rằng Ngân Phượng không có ý giết chúng ta ?
Yến Thanh đáp :
- ý thì nàng có song nàng chưa dám thực hiện bởi nàng không chắc hạ nổi hai chúng ta nên nàng chưa dám mạo hiểm.
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Giết đầu đà để diệt khẩu ?
Yến Thanh gật đầu :
- Nàng phải giữ bí mật. Nếu đầu đà tiết lộ ra là nàng đã được Kim Phượng truyền cho tâm pháp Tịnh Tâm thì nàng khó tránh bị hại nơi tay Mã Bách Bình và ba nhóm thế lực kia.