Vừa nói , Đao thần nắm chắc Đại khảm đao trong tay , hai mắt nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Cuồng .
Tư Đồ Cuồng ẩn cư tại nơi này đã hơn mười năm . vỗn tưởng ràng người trong võ lâm đã sớm quên hắn , nay lại có một tên cầm Đại khảm đao trong tay nhận ra mình , việc này hoàn toàn ngoài ý liệu của hắn . Tư Đồ Cuồng hai mắt hiện lên một đạo điện mang , lãnh khí hướng tới Đao thần ồ ạt . Đao thần không sợ hãi khi đối mặt với hắn , hai người cứ nhìn nhau chằm chằm , cũng chưa ra tay động thủ .
“ Ha ha ha , lão phu nhận ra ngươi rồi . Ngươi không phải là Đao thần sao , ngươi còn chưa chết hả ? “ .
Năm người của Ma môn đứng yên quan sát quái sự trước mặt , Đao thần trong lòng thầm mắng : “ Thật chẳng biết sống chết , các ngươi bây giờ còn không đi thì muốn đợi đến khi nào “ .
Lại nghe ‘Lục muội’ kêu lớn : “ Cái gì mà Thần nguyệt giáo ? Tư Đồ Cuồng là cái thá gì ? Chẳng lẽ hắn muốn tiêu diệt Ma môn chúng ta , Đao thần , ngươi không nên ngụy ngôn hù dọa lão nương ! “ .
Đao thần không nói năng gì , chỉ nghe Tư Đồ Cuồng cười ha hả : “ Đao thần , ngươi hình như đã già đi nhiều lắm , để một Tiểu cô nương bắt nạt , xưng là lão nương trước mặt . Lão phu ngó nàng không được thuận mắt , chi bằng để lão phu đuổi bọn họ đi giúp ngươi nhé “ .
Nói xong , Tư Đồ Cuồng phát ra một cỗ kình khí cường đại như một đạo long quyển phong cuốn tới năm người thuộc Ma môn . Đao thần quất một tiếng : “ Tư Đồ Cuồng , ngươi dám ! “ . Đại khảm đao như tia chớp chém ra , vừa ra tay tựa hồ như đã muốn liều mạng . Đao thần biết hôm nay muốn giữ lại cái mạng già này bắt buộc phải đem hết toàn lực ra để sử dụng .
Tư Đồ Cuồng vừa ra tay , năm người của Ma môn đều sợ đến ngây người , họ không thể ngờ nội lực Tư Đồ Cuồng lại kinh khủng đến thế , một cỗ kình khí như bài sơn đảo hải đang lạnh lùng cuốn đến bọn họ .
Năm người lập tức phi thân xuống ngựa , người nào cũng xuất ra một đạo phách không chưởng . Sáu đạo phách không chưởng ở cùng một chỗ , va chạm tạo thành một đạo siêu cường khí lưu , trên mặt đất cây cối hoa cỏ bị chấn bay tứ tung , phương viên mười trượng quanh đấy bụi bốc lên mù mịt không nhìn thấy gì .
Oanh !
Lúc này Đao thần cầm Đại khảm đao chém vào đầu vai Tư Đồ Cuồng khiến thân hình hắn chấn động , phun ra một ngụm máu tươi , cả người lảo đảo lui về sau một trượng . Đao thần trong lòng vui vẻ , thầm nghĩ : “ Tư Đồ Cuồng , con mẹ ngươi tưởng đao trong tay lão phu là gỗ mục sao , nó chính là một cây thần đao đó ! “ .
Ma môn năm người cũng bị một chưởng của Tư Đồ Cuồng chấn thương , mồm thổ ra máu tươi . ‘Tam tỷ’ vội lôi tay ‘Lục muội’ nói : “ Lục muội , chúng ta nhanh rút thôi “ .
Đột nhiên Tư Đồ Cuồng cười ha hả , thân hình chậm rãi trụ vững , khiến Đao thần cũng phải giật mình . Tư Đồ Cuồng cười to , nói : “ Còn muốn chạy ? Không có dễ dàng như vậy đâu , các ngươi hôm nay đều phải táng mạng tại nơi đây “ .
Hắn đưa tay lên chùi vệt máu ở khóe miệng , song thủ đưa lên , thấp giọng nói : “ Quy tức đại pháp , để ta xem ngươi lợi hại đến mức nào . Mười năm khổ luyện của ta chính là ngươi đó “ .
Phạm vi xung quanh Tư Đồ Cuồng xuất hiện một cỗ tử khí không ngừng lan tỏa ra , đại thụ , hoa cỏ , thậm chí cả bùn đất thoáng chốc đều trở nên ảm đạm , héo úa , giống như bị cỗ tử khí đó hút đi sức sống . Đao thần đột nhiên cảm thấy việc hít thở vô cùng khó khăn , tim đập thình thịch , lực đạo trong cơ thể giảm đi không ít .
"Đông …… đông …… đông" . Thanh âm kì bí vang lên trong tai mỗi người có mặt ở nơi này .
Đao thần sắc mặt trầm xuống , hừ lạnh một tiếng , ngừng thỏ , hai mắt thần quang chợt lóe , quay về mấy người Ma môn nói : “ Bảo các ngươi tẩu , các ngươi không đi ! Con mẹ nó , bây giờ thì tha hồ mà mệt nhé “ .
Lời vừa nói , một đạo nội kình xuất hiện hất bay năm người Ma môn về phía sau trăm trượng . Năm người cảm thấy thân hình bỗng nhẹ tênh , như đằng vân giá vũ , trong chớp mắt đã ly khai khỏi phạm vi của Quy tức đại pháp ảnh hưởng . Năm người thấy Đao thần lợi hại như vậy , trong lòng đều ớn lạnh , nghĩ đến bản thân vừa rồi liều mạng đuổi theo Đao thần , cứ nghĩ sẽ dễ dàng bắt được ông . Nếu Đao thần thật sự ra tay thì việc giết năm người quả dễ như bỡn .
Năm người không dám chần chừ , mang theo thần sắc kinh hoàng nhảy lên ngựa chạy trốn , trong chớp mắt đã biến mất .
Tư Đồ Cuồng lạnh lùng trừng mắt nhìn Đao thần , cười nói : “ Đao thần , lão phu quả là thất lễ khi đã xem thường ngươi . Vốn nghĩ ngươi chỉ là loại hữu danh vô thực , không ngờ bản lĩnh cũng khá đến vậy “ .
Khoảng cách giữa Đao thần và Tư Đồ Cuồng lúc này là bảy trượng , những sinh vật xung quanh đó đều bị kình lực của hai người hóa thành tro bụi .
Hai người đồng loạt ra tay .
Oành !
Đao thần kêu lên một tiếng đau đớn , ngực ông như bị một thiết chùy vô hình kích phải , sắc mặt tái nhợt , trở nên già nua đi rất nhiều .
Tư Đồ Cuồng cũng không khá hơn , trên ngực cũng hiện ra một vết đao chém , máu tươi không ngừng chảy ra .
Đao thần nói : “ Tư Đồ Cuồng , quy tức đại pháp của ngươi quả nhiên lợi hại , suýt nữa đã lấy được mạng của lão phu rồi “ .
Tư Đồ Cuồng âm trầm nói : “ Đao thần , lão phu không thể tưởng tượng được mới có mấy năm mà tâm tính ngươi trở nên nhu nhược , thiện lương như đàn bà vậy . Bọn họ rõ ràng là đuổi theo ngươi , là địch nhân của ngươi , vậy mà tại sao ngươi phải vì bọn họ mà liều mạng “ .
Đao thần cười : “ Lão phu xưa nay làm việc đều không thẹn với lương tâm , muốn làm gì thì làm , cho dù bọn họ là giang dương đại đạo dưới mắt lão phu cũng là một con người , ta không muốn ngươi sát hại những người vô tội “ .
Tư Đồ Cuồng sắc mặt khẽ biến , cuồng tiếu nói : “ Ý ngươi nói lão phu là loại người hung danh chiêu trứ ? Vậy lão phu hỏi ngươi , cái gì là thiện ? Cái gì là ác ? Đao thần , ngươi hãy trả lời ta đi ! “ .
Đao thần sắc mặt ngẩn ngơ , nói : “ Thiện là cứu người không cần báo đáp , người làm điều thiện trong lòng sẽ cảm thấy vui sướng . Tư Đồ Cuồng , năm mươi năm trước ngươi sáng lập nên Thần nguyệt giáo , tự xưng là giáo chủ , lạm sát vô số người vô tội , nghịch thiên mà làm , không phải Độc Cô Động Thiên đã giết ngươi rồi sao ? Như thế nào mà ngươi lại không chết ? “ .
Tư Đồ Cuồng “ phi “ một tiếng , nói : “ Đao thần , ngươi tuổi tác cũng không còn nhỏ , vậy mà cũng không nhìn thấu thế gian này . Trên đời vốn không có thiện ác , chỉ có chân lý của kẻ mạnh . Nếu có thiện ác thật , tại sao thiện giả luôn bị người khác khi phụ , ác giả lại đắc thiên đạo . Lão phu năm đó thiết lập Thần nguyệt giáo , làm việc không để ý đến thị phi , thiện ác , đáng giận là lão thất phu Độc Cô Động Thiên bị triều đình mê hoặc , vì bọ họ mà mãi danh . Lão phu năm đó bị Thiên la thần công của hắn đánh cho khý kỵ đoạn liệt , hồn quy địa phủ , không nghĩ rằng quy tức đại pháp đã cứu lão phu một mạng , mười sáu ngày sau tỉnh lại . Nhiều năm lão phu ẩn thân ở đây chính là muốn luyện thần công đến một cảnh giới mới , đạt đến vô đạo , không nghĩ rằng các ngươi hôm nay lại đến phá rối , khiến kế hoạch của ta thất bại . Các ngươi phải thường mạng “ .
Đao thần hừ lạnh một tiếng , nói : “ Ngươi không phải đã luyện thành Quy tức đại pháp sao ? “ .
Tư Đồ Cuồng nói : “ Tuy đã luyện thành nhưng vẫn không tiến đến cảnh giới vô đạo , nơi này ngoại trừ lão phu ra , tất cả đều phải chết . Đao thần , ngươi hãy chuẩn bị đi “ .
Đao thần nghe hắn cuồng ngôn , không cho là đúng , phản bác lại : ” Cho dù ngươi tiến vào cảnh giới vô đạo thì sao ? Lão phu trong tay có Đại khảm đao , không e ngại bất kì điều gì cả . Tư Đồ Cuồng , hôm nay không phải ngươi tử thì ta vong , chúng ta hãy tiếp tục phân cao thấp đi “ .
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 01:39 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngocnd321
Nguyên lai Đao thần cảm thấy nội lực bản thân phù đông , kình khí trong cơ thể ngày càng thoát ra nhiều hơn . Trong đầu ông lúc này nhớ lại một đoạn của Tẩy tủy kinh : ‘ Thong dong tại kỷ / Quyết bất du kỳ . Tâm không thân tự hóa , tùy ý vãn sở chi ‘ . Tâm chí Đao thần như bị sét đánh , ông biết đây là trì duyên nhưng bây giờ mà không có nội lực , nói không chừng sẽ bại trong tay Tư Đồ Cuồng , thậm chí có thể bị hắn giết nữa .
Đao thần tâm ý trầm xuống , ý tại không minh , hai mắt bắn ra quang mang nhu hòa , người ngoài nhìn vào không thể biết Đao thần mang tuyệt thế võ công . Tả thủ Đao thần chậm rãi hướng tới hữu thủ nắm chặt chuôi Đại khảm đao , chuẩn bị xuất ra một kích .
Tư Đồ Cuồng nhìn thấy cử động của Đao thần , sắc mặt biến đổi , hắc hắc cười lạnh : “ Nhất chiêu phân thắng bại ư ? Hảo , lão phu đấu với ngươi “ . Hai tay Tư Đồ Cuồng giơ cao hơn đỉnh đầu , tử khí càng phát ra mãnh liệt cuốn về phía Đao thần .
Đao thần trong mắt hình như chỉ có bản thân và đao hòa vào làm một , mọi sự đều không để ý đến . Đột nhiên Đao thần hừ lạnh một tiếng , người không cử động mà bắn ra mười đọa chỉ phong , tiếng xé gió vang lên rợn người , cắt nát màn tử khí đang hướng tới mình .
Tư Đồ Cuồng lúc này cũng hoàn toàn ngưng thần chú ý , sắc mặt ánh lên những tia độc ác như ma thần . Hữu thủ hắn vung mạnh , mười đạo tử kình khí bắn ra , uy lực kinh thiên động địa .
Mắt thấy mười đọa tử khí tạo thành một đạo cuồng phong cuốn đến , Đao thần muốn tránh cũng không được , trong mắt chợt lóe lên một đạo quang mang kì dị , chứa ba phần khí phách , ba phần nhu hòa , lại có ba phần cô độc . Khí phách vốn có sẵn ở con người Đao thần , hòa khí do hai năm gần đây tu luyện Tẩy tủy kinh của Thiếu Lâm Tự , mà sự cô độc là do Đao thần đã luyện đao pháp đến một cánh giới không tìm được đối thủ nên sinh ra tịch mịch .
Đao thần đã xuất thủ , hai tay nắm chắc Đại khảm đao xuất ra một đao duy nhất . Đây là lần đầu tiên trong đời Đao thần sử dụng cả hai tay nắm đao , lúc này cả người và đao tương hợp làm một thể , một đao xuất ra nhìn có vẻ nhẹ nhàng mà uy lực kinh khủng không bút nào tả xiết .
Đại khảm đao dường như cũng cảm nhận được tâm tình của Đao thần lúc này , từ thân đao phát ra những tiếng ngân vang trong trẻo . Đao thần nghe thấy trong lòng cảm thấy ấm áp : “ Đại khảm đao , rốt cuộc hôm nay ngươi và ta mới có chung một tiếng nói , ta đợi ngày này đã trăm năm rồi ! “ .
Một đao như long quyển phong từ không trung xuất hiện , ánh đoa tạc liệt , bắn ra mấy trăm đợt đao khí , mang theo ngàn cân lực đạ , hung hăng hướng tới đỉnh đầu Tư Đồ Cuồng .
Tư Đồ Cuồng cũng động thủ , ánh mắt tràn ngập sát khí , từ người tử khí lại một lần nữa tỏa ra mãnh liệt . Hai tay Tư Đồ Cuồng kết hợp như một đại đao xuất ra kình khí nghênh đón Đại khảm đao đang tới .
“ Ba ! “ . Một âm thanh vang lên . Đại khảm đao của Đao thần khi bổ xuống đầu của Tư Đồ Cuồng đã bị hai tay hắn giữ chặt , chỉ còn cách đỉnh đầu hắn nửa phân , cả hai bất động giữ nguyên tư thế không di chuyển chút nào .
Đột nhiên sắc mặt Đao thần biến đổi , trong đầu ông cảm nhận vừa có một điềm chẳng lành xảy ra , nội lực từ đan điền xuất ra ồ ạt . Đao thần há miệng kêu “ oa “ một tiếng , phun ra một ngụm máu tươi , bắn hết vào mặt Tư Đồ Cuồng .
Tư Đồ Cuồng trong giờ phút sinh tử này cũng không để ý đến điều đó , tranh thủ cơ hội Đao thần phân tâm vội sử dụng tầng mười hai của Quy tức đại pháp ‘ Quy tức thiên hạ ‘ . Mười đầu ngón tay hắn xuất ra một đạo khí màu xám , di chuyển dọc theo Đại khảm đao đánh vào Đao thần .
Tư Đồ Cuồng cười ha hả , Đao thần vừa bị đánh bay về phía sau mười lăm trượng , lưng va chạm vô số cây đại thụ , rơi xuống mặt đất nằm im không nhúc nhích , trong phút chốc mái tóc đen nhánh cũng bạc đi một nửa , tay vẫn nắm chặt Đại khảm đao không buông .
Đối với chiêu vừa rồi của mình Tư Đồ Cuồng thập phần tự tin , Đao thần trừ phi là đại la kim tiên hay thân thể kim cương bất hoại , nếu không chỉ có con đường chết . Hắn không thèm nhìn lại Đao thần , ngửa mặt lên trời cười lớn , quát lên : “ Ma giáo , Độc Cô ĐỘng Thiên , lão phu đã trở lại , sẽ khiến cho các ngươi phái diệt người vong “ . Thân hình Tư Đồ Cuồng tong chớp mắt đã ly khai khỏi nơi này .
Sắc trời trở nên tối dần , Đao thần vẫn nằm im trên mặt đất không nhúc nhích . Một trận gió nhẹ thổi qua nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Đao thần .
Ngón tay Đao thần khẽ máy động , mái tóc bạc trên đầu cũng đã trở về màu đen , lúc này một đạo thanh khí không ngừng lưu động toàn thân Đao thần , phục hồi lại những tổn thương của cơ thể . Tẩy tủy kinh Thiếu Lâm quả là kỳ diệu !
Ý thức Đao thần vẫn đang ở trong màn đêm mông lung , bỗng một tia sáng chiếu đến khiến ông bừng tỉnh : “ Minh giả độc phát , hắc ám tu vi ... oa giác địa ngàn giới , tiêu nhân nạp tu di ... hết thảy duy tâm tạo , luyện thần cánh hư tĩnh ... “ .
“ Hết thảy duy tâm tạo , luyện thần cánh hư tĩnh ... hết thảy duy tâm tạo , luyện thần cánh hư tĩnh ... hết thảy duy tâm tạo , luyện thần cánh hư tĩnh ... Được rồi , lão phu đã hiểu ra rồi , đao tức là ta , ta tức là đao , đao nhân hợp một , nhân đao một thể , đao nơi tay cũng như người ở đoa trung , đao xuất ra khiến cho người ảo tưởng , chính thức là cảnh giới vô thượng , chi đọa nguyên lai là Luyện thần cánh hư tĩnh ! “ .
Đao thần chậm rãi đứng lên , mái tóc dài theo gió tung bay , cả người tựa như một pho tượng thiên thần sừng sững giữa đất trời !
Một trận cuồng phong thổi qua , vô số lá khô rơi xuống bên vai Đao thần . Đao thần nhẹ nhàng cầm môt chiếc lá khô rồi đột nhiên phát ra một cỗ kình khí cường đại , uy lực đủ rung chuyển đất trời , vậy mà chiếc lá vẫn nguyên lành không hóa thành tro bụi .
Hai mắt Đao thần nhìn bầu trời đêm , ai cũng không biết ông đang suy nghĩ gì !
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 01:41 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngocnd321
Phương Kiếm Minh một mình lặng lẽ nằm trên thảm cỏ, hít thở bầu không khí trong lành, cảm nhận trái tim mình đập nhẹ. Tất cả mới tuyệt vời làm sao! Mọi thứ mới thú vị làm sao! Ở đây không có bon chen, không có u sầu, không có giết chóc trong võ lâm, lại càng không có những sự đuổi giết phiền phức. Ở đây là Vô Danh cốc, một sơn cốc thường xuất hiện ở trong giấc mộng của hắn. Trong sơn cốc, không phân biệt xuân hạ thu đông, mỗi ngày đều là mùa xuân, ban ngày có mặt trời rực rỡ, đêm đến có mặt trăng hiền hoà, cây đại thụ cao tới nỗi dùng thân thể của mình chọc thẳng lên trời xanh, hoa ở đây cũng nở vô cùng tự nhiên, nhưng chưa bao giờ ganh đua, chúng đang nở rộ. Những ngọn cỏ non xanh biếc, nhìn từ xa giống như trên mặt đất trải một tấm thảm xanh dày. Các loại dã thú phong phú đa dạng trong rừng, trên từng khúc sông nhỏ, tung tăng du ngoạn tự do tự tại trên những mô đất, chúng không sợ bị loài người quấy nhiễu, kỳ lạ là ở chỗ tuy chúng có vẻ rất đáng sợ, to lớn và khủng khiếp, nhưng tập tính của chúng là ăn cỏ, trước nay chưa từng săn bắt đối phương, càng không tàn sát lẫn nhau. Một nơi như vậy ai mà không thích? Ai lại có thể từ chối được?
Phương Kiếm Minh nhẹ nhàng mở to đôi mắt, từ từ đứng dậy, vươn vai, ngẩng đầu hú một tràng dài, trong sơn cốc trở nên vui vẻ hơn nhờ tiếng hú ấy, một đàn chim bay qua ríu rít kêu, lượn vòng trên bầu trời, dường như chúng đang biểu diễn điệu múa đẹp tuyệt vời đó cho Phương Kiếm Minh xem.
Phương Kiếm Minh vươn mình , thi triển Kỳ Lân bát biến mà hắn vừa lãnh ngộ được từ kỳ lân thử, trên thảm cỏ đột nhiên vụt sáng từng đạo hư ảnh, không nhiều không ít vừa đúng có tám cái bóng của Phương Kiếm Minh. Thân thể thật sự của hắn thì nhảy lên trên chạc một cây đại thụ, đầu ngón chân vừa điểm, cả người như chim bay, không ngừng nhảy nhót trong rừng cây, không lâu sau, bay đi bay lại đến nỗi cây nào cũng đặt chân qua.
Phương Kiếm Minh lắc mình, xuyên qua khu rừng, mũi chân đạp lên con sông nhỏ, đạp trên mặt nước, nước chỉ ngập chân hắn, lội nước một lúc lâu thì đập mạnh hai tay, phát ra một đạo chưởng lực phá không, ầm một tiếng, bọt nước văng tứ phía, mượn lực phản chấn này, Phương Kiếm Minh thân hình bay lên, lộn năm vòng trên không trung, chớp mắt đã tới một vách núi.
Hai mũi chân của Phương Kiếm Minh vừa đặt lên một tảng đá, người lại bay lên, hắn đã sử ra chiêu Long Xuất Hải , chính là công phu Long Trảo Thủ của Thiếu Lâm tự, nhưng long Trảo Thủ này đã thông qua sự suy nghĩ tìm tòi của Phương Kiếm Minh, nên có chút thay đổi. Nhất thời đã giảm đi mấy phần bá khí và thêm được mấy phần linh động tinh nghịch. Tiếp ngay sau là Long Hí Thuỷ, Long Triển Sí, Long Thổ Tức, Long Bái Vĩ,…Một chiêu tiếp đến một chiêu, một chiêu nhanh tới một chiêu, chỉ thấy một nhân ảnh của hắn nhấp nhô lên xuống, lộn vòng, trảo thủ ảnh vạch lên bầu trời, kình phong lẫm liệt, có phong độ của đại gia.
Ngay sau khi chiêu cuối cùng Long Thăng Thiên kết thúc, thân hình của Phương Kiếm Minh thoáng rung động, triển khai Táp Đạp Lưu Tinh mà nghĩa phụ đã truyền cho hắn, sau mấy bước nhảy thì đã tới được tận cùng của sơn cốc. Phương Kiếm Minh xông vào sơn động, cười lớn: “Mộc đầu thúc thúc, Long trảo thủ Thiếu lâm của ta đã thành công rồi, thúc có muốn xem không? “Vẫn là tư thế đó, vẫn là thần thái đó, Mục đầu không động đậy, không mở miệng: Ta đã nhận ra rồi! Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi ta là…” Phương Kiếm Minh cười ha ha, ngắt lời của hắn, nói: “Lời này của thúc tôi đã nghe rất nhiều lần rồi, thúc có thể đổi câu khác không?”
Mộc đầu nhân mắng rằng: “Thật hết cách với ngươi, đúng rồi, Mộng Tiêu Dao Quyền của ngươi gần đây luyện thế nào rồi?”
Phương Kiếm Minh đáp: “Cũng tạm được, mộc đầu thúc thúc, thúc xem này. Rốt cuộc đến lúc nào tôi mới có thể vào trong động này?”
Mộc đầu nhân nói: “Ồ, vẫn còn sớm, ngươi đừng có nóng vội.”
Phương Kiếm Minh lần trước nghe ông ta nói Đại thuỵ thần công của mình đã luyện đến một tầng rưỡi, chỉ còn nửa tầng nữa là có thể vào được. Nào biết rằng bây giờ ông ta lại nói như vậy, bảo hắn không nên nóng vội, há chẳng phải đả kích hắn sao? Nghe xong thì vội nói: “Mộc đầu thúc thúc, lần trước thúc không phải đã nói con sắp có thể vào rồi sao? Sao hôm nay lại nói là vẫn còn sớm, rốt cuộc là ý gì?”
Mộc đầu nhân nghe xong thì nói: “Tiểu tử thối, cái này thì ngươi không hiểu rồi, lần trước nói như vậy bất quá chỉ là thấy ngươi chăm chỉ luyện công nên mới nói vậy để khuyến khích ngươi một chút, tránh việc ngươi than vắn thở dài, hôm nay ngươi đắc ý như vậy, ta lại cứ phải đả kích ngươi! Làm sao? Ngươi muốn đi đâu?” Hắn thấy Phương Kiếm Minh quay đầu muốn đi thì nói.
“Tôi đi nhảy sông tự tử, để không cần phải ở đây nghe ông huyên thuyên nữa.”
“Hắc hắc, tiểu tử thối, ngươi nghĩ lão phu không biết sao? Con sông nhỏ đó sâu còn chưa tới ngực của ngươi, ngươi nhảy xuống không chết được đâu, hơn nữa ngươi lại không phải là không biết bơi, làm sao mà dìm chết ngươi được? Tiểu tử, lão phu khuyên ngươi tốt nhất là hãy đâm đầu vào cây tự sát, tuy chết sẽ rất khó coi, máu chảy đầm đìa khắp người, nhưng sẽ có một nửa hi vọng ngươi sẽ vừa ý…ha ha…”
Phương Kiếm Minh hừ một tiếng, bước ra khỏi sơn động. Hắn vốn nghĩ tới sơn động sẽ được nghe mộc đầu thúc thúc khen thưởng, đâu biết rằng khen thưởng chẳng được, trái lại còn bị chê cười, trong lòng chỉ hận không thể cắn một miếng trên thân của mộc đầu thúc thúc.
Hắn tới bên bờ sông, cởi hài, đặt ở bên bờ, xắn quần lên, nhúng hai bàn chân vào trong nước, vừa chạm vào mặt nước, một cảm giác mát lạnh theo đôi chân nhỏ lên trên, kích thích đại não, cảm giác vô cùng sảng khoái. Nhìn thấy khắp núi đều là hoa, trong lòng hắn rộn lên một cảm giác muốn hát, bất giác nhớ tới bài dân ca mà sư phụ lúc năm sáu tuổi đã dạy, thắng giọng vài tiếng, hắn cất lên tiếng hát, bài hát đó như sau:
“Một đoá hoa nhài thật đẹp làm sao, một đoá hoa nhài đẹp làm sao, nở rộ đầy vườn, hương thơm cũng không thể bằng được. Ta muốn ngắt một bông, nhưng lại sợ người trồng hoa sẽ mắng, ta muốn ngắt một bông, nhưng sợ người trồng hoa sẽ mắng…”
Một nam tử chưa trưởng thành như hắn hát một bài hát trữ tình như vậy, đúng là có một dư vị riêng. Đây vốn là một bài dân ca đang rất thịnh hành vào lúc đó, khắp nơi của đại Minh triều đều lưu truyền nó, nhưng vì phong tục các nơi không giống nhau, nên điệu ca cũng có chút khác biệt, nhưng lời hát lại rất giống nhau. Phương bắc có điệu hát của phương bắc, phương nam có ca điệu của phương nam, vì thiếu lâm tự nằm ở trung nguyên nên Phương Kiếm Minh hát mang nặng khẩu âm của phương nam.
Phương Kiếm Minh liên tục hát đi hát lại mấy lần, trong lòng đắc ý vô cùng.
Lúc hắn đang định đứng lên, thì thoáng nghe thấy một tiếng hát từ trong khu rừng truyền ra. Ngưng thần lắng nghe, quả nhiên có người đang hát ở trong rừng, chính là bài hát hoa nhài mà lúc nãy hắn vừa hát. Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng, nói: “Là ai vậy? Sao lại hát bài hát mà ta đã hát? Ai dà….ta nhớ ra rồi, tám phần là vị tiên tử tỷ tỷ đó, ha ha, từ lần gặp mặt trước, mình đã rất lâu rồi không gặp tỷ ấy, cũng không biết tỷ ấy rốt cuộc đã trốn ở đâu?”
Miệng vừa nói, hắn đã vội vàng đứng dậy, phủi nước dưới chân, đi giày vào, chạy đến khu rừng, Phương Kiếm Minh vừa nhìn thấy cảnh tượng trong rừng thì ngẩn người ra, giống như kẻ ngốc.
Hắn nhìn thấy trên một cây đại thụ, có một thiếu nữ vận lục y, nàng ta đang ngồi trên một cành cây khô to, hai chân đung đưa, mỹ mục chớp chớp, miệng nhỏ tươi hồng hơi nhếch, từ miệng nàng những khúc ca đẹp đẽ rung động lòng người đang vang vọng. Người đẹp, ca đẹp, sao lại có thể không làm cho Phương Kiếm Minh ngơ ngẩn!
Thiếu nữ đó chính là tiên tử tỷ tỷ mà lần trước đã lặng lẽ lấy mất y phục của Phương Kiếm Minh, sau đó lại trả về, sau đó lại không từ mà biệt. Diện mạo của nàng đích thực giống hệt như thánh cô của ma môn đó, nhưng nàng không có vẻ băng lãnh của thánh cô, chỉ bất quá có chút bướng bỉnh.
Phương Kiếm Minh ngẩn ngơ nhìn nàng, nàng hát đi hát lại năm sáu lần, đột nhiên đôi mắt đẹp liếc qua nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Phương Kiếm Minh, cười hi hi, giọng nói như hoàng anh cất lên: “Đồ ngốc!”
Phương Kiếm Minh nghe xong, mặt tự nhiên ửng đỏ, tỏ ra vô cùng lúng túng nói: “Sao tỷ biết hát bài này?”
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 01:43 PM.
Lục y tiên tử mỉm cười, nói: “Chỉ có ngươi biết hát thôi sao? Lẽ nào ta không biết hát!”
Phương Kiếm Minh cười ha ha: “Tỷ từ đâu mà học được vậy?”
Lục y tiên tử nói: “Nói ra ngươi sẽ không tin đâu, lúc nãy ta nghe ngươi hát giống như giọng vịt đực vậy, khó nghe lắm đó, nhưng vừa nghe đã học thuộc rồi.”
Phương Kiếm Minh hơi ngẩn người ra, ngạc nhiên nói: “Tỷ học từ ta sao?”
Lục y tiên tử cười đáp: “Đúng vậy, làm sao? Ngươi không phục hả? Bài hát này đâu phải là sở hữu riêng của ngươi, ngươi sốt ruột làm gì?”
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ: “Tỷ thật là thông minh, nghe một lần mà đã có thể học thuộc ngay rồi, hơn nữa còn hát hay như hoàng anh vậy nữa, thực không biết tỷ là ai? Nghĩ tới đây thì lên tiếng hỏi: “Tỷ là ai vậy? Lần trước tỷ vẫn chưa nói cho ta biết. Tỷ sống ở đâu? Ta đã tìm khắp nơi sao không thấy tỷ nhỉ?”
Lục y tiên tử hứ một tiếng nói: “Ngươi tìm ta làm gì? Mà tại sao ta lại phải cho ngươi biết ta là ai? Ta muốn xuất hiện thì xuất hiện, muốn trốn đi thì trốn đi, ai có thể quản được ta chứ?”
Phương Kiếm Minh nghe xong thì kinh dị hỏi: “Vậy người lớn nhà tỷ đâu? Sao bọn họ không quản tỷ?”
Lục y tiên tử nghe xong thì đột nhiên cười lớn tới cả người rung bần bật, Phương Kiếm Minh thì cứ ngây người ra chẳng hiểu gì cả, nói: “Tỷ cười cái gì? Có gì mà buồn cười đâu?”
Lục y tiên tử cười xong, cũng không rõ nàng ta đã làm động tác gì, từ từ bay xuống từ trên cây như một tiên nữ hạ phàm, đôi chân chạm đất mà không một tiếng động. Nàng nhìn Phương Kiếm Minh, nhấn mạnh từng chữ: “Các người cũng thật kỳ quái, cần gì phải có người lớn quản, mệt biết bao! Nhà ta không có người lớn, chỉ có một mình ta thôi!”
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm thấy thật khó mà tưởng tượng nổi, nói: “Nhà tỷ không có người lớn? Vậy thì càng kỳ quặc hơn, tỷ từ đâu tới vậy? Không có cha mẹ, tỷ làm sao mà đến với thế giới này được?”
Lục y tiên tử sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ta đâu có giống như loài người vậy, phụ thân ta là đất, mẫu thân ta là nước mưa. Ta vừa tỉnh dậy thì nghe thấy có một tiểu tử miệng còn hôi sữa đang mắng ta, cho nên ta đã lén bịt tai hắn lại, dạy cho hắn một bài học!”
Phương Kiếm Minh biến sắc mặt, nhớ lại hai năm trước từng có một người lén trêu chọc hắn, không ngờ lại là nàng ta, nghe nàng ta nói ly kỳ cổ quái như vậy, Phương Kiếm Minh trợn tròn hai mắt, hỏi: “Rốt cuộc tỷ là loại người gì vậy? Ta càng nghe càng thấy hồ đồ, lẽ nào tỷ không phải là người?”
Lục y tiên tử cười duyên dáng: “Không sai, ta không phải là người, ta là linh hồn của hoa cỏ, là mặt đất, nước mưa đã nuôi lớn ta. Hôm đó cái tên tiểu tử đó vô duyên vô cớ mạnh mồm mắng ta, ta đã doạ cho hắn một trận, ha ha, có lẽ ngươi biết hắn là ai nhỉ!”
Phương Kiếm Minh cười ngượng ngùng: “Tiên tử tỷ tỷ, thì ra là tỷ , chẳng trách khinh công của tỷ lại cao như vậy!”
Lục y tiên tử hừ một tiếng: “Cái gì mà khinh công? Ta không biết khinh công, ta nói cho ngươi biết, cái mà ta sử dụng không phải là khinh công, nhưng ta cũng không biết cái đó là cái gì. Ngươi tên Phương Kiếm Minh phải không?”
Phương Kiếm Minh cười đáp: “đúng rồi.”
Lục y tiên tử nói: “Lần trước ta trêu chọc ngươi, ngươi sẽ không chửi ta chứ?”
Phương Kiếm Minh rộng lượng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ta chửi tỷ làm gì chứ? Nhưng mà ta thấy rất lạ, sao tỷ lại rất giống một người mà ta quen biết? Lẽ nào các người có quan hệ gì sao?”
Lục y tiên tử nghe xong thì đột nhiên kinh ngạc nói: “Ai dà, người mà ngươi nói ta biết là ai rồi.”
Phương Kiếm Minh vội hỏi: “Tỷ biết là ai sao?”
Lục y tiên tử liếc mắt nhìn hắn, cười: “Lúc nãy ngươi gọi ta là gì nhỉ?”
Phương Kiếm Minh gãi đầu nói :”Không gọi là gì cả….”, rồi đột nhiên nhớ ra bản thân lúc nãy đã gọi tiên tử tỷ tỷ, nói: “Ồ,…thì ra tỷ muốn nói tới cái đó, không phải ta gọi tỷ là tiên tử tỷ tỷ sao?”
Lục y tiên tử lại cười: “Được rồi, sau này ngươi đừng có thay đổi đấy, ta lớn tuổi hơn ngươi, đương nhiên có thể làm tỷ tỷ của ngươi rồi, nếu ngươi làm ta vui, sẽ có ích cho ngươi đó. Mau gọi tỷ tỷ đi!”
Phương Kiếm Minh nghe xong thì rất muốn cười lớn, nhưng khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng ta thì sợ rằng mình mà cười sẽ làm cho nàng ta tức giận, nên cố nén cười, cúi mình, chắp hai hay lại, nói :”A di đà phật, tiểu tăng Phương Kiếm Minh bái kiến tiên tử tỷ tỷ. Nói xong thì cười ha ha.”
Lục y tiên tử nhìn thấy bộ dạng kỳ quặc của hắn thì cũng bật cười: “Không phải ngươi hỏi tỷ tỷ tại sao lại giống một cô gái mà ngươi quen sao? Tỷ tỷ nói cho ngươi biết, hình dáng này của tỷ tỷ là do đã nhìn thấy từ một bức hoạ mà biến thành, tỷ tỷ nghĩ người đó có lẽ là người mà ngươi đã quen! Ngoài ra cũng không có quan hệ gì với người đó hết, nếu không làm sao lại có thể có hai người giống nhau y hệt trong thiên hạ này chứ?”
Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng: “Thì ra là như vậy, chẳng trách tỷ lại xinh đẹp như vậy.”
Đang định nói nữa nhưng đột nhiên lục y tiên tử biến sắc mặt: “Bây giờ là lúc ngươi nên về rồi, chúng ta lần sau sẽ nói tiếp, đừng có quên tỷ tỷ đấy, nêú như ngươi dám quên tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ đánh vào mông của ngươi!”
Nàng ta nói những lời này không hề có ý làm khó, đúng thật là vô cùng ngây thơ và thuần khiết, hiển nhiên là không hề vướng bận một chút thế tục. Nữ nhân như vậy đi đâu tìm trong thiên hạ đây?
Phương Kiếm Minh cảm thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng, sơn cốc trước mặt không thấy nữa, tiên tử tỷ tỷ cũng biến mất rồi. Bùm một tiếng vang lên, sau lưng đập phải một thứ gì đó, găm sâu vào da thịt, đau tới nỗi hắn cắn rách cả môi, miệng thổ ra máu tươi. Bên trên hắn là thân hình kiều diễm của thánh cô, tuy là rất mềm mại, cũng dễ chịu lắm, nhưng trọng lượng của cô ta cũng không nhỏ. Huống chi lại ngã từ trên vách núi cao xuống, lực mà Phương Kiếm Minh phải chịu đựng làm cho hắn kêu thét. May mà nơi mà hắn rơi xuống là một thảm cỏ dày mấy trượng. Hai người ôm chặt lấy nhau, phần ngực mềm mại đầy đặn của thánh cô áp lên ngực của Phương Kiếm Minh, làm hắn nhất thời không thể phân biệt được nam bắc nữa, hai người cùng ngất đi.
Cũng không biết là mất bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng chi chi đau đớn của kỳ lân thử vọng lại, cái đầu nhỏ bé của kỳ lân thử lóp ngóp bò ra giữa thân thể hai người đang ôm chặt lấy nhau, nó chen mãi, mới có thể thoát ra được, đầu tiên nó dùng hai chi trước xoa xoa đầu, dường như rất đau, một lúc sau khi đầu đã dần bớt đau, nó bắt đầu xem xét nơi lạ lẫm này.
Chỉ thấy dưới chân nó là những nhánh cỏ dài và mọc dày san sát, mỗi một cây phải cao tới mấy trượng, như cánh tay của trẻ sơ sinh, nhưng có thể nhìn thấy một phần nhỏ của bầu trời đêm, có một vài ngôi sao đang lấp lánh, nhìn kỳ lân thử, như đang thông cảm với nỗi bất hạnh mà nó gặp phải.
Kỳ lân thử ảo não hừ vài tiếng, bò lên thân thể của thánh cô, muốn liếm lên mặt của Phương Kiếm Minh nhưng nó tìm mãi mà cũng không thấy mặt của Phương Kiếm Minh đâu cả. Thì ra thánh cô đã che mất khuôn mặt của Phương Kiếm Minh rồi. Kỳ lân thử trừ khi có thể nhìn xuyên đồ vật, nếu không nó làm sao mà nhìn ra đựơc. Kỳ lân thử cúi đầu thất vọng kêu chít chít, xoa cái bụng nhỏ bé khô đét của mình, rồi ngồi trên lưng của thánh cô, cảm thấy như đang hưởng thụ. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy họ tỉnh lại, đói đến nỗi khó chịu, nó nhảy tới chân của Phương Kiếm Minh, cắn mạnh một miếng, thầm nghĩ: “Mẹ nó, tiểu tử ngươi có mỹ nữ trong lòng, ôm ôm ấp ấp, hưởng thụ ôn nhu hương, diễm phúc vô biên, sao lại có thể quên mất ra được chứ! Ta phải cắn, ta cắn,…”
Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng, trong đêm yên tĩnh trở nên vô cùng vang vọng, doạ cho không ít con chim đang say ngủ phải bay mất, Phương Kiếm Minh hét lên: “Là ai cắn ta vậy? Là ai đã cắn ta, là hảo hán thì đừng nên tập kích, ta…”
Không hề có tiếng nói nào, “bốp” một tiếng, một cái tát giáng mạnh vào mặt của Phương Kiếm Minh, đôi mắt phượng của thánh cô bừng bừng sát khí lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hắn. Trong ánh mắt cô ta tràn trề phẫn nộ và xấu hổ, nếu ánh mắt này mà có thể giết người, Phương Kiếm Minh ít nhất đã chết cả trăm lần rồi
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 01:45 PM.
“Tại sao cô đánh ta?”
“Tiểu quỷ…chuyện tốt mà ngươi làm, bổn thánh cô…bổn thánh cô chỉ hận không thể một chưởng đánh chết ngươi, ngươi… ngươi…” Trong lòng hoảng loạn, miệng thổ ra một ngụm máu tươi còn lẫn cả hương rượu hoa lan vào mặt của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh kinh ngạc đỏ mặt, máu chảy ròng ròng, Phương Kiếm Minh lấy tay gạt đi, mặt mũi nhem nhuốc, nói: “Cô làm cái gì vậy? Chúng ta không phải đã chết rồi sao? Cô…”
Thánh cô hai mắt tràn đầy lửa giận, nhìn hắn, gằn giọng nói: “Chết?...Ha ha, chết một trăm lần rồi, nếu như chúng ta chết rồi, ngươi còn có thể cảm thấy đau sao? Cái kiểu sống không ra sống chết không ra chết này chính là do ngươi gây ra đó!”
Phương Kiếm Minh ngẩn người ra một lúc, đang định nói gì đó, lại nhìn thấy mặt thánh cô trắng bệch, thân hình kiều diễm lả đi, đầu nghiêng về phía ngực hắn. Phương Kiếm Minh liền bỏ Thiên Thiền đao trong tay xuống, đỡ lấy nàng ta, hắn vốn không cao bằng thánh cô nhưng dáng người lại không hề kém nàng ta. Thánh cô là nữ tử, tuy đã luyện võ công nhưng do hạn chế về mặt bẩm sinh, cho nên đâu có thể bằng được thân thể mạnh mẽ của nam tử.
Phương Kiếm Minh ôm lấy nàng ta, bỗng cảm thấy hương thơm nhè nhẹ của xử nữ và mùi yên chi lan toả đầu mũi hắn. Phương Kiếm Minh tuy là sau khi rơi xuống vách núi đã ôm chặt lấy người ta, nhưng lúc đó đang ở trạng thái hôn mê, đâu có biết đến lễ giáo nam nữ thụ thụ bất thân, bây giờ tỉnh táo lại, ít nhiều cũng hiểu rằng nên tránh né, ngửi thấy u hương trên người nàng ta, mặt cũng bất giác ửng hồng, nhất thời không còn nhớ chuyện nàng ta đánh mình một bạt tai nữa, lắc nhẹ thân thể nàng, nói: “Ê, …cô tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…” Lại nhìn thấy hai mắt thánh cô nhắm chặt, bộ ngực đầy đặn nhè nhẹ phập phồng, sắc mặt tái xanh của nàng ta đã dần có chút ánh hồng, trông xinh đẹp vô cùng.
Phương Kiếm Minh đâu biết được rằng bên trong có nội tình. Từ nhỏ hắn lớn lên ở Thiếu Lâm Tự, tiếp xúc toàn là những người đã đi tu, sợ nhất chính là nhắc tới hai chữ nữ nhân, bọn họ tin nhất chính là “sắc tức thị không không tức thị sắc.” Rất ít người nói chuyện về nữ nhân với hắn, người đã từng nói với hắn về chuyện này thì chỉ có Giác Điên sư huynh của hắn. Giác Điên không muốn làm hoà thượng, cũng thường lén lút chạy ra ngoài chơi, tự nhiên sẽ hiểu những chuyện này hơn hắn, lén lút nói cho hắn biết những chuyện mà một số hoà thượng uý kị, nhưng đều điểm tới là dừng, Phương Kiếm Minh nghe xong thì nửa hiểu nửa không hiểu.
Thánh cô là một xử nữ, mười tám tuổi đầu, chưa từng tiếp xúc thân mật với bất cứ nam tử nào như vậy. Tuy nàng lạnh lùng đã thành thói quen, nhưng rốt cuộc thì nàng cũng là nữ nhân, cũng có lúc không tự nhiên. Bị Phương Kiếm Minh ôm đi ôm lại, gần gũi như vậy, bị Phương Kiếm Minh lợi dụng, nàng vừa tức giận vừa xấu hổ, mặt ửng hồng.
Trong cơn hôn mê, nàng cảm thấy hai bàn tay ấm áp của Phương Kiếm Minh đặt lên huyệt đạo của mình, truyền nội lực, không lâu sau nàng đã ấm lên, bất giác ngủ thiếp đi.
Phương Kiếm Minh rơi từ vách núi cao như vậy xuống, lại làm đệm thịt cho thánh cô, tuy là bên dưới có thảm cỏ dày, nhưng toàn thân vẫn đau nhức, gân cốt như bị kim châm, may mà hắn đã tu luyện Đại Thuỵ Thần Công kỳ dị, sau khi tu luyện công phu này thì làm cho con người ta lười biếng, rất ít yêu cầu, lại có công năng làm cho người ta tê dại với nỗi đau, thử hỏi chẳng phải một người đang ngủ cảm nhận về thế giới bên ngoài ít hơn người tỉnh táo sao? Bây giờ hắn lại cố vận hành nội lực, truyền cho thánh cô. Lúc thấy nàng ta đã an toàn, nhẹ nhàng thở phào, Đại Thuỵ Thần Công rốt cuộc không phải là vô cùng vô tận, dần dần giảm đi, đột nhiên làm cho hắn gần như đau đớn vô cùng.
Hắn trở người, nằm bên cạnh thánh cô, tay phải nắm chặt cán Thiên Thiền đao, hai mắt vô thần nhìn bầu trời đêm, kỳ lân thử từ sau khi cắn Phương Kiếm Minh, nhìn thấy Phương Kiếm Minh bị ăn một bạt tai, liền chui vào trong bụi cỏ, không biết đã đi đâu.
Phương Kiếm Minh nắm Thiên Thiền đao một lúc, đột nhiên cảm thấy một luồng chân lực từ thanh Thiên Thiền đao từ từ truyền tới, trước tiên vào huyệt Trung Xung, sau đó vào huyệt Lao Cung trong chưởng tâm, tiếp tới là huyệt Đại Lăng, Nội Quan. Thẳng lên trên, men theo cánh tay hắn, tới huyệt Kiên Tỉnh trên bả vai, dần dần tới đại huyệt ở vùng bụng,.
Mỗi lần vào một huyệt vị, Phương Kiếm Minh đều cảm thấy ở đó trở nên dễ chịu, tới cuối cùng, toàn thân cảm thấy ấm áp, mỗi một lỗ chân lông dường như đã tắm được Cam Tuyền, rất là dễ chịu. Đột nhiên đan điền phát ra một chân lực mạnh mẽ vô cùng, nội lực đó dường như có được sinh mệnh mới vậy, hoạt bát chạy khắp gân mạch, một lúc sau nó gặp chân lực phát ra từ Thiên Thiền đao. Hai thứ dường như vô cùng quen thuộc, chúng liền kề vai sát cánh vận hành trong thân thể của Phương Kiếm Minh, lúc này đau đớn trên người của Phương Kiếm Minh đã giảm xuống, cũng có không ít sức lực, hắn thấy vậy thầm chỉ đạo cho chúng tách ra, trở về nơi mà nó nên ở.
Nội lực từ Thiên Thiền đao trở về bàn tay của Phương Kiếm Minh, cố chấp không muốn rời khỏi, ở trong thân thể của Phương Kiếm Minh, cứ như vậy, nội lực của Phương Kiếm Minh lại tăng lên đáng kể, Phương Kiếm Minh cảm giác được, trong lòng cảm thấy vui vui.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có sao, chỉ có từng chút từng chút tia sáng, trời sắp sáng, một ngày mới sắp bắt đầu.
Phương Kiếm Minh nằm trên đất nghỉ ngơi cả ngày, nghĩ tới nghĩa phụ, không biết hiện giờ ông đang làm gì, nếu không ngoài dự liệu thì đao thần có thể đã chạy thoát. Nghĩ đi nghĩ lại bất giác nhớ tới hôm qua từ lúc ăn cơm trưa xong thì tới bây giờ chưa có giọt nước, hạt cơm nào vào bụng. Bụng đột nhiên sôi ùng ục, hắn đang định đứng lên, kỳ lân thử lại từ trong đám cỏ thò đầu ra, cười cười nhìn hắn, hai chi trước ôm một đống quả giống quả đào nhưng nhỏ hơn một chút.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy nó vui vẻ như vậy, tức giận nói: “A Mao, ngươi đúng là bạn tốt của ta đấy nhỉ? Ta đang chịu đựng giày vò ở đây, mà ngươi lại chạy đi đâu , mau nói cho ta biết, nếu không ta sẽ đánh vào mông ngươi đó, hi hi, trong tay ngươi là gì vậy?”
Kỳ lân thử cười hi hi, nhảy vào lòng Phương Kiếm Minh nịnh nọt, đưa những quả đó cho hắn, Phương Kiếm Minh cầm lấy, kỳ lân thừ nhảy tới nhảy lui trong lòng của Phương Kiếm Minh khua khoắng, lúc thì chỉ trời, lúc lại chỉ đất, lúc lại làm động tác như nước chảy, cuối cùng thì nó cúi đầu xuống thất vọng kêu chi chi, ra hiệu như bị giam giữ, liền ngồi xuống đùi của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh ăn quả, rồi lại nhìn nó tận tình biểu diễn lại một lần nữa. Quả này thực là ngon, ngửi thì không có mùi gì đặc biệt, nhưng vừa cắn vào lớp vỏ, nó toả ra một mùi thơm thoang thoảng, hương vị này Phương Kiếm Minh chưa bao giờ ngửi thấy, ăn xong thì thấy rất sảng khoái, không cần phải nói là ngon thế nào! Phương Kiếm Minh nhìn kỳ lân thử mô tả xong thì liếc mắt nhìn thánh cô đang ngủ say, nhìn thấy hai má nàng ửng hồng, mi mắt khép hờ, miệng anh đào nhỏ nhắn mím chặt, đẹp vô cùng, bất giác nhìn lâu hơn, nghĩ thầm: “Thánh cô này đúng là một đại mỹ nhân, cô ta vốn lạnh lùng, bây giờ ngủ say rồi, xinh đẹp biết bao, nếu như cô ta không tỉnh lại, vậy thì tốt quá! Trên thế giới này sẽ có thêm một người đẹp đang ngủ, mà bớt đi được một nữ nhân lạnh lùng.”
Hắn ngây thơ nghĩ ngợi, một lúc sau nhìn thấy trời đã sáng, ánh mặt trời chói lọi làm cho không khí trở nên ấm áp hơn. Hắn tuy đang ở trong thảm cỏ cao, che mất tầm nhìn, nhưng ánh dương không có chỗ nào mà không thể xuyên qua được, làm sao có thể chống đỡ!
Ăn xong quả, tinh thần cũng khá hơn, đứng dậy, nhìn thánh cô vẫn đang say ngủ, vốn định ra ngoài xem đây là nơi nào, lại sợ rời khỏi đây, lỡ như có mãnh thú tới làm tổn hại thánh cô, lúc đó chỉ còn một mình hắn đơn độc sẽ chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa, Phương Kiếm Minh tâm địa tốt, lúc này vẫn chưa biết nàng ta là địch hay bạn, Phương Kiếm Minh sao có thể bỏ mặc nàng ta.
Phương Kiếm Minh cúi đầu, nhìn khuôn mặt kiều diễm của thánh cô, lay nhẹ vai nàng, nói: “tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỉnh lại đi, trời sáng rồi!” Thấy thánh cô mi mắt giật giật, Phương Kiếm Minh lập tức nhảy ca một trượng, sợ nàng ta lại cho mình một bạt tai! Thân hình kiều diễm của thánh cô nhẹ nhàng cử động, hai mắt đột ngột mở to, bật dậy, cười lạnh nói: “Ngươi làm gì vậy?” Không thèm tìm hiểu xem có chuyện gì, một chưởng đánh tới, ngọc thủ vô cùng mềm mại, hướng thẳng tới đỉnh đầu của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh kêu lên một tiếng, nhặt lấy Thiên Thiền đao, quay đầu chui vào bụi cỏ, kỳ lân thử thấy vậy, sớm đã theo ngay sát nút Phương Kiếm Minh, biến mất trong bụi cỏ dày đặc.
Phương Kiếm Minh chui vào bụi cỏ, không hề quay đầu lại: “Sao tỷ lại lỗ mãng như vậy, thánh cô tỷ tỷ, tôi đâu có ý xấu, tôi chỉ nghĩ tỷ cũng đói rồi, bên ngoài có trái cây, tỷ đi hái mà ăn nhé, lúc nào có sức thì tìm tôi, tôi sẽ tíêp tỷ!”
Last edited by thaolakinh89; 14-11-2008 at 06:19 AM.