 |
|

23-09-2008, 04:53 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương X
Những ngà y xa xưa
Tám giá» rưỡi sáng hôm sau, có tiếng gõ cá»a phòng cô Marple, và má»™t bà đứng tuổi bưng và o má»™t khay trên có ấm trà , má»™t tách sữa, má»™t chén không, và bánh phết bÆ¡.
- Má»i cô dùng trà , bà ta vui vẻ. Hôm nay trá»i đẹp, tôi thấy cô đã mở rèm. Cô ngá»§ được không ạ?
- Rất tốt, cảm ơn.
- Äoà n tham quan sáng nay Ä‘i thăm núi đá Bonaventure. Cô không Ä‘i là phải, mệt lắm.
- Tôi rất thÃch ở đây. Bà Glynne và các cô Bradbury - Scott má»i tôi ở chÆ¡i đây tháºt là tốt.
- Các cô ấy cũng rất vui. Có cô ở đây, hỠđỡ buồn, chứ cái nhà nà y bây giỠbuồn như chấu cắn.
Bà ta mở rèm thêm cho rá»™ng, rồi đặt má»™t xô nước nóng lên cháºu trong phòng rá»a mặt.
- Tầng trên có phòng tắm - bà ta giải thÃch - nhưng chúng tôi mang nước nóng và o đây, để cô khá»i phải trèo thang.
- Quý hóa quá. Chắc bà là m ở đây đã lâu?
- Từ hồi tôi còn trẻ. dạo đó, nhà nà y có ba ngưá»i là m: má»™t cô nấu bếp, hai cô hầu phòng. Còn có cả má»™t anh chăn ngá»±a. Thá»i ấy sao mà đẹp, nhưng má»i sá»± đã thay đổi. Vợ ông đại tá chết trẻ, con trai ông thì chết ngoà i tráºn mạc; con gái lấy chồng là ngưá»i Niu Di Lân, theo chồng sống tÃt tắp ở đâu. CÅ©ng không được bao lâu, vì chết khi sinh nở, cả con cÅ©ng chết. Ông đại tá sống ở đây thui thá»§i má»™t mình, bá» bê trá»… tất cả. Khi chết, để lại cả khu biệt thá»± nà y cho các cháu gái. Cô Clotilde đến đây ở cùng vá»›i cô Anthea, rồi bà Glynne sau khi chồng chết cÅ©ng đến ở đây luôn.
Bà vú già lắc đầu, thở dà i:
- Há» chẳng là m gì mấy để sá»a chữa nhà cá»a. Không có tiá»n. Nhưng mấy chị em Ä‘á»u tốt. Cô Anthea không há»c cao lắm, nhưng cô Clotilde đã qua đại há»c, nói ba thứ tiếng. Bà Glynne thì rất dá»… chịu. Khi bà ấy đến đây ở, tôi nghÄ© có lẽ má»i việc sẽ tốt hÆ¡n. Nhưng ngưá»i ta chẳng bao giá» biết tương lai ra sao, phải không cô? Nhà nà y cứ như là có bùa ma gì đấy.
Cô Marple ngước nhìn bà vú già như dò há»i.
- Hết chuyện nà y, tiếp chuyện khác. Tai nạn khá»§ng khiếp ở Tây Ban Nha, má»i ngưá»i chết hết. Tà u bay mà là m gì , chỉ dá»… chết! Vợ chồng ngưá»i bạn cá»§a cô Clotilde chết cả hai trong tai nạn ấy. May mà đứa con gái ở nhà đi há»c, nên thoát. Cô Clotilde Ä‘em vá» nuôi, coi như con đẻ. Cô ấy đưa nó Ä‘i du lịch cả sang à sang Pháp. Tháºt là má»™t cô gái đáng yêu. Không ai ngá» lại xẩy ra chuyện dã man đến thế.
- Xẩy ra chuyện gì?
- Con bé quen má»™t thanh niên trong vùng, mà hai cô Clotilde và Anthea Ä‘á»u biết ông bố, ngưá»i rất già u.
- Rồi hai đứa phải lòng nhau?
- Phải. Con bé mê ngay. Thằng bé đẹp trai, khéo nói ...
- Rồi chuyện không đi đến đâu, cô gái tự vẫn, tôi đóan thế?
- Tá»± vẫn . Bà vú mở to mắt, ngạc nhiên. Ai nói vá»›i cô váºy? Không, cô ấy bị giết. Bị bóp cổ chết. Rồi ... Mặt bị Ä‘áºp vỡ đến biến dạng. Cô Clotilde phải ra nháºn diện. Từ hôm đó, cô ấy không còn như trước nữa. Ngưá»i ta phát hiện xác con bé cách đây khoảng ba mươi dặm, trong bụi ráºm cá»§a má»™t mỠđá hoang. Và có lẽ đây không phải vụ giết ngưá»i đầu tiên mà kẻ nà o đó đã phạm. Äã có những cô gái khác nữa. Má»™t cô bị mất tÃch cách đây sáu tháng. Tên bạn trai là má»™t thằng hư há»ng, má»™t con quá»·. Ngà y nay, ngươi ta hay nói rằng bá»n chúng hà nh động má»™t cách bá»™c phát, rằng chúng không chịu trách nhiệm vá» hà nh vi. Tôi, thì tôi không tin. Giết ngưá»i là giết ngưá»i. Tôi biết trong các dòng há» lâu Ä‘á»i, thưá»ng có sá»± Ä‘iên loạn. Há» Derwent chẳng hạn. Hai Ä‘á»i, má»—i Ä‘á»i Ä‘á»u có ngưá»i chết trong trại tâm thần. lại có mụ Paulett, suốt ngà y lang thang, tay cầm chiếc vòng kim cương, réo lên rằng mình là Hoà ng Háºu Marie - Antoinette, đến ná»—i ngưá»i ta phải bắt giam mụ lại. Nhưng mụ chẳng là m hại ai. Còn tên kia là con quá»·, là hung thá»§ giết ngưá»i.
- Hắn có bị sao không?
- Hồi đó, có lẽ nhà nước đã bỠán tỠhình. Hay hắn còn vị thà nh niên sao đó. Hắn được tuyên bố là có tội, rồi tống đi Bostol.
- Hắn tên gì?
- Michael. Không nhá»› hắn há» gì, vì cách đây đã mưá»i năm. Nhưng như là má»™t cái tên Ã. Hình như ngà y xưa có má»™t ông há»a sÄ© có há» na ná . Raffle .... hay Raphael, thì phải.
- Michael Rafiel.
- Äúng rồi! Có lúc, có tin là ông bố rất già u, đã chạy cho hắn được ra tù, nhưng rồi nghÄ© đó chỉ là tin đồn.
Váºy là không phải tá»± tá», mà bị giết. "Vì tình!", Elizabett Temple đã thốt lên như thế khi cô Marple há»i ngưá»i há»c trò cá»§a cô chết vì sao? . Và , ở má»™t khÃa cạnh nà o đó, bà hiệu trưởng nói đúng. Con bé đã yêu, do đó đã đón trước má»™t cái chết oan nghiệt.
Cô Marple rùng mình. Hôm trước, khi Ä‘i vá» là ng, cô đã nhác Ä‘á»c những dòng chữ lá»›n trên má»™t tá» báo:" Vụ án ở Epsom. Phát hiện xác má»™t cô gái thứ hai. Cảnh sát yêu cầu giá»›i trẻ cá»™ng tác".
Váºy ra lịch sá» là má»™t sá»± lặp lại liên tục. Ai sẽ giúp cho lá»›p trẻ tránh khá»i Ä‘au thương, chết chóc đây? Lá»›p trẻ ngà y nay không biết, không bao giá» biết tá»± bảo vệ mình ... Hay là há» biết quá nhiá»u, cho là mình là m được má»i thứ?
* * *
Sáng hôm đó, cô Marple xuống dưới nhà sá»›m hÆ¡n má»i ngưá»i tưởng, nên chưa có ai. Cô liá»n ra ngoà i, Ä‘i dạo trong vưá»n . Không phải vì cô thÃch nó, mà cô có linh tinh là có má»™t cái gì cô chưa bắt được. Cô chưa vá»™i gặp ba chị em, vì cần có thì giá» suy nghÄ© vá» những thông tin mà bà vú mau miệng đã cho biết.
Má»™t cá»a nách vưá»n để ngá». Cô Ä‘i ra ngoà i là ng, dá»c các cá»a hiệu tá»›i nhà thá», có nghÄ©a trang bao quanh. Cô đẩy cá»a rà o bước và o. Má»™t số má»™ có từ lâu, không đáng chú ý. Các tên há» Prince và Broad lặp lại nhiá»u lần trên các tấm bia.
Cô Marple sắp Ä‘i ra thì thấy lão phu má»™ Ä‘i giữa hà ng bia. Lão kÃnh cẩn nghiêng đầu chà o.
- Chà o ông ... Thá»i tiết hôm nay đẹp, phải không ạ? - Cô nói.
- Vâng, nhưng chiá»u nay chắc mưa.
- Tôi Ä‘i má»™t vòng. Ở đây nhiá»u Broad và Prince nhỉ.
- Ở vùng nà y, những hỠấy là phổ biến.
- Có cả má»™ má»™t em bé gái. Nhìn má»™ trẻ con, tháºt buồn.
- Bà muốn nói đến cháu Mélanie Price? Cháu má»›i lên bốn, bị xe cán chết lúc cháu chạy ngang đưá»ng Ä‘i mua kẹo. Thá»i nay, vá»›i những tay lái xe như Ä‘iên, thì tại nạn thế là thưá»ng.
- Vâng, nhiá»u ngưá»i đã chết đã đà nh. Già , yếu mà chết Ä‘i má»™t nhẽ, nhưng còn những cái chết khá»§ng khiếp, trẻ con bị xe cán, con gái bị ám sát. ...
- Phải, phần lá»›n là những đứa con gái dại dá»™t. Mẹ chúng báºn túi bụi, không có thì giá» dạy dá»—, canh chừng. Bà ở Lâu đà i Cổ thì phải? Bà đi trong Ä‘oà n du lịch.
- Vâng, nhưng má»™t số buổi tham quan rất mệt cho ngưá»i già như tôi. Ông Rafiel, má»™t ngưá»i bạn, đã báo cho các cô Bradbury - Scott là tôi sẽ Ä‘i qua, nên các cô có lòng tốt má»i tôi vá» nhà chÆ¡i đã hai hôm.
Cái tên Rafiel, cô Marple cố tình gà i và o câu chuyện, không có nghĩa lý gì với lão phu mộ. Cô nói tiếp:
- Bà Glynne cùng với cô chị và cô em đối với tôi rất tốt. HỠchắc ở đây đã lâu?
- Không lâu lắm. Khoảng hai chục năm. Ngôi nhà là cá»§a đại tá Bradbury - Scott. Ông ấy chết năm bảy mưoi tuổi, vợ, con trai Ä‘á»u chết trước ông. Và ông phải để lại nhà cho các cô cháu, tất nhiên.
Ông lão quay vá» vá»›i công việc cá»§a mình, và cô Marple bước và o nhà thá», vần trán đăm chiêu. Cô đã bắt được và o con đưá»ng đúng chăng? Má»™t và i sá»± việc có vẻ đã khá»›p lại, nhưng bức tranh chung hãy còn mù má». Má»™t cô gái bị ám sát - thá»±c ra là nhiá»u cô - má»™t số thanh niên - ngà y nay ngưá»i ta thưá»ng gá»i là "bá»n trẻ " - được cảnh sát tạm giữ để "giúp và o công cuá»™c Ä‘iá»u tra". Song vụ việc cô quan tâm xảy ra đã mưá»i hai năm, liệu cô có thể là m sáng tá»?
Nhất thiết cần phải có những thông tin khác nữa từ Elizabett Temple. Cô nguyên hiệu trưởng nà y đã kể có má»™t cô gái từng Ä‘Ãnh hôn vá»›i Micheal Rafiel. Thế mà mấy chị em bà Glynne có vẻ như không biết chuyện nay.
Má»™t cảnh tượng quen thuá»™c hiện lên trong óc cô, má»™t việc vẫn thưá»ng xảy ra. Bắt đầu giống nhau: cô gái gặp chà ng trai, rồi mối quan hệ tiếp diá»…n. Cho đến má»™t hôm, cô gái bá»—ng nháºn ra mình có thai. Cô nói vá»›i ngưá»i yêu, yêu cầu kết hôn. Nhưng thưá»ng thì chà ng trai không tÃnh đến kết cục ấy, hoặc chà ng đã chán nà ng, hoặc chà ng đã có má»™t cô khác. và chà ng nghÄ© cách giải quyết vần đỠbằng bạo lá»±c; chà ng bóp cổ nà ng, và là m biến dạng khuôn mặt để không ai nháºn ra.
Cô Marple đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà thá» nhá». NÆ¡i đây thiệt yên bình, khó có thể nghÄ© rằng cái ác luẩn quẩn đâu đây. Cô bá» chiếc ghế dà i Ä‘ang ngồi, đứng dáºy, Ä‘i ra, man mác nhá»› lại cái cảm giác bồn chồn cá»§a cô lúc Ä‘i quan khu vưá»n cá»§a Lâu đà i Cổ. Rõ rà ng là ba chị em phải biết má»™t Ä‘iá»u gì trong đó!
Cô lại nghÄ© tá»›i Elizabett Temple. Ngà y mai, cô sẽ phải há»i chuyện cô ta lần nữa. Cô lên đưá»ng trở vá» lâu đà i, nghÄ© bụng:"Sáng nay không thu lượm được gì cả.
Bà Glynne đứng ở hà ng rà o, chạy đến đón cô:
- Ồ, cô đây rồi! Nếu biết là cô muốn đi chơi, tôi đã dẫn cô đi xem các nơi trong là ng.
- Tôi chỉ Ä‘i dạo má»™t chút tá»›i nhà thá». Tôi hay chú ý đến các nhà thá»: nhiá»u khi chúng có những tấm bia rất hay. Nhà thá» nà y chắc má»›i trùng tu và o thế ká»· trước?
- Phải. Nhưng nó không thuá»™c loại cổ lắm. Váºy ra cô quan tâm đến kiến trúc tôn giáo?
- Không hẳn. Bà còn lạ gì, trong má»™t là ng nhá» như chá»— tôi ở, má»i sá»± Ä‘á»u châu tuần quanh nhà thá». Ãt nhất là như thế hồi tôi còn trẻ, bây giá» có thể hÆ¡i khác. Bà có lá»›n lên ở vùng nà y?
- Trước, chúng tôi ở Little Herdsley, cách đây chừng ba mươi dặm . Cha tôi là thiếu tá pháo binh hưu trÃ, và thỉnh thoảng đến thăm ông chú tôi. Sau khi ông chú mất, chị Clotilde và em Anthea đến đây ở. Lúc đó tôi còn theo chồng, ở nước ngoà i. Chúng tôi sống năm năm ở Ấn Äá»™, rồi nhà tôi mất ở đó. Trở vá» Anh, tôi mua má»™t ngôi nhà nhò ở Hampton Court, London. Và tôi hoạt động cho những tổ chức từ thiện.
- Như váºy cÅ©ng báºn.
- Äúng thế. Song gần đây, tôi nghÄ© phải vỠđây ở nhiá»u hÆ¡n, vì lo cho hai chị em.
- Lo sức khoẻ của hai cô?
- Má»™t phần. Clotilde vẫn tráng kiện, nhưng tôi lo cho Anthea. Em nó đôi khi là lạ thế nà o. Và dụ, hay Ä‘i thÆ¡ thẩn những đâu đâu, đến mức không còn biết mình Ä‘ang ở chá»— nà o nữa. Có lúc, lại hay băn khoăn nhiá»u vá» cái vưá»n. Cứ bâng khuâng nhá»› nhá»› lại ngà y xưa, muốn sá»a sang lại. Chị Clotilde đã nói rồi, không thể sá»a được lúc nà y, em nó cứ luôn mồm nhắc nhà kÃnh, rồi nho, đà o có từ ngà y xưa.
- Và cây vòi voi nữa, chắc thế.
- Vâng. Em nó cũng muốn có một bồn hoa đẹp nữa, nhưng là m sao mà thực hiện được.
- Tình huống ấy hẳn gây cho bà khó khăn.
- Vâng, nói gì thì nói, nó không chuyển. Và dụ hôm ná», lúc má»›i đến, tôi được biết Anthea đã liên hệ vá»›i má»™t hãng lá»›n nhằm là m lại vưá»n, xây lại nhà kÃnh. Chị Clotilde không biết gì, nên rất bá»±c tức khi nhìn thấy bản dá»± toà n trên bà n Anthea. DÄ© nhiên, chị ấy đã tá» ra rất nghiêm khắc, kiên quyết.
- Äúng là trên Ä‘á»i không có việc gì đơn giản - cô Marple nháºn xét. À mà , sáng mai tôi phải Ä‘i sá»›m, nháºp lại vá»›i Ä‘oà n.
- Hy vá»ng phần còn lại cá»§a chuyến Ä‘i không đến nổi quá vất vả vá»›i cô.
- Không sao đâu. Mai, đoà n đi thăm Stirling - Sainte - Marie hình như không xa lắm. Ở đó có một lâu đà i và một nhà thỠđáng xem. Sau hai ngà y nghỉ ngơi vừa rồi, tôi chắc sẽ khoẻ.
Hai ngưá»i Ä‘i và o nhà - Bà Glynne loan báo:
- Cô Marple ra thăm nhà thá».
- Nó chẳng có gì đặc biệt, Clotilde đáp. riêng tôi thấy các kÃnh ghép mà u rất xấu. Ông chú cho phần trách nhiệm và o đó, ông thÃch những mà u lòe loẹt như thế.
Sau bữa ăn trưa, cô Marple lên phòng nghỉ, gần bữa ăn chiá»u má»›i xuống. Buổi tối má»i ngưá»i nói chuyện linh tÃnh, cuối cùng cô lên Ä‘i ngá»§ vá»›i cảm giác thất bại. Dưá»ng như cô vừa tham gia má»™t buổi Ä‘i câu, mà cá không chịu cắn câu. CÅ©ng có thể tại không có cá. Hay là tại cô chưa biết chá»n mồi nhá» thÃch hợp
|

23-09-2008, 04:56 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương XI
Tai nạn
Sáng hôm sau, bà vú Janet mang trà lên cho cô Marple lúc bảy giá» rưõi, để cô có thì giá» sắp xếp, chuẩn bị hà nh lý. Cô vừa đóng chiếc va li nhá» thì có tiếng gõ cá»a, và Clotilde và o, vẻ bối rối:
- Cô Marple ơi, dưới nhà có một thanh niên muốn gặp cô. Tên là Emlyn Price. Nghe đâu đã xảy ra tai nạn.
- Tai nạn? Xe gặp tai nạn giao thông? Có ai bị thương không?
- Không, không. Việc xảy ra trong buổi tham quan hôm qua. Có má»™t lối mòn dẫn lên di tÃch trên đỉnh vách đá Bonaventure, nhưng có má»™t lối khác Ä‘i qua cồn cát cÅ©ng tá»›i. Chắc là đoà n Ä‘i tản mát thà nh nhiá»u nhóm. ÄÆ°á»ng khá dốc, và đã xảy ra đá lở rÆ¡i và o má»™t ngưá»i Ä‘i phÃa dưới.
- Trá»i! Ngưá»i bị thương là ai?
- Một bà tên là Temple.
- Cô Temple? Ôi ! Ngán quá! Tôi đã nói chuyện lâu vá»›i cô ấy. Cô nguyên là hiệu trưởng trung há»c, vá» hưu.
- Vâng. Tôi biết rõ. Cô ấy phụ trách trưá»ng trung há»c Fallowfiel, trưá»ng khá danh tiếng. Nhưng tôi không biết cô ấy tham gia Ä‘oà n du lịch.
Cô Marple dẹp va li sang một bên:
- Äể tôi xuống gặp cáºu Price.
Chà ng trai đứng đợi trước cá»a. Sáng nay cáºu mặc Bludông da, quần xanh ngá»c thạch. Tóc bù xù hÆ¡n má»i khi. Cáºu nói luôn, không rà o đón:
- Tai nạn tệ hại. Chắc cô Bradbury - Scott đã kể qua vá»›i cô. Äó là cô Temple. Tôi không rõ chuyện xảy ra thế nà o, hình như là đá lở lăn xuống dốc lao và o cô, lúc cô Ä‘ang Ä‘i ở lối mòn phÃa dưới. Cô đã được chở Ä‘i bệnh viện tối qua, tình hình có vẻ trầm trá»ng. Tất nhiên, cuá»™c tham quan hôm nay phải há»§y bá», má»i ngưá»i ở khách sạn cho đến mai. bà Sandbourne Ä‘ang ra bệnh viện để nắm tin tức má»›i nhất. Bà ấy hẹn gặp má»i ngưá»i ở Lợn lòi Và ng lúc mưá»i má»™t giá», tôi nghÄ© cô cÅ©ng muốn có mặt ở đó.
- Nhất định rồi. Tôi theo anh.
Cô quay lại để chà o từ biệt Clotilde , và cả bà Glynne vừa mới đến.
- Rất cảm ơn bà và hai cô. Tôi rất vui được ở hai ngà y tại đây. Nghỉ ngơi rất tốt. Thế mà lại xảy ra cái tai nạn nà y!
- Nếu cô muốn ở lại một đêm nữa, bà Glynne nói, chắc là ...
Bà đưa mắt nhìn Clotilde. Nhưng cô Marple có cảm tưởng cô nà y vừa khẻ lắc đầu và trừng mắt vá»›i bà em, tá» vẻ không đồng tình. bà Glynne liá»n nói chữa:
- Nhưng, chắc là cô muốn trở vỠvới các bạn đồng hà nh hơn.
- vâng, tôi nghÄ© như thế là hÆ¡n. Tôi phải há»i câu chuyện ra sao, mình giúp Ãch được gì. Biết đâu đấy. Má»™t lần nữa, xin cảm Æ¡n .
Emlyn Price đỡ va li cá»§a cô Marple, và hai ngưá»i ra Ä‘i.
- Tá»™i nghiệp cô Temple! Hy vá»ng thương tÃch không nặng.
- Tôi sợ là nghiêm trá»ng đấy. Nhưng ta phải đợi bà Sandbourne vá» má»›i biết được. Bệnh viện Carristown cách đây tám dặm.
Vá» tá»›i khách sạn, há» thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u táºp trung ở phòng khách, Ä‘ang nhấp cà phê vá»›i bánh ngá»t.
- Ôi ! bà Butle nói, tháºt là buồn, giữa lúc chúng mình Ä‘ang vui vẻ. Thế mà tôi cứ tưởng cô Temple chân còn vững lắm! Má»i việc không tà i nà o Ä‘oán trước, có phải không, anh Heny?
- Äúng váºy. Và tôi nghÄ© không biết ta có nên tiếp tục chuyến du lịch nà y nữa không. Nếu tai nạn nà y có ... háºu quả tai hại, tất ngưá»i ta sẽ Ä‘iá»u tra, và ...
- Henry, anh đứng nói chuyện gở?
Cô Cooke chen và o:
- Tôi nghÄ© là ông Butler hÆ¡i bi quan đấy. Má»i việc đâu đến ná»—i bi thảm đến thế.
Ông Caspar cất giá»ng lÆ¡ lá»›:
- Không, nghiêm trá»ng đấy. Hôm qua, tôi đã nghe hết, lúc bà Sandbourne nói chuyện diện thoại vá»›i bác sÄ©. Cô Temple bị chấn thương sá» não, và má»™t chuyên gia giá»i sẽ xem xét để có phẩu thuáºt được không.
- Trá»i ! Cô Lumley thở dà i thưá»ng thượt, Mildred Æ¡i, ta phải vá» nhà thôi. Äể tôi Ä‘i xem giá» tà u ...
- Không việc gì phải hốt hoảng thế, bà Riseley - Porter lên tiếng, đầy uy quyá»n, Joanna, cháu vứt ngay mẩu bánh nà y và o sá»t rác. Không ăn nổi, cả chá»— mứt nà y nữa.
Cô gái cầm lấy mẫu bánh:
- Cháu Ä‘i ra ngoà i má»™t lát vá»›i anh Emlyn, được không? Ngồi đây mà chỠđợi cÅ©ng chẳng Ãch gì.
- Phải, cháu đi ra ngoà i thì hơn, cô Cooke nói.
- Äúng thế - Cô barrow phụ há»a, trước khi bà Riseley - Porter kịp mở miệng.
Dùng xong cà phê và bánh, ai nấy bắt đầu thấy lúng túng. Khi có tia há»a xảy ra, tháºt khó biết mình phải xá» sá»± thế nà o. Cô Cooke và cô Barrow đồng loạt đứng lên, tuyên bố phải ra phốb mua sắm.
- Tôi muốn gá»i hai, ba cái bưu thiếp và há»i xem giá tem gá»i Ä‘i Trung Quốc là bao nhiêu - cô Barrow nói:
- Còn tôi Ä‘i mua len, cô Cooke thêm. Vá»›i lại ở đầu chợ bên kia có má»™t tòa nhà đáng xem. Äi ra ngoà i thoáng đãng, dá»… chịu hÆ¡n.
Vợ chồng đại tá Walker cÅ©ng đứng lên, má»i vợ chồng ông Butler cùng Ä‘i má»™t vòng. Tất cả rá»i phòng khách . Emlyn Price đã lỉnh Ä‘i từ lúc nà o, chạy theo Joanna. Bà Riseley - Porter cố giữ cháu gái ở lại không được, tuyên bố cứ ngồi ở phòng khách, yên tÄ©nh, dá»… chịu hÆ¡n. Ông Carter Ä‘i theo các bà . Còn giáo sư Wanstead quay lại vá»›i cô Marple:
- Có lẽ tốt nhất là ta lên ngồi sân thượng. Cô nghĩ sao?
Cô Marple cảm Æ¡n và đứng dáºy. Äến lúc nà y, cô chưa nói chuyện mấy vá»›i giáo sư, vì phần lá»›n thá»i gian - kể cả khi ở trên xe - ông Ä‘á»u cắm đầu Ä‘á»c sách.
Trên sân thượng không có ai. Hai ngưá»i ngồi xuống những chiếc ghế mây rá»™ng. Giáo sư mở đầu:
- Nếu tôi không lầm, cô là cô Marple?
- Vâng, chÃnh tôi.
- Thế là đúng, theo những Ä‘iá»u mô tả vá» cô.
- Mô tả tôi?
- Ông Rafiel đã kể vá»›i tôi vá» cô. Giáo sư hạ giá»ng.
- Ồ ! Ông Rafiel?
- Cô lạ lắm sao?
- Hơi lạ ... Tôi không ngỠ...
Giáo sư im lặng một lúc lâu, rồi mới nói:
- Ông ấy đã thu xếp để cô tham gia chuyến du lịch nà y.
- Thú tháºt, tôi rất ngạc nhiên, khi biết ông đã giữ má»™t chá»— trong Ä‘oà n cho tôi. Chứ tôi là m sao có tiá»n để Ä‘i như thế nà y. Thế mà bây giá» chuyến Ä‘i lại gặp trục trặc ...
- Theo cô , chuyện nà y tháºt bất ngá»?
- Thưa giáo sư, ông định nói gì cơ?
Wanstead mỉm cưá»i:
- Ông Rafiel đã nói khá nhiá»u vá» cô. Ông ấy gợi ý tôi cÅ©ng nên Ä‘i chuyến nà y và ... quan tâm đến cô, tạm nói như thế.
- Quan tâm đến tôi? Vì lý do gì?
- Äể bảo vệ cô, tôi Ä‘oán thế. Ông ấy muốn là không có chuyện gì phiá»n toái xảy đến vá»›i cô.
- Nhưng cái gì có thể xảy ra, ông nói được không?
- Có thể giống như cái đã xảy ra với cô Temple.
Äúng lúc ấy Joanna Crawford rẽ lối góc khách sạn, Ä‘i qua trước sân thượng, tay cầm rổ thức ăn. Cô ngạc nhiên nhìn hai ngưá»i, ngoắc đầu ra hiệu rồi Ä‘i ra phố. Äợi cô Ä‘i khuất, giáo sư nói tiếp:
- Má»™t cô bé nhà nhảnh. Lúc nà y, cô ta cam chịu là váºt đầu sai cá»§a bà dì uy thế, nhưng chẳng mấy lâu nữa cô ta sẽ đến tuổi nổi loạn.
Cô Marple lúc nà y Ãt quan tâm đến sá»± nổi loạn cá»§a Joanne, há»i lại:
- Lúc nẫy, ông định nói gì?
- Vấn đỠnà y, ta phải bà n luáºn dưới ánh sáng những sá»± việc má»›i xảy ra.
- Ông muốn nói vỠtai nạn của cô Temple?
- Phải. Nếu tạm coi đó chỉ là tai nạn.
- Nhưng ông cho không phải là tai nạn?
- Dù sao, có khả năng như váºy.
- Phần tôi, tôi không biết gì hết - cô Marple ngáºp ngừng đáp.
- Tất nhiên,vì cô không có mặt tại chá»—. Hay là cô Ä‘ang báºn việc nÆ¡i khác?
- Tôi không hiểu rõ ông nói gì.
- Cô tháºn trá»ng đấy, và như thế là đúng.
- Tôi có thói quen như thế.
- Thói quen tháºn trá»ng?
- Không hẳn như váºy. Tôi chỉ định ra quy luáºt là : cái gì ngưá»i ta nói, phải xem xét kỹ đã.
- Chá»— nà y, cô lại đúng. Nói cho cùng, cô không biết gì vá» tôi. Cô chỉ biết tên, Ä‘á»c trong danh sách các hà nh khách thÃch tham quan. Lâu đà i và vưá»n. Mà có lẽ cô thÃch vưá»n hÆ¡n.
- Có thể.
- Có những ngưá»i khác cÅ©ng quan tâm đến vưá»n.
- Hoặc hỠnói thế.
- A? Cô đã nháºn ra Ä‘iá»u ấy? Cô biết đấy, lúc đầu, vai trò cá»§a tôi là quan sát cô, nhìn xem cô là m gì và sẵn sà ng can thiệp nếu xảy ra chuyện gì ... bất ưng. Nhưng tình hình đã hÆ¡i biến chuyển. Nay cô phải quyết xem tôi là đồng minh cá»§a cô, hay thù địch.
- Có lẽ ông nói phải. Song ông chưa cho tôi biết gì để tôi có thể đánh giá. Chắc ông phải là bạn thân của ông Rafiel?
- Không hẳn. Tôi chỉ gặp ông hai lần, má»™t lần trong há»™i đồng quản trị cá»§a má»™t bệnh việnn lần nữa trong má»™t cuá»™c há»p nà o đó. Nhưng ông đã nghe nói vá» tôi, tôi cÅ©ng biết hoạt động cá»§a ông. Nếu nói rằng tôi có chút uy tÃn trong nghá» nghiệp cá»§a mình, sợ rằng cô cho rằng tôi là ngưá»i thiếu khiêm tốn....
- Không Ä‘á»i nà o. Tôi nghÄ© là ông nói đúng sá»± tháºt. Tôi Ä‘oán ông theo ngà nh y , có phải không?
- Không. Tôi có bằng thầy thuốc, song lại chuyên vá» bệnh lý tâm thần. Tôi nghiên cứu má»™t số vấn đỠliên quan đến pháp chế ngà nh y. Nói cách khác, tôi quan tâm đến các loại tá»™i phạm khác nhau, vá» vấn đỠnà y, tôi đã viết má»™t số sách gây tranh luáºn.
- Nếu váºy, ông có thể giải thÃch má»™t số chi tiết mà ông Rafiel đã không nói rõ vá»›i tôi.
- Tôi biết cô gặp ông Rafiel ở Antilles, hai ngưá»i đã có lúc cá»™ng tác vá»›i nhau.
- Ông ấy cũng nói chuyện đó ?
- Có. Ông ấy khẳng định cô có sá»± thÃnh nhạy đặc biệt vá»›i các vụ án.
- Nói thế thì lạ quá, không đúng đâu.
- Tôi thì không cho là lạ. Vả lại, ông Rafiel là ngưá»i thông minh, sắc sảo, ông ấy không nháºn lầm ngưá»i. Và ông ấy cho là cô giống ông ở Ä‘iểm đó.
- Tôi không tin. Má»™t số ngưòi gợi tôi nhá»› đến ngưá»i khác mà tôi biết, do đó đôi khi tôi Ä‘oán trước được cách xá» sá»± cá»§a há» trong những hoà n cảnh nhất định. Nhưng lúc nà y, tôi hoà n toà n Ä‘i trong tối Ä‘en, và không thể tin ông Rafiel cố tình muốn như thế.
- Ông ấy muốn cô tiếp cáºn vá»›i các sá»± việc mà không há» thiên kiến.
- Váºy ông cÅ©ng lại không nói gì nữa sao? Cô Marple đột nhiên kêu lên vá»›i vẻ bá»±c tức. Ông không thấy rằng như thế là vượt quá giá»›i hạn cho phép sao?
- CÅ©ng phải - Giáo sư mỉm cưá»i, công nháºn. Váºy tôi xin kể má»™t số việc, xem có soi sáng cho cô chút nà o không?
|

23-09-2008, 04:58 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương XII
Äôi khi tôi giữ vai trò cố vấn trong má»™t số việc cá»§a Bá»™ Ná»™i Vụ, nên có tiếp xúc vá»›i nhiá»u cÆ¡ quan, trong đó có những nÆ¡i giam giữ má»™t số loại tá»™i phạm. Thưá»ng sau khi xảy ra án mạng, há» má»i tôi đến để há»i ý kiến. Nhung cÅ©ng có khi , tôi được chÃnh giám đốc những nÆ¡i ấy má»i đến để tham khảo. Má»™t trong những ngưá»i đó, đồng thá»i cÅ©ng alé bạn cÅ©, má»›i đây đã gá»i đến tôi. Ông ta trình bà y sá»± lo lắng do má»™t tù nhân gây ra cho ông. tên nà y, lúc xảy ra vụ việc cách đây nhiá»u năm, còn rất trẻ. Và ông kia lúc đó chưa là m giám đốc. Song, thá»i gian cà ng trôi, ông cà ng nghi hoặc. Tay thanh niên thì rõ rà ng là không tốt .... gá»i hắn là gì cÅ©ng được, không thiếu từ tồi tệ, khinh miệt. Là tá»™i phạm, Ä‘iá»u ấy thì rõ: hắn đã tham gia băng đảng, đã ăn cắp, biển thá»§, lừa đảo, là m giấy tá» giả. Tóm lại, ai là cha má»™t đứa như thế thì vô cùng thất vá»ng.
- Có lẽ tôi hiểu ông.
- A? Cô hiểu?
- Có phải ông định nói con trai ông Rafiel?
- Cô đoán không sai. Cô biết gì vỠông ta?
- Không. Äến hôm qua tôi má»›i biết ông Rafiel có con trai như thế. Chắc là đứa duy nhất.
- Phải. Nhưng ông còn hai đứa con gái. Cô thứ nhất chết năm mưá»i bốn tuổi, cô thứ hai lấy chồng nhưng không có con. Vợ ông Rafiel mất lúc còn trẻ, hẳn ông rất buồn, tuy không bao giỠđể lá»™ ra. Ông yêu quý các con đến mức nà o? Tôi không biết. Nhưng vì chúng, ông ta có thể là m má»i thứ có thể là m . Nhưng đó là má»™t con ngưá»i khó hiểu, chỉ nghÄ© đến kiếm tiá»n. Dù sao thì vá»›i anh con trai, ông đã cố hết sức. Ngay lúc còn há»c ở trưá»ng, anh ta đã được bố can thiệp, thoát khá»i nhiá»u rắc rối. Sau nà y, ông bố cÅ©ng mấy lần cứu con khá»i bị truy tố. Nhưng cuối cùng, anh ta đã bị bắt và bị kết án tù vì tá»™i cưỡng hiếp. Sau đó, má»™t vụ thứ hai nữa, nghiêm trá»ng hÆ¡n, anh ta lại ra tòa.
- Tôi nghe nói anh ta đã giết một cô gái.
- Anh ta bắt cóc cô, và má»™t thá»i gian sau, ngưá»i ta má»›i tìm thấy xác. Bị bóp cổ, rồi bị Ä‘áºp nát mặt, để không ai nháºn ra.
- Kinh khá»§ng . Tôi chúa ghét loại tá»™i phạm nà y, và nếu ông định kể để tôi thương hại hắn, thì không bao giá». Tôi không thể chịu được những kẻ hèn hạ Ä‘ang tâm là m những việc dã man như thế.
- Cô nói váºy, tôi rất đồng tình. Nhưng, trong trưá»ng hợp đặc biệt nà y, ông giám đốc nhà tù - má»™t ngưá»i có kinh nghiệm - lại Ä‘i đến kết luáºn: hắn không phải kẻ giết ngưá»i. Ông ấy công nháºn hắn là má»™t kẻ xấu lỳ lợm, không thể cứu chữa. Nhưng đống thá»i, ông cho rằng bản án dà nh cho hắn là rất sai lầm. Ông không tin hắn đã giết cô gái, và đã xem kỹ lại các báo cáo cá»§a cảnh sát. Cáºu ta quen biết nạn nhân. Thấy há» Ä‘i vá»›i nhau nhiá»u lần, có thể cô ta là ngưá»i yêu nữa. Xe cá»§a cáºu ta Ä‘áºu gần đấy, bản thân cáºu ta bị ngưá»i ta nháºn mặt. Vụ việc như thế, xem như đã rõ. Song, bạn tôi không hà i lòng, ông muốn nghe không chỉ ý kiến cảnh sát, mà cả cá»§a thầy thuốc. Vì thế ông ta khẩn khoản yêu cầu tôi gặp và nói chuyện vá»›i cáºu ta....
- Và ông đã nháºn lá»i ....
- Vâng. Tôi đã gặp đối tượng, đã nói chuyện, lúc nhẹ lúc sẵng để xem hắn phản ứng thế nà o, đã bà n vá»›i hắn rằng hiện nay luáºt pháp có má»™t số thay đổi, có thể nhá» luáºt sư xem xét lại má»™t số Ä‘iểm có lợi cho hắn. Cuối cùng, tôi đã bắt hắn là m má»™t số trắc nghiệm như ngà y nay chúng tôi thưá»ng là m.
- Và đến kết luáºn ra sao?
- Theo tôi, bạn tôi có lý. Tôi nghÄ© Michael Rafiel không giết ngưá»i.
- Thế còn cái vụ đầu tiên hắn phạm trước đó?
- Äúng là vụ ấy đã là m hại hắn. Äã có tiá»n sá»± thì dá»… bị tòa thà nh kiến. Phần tôi, đã có Ä‘iá»u tra riêng. Hắn đã tấn công má»™t cô gái, tháºm chà cưỡng hiếp, nhưng hắn không định bóp cổ chết. HÆ¡n nữa, qua kinh nghiệm nhiá»u vụ tương tá»±, tôi không cho là không có chuyện cưỡng hiếp. Cô lạ gì, con gái thá»i nay hay dùng từ ấy để chỉ má»™t việc hoà n toà n tá»± nguyện! Mà cô gái ấy còn Ä‘i vá»›i nhiá»u đứa con trai khác, chắc không chỉ trong giá»›i hạn cá»§a tình bạn.
- Rồi ông là m gì?
- Tôi liên hệ vá»›i ông Rafiel, yêu cầu được gặp để nói vỠđứa con trai. Tôi nói lại tất cả, song cÅ©ng chỉ rõ là hiện nay chúng tôi không có bằng chứng gì, nên không thể đòi tòa xá» lại. Nhưng tôi cÅ©ng không giấu giếm ý nghÄ© cá»§a tôi cho rằng đây là má»™t vụ xá» oan. Tôi gợi ý ông nên cho tiến hà nh má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra, tốn tiá»n đấy, nhưng chỉ có thế má»›i là m rõ được má»™t số tình tiết má»›i.
- Và tình cảm của ông ấy đối với con trai thế nà o?
- Tôi phải nói rằng ông ấy tỠra hết sức thẳng thắn, trung thực, dù rằng ....
- Dù rằng ông ấy tà n nhẫn.
- Vâng, đúng thế. Ông ấy tà n nhẫn, nhưng công bằng, chÃnh trá»±c. Ông ấy nói đại khái như sau: " Từ lâu tôi biết rõ bản chất thằng con tôi, và tôi không cố gắng để nó thay đổi, vì biết là không thể được. Äó là má»™t thằng tồi tệ, xấu xa và bất lương, và không ai có thể uốn nó Ä‘i theo đưá»ng ngay. Do đó tôi cÅ©ng ngán và mặc kệ nó, dù vá» mặt pháp lý tôi vẫn chú ý. Khi nà o có thể được, tôi Ä‘á»u là m hết sức để bênh vá»±c nó. GiỠđây, sức tôi đã yếu, nhưng nếu đúng là nó bị kết án sai, thì nó phải được trả lại tá»± do. Nếu là má»™t kẻ khác giết cô gái đó, tôi muốn vấn đỠphải được là m sáng tá», và công lý phải lên tiếng. Nhưng tôi Ä‘ang yếu, sống chẳng còn bao lâu, có khi chỉ tÃnh bằng tháng, bằng tuần." Tôi liá»n đỠnghị ông nên thuê luáºt sư, nhưng ông cắt lá»i, nói ngay: " Ông có nhá» há» thì nhá», nếu ông muốn, nhưng há» chẳng là m gì được đâu. Có lẽ thá»i gian ngắn ngá»§i còn lại, tôi phải dá»± tÃnh má»™t cái gì váºy. Tôi á»§y quyá»n hoà n toà n cho ông, và để giúp ông, tôi sẽ thá» nhỠđến sá»± cá»™ng tác cá»§a má»™t ngưá»i". Ông ấy đưa tôi má»™t số tiá»n để chi phà khi cần, và viết tên cô lên tá» giấy. " Tôi không cho ông địa chỉ cá»§a cô Marple, ông nói tiếp, vì tôi muốn ông là m quen vá»›i cô ấy trong những hoà n cảnh do tôi chá»n lá»±a". Rồi ông nói đến chuyến du lịch nà y, bảo sẽ giữ cho tôi má»™t suất. Ông nói thêm:" Cô Marple cÅ©ng sẽ Ä‘i chuyến nà y, ông sẽ là m quen, coi như gặp gỡ tình cá»". Tôi phải tá»± chá»n lúc nà o thÃch hợp để tá»± giá»›i thiệu vá»›i cô. Nhưng tôi cÅ©ng có thể không lá»™ mặt nếu tôi thấy là m thế có lợi hÆ¡n. Tôi liá»n yêu cầu ông kể nhiá»u hÆ¡n vá» cô, nhưng ông từ chối. Ông chỉ nói là cô biết đánh giá con ngưá»i và có năng khiếu nháºn biết đâu là cái ác.
Cô Marple ngỡ ngà ng má»™t lúc. Giáo sư há»i:
- Cô có thấy là ông ấy nói đúng?
- CÅ©ng có thể. Giống như má»™t số ngưá»i có mÅ©i thÃnh, ngá»i thấy được mùi khà lạ từ rất xa. Tôi có má»™t bà cô, cô ấy tá»± cho mình có tà i biết ai nói dối, ai không.
Cô Marple kể lại tất cả những gì diá»…n ra từ lúc cô gặp các luáºt sư cá»§a ông Rafiel, cho đến hôm cô vá» nghỉ tại Lâu đà i Cổ.
- Bà Glynne cùng cô chị và cô em có vẻ là những ngưá»i rất bình thưá»ng - cô nói - không có gì đặc biệt. hình như há» không biết nhiá»u vỠông Rafiel. Tôi đã chuyện trò vá»›i há», nhưng không đạt được Ä‘iá»u gì.
- Váºy cô không biết thêm gì trong thá»i gian ở Lâu đà i ?
- Tôi chỉ biết đúng những Ä‘iá»u ông vừa nói nói, nhưng là do bà vú già nói. Bà ấy nói đến cô gái bị ám sát, và nói thêm cảnh sát tin chắc là con ông Rafiel là thá»§ phạm, và còn cho rằng anh ta còn phạm nhiá»u tá»™i trước nữa.
- Cô có cho rằng ba chị em - hoặc Ãt nhất má»™t trong ba ngưá»i - có dÃnh dáng đến vụ đó?
- Không. Clotilde là ngưá»i đỡ đầu cô gái, cô gái ấy rất yêu nó.
- Có thể hỠbiết còn có một anh con trai khác.
- Nếu váºy, thì ta phải tỉm ra anh chà ng đó.
- Thá»i gian cô ở đó, không xảy ra chuyện gì bất thưá»ng?
- Không hẳn. Cô út tá»± cho mình là giá»i vưá»n tược, thá»±c ra không thuá»™c tên tất cả các loại cây và hoa. Tôi đã thá» gà i bẫy cô ta, nên biết chắc như váºy. và điá»u ... Ông có để ý hai cô Cooke và Barrow?
- Hai bà cô già cùng đi với nhau, phải không?
- Phải. Tôi phát hiện má»™t Ä‘iá»u lạ ở cô Cooke - nếu đúng đó là tên cô ấy.
- Cô ấy còn có tên khác?
- Có vẻ như thế. Má»™t hôm cô ta Ä‘i qua nhà tôi, ở Sainte- Marie - Mead, trong lúc tôi thÆ¡ thẩn ngoà i vưá»n, cô ấy chà o tôi, nói mấy câu, rằng cô ấy ở nhà bà Hastings - mà tôi chưa nghe tên bao giá» - rằng cô là m vưá»n cho bà ấy. Nhưng chắc chắn đó là những lá»i nói dối, vì cô ấy không biết gì vá» vưá»n tược.
- Theo cô, tại sao cô ấy đến Sainte - Marie - Mead?
- Tôi không biết. Chỉ biết rằng, cô ta để tóc má»—i lúc má»—i khác, trước đây tóc Ä‘en chứ không và ng, và lúc đó tá»± xưng là Barlett. Lúc tôi gặp lại trong xe, tôi không nháºn ra ngay, chỉ thấy khuôn mặt quen quen. Sau đó tôi má»›i nhá»› ra. Cô ta nháºn có đến Sainte - Marie - Mead, nhưng chối là không biết tôi. Nhưng tôi thì có thay đổi gì đâu.
- Qua đó cô rút ra kết luáºn gì?
- Cô ấy Ä‘i qua lúc đó cốt để trông thấy tôi, nhằm sau nà y sẽ nháºn được mặt tôi.
- Nhưng để là m gì?
- Nà o tôi biết. Tôi chỉ thấy hai khả năng, trong đó một không lấy gì là m vui.
Hai ngưá»i im lặng má»™t lúc lâu, rồi giáo sư Wanstead cất tiếng:
- Tai nạn xảy ra vá»›i cô Temple cÅ©ng rất đáng ngá». Trong khi Ä‘i đưá»ng, cô đã chuyện trò gì chưa?
- Rồi. Và tôi định phải gặp cô nữa, khi cô ấy khá hÆ¡n. Hy vá»ng cô sẽ cung cấp nhiá»u chi tiết khác vá» cô gái bị giết, vì cô nà y đã từng là há»c trò cá»§a cô Temple.
Trong lúc chăm chú chuyện trò vá»›i giáo sư, cô Marple vẫn nhìn ra ngoà i phố, dá»c khách sạn.
- Kìa, kia là cô Anthea - cái ngưá»i cầm má»™t bá»c to ấy. Chắc cô ra bưu Ä‘iện.
- Cô ấy trông có vẻ kỳ lạ, với bộ tóc bù xù xõa xuống đầu.
- Äúng. Lúc má»›i gặp; tôi liên tưởng ngay đến má»™t Ophélie Ä‘ang vá» già .
|

23-09-2008, 05:01 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương XIII
Chiếc áo thun ô vuông
Bà Sandbourne trở vỠvà o giỠăn trưa. Những tin tức bà mang vỠkhông vui. Cô Temple vẫn chưa hồi tỉnh, và cũng không thể chuyên chở được trong vòng và i ngà y.
Sau khi thông báo như thế, bà trở lại côg việc cá»§a ngưá»i phụ trách Ä‘oà n, tuyên bố chuyến du lịch tiếp tục như bình thưá»ng và o sáng mai, ai muốn trở vá» London thì bà sẵn sà ng cung cấp giá» tà u để tùy định liệu. Còn chiá»u hôm nay, sẽ chia thà nh nhiá»u nhóm Ä‘i chÆ¡i gần, bà sẽ lo xe cá»™.
Ra khá»i phòng ăn, giáo sư Wanstead kéo cô Marple ra chá»— vắng:
- Trừ khi cô muốn nghỉ chiá»u nay, nếu không, má»™t giá» nữa tôi sẽ đón cô. Quanh đây có má»™t nhà thá» khá đặc biệt, cô xem chắc sẽ thÃch.
- Xin vui lòng.
* * *
- Cô sẽ Ä‘i xem nhà thá», và má»™t là ng nhá» rất lạ - giáo sư nói.
- Ông tốt quá.
Cô Marple nghĩ là ông quan tâm chu đáo đến mình, chịu khó dẫn mình đi thăm đây đó, hấp dẫn hơn.
Ngồi trong chiếc xe thuê, thỉnh thoảng cô lại liếc mắt nhin ngưá»i đồng hà nh. Xe Ä‘i qua là ng, ra tá»›i má»™t con đưá»ng nhá», vòng vèo ven các ngá»n đồi. Giáo sư quay lại nói:
- Thá»±c ra chúng ta không Ä‘i xem nhà thá».
- Tôi cÅ©ng bắt đầu ngá» ngợ. Váºy ta Ä‘i đâu?
- Bệnh viện Caristown.
- Cô Temple Ä‘iá»u trị ở đó, phải không?
- Phải. bà Sandbourne mang vỠmột bức thư của ông giám đốc, và tôi vừa liên lạc bằng điện thoại với ông ấy.
- Cô ấy thế nà o?
- Không tốt lắm, và tôi e là khó khá»i. Cô vẫn chưa tỉnh, nhưng rất có thể có những thoáng chợt tỉnh táo.
- Tại sao ông đưa tôi đến đó? Tôi không quen thân, mới chỉ gặp nhau lần đầu trong chuyến đi nà y.
- Tôi biết. Nhưng trong một lúc chợt tỉnh, cô ấy đã yêu cầu gặp cô.
- Sao có chuyện ấy nhỉ? Má»›i quen sÆ¡ sÆ¡. Tuy váºy, nếu cô ấy chết thì tôi rất buồn, vì cô ấy có vẻ là má»™t phụ nữ đáng quý. Hình như cô chuyên vá» toán, nhưng có hiểu biết rất rá»™ng, và là má»™t nhà giáo dục thá»±c sá»± đúng vá»›i ý nghÄ©a cá»§a nó. Tuy đã nghỉ hưu, cô vẫn còn uy tÃn trong giá»›i giáo. Cái tai nạn chết tiệt ... Nhưng chắc ông chẳng muốn nhắc lại nó nữa ?
- Trái lại, tôi còn thông báo cho cô những tình tiết. Như đã biết, cô Temple bị má»™t tảng đá rÆ¡i từ trên đưá»ng dốc lao xuống đưá»ng mòn phÃa dưới. Äà nh rằng việc nà y thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Tuy nhiên, có ngưá»i đã nói vá»›i tôi rằng trong tai nạn nà y có má»™t Ä‘iểm lạ lùng.
- Ai nói?
- Joanna Crawford và Emlyn Price. Cô gái có cảm giác rõ rà ng - nếu không nói là chắc chắn - rằng có má»™t ngưá»i nà o đó trên má»m đá cao. Cô Ä‘ang cùng Emlyn leo con đưá»ng hẹp chạy quanh đồi, đến má»™t chá»— ngoặt chợt trông thấy má»™t bóng ngưá»i in trên ná»n trá»i. Ngưá»i lạ - cô không phân biệt được rõ là đà n ông hay đà n bà - Ä‘ang cố đẩy má»™t hòn đá to đã bắt đầu lung lay, rồi rÆ¡i hẳn ra và lăn xuống dốc. Cô Temple lúc đó Ä‘ang Ä‘i ở đưá»ng dưới, đúng chá»— tảng đá rÆ¡i.
- Joanna không thể xác định bóng ngưá»i đó là đà n ông hay đà n bà ?
- Không. Cô ta chỉ khẳng định ngưá»i đó mặc chiếc áo thun kẻ ô vuông nhá» và đen. HÆ¡n nữa, ngưá»i nà y đã quay lại ngay và biến mất trong rừng đá. Cô ta nghÄ© có thể là đà n ông, nhưng không chắc.
- Cô ta có cảm tưởng là một vụ mưu sát cô Temple?
- Cà ng nghÄ© cô ta cà ng tin như thế. Cáºu Price cÅ©ng cùng má»™t ý kiến.
- Chắc ông chưa có má»™t ý niệm gì vá» lai lịch ngưá»i lạ đó?
- Chưa. Há» cÅ©ng không. Có thể là má»™t ngưá»i trong Ä‘oà n, cÅ©ng có thể là ngưá»i nà o khác biết là đoà n dừng ở đây và lợi dụng cÆ¡ há»™i để tiến hà nh mưu sát. Ngà y nay bá»n sùng tÃn bạo lá»±c không Ãt, hoặc là má»™t kẻ thù bà máºt;
- Kẻ thù bà máºt. Nghe có vẻ ly kỳ.
- Äúng váºy. Ai có thể Ä‘ang tâm giết má»™t cô hiệu trưởng Ä‘ang kÃnh? Ta phải tìm lá»i đáp cho câu há»i ấy. Có thể cô Temple sẽ chỉ dẫn cho ta tìm đúng đưá»ng . Có thể cô ấy đã nháºn được mặt cái kẻ đứng trên đầu mình trong lúc cô Ä‘ang leo dốc. Cô ấy cÅ©ng có thể cho biết ai là ngưá»i muốn hại mình.
- Khó lắm.
- Äà nh thế. Nhưng nghÄ© cho kỹ, hiệu trưá»ng là ngưá»i tiếp xúc vá»›i nhiá»u loại ngưá»i. Má»™t số đông há»c sỉnh đã qua tay cô ấy, do đó cô có thể biết nhiá»u chuyện. Và dụ, những chuyện tình vụn trá»™m cá»§a các cô gái, mà cha mẹ không biết. Từ hÆ¡n chục năm nay, chuyện ấy là thưá»ng. Ngưá»i ta nói con gái ngà y nay và o Ä‘á»i sá»›m hÆ¡n xưa. Vá» mặt sinh lý, Ä‘iá»u đó đúng. Nhưng ở má»™t khÃa cạnh khác, há» lại cháºm trưởng thà nh. Thế nhưng, giống hệt trẻ con, há» lại muốn được coi là ngưá»i lá»›n, muốn được tá»± do là m những Ä‘iá»u mà cho là cá»§a ngưá»i trưởng thà nh. ChÃnh cách xá» sá»± đôi khi dẫn đén bi kịch.
- Ông định nói trưá»ng hợp cụ thể nà o?
- Không. Tôi chỉ nghĩ, khó lòng cô Temple lại có một kẻ thù riêng, một kẻ thù quyết liệt đến mức phải giết cô. Tôi nghĩ .....
Giáo sư ngừng lá»i, nhìn côMarple.
- Cô đặt giả thuyết gì không?
- Không. Nhưng tôi hiểu ý kiến cá»§a ông rồi. Theo ông, cô Temple có thể là ngưá»i biết má»™t bà máºt gì nguy hại cho ngưá»i thứ ba...
- Vâng. Äúng như thế.
- Nếu váºy, ta có thể gaỉ thá» là má»™t ngưá»i nà o đó trong Ä‘oà n đã nháºn ra cô ấy. Cô ấy thì không nháºn ra "kẻ thù", vì nhiá»u năm đã trôi qua từ khi gặp nhau lần đầu. Nhưng ... ta hãy trở lại chiếc áo thun ô vuông.
- Cô có ý kiến gì?
- Theo mô tả, đó là má»™t cái áo đặc biệt. Äặc biệt đến mức Joanna chú ý ngay và nhá»› ngay.
- Äiá»u ấy gợi cho cô suy nghÄ© gì?
- Gợi cho tôi nghÄ© đến má»™t lá cá» - cô Marple đáp, vẻ mÆ¡ mà ng. Má»™t cái áo mà ngưá»i ta không thể không chú ý, phải ghi nhá»›, nháºn ra ngay ...
- Tôi hiểu cô định nói gì rồi.
- Khi ta mô tả má»™t ngưá»i nhìn từ xa, Ä‘iá»u đầu tiên được chú ý, là quần áo. Và dụ: mÅ© bê rê Ä‘á», áo khoác tÃm, áo vét da, áo thun ô vuông đỠvà đen. Những cái đó rất dá»… nháºn và ngưá»i nà o đã mặc nó má»™t lúc nhất định rồi cởi nó ra , đốt nó Ä‘i, vứt nó và o sá»t rác, hoặc gói và o rồi Ä‘em gá»i bưu Ä‘iện, thì hắn lại trở lại quần áo bình thưá»ng, không ai nháºn ra. Váºy chiếc áo thun ô vuông đã được ai đó cố tình mặc lúc xảy ra tai nạn vá»›i cô Temple.
- Láºp luáºn có vẻ đúng, nhất là trưá»ng trung há»c Fallowfiel cách đây không xa, khoảng mưá»i lăm dặm. Vùng nà y có thể nói là lãnh địa cá»§a cô Temple, cô quen biết nhiá»u ngưá»i ở đây, và chắc chắn ai cÅ©ng biết cô.
- Như váºy phạm vi tìm tòi cá»§a chúng ta cà ng thêm rá»™ng. Tôi cho nhiá»u khả năng kẻ phạm tá»™i là đà n ông. Tảng đá, nếu đúng là bị cố tình bẩy ra, đã lao xuống rất chÃnh xác, phải là đà n ông má»›i là m được. Như đã nói lúc nẫy, ngưá»i nháºn ra cô Temple, có thể là ngưá»i trong Ä‘oà n du lịch ngồi trong xe, song cÅ©ng có thể bị ai đó bắt gặp ngoà i phố. Má»™t cô há»c trò cÅ© chẳng hạn, mà cô không nhá»› vì qua lâu ngà y. Nhưng cô há»c trò thì phải nháºn ra cô hiệu trưởng cÅ©, và má»™t phụ nữ sáu mươi tuổi thì cÅ©ng không khác lắm so vá»›i lúc năm mươi hay năm nhăm. Cô há»c trò đó biết là cô hiệu trưởng nắm được bà máºt gì cá»§a mình, có thể gây hại, tháºm chà là mối nguy nghiêm trá»ng vá»›i mình. Tiếc rằng tôi không thuá»™c vùng nà y lắm. Ông có hÆ¡n gì tôi vá» mặt nà y không?
- Tiếc rằng tôi cÅ©ng không. Và nếu không gặp cô, tôi còn mù má» hÆ¡n. Váºy cô không biết chÃnh xác cô đến nÆ¡i đây để là m gì. Thế mà ông Rafiel lại thu xếp cô đến đây, và chúng ta gặp nhau. Chúng ta đã dừng chân nhiá»u nÆ¡i, nhưng ông ấy muốn ta gặp nhau ở đây, và để cô qua hai ngà y ở Lâu đà i Cổ. Äiá»u ấy có lý do gì cụ thể?
- Chắc ông ấy mong tôi nắm được một số sự việc đến nay chưa biết.
- Vá» những vụ án mạng từng xảy ra ở đây những năm qua? - Giáo sư há»i vá»›i vẻ nghi ngá». Thá»±c ra ở vùng nà y các sá»± việc xảy ra cÅ©ng không khác gì các nÆ¡i khác ở khắp nước Anh, và thưá»ng đã xảy ra là xảy ra hà ng loạt. Má»™t cô gái bị tấn công và bóp cổ chết, rồi đến má»™t cô khác cÅ©ng bị như thế cách đó không xa, rồi má»™t cô nữa chết trong hoà n cảnh tương tá»±. Ngưá»i ta thông báo có hai cô gái bị mất tÃch, ở Jocelyn - Sainte - Marie. Má»™t là cái cô thưá»ng thấy cặp kè vá»›i Michael Rafiel, sáu tháng sau má»›i tìm thấy xác cách đây ba mươi dặm.
- Còn cô thứ hai?
- Là Nora Broad. Cô nà y luôn bị bá»n con trai quấy nhiá»…u. Xác vẫn chưa tìm ra, nhưng chắc sẽ có ngà y. Có trưá»ng há»p phải hai mươi năm sau má»›i thấy. Nhưng ta đến Carristown rồi, bệnh viện kia.
Cô Marple Ä‘i theo giáo sư Wanstead. Má»™t cô thưá»ng trá»±c ngồi sau quầy đứng lên đón há»:
- Ồ! Giáo sư đây rồi. Còn đây chắc là cô Marple? Cô y tá trưởng Barker sẽ đưa các vị đi.
- Cô Temple ra sao?
- Hình như không khả quan. Song để tôi giới thiệu các vị với cô Barker, cô ấy rõ hơn tôi.
Y tá trưởng là má»™t phụ nữ cao, gầy, mắt sắc, giá»ng nghiêm nghị:
- Tôi cần nói trước và i Ä‘iá»u vá»›i cô Marple. Bệnh nhân vẫn còn hôn mê, chỉ có và i thoáng hÆ¡i tỉnh. Lúc đó, cô ấy nói được và i từ, không thể yêu cầu hÆ¡n. Chắc giáo sư đã nói cô biết là trong má»™t lúc hồi tỉnh ấy, bệnh nhân đã gá»i tên cô. Và nói tiếp:" Tôi muốn gặp". Sau đó lại rÆ¡i và o vô thức. Bây giá» tôi yêu cầu các vị ở lại má»™t thá»i gian trong phòng bệnh để đón lúc nà o cô ấy tỉnh và nói gì. Vì các vị không phải há» hà ng gần, tôi xin được nói thẳng: tình hình bệnh nhân tiến triển xấu, ngà y cà ng yếu Ä‘i, tháºm chà có thể không tỉnh lại lần nà o nữa. Tuy nhiên, cứ nên có ngưá»i trá»±c bên cạnh, phòng có lúc bệnh nhân tỉnh và muốn nói. Không nên có nhiá»u ngưá»i. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn bố trà má»™t cô y tá thưá»ng xuyên có mặt, nhưng ngồi má»™t chá»— bệnh nhân không nhìn thấy. Nếu bệnh nháºn tỉnh dáºy, chỉ thấy má»™t ngưá»i, lại là ngưá»i quen biết và cô ấy Ä‘ang chỠđợi, thì sẽ yên tâm hÆ¡n. Tôi nói váºy, các vị đã rõ chưa?
- Rõ rồi. Vâng, tai tôi hÆ¡i nặng, không nghe rõ như trước, nhưng nếu ngồi sát giưá»ng, chắc sẽ nghe được những gỉ cô Temple nói.
- Tốt. Nếu giáo sư Wanstead ở lại trong phòng chá» dưới nhà , chúng tôi sẽ gá»i ông khi cần thiết. Nà o, bây giá» cô Marple theo tôi ....
Phòng bệnh nhân hẹp, sáng má» má». Elizabeth Temple nằm trên giưá»ng như má»™t bức tượng. Tuy nhiên, cô không có vẻ Ä‘ang ngá»§. Cô y tá cúi xuống má»™t lát, rồi ra hiệu cho cô Marple ngồi xuống ghế kê sát đầu giưá»ng bệnh nhân. Rồi cô ta lặng lẽ Ä‘i thẳng ra cá»a, má»™t cô y tá trẻ, ngồi sau bức bình phong, thò đầu ra. Y tá trưởng dặn:
- Cô Edmond, nếu cần thì gá»i tôi, còn bây giá», hãy giúp cô Marple.
Cô Marple ngồi và o ghế, mắt chăm chăm nhìn bệnh nhânlòng băn khoăn không rõ có đạt được gì không.
Mưá»i phát trôi qua, rồi hai mươi phút. Ná»a tiếng. Äá»™t nhiên giá»ng cô Temple thốt lên, khe khẽ và hÆ¡i khà n, nhưng rõ:
- Cô Marple?
Elizabeth Temple mở mắt, nhìn ngưá»i ngồi đầu giưá»ng:
- Cô khoẻ .... cô Marple?
- Khoẻ.
- Henry thưá»ng nói vá» cô.
- Henry?
- Henry Clithering, bạn tôi.
- Tôi có quen ông ấy, cô Marple nhẹ nhà ng đáp.
- Tôi nhá»› ra tên cô ... khi xem danh sách hà nh khách. Và tôi nghÄ© cô có thể giúp chúng tôi tìm ra sá»± tháºt. Rất quan trá»ng, tuy việc xảy đã lâu.
Giá»ng ngưá»i bệnh hÆ¡i lả Ä‘i, mắt nhắm há». Cô y tá Ä‘i ngang phòng, cầm chiếc cốc trên bà n đặt lên môi ngưá»i bệnh. Cô Temple nhấp má»™t ngụm, rồi gáºt đầu ra hiệu đã uống đủ. Cô y tá đặt cốc, trở vá» chá»—. Cô Marple:
- Nếu tôi giúp được gì, xin sẵn sà ng.
- Cảm ơn.
Cô Temple nhắm nghiá»n mắt đến hai, ba phút, rồi lại mở.
- Ai? Cần phải biết. Cô hiểu tôi định nói ai?
- Tôi đoán. Một cô gái bị giết. Nora Broad?
Cô Temple khẽ chau mà y:
- Không, cô khác kia. Verity Hunt.
Rồi im lặng. Rồi:
- Cô Marple, cô nhiá»u tuổi hÆ¡n lúc Henry nói vá» cô. Nhưng cô vẫn có khả năng tìm ra sá»± tháºt chứ?
Cô Temple hÆ¡i cao giá»ng, nói tiếp:
- Cô nói đi ..... tìm được? Tôi không còn bao lâu nữa, tôi biết ..... có thể nguy hiểm cho cô. Nhưng cô sẽ tìm ra, chứ ?
- Vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a Chúa, tôi sẽ tìm ra sá»± tháºt.
Mắt cô Temple lại nhắm nghiá»n, trên môi thoáng má»™t nụ cưá»i.
- Tảng đá to, cô lẩm bẩm. Tảng đá của thần chết ...
- Ai đẩy xuống?
- Không biết. Không quan trá»ng .... Chỉ cần Verity.
Thân hình ngưá»i bệnh doãi dần ra:
- Vĩnh biệt. NhỠcô cố gắng ...
Äôi mắt lại nhắm. Cô y tá lại gần, bắt mạch. Rồi ra hiệu cho cô Marple Ä‘i theo ra ngoà i.
- Cô ấy đã hết sức rồi, và chắc sẽ không hồi tỉnh lại ngay. Có thể không bao giỠnữa .
* * *
- Cô biết được Ä‘iá»u gì không? Giáo sư há»i, khi bước lên xe cùng cô Marple.
- Má»™t cái tên, Verity. Äúng tên cô gái là như thế?
- Phải. Verity Hunt.
* * *
Một giỠrưỡi sau, Elizabeth Temple chết.
|

23-09-2008, 05:04 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương XIV
Ông Broadribb tá»± há»i
- Ông Ä‘á»c Thá»i báo sáng nay chưa? - Ông Broadribb há»i.
Ông Schuster đáp là ông Ä‘á»c Äiện tÃn, không Ä‘á»c Thá»i báo.
- Thế thì tỠấy chắc cÅ©ng đăng tin. Cô Elizabeth Temple, tiến sÄ© khoa há»c, đã chết.
Ông Schuster chợt tỠvẻ chú ý. Ông Boadribb nói tiếp:
- Là hiệu trưởng trưá»ng trung há»c Fallowfiel. Hẳn ông đã nghe nói vá» Fallowfiel.
- Tất nhiên. Trưá»ng nữ trung há»c loại sang, cá»±c kỳ đắt tiá»n. Tôi còn biết cô Temple là hiệu trưởng, nhưng đã nghỉ hưu cách đây sáu tháng. Báo hồi ấy đã đăng. Báo còn nói vá» ngưá»i hiệu trưởng má»›i, má»™t phụ nữ trẻ - băm nhăm, bốn mươi thì phải - có chồng, tư tưởng rất tân tiến. Dạy há»c sinh cả cách trang Ä‘iểm, và cho phép chúng mặc quần dà i.
- Hừm! Ông Broadribb hầm hừ, vẻ không bằng lòng. Vá»›i phương pháp như thế, chắc gì đã gây được tiếng tăm bằng cô Temple. Cô nà y đúng là ngưá»i có uy tÃn, phụ trách nhà trưá»ng từ lâu.
- Thế thì sao? Ông Schuster hỠhững. Ông không hiểu tại sao đồng sự lại quan tâm một hiệu trưởng quá cố đến thế.
- Cô ấy đi trong đoà n du lịch bằng xe ca ...
- À, xe ca! Tôi không bao giá» cho ngưá»i nhà đi loại phương tiện ấy. Tuần trước ở Thụy Sỹ, má»™t chiếc bị nạn, hai mươi ngưá»i bị thương. Tháºt không hiểu hỠđà o tạo lái xe ra sao!
- Äây là xe cá»§a công ty Lâu đà i và vưá»n hoa danh tiếng.
- Æ ... có phải chÃnh là đoà n có cô Marple Ä‘i, ngưá»i mà ông Rafiel bảo trợ?
- ChÃnh thế.
- Cô ấy không là m sao chớ?
- Theo tôi biết thì không. Không phải tai nạn giao thông. Khách tham quan đang trèo một dãy đồi khá dốc thì đá bên trên rơi xuống, là m cô Temple bị thương. Cô được đưa đi bệnh viện và chết ở đó.
- Tháºt không may.
- Tôi Ä‘ang tá»± đặt má»™t số câu há»i, vì tôi chợt nhá»› là cô gái ấy đã há»c trưá»ng Fallowfiel.
- Ông nói cô gái nà o váºy?
- Cô gái mà Micheal Rafiel giết. Tôi nhớ lại một số tình tiết có vẻ như có liên quan tới vụ nà y. Giá ông Rafiel cho mình tin tức cụ thể hơn.
- Ông thấy liên quan ở chỗ nà o? Ong Schuster chợt tò mò.
- Cô gái ấy - tên là Verity Hunt, nếu tôi nhá»› đúng - là má»™t trong số cô gái bị ám sát thá»i đó, sáu tháng sau má»›i tìm thấy thây thể ở má»™t nÆ¡i cách là ng chừng ba mươi dặm. Con bé bị bóp cổ rồi Ä‘áºp nát mặt, nhưng nhá» quần áo, chiếc túi xách, đồ nữ trang, ngưá»i ta má»›i nháºn ra.
- Vì vụ ấy mà Michael Rafiel bị kết án?
- Phải. Ngưá»i ta còn nghi là hắn giết ba cô gái khác trong năm trước, nhưng thiếu chứng cá»›, nên chỉ xá» hắn vá» tá»™i giết Verity Hunt. Trước đó hắn đã có tiá»n sá» vá» tá»™i hãm hiếp. Thá»±c ra thá»i nay ta hiểu tù ấy nghÄ©a là gì. Má»™t cô gái rá»§ con trai vá» nhà mình trong khi bố mẹ Ä‘i là m vắng nhà , rồi khêu gợi cho đến khi Ä‘iá»u tất yếu xảy ra. Sau đó, bà mẹ dặn con gái cứ coi đó là cưỡng hiếp. Nhưng thôi ... vấn đỠkhông phải ở đó. Tôi Ä‘ang băn khoăn không biết cái mà ông Rafiel nhá» cô Marple Ä‘iá»u tra có phải là liên quan đến Michael.
- Nhưng hắn ta đã bị coi là thủ phạm và bị tù chung thân rồi?
- Phải. Chuyện lâu rồi ....
- Và Verity Hunt há»c ở trưá»ng mà cô Temple là m hiệu trưởng? Nhưng lúc cô ta bị ám sát, chắc đã thôi há»c rồi.
- Äúng. Lúc đó cô ta vừa mưá»i tám, mưá»i chÃn, và ở nhà bố mẹ. Hay ở nhà bạn, tôi không rõ. Má»™t cô gái mà ngưá»i ta thưá»ng nói:" TÃnh khà nhu mì, nhút nhát, không bao giá» dám Ä‘i chÆ¡i vá»›i ngưá»i lạ, không có bạn trai". Nhưng thá»±c ra, có bao giá» bố mẹ biết con gái có bạn trai hay không, chúng nó giấu rất kÃn. Còn thằng Michael, nghe nói, cÅ©ng lắm cô gái theo lắm.
- Ngưá»i ta tin chắc hắn phạm tá»™i?
- Không nghi ngá» má»™t chút nà o. Ra tòa, hắn nói lung tung, toà n những Ä‘iá»u gian dối, luáºt sư khuyên hắn im Ä‘i thì hÆ¡n. Má»™t số bạn cá»§a hắn đến khai nhằm để hắn có chứng cá»› ngoại phạm, nhưng không lá»i khai nà o có cÆ¡ sở, nên cuối cùng hắn bị kết tá»™i.
- Thế ý kiến riêng của ông thế nà o?
- á»’! Tôi không ý kiến gì. Tôi chỉ tá»± há»i cái chết cá»§a cô hiệu trưởng có dÃnh gì đến vụ ấy không?
- Là m sao mà ông cho có mối liên quan?
- Ông biết không, khi tảng đá rÆ¡i từ trên cao xuống trúng má»™t ngưá»i, không phải luôn luôn là tác phẩm cá»§a tạo hóa. Theo tôi biết, đá luôn luôn có xu hướng nằm nguyên tại chá»—.
|
 |
|
| |