Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #41  
Old 12-04-2008, 10:36 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 41: CHUYỆN LẠ Ở MIÊU CƯƠNG

Hồi 41: CHUYỆN LẠ Ở MIÊU CƯƠNG

Dật Tư xua tay đáp:

-Khá»i cần! Khá»i cần!Äá»™c Cô biểu đệ hiện giỠđã rá»i khá»i núi Dã Nhân không biết Ä‘i đâu rồi.

Kêu "á»§a" má»™t tiếng, Tiêu Anh ngạc nhiên há»i:

-Sao tiên tử lại dám quả quyết thế?

Dật Tư đáp:

-Chính mắt tôi đã trông thấy Äá»™c Cô biểu đệ rá»i khá»i núi Dã Nhân này.

Má»i ngưá»i nghe nói càng kinh ngạc thêm. Dật Tư bèn kể chuyện ở ngoài cá»­a hang đợi chá», ngẫu nhiên trông thấy có ngưá»i cưỡi con chim Ä‘iêu như thế nào cho các ngưá»i hay và nói tiếp:

-Lúc ấy tôi lại tưởng là nhìn lầm ngưá»i, nhưng bây giá» nghe Băng muá»™i cho hay tình hình ở núi Dã Nhân má»›i biết rõ hai ngưá»i cưỡi chim đó có thể cÅ©ng là Äá»™c Cô Biểu đệ và Äá»™c Cô Hưng trước là thư đồng bây giá» là sư đệ cá»§a y.

Long Sinh thở dài một tiếng cảm khái nói:

-HÆ¡n ba mươi năm nay tôi chưa gặp Äại Bi TônGiả vá»›i Nam Môn Vệ Thích Äạo Song Tuyệt lại tưởng hai ngưá»i đã sá»›m thoát khá»i trần gian rồi không ngá» hai ngưá»i ấy vẫn còn á» trên tục thế này.

Dật Tư vừa cưá»i vừa khuyên:

-Phạm huynh không nên cảm khái như thế nữa, bây giỠchúng ta nên đi Miêu Lãnh ngay chứ?

Long Sinh mỉm cưá»i gật đầu. Thế là bốn ngưá»i liá»n rá»i khá»i núi Cao Lê Cống Ä‘i Miêu Lãnh.

Nhưng khi các ngưá»i tá»›i Miêu Lãnh tìm khắp nÆ¡i trong núi cÅ©ng không thấy NgÅ© Äá»™c Cốc vá»›i Bách Hoa Äầm đâu hết.

Dật Tư cau mày lại thở dài nói:

-Tiếc thay trước kia tôi nghe môn hạ báo cáo tin này, không liên can gì tá»›i mình nên không để ý tá»›i và cÅ©ng không há»i lại NgÅ© Äá»™c Cốc vá»›i Bách Hoa Äầm ở nÆ¡i nào cá»§a Miêu Lãnh này, vì thế ngày hôm nay má»›i khó tìm kiếm như thế này.

Tiêu Anh ngẫm nghÄ© rồi mỉm cưá»i xen lá»i nói:

-Bái Khiết giáo thưá»ng hay lánh mặt ngưá»i, cho nên chá»— ở cá»§a há» phải kín đáo khó tìm kiếm. Theo sá»± nhận xét cá»§a tôi thì NgÅ© Äá»™c cốc vá»›i Bách Hoa đầm má»›i thoáng nghe qua tưởng là hai nÆ¡i, nhưng sá»± thá»±c chỉ là má»™t nÆ¡i thôi. Có lẽ ở trong rừng rậm, hay là ở dưới đáy hang động bí mật gì đó.

Long Sinh gật đầu tán thành:

-Lá»i nói cá»§a Tiêu Thánh Mẫu rất có lý, Miêu Lãnh này rá»™ng lắm, có những khu rừng già chưa khai thác, lại nhiá»u không thể đếm xuể và những hang động cổ vừa thâm u bí ẩn cÅ©ng nhiá»u vô cùng, chúng ta phải tốn công chia đưá»ng Ä‘i tìm kiếm má»›i được.

TiêuAnh vừa cưá»i vừa há»i:

-Chẳng hay Phạm huynh định chia như thế nào?

Long Sinh chỉ Tiêu Anh với Mộ Dung Băng đáp:

-TiêuThánh Mẫu vá»›i Má»™Dung cô nương hai mẹ con Ä‘i má»™t đưá»ng, tìm kiếm những khu rừng già, còn Long Sinh tôi vá»›i Tạ Tiên tá»­ thì lại chia làm hai đưá»ng, chuyên Ä‘i tìm các hang động bí mật.

Dật Tư cũng tán thành ý kiến ấy.

-Lối chia đưá»ng Ä‘i cá»§a Phạm huynh rất hay, nhưng trước khi Ä‘i chúng ta phải hẹn định má»™t cách báo tin để gặp gỡ, như vậy ngưá»i nào tìm thấy trước, thì phải báo ngay cho ngươi kia hay.

Long Sinh gật đầu, đưa mắt nhìn bốn chung quanh rồi mỉm cưá»i đáp:

-Bây giá» chúng ta dadng đứng ở trên đỉnh núi này vừa cao vừa dá»… trông thấy, chi bằng chúng ta cứ lấy nÆ¡i đỉnh núi này làm chá»— gặp mặt, bất cứ tìm thấy hay không, bốn ngày sau chúng ta Ä‘á»u phải gặp nhau ở trên đỉnh núi này vào lúc giữa trưa.

Dật Tư vá»›i mẹ con Tiêu Anh Ä‘á»u vâng lá»i, rồi nghe theo lá»i phân phối cá»§a LongSinh má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t ngả tìm kiếm. Thị tài cao can đảm hÆ¡n ngưá»i, Long Sinh chia tay má»i ngưá»i Ä‘i xuống những khe núi hay hang hốc rất nguy hiểm để tìm kiếm.

ở Miêu Lãnh các độc vật hãn thế rất nhiá»u, bất cứ rắn rết cầm thú hung ác và độc địa Ä‘á»u đủ hết,, cả những hoa cá» cây mây cÅ©ng thưá»ng có thể giết ngưá»i được.

Long Sinh Ä‘i xuống những hang động thâm u, tất nhiên phải gặp rất nhiá»u trùng độc và mãnh thú nhưng võ há»c cá»§a ông ta đã luyện tá»›i mức xuất thần nhập hoá rồi, cho nên dù có nguy hiểm đến đâu cÅ©ng Ä‘á»u bình yên vô sá»±. Có lần ông ta lỡ Ä‘i lầm vào má»™t hang rắn, trong đó có má»™t loại rắn rất độc tên là ThấtTinh Câu Tá»­, ông ta bị cuốn chặt, sau ông ta phải dùng ná»™i gia cương khí má»›i đánh chết được con rắn ấy.

Ông ta khổ tâm tìm kiếm hai ngày liá»n mà không thấy tà giáo kia đâu hết, mà chỉ còn má»™t ngày má»™t đêm nữa là sẽ gặp lại DậtTư vá»›i mẹ con TiêuAnh cho nên ông ta không dám Ä‘i xa đành phải trở lại tìm kiếm bên kia ngá»n núi cao.

Long Sinh bỗng thấy một con quái vật rất kỳ lạ ở cạnh khe núi, quái vật ấy là một con mối đỠnhư máu, dài hơn năm thước, to như một cái thùng đang uống nước ở cạnh suối.

Từ khi vào Miêu Lãnh đến giá», Long Sinh được trông thấy những con thằn lằn tuy nhiá»u, nhưng chưa bao giá» thấy con nào lại đỠnhư máu và to đến như thế này, nên ông ta vá»™i trốn ngay vào sau má»™t tảng đá, hai mắt cứ ngắm nhìn con độc trùng biết bò và hiếm thấy này hoài.

Ông ta nhìn được một lúc, lại thấy một con thứ hai bò ra.

Con quái vật thứ hai này lại là con nhện đen khổng lồ.

Con nhện này tuy Ä‘en, nhưng tám cái chân cá»§a nó như tám cái móc gang, lại má»c khá nhiá»u lông vàng óng ánh.

Chỉ thấy bụng con nhện cũng to bằng cái chậu mà nếu trông thấy cả những chân ở hai bên bụng nó, thì ai ai cũng phải hãi sợ.

Con nhện Ä‘en ấy xuất hiện ở bên dưới suối, hình như nó đã luyện qua môn khinh công Thanh Bình Äiểm Thuá»· thì phải. Chỉ thấy nó ở trên mặt nước bò mấy cái, đã Ä‘i như bay nhảy xổ tá»›i chá»— con mối kia luôn.

Long Sinh biết những loại độc vật này thưá»ng thưá»ng hay lương sinh lương khắc, thế nào cÅ©ng có má»™t trận ác chiến hạn hữu sẽ xảy ra cho mình xem luôn, phen này mình thật là may mắn.

NgỠđâu con nhện đen vừa nhảy xổ tới trước mặt con mối kia, hai con độc vật hung ác lại không đánh nhau. Con mối đỠnhư máu cũng không uống nước nữa, cùng con nhện đen bò vào trong một hang động vừa đen vừa sâu ở gần đó.

Long Sinh Ä‘ang thất vá»ng, sau bá»—ng nghÄ© ra má»™t kế, liá»n bụng bảo dạ rằng:

"Hai con độc vật rất lá»›n này, má»™t con là mối đỠnhư máu, má»™t con là nhện Ä‘en lông vàng, Ä‘á»u là vật hạn hữu trên Ä‘á»i này. Bây giá» chúng nó lại cùng chui vào trong má»™t cái hang động như thế, có lẽ chúng có liên quan đến NgÅ© Äá»™c Cốc mà mình kiếm mãi vẫn chưa thấy cÅ©ng nên".

NghÄ© tá»›i đó, ông ta cứ nằm yên ở đó đợi chá», để xem có cái gì khác xảy ra nữa không?

Äợi chá» giây lát, quả nhiên ông ta lại thấy má»™t con độc vật hiếm thấy và trông rất rùng rợn đáng sợ xuất hiện nữa.

Con độc trùng này là một con rết màu tía, dài chừng ba thước.

Má»—i má»™t khúc xương cá»§a con rết Ä‘á»u to bằng chén nước, hai mắt nó trông như hai ngá»n đèn, nó ở sau động đá lởm chởm bên kia bá» suối bò ra. Má»™t trăm cái chân cùng bò má»™t lúc không khác gì bay lÆ¡ lá»­ng trên không vậy. Nó cÅ©ng chui vào cái hang động tối om kia.

Long Sinh mừng rỡ khôn tả, bụng bảo dạ rằng:

"Äã có ba con độc vật chui vào trong hang rồi, nếu còn hai con nữa tá»›i góp đủ số, thì ta có thể Ä‘oán chắc cái hang động tối om kia thể nào cÅ©ng có liên quan vá»›i Äá»™c Cốc. Lúc ấy ta sẽ mạo hiểm vào bên trong dò thám xem sao... Vừa nghÄ© tá»›i đó, ông ta quả nhiên lại thấy con độc vật thứ tư xuất hiện.

Nhưng con độc vật này lại không hung ác đáng sợ như ba con kia,. Trái lại hình dáng của hó rất ngộ nghĩnh và hoạt kê.

Nó là má»™t con cóc khổng lồ, đưá»ng kính cá»§a bụng nó dài chừng bốn thước, màu xam xám, khắp mình mẩy Ä‘á»u có những nốt mụn sần sùi nổi lên. Nó chỉ có má»™t đặc Ä‘iểm là to kỳ lạ thôi, chứ ngoài ra không có cái gì là đặc biệt và kỳ lạ hết.

Nhưng mắt cá»§a Long Sinh sáng như Ä‘iện. Ông ta đã trông thấy con cóc này tá»›i đâu, cây cỠở đó vàng úa ngay, đủ thấy trong ngưá»i nó có chất độc lợi hại như thế nào, nhất là những nốt mụn má»c ở khắp mình mẩy khi gặp kẻ địch, có thể phun ra những nước độc lợi hại vô cùng.

Hình thù của con cóc này tuy đần độn, nhưng hành động lại nhanh không thể tưởng tượng được. Mỗi một cái nhảy của nó đi xa ít nhất hàng ba bốn trượng.

Nó ẩn thân ở dưới sưá»n núi, chá»— Long Sinh ẩn núp. Vừa xuất hiện má»™t cái, nó đã nhảy tá»›i cạnh suối, đột nhiên há cái mồm thật to ra hít má»™t hÆ¡i thật lá»›n. Bụng nó phình lên, và to gấp rưỡi trước ngay.

Long Sinh biết hành động này của con cóc là muốn nhảy qua cái suối.

Quả nhiên con cóc hít đủ hÆ¡i xong liá»n lép bụng má»™t cái, rồi lại phun hÆ¡i ra và mồm nó kêu đến "á»™p" má»™t tiếng thá»±c lá»›n. Hai chân sau đạp mạnh vào hòn đá, ngưá»i nó đã phi lên cao và vượt qua ngá»n suối sáu bảy trượng ngay.

Con cóc sang tới bên kia bỠsuối, tất nhiên nó cũng chui luôn vào trong hang động tối om kia.

Long Sinh thấy thế, cảm thấy rất hứng thú gắng công chỠđợi thêm vì ông ta nhận thấy sá»± xét Ä‘oán cá»§a mình đã đúng. Cái hang động tối om kia chắc thể nào cÅ©ng là cá»­a ra vào cá»§a NgÅ© Äá»™c cốc.

Con mối đỠnhư máu, con nhện Ä‘en lông vàng, con rết màu tía, vá»›i con cóc khổng lồ màu xám kia, Ä‘á»u là những độc vật hãn hữu, chúng đã lần lượt xuất hiện rồi thì tất nhiên còn con thứ năm thể nào cÅ©ng sắp xuất hiện đến nÆ¡i chứ không sai.

Một mặt chỠđợi con thứ năm xuất hiện, Long Sinh ước đoán thầm::

"Con độc vật thứ năm xuất hiện đây, nếu không phải là má»™t con độc xà dị hình, thì thể nào cÅ©ng là con Kim Câu Äá»™c Khiết mà mình ở xa tá»›i tìm kiếm?" Sá»± Ä‘á»i lắm lúc nó lại xảy ra trái hẳn vá»›i sá»± tưởng tượng. Thì ra ông ta đợi chá» hàng ná»­a tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy con độc vật thứ năm xuất hiện nữa.

Ông ta vốn là má»™t kỳ nhân, trong lúc thất vá»ng, bá»—ng nghÄ© ngay ra má»™t ý tưởng kỳ lạ.

Long Sinh vẫn cương quyết tin tưởng sự ước đoán của mình không sai, và cho con độc vật thứ năm không phải ở bên ngoài tới mà đã ở sẵn trong hang động rồi.

Nói tóm lại, con độc vật thứ năm ấy mới là con Chúa của năm con độc vật. Vừa rồi bốn con nỠlần lượt đi vào trong hang như thế, là vào hầu Chúa đấy thôi.

Long Sinh càng nghĩ càng nhận thấy mình đoán không sai nên ông ta quyết tâm chui vào trong hang động đó thám hiểm.

Nhảy qua suối kia rồi, Long Sinh không dám đưá»ng đột tiến vào hang tối Ä‘en.

Trước hết ông vận chân khí lên khến khắp mình mẩy như có má»™t làn gang thép bao bá»c rồi dùng ná»™i gia thần công phong bế các yếu huyệt.

Sá»­a soạn xong đâu đấy, Long Sinh má»›i Ä‘i vào trong hang động tối om ná».

ÄÆ°á»ng lối cá»§a hang động ấy quanh co khúc khuá»·u chứ không thẳng trượt như những cái hang khác, Ä‘i vòng mấy lối ngoẹo, đưá»ng Ä‘i càng vào càng tối om.

Nhưng Long Sinh đã khổ luyện hơn ba chục năm nội ngoại công đã luyện tới mức xuất phàm nhập thánh rồi, nên hai mắt của ông ta càng sáng như điện, có thể trông thấy bất cứ một cái gì ở trong bóng tối.

Long Sinh trông thấy đưá»ng Ä‘i quanh co khúc khuá»·u lúc thì lên cao lúc lại xuống thấp nhưng Ä‘i mãi ông ta vẫn không thấy tung tích bốn con độc vật kia đâu hết.

Trong hang động yên lặng như bãi tha ma, càng Ä‘i sâu càng rùng rợn thêm. Äi được hÆ¡n ba trăm trượng, ông ta má»›i thấy hai vật vô hình đã phá tan bầu không khí trầm tÄ©nh ấy.

Vật vô hình ấy là mùi thơm của hoa và tiếng nước chảy róc rách rất khẽ.

Thoạt tiên Long Sinh ngá»­i thấy mùi hoa trước, nhưng ông ta không hiểu đó là thứ hoa gì?Nó nồng hÆ¡n hoa mai, nhạt hÆ¡n hoa lan, nhã hÆ¡n hoa lài, thanh u hÆ¡n hoa quế, khiến ngưá»i ta không sao phân biệt được nó là hoa gì?

Khi ngửi thấy mùi thơm thì ông ta cũng vừa nghe thấy tiếng nước chảy. Tiếng nước chảy cũng nhẹ lắm, chứ không phải là nước thác và cũng không phải là tiếng nước suối chảy chỉ nhẹ nhàng như gió thổi những làn sóng nhỠtạt vào bỠthôi.

Long Sinh rất ngạc nhiên lại đi mấy vòng nữa mới thấy trước mặt có ánh nước sáng lóng lánh, và biến thành thủy động.

Äịa thế quái dị khiến Long Sinh phải ngừng bước ngay, và trù trừ không biết có nên tiến thêm vào hay không?

Vì suốt dá»c đưá»ng không thấy có đưá»ng lối nào khác, nên ông ta nghÄ© bụng:

"Chả là bốn con độc vật:mối đỠnhư máu, nhện Ä‘en lông vàng, rết màu tía khổng lồ và con cóc màu xám Ä‘á»u lá»™i xuống nước mà tiến thẳng vào bên trong chăng?" Ông ta Ä‘ang cau mày lại suy nghÄ© bá»—ng trông thấy trên vách động có mấy con bò cạp hình tỳ bà dài chừng bốn năm tấc Ä‘ang từ từ bò vào trong hang.

Trông thấy những con bò cạp kia, ông ta càng nhận thấy sự ước đoán của mình không sai, ông ta vội giở khinh công tuyệt đỉnh ra phi trên mặt nước mà tiến vào.

Từ lúc Ä‘i vào trong thá»§y động, suốt dá»c đưá»ng không còn buồn tênh như trước nữa, vì hai bên vách vá»›i trên đỉnh, ông ta cứ phát hiện bò cạp độc luôn luôn, có con còn dài hÆ¡n má»™t thước.

Lúc này lối Ä‘i không quanh co khúc khuá»·u như trước nữa. Äi được vài chục trượng đã thấy có chút ánh sáng, rõ ràng đã sắp tá»›i lối ra rồi. Ông ta càng há»›n hở mùi hoa thÆ¡m cÅ©ng nồng hÆ¡n trước, bên tai hình như còn nghe thấy có tiếng ngưá»i vá»ng tá»›i rất khẽ.

Long Sinh nhận định. Trong thá»§y động có mùi hoa thÆ¡m này có lẽ chính là Bách Hoa đầm, và qua khá»i Bách Hoa đầm là sẽ tá»›i NgÅ© Äá»™c Cốc, sào huyệt cá»§a bá»n Bài Khiết tà giáo chứ không sai?

Ngưá»i ta trong lúc lo âu kinh hãi và Ä‘i vào chá»— nguy hiểm thì bao giá» cÅ©ng đỠcao cảnh giác, thấy việc gì cÅ©ng phải đỠphòng cẩn thận, nhưng khi đã qua khá»i nguy hiểm thì Ä‘a số lại thưá»ng hay sÆ¡ suất chểnh mảng.

Phạm Long Sinh là má»™t cao thá»§ thượng thặng như thế mà cÅ©ng phạm phải lá»—i lầm trên.NÆ¡i mà ông ta khổ tâm tìm kiếm bấy nhiêu ngày không thấy, bây giỠđã ở trước mặt, tất nhiên ông ta phải cao hứng vô cùng. Chỉ vì sá»± cao hứng đó, khiến ông ta quên chưa chú ý tá»›i má»™t việc nho nhá». Äó là vừa rồi ở bên ngoài mấy trượng, rõ ràng ông ta đã trông thấy má»™t chút ánh sáng mặt trá»i rồi, nhưng Ä‘i sâu vào lại càng không thấy ánh sáng đó.

Long Sinh không đếm xỉa tới điểm ấy cứ tiếp tục thủng thẳng tiến vào trong, hai mắt chú ý vào con bò cạp lớn nhất dài ngót hai thước, đang bò ở đỉnh hang để coi xem đuôi của nó có phải màu vàng không?

Lúc ấy ông ta chỉ còn cách chá»— cá»­a hang chừng sáu bảy trượng thôi. Sở dÄ© cá»­a động không có ánh sáng là vì bị con nhện Ä‘en lông vàng Ä‘ang đậu ở đó che lấp cá»­a hang. Äừng nói Long Sinh Ä‘ang chăm chú nhìn vào Ä‘uôi con bò cạp đặc biệt ná» xem là màu gì, mà không chú ý tá»›i lối ra, dù ông ta có há»™i tụ tinh thần chú ý đến lối ra cÅ©ng không sao trông thấy con nhện Ä‘en như má»±c ở chá»— mình hÆ¡n mấy trượng Ä‘ang giương oai định tấn công lén.

Con bò cạp lớn ở trên đỉnh hang từ từ bò vỠphía trước, Long Sinh cũng từ từ theo sau tiến lên.

Ngưá»i vá»›i nhện xa cách nhau từ sáu bảy trượng rút ngắn còn bốn năm trượng, rồi từ bốn năm trượng rút ngắn xuống hai ba trượng.

Lúc ấy đôi bên chỉ còn cách nhau có chừng hai trượng thôi. Long Sinh ngẫu nhiên nhìn vá» phía trước liá»n giật mình kinh hãi.

Sở dÄ© ông ta kinh hãi là vì hồi nãy rõ ràng xa xa trông thấy có má»™t chút ánh sáng mặt trá»i mà sao bây giá» sắp ra tá»›i cá»­a lại không thấy ánh sáng nữa.

Trong lòng đã kinh hãi thì tất nhiên Long Sinh dừng bước ngay.

Ông ta hưa ngừng bước, con nhện khổng lồ còn chuẩn bị đợi chỠnay nó thấy ông đã ngừng bước, lại tưởng đối phương đã phát hiện ra mình, nên nó tấn công trước. Chỉ nghe thấy "xoẹt" một tiếng dưới rốn nó đã có một nắm sợi thật lớn nhằm đầu Long Sinh phun tới.

Äối vá»›i con bò cạp ở trên đỉnh hang, Long Sinh còn hÆ¡i hãi sợ, nhưng đối vá»›i bóng Ä‘en trước mặt lai chỉ kinh ngạc thôi chứ không hãi sợ chút nào. Khi nghe thấy tiếng kêu "xoẹt" ông ta định nhảy lùi nhưng nắm sợi màu xám bạc cá»§a con nhện tung ra đã kết thành má»™t cái lưới lá»›n ở trên không rồi.

Long Sinh thị tài nghệ hÆ¡n ngưá»i, nên cÅ©ng can đảm hÆ¡n ai hết. Ông ta thấy tránh né không kịp, liá»n nghÄ© ra má»™t kế, không phản ứng gì cả để mặc cho lưới nhện bó chặt lấy mình.

Vì lúc này ông Ä‘oán chắc những con độc vật thông linh này là do ngưá»i ta nuôi dạy. Ngưá»i nuôi nấng dạy bảo nó tất nhiên là ngưá»i cá»§a phái Bái Khiết tà giáo ở trong NgÅ© Äá»™c Cốc này.

Ông ta nhận thấy để cho lưới nhện bắt trói thể nào cÅ©ng bị đưa vào Ngu Äá»™c Cốc xét xá»­ như vậy đỡ phải tốn công lần mò má»™t cách mù quáng như trước nữa.

ý kiến này của Long Sinh tuy rất khôn khéo, nhưng suýt tí nữa thì khốn khổ, nếu không nhỠcó sự khổ tu ba mươi năm, võ công của ông ta đã luyện tới mức xuất thần nhập hoá thì cả tính mạng của ông ta đã suýt bị mâý con độc vật jhãn thế này nuốt chửng.

Vừa bị mạng nhện trói chặt, ông ta đã bị lôi vỠphía con nhện đen.

Nhưng ngưá»i cá»§a ông ta chưa tá»›i gần con nhện thì đã thấy trên đỉnh đầu có má»™t vật gì giáng xuống.

Con vật đó là con bò cạp đặc biệt lớn dài gần hai thước đang bò ở trên đỉnh đầu.

Con bò cạp hung ác tuyệt luân, không khách khứa gì cả, vừa nhảy xuống lưới nhện đã quay đầu dùng cái móc ở đuôi định đốt Long Sinh ở trong lưới.

Chá»— Long Sinh bị nó đốt ngay ở gần kỳ Môn Huyệt ở vú bên trái. CÅ©ng may trong khi vào hang động, ông ta đã chuẩn bị sẵn, bế hết các yếu huyệt hoá ngưá»i thành gang cho nên má»›i không bị nó đốt chảy máu và không tổn hại gì hét. Nhưng ông ta cÅ©ng phải nhăn mặt, đủ thấy oai lá»±c cá»§a cái móc độc ở Ä‘uôi con bò cạp bá đạo không kém gì Kim Cương chỉ cá»§a má»™t ná»™i gia trá»ng thá»§ vậy. Móc độc ở Ä‘uôi con bò cạp vừa đốt xong, thì hai cái càng sắc bén như Ä‘ao kiếm cá»§a con nhện đã nhắm ngá»±c ông rạch luôn hai cái.

Biết đối vá»›i những thứ độc trảo hay càng sắc bén cá»§a những loại độc vật này kông nên dùng cứng để chống đỡ, vì thế ông ta đã làm cho ngưá»i má»m nhÅ©n như không có xương mà lép ngay ngưá»i lại. Nhá» vậy chỉ có chá»— ở trước ngá»±c bị rạch hai đưá»ng thôi, chứ da thịt không há» bị suy chuyển chút nào.

Bò cạp vá»›i nhện tuy hung ác, độc địa vô cùng, nhưng vá» mặt linh tính thì chúng còn kém ngưá»i ta xa. Chúng tưởng đốt và kìm như thế, dù Long Sinh không toi mạng thế nào cÅ©ng mê man bất tỉnh.

Long Sinh cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó, nên ông ta giả bá»™ chết, nín hÆ¡i, nhắm mắt, nằm yên ở trong lưới nhện, không cá»­ động chút nào.

Ngưá»i con nhện hÆ¡i thấp thoáng má»™t cái, nó liá»n dùng cái càng sắc bén gạt luôn má»™t thế. Chỉ nghe thấy kêu "ùm ùm" chá»— cá»­a hang đã mở ra luôn, ánh sáng mặt trá»i đã chiếu vào làm loé cả mắt.

Con bò cạp khổng lồ chui ra ngoài hang trước. Long Sinh hé mắt nhìn trộm, thấy đuôi con độc vật ấy chỉ hơi đen và hơi có một chút máu màu vàng nhạt thôi, chứ không phải vàng kim.

Con nhện cũng bò tám chân lôi kéo Long Sinh lăng không phi vào thủy động.

Lúc này Long Sinh lại cảm thấy sự mạo hiểm của mình rất lý thú, vẫn giả bộ chết nằm ở trong lưới, mở hí hí mắt để nhìn tình thế ở bên ngoài.

Ngoài cá»­a động là má»™t cái đầm nước trông rất rá»™ng lá»›n, đưá»ng kính dài chừng năm trượng. Giữa đầm có má»™t cái đảo nhá». Trên đảo trăm hoa Ä‘ua nở, mùi thÆ¡m cá»§a hoa toa? ra khiến ngưá»i ta cảm thấy tinh thần khoan khoái. Giữa trăm cây hoa đó có xây dá»±ng mấy căn nhà bằng trúc rất sạch sẽ.

Long Sinh tưởng con nhện lông vàng thế nào cÅ©ng Ä‘em mình lá»™i vào đảo ở giữa đầm, ngưá»i cá»§a Bái Khiết Giáo thể nào cÅ©ng ở trong mấy căn nhà trúc trên đảo ấy.

NgỠđâu ông ta đã Ä‘oán sai. Con nhện lại đưa ông ta sang phía bên trái đảo, chá»— vách núi cao chá»c trá»i, rồi bay tung lên.

Trong lúc ngừng giây lát. Long Sinh đã trông thấy hai ba tên thiếu nữ Mèo khoa? thân đang đùa rỡn ở trong bụi cây hoa ở trên đảo.

Con nhện khổng lồ và hung ác ấy dưới bụng lôi kéo má»™t cái lưới trong đó có má»™t ngưá»i đột nhiên từ trên không giáng xuống. Thế hạ giáng tất nhiên phải mạnh vô cùng, mnhưng mấy thiếu nữ Mèo kia không vì thế mà thất kinh la lá»›n, trái lại chúng không thèm để ý là khác.

Long Sinh Ä‘ang kinh ngạc, thì thấy mình đã bị con nhện lôi lên lưng chừng vách núi và đưa vào trong cái hố lõm khác gì má»™t cái sân rá»™ng chừng sáu trượng, nhưng phía sát vách núi lại có năm cái hang, má»™t to, bốn nhá».

Cái hang lá»›n nhất cá»­a hang rá»™ng chừng sáu, bảy thước ở ngay nÆ¡i chính giữa, còn bốn cái hang ở hai bên, cá»­a hang cÅ©ng rá»™ng chừng ba bốn thước và rất chỉnh tá».

Long Sinh thấy thế ngạc nhiên và nghĩ bụng:

"Äầm nước này rá»™ng chừng trăm trượng, có bé nhá» gì đâu mà lại dưới ánh mặt trá»i, sao mình, Tạ Tiên tá»­ vá»›i mẹ con Tiêu Anh đã Ä‘i tìm kiếm khắp nÆ¡i mà không thấy, thế là nghiã lý gì?" NghÄ© tá»›i đó, nhân lúc lưới nhện hạ xuống mặt sân đá ông ta lăn ngay má»™t vòng nằm ngá»­a lên để nhìn xuống dưới đầm.

Khi nhìn xuống bên dưới, Long Sinh má»›i biết cổ nhân dạy câu:"Äá»c vạn cuốn sách không bằng Ä‘i muôn dặm đưá»ng" thật không sai chút nào, vì ông ta thấy cảnh vật ở nÆ¡i đây kỳ lạ không thể tưởng tượng được và không có sách vở nào có thể mô tả nổi.

Thì ra trên không chá»— cách đầm nước cao chừng hai trăm trượng, sánh sáng mặt trá»i từ đó chiếu xuống, mà trên đó, chá»— ánh sáng chiếu xuống ấy chỉ rá»™ng chừng hai ba trượng thôi.. Khắp địa hình nÆ¡i đó không khác gì má»™t cái hÅ© rượu, bên trên nhá» bên dưới rá»™ng. Nói tóm lại,nÆ¡i ấy chính là lòng núi cá»§a Miêu Lãnh. Nhưng trong lòng núi lại có má»™t đầm nước lá»›n, giữa đầm lại có hòn đảo nhá».Ngoài cái lá»— hổng trên đỉnh núi có ánh sáng mặt trá»i chiếu vào lại còn có má»™t thuá»· động rất bí hiểm để làm lối, Ä‘i thông ra bên ngoài.

Long Sinh, Dật Tư và mẹ con Tiêu Anh bốn ngưá»i nếu chịu khó lên trên đỉnh núi này, mà ở trên lá»— hổng ngó nhìn xuống bên dưới, trông thấy cái đầm nước này thì đâu đến ná»—i phải tốn công tìm kiếm bao nhiêu ngày mà không thấy?

Nhưng vfi tên đất là NgÅ© Äá»™cCốc thì có can dá»± gì đến đỉnh núi cao chót vót đâu?Vì thế bốn ngưá»i cứ Ä‘i tìm những chá»— khe núi, sÆ¡n cóc, hay hang động lá»›n mà thôi, chứ không ai leo lên trên đỉnh núi cả.

Long Sinh Ä‘ang kinh ngạc, đã nghe thấy trong hang động, ở chá»— sát vách có tiếng chân ngưá»i rất khẽ vá»ng ra. Ông ta đưa mắt liếc nhìn thấy trong cái hang động lá»›n nhất, có má»™t đạo sÄ© tuổi ngoài ba mươi bước ra.

Äúng như lá»i đệ tá»­ cá»§a phái Äiểm Thương đã kể cho Dật Tư hay đạo sÄ© này cÅ©ng mặc má»™t cái áo bào màu Ä‘á», trước ngá»±c có thêu má»™t con Kim Câu Äá»™c Khiết.

Äạo sÄ© ấy Ä‘i tá»›i trước con nhện lông vàng ngắm nhìn Long Sinh Ä‘ang giả bá»™ chết giấc nằm ở trong lưới nhện, cưá»i mấy tiếng rất quái dị, rồi há»›n hở nói:

-Ngưá»i này nằm ở trong lưới nhện độc mà chỉ chết giấc chứ không chết hẳn, quả thật là má»™t diệu vật hiếm có dùng để tế sống Khiết Vương.

Nói xong, y móc túi lấy hai viên thuốc đỠném cho con nhện lông vàng, xua tay ra hiệu bảo nó thu hồi cái lưới đang trói LongSinh đi.

Con nhện nuối hai viên thuốc đỠhồng trước, rồi chỉ thót bụng một cái, những sợi cuốn mình Long Sinh đã thu hồi sạch sành sanh.

Vì nghe thấy đạo sĩ nỠbảo định đem mình đi tế sống Khiết Vương, Long Sinh muốn được kiến thức thêm đôi chút bí mật của Bái Khiết tà giáo, nên ông ta thấy lưới nhện đã thu hồi rồi mà vẫn cứ nằm yên giả bộ chết giấc hoài.

Con nhện lông vàng thu hồi cái lưới xong, liá»n phi thân vào cái hang động thứ nhất ở bên trái cá»§a hang động lá»›n.

Äạo sÄ© mặc áo bào đỠcÅ©ng rất cẩn thận, chỉ thấy y phất tay áo má»™t cái đã có má»™t viên đạn màu đỠnhằm ngưá»i LongSinh bắn tá»›i khi ở trước mặt cá»§a Long Sinh tá»± động nổ ngay, bắn ra má»™t luồng sương mù màu hồng và có mùi thÆ¡m rất nhạt bao phá»§ hết mặt mÅ©i cá»§a Long Sinh ngay.

Long Sinh đã bế các yếu huyệt, thì tất nhiên thất khiếu tức mắt, mÅ©i, mồm và tai cá»§a ông ta cÅ©ng Ä‘á»u bế tắc cả rồi.

ChỠlàn sương mù màu phấn hồng tan rã hết, đạo sĩ nỠmới tới gần lôi kéo Long Sinh ra chỗ giữa sân đá, dùng gân con giao trói ông ta vào cái cột đá cao hơn trượng dựng ngay chỗ chính giữa ấy.

Long Sinh cứ mặc cho tên nỠtrói mình, bụng bảo dạ rằng:

"ChỠlát nữa ta xem xong các ngươi làm trò gì, lúc ấy ta mới trừng trị mấy tên tà ác các ngươi và mấy con độc vật cũng chưa muộn".

Trói LongSinh xong, đạo sĩ áo bào đỠlại móc túi lấy một cái khăn lụa màu đỠra trùm lên trên đầu và mặt nạn nhân.

Thoạt tiên Long Sinh không hiểu tên đạo sĩ này hoá trang mình như một cô dâu để làm chi, nhưng ông ta nghĩ lại, mới vỡ nhẽ:

con bá» cạp mà chúng gá»i là Khiết Vương chắc đã có thói quen há»… thấy ngưá»i nào đầu phá»§ khăn đỠnhư thế này chính là mồi mà bá»n đạo sÄ© dùng để hiến cho mình ăn, thế là nó bò lại vồ ngay ngưá»i có khăn phá»§ đầu như mình bây giá» vậy.

Äạo sÄ© áo bào đỠlàm xong má»i việc rồi, liá»n quay ngưá»i nhìn vá» phía cá»­a hang động cung kính lá»›n tiếng la rằng:

đệ tá»­ Thiên VÅ© kính thỉnh giáo chá»§ vá»›i ba vị sư huynh ra ngoài hang động. Con nhện Ä‘en đã bắt được má»™t ngưá»i Hán, có thể dùng làm lá»… vật để tế sống Khiết Vương đấy.

Nghe đạo sĩ nói Long Sinh đã hiểu ra được mấy việc như sau:

. Trong NgÅ© Äá»™c cốc này, Bái Khiết tà giáo chỉ có thầy trò năm ngưá»i thôi.

. Ngoài tên giáo chá»§ chưa biết tên ra, còn ba ngưá»i sư huynh cá»§a Thiên VÅ© đạo nhân, có thể là xếp hàng theo:

Phong, Vân, Lôi và Vũ. Như vậy, ba cái tên ấy có thể là Thiên Phong, Thiên Vân và Thiên Lôi chứ không sai?

. Con bá» cạp chúa mà chúng gá»i là Khiết Vương thể nào cÅ©ng thích ăn thịt sống cá»§a ngưá»i Hán. Bằng không, trong Miêu lãnh này có biết bao nhiêu ngưá»i Mèo thuá»™c và ngưá»i Mèo rừng. Sao Thiên VÅ© đạo nhân lại bảo mình là má»™t món lá»… vật hiến tế Khiết Vương rất hiếm có?

Ông ta Ä‘ang suy nghÄ© đã nghe thấy trong động lá»›n có tiếng chân bò cá»§a những con độc vật kêu "xào xào" vá»ng ra.

NhỠđầu phá»§ cái khăn lụa Ä‘á», Long Sinh càng dá»… nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Trước hết ông ta thấy trong hang động lá»›n có ba con bò cạp lá»›n bò ra, và bò rất Ä‘á»u.

Ba con bò cạp này Ä‘á»u dài chừng thước tư, thước năm, nhưng Ä‘uôi con nào cÅ©ng màu xám Ä‘en.

Sau ba con bò cạp ấy, lại có ba con nữa to hơn, mỗi con dài chừng hai thước, nhưng đuôi của chúng ngoài màu xám đen còn hơi vàng nhạt.

Long Sinh biết ngay con bỠcạp đốt mình lúc nãy là một trong ba con ra sau.

Nhưng con nào cũng như con nào nên ông ta không thể nhận ra con nào đã đốt mình hồi nãy?

Sáu con bò cạp to quá cỡ, con nào cÅ©ng dài hÆ¡n ba thước Ä‘uôi cá»§a chúng Ä‘á»u dá»±ng ngược lênvà đã biến thành màu vàng nhạt hết, không còn má»™t tí màu xám Ä‘en nào cả.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #42  
Old 12-04-2008, 12:13 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 42: KHÄ‚N ÄỎ BÃ’ CẠP ÄỘC

Hồi 42: KHÄ‚N ÄỎ BÃ’ CẠP ÄỘC

Long Sinh bị tên đạo sĩ dùng gân con giao trói vào cột đá và phủ cái khăn đỠlên trên đầu, ông ta thấy trong hang động có chín con bỠcạp bò ra, ba con lớn nhất dài hơn ba thước, đuôi ngửng lên trông rất hung ác.

Thấy thế, Long Sinh thầm kinh hãi và nghĩ bụng:

"Cho tá»›i giá» vẫn chưa thấy con Kim Câu Äá»™c Khiết mà chúng gá»i là Khiết Vương ra? Không biết con bò cạp ấy sẽ to như thế nào?" Trong hang lại có tiếng bò xào xạo, nhưng lần này có vẻ chậm chạp lắm. Thì ra má»™t con quái vật đỠnhư máu Ä‘ang bò ra, trên lưng quái vật có má»™t đạo sÄ© mặc áo bào màu vàng kim tóc đỠnhư lá»­a, ngồi xếp bằng tròn trông rất chững chạc. Ba tên đạo sÄ© mặc áo bào đỠđi ở hai bên.

Thấy quái vật đỠnhư máu ấy, mình dài hơn năm thước, Long Sinh đoán chắc thể nào cũng là Khiết Vương rồi. Nhưng ông ta nhìn kỹ mới hay quái vật này chính là con mối khổng lồ uống nước hồi nãy.

Ba hàng chín con bá» cạp bò tá»›i chá»— cách Long Sinh bị trói chừng hÆ¡n trượng, rồi chúng xếp thành hàng má»™t nằm phục xuống không cá»­ động nhưng chín cái Ä‘uôi Ä‘á»u giÆ¡ cao trông rất hung dữ, khiến ai cÅ©ng phải hoảng hồn.

Con mối đỠnhư máu Ä‘i tá»›i phía sau chín con bá» cạp cÅ©ng ngừng bò luôn. Lão đạo sÄ© ngồi xếp bàn tròn ở trên lưng con mối đưa mắt ngắm nhìn Long Sinh má»™t hồi rồi há»i Thiên VÅ© đạo nhân rằng:

-Ngưá»i này bị bò cạp đốt, nhện cắp và sợi dây nhện dính chặt mà không chết, đủ thấy y cÅ©ng có đôi chút công phu.

Thiên Vũ cung kính đáp:

-Giáo chá»§ cứ yên tâm, đệ tá»­ đã cho y má»™t hạt Äào Hoa Tuý Thần Hoàn, dù y không sợ ná»c độc cá»§a bá» cạp và nhện, nhưng lúc này thần trí cá»§a y cÅ©ng mê man và mình mẩy má»m nhÅ©n như ngưá»i say sưa rồi, tha hồ Khiết Vương thưởng thức:

óc, tỉ, trái tim và tinh huyết khắp ngưá»i y.

Lão đạo sĩ mặc áo bào vàng tóc đỠnghe nói gật đầu mấy cái, rồi thò tay vào trong áo lấy ra một cái hộp vàng hình dẹp dài chừng sáu bảy tấc, rộng chừng ba bốn tấc, cao hơn hai tấc.

Long Sinh thấy thế trong đầu liá»n nở ra mấy ý nghÄ©:

ý nghÄ© thứ nhất là ông ta thấy lão đạo sÄ© tóc đỠcưỡi trên lưng con mối đỠnhư máu, mặt mÅ©i hung ác ấy, giá»ng nói hình như là ngưá»i bạn quen năm xưa cá»§a mình, nhưng nhất thá»i không sao nghÄ© ra được tên tuổi và lai lịch cá»§a y.

ý nghÄ© thứ hai là, cứ xem tình hình hiện thá»i, thì chắc con Kim Câu Äôc Khiết mà chúng gá»i là Khiết Vương thể nào cÅ©ng ở trong cái há»™p vàng hình dẹt này.

Thá»±c tức cưá»i thay mình đã tưởng Khiết Vương thể nào cÅ©ng to lá»›n kinh ngưá»i, ngỠđâu lại là con bá» cạp độc chỉ to hÆ¡n bá» cạp thưá»ng chút ít thôi.

ý nghÄ© thứ ba là Kim Câu Äá»™c Khiết đã sắp xuất hiện, nhưng còn thứ cá» lá xanh cành đỠthì sinh trưởng ở đâu mình vẫn chưa thấy?

Long Sinh đang nghĩ ngợi, thì lão đạo sĩ đã khẽ mở cái nắp hộp kia lên.

Lão đạo sÄ© thò tay vào trong há»™p bóc ra má»™t con bá» cạp chỉ dài năm thước, mình nó đỠsẫm, Ä‘uôi màu vàng và nhất là ngưá»i má»m nhÅ©n như sắp chết vậy, Ä‘uôi cÅ©ng không thấy cong lên. Nếu không đích mắt trông thấy lão đạo sÄ© coi nó như má»™t vật báu thì Long Sinh thể nào cÅ©ng tưởng là má»™t con bá» cạp sắp chết.

Lão đạo sĩ lấy con bỠcạp thoi thóp đó ra để ngay lên trên đầu con mối mà y đang cưỡi.

Lạ thực, con mối đỠnhư máu nỠhung ác biết bao, lúc này lại có vẻ rất sợ sệt, mình nó cứ run lẩy bẩy hoài.

Lão đạo sÄ© tóc đỠlạnh lùng nhìn ba đạo sÄ© áo đỠquát há»i:

-Thiên Lôi, tiên thảo của khiết Vương đâu?

Má»™t tay đạo sÄ© mặt mÅ©i xanh như lá cung kính lấy má»™t tàu lá xanh biếc to bằng bàn tay ngưá»i ta, rất cẩn thận úp lên mình cá»§a Khiết Vương, Tình cảnh đó lại khiến Lonh Sinh hiểu rõ mình đã Ä‘oán không sai bốn tên đệ tá»­ cá»§a lão đạo sÄ© tóc đỠquả là Thiên Phong, Thiên Vân, Thiên Lôi và Thiên VÅ© thá»±c và cái là xanh biếc như bàn tay ấy mà lão đạo sÄ© gá»i là tiên thảo cá»§a Khiết Vương chính là thứ cây xanh cành đỠmà mình Ä‘ang định tìm kiếm.

Long Sinh chưa nghÄ© xong, thì chuyện lạ đã xuất hiện ra ngay, chỉ trong nháy mắt, cái lá xanh úp ở trên ngưá»i con bá» cạp đã biến mất, chẳng thấy con bò cạp có động tác ăn hay nuốt gì cảhình như tàu lá ấy bị chất độc cá»§a nó làm tan thành nước, rồi hút cả vào trong ngưá»i nó vậy.

Không những tàu lá của thứ cỠđó biến mất, mà mình mẩy Khiết Vương có sự biến đổi rất kỳ lạ.

Khiết Vương vốn dÄ© màu đỠsẫm bây giỠđã biến thành màu đỠhồng, cái Ä‘uôi má»m nhÅ©n cá»§a nó đã ngá»­ng lên và Ä‘ang là màu vàng sẫm bá»—ng đổi thành màu vàng kim chói lá»i.

Một lát sau, mình mẩy con Khiết Vương ấy đã biến thành màu đỠtươi và trong suốt như thuỷ tinh vậy, còn cái đuôi của nó thì biến thành màu vàng khè, không khác gì làm bằng vàng thật vậy.

Bây giá» má»›i tá» oai phong cá»§a Khiết Vương như thế nào, Ä‘uôi nó bá»—ng vểnh cao lên, hai mắt tia ra những ánh sáng chói lá»i như hai ngá»n đèn ló nó bò Ä‘i bò lại trên đầu con mối, trông thần thái cá»§a nó quả thá»±c hung ác rùng rợn.

Con mối đỠnhư máu hoảng sợ đến mất hết hồn vía cứ nằm yên ở trên mặt đất không dám cử động chút nào.

Một luồng gió thổi qua, áo bào của tên đạo sĩ tóc đỠcũng bị thổi tung lên. Long Sinh ngẫu nhiên nhìn vỠphía lão đạo sĩ, phải giật mình kinh hoàng, vì lúc này ông ta mới trông thấy rõ, lão đạo sĩ tóc đỠvà là Bái Khiết giáo chủ đó, hai chân lại bị cụt từ đầu gối trở xuông.

Thấy hai chân của đạo sĩ bị cụt, Long Sinh sực nhớ câu truyện xảy ra hồi ba mươi năm vỠtrước.

Long Sinh vá»™i vận thần công lên làm cho sợi dây giao trói quanh mình gần đứt, rồi má»›i vận khí từ đơn Ä‘iá»n lên thốt ra tiếng cưá»i như trăm vạn cái trống cùng bị khua động má»™t lúc khiến vách núi vả cả sÆ¡n động gần đó cÅ©ng phải rung động như sắp đổ vỡ vậy.

Lão đạo sÄ© tóc đỠđang định bá» con Kim Câu Khiết Vương bay tá»›i chá»— cá»™t đá để hưởng dụng cái mồi mà chúng dùng để tế lá»…, thì bá»—ng nghiên nghe thấy tiếng cưá»i cá»§a Long SInh nổi lên như sấm động y đưa mắt nhìn vào cá»™t đá mà lên tiếng há»i:

-Ngưá»i Ä‘ang ở trên cá»™t đá kia là ai thế?

Vẫn để cho cái khăn đỠphá»§ mặt, Long Sinh vừa cưá»i vừa đáp:

-Tiết lão ngÅ©, không nhận ra tiếng cưá»i cá»§a lão phu hay sao?Thá»±c không ngá» lão quái vật bị cụt hai chân mà lại chạy tá»›i Bách Hoa Äầm ở NgÅ© Äá»™c Cốclàm Bái Khiết giáo chá»§ thế?Còn bá»™ tóc cá»§a lão quái vật tại ao lại biến thành đỠnhư vậy?

Bái Khiết giáo chá»§ mà Long Sinh gá»i y là Tiết lão ngÅ© nghe nói vừa kinh hãi vừa mừng rỡ thất thanh há»i:

-Chả lẽ ngưá»i ở trên cá»™t đó là Phạm Long Sinh huynh đã cách biệt TiếtTriệu Khôi này ba mươi năm nay đấy chăng?Thiên VÅ© con mau ra cởi trói cho sư bá Ä‘i.

Thiên Vũ đạo nhân cau mày lại khẽ nói với Triệu Khôi rằng:

-Thưa giáo chá»§, Khiết Vương đã nổi oai rồi, nếu không có vật gì để tế, chỉ e... Y vừa nói tá»›i đó thì Long Sinh đã cưá»i như Ä‘iên như khùng và đỡ lá»i:

-Tiết lão ngÅ©, việc gì mà phải bảo tên đồ đệ bá»­u bối ấy cởi trói cho má»— làm gì.Cách biệt ba mươi năm.Phạm Long Sinh cÅ©ng không đến ná»—i để phụ mất thá»i gian khá dài ấy, sợi gân dao này thì khi nào trói nổi má»— cÆ¡ chứ?

Nói tá»›i đó, ông ta lại vận thêm chân khí lên sợi gân dao trói quanh ngưá»i ông ta, đã đứt ra từng khúc, như bị dao cắt vậy.

NgỠđâu lúc ấy con Khiết Vương đang đậu ở trên đầu con mối đỠbay vù lên.

Con KhiếtVương vừa bay lên, Bái Khiết giáo chủ Tiết Triệu Khôi đã hoảng sợ mà quát bảo Long Sinh rằng:

-Phạm huynh mau vứt bá» cái khăn đỠche mặt xuống... Y chưa kịp nói hết câu thì thảm kịch đã xảy ra liá»n.

Thì ra Long Sinh có biết đâu những cấm kỵ cá»§a Bài Khiết giáo, vừa làm đứt sợi gân dao xong ông ta đã lấy cái khăn đỠxuống và cưá»i ha hả vá»›i giá»ng rất quái dị nói:

-Thiên VÅ© hiá»n Ä‘iệt, Phạm sư bá đã làm cô dâu ná»­a ngày trá»i rồi, cô dâu xấu xí đã để cho ngưá»i ta trông thấy mặt, thì chả cần phải dùng cái khăn nhiá»…u này làm chi nữa, Thôi, trả cho hiá»n Ä‘iệt đây! Ông ta vừa nói vừa ném cái khăn đỠấy vào ThiênVÅ© đạo nhân.

Khi Triệu Khôi lên tiếng quát bảo, thì Long Sinh đã ném cái khăn rồi, động tác cá»§a ông ta lại còn nhanh hÆ¡n lá»i nói cá»§a Bái Khiết giáo chá»§ cho nên Bái Khiết giáo chá»§ chưa dứt lá»i, thì cái khăn đã úp chụp lên đầu cá»§a Thiên VÅ©.

Long Sinh tính rất khôi hài, lại dùng thủ pháp đặc biệt, cái khăn đỠvốn dĩ cuộn tròn bay ra, nhưng khi đến đầu của Thiên Vũ lại đột nhiên tản ra, cũng như lúc Thiên Vũ dùng cái khăn đỠđối phó với ông ta vậy, úp chụp cả lên đầu lẫn mặt luôn.

Lúc ấy con Kim Câu KhiếtVương vừa bay tá»›i đầuLong Sinh thì thấy đầu cá»§a ông ta không có khăn đỠnữa, trái lại chiếc khăn đỠlại bay sang đầu Thiên VÅ© và nó liá»n bay theo sang và đậu vào ngay chiếc khăn đỠđang trùm lên đầu Thiên VÅ© luôn.

Triệu Khôi cất tiếng kêu rất bi đát, rồi cùng Thiên Phong, Thiên Vân và Thiên Lôi ba đạo nhân vội giơ tay áo lên che lấy mặt không dám nhìn nữa.

Lúc này Long Snh má»›i vỡ nhẽ, muốn nhảy lại cứu Thiên VÅ© đạo nhân bị mình đùa rỡn mà sắp mang há»a thảm khốc.

Nhưng ngưá»i cá»§a ông ta vừa kịp nhảy lên, thì đã thấy má»™t bóng ngưá»i mặt áo bào vàng cưỡi ở trên mình con mối đỠphi tá»›i nghênh đón, tay xua lia lịa, mồm thì vá»™i nói:

-Phạm huynh không hiểu luật lệ của Bái Khiết giáo của chúng tôi, xin chớ có nhúng tay vào! Long Sinh biết bạn già năm xua hai chân đã bị cụt không tiện đi lại, vội giơ hai tay ra ẵm lấy Triệu Khôi.

Chỉ trong nháy mắt ngưá»i cá»§a Thiên VÅ© đạo nhân đã mất tích chỉ còn lại cái áo bào đỠvá»›i chiếc khăn lụa đỠngâm ở trong đống nước vàng thôi.

Tất nhiên con Kim Câu Khiết Vương cũng ở trong vũng nước vàng ấy, nhưng lúc này nó đã mất hết hung oai và dần dấn biến trở lại trạng thái uể oải như sắp chết giống như lúc Triệu Khôi mới đem nó ở trong cái hộp vàng nho nhỠra vậy.

Triệu Khôi cau mày lại, giÆ¡ tay khẽ phất má»™t cái. Thiên Lôi đạo nhân liá»n dùng má»™t cái kìm dài gắp con Khiết Vương bá» vào trong cái há»™p vàng đậy nắp lại, trao chiếc há»™p đó cho Triệu Khôi xong, y liá»n quét dá»n đống nước vàng cá»§a Thiên VÅ© đạo nhân đã hoá thành.

Thiên Phong với Thiên Vân đạo nhân thì xua đuổi con mối với chín con bò cạp lớn quay trở vào trong hang động.

Triệu Khôi thấy Long Sinh tá» vẻ ngượng nghịu biết ông ta lỡ giết hại Thiên VÅ© đạo nhân, Ä‘ang hổ thẹn vá»›i mình, liá»n thở dài má»™t tiếng lắc đầu nói:

-Phạm huynh, huynh là bạn cũ lâu năm của Tiết lão ngũ này, hành động đó là huynh vô tâm gây nên, Tiết lão ngũ đâu dám trách huynh. Xin huynh đừng có rầu rĩ như thế nữa, anh em chúng ta hãy ngồi xuống chuyện trò kể lại những tình hình mà chúng ta đã cách biệt bấy lâu nay.

Long Sinh khẽ đặt Triệu Khôi xuống cùng y ngồi ở trên sân đá lông mày ông ta vẫn cau lại và khẽ lên tiếng há»i:

-Tiết lão ngÅ©, vì trước kia chúng ta là bạn thân vá»›i nhau, nên vừa rồi Phạm má»— đã giết hại đồ đệ cá»§a lão ngÅ© xong, mà vẫn còn phải mắng lão ngÅ© vài câu má»›i được!Chẳng hay lão ngÅ© há»c ở đâu ra những tà môn ngoại đạo này, mà nuôi những vật kỳ độc như thế làm gì?

Triệu Khôi gượng cưá»i đáp:

-Ngưá»i trong võ lâm ít ngưá»i luyện được võ công đến mức siêu phàm nhập thánh, ai thụ ân mà chẳng muốn báo Ä‘á»n, mang thù mà chả muốn phục hận?Tiết lão ngÅ© t ôi ẩn tích ở Miêu Cương nhá» cuốn NgÅ© Äá»™c Kinh ngẫu nhiên lượm được để dạy bảo mấy con độc vật hãn thế rồi, má»›i có thể trả thù tuyết hận được.

Nghĩ đến chuyện năm xưa Long Sinh hăm hở nói:

-Tiết lão ngũ, hai đùi của bạn có phải là do bị vợ chồng Âm Dương Song Ma chặt gẫy đấy không?

Triệu Khôi nghiến răng mím môi đáp:

-Chính vợ chồng y võ công cao hÆ¡n đệ nhiá»u đã chặt gãy hai chân này, nếu đệ không nuôi nấng và dạy bảo được má»™t con Kim Câu Khiết Vương kỳ độc tuyệt luân, thì làm sao địch nổi"Huyết ảnh Thần Trâm, Vôảnh Kiếm, Tiêu Hồn Bảo Phiến, Äoạt Hồn Câu"cá»§a vợ chồng y cÆ¡ chứ?

Long Sinh nghe tá»›i đó thở dài đỡ lá»i:

-Tiết lão ngÅ© tại sao lại không kiếm LongSinh này?Ngưá»i khác sợ vợ chồng Âm DươngSong Ma, chứ Long Sinh này vẫn muốn đấu vá»›i vợ chồng y má»™t phen.

Triệu Khôi bẽn lẽn đáp:

-Tôi bị Âm Dương Song Ma, làm nhục nhã vô cùng, rồi lại bị chặt cụt hai chân, như vậy còn mặt mÅ©i nào tái kiếm cố nhân! Sau được má»™t ngưá»i bạn thân cứu đệ vào Miêu Cương này, nhân thế mà đệ đã luyện được cuốn NgÅ© Äá»™c Kinh, rồi lại tìm thấy nÆ¡i Bách Hoa Äầm ở NgÅ© Äá»™c Cốc rất bí hiểm này, đệ liá»n thu bốn đồ đệ đặt hiệu Xích Phát chân nhân tổ chức BáiKhiết giáo làm giáo chá»§.HÆ¡n ba mươi năm nay đệ đã tìm kiếm được nhiá»u xà trùng kỳ độc, khổ tâm dạy bảo, rồi lại ngày đêm cầu khấn trá»i đất phù há»™ cho vợ chồngThúc Äá»™ được sống trăm tuổi để Tiết Triệu Khôi tôi gặp lại vợ chồng y.

Nghe tá»›i đó Long Sinh gật đầu vừa cưá»i vừa xen lá»i nói:

-Tiết lão ngÅ©, cổ nhân đã dạy:"có công mài sắt, có ngày nên kim". Trá»i xanh đã không phụ lòng cá»§a lão ngÅ©, vợ chồng Thúc Äá»™ không những chưa chết, mà bây giá» lại tái xuất giang hồ đấy.

Triệu Khôi nghe thấy Long Sinh nói như vậy, hai mắt liá»n sáng ngá»i và nói tiếp:

-Nếu vợ chồng Thúc Äá»™ tái xuất giang hồ, thì Tiết Triệu Khôi sẽ được toại nguyện ở trong Thiên Nam đại há»™i tại Ly Hồn cốc núi Dã Nhân.

Long Sinh giật mình kinh hãi vá»™i há»i:

-Tiết lão ngũ cũng muốn dự Thiên Nam đại hội đấy à?

Triệu Khôi gật đầu đáp:

-Cách đây không lâu, Uất Trì Cảnh vá»›i Äinh Ngá»c Sương ngẫu nhiên tá»›i đây má»i đệ vá»›i Bách Hoa công chúa Giáp Cốc Diệu ở dưới ThiênNam đại há»™i dá»± minh ước cá»§a anh em chúng để cho đủ số Cá»­u Sát đệ đã nhận lá»i làm má»™t ngưá»i trong nhóm ngưá»i chá»§ trì Thiên Nam đại há»™i rồi.

Long Sinh cau mày lại đỡ lá»i:

-Sao Tiết lão ngũ lại hồ đồ đến thế, Hoàn Vũ Cửu Sát toàn là những kẻ cực hung cực các... Không đợi chỠLong Sinh nói dứt, Triệu Khôi đã lắc đầu biện bạch:

-Phạm huynh, đệ không hồ đồ đâu, sở dÄ© đệ nhận lá»i chúng là Ä‘oán chắc nếu vợ chồng Thúc Äá»™ chưa chết, thì thể nào cÅ©ng tham dá»± đại há»™i, nhỠđó mà đệ má»›i có dịp may trả thù. Nếu Phạm huynh có thù vá»›i nhóm Cá»­u Sát, thì lão ngÅ© này xin làm ná»™i ứng giúp huynh đấu vá»›i bá»n chúng má»™t phen.

Long Sinh nghe nói má»›i hÆ¡i an á»§i, liá»n chỉ tay vào tóc đỠcá»§a Triệu Khôi, mỉm cưá»i há»i:

-Sao đầu tóc của đệ lại biến thành đỠnhư thế này?

Triệu Khôi nhìn xuống hai chân tàn phế cá»§a mình, rầu rÄ© gượng cưá»i rồi thá»§ng thẳng đáp:

-Phạm huynh, không những Triệu Khôi là ngưá»i tàn phế mà đối tượng cá»§a đệ định trả thù lại có tiếng là vô địch, cho nên đệ má»›i phải nghÄ© ra hai môn sát thá»§ đặc biệt để luyện tập.

Long Sinh kêu "ồ"lên má»™t tiếng vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Mỗ thực không ngỠmớ tóc đỠnày của lão ngũ lại là một môn lợi khí phục thù khổ tâm tu luyện mới nên.

Triệu Khôi lại thở dài lắc đầu, rồi từ đầu y bay ra ba sợi tóc Ä‘á», ba sợi tóc ấy như ba mÅ©i tên bay ra ngoài xa hÆ¡n ba trượng, đánh rá»›t luôn ba tàu lá ở trên má»™t cây cổ thụ nÆ¡i đó.

Lá cây vừa rá»i khá»i cành vẫn xanh như thưá»ng, nhưng khi vừa rÆ¡i xuống đất thì bá»—ng biến thành vàng úa.

Hiện tượng đó tá» rõ Triệu Khôi không những có thể tuỳ theo ý muốn phi tóc ra đả thương ngưá»i, mà tóc cá»§a y sở dÄ© đỠnhư vậy là do nhuá»™m má»™t thứ thuốc độc kỳ lạ mà ra.

Long Sinh gật đầu cưá»i và há»i tiếp:

-Quả thá»±c lão ngÅ© đã tốn rất nhiá»u công phu và khổ công tu luyện cái trò dùng tóc để đả thương ngưá»i như thế này cÅ©ng kỳ lạ lắm. Vá» mặt oai lá»±c thì tóc cá»§a lão ngÅ© cÅ©ng không kém gì Huyết ảnh Thần Trâm cá»§a Sở Lục Châu.

Triệu Khôi lại mỉm cưá»i nói tiếp -Lúc má»›i gặp tiểu đệ Phạm huynh có vẻ kinh ngạc lắm, tất nhiên là huynh tá»›i đây không phải là định tìm tiểu đệ rồi, vậy tại sao huynh lại cam tâm mạo hiểm, tìm đến Bách Hoa đầm ở NgÅ© Äá»™c cốc này như thế?

Long Sinh mỉm cưá»i đáp:

-Tuy mỗ tới đây không phải vì lão ngũ nhưng cũng vì con Kim Câu Khiết Vương của lão ngũ đã lắm khổ tâm nuôi nấng dạy bảo bấy lâu nay.

Trong lòng kinh ngạc, TriệuKhôi ngÆ¡ ngác há»i:

-Con Kim Câu Khiết Vương hung độc vô cùng, trừ phi phải biết cách khắc chế nó, và phải biết rõ tính nết cá»§a nó, thì má»›i có thể vận dụng. Bằng không chỉ e... Không đợi chá» Triệu Khôi nói dứt lá»i Long Sinh đã lắc đầu vừa cưá»i vừa đáp:

-Tiết lão ngÅ© khá»i cần phải lo âu như thế vá»™i, má»— có định lấy con Kim Câu Khiết Vương cá»§a lão ngÅ© đâu, má»— chỉ muốn lấy má»™t chút ná»c độc cá»§a nó vá»›i má»™t tàu lá cá»§a cây cá» lá xah cành đỠđấy thôi.

TriệuKhôi thất cưá»i há»i lại:

-Nếu Phạm huynh chỉ lấy ná»c độc cá»§a con bò cạp vá»›i tàu lá cá»§a cây cỠấy, thì sẵn sàng lắm, tiểu đệ xin tặng huynh ngay. Nhưng không hiểu huynh muốn lấy hai thứ ấy dùng làm gì?

Long Sinh bèn kể chuyện Má»™Dung Băng bị Thúc Äá»™ dùng thá»§ Ä‘oạn "Äiên ÄảoÂm Dương Triệt Mạch" Ä‘iểm vào yếu huyệt câm, sau lại bị Lưu Vân Tiên tá»­ chưởng môn phái Äiểm Thương ra tay giải cứu bừa, nên khiến cho Má»™Dung Băng bị thương nặng thêm, vì thế nàng bị câm hẳn, khó mà cứu chữa lại được kể cho Triệu Khôi nghe.

Nói xong, ông ta còn mỉm cưá»i nói tiếp:

-Má»— đã Ä‘á»c má»™t cuốn quái thư, tên là Kỳ bệnh Kỳ y nên má»›i biết cổ há»ng cá»§a Má»™Dung Băng hiện thá»i đã kết má»™t tấm màng có lẽ lúc này chính Thúc Äá»™ đích thân ra tay, cÅ©ng khó mà chữa nổi cho nàng ta được. Vậy chỉ có má»™t cáh là dùng lá câyLục Diệp Hồng Tính Thảo bá»c lấy ná»c độc cá»§a con Kim Câu Äá»™c Khiết rồi bảo Má»™Dung cô nương nuốt xuống cổ. Nhưng chỉ nuốt tá»›i cuống há»ng thôi chứ đừng nuốt xuống bụng rồi do má»— nghênh tụ công lá»±c cách thể ra tay như vậy má»›i có thể phá nổi cái màng ở chá»— cuống há»ng cá»§a cô ta.

Triệu Khôi nghe tá»›i đó vá»— tay vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Cách này hay thá»±c, ná»c độc cá»§a con Khiết Vương mà dùng lá Lục Diệp Hồng Tính Thảo bá»c lại như vậy sức giết ngưá»i đã mất hẳn, lại thêm thần công tuyệt thế cá»§a Phạm huynh giúp vào, thì thể nào cÅ©ng chữa khá»i cho Má»™ Dung cô nương, giá»ng nói cá»§a cô ta cÅ©ng sẽ được khôi phục như thưá»ng ngay.

Long Sinh chìa tay ra vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Tiết lão ngũ không nên chỉ tán thành suông mỗ như thế, mà phải tặng cho mỗ hai vật đó thì mỗ mới có thể cứu chữa MộDung cô nương được.

Triệu Khôi vừa cưá»i vừa gật đầu đáp:

-Phần vì Phạm huynh là bạn cÅ© lâu năm cá»§a đệ phần thứ hai Má»™ Dung cô nương bị Dương Thúc Äá»™ ám hại, tức là cùng chung má»™t kẻ thù vá»›i đệ, cho nên Tiết Triệu Khôi này không những tặng nàng ná»c độc cá»§a con bò cạp vá»›i cái lá Lục Diệp Hồng Tính Thảo mà lại còn muốn biếu thêm cô ta má»™t bảo vật nữa.

Long Sinh cưá»i giá»ng quái dị và đỡ lá»i:

-Bây giá» Tiết lão ngÅ© đã là giáo chá»§ cá»§a má»™t giáo phái, nên tính nết cÅ©ng đưá»ng hoàng hÆ¡n trước nhiá»u. Nhưng lão phải biết Má»™ Dung cô nương là má»™t bông hoa kỳ lạ hãn thế, có thể ngạo thị võ lâm và lại có liên can rất mật thiết vá»›i má»—, mà nếu tặng vật thật quí chứ vật thưá»ng thì đừng có cho cô ta.

Triệu Khôi nghe nói mỉm cưá»i, thò tay vào túi lấy má»™t con bò cạp bằng ngá»c xanh biếc dài chừng ná»­a thước ra cho Long Sinh mà há»i rằng:

-Phạm huynh thá»­ xem con bò cạp bằng ngá»c này có được không?

Long Sinh thất cưá»i đáp:

-Thá»±c là Bái Khiết giáo chá»§ danh bất hư truyá»n, sao ngoài con độc khiết hãn thế Ä‘ang nuôi ra, lão ngÅ© lấy ở đâu ra được con Ngá»c Khiết Tá»­ này thế?

Nói xong, ông ta đỡ lấy con bò cạp ngá»c ấy xem xét hồi lâu.

Triệu Khôi mỉm cưá»i đáp:

-Con Thuý Lục Ngá»c Khiết này là sau khi đệ vào ở NgÅ© Äá»™c Cốc ngẫu nhiên đánh vỡ má»™t tảng đá lá»›n, rồi phát hiện nó ở trong tảng đá ấy, nên bản thân cá»§a nó ngoái chất ngá»c quý báu ra, lại còn có diệu dụng khác nữa. Tiếc thay Triệu Khôi tôi là ngưá»i kiến thức ít á»i không hay biết gì, nhưng tặng nó choMá»™ Dung cô nương để làm má»™t trò chÆ¡i cÅ©ng có thể được.

Long Sinh cầm lấy con bò cạp bằng ngá»c xanh lên xem thấy nó là má»™t thứ ngá»c vừa trong vừa ấm áp và khắp mình mẩy nó lại có những phù hiệu kỳ quái, hình như những văn tá»± cổ, má»›i biết lá»i nói cá»§a Triệu Khôi không sai, quả thá»±c nó còn có diệu dụng khác . Nhưng văn tá»± ở trên ngưá»i con bò cạp ấy không phải là chữ Triện cá»§a Hán văn và cÅ©ng không phải là chữ Phạn cá»§a ngưá»i Tây Tạng, Long Sinh xưa nay vẫn tá»± phụ là ngưá»i há»c rá»™ng tài cao và đã Ä‘á»c nhiá»u sách rồi, mà cÅ©ng trố mắt lắc đầu, chịu không sao biết rõ được.

Triệu Khôi thấy LongSinh không hiểu rõ những chữ trên ngưá»i con bò cạp ngá»c liá»n mỉm cưá»i há»i:

-Phạm huynh cả văn lẫn võ Ä‘á»u cao minh hÆ¡n đệ trăm phần chẳng hay huynh có hiểu biết được ý nghiã cá»§a những văn tá»± kỳ dị ấy không?

Long Sinh lắc đầu đáp:

-Tiết lão ngÅ© không nên khách sáo như vậy, má»— vá»›i lão ngÅ© cÅ©ng như nhau, có mắt mà như mù, không sao biết rõ những chữ đó nói gì. Nhưng con bò cạp ngá»c này quả không phải là vật thưá»ng tục, má»— xin đại diện Má»™Dung cô nương cám Æ¡n lão ngÅ© trước.

Nói xong ông ta bá» ngay con bò cạp ngá»c vào túi, nhưng lại chợt nghÄ© tá»›i má»™t việc liá»n ngạc nhiên há»i tiếp:

-Tiết lão ngÅ© đã nhận lá»i Uất Trì Cảnh vá»›i Äinh Ngá»c Sương gia nhập minh ước cá»§a Hoàn VÅ© Cá»­u Sát, thế sao không Ä‘i Ly Hồn cốc ngay?Lão ngÅ© nên biết ngày há»™i kỳ cá»§a ThiênNam đại há»™i sắp tá»›i nÆ¡i rồi.

Triệu Khôi giÆ¡ tay lên gãi mái tóc đỠmặt lá»™ vẻ rầu rÄ© cau mày lại gượng cưá»i đáp:

-Tiểu đệ tự biết ngày hội kỳ của Thiên Nam đại hội đã sắp tới nhưng đi Ly Hồn cốc hay không đệ vẫn chưa quyết định hẳn.

Thấy đạo sÄ© nói như vậy, Long Sinh thắc mắc không hiểu vá»™i há»i tiếp:

-Tiết lão ngÅ© đã định Ä‘i tá»›i đó để gặp vợ chồng Thúc Äá»™, trả mối thù năm xưa.

Sao bây giỠlại bỗng dưng có ý định không muốn đi như thế?

Triệu Khôi vẻ mặt rầu rĩ, cúi đầu xuống thủng thẳng đáp:

đệ có chút hãi sợ.

Long Sinh giÆ¡ tay vá»— vai Triệu Khôi cưá»i ha hả nói tiếp:

-Tiết lão ngÅ© đừng có hãi sợ gì hết. Vợ chồng Âm Dương Song Ma tiếng hung ác tuy lá»›n, võ há»c tuy cao siêu thá»±c, nhưng Phạm Long Sinh này thể nào cÅ©ng... Triệu Khôi vá»™i xua tay và đỡ lá»i:

-Phạm huynh hiểu nhầm rồi, đệ không phải sợ vợ chồng Thúc Äá»™ vá»›i Lục Châu đâu.

Long Sinh càng ngạc nhiên thêm nhìn Triệu Khôi há»i tiếp:

-Tiết lão ngũ không sợ vợ chồng Song Ma thì sợ ai?Theo sự nhận xét của mỗ thì trên võ lâm có lẽ chưa ai hung ác bằng vợ chồng chúng cả.

Triệu Khôi giơ tay chỉ lên phía trên, vẻ mặt nghiêm nghị đáp:

đệ chỉ sợ trá»i xanh oai linh hiển hách kia thôi.

Kêu "á»§a" má»™t tiếng, Long Sinh cau mày lại há»i tiếp:

-Tiết lão ngÅ© muốn trả mối thù chặt cụt hai chân như thế, không phải là việc ác độc gì cả. Vợ chồng Âm Dương Song Ma là những kẻ mang đầy tá»™i ác, giá» giết chúng má»›i là thuận lòng trá»i, như vậy lão ngÅ© còn sợ gì ông trá»i như thế?

Triệu Khôi lắc đầu thở dài mặt lộ vẻ hổ thẹn, rồi khẽ đáp:

-Phạm huynh chưa biết đấy thôi, đệ nuôi những con độc vật này, cứ phải dùng thịt và máu cá»§a những ngưá»i sống để dinh dưỡng chúng, bấy nhiêu năm nay đệ đã gây ra không biết bao nhiêu là tá»™i nghiệp. Huống hồ năm xưa lúc má»›i nuôi chúng, đệ đã nhá» huyết thỠđộc trước trá»i đất rồi! -Lão ngÅ© đã thá» những gì?

đệ đã thá» không tái xuất NgÅ© Äá»™c cốc, há»… ra khá»i sÆ¡n cốc này là sẽ bị tan nạn thảm khốc.

Long Sinh nghe Triệu Khôi nói xong chỉ cau mày lại chứ không khuyên đi núi Dã Nhân kiếm Âm Dương Song Ma để trả thù tuyết hận nữa.

Triệu Khôi trợn to đôi mắt lên, đôi ngươi sáng như hai ngá»n đèn cưá»i như Ä‘iên như khùng nói tiếp:

-Phạm huynh, trước khi gặp huynh, tiểu đệ hãy còn do dự không biết có nên đi dự đại hội Thiên Nam hay không. Nhưng bây giỠtiểu đệ đã quyết định rồi.

ÄÆ°a mắt nhìn y, Long Sinh mỉm cưá»i há»i:

-Tiết lão ngũ đã quyết định chưa?Có đi hay không?

Triệu Khôi cưá»i như Ä‘iên như khùng lá»›n tiếng đáp:

-Vất vả ba mươi năm trá»i ăn lông ở lá»— như thế này để làm gì? Tất nhiên Triệu Khôi phải Ä‘i dá»± Thiên Nam đại há»™i, để giết chết vợ chồng Song Ma trả thù tiết hận chứ.

Long Sinh lại há»i:

-Thế lão ngÅ© không sợ phạm lá»i thá» bị trừng phạt hay sao?

TriệuKhôi có vẻ hổ thẹn khẽ đáp:

-Bấy nhiêu năm nay tuy đệ ẩn núp ở trong cốc này, nhưng tá»± biết đã gây nên rất nhiá»u tá»™i nghiệp. Cho nên đệ không sợ trá»i bá»—ng phạt mình, chỉ sợ sau khi bị trá»i phạt, không sao trả thù được Thúc Äá»™ vá»›i Lục Châu thì dù có chết ở dưới chín suối cÅ©ng không sao nhắm mắt được.

Mấp máy môi, Long Sinh Ä‘ang định lên tiếng nói tiếp thì Triệu Khôi đã gượng cưá»i đỡ lá»i:

-Nay đã được gặp Phạm huynh, thì tất nhiên đệ phải quyết định cam tâm phạm lá»i thá» mà ra khá»i sÆ¡n cốc. Nếu oai trá»i hiển hách mà báo ứng ngay tức thì, thì xin Phạm huynh thay mặt đệ, hoàn thành cuá»™c báo thù tuyết hận ấy.

Long Sinh gật đầu đáp:

-Lão ngÅ© cứ yên tâm, nếu tất cả đúng như lá»i lão ngÅ© vừa nói thì LongSinh thá» phải diệt được Âm Dương Song Ma để lão ngÅ© ở dưới chín suối được an tâm.

Triệu Khôi trợn ngược đôi lông mày lên, cưá»i ha hả nói tiếp:

-Phạm huynh đã hứa như vậy, Tiết Triệu Khôi tôi không còn lo âu gì nữa! Nói xong y hướng vào trong hang động lá»›n tiếng kêu gá»i:

-Thiên Lôi con lấy hai tầu lá Lục Diệp Hồng Tính Thảo và má»™t viên Khiết Vương Äá»™cÄÆ¡n ra cho sư phụ.

Thiên Lôi đạo nhân vâng lá»i liá»n Ä‘em hai vật đó đưa ra cho Triệu Khôi ngay.

Triệu Khôi lấy độc đơn vá»›i hai tàu lá cá», rồi nói vá»›i Thiên Lôi đạo nhân rằng:

-Thiên Lôi đồ nhi, mau Ä‘i bảo Thiên Phong, ThiênVân hay là sư phụ đã quyết tâm ra khá»i sÆ¡n cốc, mấy sư huynh đệ phải chuẩn bị hết thảy đến cuối giá» Thân đầu giá» Dậu, sẽ phá thá»§ng vách núi ở sau hang động.

Thiên Lôi đạo nhân nghe nói há»›n hở vô cùng, vâng lá»i rút lui ngay.

Triệu Khôi đưa viên Khiết Vương độc to bằng trái ngô đồng màu xanh biếc với một tàu lá Lục Diệp Hồng Tính Thảo cho Phạm Long Sinh rồi y lại móc túi lấy cái hộp vàng đựng con Kim Câu Khiết Vương ra và từ từ mở nắp hộp lên.

Long Sinh đưa mắt nhìn trộm, thấy con Kim CâuKhiết Vương vừa rồi dũng mãnh hung ác khôn tả, mà bây giỠnhư là chết cứng nằm yên ở trong hộp không cử động gì hết.

Triệu Khôi mở nắp há»™p ra xong, liá»n phá»§ tàu lá xanh cuống đỠúp lên ngưá»i con bò cạp chúa kia.

Vì đã được trông thấy động tác ấy rồi, Long Sinh liá»nthất thanh há»i:

-Tiết lão ngũ làm như thế để làm gì?Phủ tàu lá lên mình nó như vậy, có phải muốn nó lại nổi hung tác oai tác quái như hồi nãy phải không?

Äậy nắp há»™p lại, cài cái móc vàng bên ngoài hẳn hoi. Triệu Khôi gật đầu, vừa cưá»i vừa đáp:

-Phạm huynh nói không sai, sau khi phá»§ tàu lá đó lên mình nó rồi, chỉ má»™t lát nữa là Kim Câu Khiết Vương sẽ nổi hung oai lên và phải cho nó hút no máu và tinh lÅ©y cá»§a ngưá»i thì nó má»›i lại say sưa ngá»§ kỹ. Nhưng trước khi chưa mở nắp há»™p này ra, thì không bao giá» nó giở được oai phong ra cả.

Nói xong, y cung kính đưa cái hộp vàng ấy cho Long Sinh ngay.
Tài sản của minhtien384


Last edited by minhtien384; 12-04-2008 at 12:25 PM.
  #43  
Old 12-04-2008, 12:24 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 43: ÄẠO TRỜI LỚN RỘNG CHỚ NÊN LÀM BẬY

Hồi 43: ÄẠO TRỜI LỚN RỘNG CHỚ NÊN LÀM BẬY

Tuy Long Sinh biết Kim Câu Khiết Vương rất hung ác độc địa, trong lòng hÆ¡i kinh hoảng những vẫn không lá»™ sợ hãi, liá»n há»›n hở há»i:

-Tiết lão ngũ đưa hộp vàng trong đựng Kim Câu Khiết Vương này cho mỗ làm gì?

Triệu Khôi lá»™ vẻ rầu rÄ© gượng cưá»i đáp:

-Nếu Tiết Triệu Khôi tôi phá vách hang động ra khá»i sÆ¡n cốc này mà bị trá»i phạt ngay tức thì, thì xin Phạm huynh Ä‘em cái há»™p vàng này Ä‘i Ly Hồn cốc, ở ngay trong Thiên Nam đại há»™i trao há»™p cho Dương Thúc Äá»™, bảo là vật cá»§a Tiết lão ngÅ© năm xưa đã bị y chặt gãy hai chân tặng cho đấy, há»i y có dám mở nắp há»™p ra xem không?

Long Sinh há»›n hở cưá»i và nói tiếp:

-Lão ngÅ© thông minh thật, kế này quả thá»±c là diệu sách. Trong Thiên Nam đại há»™i thể nào cÅ©ng có rất nhiá»u quần hùng, trước mặt đông đảo như thế, Dương Thúc Äá»™ tá»± thị thần công cá»§a mình hÆ¡n ngưá»i, tất nhiên y không chịu lép vế, thế nào cÅ©ng phải mở ra xem ngay.

Triệu Khôi lại móc lấy ba viên thuốc màu tía ra đưa cho LongSinh và nói tiếp:

-Quí hồ giết chết xong vợ chồng Thúc Äá»™, Phạm huynh không nên để con Kim Câu Khiết Vương còn sống trên nhân gian này làm hại ngưá»i nữa.Nếu để nó còn sống hậu hoa. sẽ vô cùng tai hại, ba viên thuốc này là thứ thuốc chuyên môn khắc chế nó, Phạm huynh cứ việc búng liên tiếp vào mình nó, há»… có má»™t viên bắn trúng là đủ công hiệu rồi.

Long Sinh rất cẩn thận bá» cái há»™p và ba viên thuốc vào túi, rồi mỉm cưá»i há»i lại:

-Lão ngÅ©, chỉ vì con Khiết Vương quá ác độc cho nên má»— cần phải há»i thêm lão ngÅ© má»™t vấn đỠnữa.

Triệu Khôi vừa cưá»i vừa há»i lại:

-Phạm huynh định há»i việc gì thế?

Long Sinh cau mày lại đáp:

-Vừa rồi má»— trông thấy con Khiết Vương nổi oai, chỉ nhảy xổ tá»›i ngưá»i có phá»§ khăn mặt đỠmà tấn công thôi, nên lệnh đồ Thiên VÅ© má»›i bị chết oan.

Triệu Khôi gật đầu đáp:

-Phạm huynh nhận xét rất đúng. Bái Khiết giáo chúng tôi xưa nay cứ phá»§ khăn đỠvào mặt ngưá»i được dùng để làm tế vật cho Khiết Vương, nên nó đã quen Ä‘i rồi.

Long Sinh gượng cưá»i há»i tiếp:

-Như vậy có phải là khó khăn lắm ru. Vì nếu ở trong ThiênNam đại há»™i má»— muốn úp chụp khăn đỠvào đầu và mặt cá»§a vợ chồng Thúc Äá»™ có phải là chuyện dá»… đâu?

Triệu Khôi đáp:

-Phạm huynh cẩn thận thật, nhưng vì mối thù bị chặt chân. Triệu Khôi tôi tính toán lâu rồi, đối với vấn đỠnày tôi cũng đã có chuẩn bị sẵn.

Long Sinh cưá»i giá»ng khanh khách há»i tiếp:

-Lão ngũ hãy nói cho mỗ nghe, lão ngũ đã chuẩn bị như thế nào?

Triệu Khôi lấy má»™t cái lá» ngá»c nho nhá» ra trong ấy có đựng má»™t thứ thuốc bá»™t màu trắng đưa vào mÅ©i không thấy có mùi gì hết. Y há»›n hở cưá»i và nói:

-Thứ thuốc bột này, ngửi không thấy mùi gì cả, nhưng đối với con Khiết Vương thì lại là một thứ thuốc quyến rũ nó.

Long Sinh mới vỡ nhẽ nói tiếp:

-Thế ra chỉ cần bôi má»™t ít thuốc bá»™t này vào ngưá»i vợ chồng Thúc Äá»™, con Khiết Vương ra khá»i há»™p là sẽ tấn công vợ chồng chúng ngay ư?

TriệuKhôi gật đầu đáp:

-Phạm huynh Ä‘oán đúng đấy. Nhưng cần phải chú ý đến má»™t Ä‘iểm này, nếu huynh bôi thuốc này vào tay trước rồi má»›i xoa vào ngưá»i vợ chồng Thúc Äá»™, thì trước khi vợ chồng y mở há»™p này ra xem, huynh phải rá»­a tay sạch sẽ đấy.

Long Sinh gật đầu cầm lấy lá» thuốc bằng ngá»c ấy bá» vào trong túi thở dài nói tiếp:

-Lão ngÅ©, má»— chỉ mong những lá»i cá»§a lão ngÅ© này là thừa thôi, và lão sẽ tá»± tay trả thù được vợ chồng Song Ma.

Triệu Khôi cảm khái vô cùng, gật đầu thở dài và đỡ lá»i:

-Chính tay báo thù đó là nguyện vá»ng lá»›n nhất cá»§a đệ, nhưng đệ sợ oai nghiêm cá»§a trá»i xanh lắm. Bấy nhiêu năm nay... nuôi những con độc vật này quả thá»±c đệ đã giết hại khá nhiá»u ngưá»i rồi.

Long Sinh vừa cưá»i vừa há»i tiếp:

-Những ngưá»i mà lão ngÅ© đã giết hại đó là ngưá»i Hán hay là ngưá»i Mèo?Là ngưá»i tốt hay là kẻ gian giảo ác độc!?

Mặt lá»™ vẻ bẽn lẽn Triệu Khôi gượng cưá»i:

-Ngưá»i Hán hay ngưá»i Mèo Ä‘á»u có hết ngưá»i tốt hay ngưá»i xấu đệ cÅ©ng không sao phân biệt được, cứ biết đã có ngót trăm tính mạng bị chết dưới KimCâu cá»§a con Khiết Vương và ná»c độc cá»§a con trùng độc kia rồi.

Long Sinh biết những nghiệp trái ấy là má»™t gánh vác rất nặng ná», không sao trút khá»i được và ông ta cÅ©ng không có lá»i gì để an á»§i gã, nên vá»™i nói lảng sang chuyện khác, chỉ xuống Bách Hoa đầm mà há»i Triệu Khôi rằng:

-Lão ngÅ© những thiếu nữ ngưá»i Mèo trần truồng dưới Bách Hoa đầm kia có phải là thá»§ hạ cá»§a Bách Hoa công chúa đấy không?

Triệu Khôi gật đầu đáp:

-Bách Hoa công chúa ấy tên là Giáp Cốc Diệu, công lá»±c rất cao siêu. Nàng ta vá»›i đệ cùng được má»i tham dá»± vào nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát. Nàng đã Ä‘i Ly Hồn cốc rồi.

Vì biết Triệu Khôi đã dặn Thiên Phong,Thiên Vân, Thiên Lôi ba ngưá»i đồ đệ chẩn bị sẵn sàng, định đến cuối giá» Thân, đầu giá» Dậu là phá tan vách núi, ra khá»i sÆ¡n cốc này. Bây giá» má»›i là đầu giá» Thân, hãy còn nhiá»u thì giá» nên ông ta mỉm cưá»i há»i tiếp:

-Lão ngÅ©, Bách Hoa công chúa là ngưá»i như thế nào?Có cảm tình mật thiết gì vá»›i lão ngÅ© không?

Triệu Khôi cau mày đáp:

-Giáp Cốc Diệu sở trưá»ng các thứ tiếng động rất huyá»n diệu, và thiện dùng các thứ ám khí chưởng độc, là ngưá»i tuy không có tá»™i ác gì mấy, nhưng tính rất dâm đãng, nên trên Bách Hoa đầm xương ngưá»i chồng chất như núi, thì đủ thấy nàng ta đã gây nên dâm nghiệp không ít.

LongSinh lại há»i tiếp:

-Bách Hoa công chúa là ngưá»i cá»±c dâm như vậy, chẳng hay lão ngÅ© đã có gì vá»›i y thị chưa?

Mặt hÆ¡i Ä‘á», Triệu Khôi cả cưá»i đáp:

-Cổ nhân đã dạy:"Thá» không ăn cá» bên cạnh ổ" Giáp Cốc Diệu vá»›i đệ, kẻ tàn phế này, chỉ là tình láng giá»ng vá»›i nhau và là bạn thông thưá»ng thôi, riêng có mấy thiếu nữ Mèo, thá»§ hạ cá»§a nàng ta, thì thỉnh thoảng cÅ©ng có sá»± rắc rối vá»›i mấy đứa đệ tá»­ mất dạy cá»§a tiểu đệ.

Nói tá»›i đó, y bá»—ng nhìn Long Sinh mỉm cưá»i há»i:

-Phạm huynh dò há»i BáchHoa công chúa cặn kẽ như vậy làm gì?

Long Sinh cưá»i giá»ng quái dị đáp:

-Giáp Cốc Diệu đã nhập bá»n vá»›i Hoàn VÅ© Cá»­u Sát thì thể nào má»— cÅ©ng gặp y thị ở trong ThiênNam đại há»™i. Sở dÄ© má»— há»i cặn kẽ như vậy nhỡ phải đấu vá»›i y thị thì má»›i biết nên ra tay như thế nào.

Triệu Khôi thở dài một tiếng rồi lắc đầu đáp:

-Phạm huynh khá»i cần phải nể nang gì hết. Diệt ác thì phải diệt cho tận. Tiết Triệu Khôi tôi vá»›i Bách Hoa công chúa Giáp Cốc Diệu Ä‘á»u là yêu tà cả, tá»™i đáng chết lắm rồi không thể nào tha thứ được.

Long Sinh vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Lão ngũ không nên nản chí như vậy. Mỗ nhận thấy lão ngũ hãy còn có lương tâm chứ không như những kẻ cùng hung cực ác. May ra... Triệu Khôi lắc đầu, nói tiếp:

-Phạm huynh chỉ thấy đệ bá»—ng gặp cố nhân mà có chút lương tâm phát hiện như thế này, chứ chưa trông thấy đệ ngày thưá»ng sai bảo độc vật hành hung, gây tá»™i ác như thế nào. Äệ tá»± biết quả báo sắp đến, đại hạn không sao tránh thoát được. Lát nữa vách núi mở rá»™ng, có lẽ chính là lúc kết quả trở vá» nguồn gốc cá»§a đệ đấy.

Long Sinh nhìn kỹ sắc mặt của Triệu Khôi quả thấy có hắc ám nhưng vẫn khuyên:

-Lão ngÅ©, nếu nhận thấy triệu chứng không may thì hôm nay đừng nên phá vách núi vá»™i, hãy đợi chá»... Triệu Khôi xua tay đáp:

-Phạm huynh không biết đấy thôi.Tiểu đệ một mình ở trong u cốc này, lúc nhàn rồi vẫn lấy thuật số ra tiêu khiển nghiên cứu lâu nên mới thấy hơi hiệu nghiệm.

Theo sá»± ước Ä‘oán cá»§a đệ, chỉ có ngày hôm nay cuối giá» Thân đầu giá» Thìn phá vách núi ra khá»i sÆ¡n cốc này thì má»›i còn hy vá»ng thoát chết, còn những ngày giá» khác, theo các quẻ lại dạy rằng rất nguy hiểm, khôgn có gì giải cứu được hết.

Thấy Triệu Khôi nói đã bói toán kỹ lưỡng Long Sinh cÅ©ng không tiện khuyên bảo nữa, liá»n mỉm cưá»i há»i:

-Nếu lão ngÅ© đã bói toán như vậy rồi, thì Phạm má»— xin đảm nhận trách nhiệm há»™ vệ lão ngÅ© ra khá»i sÆ¡n cốc, để coi xem thiên tai gì giáng xuống không?

Ä‘a tạ tấm thịnh tình cá»§aPhạm huynh. Nhưng kỳ tai cá»§a trá»i phạt trừ khi không tá»›i chứ nếu tá»›i thì sức ngưá»i không sao cứu vãn nổi. Xin huynh đừng có bảo vệ đệ ra khá»i sÆ¡n cốc, mạo hiểm để mang vạ lây.

Long Sinh nghe nói giả bộ giận dữ mắng chửi luôn:

-Lão ngũ hơi bậy thực, chúng ta là bạn với nhau bấy nhiêu năm.

Triệu Khôi vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Phạm huynh không nên tức giận như thế, nếu huynh để cho đệ ra khá»i sÆ¡n cốc này má»™t mình sẽ có lợi ích rất nhiá»u cho đệ. Dù bị trá»i đánh Ä‘i chăng nữa, huynh vẫn có thể nhặt xác cho đệ, và xây cho đệ má»™t ngôi má»™ Ä‘á»:"Bái Khiết Giáo Chá»§ XíchPhát Chân Nhân chi má»™".

Cưá»i giá»ng quái dị, Long Sinh la lá»›n:

-Tiết lão ngÅ©, xưa nay Long Sinh má»— nói là phải làm cho kỳ được má»›i thôi. Nếu lão ngÅ© không để ta há»™ tống ra khá»i sÆ¡n cốc này, thì đây má»— trả lại lá cây, viên thuốc, Khiết Vương và thuốc bá»™t cho lão ngÅ© ngay.

Bất đắc dĩ Triệu Khôi phải gật đầu đáp:

-Phạm huynh là ngưá»i cao nghÄ©a như vậy. Triệu Khôi tôi đành phải cung kính lãnh thịnh tình ấy. Nhưng huynh cần cất kỹ cái há»™p đựng con Khiết Vương vào trong ngưá»i trước đã.

Không hiểu Triệu Khôi dặn mình như thế làm gì, nhưng Long Sinh vẫn phải nghe lá»i, bá» cái há»™p ấy vào túi áo trong ngay.

Triệu Khôi thấy LongSinh cất kỹ cái há»™p ấy rồi, liá»n ngá»­ng đầu nhìn trá»i, rồi gượng cưá»i nói tiếp:

-Sắp đến giỠrồi hãy thử thách xem số mệnh của tiểu đệ ra sao?

Nói xong y liá»n rú lên mấy tiếng thá»±c dài, thì con rết màu tía, con nhện màu Ä‘en, con mối màu Ä‘á», con cóc màu xám vá»›i chín con bò cạp độc đã lần lượt từ trong hang động bò ra.Thiên Phong đạo nhân các ngưá»i chỉ huy Ä‘iá»u động những con vật ấy tụ tập ở giữa sân đá.

Long Sinh ngạc nhiên há»i:

-Lão ngũ định đưa các con quái vật đi Ly Hồn cốc để dự Thiên Nam đại hội phải không?

Triệu Khôi gượng cưá»i đáp:

-Những con độc vật này là võ khí cá»§a đệ, nếu không có chúng, chả lẽ bảo đệ chỉ dùng bá»™ tóc này đấu vá»›i Âm Dương Song Ma hay sao?Huống hồ chúng Ä‘i theo bên cạnh thì còn có đệ kìm chế chúng, nếu xa cách đệ không ai đủ sức chỉ huy nổi chúng sẽ làm nguy hại lây không biết bao nhiêu tá»™i nghiệp tầy trá»i.

Long Sinh nghe thấy Triệu Khôi nói như vậy gật đầu lia lịa và đỡ lá»i:

-Lão ngũ nói rất phải, mỗ tán thành lão ngũ đem chúng đi Ly Hồn cốc.

Triệu Khôi khẽ giơ tay lên vẫy một cái, con mối màu đỠnhư máu đã từ từ bò đến trước mặt.

Long Sinh thấy thế thất cưá»i nói tiếp:

-Lão ngÅ© cÅ©ng thông minh đấy, biết lợi dụng con mối màu đỠnày làm vật cho mình cưỡi, nhưng đại đội nhân mã này cùng tá»›i Ly Hồn cốc, liệu có làm cho bá»n Hoàn VÅ© Cá»­u Sát mất hồn mất vía và quấy nhiá»…u Thiên Nam đại há»™i không?

Triệu Khôi khẽ nhún vai má»™t cái, đã phi thân lên trên lưng con mối và mỉm cưá»i há»i Phạm Long SInh rằng:

-Phạm huynh có muốn cưỡi thử con mối này không?

Long Sinh xua tay đáp:

-Mỗ làm gì tốt phước được như thế, mỗ chỉ có đi sau đại giáo chủ để hộ vệ là được rồi.

Triệu Khôi cÅ©ng không khách sáo nữa, vẫy tay má»™t cái ra hiệu cho ba tên đồ đệ dẫn mưá»i ba con độc vật từ từ tiến thẳng vào trong hang động ở nÆ¡i chính giữa.

Long Sinh Ä‘i cạnh Triệu Khôi để bảo vệ, mỉm cưá»i nói rằng:

-Tiết lão ngũ, chả lẽ hang động này rất sâu, mà chỉ cách bên ngoài sơn cốc có một lớp vách đá chăng?

Triệu Khôi gật đầu đáp:

-Vâng, chỉ cách có một lớp vách đá thôi nhưng cứng rắn lắm, tuy vậy đệ đã có cách phá nổi. Và đệ cảm thấy cách phá núi mà ra cũng không khó khăn chút nào.

Long Sinh há»›n hở há»i:

-Cách gì mà phá núi má»™t cách thần diệu như thế?Chả lẽ trong ba mươi năm cách biệt lão ngÅ© đã luyện thành NgÅ© Äinh Thần Chưởng rồi chăng?

Triệu Khôi lắc đầu vừa cưá»i vừa đáp:

-NgÅ© Äinh ThầnChưởng là má»™t môn thần công rất cao cá»§a ná»™i công, tiểu đệ làm gì có tài ba ấy. Nhưng cách phá núi cá»§a tiểu đệ lại giản dị hÆ¡n NgÅ© Äinh Thần Chưởng nhiá»u, tiểu đệ chả cần phải tốn chút hÆ¡i sức nào hết.

Lúc này Long Sinh mới vỡ nhẽ, chỉ vào những con bò cạp và rết độc mà nói tiếp:

-Có phải lão ngÅ© định lợi dụng bản năng trá»i phú cho chúng đấy không?

Triệu Khôi gật đầu mỉm cưá»i đáp:

-Trong bá»n chúng có hai tên Khai SÆ¡n Tiên Phong, má»™t tên là Khai SÆ¡n Tráng SÄ©, lát nữa Phạm huynh xem sẽ cảm thấy lý thú lắm.

Long Sinh nghe nói liá»n nghÄ© bụng:

"Hiện giá» y có tất cả năm thứ độc vật:mối, rết, nhện, cóc và bò cạp, vậy không biết loại nào có tài khai sÆ¡n?Con nào là Khai SÆ¡n Tiên Phong?Con nào là Khai SÆ¡n Tráng SÄ©?" Trong lúc hai ngưá»i chuyện trò đã Ä‘i tá»›i chá»— cuối hang liá»n thấy má»™t vách đá rất dày ngăn cản lối Ä‘i. Long Sinh mỉm cưá»i há»i:

Tiết lão ngÅ© bây giỠđã sắp hết giá» Thân rồi lão ngÅ© truyá»n lệnh cho Tiên Phong và Tráng SÄ© phá vách đá Ä‘i, để má»— được sáng mắt má»™t phen.

Triệu Khôi gật đầu, liá»n giÆ¡ tay ra hiệu cho Thiên Vân đạo nhân.

Thiên Vân đạo nhân cung kính vâng lá»i vá»™i giÆ¡ cái quạt nhá» màu tía lên, chỉ vào vách đá má»™t cái.

Con rết màu tía thấy vậy, vá»™i bò quanh quẩn má»™t hồi liá»n hoá thành má»™t đạo tá»­ quang bay thẳng lên trên không.

Long Sinh thấy thế kinh ngạc hết sức, biết con rết này là má»™t trong hai Tiên Phong Khai SÆ¡n đây. Ông ta liá»n nghÄ© bụng:

"Chả lẽ con rết này có tài xuyên qua núi như Xuyên Sơn Giác (con tê tê) chăng?

Con rết bay lên trên vách nhưng không chui vào đá mà lại chỉ dùng chân cào hoài như là bò rất nhanh ở trên đó vậy, lát sau chỗ vách đá bị con rết bò qua, đã biến thành màu ngà ngà vàng khác hẳn những chỗ khác.

Long Sinh xem tới đó, biết chất độc của con rết đỠđủ sức làm cho nát vách đá, cho nên Triệu Khôi mới sai nó làm tiên phong, để làm vách đá này nát ra trước.

Thiên Vân đạo nhân thấy vách đá đã biến sắc liá»n giÆ¡ lá cá» tía lên con rết rá»i ngay vách đá bay trở vá» chá»— cÅ© tức thì.

Triệu Khôi chỉ con mối mà bảo Long Sinh rằng:

-Phạm huynh, đệ nhất tiên phong là con rết màu tía, còn đệ nhị tiên phong là con mối màu đỠnày.

Nói xong, y khẽ vỗ một cái, con độc vật ấy há to mồm phu ra một vòi nước màu vàng, bắn thẳng vào chỗ vách đá đã biến sắc kia.

Vòi nước vàng ấy vừa ra khá»i miệng nó, đã như má»™t vòi nước suối phi thẳng ra ở trên không hoá thành má»™t đám sương mù rất Ä‘á»u đặn phun đúng ngay vào chá»— vách đá.

Äá»™ má»™t lát sau, con mối thu sương mù vàng ấy lại.

Vách đá đang là màu vàng nhợt, nay biến thành màu vàng tía.

Long Sinh mỉm cưá»i há»:

-Hai vị tiên phong đã làm cho vách dá thối nát rồi, nhưng mỗ vấn chưa đoán ra được ai là phá vách tráng sĩ?

Thiên Phong đạo nhân bá»—ng phẩy tay má»™t cái, con cóc khổng lồ màu vàng xám trông như cục đất thôi, đã nhảy nhót đến chá»— vách đá cách chừng sáu thước. Long Sinh thấy thế cả cưá»i nói:

-Thì ra phá vách tráng sÄ© lại là vị tướng công bụng to này, chuyên môn ăn thịt ngá»—ng trá»i bay ở trên không đấy! Ông ta vừa nói xong, thì con cóc đã phình mồm phình bụng, rồi há to cái mồm rá»™ng hít má»™t hÆ¡i thá»±c mạnh. Bụng to cá»§a nó liá»n phồng to gấp đôi lên ngay.

Long Sinh biết con cóc muốn dùng "Ha MôKhí" để phá vỡ vách đá, nên cứ khoanh tay mỉm cưá»i đứng xem và má»™t mặt ngấm ngầm vận khí ra đằng trước để đỠphòng những tảng đá vỡ và sắc bén bắn ngược trở lại.

Con cóc đã hút đầy hơi, và chỉ nghe thấy tiếng kêu "ộp" rất quái dị, mồm nó đã phun ra một luồng hơi mạnh vô cùng, nhằm vách đá màu vàng úa mà tấn công luôn.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu "bùng má»™t tiếng thật lá»›n, mưa đá bay tung lên quả nhiên vách đá bị thá»§ng má»™t cái lá»—, trong hang động sâu như vậy đã có ánh sáng mặt trá»i ló vào.

Con cóc thổi hai hÆ¡i nữa, cá»­a hang càng lá»›n rá»™ng thêm có thể vừa ngưá»i ra vào rồi.

Tình hình ở ngoài vách đá trông lại kinh ngưá»i thêm, vì ngoài đó mưa Ä‘ang đổ xuống như thác. Trong cÆ¡n mưa lá»›n lại còn văng vẳng nghe thấy tiếng sấm động nữa.

Triệu Khôi trông thấy tình cảnh bên ngoài như thế, mặt đã tái mét, ngưá»i run lẩy bẩy, liá»n lắc đầu thở dài nói vá»›i Long Sinh rằng:

-Phạm huynh xem kìa, phía ngoài đó mưa to và sấm sét Ä‘ang chuyển động, đủ thấy oai trá»i lẫm lẫm như thế?Tiểu... đệ thể nào cÅ©ng không... tránh khá»i trận tai kiếp này.

Long Sinh cảm thấy mưa bên ngoài rất lá»›n nhưng tiếng sấm sét không lá»›n lắm nhưng vẫn không dám khuyên Triệu Khôi mạo hiểm, mà chỉ mỉm cưá»i an á»§i rằng:

-Lão ngÅ© nếu sợ oai trá»i như vậy thì khá»i cần phải ra ngoài sÆ¡n cốc vá»™i, từ từ nghiêm nghị ra lệnh cho thá»§ hạ đừng làm Ä‘iá»u tai ác nữa để Phạm Long Sinh này Ä‘i kiếm Âm Dương Song Ma mà trả thù tuyết hận cho lão ngÅ©.

Triệu Khôi thở dài lắc đầu:

-Vách đá đã mở thì giỠđã tá»›i, không còn lý do nào mà rụt rè không dám ra khá»i sÆ¡n cốc nữa. Là phúc hay là hoạ, nếu là hoa. thì quyết không sao tránh được!Tiểu đệ đã quyết tâm mạo hiểm, tranh Ä‘ua vá»›i trá»i má»™t phen. Xin Phạm huynh nhá»› kỹ há»™ đệ việc đó, để đệ được toại tâm nguyện bấy nhiêu năm, dù có phải chết ở dưới chín suối cÅ©ng yên dạ! Long Sinh thấy y nói bi đát như vậy, biết đó là má»™t triệu chứng bất thưá»ng, rõ ràng y biết không thể nào vãn hồi lại được, nên cÅ©ng rầu rÄ© theo và đáp:

-Lão ngÅ© đã quyết tâm như vậy, thì hãy sai những con độc vật ra khá»i hang động xem thá»­ trước.

Triệu Khôi gật đầu liá»n ra lệnh cho Thiên Vân đạo nhân Ä‘em con rết màu tía con nhện màu Ä‘en, ra ngoài cá»­a hang trước.

Bên ngoài mưa vẫn đổ xuống như thác mà vẫn có tiếng sấm ẩn hiện không khác gì hồi nãy.Triệu Khuê lại sai Thiên Phong Äạo Nhân Ä‘em con cóc khổng lồ rá»i khá»i hang tiếp. Tiếng sấm vá»›i cÆ¡n mưa vẫn như trước, không có vẻ gì là tai kiếp cá»§a trá»i sắp giáng xuống đến nÆ¡i cả.

Triệu Khuê lại sai Thiên Phong đạo nhân Ä‘em con cóc khổng lồ rá»i khá»i hang tiếp. Tiếng sấm vá»›i cÆ¡n mưa vẫn như trước, không có vẻ gì là tai kiếp cá»§a trá»i sắp giáng xuống đến nÆ¡i cả?

Triệu Khuê thấy thế mặt hÆ¡i tươi tỉnh, lại sai Thiên Lôi đạo nhân dẫn chín con bá» cạp độc chui ra khá»i hang.

Lúc này mưa có vẻ lá»›n hÆ¡n trước nhưng tiếng sấm lại ngừng hẳn hình như trá»i sắp quang đãng rồi thì phải. Long Sinh thấy thế mỉm cưá»i há»i:

-Tiết lão ngũ cứ yên tâm xem như vậy không có truyện xảy ra nữa đâu.

Triệu Khuê gật đầu cưá»i liá»n ra lệnh cho con mối mà mình Ä‘ang cưỡi dùng thân pháp rất nhanh phi ra khá»i hang động.

NgỠđâu con mối đỠnhư máu này ngày thưá»ng rất ngan ngoãn nghe lá»i Triệu Khuê chỉ huy nhưng lúc này nó bá»—ng chốc lại không phi ra ngoài, trái lại nó còn lui vá» phía sau hai bước.

Long Sinh thấy thế đang cau mày lại thì Triệu Khuê đã quát bảo con mối rằng:

-Mi sợ chết ư? Chúng đã ra khá»i hang động cả rồi, chẳng lẽ hai ta cứ ở trong NgÅ© Äá»™c Cốc này mãi sao?

Nói xong y vá»— mạnh vào lưng con mối để thúc giục nó đưa mình ra khá»i hang.

Con mối thấy chá»§ nhân nổi giận, liá»n kêu lên những tiếng rất quái dị vẩy Ä‘uôi má»™t cái bốn chân nhún thá»±c mạnh hoá thành má»™t cái cầu vòng bay màu đỠnhư máu, lưng vẫn cõng Xích Phát Chân Nhân Tiết Triệu Khuê phi thẳng ra ngoài hang động nhanh như Ä‘iện chá»›p.

Long Sinh rất quan tâm đến ngá»i bạn quý cÅ©ng giở khinh công tuyệt thế ra Ä‘i cạnh Triệu Khuê cùng phi ra bên ngoài, để chuẩn bị nếu có biến cố gì thì sẽ hết sức ra tay cứu gúp.

Các ngưá»i ra khá»i hang động, bên ngoài tình thế vẫn yên tÄ©nh như thưá»ng.

Nhưng hai ngưá»i vá»›i con vật ra tá»›i ngoài hang động, thì trước mắt đã có ánh vàng lấp lánh, cả sÆ¡n cốc Ä‘á»u sáng rá»±c, má»™t tiếng nổ kinh thiên động địa làm chấn động cả núi non nổi lên... Trong võ lâm đương thá»i ngoài Äại Bi Tôn Giả vá»›i Nam Môn Vệ ra, thì phải kể đến vợ chồng Âm Dương Song Ma, Chúc Thiếu Khoan và Phạm Long Sinh bốn ngưá»i là có công lá»±c cao nhất. Không kể Thích Äạo Song Tuyệt thì bốn ngưá»i này vẫn tá»± phụ là không có địch thá»§.

NgỠđâu phạm Long Sinh vẫn chịu không nổi sức trấn động cá»§a tiếng sấm sét ấy. Mắt vừa trông thấy ánh sáng vàng rá»±c rỡ, tai vừa nghe thấy tiếng nổ long trá»i lở đất, ông ta đã mất tri giác lúc nào không hay.

Chá» tá»›i khi long Sinh mÆ¡ mÆ¡ màng màng tỉnh dậy, thì mưa đã tạnh, tiếng sấm đã ngá»›t, chỉ thấy mình mẩy Ä‘au nhừ, tá»±a như bị bệnh nặng má»›i khá»i vậy.

Long Sinh lắc đầu thở dài má»™t tiếng gượng bò dậy, thì má»›i trông thấy Tiết Triệu Khuê, Thiên Phong đạo nhân, Thiên Vân đạo nhân, Thiên Lôi đạo nhân vá»›i chín con bá» cạp, con rết màu tía, con nhện màu Ä‘en, con cóc màu vàng, con mối màu đỠvân vân, nghÄ©a là bốn Bái Khiết giáo đồ, mưá»i ba con độc vật hãn thế Ä‘á»u bất động ở xung quanh mình chỉ cách xa mưá»i mấy trượng.

Tuy ngưá»i và vật không cá»­ động nhưng trông vẫn còn sống, Triệu khuê vẫn cưỡi trên lưng con mối chr có hai mắt nhắm nghiá»n thôi.

Thấy tình hình ấy, Long Sinh đâm ra nghi ngá» liá»n nghÄ© bụng:

"Chẳng lẽ trá»i xanh lại oai linh như vậy chăng? Sau má»™t tiếng sấm tất cả nhân vật và độc vật cá»§a Bái Khiết tà giáo Ä‘á»u bị trấn động chết hết riêng có má»™t mình ngưá»i ngoại giáo thoát được tai nạn thôi".

NghÄ© tá»›i đó ông ta liá»n Ä‘i tá»›i trước Triệu Khuê sá» tay vào vai y. NgỠđâu, cả Bái Khiết giáo chá»§ và con mối ở dưới y cÅ©ng Ä‘á»u hoá thành đống bá»™t hết.

Long Sinh ứa nước mắt thá»­ bá»n Thiên Phong đạo nhân các ngưá»i vá»›i những con độc vật kia, kết quả cả ngưá»i lẫn độc vật Ä‘á»u như thế.

Trong lúc ông ta Ä‘au lòng, Ä‘ang định đào đát để chôn cất bạn cÅ© gá»i là tận chút tình cố nhân, thì bên tai đã nghe thấy tiếng kêu "ùm ùm" ông ta vá»™i ngá»­ng đầu lên nhìn thấy chá»— cách mình hÆ¡n mưá»i trượngÄ‘ang có dòng thác lÅ© như muôn nghìn con ngá»±a Ä‘ang chen chúc nhau chạy tá»›i.

Long Sinh biết đây là trận mưa to hồi nãy đã gây nên nước lũ đổ mạnh vô cùng đành phải phui thân nhảy lên trên vách núi cao năm sáu trượng để tránh nước.

Nguồn nước lÅ© đó chảy qua chá»— nhá» oai thế thá»±c là kinh ngưá»i, cây cối và đá Ä‘á»u bị nước đẩy bật rá»… trôi Ä‘i ngay. Äồng thá»i cả xác Triệu Khuê cùng ba tên đồ đệ cùng đàn độc vật Ä‘á»u trôi Ä‘i sạch sành sanh cả.

Long Sinh đứng ở trên cao trông thấy vậy, vừa kinh hãi vừa rầu rÄ©, liá»n thở dài má»™t tiếng và nghÄ© bụng:

"Thá»±c là oai trá»i không thể nào Ä‘o lưá»ng được. Cổ nhân đã dạy câu:

"Thiện ác đáo đầu chung hữu báo" chỉ có sá»›m hay muá»™n thôi, quả thá»±c không sai chút nào! Ngưá»i ta chỉ lỡ má»™t bước, là sẽ gây nên mối hận ngàn thu. Äáng tiếc Triệu Tiết Khuê là ngưá»i không đến ná»—i hung ác lắm, nhưng chỉ vì nuôi những con vật độc đã giết ngưá»i quá nhiá»u, nên má»›i bị báo ứng và bị trá»i đánh chết moá»t cách thảm khốc như vậy".

Trong lúc kinh hãi thở than đó, nhưng lòng Long Sinh rất lấy làm an ủi.

Äiá»u ông ta an á»§i là, cứ xem bá»n Triệu Khuê các ngưá»i thì đủ chứng minh đạo trá»i không sai, như vậy trong trận đại chiến ở Ly Hồn Cốc, Äá»™c Cô Sách, Má»™ Dung Băng quần hiệp sẽ ra sao, Hoàn VÅ© Cá»­u Sát bá»n chúng kết quả sẽ như thế nào? Vợ chồng Âm Dương Song ma liệu có bị chết không? Chính tà hung bại hoa. phút cát hung, chắc trá»i xanh đã sá»›m định Ä‘oạt.

Phạm Long Sinh vừa nghÄ© vừa thò tay vào túi lấy cái há»™p vàng ra xem liệu con Kim Câu Khiết Vương có bị trá»i đánh không? NgỠđâu ông ta vừa cầm cái há»™p vàng chưa kịp rút ra khá»i áo, thì trên trá»i đã có tiếng sấm nổi lên, có ánh sáng làm loé hai mắt ông ta rồi.

Lúc này Phạm Long Sinh đã biết thiên oai như thế nào, không dám lấy cái há»™p ấy ra nữa, lại bá» cái há»™p vào trong ngưá»i và chắp tay cúi đầu xuống khấn thầm, đồng thá»i còn thá» nặng nữa.

-Tôi chỉ nhận lá»i trao phó cá»§a Tiết Triệu Khuê lợi dụng con Kim Câu Khiết Vương này để diệt trừ vợ chồng Dương Thúc Äá»™ vá»›i Sở Lục Châu đã gây nên nhiá»u tá»™i ác thôi. Sau khi hoàn thành tâm nguyện cho bạn rồi, tôi xin giết chết con bá» cạp này ngay, quyết không để nó làm hại ngưá»i Ä‘á»i nữa. Nếu có ngưá»i thứ ba bị ngá»™ nạn, thì tôi cÅ©ng xin chịu trá»i hành phạt! Quả nhiên ông ta khấn xong, tiếng sấm cÅ©ng thưa dần và im hẳn, chá»›p nhoáng trên trá»i cÅ©gn ngừng luôn.

Chá» tá»›i khi nước lÅ© đã hoàn toàn rút lui hết, mặt trăng đã má»c lên, Phạm Long Sinh vẫn còn chắp tay vái lạy, thì bá»—ng nghe thấy bên cạnh có ngưá»i mỉm cưá»i há»i:

-Sao Phạm huynh lại có thái độ trang nghiêm thế này, chả lẽ thấy tiếng sấm mà đã chứng đạo quả, chán nản việc phàm trần, muốn quy y Tam Bảo, hay Tam Thanh đạo tổ rồi chăng?

Long Sinh cảm thấy trong ngưá»i mát dịu và má»›i hay ngưá»i lên tiếng đó là Dật tư, cả Tiêu Anh vá»›i Má»™ Dung Băng hai mẹ con Ä‘ang đứng sau nàng ta.

Thì ra Dật Tư vá»›i hai mẹ con Tiêu Anh Ä‘i ngang qua đây trông thấy Long Sinh Ä‘ang đứng chắp tay vái lạy và cúi đầu nhắm mắt lại ở bên dưới nên ba ngưá»i má»›i nhảy xuống để há»i.

Dật Tư mỉm cưá»i há»i tiếp:

-Phạm huynh, tôi vá»›i Tiêu đại tá»· và Băng tiểu muá»™i đã Ä‘i tìm kiếm khắp cả khu rừng rậm rồi, cÅ©ng không thấy NgÅ© Äá»™c Cốc và Bách Hoa đầm ở đâu cả. Chả hay Phạm huynh đã kiếm thấy chưa?

Long Sinh đưa mắt nhìn má»™ Dung Băng rồi mỉm cưá»i đáp:

-Má»™ Dung cô nương tiên cốt ban san, phước duyên thá»±c tốt có khi nào lại bị câm suốt Ä‘á»i. Lão phu đã kiếm thấy NgÅ© Äá»™c Cốc và Bách Hoa đầm rồi.

Tiêu Anh nghe nói mừng rỡ như Ä‘iên như khùng vá»™i xen lá»i há»i:

-Phạm huynh đã tìm thấy NgÅ© Äá»™c cốc rồi, chúng ta mau mau Ä‘i ngay tá»›i chá»— đó để lấy Kim Câu Khiết Äá»™c đơn hoàn và cái lá Lục DiệpHồng Tính Thảo, chữa cho Băng nhi.

Long Sinh mỉm cưá»i, xua tay bảo TiêuAnh đừng nói nữa, rồi móc túi lấy viên Khiết độc đơn hoàn và cái lá Lục Diệp Hồng Tính Thảo ra.

TiêuAnh thấy thế vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ khôn tả vội cám ơn Long Sinh và nói:

-Phạm huynh cao minh thá»±c, không những đã kiếm thấy NgÅ© Äá»™c Cốc và còn lấy được cả những vật mà chúng ta Ä‘ang cần tá»›i nữa.

Long Sinh lắc đầu cưá»i gượng đáp:

-Việc này là do sự ngẫu nhiên mà nên, chứ không phải là tối cao minh gì đâu.

Nếu vị Bái Khiết giáo chá»§ không phải là bạn cÅ© năm xưa cá»§a tôi thì hợp sức bốn chúng ta lại cÅ©ng không sao địch nổi con Kim Câu Khiết Vương và mưá»i hai con độc vật lợi hại khôn tả.

Nói tá»›i đó, ông ta bèn kể lại câu chuyện cá»§a mình ngẫu nhiên vào trong hang động kỳ lạ, gặp bạn cÅ© ra sao? Sau rồi vị giáo chá»§ ấy bị trá»i đánh như thế nào, nhất nhất nói rõ hết cho ba ngưá»i nghe.

Dật Tư nghe xong cũng cảm khái vô cùng lắc đầu thở dài và lên tiếng nói:

-Thảo nào trận mưa và sấm vừa rồi lại lớn đến như thế? Thì ra bên trong lại bao quát mộtcâu chuyện như vậy. Phạm huynh đã đích thân tham dự, sau này thuyết pháp cảnh thể, hoặc giả có thể khiến nhữngkẻ mới hay tai ác chưa quá đáng mới biết hối cải thì thực là công đức vô lượng.

Long Sinh gật đầu vừa cưá»i vừa đáp:

được trông thấy ông trá»i nổi oai đã là việc hiếm có nhưng trấn động cá»§a sấm sét quả thá»±c lợi hại đến giá» tôi còn cảm thấy xương cốt nhức má»i, mình mẩy tê tái, như vừa ốm nặng xong và cÅ©gn như bị thương nặng má»›i khá»i vậy.
Tài sản của minhtien384

  #44  
Old 12-04-2008, 10:29 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 44: MAI, LAN, TRÚC, CÚC

Hồi 44: MAI, LAN, TRÚC, CÚC

Tiêu Anh đưa mắt nhìn viên thuốc vá»›i cái lá ở trong tay Long Sinh, trong lòng rất an á»§i và thá»§ng thẳng xen lá»i nói:

Nghe Phạm huynh nói Bái Khiết giáo chá»§ tuy có ý hối cải mà vì tai nghiệp quá nặng nên vẫn bị trá»i đánh. Bởi vậy TiêuAnh tôi má»›i cảm thấy ông trá»i đã thương tôi thá»±c. Nếu Băng nhi nói được thì chỉ đợi kiếm thấy Bích nhi, để cho hai chị em nó cùng lấy Äá»™c Cô Sách là tâm nguyện cá»§a tôi đã hoàn thành. Lúc ấy tôi sẽ Ä‘i làm việc thiện để chuá»™c tá»™i lá»—i xưa, cho tá»›i khi tắt thở má»›i thôi.

Má»™ Dung Băng đứng cạnh đó nghe Tiêu Anh nói xong, liá»n kéo tay áo lôi Dật Tư sang bên và viết xuống đất:

"Tạ tá»· tá»·, vừa rồi mẹ tôi nói Bích nhi là ai thế?" DậtTưxem xong những chữ đó, liá»n mỉm cưá»i đáp:

-Tên cô ta là Mộ Dung Bích, là chị gái cùng cha khác mẹ với Băng muội. Hiện giỠkhông biết cô ta đi đâu, tìm kiếm mãi không thấy.

Tuy không nói được, Mộ Dung Băng nghe thấy Dật Tư nói như vậy đã ứa nước mắt ra, mặt lộ vẻ hổ thẹn và khóc lóc ngay.

Sá»± biến hoá đột ngá»™t ấy khiến Long Sinh, TiêuAnh và Dật Tư ba ngưá»i Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng.

TiêuAnh vá»™i ôm Má»™ Dung Băng vào lòng vá»›i giá»ng rất nhu mì há»i rằng:

-Băng nhi, tại sao con lại khóc lóc như thế?

NghÄ© tá»›i khi ở trên bá» hồ Thái Hồ, vì ghen sinh hận, mình đã làm nhục ngưá»i chị cùng cha khác mẹ cá»§a mình và còn cắt tóc dài cá»§a nàng ta nữa. Nàng càng nghÄ© càng hổ thẹn, bá»—ng đứng phắt dậy tá»›i trước vách đá đâm đầu vào ngay.

Tiêu Anh không ngỠMộ Dung Băng lại tự tử như vậy không kịp ngăn cản nên chỉ giậm chân, lo âu đến ứa nước mắt ra và thở dài.

CÅ©ng may, Dật Tư và Long Sinh cả hai thấy thần sắc cá»§a Má»™ Dung Băng hÆ¡i khác đã sá»›m đỠphòng rồi. Nên cả hai ngưá»i cùng ra tay ngăn cản không để cho Má»™ Dung Băng đâm đầu vào vách đá.

Tiêu Anh vội nhảy theo tới ôm chặt Mộ Dung Băng vào lòng, khóc sướt mướt và la lớn:

-Có việc gì Băng nhi cứ nói ra đỉTại sao con lại tá»± tá»­ như thế? Dù con có trót giết chết chị Bích rồi, mẹ cÅ©ng không trách con đâu. Vì lúc ấy con chưa biết chị ấy là chị cá»§a mình. Äồng thá»i mẹ vẫn coi con như là con ruá»™t thịt cá»§a mẹ vậy.

Lúc ấy vẻ mặt cá»§a Tiêuu Anh rất hiá»n từ, khiến Má»™ Dung Băng lại càng cảm động thêm, cứ nằm phục trong lòng TiêuAnh mà nức nở khóc hoài.

Äừng nói Dật Tư là đàn bà con gái, ngay cả Long Sinh là ngưá»i có gan dạ như sắt, mà thấy tình cảnh cá»§a mẹ con Tiêu Anh như vậy cÅ©ng phải cảm động đến ứa nước mắt ra.

Ngưá»i nào cÅ©ng vậy, khi có việc tá»™i lá»—i ở trong đáy lòng, cảnh giải quyết tốt nhất là chỉ có thể thổ lá»™ hết tá»™i trạng, thành thá»±c sám hối. Cho nên sau khi khóc nức nở má»™t hồi, Má»™ Dung Băng, liá»n bẻ má»™t cành cây viết chữ xuống đất, kể lại chuyện ở trên bá» Thái Hồ mình làm nhục Má»™ Dung Bích như thế nào cho Tiêu Anh, Long Sinh và Dật Tư ba ngưá»i xem.

Tiêu Anh xem xong những chữ cá»§a Má»™ Dung Băng má»›i vỡ nhẽ nhưng Long Sinh thì hình như bá»—ng nghÄ© tá»›i má»™t việc gì liá»n cưá»i ha hả há»i Dật Tư rằng:

-Tạ tiên tử hôm nay là ngày mấy?

Dật Tư ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:

-Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng hai.

Long Sinh lại há»i tiếp:

-Há»™i kỳ cá»§a Thiên Nam đại há»™i có phải là ngày mưá»i ba tháng ba không?Từ đây Ä‘i Ly Hồn cốc thì chỉ bốn ngày là đủ rồi.

Dật Tư gật đầu đỡ lá»i:

-Phạm huynh nói như vậy rất đúng nhưng tại sao bá»—ng dưng huynh lại tính toán đến thá»i giá» như thế làm chi?

Long Sinh có vẻ đắc trí cưá»i ha hả nói:

-Vì tôi thấy thiên tính mẹ con của Tiêu Thánh Mẫu với Mộ Dung cô nương, tôi mới nảy ra một ý kiến là muốn lợi dụng mấy ngày nhàn rỗi đó, chúng ta cùng đi kiếm cho ra Mộ DungBích cô nương.

Tiêu Anh có vẻ không tin, ngạc nhiên há»i:

-Phạm huynh, chúng ta cần phải Ä‘i ngay dá»±Thiên Nam đại há»™i, không thể nào rá»i khá»i tỉnh Quý Châu này được, vì chỉ vá»n vẹn trong chín ngày thôi, như vậy thì làm sao mà tìm thấy được tung tích Bích nhi cÆ¡ chứ?

Long Sinh vừa cưá»i vừa đáp:

-Thánh Mẫu cứ yên tâm, tôi đã có một diệu kế rất hay rồi.

Thấy lá»i nói cá»§a Long Sinh có vẻ tá»± tin lắm. Dật Tư liá»n xen lá»i nói:

-Phạm huynh có diệu kế gì xin cứ nói cho chúng tôi được nghe với?

Long Sinh nhìn viên thuốc vá»›i cái lá ở trong tay vá»™i tươi cưá»i đáp:

-Chúng ta má»™t mặt cứu chữa cho Má»™ Dung Băng khá»i bệnh, má»™t mặt tôi sẽ nói diệu kế ấy cho các vị hay.

Nói xong, ông ta liá»n dùng cái lá Lục Diệp Hồng Tính Thảo, gói viên Khiết Vương độc đơn hoàn lại, mồm thì nói vá»›i Má»™ Dung Băng rằng:

-Má»™ Dung cô nương hãy nuốt cái lá này vào trong cổ há»ng, nhưng chá»› có nuốt vào bụng. Chiéc lá và thuốc tan rồi, cổ há»ng vừa mát vừa Ä‘au, thì phải vận chân khí dồn lên trên cổ há»ng để chất độc biến thành má»™t thứ nước không có hại cho tạng phá»§, lúc ấy lão phu sẽ để tay vào yếu huyệt ở trên vai cô nương, cách thể truyá»n công giúp cô nương má»™t tay.

Má»™ Dung Băng rất cảm động gật đầu lia lịa và vá»™i đỡ lấy viên thuốc bá» vào mồm nuốt luôn, nhưng chỉ nuốt đến chá»— cổ há»ng rồi nàng ngồi xếp bằng tròn mà lẳng lặng đợi chá».

Long Sinh Ä‘ang định ra tay thì nghÄ© đến bò cạp bằng ngá»c liá»n móc túi lấy ra đưa cho Má»™ Dung Băng mỉm cưá»i nói tiếp:

-Mộ Dung cô nương, Xích Phát Chân Nhân giáo chủ của Bái Khiết giáo với cô nương rất có duyên phận nên không những đã khẳng khái tặng cho cô nương Khiết Vương độc đơn, lá cỠvà lại còn tặng thêm cho cô nương một vật kỳ báu để làm trò chơi nữa.

Má»™ Dung Băng vá»™i đỡ lấy con bò cạp bằng ngá»c xanh, đưa mắt nhìn những chữ viết ngoằn ngoèo ở trên ngưá»i con bò cạp, rồi bá»—ng tá» vẻ há»›n hở hai mắt sáng ngá»i.

Tiêu Anh với Dật Tư chỉ chú ý đến hành động của Long Sinh thôi, chứ không để ý đến thần sắc của Mộ Dung Băng.

Long Sinh cÅ©ng không phát giác Ä‘iá»u đó nên má»™t mặt để tay trên yếu huyệt ở sống vai cá»§a Má»™ Dung Băng vận Thuần Dương chân khí sang, má»™t mặt mỉm cưá»i há»i Tiêu Anh vá»›i DậtTư rằng; -TiêuThánh Mẫu vá»›i Tạ Tiên tá»­ tìm mãi không thấy Má»™ Dung Bích cô nương, tại sao không nghÄ© cách để cho cô ta tá»›i tìm kiếm hai vị?

Dật Tư gượng cưá»i đáp:

-Chẳng lẽ diệu sách mà Phạm huynh định nói lại là câu há»i này chăng? Phạm huynh nên rõ, Má»™ Dung Bích cô nương đã bị cắt tóc, trong lòng chán nản, thì khi nào... Không đợi chá» nàng nói tiếp, Long Sinh đã vá»™i ngắt lá»i ngay:

-Tạ Tiên tá»­ đã hiểu lầm rồi, tóc cá»§a Má»™ Dung Bích cô nương bị cắt đứt như vậy, chỉ chán nản vỠđưá»ng tình duyên thôi, nên theo sá»± nhận xét cá»§a ngu huynh, thì dù nàng ta có chán nản đến đâu cÅ©ng vẫn còn nuôi má»™t ý niệm.

Dật Tư vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Xin Phạm huynh cho hay biết cao kiến ấy?

Long Sinh nhìn Tiêu Anh, mỉm cưá»i đáp:

Ä‘iá»u đó, má»›i là ý nghÄ© mà tôi vừa phát giác ra, tôi nhận thấy tình mẫu tá»­ là thiên tính trá»i sinh, đừng nói là tóc bị cắt, dù xương có sắp bị mục, thịt có sắp tan hết, cÅ©ng không thể nào mai má»™t được.

Dật Tư gật đầu tán thành ý kiến ấy và đỡ lá»i:

-Phạm huynh nói rất phải.

Long Sinh vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Tôi nghe các vị nói, thì tôi nhận thấy nhân phẩm cá»§a Má»™ Dung Bích cô nương thể nào cÅ©ng rất cao quý, và ngày thưá»ng thấy hành vi cá»§a Thánh Mẫu hÆ¡i quá đáng, thể nào cô ta cÅ©ng thưá»ng lên tiếng khuyên ngăn.

Tiêu Anh nghe tới đây, mặt hổ thẹn ứa nước mắt ra, thở dài đáp:

-Phạm huynh Ä‘oán rất đúng, má»—i lần Bích nhi gặp tôi, cÅ©ng khuyên không nên làm Ä‘iá»u ác và bảo tôi phải làm thế nào tìm cho ra Má»™ Dung Băng để nghÄ© cách hoá giải mối thù hiểu lầm ấy.

Long Sinh gật đầu, vừa cưá»i vừa há»i Dật Tư rằng:

-Tạ tiên tá»­, dưới tình hình này, nếu giang hồ đồn đại Bạch Phát Thánh Mẫu Tiêu Anh trở vá» con đưá»ng chính, chưởng môn cá»§a các phái đến ngày đại há»™i ThiênNam sẽ mừng bà ta vá»›i cái tên hiệu má»›i là Bạch Phát ThánhMẫu. Như vậy khi Má»™ Dung Bích hay được tin này, liệu có vá»™i đến Ly Hồn cốc, hoặc chính diện tham gia đại há»™i để mẹ con Ä‘oàn tụ vá»›i nhau, hay là hoá trang cải dạng ẩn gặp ở trong đám đông mà ứa nước mắt ra an á»§i thầm, để hưởng trá»n vẹn sá»± vẻ vang cá»§a ngưá»i mẹ đã đặt dao đồ tể xuống mà biến thành Phật sống?

Dật Tư kêu "á»§a" má»™t tiếng, rất phục ý kiến cá»§a Long Sinh vừa cưá»i vừa đáp:

-Sao Phạm huynh lại nghĩ ra được diệu sách như thế. Dật Tư tôi rất lấy làm kính phục.

Tiêu Anh cũng rất cảm động ứa nước mắt ra nhìn LongSinh:

đa tạ Phạm huynh đã nghĩ ra diệu sách ấy nhưng nếu Bích nhi ở cách nơi đây xa quá thì làm sao mà có thể hay được tin này.

Long Sinh mỉm cưá»i đáp:

-Thánh Mẫu khá»i cần phải lo âu Ä‘iểm đó, tôi đã có cách toàn vẹn rồi.

Tiêu Anh nghe nói tuy không tiện há»i tiếp, nhưng nét mặt đã lá»™ vẻ muốn biết rõ kế hoạch ấy ra sao.

Long Sinh thấy vậy hiểu ý vội nói tiếp:

-Ngày mưá»i ba tháng ba là ngày đại há»™i ThiênNam tất cả các cao thá»§ võ lâm đương thá»i, thể nào cÅ©ng đến tụ há»p ở Ly Hồn cốc. Tin này đối vá»›i những ngưá»i có chút tài ba hấp dẫn lắm, tôi không tin má»™t nhân vật trẻ tuổi mà có võ công như Má»™ Dung Bích cô nương lại không tá»›i xem trò vui này.

Tiêu Anh gật đầu đáp:

-Phạm huynh phân tích như vậy tuy có lý, nhưng nhiá»u khi việc Ä‘á»i lại Ä‘i trái vá»›i ý tưởng cá»§a mình.

Long Sinh lắc đầu vừa cưá»i vừa đáp:

Äiệu sách vẹn toàn cá»§a tôi là trong đó đã bao quát việc trong ý muốn vá»›i ngoài ý muốn rồi.

Dật Tư vừa cưá»i vừa xen lá»i há»i tiếp:

-Phạm huynh không nên quá tá»± tin như thế, ngưá»i ở chá»— gần tất nhiên cÅ©ng hay, nhưng Má»™ Dung Bích tiểu muá»™i hiện giá» Ä‘ang ở nÆ¡i xa, thì huynh có cách gì báo tin cho cô ta biết được?

Long Sinh vừa cưá»i vừa đáp:

-Chúng ta có thể lợi dụng chín ngày thảnh thÆ¡i mà tìm kiếm má»™t nhân vật lục lâm nào xưa nay vẫn có liên lạc vá»›i các nhân vật hắc đạo ở các tỉnh rồi nhá» há» dùng chim bồ câu truyá»n thư hay bắn Lục Lâm Tiá»…n. Như vậy chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i, tin này sẽ truyá»n Ä‘i khắp nÆ¡i ngay.

TiêuAnh nghe kế hoạch của LongSinh cũng phục mà khen rằng:

-Kế này của Phạm huynh thực tuyệt diệu, chỉ e Bích nhi ở nơi quá xa xôi, dù có hay tin cũng không tới kịp thôi.

Long Sinh vừa cưá»i vừa nói tiếp:

đối vá»›i Ä‘iểm này càng dá»… giải quyết, nếu Má»™ Dung Bích cô nương mà tá»›i kịp núi Dã Nhân, thì việc gì cÅ©ng xong hết.Nhược bằng Thiên Nam đại há»™i đã kết thúc mà vẫn chưa thấy mặt cô ta đến, thì chúng ta sẽ tuyên bố vá»›i các nhân vật có mặt tại đó, là đến tến Äoan NgỠở núi Äại Hán Dương trên Lư SÆ¡n, sẽ có má»™t cuá»™c mừng tặng hiệu Bạch Phát ThánhMẫu cho Tiêu Thánh Mẫu. Như vậy Má»™ Dung cô nương thể nào cÅ©ng có thá»i giá» tá»›i kịp.

Dật Tư nghe tá»›i đó, liá»n xen lá»i há»i Tiêu Anh:

-Ngày sinh nhật của Tiêu đại tỷ vào ngày nào thế?

Tiêu Anh vừa cưá»i vừa đáp:

-Mùng má»™t tháng bảy. Tạ tiên tá»­ há»i làm chi?

Dật Tư liá»n nói vá»›i Long Sinh rằng:

-Phạm huynh, đừng nói tết Äoan Ngá» nữa, cứ nói mùng má»™t tháng bảy, sẽ má»i chưởng môn cá»§a các phái lên núi Äại Hán Dương chúc thá» cho TiêuThánh Mẫu, như vậy Má»™ Dung Bích tiểu muá»™i nghe nói thể nào cÅ©ng phải tá»›i ngay.

Long Sinh đưa mắt nhìn TiêuAnh vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Bây giỠTiêu Thánh Mẫu đã yên dạ rồi chứ?

Nói tá»›i đó, ông ta bá»—ng nghiêm nét mặt lại nhìn vào con bò cạp ngá»c và nói vá»›i Má»™ Dung Băng rằng:

-Má»™ Dung Băng cô nương, đã tá»›i giá» rồi, cô nương hãy Ä‘iá»u vận chân khí dồn lên trên cổ há»ng, tôi sẽ cách thể truyá»n công giúp cô nương má»™t tay.

Má»™ Dung Băng nghe lá»i, vá»™i vận chân khí lên trên cổ há»ng và nàng đã cảm thấy nÆ¡i cổ há»ng phát ra được tiếng kêu rất khẽ rồi.

Long Sinh thở hắt ra má»™t cái, rồi từ từ đứng dậy, chắp tay chào Tiêu Anh, mỉm cưá»i nói:

-Xin mừng TiêuThánh Mẫu, Long Sinh tôi may mắn không làm nhục sứ mạng.

Tiêu Anh cảm động đến ứa nước mắt ra đáp:

-Ơn của Phạm huynh nặng như núi Thái Sơn, mẹ con tôi hổ thẹn không biết lấy gì để báo đáp được.

Nói xong, bà ta lại ôm Má»™ Dung Băng vào lòng, ứa nước mắt ra vá»›i giá»ng run run nói:

-Băng nhi, con... thá»­ nói má»™t câu... cho mẹ nghe Ä‘i! Má»™ Dung Băng cÅ©ng ứa nước mắt ra, nhìn TiêuAnh chỉ kêu "úớ" má»™t tiếng, vẫn không sao nói ra lá»i được.

Long Sinh thấy thế hai má đỠbừng, cau mày , thăm mạch cho Mộ Dung Băng.

Long Sinh thăm mạch xong, mặt lá»™ vẻ kinh ngạc, há»i Má»™ Dung Băng tiếp:

-Có thật cô nương không nói lên lá»i được không?

Mộ DungBăng lắc đầu, mồm vẫn "ú ớ' mấy tiếng.

Tiêu Anh không sao nhịn được liá»n há»i Long Sinh rằng:

-Phạm huynh, tại sao Băng nhi lại không nói được như thế?

Long Sinh gượng cưá»i đáp:

-Chuyện này lạ thật!Khiết Vương độc đơn vá»›i lá cá» Lục Diệp Hồng Tính Thảo đã rõ ràng có công hiệu mà tôi dồn chân khí sang ngưá»i cô ta cÅ©ng thuận lợi lắm.

Mạch cá»§a cô ta đã như thưá»ng, không có bệnh tật gì hết, tại sao không nói được như thế?

TiêuAnh rầu rĩ thở dài nói tiếp:

-Biết rõ nguồn gốc của bệnh tật thì còn cách cứu chữa được. Bây giỠBăng nhi không có nguyên nhân của bệnh mà chỉ có tình trạng của bệnh thôi. Biết làm sao đây?

Long Sinh hổ thẹn, gượng cưá»i, chìa hai tay ra nói tiếp:

-Long Sinh tôi đã hết cách rồi, tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa?

Dật Tư mỉm cưá»i an á»§i rằng:

-Hai vị khá»i cần lo âu, chúng ta cứ theo kế hoạch đã định mà hành sá»±, may ra ở trong ThiênNam đại há»™i gặp được Äại Bi Tôn Giả vá»›i Nam MônVệ ân sư và sư thúc cá»§a Äá»™c Cô biểu đệ, thì chắc hai vị ấy thể nào cÅ©ng có cách cứu chữa được.

Long Sinh gật đầu đỡ lá»i:

-Tạ tiên tá»­ nói đúng. Nam Môn Vệ còn không bằng Äại Bi lão hoà thượng. Quả thật y tài ba lắm, bất cứ bệnh tật quái dị như thế nào y cÅ©ng có thể cứu chữa được hết.

Bất đắc dÄ© bá»n Tiêu Anh các ngưá»i phải Ä‘i tìm kiếm tên thá»§ lãnh lục lâm cá»§a tỉnh Quý Châu để nhá» y truyá»n tin Bạch Phát Quá»· Mẫu đã cải tà quy chính, vá»›i má»i quần hiệp cùng Ä‘i dá»± ThiênNam đại há»™i, rồi bốn ngưá»i má»›i tiến thẳng vá» núi Dã Nhân.

NgỠđâu các ngưá»i Ä‘ang trông mong Äại Bi Tôn Giả vá»›i Nam MônVệ để chữa bệnh cho Má»™ DungBăng thì hai vị Thích ÄạoSong Tuyệt ấy đã có công đức hoàn mãn, cùng dắt tay hành đạo, rá»i khá»i thế giá»›i trần tục này rồi.

Thì ra anh em Äá»™c Cô Sách vá»›i Äá»™c Cô Hưng lên tá»›i trên hang động đã thấy cá»­a hang có má»™t tảng đá nặng như hàng vạn cân thịt bịt kín.

Äá»™c Cô Sách vá»›i Äá»™c CôHưng thấy thế kinh hãi vô cùng hai anh em vá»™i giở hết tốc lá»±c khinh công lên tá»›i gần, má»›i hay tảng đá đó có viết chữ để lại và má»›i biết Äại Bi TônGiả và Nam MônVệ đã tá»± xê dịch mấy tảng đá đó để phong bế cá»­a hang, và cả hai ngưá»i đã thành đạo, rá»i khá»i thế gian trần tục.

Äá»™c Cô Sách vá»›i Äá»™cCôHưng nhá»› Æ¡n cá»§a sư phụ, cả hai Ä‘á»u Ä‘au lòng khôn tả, liá»n quì xuống trước động, lá»›n tiếng khóc lóc.

Hai ngưá»i khóc rất thảm thương, Äá»™cCôHưng vừa nức nở khóc vừa nói vá»›i Äá»™c Cô Sách rằng:

-Hai vị ân sư đã thành đạo rồi chúng ta có khóc đến chết vẫn vô ích. Chi bằng hãy xem kỹ những lá»i để lại, rồi thừa kế di chí thì hÆ¡n.

Äá»™c Cô Sách nghe nói phải gượng gạt lệ rồi cùng Äá»™c CôHưng để ý nhìn những lá»i huấn thị cá»§a vị ân sư để lại.

Thì ra lá»i huấn thị cá»§a hai vị chỉ bảo Äá»™c Cô Sách vá»›i Äá»™c CôHưng phải gắng sức giữ vững lòng nhân từ, hành đạo giang hồ, phù trì chính nghÄ©a thôi chứ không có truyá»n thụ đặc biệt gì hết.

Chá»— cuối Nam Môn Vệ có đặc biệt để lại cho Äá»™c Cô Sách tám chữ như sau:"Anh Hoàng hảo hợp, nhất kiếm thành danh".

Äá»™c Cô Sách nghe xong ngÆ¡ ngác không hiểu, liá»n nghÄ© bụng:

"Câu "Anh Hoàng hảo hợp" hình như Nam Môn sư thúc đã cho ta biết trước thành quyến thuộc với chị em Mộ Dung Bích và Mộ Dung Băng, nhưng còn câu"nhất kiếm thành danh" thì thật khó hiểu quá.

Trước khi chia tay, Thúy Thuý đã trao thanh bảo kiếm Thanh Bình cho ta để chuyển tặng choMá»™ Dung Băng, nhưng bây giá» kiếm ấy đã lá»t vào tay Bách Hoa công chúa rồi, chả lẽ kiếm đó sẽ châu vá» hợp phố, giúp ta gây nên công trạng lá»›n chăng?" Äá»c xong huấn thị, hai anh em bàn tán có nên nghÄ© cách đẩy tảng đá lá»›n ấy ra để vào trong động chiêm ngưỡng lại di dung cá»§a hai vị ân sư không?

Ngẫm nghÄ© giây lát Äá»™c Cô Sách lắc dầu đáp:

-Phật gia tịch tiệt, đạo gia phi thăng đó quả lả công quả tối cao, kỵ nhất là có trần bụi quấy nhiễu.Tuy hai vị ân sư đã giải thoát, nhưng chúng ta vẫn không nên kinh động tới thì hơn, bằng không việc gì hai vị phải lấy đá lớn bịt kín hang động, không cho chúng ta gặp mặt như thế?

Äá»™c Cô Hưng nghe nói gật đầu đáp:

-ý kiến cá»§a đại ca rất phải. Con chim Ä‘iêu không có ở đây, chúng ta phải Ä‘i núi Dã Nhân ngay, như vậy má»›i khá»i lỡ Thiên Nam đại há»™i.

Äá»™c Cô Sách tính toán ngày giá», quả thấy cấp bách lắm rồi hai sư huynh đệ quỳ xuống vái lạy, từ biệt ân sư, và rá»i khá»i Phổ Äà ra bể trở vá» miá»n Tây ngay.

Trong khi Ä‘i đưá»ng, Äá»™c Cô Sách liá»n kể chuyện sau khi chia tay ở Ly Hồn cốc như thế nào cho Äá»™c CôHưng nghe. Äá»™c Cô Hưng nghe Äá»™c Cô Sách nói ở núi La Phù nhảy xuống vá»±c thẳm tá»± tá»­ may mắn gặp gỡ Bán Kỳ lão nhân Nam Cung Giác, liá»n mỉm cưá»i há»i:

đại ca, cái quạt cá»§a Nam Cung lão nhân tặng cho, đại ca có Ä‘em theo trong ngưá»i không?

Äá»™c Cô Sách nghe nói liá»n móc trong túi lấy cái quạt bằng nan trúc Tương Phi đưa cho Äá»™c CôHưng xem.

Äá»™c Cô Hưng giở cái quạt ấy ra xem thấy má»™t bên là tranh, má»™t bên là thÆ¡. Bên tranh chỉ vẽ má»™t cành bạch mai, mấy nét mặc lan, mấy khóm trúc vàng, và mấy khóm trúc Ä‘á». ThÆ¡ thì là bài tứ tuyệt cá»§a Bán Kỳ lão nhân viết rất thảo như sau:

"Mai Lan trúc cúc ngụ ý thâm.

Nam Cung phí sát khổ tinh thần.

Thuỳ năng tận đắc kỳ trung diệu.

Tiện thị giang hồ đệ nhất nhân".

Xem xong bài thÆ¡ vá»›i tranh vẽ đó, Äá»™c CôHưng vừa cưá»i vừa nói:

-Vị Nam Cung tiá»n bối này có vẻ tá»± phụ lắm.

Äá»™c Cô Sách gật đầu đáp:

-Trước khi chết Nam Cung lão nhân tặng cho ngu huynh cái quạt này nói là đại biểu tâm huyết cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i cá»§a ông ta đấy.

Äá»™c Cô Hưng cau mày nói tiếp:

-Tâm huyết cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i cá»§a má»™t vị đại hiệp như vậy ắt phải quan trá»ng lắm nhưng đệ chỉ nhận thấy có má»™t Ä‘iểm quái lạ thôi. chứ thật sá»± không nhận xét ra được cái gì cả?

Äá»™cCôSách kêu "ồ" má»™t tiếng, lắc đầu vừa cưá»i vừa đáp:

đây không phải là quái lạ, mà chỉ là một bài thơ cố ý làm đảo điên vần trắc.

Nếu viết thành "mai lan trúc cúc ngụ ý thâm" mà cảm thấy Ä‘á»c ngượng mồm, thì câu bên dưới"Nam Cung phí sát khổ tinh thần" lại càng không hợp vá»›i câu trên, bằng trắc trái ngược và sai âm luật hết.

Äá»™cCô Hưng nghe xong mỉm cưá»i đỡ lá»i:

đệ không tán thành ý kiến ấy của đại ca vì mai lan trúc cúc tuy là sai bằng trắc của bài thơ nhưng "lan cúc trúc mai" vẫn là ngượng mồm, nếu muốn cho đúng bằng trắc thì đáng lẽ phải viết là "cúc trúc mai lan" mới phải.

Äá»™c Cô Sách giật mình kinh hãi gật đầu đáp:

-Hưng đệ nói rất đúng, xem như vậy Nam Cung lão nhân có ý vẽ thành Lan, Cúc, Trúc, Mai đấy?

Hai mắt bá»—ng sáng ngá»i, Äá»™c CôHưng nói tiếp:

-Như vậy cứ xem bốn chữ đầu khắc bên trong thể nào cÅ©ng có sá»± gì rất huyá»n bí?Sư huynh hãy để cho đệ xem kỹ bài thÆ¡ vá»›i bức tranh ở trên quạt vài lần nữa, may ra tiểu đệ có thể tìm được chút bí quyết bên trong chăng?Rồi để đại ca được trở nên giang hồ đệ nhất nhân như Nam Cung lão nhân vẫn kỳ vá»ng.

Äá»™c Cô Sách thở dài má»™t tiếng gật đầu đáp:

-Cổ nhân vẫn thưá»ng nói, ngưá»i trong cuá»™c bao giá» cÅ©ng mê man, hiá»n đệ là ngưá»i ngoài cuá»™c tất nhiên phải sáng suốt hÆ¡n ngu huynh. Vậy hiá»n đệ cứ xem xét kỹ lưỡng Ä‘i! Äá»™c Cô Hưng lẳng lặng không nói năng gì hết, cứ má»™t mặt Ä‘i đưá»ng, má»™t mặt Ä‘á»c nhẩm bài thÆ¡ tứ tuyệt. Äi được má»™t trăm dặm, Äá»™c Cô Hưng đã thuá»™c lòng hết hai mươi tám chữ cá»§a bài thÆ¡ mà vẫn chưa nghÄ© ra được huyá»n cÆ¡ cá»§a bài thÆ¡ ấy.

Y tức giận khôn tả, không xem nữa, liá»n xoay trái cái quạt lên xem cành mai, mấy nét lan, mấy khóm cúc và ba cây trúc.

Có công mài sắt có ngày nên im, quả nhiên Äá»™c CôHưng tìm ra được mánh lá»›i , vá»™i ngưnừg chân lại vừa nói vá»›i Äá»™c Cô Sách rằng:

đại ca đã nhận ra được huyá»n cÆ¡ diệu thị cá»§a bài thÆ¡ vá»›i bức tranh này chưa?

Äá»™c Cô Sách đáp:

-Nếu Hưng đệ đã xét ra được, thử nói cho ngu huynh xem?

Äá»™c Cô Hưng liá»n chìa cái quạt cho Äá»™c Cô Sách xem rồi chỉ vào ba cành trúc Ä‘á», lá»™ vẻ đắc trí mỉm cưá»i nói.

đại ca thá»­ xem, nếu đại ca đứng ở phương vị cây trúc kia, thì ba cành trúc đó chả như là thế Kim Lê Äiểm đầu trong Tam ảo Kiếm ảnh là gì?Còn những lá trúc đó chẳng giống như những bông kiếm hoa ở trên trá»i rá»›t xuống là gì?? Äá»™c Cô Sách ngắm nhìn má»™t hồi, rồi cÅ©ng thất thanh nói:

-Hưng đệ thông minh thá»±c. Quả thá»±c ba cây trúc này bên trong bao hàm má»™t thế kiếm pháp tuyệt há»c! Nghe thấy câu "kiếm pháp tuyệt há»c" Äá»™c CôHưng lại nói tiếp:

-Sư phụ của đệ có tặng lại cho đại ca mấy chữ là "nhất kiếm thành danh" hình như có liên can với thế kiếm này cũng nên?

Äá»™c Cô Sách nhìn kỹ cái quạt ấy, rồi nghiêm nghị nói:

-Xem như vậy, cành mai, mấy nét lan, mấy khóm trúc vàng kia chắc cÅ©ng như ba cành trúc tượng trưng ba thế tuyệt há»c khác cÅ©ng nên?

Äá»™c Cô Hưng gật đầu đỡ lá»i:

đại ca nói rất đúng, chỉ dùng mắt xem như thế này khó mà biết rõ lắm sao đại ca không dùng kiếm mà bắt chước thử xem?Như vậy mới mong tìm hiểu được.

Nói xong, y liá»n rút thanh nhuyá»…n kiếm đưa ra cho Äá»™cCô Sách rồi nói tiếp:

đây là thanh Hàn Tây nhuyá»…n kiếm mà đại ca đã tặng cho đệ ở trên Lư SÆ¡n ngày ná», đại ca dùng nó để thay bút thì có lẽ thích hợp hÆ¡n.

Äá»™c Cô Sách nhận thấy ý kiến cá»§a Äá»™c CôHưng rất có lý, má»™t tay đỡ lấy thanh nhuyá»…n kiếm rồi cứ theo những nét vẽ cá»§a Mai, Lan, Trúc, Cúc mà từ từ múa thá»­ xem.

Thoạt tiên chàng vừa xem vừa múa, rất nhiên rất chậm rồi, nhưng chỠtới khi thuần thuộc rồi kiếm pháp của chàng nhanh như gió và lợi hại vô cùng.

Äá»™cCôHưng Ä‘ang đứng xem có vẻ cao hứng lắm, thì bá»—ng thấy Äá»™c Cô Sách thu kiếm lại đứng ngẩn ra như ngưá»i mất hồn vậy. Y liá»n ngạc nhiên há»i:

đại ca làm sao thế?

Äá»™cCôSách không trả lá»i câu há»i cá»§a Äá»™c Cô Hưng mà lại cứ đứng thừ ngưá»i ra như kẻ mất hết hồn vía mồm thì lẩm bẩm nói:

-Ta... ta hiểu rồi. Ta... ta hồ đồ thá»±c! Hai câu nói ấy cá»§a Äá»™c Cô Sách đã làm cho Äá»™c CôHưng thắc mắc không hiểu gì cả, sau y thấy Äá»™c Cô Sách cứ đứng thừ ngưá»i ra như kẻ mất hết hồn vía. Y liá»n vá»— vai Äá»™c Cô Sách má»™t cái và lá»›n tiếng nói:

đại ca nên tỉnh táo lại một chút. Chẳng hay đại ca đã hiểu biết rồi, hay vẫn còn hồ đồ?

Äá»™cCôSách như ngưá»i nằm mê má»›i thức tỉnh, cau mày lại gượng cưá»i trả lá»i Äá»™c Cô Hưng rằng:

-Hiá»n đệ, ngu huynh đã hiểu rồi!Thì ra Bán Kỳ lão nhân Nam Cung Giác chính là Tứ Chiêu đà Ä‘ao, mà Äổng Bách Biểu lão tiá»n bối đã gặp gỡ năm xưa! Vì Äá»™c Cô Hưng đã nghe Äá»™c Cô Sách kể qua câu chuyện đó, nên y vừa nghe Äá»™c Cô Sách nói như vậy đã mừng rỡ khôn tả vá»™i đỡ lá»i:

-Như vậy mấy nét lan, mấy khóm trúc, vá»›i ba cành trúc vẽ ở trên cái quạt, là bao hàm kiếm pháp tuyệt há»c mà chính là ba thế Trầmhương Cứu Mẫu, Ngô Cương phạt quế vá»›i NgÅ© đỉnh khai sÆ¡n cá»§a Äổng Bách Biểu lão tiá»n bối đã truyá»n thụ cho đại ca, sau đại ca đổi thành Trầm Lôi uất hạ, Sảng khí nghênh thu vá»›i Thuỵ Tuyết phiêu đông, ba thế kiếm tuyệt há»c đó phải không?

Vẻ mặt ngÆ¡ ngác, Äá»™cCôSách gật đầu đáp:

-Phải! Phải! Äá»™cCôHưng lại chỉ tay vào cái quạt vừa cưá»i vừa nói:

-Ba thế Hạ, Thu, Äông đã đúng rồi, còn cái cành mai chắc thể nào cÅ©ng là thế võ có oai mãnh nhất tên là"Vạn tượng hồi xuân" mà Tứ chiêu đà Ä‘ao không nỡ truyá»n thụ cho Äổng Bách Biểu phải không?

Äá»™cCôSách gật đầu đáp:

-Có lẽ thế!
Tài sản của minhtien384

  #45  
Old 12-04-2008, 10:31 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 45: THIÊN NHÂN NHẤT PHÃN

Hồi 45: THIÊN NHÂN NHẤT PHÃN

Äá»™c Cô Hưng thấy Äá»™c Cô Sách mặt vẫn rầu rÄ© liá»n ngạc nhiên há»i:

đại ca đã hiểu rõ hết rồi, tại sao vẫn có vẻ hồ đồ như vậy?

Äá»™c Cô Sách mỉm cưá»i không trả lá»i, đột nhiên quay ngưá»i lại múa kiếm nhanh như Ä‘iện, liên tiếp biểu diá»…n luôn ba tuyệt thế má»™t lúc.

Äá»™c Cô Hưng đứng cạnh đó xem thấy ba thế kiếm vừa biểu diá»…n oai lá»±c mạnh không thể tưởng tượng được như lá»­a ở trên không như mưa to sấm sét như bão lay chuyển muôn vạn cây má»™t lúc, như núi lạnh xuất hiện trong nghìn núi và cÅ©ng như tuyết phá»§ đầy bao quanh. Sá»± biến hoá ảo diệu không gì có thể Ä‘o lưá»ng và mô tả nổi.

Äá»™c Cô Sách biểu diá»…n xong ba thế đó, liá»n thu kiếm lại đứng nhìn Äá»™c Cô Hưng và há»i:

-Tuy Hưng đệ chưa được xem qua ba thế kiếm pháp này bao giá», nhưng chắc hiá»n đệ đã có thể Ä‘oán ra được rồi?

Äá»™c Cô Hưng gật đầu đáp:

-Tiểu đệ biết ba thế kiếm này là Trầm hương uất hạ, Sảng khí nghênh thu, và Thuỵ Tuyết phiêu đông, đại ca đã dùng nói giết chết Dương Tiểu Äào, kết thù kết oán vá»›i Âm Dương Song Ma phải không?

Äá»™c Cô Sách cau mày lại há»i:

Hưng đệ nhận thấy ba thế kiếm pháp ngu huynh vừa biểu diễn đó có giống mấy thê skiếm pháp mà ngu huynh theo bức tranh trên quạt vừa biểu diễn không?

Vì vừa rồi Äá»™c Cô Hưng để ý xem rất kỹ nên thấy Äá»™c Cô Sách há»i như vậy, liá»n trả lá»i:

-Ba thế kiếm sau với ba thế kiếm trước của đại ca vừa biểu diễn thế thức giống hệt nhau nhưng biến hóa thì hơi khác. Hình như oai lực của ba thế kiếm sau còn mạnh hơn ba thế trước?

Äá»™c Cô Sách nản trí thở dài nói tiếp:

-Như vậy ngu huynh không hồ sao được?Ba thế sau là cá»§a Äổng Bách Biểu truyá»n thụ cho, còn ba thế trước là cá»§a Bán Kỳ lão nhân vẽ trên quạt mà ông ta quý hÆ¡n tính mạng. Như vậy ba thế kiếm sau làm sao mạnh hÆ¡n ba thế kiếm trước được?

Thấy Äá»™c Cô Sách nói thế, Äá»™c Cô Hưng đứng ngẩn ngưá»i ra thôi chứ không hiểu gì cả.

Äá»™c Cô Sách lại bắt chước cành mai và biểu diá»…n má»™t thế rồi lắc đầu thở dài nói:

-Nhất là thế Vạn tượng hồi xuân này không những không kỳ ảo chút nào, cũng không liên lạc gì với ba thế kia. Trái lại còn kém oai mãnh hơn!Như vậy ngu huynh không thắc mắc sao được?

Äá»™c Cô Hưng ngẫm nghÄ© giây lát, rồi bá»—ng há»›n hở cưá»i và nói:

đại ca, thá»­ Ä‘á»c lại hai câu thÆ¡ thứ ba, thứ tư xem sao?

Äá»™c Cô Sách đã thuá»™c lòng bài thÆ¡ ấy, nên không cần phải xem lại cái quạt cÅ©ng có thể Ä‘á»c ra luôn:

-"Thuỳ năng tận đắc kỳ trung diệu, tiện thị giang hồ đệ nhất nhân".

Äá»™c Cô Hưng mỉm cưá»i đỡ lá»i:

đại ca đã hiểu chưa?Không phải là tuyệt há»c cá»§a Bán Kỳ lão nhân để lại không tính kỳ gì hết mà chúng ta chưa há»c há»i được cái tinh diệu cá»§a nó thôi.

Äá»™c Cô Sách gật đầu có vẻ tán thành rồi mỉm cưá»i há»i tiếp:

-Hưng đệ nói đúng lắm!Trên cái quạt này thể nào cũng có những thế kiếm tinh diệu bên trong mà chúng ta chưa hiểu thấu đấy thôi! -Cái quạt nho nhỠnày chỉ lấy trúc làm ma, trên bồi giấy mà thành thôi. Bây giỠchúng ta thử xé rách nó ra biết đâu bên trong lại chẳng có sự ảo diệu gì?

Äá»™c Cô Sách thấy Äá»™c Cô Hưng nhắc nhở như vậy, liá»n cầm cái nan quạt lên xem xét má»™t hồi.

Äá»™c Cô Hưng thấy chàng cứ ngây ngưá»i ra xem, liá»n đến gần mỉm cưá»i há»i:

-Sao đại ca cứ ngây ngưá»i ra xem hoài như thế, chả lẽ trên nan quạt có những sá»± gì ảo diệu kỳ lạ chăng?

Äá»™c Cô Sách lại xem kỹ hai cái nan quạt má»™t hồi nữa rồi má»›i đưa cho Äá»™c Cô Hưng và nói:

-Hưng đệ thử xem, hai cái nan quạt này quả thực kỳ lạ lắm, bên trên hình như có khắc Lân, Phung, Long, Quy thì phải?

Äá»™c Cô Hưng xem má»™t hồi rồi mỉm cưá»i nói:

đại ca, Lân, Phụng, Long, Quy ngá»i ta vẫn thưá»ng gá»i là tứ linh. Äại ca thá»­ nghiên cứu xem nó có liên can gì đến Xuân, Hạ,Thu, Äông bốn màu không?

-Vừa rồi ngu huynh đã xem kỹ rồi và thấy má»—i con vật có má»™t dáng Ä‘iệu riêng, chắc thế nào cÅ©ng có liên quan đến bốn thế tuyệt há»c để ngu huynh ngồi yên nghÄ© ngợi giây lát thì sẽ rõ ngay.

Nói xong, chàng lấy cái quạt, ngồi xếp bằng tròn hai mắt không chớp, cứ nhìn vào dáng điệu của những con Lân, Long, Quy, Phụng khắc trên cái quạt ấy hoài.

Vừa rồi Äá»™c Cô Hưng thấy Äá»™c Cô Sách biểu diá»…n ba thế kiếm ảo diệu vô cùng, lợi hại tuyệt đỉnh. Y biết, nếu Äá»™c Cô Sách mà há»c há»i thêm được thế "Vạn tượng hồi xuân" cá»§a Nam Cung Giác, thì đến ngày Thiên Nam đại há»™i thể nào cÅ©ng thắng nổi Hoàn VÅ© Cá»­u Sát hay Âm Dương Song MạViệc này quan trá»ng lắm nên y không dám quấy nhiá»…u Äá»™c Cô Sách, mà cứ ngồi cạnh đó suy nghÄ©.

Thoạt tiên y thấy mặt cá»§a Äá»™c Cô Sách không thay đổi gì hết và cÅ©ng không có há»· ná»™ ai, lạc gì cả, sau dần dần hình như đã gặp phải má»™t vấn đỠgì rất nan giải, Ä‘ang cau mày lại nghÄ© ngợi vậy?Má»™t lát sau nữa, đã thấy chàng tươi cưá»i, hai mắt từ từ nhắm lại, chứ không ngắm nhìn vào nan quạt ấy nữa.

Äá»™c Cô Hưng thấy thế mừng rỡ khôn tả, biết đại ca đã lãnh há»™i được sá»± ảo diệu ở bên trong rồi.

Quả nhiên ná»­a tiếng đồng hồ sau, Äá»™c Cô Sách bá»—ng mở to đôi mắt ra vẻ mặt rất cao hứng lá»›n tiếng:

-Hưng đệ, đưa kiếm lại đây.

Äá»™c Cô Hưng há»›n hở cung kính đưa ngay thanh nhuyá»…n kiếm cho chàng.

Äá»™c Cô Sách để cái quạt lên trên tảng đá, cầm lấy thanh nhuyá»…n kiếm. Dồn công lá»±c vào cánh tay mà múa luôn, trên không liá»n có bóng kiếm, như má»™t khoảng núi kiếm hoa lên xuống. Chàng biểu diá»…n bốn thế như Mai, Lan, Cúc, Trúc hồi nãy nhưng sá»± biến hoá khác vì thế thức nào bên trong cÅ©ng lẫn những rồng bay phượng múa vậy.

Kiếm pháp mà Äá»™c Cô Hưng trông thấy lúc này khác hẳn những thế kiếm hồi nãy Äá»™c Cô Sách biểu diá»…n mà Äổng Bách Biểu truyá»n thụ cho. Không những thế, sá»± biến hoá và lợi hại hÆ¡n trước nhiá»u riêng có thế VạnTượng hồi xuân mà theo cành mai biểu diá»…n thì vẫn còn hÆ¡i kém hÆ¡n má»™t chút.

Äá»™c Cô Sách biểu diá»…n xong bốn thế liá»n thu kiếm lại và mặt đắc chí cÅ©ng biến mất theo. Äá»™c Cô Hưng liá»n mỉm cưá»i nói:

đại ca thông minh thá»±c. Bốn thế kiếm này đã khác bốn thế kiếm trước nhiá»u và tinh diệu khôn tả.

Äá»™c Cô Sách gượng cưá»i đáp:

-Chưa được!Chưa được! Äá»™c Cô Hưng thắc mắc không hiểu vá»™i há»i tiếp:

đại ca bảo chưa được là nói vỠphương diện nào?

Äá»™c Cô Sách nghiêm nghi, thá»§ng thẳng đáp:

-Ngu huynh nhận thấy trong bốn thế kiếm pháp đó, ngoài Tứ linh diệu cÆ¡và Tứ linh diệu thá»§ ra, còn phải thêm má»™t chút gì vào trong đó thì oai lá»±c sẽ càng hÆ¡n thế nhiá»u.

Äá»™c Cô Hưng nghe thấy chàng ta nói như vậy cÅ©ng cảm thấy rất hứng thú, liá»n nói tiếp:

-Chẳng hay đại ca đã nghĩ ra được cái gì để xen lẫn vào trong đó nữa?

Y vừa nói tới đó, thì gió núi bỗng nổi lên mây ở đâu kéo tới trên không đã có tiếng ngầm hình như sắp có mưa đến nơi. Y lại nói:

-Vừa rồi Ä‘ang đẹp trá»i như vậy, chỉ trong nháy mắt mưa đã sắp đổ đến nÆ¡i rồi thật là cổ nhân nói câu:"Thiên hữu bất trắc phong vô nhân hữu đán tịch hoa. phúc" quả thật không sai... Y chưa nói dứt thì Ä‘iện chá»›p như kim sa làm loé mắt hai ngưá»i.

Tiếp theo đó có mấy tiếng sấm thật lá»›n và mưa đã đổ xuống luôn. Y vá»™i tránh tá»›i chá»— hốc đá ở dưới vách núi rồi lá»›n tiếng kêu gá»i:

đại ca mau lại đây! Dưới hốc đá này có thể tránh mưa được đấy.

NgỠđâu Äá»™c Cô Sách cứ đứng yên ở đó như không nghe thấy gì hết, tay vẫn cầm nhuyá»…n kiếm, mặc cho trá»i sấm sét và mưa đổ xuống như trút nước, thái độ cá»§a chàng như say sưa, như ngÆ¡ ngác.

Äá»™c Cô Hưng thấy thế ngạc nhiên kêu gá»i tiếp:

đại ca còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mưa to lớn như vậy, nếu đại ca không tới đây tránh mưa thì thế nào cũng ướt hết đấy.

Äá»™c Cô Sách hầu như không nghe tiếng gá»i cá»§a Äá»™c Cô Hưng cứ ở trong mưa gió múa kiếm hoài. Những thế kiếm cá»§a chàng biểu diá»…n lúc này rất chậm không có gì là lợi hại như hồi nãy, thỉnh thoảng chàng lại ngừng tay ngẫm nghÄ© và sá»­a đổi.

Lúc này Äá»™c Cô Hưng biết Äá»™c Cô Sách đã nghÄ© ra được thế võ tinh diệu, nên Ä‘ang ở đó luyện kiếm. Y đành phải đứng ở trong hốc đá nhìn ra xem. Y thấy Äá»™c Cô Sách như say mê cứ ở trong mưa gió mà múa từng thức má»™t.

Trận mưa ấy kéo tá»›i rất nhanh, nhưng khi tạnh cÅ©ng nhanh vô cùng. Äá»™c Cô Sách ướt như chuá»™t lá»™t vẫn cứ tiếp tục luyện tập kiếm pháp.

Äá»™c Cô Hưng thấy chàng say mê như vậy liá»n từ từ Ä‘i tá»›i cạnh chàng, má»™t mặt vận chân khí, má»™t mặt lá»›n tiếng kêu gá»i:

-Chúng ta còn Ä‘i hàng vạn dặm, còn rất nhiá»u thì giá» cho đại ca luyện tập kiếm đại ca mau mau thay bá»™ quần áo ướt Ä‘i, bằng không bị cảm nặng thì sẽ lỡ mất đại há»™i Thiên Nam đấy.

Lúc ấy Äá»™c Cô Sách như ngưá»i ngá»§ mÆ¡ má»›i thức tỉnh, liá»n thu kiếm lại nhìn Äá»™c Cô Hưng cưá»i như Ä‘iên như khùng.

Äá»™c Cô Hưng không sao nhịn được, liá»n bật cưá»i há»i:

đại ca, vừa rồi trông đại ca như ngưá»i bị ma ám sao bây giá» bá»—ng dưng há»›n hở mừng rỡ như thế?

Äá»™c Cô Sách không trả lá»i câu há»i mà chỉ giÆ¡ tay lên vuốt nước mưa, ở trên đầu trên mặt rồi lá»›n tiếng ngâm rằng:

"Thuỳ năng tận đắc kỳ chung diệu.

Tiện thị giang hồ đệ nhất nhân." Äá»™c Cô Hưng kêu "ồ" má»™t tiếng, vừa cưá»i vừa há»i tiếp:

-Có phải nghe thấy tiếng sấm, đại ca bá»—ng sáng trí tắm mưa rá»­a sạch bụi trần mà đã hiểu được những sá»± huyá»n diệu cá»§a cái quạt phải không?

Äá»™c Cô Sách bá»—ng rùng mình má»™t cái, lắc đầu vừa cưá»i vừa đáp:

-Hiểu biết hết tinh diệu bên trong có phải là chuyện dá»… đâu. Ngu huynh chỉ phát giác bốn thế kiếm cá»§a Bán Kỳ lão nhân là căn cứ sá»±nhiên biến hoá cá»§a trá»i đất mà sáng tạo thành, như gió, như mây, sấm, mưa, mặt trá»i, trăng, sao, chim bay, cá bÆ¡i, dế kêu, thú nói, chẳng hạn.

Äá»™c Cô Hưng nghe tá»›i đó gật đầu lia lịa, mỉm cưá»i:

-Thảo nào vừa rồi đại ca cứ như ngưá»i thất thần, quên cả bản thân mình. Thì ra đại ca đã thông hiểu được diệu lý ấy.

Äá»™c Cô Sách lá»™ vẻ rất an á»§i, mỉm cưá»i nói tiếp:

-Từ nay trở Ä‘i, sáng sá»›m ngu huynh phải xem mặt trá»i má»c, đêm phải xem sao nghiên cứu từng ngá»n cá» má»c mầm, lắng tai nghe tiếng sấm kêu, cả nước chảy lẫn hoa nở cÅ©ng không thể sao lãng được. Khi Ä‘i tá»›i Ly Hồn cốc, dù chưa đạt được kỳ vá»ng cá»§a Nam Cung Giác lão nhân, nhưng ngu huynh dám chắc bốn thế kiếm pháp ấy cÅ©ng có thể diệt trừ được má»™t hai tên nguyên hung cá»±c ác.

Vừa nói tới đó, có một luồng gió lạnh thổi tới. Chàng hắt hơi luôn mấy tiếng.

Äá»™c Cô Hưng liá»n cau mày lại, khuyên bảo rằng:

đại ca đã bị trúng lạnh rồi. CÅ©ng may túi quần áo không bị ướt, đại ca mau lấy quần áo khô ra thay Ä‘i. Äệ dám chắc bá»™ quần áo ướt ở trên ngưá»i cÅ©ng không thể giúp đại ca nghÄ© ra những thế kiếm ảo diệu đâu.

Äá»™c Cô Sách bá»—ng phải bật cưá»i, vá»™i mở hành trang lấy quần áo ra thay, nhưng chàng chưa kịp thay đã cau mày lại thất thanh la lá»›n:

-Nguy tai! Rồi chàng nhảy ngay vá» phía trước. Äá»™c Cô Hưng thấy thế cÅ©ng phải giật mình kinh hãi vá»™i đưa mắt nhìn theo để xem chàng làm gì?

Thì ra hồi nãy Äá»™c Cô Sách để cái quạt ở trên mặt tảng đá, mải luyện kiếm quên mất bảo Äá»™c Cô Hưng cất há»™, bây giỠđã bị mưa làm cho ướt hết.

CÅ©ng may Äá»™c Cô Sách đã gấp cái quạt lại tuy bị mưa ướt như vậy nhưng bài thÆ¡ tứ tuyệt cá»§a Nam Cung Giác lão nhân vẫn chưa há» gì.

Thấy thÆ¡ không việc gì, chắc bức tranh ở đằng sau cÅ©ng không sao, nhưng khi Äá»™c Cô Sách lật cái quạt trở lại xem thì chàng đã cả kinh thất sắc.

Thì ra chàng thấy Mai Lan Trúc Cúc vẫn nguyên lành, mà sắc không há» bị xoá nhòa, nhưng ở chá»— trống không đã có hiện thêm bốn chữ "VạnTượng Hồi xuân" rất má» hiện lên... Äá»§ thấy bốn chữ ấy viết bằng má»™t thứ thuốc phải có nước vẩy vào má»›i hiện lên, còn má»™t Ä‘iá»u lạ hÆ¡n nữa, là bốn chữ đó viết theo bốn kiểu:Chân, Thảo, Triện, Lệ.

Chữ "vạn" viết bằng chữ chân phương trông rất hùng hậu.

Chữ "tượng" viết theo lối thảo, nét bút như bay như múa.

Chữ "hồi" viết theo lối lệ, đoan trang chất phác.

Chữ "xuân" viết theo lối triện, trông cổ kính và uyên thông.

Äá»™c Cô Sách chưa kịp cởi áo ướt ra, trông thấy bốn chữ đó, đứng ngây ngưá»i ngay.

Äá»™c Cô Hưng cau mày lại lá»›n tiếng nói tiếp:

-Chả lẽ đại ca muốn bị bệnh thật sá»± thì má»›i hài lòng hay sao?Cái quạt đã ướt, đằng nào cÅ©ng ướt rồi, đại ca đã biết rõ sá»± ảo diệu cá»§a pho kiếm ấy rồi, thì dù có bị rách Ä‘i cÅ©ng vẫn có đưá»ng lối để đại ca mô phá»ng ra cả mà hà tất phải như kẻ mất hồn vía như thế.

Äá»™c Cô Sách vừa Ä‘i vào chá»— khô thay quần áo vừa đưa cái quạt cho Äá»™c Cô Hưng và lắc đầu thở dài nói:

-Hưng đệ, cái quạt bị ướt không những không bị rách chút nào trái lại còn có thêm bốn chữ, đủ thấy Nam Cung tiá»n bối đã khổ công vì việc này thế nào?

Äá»™c Cô Hưng cầm lấy cái quạt lên xem cÅ©ng phải kinh ngạc la lá»›n:

đại ca, bốn chữ:Vạn tượng hồi xuân này có phải đại ca đã nói kiếm pháp tuyệt diệu có trùng hợp với tất cả những cái hay của vạn vật ở bên trong đấy không?

Äá»™c Cô Sách gật đầu, chàng lại hắt hÆ¡i má»™t cái có vẻ khó chịu.

Äá»™c Cô Hưng mải nhìn cái quạt, không để ý sắc mặt cá»§a Äá»™c Cô Sách chỉ há»›n hở nói tiếp:

-Nam Cung lão nhân khéo giở trò thật!Sao ông ta không chỉ rõ những ảo diệu cá»§a mấy thế kiếm tuyệt diệu ấy ra, mà lại chỉ vá»n vẹn viết có bốn chữ như thế thôi. Như thế lại làm cho đại ca phải tốn rất nhiá»u tâm trí má»›i nghÄ© ra được sá»± ảo diệu cá»§a nó chứ không sai.

Nói tá»›i đó, y không thấy Äá»™c Cô Sách trả lá»i, vá»™i ngá»­ng đầu lên nhìn, má»›i hay mặt cá»§a chàng đã đỠnhư lá»­a và đã bị bệnh rồi, y kinh ngạc vô cùng.

Äá»™c Cô Hưng vá»™i nhảy tá»›i gần, lấy hai viên thuốc cho Äá»™c Cô Sách uống, vẻ mặt lo âu, cau mày lại há»i:

đại ca cảm thấy sao?Ngưá»i luyện võ Ä‘au ốm ắt không phải tầm thưá»ng. Äại ca nên cẩn thận má»›i được bằng không vì bị bệnh không Ä‘i được mà lỡ mất Thiên Nam đại há»™i thì phiá»n lắm đấy.

Äá»™c Cô Sách uống xong hai viên linh đơn, giÆ¡ hai tay lên rỠđầu rồi mỉm cưá»i và trả lá»i Äá»™c Cô Hưng rằng:

-Hiá»n đệ khá»i lo, huynh chỉ bị cảm mạo má»™t chút thôi uống xong hai viên linh đơn cá»§a hiá»n đệ, ngu huynh đã thấy trong ngưá»i dá»… chịu, hiá»n đệ khá»i cần phải lo âu. Bây giá» ta vừa Ä‘i vừa nghiên cứu những thế kiếm cá»§a Nam Cung lão nhân và tìm tòi xem bốn chữ "Vạn tượng hồi xuân" ấy có dụng ý gì?

Äá»™c Cô Hưng gật đầu mỉm cưá»i, hai sư huynh đệ tiếp tục Ä‘i vá» phía trước, và bệnh phong hàn cá»§a Äá»™c Cô Sách cÅ©ng không thấy nổi lên nữa. Vì nhá» có sức thuốc cá»§a linh đơn mà bệnh đó không nổi lên nhưng trái lại nó tiá»m tàng ở trong ngưòi như thế lại càng nguy hiểm hÆ¡n.

Muốn nghiên cứu tuyệt há»c cá»§a Nam Cung lão nhân tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn, sáng nào Äá»™c Cô Sách cÅ©ng dậy thật sá»›m xem mặt trá»i, đêm đến xem trăng sao má»c, nhất là gặp cuồng phong bão vÅ©, sấm sét nổi lên đùng đùng, thì chàng lại càng tụ tinh há»™i thần để xem sá»± hiểm hóc cá»§a trá»i đất ảo diệu như thế nào, rồi lấy những cái đó mà dung hòa vào bốn thế kiếm cá»§a Nam Cung lão nhân đã tốn công suốt Ä‘á»i má»›i sáng tác nổi những thế kiếm độc đáo này.

Chàng khổ công há»c há»i như vậy, tất nhiên chàng đã thu hoạch rất lá»›n, khiến bốn thế kiếm pháp đó ngày má»™t ảo diệu và tăng thêm oai lá»±c nhưng còn ý nghÄ©a cá»§a bốn chữ "Vạn tượng hồi xuân" kia thì chàng vẫn không hiểu thấu được.

Khi Ä‘i tá»›i Lâu SÆ¡n tỉnh Quế Châu, phần vì đã có bệnh sẵn trong ngưá»i, phần thứ hai Ä‘i đưá»ng trưá»ng sức lá»±c càng yếu á»›t dần, phần thứ ba, là vì dầm mưa dãi nắng nên Äá»™c Cô Sách đã bị bệnh ở trong má»™t khe núi.

Äá»™c Cô Hưng kinh hãi và lo âu vô cùng, suýt tý nữa thì y cho Äá»™c Cô Sách uống hết những linh đơn Ä‘em theo trong ngưá»i. Nhưng vì linh dược ấy không chữa bệnh cảm mạo, nên không những bệnh Äá»™c Cô Sách không thuyên giảm mà trái lại, thần trí cá»§a chàng ta lại càng mê man bất tỉnh.

Bất đắc dÄ© Äá»™c Cô Hưng phải cõng Äá»™c Cô Sách Ä‘i tìm kiếm những ngưá»i ở trên núi đó há»i thăm xem có ai biết chữa bệnh không?

Thật là ngưá»i hiá»n gặp lành, y há»i thăm ngay vào Lâu SÆ¡n Viá»…n Hiá»n trang.

Trang chá»§ là HoaTâm Uyên là má»™t văn nhân nhã sÄ© há»c rá»™ng tài cao và tinh xảo vá» môn y lý nữa.

Äá»™c Cô Hưng nghe nói cả mừng, liá»n cõng Äá»™c Cô Sách Ä‘i vào ẩn Hiá»n trang luôn.

Khi tá»›i nÆ¡i Äá»™c Cô Hưng có vẻ thất vá»ng vì Viá»…n Hiá»n trang mà những ngưá»i thổ dân ở đó giá»›i thiệu không phải là má»™t toà nhà đồ sá»™, không ngá» lại là mấy căn nhà lá bên ngoài có hàng rào trúc, trong hàng rào trúc chỉ có trồng má»™t ít cây cá» thôi.

Äá»™c Cô Hưng vá»™i gõ cánh cá»­a trúc, liá»n có má»™t tiểu đồng áo xanh ở trong bước ra mỉm cưá»i há»i:

-Quý khách... Y chưa nói dứt, thì trong nhà đã có tiếng khàn khàn vừa cưá»i vừa vá»ng ra:

-Linh nhi, hà tất con phải há»i làm chi? Con không thấy quý khách này Ä‘ang cõng má»™t ngưá»i bạn hay sao, như vậy thể nào cÅ©ng đến đây để cầu chữa bệnh chứ còn việc gì nữa mà phải há»i?

Tiếng nói đó vừa dứt, thì đã có má»™t ông già tuổi vừa năm mươi ngưá»i gầy gò, mặt rất hiá»n từ, mặc áo vải má»™c ở trong nhà bước ra.

Äá»™c Cô Hưng liá»n cưá»i và há»i:

-Thưa cụ, cụ có phải là Hoa lão trang chá»§ cá»§a Viá»…n Hiá»n trang?

Không đợi chá» y nói dứt, ông già đã gật đầu mỉm cưá»i đáp:

-Tại hạ là Hoa Tâm Uyên, má»i lão đệ vào trong nhà ngồi chÆ¡i. Bệnh cá»§a quý bạn có vẻ nặng lắm, không thể để cho ông ta đứng ngoài gió mãi như thế này được.

Äá»™c Cô Hưng không khách sáo gì nữa, liá»n cõng Äá»™c Cô Sách Ä‘i thẳng vào trong nhà và đặt chàng ta nằm lên cái chõng.

Hoa Tâm Uyên không chuyện trò vá»›i Äá»™c Cô Hưng, ông thăm mạch cho Äá»™c Cô Sách ngay.

Äá»™c Cô Hưng đợi chỠông ta thăm mạch xong liá»n ân cần há»i:

-Thưa cụ, bệnh cá»§a đại ca tôi... hình như có vẻ nặng lắm không biết... có thể chữa khá»i được không?

Tâm Uyên mỉm cưá»i, lấy má»™t cái chăn bông đắp cho Äá»™c Cô Sách rồi nói vá»›i Äá»™c Cô Hưng rằng:

-Lão đệ khá»i cần phải lo âu, vị đại ca này cá»§a lão đệ là bị bệnh phong hàn chưa khá»i, rồi lại nhiá»…m thêm phong hàn ở ngoài vào, trong lòng hình như có sá»± gì uất ức, vì thế má»›i nổi bệnh. Tuy bệnh không nhẹ nhưng ở trong Viá»…n Hiá»n trang này chỉ độ ná»­a tháng là cùng Hoa Tâm Uyên tôi ngày đêm chữa chạy cho thể nào cÅ©ng phải khá»i.

Äá»™c Cô Hưng nghe thấy Hoa Tâm Uyên nói thế rất yên tâm, nhưng y sá»±c nhá»› tá»›i ngày đại há»™i Thiên Nam chỉ còn có mưá»i ngày nữa là tá»›i nÆ¡i. Y liá»n kêu "ối chà" má»™t tiếng, và gượng cưá»i nói tiếp:

-Nếu phải chữa ná»­a tháng thì lỡ hết cả đại sá»±, chẳng hay cụ có cách gì đặc biệt để cho anh em chúng tôi trong mưá»i ngày tá»›i có thể tá»›i kịp núi Dã Nhân, thì anh em Äá»™c Cô Hưng chúng tôi rất cám Æ¡n đại ân, đại đức.

Hoa Tâm Uyên cau mày thủng thẳng đáp:

-Từ đây Ä‘i tá»›i núi Dã Nhân, dù hai vị lão đệ có Ä‘i nhanh đến đâu cÅ©ng phải Ä‘i đến bốn năm ngày má»›i có thể tá»›i được. Nói tóm lại, lão đệ muốn lão phu trong bốn năm ngày chữa khá»i bệnh nặng cá»§a đại ca lão đệ chứ gì?

Äá»™c Cô Hưng mặt đỠbừng, liá»n đứng dậy vái Tâm Uyên má»™t lạy rất cung kính, rồi gượng cưá»i đáp:

-Xin cụ thứ lá»—i cho Äá»™c Cô Hưng đã ăn nói quá đưá»ng đột như vậy! Nhưng quả thá»±c anh em chúng tôi có việc bận cần phải trong mưá»i ngày tá»›i kịp núi Dã Nhân, nếu đại ca tôi chưa khá»i tôi đành phải di má»™t mình và nhá» cụ trông nom há»™ đại ca tôi vậy.

Tân Uyên bấm đốt ngón tay rồi mỉm cưá»i há»i:

-Mưá»i ngày nữa tức là ngày mưá»i ba tháng ba. Hai vị lão đệ vá»™i Ä‘i Ly Hồn cốc ở núi Dã Nhân như thế, có phải là định Ä‘i dá»± Thiên Nam đại há»™i đấy không?

Äá»™c Cô Hưng gật đầu đáp:

đúng thế! Cụ đã biết tin như vậy chả lẽ cụ cÅ©ng là má»™t vị võ lâm đại hiệp, ngưá»i cùng nguồn gốc cá»§a bạch đạo chăng?

Tâm Uyên gật đầu mỉm cưá»i đáp:

-Ba mươi năm trước lão phu quả có ở trong võ lâm thá»±c, nhưng không phải là ngưá»i trong bạch đạo như Äá»™c Cô lão đệ nói. Trái lại lão phu là má»™t tên giang dương đại đạo (giặc cướp biển) trong giá»›i hắc đạo, việc ác đến đâu cÅ©ng dám nhúng tay cả.

-Cụ hà tất phải nói bông... Tâm Uyên nghiêm nghị đỡ lá»i:

-Không phải Tâm Uyên này nói bông đâu, vì cÆ¡ nghiệp cá»§a mình sáng tạo bị ngưá»i phá huá»·, anh em kết nghÄ©a bị ngưá»i giết sạch nên má»›i má»™t thân má»™t mình chạy lên Lâu SÆ¡n này ẩn danh mai tính tham sống sợ chết để qua ngày Ä‘oạn tháng.

Äá»™c Cô Hưng kêu "ồ" má»™t tiếng rồi há»i tiếp:

-Năm xưa cụ sáng nghiệp ở đâu?

Má»™t mặt bốc thuốc cho Äá»™c Cô Sách uống, má»™t mặt nhắc tá»›i chuyện xưa Tâm Uyên thở dài nói tiếp:

-Bảy anh em chúng tôi kết nghÄ©a vá»›i nhau năm xưa, sáng nghiệp ở núi Hạ Lan được gá»i là Hạ Lan thất ác, tiếng tăm cÅ©ng khá lừng lẫy trong giá»›i lục lâm.

Äá»™c Cô Hưng vừa cưá»i vừa xen lá»i nói:

-Tên hiệu Hạ Lan thất ác ấy hình như hơi khó nghe một chút?

-Sá»± thá»±c, nó là thế! Vì trong bảy anh em chúng tôi, sáu ngưá»i nghÄ©a huynh kia Ä‘á»u ăn tim ngưá»i, ngày nào cÅ©ng vậy, ngồi ở trong tụ nghÄ©a sảnh Ä‘un sẵn má»™t chảo dầu, moi tim ngưá»i ra bá» vào trong chảo rán, để nhậu vá»›i rượu.

Äá»™c Cô Hưng nghe nói tá»›i đó cÅ©ng phải cau mày lại, lắc đầu nói tiếp:

-Làm như vậy thì thá»±c là trái vá»›i đạo trá»i và cÅ©ng không phải là thái độ cá»§a má»™t ngưá»i giang hồ hào kiệt đáng có! Nói tá»›i đó, y sá»±c nghÄ© đến Äá»™c Cô Sách bị bệnh nặng Ä‘ang đợi chá» ngưá»i ta cứu chữa sao mình lại khiển ngưá»i ta như thế, nên y vá»™i xoay giá»ng mỉm cưá»i há»i:

-Nghe cụ nói thì hình như cụ là ngưá»i em út cá»§a Hạ Lan thất ác phải không?

Tâm Uyên gật đầu đáp:

-Phải, tôi là ngưá»i hiá»n lành nhất trong bá»n, không nhẫn tâm trông thấy các ngưá»i nghÄ©a huynh ăn tim ngưá»i như thế, nên vẫn khuyên can há» luôn. Vì thế há» má»›i ban cho tôi má»™t cái biệt hiệu là Từ Bi Tu SÄ©, để châm biếm.

Äá»™c Cô Hưng thừa cÆ¡ tán dương vài câu:

-Cụ sở trưá»ng vá» y lý dùng nghệ thuật để cứu tế ngưá»i Ä‘á»i, thá»±c là lương tướng rất hợp vá»›i lòng trá»i. Bốn chữ Từ Bi Tu SÄ© đó má»›i thá»±c đúng vá»›i cụ, sao cụ lại bảo là châm biếm?

Tâm Uyên vừa cho Äá»™c Cô Sách uống thuốc xong, liá»n quay lại đưa Äá»™c Cô Hưng ra phòng ngoài ngồi. Tiểu đồng tên là Linhnhi đã sá»­a soạn má»™t hÅ© rượu ngon, mấy món thịt khô để sẵn. Ôta vừa nâng chén lên má»i Äá»™c Cô Hưng uống vừa cưá»i vừa nói tiếp:

độc Côlão đệ, lúc ấy lão phu có biết y lý gì đâu, chỉ không nhẫn tâm ăn thịt ngưá»i đấy thôi. Vì thế, há»… má»—i lần thấy các ngưá»i nghÄ©a huynh giết ngưá»i moi tim ăn, là lão phu mượn cá»› rá»i khá»i Tụ nghÄ©a sảnh Ä‘i ra bên ngoài ngay.

Äá»™c Cô Hưng há»›p má»™t há»›p rượu vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

đó là lòng từ bi của cụ và ý niệm trắc ẩn.

Có vẻ hổ thẹn Tâm Uyên lắc đầu thở dài:

-Má»™t tên giặc bể như lão phu thì đâu xứng vá»›i câu từ bi chắc ẩn ấy, đó chả qua là vì lòng cá»§a lão phu không được sắc đá bằng các vị nghÄ©a huynh. Nhưng vì thế mà lão phu đã thoát khá»i tai kiếp, má»›i được sống sót tá»›i ngày nay! Äá»™c Cô Hưng sợ Tâm Uyên quá Ä‘au lòng ảnh hưởng đến sá»± chữa bệnh cho Äá»™c Cô Sách, nên y không dám há»i lại ông ta đã thoát khá»i tai biến như thế nào.

Tuy Äá»™c Cô Hưng không há»i nhưng Tâm Uyên cảm thấy không kể chuyện ấy ra thì áy náy khó chịu khôn tả nên ông ta gượng cưá»i nói tiếp:

-Lão phu còn nhá»› hồi cách đây chừng ba mươi hai, ba mươi ba. Má»™t buổi chiá»u ná» sáu vị nghÄ©a huynh cá»§a lão phu Ä‘ang bảo thá»§ hạ đốt lò Ä‘un dầu để chuẩn bị ăn tim ngưá»i, lão phu lại lẳng lặng rá»i khá»i đại trại, Ä‘i lên trên ngá»n núi nho nhỠở gần đó, để ngắm cảnh.

Äá»™c Cô Hưng liá»n xen lá»i há»i:

-Có lẽ lúc ấy trong đại trại vừa có tai kiếp xảy ra phả không?

Tâm Uyên hớp một hớp rượu, thở dài đáp:

-Lão đệ nói rất đúng!Lão phu đang thưởng thức cảnh đẹp, thì bỗng thấy trong trại có lửa bốc cao.

Äá»™c Cô Hưng lại há»i tiếp:

-Ngá»n lá»­a đó do bất cẩn mà nên, hay là bị ngưá»i thiêu đốt?

Tâm Uyên rầu rĩ lắc dầu thở dài đáp:

-Lão phu vừa thấy lá»­a bốc cháy đã vá»™i quay trở vỠđại trại nhưng khi tá»›i nÆ¡i, thì đã thấy đại trại trở thành biển lá»­a, không còn cách gì cứu chữa được nữa! Äá»™c Cô Hưng ngạc nhiên há»i:

-Sáu vị nghĩa huynh của cụ đâu, sao các vị ấy không chỉ huy thủ hạ chữa lửa?

Tâm Uyên rùng mình một cái, chén rượu ở trong tay cũng bị rung động mạnh, nên đã tràn một ít rượu xuống đất và ứa nước mắt và đáp:

-Sáu vị nghÄ©a huynh cá»§a lão phu bị ngưá»i ta giết chết hết, đầu lâu bị bêu ở chá»— sÆ¡n khẩu cá»§a núi Hạ Lan, còn xác thị thì bị thiêu ra! Äá»™c Cô Hưng thất kinh xen lá»i há»i:

-Hạ Lan thất ác lừng danh như vậy tất nhiên võ công phải cao siêu. Sao chỉ trong nháy mắt đã bị tai kiếp hết, và cả đại trại cùng bị thiêu rụi như vậy?

-Vì Hạ Lan thất ác, ác danh quá lừng lẫy, ác nghiệp tạo quá nhiá»u, nên má»›i có hai vị kỳ nhân tuyệt thế tá»›i để thay trá»i hành đạo mà giết hết trong nháy mắt như vậy! Äá»™c Cô Hưng lại há»i tiếp:

-Hai vị kỳ nhân tuyệt thế mà cụ vừa nói ấy là ai thế?

Hình như nghĩ đến chuyện xưa hãy còn hoảng sợ, Tâm Uyên khẽ đáp:

-Ngưá»i ra tay giết ngưá»i là Tam Kỳ VÅ© SÄ© Nam Môn Vệ còn ngưá»i phóng hoa? là Äại Bi Tôn Gỉa.

Hai câu nói ấy tuy rất khẽ, nhưng lá»t vào tai cá»§a Äá»™c Cô Hưng lại như sét đánh ngang tai khiến y giật mình đến ná»—i rá»›t cả chén rượu xuống đất vỡ tan tành.

Vì y không ngá» Hoa Tâm Uyên, ngưá»i mà mình trông mong để cứu chữa cho Äá»™c Cô Sách lại có thù không sao tiêu giải được vá»›i sư phụ và sư bá mình.
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîêðåñëî, àêêîðäû, àëèñà, ãëîáóñ, çàêîí, êîðáèíà, ïåðåâîäû, ïîñóäà, íóäèçì, îôèöèàëüíûé, lu son ky nu, luc son ky nu, lư sÆ¡n kỳ nữ, ñàìñóíã, ñòîëà, öâåòîâ, òåêñò, truyen lu son ky nu 4vn, ðåôåðàòè
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™