18-09-2008, 11:14 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 160: khảm đảo tha
Dịch: phucvu
Biên dich:zeuspnt Biên táºp: zeuspnt, lamphathien
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Lạc Mẫn tìm ta? Lão già nà y tháºt là xuất quá»· nháºp thần, trong khi ta muốn gặp hắn mà tìm không được, hắn muốn gặp ta thì xuất hiện tức thì, con mẹ nó tháºt là tà môn!
Nhị tiểu thư má»›i vừa cùng hắn gặp lại nhau, trò chuyện hoan hỉ, thấy hắn sắp rá»i Ä‘i, vá»™i và ng giữ chặt lấy, trong lòng không muốn buông ra. Cho lui Tứ Äức rồi, Lâm Vãn Vinh má»›i cưá»i bên tai Ngá»c Sương nói:
- Äừng hoảng hốt, chá» ta Ä‘i bà n luáºn vá», chúng ta tiếp tục.
- Ai cùng chà ng tiếp tục chứ?
Nhị tiểu thư sắc mặt đỠbừng nói:
- Thiếp chỉ là muốn cùng chà ng nói chuyện, chà ng lại đã nghÄ© đến mấy chuyện xấu xa, khó trách tá»· tá»· nói chà ng là ngưá»i tồi tệ nhất, tháºt là đúng cá»±c kỳ, hi hi.
Cùng Ngá»c Sương hoạt bát đáng yêu nói mấy câu, Lâm Vãn Vinh trong lòng thấy phấn chấn hẳn lên. Tá»›i đại sảnh thì nhìn thấy ca ca cá»§a Cao Tù, Cao Thá»§.
Lâm Vãn Vinh liá»n ôm quyá»n nói:
- Cao đại ca, đã lâu không gặp, hôm nay là n gió nà o thổi ngưá»i tá»›i đây váºy?
Cao Thá»§ ôm quyá»n cưá»i đáp:
- Lâm công tá» quá khách khà rồi. Thuá»™c hạ phụng theo sá»± sai phái cá»§a đại nhân, má»i công tá» Ä‘i nghị sá»±.
“Lão Lạc tìm ta nghị sá»±? Tốt, ta còn Ä‘ang chuẩn bị Ä‘i tìm hắn.†Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Gá»i ta nghị sá»±, cứ tùy tiện phái nha dịch tá»›i là được, sao lại phải phiá»n hà tá»›i Cao đại ca đại giá thân chinh váºy.
Cao Tù, Cao Thá»§ huynh đệ từng là thị vệ thân cáºn bên cạnh hoà ng đế, địa vị so vá»›i nha dịch, tất nhiên là không thể so sánh.
Cao Thá»§ chỉ cưá»i không nói gì. Cùng hắn Ä‘i ra cá»a, Cao Thá»§ đã sá»›m chuẩn bị ngá»±a tốt, hai ngưá»i lên ngá»±a, hướng ngoà i thà nh chạy Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:
- Cao đại ca, đại nhân không phải ở trong phá»§ ư? Chúng ta sao lại Ä‘i ra ngoà i thà nh váºy.
Cao Thủ nói:
- Äại nhân báºn rá»™n công việc, đã mấy ngà y nay không ở trong phá»§ rồi.
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu:
- Váºy đại nhân chắc cÅ©ng không biết việc Lạc tiểu thư sinh bệnh chứ?
Cao Thủ lấy là m kinh hãi:
- Sinh bệnh? Äại tiểu thư như thế nà o lại sinh bệnh? Công tá» từ đâu nghe được váºy? Äại nhân chẳng há» hay biết gì cả.
Lâm Vãn Vinh thở dà i, lão Lạc nà y tháºt sá»± là ngưá»i là m việc Ä‘iên cuồng, ngay cả nữ nhi cá»§a mình bệnh cÅ©ng không hay biết. Lạc Viá»…n và Lạc Ngưng có ngưá»i cha như váºy, cÅ©ng không biết nên khóc hay là nên cưá»i.
Äi ra khá»i thà nh đã khá xa, nếu không phải bên cạnh mình là cao thá»§ tâm phúc cá»§a lão Lạc, Lâm Vãn Vinh còn tưởng có ngưá»i muốn đưa mình rá»i xa đến nÆ¡i vắng vẻ để giết ngưá»i diệt khẩu. ÄÆ°á»£c ná»a canh giá», má»›i tá»›i má»™t chân núi. Núi nà y thế rất cao, địa hình nhấp nhô, tháºt không dá»… dà ng gì để leo lên. Trên núi tùng bách xanh tươi, chim kêu vượn hót, suối nhá» nước chảy róc rách, nhìn đâu cÅ©ng chẳng thấy dấu hiệu cá»§a mùa đông.
Lão Lạc chá»n địa phương nà y cÅ©ng tháºt lý tưởng a, non xanh nước biếc, thÃch hợp vá»›i việc gá»i nắm xương già , hắn cưá»i hắc hắc:
- Cao đại ca, đại nhân ở chá»— nà y là m cái gì? Chẳng lẽ là muốn há»c theo ngưá»i xưa ẩn thân núi rừng, câu cá cà y ruá»™ng phải không?
Cao Thá»§ cưá»i nói:
- Công tá» nói cÅ©ng có cái lý, nếu thá»±c có thể ở đây ẩn thân lánh Ä‘á»i, thì cÅ©ng là má»™t chuyện tốt, chỉ sợ đại nhân lại không được như váºy.
Lâm Vãn Vinh trong lòng suy nghÄ©, chiếu theo ý tứ cá»§a Cao Thá»§, lão Lạc không phải ẩn cư ở chá»— nà y, váºy tá»± nhiên là ở đây để tránh tai mắt kẻ khác. Chẳng lẽ là muốn là m đại sá»± gì, hắn trong lòng vui vẻ, đại sá»± cá»§a Lạc Mẫn còn có thể là cái gì nữa chứ, đơn giản là chuyện trừ Trình Äức, diệt Bạch Liên.
Cao Thá»§ mang Lâm Vãn Vinh theo leo lên vách núi thẳng đứng, may mắn là công phu khá nên Lâm Vãn Vinh má»›i không tốn nhiá»u sức lá»±c. Lên tá»›i sưá»n núi thì thấy xung quanh bóng ngưá»i thấp thoáng, Ä‘á»u mang trang phục Äại Hán, có khoảng trăm mưá»i ngưá»i, ai cÅ©ng ánh mắt sáng ngá»i, vừa nhìn liá»n biết công phu không tầm thưá»ng chút nà o.
Bá»n há» chÃnh là đi tuần tại các quan khẩu trá»ng yếu, thấy Cao Thá»§ trở vá», Ä‘á»u hướng vá» hắn cúi đầu, nhưng lại không nói lá»i nà o. Lâm Vãn Vinh nhìn khà thế những ngưá»i nà y, thăm dò nói:
- Cao đại ca, mấy huynh đệ nà y và ngươi giống nhau, khà thế phi phà m, đưá»ng đưá»ng oai phong, chẳng lẽ cÅ©ng là cao thá»§ từ trong cung đến?
Cao Thá»§ nghe được câu vá»— mông ngá»±a thuáºn tai nà y thì cưá»i nói:
- Công tá» hảo nhãn lá»±c. Nếu công tỠđã há»i đến, ta cÅ©ng không giấu diếm nữa, đây Ä‘á»u là những thuá»™c hạ trong cung trước kia cá»§a ta. Lần nà y theo má»™t vị đại nhân váºt tá»›i Kim Lăng.
Äại nhân váºt? Thị vệ trong cung? Chẳng lẽ là hoà ng đế tá»›i? Lâm Vãn Vinh bị dá»a đến muốn nhảy lên. Rồi lại tá»± mình gạt Ä‘i, nếu tháºt sá»± là hoà ng đế Ä‘Ãch thân tá»›i, như thế nà o mà má»™t chút động tÄ©nh cÅ©ng không có, cà ng không có khả năng ở tại nÆ¡i sưá»n núi mưa gió nà y. Ngưá»i Cao Thá»§ nói đến hẳn là Từ Vị đây. Từ Vị chÃnh là đệ nhất trá»ng thần đương triá»u, lần nà y tá»›i Giang Nam muốn là m chuyện trá»ng yếu, vấn đỠan toà n là quan trá»ng. Lạc Mẫn mấy ngà y nay hẳn là ở chá»— nà y cùng Từ Vị bà n luáºn.
Lâm Vãn Vinh theo Cao Thá»§ xuống núi, thấy trước mắt là mấy gian phòng nhá» ngay ngắn, Lạc Mẫn vá»›i cái bụng to từ trong phòng Ä‘i ra, cưá»i nói:
- Lâm công tá» giá lâm, Lạc má»— không đón tiếp từ xa. NÆ¡i đây thô láºu, lại khó nhá»c Lâm công tỠđưá»ng xa tá»›i, mong rằng công tá» chá»› để trong lòng.
Hừm, lão nhân nà y bá»™ dạng quan liêu, thá»±c là dối trá. Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc:
- Là m gì có, Lạc đại nhân thân ở trong căn nhà đơn sÆ¡, tấm lòng lo cho thiên hạ, tháºt là tấm gương cho háºu sinh tiểu bối chúng tôi.
Hai ngưá»i tung hô nhau má»™t phen, rồi Lạc Mẫn đưa Lâm Vãn Vinh và o bên trong. Trong phòng bà i trà đơn giản, chỉ có và i ba thứ đồ đạc. Lâm Vãn Vinh kỳ quái nói:
- Äại nhân đã nhiá»u ngà y nay ở chá»— nà y ư? Thá»±c sá»± là rất đơn sÆ¡.
Lạc Mẫn than thở:
- Không còn cách nà o khác, vì nhiệm vụ cá»§a triá»u đình nên hết lòng lo nghÄ©, quyết chẳng từ nan. Hoà ng thượng giao nhiá»u việc phải là m lắm, má»™t ngưá»i không thể nà o để ý tránh hết những lá»—i lầm được, chỉ có thể tìm địa phương Ãt ngưá»i quấy rầy. NÆ¡i nà y sÆ¡n thanh thá»§y tú, rất thÃch hợp mai táng bá»™ xương già cá»§a ta.
Lão nhân nà y huyên thuyên khoe khoang má»™t hồi, Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Không biết Lạc đại nhân gá»i ta tá»›i, có gì sai bảo váºy?
Lạc Mẫn nói:
- Sai bảo thì không dám, Lạc má»— chỉ muốn má»i công tá» tá»›i thương lượng má»™t chút chuyện.
Lão cưá»i thần bÃ:
- Mấy ngà y trước đây ta gặp lại má»™t vị lão hữu nhắc tá»›i Lâm công tá». Lão hữu đó tán dương công tá» không dứt lá»i, nói ngươi cốt cách thanh cao, tà i há»c kiến thức Ä‘á»u phi phà m, chÃnh là rồng phượng trong loà i ngưá»i, bảo lão há»§ cùng ngươi kết giao má»™t phen. Lâm công tá» có biết đó là ai không váºy?
- á»’? Tháºt có chuyện nà y ư? Nhưng chẳng biết là vị cao sÄ© nà o lại coi trá»ng tại hạ như thế, tại hạ vô cùng xấu hổ, xấu hổ.
Lâm Vãn Vinh cũng giả hồ đồ.
Lạc Mẫn mỉm cưá»i:
- Lâm công tá», chúng ta cÅ©ng không cần phải đánh đố nhau, đã nhiá»u ngà y ta và Từ Vị đại nhân vẫn ẩn cư, thương nghị chút đại sá»±, Lâm công tá» có hứng thú nghe hay không?
- Nguyên lai là Từ đại nhân lão nhân gia ư? T hất kÃnh thất kÃnh!
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Äại nhân muốn cùng ta nói cái gì đại sá»±? Tại hạ chỉ là má»™t tiểu nhân váºt, nghe xong đại sá»± nà y, đại nhân có phải là giết ta diệt khẩu hay không, hắc hắc, chÃnh là không nghe vẫn tốt hÆ¡n.
- Lâm công tỠlại nói đùa rồi.
Lạc Mẫn cưá»i nói:
- Ngươi là nhân váºt được đông đảo quý nhân phù trợ, ngưá»i nà o dám đối địch vá»›i ngươi chứ.
Lão cưá»i giáºt bức mà nh trên tưá»ng, má»™t tấm bản đồ quân sá»± hiện ra trước mắt Lẫm Vãn Vinh.
Tấm bản đồ nà y há»a bút đơn giản, nhưng núi sông chú thÃch rõ rà ng, lá»™ trình cÅ©ng có nói tỉ mỉ. Lâm Vãn Vinh xem đến ngẩn cả ngưá»i, lão Lạc và lão Từ, hai ngà y nay là ở đây nghiên cứu bản đồ? Hai lão là quan văn, không phải võ tướng, cái nà y bá»n há» xem có thể hiểu sao?
Lạc Mẫn như là nhìn thấu tâm tư cá»§a hắn, mỉm cưá»i nói:
- Văn Trưá»ng tiên sinh văn thao võ lược không gì không thông, tấm bản đồ nà y là thá»§ bút cá»§a ngà i. Mấy ngà y gần đây, ngà i triệu táºp mấy vị tướng lÄ©nh quan sát, tìm phương sách đối địch, hạ quan cÅ©ng được má»i tá»›i đây.
Äiá»u nà y quả đúng vá»›i phán Ä‘oán cá»§a Lâm Vãn Vinh, Từ Vị mấy ngà y nay quả nhiên cùng Lạc lão đầu thương lượng việc nà y.
Lạc Mẫn than vãn:
- Lâm công tá» ngươi cÅ©ng không phải ngưá»i ngoà i, Văn Trưá»ng tiên sinh hôm nay trước khi Ä‘i có nói qua, má»i việc không cần phải dấu diếm ngươi, nên lão há»§ má»›i cho biết chi tiết váºy. Bá»n Bạch Liên phỉ hoạn nà y ngà y cà ng hung hăng, đối vá»›i Äại Hoa ta uy hiếp tháºt lá»›n, đã đến lúc phải loại trừ. Ta tin tưởng Lâm công tá» nhất định hiểu rõ, Bạch Liên giáo sở dÄ© diệt không dứt là do sau lưng nhất định có đại nhân váºt. HÆ¡n nữa, vị đại nhân váºt nà y địa vị không đơn giản, ngoại trừ Bạch Liên giáo ở ngoà i, theo như chúng ta biết, hắn cùng vá»›i ngưá»i Hồ phương Bắc cÅ©ng có những mối liên hệ.
- Ngưá»i Hồ?
Lâm Vãn Vinh lấy là m kinh hãi: “Mẹ nó, việc lá»›n đây. Ngưá»i bên trong gây ná»™i loạn không phải là quá quan trá»ng, nhưng mà ngưá»i cấu kế ngoại tặc thì thá»±c là đáng chết.â€
Lạc Mẫn trịnh trá»ng gáºt đầu:
- Äúng là váºy. Ngưá»i Hồ sang xuân sẽ tá»›i, đến lúc đó Bạch Liên giáo lại gây há»a bên trong, hai mặt giáp công, xã tắc Äại Hoa ta tạm thá»i không nói, ngay cả dân tá»™c Äại Hoa cÅ©ng là tháºp phần nguy hiểm a. Lòng ngưá»i tháºt là thâm trầm ác độc, vì lợi Ãch cá»§a chÃnh mình, há»a loạn đã không nói là m gì, lại còn không tiếc dẫn sói và o nhà , không để ý gì tá»›i dân tá»™c Äại Hoa ta. Bá»n chúng có dã tâm như thế, vì nhân dân cá»§a Äại Hoa, chúng ta nhất định phải quyết tâm diệt trừ.
Lâm Vãn Vinh không nói gì, chuyện như váºy sách sá» viết rất nhiá»u, hắn cÅ©ng không còn thấy lạ nữa.
- Mầm há»a Bạch Liên nhất định phải diệt trừ.
Lạc Mẫn khoát tay mạnh một cái nói:
- Mùa đông nà y, ngay mấy ngà y nay, Kỵ doanh cá»§a SÆ¡n Äông và Chiết Giang cùng hoạt động, do Từ đại nhân cầm đầu, nhất định phải tiêu diệt Bạch Liên. Chỉ có loại trừ há»a loạn bên trong, má»›i có thể chống đỡ giặc bên ngoà i.
Lạc Mẫn ngay cả thá»i gian và bản đồ cÅ©ng tiết lá»™ cho Lâm Vãn Vinh, hiển nhiên là không coi hắn là ngưá»i ngoà i. Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói:
- Lạc đại nhân, ta không há» nghi ngá» quyết tâm cá»§a ngươi và Từ đại nhân, nhưng mà ta có chút chuyện muốn há»i, vì sao không Ä‘iá»u binh lÃnh Giang Tô, hết lần nà y tá»›i lần khác lại Ä‘iá»u binh mã Chiết Giang từ xa tá»›i váºy, tại hạ tháºt có chút không hiểu.
Lạc Mẫn cưá»i khổ:
- Lâm công tá», ngươi không nên nói đùa lão há»§ như váºy. Vì sao không Ä‘iá»u binh Giang Tô ngươi còn không rõ rà ng lắm ư? Trình Äức tá»™i trạng vô số nhưng đẩy hắn mãi không ngã. Nói đến cÅ©ng là do lão há»§ vô năng, có lệnh mà không ra được, có binh mà điá»u không được. Lão há»§ tháºt sá»± thẹn vá»›i Hoà ng thượng, thẹn vá»›i dân chúng Giang Tô a.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Lạc đại nhân quá khiêm nhưá»ng rồi. Theo như ta thấy, đánh ngã Trình Äức, cÅ©ng không phải là việc khó, lúc nà y có má»™t cÆ¡ há»™i cá»±c tốt.
Lạc Mẫn vá»™i và ng há»i:
- Công tỠmau mau nói xem.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Lạc đại nhân, ngươi và Trình Äức đánh nhau đã nhiá»u năm, trên tay có thể có những chứng cá»› hắn ăn hối lá»™ chứ?
Lạc Mẫn nói:
- Tất nhiên là có, nếu không phải hắn có chá»— dá»±a sau lưng, ta đã sá»›m láºt đổ hắn rồi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc, trong mắt hiện ra má»™t tia lạnh lẽo:
- Không láºt đổ hắn cÅ©ng không sao, trá»±c tiếp chém ngã hắn là được
Tà i sản của haitc
Chữ ký của haitc [B][CENTER][SIZE="3"][COLOR="Blue"]Thế gian Tình là gì?:00 (103):
[/COLOR][/SIZE][/CENTER][/B]
[B][CENTER][SIZE="5"][COLOR="DarkOrchid"]Phó Äảng Lưu Manh - [COLOR="Magenta"]Song Tu ÄÆ°á»ng Chá»§[/COLOR][/COLOR][/SIZE][/CENTER][/B]
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 06:20 PM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a haitc
19-09-2008, 09:50 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 161: Kẻ gian ngưá»i ngay
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Troi Oi Biên táºp: Melly
Nguồn: Tà ng Thư Viện
- Chém ngã? Chém ngã như thế nà o? Không phải là cÅ©ng muốn há»c theo Trình Äức, cấu kết vá»›i lÅ© đạo tặc đó đấy chứ?
Trong mắt Lạc Mẫn hiện lên má»™t tia ngạc nhiên, cưá»i nói.
- Nếu có thể đánh bại Trình Äức, váºy cùng lÅ© đạo tặc đó câu kết có gì là không thể.
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i liếc mắt nhìn Lạc Mẫn:
- Lạc đại nhân, Trình Äức nà y đã là m rất nhiá»u việc ác, vì sao ngà i mãi vẫn chưa đánh đổ hắn? Theo đạo lý thưá»ng mà nói, cho dù phÃa sau Trình Äức có ngưá»i, thì sau lưng ngà i còn có hoà ng đế mà . Ngưá»i kia quyá»n thế lá»›n thế nà o, cÅ©ng không lá»›n hÆ¡n hoà ng đế được. Ngà y lá»… mừng thá» lão phu nhân, hoà ng thượng tá»± mình ban cho tấm biển, lại an bà i đông đảo há»™ vệ trong cung bảo vệ ngà i an toà n. Theo ta thấy, hoà ng đỠrất coi trá»ng ngà i. Có thể nà o đối vá»›i ngưá»i mà mình coi trá»ng không ngừng tham tấu tham quan, hoà ng đế sao lại chẳng động lòng?
Mắt Lạc Mẫn chợt sáng lên:
- Lâm công tá» quả nhiên kiến giải phi phà m. Không dám dấu ngà i, Từ đại nhân cÅ©ng từng nhắc nhở vá»›i ta nguyên nhân trong đó, nhưng chỉ là nói máºp má», sau đó lão còn đặc biệt đỠcáºp đến tên công tá». Xem ra Văn Trưá»ng tiên sinh sá»›m biết Lâm công tá» có thể giải ưu phiá»n trong lòng ta. Xin công tá» mau mau nói tiếp.
Ngất, ta băn khoăn cái lão hồ ly Lạc Mẫn nà y sao vá»™i vá»™i và ng và ng gá»i ta lại. Nguyên lai là Từ Vị đã ngầm chỉ dẫn cho. Từ Vị tất nhiên là có những lá»i không thể nói rõ ra được, má»›i nhá» miệng cá»§a ta truyá»n đạt. Lão nà y cÅ©ng tháºt gian xảo!
Lâm Văn Vinh nói:
- Nếu đã như váºy, Lạc đại nhân đã từng nghÄ© kÄ© đến nguyên nhân trong đó chưa?
Lạc Mẫn thở dà i:
- Ngưá»i là m quan như chúng ta, sao có thể không quan tâm đến thánh ý? Trình Äức tham nhÅ©ng hối lá»™ là m há»ng ká»· cương phép nước, chứng cứ không thể chối cãi. Nhưng Hoà ng thượng lại ra vẻ nhìn nhưng không thấy. Ngay cả những đồng liêu khác cÅ©ng cảm thấy kỳ quái. Nếu là và i năm trước, hoà ng thượng căn cÆ¡ vẫn chưa ổn định, thá»i cÆ¡ chưa tá»›i cho nên chưa động đến Trình Äức, như thế còn có thể nói. Nhưng hôm nay hoà ng thượng sá»›m không sợ chá»§ tá» sau lưng Trình Äức, chÃnh là lúc chặt đứt tay chân cá»§a hắn, không hiểu vì sao lại không là m. Huống chi Trình Äức cùng Bạch Liên giáo cấu kết, là m dao động căn cÆ¡ Äại Hoa ta, lại không xá» hắn, thá»±c sá»± là không thể giải thÃch được.
Lâm Văn Vinh rảo và i bước, đột nhiên xoay ngưá»i nói:
- Lạc đại nhân, ta xem chưa chắc là hoà ng đế không vá»™i. Giang sÆ¡n nà y là cá»§a ngưá»i, ngưá»i quan tâm hÆ¡n bất kỳ ai, sao lại có thể lưu lại loại tai há»a như Trình Äức? Trước mắt, bên trong có yêu nghiệt, bên ngoà i có địch mạnh. Theo ta thấy, hoà ng đế không phải không vá»™i, mà là còn vá»™i hÆ¡n cả ngà i.
Lạc Mẫn nhÃu mà y cả kinh:
- So với ta còn vội hơn?
Lão bước nhanh và i bước, suy nghÄ© cẩn tháºn má»™t phen, sắc mặt đột nhiên vui vẻ, xoay ngưá»i lại nói:
- Ta hiểu rồi. Lâm công tá», đúng như ngà i nói, hoà ng thượng không phải là không muốn là m việc nà y, mà còn muốn xá» Trình Äức hÆ¡n bất cứ ai. Chỉ là nếu muốn láºt Trình Äức, hoà n toà n không thể bá» công má»™t ngà y là được, nếu ta dùng cách thức tham tấu, hiệu quả vô cùng cháºm. Cứ kéo dà i như thế, đối vá»›i triá»u đình có hại chứ không có lợi. Cho nên hoà ng thượng má»›i kéo dà i mãi không là m.
Trong mắt Lạc Mẫn hiện lên nét hưng phấn:
- Ngà i muốn ta xuất một đòn dà nh toà n thắng.
- Cho nên y không luáºn tá»™i Trình Äức, rồi lại thêm tuyên dương ngà i. Mục Ä‘Ãch chÃnh là để ngà i tiếp tục là m tá»›i.
Lâm Văn Vinh cưá»i hắc hắc nói:
- Nếu ta Ä‘oán không sai, thá»§ Ä‘oạn cá»§a ngà i cà ng mau lẹ ác liệt, hoà ng đế lại cà ng thÃch. Tốt nhất má»™t lần giải quyết xong Trình Äức, e rằng Hoà ng Äế đến nằm mÆ¡ cÅ©ng thầm nở nụ cưá»i.
- Cà ng mau lẹ ác liệt cà ng thÃch? Hoà ng thượng là muốn ta giết…
Lạc Mẫn vỗ trán:
- Ta hiểu rồi. Khó trách Từ tiên sinh không chịu nói rõ cùng ta.
Lạc Mẫn vái Lâm Văn Vinh một cái rồi nói:
- Lâm công tá» tháºt là chỉ má»™t câu đã đánh thức ngưá»i trong má»™ng là ta. Lão há»§ vô cùng bá»™i phục. Nếu công tá» nháºp triá»u, tất nhiên sẽ mau chóng thăng tiến, phong vương bái tướng chỉ là trong tầm tay.
Lâm Văn Vinh cưá»i hắc hắc:
- Ta đối vá»›i việc là m quan không có gì hứng thú. Chỉ muốn cả Ä‘á»i kiếm đủ tiá»n xà i. Sống má»™t cách thanh thản yên bình là ta hà i lòng rồi.
Lạc Mẫn gáºt đầu:
- Lâm công tá» chà hướng cao xa, lão há»§ tháºt sá»± theo không kịp. Nhưng xin Lâm công tá» chỉ bảo ta phương pháp xá» Trình Äức.
Lâm Văn Vinh cưá»i nói:
- Từ Vị đại nhân lần nà y đến Kim Lăng, mang theo ngưá»i cái gì?
- Thánh chỉ, kim bà i cùng với binh phù.
Lạc Mẫn nói.
- Từ đại nhân có những lá»i không tiện nói. Kỳ tháºt, có mấy cái thứ đó cÅ©ng đủ để xá» Trình Äức.
Lâm Văn Vinh cưá»i the thé:
- Từ đại nhân Ä‘iá»u động binh mã hai nÆ¡i Chiết Giang cùng SÆ¡n Äông, trên tay nắm chắc trá»ng binh, lại có kim bà i. Chỉ cần Lạc đại nhân cung cấp tá»™i chúng, Từ đại nhân sẽ láºp tức Ä‘i bắt Trình Äức. Dù cho Trình Äức chưởng quản bá»™ kỵ doanh cá»§a Giang Tô thì sao nà o? Hắn dám phản kháng, lúc ấy ngay cả cá»› cÅ©ng không cần, trá»±c tiếp tiêu diệt hắn.
- Nếu hắn không phản kháng thì sao?
Lạc Mẫn vá»™i há»i
- Không phản kháng?
Lâm Văn Vinh cưá»i âm hiểm:
- Lạc đại nhân, ngà i không biết nghĩ ra cách khiến cho hắn phản kháng sao? Ngà i nói xem, hoà ng đế kiêng kỵ nhất là chuyện gì?
Lạc Mẫn nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có ngưá»i mưu phản.
- Thế là được rồi.
Lâm Văn Vinh vỗ tay nói:
- Trình Äức thân là Giang Tô chỉ huy sứ. Sân nhà hắn hẳn là không nhá». Ta thấy Lạc đại nhân thá»§ hạ kỳ nhân dị sÄ© vô số, không chừng tìm kiếm tại háºu viện cá»§a hắn kiếm nhiá»u nhiá»u chút, ngà i có thể phát hiện và i món đồ hay ho như là kim Ä‘ao ngá»c tá»· gì đó. Võ tướng mà , binh quyá»n trong tay, Ãt nhiá»u cÅ©ng là m ngưá»i nghi ngá». Nếu tháºt sá»± là m được những việc như váºy, ngà i nói xem Trình Äức sẽ ngồi đưa tay chịu trói, hay là liá»u chết phản kháng.
Lạc Mẫn há hốc mồm kinh ngạc: “Vị Lâm công tá» nà y, còn chưa và o quan trưá»ng, mà âm hiểm còn hÆ¡n cả ta a!â€
- Binh mã dưới tay Trình Äức không nhiá»u lắm, binh lá»±c suy nhược, nói hắn mưu phản, sợ là trong triá»u cÅ©ng chẳng ai chịu tin.
Lạc Mẫn nhÃu mà y:
- Huống chi nếu tháºt sá»± là giết chết hắn, ta giải thÃch cho triá»u đình cùng hình bá»™ sao đây?
Những ngưá»i là m quan, lúc đâm sau lưng thì chuyện gì cÅ©ng là m được, nhưng khi đến lúc do dá»±, còn rút đầu rút cổ hÆ¡n bất kỳ ai. Lão Lạc cho dù là má»™t lão hồ ly, cÅ©ng không thoát được cái danh lợi quan trưá»ng.
Lâm Văn Vinh nói:
- Lạc đại nhân, tin hay không thì chỉ là má»™t chuyện, nhưng chuyện nên là m nhất định phải là m. Ngà i bây giỠđã hiá»u được vì sao Từ đại nhân không thể nói thẳng vá»›i ngà i rồi chứ. Ta nghÄ© lão hẳn là còn má»™t lá»i muốn chuyển đến ngà i đó…
- Lá»i gì?
Lạc Mẫn vá»™i và ng há»i.
Lâm Văn Vinh đáp:
- Ta nghÄ© lúc lão bắt Trình Äức, tất nhiên chỉ muốn chết, không muốn sống!
Hắn nhìn Lạc Mẫn má»™t cái liá»n đổi giá»ng, cưá»i nói:
- Äại nhân, lá»i nà y cá»§a ta Ä‘á»u là tùy tiện nói. Ngà i nghe thấy là được rồi, cÅ©ng vạn lần đừng để trong lòng.
Lạc Mẫn nheo mắt má»™t cái, mỉm cưá»i:
- Äiá»u nà y ta tá»± nhiên phải tránh. Chỉ là nếu thá»±c sá»± xá» Trình Äức, ta nên giải thÃch thế nà o vá»›i hình bá»™?
Lâm Văn Vinh thở dà i:
- Ngưá»i má»™t khi chết Ä‘i, cái gì cÅ©ng biến mất. Còn vá» phần hắn có tạo phản hay không, có ngưá»i tin hay không Ä‘á»u chẳng quan trá»ng. Huống chi, ngà i không phải “tìm†ra má»™t cái gì đó ở nhà hắn sao? Trong tay còn có chứng cứ hắn tham nhÅ©ng hối lá»™ coi thưá»ng phép nước.
Lạc Mẫn lắc đầu:
- Lâm công tá», ngươi đối vá»›i khả năng thá»±c sá»± cá»§a chá»§ hắn hiểu không sâu. Trình Äức mà chết, chá»§ tá» cá»§a hắn tuyệt đối sẽ không chịu bá» qua đâu.
Lâm Văn Vinh đột nhiên nói:
- Lạc đại nhân, ngà i đối vá»›i việc hoà ng đế háºu đãi như thế, có ý kiến gì không?
Những lá»i nà y nghe qua tá»±a như không có đầu có Ä‘uôi, Lạc Mẫn hÆ¡i sá»ng sốt. Nhưng lão trải qua quan trưá»ng đã lâu, ngay láºp tức hiểu được ý tứ tháºt sá»± cá»§a hắn. Trên trán nhất thá»i mồ hôi túa ra mưa, sắc mặt tái nhợt. Lão trầm mặc má»™t hồi, rốt cục gáºt đầu: â€
- Công tá», ta hiểu rồi.
Lâm Văn Vinh than dà i:
- Lạc đại nhân, chưa chắc đã bi quan như ngà i tưởng tượng đâu. Ngà i trong tay có bằng chứng Trình Äức tham nhÅ©ng ăn hối lá»™ coi thưá»ng phép nước, việc Trình Äức mưu phản cÅ©ng có “chứng cứâ€. Cho dù có quá tay má»™t chút, cÅ©ng chẳng có gì lá»›n. Tá»™i không đáng chết, nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ là mất mÅ© ô sa. Nhưng mà , ngà i nghÄ© lại xem, ngà i là m chuyện nà y, ngoà i việc tạo phúc cho dân chúng không cần nói, trong lòng ai là ngưá»i cao hứng nhất? ÄÆ°Æ¡ng nhiên là vị đứng sau lưng ngà i. Cho dù tình thế ép buá»™c, phải tạm thá»i phế truất ngà i và i năm. Nhưng địa vị cá»§a ngà i trong mắt ông ta, tuyệt đối không bình thưá»ng rồi.
Hắn thở dà i một hơi:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, những việc nà y Ä‘á»u là ta Ä‘oán bừa, vô cùng ấu trÄ©. Ngà i từng trải triá»u đưá»ng đã lâu, sá»± đúng sai trong đó, phán Ä‘oán so vá»›i ta tá»± nhiên rõ rà ng hÆ¡n nhiá»u. Những lá»i nà y cá»§a ta, ngà i coi như má»™t chút tham khảo, không cần để trong lòng.
Những lá»i nà y cố nhiên là do Lâm Văn Vinh phá»ng Ä‘oán. Nhưng những chuyện cÅ© thế nà y, trong tiểu thuyết, rồi trong Tivi diá»…n ra vô số, Lâm Vãn Vinh Ä‘oán ra cÅ©ng không khó khăn lắm. Lạc Mẫn lão luyện quan trưá»ng, đối vá»›i chuyện nà y tá»± nhiên hiểu biết sâu sắc, cà ng nghÄ© cà ng có đạo lý.
- Cám ơn Lâm công tỠchỉ điểm.
Lạc Mẫn than thở nhưng thần sắc kiên định nói:
- Ta biết nên là m như thế nà o rồi.
Thấy lão Lạc dõng dạc hùng hồn như thế, Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút xấu hổ. Những lá»i vừa rồi, hắn có chút Ãt tư tâm. Nhưng Trình Äức nà y cùng vá»›i Bạch Liên giáo cấu kết, quả tháºt không phải giả. Giải quyết hắn, coi như là vì dân chúng Giang Tô là m má»™t việc tốt.
- Lạc đại nhân, có lẽ ngà i nên há»i lại Từ tiên sinh má»™t chút.
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói.
Lạc Mẫn cưá»i nói:
Ta sá»›m há»i qua Văn Trưá»ng tiên sinh rồi. Y tuy không có nói rõ, nhưng từ ý tứ trong lá»i nói, cÅ©ng có thể Ä‘oán ra và i phần. Hoà ng thượng đối vá»›i ta ân trá»ng như núi, ban cho ta cẩm thá»±c ( gấm lụa đồ ăn), che chở tông tá»™c cá»§a ta. Cho dù ta hi sinh tÃnh mạng, cÅ©ng nhất định phải hoà n thà nh chuyện ngưá»i giao cho. Huống chi, trừ Ä‘i Trình Äức chÃnh là vì chăm lo cho hạnh phúc dân chúng. Lạc Mẫn ta có và i phần giảo hoạt, nhưng tá»± vấn cÅ©ng có chút trung nghÄ©a. Vì mưu cầu hạnh phúc cá»§a dân chúng là việc nên là m.
Lâm Văn Vinh thấy nét mặt lão trong sáng, nói chuyện có và i phần chÃnh khÃ, thầm nghÄ©: “ Trước kia quả tháºt là coi thưá»ng lão Lạc rồi, lão nà y cÅ©ng có và i phần khà phách.
Hắn cưá»i nói:
- Lạc đại nhân, ngà i là m quan tuy có chút gian xảo, nhưng cũng là một vị quan tốt.
Lạc Mẫn cưá»i ha hả:
- Lâm công tá», ngà i nói lá»i nà y, ta thÃch nghe nhất. Là m quan sao có thể không gian, cà ng là quan tốt, cà ng phải gian. Ngược lại, Lâm công tá» ngươi, có há»c thức như thế, tâm tư lại kÃn đáo. Nếu và o quan trưá»ng, tá»± nhiên khiến ngưá»i ta cà ng thêm kinh ngạc.
Lâm Văn Vinh cưá»i nói:
- Ta Ä‘i là m quan là m gì, Ä‘i là m gian nhân sao? Ta bây giá» cÅ©ng đủ gian rồi. Bất quá, ta vá»›i Lạc đại nhân giống nhau, tuy là gian nhân nhưng lại cÅ©ng là ngưá»i tốt.
Hai ngưá»i nhìn nhau, trong lòng dấy lên chút cảm giác tri ká»·, nhất thá»i cưá»i to.
Tà i sản của haitc
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 06:21 PM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a haitc
19-09-2008, 07:06 PM
Nhất Vợ Nhì Ông Ngoại Viện Trưởng Viện Tâm Thần Tộc trưởng Thú nhân tộc
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 466
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 21 giá»
Thanks: 3,592
Thanked 196 Times in 126 Posts
Chương 162: Tham vá»ng
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch và biên táºp: Melly
Nguồn: TTV
Theo Lạc Mẫn ra ngoà i thì trá»i đã không còn sá»›m nữa, Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhá»› ra, việc Lạc Ngưng sinh bệnh còn chưa nói cho lão Lạc. Lão đầu nà y, mấy ngà y gần đây báºn rá»™n thương lựợng đại sá»± cùng Từ Vị, chuyện trong nhà dám chắc chả trông nom gì, nghÄ© váºy, hắn liá»n xoay ngưá»i lại nói nói vá»›i Cao thá»§:
- Cao đại ca, việc Lạc tiểu thư sinh bệnh, phiá»n ngươi chuyển cáo tá»›i Lạc đại nhân má»™t tiếng, xem coi ông ấy xá» trà thế nà o.
Cao Thá»§ gáºt đầu:
- Äiá»u nà y là dÄ© nhiên. Bất quá ta đối vá»›i Lạc đại nhân cÅ©ng rõ, thá»i khắc mấu chốt như thế nà y, e rằng ngà i ấy không dá»… dà ng rá»i nÆ¡i nà y đâu.
Cao Thủ là tâm phúc của Lạc Mẫn, những chuyện Lạc Mẫn là m tự nhiên sẽ không giấu diếm hắn.
Lão Lạc nà y bá» ngoà i gian xảo nhưng bản chất cÅ©ng rất trung trá»±c, tất nhiên sẽ không để cho việc nhà là m cháºm trá»… việc nước, Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu thở dà i, trong lòng có chút đồng cảm vá»›i tá»· đệ Lạc Ngưng: “Có má»™t ngưá»i cha như váºy, chưa hẳn đã là có phúc a!â€
- ÄÆ°á»£c rồi, sao không thấy Cao Tù đại ca đâu?
Lâm Vãn Vinh há»i.
- À, hắn hôm nay hắn đã sá»›m theo Từ đại nhân tá»›i hai nÆ¡i giúp Ä‘iá»u quân.
Cao Thủ biết quan hệ của hắn cùng với Từ Vị, Lạc Mẫn, cho nên cũng không che giấu.
Từ vị cÅ©ng không nhà n hạ a! Năm sáu mươi tuổi rồi, vừa má»›i cưới tiểu thiếp Tô Khanh Liên, còn không có thá»i gian chà ng chà ng thiếp thiếp, Ä‘oán chừng động phòng cÅ©ng không quá và i lần lại chạy đông chạy tây. Là m quan nà y đúng là lắm phiá»n toái, không giống ta là m lão bá tánh bình dân tá»± do tá»± tại.
Cùng Lạc Mẫn trò chuyện má»™t phen, tâm lý Lâm Vãn Vinh yên ổn hẳn. Nhá»› tá»›i cốt khà cá»§a lão Lạc, trong lòng cảm động cÅ©ng muốn giúp hắn là m chút gì đó: “Thôi Ä‘i, thôi Ä‘i! lão già nà y không có thá»i gian chiếu cố con gái cá»§a mình, ta sẽ đại diện cho lão Ä‘i xem xét thế nà o.
Hắn nghĩ đến là là m, quay đầu ngựa đi thẳng tới nha môn Tổng đốc.
Trá»i đã tối sẫm, trong Lạc phá»§ đèn Ä‘uốc đã tắt, Lâm Vãn Vinh Ä‘ang muốn Ä‘i và o, đột nhiên nhá»› tá»›i Mai lão bà kia cÅ©ng không biết có ở lại trong Lạc phá»§ hay không, nếu tùy tiện Ä‘i và o chẳng phải là đem tá»›i cho Lạc Ngưng rất nhiá»u phiá»n toái sao? Hắn chần chừ ngoà i cá»a trong chốt lát thì gặp phải má»™t chiếc kiệu nhá» dừng ở cá»a Lạc phá»§, mấy ngưá»i nha hoà n đỡ má»™t vị lão thái thái xuống. Không phải ai khác, đó chÃnh là mẫu thân Lạc Mẫn, Lạc lão phu nhân.
Bữa tiệc mừng thá» hôm đó, Lâm Vãn Vinh thưá»ng xuyên vá»— mông ngá»±a, tặng cả kim cương, ’Phong Tuyết Quy Nhân‘ cá»§a Từ vị cÅ©ng tặng nốt, đối câu thì cà ng không ai địch được, lão thái thái dù có hoa mắt cÅ©ng có thể nháºn ra hắn, thấy hắn Ä‘ang ở ngay cá»a láºp tức từ xa gá»i lại:
- Kia chẳng phải là Lâm tiểu ca sao? Mau lại đây nói chuyện.
Lâm Vãn Vinh xuống ngựa đi đến hà nh lễ:
- Lâm Tam ra mắt lão phu nhân.
Lạc lão phu nhân ngắm nhìn hắn và i lần, gáºt đầu cưá»i nói:
- Tốt, tốt! Lâm tiểu ca gần đây có khá»e không?
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i đáp:
- Nhá» phúc lão nhân gia ngưá»i, ăn được nhiá»u, ngá»§ rất ngon, rong chÆ¡i vui vẻ.
Lão phu nhân nói:
- Lâm tiểu ca nói chuyện thà nh thá»±c lại có tà i há»c, cÅ©ng không biết nha đầu nhà nà o hứa hẹn cho ngươi, tháºt là có phúc khà đó.
- Lão thái thái ngưá»i nói đùa rồi, ta bất quá chỉ là má»™t gia Ä‘inh nho nhá» cá»§a Tiêu gia, không có tiá»n tà i, lại chẳng có quyá»n thế, có tiểu thư nà o thèm để ý đến ta chứ.
Lâm Vãn Vinh khiêm nhưá»ng nói.
Lão phu nhân lắc đầu:
- Lâm Tiểu ca, anh hùng không sợ xuất thân thấp kém, ngươi chá»› có đánh giá thấp chÃnh mình. Nhá»› tá»›i thượng tổ cá»§a ta từng xuất thân là kẻ chăn trâu, sau Ä‘i theo thánh tổ hoà ng đế chinh chiến thiên hạ, má»›i được phong hầu. Ngươi hiện tại tuổi vẫn còn trẻ, chỉ cần cố gắng rèn luyện, thà nh công sau nà y chỉ là việc sá»›m muá»™n thôi.
- Lão phu nhân đúng là háºu nhân danh môn, tiểu tá» thất kÃnh, thất kÃnh.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói, khó trách lão thái thái nà y khà thế phong độ Ä‘á»u hÆ¡n ngưá»i má»™t báºc, nguyên lại là háºu nhân cá»§a khai quốc danh tướng, Lạc Mẫn lão đầu vừa lùn vừa béo, không ngá» tổ tiên lại có đẳng cấp vinh dá»± nhưá»ng nà y.
Lão thái thái giữ chặt tay hắn:
- Äó Ä‘á»u là phúc ấm cá»§a tổ tiên, lão thân chỉ là được thừa hưởng má»™t chút mà thôi.
Lâm Vãn Vinh thấy mấy nha hoà n bên cạnh bà bê lư hương kinh pháºt, tò mò há»i:
- Lão thái thái, ngưá»i Ä‘i là m gì váºy?
Lạc lão phu nhân thở dà i :
- Nói ra cÅ©ng vì Ngưng Nhi đáng thương kia, hôm qua cÅ©ng không biết là bị oan khổ gì, sau khi trở vá» liá»n khóc lóc như mưa, ta há»i gì, nó Ä‘á»u không trả lá»i. Dám chá»c Ngưng Nhi cá»§a ta bi thương như thế, lão thân nếu tìm được hắn, nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt!
Lão thái thái tuy nói năng cứng rắn, Lâm Vãn Vinh nghe thấy trong lòng lại ấm áp, hắn bây giỠcái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi tình thân gia đình.
- Ngưng Nhi rất thương tâm, khi ngá»§ lại còn nói mê. Hai tá»· đệ bá»n chúng thuở nhá» không có mẫu thân, là lão thái bà nà y tá»± mình nuôi dưỡng. Nhất là Ngưng Nhi từ bé đã rất mạnh mẽ, không chỉ muốn chiếu cố cho đệ đệ, mà còn muốn chăm lo cho bà già nà y nữa, lại muốn trút tâm tư miệt mà i Ä‘á»c sách, tháºt khổ cho nó! Hôm qua lâm bệnh như váºy, ta thấy trong lòng khó chịu. Sáng sá»›m hôm nay, đến chùa bái lạy trăm vị Bồ Tát, phù há»™ Ngưng Nhi cá»§a ta sá»›m khá»e lại.
Lão thái thái nói mà hai hà ng nước mắt tuôn rơi.
Lạc Ngưng cÅ©ng tháºt quá hiếu cưá»ng, nà ng chỉ má»›i gặp má»™t chút khó khăn sao lại trở bệnh? Lâm Vãn Vinh thở dà i:
- Lão phu nhân, ta há»i ngưá»i việc nà y, Lạc tiểu thư có vị ân sư tên là Mai Nghiá»…n Thu, có ở lại trong phá»§ ngưá»i hay không?
Lão thái thái gắt giá»ng:
- Há» Mai kia chÃnh là sư phụ thuở nhá» cá»§a Ngưng Nhi, những tiên sinh khác thì há»c thức tăng dần theo tuổi tác, há» Mai nà y thì ngược lại. Và i năm trước cà ng gây huyên náo lố bịch, không chú tâm cầu há»c, chỉ thu nháºn phú gia đệ tá», há»c vấn không chút tiến bá»™. Còn xa má»›i được như Lâm tiểu ca ngươi, bảo ta xem như thế sao lại có thể lưu trong phá»§ cá»§a ta.
Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ©: “Dạy há»c liên quan chút Ãt tá»›i vấn đỠtiá»n nong cÅ©ng là bình thưá»ng, chỉ tiếc há» Mai nà y chạm và o tá»± tôn cá»§a lão tá». không chỉnh ngưá»i thì rất có lá»—i vá»›i trái tim nhiệt huyết nà y.
Tiểu ca, ta thấy Ngưng Nhi cùng ngươi giao hảo, đối vá»›i ngươi không há» tầm thưá»ng, ngươi mau Ä‘i xem Ngưng Nhi má»™t chút, cẩn tháºn khuyên nhá»§ nó. Ta là m tổ mẫu, chỉ có thể mong đứa cháu yêu nà y sá»›m khá»e hÆ¡n.
Lão thái thái không nói nhiá»u lôi tay áo Lâm Vãn Vinh và o phá»§, bước Ä‘i rất vá»™i và ng.
Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm khái, lão gia cá»§a Lạc Ngưng có thể không xứng, nhưng vị tổ mẫu nà y lại khiến cho ngưá»i ta cá»±c kỳ hâm má»™, có mất thì má»›i được, cÅ©ng tÃnh như không xá» tệ vá»›i nha đầu kia.
Theo lão thái thái Ä‘i và i bước, Lạc lão phu nhân chỉ và o má»™t tòa tiểu lâu treo nhiá»u ngá»n đèn:
- Äó là tú lâu cá»§a Ngưng Nhi, Lâm tiểu ca ngươi mau lên xem nó.
Äây là tú lâu cá»§a nữ tá», ta sao có thể nói và o có thể và o, Lâm Vãn Vinh do dá»± trong chốc lát, xoay ngưá»i nhìn, Lão phu nhân đã Ä‘i xa. Lão thái thái nà y, cứ như là đưa má»™t cô nương tá»›i váºy, ngay cả Ä‘iểm ấy cÅ©ng không cân nhắc tá»›i sao? Có nên Ä‘i lên không, Lâm Vãn Vinh ở dưới lầu do dá»± má»™t hồi, cuối cùng cắn răng nhá»§: “Do dá»± không phải là tác phong cá»§a lão tá», không phải là và o phòng nữ hà i tá» sao, sợ cái gì, muốn lên thì cứ lên sao phải cân nhắc, ta hoan nghênh lòng dÅ©ng cảm bản thân.
Hắn hắc hắc cưá»i hai tiếng bước lên lầu, chÃnh và o lúc Ä‘ang muốn đẩy cá»a, chợt nghe “nha†má»™t tiếng, cá»a kia đã bị ngưá»i khác mở, má»™t bóng hình xinh đẹp tuyệt trần từ trong phòng Ä‘i ra.
Lâm Vãn Vinh sá»ng sốt má»™t chút rồi kêu lên:
- Xảo Xảo!
Äổng Xảo Xảo vừa ngẩng đầu lên thấy gương mặt thân quen, nhịn không được vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:
- Äại ca, huynh thế nà o lại ở chá»— nà y?
Lâm Vãn Vinh chỉ và o trong phòng, khẽ há»i:
- Lạc tiểu thư ở bên trong sao? Nà ng đặc biệt tới chiếc cố nà ng ta à ?
Xảo Xảo gáºt gáºt đầu, ôn nhu đáp:
- Vừa má»›i uống thuốc ngá»§ rồi, Ngưng tá»· tá»· đối đãi vá»›i muá»™i như thân chị em, muá»™i lại chiếu cố tá»· ấy là điá»u phải là m. Äại ca, huynh đến thăm Ngưng tá»· tá»· sao?
Hai nha đầu nà y tình cảm đúng là chân thà nh a! Lâm Vãn Vinh giữ chặt cánh tay nhá» bé cá»§a nà ng, cưá»i nói:
- Nếu không nà ng nghĩ ta đến đây là m gì? Lạc tiểu thư bệnh tình như thế nà o, có chút chuyển biến tốt nà o không?
Xảo Xảo ngồi xuống sát bên hắn, lắc lắc đầu than thở:
- Không thấy chuyển biến gì, đại phu nói là tá»· ấy tâm tư lo lắng, âu sầu mà thà nh bệnh, cần nghỉ ngÆ¡i tháºt tốt.
- Lo âu sinh bệnh?
Lâm Vãn Vinh nhÃu mà y:
- Váºy trước tiên để nà ng ấy nghÄ© ngÆ¡i cho khá»e, những việc vất vả giao cho ngưá»i khác là m Ä‘i.
Xảo Xảo lắc đầu:
- Äại ca, huynh không biết Ngưng tá»· tá»· rồi, tá»· ấy tuy chỉ là ngưá»i con gái yếu má»m nhưng tham vá»ng rất cao, thi há»™i nà y chÃnh là tá»· ấy má»™t tay quản lý, sao yên tâm để cho ngưá»i khác được. Trước đây Ngưng tá»· tá»· nếu có chuyện gì khó chịu, chắc chắn tìm ta nói chuyện. Chỉ là không biết lần nà y bị đả kÃch gì, chỉ thấy luôn khóc lóc, trong lúc ngá»§ còn nói má»›. Há»i tá»· ấy, nhưng tá»· ấy cái gì cÅ©ng Ä‘á»u không chịu nói. Muá»™i vá»›i tá»· ấy từ khi quen biết, chưa từng thấy qua Ngưng tá»· tá»· như váºy.
Thấy ny tá» nà y mặt mà y nhăn nhó như má»™t ngưá»i Ä‘ang đầy ưu tư, Lâm Vãn Vinh nhịn không được cưá»i má»™t tiếng, kéo nà ng ôm và o trong lòng:
- Nha đầu ngốc, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có tâm sá»± cá»§a riêng mình, cho dù các nà ng là tá»· muá»™i tốt, cÅ©ng không thể việc gì cÅ©ng nói vá»›i nà ng. Nhưng nếu là tiểu bảo bối nà ng, những ngà y nà y đã là m việc quá sức, vẫn còn hÆ¡i gầy, cần phải nghỉ ngÆ¡i.
- Äại ca…!
Trên mặt Xảo Xảo hiện lên hai áng mây hồng, rúc và o lòng hắn:
- Xảo Xảo má»™t chút cÅ©ng không mệt, má»—i ngà y có việc để là m thì trong lòng muá»™i rất thanh thản. Muá»™i không muốn là m đại ca phiá»n toái, nhất định vì đại ca trông coi tốt tá»u lâu để cho huynh trong lòng không gì lo lắng.
Lâm Vãn Vinh véo cái mÅ©i nhá» rồi nhẹ hôn nhẹ lên đôi môi hồng cá»§a nà ng, mỉm cưá»i:
- Cái gì mà phiá»n lụy, không nên nói năng báºy bạ như thế, nà ng là tiểu bảo bối cá»§a ta, cÅ©ng là bà chá»§ cá»§a tá»u lâu, nà ng không trông coi thì ai?
Xảo Xảo khẽ ‘ừm’ một tiếng, vô cùng sung sướng vùi mặt và o lòng hắn.
Lâm Vãn Vinh thấy ny tá» nà y bá»™ dạng đáng yêu như thế, nà o còn nhẫn nhịn ná»—i nữa, nhẹ nhà ng cởi khuy áo trên tiểu y cá»§a nà ng, hai tay luồn và o trong ngá»±c nà ng, dịu dà ng vuốt ve. Ngá»c nhÅ© láng mịn, đầy đặn tháºt sá»± là má»m mại, lại thoang thoảng hương thÆ¡m, Lâm Vãn Vinh sÃt chặt đôi tay, già y vò ngá»c nhá»§ thà nh đủ cà ng hình dạng mê hoặc. Xảo Xảo thở hổn hển, ngượng ngùng không dám thốt nên lá»i.
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhà ng vuốt ve nhÅ© đầu hồng hồng, Xảo Xảo tức thì hÆ¡i thở nóng hổi, sắc mặt thêm hồng, cả ngưá»i không còn chút sức lá»±c nà o, ngã và o lòng hắn:
- Äại ca, không nên ở chá»— nà y, Ngưng tá»· tá»· còn ở trong phòng…
Không nói còn tốt, chứ má»™t lá»i vừa nói ra thì thú huyết cá»§a Lâm Vãn Vinh cà ng sôi trà o. Trong phòng cá»§a ngưá»i khác, bên trong còn má»™t tiểu nữ Ä‘ang nằm, bên ngoà i lại có má»™t tiểu nữu yêu kiá»u nhu thuáºn đáng yêu động lòng ngưá»i như thế, lại cà ng thêm kÃch thÃch. Tuy biết rằng ý nghÄ© nà y rất giống cầm thú, nhưng con mẹ nó con ngưá»i không phải từ cầm thú tiến hóa thà nh sao? Muốn ta ra vẻ thuần khiết thì thượng đế cÅ©ng sẽ khinh bỉ ta.
Lâm Vãn Vinh hướng Xảo Xảo cưá»i hắc hắc:
- Tiểu bảo bối, chúng ta thỠmột chút đi!
Tà i sản của SongTrang
Chữ ký của SongTrang
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 06:21 PM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a SongTrang
20-09-2008, 09:02 AM
Nhất Vợ Nhì Ông Ngoại Viện Trưởng Viện Tâm Thần Tộc trưởng Thú nhân tộc
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 466
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 21 giá»
Thanks: 3,592
Thanked 196 Times in 126 Posts
Chương 163: Soa điểm nuy liễu
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch và biên táºp: Melly
Nguồn: TTV
Trá»i đã tối om, ngá»n đèn lá» má», trong lòng Lâm Vãn Vinh bùng lên ngá»n lá»a dục vá»ng. NghÄ© tá»›i nữ tá» xinh đẹp ngá»§ bên trong là ngưá»i bạn tri ká»· chốn khuê phòng cá»§a Xảo Xảo, nÆ¡i nà y lại là khuê phòng cá»§a nà ng ta, hắn cưá»i hắc hắc, trong đầu lúc ấy bất giác nẩy lên những ý nghÄ© Ä‘en tối.
- ThỠcái gì?
Xảo Xảo không chịu được ngượng ngùng há»i, nà ng cả ngưá»i bá»§n rá»§n vô lá»±c, tay đại ca cứ chầm cháºm dịu dà ng xoa nắn vuốt ve khắp ngưá»i nà ng, dưá»ng như muốn nà ng hoà n toà n hoà nháºp và o cÆ¡ thể chÃnh mình váºy.
Lâm Vãn Vinh cởi tiểu y cá»§a rà ng ra, lá»™ ra tiết y mà u Ä‘á», thì thầm:
- ThỠlà m một việc rất thú vị…!
- Äại ca đừng…
Xảo Xảo vá»™i và ng kêu má»™t tiếng, giá»ng nói trong hÆ¡i thở nặng ná» mang chút kinh hãi, còn có cả chút ý vị mà ngay cả chÃnh nà ng cÅ©ng không biết là thứ gì:
- Nơi nà y là khuê phòng của Ngưng tỷ tỷ mà .
“Không phải là khuê phòng cá»§a nà ng ta đã chẳng thèm, nam nhân chúng ta không phải Ä‘á»u ham ăn kiểu đó sao?†Lâm Vãn Vinh trong lòng ngứa ngáy: “Con mẹ nó, tình vụng trá»™m chÃnh là má»™t thứ kÃch thÃch nhấtâ€. Hắn kéo nhẹ nhẹ má»™t cái, cởi luôn tiết y cá»§a Xảo Xảo ra, lá»™ ra là n da trắng nõn cùng hai kiá»u nhÅ© má»m mại run rẩy vươn cao.
Xảo Xảo khẽ ‘a’ má»™t tiếng kêu lên, trên mặt tá»±a như có lá»a đốt, rúc đầu và o lòng ngá»±c đại ca, không dám nhìn hắn. Không phải lần đầu bị đại ca khi dá»… mặc dù nhưng phô bà y hết ra trước mặt hắn giống thế nà y là lần đầu tiên, huống chi lại ở trong phòng ngưá»i bạn tốt cá»§a mình. Nà ng vừa sợ vừa thẹn, trong lòng mÆ¡ hồ nổi lên chút cảm giác khó nói, cà ng không dám ngẩng mặt lên.
Dưới ngá»n đèn như má» như tá», da thịt mịn mà ng cá»§a Xảo Xảo tá»±a hồ cà ng thêm trắng nõn, hai Ä‘iểm nhÅ© châu tiên diá»…m nhẹ nhà ng run rẩy, đôi môi hồng nho nhá» Ä‘ang thở hừng há»±c khẽ mấp mấy, tá»±a như muốn nói cái gì, cá»±c kỳ mê hoặc.
Trong lòng bừng bừng dục há»a, hÆ¡i thở Lâm Vãn Vinh cà ng lúc cà ng gấp gáp, hắn khó nhá»c nuốt má»™t ngụm nước miếng: “Tiểu bảo bối cá»§a ta thá»±c sá»± mê hoặc chết ngưá»i a!†Tay hắn tăng thêm lá»±c, siết chặt Xảo Xảo và o lòng. Xảo Xảo thẹn thùng ôm chặt lấy cổ hắn, không dám mở mắt ra, đôi chân nhá» thon liêu xiêu, đầu gối không biết vô ý hay cố tình tì và o hạ thân Lâm Vãn Vinh.
“Khiêu khÃch, cái nà y cá»±c kì khiêu khÃch a! Lâm Vãn Vinh thầm kêu to: “Tiểu bảo bối lại khiêu khÃch ta, hÆ¡n nữa lại ở phòng mỹ nữ kia. Tuyệt! cảm giác là m cầm thú nà y tháºt là khiến ta chết mất! Lão tá» cÅ©ng muốn là m cầm thú má»™t chút, ngay trong khuê phòng cá»§a Lạc Ngưng ăn thịt Xảo Xảo, ý niệm trong đầu nà y có sức dụ lá»±c vô cùng.â€
Xảo Xảo toà n thân nóng bừng, kiá»u nhÅ© phÆ¡i bà y hết ra bên ngoà i, vùng da thịt trắng nõn trước ngá»±c dần đỠá»ng lên, nà ng chưa từng trải qua cảnh nà y, toà n thân nhẹ nhà ng run rẩy:
- Äại ca, huynh đúng là ngưá»i xấu xa nhất! Lỡ tá»›i lúc Ngưng tá»· tá»· tỉnh dáºy, bị tá»· ấy nhìn thấy thì phải là m sao?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc, thì thầm:
- Tiểu bảo bối, nà ng nghĩ rằng ta muốn là m cái gì, ta chỉ là có một cái ý nghĩ rất thuần khiết, đó là cùng nà ng thỠlà m một chuyện thú vị.
Xảo Xảo nà o dám tiếp chuyện hắn nữa, hắn nói là thuần khiết, trong mắt Xảo Xảo hẳn đó là chuyện cả dâm phụ cũng không dễ dà ng dám là m.
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhà ng vuốt ve trước ngực nà ng:
- Tiểu bảo bối, nà ng còn nhá»› lần trước khi ta vẽ bức há»a Äại tiểu thư, nà ng đã đưa ra nguyện vá»ng gì không?
Xảo Xảo e thẹn nói:
- Như thế nà o lại không nhỡ rõ, muội muốn đại ca cũng vì Xảo Xảo mà vẽ một bức.
Lâm Vãn Vinh nở nụ cưá»i thần bÃ.
- Tháºt sao, đại ca?
Nà ng quá đỗi vui mừng, không để ý nép chặt bầu ngực thanh xuân và o hắn, tiêu nhũ khẽ rung động khiến cho miệng lưỡi Lâm Vãn Vinh khô khốc.
Hắn gắng sức nhẫn nại cố chịu đựng:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt, ta phải vẽ cho tiểu bảo bối cá»§a ta má»™t bức há»a khoáng cổ tuyệt kim, tráng lệ tuyệt luân, để chúng ta vÄ©nh viá»…n không bao giá» quên khoảng khắc tuyệt vá»i nà y, nhưng mà đêm nay, nà ng hết thảy Ä‘á»u phải nghe lá»i ta đó.
Xảo Xảo không biết đại ca lại có cái chủ ý quái quỷ gì, nhưng trước mặt hắn nà ng căn bản là không có lòng nà o phản kháng, đại ca nói thế nà o, thì nà ng là m thế đấy.
Lâm Vãn Vinh nhanh chóng lấy ra một cuộn giấy trắng:
- Tiểu bảo bối, ta bắt đầu ngay bây giá», nà ng ngồi cho đẹp, không được phép cỠđộng nghe.
- Như váºy?
Xảo Xảo cả kinh nói, nà ng hiện tại phÆ¡i bà y cả bá»™ ngá»±c trắng mịn, chÃnh là lúc ngưá»i con gái thẹn thùng nhất, như thế nà o có thể vẽ và o tranh chứ.
- Äúng là như thế.
Lâm Vãn Vinh hôn lên hai má nà ng rồi nói:
- Ta muốn vẽ cho tiểu bảo bối cá»§a ta má»™t bức há»a tinh tế tuyệt mỹ, chỉ có hai chúng ta có thể thưởng thức bức vẽ tuyệt vá»i nà y.
Äổng Xảo Xảo là má»™t ngưá»i nhu thuáºn như thế, sao có thể không rõ ý tứ cá»§a hắn, nhất thá»i trên mặt rá»±c rỡ, cả ngưá»i trở nên bá»§n rá»§n: “Nguyên lai đại ca muốn vẽ hình dáng cá»§a ta lúc nà y, muốn ta để lá»™ ná»a ngá»±c mặc cho chà ng thưởng thức ngay tại trong phòng Lạc tá»· tá»·. Thá»±c sá»± theo lá»i huynh ấy đúng là khoáng cổ tuyệt kim, tinh xảo tuyệt vá»i, vÄ©nh viá»…n khó có thể quên. Bức há»a nà y cÅ©ng chỉ có hai vợ chồng ta có thể thưởng thức.â€
- Äại ca…!
Xảo Xảo dấy lên ná»—i kinh ngạc pha lẫn thẹn thùng, trong lòng căn bản không nổi lên chút ý niệm phản kháng nà o, bá» môi đỠmá»ng cá»§a nà ng khẽ mấp máy, ôn nhu nói:
- Như váºy huynh phải thá»±c hiện mau lên má»™t chút, chứ để Ngưng tá»· tá»· tỉnh dáºy…ai nha, ngượng chết mất…!
Nữ tá» thá»i cổ trá»ng trinh tiết như tÃnh mạng, Xảo Xảo không phải cá»±c kỳ yêu hắn, tuyệt sẽ không đáp ứng yêu cầu không thá»a đáng nà y.
Lâm Vãn Vinh hôm nay ý tưởng có chút mỠám, nhưng thấy Xảo Xảo ôn nhu như thế cÅ©ng nẩy sinh cảm kÃch trong lòng, vá»›i bức há»a nà y, hắn cùng Xảo Xảo quả là đã thà nh má»™t đôi.
Xảo Xảo để lá»™ bá»™ ngá»±c trắng nõn, trên mặt thẹn thùng không chịu nổi, trong lòng lại vừa lo lắng Lạc Ngưng tỉnh lại, ná»—i ngượng ngùng lẫn vá»›i lo âu lúc nà y khiến cả ngưá»i như mất Ä‘i sức lá»±c, khÆ¡i dáºy má»™t ná»—i tâm tình rất dịu ngá»t, hai má dần dần ánh lên xuân sắc.
Lâm Vãn Vinh đầy cảm kÃch, hoà n toà n thá»a mãn, hạ bút như bay, không quá má»™t chốc đã hiện ra má»™t nữ tá» xinh đẹp Ä‘ang hoan hỉ pha lẫn thẹn thùng, như vừa muốn che lại vừa lá»™, áo lụa má»ng ná»a cởi ra, búi tóc rối bá»i, bầu ngá»±c Ä‘iểm lên nhÅ© châu diá»…m lệ như tiên, tá»±a hoa đà o hé nở, khÆ¡i dáºy bao dục vá»ng. Bức tranh mang vẻ e ấp mỹ lệ, mÆ¡ hồ hà m chứa chút âm vị dâm mỹ, tháºt sá»± là má»™t tác phẩm phù hợp vá»›i tình thú chốn khuê phòng.
Äổng Xảo Xảo như ngồi trên bà n chông, nhưng cÅ©ng khó có thể che giấu cảm giác hạnh phúc, đôi mắt muốn nhìn nhưng lại như không, chiếc đầu đáng yêu cúi gầm, mà u hoa anh đà o bừng lên trên trên đôi má, bá»™ ngá»±c căng phồng Ä‘ang phÆ¡i bà y ra cÅ©ng đượm lên sắc hồng, mưá»i ngón tay xinh xinh che lấy bầu ngá»±c, xuyên qua các kẽ ngón tay mÆ¡ hồ hiện ra ngá»c nhÅ© mịn mà ng, phong tình lồ lá»™, chÃnh là má»™t bức khuê trung xuân đồ ẩn chứa bao dục tÃnh.
Lâm Vãn Vinh nét vẽ cuối cùng vừa xong, ném chiếc bút chi đi ‘ba’ một tiếng, Xảo Xảo kêu một tiếng:
- Äại ca!
Nhưng thấy toà n thân chợp nóng bừng, sớm đã bị ôm và o lòng ngực ấm áp.
Lâm Vãn Vinh cháºm rãi vuốt ve dá»c lưng nà ng, cảm giác bầu ngá»±c má»m mại cá»§a nà ng mÆ¡n trá»›n trên ngưá»i mình mang đến cảm giác ngá»t ngà o dá»… chịu, cuối đầu xuống hôn nhẹ lên bá»™ ngá»±c trắng hồng cá»§a nà ng, vá»™i nuốt má»™t ngụm nước miếng:
- Xảo Xảo, chúng ta liá»n động phòng ở chá»— nà y Ä‘i.
Xảo Xảo bị hắn tác quái, xuân tình đã bốc lên ngùn ngụt, cảm nháºn thân hình nóng bá»ng cá»§a hắn, sá»›m quên nÆ¡i nà y là đâu, ư há» má»™t tiếng, không dám nói.
Lâm Vinh tinh trùng đã lên não, song thủ vuốt xuống tiểu đồn của nà ng, đang muốn hoà n thà nh chuyện tốt, lại nghe bên trong một tiếng kêu kinh hãi:
- Lâm đại ca!
Tiếng nói nà y tá»±a như sét đánh bên tai Lâm Vãn Vinh, hắn vốn Ä‘ang ở lúc dục vá»ng cao trà o. Má»™t tiếng nà y thiếu chút nữa khiến hắn hạ luôn khà giá»›i, bởi hắn nghe rõ đây chÃnh là tiếng cá»§a Lạc Ngưng. Chẳng lẽ Lạc Ngưng tỉnh rồi? Ta chết mất, là m cho lão tá» sợ tá»›i mức thiếu chút nữa liệt dương, cho dù ta trá»™m tình, cÅ©ng không thể khiến nà ng Ä‘e dá»a như váºy chứ!
Xảo Xảo nhảy ra khá»i lòng hắn, sắc mặt đỠnhừ, vá»™i và ng sá»a lại quần áo, liếc qua hắn má»™t cái, ngượng ngáºp nói:
- Äại ca, huynh xấu chết thôi, Ngưng tá»· tá»· nhìn thấy rồi, muá»™i phải là m sao bây giá»!
“Ta bị Lạc Ngưng nhìn thấy cÅ©ng chẳng sao, Xảo Xảo cá»§a ta bị Lạc Ngưng nhìn thấy tháºt sá»± phiá»n toái! Mẹ nó, sau nà y nhất định phải nghÄ© biện pháp tìm đưá»ng lui.†Hắn cÅ©ng không có má»™t chút ý nghÄ© giác ngá»™, quay đầu nhìn lại phÃa sau, thấy cá»a phòng im ỉm đóng kÃn, nà o có bóng dáng cá»§a Lạc ngưng ở đâu.
- Vừa rồi rõ rà ng nghe được tiếng cá»§a Lạc Ngưng, chuyện nà y là sao váºy?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái nhìn Xảo Xảo một cái, sắc mặt tiểu ny tỠnà y đỠbừng:
- Là Ngưng tỷ tỷ lại nói mớ đấy.
Con mẹ nó, nói má»› cÅ©ng kêu tên ta? Là m cho lão tá» thiếu chút nữa liệt dương? Lâm Vãn Vinh thầm xấu hổ, vốn định mặt dà y nói chúng ta tiếp tục, nhưng ánh mắt cá»§a Xảo Xảo lại chuyển đến bức há»a má»›i hoà n thà nh đặt ở trên bà n.
Bức tranh đầy vẻ xuân sắc, nữ tá» phong tình lai láng tháºt sá»± là mình sao? Xảo Xảo e lệ cúi đầu, nhưng lại kÃn đáo liếc nhìn. Trong ánh mắt vừa thẹn thùng lại pha lẫn vui sướng: “Äây đúng là má»™t bức khuê thú đồ, chắn chắn trở thà nh hồi ức ngá»t ngà o cá»§a hai vợ chồng mình.â€
Ở trong phòng Lạc Ngưng vẽ cho Xảo Xảo bức xuân khuê đồ, Ngà y khác, ở trong phòng Xảo Xảo vẽ cho Ngá»c Sương má»™t bức,trong phòng Ngá»c Sương vẽ cho Thanh Tuyá»n má»™t bức. Quá đã, thú huyết sôi trà o a!
Trong lòng Lâm Vãn Vinh dục vá»ng Ä‘en tối bốc lên ngùn ngụt, Xảo Xảo tá»±a hồ cảm giác được và i phần, nà ng thẹn thùng thu hồi há»a quyển kia, nắm chặt trong tay, tá»±a và o lòng Lâm Vãn Vinh nói:
- Äại ca, Xảo Xảo là cá»§a huynh, huynh muốn vẽ bao nhiêu Ä‘á»u có thể.
“Nếu như có thể trong lúc nà y động phòng vừa là m vừa vẽ…†Chỉ tượng tượng má»™t chút thôi đã khiến cho Lâm Vãn Vinh thấy mình đã có khuynh hướng sắp chảy máu mÅ©i rồi: â€Äá»™ng phòng, động phòng, lão tá» muốn động phòng!†Hắn ôm Xảo Xảo và o lòng, lá»›n tiếng tá»± nhá»§: “Trước khi đến kinh thà nh nhất định phải giải quyết tiểu ny tá» nà y, không thể để cho tiểu bảo bối cá»§a ta lẻ loi ôm giữ phòng trống, cà ng không thể để cho ‘Nhị ca ca’ má»™t mình giữ phòng không váºy!
Xảo Xảo rúc và o trong lòng hắn thủ thỉ:
- Äại ca chúng ta và o xem Ngưng tá»· tá»· Ä‘i, nà ng ấy vừa rồi không biết mÆ¡ cái gì, lại gá»i tên huynh.
- Nhất định là giấc mÆ¡ vá» bạch mã vương tá».
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói.
Xảo Xảo che cái miệng nhá» nhắn cưá»i khúc khÃch, liếc mắt nhìn hắn, xuân tình vương trên hai má chưa phai lại nhuá»™m má»™t sắc đỠnhà n nhạt, Lâm Vãn Vinh thấy được đôi mặt lấp lánh ánh xuân, giữ chặt tay nhá» bé, thì thầm bên tai nà ng:
- Tiểu bảo bối, nà ng nói chúng ta động phòng ở đâu mới tốt?
Xảo Xảo nghe được cả ngưá»i nhÅ©n ra, vá»™i và ng chạy và o nhà , Lâm Vãn Vinh bên tai chỉ nghe thấy thanh âm bẽn lẽn cá»§a nà ng:
- Äại ca xấu chết Ä‘i được…!
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả, bước theo nà ng và o trong phòng. Lạc Ngưng nằm trên giưá»ng, hai mắt khép chặt, trán lấm chấm mồ hôi, hai má nhợt nhạt nhuốm mà u bệnh táºt, cá»±c kỳ hư nhược.
“Chỉ má»™t ngà y không gặp, ny tá» nà y như thế nà o lại biến thà nh như váºy!“ Lâm Vãn Vinh thầm than má»™t tiếng, trong lòng trá»—i lên chút thương tiếc, ngay cả tá»™i thiếu chút nữa là m mình liệt dương cÅ©ng cảm thấy không cần so Ä‘o vá»›i nà ng nữa.
Tà i sản của SongTrang
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a SongTrang
20-09-2008, 11:17 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 164 Canh tân thì gian (Phần I)
Dịch: lanhdiendiemla
Biên táºp: Melly
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Khuê phòng cá»§a Lạc Ngưng được bà i trà cá»±c kỳ đơn giản, phÃa trước cá»a sổ đặt má»™t chiếc bà n trang Ä‘iểm nho nhá», bên trên có và i thứ son phấn cá»§a nữ nhân. Gây chú ý nhất là má»™t chiếc bình pha lê nhá», chÃnh là bình nước hoa ngà y trước Äại tiểu thư tặng cho, má»±c nước đã giảm Ä‘i má»™t chút, chắc là Lạc Ngưng thưá»ng xuyên sá» dụng.
Bên cạnh bà n trang Ä‘iểm đặt chiếc bà n to hình vuông, bên trên sắp xếp chÃnh tá» văn thư tứ bảo ‘bút má»±c giấy nghiên’, phÃa trên còn có má»™t giá sách, chất đầy kinh sá», các loại cuá»™n giấy nhỠđỠthÆ¡ viết văn, trên má»—i trang giấy cá»§a quyển sách Ä‘á»u mang theo dấu ấn nhà n nhạt, rõ rà ng là thưá»ng xuyên bị ngưá»i ta láºt qua láºt lại, có thể thấy được Lạc Ngưng thá»±c sá»± chăm há»c.
Nằm cạnh bên giá sách là một chiếc dao cầm, vuốt thỠthì quả là không một chút bụi, cổ phác mà tao nhã.
Khuê phòng đó là đạo phòng tuyến cuối cùng cá»§a nữ tá» thá»i xưa, nam tá» lạ không tuyệt đối không thể tùy tiện tiến và o. Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không để ý đến tục lệ nà y, dù sao thì Lạc lão phu nhân cÅ©ng để hắn Ä‘i lên, “lão tá» chỉ phụng chỉ xâm nháºp mà .†Hắn lần đầu tiên tiến và o khuê phòng cá»§a Lạc Ngưng, nhìn sÆ¡ qua thì trong lòng cảm khái: “kinh sá» tá» táºp, cầm kỳ thư há»a, Lạc tà i nữ nà y tháºt sá»± Ä‘á»u há»c qua. Danh tiếng tà i nữ, quả nhiên danh bất hư truyá»n.â€
Trong phòng thoang thoảng hương thÆ¡m, không phải mùi đà n hương, mà là mùi thÆ¡m thân thể trá»i sinh cá»§a con gái, mùi nà y so vá»›i Xảo Xảo khác nhau, là má»™t loại thanh tân khác, thưởng thức tháºt thảnh thÆ¡i ngây ngất.
Văn hương thức nữ nhân ( ngá»i mùi nháºn nữ nhân), tháºt sá»± là không sai, Lâm Vãn Vinh thầm thở dà i: â€Má»—i má»™t nữ tá» hương vị Ä‘á»u riêng biệt, cần dá»±a và o cảm tÃnh má»›i có thể phát hiện và trải nghiệm qua.
Trong mà n che mà u hồng, Lạc Ngưng nằm tÄ©nh lặng trên giưá»ng, sắc mặt tái nhợt thoáng lẫn chút hồng, hô hấp khe khẽ lại kéo dà i, giống má»™t mỹ nhân Ä‘ang yên giấc đợi vương tỠđến đánh thức.
Lâm Vãn Vinh nhìn Lạc Ngưng má»™t cái, thầm nghÄ©: “Nha đầu nà y ngay cả Ä‘ang ngá»§ cÅ©ng đẹp như váºy, quả nhiên không hổ là Kim Lăng đệ nhất mỹ nữ.†Ở trong khuê phòng Lạc Ngưng, trong lòng hắn đột nhiên có ảo giác dưá»ng như chÃnh mình là chúa tể nÆ¡i nà y. Äặc biệt má»›i vừa rồi má»™t phen vụng trá»™m thân máºt vá»›i Xảo Xảo, trong lòng hắn vẫn còn kÃch thÃch, đối vá»›i nÆ¡i nà y có má»™t cảm thụ đặc biệt.
- Ngưng tá»· tá»· tháºt đáng thương!
Xảo Xảo u buồn thở dà i:
- Muá»™i lâm bệnh thì bên mình còn có Lâm đại ca quan tâm, yêu thương. Tá»· ấy bị bệnh thì ngay cả ngưá»i nói chuyện cÅ©ng không có. So vá»›i tá»· ấy, muá»™i vẫn còn may mắn hÆ¡n nhiá»u. Äại ca, huynh đối vá»›i muá»™i tháºt tốt!
Lâm Vãn Vinh nắm cánh tay nhá» bé cá»§a Xảo Xảo, cÅ©ng không biết phải nói gì. Tà i há»c phẩm chất dung mạo cá»§a Lạc Ngưng, những trang công tá» theo Ä‘uổi nà ng mang đến sông Tần Hoà i có thể ngăn cả dòng nước chảy, xa thì có Háºu Dược Bạch, gần thì có Triệu Khang Ninh. Có thể quả quyết rằng nà ng đối vá»›i Hầu Dược Bạch không có chút hảo cảm, nhưng Triệu Khang Ninh nà y văn chương võ nghệ Ä‘á»u phi phà m, vì sao cÅ©ng không khÆ¡i dáºy được sá»± rung động trong lòng nà ng? Nhá»› tá»›i ngà y chúc thá» lão thái thái, Lạc Ngưng đã nói qua vá»›i hắn, Lâm Vãn Vinh chỉ đà nh bất đắt dÄ© cưá»i: “tâm tư cá»§a nữ nhân, tháºt sá»± khó dò a!â€
Ãnh mắt cá»§a hắn xem xét xung quanh, dưới giưá»ng cá»§a Lạc Ngưng là má»™t đôi tú hoa hà i, hai chiếc hà i đặt hai bên, có chút tán loạn.
Xảo Xảo nhÃu mà y :
- Lạ tháºt, chiếc hà i cá»§a Ngưng tá»· tá»·, lúc vừa rồi lúc ta má»›i ra ngoà i vẫn gá»n gà ng, ai di chuyển nó?
Nà ng khom ngưá»i xuống, xếp lại chiếc hà i kia.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Không phải chÃnh là gió sao?
Trên giưá»ng Lạc Ngưng ư há» má»™t tiếng, thân thể cháºm rãi vặn vẹo, tá»±a hồ có dấu hiệu tỉnh lại. Xảo Xảo vui vẻ nói:
- Ngưng tỷ tỷ tỉnh lại rồi.
Äang lúc nói chuyện thì Lạc Ngưng đã từ từ mở hai mắt, nhìn trái phải má»™t vòng, liếc mắt qua Xảo Xảo rồi lại hướng vá» Lâm Vãn Vinh khẽ nói:
- Lâm đại ca, huynh đã đến rồi ư!
Xảo Xảo kinh ngạc, vui vẻ nói:
- Ngưng tỷtỷ, tỷ tỉnh rồi sao?
Lạc Ngưng trên mặt đỠlên, ngượng ngáºp nói :
- Vừa mới tỉnh lại, nghe thấy tiếng muội cùng đại ca trò chuyện.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Sáng nay ta biết được Lạc tiểu thư sinh bệnh, đã muốn đến thăn tiểu thư, thế nhưng ta vừa mới tới lại gặp Xảo Xảo cũng ở chỗ nà y, cùng Xảo Xảo nói hai câu, e là tiếng chúng ta quá lớn, đánh thức Lạc tiểu thư rồi, có lỗi quá, có lỗi quá!
Hắn nói dối ngay cả phác thảo cũng chả cần, rõ rà ng đã ở trong phòng nà ng giở trò cầm thú, nhưng lại nói thà nh mới đến. Xảo Xảo nghe được trong lòng nhảy loạn lên, vội cúi đầu không dám nhìn hắn.
Lạc Ngưng cũng không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt nổi lên một áng hồng, khẽ nói:
- Tiếng các ngưá»i không lá»›n nên ta cÅ©ng không nghe được gì, đâu phải do các ngươi đánh thức, ta ngá»§ đủ rồi nên tá»± tỉnh lại thôi.
Xảo Xảo thấy lúc nà ng đã tỉnh, sắc mặt hồng hà o trở lại, tinh thần sức lực cũng đã tốt lên, vội nói :
- Ngưng tá»· tá»·, ngưá»i có đói không? Ta Ä‘i nấu chút cháo hạt sen mà tá»· thÃch nhất nhé.
Lạc Ngưng nhẹ nhà ng gáºt đầu:
- Xảo Xảo, tháºt sá»± cám Æ¡n muá»™i!
Äổng Xảo Xảo Ä‘iá»m nhiên mỉm cưá»i:
- Ngưng tá»· tá»· còn khách khà vá»›i muá»™i như váºy là m gì. Äại ca, huynh hãy trò chuyện vá»›i Ngưng tá»· tá»·, muá»™i Ä‘i nấu chút cháo.
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu, Xảo Xảo cưá»i vá»›i hắn, liá»n vá»™i vã Ä‘i ra ngoà i.
- Xảo Xảo tháºt là má»™t cô nương tốt!
Lạc Ngưng nhìn bóng lưng của Xảo Xảo, khẽ thở dà i :
- Lâm đại ca, huynh nhất định phải đối xá» vá»›i muá»™i ấy tháºt tốt!
- Äó là tá»± nhiên!
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Nha đầu nà y là m ngưá»i ta yêu thương chết được, ta không tốt vá»›i muá»™i ấy thì còn tốt vá»›i ai?
Lạc Ngưng thấy hắn đối vá»›i Xảo Xảo yêu thương sâu sắc, môi đỠmá»ng khẽ mấp máy, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ ảm đạm, liá»n quay đầu lại không nói.
Sau khi Xảo Xảo rá»i Ä‘i, trong phòng liá»n chỉ còn lại hai ngưá»i Lâm Vãn Vinh cùng Lạc Ngưng. Äây là khuê phòng cá»§a Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh ở lại chá»— nà y có chút không ổn, huống chi hắn bên ngoà i còn là m chút chuyện không thể kẻ cho ai hay, nhất thá»i không biết nói gì, không khà tức thá»i trở nên trầm xuống.
Lạc Ngưng thấy vẻ mặt hắn có vẻ xấu hổ, liá»n cháºm rãi nói:
- Lâm đại ca, cảm ơn huynh tới thăm ta, ta còn tưởng rằng huynh nhất định sẽ không tới nữa.
- Ta như thế nà o có thể không đến
Lâm Vãn Vinh nói tiếp:
- Vừa nghe nói nà ng bị bệnh, trong lòng ta rất lo lắng, thế nhưng ban ngà y nhiá»u việc không dứt ra được, giá» má»›i thừa dịp đến đây. Lạc đại nhân đối đãi vá»›i ta không tệ, Lạc Viá»…n lại là huynh đệ cá»§a ta, huống chi Lạc tiểu thư cÅ©ng vì ta mà bệnh, ta nếu không đến thăm nà ng, váºy còn là ngưá»i sao?
Lạc Ngưng sắc mặt như mây hồng, ôn nhu nói:
- Äại ca nói cái gì? Ngưng Nhi như thế nà o vì huynh mà bệnh, ta không hiểu được.
Lâm Vãn Vinh than thở:
- Lạc tiểu thư, ta biết nà ng tÃnh tình cao ngạo, không muốn thấy ân sư bị ngưá»i ta đánh bại, nhưng chuyện ta vá»›i lệnh sư lúc đó không thể hòa giải. Nói trắng ra là ta vá»›i nà ng không phải là ngưá»i cùng má»™t đưá»ng. Nà ng bởi váºy mà bệnh, quả tháºt là có chút không đáng.
Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn. môi đỠmá»ng khẽ hé, buồn bã:
- Lâm đại ca, ngưá»i nói đúng, ta bởi váºy mà bệnh, quả tháºt không đáng.
Nà ng than thở rồi nhẹ nhà ng nói tiếp:
- Bệnh hôm nay, giống như kén tằm rút tơ, lấy đi tất cả khà lực của ta, ta trong lòng trống rỗng, không biết cùng ai nói chuyện mới tốt.
Tâm tư Lạc ngưng tá»±a hồ rất nặng ná», Lâm Vãn Vinh nói:
- Lạc tiểu thư, thứ lá»—i cho ta nói thẳng, bằng hữu cá»§a nà ng quả tháºt quá Ãt, ngoại trừ Xảo Xảo, sợ rằng ngay cả ngưá»i để nói chuyện cÅ©ng không có.
Lạc Ngưng nhìn hắn một cái, khẽ đáp:
- Lâm đại ca sao lại cÅ©ng như thế? Huynh trà tuệ hÆ¡n ngưá»i, tà i hoa ngút trá»i, nhưng lại chẳng có mấy ngưá»i có thể gá»i là bằng hữu, e là huynh tâm sá»± so vá»›i ta còn nhiá»u hÆ¡n.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhìn, Lạc Ngưng nà y sao hiểu rõ ta như thế, Lâm Vãn Vinh từ khi tá»›i thế giá»›i nà y cho tá»›i nay, mặc dù nhìn qua thì thuáºn buồm xuôi gió bá đạo khoa trương, nhưng có thể nói rằng tháºt sá»± không có má»™t ngưá»i tri ká»·. Vá»›i sá»± trải nghiệm cá»§a hắn, e là chỉ có thể là m bạn cùng thượng đế.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Lạc tiểu thư, ta và nà ng không giống nhau, sá»± trải nghiệm cá»§a ta vô cùng độc đáo. Cho dù là ai cÅ©ng không cách nà o nghe mà hiểu được, không có mấy bằng hữu cÅ©ng là rất bình thưá»ng.
Lạc Ngưng ôn nhu nói:
- Äại ca, Ngưng Nhi nguyện ý nghe huynh nói chuyện, huynh có nguyện ý Ä‘em tâm sá»± nói cho ta biết không?
Lạc Ngưng thần sắc kiên định, trên mặt thoáng á»ng ánh hồng, dÅ©ng cảm nhìn thẳng và o hắn. Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ: “Nói cho nà ng, nói cho nà ng như thế nà o đây? Nà ng không nghÄ© ta là ngưá»i Ä‘iên má»›i lạ đó.â€
Hắn lắc đầu:
- Má»—i ngưá»i trong lòng Ä‘á»u có chút bà máºt không thể nói cho ngưá»i khác biết, cái nà y gá»i là ẩn tư (bà máºt riêng tư), không thể chia sẻ cùng ai được
Lạc Ngưng thấy hắn uyển chuyển cá»± tuyệt mình, thần sắc nhất thá»i buồn bã:
- Äại ca, huynh còn nhá»› ngà y đó ngao du, huynh đã nói lá»i gì không?
- Nói cái gì?
Lâm Vãn Vinh há»i.
- Huynh nói, ta và huynh là hai ngưá»i ở thế giá»›i khác nhau…
Lạc ngưng nước mắt tuôn rơi:
- Chẳng lẽ trong lòng đại ca, tháºt sá»± là không thể chịu nổi Ngưng Nhi, ngay cả tư cách cùng đại ca nói chuyện cÅ©ng không có sao? Lâm đại ca có biết không, nghe nói nhưng lá»i nà y, ta chỉ muốn chết ngay tức khắc.
- Nghiêm khắc mà nói, ta và nà ng đúng là hai ngưá»i ở thế giá»›i khác nhau!
Lâm Vãn Vinh bùi ngùi:
- Lạc tiểu thư, nếu nà ng ở và o địa vị ta lúc đó, nà ng nói thế nà o? Ân sư cá»§a nà ng, bằng hữu cá»§a nà ng, đối vá»›i má»™t ngưá»i nông phụ yếu Ä‘uối không chá»— dá»±a dẫm lại cưá»i nhạo vÅ© nhục như váºy, ta nên là m thế nà o? Ta là má»™t ngưá»i chẳng Ä‘iểm tốt đẹp nà o, nhưng chuyện nên là m nhất định sẽ là m. Ta cùng bá»n há» vÄ©nh viá»…n không thể cùng chung dưới má»™t vòm trá»i.
Lạc Ngưng nước mắt ướt nhòa, nghẹn ngà o:
- Äại ca, ân sư cá»§a ta bá»n há» tháºt sá»± có chá»— không đúng. Nhưng huynh biết ta rồi, Ngưng Nhi cho tá»›i bây giá» không có xem thưá»ng bất kì ai. Suy nghÄ© tuy có chút hÆ¡i phi thá»±c tế, nhưng ta chưa từng có ý hại ngưá»i, ta hy vá»ng má»—i ngưá»i Ä‘á»u tốt là nh, huynh vì sao không thể tha thứ cho Ngưng nhi má»™t lần. Ngưng nhi cho tá»›i bây giá» không có là m qua chuyện xấu gì. Äại ca, ta không muốn ta và huynh ở hai thế giá»›i…
Lạc Ngưng nói dồn dáºp, trên mặt đỠbừng, lên dẫn tá»›i má»™t tráºn ho nhẹ.
Lâm Vãn Vinh thấy nà ng kÃch động thà nh ra bá»™ dạng nà y, trong lòng cÅ©ng không đà nh, vá»™i và ng vá»— nhẹ lên lưng nà ng hai ba cái.
Lạc Ngưng Ä‘ang yếu nhược như váºy cÅ©ng không biết sức mạnh đến từ nÆ¡i nà o, mạnh mẽ vươn cánh tay ngá»c, ôm chặt lấy hắn:
- Äại ca, ta thÃch huynh, Ngưng nhi thÃch huynh…!
Tà i sản của haitc
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a haitc
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì