Lão pháp sư nói: “Bệ hạ thân ái, kì thật ngài không nên quên một việc, Lâm lão gia tử đã lập tiểu tôn của mình làm gia chủ tương lai của Lâm Gia. Tầm nhìn của Lâm lão gia tử thì bệ hạ bất tất phải hoài nghi, bên cạnh tiểu tử hiện có rất nhiều thần bí cao thủ, hy vọng bệ hạ không quên việc này.”
Ái Đức Hoa bệ hạ thất thanh nói:
“Ặc, đồ đáng chết, ý ngài là sự tình có liên quan tới tiểu tử Lâm Gia sao?”
Lão Pháp Sư cười nói:
“Mong rằng bệ hạ không quên sự việc khác nữa, đó là sau khi tiểu tử đó đến Khố Khắc Sâm Đạt đã tiêu diệt tất cả nhữnng kẻ chuyên đi bắt nô lệ, hơn nữa hiện tại hắn là thân vương của Nguyệt Tinh Linh nhất tộc, Hoa Luân đại công tước đã sơ suất rồi, kì thật không nên xem nhẹ bất kì ai trong Lâm Gia, huống hồ là gia chủ tương lai của Lâm Gia.”
Ngừng lại một lúc, Lão Pháp Sư nói tiếp:
“Tối nay có bốn vị cường giả khách nhân lai vãng Đế Đô, trong đó có hai người khí tức cường đại phi thường, so với Lâm lão gia tử không kém, thậm chí có phần mạnh hơn, hai kẻ còn lại cùng không thua kém La Nạp Nhĩ Đa, cứ so sánh như thế ta không có khả năng đối phó với bất kì ai trong số đó, nếu như bọn họ muốn làm gì thì e rằng bệ hạ phải tự thân mời bọn họ xuất hiện mới có khả năng cùng họ đấu một trận, còn như muốn giữ họ lại thì không có nửa điểm thành công.”
Ái Đức Hoa bệ hoa chau mày nói:
“Ý của lão là tên tiểu tử Lâm Gia đã tới Đế Đô?”
Lão Pháp Sư nói:
“Không, bệ hạ hãy nghĩ lại, nếu như tiểu tử đó chân chính tiến nhập Đế Đô thì đêm nay Hoa Luân gia tộc đã không xảy ra chuyện, nếu sự việc quả do hắn làm thì không ngoài ý đồ cảnh báo đối với những quý tộc khinh thường hắn, thực ra bệ hạ bất tất quan tâm!”
Ái Đức Hoa bệ hạ không vui nói:
“Chết đi một kẻ vô dụng như Hoa Luân đại công tước thì cũng chẳng sao, ta sẽ bớt tốn kim tệ để nuôi một phế vật! Nhưng hắn ta tự do làm thế, còn gì là tôn nghiêm của hoàng thất, huống hồ Tỉnh Thái Nhị Nguyệt đúng là thằng ngu, làm mất đi chức vị Cấm Vệ Quân đại thống lĩnh, Tỉnh Thái Gia khẳng định sẽ bất bình, thử hỏi làm sao yên tâm được?”
Lão Pháp Sư đáp:
“Đó chính là điểm thông minh của Lâm tiểu tử, Tính Thái Gia cùng Lâm Gia vốn đấu đá không ngừng, bây giờ Tỉnh Thái Nhị Tuyền không bắt được hung thủ, khẳng định ngày mai trước đại điện các vị đại công sẽ yêu cầu cách chức, có lẽ để cho Lâm Hổ phụ trách an toàn đế đô mới có thể làm họ yên tâm, cuối cùng chẳng ai muốn chết bất minh bạch như vậy.”
Sắc mặt Ái Đức Hoa tái xanh, song quyền bất giác nắm chặt.
Lão Pháp Sư nói:
“Thật không hổ là người kế tục của Lâm lão gia tử, bây giờ Tỉnh Thái Gia khẳng định không bắt được hung thủ, ngày mai lên triều, các vị đại thần sớm đã kinh tâm khiếp đảm đó sớm muộn cũng đuổi Tính Thái Nhị Tuyền, Lâm Gia sẽ chấp chưởng Đế Đô Cấm Vệ Quân, cá vị đại công phái trung lập sẽ nghiêng về trận doanh của Lâm Gia, thủ đoạn thật lợi hại.”
Ái Đức Hoa bệ hạ không thể kìm nèn nộ hỏa, bực tức hỏi:
“Lẽ nào để cho Lâm Gia tiếp tục khuyếch trương thế lực sao? Nếu cứ tiếp tục thế này, vinh quang của Hoắc Khăc Tư gia tộc sẽ bị hủy trong tay Lâm Gia!”
Lão Pháp Sư cười nói:
“Bệ hạ, kì thật căn bản không phải lưu tâm, vốn Lâm Gia đều cùng huyết thống với hoàng thất, trong huyết quản của bọn họ có huyết dịch hoàng thất, Tình Nguyệt Công Chúa cùng bệ hạ là đôi huynh muội tình thâm, đại Công Chúa đã định thân với Lâm Long, thất Công Chúa tài hoa khoáng tuyệt, thiên tư kiều diễm, lại được Lôi Khắc Tây Mỗ Đại Sư để ý, thu làm môn hạ đệ tử, hơn tuổi tác so với Lâm Phong cũng xấp xỉ, chỉ cần tiến hành hôn ước thì bệ hạ không phải lo Lâm Gia sẽ hội binh tạo phản!’
Đang lúc Hoàng Đế Bệ Hạ đang đau đầu vì Lâm Gia, Lâm Phong cùng Gia Đức Tây đã tới Ki Lặc Ba Tư Sơn.
(hic hic đoạn này chỉ đoán ý dịch nhé! bác nào dịch chính xác lại dùm:
Sau khi chứng kiến các kẻ dám thách thức lại luật pháp của lãnh địa chủ nhân bị tróc nã, quét sạch, cuối cùng các tộc tại địa phương đều đã quy thuận, tuy đã trải qua sự giảo hoạt của nhân loại, nhưng các tộc đều cảm thấy tín nhiệm sự công tâm đối xử của lãnh địa chủ nhân, tất cả cùng ra sức tán tụng, chẳng sớm thì muộn Dịch Phong Tộc Thiên Sứ chắc chắn rồi sẽ trở thành một phần tử của Khố Khắc Sâm Đạt)
Với thân phận tôn quý, đích thực Hoa Luân Đại Công Tước dù gần trăm tuổi nhưng vẫn rất cường tráng, chẳng ai có thế nghĩ đây là lúc lão có kết thúc như vậy? Hơn nữa, tính ra hai con chó của Tỉnh Thái Gia chỉ có công phu với nữ nhân, cũng sẽ không thể chịu nổi những bãi nước bọt khinh rẻ của bọn quý tộc.
Sau khi con chó thứ nhất của Tỉnh Thái gia bị cách chức, thì cái chức Cấm Vệ Quân đại thống lĩch chắc chắn rơi vào tay nhị ca Lâm Hổ, điều này tất làm cho Lão Gia Tử cao hứng phi thường.
Vẫn còn có Hỏa Diễm Phong binh đoàn, tin tưởng rằng sau khi hai lão đầu Tạp Lạp Kì và La Đế Phong gặp Lão Gia Tử, Đế quốc sớm muộn cũng thông tập tróc nã bọn vong mệnh chi đồ đó, như quả bọn vong mệnh chi đồ đó tự nguyện đến Khố Khắc Sâm Đạt lĩnh tội, giả còn có đường sống, nếu không thì cứ chờ Thiết Huyết Quân Đoàn đến tiễn chúng đi.
Lần này tới núi Hi Lặc Ba Tư Sơn, Lâm Phong mang theo Gia Đức Tây, mục đích đường nhiên vì Tàng Bảo Đồ trong tay tiểu bạch long đó.
Từ đó tới nay, Khố Khắc Sâm Đạt đã có không ít đám dong binh tụ tập, với năm dong binh công hội đã tiến nhập Khố Khắc Sâm Đạt đầu tiên, mấy vị lão đại đã bí mật tụ tập thương nghị phương pháp giết con tiểu bạch long, nắm được tiểu mệnh của nó sẽ dễ dàng cướp được Tàng Bảo Đồ, nhưng chẳng đem lại chút kết quả.
Ngoài các dong binh đoàn, còn có nhiều nhân vật lai lịch bất minh đã tụ tập trong phạm vi của Khố Khắc Sâm Đạt, Lâm Phong quan sát kĩ càng thì phát hiện lợi sự lợi hại đang tồn tại đó ngày một tăng, các đế quốc phái tới các Thánh Kị Sĩ ẩn thân ở các vùng phụ cần, tựu chung có chút lo lắng, nhưng rút cục chẳng kẻ nào dám xuất thủ trước.
Tứ Đại Hoàng Kim gia tộc có mối quan hệ vô cùng phức tạp, nếu như nhân loại có được một con để cưỡi như Bạch Long thì thật là tài bảo, nhưng nếu làm vậy chẳng khác gì khiêu chiến với uy nghiêm của Cự Long nhất tộc, Chu Tước Gia Tộc cũng sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội với Long Tộc, tương tự, Kim Sí Đại Bằng gia tộc cùng Thiên Hạc gia tộc cũng không muốn trêu chọc tới Long Tộc.
Còn về Long Tộc, đương nhiên không có bất kì con Cự Long nào nguyện ý đấu một trận sống chết với kẻ đồng tộc, bọn chúng sở dĩ trở thành tọa kị của nhân loại chỉ vì mệnh lệnh của Long Hoàng, làm sao có thể liều mạng với chính thành viên gia tộc vì nhân loại tham lam, ích kỉ, đó chính là sự khác biệt căn bản.
Đương nhiên, Cự Long tuy tham tài, nhưng chẳng có con cự long nào mình là đáng mặt, có thể sai khiến tiểu Bạch Long giao ra bảo đồ.
Nghe nói Tàng Bảo Đồ này có cách đây vài trăm năm, tiền triều Quang Minh Đế Quốc bị diệt vong, Hoàng Đế cuối cùng của Quan Minh Đế Quốc đã vận chuyển toàn bộ tài sản cất giấu vào một địa phương bí mật, để sau này chi dung vào việc phục quốc.
Về sau, bỗng chẳng thấy tung tích, chỉ nghe nói Tàng Bảo Đồ lưu truyền trong thế gian, chỉ cần có đựoc Tàng Bảo Đồ thì có thể tìm thấy tài sản Quang Minh Đế Quốc lưu lại, có thể xưng phú khả địch quốc, các quốc gia cũng hao phí không ít tâm tư, trong sáng ngoài tối ra sức truy tìm tung tích của Tàng Bảo Đồ.
Bây giờ đột nhiên truyền xuất tung tích Tàng Bảo Đồ, vì vậy chỉ trong một thời gian ngắn, các lộ cường giả đã tụ tập tại Khố Khắc Sâm Đạt, quả thực vô cùng sôi động.
Lâm Phong cùng Gia Đức Tây đứng hóng gió trên lưng Kha La Đa, mắt nhìn về những ngọn núi trải dài vô tận, chỉ cần phóng xuất thần niệm thì có thể biết được tung bất minh của bọn gia hỏa theo sau bên trái hay phải, không kìm nổi tức giận, Lâm Phong mắng:
“Loài sâu bọ khốn kiếp không biết sống chết kia, tốt nhất hãy tránh đường cho ta, đừng làm cho lão tử tức giận!”
Gia Đức Tây nói:
“Không có cách nào đâu, kho tàng lưu lại của Quang Minh Đế Quốc Lưu chẳng ai là không động tâm, hiện tại, các quốc gia đã phái xuất rất nhiều Kiếm Thần cùng Thánh Kị Sĩ, Ái Đức Hoa bệ hạ cũng phái xuất hai vị Kiếm Thần cùng ba vị Thánh Kị Sĩ, như quả đại nhân muốn thu nhập Cự Long hay Thiên Hạc thì kết quả đúng là không nhỏ, nhưng cũng nên nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng của nó.”
Lâm phong cười nói: “Chẳng qua chỉ là trò cười thôi, nói đúng hơn là khong ai dám đắc tội với Tứ Đại Hoàng Kim Gia Tộc!”
Gia Đức Tây nói:
“Kì thật Tứ Đại Hoàng Kim Gia Tộc có quan hệ rất phức tạp, tùy tiện giết đi một con Cự long trở thành anh hùng đồ long cũng chẳng làm gì, rốt cuộc cả thế gian đều tôn kính cường giả, nhưng nếu như cố ý đồ long làm thức ăn, thì cũng không khác biệt gì đánh chết một con Cự Long, sẽ trở thành cái đích ngắm của Long Hoàng!”
Ngừng một lúc, Gia Đức Tây nói tiếp:
“Hiện trên đại lục tồn tại Thánh Giai Kị Sĩ chính là để duy trì tình trạng cân bằng mà thôi, những thành viên của Tứ Đại Hoàng Kim Gia Tộc trở thành tọa kị của nhân loại thực chất đã xa rời chủng tộc, dù có chiến tử thì Tứ Đại Hoàng Kim Gia Tộc cũng sẽ không truy cứu, nhưng nếu đại nhân giêt nhiều Cự long cùng Thiên Hạc, Long Hoàng cùng Thiên Hạc nữ hoàng sẽ không có hảo cảm, loại quan hệ phức tạp này khiến người ta đau đầu, bất quá thiết tưởng thông minh như lĩnh chủ đại nhân tất có thể suy tính ra!”
Lâm Phong cười nói:
“Ta đã minh bạch, nghĩa là tọa kị của nhân loại giết Tiểu Bạch Long thì Long Tộc sẽ truy cứu trách nhiệm, sở dĩ mấy tên kị sĩ đang tọa kị dương uy kia chưa dám động thủ, thực chất là đang chờ có người ra tay trước, sau đó mới ngư ông đắc lợi phải không?”
Gia Đức Tây cười nói:
“Chính là như vậy, bất quá ta nghĩ anh minh thần vũ lĩnh chủ đại nhân sẽ không cho bọn ngu xuẩn đó cơ hội, hơn nữa trí tuệ vô cùng như lĩnh chủ đại nhân khẳng định sẽ không đắc tội với Long Tộc, ngài chắc chắn có biện pháp khiển Tiểu Bạch Long còn thành niên kia phải giao ra Tàng Bảo Đồ, tại hạ đoán đúng không?”
“Thông minh lắm!” Lâm Phong chỉ tay nói:”Khi nào có cơ hội, ta sẽ cho ba lão đầu theo ngươi luyện tập thêm chút công phu nịnh hót, trình độ nịnh hót của ngươi đích thực đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh cảnh giới!”
“Hắc hắc!” Gia Đức Tây cười lên hai tiếng khó khăn, rồi quay đầu nhìn về phía trước nói:
“Đến rồi, chính là phía trước!”
Sau khi Kha La Đa kêu lên một tiếng, trên ngọn sơn phong cao ẩn trong mây xuất hiện một tiếng long ngâm đáp lại, trong đám mây, xuất hiện một con bạch long thể hình ưu mĩ đang tung hai cánh bay, nó đang bay trong mây với tốc độ cực nhanh, hướng về bọn họ bay tới.
Bạch Long dài khoảng mười mét, nếu so sánh với Kha La Đa-Hoàng Kim Cự Long cấp sáu thì con tiểu Bạch long vị thành niên chỉ bằng một nửa con Kha La Đa, bay đến gần nhưng chẳng thèm nhìn Lâm Phong cùng Gia Đức Tây, nhiệt tịnh cùng sắc long Kha La Đa đàm thoại.
Gia Đức Tây cười nói:
“Mấy hôm trước Kha La Đa đã gặp Bạch Long tiểu thư này, tiểu thư Bạch Long này mới tiến đến cấp ba, nói theo cách của nhân loại cũng chưa xem là thành niên, danh tự là Toa Bối Lạp, ba mươi năm trước viễn du đại lục, sau đó tới Hi Lặc Ba Tư Sơn tiềm tu, nói đi nói lại thì vị Bạch Long tiểu thư cũng rất thanh bạch (nghèo kiết xác(^_^)., trong khi thu thập những phế vật trên chiến trường đã nhặt được một bộ giáp phát sáng, Tàng Bảo Đồ chắc chắn nằm trong bộ áo giáp đó.”
Lâm Phong nói:
“Thất phu vô tội, hoài bích kì tội, (Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội) nếu như Tiểu Bạch Long không giao ra Tàng Bảo Đồ, thì không lâu sau sẽ bị nhân loại tham lam tiêu diệt, Long tộc tuy cường đại, nhưng đừng quên nhân loại mới là chân chính chủ nhân của đại lục, bị lòng tham thúc đẩy, không ít người sẽ trở thành anh hùng đồ long! Đến ta cũng vậy, ta cũng không bỏ qua cho con Tiểu Bạch Long đó.”
Nói xong liền bay thẳng tới lưng tiểu Bạch Long.
"Tiểu thư Toa Bối Lạp yêu quý, lẽ nào đây chính là đạo đón khách của long tộc các người?" Lâm Phong vừa tránh né đòn tấn công điên cuồng của tiểu bạch long Toa Bối Lạp, vừa nói một cách bất mãn. Xem bộ dạng liều mạng không phải ngươi chết thì là ta chết của tiểu bạch long, sự nhẫn nại của Lâm Phong dần dần mất đi.
Vừa nãy hắn chỉ là nhảy lên lưng rồng, vì hiếu kì mà thuận tay vuốt ve đôi sừng rồng, , không ngờ tiểu bạch long bình thường vẫn rất thân thiện đột nhiên nổi giận đùng đùng, muốn sống chết một phen với hắn.
"Thật đáng chết, đồ rồng cái nhà ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Lâm Phong có chút tức giận
Trả lời câu hỏi của anh ta là một tiếng phì mạnh của rồng, tiểu bạch long không biết nói tiếng người, chỉ biết dùng đòn công kích đơn giản của cự long để trả lời sự bất mãn của Lâm Phong.
"Mẹ kiếp" Lâm Phong giận dữ thét lên một tiếng, đưa tay lên, một đạo thái thanh huyền quang trong veo như nước ngăn chặn luồng khí thủy tính mạnh mẽ của tiểu bạch long. Hắn đưa tay túm lấy hai chiếc sừng của tiểu bạch long Toa Bối Lạp, thét lên một tiếng, lực dồn về phía hai cánh tay, ném chiếc sừng rồng dài chừng mười mét vào một sườn núi ở phía xa, một hồi đất long núi nở, cát bụi bay mù mịt.
Kha La Đa cẩn thận bay tới, để lãnh chủ đại nhận đứng trên tấm lưng rồng vô cùng rộng của anh ta, Gia Đức Tây cười nhạt nói: "Quên mất không nói cho ngươi nghe một chuyện, sừng của rồng cái chỉ có chồng của cô ta mới có thể được sờ vào, tiểu bạch long này là một tiểu thư bạch long tiêu chuẩn, ngươi sờ vào sừng của người ta chẳng khác nào cưỡng hiếp một cô gái chưa thành hôn, hì hì!"
"Cái gì!" Lâm Phong tức xì khói, "Làm gì có lắm quy tắc như thế chứ, ta chỉ là sờ đôi sừng rồng của cô ta mà thôi, chằng nhẽ ta cần phải có trách nhiệm với cô rồng này? Đùa kiểu gì thể hả, lại còn nhà ngươi nữa, tại sao vừa nãy không nói cho ta biết, đừng nói ngươi không có nhớ đấy!"
Lâm Phong nghiến răng nhìn Gia Đức Tây đang cười ngặt nghẽo, tên này hoàn toàn giống như một con lợn chết không sợ gì nồi nước nóng.
Tiếng rồng gầm giận dữ lại một lần nữa vang lên, Bạch long tiểu thư Toa Bối Lạp hầm hầm bay tới, giận dữ nhìn Lâm Phong. Mặc dù ban nãy không hề làm nàng ta bị thương nhưng thân là một cự long cao ngạo lại bị một con người coi là một con giun đất khiến cho bạch long tiểu thư cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.
Nhưng nghe Kha La Đa nói, tên người đáng ghét đứng trước mặt đến anh ta cũng không phải là đối thủ của hắn, tiểu bạch long chỉ có thể trừng mắt nhìn, đến lục giai hoàng kim cự long còn không địch nổi, nàng ta mới chỉ là bạch long ở cấp ba thì là gì cơ chứ?
Toa Bối Lạp giận dữ nhìn Lâm Phong, hận một nỗi không thể xông lên nuốt tên người đáng ghét đó vào trong bụng, vừa nãy vì không cẩn thận đã để cho hắn ta sờ vào sừng rồng của mình. Đó là chỗ chỉ có người chồng mới được sờ, làm sao có thể để một tên người nhỏ bé bẩn thỉu bừa bãi sờ vào được
Nhưng....nàng ta lại không phải là đối thủ của hắn ta. Tiểu bạch long càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng tủi thân càng muốn khóc.
Lâm Phong cũng giương mắt lên nhìn tiểu bạch long xinh đẹp này, chuyện thế này đây là lần đầu tiên mà hắn ta gặp phải. Với sự cao ngạo của long tộc, cô nàng rồng này nhất định sẽ đòi sống chết với hắn một trận mới thôi. Hắn ta đang suy nghĩ nếu như cô nàng rồng này nếu như không biết tốt xấu, hắn cũng chẳng thể nhẫn nại để giằng co với cô ta.
Cục diện giằng co cứ thế diễn ra một lát, Kha La Đa dùng tiếng rồng để giải thích gì đó với tiểu bạch long, tiểu bạch long không ngừng kháng nghị, chỉ là giọng nói cứ bé dần, cuối cùng, dường như đã bị Kha La Đa tên rồng háo sắc này thuyết phục được.
Lâm Phong đang chẳng hiểu gì, thì nhìn thấy tiểu bạch long với vẻ khó xử bay tới, dùng hai chiếc sừng rồng thân mật cọ về phía anh ta, Lâm Phong vốn thông minh cũng đoán ra được điều gì rồi, liền hỏi Gia Đức Tây: "Kha La Đa tên rồng háo sắc này, người đã nói gì với cô ta?"
Kha La Đa mặt đỏ tía tai xoa quai hàm nói: "Kha La Đa nói cho Toa Bối Lạp tiểu thư là lãnh chủ đại nhân anh minh thần vũ, trí tuệ hơn người, trong phút nói cười có thể định quốc sách, trong chớp mắt có thể giết được thần thú, để cho tiểu thư Toa Bối Lạptôn quý gia nhập vào gia đình của tiểu thư Khải Lâm Na....ha ha ha!" cuối cùng không thể nào nhịn được nữa cười phá lên.
"Tên Kha La Đa háo sắc kia, từ khi nào đã đi làm mối cho người ta?" Lâm Phong giận đên điên người, trách cứ Kha La Đa một hồi, mới nói: "Nếu như chỉ vì nguyên nhân này mà kết hôn với ta có phải hơi buồn cười không, huống hồ ta vẫn còn chưa biết tiểu thư bạch long tôn quý này có phải xấu ma chê quỷ hờn không, làm sao có thể đại khái như vậy được?"
Tiểu bạch long bất mãn kháng nghị lại hai tiếng, rất tủi thân lấy sừng rồng cọ vào người Lâm Phong
Gia Đức Tây dịch: "Hì hì! Toa Bối Lạp tiểu thư nói cô ấy là mĩ nữ đẹp nhất nhì của loài rồng, những chàng trai bạch long theo đuổi cô ấy có thể xếp hàng từ Bối Nhĩ Gia tới Mục Gia Tư Đốn đại tuyết sơn."
"Cái gì?" Lâm Phong không nhịn được nữa nói: "Lại còn xinh đẹp hơn cả cô nàng Đái Lệ Ty đó ư? Hãy bảo cô ấy biến thành hình người để ta xem xem cô ta có thật là xinh đẹp hay không, nếu như đúng là như vậy ta sẽ vui vẻ kết mối lương duyên với long tộc."
Gia Đức Tây nói: "Tam giai cự long không thể hóa thành hình người được, chỉ có thế luyện tới cấp bốn mới có thể biến thành hình người."
"Không thể nào chứ?" Lâm Phong cười nhạt nói: "Không biến được thành hình người thì còn nói cái quái gì nữa, ta đến đây để lấy tàng bảo đồ chứ không phải tới để nói chuyện yêu đương, ngươi hãy mau giao tàng bảo đồ ra đây, những chuyện khác sau này sẽ nói"
Tiểu bạch long thân mật cọ vào Lâm Phong, Gia Đức Tây lập tức phiên dịch: "Đi theo nàng ta để lấy!"
Tiểu Bạch long đi trước dẫn đường, Kha La Đã thoải mái đi ở đằng sau đến tận một đỉnh núi cao chọc trời, ở lưng chừng núi có một hang đá lớn, đây là nhà tạm thời của tiểu bạch long Toa Bối Lạp.
Hang đá không to, chỉ khoảng một trăm mét vuông, bên trong ngoài mấy tấm áo giáp rách phát ra ánh sáng kim loại lấp lánh và một ít rác ma tinh thạch ra thì chẳng còn bất cứ thứ gì. Đây chính là toàn bộ tài sản của tiểu bạch long, sự nghèo nàn khiến Lâm Phong nghiêng mặt hỏi: "Không phỉa là long tộc rất thích những đồ phát sáng lấp lánh hay sao? Tiểu thư bạch long xinh đẹp sao lại chỉ có chút đồ tàn tạ thế này?"
Tiểu bạch long vô cùng ngại ngùng nói: "Người ta mới sinh ra không lâu, lại không từng cướp đồ của người khác, chỉ có chút tài sản thế này thôi, ngươi cũng đừng có cướp tài sản của bạch long tiểu thư Toa Bối Lạp xinh đẹp đấy!"Gia Đức Tây lập tức dịch lại
Lâm Phong bật cười nói: "Yên tâm đi, ta không có hứng thú với tài sản của cô, chỉ cần tấm tàng bảo đồ, để đáp lại toàn bộ ma tinh của vùng Băng Bạo lãnh chủ này ta đều có thể tặng cho tiểu thư Toa Bối Lạp tôn quý!"
Nói rồi lấy một miếng long tinh đặt lên lòng bàn tay, long tinh trắng đục lập tức phát sáng lấp lánh cùng với tiểu bạch long toàn thân trắng như tuyết.Hai mắt tiểu bạch long nhìn xuống nói: "Oa! Ma tinh thật là đẹp, người quả thật rất hào phóng, có tàng bảo đồ hay không thì ta cũng không biết, ngươi hãy tự đi tìm đi, nhưng không được cướp tài sản của ta đó."
Lâm Phong trong lòng nhủ thầm: "Mấy thứ đồ rách nát của cô có cho không ta cũng chẳng cần". Trong lúc đảo lộn tìm kiếm trong đống đồ rách nát này Lâm Phong tìm thấy một cuộn da dê, bên trên là một tấm bản đồ chi chít. Gã nhìn không hiểu, tiện tay ném cho Gia Đức Tây: "Xem xem vị trí trên tấm bản đồ này là ở đâu?"
Gia Đức Tây nghiên cứu một lát nhíu mày nói: "Tấm bản đồ này vô cùng kì quái, ta cũng không nhìn ra chút gì, tuy nhiên vệt hỏa diệm màu đỏ ở giữa này chắc là nơi giấu kho báu rồi. Nhưng không biết là vệt hỏa diệm màu đỏ này là chỉ cái gì?"
Lâm Phong nói: "Tấm bản đồ này làm cũng thật thần bí, không biết là do bọn người nào làm ra."
Gia Đức Tây nói: "Chắc tấm bản đồ này do một tên đạo tặc cấp cao làm ra, chỉ có những tên đạo tặc mới giỏi về những thứ cạm bẫy này. Có lẽ chúng ta hãy trở về cùng nhau nghiên cứu không chừng lại có thể tìm được cái gì đó sáng sủa hơn,"
Lâm Phong đột nhiên nhíu mày, cười nhạt nói: "Đồ không biết sống chết!" giơ tay ném một cục kim sắc thần lôi ra ngoài cửa động, sau đó, tiếng kêu thảm thiết trộn lẫn tiếng rồng gầm vang lên, mười mấy luồng khí mạnh mẽ ở bên ngoài lập tức lùi lại mấy trăm trượng.
Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng gầm của tiểu bạch long, hai người vội quay đầu lại, trong ánh sáng trắng chói mắt, cơ thể vốn chỉ dài sáu mét của tiểu bạch long đã không ngừng lớn lên với tộc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã dài ra đến gần mười lăm mười sáu mét, ánh sáng trắng lấp lánh. Tiểu bạch long hóa thành một thiếu nữ mặc váy trắng, bộ dạng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo hoàn mĩ, yêu kiều đáng yêu, vẻ đẹp vô song, không hề kém cạnh gì so với Đái Lệ Ty.
Toa Bối Lạp vui mừng nói: "Long thần trên cao, cuối cùng ta cũng đã lên được tới cấp bốn, có thể hóa thành hình người rồi!"
Lâm Phong há hốc mồm nhìn bạch long tiểu thư vừa nhảy nhót vừa gào thét, cằm như muốn rơi ra, nghĩ nát óc cũng không tài nào nghĩ ra được tại sao chỉ trong một thời gian ngắn bạch long tiểu thư này lại có thể nâng lên đến cấp bốn.
Anh chàng xấu xí Kha La Đa đứng ở bên cạnh giải thích: "Ma tinh của ma thú chính là sức mạnh thuần khiết nhất, sự trưởng thành của ma thú ngoài cách tự tu luyện ra, còn có thể thông qua cách nuốt ma hạt của các ma thú khác để tăng nhanh tốc độ thăng cấp, tuy nhiên những ma hạt cấp thấp hiệu quả cũng không cao, hơn nữa ma thú cấp càng cao thì hiệu quả của việc nuốt ma hạt cũng càng cao. Tam giới cự long cho dù nuốt ma tinh của của siêu giai ma thú cũng không thể nào trực tiếp tăng lên đến cấp bốn, tuy nhiên ma hạch mà người cho Toa Bối Lạp là ma hạch của thần thú, có thể giúp cho nàng ta trực tiếp tăng lên đến cấp bốn."
Lâm Phong ngạc nhiên nói: "Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy việc trưởng thành của ma thú cũng có đường tắt để đi, vậy lúc đầu sao ngươi không xin ta viên ma tinh này, ma hạt của thần thú chắc sẽ khiến ngươi trực tiếp tăng lên đến cấp bảy."
Kha La Đa gượng cười nói: "Người đúng là đã coi việc trưởng thành của ma thú hơi đơn giản rồi, cấp bậc thấp còn có thể lấy việc nuốt ma hạt của ma thú khác để tăng tốc độ thăng cấp. Hãy nói về long tộc, từ cấp bốn trở đi thì nuốt ma hạt của ma thú khác về căn bản là không có tác dụng gì, đừng nói tới lục giai cự long đạt tới cảnh giới của ta phải dựa vào việc khổ luyện qua nhiều năm tháng và phải có được cơ duyên nhất định mới có thể đột phá được, cho dù có nhiều ma hạt của thần thú hơn nữa cũng không có tác dụng."
"Ta có chút hiểu rồi." Lâm Phong nhún vai nói: "Việc này cũng giống như người tu đạo chúng ta, thời kì đầu có thể dựa vào đường tắt để nâng cao thực lực của mình nhưng càng tới thời kì cuối càng khó mà có được một tiến bộ ngắn ngủi, tuy nhiên việc tăng thực lực của các người chủ yếu liên quan đến lực tinh thần, nếu như lực tinh thần của các người được nâng cao thì việc thành thần thú của các người có phải càng lớn hơn."
Gia Đức Tây tiếp lời nói: "Người không phải lại đang nói đùa nữa đấy chứ? Lực tinh thần của mỗi người đều là bẩm sinh cả, đây cũng là nguyên nhân có rất ít ma pháp sư ở đại lục. Lực tinh thần mạnh hay yếu quyết định rất lớn đến tiền đồ của ma pháp sư, có thể nói điều kiện nhất thiết để trở thành thánh giai pháp sư chính là lực tinh thần mạnh mẽ. Nếu như lực tinh thần có thể dùng làm con đường tắt để tăng thực lực thì giá trị của thánh giai pháp sư ở thản tang đại lục không thể nào cao hơn ma thú cấp một kém cỏi nhất. Thanh Huyền Tử dũng mãnh như vậy, lực tinh thần cũng không mạnh hơn đám điểu nhân là bao nhiêu, đừng nói với tôi người có cách làm tăng lực tinh thần"
"Đúng là ngươi kiến thức nông cạn" Lâm Phong liếc nhìn lão nói: "Thế nào? Chỉ cần ngươi thật thà làm việc cho ta ta sẽ truyền cho người cách để tăng lực tinh thần, chỉ cần có đủ lực tinh thần, ngươi sẽ có thể có hi vọng tăng lên thành thất giai hoàng kim cự long, thần thú ạ, ngươi cứ suy nghĩ đi,."
Kha La Đa dẩu miệng tỏ vẻ không tin.
Lâm Phong cũng ngại phải nói nhiều, hắn nhìn bạch long tiểu thư vẫn còn đang hưng phấn, không nhịn được nữa nói: "Tiểu thư Toa Bối Lạp thân yêu của ta, nàng có phải là nên tỏ lòng cám ơn ta không?"
"Hứ" bạch long tiểu thư kéo mũi hừ một tiếng, hai tay chống hông bất mãn nói: "Tên vô lại đáng ghét nhà ngươi dám nói Toa Bối Lạp tiểu thư xinh đẹp là xấu xí, làm ta tức chết, ta cần phải quyết đấu với ngươi."
"Ha Ha!" Lâm Phong không nhịn được bật cười nói: "Vậy thì, Toa Bối Lạp tiểu thư tôn quý, ta bây giờ đã quyết định phải lấy một mĩ nữ long tộc làm vợ, nàng cần phải thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé này của ta?"
Mặt Toa Bối Lạp ửng hồng, ánh mắt tình tứ nhìn Lâm Phong, thẹn thùng nói: "Người ta vẫn còn chưa nghĩ kĩ, đồ xấu xa nhà ngươi đợi ta quan sát ngươi một thời gian rồi quyết định"
"Ha ha" Lâm Phong cười lớn nói: "Ta phải trở về Khố Khắc sâm Đạt, đám đồ rách nát này của nàng không phải cũng mang đi cùng đấy chứ?"
Toa Bối Lạptức giận nói: "Đó là toàn bộ tài sản của ta, tại sao lại nói là rách nát được?"
Khố Khắc Sâm Đạt Tử Dịch giả: MTQ Biên tập: banlder Chương 68 Bảo đồ chi bí
Tại phủ Khố Khắc Sâm Đạt.Lâm Phong và các thuộc hạ thân cận vây quanh chiếc bàn trong thư phòng, Lâm Phong trải tấm bản đồ da cừu ra để chúng nhân cố gắng tìm kiếm những điểm bí mật trên địa đồ.
Bên cạnh Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp chu mỏ lên cải nhau… Hai vị tiểu thư này từ lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn nhau không thuận nhãn, hai người cãi nhau mà không có một chút biểu hiện sẽ dừng lại.
.
Lâm phong kiên quyết không để ý tới chuyện giữa hai người bọn họ, tinh thần toàn bộ đặt lên bản địa đồ trước mặt.
Pháp Lạp đế lão đầu vểnh râu trắng lên nói: “ta thấy chẳng có gì đáng phải nghiên cứu, nếu như muốn biết bảo tàng ở địa phương nào thì tốt nhất hãy kiếm một tên đạo tặc giỏi tra cứu may ra có thể tìm được, đừng quên đạo tạc tài ba là những kẻ tinh thông ám ngữ!”
Lâm Trùng nói “Như sao thế được , nếu đem địa điểm tàng bảo lộ ra chắc chắn không tránh khỏi phiền toái“ .
Lâm Nhị cũng tán đồng ý kiến: “ Pháp Lạp Đế nói hay lắm , tìm lấy một tên đạo tặc nghiên cứu có thể tìm ra vị trí tàng bảo cụ thể, trong dong binh đoàn cũng có không ít đạo tặc, tùy tiện chọn ra một tên, xong việc giết đi là xong.
Khải Lâm Na cau mày lại , đương nhiên không tán thành đề nghị của Lâm nhị nhưng không nói gì.
Lâm Đại gật đầu nói: “ Cũng chỉ còn cách ấy “ .
“ Các ngươi cứ thong thả mà nghiên cứu , lão phu ta không thể ở đây lãng phí thời gian thêm một chút nào nữa “ . Lão Pháp Lạp Đế quay người đi khỏi thư phòng , trở về thực nghiệm thất của lão, Lĩnh chủ đại nhân đã ra lệnh cho lão tạo ra bảy ma thú siêu cấp cùng một thần thú, với vô số tài liệu mà lão đã khổ công mang về từ Tinh Linh chi đô. Nếu muốn những vật này trở thành đạo cụ Ma Pháp cực phẩm thì cần có thời gian, do đó lão không thể lãng phí.
Lâm Phong đột nhiên nhớ ra đã phu phục một đạo tặc là Thánh Giai cường giả, nhãn tình rực sáng nói:“Ta đã có biện pháp, các ngươi cứ ra đi, mấy ngày nữa sẽ có tin tức”.
Chúng nhân không hiểu, cũng không tiện hỏi thêm, đành khởi thân thoái lui.
Khi mấy nam nhân lui xuống, Khải Lâm Na nhỏ nhẹ :
“Chúng ta cẩn thận vẫn hơn, hiện tại Tàng Bảo Đồ trong tay chàng, nên mọi sự chú ý đều dồn về Khố Khắc Sâm Đạt, chỉ cần một người không cẩn trọngthì sự tình sẽ biến chuyển, ta có cảm giác Khố Khắc Sâm Đạt đang có ám lưu dũng động, nguy cơ tiềm phục!”
Lâm Phong cười nói: “Đây cũng là sự tình đáng lo, bất quá ta đã có tính toán.”
Khải Lâm Na tiếp tục: “chúng ta hãy trách đắc tội với nhiều người vì có nhiều địch nhân cũng chẳng phải là hảo sự “ .
Lâm Phong cười ha ha, tiến đến sát Khải Lâm Na , hôn nhẹ lên má nàng nói “ Yên tâm đi , ta tự có biện pháp“ .Nói rồi chỉ vào hỏa diễm tiêu kí, nói:
“ kì thực tấm bản đồ chỉ nơi cất giấu kho báu này chẳng có gì để mà cân nhắc tìm tòi cả , vị trí cất giấu kho báu thì mọi người ai cũng có thể nghĩ ra , nhưng trong một thời gian ngắn hiếm có ai như thế… nàng xem vị trí này là chỗ nào của đại lục “ .
Khải Lâm Na nghi hoặc nhìn Lâm Phong một lúc rồi nói “đây là nơi tiếp giáp giữa Thần Vũ Đế quốc và Cách Lâm Công .”
Lâm Phong mỉm cười: “ đúng là như thế , hỏa diễm là kí hiệu biểu trưng cho cái gì , giờ nàng đã hiểu ra rồi chứ ? “ .
Khải Lâm Na giật mình kinh ngạc : “ không thể nào là Hỏa Diễm Sâm Lâm ? . Vì Hỏa Diễm Sâm Lâm cả người và động vật đều không thể ra vào được , ngay cả thánh giai cường giả cũng không có khả năng tiến vào, nên làm sao có người cất giấu bảo tàng tại địa phương này“ .
Lâm Phong cười nói: “vì thế mới nói đây chính là nguyên nhân mà ít ai quan tâm, cố nhiên trong mắt thế nhân, không ai dám vào Hỏa Diếm Sâm Lâm nhưng nàng đừng quên là ta đã từng vào Hỏa Diếm Sâm Lâm giết được một con Xích Diễm Yêu Vương, lẽ nào người khác lại không thể đem bảo tàng cất giấu trong Hỏa Diếm Sâm Lâm, nếu như có Tị Hỏa Châu thì sao? . . “
Khải Lâm Na cau mày nói “Giả như tị hỏa châu là có thật, nhưng mấy trăm năm nay không thấy ai có bảo vật vô giá tị hỏa châu, nhưng theo chàng nói thì cũng không phải vô năng , bất quá Hỏa Diễm Sâm Lâm không nhỏ, còn phải tìm ra địa điểm cất giấu bảo tàng?
Lâm Phong cười cười , chỉ vào một hàng chữ nhỏ đựơc chú thích bên cạnh hỏa diễm tiêu kí.
Khải Lâm Na đọc : “ Nguyệt Ảnh Chi Dạ , Bách Điểu Triều Phượng . tám chữ này cho chúng ta biết điều gì ? “