Chưa đến ba giờ chiều, Vân Lâu đã ngồi yên trong phòng trà Nhã Khí. Tựa lưng vào ghế chàng nghĩ ngợi bâng quợ Trên tay chàng một bức họa cuốn tròn. Ly cà phê trước mặt không ngừng bốc khói. Những cuộn khói nhẹ bay bổng lên cao rồi lững lờ tan biến. Ly cà phê lạnh dần. Đầu óc Vân Lâu miên man với bao ý nghĩ, gương mặt chàng tái xanh, đôi mắt thâm quầng vì những đêm mất ngủ.
Có tiếng nhạc vang lên. Bản Khúc ca xứ Ấn đươc độc tấu bằng dương cầm. Những âm thanh nhẹ vươn lên, Vân Lâu bàng hoàng tựa đầu vào thành ghế, xót xa nhắm chặt mắt lại, lắng nghe khúc nhạc quen thuộc ngày nào. Từng tiếng nhạc như từng mũi sắc nhọn đâm sâu vào tim.
Hàn Ni! Nhắm mắt lại, tim Vân Lâu gào thầm. Trời ơi! Sao tàn nhẫn thế? Bao nhiêu nghị lực, tự tin tan rã hết. Vân Lâu như chiếc thuyền con phiêu bạt giữa giòng biển mông mênh.
Có tiếng gót giày tiến đến gần, rồi ngừng ngay bên cạnh. Vân Lâu thở dài ngẩng đầu lên. Như một ảo tưởng, chàng vội vàng nhắm mắt lại. Tiếng nhạc vẫn vang trong phòng. Hàn Ni! Em đang trêu anh đấy à? Đừng để cho tái tim khô héo anh nở hoa hy vọng. Nghị lực anh đã tàn rồi, không đủ khả năng để chấp nhận một lần tuyệt vọng nữa đâu!
- Anh... Làm sao thế?
Có tiếng gọi vang bên tai. Vân Lâu giật mình nhìn lên, chàng lấy hết can đảm còn lại để đối diện với người con gái. Một khuôn mặt bình thường không son phấn, không hoa tai, mái tóc xõa dài với chiếc áo xanh bình dị. Nàng đứng cạnh, nụ cười trên mắt. Hàn Ni! Vân Lâu gọi thầm. Môi mím chặt để tiếng gọi khỏi tuôn ra khỏi miệng. Đây là Hàn Ni! Nhất định là Hàn Ni! Phấn son không còn thì không còn gì nghi ngờ nữa.
- Sao? Anh không mời tôi ngồi à?
Người con gái lạ lùng nhìn nét mặt khổ sở của Vân Lâu.
Đầu Vân Lâu nhức như búa bổ:
- à! Tha lỗi cho tôi... à mà tôi nên gọi cô bằng gì nhỉ?
Tiểu My ngồi xuống gọi ly cà phê với nụ cười:
- Hôm qua anh gọi tôi là cô Tiểu My, nếu bây giờ anh chỉ gọi tên thôi, chắc tôi cũng không phản đối. Anh lạ thật, sao lại lắm trò thế?
Tiểu Mỷ Chắc chắn là cô chỉ có một tên Tiểu My thôi phải không?
Tiểu My ngạc nhiên:
- Anh nói thế là thế nào? Không lẽ bắt buộc tôi phải có thêm một cái tên thứ hai nữa à?
Vân Lâu nhìn thẳng vào mắt Tiểu My:
- Tôi nghĩ là cô phải có.
- Tại sao?
- Vì cô phải có một cái tên khác.
- Anh này lạ thật, sao anh lại nói chuyện gì lạ thế?
Mắt Vân Lâu vẫn nhìn chòng chọc vào mắt Tiểu My:
- Tôi biết chắc cô chẳng phải tên Đường Tiểu My mà tên thật cô là Dương Hàn Ni!
- Nói bậy! Tiểu My khó chịu - Tôi rất tiếc là phải hoang phí thời giờ đến đây một cách vô ích. Tôi nghĩ có lẽ bộ Óc của anh bị “mát” rồi. Nếu không có chuyện gì để nói, tôi... xin chào anh!
- Xin lỗi, xin cô tha thứ cho... Thật ra tôi bị cô làm bối rối.
- Ông mới làm tôi bối rối chứ! Có chuyện gì ông muốn nói với tôi không?
- Có!
- Vậy thì nói đi!
Vân Lâu im lặng đưa mắt buồn buồn nhìn Tiểu My.
- Sao? Tại sao anh không nói gì cả thế?
- Vâng, bây giờ tôi nói đây, nhưng không biết phải bằt đầu thế nào. Vân Lâu xoa trán - Hay là... Để tôi cho cô xem món này trước nhé!
Vân Lâu đưa bức họa cho Tiểu My.
- Cô mở ra xem.
Tiểu My lạ lùng đỡ lấy bức họa, nhìn Vân Lâu, rồi chậm rãi trải bức họa ra. Tiểu My mở to mắt ngạc nhiên. Không phải chỉ có một bức mà là khoảng mười bức, bao gồm loại tranh cảnh, phác họa, tranh sơn dầu... Tất cả đều có chung một người mẫu, một mái tóc dài, một khuôn mặt hồn nhiên thoát tục... Nét họa thật sống động. Tiểu My càng nhìn càng bị cuốn hút vào tranh. Lạ thật! Ngẩng lên, Tiểu My trố mắt nhìn Vân Lâu:
- Tất cả đều là do anh vẽ cả à?
Vân Lâu gật đầu, Tiểu My mở to mắt:
- Anh vẽ tôi à? Từ bao giờ mà tôi chẳng hay thế?
Vân Lâu nhìn thẳng vào mắt Tiểu My:
- Tôi họa được hơn trăm bức, trong đó chỉ có mười mấy bức này là khá hơn cả. Cô có chắc người trong tranh là cô không?
Tiểu My có vẻ khó hiểu:
- Giống tôi lắm. Nhưng tại sao có chuyện này?
Vân Lâu chậm rãi đáp:
- Người trong tranh này có tên là Hàn Nị Tôi nói thế cô có nhớ được gì chăng?
Tiểu My lắc đầu:
- Nhớ cái gì? Tôi không hiểu ý ông muốn nói gì cả.
- Cô có nhớ chuyện nửa đêm cô xuống lầu ngồi đàn, tôi đã lẳng lặng ngồi nghe và bản nhạc “Không Bao Giờ Xa Nhau” Cô thường hát không? Cô có nhớ đến lời thề khi chúng ta cùng dạo nơi bãi biển, nhớ những buổi hoàng hôn, những đêm thanh, những buổi sáng đẹp trời ra không rời nhau không? Em có nhớ lời thế, sống sẽ là của anh mà chết đi rồi hồn vẫn bên anh không? Em có nhớ bản “Mộng Tưởng Khúc” chứ?
- Thôi, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!
Tiểu My cắt ngang những câu hỏi lẩm cẩm, khiến Vân Lâu mừng rỡ vì hiểu lầm:
- Em hiểu ra rồi à? Em đã biết mình chính thật là Hàn Ni rồi chứ?
Tiểu My lắc đầu:
- Không, không phải. Tôi hiểu ý anh rồi, nhưng tôi không phải là Hàn Ni, có thể chúng tôi giống nhau và anh đã nhìn lầm anh Lâu ạ.
- Không thể nào có chuyện lầm lẫn được! Tay chàng vồn vã giữ lấy tay Tiểu My, như sợ rằng nàng biến đi mất - Nghĩ lại cho kỹ xem, Hàn Ni! Có thể em đã đánh mất dĩ vãng từ sau cơn bệnh nặng. Không phải không có chuyện như thế xảy ra đâu. Tiểu My... Riêng về chuyện em đột nhiên biến thành Tiểu My thì chuyện đó chúng ta sẽ tìm hiểu sau. Bây giờ, em thử nghĩ lại, nghĩ thật kỹ xem... Biết đâu... Không lẽ em không nhớ một tí xíu nào cả sao?
- Anh Lâu, tôi đã bảo anh tôi không phải là Hàn Ni, tôi cũng không bị mất trí lần nào cả, tôi nhớ tất cả mọi việc xảy ra bắt đầu từ lúc tôi lên bốn. Ngay từ thưở nhỏ tôi rất khoẻ mạnh, ít khi bị cảm cúm nữa chứ đừng nói chi đến bệnh ngặt. Cha tôi không phải là ông Dương, cha tôi là Đường Văn Khiêm, một nhà soạn nhạc bất đắc chí. Anh hiểu không? Đừng có gán cho tôi là Hàn Ni, chưa bao giờ tôi lại gặp chuyện hoang đường thế này.
Tiểu My cuộn tròn những bức họa lại, đặt trước mặt Vân Lâu, sự bực mình hiện rõ trên mắt nàng.
- Như vậy là kể như xong rồi, phải không anh? Mong rằng từ rày về sau anh đừng quấy rầy tôi nữa.
Vân Lâu nài nỉ:
- Khoan, cô My, cô đợi một chút, chúng ta có thể nói thêm một tí chứ?
Tiểu My tựa người vào ghế, nhìn thằng Vân Lâu, gã con trai trước mặt có vẻ bê bối đến độ buồn cười. Gã nầy điên rồi chắc! Nhưng nhìn ánh mắt van xin của gã, nàng lại không đành lòng bỏ đi, nâng tách cà phê lên, hớp một hớp nhỏ, tiểu My hỏi:
- Anh còn gì để hỏi tôi nữa không?
- Còn cô, cô có biết đánh đàn không?
- Biết, biết tí ti.
ánh mắt Vân Lâu chợt sáng:
- Đấy thấy không, cô cũng biết đánh đàn!
- Điếu đó có gì lạ đâu? Lúc còn học ở trường, nhà nghèo tuy không mua được đàn dương cầm... Đúng ra thì có một chiếc nhưng quá cũ, cha tôi cũng đã bán nốt. Vào trường, trong những giờ ra chơi, tôi đã học lóm với chiếc dương cầm của nhà trường, tôi biết đàn nhưng không hay lắm vì anh cũng biết muốn giỏi phải luyện luôn, mà nhà không có làm sao đàn cho hay được.
- Thế lúc xưa cô học ở trường nào?
- Ở trường trung học ngoài phố đó. Sau khi đậu xong tú tài... Tôi mới nghỉ học hai năm nay thôi. Nếu thấy cần, anh có thể đến đấy hỏi. Suốt sáu năm học, tôi chỉ dùng có mỗi một tên Tiểu My thôi. Hay là, cô bạn gái của anh cũng học ở đấy?
Tia hy vọng trong mằt Vân Lâu chợt tắt, chàng cúi đầu nhìn xuống:
- Không, cô ấy không đi học.
Tiểu My cười:
- Đó anh thấy không, tôi đâu phải là người yêu của anh được? Không thể nào chấp nhận một sự ngộ nhận tai hại như thế được.
- Nhưng cô giống như đúc người tôi yêu, không khác một tí nào cả.
Tiểu My lắc đầu:
- Trên đời này không thể nào có chuyện hai người hoàn toàn giống hệt nhau được, có lẽ vì anh yêu cô ấy quá nên lầm lẫn chăng? Nhìn Vân Lâu, đột nhiên Tiểu My tò mò - Cô ấy dáng dấp ra sao?
- Ai?
- Cô bạn anh đó, nàng bỏ rơi anh à?
Vân Lâu tựa người vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, dưới nền vải đỏ lấp lánh ánh kim tuyến có những ngọn đèn nhỏ.
- Nàng đi đâu, anh có đi tìm không?
Vân Lâu nhắm mắt lại:
- Tôi tìm mãi không được, người ta cho tôi biết là nàng đã chết rồi.
- à, thì ra thế và chuyện của anh chỉ có thế?
Tiểu My nhìn Vân Lâu cảm phục, sự chung tình của gã con trai làm cho nàng xúc động. Nàng không biết nên nói thêm điều gì,
Vân Lâu mở mắt ra nhìn người con gái trước mặt với nụ cười đau khổ. Đây là Tiểu My chứ chẳng phải là Hàn Nị Thượng đế thật oái oăm, tạo nên chi một khuôn mặt nhưng hai con người khác hẳn nhau.
- Chuyện của tôi giản dị lắm phải không? Nhưng tôi mong rằng câu chuyện này sẽ không bị kết thúc một cách tức tưởi như vậy. Phải có một phép lạ và tôi đang đợi chờ phép lạ đó đây.
- Vì anh đợi chớ nên anh đã gặp tôi và cứ tưởng như phép lạ xuất hiện?
- Con người trong lúc đau khổ bao giờ cũng hy vọng, và với cô, ngay bây giờ tôi cũng không hiểu mình nên tin gì... Ban nãy cô đã nói là trên đời này không thể nào có hai gương mặt hoàn toàn giống hệt nhau, đó là chưa kể đến việc giữa cô và Hàn Ni hoàn toàn khác huyết thống. Khó hiểu quá!
Tiểu My cười:
- Anh đã đi quá xa rồi!
Vân Lâu đột nhiên hỏi:
- Cô có sẵn lòng đến thăm mẹ Hàn Ni không? Để xem tại tôi rối trí nhìn lầm, hay thật tình cô giống Hàn Ni thật?
Nụ cười trên môi Tiểu My chợt tắt:
- Thôi, chuyện của anh đã qua rồi, tôi không muốn dây vào việc riêng của anh nữa, đừng kéo tôi vộ Nhớ là tôi tên Đường Tiểu My, một ca sĩ, một thứ nghề nghiệp trang điểm cho đời sống, chứ không phải thần tượng của anh, một cô gái xuấp thân từ một gia đình nề nếp, có lẽ tôi nghĩ chẳng sai chứ?
- Vâng.
- Anh biết tôi xuất thân từ đâu không? Cha tôi là một nhạc sĩ, đó là tước hiệu do chính ông tự phong cho mình, nhạc của cha tôi không hề được ai thưởng thức, mẹ tôi đã mất ngay từ khi tôi vừa chào đời... Sống bên cạnh cha, tôi đã nhiễm tật say mê âm nhạc của ông. Nhưng đời sống tôi khổ cực lắm, từ năm lên bảy lên tám tôi đã phải đảm đang tất cả việc nhà, phải phục dịch cho một người cha suốt đời say rượu chè... Tiểu My cười đầy cay đắng. Đấy anh thấy không, tôi làm sao có thể là Hàn Ni của anh cho được? Nhìn bức họa là tôi hiểu ngay người con gái anh yêu phải là một cây kiểng trong nhà kính, còn tôi? Tôi chỉ là loài cỏ dại dập dìu qua bao trận gió mưa. Ngay từ thưở còn bé tôi đã biết rõ số mệnh của đời mình. Thế mà tôi không hiểu sao anh lại có thể lầm lẫn khi khác nhau một trời một vực như thế này được.
Đúng như lời nàng nói, Tiểu My không phải là Hàn Ni, hoàn toàn không phải. Từ câu chuyện kể lể thật tình, từ thái độ cương quyết, Vân Lâu đã nhìn ra sự khác biệt. Một người trưởng thành trong cơn bão táp, một người yếu đuối như sợi tơ mềm. Hoàn toàn khác xa nhau! Vân Lâu gật gù:
- Nếu cô không thích thì thôi vậy, tôi cũng không dám làm phiền cô nữa.
- Vậy là kết thúc nhé!
Vân Lâu yên lặng, Tiểu My hỏi:
- Được không?
- Tôi xin tôn trọng ý cô, nếu sự hiện diện của tôi làm cô khó chịu thì tôi sẽ cố gắng không làm phiền cô nữa.
Tiểu My cười:
- Tôi cũng không khó chịu chi lắm, có điều tôi không thích ai cứ mãi tìm bóng dáng của một người khác trên cơ thể tôi.
Vân Lâu chợt hiểu. Tự ái người con gái cứng cỏi dễ yêu.
- Tôi hiểu ý cô, và tôi sẽ cố gắng không làm cô khó chịu.
Nâng ly cà phê lên Tiếu My chợt thấy hối hận, hối hận về những lời khước từ thẳng thắn ban nãy của mình. Với nụ cười khỏa lấp nàng nói:
- Anh cũng đừng nên đến đấy thường, vì đúng như anh đã nói, ở đấy không phải là chỗ để nghe nhạc.
Vân Lâu thở dài:
- Thế tại sao cô làm ở đấy?
Tiểu My cười buồn:
- Đời sống là một sự bắt buộc. Đã có một thời tôi mơ trở thành một ca sĩ lừng danh, tôi đã luyện tập hết mấy năm. Mỗi tối nằm nhắm mắt lại là mơ thấy tiếng hát của mình vang đến tận cùng thế giới. Không ngờ... bây giờ tôi lại hát trên bục gỗ. Đặt ly nước xuống thở dài, Tiểu My tiếp - Sự thật bao giờ cũng tàn nhẫn, phải không anh. Thôi tôi về, tối nay tôi phải hát ở ba nơi khác nhau.
- Trước khi đi, xin phép cô cho tôi nói mấy câu. Vì cô không muốn tôi gây phiền phức cho cô nên có lẽ tôi sẽ không đến đây tìm gặp cô nữa, có điều tôi muốn xin phép cô một việc, Hàn Ni đối với tôi là cả một thế giới, tôi yêu người con gái đó say đắm, nhưng tội quá, nàng đã chết sớm. Cô tuy không liên hệ với Hàn Ni, nhưng có một gương mặt giống hệt vì vậy dù mới quen sơ, tôi vẫn có cảm giác như cô là một người bạn thâm giao...
- Rồi sao nữa?
- Tôi muốn cô đừng hiểu lầm tôi tuộc loại đàn ông tán nhảm. Nhưng khi nghe cô hát tôi nhận xét là cô đừng nghĩ rằng khi mình trình bày một bản nhạc với tất cả tâm hồn như thế là không có người thưởng thức. Không nên cúi đầu trước đời sống, cũng đừng có mặc cảm tụ tị Giọng ca của cô cũng giống như chính người cô: Cao quý và thành thật.
Mắt chớp nhanh, Tiểu My muốn khóc, nàng đứng dậy, nàng phải đi ngay để khỏi phải khóc trước mặt gã con trai xa lạ.
- Cám ơn, thôi chào anh.
Vân Lâu ngồi yên, nhìn theo dáng hấp tấp của người con gái, chàng thở dài.
Đời sống kéo dài mãi thế này thật đáng chán! Tiếu My lẩm bẩm, rồi ném chiếc bút kẻ mắt lên bàn. Nàng mặc chiếc áo trình diễn vào, chiếc áo do nàng may lấy, màu tím, thắt lưng bạc. Ngắm người trong kính, nàng thấy nàng yếu đuối làm sao! Đi hát mới mấy thàng mà đã gầy thấy rõ.
- Đây không phải là nếp sống của ta.
Quét nhẹ lớp phấn lên mặt, Tiểu My nhớ lại câu nói của Vân Lâu bảo là đời ca hát chẳng thú vị tí nào cả mà nàng ngán ngẩm. Nhưng hắn cũng dễ thương đấy chứ?
- Làm gì mà ngồi thờ thẫn thế kia, nhanh lên đi, tới phiên bồ rồi đấy!
An Kỳ, một ca sĩ bạn lên tiếng làm Tiểu My giật mình.
- Vậy hả?
An Kỳ là ca sĩ đàn chị của Tiểu My.
- Bồ biết khán thính giả họ thích gì không? Lúc hát bồ phải nhún nhảy, điệu bộ như khiêu khích họ mới thích. Tám phần mười ở đây là đàn ông, họ đến để nhìn, để ngắm ca sĩ cho đáng đồng tiền chớ đâu phải để nghe nhạc đâu.
- Chán thật!
- Bồ phải tập cho lưng mềm một chút. Như chuyện ông Tổng Giám Đốc tối hôm qua mời bồ đi ăn chẳng hạn. Ông ấy là một tay có tên tuổi trong giới doanh thương, tại sao bồ lại từ chối? Làm thế làm sao nổi được. Ai nâng đỡ cho bồ? Ở đây không phải là trường học, không phải hát hay là được tán thưởng ngaỵ Người ta tung tiền ra, người ta phải được hưởng trọn thú vui chớ, họ đâu cần hiểu nghệ thuật là gì!
- Buồn thật.
- Đời sống là vậy đó, ai bảo bồ bước vào con đường này làm gì? Ở đây rất nhiều người hát không hay mà vẫn được nổi tiếng. Tại sao? Vì họ dễ dãi, họ biết chiều khách hơn chúng ta, bồ hiểu chưa?
Tiểu My cười nhạt, không đáp.
Có tiếng cô Lý, người phụ trách chương trình, gõ cửa:
- Tiểu My ơi, tới phiên My hát rồi đấy nhé!
- Vâng.
Tiểu My vén áo bước ra khỏi phòng trang điểm, đến sau bức màn nhung. Người xướng ngôn viên khẽ vén màn nhìn ra ngoài, vì cô cai sĩ đang hát đoạn chót của bản nhạc. Quay sang Tiểu My, cô xướng ngôn viên nói:
- Này My nhìn xem, có một người thật lạ, hắn chỉ đến vào lúc My hát và bỏ ra ngay khi My bước vào. Phí tiền mua vé vào chỉ để nghe một người hát thì cũng lạ. Hắn là bạn My à?
Tim Tiểu My đập nhanh:
- Đâu? Hắn đâu?
- Ghế cuối cùng hàng thứ ba đấy!
Tiểu My vén màn nhìn ra, ánh đèn chiếu ngược lên sân khấu, khiến cho việc nhìn xuống những hàng ghế thính giả thành khó khăn, nhất là những hàng ghế ngoài cùng. Tuy không nhìn thấy rõ, nhưng trực giác cho Tiểu My biết ngay đấy là ai.
- Có lẽ chị lầm rồi, làm gì có người chỉ đến để nghe có một mình em hát?
- Không, chỉ tại hắn đến vào giờ My hát và bỏ về ngay lúc My hát xong nên tôi mới để ý chớ.
- Mỗi ngày ông ấy đều đến cả à?
- Không hẳn như vậy, cô có quen hắn không?
- Không, em không quen... Làm gì có chuyện vô lý như vậy được.
- Tôi để ý nhiều lần rồi, chắc hắn cảm nặng My rồi đấy.
Người nữ ca sĩ trên sân khấu đã trở vào và Tiểu My bước ra. Bao nhiêu ánh đèn đỏ dồn lên người nàng. Vừa nóng vừa chói, Tiểu My không nhìn thấy gì bên dưới cả, nhưng nàng biết có bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về sân khấu ngắm nghía nàng. Mỗi cử động là một sự cân nhắc, bản nhạc “Hồi tưởng khúc” vang lên.
Bản nhạc vừa dứt, tràng pháo tay rời rạc vang lên. Những tiếng vỗ tay mà Tiểu My mong mỏi đón nhận thật nhiều. Nhưng mấy tháng trời sống bằng nghề ca hát, Tiểu My mới hiểu rằng, muốn được tán thưởng nhiều không phải chỉ cần cố gắng hát hay là được mà nó còn đòi hỏi những tiểu xảo khác, điều đó khiến nàng nản chí. Mỗi lần hát xong một bản là Tiểu My lại than thầm với lòng mình:
- Ta không thích hợp với nếp sống này, không khí này càng ngày càng làm mình thấy cô đơn hơn thôi.
Phải chăng đó là một lời tự trách, phiền muộn? Tiểu My cũng không phân tích được tâm trạng mình, nàng cũng không buồn phân tích làm chị Mặc nó, hát để sống, thế thôi!
Nhưng hôm nay nàng không còn tâm trạng đó nữa. Một thứ tình cảm chân thành, xúc động từng huyết quản, bàng bạc trong tim. Tiểu My thấy thích hát lạ lùng, hát thật to để giải tỏa bao nhiêu uất ức trong tim. Bản “Hồi tưởng khúc” vừa dứt, Tiểu My bỏ ý hát tiếp bản đã chọn, và nàng bắt đầu trở lại với một bản hoàn toàn ngoài chương trình.
Em như mây trời ngàn năm bay mãi
Em mơ một ngày dừng bước phiêu du
Nhưng gió phiêu bồng đưa bước em đi
Nên áng mây trời còn bay bay mãi
Em như mây trời ngàn năm bay mãi
Nhìn xuống cuộc đời ôi sao buồn hiu
Thầm nghĩ sống đời chỉ là gian dối
Nên lòng u buồn như lá mùa thu
Em là mây trời ngàn năm bay mãi
Em mong một ngày ngơi nghỉ bình yên
Tiểu My hát với tất cả say mệ Bước chân vào phòng trà, đây là lần đầu tiên nàng hát xuất thần như vậy. Nhưng tiếng vỗ tay vẫn thưa thớt, nơi đây đúng là nơi không phải để cho người nghe nhạc. Bất giác Tiểu My đưa mắt nhìn xuống hàng ghế thứ ba, ánh đèn sáng chói chiếu ngược lại sân khấu chận lấy tia nhìn. Tiểu My không nhìn thấy gì cả. Đúng là hắn không? Bản nhạc thứ ba trong chương trình bắt đầu...
Em sẽ ca một bản nhạc
Mà lời là thơ anh...
Tiểu My cúi đầu chào khán giả, nàng không quên liếc nhanh xuống hàng ghế thứ bạ Khi ra khỏi bức màn nhung cô xướng ngôn viên bước đến chỉ cho Tiểu My thấy:
- Xem kìa! Hắn đã bỏ đi rồi kìa!
Tiểu My đưa mắt nhìn theo. Quả thật, có một người đàn ông đang đứng lên bỏ đi. Tiểu My xúc động. Vì tiếng hát của mình mà hắn đến đây hay hắn chỉ tìm người yêu của hắn qua hình dáng của tả Trở về phòng trang điểm, đứng ngắm mình trong gương, nàng thấy gương mặt mình vừa xa lạ vừa mệt mỏi.
An Kỳ chưa đi, nàng đang ngồi bên cạnh yên lặng hút thuốc chờ đợi bạn trai đến đón. Nhìn vẻ bơ phờ của Tiểu My, An Kỳ nói:
- Đúng ra Tiểu My không nên hát hai bản nhạc đó. Bản “Nụ hôn buổi tối” hay “Những Câu chuyện không ai quên được” mới thích hợp với nơi này, hoặc “Con sông đào hoa”, “Tình ca dưới trăng” cũng được.
Tiểu My cười buồn ngồi xuống tháo hoa tai và vòng cổ đặt xuống bàn. Dù An Kỳ đã hết lòng chỉ bảo những tiểu xảo cần thiết cho nghề nghiệp. Tiểu My chỉ biết ngồi cười, không có một phản ứng. Nàng bước ra sau bình phong thay áo, tiếng ồn ào bên ngoài ùa vào theo những bước chân vội vã của mấy cô vũ nữ, Tiểu My cảm thấy lạc lõng. Không hiểu cuộc đời này rồi sẽ đến đâu?
Có tiếng gõ cửa rồi giọng nói của một chiêu đãi viên:
- Chị My ơi có thư này!
Tiểu My bước ra mở cửa, cô chiêu đãi đưa thư:
- Có một ông bảo đưa thư này cho chi...
Tiểu My hồi hộp tiếp lấy thự Nếu không phải là thư của ông giám đốc Hinh thì hay biết mấy. Mở thư ra, bất giác Tiểu My sững người. Trên trang giấy không có chữ viết, mà chỉ có độc nhất một đóa sen đơn sợ Nơi góc tờ giấy, hai chữ Vân Lâu thật nhỏ.
- Của ai thế này?
- Của một ông khách bảo trao cho chị, xong bỏ đi mất rồi!
- Thế à!
Tiểu My thắc mắc trở về phòng, ngắm nghía mảnh giấy. Tại sao lại vẽ thế này? Nghĩa gì đây? Mẫn Vân Lâu, gã con trai kỳ quặc! Trải tờ thư lên bàn, chăm chú nhìn đóa hoa, mắt Tiểu My chợt sáng khi nhớ lại bài “yêu Hoa Sen” thưở còn đi học.
Mặc cho người yêu mẫu đơn, tớ vẫn thích loài sen hơn, tinh khiết, trong sạch, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Nụ hương thơm ngát dáng dấp và bình thản, khiến người yêu quí nể vì...
Phải chăng ý của anh chàng muốn vì ta với cánh sen? Cùng một ý nghĩa trong sách? Một thứ tình cảm dễ chịu len vào hồn. Xếp mảnh giấy bỏ vào ví, Tiểu My đứng dậy bước ra cửa.
Liên tiếp mấy hôm liền, Tiểu My có cảm giác nôn nả mỗi lần sắp đến giờ trình diễn. Lòng nàng không còn phiền muộn chán nản mỗi lúc bước lên bục gỗ. Tiếng hát đã có tri âm, và nàng có thói quen hỏi cô xướng ngôn:
- Ông ấy hôm này có đến không?
Khi câu hỏi đã được xác định như ý là tiếng hát lại vút cao. Trong ánh mắt sáng, Tiểu My hát say sưa, hát với tất cả tâm hồn.
Còn nếu câu trả lời là một cái khoát tay, thì tiếng hát là một phiền muộn não nề. ánh đèn chói chang trong phòng trà ngập đầy cảm giác thê lương, cổ họng như tắc nghẹn. Tiểu My lúc bấy giờ chỉ còn là một cái máy biết hát.
Ngày dài rồi cũng trôi quạ Bằng tiếng hát Tiểu My đưa tiễn thời gian dần dần đi. Mùa đông qua rồi xuân tới. Mùa xuân mang đến niềm vui và hy vọng. Tiểu My đang ở tuổi căng đầy mạch sống. Càng lúc nàng càng cảm thấy mình thích mộng mơ, bây giờ tiếng hát không còn là một việc làm bắt buộc, mà nó đã trở thành một dâng hiến, dâng hiến cho riêng một người. Ai đấy? Tiểu My cũng không dám nghĩ. Nhiều lúc nàng tưởng tượng như chính mình là một cành hoa tươi mát. Mỗi một cánh đều ngập đầy ánh nắng và mùa xuân.
Mỗi đêm, khi hát xong bản nhạc và cuối cùng, lúc trở về gian nhà nhỏ đầy bóng tối và gió lạnh, là Tiểu My lại thẫn thờ. Nhà là nơi duy nhất để cho Tiểu My cảm thấy được an ủi, bình yên sau những giờ mệt nhọc, thế mà bây giờ nàng bỗng thấy xa lạ quá. Một gian nhà kiểu Nhật ba gian, vách giấy đã được Tiểu My biến đổi thành vách gỗ. Chắc chắn và sạch sẽ hơn, đỡ tốn kém hơn sau những cơn say thường xuyên của chạ Ba gian liền, Tiểu My và cha mỗi người ở một gian, gian còn lại là phòng khách. Nhưng khách thì năm thì mười họa mới đến một lần. Do đó nó trở thành một nơi vắng lạnh, chỉ dành riêng cho cha Tiểu My đối thoại với chai rượu nồng. Cha Tiểu My, một người cha yêu quí mang đến cho nàng bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu an ủi, nhưng cũng mang đến cho nàng thật nhiều phiền muộn. Lúc ông Đường Vân Khiêm chưa có rượu vào, đầu óc còn minh mẫn, ông cũng biết điều đó. Hơn một lần ông đã nắm lấy tay con gái buồn rầu bảo:
- Con, cha hứa với con là cha sẽ bỏ rượu cha sẽ cố gắng làm ăn đàng hoàng để mang tiền về nhà hầu đem lại hạnh phúc cho con. Ngay ngày mai, cha sẽ bắt đầu làm lại cuộc đời.
Tiểu My nhìn cha yên lặng. Nàng biết rằng lời hứa của cha chỉ có nghĩa trong mấy giây đồng hồ. Quả nhiên mấy tiếng đồng hồ sau Tiểu My lại mục kính cảnh ông Khiêm tay ôm bình rượu nghêu ngao bước về.
- Tiểu My này... Con hãy nhìn đây... Cha là một đại nhạc sĩ. Cha đang điều khiển cả một ban nhạc đại hợp tấu. Họ đang hợp tấu bản Khúc Nhạc Đêm Khuya của ta kìa, con có nghe không?
Đôi tay ông Khiêm nâng cao, như đang ôm đàn trong tay... Miệng nhái giọng kèn ồ ồ độc tấu bản “danh khúc” của ông, mãi đến lúc mệt mỏi lăn ra ngủ mới thôi.
Đời sống của ông Khiêm ngập đầy những giấc mộng của cơn saỵ Đến khi tỉnh dậy, lại hối hận lại khóc than buồn khổ...
Một gia đình như thế có hạnh phúc chăng? Có phải là nơi để nghỉ ngơi khi mệt mỏi? Đêm nào trở về không gặp lúc cha ngủ yên, là gặp lúc ông say be bét, lúc lại vắng lạnh vì ông không về. Tiểu My như một kẻ tội đồ lúc nào cũng chịu đựng trong câm nín.
Mùa xuân đến, cánh hoa đào ngoài cửa nở rộ, mùi thơm là vị xuân độc nhất trang điểm cho gian phòng Tiểu Mỵ Tựa người vào cửa, ngửi lấy không khí ngát hương, nghĩ ngợi một chút về bao nhiêu ảo tưởng, khuôn mặt trẻ tuổi kia lại ám ảnh... Cánh hoa sen trong bàn...
Ảo tưởng chóng đến rồi tàn nhanh. Khi trở lại thực thế chỉ đối diện với gian phòng trống trải, nỗi buồn bàng bạc trong tim. Tất cả chỉ là mộng, còn thực tại là một cái gì tàn nhẫn, phiền hà...
... Lòng lạnh theo đêm buồn
Đèn thắp sao không sáng
Muốn khóc không còn lê.
Muốn than không thành tiếng
Đời không kẻ tri âm...
Mấy hôm liền không đến Thanh Vân, Vân Lâu đã tự nhủ với lòng không nên đến đấy, vì sự hiện diện của chàng ở nơi đó chẳng có nghĩa lý gì cả. Nơi đấy không có người chàng muốn tìm. Lòng tự nhủ lòng thế mà chàng vẫn sốt ruột, nhất là khi bóng đêm từ từ đến. Đêm sao lạnh, sao buồn lạ lùng và dài như hàng thế kỷ? lại thêm một lần nữa không đừng được, chàng phải đến phòng trà Thanh Vân đúng lúc Tiểu My bước lên bục gỗ, rồi lại về khi nàng chào khán giả. Tiểu My, người con gái dễ thương chi lạ! Mỗi lần nhìn nàng hát trên bục gỗ là một lần Vân Lâu lại xúc động. Hình bóng nàng là niềm an ủi lớn. Có những lúc Vân Lâu tin chắc người đứng trên bục gỗ kia là Tiểu My chứ không phải là Hàn Ni nhưng chàng vẫn thấy lòng mình rạo rực... Như áng mây trời bay muôn phương... Nhớ lại ngày nào, Vân Lâu đã từng ví Hàn Ni là áng mây, áng mây trời kia đã không trở về... Nhưng, nghĩ thế nào thì Tiểu My vẫn không phải là Hàn Nị Vân Lâu nhủ thầm, ta không nên đến Thanh Vân nữa.
Tối hôm ấy, sau khi rời khỏi công ty quảng cáo, ăn cơm tối xong, Vân Lâu chẳng định về nhà. Suốt một ngày nắng tốt, trời đêm mát thật đẹp, Vân Lâu muốn đi lang thang. Những ánh sao trời lấp lánh trông như... chiếc áo dạ hội của Tiểu Mỵ áo của Tiểu Mỷ Tại sao ta lại có một so sánh ngộ nghĩnh thế? Vân Lâu lắc đầu, bất giác chàng nghĩ đến Hàn Nị Chàng nhớ đến nhiều đêm cả hai dạo bước trên phố, nàng đã thì thầm: Em không thể nào sống xa anh!
Bấy giờ người xưa ở đâu? Vân Lâu lại lắc đầu. Khi ngẩng mặt nhìn lên, chàng phát giác ra mình đang đứng trước một rạp chiếu bóng ế khách.
Chàng suy tính, xem một phim xuất bảy giờ có lẽ thú hơn chui đầu vào phòng trà Thanh Vân. Mua vé bước vào, đây là một cuốn phim xã hội cũ chiếu lại. Vân Lâu không để ý đến tên cuốn phim cũng như tên đạo diễn. Nhưng khi xem một chập là chàng bị thu hút ngay bởi cốt chuyện. Câu chuyện xảy ra có lẽ đã trên hai mươi năm nói về tình yêu trong cuộc chiến. Một mối tình tuyệt vọng. Trong phim có một vai da đen, anh chàng chuyên môn hát những bản tình ca, mỗi một bản nhạc là một lần Vân Lâu rơi lệ. Xem xong phim, Vân Lâu mới ra xem tựa “cuộc tình ở bắc Phi”.
Khi đi ra, Vân Lâu càng không muốn trở về căn nhà buồn tẻ của mình, sự xúc động làm chàng bị ray rứt. Vân Lâu là thế đó, rất dễ xúc động dù với một bản nhạc, hay một bức họa, một bài thơ...
Rồi chàng lại đi lang thang, ánh đèn neon trước các gian hàng đã tắt, đôi chân cũng đã thấy mỏi. Vân Lâu dừng lại. Không ngờ những bước chân phiền muộn của chàng lại dẫn đến phòng trà Thanh Vân.
ánh đèn vẫn còn sáng, nghĩa là màn cuối cùng vẫn còn, nhưng nơi bán vé đã đóng kín rồi. Vào chăng? Làm sao có thể vào được? Giờ này chưa chắc Tiểu My còn ở đây! Cho tay vào túi quần, chàng đứng tựa lưng vào cột, ngắm hình của Tiểu My treo cao trên vách.
Thời gian trôi qua trong yên lặng, mãi đến lúc có tiếng chân đến gần Vân Lâu mới quay lại, chàng đã nhìn thấy chiếc áo dài đen điểm kim tuyến như những cánh sao trên nền trời đêm. Một chút ngỡ ngàng. Nàng đã đứng trước mặt chàng với gương mặt phiền muộn. Sự ngạc nhiên như cơn bão làm cả hai đều đứng bất động. Tiểu My lúc nào cũng là người lên tiếng trước:
- Tôi tưởng... Anh sẽ chẳng bao giờ đến đây nữa chứ!
- Thế à!
- Tại sao lâu quá không thấy anh đến?
- Bao nhiêu người nghe cô hát chưa đủ sao?
Tiểu My lắc đầu, mắt nàng trong như hồ thu:
- Không, không ai thích nghe tôi hát cả ngoài anh. Anh không đến là không còn ai nữa cả.
Một chút xúc động trong tim. Tiểu My! Vân Lâu khẽ kêu mà nghe lòng rộn rã.
Yên lặng một lúc thật lâu, Tiểu My lên tiếng:
- Anh đứng đây làm gì thế?
- Tôi cũng không biết. Nhưng khi nhìn thấy cô bước ra đột nhiên tôi tưởng mình đang đứng đợi cô.
- Thế à? Anh đến đây từ bao giờ?
- Tôi... tôi cũng không biết.
- Ở đâu đến đây?
Vân Lâu lắc đầu:
- Tôi cũng không nhớ, chỉ biết rằng tôi đã lang thang trên phố rất lâu.
- Bây giờ, anh định đi đâu đây?
- Tôi cũng không biết, tùy cô đấy.
- Thế thì đến Nhã Khí ngồi nhé?
- Vâng.
Vân Lâu đứng thẳng người lên, đưa Tiểu My tới quán. Tìm một bàn khuất ngồi xuống, cả hai đều dùng cà phệ Nơi đây cuộc sống về đêm thật thích hợp, quán mở đến hơn một giờ khuya.
Những chậu kiểng là bức bình phong kín đáo, thế giới bây giờ như thu hẹp lại. Bản nhạc êm dịu hòa hợp với ánh sáng mờ ảo làm thú vị gian phòng.
Cà phê đã mang ra, một chút sữa và ba miếng đường cho tách cà phê của Tiểu My.
- Tại sao anh lại cho đến ba miếng đường?
- Tôi ngại cô sợ đắng!
- Làm sao anh biết chuyện đó?
- Vì tôi cũng thế.
Tiểu My cười. Gã này gàn thật. Nàng cầm chiếc muỗng nhỏ lên khuấy nhẹ. Chiếc đèn mờ treo trên tường tỏa ánh sáng phản chiếu nơi các cánh sao trên áo Tiểu Mỵ Ngước mặt nhìn lên, bắt gặp cái nhìn say đắm của gã con trai lạ, bất chợt Tiểu My thấy ngượng ngập:
- Tại sao lâu quá không thấy đến?
Hớp ngụm cà phê, Vân Lâu nhìn Tiểu My nói:
- Vừa mới tựu trường nên tôi hơi bận. Vả lại tôi cũng nghèo.
Tiểu My hiểu ngay ý Vân Lâu.
- Anh vẫn còn sống với cha mẹ anh à?
- Không, gia đình tôi ở Hương Cảng, còn tôi sang đây học.
Tiểu My gật gù. Trên khuôn mặt kia có một tí phong sương, một tí khát khao tình thương.
- Gia đình anh khá không?
Vân Lâu cười buồn:
- Khá thì khá lắm, nhưng cha tôi và tôi có mối bất hòa nên tôi không xài tiền nhà.
- Tại sao anh lại bất hòa với cha anh?
Vân Lâu lại cười, đăm đăm nhìn vào cốc cà phê màu đen quánh... Đột nhiên chàng lại nghĩ đến Hàn Nị Trước mặt là một rừng sa mù, ở đấy khuôn mặt Tiểu My như ẩn hiện trong khói sương.
- Xin cô đừng hỏi chuyện này.
Tiểu My ngại ngùng, trong mỗi ngại ngùng có một chút chua xót và tội nghiệp cho người lận đận. Không muốn hỏi thêm, tựa người vào ghế, Tiểu My nói:
- Nếu thế, từ rày về sau đừng đến Thanh Vân nữa, đến làm gì để mỗi lần phải mất bao nhiêu tiền phí của.
Vân Lâu thật bình thản:
- Không, cô lầm rồi, cô đừng có mặc cảm xem thường mình như thế, giọng ca của cô xứng đáng hơn số tiền tôi mua vé nhiều.
Trong đôi mắt Vân Lâu có cái gì thành thật, chứ không phải là lời tán tụng xuông. Nhưng Tiểu My vẫn nói:
- Anh an ủi tôi đấy à?
Vân Lâu lắc đầu:
- Nếu chỉ là những lời an ủi, chắc chắn cô sẽ nhìn ra ngaỵ Tôi hiểu, cảm giác cô nhạy và bén, không ai có thể qua mặt cô được.
Tiểu My chớp mắt nhìn xuống, nàng cố đè nén lòng mình để khỏi phải tuôn ra bao nhiêu tâm sự.
- Nếu anh thật tình thấy giọng ca tôi vô giá thì xin anh đừng đến nơi rẻ tiến đó để mua vui bằng tiếng hát của tôi nữa. Tôi sẵn sàng hát cho anh nghe bất cứ lúc nào, ở đâu... Ngoại trừ chốn phòng trà.
Vân Lâu đăm đăm nhìn khuôn mặt Tiểu My:
- Thật chứ? Như thế có làm phiền cô lắm không?
Tiểu My đỏ mặt:
- Anh không hiểu ý tôi.
- Vả lại tôi cũng không muốn tạo nên một thói quen mới, nghĩa là không thể sống nếu thiếu tiếng hát của cô.
- Anh thích giọng ca tôi đến thế à?
- Không phải chỉ có giọng ca thôi mà tôi còn thích cả những thứ khác nữa.
Tiểu My chớp mắt:
- Thứ khác là thứ gì?
- Bản tính cứng cỏi, lòng nghị lực và... tính cao ngạo của cô.
Tiểu My ngạc nhiên:
- Tôi cao ngạo? Làm sao anh biết tôi cao ngạo.
- Tôi biết, ngay trong giọng hát cô đã để lộ ra điều đó. Bây giờ trong hoàn cảnh bất khả kháng, cô đang tranh đấu cho lẽ sống nên...
Tiểu My bàng hoàng nâng ly cà phê lên uống như để trấn tĩnh trái tim đang đập vội vàng trong lồng ngực nàng. Liếc nhanh về phía Vân Lâu nàng chống chế:
- Anh đừng tưởng điều anh vừa nghĩ là đúng đâu nhé!
- nếu tôi đã hiểu sai thì... xin lỗi vậy. Nhưng tại sao cô phải làm mặt lạ thế?
- Thì chúng ta cũng chưa quen biết nhau nhiều, làm gì không lạ?
- Nhưng tôi hiểu cô, vì khuôn mặt cô đối với tôi quá quen thuộc!
- Anh nhìn Hàn Ni qua khuôn mặt tôi à?
Tiểu My chau mày, một chút giận dữ hiện lên mặt, Vân Lâu vội vã xoa dịu:
- Đừng nhắc đến Hàn Ni nữa. Việc đến phòng trà Thanh Vân không phải chỉ vì khuôn mặt cô, cô phải hiểu cho, đừng làm mất hòa khí giữa chúng ta.
- Nhưng nếu tôi hoàn toàn không giống Hàn Ni, liệu anh có đến Thanh Vân mỗi đêm không?
Vân Lâu bối rối:
- Điều đó... Tiểu My cũng phải hiểu là tôi quen biết Tiểu My nhờ khuôn mặt rất gần với Hàn Ni...
- Vâng, tôi hiểu, anh đến Thanh Vân cũng chỉ vì Hàn Ni.
Tiểu My càng lạnh lùng, Vân Lâu càng bối rối, chỉ biết vuốt ve nàng một cách tiêu cực.
- Cô đừng nghĩ như vậy!
- Nhưng đó là sự thật!
Vân Lâu yên lặng, khuôn mặt nàng tái xanh vì giận. Giữa hai người bây giờ như có một khoảng cách xa lạ. Đêm càng lúc càng khuya, cà phê nguội dần.
- Thôi kể như điều cô vừa nói là đúng đi. Cô nói đúng, chúng ta quả thật khá xa lạ nhau. Từ hôm nay, cô cứ yên tâm tôi sẽ chẳng bao giờ đến làm phiền cô nữa.
Tiểu My yên lặng, lời nói của anh chàng lạnh chi lạ. Tim chợt nhói đau, mắt chợt nóng, ly cà phê trước mặt lờ mờ. Tại sao ta như vậy? Tại sao ta lại xúc động? Nhiều lúc, sao ta lại mong mỏi được gặp chàng, mỗi khi nhẹ vén màn nhìn trộm ra ngoài ghế khán thính giả mà không trông thấy chàng là ta thấy thiêu thiếu. Bây giờ ngồi đối diện với chàng ta lại chỉ dùng toàn ngôn từ xa lạ, ngột ngạt. Tại sao? Tại sao phải diễn kịch như thế? Giọng Vân Lâu vẫn lạnh nhạt bên tai:
- Thôi, cũng khuya lắm rồi, để tôi đưa cô về nhé!
- Dạ thôi, cám ơn anh tôi về một mình cũng được!
Tiểu My chợt thấy lời nói của mình còn lạnh nhạt hơn. Nhưng Vân Lâu đã đứng dậy, thanh toán tiền nước:
- Không được, khuya lắm rồi, tôi phải đưa cô về. Con gái đi một mình trong đêm không nên.
Tiểu My chau mày hỏi gặng lại:
- Đó chỉ là một phép lịch sự?
- Vâng.
Tiểu My nhếch môi cười:
- Anh quả chu đáo thật, nhưng tôi không cần, việc đi đêm một mình đối với tôi là một chuyện thường.
- Vậy thì... Tùy cô...
Tất cả kết thúc thật nhanh, Tiểu My chợt xót xa, hố ngăn cách không còn thời gian để khỏa lấp. Trả tiền xong, cả hai máy móc rời khỏi quán. Gió đêm xuân nhẹ và mát. Đứng bên lề, đối diện nhau với bao nhiêu bứt rứt, nhưng ngoài mặt cả hai vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, xa lạ.
Một chiếc taxi vụt ngừng trước mặt, Vân Lâu mở cửa xe. Tiểu My chui vào.
- Chào cô!
- Chào anh!
Cánh cửa đóng sầm lại, xe lướt đi để lại đám bụi mù. Vân Lâu nhìn theo cho đến khi bóng xe khuất hẳn, cho tay vào túi quần, chàng chậm rãi bước về phía nhà. Chiếc bóng cô độc của chàng ngã dài trên đường phố vắng lặng.
Những ngày dài buồn nản kéo dài, mỗi đêm cứ đến giờ thì đi hát rồi đến hết giờ trở về nhà, đời sống thật nhạt nhẽo. âm nhạc đối với nàng giờ đây đã mất hết ý nghĩa. Tiểu My như một chiếc máy hát, hễ cứ được vặn nút là ra tiếng. Tiếng vỗ tay càng lúc càng thư nàng buồn như chiếc lá úa.
Mỗi ngày nàng ngóng đợi phép lạ nhưng chàng vẫn biệt tăm. Gã con trai lạ lùng ấy bây giờ ở đâu? Tiểu My không hiểu sao mình lại thắc mắc thế? Có lẽ anh chàng đã quên ta rồi. Nàng không tránh khỏi một chút hối tiếc. Sao chàng không đến? Mỗi lần đứng trên bục gỗ là mỗi lần này nhớ đến lời chàng - “Lúc Tiểu My hát, Tiểu My nên đặt hết tim óc mình vào bản nhạc, đừng sợ không người nghe, cũng đừng nản lòng, cũng đừng coi thường chính mình. Vì giọng ca của Tiểu My cao sang lắm”.
Sống một đời được bao nhiêu lần tán thưởng như vậy? Nhưng... tại sao chàng không đến nữa chứ? Tại sao? Phải chăng vì bản tính ương ngạch của nàng? Tiểu My chợt hối tiếc về vụ cãi vã hôm trước tại quán cà phê Nhã Khí. Tiểu My! Sao không chịu bình tĩnh một tí có phải giữ được bình yên không? Hãy quên đi! Hãy trở lại nếp sống bình dị cũ.
Nhưng từ tận cùng quả tim, Tiểu My réo gọi tên Vân Lâu, Vân Lâu! Anh đến đi, tôi không bao giờ chối từ ý nguyện của anh nữa đâu. Anh Lâu, tôi sẽ không phủ nhận việc tôi hằng mong mỏi. Tôi sẽ hát cho anh nghe, tôi sẽ giúp anh mở lại quả tim đóng kín. Anh Lâu, đến đi anh!
Nhưng ngày tháng cứ âm thầm trôi, Vân Lâu đâu chẳng thấy trở lại, chỉ thấy Tiểu My càng lúc càng hao mòn nhan sắc. Bản tính cũng thay đổi, nóng nảy và cộc cằn. Trạng thái thấp thỏm lo âu làm nàng khổ sở, bứt rứt. Tiểu My cũng không làm sao phân tích được sự thay đổi của lòng mình. Đến nỗi người cha say sưa suốt ngày cũng phải để ý. Một đêm, sau cơn say, ông tở về nhà hỏi:
- Tiểu My, lúc này con làm sao thế?
- Làm sao là làm sao?
- Ai làm con buồn hở Tiểu My?
Tiểu My bực:
- Không ai cả.
ông Khiêm đặt tay lên vai người con gái:
- Vậy thì con phải vui lên chứ, sao lại buồn, đời bao giờ chẳng thế? Con còn trẻ, đừng ủ dột. Uống rượu nhé, uống để đôi má con hồng lên, cho con không còn buồn.
Và Tiểu My bắt đầu tập uống. Đêm ấy nàng uống rất nhiều, uống đến độ phải ói ra hết, rồi dở khóc dở cười. Tiểu My cũng không hiểu tại sao mình lại khóc.
Ngày hôm sau đến phòng trà, đột nhiên Tiểu My thấy nhớ Vân Lâu lạ lùng. Nhưng chàng cũng không đến.
Hát xong bản nhạc cuối nàng chán nản trở về phòng hóa trang. Mệt mỏi như kẻ tội đồ. Mỗi tối cứ phải hóa trang thành một loại búp bê cho bao nhiêu người ngồi ngắm. Một chiếc máy biết hát. Thật chán. Thật vô vị.
Có tiếng gõ cửa, cô chiêu đãi họ Lý thò đầu vào cười với nàng:
- Chị Tiểu My, có khách!
Tiểu My ngạc nhiên, đưa tay lên chặn ngực, phải chăng?...
- Ai thế?
- Dạ Ông giám đốc Hinh.
Cả một trời thất vọng. Nhắm mắt lại, toàn thân nàng là một sự tan rã. Vừa định lên tiếng từ chối thì nàng nhớ đến lời cha bảo là Tiểu My con còn trẻ, phải vui đi chứ...
Phải vuỉ Vâng, dại gì lại đau khổ một cách vô lối thế này? Nhìn cô chiêu đãi, Tiểu My nói nhanh:
- Thôi được, bảo ông ấy đợi một tí, tôi sẽ ra ngay!
Và tối hôm ấy, Tiểu My đi với ông Hinh đến nhà hàng Trung Ương. Nhảy cũng rất nhiều mà ăn cũng rất nhiều. Những nụ cười lớn làm trái tim rộng mở. Tiểu My hút thử một điếu xì gà, những tiếng ho sặc sụa của nàng càng làm cho không khí vui nhộn thêm.
Đây mới chỉ là một bắt đầu. Sau đấy Tiểu My lại đi phố nhiều lần với ông Hinh. Ông Hinh lúc thiếu thời vì hoàn cảnh nghèo khổ, đã phải lăn lộn để lập sự nghiệp. Bây giờ là giám đốc nhiều công ty lớn, con cái đã nên người, ông cũng đã trên năm mươi, giờ ông nghĩ ông có quyền hưởng thụ, bên cạnh lúc nào cũng có một cô bạn trẻ đẹp. Những người bạn gái đi cạnh ông không bao giờ thuộc loại lẳng lơ vòi tiền, vì ông là con người từng trải, suy tính rất kỹ. Nhiều lúc gặp cô khó tính khước từ lời mời, ông cũng không giận, chỉ cười nói:
- Nếu không thích thì thôi, tôi không thích có chuyện miễn cưỡng.
Có đi chơi với ông Hinh, Tiểu My mới hiểu được bản tính ông, nàng thấy vừa thích thú lẫn kính trọng. Đi phố, dùng cơm tối, đi nhảy, nhiều lúc ông Hinh còn đem xe đến đưa đón Tiểu My đi hát, nên ông hiểu khá rõ hoàn cảnh hiện tại của gia đình Tiểu Mỵ Có lần ông định giúp đỡ nàng nhưng nàng đã thẳng thắn cự tuyệt:
- Ông đừng làm thế, tôi đi chơi với ông là vì thích, chớ tôi không định bán thời giờ của tôi.
ông Hinh rất phục bản tính thẳng thắn của Tiểu My, và vì thấy nàng bất vụ lợi, ông càng thích chăm sóc hơn. Những cuộc đi chơi chỉ là những giờ phút giải trí đúng ý nghĩa của nó. Tiểu My đối với ông như một người bạn, một đứa con gái yếu đuối cần được che chở. Có lần ông Hinh hỏi:
- Cô không có bạn trai sao hở Tiểu My?
Tiểu My nghĩ đến Vân Lâu, cười khô héo:
- Không!
- Để tôi làm mai cho cô nhé? Người đẹp như cô phải có một người bạn đời xứng đáng mới đúng.
Đó là tất cả câu chuyện giữa Tiểu My và ông Hinh. Mặc dù hai người không có một ràng buộc nào vướng víu, nhưng những lời đàm tiếu vẫn đến tai Vân Lâu. Vì ghen ghét Tiểu My họ đồn là nàng đã bắt được ông chủ bự và đã sống chung với ông tạ Trong phòng trà, mọi câu chuyện được thổi phồng như thế có gì là lạ. Tiểu My cũng hiểu, nhưng nàng vẫn cười:
- Mặc họ, họ muốn nói sao cũng được, có chết ai đâu mà sợ.
Và nàng tiếp tục vui chơi với ông Hinh, cho đến một buổi tối, Tiểu My và ông Hinh đến nhà hàng Trung Ương thì đêm đã khuya lắm rồi. Nhà hàng không còn bao nhiêu khách. Họ tìm một chiếc bàn gần sàn nhảy, ngồi xuống, ăn một vài thức ăn nhẹ, xong bước ra sàn nhảy.
ông Hinh nhảy rất giỏi, Tiểu My cũng không kém. Một bản Rumba, rồi một bản Valsẹ Tiểu My rất thích những loại nhạc xoay tròn này, nàng như một con bướm vàng nhởn nhơ theo tiếng nhạc, xog họ trở về bàn. Ông Hinh đùa một câu ngắn, Tiểu My cười tọ Khi tiếng cười dứt, ông Hinh đưa mắt về phía chiếc bàn gần đấy nói với Tiểu My:
- Ông kia cứ nhìn về phía chúng mình mãi, cô có quen hắn không?
- Vậy à!
Tiểu My đưa mắt nhìn theo hướng ông Hinh chỉ, nàng chợt ngỡ ngàng. Nụ cười tắt phụt. Gã đàn ông kia không ai khác hơn là Vân Lâu. Không phải chỉ có một mình chàng mà bên cạnh còn có một người thứ hai, một thiếu nữ trẻ đẹp!
Hai tia nhìn chạm nhau. Dưới ánh sáng mờ ảo của phòng trà, chàng có vẻ thật xa lạ. Tại sao thấy nàng mà Vân Lâu chẳng một lời chào hỏi gì cả vậy? Đột nhiên, Tiểu My thấy Vân Lâu đứng lên, nàng tưởng chàng sẽ tiến đến mình, nhưng nàng đã lầm, Vân Lâu cúi xuống nói nhỏ với người bạn gái, rồi họ cùng bước ra sàn nhảy.
Ban nhạc chơi điệu Mambo, thật haỵ Tiểu My nhìn theo họ. Hai người âu yếm đưa nhau đi theo tiếng nhạc thật tình tứ. Cúi mặt nhìn xuống, Tiểu My hớp một ngụm trà. Hèn gì! Hèn gì chàng không đến!
Có tiếng ông Hinh hỏi:
- Sao? Có quen không?
Tiểu My đáp:
- Có, thỉnh thoảng hắn có đến Thanh Vân nghe nhạc.
Nghĩ ngợi một chút, Tiểu My vội đứng dậy:
- Nhảy một bản nhé?
Cả hai bước ra sàn nhảy. Không hiểu tại sao Tiểu My bỏ đi khoảng cách hằng ngày, nàng tỏ ra thật âu yếm, tựa đầu lên vai ông Hinh, cười nói luôn miệng, líu lo như chim oanh.
Mấy lần lướt nhanh qua người Vân Lâu, là mấy lần nàng khiêu khích. Vân Lâu vẫn thờ ơ, xa lạ, cô bạn gái của chàng có đôi mày đen, đôi mắt to và chiếc miệng xinh. Tuy không xuất sắc lắm, nhưng cũng đủ hấp dẫn người khác phái.
Bản nhạc vừa dứt là Vân Lâu trở lại bàn, trong khi Tiểu My và ông Hinh tiếp tục thêm một bản Cha Cha Chạ Thái độ của nàng hoàn toàn vui vẻ và cởi mở.
Vân Lâu chận một nữ chiêu đãi đang đến gần nhờ mua gói thuốc lá. Thúy Vi, người thiếu nữ nãy giờ ngồi cạnh chàng, ngạc nhiên lên tiếng:
- Anh hút thuốc nữa à?
Vân Lâu ậm ờ, mắt không rời Tiểu My đang quay cuồng trên sàn nhảy.
- Cô gái đang nhảy giống Hàn Ni quá hở, mới nhìn có thể lầm ngay.
Vân Lâu giận dữ:
- Hàn Ni có bao giờ õng ẹo với những lão già như thế kia đâu!
Hít một hơi thuốc dài, Vân Lâu sặc sụa, Thúy Vi gắt nhẹ:
- Không biết hút, mà hút làm gì cho khổ thế? Anh buồn à?
Vân Lâu trừng mắt:
- Cô nói gì thế? Làm gì mà tôi phải buồn?
- Anh quen cô ấy không?
- Quen ai?
- Cô gái giống Hàn Ni ấy?
- Tại sao tôi phải quen người ta chứ?
- Hôm nay anh làm gì lạ thế? Nếu biết trước hôm nay anh khó tánh thế này tôi đâu thèm đi với anh chi cho mệt.
Vân Lâu thở dài, dịu giọng:
- Xin lỗi, tôi không cố ý làm Thúy Vi buồn.
- Tôi hiểu. Có lẽ vì người con gái giống Hàn Nị Phải cô ấy là người anh gặp giữa phố hôm nọ không?
Mắt Vân Lâu đăm đăm nhìn về phía Tiểu My với bao nhiêu hờn dỗi:
- Có lẽ...
- Anh Lâu, anh đừng lầm lẫn, vì dù sao cô ấy cũng không phải là Hàn Ni.
- Có lẽ. Thôi mặc họ.
Vân Lâu bấm chuông. Thúy Vi ngạc nhiên:
- Anh làm gì thế?
- Bảo họ tính tiền.
- Không nhảy nữa à?
- Thôi.
Thúy Vi nhìn Vân Lâu yên lặng. Vân Lâu móc túi lấy quyển sổ tay ra viết vội vài chữ trao cho người hầu bàn, chỉ về phía Tiểu My dặn dò vài câu, rồi trả tiền.
- Thôi mình về.
Thúy Vi đứng dậy, yên lặng theo Vân Lâu ra cửa. Ra đến đường, nàng mới thở dài.
- Làm cái gì mà thở dài vậy?
- Tại anh đấy.
- Sao lại tại tôi?
Thúy Vi nhìn thẳng tới trước. Bây giờ là mùa xuân, những cánh Đỗ Quyên rộn rã khắp các bồn hoa thành phố, dưới ánh trăng cao quý trông dễ thương vô cùng.
Hoa hồng chen sắc đua xuân
Thương ai mấy kiếp đoạn trường sầu đau.
Cả hai mãi lo nghĩ riêng tự Vân Lâu bối rối, đầu óc quay cuồng với bao hình bóng Hàn Ni! Tiểu My! Hàn Ni sao mất quá sớm, Tiểu My sa đọa thế sao!
Trong nhà hàng, Tiểu My đưa mắt nhìn theo Vân Lâu, nàng chợt nhũn người ra như quả bóng xì hơi. Ông Hinh nói với nàng mấy câu mà Tiểu My chẳng nghe thấy gì cả. Tiếng nhạc vang lên, một nữ ca sĩ ra hát bản “Trên Ngọn Tình Sầu”, Tiểu My khép mắt lại với nỗi buồn buồn man mác. Người hầu bàn mang đến cho nàng một mảnh giấy. Mảnh giấy với nét chữ của Vân Lâu. Tim đập mạnh, nàng mở ra đọc nhanh:
Tưởng ai là đóa hoa sen
Không ngờ là đóa hướng dương giữa trời.
Tiểu My vò nát mảnh giấy, mặt đỏ gaỵ Anh Lâu, tôi hận anh, tại sao anh dám sỉ nhục tôi. Anh đừng tưởng anh cao quí, chẳng qua cũng chỉ là một tuồng quân tử giả hiệu mà thôi.
ông Hinh lo lắng hỏi dồn:
- Cái gì thế Tiểu My?
- Không có gì cả, chúng ta nhảy nhé?
ông Hinh lắc đầu:
- Thôi chúng ta về, cô cần phải nghỉ ngơi, hình như cô hơi mệt?
- Tôi không mệt, tôi không muốn về nhà, đêm nay, tôi muốn đi suốt đêm.
ông Hinh chăm chú nhìn Tiểu My:
- Gã con trai ban nãy là bạn cô, phải không?
- Không, tôi không bao giờ có bạn trai như thế. Tiểu My lắc đầu nhanh - Tôi muốn uống một chút rượu.
ông Hinh vẫn bình tĩnh:
- Đứng dậy đi, Tiểu My, để tôi đưa cô về!
Tiểu My chau mày:
- Ông không thích đi chơi với tôi à?
ông Hinh vỗ về:
- Tiểu My, cô phải bình tĩnh, đừng ngu si như vậy. Cô còn trẻ đẹp, đàn ông trên đời này khó tin cậy kể cả tôi, nhưng tôi không muốn hại cô, nhất là... tính tình cô dễ thương quá. Về nhé? Đừng có sai lầm mà thiệt thân.
Tiểu My cúi đầu, yên lặng, nước mắt đã tràn ra mi:
- Tôi hiểu rồi, vâng, thôi về.
Ra khỏi nhà hàng Trung Ương, ra đến xe, ông bình thản hỏi:
- Cô yêu cậu ấy lắm phải không?
Yêu à? Tiểu My chưa hề nghĩ đến tiếng đó. Có thể... ta đã từng mến mộ, từng cảm thông với Vân Lâu, nhưng yêu thì... không biết đã yêu chưa.
- Tôi cũng không biết... Có điều, tôi thấy giận hắn quá.
Nụ cười nhẹ trên mép môi ông Hinh:
- Những người trẻ tuổi thường dễ ngộ nhận trong vấn đề tình ái. Tiểu My, cô đừng nóng nảy quá mà hối tiếc sau này.
Nhìn đường phố đầy xe qua lại, Tiểu My như một kẻ xa lạ. Đột nhiên nàng cúi xuống ôm mặt khóc, nỗi đau khổ ẩn ức từ tận cùng đáy tim như được dịp tuôn trào ra ngoài, nàng khóc cho đỡ tủi thân.
ông Hinh cho xe ghé vào, quay sang vỗ về:
- Tiểu My, làm sao thế hở?
Thế là Tiểu My không còn giấu diếm được nữa, vừa khóc nàng vừa kể lể tất cả câu chuyên giữa nàng và Vân Lâu cho ông Hinh nghe. Một mối tình nhiều uẩn khúc!
Trở về nhà, suốt đêm Vân Lâu trằn trọc không ngủ được. Chàng nằm dài trên giường, trừng mắt nhìn chân dung Hàn Ni treo cao trên tường, lòng nóng như lửa đốt. Một cảm giác khó chịu bứt rứt khiến chàng không thể nằm yên được. Lăn qua lộn lại, hình ảnh xảy ra ban nãy nơi nhà hàng Trung Ương mãi ám ảnh chàng, dù đấy là Tiểu My chứ không phải là Hàn Ni.
Tiểu My! Nàng là người con gái của chốn ăn chơi mà! San nàng không biết hổ thẹn khi kề vai tựa má với một gã đàn ông đứng tuổi? Tại sao? Thật là nhục. Vân Lâu tốc mền sang một bên, tựa mặt vào thành tường mát lạnh. Mang khung ảnh trên đầu giường xuống. Gương mặt người yêu cứ lớn dần, lớn dần, chiếm trọn khoảng không gian nhạt nhòa. Nụ cười ẩn trong mù sương. Vân Lâu ấp khung ảnh lên ngực, thầm gọi:
- Tiểu My! Tiểu My!
Tiếng gọi vừa thoát ra khỏi miệng, chàng bàng hoàng ngaỵ Tại sao chàng lại gọi là Tiểu My mà không phải là Hàn Nỉ Đặt khung anh trở về đầu giường. Vân Lâu thấy hổ thẹn. Hàn Ni! Hàn Ni! Em mất chưa bao lâu mà anh đã gọi tên một người con gái khác. Sự hối tiếc càng làm cho đầu óc Vân Lâu rối bời.
Lăn lộn mãi đến gần sáng, Vân Lâu mới chợp mắt được. Trong cơn mê, chàng đã trông thấy Tiểu Mỵ Không, không phải, đã trông thấy Hàn Nị Hàn Ni yên lặng nhìn chàng, vẫn đôi mắt đắm đuối ngày nào nàng đang hát lại bản nhạc, một bản nhạc mà hình như chàng đã có nghe rồi.
Nếu sớm biết đời chóng phai, thì kề vai tựa má làm gì
Để người buồn với nỗi cô đơn hằn sâu thế kỷ...
Tiếng hát thanh thoát nhỏ dần như tiếng thở dài, đôi mắt buồn khép nhanh. Vân Lâu vật vã. Hàn Ni! Hàn Ni vẫn còn đó, khoảng cách ngắn nhưng thật xa, khuôn mặt đột nhiên biến đổi. Vân Lâu nhìn kỹ, không phải là Hàn Ni mà là Tiểu My.
Em như mây trời ngàn năm bay mãi
Em mơ một ngày dừng bước phiêu du.
Giọng ca buồn, cô đơn. Vân Lâu cảm thấy từng tế bào trên thân mình nhức nhối. Chàng chìa tay ra gọi to:
- Tiểu My!
Và chạy nhanh về phía nàng, nhưng Tiểu My đã biến thành mây bay mất.
- Tiểu My!
Tiếng gọi thật to của chính chàng đã đánh thức chàng dậy. Mở choàng mắt ra, ánh nắng chói chang đã ngập phòng. Trời đã sáng.
Ngồi dậy, hai tay ôm lấy gối, suốt nửa buổi trời Vân Lâu ngẩn ngợ Rồi chàng xuống giường máy móc đi rửa mặt chải đầu. Hôm nay có giờ học trọn ngày. Thu xếp giấy bút một cách vô vị, chàng bước ra khỏi nhà, leo lên xe buýt, đầu óc vẫn còn tràn ngập bóng hình đêm quạ Hàn Ni, Tiểu My... Tiếng hát, nỗi buồn, bao nhiêu khổ sở...
Suốt một ngày học hành mệt nhọc, rồi cũng tới lúc tan, chàng đến công ty quảng cáo với một thân xác không hồn. Mấy ông bạn đồng nghiệp đang kể cho nhau nghe một vài kinh nghiệm vui chơi nơi chốn vũ trường, một người nói:
- Đừng coi thường họ, có nhiều vũ nữ xuất thân từ những gia đình danh giá lắm, chỉ vì một hoàn cảnh bất đắt dĩ nào đó họ mới đưa thân vào nơi sa đọa như vậy. Có người tưởng con gái đã sa chân vào đấy là hư đốn, sự thật ra cũng còn chán vạn đứa trong sạch.
Bất giác Vân Lâu nghĩ đến Tiểu Mỵ Thân xác trong sạch? Có thật không? Hình ảnh hôm qua ở nhà hàng Trung Ương còn rành rành trước mắt chàng cơ mà. Đột nhiên chàng thấy bực mình. Thu xếp tài liệu lại chàng bước ra khỏi sở. Nhìn người qua kẻ lại, xe cộ dọc ngang, chàng tự hỏi - bây giờ ta đi đâu đây?
Đến trường Nguyên Lăng chàng ăn một tô mì. Kể như buổi cơm tối đã xong, nhưng Vân Lâu không đủ can đảm trở về nhà ngaỵ Chàng lang thang giữa phố, ngừng trước mấy gian hàng. Mắt dán chặtvào khung kính. Không có gì cả ngoài một khuôn mặt quen thuộc: Tiểu My! Vân Lâu nhắm mắt lại, chàng lắc đầu, bóng hình vẫn không phai. Nỗi nhớ như cơn mê loạn. Đột nhiên Vân Lâu muốn tìn đến Tiếu My ngay, để mắng nàng một trận cho hả. Tại sao Tiểu My lại làm thế? tại sao lại nhắm mắt cam tâm sa đọa? Nhưng... nhưng ta làm gì có đủ tư cách để trách cứ nàng?
Băng qua khỏi một con đường, rồi một con đường... Vân Lâu không biết mình đã đi hết bao nhiêu con đường. Sau cùng tỉnh trí lại, chàng đột nhiên sựng người lại vì chàng đang đi về hướng phòng trà Thanh Vân? Không được, không được, ta không thể đến đó nữa.
Ta không thể yếu đuối, hãy quay lại ngay, nhanh lên! Nhưng chân Vân Lâu bất động không chịu tuân theo sự đòi hỏi của lý trí.
- Hay là... đến nghe nàng hát thêm một lần vậy. Kể như là một lần chót.
Và Vân Lâu mua vé bước vào Thanh Vân. Bây giờ là chín giờ khuya, chưa đến giờ Tiểu My ra sân khấu. Vòng tay ra sau cổ chàng ngửa người ra sau nhìn lên sân khấu, bực bội lạ lùng. Tại sao mình lại ngu dại trở lại đây? Không lẽ chuyện đêm qua chưa làm ta mở mắt sao mà hôm nay còn đến tìm Tiểu My nữa chứ? Ngu thật!
Rồi Tiểu My cũng bước ra sân khấu. Tất cả những ý thức phản kháng ban nãy đều bay mất. Tiểu My hôm nay mặc một chiếc áo dạ hội trắng tinh, tóc xõa dài, không một món nữ trang, chậm rãi bước ra. Dáng vẻ cao quý thanh thoát, nàng đến trước micro nói nhỏ nhẹ:
- Tôi là Đường Tiểu My, hôm nay là ngày cuối cùng của một đời ca hát, tôi sẽ gửi đến quí vị hai bản nhạc tôi thích nhất gọi là một chút quà tạm biệt đối với quý vị đã dành cho tôi.
Tất cả những mạch máu trong thân cuồn cuộn chảy, Vân Lâu nghe tim đập nhanh. Tại sao là đêm cuối cùng? Tại sao?
Tiểu My bắt đầu cất tiếng hát, bản “Đóa Mây Trời”. Những âm thanh của nàng như những tiếng buồn phiền. Vân Lâu bàng hoàng xúc động. Tiếng hát hôm nay thật xuất thần.
Bay đến tận chân trời
Đời bao nhiêu phiền toái
Đời bao nhiêu ái ngại
Như khoảng trời xanh cao.
Tiểu My! Có phải là tiếng lòng của em không? Mắt chàng chợt ướt. Tiểu My! Đúng ra anh không nên có hành vi quá khích như thế. Anh cũng không có quyền trách em. Sống trong không khí bẩn thỉu giả dối này, bắt buộc em phải làm thế ư? Anh lầm, anh lầm thật, đúng ra anh không nên viết cho em những lời nhục mạ như thế. Anh ngu thật.
Tiểu My hát xong một bản nhạc, tiếng vỗ tay hôm nay đặc biệt ồn ào. Con người lạ thật, lúc nào cũng thế, đợi khi biết được vật trong tay sắp mất mới vội vàng hối tiếc. Rồi bản nhạc thứ hai bắt đầu, đó là bản “Lòng Đã Lạnh”. Hát xong, nàng lui dần ra sau. Những tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng được nàng phải trở ra, mắt nàng đẫm lệ nàng hát bản nhạc thứ ba “Hẹn ngày trở lại”. Và lần này quả là lần sau cùng.
Vân Lâu thở dài, đứng dậy, chàng bước ra cửa hông, lòng tràn ngập biết bao nhiêu mâu thuẫn. Đến trước cửa phòng hóa trang chàng yên lặng chờ đợi.
Một lúc, Tiểu My xuất hiện, chiếc áo dạ hội màu trắng ban nãy đã được thay bằng chiếc áo dài màu xanh lam giản dị. Khuôn mặt không phấn son mệt mỏi. Vừa ra tới cửa, nhìn thấy Vân Lâu là Tiểu My dừng lại, một chút ngỡ ngàng vây quanh.
Tim Vân Lâu đập nhanh, có thật nhiều điều để nói, nhưng nói không ra lời. Chàng định xin lỗi, nhưng bắt đầu thế nào đây. Khuôn mặt Tiểu My thật lạnh.
- Anh đấy à? Anh đến đây làm gì?
Vân Lâu nghe một chút chua xót:
- Tôi... tôi đợi cô.
- Đợi tôi à? Tiểu My nhếch môi cười nhạt - Đợi tôi để làm gì chứ?
- Tiểu My! Tiểu My có thể cho tôi nói chuyện một chút được không?
- Chuyện gì? Có chuyện gì để nói nữa chứ? ông là người của xã hội trí thức thượng lưu, còn tôi chỉ là một ca kỹ của phòng trà, nói chuyện với tôi ông không sợ nhục sao?
Vân Lâu bị trám miệng, chàng vừa bối rối, vừa đau khổ. Bao nhiêu câu nói ấp ủ trong tim không khơi nguồn được. Tiểu My đã quay mặt bỏ đi. Đuổi theo đến cầu thang, Vân Lâu gọi:
- Tiểu My!
Tiểu My đứng lại chau mày:
- Anh còn muốn gì nữa chứ?
Vân Lâu hấp tấp:
- Tiểu My, tại sao Tiểu My lại khó khăn với tôi như vậy, cho tôi mấy phút không được sao?
Tiểu My lắc đầu, bao nhiêu giận hờn đêm qua bóp nhói quả tim.
- Không được. Xin lỗi, tôi không có thì giờ nhiều, ông Lâu ạ. Mặc dù chúng tôi chỉ là loại gái mua vui cho thiên hạ, nhưng không phải lúc nào cũng bắt buộc phải chiều khách.
- Sao Tiểu My tàn nhẫn thế, tôi đến để xin lỗi Tiểu My đây.
- Không dám, ông làm ơn cho tôi đi, có người đang đợi tôi, tôi không thể tiếp chuyện với ông lâu được.
- Có phải cái thằng già hôm qua không? Vân Lâu không còn đè nén được nữa, cơn giận và nỗi thống khổ tràn ngập trái tim - Hắn có tiền nhiều phải không? Mỗi một giờ đi chơi với nó là bao nhiêu tiền? Cô cho giá đi xem tôi có đủ tiền mời cô không?
Tiểu My giận đến cực điểm, khuôn mặt tái xanh, nàng trố mắt nhìn Vân Lâu. Tại sao chàng lại nói thế? Quả tim Vân Lâu như tan vỡ, cúi nhìn xuống thang lầu, Tiểu My lẩm bẩm:
- Con người tàn nhẫn thật!
Rồi yên lặng, nàng bước về phía cầu thang, bỏ mặc Vân Lâu đúng sững ở đấy. Tỉnh trí Vân Lâu đuổi theo chận đường:
- Tiểu My!
- Ông làm ơn để tôi đi. Tiểu My sẵng giọng - Sao ông cứ theo tôi mãi vậy? Tôi hạ cấp, tôi mang nhan sắc ra bán cho người mua vui, tôi chỉ là loài hoa dại ngoài đường, mặc tôi, nhưng ông cũng không có quyền làm nhục tôi. Bao nhiêu đấy đủ rồi!
Vân Lâu nuốt nước bọt, sự lạnh nhạt của nàng như chiếc dao nhọn banh từng thớ thịt con tim chàng.
- Tiểu My, Tiểu My đừng nói vậy, hôm nay tôi đến đây không phải để gây chuyện, mà là đến để xin lỗi Tiểu Mỵ Chúng ta hòa nhau nhé? Tôi công nhận tôi quá hồ đồ, ngu xuẩn khi...
- Thôi đừng nói nữa, Tiểu My cắt ngang - Tôi đã bảo là tôi không có thì giờ, người ta đang đợi tôi dưới lầu đấy.
Tiểu My bước xuống lầu định đi, Vân Lâu giữ tay lại:
- Khoan đi!
Gương mặt Vân Lâu đỏ như gấc:
- Tôi bảo cô ở lại, cô phải tự trọng một tí chứ.
- Anh không cho tôi đi à? Anh lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi chứ? Tự trọng? Không đi với anh đi với người khác là không tự trọng à? Phải mà, anh là con người thượng lưu mà. Nhưng ở đây là chốn công cộng, ông đừng để tôi la lên nghe không đẹp đâu nhé?
Vân Lâu buông thõng tay xuống:
- Thôi được, cô muốn đi đâu thì đi. Cô bỏ hát ở phòng trà có phải là để xây tổ ấm với lão kia không, hắn bao cô bao nhiêu mà cô phải chiều hắn thế chứ?
Tiểu My trừng mắt nhìn Vân Lâu, toàn thân run rẩy:
- Ông đi ngay, mong rằng không bao tôi nhìn lại mặt ông nữa.
Vân Lâu cũng bắt đầu giận dữ:
- Tôi cũng mong thế!
Chàng bước nhanh xuống thang lầu, như cơn gió lốc tuôn ào ra cửa. Suýt tí nữa thì đã đụng một người đứng chắn ngang cửa. Ngẩng đầu lên thì ra là gã đàn ông chàng đã gặp nơi ở nhà hàng Trung Ương. Máu nóng dồn lên óc, Vân Lâu muốn tung ngay vào mắt gã một quả đấm thật mạnh. Nhưng gã vẫn bình thản:
- Anh đến tìm Tiểu My à?
- Mặc tôi.
Gã đàn ông đứng tuổi nhún vai cười nhạt. Nụ cười thật đáng ghét. Mi tưởng mi đã thắng ta à? Vân Lâu trừng mắt định bỏ đi, nhưng gã lại giữ chàng lại:
- Anh Lâu, làm gì vội thế.
Vân Lâu ngạc nhiên. Gã này làm gì mà biết cả tên chàng, chưa kịp phản ứng thì lại nghe gã nói:
- Đừng hờn lẫy thế. Tiểu My yêu anh lắm, anh đừng để cô ấy buồn.
Vân Lâu ngơ ngác:
- Ông là ai?
- Một người bạn của Tiểu My, tôi yêu cô ấy như yêu con tôi ở nhà. Tiểu My đáng yêu lắm, cậu khó mà tìm được một người con gái nào dễ thương hơn. Trong hoàn cảnh nhơ bẩn mà nàng vẫn giữ được tâm hồn tinh khiết. Cậu mà để mất nàng chắc là phải hận ngàn đời.
Trái tim đập nhanh, Vân Lâu cảm thấy lòng rộng mở, mắt chàng mở to nhìn người đàn ông trước mặt. Con người dễ lầm lẫn vì mang sẵn định kiến chàng lắp bắp:
- Tại sao... , tại sao ông lại nói cho tôi biết những điều đó?
ông Hinh cười một nụ cười khoan dung:
- Người đứng tuổi lúc nào cũng cởi mở với lớp trẻ. Cậu vui lòng bảo cho Tiểu My biết là tôi bận, tôi không thể đợi nàng được.
Nói xong ông quay lưng lại bỏ đi, Vân Lâu chạy theo:
- Ông... Ông làm ơn cho tôi biết ông là ai?
- Tôi tên Hinh, là một thằng già thích mang gánh giữa đàng. Nhưng chắc chắn chỉ ba hôm sau là cậu phải cảm ơn tôi ngay.
Vân Lâu thành khẩn:
- Không cần phải ba hôm, tôi xin cảm ơn ông ngay bây giờ.
ông Hinh cười không nói thêm một điều gì nữa, yên lặng bỏ đi. Vân Lâu đưa mắt nhìn theo cho mãi đến khi bóng ông Hinh mất hút. Chàng đứng tựa vào tường với một trái tim nôn nao chờ đợi. Chàng lo lắng không hiểu Tiểu My có sẵn sàng tha thứ cho bao nhiêu lầm lẫn của mình không.
Một lúc, có tiếng gót giày nện mạnh trên cầu thang, tim Vân Lâu muốn ngừng đập. Nhưng thật thất vọng. Không phải Tiểu My mà là một nữ ca sĩ khác. Đợi thêm một lúc, lòng hy vọng mới thành sự thật.
Tiểu My bước xuống thang, đi thẳng ra đường, hình như nàng không nhìn thấy chàng, hình như Tiểu My khóc. Mắt vẫn đỏ dù đã cố che dấu thật kỹ, nhưng vẫn không xóa được ngấn lệ. Vân Lâu hối hận, chàng đứng yên nhìn nàng đang ngơ ngác tìm quanh. Không dằn lòng được Vân Lâu bước ra:
- Kể như chuyện cũ đã xong, bây giờ chúng ta hãy bắt đầu lại.
Vân Lâu nói nhỏ với nụ cười cầu hòa. Tiểu My quay sang kinh ngạc:
- Anh? Rồi cơn giận đổ ập đến – ông định làm gì đây nữa chứ, tại sao tối ngày cứ đeo theo bên tôi làm phiền tôi mãi vậy? Làm nhục tôi như thế chưa đủ sao mà ông còn muốn làm trò gì nữa chứ? Muốn phá tôi đến bao giờ mới chịu thôi?
Vân Lâu buồn buồn:
- Nếu em bằng lòng bỏ hết mọi chuyện cũ thì chúng ta vào Nhã Khí ngồi một chút đi.
Chàng nắm tay nàng định đưa đi, nhưng Tiểu My đã giằng tay lại:
- Ông đừng đụng tới tôi!
Nàng bước nhanh, mắt nhớn nhác nhìn hai bên đường tìm ông Hinh.
- Ông ấy đi rồi.
Tiểu My giận dữ quay lại:
- Ông đã nói gì? ông đã làm gì để ông ấy bỏ đi chứ?
- Ông Hinh tự ý bỏ đi, ông ấy còn bảo tôi nói lại với cô là rất tiếc ông ấy bận không chờ được. Tiểu My, Tiểu My đừng giận tôi nữa, được không?
Cơn giận chưa nguôi, Tiểu My lại uất ức thêm. Nàng có cảm giác của một người bị qua mặt, bị bỏ rơi. Nàng trừng mắt nhìn Vân Lâu thù hằn:
- Tôi đã bảo ông rồi, tôi bảo ông đừng có làm phiền tôi nữa, ông làm ơn tránh ra cho tôi đi!
Vân Lâu vẫn chận trước mặt:
- Tôi không trách!
- Ông... Ông... Tiểu My giận dữ, nàng định hét lên. Nhưng đôi mắt phía trước, một đôi mắt thành khẩn van xin, một đôi mắt dễ làm mềm lòng người, bao nhiêu sự cứng rắn còn lại bị băng hoại. Giọng nàng chợt nhỏ xuống, không hiểu có còn là của chính Tiểu My nữa không - Anh... anh muốn gì đây?
- Tôi muốn được đi cùng với Tiểu My.
- Đến đâu chứ?
- Đến đâu cũng được.
- Ngay bây giờ à?
- Vâng.
Tiểu My không biết làm sao, thôi đành vậy. ánh mắt của chàng thật dễ thương. Câu nói như một tiếng thở dài:
- Thôi, đi nhé!
Cánh tay Vân Lâu đã vòng sang người Tiểu Mỵ Bước qua con đường Trung Sơn rồi quẹo sang hướng bắc. Họ đi trong yên lặng, không ai nói với nhau một lời. Bàn tay nàng chạm vào cánh tay chàng. Tiểu My cũng ngạc nhiên không hiểu, sao chỉ chưa đầy năm phút còn là thù hận, giận dữ, thế mà bây giờ tại sao trái tim nàng lại reo vui thế này? Tại sao?
Qua khỏi con lộ phía bắc Trung Sơn, họ cứ thẳng bước tới trước quên cả thời gian, quên cả không gian, đôi chân không thấy mỏi vì lòng họ đang xây mộng. Những bước chân ríu rít đưa đến Viên Sơn.
Qua khỏi cầu, tiến đến đài chiến sĩ Viên Sơn, họ leo qua những bậc tam cấp, yên lặng. Đêm đã khuya, gió thật mát. Xa xa những hàng tòng bá im lìm. Trên một cành cổ thụ cao một loài chim nào đó cất tiếng hót lảnh lót. Sao khuya đầy trên nền trời đen thẵm. Họ dừng chân bên cây cổ thụ, tay chàng kéo nàng về phía mình, họ nhìn nhau với bao nhiêu say đắm.
- Tiểu My.
Tiểu My yên lặng.
- Em thứ lỗi cho anh nhé? Nếu anh đã làm em buồn, anh hứa sẽ mang lại hạnh phúc đền bù nỗi buồn đó, em sẵn sàng nhận chứ?
Tiểu My vẫn yên lặng, trên đôi mắt to đen của nàng, lệ đã đong đầy, đôi môi nhỏ như ha cánh hoa nở nhụy, run rẩy.
- Anh định nói với em lâu rồi, nhưng anh không dám tự tin. Anh cứ tưởng lòng mình đã chết, nhưng từ khi biết em thì... Anh biết rằng anh không thể sống thiếu em được nữa. Tiểu My em!
Cánh tay chàng xiết chặt, Tiểu My thấy toàn thân như tan rã, hồn bay bổng đâu đâu, bay lên tận cùng trời cao, bay khỏi những cánh sao sầu muộn và... Nàng thấy chàng cúi xuống che mất đi những ánh sao trong một nụ hôn cuồng nhiệt say đắm trên môi. Tất cả những lỗi lầm, những thù hận cũ đều biến mất, chỉ còn để lại một tình yêu ngát hương.
Một lúc, chàng ngẩng đầu lên, cánh tay chàng vẫn không rời nàng. Giữa ánh sáng mờ ảo của phố khuya, của những ngọn đèn đường cô độc, mắt nàng thật sáng và Vân Lâu lại cúi xuống. Nụ hôn tới tấp như mưa bão, nóng như ánh nắng mặt trời.
- Em còn giận anh không?
- Không.
- Tha lỗi cho anh rồi chứ?
- Ừm...
- Thế em có yêu anh chút nào không nào?
Tiểu My yên lặng khiến tim Vân Lâu muốn ngừng đập. Chàng hỏi dồn:
- Có không? Tiểu My, em trả lời cho anh biết đi, đừng để anh đau khổ mà!
- Anh đã biết rồi còn làm bộ.
- Biết cái gì chứ?
Tiểu My nói như hét:
- Anh biết em yêu anh, yêu thật nhiều chứ không phải chỉ là một tí ti, anh còn giả vờ hỏi nữa.
- Thật không My?
Cánh tay chàng xiết mạnh, đầu chàng cúi xuống thấp, cắn lấy môi nàng, mặt nàng và trán của nàng.
Đêm đã khuya lắm rồi, gió đêm vây quanh vỗ về, tắm mát đôi nhân tình mới. Đêm biết chiều lòng người, ánh trăng già e thẹn nấp vào trong làn mây xám.