21-09-2008, 09:46 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 5
Ngà y mồng 2 tháng mưá»i má»™t là má»™t ngà y ẩm ướt và u ám!
Trong phòng ăn cá»§a căn nhà Elvaston Square tối đến ná»—i ngưá»i ta phải báºt đèn lên để ăn sáng.
Thay vì uống cà phê ngay trên giưá»ng như má»i ngà y. Iris lại Ä‘i xuống phòng ăn. Cô ngồi đó, nhợt nhạt như má»™t tấm vải, trước má»™t tách cà phê còn đầy nguyên và những chiếc bánh hầu như không đụng đến. George giá» tá» báo Times má»™t cách nóng nảy và ở đầu bà n bên kia, Lucilla Drake nhá» nước mắt như mưa và o cái khăn mùi xoa:
- Tôi chắc rằng, bà nói giữa hai tiếng nấc, thằng bé khốn khổ sẽ là m Ä‘iá»u gì đấy khá»§ng khiếp. Nó nháºy cảm đến thế cÆ¡ mà ! Nó sẽ không nói vá»›i tôi rằng đó là vấn đỠsống chết nếu đấy không phải là sá»± tháºt.
TỠbáo loạt xoạt trong tay George:
- Tôi xin bà Lucilla, - anh nói vá»›i vẻ sốt ruá»™t - đừng lo lắng như váºy nữa. Tôi đã nói là tôi lo việc nà y!
- Tôi biết là anh rất tốt bụng. George thân mến và tôi cảm Æ¡n anh. Nhưng tôi có cảm giác rằng sá»± cháºm trá»… có thể gây ra những háºu quả thê thảm. Tất cả những yêu cầu cung cấp thông tin Ä‘á»u cần có thá»i gian để được giải quyết!
- Không, không… Tôi sẽ lo sao cho má»i việc Ä‘i tháºt nhanh.
- Nó đã nói "và o ngà y mồng 3, không cháºm trá»…" và ngà y mồng ba là ngà y mai! Nếu có chuyện gì xảy ra cho thằng bé tá»™i nghiệp thì tôi sẽ không bao giá» tha thứ cho tôi!
- Hãy bình tĩnh lại đi! Nó sẽ chẳng sao đâu!
Anh uống một ngụm cà phê.
- Tôi vẫn còn và i tÃn phiếu kho bạc. - Lucilla lại nói, - chúng ta có thể…
- Cứ để tôi là m, Lucilla, tôi nháºn là m tất cả.
Iris cũng tham gia:
- Thôi nà o bác Lucilla hãy biết Ä‘iá»u má»™t chút. Bởi vì George đã nói là anh ấy sẽ sắp xếp việc nà y! Vả lại đây đâu phải là lần đầu tiên.
- Ôi, - ngưá»i đà n bà trung háºu đáp lá»i, - đã lâu lắm rồi nó không đòi há»i gì tôi cả. Lần cuối cùng là khi thằng bé khốn khổ bị bá»n bạn đánh lừa…
"Má»›i có ba tháng chứ mấy!" - George thì thầm má»™t mình. Anh lướt nhẹ khăn trên hà ng ria mép, đứng dáºy, dừng lại đằng sau bà Drake, vá»— nhẹ lưng bà má»™t cách thân ái:
- Bây giá», Lucilla, hãy cưá»i lên! Tôi Ä‘i bảo Ruth đánh Ä‘iện ngay đây.
Iris gặp anh trong tiá»n sảnh.
- George, cô nói, anh thấy có nên hoãn bữa tiệc tối nay không? Bác Lucilla đang rất ủ rũ và chúng ta nên ở nhà với bác ấy?
Mặt Barton đỠtÃa lên:
- Không thể có chuyện đó được, - anh trả lá»i dứt khoát - Anh không để cho thằng bất lương đó là m há»ng cuá»™c vui cá»§a chúng ta? Anh không nói cho mẹ nó biết nhưng nó đã lừa bà ấy. Và nếu bà ấy nghe anh thì thằng bé đó sẽ không được má»™t xu nà o!
- Bác Lucilla sẽ không bao giỠđồng ý!
- Lucilla tháºt là ngốc… và bà ấy luôn như váºy. Những phụ nữ đã qua tuổi 40 má»›i có con thì mụ mị Ä‘i ngay. Há» nuông chiá»u con ngay từ khi còn trong nôi, chúng muốn gì được nấy… và thế là hết! Nếu như ngưá»i ta để cho thằng Victor, dù chỉ má»™t lần, tá»± là m lấy mà ăn thì nó có thể đã nên ngưá»i?
- Nhưng…
- Äừng nà i nỉ nữa. Iris. Anh sẽ là m sao cho bà Lucilla yên tâm khi bà ấy Ä‘i nằm. Và nếu cần thì chúng ta đưa bà ấy Ä‘i cùng?
- Bà ấy luôn khiếp sợ các quán rượu và bà ấy sẽ ngá»§ gáºt trên bà n ăn. HÆ¡n nữa bà ấy sẽ nói là bị ngạt thở và khói thuốc lá rất độc hại vá»›i bệnh hen cá»§a bà ấy.
- Anh nói thế để đùa thôi. Tạm biệt Iris và em cÅ©ng nên cưá»i lên má»™t chút? Hãy nói vá»›i Lucilla anh sẽ dà n xếp má»i việc chu đáo.
Cô gái trẻ quay lại phòng ăn đúng lúc Ä‘iện thoại reo. Cô cầm lấy ống nghe má»™t cách cau có, nhưng ngay láºp tức gương mặt cô sáng lên: cô đã nháºn ra giá»ng cá»§a Anthony.
- Anh đấy à , Tony?
- ChÃnh thế! Anh đã gá»i Ä‘iện cho em hôm qua nhưng không gặp. Hãy nói xem, em đã là m việc nghiêm chỉnh vá»›i George à ?
- Anh định nói gì?
- Nà y nhé? Anh ta đã má»i anh rất lịch sá»± đến bữa tiệc sinh nháºt cá»§a em tối nay và điá»u đó không giống chút nà o vá»›i cách xá» sá»± hà ng ngà y cá»§a anh ta mà anh đã quen. Hôm qua còn "Bá» tay ra! Cấm động và o ngưá»i được tôi bảo trợ" và hôm nay thì "Hãy đến vui vá»›i chúng tôi, chúng tôi sẽ rất hân hạnh!" Anh nghÄ© đấy có thể là kết quả cá»§a những trò khôn khéo cá»§a em.
- Không, không. Em không là m gì cả,
- Váºy thì chÃnh anh ta đã thay đổi?
- Chưa hẳn. Äó là …
Cô không nói hết câu.
- Allô! Em đi rồi à ?
- Không, em vẫn đây!
- Em đã định nói gì? Có chuyện gì hả em? Anh nghe thấy tiếng em thở dà i. Có việc gì không ổn phải không?
- Không, không… Chẳng có chuyện gì cả. Em sẽ ổn thôi. Ngà y mai tất cả sẽ tốt đẹp…
- Anh khâm phục sá»± tin tưởng cá»§a em. Hình như có má»™t câu ngạn ngữ là : "Ngà y mai không đến bao giá»"!
- Äừng nói thế?
- Iris, có việc gì đó?
- Không, em bảo đảm là không. Vả lại em không thể nói với anh. Anh hiểu không Tony, em đã hứa…
- Thôi nà o, tình yêu của anh, nói cho anh đi!
- Tháºt sá»± Tony, em không thể… nhưng, anh có muốn nói tháºt cho em biết vá» má»™t việc được không?
- Nếu có thể thì rất vui lòng.
- Anh anh đã phải lòng Rosemary à ?
Im lặng má»™t thoáng rồi ngay sau đó là tráºn cưá»i:
- Ừ có thể tháºt! Thôi được, Iris, anh đã phải lòng má»™t chút thôi và không lâu lắm. Cô ấy tháºt là đẹp em biết đấy… Thế rồi, má»™t hôm, khi Ä‘ang nói chuyện vá»›i cô ta, anh đã nhìn thấy em Ä‘i xuống cầu thang… Trong má»™t giây, thế là hết. Anh đã hiểu ngay lúc đó là anh không yêu Rosemary là có má»™t ngưá»i khác trên Ä‘á»i dà nh cho anh, đó là em! Váºy đấy, Iris, đấy là sá»± tháºt sá»± tháºt có Chúa chứng giám… Tất cả những gì anh yêu cầu em là đừng tá»± tưởng tượng lăng nhăng nữa. Hãy nhá»› là chÃnh Roméo cÅ©ng đã phải lòng Rosalinde trước khi là m náo động đất trá»i cùng Juliette!
- Cảm ơn Tony. Em hà i lòng…
- Váºy thì rất tuyệt. Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp tối nay. Äấy là sinh nháºt cá»§a em phải không?
- Thá»±c ra thì còn 8 ngà y nữa má»›i đến. Nhưng chúng ta ăn mừng sinh nháºt em đấy.
- Viễn cảnh đó có vẻ không là m em vui?
- Nó không là m em vui chút nà o.
- Anh cho rằng George biết việc anh ta là m. Tuy váºy anh cảm thấy khá kỳ lạ bữa tiệc lại tổ chức cùng má»™t chá»— vá»›i nÆ¡i…
- á»’! Anh biết là Luxembourg là má»™t nÆ¡i má»i ngưá»i muốn tá»›i và em đã quay lại nÆ¡i đó nhiá»u lần kể từ khi…
- Váºy thì như thế cÅ©ng tốt! Anh sẽ Ä‘em cho em má»™t món quà nhá». Anh hy vá»ng em sẽ thÃch…
- Em chắc như váºy…
Cuá»™c nói chuyện kết thúc. Iris Ä‘i tìm Lucilla Drake. Còn George ngay khi đến văn phòng đã gá»i Ruth Lessing.
Ngay sau khi chà o cô, anh chìa cho cô bức điện nói:
- Lại chuyện rắc rối! Hãy Ä‘á»c Ä‘i.
- Lại Victor Drake à ?
- Phải. Cũng đã lâu phải không?
Cầm bức Ä‘iện trong tay, cô đứng im má»™t giây và thấy lại má»™t gương mặt rám nắng vá»›i những nếp nhăn quanh mÅ©i khi cưá»i, má»™t giá»ng trêu trá»c nói: "Những cô gái cuối cùng sẽ cưới ông chá»§", ká»· niệm tháºt là sống động, dưá»ng như má»›i xảy ra hôm qua.
Tiếng nói của George là m cô bừng tỉnh:
- Chúng ta đưa hắn lên tà u từ bao gi� Một năm à ?
Cô nghĩ ngợi:
- Gần má»™t năm. ChÃnh xác là ngà y 29 tháng 10.
- Cô tháºt là má»™t thư ký tuyệt vá»i, Ruth! Trà nhá»› cá»§a cô tháºt đáng kinh ngạc.
Cô nghÄ© rằng cô có lý do để nhá»› ngà y đó mà anh ta không biết. Vẫn còn chịu ảnh hưởng những lá»i nói cá»§a Victor, cô đã nghe thấy tiếng nói vô tư cá»§a Rosemary và cô nháºn ra cô căm thù vợ ông chá»§ từ hôm đó.
- Hắn ta đã để cho chúng ta yên má»™t thá»i gian. Thá»±c ra chúng ta có thể hà i lòng. Mặc dù vụ nà y đã là m chúng ta tốn 50 hoặc 100 bảng…
- Lần nà y hắn đòi 300. Tôi thấy thế nhiá»u quá.
- Quá nhiá»u và hắn không được đâu. Trước hết, chúng ta phải thăm dò tin tức đã.
- Tôi sẽ liên lạc với ông Ogilvie.
Alexander Ogilvie là má»™t nhân viên cá»§a hãng ở Rio de Janeiro. Barton đã định nghÄ©a anh ta là "má»™t ngưá»i Ecoss Ä‘iá»u độ". Äấy là má»™t ngưá»i có cái đầu lạnh lùng và phán xứ chắc chắn.
- Phải đấy, George nói, đánh Ä‘iện ngay Ä‘i. Mẹ cá»§a Victor Ä‘ang ở trong tình trạng thảm hại, như má»i khi và o hoà n cảnh nà y. Bà ấy có thể ốm bất cứ lúc nà o và là m rắc rối cho tối nay.
- Anh có muốn tôi ở lại với bà ấy?
- Tất nhiên là không, anh trả lá»i dứt khoát. Cô chÃnh là ngưá»i tôi muốn có bên cạnh tối nay. Tôi cần cô, Ruth, và cÅ©ng phải nghÄ© đến cô má»™t chút…
Anh cầm lấy tay cô.
- Hay tôi thá» gá»i Ä‘iện cho ông Ogilvie? Có thể chúng ta sẽ dà n xếp xong trong ngà y hôm nay.
- à kiến tuyệt vá»i, xứng đáng tiêu tiá»n vì nó.
- Tôi sẽ là m ngay.
Cô nhẹ nhà ng rút tay ra và rá»i khá»i phòng.
George xem xét và i công việc cần thiết. Và o mưá»i hai rưỡi trưa, anh Ä‘i tá»›i đến Luxembourg.
Charles, ông bếp trưởng nổi tiếng và dá»… mến nhất London Ä‘i đến gặp anh, nghiêng mình tươi cưá»i đúng kiểu.
- Chà o ông Barton.
- Chà o Charles. Má»i việc đã sẵn sà ng cho tối nay chưa?
- Rồi thưa ông. Tôi nghĩ rằng ông sẽ hà i lòng.
- Vẫn cái bà n ấy à ?
- Vẫn nó, thưa ông. Trong loggia phÃa cuối, cái bà n ở giữa.
- Và có thêm một bộ đồ ăn nữa chứ?
- Vâng, thưa ông?
- Và ông đã tìm được hoa Rosemary chứ?
- Vâng, thưa ông Barton. Tôi e rằng nó chưa đủ lộng lẫy. Ông có muốn tôi cho thêm và i bông hồng đỠhoặc và i bông hoa cúc?
- Không, không. Không gì ngoà i hoa Rosemary.
- Rất tốt, thưa ông.
- Ông có muốn xem qua thực đơn không? Giuseppe!
Má»™t cái búng tay cá»§a ông bếp trưởng là m xuất hiện má»™t anh ngưá»i à bé nhá», độ 40 tuổi.
- Äem thá»±c đơn cho ông Barton.
Giuseppe đem ra một bảng thực đơn bằng bìa cứng và George lơ đãng liếc qua: Sò súp rau Dubarry, cá bơn Luxembourg, gà gô, gan gà v.v…
George tuyên bố "Tuyệt" rồi trả lại thá»±c đơn cho Giuseppe, rồi vá»›i Charles bên cạnh, anh ta Ä‘i ra phÃa cá»a.
- Xin ông biết cho. - Ông bếp trưởng hạ giá»ng nói, - Chúng tôi xúc động biết bao vì ông đã quay lại chá»— chúng tôi.
Barton trả lá»i:
- Quá khứ là quá khứ! Cần phải quên nó và tự bảo rằng cái gì đã qua thì cũng đã qua rồi!
- Äúng váºy, thưa ông Barton. Lúc đó chúng tôi đã buồn bã biết bao. Tôi hy vá»ng rằng cô tiểu thư sẽ hà i lòng vá» buổi dạ tiệc và tất cả sẽ diá»…n ra như ông mong muốn.
Ông ta kÃnh cẩn nghiêng mình, rồi khi George vừa Ä‘i ra. Ông quát mắng má»™t anh bồi bà n ở cái bà n cạnh cá»a sổ, là m như anh nà y vừa phạm lá»—i tà y trá»i váºy.
George ra Ä‘i vá»›i má»™t nụ cưá»i lạ lùng trên môi.
Anh không hẹp hòi mà căm ghét Luxembourg. Äấy không phải lá»—i cá»§a nhà hà ng nếu Rosemary đã chá»n cho mình cái chết hoặc bị giết ở đó. ChÃnh nhà hà ng bị thiệt hại trong vụ nà y. HÆ¡n nữa, George chỉ muốn nghÄ© vá» dá»± định cá»§a mình…
Anh ăn trưa ở Câu lạc bá»™ sau đó Ä‘i há»p, rồi trước khi trở lại văn phòng; anh và o má»™t trạm Ä‘iện thoại công cá»™ng, yêu cầu má»™t số Ä‘iện thoại ở Maiden Vale và anh đã nói chuyện được ngay vá»›i vẻ hà i lòng rõ rệt. Tất cả đã diá»…n ra theo ý muốn.
Ngay khi vỠđến văn phòng. Ruth Lessing đã đến gặp anh:
- Có chuyện vỠVictor Drake, cô nói.
- Váºy sao?
- Tôi e rằng hắn đã là m má»™t việc tồi tệ có thể đưa hắn ra toà . Từ nhiá»u tháng hắn đã lấy tiá»n từ két cá»§a cÆ¡ quan…
- ChÃnh Ogilvie đã cho cô biết à ?
- Vâng. Tôi đã gá»i Ä‘iện cho ông ta sáng nay và ông ấy vừa gá»i lại cách đây 10 phút. Ông ấy nói rằng Victor đã hà nh động má»™t cách táo tợn Ä‘iên rồ.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© váºy.
- CÆ¡ quan đã đồng ý không khởi tố nếu nháºn lại được đủ tiá»n. Ông Oglivie đã gặp má»™t ngưá»i phụ trách và đã thoả thuáºn được như váºy. Số tiá»n và o khoảng 175 bảng.
- Từ việc nà y ngà i Victor đáng kÃnh lại định kiếm chác thêm lãi ròng là 125 bảng!
- Tôi e váºy.
- Thôi được dù sao chúng ta cÅ©ng đã tiết kiệm được ngần ấy. George nháºn xét, vẻ hà i lòng.
- Tôi đã nói vá»›i ông Ogilvie dà n xếp má»i việc.
- Tôi đã là m đúng.
- Thá»±c lòng tôi muốn nhìn thấy tên ranh con vô lại đó ở trong tù, nhưng cần phải nghÄ© đến bà mẹ khốn khổ cá»§a nó. Bà ấy ngốc nghếch nhưng tốt bụng… Kết luáºn: ông Victor lại thắng má»™t lần nữa.
- Anh tháºt tốt bụng!
- Tôi ấy à ?
- Phải, anh! Tôi nghÄ© rằng anh là ngưá»i tốt nhất trên Ä‘á»i.
Lá»i khen đó là m anh cảm động. Anh vừa thấy hà i lòng vừa xấu hổ. Äá»™t nhiên lòng xốn xang anh cầm tay cô đưa lên môi:
- Ruth yêu quý! Bạn tốt nhất và trung thà nh nhất của tôi… Không có cô thì tôi biết là m sao?
HỠđứng sát cạnh nhau.
"Với anh ấy, cô nghĩ, ta sẽ hạnh phúc. Và ta sẽ là m cho anh ấy hạnh phúc! Nếu như…"
Vá» phần anh, anh tá»± há»i anh có nên nghe theo lá»i khuyên cá»§a Race là bá» mặc cái cuá»™c phiêu lưu ngu ngốc nà y. Äấy có phải là điá»u khôn ngoan nhất không? Anh do dá»± và i giây rồi tÃnh không quyết Ä‘oán đã thắng.
Hẹn gặp lại tối nay. Ruth! Và o 9h30 ở Luxembourg.
Tà i sản của khungcodangcap
Chữ ký của khungcodangcap
21-09-2008, 09:49 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 6
HỠđã đến tất cả.
George nháºn ra Ä‘iá»u đó mà nhẹ cả ngưá»i. Cho đến phút cuối cùng, anh ta đã sợ có sá»± cố. Nhưng không, hỠđã đến đủ…
Stephen Farraday, Sandra, rất sang trá»ng vá»›i cái váy trang nhã bằng nhung Ä‘en và chuá»—i ngá»c lục bảo quanh cổ. Ngưá»i phụ nữ nà y có vẻ rất quý phái, Ä‘iá»u đó rất rõ rà ng. Bà ta tá» ra rất thoải mái, không cầu kỳ, tháºm chà còn dá»… thương hÆ¡n bình thưá»ng. Ruth cÅ©ng mặc váy mà u Ä‘en. Cô không Ä‘eo má»™t loại nữ trang nà o ngoà i má»™t cái cặp băng và ng rất tinh xảo. Anh ngắm nhìn mái tóc huyá»n đẹp đẽ, đưá»ng nét gợi cảm cá»§a cái cổ và đôi cánh tay trắng muốt, trắng hÆ¡n cả các phụ nữ khác. Ruth là m việc trong nhà nên không há» bị rám nắng, ánh mắt há» gặp nhau. Nháºn thấy ánh mắt cá»§a George có vẻ lo lắng, cô là m anh yên lòng bằng má»™t nụ cưá»i và anh cảm thấy tươi tỉnh lên ngay. Ruth tháºt đáng quý, trong sáng và trung thà nh. Iris trái vá»›i thưá»ng ngà y lại ngồi im. Dưá»ng như chỉ có cô là nháºn thấy đây là má»™t cuá»™c gặp mặt khác thưá»ng. Cô trông xanh xao trong chiếc váy giản dị mà u xanh lá cây và vẻ xanh xao lại hợp vá»›i cô, nó Ä‘em lại cho cô má»™t vẻ đẹp trang nghiêm và hÆ¡i buồn. Anthony Browne đến cuối cùng. George nháºn thấy dáng Ä‘i má»m mại, uyển chuyển cá»§a anh ta. Dáng Ä‘i cá»§a má»™t con thú dữ, má»™t con báo hoặc sư tá». Tất cả đã đến, bước và o cái bẫy mà anh giăng sẵn ra cho há»? Bây giá», cuá»™c chÆ¡i có thể bắt đầu Äầu tiên há» uống và i ly cocktail, rồi Ä‘i và o phòng ăn. Nhiá»u cặp Ä‘ang nhảy, nhạc êm dịu, các anh hầu bà n chạy Ä‘i chạy lại thoăn thoắt…
Charles vá»›i nụ cưá»i trên môi Ä‘i tá»›i để dẫn há» lại bà n. PhÃa cuối phòng là má»™t loại "loggia", xây hÆ¡i cao lên má»™t chút, trong có 3 cái bà n, má»™t cái to ở giữa, hai cái nhỠở 2 bên trái và phải. Hai cái bà n nhá» Ä‘á»u đã có ngưá»i ngồi. Ở cái đầu tiên là má»™t cô gái tóc và ng khá xinh Ä‘ang trò chuyện vá»›i má»™t ngưá»i nước ngoà i có nước da ngăm Ä‘en.
Ở cái bà n thứ hai là 2 thanh niên, một chà ng trai và một cô gái. Cái bà n ở giữa là cái Barton đã đặt sẵn.
Rất lịch sá»±. George chỉ chá»— cho má»—i ngưá»i:
- Sandra, má»i bà ngồi đây, bên phải tôi… Browne. Ông ngồi cạnh Sandra, Iris, đây là sinh nháºt em và em hãy ngôi bên trái anh Farraday.
Ông ngồi cạnh Iris. Rồi đến cô Ruth…
Giữa Ruth và Anthony còn một cái ghế trống.
Há» có 6 ngưá»i váºy mà có tá»›i 7 bá»™ đồ ăn.
- Ông bác Race cá»§a tôi chắc đến muá»™n, George giải thÃch. Ông ấy bảo chúng ta đừng đợi. Ông ấy sẽ đến ngay và tôi sẽ rất hân hạnh giá»›i thiệu vá»›i các vị. Äây là má»™t ngưá»i rất đáng mến. Ông ấy đã Ä‘i du lịch nhiá»u và rất có tà i kể chuyện…
Há» ngồi xuống. Iris rất tức giáºn. Chá»— ngồi cá»§a cô đáng lẽ ra phải là cá»§a Ruth. George đã cố tình tách cô ra khá»i Anthony. Äiá»u đó chứng tá» những thà nh kiến cá»§a anh ta vẫn váºy, không thay đổi như há» tưởng.
Ở đầu bà n bên kia, ngay đối diện vá»›i cô, Anthony nhìn cái ghế trống bên cạnh anh lông mà y nhÃu lại:
- Tôi vui mừng, Barton, vì anh có thêm má»™t ngưá»i khách nữa vì có thể tôi sẽ phải rá»i các vị khá sá»›m. Trưá»ng hợp bất khả kháng. Tôi đã va phải má»™t ngưá»i mà tôi quen.
George mỉm cưá»i, ngắt lá»i:
- Như váºy, anh là m việc cả trong những giá» thưá»ng dùng để giải trÃ? Ở tuổi anh, Ä‘iá»u đó không nên! Tháºt sá»± thì tôi chưa bao giá» biết chÃnh xác anh là m gì?
Câu nói đó vô tình rÆ¡i và o đúng lúc má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng. Câu trả lá»i đến vá»›i vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh và hÆ¡i châm biếm:
- Tôi tổ chức thá»±c hiện những tá»™i ác, ngà i Barton ạ. Nếu anh đã há»i thì tôi trả lá»i. Äá»§ loại trá»™m cắp, phá hoại, tống tiá»n vv…
- Ông, Browne - Sandra nói và cưá»i - Váºy chắc anh là m việc trong lÄ©nh vá»±c buôn bán vÅ© khÃ? Vả lại trong các vở kịch, những kẻ buôn bán vÅ© khà thưá»ng đóng vai phản bá»™i…
Chỉ có Iris là nháºn thấy vẻ ngạc nhiên cá»§a Anthony nhưng anh tá»± chá»§ lại ngay và lấy lại được sá»± vui vẻ vô tư để trả lá»i:
- Äúng váºy, thưa bà Alexandra, nhưng không nên nói ra! Äây là má»™t Ä‘iá»u bà máºt và các thế lá»±c nước ngoà i thì có tai mắt ở khắp nÆ¡i. Chúng ta hãy dè chừng những câu nói dại dá»™t!
Anh đã là m má»i ngưá»i vui lên và cưá»i.
Ngưá»i ta dá»n Ä‘i nhưng cái đĩa cá»§a món ăn đầu tiên. Dà n nhạc chÆ¡i má»™t Ä‘iệu valse. Stephen má»i Sandra rồi ngay sau đó, má»i ngưá»i Ä‘á»u nhảy. Bầu không khi trở nên thanh thản hÆ¡n.
Lát sau, Iris nhảy với Anthony:
- George tháºt không lịch sá»±, cô nói, không xếp chúng ta ngồi cạnh nhau.
- Không lịch sá»±? Có đây chứ vì váºy anh luôn được nhìn thấy em trước mặt…
- Không phải thế, anh định vỠsớm à ?
- Có thể anh sẽ phải đi!
Rồi anh nói thêm:
- Em biết trước là đại tá Race đến tối nay à ?
- Chắc thế.
- Lạ tháºt.
- Anh quen ông ấy à ? Äúng rồi, anh đã nói vá»›i em hôm ná»â€¦ ông ấy là ngưá»i như thế nà o?
- Không ai biết chÃnh xác.
Há» quay lại bà n. Cà ng vá» cuối bữa tiệc thì cái áp lá»±c ban đầu, tưởng rằng đã biến mất, có vẻ như quay lại. Không khà dưá»ng như tÃch Ä‘iện. Chỉ có ông chá»§ tiệc là vui vẻ, bình tÄ©nh và vô tư.
Iris nháºn thấy George nhìn đồng hồ.
Äúng lúc đó, má»™t hồi trống vang lên báo hiệu buổi biểu diá»…n bắt đầu. Ãnh sáng tắt. Sân khấu hiện lên, ngoà i vòng nhảy. Ngưá»i ta kéo lại ghế để nhìn rõ hÆ¡n. Ba cặp nhảy má»™t trịch Ä‘oạn ba lê, má»i ngưá»i vá»— tay. Rồi đến má»™t ngưá»i biểu diá»…n cách bắt chước các tiếng động khác nhau: tà u hoả, tà u thuá»·, máy bay, máy khâu và cả tiếng bò kêu, được má»i ngưá»i tán thưởng. Rồi đến Lenny và Flo trong má»™t vÅ© Ä‘iệu mạnh mẽ. Ngưá»i ta lại vá»— tay.
Sau trÃch Ä‘oạn ba lê thứ 2. Ãnh sáng báºt lên, má»i ngưá»i chá»›p mắt…
Và má»—i ngưá»i bên bà n cá»§a Barton dưá»ng như trút Ä‘i được má»™t gánh nặng. Hình như tất cả Ä‘á»u chỠđợi Ä‘iá»u gì. Äiá»u đó không đến. Lần trước, khi ánh sáng quay lại, hỠđã phát hiện ra má»™t xác chết gục trên bà n. Hôm nay, hỠđã vÄ©nh viá»…n cắt đứt vá»›i quá khứ rùng rợn… Nó đã Ä‘i và o quên lãng. Bóng Ä‘en cá»§a thảm kịch ngà y trước dần tan Ä‘i. Sandra vẻ mặt rất phấn chấn nói chuyện vá»›i Anthony. Stephen thì chuyện trò vá»›i Iris và Ruth cúi xuống lắng nghe. George ngồi im trên ghế, nhìn thẳng vá» phÃa trước. Mắt anh ta có vẻ như gắn chặt và o chiếc ghế trống trước mặt.
Iris hÃch anh ta bằng cùi tay:
- Tỉnh lại. George. Nà o, chúng ta nhảy nhé! Anh vẫn còn chưa nhảy với em.
Anh sá»±c tỉnh rồi mỉm cưá»i, nâng cốc:
- Tôi đỠnghị các bạn hãy uống mừng sinh nháºt cô gái trẻ cá»§a chúng ta. Iris Marle, chúc cô luôn luôn mãi xinh đẹp như trong buổi tối hôm nay!
Há» cùng uống, rồi nhạc Jass vui nhá»™n vang lên gá»i má»i ngưá»i ra sà n nhảy. Há» lại nhảy. George vá»›i Iris. Stephen vá»›i Ruth. Anthony vá»›i Sandra.
Äiệu nhảy kết thúc, há» quay lại bà n, nói chuyện và cưá»i.
George yêu cầu một phút chú ý:
- Có má»™t việc mà tôi muốn yêu cầu tất cả các bạn. Váºy là gần má»™t năm trước, chúng ta cÅ©ng đã cùng nhau đến đây trong má»™t buổi tối được đánh dấu bằng má»™t sá»± kiện bi thảm. Tôi không muốn gợi lại những ká»· niệm Ä‘au buồn cá»§a hôm qua, nhưng tôi vẫn thấy rõ rà ng Rosemary đã không bị lãng quên. Tôi đỠnghị các bạn hãy uống cùng tôi để tưởng nhá»› Rosemary.
Anh ta cầm cốc lên tay. Má»i ngưá»i Ä‘á»u là m theo. Các khuôn mặt như đóng băng.
George đứng dáºy và nói:
- Tôi uống để nhớ lại Rosemary?
ÄÆ°a cốc lên môi, há» cùng uống.
Äá»™t nhiên. George lảo đảo, ngã ngồi xuống ghế.
Äôi tay anh ta cuống cuồng cà o cấu cổ há»ng, dứt tung cả cổ áo. Mặt anh ta đỠtÃa lên. Anh ngạt thở…
Anh ta chết trong vòng một phút rưỡi.
Tà i sản của khungcodangcap
21-09-2008, 09:53 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
PHẦN 3 - Chương 1
IRIS
Scotland Yard(1)
Äại tá Race, sau khi Ä‘iá»n và o tấm phiếu đưa ra cho ông, chỉ phải đợi và i phút trước khi được đưa và o văn phòng cá»§a ngà i Trưởng thanh tra Kemp.
Hai ngưá»i đà n ông thân máºt bắt tay nhau. Há» quen biết nhau rất rõ. Kemp không quên ngưá»i tiá»n nhiệm nổi tiếng cá»§a mình: ông già Battle. Äã từng là m việc nhiá»u năm dưới quyá»n ông. Kemp đã vô tình có má»™t dáng Ä‘i và và i Ä‘iệu bá»™ giống ông. Giống như Battle, trông ông tháºt vững chãi.
Tuy nhiên, ông không có vẻ được tạc từ gỗ sồi ra như Battle, mà từ một loà i gỗ quý khác, gỗ trắc hoặc gỗ gụ.
- Ngà i tháºt tá» tế đã gá»i Ä‘iện cho chúng tôi, thưa đại tá - Kemp nói. - Nếu có má»™t vụ án nà o cần đến bà n tay cá»§a chúng tôi thì chÃnh là vụ nà y.
- Tóm lại, - Race nói, - nó đã đặt trong những bà n tay tốt nhất.
Kemp không cần phải khiêm tốn. Rõ rà ng là ngưá»i ta chỉ nhá»› đến ông khi có những vụ việc tinh vi, cần đến má»™t tác động rá»™ng lá»›n và có tầm quan trá»ng đặc biệt.
Liên quan đến nhà Kiddenninster, ông nói, thì chúng ta phải tháºn trá»ng và chỉ tiến lên từ từ trên đầu ngón chân.
Race gáºt đầu đồng ý. Ông đã nhiá»u lần gặp bà Alexandra Farraday. Má»™t thanh danh không tì vết.
Tưởng tượng ra bà ta có liên quan đến má»™t vụ tai tiếng nà o đó, thì thoạt tiên, có vẻ Ä‘iên rồ. Ông đã nghe bà ta diá»…n thuyết trong các cuá»™c há»p. Bà ta không tìm cách gây hiệu quả, nhưng bà nắm rất chắc chá»§ để và trình bà y nó má»™t cách rõ rà ng và tinh thông thạo má»™t phong cách tuyệt vá»i. Bà ta là loại phụ nữ mà cuá»™c sống bên ngoà i luôn xuất hiện trên báo chà nhưng há» giữ kÃn cuá»™c sống riêng tư đến mức ngưá»i ta tưởng rằng há» không có. Tuy váºy chắc chắn há» phải có, Race nghÄ© thầm. Há» cÅ©ng phải biết đến tuyệt vá»ng, tình yêu và sá»± dằn vặt cá»§a ghen tuông. Rồi há» cÅ©ng, có lúc phải mất bình tÄ©nh vì há» cÅ©ng yêu và cÅ©ng liá»u mạng vì hạnh phúc và cuá»™c sống cá»§a há».
- Xem nà o. Kemp. - Race nói, - hãy giả định rằng bà ta là thủ phạm.
- Bà Alexandra à ? Ông nghĩ thế à ?
- Tôi không biết gì hết. Tôi nói "giả định". Giả định là bà ấy. Hoặc là chồng bà ấy, ông ta cũng được bè đảng che chở…
Cặp mắt xanh cá»§a thanh tra trưởng Kemp Ä‘iá»m tÄ©nh gặp cặp mắt Ä‘en cá»§a Race.
- Nếu hắn đã giết ngưá»i, chúng ta sẽ là m tất cả để cho hắn bị treo cổ. Nếu là bà ta thì cÅ©ng váºy, ông biết Ä‘iá»u đó. Chúng ta ở trong má»™t đất nước mà ná»—i sợ hãi và quyá»n thế cÅ©ng không thể che chở cho lÅ© giết ngưá»i. Chỉ cần chúng ta tin chắc và o hà nh động cá»§a chúng ta. Viện công tố đòi há»i những bằng chứng rõ rà ng, Ä‘iá»u đó không còn nghi ngá» gì nữa…
Race ngồi lại thoải mái hơn trong ghế bà nh rồi nói:
- Váºy nếu chúng ta cùng xem xét lại những dữ kiện cá»§a vấn Ä‘á»?
- Rất vui lòng. George Barton bị đầu độc chết bằng aixit cyanhydric, như vợ anh ta, cách đây một năm. Ông đã nói với tôi rằng lúc đó ông cũng ở trong tiệm ăn?
- Phải. Barton đã má»i tôi đến dá»± tiệc nhưng tôi đã từ chối. à kiến đó không là m tôi thÃch và tôi đã không giấu anh ta, tôi đã khuyên anh ta nếu có nghi ngá» gì vá» nguyên nhân chết cá»§a vợ thì phải nói ra cho những ngưá»i có thẩm quyá»n, nghÄ©a là các anh.
- Äáng lẽ anh ta nên là m thế!
- Thay vì nghe tôi, anh ta đã ngoan cố vá»›i ý nghÄ© cần phải giăng bẫy cho kẻ giết ngưá»i.
- Loại bẫy nà o?
- Anh ta không muốn nói cho tôi biết nhưng dá»± kiến ấy không hứa hẹn Ä‘iá»u gì tốt đẹp cả vì thế tối qua tôi cÅ©ng đã đến Luxembourg. Tôi muốn nhìn táºn mắt Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra. Äể không bị phát hiện, tôi đã ngồi cách xa cái bà n cá»§a Barton. Không may là tôi không thể nói gì cho anh, tôi không nháºn thấy Ä‘iá»u gì đáng ngá» cả. Những anh hầu bà n và những khách má»i là những ngưá»i duy nhất lại gần cái bà n.
- Äó cÅ©ng được má»™t việc rồi, Kem nói, vì nó đã giá»›i hạn phạm vì những kẻ tình nghi. Thá»§ phạm chỉ có thể là má»™t ngưá»i trong khách má»i hoặc gã hầu bà n, Giuseppe Balsano. Tôi đã cho gá»i anh ta đến đây sáng nay vì nghÄ© rằng ông muốn gặp anh ta, nhưng tôi không tin là anh ta dÃnh dáng gì và o vụ nà y. Anh ta đã là m ở Luxembourg 11 năm nay. Thanh danh tốt, có vợ và 3 con, quá khứ đáng khen, anh ta được các ông chá»§ và khách hà ng yêu mến.
- Váºy chúng ta chỉ còn xem xét khách má»i thôi.
- Phải. ChÃnh là những ngưá»i đã có mặt khi bà Barton chết.
- Tháºt váºy. Còn vá» vụ tá»± sát thì sao?
- Tôi đã xem lại hồ sÆ¡ vì tôi thấy hiển nhiên hai vụ nà y có liên quan đến nhau. ChÃnh Adam đã tiến hà nh cuá»™c Ä‘iá»u tra. Äấy không phải là má»™t vụ tá»± sát hiển nhiên. Chỉ là rất có thể thôi, nhưng chẳng có má»™t tà gì là m chúng tôi nghi ngá» là má»™t vụ giết ngưá»i cả, chúng tôi chấp nháºn giả thiết tá»± sát. Chúng tôi không thể là m khác được, ông cÅ©ng biết đấy, chúng tôi có trong kho lưu trữ hà ng đống vụ tương tá»±. Tá»± sát vá»›i má»™t dấu chấm há»i. Dấu chấm há»i, dư luáºn không biết, nhưng chúng tôi vẫn canh cánh trong lòng. Chúng tôi vẫn tiếp tục theo dõi vụ việc rất từ từ. Äôi khi má»™t việc nhá» hiện lên và dấu chấm há»i biến mất. Lần khác thì chẳng có gì cả. Äấy là vụ mà chúng ta Ä‘ang quan tâm, chả có gì xảy ra cả.
Cho đến hôm nay.
- Cho đến hôm nay. Ai đó đã nhét và o đầu Barton ý nghÄ© rằng vợ anh ta đã bị giết. Anh ta đã tiến hà nh Ä‘iá»u tra ngay từ đó và tá»± cho rằng đã Ä‘i theo hướng đúng. Äúng hay không. Tôi không biết. Nhưng kẻ giết ngưá»i, kẻ đã nói cho anh ta biết, đã cảnh giác và vứt bá» anh ta. Váºy đây tôi cảm thấy sá»± việc đã xảy ra như váºy. Tôi hy vá»ng ông cÅ©ng đồng ý?
- Phải, tất cả cái đó rất có thể có thá»±c. Còn "cái bẫy" cá»§a anh ta là gì? Äó là điá»u tôi tá»± há»i.
- Tôi nháºn thấy có má»™t cái ghế trống ở bà n cá»§a anh ta.
Anh ta đã đợi một nhân chứng lạ mặt ư? Có thể. Tóm lại, cái bẫy, dù là gì đi nữa, đã hoạt động tốt hơn dự kiến và có thể là sớm hơn. Thủ phạm quá lo lắng đã ra tay trước.
- Chúng tôi có năm kẻ bị tình nghi. Cần phải xem xét mà không quên vụ án đầu, cái chết của bà Barton.
- Anh muốn thừa nháºn đó không phải là vụ tá»± sát à ?
- Tá»™i ác hôm qua đã chứng minh Ä‘iá»u đó. Tuy váºy ngưá»i ta chưa thể trách chúng tôi vá» giả thiết tá»± sát. Nó có thể chấp nháºn được và tháºm chà còn dá»±a trên má»™t số bằng chứng: "Trầm uất thần kinh… Ä‘i sau má»™t tráºn cúm cấp phát".
Bóng dáng má»™t nụ cưá»i thoáng qua khuôn mặt im lìm cá»§a Kemp.
- Äấy là dà nh cho các ngà i há»™i thẩm cá»§a vụ án. Nó phù hợp vá»›i các kết luáºn cá»§a bác sÄ© pháp y và tránh không động chạm đến má»™t ai. Nhưng nên nhá»› là chúng tôi đã có lá thư viết dở mà cô ta viết cho em gái để nói cần phân phát các đồ dùng cá nhân ra sao và cái đó có vẻ chỉ ra rằng cô ấy có ý định tá»± sát. Cô ấy đã bị suy sụp nặng, Ä‘iá»u đó không còn nghi ngá» gì? Tại sao? Ở đà n ông thì tôi trả lá»i: những lo lắng vá» tiá»n bạc. Còn ở đà n bà thì khác và chÃn trên mưá»i trưá»ng hợp là do những rắc rối cá»§a trái tim.
- Các anh đã biết rõ cô ta có nhân tình à ?
- Chúng tôi đã biết ngay láºp tức. Má»™t mối quan hệ bà máºt nhưng chúng tôi phát hiện ra không mấy khó khăn.
- Stephen Farraday à ?
- Phải. Há» gặp gỡ nhau trong má»™t căn há»™ nhỠở Earl Lourt, cuá»™c phiêu lưu đã kéo dà i 6 tháng. Tháºm chà hÆ¡n má»™t chút. Có thể hỠđã cãi nhau hoặc anh ta bắt đầu chán cô ấy. Và chúng tôi có thể chấp nháºn rằng cô ta, không phải là ngưá»i đầu tiên, đã quyết định tá»± sát trong giây phút tuyệt vá»ng.
- Tự sát trong tiệm ăn bằng cách uống axit cyanhydric â?
- Trá»i ạ, phải… Cô ta có thể đã muốn tá»± sát trước mặt tình nhân và má»i ngưá»i. Có những ngưá»i thÃch bi kịch hoá và dà n dá»±ng chúng. Và theo tôi được biết thì cô ta mặc kệ má»i Ä‘iá»u tiếng. Chỉ có anh kia là tháºn trá»ng thôi.
- Vợ của Farraday có biết không?
- Theo chúng tôi thì không.
- Tuy nhiên, Kemp, bà ta có thể biết rất rõ.
- Nhưng đấy không phải loại phụ nữ dễ phô bà y tình cảm riêng tư?
- Tôi đồng ý vá»›i ông và tôi muốn coi cả hai là những kẻ có khả năng phạm tá»™i. Bà ta vì ghen tuông còn ông ta vì Ä‘am mê. Má»™t cuá»™c li dị sẽ là m tan vỡ sá»± nghiệp cá»§a ông ta. Ngà y nay má»™t cuá»™c ly hôn không phải là điá»u gì to tát, nhưng trong trưá»ng hợp cá»§a anh ta thì tất cả bè đảng Kidderminster sẽ chống lại anh ta.
- Chúng ta chuyển sang cô thư ký.
- CÅ©ng bị nghi ngá», tất nhiên! Cô ta có thể có tình cảm vá»›i Barton. Ở văn phòng há» rất thân máºt và có vẻ như anh ta không chỉ là ông chá»§ đối vá»›i cô ta. Và dụ: chiá»u hôm qua má»™t cô nhân viên Ä‘iện thoại đã kể cho các bạn bằng cách bắt chước Ä‘iệu bá»™ cá»§a Barton cầm tay Ruth Lessing và nói rằng anh không thể thiếu cô ta. Cô Lessing đã đến đúng lúc. Cô ấy Ä‘uổi việc cô nhân viên Ä‘iện thoại ngay tại tráºn. Cho má»™t tháng lương rồi phải Ä‘i ngay!
- Äấy là má»™t chỉ dẫn.
Kemp ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Má»™t khả năng phạm tá»™i khác là cô em gái, chúng ta không quên là cô ấy sẽ trở nên già u có sau cái chết cá»§a bà Barton. Cô ta có vẻ là má»™t cô gái ngoan, nhưng không thể lưá»ng trước được.
Cuối cùng, có thể là ngưá»i bạn trai cá»§a bà Barton.
- Tôi tò mò muốn biết anh biết gì ở anh ta.
- Rất Ãt và chẳng có gì là tốt đẹp. Há»™ chiếu cá»§a anh ta hợp lệ. Äấy là má»™t công dân Mỹ và đây là tất cả những gì tôi biết. Anh ta sống ở Clandge và má»™t chi tiết thú vị là anh ta đã dà n xếp để được là m quen vá»›i quáºn công Dewsbury.
- Má»™t ngưá»i là m việc trong lÄ©nh vá»±c tuyệt máºt phải không?
- Có thể. Tóm lại anh ta đã được Dewsbury chú ý và má»i ở lại. Ông ta Ä‘ang gặp má»™t số rắc rối…
- Tôi cÅ©ng đã nghe thấy nói thế. Race nói. Má»i việc không trôi chảy trong các nhà máy cá»§a ông ta, trong thá»i Ä‘iểm thá» má»™t loại xe tăng má»›i…
- ChÃnh xác. Anh chà ng Browne đã đến trình diện ông ta như má»™t ngưá»i quan tâm đến vÅ© khÃ. Anh ta đã thăm quan các xưởng máy và sau đó ngưá»i ta đã phát hiện ra những vụ phá hoại. Browne đã gặp gỡ nhiá»u mối quan hệ cá»§a Dewsbury. Há» Ä‘á»u dÃnh dáng nhiá»u hoặc Ãt đến công nghiệp vÅ© khÃ. HỠđã gởi thiệu cho anh ta hà ng đống vấn đỠmà theo tôi, anh ta không nên biết. Tôi cÅ©ng vui lòng nói thêm rằng trong 2 trên 3 trưá»ng hợp, các vấn đỠkhó khăn rắc rối đã xảy ra trong các xưởng máy sau khi anh ta Ä‘i qua vùng đó.
- Tóm lại, một kẻ cần theo dõi.
- Äấy cÅ©ng là ý kiến cá»§a tôi. Anh ta không thiếu vẻ hấp dẫn cá nhân và anh ta biết cách sá» dụng nó.
- Nhưng là m sao anh ta lại quen bà Barton? Barton không ở trong là ng sản xuất vũ khà mà .
- Có má»™t Ä‘iá»u chắc chắn là há» rất thân máºt. Và có thể anh ta đã nói cho cô ta nhiá»u hÆ¡n anh ta muốn. Ông biết rõ hÆ¡n ai hết, đại tá, rằng má»™t ngưá»i đà n bà đẹp có thể là m đà n ông phun ra như thế nà o…
Race không bá»±c mình. Câu nói chỉ ám chỉ các phi vụ chống gián Ä‘iệp mà ông đã lãnh đạo chứ không ám chỉ Ä‘á»i riêng cá»§a ông.
- Anh đã thấy những lá thư mà Barton nháºn được chưa? - Ông há»i.
- Rồi. Chúng tôi đã tìm thấy chúng đêm qua trong ngăn kéo bà n là m việc của anh ta, cùng với cô Marle.
- Những lá thư là m tôi rất quan tâm, Kemp. Các chuyên gia nói sao?
- Giấy thuá»™c loại rè tiá»n, má»±c bình thưá»ng. Có dấu vân tay cá»§a Barton và Iris Marple. Trên phong bì có nhiá»u dấu vân tay khác: khó xác định, cá»§a các nhân viên bưu Ä‘iện. Chữ viết rõ rà ng, bắt chước kiểu chữ in và các chuyên gia nói rằng là cá»§a má»™t ngưá»i có văn hoá và sức khoẻ tốt.
Má»™t ngưá»i có văn hoá. Váºy là không phải là ngưá»i hầu.
- Không phải.
- Váºy lại còn thú vị hÆ¡n. Äấy là bằng chứng hiển nhiên chứng tá» Barton không phải là ngưá»i duy nhất không tin và o vụ tá»± sát cá»§a vợ anh ta. Má»™t ngưá»i nà o khác cÅ©ng nghÄ© như váºy.
- Má»™t ngưá»i nà o đó đã không báo cho cảnh sát. Hắn đã cho rằng tốt nhất là gợi lên sá»± nghi ngá» cá»§a George, hắn không muốn tá»± mình theo dõi vụ việc. Có Ä‘iá»u gì kỹ lạ ở đây. Kemp. Anh không nghÄ© là chÃnh Barton đã có thể viết những lá thư nà y à ?
- Äây là má»™t giả thiết. Nhưng để là m gì?
- Äể tá»± sát vá» sau. Má»™t vụ tá»± sát mà anh ta muốn có những biểu hiện cá»§a má»™t vụ giết ngưá»i.
- Vá»›i ý định gá»i Stephen Farraday đến chá»— Ä‘ao phá»§ à ? Äấy là má»™t ý kiến… Nhưng để nó có giá trị thì cần phải chỉ ra Farraday là kẻ giết ngưá»i. Váºy mà thá»±c tế chúng ta chẳng có ai chống lại anh ta.
- Hãy nói vỠthuốc độc. Chúng ta có biết nó được đem đến Luxembourg thế nà o không?
- Có. Chúng tôi đã tìm thấy dưới đất, dưới gầm bà n, má»™t túi giấy trắng vẫn còn đựng và i tinh thể axit. Không có dấu vân tay. Trong các tiểu thuyết trinh thám thì dÄ© nhiên phải là má»™t loại giấy đặc biệt, gấp kiểu cách. Còn ở đây thì không há» như váºy. Tôi sẽ vui lòng dạy và i bà i há»c cá»§a cảnh sát cho những ngưá»i viết chuyện trinh thám. Há» sẽ thấy rằng, trong 9 trên 10 vụ, những dấu hiệu không nói lên gì cả và gần như thưá»ng xuyên, các nhân chứng cÅ©ng chẳng nháºn ra Ä‘iá»u gì.
Race mỉm cưá»i nháºn xét rằng "có thể còn hÆ¡n thế nữa" và nói thêm:
- Hôm qua có ai đó nhìn thấy gì không?
- Äấy chÃnh là điá»u tôi sẽ tìm hiểu hôm nay, Kemp trả lá»i. Tối hôm qua tôi đã lấy mấy lá»i khai vắn tắt cá»§a các nhân chứng và tôi Ä‘i đến Elvaston Square vá»›i cô Marle để liếc qua má»™t số giấy tá» cá»§a Barton. Hôm nay tôi sẽ yêu cầu má»i ngưá»i ở đó hoà n chỉnh tá» khai cá»§a há» và tôi cÅ©ng chú ý đến những ngưá»i đã cùng ngồi trong "loggia", ở 2 bà n bên cạnh ông ta tìm trong đống giấy tá» rồi nói tiếp:
- Tên hỠđây rồi: Gerald Tollington lÃnh gác trong đội cáºn vệ và cô Patricia Brice Woodworth. HỠđã Ä‘Ãnh hôn và tôi cuá»™c rằng há» chỉ nhìn nhau thôi và không nhìn ai khác trong suốt buổi tối. Rồi đến ông Pedro Morales? Má»™t ngưá»i Mexic da và ng như nghệ và cô Christine Shanon, má»™t ả gà mái khá ngốc mà tôi chắc rằng đã không nhìn thấy gì. Cô ta có vẻ chả hiểu gì cả ngoà i chuyện tiá»n. Tất cả bá»n há» chắc chả thấy Ä‘iá»u gì nhưng tôi vẫn ghi tên há» lại để phòng xa. Chúng ta sẽ bắt đầu vá»›i Giuseppe, anh hầu bà n. Anh ta Ä‘ang ở đây. Tôi sẽ cho gá»i anh ta và o…
Chú thÃch:
(1) Sở máºt vụ Anh
Tà i sản của khungcodangcap
21-09-2008, 09:55 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 2
Giuseppe Balsano khoảng độ 40 tuổi, ngưá»i thấp bé, vẻ mặt thông minh, ranh mãnh, có vẻ lo lắng nhưng không nhiá»u. Anh ta nói trôi chảy tiếng Anh vì đã ở Anh từ năm 16 tuổi và đã cưới má»™t cô vợ ngưá»i Anh.
Kemp xỠsự với anh ta rất nhã nhặn:
- Bây giá». Giuseppe, hãy kể cho chúng tôi những Ä‘iá»u anh biết.
- Tôi cần phải nói vá»›i ông rằng, anh ngưá»i à bé nhá» trả lá»i, má»i sá»± tháºt là khó chịu đối vá»›i tôi. ChÃnh tôi là ngưá»i phục vụ bà n và rót rượu. Má»i ngưá»i sẽ nói là tôi đánh mất thá»±c đơn và cho thuốc độc và o cốc rượu. Tất nhiên không phải thế nhưng há» cứ nói. Ông Goldstein đã bảo tôi Ä‘i nghỉ 8 ngà y, để không phải trả lá»i các câu há»i. Tôi không kêu ca gì. Ông ấy tháºt tốt và công bằng. Ông ấy biết không phải lá»—i cá»§a tôi và tôi đã là m việc ở đó lâu năm. Váºy là ông ấy đã không Ä‘uổi tôi. Ở nhà hà ng khác thì chắc tôi sẽ bị Ä‘uổi việc: ông Charles cÅ©ng rất tốt vá»›i tôi, thế nhưng tôi vẫn thấy mình tháºt kém may mắn và bắt đầu thấy sợ. Tháºm chà tôi đã tá»± há»i liệu tôi có kẻ thù không?
- Thế anh có kẻ thú à ? - Kemp lạnh lùng hói.
Khuôn mặt hÆ¡i buồn cá»§a Giuseppe sáng lên bởi nụ cưá»i:
- Kẻ thù? Tôi á? Tôi chả có kẻ thù nà o cả. Tôi có rất nhiá»u bạn tốt và tôi không có kẻ thù!
- Váºy thì. Kemp nói, hãy nói vá» buổi tối hôm qua. Äầu tiên, đó là loại rượu săm-pan nà o?
- Loại "Veuve Clicquot 1928" rất nổi tiếng và rất đắt. Ông Barton vẫn váºy. Ông ấy thÃch rượu ngon và đắt tiá»n. Ông ấy luôn yêu cầu loại rượu ngon nhất.
- Rượu săm-pan được đặt trước à ?
- Phải. Ông ấy đã dà n xếp với ông Charles.
- Còn cái ghế trống ở bà n?
- Nó cÅ©ng váºy, đã được đặt trước. Ông ấy đã nói vá»›i tôi và cả vá»›i ông Charles là dà nh cho má»™t ngưá»i phụ nữ trẻ sẽ đến muá»™n trong đêm tiệc…
- Một phụ nữ trẻ?
Kemp và Race đưa mắt cho nhau, ngạc nhiên.
- Ngưá»i phụ nữ trẻ nà o? Anh có biết không?
- Không. Ngưá»i ấy sẽ đến muá»™n, đây là tất cả những gì tôi biết.
- Hãy quay lại rượu. Anh đã rót mấy chai?
- Hai và tôi dự trữ sẵn một chai thứ ba. Chai đầu tiên hỠđã uống rất nhanh. Tôi lại rót đầy các cốc và đặt chai rượu và o sô đá.
- Anh có nháºn thấy ông Barton uống rượu lần cuối khi nà o không?
- Äể tôi xem… Sau cuá»™c trình diá»…n, hỠđã uống chúc sức khoẻ cô tiểu thư trẻ tuổi. Äấy là sinh nháºt cá»§a cô ấy. Sau đó há» khiêu vÅ©. Rồi khi há» quay lại bà n ông Barton đã uống. Chỉ trong má»™t phút, thế là xong, ông ấy đã chết!
- Trong khi hỠnhảy, anh có rót đầy các cốc không?
- Không thưa ông. Các cốc vẫn còn đầy khi hỠcùng uống chúc sức khoẻ cô tiểu thư và hỠchỉ nhấp môi và o thôi nên chẳng cần rót đầy lại các cốc.
- Liệu có ai đó trong bá»n há», bất kỳ ai, đã quay lại bà n trong khi các đôi khác vẫn nhảy không?
- Không có ai đâu ạ. Tôi dám chắc như váºy.
- Tất cả bá»n há» Ä‘á»u ra sà n nhảy à ?
- Vâng, thưa ông.
Há» Ä‘á»u quay lại cùng má»™t lúc?
Giusepp nhăn trán, cố gắng nhá»› lại chÃnh xác:
- Ông Barton đã quay lại đầu tiên vá»›i cô gái trẻ. Ông ấy nặng ná» hÆ¡n ngưá»i khác nên nhảy Ãt hÆ¡n má»™t chút. Sau đó đến ngưá»i đà n ông tóc và ng cao lá»›n, ông Farraday và ngưá»i phụ nữ trẻ mặc váy Ä‘en. Bà Alexandra Farraday và ông tóc Ä‘en quay lại cuối cùng.
- Anh biết ông Farraday và bà Alexandra à ?
- Vâng, thưa ông. Tôi gặp há» thưá»ng xuyên ở Luxembourg. Há» là những ngưá»i rất phong nhã.
- Bây giá», Giuseppe, chú ý nhé. Nếu má»™t trong bá»n há» cho cái gì đó và o cốc cá»§a ông Barton, thì anh phải trông thấy phải không?
- Äiá»u đó tôi không dám chắc, thưa ông! Tôi có việc phải là m. Hai cái bà n khác trong "loggia" và còn hai cái nữa trong phòng. Vì thế tôi không thể giám sát bà n cá»§a ông Barton. Sau cuá»™c trình diá»…n phần lá»›n khách hà ng đứng lên nhảy. Và o lúc đó tôi tranh thá»§ nghỉ má»™t chút, bởi váºy tôi chắc chắn rằng không có má»™t ai đã lại gần cái bà n. Nhưng ngay khi má»i ngưá»i trở lại chá»— ngồi thì tôi lại báºn tÃu tÃt…
- Tất nhiên rồi. Kemp nói.
- Tuy nhiên. Giuseppe nói tiếp, tôi tin rằng rất khó là m việc đó mà không bị nháºn thấy. Ngưá»i duy nhất có thể là m chÃnh là ông Barton. Nhưng theo ông thì có thể như váºy không? - Anh ta nhìn thanh tra trưởng dò há»i.
- Äây là ý kiến cá»§a anh. - Kemp nói.
- Tất nhiên là tôi không biết gì hết nhưng tôi chỉ tá»± há»i mình thôi. Gần má»™t năm trước bà Barton đã tá»± sát Bà ấy tuyệt đẹp. Ông biết bà ấy chứ? Có thể ông Barton đã Ä‘au khổ đến ná»—i quyết định tá»± tá» theo đúng cách đó… Tháºt là nên thÆ¡ phải không?. Tất nhiên đối vá»›i nhà hà ng tháºt đúng là tai tiếng xấu, nhưng má»™t ngưá»i đà n ông sẽ tá»± sát thì không nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó.
Mắt anh ta nhìn hết ngưá»i nà y đến ngưá»i kia tìm sá»± đồng tình.
- Tôi e rằng không đơn giản như váºy. - Kemp nói.
Ông đặt thêm cho Giuseppe hai hoặc ba câu há»i rồi cho anh ta Ä‘i…
Sau khi anh chà ng ngưá»i à đã Ä‘i ra. Ông nói:
- Có phải đấy chÃnh là điá»u mà kẻ giết ngưá»i muốn chúng ta tin? Ông chồng goá không thể nguôi Ä‘au thương đã tá»± sát đúng và o ngà y giá»— cá»§a vợ. Äó chưa hẳn là ngà y giá»— nhưng cÅ©ng gần như váºy Äấy là Ngà y há»™i cá»§a ngưá»i chết.
- ChÃnh xác… Phải có thể đây là chá»§ ý cá»§a tên giết ngưá»i. Nhưng như váºy thì hắn không biết là vẫn còn có nhưng lá thư và Barton đã cho ông xem và cho cả Iris Marle xem nữa.
Ông ta nhìn đồng hồ:
- Tôi có hẹn và o 12h30 ở nhà Kidderminster.
Chúng ta vẫn còn đủ thá»i gian để gặp những ngưá»i ngồi ở hai chiếc bà n bên cạnh hoặc là Ãt nhất má»™t số trong bá»n há». Ông Ä‘i vá»›i tôi chứ?
Tà i sản của khungcodangcap
21-09-2008, 09:58 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 3
Ông Morales sống ở Ritz. Trông ông không được dá»… coi và o buổi sáng hôm đó. Râu vẫn chưa cạo lòng trắng mắt vằn những ụa máu Ä‘á», ông ta có triệu chứng đặc trưng cá»§a ngưá»i bị Ä‘au đầu vì rượu.
Ông Morales là công dân Mỹ, nói thổ ngữ gần như tiếng Mỹ. Ông ta đã cố gắng thỠnhớ lại tất cả những gì có thể nhưng trà nhớ của ông ta vỠngà y hôm trước rất lơ mơ và lẫn lộn.
- Tôi đã ở đó vá»›i Christie. Ông ta giải thÃch. Má»™t cô gái rất gan dạ, không phải nghi ngá» gì nữa. Cô ấy đã bảo tôi là tiệm ăn ấy khá lắm và tôi đã tin lá»i cô ấy. Cái quán ấy khá tháºt… và tôi chỉ phải trả có 30 đô la thôi. Chỉ tá»™i dà n nhạc chán quá. Cả lÅ© nhạc công nhốn nháo ấy chả biết gì vá» Ä‘iệu nhảy swing cả…
Sau khi bà y tá» cảm giác cá nhân. Ông Morales, theo đỠnghị cá»§a Kemp, đã vui lòng quay vá» chá»§ đỠchÃnh. Nhưng ông ta không biết gì nhiá»u.
- Tôi đã nhìn thấy bên cạnh chúng tôi có má»™t cái bà n lá»›n vá»›i nhiá»u ngưá»i xung quanh, ông ta nói. Tôi không quan tâm đến há» cho đến khi ngưá»i đà n ông bắt đầu kÃch động là m má»i ngưá»i kéo đến.
Mới đầu tôi tưởng là hắn say rượu. Bây giỠnghĩ lại tôi nhớ đã thấy một phụ nữ, cô tóc nâu với thân hình đẹp và dáng đi của một nà ng tiên.
- Ông muốn nói đến cô gái trẻ mặc váy xanh lá cây à ?
- Ông trêu tôi đấy à ? Cái cô ấy gầy giơ xương. Cô mà tôi nói mặc váy đen. Và cô ấy thì khá tròn rĩnh.
Morales đã ban tặng lá»i ngưỡng má»™ đó cho thân hình má»m mại cá»§a cô Lessing.
- Tôi đã ngắm cô ta khi cô Ä‘ang ở trên sà n nhảy, anh ta nói thêm. Vá» nhảy thì cô ta hÆ¡i e dè má»™t chút. Tôi đã đưa mắt cho cô ta má»™t hoặc hai lần nhưng vô Ãch, cô ấy không nhìn lại… Äúng là bá»™ mặt gá»—! Tháºt là đúng kiểu ngưá»i Anh?
Kemp nháºn ra ngay là chẳng có gì thú vị có thể rút ra từ Morales, ông ta cÅ©ng công nháºn rằng ông đã uống khá nhiá»u rượu khi buổi trình diá»…n bắt đầu.
- Tôi sẽ đi New York ngà y mai. Ông ta nói khi Kemp chuẩn bị lui ra. Nhưng nếu ông muốn thì tôi có thể ở lại.
- Cảm Æ¡n ngà i, viên cảnh sát trả lá»i, nhưng tôi nghÄ© rằng chúng tôi sẽ không cần đến lá»i khai cá»§a ông cho cuá»™c Ä‘iá»u tra.
- Äáng tiếc! Morales nói. Ông biết không, tôi thÃch nÆ¡i đây… và nếu cảnh sát yêu cầu tôi ở lại, thì ông chá»§ cá»§a tôi sẽ phải cho phép thôi. Có thể nếu suy nghÄ© kỹ, tôi có thể nhá»› lại Ä‘iá»u gì…
Kemp không cắn câu và và i phút sau, cùng vá»›i Race ông ta được tiếp đón ở Brock Street bởi má»™t ngưá»i rất nghiêm khắc, cha cá»§a Patricia Brice Woodworth.
Quáºn công Brice Woodworth không giấu giếm cánh suy nghÄ© cá»§a mình trước các vị khách.
- Không hiểu há» lôi từ chá»— quái quá»· nà o ra cái ý nghÄ© là con gái ông lại có thể dÃnh dáng và o má»™t vụ việc như thế nà y. Nếu má»™t cô gái trẻ không thể ăn tối cùng chồng chưa cưới mà không phải lo bị các thám tá» hoặc ngưá»i cá»§a Scotland Yard là m phiá»n thì thá» há»i nước Anh sẽ trượt dốc đến đâu? Những ngưá»i đó, tháºm chà con gái ông không quen. Há» tên là gì nhỉ? Hubband? À Barton! Chắc là bá»n bán hà ng hoặc gần như váºy. Việc nà y má»™t lần nữa chứng tá» cần phải chá»n kỹ nÆ¡i ta sẽ đến. Luxembourg có vẻ là má»™t tiệm ăn đáng đến váºy mà đây là lần thứ hai đã xảy ra những sá»± cố đáng tiếc. Gerard tháºt là điên rồ đã đưa Patricia đến nhà hà ng đó. Bá»n trẻ thì lúc nà o cÅ©ng tưởng rằng mình đã biết tất cả… tóm lại, con gái ông sẽ không thể bị há»i cung, dồn ép và lo lắng vì cảnh sát được. Ông ta không cho phép?
Trước đó ông phải há»i ý kiến ông già Anderson de Lincolns lần đã. Ông sẽ gá»i Ä‘iện ngay cho ông ta bây giá»â€¦
Ông ta chợt ngừng lá»i rồi nhìn và o Race.
- Tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì phải. Có quỷ biết ở đâu?
- Badderapore, năm 1923, Race nói và mỉm cưá»i.
- Khỉ tháºt! Ông tướng kêu lên. Ông chÃnh là Johnnie Race! Tôi không thể ngỠđược! Ông là m gì trong câu chuyện nà y?
- Trá»i ạ. Race trả lá»i, tôi Ä‘ang ở trong phòng là m việc cá»§a thanh tra trưởng Kemp thì ngưá»i ta cần lấy lá»i khai cá»§a con gái ông. Tôi đã gợi ý rằng hãy đến gặp cô bé ở đây thì dá»… chịu cho cô hÆ¡n ở Scotland Yard… và tôi có thể Ä‘i cùng anh bạn Kemp cá»§a tôi.
Váºy thì Race… ông tháºt là tá» tế…
- Tất nhiên chúng tôi chú ý để không là m cho cô Brice Woodworth hoảng sợ.
Cánh cá»a mở và cô Patricia Brice Woodworth bước và o vá»›i vẻ lạnh lùng và tá»± tin cá»§a tuổi trẻ, cô hiểu ngay tình thế.
Cô chà o những ngưá»i khách bằng câu "Hello" thân máºt rồi tiến vá» phÃa há» vá»›i niá»m vui thÃch rõ rệt.
- Các ông từ Scotland Yard đến phải không Vì vụ việc tối qua chứ gì? Tôi nóng lòng chá» các ông! Bố tôi có là m các ông thấy phiá»n không? Bố Æ¡i, bố biết bác sÄ© đã nói gì vá» bệnh huyết áp cá»§a bố rồi đây? Tại sao bố lại dúng và o việc nà y, con không hiểu nổi. Con sẽ đưa các ông nà y, thanh tra hay cảnh sát trưởng gì cÅ©ng được, sang phòng con và con bảo Walters mang cho bố má»™t cốc whisky-soda nhé.
Ông tướng định phản đối nhưng sau đà nh bằng lòng giá»›i thiệu hai vị khách. Câu ông dùng cho Race "má»™t bạn cÅ© cá»§a bố" đã có hiệu quả ngay: Patricia không còn quan tâm đến đại tá mà chỉ dà nh nụ cưá»i cá»§a mình cho thanh tra trưởng.
Äầy uy quyá»n, cô đưa hai ngưá»i đà n ông sang phòng khách cá»§a cô. Ông tướng bị trách móc đà nh ngồi lại trong thư viện.
- Tá»™i nghiệp bố, cô nói. Lúc nà o ông ấy cÅ©ng thÃch chỉ huy. Nhưng thá»±c ra chúng tôi là m những gì chúng tôi muốn.
Cuá»™c nói chuyện thân máºt chỉ Ä‘em lại những kết quả hết sức khiêm tốn.
- Các ông thấy thế có bá»±c mình không? - Patricia nói. - Äây có lẽ là lần duy nhất trong Ä‘á»i tôi có may mắn ở ngay bên cạnh nÆ¡i xảy ra tá»™i ác. Bởi chắc chắn là má»™t án mạng phải không? Báo chà rất tháºn trá»ng không đưa tin nhiá»u nhưng tôi đã gá»i Ä‘iện cho Geny nói đấy nhất định là má»™t án mạng! Váºy mà các ông có hiểu không. Má»™t ngưá»i bị giết ngay bên cạnh tôi mà tháºm chà tôi cÅ©ng chẳng thèm nhìn.
Sá»± tiếc rẻ cá»§a cô ta tháºt chân thà nh và giá»ng nói cá»§a cô tháºt khó hiểu lầm.
Tháºt quá rõ rà ng là đôi thanh niên vừa Ä‘Ãnh hôn được 8 ngà y chỉ nhìn thấy bản thân há» và o buổi tối hôm đó. Thanh tra trưởng buồn rầu nháºn thấy những dá»± Ä‘oán bi quan cá»§a mình đã được xác nháºn.
Hết sức nhiệt tình. Patricia Brice Woodworth cũng chỉ nhớ được và i chi tiết:
- Sandra Farraday tháºt là sang trá»ng, như má»i khi, váy cá»§a bà ấy là cá»§a hãng thá»i trang Chiaparelli.
- Cô quen bà ấy à ?
- Tôi chỉ nhìn thấy bà ấy. Ông chồng cÅ©ng váºy. Ông ta có vẻ mặt chân ngấy, như phần lá»›n những ngưá»i là m chÃnh trị.
- Những ngưá»i khác cô cÅ©ng đã nhìn thấy há» Ã ?
- Không, tôi thấy há» lần đầu tiên. Nói tháºt nhé, tôi nghÄ© rằng tôi cÅ©ng sẽ không nháºn thấy Sandra Farraday nếu bà ta không mặc má»™t chiếc váy cá»§a hãng Schiaparelli.
Kemp rá»i ngôi nhà , mặt cau có, buồn bã nói:
- Ông sẽ thấy là cái gã Tollington cÅ©ng sẽ chả biết gì hÆ¡n, còn tồi hÆ¡n ấy chứ. Bởi vì con bé Ãt nhất cÅ©ng phát hiện ra cái váy.
- Chúng ta cÅ©ng nên hy vá»ng rằng cái váy cá»§a bà Farraday cÅ©ng là m cho gã đó hồi há»™p. - Race tuyên bố.
- Thôi được? Chúng ta đến gặp Christine Shanon.
Christine Shanon là má»™t cô gái tóc và ng bé nhá» khá xinh. Mái tóc và ng óng lượn sóng bao quanh khuôn mặt trẻ con, dịu hiá»n và khá là vô cảm. Cô Shanon có thể hÆ¡i ngốc, theo nháºn định cá»§a ông thanh tra, nhưng lại rất ưa nhìn. Cặp mắt xanh mở to đây lanh lợi chứng tá» rằng nếu những khả năng tinh thần cá»§a cô hạn hẹp thì có lại có những khả năng váºt chất. Cô tiếp đón khách rất thân máºt, má»i há» uống rượu và khi há» từ chối thì ép há» hút má»™t Ä‘iếu thuốc lá. Căn há»™ cá»§a cô hÆ¡i nhá», đồ đạc "hiện đại" và rẻ tiá»n.
- Tôi rất vui mừng, thưa ông thanh tra, cô nói, được phục vụ ông. Hãy há»i tôi tất cả những gì ông muốn.
Kemp bắt đầu bằng và i câu há»i vá» thái độ cá»§a những khách ăn ở cái bà n lá»›n. Và ngay láºp tức Christine chứng tá» cô ta biết quan sát và nháºn xét.
- Chắc chắn có Ä‘iá»u gì đấy không ổn. Nó Ä‘áºp và o mắt. Tôi rất buồn cho cái anh chà ng trung háºu, chá»§ bữa tiệc. Anh ta đã là m tất cả để bữa tiệc sôi nổi lên nhưng vô Ãch! Có lẽ vì thế mà anh ta có vẻ bồn chồn. Cái bà cao lá»›n bên phải anh ta cứ cứng đơ như nuốt phải má»™t cái que cá»i lò, còn cô bé bên trái thì lại có vẻ tức giáºn… rõ rà ng là vì cô ấy đã không được xếp ngồi cạnh anh chà ng tóc Ä‘en đẹp trai đối diện cô ta. Còn vá» cái ông tóc và ng cao lá»›n cạnh cô ta thì ông ta có dáng cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘au bụng. Ông ta nhấm nháp thức ăn như thể nó sẽ là m ông ta ngá»™ độc váºy. Cái bà bên cạnh ông ta là m má»i thứ để ông ta vui lên nhưng chÃnh bà ấy lại chẳng vui vẻ gì hÆ¡n.
- Cô Shanon, cô đã nháºn thấy nhiá»u thứ quá. - Race nháºn xét.
- Tôi nói nhá» vá»›i ông nhé lúc ấy tôi Ä‘ang bá»±c mình. Tôi đã Ä‘i chÆ¡i vá»›i anh bạn cùng Ä‘i 3 tối và tôi bắt đầu thấy chán anh ta. Äấy là má»™t gã muốn thăm quan London và nhất là những "há»™p đêm sang trá»ng". Anh ta không để ý đến tiêu tiá»n và uống rượu săm-pan như nước. Chúng tôi đã đến Compradour, rồi Mille Fleurs, cuối cùng là Luxembourg và tôi cảm thấy hắn đã thÃch thú. Äấy không phải là má»™t chà ng trai tồi nhưng câu chuyện cá»§a anh ta thì chán ngắt! Anh ta kể cho tôi vá» nhưng phi vụ tuyệt vá»i mà anh ta, đã là m ở Mexico… và những chuyện đó thì tôi đã nghe 3 lần rồi! Äể đổi chá»§ Ä‘á», anh ta lại kể cho tôi vá» những ả tình nhân cÅ© cá»§a anh ta, nhưng phụ nữ đã chết mê chết mệt vì anh ta. Tôi thấy chán và chỉ quan tâm đến món ăn và những gì xảy ra xung quanh tôi.
- Theo quan Ä‘iểm cá»§a chúng tôi. Kemp nói, thì Ä‘iá»u đó rất tuyệt và tôi hy vá»ng, thưa cô Shanon, là nhá» cô, chúng tôi sẽ tiến được những bước dà i.
- Äừng hy vá»ng quá! Ai đã giết gã đó thì tôi chịu không biết gì hết. Anh ta đã uống cốc rượu săm-pan, rồi đỠtÃa lên, ngã váºt xuống ghế.
- Cô có nhá»› thá»i Ä‘iểm anh ta đã uống lần cuối không, lần trước ấy.
- Có, - cô trả lá»i sau khi suy nghÄ©. - Äấy là lúc ngay sau cuá»™c trình diá»…n, anh ta đã cầm cốc, nói và i lá»i và những ngưá»i khác cÅ©ng là m như anh ta. Hình như há» nâng cốc chúc mừng thì phải.
- Sau đó?
Sau đó âm nhạc nổi lên, tất cả bá»n há» Ä‘á»u ra sà n nhảy. Và o lúc đó, há» chuyện trò và cưá»i. Há» có vẻ phấn chấn lên má»™t chút. Rượu săm-pan tháºt là tuyệt, nó là m cho ai cÅ©ng hà o hứng.
- Há» ra sà n nhảy cả váºy thì cái bà n trống không, không còn ai chứ?
- Phải.
Và không có ngưá»i nà o đã động đến cái cốc cá»§a ông Barton?
- Không một ai. Cái đấy tôi tin chắc.
- Và không có ngưá»i nà o lại gần cái bà n trong khi há» Ä‘ang nhảy?
- Không, không ai cả. Trừ một anh hầu bà n, dĩ nhiên.
- Một anh hầu bà n? Anh nà o?
- Má»™t cáºu bé, độ 16 tuổi, có Ä‘eo má»™t cái tạp dá». Äấy không phải là ngưá»i phục vụ chÃnh, ngưá»i đó nhá» bé vui vẻ, giống như má»™t con khỉ… Má»™t ngưá»i à tôi cuá»™c đấy!
Kemp gáºt đầu đồng ý vá»›i những nháºn xét vá» Giuseppe Balsana và há»i:
- Thế cáºu bé đó có động và o cái gì không? Nó có rót rượu không?
- Không. Nó không động và o gì cả. Nó chỉ nhặt lên một cái túi xách tay mà một bà đã là m rơi khi đứng lên ra sà n nhảy.
- Äấy là cái túi cá»§a ai?
Christine nghÄ© má»™t lúc lâu trước khi trả lá»i:
- Phải, cuối cùng cô nói, tôi không nhầm đâu.
- Äây là cái túi cá»§a cô gái trẻ, cái túi mà u xanh lá cây và và ng. Hai bà kia có túi Ä‘en.
- Và cáºu bé hầu bà n là m gì vá»›i cái túi?
Câu há»i có vẻ là m Christine ngạc nhiên;
- Anh ta chỉ đặt nó lên bà n, thế thôi!
- Cô có chắc rằng cáºu ấy không động và o má»™t cái cốc nà o không?
- á»’! Chắc tuyệt đối. Cáºu bé đặt cái túi lên bà n rồi chạy Ä‘i rất nhanh. Má»™t ngưá»i phục vụ khác ra hiệu cho cáºu ta và cáºu ta phải tuân lệnh ngay.
- Thế ngoà i cáºu ấy, không có ai lại gần cái bà n?
- Không ai cả.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, có thể có ai đó đã lại gần cái bà n mà cô không nháºn thấy?
Christine phản đối kịch liệt:
- Không có chuyện đó! Pedro Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại. Tôi chỉ còn ngồi lại má»™t mình trong cái góc đó và tôi chả có gì là m ngoà i việc ngồi ngắm nhìn xung quanh.
- Khi Ä‘iệu nhảy kết thúc há» lần lượt vá» chá»— ra sao? - Race há»i.
- Cô tiểu thư trẻ và anh chà ng trung háºu đãi tiệc vá» bà n đầu tiên. Há» vừa ngồi xuống thì đến lượt ông cao lá»›n tóc và ng và bà mặc váy Ä‘en, sau nữa là bà kia và ông tóc nâu. Ông nà y tháºt là má»™t tay nhảy giá»i. Khi hỠđã ngồi xuống tất cả, trong lúc anh phục vụ Ä‘ang hâm nóng lại đồ ăn thì gã cúi mình xuống để nói má»™t và i lá»i và má»™t lần nữa, há» lại nâng cốc lên. Rồi ngay láºp tức, Ä‘iá»u đó đã xảy ra…
Cô ta ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Äầu tiên, tôi tưởng anh ta bị má»™t cÆ¡n đột quỵ. Má»™t bà dì cá»§a tôi có lần bị má»™t cÆ¡n đột quỵ và bà ấy cÅ©ng ngã xuống y như váºy. Äúng lúc đó Pedro quay lại và tôi nói: "Nhìn kìa Pedro, anh bạn ở bà n bên cạnh bị đột quỵ?" Anh ta nhìn tôi rồi nói: "Äá»™t quỵ? Cô đùa đấy à ? Hắn tà say bà tỉ thì có!" Váºy mà ngưá»i uống quá sức chÃnh lại là Pedro! Tôi liếc mắt theo dõi hắn. Trong những nhà hà ng như Luxembourg, ngưá»i ta rất nghiêm chỉnh và tôi cÅ©ng không muốn có chuyện lôi thôi. Vả lại tôi cÅ©ng không thÃch những ngưá»i ngoại quốc. Khi há» say rượu, há» trở nên rất thô thiển và từ lúc đó ngưá»i phụ nữ phải hứng chịu bao chuyện bá»±c mình…
Cô ta im lặng, theo đuổi ý nghĩ của mình rồi cái nhìn của cô ta chợt dừng lại trên chiếc đồng hồ xinh xắn đeo trên cổ tay rồi nói thêm:
- Nhưng công bằng mà nói thì hỠrất rộng rãi!
Cô ta lại đắm chìm trong suy nghÄ© vá» nhưng thiệt thòi cá»§a má»™t cô gái lẳng lÆ¡ và vá» những thứ bù lại cô ta đã được hưởng, nhưng Kemp đưa cô trở lại chá»§ đỠchÃnh. Ông đỠnghị cô nhắc lại câu chuyện má»™t lần nữa rồi hai ngưá»i đà n ông rút lui.
- Váºy đấy! - Kemp nói khi há» ra đến vỉa hè, - cô gái nà y là má»™t nhân chứng. Cô ấy nhìn thấy sá»± việc và nhá»› được chúng. Nếu có cái gì đấy đáng nhìn thì cô ta đã nhìn thấy. Kết luáºn: chẳng có gì đáng nhìn cả. Tháºt khó tin nhưng đúng như thế!
George Barton uống rượu săm-pan. Anh ta ra sà n nhẩy, anh ta quay lại, anh lại nâng cốc lên, cái cốc mà không ai đụng và o, rồi như mà n ảo thuáºt, anh ta gục xuống, chết tươi vì bị đầu độc. Tháºt là điên rồi! Äiá»u không thể đã trở thà nh có thể.
HỠđi và i bước, rồi Kemp lại nói:
- Vá» cáºu hầu bà n, cáºu bé ấy sao Giuseppe lại không nói gì vá»›i chúng ta nhỉ? Tôi cần xem lại việc nà y. Cuối cùng thì cáºu ta là ngưá»i duy nhất lại gần cái bà n trong khi bá»n há» Ä‘ang nhẩy. Äây là má»™t Ä‘iểm cần là m rõ.
- Nếu như cáºu ta có cho cái gì và o cốc cá»§a Barton, Race nói, thì cô gái ấy đã nhìn thấy. Chả có tà gì thoát ra khá»i mắt cô ta. Vì cô ta chẳng nghÄ© gì trong đầu, nên cô ta chẳng là m gì hÆ¡n là nhìn ngắm xung quanh. Không. Kemp, theo tôi thì cách giải thÃch rất đơn giản, chỉ cần tìm ra nó.
- Cách giải thÃch là : kẻ đã cho cái gì đó và o cốc chÃnh là Barton.
- Tháºt ra, tôi bắt đầu tin rằng đây là điá»u duy nhất có thể xảy ra. Nhưng nếu thế thì tôi chắc chắn rằng anh ta không biết cái đó chÃnh là axit cyanhydric.
- Ông nghÄ© rằng anh ta có thể đã cho và o cốc má»™t cái gì đó mà ngưá»i khác đã cho anh ta và bảo rằng đó là má»™t loại thuốc? Thuốc tiêu hoá hoặc má»™t loại thuốc nà o đó?
- Rất có thể như váºy.
- Và ai là ngưá»i cho thuốc? Má»™t ngưá»i nhà Farraday? Ãt có khả năng nà y.
- Anthony Browne? Cùng Ãt có khả năng. Váºy chỉ còn lại 2 ngưá»i: má»™t cô em vợ rất quý mến anh ta.
- Và má»™t cô thư ký rất táºn tụy vá»›i anh ta.
Kemp dừng lại nhìn bạn mình:
- Tôi nghiêng vỠcô thư ký, ông nói.
Rồi ông nhìn đồng hồ:
- Tôi phải Ä‘i bây giá», đến nhà Kidderminster. Còn ông. Ông là m gì? ông sẽ Ä‘i gặp cô Marle à ?
- Phải… nếu tôi không gặp phải cô kia trong phòng là m việc. Tôi sẽ Ä‘em đến cho cô ấy lá»i chia buồn cá»§a má»™t ngưá»i bạn già và đưa cô ấy Ä‘i ăn trưa.
- Váºy là ông tin rằng chÃnh là cô ta?
- Tôi chả tin gì hết. Tôi đi tìm một dấu vết mới.
- Dù sao ông cũng nên gặp cô Marle.
- Tôi sẽ đến gặp cô ấy, nhưng đầu tiên tôi muốn đến lúc cô ấy không có nhà . Anh có biết tại sao không Kemp?
- Tôi thú nháºn là không.
- Bởi vì ở đó có má»™t ngưá»i nà o đó Ä‘ang lÃu lo. Phải, lÃu lo như má»™t con chim váºy. Khi tôi còn bé, ngưá»i ta kể vá»›i tôi rằng: má»™t con chim đã kể cho tôi. Những con chim lúc nà o cÅ©ng hót lÃu lo, Kemp, và chúng đôi khi kể lại nhiá»u chuyện thú vị lắm…
Tà i sản của khungcodangcap