Xe của Diệp Cương trên đường phố Đài bắc chầm chậm chạy về phía trước, ném lại cây cối, cửa hiệu cao ốc, đèn nê- Ông... hai bên phố lại dằng sau. Tuyết Kha ngồi ở ghế bên cạnh tay lái, ngửa về phía sau dựa người, ánh mắt nhìn đường phố trước mặt, dường như không có ý nghĩ gì, không có ý thức gì. Đèn hai bên đường giống như hai chuỗi dây chuyền phát sáng.
- Muốn đến chỗ nào không? - Diệp Cương hỏi.
- Tùy ông!
- Đêm nào đó ngày nào đó tháng nào đó mùa hè năm ngoái, tôi hình như đã cùng cô đi khiêu vũ.
- Hình như thế.
- Có hứng thú lại đi không?
- Tùy ông.
“Két” một tiếng. Diệp Cương lái nhanh xe đến đường xe chậm, thắng xe lại, đậu ở ven đường. Tuyết Kha bị cái thắng xe mạnh làm xuýt nữa chúi xuống phía dưới ghế ngồi. Nàng kinh ngạc ngồi ngay người lên, cho rằng đã đến nơi nào đó. ngẩng đầu nhìn bốn chung quanh, mới phát hiện xe đậu ở bên một đường phố không biết tên, bên cạnh ngoài vỉa hè và cây cột điện ra, không có gì cả. Diệp Cương tắt máy, chàng quay lại, nhìn chăm chăm nàng, trong ánh mắt đó có hai ngọn lửa chập chờn.
- Nghe tôi nói, tiểu thư! - chàng nhíu mày nói - Tôi dẫn cô ra khỏi phòng khách đèn lửa huy hoàng, là bởi vì cô không muốn lưu lại chỗ đó. Nếu cùng tôi ra chỉ là cái xác của cô, mà linh hồn cô vẫn ở trong căn nhà ấy, tôi lập tức đưa cô trở lại! Tôi không quen dẫn một cô gái lòng dạ để đâu đi chơi!
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chàng, thấp thoáng hình như lại trở về cái buổi tối mùa hè năm ngoái, có một nhân vật tên là Diệp Cương, tính nết mừng giận bất thường trêu chọc nàng một hồi. Xem chừng, anh chàng Diệp Cương này sau hơn nửa không tiến bộ hơn nửa năm trước bao nhiêu, vẫn là dễ biến đổi như vậy, vẫn là dễ giận như vậy.
- Vẫn nguyên xi như cũ!- Nàng kêu than.
- Cô nói cái gì? Chàng ngạc nhiên, không hiểu.
- Ông - Nàng cười. Lạ lùng, nàng nên tức giận, nên tức giận trước cái vô lý và độc đoán của chàng. nàng lại không tức giận chàng chút nào, chỉ là muốn cười. Vừa rồi ở nhà họ Từ, uống một ly rượu cốc - Tay pha Brandy, dù sao chăng nữa, rượu cốc tay tuyệt đối sẽ không khiến người say, nhưng nàng lại hơi say choáng váng. Nàng cười, cười về bộ mặt chàng hoang mang và đôi mắt u uất của chàng - Ông vẫn nguyên xi như cũ. Hừ! - Nàng cười, thở dài - Thứ cá tính ấy của ông không khỏi không mấy vui sướng! ông đối với tất cả cái chung quanh, đều đòi hỏi quá khắt khe!
- Thật ư? - Chàng càng thêm hoang mang - Không thể hiểu cá tính tôi là như thế nào, cô dường như không biết tôi.
- Ồ, không, tôi biết ông! - Nàng vẫ n cười - đêm nào đó ngày nào đó tháng nào đó mùa hè năm ngoái tôi đã khiêu vũ với ông một tối.
- Bởi thế, cô coi như là biết tôi? Chàng nghi hoặc - Cô đã dò hỏi Lâm Vũ Nhạn về tôi?
- Ồ không - Nàng lắc đầu - Tôi không hề dò hỏi bất kỳ ai về ông. Tôi biết ông, bởi vì ông tối hôm ấy biểu hiện được rất hoàn chỉnh, mừng giận bất thường hay nổi nóng., không sao hiểu nổi, lại nói ẩu làm tổn thương người...
- Phải! - Nàng tiếp tục cười - Có ai đã nói cho ông biết, ông là một phần tử nguy hiểm nói ẩu làm tổn thương người chưa?
Chàng chăm chăm nhìn nàng, bị nét cười và lời nói của nàng mê hoặc. Chàng cắn môi, trong mắt hiện lên ý cười nhè nhẹ, và sự thích thú nồng đậm.
- Có ai đã nói cho cô biết - Chàng tiếp nói - cô là một cô gái long lanh trong suốt, rung động lòng người chưa?
Nàng giật mình, mở to mắt.
- Hừ! - Nàng thở dài - Nếu ông muốn tâng bốc tôi, tốt nhất hàm súc một chút.
- Tại sao? - Chàng cũng mở to mắt - Trực tiếp nói ra có gì không tốt? không đủ văn vẻ không đủ ý thở không phù hợp với ý nghĩ giống như mộng ảo của cô?
- Sao ông biết ý nghĩ của tôi giống như mộng ảo?
- à, tôi biết... bởi vì buổi tối mùa hè năm trước ấy, cô cũng biểu hiện được rất hoàn chỉnh.
- Thế hả - Nàng cật vấn.
- Cô có phần ưu sầu, có phần buồn thương, có phần cô độc. Nhưng cô phản ứng rất nhạy bén, giống như một con nhím nhỏ xíu.
- Cái gì nhỏ xíu? - Đến lượt nàng sửng sốt.
- Người Trung Quốc gọi nó là con nhím. Người ngoại quốc gọi nó là heo bắn tên.
- à, à - Nàng chặc lưỡi - Quả thực không có mỹ cảm. Dù nó là con nhím hay là heo bắn tên, quả thực quá không có mỹ cảm. Tôi cho rằng... như ông từng nói, tôi là một giọt mưa nhỏ nhỏ xíu.
- Giọt mưa nhỏ so với con nhím nhỏ có mỹ cảm hơn ư? Chàng hỏi.
- Cái đó đương nhiên.
- Coi! - Chàng gật đầu - Cho nên cô là một cô gái giống như mộng ảo. Giọt mưa nhỏ lại ngăn không nổi gió thổi, lại ngăn không nổi mặt trời chiếu, có gì là hay? Chi bằng làm một con nhím, lúc dịu dàng thì ngoan ngoãn phục tùng, lúc hung dữ toàn thân đều là gai.
- Thế hả? Tôi toàn thân đều là gai ư?
- Nếu tôi có thể nói ẩu làm tổn thương người, cô nhất định toàn thân đều là gai!
Nàng nhướng lông mày, cười lên, cười đến gập cả lưng, đã cất lên thì không thể không thể ngừng. Chàng nhìn chăm chăm nàng, ý cười cũng hiện lên bên môi chàng, dâng trong đáy mắt chàng. Họ nhìn nhau mà cười. Lát sau, nàng không cười nữa, mắt lấp lánh ánh sáng bức người. Chàng đăm đăm nhìn nàng, vụt hất đầu một cái, miệng khẽ làu bàu một câu:
- Khỉ thật!
- Cái gì- Nàng không hiểu - Chuyện gì thế?
- Mẹ kiếp - Chàng bỗng văng tục một câu, tiếng khô khàn - Cô tốt nhất đừng nhìn tôi mà cười như vậy, tôi sẽ... - Chàng ngừng bặt, quay đầu nhìn phía trước cửa sổ xe.
- Ông sẽ thế nào? - Nàng dịu dàng hỏi, đáy lòng có phần sợ hãi, có phần mơ hồ, có phần hiểu rõ, có phần co rụt, cũng có phần mong đợi.
Nàng ngồi yên, nhìn đường phố đằng trước cửa sổ xe.
- Chúng ta đi đâu thế?
- Cô chẳng nói là tùy ư?
- Ờ - Nàng đáp, thản nhiên - Vâng, tùy.
Chàng nhìn nàng một cái, xe chạy về phía trước.
- Cô không sợ tôi dẫn cô đến nơi không đàng hoàng đứng đắn à? - Chàng hỏi.
- Ồ, không. - Nàng rất nhanh đáp - Ông sẽ không...
- Cô bằng vào đâu mà tin chắc như vậy? - Chàng lại hỏi.
- Ông tuy có phần “khác nết”, có phần “lỗ mãng”, có phần “quái dị”, nhưng nhìn một cái là có thể nhìn ra, ông rất chính trực, rất chân thành, rất nhiệt tình, rất có phong độ, dường như là cao quý, là đáng tin cậy.
Chàng lập tức lại thắng xe lại, xe lại lần nữa đậu lại.
- Ủa. Chuyện gì thế? - Nàng hỏi.
- Tôi không thể vừa lái xe, vừa cùng cô tiếp tục thứ trò chuyện này, tôi sợ sẽ lái xe vào trong mây trong mù mất - Chàng nhìn chăm chăm nàng, mặt có phần hồng nhuận, tròng mắt lóe sáng - Hừ! - Chàng bắt chước nàng thở dài. - Nếu cô muốn tâng bốc tôi, tốt nhất hàm súc một chút.
Nàng lại cười. Tối nay nàng rất thích cười. Từ lúc rời khỏi nhà họ Từ, nàng vẫn cứ vui vẻ vui vẻ cười, chàng nói gì nàng cũng cười, mà hễ cười là không dừng. Lúc này nàng cũNg cười như vậy, nét cười ở bên môi, như gợn nước lăn tăn lan ra, lan ra, lan ra...
Chàng nhìn trân trân nàng. Nhìn đôi má dưới ánh đèn đường tỏ ra có phần mông lung, nhìn đôi mắt đen lay láy như chấm sơn, nhìn làn da trắng trẻo, như án h trăng, nhìn đôi môi xinh xắn hồn nhuận, nhìn khuôn mặt tươi cười... như bông hoa tắm trong gío xuân, đang từ từ mở cánh, uể oải mở cánh, say sưa mở cánh...
-Khỉ thật.
Chàng lại rủa khẽ, tiếng nói khò khè trong cổ họng.
- Khỉ thật.
Chàng lại nói, tiếng nói vẫn kẹt trong cổ họng.
- Khỉ thật.
Chàng nói ra câu thứ bạ Sau đó, chàng bỗng cúi đầu xuống, đem cặp môi nóng bỏng, bức thiết, khô khan của chàng đè chặt trên khuôn mặt tươi cười của nàng. Cánh tay chàng không ngăn nổi kéo người nàng lại, ôm chặt nàng vào trong lòng, tay chàng mạnh mẽ đỡ lấy đầu nàng. Nàng không thể thở, không thể suy nghĩ, không thể di động, không thể kháng cư... chỉ cảm thấy một luồng sức nóng lớn lao giống như điện chạy qua toàn thân nàng, mang đến một cảm giác chạm điện gần như tê dại. Sau đó, nàng thấy được chàng đang hôn nàng. Cái hôn mạnh mẽ mà nóng bỏng biết bao, đốt bỏng mỗi một tế bào toàn thân nàng, đốt bỏng má nàng, đốt bỏng lòng dạ nàng, đốt bỏng tất cả ý chí và tình cảm của nàng. Tim nàng đập mạnh, đập dữ dội biết bao, lạ lùng biết bao, cổ quái biết bao... Chưa từng cảm thấy thứ cảm giác đó, chưa từng trải qua thứ từng trải đó... một số kinh nghiệm trước đây, kinh nghiệm đến từ “747”, đều trong phút này hóa thành hư vô.
Cuối cùng, chàng ngẩng đầu lên
Họ chăm chú nhìn nhau. Nàng không cười nữa, chỉ là chăm chú nhìn chàng tha thiết. Họ chăm chú nhìn nhau như vậy, dường như sẽ chờ đợi một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm, một ức năm... Từ thời Bàn Cổ khai thiên lập đia. đến nay, chàng và nàng sớm đã tồn tại, chỉ chờ đợi giờ này phút này mới gặp nhau, ở bên nhau, quen nhau và hiểu lòng nhau.
Hồi lâu, chàng mới dời ánh mắt khỏi mặt nàng, hai tay buông nàng ra, chàng ngồi ngay người, lại lần nữa nổ máy xe hơi. Nàng dựa trên đệm, đăm đăm chìn chiều nghiêng của mặt chàng, hai hàng lông mày hơi lồi ra mắt hơi lõm vào, sống lưng ưỡn thẳng, và cái miệng đầy cá tính. Trời trời! Nàng thầm than thở: đã xảy ra cái gì! đã xảy ra cái gì! Nhưng, ý thức say ngà ngà, mềm như bông của nàng lại không đích thực nghĩ ra được câu trả lời.
Xe bắt đầu thuận lợi chạy về phía trước không bị sự quấy nhiễu nữa. Trên đường, hai người đều yên lặng, hai người rất lâu không nói chuyện. Chàng lay hạ cửa vào. Trong gió đêm mang hơi đất trong mát có mùi hương hoa, có mùi hương cây, có mùi hương cỏ.
Nàng gắng gượng lấy lại tinh thần, chú ý nhìn cảnh trí phía ngoài cửa sổ xe. Lúc đó mới nhận ra, họ đã rời khỏi thành phố, xe đang ngoằn ngèo bò lên một con đường núi mới xây đắp nhưng hết sức rộng lớn, bò lên đỉnh núi cao cao.
Nàng ngồi cao lên một chút, nhìn phía ngoài cửa sổ xe.
- Ở đây có một đám rừng trúc - Nàng nói - Ven đường có rất nhiều bụi trúc.
- Tôi thích trúc - Chàng tiếp nói, rất thành thật.
- Thế à?
- Tôi thích cái phong thái biệt lập với đời của trúc, thích cái tao nhã cân đối thanh tú của nó, thích cái cao ngạo đứng vững không lay của nó, còn thích cái phóng khoáng thoát tục phiêu dật của nó. Nó không giống bất kỳ bông hoa tươi thắm quyến rũ người nào mà quanh năm xanh tươi. - Chàng dừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía ngoài, trầm ngâm nói - Tôi biết tại sao bị cô hấp dẫn, cô giống như một cành trúc.
Chàng nhíu mày, hai tay nắm chắc vô-lăng, quẹo một vòng, xe tiếp tục chạy về phía trước. Chàng dãn lông mày, giọng nói vững vàng mà rành rọt.
- Cô ấy giống cành lau.
- Thế hả?
- Không thấy được cao quý, không thấy được thơm ngọt nhưng cô ấy xinh đẹp động lòng người, phong tư yểu điệu, nhã nhặn tinh tế, khiến người nhìn có một cảm giác lung linh.
Nàng bấm đầu ngón tay đếm.
- Cô làm cái gì thế? Chàng hỏi.
- Đếm thử xem ông dùng bao nhiêu thành ngữ. Nàng xinh đẹp động lòng người, nào nhìn có cảm giác lung linh. Ông rất biết dùng thành ngữ, ông nên học văn học mà đừng học máy tính điện tử. Loại người như ông mà đi học máy tính điện tử quả thực là lạ lùng. Hoặc giả, ông nếu không học văn học, cũng không học máy tính điện tử, thế thì ông học khoa thực vật.
Chàng nhìn nàng một cái, không nói.
- Ông xem, ông nghiên cứu lau, ông nghiên cứu trúc, còn nghiên cứu những thật vực khác nữa không? Như cây phong? Như ngô đồng? Như đông thanh? Như thất diệp mộc? Như vạn niên thanh? Như kim cấp vũ... ?
- Tôi không học thực vật, tôi thấy cô lại nên học thưc vật, tối thiểu nhất, cô biết không ít tên thực vật, nào thất diệp,kim cấp vũ. Tôi một đời cùng chưa từng nghe nói đến.
- Thất diệp mộc một năm bốn mùa đều xanh. mỗi một mầm mới đều sẽ mọc thành bẩy cái lá tỏa ra giống như cánh hoa. Thân của nó rất thẳng. Lá cây từng tầng một rất có phong vị đậm đà.
- Thất diệp mộc? không thể là sáu chiếc lá? Hoặc tám chiếc lá ư? Tại sao lại là bẩy lá? - Chàng có phần tò mò.
- Không biết. Nó sinh ra đã là bẩy chiếc lá, sẵn định là bẩy chiếc! Thượng đế muốn nó mọc thành bẩy chiếc, nó mọc bẩy chiếc. không thể sáu chiếc cũng không thể tám chiếc! Rất kỳ quái, phải vậy không?
Chàng sững sờ, nét cười nhạt đi, trong mắt thoáng qua một thoáng nghĩ ngợi sâu xa.
- Phải, Rất kỳ quái. Dù sao cũng không thể giao thiệp với Thượng đế. không thể yêu cầu Thượng Đế để làm cây tám lá, nếu anh sinh ra đã là bẩy lá.
Nàng nghỉ một chút, mỉm cười.
- Ông có tín ngưỡng tôn giáo không? ông có tin thần thánh không?
- Không - Chàng đáp rất nhanh. Tôi không tin.
- Tại sao?
- Bởi vì mỗi tôn giáo có mỗi vị thần của tôn giáo: Cơ đốc giáo, Phật giáo, Lạt ma giáo, Hồi giáo, thậm chí thần Apollon, các thứ thần Hy Lạp. Người Trung quốc tin thổ đia. Bồ Tát và Ngọc Hoàng thương đế quá nhiều. Nếu thần mà mỗi một người tin đều tồn tại, thế thì thần ở trên trời có thể còn nhiều hơn người dưới đất. Nhưng nhiều thần như vậy, vẫn quản không nổi yêu và hận, sống và chết ở cõi đời. Không. Tôi không tin thần - ánh mắt chàng bỗng thâm trầm,nét mặt u ám không sao hình dung nổi - Có một lần, tôi từng ngửa nhìn bầu trời, hỏi chúng thần ở đâu? Không có người trả lời tôi, bốn mặt đều là cảnh vắng lặng. Nhiều thần như vậy, tại sao các thần im lặng? Họ đều đi đâu cả vậy? Họ đều đi đâu cả vậy? tại sao các thần im lặng? - Giọng nói của chàng sôi nổi đến cổ quái.
Nàng đăm đăm nhìn kỹ chàng.
- Ông sao lại đi hỏi các thần ở đâu?
- Bởi vì... - Chàng dừng lại một chút, đầu mày xoắn tít, trong ánh mắt chứa đầy một thứ buồn rầu bất lực, nặng nề, u uất nào đó - Năm ấy, một đứa em nhỏ tôi yêu dấu chết. Em tôi, lúc đó sống không đòi hỏi sinh mệnh của mình, lúc chết không vứt bỏ sinh mệnh của mình! Nếu có thần, các vị đang làm cái gì?
Nàng không tự chủ đưa tay ra, tràn đầy đồng tình, tràn đầy an ủi, tràn đầy quan tâm nắm lấy tay chàng. Nàng không muốn lại bàn vấn đề này nữa, chỉ có người trải qua sinh ly tử biệt, mới có thể hiểu sâu sắc thứ đau đớn này. Nàng nắm chặt tay chàng, quay đầu đi, nàng khéo léo thay đổi đầu đề câu chuyện.
- Diệp Cương, một cái tên. Tôi biết cái tên đó. Tôi biết anh ta học máy tính điện tử. Hiện giờ, tôi lại biết anh ta là một người vô thần. Coi - Nàng cười ôn hòa với chàng - Tôi hiểu về ông, đã càng lúc càng nhiều, phải vậy không?
Chàng quay đầu, nhìn nàng, bắp thịt căng thẳng trên mặt dần dần buông lỏng, ánh mắt lại sinh động và dịu dàng.
- Cô là một cô gái tốt! - Chàng khẽ thở than - Đừng hiểu tôi quá nhiều! Trong mù nhìn núi, núi ở trong khoảng hư vô phiếu diểu, tương đối phù hợp với...
- ý nghĩ giống như mộng ảo! - Nàng nói tiếp.
Chàng cười. Rốt cuộc lại cười.
Sau đó, xe bỗng chậm lại. Diệp Cương lái xe lên một vùng đất dốc, quẹo xe, tiến lên, lại quẹo xe, lại tiến lên. Cuối cùng đậu ở một bãi cỏ phẳng lồi ra trên đỉnh núi.
Tuyết Kha thấy mắt mình sáng lên.
Nàng ngồi ngay người lên, trước hết nhìn quanh bốn phía, mới nhận ra họ đang ở đỉnh Dương Minh Sơn. Từ gốc độ này nhìn về phía trước, vừa khéo thu hết toàn thể thành phố Đài Bắc vào trong đáy mắt. Nàng phóng tầm nhìn xuống là một cảnh đèn lửa muôn nhà rực rỡ. Chưa hề nhìn thấy biển đèn kéo dài không dứt như vậy, ngàn ngàn vạn vạn đốm sáng đếm không dứt như vậy. ngàn ngàn vạn vạn đốm sáng đếm không xuể. Có cái tụ lại như một đống kim cương phát sáng., có cái tản mác như bầu trời sao trước buổi bình minh, có cái từng chuỗi từng chuỗi liền nhau, giống như dây chuyền phát sáng. Nhiều đèn biết bao! Trăm ngọn, giống như vô số ngôi sao, vỡ vụn trong một đám sóng triều màu đen, đếm không sao xuể có bao nhiều, nhìn không biết có bao nhiêu.
Nàng vì đó mà nín thở.
Chàng đẩy cánh tay nàng.
- Xuống xe đi!
Chàng xuống xe, đi lại mở cửa xe cho nàng, dìu nàng xuống xe. Nàng bước trên bãi cỏ xanh mềm mềm, đón gió đêm thốc vào mặt, nhìn biển đèn lấp lánh rực rỡ, kéo dài không hết, thấy mình giống như ở vào ảo cảnh. Chà, Diệp Cương, Diệp Cương kỳ diệu! Chẳng phải là chàng không giống như mộng ảo hay sao? Chàng lại dẫn nàng vào trong “mộng ảo”!
Chàng dùng cánh tay ôm nàng, đi về phía trước, dừng ở rìa dốc núi, càng nhìn rộng ra biển đèn xa hút tầm mắt.
- Cô nhìn kìa! - Diệp Cương nói, trong tiếng nói mang vẻ cảm động - Cô có tin hay không sau mỗi ngọn đèn sáng là một hộ gia đình? Mỗi hội gia đình có câu chuyện của họ: Yêu, hận, sinh, lão, bện, tử. Cô có tin hay không lúc chúng ta đứng ở đây nhìn, dưới những ánh đèn sáng ấy, có vô số câu chuyện đang xảy ra, đang tiến hành, hoặc đang kết thúc. Cô tin không? Cô nhìn xem! Có bao nhiêu ánh đèn? Có bao nhiêu gia đình? đếm xuể được không? đếm xuể được không?
Nàng hoa mắt nhìn, bị cảnh kỳ diệu trước mắt mê ngoặc, bị điều khơi gợi trong lời nói của chàng làm rung động. Đúng vậy, đếm không xuể ngọn đèn, đếm không xuể người, đếm không xuể câu chuyện! đây vẫn chỉ là thành phố Đài Bắc, nêu lại nghĩ sâu thêm một tầng nữa, Toàn thể Đài bắc có bao nhiêu ngọn đèn? Toàn thể thế giới có bao nhiêu ngọn đèn? Trong khoảnh khắc, nàng bỗng cảm thấy biển người rộng lớn, mênh mang không bờ, mà mình, là một hạt thóc nhỏ bé giữa biển xanh!
- Tôi từ nhỏ đã thích nhìn đèn. - Chàng bắt đầu nói, tiếng nói thành thật - Hồi nhỏ, nhà tôi ở trên Dương Minh Sơn, cha tôi rất giàu, lấy khá nhiều bà vợ. Tôi là do thái thái thứ ba sinh, nếu mẹ tôi cũng được coi là thái thái. Cô nhất định có thể đoán được cha tôi là người như thế nào, và tôi khôn lớn lên trong hoàn cảnh nào. Mẹ tôi... người yếu lắm bệnh, mất rất sớm. Cha tôi lớn hơn mẹ tôi gần ba mươi tuổi, ông đã già, sự nghiệp lại nhiều, không có lòng nào chăm sóc tôi. Tôi thời thơ ấu rất cô độc., thường chạy đến đây, nhìn biển đèn đó, mỗi lần nhìn đến mấy tiếng đồng hồ. Tôi vẫn cứ nghĩ câu chuyện phía sau mỗi ngọn đèn ấy, có đẹp hơn, hay hơn, xúc động hơn, ấm áp hơn câu chuyện dưới ngọn đèn nhà tôi không?
Chàng dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Nàng cũng đang nhìn chàng sâu sắc, hai ánh mắt tiếp xúc một cái thì cũng không tách ra được nữa. nàng xúc động hiểu được sự biểu đạt của chàng. Chàng đang giới thiệu về bản thân chàng, giới thiệu về bản thân chàng nhiều hơn sâu hơn. Nàng hiểu được nhiều hơn: Diệp Cương, một cái tên, học máy tính điện tử, là người vô thần, thời thơ ấu giàu có mà cô độc, mắt thấy và trải qua hai lần chết chóc, mất đi mẹ và em trai, cha có rất nhiều bà vơ... gia đình phức tạp, tạo thành, một người theo thuyết phản đối hôn nhân.
Nàng nhìn chàng sâu sâu, nhìn sâu sâu... cho đến khi chàng khẽ thở than một tiếng, áp môi lên trên mi mắt rung động của nàng.
Diệp Cương đưa nàng đến phía trước chung cư, lại muốn đòi đưa nàng lên lầu, nhưng nàng ngăn lại.
- Hôm khác đi! Đừng để má sợ!
Lúc này, nàng mới lần đầu tiên nhớ đến mẹ. Quả thật nên gọi điện thoại về nhà, quả thật nên nói với mẹ một tiếng. Từ khi lọt lòng đến nay, đây vẫn là lần thứ nhất nàng đi thâu đêm không về nhà. Nhưng,đêm nay, tất cả mọi chuyện xảy ra đều dồn dập, dồn dập đến nàng tuyệt nhiên không còn chỗ suy nghĩ. Gọi điện thoại, nàng tuyệt nhiên không nghĩ đến chuyện gọi điện thoại! Huống chi đỉnh núi Dương Minh Sơn cũng không có điện thoại có thể gọi!
Nàng đi từng bậc lên lầu, khi đến cửa nhà, trong đầu vẫn hỗn độn, thần trí cũng mơ mơ màng màng. một đêm không ngủ, nàng không hề có cảm giác mệt nhọc chút nào, đối với cơn bão táp sắp xảy ra bên trong cửa, cũng không có chút dự cảm nào. Đứng ở cửa lớn, nàng tìm chìa khóa trong xắc. Chìa khóa còn chưa tìm thấy thì cửa phòng đã mở toang, Bùi Thư Doanh mặt nhợt nhạt đứng ở cửa.
- Tuyết Kha! - Bà thở hổn hển kêu - Mày rốt cuộc đã về! Mày làm tao sợ đến chết được! Tao đang định gọi điện thoại báo cảnh sát!
- Thế nào? thế nào? - Nàng rất nhẹ nhõm tiếp nói. - Con đâu còn là đứa trẻ lên ba! Ngẫu nhiên biệt mặt một cái, làm gì mà nhớn nhác cả lên...
- Ngẫu nhiên biệt mặt một cái! Thư Doanh nổi giận la - Mày có biết mày làm mọi người tức chết đi được không? Mày có biết mọi người đều đổ đi tìm mày không? Mày có biết dạ hội vui như thế đều bị mày phá hoại hay không? Mày, mày đi đâu? sao mày lại có thể tự nhiên biến mất? Mày rốt cuộc đang chơi trò đùa gì thế?
Tuyết Kha kinh ngạc nhìn mẹ. sao lại có nhiều câu hỏi đến như thế? Nàng bước vào phòng khách, lúc đó mới càng thêm kinh ngạc phát hiện trong nhà còn có Đường Vạn Lý, không chỉ Đường Vạn Lý, cả Từ Viễn Hàng một số năm nay không đến, cũng có mặt! Nàng đứng ở giữa phòng khách, trố mắt ngớ người ra nói:
- Ba! Ba sao lại ở đây?
- Ba sao lại ở đây? - Từ Viễn Hàng không vui tiếp nói, tiếng nói mất đi cái thung dung xưa nay, biến thành cấp bách mà buồn bực - Còn không phải là vì mày hay sao? Mày tốt nhất giải thích cho mọi người chúng tao một cái, suốt một đêm, mày đi đâu?
Nàng nhìn cha trân trối, đầu óc có phần mụ mị Chẳng lẽ Từ Viễn Hàng không biết đồng thời biến mất khỏi phòng khách, còn có một người khác? Phải, trong óc nàng giống như có tia chớp lóe lên. Phải, Từ Viễn Hàng đúng là không biết! Bởi vì “Người biến mất” ấy đối với ông mà nói, sớm đã “biến mất” rồi. Huống hồ, “Người biến mất” ấy với ông không có quan hệ máu mủ, ông không hơi sức đâu mà chú ý đến!
Nàng dùng đầu lưỡi liếm cặp môi khộ Còn chưa kịp nói, Đường Vạn Lý sải bước tới, ngay trước mặt cha mẹ nàng đưa tay chộp cánh tay nàng, mắt anh sau cặp kính, trước nay vẫn lấp loáng đầy ý cười, chưa bao giờ biến thành nghiêm túc như thế này.
- Tuyết Kha, cô đang chơi trò chơi ú tim với tôi hay sao thế? Cô dẫn tôi đến đấy, quẳng tôi lại rồi biến mất. Cô nghĩ xem, tôi sẽ có cảm giác như thế nào? Tôi một đời đều chơi bài theo đúng luật chơi, chuyện hoang đường cũng không phải là chưa từng gặp, việc biến mất của cô đêm qua là chuyện hoang đường nhất! Cô đi đâu? cô nói đi!
Nàng nhìn quanh nhà. Từ Viễn Hàng trừng trừng nhìn nàng, Bùi Thư Doanh cũng trừng trừng nhìn nàng, ngay cả Đường Vạn Lý cũng trừng trừng nhìn nàng. Quả thực nghiêm trọng đến như thế ư? Quả thực nghiêm trọng đến như thế ư? Nàng nhìn Từ Viễn Hàng, lại nhìn Đường Vạn Lý.
- Ba, ba lúc nào phát hiện con vắng mặt? Nàng cuối cùng mở miệng.
- Khoảng 11:00, lúc ba muốn cắt trứng chiên sinh nhật!
Nàng nghĩ một chút, lại hỏi Đường Vạn Lý:
- Anh cũng vào lúc ấy phát hiện tôi vắng mặt phải không?
- Phải. Đường Vạn Lý nói tiếp - Ba cô nói: “Tuyết Kha giúp ba cắt trứng chiên” chúng tôi mới phát hiện cô không hề có mặt trong phòng khách. Lâm Vũ Nhạn nói có thể cô đang xem sách trong thư phòng, chúng tôi tìm đến thư phòng, cũng không có. Người đoán cô chuồn đến một phòng nào đó ngủ. Do đó, toàn bộ ba tầng lầu, tìm hết gian phòng này đến gian phòng khác, ngay cả tủ vách và phòng rửa tay cũng tìm, đều tìm không thấy. Ba cô bấn lên, gọi điện thoại về hỏi, làm cho má cô cũng sợ chết khiếp. chúng tôi ra cả vườn hoa tìm khắp, tìm đến 2:00 khuya. Má cô không có cách nào mới về đây đợi! Nếu cô về muộn hơn năm phút nữa, chúng tôi đã đi báo Cục cảnh sát.
Tuyết Kha nghe lời anh kể, té ra mình dẫn đến cơn xáo động lớn như thế. 11:00? Lúc nàng rời khỏi phòng khách nhà họ từ còn chưa tới 10:00. Thế thì, chí ít, trong hơn một tiếng đồng hồ, mình có mặt hay không căn bản không quan trọng, nàng mỉm cười một cách ngốc nghếch, dễ thương.
- Thế nào? Cô đang cười ư? - Đường Vạn Lý dỡ gọng kính, vẻ không tin, nhìn thẳng vào mặt nàng - Cô quả thật đang cười ư? Cô thấy rất đáng cười ư? Cô làm cho tất cả chúng tôi quay mòng mòng, cô rất đắc ý phải không?
- Tuyết Kha! - Từ Viễn Hàng trầm giọng quát - Mày như thế là có ý gì? Đầu lông mày ông xoắn lại.
- Ồ! Ba! - Tuyết Kha cố trấn tĩnh nét cười trên mặt, không hiểu sao vẫn cứ rạng rỡ. Từ đêm qua trở đi, nàng lại biến thành ngà ngà say cứ muốn cười. Nàng vẫn mỉm cười, nhìn thẳng Từ Viễn Hàng - Ba, người sẽ không biến mất ở trước mặt ba, vĩnh viễn không có khả năng biến mất ở trước mặt.
Từ Viễn Hàng đầu lông mày xoăn càng chặt, ông nhìn chăm chăm Tuyết Kha.
- Mày đang nói những gì thế? ông hỏi.
- Con nói - Nàng rành rọt, ôn hòa, vẫn mỉm cười - Gian phòng khách ấy tuy rất lớn, mỗi một xó góc đều ở đường nhìn của các vị, con làm sao lại có thể biến mất trong tầm nhìn của các vị? Con lại không có thuật ẩn thân. Cho nên, ba, con không biến mất, con chỉ là đi mất mà thôi.
- Đi mất! - Đường Vạn Lý kêu oang oang - Biến mất và đi mất có phân biệt à?
- Đương nhiên - Tuyết Kha không cười, nàng chăm chú nhìn Đường Vạn Lý - Biến mất là không thấy nữa, đi mất là đi mất.
Đường Vạn Lý đáy mắt có một vẻ hoang mang.
- Cô đang chơi chữ với tôi đấy à? Tuyết Kha, tôi biết cô đi mất, bởi vì cô đi mất, cho nên cô không thấy nữa.
- Không phải - Tuyết Kha lắc đầu quầy quậy. Anh nói ngược rồi, bởi vì tôi không thấy nữa, cho nên tôi đi mất.
- Cô cố ý làm tôi mụ đầu óc, cô vừa rồi còn nói, cô không biến mất, sao bây giờ lại nói...
- Đối với tôi mà nói, tôi ở trong phòng khách, sớm đã biến mất rồi. Tôi là một người tồn tại sờ sờ, không đáng phải biến mất...
- Thôi! Thôi! - Bùi thư Doanh bỗng chen vào cắt đứt sự tranh cãi giữa hai người. Bà đi tới, hết sức dịu dàng khoác cánh tay Tuyết Kha, dùng tay khẽ vỗ vai Tuyết Khạ Bà quay sang Đường Vạn Lý, khôn khéo hòa giải:
- Đừng tranh cải với nó nữa, chỉ cần nó an toàn về nhà, là không có chuyện gì cả. Thôi, anh cũng mệt suốt đêm rồi, cứ về nhà nghĩ đi đã! Tuyết Kha cũng nên đi ngủ đi. Viễn Hàng - Bà quay đầu nhìn “người cha” ấy - Ông cũng về đi, để người nhà khỏi lo lắng.
Từ Viễn Hàng nhìn đăm đăm Tuyết Kha, trong lòng có phần hiểu ra. Đó là Tuyết Kha, trong quá trình khôn lớn của nàng Từ Viễn Hàng vẫn thiếu sót bổn phận làm “cha”. Hiện giờ, đứa con này khôn lớn rồi, trở thành một cô gái mày thanh mắt đẹp, thông minh sáng dạ. Nhưng, trong dòng máu nàng, có rất nhiều gien di truyền giống mẹ! ông vô thức nhìn Bùi Thư Doanh, vừa vặn Bùi Thư Doanh cũng đang nhìn ông, ánh mắt hai người gặp nhau, lập tức đọc ra ý nghĩ của nhau, cũng lập tức chuyển dời đường nhìn. Từ Viễn Hàng trong lòng có phần áy náy. Bùi Thư Doanh trong lòng có ý oán hận.
- Thôi! - Từ Viễn Hàng từ trước cửa sổ đi lại, nhìn kỹ Tuyết Kha - Tuyết Kha, đừng quá nhạy bén, ông nói ý vị sâu xa - Đừng quá hiếu thắng, để khỏi làm khổ mình, cũng làm khổ người khác - Ông dùng tay ấn trên bả vai Tuyết Kha, nói khẽ - Gọi điện thoại tìm con đến, là bởi vì nhớ con chứ không phải là quên con. Thôi ba đi nhé.
Tuyết Kha giống như bị người dùng đinh đóng trên ván sàn, nàng không thể động, trong lòng lại đột nhiên bị mấy câu nói của cha dẫn tới một con sóng cuồng nghiêng sông lật biển. Nàng cúi mặt xuống, thấy mắt nóng lên, khi lại ngước mí mắt lên, trong mắt nàng, đã có ánh lệ. Nàng nhìn Từ Viễn Hàng, lại nhìn mẹ đang ngây người đứng. Thế nào, dưới mỗi ngọn đèn đều có một câu chuyện, câu chuyện dưới ngọn đèn trong nhà mình không thể đẹp hơn một chút ư, hay hơn một chút ư, ấm áp hơn một chút ư? Ba ơi, ba nhìn không ra mẹ hiu quạnh biết bao ư? ba nhìn không ra mẹ con vẫn cần ba ư?
Nhưng, Viễn Hàng đã đi đến cửa, ông đã xoay chốt cửa. Sau đó, Từ Viễn Hàng ra đi... Tuyết Kha dường như trở về hồi sáu tuổi, cha ra đi, không trở về nữa. Nàng bỗng sực tỉnh, đó là một ngọn đèn đêm qua, sớm đã tắt! Ngàn ngàn vạn vạn ngọn đèn, mỗi tối đang lóe sáng, cũng mỗi tối đang tắt. Đèn đêm nay và đèn đêm qua không giống như nhau. Nàng chợt tỉnh ra, quay đầu, nàng nhận thấy Đường Vạn Lý vẫn đứng ở đấy đơ người ra.
- Cô đi đâu thế? Đường Vạn Lý trấn tĩnh đứng đáy mắt là một vẻ cố chấp, bên môi, vẫn có vẻ bị tổn thương - Ba cô có thể không hỏi cô, tôi vẫn cứ phải hỏi cô.
- Đến một đỉnh núi nho nhỏ - Nàng mở to mắt nói - Đợi ánh mặt trời chiếu sáng tôi.
Anh hít hơi sâu.
- Cô đang ghen ư? - Chàng thẳng thừng nói - Cô đang tức ư? Cô tức giận tôi ư? Cô chịu không nổi tôi cướp mất ánh sáng của cô ư? Cô đi mất, là để chĩa mũi dùi vào tôi ư? Cô rắp tâm chỉnh tôi ư? - Giọng anh càng lúc càng cao vọt, càng lúc càng phẫn nộ, một đêm không ngủ, và một đêm tìm kiếm, nóng ruột, khiến anh vừa mệt vừa bực. Thái độ không chút băn khoăn áy náy của Tuyết Kha khiến anh càng thêm tức giận, anh vẫn chưa đạt tới sự độ lượng, có thể nén giận không nói - Cô phá hoại một buổi dạ hội, phá hoại một buổi dạ hội vì cô mà tham gia, cô thấy rất đắc ý ư?
- Tôi không đắc ý - Tuyết Kha bình tỉnh nói, nhìn thẳng anh - Anh cũng cướp không nổi ánh sáng của tôi, bởi vì tôi chưa bao giờ là thể phát sáng. Tôi bỏ đi, chỉ bởi vì gian phòng ấy quá chen chúc. Thật lấy làm tiếc - Nàng lắc đầu, giọng nói bình thản - Xin lỗi Đường Vạn Lý - Nàng lại nói, ánh mắt u tối êm dịu nhìn anh, mà còn mang ánh lệ - Tôi phá hoại sự vui sướng của anh, xin lỗi.
Anh nhìn trân trân nàng, nàng xin lỗi, mềm dịu như vậy, khiến anh hoàn toàn sụp dỗ. Nhất là đôi mắt đăm đăm ngấn lệ, ánh mắt như muốn nói điều gì, khiến anh tim đập mạnh mà máu chảy gấp. Anh cắn môi dùng tay đẩy đẩy kính, khí giận đã tiêu, phẫn nộ đã qua, thay thế vào đó là tình yêu thương và sự dịu dàng như nước.
Anh thở hào hển, tìm lối đi ra khỏi.
- Thôi cô mệt rồi, tôi không sao so kè với cô nữa - Anh đi đến góc tường cầm ghi-ta lên - Tôi hôm nay có lẽ không thể nào đến lớp được, cô giúp tôi xin nghỉ một ngày.
Anh đeo ghi-ta, rảo bước đi về phía cửa phòng, Tuyết Kha nhìn bóng anh, bỗng hoàn toàn nhớ lại khoảng thời gian nửa năm cùng hát cùng đùa vui sướng như điên cuồng. Chỉ một đêm, một đêm cuốn đi rất nhiều cái. ánh mặt trời ôm ấp giọt mưa nhỏ đèn lửa muôm nhà làm tắt ánh mặt trời. Trong lòng nàng buồn bã, sống mũi cay cay, nói:
- Tạm biệt! Đường Vạn Lý.
Đường Vạn Lý lập tức đứng lại, vụt quay đầu.
Chân anh ghìm chặt ở đấy, ánh mắt anh thẳng đờ nhìn nàng, sắc mặt trắng nhợt, môi khô khan, tiếng anh rin rít mang đầy nghi hoặc:
- Tuyết Kha! Anh la lên - Cô làm sao thế? Cô đừng kỳ quái như vậy làm tôi sợ, tôi không sao nghĩ ra nổi, tôi rốt cuộc đã làm sai những gì?
- Không - Tuyết Kha khẽ lắc đầu, tròng mắt lơ lửng muốn sa xuống - Anh không làm sai bất cứ việc gì. Đường Vạn Lý, anh rất tốt, anh quả thật rất tốt. Anh vẫn cứ là anh, không biến đổi... thôi, tạm biệt nhé.
Nàng quay người chạy vào phòng ngủ, Đường Vạn Lý quẳng ghi-ta xuống, nhanh như tên lao về phía trước, kịp thời tóm lấy nàng. Anh dùng sức xoay người nàng lại, dùng hai tay ghìm chặt cánh tay nàng, dôi mắt sau cặp kính, chưa có bao giờ có sự bức thiết như vậy, anh chưa bao giờ có sự sợ hãi như vậy, chưa bao giờ có sự lo lắng như vậy. Khóe miệng vẫn luôn cười cợt của anh, lúc này căng thẳng. Anh nhìn chăm chăm nàng, khàn giọng hỏi:
- Đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Không có gì cả - Tuyết Kha ngậm lệ nói - Để tôi đi, tôi muốn ngủ?
- Nghe này, Tuyết Kha! - Đường Vạn Lý dằn từng chữ một nói - Tôi là một người bộc tuệch, không lưu tâm đến bất cứ chuyện gì. Cô thường trách tôi không đủ chăm sóc, không đủ dịu dàng, không đủ tế nhị Nhưng tôi là tôi. Tôi không phải là mô hình do bất cứ người nào đắp tao. nên, cũng không phải là người có thể chiều ý cô, chỉ riêng vì cô mà sống. Tôi biết đêm qua có chuyện xảy ra. Tôi biết chuyện cô biến mất không phải là đơn thuần. Nhưng bây giờ, tôi sẽ không hỏi cô nữa, cũng sẽ không truy cứu nữa, bởi vì tôi trước hết phải đánh giá mình có tư cách truy cứu hay không? Nhưng trước khi cô vào phòng ngủ, tôi muốn nói với cô một câu: tôi vẫn không chuẩn bị nói tạm biệt với cô! đời người có duyên tụ họp với nhau không phải dễ dàng, muốn nói tạm biệt cũng không dễ dàng. Bây giờ cô đi ngủ, tôi ngồi đây đợi cộ Chiều nay cô có tiết học nguyên lý truyền hình, đối với cô rất quan trọng. Tôi đợi cô tới giờ để đi cùng cô đến lớp!
Tuyết Kha kinh lạ biết bao. Nàng ngước mắt nhìn Đường Vạn Lý, dường như không tin những lời ấy là từ miệng anh nói ra. Cái cố chấp trên mặt anh và cái bức thiết trong đáy mắt anh khiến nàng hoàn toàn chấn động. Đột nhiên, nàng thấy được rằng một số ngày nay, nàng chưa hề tìm hiểu kỹ Đường Vạn Lý, chưa hề đi sâu quan sát anh. Thì ra, dưới cái vẻ ngoài cười cợt, đàn hát của anh, cũng chứa đựng một trái tim nhạy cảm mà đa tình! nàng đớ ra không biết nói sao, chỉ hoang mang nhìn anh.
Bùi Thư Doanh mắt nhìn tất cả những cái đó. Đến lúc này, bà mới dùng ánh mắt mới mẻ để đánh giá Đường Vạn Lý, người từng giải thích câu “rỏ rơi rụng thời tuổi xanh” Hoặc giả, tuổi xanh sẽ trong một đêm thành ra quá khứ, tất cả mọi người “trưởng thành” đều là đến trong bất tri bất giác.
Bà đi lại, tràn ngập cảm động và quan tâm.
- Tuyết Kha, con và Đường Vạn Lý bàn bạc kỹ càng nha! Có gì hiểu lầm đều có thể giải thich rõ ràng! Má đi nghỉ trước đây.
Bùi Thư Doanh lặng lẽ lui vào. Trong phòng còn Tuyết Kha và Đường Vạn Lý.
Đường Vạn Lý buông Tuyết Kha ra. Tuyết Kha ngồi bệt xuống xô-pha, một thời gian, vừa không buồn ngủ vừa không có ý nghĩ. Nàng ngồi ngây ra ở đấy, lờ mờ hiểu được, thế giới của mình bị khuấy loạn rối tung. Còn Đường Vạn Lý, Anh dường như không nhìn Tuyết Kha nữa Anh ngồi xếp bằng tròn trên sàn nhà, lẩm bẩm hát:
Không biết có yêu em hay không
Không biết có ý nghĩ của em đối với anh
Chỉ biết khi gặp em anh lòng đầy hoan hi?
Mà lúc biệt ly...
Anh bất cứ cái gì, bất cứ cái gì đều không như ý...
Khoảng chừng 5:00 sáng, chuông điện thoại đầu giường Tuyết Kha bỗng reo lên. Nàng nhanh chóng giống như động tác phản ứng, lập tức cầm ống nghe lên. Ba ngày nay, máy điện thoại đã biến thành sự giày vò của nàng. Đêm ấy trên đỉnh núi Dương Minh, nàng từng cho chàng số điện thoại. Ba ngày nay, nàng hình như vì chuông điện thoại mà sống. Chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi... mỗi phút mỗi giây chờ đợi, giống như ngàn ngàn vạn vạn thứ nung nấu. Nàng một đời chưa từng, nếm trải mùi vị của “chờ đợi” mạnh mẽ như thế này.
- A lổ - Nàng nói khẽ vào ống nói, trong lòng còn có phần không khẳng định, rất có thể là Đường Vạn Lý gọi đến, Đường Vạn Lý ba ngày này đều điên điên dại dại quấn quít lấy nàng - Ai đấy? Tuyết Kha đây - Nàng trước tiên xưng tên.
- Tuyết Kha - Tiếng Diệp Cương trầm thấp mà mạnh mẽ, gần như ngay bên tai, nàng dường như có thể nghe thấy tiếng thở của chàng. Tiếng kêu gọi ấy đã khiến nàng toàn tâm khích động: Cảm tạ Thượng đế, chàng không quên nàng! Cảm tạ Thượng đế, chàng nhớ được điện thoại này, Cảm tạ Thượng đế, chàng chịu nhấc ống nghe lên gọi số cho nàng! Tuyết Kha, nghe rõ đây - Chàng nói rõ ràng - Mặc quần áo vào. Anh cho em thời gian mười phút. Anh ở trạm điện thoại phía ngoài chung cư của em. Em kéo màn cửa ra là có thể nhìn thấy anh! mười phút, thay đồ xong xuống dưới lầu. Anh đợi ở đây, quá giờ không đợi!
Mười phút? Nàng còn chưa kịp thở ra, điện thoại đã cắt. Nàng nhảy phắt xuống khỏi giường, xông thẳng đến bên cửa sổ, vén màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Quả nhiên, bên phố đối diện, chiếc xe của chàng, đậu ở đấy! Mà chàng đang dựa chếch bên trạm điện thoại hút thuốc! Trời còn sớm như vậy, đầy phố sương mù mịt. Chàng đứng trong sương mù đậm đặc, mọi cái đều mơ hồ, chấm “lửa nhỏ” trên đầu mẩu thuốc của chàng vẫn quen thuộc lóe sáng, đang phát tín hiệu “kêu gọi “ đối với nàng.
Mười phút, chàng chỉ cho nàng mười phút! Người đàn ông bá đạo biết bao! Nàng lật đật xông vào nhà tắm, rửa mặt súc miệng nhanh như chớp, túm lấy lược, chải tóc qua quít, mất mấy phút rồi nhỉ Nàng tim đập càng mạnh, phải đợi tôi nha Diệp Cương! không thể quá thiếu nhẫn nại nha, Diệp Cương! không thể quả thực “ quá giờ không đợi” nha, Diệp Cương! Mở tủ áo nàng đưa mắt nhìn, đỏ cam vàng lục lam xanh tím, trời đất, nên mặc chiếc áo nào? Diệp Cương, anh thích màu nào? Cây trúc? Cây trúc? màu lục! nàng túm lấy chiếc áo đầm màu lục, trong cơn hấp tấp chui đầu vào trong tay áo. Gấp quá, vội quá, cuống quá, cứ coi như là mặc xong chiếc áo đầm lụa màu lục nhạt này, nhất thời lại tìm không được dây lưng da, hấp tấp với lấy chiếc khăn quàng dài màu trắng thắt vào lưng. Mất mấy phút rồi nhỉ không kịp nghĩ nữa, không kịp tính nữa, xách một cái túi xách nhỏ lên, nàng xông ra cửa lớn.
- Tuyết Kha! - TIếng mẹ từ phòng ngủ la lên - Mày đấy hả? Sao sớm thế đã đi học?
- Ồ, má! - Nàng cất cao giọng kêu - Sáng nay có việc gấp, con đi đây! Tối về nhà sẽ nói với má!
- Mày ăn sáng chưa? - Bùi Thư Doanh đang la lên: Uống sữa chưa?
- à má, con ăn rồi, ăn rồi! - Nàng trả lời bừa, chạy nhanh như bay ra phía ngoài cửa lớn.
Lao xuống cầu thang, chạy ra khỏi chung cự Trên phố toàn là mù. Trời mới mờ sáng, đường phố vắng ngắt mà yên tĩnh, lầu gác đình đài, đều ở trong mù! Mù đẹp biết bao! không khí thanh tân biết bao! Buổi sớm nhiều ý thơ biết bao! Nàng băng qua đường phố, chạy thẳng đến bóng người đứng ở bên phố.
Diệp Cương quẳng đầu mẩu thuốc trong tay, hai tay túm lấy tay nàng. Chàng định thần nhìn nàng, đến mấy giây, họ đứng ở đấy, chỉ là nhìn nhau. Sau đó, chàng khẽ kéo nàng lại, dùng cánh tay quàng lấy nàng. Nàng dán đầu vào vai chàng, ngửi mùi hỗn hợp của thuốc lá và xà bông cạo râu trên người chàng, thấy rằng không có mùi nào càng dễ ngửi càng nam tính hơn. Chàng nói khẽ một câu bên tai nàng:
- Em thanh tân đến giống như hạt mưa buổi sớm.
Con nhím nhỏ biến thành hạt mưa nhỏ. Nàng vui thích. Chàng nói cái gì, nàng cũng đều vui thích. chàng dùng tay nắn bả vai nàng:
- Em sao lại mặc mỏng manh thế này? - Chàng hỏi khẽ, mang chút trách móc - Khí trời vẫn lạnh đấy!
Đúng thế, mới tháng ba mà! đúng thế, không khí buổi sớm lạnh, gió thổi trên người đều lành lạnh! Nhưng trời đất, chàng chỉ cho nàng có mười phút thôi! Chọn màu sắc đã mất đến hai phút! Nàng ngẩng đầu lên, không giải thích, chỉ là nhìn chàng cười ngốc nghếch.
- Mau lên xe đi! Đừng để bị lạnh - Chàng mở cửa xe.
Nàng chui vào xe. Chàng ngồi vào chỗ tay lái, lập tức chàng nổ máy xe lái về phía trước. Nàng ngây người mỉm cười nhìn chàng, trong lòng có một niềm vui ấm áp. Nàng không hề nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, không bận tâm chàng sẽ đưa nàng đến nơi nào. Chàng một tay lái xe, một tay chìa ra nắm chặt lấy cái tay xinh nhỏ của nàng.
- Sáng sớm hôm qua, anh cũng đã tới - Chàng bỗng nói.
- Cái gì? - Nàng kinh ngạc hỏi - Thật ư?
- Không chỉ sáng sớm hôm nay, còn cả sáng sớm hôm kia. Không chỉ sáng sớm, còn cả buổi tối.
- Thật ư? Thật ư? - Nàng chớp chớp mi mắt, không tin.
- Cái cậu biết hát ấy, cậu ta... tên là gì?
- Đường Vạn Lý.
- Phải rồi. Đường Vạn Lý. Anh nhìn thấy cậu ta đón em đến lớp. Anh nhìn thấy cậu ta đưa em về nhà. Anh đang tự hỏi mình, có phải là nhất định phải quấy rối đời sống của em hay không? Anh thấy được rằng, biện pháp tốt nhất là đừng lại xuất hiện nữa.
Nàng đăm đăm nhìn chàng, vẫn mỉm cười.
- Nhưng, anh vẫn xuất hiện - Nàng nói.
- Phải - Chàng quay đầu nhìn nàng, đột nhiên đổi đầu đề câu chuyện - Em trong vòng mười phút, sao lại có thể làm xong nhiều việc thế?
- Anh quả thật chuẩn bị quá giờ không đợi ư? - Nàng có phần hồi hộp hỏi lại.
- Có thể - Chàng nói thẳng thắn, nháy mắt với nàng một cái - Nhưng, cũng có thể làm không nổi.
- Trời ơi! - Nàng khẽ kêu thành tiếng - Anh quá bá đạo, quá độc đoán, quá tự tư, quá đáng sơ... - Nàng im miệng, nhìn chàng. Chàng đang mỉm cười, quẹo một vòng, xe chạy về phía một công lộ bằng phẳng. Nàng ngoẹo đầu, cười - Thứ kiếm cớ này không có nghĩa lý gì cả.
- Kiếm cớ cái gì?
- Mười phút ấy! - Nàng nói - Anh hôm nay không đợi em, ngày mai vẫn sẽ đến, ngày mai không đợi em, ngày kia vẫn sẽ đến!
- Có niềm tin đến thế ư? - Chàng hỏi.
Nàng sờ ngón tay chàng, ngón tay ấy thô lớn, bộ xương lồi ra, một cái tay đàn ông. Nàng nhìn mặt chàng, trán ra trán, mũi ra mũi, mắt ra mắt, đường nét phân minh, một khuôn mặt đàn ông. nàng bỗng có phần sợ hãi, không, nàng không có niềm tin, nàng không có chút niềm tin nào... Người đàn ông này là kiên quyết biết bao, có cá tính biết bao. Chàng vĩnh viễn là chủ nhân của bản thân mình. Chàng sẽ không đem sinh mệnh tình cảm và mọi cái của chàng, giao phó cho người khác.
- Không - Nàng nói - em không có niềm tin, cho nên, trong vòng mười phút em chạy xuống lầu, suýt nữa thì để kem đánh răng bết vào lược.
Nàng xuống xe. Từ cao nhìn xuống, nàng kinh ngạc phát hiện, họ lại ở một đỉnh núi cao cao. Từ đây nhìn xuốn gdưới không thấy một chút dấu vết đô thị nào, lại có thể nhìn thấy lòng sông dưới núi, một dòng khe nho nhỏ đang ngoằn ngèo ẩn ở đáy lòng sông. Chỗ cữa sông liền với biển, mặt trời đang từ từ nhôb lên. một mảng ánh sáng đốt đỏ trời, đốt đỏ biển, đốt đỏ lòng sông. Ngay cả bải cỏ xanh biếc cũng bị mặt trời nhuộm lên màu vàng kim. Chàng dắt nàng, họ sánh vai nhìn mặt trời mọc. Mặt trời mọc khiến người hoa mắt, khiến người không dám nhìn thẳng vào, khiến người nín thở. Nàng ngây người đứng, gió núi thổi tung tóc nàng., thổi tung váy nàng, mà mù, hơi mù trắng mờ mờ vẫn đeo bám ở gấu váy nàng.
Chàng dời ánh mắt từ mặt trời mọc sang khuôn mặt nàng. nàng mặt đầy ánh sáng, đầy nhiệt thành, đầy cảm động.
- Trời - Nàng thở hơi dài - Em chưa từng biết mặt trời mọc có thứ “khí thế” này và thứ “sức quyến rũ” này! Nó khiến người biến thành nhỏ bé biết bao, nhỏ bé biết bao! Nàng bỗng quay đầu lại, nhìn chăm chăm chàng - Tại sao anh chuyên đưa đến những nơi này, nơi khiến em mê lẫn, khiến em thở không ra hơi này?
- Chúng cũng khiến anh mê lẫn, khiến anh thở không ra hơi! - Chàng nói - Lúc nào anh tình cảm sa sút, anh liền sẽ đến chỗ này xem mặt trời mọc, hấp thu một chút tinh hoa của mặt trời. Nhìn ráng màu ánh sáng chói lòa muôn trượng, biển cả rộng lớn, không bờ, sẽ khiến người lòng dạ thoáng đãng - Chàng nhìn chăm chăm nàng, ánh mặt trời chiếu sáng góc tóc bên môi nàng - Anh ngăn không nổi dẫn em đến, muốn để cùng anh chung hưởng một chút thế giới tinh thần của anh.
Nàng nhìn chàng tha thiết.
Sau đó, nàng không còn có chỗ để nghĩ nữa, lao vào trong lòng chàng. chàng ôm chặt nàng, tìm đến môi nàng. Chàng tha thiết sôi nổi hôn nàng, sâu sắc, triền miên, nóng bỏng như lửa, hôn nàng, tất cả lại đều biến thành nóng rừng rực. ánh mặt trời hun nóng má nàng, hun nóng môi nàng, hun nóng không khí mát mẻ, hun nóng trái tim họ.
Lát sau, chàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng. Nàng đầy khích động, trái tim đập rộn mà máu trong cơ thể chảy như điên cuồng. Chưa từng trải qua thứ tình cảm ấy, chưa từng qua thứ cuồng nhiệt ấy. Nàng thấy trong mắt chứa đầy nước mắt, mà còn chảy đến môi.
Chàng mút nước mắt ấy, từ từ ngẩng đầu lên, dùng hai tay dằn mặt nàng xuống, chàng chăm chú nhìn đôi mắt ươn ướt của nàng.
- Tại sao khóc? Chàng khẽ hỏi.
- Bởi vì quá vui.
Chàng nhiệt thành chùi ngấn lệ ấy đi. Toàn thân lướt qua một cơn run rẩy.
Cái run rẩy đó làm kinh động nàng, nàng hỏi:
- Làm sao? Có chuyện gì không bình thường ư?
- Phải - Chàng khẽ nói - sợ anh không xứng đáng với nước mắt trong sạch như thế. Sự thực, em dường như không biết gì về anh.
Em biết được đủ nhiều rồi - Nàng nói, mỉm cười, dán mặt vào ngực chàng, lắng tai nghe tim chàng đập. hai tay nàng, ôm vòng lưng chàng thật chặt - Em biết câu chuyện của anh trước đây, nhiều đến giống như đèn lửa muôn nhà. Em biết ý nghĩ của anh, sâu xa giống như núi cao rừng rậm. Em biết tình của anh, mạnh mẽ đến giống như mặt trời mọc. Em biết tâm linh anh, sâu đến không thể lường, giống như biển cả - Nàng thở dài - còn có cái gì mà em cần biết nữa.
Chàng càng thêm run rẩy. dùng sức đẩy nàng ra, chàng nhìn đăm đăm nàng.
- Tuyết Kha - Chàng kêu khẽ - Anh quả thật sợ em! Anh quả thật sợ em!
- Sợ cái gì của em?
- Sợ cái bản chất của em, em đem mỹ hóa từng chuyện một. Sợ em khiến anh biến thành nhỏ bé, sợ em khiến anh biến thành nhu nhược!
- Anh cũng từng sợ Lâm Vũ Nhạn ư? - Nàng buột miệng ra nói.
Chàng dùng ngón tay ấn trên môi nàng.
- Hứ! - Chàng dịu dàng khẽ hứ - Không nói đến nàng nữa, được không?
- Vâng - Nàng hối hận vâng theo - Xin lỗi.
- Anh mới có lỗi với em - Chàng nói.
- Tại sao?
- Nên quen biết em sớm hơn, nên giữa anh và em, không thêm vào tên của người khác - Chàng cắn răng rên rỉ - Hoặc giả, nên để cậu trai ấy có được em!
Nàng có phần mơ mơ màng màng, trong óc rất nhanh vụt qua cái tên Đường Vạn Lý. Nàng lắc đầu, muốn gạt cái tên ấy đi. ánh mắt chàng xuyên vượt ý nghĩ của nàng.
- Không dám yêu cầu em - Chàng nói.
- Cái gì? - Nàng không hiểu.
- Không dám yêu cầu em tách xa cậu ta một chút, cậu Đường Vạn Lý ấy. Cũng sẽ không yêu cầu em, cũng không muốn yêu cầu em, càng không thể yêu cầu em!
- Chỉ mong anh dám, chỉ mong anh sẽ, chỉ mong anh muốn! - Nàng nói rất nhanh, có phầu buồn rầu - Phải, đó chính là mặt mà em không hiểu anh.
Chàng im lặng, nắm tay nàng. Chàng dẫn nàng đi tới rừng núi phía sau. Ở đấy có một con đường nhỏ thông thẳng tới chỗ sâu của rừng rậm. Trên đường nhỏ có lá rơi, có rêu xanh, có cỏ mềm. Bên đường nhỏ, trong bụi cỏ mọc từng bông hoa tím nhỏ non tươi. Họ lặng lẽ đi trên con đường nhỏ. Phía xa, truyền đến tiếng chuông chùa sớm, thanh thản lan xa, tiếng này tiếng tiếp khác, tạo cho núi rừng càng thêm trang trọng, càng thêm sinh động.
- Tuyết Kha - Chàng bỗng nói - Anh không đủ tốt! Anh không phải là người đàn ông trong mộng tưởng của thiếu nữ.
- Đừng nói! Nàng hồi hộp mở to mắt - Cho em thời gian, để em có thể hiểu anh! Yên tâm - Nàng gấp nắm tay anh - Em sẽ không biến thành gánh nặng của anh, càng sẽ không biến thành mối phiều lụy của anh. Anh biết anh là gì không?
- Là gì?
- Anh là một con hạc lẻ. Anh chỉ cần tự do bay lượn tự do đậu ở bất cứ nơi nào, đậu trên cây phượng hoàng, đậu trên cây ngô đồng, đậu trên cây trúc, hoặc giả, đậu trên cây lau. à, cây lau quá mềm yếu, nó không gánh chịu nổi anh. Nhưng, những cây khác, vẫn có thể gánh chịu nổi anh.
Chàng đứng lại, đôi mắt lóe sáng đen nhờ.
- Tuyết Kha! - Chàng kêu lên một tiếng.
- Gì kia?
- Anh không thể cho em cái gì.
- Em biết.
- Tất cả mọi cái thế tục anh đều không có - chàng lại nói.
- Em biết không Em không yêu cầu gì.
- Tuyết Kha - Chàng khẽ kêu, đột nhiên ôm nàng vào lòng, chàng nói rất nhanh bên tai nàng - Em quá thông minh, em quá sáng ý, em quá nhạy bén, em quá động lòng người... Em có quá nhiều chữ “quá”! Tuyết Kha, anh quả thật giận anh bị em hấp dẫn đến như vậy! - Chàng áp sát làn tóc dài bên tai nàng thầm thì nói - Tách xa cậu ta một chút.
Nàng nín thở.
- Anh nói gì? - Nàng cho rằng mình nghe lầm.
- Trước khi anh hối hận vì nói câu này, em nghe cho rõ: tách xa cậu ta một chút. Hàng ngày nhìn thấy cậu ta đưa đón em, anh sẽ điên mất.
Nàng bỗng vùi đầu vào lồng ngực của chàng, nước mắt nhanh chóng tràn ra.
- Anh không có cách nào ra lệnh cho em làm bất cứ việc gì - Nàng kiên định nói - Em sẽ tách xa anh ấy, không vì anh, mà vì em và anh ấy. Em không thể lừa dối tình cảm của anh ấy, cũng không thể đồng thời yêu hai người! Anh không từng nói câu ấy, em cũng không thể thấy câu ấy. Anh nghe đây, giả sử em tách xa anh ấy, là vì bản thân em, không liên quan đến anh. Em vừa không đòi sự bảo đảm của anh, vừ không đòi sự hứa hẹn của anh, càng không đòi sự chịu trách nhiệm của anh! Em và anh cùng tự do như nhau.
Sống lưng chàng ưỡn thẳng, lông mày nhướng cao cao, chàng dùng tay ôm cái vai nhỏ nhắn, cảm thấy sức mạnh ở đầu vai ấy. Phải, nàng là một cành trúc, một cành trúc lẻ loi đứng thă/ng ngạo nghễ vươn cao vượt lên trần tục! Nàng sẽ không thành gánh nặng của chàng, nàng sẽ không thành mối phiền lụy của chàng... Nhưng, trong khoảnh khắc này, chàng cơ hồ cho rằng mình hy vọng có gánh nặng này, cần mối phiền lụy này.
Đường Vạn Lý ngồi xếp bằng tròn trên sàn nhà họ Bùi, ôm ghi-ta hát đi hát lại cho Tuyết Kha nghe một bài hát anh mới sáng tác:
Ốc sên và chim vàng anh
Cửa thành và trứng gà chiên
Đều là danh từ của đêm qua
Đêm qua đã theo gió đi xa
Bài hát hôm nay thay đổi
Mỗi nốt đều đang nhảy nhót
Nhảy nhót, nhảy nhót, nhảy nhót
Nhảy nhót trên mái tóc em
Nhảy nhót trong ánh mắt em
Là mỗi cái mỉm cười của em
Là mỗi cái mỉm cười của em
Làm mỗi nốt của anh đều say
Anh hát rất sinh động rất mê người. Nhưng, Tuyết Kha không mỉm cười. Nàng ngồi trong xô-pha, cắn mạnh móng tay cái mình, cắn móng tay ấy đến trui lủi. Nàng trong lòng rối bời, căng thẳng và không yên ổn. Chiều nay Đường Vạn Lý không có giờ học, nàng kéo anh về nhà, muốn chuyện trò ra đầu ra đũa. Buổi chiều, má di làm, trong nhà không có ai, nàng vừa khéo lợi dụng cơ hội này, ngả bài với Đường Vạn Lý.
Nàng không biết anh chàng “747” này có dự cảm hay không, hoặc giả anh không chuẩn bị để xảy ra việc phải xảy ra. Anh vừa vào cửa đã đá giày đi, xếp bằng tròn ngồi, ôm ghi-ta, hát với nàng. Câu: “Là mỗi cái mỉm cười của em, Làm mỗi nốt của anh đều say” hay thật. Nói quả tình, Tuyết Kha thích bài hát này, rất thích, thích hơn cả bài “nếu có một ngẫu nhiên”, hơn cả “ ánh mặt trời và giọt mưa nhỏ”, chỉ bởi vì “đời thường” biết bao, ốc sên và chim vàng anh, cửa thành gió bay mất. Hôm nay, hôm nay, hôm nay “ 747” có thể muốn từ trong mây trong mù sa xuống mặt đất.
Nàng không cắn móng tay nữa, từ xô-pha đứng lên, nàng cần có dũng khí mở miệng! Lén liếc nhìn anh, anh nét mặt thản nhiên, mắt sáng rỡ, khóe môi như đang cười. Trời, anh không biết nàng sắp nói những gì ư? Hay là anh không chịu tìm biết! Anh trẻ như vậy, đã vào đại học, vì tiếng vỗ tay và vòng vây quanh mà sống, trong tự điển của anh, không hề có cái danh từ quái lạ “bị cự tuyệt”!
Nàng rót cho mình một ly nước, trong lòng thoáng nghĩ lời mở đầu. Cổ họng nàng vừa khô vừa rít, cần uống ngụm nước, cho trong giọng hãy nói. Rót nước còn chưa uống, Đường Vạn Lý đã cất tiếng:
- Cho tôi một ly!
Nàng đưa ly nước đến trước mặt anh. Anh ngẩng đầu nhìn nàng, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, sau đó cúi đầu, giữ tay nàng, uống nước trong lỵ Nàng nhìn đầu tóc rối bù của anh, một thời gian, quả thật muốn ôm cái đầu đó vào lòng, kêu to: “Hãy để những bất ngờ ấy đều không xảy ra!” Quả thật, nếu không gặp lại Diệp Cương, trong thế giới của nàng chỉ có “747”. Nàng cúi đầu nhìn anh, Đường Vạn Lý một hơi uống hết ly nước, ngước mắt mỉm cười với nàng, cặp kính lóe sáng, mắt cũng lóe sáng.
Nàng rót ly nước nữa, uống xong, đặt ly xuống. Nàng đi vòng lẩn quẩn khắp phòng, đi tới đi lui, đi tới đi lui, hai cái tay đi vặn lại trong nếp váy. Anh lại lựa dây đàn, cầm miếng gảy bằng nhựa gảy từng dây một, ngoẹo đầu nghe âm hưởng dây ấy phát ra... Nàng đột nhiên dừng trước mặt anh, hạ quyết tâm nghiêm túc nói:
- Bỏ ghi-ta ra, Đường Vạn Lý tôi có chuyện muốn bàn với anh!
- Cứ việc nói! - Anh không ngửng đầu, tiếp tục lựa dây - Tôi nghe được.
Đường Vạn Lý - Nàng rất nhanh, kiên quyết lấy hết dũng khí nói - Anh là một người phong lưu thanh thoát rất được mọi người chú ý. Trong nhà trường anh là một nhân vật nổi tiếng như cồn. Ngoài nhà trường, tiếng tăm của anh cũng không nhỏ. Rất nhiều cô gái thích anh, bản thân anh cũng biết... cho nên, tôi không coi là gì đối với anh... - Nàng im miệng, lời vào đầu này rồi tồi rất tồi. Nàng mở to mắt, nuốt một ngụm nước bọt nhìn anh. Tiếng đàn của anh dừng lại, lại tiếp tục vang lên, tiếng mất đi cái hài hòa, biến thành the thé mà chói tai.
- Cô rốt cuộc muốn nói gì? - Anh giọng thô cằn hỏi.
- Đường Vạn Lý! - Nàng bị anh bức, buột miệng ra nói - Tôi muốn chia tay với anh, trong lòng tôi đã có người khác.
Một tiếng đứt phựt, dây ghi-ta bị anh làm đứt đồng thời, mép sắc nhọn của miếng gảy đàn cứa thẳng vào thịt ngón tay anh. Anh quẳng ghi-ta, từ trên mặt đất nhảy thẳng lên, mặt nhợt nhạt chửi một câu:
- Mẹ nó chứ!
Máu tươi đỏ từ ngón tay anh vọt ra. Tuyết Kha kinh hãi, nàng xông tới, chỉ nhìn thấy anh nắm chặt ngón tay, mà máu từ vết thương vọt thẳng ra ngoài, rõ xuống quần áo. Nàng sợ đờ người ra, lật tay anh ra xem sợ hãi kêu:
- Làm sao thế? Làm sao thế? Làm sao lại cứa một đường sâu thế này?
Anh dùng sức rút tay mình từ trong tay nàng ra, đẩy nàng ra, anh chạy vào nhà tắm, mặt lạnh đi, kêu:
- Yên tâm! Chảy chút ít máu thế này, tôi sẽ không chết được đâu!
Nàng chạy theo vào nhà tắm. Chàng mở vòi nước, dùng nước má y dội vết thương. Nàng tìm ra thuốc đỏ, tiêu viêm và băng, miệng hấp tấp kêu:
- Đừng dùng nước máy, cẩn thận kẻo vi trùng vào! Lại đây, tôi đắp chút thuốc cho anh, băng lại!
Anh đưa tay giật một miếng băng, dán bừa lên vết thương, quay người lại chạy về phòng khách,. nàng cầm bột tiêu viêm đuổi theo ra, lấy hết sức kêu:
- Không được, không được, anh nhất định phải làm tiêu độc, đắp thuốc lên! nêú không vết thương sẽ nhiễm trùng.
Anh đứng lại, đứng thẳng trước mặt nàng. Anh đưa tay lấy hộp bột tiêu độc trong tay nàng, quẳng trên kỷ trà. Sau đó, anh nhanh chóng kéo nàng lại kéo nàng vào lòng, đầu anh cuối xuống, môi áp chặt trên môi nàng.
Nàng nhảy nhổm lên tựa như bị lửa đốt, dùng sức đẩy anh ra. Nàng cứng đơ người, lùi lại đến mấy bước mới đứng vững. Mở to mắt, nàng nhìn anh không chớp, dùng răng cắn chặt môi, lâu lắm, mới khó nhọc nói ra mấy chữ:
- Không được, Đường Vạn Lý, không được.
Anh đứng, thẳng như một thân cây. Mặt anh không chút sắc máu, môi xanh xám. Mắt anh nhìn thẳng nàng, vẻ cười cợt hoàn toàn biến mất. Anh đang thở nặng nề, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Thời gian trôi qua, trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến khiến người hoảng hồn, yên tĩnh đến khiến người lo sợ, yên tĩnh đến khiến người đau khổ.
Dường như qua lâu đến một thế kỷ, cuối cùng anh mở miệng, tiếng nói khàn khàn:
- Anh ta là ai?
Nàng dùng lưỡi nhấp môi.
- Người anh không quen biết - Nàng gắng gượng, phấn đấu nói. - Anh cũng không cần biết anh ấy là ai, cái đó không quan trọng.
Anh cứng đơ gật đầu.
- Người cô gặp được ở nhà họ Từ! - Anh nói rành rọt, tiếng cười nói kìm nén mà đau khổ từ kẽ răng anh lọt ra - cái đêm biến mất ấy. Tôi sớm đã đoán ra, cô đã không một mình biến mất - Anh nghiến răng, nghiến đến răng kêu ken két - Nghe này, Tuyết Kha, đêm ấy tôi không phải, tôi sơ ý đối với cô - Anh tốn sức nói, tốn sức khống chế sự kiêu ngạo của mình - Nhưng, dùng thứ phương thức ấy để trừng phạt, không khỏi quá nghiêm trọng.
- Không phải là trừng phạt, Không phải là trừng phạt! - Nàng lầm bầm nói, nước mắt lập tức ứa ra. Thế nào? Trong lòng nàng đang ra sức mắng mình, mày muốn chia tay với anh ta, sao lại đau khổ giống như sắp chết thế? Đường Vạn Lý ơi, Đường Vạn Lý, trong lòng nàng đang gọi, anh không để tâm đến cái gì hết, anh không biết rõ thế nào gọi là “yêu”, anh với tôi chỉ là chơi đùa... Anh không để tâm đến cái gì, anh nhất định cần không để tâm đến cái gì. Nàng hít hơi, nén nước mắt, tiếng nói run lên - Đường Vạn Lý, anh xem nghỉ hè này anh tốt nghiệp, sau đó anh phải huấn luyện quân sự, sau đó anh có thể ra nước ngoài... Giao du bè bạn giữa sinh viên đại học, vốn dĩ là tiền đồ mênh mang diệu vợi... không, điều tôi quả thực muốn nói với anh không phải là cái đó, mà là... mà là... mà là...
- Đừng nói! - Anh ta la lên, xông tới, lại lần nữa túm lấy cánh tay nàng, đáy mắt anh là cả một sự kinh hoàng bối rối khiến người nát lòng. Anh nói khẽ - Tuyết Kha, hôm ấy cô đứng trong hồ bơi, mặt đầy vẻ chơ vơ chới với, khắp người đầy ánh mặt trời. Hôm đó, cô đã cột chặt tôi lại. Lúc tôi bơi đến bên người cô, chìa tay cho cô, cô có thể không tiếp nhận, cô có thể không đếm xỉa đến tôi. Nếu sớm biết có hôm nay, lúc đó sao cô lại phải để ý đến tôi? Anh lắc đầu, lắc lấy lắc để, hít hơi, anh lẩm bẩm nói - Nói cái gì cùng là vô ích, nói cái gì cũng là vô ích... - Ngước mắt lên nhìn chăm chăm nàng thảng thốt và sợ hãi, ngoài cái sợ hoãi còn có cái đau khổ sâu xa nữa. Sâu xa biết bao, sâu xa biết bao. Tuyết Kha dường như có thể nhìn thấy trái tim kiêu ngạo, tự phụ, vui sướng trẻ trung của anh đã bị đập đến nát vụn.
- Đường Vạn Lý - Nàng gắng sức kêu, giọt nước mắt đọng trên mi mắt - Anh nghe tôi nói, tối rất áy náy, tôi quả thật áy náy, nói không ra được điều ấy.
- Không cần nói! không được phép nói! - Anh ngăn cản nàng, mắt đỏ ngầu lên - Tuyết Kha, cô chỉ là đang đang tức giận. Tôi không phải là cục gỗ, tôi biết cô đang tức giận. Cô quá tinh tế, mà tôi quá bộc tuệch, Tuyết Kha - Anh khàn giọng nói - Tôi sẽ sửa đổi, tôi sẽ sửa đổi. Lần trước tôi nói không chiều ý cô, đó là nói bá láp! Tôi chiều ý cô, chiều ý cô... - Anh nhắm mắt lại, sắc mặt chưa bao giờ u ám như thế - Tôi xin thề, tôi sẽ sửa chữa tốt, tôi sẽ.
Nàng cũng không nén nổi nữa, nước mắt trào ra lăn xuống. Nàng càng muốn nén nước mắt, nước mắt chảy càng dữ, nàng khịt mũi, còn muốn nói. Mà anh, vừa nhìn thấy nàng khóc, liền phát điên lên. Anh dùng hai tay ôm chặt nàng, điên cuồng hôn mắt nàng, hôn nước mắt nàng, miệng lẩm bẩm nói không có thứ tự lớp lang:
- Anh không tốt, anh quá không tốt, anh vẫn bị mọi người chiều đâm hự quan niệm về cái tôi của anh rất mạnh, anh không biết yêu người khác như thế nào, anh thậm chí không biết thế nào gọi là yêu! Bây giờ anh đã biết... Té ra mất em, sẽ khiến anh sợ đến chết được, thế thì, cái đó nhất định là yêu. Tuyết Kha, anh tự tư, anh nhỏ nhen. Chúng ta ở bên cạnh nhau lâu đến như thế, anh thậm chí bủn xỉn nói một chữ “yêu”. Anh cứ thấy rằng chữ đó nghe phát ớn, vẫn cứ thấy rằng bất tất phải nói chữ đó! Anh là thằng ngốc! Anh ngu đến giống như heo! Tuyết Kha, trong lòng em không có thể có người khác. Người đó tuyệt đối không có sức mạnh lớn trong mấy ngày ngắn ngủi khiến em biến đổi như thế! Người khiến em biến đổi là anh, cái vô tâm của anh, cái lơ đễnh của anh, cái tự tư của anh, cái mù quáng và tự cao của anh... những khuyết điểm khốn kiếp ấy khiến em đau lòng... là anh, là anh, là anh... tối hôm ấy, tiếng vỗ tay khiến anh lú lẫn, anh lại đi chú ý đến một người con gái khác mà bỏ quên em, là anh đáng chết...
- Không! không! không! - Nàng khẽ kêu, hoảng loạn muốn vùng ra khỏi cánh tay anh, nhưng anh siết nàng chặt cứng. Nước mắt như suối trào ra, chảy trên mặt nàng, rời xuống người họ Trái tim nàng quặn thắt thành một cục, luồng suy nghĩ của nàng cũng rối bời như tợ không ngờ được rằng ngả bài lại dẫn đến cục diện này, cũng không ngờ được Đường Vạn Lý suốt ngày cười cợt, sẽ nói ra những lời ấy. Càng không ngờđược anh lại có tình cảm ấy! không thể tin, quả thật không thể tin! Anh chưa hề bày tỏ với với nàng mạnh mẽ như thế này! Chưa hề có sự khép nép nhún mình như thế này! Anh, con người qua quít đại khái, không để tâm đến cái gì hết! - Không! không phải là anh sai lầm! - Nàng khóc khẽ kêu - Đường Vạn Lý, anh nhất định phải nghe tôi nói! Chuyện đã xảy ra, người thứ ba đã len vào! - Tôi... tôi... tôi vẫn là bạn tốt của anh, vĩnh viễn là bạn tốt của anh! Giữa nam và nữ, ngoài tình yêu, còn có tình bạn, phải vậy không? Phải vậy không?
Anh dừng lầm bầm.
Anh nhìn chăm chăm nàng.
Anh dùng tay áo chùi nước mắt cho nàng, ngón tay túm lấy tay áo, anh banh tay áo ra, hút khô ngấn nước mắt của nàng. Rất cẩn thận, rất chuyên chú hút khô những ngấn nước mắt ấy, hình như anh đang làm một công tác nghệ thuật vậy.
- Tại sao phải khóc? - Anh thấp giọng hỏi - Thoát khỏi một người con trai đáng chán ghét không cần phải khóc!
- Anh biết rõ, anh không đáng chán ghét, anh biết rõ, anh đáng yêu biết bao! - Nàng kêu lên, từ chỗ sâu trong lòng dạ kêu lên.
- Cám ơn - Anh phun ra hai chữ ngắn ngủi. Buông nàng ra, quay người đi, tìm cây ghi-ta đã đứt dây. Cầm ghi-ta lên, anh ưỡn thẳng sống lưng, thở thật sâu, dương cằm lên, dường như gắng sức tìm lại cái kiêu ngạo và lòng tự tin của mình. Sau đó, anh đi về phía cửa phòng, chuẩn bị đi khỏi nơi này. Tay anh đặt lên chốt cửa, đứng sững giây lát - Ngày mai, còn cần tôi đến đón cô tới trường không? - Anh bỗng hỏi, không quay đầu lại.
- Không - Nàng dùng sức nhả ra mấy chữ - Không cần.
Anh xoay chốt mở cửa, người anh cứng đơ giống như hòn đá. Cất chân lên, anh chuẩn bị bỏ đi. Bỗng anh đóng cửa đánh “sầm” một tiếng, nhanh chóng quay người lại, sống lưng dán chặt trên cửa phòng, anh đối mắt với nàng, không đi.
- Nói cho tôi biết tôi nên làm thế nào? - Anh lớn tiếng nói - Làm thế nào có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý? Nói cho tôi biết.
Nàng hồi hộp mở to mắt, hồi hộp lắc đầu.
Tròng mắt anh sung huyết, rải đầy tia máu. Anh nhìn nàng, ánh mắt cuồng loạn mà nguy hiểm. Cơn tức giận sau khi anh kìm nén mạnh mẽ, cuối cùng cũng sắp nổ ra. Nàng dựa cả người lên tường, vô thức chờ đợi cơn bão táp ấy, chờ đợi nộ khí và sự phát tác của anh.
Anh lại từng bước một đi về phía nàng, gân xanh trên trán anh cuộn lên, tay trái anh vẫn xách ghi-ta, tay phải anh cứng đơ buông thuông bên người. Anh tiến đến sát nàng, nhắc tay phải lên. Anh muốn làm cái gì? Bóp chết nàng ư?
Nàng không hề động đậy, mắt lặng lẽ, hoang mang mở to.
Tay anh sờ cổ tay nàng, ngón tay chơi đàn ghi-Ta mà tỏ ra sần sùi. Ngón tay anh trượt qua làn da mịn màng của nàng, nắm lên phía trên, bỗng bóp cằm nàng. Anh dùng sức bóp chặt, bắp thịt trên má nàng lút vào môi miệng dẩu ra, nàng đau đớn mà không dám kêu.
- Cô sao có thể làm như vậy? - Anh nín thở hỏi - Cô sao có thể đem một cuộc tình nói vứt bỏ là vứt bỏ? cô sao có thể dễ dàng thốt ra hai chữ chia tay? Lòng cô là từ cái gì làm nên? Đá cẩm thạch? Đá hoa cương? Cô... - Anh nghiến răng lợi nói - Sao có thể máu lạnh như vậy? Tàn nhẫn như vậy, vô tình như vậy?
Nàng ra sức dựa lên tường, ra sức hít hà.
Anh bỗng buông tay ra, áp cặp môi đau khổ mà mê mụ lên môi nàng.
Nàng không động, nàng cũng đau khổ như anh, mê mụ như anh, mà còn mềm yếu.
Anh ngẩng đầu, mắt ướt nhòa.
- Con gái trên đời, quyết không chỉ có một mình cô! Anh hất đầu nghiêm túc nói - Chúc cô hạnh phúc.
Anh rất nhanh quay người, rảo bước đi về phía cửa lớn, xoay chốt cửa, lần này anh đi thật.
Nàng đưa mắt nhìn theo bóng anh biến mất, mắt nhìn thấy cửa phòng khép lại. Nàng bỗng tựa như trái bóng da xì hết hơi, cả người đều rã rời.
Đường Vạn Lý không đón nàng đến lớp, đưa nàng về nhà nữa. Nhưng ở trường học, họ vẫn phải gặp mặt nhau, hễ gặp, anh vẫn cứ lặng lẽ nhìn nàng một lúc, sau đó không nói một câu, quay đầu rồi đi. Nàng muốn nói chuyện với anh, nhưng, nói chuyện biến thành khó khăn biết bao, nàng không biết nên nói những gì. Lúc đó mới lĩnh hội được, giữa nam và nữ, giả sử chấm dứt một cuộc tình, thì sẽ ngay cả tình bạn cũng không tồn tại. Đường Vạn Lý tuy không nói, nhưng mang nặng sự khiển trách và ý hận âm thầm, cái đó làm Tuyết Kha sợ hãi, nàng bắt đầu hết sức tránh mặt gặp anh.
Và một mặt khác, nàng dường như ngày ngày đều gặp Diệp Cương. Diệp Cương có khi lái xe đến trường đón nàng, nhân đó mà hai người đàn ông từng nhìn thấy nhau từ xa xạ Cái đó ảnh hưởng rất không tốt. Mấy người thuộc phe cánh của Đường Vạn Lý: A Quang, A lễ, A Văn, A Tư đều tức đến điên lên. A Văn từng trong nhà ăn, trước mặt mọi người, xoa vuốt tay giơ nắm đấm đấm xuống bàn hét to:
- Thời buổi này, con gái đều ham hư vinh đến vượt ra ngoài khuôn khổ, ai có xe hơi thì chạy theo người ấy! A Quang! Chúng ta đập xe đi!
- Đừng để mất phong độ - A Lễ tương đối chín chắn nói - Cái xe không phải là then chốt, then chốt là ở chổ chúng ta còn là sinh viên, sinh viên thì có bao nhiêu cái thiếu thốn bất lực! Có thể, cái mà “747” thiếu là tuổi tác, kinh nghiệm và thủ đoạn.
- Bất kể then chốt là ở đâu - A Văn kêu đến nỗi toàn thể nhà ăn đều nghe thấy - Tô i thề rằng phải đập cái xe ấy! Trường chúng ta, hình như chuyên môn sản xuất ra thứ con gái ấy, trước đây có đại tiểu thư nhà họ Cổ, bây giờ lại thêm tiểu muội tử nhà họ Bùi.
Đại tiểu thư nhà họ Cổ là chỉ cử nhân minh tinh điện ảnh nổi tiếng Cổ Mộng, do hát ca khúc Tây Phương có tiếng mà bước lên màn ảnh. Một thời gian, công tử giới thượng lưu, nhà doanh thương giàu sụ đều từng cúi rạp bên gấu váy màu thạch lựu của nàng.
- Nên đi đập xe, chi bằng đi đập người! A Quang nói một lời trúng đích - Đập xe có ích gì?
- Các cậu chớ có làm ẩu! - Đường Vạn Lý vẻ u uất nói - Chớ có để người khác cười nhạo Đường Vạn Lý này! Đã thua thì chịu thua, lẽ nào giở trò vô lại.
Cảnh trong nhà ăn này, ngày hôm sau được bạn đồng học nữ thân nhất của Tuyết Kha, Trịnh Khiết Bân kể lại đầy hình ảnh, thêm dấm thêm ớt cho Tuyết Kha nghe. Trịnh Khiết Bân sau cùng còn dùng giọng sùng bái, than tiếc, kín đáo thêm vào một câu.
- Anh chàng “747” ấy, quả là một nhân vật! Quả không hiểu sao cậu lại bỏ “747”.
Tuyết Kha im lặng không nói. 747, Đường Vạn Lý, nàng trong lòng trắc ẩn, buồn rầu, bàng hoàng tràn đầy niềm chua xót. Nhưng, khi nàng gặp Diệp Cương thì cái gì cũng quên hết, cái gì cũng không nhớ nổi, cái gì cũng không lo đến được, trong mắt chỉ có Diệp Cương.
Diệp Cương sẽ không hát tình ca với nàng, Diệp Cương sẽ không đàn ghi-ta với nàng. Diệp Cương cũng sẽ không nói những lời lạ lùng cổ quái khiến nàng cười đau cả bụng. Diệp Cương là loại người hoàn toàn khác. Chàng thâm trầm, cao ngạo, giàu cá tính, chín chắn mà đàn ông. Trước mặt Đường Vạn Lý nàng thấy mình là một cô gái, trước mặt Diệp Cương, nàng thấy mình là một “người đàn bà”. Sự sai biệt của chữ này là tương đối vi diệu, mỗi một “cô gái” trong thời kỳ nào đó, đều khát vọng mình giống như một “người đàn bà”. Tuyết Kha vừa vặn ở vào thời kỳ đó.
Sau cơn sóng gió ở nhà ăn, Tuyết Kha không để Diệp Cương đến trường đón nàng nữa. Họ vẫn hẹn gặp nhau ở một chỗ, sau đó chàng lái xe đưa nàng đi các nơi, bao gồm cả căn hộ độc thân chàng ở.
Lần đầu tiên phát hiện chàng ở trong một căn hộ độc thân trong một cao ốc “hạng nhất”, nàng hết sức kinh lạ. Căn hộ ấy là một đơn vị nhỏ, chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ, sửa sang được rất nam tính. Trên tường hoàn toàn dùng những vật liệu xây dựng hai màu đen trắng ghép thành đồ án hoa văn, thảm màu trắng, xô-pha màu đen, tất cả các đồ dùng trong nhà, nhất luật dùng hai màu đen trắng, vừa đơn thuần. Tối ấy, nàng từ trường học trực tiếp đến gặp chàng, cùng ăn cơm tối rồi đến căn hộ đó. Sau khi vào nhà, chàng mỉm cười nói với nàng:
- Anh gọi chỗ này là cái hang thứ ba của anh.
- Hang thứ bả Cái tên sao lạ thế?
- Anh là một con thỏ khôn ngoan - Chàng cười, pha cho nàng ly trà nóng - Em biết, thỏ khôn ngoan có ba cái hang. Cái hang thứ một của anh là nhà cha anh, ở cao ốc Hoàn Cầu đường Đôn Hóa Nam, anh rất ít ở đấy. Cái hang thứ hai của anh là tòa nhà văn phòng của anh ở đường Nam Kinh Đông, có khi anh làm việc rất muộn liền ở đấy. Chỗ này, là cái hang thứ ba của anh...
- Khi anh giao du với bạn gái - Nàng rất nhanh tiếp lời - anh liền dẫn đến đây.
Chàng nhìn xéo nàng, bên môi muốn cười lại không cười.
- Đừng quá nhạy bén - Chàng nói - Con người, chậm lụt một chút thì tốt hơn.
- Thế thì, em nói đúng - Nàng nhìn bốn chung quanh nhà, trên tường có bức tranh ký họa đen trắng vẽ một cánh đồng mênh mang, trên cánh đồng có ngôi nhà nhỏ. Nàng nhìn bức tranh đến xuất thần.
- Em nói sai đấy - Chàng vững vàng mà khoai thai nói - Em là cô gái đầu tiên vào căn hộ này của anh.
Nàng dời ánh mắt từ bức tranh về, nhìn chăm chăm chàng.
- Đừng xí gạt! - Nàng nói.
- Quyết không xí gạt em! - Chàng khẳng định.
- Bao gồm... Nàng không nói tiếp nữa.
- Bao gồm bất cứ người nào? - Chàng dắt nàng đến xô-pha - em sao không ngồi xuống cho dễ chịu một chút?
Nàng ngồi vào xô-pha, lại nhìn căn nhà, thảm thuần trắng không vương chút bụi, kỷ trà acrylic màu đen, bóng loáng. Trong xô-pha, có mấy cái đệm tựa bằng lụa trắng thêu hoa. Nàng cầm lên, trên lụa trắng thêu mấy cành trúc màu đen vẻ rất Trung Quốc. Cành trúc vươn lên thẳng đẹp thanh thoát, mỗi một lá trúc, sống động, phiêu dật, nhã nhặn điểm xuyết đầu cành. Nàng bỗng hiểu rõ nguyên nhân chàng gọi nàng ngồi vào xô-phạ Nàng dám cuộc đệm tựa này là vì dẫn nàng đến mà anh đặt làm. Nàng vuốt ve lá trúc trên đệm tựa, trong lòng mơ hồ thoáng hiện mấy câu mà nàng đọc được từ trong sách. Nàng bất giác lẩm nhẩm đọc lên:
“Vấn thùy tương bạn? Chung nhật thanh cuồng. Hữu trúc gian phong, tôn trung tửu, thủy biên sàng” (HỎi làm bạn với ai? Suốt ngày vui trong sạch. Có gió giữa trúc, có rượu trong chén, có giường bên nước).
- Em đang lẩm nhẩm gì thế?
Nàng ngước mắt nhìn chàng, trong lòng tràn đầy thư tình thơ ý họa kỳ dị nào đó.
- Anh nói chỉ có một mình em tới căn nhà này ư? - Nàng nói - Em dường như nhìn thấy anh lẻ loi một mình, trong căn nhà này qua sớm sớm chiều chiều. Em vừa đọc mấy câu Tống từ, em không thuộc hết cả bài. Nhưng, bên trong đúng có mấy câu như vậy, bên trên còn có hai câu, nói là người ấy cô đơn sống qua năm tháng như thế nào.
“Na nhân dĩ quán, bão chẩm cô miên, nhậm trản cô đăng, thôi hoán niên quanh” (Người ấy đã quen, ôm gối ngủ một mình, mặc cho từng ngọn đèn lẻ loi, giục đổi tháng năm).
Nàng lẩm nhẩm đọc réo rắt du dương:
- “Vấn thùy tương bạn, Chung nhật thanh cuồng? Hữu triêu nhật xuất, trúc diệp minh lang “ (Hỏi làm bạn với ai? Suốt ngày vui trong sạch. Có sớm sớm mặt trời mọc, hiên lá trúc reo).
Nàng đem “biển đèn” và “mặt trời mọc” đều lắp cả vào trong câu, không chỉ biển đèn mà mặt trời mọc, còn cả cây trúc.
Chàng nhìn nàng càng sâu, nói càng khẽ:
- Đọc lại lần nữa đi.
Nàng nhếch khóe miệng lên, mỉm cười.
- Để làm gì? - Nàng hỏi - Đọc những thứ đồ cổ này, chẳng phải có phần ngốc nghếch ư?
- Xin em đọc lại đi - Chàng nói - Anh chưa từng được nghe câu hay như thế bao giờ. Những biển đèn, mặt trời mọc, lá trúc ấy, không phải là thứ đồ cổ ư?
- Không, không phải - Nàng nói, liền đó, nàng đọc lại lần nữa.
Chàng ôm nàng vào lòng, hôn nàng. Dịu dàng dịu dàng hôn nàng. Khi chàng ngẩng đầu lên, mắt chàng đen sâu đến giống như biển, có cái ngầm chứa của biển, có cái bình tĩnh của biển, có cái điên cuồng của biển.
- Không được - chàng nói.
- Cái gì không được? - Nàng không hiểu hỏi.
- Em.
- Em làm sao?
- Em để anh sa vào quá sâu. Không được, Tuyết Kha, nghĩ biện pháp cách xa anh ra một chút. Anh không thể sa vào. Chưa bao giờ có kinh nghiệm như vậy, chưa bao giờ thần hồn đảo điên như vậy. Anh thấy mình giống như đứng ở cửa đường ngầm không gian, lập tức sẽ sa vào, sau đó anh sẽ bay đi, không tự chủ nổi bay vào trong thế giới của em, bị em giam chặt.
Nàng nhìn chàng một lát. Sau đó, nàng quàng tay quây lấy cổ chàng, nàng nhỏ nhẹ nói:
- Cứ bình tâm yêu em, đừng sợ em. Em vĩnh viễn sẽ không dùng tương lai, trách nhiệm hoặc hôn nhân để trói buộc anh. em không hiểu lại người như anh. Nhưng anh tồn tại. Mà em, em rất hèn... - Nàng dùng một chữ rất nặng “hèn” - Hoặc giả, nhân tính đều có khía hèn, có người muốn đem toàn bộ thế giới của anh ta cho em, em không màng, lại cam chịu chiếm một chỗ nhỏ trong anh.
Chàng rùng mình.
- Không được phép dùng chữ “hèn” nữa! - Chàng nói - Nếu em có thử cảm giác ấy...
- Anh sẽ bỏ em ư? - Nàng nhạy bén hỏi.
- Tuyết Kha! - Chàng kêu.
- Con người không thể quá nhạy bén - Nàng lại nói tiếp - Trời! Diệp Cương - Nàng thở dài - Anh đã khuấy cho đời sống của em rối tung lên, nhưng em cam nguyện! Cam nguyện! Cam nguyện! Anh đoán thế nào? Em giống Squekin trong “Cầu Mèo”.
- “Cầu Mèo” là cái gì?
- Là một cuốn tiểu thuyết dịch, tác phẩm của nhà van Đức Sudermann. Đừng hỏi em cuốn sách ấy viết những gì. Đi tìm cuốn sách ấy mà xem.
- Được - Chàng đáp - Trong óc em còn có những cái gì lạ lùng cổ quái nữa không?
- Hiện giờ ư? - Nàng hỏi lại.
- Phải.
- Một cái duy nhất: Anh.
Chàng sửng sốt, ôm đầu nàng vào ngực, thật chặt thật chặt.
Ngày tháng trôi qua mê lẫn và rối loạn như vậy, trong mỗi mê lẫn có tên chàng: Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương. Không biết làm sao lại sa vào sâu như vậy, không biết làm sao lại điên cuồng và mê đắm như vậy. Mỗi ngày chờ đợi gặp chàng, mỗi lần họp mặt là một lần vui như điên cuồng. Thứ sinh hoạt này không giấu nổi người khác, thứ sinh hoạt này là trái thường và quái dị. Bùi Thư Doanh kinh hãi phát hiện một sự thực: Bảy bốn bảy không đến nữa, Tuyết Kha đang trôi nổi ở bên ngoài “quỹ đạo”, chệch khỏi tuyến đường, mất phương hướng.
Do đó, một đêm khuya, Bùi Thư Doanh đợi Tuyết Kha về nhà.
- Tuyết Kha, tại sao không dẫn anh ta lên lầu? - Bà hỏi - Má chưa bao giờ làm trở ngại cho việc giao du với bạn trai của con, phải vậy không? Nếu con chỉ là gặp dịp thì vui chơi, con không thể diễn trò bốc quá mức như vậy. Nếu con nghiêm chỉnh, thì nên dẫn anh ta đến, để má cùng quen biết anh ta.
- Trời, má! - Tuyết Kha sửng sốt - Má tốt nhất đừng gặp anh ấy.
- Tại sao?
- Bởi vì... chuyện con với anh ấy sẽ không có kết quả - Nàng dường như “đau khổ” nói.
Bùi Thư Doanh bỗng giật mình.
- Làm sao? Anh ta đã có vợ?
- Không, không phải. Anh ấy chưa từng kết hôn.
- Thế thì, con không yêu anh ta hay sao?
- Trời, không! - Tuyết Kha thở dài, thẳng thắn nói - Con quả thực muốn bớt yêu anh ấy một chút, nhưng làm không nổi.
Bùi Thư Doanh hết sức kinh hoảng mà còn chú tâm nhìn cô con gái.
- Tuyết Kha - Bà có phần khẩn trương nói - Con tốt nhất nói rõ ràng với má, anh ta là người như thế nào.
- Anh ấy là một người sâu không thể lường - Tuyết Kha nghiêm túc nói - Con đến giờ vẫn chưa hoàn toàn do được phân lượng của anh ấy, cũng không hoàn toàn nhìn thấu được anh ấy. Anh ấy giống rừng, giống biển, giống đêm, giống mặt trời mọc... mang lại cho con các thứ kinh lạ, chấn động và sức hấp dẫn mạnh mẽ. Trời, má - Nàng chơ vơ chới với nói - Con tiêu rồi, lần này con thực sự tiêu rồi!
Bùi Thư Doanh nhìn chòng chọc Tuyết Khạ Trong lòng rối bời bời, thứ trực giác của người làm mẹ đã đánh thức bà, không bình thường rồi, mọi cái đều không bình thường. Cái người đàn ông giống rừng, giống biển, giống đêm, giống mặt trời mọc này nhất định rất không giản đơn, có thể khiến Tuyết Kha thần hồn điên đảo như thế nhất định không giản đơn. Giống rừng, giống biển, giống đêm, giống mặt trời mọc, là “thần” ư? Hay là “quỷ”?
- Tại sao con lại nói “tiêu rồi”? - Bùi Thư Doanh lo ngại hỏi - Nếu con yêu anh ta như vậy, cũng là một việc haỵ Tại sao không để má gặp anh ta?
- Bởi vì... bởi vì... - Tuyết Kha bối rối nhíu mày - Con sợ anh ấy làm má sợ bỏ chạy. Con không dám. Anh ấy không phải là loại đàn ông thuộc về gia đình và hôn nhân, anh ấy là một người theo chủ nghĩa độc thân!
- Cái gì? - Bùi Thư Doanh kinh ngạc đến mở to hai mắt - Cái gì gọi là không thuộc về gia đình và hôn nhân? Nếu là người theo chủ nghĩa độc thân, tại sao phải yêu đương?
- Má! - Tuyết Kha sôi nổi kêu - Anh ấy không đến nỗi cho rằng mục đích của yêu đương đều là phải kết hôn! Má càng nên hiểu rõ hơn những người mẹ thông thường. Hôn nhân có thể là đao phủ của tình yêu! Má cũng đã kết hôn, còn lại được cái gì? Má, hoặc giả người theo chủ nghĩa độc thân, đều là sản phẩm phụ của loại gia đình đó!
Sắc mặt Bùi Thư Doanh vụt trắng nhợt. Bà ngồi không động, bỗng đớ ra không nói được nữa.
Tuyết Kha lập tức hối hận. Làm gì vậy? Làm gì mà lại công kích ngay vào mẹ? Bà đã tận tâm tận lực đối với nàng. Nàng buồn bã đứng, buồn bã cắn môi, sau đó lao tới bên người mẹ. Nàng dùng hai tay quàng lấy cổ mẹ, khom lưng hôn má mẹ, hôn cần cổ mẹ.
- Má, con xin lỗi má - Nàng lầm bầm nói, vùi má vào vai mẹ - Con không phải là trách má. Con chỉ là giải thích giùm Diệp Cương. Cha anh ấy coi hôn nhân như trò trẻ con, anh ấy từ nhỏ đã căm hận hôn nhân... Anh ấy là một người như vậy! Nếu con chỉ cùng anh ấy yêu đương, có thể yêu đương được lâu dài. Nếu muốn kết hôn, anh ấy sẽ bỏ chạy! Má, con không muốn anh ấy bỏ chạy! Con không bận tâm hôn nhân là cái gì, cái con cần là anh ấy, không phải là một bản hợp đồng. Con không muốn anh ấy bỏ chạy!
Bùi Thư Doanh rợn người nghe lời giải bày ấy. Bà nắm tay Tuyết Kha, kéo nàng đến trước mặt mình. Tuyết Kha ngồi xuống sofa bên cạnh bà. Bà vuốt tóc Tuyết Kha, vuốt má Tuyết Kha, bỗng trào nước mắt.
- Tuyết Kha - Bà dịu dàng khẽ gọi - Má biết má nêu cho con một tấm gương rất xấu...
- Không phải! Má! - Tuyết Kha nóng nảy mà xúc động nói - Việc này không liên quan đến má. Sự thực, người phản đối hôn nhân không phải là con, mà là Diệp Cương! Nhưng lý do và luận điệu của anh ấy đều rất thuyết phục con.
- Tuyết Kha! - Bùi Thư Doanh ngắt lời nàng - Má chỉ hỏi con một câu: không kết hôn, con chuẩn bị như thế nào để ở bên anh ta lâu dài?
Tuyết Kha sửng sốt.
- Má - Nàng gắng gượng nói - Con không nghĩ đến vấn đề đó.
- Nhưng đó không phải là một vấn đề!
- Má, có lẽ má không biết, hiện giờ rất nhiều sinh viên đại học đã ở chung.
Bùi Thư Doanh toàn thân lướt qua một con run rẩy.
- Thế con muốn ở chung hay sao?
- Ồ! - Tuyết Kha vô cùng buồn bực - Con không nói như vậy! Con chỉ thấy được rằng, sự khác biệt giữa hôn nhân và ở chung chẳng qua chỉ là thêm một tờ hợp đồng, một tờ hợp đồng bất cứ lúc nào cũng có thể xé bỏ, nói toạc ra là không có ý nghĩa gì! Lại cả quan niệm đạo đức truyền thống, với thứ quan niệm đạo đức ấy, ngay cả ly hôn cũng là tội ác! Đúng vậy không? Thế thì chúng ta hà tất nhất định phải đi gánh cái gánh nặng truyền thống đó?
- Những quan niệm ấy là anh ta rót cho con ư?
- Không hoàn toàn như vậy, tất cả là do con nghĩ ra.
- Thế thì, con có biết hay không, hôn nhân cũng có thể không phải là sản vật của pháp luật và quan niệm đạo đức, mà chỉ là hai người yêu nhau, hai người cùng cam tâm tình nguyện dâng hiến mình cho nhau! Tuyết Kha, má là một người phụ nữ đã ly hôn, nhưng cho đến nay, má tôn trọng hôn nhân. Bởi vì, lúc má đi đến lễ đường kết hôn, má nhất tâm nhất ý vĩnh viễn dâng hiến bản thân mình, má cam nguyện bị buộc chặt. Dù rằng về sau hôn nhân đó thất bại. Nhưng khi kết hôn, má và ba con đều rất thành thực, đều có thành ý yêu đến cùng. Má không phải là công kích Diệp Cương, má chỉ là không hiểu, nếu anh ta thực lòng yêu con, anh ta tại sao không muốn có được con?
- Cái anh ấy muốn - Tuyết Kha giải thích, trong giọng nói đã mang chút gượng gạo - là dùng phương thức của anh ấy để có được, mà không phải là dùng phương pháp của thế tục để có được.
Bùi Thư Doanh tha thiết nhìn Tuyết Kha hồi lâu.
- Tuyết Kha - Bà cuối cùng nói - Đường Vạn Lý có gì không tốt?
- à! - Tuyết Kha mệt mỏi, bất lực ngã vào trong sofa, dùng tay đè lên trán - Anh ấy rất tốt, Đường Vạn Lý rất tốt. Con nghĩ đến anh ấy vẫn là đau lòng chua xót! Nhưng, má, con không biết làm cách nào! Dù cho đó là một sai lầm, dù cho Diệp Cương là một hố lửa, con cũng đã nhảy vào rồi!
Bùi Thư Doanh lo sợ nhìn Tuyết Kha, lo sự thể tấm tình thâm của nàng. Bà không sao nói được nữa, chỉ là hoang mang rối trí. Anh chàng Diệp Cương, người đàn ông giống rừng, giống biển, giống đêm, giống mặt trời mọc... rốt cuộc là thần thánh phương nào, rốt cuộc sẽ dẫn Tuyết Kha đi đến nơi nào?