 |
|

21-09-2008, 10:00 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 4
Hai ngưá»i đà n ông chia tay. Race gá»i má»™t chiếc taxi để Ä‘i đến văn phòng cá»§a George Barton ở trung tâm thà nh phố, còn Kemp thì tiết kiệm chi phà nên Ä‘i xe buýt và xuống bến ở cạnh toà nhà sang trá»ng cá»§a dòng há» Kidderminster.
Viên thanh tra bước lên báºc thá»m và bấm chuông. Ông ta thấy buồn. Trên cái sân mà ông ta Ä‘ang phiêu lưu trải đầy cạm bẫy. Thị tá»™c Kidderminster có má»™t ảnh hưởng rất lá»›n và chi nhánh cá»§a nó bao trùm như má»™t cái lưới lên toà n quốc. Kemp hoà n toà n tin tưởng và o sá»± khách quan và vô tư, trong sáng cá»§a công lý nước Anh.
Nếu như má»™t ngưá»i nhà Farraday, dù là Stephen hoặc Sandra, đã giết Rosemary hoặc George Barton, thì không má»™t sức ép nà o, không má»™t sá»± can thiệp nà o có thể chạy tá»™i cho hỠđược. Äấy là điá»u tuyệt đối chắc chắn. Nhưng nếu Farraday vô tá»™i hoặc những bằng chứng không đủ để kết tá»™i anh ta thì ngưá»i sÄ© quan Ä‘iá»u tra sẽ có nguy cÆ¡ gặp nhiá»u phiá»n toái từ thượng cấp. Do váºy phải hết sức tháºn trá»ng. Kemp hÆ¡i e sợ cái phi vụ mà ông phải hoà n thà nh nà y. Ông có cảm giác rằng ông sẽ "giải quyết công việc tá» trên xuống dưới" và sẽ từ chối thẳng thừng nếu cần.
Thanh tra trưởng sẽ sá»›m phát hiện ra rà ng suy nghÄ© như váºy tháºt là ngây thÆ¡. Quáºn công Kidderminster là má»™t nhà ngoại giao lá»c lõi nên chẳng bao giá» dùng đến những cách xá» sá»± mạnh mẽ. Khi ông xưng tên, má»™t ngưá»i quản gia rất lịch sá»± và kÃnh cẩn đưa Kemp và o phÃa cuối ngôi nhà , trong má»™t gian phòng hÆ¡i tối, trên tưá»ng treo đầy các giá sách. Ở đó, ngồi giữa con gái và chà ng rể, quáºn công Kidderminster Ä‘ang đợi ông.
Quáºn công Kidderminster tiến lên đón ông, bắt tay ông va nói rất lịch sá»±:
- Ông có sá»± chÃnh xác cá»§a má»™t quân nhân, thưa ông thanh tra. Äầu tiên cho phép tôi biểu thị lòng biết Æ¡n cá»§a tôi. Ông tháºt là tá» tế đã đến đây thay vì cho má»i con gái tôi và chồng nó đến Scotland Yard. Nếu cần thì các con tôi cÅ©ng sẵn sà ng đến đó, nhưng chúng tôi vẫn đánh giá cao hà nh động cá»§a ông.
- Äúng như váºy đây, thưa ông thanh tra. - Sandra nói.
Cô nói bằng má»™t giá»ng rất bình thản pha chút lạnh lùng. Cô mặc má»™t cái váy dà i mà u đỠthắm, ngồi dưới ánh sáng hắt từ trên cao qua cá»a sổ hẹp là m cho Kemp nhá»› lại má»™t khuôn mặt trên tấm kÃnh mầu mà ông đã nhìn thấy trong má»™t nhà thá» nước Pháp. Khuôn mặt hình oval hÆ¡i dà i và đưá»ng nét gần như thẳng cá»§a đôi vai cà ng tô Ä‘iểm thêm cho ảo ảnh. Tên cá»§a nữ thánh đó thì ông đã quên. Vả lại, bà Alexandra đâu phải là thánh.
Ông e ngại! Theo ý kiến khiêm nhưá»ng cá»§a ông thì phần lá»›n các nhân váºt thánh thần Ä‘á»u là những ngưá»i khá kỳ quặc, không theo đạo CÆ¡ Äốc và khá cố chấp, cuồng tÃn và tà n bạo vá»›i ngưá»i khác cÅ©ng như vá»›i bản thân.
Stephen Farraday đứng cạnh vợ. Anh ta không tá» ra xúc động. Äúng má»±c và trịnh trá»ng: anh ta có dáng vẻ cá»§a má»™t ngưá»i thảo ra các Ä‘iá»u luáºt cho nhân dân. Con ngưá»i tháºt cá»§a anh ta được che giấu cẩn tháºn. Tuy váºy, cái con ngưá»i bằng xương bằng thịt kia viên thanh tra biết rất rõ
Quáºn công Kidderminster lại nói. Ông thá» dẫn dắt câu chuyện:
- Tôi không giáºn ông, thưa ông thanh tra, vụ việc nà y là m tất cả chúng tôi rất bá»±c mình. Äây là lần thứ hai, con gái và con rể tôi là nhân chứng trá»±c tiếp cá»§a má»™t cái chết thảm khốc xảy ra ở nÆ¡i công cá»™ng. Hai cái chết thảm khốc xảy ra ở cùng má»™t nÆ¡i, cá»§a những ngưá»i trong má»™t gia đình. Phải tuyên bố vá» việc nà y tháºt không dá»… đối vá»›i những ngưá»i có tước vị nhưng chúng tôi nháºn thấy rõ rằng, Ä‘iá»u đó không thể tránh khá»i. Con gái tôi vả chồng nó mong muốn giúp đỡ anh bằng tất cả khả năng và hy vá»ng kết thúc sá»›m vá»›i câu chuyện nà y và tôi mong rằng chuyện nà y không thu hút dư luáºn quá lâu.
Kemp cảm Æ¡n và nói rằng rất cảm động trước nhã ý cá»§a quáºn công và điá»u đó sẽ giúp Ãch cho công việc cá»§a ông rất nhiá»u.
Sandra xen và o:
- Ngà i thanh tra, tôi đã sẵn sà ng. Hãy đặt câu há»i cho tôi.
- Xin cảm ơn bà Alexandra.
Kemp định bắt đầu nhưng quáºn công Kidderminster lại nói:
- Ông có những nguồn tin riêng nhưng tôi biết từ ông bạn cảnh sát trưởng cá»§a tôi là cái chết cá»§a ông Barton được coi là má»™t vá»± giết ngưá»i hÆ¡n là vụ tá»± sát. Nhưng má»i dấu hiệu bên ngoà i lại có vẻ như má»™t vụ tá»± sát. Äấy cÅ©ng là ý kiến cá»§a con phải không Sandra?
"Khuôn mặt kÃnh" sinh động lên.
- Tôi thú tháºt rằng Ä‘iá»u đô khá rõ từ tối hôm qua. Äầu tiên là địa Ä‘iểm. Chúng tôi lại đến trong chÃnh tiệm ăn mà Rosemary đã tá»± đầu độc mình năm ngoái và cÅ©ng chÃnh tại cái bà n đó. Thế rồi, còn các Ä‘iá»u khác nữa… Mùa hè vừa qua. Ở nông thôn, chúng tôi đã gặp ông Barton khá thưá»ng xuyên. Anh ta đã có vẻ rất kỳ quặc, khác hẳn vá»›i tÃnh cách bình thưá»ng mà chúng tôi đã biết; chúng tôi Ä‘á»u nghÄ© rằng cái chết cá»§a vợ đã là m anh ta Ä‘au khổ khôn nguôi. Anh ta yêu vợ lắm và tôi nghÄ© rằng anh ta không thể quen được vá»›i ý nghÄ© là đã mất cô ấy. Như váºy giả thiết vá» má»™t vụ tá»± sát tôi cảm thấy có thể chấp nháºn được vả lại tôi cÅ©ng không thể tưởng tượng được tại sao lại có kẻ muốn giết George Barton?
- Äây cÅ©ng là ý kiến cá»§a tôi. - Stephen Farraday hăng hái nói. - Barton là má»™t ngưá»i tốt, tôi tin chắc rằng, anh ta không có má»™t kẻ thù nà o trên Ä‘á»i nà y!
Thanh tra trưởng nhìn ba khuôn mặt vây quanh ông chỠđợi quan điểm của ông. Ông nghĩ một lúc lâu trước khi nói. Sau đó, nghĩ rằng tốt nhất là nói thẳng. Ông nói:
- Lý lẽ cá»§a bà giải thÃch rất đúng, thưa bà Alexandra! Nhưng còn má»™t số việc nhá» mà bà thá»±c sá»± chưa biết!
Quáºn công Kidderminster vá»™i nói rằng ông không muốn thúc ép viên thanh tra, ông là ngưá»i biết nên nói ra hoặc không nói ra Ä‘iá»u gì.
- Xin cảm Æ¡n quáºn công Kidderminster, Kemp nhẹ nhà ng nói, nhưng tôi nghÄ© tại sao lại không cho các vị biết. Tóm lại là thế nà y: George Barton, má»™t thá»i gian trước khi chết, đã nói vá»›i 2 ngưá»i vá» sá»± tin chắc cá»§a anh ta rằng vợ anh ta đã không tá»± tá» như má»i ngưá»i tưởng mà đã bị đầu độc chết. Anh ta nghÄ© rằng đã tìm ra dấu vết cá»§a tên giết ngưá»i, bữa tiệc tối qua dưới danh nghÄ©a là mừng sinh nháºt cá»§a cô Iris Marle, thá»±c ra là má»™t phần cá»§a kế hoạch mà anh ta láºp ra để vạch mặt kẻ giết vợ anh ta.
Tiếp theo lại sá»± yên lặng. Kemp vá»›i vẻ ngoà i lạnh lùng nhưng tháºt ra lại rất nhạy bén, cảm giác rằng có má»™t sá»± lo lắng Ä‘ang dâng lên trong những ngưá»i đối thoại vá»›i ông. Bá»n há» không để lá»™ ra tà gì cả nhưng ông có thể thá» rằng ông không nhầm, quáºn công Kidderminster là ngưá»i đầu tiên bình tÄ©nh lại:
- Nhưng sá»± tin chắc đó có thể chứng tỠông Barton không hoà n toà n bình thưá»ng nữa. Sá»± Ä‘au khổ già y vò ông ta không ngưng có thể đã ảnh hưởng đến trà óc ông ta.
Kemp đồng tình nhưng nói thêm:
- Nhưng Ä‘iá»u đó cÅ©ng chứng minh rằng anh ta không nghÄ© đến tá»± sát.
- Äúng váºy! - Quáºn công nói.
Lại im lặng
Nhưng, đột nhiên Stephen Farraday há»i là m thế nà o Barton lại nhét cái ý nghÄ© đó và o đầu? Chung quy thì bà Barton rõ rà ng đã tá»± sát cÆ¡ mà ?
Kemp nhìn thẳng và o mặt Farraday nói đơn giản:
- Ông Barton lại có ý kiến khác, quáºn công Kidderminster cứu nguy cho chà ng rể:
- Nhưng chÃnh cảnh sát nháºn định như váºy! Và o lúc đó ngưá»i ta chỉ nói đến tá»± sát mà thôi.
- Äúng như váºy, - Kemp trả lá»i bình thản. - Các sá»± việc không đối nghịch vá»›i giả thiết tá»± tá» và chẳng có cái gì nói lên rằng đó có thể là má»™t vụ giết ngưá»i.
Ông biết rằng má»™t ngưá»i lịch lãm như quáºn công Kidderminster cÅ©ng chỉ hiểu ý ông có má»™t ná»a.
Bá» giá»ng nói trịnh trá»ng vẫn dùng đến lúc đó, ông quay sang Sandra:
- Nếu bà cho phép, bà Alexandra, tôi xin há»i bà má»™t và i câu?
- Xin ông cứ há»i.
- Cảm Æ¡n! Và o thá»i Ä‘iểm bà Barton chết, bà có bao giá» nghÄ© rằng đó không phải là má»™t vụ tá»± sát mà là má»™t vụ giết ngưá»i?
- Tất nhiên là không. Tôi đã tin chắc rằng đó là má»™t vụ tá»± tá» và bây giá» tôi vẫn tin như váºy.
Kemp không bác lại lá»i khẳng định ấy và há»i tiếp:
- Trong vòng má»™t năm nay, bà Alexandra, bà có nháºn được những bức thư nặc danh không?
Ngưá»i phụ nữ trẻ ngạc nhiên đến ná»—i trong má»™t giây Kemp tưởng bà ta sẽ luống cuống. Nhưng không phải.
- Thư nặc danh ư? Không bao gi�
- Bà chắc chắn chứ? Tôi biết rằng có những lá thư nặc danh khó chịu đến ná»—i ngưá»i ta không muốn nói đến chúng. Nhưng chúng lại rất quan trá»ng trong vụ việc nà y nên tôi cho phép mình nhấn mạnh má»™t lần nữa. Nếu quả tháºt bà đã nháºn được lá thư nặc danh nà o thì tôi cần phải biết.
- Tôi hiểu ông rất rõ, thưa ông thanh tra, nhưng tôi chỉ có thể nhắc lại Ä‘iá»u tôi vừa nói vá»›i ông: tôi không nháºn được thư nặc danh.
- Tốt. Bà đã nói rằng, mùa hè vừa qua, ông Barton đã có vẻ kỳ quặc. Bà định nói ý gì?
- Ông ấy rất bồn chồn, kÃch động. Khi ngưá»i khác nói chuyện vá»›i ông ta, ông ta có vẻ rất khó táºp trung theo dõi câu chuyện.
Bà ta quay sang chồng:
- Có phải váºy không Stephen?
- Phải, đúng là như váºy. Tôi nói thêm rằng anh ta có vẻ ốm. Anh ta gầy Ä‘i…
- Trong thái độ cá»§a ông ta đối vá»›i bà và chồng bà , bà có nháºn thấy có sá»± thay đổi không ông ta có vẻ kém nhã nhặn Ä‘i chẳng hạn?
- Không chút nà o… và tháºm chà còn ngược lại ông ta đã mua má»™t ngôi nhà ở nông thôn gần nhà chúng tôi và có vẻ rất biết Æ¡n những gì chúng tôi đã là m cho ông ta. Những việc nhá» thôi như giá»›i thiệu vá»›i những ngưá»i có địa vị trong vùng lá»i khuyên vá» những ngưá»i cung cấp dịch vụ v.v… và chúng tôi cÅ©ng rất sung sướng có dịp được giúp đỡ ông ta và Iris Marle, tháºt là má»™t cô bé ngoan.
- Bà Barton và bà có thân máºt vá»›i nhau không?
- Không, bà ta cưá»i trả lá»i, không hẳn như váºy! Chúng tôi không phải là bạn thân. Thá»±c ra bà ấy là bạn cá»§a Stephen. Bà ta phát hiện ra sá»± Ä‘am mê chÃnh trị cá»§a mình và anh ấy đã giảng giải cho bà ta vá» chÃnh trị. Anh ấy thÃch Ä‘iá»u đó vì Rosemary tháºt là má»™t phụ nữ duyên dáng…
Kemp nghĩ thầm rằng nếu Rosemary duyên dáng, thì Sandra lại "tinh quái" và ông sẵn sà ng trả giá cao để biết được bà đã biết những ai vỠmối quan hệ giữa chồng bà ta và bà Barton.
Ông lại tiếp tục há»i:
- Ông Barton có bao giỠnói với bà vỠnhững nghi ngỠcủa ông ta vỠcái chết của vợ không?
- Không bao giá»? ChÃnh vì thế lúc nãy tôi đã rất ngạc nhiên.
- Còn Iris Marle? Cô ấy có nói với bà vỠcái chết của chị mình không?
- Không bao giá».
Bà có biết vì lý do gì mà Barton mua một ngôi nhà ở nông thôn không? Có phải bà đã gợi ý cho ông ta không?
- Không. Stephen và tôi đã rất ngạc nhiên khi biết rằng hỠsẽ thà nh hà ng xóm của chúng tôi ở Fairhaven.
- Ông ấy luôn đối xỠthân ái với bà chứ?
- Luôn luôn.
- Tốt… Ta quay sang ông Anthony Browne. Bà biết gì vỠông ta, bà Alexandra?
- Không gì cả, tháºt váºy… Tôi đã gặp ông ấy hai hoặc ba lần, tất cả chỉ có thế!
- Còn ông, ông Farraday?
- Tôi nghÄ© rằng tôi còn biết vá» anh ta Ãt hÆ¡n vợ tôi. Cô ấy Ãt nhất đã nhảy vá»›i anh ta… Äấy là má»™t chà ng trai dá»… mến. Má»™t ngưá»i Mỹ nếu tôi không lầm…
- Theo những gì mà ông có thể nháºn thấy và o lúc đó ông có cho là anh ta và bà Barton đã rất gần gÅ©i nhau không?
- Vá» câu há»i đó, thưa ông thanh tra, tôi không biết tà gì hết.
- Tôi chỉ muốn há»i vá» cảm nghÄ© cá»§a ông thôi, ông Farraday! Stephen nhăn trán:
- HỠlà bạn rất thân, tôi chỉ có thể nói thế!
- Còn bà , bà Alexandra?
- Cảm nghĩ của tôi?
- Váºy cảm nghÄ© cá»§a bà , không hÆ¡n!
- Váºy thì tôi sẽ cho ông biết nó rất rõ rà ng: bá»n há» rất, rất thân nhau và rất gần gÅ©i nhau. Và qua những biểu hiện bên ngoà i ta có thể Ä‘oán ra. Bởi vì thá»±c sá»± tôi không biết gì chÃnh xác cả.
- Phụ nữ trong lÄ©nh vá»±c nà y thưá»ng tinh tưá»ng, Kemp nói. Nụ cưá»i ngốc nghếch kèm theo câu nói trên chắc sẽ là m đại tá Race báºt cưá»i.
- Và bây giá», bà Alexandra, bà biết gì vá» cô Lessing?
- Cô Lessing là thư ký của George Barton. Tôi đã gặp lại cô ta ở nông thôn một lần và cuối cùng là tối hôm qua.
- Tôi muốn má»™t lần nữa há»i bà má»™t câu "ngoà i lá»" má»™t câu há»i không chÃnh thức. Có bao giá» bà có cảm giác là có cái gì đó giữa Barton và cô ta không?
- Tôi thá»±c sá»± chưa bao giá» nghÄ© như váºy!
- Váºy thì chúng ta quay lại những sá»± kiện cá»§a buổi tối hôm qua.
Ông đặt ra nhiá»u câu há»i chÃnh xác cho cả Stephen và Alexandra. Ông không hy vá»ng gì nhiá»u và o cuá»™c xét há»i nà y và nó cÅ©ng chả cho ông biết thêm Ä‘iá»u gì cả. Lá»i khai cá»§a há» phù hợp má»™t cách căn bản vá»›i những Ä‘iểm đã biết. Barton đã chúc tụng Iris, hỠđã cùng uống và ngay sau đó há» ra sà n nhảy khiêu vu. Tất cả Ä‘á»u đã rá»i bà n cùng má»™t lúc. George và Iris đã quay vá» bà n đầu tiên. Còn vá» cải ghế trống thì Barton nói rằng để dà nh cho má»™t ngưá»i bạn sẽ đến muá»™n, má»™t đại tá Race nà o đó, Ä‘iá»u nà y Kemp biết là anh ta nói dối. Khi ánh sáng lại được báºt lên sau cuá»™c trình diá»…n. George nhìn cái ghế trống trước mặt anh ta vá»›i vẻ lạ lùng. Anh ta có vẻ đãng trÃ, đâu óc để táºn đâu đâu, tháºm chà không nghe thấy Ä‘iá»u ngưá»i khác nói vá»›i anh. Anh ta sá»±c tỉnh lại sau đó và đỠnghị uống mừng sức khoẻ cá»§a Iris.
Má»™t thông tin, tuy váºy, cÅ©ng đã được ghi nháºn thêm và o những Ä‘iá»u Kemp đã biết. Sandra đã kể cho ông vá» cuá»™c đối thoại giữa cô ta và Barton ở Fairhaven, qua đó ông nháºn thấy Barton đã cố tình nà i cho được lá»i hứa cá»§a vợ chồng Farraday đến dá»± sinh nháºt cô em vợ cá»§a anh ta.
Äóng quyển sổ tay lại, thanh tra trưởng Kemp đứng dáºy nói và i câu cảm Æ¡n rất lịch sá»±.
Quáºn công Kidderminster lo lắng muốn biết liệu sá»± hiện diện cá»§a con gái ông có cần thiết cho cuá»™c Ä‘iá»u tra không. Kemp trả lá»i:
- Phiên toà sẽ chỉ là hình thức thôi: nháºn diện tá» thi, lá»i khai cá»§a bác sÄ© pháp y và sẽ hoãn xá» trong 8 ngà y nữa. Từ bây giỠđến lúc đó, tôi hy vá»ng sẽ tìm ra được Ä‘iá»u gì má»›i…
Quay sang Stephen, ông nói thêm:
- Thưa ông Farraday, có má»™t và i Ä‘iểm nhá» mà tôi muốn há»i lại ông mà không muốn phiá»n đến bà Alexandra. Ông có thể gá»i Ä‘iện cho tôi ở Scotland Yard để chúng ta hẹn gặp nhau được không Chúng ta sẽ chá»n má»™t giá» phù hợp vá»›i ông vì tôi biết rằng ông rất báºn.
Ông nói má»™t cách thân máºt như vá» má»™t Ä‘iá»u không quan trá»ng lắm nhưng không má»™t ai trong phòng lại có thể hiểu lầm vá» lá»i má»i cá»§a ông. Stephen đã cố gắng để vui vẻ trả lá»i. Anh ta đảm bảo vá»›i Kemp vá» sá»± hợp tác thân tình cá»§a anh ta, rồi nhìn đồng hồ, anh ta vá»™i vã Ä‘i ra: ngưá»i ta Ä‘ang đợi anh ở nghị viện.
Kemp đi theo sát gót anh ta.
Ngay khi chỉ còn lại hai ngưá»i, quáºn công Kidderminster đến trước mặt con gái để đặt câu há»i mà từ lâu đã là m ông nóng lòng muốn biết:
- Hãy nói cho cha, Sandra… Có phải là Stephen đã là tình nhân cá»§a ngưá»i đà n bà đó không?
Sau má»™t giây lưỡng lá»± đáng ngá», cô trả lá»i:
- Tất nhiên là không! Con phải biết chứ, đấy không phải là loại mà Stephen thÃch.
Quáºn công Kidderminster nhăn mặt:
- Sandra yêu quý, con đà điểu giấu đầu trong cát và tưởng mình sẽ tránh được nguy hiểm, là má»™t con váºt ngu ngốc, đừng bắt chước nó? Có những việc bây giá» cần phải là m rõ ngay và chúng ta nên biết chÃnh xác vị trà cá»§a chúng ta.
- Thế cha muốn con nói gì? Rosemary Barton là bạn gái của gã Anthony Browne. HỠluôn ở bên nhau.
- Cha không nà i ép nữa. Con nên biết Ä‘iá»u đó?
Ông không phải là ngưá»i dá»… bị lừa, rất buồn rầu và ưu tư ông Ä‘i ra để tìm vợ trong phòng khách nhỠở tầng má»™t. Ông đã cấm bà và o thư viện sáng hôm đó vì ông biết rằng nhưng Ä‘iệu bá»™ cứng nhắc cá»§a bà có thể là m hại đến mối quan hệ tốt đẹp mà ông muốn duy trì vá»›i cảnh sát.
- Thế nà o, bà há»i khi ông và o, má»i chuyện tốt chứ?
- Tốt nhất thế giá»›i. Ông trả lá»i, Ãt ra là bên ngoà i… Kemp là má»™t ngưá»i có giáo dục và khá dá»… thương. Anh ta rất khôn khéo… quá khôn khéo đối vá»›i tôi!
- Váºy là nghiêm trá»ng à ?
- Nghiêm trá»ng đấy. Nà y. Vicky, nhẽ ra chúng ta không bao giá» nên để Sandra lấy thằng bé ấy…
- Thì tôi vẫn nói thế.
- Äúng váºy. Bà đúng còn tôi đã sai. Cái an á»§i tôi đôi chút là đằng nà o thì con bé cÅ©ng lấy nó. Nếu con bé đã có Ä‘iá»u gì trong đầu thì không má»™t ai có thể lôi ra khá»i đầu nó được. Việc con bé đã gặp gã Farraday nà y quả tháºt là má»™t tai há»a. Tổ tiên cá»§a gã nà y chúng ta không há» biết. Khi sá»± cố xảy ra thì má»™t ngưá»i như gã sẽ hà nh động như thế nà o? Tháºt khó biết.
- Như váºy, bà Kidderminster nói, ông nghÄ© rằng chúng ta đã chấp nháºn má»™t kẻ sát nhân và o gia đình à ?
- Tôi không biết gì hết và tôi không phải là ngưá»i, kết án nó nhanh như váºy. Nhưng cảnh sát tin là nó có tá»™i và có vẻ chắc chắn vá» Ä‘iá»u đó. Nó là tình nhân cá»§a cái cô Rosemary Barton, Ä‘iá»u đó không còn nghi ngá» gì nữa! Cô ta đã tá»± sát vì nó hoặc nó đã giết cô ta? Äằng nà o thì Barton cÅ©ng đã phát hiện ra và anh ta quyết định là m rùm beng lên. Tôi nghÄ© rằng Stephen đã không chịu đựng nổi ý nghÄ© đó và nó đã…
- Äầu độc anh chà ng Barton?
- Phải.
Bà Kidderminster nói dứt khoát:
- Tôi không tin như váºy?
- Tôi cũng mong bà nói đúng. Nhưng dù sao cũng đã có kẻ đầu độc anh ta.
- Phải, bà Kidderminster nói, có ai đó đã là m! Nhưng không thể là Stephen. Nó không đủ gan để là m.
- Bà không biết đấy thôi. Stephen rất có khả năng, đó là má»™t bá»™ trưởng tương lai đấy, nó chẳng quan tâm đến gì khác ngoà i sá»± nghiệp. Nó sẵn sà ng là m tất cả chứ không để ngưá»i khác là m tổn hại đến thanh danh. Không thể biết trước được má»™t ngưá»i đà n ông có thể là m gì khi bị dồn và o chân tưá»ng.
- Tôi nhắc lại là nó không đủ gan để là m. Äể là m má»™t việc như váºy, cần phải có má»™t tÃnh cách ăn thua cay cú và má»™t sá»± táo bạo gần như táo tợn. Tôi sợ, William, sợ khá»§ng khiếp…
Vẻ khiếp sợ hiện rõ trên nét mặt bà ta.
- Bà định nói là Sandra… Sandra…
- Äấy là má»™t ý nghÄ© là m tôi khiếp sợ nhưng cần phải nhìn thẳng và o sá»± tháºt. Nó yêu Ä‘iên cuồng ngưá»i đà n ông ấy. Ở nó có Ä‘iá»u gì đấy lạ lùng và bồn chồn. Tôi chưa bao giá» hiểu rõ nó và nó luôn là m tôi lo sợ. Vì Stephen cá»§a nó, nó chấp nháºn má»i rá»§i ro và không có gì là m cho nó lùi bước.
- Váºy đấy đấy là điá»u tôi biết. Và tôi cÅ©ng biết là nếu nó đã ngu ngốc mà gây nên cái sá»± Ä‘iên rồ đó thì chúng ta cần phải bảo vệ nó.
- Bảo vệ nó ư? Bà muốn nói gì?
- ÄÆ¡n giản là chúng ta là cha mẹ và phải có nghÄ©a vụ là m gì đó cho con gái chúng ta khi nó cần. Tháºt may mắn là ông có đủ tư cách để là m việc đó!
Quáºn công Kidderminster nhìn vợ mình như thể ông thấy bà lần đầu tiên. Ông phát hiện thấy ở bà má»™t tÃnh cách mà ông không ngá» tá»›i, má»™t phụ nữ can đảm và mạnh mẽ, nhìn nháºn khó khăn, trở ngại má»™t cách bình tÄ©nh, không chấp nháºn đầu hà ng, nhưng lại cÅ©ng là ngưá»i không có khái niệm vỠđạo đức.
- Bà cho rằng nếu chẳng may con gái tôi là một tội phạm thì tôi phải sỠdụng ảnh hương của tôi để chạy tội cho nó à ?
- Tất nhiên là thế!
- Vicky yêu quý cá»§a tôi! Chúng ta không nên là m những việc như váºy. Äiá»u đó là m mất danh dá»± cá»§a tôi.
- Khó gì việc ấy, bà Kidderminster nói, quan điểm của hỠhoà n toà n khác xa nhau và rõ rà ng là hỠkhông thể hiểu nhau được.
Sau một hồi lâu im lặng, bà Kidderminster nói:
- Ông hoà n toà n có thể thuyết phục được chÃnh phá»§ gây sức ép vá»›i cảnh sát để há» bá» mặc vụ án nà y. Cứ đưa ra lá»i tuyên án là má»™t vụ tá»± tá» là xong. Äiá»u đó cÅ©ng đã từng xảy ra. Ông đứng cãi lại tôi nữa.
- Tôi đồng ý là điá»u đó cÅ©ng đã từng xảy ra nhưng là vì nhưng lý do chÃnh trị tá»™i cao, khi động chạm đến lợi Ãch quốc gia. Còn ở đây là má»™t vụ án hoà n toà n riêng tư và tôi chân thà nh nói rằng tôi không thể là m bất cứ Ä‘iá»u gì!
- Nếu ông muốn can thiệp tháºt sá»± thì ông sẽ có thể!
- Tôi có thể, quáºn công Kidderminster kêu lên giáºn dữ, nhưng tôi không muốn! Tôi có má»™t địa vị chÃnh trị và tôi không muốn lạm dụng nó!
Bà Kidderminster vẫn không chùn bước:
Nhưng cuối cùng, William, bà nhẹ nhà ng nói, nếu Sandra bị bắt và bị xét xá», thì ông sẽ thuê những luáºt sư giá»i nhất cho nó chứ? Và ông sẽ là m hết sức để cứu nó dù nó có phạm tá»™i đến đâu?
- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi! Nhưng đó lại là chuyện khác! Tháºt sá»± có những việc mà phụ nữ chả bao giá» hiểu nổi!
Bà Kidderminster không trả lá»i. Sandra là đứa con mà bà Ãt thương yêu nhất trong đám con, nhưng và o lúc nà y bà là ngưá»i mẹ, má»™t ngưá»i mẹ quyết tâm bảo vệ con mình bằng má»i cách, dù lương thiện hay không cÅ©ng mặc. Nếu ngưá»i ta động đến Sandra thì bà sẽ chiến đấu để bảo vệ nó. Rồi há» sẽ thấy rằng bà cÅ©ng có sừng có má» cho mà xem.
- Äằng nà o thì, quáºn công Kidderminster nói, Sandra cÅ©ng sẽ không bị truy tố nếu không có những lá»i buá»™c tá»™i tuyệt đối thuyết phục chống lại nó, và cho đến lúc đó tôi từ chối tin rằng con gái tôi có thể là má»™t kẻ giết ngưá»i. Vicky, bà là m tôi ngạc nhiên vì bà chấp nháºn ý nghÄ© đó!
Vợ ông im lặng, quáºn công Kidderminster Ä‘i ra cá»a mà không nói thêm lá»i nà o.
Ông thấy không thoải mái, hơi lo ngại vỠcái bà Vicky mới mà ông vừa phát hiện ra, cái bà Vicky lạ lùng mà bên cạnh bà ta ông đã sống chung bao năm dà i mà không ngỠđến sự tồn tại của bà ấy.
|

21-09-2008, 10:04 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 5
Race thấy Ruth Lessing Ä‘ang ngồi trước bà n giấy báºn rá»™n vá»›i việc phân loại giấy tá». Cô ta mặc má»™t cái váy Ä‘en và áo cánh trắng. Cặp mắt cô ta thâm quầng và cô có má»™t nếp nhăn buồn bã ở khoé môi, những dấu hiệu duy nhất cá»§a ná»—i Ä‘au khổ to lá»›n mà cô phải chịu đựng. Cô Lessing không quen bá»™c lá»™ tình cảm riêng tư.
- Ông tháºt tá» tế vì đã đến đây, cô ta nói khi nghe đại tá Race trình bà y vá» mục Ä‘Ãch chuyến thăm cá»§a ông. Tất nhiên là tôi biết ông là ai. Äáng nhẽ ông phải đến cÅ©ng chúng tôi ở bữa tiệc đó phải không? Tôi nhá»› rằng đã nghe thấy ông Barton nói tối qua…
- Ông ấy không nói với cô sớm hơn à ?
- Không, tôi cÅ©ng chỉ biết như những ngưá»i khác khi ngồi và o bà n. Và tôi thú nháºn rằng tôi hÆ¡i ngạc nhiên…
Cô ta đỠmặt rồi vội nói thêm:
- Chắc chắn là ông ấy đã má»i ông. Tôi biết ông là má»™t trong những ngưá»i bạn cÅ© cá»§a ông ấy và nhẽ ra ông cÅ©ng phải đến cái bữa tiệc nổi tiếng năm ngoái. Không, Ä‘iá»u là m tôi ngạc nhiên là ông Barton má»i ông mà lại không nghÄ© ra việc má»i thêm má»™t bà để có đủ cặp nhảy. Tháºt sá»± là ông có thể đến muá»™n, hoặc không đến… Nhưng tại sao nói những chuyện lặt vặt vô Ãch thế nhỉ? Tôi cÅ©ng chả biết đầu óc tôi để đâu sáng nay nữa!
- Tuy váºy cô cÅ©ng văn đến phòng là m việc như bình thưá»ng?
Cô ta nhìn ông ngạc nhiên gần như sá»ng sốt:
- Tất nhiên rồi! Äấy là công việc cá»§a tôi… và có biết bao việc không thể trì hoãn được.
- George luôn nói vá»›i tôi rằng cô là má»™t ngưá»i cá»™ng sá»± quý hoá cá»§a anh ấy.
Cô ta quay đầu Ä‘i để ông không trông thấy cặp mắt rá»›m lệ. Cô không muốn để ngưá»i ta Ä‘oán được cô đã Ä‘au khổ thế nà o và vì sá»± e lệ đó cÅ©ng gần như thuyết phục Race vá» sá»± vô tá»™i cá»§a cô. Ông ta gần như tin Ä‘iá»u đó. Gần như thôi chứ không phải tin hoà n toà n, bởi vì các nghệ sÄ© giá»i và các phụ nữ có thể khóc khi cần thiết thì ông đã từng gặp.
Ông tạm gác ý nghÄ© đó lại và chỉ kết luáºn trong lúc nà y là Ruth là má»™t ngưá»i trẻ tuổi mà ông thấy cần phải tấn công tá»›i tấp.
Quay lại bà n là m việc, cô trả lá»i cho câu nháºn xét cuối cùng cá»§a ông:
- Tôi đã là m việc vá»›i ông ấy nhiá»u năm. Gần tám năm… Tôi đã quen vá»›i ông ấy và tôi nghÄ© rằng… ông ấy tin cáºy tôi.
- Tôi tin chắc như váºy.
Nhìn đồng hồ ông nói thêm:
- Sắp đến giỠăn trưa rồi. Cô nháºn lá»i má»i Ä‘i vá»›i tôi nhé? Tôi có nhiá»u việc muốn nói vá»›i cô.
Và i phút sau há» và o má»™t quán ăn nhá», nÆ¡i các bà n ăn được đặt cách nhau khá xa và há» có thể yên tâm nói chuyện.
Sau khi gá»i món ăn. Race vừa nói nhiá»u chuyện linh tinh vừa nhìn cô ta. Ông thấy cô ta xinh đẹp vá»›i mái tóc Ä‘en, nét mặt Ä‘á»u đặn và má»™t cái cằm khoẻ mạnh mà ông thấy ưa, và thêm má»™t Ä‘iểm tốt nữa là cô ta thông minh.
- Tôi nghÄ© rằng, cô nói khi há» bắt đầu ăn. Ông muốn nói vá»›i tôi vá» chuyện xảy ra tối qua. Tôi xin ông đừng ngại! Má»i việc khó tin đến ná»—i tôi rất muốn được bà n luáºn vá»›i ông. Sá»± tháºt là nếu sá»± việc không xảy ra trước mắt tôi thì bây giá» tôi cÅ©ng chưa tin được.
- Chắc chắn là cô đã gặp thanh tra trưởng Kemp?
- Tối hôm qua vâng. Äấy là má»™t ngưá»i rất tốt và cô vẻ rất thạo việc. Có phải đây là má»™t vụ giết ngưá»i không?
- Äấy là điá»u Kemp nói vá»›i cô à ?
- Không, nhưng những câu há»i cá»§a ông ấy là m tôi nghÄ© rằng đấy là suy nghÄ© cá»§a ông ta.
- Äây là má»™t vụ tá»± tá» hay là má»™t vụ giết ngưá»i? à kiến cá»§a cô vá» việc đó có giá trị hÆ¡n bất kỳ ai! Cô hiểu rõ Barton và hình như cô đã ở cùng anh ta phần lá»›n thá»i gian hôm qua. Cô có cảm thấy anh ta khác má»i ngà y không? Anh ta có u sầu, lo lắng, bồn chồn?
- CÅ©ng khó nói, cô trả lá»i sau má»™t lúc lưỡng lá»±. Anh ấy buồn phiá»n nhưng có lý do.
- Cô giải thÃch là m thế nà o và tại sao Barton lại phải ra tay cứu Victor Drake má»™t lần nữa và cô kể vắn tắt vá» cáºu ta.
- Tôi hiểu. Race nói. Äây là điá»u tồi tệ khó tránh khá»i mà ta gặp trong các gia đình tá» tế. Và vì chÃnh cái gã đó mà Barton buôn phiá»n à ?
- Buồn phiá»n cÅ©ng chưa phải, cô cháºm rãi nói và cÅ©ng khó giải thÃch. Tôi rất hiểu ông Barton và tôi biết rằng vụ nà y đã là m ông ta lo lắng khá»§ng khiếp. Bà Drake luôn bối rối trong những dịp nà y, bà ta đã khóc và ông Barton quyết định là m những gì cần thiết… Nhưng dù sao tôi cÅ©ng có cảm giác…
- Cô có cảm giác…? Nói tiếp Ä‘i cô Lessing, tôi chắc rằng Ä‘iá»u cô nói sẽ rất thú vị!
- Vâng, tôi có cảm giác là ông ấy buồn phiá»n nhiá»u hÆ¡n má»i khi. Vì vở kịch đó, chúng tôi đã từng biết, Victor Drake đã diá»…n nó nhiá»u lần. Năm ngoái, ở nước Anh, hắn ta đã dÃnh và o má»™t vụ việc bẩn thỉu. Ông Barton đã dà n xếp và gá»i hắn sang Nam Mỹ. Äến tháng sáu, Drake lại đòi tiá»n. Ông đã nói rằng tôi có thể thấy trước phản ứng cá»§a ông Barton. Váºy lần nà y tôi thấy rằng ông ấy rất phiá»n lòng, bởi vì Ä‘iá»u đó xảy ra đúng và o lúc ông ta chỉ muốn nghÄ© đến việc chuẩn bị cho bữa tiệc và o buổi tối. Rất báºn rá»™n vì những sá»± chuẩn bị cuối cùng cần là m. Ông ấy tức giáºn vì lại có thêm việc khác phải giải quyết.
- Bữa tiệc ấy, cô có cảm giác là có má»™t khÃa cạnh khác thưá»ng không? Cô có cảm thấy khi tổ chức bữa tiệc nà y, ông Barton có thể che dấu má»™t ý nghÄ© gì trong đầu không?
- Bởi vì đó là má»™t sá»± láºp lại chÃnh xác bữa tiệc năm ngoái mà trong đó bà Barton đã tá»± tá» Ã ?
- Phải.
- Nếu váºy, thăng thắn mà nói, tôi thấy là đó là má»™t ý nghÄ© hoà n toà n ngông cuồng.
- George không nói gì với cô việc nà y à ?
Cô lắc đầu ra hiệu không.
- Hãy nói cho tôi biết cô Lessing, có bao giỠcô có ý nghĩ là có thể bà Barton đã không tự sát?
- Không, chưa bao giá».
- George có bao giỠnói với cô là ông tin rằng vợ ông ấy đã không tự sát không?
- Không, chưa bao giá».
- George cũng chưa bao giỠnói với cô rằng ông ấy tin rằng vợ ông ấy đã bị giết chết không?
Câu há»i trước có vẻ là m cô ngạc nhiên. Còn câu nà y là m cô hoà n toà n sững sá».
- George tin như váºy à ? - Cô nói vẫn không tin.
- Tôi thấy Ä‘iá»u nà y vá»›i cô là tin má»›i. Váºy thì, đúng, cô Lessing. Ông ấy tin như váºy. Ông ấy đã nháºn được những lá thư nặc danh nêu lên rằng vợ ông ta đã không tá»± sát mà là bị giết chết.
- ChÃnh bởi váºy mà ông ấy đã trở nên kỳ quặc mùa hè vừa qua. Tôi đã tá»± há»i ông ấy bị là m sao!
- Cô chưa bao giỠnghe nói đến những lá thư nà y à ?
- Chưa. Có nhiá»u thư không?
- Ông ấy cho tôi xem hai lá thư.
- Váºy mà , tháºm chà tôi còn không biết là có chúng nữa!
Có chút gì cay đắng trong giá»ng nói cá»§a cô. Cô đã bị tổn thương vì Barton đã không tin cáºy ở cô.
Một lúc sau. Ông lại nói:
- Váºy thưa cô Lessing: ý kiến cá»§a cô ra sao? Theo cô thì liệu George có tá»± sát không?
- Tất nhiên là không.
- Tuy nhiên cô đã nói lúc nãy là ông ấy đã rất phiá»n muá»™n.
- Vâng, nhưng đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy như thế. Bây giỠtôi hiểu tại sao ông ấy lại nóng lòng chỠđợi bữa tiệc ấy đến thế.
Ông ấy chắc đã tưởng tượng rằng dá»±ng lại chÃnh xác hiện trưá»ng như lần vợ ông ấy chết sẽ gợi lên cho ông ấy những sá»± việc để ông ấy có thể biết Ä‘iá»u gì. Tá»™i nghiệp George! Chỉ có má»—i má»™t mình ông ấy chắc đã vất vả lắm để là m những việc đó?
- Với bà Barton thì ngược lại cô nghĩ rằng đó là một vụ tự tỠchứ?
- Tôi luôn tin như váºy. Äiá»u đó có vẻ rất hiển nhiên!
Trầm uất thần kinh, tiếp theo má»™t cÆ¡n cúm cấp tÃnh?
- Theo ý kiến tôi, có chuyện khác. Bà ấy rất bất hạnh… Ä‘iá»u đó nhìn thấy được.
- Và liệu có biết tại sao không?
- Chúa Æ¡i? Có. Tôi, Ãt nhất, tôi có thể lầm nhưng những phụ nữ như bà Barton thì rất dá»… Ä‘oán biết vì há» chẳng thèm giấu giếm. Rất may là ông Barton đã không nghi ngá» gì cả… phải, bà ấy rất bất hạnh. Và buổi tối hôm đó, bà ấy không chỉ bị suy sụp vì tráºn cúm mà còn phải chịu đựng má»™t cÆ¡n Ä‘au đầu khá»§ng khiếp.
- Sao cô biết là bà ấy bị đau đầu?
- Tôi biết vì bà ấy đã nói trước mặt tôi vá»›i bà Alexandra khi chúng tôi Ä‘ang ở trong tiá»n sảnh: ngay trước khi ra bà n tiệc. Vì bà ấy tiếc rẻ đã để quên những viên thuốc aspirine ở nhà , bà Alexandra đã đưa cho bà ấy má»™t viên Faivre.
Äại tá Race Ä‘ang định cầm cốc để uống. Ông chợt thấy rất quan tâm nên dừng ngay lại:
- Bà ta đã nháºn à ?
- Phải.
Race đặt cốc xuống mà không hỠuống chút nà o.
Ngưá»i phụ nữ trẻ không ngá» rằng cô ta đã vô tình tiết lá»™ cho ông má»™t sá»± việc có thể có tầm quan trá»ng hà ng đầu, má»™t chi tiết nhá» mà ý nghÄ©a rất lá»›n. Ngồi như váºy ở bà n tiệc, Sandra rất khó cho cái gì đó và o cốc cá»§a Rosemary. Lá»i nói cá»§a Ruth chứng minh rằng bà ta đã có cÆ¡ há»™i khác để sá» dụng thuốc độc: Bà ta có thể đã đưa cho Rosemary dưới dạng má»™t viên thuốc.
Nói chung, má»™t viên thuốc khi uống và o sẽ hoà tan trong cÆ¡ thể trong vòng và i phút, cÅ©ng có thể lâu hÆ¡n. Có thể ngưá»i ta đã cố tình nhét và o viên thuốc con nhá»™ng má»™t liá»u độc dược gây tá» vong.
Cũng có thể là Rosemary đã không uống thuốc ngay…
- Thế viên thuốc đó bà ta đã uống trước mặt cô à ?
- Sao cơ ạ?
Vẻ ngÆ¡ ngác cá»§a cô Lessing chứng tá» cô Ä‘ang nghÄ© Ä‘iá»u khác. Ông nhắc lại câu há»i. Cô ta ngạc nhiên rồi do dá»± trước khi trả lá»i.
- Không, cuối cùng cô nói. Tôi không nhìn thấy bà ấy uống viên thuốc. Bà ấy đã cảm Æ¡n bà Alexandra, có váºy thôi…
Như váºy là Rosemary có thể cho viên thuốc và o túi xách tay và má»™t lúc sau, trong khi xem biểu diá»…n, cÆ¡n Ä‘au đầu nổi lên, bà ta đã uống nó vá»›i rượu Săm-pan. Chỉ là giả thiết thôi nhưng rất dá»… chấp nháºn.
- Tại sao ông lại há»i tôi Ä‘iá»u đó? - Ruth đột ngá»™t há»i.
Cặp mặt cô ta sáng lên thông minh. Cô không mÆ¡ mà ng nữa vì não cô hoạt động tÃch cá»±c:
- Tôi hiểu rồi, cô nói mà không đợi, trả lá»i. Và tôi cÅ©ng hiểu tại sao ông Barton đã mua cái nhà nhỠở nông thôn, gần cÆ¡ ngÆ¡i cá»§a gia đình Farraday và tại sao ông ấy đã không nói vá»›i tôi vá» những bức thư. Äiá»u ấy lúc nãy tôi thấy hÆ¡i lạ: nhưng bây giá» tôi không ngạc nhiên nữa. Nếu như ông ấy tin và o những bức thư. Ông ấy buá»™c phải chấp nháºn rằng vợ ông ấy đã bị giết bởi má»™t trong năm ngưá»i ngồi quanh bà n… và kẻ giết ngưá»i, cÅ©ng có thể là … có thể là tôi!
- Cô có lý do gì để muốn bà Barton chết không? - ông há»i rất khẽ và vì cô vẫn nhìn xuống mà không trả lá»i. Ông đã tưởng là cô không nghe thấy.
Nhưng ngay sau đó, cô ngước mắt lên và nhìn thẳng và o mặt ông, cô nói.
- Äây là những việc không dá»… nói nhưng tôi nghÄ© rằng ông nên biết… Tôi yêu George Barton. Tôi tháºm chà đã yêu anh ấy trước khi anh ấy quen Rosemary. Liệu anh ấy có biết không Tôi nghÄ© rằng không và tóm lại anh ấy không đế ý đến tôi. Äối vá»›i tôi anh ấy chỉ có thiện cảm, tình bạn và anh ấy không yêu tôi. Tuy váºy tôi vẫn tin rằng tôi là ngưá»i phụ nữ có thể Ä‘em lại hạnh phúc cho anh ấy. Anh ấy yêu Rosemary nhưng cô ấy đã không là m cho anh ấy hạnh phúc.
- Còn bà ấy, cô không thÃch à ?
- Không. Bà ấy tốt bụng, tôi biết, và khi bà ấy muốn thì bà ấy rất dá»… thương. Nhưng vá»›i tôi thì bà ấy chẳng nhá»c công để tá» ra như váºy. Cuối cùng thì tôi ghét bà ấy. Cái chết cá»§a bà ấy là má»™t đòn đối vá»›i tôi nhưng là do cách nó xảy ra chứ nó không là m cho tôi Ä‘au buồn. Mà ngược lại sá»± tháºt là nó là m tôi thÃch.
Cô ta im lặng rồi nói:
- Hãy nói chuyện khác đi thưa ông!
- ÄÆ°á»£c thôi. - Race nói. - Bây giá» tôi muốn cô nhá»› lại tất cả những ká»· niệm vá» ngay hôm qua, từ sáng sá»›m và nhất là những gì liên quan đến George Barton…
Ruth không đợi phải nà i nỉ. Cô tháºn trá»ng kể lại má»i sá»± kiện cá»§a ngà y hôm qua. Vá» bức Ä‘iện cá»§a Victor Drake, cô đã muốn giải phóng cho George Barton khá»i những lo lắng quá mức, cô đã gá»i Ä‘iện sang Nam Mỹ. Cô đã đưa ra những chỉ thị cần thiết và niá»m vui cá»§a George khi biết vụ việc đã được giải quyết. Không bá» sót má»™t cái gì, cô lại kể tiếp vá» buổi tối ở Luxembourg. Lá»i nói cá»§a cô ta xác nháºn tất cả má»i Ä‘iểm mà Race đã biết.
Sau khi nói xong vá» cái chết cá»§a Barton, cô thú nháºn rằng cô không biết nên nghÄ© gì nữa.
- Tôi chắc chắn rằng anh ấy không tá»± sát. Váºy là anh ấy đã bị giết. Nhưng như thế nà o? Thá»±c tế mà nói thì tá»™i ác không thể nà o gây được ra bởi má»™t trong số chúng tôi. Váºy chắc hẳn ai đó đã cho thuốc độc và o cốc cá»§a anh ấy trong khi chúng tôi Ä‘ang nhẩy. Nhưng là ai? Có thể là ai được?
- Ngưá»i ta đã xác định được là không có má»™t ai lại gần cái bà n trong khi các vị Ä‘ang nhẩy. - Race nói.
- Váºy thì tôi chẳng hiểu được! Thuốc độc không thể tá»± đến rÆ¡i và o trong cốc được?
- Cô không nghi ngỠai à ? Hãy nghĩ thêm đi… Cô không nhìn thấy một chi tiết nhỠnà o, rất nhỠthôi cũng được, có vẻ vô nghĩa mà cô thấy nghi.
Trong má»™t giây, nét mặt cá»§a cô ta thay đổi. Ông có cảm giác là cô định nói ra Ä‘iá»u gì, rồi cô lại lưỡng lá»±.
Cuối cùng cô nói.
- Không, quả tháºt tôi không thấy gì hết.
Váºy là ông chắc rằng cô đã định nói ra Ä‘iá»u gì và đã có má»™t Ä‘iá»u gì đó. Má»™t việc cô đã nhìn thấy và vì lý do nà o đó cô thấy im lặng là hÆ¡n.
Ông không ép cô nói. Má»™t cô gái như Ruth, ông biết, sẽ không chịu để bị Ä‘iá»u khiển và bị ảnh hưởng. Nếu vì má»™t lý do nà o đó, cô đã quyết định không nói gì, thì ông biết cô sẽ không thay đổi ý kiến.
Nhưng lúc nãy cô đã sắp nói ra, ông chắc váºy. Sá»± tin chắc đó lâm ông yên tâm hÆ¡n và cho ông má»™t niá»m tin má»›i. Äây là lần đầu tiên ông thoáng thấy má»™t kẽ nứt trên bức tưá»ng mà ông Ä‘ang húc và o để Ä‘i đến sá»± tháºt.
Ăn xong hỠchia tay nhau, rồi ông đi bộ, đến Elvaston Square.
Ông nghÄ© đến ngưá»i phụ nữ vừa Ä‘i khá»i.
Liệu cô ta có khả năng gây ra má»™t vụ giết ngưá»i không? Rõ rà ng là có, như tất cả má»i ngưá»i. Vì rằng tất cả má»i ngưá»i hoặc gần như thế, Ä‘á»u có thể giết ngưá»i. Không chỉ đơn giản là giết ngưá»i mà là giết ngưá»i có chá»§ định. Trong vụ việc nà y tháºt khó nói rằng ai là thá»§ phạm. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có thể đã giết… Ở Ruth ngưá»i ta nháºn thấy má»™t khÃa cạnh vô nhân đạo. HÆ¡n nữa, cô ta lại có má»™t động cÆ¡, tháºm chà là nhiá»u nữa. Loại bá» Rosemary, cô bảo đảm cho mình má»™t cÆ¡ may để trở thà nh bà George Barton. Dù cô ta yêu Barton hay tiá»n cá»§a anh ta, thì đầu tiên cô cÅ©ng cần loại bá» Rosemary.
Race nghiêng vỠý nghÄ© là cô ta đã không dại gì mà xuôi theo những toan tÃnh chỉ có má»™t chiá»u.
Cô ta quá khôn ngoan và quá sáng suốt để mạo hiểm mạng sống cá»§a mình chỉ để được trở thà nh vợ cá»§a má»™t ngưá»i già u có. Nhưng nếu cô ta yêu tháºt thì sao? Có thể có những phụ nữ có vẻ lạnh lùng xa lạ vá»›i tình yêu, nhưng khi hỠđã báºp và o ai, thì há» trở nên rất Ä‘iên cuồng mãnh liệt sẵn sà ng hy sinh tất cả. Phải lòng George, căm ghét Rosemary. Ruth rất có thể đã nghÄ© ra má»™t biện pháp tà i tình và chắc chắn để là m biến mất tình địch. Việc tất cả đã xảy ta không má»™t trở ngại và má»i ngưá»i, Ä‘á»u chấp nháºn giả thiết tá»± sát đã chứng tá» rằng kế hoạch đó đã được dà n dá»±ng công phu và thá»±c hiện thân tình.
Rồi tiếp theo, George nháºn được những lá thư nặc danh có lẽ anh ta đã xác định được ai đã gá»i chúng và tại sao. Rồi anh ta đã nghi ngá». Anh ta đã dà n dá»±ng má»™t cái bẫy để là m cho nữ sát thá»§ phải bẽ mặt và chÃnh cô ta đã không còn cách nà o hÆ¡n là là m anh ta phải im lặng vÄ©nh viá»…n.
Race nhăn mặt. Không phải như váºy. Trong cách láºp luáºn nãy còn có má»™t Ä‘iểm kháºp khiá»…ng.
Vì nếu như váºy thì tá»™i ác thứ hai là do hoảng sợ, Ä‘iên loạn. Nhưng Ruth không phải là loại phụ nữ dá»… bị mất bình tÄ©nh. Thông minh hÆ¡n George, cô ta sẽ tránh được cái bẫy má»™t cách dá»… dà ng hÆ¡n nhiá»u.
Suy nghĩ lại thì ông cũng chưa thể tin chắc rằng Ruth là tội phạm…
|

21-09-2008, 10:08 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 6
Lucilla Drake vui mừng được gặp đại tá.
Trong căn phòng mà các bức rèm Ä‘á»u kéo xuống, bà ta đến váºn toà n đồ Ä‘en, cặp mắt đẫm lệ luôn phải thấm bằng mùi xoa. Bà ta đặt và o tay Race má»™t bà n tay run rẩy và ngay láºp tức tuôn lá»i ra như suối.
Bà ta không muốn gặp ai cả, tuyệt đối là không. Nhưng tất nhiên, đây là ngoại lệ đối vá»›i má»™t ngưá»i bạn cÅ© cá»§a George, tá»™i nghiệp George, không có anh ta căn nhà nà y má»›i vắng vẻ là m sao, nÆ¡i đây bây giá» chẳng có bóng dáng má»™t ngưá»i đà n ông nà o nữa. Không má»™t ngưá»i đà n ông trong nhà sẽ rối loạn hết. Há»ng bét hết. Chỉ còn lại bà ta, má»™t bà goá khốn khổ và Iris má»™t cô bé không nÆ¡i nương tá»±a… ông đại tá tháºt tốt bụng vì đã đến đây và bà biết Æ¡n ông. Vì tháºt sá»± bà không ngá» là ông sẽ đến. Công việc cá»§a George, cÅ©ng như việc ma chay tất nhiên là cô Lessing lo cả. Nhưng còn cuá»™c Ä‘iá»u tra?… Cảnh sát sẽ đến nhà , mặc thưá»ng phục, dÄ© nhiên và rất lịch sá»± nhưng dù sao… Äiá»u đó là m bà bối rối, không chỉ bởi sá»± hiện diện cá»§a há», mà vì tất cả. Tháºt rõ là má»™t bi kịch… và vá» phần bà , bà nghÄ© rằng đấy là má»™t vấn đỠbị ám thị. Má»™t bác sÄ© tâm lý nổi tiếng, mà bà đã quên tên, đã nói rằng trên Ä‘á»i nà y, tất cả là do ám thị. Cái chết cá»§a George chẳng đã chứng minh Ä‘iá»u đó sao.
Chết như váºy, ở Luxembourg, cái nÆ¡i kinh khá»§ng ấy giữa má»™t bữa tiệc, vá»›i chÃnh những ngưá»i đã chứng kiến cái chết cá»§a Rosemary, cÅ©ng tại cùng má»™t cái bà n, chẳng phải là thê thảm hay sao? Mà lại chết ngay trong vòng 2 phút nữa chứ! Nếu anh ta biết nghe lá»i bà và uống loại thuốc cá»§a bác sÄ© Caskell thì chắc chắn đã không xảy ra như thế. Nhưng anh ta lại rất bướng bỉnh… Mặc dù, cả mùa hè vừa qua anh ta đã mệt má»i rÅ© rượi, hoà n toà n rÅ© rượi, phải, chÃnh thế đấy!
Äến đây bà ta dừng lại má»™t lúc để lấy hÆ¡i và cho Race cÆ¡ há»™i được nói. Ông đã nói lá»i chia buồn vá»›i bà và đảm bảo cho Lucina Drake vá» sá»± táºn tuỵ cá»§a mình. Rồi bà ta lại tiếp tục nói.
Rằng ông rất tá» tế và bà hạnh phúc không thể diá»…n tả được vì có má»™t ngưá»i đáng tin cáºy ở bên cạnh bà .
Tất nhiên là cô Lessing cÅ©ng có nhiá»u ý định tốt và rất được việc nhưng cô ta không dá»… thương lắm và tháºm chà bà thấy không có thiện cảm vá»›i cô ta. Äấy là do lá»—i cá»§a George, anh ta đã không tiếc lá»i khen ngợi cô ta. Ngưá»i ta đã lo ngại rằng và o lúc nà o đấy anh ta sẽ ngốc nghếch cưới cô ta là m vợ, Ä‘iá»u mà cô gái nà y đã là m hết sức để hòng đạt được. Thá»§ Ä‘oạn cá»§a cô ta đã không qua được mắt bà , Lucilla Drake. Iris thì ngược lại chả nháºn thấy gì hết. Nhưng Iris là cô gái ngoan nhất và ngây thÆ¡ nhất trên Ä‘á»i. Cô ấy hÆ¡i thụ động, nói Ãt và ngưá»i ta chỉ biết đến phân ná»a Ä‘iá»u cô Ä‘ang nghÄ©. Rosemary thì lại rất vui vẻ sôi nổi, cô ta thì Ä‘i chÆ¡i suốt ngà y. Iris thì lại thÃch ở nhà , không là m gì cả, thì đó cÅ©ng chả có lợi gì cho việc giáo dục các cô gái. Các cô gái cần phải Ä‘i há»c nấu nướng, khâu vá và các việc có Ãch khác. Cái đó có thể có Ãch cho há» và vui nữa. Tháºt ra mà nói Iris đã có may mắn là bà Lucilla Drake, đã đến sống ở Elvaston Square sau cái chết cá»§a Rosemary…
Tá»™i nghiệp Rosemary, chết vì bệnh cúm! Rõ rà ng đây không phải loại cúm thông thưá»ng. Ãt nhất thì đấy là điá»u bác sÄ© Caskell nói, má»™t bác sÄ© tuyệt vá»i đấy! Bà đã định má»i ông ta khám cho Iris mùa hè vừa qua nhưng không được. Tháºt đáng tiếc vì con bé có vẻ xanh xao và không được khoẻ. Có thể là do hỠđã đến sống ở má»™t ngôi nhà có vị trà không tốt ẩm ướt và có sương mù tất cả các buổi tối. Äấy là sáng kiến cá»§a George vá»™i và ng mua cái nhà ấy mà chẳng cần há»i ý kiến ai. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là anh ta muốn là m cho Iris ngạc nhiên; nhưng Ä‘iá»u đó cÅ©ng không ngăn cản anh ta Ä‘i há»i ý kiến cá»§a má»™t ngưá»i hiểu biết ngôi nhà đó. Vì anh ta thì chẳng biết gì vá» nó cả. Bà thì tháºt sá»± thấy phiá»n lòng. Bởi vì, cuối cùng thì bà sống bây giỠđể lo lắng cho những ngưá»i khác. Ông chồng tá»™i nghiệp cá»§a bà đã chết từ lâu. Còn vá» con trai bà , Victor, thì nó sống ở táºn Brasil hoặc là Argentina cơ… Nó ở xa thế nhưng vẫn là má»™t đứa con trai tốt và yêu quý mẹ nó.
Äại tá Race đã nói chen được và o là ông đã nghe nói vá» Victor. Äiá»u đó đã Ä‘em lại cho ông hân hạnh được nghe thêm hÆ¡n 15 phút má»™t bà i diá»…n văn vá» Victor thá»i thÆ¡ ấu. Victor là má»™t đứa trẻ tốt tuy có hÆ¡i nghịch má»™t tà nhưng cÆ¡ bản là tốt và không có khả năng là m hại má»™t ai.
- Duy nhất có má»™t Ä‘iá»u, thưa đại tá, nó là má»™t cáºu bé chưa bao giá» gặp may. Ở Oxford các thầy giáo đã không biết cách và đã đối xá» vá»›i nó không xứng đáng. Há» không muốn hiểu rằng má»™t đứa trẻ có năng khiếu vẽ thì sẽ thấy thÃch thú bắt chước chữ viết cá»§a ai đó. Vì rằng nó là m việc đó để giải trà chứ không phải vì tiá»n…
Äây là chá»§ đỠưa thÃch nhất cá»§a Lucilla và bà ta nói không ngừng. Äối vá»›i bà . Victor luôn ngoan ngoãn. Má»—i khi gặp Ä‘au khổ nó Ä‘á»u hướng vá» bà .
Äấy chẳng phải bằng chứng vá» sá»± tin cáºy và yêu mến đó sao? Và má»™t Ä‘iá»u không may nữa là má»—i khi ngưá»i ta cho nó má»™t vị trà là m việc tốt hÆ¡n thì Ä‘á»u là ở nước ngoà i. Bà không thể ngăn cản nó và nghÄ© rằng má»i việc sẽ tốt hÆ¡n nhiá»u nếu nó được là m việc ở London, ở ngân hà ng Anh quốc chẳng hạn.
Race đã có chá»§ định, kiên nhẫn ngồi nghe rồi bằng má»i cách đã khéo léo hướng bà ta vá» má»™t chá»§ đỠkhác: Äám gia nhân.
Và má»i cố gắng cá»§a ông đã được Ä‘á»n bù.
Äám gia nhân, theo Lucilla Drake, tháºt sá»± rất tốt đúng như gia nhân ngà y xưa mà ngà y nay thì không gặp nữa. Cuá»™c sống tháºt chẳng dá»… dà ng gì? Cá nhân bà không phà n nà n vá» ai cả vì bà rất biết Ä‘iá»u. Bà Pound có hÆ¡i Ä‘iếc má»™t tà nhưng là má»™t phụ nữ tốt. Bà ấy cÅ©ng có thiếu sót như bánh bà ta là m ăn hÆ¡i khó tiêu và cho quá nhiá»u hạt tiêu và o súp nhưng nói chung bà ấy là m việc tốt và không ăn bá»›t tiá»n chợ. Bà ta đã ở đây từ khi George cưới vợ và đã không kêu ca khi cần phải vá» nông thôn mùa hè vừa qua, những ngưá»i là m khác thì cứ cố tình nấn ná và má»™t cô hầu phòng tháºm chà còn xin nghỉ việc sau 8 ngà y.
- Ông xem thế có tai hại không! Äấy là má»™t phụ nữ nóng tÃnh và lại còn đánh vỡ cá»§a chúng tôi 6 cái cốc pha lê nữa chứ. Sáu cái cốc? Không phải lần lượt mà cùng má»™t lúc! Ông đại tá, thế có vụng vá» không cÆ¡ chứ!
- Phải công nháºn là 6 cái cốc má»™t lúc thì quá nhiá»u!
- Tôi cÅ©ng đã nói thế vá»›i cô ta và cÅ©ng nhấn mạnh là sẽ viết Ä‘iá»u đó trong bản nháºn xét cô ta vì đấy là nhiệm vụ cá»§a tôi, tôi không có quyá»n lừa dối ngưá»i khác, trong bản nháºn xét đó phải viết cả ưu Ä‘iểm lẫn khuyết Ä‘iểm. Cô ta đã trả lá»i tôi bằng má»™t cách không thể tưởng tượng được, cô ta đã nói nhiá»u Ä‘iá»u khá»§ng khiếp và má»™t là cô hy vá»ng ở chá»— là m má»›i, các ông bà chá»§ sẽ không "chầu trá»i" như thế! Ngôn từ đó chắc cô ta đã nghe thấy ở phim ảnh và sá» dụng sai chá»— vì chÃnh Rosemary tá»™i nghiệp đã Ä‘i tìm cái chết… Không thể trách móc cô ấy được vì ông biện lý đã nói rằng lúc đó cô ấy không kiểm soát được hà nh động cá»§a mình. Qua ngôn từ đó tôi hiểu rằng bá»n găngstÆ¡ đã giết ai đó bằng súng liên thanh… Cảm Æ¡n Chúa là những việc đó không xảy ra ở nước Anh! Äể quay lại câu chuyện cô hầu phòng, tôi đã viết trên giấy nháºn xét là Bettie Archdale đã rá»i bá» vị trà hầu phòng má»™t cách tá»± nguyện, cô ta giản dị và trung thá»±c nhưng cÅ©ng vụng vá» và há»—n láo. Và cá nhân tôi thì nếu tôi là bà Rees-Talbot, khi Ä‘á»c những dòng đó tôi không bao giá» nháºn cô ta và o là m cả. Nhưng ngà y nay ngưá»i ta thuê bất cứ ai và o là m và bá»n ngưá»i là m thì cứ đổi chá»— xoà nh xoạch!
Lợi dụng lúc bà Drake dừng lại để thở, đại tá đã há»i rằng có phải bà vừa nói đến bà Richard Rees-Talbot.
- Vì bà đó thì tôi đã quen biết ở Ấn Äá»™.
- Tôi không biết gì hÆ¡n ngoà i Ä‘iá»u bà ấy ở Cadogan Square.
- Váºy thì tôi quen bà ấy đấy!
Nghe váºy bà Drake tuyên bố thế giá»›i tháºt là cháºt hẹp và những tình bạn lâu năm và bên vững là những thứ quý giá nhất trên Ä‘á»i.
- Không gì là m cho tôi thấy thÆ¡ má»™ng hÆ¡n là mối tinh cá»§a Paul và Viola. Cô Viola đáng quý mà bao chà ng trai đã phải lòng. Nhưng tôi phải Ä‘i đây, ông đại tá, tháºm chà ông không quen những ngưá»i tôi vừa nói đến? Tôi là m ông thấy chán ngắt?
Ông là m cho bà ta yên tâm và để đáp lại bà kể cho ông nghe vá» Hertor Marle, ngưá»i mà bà đã chăm sóc như con mình. Bà không bá» qua những đặc Ä‘iểm cá»§a ông ta, sá»± yếu má»m và những thói quen và đại tá bắt đầu tá»± há»i tại sao bà lại kể vá» Hertor Marle thì lúc đó bà lại nói vá» Viola, má»™t cô bé mồ côi, được nháºn đỡ đầu ở Chaneellerie. Sá»± xuất hiện cá»§a Viola kéo theo Paul Bennett ngưá»i phải lòng cô gái trẻ và như váºy là tình địch cá»§a Hertor. Ông ta đã chấp nháºn sá»± thất bại cá»§a mình má»™t cách rất quân tá». Ông đã trở thà nh bạn cá»§a đôi vợ chồng trẻ và cha đỡ đầu cá»§a đứa con đầu lòng. Rosemary và khi ông chết ông đã để lại toà n bá»™ tà i sản cho cô bé.
Bà Drake thấy câu chuyện đó tháºt cảm động và bà cảm phục hà nh động cá»§a Paul đã cho con gái đỡ đầu thừa kế toà n bá»™ di sản.
- Bởi vì đây là má»™t gia tà i đáng kể! Ông sẽ nói tiá»n không phải là tất cả… và cái chết cá»§a Rosemary tá»™i nghiệp là má»™t minh chứng! Iris cÅ©ng giầu có nhưng cô bé cÅ©ng chẳng hạnh phúc hÆ¡n!
ÄÆ°á»£c Race khuyến khÃch và hiếm khi có được ngưá»i chịu ngồi lắng nghe mình nói vá»›i vẻ tán thưởng như váºy, bà Drake nói tiếp:
- Cô bé ấy là m tôi lo lắng và đây là má»™t trách nhiệm nặng ná». Ai cÅ©ng biết rằng sau cái chết cá»§a chị cô ấy, thì cô ấy trở thà nh má»™t đám rất há»i. Tôi phải cảnh giác và xua Ä‘i những kẻ cầu hôn không xứng đáng, nhưng tôi cÅ©ng chẳng thể là m được gì nhiá»u. Ngà y trước thì ngưá»i ta kiểm soát được các cô gái trẻ. Bây giá» các cô ấy là m những gì há» thÃch! Iris có những ngưá»i bạn mà tôi không há» biết. Tôi nà i nỉ cô ấy đưa bạn vá» nhà nhưng hình như há» không vá»™i đến. Äấy là má»™t vấn đỠlà m George buồn phiá»n và tôi hiểu cáºu ấy. Lại còn có má»™t anh chà ng Browne nà o đó. Tôi chưa bao giá» gặp anh ta nhưng Iris và anh ta Ä‘i vá»›i nhau suốt ngà y và tôi thấy thế hÆ¡i quá. George không thÃch cáºu ta và nếu nói vá» việc đánh giá con ngưá»i thì ta có thể tin tưởng và o đà n ông. Tôi nhá»› lại má»™t ngưá»i quản lý tên là đại tá Pusey. Tôi nghÄ© rất tốt vỠông ta nhưng chồng tôi lại luôn giữ khoảng cách và khuyên tôi cÅ©ng nên là m thế. Váºy là và o má»™t ngà y chá»§ nháºt, ngay giữa nhà thá», ông đại tá đã ngã váºt xuống đất say bà tỉ. Sau đó, luôn là sau chứ không phải trước - chúng tôi đã biết rằng ông ấy thưá»ng mua 12 chai rượu cognac má»™t lúc. Chúng tôi không gặp gỡ ông ta nữa và điá»u đó là m cho tôi buồn vì đấy là má»™t ngưá»i rất sùng đạo mặc dù hÆ¡i giáo Ä‘iá»u má»™t tÃ. Ông chồng tá»™i nghiệp cá»§a tôi và ông ta đã cãi nhau và o má»™t sáng chá»§ nháºt như những thưá»ng dân vá» buổi lá»… Toussaint… ChÃnh là buổi lá»… và o hôm kia đấy. Hãy nhá»› rằng George bất hạnh đã ra Ä‘i và o "Ngà y há»™i cá»§a ngưá»i chết"!
Cá»a mở nhẹ và Iris bước và o. Race đã gặp cô má»™t lần ở Tu viện nhá» nhưng ông chỉ còn nhá»› mang máng. Ông thấy Ä‘áºp và o mắt là sá»± bồn chồn có thể Ä‘oán ra dưới vẻ ngoà i trầm tÄ©nh cá»§a cô và cái nhìn nghiêm nghị cá»§a đôi mắt; cặp mắt to là m ông nhá»› lại ai đó nhưng chưa rõ là ai. Lucilla nghe thấy tiếng động quay lại:
- Cháu đấy à , Iris? Cháu quen đại tá Race phải không?
Iris Ä‘i vá» phÃa Race, bắt tay ông. Ông thấy cô rất xanh xao và chiếc váy Ä‘en là m cho cô cà ng mảnh mai.
- Tôi đến xem có thể giúp gì cho các vị được không? - Race nói.
- Xin cảm Æ¡n đại tá. Ông tháºt tá» tế.
Cô nói má»™t cách máy móc, vá»›i giá»ng phù hợp nhưng không biểu cảm.
Ngưá»i ta thấy rõ là cô vừa trải qua má»™t cÆ¡n sốt và chưa hoà n hồn. Cái chết cá»§a George đã ảnh hưởng đến cô sâu sắc. Rõ rà ng là cô rất yêu quý anh ta.
Cô nhìn bà bác một cách nghiêm nghị:
- Bác vừa nói gì khi cháu Ä‘i và o? - Cô há»i.
Lucilla đỠmặt một chút, ngỠnguy trên ghế vẻ không thoải mái. Race hiểu rằng bà ta không muốn nhắc lại vỠchà ng trai trẻ Anthony Browne.
- Trá»i Æ¡i, tôi không biết nữa, bà trả lá»i lúng túng. A phải rồi! Vá» Toussaint và "Ngà y há»™i cá»§a ngưá»i chết". Tôi đã nháºn thấy, nhân nói vá» cái chết cá»§a George, rằng đấy là má»™t sá»± trùng hợp hiếm thấy trong Ä‘á»i…
- Thế bác nghĩ rằng Rosemary đã vỠđể tìm kiếm George và o ngà y hôm qua à ?
Bà Drake thốt lên má»™t tiếng kêu sắc nhá»n:
- Iris. Iris yêu quý? Äừng nói như thế? Äấy là những ý nghÄ© khá»§ng khiếp, không ngoan đạo!
Cô gái trẻ mỉm cưá»i buồn bã:
- Có phải lúc trước đó bác nói vỠAnthony?
- Anthony Browne?
Giá»ng cá»§a Lucilla cao vút lên:
- Nghĩa là tên anh ta đã vô tình đến trong câu chuyện. Tôi đã nói qua là chúng tôi chẳng biết gì vỠanh ta.
- Thế tại sao bác lại phải biết gì vỠanh ấy?
Giá»ng cô rất sắc bén và Lucilla đà nh chịu thua.
- Tất nhiên Ä‘iá»u đó không liên quan đến tôi. Nhưng dù sao nếu tôi biết vá» anh ta nhiá»u hÆ¡n thì cÅ©ng tốt hÆ¡n!
- Rồi bác sẽ có dịp biết anh ấy, Iris nói. Cháu sẽ cưới anh ấy.
- Iris!
Tiếng kêu pha lẫn giữa cà u nhà u và the thé.
Giá»ng cá»§a bà già lại quay lại rất mùi mẫn để nói:
- Nhưng, Iris, không phải thế! Không thể sắp đặt cho một đám cưới trong hoà n cảnh hiện nay…
- Tất cả đã sắp đặt xong, bác Lucilla ạ.
- Nhưng cuối cùng thì Iris, không thể có chuyện đám cưới khi còn chưa chôn cất George? Phải có phép tắc chứ… Rồi lại còn cuá»™c Ä‘iá»u tra và nhiá»u thứ nữa… và rất chân thà nh, Iris, bác nghÄ© là George chắc sẽ không đồng ý đâu. Cháu cÅ©ng biết như bác là George không ưa Browne…
- Cháu biết. Anh George chắc không đồng ý nhưng Ä‘iá»u đó không há» gì. Äây là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a cháu chứ không phải cá»§a anh ấy. Vả lại anh ấy chết rồi!
Bà Drake rên rỉ:
- Iris… Iris bé bá»ng. Sao cháu có thể nói như váºy?
- Cháu xin lá»—i bác, Iris chán nản nói, cháu đã diá»…n đạt tồi. Cháu chỉ muốn nói là George đã yên nghỉ và không còn phải lo lắng cho cháu nữa. Bây giá» cháu phải tá»± quyết định má»i việc.
- Nhưng cháu yêu quý, hiện nay không thể quyết định Ä‘iá»u gì! Không phải lúc… Äừng đặt ra vấn đỠđó.
Iris hÆ¡i cưá»i:
- Nó không đặt ra nữa. Anthony đã cầu hôn cháu trước khi chúng ta rá»i Tu viện nhá». Chúng cháu đã định Ä‘i London và cưới nhau và o hôm sau mà không cho ai biết. Cháu tiếc rằng đã không nghe theo lá»i anh ấy.
- Thế cÅ©ng phải thôi, - đại tá hóm hỉnh nói. - Vì lá»i cầu hôn cÅ©ng hÆ¡i kỳ quặc.
Cô quay lại phÃa ông vẻ dè chừng:
- Nhưng tại sao? Chúng tôi đã có thể tránh được nhiá»u phiá»n phức. Tại sao tôi lại không tin tưởng ở anh ấy? Anh ấy đã yêu cầu tôi và tôi đã không là m. Tôi tháºt sai lầm, nhưng tôi sẽ cưới anh ấy ngay khi anh ấy muốn…
Lucilla phản đối bằng má»™t trà ng những câu nói tối nghÄ©a. Cặp má bánh đúc cá»§a bà rung lên và đôi mắt lại nhoà lệ. Äại tá Race chá»›p lấy cÆ¡ há»™i để nói:
- Cô Marle, tôi có thể gặp riêng cô được không? Äây là má»™t cuá»™c nói chuyện hoà n toà n do công việc.
Rất ngạc nhiên, cô thì thầm "vâng" rồi chỉ đưá»ng cho ông ra cá»a.
Khi cô vừa ra khá»i, đại tá quay lại và đặt tay lên vai bà Drake:
- Xin bà đừng buồn phiá»n, ông khẽ nói, Bà sẽ thấy rồi má»i việc sẽ tốt. Chúng ta sẽ lo Ä‘iá»u đó!
Ngưá»i đà n bà trung háºu thấy yên tâm hÆ¡n.
Ông đại tá theo kịp Iris ở tiá»n sảnh. Cô gái đưa ông và o má»™t căn phòng nhỠở phÃa sau. Qua cá»a sổ, có thể nhìn thấy má»™t cây tiêu huyá»n buồn bã trụt những cái lá cuối cùng.
Race nói bằng giá»ng trịnh trá»ng.
- Äiá»u tôi muốn cô biết, cô Marle, là thanh tra trưởng Kemp, má»™t trong những ngưá»i bạn thân cá»§a tôi sẽ là m tất cả để giúp đỡ cô. Nhiệm vụ cá»§a anh ta khá khó khăn và không mấy dá»… chịu nhưng anh ta sẽ hoà n thà nh nó má»™t cách khôn khéo.
Cô nhìn ông má»™t giây không nói gì, rồi đột nhiên cô há»i ông tại sao ông đã không đến bữa tiệc tối qua như dá»± kiến.
Ông lắc đầu:
- George không đợi tôi.
- Nhưng anh ấy đã nói vá»›i chúng tôi Ä‘iá»u ngược lại.
- Có thể, nhưng Ä‘iá»u đó không đúng. George biết trước là tôi sẽ không đến.
- Váºy thì cái ghế trông là dà nh cho ai?
- Không phải cho tôi.
Cô gái trẻ khép hỠmắt và trở nên tái nhợt.
- Tôi hiểu, cô nói nhẹ như hơi thở; tôi hiểu… Nó để dà nh cho Rosemary! Cho Rosemary!
Ông nghĩ rằng cô thấy khó chịu và vội vã trấn an cô, đặt có lên một chiếc ghế.
Bằng giá»ng rất khẽ, cô nói:
- Ông đừng sợ? Tôi thấy khoẻ rồi! Chỉ tội tôi không biết nên là m gì? Tôi không biết?
- Tôi có thể là m gì cho cô?
Cô ngước cặp mắt buồn bã lên nhìn ông:
- Äầu tiên tôi phải sắp xếp lại ý nghÄ© đã và phân loại chúng…
Cô có vẻ nhụt chà và ủ rũ:
- Váºy đấy -cô nói - Äiá»u đầu tiên là George không tin là Rosemary tá»± sát. Anh ấy tin chắc là chị ấy đã bị giết. Äây là do những lá thư. Những lá thư đó do ai viết, thưa đại tá?
- Äáng buồn là tôi không biết. Không ai biết cả. Cô có suy nghÄ© gì không?
- Không. Nhưng George đã tin những lá thư và vì váºy anh ấy đã tổ chức bữa tiệc tối qua vá»›i cái ghế trống… và anh ấy đã chá»n "Ngà y há»™i cá»§a ngưá»i chết"? Má»™t ngà y duy nhất mà linh hồn Rosemary có thể vá» và nói cho anh ấy sá»± tháºt?
- Äừng nên tưởng tượng như váºy thưa cô?
- Nhưng sá»± có mặt cá»§a chị ấy chÃnh tôi đã cảm thấy thưa đại tá… Äấy là chị gái tôi, ông hiểu không?… và rất nhiá»u lần, tối hôm qua, tôi biết là chị ấy đã ở rất gần tôi và định nói vá»›i tôi Ä‘iá»u gì…
- Thôi nà o, thôi nà o… hãy bình tĩnh lại!
- Tôi bình tĩnh đấy chứ và tôi cần phải nói! George đã chúc tụng Rosemary… và anh ấy đã chết! Có thể có thể và o lúc đó chị ấy đã quay lại tìm anh ấy.
- Các linh hồn không thể cho axit cyanhydric và o cốc cá»§a ngưá»i sống.
Nhưng lá»i đó có vẻ đưa cô gái vá» thá»±c tại. Cô nói vá»›i giá»ng bình thưá»ng hÆ¡n:
- Nhưng tháºt là không thể tưởng tượng nổi! George đã bị giết chết. Anh ấy đã bị giết chết, chắc chắn như váºy!
Cảnh sát cÅ©ng tin Ä‘iá»u đó và không thể, khác được: Anh ấy đã bị giết chết… tuy váºy Ä‘iá»u đó dưá»ng như không thể xảy ra?
- Cô có tin là Rosemary đã bị giết và George bắt đầu nghi ngỠai đó.
Cô ngắt lá»i:
- Nhưng Rosemary không phải bị giết. Vì thế nên tôi không hiểu gì cả! Nếu như George tin nhưng bức thư thì có thể vì anh ấy không chấp nháºn được rằng ngưá»i ta lại có thể tá»± sát trong lúc bị trầm cảm mà không có lý do xác đáng. Nhưng Rosemary có lý do để tá»± sát… Hãy chá» má»™t lát tôi sẽ cho ông xem!
Cô Ä‘i ra khá»i phòng rồi quay lại ngay vá»›i má»™t mảnh giấy, gấp là m tư và hÆ¡i nhà u, cô chìa cho ông.
- Hãy Ä‘á»c Ä‘i! Ông sẽ thấy.
Ông giá» tá» giấy ra. Äấy là má»™t lá thư bắt đầu bằng câu: "Leopard yêu dấu cá»§a em "…
Ông Ä‘á»c hai lần trước khi trả lại cô gái.
- Váºy à ! Bây giỠông hiểu chứ? Chị ấy rất bất hạnh, tuyệt vá»ng. Chị ấy không thiết sống nữa.
- Cô có biết lá thư nà y viết cho ai không?
- Có. Cho Stephen Farraday. Không phải cho Anthony. Chị ấy là tình nhân cá»§a Stephen và anh ta là m cho chị ấy Ä‘au khổ. Chị ấy đã tìm thấy thuốc độc và đã uống ở Luxembourg, trước mặt anh ta để anh ta nhìn thấy chị ấy chết. Rõ rà ng là chị ấy muốn anh ta bị cắn rứt, ân háºn…
Race vẻ suy nghÄ©, im lặng. Rồi sau má»™t lúc ông há»i:
- Cô đã tìm thấy lá thư nà y khi nà o?
- Khoảng sáu tháng trước, trong túi một cái váy cũ mặc trong nhà .
- Cô có cho George xem không?
Cô bực tức phản đối:
- Sao lại thế được? Rosemary là chị tôi, tôi không có quyá»n phản bá»™i chị ấy. George tin rằng chị ấy yêu anh. Tôi sẽ không chứng minh cho anh ấy Ä‘iá»u ngược lại khi mà chị ấy đã chết! Anh ấy luôn nhầm lẫn nhưng tôi không thể vạch rõ sá»± tháºt ra cho anh ấy!
Cô thở dà i rồi nói tiếp:
- Nhưng đấy là quá khứ. Cái tôi muốn biết là bây giỠtôi cần là m gì. Tôi đã cho ông xem thư vì ông là bạn của George. Tôi có nên cho ông thanh tra trưởng Kemp xem không?
- Tất nhiên rồi! Äây là má»™t bằng chứng, cô hiểu chứ…
- Nhưng lá thư sẽ được công bố à ?
- Không cần. Nên nhá»› đây là cuá»™c Ä‘iá»u tra vá» cái chết cá»§a George chứ không phải cá»§a Rosemary. Ngưá»i ta sẽ không tiết lá»™ những ai không cần thiết. Tốt nhất cô hãy đưa cho tôi lá thư ngay bây giá».
- Ông cầm lấy.
Cô đưa ông ra táºn cá»a. Trên ngưỡng cá»a, cô nói:
- Lá thư mà ông cầm là một bằng chứng rằng Rosemary tự sát phải không?
- Äằng nà o thì nó cÅ©ng là bằng chứng rằng cô ấy có lý do để là m Ä‘iá»u ấy.
Cô gái thở dà i.
Ông bước xuống thêm. Ở báºc cuối cùng, khi quay lại, ông thấy cô Ä‘ang đứng giữa khung cá»a.
Ông vẫy tay tạm biệt cô.
Cô nhìn theo ông đi xa dần.
|

21-09-2008, 10:12 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 8
Thanh tra Kemp không được vui.
Äã hÆ¡n ná»a giỠđồng hồ ông há»i cung má»™t cáºu bé 16 tuổi, má»™t thiếu niên xanh xao Ä‘ang chết khiếp vì sợ ngưá»i Ä‘ang hy vá»ng trở thà nh má»™t anh bồi bà n xứng đáng ở Luxembourg nhá» sá»± giúp đỡ cá»§a ông bác Charles. Trong khi chỠđợi cáºu là má»™t trong sáu cáºu há»c việc, Ä‘eo má»™t cái tạp dá» trắng ở thắt lưng để phân biệt vá»›i các anh bồi bà n, chạy tá»›i chạy lui và bị má»i ngưá»i sai bảo. Các cáºu Ä‘em bánh mì đến, chạy Ä‘i tìm đĩa hoặc thìa, dÄ©a còn thiếu, vá»™i vã chạy từ bếp đến bà n và từ bà n đến bếp luôn tất báºt và bị xô đẩy, sai khiến suốt ngà y bằng má»i ngôn ngữ Pháp, à và thỉnh thoảng cả bằng tiếng Anh nữa. Charles vì cần phải phù hợp vá»›i vị trà quan trá»ng cá»§a ông, nên không dà nh bắt kỳ má»™t ưu ái nà o cho cháu mình mà có lúc còn mắng má» cáºu. Tuy váºy Pierre cÅ©ng rất sung sướng vì nghÄ© rằng trong tương lai cáºu cÅ©ng leo được lên vị trà bếp trưởng ở má»™t nhà hà ng thượng hạng.
Còn bây giá» sá»± nghiệp cá»§a cáºu ta Ä‘ang là m nguy hại đến cáºu. Vì nếu cáºu không nhầm thì ngưá»i ta Ä‘ang nghÄ© cáºu là kẻ giết ngưá»i.
Kemp đã cố tình tra khảo cáºu để cuối cùng đà nh kết luáºn không mấy lạc quan rằng cáºu bé chỉ là m cái việc mà nó đã khẳng định là nhặt từ dưới đất lên má»™t cái túi xách tay phụ nữ và đặt nó lên bà n.
Má»™t lần nữa, thằng bé lại giải thÃch:
- Ông hiểu chứ thưa ông, tôi phải là m rất nhanh vì ông Robert Ä‘ang đợi nước xốt và tôi thấy ông ấy rất sốt ruá»™t. Khi ngưá»i phụ nữ ấy Ä‘i ra nhảy đã là m rÆ¡i cái túi. Tôi đã dừng lại, nhặt vá»™i nó lên rồi chạy tiếp. Ông Robert Ä‘ang cuống cuồng ra hiệu cho tôi và không thể chần chừ được. Äấy là tất cả thưa ông và tôi cam Ä‘oan rằng má»i chuyện đã xảy ra như váºy.
Không còn gì có thể nghi ngá» nữa, Kemp đà nh cho cáºu bé vá» và tá»± ghìm mình để không nói câu: "Äừng để ta thấy mặt cáºu nữa".
Nhân viên Pollock đến báo là trá»±c ban nói có má»™t phụ nữ trẻ cần gặp ông, hay chÃnh xác hÆ¡n là cần gặp viên sÄ© quan chịu trách nhiệm vá» cuá»™c Ä‘iá»u tra ở Luxembourg.
- Bà ấy tên là gì?
- Cô Chloé West.
- Hãy cho cô ấy và o. Tôi có 10 phút gặp cô ta. Ông Farraday sẽ đến bây giá». Vả lại để cho ông ta chá» má»™t chút cÅ©ng không hại gì.
Khi cô Chloé West và o. Kemp tưởng rằng ông biết cô ta, nhưng ngay sau đó nhìn lại. Ông thấy rằng không phải. Ông chưa bao giỠgặp cô ta nhưng hình như cô là m ông nhớ mang máng đến ai đó.
Äây là má»™t phụ nữ khoảng 25 tuổi, cao, rất đẹp vá»›i mái tóc mà u hạt dẻ. Giá»ng cô ta hÆ¡i chau chuốt, phát âm hoà n hảo và cô có vẻ lo lắng.
- Má»i cô ngồi, cô West. Tôi có thể là m gì cho cô?
Giá»ng nói không nhiệt tình lắm nhưng cô ta không nháºn thấy.
- Tôi đã Ä‘á»c trong báo thấy má»™t ngưá»i đà n ông đã chết tối qua ở Luxembourg. Vá» việc đó mà tôi đến đây gặp ông.
- Ông George Barton. Cô quen ông ấy à ?
- á»’, không. Không hẳn như váºy. Tôi muốn nói là tôi không quen ông ấy lắm.
Kemp nhìn cô ta kỹ hÆ¡n. Má»™t lần nữa ông lại tá»± há»i liệu ông đã gặp cô ta chưa. Cô ta có vẻ là má»™t phụ nữ có giáo dục, rất trung thá»±c. Ông quyết định tá» ra đáng mến hÆ¡n.
Trước khi Ä‘i và o vấn Ä‘á». Ông nói giá»ng má»m má»ng:
- Cô có thể cho tôi biết tên và địa chỉ được không?
- Tôi tên là Chloé Elisabeth West. Tôi sống ở số 15 Meryvale Court. Tôi là diễn viên.
Ông kÃn đáo nhìn cô ta lần nữa. Cô nói tháºt. Chắc cô là diá»…n viên hà i kịch nhưng chuyên đóng vai chÃnh diện, có thể như váºy.
- Thưa cô West, tôi xin nghe cô.
- Khi tôi Ä‘á»c báo biết là cảnh sát mở cuá»™c Ä‘iá»u tra vá» cái chết cá»§a ông Barton, tôi đã nghÄ© là tôi nên đến gặp ông. Tôi đã há»i bạn tôi và bạn tôi cÅ©ng nhất trà và thế là tôi đến đây, mặc dù có thể Ä‘iá»u tôi nói cÅ©ng không quan trá»ng lắm.
- Chúng ta sẽ thấy ngay. - Kemp hóm hỉnh nói. - Cứ nói đi!
- Thế nà y nhé. Hiện nay tôi không diá»…n kịch nhưng tên tôi và ảnh tôi được đăng trên tá» "máy chiếu", má»™t tá» báo chuyên ngà nh. Ông Barton đã thấy tôi trong đó. Ông ấy đã liên hệ vá»›i tôi và giải thÃch ông muốn gì ở tôi.
- Nghĩa là ?
- Ông ấy kể rằng ông ấy sẽ đãi tiệc ở Luxembourg và muốn là m cho khách má»i ngạc nhiên.
Ông ấy đã Ä‘em đến má»™t bức ảnh, má»™t chân dung đà n bà và ông ấy muốn tôi hoá trang để giống hệt ngưá»i trong ảnh. Tóc chúng tôi gần như là cùng má»™t mà u.
Ngay láºp tức Kemp nhá»› ra. ChÃnh là bức ảnh Rosemary. Ông đã thấy trên bà n cá»§a George ở Elvaston Square và cô gái nà y đã là m ông nhá»› đến Rosemary. Cô gái nà y tháºt giống cô ta. Không đến ná»—i Ä‘áºp và o mắt nhưng quả là có giống.
- Tôi cần phải mặc má»™t cái váy mà ông ta đưa cho - cô West nói tiếp - tôi phải chải đầu giống ngưá»i trong ảnh và là m tất cả để tăng thêm sá»± giống nhau. Sau đó tôi phải đến Luxembourg đúng và o lúc trình diá»…n lần đầu và ngồi và o cái bà n cá»§a ông Barton, nÆ¡i có má»™t chiếc ghế trống dà nh sẵn cho tôi. Äể chắc chắn và khá»i nhầm lẫn. Ông ấy đã đưa tôi đến ăn trưa ở Luxembourg cách đây và i ngà y.
- Nhưng cô West, tối qua cô đã không đến Luxembourg à ?
- Không, bởi vì và o khoảng 8h gì đó… ông Barton… đã gá»i Ä‘iện cho tôi nói rằng má»i việc đã thay đổi và hoãn lại và o má»™t dịp khác mà ông ấy sẽ báo sau. Sáng nay, tôi Ä‘á»c thấy tin là ông ấy đã chết trên báo.
- Cuối cùng thì cô đã là m rất đúng là đến gặp chúng tôi, - Kemp nói - Tôi rất biết Æ¡n cô, cô West, và tôi cảm Æ¡n cô. Nhá» cô cô mà điá»u bà ẩn thứ nhất vá» chiếc ghế trống, đã được là m sáng tá»â€¦ À! Mà tại sao lúc nãy sau khi nói "ai đó", cô lại nói thêm là ông Barton?
- Bởi vì lúc đầu tôi đã không nháºn ra giá»ng ông Barton. Tôi thấy giá»ng nói khác lắm.
- Äây là giá»ng đà n ông à ?
- Phải… Ãt nhất tôi cảm thấy thế. Äấy là giá»ng khà n khà n cá»§a má»™t ngưá»i bị cảm lạnh.
- HỠchỉ nói thế thôi à ?
- Vâng chỉ có thế.
Kemp còn há»i và i câu nữa nhưng không biết thêm được Ä‘iá»u gì. Chloé West Ä‘i ra. Pollock được gá»i và o. Ông không giấu nổi sá»± thoả mãn.
- Chúng ta Ä‘ang tiến lên. Pollock. Bây giá» chúng ta biết cái kế hoạch nổi tiếng cá»§a Barton và tôi hiểu tại sao tất cả bá»n hỠđã nói là Barton nhìn má»™t cách sá»ng sốt chiếc ghế trống, tại sao ông ta lại có vẻ như ở trên cung trăng, tại sao ông ta lại "rụng rá»i". Ông ta đã nháºn ra kế hoạch hoà n hảo cá»§a ông ta đã bị phá sản.
- Váºy ông nghÄ© rằng chÃnh ông ta đã báo cho cô gái đừng đến à ?
- Tôi cuá»™c rằng không! Và tôi không chắc lắm đấy là giá»ng đà n ông. Tiếng khà n khà n, để ngụy trang má»™t giá»ng nói trên Ä‘iện thoại, trò đó cÅ© rồi! Chúng ta tiến lên rồi Pollock ạ. Hãy đưa ông Farraday lại đây gặp tôi?
|

21-09-2008, 10:17 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 9
Stephen Farraday đến Scotland Yard vá»›i vẻ bên ngoà i rất bình tÄ©nh, thản nhiên nhưng trong lòng thì xáo động, lo lắng. Anh ta cảm thấy như bị mất hết nhuệ khÃ, bị đè bẹp và bải hoải. Buổi sáng hôm đó dưá»ng như má»i việc Ä‘á»u rất tốt đẹp. Váºy mà tại sao thanh tra Kemp lại gá»i Ä‘iện và muốn gặp anh ta gặp? Liệu ông ta có thể biết và nghi ngá» Ä‘iá»u gì? Chắc chắn là chỉ lÆ¡ mÆ¡ thôi. Äiá»u quan trá»ng là phải giữ được bình tÄ©nh và phá»§ nháºn tất cả. Nhưng ở xa Sandra, anh ta thấy mình bất lá»±c và không thể tá»± vệ. Khi há» cùng nhau đối mặt vá»›i nguy hiểm thì má»™t ná»a sá»± sợ hãi cá»§a anh ta tan biến chỉ vì má»™t lý do duy nhất là cô ở đó, cạnh anh ta. Cùng góp sức lại há» tháºt mạnh mẽ, dÅ©ng cảm, uy quyá»n. Cô đơn anh thấy bất lá»±c và như bị tước hết vÅ© khÃ. Liệu cô có cảm thấy như anh ta không? Liệu lúc nà y cô Ä‘ang cô đơn trong má»™t góc cá»§a ngôi nhà mênh mông, có bị già y vò bởi cùng má»™t cảm giác bất lá»±c là m tê liệt má»i khả năng như anh ta không?
Thanh tra Kemp đón anh ta vẻ lịch sá»± nhưng lạnh nhạt và nghiêm nghị. Pollock ngồi ở má»™t cái bà n nhá», bên cạnh bà n là m việc, bút chì trong tay và má»™t táºp giấy để trước mặt.
Sau khi má»i khách ngồi. Kemp nói vá»›i anh ta má»™t cách rất trịnh trá»ng:
- Tôi đỠnghị được ghi lại lá»i khai cá»§a ông. Ông Farraday và yêu cầu ông Ä‘á»c lại nó rồi ký trước khi ra vá». Tôi cÅ©ng có nhiệm vụ báo cho ông biết ông có quyá»n từ chối cÅ©ng khai hoặc chỉ khai khi có mặt luáºt sư cá»§a ông.
Stephen thấy choáng váng nhưng cố không để lá»™ ra. Tháºm chà anh ta còn cố mỉm cưá»i và nói:
- Váºy thì, thưa ông thanh tra, tôi thấy rất tuyệt!
- Nhấn mạnh một số việc ngay từ đầu cũng không thưa đâu. Ông Farraday ạ!
- Và tôi nên hiểu là tất cả những gì tôi sẽ nói có thể được dùng để chống lại tôi?
- Không nên dùng từ "chống lại", thưa ông Farraday. Những gì ông nói có thể được sỠdụng trong xứ án.
- Tôi thấy sá»± khác nhau đó nhưng tôi không thể hiểu tại sao, thưa ông thanh tra sao ông lại cần lá»i khai cá»§a tôi trong khi ông đã nghe tôi nói sáng nay?
- ÄÆ¡n giản vì đó là má»™t cuá»™c nói chuyện chÃnh thức và có má»™t và i Ä‘iểm chúng ta cần xem xét lại. Mặt khác có má»™t số việc mà chắc chắn ông sẽ muốn chúng ta chỉ nói bây giá» thôi. Có những việc có vẻ chỉ liên quan gián tiếp đến vụ án nhưng chúng tôi vẫn phải tháºn trá»ng đỠcáºp đến vì nó cần thiết cho việc tìm ra sá»± tháºt. Ông hiểu tôi định ám chỉ Ä‘iá»u gì chứ?
- Tôi e rằng không.
- Váºy thì, tôi xin giải thÃch. - Kemp thở dà i nói. - Ông đã quan hệ rất thân máºt vá»›i bà Barton quá cố, tôi nghÄ© thế, phải không?
- Ai nói váºy?
Kemp lấy từ trên bà n một tà i liệu đánh máy rồi chìa ra cho Farraday.
- Äây là bản sao bức thư tìm thấy trong đồ đạc cá»§a bà Barton. Bản gốc Ä‘ang được cáºp trong hồ sÆ¡. Nó đã được cô Iris mang lại cho chúng tôi và cô ấy công nháºn là chữ viết cá»§a chị cô ấy.
Stephen Ä‘á»c: Anh Leopard yêu dấu cá»§a em…
Những ká»· niệm trà n vá». Anh ta tưởng như nghe thấy tiếng nói cá»§a Rosemary, biện há»™ cho lý do cá»§a anh ta, nà i nỉ…
Cái quá khứ không khi nà o chịu lui và o quên lãng.
Anh ta bình tĩnh lại, trả lại tà i liệu cho Kemp rồi nói:
- Chắc ông có lý do để tin đây là lá thư của bà Barton nhưng chả có gì chỉ ra rằng nó được viết cho tôi.
- Ông có công nháºn là đã trả tiá»n thuê căn há»™ số 21 ở Melland Mansions. Earés Court?
Váºy là hỠđã biết. Anh ta tá»± há»i là từ khi nà o…
- Tôi thấy rằng, - anh ta khó nhá»c nói, - các ông đã có thông tin đúng. Nhưng tôi có thể há»i các ông tại sao ngưá»i ta định công khai hoá những việc thầm kÃn, riêng tư cá»§a tôi?
- Không - có chuyện đó đâu nếu nó không liên quan trực tiếp đến cái chết của George Barton.
- Ông định bóng gió rằng sau khi chiếm vợ của ông ta tôi lại còn giết ông ta à ?
Kemp chống khuỷu tay lên bà n rồi đan tay và o nhau:
- Thưa ông Farraday tôi xin thà nh tháºt. Bà Barton và ông là bạn rất gần gÅ©i, thân thiết. Sá»± đổ vỡ đến là từ phÃa ông chứ không phải bà ấy! Bà ấy đã định là m ầm Ä© lên lá thư nà y là má»™t bằng chứng. Vì thế bà ấy đã chết. Äối vá»›i ông thì tháºt là đúng lúc…
- Bà ấy đã tá»± tá». Tôi công nháºn rằng tôi cÅ©ng có phần trách nhiệm trong cái vụ việc bất hạnh ấy tôi sẽ phải ân háºn… nhưng công lý thì chẳng dÃnh dáng gì và o đây cả!
- CÅ©ng có thể là bà Barton đã tá»± sát và cÅ©ng có thể đấy không phải là má»™t vụ tá»± sát. à kiến thứ hai là cá»§a George Barton. Ông ấy đã bắt đầu tìm kiếm. Ông ấy cÅ©ng chết. Lại má»™t sá»± trùng hợp, nhưng nó là m ngưá»i ta phải suy nghÄ©.
- Có thể. Nhưng tại sao má»i nghi ngá» lại dồn lên tôi?
- Ông có công nháºn rằng cái chết cá»§a bà Barton đã san bằng cho ông những khó khăn trở ngại rất lá»›n? Má»™t vụ tai tiếng, thưa ông Farraday sẽ là m há»ng sá»± nghiệp cá»§a ông.
- Chưa chắc đã có tai tiếng. Bà Barton chắc cuối cùng sẽ biết nghe ra Ä‘iá»u phải.
- Tôi tá»± há»i liệu vợ ông có hay biết gì vá» mối quan hệ nà y không?
- Tất nhiên là không.
- Ông có chắc không?
- Hoà n toà n chắc chắn! Vợ tôi nghÄ© là tôi và bà Barton là bạn tốt cá»§a nhau và tôi hy vá»ng là cô ấy tiếp tục tin như váºy.
- Vợ ông có ghen không. Ông Farraday?
- Không. Ãt nhất là tôi chưa bao giá» nháºn thấy.
- Cô ấy quá thông minh để là m như váºy!
Viên thanh tra không đồng tình vá»›i lá»i khẳng định đó nhưng không nói ra. Ông đặt câu há»i khác:
- Có khi nà o ông có axit cyanhydric không, ông Farraday?
- Không bao gi�
- Thế ông có chút nà o ở nông thôn không?
- Ngưá»i là m vưá»n có thể có. Tôi không biết gì !
- Ông cÅ©ng không bao giá» mua ở hiệu thuốc hoặc là ở cá»a hà ng rá»a ảnh à ?
- Tôi không chụp ảnh và tôi nhắc lại rằng tôi không bao giỠcó axit cyanhydric cả.
Cuá»™c xét há»i còn kéo dà i má»™t lát nữa sau đó Kemp cảm Æ¡n Stephen. Ông ta Ä‘i vá» ngay.
Sau khi ông ta Ä‘i ra viên thanh tra quay vá» phÃa Pollock vẻ suy tư:
- Ông ta có vẻ rất lo lắng thuyết phục chúng ta rằng vợ ông ta không biết vỠquan hệ của ông ta. Tôi rất muốn biết tại sao…
- Có thể là ông ta sợ là bà ấy bây giỠsẽ biết?
- Có thể nhưng tôi nghÄ© anh ta đủ thông minh để nháºn ra rằng nếu vợ anh ta đã không biết gì thì cô ta sẽ có thể rá»i bá» anh ta ngay khi cô ta biết chuyện, Ä‘iá»u đó lại tăng thêm má»™t lý do để loại trừ Rosemary. Tôi tá»± há»i tại sao anh ta lại không dùng má»™t cách tá»± vệ khác. Anh ta có thể đơn giản nói vá»›i chúng ta rằng vợ anh ta Ãt nhiá»u cÅ©ng biết nhưng cô ta lá» Ä‘i. Anh ta đã không nghÄ© ra.
Kemp bÄ©u môi. Farraday không phải là thằng ngốc ngược lại, rất thông minh, vá»›i cách suy nghÄ© rõ rà ng và bá»™ óc nhạy bén. Váºy mà anh ta đã là m má»i cách để thuyết phục viên thanh tra rằng vợ anh ta không biết gì vá» mối quan hệ ấy!
- Cuối cùng rồi chúng ta cũng sẽ biết! - Kemp nói.
Race có vẻ rất hà i lòng vá» dấu vết mà ông ta vừa phát hiện ra. Nếu ông ấy đúng thì gia đình Farraday được miá»…n tố, cả hai vợ chồng và tôi sẽ là ngưá»i đầu tiên ăn mừng. Tay ấy là m tôi thÃch và tháºt tình mà nói tôi không tin anh ta là kẻ sát nhân.
***
Mở cá»a phòng khách nhá». Stephen nói:
- Sandra, em có đây không?
Từ trong bóng tối, cô Ä‘i lại phÃa anh. Anh cảm thấy hai bà n tay cô đặt lên vai:
- Stephen?
- Tại sao em lại ngồi trong bóng tối?
- Em không chịu được ánh sáng. Thế nà o?
- HỠbiết đấy.
- VỠRosemary à ?
- Phải.
- Và hỠnghĩ sao?
- Há» cho rằng tất nhiên anh có động cÆ¡. Ôi, em yêu, anh đã đưa em và o chuyện gì thế nà y. Vì tất cả là lá»—i tại anh? Nhẽ ra anh phải ra Ä‘i sau cái chết cá»§a Rosemary. Tháºt đơn giản? Anh biến mất và em lại được tá»± do… và Ãt nhất em sẽ không bị dÃnh và o câu chuyện khá»§ng khiếp nà y!
- Không, không, đừng nói thế! Äừng bá» em Stephen? Äừng!
Cô áp chặt và o anh. Tay cô run rẩy và anh cảm thấy những giá»t nước mắt nóng hổi lăn trên má cô:
- Em chỉ có mình anh thôi. Stephen! Anh là tất cả Ä‘á»i em? Tất cả Ä‘á»i em!
- Nhưng Sandra, em yêu anh đến thế sao? Anh đã không biết…
- Em không muốn anh biết… nhưng bây giá»â€¦
- Bà y giá», em thân yêu, bây giá» chúng ta ở bên nhau… và chúng ta chống chá»i? Dù xảy ra Ä‘iá»u gì chúng ta vẫn ở bên nhau?
Xiết chặt lấy nhau há» cảm thấy má»™t sức mạnh má»›i Ä‘ang dâng lên trong há».
|
 |
|
| |